Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cuồng Long Xuất Thế

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cuồng Long Xuất Thế
Chương 423: Không ngờ


Các cao thủ của nhà họ Diệp và người trong gia tộc cực kỳ tức giận, mười mấy người lập tức xông về phía trước!

Không ngờ, Hứa Vĩ lại không hề sợ hãi chút nào: “Sở dĩ hôm nay chỉ có hai người chúng tôi đến thì đã đủ chứng tỏ chúng tôi không sợi”

Người đạo sĩ đi cùng cũng giễu cợt: “Bần đạo có quan hệ thân thiết với nhà họ Hứa! Hôm nay nhất định thay nhà họ Hứa đặt hũ tro cốt này tại đây!”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn chằm chằm vào Diệp lão gia, sau đó lại liếc mắt nhìn Diệp Thanh Di, trong lòng âm thầm nghỉ hoặc:

“Rõ ràng mình đã dùng tà thuật trên người người phụ nữ này, rốt cuộc ai là người giúp cô ta hóa giải?”

Diệp Huyền đoán không sai, chuyện Diệp Thanh Di trúng tà thuật, suýt nữa đã mất mạng, chính là tà thuật do tên đạo sĩ này gây ra!

Đây cũng là bước đầu tiên để nhà họ Hứa trả thù nhà họ Diệp! “Nếu nhà họ Diệp không muốn nhận hũ tro cốt này, vậy thì để người đánh bại tôi, chúng tôi lập tức mang theo hũ tro cốt rời đi! Nếu như các người không đánh lại được chúng tôi, vậy thì phải nhận đại lễ này!”

Ông ta vừa nói vừa lật bàn tay lại, hũ tro cốt lập tức ù ù chấn động dữ dội, sau đó đột nhiên bay vào trong mười mấy tên vệ sĩ của nhà họ Diệp!

“A!”

Hơn mười người cao lớn và cường tráng lại không chịu nổi kình lực của đạo sĩ, họ lần lượt ngã về phía sau, chạm vào ngực đau nhức dữ dội, sắc mặt đau đớn!

Nhìn thấy tình hình này, tất cả mọi người đều bất ngờ, lúc này có người hoảng sợ nói:

“Người đạo sĩ này có phải là đạo nhân thần bí bất khả chiến bại ở Húc Hải không?!”

Người đàn ông cười lớn đáp: “Nói không sai, chính là bần đạo!” Đám đông càng ngạc nhiên hơn!

Không ngờ Hứa Vĩ lại tìm được người cứu viện kh ủng bố như vậy, trong lòng họ không khỏi thầm toát mồ hôi hột cho nhà họ Diệp.

“Mau nhờ Hồng sư phụ giúp đỡ.”

Diệp lão gia không dám khinh thường, sau khi ra lệnh, một người đàn ông trung niên vạm vỡ sải bước về phía trước, bước chân mạnh mẽ, cánh tay hữu lực, khí thế cường đại, có thể thấy được thực lực rất mạnh.

Nhưng Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ với Diệp Thanh Di: “Ông ấy không đánh lại tên đạo sĩ đó đâu, năm chiêu sẽ bị đánh bại.”

Trong lòng Diệp Thanh Di càng bất an, nhưng một tên đệ tử nhà họ Diệp lại tức giận nói: “Anh Diệp có y thuật cao minh, nhưng tôi không thể đồng ý với quan điểm của anh về võ thuật!”

“Hồng sư phụ của chúng tôi đã ở nhà họ Diệp nhiều năm, vì nhà họ Diệp tiêu diệt biết bao kẻ thù, chưa từng thua cuộc! Đêm nay nhất định ông ấy cũng có thể thắng đối thủ!”

Mấy đệ tử có mặt cũng tràn đầy tự tin, họ rất bất mãn với dự đoán tiêu cực của Diệp Huyền.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Dường như Uông Thuyên cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội nhắm vào. Diệp Huyền, lập tức thêm dầu vào lửa: “Đương nhiên loại tiểu nhân như hắn sẽ không hiểu! Chỉ tỏ ra thông minh mà thôi!”

“Nếu thật sự để hắn ra tay thì e rằng lập tức ôm đầu nhận thua, kêu mẹ cầu cứu

Nói xong, Uông Thuyên còn cố ý lạnh giọng cười to, làm cho mấy đệ tử của nhà họ Diệp có mặt cũng khinh thường Diệp Huyền.

“Ha ha, chờ một chút mấy người sẽ biết.”

Diệp Huyền cũng không tức giận, hắn đưa mắt nhìn về phía trước, Hồng sư phụ và tên đạo sĩ đã sẵn sàng, chuẩn bị động thủ!

“Đạo sĩ thối, tiếp chiêu đi!” Hồng sư phụ này là Hồng Đổng, ông là cao thủ hoá kình, cơ thể vừa cường tráng lại mềm dẻo, ông có thể dễ dàng gi ết chết một con trâu bằng hồng quyền.

Ông ra tay trước, chiêu thức nhanh như chớp!

Không ngờ, đạo sĩ hoàn toàn không né tránh, tay trái búng vào thiết quyền của Hồng sư phụ, lấy nhu thắng cương!

Hồng sư phụ đột nhiên cảm thấy trọng tâm của mình không ổn định, vì vàng dùng lực trầm ổn hạ bàn, rồi lại thêm một quyền, đạo sĩ tiến lên, trực tiếp dùng cơ thể gầy gò của mình đẩy Hồng sư phụ ra mấy mét!

“Ôi”

Đám người không khỏi sợ hãi, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ mất mật, họ chưa từng thấy ai có thể đẩy lùi Hồng sư phụ cường đại chỉ bằng một chiêu!

“Đến lượt tôi!"

Đạo sĩ cong khoé môi, giống như mãnh hổ xuống núi, khoảnh khắc song quyền chuyển hóa thành chưởng, nhanh như gió táp, lập tức đánh trúng Hồng sư phụ!

“Ầm!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 424: Ăn ngay nói thật


“Chẳng lẽ Diệp Huyền là võ giả?"

Diệp Thanh Di không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Huyền, âm thầm tâm động.

“Lần này nhà họ Diệp gặp nạn rồi!”

Trong lòng những vị khách xung quanh tự nhủ, nhà họ Diệp gặp kiếp nạn, nếu tối nay phải nhận hũ tro cốt này thì thể diện của nhà họ Diệp sẽ mất hết, uy tín nhiều năm của nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn sụp đổ!

"Anh Diệp Huyền, anh có ra tay không?” Trương Văn Thanh nhịn không được nhẹ giọng hỏi

"Anh có ra tay không à?”

Diệp Huyền đang định trả lời, không ngờ Uông Thuyên lại lập tức giễu cợt nói: “Đối với một người chỉ giả vờ như hắn thì có bản lĩnh gì mà ra tay? Vẫn để nhà họ Uông chúng tôi đến giúp đỡ thôi!”

Nói rồi, Uông Thuyên đi đến trước mặt Diệp Thanh Di và Diệp lão gia, mỉm cười nói:

“Diệp lão gia, Thanh Di, nhà họ Uông chúng cháu sẵn sàng giúp đánh đuổi kẻ thù!”

“Uông Thuyên?” 

Diệp lão gia và Diệp Thanh Di không ngờ Uông Thuyên lại chủ động giúp một tay, chiêu này thật đúng là đủ ý tứ.

Hơn nữa, quyền pháp của nhà họ Uông nghe tiếng gần xa, trong tỉnh cũng khá nổi danh!

Vì vậy, Diệp lão gia không khỏi nói với vẻ mặt cảm kích: “Nhà họ Uông sẵn sàng giúp đỡ thì nhà họ Diệp có thể biến nguy thành an! Uông Thuyên, ông nội Diệp cảm ơn cháu trước!”

Uông Thuyên mỉm cười, khoát tay nói: “Ông nội Diệp khách khí như vậy làm gì? Sau khi chuyện này được giải quyết, cháu muốn mời Thanh Di ăn cơm, hy vọng ông có thể đồng ý!"

Diệp lão gia lập tức lúng túng, thì ra Uông Thuyên đã có mưu đồ từ trước, cho nên mới tích cực chủ động như vậy.

Diệp Thanh Di cười hào phóng rồi đáp: “Uông Thuyên thiếu gia trượng nghĩa như vậy, tôi mời anh ăn cơm để cảm ơn là chuyện đương nhiên mà”

“Tuyệt!”

Uông Thuyên tự tin cười một tiếng, thái độ chiến thắng, quay sang người đàn ông trung niên đi cùng, nói: “Chú Lục, làm phiền chú rồi!" 

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Lục này chính là người vừa nói sau bữa tiệc sẽ gặp Diệp Huyền.

“Ha ha”

Người gọi là chú Lục cong môi cười, đương nhiên ông ta nhìn ra được Uông Thuyên muốn nhân cơ hội này để tạo dựng tên tuổi cho nhà họ Uông, vì danh tiếng của nhà họ Uông, ông ta có thể xông ra không chút do dự.

Những vị khách xung quanh lập tức phấn chấn: “Hóa ra đây là chú Lục nổi tiếng của nhà họ Uông ở tỉnh, nghe nói quyền pháp của ông ta cao thâm khó lường, ngay cả người trong Chiến bộ cũng tìm đến ông ta lĩnh giáo!"

“Hôm nay, nhà họ Uông đứng ra giúp đỡ, nhà họ Hứa và tên đạo sĩ kia đoán chừng phải cúp đuôi ra về rồi!"

Nghe lời khen ngợi không dứt, chú Lục của nhà họ Uông càng thêm đắc ý, Uông Thuyên cũng đút hai tay Vào túi, vô cùng kiêu ngạo!

Bởi vì chú Lục của nhà họ Uông ra mặt nghênh chiến, phía nhà họ Diệp tựa hồ khôi phục khí thế trong nháy mắt. 

Dương Duy không nhịn được thì thầm với Diệp Huyền: “Đại ca, anh cho rằng chú Lục của nhà họ Uông có thể thẳng không?”

Diệp Huyền cười đáp: “Ông ta quả thật có chút năng lực, nhưng vẫn không thể đánh bại tên đạo sĩ kia!"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 425: Quá lợi hại


"Được!"

Uông Thuyên nghiến răng nghiến lợi nói với chú Lục của nhà họ Uông: “Chú Lục, vậy phải phiền chú vất và rồi"

“Yên tâm đi”

Chú Lục của nhà họ Uông bước ra, bùng nổ khí thế!

Những vị khách xung quanh cũng rất mong chờ! “Chú Lục của nhà họ Uông sắp ra tay!"

“Hôm nay có thể chiêm ngưỡng quyền pháp của nhà họ Uông, nhất định có thể mở rộng tầm mắt!”

“Nhà họ Hứa và tên đạo sĩ kia nhất định sẽ chịu thiệt thòi!"

“Nhất định phải đuổi họ đi, đây là Dương Thành, làm sao có thể cho họ tuỳ tiện giương oai được!"

Họ đều cảm thấy có sự giúp đỡ của chú Lục nhà. họ Uông, nhà họ Diệp thẳng là chuyện không thể nghĩ ngờ!

Uông Thuyên tiếp tục cười nhạo Diệp Huyền: “Đừng quên, nếu chú Lục của tôi thẳng, anh sẽ phải ăn cái bàn này và chai rượu, đừng nghĩ đến việc trốn tránh!”

“Hừ.”

Diệp Huyền vòng tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

Trên sân.

"Tên đạo sĩ liếc mắt nhìn chú Lục của nhà họ Uông, nói một cách lạnh lùng: “Nhà họ Uông muốn ra mặt giúp người khác mà sao lại không biết ước lượng một chút xem thử mình có bản lĩnh gì?”

“Ha ha”

Chú Lục của nhà họ Uông cũng tự hào đáp: "Ông nổi tiếng ở Húc Hải, nhưng nhà họ Uông chúng tôi là bá chủ của tỉnh, hai bên căn bản không phải cùng đẳng cấp, hiểu chưa?”

Đạo sĩ cất tiếng cười to, sau đó bước ra, chú Lục của nhà họ Uông cũng muốn ra tay trước, hai người lập tức giao thủ với nhau!

Bốp!

Quyền pháp của nhà họ Uông do chú Lục của nhà họ Uông đánh ra mạnh mẽ cường thế, tiếng chạm tay như sấm, quyền kình gào thét!

Động tác của tên đạo sĩ thì linh hoạt, Thiên Cương bước biến hóa đa đoan, thân thủ cực kì hung ác và tàn bạo!

Hai bên không ai nhường ai, nhanh chóng đánh đến chiêu thứ năm, khó phân thắng bại!

“Quá lợi hại!"

Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, chú Lục của nhà họ Uông nhìn có vẻ có ưu thế hơn, ép tên đạo. sĩ gần như phải thối lui!

Điều này khiến Uông Thuyên vô cùng hưng phấn, cười điên cưồng: “Diệp Huyền, anh có thấy rõ không, quyền pháp của nhà họ Uông chúng tôi không lợi hại đúng chưa?"

Những người có mặt tại hiện trường cũng vỗ tay quyết liệt, bày tỏ sự bất mãn với Diệp Huyền.

Diệp Huyền khẽ cười đáp: “Quyền pháp của nhà họ Uông thẳng ở chỗ vừa nhanh vừa mạnh, sức mạnh bùng nổ hoàn toàn, một khi xuất thủ xác thực khí thế bức người”

“Tuy nhiên, khi gặp phải đối thủ cường hãn, rất có thể bị đổi thủ ngăn chặn, quyền pháp của nhà họ Uông sẽ từ từ mất đi sức mạnh. Cuối cùng thất bại!”

Nghe phân tích của hẳn, những người xung quanh không nhịn được bật cười: “Tên này thật sự rất giỏi giả vời Dám phân tích cao thủ của nhà họ Uông, không phải là làm trò hề cho thiên hạ sao?”

Nhưng không ngờ, ngay khi Diệp Huyền vừa nói xong, chú Lục của nhà họ Uông dần dần yếu thế, dường như thực lực của ông ta không thể theo kịp sự phản sát của tên đạo sĩ!

Hai người đánh nhau đến hiệp thứ chín, đạo sĩ chớp lấy cơ hội, dùng một chưởng chém vào khí hải của chú Lục, trong nháy mắt đánh gục ông ta!

"Không!" 

Uông Thuyên th ở dốc vì kinh ngạc, hoảng sợ lao về phía trước: “Chú Lục, chú không sao chứ?!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 426: Nói chuyện thật ngông cuồng


“Muốn tôi ăn bánh kem trên sàn nhà..."

Nhìn chiếc bánh chín tăng chất đống trên mặt đất, Uông Thuyên xấu hổ nói: “Diệp Huyền, anh đắc ý làm gì, nếu có bản lĩnh thì xông lên đi!"

Dương Duy và Trương Văn Thanh nhịn không được cười trộm, tên này thật sự không biết xấu hố.

Vài tên đệ tử đi theo không khỏi thấp giọng mắng: “Cái tên Diệp Huyền chết tiệt này, đúng là miệng thối!"

Những vị khách xung quanh cũng không thừa nhận Diệp Huyền quả thật có khả năng, họ đều cho rằng hắn chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết, thuận miệng đoán đúng mà thôi.

“Ha ha, quyền pháp của nhà họ Uông đúng là có tiếng không có miếng!"

Tên đạo sĩ lạnh giọng cười một tiếng, những lời này khiến Uông Thuyên và chú Lục của nhà họ Uông vô cùng khó xử, không dám nói gì thêm.

Thay vào đó, tên đạo sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Nhãn lực của tên nhóc này không tệ, có muốn làm đệ tử của tôi không?” 

Trong lòng mọi người đều âm thầm giật mình, không khỏi đồng loạt nhìn vẽ phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền giễu cợt: “Ông thì tính là cái gì, có tư. cách sao?”

“Cậu!”

Đạo sĩ không ngờ Diệp Huyền sẽ phách lối đáp lại như vậy, đang định nối giận thì lại bị Hứa Vĩ ở bên cạnh ngăn cản: “Đạo trưởng, tối nay chúng ta đối phó với nhà họ Diệp”

Lúc này tên đạo sĩ mới miễn cưỡng đ è xuống lửa giận, Hứa Vĩ chỉ vào bình tro: “Diệp Kiến Quốc, phiền các người cất lễ vật!"

Sắc mặt Diệp lão gia tái nhợt, mặt Diệp Thanh Di đỏ lên, tối nay nhà họ Diệp không còn át chủ bài, nếu nhận hũ tro cốt thì đồng nghĩa với việc nhà họ Diệp sẽ mất hết thể diện!

Nhưng bây giờ nhà họ Diệp không còn lựa chọn nào khác, Diệp lão gia chỉ có thể thỏa hiệp, lúc chuẩn bị nhận tro cốt thì thấy Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: "Nhà họ Diệp làm sao có thế thua được, tôi còn chưa ra tay nha."

Tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Diệp Huyền, người không ngừng tiêu diệt uy phong của nhà 

họ Diệp, bây giờ lại lựa chọn ra tay!

“Diệp Huyền, cậu muốn giúp đỡ?"

Diệp lão gia và Diệp Thanh Di sửng sốt, không ngờ Diệp Huyền lại lựa chọn ra tay tương trợ!

“Đúng vậy, vừa vặn có thể luyện tay một chút”

Diệp Huyền cười nói: “Tối nay nhà họ Diệp mời tôi tới làm khách, tôi không thể trơ mắt nhìn nhìn mọi người bị bắt nạt!"

“Đồng thời, tôi cũng cho một số người thấy bản lĩnh của mình”

Diệp lão gia và Diệp Thanh Di liếc mắt nhìn nhau, rong lòng đều cảm thấy vô cùng cảm động.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết rất rõ năng lực của tên đạo sĩ mạnh đến mức nào, thế nhưng Diệp Huyền vẫn kiên trì muốn ra tay giúp đỡ, có thể thấy được thực lực và bản lĩnh của hắn!

Và hắn cũng không yêu cầu trả ơn, đây chắc chắn là sự tương trợ trượng nghĩa!

Diệp Huyền nhìn chằm chẩm vào tên đạo sĩ và Hứa Vĩ rồi nói:“Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, nhân lúc tôi còn chưa ra tay, hai người có thể cầm hũ tro cốt đi đi, tôi có thể không so đo.” 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 427: Nhất định sẽ thảm bại!


Diệp Huyền cũng nhìn thẳng vào ông ta, thờ ơ cười nói: “Ông mới là kẻ không biết điều, muốn đánh bại một tên vô dụng như ông thì một mình tôi là quá đủ”

Răng rắc!

Tên đạo sĩ liều mạng cần răng, hiển nhiên khả năng khích tướng của Diệp Huyền chắc chắn là hạng nhất!

“Không phải đầu óc tên nhóc này bị úng nước rồi chứ..."

“Hắn không thấy chú Lục của nhà họ Uông thua thê thảm như thế nào sao?”

“Hắn có dũng khí, nhưng cũng ngu ngốc...”

Thấy vậy, những người có mặt đều lắc đầu thở dài, thậm chí còn chế giễu, vô cùng khinh thường Diệp Huyền.

Uông Thuyên lại âm thầm vui vẻ: “Cái tên Diệp Huyền ngu ngốc này, dám xúc phạm đạo sĩ, không phải tự tìm đường chết sao?”

Anh ta cảm thấy dáng vẻ thư sinh yếu đuối của Diệp Huyền hoàn toàn không phải là đối thủ của tên đạo sĩ 

Nhất định sẽ thảm bại!

Anh ta thậm chí còn ước gì Diệp Huyền chết trong tay tên đạo sĩ!

Nhưng có vài người ở hiện trường trông vẫn bình Tĩnh, họ là Bác sĩ Trương, Trương Văn Thanh và Dương Duy!

Họ chẳng những không lo lắng mà còn lộ ra dáng vẻ xem náo nhiệt.

Trong lòng Diệp lão gia thầm nghỉ vấn: “Chẳng lẽ Diệp Huyền không chỉ là thần y, mà còn là một cao thủ che giấu?”

Diệp lão gia vô cùng chờ mong, cũng tràn đầy tin tưởng Diệp Huyền, Diệp Thanh Di nằm chặt hai tay: “Diệp Huyền, tôi ủng hộ anh!”

“Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng”

Diệp Huyền cong khóe môi, đi ra đại sảnh: “Đạo sĩ,tôi muốn xác nhận một chút trước khi bắt đầu. Là ông ra tay, dùng tà thuật trên người Diệp Thanh Di sao?"

Tên đạo sĩ và Hứa Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều giễu cợt: "Nhãn lực của cậu không tồi, đúng vậy, chính là tôi làm, thế nào?” 

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Chẳng sao cả, tôi chỉ muốn ông cũng nếm thứ mùi vị của tà thuật này thôi. Bắt đầu đi, một chiêu đánh bại ông.”

Tất cả mọi người đều không nói nên lời, Diệp Huyền thật sự càng ngày càng kiêu ngạo, Uông Thuyên nhìn thấy vậy, thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng:

“Đánh đi, gi ết chết Diệp Huyền đi!”

Quả nhiên, Diệp Huyền lại châm ngòi lửa giận trong người tên đạo sĩ, ông ta hét lớn một tiếng, cơ thể ông nhanh chóng tràn ngập một lưỡng khí, âm thanh hoạt động của cơ bắp và xương cốt cũng vang lên!

Áo choàng trên người ông ta động đậy theo, mang theo sóng nhiệt, làm cho người xung quanh vội vàng rút lui, không dám tới gần!

“Chẳng lẽ... Là uy lực cổ võ chân khí?”

Chú Lục của nhà họ Uông và Hồng sư phụ đều kinh ngạc, lúc này họ mới nhận ra vừa rồi đạo sĩ đã không bộc lộ bản lĩnh chân chính của mình!

Ngay cả Diệp lão gia và những người khác cũng âm thầm sợ hãi

Nhưng Diệp Huyền vẫn lạnh nhạt như cũ, khinh thường liếc nhìn tên đạo sĩ: “Có muốn đánh nữa không, tranh thủ thời gian, đừng làm mấy trò này nữa” 

Vừa nói, hắn vừa cong nhẹ ngón tay, sau khi tên đạo sĩ vận khí thế xong, ông ta bay về phía Diệp Huyền với lửa giận ngút trời: “Thăng khốn, chịu chết đi!”

Trong chớp mắt, ông ta đã lao tới chỗ Diệp Huyền, mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc đối phó với Hồng sư phụ và chú Lục của nhà họ Uông!

Nhưng khi ông ta chuẩn bị bóp chặt cổ họng Diệp Huyền thì lại thấy tay phải của Diệp Huyền dễ dàng vung ra, trong nháy mắt khiến tên đạo sĩ có cảm giác hít thở không thông!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 428: Đáng sợ


“Trời ơi!"

“Thân thủ này quá kinh khủng rồi!”

“Thì ra sức mạnh của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy..."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vỗ tay một cách vô thức!

Trận đấu này đã kết thúc quá nhanh, mọi người chưa kịp chuẩn bị mà trận đấu đã kết thúc rồi!

Những người vừa mới cười nhạo và coi thường Diệp Huyền đều đã tâm phục khẩu phục, nhìn chằm chằm Diệp Huyền với về khó tin!

Người cảm thấy vui mừng nhất đương nhiên là ông Diệp và cháu Diệp Thanh Di!

Lúc này, Diệp Huyền trở thành ân nhân lớn của họ, gia đình Diệp cuối cùng cũng giải quyết được nguy hiểm!

“Thế nào, tôi không làm các người mất mặt chứ”

Diệp Huyền cười mỉm, ông Diệp và Diệp Thanh Di bật khóc: "Cảm ơn cậu rất nhiều, Diệp Huyền!”

“Không cần khách sáo.” 

Diệp Huyền nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Hứa VI, nói: "Mang theo Hỏa Đạo Nhân cùng tro tàn rời đi, sau này đừng bao giờ làm phiền Diệp gia nữa, đây là cơ hội cuối cùng cho các người.”

Hứa Vĩ mặt trắng bệch, trong lòng dù có bực tức nhưng khi nhìn thấy sức mạnh kinh khủng của Diệp Huyền, hẳn ta cũng không dám tái phạm:

"Không ngờ gia đình Diệp lại tìm được một cao. thủ mạnh mẽ như vậy, xem ra là mệnh của Diệp gia vẫn chưa tận nha!"

Ông ta nhặt chiếc bình lên, đồng thời kéo lấy Hoả 'Đạo Nhân chỉ còn nửa hơi thở, vội vã ra khỏi cửa!

Hoả Đạo Nhân đã trở thành một kẻ vô dụng, sau này không thể gây ra chuyện ác nữa, cũng coi như đã được dạy một bài học.

Nếu không phải ở trong nhà họ Diệp, có lẽ ông ta đã chết trong tay Diệp Huyền từ lâu,

Nhìn thấy kẻ xấu vội vã rời đi, toàn bộ người chứng kiến đều vỗ tay rồng nhiệt!

“Diệp Huyền tiên sinh!"

Diệp Thanh Di bước đến gần Diệp Huyền, chủ động nhiệt tình ôm chặt lấy anh, từ đôi chân dài cho tới khuôn mặt, mọi thứ đều áp sát Diệp Huyền!

"Ahh.”

Diệp Huyền chạm vào thân thể thơm tho của Diệp. Thanh Di, không khỏi cười toe toét, nhưng đột nhiên phát hiện Trương Văn Thanh đang nhìn hẳn chấm. chăm tỏ thái độ không hài lòng, vì vậy liền vội vàng nhẹ nhàng đẩy Diệp Thanh Di ra.

“Chuyện nhỏ, chỉ căn bắt tay là đủ rồi”

Diệp Huyền cười khổ, Trương Văn Thanh thu hồi nụ cười, dùng ánh mắt nói: “Anh Diệp Huyền, anh tệ thật.”

Lúc này, Diệp Huyền ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ khách mời.

Uông Thuyên chứng kiến toàn bộ quá trình, sắc mặt tối sầm: “Mẹ kiếp, ta lại để cho tên này ra vẻ trước. mọi người!"

Diệp Huyền cũng vừa nhìn thấy anh ta, cười một cách tinh nghịch: "Uông Thuyên, rất xin lỗi, không thể để anh toại nguyện được.”

“Hừ!"

Uông Thuyên hừ lạnh: “Chỉ là đánh bại một tên đạo sĩ nhỏ bé thôi, tùy tiện cao thủ nào của Uông gia cũng có thể làm được điều đó!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 429: Rối bời


Không ngờ, Dương Duy bên cạnh Diệp Huyền lại nhân cơ hội chế giễu: “Vốn dĩ, anh Diệp Huyền của

chúng tôi là người khá khiêm tốn, nhưng anh lại không ngừng khiêu khích anh ấy, tìm cớ để trêu chọc anh ấy!"

“Bây giờ anh thua là do tự mình gây ra, đàn ông. thanh niên thua chính là thua, có thể trách ai được nữa! Chỉ có thể trách bản thân mình đã mắt như mù chứ không nhìn ra núi Thái Sơn!"

Nghe lời châm chọc thẳng thừng của Dương Duy, Uông Thuyên càng trở nên tức giận hơn, không thể thốt nên lời.

Chú Lục của Uông gia cũng rất bực bội, nếu Uông Thuyên thực sự ăn bánh, thì danh tiếng của Uông gia cũng sẽ bị hủy hoại!

“Diệp Huyền tiên sinh.”

Lúc này, Diệp Thanh Di nhẹ nhàng nói:“Vừa rồi Uông Thuyên thiếu gia và chú Lục đã giúp đỡ Diệp gia chúng tôi. Liệu anh có thể nể tình mà để việc này kết thúc ở đây không?”

Ông Diệp cũng gật đầu theo, mong muốn Diệp Huyền có thể xem xét cho Diệp gia mặt mũi, không làm khó Uông Thuyên nữa.

“Được thôi.”

Diệp Huyền không phải là kẻ bất nạt kẻ yếu, vì vậy anh nói:" Nhà họ Diệp đã lên tiếng vậy thì tôi có thể cho qua. Nhưng Uông Thuyên phải xin lỗi tôi mới được”

Nghe được những lời này, trong lòng Uông Thuyên đầy căm phẫn, nhưng chú Lục bên cạnh lại lên tiếng khuyên bảo:

“Vụ này thôi đi, tốt nhất là trước hết xin lỗi anh ta để rời đi, sẽ không cần phải ăn hết cái bánh dưới sàn!”

"Chết tiệt... "

Uông Thuyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận cúi đầu: “Diệp Huyền, tôi xin lỗi, mong anh sẽ không để bụng.”

"Ồ..."

Các vị khách có mặt đều bất ngờ kinh ngạc, không ngờ Uông Thuyên, người luôn kiêu ngạo và tự cao, lại thật sự mở lời xin lỗi trước Diệp Huyền!

Cứ như vậy, mọi người đều tràn ngập sự kính nể đối với Diệp Huyền! 

"Ừ, coi như anh biết điều.” Diệp Huyền mỉm cười rộng rãi: “Đi đi, về nhà với mẹ đi."

Mặt mũi Uông Thuyên nóng bừng, câu nói này là từ miệng anh ta nói ra, lúc này Diệp Huyền đã trả lại cho anh!

“Diệp Huyền, anh rất to gan lớn thật.”

Uông Thuyên hít sâu một hơi, sau đó cùng với chú Lục và người của anh ta quay lưng rời đi.

Diệp Huyền cười khẩy, với những kẻ như Uông Thuyên, hẳn phải xử lý hàng trăm hàng ngàn người mỗi năm.

Lúc này, âm nhạc vui nhộn lại vang lên trong phòng, buổi tiệc trở lại với bầu không khí hân hoan.

“Diệp tiên sinh, tôi có thể cùng anh nhảy một bài được không?” Diệp Thanh Di nhìn Diệp Huyền với ánh. mắt mong đợi, những thanh niên xung quanh đều ghen tị không kém, họ cũng nhận ra rằng Diệp Thanh Di đang thầm thích Diệp Huyền.

“Tôi..” Ban đầu Diệp Huyền muốn chấp nhận lời mời, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trương Văn Thanh, anh thay đổi ý định ngay lập tức:

“Xin lỗi người đẹp, bạn gái của tôi còn đang đợi tôi." 

Nói xong, anh đi đến bên Trương Văn Thanh và nằm lấy bàn tay mềm mại của cô, nói: “Văn Thanh, chúng ta nhảy nhé.”

"Anh Diệp Huyền..."

Trương Văn Thanh không ngờ Diệp Huyền lại công khai tiết lộ thân phận bạn gái mình, lòng cô bỗng trở nên ngọt ngào như mật.

“Wow! Hóa ra bạn gái anh ta lại là mỹ nữ xinh đẹp đến vậy!”

Ngay lập tức, những người xung quanh phát ra những tiếng kinh ngạc, bởi vì Trương Văn Thanh không chỉ xinh đẹp về ngoại hình mà còn về thân hình, thậm chí còn đẹp hơn cả Diệp Thanh Di.

“Hóa ra anh ấy đã có bạn gái rồi, và người đó lại chính là cháu gái của Bác sĩ Trương..."

Trong lòng Diệp Thanh Di cảm thấy trống rồng, nhưng cô cũng biết rằng với một người đàn ông hoàn hảo như Diệp Huyền, chắc chắn sẽ xung quanh sẽ có nhiều phụ nữ đẹp.

Cô mim cười tiến đến Trương Văn Thanh và nói nhỏ: "Chị Văn Thanh đẹp đến vậy, có được một người bạn trai xuất sắc như Diệp Huyền thực sự là đáng hâm mộ. Hai người là một cặp hoàn hảo nha.”  

Gương mặt của Trương Văn Thanh đỏ bừng, nằm lấy bàn tay lớn của Diệp Huyền, mắt đãy ấm áp và hạnh phúc.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 430: Có bản lĩnh


“Tôi rất vui...”

Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thanh Di mỉm cười, sau đó quản gia đi tới nói: “Tiểu thư nhà họ Thạch đã đến.

Để cảm ơn đại tiểu thư nhà họ Thạch, Thạch Thắng Nam, vì đã giúp đỡ, Diệp lão gia đã cử người gửi thư mời đến nhà họ Thạch.

Vì vậy, Thạch Thắng Nam cũng đến theo hẹn.

Nhưng không giống như khi gặp nhau hôm nay, lúc này sắc mặt cô ta kém hơn nhiều, đôi mắt cũng có vẻ hơi mệt mỏi.

Rất có thể do ngực cô ta đã bị Diệp Thanh Di cào xước dẫn đến tà khí xâm nhập.

“Diệp Huyền?”

Nhìn thấy Diệp Huyền và Trương Văn Thanh ôm nhau khiêu vũ, trong lòng Thạch Thắng Nam không khỏi nổi nóng: “Sao tên khốn này lại ở đây...”

Diệp Huyền cũng chú ý tới Thạch Thắng Nam, sau khi bài hát kết thúc thì cố ý bước về phía trước: "Thạch Thắng Nam, tôi thấy sắc mặt cô không còn tốt như trước, bây giờ vết thương trên ngực bắt đầu đau nhức rồi đúng không?”

Mặt Thạch Thẳng Nam đỏ lên, nhưng cô ta cũng không phủ nhận: "Tôi không căn anh quan tâm vết thương ở ngực của tôi tốt hay xấu”

“Ha ha, đừng nói chắc chắn như vậy”

Diệp Huyền vừa cười vừa nói: "Tôi đã nói chỉ có tôi mới có thể chữa lành vết thương trên ngực cô, ngoài ra không ai có thể chữa lành được. Ngực của cô đẹp như vậy, nếu để lại sẹo thì chẳng phải sẽ lãng phí sao?”

Thạch Thắng Nam thấy mỗi câu mỗi chữ của Diệp Huyền đều không rời khỏi ngực mình, cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ: “Tên háo sắc, anh có thể ngậm miệng lại không? Anh chỉ muốn đè ngực tôi thôi!"

“Tuỳ cô vậy”

Diệp Huyền nhún vai, cười nói: “Nếu hôm nay cô không để ý đến tôi, mấy ngày nữa cầu xin tôi ấn ngực giúp cô cũng võ dụng. Tạm biệt.”

Nói xong, Diệp Huyền nắm lấy tay Trương Văn Thanh, chào hỏi Diệp Thanh Di và Diệp lão gia, sau đó rời đi để hưởng thụ thế giới hai người

Diệp lão gia vội vàng lấy một tập tài liệu ra: "Cậu Diệp Huyền, đây là dự án mới của tòa nhà trụ sở tập đoàn Diệp Thị chúng tôi, vốn đầu tư khoảng ba tỷ, tôi dự định để tập đoàn Lâm Thị tiếp quản."

“Cảm ơn”

Diệp Huyền biết nhà họ Diệp đang lấy cái này để trả ơn cho hẳn, vì vậy hắn hào phóng nhận lấy.

Thấy Diệp Huyền lại nhận được một dự án lớn khác, trong lòng Thạch Thẳng Nam càng thêm khó chịu.

Nhìn hắn rời đi, Diệp Thanh Dĩ nhẹ giọng nói: "Cô Thạch, anh Diệp Huyền không phải người bình thường, cô vẫn phải cân nhắc lời khuyên của anh ấy”

Nói rồi, Diệp Thanh Di dường như vô tình liếc nhìn vết sẹo trên ngực Thạch Thắng Nam, sau đó kể chuyện Diệp Huyền đánh bại tên đạo sĩ cho Diệp Thẳng Nam.

“Hắn thế mà có bản lĩnh như vậy?”

Thạch Thắng Nam hít sâu một hơi, có thể thấy được thực lực của Diệp Huyền khiến cô ta sợ hãi, đồng thời, cô ta cũng cảm thấy Diệp Huyền hoàn toàn không phải hạng người bình thường.

“Chẳng lẽ chỉ có hắn mới có thể chữa lành vết thương cho mình..." 

Trong lòng Thạch Thẳng Nam vô cùng mâu thuẫn!

....

Sau khi rồi khỏi nhà họ Diệp, Trương Văn Thanh lập tức cười nói: “Chị Thanh Nham sẽ rất vui nếu biết anh giúp chị ấy lấy được một dự án lớn!”

“Đúng vậy”

Diệp Huyền nghĩ đến chuyện tối nay chỉ có Trương Văn Thanh ở bên cạnh, lạnh nhạt Lâm Thanh Nham, có món quà này bồi thường cho cô cũng không tệ.

Chuyện tập đoàn Lâm Thị phát triển thành một gia tộc lớn ở Dương Thành ở trong tầm tay.

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Huyền vang lên.

Tuy nhiên, không phải Thạch Thắng Nam gọi đến, mà là một người mà Diệp Huyền không ngờ tới - Tiêu Băng Tuyết!

Diệp Huyền lập tức nhớ lại hình ảnh mập mờ giúp Tiêu Băng Tuyết xoa bóp tối qua, lúc đó cuối cùng hắn cũng biết dáng người của Tiêu Băng Tuyết hấp dẫn đến mức nào.

Diệp Huyền nhấn nút trả lời: "Người đẹp, cô tìm tôi làm gì?"

Tiêu Băng Tuyết nhẹ giọng trả lời: “Diệp Huyền, cha tôi đã đến Dương Thành rồi, ông ấy muốn biết tối nay anh có thời gian không”

“Cha cô đến Dương Thành?”

Diệp Huyền lúc này mới phản ứng lại!

Vì hôn ước giữa Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền, Hoàng Bắc Long đã cố ý đến đây một chuyến để gặp Diệp Huyền!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 431: Sẽ không có chuyện gì phiền toái chứ


Trương Văn Thanh mim cười gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Anh Diệp Huyền, anh không thể chạy trốn cùng Tiêu Băng Tuyết đấy, có biết không?”

Diệp Huyền không nhịn được cười, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô: "Em đang nghĩ vớ vấn cái gì vậy, nếu anh muốn chạy thì cũng chỉ muốn ở bên em!"

Không lâu sau, Diệp Huyền tự mình tới nơi hẹn, Mộng Long Tửu Trang.

Hoàng Bắc Long có rất nhiều công việc quan trọng, lần này ông đặc biệt tới thành Dương Thành để gặp Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết.

Trong lòng Diệp Huyền thăm cảm thấy bất an, hắn cũng không biết nên đối phó với vị trưởng bổi này như thế nào.

Nếu ông yêu cầu Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết đăng ký kết hôn, vậy hẳn nên chọn như thế nào?

“Thưa anh, phiền anh lấy giấy chứng nhận ra kiểm tra”

Diệp Huyền đến cửa, lập tức bị vài người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen cản lại

“Truyền lời cho Hoàng Bắc Long, tôi là Diệp Huyền."

Diệp Huyền nói với mấy người áo đen. 

“Diệp Huyền?”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, giữa lông mày lập tức xuất hiện vẻ dữ tợn: “Anh chờ một chút”

Lông mày Diệp Huyền nhíu lại: “Sẽ không có chuyện gì phiền toái chứ?”

Bốn người kia không nói thêm gì nữa, một lúc sau, một đám người to cao vạm vỡ bước ra khỏi Mông Long Tửu Trang, người thanh niên dẫn đầu chỉ khoảng ba mươi tuổi, tuy nhiên toàn thân đầy khí thết

Anh ta cao gần hai mét, chân mang ủng da, đầu đinh, làn da ngăm đen, có thế thấy được anh ta là cao thủ luyện võ quanh năm.

“Vị này chính là Diệp Huyền?”

Giọng nói anh ta trầm thấp, anh ta hỏi Diệp Huyền

“Đúng vậy”

Diệp Huyền thấy đối phương đầy thù địch, lập tức cảnh giác nói: “Anh có gì chỉ giáo?”

“Ha ha”

Đầu định nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khinh thường: “Với cơ thể gầy gò của cậu thì dựa vào cái gì mà muốn có được Băng Tuyết? Tôi cho cậu năm mươi triệu, cút khỏi đây!”

"Nếu không, tôi sẽ cho cậu hiểu hậu quả của việc không thức thời."

Vừa nói, anh ta vừa dùng sức nắm chặt hai quả cầu sắt đang cầm trong tay, hai khối hình cầu lập tức hóa sắt vụn, rơi xuống chân Diệp Huyền.

Thành thật mà nói, Diệp Huyền bị động tác của anh ta làm ngây người.

“Anh là ai?”

Diệp Huyền lạnh lùng nói.

“Tôi là ai?”

Người đàn ông đầu đinh cười lạnh một tiếng, một đệ tử bên cạnh lập tức nói: “Đây là Triệu Thiết Quân, thiếu gia nhà họ Triệu, quyền pháp đầu tiên ở tỉnh ly, cùng lớn lên với cô Tiêu Băng Tuyết!”

“Thiếu gia của chúng ta đã định cầu hôn cô Tiêu Băng Tuyết vào tháng trước, nhưng nhà họ Tiêu nói răng cô Tiêu Băng Tuyết và anh đã hôn ước từ trước rồi!"



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 432: Tthật sự nói như vậy


“Ha ha.”

Đối mặt với sự vây hãm của cao thủ nhà họ Triệu, Diệp Huyền khinh thường, xoay người nhảy ra quyền trận, tay chân chụm lại với nhau, trong nháy mắt đánh bổn cao thủ của nhà họ Triệu ngã xuống đất!

“Chuyện này?"

Nhìn thấy thân thú bất phàm của Diệp Huyền, sắc mặt Triệu Thiết Quân biến đổi, lúc anh ta chuẩn bị tự mình ra tay, Tiêu Băng Tuyết vội vàng chạy tới cùng phụ tá Vương Tiểu Vũ: “Triệu Thiết Quân, anh đang làm gì vậy?”

“Băng Tuyết!"

Khi Triệu Thiết Quân nhìn thấy nữ thần mà mình thầm mến, anh ta lập tức nói: “Tên Diệp Huyền này nói em yêu hẳn đến mức không thể tự kiềm chế được, định phải gả cho hẳn, còn nói em muốn sinh con cho hắn!"

“Làm sao tôi có thể để hẳn nói vẽ em như vậy được, vì vậy tôi muốn dạy cho hắn một bài học!"

Không ngờ, sau khi Tiêu Băng Tuyết nghe xong lời của Triệu Thiết Quân, khuôn mặt cô đột nhiên nóng bừng lên, cô nhìn Diệp Huyền với ánh mắt vui mừng và yêu thương: “Diệp Huyền, vừa rồi anh thật sự nói như vậy với anh ta sao?”

Diệp Huyền bực mình suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi đúng thật đã nói như vậy, vừa rồi tôi đang vội nên đã kể chuyện chúng ta nói trong phòng ngày hôm đó ra”

Tiêu Băng Tuyết nghe thấy lời này, sắc mặt càng. đỏ hơn, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống, cần môi đỏ mọng nói: “Anh sao vậy chứ, làm sao có thể nói chuyện bí mật như vậy ra..."

“Chuyện này?”

"Triệu Thiết Quân đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong tình huống bình thường, Tiêu Băng Tuyết chắc hắn sẽ rất tức giận, nhưng vẻ mặt dịu dàng và ngại ngùng như bây giờ là sao?!

Vừa rồi Diệp Huyền nói 'hai người ở trong phòng, còn nói 'bí mật gì đó, đây là có ý gì? Hai người đã từng tiếp xúc thân mật?

"Trái tim Triệu Thiết Quân rối bời, khi anh ta lại nhìn Diệp Huyền, ánh mắt như sắp giết người: “Tên khốn, cậu dùng thủ đoạn gì để khiến Băng Tuyết mê luyến cậu như vậy?" 

Diệp Huyền sờ cằm, tựa hồ suy nghĩ hết sức nghiêm túc, đáp: “Chắc là do mị lực đặc biệt, cũng như sự đẹp trai và mưu trí không thể che giấu!"

“Phụt!”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ lập tức bật cười, có thể thấy rằng họ bị câu đáp trả tinh nghịch của Diệp Huyền chọc cười!

Thế nhưng, điều này lại khiến Triệu Thiết Quân cảng cảm thấy khó chịu hơn!

Hắn ngàn dặm xa xôi từ tỉnh đến đây để cho Diệp Huyền biết khó mà lui, không phải để thưởng thức bản lĩnh chọc tức người khác của Diệp Huyền!

Hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết có vẻ rất thích Diệp Huyền!

“Diệp Huyền, xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”

"Triệu Thiết Quân nổi trận lôi định, đột nhiên nhảy lên, muốn đánh tơi bời Diệp Huyền!

“Triệu Thiết Quân!”

Tiêu Băng Tuyết muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, còn Diệp Huyền chỉ cười nhạt: "Để anh ta đánh đi, tôi không dạy anh ta một bài học thì anh ta còn tưởng rằng tôi sợ anh ta!" 

Nói xong, Diệp Huyền nắm lòng bàn tay to của Triệu Thiết Quân, dùng sức quật ngã, sau đó ném Triệu Thiết Quân xuống cách đó trăm mét!

Đùng!

"Triệu Thiết Quân xẹt qua không trung như một quả bóng, sau đó rơi xuống hồ nước trước mặt, lập tức gây ra sóng lớn trên mặt hồ!

"Ôi..."

Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy thân thủ bất phàm của Diệp Huyền, thuộc hạ do Triệu Thiết Quân mang theo lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên hồ: “Mau cứu Triệu thiếu!”

Diệp Huyền cười lớn nói: "Khẩu khí lớn như vậy, không nghĩ tới lại là kẻ vô dụng.”

Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động.

Trên thực tế, không phải Triệu Thiết Quân kém cỏi, thật ra thực lực của Triệu Thiết Quân rất cường hãn!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 433: Tất cả là do con quá bốc đồng


Hoàng Bắc Long mặc quân phục màu xanh đậm, dáng vẻ uy nghiêm, mặc dù lông mày trắng bệch, thế nhưng là cặp mắt vẫn sắc bén như đại bàng!

Mái tóc muối tiêu  hai bên tai được chải cẩn thận ra sau, nhìn qua rất có phong thái!

“Chú Tiêu!” 

Diệp Huyền đánh giá ông từ trên xuống dưới, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Đã ba năm không gặp chú, tu vi của chú dường như đã có tiến bộ rất lớn!”

“Haha”

Hoàng Bắc Long không khỏi cẩn thận quan sát Diệp Huyền, khuôn mặt nở nụ cười khổ: “Cậu vẫn giống như trước kia, có thể nhìn thấu tu vi của tôi trong nháy mắt, còn tôi vẫn như trước kia, không thể đoán được tu vi của cậu đến đâu!"

Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông này dường như rất bình thường, nhưng nội dung chứa đựng trong đó lại khiến người khác không khỏi nghĩ sâu xa!

Suy nghĩ của Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ càng như bão táp dâng trào!

Ai có thể nghĩ tới Diệp Huyền và Hoàng Bắc Long đã quen biết nhau từ lâu, hơn nữa quan hệ giữa hai người rất tốt!

Điều càng khiến người ta khiếp sợ chính là Hoàng Bắc Long thậm chí không thể nhìn ra được tu vi của Diệp Huyền, năng lực chiến đấu của hai người hoàn toàn không cùng cấp độ!

Có thể thấy được Diệp Huyền uy lực cỡ nào! 

Lúc này, Triệu Thiết Quân xui xẻo đã được người của mình đưa lên khỏi hồ, toàn thân dính nước, vô cùng xấu hổ!

“Diệp Huyền, gan lớn lắm, cậu dám ném tôi xuống hồ?”

Anh ta nghiến răng gầm thét, ánh mắt sắc bén của Hoàng Bắc Long hung tợn trừng anh ta, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Triệu Thiết Quân, Diệp Huyền là

khách quý của tôi, ăn nói đàng hoàng một chút!”

“Cái này... Chú Tiêu..."

Triệu Thiết Quân tuy kiêu ngạo, nhưng anh ta không dám phách lối trước mặt Hoàng Bắc Long, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Cậu đợi đấy!”

Nói xong, Triệu Thiết Quân kìm nén cơn giận rồi bỏ đi.

Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn anh ta, hắn căn bản không coi trọng nhà họ Triệu, gia tộc giàu có ở tỉnh!

Nếu không phải giữ thể diện cho Tiêu Băng Tuyết, Triệu Thiết Quân đã bị Diệp Huyền phế từ lâu rồi!

“Tính khí của Triệu Thiết Quân này không thay đổi chút nào, vẫn phách lối ngông cưỡng như trước” 

Hoàng Bắc Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, sau đó mim cười nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện!"

"Được"

Diệp Huyền sảng khoái đáp ứng, người kích động nhất chính ở trong này là Tiêu Băng Tuyết!

Cô vô cùng chờ mong đi theo phía sau Diệp. Huyền và Hoàng Bắc Long.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hoàng Bắc Long đi thẳng vào vấn đề: “Diệp Huyền, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ thêm về hôn ước giữa cậu và con gái tôi."

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết ở bên cạnh đột nhiên co lại, không dám nhìn thẳng vào Diệp Huyền, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất an.

Diệp Huyền cười nói: “Chú Tiêu cứ nói thẳng như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 434: Mỹ nhân kế


Tiêu Băng Tuyết đã nảy ra kế sách mỹ nhân kế.

"Ha ha.”

Nghe hai người nói xong, Hoàng Bắc Long không khỏi vui mừng cười nói:"Bây giờ hiểu lầm giữa các con đã được giải quyết, vậy tại sao không nghĩ đến việc cho đối phương một cơ hội?"

"Tôi đã nghe nói, cậu và Lâm Thanh Nham cũng từng có không ít hiểu lầm. Sau đó, khi hiểu lầm được giải quyết, thì hai người đã trở thành người yêu."

"Diệp Huyền, cậu có thể ở bên Lâm Thanh Nham, cũng có thể suy nghĩ một chút cho Băng Tuyết nhà tôi một cơ hội không?"

Sau khi nghe những lời của Hoàng Bắc Long, Diệp Huyền khó xử nói: "Chú Tiêu, chú cũng nên biết rằng tôi đã có hai người bạn gái rồi."

"Nếu tôi và Băng Tuyết ở bên nhau, cô ấy không thể phản đối tình hình hiện tại của tôi, hơn nữa hai người bạn gái của tôi cũng là một thách thức đổi với Băng Tuyết."

Không ngờ Tiêu Băng Tuyết vội vàng ngắt lời: "Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì vẽ anh, tôi cũng sẵn lòng trở thành người phụ nữ tiếp theo của anh! Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối phó với thử thách mà Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh đặt ra cho tôi.”

"Tôi thậm chí có thể chấp nhận đánh cược, ở lại bên anh như một người hầu, miễn là tôi có thể ở bên anh..."

"Cái này..."

Diệp Huyền không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ rằng Tiêu Băng Tuyết - người mạnh mẽ và kiên cường như vậy, lại sẵn lòng chấp nhận sự đối xử bất công như vậy chỉ để ở bên hắn.

Thành thật mà nói, Diệp Huyền không thể không thấy cảm động chút nào.

Hắn nhìn vào mắt của Tiêu Băng Tuyết, không nhịn được mà có chút dịu dàng.

Hoàng Bắc Long cũng chỉ biết thở dài, nói:" Đứa con gái mà tôi đã cưng chiều suốt nhiều năm, vẫn luôn được sống trong sự an nhàn. Hiện tại lại vì cậu mà tự hạ thấp mình như vậy!"

“Diệp Huyền, xem ra con gái tôi đã yêu cậu đến mức hết thuốc chữa rồi. Chắc là tôi không cần phải nói thêm điều gì nữa, người trẻ các cậu hãy tự giải quyết đi."

Ông nói xong, vỗ nhẹ vào vai Diệp Huyền, lại nhìn Tiêu Băng Tuyết với ánh mắt yêu thương trước khi rời đi.

Phụ tá Vương cũng tinh ý ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết, hai người vô thức nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên mập mờ.

Hai ngày trước hai người cũng đã cùng nhau ở một mình, lúc đó Tiêu Băng Tuyết hoàn toàn trần trụi không một mảnh vải che thân!

Thân hình quyến rũ, cùng với cái ôm thơm phức khiến Diệp Huyền vẫn không thể quên.

Không thể phủ nhận, hôm đó Tiêu Băng Tuyết thật sự xinh đẹp khiến lòng người phải xao xuyến.

Mỗi khi nhớ lại tình huống đó, Diệp Huyền bất giác mỉm cười.

"Diệp Huyền, anh đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Băng Tuyết nhẹ nhàng hỏi, Diệp Huyền vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Băng Tuyết không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 435: Vô cùng quyến rũ


"Anh đã từng nói rằng dáng người tôi rất hoàn hảo, hơn nữa tôi cũng rất xinh đẹp.”

Tiêu Băng Tuyết nhìn Diệp Huyền với ánh mắt trìu mến, ngẩng đầu và nói: "Tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh, thậm chí là một người hầu cũng được. Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ đáp ứng mọi thứ."

Khi thốt ra những lời nói này, cô hoàn toàn từ bỏ uy nghiêm của một nữ chiến thần, đỏ mặt mà cởi cúc ở phần dưới của cổ áo một cách đầy quyến rũ, lộ ra cảnh tượng mê ngay lập tức.

“Trời mẹ ơi..."

Diệp Huyền không ngờ Tiêu Băng Tuyết lại mạnh mẽ và nồng nhiệt đến như vậy khi tỏ tình, trong lòng lập tức rối bời không kiểm soát:

"Băng Tuyết, đừng như vậy, tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó."

Tiêu Băng Tuyết hơi sững sở, động tác tay khựng lại, đôi má đỏ bừng cũng rủ xuống: "Thực ra trong lòng tôi cũng rõ, anh vẫn ghét bỏ tôi..."

“Điều này không phải là lỗi của anh, vì kết quả này là do tôi tự mình gây ra"

Cô nói với vẻ đầy tự trách và đau khổ, khiến người nghe không khỏi xót thương.

Diệp Huyền vội vàng trả lời: "Không phải vậy, làm sao tôi có thể ghét bỏ cô chứ! Chỉ là cô quá mê người, tôi lo rằng mình sẽ không kiểm soát được... và sẽ làm chuyện xấu xa với cô...

"Anh thật lòng nghĩ như vậy sao?"

Tiêu Băng Tuyết trong nháy mắt chuyển từ lo lắng sang vui mừng, lập tức dũng cảm nói:

"Anh cũng biết tính cách của tôi rồi đó. Tôi không có gì oán giận, và tuyệt đối sẽ không trách anh! Đây cũng là điều tôi mong muốn xảy ra..."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết liền cởi nút áo ở ngực, sau đó ôm chặt Diệp Huyền, dùng đôi môi gợi cảm hôn hẳn.

"Ưm!”

Tiêu Băng Tuyết hôn Diệp Huyền say đảm, khiến hẳn cảm thấy như bị điện giật!

Trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào!

Hơn nữa thân hình của Tiêu Băng Tuyết thực sự rất ấn tượng, mềm mại áp vào người Diệp Huyền, khiến hắn cảm thấy như được bọc trong một tổ bông, vô cùng thoải mái! 

"Băng Tuyết

Diệp Huyền cuối cùng cũng thở được một chút, nhưng vẫn bị bàn tay mềm mại của Tiểu Băng Tuyết năm chặt.

Cô nằm sát vào ngực Diệp Huyền, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh không biết, từ khi còn bé, tôi luôn ngưỡng mộ các anh hùng. Anh đã cứu tôi không chỉ một lần, đã sớm trở thành người anh hùng được tôn trọng và mê luyến nhất."

"Mặc dù tính cách tôi mạnh mẽ, nhưng tôi cũng chỉ là một phụ nữ bình thường mong muốn được yêu thương và bảo vệ..."

"Tôi hy vọng người đàn ông của tôi có thể dùng, sức mạnh bá đạo của mình chinh phục được tôi, tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì người đàn ông tôi yêu...”

"Vì vậy, dù chỉ là một người hầu, một phụ nữ vô. danh, tôi cũng sẽ không có nữa câu oán hận...”

“Đây là lời thật lòng của tôi, là lăn đầu tiên tôi nói ra..."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết ngước lên với đôi mắt đã đỏ hoe, càng thêm dùng sức ôm chặt Diệp Huyền.

"Băng Tuyết..." 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top