Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cuồng Long Xuất Thế

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cuồng Long Xuất Thế
Chương 120: Tôi đã có kế hoạch đối phó


Hơn nữa, Ngô Long Tôn một chữ cũng không đề cập đến cái chết của Ngô Thiên Di, đủ để thấy hắn cực kỳ máu lạnh!

Điều này cũng thể hiện một khi hẳn đối mặt với thời điểm cần đưa ra những quyết định quan trọng có thể duy trì tư duy sáng suốt và trầm ổn!

Đối mặt với câu hỏi của Ngô Long Tôn, các lãnh đạo. và cổ đông của Tập đoàn Thiên Di đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn!

"Chủ tịch Ngô, tôi không có ý kiến!"

"Tôi đồng ý việc sáp nhập tập đoàn Lâm thị!"

Các lãnh đạo và cổ đông lần lượt bày tỏ quan điểm của mình, lúc đâu họ còn đang nghĩ đến việc rút cổ phần nhưng hiện tại lại không dám nhắc đến một chữ!  

"Rất tốt!"

Ngô Long Tôn chậm rãi phun ra một làn khói, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua các cổ đông xung quanh: "Tôi nhận được một tin tức đáng tin cậy, dự án Tân Dân Sinh đã được Lưu gia giao cho Lâm gia!"

"Ngoài ra, trùm đất Giang Kim Bưu cũng có ý định chuyển nhượng mảnh đất số hai cho Lâm gia!"

Nghe hắn nói vậy, các lãnh đạo và cổ đông không khỏi đột ngột thay đổi sắc mặt!

Một cổ đông lớn tuổi cau mày, giọng đầy bất an, nói: "Nếu tập đoàn Lâm thị đồng thời lấy tới tay hai dự án lớn này thì tập đoàn Lâm thị liền có thể vượt qua tập đoàn Thiên Di chúng ta giành lấy vị trí đứng đầu ngành xây dựng ở Dương Thành!"

"Chủ tịch Ngô, với tình huống như vậy, ngài có có biện pháp nào không?"

"Nếu tập đoàn chúng ta bị tập đoàn Lâm thị vượt mặt thì uy tín và hoạt động kinh doanh của tập đoàn chúng ta chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều..."

"Chủ tịch Ngô, chuyện này rất nghiêm trọng!"

Các lãnh đạo và cổ đông rất bất an, bọn họ cũng hy vọng Ngô Long Tôn sẽ đưa ra kế hoạch hữu ích!

"Không cần lo lắng!" 

Ngô Long Tôn cười lạnh, vẻ mặt vô cùng tự tin: "Tôi đã có kế hoạch đối phó!"

"Tiếp theo tôi sẽ lập tức triển khai kế hoạch, tôi sẽ đoạt tới tay chúng ta hai dự án lớn đó, đồng thời cũng sẽ hoàn thành việc thôn tính tập đoàn Lâm thị!"

"Tập đoàn Thiên Di cũng sẽ vọt lên trở thành tập đoàn lớn thứ sáu của Dương Thành!"

"Và Ngô gia của tôi chắc chắn sẽ trở thành gia tộc giàu có thứ sáu ngoài năm gia tộc lớn ở Dương Thành!"

"Có tin hay không thì tùy các người, tôi nói rõ cho các người biết, kế hoạch của tôi tạm thời phải giữ bí mật!"

Nếu những lời này là do Ngô Thiên Di nói thì bọn họ. sẽ không tin!

Nhưng những lời này lại là do Ngô Long Tôn nói, vậy thì có độ tin cậy cực cao!

Trong lúc nhất thời, bâu không khí sa sút của các cổ đông Tập đoàn Thiên Di đã biến mất, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay không ngớt!

Bởi vì vương giả Ngô Long Tôn đã trở về! 'Tập đoàn Thiên Di sắp sụp đổ đã sống sót qua cuộc 

khủng hoảng này, và khí thế thậm chí còn dữ dội hơn so với khi Ngô Thiên Di nắm quyền! 

Những lời Ngô Long Tôn nói vẫn rất có uy tín và sức nặng!

Sau khi Ngô Long Tôn trở lại tập đoàn Thiên Di, hắn hoàn toàn không quan tâm đ ến thanh danh của Ngô Thiên Di mà ngay lập tức đứng ra làm nhân chứng!

Hăn giao nộp toàn bộ chứng cứ tội phạm mà Ngô Thiên Di không muốn ai biết cho cục cảnh sát và chiến bột

Dùng chuyện này để giúp các lãnh đạo và cổ đông của Tập đoàn Thiên Di thoát khỏi sự hiềm nghi!

Sau đó, hắn dùng vài câu đơn giản đã hoàn toàn ổn định được tâm trạng bất an của các lãnh đạo và cổ đông tập đoàn!

Giờ đây, các lãnh đạo và cổ đông của tập đoàn ngay lập tức xem Ngô Long Tôn là trụ cột duy nhất, đồng thời cũng khơi dậy tinh thần chiến đấu trước nay chưa từng cói

Sau cuộc họp, Ngô Long Tôn trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nham: "Nghe cho rõ đây, tôi là Ngô Long Tôn, anh cả của Ngô Thiên Di! Bây giờ tập đoàn Thiên Di do tôi tiếp quản!"

"Cái gì?"

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Thanh Nham run lên! 

Cô không ngờ răng Ngô Long Tôn sẽ gọi điện cho cô trước!

Người tới không có ý tốt!
 
 
Chương 121: Có đến mà không có về


Lâm Thanh Nham đã sớm nghe thấy danh Ngô Long Tôn từ lâu, nhưng cô vẫn duy trì trấn định mà hỏi lại: "Vậy thì sao?"

"Ha ha." Ngô Long Tôn cười lạnh: "Không sao cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tập đoàn Thiên Di đã sẵn sàng

trấn áp Lâm gia các người về mọi mặt!"

"Hi vọng các người có thể chịu đựng được, nếu không thì tôi sẽ rất chán!"

Lời nói của Ngô Long Tôn tràn đầy ý tứ khiêu khích, hắn cười lạnh rồi cúp điện thoại.

Trong phòng ăn của biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Thanh Nham cúp điện thoại, vẻ mặt ngưng đọng!

"Thanh Nham, có chuyện gì vậy?"

Lâm Văn Bạch lập tức chú ý tới sắc mặt Lâm Thanh Nham có chút không đúng nên liền hồi.

"Anh trai của Ngô Thiên Di - Ngô Long Tôn đã tiếp quản tập đoàn Thiên Di!"

Lâm Thanh Nham đè nén sự bất an trong lòng, nói: "Vừa rồi hắn nói trong điện thoại là sẵn sàng trấn áp Lâm gia chúng ta về mọi mặt, còn nói muốn thôn tính tập đoàn Lâm thị!" 

"Cái gì..."

Lâm Văn Bạch đầu tiên là giật mình, nhưng ngay sau đó liền cười một tiếng khinh thường!

"Tập đoàn Lâm thị hiện tại đã không còn như trước nữa, hắn nói muốn trấn áp là có thể trấn áp, muốn thôn tính thì có thể thôn tính à?"

"Hắn cho rằng bản thân hắn là vương hầu tướng lĩnh thời cổ đại sao?"

Tuy nhiên, ông cụ Lâm lại khẽ cau mày: "Ngô Long Tôn si mê võ học, dưới tay hắn nuôi một nhóm người luyện võ, mấy đứa nhất định không được chủ quan!"

"Công tác an ninh nhất định phải làm cho tốt, lúc cần thiết phải một số người có bản lĩnh về tập đoàn!"

"Ông nội, cháu nhớ rồi!"

Lâm Thanh Nham vội vàng trả lời, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia bất an. Khi cô nhìn thấy Diệp Huyền ăn uống vui vẻ, dáng vẻ như thể việc này không liên quan tâm gì đến mình, cô không khỏi tức giận!

"Này." Lâm Thanh Nham lạnh lùng hỏi: "Dù sao thì anh cũng là thành viên của đội nhóm thuộc bộ phận dự án của tập đoàn, hơn nữa mỗi tháng còn nhận hai trăm ngàn tiền lương, sao anh không lo lắng chút nào vậy?”

Mà Lâm Văn Bạch cũng trừng mắt liếc nhìn Diệp Huyền cực kỳ khinh bỉ! 

"Ha ha."

Diệp Huyền hoàn toàn không xem ra gì: "Một tên Ngô Long Tôn mà thôi, các người cần phải lo lắng như vậy sao? Nếu hắn dám đến chọc giận ông nội Lâm, tôi sẽ cho hắn có đến mà không có về!"

Nghe Diệp Huyền nói vậy, ông cụ Lâm phải nói là rất vui vẻ!

Tuy nhiên, Lâm Văn Bạch hoàn toàn không tin Diệp Huyền có khả năng đó, ông ta chỉ cảm thấy hắn đang vuốt mông ngựa nịnh nọt ông cụ Lâm:

"Anh có biết Ngô Long Tôn rốt cuộc mạnh cỡ nào không?"

Diệp Huyền chỉ mỉm cười, không thèm để ý! Vậy ông có biết tôi lợi hại cỡ nào không? Lại dám nói chuyện với tôi như vậy?

Nhìn thấy bộ dạng Diệp Huyền hoàn toàn không coi mình ra gì, trong lòng Lâm Văn Bạch cảm thấy rất tức giận!

Nhưng mà đang ở trước mặt ông cụ Lâm nên ông ta không dám công khai đối đầu với Diệp Huyền, đành phải bực bội ăn cơm tiếp!

Lâm Thanh Nham buồn bực thở dài một hơi. Cái tên Diệp Huyền này, một chút chí tiến thủ cũng không có, chỉ biết ở đó vuốt mông ngựa là giỏi! 

Ở phía bên kia, tập đoàn Thiên Di.

"Ha ha, Lâm Thanh Nham chẳng qua chỉ là một con đàn bà mà thôi."

Ngô Long Tôn cười lạnh liên tục, mặt mũi tràn đầy khinh thường!

Theo hắn thấy, Lâm Thanh Nham và người nhà họ Lâm hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!

"Chủ tịch Ngô."
 
Chương 122: Mắt xích tài chính đứt gãy


"Nhà họ Lâm nhận được dự án Tân Dân Sinh của nhà họ Lưu, sau đó làm quen với Giang Kim Bưu, Giang Kim Bưu cũng dự định giao khu đất thứ hai cho nhà họ. Lâm tiếp quản."

"Tập đoàn Lâm thị dễ dàng giải quyết vấn đề rắc rối bên phía bộ phận kiểm tra chất lượng thành phố. Và cuối cùng, vào hôm nay, tập đoàn Lâm thị đã thành công thu hồi khoản thanh toán còn lại từ Triệu Cường!"

"Trong tất cả những chuyện này, cái người tên Diệp Huyền này đều có tham dự!"

"Theo chúng tôi phân tích, Diệp Huyền rất có thể là động lực thúc đẩy sự thăng tiến nhanh chóng của tập đoàn Lâm thị!"

Sau khi nghe trợ lý nói, Ngô Long Tôn cẩn thận đọc. lại thông tin, ánh mắt trở nên lạnh lùng!

"Xem ra phía sau nhà họ Lâm còn có cao nhân chiếu cố! Đã như vậy, chúng ta cũng không thể chiến đấu một mình!"

"Nếu muốn thôn tính tập đoàn Lâm thị và đoạt lại hai dự án lớn đó, chúng ta cũng cần phải tìm một đối tác mạnh mẽ!"

Nghĩ như vậy, hai mắt Ngô Long Tôn nheo lại: "Liên hệ với nhà họ Phùng đi!"

"Nhà họ Phùng?"

Nghe vậy, sắc mặt trợ lý không khỏi đột nhiên thay. đổi!

Là nhà họ Phùng, một trong năm đại gia tộc ở Dương Thành sao? Nhưng trợ lý cũng không dám hỏi thêm cái gì!

Chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được thực hiện!

"Tam gia, chào bưổi tối!" 

Ngô Long Tôn thu lại tất cả sự kiêu ngạo của mình, rất cung kính và khách khí hỏi thăm người được gọi là “Tam gia” ở đầu dây bên kia.

"Ha ha." Phùng Tam gia thờ ơ cười, thanh âm rất già iờ anh gọi điện thoại cho tôi, chắc hẳn anh đã nghĩ kỹ rồi nhỉ?"

"Vâng, Tam gial"

Ngô Long Tôn cung kính nói: "Có thể hợp tác với nhà họ Phùng là may mắn của nhà họ Ngô tôi và tập đoàn Thiên Di! Chúng ta cứ dựa theo điều kiện trước đó mà thành lập quan hệ hợp tác đi!"

"Ha ha ha."

Phùng Tam gia xảo trá cười một tiếng: "Khoan đã, điều kiện tôi đưa ra trước đó đã quá hạn. Hiện tại danh tiếng của tập đoàn Thiên Di các anh càng ngày càng giảm sút. Còn tập đoàn Lâm thị thì lại một đường đi lên nha"

Vậy nên, nếu anh muốn hợp tác với nhà họ Phùng chúng tôi thì phải thay đổi điều kiện. Sau khi giúp anh thôn tính tập đoàn Lâm thị, nhà họ Phùng muốn bốn mươi lăm phần trăm cổ phần!"

"Ngoài ra, nhà họ Phùng chúng tôi cũng muốn mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Di các anh!"

Nghe ông ta nói như vậy, Ngô Long Tôn không khỏi hít sâu một hơi! 

Phùng Tam gia này còn hung ác hơn tưởng tượng của hắn, rõ ràng chính là một con sư tử há cái miệng đầy máu!

Điều kiện mà Phùng Tam gia vừa nói nói đã tăng gấp đôi so với trước đây!

Trước ngày hôm nay, Ngô Long Tôn thực sự rất không tình nguyện hợp tác với một gia tộc siêu cấp như nhà họ Phùng. Bởi vì nhà họ Phùng đã cắm rễ sâu ở Dương Thành, trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành, thực lực toàn diện của nhà họ Phùng đứng trong top ba!

Hợp tác với một gia tộc lớn như vậy, tập đoàn Thiên Di chắc chắn sẽ phải mất rất nhiều lợi ích!

Nhưng bây giờ tập đoàn Lâm thị càng ngày càng mạnh, hắn không thể không đưa ra quyết định! Tục ngữ có câu, không bỏ được con sẽ không bãy được sói!

"Được!" Ngô Long Tôn nghiến răng đồng ý!

"Ha ha! Chủ tịch Ngô, rất hân hạnh được hợp tác với anh!"

Phùng Tam gia cười rất vui vẻ: "Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tập đoàn Lâm thị không là cái lông gì ở trước mặt nhà họ Phùng tôi cả! Chờ xem đi, ngày mai anh liền có thể nhìn thấy tập đoàn Lâm thị xui đến đổ máu như thế nào!" 

"Ồ? Tam gia, ngài đã có tuyệt chiêu gì để đối phó với tập đoàn Lâm thị rồi sao?"
 
Chương 123: Thật sự quá tốt


“Trước năm giờ ngày mai, tập đoàn Lâm thị chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn với mắt xích tài chính đứt gãy!" Phùng Tam gia nói một cách rất tự tin.

"Thật sự quá tốt, Long Tôn tôi rất cám ơn Tam gia nha!"

Sau khi Ngô Long Tôn cúp điện thoại, hắn vẫn còn hưng phấn: "Lần này có Phùng gia giúp! Lâm gia, các người chờ ngày mai gặp xui xẻo đi!"

Thật ra Ngô Long Tôn cũng rất mong chờ xem xem Phùng Tam gia sẽ sử dụng phương pháp nào để khiến tập. đoàn Lâm thị gặp rắc rối lớn trong vòng một ngày!

Bởi vì hiện tại Ngô Long Tôn có sự giúp đỡ đắc lực từ nhà họ Phùng nên đã không nhịn được mà tưởng tượng về cảnh thôn tính tập đoàn Lâm thị với giá thấp!

Tuy nhiên, nhà họ Lâm không hề xem nhẹ chuyện này!

Sau bữa tối, Lâm Thanh Nham đang ở trong phòng khách suy nghĩ kỹ về việc Ngô Long Tôn sẽ dùng phương pháp gì để đối phó với tập đoàn Lâm thị!

Cách đó không xa, Diệp Huyền đang chơi cờ với ông lão Lâm. Khi nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Lâm Thanh Nham, hẳn lập tức đoán được cô đang suy nghĩ biện pháp đối phó.

"Ha ha"

Diệp Huyền có lòng giúp đỡ nhà họ Lâm, dùng phương pháp độc đáo của hẳn để đánh thức nhà họ Lâm!

Phong cách đánh cờ của hẳn trên bàn cờ đã thay đổi đột ngột, trở nên dữ dội và hung ác!

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã ăn gần hết quân cờ của ông cụ Lâm!

"Tiểu Diệp, phong cách đánh cờ tối nay cậu thể hiện rất khốc liệt!"

Ông cụ Lâm thở dài trong khi lau mồ hôi!

Diệp Huyền cười nói: "Lúc trước kỹ năng đánh cờ của cháu không tốt, thực lực cũng không đủ, cho nên chỉ có thể mù quáng phòng ngự!”

"Bây giờ kỹ năng đánh cờ của cháu đã được cải thiện, thực lực cũng tăng lên, tại sao không thử chủ động tấn công?”

Nghe những gì Diệp Huyền nói, Lâm Thanh Nham vốn đang suy tư bỗng nhiên bừng tỉnh!

Đúng vậy!

Tập đoàn Lâm thị ngày nay đã không còn là tập đoàn Lâm thị của quá khứ, tại sao không thử chủ động tấn công? Trước kia e ngại tập đoàn Thiên Di là bởi vì tập đoàn Lâm thị yếu hơn đối thủ về mọi mặt!

Bây giờ chúng ta đã có trong tay hai con át chủ bài, sao. phải sợ tập đoàn Thiên Di chứ? Nếu chủ động tấn công, rất có khả năng sẽ có thể đạt được hiệu quả to lớn ngoài mong đợi như Diệp Huyền đang chơi cờ!

Ngay lập tức, suy nghĩ và tâm trạng của Lâm Thanh Nham lập tức thông thoáng, cô cảm kích nhìn Diệp Huyền!

Cái tên Diệp Huyền này cũng không phải vô dụng, ít nhất có thể đánh thức người trong mộng chỉ băng một câu!

Lúc này, TV bắt đầu phát tin tức tài chính kinh tế.

"Bởi vì chủ tịch Ngô Thiên Di cấu kết với trọng phạm phản quốc nên đã bị cường giả của Chiến Bộ tiêu diệt, khiến lòng người tập đoàn Thiên Di bàng hoàng, vị trí đứng đầu trong ngành bất động sản đang lung lay sắp đổi"

"Sự trở lại mạnh mẽ của cổ đông đứng đầu Ngô Long Tôn có thể cứu Tập đoàn Thiên Di hay không?"
 
Chương 124: Nói bậy nói bạ!


"Nếu dự án Tân Dân Sinh được công bố vào thời điểm này, uy tín của Tập đoàn Thiên Di sẽ bị tập đoàn Lâm thị đàn áp, và việc tập đoàn Lâm thị vượt lên là chuyện trong tầm tay!"

Lâm Thanh Nham nói với Lâm Văn Bạch suy nghĩ của cô, Lâm Văn Bạch gật đầu: "Thanh Nham, con phân tích không sai, một khi dự án Tân Dân Sinh được công bố, uy tín của tập. đoàn Lâm thị chúng ta sẽ tăng lên!"

"Bên ngoài cũng sẽ thấy thực lực của tập đoàn Lâm thị đang không ngừng tăng trưởng! Như vậy, chúng ta có thể thu hút thêm nhiều nhà đầu tư vào tập đoàn chúng ta!"

Vừa nói liền làm, Lâm Thanh Nham lập tức gọi điện thoại cho Lưu Bình Vân của nhà họ Lưu: "Chủ tịch Lưu, hiện tại có thể công khai dự án Tân Dân Sinh không?"

Nghe vậy, Lưu Bình Vân không khỏi nở nụ cười: "Cô Lâm, cô rất thông minh, biết nằm bắt cơ hội!"

Trên thực tế, khi Lưu Bình Vân nhìn thấy tin tức tài chính đã nghĩ rằng Lâm Thanh Nham sẽ gọi điện thoại cho mình!

Nhà họ Lâm cần phải tận dụng cơ hội vàng này để vượt qua tập đoàn Thiên DiI

Họ cần phải dùng dự án Tân Dân Sinh làm đà để vượt qua Tập đoàn Thiên Di!

Đối mặt với lời khen ngợi của Lưu Bình Vân, Lâm Thanh Nham rất khiêm tốn: "Tôi có thể nằm bắt cơ hội, cũng là nhờ cơ hội mà chủ tịch Lưu cho chúng tôi!"

"Ha ha!"

Lưu Bình Vân vui vẻ cười: "Nếu bên cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy Lưu Bình Vân tôi sẽ giúp một tay, các người có thể công bố tập đoàn Lâm thị đã trúng thầu dự án Tân Dân Sinh!"

Nhìn bề ngoài, Lưu Bình Vân đang giúp đỡ Lâm Thanh Nham và nhà họ Lâm, nhưng trên thực tế lại là để cho Diệp Huyền biết rằng nhà họ Lưu rất coi trọng hắn!

Nhà họ Lưu từng nói trước mặt Diệp Huyền rằng sẽ giao dự án Tân Dân Sinh cho nhà họ Lâm tiếp quản, vậy thì nhất định phải làm tròn lời hứa!

"Cảm ơn chủ tịch Lưu rất nhiều!"

Lâm Thanh Nham vô cùng hưng phấn và kích động!

"Ừ, vậy tôi cũng chúc tập đoàn cô huy hoàng rực rỡ"

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Thanh Nham, Lưu Bình Vân lập tức nói chuyện này với Lưu Công Thiên, ông cụ nhà họ Lưu.

"Ừm, con làm rất tốt!"

Lưu Công Thiên rất hài lòng với chuyện này: "Chúng ta giúp nhà họ Lâm, Diệp Huyền nhất định sẽ nhìn thấy, cậu ta hẳn là có thể cảm nhận được chúng ta coi trọng cậu tai"

Nói đến đây, ông không khỏi nghĩ đến chuyện bác sĩ Trương từng nói qua, nhà họ Lưu, trùm đất Giang Kim Bưu và nhà họ Trương mở tiệc chiêu đãi Diệp Huyền.

"Thật sự chờ mong ngày đó đến nhanh một chút!"

Hai cha con Lưu Công Thiên không khỏi mong chờ!

Bên kia, biệt thự nhà họ Lâm.

"Cha, chủ tịch Lưu đồng ý rồi!"

Dù đã cúp điện thoại được một phút nhưng Lâm Thanh Nham vẫn vô cùng hưng phấn!

“Quá tốt!" Lâm Văn Bạch không khỏi tràn đầy hưng phấn!

"Cha, con có một đề nghị!"

Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham lóe lên ánh sáng: "Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp toàn thể nhân viên tập đoàn, đồng thời mời truyền thông đến, lúc đó sẽ công khai dự án Tân Dân Sinh!"

Lâm Văn Bạch liên tục gật đầu: "Ừ! Nếu chúng ta đã muốn chủ động thì nên sử dụng toàn bộ hỏa lực, không được. dè dặt!"

Diệp Huyền ở bên kia không khỏi khế cau mày khi nghe bọn họ nói. Hắn nghĩ thầm: "Xem ra hai cha con họ đã quá cao hứng rồi, chuyện này sẽ dễ làm người khác lợi dụng cơ. hội. Một khi xử lý không tốt, sẽ phá hỏng tâm huyết của ông ội Lâm trong chốc lát!"

Diệp Huyền hiếm khi chủ động nói về chuyện của tập đoàn: "Tập đoàn Lâm thị rầm rộ tuyên bố trúng thầu dự án 'Tân Dân Sinh đương nhiên là chuyện tốt."

"Nhưng trong việc kinh doanh cần đề cao sự trầm ổn, vững vàng tiến lên từng bước một! Có thể tổ chức tiệc ăn mừng, nhưng không thể tổ chức buổi họp báo."

"Bởi vì nếu mời truyền thông đến trằng trợn công bố, rất dễ cho đối thủ có cơ hội công kích ngược lại."

"Có thể Ngô Long Tôn sẽ nhảy ra gây rắc rối trong buổi họp báo của tập đoàn Lâm thị!"

"Ví dụ như tung ra một số tin tức không tốt về tập đoàn Lâm thị trước mặt truyền thông, đến lúc đó sẽ huyên náo khiến mọi người đều biết!"

"Kết quả là tập đoàn Lâm thị sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, khung cảnh vui mừng lập tức sẽ biến thành hiện trường tai nạn!"

"Những nỗ lực trước đây của tập đoàn Lâm thị sẽ trở thành vô íchI"
 
Chương 125: Anh nói cái gì?


Lâm Thanh Nham cũng trừng mắt nhìn Diệp Huyền, thấp giọng nói: "Diệp Huyền, đừng nói nữa. Chuyện này chúng ta đã quyết định rồi. Tôi sẽ phân tích với anh sau."

Diệp Huyền mỉm cười, đương nhiên hẳn cảm nhận được ý tốt của Lâm Thanh Nham.

"Thanh Nham, cô và cha cô có ý tưởng hay, nhưng lại không đủ chiều sâu. Tôi lên tiếng là vì tôi không muốn tâm huyết của ông nội Lâm bị phá hủy mà thôi." Diệp Huyền nhìn Lâm Văn Bạch, ánh mắt có chút sắc bén.

"Anh nói cái gì?” Lâm Văn Bạch hít sâu một hơi!

"Tập đoàn Lâm thị của chúng ta đã có những tiến bộ vượt bậc, trái lại tập đoàn Thiên Di đã lung lay sắp đổ! Chúng có thể có biện pháp gì để phá hoại cuộc họp báo ngày mai của chúng ta?"

"Tôi thấy anh đây là không muốn chúng tôi sống tốt, xem được dăm ba cái phim truyền hình não tàn và vài ba cái clip ngăn trên mạng rồi tự coi mình là thiên tài à? Kinh doanh thực. sự cần dành thời gian và công sức để học hỏi, chứ không phải ba hoa chích chòe như anh!"

"Tôi biết anh không hài lòng, nhưng anh cũng không nên giội nước lạnh ngay lúc này, làm lung lay nhiệt huyết của người một nhà chúng tôi chứ? Diệp Huyền, anh làm tôi quá thất vọng!"

Thấy Lâm Văn Bạch mắng Diệp Huyền, ông cụ Lâm vội vàng giơ tay lên ngắt lời: "Đừng nói nữa, Diệp Huyền cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta nên mới bày tỏ ý kiến. Diệp Huyền, cậu cũng đừng để trong lòng."

"Ha ha. Được thôi, cháu sẽ không so đo. Dù sao thì ông ấy mới là chủ tịch."

Diệp Huyền cũng chỉ cười cười, vẻ mặt thờ ơ, tiếp tục chơi cờ với ông cụ Lâm. Chỉ là... Diệp Huyền vốn đang tấn công lại cố ý đi vài nước cờ vụn vặt!

Vừa vặn bị ông cụ Lâm bắt lấy cơ hội, lợi dụng sơ hở của Diệp Huyền, ra đòn quyết định vô cùng đẹp mắt!

Vừa vặn bị ông cụ Lâm bắt lấy cơ hội, lợi dụng sơ hở của Diệp Huyền, ra đòn quyết định vô cùng đẹp mắt!

"Ai da, ông nội Lâm quá lợi hại!"

Diệp Huyền giả vờ không cam lòng: "Ông nội Lâm, nói đến chơi cờ, vẫn là ông có kinh nghiệm hơn cháu! Cho dù cháu có tấn công hết cỡ, cuối cùng cũng đánh không lại một chiêu chớp lấy thời cơ của ông! Hay là đừng đánh nữa, cháu sợ sẽ thua mất."

"Ha ha."

Ông cụ Lâm sau khi ra đòn quyết định, thắng được Diệp Huyền, cảm thấy rất vui vẻ!

Nhưng chẳng mấy chốc, ông không thể cười được nữa! Bởi vì một câu của Diệp Huyền - chớp lấy thời cơI Điều này làm cho ông cụ Lâm rơi vào trâm tư!

"Mình hiểu rồi! Diệp Huyền đang dùng ván cờ để nhắc nhở rằng tập đoàn Lâm thị đang ở thế chủ động thì phải càng vững vàng, chứ không nên liều lĩnh hấp tấp tấn công, nếu không sẽ bị tập đoàn Thiên Di chớp lấy thời cơ, cướp được cơ hội phản công!"

"Nếu không, thất bại hiện tại của Diệp Huyền trong ván cờ này sẽ là kết cục ngày mai của tập đoàn Lâm thị!"

Nghĩ như vậy, ông cụ Lâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!

"Ông nội, ông không thoải mái sao, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Lâm Thanh Nham vội vàng hỏi.
 
Chương 126: Con vẫn chưa hiểu sao?


"Con vẫn chưa hiểu sao?"

Ông cụ Lâm võ vỗ bàn cờ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Diệp Huyền nói rất có lý, kinh doanh và đánh cờ có mối liên hệ với nhau, chủ động không phải chuyện xấu!"

"Tuy nhiên, khi thời cơ chưa chín muồi thì nhất định phải giấu tài, không được tùy tiện ra tay, gióng trống khua chiêng!"

"Nếu không, một khi để đối thủ nắm được cơ hội, đối phương sẽ lập tức phản kích mạnh mết"

Sau khi nghe ông cụ Lâm nói xong, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham trao đổi ánh mắt, cả hai đều cảm thấy hành vi của ông cụ Lâm thật khó hiểu!

Thậm chí giống như bị mê muội rồi vậy!

Chỉ chơi một ván cờ mà đã cảm thấy Diệp Huyền nói có lý?

"Cha!" Lâm Văn Bạch tràn đầy tự tin, nói với giọng điệu kiên định: "Con không cho rằng những lời này của Diệp Huyền có thể chính xác hơn kinh nghiệm hàng chục năm trên thương trường của con!"

"Hoặc là nói, nếu lời của Diệp Huyền đúng thế nào chứ? ên tại tập đoàn Thiên Di đã tràn ngập nguy hiểm, các cổ đông đều khó có thể tự bảo vệ bản thân, Ngô Long Tôn cũng chỉ là một kẻ luyện võ thô kệch mà thôi!"

"Chúng ta tổ chức họp báo, bọn họ có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ phái một số võ sư tới quấy rối buổi họp báo của chúng ta sao?"

"Nếu họ thực sự làm vậy thì vừa vặn để mọi người thấy rằng tập đoàn Thiên Di đã cùng đường rồi, muốn làm vò mẻ không sợ nứt?"

"Chuyện này không phải còn có thể cho người khác thấy tập đoàn Lâm thị chúng ta đầy quyết đoán và kiên trì sao?"

Nghe Lâm Văn Bạch nói, Lâm Thanh Nham suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Cha nói đúng! Bây giờ là thời điểm tốt nhất để chúng ta mạnh mẽ phản kích tập đoàn Thiên Di!"

"Nếu chúng ta vẫn cứ lo trước lo sau, không dám toàn lực xuất kích, thì một khi chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt, để tập đoàn Thiên Di có thời gian giảm xóc, đến lúc đó sẽ rất khó để đánh bại bọn họI"

Sau khi nghe hai cha con tranh luận, biểu cảm của ông cụ Lâm cũng khó đoán, lúc thì kiên quyết, lúc thì do dự, rõ ràng là trong lòng rất khó đưa ra kết luận. "Cha, lần này cha cứ tin tưởng chúng con."

Lâm Văn Bạch nói tiếp: "Hầu hết các tập đoàn lớn đều phát triển như thế này! Người khác có thể làm được, tập đoàn Lâm thị chúng ta cũng có thể!"

"Không phải cha cũng đã nói giao tập đoàn Lâm thị cho. chúng con quản lý, để chúng con có thể thể hiện tài năng và yên tâm phấn đấu sao?"

Thấy bọn họ kiên định không thay đổi như vậy, ông cụ Lâm chỉ có thể thở dài một hơi, nói: "Có lẽ do ta vô dụng, lo nghĩ quá nhiều rồi. Các con nói đúng, đây quả thực là một cơ hội tuyệt vời cho tập đoàn Lâm thị."

Nhìn thấy ông cụ Lâm cuối cùng cũng tỏ thái độ đứng về phía mình, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy lại nụ cười, đều hứa hẹn sẽ dốc. toàn lực để buổi họp báo thành công.

Lúc này, Diệp Huyền đứng trên lầu nhìn toàn bộ quá trình không khỏi lắc đầu: "Ông Lâm quả thật bình tĩnh và khôn ngoan, nhưng vẫn bị tình cảm gia đình làm lung lay, thật bất lực.”

Hiện tại sự tình đã giải quyết xong, Diệp Huyền cũng sẽ không can thiệp quá nhiều!

Sau khi vào phòng, tâm trạng của Lâm Thanh Nham dường như thoải mái hơn rất nhiều, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Diệp Huyền vừa rồi, có vẻ cô hơi hung hăng. Cô do dự một lát rồi nói:

"Diệp Huyền, vừa rồi chúng ta bàn bạc công việc, giọng điệu của tôi không được tốt lắm, anh không trách tôi chứ?"

Diệp Huyền thờ ơ nhún vai nói: "Tôi không trộn lẫn giữa công và tư, dù sao vừa rồi chúng ta đang bàn bạc công việc, tôi đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với cô."

Nghe xong lời nói của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao cô lại có chút lo lắng, sợ. Diệp Huyền vì chuyện này mà sẽ oán hận cô.

p Huyền." Lâm Thanh Nham lần đầu tiên chủ động ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện phiếm với Diệp Huyền: "Suốt những năm qua tập đoàn Lâm thị đã bị tập đoàn Thiên Di áp đảo, chúng tôi vẫn luôn hy vọng có thể vượt qua bọn họ."

"Đưa tập đoàn Lâm thị trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản ở Dương Thành không chỉ là mong muốn ấp ủ từ lâu của ông tôi mà còn là mục tiêu mà tôi và cha luôn phấn đấu. Hy vọng anh có thể hiểu và phối hợp với tôi."

Nghe được Lâm Thanh Nham nói những lời này, Diệp Huyền âm thầm kinh ngạc. Hắn đặt điện thoại xuống, nhìn Lâm Thanh Nham. Hắn đột nhiên cảm thấy Lâm Thanh Nham lúc này dường như khác với lúc trước. Ít đi phần kiêu ngạo và tự phụ trước đó, tăng thêm phần bản lĩnh trầm ổn và già dặn của một nữ tổng giám đốc. Thậm chí, còn có một chút nữ tính. Điều này làm đáy lòng Diệp Huyền nổi lên chút gợn sóng.

"Ngày thường, cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo. Đó chỉ là một lá chắn bảo vệ mà cô ấy cố tình tạo ra để quản lý tốt tập đoàn Lâm thị và để thời khäc đề phòng cha con nhà họ Lục cùng với tập đoàn Thiên Di"

"Có lẽ là do Lâm Văn Bạch không có con trai nối dõi cho nên ông đã đặt tất cả chờ mong thậm và thậm chí là áp lực lên trên người Lâm Thanh Nham. Nhưng mà, Lâm Thanh Nham cũng chỉ là một người phụ nữ."
 
Chương 127: Hoàn toàn biến thành một bức tường nền


Thấy mắt Lâm Thanh Nham hơi đỏ, Diệp Huyền mỉm cười: "Sao thế, cô cảm động à?”

"Hừ, ai thèm cảm động!"

"Được rồi, không nói chuyện với tên bi3n thái như: anh nữa, tôi còn có việc phải giải quyết đây."

Lâm Thanh Nham vội vàng quay đầu sang một bên vì sợ Diệp Huyền phát hiện ra cô xấu hổ rồi vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt.

Nhiều năm qua, cô đã gánh vác quá nhiều, Diệp. Huyền là người đàn ông đầu tiên nói ra lời khích lệ và ủng hộ cô thế này. Cô cảm thấy Diệp Huyền thật sự rất tốt. Bình thường thì cười hì hì, tạo cho người ta cảm giác vô hại, và cũng rất tốt bụng. Chỉ là có chút háo sắc mà thôi, mà hắn háo sắc công khai chứ không phải cái kiểu ngầm ngầm ghê tởm. Đàn ông mà, ai mà không háo sắc chứ?

"Tại sao mình lại nghĩ về chuyện này... Diệp Huyền có thích mình đâu."

Lâm Thanh Nham cười khổ một mình, sau đó cầm tài liệu lên đi đến bàn làm việc ở bên cạnh, bắt đầu vùi đầu lên kế hoạch cho công việc ngày mai.

"Hmmm..."

Thấy Lâm Thanh Nham đang tập trung làm việc,

Diệp Huyền thầm nghĩ trong lòng: "Vì hoàn thành tâm nguyện của ông nội Lâm, khi cần thiết mình vẫn phải hỗ  trợ.

"Hơn nữa, Lâm Thanh Nham cũng là một người phụ nữ tốt, tâm huyết của cô ấy cũng đều đặt hết vào tập đoàn Lâm thị."

Ngày hôm sau, Diệp Huyền đi theo Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đến tập đoàn Lâm thị. Trên đường đi, cả hai cha con đều rất phấn khởi!

Vừa đến công ty, Lâm Thanh Nham lập tức thông báo tin tức chấn động: tập đoàn Lâm thị đấu thầu thành công dự án Tân Dân Sinh của nhà họ Lưu!

Một trận vui mừng và cuồng hỉ!

Tập đoàn Lâm thị tổ chức một buổi tiệc mừng toàn tập đoàn và một buổi họp báo hoành tráng tại sảnh của Tòa nhà Lâm thị!

Toàn bộ ngành bất động sản Dương Thành bùng nổi

"Quá kích động! Vậy mà chúng ta lại giành được dự án Tân Dân Sinh!"

"Xem ra vẫn là Lâm tổng và chủ tịch Lâm của chúng ta lợi hại!"

Các cổ đông vui mừng khôn xiết! Trên dưới cả tập đoàn đều vỗ tay reo hò! Nắm trong tay dự án lớn gần hai tỷ này, tập đoàn

Lâm thị liền có thể một bước lên mây, chính thức trở thành tập đoàn số một số hai trong ngành bất động sản tại Dương Thành! Đây là một bước nhảy vọt lớn!

Không chỉ danh tiếng của tập đoàn tăng vọt chỉ sau một đêm mà lợi ích của cổ đông cũng tăng lên và lương nhân viên tự nhiên cũng tăng theo!

Quan trọng hơn là...

Cơ hội không ngừng tăng lên và mọi nhân viên của tập đoàn đều có thể coi dự án lớn này là cơ hội để có được không gian phát triển lớn hơn!

"Giám đốc Lục, phó chủ tịch Lục, hai người bất ngờ đúng không?”

Lâm Thanh Nham rất cao hứng, nhịn không được hạ giọng nói móc hai cha con Lục Chí Phàm!

"Lâm Thanh Nham, cô đúng là giấu đủ sâu... Không nói tiếng nào đã lấy tới tay dự án lớn này!"

Lục Kiên hung hăng nắm chặt nắm đấm, suýt chút nữa nổ tung tại chỗ!

"Con trai, đừng tức giận! Hiện trường còn có rất nhiều phóng viên đang nhìn chằm chằm!"

Lục Chí Phàm nghiến răng nhắc nhở anh ta, Lục Kiên không còn cách nào khác đành phải kìm nén cơn giận, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi với các phóng viên của các tạp chí lớn! 

Biểu cảm rất bưồn cười!

Lâm Thanh Nham hiện tại đã thắng được một dự án lớn được cả Dương Thành chú mục, trong tay cô đã chắc chắn có một con át chủ bài!

Từ nay về sau, nhà họ Lâm có thể vững vàng chiếm giữ chiếc ghế chủ tịch tập đoàn!

Nhà họ Lục gần như không thể lay chuyển vị trí của họ ở tập đoàn thêm một lần nào nữa!
 
Chương 128: Tin tức bùng nổ


"Chết tiệt, chết tiệt!"

Bọn họ âm thầm cắn răng, nhưng không ai chú ý đến họ. Ngay sau đó, buổi họp báo cũng được tổ chức một cách hoành tráng!

Lâm Thanh Nham mặc bộ vest cổ chữ V màu trắng cao cấp, từng lời nói và hành động của cô đều phóng khoáng đúng mực, thể hiện sự cao quý và bản lĩnh của nữ tổng giám đốc trong từng cử chỉ.

Ngay cả Diệp Huyền cũng từ tận đáy lòng vỗ tay tán thưởng Lâm Thanh Nham. Về chuyện kinh doanh quản lý tập đoàn, Lâm Thanh Nham đúng là có chỗ hơn người. Lâm Thanh Nham phát hiện Diệp Huyền đang gật đầu vỗ tay, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một tia ngọt ngào.

Họp báo diễn ra rất suôn sẻ. Công chúng nhìn thấy năng lực và tiềm năng của tập đoàn Lâm thị, tin rằng họ rất có khả năng sẽ vượt qua được Tập đoàn Thiên Di, danh tiếng của tập đoàn Lâm thị nhanh chóng được nâng cao!

"Đây chính là hiệu quả mà chúng ta muốn đạt được!" Lâm Văn Bạch đẩy kính lên, trông cực kì đắc ý!

"Ha hai"

"Còn lo lắng cái gì mà tập đoàn Thiên Di lợi dụng cơ hội, cái gì mà chớp lấy thời cơ, cực vật tất phản, đều là lời nói vô căn cứ!"

Lâm Văn Bạch liếc nhìn Diệp Huyền, trên mặt lập tức lộ ra một tia khinh thường, cho rằng Diệp Huyền chẳng những không có học thức mà còn thích tỏ vẻ hơn người.

Nhưng đúng vào lúc này! Năm chiếc xe sang trọng vội vã chạy đến bên ngoài tòa nhà, bốn người đàn ông và một người phụ nữ bước ra khỏi xe, khí thế hùng hổ!

"Không phải là bốn chủ tịch ngân hàng lớn sao? Bây giờ họ đến đây làm gì?"  

Lâm Văn Bạch thầm giật mình, sắc mặt lập tức thay. đổi!

Nhìn thấy năm người vội vàng đến, sắc mặt Lâm Văn Bạch thay đổi, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt!

Các nhân viên và phóng viên có mặt lập tức đồng loạt nhìn qua!

"Sao bọn họ lại ở đây?"

Đôi mắt sáng ngời của Lâm Thanh Nham đột nhiên nghiêm nghị nheo lại!

Bởi vì năm người này có thân phận đặc biệt, bốn người trong số họ là chủ tịch của bốn ngân hàng lớn ở Dương Thành. Người còn lại là Cục trưởng Cục Điều tiết Ngân hàng. Năm người họ có thể nói là đại diện có thẩm quyền của toàn bộ hệ thống tài chính Dương Thành. Hiện tại tập đoàn Lâm thị đang tổ chức một buổi họp báo lớn, năm người này lại đồng thời xuất hiện, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn!

"Sao họ lại cùng lúc đến tập đoàn Lâm thị?"

"Chẳng lẽ tài chính của tập đoàn Lâm thị xảy ra vấn đề?"

"Đây hẳn là một tin tức lớn!"

Các phóng viên tại hiện trường phản ứng rất nhanh, lập tức đoán được sắp nổ ra tin tức lớn, vì vậy họ nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn với Lâm Thanh Nham, chuyển sự chú ý sang năm vị tai to mặt lớn kia!

"Các vị phóng viên..."

Lâm Thanh Nham phát hiện có gì đó không đúng, Lâm Văn Bạch cũng mang vẻ mặt ngưng đọng, muốn lập tức ngăn cản!

"Cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch, hôm nay mọi người đến tập đoàn Lâm thị, không biết là xảy ra chuyện gì thế?"

Một phóng viên của Tài chính Dương Thành lập tức đặt câu hỏi!

"Hừm."

Cục trưởng Lương xụ mặt, nói: "Theo thông tin báo cáo tài chính mà bốn vị chủ tịch biết được, gần đây tập đoàn Lâm thị phát triển nhanh chóng nhưng không có khoản đầu tư lớn nào được rót vào!"

"Vì vậy, chúng tôi hoài nghỉ tập đoàn Lâm thị hoàn toàn không có đủ tài lực để thực hiện dự án Tân Dân Sinh vừa mới trúng thầu với giá trị thị trường hơn một tỷ rưỡi!"

"Nhằm tránh rủi ro và bảo vệ quyền lợi của các nhà đầu tư! Chúng tôi quyết định tiến hành điều tra toàn diện tập đoàn Lâm thị!"

Bốn vị chủ tịch ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Nếu như điều tra ra tình huống là thật, bốn ngân hàng lớn chúng tôi có quyền huỷ bỏ hợp đồng vay và yêu cầu tập đoàn Lâm thị trả trước số tiền vay!"

Sau khi nghe năm người họ nói, các phóng viên, nhân viên và khách mời có mặt đều không nói nên lời!

Các ông trùm tài chính muốn điều tra tập đoàn Lâm thị!

Có khi hợp đồng vay sẽ bị chấm dứt và buộc phải trả nợ sớm!
 
Chương 129: Có gì mà đắc ý


"Điều tra tài chính, đây là muốn thu hồi khoản vay sao?"

Đây tuyệt đối là đòn chí mạng đối với một doanh nghiệp phải dựa vào vốn vay để hoạt động!

Bởi vì một khi khoản vay bị chấm dứt thì trong tài khoản của tập đoàn sẽ không còn tiền!

Một khi Tập đoàn Lâm thị không có vốn để tiến hành các hoạt động hiện có và để quá kỳ hạn hoàn công mà không thể bàn giao dự án thì có khả năng là phải tuyên bố phá sản!

"Đây là tin tức kinh thiên động địa, tranh thủ thời gian gửi bản thảo mau"

Các phóng viên ở hiện trường đều trở nên bận rộn, tranh thủ thời gian phát hành tiêu đề, muốn chiếm trang nhất của tin tức tài chính Dương Thành!

"Nguy rồi..."

Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham trao đổi ánh mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai cha con không khỏi hồi tưởng lại những lời mà Diệp Huyền nói vào tối hôm qua.

Nếu như tại buổi họp báo mà tập đoàn Lâm thị bị bóc ra bất kỳ bê bối nào, hoặc xảy ra vấn đề ở bất kỳ khâu nào!

Thì bởi vì có một lượng lớn phóng viên ở hiện trường, những tin tức tiêu cực này sẽ lập tức lên men ở Dương Thành!

Lúc đó dư luận sẽ không cho Tập đoàn Lâm thị bất kỳ thời gian hay cơ hội nào để bù đắp và sửa chữa!

Hiện tại, những lo lắng của Diệp Huyền dường như đã đang diễn ra không thể kiểm soát được!

"Sao lại thành ra thế này..."

Trong lòng Lâm Văn Bạch tràn đầy nghi ngờ, ông không biết vì sao cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch lại đột nhiên chĩa mũi dùi vào tập đoàn Lâm thị!

"Không nghe ý kiến của tôi, rốt cục bị chịu thiệt."

Diệp Huyền thở dài, im lặng lắc đầu, lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng thất vọng. "Chết tiệt..."

Lâm Văn Bạch phát hiện lúc này mà Diệp Huyền còn đang không ngừng lắc đầu, càng tức giận hơn: 'Đều là do cái miệng thúi của nó, thật sự bị nó không may nói trúng rồi! Có gì mà đắc ý chứ!"

Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, hai mắt có chút phiếm hồng: "Cha, Diệp Huyền cũng có ý tốt khuyên nhủ chúng ta. Không phải anh ta sai, mà là chúng ta!"

Mặc dù Lâm Thanh Nham có tính cách kiêu ngạo, nhưng trong lòng cô cũng biết, những gì Diệp Huyền nói ra cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn Lâm thị! 

Nhưng...

Cô và cha cô Lâm Văn Bạch đã nhất thời tự mãn đến mức ngoan cố giữ vững ý kiến của mình, nhất quyết muốn dùng toàn lực tấn công, muốn trực tiếp áp đảo tập đoàn Thiên Di!

kết quả là, những gì Diệp Huyền nói thực sự trở thành sự thật!

"Duy nhất hiểu rõ nhất hoạt động bên trong của tập đoàn Lâm thị chính là tập đoàn Thiên Di!"

"Chẳng lẽ là bọn hắn ở trong bóng tối giở trò quỷ?"

"Nhưng mà bọn hắn cũng không có năng lực lớn như vậy"

Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham rất sốt ruột nhưng đầu óc cũng coi như là còn tỉnh táo.

"Cha, bây giờ tức giận cũng vô dụng. Tốt nhất là chúng ta mời cục trưởng Lương và những người khác vào văn phòng trước để tránh tình hình tiếp tục xấu đi!"

Cô nói vội vã với âm thanh đè thấp.

"Đúng."

Lâm Văn Bạch cắn răng, miễn cưỡng cười nói: "Cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch, tập đoàn Lâm thị chúng tôi sẵn sàng hợp tác điều tra! Mời các vị cùng tôi đến văn phòng nói chuyện được không?” 

"Được, vậy làm phiền chủ tịch Lâm."

Cục trưởng Lương trên mặt vẫn là vẻ mặt thờ ơ, nhưng ông ta không tiếp tục phóng đại vấn đề nữa mà đi về phía thang máy cùng với mấy chủ tịch ngân hàng!

"Mấy vị lãnh đạo..."
 
Chương 130: Thanh toán khoản vay trước hạn


Dương Duy lập tức dẫn nhân viên bảo vệ ngăn cản phóng viên muốn xông vào thang máy và hành lang, đồng thời sơ tán những vị khách có mặt một cách có trật tự.

"Là anh ấy?"

Trong lúc hỗn loạn, Lâm Thanh Nham đứng trong thang máy phát hiện Diệp Huyền đang khống chế tình hình bên ngoài, trong lòng đột nhiên thấy cảm động.

Lâm Thanh Nham trở lại văn phòng, tranh thủ thời gian sắp xếp lại các tài liệu tài chính cơ mật, dự định đưa cho mấy người cục trưởng Lương xem. Ngoài cửa truyền đến tiếng la lo lắng của thư ký. 

"Giám đốc Lục, anh không thể đi vào, xin chờ một chút, tôi vào báo cáo với Lâm tổng trước!"

"Giám đốc Lục, anh không thể... Bùm!

Lục Kiên tức giận trực tiếp đá mở cửa phòng làm việc tổng giám đốc!

Lâm Thanh Nham vốn đã có tâm tình bực bội, lúc này không khỏi căm tức nói: "Lục Kiên, anh lên cơn thần kinh gì vậy hả?"

Lục Kiên măng: "Tôi lên cơn? Lâm Thanh Nham, người lên cơn thần kinh là cô mới đúng! Đến cùng là cô đã trêu chọc trúng người nào mà gây ra một tai họa lớn như vậy!"

Nói xong, Lục Kiên đột nhiên đập vào bàn làm việc của Lâm Thanh Nham!

Lúc này, cha của Lục Kiên là Lục Chí Phàm cũng vội vã chạy đến với một nhóm cổ đông: "Lâm Thanh Nham, chúng tôi vốn còn đang nghĩ rằng giành được dự án Tân Dân Sinh thì Tập đoàn Lâm thị chúng ta có thể chào đón sự phát triển vượt bậc!"

"Không ngờ lại đưa đến người của bốn ngân hàng lớn tới đòi nợ nhanh như vậy! Lại còn đang tổ chức một buổi họp báo lớn, thề sẽ đuổi kịp và vượt qua Tập đoàn Thiên Di, bây giờ tập đoàn chúng ta đã trở thành trò cười cho cả thành phố!" 

"Quan trọng hơn là nếu bốn ngân hàng lớn muốn chấm dứt các khoản vay thì nguồn vốn của chúng ta sẽ bị gián đoạn và chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Cô giải thích với mọi người thế nào đây?”

Nghe xong lời của ông ta, các cổ đông có mặt cũng tham gia vào cuộc mắng mỏ, chỉ có một số cổ đông luôn ủng hộ nhà họ Lâm là im lặng, nhưng họ cũng mang vẻ mặt lo âu.

"Không cần gấp, tôi sẽ lập tức nói chuyện kỹ càng với mấy người cục trưởng Lương! Họ chỉ đến để điều tra, cũng không thật sự yêu cầu chúng ta phải thanh toán khoản vay sớm!"

Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, ép buộc bản thân trấn định lại!

Trên thực tế, bây giờ cô cũng đang phát sầu, tại sao ngay từ đầu cô và cha cô không nghe theo lời Diệp. Huyền cơ chứ.

"Tôi cũng muốn xem cô còn có thể nói chuyện kỹ càng cái gì nữa!"

Lục Kiên tức giận đến nghiến răng, bước nhanh đuổi kịp Lâm Thanh Nham cùng đi ra khỏi văn phòng!

Tại phòng khách của bộ phận tài vụ tập đoàn Lâm thị.

Lâm Thanh Nham tranh thủ thời gian ổn định cảm xúc, cố gắng hết sức nở nụ cười rồi mới đẩy cửa bước vào. Lúc này, Lâm Văn Bạch đang tiếp cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch!

"Cục trưởng Lương và bốn vị chủ tịch, tôi thực sự xin lỗi vì đã để các vị đợi lâu như vậy."

Nói rồi, Lâm Thanh Nham đưa toàn bộ tài liệu tài chính cơ mật trong tay qua.

"Không cần xem nữa." Không ngờ tới chủ tịch Xu của IGBC xua tay và nói: "Cô Lâm, chúng ta không cần nói nhiều lời. Khoản vay 180 triệu mà trước đó ngân hàng chúng tôi đã duyệt cho tập đoàn Lâm thị giờ đã có quyết định thu hồi toàn bộ trước hạn!"

Các chủ tịch ngân hàng khác có mặt ở đây cũng rất thẳng thắn trực tiếp tuyên bố muốn Tập đoàn Lâm thị hoàn trả khoản vay ngay lập tức!

Tổng số tiền cộng lại lên tới hơn 800 triệu!

Nếu Tập đoàn Lâm thanh toán ngay số tiền lớn như vậy thì các dự án hiện đang hoạt động của Tập đoàn Lâm thị chắc chắn sẽ bị dừng lại, và cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản!

Thấy bốn vị chủ tịch ngân hàng lớn vừa mở miệng là yêu cầu thanh toán khoản vay ngay, sắc mặt Lâm Thanh Nham lập tức trắng bệch!

Bọn họ không phải đơn thuần tới để tiến hành điều tra tài chính của tập đoàn Lâm thị sao? Tại sao hiện tại họ không thèm xem tư liệu mà đã lập tức yêu cầu thanh toán khoản vay trước hạn? Trong chuyện này nhất định có gì đó không ổn!

Không!

Nhất định là có người cố ý nhắm vào tập đoàn Lâm thị!

Bằng không tại sao các ngân hàng lại đột nhiên cùng lúc đến cửa thúc giục trả nợ mà không cho tập đoàn Lâm thị một chút thời gian chuẩn bị nào chứ.

'Thế nhưng đến cùng là ai muốn đẩy tập đoàn Lâm thị vào chỗ chết nhanh như vậy!

Ai lại có năng lực lớn như vậy?
 
Chương 131: Tự tìm chết


"Các vị chủ tịch, nếu muốn Tập đoàn Lâm thị chúng tôi lập tức trả hết hơn tám trăm triệu, có thể phải mất một chút thời gian... Lâm Thanh Nham vẫn muốn dựa vào lý lẽ biện luận thêm một chút.

"Ha ha, Lâm tổng không cần nói thêm nữa, không phải tập đoàn Lâm thị của cô dốc hết sức để lấy được dự án Tân Dân Sinh sao? Sao có thể không có tiền để trả nợ?" Giọng điệu của chủ tịch Xu lạnh lùng, ánh mắt cũng mang theo sự lạnh lão.

Lâm Thanh Nham vội vàng nói: "Chúng tôi thực sự đang huy động vốn từ nhiều nguồn khác nhau để có được dự án Tân Dân Sinh, nhưng nếu chúng tôi sử dụng số tiền này để trả nợ thì dự án Tân Dân Sinh chắc chắn sẽ được bàn giao cho bên khác... Điều này sẽ giáng một đòn chí mạng vào Tập đoàn Lâm thị chúng tôi..."

Một chủ tịch ngân hàng khác ngay lập tức vặn lại: "Chờ một chút! Lâm tổng, nghe cô nói như vậy giống như cô không hề có ý định trả nợ, đây là muốn không nhận nợ sao?"

"Nếu dự án Tân Dân Sinh không thể thực hiện được. thì liệu tất cả các khoản vay mà chúng tôi duyệt cho Tập. đoàn Lâm thị đều lãng phí một cách vô ích sao?"

"Tổng cộng là tám trăm triệu đó, bốn ngân hàng lớn của chúng tôi cũng không có vốn để chơi đùa như vậy!"

Người ngắt lời cũng là một trong bốn chủ tịch ngân hàng, tên là Trang Đại Phúc! 

Phải nhắc tới tới một chút!

Trang Đại Phúc này là cháu ruột của Trang Vương Mã - lão già nhà họ Trang trước đó từng trở mặt với ông cụ Lâm, cũng chính là anh em họ với Trang Công Tử mà lúc trước Lâm Thanh Nham nhờ giúp đỡ!

Giữa lão già nhà họ Trang và tập đoàn Lâm thị đã có va chạm không thoải mái, và Trang Đại Phúc đương nhiên biết về điều đó!

Cho nên, sau khi nhà họ Phùng cố ý gọi điện thoại tới, Trang Đại Phúc lập tức nói với lão già nhà họ Trang về chuyện này. Sau khi lão già nhà họ Trang và Trang Công Tử nghe được thì ngay lập tức rất phấn khích!

Lão già nhà họ Trang nói với Trang Đại Phúc rằng ông ta phải nắm lấy cơ hội để ép Lâm Thanh Nham vào chỗ chết. Tốt nhất là làm cho Tập đoàn Lâm thị không thể hoạt động được nữa luôn!

Tập đoàn Lâm thị nho nhỏ này thế mà lại thật sự dám chống lại nhà bọn họ, đúng là tự tìm chết!

Lúc này, Trang Đại Phúc có thái độ rất mạnh mẽ, nói: "Bây giờ cục trưởng Lương cũng có mặt, ông ấy có thể giúp chúng ta làm chứng!"

"Nếu nhóm các ngươi muốn trì hoãn vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa, về phần hậu quả thế nào, tập. đoàn Lâm thị các người sẽ tự chịu trách nhiệm! Các người cứ ở đây mà chờ giấy triệu tập của tòa án đi!" 

Nghe vậy, cục trưởng Lương cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, theo hợp đồng ký kết giữa hai bên, nếu ngân hàng biết bên vay có vấn đề về tài chính hoặc thậm chí có rủi ro trả nợ thì bên ngân hàng có lý do để yêu cầu thanh toán trước khoản vay!"

Lâm Văn Bạch nhìn thấy tình hình thế này, thật sự là suy nghĩ muốn tự tử đều có. Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham hốt hoảng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười nụ cười nghề nghiệp, nói: "Chủ tịch Trang, ngài đừng hiểu lầm, tập đoàn Lâm của chúng tôi luôn giữ uy tín!"

Nói xong, cô quét mắt nhìn các chủ tịch khác: "Các. vị yên tâm, dựa theo quy hoạch của tập đoàn Lâm chúng tôi, dự án Tân Dân Sinh nhất định sẽ được hoàn thành tốt!"

'Trang Đại Phúc và chủ tịch Xu liếc mắt nhìn nhau, chế nhạo: "Tôi không muốn nghe phỏng đoán về tương lai. Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ai có thể đảm bảo một †răm phần trăm chứ?"

Nữ chủ tịch trung niên đeo kính trên mũi thở dài nói: "Lâm tổng, tôi hy vọng cô có thể hiểu cho chúng tôi."

Lời này nói ra có mang hàm nghĩa khác. Có thể thấy, vị nữ chủ tịch này cũng đang chịu rất nhiều áp lực.

Tuy nhiên, Trang Đại Phúc lại cười lạnh: "Lâm tổng, nợ thì phải trả, đừng tưởng rằng nói nhiều như vậy thì chúng tôi sẽ không đòi nợ"

"Nếu không đợi sau này chúng ta phải ra tòa thì chịu thiệt vẫn là các người!"

Lâm Thanh Nham hít vào một hơi, nói: "Sau một tuần, chúng tôi sẽ thanh toán các khoản vay, các vị chủ tịch có thể yên tâm!"

Không ngờ sau khi Trang Đại Phúc nghe được lời này lại khinh thường cười nói: "Chúng tôi không thể đợi lâu như vậy, cho nên rất xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể cho các người thư thả đến sáng mail"

"Ngân hàng của chúng tôi cũng vậy." Những người khác trao đổi ánh mắt, và tất cả đều đồng thanh nói!

Lâm Thanh Nham cưỡng ép đè nén lửa giận và chua xót trong lòng, cô đã đoán được sau lưng chuyện này nhất định là có người giở trò gì đó!

Cô gật đầu đáp: "Được! Tôi sẽ cố gắng!"
 
Chương 132: Đuổi tận giết tuyệt


Các chủ tịch ngân hàng khác không nói gì, chỉ thở dài, lắc đầu rồi rời đi. Sau khi nhìn thấy bọn họ rời đi, Lâm Thanh Nham không thể bình tĩnh được nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đờ đẫn!

Hiện tại, tập đoàn Lâm thị đã sắp sụp đổ... 

Ban đầu cô còn đang nghĩ rằng trong tay có được dự án lớn Tân Dân Sinh thì Tập đoàn Lâm thị nhất định sẽ có thể đi lên quỹ đạo phát triển nhanh chóng!

Tuy nhiên, buổi họp báo đã trở thành một cái búa khổng lồ đánh cho tập đoàn Lâm thị tan tác!

Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Hơn nữa còn trùng hợp đến thế, tại sao cả bốn chủ tịch ngân hàng lớn lại đồng thời ra tay, đến tận cửa để thúc giục Tập đoàn Lâm thị trả nợ?

Nếu sử dụng tài chính đầu tư cho dự án Tân Dân Sinh để trả nợ thì tập đoàn Lâm thị tất nhiên sẽ trở thành cái vỏ rỗng!

Đến lúc đó, hai cha con nhà họ Lưu - Lưu Công Thiên và Lưu Bình Vân có khả năng sẽ ngay lập tức tạo ra một công ty mới và cướp đi dự án lớn này!

Có lẽ, có thể tìm người rót vốn vào tập đoàn Lâm thị để vượt qua khó khăn này!

Nhưng mà bốn ngân hàng lớn đã đồng thời đến đòi nợ, các phóng viên tại hiện trường chắc chắn sẽ thổi phồng tuyên truyền chuyện này!

Lúc này ai sẽ ngu ngốc đến mức đồng ý rót vốn vào tập đoàn Lâm thị đây? Lâm Thanh Nham chỉ cảm thấy cả trái tim cô như chìm xuống đáy vực, thật sự muốn khóc thật to! 

Một lúc sau, Lâm Thanh Nham điều chỉnh lại tâm trạng, bấm số điện thoại của vị nữ chủ tịch trung niên kia! Vừa rồi có những người khác ở đây nên cô không thể hỏi rõ ràng.

"Lâm tổng, thực sự rất xin lỗi." Nữ chủ tịch nói với giọng điệu áy náy.

"Chủ tịch Lý”

Cổ họng Lâm Thanh Nham có chút đắng chát, cô nói: "Có thể tiết lộ là ai đứng đẳng sau không?"

"Haizzz, cô đừng nói cho người khác biết là tôi nói, là Phùng gia."

Chủ tịch Lý đã hợp tác không ít lần với Tập đoàn Lâm thị cho nên cũng có giao tình nhất định với cha con Lâm Thanh Nham. Vậy nên, chủ tịch Lý mới có thể chống lại áp lực mà nói ra kẻ chủ mưu thực sự phía sau.

Là nhà họ Phùng? Một trong năm đại gia tộc? Lâm Thanh Nham vốn đã chán nản, giờ phút này nghe được đáp án, lập tức nhiều thêm một phần kiêng dè!

Cô không thể hiểu được từ khi nào mà tập đoàn Lâm thị lại trêu chọc trúng nhà họ Phùng chứ!

Chủ tịch Lý thở dài nói: "Lâm tổng, nhà họ Phùng rất mạnh, tập đoàn Lâm thị của cô không thể chống lại họ."

"Cô phải suy nghĩ cẩn thận xem nguyên nhân vì sao mà nhà họ Phùng lại ra tay đối phó với các người." 

"Hoặc là, là ai đã làm nhà họ Phùng phải ra tay, phát động thế trận lớn như vậy."

"Hôm nay tôi đến tập đoàn Lâm thị cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu không, e rằng vị trí chủ tịch này tôi cũng không giữ được nữa."

"Lâm tổng, giữa chúng ta không oán không thù, tôi hy vọng cô có thể thông cảm."

Lâm Thanh Nham nghe thấy chủ tịch Lý nói như vậy, cô miễn cưỡng ổn định cảm xúc: "Chủ tịch Lý, cảm ơn ngài, tôi hiểu!"

"Được, vậy chúng ta không nói về chuyện này nữa."

Chủ tịch Lý cúp điện thoại trước.

"Nhà họ Phùng..."

Lâm Văn Bạch cũng giật nảy mình khi nghe thấy là nhà họ Phùng ra tay đối phó tập đoàn Lâm thị!

"Chuyện gì xảy ra vậy, cho tới bây giờ tập đoàn Lâm thị chúng ta cũng chưa từng đắc tội nhà họ Phùng!” 
 
 
Chương 133: Khủng hoảng cổ đông


Sắc mặt Lâm Thanh Nham cực kỳ khó coi, dù sao. nhà họ Phùng có thế lực khổng lồ, gốc rễ sâu, là bá chủ bản địa!

Tập đoàn Lâm thị hoàn toàn không đủ tư cách để đối đầu với họ!

"Lẽ nào là tập đoàn Thiên Di và Ngô Long Tôn đã liên minh với nhà họ Phùng để đối phó với chúng ta?"

Lâm Thanh Nham thầm suy đoán trong lòng!

Ngoài tập đoàn Thiên Di và Ngô Long Tôn ra thì còn ai nóng lòng muốn hạ bệ tập đoàn Lâm thị như thế này?

"Cha có số điện thoại của Tam gia nhà họ Phùng, để cha gọi hỏi cho rõ ràng."

Lâm Văn Bạch vội vàng bấm số điện thoại của Phùng Tam gia.

"Alo...' Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Phùng Tam gia.

Lâm Văn Bạch lập tức cung kính nói: "Phùng Tam gia, tôi là chủ tịch tập đoàn Lâm thị - Lâm Văn Bạch..."

"Tam gia, tôi..."

Lâm Văn Bạch chỉ mới nói được nửa chừng thì Phùng Tam gia đã không chút khách khí cúp máy ngang!

"Ông ta..." Nụ cười gượng ép của Lâm Văn Bạch lập tức đông cứng lại!

Đây rõ ràng là khinh thường không thèm che giấu!

Chứng tỏ đối phương không coi chủ tịch của Tập đoàn Lâm thị là ông ra gì!

Tình thế cấp bách, mặc dù Lâm Văn Bạch cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất nhưng cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn gọi điện thoại cho Phùng Tam gia một lần nữa!

"Còn dám gọi điện thoại cho tôi thì tôi sẽ khiến anh sau này không còn cơ hội gọi điện thoại đâu!" Giọng nói lạnh nhạt của Phùng Tam gia rõ ràng mang theo sự tức giận!

"Xin... xin lỗi!" Lâm Văn Bạch sợ đến mức tim gần như ngừng đập!

Nghe tiếng bíp phát ra từ điện thoại di động, Lâm Văn Bạch ngồi phịch xuống ghết

Tin tức hiển thị trên màn hình di động đều là những tiêu đề liên quan đến khủng hoảng tài chính mà Tập. đoàn Lâm thị gặp phải, thậm chí còn nhấn mạnh việc bốn chủ tịch ngân hàng lớn đã đến hiện trường để điều tra ngay trong cuộc họp báo!

"Cha...

Lâm Thanh Nham không khỏi rơi nước mắt: "Diệp Huyền nói đúng. Chúng ta chỉ vì cái trước mắt, huênh hoang tổ chức họp báo lớn, kết quả là để Ngô Long Tôn và tập đoàn Thiên Di nắm được cơ hội phản kích..."

"Bây giờ mọi người đều biết Tập đoàn Lâm thị của chúng ta gặp phải vấn đề lớn về tài chính, chuyện này đã lan rộng khắp nơi... Giờ đây chúng ta muốn sửa sai cũng. đã không còn cơ hội..."

Trong lòng Lâm Thanh Nham khó chịu!

Sắc mặt Lâm Văn Bạch cũng tái nhợt!

Vốn đang hi vọng có thể dựa vào dự án Tân Dân Sinh để tuyên truyền toàn thành phố, để Tập đoàn Lâm thị có thể phát triển nhanh chóng!

Không ngờ, buổi họp báo vốn phải vui sướng vô cùng lại trở thành khởi đầu của sự suy tàn!

Hết thảy đều bị Diệp Huyền nói trúng!

Lâm Văn Bạch thở dài nói: "Triệu tập mọi người mở cuộc họp, nếu không tập đoàn sẽ càng hỗn loạn hơn!"

Một lúc sau, ông mất hết tinh thần gọi trợ lý của mình vào văn phòng.

"Mời ban lãnh đạo tập đoàn tới và lập tức tổ chức đại hội cổ đông."

Trợ lý không dám hỏi chỉ tiết, nhanh chóng thông báo cho ban quản trị của tập đoàn đến họp.

Nửa tiếng sau, tất cả các cổ đông và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn đều đến đông đủ. Hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên nhìn chăm chằm vào Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham với khuôn mặt tức giận!

Lục Chí Phàm là người đầu tiên hỏi: "Chủ tịch Lâm, bốn vị chủ tịch ngân hàng rõ ràng là đến xem xét tình hình tài chính của tập đoàn chúng ta, sao bây giờ lại thành thúc giục chúng ta trả tiên?"

Biểu cảm của các cổ đông và thành viên hội đồng quản trị có mặt ở đây đều thay đổi!

Chủ tịch của bốn ngân hàng lớn trực tiếp tới cửa thúc giục trả tiền?
 
Chương 134: Tôi muốn lấy lại phần tiền của mình


Nghe xong lời này, mọi người trong phòng họp lập tức hướng ánh mắt về phía Lâm Thanh Nham!

Thấy cô không trả lời, biểu cảm của mọi người càng trở nên khó coil

"Lâm Thanh Nham!" Một ông lão lập tức đứng lên, tức giận nói: "Cô cư nhiên tự mình đáp ứng?" 

Với tư cách là cổ đông và ban quản trị của tập đoàn, họ cũng có một phần tiền trong tài khoản tài chính của tập đoàn!

Nếu toàn bộ tiền của tập đoàn được sử dụng để trả nợ, chuỗi vốn chắc chắn sẽ bị đứt, tập đoàn sẽ không thể hoạt động bình thường được nữa!

Vậy sao bọn họ có thể kiếm được tiền nữa?!

Sắc mặt Lâm Thanh Nham tối sầm lại, trầm giọng nói: "Số tiền này vốn là mượn của ngân hàng, không thể không trả..."

"Trả lại? Tập đoàn Lâm thị lấy đâu ra tiền để trả lại?" Ông ta không thể nhịn được nữa, rống to!

Vào thời điểm tập đoàn Lâm thị mới thành lập, ông ta đã đầu tư mấy trăm ngàn tham gia cổ phần, cũng là cổ đông ban đầu lâu đời nhất của tập đoàn.

"Lâm Thanh Nham, ai cho phép cô làm như thế? Cô không mở họp để thương lượng tiếng nào với chúng tôi đã đáp ứng với ngân hàng là sẽ trả tiền? Trong mắt cô còn có những cổ đông như chúng tôi không?"

Một cổ đông khác không nhịn được hét lên: "Lâm tổng, chúng tôi thực sự thất vọng về cô!"

Lục Chí Phàm lạnh lùng chế nhạo: "Lâm tổng thật là lợi hại! Thật sự coi tập đoàn Lâm thị thành đồ riêng của mình rồi đúng không?” 

'Trong phút chốc, hiện trường tràn ngập âm thanh chửi rủa và khiển trách của các cổ đông, Lâm Thanh Nham đỏ bừng cả mặt, quả thực xấu hổ vô cùng!

Lâm Văn Bạch tức giận vỗ bàn một cái, nghiêm nghị quát: "Các người có thôi đi không! Là tôi để Thanh Nham đồng ý trả nợt Tôi là chủ tịch của tập đoàn, tôi hoàn toàn có quyền quyết định như vậy!"

Nghe lời này, Lục Chí Phàm càng châm chọc khiêu khích hơn, nói: "Chủ tịch Lâm đúng là có uy quyền lớn quá nhỉ, lẽ nào anh quên tiền của tập đoàn không phải chỉ thuộc sở hữu của nhà họ Lâm các anh rồi à?”

Đôi mắt của một cổ đông lớn tuổi đỏ bừng, ông ta giận dữ gầm lên: "Tiền của chúng tôi không phải từ trên trời rơi xuống, tôi không chơi với anh nữa, tôi rút cổ phần, tôi muốn lấy lại phần tiền của mình!"

Hiện tại không tranh thủ rút cổ phần và lấy vốn thì còn đợi tới khi nào nữa? Nếu chuỗi vốn của Tập đoàn Lâm thị bị phá vỡ và trở thành một cái vỏ rỗng, lúc đó muốn gì cũng đã muộn!

Chuyện bất lợi như vậy ai sẽ nguyện ý làm chứ? Nghe thấy ông lão yêu cầu rút cổ phần, Lâm Thanh Nham lập tức giật mình!

Vốn của Tập đoàn Lâm thị đã vô cùng eo hẹp!

Lúc này mà có người yêu cầu rút cổ phần thu hồi vốn rõ ràng chính là đang bỏ đá xuống giếng! 

Lục Chí Phàm và Lục Kiên trao đổi ánh mắt, cả hai đều nhìn thấy sự phấn khích trong mắt nhau.

"Nhà họ Lục chúng tôi cũng muốn rút cổ phần của mình!"

Nói rồi, Lục Chí Phàm liếc nhìn các cổ đông có mặt ở đây rồi nói: "Các vị cổ đông, tập đoàn Lâm thị đã không còn hy vọng, chúng ta không thể hưởng các quyền lợi mà cổ đông và lãnh đạo nên có, chúng ta dứt khoát cùng nhau rút cổ phần, lấy tiền để mở một công ty mới đi"

"Nói thật, tôi đã đạt được thỏa thuận với trùm đất Giang Kim Bưu, dự án khu đất thương mại số hai có thể sẽ về tay tôi!"

"Chỉ cần mọi người toàn lực ủng hộ Lục gia của tôi, tôi cam đoan mọi người sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham tức giận đến nghiến răng!

Hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên đáng chết này!

"Phó chủ tịch Lục, là thật sao?" Một cổ đông tên Lục Hải Quý lập tức mừng rỡ!

"Đương nhiên là thật, đi theo chúng tôi cùng nhau phát tài, bảo đảm cậu kiếm được đầy bồn đầy bát!"   

Lục Chí Phàm hăng hái đảm bảo!
 
Chương 135: Điều tra rõ ràng, ai đang bí mật tấn công tập đoàn Lâm thị


 “Chú Du”

“Chú Lý!"

Lâm Thanh Nham hoài nghỉ nhìn về phía hai vị cổ đông!

Bởi vì hai người bọn họ và Lâm Vân Bạch vẫn luôn có quan hệ tốt với nhau!

Tuy nhiên, hai người đó hoàn toàn không để mắt tới Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch!

Trong trường hợp này, ai lại đi coi trọng tình bạn? Không có gì quan trọng hơn tiền bạc đúng không? Nếu cổ phần và vốn không được rút ra kịp thời, tập đoàn Lâm thị sẽ chỉ có nước sụp đổ hoặc thậm chí phá sản.

Vẻ mặt Lâm Vân Bạch tràn đầy mất mát. Nhìn thấy bạn bè lần lượt rút lui, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, ông rất muốn khóc. Đôi mắt của Lâm Thanh Nham cũng đỏ hoel

Đôi môi khẽ run lên!

Sau một thời gian, dưới sự ly gián và cám dỗ của cha con Lục Chí Phàm, tám trong số hàng chục cổ đông ban đầu của Tập đoàn Lâm đã yêu cầu rút cổ phần của bọn họ!

Họ muốn theo bước chân của cha con Lục Chí Phàm và cùng nhau bắt đầu một công việc kinh doanh mới! 

Lục Chí Phàm cười nham hiểm nói: “Lâm Thanh Nham, Lâm Vân Bạch!”

“Tôi yêu cầu giao quyền quản lý tập đoàn cho tôi, nhưng các người lại không đồng ý!”

“Bây giờ tôi cũng không còn hứng thú nữa, các người cứ khóc vì cái vỏ rỗng này đi!”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi chuẩn bị thỏa thuận rút cổ phần. Trong một tiếng nữa, tất cả chúng tôi sẽ rút khỏi tập đoàn Lâm thị, hi vọng nhà họ Lâm các ngươi mau chóng ký kết!”

Để lại một câu, Lục Chí Phàm dẫn theo một nhóm cổ đông, tức giận đẩy cửa đi ra. Chỉ có ông nội Dương Vĩ và cha của Chu Hiểu Phi khăng khăng ngồi trong văn phòng và không rời đi. Nhưng họ cũng bồn chồn và lo lắng: “Chúng tôi đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát.”

Sau khi tiễn hai cổ đông cuối cùng rời đi, ánh mắt Lâm Vân Bạch càng đờ đẫn hơn, ông gục xuống ghế: “Hết rồi, tập đoàn Lâm thị chúng ta thật sự sắp xong rồi...”

“Hic..." Lâm Thanh Nham cũng cô đơn, không nhịn được mà rơi nước mắt: “Tập đoàn Lâm do ông nội tạo ra... Bây giờ nó đã bị chúng ta hủy hoại...”

Hai người bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận, nếu nghe theo lời thuyết phục của Diệp Huyền lúc đó thì tình hình bây giờ đã không tệ đến vậy!

Nếu hôm nay không có sự hiện diện của đông đảo. phóng viên kia, vụ bê bối tài chính của tập đoàn Lâm thị gia sẽ không lan truyền nhanh đến thế, Lâm gia vẫn có thể câu giờ để thu hút thêm đầu tư!

Bây giờ, mọi người đều biết Tập đoàn lâm gặp khó khăn về các quỹ tài chính, ai mà sẵn sàng đầu tư vào nữa cơ chứ!

Phía bên kia.

Dương Duy vội vàng xông vào phòng làm việc của tổ 8, lo lắng nói: “Các đồng nghiệp, có gì đó không ổn!”

Chu Mục Vũ không khỏi ngẩng đầu lên, nghỉ ngờ hỏi: “Dương Duy, đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Duy khẩn trương nói: “Bốn ngân hàng lớn đều đồng thời đến đòi nợ. Lục gia đã lôi kéo gần hết cổ đông. Trong nửa giờ nữa, tập đoàn Lâm thị rất có thể sẽ sụp đổi”

Diệp Huyền lập tức nhíu mày: “Trong trường hợp này, chẳng phải công sức cả đời của ông nội Lâm sẽ uổng phí sao?”

“Xem ra mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát, Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch không thể khống chế tình hình được nữa!”
 
Chương 136: Diệp Huyền ra tay


Bên kia, Diệp Trấn Nam đã sớm nhận được tin nhắn của Diệp Huyền!

“Sư công, xin hãy đợi ba phút, tôi sẽ †ìm câu trả lời cho ngài ngay lập tức!”

Diệp Trấn Nam lập tức tỉnh táo lại, đích thân phái trợ lý đi điều tra!

“Tôi cũng tò mò không biết tập đoàn hay gia tộc nào xui xẻo đến mức dám xúc phạm tập đoàn Lâm thị!”

“Như vậy chẳng phải tương đương với xúc phạm sư công của chúng ta sao?”

“Mấy người không đụng chạm ai đó khác, mà lại cứ mù quáng muốn khiêu khích sư công của chúng †a?”

. Lúc này, tại văn phòng của tổ 8. “Tập đoàn Lâm sắp sụp đổ rồi?”

Nghe thấy lời lo lắng của Dương Duy, Chu Mục Vũ không khỏi cau mày, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Sao có thể? Tại sao chúng ta đột nhiên lại bị mất việc như vậy được? Chỉ cần trả lại tiền cho ngân hàng thôi là được rồi mà?” 

Dương Duy lắc đầu: “Cô còn không hiểu à? Trong ngành của chúng ta có công ty nào không vay ngân hàng đâu chứi”

“Hơn nữa, còn thường là nợ đến cả trăm tỷ!”

“Ngoài ra, việc chuẩn bị vật tư, lương nhân sự dự án, đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng, v.v... mỗi hạng mục đều tiêu tốn một khoản tiền lớn!”

“Các nhóm khác như chúng ta về cơ bản sẽ đi vay tiền từ các ngân hàng để hoạt động, sau đó trả lại tiền cho ngân hàng khi dự án có ghi nhận doanh thu.”

Chu Mục Vũ đột nhiên nói: “Theo lời anh nói, vậy sao. khi dự án của tập đoàn chúng ta chưa thực sự kiếm ra được tiền, ngân hàng đã yêu cầu trả nợ trước?”

“Đúng vậy!” Dương Duy hạ giọng nói: “Tập đoàn chúng ta đang điều hành một số dự án lớn, và không có nhiều tiền trong tài khoản của công ty. Còn tiền nguyên vật liệu thì sao?”

“Những thứ này không thể không trả. Nếu không trả tiền trong thời gian dài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”

Chu Mục Vũ nghe vậy chớp mắt, như thể hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc!

“Nếu tập đoàn tuyên bố phá sản, chẳng phải cả tổ 8 đều sẽ mất việc làm sao? Chúng ta không có việc gì để làm, vậy không phải đang chờ chính thức thất nghiệp sao?” Chu Mục Vũ gần như sắp khóc khi nói đến đây. 

Diệp Huyền nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi cười thầm.

Gần đây, Dương Duy đã trở nên chủ động hơn và không còn nghiện game trong giờ làm việc nữa. Dưới ảnh hưởng của Diệp Huyền, cậu ta cũng siêng năng nghiên cứu và nắm vững nhiều kiến thức kinh tế trong sách.

Vài phút sau, Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Giang Nam, trả lời Diệp Huyền: “Sư công, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, hóa ra chính là tập đoàn Thiên Di đang dùng thủ đoạn với tập đoàn Lâm thị.”

“Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, hiện đang liên thủ với tập đoàn Phùng gia ở thành phố Dương Thành, và cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ phía sau từ Phùng gia!”

“Hôm nay, sở dĩ bốn ngân hàng lớn cùng lúc đến đòi nợ tập đoàn Lâm thị là gì Phùng gia dùng tài sản của mình để gây rắc rối!”

“Họ muốn lợi dụng khủng hoảng tài chính của tập đoàn Lâm thị để mua Tập đoàn Lâm với giá thấp nhất.”

Nghe báo cáo của anh ta, Diệp Huyền không khỏi cau mày. Với tư cách là Huyền Long, kỹ năng thiên bẩm của Diệp Huyền cao đến tận mây xanh, đặc biệt là tài năng kinh doanh của hắn đã đạt đến mức toàn năng. Hản lập tức hiểu ra đây là hành vi tiếp quản độc ác nhưng phổ biến nhất. Hản lập tức hỏi: “Phùng gia này có năng lực như thế nào?” 

Diệp Trấn Nam suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp: “Trong phạm vi Dương Thành, Phùng gia này là một trong năm gia tộc lớn, có thế lực ngang cơ với Lưu gia.”

“Bọn họ có thể được xếp vào hàng gia đình trung lưu trong tỉnh, nhưng nếu muốn trở thành thành viên Thương hội Giang Nam của tôi thì bọn họ vốn không đủ tâm.”

“Cho nên, nếu đặt Phùng gia trước mặt sư công thì cũng chỉ như con kiến mà thôi. Sư công, ngài có suy nghĩ gì không, cứ nói cho tôi biết.”
 
Chương 137: Tôi biết rồi


Hai tỷ đối với những người khác là một số tiền khổng lồ, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, đó chỉ là một cơn mưa phùn mà thôi. Sau khi Diệp Huyền giải thích xong, hắn cúp điện thoại.

Chuyện nào có thể giải quyết được bằng tiền thì nó không phải là vấn đề. hắn đứng dậy rót nước uống, vỗ vai Dương Duy khi đi ngang qua:

“Chuyện hôm nay, chú Lâm và các giám đốc tập đoàn sẽ tìm cách giải quyết, không đến lượt chúng ta lo lắng.”

Dương Duy cười lúng túng nói: “Anh Diệp có lý, tại sao chúng ta phải lo lắng cơ chứ!”

Tuy nhiên, anh suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng hỏi: “Đại ca, nếu chị Thanh Nham không thể giải quyết được vấn đề này thì anh sẽ có thể giải quyết nó đúng không?”

Diệp Huyền chỉ khẽ mỉm cười nhưng không trả lời, nhìn bóng lưng bình tĩnh của hắn, Dương Duy đột nhiên hít một hơi thật sâu!

“Chẳng lẽ... anh Diệp Huyền đã bí mật hành động rồi sao?

“Dương Duy, anh đang nghĩ gì vậy?” Chu Mục Vũ không nhịn được thấp giọng hỏi, Dương

Duy nhanh chóng kéo cô sang một bên, thì thầm: “Tôi luôn cảm thấy anh Diệp Huyền của chúng ta nhất định đã sử dụng đến quan hệ của mình, tập đoàn Lâm thị của chúng ta sẽ sớm giải quyết được mối nguy thôi!”

. Nửa tiếng sau, hầu hết cổ đông sẽ chính thức rút cổ phần của mình, đó cũng là lúc tập đoàn Lâm thị chính thức tuyên bố phá sản!

Đúng lúc này, trong văn phòng chủ tịch, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham đang tranh thủ gọi điện thoại!

Mục đích là để thu hút đầu tư mới và giải quyết các nhu cầu cấp thiết của Tập đoàn Lâm!

'Thế nhưng, tin tức về việc tập đoàn Lâm thị bị bốn ngăn hàng lớn đến thăm hỏi để thu hồi nợ và quỹ nội bộ gần như bị rút sạch đã được lan truyền trên nhiều phương tiện truyền thông từ lâu!

Họ gọi điện cho hơn chục tổ chức tài chính nhưng không ai sẵn sàng cho họ vay tiên. Một số người tỏ ra khá lịch sự và từ chối khéo. Còn có những người thái độ không tốt thậm chí còn mắng chửi.

“Ông cho rằng chúng tôi dễ bị lừa vậy sao? Tôi mà cho ông mượn tiền vào lúc này chẳng phải là lãng phí sao?”

“Quên đi, tập đoàn Lâm thị đến đây là hết rồi!”

Hành động thờ ơ này khiến Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch càng bị ảnh hưởng sâu sắc hơn, bọn họ gần như muốn gục ngã. Ngược lại, ông Lâm đã vay được một trăm triệu nhờ quan hệ với một số người bạn cũ. 

Trong đó có 50 triệu mượn từ thần y Trương Vũ Hài

Bác sĩ Trương thật sự rất tốt bụng khi có thể giúp đỡ ông trong trường hợp như vậy mà không màng được mất. Thế nhưng, mặc dù ông Lâm có một trăm triệu nhưng việc trả khoản nợ ngân hàng tám trăm triệu vẫn rất căng thẳng!

“Thật sự phải tuyên bố phá sản sao...

Ánh mắt Lâm Vân Bạch thẫn thờ Lâm Thanh Nham nghiến răng nói: “Cha, sao chúng ta không gọi cho ông Lưu và trùm đất Giang Kim Bưu?”

Lâm Vân Bạch cười bất lực nói: “Con gái à, tập đoàn Lâm thị bây giờ đang suy tàn, nếu bọn họ không lập tức thu hồi dự án sinh kế của người dân mới và dự án chuyển nhượng đất số 2 thì đã là nể mặt chúng ta lắm rồi, làm sao họ còn có thể cho chúng ta mượn tiền nữa?”

Hai mắt Lâm Thanh Nham đỏ hoe: “Chẳng lẽ chúng †a chỉ có thể đứng nhìn tập đoàn Lâm thị ngã xuống thôi sao?”

Nói xong lời này Lâm Thanh Nham dứt khoát gọi điện cho Lưu Bình Vân - chủ tịch của tập đoàn Cát Lai.

“Anh có thể cho tôi mượn tiền hoặc rót vốn vào tập. đoàn Lâm thị không?”
 
Chương 138: Tôi muốn hỏi, giữa tập đoàn Lâm thị và Phùng gia, ông định đứng về phía nào


Lâm Thanh Nham gật đầu đáp lại, nhưng giác quan thứ sáu nói với cô rằng tình hình không ổn: “Anh cũng biết tất cả mọi thứ mà.”

Lưu Bình Vân cười nhạt nói: “Mặc dù Lưu gia chúng tôi có thế lực nhất định, nhưng Phùng gia cũng không phải dễ xơi đối phó. Chúng tôi không thể mạo hiểm đắc tội Phùng gia để giúp đỡ tập đoàn Lâm thị các người được.”

Nói đến đây, Lưu Bình Vân dừng lại một chút rồi nói: “Hay là tôi hỏi ý kiến của ông già tôi trước, nửa giờ sau sẽ liên lạc lại với cô.”

“Được rồi, được rồi!”

Lâm Thanh Nham vội vàng gật đầu, ít nhất nhà họ Lưu không từ chối ngay lập tức, cũng cho cô một tia hy vọng. Trong lúc chờ đợi, Lâm Thanh Nham cũng gọi cho. Giang Kim Bưu là trùm bất động sản, câu trả lời của đối phương cũng giống như câu trả lời của Lưu Bình Vân, muốn hỏi cân nhắc ý kiến nội bộ trước khi trả lời. Có thể. thấy, Phùng gia là một trong năm gia tộc giàu có ở Dương Thành, thế lực rất mạnh, ngay cả Lưu gia và Giang Kim Bưu cũng không dám chống lại họ.

“Đây thực sự là tất cả những gì chúng ta có thể làm...”

Lâm Vân Bạch cười cay đắng, hoàn toàn không hy vọng vào câu trả lời sau đó của Lưu gia và Giang Kim Bưu, chỉ có Lâm Thanh Nham là vẫn kiên trì.

Phía bên kia, Lưu Bình Vân, chủ tịch Lưu gia nhanh chóng bàn bạc với Lưu Công Cảm, ông già của Lưu gia: “Chat”

“Bây giờ tập đoàn Lâm thị của Diệp Huyền và Phùng gia đang là kỳ phùng địch thủ! Chúng ta nên làm gì đây?”

“Giữa tập đoàn Lâm thị và Phùng gia, chúng ta nên đứng về phía nào..."

Nghe câu hỏi của Lưu Bình Vân, ông Lưu cau mày. Phùng gia là một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành, các thành viên trong gia đình chủ trương võ thuật và và làm việc theo phong cách kiên quyết. Hơn nữa, họ còn chiêu mộ các võ sư từ khắp mọi miền đất nước và các tỉnh ly để hỗ trợi

Những năm gần đây Phùng gia phất lên nhanh chóng, ngay cả Lưu gia cũng phải cảnh giác với bọn họ. Bây giờ Phùng gia đã liên minh với tập đoàn Thiên Di, rõ ràng là muốn nuốt chửng tập đoàn Lâm thị, sau đó trực. tiếp vươn lên trở thành ông trùm bất động sản ở Dương Thành. Bất cứ ai dám giúp đỡ tập đoàn Lâm thị đều đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của Phùng gia.

“Nếu là giúp Diệp Huyền, đương nhiên cha sẽ không chút do dự mà đắt đội Phùng gia!”

“Nhưng mà, chỉ vì giúp tập đoàn Lâm thị, cha thực sự không muốn đắc tội Phùng gia chút nào!” 

Lưu Công Thiên nhả ra một hơi thuốc lá, nói: “Liên hệ với bác sĩ Trương xem ý kiến của ông ấy thế nào”

Sau đó, Lưu Bình Vân gọi cho bác sĩ Trương Vũ Hà: “Bác sĩ Trương, tôi tin rằng tập đoàn Lâm thị đã liên lạc với ông rồi đúng không?”

Lưu Công Thiên cũng không khách sáo, đi thẳng vào. vấn đề: “Tôi muốn hỏi, giữa tập đoàn Lâm thị và Phùng gia, ông định đứng về phía nào?”

“Hừm” Bác sĩ Trương vuốt râu nói: “Theo ý kiến của tôi thì tất nhiên là ủng hộ tập đoàn Lâm thị rồi. Tôi cũng đã cho ông Lâm vay năm mươi triệu.”

“Thật à?”

Lưu Công Thiên và Lưu Bình Vân lắng lặng nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Trương, ông thật sự nghĩ chống lại Phùng gia chỉ vì cứu giúp tập đoàn Lâm thị là đáng sao?”

Bác sĩ Trương khẽ mỉm cười, nói: “Nói thật, mặc dù tôi đã làm bạn với ông Lâm nhiều năm, nhưng nếu chỉ đơn giản là để giúp nhà họ Lâm mà trở nên thù địch với Phùng gia, thì cũng không đáng.”
 
Chương 139: Các người thật sự phải làm đến mức tuyệt tình như thế này sao


 "Đúng vậy."

Bác sĩ Trương xúc động nói: "Diệp Huyền là đại ân nhân của tôi! Cháu gái Trương Vãn Thanh của tôi và tôi hoàn toàn thật lòng với Diệp Huyền!"

"Anh Lưu, hôm nay khi liên lạc với tôi, trong lòng anh chắc hẳn cũng có ý nghĩ tương tự phải không? Vì Diệp Huyền, đương nhiên không sợ đắc tội Phùng gia, nhưng không biết có nên giúp đỡ tập đoàn Lâm thị hay không đúng không?"

"Nghĩ kỹ một chút, hiện tại tập đoàn Lâm thị đang ở trong tình thế đáng lo ngại, mà giao tình giữa Diệp Huyền và ông cụ nhà họ Lâm không tầm thường, Diệp Huyền sẽ mặc kệ hay sao? Không thể đúng không?"

"Anh Lưu, bây giờ xem ra rất khó để lựa chọn giữa nhà họ Lâm và nhà họ Phùng, nhưng đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời! Anh thông minh tuyệt đỉnh, hẳn là sẽ hiểu ý tôi!"

Nói xong, bác sĩ Trương cúp điện thoại. "Gơ hội tuyệt vời..."

Lưu Công Thiên tự mình lặp lại câu này, đột nhiên võ đầu: "Chuyện này nếu nhìn mặt ngoài thì là giúp đỡ tập đoàn Lâm thị, nhưng trên thực tế, chúng ta có thể tiến thêm một bước trong việc giữ gìn mối quan hệ với Diệp. Huyền!"

Bên kia, trùm đất Giang Kim Bưu cũng đang do dự, ông ta cũng gọi điện cho bác sĩ Trương lấy ý kiến. Vì vậy, bác sĩ Trương lặp lại câu trả lời đã nói với Lưu Công Thiên cho Giang Kim Bưut

Cứ như vậy, nhà họ Lưu và nhà họ Giang đều lập tức quyết định không tiếc đối nghịch với Phùng gia cũng phải giúp đỡ tập đoàn Lâm thị!

Mục đích là để có quan hệ tốt với Diệp Huyền! "Liên lạc với Lâm Thanh Nham."

Bọn họ không còn do dự nữa, nhưng hiện tại tập đoàn Lâm thị bốn bề thọ địch, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái máy bận. Cho nên, cả Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đều không thể liên lạc được, ngay cả điện thoại của các lãnh đạo cấp cao khác của tập đoàn Lâm cũng bị gọi đến muốn nổ tung.

"Mau chuẩn bị chỉ phiếu, đến tập đoàn Lâm thị giao cho Lâm Thanh Nham!"

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đều lập tức chuẩn bị các chỉ phiếu trị giá 500 triệu và lệnh cho người bên dưới nhanh chóng gửi nó đi. Tuy nhiên, vẫn có người có động tác nhanh hơn họ. Đó chính là người do Diệp Trấn Nam - chủ tịch Thương hội Trấn Nam phái tới, người này tên là Hồng U Tử, đã mang chỉ phiếu hai tỷ đến cho tập đoàn Lâm thị!

"Ngài Diệp, tôi đến rồi."

Hồng U Tử gọi điện thoại cho Diệp Huyền trước, nói chuyện cẩn thận từng li từng tí. Diệp Trấn Nam đặc biệt nhắc nhở hắn phải tuân theo mệnh lệnh của Diệp Huyền một trăm phần trăm.

Tuyệt đối không được phép qua loa với ngài Diệp!

Lúc này Hồng U Tử vô cùng căng thẳng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nhân vật lợi hại như Diệp Trấn Nam lại tôn trọng và cẩn thận với người khác như vậy!

"Được rồi, bây giờ cậu có thể đi lên."

Diệp Huyền cười nhạt cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một tia tà ác.

Vào lúc này, trong phòng họp của tập đoàn Lâm thị.

Nửa tiếng đồng hồ sắp hết, sắc mặt hai cha con Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch tái nhợt. Bởi vì hy vọng duy nhất của họ là Lưu gia và trùm đất Giang Kim Bưu đã mất liên lạc. Mà số tiền nhà họ Lâm vay được bây giờ chỉ có 150 triệu, vẫn còn một khoảng cách rất xa mới đủ khoản nợ 800 triệu.

"Lâm Thanh Nham, không còn biện pháp nào đúng không?"

Cổ đông lớn thứ hai - Lục Chí Phàm trưng ra vẻ mặt nham hiểm: "Vậy thì nhanh chóng ký hợp đồng đi, chúng tôi phải rút cổ phần! Cô ở lại nhìn tập đoàn Lâm thị đi chết đi!"

Các cổ đông có mặt cũng yêu cầu rút vốn và rút khỏi tập đoàn Lâm thị!

"Các người thật sự phải làm đến mức tuyệt tình như thế này sao?"

Lúc này, ông nội của Dương Duy tổ trưởng tổ tám và cha của Chu Mục Vũ - Chu Hải, đều cảm thấy rất áp lực!

Bởi vì ông nội Dương và ông cụ Lâm có tình nghĩa chiến hữu. Còn cha của Chu Mục Vũ lại là bạn học cũ của Lâm Văn Bạch!

Bình thường Lâm Thanh Nham đều thân thiết gọi hai người bọn họ là ông nội Dương và chú Chu!

Mà Lâm Thanh Nham, Dương Duy và Chu Mục Vũ là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa bọn họ tất nhiên không đơn giản!

Vào lúc này, cả ông nội Dương và chú Chu đều không muốn chứng kiến sự chia rễ trong tập đoàn Lâm thị!

Càng không muốn tàn nhãn bỏ rơi tập đoàn Lâm thị khi đang gặp khủng hoảng!

"Chu Hải! Ông đừng có ngớ ngẩn, tập đoàn Lâm thị đã vô vọng rồi, ông còn chưa hiểu rõ à, rõ ràng là có người có quyền lực đang muốn đối phó tập đoàn Lâm thị"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top