Dạ Thiên Tử

Dịch 

Quyển 4 - Chương 89: Lạc trong rừng tùng


Hình Nhị Trụ hơi ngẩn ra, cả đời gã quan tâm nhất là ăn, cả đời gà sợ nhất là bị đói, nhưng không có nghĩa là vào lúc tính mạng bị nguy hiểm gã vân đân độn chỉ lo lấp đầy cái bụng. Tuy gã hơi khờ một chút, nhưng cũng không ngốc.

Nhạc Minh là hung thủ giết phụ thân Tiết Thụy Vũ, gã là đồng lõa, Diệp Tiểu Thiên không giết gã không có nghĩa là Tiết gia không giết gã, không có nghĩa là quan phủ không truy cứu gã. Điều này, mặc dù hơi khờ, nhưng gã vẫn hiểu rất rõ, cho nên gã vẫn tìm cách làm thế nào để trốn thoát.

Một người vốn đã hơi khờ, nếu muốn giả ngu có thể giấu được rất nhiều người khôn khéo. Cho nên, ngày nào gã cũng ngu ngốc đi theo bọn người Diệp Tiểu Thiên đuổi cũng không đi, dần dần, Diệp Tiểu Thiên và Hoa Vân Phi cũng không để ý tới gã, cho gã cơ hội để trốn thoát.

Khi gã giả khờ giả ngốc, không ai biết gã đã lặng lẽ chuẩn bị. Hôm nay, thần điện đánh chuông, cả bộ lạc đều rối loạn lên, Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí cùng chạy tới của thôn xem, cảm thấy cơ hội đã tới, gã đeo lên bao đồ đã chuẩn bị từ trước trốn vào khu rừng tùng sau thôn.

Trong bao là một ít thức ăn mà gã đã lấy trộm mỗi ngày một ít. Gã không biết đường, nhưng có chỗ thức ăn này, gã chắc chắn cho dù có phải đi vòng thêm một đoạn thì vẫn có thể thoát ra được núi lớn.

Diệp Tiểu Thiên phát hiện ra Hình Nhị Trụ chạy trốn lập tức đuổi theo vào khu rừng. Hình Nhị Trụ là một trong hai hung thủ sát hại phụ thân Tĩết Thủy Vũ, hơn nữa, nghe lại tình hình gã kể thì rất có thể phụ thân Tiết Thụy Vũ đã hiểu lầm hai người bọn họ là mình và Mao Vấn Trí, Hình Nhị Trụ chính là nhân chứng quan trọng để rửa sạch oan uổng cho mình.

Có thợ săn xuất sắc Hoa Vân Phi đi cùng, cho dù chỉ có một chút xíu dấu vết cũng đừng mong thoát được đôi mắt của gã. Nhưng trong khu rừng đằng sau thôn lại có rất nhiều dấu vết của người trong thôn, muốn phân biệt dấu vết nào của Hình Nhị Trụ thì Hoa Vân Phi cũng hết cách. Cho nên bọn người Diệp Tiểu Thiên cũng phải mất một hồi tìm tòi mới dần tập trung được phương hướng đào tẩu của Hình Nhị Trụ.

Phúc Oa Nhi cùng theo bọn họ nhiệt tình chạy trước, nhưng dù sao nó cũng không phải chó săn, lần đầu tiên có thể đuổi theo mùi của Diêu Diêu từ Đông Nhân là vì đối với nó Diêu Diêu rất quan trọng, chính nó cũng muốn đuổi theo.

Lần này lại khác, nó không hiểu lời Diệp Tiểu Thiên nói, cũng không hiểu mấy động tác hoa tay múa chân của Diệp Tiểu Thiên là bảo nó đi tìm Hình Nhị Trụ, nên lúc này nó hoàn toàn không giúp được gì, cứ đi theo ba người Diệp Tiểu Thiên, đối với nó là một trò chơi thú vị.

Hình Nhị Trụ đeo cái bao nhỏ chạy như điên, tới khi đầy đầu mồ hôi, tim đập như trống mới dựa vào một thân cây thở hỗn hễn. Tới khi hơi thở ổn định lại một chút, quay đầu nhìn lại, thấy đã khá xa thôn nhỏ kia, gã nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lúc này, đột nhiên phía bên phải có tiếng lá cây loạt soạt, Hình Nhị Trụ hoảng sợ nhảy dựng lên như thỏ, vừa nhấc mắt lên đã thấy Triển Ngưng Nhi.

Triển Ngưng Nhi dẫn người tới trại Lạp Khoa, không ngờ lại gặp Hình Nhị Trụ ở đây. Hình Nhị Trụ thấy Triển Ngung Nhi mà cả kinh, ngay sau đó lại thấy mấy võ sĩ mang theo đao từ trong bụi cỏ chui ra, tưởng bọn họ giúp Diệp Tiểu Thiên tới bắt mình, sợ tới mức vội vàng xoay người bỏ chạy.

Triển Ngung Nhi vừa thấy gã bỏ trốn, theo bản năng vội hô lên:

- Bắt gã lại!

Nàng cũng không hiểu mấy mối quan hệ giữa gã và Diệp Tiểu Thiên.

Nhưng lúc này nàng mang trọng trách, chẳng muốn rước vào rắc rối, hạ lệnh bắt người chỉ là bản năng. Thân là một người gánh vác sứ mệnh bí mật, đột nhiên thấy một kẻ lén lén lút lút, hon nina vira thấy bọn họ liền chạy trốn, sao nàng có thể yên tâm để cho gã rời đi được.

Vì vậy, một kẻ hồ đồ chạy trốn, một bên hồ đồ đuổi. Hình Nhị Trụ chạy trốn đã lâu sức đã kiệt, lại một lần nữa vắt hết sức lực mà chạy như điên, nhờ vào địa hình khu rừng phức tạp mà chạy được một quãng.

Nhưng dù sao sức gã cũng đã kiệt, tốc độ càng lúc càng chậm, chỉ một chút nữa sẽ bị Triển Ngung Nhi bắt được, đột nhiên cành lá phía trước lao xao, lại có mấy người chui ra, Một người áo đen bước ra, nhìn thân hình mềm mại có lẽ là một nữ nhân, trong tay nắm một thanh trường kiếm sáng loáng, mấy đại hán đi sau cũng mặc đồ đen, đeo khăn che mặt.

Hình Nhị Trụ hú lên quái dị, vội vàng rẽ sang bên phóng đi như điên, thầm than khổ. Không phải tất cả đều đến thần điện rồi sao? Hai tên gia hỏa Hoa Vân Phi và Mao Vân Trí kia tìm đầu được lắm người giúp thế? Chỉ sợ lần này ta khó mà thoát được.

Lúc này, Triển Ngưng Nhi cũng dẫn người xông lên, thấy phía trước xuất hiện mấy người áo đen bịt mặt lập tức cảnh giác dừng lại. Nàng còn chưa kịp quát hỏi thân phận đối phương, nữ tử hắc y đã nhướn mày quát:

- Giết!

Nữ tử này chính là Bạch Tiêu Hiểu thủ hạ của Dương Ứng Long, vừa thấy Triển Ngung Nhi xuất hiện ở đây, bên người còn mang theo thị vệ, nàng đã biết rõ chủ nhân liệu việc không lầm, quả nhiên Triển Ngưng Nhi đang đi tìm Cách Mão Lão, lập tức hạ lệnh ra tay không chút do dự.

Hai nữ nhân hung tợn xáp vào nhau, giao thủ rất đẹp mắt. Khí lực của nữ nhân trời sinh yêu hơn nam nhân, mặc dù có khổ công luyện tập nhưng vẫn yếu hơn nam nhân cùng luyện vô tương tự một chút, cho nên cần dùng kỹ xảo và tốc độ để bù đắp.

Triển Ngưng Nhi và Bạch Tiêu Hiểu đều lấy nhanh đấu nhanh, lại thêm thân thể nhẹ nhàng, giao thủ như hai luồng gió cùng

xoắn lấy nhau, cành lá trong rừng bị kiếm của các nàng chém mất, bay múa giữa không trung theo bóng thân thoăn thoắt của các nàng, vừa đẹp vừa chống mặt.

Mấy đại hán còn lại cận chiến đơn giản hơn nhiều, từng đạo sắc bén, từng quyền nứt thịt, giết nhau khó phân thắng bại. Hình Nhị Trụ tranh thủ lúc hai bên ác chiến, rất vất vả né ra một quãng, dưới chân gã như dẫm lên một đám cỏ, lún xuống...

- Á!!!

Mao Vấn Trí loáng thoáng nghe được một chút động tĩnh, vừa vạch cành lá rậm rạp ra, chỉ thấy một bóng đen nhào vào ngực mình mà ngã ngửa ra. Hoa Vân Phi đi sát đằng sau còn tưởng Mao Vân Trí bị dã thú tấn công, lập tức giơ đao nhọn lên.

Hình Nhị Trụ nhào vào lòng Mao Tấn Trí, miệng hai người chỉ gần nhau trong gang tấc, mắt lớn trừng mắt nhỏ trợn tròn nhìn nhau, đột nhiên cùng kêu lên “A” một tiếng. Sau đó Hình Nhị Trụ nhảy dựng lên như gắn lò xo, vừa rơi chạm đất, vạt lá vừa bị y vạch ra vẫn còn đang đung đưa, y lại nhảy vọt lên.

- Đuổi

Hoa Vân Phi nhanh chóng nhận ra giọng kẻ mới tới là Hình Nhị Trụ, mừng rỡ vô cùng, cũng không kịp đỡ Mao Vấn Trí liền vụt chạy đuổi theo. Diệp Tiểu Thiên thấy vậy cũng lập tức đuổi theo. Mao Tấn Trí lãnh cú bổ nhào của Hình Nhị Trụ cũng hơi đau hông, ôm bụng đứng dậy tập tễnh đuổi theo. Tới khi y vạch ra được tán lá thì chẳng thấy bóng đám người Diệp Tiểu Thiên đầu, xa xa còn vang lên tiếng chém giết quát mắng.

Mao Tấn Trí men theo tiếng chém giết mà tìm tới, vừa thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi vừa sợ hãi vừa lấy làm kỳ quặc. Diệp Tiểu Thiên chạy vòng quanh một gốc đại thụ, phía sau có hai người bịt mặt cầm đao đuổi giết. Hoa Vân Phi bị một sát thủ che mặt áo đen cuốn lấy, không kịp cứu viện, cuống quá kêu to.

Ở đó còn có rất nhiều người áo đen đang liều chết đánh với đoàn người Triển Ngưng Nhi, thi thể ngổn ngang dưới đất.

Duy chỉ không thấy Hình Nhị Trụ. Mao Wẩn Trí vội vàng bước lên hai bước, chứng kiến cảnh tượng quái dị như vậy rất muốn hỏi một câu để thỏa sự nghi ngờ, nhưng tất cả mọi người đều đang “bận rộn”, y có thể hỏi ai?

Lúc này, Mao Tấn Trí cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn, hình như đã dẫm vào thứ gì đó, bèn cúi xuống nhìn, lại hú lên quái dị, lại nhảy dựng lên. Chính là Hình Nhị Trụ đang nằm ngửa dưới chân, đôi mắt uất ức trợn trừng nhìn y. Mao Tấn Trí lấy lại bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện gã đã chết.

Ngực gã cắm một nửa thanh kiếm đã gãy, áo khoác đỏ thẫm máu, đã chết đến mức không thể chết thêm. Gã cẩn thận chuẩn bị đã lâu, thật vất vả mới thoát được khỏi thôn, lại trời đưa đất đẩy làm sao bị người ta phát hiện hành tung, cuối cùng bị giết chết trong trận hỗn chiến. Đến chết vẫn còn tưởng rằng người ta đến để đuổi giết mình, hoàn toàn không biết mình chỉ là con cá vô tội trong chậu.

Võ công của Triển Ngưng Nhi cao hơn Bạch Tiêu Hiểu một chút, dần chiếm được thượng phong, Đột nhiên thấy. Diệp Tiểu Thiên bị thích khách áo đen đuổi giết chạy vòng quanh một gốc đại thụ, tình hình vô cùng nguy cấp, nàng quát lên một tiếng, người kiếm hòa một cùng nhào tới.

Nàng đâm sâu một kiếm vào ngực một gã thích khách áo đen, lại lập tức rút ra xiên ngược lại đằng sau, choang một tiếng, hỏa tinh bay múa, khó khăn ngăn kịp một kiếm của Bạch Tiêu Hiêu đâm tới.

Thích khách áo đen thứ hai đuổi giết theo Diệp Tiểu Thiên thấy vậy bèn bổ một đao lên đầu Triển Ngưng Nhi. Nàng khẽ điểm mũi chân, nghiêng người nhảy thoát. Đao của kẻ kia sượt sát thân thể nàng, chém xuống một mảnh tay áo.

Đương nhiên Diệp Tiểu Thiên không để cho Triển Ngưng Nhi đang giúp mình phải rơi vào cảnh nguy hiểm, lập tức nhào đầu húc vào sau hông thích khách kia. Người nọ vừa mới bổ một đao, hai chân còn chưa vững đã bị Diệp Tiểu Thiên húc bay. Nhưng lúc này, hắn lại đang nhào tới Bạch Tiêu Hiểu cũng đang nhào lên.

Ả biết Diệp Tiểu Thiên này bằng mặt mà không bằng lòng với chủ nhân, âm thầm giúp đỡ Triển gia mật báo. Cái tin Tôn giả muốn gọi Cách Mão Lão tới, chín mươi chín phần trăm là do chính hắn nói với Triển Ngưng Nhi, làm sao còn hạ thủ lưu tình với hắn. Lập tức mắt phượng dụng thẳng, sát khí dày đặc, ả không chút do dự đâm mũi kiếm vào ngực Diệp Tiểu Thiên.

Triển Ngưng Nhi vừa mới nhảy ra, vẫn còn chưa hết sợ hãi, thấy thế nguy, vội vàng nhào tới. Lúc này Hoa Vân Phi vừa mới dây dưa xong với tên sát thủ kia, nhưng y cách quá xa, không thể kịp xông tới, lập tức ném đao trong tay ra. Ánh đao vun vút gào thét phi tới, Bạch Tiêu Hiểu nghe tiếng lưỡi đao xé gió lại gần, ội vàng dịch kiếm một chút, để cho Diệp Tiểu Thiên tránh được một kiếp.

Tất cả những điều trên, nói thì dài dòng, nhưng xảy ra chỉ là trong chốc lát. Chỉ một lát sau, vai trò của mấy người, kẻ đuổi, kẻ bị giết, kẻ cứu người, người được cứu thay đổi chống mặt. Bạch Tiêu Hiểu tránh một đao của Hoa Vân Phi, Triển Ngưng Nhi vội kéo Diệp Tiểu Thiên tới bên người, quát:

- Nơi này nguy hiểm quá! Đi!

Nàng vừa rút vừa hạ lệnh “cản bọn họ lại!” rồi kéo Diệp Tiểu Thiên xoay người bỏ chạy. Bên kia Mao Vân Trí thấy vậy cũng gào lên gọi Hoa Vân Phi:

- Tiểu Phi, đại ca đi rồi, mấy người chúng ta cũng nhanh chóng tách ra mà chạy đi!

Hoa Vân Phi rút tới bên cạnh y, cùng y vừa đánh vừa lui, có điều hướng bọn họ lui ngược lại hoàn toàn với hướng bỏ chạy của Diệp Tiểu Thiên. Để cho nàng thoát thân, cho dù nhân số ít hơn, nhưng thủ hạ của Triển Ngưng Nhi vẫn dốc sức liều mạng chém giết dũng mãnh cản truy binh.

Bạch Tiêu Hiểu nghĩ đến hậu quả đáng sợ khi nhiệm vụ thất bại, mặc dù thủ hạ không dứt ra được, bên người chỉ có một hắc y vệ nhưng vẫn cắn răng dẫn theo gã đuổi theo hướng Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi. Hai bên, một đuổi một chạy, không ai để ý hướng bọn họ chạy đến là cấm địa của Lôi Thần.
 
Quyển 4 - Chương 90


Dương Ứng Long chờ bên ngoài Thần điện rất lâu. Từ đầu chí cuối, bên trong không hề có tin tức gì của Tôn giả. Cách Cách Ốc không biết đang bận rộn việc gì mà cũng không hề có tin tức truyền ra. Dương Ứng Long âm thầm bối rối. Nắm giữ Cổ Thần giáo, thông qua Cổ Thần giáo khống chế 9 động 81 trại Sinh Miêu là tham vọng bấy lâu nay của y, há lại dễ dàng buông tay?

Lúc này, dũng sĩ hai bộ lạc Sinh Miêu ở gần Cổ Thần điện dưới sự suất lĩnh của Tù trưởng cũng vội vàng chạy tới, nhận lệnh Tôn giả, đóng trại ngoài Thần điện. Dương Ứng Long thấy thế càng thêm lo lắng. Nếu 9 động 81 trại cũng chạy đến hết, thì làm sao y có thể ngăn cản Tôn giả đóng giả Cổ thần chỉ định tên người thừa kế.

Một khi Cách Mão Lão trở thành Tôn giả, bản thân lão sẽ có được thực lực và uy vọng rất lớn. Trong 81 trại thì có hơn 21 bộ lạc quan hệ thân thiết với lão. Dù Cách Đức Ngõa trung thành với Tôn giả, sẽ không vui nhưng chắc chắn lão vẫn tiếp nhận quyết định của Tôn giả, toàn lực phụ tá Cách Mão Lảo. Đến lúc đó, danh phận của Cách Cách Ôc đã mất, cho dù là kẻ mạnh nhất trong bát đại trưởng lão cũng không thể khống chế Cổ Thần giáo nữa rồi.

Bạch Tiểu Hiểu kia theo dõi Triển Ngưng Nhi như thế nào cũng không có kết quả. Dương Ứng Long tất nhiên không dám đặt toàn bộ nghi ngờ lên người Triển Ngưng Nhi, y liền phái người đi vào thôn tìm Diệp Tiêu Thiên, muốn hỏi xem tình hình Tôn giả khi phát bệnh.

Không ngờ người đi vào trong thôn tìm kiếm rất nhanh đã quay lại bẩm báo: Diệp Tiểu Thiên chẳng biết đi đâu, Triển Ngưng Nhi và đám thủ hạ cũng biến mất. Dương Ứng Long càng căng thẳng hơn. Đúng lúc đó, thấy An Nam Thiên và mấy tâm phúc đang bàn nhau xem có nên dời doanh trướng đến Thần điện để sớm biết tin tức về Tôn giả hay không, Dương Ứng Long liền dẫn người xông tới.

An Nam Thiên khoát tay ngăn cản thủ hạ không manh động, bên ngoài cười nhưng trong lòng khô, cười, chắp tay chào Dương Ứng Long, hỏi:

-Dương huynh có gì chỉ giáo?

Dương Ứng Long trầm mặt nói:

-Giao Diệp Tiêu Thiên ra đây!

An Nam Thiên thầm kinh hãi: “Diệp Tiểu Thiên? Hẳn là y đã phát hiện ra điều gì rồi”, ngoài mặt, vẫn tỏ ra kinh ngạc:

-Dương huynh nói gì?

Dương Ứng Long nói:

-Theo ta được biết, khi Tôn giả phát bệnh chỉ có Diệp Tiểu Thiên ở bên cạnh, hiện giờ Tôn giả bệnh nặng, Thần điện phong tỏa, trong ngoài không có tin của nhau. Ta muốn biết đến cuối cùng, Tôn giả đã xảy ra chuyện gì? Những người của ta đi tìm Diệp Tiểu Thiên thì lại chẳng biết hắn đã đi đâu rồi.

Dương Ứng Long nhìn chằm chằm vào An Nam Thiên, dằn từng câu một:

-Biến mất cùng một lúc với hắn còn có biểu muội của ngươi - Triển Ngưng Nhi, bọn họ đi đâu?

An Nam Thiên nói:

-Nhìn dáng vẻ của ngươi như là đang đối đầu với đại địch, ta làm sao biết có chuyện gì đã xảy ra. Ngươi muốn tìm bọn họ à? Ơ, bọn họ đi đâu được nhỉ?

Dương Ứng Long lạnh lùng:

-Chuyện liên quan đến đại sự của Cô Thân giáo, An Nam Thiên, hẳn là ngươi thông đồng với Diệp Tiêu Thiên, mưu mô giành ngôi vị Tôn giả?

Võ sĩ sau lưng Dương Ứng Long rút đao ra. Người của An Nam Thiên thấy thế cũng rút đao khiêu chiến, không khí lập tức căng thẳng. Nhưng An Nam Thiên vẫn tỏ ra bất cần, xì môi một tiếng cười nói:

-Dương Ứng Long, ngươi thật là uy phong. Xem điệu bộ này, ngươi đã tự xếp mình đứng hàng thứ nhất trong tứ đại gia rồi.

Dương Ứng Long phất tay ra hiệu thủ hạ, trầm giọng nói:

-Không dám nhận, ta chỉ không muốn việc truyền thừa bị ảnh hưởng. Triển Ngưng Nhi đi đâu?

An Nam Thiên dướn lông mày, nói vẻ giễu cợt:

-Haiz, biểu muội ta càng ngày càng lỗ mảng, ta đầu quản được nàng.

Nói không chừng nàng với Diệp Tiểu Thiên đầu mày cuối mắt chạy đến nơi nào tình tự rồi? Ngươi muốn biết, vậy thì đi tìm đi. An Nam Thiên nói thì nói thế, trong lòng cũng thót lên một cái. Diệp Tiểu Thiên cũng biến mất ư? Hắn đi đâu?

Triển Ngưng Nhi kéo Diệp Tiểu Thiên chạy như điên trong rừng, ngay từ đầu vẫn chạy về hướng trại Lạp Khoa, nhưng rất nhanh đã bị mất phương hướng.

Tuy Triển Ngưng Nhi đã nhiều lần đến tổng đàn Cổ Thần giáo, nhưng mỗi lần đến đều có ột đám người tiền hô hậu ủng, không cản nàng phải nhớ đường đi. Hơn nữa, màng đi qua đều là đường mòn trên núi, bây giờ là đường rừng.

Khi Triển Ngưng Nhi phát hiện mình lạc đường, thì bọn họ đã chạy đến ranh giới Lôi Thần cấm địa. Triển Ngưng Nhi đã nghe nói qua về Lôi Thần cấm địa nhưng nhìn từ xa thì có vẻ cảnh trí bên ngoài không giống lắm, lúc này ở tại chân núi Lôi Thần cấm địa, nàng vẫn không hề phát hiện mình sắp đi vào vùng đất đó.

-Tiêu Hiểu cô nương, bọn họ sắp đến Lôi Thần cấm địa.

Bạch Tiểu Hiểu cùng người áo đen che mặt đuổi theo càng ngày càng gần, mắt thấy Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên sắp chạy đến Lôi Thần cấm địa, lòng rất lo lắng. Bạch Tiểu Hiểu cũng biết rõ câu chuyện về Lôi Thần cấm địa. Nàng không muốn mạo hiểm xâm nhập, vừa thấy Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên chạy về hướng Lôi Thần cấm địa không hề do dự, lập tức cắn răng quát:

-Cản bọn họ lại.

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Hiểu cũng không chờ thủ hạ, vận khí, thi triển khinh công, mũi chân chạm vào mặt đất, chạy ba bước dài, rồi bật người bay vút lên như chim, đuổi theo.

Đề Túng thuật là công phu hao tổn thể lực, bình thường, Bạch Tiểu Hiểu cũng không dễ dàng sử dụng, nếu không khi đuổi kịp người ta thì cũng hết sạch thể lực rồi, lúc đó còn ích gì? Lúc này nàng không thể nghĩ nhiều như vậy, đành phải dùng Đề Túng thuật, tốc độ tăng gấp ba, ngay khi Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên sắp xâm nhập vào Lôi Thần cấm địa, rốt cuộc, Bạch Tiểu Hiểu đã đuổi kịp.

-Giết!

Bạch Tiểu Hiểu quát khẽ một tiếng, đâm kiếm tới. Triển Ngưng Nhi vội dừng lại, xoay người, kiếm trong tay hóa thành một chùm ánh sáng, ngăn cản một đường kiếm kia.

Keng một tiếng, hai phần ba của hai thanh kiếm đồng thời bị gãy, hai người không hẹn mà cùng thối lui. Triển Ngưng Nhi nhảy ra ngoài ba bước, lảo đảo một chút rồi đứng lại. Bạch Tiểu Hiểu bởi vì mới thi triển Đề Túng thuật nên bị hao tổn nguyên khí, lùi hai bước ngã ngồi xuống đất.

Diệp Tiểu Thiên tận dụng thời cơ, lập tức nhào tới, hẳn không hiểu thuật vật lộn nhưng khi còn bé không ít lần ẩu đả với người khác, cũng biết đôi chút mẹo mực, lập tức động tay động chân ôm chặt lấy Bạch Tiểu Hiểu. Bạch Tiểu Hiểu đột nhiên bị nam nhân ôm chầm lấy, xấu hổ gào lên:

-Ngươi cút ngay cho ta.

Nhưng hai chân nàng bị hai chân Diệp Tiểu Thiên xoắn chặt, thân trên cũng bị hắn ôm chặt, nàng dùng eo dốc sức hất lên vài cái, chẳng những không đẩy hắn ra được mà ngược lại còn bị Diệp Tiểu Thiên quấn chặt hơn. Nhìn hai người lúc này chẳng khác nào đôi rắn đang giao cấu, quấn chặt lấy nhau.

Diệp Tiểu Thiên vội kêu lên:

-Ngưng Nhi cô nương, ra tay đi.

Bạch Tiểu Hiểu khí lực lớn hơn Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên cảm thấy sắp tuột tay không ôm được nàng ta nữa, trong lúc cấp bách, đột nhiên vớ được đầu chùy, đập vào mũi Bạch Tiểu Hiểu. Bạch Tiểu Hiểu cay xè cả mũi, nước mắt chảy dài, rõ ràng là một cao thủ, lại bị tên du côn Diệp Tiểu Thiên chơi trò vật lộn, chật vật không chịu nổi.

Triển Ngưng Nhi lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng phóng tới. Nhưng Diệp Tiểu Thiên và Bạch Tiêu Hiểu đang lăn lộn dưới đất, không ngừng lật tới lật lui, vị trí thay đổi liên tục.

Triển Ngưng Nhi cầm trong tay cây kiểm gầy, dưới tình huống cấp bách lại càng không dám ra tay, sợ lỡ tay đâm vào Diệp Tiểu Thiên.

Bạch Tiểu Hiểu ra sức giãy dụa, Diệp Tiểu Thiên sắp ôm không xuể, mười ngón tay sau lưng Bạch Tiêu Hiểu dân dân lỏng ra, vội kêu to:

-Mau ra tay đi.

Bạch Tiểu Hiểu cực hận, đột nhiên cắn vào tai Diệp Tiểu Thiên một cái. Đòn này сủа nàng ta chỉ có thể gọi là trò hơn thầy, công phu của lão sư Diệp phát huy hiệu quả, trong khi ẩu đả, Bạch Tiểu Hiểu quên mất thể diện, dùng ngay mẹo đánh nhau của mấy mụ đàn bà chanh chua, ai ngờ lại có hiệu quả lớn. Diệp Tiểu Thiên kêu thét lên, theo bản năng, hai tay buông lỏng ra.

Bạch Tiểu Hiểu dùng bụng hất mạnh Diệp Tiểu Thiên bắn lên cao hai xích, không đợi hắn kịp rơi xuống, liền tung một cước đạp hắn bay ra ngoài.

-Oa.

Diệp Tiểu Thiên hét thảm một tiếng, ngửa mặt ngã vào một lùm cây, được cành lá đón lấy, chỉ bị chà xước rớm máu.

Lúc này người áo đen bịt mặt đã đuổi tới, thấy tình cảnh trước mắt, lập tức hét to một tiếng, phóng về phía Triển Ngưng Nhi. Dù Triển Nhưng Nhi võ nghệ cao cường, nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu vật lộn sống còn, binh khí lại bị gãy, trường kiếm sớm đã biến thành đoản đao, nhất thời có chút bối rối, may mà võ công nào hơn xa đối phương nên mới không chịu thiệt hại nặng nề.

Hai bên động tác mau lẹ, giao thủ hơn mười hiệp, Triển Ngưng Nhi dần thích ứng với đấu pháp mới, kiếm trong tay mãnh liệt cuốn lấy trường đao của hắc y nhân, lưỡi đao đột nhiên chĩa xuống, chỉ nghe hắc y nhân hết thảm, bốn ngón tay dầm dề máu rơi xuống, đao cũng rơi xuống theo.

Triển Ngưng Nhi dùng một cước đá hắc y nhân lăn trên đất, Bạch Tiểu Hiểu thừa cơ lăn đến, cướp được trường đao, ra sức chém lên. Triển Ngưng Nhi vừa thấy bạch quang lóe lên, không kịp nghĩ ngợi lập tức thối lui, bị đao của Bạch Tiểu Hiểu cắt đứt đai lưng, nếu chậm một chút, chắc chắn nàng đã bị đâm thủng bụng bể ngực. Triển Ngưng Nhi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Triển Ngưng Nhi lúc này không còn binh khí, không tự tin có thể giành chiến thắng. Diệp Tiểu Thiên bị mắc trên lùm cây đang ra sức chống chọi, dưới chân không có rễ Triển Ngưng Nhi bay vút lên, lôi hắn xuống, thi triển công phu Đề Túng thuật, tốc độ đột nhiên tăng lên, tháo chạy về phía trước.

Kỳ thật Bạch Tiểu Hiểu đã kiệt sức, nếu Triển Ngưng Nhi bổ xuống một kiếm, chắc chắn sẽ giết chết nàng ta. Nhưng Ngưng Nhi lúc này đã bị nàng hù dọa, vẫn tưởng nàng ta còn rất dũng mãnh, nên đã lựa chọn cách chạy trốn, bỏ lỡ cơ hội giết chết nàng ta trong chớp mắt.

Bạch Tiểu Hiểu chống đao quỳ một chân trên đất, hận hận nhìn Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiêu Thiên bỏ chạy, nhìn lại tên thủ hạ bị đứt bốn ngón tay miệng không ngừng kêu đau, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của chủ nhân, không khỏi cắn răng, kiên trì đuổi theo.

Thủ hạ của nàng giờ đã thành phế nhân, Bạch Tiểu Hiểu cũng không còn trông cậy nhiều vào gã, nên bất chấp sự sống chết của gã, dốc sức đuổi theo.

Tay đứt ruột xót, người nọ bị Triển Ngưng Nhi cắt đứt cả bốn ngón tay, đau đớn không chịu nổi, gã kéo vạt áo, dùng răng xé rách một đoạn, bịt vết thương lại, đau đến độ đầu đầy mồ hôi.

Người này cũng đã biết mình không còn sức chiến đấu, đang muốn chạy về báo tin cho Dương Ứng Long, ánh mắt đảo một vòng, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một miếng ngọc bài. Gã vội vàng nhặt lên, nhìn kỹ hoa văn trên ngọc bài, lại lật ra phía sau nhìn mặt chữ, nhất thời vui mừng quá đỗi.

Dương Ứng Long mưu đồ Cổ Thần giáo đã lâu, những tử sĩ dưới tay y tất nhiên hiểu ý vị của miếng ngọc bài này là như thế này.

Người này cầm trong tay miếng ngọc bài, quay đầu lại chạy như bay...
 
Quyển 4 - Chương 91: Chim sẻ núp phía sau


-Ầm!

Một luồng sét mạnh mẽ bổ vào tảng đá trên đỉnh núi màu đỏ, trong khoảng khắc, cả trời đất như biến sắc. Còn cách đỉnh núi hơn hai mươi trượng, Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi cảm thấy đầu tóc kêu xào xạc, dựng ngược cả lên.

-Ầm... Ù ù...

Tựa như trên đỉnh núi có một con yêu tinh tu luyện vạn năm sắp đắc đạo, lúc này đang độ thiên kiếp, lại một luồng sét đánh xuống, khiến Triển Ngưng Nhi run rẩy, mặt mày tái nhợt.

Rất nhiều cô gái lúc bình thường rất gan dạ và hoạt bát, lại sợ những điều ly kỳ khác lạ, thậm chí hoàn toàn vô hại đối với mình, chẳng hạn như sét đánh, cũng có một số cổ nằm trên giường, nghe tiếng sấm ngoài cửa, trùm chăn lên đầu mà run rẩy, cứ như mình là hồ ly chuyển thể, thiên lôi sắp tìm đánh chết vậy,

Triển Ngưng Nhi là một cô gái như vậy, nàng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ sét đánh, giờ phút này nghe tiếng sấm sét đáng sợ như muốn phá tan tất cả, nhớ tới những truyền thuyết về thần sấm sét lưu truyền trong tộc mình, lập tức nàng kinh hãi đến mức không dám động đậy.

Trời ơi! Đây là...Đây là cấm địa của Lôi thần...

Triển Ngưng Nhi kêu lên, luồng sấm sét thứ ba đánh xuống, lại là một nhát búa chí mạng của Thiên Lôi!

Hai đầu gối Ngưng Nhi mềm nhũn ra, không tự chủ được quỳ xuống, sợ hãi nói:

-Chúng ta lỡ xông vào cấm địa, chọc giận Lôi thần rồi!

-Chọc giận cái đầu của cô đó!

Mắt thấy có sự biến đổi bất ngờ, trên đầu đột nhiên có cảm giác tê rần, giác quan thứ sáu của Diệp Tiểu Thiên đã phát huy tác dụng thần kỳ đúng lúc, hắn vừa tức giận quát lên, vừa mạnh mẽ nhào tới, ôm lấy Ngưng Nhi lăn xuống sườn núi.

Ùng ùng...

Hai người vừa lăn đi, một tia sét đã đánh xuống ngay chỗ họ vừa đứng, tạo nên một luồng khí mạnh mẽ cuốn thân thể hai người tung lên như hai quả bóng, quay cuồng rơi xuống sườn núi.

-Ôi, đau chết tôi rồi!

Thân thể va liên tiếp vào núi đá, đau đớn không chịu nổi, Diệp Tiểu Thiên khó khăn bò dậy. Hắn thấy Triển Ngưng Nhi đã bỏ dậy, ngồi xổm trên mặt đất, miệng lẩm bẩm:

-Hi tổng đại tác bác lược, hi tổng đại tác bác lược.

Trong lúc hoảng sợ, không tự chủ được, Triển Ngưng Nhi nói bằng tiếng mẹ đẻ, “hi” là tiếng gọi tôn kính của người Miêu đối với Lôi thần, “đại tác” là sấm sét, “đại tác bác lược” là sét đánh. Lúc này trong đầu Triển Ngưng Nhi chỉ có một ý niệm, đó là hai người xâm nhập vào cấm địa, chọc giận Lôi thần, nên Lôi thần đánh xuống.

Diệp Tiểu Thiên xoa xoa cùi chỏ, nhích tới gần, ngạc nhiên hỏi:

-Cô niệm chú cái gì vậy?

Triển Ngưng Nhi quay đầu lại nhìn về phía hắn, tuyệt vọng nói:

-Chúng ta chọc giận Lôi thần rồi.

Diệp Tiểu Thiên không nhịn được phất phất tay, nói:

Mắt của Lôi thần không được tinh lắm, đánh không chính xác đâu, cô đừng để ý tới ông ấy. Tuy nhiên chỗ này cũng hơi khác thường, đi loanh quanh mãi mà không ra được, trong khi rõ ràng thấy được mặt trời, nhận rõ được phương hướng. Chuyện này thật kỳ lạ.

Triển Ngưng Nhi có địa vị cao, lại có võ công, luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Diệp Tiểu Thiên, lúc này lại bị tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên hù dọa cho sợ đến mức mất hồn mất vía. Nàng thấy Diệp Tiểu Thiên bình tĩnh như thế, liền coi hắn là chỗ dựa đáng tin cậy, vội vàng nhích lại gần hắn thêm chút nữa, như thể làm như vậy sẽ an toàn hơn.

Triển Ngưng Nhi hỏi:

-Vậy chúng ta phải làm sao đây?

Diệp Tiểu Thiên thở dài:

-Ban đầu ta định leo lên sườn núi, trên cao nhìn xuống dễ nhìn rõ đường hơn, ai ngờ Lôi thần ở trên cao lại đùa giỡn kiểu chết người như thế này, xem ra biện pháp này không thực hiện được rồi. Lúc chúng ta chạy tới đây, mặt trời ở hướng này, theo thời gian mà tính, hẳn là chúng ta chạy tới từ hướng tây, vậy bây giờ chúng ta lại đi về hướng tây, hẳn là tối đa chừng nửa canh giờ sẽ đi ra ngoài, dọc đường mình cố nhớ lại một chút địa hình, địa thế.

Triển Ngưng Nhị gật đầu lia lịa, hai người liền đi theo hướng Diệp Tiểu Thiên đã xác định.

Địa hình nơi này rất xấu, trên mặt đất đầy những tảng đá màu nâu sậm, màu đỏ thẫm, hơn nữa các tảng đá năm liên tiếp nhau với dáng vẻ của một dòng chảy, có lẽ trăm ngàn năm trước, nơi đây từng là núi lửa, những tảng đá này là do nham thạch nóng chảy tạo nên.

Trên núi Thạch Đầu cao thấp nhấp nhô, lại có những suối nước nóng với kích cỡ khác nhau, sương mù dày đặc bao phủ bên trên, không biết sâu cạn bao nhiêu. Ở nơi này có một số cây cối thưa thớt, trong số đó có nhiều loại cây có lá màu đỏ, ngay cả Ngưng Nhi cũng không nhận ra là loại cây gì.

Hai người đi theo hướng mình nghĩ là hướng tây, đi hơn nửa canh giờ liền dừng bước, đưa mắt nhìn nhau. Từ chồ này ngẩng lên nhìn, bọn họ thấy ngọn núi màu đất đỏ, so về góc nhìn thì giống hệt chỗ hai người lăn từ trên sườn núi xuống hồi nãy, thậm chí Diệp Tiểu Thiên còn nhớ được một khối đá lớn, cùi chỏ của hắn đã va phải một chỗ nhô ra trên khối đá này, đến bây giờ vẫn còn âm ỉ đau.

Diểu Tĩểu Thiên thở dài nói:

-Chúng ta lạc đường rồi.

Triển Ngưng Nhi lắc đầu, chán nản nói:

-Ta không nhớ được địa hình, địa hình chỗ này hình như cũng không khác biệt.

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày suy nghĩ một lúc, tìm kiếm trên mặt đất, rồi nhặt hai hòn đá, đặt một hòn trên khối nham thạch, nói với Triển Ngưng Nhi:

-Đi theo ta!

Hai người đi một đoạn, Diệp Tiểu Thiên lại đặt hòn đá thứ hai trên một khối đá. Triển Ngưng Nhi ngạc nhiên hỏi:

-Ngươi đang làm gì đó?

Diệp Tiểu Thiên đắc ý nói:

-Đặt hai tảng đá làm chuẩn, tạo thành một đường thẳng, chúng ta chiếu theo đường thẳng nối giữa hai tảng đá đi về phía trước, đi một đoạn, khi sắp không nhìn thấy tảng đá đầu tiên, mình sẽ đặt một tảng đá nữa, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ đi theo đường thẳng, chứ không còn đi vòng vèo như trước, vậy thì làm sao mà không rời khỏi chỗ này được chứ?

-Đúng rồi! Triển Ngưng Nhi vui vẻ nói:

-Không ngờ là chút thông minh của ngươi lại có tác dụng lớn như vậy!

Diệp Tiêu Thiên làm bộ khiêm nhường, mỉm cười nói:

-Cũng không có gì, ta thấy khi xây nhà, những người thợ dùng phương pháp này, chỉ là trên thực tế, giữa hai tảng đá của họ có một sợi dây, còn sợi dây của chúng ta thì vô hình thôi.

Hai người vừa đi vừa nói, trong lúc đó, phía sau một vách núi đá, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt của Bạch Tiểu Hiểu.

Sau khi theo hai người Diệp Tiểu Thiên xông vào cấm địa Lôi thần, Bạch Tiểu Hiểu bị lạc đường, cho đến lúc Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi đi vòng quanh ngọn núi này, nàng mới phát hiện ra hai người, liền lén lút đi theo.

Bạch Tiểu Hiểu là người Miêu, thuở nhỏ đã quen kính sợ Lôi thần, những thủ đoạn tàn ác của chủ nhân còn đáng sợ hơn cả cái chết, so sánh giữa hai điều, nàng thà xông vào cấm địa chọc giận Lôi thần, phải giết bằng được Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi, để hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.

Nhưng chỗ này thật sự rất khác thường, rõ ràng thấy được núi xa, nhưng đi ra không được. Nàng nghĩ trước hết cứ lặng lề đi theo Diệp Tĩêu Thiên và Triêm Ngưng Nhi, tốt nhất là để hai người tìm được đường ra, rồi ra tay giết chết họ

Bạch Tiểu Hiểu cầm một thanh đao lấy từ tên thủ hạ áo đen, âm thầm theo phía sau bọn Diệp Tiểu Thiên như một bóng ma, bọn Diệp Tiểu Thiên tập trung lo tìm đường ra, không thể nào phát hiện.

***

Tên áo đen bị cụt bốn ngón tay chạy về phía thần điện, cách một cái hồ mênh mông, từ xa đã có thể nhìn thấy tòa kiến trúc trang nghiêm và thần thánh kia, tên áo đen sờ sờ ngọc bài trong ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.

Nhiều huynh đệ đi ra ngoài, người chết, người bị thương, không ngờ là công lao to lớn này lại rơi vào gã. Mặc dù thổ ty lão gia rất tàn bạo, nhưng thưởng phạt phân minh, có công lao to lớn này, nhất định gã sẽ được trọng thưởng, tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý, chẳng phải tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống chém giết này? Dù bị chặt đứt bốn ngón tay thì ăn thua gì.

Tên áo đen hết sức phẩm khởi, vốn thân thể đã vô cùng mỏi mệt, nhưng nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sắp được hưởng, thì dường như cả người tràn đầy sức lực, chân cũng đột nhiên gia tăng tốc độ.

-Úy?

Đột nhiên tên áo đen cảm thấy cổ hơi ngứa, bất giác đưa tay gầi gầi, chạm phải một vật gì đó như lông trâu, gã kẹp giữa hai ngón tay đưa lên nhìn, thì ra một mũi tên thổi (1), con ngươi gã liền co lại, nhưng chưa kịp nhìn rõ là ai hạ thủ, chân vừa bước tới trước một bước, cả thân thể liền mềm nhũn. Trước mắt như có sương mù, gã chỉ kịp nhìn thấy mấy đôi giày cỏ, rồi lập tức chìm vào bóng tối vĩnh cửu.

Mười mấy người Sơn Miêu có thân thủ linh hoạt, hình dáng dũng mãnh, xuất hiện xung quanh người áo đen. Có người dùng Miêu ngữ hỏi nhỏ:

-Đây là tên chó săn của Dương ύηg Long, hắn chạy tới đây làm cái gì?

Một người khác ngồi xổm xuống, lục soát trên người tên áo đen, lấy ra một tấm ngọc bài. Mấy người Miêu đang tụ lại một chỗ. thầm thì nói chuyện, dường như có người nhận ra miếng ngọc bài này, lập tức kêu lên. Một lúc sau, có mấy người Miêu hộ vệ một người vội vã từ trong rừng đi ra.

Người này mặc trường bào màu đen, râu quai nón, khuôn mặt vuông vắn, mày rậm mắt to, trông rất uy nghi.

Có người đưa miếng ngọc bài kia cho y, vừa thấy ngọc bài, khóe mắt người nọ liền chớp chớp mấy cái, hiển nhiên là y nhận ra miếng ngọc bài này, bởi vì đây là một tín vật truyền thừa của Cổ thần Tôn giả.

Miếng ngọc bài này trông không có gì khác thường, ngoại trừ dùng làm tín vật của tôn giả, nhưng nó có một năng lực đặc biệt: nó không phải bằng vàng cũng không phải bằng sắt, không biết được chế tạo từ loại ngọc gì, cũng không biết là do trời sinh, hay là do các thế hệ tôn giả thêm vào cái gì, mà nó có thể chống lại được một loại Cổ đặc biệt, đó là Thiên Niên!

Thiên Niên là một loại Cổ độc vô cùng đặc biệt, chỉ có các tôn giả mới biết luyện chế ra, một khi thi triển ra, không ai có thể tiến vào phạm vi bày Cổ độc, trừ phi giữ tấm ngọc bài này thì mới có thể ra vào tự nhiên, nhưng sao miếng ngọc bài này lại ở trong tay tên áo đen này?

Người mặc trường bào đen nhìn về phía thần điện, đôi mày rậm khẽ cau lại:

-Ngọc bài này là từ tôn giả đưa ra, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ, hiển nhiên là người của Dương Ung Long giết chết người mang tín vật của tôn giả, muốn đem miếng ngọc bài này cho Dương Ứng Long, nhưng mà tôn giả...muốn giao ngọc bài cho ai?

Nếu như lúc này Triển Ngưng Nhi có mặt ở đây, thấy người mặc trường bào đen, nhất định nàng sẽ thất kinh, bởi vì người này chính là Cách Mão Lão, người được tôn giả khen ngợi và tín nhiệm, xưa nay giữ quan hệ mật thiết giữa hai họ An, Triển. Theo mệnh lệnh của tôn giả, lẽ ra lúc này ông ta phải ở Lạp Khoa Trại, nhưng lại xuất hiện ở nơi này.

(1)Mũi tên thổi: một thứ vũ khí, gồm một cái ống rỗng, một đầu ống gắn mũi tên nhỏ, người sử dụng thổi vào đầu kia, mũi tên bay đi, cắm vào mục tiêu. Một số thổ dân hay dùng loại vũ khí này.
 
Quyển 4 - Chương 92: Vùng đất kỳ dị


Hoàng hôn, ánh tà dương đỏ như máu.

Trời chiều đỏ máu trải đầy trên mặt đá, trên mặt nước mờ mịt của suối nước nóng, biến cả vùng thành một màu máu, trông như địa ngục. Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi ủ rũ ngồi bên cạnh suối.

Phương pháp của Diệp Tiểu Thiên rất tốt, nhưng nơi đây cũng không phải là một vùng đất bằng phẳng, các dòng suối và những gò cao ở khắp nơi, thỉnh thoảng hai người lại phải đi vòng, hơn nữa còn đi vòng khá xa, thì làm sao có thể đi thẳng được? Mặc dù cuối cùng hai người không trở về chân núi lúc này, nhưng vẫn bị lạc đường.

Vũng nước suối này có nhiệt độ không cao, nhưng màu nước hơi lạ, mặc dù nhìn rất gần, cũng có màu xanh lam khác thường, thật ra thì đó là do trong nước có khá nhiều khoáng chất nào đó, nhưng đương nhiên Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngung Nhi không rõ nguyên nhân, cho nên t thấy có con cá bơi lội trong đó, hẳn là nước không độc, nhưng Triển Ngưng Nhi vẫn không dám uống nước.

Diệp Tiểu Thiên khát nước không chịu nổi, hắn nghĩ cá có thể sống trong vũng nước này, thì uống nước này vào chắc không có vấn đề gì, cho nên hắn đánh bạo uống no cả bụng. Hắn dùng một cành cây đâm trúng một con cá lớn, nặng chừng mười cân, hơi giống cá chép. Có lẽ chưa bao giờ thấy con người, con cá không hề đề phòng đối với Diệp Tiểu Thiên, cho nên bị hắn dễ dàng đâm trúng, mang lên bờ.

Diệp Tiểu Thiên gom lại một đống củi khô và có lá khô, vừa gõ hai tảng đá cứng vào nhau “chát chát” cho tóe lửa, vừa quay lại nhìn Thiên Ngưng Nhi, thấy môi nàng hơi bị nứt nẻ, bèn nói:

-Uống chút nước đi, nước này nhìn có vẻ hơi lạ một chút, nhưng không có độc.

Triển Ngưng Nhi liếm môi một cái, rốt cuộc không chịu nổi sự hành hạ của cơn khát, đi tới cạnh con suối, vốc lên một bụm nước, cẩn thận uống vào.

Hai tay Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng mỏi rời, rốt cuộc cũng đánh được lửa. Đống lửa cháy rực, Diệp Tiểu Thiên cũng không làm sạch ruột cá, liên xuyên cả con cá lên cành cây, gác trên lửa nướng, rất nhanh, mùi cá nướng thơm thơm bốc lên.

Triển Ngưng Nhi ngồi bó gối bên cạnh đống lửa, lo lắng nhìn lên bầu trời trời đã hoàn toàn xuống núi, một vầng trăng đang từ từ nhô lên. Thiên Ngưng Nhi thở dài nói:

-Có lẽ vùng cấm địa của Lôi thần cũng không lớn lắm, vì sao đi mãi mà không ra được? Chúng ta không đến nỗi phải ở chỗ này cả đời đấy chứ?

Diệp Tiểu Thiên đang cẩn thận xoay con cá, tránh cá bị cháy khét, nghe Triển Ngưng Nhi nói vậy, hắn liếc nhìn nàng, bỗng cười ha hả.

Triển Ngưng Nhi cau mày nói:

-Ngươi cười cái gì?

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Ta cảm thấy bị nhốt ở chỗ này cũng không tệ. Ở đây có nước uống, có cá ăn, lại có một cô nương xinh đẹp ở chung, nếu ra không được, chúng ta liền kết nghĩa vợ chồng, sinh một đống con cái ở đây đi! A! Ngẫm lại thật không tệ chút nào!

-Nói linh tinh! Triển Ngưng Nhi tức giận, lập tức đứng phắt dậy,

Diệp Tiểu Thiên liền nói:

-Này này, cô định làm cái gì? Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi đó, cô phải tương thân tương ái tới ta mới đúng chứ? Nếu cổ đánh ta chạy mất, chỉ còn lại một mình cô, nếu sấm sét lại đánh xuống.

Diệp Tiểu Thiên vừa nói tới đây, xa xa liền vang lên tiếng sấm rền, Triển Ngưng Nhi sợ tới mức cả người khẽ run lên, cũng không dám ra oai nữa.

Diệp Tiểu Thiên đắc ý cười rộ lên.

Diệp Tiểu Thiên chưa hiểu rõ về cấm địa Lôi thần này, mặc dù hắn cảm thấy địa hình nơi đây hơi khác thường, nhưng chỉ cần không đói chết, sẽ tìm được cách để ra ngoài. Dù nơi này có rộng lớn, cũng có thể dần quen thuộc, lúc đó chẳng lẽ không đi ra được? Bởi vậy hắn không hề lo lắng, thản nhiên đùa giỡn với Triển Ngưng Nhi.

Cá chín, Diệp Tiểu Thiên bất chấp bị phỏng, liền xé một miếng cá, vội vội vàng vàng bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm, nói:

-Ừm! Thơm quá! Nào, mau tới ăn đi!

Nấp sau một khối nham thạch ở phía xa xa, Bạch Tiểu Hiểu thò đầu ra quan sát động tĩnh bên này, ngửi ngửi mùi cá nướng theo gió bay tới, lặng lễ nuốt nước miếng.

***

Trong một sơn động bí mật giữa rừng rậm, một đống lửa đang cháy ở sâu trong động. Bởi vì sơn động quanh co, ngăn ánh lửa lại, chỉ cần ở xa cửa động, sẽ rất khó phát hiện ánh sáng trong động. Trong sơn động, một đám người Miêu ngồi lặng lẽ, họ vừa mới ăn tối xong, đang nghỉ ngơi.

Chỗ sâu nhất sơn động rất rộng rãi, cao hơn mười trượng, chu vi chừng mười trượng. Trên vách đá, một cái bóng cao lớn đang liên tục đi tới đi lui.

Bên cạnh đống lửa, Cách Mão Lão chắp tay sau lưng, đôi mày nhíu chặt, đi đi lại lại, trong lòng không sao quyết định được. Ông ta là trưởng lão được tôn giả tín nhiệm nhất, cũng là người có thực lực gần với trưởng lão. Cách Cách Ốc, ai cũng biết ông ta trung thành và tận tụy đối với tôn giả, nhưng nào ai biết ông ta cũng ngấp nghé vị trí tôn giả?

Lúc trước bị đuổi khỏi Thần điện, đến khu vực Lạp Khoa Trại truyền giáo, ông ta cũng đã canh cánh trong lòng: Ông ta nhiều năm trung thành tận tụy phục vụ lão già kia, chẳng phải là vì một ngày kia có thể thừa kế địa vị của lão? Nhưng bây giờ ông ta bị đuổi đi, vị trí tôn giả rõ ràng là không có duyên với ông ta rồi.

Từ đó trở đi, ông ta liền nổi dị tâm, muốn chiếm lấy địa vị tôn giả. Sau khi tin tức tôn giả gặp nạn truyền ra, thỉnh thoảng Cách Mão Lão mới xuất hiện công khai ở Lạp Khoa trại, phần lớn thời gian, ông ta canh giữ gần Thần điện, bí mật liên lạc với thân tín chuẩn bị đối phó với biến đổi đột ngột.

Xem ra hôm nay tôn giả sắp chầu trời rồi, các thế lực khắp nơi đã tụ tập chung quanh Thần điện, tôn giả phong tỏa Thần điện, hiển nhiên là muốn đợi người mang ngọc bài tới. Đáng tiếc là lúc đó bọn thuộc hạ ra tay quá nhanh, không giữ người sống, nếu không cũng có thể biết rõ là tấm ngọc bài này rốt cuộc là muốn giao cho ai, để giải quyết tận gốc.

Lúc này Cách Mão Lão tuyệt đối không ngờ rằng, tấm ngọc bài này là đưa cho mình, người biết rõ nội tình chỉ có Diệp Tiểu Thiên, Triển Ngưng Nhi và An Nam Thiên, đoán ra dụng ý của tôn giả chỉ có một mình Dương Ứng Long, mấy người đó làm sao lại truyền tin tức lung tung ra ngoài?

Kết quả là Cách Mão Lão lấy được ngọc bài, cũng không dám tùy tiện xuất hiện, vẫn ở nơi này ra sức suy đoán rốt cuộc tôn giả định đưa ngọc bài cho ai, coi như ông trời cũng trêu ngươi.

-Không thể đợi thêm nữa!

Cách Mão Lão dừng bước, cẩn thận tính toán: “Một khi ngọc bài đưa tới không đúng địa chỉ, không dám chắc tôn giả không có hậu chiêu. Nếu như trước lúc tắt thở, lão ta đã tìm được người thừa kể và công khai tuyên bố trước chín động, tám mươi mốt trại, thì trừ phi mạo hiểm trở thành kẻ địch của chín động tám mươi mốt trại, nếu không, sẽ không ai dám làm khó dễ người thừa kế, lúc đó mình sẽ không còn cơ hội nữa.

Trước mắt, chỉ có lợi dụng miếng ngọc bài này để lẻn vào Thần điện, vạn bất đắc dĩ sẽ tiêu diệt tôn giả, đứng ra giả mạo ý chỉ của tôn giả để tiếp nhận vị trí, đến lúc đó An gia cùnõa nhòm ngó vị trí tôn giả, nhưng thực lực của họ không bằng mình, chứ chưa nói Cách Cách Ốc, không dám sinh dị tâm, cũng chỉ có thể ủng hộ mình đăng vị. Tuy đối thủ duy nhất là Cách Cách Ôc có Dương Ứng Long hậu thuẫn, lúc đó cũng sẽ vô kế khả thi. Đợi mình trở thành tôn giả, sẽ tìm cơ hội giết chết hắn, việc lớn tất thành!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt Cách Mão Lão lóe lên vẻ kiên quyết: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Sẵn có ngọc bài trên tay, bất kể thế nào ta cũng phải xông vào Thần điện một phen!

***

Vầng trăng nhô lên cao, sáng tỏ như lụa. Trên mặt nước luôn tràn ngập hơi nước, dưới ánh trăng chiếu rọi, tựa như ảo mộng. Lúc hoàng hôn, cảnh tượng trông như địa ngục, lúc này lại có vẻ tao nhã của chốn thiên đường.

Diệp Tiểu Thiên dựa vào một tảng đá bóng loáng ngủ say. Tảng đá hơi ấm áp, là do địa nhiệt mà ra. Suốt một ngày bôn ba vất vả, Diệp Tiểu Thiên thật sự mệt mỏi, cho nên lúc này ngủ rất say.

Triển Ngưng Nhi ngủ trên một tảng đá lớn ở cách đó không xa, ở giữa có một chỗ hõm xuống, vừa đủ để náu thân. Tuy tảng đá cứng rắn, nhưng đối với một người đã quá mệt mỏi, cũng vẫn là một chiếc giường tốt nhất, cho nên nàng ngủ cũng rất say sưa.

Cách đó không xa dưới ánh trăng, một đám côn trùng màu đỏ chậm chạp bò tới, trong bóng đêm, vô số côn trùng đỏ hơi ngả thành màu đen, lớp đá màu đỏ thẫm tiệp màu với chúng, chỉ khi chúng bò trên mặt đất, mới có thể mơ hồ phát hiện được sự tồn tại của chúng. Vô số côn trùng tập trung lại một chỗ trên mặt đất, tựa như một tấm thảm màu đen, chậm chạp nhích tới trước.

Con cá lớn hơn mười cân bị Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi ăn hết một phần ba, xương cá ném trên mặt đất, còn hơn phân nửa con cá trên nhánh cây, mùi cá hấp dẫn lũ sâu. Lúc đầu tấm thảm côn trùng chuyển động không mục đích, dần dần hướng về phía chỗ ngủ của Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi bò tới.

Bạch Tiểu Hiểu rón ra rón rén đi tới, ngửi được mùi cá thơm, nàng không kìm được nuốt nước miếng, hôm nay nàng cũng vừa mệt vừa đói, bụng sôi lên òng ọc. Liếc mắt nhìn thấy Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên đang ngủ say, Bạch Tiểu Hiểu liền giơ tay cầm lấy nhánh cây xiên con cá.

Cá lớn nướng chín, vẩy cá đã tróc ra, do cá nhiều thịt, dù chưa làm sạch nội tạng cũng sẽ không đến mức cắn phải, Bạch Tiểu Hiểu yên tâm cắn ăn. Mặc dù con cá đã nguội, nhưng mùi thơm vẫn xông vào mũi, miếng cá vừa vào đến miệng, lập tức khiến nàng ứa nước bọt.

Bạch Tiểu Hiểu ăn ngấu nghiến như hổ đói, đến khi con cá chỉ còn lại một phần, cơn đói mới dịu đi một chút. Bạch Tiêu Hiểu cẩn thận đặt lại con cá vào chỗ cũ, nhẹ nhàng giơ đao lên.

Sau một lát suy nghĩ, Bạch Tiểu Hiểu quyết định giết Triển Ngưng Nhi, để lại Diệp Tiểu Thiên, võ công của Triển Ngưng Nhi còn cao hơn cả nàng và rất nguy hiểm, nếu như bỏ lỡ cơ hội rất tốt này, lần sau chưa chắc còn có cơ hội hạ thủ, mà Diệp Tiểu Thiên không cό νό công, nàng có thể tùy ý định đoạt.

Đối với khu cấm địa kỳ dị này, Bạch Tiểu Hiểu cũng hết sức sợ hãi, nàng không muốn một mình ở nơi này, cho nên mới muốn giữ lại người yếu thế hơn cho có bạn, muốn giết thì đợi sau khi rời khỏi câm địa này rồi tính sau. Quyết định xong, Bạch Tiểu Hiểu liền rón rén tới gần Triển Ngưng Nhi đang say ngủ.

-Phụp!

Chỉ còn một chút nữa là Bạch Tiểu Hiểu đến gần Triển Ngưng Nhi, chợt dưới chân nàng vang lên tiếng giẫm vỡ thứ gì đó, nàng vội vã dừng bước, cẩn thận nhìn Triển Ngưng Nhi, thấy nàng ta ta không tĩnh dậy, mới đưa mắt nhìn xuống chân, nhưng không phát hiện được cái gì lạ, nên lại hết sức cẩn thận bước tới một bước.

-Phụp!

Lại một tiếng động vang lên, Bạch Tiểu Hiểu chán nản dừng bước, thấy Triển Ngưng Nhi vẫn chưa tỉnh, vội lặng lẽ ngồi xổm xuống, cố gắng xem thử rốt cuộc mình đã giẫm vỡ thứ gì. Nàng cúi thấp đầu xuống mặt đất, mơ hồ nhìn thấy dường như có vật gì đó ngọ nguậy, liền đưa tay ra sờ thử.

Trên mặt đất là lũ côn trùng đang bò lúc nhúc, vừa rồi bị Bạch Tiểu Hiểu giẫm chết khá nhiều, nhưng vô số con khác đã bỏ dọc theo chân nàng, nhanh chóng bò lên mình nàng. Khi Bạch Tiểu Hiểu đưa tay ra sờ, lũ côn trùng trên mặt đất đột nhiên giương cánh ra bay lên, lao về phía mặt nàng.

Khả năng tự bảo vệ của loại côn trùng này rất kém, dễ dàng bị người giết chết, mặc dù nó có cánh, nhưng khoảng cách bay được cũng không xa, tối đa chỉ khoảng một thước, nhưng trong tình thế này, như thể cùng đã đủ, những con côn trùng nhỏ lập tức bu đây mặt Bạch Tiểu Hiểu.

-A...!

Một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên, khiến Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh.
 
Quyển 4 - Chương 93: Mỗi người đều có một ý đồ


Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức, hai người vùng dậy, chỉ thấy một bóng người dường như đang dùng hai tay ra sức tự moi móc mặt mình, vừa giãy giụa phát ra tiếng hét bi thảm như quỷ hú. Triển Ngưng Nhi tung người lên, đáp xuống bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, hoảng sợ hỏi:

-Chuyện gì vậy?

Dưới ánh trăng Diệp Tiểu Thiên đã nhìn thấy trang phục của Bạch Tiểu Hiểu, lại nghe tiếng nàng có vẻ quen quen, trong đầu chợt lóe lên linh quang kêu lên thất thanh:

-Cô ta là người của Dương Ứng Long, chính là người phụ nữ đuổi giết chúng ta!

Triển Ngưng Nhi bị tiếng hét thảm thiết kia làm cho tóc gáy đều dựng cả lên, căng thẳng hỏi:

-Nàng ta bị sao vậy?

Lúc này, tiếng gào thét của Bạch Tiểu Hiểu đột nhiên im bặt, nàng ngẩng mặt lên, giang hai tay ra đưa lên trời, miệng há to như muốn nói gì đó, nhưng nhiều lần như vậy mà vẫn không thốt nên lời, chỉ là trong cổ họng nàng dường như có tiếng không khí khào khào lọt qua.

Nàng ngửa đầu lên, Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi đứng ở một phía của nàng, đúng lúc ánh trăng chiếu vào một bên mặt của nàng, chỉ thấy cả khuôn mặt nàng đã biến thành khô lâu, miệng khô lâu há to, cố hết sức ngước lên trời cao.

Cổ của nàng như bị tan ra, nhanh chóng biến mất, trong thoáng chốc, vị trí cổ họng chỉ còn trơ lại cái xương cổ! Sau đó, cái đầu lâu kia không còn sức chống đồ, liền gục mạnh xuống phía trước, thoáng chốc cả người cũng rũ xuống đất, co quắp vài cái, rồi không còn động đậy.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó, Triển Ngưng Nhi sợ tới mức thét lên một tiếng, đôi tay lạnh buốt, ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt cánh tay Diệp Tiểu Thiên, run giọng nói:

-Cô ta bị sao vậy? Tại sao lại như vậy? Diệp Tiểu Thiên hoảng sợ lùi lại mấy bước, rời khỏi tảng đá hắn vừa mới nằm ngủ, chợt nhận thấy trên mặt đất dường như có một bóng mờ kỳ dị đang chầm chậm lan tới dưới chân hai người, Diệp Tiểu Thiên kinh hãi kêu lên:

-Chạy mau

Rồi không kịp nói gì thêm, hắn nắm tay Triển Ngưng Nhi chạy trối chết.

Trời đã sáng, ánh mặt trời xán lạn, Diệp Tiểu Thiên đứng ở chỗ tối hôm qua hai người ngủ lại, trên đầu nắng xuân rực rỡ, nhưng hắn lại rùng mình ớn lạnh. Đêm qua hai người cũng không biết nên chạy về phía nào, trong lúc hoảng sợ, còn ngã xuống một dòng suối nước nóng. Sau một hồi tay chân luống cuống, hai người bò lên khỏi dòng suối, liền trốn lên một khối đá cao, rồi cứ lo lắng hãi hùng đứng như vậy cho hết đêm.

Nếu không quay lại tìm hiểu cho rõ ràng, chỉ sợ từ nay về sau hai người không có cách nào ngủ yên, cho nên đợi lúc hừng đông, hai người liền quay lại, may là đêm qua hai người đi không xa lắm.

Trên mặt đất có một bộ xương bọc trong một bộ quần áo màu đen, xương trắng ơn ởn. Chỉ trong vòng một đêm, một người sống sờ sờ, đã mất hết thịt da, ngay cả ruột gan cũng không còn gì, trên mặt đất chỉ còn lại đúng một bộ xương. Diệp Tiểu Thiên cầm cành cây khẽ khua khua trong bộ xương kia, quan sát mọi nơi, chợt phát hiện những dấu chân hỗn độn.

Đất nơi này không xốp, lẽ ra không để lại dấu chân, nhưng khi dưới chân lúc nhúc những n trùng, mỗi bước chân người chết đạp lên đám côn trùng, sẽ để lại dấu chân, những dấu chân tạo thành bởi xác côn trùng.

Diệp Tiểu Thiên đi tới, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát một lượt, lại dùng cành cây gạt gạt, rồi quay đầu lại nói:

-Ngưng Nhi cô nương, cô đừng sức nữa, mau tới đây xem một chút, đây là cái gì?

Ngưng Nhi đang súc miệng bằng nước suối, dùng khăn tay lau miệng, mặt tái nhợt đi tới, hỏi:

-Cái gì?

Diệp Tiểu Thiên đưa cây gạt gạt, ở rìa dấu chân tạo thành bởi những con côn trùng, vẫn ìn một số côn trùng chưa bị dẫm nát hoàn toàn, trong đó có vài xác côn trùng còn đến phân nửa, miễn cưỡng có thể phân biệt được. Diệp Tiểu Thiên khươi một xác sâu ra, cau mày nói:

-Cô xem có biết loại sâu này không?

Ngưng Nhi ngồi xổm xuống, cố nén sự ghê tởm, cẩn thận quan sát đoạn xác sâu kia, rồi lắc đầu nói:

-Ta không nhận ra. Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên chuyển qua phía đống lửa đã cháy thành tro tàn, trên giá gỗ nhỏ bên cạnh đó còn một nửa bộ xương cá. Xương cá vẫn còn nguyên, nhưng thịt cả đã bị loại bỏ sạch sẽ, ngay cả một chút thịt vụn cũng không còn, điều này tuyệt đối không phải do con người làm ra.

Diệp Tiểu Thiên chậm rãi nói:

-Đêm qua cô ta gặp phải loại côn trùng này đây.

Ngưng Nhi giật mình nói:

-Loại sâu chỉ cần giẫm mạnh cũng chết này ư? Chúng lại đáng sợ như thế?

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Có lẽ một con sâu nhỏ này thì không có gì đáng sợ, nhưng nếu hàng ngàn hàng vạn con thì...

Diệp Tiểu Thiên bỏ lửng câu nói, ngẩng lên quan sát những tảng nham thạch đỏ thẫm gần xa, lẩm bẩm:

-Thảo nào tất cả những người xông vào nơi này đều không ra được, lạc đường cũng là một nguyên nhân, nhưng ở đây thậm chí không còn để lại bất cứ dấu vết nào về sự hiện diện của họ, chỉ sợ là bọn họ tiến vào đây không bao lâu, liền biến thành bộ xương khô trong giấc ngủ mất rồi!

Ngưng Nhi hoảng sợ nói:

-Có thể... Nhưng chúng ta chưa thấy bộ xương khô nào.

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Có lẽ chúng ta chưa phát hiện ra thôi, hoặc là ngoại trừ côn trùng ăn thịt, ở đây còn có côn trùng thích gặm xương thì sao? Aỉ mà biết được? Cái nơi quỷ quái này sản sinh ra những vật kỳ dị quỷ quái thì cũng không có gì lạ cả. Triển Ngưng Nhi nhìn Diệp Tiểu Thiên, đột nhiên bắt đầu khóc thút thít, từng giọt nước. mắt lăn dài trên mặt nàng, rơi xuống đất, cô gái con nhà giàu có quen được nuông chiều này bị cảnh tượng kinh khủng đêm qua dọa cho hồn phi phách tán, không còn giữ được sự cao ngạo và dè dặt nữa. Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy dáng vẻ của nàng, còn cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ hơn lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Hiểu đang sống sờ sờ biến thành một bộ xương khô hồi khuya hôm qua. Vị đại tiểu thư ngang ngược bá đạo này lại khóc ư? Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói:

-Triển đại tiểu thư, cô khóc cái gì chứ? Khóc có ích sao? Chúng ta.

Triển Ngưng Nhi “Oa” một tiếng, đột nhiên khóc lớn, nhào vào ngực hắn, ôm cổ hắn thật chặt, cả người run lập cập:

-Ta không muốn chết ở chỗ này, ta không muốn bị côn trùng ăn thịt! Chỗ này thật đáng sợ, ngươi dẫn ta đi, ngươi mau dẫn ta đi!

Diệp Tiểu Thiên giang hai tay ra, cũng không biết có nên ôm nàng một cái hay không, chẳng may khi bình tĩnh lại, nàng trở mặt nói mình... lợi dụng nàng thì sao?

Vẻ mặt đau khổ. Diệp Tiểu Thiên giải thích:

-Có phải ta không muốn đi đâu?! Nhưng có nhiều "Quỷ đánh tường” (1) như vậy, cô nói ta phải làm sao mà đi đây? Nếu đi được, ta đã đi sớm rồi... A! Sao cô lại cắn ta?

Sợ hãi đến nỗi không còn tỉnh táo, Triển Ngưng Nhi đột nhiên cắn vào vai Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên đau quá kêu la ầm ĩ. Rất lâu sau, Triển Ngưng Nhi mới nhả ra, nhìn Diệp Tiểu Thiên trùng trừng, ánh mắt đáng sợ của nàng khiến Diệp Tiểu Thiên hết hồn, lùi lại liên tiếp mấy bước, lắp bắp:

-Cô...Cô muốn làm gì?

Triển Ngưng Nhi nhón chân nhảy tới, đột nhiên chộp lấy thanh đao Bạch Tiểu Hiểu ném trên mặt đất, cầm mũi đao, chìa chuôi đao về phía Diệp Tiểu Thiên, trầm giọng nói:

-Nếu những con côn trùng quái dị kia quay lại, chúng ta chạy cũng không thoát đâu, lúc đó ngươi nhất định phải giết ta!

Diệp Tiểu Thiên:

—Hả?

Triển Ngung Nhi nói:

-Hãy nhận lời ta!

Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

-Như vậy thì cũng chết thôi.

Triển Ngưng Nhi buồn thảm nói:

-Dù sao vẫn còn hơn bị côn trùng cắn chết!

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Cô chết chẳng lẽ côn trùng không ăn thịt cô? Ta thấy có vẻ chúng không ăn kiêng xác chết đâu!

Nước mắt rơi lả chả, Triển Ngưng Nhi nói:

-Ít ra ta không phải nhìn thấy chúng ăn thịt ta!

Diệp Tiểu Thiên ngẫm nghĩ một lúc, bị côn trùng ăn thịt thì thà tự sát còn hơn, liền thở dài nói:

-Thôi được! Đến lúc đó ta sẽ giết cô trước, rồi tự sát, thành một đôi đồng mệnh uyên ương!

***

Trong rừng rậm, ở cửa sơn động. Cách Mão Lão đang lo lắng đi tới đi lui.

Kể từ khi nhận được ngọc bài, Cách Mão Lão đã phái ra hai nhóm người, nhưng trước sau ẩn không nghe ngóng được tin tức về điện. Vốn là ông ta cũng có tai mắt trong Thần điện, đáng tiếc là phía ngoài Thần điện đã bị Dương Ứng Long, An Nam Thiên và những người trong sơn trại đang lục tục chạy tới, vây quanh, con kiến chui không lọt.

Dương Ứng Long và An Nam Thiên đề phòng lẫn nhau, Cách Đóa Lão cũng đầy nghi ngờ và phòng bị đối với hai người bọn họ, ba người đều có mục đích riêng phải đạt được. Hơn nữa, người của các động, các trại lần lượt tập trung ở trước Thần điện, kết quả là ai cũng đều bị kẹt ở đó, không ai dám liều lĩnh hành động, đồng thời cũng hạn chế hành động của người khác.

Mặc dù Cách Mão Lão đã quyết định dựa vào ngọc bài để lẻn vào trong Thần điện, nhưng trước khi hành động, ông ta muốn hiểu rõ một chút tình hình trong Thần điện, cho nên liên tiếp phải ra hai nhóm thủ hạ, ra lệnh cho họ nhất định phải bắt được liên lạc với người trong Thần điện, thế nhưng cho tới giờ vẫn chưa thấy họ báo lại.

Bỗng nhiên, ở xa xa có bóng người thấp thoáng trong bụi cây, Cách Mão Lão lập tức sải bước tới chỗ cao, nhìn ra xa, thấy trong rừng có một bóng người đang chạy thật nhanh tới Cách Mão Lão nhận ra đó là thuộc hạ của mình, không đợi người kia chạy tới nơi, liền bước ra đón.

-Tình hình trong Thần điện thế nào?

-Hồi bẩm trưởng lão, bọn Dương Ứng Long, An Nam Thiên, Cách Đóa Lão đang canh giữ ở ngõ Thần điện, trong ngoài hoàn toàn ngăn cách, bất luận kẻ nào cũng không thể đi ra ngoài. Thuộc hạ hao tổn nhiều công sức mới bắt được liên lạc với người trong Thần điện, nghe nói lúc này bảy vị trưởng lão đang ở tại đại điện tầng thứ tám trong Thẩm điện, yên lặng chờ tin tức.

Cách Mão Lão kêu lên:

-Tôn giả có truyền ý chỉ không?

Người kia đáp:

-Có! Cũng không biết tôn giả đang chờ cái gì, ông ấy đã bố trí cổ thần tuyệt sát đại trận “Thiên Niên” ở ngoài tầng thứ chín của Thần điện. Hiện giờ không ai dám tiến thêm một bước lên tầng cao nhất của Thẩm điện, cũng không ai biết tình hình bên trong như thế nào.

Cách Mão Lão nắm chặt ngọc bài trong tay, đi qua đi lại vài vòng, rồi nói:

-Không có ai canh giữ ở tầng thứ chín sao?

Người kia cười khổ nói:

-Trưởng lão, tôn giả đã bày Thiên Niên Cổ trận rồi thì cần gì có người canh giữ nữa? Tuy nhiên trưởng lão rất khó lên được tầng thứ chín, phía ngoài có rất nhiều người, bất cứ ai cũng không có cách lẻn vào.

Cách Mão Lão cười lạnh nói:

-Ta sẽ đường đường chính chính mà vào!

Người kia giật mình:

-Trưởng lão?

Cách Mão Lão xảo quyệt nói:

-Bất cứ ai trong bọn họ cũng không có cách nào đi vào, đúng không?

Người kia chợt tỉnh ngộ, phấn khởi nói:

-Đúng vậy! Trưởng lão chạy tới Thần điện, chỉ cần bước vào trận Thiên Niên, sẽ không có người nào có thể ngăn cản ngài.

Cách Mão Lão có mục đích riêng, cho nên mới phải tìm cách lẻn vào; nếu như ông ta một lòng trung thành với Tôn giả, không có toan tính khác, cứ cầm ngọc bài xông thẳng vào Thần điện, rồi nói với tôn giả do đâu mình có được ngọc bài, nếu như tôn giả chỉ định người nào kế nhiệm, ông ta đại diện cho tôn giả đi nghênh đón người đó, dù chín động tám mươi mốt trại nhiều người như vậy, ai dám ngăn cản?

Thế nhưng, Cách Mão Lão đang ngấp nghé địa vị tôn giả, tuy ngọc bài không phải do ông ta đoạt được trong tay người của tôn giả, bởi vì có tật giật mình, không dám đi đối mặt với tôn giả. Hôm nay ông ta đưa ra quyết định dứt khoát, phần vì không còn kế sách nào khác, phần khác do trong lòng ông ta đã có sự thay đổi.

Lòng ham mê đối với quyền lực và danh lợi đã khiến tham vọng và sự gan dạ của ông tiến thêm một bước dài, ông ta đã hạ quyết tâm, một khi bị tôn giả phát hiện âm mưu của mình, ông ta sẽ lập tức giết chết tôn giả, tôn giả đang hấp hối, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của ông ta? Ngoài ông ta, không có ai khác vào được tầng thứ chín của Thần điện, đến lúc đó, ông ta nói đen là đen, nói trắng là trắng, còn ai dám không nghe?

-Ha ha ha....! Ta biết ngươi tuyệt đối không trung thành như ngươi vẫn biểu lộ. Cách Mão Lão, ngươi không cần đến Thần điện nữa, bởi vì ta tới đây rồi!

Trong tràng cười ha hả, từ rừng rậm đột nhiên một nhóm người chui ra...

(1)Quỷ đánh tường hiện tượng đi loanh quanh thành một vòng tròn vào ban đêm hoặc ở chỗ vắng, người mê tín gọi là quỷ đánh tường, ý nói ở đây là lạc đường, không tìm được đường ra.
 
Quyển 4 - Chương 94: Phong hồi lộ chuyển (1)


Trong tiếng cười, nhiều người từ rừng rậm xông ra. Cách Mão Lão vừa thấy mặt người đang cười kia, lập tức ánh mắt co rút lại: đó là Dương Ứng Long!

Dương Ứng Long mặc đồ đen giống như thủ hạ của mình, bên hông đeo một thanh đao, lạnh lùng nhìn. Cách Mão Lão, từ từ giơ tay ra, nhấn mạnh từng tiếng một:

-Giao ngọc bài thông hành ra đây!

Cách Mão Lão vừa nhìn thấy Dương Ứng Long, liền hoảng sợ, ông ta tuyệt đối không ngờ đến tình huống này, lẽ ra Dương Ứng Long đang canh giữ bên ngoài Thân điện, một tấc không đi, một ly không rời, nhưng lại thân không biết, quỷ không hay rời khỏi Thần điện.

Dương Ứng Long đã lặng lẽ lần theo thủ hạ do Cách Mão Lão sai đi thám thính tin tức, tuy người nọ hành động nhanh nhẹn, nhưng làm sao qua được tai mắt của y? Y cố ý để người đó bắt được liên lạc với nội tuyến trong Thần điện, sau đó bí mật theo dấu người đó, rốt cuộc phát hiện ra con cá lớn. Cách Mão Lão.

Mặc dù, y không nghe được toàn bộ lời nói của Cách Mão Lão, nhưng vừa nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của lão ta, Dương Ưng Long đoán là Cách Mão Lão không biểt vổn miểng ngọc bài này là đưa cho lão, đương nhiên Dương Ứng Long cũng không nói sự thật cho lão biết.

Cách Mão Lão nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười lạnh nói:

-Giao ngọc bài ra, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua cho ta? Dương Ứng Long, đây là chuyện nội bộ của Cổ Thần giáo chúng ta, ngươi là thổ ty (2) một phương, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện của bổn giáo, bằng không thì hậu họa sẽ vô cùng!

Dương Ứng Long lặng lẽ nói:

-Giết ngươi rồi, Thần giáo chính là ta, làm gì còn có phân biệt trong ngoài? Động thủ!

Dương Ứng Long quát lên một tiếng, các võ sĩ phía sau lập tức ùa lên, thủ hạ của Cách Mão Lão đã đề phòng trước, cũng hung hãn nghênh đón, đôi bên lập tức triển khai một cuộc hỗn chiến.

Lúc này, ánh tà dương đỏ thẫm như máu.

***

Trong cấm địa Lôi thần, Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi lại một ngày lần dò uổng công vô ích, vẫn không tìm được đường ra. Triển Ngưng Nhi đã phát hiện ngọc bài biến mất, nhưng bây giờ tính mạng còn không bảo đảm, cũng chẳng quan tâm thở ngắn than dài. Hoàng hôn khi mặt trời chiều ngả về tây, vấn đề hai người cần suy nghỉ tối nay là sự an toàn cho giấc ngủ tối nay.

Cảnh tượng đêm qua, bây giờ nhớ tới hai người còn dựng tóc gáy, chỉ trong khoảnh khắc, loài côn trùng kia có thể không một tiếng động ăn sạch da thịt một người sống, biến họ thành một bộ xương trắng. Nếu không phải nhờ có Bạch Tiểu Hiểu đến đúng lúc, mò tới bên cạnh hai người định hạ độc thủ, kết quả là chết thay cho hai người, thì hiện giờ hai người cũng đã biến thành bộ xương khô rồi, vấn đề này không giải quyết xong, làm sao dám ngủ?

Diệp Tiểu Thiên chợt nảy ra một ý, nói:

-Hay là chúng ta tìm một dòng suối nóng nào cạn một chút, ngâm mình trong nước mà ngủ đi? Nếu như loài côn trùng kia có thể xuống nước, cá trong nước đã bị chúng ăn thịt hết trơn rồi, cho nên ngủ trong nước sẽ an toàn!

Triển Ngưng Nhi khiếp vía nói:

-Nếu chẳng may trong nước cũng có con vật kỳ dị nào thì sao?

Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Triển Ngưng Nhi ngẫm nghĩ một lát, rồi vui vẻ nói:

-Hay là hai chúng ta thay phiên nhau ngủ, mỗi người một nửa thời gian, người thức chú ý quan sát tình hình bốn phía, có đống lửa chiếu sáng, loài côn trùng kia di chuyển cũng không nhanh lắm, hẳn là không thành vấn đề.

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Đi suốt một ngày, ta và cô đều mệt mỏi, nếu chẳng may nửa đêm ngủ thiếp đi thì làm sao? Vả lại, thay phiên nhau ngủ như vậy, ngày mai sẽ rất mệt, làm sao tỉnh táo để tìm đường ra?

Triển Ngưng Nhi hỏi:

-Vậy ngươi nói phải làm sao đây?

Diệp Tiểu Thiên nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một rừng cây, tuy thưa thớt hơn nhiều so với rừng rậm ngoài hang, nhưng vẫn có nhiều cây cao thấp khác nhau, dưới tàng cây, cỏ dại, hoa dại mọc tươi tốt, có một số hoa cỏ kỳ dị có cành lá to lớn.

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Chúng ta qua bên kia, chuẩn bị nhiều cành cây làm củi, đốt lên làm đuốc đặt xung quanh chỗ ngủ, như vậy lũ sâu bọ kia sẽ không vào được!

Mắt Triển Ngưng Nhi lóe sáng, nói:

-Ý kiến hay! Cứ làm như thế đi!

Hai người lập tức hành động, khu rừng kia có một số cây cối rất thấp, có cành lá thô to và lá cây rộng lớn, chịu được lửa, hai người chọn một chổ gân suổi, như vậy có ít nhất một mặt không cần đốt lửa, nếu không, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu củi mới đủ.

Đốt lửa ba mặt đúng là có thể ngăn ngừa một cách hiệu quả các loại dã thú rắn rết xâm nhập, thật ra thì lũ sâu bọ kia cũng chưa chắc sẽ kéo tới đây, sự việc tối hôm qua, có phân nửa là do mùi cá hấp dẫn chúng, tuy nhiên bên ngoài có một vòng lửa thì cũng cảm thấy an toàn hơn một chút.

Đêm nay hai người ngủ rất yên ổn, lúc nửa đêm còn cho thêm củi vào đống lửa, như vậy đến khi lửa tàn, độ nóng của tro than cũng có thể chống lại sự xâm nhập của răn rẻt côn trùng lúc hừng sáng.

Thời đã sáng, Diệp Tiểu Thiên duỗi người vươn vai, khớp xương cả người kêu lên răng rắc. Tuy bốn phía đã đặt tường lửa, nhưng lúc đầu hắn cũng không sao ngủ được, chỉ nghĩ tới loài côn trùng quái dị kia là đã sợ run người.

Tới gần canh ba, hắn mới ngủ một giấc thật say, nhưng dù sao ngủ được thì cũng cảm thấy thoải mái, sáng sớm thức dậy, tinh thần và thể lực đã khôi phục rất nhiều. Diệp Tiểu Thiên đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Triển Ngưng Nhi đâu, chỉ thấy khói lượn lờ từ ba mặt tường lửa. Trong lòng căng thẳng, Diệp Tiểu Thiên vừa định kêu to, chợt phát hiện Triển Ngưng Nhi đang đứng rửa mặt bên suối, mới yên lòng. Diệp Tiểu Thiên đi tới, Triển Ngưng Nhi nghe tiếng chân, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Diệp Tiểu Thiên cười hỏi:

-Đêm qua ngủ có ngon giấc không?

Triển Ngưng Nhi khẽ thở dài:

-Ngươi đấy nha, thật đúng là đồ không tim không phổi, đêm qua ngủ ngon thì sao nào? Chúng ta không tìm được đường ra, lại có loại côn trùng quái dị kia uy hiếp tính mạng, ngươi còn cười được!

Diệp Tiểu Thiên đứng ở bên suối, vốc nước suối trong vắt rửa mặt, hàm hồ đối đáp:

-Ta khóc thì có ích sao? Nếu như ta khóc um lên, mà chúng ta có thể đi ra ngoài được, không phải gặp loài sâu bọ quỷ quái kia, ta sẽ khóc cho cô xem.

Triển Ngưng Nhi thở dài, đưa một đoạn nhánh cây đã bóc vỏ cho Diệp Tiểu Thiên, mặc dù xưa nay. Diệp Tiêu Thiên chỉ dùng bàn chải để đánh răng, nhưng một số người nghèo khổ vẫn dùng loại “bàn chải” thiên nhiên này, đương nhiên hắn biết dùng nó để làm gì.

Hắn nhận lấy nhánh cây, đưa vào miệng nhằn nhằn một lát cho mềm ra, là được một bàn chải đánh răng đơn giản, về phần muối hoặc cao cấp hơn là bột đánh răng, đương nhiên là không có.

Triển Ngưng Nhi ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, hai tay bó gối:

-Chúng ta không thể cứ đi lung tung như vậy, làm sao nghĩ cách dò đường ra ngoài, nếu không cứ đi vòng quanh như thế này thì mười năm cũng không thoát khỏi đây được.

Diệp Tiểu Thiên ngắm đàn cá bơi trong nước, nói:

-Chuyện tìm đường, lát nữa hãy nói. Cô không đói bụng sao?

Triển Ngưng Nhi nói:

-Sao không đói? Ta đói đến nỗi ngực dán sát với sau lưng luôn rồi, ngươi có thể...đâm con cá nào lớn một chút, ăn mới đủ no?

Diéр Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn Triển Ngưng Nhi, dây lưng của nàng bị Bạch Tiểu Hiểu dùng kiếm chặt đứt, khi đến cấm địa Lôi thần này, nàng bứt đại một sợi dây mây quấn quanh eo, cột chặt, càng làm nổi bật bộ ngực cao vút và chiếc eo thon nhỏ.

Diệp Tiểu Thiên nhìn một hồi, không sao tưởng tượng ra được, làm thế nào một bộ ngực cao ngất như vậy lại có thể dán sát vào phía sau lưng cho được!

Triển Ngưng Nhi thấy hắn nhìn trộm, xấu hổ nói:

-Ngươi nhìn cái gì?

Nếu không phải vì ở cái nơi quỷ quái này, chỉ có một mình Diệp Tiểu Thiên làm bạn với nàng, Triêm Ngưng Nhi đã tung một cước, đá hắn lọt xuống suối rồi.

Diệp Tiểu Thiên cười gượng, nói:

-Đâu có nhìn cái gì đâu? Ở đây có cá nhỏ, hẳn là phải có cá lớn, chúng ta đi lên phía trên đi, đến chỗ nước sâu, không chừng có cá lớn.

Vừa nói. Diệp Tiểu Thiên vứt “bàn chải đánh răng”, đứng lên nhìn về phía thượng du của dòng suối, lại nói:

-Cô nhìn rừng cây rậm rạp bên kia đi, không chừng ở đó có quả dại gì đó ăn được. Đi, chúng ta qua xem một chút.

Triển Ngưng Nhi hơi sợ, nói:

-Chúng ở nơi trống trải, nếu có gì khác thường xảy ra, còn có thể thấy rõ ràng, nếu mò vào rừng...

Diéр Tiểu Thiên nói:

-Thấy rõ ràng rồi liệu có chạy thoát được không? Nói không chừng có quái thú vừa có thể chạy vừa có thể bay, đụng phải nó thì có nước chạy đằng trời! Đi thôi, chỗ đó chúng ta còn chưa tới, nói không chừng đó là lối ra.

Diệp Tiểu Thiên nói xong, không để Triển Ngưng Nhi kịp trả lời, liền kéo tay nàng đi. Ở nơi cấm địa này, Triển Ngưng Nhi trở nên dễ bảo hơn lúc ở ngoài rất nhiều, tính tình kiêu ngạo cũng ít biểu lộ, liền biết điều theo sát Diệp Tiểu Thiên đi tới, cũng không rút tay lại.

Diệp Tiểu Thiên có rất ít cơ hội thân cận như vậy với các cô gái, huống chi cô gái này lại rất xinh đẹp, có thân phận cao quý nắm bàn tay thon nhỏ mềm mại của Triển Ngưng Nhi, trong lòng Diệp Tiểu Thiên không khỏi rung động, phía dưới thân thể liền ngấm ngầm có phản ứng... Hắn thầm nghĩ: “Lúc nha đầu này không nổi giận, trông thật khả ái.”

Diệp Tiểu Thiên dẫn Triển Ngưng Nhi đi một mạch về phía trước tìm kiếm, dần dần gặp phải dây mây cản đường, đi lại khó khăn. Diệp Tiểu Thiên dùng đao phát dây mây, lần dò tiến về phía trước. Tiếng nước chảy phía trước dần dần vang dội, hắn vừa chặt đi một lùm cây ngải, đột nhiên phía trước hiện ra một thác nước lấp lánh như bạc.

Thác nước không cao, chỉ khoảng ba trượng, nước chảy xiết dọc theo sườn núi đổ vào một hồ nước bên dưới, nước chổ này trong vắt, nhưng rõ ràng là rất sâu, từ trên mặt nước có thể nhìn thấy rất nhiều cá lội, mỗi con ít nhất cũng dài hơn một xích (khoảng 30 cm).

Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói:

-Chính là chỗ này.

Hắn buông tay Triển Ngưng Nhi ra, vung đao phát cây cỏ mở đường tới hồ nước. Triển Ngưng Nhi ngửi thấy một mùi thơm kỳ dị, bèn đưa mắt nhìn lên, thấy trong bụi cỏ phía trước có một cây hoa dại cao hơn đầu người, có một bông hoa đang nở, to cỡ miệng chén, tỏa mùi thơm.

Triển Ngưng Nhi nói:

-Hoa này thật xinh đẹp.

Nói xong, nàng liền đưa tay lên hải đóa hoa kia. Diệp Tiểu Thiên vung đao phát được một khoảnh cây dại, lại cầm côn đưa ra phía trước gõ gõ, đề phòng có rắn rết ẩn núp phía dưới, nghe Triển Ngưng Nhi nói vậy, bèn quay lại nhìn.

Tay của Triển Ngưng Nhi vừa mới chạm đến cánh hoa kia, đóa hoa đột nhiên cụp lại, dường như muốn chụp lấy tay nàng, Triển Ngưng Nhi giật mình kêu lên, vội vàng rút tay lại. Lúc này đóa hoa đã khép chặt, từ trong hoa phun ra một đám phấn hoa màu hồng phấn. Triển Ngưng Nhi ngửi thấy mùi phấn hoa, liền thấy choáng váng, ngã nhào xuống đất.

Diệp Tiểu Thiên kêu lên:

-Cô bị sao vậy?

Hắn lao tới ôm lấy Triển Ngưng Nhi, chợt cảm thấy chóng mặt, thân hình liền bổ nhào về phía trước, đè lên mình Triển Ngưng Nhi, cả hai cùng bất tỉnh nhân sự.
 
Quyển 4 - Chương 95: Hiểm nguy trùng trùng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 96: Nhân tâm thú ý


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 97: Tính toán


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 98: Cơ quan toán tẫn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 98-2: Cơ quan toán tẫn (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 99: Đường cùng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 100: Chờ chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 101: Đường ra


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 4 - Chương 102: Kỳ tích


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 5 - Chương 1: Thực hưởng phúc?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 5 - Chương 2: Bài toán khó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 5 - Chương 3: Nối tiếp phong ba


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 5 - Chương 4: Hỉ còn một sớm một chiều mà thôi…


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
Quyển 5 - Chương 5: Giải quyết hậu quả


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Dạ Thiên Tử
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top