Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: Hỏa Sát, Vò Rượu Long Hổ (4)


Tuy cô có cảm tình với nhà họ Mẫn, nhưng cô cũng chỉ có thể làm được vậy thôi. Nếu nhiều hơn thì cũng không thể nói được. Mẫn Ngọc Lâm có tin cô hay không thì tùy vào khả năng lĩnh ngộ của ông.

Dương Tử Mi xem qua một lượt các món đồ cổ do Mẫn Ngọc Lâm sưu tầm được. Đa số đều là đồ thật và có một ít là đồ giả.

Tiếp đó, Mẫn Ngọc Lâm cẩn thận mở một két sắt ra.

Két vừa mở thì một luồng sáng chói mắt lập tức chiếu ra. Món đồ được để trong đó có vật khí rất mạnh, nhưng vật khí đó lại là luồng khí màu đen xui xẻo.

Món đồ cổ kia là một chiếc vò rượu cao to, miệng loa kèn, cổ gập rộng, thân to, sâu, chân tròn, cao khoảng năm mươi centimet, đường kính miệng tầm bốn mươi centimet, nặng mười ký.

Trên cổ của chiếc vò rượu nọ có chạm ba con rồng hướng về ba phía khác nhau, đầu rồng ló ra. Thân vò chạm hình hai con hổ, dưới miệng hổ lại có hình của một người, đầu người nằm lọt trong miệng hổ, dưới thân hổ là một đường viền ngang như ranh giới, tạo thành cảnh tượng hai con rồng như đang đối diện với nhau. Vòng tròn trên chân vò cũng được khắc chữ và được đục lỗ theo hình chữ thập.

- Tiểu Mi, con biết đây là gì không?

Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tử Mi hỏi.

- Là vò rượu Long Hổ. Lần trước con cũng mới vừa học được ở chỗ thầy Tống. Thầy Tống nói là trên thế giới hiện chỉ có hai vò rượu Long Hổ được khai quật. Một đang được lưu giữ và bảo quản trong viện bảo tàng quốc gia, còn chiếc còn lại là thuộc sở hữu cá nhân hoặc cũng có thể là đã thất lạc ở nước ngoài. Không ngờ là chiếc còn lại đó lại được ông đây lưu giữ.

Dương Tử Mi nói.

Mẫn Ngọc Lâm ra vẻ đắc ý, nói:

- Chiếc vò rượu này là ông mua từ một tên phá gia chi tử vào hai mươi năm trước. Lúc đó ông chỉ tốn có ba trăm ngàn để mua thôi. Con xem, người bị hổ ngoạm đầu kia chắc là nô lệ. Cảnh tượng này phản ánh chế độ hà khắc và tàn nhẫn của chế độ nô lệ trước đây.

Dương Tử Mi lắc đầu nói:

- Con thấy, người này không phải là nô lệ mà là thầy mo.

- Thầy mo sao? Sao lại như vậy được? Thầy mo là người có địa vị rất cao vào thời nhà Thương. Trừ khi phạm tội gì đó lớn nên mới bị đem làm mồi cho hổ như thế.

Mẫn Ngọc Lâm kinh ngạc nói.

- Ông ơi, không phải là người này đút đầu làm mồi cho hổ đâu ạ. Hoa văn này là theo chủ đề về pháp thuật, phản ánh quá trình làm phép của các thầy mo lúc bấy giờ. Miệng hổ há rộng ra kia chính là tượng trưng cho ranh giới giữa sống và chết ở thời cổ đại, còn người phía dưới miệng hổ kia tượng trưng cho số năm mươi. Năm mươi cũng chính là biểu trưng cho khả năng trao đổi, tương thông với đất trời dưới sự giúp đỡ của con hổ khi bái tế đấy ạ.

Dương Tử Mi giải thích.

Mẫn Ngọc Lâm nhìn cô hỏi:

- Những thứ đó đều do Tống đại sư chỉ dạy cho con sao?

Dương Tử Mi gật đầu.

Thật ra là cô đang nói dối.

Những điều cô vừa nói kia không phải do Tống Huyền chỉ dạy cho cô mà hoàn toàn là nhờ thiên nhãn của cô cả. Khi cô dùng thiên nhãn để nhìn vào hoa văn đó thì cảnh tượng kia như hiện ra trước mắt cô vậy, thậm chí cảnh tượng đó còn sống động như thật vậy.

- Là vậy sao? Sao giới học thuật lại không nói như thế nhỉ? Theo lý mà nói thì nếu như Tống đại sư đưa ra lập luận này thì cũng nên công khai cho mọi người biết chứ.

- Con nghĩ chắc là thầy Tống vẫn chưa dám khẳng định nên mới thế thôi ạ. Tuy nhiên, dựa vào trực giác của một thầy tướng thuật, con thấy lập luận này có vẻ chắc chắn hơn so với lập luận nô lệ kia ạ.

Dương Tử Mi bình thản nói.

- Ô?

Mẫn Ngọc Lâm cũng ừ hử cho qua.

- Nhưng mà chiếc vò này là vật dùng để bái tế. Thời đó, mỗi khi bái tế, đa phần đều dùng người sống để bái tế, nên con thấy chiếc vò đó tích tụ rất nhiều âm sát khí và oán khí, con thấy tốt nhất là ông nên tránh xa nó ra.

Dương Tử Mi nhắc nhở Mẫn Ngọc Lâm.

- Ông biết chứ, thế nên ông có vật này hộ thân nên trước giờ mới bình yên, không xảy ra chuyện gì cả.

Đoạn, Mẫn Ngọc Lâm lấy ra một thẻ bài bằng gỗ màu đen buộc bằng sợi dây đỏ mà ông đang đeo trên cổ ra cho Dương Tử Mi xem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: Hỏa Sát, Vò Rượu Long Hổ (5)


Nhìn thấy tấm thẻ bài đó, mắt Dương Tử Mi nhíu lại.

Quả nhiên, tấm thẻ bài nọ là một vật cực kỳ may mắn. Luồng khí may mắn của nó có thể hóa giải tất cả âm sát khí do vò rượu Long Hổ phát ra. Tuy nhiên, thứ làm Dương Tử Mi kinh ngạc không phải vì luồng khí may mắn kia mà chính là vì cô cũng có một tấm thẻ bài giống như vậy. Đó chính là tấm thẻ bài bằng gỗ đào cô mua được trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh ngày hôm đó.

- Ông à, ông có thể cho con xem tấm thẻ bài đó được không?

- Được chứ!

Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ tháo tấm thẻ bài đang đeo trên cổ mình xuống đưa cho Dương Tử Mi xem và nói:

- Tấm thẻ bài này do một vị cao tăng tặng cho ông khi ông đi du lịch ở vùng giáp với Tây Tạng, vị cao tăng đó nói thẻ bài này có thể bảo vệ cho ông được bình an. Ông cũng biết là bản thân ông thích sưu tầm đồ cổ, trong đó có rất nhiều thứ được khai quật từ dưới đất lên, thậm chí là có thứ được khai quật từ huyệt mộ nên ít nhiều gì cũng có âm sát khí. Cho nên, ông đeo tấm thẻ bài này cũng là để hóa giải âm sát khí. Ông để ý, mỗi lần ông mở vò rượu Long Hổ này ra thì thẻ bài kia có chút phản ứng, cứ như là cảm ứng được gì đó vậy, nên ông biết vò rượu này âm sát khí rất mạnh. Vì thế ông mới bỏ nó trong két sắt này để ngăn không cho âm sát khí của nó phát tán ra ngoài.

Dương Tử Mi xem đi xem lại tấm thẻ bài nọ. Quả nhiên đó là tấm thẻ bài làm bằng gỗ đào. Hình dáng và chất liệu hoàn toàn giống với tấm thẻ bài mà cô mua được. Chỉ là hình được khắc trên tấm thẻ bài thì có khác hơn một chút so với hình trên tấm thẻ bài của cô. Tuy nhiên, cô cũng không hiểu đó là hình gì nữa.

- Ông ơi, vị cao tăng đó có nói lai lịch của tấm thẻ bài này không ạ?

Dương Tử Mi ra vẻ thú vị hỏi.

Mẫn Ngọc Lâm lắc đầu nói:

- Hôm đó là ông cứu ông ấy nên ông ấy mới tặng ông thẻ bài này và chỉ nói là nó có thể giúp ông được khỏe mạnh, bình an thôi.

- Ô!

Dương Tử Mi có chút thất vọng.

Cô rất muốn biết một vật có luồng khí may mắn như thế rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Đó chỉ là một tấm thẻ bài bằng gỗ đào thôi, nhưng tại sao lại không hề hấn gì sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm như thế?

Dương Tử Mi trả lại thẻ bài cho Mẫn Ngọc Lâm và quay sang nhìn vò rượu Long Hổ nọ.

Vò rượu đó tuy có âm sát khí rất mạnh nhưng âm sát khí của nó có thể dùng làm vật trấn nhà rất tốt. Sau này, nếu tìm được một căn nhà thích hợp, và nếu như có một vật trấn nhà tốt như chiếc vò này thì tốt biết mấy.

Gần đây do thường xuyên tu luyện và cấp độ tu luyện ngày một tăng cao, thế nên Dương Tử Mi phát hiện nguyên khí của cô đã làm xáo trộn từ trường của cả nhà mình. Sự xáo trộn này có thể ảnh hưởng đến sức khỏe người thân của cô.

Cho nên, cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà khác. Một căn nhà mà cô có thể có được không gian của riêng mình, để có thể yên tâm tu luyện mà không ảnh hưởng đến người khác.

Cô không muốn quy luật tam tệ ngũ khuyết của các thầy tướng số tiết lộ thiên cơ ứng nghiệm trên người mình.

Nghĩ ngợi một hồi, Dương Tử Mi bất giác đưa tay sờ vào vò rượu Long Hổ kia.

Đột nhiên, vù một tiếng, luồng âm sát khí lạnh lẽo phát ra từ vò rượu nọ nhanh chóng bị hút vào đầu ngón tay cô, tiếp đó chúng cuồn cuộn chạy nhanh vào cơ thể cô và tích tụ ở huyệt đan điền. Cuối cùng biến mất một cách lạ thường.

Còn luồng ấm sát khí trên vò rượu kia thì ngày càng yếu hơn đi so với lúc đầu.

Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc. Cô vội vàng rụt tay lại, luồng âm sát khí nọ cũng lập tức biến mất.

Nhưng huyệt đan điền của cô cứ như một đưa trẻ ăn không đủ no vậy. Nó bắt đầu réo lên inh ỏi và muốn hút thêm nhiều âm sát khí hơn.

Cô vội vận khí để trấn áp cơn đói đó và cũng để cơ thể mình trở lại bình thường.

Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi bất giác rùng mình một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Nguyện Làm Tất Cả Vì Em


Khi rời khỏi phòng sưu tầm của Mẫn Ngọc Lâm thì Hoàng Tịnh Nhàn cũng đã chuẩn bị cơm nước xong và mời Dương Tử Mi xuống dùng cơm chung với gia đình bà.

Thấy bà nhiệt tình như thế nên Dương Tử Mi cũng không tiện từ chối.

Ngồi xuống ghế, thấy thức ăn dọn đầy trên bàn, bụng cô cũng bắt đầu sôi lên sùng sục.

Nhà họ Mẫn tuy giàu có, nhưng lại không có người hầu nào cả, nên Dương Tử Mi nghĩ rằng tất cả những món ăn trên bàn kia chính là do Hoàng Tịnh Nhàn làm.

Đang định mở miệng khen thì Mẫn Thanh Hoa mang một dĩa thức ăn từ dưới bếp lên, trên người còn đang mang tạp dề.

Mẫn Thanh Hoa mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, tay áo xắn lên cao, tạp dề màu trắng, rất ra dáng một đầu bếp thực thụ, nhưng cũng không kém phần thư sinh nho nhã. Dương Tử Mi không thể rời mắt khỏi ông.

Mẫn Thanh Hoa ở trước mặt cô hiện tại đây đang hết sức thu hút.

Ông để dĩa thức ăn lên bàn, Hoàng Tịnh Nhàn đứng phía sau cũng nhanh chóng giúp ông tháo tạp dề xuống. Hai người đưa mắt nhìn nhau cười.

Thấy cảnh đó, Dương Tử Mi không khỏi ngưỡng mộ.

Đời người không mong gì hơn là có được một gia đình đầm ấm, vui vẻ, hạnh phúc.

Cô lại quay sang nhìn Mẫn Cương.

Đúng lúc Mẫn Cương cũng đang nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn cô chứa chan tình cảm. Dường như anh đang muốn nói với cô rằng anh cũng nguyện nấu cho cô ăn, nguyện làm tất cả vì cô.

Kiếp trước, anh là một hoàng tử địa vị cao quý nên cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được ở bên anh.

Lúc đó, mỗi ngày cô cũng chỉ biết sống trong ảo tưởng. Cô tưởng tượng cảnh nếu như cô được ở bên cạnh anh thì cô cũng sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ cho anh và sẽ làm cho anh mãi mãi hạnh phúc.

Nhưng giờ, người mang tâm trạng đó lại là Mẫn Cương.

Nếu như cô vẫn là Dương Tử Mi vô học, không nhà không cửa của kiếp trước thì liệu cô có được ngồi ăn cơm cùng anh như thế này không.

Thì ra, muốn được yêu thì phải nâng cao địa vị của mình trước đã.

Ăn cơm xong, Dương Tử Mi cũng xin phép ra về.

Mẫn Thanh Hoa định đưa cô về nhà nhưng cô từ chối.

Từ nhà Mẫn Cương về nhà cô cũng không xa nên cô không muốn làm phiền ông. Nhưng nguyên nhân chính là cô không muốn ở một mình với ông. Cô sợ mình sẽ làm hỏng những thứ vốn đã rất tốt đẹp kia.

- Tớ lấy xe đạp đưa cậu về nhà nhé!

Mẫn Cương cũng nhanh chóng lấy chiếc xe đạp màu xanh của mình ra chờ sẵn.

Nhưng Dương Tử Mi lại từ chối nói:

- Tớ đi bộ một mình là được rồi.

- Không lẽ là vì anh ta?

- Ừm.

Dương Tử Mi gật đầu. Cô biết người mà Mẫn Cương nhắc đến kia chính là Long Trục Thiên.

- Cậu thích anh ấy à?

Dương Tử Mi chỉ khẽ mím môi mà không nói gì. Bởi vì hiện giờ cô cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Đối với cô mà nói, Long Trục Thiên không khác gì một con dao đâm ngang vào cuộc đời cô vậy. Anh ta cũng chính là nguyên nhân khiến tình cảm mà cô dành cho Mẫn Cương dao động không thôi.

Nghĩ đến Long Trục Thiên, bỗng nhiên tim Dương Tử Mi lại bắt đầu đập loạn nhịp. Lúc này đây, cô rất muốn được trở về nhà và được nhìn thấy anh đang nằm trên giường, sau đó cô sẽ nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay rắn chắc kia của anh.

Thấy ánh mắt cô không ngừng xao động khi nhắc đến người thanh niên nọ, Mẫn Cương thấy sống mũi mình cay cay. Anh cũng không nói gì nữa và cũng chỉ tiễn cô đến trước cổng nhà rồi đứng đó nhìn cô dần rời xa.

- Tiểu Cương!

Hoàng tịnh Nhàn cũng đi ra cổng. Thấy con trai mình có vẻ buồn buồn nên bà gọi khẽ.

- Mẹ!

Mẫn Cương quay đầu lại gọi bà. Tiếng gọi không che giấu được nỗi buồn trong lòng anh.

Hoàng Tịnh Nhàn biết tâm tư của con trai mình nên bà chỉ đưa tay ôm nhẹ vai Mẫn Cương ân cần nói:

- Tiểu Cương à, Tiểu Mi không phải là cô gái dành cho con, thế nên con hãy xem cô bé như là một giấc mộng đẹp thôi nhé. Đừng hi vọng quá nhiều.

Nhớ đến cảnh Dương Tử Mi diệt mấy con ruồi và làm héo cả một chậu đỗ quyên chỉ bằng một ngón tay trên sân thượng ngày hôm nay, Hoàng Tịnh Nhàn cũng âm thầm kính sợ cô. Vì vậy, bà cũng không muốn con trai bà bị tổn thương khi quá thân mật với cô.

- Con biết ạ.

Mẫn Cương buồn bã trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Có Qua Có Lại


Vừa rời khỏi nhà họ Mẫn không bao xa, một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm chạy bên cạnh Dương Tử Mi. Kính xe hạ xuống, Hạ Quốc Huy ló đầu ra gọi:

- Tiểu Mi!

Hạ Quốc Huy nhiệt tình hỏi:

- Con đi đâu? Lên xe chú chở!

- Con chào chú ạ. Con đang về nhà.

Thấy Hạ Quốc Huy, Dương Tử Mi rất vui.

- Vậy con lên xe đi, chú tiện đường chở con về nhà.

Hạ Quốc Huy dừng xe, mở cửa mời Dương Tử Mi lên.

Dương Tử Mi không biết làm sao từ chối nên cũng đành ngồi vào xe, nói:

- Như vầy có phiền chú không ạ?

- Không phiền gì đâu. Chú cũng đang định qua phía nhà con để xử lý công việc đây. Chú có hợp tác với người ta định mở một khu nhà tứ hợp viện cao cấp ở bờ phía tây, khu nhà đó cũng là một trong những dự án để thúc đẩy sự phát triển thương hiệu nhà đất cho thành phố A chúng ta.

Hạ Quốc Huy hứng khởi nói. Đột nhiên dường như nhớ ra chuyện gì, Hạ Quốc Huy quay đầu lại nhìn Dương Tử Mi nói:

- Tiểu Mi, con hiểu phong thủy như thế, chú định nhờ con giúp xem phong thủy của khu đất bên đó đồng thời chọn ngày động thổ, không biết con thấy sao?

- Khu nhà tứ hợp viện cao cấp sao? Có phải là dạng nhà mà mỗi căn nhà trong đó đều là một căn riêng biệt không ạ? Giống như kiểu nhà ở trước đây vậy hả chú?

Mắt Dương Tử Mi sáng lên.

- Ờ. Đây là bản thiết kế của chú. Con xem qua xem sao!

Hạ Quốc Huy đưa bản thiết kế phối cảnh cho cô xem.

Vừa xem, mắt Dương Tử Mi càng sáng lên.

Gần đây, cô đang tìm kiếm một căn nhà mà ở đó cô có thể có được không gian tu luyện riêng để có thể tương thông với nguyên khí của đất trời.

Hơn nữa, từ trường của cô cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng xáo trộn. Thế nên cô cần một nơi riêng biệt để điều chỉnh chúng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến gia đình cô.

- Chú Hạ, khu nhà này khi nào mới hoàn thành ạ?

Dương Tử Mi tò mò hỏi.

- Ít nhất là ba năm mới xong. Tiểu Mi, con có hứng thú với khu nhà này à?

Hạ Quốc Huy lại quay đầu lại hỏi.

Nghe đến thời gian ba năm, Dương Tử Mi có chút lo lắng.

Hiện giờ cô đang rất cần một căn nhà như thế!

Thấy cô mặt ủ mày chau, Hạ Quốc Huy hỏi tiếp:

- Tiểu Mi, sao vậy?

- Chú Hạ, gần đây con đang tìm gấp một căn nhà tương tự nhà tứ hợp viện vậy. Nhưng dự án của chú phải ba năm sau mới hoàn thành.

Dương Tử Mi thở dài nói tiếp:

- Không biết chú Hạ có thể giúp con tìm được một ngôi nhà như vậy không?

- Ô? Con đang muốn tìm loại nhà như vậy sao? Nhà trong khu nhà cao tầng không được à?

Hạ Quốc Huy kinh ngạc hỏi.

- Dạ, nhà cao tầng không được ạ. Con cần tìm một căn nhà dính liền với đất để có thể tiện cho việc tu luyện.

Dương Tử Mi buồn buồn đáp.

- Thì ra là vậy!

Đoạn, Hạ Quốc Huy nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói:

- Con yên tâm đi, chuyện này chú sẽ để ý giúp con. Nếu tìm không được thì chú sẽ cho người ưu tiên xây một căn tứ hợp viện cho con trước. Đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nghe vậy, hai mắt Dương Tử Mi sáng lên, nói:

- Chú Hạ, chú có thể giúp con xây một căn nhà dạng tứ hợp viện chỉ trong một thời gian ngắn thật sao?

- Ờ, chỉ cần con chọn được khu đất thích hợp, tiền bạc đầy đủ thì chú có thể giúp con. Trong tay chú không thiếu các đội thi công nên có thể để họ bắt tay vào làm việc ngay.

Hạ Quốc Huy mau mắn trả lời.

- Vậy thì tốt quá, con cám ơn chú trước ạ.

Dương Tử Mi vô cùng vui mừng. Về chuyện chọn đất, cô đã sớm có sự lựa chọn cho mình. Chỉ là khu đất đó đã bị những nhà đầu tư khác mua rồi, giờ nếu cô muốn mua lại thì cũng khó khăn hơn chút.

Có lẽ, Hạ Quốc Huy chính là quý nhân trong đời của cô.

Khi Hạ Quốc Huy dẫn Dương Tử Mi đến khu đất của dự án nọ, cô phát hiện khu đất mà cô chọn cũng là một phần trong dự án của Hạ Quốc Huy. Hay nói các khác, khu đất cô chọn hiện thuộc sở hữu của Hạ Quốc Huy.

- Chú Hạ, con muốn nhờ chú một chuyện.

Dương Tử Mi nhìn Hạ Quốc Huy, khẩn thiết nói.

- Được, con cứ nói. Chỉ cần có thể giúp con thì chú sẽ giúp.

Hạ Quốc Huy là một người thẳng thắn và rộng rãi. Hơn nữa, ông luôn nhớ đến ơn nghĩa mà trước đây Dương Tử Mi đã giúp gia đình ông, thêm vào đó cô cũng là thầy tướng số, thầy phong thủy dần nổi tiếng của thành phố A nên ông sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.

Nghe ông nói thế, Dương Tử Mi bỗng nhiên cảm thấy bồi hồi, xúc động. Lúc đầu, khi hướng dẫn phong thủy cho nhà họ Hạ, cô cũng chỉ là nể tình bạn học chung lớp nên mới nhắc nhở họ thôi. Nhưng không ngờ Hạ Quốc Huy lại nhớ mãi ân tình đó cho đến tận hôm nay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: Chọn Đất


- Chú ơi, con chọn mảnh đất này...

Dương Tử Mi chỉ vào khu đất trống hoang vu trước mặt và nói với Hạ Quốc Huy.

Cô chỉ nói vậy thôi, nhưng Hạ Quốc Huy hiểu ngay ý cô.

- Tiểu Mi à, con muốn xây nhà tứ hợp viện ở đây sao?

Hạ Quốc Huy nghi hoặc hỏi.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Tiểu Mi, khu đất này không thích hợp để xây nhà ở.

- Tại sao ạ?

- Trước đây, nơi này là khu xử bắn và đã có rất nhiều người chết ở đây. Nếu từ góc độ của một thầy phong thủy như con mà nói thì khu đất này là nơi tích tụ rất nhiều âm sát khí, không thích hợp để làm nhà cho người sống ở.

Hạ Quốc Huy giải thích.

- Con biết. Khu này quả nhiên không thích hợp cho người khác ở, nhưng con thì ngoại lệ.

Dương Tử Mi cười nói.

- Ơ? Tại sao? Không lẽ con có cách hóa giải và biến nơi này thành một khu đất tốt sao?

Hạ Quốc Huy kinh ngạc hỏi.

- Dạ!

Dương Tử Mi gật đầu đáp.

Thiên nhãn của cô có thể nhìn thấy luồng âm sát khí màu đen mỏng đang lẩn quẩn trên khu đất. Luồng khí đó chính là oán khí của những người đã chết tích tụ lại. Nếu như người bình thường sống lâu ở đây thì sẽ bị âm sát khí quấn lấy.

Tuy nhiên, cô lại không sợ. Cô hoàn toàn có thể điều khiển được luồng âm sát khí đó. Hơn nữa, từ sau khi bị âm sát khí nhập thể sau lần giúp hóa giải âm sát khí trong người của Hoàng Tịnh Nhàn, khi cô đến đây, cơ thể cô lại không ngừng hút lấy luồng âm sát khí kia, giống như mỗi khi cô tu luyện và hút nguyên khí của đất trời vậy.

Bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại có hiện tượng như vậy. Cô cũng từng lo lắng là mình sẽ trở thành một thực thể đầy âm sát khí. Nhưng luồng âm sát khí nọ sau khi bị hút vào cơ thể, cô hoàn toàn không thấy có gì bất thường cả, mà ngược lại còn thấy mình mạnh hơn lên.

- Tiểu Mi, nếu con đã chọn khu đất này thì tiền đất chú cũng để lại giá vốn cho con. Tuy nhiên, chú thấy con nên suy nghĩ lại xem khu đất này có thật sự thích hợp với con và gia đình con không.

Hạ Quốc Huy nhắc nhở nói.

- Không cần suy nghĩ nữa đâu ạ. Con quyết định chọn khu này. Kết cấu của căn nhà con muốn tự mình thiết kế. Đến lúc đó, chú giúp con tìm người thi công là được ạ.

Dương Tử Mi hứng khởi nói.

- Thôi được rồi!

Thấy cô kiên quyết như thế, Hạ Quốc Huy cũng chỉ biết gật đầu đồng ý. Đoạn, ông nói tiếp:

- Nếu không đủ tiền thì chú sẽ giúp con trả trước.

- Cám ơn chú. Không biết xây một căn nhà như vậy sẽ cần bao nhiêu tiền ạ?

- Khó nói lắm. Phải xem quy cách con yêu cầu nữa. Nếu theo quy cách trong dự án của chú thì mỗi căn cũng phải mười triệu.

- Mười triệu thì con có ạ.

- Hả?

Hạ Quốc Huy kinh ngạc nhìn Dương Tử Mi. Ông đã từng đến nhà cô và biết rằng nhà cô chỉ là một gia đình bình thường thôi. Tuy gần đây cô bắt đầu giúp người khác xem phong thủy và cũng có không ít thu nhập, nhưng nếu cộng hết lại thì nhiều lắm cũng chỉ vài triệu thôi. Mười triệu là số tiền không phải gia đình bình thường nào cũng có thể có được tức thì.

Hiện tại, trong tay Dương Tử Mi không có nhiều tiền. Tiền xem phong thủy, tướng số kia cô định để dành. Chờ đến lúc thích hợp sẽ mang ra làm từ thiện. Như vậy mới có thể giảm bớt nghiệp chướng tiết lộ thiên cơ của bản thân cô, thậm chí có thể tích phước.

Giờ, cô giúp người khác xem phong thủy không phải vì tiền, mà chủ yếu là để tạo mối quan hệ. Ví dụ như Hạ Quốc Huy chẳng hạn. Chỉ nhờ một lần chỉ dẫn phong thủy cho ông thôi mà giờ đây cô lại được ông giúp đỡ rất nhiều thứ.

Còn những vị khách khác thì đa số đều vô cùng cảm kích cô. Nếu như sau này cô có việc gì cần giúp đỡ, thiết nghĩ họ cũng sẽ không từ chối.

Vậy thì, mười triệu kia cô sẽ tìm ở đâu ra?

Viên phỉ thúy đế vương và phỉ thúy đen là hai pháp bảo hiếm có có thể giúp cô tu luyện nên đương nhiên là cô sẽ không bán chúng.

Ngoài ra, hiện tại, trong tay cô đang có một vật rất giá trị. Đó chính là miếng ngọc khắc hoa văn thời Chiến Quốc mà cô tìm được trong lần lục lọi ở phố Văn Lai cùng với chiếc dĩa hình song ngư lần trước. Nếu bây giờ đem miếng ngọc đó ra đấu giá, ít nhất cũng được mười triệu.

Thế nên, cô mới tự tin nói với Hạ Quốc Huy rằng mình có đủ tiền xây nhà như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Long Trục Thiên (1)


Về đến nhà, vừa nhìn thấy cô, cha mẹ cô vội chạy ra hỏi:

- Con à, Dương Hoằng không làm khó con chứ?

- Ông ấy dám sao?

Dương Tử Mi nhếch mắt nói.

- Ông ấy trả con bao nhiêu tiền? Ba mươi triệu kia không phải con đem góp từ thiện hết chứ?

Ông nội cô sốt ruột hỏi.

Dương Tử Mi nhìn ông nội nói:

- Một xu con cũng không lấy. Họ có thể đem tiền làm từ thiện là phước của họ, còn không thì chắc chắn sẽ gặp họa.

Dương Bách nghe vậy tức giận giơ gậy lên mắng:

- Đúng là đồ ngốc mà, sao mà ngốc đến nỗi ngay cả tiền cũng không lấy vậy?

- Nội à, trên đời này không phải tiền của ai cũng lấy được đâu. Không phải tiền của mình nếu nhận lấy thì cũng chỉ chuốc lấy họa thôi.

- Cha, con bé nói đúng đó, tiền của nhà Dương Hoằng là tiền dơ bẩn, chúng ta không cần.

Nói xong, Dương Thanh quay sang vỗ nhẹ vào vai Dương Tử Mi nói tiếp:

- Cha ủng hộ con!

- Cám ơn cha. Con vào phòng tắm đây.

Bận rộn cả một ngày, thêm vào đó là do vẫn chưa quen với việc cơ thể thay đổi, không ngừng hút âm sát khí nên Dương Tử Mi cảm thấy có chút mệt mỏi. Giờ, cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Vào phòng, sau khi đặt củ sâm quý giá lên bàn, nhớ lại tấm thẻ bài thấy được ở nhà Mẫn Cương, Dương Tử Mi bèn kéo hộc tủ và lấy tấm thẻ bài bằng gỗ đào của mình ra. Cô dùng kính lúp xem đi xem lại hình khắc trên đó, nhưng xem mãi xem mãi mà vẫn không hiểu đó là hình gì và cũng không biết lai lịch của nó thế nào, ý nghĩa ra sao.

Bỗng nhiên, rèm cửa sổ khẽ lay động.

Cô mừng thầm trong bụng. Quay đầu nhìn lại thì thấy một nụ hoa hồng đang lung lay trên bậu cửa sổ. Màu đỏ tươi thắm của nụ hoa kia như làm sáng bừng cả nụ cười tươi trên gương mặt cô.

Cô vội khóa cửa phòng lại, sau đó chạy đến cửa sổ lấy nụ hoa nọ để lên mũi ngửi.

Đây chính là nụ hoa đầu tiên mà cô nhận được trong đời!

Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc. Một cảm giác ngọt ngào khiến cô cảm thấy lâng lâng trong người...

Long Trục Thiên nhảy từ cửa sổ xuống. Vừa tiếp đất, anh lập tức giơ tay kéo cô ôm vào lòng anh. Anh âu yếm kề cằm của mình lên đỉnh đầu cô, dịu dàng hỏi:

- Em thích không?

- Ừm, thích lắm!

- Vậy sau này anh sẽ tặng hoa cho em. Mỗi ngày tặng một loại hoa khác nhau.

Đoạn, Long Trục Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên tóc của cô.

Cảm giác hưng phấn, ngọt ngào dần lan tỏa từ đỉnh đầu xuống toàn thân khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn, tim cô cũng bất giác đập mạnh hơn lên...

- Ngủ thôi!

Long Trục Thiên nói. Cách nói giống như giữa hai vợ chồng đã chung sống nhiều năm với nhau vậy.

Nghe vậy, mặt Dương Tử Mi lại đỏ ửng lên. Cô xấu hổ nói:

- Anh ngủ trước đi, em còn chưa tắm nữa.

- Ô, vậy anh đợi em!

Nói xong, Long Trục Thiên buông cô ra, cởi giày và leo lên giường nằm, vẻ lười biếng.

Lúc này, Dương Tử Mi mới phát hiện là anh đang mặc áo sơ mi đen và quần jeans, cô nghi hoặc hỏi:

- Anh mặc vậy ngủ không thấy khó chịu sao?

- Ờ, khó chịu chứ. Hay là, anh khỏa thân ngủ nhé?

Mắt Long Trục Thiên khẽ nhếch lên và nở nụ cười trêu chọc...

Khi không cười, trông anh lạnh lùng và bí ẩn không khác gì một thanh kiếm cổ. Nhưng khi cười thì lại như hoa xuân đua nở vậy. Một nụ cười có sức hút mãnh liệt.

Mặt Dương Tử Mi bất giác lại đỏ lên, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, gấp gáp nói:

- Ý em là anh nên mặc đồ ngủ khi ngủ.

- Đồ ngủ sao? Em chuẩn bị đồ ngủ cho anh rồi à?

Long Trục Thiên cười hỏi.

- Không... có... Đó là đồ dùng cá nhân của anh, anh tự chuẩn bị.

Nói xong, Dương Tử Mi vội trốn ngay vào nhà tắm. Mặt cô đỏ bừng như người đang phát sốt vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: Long Trục Thiên (2)


Tắm xong đi ra, Dương Tử Mi thấy giường trống không.



Cô nghi hoặc đi đến cửa sổ và cúi đầu xuống nhìn, nhưng không thấy một bóng người nào cả.



Cô cảm thấy tim mình trống rỗng khó chịu, như bị ai khoét mất một mảng to vậy.

Cô thất vọng ngồi vào bàn và nhìn chăm chú vào chiếc vòng thủy tinh xanh đang đeo trên tay nghĩ ngợi. Sau đó lại lấy tấm thẻ bài kia ra, xỏ vào một sợi dây màu đen.

Dương Tử Mi cảm thấy tấm thẻ bài đó rất hợp với khí chất của Long Trục Thiên. Hơn nữa, Long Trục Thiên cũng là người có thể chịu được luồng khí may mắn mạnh mẽ do nó phát ra.



Nhưng nguyên nhân chủ yếu là mỗi khi anh đến, cô đều cảm nhận được sát khí toát ra từ trên người anh!

Vừa nghĩ, cô vừa cẩn thận thắt dây thành một chiếc nút thật đẹp. Xong xuôi, cô liền vươn vai, bỏ dép và leo lên giường nằm. Đang định nhắm mắt ngủ thì bên ngoài cửa sổ lại có tiếng động. Long Trục Thiên lại xuất hiện trong phòng cô, trên tay còn cầm theo mấy túi đồ.

Thấy anh xuất hiện, Dương Tử Mi vô cùng vui mừng. Cô vội vàng ngồi dậy, nghi hoặc hỏi:

- Anh đang cầm gì vậy?

- Đồ ngủ mới. Của anh và của em...

Vừa nói, Long Trục Thiên vừa lôi mấy bộ đồ ngủ từ trong túi ra.

Đồ của nam thì toàn đen, còn của nữ thì toàn trắng. Chất liệu đều bằng lụa đắt tiền.

- Cái này...

Dương Tử Mi trố mắt nhìn đống đồ ngủ đang để trên bàn nói:

- Hình như hơi quá!

- Có gì đâu! Mau qua đây thay đồ ngủ đi. Bộ đồ em đang mặc không đẹp gì cả.

Long Trục Thiên lấy một bộ đồ ngủ màu trắng ném qua cho cô.

Bị chê nên Dương Tử Mi mới nhìn lại bộ đồ ngủ mình đang mặc trên người.

Sống trong một gia đình bình thường nên trước giờ cô cũng không quá chú trọng đến đồ ngủ. Chỉ cần một chiếc áo thun form rộng và một chiếc quần thể thao là cô đã thấy thoải mái rồi.

Hơn nữa, cô cũng biết là Long Trục Thiên hay xuất hiện bất ngờ vào buổi tối. Cô nam quả nữ ngủ chung một phòng như thế, nếu như cô mặc đồ ngủ quá mát mẻ thì cũng không tốt.

- Xấu thì xấu nhưng em thích mặc vậy.

Dương Tử Mi ném trả lại bộ đồ ngủ kia cho Long Trục Thiên và liếc anh một cái nói.

- Mặc cái này sẽ thoải mái hơn. Anh mua cho em ba bộ, em đừng lãng phí.

Long Trục Thiên vẫn cố chấp nói.

- Có thể trả hàng mà.

- Không trả. Nếu em không mặc thì anh cũng không mặc!

- Anh mặc hay không thì tùy, không liên quan gì đến em, dù sao thì người khó chịu cũng không phải là em.

Dương Tử Mi vừa nói vừa liếc Long Trục Thiên một cái nữa.

- Được thôi, vậy anh không mặc gì hết, xem ai khó chịu biết liền.

Nói xong, Long Trục Thiên liền đưa tay cởi nút áo, cố ý để lộ bộ ngực rắn chắc và hết sức thu hút của mình ra trước mắt Dương Tử Mi.

Mặt Dương Tử Mi phút chốc đỏ bừng lên. Cô cảm thấy không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, thân thể nóng nực khó chịu.

- Anh... Anh định làm gì vậy?

Dương Tử Mi lo lắng kéo mền hỏi.

- Không làm gì hết. Chỉ là cởi đồ rồi đi ngủ thôi. Lúc nãy em đồng ý rồi mà.

Đoạn, Long Trục Thiên lại đưa tay tháo dây nịt ra...

- Đừng!

Dương Tử Mi la lên.

Vì la to quá nên bị cha cô nghe thấy khi đang ra ngoài uống nước.

Nghe tiếng con gái la như vậy, Dương Thanh sốt ruột gõ cửa hỏi:

- Con à, con sao vậy?

Dương Tử Mi vội đáp:

- Cha à, con không sao, lúc nãy chỉ là nằm mơ thôi.

- Không sao thật à?

- Dạ, không sao ạ.

- Ờ, vậy con ngủ đi, có gì nhớ gọi cha nhé.

Dặn dò xong, Dương Thanh cũng quay về phòng.

Dương Tử Mi đưa tay vỗ nhẹ lên ngực trái của mình. Vì hồi hộp nên tim cô đang đập rất mạnh. Đoạn, cô quay sang liếc Long Trục Thiên, sau đó ra hiệu cho Long Trục Thiên mau mặc quần áo vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: Em Là Của Anh, Anh Là Của Em


Long Trục Thiên chỉ vào bộ đồ ngủ màu trắng, nhếch mắt ra hiệu.

Dương Tử Mi biết là anh bắt cô phải mặc bộ đồ ngủ kia, nếu không thì anh cũng sẽ không mặc đồ!



Dương Tử Mi lại liếc anh một cái, sau đó đem theo bộ đồ ngủ nọ đi vào phòng tắm.

Từ trong phòng tắm bước ra, Dương Tử Mi thấy Long Trục Thiên đã mặc xong đồ ngủ và đang nằm trên giường, cổ áo hơi hở ra một chút, để lộ cơ bắp vùng ngực rắn chắc, còn hai chân thì bắt chéo qua vẻ lười biếng...

Ực ực!

Dương Tử Mi cảm nhận rất rõ sự thèm thuồng, khao khát đang dâng lên trong lòng mình.

Lúc này, Long Trục Thiên cũng đưa mắt nhìn cô. Hai mắt anh chợt sáng lên.

Dương Tử Mi trong bộ đồ ngủ màu trắng tinh khôi, tóc xõa dài đến thắt lưng, xinh đẹp như một bức tranh vậy. Làn da trắng như sứ và dường như đang phát sáng kia khiến cô trông càng xinh đẹp và thoát tục hơn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau...

Một tia lửa mạnh mẽ tựa hồ như đang không ngừng phóng ra trong không trung khiến tim hai người bỗng chốc loạn nhịp, thình thình đập mạnh.

Dương Tử Mi e thẹn cúi đầu...

Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng lên. Sự e thẹn càng khiến cô trông xinh đẹp không khác gì một đóa hoa sen vậy.

- Lên đây ngủ thôi! Anh buồn ngủ rồi!

Vừa nói, Long Trục Thiên vừa giang rộng đôi tay của mình ra như đang chờ đón cô vậy.

Dương Tử Mi ngước mắt lên nhìn anh. Nhằm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng kia, cô cố ý quay sang lấy tấm thẻ bài để trên bàn đưa cho Long Trục Thiên nói:

- Đây là pháp khí em tặng anh, nó có thể bảo vệ anh.

Hai mắt Long Trục Thiên bỗng nhiên sáng hơn lên.

Anh vội vàng ngồi dậy nói:

- Em đeo vào cho anh đi.

Dương Tử Mi đến sau lưng anh và giúp anh đeo tấm thẻ bài nọ vào cổ. Tay cô bất giác chạm nhẹ vào cổ anh khiến hơi thở của cô càng trở nên gấp gáp hơn.

Cô cố gắng trấn tĩnh cảm giác xao xuyến đang dâng lên trong lòng, sau đó cẩn thận thắt dây lại.

Thấy tấm thẻ bài nọ đang được đeo trên cổ Long Trục Thiên, Dương Tử Mi bỗng nhiên nhớ lại con chó mực do Đại Bá trong thôn trước đây nuôi khi cô còn nhỏ. Con chó mực kia cũng đeo một tấm thẻ tương tự như vậy trên cổ. Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi đột nhiên bật cười thành tiếng.

- Em cười gì vậy?

Long Trục Thiên chợt vòng tay ra phía sau và kéo cô sát lại gần mình, để cô dựa vào lưng anh.

Dương Tử Mi khẽ nhúc nhích và dùng sức đẩy ra, nói:

- Anh đàng hoàng chút đi. Anh cứ như vậy hoài sau này đừng đến đây nữa.

- Đối với em, anh không muốn đàng hoàng.

Nói xong, Long Trục Thiên lại đưa tay lên kéo mạnh một cái. Bị kéo bất ngờ nên cô ngã ngay vào lòng anh và bị anh ôm chặt lấy.

- Dù sao thì chúng ta cũng đã ngủ chung giường với nhau rồi, giờ ôm chút cũng có sao đâu!

Long Trục Thiên thản nhiên nói.

-...

Dương Tử Mi không biết nói sao cho phải.



- Mi Mi! Mười năm trước, anh đã chọn em rồi!

Long Trục Thiên thì thầm bên tai cô.

Nghe vậy, tim của Dương Tử Mi lại đập rộn ràng...

Cô ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của anh hỏi:

- Tại sao? Có phải vì em đã cứu anh không?

- Không phải. Từ lúc mở mắt ra và nhìn thấy thân thể bé nhỏ, đáng yêu của em là anh đã muốn được ở cạnh em và bảo vệ em.

- Chuyện này...

Dương Tử Mi đẩy anh ra nói:

- Anh và em không thân nhau cho lắm. Hiện tại, em cũng không rõ tình cảm em dành cho anh là tình cảm như thế nào nữa.

- Anh sẽ chờ em! Em là của anh, anh là của em. Đây là sự thật không thể chối cãi.

Long Trục Thiên kiên quyết nói.

- Mỗi người đều là một thế giới riêng biệt và độc lập, không ai thuộc về ai cả.

Cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi cảm thấy có chút lo lắng. Hơn nữa, lúc này đây, cô cũng không biết là tình cảm mà cô dành cho Long Trục Thiên là tình cảm gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: Sự Khác Thường Của Tấm Thẻ Bài


Long Trục Thiên nhìn vào mắt cô và nói:

- Được rồi, chuyện này để nói sau vậy. Anh buồn ngủ rồi, ngủ thôi!



Cảnh tượng trước mắt khiến Dương Tử Mi cảm thấy có chút e ngại. Hơn nữa, cô cũng không tiện chủ động nắm tay, ôm nhau thân thiết với anh như thế, cho nên cô đứng thẳng người dậy nói:

- Anh ngủ trước đi.

Long Trục Thiên chăm chú nhìn cô một hồi. Sau đó, anh nằm xuống và duỗi thẳng một cánh tay ra để sẵn. Vừa nhắm mắt lại không bao lâu thì hơi thở đều đều, quen thuộc của anh lại vang lên.

Dương Tử Mi vô cùng khâm phục khả năng đi vào giấc ngủ nhanh như vậy của anh. Anh ngủ như là trước nay chưa từng được ngủ vậy.

Nhân lúc anh ngủ say, cô lại len lén nhìn kỹ anh lần nữa. Càng nhìn cô càng thấy anh đẹp trai. Một nét đẹp nam tính khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được.

Nhớ lại câu nói lúc nãy của anh:



Đột nhiên, Dương Tử Mi cảm thấy mặt mình lại đỏ bừng lên. Một cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng cô. Ngọt như ăn kẹo vậy.

Trước đó, cô không ngừng khẳng định rằng mỗi người là một thế giới riêng, một cá thể độc lập. Nhưng thật ra, sâu thẳm trong tim mình, cô luôn khao khát có được một tình yêu mãnh liệt như thế.



Đang nghĩ ngợi vu vơ, đột nhiên cô thấy tấm thẻ bài đang đeo trên cổ Long Trục Thiên kia không ngừng đổi màu...

Nghĩ mình hoa mắt nên cô đưa tay lên dụi mắt. Nhưng tấm thẻ bài nọ quả nhiên là đang đổi màu. Từ màu đen nó chuyển sang màu đỏ cam. Ngoài ra, chính giữa hình khắc trên tấm thẻ bài nọ còn phát sáng, giống như một đèn lệnh vậy.



Cô đưa tay sờ vào tấm thẻ bài nọ.

Nhưng, Long Trục Thiên lại tỉnh giấc và đưa tay chụp lấy cổ tay cô. Anh mở mắt ra nhìn vẻ cảnh giác.

Khi nhìn thấy cô, anh lại đưa tay còn lại choàng qua eo cô và kéo cô ôm chặt vào lòng nói:

- Ngoan, ngủ sớm đi nào!

Nhưng Dương Tử Mi không để ý gì đến anh, cô chỉ chăm chú nhìn vào tấm thẻ bài kia.

Lúc nãy, khi Long Trục Thiên mở mắt ra thì tấm thẻ bài nọ lập tức trở lại màu den thường thấy, ánh sáng như đèn lệnh kia cũng biến mất, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cổ mình, Long Trục Thiên cũng cố ý ngước cổ lên, châm chọc nói:

- Có phải em bị chiếc cằm hoàn mỹ của anh mê hoặc rồi không?

- Xì!

Dương Tử Mi liếc anh một cái, sau đó lại đưa tay sờ vào tấm thẻ bài kia. Cô phát hiện nó hơi nóng nóng.

- Em đã tặng cho anh rồi, không được lấy lại nhé.

Như sợ cô đổi ý lấy lại nên Long Trục Thiên vội đưa tay nắm chặt tấm thẻ bài trên cổ mình.

- Không phải em muốn lấy lại, chỉ là lúc nãy nó kỳ lạ lắm. Nó chuyển từ màu đen thành màu đỏ cam, thậm chí còn phát sáng như đèn lệnh nữa kia.

- Ô? Có chuyện như vậy sao?

Đoạn, Long Trục Thiên cầm tấm thẻ bài nọ lên xem. Thấy hình khắc trên tấm thẻ bài, mắt anh khẽ nhếch lên nói:

- Hình này chính là biểu tượng bí mật của gia tộc anh, người ngoài không thể nào biết được. Sao em lại biết và khắc nó lên đây vậy?

- Hình biểu tượng của gia tộc anh sao?

Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.

Long Trục Thiên gật đầu nói:

- Nhưng mà, anh cũng chỉ được thấy qua một lần thôi.

- Gia tộc anh có lai lịch như thế nào vậy?

-...

Long Trục Thiên im lặng không trả lời. Hai mắt như đang nghĩ ngợi gì đó xa xăm.

Thấy anh vẫn muốn che giấu thân phận của mình nên Dương Tử Mi thoáng chút thất vọng. Một cảm giác xa lạ bỗng chốc dâng lên trong lòng cô. Cô nói bằng giọng lạnh lùng:

- Thẻ bài này không phải do em khắc, em đã mua nó ở một tiệm đá quý, ít nhất nó cũng có lịch sử mấy ngàn năm rồi.

- Ô?

Nghe thế, Long Trục Thiên cũng khá kinh ngạc nói:

- Tấm thẻ bài này đã có mấy ngàn năm lịch sử sao? Hình như nó làm bằng gỗ đào, sao lại có thể bảo quản được đến tận bây giờ nhỉ?

- Em cũng không biết nữa.

Chuyện này cũng chính là chuyện mà bản thân Dương Tử Mi cũng rất muốn biết. Giờ, nghe Long Trục Thiên nói hình khắc trên tấm thẻ bài kia là biểu tượng bí mật của gia tộc anh, cô càng thấy hiếu kỳ hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: Long Trục Thiên Bị Sốt


Long Trục Thiên xem đi xem lại tấm thẻ bài nọ và cảm thấy giữa anh và nó dường như có mối liên hệ gì đó. Cứ như là cùng chung nhịp thở, cùng tồn tại với nhau vậy.

Nếu như nó không phải là vật của Dương Tử Mi làm, hơn nữa lại có lịch sử mấy ngàn năm như thế thì chắc chắn nó có liên quan đến gia tộc của anh.

Thấy anh nghĩ ngợi không ngừng, Dương Tử Mi nói tiếp:

- Em cũng thấy một tấm thẻ bài tương tự ở một nơi khác, nhưng mà hình khắc trên đó có chút khác biệt so với hình này.

- Khác biệt thế nào?

Long Trục Thiên hỏi.

Dương Tử Mi lấy giấy bút ra vẽ lại hình khắc trên tấm thẻ bài của Mẫn Ngọc Lâm theo trí nhớ của mình.

- Đây cũng là biểu tượng của gia tộc anh, nhưng nó có ý nghĩa khác.

- Khác nhau ra sao?

- Đây là biểu tượng của... người chủ, còn đây là biểu tượng của thị vệ.

- Chủ sao?

Dương Tử Mi nhìn vào tấm thẻ bài trên cổ Long Trục Thiên, cười nói tiếp:

- Anh chắc sẽ trở thành người thống lĩnh trong gia tộc của mình nhỉ? Em tặng anh tấm thẻ bài này không phải là hợp lắm sao?

Long Trục Thiên chỉ im lặng mà không nói gì. Sắc mặt lại tiếp tục đăm chiêu, suy nghĩ gì đó.



Anh không nói nên cô cũng không hỏi thêm gì. Cũng giống như cô vậy, cô tuyệt đối không cho anh biết cô là người sống hai kiếp và có thiên nhãn nhìn được mọi việc.

- Ngủ thôi.

Long Trục Thiên cứ im lặng như thế nên Dương Tử Mi cũng thấy không còn gì thú vị. Lúc này, cơn buồn ngủ ập đến. Cô ngáp một cái và nằm xuống giường, kéo mền lên đắp, nhắm mắt ngủ.

Long Trục Thiên quay sang nhìn cô. Anh cũng không quan tâm đến tấm thẻ bài nữa mà nhanh chóng nằm xuống cạnh cô, để đầu cô gối lên tay mình.

Dương Tử Mi cũng để yên cho anh làm.

Chỉ là, bây giờ, tuy hai người gần nhau như thế, nhưng cả hai cảm thấy như đang cách xa nhau ở hai phương trời xa xăm vậy. Cô không biết anh là người thế nào, anh cũng không hiểu cô là người ra sao.

Hơi thở của anh lại vang lên đều đều...

Theo hơi thở đều đều kia, Dương tử Mi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Dương Tử Mi cảm thấy hình như mình đang dựa vào một lò lửa, lò lửa nọ rất nóng. Giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện cơ thể Long Trục Thiên nằm cạnh mình đang nóng rang như lò lửa vậy.

Cô đưa tay lên sờ trán anh và thấy trán anh rất nóng, ít nhất cũng bốn mươi độ.

- Này, anh sao vậy?

Cô vừa gọi vừa lay lay anh dậy.

Nhưng Long Trục Thiên lại không nhúc nhích gì. Anh chỉ khẽ ú ớ kêu lên vài tiếng.

Cô lo lắng ngồi dậy mở đèn.

Đèn vừa sáng, chỉ thấy mặt Long Trục Thiên đỏ ửng, chân mày chau lại, mặt hơi nhăn như đang rất khó chịu, môi khẽ mím lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Dáng vẻ như bị bệnh vậy.

Dương Tử Mi vội vã nhấc tay anh lên để bắt mạch.

Mạch của Long Trục Thiên đang rất lộn xộn, lúc mạnh lúc yếu, thay đổi không ngừng.



Dương Tử Mi lại đưa tay để lên ngực trái của anh.

Tim anh cũng đang đập rất nhanh!

Lúc này, cô đưa mắt nhìn lên tấm thẻ bài đang đeo trên cổ anh. Vừa chạm tay vào thì tay cô lập tức bị bỏng rát, một vết phồng lập tức nổi lên.

“Quả nhiên là tấm thẻ bài này.”

Cô đưa tay tháo sợi dây và cẩn thận chuyển tấm thẻ bài nọ ra khỏi cổ Long Trục Thiên.

Vừa rời khỏi cơ thể Long Trục Thiên, tấm thẻ bài nọ lập tức trở lại như dáng vẻ ban đầu của nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: Thân Mật


Dương Tử Mi để tấm thẻ bài lên bàn và lại quay sang kiểm tra thân nhiệt của Long Trục Thiên.

Thân nhiệt của anh cũng dần trở lại bình thường.

Mạch bình thường!

Tim đập bình thường!

Đột nhiên, Long Trục Thiên mở mắt ra. Thấy cô đang quay tới quay lui, tay không ngừng sờ vào cơ thể mình, anh chợt nhếch miệng cười gian xảo nói:

- Nhân lúc anh đang ngủ định lợi dụng à?

Dương Tử Mi liếc anh một cái, sau đó rụt tay lại nói:

- Lúc nãy, sút nữa là anh mất mạng rồi đó!

- Ơ?

Long Trục Thiên kinh ngạc nhìn cô, cứ như thể là anh không hề hay biết gì về chuyện đã xảy ra lúc nãy.

- Anh thật sự không có cảm giác gì sao?

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn Long Trục Thiên. Lúc nãy, anh ấy đã trải qua sự thay đổi lớn như vậy, cho dù là có ngủ say đến cỡ nào thì ít nhiều cũng cảm nhận được chứ.

- Anh cũng không biết nữa, chỉ là khi nãy anh nằm mơ, thấy mình bị rơi vào lò lửa. Sau đó cả người như có hàng ngàn, hàng vạn con mãnh thú bay vào cấu xé vậy. Nhưng khi mở mắt tỉnh giấc thì lại không có cảm giác gì cả.

Long Trục Thiên vừa nói vừa ngồi dậy, duỗi tay duỗi chân kiểm tra cơ thể, nhưng anh không phát hiện sự bất thường nào của cơ thể mình cả.

- Lúc nãy anh sốt rất cao, mạch và nhịp tim đập loạn xạ cả lên. Tất cả những hiện tượng đó đều do tấm thẻ bài kia mà ra cả. Lúc nãy nó lại đổi thành màu đỏ cam nữa đấy.

Dương Tử Mi quay sang cầm tấm thẻ bài lên nói tiếp:

- Nó gây nguy hiểm cho anh như vậy, anh không nên đeo nó nữa.

- Nhưng anh muốn đeo!

Long Trục Thiên vội vàng đưa tay giật lấy tấm thẻ bài nọ trên tay Dương Tử Mi nói:

- Đây là món quà đầu tiên em tặng anh, hơn nữa trên đó có khắc biểu tượng của gia tộc anh, điều đó chứng tỏ nó thuộc về anh.

- Em có thể tặng anh thứ khác mà.

Dương Tử Mi lo là lần sau Long Trục Thiên sẽ lại gặp nguy hiểm với tấm thẻ bài đó.

- Em có thể tặng anh thứ khác, nhưng cái này anh nhất định phải lấy.

Long Trục Thiên cố chấp như một đứa trẻ đòi quà vậy.

- Đã thế thì sau này anh đừng đeo nó khi ngủ một mình nữa, nếu không anh chết thế nào anh cũng không biết luôn đó.

Dương Tử Mi than thở nói.

- Ừm, nếu như ngủ một mình, anh sẽ tháo nó xuống. Chỉ khi ngủ với em thì không cần tháo xuống. Anh tin là em có thể bảo vệ anh.

Long Trục Thiên lại đeo tấm thẻ bài đó vào cổ.

Thật lòng mà nói, tấm thẻ bài đó rất hợp với anh. Màu đen thẫm huyền bí của nó càng tăng thên khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo vốn có của anh kia.

- Không biết nếu em đeo nó thì nó sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Dương Tử Mi đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

- Vậy em đeo thử xem sao?

- Ừm, để em đeo thử. Bây giờ mới ba giờ sáng. Em đeo nó ngủ, anh ngồi canh chừng. Nếu thấy em có chuyện gì, ví dụ như bị sốt chẳng hạn thì anh phải tháo nó ra ngay.

Dương Tử Mi gật đầu nói.

- Được.

Đoạn, Long Trục Thiên tháo tấm thẻ bài đang đeo trên cổ mình xuống và bảo Dương Tử Mi ngồi xích lại gần để anh giúp đeo lên cho cô.

Dương Tử Mi cũng chỉ biết cúi đầu thấp xuống một chút, vén tóc qua một bên chờ đợi.

Long Trục Thiên cầm sợi dây có xỏ tấm thẻ bài vòng tay qua chiếc cổ cao, trắng muốt, xinh đẹp của Dương Tử Mi, nhẹ nhàng thắt dây lại. Mọi việc xong xuôi, anh cúi xuống hôn mạnh vào cổ cô một cái...

- Ưm... Ưm...

Đôi môi nóng bỏng của anh như mang theo luồng điện mạnh mẽ khiến cả thân người cô bỗng nhiên cứng đờ lại. Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể cô. Phút chốc, cô cảm thấy bụng dưới của mình nóng lên, cổ họng cũng phát ra âm thanh kích thích và cuồng nhiệt. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên thân mật, lãng mạn đến lạ lùng...

Nghe cô phát ra âm thanh đó, Long Trục Thiên cũng thấy cả người mình nóng ran lên. Dục vọng như cơn sóng mạnh không ngừng trào lên trong người anh, anh đang rất muốn phá vỡ mọi rào chắn và kìm nén bấy lâu nay...

Anh nhìn vào chiếc cổ xinh đẹp và trắng như sứ của Dương Tử Mi, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, tim cũng đập mạnh hơn.

- Mi Mi!

Long Trục Thiên vòng tay ôm vai Dương Tử Mi, dịu dàng gọi tên cô.

Tim Dương Tử Mi không ngừng rung lên và như muốn tan chảy theo tiếng gọi dịu dàng, nóng bỏng và tràn đầy dục vọng kia...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: Giọng Hát Của Long Trục Thiên


Cơ thể của Dương Tử Mi bất giác căng cứng lại, cứ như là đang khao khát, trông chờ thứ gì đó vậy...

Long Trục Thiên ôm chặt bờ vai căng cứng của Dương Tử Mi. Thấy vẻ mặt xinh đẹp và e thẹn như đóa sen vừa hé nở của cô, anh rất muốn, rất muốn...

Nhưng, cô chỉ mới mười lăm tuổi thôi!

Anh không thể khiến cô băn khoăn và lo lắng sớm như vậy được.

Nghĩ thế nên Long Trục Thiên vội trấn tĩnh lại, buông tay ra và leo xuống giường nói:

- Em ngủ đi, anh sẽ canh chừng em.

Phút chốc, cảm giác căng cứng của cơ thể cũng tan biến mất. Dương Tử Mi thở mạnh từng hồi. Cô không dám nhìn Long Trục Thiên nữa mà vội vàng nằm xuống ôm mền, nhắm mắt ngủ.

Nhưng, Long Trục Thiên cứ nhìn như vậy, cô làm sao mà ngủ được cơ chứ!

Tim cô bây giờ cứ đập liên hồi, tưởng như muốn nhảy luôn ra ngoài vậy.

Dương Tử Mi cố gắng ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng làm sao cũng không ngủ được.



Đang lúc rủa thầm trong bụng thì đột nhiên Long Trục Thiên cất tiếng hát...

Anh ấy hát gì, Dương Tử Mi nghe không hiểu. Cứ như là một ngôn ngữ kỳ lạ nào đó vậy. Nhưng, nhịp điệu bài hát và giọng hát của anh lại rất hay. Giọng hát ấy khiến cô dần bình tâm lại, cô cảm thấy như có một làn gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua khiến cô dần chìm vào giấc mơ đẹp.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện căn phòng không có ai khác ngoài cô.



Cô đưa tay lên sờ vào cổ mình. Tấm thẻ bài nọ cũng biến mất.

Trên bàn có một tờ giấy. Dương Tử Mi lấy tờ giấy xuống đọc.

Nét chữ của anh cũng thần bí và lạnh lùng như tính cách và khí chất của anh vậy.



Đọc xong lời nhắn của Long Trục Thiên để lại, Dương Tử Mi lại trầm ngâm suy nghĩ.



Nghĩ ngợi một hồi, thấy trời cũng bắt đầu sáng rõ nên Dương Tử Mi cũng ngồi dậy chuẩn bị rửa mặt. Nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ màu đen của Long Trục Thiên được xếp ngay ngắn để bên cạnh, tim cô lại thổn thức.

Dương Tử Mi cầm bộ đồ nọ lên, mùi cơ thể quen thuộc của Long Trục Thiên vẫn còn lưu lại trên đó. Một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu...

Nhớ lại hình dáng của Long Trục Thiên khi mặc bộ đồ ngủ này tối qua, tai cô bất giác đỏ bừng lên, cô đưa bộ đồ nọ lên mũi khẽ ngửi...

- Bé con à, con đến tiệm một chút nhé!

Vừa ăn sáng xong và đang chuẩn bị đi học thì Dương Tử Mi nhận được điện thoại của cha mình.

- Cha à, đã xảy ra chuyện gì sao?

- À, tiệm của mình đã được sửa lại rồi! Quảng Trọc còn dẫn theo một đám người quỳ ngay trước cửa tiệm xin cha tha thứ nữa! Chuyện này là sao? Con đã làm gì họ à?

Dương Thanh lo lắng hỏi.

- Cha à, con không làm gì cả. Con chỉ cho họ biết rằng, chúng ta không phải là những người dễ bắt nạt. Nếu như họ đã xin lỗi rồi thì cha bảo họ đi khỏi đó là được ạ.

Dương Tử Mi bình thản nói.

- Bé con, hay là con đến đây đi, mẹ con đang rất sợ đây này.

Dương Thanh nói tiếp.

- Dạ, con sẽ đến ngay.

Gác máy xong, Dương Tử Mi nhờ bà nội đưa Dương Tử Hi đến trường, còn cô thì vội vã chạy ngay đến tiệm.

Vừa đến đầu đường, đã thấy mấy trăm người mặc đồ đen đang quỳ mọp chật kín cả một khúc đường. Những người ở các hàng, quán xung quanh cũng muốn chạy ra xem nhưng lại không dám. Họ chỉ biết hiếu kỳ đứng bên trong ló đầu ra ngoài nhìn và không ngừng quay sang to nhỏ gì đó với người bên cạnh.

Còn cha và mẹ cô thì đang đứng trước tiệm, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng.

Họ đều là những người dân hiền lành, thiện lương nên trước giờ cũng chưa từng thấy cảnh tượng xin lỗi hoành tráng như thế.

Hơn nữa, những người đang quỳ xin lỗi họ kia lại toàn là những tên giang hồ khét tiếng. Thế nên, họ lo lắng cũng là điều dễ hiểu!

Dương Tử Mi đi thẳng vào tiệm.

Thấy cô xuất hiện, Quảng Trọc và đám đàn em của hắn cũng bắt đầu run sợ. Cả bọn cũng quỳ thẳng hơn lên, vẻ rất chân thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: Phong Thủy Dành Cho Các Cô Gái Ế (1)


Thấy cô đến, Dương Thanh vô cùng vui mừng, vẻ lo lắng, bất an trên mặt ông cũng biến mất. Ông im lặng nhìn cô con gái nhỏ nhắn của mình đi đến.

- Con đến rồi, họ...

- Cha yên tâm đi, không có gì đâu!

Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ lên tay cha mình. Sau đó cô quay sang nhìn đám người đang quỳ dưới đất kia, lạnh nhạt nói:

- Đứng dậy hết đi!

Quảng Trọc nghe cô nói thế bèn vui mừng ra mặt. Hắn là người đứng dậy trước, tuy thân hình cao to, bệ vệ, nhưng trước mặt Dương Tử Mi, hắn chỉ biết cúi thấp đầu, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô nữa.

Bọn đàn em của hắn cũng lần lượt đứng lên. Những tên bị cô đánh cho một trận ở Huyền Vũ lần trước cũng như những tên chứng kiến cảnh tượng ngày hôm đó khi thấy cô đều như thấy hung thần. Cả đám thanh niên cao to hung hăng kia giờ đây cũng chỉ biết cúi đầu run sợ.

Những người còn lại không có mặt và chứng kiến cảnh tượng ngày hôm đó, tuy nghe đồng bọn nói Dương Tử Mi rất giỏi võ, nhưng khi thấy dáng vẻ nhỏ nhắn, có vẻ yếu đuối của cô thì chúng đều không thể tin là một mình cô lại có thể đánh cho Quảng Trọc và những tên khác một trận tơi bời như thế.

- Chuyện đã qua rồi, tôi cũng không tính toán với các anh nữa. Các anh mau đi đi.

Dương Tử Mi khoát tay nói.

- Dạ!

Quảng Trọc đáp một tiếng rõ to sau đó kéo theo đàn em nhanh chóng rời khỏi.

Họ vừa mới đi, những người xung quanh vội kéo đến hỏi han đủ thứ. Nào là đã xảy ra chuyện gì, sao Quảng Trọc và đàn em của hắn lại quỳ trước cửa tiệm xin lỗi, hơn nữa còn có vẻ như rất e sợ Dương Tử Mi nữa.

Nhưng Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì. Cô chỉ nhờ họ bình thường quan tâm, giúp đỡ cha mẹ cô chút, sau đó chào tạm biệt để đi học.

Vừa đến cổng trường, cô gặp ngay Mộ Dung Nghiên và Lam Chi Tình.

Thấy cô, gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Nghiên liền sa sầm lại. Sau đó cô ta lập tức quay mặt đi chỗ khác, đồng thời không quên kéo theo Lam Chi Tình đi vòng đường khác.

Thấy Mộ Dung Nghiên chủ động đi đường vòng tránh mặt như thế, Dương Tử Mi mừng hét lớn vì không bị làm phiền.

Chỉ cần cô ta không kiếm chuyện với cô thì cô cũng không so đo, tính toán gì với một thiếu nữ còn nhỏ tuổi như thế. Dù gì thì Mộ Dung Nghiên cũng là cháu của Mộ Dung Vân Thanh, nên cô cũng không muốn ra tay tàn nhẫn với cô ta.

- Tử Mi!

Đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng chuông xe đạp của Mẫn Cương.

Dương Tử Mi quay đầu lại. Mẫn Cương đang mặt đồng phục trắng, chạy trên chiếc xe đạp màu xanh, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mái tóc mềm mại của anh khiến cho nụ cười của anh càng trở nên bừng sáng hơn. Cảnh tượng trước mắt khiến tâm trạng của Dương Tử Mi cũng cảm thấy khoan khoái, dễ chịu hơn.

- Mẫn Cương! Chào buổi sáng!

Dương Tử Mi cũng cười và chào Mẫn Cương.

Thấy cô cười vui vẻ như thế, nụ cười trên mặt Mẫn Cương cũng tươi hơn. Anh xuống xe dắt bộ đi cạnh cô.

- À, Mẫn Cương này, cậu có thể cho mình số điện thoại của ông nội cậu được không? Mình có chút việc cần hỏi.

Dương Tử Mi quay sang hỏi.

- Được chứ!

Đoạn, Mẫn Cương nói số điện thoại của Mẫn Ngọc Lâm cho Dương Tử Mi biết.

Dương Tử Mi nhớ số điện thoại và định là chút nữa sẽ gọi cho Mẫn Ngọc Lâm để hỏi về chuyện liệu ông có phát hiện được tấm thẻ bài kia của ông có gì khác thường không.

- Tử Mi, cám ơn cậu. Tối qua mẹ tớ ngủ rất ngon và không bị giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm nữa. Sáng nay khí sắc của mẹ tớ rất tốt, thậm chí còn ca hát rất yêu đời nữa đấy.

Mẫn Cương cảm kích nói.

- Vậy thì tốt rồi!

Dương Tử Mi tuy ngoài mặt bình thản nói thế, nhưng trong lòng lại đang than thầm. Hoàng Tịnh Nhàn thì đã khỏe rồi, chỉ là cô thì lại biến thành quái vật chuyên hút âm sát khí. Cô cũng không biết đó là họa hay phúc nữa, vì dù gì thì đến bây giờ vẫn chưa thấy có gì bất thường xảy ra.

Thấy mặt cô không được hồng hào như trước, Mẫn Cương vội hỏi:

- Củ sâm đó cậu vẫn chưa ăn à?

- Tạm thời vẫn chưa ăn. Tớ còn phải tìm thêm vài vị thuốc nữa mới được.

- Cậu cần thuốc gì cứ nói với tớ. Chỉ cần có thể giúp thì cả nhà tớ nhất định sẽ mua giúp cậu.

Mẫn Cương vui vẻ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: Phong Thủy Dành Cho Các Cô Gái Ế (2)


- Cám ơn cậu, mấy vị thuốc kia hơi khó tìm, phải xem cơ duyên mới được. Tớ từ từ tìm cũng được, sức khỏe của tớ vẫn ổn, tạm thời không bồi bổ cũng không có vấn đề gì hết.

Dương Tử Mi cười nói.

Quả thật, ngày hôm đó khi giúp Hoàng Tịnh Nhàn hóa giải âm sát khí, sức khỏe của cô kém đi rất nhiều. Nhưng tình hình đó kéo dài không lâu, cơ thể cô sau đó đã nhanh chóng bổ sung nguyên khí. Giờ, ngoài sắc mặt còn có chút khó coi ra thì những thứ khác đều ổn.

Hai người cùng đi vào trường, sau đó mạnh ai nấy vào lớp học của mình.

Vừa vào đến lớp và ngồi vào bàn không bao lâu thì Tần Khải Văn đến bảo cô đến phòng hiệu trưởng.

Dương Tử Mi theo chân Tần Khải Văn đến gặp thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng bình thường hay hếch mặt lên trời vẻ như không xem ai ra gì kia vừa thấy cô liền cười xởi lởi, nhiệt tình chào đón cô. Sau khi mời cô ngồi, ông ta còn đích thân rót trà mời cô nữa.

- Thầy à, thầy tìm em có việc gì không ạ?

Dương Tử Mi thấy ông ta đối đãi với mình nhiệt tình như thế nên không cần dùng thiên nhãn cô cũng biết được ý đồ của ông ta là gì.

Hiệu trưởng quay sang nhìn Tần Khải Văn.

Tần Khải Văn hiểu ý liền xin phép cáo từ, để lại thầy hiệu trưởng và Dương Tử Mi trong phòng.

- Dương Tử Mi à, em châm cứu giỏi thật đấy. Lần trước nhờ em cứu cục trưởng nên trường ta cũng nở mày nở mặt hơn.

Thầy hiệu trưởng mở lời nói.

Thấy ông ta vòng vo như thế, Dương Tử Mi cũng vào thẳng vấn đề:

- Có chuyện gì thầy cứ nói thẳng ra đi ạ, gần đến giờ vào học rồi.

- Không biết em có thể chữa một số bệnh nan y không?

Do dự một hồi, thầy hiệu trưởng mới lên tiếng.

- Ô? Không lẽ thầy có bệnh nan y gì sao?

Dương Tử Mi chỉ cố tình hỏi vậy thôi. Thật ra, thấy mắt ông sưng sưng, môi hơi trễ xuống, mặt mày xanh xao, hơi thở gấp gáp đứt đoạn là cô biết ông ta hiện đang bị yếu thận và liệt dương rồi.

Tuy nhiên, cô nhất định sẽ không chữa bệnh giúp ông.

Dương Tử Mi đã dùng thiên nhãn để quan sát và phát hiện ông ta là một kẻ háo sắc. Trước đó ông ta thường hay chọc ghẹo, bỡn cợt và làm chuyện đồi bại với các giáo viên và học sinh nữ nên giờ mới mắc bệnh như thế.

Người như vậy, nếu chữa hết bệnh cho họ thì có khác gì tạo nghiệp đâu?

Thầy hiệu trưởng thoáng chút ngại ngùng, chần chờ một lúc lâu nữa ông ta mới nói:

- Thầy bị yếu thận, không biết em có thể châm cứu chữa trị giúp thầy không?

- Xin lỗi thầy, bệnh đó em không rành ạ, nên không giúp thầy được.

Đoạn, Dương Tử Mi đứng dậy nói tiếp:

- Nhưng mà, em nghĩ là thầy có thể nghỉ ngơi, tịnh dưỡng một thời gian. Quan trọng là phải biết cai rượu và tiết chế mấy vụ ăn chơi hoan lạc đi thì họa may trong ba hay năm năm gì đó cơ thể thầy sẽ tự hồi phục thôi.

Nghe vậy, ông ta càng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng hơn.

- Sắp vào học rồi, em xin phép thầy lên lớp ạ.

Nói xong, Dương Tử Mi nhanh chóng rời khỏi.

Tần Khải Văn nãy giờ vẫn đứng chờ bên ngoài. Thấy cô bước ra liền thở phào một cái.

Tính tình của thầy hiệu trưởng thế nào, Tần Khải Văn là người hiểu rất rõ. Anh lo là Dương Tử Mi sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của thầy hiệu trưởng dê xồm kia.

Anh đương nhiên cũng biết năng lực của Dương Tử Mi, nhưng không biết sao vẫn lo lắng không yên, thế nên mới đứng chờ ngoài cửa.

- Thầy Tần à, lên lớp thôi.

Thấy Tần Khải Văn lo lắng cho mình như thế, Dương Tử Mi cười nói.

- Thầy hiệu trưởng tìm em có việc gì không?

- À, thầy hiệu trưởng chỉ nhờ em khám bệnh dùm thôi ạ. Nhưng mà em sẽ không giúp chữa trị bệnh đó cho thầy ấy đâu. Thầy ấy tự làm thì tự chịu vậy.

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

Tần Khải Văn là người thông minh nên cũng đoán được ý cô đang muốn nói gì. Nghe xong, anh cũng chỉ khẽ cười.

- Thầy à, gần đây nhà thầy có chuyện gì buồn phiền sao ạ?

Thấy sắc mặt của Tần Khải Văn, Dương Tử Mi bèn chủ động hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: Phong Thủy Dành Cho Các Cô Gái Ế (3)


Tần Khải Văn gật đầu nói:

- Vì chuyện của chị thầy mà mẹ thầy gần đây ngày nào cũng than vãn không thôi.

- Chị thầy có chuyện gì sao ạ?

- Chị thầy năm nay ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn chưa lấy chồng, thậm chí còn chưa có người yêu nữa. Thế nên mẹ thầy lo lắng không yên, suốt ngày cằn nhằn miết. Chị thầy bị càm ràm hoài nên phát bực, tính khí ngày càng kỳ quặc. Hai người họ vì chuyện đó mà suốt ngày lời qua tiếng lại với nhau, khiến trong nhà xào xáo không vui vẻ gì.

Tần Khải Văn cười cay đắng nói.

- Thì ra là vậy. Chị thầy mãi vẫn chưa có người yêu như thế có thể là vì phong thủy trong phòng chị ấy có vấn đề đấy ạ.

- Ơ? Em cũng hiểu về phong thủy à? Chuyện tình duyên cũng có liên quan đến phong thủy sao?

Tần Khải Văn kinh ngạc hỏi.

Dương Tử Mi gật đầu nói:

- Phong thủy cũng có ảnh hưởng nhất định đấy ạ. Vậy đi, hôm nay sau khi tan học, tiện đường em đến nhà thầy xem xem thế nào. Nếu phong thủy có vấn đề, em sẽ giúp hóa giải.

- Tốt quá, cám ơn em.

Tần Khải Văn vô cùng vui mừng. Anh không cần biết Dương Tử Mi có hiểu phong thủy hay không, chỉ cần được ở cạnh cô nhiều hơn một chút là anh cảm thấy vui rồi.

Đương nhiên, anh cũng không kỳ vọng gì nhiều. Bởi vì hai người là thầy trò, ngoài ra, anh biết cô chỉ là người để anh ngưỡng mộ thôi.

Sau khi tan học, theo hẹn, Dương Tử Mi đến nhà Tần Khải Văn.

Vừa vào nhà, đã nghe thấy tiếng trách mắng của mẹ Tần Khải Văn, sau đó là tiếng một cô gái trẻ tuổi hơn:

- Được rồi, nếu như mẹ thấy con đáng ghét như thế và muốn đuổi con ra khỏi nhà thì con sẽ dọn ra ngoài ở ngay và luôn để mẹ khỏi phiền nữa.

- Dọn dọn dọn, suốt ngày đòi dọn ra ngoài. Có giỏi thì kiếm bạn trai và kết hôn quách cho rồi đi. Đừng suốt ngày thù lù, ru rú ở nhà để mẹ bị hàng xóm chê cười là trong nhà có hũ mắm thối!

- Con ế thì đã sao? Làm chướng mắt họ à?

Nghe thấy tiếng hai người họ cãi vã như thế, Tần Khải Văn ngại ngùng nói với Dương Tử Mi:

- Họ vậy đấy, ngày nào cũng cãi nhau...

Thấy nhà có khách nên hai mẹ con họ cũng tạm thời không khẩu chiến nữa mà quay sang nhìn Tần Khải Văn vẻ như đang muốn hỏi sao anh lại dẫn học trò đến nhà.

Tần Tư Văn, chị của Tần Khải Văn, có gương mặt thanh tú, xinh xắn. Chỉ là ở mệnh cung của chị ấy lại có một nốt ruồi đen. Thấy nốt ruồi đen nọ, Dương Tử Mi khẽ chau mày lại.

Mệnh cung chính là vị trí ở giữa hai chân mày. Nếu mệnh cung rộng hơn hai ngón tay thì đó là người không có chủ kiến, lý tưởng viển vông không thực tế. Nếu mệnh cung hẹp hơn một ngón tay thì đó là người suy nghĩ nhiều. Mệnh cung lúc nào cũng như đang chau lại thì đó là người hẹp hòi, khó chịu. Mệnh cung có nếp nhăn mờ mờ chính giữa chứng tỏ đó là người lao tâm lao lực nhiều.

Nếu như nam mà có nốt ruồi đen ở ngay giữa mệnh cung thì đó là người ít bạn nhiều thù, làm chuyện gì cũng thất bại. Nếu là nữ thì nốt ruồi đen ở giữa trán kia thông thường báo hiệu họ sẽ cô độc một mình suốt đời, khó tìm được ý trung nhân và khó có được một gia đình hạnh phúc.

Chả trách chị của Tần Khải Văn mãi vẫn một thân một mình như thế. Chỉ mỗi nốt ruồi đen kia thôi cũng đủ khiến chị ấy cô độc suốt đời rồi.

Tần Tư Văn thấy Dương Tử Mi đến bèn quay sang cười ngượng chào cô, sau đó nhanh chóng biến vào phòng của mình.

- Khải Văn à, cô bé này là...

Mẹ của Tần Khải Văn nhìn Dương Tử Mi, nghi hoặc hỏi.

Thấy Dương Tử Mi xinh xắn đang đứng trước mặt mình kia, bà liền đoán biết được đây chính là kiểu con gái mà con trai bà thích. Thế nên bà lo là con trai mình và Dương Tử Mi sẽ phát sinh tình thầy trò. Nếu vậy thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con trai bà. Hơn nữa, Dương Tử Mi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, còn Tần Khải Văn thì đã hai mươi tám tuổi rồi. Nếu như hai người yêu nhau thật thì con trai bà phải chờ đến bao lâu mới kết hôn đây? Trong nhà hiện tại đã có một đứa ế rồi, nên bà không muốn con trai mình lại lập gia đình trễ và nuôi con mọn nữa. Bà sợ nếu cả hai đứa con của mình đều như thế thì bà còn mặt mũi nào nhìn hàng xóm láng giềng nữa chứ.

- Mẹ, đây là học trò của con, tên là Dương Tử Mi. Em ấy cũng là thầy phong thủy đấy. Hôm nay em ấy đến đây là để giúp xem phong thủy phòng ngủ của chị.

Tần Khải Văn giải thích nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: Phong Thủy Dành Cho Các Cô Gái Ế (4)


- Thầy phong thủy sao?

Mẹ của Tần Khải Văn đưa mắt nhìn Dương Tử Mi một lượt. Nhìn đi nhìn lại bà vẫn thấy Dương Tử Mi ngoài nét xinh xắn, thông minh ra thì hoàn toàn không có điểm nào giống thầy phong thủy cả.

Vì con gái mình độc thân cũng đã lâu nên thời gian gần đây bà thường xuyên đi chùa, cúng tế và thỉnh rất nhiều bùa về nhà. Nhưng mãi mà mấy lá bùa kia cũng không có tác dụng gì cả.

- Con chào bác ạ!

Dương Tử Mi lễ phép chào hỏi.

- Chào con, Tiểu Mi.

Thấy Dương Tử Mi xinh đẹp, thông minh, khí chất thoát tục nên mẹ của Tần Khải Văn cũng không tiện hỏi thêm gì nhiều. Đã là khách do con trai bà dẫn về thì bà cũng phải tôn trọng và tiếp đãi như khách vậy.

Tần Tư Văn trong phòng nghe họ nói chuyện với nhau bên ngoài nãy giờ nên cũng tò mò mở cửa bước ra hỏi Dương Tử Mi:

- Em là thầy phong thủy sao? Gần đây chị nghe bạn chị nói là thành phố A có một thầy tướng số nữ trẻ tuổi rất giỏi, người đó không phải là em chứ?

- Hi hi, không có giỏi gì đâu chị. Em chỉ biết một chút thôi ạ.

Dương Tử Mi cười nói.

- Đúng là em rồi!

Hai mắt Tần Tư Văn sáng lên. Hầu như quên mất chuyện vừa cãi nhau với mẹ mình lúc nãy, Tần Tư Văn vội vã chạy đến kéo tay Dương Tử Mi, vui vẻ nói:

- Đúng là em rồi, em ngầu thật đấy!

Thấy cách nói chuyện của Tần Tư Văn, Dương Tử Mi biết chị ấy là người lạc quan, hoạt bát, hơn nữa gương mặt cũng xinh xắn không kém ai. Nên cô càng khẳng định chắc chắn rằng, sở dĩ chị ấy không có người yêu ngoài nốt ruồi đen ở giữa trán kia ra thì phong thủy trong phòng của chị ấy cũng có vấn đề.

- Em giúp chị xem thử sao mãi cho đến giờ mà chị vẫn không gặp được ý trung nhân của chị vậy.

Thấy bạn bè cùng lứa xung quanh mình đều lần lượt lấy chồng sinh con, còn mình thì vẫn một mình lẻ bóng, lại suốt ngày bị mẹ cằn nhằn nên Tần Tư Văn cũng không biết làm sao cho phải. Hiện tại, cô đang rất muốn gặp được người vừa ý và cưới cho xong chuyện. Chỉ là, chuyện cưới xin đại sự như thế, cô cũng không muốn tùy tiện quơ đại, cho nên chờ mãi chờ mãi đến hơn ba mươi tuổi rồi nhưng cô vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai cả.

Thấy Tần Tư Văn có vẻ tin phong thủy nên Dương Tử Mi cũng vui vẻ theo cô ấy vào phòng.

Vừa vào phòng ngủ của Tần Tư Văn, Dương Tử Mi lập tức phát hiện vấn đề ở đâu.

Phòng ngủ của Tần Tư Văn rất sạch sẽ, gọn gàng, chỉ là giường của cô ấy lại không dựa vào tường. Phong thủy như vậy rất dễ khiến chủ nhân của nó ế vẫn hoàn ế. Nhìn từ góc độ phong thủy mà nói, nếu như giường không có chỗ dựa thì ngoài mang nghĩa là không có cảm giác an toàn ra, thì còn có ý là sẽ khó tìm được bạn trai để tiến tới hôn nhân.

Ngoài ra, trong phòng còn có một hồ cá và một chậu hoa nữa. Tuy hồ cá và chậu hoa kia khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa và trông đẹp hơn, nhưng đối với các cô gái chưa chồng mà nói thì đó chính là điều đại kỵ. Phòng ngủ của các cô gái chưa chồng có thể để hoa tươi nhưng không thể trồng vào chậu mà nên dùng bình để cắm. Nếu không, chậu hoa đó sẽ khiến nhân khí trong phòng không đủ và khiến cho chủ nhân của căn phòng sẽ cô độc, lẻ loi một mình suốt đời. Hồ cá cũng như thế.

Bên cạnh đó, vì tạo ra nét riêng biệt cho căn phòng nên trong phòng của Tần Tư Văn còn để một chiếc gương xéo. Để gương trong phòng thường khiến cho chủ nhân căn phòng phát sinh các ý nghĩ không bình thường, chẳng hạn như chỉ muốn một thân một mình suốt đời chứ không muốn đón nhận tình cảm của người khác.

Tất cả những vấn đề trên, Dương Tử Mi đều nói hết cho Tần Tư Văn nghe.

Nghe xong, Tần Tư Văn liền gọi Tần Khải Văn vào giúp cô quay giường lại, sau đó còn bảo anh giúp mang gương, hồ cá và chậu hoa ra khỏi phòng.

Dương Tử Mi còn đề nghị rằng, nếu muốn trong vòng một tháng mà có thể gặp được ý trung nhân thì tốt nhất là nên để các vật phong thủy tăng vận đào hoa trong phòng, đồng thời phải phá nốt ruồi đen trên trán kia đi.

- Nốt ruồi đen này của chị phải phá đi sao? Mọi người đều nói đây là nốt ruồi mỹ nhân mà.

Tần Tư Văn nghi hoặc hỏi.

- Hi hi, nếu là nốt ruồi đỏ thì mới đúng là nốt ruồi mỹ nhân. Còn nốt ruồi đen thì không phải, phá đi sẽ tốt hơn.

Dương Tử Mi cười giải thích.

- Màu đỏ giống nốt ruồi trên trán em vậy mới là nốt ruồi mỹ nhân à?

Dương Tử Mi khẽ mỉm cười. Trên trán cô không phải là nốt ruồi, mà chỉ là vết sẹo xuất hiện sau khi bị ngọc tịnh bình rơi trúng đầu lúc nhỏ thôi.

Nói ra cũng lạ, sau khi phòng ngủ được sắp xếp lại, Tần Tư Văn lập tức nhận được điện thoại. Người gọi điện thoại cho cô lại chính là một tiền bối họ Vương học trên cô mấy khóa mà cô vốn rất ngưỡng mộ. Vị sư huynh họ Vương kia mời Tần Tư Văn tham gia họp mặt bạn học.

Sau khi gác máy, Tần Tư Văn hớn hở nắm tay Dương Tử Mi nói:

- Tiểu Mi, em có thể giúp chị tóm được người mà chị thích không?

- Vậy chị hãy lấy một sợi tóc của người đó về đây, em sẽ giúp chị!

Dương Tử Mi gật đầu nói.

- Vậy thì tốt quá! Tiểu Mi, chị yêu em nhất. Giờ chị phải đi đây, nếu chị có thể thuận lợi lên xe hoa, chị nhất định sẽ lì xì em một bao to.

Tần Tư Văn hào hứng nói.

Thấy cô vui vẻ, Dương Tử Mi cũng vui lây. Cô đã nhìn thấy Hồng Loan Tinh của Tần Tư Văn bắt đầu xao động rồi. Chỉ cần Tần Tư Văn phá nốt ruồi kia đi thì chuyện lên xe hoa kia cũng sẽ sớm thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: Chiếc Khay Đồng (1)


Mọi việc xong xuôi, Dương Tử Mi cũng chỉ nhận của Tần Khải Văn một trăm đồng lấy lệ, sau đó chào tạm biệt họ về nhà.

- Meo meo, mau đến đây ăn cơm nào!

Vừa đi khỏi không xa, Dương Tử Mi bèn nghe có tiếng người gọi mèo đến ăn. Lập tức, mấy con mèo đen xuất hiện và vây lấy người đó.

Dương Tử Mi quay đầu lại nhìn và kinh ngạc phát hiện chiếc khay đồng mà người phụ nữ mập mạp nọ đang dùng để cho mèo ăn kia lại phát ra vật khí đặc trưng mà chỉ có các cổ vật mới có.



Thấy vậy, Dương Tử Mi cũng bước đến giả vờ vuốt ve mấy con mèo để làm quen, sau đó quay sang hỏi người phụ nữ nọ:

- Cô ơi, mấy con mèo này của cô dễ thương quá. Con rất thích, cô có thể bán cho con một con không?

- Được chứ, cô đang lo là không biết có ai chịu nhận nuôi chúng không. Con thích con nào, cô bán rẻ cho con, cô chỉ lấy tượng trưng một trăm đồng thôi.

Người phụ nữ nọ sảng khoái nói.

Dương Tử Mi chỉ vào một chú mèo mập nhất trong đám nói:

- Con thích con này.

- Được.

Người phụ nữ lập tức gọi chú mèo nọ đến và đưa cho Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi đưa tay đón lấy chú mèo nọ và tiếp tục giả vờ chớp chớp đôi mắt ngây thơ cười tủm tỉm nói:

- Cô ơi, con mua mèo rồi, cô có thể tặng con cái khay đồng này không? Nhà con không có cái khay nào dùng để cho mèo ăn hết.

- Ô, không thành vấn đề. Nhà cô có mười mấy cái khay đồng giống như vậy, đem quăng cũng không ai thèm nhặt. Để cô lấy một cái sạch hơn tặng con nhé.

Người phụ nữ nọ nhanh nhảu đáp.



Nghe thế, hai mắt Dương Tử Mi sáng lên.

Lúc nãy, trong lúc xem mèo, cô đã quan sát kỹ chiếc khay và phát hiện chiếc khay đó là một chiếc khay không có quai cầm, chân tròn, trên có khắc hoa văn hình rùa và cá. Là một cổ vật bằng đồng thời nhà Thương quý hiếm.

Người phụ nữ nọ nói là trong nhà bà ấy có mười mấy chiếc khay như thế, chẳng khác nào đang ngồi trên núi vàng!

Nhưng bà ấy lại tưởng núi vàng kia là rác và đem vứt đi. Thật quá lãng phí mà!

- Cô ơi, vậy con theo cô vào xem có được không ạ?

Dương Tử Mi hỏi, giọng ngọt lịm.

- Ừm.

Người phụ nữ nọ cũng là người sảng khoái, dễ chịu nên bà sao biết được ý đồ của Dương Tử Mi chứ?

Nhà của người phụ nữ kia chỉ là một căn nhà lợp ngói theo kiểu xưa. Trong nhà có một giếng trời, có lẽ là nhà của một gia đình giàu có nào đó đã ở trước đây.

Kế bên giếng trời là một đống than đá to, mười mấy chiếc khay đồng đang bị vất lung tung trên khạp chén kế bên đống than.

Quả nhiên, mấy chiếc khay đó đều phát ra vật khí đặc trưng của đồ cổ.

- Đều ở đây cả. Con chọn một chiếc đi.

Đoạn, nghe tiếng ho sặc sụa từ phòng trong phát ra, người phụ nữ nọ quay sang Dương Tử Mi, lo lắng nói:

- Ông xã cô lại phát bệnh, để cô vào xem sao nhé.

- Ơ? Chú bị bệnh gì sao?

Dương Tử Mi hỏi.

- Lúc trẻ vì muốn kiếm tiền nên ông ấy đã đi đào than, bụi than vào phổi nên ông ấy bị ho lao.

Người phụ nữ nọ rầu rầu nói tiếp:

- Nhà cô nghèo nên không có tiền cho ông ấy vào bệnh viện lớn để chữa trị, mà chỉ để ông ấy ở nhà và bốc đại mấy thang thuốc cho ông ấy uống thôi. Mấy năm nay sức khỏe ông ấy ngày càng yếu đi, đi còn không nỗi nữa là.

- Cô ơi, từ nhỏ con đã theo sư phụ học về trung y nên con biết chút về châm sứu. Nếu cô tin con thì con sẽ giúp xem bệnh cho chú.

Dương Tử Mi vì muốn có mấy chiếc khay kia nên mới chủ động đề nghị được chữa bệnh cho người ta. Nếu không, cứ lấy đồ của người ta không không như vậy thì cũng khó coi quá.

- Ô, đó là bệnh mãn tính, con có giúp cũng như không thôi.

Thấy cô còn nhỏ nên người phụ nữ kia cũng không tin là cô biết y thuật. Bà nói với giọng than thở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: Chiếc Khay Đồng (2)


- À, không sao, cô chỉ cần tin con lần này thôi là được.

Dương Tử Mi nhìn người phụ nữ nọ nói.

Thấy cô kiên định như thế, thêm vào đó là sau nhiều năm bôn ba chữa trị mà không có hiệu quả, giờ thấy có người tốt bụng chủ động đề nghị chữa giúp nên người phụ nữ nọ cũng nảy sinh ý nghĩ phước chủ may thầy, thế nên cũng bắt đầu xiêu lòng.

Ngoài ra, thấy dáng vẻ của Dương Tử Mi cũng có chút gì đó khác với người bình thường, nên cuối cùng người phụ nữ nọ cũng chịu để cô vào khám bệnh.

Đoạn, người phụ nữ nọ dẫn cô vào căn phòng kế bên. Còn chưa kịp bước vào thì mùi thuốc bắc cùng mùi ẩm mốc đã xộc vào mũi cô.

Dương Tử Mi bất giác hắt hơi một cái.

Căn phòng khá tối, cửa sổ vốn đã nhỏ, nay lại còn treo thêm một cái rèm cửa dày màu đen nên không khí trong phòng không thể lưu thông. Chính vì vậy mà cả căn phòng đều rất dơ và ẩm mốc.

- Cô à, sao cô không mở cửa sổ ra? Như vậy thì chú sẽ càng bệnh nặng hơn đấy.

Dương Tử Mi chau mày nói.

- À, ông ấy không chịu được gió. Mỗi khi có gió thổi vào một chút là ông ấy lại ho không ngừng.

Người phụ nữ nọ rầu rĩ nói.

Dương Tử Mi hướng mắt lên giường. Chỉ thấy bên dưới chiếc mền bông cũ kỹ là một người đàn ông gầy trơ xương, hai mắt lõm sâu xuống, mặt đỏ bừng không chút sinh khí đang nằm đó. Đột nhiên, ông ta lại ho thêm một tràng nữa, ho nhiều đến nỗi toàn thân ông run lẩy bẩy cả lên và cuối cùng nôn ra một ngụm máu. Nôn xong, ông nằm vật ra giường lấy hơi.

Quả nhiên là ho lao nặng!

Người phụ nữ nọ vội chạy đến đỡ chồng mình dậy, lo lắng nói:

- Ông à, cô bé kia nói là biết châm cứu, ông để cô bé khám bệnh xem sao nhé.

Người đàn ông nọ nhìn Dương Tử Mi một cái, sau đó lại ho một tràng dài và khoát tay nói:

- Bệnh của tôi có khám cũng như không, đừng để cô bé bị lây.

Thấy ông ấy bệnh nặng như vậy nhưng vẫn luôn lo lắng là sẽ lây cho người khác nên Dương Tử Mi càng quyết tâm chữa trị cho ông hơn.

- Chú à, con không sợ bị lây đâu. Chú nằm xuống để con khám cái đã. Khám xong con sẽ châm cứu cho chú, chú nhất định sẽ khỏe lại thôi.

Dương Tử Mi nhẹ nhàng nói.

Thấy cô kiên định và quan tâm mình như vậy nên người đàn ông kia cũng không từ chối nữa và ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Dương Tử Mi bắt mạch và phát hiện bệnh tình của ông hết sức nguy kịch. Nếu như không chữa trị thì ông chỉ sống được chừng nửa tháng nữa thôi.

May là ông ấy mạng lớn, gặp được Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi để ông nằm xuống và giở mền ra. Dưới cái mền kia là một thân thể gầy còm đến đáng thương, phổi thì sưng phù lên. Ngoài bệnh lao phổi ra ông còn mắc các bệnh nặng khác như bệnh gan phù nề nữa.

Cô lấy bộ kim châm cứu mang theo trên người ra và lần lượt châm vào các huyệt thái uyên, liệt khuyết, nội quan, phế du, túc tam lý, tam âm giao, phong long huyệt... Cô vừa vận khí vừa châm đi châm lại các huyệt đó mấy lần.

Một lúc sau, cô rút hết kim ra.

Phụt!

Người đàn ông nọ bỗng nhiên ngồi dậy và nôn ra một ngụm máu đen ngòm. Nôn xong, hơi thở của ông dần đều đặn trở lại, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với trước đó.

- Ông à, ông thấy sao rồi?

Thấy chồng mình nôn ra máu, người phụ nữ nọ vô cùng hoảng sợ.

- Cô đừng lo, chú vừa nôn chất dơ trong người ra. Nôn được thì chú sẽ thấy khỏe hơn thôi. Con sẽ cho đơn thuốc, cô theo đơn bốc thuốc về cho chú uống hàng ngày. Không đến nửa tháng thì chú sẽ khỏi bệnh thôi. Nhưng mà bình thường cô cần chú ý không khí trong phòng, nhớ để phòng thông thoáng chứ đừng đóng cửa bít bùng như thế nữa. Còn nữa, phải thường xuyên cho chú ra ngoài phơi nắng, vậy mới tốt.

Dương Tử Mi căn dặn.

- Vậy là xong rồi sao?

Người phụ nữ nọ nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông đang nằm trên giường đưa tay sờ lên bụng và lưng mình xong bèn quay sang nói với vợ:

- Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Lúc nãy trong người cứ như là có một luồng nước nóng chạy khắp cơ thể vậy, thoải mái lắm. Giờ cũng không khó thở như trước nữa.

Nói xong, ông ấy bước xuống giường, cố gắng lấy sức đứng dậy.

Thấy chồng mình đã có thể đứng lên, người phụ nữ nọ vui mừng khôn xiết. Bà vội nắm tay Dương Tử Mi xúc động nói:

- Cô bé, con quả nhiên là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Ông ấy đã chữa trị khắp nơi nhưng đều không có kết quả gì. Giờ nhờ có con nên ông ấy mới hết bệnh, thật là thần kỳ quá.

Thấy vợ chồng họ vui mừng như thế, Dương Tử Mi bất giác cũng vui lây. Cô vui vì mình có thể chữa bệnh cứu người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: Bao Đồ Cổ


- Con à, con cứu mạng chồng cô như thế, cô không biết lấy gì để đền đáp nữa đây.

Vừa nói, người phụ nữ nọ vừa lấy từ trong phòng ra mấy xấp tiền lẻ nói:

- Cô cũng không biết trả bao nhiêu tiền chữa bệnh cho con nữa. Giờ trong nhà cô cũng chỉ có một ngàn đồng thôi, sau này kiếm được nhiều tiền hơn cô sẽ trả tiếp cho con nhé.

- Cô ơi, con không lấy tiền đâu. Nếu cô muốn cám ơn con thì cô hãy cho con mấy cái khay đồng kia nhé. Con rất thích chúng.

Dương Tử Mi chỉ vào đống khay đồng nói.

- Mấy cái khay cũ đó không đáng giá gì đâu. Mấy thứ đó đều là người lớn trong nhà để lại thôi, bị gỉ hết cả rồi.

Người phụ nữ nọ nói giọng khó xử.

- Không sao đâu ạ, con thích là được rồi.

Vừa nói, Dương Tử Mi vừa đi đến cạnh khạp chén và tiện tay cầm một chiếc khay lên. Tuy những chiếc khay đó đều bị gỉ sét hết cả, nhưng nó vẫn phát ra luồng sáng màu vàng lấp lánh. Dương Tử Mi nghĩ nó chắc chắn sở hữu kỹ thuật chống gỉ đặc biệt nào đó, và có giá trị sưu tầm rất cao.

- Con à, con quả nhiên là người tốt.

Người phụ nữ nọ tưởng là Dương Tử Mi sợ mình ngại vì không đủ khả năng trả tiền chữa bệnh nên mới nhận đại mấy cái khay cũ không ai thèm kia.

Nghe bà khen như thế, Dương Tử Mi chỉ khẽ mỉm cười.

Thật ra cô cũng không tốt bụng gì đâu. Cô đúng là đã cứu người đàn ông kia, nhưng nếu như dùng mấy cái khay nọ để trả tiền chữa bệnh thì tính ra cái giá mà họ phải trả cũng cao ngất ngưỡng đấy thôi.

Tuy nhiên, nếu như không nhờ cô phát hiện thì mấy cái khay kia cũng sẽ trở thành phế liệu.

Nghĩ vậy nên Dương Tử Mi càng muốn có được chúng. Thậm chí, cô còn lấy luôn cả cái khay mà trước đó người phụ nữ nọ lấy đựng thức ăn cho mèo và nói là cho đủ bộ.

Tổng cộng có mười tám cái khay như thế. Mỗi một cái đều có hoa văn khác nhau, chỉ có chất liệu và xuất xứ là giống thôi. Quả nhiên là đồ cổ quý giá.

Người phụ nữ nọ lấy một cái bao bố to và cho hết mười tám cái khay kia vào bao giúp cô. Bà vẫn cảm thấy là mình đang nợ Dương Tử Mi rất nhiều.

Sau khi chào tạm biệt hai vợ chồng người phụ nữ nọ xong, Dương Tử Mi xách bao đi được vài bước thì thấy gần đó có một trụ ATM. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô liền đến đó rút ra ba ngàn và quay lại đưa cho người phụ nữ nọ.

- Cô à, chút tiền này cô hãy nhận lấy để mua thuốc cho chú nhé.

Người phụ nữ nọ vội vàng trả lại nói:

- Làm vậy sao được? Con không nhận tiền của cô chú là cô chú đã cảm thấy nợ con nhiều lắm rồi, giờ sao lại nhận tiền của con cho được?

- Chúng ta có duyên với nhau mà. Số tiền này coi như con cho cô chú mượn vậy. Chờ chú hết bệnh, đi làm kiếm tiền thì cô chú từ từ trả cho con cũng được mà.

Dương Tử Mi nhẹ nhàng nói.

Nghe xong, người phụ nữ nọ cảm động đến rơi nước mắt.

Từ sau khi chồng bị bệnh, bà chạy vạy vay mượn khắp nơi. Nhưng số tiền có thể mượn được rất ít. Thậm chí, bà con họ hàng, bạn bè mỗi khi thấy bà đến đều mượn cớ nói là không có tiền, không thì đóng cửa miễn tiếp khách, hoặc thấy bà ở đâu là họ liền đi vòng đường khác để tránh mặt.

Giờ, Dương Tử Mi đột nhiên ở đâu lại đến chữa bệnh giúp chồng bà, lại còn cho bà mượn ba ngàn nữa, thế nên càng nhìn bà càng thấy Dương Tử Mi giống Quan Âm Bồ Tát.

Thấy bà nhất quyết không nhận, Dương Tử Mi đành để tiền lên bàn và nhanh chóng rời khỏi. Để lại người phụ nữ nọ với lòng cảm kích vô hạn.

Dương Tử Mi xách bao khay đồng lên xe buýt.

Trên xe, người rất đông, không có chỗ ngồi nên cô đành một tay xách đồ, một tay vịn cột để không bị ngã.

- Không phải chứ, cái bao này dơ vậy, làm dơ bộ đồ hàng hiệu này của tôi thì đền có nổi không đây?

Người lên xe càng lúc càng đông nên cái bao của cô không may đụng trúng vào một người phụ nữ trẻ ăn mặc thời thượng đang đứng bên cạnh. Kết quả là cô bị người phụ nữ kia mắng cho một trận, cứ như cô là những đứa nhặt rác vậy.

Dương Tử Mi liếc cô ta một cái. Người phụ nữ kia chỉ mặc quần áo bình thường thôi nhưng lại cố ý nói là hàng hiệu đắt tiền này nọ.

Trong bao của cô là đồ cổ đắt tiền thật. Giá trị của chúng có thể mua mấy ngàn người như cô ta luôn chứ đừng nói là bộ đồ giả hàng hiệu mà cô ta đang mặc trên người kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: Trừng Phạt Người Thích Mắng Người Khác


- Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ nhà quê. Bộ đồ này của chị đây nhà mày trồng ruộng một năm cũng mua không nổi đâu.

Thấy Dương Tử Mi cứ nhìn mình chằm chằm vẻ bất mãn, hơn nữa lại phát hiện cô trắng trẻo xinh xắn nên người phụ nữ nọ bèn quát lên.

Đối với hạng người như thế, Dương Tử Mi cạn lời không biết nói sao cho phải, nên cô cũng chẳng thèm để ý làm gì.

Nhưng nào ngờ, sự không để ý của cô lại biến thành sự khinh khi và xem thường trong mắt người khác.

Nhân lúc xe dừng đột ngột, người phụ nữ nọ cố ý giơ chân đang mang giày cao gót lên định đạp vào chân của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi đâu dễ dàng để ả ta thực hiện ý đồ như thế. Cô nhanh chóng rút chân lại, và lập tức đạp ngay vào chân của cô ta.

- Ui da!

Người phụ nữ nọ la lên như heo bị cắt tiết vậy. Sau đó hung hăng nắm áo Dương Tử Mi mắng:

- Đồ đê tiện này, dám đạp chân tao?

Hành khách trên xe đều quay lại nhìn hai người họ.

Lúc nãy khi người phụ nữ nọ kiếm chuyện, mọi người đều biết. Thế nên bây giờ tất cả mọi cặp mắt tội nghiệp đều hướng về phía Dương Tử Mi.

- Tôi đạp chân chị thì đã sao nào?

Dương Tử Mi cũng bắt đầu nổi giận. Vừa nói, cô vừa giơ chân lên đạp thêm một cái thật mạnh nữa lên chân người phụ nữ đáng ghét kia.

Người phụ nữ nọ liền nhảy cẫng lên la lối, chửi rủa đủ thứ. Những lời lẽ khó nghe nhất trên đời cô ta đều lôi ra mắng.



Dương Tử Mi đưa tay bắt ấn, lập tức, một luồng âm sát khí liền phóng thẳng vào cổ họng của người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ nọ đột nhiên cảm thấy cổ họng mình lạnh lạnh, tiếp đó lại luôn miệng thốt ra những lời lẽ thóa mạ khó nghe. Những lời mắng mỏ đó khiến hành khách xung quanh cảm thấy bực mình và bắt đầu quay sang quở trách cô ta là người không có giáo dục.

Đến trạm xe ở phố Văn Lai, Dương Tử Mi xuống xe.

Người phụ nữ nọ vẫn liên tục mắng chửi không thôi. Cô ta mắng hoài mắng mãi, đến nỗi tài xế chịu không nỗi bèn đuổi cô ta xuống xe.

Nhưng cô ta vẫn không thể nào ngừng mắng được. Gặp ai cô ta cũng mắng. Đúng lúc gặp ngay cấp trên của cô ta trên phố, cô ta cũng lao đến mắng xối xả, tưởng như mọi bực tức, oán hận thường ngày đối với cấp trên của mình cô ta đều tuôn ra hết.

Cấp trên của cô ta nghe thế bèn tức giận nói:

- Ngày mai cô đừng đi làm nữa!

Chưa hết, về đến nhà, cô ta không ngừng mắng cha mẹ chồng, chồng, chị em chồng. Cũng vì thất lễ, hỗn hào như thế nên cô ta bị chồng mình đánh cho một trận và đuổi về nhà mẹ ruột. Thê thảm như vậy nhưng cô ta vẫn không sao khống chế được miệng lưỡi của mình.

Sợ quá, cô ta dùng tay bịt chặt miệng mình lại, nhưng làm sao cũng vẫn không thể không mắng mỏ người khác được...

Cuối cùng, vì chịu không nỗi nữa nên cô ta đành tự cắn đứt lưỡi mình. Từ đó về sau, cô ta không thể nói và cũng không thể mắng ai được nữa.

Nếu cô ta biết tất cả những thứ đó đều do cô ta đắc tội với Dương Tử Mi mà ra, chắc chắn sau này cô ta sẽ không dám mắng ai nữa.

Thế mới thấy, đừng dại mà đắc tội với thầy tướng số. Nếu không, có chết thế nào cũng không biết đâu.

Dương Tử Mi cầm theo bao đồ cổ đến Mặc Hiên.

Lâm Thanh Mai trong bộ sườn xám nền trắng trên điểm xuyết bằng hoa văn hoa mai đang ngồi trong quầy hàng lau chùi một chiếc gương cổ bằng đồng. Chốc chốc lại giơ gương lên soi và tự cười một mình, trông rất vui vẻ và hạnh phúc.

Tống Huyền từ trong tiệm đi ra, tay cầm chổi dịu dàng ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Mai và nhẹ nhàng quét bụi. Lắm lúc hai người lại quay sang nhìn nhau cười tươi.

Thấy hai người họ hòa hợp, hạnh phúc như thế, Dương Tử Mi đột nhiên thấy sống mũi mình cay cay và bất giác nở nụ cười mãn nguyện.

Cô vui thay cho Tống Huyền!

Người lương thiện như Tống Huyền xứng đáng có được một gia đình êm ấm, hạnh phúc như đã định chứ không nên đi chệch khỏi phần số của mình chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của cô.

Tuy nhiên, khi Tống Huyền không còn để ý cô như trước kia nữa thì cô đột nhiên lại cảm thấy lạc lõng. Cứ như là bị mất đi một món đồ chơi mà mình yêu thích vậy.

Nhưng dù sao thì cô cũng hi vọng Tống Huyền được hạnh phúc. Bởi vì, cô không thể mang lại hạnh phúc cho anh như Lâm Thanh Mai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom