Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 500: Ngươi tìm ta có chuyện gì?


"Ta đến đây để nói với ngươi rằng, phụ thân của ngươi là Đỗ Quân đã quy thuận Vương phủ Hoang Châu, nên chúng ta không phải kẻ thù."

"Từ lúc phụ thân ngươi quy hàng, chúng ta đã là người một nhà!”

Hạ Thiên cũng không nói rằng Đỗ Quân đã đánh cược con gái mình, để tránh Đỗ Nguyệt Nhi nghĩ ngợi lung tung.

Hắn lấy ra một chiếc ngọc bội: "Chiếc ngọc bội này là tín vật của phụ thân ngươi giao cho bổn vương."

"Ông ấy nói, chỉ cần ngươi nhìn thấy chiếc ngọc bội này, sẽ tin tưởng ta!" Nói xong, Hạ Thiên khế đẩy ngón tay ra, dòng chân khí đang chảy ngầm lại một lần nữa tấn công các huyệt vị của Đỗ Nguyệt Nhị, giải cấm chế trên cơ thể

nàng ta.

Trong nháy mắt, Đỗ Nguyệt Nhi khép chặt hai chân ngọc, che ngực bằng đôi tay, nói khẽ: "Ngươi quay người sang chỗ khác đi!"

Hạ Thiên lắc đầu: "Nếu là bạn, ta có thể an tâm đưa lưng cho ngươi!" "Nếu là địch, ta sẽ không bao giờ quay lưng lại với ngươi!"

"Đỗ tiểu thư không cần phải ngại, bởi vì mắt ta đã bị bịt, không nhìn thấy gì cải"

Đỗ Nguyệt Nhi khế cắn môi đỏ bằng hàm răng ngọc, gương mặt ửng hồng, vẻ đẹp kiều diễm hỏi: "Ngoài chiếc ngọc bội này, phụ thân ta có dặn dò gì khác

không?”

Hạ Thiên nhẹ nhàng ngâm nga: "Trăng khuyết cong cong chiếu chín châu, nguyệt nhà ta trời vui đất sầu, vì nàng là con khỉ con."

Ánh mắt Đỗ Nguyệt Nhi sáng lên: "Ngươi thật sự là Hoang Châu Vương ư?" "Không thể giả được!"

"Phụ thân ta hiện đang ở đâu?"


"Thành Hoang Châu!"

Đỗ Nguyệt Nhi hốt hoảng: "Nếu phụ thân đã quy thuận ngươi, trở về Hoang Châu sẽ bị Bạch Phượng giết chết mất."

Khóe miệng Hạ Thiên khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Bạch Phượng cũng đã quy thuận ta rồi."

Đỗ Nguyệt Nhi ngẩn rai

Nụ cười của Hoang Châu Vương thật đẹp.

Tất cả đều đã quy thuận ư?

Vậy trong thời gian này, rốt cuộc Hoang châu đã xảy ra chuyện gì?


"Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Lực lượng đội quân trong núi này cần phải xuất hiện trên chiến trường chống lại Thiên Lang, không nên cùng chết với Đại tổng đốc, tôi đến thể hợp nhất nhánh quân đội này."

"Và nếu ta không đến, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"

"Đại tổng đốc là một tên điên, nếu hắn nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, chắc chắn sẽ giết ngươi."

Đỗ Nguyệt Nhi lắc đầu: "Không đâu!"

"Từ nhỏ, hắn đã đối xử với ta như con ruột, tuyệt đối không nỡ làm tổn thương tai"

Khóe miệng Hạ Thiên khế cong lên một nụ cười khó hiểu: "Muốn đánh cược không?”

Đỗ Nguyệt Nhi nghe tiếng thở của Hạ Thiên, gương mặt đỏ ửng: "Đánh cược thế nào?"

Một lát sau, Hạ Thiên lặn xuống nước, biến mất tăm.

Gương mặt Đỗ Nguyệt Nhi đỏ bừng, lên bờ mặc quần áo, cố tình đánh rơi thắt lưng của Đỗ gia.

Nàng ta quay lại nhìn những gợn sóng trên mặt ao, hàm răng ngọc khẽ cắn môi đỏ, ánh mắt lơ đãng: "Ngày mai, ta muốn xem ngươi trông như thế nào khi không bịt mắt!"

Tiểu nha hoàn ngẩn ra: "Tiểu thư, tiểu thư muốn nhìn ai vậy?"

Đỗ Nguyệt Nhi vuốt ve gương mặt đỏ bừng, quay lưng bước đi: "Một hộ vệ từ quê đến!"

Nha hoàn sửng sốt: "Ai vậy ạ?"
 
Chương 501: Hay là không?


Đỗ Nguyệt Nhi rời đi!

Gương mặt nàng ta đỏ rực, trong lòng có hai con nai nhỏ vẫn đứng ngồi không yên, tự vấn liên hồi: "Không biết có nhìn thấy toàn bộ thân hình của ta không nhỉ?"

"Có chăng?”

"Hay là không?"

"Hắn nấp dưới nước lâu như vậy, liệu có... nhìn thấy tất cả không?"

Gương mặt ngọc của Đỗ Nguyệt Nhi càng thêm nóng bỏng!

Nàng ta dùng đôi bàn tay lạnh buốt ôm lấy gương mặt, mới hạ nhiệt độ xuống!

'Tâm hồn thiếu nữ nỉ non: "Nếu đã nhìn thấy... liệu có nghĩ rằng thân hình ta không đẹp như trong thơ của hắn không?"

Trái tìm của thiếu nữ như kim dưới đáy biển. "Hắn có cảm thấy thân hình của ta đẹp không nhỉ?" Thật là xấu hổ quá đi!

Dưới ánh trăng, gương mặt Đỗ Nguyệt Nhi đỏ rực quyến rũ, e thẹn vô cùng.

Bên cạnh, tiểu nha hoàn đã nhận ra có điều không ổn!

Nàng ta đưa bàn tay nhỏ bé lên trán Đỗ Nguyệt Nhi, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Không hay rồi!"

"Tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư bị nhiễm phong hàn rồi sao?"

"Đêm nay, không nên ra sông núi này tắm rửa đâu."

"Coi kìa, mặt tiểu thư nóng quái"

"Về ta sẽ nấu thuốc cho tiểu thư uống ngay!"

Đỗ Nguyệt Nhi mỉm cười, đẩy bàn tay nàng ta ra: "Không cần đâu!" "Đây không phải triệu chứng nhiễm phong hàn!"

Tiểu nha hoàn ngẩn ra: 'Vậy là bệnh gì?"

Đỗ Nguyệt Nhi đặt bàn tay ngọc lên trái tim đang đập mạnh trên ngực trái: "Trái tim của ta, hình như đã mắc một chứng bệnh rồi!"


Tiểu nha hoàn rất ngạc nhiên: "Bệnh tim? Chúng ta không mang theo thuốc trị bệnh tim đâu!"

Đỗ Nguyệt Nhi mỉm cười tươi tắn, quay đầu lại nhìn về phía ao nước khiến nàng ta e thẹn vô cùng: "Đã mang rồi!"

Tiểu nha hoàn hoàn toàn mờ mịt: "Thuốc tim ở đâu ạ?" Đỗ Nguyệt Nhi cười một cách khó hiểu: "Không cần tìm, tự nó sẽ đến!"

Tiểu nha hoàn nghe mà không hiểu, đành phải nói: "Ngày mai khi đến doanh trại, để Đại tổng đốc khám cho tiểu thư đi."

"Đại tổng đốc có bản lĩnh cao cường, chắc chắn sẽ tìm được thuốc tim cho tiểu thư."

Đỗ Nguyệt Nhi đưa bàn tay ngọc lên, nhẹ nhàng gạt gạt mũi tiểu nha hoàn: "Vậy thì xem... nơi ở của Đại tổng đốc có thuốc tim hay không đã!"

Không lâu sau, Đỗ Nguyệt Nhi trở về trại quân với gương mặt đỏ bừng. Còn tiểu nha hoàn thì lộ vẻ nghiêm nghị.

Trăng lên tới giữa trời, đêm nay không ngủ được.

Đỗ Nguyệt Nhi vẫn chưa chợp mắt.

Dòng suối mùa xuân trong lòng nàng ta đã tĩnh lặng suốt mười tám năm qua, cuối cùng cũng đã gợn sóng vì một chàng trai bịt mắt.

Lúc nàng ta trần truồng không một tấc vải che thân, chàng trai bịt mắt kia đã xâm nhập vào trái tim nàng ta.

Nhưng Đại tổng đốc đã nuôi dưỡng nàng ta từ nhỏ, đối xử rất tốt với nàng ta... liệu có thật như lời kẻ thù nói, chỉ đang lợi dụng nàng ta không?

Chỉ coi nàng ta như một công cụ để sử dụng?

Đỗ Nguyệt Nhi nằm trằn trọc trên giường, lo được lo mất, khó lòng chợp mắt!

Bên kia, nữ võ theo dõi nàng ta cũng trở về trại quân mà không có kết quả gì.

Lúc này, Hạ Thiên trở lại bên cạnh Tô Kỳ với cả người ướt sũng.

Tô Kỳ ngạc nhiên: "Vương gia, tại sao đêm khuya mà ngài lại ướt đẫm thế?"

Hạ Thiên trốn vào bụi cỏ, thay đồ khô rồi mới trả lời thoải mái: "Bởi vì bản vương vừa đi bắt một nàng tiên cá ở sông núi."

Trong đầu Tô Kỳ lóe lên tia sáng, che miệng cười khẽ, tựa hồ hiểu ra điều gì: 'Nàng tiên cá ấy có nghe lời Vương gia không?"

Hạ Thiên lắc đầu: "Nàng tiên cá ấy nói, từ nhỏ Đại tổng đốc đã nuôi dưỡng nàng ta như con gái, đối xử rất tốt với nàng ta, nên nàng ta muốn gặp để chứng minh một kết quả."

"Nàng tiên cá ấy là một người phụ nữ có tâm!"

"Tính tình không xấu!"

"Không phải kẻ vong ân phụ nghĩa!"

"Cũng không tệ lắm!"

"Vì thế, nàng ta muốn một kết quả, vậy thì bản vương sẽ đưa cho nàng †a một kết quả, để nàng ta hết hy vọng."

Nói đến đây, Hạ Thiên nhíu mày: "Trong lòng bản vương có một linh cảm mơ hồ rằng, lòng tốt của Đại tổng đốc dành cho nàng tiên cá không giống như đối với một đứa con gái!"

Tô Kỳ tò mò: "Giống như đối với cái gì?"

Hạ Thiên suy nghĩ một lúc: "Giống như đối với một người phụ nữ!"
 
Chương 502: Tuyệt đối không thể!


Trong mắt Tô Kỳ lóe lên một tỉa sáng kỳ lạ: "Vậy thì thật thú vị đấy!"

Lúc này, Triệu Tử Thường đến gặp: "Bẩm Vương gia!" Hạ Thiên phẩy tay: "Không cần đa lẽ!"

"Nếu suy đoán của bản vương không sai, ngọn núi khổng lồ này chính là nơi ẩn náu của Đại tổng đốc, cũng là nơi trú ẩn của quân trong núi."

"Lúc trở về, bản vương đã dò xét xung quanh ngọn núi này, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, cao vạn trượng, cho dù là bậc tông sư, sau khi vượt qua ngọn núi này, e rằng cũng sẽ hao tổn chân khí, quả là một nơi dễ thủ khó công."

"Bên trong ngọn núi khổng lồ này, hẳn là một lòng núi rộng lớn, bên trong hẳn là đủ rộng rãi, mới có thể chứa đựng một đội quân."

"Mà, lối ra vào duy nhất của lòng núi này, chính là hang nước dưới chân núi.

Ánh mắt Triệu Tử Thường và Tô Kỳ sáng lên: "Vương gia, bọn ta cũng cho là như vậy!"

Hạ Thiên tiếp tục nói về tình hình địch: "Vừa rồi, bản vương đã lặn xuống sông, muốn tiến vào hang nước đó, nhưng, không vào được!"

"Dưới hang nước đó, toàn bộ là lưới sắt chồng chất lên nhau, phía trên có móc nhọn, đừng nói là người, ngay cả cá cũng không thể đi qua từ dưới nước."

"Hơn nữa, hai bên hang nước đều có trạm gác, trên mặt nước có hàng rào, không đi được, thuyền cũng không thể đi qua."

"Ngày mai, bản vương sẽ đi vào dò xét tình hình trước!"

"Các ngươi lui về sau mười dặm, chặt cây làm bè gỗ, chỉ cần nghe thấy tín hiệu của ta, lập tức dẫn quân tấn công."

"Tuân lệnh!"

Triệu Tử Thường và Tô Kỳ lĩnh mệnh.

Hạ Thiên rời đi!


Vô Diện Nhân xuất hiện, đi theo sau hắn. Tiếp đó.

'Tân quân của Vương phủ Hoang Châu lui về sau mười dặm trong đêm, bên bờ một con sông núi, bắt đầu chặt cây làm bè.

Tất cả mọi người đều dốc hết sức lực. Trận chiến này, nhất định phải thắng!

Bởi vì, ngày mai Vương gia sẽ thâm nhập vào hang ổ của địch, nếu thua, Vương gia có thể sẽ không còn!

Như vậy, Hoang Châu sẽ không còn!


Hy vọng của bọn họ, cũng không còn!

Cho nên, tuyệt đối không thể thua!


Người trong núi như bọn họ tuyệt đối không thể không có hy vọng!

Tuyệt đối không thể!

Gió lạnh trong núi thổi ngọn lửa trong lòng tân binh Vương phủ càng lúc càng mạnh.

Lúc này. Bên cạnh doanh trại của đoàn xe Đỗ gia, cách đó mười dặm.

Một đống lửa trại bùng cháy dữ dội, khiến côn trùng độc và dã thú không dám đến gần.

Hạ Thiên ngồi đối diện với Vô Diện Nhân, sắc mặt nghiêm túc: "Vô Diện bá bá, để ngày mai có thể thuận lợi trà trộn vào núi lớn, ta muốn gỡ bỏ khăn che mặt của ngươi, để ngươi xuất hiện với dung mạo thật sự!"

Vô Diện Nhân thoải mái uống một ngụm rượu mạnh: "Vương gia cứ tự nhiên!"

"Vô Diện đều nghe theo Vương gia."

Lúc này.

Hạ Thiên đưa tay ra, từ từ gỡ bỏ khăn che mặt của Vô Diện Nhân!

Hắn có chút mong đợi!

Dưới lớp khăn che mặt, Vô Diện Nhân rốt cuộc có dung mạo như thế nào?

Ngày mai. Trong lòng núi đó, lại là một cảnh tượng ra sao?

Vị Đại tổng đốc ẩn mình rất sâu kia, rốt cuộc đã điên cuồng đến mức nào?

Tất cả bí ẩn, đều sẽ được giải đáp...
 
Chương 503: Ta quên từ lâu rồi!


Lúc này.

Ánh lửa bập bùng, gió lặng yên.

Con rắn độc trong rừng cuộc mình cách đó không xa, cũng đang ngậm chặt miệng, không có thè lưỡi phát ra tiếng động.

Có vẻ, nó cũng nín thở, muốn nhìn xem diện mạo của Vô Diện Nhân? Khuôn mặt của người này, rốt cuộc sẽ trông như thế nào?

Tay Hạ Thiên rất vững, hắn tháo từng vòng băng gạc ra: "Bác Vô Diện, trước đây bác trông thế nào?”

"Ta quên từ lâu rồi!"

Hạ Thiên khựng lại, rồi hỏi đây thâm ý: "Bác Vô Diện, sau khi gỡ băng, nếu khuôn mặt bác có thay đổi... Bác có để bụng không?"

"Ha ha ha..."

Tiếng cười của Vô Diện Nhân đã thể hiện cả tấm lòng hắn: "Không những không để ý, ta còn mừng cơi"

"Bởi vì, nhìn thấy gương mặt ngày trước, ta sẽ nhớ đến những tháng ngày đã qual"

"Hồi ức, luôn làm trái tim nhói đau."

"Đừng mãi nhớ cố nhân hay cố quốc, hãy thử pha ấm trà mới bên đống lửa mới, làm thơ uống rượu theo tháng năm."

"Vương gia, thơ của người, đã xoa dịu đi một nửa trái tim tổn thương của ta!"

"Bây giờ, ta chỉ muốn theo bên cạnh vương gia, bảo vệ vương gia, làm thơ uống rượu hưởng trọn tháng năm."

"Ta, đã được tái sinh!" "Cho nên, ta hy vọng mình có một khuôn mặt mới."

Hạ Thiên yên tâm tiếp tục gỡ băng: "Vậy thì như mong muốn của bác Vô Diện, khả năng là bác sắp có một gương mặt mới."

"Lần này phẫu thuật rất thành công, nhưng, mặt của bác ít nhất phải khác đi năm phần."

"Sau này, bác sẽ xuất hiện với một khuôn mặt mới, kẻ thù trước kia của bác, phỏng chừng cũng chẳng nhận ra bác nữa!"

Đôi mắt xếch của Vô Diện Nhân sáng lên: 'Vậy thì tốt quá!" Cuối cùng.


'Tấm băng gạc trên mặt Vô Diện Nhân đã được tháo xong. Một khuôn mặt tái nhợt và lạnh lùng hiện ra dưới ánh trăng.

Chỉ thấy, gương mặt mới này trán rộng, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm quyến rũ.

Nhìn thoáng qua, khuôn mặt trông khoảng bốn mươi tuổi, và còn có ba phần giống Hạ Thiên, quả thực là một mỹ nam phong lưu.

Tất nhiên, người tuấn tú thường có vài điểm giống nhau.

Ví dụ như vẻ đẹp của mỹ nhân, thì hay xét nét đẹp ở khuôn mặt, bộ ngực, vòng eo, đôi chân ngọc ngà chẳng hạn.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa. Trước đây, Vô Diện Nhân cũng từng là một công tử phong độ ngời ngời. Bây giờ vẫn vậy.

Nhưng, khuôn mặt vì đã đâu không gặp ánh sáng, làn da trông hơi nhợt nhạt, không đồng màu với phần cổ.


Hắn nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, rồi sợ hãi than: "Vương gia, kỹ thuật chỉnh dung của người đúng là thần thuật!"

"So sánh với diện mạo trước đây, ít nhất phải khác đến sáu mươi phần trăm." "Cho dù gặp lại bạn cũ, họ cũng không nhận ra ta được!" "Thật sự tuyệt không thể tả!"

Hạ Thiên cũng rất hài lòng: "Ban đầu, ta tưởng ít nhất còn phải làm thêm hai, ba cuộc phẫu thuật chỉnh dung nữa mới đạt được hiệu quả này."

"Nhưng, chắc là nhờ "Bất lão hồi xuân công" đã cung cấp sức sống mạnh mẽ để phục hồi vết thương trên mặt bác."

 
Chương 504


"Miếng thịt mãng giao kia cũng góp phần không nhỏ!” "Cho nên, làm một lần đã thành công!" "Chúc mừng bác Vô Diện, đã có được cuộc sống mới!"

Ánh mắt Vô Diện Nhân lóe lên: "Cuộc sống mới, khuôn mặt mới, ta còn thiếu một cái tên mới!"

"Từ nay trở đi, ta tên Bạch Hổ nhé!”

Hạ Thiên ngẩn ra: "Bạch Hổ?"

"Tại sao lại lấy cái tên này?"

Vô Diện Nhân gảy gảy đống lửa rồi nói: "Ngày xưa lúc dạy học, phu tử kỳ quái của Tắc Hạ Học Cung từng giảng rất nhiều câu chuyện thần thoại, trong đó, ông ấy có kể đến Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, đó là bốn đại thiên tượng bảo vệ trời đất."

"Từ giờ trở đi, ta chính là Bạch Hổ tái sinh."

"Tương lai, ta sẽ bồi dưỡng thêm ba cao thủ nữa, để hợp thành thập đại thiên tượng, bảo vệ Vương gia!"

Giờ phút này. Hạ Thiên lại rơi vào trầm tư vì câu nói này.

Quái nhân của Tắc Hạ Học Cung gọi Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là tứ đại thiên tượng?

Cái tên gọi này xuất hiện ở Hoa Hạ cổ đại.

Sau khi Hoa Hạ tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật, họ gọi Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là tứ đại thần thú.

Vậy rốt cuộc, phu tử kỳ quái ở Tắc Hạ Học Đường... đến từ thời không nào?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Sự xuất hiện của ông ta, đã mở ra các trào lưu tư tưởng trên khắp chín châu, đảm đương nhân vật khai sáng nền văn minh.

Ông ta có còn sống không?

Hay đã chết trong dòng thời gian vô tình rồi?

Trong Cửu Long Ngọc Tỷ kia, rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì?

Câu 'bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, lại ẩn chứa thâm ý gì nữa?

Và trong Tắc Hạ Địa Cung kia thì sao?

Lúc này.

Vô Diện Nhân, bây giờ là Bạch Hổ, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Thiên: "Vương gia, nếu bây giờ ta đứng trước mặt Tân Hồng Y, không nói năng gì, không vung kiếm, chắc chắn nàng sẽ không nhận ra ta là lão tặc Vô Diện nàng từng nhắc đâu nhỉ!"

Hạ Thiên hồi thần, cười đầy ẩn ý: "Chưa chắc đâu!"

"Có khi, cái mà cô nãi nãi đó nhớ là mùi của bác, thế thì bác Bạch Hổ thảm rồi"

"Có khi bác hóa thành tro, nàng cũng nhận ral" "Ha ha ha..."


Không biết Bạch Hổ nghĩ đến chuyện gì, thế là cười sâu xa: "Vương gia, nếu cô nãi nãi đó cứ đi theo cậu xong không về Cung Phụng điện nữa, cậu tính sao?”

Hạ Thiên đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng nhìn về phía Âm Sơn: "Thế thì không đi nữa!"

Bạch Hổ tán thành: "Nhưng nếu Tân Hồng Y đi theo vương gia, thì đó là đang giẫãm lên giới hạn của Cung Phụng điện."

"Chắc chắn bọn họ sẽ phái cao thủ tới bắt nàng ta về." "Đồng thời, bắt luôn cả Vương gia về giải câu đố ở địa cung Tắc Hạ cho họi” "Lúc đó, vương gia tính sao?"

Hạ Thiên không nao núng: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!"

"Bác Bạch Hổ, người vốn là kiếm thánh đệ nhất thiên hạ, là cao thủ kiếm đạo vô địch thiên hạ, lần này sau khi bác lấy lại thực lực rồi, bác còn sợ mấy kẻ tự xưng là cao thủ thiên hạ kia sao?"

Ánh mắt Bạch Hổ ngời ngời khí thế: "Trước kia chưa bao giờ sợ, sau này, càng không sợ."

"Đợi ta dung hợp hai đại công pháp, kết hợp xong lực lượng cảnh giới tông sư, thì kể cả lão bất tử quốc sư Thiên Lang có tới, ta cũng có thể chém chết ông

†a bằng một kiếm!"

Ánh mắt Hạ Thiên sáng ngời: "Cô nãi nãi kia của ta thì sao? Có thể bồi dưỡng thành tông sư vô địch không?”

"Được, nàng có thiên phú tốt lắm!" "Vậy thì cứ dốc sức đào tạo nàng đi!"


"Được!"

Đêm cũng không dài.

Đa số mọi người sẽ nhắm một mắt mở một mắt, thức từ đêm đến sáng.

Mặt trời mọc, đỏ rực, làm người ta nhìn vào sinh ra hy vọng.

 
Chương 505: Ánh trăng mờ ảo


Đoàn xe của Đỗ Nguyệt Nhi đã nhổ trại, chuẩn bị xuất phát.

Đúng lúc này.

"Báo..."

Một ky binh phụ trách chặn hậu phi ngựa đến: "Tiểu thư, đẳng sau có thị vệ trong nhà cầm lệnh bài của người đến, nói rằng có việc cần bẩm báo!"

Hai mắt Đỗ Nguyệt Nhi sáng rực!

Cuối cùng, hắn đã tới rồi!

Đêm qua.

Ánh trăng mờ ảo.

Nàng ta ruột gan rối bời.

Hắn đeo bịt mặt.

Nên nàng ta chưa nhìn rõ mặt của tên oan gia đó!

Có khả năng, tên oan gia đó đã nhìn sạch nàng ta rồi!

Hôm nay,

Nàng ta phải nhìn xem, rốt cuộc tên oan gia này dáng dấp thế nào? Và hắn là nhân vật phong lưu cỡ nào?

Đang nghĩ ngợi.

Một thiếu niên dáng người thẳng tắp, sải bước dưới ánh bình minh đi tới... Giờ phút này.

Dù Hạ Thiên đang mặc trang phục thị vệ của nhà họ Đỗ, khuôn mặt còn bám bụi, thì cũng không che được ngũ quan tuấn mỹ của hắn.

Và cũng khó mà che được khí chất xuất sắc của hẳn.

Đỗ Nguyệt Nhi đứng trên càng xe, khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn hắn chăm chú.

Hóa ra tên oan gia này lại đẹp trai thết 'Trông cứ như chàng trai bước ra từ trong tranh vậy!

Nàng ta hướng mắt xuống, lại quan sát thân hình của Hạ Thiên... gầy thì có gầy, nhưng lại có thịt, thân hình đẹp thật sự.

Môi của Đỗ Nguyệt Nhi bị nàng ta tự cắn ra dấu răng. Nàng ta, tim đập thình thịch.

Khuôn mặt xinh đẹp, nóng bừng.


Lúc này.

Hạ Thiên và Vô Diện Nhân Bạch Hổ tiến lên chào: "Bạch Tinh, Bạch Hổ bái kiến tiểu thư!"

Mặt Đỗ Nguyệt Nhi càng đỏ hơn! "Thịch thịch thịch..."

Trái tim nàng ta như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy!

Tại sao, hắn phải dùng bí danh là Bạch Tỉnh nhỉ?

Hắn nguyện làm ngôi sao bầu bạn bên ánh trăng này sao?

Chẳng lẽ, tên oan gia này đang dùng bí danh để thổ lộ với nàng ta hả? Trái tim Đỗ Nguyệt Nhi mê rồi!

Tại sao một cái bí danh, cũng có thể chạm đến linh hồn nàng ta thế? Lúc này.

Sự khác thường của Đỗ Nguyệt Nhi đã thu hút sự ý chú của các võ thị nữ trước xe ngựa.

Tiểu thư đang rất khác thường!

Sau đó.

Bọn họ quay sang nhìn Hạ Thiên!

Anh thị vệ nhà họ Đỗ này tuy mặt đầy bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hắn đúng là một lang quân đẹp trai.

Đặc biệt là đôi mắt kia, trông cứ như chứa cả bầu trời sao, đã nhìn vào rồi thì không muốn rời mắt nữa.

 
Chương 506: Hoang Châu Vương!


Nam sắc của Hạ Thiên, đã khiến họ ngỡ ngàng.

Nhìn nhìn, một vài võ thị nữ không kìm được người mềm nhữn.

Có người còn uốn éo vòng eo, có người thì chỉnh lại sợi tóc rủ bên tai. Nữ nhân, có lòng yêu thích cái đẹp rất nặng.

Trong ngày thường, họ cũng thích ngắm các tiểu lang quân tuấn tú. Giờ thấy rồi, thật sự không thể trách tiêu thư lại mất hồn!

Muốn trách thì phải trách tên Bạch Tinh này có diện mạo quá thu hút. Trong đó.

Nữ thị vệ giám sát Đỗ Nguyệt Nhi kia còn nghĩ nhiều hơn!

Nhưng nàng ta lại oán hận nghĩ thầm trong lòng: "Thảo nào mười tám tuổi rồi mà vẫn cô đơn, hóa ra là nhìn trúng tên Tiểu Bạch kiểm này!"

"Đại tổng đốc, người đẹp mà ngài nuôi, bị người ta rước mất trái tim rồi!" "Thân hình xinh đẹp kia, chắc cũng sắp mất thôi nhỉ!" Nghĩ tới đây.

Ánh mắt nàng ta lóe lên tia sắc bén: "Tiểu thư, tại sao ta chưa gặp hai thị vệ này bao giờ?”

"Cẩn thận kẻo bị lừa!"

Lúc này.

Nữ võ thị Thúy cô vượt lên trước, chặn trước mặt Hạ Thiên: "Mời xuất trình

lệnh bài nhà họ Đỗ!"

Hạ Thiên lấy lệnh bài mà hắn nhặt được bên bờ sông đêm qua: "Mời kiểm

trai"



Thúy cô đưa tay ra lấy, rồi kiểm tra tỉ mỉ, đúng là một trong những lệnh bài cha con nhà họ Đỗ hay mang theo bên người.

Thế là, nàng ta phải trả lại lệnh bài cho Hạ Thiên dù không cam tâm. Ánh mắt Hạ Thiên lóe lên tia khác thường.

Nữ võ thị này có vấn đề.

Lúc này.

Đỗ Nguyệt Nhi đã thoát khỏi trạng thái ý loạn tình mê: "Lên xe đi!" "Xuất phát!"

"Vâng!"

Đỗ Nguyệt hạ lệnh, đoàn xe bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.

Hạ Thiên nhún mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, đi theo sau Đỗ Nguyệt Nhi.

Bạch Hổ thì đi theo cạnh xe!

Bỗng nhiên.

Một số nữ võ thị phát hiện, anh thị vệ trung niên này cũng rất đẹp trai! Diện mạo thì giống Bạch Tinh vừa lên xe kia ba phần.

Nhìn một cái là biết, hai người là người một nhà.

Chẳng qua vừa nãy Bạch Tinh ở đây, nên nhan sắc của Bạch Hổ bị lu mờ. Lúc này.

Trên xe ngựa.

Đỗ Nguyệt Nhi xốc rèm xe lên, hơi cúi người bước vào trong xe.

Nhưng, vừa nghĩ đến chuyện tên oan gia kia đang theo sau nàng ta, cơ thể

mềm mại của Đỗ Nguyệt Nhi không khỏi nóng bừng.

Hạ Thiên vẫn bình tĩnh như thường, cư xử đúng mực. Xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi rất rộng.


Bên trong có một chiếc giường nhỏ để nàng ta nghỉ ngơi, hương thơm ngào ngạt, bài trí như một phòng khuê nữ.

Thực ra, đây cũng được xem là khuê phòng di động của Đỗ Nguyệt Nhi. Nha hoàn của nàng ta bị đuổi ra.

Điều này khiến nha hoàn đó rất bất mãn.

Một nam nhân ở riêng với tiểu thư... chuyện này là sao?

Tiểu thư còn có tâm bệnh nữa!

Bên ngoài xe ngựa.

Ai nấy đều có suy tính riêng.

Bên ngoài xe ngựa.

Ai nấy đều có suy tính riêng.

Trong xe ngựa.

Hạ Thiên và Đỗ Nguyệt Nhi chỉ ra ngồi hai bên, đối diện nhau.

Hạ Thiên cũng nhân cơ hội này, ngắm người đẹp Giang Nam một phen.

Nét đẹp dịu dàng và tuyệt sắc của Đỗ Nguyệt Nhi, hiếm có trên đời, xứng đáng với hai chữ 'tuyệt sắc'.

Lúc này. Đỗ Nguyệt Nhi trông thấy Hạ Thiên bụi bặm khắp mặt, nàng ta không kìm

được đỏ mặt, rồi kiềm chế lại nhịp tim, đưa khăn tay ra rồi dịu dàng nói: "Lau mặt đi"

Hạ Thiên nhận luôn không khách sáo, hắn vừa lau mặt, vừa nói với giọng

vừa phải: "Tiểu thư, không hay rồi!" "Lão gia bị người ta bắt rồi!" Đỗ Nguyệt Nhi sững người: "Ai?"


Ở một nơi khác.

Triệu Tử Thường và Tô Kỳ dẫn theo ba nghìn tân binh của vương phủ, mai phục gần ngọn núi.

Trong một con sông trên núi, ba trăm chiếc bè đã sẵn sàng chờ xuất phát, có thể xuôi dòng tiến vào con sông lớn bao quanh ngọn núi bất cứ lúc nào.

Lúc này.

 
Chương 507: Chớp mắt đã quá trưa


Những chiếc nỏ xanh xanh đỏ đỏ đã lắp sẵn tên, chĩa thẳng vào các hán tử cường tráng đang canh gác bên bờ sông.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!

Thời gian trôi qua theo bước đi của mặt trời.

Chớp mắt đã quá trưa.

"Lộc cộc lộc cộc..."

Ky binh ở đội xe của Đỗ Nguyệt Nhi trinh thám đến bến đò bờ sông. Tiếp theo.

Đội xe lớn cũng đến nơi.

Lúc này.

Đỗ Nguyệt Nhi xuống xe, đi theo sau nàng ta là nha hoàn, tám đại nữ võ hầu, Hạ Thiên, Bạch Hổ, họ ngồi thuyền nhỏ đi vào hang động.

Đồng thời.

Đội xe cũng bắt đầu bốc dỡ hàng tại đây, họ chuyển từ xe ngựa lên thuyền, rồi vận chuyển vào trong sơn động.

Hạ Thiên đứng sau Đỗ Nguyệt Nhi, quan sát hang động nước.

Đỉnh hang cách mặt nước ít nhất phải mấy chục mét, phía trên toàn là thạch nhũ, ẩm ướt nhỏ giọt.

Hai bên hang, cứ một đoạn lại cắm một bó đuốc, chiếu cho hang động sáng như ban ngày.

Dưới ánh đuốc, là hai lối đi bằng thạch đá do con người đục ra, phía trên có các cao thủ võ đạo tay cầm đao thương đi tuần tra, mắt nhìn chằm chằm những con thuyền tới lui, những ánh mắt đó tựa như diều hêu đang đói khát tìm kiếm


con mồi.

'Trên mặt nước, có đầy rẫy chướng ngại vật. Nếu không biết đường nước, thuyền rất dễ đâm vào.

Chiếc thuyền nhỏ lướt đi trong hang động ít nhất một dặm. Cuối cùng.

Trước mắt Hạ Thiên sáng lên.

Thuyền nhỏ đã ra khỏi hang nước.

Không gian trước mặt chợt sáng sủa rộng rãi.

Nơi này đúng là một lòng núi khổng lồ.

Trong lòng núi, có từng dãy nhà gỗ và những đội binh lính xếp hàng ngay. ngắn.

Trừ cái này ra.

Bên bờ.

Một lão giả tuổi bảy mươi cao ít nhất phải hai mét, đầu hói, bụng to, đang đứng bên bờ với gương mặt hiền từ, thân mật hô với thuyền nhỏ: "Nguyệt Nhi!"

Cảnh tượng này trông thì giống cảnh một ông cụ đang đợi cháu gái đi thuyền về nhà!

Từ miệng Tiểu Bạch, Hạ Thiên đã biết rằng, đại tổng đốc có dáng dấp như: này!

Sau đó.

Hắn bắt được một tia dâm tà lóe lên trong mắt Đại tổng đốc! Ánh mắt này dành cho Đỗ Nguyệt Nhi!

Đồng thời.

Đại tổng đốc cũng liếc Hạ Thiên mấy cái.


Tên Tiểu Bạch kiểm đó còn vào xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi ngồi nói chuyện, cô nam quả nữ ở chung một phòng... chỉ nghĩ thôi đã làm ông ta phát điên!

€ó khi con thỏ trắng mà ông ta nuôi mười tám năm đã bị tên Tiểu Bạch kiểm đó ăn rồi cũng nên!

Mới nghĩ đến đây thôi, ông ta đã vung tay tát chết một thị nữ đã hầu hạ ông †a ba năm.

Sau đó, ông ta lột sạch quần áo một thị nữ khác rồi ném lên giường, điên cuồng hành hạ, ngược đãi thỏa thuê.

 
Chương 508: Ông ta đẩy cửa đi vào


Nhờ vậy.

Lúc này ông ta mới kiềm được cơn cuồng bạo trong lòng, đứng bên bờ đợi Đỗ Nguyệt Nhi và Hạ Thiên tới với nội tâm đầy sát ý.

Nhìn cái đầu tiên, ông ta xác nhận Đỗ Nguyệt Nhi vẫn còn trong trắng. Điều này đã khiến ông ta thoải mái hơn nhiều.

Nhìn cái thứ hai, tên Tiểu Bạch kiểm này đúng là vừa trẻ vừa đẹp trai, nhất định phải

Nhưng ông ta vẫn giả bộ hiền từ trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi. Lúc này.

Bạch Hổ truyền âm cho Hạ Thiên: "Tên Đại tổng đốc này là cao thủ cấp tông

sư: "Hơn nữa, công lực còn thâm hậu." "Xem từ tuổi tác thì hẳn là cao thủ còn sống sót từ thời Tiền Tần."

"Nhưng, với chiều cao và ngoại hình đặc biệt như này của hắn, thế mà lão phu lại chẳng có ấn tượng gì về hắn!"

Bạch Hổ biết rất rõ về các cao thủ thời Tiền Tân.

Nhưng sao đại tổng đốc này lại không khớp với bất kỳ ai trong ký ức của ông ấy nhỉ.

Từ trước đến nay, thân phận của Đại tổng đốc vẫn là bí ẩn ở Hoang Châu.

Đại tổng đốc chỉ là danh xưng của ông ta, tên gọi cụ thể là gì thì không ai biết!

Ông ta không phải tổng đốc được đế quốc Đại Hạ phái đến Hoang Châu vào năm khai quốc.

Từ thời Tiền Tần, ông ta đã khống chế Hoang Châu rồi.

Từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay, hai mươi tổng đốc được Đại Hạ cử đến đều chỉ là con rối của ông ta.

Ông ta mới là chúa đất ở Hoang Châu suốt hai mươi năm nay.

Trong đầu Hạ Thiên hiện ra một phần tài liệu tuyệt mật, hắn khế động môi: "Bạch bá bá, ta biết ông ta là ai rồi!"

"Tên này đã điên từ thời Tiền Tần đến nay, đợi lát nữa, bá ra tay thì phải khống chế ông ta ngay!"

"Tuyệt đối không thể cho ông ta có cơ hội phát điên!" "Nếu không thì có khi ông ta sẽ làm ra chuyện gì đó đấy!" Bạch Hổ hiểu được khẩu hình: "Hiểu rồi!"

Nhưng, ông ấy thật sự rất tò mò, Đại tổng đốc là ai vậy? Tại sao ông ấy không có tí ấn tượng nào nhỉ?

Lúc này.

Thuyền nhỏ cập bờ.

Đỗ Nguyệt Nhi vui vẻ nhảy xuống thuyền, dịu dàng đi đến trước mặt Đại tổng đốc hành lễ: "Nguyệt Nhi chào Đại tổng đốc!"

"Ha ha ha..."

Đại tổng đốc cười đến mức da mặt nhăn nhúm, nhìn vào chẳng những không hiền từ, trái lại còn có vài phần âm trầm, ánh mắt vẩn đục quan sát Đỗ Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi vất vả rồi!"

"Tới là tốt rồi!"

Nói xong.

Ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Bạch Hổ rồi hỏi: "Nguyệt Nhị, hai vị này trông lạ mặt thế, họ là người bên cạnh phụ thân con à?”

Ánh mắt của Đại tổng đốc làm Hạ Thiên liên tưởng đến con mãng xà hai nghìn năm.

Vừa xảo quyệt vừa hung ác! Đỗ Nguyệt Nhi giới thiệu thân phận giả của Hạ Thiên và Bạch Hổ.

Đại tổng đốc không hỏi thêm nữa: "Nguyệt Nhi, Đại tổng đốc bá bá biết con sắp tới nên đã chuẩn bị rất nhiều món con thích, đi, theo ta đi dùng bữa đi!"

Đỗ Nguyệt Nhi nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó mới nói: "Vâng!" "Vất vả cho Đại tổng đốc bá bá rồi!" Trong giọng điệu đã thêm ba phần lạnh nhạt so với trước đây.

Đại tổng đốc theo ánh mắt của Đỗ Nguyệt Nhi nhìn Hạ Thiên một cái, sát ý càng hăng: "Bạch Tinh và Bạch Hổ cũng đi cùng đi!"

"Kể cho bổn đại tổng đốc nghe chuyện phụ thân Nguyệt Nhi bị bắt đi!" "Vâng!"

Đây chính là ý nguyện của Hạ Thiên!

Chẳng mấy chốc.

Đại tổng đốc đã dẫn mọi người đi vào sâu trong thung lũng, nơi đây có một gian nhà gỗ to cao nhất.

Ông ta đẩy cửa đi vào.

Lập tức.

Đập vào mắt là những mốn đồ nội thất đơn sơ, một bàn hai ghế, trên bàn bày sẵn các món ăn nóng hổi.

Ngoài ra, trong góc phòng, chỉ có một đồ vật thứ ba.... một cái chum lớn đậy nắp gỗ.

Đặc biệt bắt mắt! Đúng lúc này.

Hạ Thiên như nhìn thấy trong cái chum đấy chính là một bé gái tay chân đứt đoạn, co quắp, hấp hối.

 
Chương 509: Bỗng nhiên


Ông ta cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sát ý vô biên.

Bỗng nhiên.

"Bịch..."

Cái nắp chum hơi động đậy, phát ra tiếng va đập.

Nhất thời.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cái chum to.

Đại tổng đốc nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bản tổng đốc đang nhốt một con chuột trong cái chum, chắc là nó nóng lòng xô cái nắp thôi, không cần để ý đến nó đâu, chúng ta ăn cơm thôi!"

Lúc này.

"Báo..."

Một trinh sát vừa hô vừa đi vào, gã quỳ một chân xuống đất rồi nói: "Bạch Phượng thành chủ đến ạ!"

Ánh mắt đại tổng đốc lóe lên tia dâm đãng.

"Khà khà khà..."

Ông ta cười rất là âm trầm, lộ ra mấy cái răng vàng ố chưa bị rụng, nói mà gió lọt qua kẽ răng: "Hôm nay đúng là một ngày tốt lành!"

"Người mà ta nhớ mong đều đến đủ hết rồi!" "Mau mời nàng ấy vào!"

"Vâng!"


Trinh sát tuân lệnh đi ra ngoài.

Đại tổng đốc ngồi xuống bảo: "Các vị, thế chúng ta đợi Bạch Phượng thành chủ nhé, đợi một lát rồi vừa ăn cơm vừa bàn cách cứu Đỗ Quân tổng đốc!"

Mọi người không ý kiến gì.

Một lát sau.

Bạch Phượng hùng hùng hổ hổ đi vào căn nhà gõ, nhìn thấy cái chum to kia, ánh mắt Bạch Phượng lóe lên hàn quang: "Đại tổng đốc, ta đường đột đến đây vì có chuyện muốn hỏi!"

"Tiểu Phượng Nhi hỏi đi!"

Bạch Phượng nhìn lướt qua Hạ Thiên, rồi cố lấy dũng khí hỏi: "Ba năm trước, sau khi em gái ta mất tích, ông đã chọn rồi dẫn hai tỳ nữ của thành Hoang Châu ta đi, họ đang ở đâu?"

"Hiện giờ, gia đình họ đang có việc, ta cần đưa họ về!"

"Khặc khặc khặc..."

Đại tổng đốc chỉ vào món thịt trên bàn rồi bảo: "Một trong số họ đã bị nấu thành món này!"

"Người còn lại, tiểu Phượng Nhi đoán xem, nàng ta đang ở đâu?” Mặt Bạch Phượng biến sắc: "Đúng là ông điên rồi!"

Đại tổng đốc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tham lam và dâm đãng nhìn chằm chằm đôi chân dài của Bạch Phượng: "Ta không điên!"

"Các ngươi đều là lũ chó ta nuôi ở Hoang Châu, thế mà bây giờ các ngươi lại dám sủa lại chủ của mình, thật không biết sống chết!"

"Bản tổng đốc nuôi ngươi mười mấy năm, hôm nay, chính là ngày ta đoạt lấy thân thể ngươi, sau đó, bản tổng đốc sẽ chặt chân ngươi, chơi nửa năm!"

"Gòn Nguyệt Nhi, ngươi lại dám tìm Tiểu Bạch Kiểm sau lưng đại tổng đốc bá bá, ta phải moi tim ngươi, sau đó chơi đùa với cơ thể không tim của ngươi!"

Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt mặt! Quả nhiên là tên điên!

'Tên oan gia kia đã đúng! Lúc này.


Tiêu Nàng ta tuyệt vọng nhìn Hạ Thiên lần cuối... vĩnh biệt! Vua Hoang Châu!

Bạch Phượng.

Nàng ta vốn là cao thủ nhất lưu.

Lúc bước vào căn nhà gỗ, nàng ta đã vận chân khí trong người đề phòng Đại tổng đốc trở mặt.

 
Chương 510: Mặt Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt!


Nhưng nàng ta vẫn đánh giá thấp sự lợi hại của đại tổng đốc. Lão già này đã lên đến cảnh giới Tông sư đỉnh phong.

Tốc độ của lão nhanh hơn nàng ta nhiều.

Chân khí của ông ta áp đảo nàng ta!

Muốn trốn nhưng vô lực!

Nàng ta, sắp chết rồi!

Đúng vào lúc Bạch Phượng tuyệt vọng.

"Âm..."

Khí thế của Hạ Thiên thay đổi!

Chân khí bá đạo vẫn luôn ngoan ngoấn ẩn nấp trong người hắn như được mở cổng tràn ra từ mọi lỗ chân lông, thân ảnh hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Trong khoảng khắc sinh tử.

Hắn xuất hiện sau lưng Bạch Phượng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực vỗ mạnh vào lưng Bạch Phượng.

"Vèo..."

Bạch Phượng như tên rời cung, người bay đi, đụng thủng một cái lỗ to trên vách tường căn nhà gỗ, biến mất khỏi căn phòng.

Hình dáng của cái lỗ giống hệt dáng người Bạch Phượng, thậm chí còn có vài nét uyển chuyển.

Ánh mắt đại tổng đốc bản ra tia sắc bén: "Cao thủ nhất lưu!" "Vậy mà ngươi dám lừa bịp bản tổng đốc!" "Vậy thì, ngươi đi chết trước đi!"

Bàn tay của đại tổng đốc tiếp tục chộp tới, hòng một chưởng đập nát khuôn mặt của Hạ Thiên.

Khuôn mặt tuấn tú này quá đẹp, không đập nát thì quá đáng tiếc!

"Nhóc con, tông sư há lại là thứ mà một võ giả nhất lưu như ngươi có thể chống lại?"

"Chết đi!" Lúc này.

Chỉ thấy Hạ Thiên không tránh không né, tay anh cầm một cây kim bạc lóe ra ánh sáng xanh, chắn trước mặt anh.

Đại tổng đốc không bận tâm, tiếp tục đánh tới!


Chân khí của cảnh giới Tông sư đập nát được cả miếng sắt cơ mà, huống chỉ một cây kim bạc nhỏ bé?

Tí nữa, cái khuôn mặt trắng trẻo này sẽ nát tươm. Nhưng, không có!

"Âm..."

Hai bàn tay đối chọi, kình phong phát ra tứ phía.

Chân khí Hỗn Nguyên của Hạ Thiên vô cùng bá đạo, hắn dốc toàn lực đánh một đòn vượt cấp với đại tổng đốc, tuy hơi bị thiệt, nhưng không có gì đáng ngại.

"Không thể nào!"

Đại tổng đốc gào lên đầy kinh ngạc: "Tuyệt đối không có khả năng!" "Ngươi chỉ là một võ giả nhất lưu!"

"Ngươi không thể nào chặn cú đánh của bản tổng đốc được?" "Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Hạ Thiên bị đại tổng đốc đẩy lui nhiều bước, mỗi bước đều đạp vỡ đá lát sàn, lưng anh đập vào vách tường mới dừng lại!

Ánh mắt anh lóe sáng, anh giơ cây kim bạc không sứt mẻ gì lên, rồi thản nhiên nói: "Hóa ra tông sư cũng chỉ có vậy!"

Đại tổng đốc nhìn chằm chằm kim bạc trên tay Hạ Thiên, nét mặt ông ta là vẻ không thể tin nổi: "Không thể nào!"

"Tại sao kim bạc của ngươi chưa gấy?"

Hạ Thiên nhếch môi cười bí hiểm: "Bởi vì, cây kim này tên là kim thép, cực kỳ cứng rắn, tôi đã phủ một lớp bột bạc lên trên, để ông hiểu lầm nó là kim bạc thôi!"

"Ông chỉ là cơ thể xác thịt, sao có thể dùng lòng bàn tay vỗ gấy kim thép được!"

"Ngây thơi"

Đột nhiên.

Đại tổng đốc cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, tam hoa' trên đỉnh đầu giống như sắp tán loạn.

Đồng thời, cảm giác tê dại trên bàn tay khiến ông ta sợ muốn chết đi được! Trên cây kim đó có độc!

Máu chảy ra từ lòng bàn tay ông ta có mùi tanh.

Độc mà ông ta trúng phải, có độc tính cực mạnh.

"Hừ..."

Ánh mắt đại tổng đốc lóe lên tia hung ác, ông ta di chuyển một cách quỷ mị, rồi xuất hiện trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi, hòng bắt người đẹp yếu nhất trong đây. trước đã, rồi tính tiếp.

Lần này, không còn ai có thể ngăn cảm ông ta nữa!

Mặt Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt!

'Tên oan gia kia không kịp cứu nàng ấy rồi!

Nhưng, có biến!

Không ổn rồi! Đây là cao thủ cảnh giới Tông sư! Ông ta muốn thu tay!

Nhưng sau khi khôi phục thực lực, Bạch Hổ vẫn là cao thủ cảnh giới Tông sư vô địch thiên hạ, Bạch Hổ còn mạnh hơn ông ta.

"Phập..." Bàn tay ông ta bị chém đứt dưới ánh kiếm, máu tươi bắn ra.

"A.."

 
Chương 511: Chiec chum vo tan!


Tiếng hét thảm của đại tổng đốc vang lên như tiếng con vịt bị nhổ lông.

Ông ta vội vàng lùi về phía chiếc chum to, một chưởng đập nát nó.

"Răng rắc ... "

Chiec chum vo tan!

Cái nắp phía trên cũng vỡ!

Vì thế.

Máu trong cái chum chảy ra.

Một thiếu nữ đang hấp hối, tay chân gãy hết, thất khiếu chảy máu, toàn thân tím tái, chỗ nào cũng là vết thương, xuất hiện trong căn nhà gỗ.

"Vèo ... "

Bạch Phượng lao đến như một cơn gió.

Nàng ta nhìn thiếu nữ trong chum, hốc mắt đỏ hoe: "Thằng điên!"

"Sao ông có thể đối xử với tiểu Hoa như vậy?"

"Khà khà khà ... "

Đại tổng đốc vừa cầm máu ở bàn tay, vừa cười như điên: "Coi như nàng ta may mắn đấy, bản tổng đốc thấy nàng ta giống một cục dưa muối, nên ngâm nàng ta vào cái chum to này."

Ông ta chỉ vào cái bàn gỗ với ánh mắt điên cuồng: "Người còn lại đã bị làm thành một đĩa thức an roi!"


"Tiếp theo, ta phải nấu các ngươi thành dưa muối hết!"

Đột nhiên,

"Âm ... "

Bốn mặt của căn nhà gỗ bị móc sắt kéo đổ rầm rầm, cây cỏ bay tán loạn, khung cảnh hỗn loạn.

Mọi người liên tục vung chưởng, hóa giải nguy cơ bị đè bẹp và chôn sống.

Một lát sau.

Trong đống đổ nát của căn nhà gỗ.

Mọi người đứng yên tại chỗ, không ai động đậy.

Bên ngoài căn nhà gỗ.

Đại quân trong núi xếp thành hình ma trận vuông, bao vây kín căn nhà gỗ.

Tên đã lên dây, đao kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu khắp

nơi

Chỗ nay khoang hon mười nghìn người, trong dai vo biên.

"Khà khà khà ... "

Đại tổng đốc người đầy máu, cười càng thêm hung dữ: "Bạch Phượng, bản tổng đốc có thể để nhà họ Bạch cô cai quản thành Hoang Châu, cô nghĩ, ta không phòng bị cô một tí nào sao?"

"Từ trước tới nay, bản tổng đốc không cho phép cô tới ngọn núi này, nhưng cô đã tới!"

"Bản tổng đốc biết ngay là cô không nghe lời mà! Cô không còn trung thành nữa!"

Một đám người áo đen bước ra khỏi đội hình quân sự, số lượng là mười bảy người, họ chính là các tổng đốc mà triều đình Đại Hạ phái đến Hoang Châu bao năm qua.

Tiếp theo đó.

Đỗ Quân, Triệu Đại Đao, Võ Nghĩa và một người đàn ông trung niên Hạ Thiên không quen, bị trói gô cổ áp giải tới đây.

Mặt Bạch Phượng biến sắc: "Cha, Đỗ bá bá, Triệu bá bá, Võ Nghĩa ... "

 
Chương 512: Chính là bản vương!


Nam tử kia, chính là Bạch Giao, cha của Bạch Phượng.

Đại tổng đốc đau đến nỗi nhăn hết mặt lại: "Tiểu Bạch Phượng, trong số hai mươi tổng đốc ở thành Hoang Châu, chỉ có cha cô, Đỗ Quân, Triệu Đại Đao là chưa kiên quyết tạo phản, những người khác, lòng tạo phản của họ rõ như ban ngày vậy!"

"Nên là, bây giờ cô đã biết ... vì sao bản tổng đốc lại yên tâm giao thành Hoang Châu cho cô rồi chứ?"

"Bởi vì, bên cạnh cô toàn là người của bản tổng đốc!"

"Cô muốn phản lại bản tổng đốc, đúng là nam mơ giữa ban ngày!"

"Bởi vì, bản tổng đốc mới là tổ tông của trò tạo phản!"

"Khà khà khà ... ”

Đại tổng đốc càng nói càng hưng phấn: "Bây giờ, nếu các cô muốn cứu cha mình, Tiểu Bạch Phương và tiểu Nguyệt Nhi có thể cởi sạch quần áo, nằm xuống đất, làm lò luyện đan của ta!"

Nói đến đây.

Đại tổng đốc đưa tay vào ngực áo, lấy một con dấu ngọc ra rồi điên cuồng nói: "Hôm nay, chỉ cần ta hấp thu cô và tiểu Nguyệt Nhi, bản tổng đốc sẽ bổ sung đủ máu của một nghìn xử nữ, và có thể cải lão hoàn đồng."

"Sau đó, dùng cái ấn ngọc này đóng dấu lên trán, là có thể trường sinh bất tử rôi!"

Đỗ Nguyệt Nhi tái nhợt mặt nói: "Đồ điên!"

"Ông chính là một tên điên!"

"Thả cha tôi ra!"

Đại tổng đốc nhìn cham cham cơ thể mềm mại của Đỗ Nguyệt Nhi, rồi điên cuồng nói: "Thả ư?"

"Tiểu Nguyệt Nhi, nếu cô biết về quá khứ của bản tổng đốc, cô sẽ không nói ra những lời như vậy!"

Nói xong.

Ông ta ngửa mặt lên trời, khuôn mặt dữ tợn gào lên: "Nhưng, trên đời này còn ai nhớ đến ta đâu?"

"Có ai ... biết ta từng là ai đâu?"


Lúc này.

Hạ Thiên lạnh lùng nói: "Tôi biết!"

Đại tổng đốc sững sờ, ông ta cúi đầu nhìn Hạ Thiên với khuôn mặt hung ác: "Thế ngươi nói xem ... bản tổng đốc là ai?"

"Ông là Cơ Cửu Châu!"

Hạ Thiên nhìn chằm chằm đại tổng đốc, gằn từng chữ một: "Ông chính là Cơ Cửu Châu, ông tổ học phái Pháp Gia!"

"Năm xưa, ông là thiên tài được phu tử chuyên thu nhận những người lập dị ở Tắc Hạ Học Cung nhìn trúng!"

"Về sau, sau khi Tắc Hạ Học Cung bị cháy, ông đã đến nước Tần làm thừa tướng lúc bấy giờ, ông chủ trương cải cách pháp luật nước Tần, chủ trương trị quốc bằng pháp luật!"

"Sau đó, nước Tần trở nên hùng mạnh nhờ cải cách pháp luật của ông, nhất thống chín nước!"

Nhưng trước khi thống nhất, ông lại đắc tội quý tộc nước Tần vì cải cách pháp luật, vì thế, họ đã hợp tác với nhau, vu cáo rằng ông tạo phản."

Lúc đó, để trấn an các quý tộc, Tần Tổ Long đành phải ngấm ngầm bối trí cho ông rời khỏi nước Tần."

'Nhưng đám quý tộc đó vẫn không chịu tha cho ông!"

"Bọn họ truy sát ông khắp nơi, tung tin vịt về ông, bôi nhọ ông."

"Cuối cùng, ông không nhịn được nữa đã quay về quê nhà tạo phản."

'Nhưng ông lại thất bại một cách nhanh chóng, và bị các quý tộc nước Tần giết trong loạn quân."

"Bản vương không ngờ, ông lại dùng kế ve sầu thoát xác, giả chết để trốn đến Hoang Châu, nơi mà trời cao hoàng đế ở xa này!"

"Và càng không ngờ rằng, Cơ Cửu Châu, người từng là pháp tử của học phái Pháp gia, người từng nổi danh khắp thiên hạ, lại trốn ở đây tạo phản."

"Ông còn trở thành một kẻ mưu mô huyết tanh khủng bố, một kẻ điên!"

Hạ Thiên nhìn Cơ Cửu Châu một cái thật sâu: "Bản vương nói đúng chứ?"

'Cơ Cửu Châu."

Cảm xúc của đại tổng đốc đã ổn định hơn nhiều!

Ông ta nheo mắt: "Bản vương?"

"Ngươi chính là Hạ Thiên, vua Hoang Châu sao?"

Hạ Thiên gật đầu: "Chính là bản vương!"

Bạch Hổ nhíu mày: "Cơ Cửu Châu, lúc đầu ông giả chết chạy trốn, ông cứ làm ẩn sĩ ở Hoang Châu không tốt à?"

"Tại sao lại biến thành cái bộ dạng ma quỷ như này?"

"Khà khà khà ... "

Đại tổng đốc lại kích động: "Bộ dạng ma quỷ của ta không tốt sao?"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top