Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Dịch 

Chương 460: C460: Ý của hoang châu vương là


Tàng Lục tiếp tục bình tĩnh ngâm nga: “Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc.”

Đường Thanh Trúc lẩm bẩm lặp lại: “Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc.”

“Ý của Hoang Châu Vương là... Vì một tuyệt thế giai nhân như Đỗ gia chủ, hắn có thể đánh mất thành trì, đánh mất vương vị cũng nhất định phải có được!”

“Bởi vì một người như Đỗ gia chủ khó mà gặp gỡ, trên đời này là duy nhất, vĩnh viễn không thể tìm lại được.”

“Nếu đánh mất sẽ không bao giờ có lại được nữa.”

Đường Thanh Trúc hưng phấn nói: “Thiên cổ có một không hai!”

“Chỉ cần một bài thơ này đủ khiến vẻ đẹp của Đỗ gia chủ lưu truyền thiên cổ.” “Tuyệt!”

“Ngàn năm sau, chỉ cần người ta đọc được hoặc nghe thấy bài thơ này, họ sẽ tưởng tượng ra vẻ đẹp của ngươi và ca ngợi vẻ đẹp của ngươi!”

“Không ngờ Hoang Châu Vương lại có tình cảm sâu nặng với Đỗ gia chủ như vậy!"

“Không thể tưởng tượng được Đỗ gia chủ trong bài thơ của Hoang Châu Vương lại đẹp đến thết”

Chúc Mai, Từ Nam, Văn Khúc đều kích động. Họ nâng chén rượu lên: “Chư vị, nói chung chuyến đi này không uổng phí.”


“Có thể nghe được bài thơ mỹ nhân do Hoang Châu Vương viết cho Đỗ gia chủ, đáng uống cạn một chén, uống cạn một chén, cạn!”

Tứ đại viện trưởng cũng không quan tâm nho sinh hai châu có xấu hổ hay không, vui vẻ uống một chén rượu.

Uống xong, họ mới nhớ rằng họ đã thề là Hoang Châu Vương sẽ thua. Khuôn mặt của bốn lão già đỏ bừng và nóng rát.

Còn quá sớm để nói!

Nhưng.

Đường Thanh Trúc mặt dày, sau khi đỏ mặt thì nghiêm túc nói: “Đỗ gia chủ, thảo nào đến giờ ngươi vẫn chưa xuất giá.”

“Ta hiểu rồi!”

Tứ đại viện trưởng nghiêm túc nhìn Đỗ Nguyệt Nhi bằng ánh mắt nhìn thấu vạn vật, nói: “Hai người các ngươi thật sự rất hiểu nhau!”

“Buổi hội thơ hôm nay thật thú vị!” “Thú vị lắm!”

Ban đầu Đỗ Nguyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy!


Tuy nhiên, sau những lời giải thích “có chủ đích” từ tứ đại viện trưởng, nàng ta thực sự cảm nhận được một mảnh thâm tình của Hoang Châu Vương dành cho. mình trong bài thơ!

Họ là hai người không quen biết nhau!

Lấy đâu ra thâm tình để nói?

Quả thật rất quỷ dị!

Nàng ta nhìn vào khoảng không... như thể nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc vương bào trên đỉnh núi cao nhất của Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu, cũng đang nhìn nàng ta.

Chàng trai mặc vương bào nói với nàng ta: “Cho dù ta không cần vương vị, không cần Hoang Châu... cũng phải có được nàng!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi vô cớ đỏ lên. Cảm xúc của một thiếu nữ luôn là thơ! Đỗ Nguyệt Nhi mười tám tuổi thích thơ.

Cho dù chỉ là một bài thơ hoang đường cũng khiến cho đáy lòng của một thiếu nữ rung động.

Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to lúng liếng chớp chớp, lẩm bẩm khó hiểu: “Hoang Châu Vương...”

Lúc này, Tàng Lục chớp mắt, không giải thích gì thêm.

Nếu Đỗ gia chủ có hiểu lầm gì với bài thơ này thì để vương gia đi đối ứng sau vậy!

Còn hắn ta chỉ phụ trách hoàn thành nhiệm vụ lần này!

Sau đó, Tàng Lục nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Sinh, hỏi: “Vương gia nhà ta làm thơ vì Đỗ gia chủ, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ngươi có thể sáng tác một bài thơ so sánh được không?”
 
Chương 461: C461: Thế nào


Trương Sinh đỏ bừng mặt, cổ thô ráp, chần chừ không nói, hắn ta muốn nói cái gì?

Nhưng hắn ta lại cảm giác như có một khúc xương chặn ngay yết hầu, không thể thốt nên lời!

Vẻ đẹp mỹ nhân trong thơ của Hoang Châu Vương khiến cho các chiến sĩ trên chiến trường không đành lòng thương tổn, khiến quân vương chỉ cần mỹ nhân mà không cần giang sơn. Cái đẹp này khiến thiên địa không đành lòng cô phụ, cao tận trời xanh, lớn đến vô biên.

Sau hội thơ, vẻ đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi sẽ được lan truyền khắp thiên hạ cùng với bài thơ này.

Rất có khả năng nàng ta sẽ được vinh danh trong danh sách thập đại mỹ nhân trong thiên hạ.

Trước bài thơ của Hoang Châu Vương, mọi lời khen ngợi Đỗ Nguyệt Nhi đều bị lu mờ.

Tàng Lục bình tĩnh hỏi: “Danh sĩ Dương Châu Trương Sinh, cho ta hỏi lại, ngươi có bài thơ nào có thể so sánh được với bài thơ này không?”

“Nếu không thì xin hãy nhận thua!”

Trương Sinh mặt đỏ như mông khỉ, xấu hổ liếc nhìn Đỗ Nguyệt Nhi, cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Không những không gây được ấn tượng tốt với mỹ nhân mà ngược lại là mất mặt!

Không giành được báu vật, ngược lại là thua thân mình! Không giành được danh tiếng, ngược lại biến thành tai tiếng!

Hắn ta nghĩ tới đây, trong mắt đều là nước mắt không cam lòng, khó khăn phun ra hai chữ: “Nhận thua!”

Hai chữ này giống như một con dao, cắt đứt sự kiêu ngạo trong lồ ng ngực của nho sĩ hai châu rồi bộc phát ra ngoài.


Thua rồi!

Trước bài thơ hay của Hoang Châu Vương, Trương Sinh thực sự không thể nói nên lời.

Cũng phải, ai có thể mở miệng trước bài thơ hay của Hoang Châu Vương được?

Tàng Lục liếc nhìn mọi người trong đại sảnh, duỗi ngón tay ra, nghiêm túc nói: “Hiện tại, thơ mỹ nhân của vương gia ta bày ra đây, nếu danh sĩ hai châu muốn

khiêu chiến, sẽ đại biểu cho nghênh chiến với vương gia của nhà tai”

“Chỉ cần các ngươi có thể viết cho Đỗ gia chủ những bài thơ hay hơn, Tàng Lục ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên trăm lượng hoàng kim.”

Không ai nhảy ra!

Ai nhảy ra trước bài thơ hay này là đang tự chuốc lấy rắc rối.

Trong đại sảnh yến hội im lặng đến đáng sợ.

Lúc này.

“Ha ha ha...”

Lý Phi cười lạnh nói: “Sứ giả Hoang Châu Vương, đừng quá cuồng vọng.” “Không phải chỉ là bài thơ ca ngợi mỹ mạo của Đỗ gia chủ thôi sao?” “Bản tổng đốc cũng sáng tác một bài.”


“Các ngươi nghe cho kỹ đây!"

“A, Đỗ gia chủ đẹp như hoa, đẹp!”

“A, Đỗ gia chủ ngọt như quả dưa, ngọt!”

“A, Đỗ gia chủ đẹp như rượu, say lòng người!”

“Đỗ gia chủ, nàng chính là mỹ nhân chân chính!”

“Ha ha ha...”

Lý Phi nói rất trôi chảy, cảm giác thật tuyệt!

“Thế nào?”

“Bài thơ này của bản tổng đốc có thể so sánh với bài thơ của Hoang Châu 'Vương không?”

“Đỗ gia chủ, nàng thấy thế nào?”

Gân xanh trên trán Đỗ Nguyệt Nhi giật giật dữ dội, nàng ta lễ phép trả lời: “Nói rất thẳng, nhưng nhan sắc của Nguyệt Nhi không bằng lời nói của tổng đốc!”

Đột nhiên, bầu không khí ngượng ngùng trong đại sảnh bị lời nói vô nghĩa của Lý Phi làm loãng đi rất nhiều.

Nho sinh hai châu âm thầm cảm kích! Tổng đốc Thanh Châu quả thực là người một nhà của bọn họ!

Vào thời điểm quan trọng, chỉ dùng một bài thơ xoàng thuận miệng đã giải quyết được sự lúng túng của cả hội thơ.

Đã giải quyết được nỗi khốn cùng của danh sĩ hai châu Thanh Châu và Dương Châu khi không dám đối mặt với bài thơ hay này!

Người tuy thô nhưng lại tốt!

“Khụ khụ khu...”
 
Chương 462: C462: Linh hồn thơ


Đường Thanh Trúc xấu hổ ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Lý tổng đốc, nào, chúng ta uống một chén. Cứ để họ đấu thơ với nhau đi, thua thì thua, không chết được đâu!”

“Đấu thơ thôi mà, có ai mà không từng thua chứ!”

“Cạn!”

Lý Phi chớp chớp đôi mắt hổ, vẻ mặt không phục hỏi: “Đường viện trưởng, bài thơ vừa rồi của ta thật sự không đáng để ngươi nhắc đến sao?”

Đường Thanh Trúc bất đắc dĩ: “Lý tổng đốc, mấy câu thơ ngươi vừa đọc kia thật sự rất khác nhau, tạm thời xem như một bài linh hồn thơ vậy!”

Linh hồn thơ? Lý Phi đã hiểu!

Thảo nào khi hắn ta vừa mới làm thơ đã cảm thấy trong linh hồn mình có một bí mật nào đó đã mở ra, có một xíu xiu tài thơ!

Thì ra thứ hắn ta sáng tác chính là linh hồn thơ!

Lúc này, Lý Phi đã đưa ra một quyết định quan trọng.



Đó là phải trở thành một linh hồn thi nhân!

Bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tàng Lục đầy vẻ nghiêm túc: “Nếu ngươi đã nhận thua, vậy từ nay trở đi, ngươi sẽ trở thành quân nhân trong Hoang Châu ta. Chờ lát nữa, ngươi có thể lựa chọn theo ta gia nhập quân đội ở Hoang Châu, hoặc

là ngươi có thể dùng năm trăm lượng bạc để chuộc thân, chọn cái nào?”

Trương Sinh tỏ vẻ không cam lòng: “Ta muốn dùng năm trăm lượng bạc để chuộc thân!”

“Nhưng hôm nay là hội thơ, không ngờ sẽ dùng bạc nên không mang theo.” “Chờ ta về, sẽ cho người đưa đến đây.”

“Hoặc là đưa thẳng đến Hoang Châu Vương phủ!”

Tàng Lục lắc đầu: “Ta không có thời gian chờ ngươi đưa bạc đến!”


“Nếu ngươi dùng bạc để chuộc thân, giờ phải đưa ngay. Nếu không, phải theo. ta về Hoang Châu tham gia quân ngũ!”

“Không phải là ngươi không có bạc chuộc thân đó chứ?”

Trương Sinh cảm thấy nhục nhã, đỏ mặt tía tai nhỏ giọng nói: cói”

“Trương Sinh ta ở Dương Châu có gia tài bạc triệu, ruộng tốt vạn khoảnh, cửa hàng trăm gian, nông nô ngàn người, sao lại không có nổi năm trăm lượng bạc!”

“Chẳng qua là ta không đem theo mà thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tàng Lục càng lạnh lùng: “Vậy thì đi theo tai” Lúc này, Trương Sinh vô cùng xấu hổ.

“Khinh người quá đáng!”

Lý Phi gầm lên giận dữ, đứng ra bênh vực Trương Sinh: “Sứ giả Hoang Châu Vương chớ càn rỡ! Không phải chỉ có năm trăm lượng bạc thôi sao?”

“Trương Sinh, bản tổng đốc có thể cho ngươi mượn trước, chỉ cần viết giấy nợ là được!"

“Người đâu!”

“Mang bạc vào đây!

“Vâng!”

Một nhóm binh lính lần lượt khiêng những chiếc thùng vào, sau khi mở ra, ánh sáng bạc đã mang lại sức mạnh cho đám nho sinh hai châu đến đấu thơ.

Lúc này, Trương Sinh nhìn khuôn mặt của Lý Phi như thể hắn ta là người thân, đôi mắt đỏ hoe, muốn ôm chầm lấy gã nam tử th ô tục này một cái!
 
Chương 463: C463: Các ngươi làm trước đi


Đây đúng là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà! Lúc này Trương Sinh rất cảm động, nho sinh hai châu cũng cảm động! Một tổng đốc Thanh Châu như vậy lại có thể đối xử chân thành như thế!

Từ giờ trở đi, ở Thanh Châu và Dương Châu, chỉ cần Lý tổng đốc mở miệng, cần giúp đỡ nhất định sẽ giúp đỡ.

Lý Phi nhìn xem phản ứng của mọi người!

Hắn ta nở nụ cười!

Ấn tình mà tân tổng đốc Thanh Châu hắn ta tặng sắp được hồi báo rồi! Quân lương của Hoang Châu đã được đảm bảo!

Mưu kế của vương gia quả nhiên quỷ thần khó lường, một khi thực hiện sẽ có hiệu quả ngay lập tức.

Lúc này, Trương Sinh ổn định lại cảm xúc, chắp tay hành lễ nói: “Tạ ơn tổng đốc đại nhân.”

Lý Phi xua tay: “Đừng khách sáo!”

“Người một nhà cả mài”

“Ta muốn mượn một ngàn lượng.”

“Cũng không thành vấn đề!”


Lúc này Lý Phi khá giống Mạnh Thường Quân.

 
Trương Sinh bước tới, viết giấy nợ, mang tới năm trăm lượng bạc, kiêu ngạo ném nó trước mặt Tàng Lục: “Cho ngươi, bạc chuộc thân của ta.”

“Ta không phục, vẫn còn năm trăm lạng bạc, ta muốn khiêu chiến ngươi lần nữa!”

Bất cứ ai đến, Tàng Lục đều không từ chối: “Được!”

Ở phía đối diện.

Đỗ Nguyệt Nhi buộc mình phải ổn định lại trái tim đang bị bài thơ làm xao xuyến, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chăm Tàng Lục, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Đầu tiên, sứ giả Hoang Châu Vương cố ý chọc giận nho sinh hai châu.

Sau đó lại lấy ra ba rương vàng thách đấu!

Cách hành xử này chắc chắn không phải muốn bắt giữ nho sinh hai châu!

Đương nhiên, tuyệt đối không phải là muốn thắng bạc của nho sinh hai châu, như vậy sẽ đắc tội với tất cả danh sĩ hai châu.


Vậy rốt cuộc mục đích của Hoang Châu Vương là gì? Chẳng lẽ thật sự là vì nàng ta ư?

Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi lại bối rối, sóng mắt lại càng dịu dàng hơn.

Ở phía đối diện. Tàng Lục chú ý đến ánh mắt của Đỗ Nguyệt Nhi. Khoé miệng của hắn ta khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ý vị sâu xa.

Đỗ Nguyệt Nhi, ngươi không thể hiểu được mưu kế của vương gia, sẽ không hiểu được thủ đoạn của thánh nhân.

Ngươi và đại quân của Thập Vạn Đại Sơn hãy ngoan ngoãn bước vào bẫy đi! Sau đó, Tàng Lục hỏi: “Bài thơ lần này tựa đề là gì?”

Trương Sinh quyết định lấy lại thể diện trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi nên tức giận nói: “Lần này, tiêu đề của bài thơ sẽ là hoa mẫu đơn, biểu tượng dòng tộc của Đỗ gia chủ!”

“Các ngươi làm trước đi!”

Trên thế giới có hàng ngàn loài hoa, nhưng tập thơ của Hoang Châu Vương chỉ có ba trăm bài thơ, cho dù các bài thơ đều là những bài thơ kinh điển được lưu truyền hậu thế thì cũng không thể trùng hợp viết về hoa mẫu đơn được đâu nhỉ?

Lúc này, không khí trong phòng thơ lại ngưng tụ.

Tàng Lục lại một lần nữa đọc ba trăm bài thơ của vương gia trước mặt mọi người.

Đôi mắt đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi tràn ngập vẻ chờ mong phức tạp!

Nàng ta hy vọng trong tập thơ của Hoang Châu Vương không có bài thơ nào về hoa mẫu đơn!

Nàng ta hy vọng Hoang Châu Vương sẽ bại trận! Nhưng tại sao lại hy vọng có chứ? Lòng của nữ nhân giống như mò kim đáy bể, thật sự giấu rất sâu!

Rốt cuộc là có hay không?
 
Chương 464: C464: Cái tên thật là kêu


Lúc này.

Ở lối vào của đại sảnh hội thơ, đôi mắt của mười tiểu thuyết gia mở to như mắt bò và không hề chớp lấy dù chỉ một cái.

Chuyện xảy ra ở hội trường không cần phải cải biên, đây chính là câu chuyện hấp dẫn nhất và thú vị nhất!

Họ cũng đã nghĩ ra tựa đề của câu chuyện rồi!

Đó là “Chuyện không thể không kể về Hoang Châu và các danh sĩ Giang Nam tranh giành mỹ nhân”.

Cái tên thật là kêu!

Lúc này.

Cuối cùng bàn tay của Tàng Lục cũng dừng lại ở một trang nào đó.

Đôi mắt của mọi người trong phòng thơ sáng lên.

Có!

Quả nhiên!


Đôi mắt trong veo của Tàng Lục quét qua đại sảnh, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của mọi người, sau đó cất cao giọng nói: “Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng hoa sen tịnh ít tình.”

Vừa đọc hai câu này xong, trên mặt Trương Sinh nở nụ cười đắc thắng.

Tất cả nho sinh hai châu đều nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thắng rồi!"

“Quả thực không có bài thơ nào về hoa mẫu đơn trong tập thơ của Hoang Châu Vương!”

Bởi vì hai câu thơ trên không hề nhắc đến hoa mẫu đơn, ý nghĩa là: hoa thược. dược trước sân tuy đẹp đế nhưng không cao sang, hoa sen trong ao thanh nhã, sạch sẽ nhưng thiếu ý vị.

Mấy cái này có liên quan gì đến mẫu đơn đâu cơ chứ?

Lúc này.

Tứ đại viện trưởng thở phào nhẹ nhõm!

Trong ván đấu này, Trương Sinh miễn cưỡng có thể được cứu rồi!

Tàng Lục tiếp tục ngâm nga, giọng rất hùng hồn: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình.”


Kinh hoàng!

Hai câu này vừa nói ra, long trời lở đất! “Âm.”

'Tâm hồn các nho sĩ hai châu rúng động.

Một đám hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình!”

Đôi mắt của Đường Thanh Trúc sáng lên.

Ngay sau đó.

Ông ta lại hồn bay phách lạc hỏi: “Tại sao?”

“Bổn viện trưởng đã từng viết những bài thơ vịnh mẫu đơn, nhưng không bài nào hay bằng câu này!”

Sau đó ông ta gượng ép giải thích: “Trong hoa viên của thiên đình, thược dược đẹp diễm lệ nhưng không cao sang. Hoa sen trong ao thanh nhã, trong sạch nhưng lại thiếu ý vị, chỉ có mẫu đơn mới là vua của các loài hoa. Trong vương quốc các loài hoa có thể diễm lệ lấn át hoa thơm cỏ lạ, đúng thật là quốc hoa.”

“Cũng chỉ khi nó nở rộ mới có thể khiến cho thần tiên trên trời đều cùng nhau bước ra thưởng thức, ca ngợi vẻ đẹp của nó!”

Ba chữ cuối của bài thơ này là “động kinh thành” đã bị Hạ Thiên đổi thành “động thiên đình”.

Chiều cao của bài thơ này đã đạt tới mức từ nhân gian lên tới thiên đình rồi.

Những người thưởng thức mẫu đơn đã theo đó mà biến thành thần tiên.

Bên kia.
 
Chương 465: C465: Như hắn ta mong muốn


Đường Thanh Trúc rất hài lòng với bài thơ mẫu đơn này và nghĩ ngay đến Đỗ Nguyệt Nhi: “Đỗ gia chủ, bài thơ vừa rồi của Hoang Châu Vương ca ngợi vẻ đẹp

khuynh quốc khuynh thành của ngươi, giống như là thiên tiên vậy.”

“Ngươi ở trong lòng Hoang Châu Vương chính là tiên tử xinh đẹp nhất thiên hạt"

“Mẫu đơn là biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia ngươi, là tiên hoa trong lòng Hoang Châu Vương!”

“Có thể thấy, Hoang Châu Vương đối với ngươi rất thâm tình, yêu ai yêu cả đường đi. Khi hắn nhớ ngươi, không chỉ sáng tác ra bài thơ mỹ nhân mà còn sáng tác ra bài thơ vịnh mẫu đơn, biểu tượng của dòng tộc Đỗ gia, sáng tác được một thiên cổ tuyệt xướng này!”

“Ý nghĩa của hai bài thơ này có cùng nguồn gốc, bổ sung cho nhau, hợp lại cùng nhau, tất cả đều là tâm ý đối với ngươi!”

Lời giải thích của Đường Thanh Trúc rất hợp lý, hợp tình, không hề gượng ép gì cả.

'Tàng Lục nghe xong, khóe miệng giật mạnh vài lần, hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Hắn ta thầm nói trong lòng: “Vương gia, thơ là do người viết, Tàng Lục chỉ đọc thôi. Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, hết thảy đều thuận lợi như trong kế hoạch của người.”


“Nhưng bên cạnh Đỗ Nguyệt Nhi lại xuất hiện một tên Đường Thanh Trúc giảng giải loạn ý thơi”

“Cho nên, nếu như Đỗ Nguyệt Nhi có tơ tưởng gì với người thì... Tàng Lục không thể quản được!”

“Hơn nữa, Tư Mã Vương phi... Nếu sau này nữ nhân này đến đoạt vị, người tuyệt đối đừng tìm Tàng Lục gây phiền toái!”

Tàng Lục càng nghĩ, sống lưng càng lạnh! Lúc này.

Trái tim của Đỗ Nguyệt Nhi lại run lên sau khi được Đường Thanh Trúc giải thích, nàng ta như bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác tê dại!

Nàng ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lúng liếng say lòng người, thì thầm: “Thật sao?”

Hai bài thơ này thật sự là do Hoang Châu Vương viết vì nàng ta ư?

Đây có phải là giấc mộng xuân không thể nhìn rõ chân tướng không?

Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn đối với ta thế nào?

Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm bối rối!

“ôi..."

Cùng lúc đó, sắc mặt nho sinh hai châu càng thêm loạn! Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Chẳng lẽ mọi bài thơ do Hoang Châu Vương sáng tác đều là thiên cổ tuyệt xướng ư?

Đây là loại khó có thể sánh vai sao? Họ đã nhụt chí! Lúc này, Trương Sinh thậm chí còn nhụt chí hơn!


Sắc mặt hắn ta giống như tiệm nhuộm, trên mặt đều nhuộm đỏ, xanh, trắng, khiến khuôn mặt vô cùng khó coi.

Lần này, hắn ta ngay cả khí lực muốn nói lại thôi cũng không có.

Bài thơ trong bụng hắn ta quả thực rất th ô tục so với bài thơ vịnh mẫu đơn này, sao hẳn ta có thể ngâm được đây?

Ngoài việc thừa nhận thua, hắn ta còn có con đường thứ hai để đi sao?

Lúc này đây, linh hồn thi nhân Lý Phi không còn làm loạn nữa, mà trầm tư an ủi: “Trương Sinh huynh đệ, ngươi thua cũng không sao, ta vẫn còn có bạc cho ngươi mượn!”

“Đừng có nghĩ quẩn!”

“ôi...”

Trương Sinh càng không cam lòng, lặng lẽ thở dài, đưa năm trăm lạng bạc còn lại, chắp tay đưa lên, nói: “Ta lại thua rồi!”

“Nhưng Trương Sinh chính là người có tài làm thơ yếu nhất trong giới văn thơ ở Thanh Châu và Dương Châu, ta thua không có nghĩa là danh sĩ hai châu thua!”

Nói xong, hắn ta hành lễ với nho sinh hai châu, nói tiếp: “Chư vị, Trương Sinh tài ít học cạn, đã khiến giới văn thơ Thanh Châu và Dương Châu mất mặt rồi!”


“Hy vọng các ngươi có thể giành lại thể diện, để sứ giả Hoang Châu này về báo cho Hoang Châu Vương biết hắn đã thua tất cả... Tuấn kiệt hai châu ta dồi dào, không phải là nơi hắn ta có thể làm nhục.”

Trương Sinh không cam lòng, lời nói sặc mùi chia rẽ, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Như hắn ta mong muốn!

“Âm...”

Ngọn lửa tức giận trong nho sinh hai châu đã bị khơi dậy, đốt cháy nỗi uất ức và nhụt chí vừa rồi.

Họ lại một lần nữa hùng hồn nói: “Đấu tiếp!” _

“Đấu tiếp!

“Bọn ta không tin mình không thắng nổi một sứ giả chỉ cầm sách thơ của Hoang Châu Vương lên đọc!”

Một nho sinh của Dương Châu nhảy ra: “Để ta!”
 
Chương 466: C466: Ngươi tặng thơ cho ta


“Hừ...”

Tàng Lục lạnh nhạt hỏi: “Đề thơ là gì?”

“Vịnh trúc, ngươi trước đi.”

“Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc vững bền nơi vách xa, va đập ngàn muôn vẫn vững chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.”

Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị. Bài thơ mượn trúc vịnh khí phách, cảnh giới cao xa. Nho sinh Dương Châu - bại.

Nho sinh hai châu vừa mới bùng lửa giận đã bị bài thơ này hóa thành một gáo. nước lạnh dập lửa.

Không còn ai dám nhảy ra nữa. Ngay cả tứ đại viện trưởng Giang Nam cũng không dám.

Bọn họ nhìn trong tay Tàng Lục, ánh mắt nóng bỏng, bên trong như có kho báu.

Tài làm thơ của Hoang Châu Vương đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.


Lúc này, Tàng Lục khẽ cười, hành lễ nói với tứ phương: “Ta vốn đến đây để cầu hiền thay Vương gia nhà ta. Nhưng Vương gia nói chí phải, văn nhân khá coi thường, nếu không thể đánh bại các ngươi từ tài làm thơ mà chư vị tự cho là kiêu ngạo... Liệu rằng các ngươi có nghiêm túc lắng nghe lời nói của bản tướng hay không? Vương gia nhà ta nói, nếu các ngươi muốn nghe thơ của ngài ấy thì chỗ của ta có đây, mời chư vị hãy lắng nghe.”

'Tàng Lục cao giọng nói: “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh, tiệc khao phân bố đều tướng sĩ, khúc quân ca bi tráng cử hành, sa trường thu điểm binh.”

Bài thơ này vừa được thốt ra, một luồng khí sát phạt giống như mũi tên nhọn, xuyên qua tim của các nho sinh.

Lại là một bài thiên cổ độc nhất vô nhị.

“Rượu bồ đào chén dạ quang, muốn say đàn đã rền vang dục, sa trường say. ngủ ai cười, từ xưa chinh chiến mấy người về đâu.”

Tiếp tục là một bài thiên cổ hay.

Đứng trước mấy bài thiên cổ hay này, không ai dám lên tiếng làm thơ sánh vai.

Khiếp sợ, toàn trường đều khiếp sợ.

Mười mấy tiểu thuyết gia đều hai mắt phát sáng, điên cuồng ghi chép lại.

Mấy bài thơ này sẽ vang vọng đại địa Cửu Châu.

Cuối cùng, Đường Thanh Trúc đứng dậy cắt ngang Tàng Lục đang đọc thơ: “Đừng đọc nữa. Chắc chắn Hoang Châu Vương là thi tiên được sinh ở trần gian. Bài thơ do ngài ấy viết đúng là xuất sắc. Mà Hoang Châu Vương bảo quý sứ đến đây ngoài việc chiêu hiền ra thì ta cũng đã hiểu ý ở cấp độ sâu xa hơn rồi.”

Khóe miệng của Tàng Lục khẽ giật. Bây giờ điều mà hắn ta sợ nhất là Đường Thanh Trúc hiểu sai ý về bài thơ của Vương gia nhà mình.

Quả thật Đường Thanh Trúc đã ngẫm nghĩ.

'Tàng Lục muốn điên cưồng gào thét, hắn ta bất đắc dĩ hỏi: “Đường viện trưởng, vậy ngươi nói thử xem, Vương gia nhà ta bảo ta đến đây... còn có ý nào khác?”

Lúc này, Đường Thanh Trúc nghiêm túc nói ra cách hiểu của mình: “Hoang Châu Vương muốn bày tỏ lòng yêu thương với Đỗ gia chủ trước khi đại chiến Hoang Châu xảy ra, đặt tấm lòng chân thành của ngài ấy vào trong bài thơ để phơi bày trước mặt Đỗ gia chủ.”

“Đúng vậy.” Tam đại viện trưởng khác cũng đồng loạt bày tỏ sự tán thành: “Nhất định là ý này.”


Văn Khúc nghĩ sâu xa hơn: “Đại chiến Hoang Châu đang cận kề, Hoang Châu Vương đã thề rằng sẽ phòng thủ Hoang Châu, tuyệt đối không lùi bước, cùng sống chết với Hoang Châu. Người Thiên Lang không thể địch lại. Chắc chắn lần này Hoang Châu Vương sẽ chết rất oanh liệt ở Hoang Châu. Ô hô thương thay! Một đời thi tiên lại đoản mệnh. Chỉ nghĩ đến thôi ta đã thấy khó chịu.”

'Tàng Lục im lặng không nói gì.

Mặc dù bốn lão già này nói sai, nhưng lại là sự trợ công tốt nhất đối với nhiệm vụ của hắn ta.

'Tàng Lục không giải thích, mà sải bước đi tới trước mặt Đỗ Nguyệt Nhị, tiêu sái hành lễ: “Đỗ gia chủ, Vương gia nhà ta không hề bảo Tàng Lục đến bày tỏ tâm

ý gì cả”

Không biết tại sao, Đỗ Nguyệt Nhi lại hơi thất vọng: “Ta biết rồi.”

Tàng Lục nói tiếp: “Nhưng Vương gia nói, trong thiên hạ hoa mẫu đơn trong hoa viên Đỗ gia Dương Châu là nở đẹp nhất. Vương gia nói vào tháng tư tháng năm hằng năm là thời kỳ hoa mẫu đơn nở đẹp nhất. Vương gia muốn dùng hai bài thơ lúc nãy để đổi lấy một bông hoa mẫu đơn trong tay Đỗ gia chủ, không biết Đỗ gia chủ có bằng lòng hay không?”

Đỗ Nguyệt Nhi đã nhận được thơ mỹ nhân của Hạ Thiên, chẳng khác nào đã mắc nợ tình của hẳn.

Đường cảnh giác mà nàng ta dành cho Hạ Thiên đã bị lời giải thích của Đường Thanh Trúc phá vỡ gần hết rồi.

Bây giờ, dù Hoang Châu Vương có tâm tư gì với nàng ta thì việc nàng ta tặng lại một bông hoa mẫu đơn để cảm kích đối phương đã tặng thơ, cũng không có vấn đề gì to tát đúng không?

Đỗ Nguyệt Nhi đã nghĩ như thế. Có điều lần này nàng ta ra ngoài không hề mang theo hoa tươi ở bên mình.


Nàng ta dứt khoát rút ra một cây trâm ngọc từ trên búi tọc, đuôi trâm chạm trổ hoa mẫu đơn, đưa thẳng cho Tàng Lục nói: “Ta đang ở bên ngoài nên không mang theo mẫu đơn tươi, vì thế đã lấy trâm ngọc này đáp lễ lại Vương gia, để cảm k1ch tình nghĩa tặng thơ của hắn.”

Nụ cười của Tàng Lục rất sạch sẽ, bởi vì hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ đối với Đỗ Nguyệt Nhi, hoàn thành bố cục mà Hoang Châu Vương phủ đã nhắm vào nhánh quân đội không chịu nghe lời trong Thập Vạn Đại Sơn kia.

Ngày mai là lúc gió nổi lên.

Tàng Lục lấy một hộp ngọc ra, bỏ trâm ngọc vào trong giống như châu báu, rồi đưa cho thiếu niên tàng kiếm ở đằng sau: “Nhất định Vương gia sẽ rất vui khi

nhận được trâm ngọc mẫu đơn này.”

Đỗ Nguyệt Nhi nở nụ cười xinh đẹp, sắc mặt không khỏi đỏ ửng: “Chỉ là có qua có lại mà thôi.”

Thế nhưng ở bên ngoài đại sảnh thi hội, một nữ võ giả tùy tùng của Đỗ Nguyệt Nhi lại không cho là thế.

Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, thầm nói: “Ngươi tặng thơ cho ta, ta trả lại trâm ngọc cho ngươi... đúng là lang có tình thiếp có ý." . Web‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ 𝘁ại‎ +‎ Tr𝐔mTru‎ ye𝗻.VN‎ +

"Nhất định phải nói chuyện này cho đại tổng đốc."
 
Chương 467: C467: Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi


“Đỗ Nguyệt Nhi, có biến.”

Tàng Lục trả bạc cho Trương Sinh nói: “Đắc tội

Trương Sinh ngượng ngùng đỏ mặt, hận không thể tìm một nơi để chui xuống.

Bấy giờ Tàng Lục mới nói: “Lúc nấy Đường viện trưởng nói, Vương gia nhà ta sẽ chết trận ở Hoang Châu, bởi vì người Thiên Lang không thể địch lại. Ta sẽ không dùng lời nói để phản bác, bởi vì Vương gia nhà ta nói, thắng trận là do mình đánh ra chứ không phải nói ra. Hôm nay, sau khi bản tướng đứng đây ban bố sẽ quay về Hoang Châu cùng Vương gia tác chiến, mong mọi người hãy quan tâm đ ến tin tức của Hoang Châu. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, các ngươi sẽ nghe thấy tin tức... người Thiên Lang mà các ngươi cho là không thể địch lại sẽ bị chôn vùi ở Hoang Châu.”

Những lời này đã nói lên nỗi lòng tất thắng của Tàng Lục.

Thế nhưng danh sĩ hai châu đều lắc đầu. Hoang Châu Vương đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.

Hắn chưa từng chứng kiến sự hung tàn, không biết sự lợi hại của người Thiên Lang, cho nên chắc chắn càng chết nhanh hơn.

Nho sinh hai châu thầm nghĩ... Đứng trước người Thiên Lang, Hoang Châu đã thắng bao giờ đâu?

'Tàng Lục đã nhìn ra tâm tư của mọi người.


Hắn ta không nói gì nữa mà dán Lệnh chiêu hiền lên trên cây cột lớn ở đằng sau, lớn tiếng đọc: “Sức sống Cửu Châu như bão táp, nếu im hơi lặng tiếng sẽ khốn khổ. Hoang Châu khai phủ phấn chấn trở lại, không giới hạn một nhân tài nào...

Ánh mắt của mấy danh sĩ kia sáng bừng, lẩm bẩm: “Không giới hạn một nhân tài nào... không giới hạn một nhân tài nào...”

Tàng Lục đọc xong thì lớn tiếng nói: “Mong chư vị quay về nói cho hào kiệt giới văn nhân Thanh Châu và Dương Châu biết, Hoang Châu ta đang gấp rút cầu tài, sử dụng theo tài. Nếu đến, tuyệt đối đừng chậm trễ. Hoang Châu Vương phủ ta sẽ không bao giờ phụ người.”

Nói xong, Tàng Lục bước ra bên ngoài: “Đây là ba rương vàng, làm phiền Lý tổng đốc hãy trông chừng giúp Vương gia nhà ta. Nếu có văn nhân đến Hoang Châu thì đây sẽ là tiền trợ cấp.”

Hắn ta mở ống lửa, đốt. Sau đó đọc diễn cảm lời dặn dò cuối cùng của Hạ Thiên: “Lửa hiệu chiếu Hoang Châu, trong lòng tự ưu sầu, ấn ngà rời cung khuyết, ngựa sắt rảo Hoang Thành, tuyết che lá cờ trận, gió lẫn hồi trống canh, thà làm cai trăm lính, còn hơn gã thư sinh.”

Tàng Lục đọc xong thì ngừng ở cửa, thân hình như kiếm hét lớn: “Vương gia nhà ta nói... người thời loạn lạc, thà làm cai trăm lính còn hơn gã thư sinh. Hoang Châu Vương phủ ta hoan nghênh người muốn giết người Thiên Lang.”

Giọng nói lượn lờ, kéo dài hồi lâu đã cháy xong.

Tứ đại viện trưởng Giang Nam vô cùng đau đớn.

Nếu Hoang Châu Vương chết, vậy thì mấy bài thơ mà hẳn đã làm kia sẽ không còn nhìn thấy nữa.

Thật đáng tiếc!

Tàng Lục đã rời đi. Nhưng lời nói của hẳn ta đã nán lại nơi này.

“Thà làm cai trăm lính, còn hơn gã thư sinh.”

Hai câu thơ này giống như hạt giống đã gieo trong tim nho sinh hai châu, tương lai sẽ nẩy mầm.

Tàng Lục rời đi, mang theo sự quỷ dị ngấm ngầm trong thi hội này.

Hắn ta đã hoàn thành ba nhiệm vụ mà Hạ Thiên đã giao cho hắn ta: Thứ nhất là đã ly gián Đỗ Nguyệt Nhi với Thập Vạn Đại Quân trong núi kia, chuyện hòa từ trong nội bộ sắp sửa bắt đầu rồi.


Thứ hai là mượn cuộc thi hội này, để nho sinh hai châu và các tiểu thuyết gia lan truyền ra khắp Đại Hạ Cửu Châu.

Người mà Hạ Thiên cần không ở trong cuộc thi hội này. Mà hắn cần người đọc sách dám cầm binh đao, xông pha ra chiến trường. Có điều hắn cần những người trong cuộc thi hội này làm “người chuyển lời”.

Thứ ba là để Lý Phi - tổng đốc Thanh Châu có thể nhận được tình hữu nghị của danh sĩ hai châu. Sau này có thể nhẹ nhàng gom góp lương thảo của hai

châu cho trận đại chiến ở Hoang Châu.

Trận đại chiến Hoang Châu đã mở màn rồi. Hạ Thiên cũng đã triển khai toàn bộ bố cục trước cuộc chiến.

Mọi thứ đều để bảo vệ Hoang Châu.

Lúc này ở thung lũng núi Thần Long Hoang Châu, lửa trại sáng choang, chiếu sáng như ban ngày.

Một chiếc bàn gỗ đặt ở chính giữa thung lũng.

Hạ Thiên ngồi ở chính giữa, Tiểu Bạch và Triệu Tử Thường đứng ở đằng sau. Đỗ Quân và Triệu Đại Đao đang ngồi ở hai bên.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng Triệu Đại Đao đã không nhịn được lên tiếng: “Vương gia, ngài đã đợi trại Tô gia năm ngày rồi, bọn họ sẽ không đến đâu. Ngài thua rồi.”


Hạ Thiên nhìn bóng tối đằng xa, cười bí hiểm: “Thật ra ta quên nói cho hai vị tổng đốc biết, ta ngồi ở đây năm ngày, ngoại trừ việc đợi người ở trại Tô gia thì vẫn đang đợi một người khác.”

Triệu Đại Đao lẩm bẩm: “Vậy thì tại sao ngài lại kéo bọn ta cùng đợi?”

Đột nhiên, sắc mặt Đỗ Quân thay đổi, đứng phắt dậy: ương gia, chẳng lẽ ngài đang đợi nàng ta...”

Lúc này, Triệu Đại Đao đã nhìn ra được đáp án nào đó từ trên mặt Đỗ Quân.

Ông ta cũng thay đổi sắc mặt: “Lão Quân, nói vậy là ngoài việc muốn lấy tin tức của Hoang Châu từ trong miệng chúng ta thì Hoang Châu Vương bảo chúng †a ngồi đây tán gẫu với hắn ta... chủ yếu là để vị kia nhìn thấy chúng ta cùng chuyện trò vui vẻ ư? Để vị kia nhìn thấy chúng ta chung sống hòa hợp, cho rằng chúng ta đã tạo phản rồi đúng không?”

Đỗ Quân nghiêm mặt gật đầu: “Mấy ngày nay, cảnh tượng chúng ta sóng vai ngồi chung một chỗ với Hoang Châu Vương là do Hoang Châu Vương muốn gieo xuống tâm ma trong lòng nàng ta. Nàng ta đã nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta rồi.”

Nói đến đây, Đỗ Quân không những không trách móc Hạ Thiên, mà trong mắt còn tràn ngập vẻ kính nể: “Vương gia đúng là giỏi tính toán. Lão phu muốn biết, trong mấy ngày này... ngài đã làm những gì liên quan đến bọn ta nữa?”

Triệu Đại Đao sờ gáy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vương gia, ngài đang cắt đường lui của ta và lão Quân đấy. Nếu ngài cá cược thua, bọn ta phải đối mặt với nàng ta như thế nào khi quay về Hoang Châu? Rồi người thân ở trong quân Hoang Châu của bọn ta phải làm thế nào đây?”

Lúc này, mặt trăng đã xuyên qua mây đen, thò đầu ra ngoài trên bầu trời mênh mông vô tận, chiếu ánh trăng dịu nhẹ xuống mặt đất.
 
Chương 468: C468: Lão phu biết rồi


Hạ Thiên nhìn rừng cây nhỏ ở đằng trước nói: “Đứng trước trận đại chiến, Hoang Châu Vương phủ không cần hai người đặt cược, mà cần chiến hữu cùng nhau quyết tâm kề vai chiến đấu, có thể gánh vác tín nhiệm giao phó. Trái tim của các ngươi đã hướng về bản vương rồi, cho nên bản vương đã giúp các ngươi đưa ra một số quyết định. Như vậy sẽ tốt cho các ngươi cũng như Hoang Châu Vương phủ và người thân của các ngươi.”

Khóe miệng của Hạ Thiên nở nụ cười sâu xa, sải bước đi về phía rừng cây nhỏ: “Có điều đối với người muốn chống lại ta, giành lấy Hoang Châu từ trong tay ta kia thì không được tốt cho lắm. Nàng ta đã đứng đây quan sát năm ngày trời, mãi không có hành động gì là vì chưa xác định được tâm ý của các ngươi. Bây giờ đã đến lúc các ngươi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Bản vương không muốn làm chuyện cưỡng ép người khác. Lát nữa bản vương sẽ bước ra từ rừng cây nhỏ này, nếu các ngươi quyết định đi theo nàng ta thì có thể quay về.”

Đột nhiên, ánh mắt của Đỗ Quân nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện cá cược: “Vương gia, mấy ngày nay, ngài có làm gì Nguyệt Nhi nhà ta không?”

Hạ Thiên sải bước đi về phía rừng cây nhỏ trong thung lũng: “Ta đã sai người tặng cho nàng ta hai bài thơ. Sau đó đã đổi lại một bông hoa mẫu đơn.”

Sắc mặt Đỗ Quân cứng đờ, suy sụp nói: “Lão phu biết rồi."

Triệu Đại Đao khó hiểu: “Lão Quân, Vương gia tặng Nguyệt Nhi hai bài thơ đổi lại một bông hoa mẫu đơn có vấn đề gì sao? Trong hoa viên Đỗ gia các ông, mẫu đơn đã lên tới hàng ngàn hàng vạn, dù đổi lại một vạn bông hoa cũng chẳng có gì nhiều.

Đỗ Quân lắc đầu cười khổ: “Lão Đao, Vương gia đang gieo xuống tâm ma của chúng ta trong lòng người kia. Hắn ta dùng thơ đổi lấy mẫu đơn trong tay Nguyệt Nhi là đang gieo tâm ma khiến trong lòng đại tổng đốc nghi ngờ Nguyệt Nhi.”

Triệu Đại Đao đã hiểu rồi.


Ông ta nhìn bóng lưng của Hạ Thiên như nhìn thấy thần ma, lẩm bẩm: “Lão Quân, đây là... binh không đánh mà thắng hắn ta vừa mới nói sao?”

Đỗ Quân gật đầu: “Đúng vậy, đây là binh không đánh mà thắng Vương gia vừa mới nói đó. Lúc trước khi hắn ta chưa tới Hoang Châu, chúng ta còn cho rằng hắn ta khó mà sống sót khi đến đây. Sau khi hắn ta đến, chúng ta nghĩ rằng dưới sự khống chế của chúng ta, toàn cảnh Hoang Châu sẽ chắc như thép trui, kim đâm không thủng. Hắn mà tiến vào sẽ khó mà thành tựu gì, chỉ có chờ chết trong tay chúng ta hoặc người Thiên Lang mà thôi.”

“Thế nhưng chúng ta đều đã xem thường trí tuệ của thánh nhân rồi. Mặc dù cách ly gián mà hắn ta sử dụng khá đơn giản, nhưng từng chuyện đều có thể một hòn đá trúng ba con chim, đạt được mục đích chia rẽ tấm thép Hoang Châu này. Trí tuệ của chúng ta chỉ có thể đạt đến trình độ đi một bước nhìn hai hoặc ba bước thôi, còn trí tuệ của hắn ta có thể đi một bước nhìn bốn năm bước thậm chí là vô số bước. Thánh nhân quá đáng sợ a có dự cảm, có lẽ hai tâm ma mà. Hoang Châu Vương đã gieo xuống này sẽ biến đại sự mà chúng ta đã mưu tính hai mươi năm này trở thành dã tràng xe cát.”

Triệu Đại Đao chớp mắt: “Lão Quân, đây là thánh nhân trong thánh ngoài vương sao?”

Đỗ Quân gượng cười: “Lúc trước khi chúng ta chưa đưa ra sự lựa chọn, hắn ta đã thi triển Vương đạo với chúng ta. Hăn ta đã bố trí bố cục cắt đứt toàn bộ đường lui của chúng ta. Hắn ta nói để cho chúng ta lựa chọn... nhưng chúng ta có được lựa chọn hay không?”

“Khà khà khà...”

Triệu Đại Đao cười ngây ngô nói: “Vậy thì lựa chọn thánh nhân đáng sợ làm người của mình.”

Đỗ Quân ngước mí mắt lên: “Nhưng còn Nguyệt Nhi của ta thì sao?”

Triệu Đại Đao an ủi: “Vương gia đã tốn nhiều tâm tư đối với chúng ta như vậy là thật lòng muốn để chúng ta làm việc cho hắn ta. Cho nên chắc chắn bên phía Nguyệt Nhi, hắn ta cũng sẽ có hậu chiêu, do đó ông không cần phải lo lắng.”

Đỗ Quân đành phải gật đầu.

Triệu Tử Thường và Tiểu Bạch lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai lão tổng đốc, rồi nở nụ cười sâu xa. Ngôn Tình Xuyên Không

Người mà Vương gia đã nhìn trúng sẽ chạy không thoát. Nếu chạy đi sẽ bị bắt về đánh gấy chân.

Mà lúc này, trong rừng cây nhỏ của thung lũng đang vô cùng yên ắng, ngay cả tiếng hít thở của muông thú cũng chẳng có.

 
Hạ Thiên bật ống lửa trong tay, đi thẳng vào trung tâm khu rừng, rồi ngừng bước trước một đống củi khô, cất cao giọng: “Bạch thành chủ, bản vương đến rồi, ngươi hãy thả người của ta ra đi.”


Lúc này, trong khu rừng yên tĩnh bỗng có tiếng động.

“Vút vút vút...”

Nhị Quỷ và đám ky binh chạy ra từ sâu trong rừng.

Bọn họ xấu hổ quỳ một chân xuống đất, hận không thể chết tại chỗ.

“Vương gia, Nhị Quỷ vô dụng đã làm ngài mất mặt.”

Mà sau lưng hắn ta, đám ky binh bị thương đã đi theo Hạ Thiên từ những ngày đầu tiên cũng xấu hổ.

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên cười dịu dàng, lần lượt đỡ mọi người đứng dậy, rồi vỗ vai truyền sức. mạnh cho bọn họ: “Mặc dù các ngươi đã là chiến tướng hạng tam, nhưng chỉ mới thăng cấp lên võ đạo. Nếu so với cao thủ tuyệt thế như Bạch thành chủ thì kém hơn một chút, nên đánh không lại bị bắt giam cũng chẳng có gì mất mặt. Chỉ c ần sau này các ngươi có thể chịu khó luyện võ thì sẽ có một ngày có thể đánh bại Bạch thành chủ, lấy lại mặt mũi. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia mà. Việc ta có bị mất mặt hay không không quan trọng, mà quan trọng nhất là các ngươi có thể sống sót trở về.”

Trong lòng Nhị Quỷ và các lão binh đều ấm áp.

“Vương gia..."


Hạ Thiên xua tay: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Đám người Nhị Quỷ nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.

“Bùm...

Đúng lúc này, đống củi khô trước mặt Hạ Thiên bỗng bị đốt cháy, mang theo. ấm áp và ánh sáng chiếu sáng xung quanh.

“Vút...”

Một nữ tướng tuyệt thế mặc chiến giáp màu đỏ xuất hiện bên đống lửa, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nói: “Ngươi đúng là biết cách mua chuộc thuộc hạ.”

Hạ Thiên nhìn khí khái anh hùng ở mi tâm nàng ta, rồi nở nụ cười tuấn lãng: “Bạch thành chủ, đã lâu không gặp...”
 
Chương 448: C448: Đoàn xe này là đoàn xe


Ánh chiều tà đẹp vô cùng, nhưng cũng gần hoàng hôn rồi.

Dư quang của mặt trời lặn chiếu lên một đoàn xe khổng lồ từ Dương Châu đang tiến gần đến dãy núi Phỉ gia.

Năm trăm cỗ xe ngựa xếp thành một hàng dài trên quan đạo, khí thế cường. đại đến mức không thể nhìn thấy đầu hàng. Có gì hot? Chọt thử trang ﹎ T rUmTr𝐮yen.vn ﹎

Phía trước, giữa và phía sau của đoàn xe đều treo một lá cờ lớn...

Trên lá cờ là chữ "Đỗ' được thêu bằng chỉ lụa màu đỏ, giống như quân kỳ ba sào, tung bay trong gió, không ngừng tiến về phía trước.

Ở phía trước và phía sau đoàn xe, có tổng cộng 2.500 binh sĩ mặc áo giáp da, phía trước ngực và sau lưng của họ đều viết một "Đổ, tỏa ra sát khí bừng bừng, bảo vệ phía trước và phía sau đoàn xe.

Vóc dáng của những lính bộ binh này cũng không quá cao lớn nhưng mà khuôn mặt của họ rất hồng hào, gân cốt cường tráng, hông dắt đao, tay cầm thương, mang khí thế của một đội quân anh hùng.


"Lịch bịch.."

Một nhóm ky binh mặc áo giáp da nhẹ, trước ngực và sau lưng đều có một chữ "Đỗ' đang chạy cực nhanh ở hai bên đoàn xe, cảnh giác quan sát những người đi đường ở hai bên đoàn xe.

Những ky binh này ước chừng có khoảng hai trăm người, từng người một đều có công phu rất tốt, vô cùng cường tráng.

Những ky binh và bộ binh này chính là tư binh của Đỗ gia ở Dương Châu.

Đoàn xe này là đoàn xe thương hành của Đỗ gia.

Một đoàn xe có quy mô khổng lồ và ngập tràn sự ngang ngược như vậy rất phổ biến ở triều Đại Hạ, nơi tập trung của các quý tộc thế gia.

Bởi vì các quý tộc thế gia ngang ngược kiểm soát việc kinh doanh mua bán của các nơi.

Từ xưa đến nay, việc dự trữ và nuôi dưỡng tư binh ở trên mảnh đại lục này đã trở thành phong trào, trước đây, triều Tần và triều Đại Hạ đều có quy định rằng hào. môn thế gia ở các nơi không được phép dự trữ và nuôi dưỡng vượt quá 1.000 tư binh.

Nếu không, cứ dựa theo tội phản quốc mà xử.

Phía trước và phía sau đoàn xe của Đỗ gia có 500 bộ binh và 200 ky binh, tổng cộng chỉ có 700 người, vì vậy họ cũng không hề vượt quá quy định.

Trên giấy tờ thông quan mà Đỗ gia bàn giao cho quan phủ Dương Châu, chỉ có có 700 tư binh hộ vệ, vẫn nằm trong quy củ.

Tuy nhiên, mỗi một cỗ xe đều có một phu xe, họ đều là một hán tử cường tráng, 500 phu xe đó thực ra cũng chính là tư binh, nếu như gặp phải một trận chiến thì họ cũng có thể tạo thành một đội hình để chiến đấu.


Đây là điều mà ai cũng đều tự hiểu trong lòng và chưa có ai từng xé toạc điều đó ra.

Do đó, đoàn xe khổng lồ của Đỗ gia với nhân số hơn 1.000 người cứ thế đi nghênh ngang trên quan đạo.

Giữa đoàn xe của Đỗ gia, phía sau cột một lá cờ có chữ "Đỗ'.

Trong đoàn xe, có một cỗ xe ngựa rất lớn dễ làm cho người chú ý đến, đó chính là cỗ xe mà gia chủ của Đỗ gia, Đỗ Nguyệt Nhi ngồi bên trong.

Đỗ Nguyệt Nhi, nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân thiên hạ ở ở Giang Nam.

Vẻ bề ngoài của cỗ xe này rất lộng lẫy, phía trên đó khắc một bông hoa mẫu đơn màu đỏ, phù hiệu của gia tộc Đỗ gia cũng diễm lệ giống như Đỗ Nguyệt Nhi vậy.

Ở Dương Châu, Đỗ gia được người ta gọi gia tộc Mẫu Đơn.

Đỗ Nguyệt Nhi vừa mới tròn 18 tuổi.

Từ mười bảy năm trước, khi cựu Tổng đốc Dương Châu, Đỗ Quân được chuyển đến làm Tổng đốc Hoang Châu, sau đó chết ở Hoang Châu thì nữ nhi duy


nhất của ông ta, Đỗ Nguyệt Nhi đã thừa kế vị trí gia chủ của Đỗ gia.

Khi đó, Đỗ Nguyệt Nhi vẫn còn đang nằm trong tã lót, tất cả mọi chuyện của Đỗ gia đều do có trưởng lão trong gia tộc quản lý.

Ba năm trước, Đỗ Nguyệt Nhi vừa tròn mười lăm tuổi, khi đã tiến hành làm lễ cài trâm thì lúc này nàng ta mới năm giữ quyền quản lý Đỗ gia.

Lễ cài trâm là gì?

Theo thông tục mà nói thì đó chính là lễ trưởng thành.

Từ xưa đến nay, nữ tử trên đại lục này đều tiến hành làm lễ cài trâm khi vừa tròn 15 tuổi, điều này đại biểu cho sự trưởng thành, có thể cưới gả!

Theo phong tục hôn nhân của Đại Hạ, trong vòng một năm, một nữ tử thường được gả ra ngoài kể từ sau khi tiến hành làm lễ cài trâm.
 
Chương 449: C449: Thơ của thiếu gia thực sự rất tuyệt vời


Năm đó, sau khi Đỗ Nguyệt Nhi vừa tròn 15 tuổi, bởi vì xinh đẹp như hoa, eo thon nhỏ nhắn không xương, sắc đẹp kinh diễm toàn Giang Nam cho nên nàng ta đã trở thành tình nhân trong mộng của nam nhân ở Giang Nam.

Trẻ trung xinh đẹp, lại còn nắm giữ quyền lực và của cải của Đỗ gia, một năm đó, mọi cánh cửa của Đỗ gia đã bị bà mai đập phá!

Tuy nhiên, Đỗ Nguyệt Nhi đã từ chối tất cả!

Từ xa xưa, hôn nhân đều là do sự sắp đặt của cha mẹ, những bà mối đã nói như vậy.

Tuy nhiên, cha mẹ của Đỗ Nguyệt Nhi đều không còn, hôn sự của nàng ta là do chính nàng ta tự quyết định, cũng không có ai bức bách nàng ta cả.

Vì vậy điều này đã làm nàng ta trì hoãn trong ba năm, cho đến tận hôm nay, nàng ta vẫn là một khuê nữ.

Đỗ Nguyệt Nhi 18 tuổi trổ mã càng thêm động lòng người, khuôn mặt xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, thân hình kiều diễm, chỗ lồi chỗ lõm, chân dài, eo. thon không xương, đôi mắt sóng sánh như nước làm cho người ta rã rời khi liếc nhìn.

Tuyệt sắc giai nhân, không thua Tư Mã Lan.

Tuy nhiên, 18 tuổi rồi mà nàng ta vẫn chưa lấy chồng và đã được coi gái lỡ thì ở Đại Hạt!

Những năm gần đây, đám tuấn kiệt ở Giang Nam ngày nào cũng chặn ở trước cửa Đỗ gia, họ vắt óc suy nghĩ để Đỗ Nguyệt Nhi có thể liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một chút.


Có những người khoe khoang võ nghệ cao cường, có vô số người muốn lấy được sự ngưỡng mộ của mỹ nhân bằng khí lực cường tráng.

Có những người khoe khoang tài văn chương, vò đầu bứt tai vắt hết óc để gửi vô số bài thơ tình vào Đỗ phủ nhưng rồi lại như đá chìm đáy biển, không có tin tức.

Sắc mặt của Đỗ Nguyệt Nhi không hề đổi sắc trước sự hâm mộ nhân sắc nàng ta của đám nam nhân.

Tục ngữ nói: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.

Không chiếm được, vĩnh viễn chính là điều tốt nhất.

Đỗ Nguyệt Nhi càng lạnh như băng, càng làm cho đám nam nhân chạy theo. như vịt, điên cuồng vì nàng ta.

Vốn dĩ, trong 10 đại mỹ nhân thiên hạ thì Đại Hạ đã có 3 người. 'Tư Mã Lan được Hoàng đế Đại Hạ tứ hôn cho Hoang Châu Vương rồi!

Bạch Phượng, ở Hoang Châu vô cùng hung ác, cho dù lá gan có lớn như thế nào đi chăng nữa thì người bình thường cũng không dám trêu chọc.

Trong ba mỹ nhân thiên hạ ở Đại Hạ, bây giờ, chỉ có Đỗ Nguyệt Nhi ở Giang Nam là người mà họ còn có thể nghĩ tới.

Gần đây. Không chỉ đám tuấn kiệt ở Giang Nam điên cuồng vì Đỗ Nguyệt Nhi.

Mà toàn bộ con cháu thế gia, quý tộc trong đế quốc Đại Hạ đều điên cuồng vì Đỗ Nguyệt Nhi.

Lúc này, đoàn xe của Đỗ gia lăn bánh về phía trước.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tư binh Đỗ gia, ngoại trừ xua đuổi những người chặn đường ở hai bên quan đạo thì ngược lại họ cũng không có lời nói hay hành động độc ác gì.


Hai bên quan đạo đều tự do đi lại.

Lúc này.

Một thư sinh mang theo gia nô, ăn mặc vô cùng gọn gàng, có bộ dạng giống như đóa "Hoa nam nhân", người đó chờ đến khi cỗ xe của Đỗ Nguyệt Nhi chạy sang bên cạnh thì dùng một giọng nói được cho là hấp dẫn của mình nói: "Mỹ nhân năm nay đang mười tám, nhìn từ xa tựa như một đóa hoa, không biết nàng sẽ gả cho nhà ai? Đoán xem, cũng chỉ có ta mới có thể có được phần thưởng bông hoa này!"

"Hay!"

"Hay!"

"Thơ của thiếu gia thực sự rất tuyệt vời!"

Một đám gia nô điên cuồng nịnh hót.

Thư sinh đang khoe khoang lâng lâng, ngạo nghễ tự đắc, lớn tiếng hét vào xe ngựa: "Đỗ nương tử, trái tim của tiểu sinh đã bị nằng dắt đi, phải trầm tư suy nghĩ hơn một năm thì ta mới làm ra bài thơ này, nàng cảm thấy như thế nào?”

Lúc này.

Mọi người chỉ nghe thấy một giọng nói tươi đẹp phát ra từ xe ngựa: "Đây là câu thơ độc đáo nhất mà ta từng nghe.”

Thư sinh đó rất vui mừng!


Độc đáo nhất là tốt rồi!

Xem ra Đỗ Nguyệt Nhi rất tán thưởng tài năng của mình!

Trái tim thư sinh đó bị niềm vui bao quanh: "Đỗ nương tử, nếu như nàng đã ưa thích bà thơ của tiểu sinh, ta vẫn còn rất nhiều bài thơ làm cho nàng, bây giờ ta lập tức ngâm cho nàng nghe... Dưới chân núi có một đám ngỗng..."

Nhưng mà người đó còn chưa kịp dứt lời.

Từ trong xe ngựa lại truyền đến một giọng nói tươi đẹp: "Đánh sưng miệng của hắn, để cho thứ không biết thơ là gì không thể nói chuyện trong vòng ba ngày, thế mà lại dám dùng thơ xoàng để đến trêu trọc tiểu thư, quả thực là muốn chết mài"

"Tuân lệnh!"

Xung quanh xe ngựa có tám vị nữ cao thủ, một bóng người như quỷ my xuất hiện trước mặt thư sinh đó, tay chân như ảo ảnh, tát bay nô bộc của thư sinh đó.

Ngay sau đó.

Nữ võ giả vung quyền cước mãnh liệt như hổ, đè thư sinh đó xuống đất đánh tơi bời.
 
Chương 450: C450: Tại sao hả


Một lát sau, nữ võ giả trở về đội ngũ.

Thư sinh ngẩng đầu lên, mặt bầm tím, mũi sưng tấy, hai mắt thâm đen, sưng húp như lợn, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, phát ra tiếng kêu đau đớn: “Nguyệt Nhi, không phải ngươi nói thơ của tiểu sinh rất đặc biệt sao?”

“Tại sao lại ra lệnh cho hạ nhân đánh ta?”

"Tại sao hả?"

Hắn ta bất mãn ngẩng đầu hét lên trời: “Ngay cả tài tử như ta mà ngươi cũng không muốn, rốt cuộc ngươi muốn loại người như thế nào?”

"Thiên hạ này còn ai xứng đáng với ngươi ngoài ta?" "Ngươi nói đi!"

Lúc này, bóng dáng nữ võ giả xuất hiện lần nữa, đè hắn ta xuống cho hắn ta một trận thật mạnh!

Âm thanh thê lương của thư sinh truyền xa ngàn dặm: “Đau quá!”

"Nguyệt Nhi, ta sẽ không bao giờ đọc thơ cho ngươi nữa!"

"Xin buông tha cho tai"


Lúc này, 'lộc cộc..."

Đội quân mũi nhọn tiền tuyến của Đỗ gia vội vã cưỡi ngựa tới, kéo dây cương bên cạnh xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi: "Tiểu thư, phía trước có người đang tổ chức hội thơ ở Mông Gia Trang, họ đã gửi thiệp mời mời tiểu thư tham gia."

"Ồ?"

Một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong xe ngựa truyền đến: “Chủ hội thơ là ai?”

Vẻ mặt ky binh Đỗ gia ngưng trọng nói: "Tổng đốc tân nhậm Thanh Châu - Lý Phi"

“Tiểu thư có tham dự không?” 'Trong xe ngựa trầm ngâm một lát: "Tham dự chứ!”

"Muốn vào Hoang Châu phải đi qua Thanh Châu, không có đường vòng qua 'Tổng đốc Thanh Châu này!"

"Đúng lúc ta muốn nhân cơ hội này xem người này... là người như thế nào."

Lúc này, nha hoàn xinh đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi lo lắng nói: “Tiểu thư, nghe nói Lý tổng đốc Thanh Châu còn rất trẻ, chưa lập gia đình... Hắn tổ chức hội thơ ở đây rất có thể là nhắm đến tiểu thư. Người vẫn nên suy xét lại.”


"Ta biết!"

Trong đôi mắt đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi lập loè trong veo như nước: "Hoang Châu sắp đại chiến với người Thiên Lang. Nếu lô vật tư này không giao tới kịp, đại quân trong núi chỉ sợ sẽ chết đói!"

"Sắc trời đã tối, đêm nay đoàn xe ở lại Mông Gia Trang qua đêm đi! Ta sẽ đi gặp Lý tổng đốc này. Để xem đến tột cùng hắn muốn làm gì."

"Vâng!"

Lúc này, trong Mông Gia Trang.

Một hội thơ quy tụ những danh sĩ từ Thanh Châu và Dương Châu hiện đang diễn ra sôi nổi.

Lý Phi ngồi ở ghế chính của hội thơ, trên mặt mang theo nụ cười lắc lư đầu nghe những bài thơ của chúng danh sĩ làm ra... như say sưa trong ý cảnh của những bài thơ khó hiểu.

Trên thực tế, dù chỉ đoán mò hắn ta cũng chỉ có thể hiểu được hai đến ba phần ý nghĩa của những bài thơ đó!

"Thình thịch..."

Vì vậy, trán hắn ta nổi gân xanh, đau đầu không thôi!

Mẹ kiếp, thơ còn khó hiểu hơn quân lệnh nhiều!

Không thể viết mấy câu vừa nghe là có thể hiểu ngay được sao? Chấp hành mệnh lệnh của Vương gia quá đau khổi!
 
Chương 451: C451: Đỗ nguyệt nhi rất tò mò


Hắn ta và thơ không đội trời chung!

Đột nhiên, giọng nói của người gác cửa đón khách từ ngoài cửa truyền đến: "Đỗ Nguyệt Nhi, gia chủ Đỗ gia Dương Châu đã đến!"

Lý Phỉ đứng thẳng người, đôi mắt hổ sáng ngời: “Mau mời Đỗ gia chủ vào cùng thưởng thức hội thơi”

"Vâng!"

Sau khi người gác cửa đón khách trả lời, một mỹ nhân tuyệt thế với một đôi mắt biết nói, duyên dáng phong nhã bước vào đại sảnh, khiến tất cả mọi người phải kinh diễm!

Đẹp!

Tuyệt đẹp!

Đẹp đến mức không gì sánh bằng!

Lý Phi lẩm bẩm: “Khó trách Vương gia bảo mình không được hành động lỗ m ãng!”

“Khó trách vương gia lại muốn viết những thứ đó gửi qua để mình tổ chức hội thơi”

Vậy thì hội thơ Mông Gia Trang chính thức bắt đầu! Đỗ Nguyệt Nhi, ngươi có thích thơ không? Lúc này, Đỗ Nguyệt Nhi tiến vào sảnh, xinh đẹp làm chấn động mọi người.


Tất cả danh sĩ Thanh Châu và Dương Châu đều đứng lên chào hỏi: "Bái kiến Đỗ gia chủ!"

Danh sĩ của cả hai châu rất chú trọng đến ngoại hình, hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt với mỹ nhân này.

Đỗ Nguyệt Nhi hành lễ một cách tự nhiên hào phóng, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều: "Đỗ Nguyệt Nhi đi ngang qua Mông Gia Trang, may mắn được Lý tổng đốc Thanh Châu gửi lời mời nên đặc biệt tới tham dự hội thơ, xin thứ cho Đỗ Nguyệt Nhi đến muộn."

Đỗ Nguyệt Nhi vừa đáp lễ vừa nhìn Lý Phi đang đứng ở chủ vị trong đại sảnh bằng đôi mắt long lanh nước.

Tổng đốc mới của Thanh Châu tuy mặt mũi râu ria nhưng quả thực còn rất trẻ.

Đôi mắt có thần, thần sắc trong mắt sạch sẽ, không có ý d@m dục.

Nhưng có tính xâm lược rất mạnh.

Đó là cái nhìn rợn người của người thợ săn khi nhìn thấy con mồi.

Lúc này đây, Lý Phi với thân hình cao lớn, cốt cách cường tráng lại vì hội thơ mà mặc nho sam văn nhã.

Tuy nhiên, nho sam trên người hắn ta giống như một con gấu đen mặc quần áo của con người.

Khí chất cuồng dã!


Tại thời điểm này, Đỗ Nguyệt Nhi vẫn đang âm thầm suy nghĩ: “Tổng đốc Thanh Châu đợi nàng ở đây là vì điều gì?”

Nếu không phải ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng ta, không phải mưu đồ sắc đẹp thì chính là mưu cầu tiền tài rồi.

Đỗ Nguyệt Nhi âm thầm cảnh giác.

Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của nàng ta vẫn vô cùng thoải mái, mỉm cười rạng rỡ bước tới hành lễ: "Đỗ Nguyệt Nhi Dương Châu bái kiến Lý tổng đốc!"

Lý Phỉ nở nụ cười đầy thâm ý: "Đỗ gia chủ không cần khách khí, gần đây ta đang gom góp lương thảo cho đại quân, đúng lúc đến Mông Gia Trang, phụng mệnh tổ chức hội thơ này."

“Chỉ là không nghĩ tới Đỗ gia chủ lại hộ tống hàng hóa qua đây. Cho nên, hẹn gặp nhau không bằng vô tình gặp được, bèn mời Đỗ gia chủ tới tham gia tới tham gia hội thơ cùng vui.”

Phụng mệnh của ai?

Đỗ Nguyệt Nhi rất tò mò!

Nhưng nàng ta không hỏi nhiều!

Bởi vì, Tổng đốc trẻ tuổi này nhất định sẽ nói.

Lúc này, Lý Phi chỉ vào bàn bên cạnh: “Đỗ gia chủ, ngươi cứ ngồi bên cạnh bản Tổng đốc đi!”

Đỗ Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đi tới: “Vậy Nguyệt Nhi cung kính không bằng tuân lệnh!”

Sau khi ngồi xuống, nàng ta phát hiện ngồi đối diện là một thiếu niên mặc đồ đen.

Lúc này, thiếu niên mặc đồ đen đang quan sát mình với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt trong veo.
 
Chương 448: C448: Đoàn xe này là đoàn xe


Ánh chiều tà đẹp vô cùng, nhưng cũng gần hoàng hôn rồi.

Dư quang của mặt trời lặn chiếu lên một đoàn xe khổng lồ từ Dương Châu đang tiến gần đến dãy núi Phỉ gia.

Năm trăm cỗ xe ngựa xếp thành một hàng dài trên quan đạo, khí thế cường. đại đến mức không thể nhìn thấy đầu hàng. Có gì hot? Chọt thử trang ﹎ T rUmTr𝐮yen.vn ﹎

Phía trước, giữa và phía sau của đoàn xe đều treo một lá cờ lớn...

Trên lá cờ là chữ "Đỗ' được thêu bằng chỉ lụa màu đỏ, giống như quân kỳ ba sào, tung bay trong gió, không ngừng tiến về phía trước.

Ở phía trước và phía sau đoàn xe, có tổng cộng 2.500 binh sĩ mặc áo giáp da, phía trước ngực và sau lưng của họ đều viết một "Đổ, tỏa ra sát khí bừng bừng, bảo vệ phía trước và phía sau đoàn xe.

Vóc dáng của những lính bộ binh này cũng không quá cao lớn nhưng mà khuôn mặt của họ rất hồng hào, gân cốt cường tráng, hông dắt đao, tay cầm thương, mang khí thế của một đội quân anh hùng.


"Lịch bịch.."

Một nhóm ky binh mặc áo giáp da nhẹ, trước ngực và sau lưng đều có một chữ "Đỗ' đang chạy cực nhanh ở hai bên đoàn xe, cảnh giác quan sát những người đi đường ở hai bên đoàn xe.

Những ky binh này ước chừng có khoảng hai trăm người, từng người một đều có công phu rất tốt, vô cùng cường tráng.

Những ky binh và bộ binh này chính là tư binh của Đỗ gia ở Dương Châu.

Đoàn xe này là đoàn xe thương hành của Đỗ gia.

Một đoàn xe có quy mô khổng lồ và ngập tràn sự ngang ngược như vậy rất phổ biến ở triều Đại Hạ, nơi tập trung của các quý tộc thế gia.

Bởi vì các quý tộc thế gia ngang ngược kiểm soát việc kinh doanh mua bán của các nơi.

Từ xưa đến nay, việc dự trữ và nuôi dưỡng tư binh ở trên mảnh đại lục này đã trở thành phong trào, trước đây, triều Tần và triều Đại Hạ đều có quy định rằng hào. môn thế gia ở các nơi không được phép dự trữ và nuôi dưỡng vượt quá 1.000 tư binh.

Nếu không, cứ dựa theo tội phản quốc mà xử.

Phía trước và phía sau đoàn xe của Đỗ gia có 500 bộ binh và 200 ky binh, tổng cộng chỉ có 700 người, vì vậy họ cũng không hề vượt quá quy định.

Trên giấy tờ thông quan mà Đỗ gia bàn giao cho quan phủ Dương Châu, chỉ có có 700 tư binh hộ vệ, vẫn nằm trong quy củ.

Tuy nhiên, mỗi một cỗ xe đều có một phu xe, họ đều là một hán tử cường tráng, 500 phu xe đó thực ra cũng chính là tư binh, nếu như gặp phải một trận chiến thì họ cũng có thể tạo thành một đội hình để chiến đấu.


Đây là điều mà ai cũng đều tự hiểu trong lòng và chưa có ai từng xé toạc điều đó ra.

Do đó, đoàn xe khổng lồ của Đỗ gia với nhân số hơn 1.000 người cứ thế đi nghênh ngang trên quan đạo.

Giữa đoàn xe của Đỗ gia, phía sau cột một lá cờ có chữ "Đỗ'.

Trong đoàn xe, có một cỗ xe ngựa rất lớn dễ làm cho người chú ý đến, đó chính là cỗ xe mà gia chủ của Đỗ gia, Đỗ Nguyệt Nhi ngồi bên trong.

Đỗ Nguyệt Nhi, nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân thiên hạ ở ở Giang Nam.

Vẻ bề ngoài của cỗ xe này rất lộng lẫy, phía trên đó khắc một bông hoa mẫu đơn màu đỏ, phù hiệu của gia tộc Đỗ gia cũng diễm lệ giống như Đỗ Nguyệt Nhi vậy.

Ở Dương Châu, Đỗ gia được người ta gọi gia tộc Mẫu Đơn.

Đỗ Nguyệt Nhi vừa mới tròn 18 tuổi.

Từ mười bảy năm trước, khi cựu Tổng đốc Dương Châu, Đỗ Quân được chuyển đến làm Tổng đốc Hoang Châu, sau đó chết ở Hoang Châu thì nữ nhi duy


nhất của ông ta, Đỗ Nguyệt Nhi đã thừa kế vị trí gia chủ của Đỗ gia.

Khi đó, Đỗ Nguyệt Nhi vẫn còn đang nằm trong tã lót, tất cả mọi chuyện của Đỗ gia đều do có trưởng lão trong gia tộc quản lý.

Ba năm trước, Đỗ Nguyệt Nhi vừa tròn mười lăm tuổi, khi đã tiến hành làm lễ cài trâm thì lúc này nàng ta mới năm giữ quyền quản lý Đỗ gia.

Lễ cài trâm là gì?

Theo thông tục mà nói thì đó chính là lễ trưởng thành.

Từ xưa đến nay, nữ tử trên đại lục này đều tiến hành làm lễ cài trâm khi vừa tròn 15 tuổi, điều này đại biểu cho sự trưởng thành, có thể cưới gả!

Theo phong tục hôn nhân của Đại Hạ, trong vòng một năm, một nữ tử thường được gả ra ngoài kể từ sau khi tiến hành làm lễ cài trâm.
 
Chương 449: C449: Thơ của thiếu gia thực sự rất tuyệt vời


Năm đó, sau khi Đỗ Nguyệt Nhi vừa tròn 15 tuổi, bởi vì xinh đẹp như hoa, eo thon nhỏ nhắn không xương, sắc đẹp kinh diễm toàn Giang Nam cho nên nàng ta đã trở thành tình nhân trong mộng của nam nhân ở Giang Nam.

Trẻ trung xinh đẹp, lại còn nắm giữ quyền lực và của cải của Đỗ gia, một năm đó, mọi cánh cửa của Đỗ gia đã bị bà mai đập phá!

Tuy nhiên, Đỗ Nguyệt Nhi đã từ chối tất cả!

Từ xa xưa, hôn nhân đều là do sự sắp đặt của cha mẹ, những bà mối đã nói như vậy.

Tuy nhiên, cha mẹ của Đỗ Nguyệt Nhi đều không còn, hôn sự của nàng ta là do chính nàng ta tự quyết định, cũng không có ai bức bách nàng ta cả.

Vì vậy điều này đã làm nàng ta trì hoãn trong ba năm, cho đến tận hôm nay, nàng ta vẫn là một khuê nữ.

Đỗ Nguyệt Nhi 18 tuổi trổ mã càng thêm động lòng người, khuôn mặt xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, thân hình kiều diễm, chỗ lồi chỗ lõm, chân dài, eo. thon không xương, đôi mắt sóng sánh như nước làm cho người ta rã rời khi liếc nhìn.

Tuyệt sắc giai nhân, không thua Tư Mã Lan.

Tuy nhiên, 18 tuổi rồi mà nàng ta vẫn chưa lấy chồng và đã được coi gái lỡ thì ở Đại Hạt!

Những năm gần đây, đám tuấn kiệt ở Giang Nam ngày nào cũng chặn ở trước cửa Đỗ gia, họ vắt óc suy nghĩ để Đỗ Nguyệt Nhi có thể liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một chút.


Có những người khoe khoang võ nghệ cao cường, có vô số người muốn lấy được sự ngưỡng mộ của mỹ nhân bằng khí lực cường tráng.

Có những người khoe khoang tài văn chương, vò đầu bứt tai vắt hết óc để gửi vô số bài thơ tình vào Đỗ phủ nhưng rồi lại như đá chìm đáy biển, không có tin tức.

Sắc mặt của Đỗ Nguyệt Nhi không hề đổi sắc trước sự hâm mộ nhân sắc nàng ta của đám nam nhân.

Tục ngữ nói: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.

Không chiếm được, vĩnh viễn chính là điều tốt nhất.

Đỗ Nguyệt Nhi càng lạnh như băng, càng làm cho đám nam nhân chạy theo. như vịt, điên cuồng vì nàng ta.

Vốn dĩ, trong 10 đại mỹ nhân thiên hạ thì Đại Hạ đã có 3 người. 'Tư Mã Lan được Hoàng đế Đại Hạ tứ hôn cho Hoang Châu Vương rồi!

Bạch Phượng, ở Hoang Châu vô cùng hung ác, cho dù lá gan có lớn như thế nào đi chăng nữa thì người bình thường cũng không dám trêu chọc.

Trong ba mỹ nhân thiên hạ ở Đại Hạ, bây giờ, chỉ có Đỗ Nguyệt Nhi ở Giang Nam là người mà họ còn có thể nghĩ tới.

Gần đây. Không chỉ đám tuấn kiệt ở Giang Nam điên cuồng vì Đỗ Nguyệt Nhi.

Mà toàn bộ con cháu thế gia, quý tộc trong đế quốc Đại Hạ đều điên cuồng vì Đỗ Nguyệt Nhi.

Lúc này, đoàn xe của Đỗ gia lăn bánh về phía trước.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tư binh Đỗ gia, ngoại trừ xua đuổi những người chặn đường ở hai bên quan đạo thì ngược lại họ cũng không có lời nói hay hành động độc ác gì.


Hai bên quan đạo đều tự do đi lại.

Lúc này.

Một thư sinh mang theo gia nô, ăn mặc vô cùng gọn gàng, có bộ dạng giống như đóa "Hoa nam nhân", người đó chờ đến khi cỗ xe của Đỗ Nguyệt Nhi chạy sang bên cạnh thì dùng một giọng nói được cho là hấp dẫn của mình nói: "Mỹ nhân năm nay đang mười tám, nhìn từ xa tựa như một đóa hoa, không biết nàng sẽ gả cho nhà ai? Đoán xem, cũng chỉ có ta mới có thể có được phần thưởng bông hoa này!"

"Hay!"

"Hay!"

"Thơ của thiếu gia thực sự rất tuyệt vời!"

Một đám gia nô điên cuồng nịnh hót.

Thư sinh đang khoe khoang lâng lâng, ngạo nghễ tự đắc, lớn tiếng hét vào xe ngựa: "Đỗ nương tử, trái tim của tiểu sinh đã bị nằng dắt đi, phải trầm tư suy nghĩ hơn một năm thì ta mới làm ra bài thơ này, nàng cảm thấy như thế nào?”

Lúc này.

Mọi người chỉ nghe thấy một giọng nói tươi đẹp phát ra từ xe ngựa: "Đây là câu thơ độc đáo nhất mà ta từng nghe.”

Thư sinh đó rất vui mừng!


Độc đáo nhất là tốt rồi!

Xem ra Đỗ Nguyệt Nhi rất tán thưởng tài năng của mình!

Trái tim thư sinh đó bị niềm vui bao quanh: "Đỗ nương tử, nếu như nàng đã ưa thích bà thơ của tiểu sinh, ta vẫn còn rất nhiều bài thơ làm cho nàng, bây giờ ta lập tức ngâm cho nàng nghe... Dưới chân núi có một đám ngỗng..."

Nhưng mà người đó còn chưa kịp dứt lời.

Từ trong xe ngựa lại truyền đến một giọng nói tươi đẹp: "Đánh sưng miệng của hắn, để cho thứ không biết thơ là gì không thể nói chuyện trong vòng ba ngày, thế mà lại dám dùng thơ xoàng để đến trêu trọc tiểu thư, quả thực là muốn chết mài"

"Tuân lệnh!"

Xung quanh xe ngựa có tám vị nữ cao thủ, một bóng người như quỷ my xuất hiện trước mặt thư sinh đó, tay chân như ảo ảnh, tát bay nô bộc của thư sinh đó.

Ngay sau đó.

Nữ võ giả vung quyền cước mãnh liệt như hổ, đè thư sinh đó xuống đất đánh tơi bời.
 
Chương 450: C450: Tại sao hả


Một lát sau, nữ võ giả trở về đội ngũ.

Thư sinh ngẩng đầu lên, mặt bầm tím, mũi sưng tấy, hai mắt thâm đen, sưng húp như lợn, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, phát ra tiếng kêu đau đớn: “Nguyệt Nhi, không phải ngươi nói thơ của tiểu sinh rất đặc biệt sao?”

“Tại sao lại ra lệnh cho hạ nhân đánh ta?”

"Tại sao hả?"

Hắn ta bất mãn ngẩng đầu hét lên trời: “Ngay cả tài tử như ta mà ngươi cũng không muốn, rốt cuộc ngươi muốn loại người như thế nào?”

"Thiên hạ này còn ai xứng đáng với ngươi ngoài ta?" "Ngươi nói đi!"

Lúc này, bóng dáng nữ võ giả xuất hiện lần nữa, đè hắn ta xuống cho hắn ta một trận thật mạnh!

Âm thanh thê lương của thư sinh truyền xa ngàn dặm: “Đau quá!”

"Nguyệt Nhi, ta sẽ không bao giờ đọc thơ cho ngươi nữa!"

"Xin buông tha cho tai"


Lúc này, 'lộc cộc..."

Đội quân mũi nhọn tiền tuyến của Đỗ gia vội vã cưỡi ngựa tới, kéo dây cương bên cạnh xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi: "Tiểu thư, phía trước có người đang tổ chức hội thơ ở Mông Gia Trang, họ đã gửi thiệp mời mời tiểu thư tham gia."

"Ồ?"

Một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong xe ngựa truyền đến: “Chủ hội thơ là ai?”

Vẻ mặt ky binh Đỗ gia ngưng trọng nói: "Tổng đốc tân nhậm Thanh Châu - Lý Phi"

“Tiểu thư có tham dự không?” 'Trong xe ngựa trầm ngâm một lát: "Tham dự chứ!”

"Muốn vào Hoang Châu phải đi qua Thanh Châu, không có đường vòng qua 'Tổng đốc Thanh Châu này!"

"Đúng lúc ta muốn nhân cơ hội này xem người này... là người như thế nào."

Lúc này, nha hoàn xinh đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi lo lắng nói: “Tiểu thư, nghe nói Lý tổng đốc Thanh Châu còn rất trẻ, chưa lập gia đình... Hắn tổ chức hội thơ ở đây rất có thể là nhắm đến tiểu thư. Người vẫn nên suy xét lại.”


"Ta biết!"

Trong đôi mắt đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi lập loè trong veo như nước: "Hoang Châu sắp đại chiến với người Thiên Lang. Nếu lô vật tư này không giao tới kịp, đại quân trong núi chỉ sợ sẽ chết đói!"

"Sắc trời đã tối, đêm nay đoàn xe ở lại Mông Gia Trang qua đêm đi! Ta sẽ đi gặp Lý tổng đốc này. Để xem đến tột cùng hắn muốn làm gì."

"Vâng!"

Lúc này, trong Mông Gia Trang.

Một hội thơ quy tụ những danh sĩ từ Thanh Châu và Dương Châu hiện đang diễn ra sôi nổi.

Lý Phi ngồi ở ghế chính của hội thơ, trên mặt mang theo nụ cười lắc lư đầu nghe những bài thơ của chúng danh sĩ làm ra... như say sưa trong ý cảnh của những bài thơ khó hiểu.

Trên thực tế, dù chỉ đoán mò hắn ta cũng chỉ có thể hiểu được hai đến ba phần ý nghĩa của những bài thơ đó!

"Thình thịch..."

Vì vậy, trán hắn ta nổi gân xanh, đau đầu không thôi!

Mẹ kiếp, thơ còn khó hiểu hơn quân lệnh nhiều!

Không thể viết mấy câu vừa nghe là có thể hiểu ngay được sao? Chấp hành mệnh lệnh của Vương gia quá đau khổi!
 
Chương 451: C451: Đỗ nguyệt nhi rất tò mò


Hắn ta và thơ không đội trời chung!

Đột nhiên, giọng nói của người gác cửa đón khách từ ngoài cửa truyền đến: "Đỗ Nguyệt Nhi, gia chủ Đỗ gia Dương Châu đã đến!"

Lý Phỉ đứng thẳng người, đôi mắt hổ sáng ngời: “Mau mời Đỗ gia chủ vào cùng thưởng thức hội thơi”

"Vâng!"

Sau khi người gác cửa đón khách trả lời, một mỹ nhân tuyệt thế với một đôi mắt biết nói, duyên dáng phong nhã bước vào đại sảnh, khiến tất cả mọi người phải kinh diễm!

Đẹp!

Tuyệt đẹp!

Đẹp đến mức không gì sánh bằng!

Lý Phi lẩm bẩm: “Khó trách Vương gia bảo mình không được hành động lỗ m ãng!”

“Khó trách vương gia lại muốn viết những thứ đó gửi qua để mình tổ chức hội thơi”

Vậy thì hội thơ Mông Gia Trang chính thức bắt đầu! Đỗ Nguyệt Nhi, ngươi có thích thơ không? Lúc này, Đỗ Nguyệt Nhi tiến vào sảnh, xinh đẹp làm chấn động mọi người.


Tất cả danh sĩ Thanh Châu và Dương Châu đều đứng lên chào hỏi: "Bái kiến Đỗ gia chủ!"

Danh sĩ của cả hai châu rất chú trọng đến ngoại hình, hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt với mỹ nhân này.

Đỗ Nguyệt Nhi hành lễ một cách tự nhiên hào phóng, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều: "Đỗ Nguyệt Nhi đi ngang qua Mông Gia Trang, may mắn được Lý tổng đốc Thanh Châu gửi lời mời nên đặc biệt tới tham dự hội thơ, xin thứ cho Đỗ Nguyệt Nhi đến muộn."

Đỗ Nguyệt Nhi vừa đáp lễ vừa nhìn Lý Phi đang đứng ở chủ vị trong đại sảnh bằng đôi mắt long lanh nước.

Tổng đốc mới của Thanh Châu tuy mặt mũi râu ria nhưng quả thực còn rất trẻ.

Đôi mắt có thần, thần sắc trong mắt sạch sẽ, không có ý d@m dục.

Nhưng có tính xâm lược rất mạnh.

Đó là cái nhìn rợn người của người thợ săn khi nhìn thấy con mồi.

Lúc này đây, Lý Phi với thân hình cao lớn, cốt cách cường tráng lại vì hội thơ mà mặc nho sam văn nhã.

Tuy nhiên, nho sam trên người hắn ta giống như một con gấu đen mặc quần áo của con người.

Khí chất cuồng dã!


Tại thời điểm này, Đỗ Nguyệt Nhi vẫn đang âm thầm suy nghĩ: “Tổng đốc Thanh Châu đợi nàng ở đây là vì điều gì?”

Nếu không phải ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng ta, không phải mưu đồ sắc đẹp thì chính là mưu cầu tiền tài rồi.

Đỗ Nguyệt Nhi âm thầm cảnh giác.

Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của nàng ta vẫn vô cùng thoải mái, mỉm cười rạng rỡ bước tới hành lễ: "Đỗ Nguyệt Nhi Dương Châu bái kiến Lý tổng đốc!"

Lý Phỉ nở nụ cười đầy thâm ý: "Đỗ gia chủ không cần khách khí, gần đây ta đang gom góp lương thảo cho đại quân, đúng lúc đến Mông Gia Trang, phụng mệnh tổ chức hội thơ này."

“Chỉ là không nghĩ tới Đỗ gia chủ lại hộ tống hàng hóa qua đây. Cho nên, hẹn gặp nhau không bằng vô tình gặp được, bèn mời Đỗ gia chủ tới tham gia tới tham gia hội thơ cùng vui.”

Phụng mệnh của ai?

Đỗ Nguyệt Nhi rất tò mò!

Nhưng nàng ta không hỏi nhiều!

Bởi vì, Tổng đốc trẻ tuổi này nhất định sẽ nói.

Lúc này, Lý Phi chỉ vào bàn bên cạnh: “Đỗ gia chủ, ngươi cứ ngồi bên cạnh bản Tổng đốc đi!”

Đỗ Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đi tới: “Vậy Nguyệt Nhi cung kính không bằng tuân lệnh!”

Sau khi ngồi xuống, nàng ta phát hiện ngồi đối diện là một thiếu niên mặc đồ đen.

Lúc này, thiếu niên mặc đồ đen đang quan sát mình với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt trong veo.
 
Chương 452: C452: Con cái nhà ai vậy nhỉ


Chỉ thấy thiếu niên mặc đồ đen này chừng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo đoan chính, thân hình cao lớn, ngồi sau bàn, trông như một thanh kiếm sắc bén.

'Trên người chàng trai trẻ này có một khí chất rất đặc biệt, không phù hợp với bầu không khí ở đây.

Đột nhiên, hai mắt Đỗ Nguyệt Nhi sáng lên! Là sát khí!

Người thiếu niên này tràn đầy khí thế sát phạt đến từ chiến trường, chẳng trách hắn ta lại nổi bật trong số những nho sinh này.

Đỗ Nguyệt Nhi mỉm cười rạng rỡ với thiếu niên, coi như một lời chào.

Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên mặc đồ đen đỏ lên, khóe miệng nhếch lên, gật đầu với nàng ta coi như đáp lại lời chào, nụ cười vô cùng gượng gạo.

Đỗ Nguyệt Nhi bất giác mỉm cười!


Con cái nhà ai vậy nhỉ?

Ngồi cạnh Tổng đốc Thanh Châu, hẳn là người bên cạnh hắn ta cũng nên!

Đối diện, Tàng Lục thầm nghĩ trong lòng: "Lời lão Quỷ nói quả nhiên là đúng. Mỹ nữ đều là yêu tinh biết quyến rũ người khác, nếu bị dụ dỗ sẽ rơi vào hố lửa, từ đó về sau mãi sa ngã."

"Phụ nữ chính là yêu tinh hại người!"

"Chỉ có vương gia mới có thể hàng phục yêu tinh hại người như vậy!"

Tàng Lục nghĩ đến đây, so sánh Đỗ Nguyệt Nhi và Tư Mã Lan.

Thực sự mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, mỗi người mỗi vẻ, đều là những mỹ nhân tuyệt sắc trong nhân gian, đều là mỹ nhân cấp bậc yêu tinh.

Lúc này, Lý Phi nâng chén nói: "Các vị danh sĩ, tuấn kiệt, thiên tài của Thanh Châu và Dương Châu, người Thiên Lang xâm chiếm Hoang Châu sắp tới, Hoang Châu Vương đã chém thần long ở Hoang Châu và thề sống chết cùng Hoang Châu!"

"Vì lý do này, ngài ấy ban bố lệnh Sát Lang khắp thiên hạ. Tất cả những người có chí hướng từ khắp vùng đất Cửu Châu đều đổ xô đến Hoang Châu."

“Tuy nhiên, quân Hoang Châu vẫn thiếu rất nhiều văn nhân biết đọc biết viết.”

"Thế cho nên, Hoang Châu Vương phái người đến Thanh Châu xin giúp đỡ, nhờ vương gia Thanh Châu nhà ta giúp chiêu hiền nhập hoang, tác chiến chống lại người Thiên Lang!"


"Sau đó vương gia đã giao việc này cho bản tổng đốc!"

"Ta được lệnh tổ chức một hội thơ ở ngã ba Thanh Châu và Dương Châu, tập. hợp những danh nhân của hai châu, đồng thời để đặc sứ do Hoang Châu Vương phái đến, tiểu tướng quân Tàng Lục, nói cho mọi người biết về lệnh chiêu hiền của Hoàng Châu!"

Lý Phi chỉ vào Tàng Lục bên cạnh nói: “Tàng Lục tiểu tướng quân, ngươi nói bill

Bấy giờ, Tàng Lục đứng dậy, nghiêm túc lễ phép nói: “Thưa các vị danh sĩ Thanh Châu và Dương Châu, vương gia nhà ta rất khát nhân tài, chỉ cần có tài sẽ được sử dụng. Nếu chư vị có thể nhập hoang tương trợ sẽ được ban chức quan tương ứng tùy theo theo năng lực, mỗi tháng sẽ nhận được bổng lộc phong phú!"

“Đồng thời, chúng ta cũng sẽ trợ cấp phí an gia cho mọi người để mọi người không phải lo lắng."

Tức thì hội thơ trở nên yên tĩnh.

Trong hội thơ này, có hai phần nho sinh xuất thân từ những gia đình nghèo. khó.

Lúc này, triều đình Đại Hạ tìm kiếm nhân tài và bổ nhiệm quan lại vẫn áp dụng hệ thống tiến cử, giúp con cái của các gia đình giàu có và con em thế gia dễ dàng thăng tiến hơn.


Mà danh sĩ, tuấn kiệt, thiên tài nhà nghèo dù có tài giỏi đến đâu, nếu không có ai tiến cử sẽ không thể thành quan, không có cách nào thăng tiến trên con đường làm quan.

Vì vậy, khi nho sinh nhà nghèo nghe thấy mấy chữ “chỉ cần có tài sẽ được sử dụng”, mắt họ không khỏi sáng lên.

Tuy nhiên, vừa nghĩ tới phải đi làm quan ở mảnh đất chết chóc Hoang Châu kia thì nho sinh nhà nghèo lại bắt đầu đánh trống rút lui.

Mà những nho sinh xuất thân từ những thế gia môn phiệt ngang tàng ở hai châu sẽ càng không tự đưa bản thân đến liều mạng ở mảnh đất Hoang Châu kia chỉ vì một vài chức vụ và mấy lượng bạc.

Vì thế, cả sảnh trở nên vắng vẻ! "Hừ..."

Một nho sinh trung niên dáng người gầy gò, quần áo sang trọng, trên miệng có hai bộ ria mép khinh thường nói: 'Đặc sứ Hoang Châu, người Thiên Lang cực kỳ mạnh mẽ, lần này vương gia nhà ngươi nhất định sẽ chết ở Hoang Châu, bây. giờ ngươi đến mời chúng ta vào Hoang Châu là muốn để chúng ta chôn cùng với Hoang Châu Vương sao?”
 
Chương 453: C453: Sự sỉ nhục cực lớn


Nhắc tới người Thiên Lang, trong mắt các nho sinh có mặt hiện lên một tia sợ hãi.

'Tàng Lục nhìn thấy hết: 'Đương nhiên không phải! Trước kia Hoang Châu bị người Thiên Lang cướp bóc đó là bởi vì vương gia nhà ta vẫn chưa đến. Lần này có vương gia nhà ta ở đây nhất định có thể bảo đảm người Thiên Lang sẽ không bao giờ quay trở lại!"

Ánh mắt Tàng Lục đầy sắc bén, vặn lại: "Chẳng lẽ chư vị danh sĩ đều sợ người Thiên Lang ấy sao?". Ngôn Tình Trọng Sinh

"Ha ha ha..."

Nho sinh râu ria nghe được ba chữ "người Thiên Lang" đã cảm thấy miệng khô, chân hơi mềm, đành miễn cưỡng cười: "Ngươi có biết người Thiên Lang mạnh đến thế nào không? Ky binh của họ là ky binh mạnh nhất trên lục địa này! Bọn họ giết người không chớp mắt, thích nhất là chặt đầu, thích mổ bụng người Đại Hạ chúng ta, moi tim gan của chúng ta ra để ăn. Bọn họ quả thực là quái vật loài người đáng sợ nhất trên thiên hạ này! Người Thiên Lang như vậy là không thể chống lại. Vương gia nhà ngươi lần này chắc chắn không còn đường sống!"

Nho sinh râu cá trê càng nói càng cảm thấy ý kiến của mình rất chính xác! Người Thiên Lang là không thể chống lại!

Đây là kết luận được đưa ra sau hai mươi năm Hoang Châu bị cướp bóc và thảm sát đẫm máu.


"Hừ..."

'Tàng Lục không còn cung kính lễ độ nữa, hắn ta chắp hai tay sau lưng như một ông cụ non: “Thật là trăm kẻ không dùng được ai, đúng là thư sinh!”

"Cái gì?"

Tàng Lục vừa nói ra những lời này, giống như một cây sào dài chọc vào một tổ ong vò vẽ: "Đặc sứ Hoang Châu, ngươi có gan thì lặp lại lần nữa xem?”

Dù nhà giàu hay nghèo, các danh sĩ hai châu đều đứng dậy: “Vô lễ!”

"Quả thực vô lễ đến cực điểm!"

"Đặc sứ Hoang Châu mau xin l

"Ha ha ha..." Tàng Lục liên tục cười lạnh, so với trăm người, khí thế của hắn ta không hề thua kém chút nào: "Vương gia nhà ta nói, mỗi con chó bị người chính nghĩa giế t chết đa phần là kẻ đọc sách không trung thành! Đám người đọc sách

các ngươi quả thực chẳng có một chút khí tiết dân tộc nào!"

Lần này, lời nói của Tàng Lục sắc bén hơn, mắng mỏ tất cả người đọc sách ở đây.

Lần này, không khí hội thơ đã thay đổi!

Trong đôi mắt đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi dập dờn sóng nước, nàng ta cảm thấy khá thú vị!


Chàng trai đến từ Hoang Châu này khá thú vị!

Lúc này, nho sinh râu cá trê nhảy ra chất vấn: "Đặc sứ Hoang Châu đừng xúc phạm người đọc sách bọn ta! Ngươi có biết văn nhân là gì không? Ngươi có biết danh sĩ là gì không? Chính là bọn tai”

Tàng Lục tỏ vẻ khinh thường: “Các ngươi cũng xứng được gọi là danh sĩ sao? Ta ngồi ở bàn nghe đám các ngươi làm thơ... th ô tục không chịu được! Những bài thơ mà vương gia ta thuận miện ngâm còn hay hơn gấp ngàn lần những bài thơ dở tệ mà các ngươi đã vắt óc nghĩ ral”

SỈ nhục!

Sự sỉ nhục cực lớn!

Các nho sinh hai châu phẫn nộ!

Đặc biệt là bị sỉ nhục như vậy trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi, nho sinh hai châu đều ngẩng cổ hét lớn: "Đấu thơi"

"Đấu thơ!"

"Đấu thơ!"


Khóe môi Lý Phi hiện lên một nụ cười, giống như một con cáo đen đã trộm được gà: “Được! Bản tổng đốc cũng cảm thấy đặc sứ Hoang Châu quá kiêu ngạo, quả thực không để danh sĩ hai châu chúng ta vào mắt. Mặc dù bản tổng đốc. không phải văn nhân nhưng ta cũng đứng về phía các ngươi."

Danh sĩ hai châu đều nhìn Lý Phi với ánh mắt biết ơn.

Tổng đốc mới của Thanh Châu là người không tệ, có thể kết giao.

Có thể quen thân!

Lúc này, Lý Phi cháy nhà lòi mặt chuột: “Đã muốn đấu thơ thì nhất định phải có phần thưởng. Đặc sứ Hoang Châu, nếu ngươi thua thì làm sao bây giờ?"

Tàng Lục vung tay lên, sáu thiếu niên đeo ẩn kiếm phía sau mang ra ba chiếc rương gỗ. Sau khi mở ra, ánh sáng vàng tỏa ra bốn phía, bên trong là khối vàng ròng gọn gàng, khiến tất cả nho sinh phải lóa mắt.

Tiền tài động lòng người.
 
Chương 454: C454: Không biết


Vàng là thứ được thích nhất.

'Tàng Lục dửng dưng nói: “Vốn dĩ một vạn lượng hoàng kim này là phí an gia mà bản tướng quân mang đến cho các vị! Nhưng xem ra các vị đều không phải là hiền tài mà vương gia nhà ta cần. Hiện tại, bản tướng quân sẽ lấy một vạn lượng hoàng kim này làm tiền đặt cược để đấu thơ với các vị! Nếu ta thua một ván sẽ cho các vị trăm lượng hoàng kim! Nhưng nếu các người thua thì sao?”

Chúng nho sinh đỏ mắt! "Nếu chúng ta thua sẽ cùng ngươi đi Hoang Châu làm công văn trong quân!" "Được!"

'Tàng Lục cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tự nhiên: "Vậy mời Lý tổng đốc và Đỗ gia chủ làm chứng!"

Lý Phi gật đầu: 'Được!"

Đỗ Nguyệt Nhi cau mày: “Tàng Lục tiểu tướng quân, ngươi có thể làm thơ sao?”

Tàng Lục lắc đầu: "Không biết!"


Đỗ Nguyệt Nhi rất tò mò: “Vậy ngươi làm sao đấu thơ với danh sĩ hai châu?”

Tàng Lục cười thần bí: “Ta đã ghi chép lại hết những bài thơ mà bình thường vương gia nhà ta thuận miệng đọc! Đủ để thắng được đám giá áo túi cơm này rồi!"

Nho sinh hai châu lại nổi giận: “Cuồng vọng! Quả thực không biết trời cao đất rộng! Thắng hết vàng của hắn ta, để hắn ta trắng tay chạy về Hoang Châu tìm đường chết đi!"

"Được!"

Đỗ Nguyệt Nhi liếc nhìn Lý Phi, không nhiều lời: “Ta cũng đồng ý!”

Có điều nói thật thì Đỗ Nguyệt Nhi cho rằng Tàng Lục nhất định sẽ thua!

Từ xưa đến nay, Dương Châu và Thanh Châu đã giàu văn nhân, thiên tài nhiều như chó, những người nổi bật nhất trong đó còn ở đây.

Chỉ là nàng ta rất muốn biết Tàng Lục làm ra cục diện này... rốt cuộc là muốn làm gì?

Buổi đấu thơ này có liên quan gì đến nàng ta sao?

Lúc này, Lý Phi nháy mắt với thân vệ.


Thân vệ quay người bước ra khỏi đại sảnh hội thơ.

Ngay sau đó, tiếng thông báo của người gác cửa đón khách truyền vào trong phòng: "Đường Thanh Trúc, viện trưởng thư viện Thanh Trúc ở Giang Nam, viện trưởng Chúc Mai của thư viện Thanh Mai Giang Nam, viện trưởng Văn Khúc của thư viện Kim Cúc ở Giang Nam, viện trưởng Từ Nam của thư viện U Lan ở Giang Nam, tất cả đều đến đây tham gia hội thơI”

Nhất thời, nho sinh hai châu lập tức kích động!

Viện trưởng của tứ đại thư viện Giang Nam cũng là tứ đại tài tử danh tiếng lẫy lừng của Giang Nam.

Mỗi người trong số bọn họ đều thi hoạ song tuyệt, ai nấy đều là văn nhân nổi danh nhất Đại Hạ, tuổi tầm bốn mươi, danh tiếng vang dội ở Đại Hạ đã nhiều năm.

Bọn họ thành lập tứ đại thư viện Giang Nam là những thư viện duy nhất trên toàn Đại Hạ có thể cạnh tranh với các thư viện hoàng gia ở Đế Đô, các danh sĩ từ các nhà đều cư trú ở đó, hầu hết các học sinh họ dạy đều có thể làm quan trong triều Đại Hạ.

lên trưởng của tứ đại thư viện Giang Nam chính là ngôi sao sáng của giới văn đế quốc Đại Hạ.

Ngày thường muốn gặp được một người cũng khó.


Hôm nay, tứ đại viện trưởng lại dắt tay nhau đến đây theo lời mời "thịnh tình" của Lý Phi.

Nhất thời, phong cách của hội thơ Mông Gia Trang đã trực tiếp từ hội thơ nông trang thăng lên tầm hội thơ cao cấp nhất ở Đại Hạ.

€ó bốn người bọn họ tới hội thơ, nho sinh hai châu ở đây có thể chém gió cả đời!

Sau một lúc, bốn người đàn ông trung niên mặc văn sam, cử chỉ tiêu sái xuất hiện ở cửa đại sảnh hội thơ.

Bốn người nhìn về phía Lý Phi trước mặt, vẻ mặt phức tạp hành lễ: "Bái kiến Tổng đốc đại nhân Thanh Châu!" .

Lý Phi đích thân nghênh đón ở cửa, nói bằng giọng điệu nho nhã hiếm có: “Bốn vị viện trưởng có thể giá l@m hội thơ thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, khiến bản tổng đốc cảm thấy vô cùng vinh dự! Không dối gạt bốn vị viện trưởng, ta đã ngưỡng mộ các vị từ lâu, lát nữa nhất định phải thỉnh giáo các vị một ít về đạo thi họa mới được."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top