Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200: Nước Mắt Phượng Hoàng, Âm Hồn Nhập Thể


Dương Tử Mi mang theo bao đồ cổ đi thẳng vào Mặc Hiên.

Tống Huyền vốn đang cúi đầu trò chuyện to nhỏ gì đó với Lâm Thanh Mai, dường như cảm nhận được gì đó bèn ngẩng đầu lên. Thấy Dương Tử Mi, đôi mắt dịu dàng, ấm áp của anh đột nhiên sáng lên và vui vẻ hẳn.

- Tiểu Mi, hôm nay sao em đến sớm vậy?

Tống Huyền đứng dậy, vui vẻ hỏi.

- Lúc nãy em may mắn mua được mấy thứ này nên muốn đem đến cho thầy xem thử.

Nói xong, Dương Tử Mi cũng không quên quay sang chào Lâm Thanh Mai:

- Chị Thanh Mai, chào chị!

- Chào em, Tiểu Mi. Em vào ngồi chơi nhé!

Lâm Thanh Mai để chiếc gương bằng đồng trên tay xuống, đứng dậy nhiệt tình chào đón cô.

Nhưng vừa nhìn thấy mặt của Lâm Thanh Mai, Dương Tử Mi liền ngẩn người ra. Lúc nãy, dường như cô nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn khác ẩn hiện trên mặt của Lâm Thanh Mai. Gương mặt đó cứ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện và nở nụ cười rất kỳ dị.

Tuy nhiên, gương mặt đó chỉ thoáng qua thôi. Đến lúc Dương Tử Mi định thần lại thì thấy mặt Lâm Thanh Mai vẫn vậy, không có gì bất thường. Chỉ là giữa trán có thêm một luồng âm sát khí màu đen.

Dương Tử Mi thầm kêu lên:



Dương Tử Mi bất giác nhìn sang chiếc gương cổ kia.

Đó là một chiếc gương hình bát giác, hình dáng bắt mắt, hoa văn tinh xảo. Phía sau gương còn được chạm trổ hình một con phượng hoàng rất sống động.

Nhưng, đó lại là một con phượng hoàng đang khóc.

Trong truyền thuyết, phượng hoàng là loài chim bất tử quý hiếm, có thể hỏa thiêu niết bàn và tái sinh lại.

Tuy nhiên, một khi phượng hoàng khóc, mà theo truyền thuyết, nước mắt phượng hoàng là máu, thì chính là lúc nó không còn cơ hội tái sinh mà đành phải vào luân hồi lục đạo như những sinh linh khác.

Thế nên, nước mắt phượng hoàng cũng là biểu trưng cho sự xui xẻo, không may mắn.

Hoa văn như thế sao lại được khắc trên gương soi hàng ngày của các cô gái nhỉ?

Tuy vậy, Dương Tử Mi nhìn hoài vẫn không phát hiện âm sát khí nào phía trên chiếc gương đó cả, mà nó chỉ là một món đồ cổ như bao món đồ cổ bình thường khác.



Nhớ lại gương mặt ma quỷ ẩn hiện trên mặt Lâm Thanh Mai lúc nãy, Dương Tử Mi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô lại quay sang nhìn Lâm Thanh Mai chằm chằm.

- Tiểu Mi, sao vậy? Mặt chị dính gì dơ sao?

Thấy Dương Tử Mi cứ nhìn mình không chớp mắt, Lâm Thanh Mai cũng đưa tay lên sờ sờ vào mặt mình và lo lắng hỏi.

- Dạ!

Dương Tử Mi gật đầu đáp.

- Không phải chứ? Dơ ở đâu vậy ta?

Xuất thân từ nhà khuê môn danh giá nên trước giờ Lâm Thanh Mai luôn hết sức chú trọng vẻ ngoài cũng như tư thái của mình. Thế nên, nghe nói mặt mình bị dơ, Lâm Thanh Mai liền lấy chiếc gương đồng nọ lên soi.

Dương Tử Mi lại thấy một gương mặt ma quỷ ẩn hiện trên mặt Lâm Thanh Mai. Lần này, cô có thể nhìn thấy gương mặt nọ khá rõ ràng. Gương mặt kia thậm chí còn nháy mắt cười đùa với cô nữa. Càng nhìn cô càng thấy rợn người.

Nhưng Lâm Thanh Mai lại không phát hiện gì. Cô chỉ thấy gương mặt mình trong gương thôi.

Soi tới soi lui, vẫn không thấy mặt mình dính gì dơ, cô liền quay sang hỏi Tống Huyền:

- Anh à, mặt em bị dính gì dơ à?

Tống Huyền nhìn một hồi mới lắc đầu nói:

- Đâu có, mặt em không dính gì hết.

Lúc này, Lâm Thanh Mai mới quay sang cười nói với Dương Tử Mi bằng giọng trách yêu:

- Tiểu Mi, em hư quá nha, cố ý trêu chọc chị.

Dương Tử Mi chỉ biết cười ngượng.

Trên mặt của Lâm Thanh Mai quả nhiên bị dơ, chỉ là vết dơ kia nếu nói ra e là người khác đều sẽ khiếp sợ.

Nếu như bị âm hồn nhập thì ý chí và suy nghĩ của Lâm Thanh Mai cũng sẽ dần dần bị âm hồn kia xâm chiếm. Để rồi cuối cùng hoàn toàn biến thành một người khác...

Hơn nữa, pháp lực của âm hồn có thể nhập vào người khác như thế thường rất mạnh. Nó không giống với âm sát khí. Nếu không có pháp khí tốt trợ giúp thì Dương Tử Mi cũng rất khó mà đuổi nó đi được.

Thấy thần sắc cô có vẻ khó coi, Tống Huyền nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Mi à, chẳng lẽ Thanh Mai đã đụng vào thứ gì không nên đụng sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201: Đừng Soi Gương Lúc Nửa Đêm


- Dạ, đúng là có chút gì đó...

Dương Tử Mi không dám nói là có âm hồn nhập vì sợ sẽ làm Lâm Thanh Mai hoảng sợ.

Nhưng Lâm Thanh Mai vẫn rất hoảng sợ.

Lâm Thanh Mai và Dương Tử Mi cũng khá thân nhau nên cô ấy biết Dương Tử Mi làm gì.

Lâm Thanh Mai mặt trắng bệch hỏi Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, mặt chị có gì vậy? Không phải là trúng tà chứ?

- Chị đừng sợ, chỉ là có chút âm sát khí thôi. Có thể là do chiếc gương này mà ra.

Dương Tử Mi an ủi nói.

Nghe thế, Lâm Thanh Mai vội để chiếc gương nọ xuống bàn và tránh xa nó ra một chút, giọng run run nói:

- Chả trách sáng nay chị cầm nó lên thì thấy có gì đó lạ lạ, hơn nữa chị cứ muốn soi gương hoài thôi. Bình thường chị không thích soi gương lắm.

Tống Huyền cũng cảm thấy Lâm Thanh Mai hôm nay có gì đó rất kỳ lạ.

Một tiểu thư khuê các như cô thường sẽ không bao giờ soi gương ở nơi thanh thiên bạch nhật, nhiều người qua lại như thế. Nhưng hôm nay cô ấy dường như rất thích chiếc gương kia, cứ cầm nó trên tay soi suốt buổi. Thậm chí khi có người đến tiệm, cô cũng cầm gương lên soi, còn không ngừng vuốt tóc và sờ sờ lên mặt mình nữa.

Giờ nghe Dương Tử Mi nói thế, Tống Huyền biết ngay là có vấn đề.

Chiếc gương nước mắt phượng hoàng kia anh vừa mua từ một thương nhân chuyên chơi đồ cổ ngày hôm qua thôi. Anh cũng biết nước mắt phượng hoàng là thứ xui xẻo, nhưng vì giá trị nghiên cứu, nghệ thuật của chiếc gương nọ quá cao nên anh cũng làm liều mua về.

Sáng nay thức dậy, anh ngạc nhiên khi thấy Lâm Thanh Mai, vợ mình, lại đang cầm trên tay chiếc gương mà anh đã giấu trong hộp và không ngừng lau chùi nó. Hơn nữa còn vừa lau vừa soi gương nữa.

Tuy nhiên, lúc đó anh cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ nghĩ là một phụ nữ như cô yêu thích một chiếc gương đồng tinh xảo như thế cũng là điều dễ hiểu.

- Tiểu Mi à, vậy chị phải làm sao bây giờ? Em rất giỏi trong việc này, em có thể giúp chị trừ tà hóa sát không?

Lâm Thanh Mai lo lắng nói.

- Chị yên tâm đi, em sẽ nghĩ cách giúp chị. Chỉ là thời gian này nếu chị phát hiện có gì bất thường thì chị cũng đừng sợ gì hết. Còn nữa, nửa đêm chị đừng soi gương nhé.

Dương Tử Mi dặn dò.

- Không được soi gương lúc nửa đêm sao? Tại sao?

Lâm Thanh Mai hỏi.

- Sẽ làm chị sợ đấy.

Nếu như Lâm Thanh Mai soi gương lúc nửa đêm thì sẽ thấy được âm hồn kia. Lúc đó, cô không sợ mới lạ.

Hơn nữa, nếu như không bị âm hồn nhập thì người bình thường soi gương lúc nửa đêm cũng rất dễ thấy những thứ không nên thấy, ví dụ như tà khí chẳng hạn.

Ngoài ra, nếu nhìn từ góc độ phong thủy, thì không nên để gương đối diện với giường ngủ của mình. Gương trong phong thủy là vật dùng để phản chiếu hung sát, sát khí nhằm giúp chủ nhân trong nhà tránh được các tổn hại do hung sát xung khắc gây ra. Bất kể vị trí nào trong phòng ngủ nếu có gương soi vào cũng đều không may mắn. Ngoài chuyện ảnh hưởng đến sức khỏe và tình cảm vợ chồng ra, nó còn làm ảnh hưởng đến tài vận, con cái nữa. Đặc biệt là cuối giường lại càng không nên treo gương. Bởi vì gương nếu được đặt ở cuối giường thì nó không khác nào là một chiếc gương chiếu hồn. Nó sẽ khiến người trong phòng thường xuyên cảm thấy lo lắng không yên. Thế nên, nếu muốn treo gương trong phòng thì tốt nhất là nên để nó ở một góc khuất, khó nhìn thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202: Khay Đồng Quản Trọng


Đoạn, Dương Tử Mi đi vào bên trong một căn phòng yên tĩnh. Cô bảo Tống Huyền mang chu sa, bút, giấy vàng để sẵn lên hương án, sau đó dùng máu trên ngón tay của mình để viết thần chú lên giấy. Viết xong, cô gấp tờ giấy lại thành hình tam giác và bỏ vào một chiếc túi nhỏ màu đỏ, dùng dây đỏ buột lại và dặn dò Lâm Thanh Mai phải luôn đeo nó trên người, tuyệt đối không được tùy tiện tháo xuống.

- Đeo cái này là trừ tà được sao?

Lâm Thanh Mai vui mừng nhận bùa và đeo ngay vào cổ mình.

- À không, đây chỉ là bùa giúp chị tĩnh tâm. Nó có thể giúp tinh thần chị thoải mái, yên tâm, ý nghĩ kiên cường để không bị tà ma xâm nhập và chiếm dần lấy ý chí và suy nghĩ của chị. Còn về tà sát trên người chị, em cần thêm vài thứ nữa mới có thể giúp chị đuổi chúng đi được. Chị chờ em nhé. Giờ có tấm bùa này rồi, chỉ cần chị đừng soi gương lúc nửa đêm nữa thì sẽ không sao đâu.

Dương Tử Mi giải thích nói.

Nghe nói không trừ tà được, Lâm Thanh Mai lại trở lại trạng thái lo lắng, bất an như lúc nãy.

Dương Tử Mi bảo Lâm Thanh Mai nhắm mắt lại và giơ tay điểm chỉ vào mệnh cung của cô.

Âm sát khí trong người Lâm Thanh Mai nhanh chóng bị hút vào ngón tay của Dương Tử Mi. Chỉ là, âm hồn kia thì không hề hấn gì. Nó vẫn đang thẩn thơ ẩn nấp ở đâu đó và chờ thời cơ chiếm lĩnh ý chí của Lâm Thanh Mai.

Xong xuôi, Dương Tử Mi thu tay lại và vận khí điều hòa hơi thở của mình.



Một phần âm sát khí trên người Lâm Thanh Mai đã được hóa giải, thêm vào đó là bùa tĩnh tâm cũng bắt đầu có tác dụng nên sự lo lắng, sợ hãi của Lâm Thanh Mai cũng dần tan biến.

Dương Tử Mi dặn Lâm Thanh Mai rằng tuyệt đối không được đụng vào chiếc gương kia. Nếu không, thì âm hồn kia sẽ nhận được nhiều sức mạnh hơn từ chiếc gương đó và dần lớn mạnh hơn lên. Nếu thế, sau này cô muốn thu phục nó thì cũng rất khó.

Sau khi chuyện của Lâm Thanh Mai tạm thời giải quyết xong, Dương Tử Mi liền mở cái bao mình mang theo ra. Trong bao có mười mấy chiếc khay đồng đã gỉ đen.

- Thầy ơi, thầy xem giúp em xem đây có phải là khay đồng thời Chiến Quốc không.

Dương Tử Mi vừa nói vừa bày từng chiếc khay lên bàn.

Tống Huyền cầm một chiếc khay lên và dùng kính lúp soi đi soi lại mấy lượt. Càng xem, anh càng vui mừng. Tiếp đến, anh dùng nước rửa chuyên dụng để lau rửa sạch lớp gỉ trên chiếc khay nọ đi.

Lập tức, một chiếc khay đồng tinh xảo và sáng lấp lánh hiện ngay trên tay anh. Chiếc khay nọ phát ra một luồng sáng mang tính thời đại vô cùng đặc biệt.

- Hàng quý đây!

Tống Huyền cảm thán nói.

- Thầy ơi, nó có lai lịch ra sao ạ?

Dương Tử Mi hỏi.

Tống Huyền vội lấy một quyển sách từ trên kệ xuống và lật đến một trang nọ rồi đưa cho Dương Tử Mi xem.

Hình trong trang sách đúng là hình của chiếc khay nọ. Ngoài ra, bên dưới hình còn có nội dung chú thích rằng bộ khay đồng kia chính là quà do Tân Tử, một nhà mỹ thuật nổi tiếng thời Chiến Quốc tặng cho Quản Trọng, tể tướng của nước Tề.

Bộ khay đồng nọ có tổng cộng mười tám cái. Tân Tử đã tốn mười tám năm để hoàn thành chúng. Ngoài chất liệu chính là đồng ra, chúng còn sở hữu các kỹ thuật gia công và chống gỉ tiên tiến nhất của thời đó nữa.

Thế nên, những chiếc khay đồng nọ bên trong không những không bị gỉ mà lớp ngoài còn sáng óng ánh nữa.

- Tiểu Mi à, em có vừa đủ một bộ luôn đấy, không sót cái nào luôn!

Sau khi giám định xong mười tám chiếc khay đồng nọ, hai mắt của Tống Huyền sáng lên. Anh hào hứng hỏi:

- Em mua được chúng ở đâu vậy?

Dương Tử Mi cũng kể lại đại khái chuyện vô tình thấy được khay đồng cho Tống Huyền nghe.

- Em may mắn thật đấy! Bộ khay đồng Quản Trọng này trước giờ chỉ tồn tại trong sách thôi. Sau khi được an táng cùng Quản Trọng thì nó cũng thất lạc luôn cho đến nay. Giờ không ngờ là em lại tìm thấy chúng. Đây chắc chắn là tin chấn động trong giới đồ cổ.

Tống Huyền ngưỡng mộ nói.

- Nếu đem đi đấu giá thì sẽ đấu được bao nhiêu tiền ạ?

Thật ra, Dương Tử Mi không hứng thú lắm với thú chơi đồ cổ. Cô chỉ thích tiền thôi.

- Ít nhất cũng một trăm triệu!

Tống Huyền đáp.

- Một trăm triệu sao ạ?

Hai mắt Dương Tử Mi sáng lên. Nếu vậy thì chuyện xây nhà của cô không cần phải lo nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203: Anh Linh Bé Bỏng (1)


- Ừm, ít nhất là một trăm triệu.

Tống Huyền gật đầu. Xong, anh nhìn Dương Tử Mi nói:

- Tiểu Mi, nếu như em muốn bán bộ khay này thì anh hi vọng em sẽ bán cho anh!

- Nếu thầy muốn mua thì em sẽ bán cho thầy.

Dương Tử Mi cười nói.

- Cám ơn em, Tiểu Mi. Bộ khay đồng này có thể đấu giá được bao nhiêu anh cũng không dám chắc với em nữa. Tuần sau thành phố B có đợt bán đấu giá. Anh sẽ giúp em đăng ký. Nếu anh có đủ năng lực tài chính để mua chúng thì xem như chúng thuộc về anh.

Nghĩ ngợi một hồi, Tống Huyền nói tiếp.

- Thầy à, thầy là thầy em. Bộ khay đồng này em tặng cho thầy cũng không có gì lớn lao hết. Thầy thích nó như vậy sao em lại đem nó đi bán đấu giá được chứ ạ.

Dương Tử Mi vui vẻ nói.

- Tiểu Mi à, bộ khay của em giá trị như vậy. Anh sợ sẽ thiệt cho em thôi.

Tống Huyền nói, giọng chân thành.

- Kiến thức thầy dạy em mới là thứ vô giá đấy. Giờ em đang cần tiền, nếu tặng không cho thầy thì cũng không được. Em bán chúng cho thầy với giá năm mươi triệu được không?

Tống Huyền lắc đầu nói:

- Không được, anh không thể làm như thế. Anh trả em một trăm triệu là anh cũng đã lời lắm rồi.

- Vậy cũng được ạ!

Dương Tử Mi đành gật đầu đồng ý.

- Cám ơn em.

Tống Huyền vô cùng cảm kích.

Bộ khay kia anh có thể dùng làm bảo vật trấn tiệm.

Nhưng hơn hết, đó còn là bộ khay do Dương Tử Mi bán cho anh, nên đối với anh ý nghĩa của nó cũng rất đặc biệt.

Còn Dương Tử Mi thì lại được thêm một trăm triệu đồng, thế nên cô vui mừng khôn xiết.

Có một trăm triệu trong tay, cô xem như là triệu phú rồi.

Nhưng khi nghĩ đến cô chú nọ thì cô lại cảm thấy có chút day dứt không nguôi. Cô quyết định ngày mai sẽ mang thêm một ít tiền đến thăm họ.

Tám giờ tối, khách hẹn trước có mặt ở Mặc Hiên.

Khách lần này là một đôi vợ chồng trẻ. Nam thì phong độ, bảnh bao, ra dáng nhà cao sang quyền quý, còn nữ thì y phục xinh đẹp, trang nhã, chỉ là sắc mặt thì trắng bệch, mí mắt sưng húp không chút sinh khí. Ánh mắt của cô ấy dường như lúc nào cũng nươm nớp lo sợ, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cứ như là sợ như có ai đi theo vậy.

Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát người phụ nữ nọ và phát hiện có một anh linh đang theo sau lưng cô ấy. Anh linh kia máu me đầy người, trông rất thảm thương.

Thấy vậy, cô liền thu thiên nhãn lại, không dám nhìn thêm nữa.

- Chào Dương đại sư, tôi là Đồng Lượng, tôi muốn nhờ đại sư giúp vợ tôi.

Đồng Lượng có vẻ sốt ruột nói.

- Ừm, tôi biết là chuyện gì rồi.

Dương Tử Mi mời hai người họ ngồi xuống, sau đó quay sang nói với người phụ nữ nọ:

- Đồng phu nhân à, có phải cô thường xuyên thấy ác mộng, trong cơn mơ thường thấy một đứa trẻ đang khóc rất thảm thiết đúng không? Ngoài ra, sức khỏe cô cũng không tốt, rất hay khóc mà không biết nguyên do?

Nghe thế, người phụ nữ nãy giờ vốn dĩ chỉ biết cúi đầu im lặng kia như người chết đuối vớ được cái phao, cô ấy đưa tay nắm chặt tay Dương Tử Mi lo lắng nói:

- Dương đại sư, mong đại sư giúp cho. Gần đây tôi thường xuyên nằm mơ và thấy một đứa trẻ cứ đi theo tôi và trách tôi là tại sao lại bỏ nó, tại sao tôi lại giết nó...

Vừa nói, toàn thân cô ta run lên bần bật, mặt càng trắng hơn, trông rất đáng sợ.

Đồng Lượng vội vàng đỡ vai vợ mình, than thở nói:

- Không giấu gì đại sư, lúc trước vợ tôi không may bị sẩy thai. Sau khi bị sẩy thai xong, vợ tôi thường bị như vậy. Không biết là do tâm lý hay là bị trúng tà nữa.

- Lần đó là cố tình phá thai đúng không?

Nhớ đến anh linh đầy máu me nhìn thấy lúc nãy, Dương Tử Mi bất giác lạnh sống lưng.

- Đúng ạ. Nhà họ Đồng chúng tôi ba đời đều là con một. Khi vợ tôi mang thai đến tháng thứ tư, sau khi siêu âm phát hiện thai là con gái, tôi lại là cán bộ nhà nước, chỉ có thể sinh một đứa con nên cha tôi bảo cô ấy phá thai đi và nói nhất định phải sinh cho được một đứa con trai.

Đồng Lượng bất đắc dĩ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204: Anh Linh Bé Bỏng (2)


Khi Đồng Lượng nói lý do tại sao lại để vợ mình phá thai, Dương Tử Mi lại mở thiên nhãn ra nhìn.

Chỉ thấy anh linh kia cứ nhìn chằm chằm vào vợ chồng Đồng Lượng và hỏi giọng oán trách:



Oán khí của nó cũng ngày càng nặng nề hơn, nặng đến nỗi vợ chồng Đồng Lượng bất giác rùng mình một cái.

Đồng phu nhân run rẩy, nước mắt lại tuôn trào, thút thít nói:

- Hu hu, tôi không muốn bỏ nó đâu. Nhưng nếu không bỏ thì cha mẹ chồng lại bắt tôi ly dị. Nói là Đồng gia phải có con trai nối dõi...

Thấy vậy, Dương Tử Mi vẽ an hồn phù lên không trung để trấn tĩnh anh linh nọ lại.

Anh linh, còn được gọi là thai quỷ. Thông thường, thai quỷ đa phần là anh linh của những đứa trẻ bị phá thai, sẩy thai hoặc không may mất sớm, nhưng phần lớn các anh linh đều có liên quan đến việc phá thai. Thai nhi sau khi được thụ tinh sẽ có sinh hồn và dần hình thành thân hồn. Thai nhi ba tháng tuổi thường đã có một phần ý thức. Sau khi thai nhi có được giác hồn thì sẽ có phản ứng của con người. Thế nên, những phôi thai sau khi được thụ tinh đều sẽ trở thành anh linh. Thai nhi từ ba tháng tuổi trở lên cũng đã bắt đầu ý thức được tại sao mình bị phá bỏ.

Thông thường, anh linh được chia thành thiện linh, ác linh và cực âm linh. Thiện linh là những anh linh yêu thương và thường xuyên phù hộ cha mẹ mình. Đây đa phần là những anh linh bị sẩy thai do nguyên nhân khách quan.

Ác linh là những anh linh trả thù cha mẹ mình bằng cách khiến họ bị bệnh, gặp ác mộng, tinh thần hoang mang hay thậm chí là khiến họ phải chết theo mình. Ác linh phần lớn là các anh linh bị mất do các nguyên nhân chủ quan.

Xã hội Trung Quốc hiện tại, vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh một con, thêm vào đó là quan niệm trọng nam khinh nữ nên nhiều người cho rằng phá thai cũng không có gì là hệ trọng cả. Y học ngày càng tiến bộ nên việc phá thai cũng diễn ra dễ dàng hơn rất nhiều. Thế nên, số lượng người phá thai cũng ngày càng tăng theo cấp số nhân. Theo đó, số lượng anh linh do phá thai cũng ngày càng nhiều.

Anh linh vì không có sinh mạng nên thường không thể đến thiên đường và cũng không thể đi đầu thai, mà chúng chỉ có thể trở thành hồn ma vất vưởng, không thể vãng sanh. Cũng chính vì vậy mà chúng thường hay than khóc, thấy đơn độc, đau khổ và muốn báo thù. Chúng thường dựa vào mật mã từ trường của huyết thống để tìm người thân của chúng và từ đó bám lấy họ, không ngừng quấy phá họ. Tuy đa số các anh linh đều chỉ muốn tìm cha mẹ mình để được an ủi chứ không rắp tâm làm họ tổn thương, nhưng vì âm khí trên người chúng quá nặng nên nếu như thường xuyên theo cha mẹ, người thân của chúng thì chúng lại vô tình khiến họ bị tổn thương, thậm chí mất mạng.

May là anh linh đi theo Đồng phu nhân kia ngoài oán khí khá nặng ra thì nó cũng chỉ là một anh linh bình thường chứ không phải là ác linh cố tình đến báo thù. Anh linh nọ thật ra cũng chỉ là cảm thấy bản thân nó quá đáng thương nên mới đi theo mẹ của nó suốt mà thôi.

Vì vậy, chỉ cần Dương Tử Mi ra lệnh một cái là nó liền ngoan ngoan ngồi im và chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn cô vẻ như cầu xin cô đừng bắt nó rời khỏi mẹ nó vậy.

Thấy ánh mắt tội nghiệp đó, Dương Tử Mi vô cùng thương cảm. Anh linh vốn đã bé nhỏ, yếu ớt, lại không thể đầu thai, nên ngoài việc đi theo cha mẹ chúng ra, chúng còn biết theo ai nữa chứ?

Bản thân Dương Tử Mi cũng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Trước đây, cô thường bị ông nội mình mắng là đồ vô dụng. Khi mẹ cô sinh em gái cô, vì sợ bị phạt do kế hoạch hóa gia đình nên ông nội cô suýt nữa là đem em gái bé bỏng mới sinh của cô ra nhấn nước cho chết ngạt. May là lúc đó mẹ cô sống chết bảo vệ nên em cô mới được sống đến ngày hôm nay.

Ngày nay, cùng với sự phát triển của y học về siêu âm nên việc xác định giới tính thai nhi ngày càng dễ dàng. Cũng chính vì quá dễ dàng nên đã có rất nhiều bé gái đã bị cướp mất mạng sống ngay khi còn trong bụng mẹ.

Đây là một tội ác!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205: Anh Linh Bé Bỏng (3)


Dương Tử Mi cũng nói sơ qua chuyện anh linh đi theo người thân cho vợ chồng Đồng Lượng biết.

Hai người họ nghe xong mặt liền biến sắc. Ngay cả một người đàn ông như Đồng Lượng kia cũng bắt đầu phát run, còn Đồng phu nhân thì lại khóc sướt mướt không ngừng. Cô ấy vừa khóc vừa đấm vào ngực mình, vẻ hối hận khôn xiết.

- Dương đại sư à, xin hỏi, đại sư có cách nào giúp chúng tôi không?

Đồng Lượng sốt ruột hỏi.

Nghe anh ta hỏi vậy, anh linh đang theo phía sau họ lại trở lại với bộ dạng căm hận và tủi thân nói:



Dương Tử Mi nhìn anh linh nọ một cái, vẻ trấn an và ra hiệu cho nó đừng nhao nhao lên như thế.

- Tôi có thể giúp hai người, nhưng hai người phải hứa với tôi là sau này đừng làm những chuyện bất nhân như thế nữa.

Dương Tử Mi nghiêm giọng nói.

- Lần này là tôi đã hối hận lắm rồi, sau này tuyệt đối không làm những chuyện như vậy nữa.

Đồng Lượng kiên quyết nói.

- Sở dĩ anh linh cứ đi theo cha mẹ, người thân của chúng là bởi vì chúng không được vãng sinh. Giờ, có hai cách để giúp chúng vào được luân hồi.

- Cách gì ạ?

Đồng Lượng hỏi.

- Cách thứ nhất là dùng bùa chú và tạo đường đi để giúp chúng được siêu thoát. Cách này hiệu quả nhanh nhưng cần phải có cao nhân chuyên chỉ dẫn, nếu không thì sẽ càng khiến anh linh trở nên quậy phá hơn. Cách thứ hai là niệm kinh vãng sanh. Nếu như thành tâm tụng niệm thì cũng rất hiệu quả. Tuy nhiên, nếu tâm của người tụng niệm không tịnh, không trong sạch hoặc thường nói những lời lẽ trách móc thì những lời tụng niệm kia sẽ như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim của anh linh. Như vậy không những không thể giúp chúng siêu thoát mà còn tăng sự oán hận và biến chúng thành ác linh.

Ngừng một chút, Dương Tử Mi giải thích tiếp:

- Cách đầu tiên tuy hiệu quả nhanh nhưng tôi không muốn dùng cách này, bởi vì con bé đã tội nghiệp lắm rồi. Hai người là cha mẹ của nó nên hai người phải dùng tình thương yêu và trái tim nhân từ của mình để tụng kinh siêu độ cho nó.

- Đươc, vợ chồng tôi sẽ tụng kinh vãng sanh.

Đồng Lượng gật đầu đồng ý.

Dương Tử Mi dẫn hai người họ vào hậu viện trống phía sau. Sau khi chuẩn bị nhang đèn, giấy tiền, đồ cúng xong xuôi, cô bảo vợ chồng Đồng Lượng ngồi xếp bằng xuống và tĩnh tâm trao đổi với anh linh nọ bằng tất cả sự chân thành và tình yêu thương của mình đối với nó, sau đó thành tâm tụng niệm.

Trong lúc họ tụng kinh, cô ở bên cạnh làm phép siêu độ để anh linh kia có thể được vãng sanh.

Anh linh nọ giương đôi mắt tội nghiệp và không nỡ rời xa của nó nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình. Tiếp đến, nó lại quay sang cúi người chào Dương Tử Mi để bắt đầu vòng luân hồi mới...

Sau khi tiễn anh linh nọ xong, Dương Tử Mi lại vẽ thêm một tấm bùa nữa cho Đồng phu nhân, đồng thời dặn cô ấy phải đeo bùa trong suốt ba tháng liền để âm sát khí trên người biến mất hoàn toàn.

Xong xuôi, Đồng Lượng trả cho Dương Tử Mi một trăm ngàn. Sau khi cám ơn cô rối rít, hai người họ chào tạm biệt ra về.

Siêu độ cho anh linh kia xong, Dương Tử Mi không thấy cơ thể mệt mỏi vì phải dùng phép như lúc trước nữa, thế nên cô cũng xin phép vợ chồng Tống Huyền và về nhà mình.

Nhà cô đang có khách!

Người khách đó chính là chú cô, Dương Hà, người mà mười năm trước đã đến Thâm Quyến làm ăn.

Hiện tại, Dương Hà đã trở thành chủ doanh nghiệp nhỏ ở Thâm Quyến. Tuy cũng không phải là giàu có gì cho lắm, nhưng cuộc sống cũng thoải mái đủ đầy, có của ăn của để.

Trước nay Dương Hà đều cho rằng, sở dĩ anh có được thành quả như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Dương Tử Mi năm đó chỉ dẫn cho anh. Cho nên, Dương Hà cũng vô cùng cảm kích Dương Tử Mi. Lúc trước, khi gia đình cô còn ở dưới quê, mỗi lần về thăm nhà, Dương Hà đều mang rất nhiều đồ đến cho gia đình cô.

Đang ngồi trò chuyện với Dương Bách và Dương Thanh, thấy Dương Tử Mi về, Dương Hà liền đứng dậy, cười nói:

- Bé con về rồi?

- Dạ, con chào chú. Chú đến khi nào vậy ạ?

- Hôm nay chú đến thành phố A để giải quyết chút việc. Thấy cũng lâu không đến thăm mọi người nên tiện đường chú ghé qua chút.

Dương Hà hứng khởi nói. Cùng với việc trở thành chủ doanh nghiệp, sự chân chất, quê mùa của một nông dân trước đó trên mặt Dương Hà cũng biến mất, mà thay vào đó là một gương mặt tinh anh và nhạy bén.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206: Treo Kiếm Bằng Tiền Xu Không Đúng Cách (1)


Dương Tử Mi lúc này mới nhìn kỹ mặt Dương Hà và phát hiện chân mày anh ta có sát. Không cần dùng đến thiên nhãn, Dương Tử Mi cũng biết được mục đích của chuyến thăm lần này của Dương Hà.

Tuy nhiên, Dương Hà là chú ruột của cô, bình thường quan hệ giữa anh ta và gia đình cô cũng khá tốt. Khi cô vẫn chưa am hiểu gì nhiều về phong thủy, tướng thuật thì Dương Hà cũng đối xử với cô rất tốt, thường xuyên dẫn cô đi chơi đó đây. Cho nên, dù biết mục đích của Dương Hà nhưng Dương Tử Mi cũng không cảm thấy phản cảm gì. Cô chỉ lên tiếng hỏi:

- Gần đây có phải chú gặp chuyện gì buồn phiền đúng không?

Nghe Dương Tử Mi hỏi thế, Dương Hà đưa tay gãi gãi đầu, cười ngượng nói:

- Chú biết là không thể qua mắt được con mà.

- Không sao, có chuyện gì chú cứ nói ạ.

Dương Tử Mi mời Dương Hà ngồi xuống ghế.

Nụ cười của Dương Hà cũng biến mất mà thay vào đó là sự lo lắng, sầu muộn. Dương Hà rầu rĩ nói:

- Bé con, chú biết con rất giỏi nên chú định nhờ con giúp chú một chuyện. Tiểu Phi không biết có phải bị trúng tà hay không mà gần đây nó kỳ lạ lắm, thường xuyên bị bệnh. Còn nữa, gần đây chú và thím con hay bất hòa, chuyện làm ăn vỡ lỡ chú không nói, chỉ là suýt nữa cả nhà chú gặp phải họa sát thân rồi. Những chuyện này có thể có liên quan đến căn nhà mà chú mới dọn về kia.

- Ơ, nhà mới của chú con đã xem qua phong thủy rồi, không có vấn đề gì đâu.

Trước đó, sau khi mua một căn nhà mới ở Thâm Quyến, trước khi dọn vào ở, Dương Hà có nhờ Dương Tử Mi đến xem phong thủy và sắp xếp đồ vật theo phong thủy giúp.

- Vấn đề ở đây là khu chú ở người ra vào rất ít. Rất nhiều nhà đều là người ta mua và để đó đầu cơ thôi chứ không phải mua để ở. Cả một tòa nhà hai mươi mấy tầng như thế mà chỉ có vài người ở nên khu đó bị người ngoài gọi là Tòa Nhà Trống. Chú còn nghe vài người nói là, nếu một tòa nhà mà có nhiều căn hộ bỏ trống như vậy thì rất dễ có ma quỷ vào ở...

Dương Hà nói liền một hơi.

Dương Tử Mi trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:

- Cũng có khả năng đó. Nhưng mà căn nhà đó con đã giúp chú sắp xếp phong thủy rồi, thế nên ma quỷ thông thường cũng sẽ không vào được đâu. Có phải vì chú không làm theo lời dặn của con và đã làm lộn xộn phong thủy lên không?

- Tuyệt đối không. Chú biết bản lĩnh của con nên làm sao dám thay đổi bậy bạ được.

- Vậy ngày mai con theo chú về nhà xem thử coi sao. Dù sao thì ngày mai cũng là thứ bảy, con được nghỉ học.

Dương Tử Mi nói.

- Cám ơn con, chú biết là bé con rất tốt với chú mà.

Thấy Dương Tử Mi đồng ý giúp mình, Dương Hà vui mừng ra mặt.

Vừa dứt lời thì điện thoại của Dương Hà reo lên. Là điện thoại ở nhà gọi đến. Vừa nhấc máy lên, đã nghe tiếng của vợ Dương Hà nói, giọng gấp gáp:

- Không xong rồi, Tiểu Phi đột nhiên bị sùi bọt mép và ngất xỉu, giờ đang trong bệnh viện. Bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân bệnh, anh mau về liền đi.

Mặt Dương Hà biến sắc.

- Chuyện gì vậy chú?

Dương Tử Mi hỏi.

Dương Hà thuật lại chuyện trong điện thoại cho cô nghe.

Vì Dương Hà là người thân của Dương Tử Mi nên cô cũng không thể đoán được họ xảy ra chuyện gì. Dương Phi là em họ của cô, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu thế nên cô liền cùng Dương Hà lật đật đến Thâm Quyến.

Đến bệnh viện, vào đến phòng bệnh.

Dương Phi, mười tuổi, đang nằm trên giường bệnh. Mặt tái mét, sát khí nặng nề.

Vì mới được tiêm thuốc nên Dương Phi đang ngủ rất say. Tuy nhiên, giấc ngủ của nó lại rất chập chờn. Hai hàng chân mày chốc chốc lại chau vào nhau, vẻ như rất khó chịu, cứ như là có ai đó đang cầm dao dâm vào nó vậy.

- Bác sĩ nói sao?

Dương Hà hỏi vợ mình.

- Làm kiểm tra này nọ hết rồi, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Bác sĩ chỉ nói là tiếp tục theo dõi.

Trần Quế Phương, vợ Dương Hà, khóc thút thít nói.

- Bé con, con thấy sao?

Dương Hà lo lắng hỏi Dương Tử Mi. Khó khăn lắm anh mới có được một đứa con trai như Dương Phi nên anh nhất quyết không thể để nó xảy ra chuyện gì được. Hiện tại, anh chỉ biết dồn tất cả mọi hi vọng vào Dương Tử Mi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207: Treo Kiếm Bằng Tiền Xu Không Đúng Cách (2)


Dương Tử Mi đưa tay bắt mạch cho Dương Phi.

Mạch của Dương Phi rất lộn xộn, lúc mạnh lúc yếu, cứ như là có vật gì nặng đè lên vậy. Hiện tượng này cho thấy đó không phải bị bệnh mà là bị trúng sát khí gì đó.

Trong người của Dương Phi hiện tại chỉ có sát khí mà không có âm khí, nên chắc chắn không phải do ma quỷ hay âm hồn gì gây ra.

Dương Tử Mi bắt đầu niệm Cửu Tự Chân Ngôn, dùng tay vẽ bùa lên không trung, tiếp đến dùng tay điểm lên các huyệt trên người của Dương Phi để hóa giải luồng sát khí trên người thằng bé.

Luồng sát khí kia không mạnh. Nếu nó xâm nhập vào cơ thể một người trưởng thành khỏe mạnh thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, cùng lắm chỉ khiến cho khí huyết lưu thông không đều thôi. Nhưng với một đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà nói thì hậu quả mà nó mang lại rất nghiêm trọng.

Sau khi hóa giải luồng sát khí kia xong, mặt của Dương Phi cũng bắt đầu hồng hào trở lại.

Lúc này, Dương Phi mở mắt ra, nhìn thấy Dương Tử Mi, thằng bé liền yếu ớt nói:

- Chị Mi...

Dương Tử Mi khẽ mỉm cười với nó sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu nó.

- Chị, em sợ lắm... Em cứ thấy có một thanh kiếm cứ đuổi theo em và muốn đâm vào em không à. Chị, chị giúp em với, hu hu, em sợ là em sắp chết đến nơi...

Dương Phi run run nắm tay Dương Tử Mi nói.

Dương Tử Mi an ủi nói:

- Tiểu Phi đừng sợ, chị sẽ giúp em. Em ngủ thêm một giấc nữa, sau khi tỉnh lại thì cây kiếm kia đã bị chị thu phục rồi.

- Dạ, cha nói chị là thần tiên hạ phàm nên rất giỏi, yêu ma quỷ quái gì chị cũng không sợ.

Dương Phi nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt sùng bái nói.

- Ha ha.

Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì. Đoạn, cô quay sang nói với Dương Hà:

- Giờ Tiểu Phi cũng không sao rồi, con sẽ đến nhà chú xem xem là có chỗ nào bị xung sát không.

- Ờ.

Thấy sắc mặt con trai mình đã tốt hơn lên, tinh thần cũng khá hơn hẳn, Dương Hà như trút được gánh nặng, sau đó vội vã dẫn Dương Tử Mi đến nhà mình.

Vừa đến cổng của khu nhà nọ, Dương Tử Mi bèn dùng thiên nhãn để quan sát khu nhà gồm năm tòa lầu kia.

Quả nhiên, người sống ở đây rất ít. Cũng vì dương khí không đủ nên âm khí mới thừa cơ xâm nhập khiến cho cả khu bị mất cân bằng âm dương. Thật đáng tiếc cho một khu vốn dĩ có phong thủy tốt như thế, nhưng giờ lại biến thành một nơi thưa thớt người qua lại.

Đương nhiên, khu nhà này nếu sau này có nhiều người đến ở hơn thì chắc chắn các luồng âm khí kia cũng sẽ tự động biến mất.

Đến trước cửa nhà của Dương Hà, vừa mở cửa ra, Dương Tử Mi liền cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén ập vào người mình.

Cô vội vàng bắt ấn chống lại sát khí và không quên đưa mắt tìm kiếm ngọn nguồn của luồng sát khí nọ.

Cô phát hiện, có một cây kiếm được làm bằng tiền xu đang treo lủng lẳng ngay cửa chính.

Kiếm bằng tiền xu là những cây kiếm được làm bằng tiền đồng thời xưa, với ngụ ý là để giữ nhà, tránh tà, trừ ma. Kiếm bằng tiền xu là một vật phong thủy thường được dùng để treo trong nhà để giúp xua đuổi tà ma. Chỉ cần có âm hồn hay âm linh nào xâm nhập là ngay lập tức cây kiếm nọ sẽ phát huy tác dụng.

Kiếm bằng tiền xu được làm theo quy cách nhất định. Đạo Gia có Thất Tinh Kiếm được làm từ hai mươi mốt đồng tiền xu. Ngoài ra còn có Càn Khôn Kiếm được làm từ bốn mươi chín và một trăm lẻ tám đồng tiền xu nữa.

Nghe nói, Phật Giáo cũng có Đạt Ma Kiếm được làm từ chín ngàn chín trăm tám mươi mốt đồng tiền xu!

Tiền xu sau khi được thu thập đủ sẽ được xỏ lại với nhau bằng dây thừng nhuộm chu sa theo một quy tắc đặc biệt. Điều cần chú ý ở đây là sau khi làm xong thì chuôi kiếm cần phải được buột bùa viết bằng chu sa. Sau đó tiếp tục dùng chu sa để bôi lên chuôi kiếm. Phải nhớ là bùa phải được dán chặt vào chuôi kiếm, nhưng phải được dán đúng cách và không được làm xáo trộn bùa. Mọi thứ xong xuôi, kiếm sẽ được đem để lên bàn thờ của Tam Thanh tổ sư. Mỗi ngày, vào giờ ngọ đều phải đốt nhang một lần để mời tổ sư ban linh khí cho kiếm. Sau bốn mươi chín ngày thì xem như kiếm đã được làm thành công. Nếu là người tu đạo sẵn thì không cần phải qua các bước như thế, mà chỉ cần dùng đạo hạnh của mình để tạo linh khí cho kiếm là được. Đạo hạnh càng cao thì hiệu quả tạo kiếm càng cao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208: Treo Kiếm Bằng Tiền Xu Không Đúng Cách (3)


Người bình thường chúng ta đương nhiên không thể tùy tiện làm kiếm bằng tiền xu được, mà người làm kiếm thường phải có đạo hạnh nhất định. Nếu không thì cây kiếm kia sẽ trở thành hung khí nguy hiểm.

Luồng sát khí trong nhà Dương Hà kia bắt nguồn từ thanh kiến bằng tiền xu đang treo trên cửa kia.

Thanh kiếm đó là Càn Khôn Kiếm làm từ một trăm lẻ tám đồng tiền xu khác nhau, nhưng nó lại chẳng có tí pháp lực và may mắn nào cả. Đó chẳng qua chỉ là một thanh kiếm tầm thường do ai đó làm một cách tùy tiện thôi và đương nhiên nó cũng chẳng có bùa chu sa gì hết.

Một thanh kiếm như thế mà lại được treo ngay cửa ra vào thì khỏi nói cũng biết là xung sát mà nó mang lại lớn đến cỡ nào rồi. Chả trách Dương Phi đột nhiên lại lăn ra bệnh như thế.

Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy làm sao mà chịu được sức sát thương do thanh kiếm đó mang lại chứ?

- Chú à, không phải là con đã dặn là chú đừng tùy tiện phá vỡ phong thủy mà con đã bố trí giúp chú lúc đầu rồi sao? Sao chú lại treo thanh kiếm này ở đây?

Nói xong, Dương Tử Mi chau mày, thầm niệm chú và giơ tay tháo cây kiếm kia xuống.

Nghe thế, Dương Hà hoảng hốt nói:

- Bé con à, tất cả mọi chuyện xui xẻo kia đều bắt nguồn từ thanh kiếm này sao? Lúc trước, vì ở đây vắng người quá, chú sợ có ma quỷ vào nhà. Nghe nói treo thanh kiếm này theo hướng đông bắc thì có tác dụng trừ tà nên chú mới thỉnh nó về treo trên cửa. Thanh kiếm này không phải là vật may mắn sao? Sao nó lại biến thành hung khí gây xung sát vậy?

Dương Tử Mi chỉ biết cười khổ nói:

- Thứ nhất, thanh kiếm này của chú hoàn toàn không có một chút pháp lực gì. Thứ hai, nếu có thì chú cũng không nên treo kiếm một cách tùy tiện như thế.

Kiếm bằng đồng xu không phải là kiếm thật, mà chỉ là một thanh kiếm được tạo thành từ những đồng tiền xu thôi. Nếu treo kiếm trong nhà thì đúng là nó sẽ có tác dụng trừ tà ma.

Đương nhiên, nếu như là một ngôi nhà ma ám nặng nề thì chỉ một thanh kiếm bằng tiền xu nhỏ bé như vậy cũng sẽ không có tác dụng gì. Nhưng nếu chỉ là một ngôi nhà có chút âm khí xâm nhập thôi thì tác dụng của thanh kiếm nọ lại rất lớn. Chỉ cần treo kiếm ở hướng đông bắc thì nó lập tức sẽ phát nguy ngay tác dụng trừ tà, đuổi quỷ vốn có của nó.

Nhưng, kiếm thường dài và nhọn, thông thường những vật dài và nhọn như thế sẽ có sức sát thương rất lớn. Hướng mà mũi kiếm hướng vào thường sẽ có sát khí. Cũng chính vì vậy mà nếu tùy tiện treo kiếm trong nhà thì mũi kiếm sẽ ảnh hưởng đến người hoặc đồ vật trong nhà. Trong đó, ảnh hưởng lớn nhất và trực tiếp nhất chính là khiến sức khỏe gia chủ sa sút hoặc dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, thậm chí có thể gặp họa sát thân.

Thế nên, trừ khi nhà có âm hồn xâm nhập thì mới nên treo kiếm, nếu không thì không nên treo. Một ngôi nhà bình thường không có hồn ma, quỷ quái nào vào, nếu treo kiếm tiền xu, đặc biệt là treo nó ở hướng không may mắn hoặc trên các vị trí của hung tinh thì sát khí sẽ càng mạnh.

Có thể nói, việc treo kiếm bằng tiền xu trong nhà cũng giống như dùng thuốc chữa bệnh vậy. Nếu bệnh đã hết thì cũng nên ngưng thuốc chứ không nên tiếp tục dùng. Cho nên, nếu như đã trừ hết tà ma trong nhà thì kiếm cũng nên thu lại chứ không nên treo nữa.

Bình thường, kiếm bằng đồng xu không thích hợp dùng làm vật trang trí cho người bình thường, trừ những người theo các ngành nghề có sát khí như quân đội, cảnh sát chẳng hạn.

Nhà của Dương Hà trước đây đã được Dương Tử Mi bố trí phong thủy. Cho nên, nếu như cả tòa nhà, thậm chí cả khu đều có rất nhiều hồn ma đi nữa thì căn nhà của anh ta cũng không hề hấn gì. Vì thế, thanh kiếm kia treo trong nhà sẽ trở thành vật dư thừa. Hơn nữa, nó còn bị treo sai vị trí nữa. Nhà đang yên đang lành, tự nhiên lại treo thanh kiếm ngay cửa ra vào, mỗi ngày người trong nhà đều bị kiếm chĩa thẳng vào đầu, không gặp họa mới lạ.

Nghe Dương Tử Mi giải thích, Dương Hà sợ đến vã mồ hôi. Anh không ngừng trách mình quá vô ý.

Kiếm tuy đã thu lại, nhưng do đã được treo một thời gian dài nên sát khí trong nhà cũng tích tụ khá nhiều.

Dương Tử Mi đành phải bố trí lại phong thủy giúp chú mình. Cô bày trận pháp, vẽ bùa trấn nhằm vào cả khu nhà để các hồn ma, âm khí không thể xâm nhập vào nữa.

Mọi việc xong xuôi, cô dặn đi dặn lại Dương Hà là từ nay về sau đừng tùy tiện đụng đến phong thủy trong nhà nữa.

Ngoài ra, cô còn đưa cho Dương Hà ba lá bùa hộ thân. Chỉ cần họ đeo chúng bên mình thì dù khu nhà họ ở có vắng đến cỡ nào, họ cũng không phải sợ ma quỷ gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209: Long Trục Thiên Bị Tấn Công


Dương Hà định vứt thanh kiếm nọ đi nhưng Dương Tử Mi ngăn lại.

Thanh kiếm đó tuy treo trong nhà của Dương Hà sẽ gây họa, nhưng đối với Dương Tử Mi mà nói thì nó lại rất hợp để cô dùng. Bởi vì, cô cũng đã nghĩ ra cách để đuổi âm hồn đang ám trên người Lâm Thanh Mai kia.

Càn Khôn Kiếm Pháp là pháp khí trừ tà đuổi quỷ tốt nhất.

Tuy thanh kiếm nọ không có pháp lực gì, nhưng Dương Tử Mi có thể cải tạo nó. Hơn nữa, các đồng tiền xu dùng để làm kiếm cũng là tiền xu cổ thật. Những đồng xu đó cô chưa chắc gì đã thu thập đủ để làm thành một thanh kiếm như thế. Giờ có sẵn kiếm rồi, tại sao cô lại không tận dụng chứ?

Đã đến Thâm Quyến nên Dương Tử Mi cũng muốn nhân tiện đi dạo vòng vòng quanh đặc khu kinh tế đầu tiên cũng như là một trong những thành phố phát triển nhất của Trung Quốc.

Một năm trước, Dương Tử Mi cũng đã có dịp đến đây một lần để giúp bố trí phong thủy cho nhà của Dương Hà.

Nhưng lúc đó, xương của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi lại không tiện, nên lần đó xong xuôi mọi việc thì cô cũng vội vã quay về nhà. Không có cơ hội đi dạo hay thăm thú gì được.

Thâm Quyến quả nhiên là một thành phố biển phát triển và xinh đẹp. Nhưng, vì nghề nghiệp của mình nên Dương Tử Mi chỉ để ý đến phong thủy chứ không để ý đến các phong cảnh hay thứ gì khác.

Thâm Quyến là thành phố kề bên Hong Kong và nằm về hướng nam của tỉnh Quảng Đông, bờ đông Châu Giang. Phía đông giáp với vịnh Đại Á và Đại Bằng, phía tây là cửa sông Châu Giang và vịnh Linh Đinh Dương, phía nam là vịnh Thâm Quyến, sông Thâm Quyến đối diện với thành phố hoa lệ Hong Kong. Phía bắc giáp với Đông Quản, Huệ Châu, và có đường bờ biển dài đến tận Thái Bình Dương. Sau lưng Thâm Quyến là núi Ngô Đồng, có thể thấy, Thâm Quyến quả nhiên là một thành phố có phong thủy rất tốt.

Đang đi, bỗng nhiên cô thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy phía trước, chiếc xe đó nhìn rất quen.

Liếc sơ biển số xe, quả nhiên là xe của Long Trục Thiên.



Dương Tử Mi mừng rỡ định lấy điện thoại ra gọi cho Long Trục Thiên nhưng bất giác lại cảm thấy có gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.

Liền ngay sau đó là một chiếc xe hiệu DFM ở đâu xuất hiện và chạy theo chiều ngược lại với xe của Long Trục Thiên. Rõ ràng là chiếc xe nọ có thể tránh xe của Long Trục Thiên nhưng nó lại cố tình tông thẳng vào xe anh.

Phía sau xe Long Trục Thiên lại bị hai xe chở dầu tông vào, khiến anh không thể tránh được.

Ầm!

Một tiếng động kinh người vang lên!

Tim của Dương Tử Mi như muốn nhảy ra ngoài. Tay cô lạnh ngắt, cảm giác như bị rơi vào hố băng vậy. Trong phút chốc, cô như ngừng thở.



Dương Tử Mi chạy như bay đến hiện trường tai nạn.

Đúng lúc chiếc xe màu đen kia vừa bốc cháy thì một bóng người áo đen nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Tuy nhiên, người vừa phóng ra khỏi xe kia chưa chạy được bao xa thì hàng loạt viên đạn lại bắn vào anh ta. Trong đó một viên bắn trúng vào đầu gối của anh, còn viên khác thì trúng ngay vào ngực anh...

- Long Trục Thiên!

Dương Tử Mi hét lên.

Cô chỉ cách anh có năm trăm mét nhưng cảm giác như cách nhau mấy chục cây số vậy.

Có lẽ nghe thấy tiếng cô nên trước khi quỵ xuống, Long Trục Thiên còn cố hướng ánh mắt về phía cô.

Khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn mặc áo trắng chạy đến, ánh mắt của Long Trục Thiên bất giá lóe lên, nhưng lập tức ánh mắt kia lại trở nên lo lắng không yên. Anh khoát tay ra hiệu cho cô đừng đến gần.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng liên tục nổ lên, đạn không ngừng cắm vào các yếu điểm trên người của Long Trục Thiên.

- Đừng... đến... đây...!

Long Trục Thiên cố gắng gào lên với Dương Tử Mi. Sau đó anh nôn ra một ngụm máu tươi và quỵ xuống.

Thấy anh ngã gục ngay trước mắt mình, tim của Dương Tử Mi đau như cắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210: Hiện Tượng Kỳ Lạ


Mục tiêu đã bị hạ nên các tay súng mai phục trên các tòa nhà gần đó cũng rút lui...

Lúc này, Dương Tử Mi cũng không nghĩ gì đến chuyện truy bắt bọn chúng mà cô chỉ quan tâm đến tình trạng của Long Trục Thiên.

Vì bị trúng đạn rất nhiều nên hiện Long Trục Thiên đang nằm trên vũng máu, hơi thở yếu ớt sắp chết. Tuy nhiên, hai mắt anh vẫn nhìn Dương Tử Mi chằm chằm. Ánh mắt đó lưu luyến không thôi, sau đó dần dần nhắm lại.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt kia khiến Dương Tử Mi đau xót vô cùng.

Cô nhanh chóng lấy kim châm cứu mang theo bên mình để tạm giữ lại mạch tim của anh. Tiếp đến cô truyền nguyên khí vào cho anh.

Nhưng không hiểu tại sao, khi nguyên khí của cô sắp truyền vào cơ thể anh thì lại bị một luồng khí nào đó đẩy ngược lại. Thậm chí mấy cây kim châm cứu cũng bị bật ra khỏi người anh.



Đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì tấm thẻ bài trên cổ Long Trục Thiên đột nhiên sáng lên và chuyển thành màu đỏ cam. Ánh sáng như đèn lệnh kia lại lấp lánh không ngừng.

Thân thể vốn bắt đầu lạnh đi của Long Trục Thiên lại dần nóng lên...

Đang định đưa tay sờ vào tấm thẻ bài nọ thì Dương Tử Mi kinh ngạc phát hiện viên đạn vốn cắm sâu vào lồng ngực của anh kia lại bị đẩy ra ngoài...

Một viên...

Hai viên...

Ba viên...

Bốn viên...

Cứ thế, các viên đạn trên người Long Trục Thiên lần lượt bị đẩy ra ngoài. Hơn nữa, điều kỳ lạ hơn là luồng sáng màu đỏ cam nọ tỏa ra đến đâu thì vết thương trên người của Long Trục Thiên lập tức lành lại như cũ đến đó...

“... 

Dương Tử Mi kinh ngạc tột độ!



Thân nhiệt của Long Trục Thiên ngày càng tăng cao, cuối cùng cả người anh đỏ rực và nóng như một lò lửa vậy. Người anh càng nóng thì đèn lệnh trên tấm thẻ bài kia càng chớp nhanh hơn và cuối cùng vụt sáng một cái, nhiệt lượng mà nó tỏa ra buộc Dương Tử Mi phải lui lại vài bước.

Chờ đến khi định thần lại thì Dương Tử Mi phát hiện ánh sáng trên tấm thẻ bài kia đã biến mất. Tấm thẻ bài nọ cũng trở lại thành một tấm thẻ bài màu đen bình thường và nằm ngoan ngoãn trên cổ Long Trục Thiên.

Thân nhiệt của Long Trục Thiên cũng dần trở lại bình thường.

- Ưm...

Khóe môi anh khẽ động đậy, sau đó hai mắt anh mở ra...

Hai mắt anh vẫn còn hằn những tia máu đỏ không khác gì ánh mắt của một con sói cô độc.

- Mi Mi

Long Trục Thiên khẽ gọi tên cô. Phát hiện ra điều bất thường trên cơ thể mình, anh đưa tay sờ lên ngực và không thấy bất kỳ vết thương nào trên đó...



Long Trục Thiên mơ mơ hồ hồ đứng dậy!



Anh nhớ là lúc nãy mình bị trúng sáu viên đạn!



- Anh có thấy chỗ nào không khỏe không?

Dương Tử Mi quan tâm hỏi.

- Em lại cứu anh à?

Dương Tử Mi lắc đầu nói:

- Không phải em cứu anh, em không có năng lực đó!

Đúng vậy, thuật châm cứu và nội lực của cô không tệ, cô cũng biết cách trừ tà đuổi quỷ nhưng lúc nãy, đối diện với Long Trục Thiên đang hấp hối kia, cô cũng không biết làm gì hơn.

- Vậy tại sao...

Long Trục Thiên quay sang nhìn chiếc xe đã cháy thành tro của mình và khẳng định rằng chuyện anh bị tấn công lúc nãy không phải là ảo giác.



Anh cúi đầu nhìn mấy viên đạn vẫn còn dính máu đang nằm dưới đất.



Anh biết Dương Tử Mi rất giỏi nhưng cô không thể khiến vết thương của anh nhanh chóng lành lặn lại như vậy được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211: Yêu Nhau Ôm Nhau


- Chúng ta đến nơi khác nói chuyện nhé!

Long Trục Thiên nhìn quanh, sau đó kéo tay Dương Tử Mi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Do xảy ra tai nạn giao thông và án mạng xả súng nghiêm trọng nên xung quanh đều bị xe cảnh sát chặn lại.

Hai người họ tránh xa đám đông và dừng chân tại một công viên yên tĩnh bên đường.

Long Trục Thiên vẫn nắm chặt tay Dương Tử Mi.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh tỏa ra khiến Dương Tử Mi cảm thấy rất an toàn và vững vàng. Một cảm giác trước nay chưa từng có đối với cô.

Cô khẽ ngước nhìn gương mặt của anh và nghĩ đến cảm giác đau nhói tâm can khi thấy anh quỵ xuống trước đó.

Lúc đó, trong đầu cô bỗng thoáng lên một ý nghĩ là lỡ như anh chết thật thì cô cũng không muốn sống nữa.

Kiếp trước, dù tận mắt chứng kiến người thân của mình lần lượt mất đi nhưng cô vẫn không có cảm giác muốn chết theo như thế.

Cô yêu anh thật rồi sao!

Bởi vì yêu nên cô mới sợ mất anh đến như thế!

Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, tim của Long Trục Thiên bất giác đập mạnh. Anh buông tay cô ra và kéo cô ôm chặt vào lòng. Một tay ôm vai cô, tay còn lại khẽ vuốt tóc cô.

Anh vẫn nhớ rất rõ, lúc nãy, khi anh bị bắn, cô đã chạy đến bên anh như thế nào. Thế nên, tuy bị trúng đạn rất nhiều nhưng tinh thần và ý chí của anh vẫn rất kiên cường.

Anh không ngừng nói với bản thân mình rằng, mình không thể chết, không thể để cô phải đau lòng.

Anh thuộc về cô nên anh phải sống cho thật tốt để mãi ở bên cô, bảo vệ cô!

Nằm gọn trong lồng ngực nóng hổi còn vương chút mùi máu của Long Trục Thiên, nghe tiếng tim anh đang đập trong lòng ngực, Dương Tử Mi cảm thấy mắt mình cay cay...

Cô cảm thấy mình thật may mắn vì còn được ở bên anh và cảm nhận được thân nhiệt của anh.

Dương Tử Mi ngước mắt lên nhìn tấm thẻ bài nọ, khẽ đưa tay vuốt ve nó, trong lòng thầm cám ơn nó đã cứu Long Trục Thiên thoát khỏi tay tử thần.

- Là tấm thẻ bài này đã cứu anh sao?

Thấy cô cứ nhìn vào tấm thẻ bài nọ một cách kỳ lạ, Long Trục Thiên cũng đoán biết được ân nhân cứu mạng mình là ai.

- Ừm.

Đoạn, Dương Tử Mi thuật lại chuyện kỳ lạ xảy ra lúc nãy cho Long Trục Thiên nghe.

Nghe xong, Long Trục Thiên liền tháo tấm thẻ bài đó xuống và đeo nó lên cổ Dương Tử Mi, nói:

- Nếu nó thần kỳ như vậy vậy thì hãy để nó bảo vệ em!

Nghe anh nói vậy, Dương Tử Mi vô cùng cảm động.

Nhưng cô lại tháo tấm thẻ bài kia xuống, chân hơi nhón lên để đeo nó lại vào cổ anh. Cô cười nói:

- Nó thần kỳ như thế là bởi vì nó và anh có một sự tương thông đặc biệt nào đó, còn đối với em nó chẳng qua chỉ là một vật may mắn bình thường thôi.

- Cũng có thể như vậy, dù gì thì nó cũng có biểu tượng của gia tộc anh.

Long Trục Thiên gật đầu, ra vẻ suy nghĩ. Dừng một chút, anh nói tiếp:

- Chỉ là không biết nó có quan hệ như thế nào với gia tộc anh, không biết bên trong có chứa đựng nguồn sức mạnh thần bí nào nữa.

Dương Tử Mi ngước mặt lên nhìn anh.

Lúc này đây, cô rất mong là anh sẽ nói rõ cho cô biết gia cảnh cũng như thân thế của anh.

Tuy nhiên, Long Trục Thiên lại không nói gì thêm nữa mà chỉ ôm cô chặt hơn.

Tuy ôm cô trong lòng nhưng ánh mắt của anh lại lộ rõ sự bi thương và tuyệt vọng.

Dương Tử Mi cảm nhận được sự bi thương và tuyệt vọng trong mắt anh.

Tuy cô không nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của anh nhưng linh cảm cho cô biết rằng anh đang rất đau khổ.

Tim cô cũng chìm vào tâm trạng đau thương đó của anh, nỗi buồn của anh như lan tỏa sang cô, khiến cô cũng đau lòng theo...

Dương Tử Mi chủ động giơ tay mình ra và ghì chặt lấy eo anh, để anh càng dựa gần vào người mình hơn.

Cảm nhận được sự thay đổi của cô, Long Trục Thiên tựa nhẹ cằm mình lên tóc cô, dịu dàng gọi tên cô:

- Mi Mi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212: Anh Yêu Em


- Anh yêu em!

- Ơ!

Nghe ba từ đó, Dương Tử Mi cảm giác tim mình như có vật gì đó đánh mạnh vào, sau đó không ngừng đập lên loạn xạ, phút chốc như ngưng thở vậy.

Thấy mặt cô đỏ bừng đáng yêu như thế, Long Trục Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên má cô một cái sau đó càng ôm chặt cô hơn. Anh chỉ ôm cô thật chặt và im lặng không nói gì. Ánh mắt anh đang nhìn xa xăm và thoáng lấp lánh niềm vui, niềm hạnh phúc tột độ.

Anh im lặng, trầm tĩnh, còn tim của Dương Tử Mi thì đang không ngừng nổi sóng.

Vui mừng, hạnh phúc, phấn khởi, trông chờ...

Những cảm giác mà trước nay cô chưa từng trải qua kia khiến cho ý thức của cô phút chốc bị bấn loạn.

Chỉ tiếc là, tâm trạng hồi hộp, vui sướng kia của cô không kéo dài được bao lâu thì bỗng nhiên điện thoại của anh lại reo lên. Anh nhìn vào số điện thoại hiện lên màn hình, buông cô ra và áy náy nói:

- Mi Mi, anh lại phải đi rồi. Em bảo trọng nhé!

Nói xong, anh vội vã đón xe rời khỏi.

Thấy anh rời khỏi, Dương Tử Mi cảm thấy tim mình trống rỗng.

Cô đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe taxi đang từ từ rời khỏi kia, sau đó thẫn thờ ngồi xuống băng ghế đá trong công viên.



Dương Tử Mi cố gắng bấm tay để xem quẻ cho anh nhưng kết quả vẫn như thế. Cô vẫn không tài nào xem được vận số của anh.



Cô buồn bã đứng dậy. Lúc này, cô không còn tâm trạng để dạo phố nữa mà chỉ chọn đại một cửa hàng nào đó để mua quà mang về nhà.

Sau khi từ Thâm Quyến về, vẫn canh cánh chuyện của Lâm Thanh Mai, nên cô vội lấy thanh kiếm bằng tiền xu nọ ra, tháo ra và làm lại thành một thanh kiếm khác. Cô cũng không quên thêm vài lá bùa đuổi ma cũng như truyền pháp lực của mình vào kiếm.

Xong xuôi, cô dùng thiên nhãn để quan sát thì thấy thanh kiếm bằng tiền xu được làm mới kia phát ra một luồng sáng may mắn màu vàng. Điều đó cho thấy pháp lực của nó đã đủ để đuổi trừ tà ma, quỷ quái bình thường.

Tuy nhiên, âm hồn ám trên người Lâm Thanh Mai kia lại không phải là âm hồn bình thường. Nó là âm hồn được hình thành từ nước mắt phượng hoàng, tích tụ oán khí hàng ngàn năm rồi.

Bản thân mình có đủ pháp lực để đuổi âm hồn kia hay không, Dương Tử Mi cũng không dám khẳng định. Thế nên, cô lại vẽ thêm vài lá bùa lên không trung, ngoài ra còn dùng luôn cả huyết chú của mình để gia tăng pháp lực cho thanh kiếm kia.

Nếu như âm hồn kia cao tay ấn hơn cô thì rất có thể cô sẽ bị huyết chú làm tổn hao nguyên khí. Vì vậy, cô phải hết sức thận trọng.

Cô vốn định chờ cho đến khi tìm thấy một pháp khí có đủ sát khí hơn thì mới giúp Lâm Thanh Mai trừ tà.

Nhưng lúc nãy, khi bấm tay để xem sinh thần bát tự của Lâm Thanh Mai, cô phát hiện tháng sau Lâm Thanh mai sẽ mang thai. Nếu như không trừ âm hồn kia đi thì thai nhi trong bụng Lâm Thanh Mai sẽ gặp nguy hiểm. Thậm chí có thể Lâm Thanh Mai sẽ sinh ra một quái vật mang đầy âm khí trên người.

Nhớ đến cậu con trai kháu khỉnh, dễ thương, suốt ngày chạy quanh phố Văn Lai của Tống Huyền kiếp trước, Dương Tử Mi bất giác khẽ cười.

Cậu bé con đó quả thật rất dễ thương và lanh lợi. Cậu bé dường như thừa hưởng được tất cả những ưu điểm từ Tống Huyền và Lâm Thanh Mai, thậm chí còn hoạt bát, vui vẻ hơn hai người họ nhiều.

Kiếp trước, cậu bé con kia thường xuyên đứng trước quầy hàng của Dương Tử Mi và hay nói chuyện với cô. Cậu bé còn hiếu kỳ sờ sờ vào chiếc la bàn mà cô hay dùng để gạt khách hàng. Mỗi khi gần đến giờ ăn cơm, cậu bé thường chạy về Mặc Hiên và đem đến cho cô vài cái bánh bao hay đùi gà nữa.

Lúc đó, Dương Tử Mi đã sống sót qua ngày nhờ vào mấy cái bánh bao và đùi gà mà cậu bé mang đến.

Hơn nữa, cậu bé con còn không ngừng gọi cô là chị ơi chị à bằng giọng điệu non nớt, vô cùng đáng yêu.

Một đứa bé dễ thương như thế, cô làm sao nỡ để nó bị âm linh xâm nhập và nuốt chửng lấy ngay sau khi sinh ra chứ?

Tuyệt đối không thể!

Cô không muốn những người đối xử tốt với cô xảy ra bất trắc gì!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213: Thiên Cơ Dị Thường


Không biết tối nay Long Trục Thiên có đến hay không nên trước khi đi luyện công, Dương Tử Mi để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn:



Lần này, Dương Tử Mi không lên sân thượng luyện công nữa.

Do thân thể cô hiện tại có thể hút âm sát khí nên từ trường của cô càng ngày càng loạn.

Nếu như cô vẫn lên sân thượng luyện công như trước thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các hộ dân ở trong tòa nhà.

Thế nên, để không ảnh hưởng đến người khác, cô đành tìm đến khu đất mà cô đã chọn xây nhà do Hạ Quốc huy sở hữu để luyện công.

Âm sát khí ở khu đất rất mạnh, hơn nữa lại có thể tiếp cận được nguyên khí của đất trời nên khi vừa đến và tiếp xúc với nơi đó, máu huyết trong cơ thể cô bắt đầu sôi lên sùng sục.

Hiện tại, Dương Tử Mi cũng không lo là mình sẽ biến thành quái vật khi cơ thể cứ không ngừng hút âm sát khí như vậy nữa. Bởi vì khi hút âm sát khí, cô không cảm nhận được sự lạnh lẽo vốn có của luồng âm sát khí kia mà ngược lại việc tu luyện gần đây của cô lại tiến bộ rất nhanh. Giờ, cô đang sắp hoàn thành cảnh giới Đạo Thần Quy Nguyên rồi.

Có thể nói đây là cảnh giới khó vượt qua nhất. Ngay cả Ngọc Thanh sư phụ, người đã hơn trăm tuổi cũng chỉ mới luyện được đến giai đoạn đầu tiên của cảnh giới này.

Cô vốn là thiên tài nên chuyện tu luyện tiến bộ vượt bậc như thế cũng là điều dễ hiểu. Lúc năm tuổi, cô đã bắt đầu tu luyện và đã cảm nhận được nguyên khí của đất trời. Vì có thể chất đặc biệt nên tiến độ tu luyện của cô cũng nhanh hơn rất nhiều so với những người bình thường khác. Đến năm mười ba tuổi, cô đã hoàn thành cảnh giới Đạo Khí Nhập Thể và bắt đầu chuyển sang cảnh giới Đạo Thần Quy Nguyên. Lúc đó, sư phụ cô đã không ngừng cảm thán và một mực cho rằng cô hoàn toàn có khả năng tu luyện đến cảnh giới Đạo Nguyên Hóa Cảnh, cao hơn cảnh giới tu luyện của các vị sư tổ trước đó nữa.

Dương Tử Mi bày Thất Tinh Tụ Linh Trận ở xung quanh, sau đó ngồi xếp bằng ở ngay chính giữa khu đất. Dưới sự trợ giúp của phỉ thúy đen, cô bắt đầu tiến hành tu luyện.

Nếu lúc này có người đi ngang qua, bằng mắt thường của mình, họ sẽ thấy nguyên khí lấp lánh sáng như ánh sáng của đom đóm xung quanh đang không ngừng dồn về thiếu nữ xinh xắn như tiên nữ đang ngồi ở chỗ kia.

Nếu có thiên nhãn thì họ còn có thể nhìn thấy hầu như tất cả âm sát khí, oán khí từ khắp nơi cũng đổ dồn về phía cô.

Hai luồng khí trái ngược nhau lại cùng hòa vào một nơi tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc biệt. Hai luồng khí nọ không ngừng tề tựu khiến cho làn da của cô càng trở nên trắng sáng hơn bình thường.

Lúc này đây, Dương Tử Mi chưa bao giờ thấy thân tâm mình nhẹ nhàng và rõ ràng đến thế. Các luồng khí không ngừng tuôn chảy trong cơ thể cô. Những nơi mà chúng đi qua đều trở nên ấm áp và vô cùng thoải mái. Theo đó, thân thể cô cũng dần nhẹ hơn, nhẹ như tơ vậy.

Ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được rằng thân người mình đang bay lơ lửng giữa không trung và cách mặt đất khoảng một centimet.

Tuy nhiên, hiện tượng đó cũng chỉ thoáng qua thôi.

Thành phố B.

Trên sân thượng của một tòa lầu nọ, một ông lão lớn tuổi mặc Đường phục màu trắng lại lấy la bàn ra để xem thiên văn.

Khi la bàn hướng về hướng đông thì nó lại bắt đầu chạy loạn xạ cả lên. Kim la bàn như bị trúng tà vậy, cứ chạy mãi, chạy mãi không ngừng...

Ông ra vẻ nghĩ ngợi!

Đây là lần thứ hai xảy ra hiện tượng như thế này!

Ông ngước mắt nhìn về hướng của thành phố A.



Ông lại ngẩng mặt lên nhìn trời.

Bầu trời phía trên thành phố A có một màu xám xịt như đang bị thứ gì đó bao trùm, trông rất đáng sợ. Ngay cả các ngôi sao trên trời cũng bị vầng xám u ám đó che lấp mất.

Tuy nhiên, hiện tượng đó chỉ kéo dài trong khoảng một phút mà thôi.

Chờ sau khi ông định thần lại, thì bầu trời xám xịt kia cũng biến mất, các vì sao cũng lấp lánh, kim la bàn trên tay ông cũng dần ổn định trở lại như không có gì xảy ra vậy.

Ông lấy điện thoại gọi cho người nào đó ở nước ngoài:

- Sư huynh, thành phố A hình như đang thay đổi!

- Ừm, huynh cũng cảm nhận được ít nhiều. Mấy ngày nay huynh cũng xem quẻ nhưng lại không xem được gì cả.

- Khi nào huynh trở về?

- Tạm thời chưa quyết định. Đệ tiếp tục quan sát và cố gắng tìm nguyên nhân khiến thiên cơ đảo lộn nhé. Nếu không được thì huynh sẽ sắp xếp trở về.

- Dạ được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214: Long Trục Thiên Không Đến


Sau khi thở mạnh một cái, Dương Tử Mi đứng dậy, chuẩn bị về nhà.

Vì vừa mới tu luyện xong nên các giác quan của cô đặc biệt nhạy cảm. Tưởng như tất cả mọi thay đổi gì, dù nhỏ nhất, cô cũng cảm nhận được rất rõ ràng.

Tuy nhiên, sự nhạy cảm của các giác quan kia cũng kéo dài không lâu. Chỉ vài giây thôi.

Cô phóng tầm mắt ra các làn sương mù lãng đãng xung quanh, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn về hướng đông đang tờ mờ sáng, nhớ đến thanh kiếm nọ, cô liền rút kiếm ra, niệm bùa chú và lại truyền pháp lực vào cho nó.

Các đồng tiền xu trên thanh kiếm không ngừng rung lên.

Âm sát khí xung quanh như bị thứ gì đó tấn công, lập tức tìm nơi lẩn trốn.

Dương Tử Mi vừa vung kiếm vừa bắt ấn, miệng lầm rầm niệm Cửu Tự Chân Ngôn:

- Lâm, binh, đấu, giả, hiệp, trận, liệt, tại, tiền.

Lập tức, các đồng tiền trên thanh kiếm kia phát ra một luồng sáng màu vàng chói mắt.

Các luồng âm sát khí xung quanh lập tức tan biến hoặc trốn chạy đâu mất hết.

Dương Tử Mi thu kiếm lại, khẽ mỉm cười hài lòng.

Pháp lực của cô lại tiến bộ thêm một bậc.



Lúc này, trời dần sáng hơn. Những tia nắng yếu ớt bắt đầu chiếu rọi xuống khắp nơi. Dưới ánh nắng ban mai, bộ đầm trắng cô đang mặc trên người như lấp lánh ánh vàng.

Dương Tử Mi nhẹ bước dưới ánh bình minh tươi tắn đó để trở về nhà...

Về đến nhà, cô lập tức đi thẳng vào phòng mình.

Mảnh giấy để trên bàn vẫn còn nguyên. Chăn, gối ngăn nắp, gọn gàng. Cô đưa tay sờ vào chúng thì thấy không có chút hơi ấm nào. Điều này chứng tỏ, tối qua không ai đến.



Nghĩ đến Long Trục Thiên, tim cô bất giác bồi hồi, xao xuyến không thôi.

Cô thở dài một cái và tiện tay ném mảnh giấy nọ vào sọt rác, mở tủ lấy đồ chuẩn bị đi tắm.

Thấy ba bộ đồ ngủ dành cho nam đang treo trong tủ, cô bèn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

Lụa tơ tằm mềm mại, dễ chịu như làn da của anh vậy.

Đoạn, cô để lên mũi ngửi nhẹ một cái. Chỉ tiếc là bộ đồ ngủ kia cô đã đem đi giặt nên chỉ ngửi thấy mùi của bột giặt còn lưu lại trên áo mà thôi.

Sau giây phút ảo tưởng, cô vội vàng gấp chúng lại và để qua một góc tủ, sau đó lấy đồng phục đi học ra và đi thẳng vào nhà tắm.

Vừa tắm xong, đã nghe bà nội gõ cửa gọi cô dậy đi học.

Cô vừa dùng khăn lau tóc vừa mở cửa bước ra ngoài.

- Con đó, sao mới sáng sớm đã gội đầu rồi? Nếu cứ vậy hoài, sau này già rồi sẽ rất dễ bị nhức đầu đấy.

Bà nội cô quở trách.

- Nội ơi, không sao đâu. Đầu con dơ quá nên con mới gội thôi. Lần sau con không dám nữa đâu.

Dương Tử Mi chạy lại nắm tay nội mình, nũng nịu nói.

- Tránh ra đi, con suốt ngày chỉ biết lừa nội thôi. Lần nào cũng nói lần sau lần sau nhưng có lần nào giữ lời đâu.

Bà nội cô trừng cô một cái.

Dương Tử Mi le lưỡi ra vẻ sợ hãi.

Cô cũng không còn cách nào khác. Mỗi ngày, nửa đêm cô đều phải luyện công. Khi luyện công, tất cả những thứ dơ bẩn trong cơ thể đều thải ra hết nên không tắm gội không được.

Tuy nhiên, cô là người luyện công nên cũng không sợ gội đầu buổi sáng thì sau này về già sẽ bị chứng nhức đầu như những người bình thường khác.

Tuy ngày nào cũng nghe những lời cằn nhằn của bà nội như thế, nhưng cô lại chẳng thấy buồn phiền tí nào. Đối với người đã trải qua sự mất mát người thân và gặp vô vàn bất hạnh của một kiếp người như cô thì những lời phàn nàn nhắc nhở chứa chan tình yêu thương đó chỉ càng khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn thôi.

- Chị, ngày mai em phải thi rồi! Đây là kỳ thi đầu tiên của em ở trường tiểu học Nam Thành, em sợ thi không tốt sẽ bị bạn bè chê cười.

Thấy cô, Dương Tử Hi rầu rĩ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215: Văn Xương Vị Giúp Thi Tốt (1)


Lòng tự trọng và hiếu thắng của Dương Tử Hi rất lớn. Bình thường, cô bé cũng rất để tâm đến thành tích học tập của mình. Lúc trước, khi còn học ở trường tiểu học dưới quê, tất cả các môn học cô bé đều đạt điểm tuyệt đối. Nhưng, sau khi chuyển vào trường ở thành phố thì các bạn có thành tích tốt cũng rất nhiều.

Vì mới chuyển từ dưới quê lên nên Dương Tử Hi thường bị bạn bè chung lớp chọc ghẹo. Thế nên, kỳ thi này, cô bé quyết tâm đạt thành tích tốt nhất để chúng bạn không còn xem thường mình nữa.

Thấy gương mặt rầu rĩ của em mình, Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu Dương Tử Hi nói:

- Không sao đâu, em sẽ thi tốt mà. Bình thường em chăm chỉ như vậy, chị cũng đã bày tháp Văn Xương ngay trên Văn Xương Vị trong phòng em rồi, nên chuyện thi cử của em nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió thôi.

Văn Xương Vị chính là vị trí mà sao Văn Xương hạ phàm vào nhà. Vị trí này nhà nào cũng có. Chỉ cần phòng sách hoặc bàn học để ngay đúng vị trí này thì chuyện học hành, thi cử này nọ đều sẽ rất thuận lợi.

Thành tích học tập tốt, ngoài tư chất sẵn có ra thì vị trí của bàn học cũng rất quan trọng. Về mặt phong thủy mà nói, nếu bàn học để đúng phong thủy thì sẽ có tác dụng rất lớn trong chuyện đèn sách.

Bàn học để đúng chỗ sẽ làm cho đầu óc minh mẫn hơn, sức tập trung và tiếp thu cũng nhanh hơn. Vị trí đó chính là Văn Xương Vị mà phong thủy nhắc đến.

Có hai Văn Xương Vị khác nhau. Một là Văn Xương Vị của bổn mệnh, hai là Văn Xương Vị của nhà ở.

Bổn mệnh của mỗi người khác nhau nên Văn Xương Vị cũng khác nhau. Còn Văn Xương Vị của nhà ở cũng không nhất định mà sẽ thay đổi theo từng năm. Ví dụ như năm 1998, Văn Xương Vị ở hướng tây, năm 1999 Văn Xương Vị ở hướng đông bắc, năm 2000 thì Văn Xương Vị lại ở hướng nam..

Ngoài việc để bàn học đúng vào Văn Xương Vị ra còn phải chú ý những điều sau:

Một là chỗ ngồi tốt nhất là nên có chỗ dựa. Chỗ dựa này có thể là một bức tường, một tấm vách. Mục đích là để người ngồi có cảm giác an toàn, vững chắc.

Hai là bàn học không nên để cạnh cửa sổ, vì cảnh bên ngoài sẽ làm người học phân tâm. Tuy nhiên, trong tình huống bất đắc dĩ, nếu bàn học chỉ có thể để sát cửa sổ thì có thể dùng rèm cửa để che cửa sổ lại theo nguyên tắc vẫn để không khí lưu thông và đầy đủ ánh sáng.

Nếu trong nhà có ba hoặc bốn đứa trẻ đang trong độ tuổi đi học thì chuyện mỗi đứa có một bàn học riêng là chuyện rất khó. Trong trường hợp này, cách tốt nhất là dùng một chiếc bàn tròn sau đó sắp xếp cho chúng ngồi vào đúng Văn Xương Vị của mình để học.

Vậy thì Văn Xương Vị của mỗi người chính xác theo phong thủy là như thế nào? Nếu người có ngày sinh vào ngày Giáp thì Văn Xương Vị của họ là hướng đông nam. Nếu ngày sinh là ngày Ất thì Văn Xương Vị là hướng nam. Nếu ngày sinh là ngày Bính thì Văn Xương Vị là hướng tây nam. Ngày sinh là ngày Đinh thì Văn Xương Vị là hướng tây. Ngày sinh là ngày Mậu thì Văn Xương Vị là hướng tây nam. Ngày sinh là ngày Kỷ thì Văn Xương Vị là hướng Tây. Ngày sinh là ngày Canh thì Văn Xương Vị là hướng tây bắc. Ngày sinh là ngày Tân thì Văn Xương Vị là hướng bắc. Ngày sinh là ngày Nhâm thì Văn Xương Vị là hướng đông bắc. Còn ngày sinh là ngày Quý thì Văn Xương Vị là hướng đông.

Văn Xương Vị của nhà ở cũng rất được xem trọng. Thông thường, Văn Xương Vị của nhà ở thường tùy thuộc vào hướng nhà. Nếu cửa nhà hướng về hướng tây thì đó là một ngôi nhà tọa đông hướng tây, hay còn gọi là nhà Chấn, Văn Xương Vị của nhà là hướng tây bắc. Nhà tọa đông nam hướng tây bắc thì Văn Xương Vị là hướng chính nam. Nhà tọa nam hướng bắc thì Văn Xương Vị là hướng đông nam. Nhà tọa tây nam hướng đông bắc thì Văn Xương Vị là hướng chính tây. Nhà tọa tây hướng đông, Văn Xương Vị là hướng tây nam. Nhà tọa tây bắc hướng đông nam, Văn Xương Vị là hướng chính đông. Nhà tọa bắc hướng nam, Văn Xương vị là hướng đông bắc. Nhà tọa đông hướng tây, Văn Xương Vị là hướng chính bắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216: Văn Xương Vị Giúp Thi Tốt (2)


Văn Xương Tháp hay còn gọi là Văn Phong Tháp, Văn Bút Tháp, là một pháp khí rất được nhiều người tin dùng. Nó có lợi có việc học hành, công danh và sự nghiệp. Văn Xương nghĩa là trợ giúp để đường học hành, công danh thành đạt. Người xưa rất xem trọng việc học. Nếu để ý một chút sẽ thấy ở Trung Quốc có rất nhiều Văn Xương Tháp. Những thành phố có Văn Xương Tháp thường là những thành phố có rất nhiều văn nhân, danh sĩ nổi tiếng. Văn Xương Tháp cũng là pháp khí thường dùng trong phong thủy. Nếu để Văn Xương Tháp vào đúng Văn Xương Vị thì đầu óc sẽ trở nên minh mẫn hơn, tư duy cũng nhạy bén hơn. Đặc biệt, Văn Xương Tháp còn giúp cho giới văn phòng nâng cao hiệu suất làm việc, giúp sự nghiệp thăng tiến. Còn đối với trẻ con trong độ tuổi đi học thì có thể giúp chúng thông minh, nhanh nhạy, tiếp thu bài nhanh, thành tích học tập tiến bộ. Ngoài ra, nếu để Văn Xương Tháp vào đúng vị trí của sao trợ giúp trong việc sinh con đẻ cái thì chủ nhân sẽ sớm có quý tử ẵm bồng. Cũng chính vì có nhiều tác dụng như thế nên người xưa hết mực xem trọng Văn Xương Tháp. Thông thường, Văn Xương Tháp có bảy tầng, chín tầng hoặc mười ba tầng. Số tầng càng nhiều, càng cao thì uy lực trợ giúp cho việc thành đạt càng lớn.

Văn Xương Tháp nếu làm bằng đồng thì tốt nhất là nên làm mười ba tầng. Nam nữ đều có thể dùng, nhưng phải chắc chắn là làm bằng đồng thật. Nếu chất liệu để làm tháp là ngọc thì tháp chín tầng là tốt nhất. Nữ có thể dùng bạch ngọc, hoàng ngọc hoặc nam ngọc để làm tháp, còn nam thì nên dùng hắc thạch, đồng, long quy, thủy tinh, nam ngọc để làm tháp sẽ hợp hơn cả.

Văn Xương Tháp trước khi được đặt vào Văn Xương Vị phải được khai quang điểm nhãn. Văn Xương Tháp nếu chưa được khai quang điểm nhãn thì cũng chỉ là một vật trang trí bình thường, không có tác dụng phong thủy.

Không được đặt Văn Xương Tháp ở những nơi đối diện với nhà vệ sinh hoặc tượng Phật và các vật có góc, cạnh bén nhọn khác. Đồng thời cũng không được đặt ngay bên dưới xà ngang của nhà. Nếu người học không ở nhà thì có để Văn Xương Tháp trên bàn học của họ cũng không mang lại tác dụng gì. Đối với các học sinh, sinh viên ở ký túc xá thì có thể dùng móc khóa hình Văn Xương Tháp hoặc bút Văn Xương để hỗ trợ cho việc học hành của mình.

Đương nhiên, nếu vị trí học tập hoặc làm việc đã có nơi cố định rồi thì có thể để Văn Xương Tháp ở bên trái bàn học hoặc bàn làm việc của mình để nó có thể phát huy tác dụng tốt nhất.

Nghe chị mình nói thế, Dương Tử Hi cũng tạm yên tâm. Cô bé có vẻ tự tin hơn, nói:

- Chị, vậy em nhất định sẽ thi thật tốt. Em phải để cho các bạn trong lớp biết là tuy em chuyển từ quê lên nhưng thành tích của em hoàn toàn có thể tốt hơn các bạn ấy.

- Đương nhiên rồi.

Dương Tử Mi cười nói.

Tuy nhiên, cô biết, em gái mình tuy siêng năng nhưng đầu óc thì lại không linh hoạt cho lắm. Khả năng tiếp thu của Dương Tử Hi trước giờ khá kém, chỉ cần gặp đề khó hơn một chút là cô bé sẽ không biết làm.

Thế nên, Dương Tử Mi muốn tự tay làm cho em gái mình một cây bút Văn Xương bằng ngọc nhằm giúp tư duy của cô bé được linh hoạt hơn.

Nghĩ thế nên sau khi tan học, Dương Tử Mi đến Ngọc Thạch Hiên của Mộ Dung Vân Thanh.

Nhân viên trong tiệm cho cô biết là Mộ Dung Vân Thanh có việc ra ngoài đã hai ngày rồi, hiện không có ở tiệm.

Mộ Dung Vân Thanh có mặt hay không không liên quan gì đến Dương Tử Mi cả. Vì cô đến tiệm chỉ để mua bút ngọc thôi.

Ngọc Thạch Hiên có bán bút Văn Xương bằng ngọc. Chất ngọc và kích thước khác nhau giá cả cũng khác nhau. Rẻ cũng mấy trăm đồng, đắt cũng mấy trăm ngàn một cây.

Dương Tử Mi muốn mua bút cho em mình chứ không phải mua để sưu tập thế nên cô cũng chỉ chọn một cây bút giá một trăm sáu mươi tám đồng thôi.

Với cây bút đó, chỉ cần cô truyền chút pháp lực vào đó thì giá trị của nó còn cao hơn rất nhiều so với các cây bút có giá mấy trăm ngàn kia.

Khi đang xem bút, Dương Tử Mi đột nhiên chú ý đến một vật bằng đồng có hình dáng như một chiếc gương được trưng bày cách đó không xa. Trên có dán hàng chữ giới thiệu là “.

Chiếc gương nọ phát ra một luồng khí giúp hỗ trợ học tập màu vàng nhạt.

Dương Tử Mi liền hỏi nhân viên trong tiệm để biết rõ hơn về chiếc gương kia.

Nhân viên nọ cũng giải thích đại để như sau:

“Gương Chiếu Thần đã xuất hiện từ thời Hán với tên là Gương Tiên Sơn. Sau này kỹ thuật làm gương dần bị thất truyền. Đến thời Hán, Đường, người Nhật lại mang kỹ thuật chế tạo gương về nước họ, từ đó cho đến cuối thời Edo ở Nhật, kỹ thuật làm gương vẫn được lưu truyền. Phần lớn các chiếc Gương Chiếu Thần Tám Thước đều được đặt trong các Thần Xã của người Nhật. Bình thường, nếu có người nào đó có thể thỉnh chiếc gương nọ về để vào Văn Xương Vị trong nhà mình thì nó có tác dụng làm thay đổi vận số của họ.”

Nghe nhân viên nói thế, Dương Tử Mi liền muốn mua ngay chiếc gương nọ cho em gái mình. Chiếc gương kia có thể trợ giúp việc học hành, hơn nữa nó còn phát ra luồng khí may mắn như vậy nên chắc chắn nó sẽ có tác dụng hơn nhiều so với các Văn Xương Tháp bình thường khác.

Chiếc gương kia có giá năm trăm ngàn. Tuy đắt, nhưng gần đây Dương Tử Mi cũng có rủng rỉnh tiền trong tay, thế nên chỉ cần em cô vui thì đắt thế nào cô cũng mua. Thế là, chiếc Gương Chiếu Thần Tám Thước kia đã được Dương Tử Mi mua về để ngay Văn Xương Vị trong phòng của Dương Tử Hi.

Ngày hôm sau, khi dự thi, đầu óc của Dương Tử Hi thông minh và minh mẫn hơn thường ngày rất nhiều. Toán thi được điểm tuyệt đối và đứng nhất lớp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217: Cuộc Tranh Chấp Trên Phố Văn Lai


Phố Văn Lai vào chiều tối vô cùng nhộn nhịp và tấp nập. Có người thích đến để thử vận may, có người thì chỉ thuần túy là đến để xem phố xá, cũng có người đến để tìm một món đồ đặc biệt cho riêng mình. Sau giờ cơm chiều, hầu như người người, nhà nhà đều đổ đến phố Văn Lai dạo chơi.

Dương Tử Mi trong bộ đồng phục của trường trung học Nam Thành cũng xuất hiện ở phố Văn Lai. Mái tóc đen mượt, dài đến thắt lưng vốn thường được xõa xuống kia hôm nay lại được buột thành kiểu tóc đuôi ngựa khỏe khoắn và năng động.

Với trang phục và kiểu tóc rất đỗi bình thường đó nên Dương Tử Mi cũng không khác gì các thiếu nữ bằng tuổi khác.

Dương Tử Mi hòa vào dòng người dạo chơi trên phố Văn Lai và không ngừng đưa mắt dò tìm xem trong các quầy hàng bày bán hai bên phố kia có đồ cổ thật hay không.

Chỉ tiếc là tất cả đều là đồ giả hoặc là hàng nhái, không có chút giá trị nào. Chủ các quầy hàng đều nhờ vào ba tấc lưỡi điệu nghệ của mình để dụ những vị khách nhẹ dạ cả tin. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Đi hết một vòng mà vẫn không tìm được thứ gì, Dương Tử Mi khẽ lắc đầu. Đang định đến Mặc Hiên thì bỗng nhiên nghe có tiếng cãi nhau gần đó.

- Không ngờ là một người nhìn có vẻ hiền lành, chân chất như em trai này đây lại đem đồ giả ra lừa tôi. Còn nói đây là tháp Hạo Thiên đời nhà Hán gì đó, nhưng thật ra đây chỉ là hàng giả. Giờ tôi trả hàng lại thì hãy trả lại cho tôi ba ngàn đi chứ.

Người đàn ông nào đó tức giận nói.

- Thuận mua vừa bán thôi mà. Là do anh không có năng lực giám định, giờ sao lại trách tôi chứ?

Giọng một người khác cãi lại.

- Phải đó, khách hàng đến đây mua đồ đều phải dựa vào con mắt xem hàng của mình. Anh không có năng lực giám định, mua trúng hàng giả giờ lại đòi trả hàng. Vậy sau này chúng tôi còn làm ăn buôn bán gì được nữa nếu ai cũng như anh? Nếu như anh may mắn mua được hàng thật thì chúng tôi cũng đâu có đòi lại được đâu, đúng không?

Chủ quầy hàng kế bên cũng lên tiếng bênh vực người bán hàng nọ.

- Chứ gì nữa. Với năng lực và thái độ này mà anh còn dám đến đây để thử vận may sao?

- Các người... Các người thật quá đáng... Các người biết tôi là ai không?

- Anh là ai, nói thử xem?

- Cậu tôi là cục trưởng Cục Quản Lý Đô Thị. Tôi sẽ nói chú tôi phạt các người cho biết!

- Xời!

Cảnh này rất quen thuộc với Dương Tử Mi. Kiếp trước cô đã từng chứng kiến cảnh này. Không ngờ kiếp này cô lại chứng kiến một cảnh giống y chang như thế.

Kiếp trước, khi xảy ra cãi vã, cô cũng hiếu kỳ bu vào xem.

Cô nhớ lúc đó có một người đàn ông mua một cái tháp bằng sắt đen đúa cao khoảng mười centimet với giá ba ngàn ở quầy hàng của Chu Tam Thư. Nửa ngày sau, vị khách nọ lại quay lại nói là Chu Tam Thư bán hàng giả cho ông ta và muốn trả hàng.

Đương nhiên là Chu Tam Thư không đồng ý nên hai bên mới cãi nhau.

Cuối cùng, người khách nọ tức giận gọi một đám nhân viên quản lý đô thị đến phá nát quầy hàng của Chu Tam Thư.

Vì quá tức giận nên Chu Tam Thư đã làm liều xông vào đánh nhau với họ. Kết quả là Chu Tam Thư bị một người nào đó đạp trúng ngay ngực. Cú đạp mạnh gây xuất huyết nội. Mấy ngày sau, Chu Tam Thư nôn ra máu và chết tức tưởi ở nhà.

Chuyện đó từng một thời làm xôn xao cả phố Văn Lai.

Giờ, lịch sử lặp lại nên Dương Tử Mi cũng không đành để Chu Tam Thư kia về chầu tổ tiên một cách oan ức như thế,

Chu Tam Thư còn một mẹ già bảy mươi tuổi, đồng thời một mình anh còn phải nuôi vợ đang bệnh nặng cùng hai đứa con nhỏ. Cái chết của anh khiến cả gia đình anh rơi vào cảnh khó khăn, túng quẫn.

Vì kiếp trước đã trải qua nỗi đau cửa nát nhà tan, thế nên tuy không phải bao dung, độ lượng và tốt bụng như Quan Âm Bồ Tát nhưng Dương Tử Mi không nỡ để bi kịch kia xảy ra.

Nghĩ thế nên cô vội chen chân vào đám đông nhân lúc hai bên đang sắp xông vào đánh nhau.

Nhưng, khi nhìn thấy cái tháp sắt, nguyên nhân của cuộc cãi vã kia, hai mắt cô lập tức sáng lên.

Rõ ràng là cái tháp đó bên ngoài được cố ý làm cho cũ đi, hơn nữa kỹ thuật gia công cũng rất thô. Chỉ cần khách hàng biết xem hàng một chút là có thể phát hiện nó là một món đồ được cố ý làm cho cũ đi để giống đồ cổ.

Tuy nhiên, dưới thiên nhãn của Dương Tử Mi, cái tháp kia hoàn toàn là một vật khá khác biệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218: Tháp Sắt Kỳ Lạ


Tháp sắt kia tuy là hàng được gia công rất thô, nhưng không biết tại sao nó lại phát ra một luồng sát khí màu đen rất mạnh. Hơn nữa, nó còn phát ra một luồng khí đặc biệt chỉ có đồ cổ có lịch sử lâu đời mới có.



Nghĩ thế nên Dương Tử Mi lập tức lên tiếng giảng hòa:

- Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Bán lại cho tôi cái tháp này là được chứ gì. Đừng làm mất hòa khí chỉ vì ba ngàn đồng kia.

Hai bên nghe xong liền quay sang nhìn Dương Tử Mi không chớp mắt.

Những người khác cũng quay sang nhìn cô chằm chằm.

Có người nhận ra cô là học trò của Tống Huyền.

Tống Huyền là người rất nổi tiếng ở phố Văn Lai. Có thể nói, anh là linh hồn của cả phố Văn Lai. Thế nên, học trò của anh cũng được kính trọng vài phần.

Tuy nhiên, Lý Tiêu, người khách mua cái tháp nọ lại không biết cô là ai, bởi vì anh ta là người ngoài đến và cũng rất ít khi đến phố Văn Lai mua hàng.

Thấy có người muốn mua cái tháp nên anh ta cũng bắt đầu sinh nghi. Anh ta thầm nghĩ:



Chu Tam Thư cũng nhận ra Dương Tử Mi. Biết cô muốn giúp mình nên anh rất vui. Nhưng cũng vì không nuốt nổi cục tức kia nên anh liền quay sang nói với Dương Tử Mi:

- Tiểu Mi, cám ơn lòng tốt của em. Cả phố Văn Lai này mọi người đều biết mua bán đều dựa vào năng lực xem hàng của mình. Anh ta không có năng lực đó thì cũng đành phải chấp nhận là mình xui xẻo chứ tại sao lại đến đây đòi trả hàng như thế? Nếu vậy sau này phố Văn Lai còn làm ăn gì được nữa?

- Đúng đó!

Đám đông vây quanh cũng lao xao lên.

“chính làquy tắc ngầm trong giới chơi đồ cổ. Giờ sao lại có thể phá vỡ quy luật đó được?

- Anh lừa tôi nói đây là đồ cổ thời Hán. Thế nên đó hoàn toàn là hành vi lừa gạt người tiêu dùng. Tôi nhất định phải kiện anh cho đến cùng.

Lý Tiêu tức giận quát lên.

Nghe anh ta quát lên như thế, đám đông và cả Dương Tử Mi đều cười ồ lên.

- Anh gì ơi. Đây là lần đầu tiên anh đến đây đúng không? Phố Văn Lai chúng tôi mua bán đều nhờ vào năng lực nhận biết đồ cổ của bản thân mình. Chuyện anh bị lừa thì cũng đành phải chấp nhận là do năng lực của anh yếu kém thôi. Anh thử nghĩ đi, với ba ngàn đồng kia liệu anh có mua được một món đồ cổ của nhà Hán thật không?

Dương Tử Mi nói giọng chế nhạo.

Mặt Lý Tiêu bất giác đỏ bừng lên.

Lý Tiêu cũng muốn thử vận may nên mới đến phố Văn Lai này nên đương nhiên là anh ta biết ba ngàn thì không thể mua được hàng thật rồi. Nhưng anh ta cũng không loại trừ khả năng mình mua được đồ cổ với giá hời thật.

Vì vậy, khi kết quả giám định nói là món đồ anh mua không phải đồ cổ thật thì anh ta liền tức giận đùng đùng vì đã tốn hết ba ngàn để mua một món đồ giả về. Ỷ là có người thân làm bên quản lý đô thị nên anh ta muốn đòi lại cho bằng được ba ngàn kia. Nhưng không ngờ là Chu Tam Thư cũng là một người không dễ bị bắt nạt, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh đều đứng về phía Chu Tam Thư kia.

- Hàng đã bán ra thì không được trả lại. Tiểu Mi, em đừng xen vào chuyện này làm gì cho mắc công.

Chu Tam Thư lớn tiếng nói.

Nghĩ đến cái chết thê thảm của Chu Tam Thư kiếp trước cùng với điểm kỳ lạ của cái tháp kia nên Dương Tử Mi quyết không thể đứng nhìn như thế.

Luồng sát khí màu đen trên cái tháp nọ cô có thể dùng để bồi dưỡng thêm cho thanh kiếm bằng tiền xu của mình nhằm giúp pháp lực của nó được mạnh hơn lên, đồng thời cũng có thể giúp cho việc tu luyện của bản thân được tiến bộ nhanh chóng.

Dù với lý do gì, Dương Tử Mi cũng phải mua cho bằng được cái tháp đó.

- Anh Chu à, giờ em muốn mua lại cái tháp của anh ta, anh cũng đừng xen vào.

Đoạn, Dương Tử Mi quay sang nói với Lý Tiêu:

- Anh gì ơi, nếu anh đã chê cái tháp này là hàng giả, muốn trả hàng lại, còn tôi thì lại muốn mua lại nó, vậy anh hãy bán lại nó cho tôi với giá ba ngàn đi. Nếu đồng ý thì bán, không thì anh cứ mang về nhà và đừng đến đây kiếm chuyện với anh Chu nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219: Tháp Sắt Cảm Ứng


Những lời Dương Tử Mi nói rất hợp tình hợp lý. Nghe cứ như là mình chịu thiệt để giúp Chu Tam Thư vậy.

Lý Tiêu cũng nghĩ như thế.

Thấy cô là một nữ sinh mặc đồng phục bình thường như bao nữ sinh khác nên Lý Tiêu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Ba ngàn, một số tiền không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Lúc bấy giờ, mức lương bình quân của một người ở thành phố A cũng chỉ một ngàn rưỡi mà thôi.



Lý Tiêu lại bắt đầu dao động.

Thấy Lý Tiêu chần chờ như vậy, Dương Tử Mi nói tiếp:

- Tôi cho anh một phút để suy nghĩ. Một là bán cho tôi, hai là đem về nhà và đừng đến đây kiếm chuyện nữa. Nếu không, cả phố Văn Lai chúng tôi sẽ đoàn kết lại với nhau đấy.

Thấy Dương Tử Mi có vẻ lạnh lùng và cũng chẳng hề để ý lắm đến cái tháp kia, Lý Tiêu lại nghĩ:



Nghĩ thế nên Lý Tiêu lật đật ra giá:

- Ba ngàn rưỡi.

Sở dĩ anh ta đưa ra giá như vậy mục đích là thăm dò xem Dương Tử Mi thế nào. Nếu là đồ cổ thật thì Dương Tử Mi chắc chắn sẽ mua và anh ta cũng sẽ có cớ không bán nữa.

Dương Tử Mi đương nhiên cũng đoán biết được ý đồ của Lý Tiêu. Cô chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái mà chỉ hờ hững nói:

- Vậy anh cứ đem cái tháp kia về nhà, sau này đừng đến phố Văn Lai này nữa nhé.

Nói vậy cũng đủ hiểu là cô không chấp nhận cái giá ba ngàn rưỡi kia.



Nghe cô nói thế, Lý Tiêu vội vã nói tiếp:

- Thôi được rồi, bán cho cô bé giá ba ngàn vậy.

Hai bên, một bên đưa tiền, một bên giao hàng. Giao dịch thành công.

Vừa cầm cái tháp trên tay, Dương Tử Mi liền cảm nhận được một cảm ứng rất đặc biệt.

Cảm ứng đó là gì cô cũng không rõ, nhưng nó khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Thấy cô không nói không rằng trả ngay cho mình ba ngàn đồng như thế nên Lý Tiêu đoán cô có lẽ là con cái của gia đình giàu có nào đó. Hơn nữa, thấy khí chất của cô cũng có gì đó khác biệt, người trong phố Văn Lai hình như đều kính trọng cô, thế nên anh ta cũng nghĩ cô có thể là người có gia thế không đơn giản, nếu ở lâu thì sẽ không hay. Thế nên, nhận tiền xong, Lý Tiêu cũng nhanh chóng rời khỏi phố Văn Lai.

Thật ra, sở dĩ trong cặp của Dương Tử Mi có nhiều tiền như vậy là vì cô vừa đến ngân hàng rút ra mười ngàn. Mười ngàn này cô định dùng để mua mấy món đồ bổ để mang đến tặng cho người phụ nữ đã cho cô bộ khay đồng để giảm bớt phần nào sự áy náy trong lòng vì đã không nói rõ sự thật về bộ khay đồng cho bà ấy nghe.

Cũng vì trong cặp có nhiều tiền như thế nên cô mới có đủ ba ngàn để mua lại cái tháp kia mà không chút do dự.

Thấy cô chịu trả ba ngàn để mua lại cái tháp kia, nghĩ là vì giúp mình nên Chu Tam Thư vừa cảm kích vừa tức giận nói:

- Tiểu Mi, sao em ngốc vậy? Anh không trả lại tiền, anh ta có kiện đi nữa cũng không làm gì được anh đâu.

- Anh Chu...

Dương Tử Mi mím mím môi nói:

- Lúc nãy thấy sắc mặt của anh, nếu em không mua cái tháp này lại thì anh đã gặp họa sát thân rồi. Huống hồ, em cũng rất thích cái tháp này, nó sẽ được dùng làm pháp khí của em nên em cũng không thiệt thòi gì đâu.

Khả năng xem quẻ, xem tướng của Dương Tử Mi hiện đã nổi tiếng khắp phố Văn Lai nên nghe cô nói thế, Chu Tam Thư ra vẻ sợ sệt hỏi:

- Thật vậy à?

Dương Tử Mi gật đầu, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên vai Chu Tam Thư nói:

- Anh Chu à, nhà anh có một mẹ già, vợ thì đang bệnh nặng, hai con anh thì còn nhỏ, họ đều đang sống dựa vào thu nhập của chỉ một mình anh thôi, vì vậy bình thường làm việc gì anh cũng đừng liều lĩnh quá như thế.

Thấy cô khuyên nhủ như thế, Chu Tam Thư bất giác thấy sống mũi mình cay cay.

Nhưng, anh cũng thấy lạ là trước giờ anh chưa từng kể cho ai nghe về gia cảnh của mình, vậy sao Dương Tử Mi lại biết rõ như thế nhỉ?

Thấy Chu Tam Thư nghi hoặc nhìn mình, Dương Tử Mi cười nói:

- Anh đừng quên em là một thầy tướng số.

Nói xong, cô cầm theo cái tháp nọ rời khỏi.

Vì cái tháp kia có luồng sát khí mạnh, rất hợp để tăng pháp lực cho thanh kiếm bằng tiền xu của mình nên Dương Tử Mi cũng gác lại chuyện giúp Lâm Thanh Mai trừ tà thêm vài ngày nữa, nhằm tránh chuyện bị hao tổn nguyên khí vì pháp lực không bằng âm hồn kia.

Cô không muốn mình lại trải qua nỗi đau đớn của việc tổn hao nguyên khí như mười năm trước nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom