Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cuồng Long Xuất Thế

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cuồng Long Xuất Thế
Chương 60:  Thật không thể tin được! 


 “Giang Kim Bưu?” 

 Hơi thở của Lâm Thanh Nham đột nhiên ngưng trệ, cô đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bộ ng ực kiêu hãnh phập phồng lên xuống! 

 “Giang… Giang tổng, xin… Xin chào!” 

 Lâm Thanh Nham có chút nói năng lộn xộn, tim gần như nhảy lên cổ họng! 

 Thật không thể tin được! 

 Giang Kim Bưu, trùm đất nắm giữ một phần năm đất thương mại ở Dương Thành, thế mà gọi điện thoại cho cô? 

 Diệp Huyền mới vừa nói xong vậy mà lập tức ứng nghiệm! 

 Cô không khỏi nhìn Diệp Huyền! 

 “Nhìn tôi làm gì?” 

 Diệp Huyền cố ý hỏi, nhưng trong lòng lại nở nụ cười. Giang Kim Bưu, coi như ông thông minh! 

 Hôm nay tại nhà Giang Kim Bưu, hai vợ chồng họ nói sẽ liên lạc với Lâm Thanh Nham để chủ động bàn bạc vấn đề về khu đất số hai. 

 Vì vậy, nếu Giang Kim Bưu là một người thông minh thì ông sẽ rèn sắt khi còn nóng nhanh chóng thực hiện mọi việc. Ưu điểm của việc này là có thể cho Diệp Huyền biết rằng Giang Kim Bưu ông là một người rất đáng tin cậy, lời đã nói ra lập tức thực hiện! 

 Chỉ là Lâm Thanh Nham không biết gì về chuyện này. Cô chỉ cảm thấy lời nói của Diệp Huyền đã trở thành sự thật! 

 Giang Kim Bưu thật sự đích thân gọi tới, đây là trùm đất trong truyền thuyết đó! 

 “Cô Lâm, tối nay cô có rảnh không?” 

 “Tôi muốn trao đổi cụ thể với cô về khu đất thương mại số hai.” 

 Giang Kim Bưu nói thẳng vào vấn đề! 

 Tim Lâm Thanh Nham đập thình thịch, cô vẫn đang trong trạng thái hưng phấn vô hạn: “Giang tổng, tôi rảnh! Tất nhiên tôi rảnh!” 

 “Được!” 

 Giang Kim Bưu bật cười, tâm trạng có vẻ rất tốt! 

 Ông sợ nhất là Lâm Thanh Nham nói không rảnh! 

 Nếu vậy Giang Kim Bưu ông sẽ phải đích thân đến tập đoàn Lâm thị! 

 Dù sao nếu đã hứa với Diệp Huyền thì ông nhất định phải làm được! 

 Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham nhanh chóng nhớ ra một chuyện khác: “Giang tổng, tôi nghe nói phó chủ tịch tập đoàn chúng tôi đã liên lạc với ông rồi, và sắp giành được quyền sử dụng khu đất thương mại số hai.” 

 “Phó chủ tịch? Ý cô là Lục Chí Phàm đúng không?” 

 Giang Kim Bưu cười nhạt: “Cô cũng vừa nói đó, ông ta chỉ là phó chủ tịch thôi! Nếu phải thương lượng thì tôi cũng sẽ thương lượng với cô hoặc cha cô, rốt cuộc thì nhà họ Lâm của cô mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn.” 

 “Hơn nữa tôi cũng được biết những dự án nổi bật của tập đoàn Lâm thị đều do cha con cô hoàn thành! Dù về công hay tư gì thì tôi cũng nên tìm cô!” 

 Nghe thấy lời khen ngợi của Giang Kim Bưu, Lâm Thanh Nham vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên: 

 “Vậy thì tốt quá, Giang tổng! Hết thảy cứ nghe theo ngài sắp xếp!” 

 Giang Kim Bưu cười to: “Nếu vậy thì tối nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn Khải Lai nhé. Nhớ báo cho cha và ông nội cô.” 

 Lâm Thanh Nham cảm ơn Giang Kim Bưu liên tục rồi cúp điện thoại! 

 “Thật tuyệt!” 

 Lâm Thanh Nham hưng phấn đến mức không khỏi thốt lên một tiếng, khi nhìn Diệp Huyền thì ánh mắt sáng ngời! 

 Trong giây tiếp theo, chuyện mà người khác không ngờ đến đã xảy ra! 

 Lâm Thanh Nham bởi vì quá kích động, thế mà ôm chặt lấy Diệp Huyền, nhảy nhót: “Anh nói đúng, Giang Kim Bưu thật sự chủ động tìm tôi này!” 

 Cảm nhận được sự hưng phấn và hạnh phúc của Lâm Thanh Nham, tâm trạng Diệp Huyền cũng rất tốt! 

 Càng quan trọng hơn là! 
 
Chương 61: Chúng ta bị mẹ hiểu lầm rồi!


 “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” 

 Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, hiển nhiên rất hưởng thụ việc này, một đôi bàn tay to lớn di chuyển lên xuống, đặt ở trên eo và đùi của Lâm Thanh Nham! 

 Sảng khoái! 

 Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hóa ra là mẹ Lâm Lý Gia Tuệ nghe thấy tiếng hét của Lâm Thanh Nham, còn tưởng rằng con mình bị ngã nên vội vàng lên xem chuyện gì xảy ra! 

 Cho nên cảnh tượng hai người ôm nhau đã bị Lý Gia Tuệ nhìn thấy rõ ràng! 

 “Mẹ…” 

 Lúc này Lâm Thanh Nham mới nhận ra mình thất thố, vội vàng buông Diệp Huyền ra! 

 “Thật xin lỗi!” 

 Lý Gia Tuệ sững sờ một lát, sau đó vội vàng mỉm cười: “Quấy rầy rồi, hai đứa cứ tiếp tục, cố lên.” 

 “Không phải!” 

 Lâm Thanh Nh@m muốn giải thích nhưng Lý Gia Tuệ đã đóng cửa lại, trước khi rời đi còn giơ ngón tay cái lên với Diệp Huyền! 

 “Làm sao bây giờ!” Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, nhịn không được dậm chân: 

 “Chúng ta bị mẹ hiểu lầm rồi! Đều tại anh!” 

 “Hả...” 

 Diệp Huyền dở khóc dở cười: “Người đẹp, cô không thể ỷ mình đẹp rồi ngang ngược thế được, rõ ràng là cô nhào lên trước! Nhưng không thể không nói, cảm giác không tồi nha!” 

 Lâm Thanh Nham cũng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, mặt càng thêm đỏ bừng xấu hổ: “Anh còn nói! Quay lại ghế sô pha nhanh đi, đồ bi3n thái!” 

 Không biết tại sao, tim Lâm Thanh Nham đập rất nhanh, lúc tỉnh táo ôm lấy Diệp Huyền, cảm thấy cơ bắp vừa phải của hắn, ôm rất thoải mái… 

 “Hầy, người bị hại là tôi, người bị mắng cũng là tôi luôn à?” 

 Diệp Huyền cười cười, nhưng cũng không tức giận, quay trở lại ghế sô pha của mình: 

 “Tôi đã nói rồi, tôi là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Cô phải đối xử tốt với tôi một chút đi.” 

 Mặc dù Lâm Thanh Nham không trả lời hắn, nhưng cô không khỏi suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong những ngày này. Đúng như lời Diệp Huyền đã nói, có hắn ở đây, những phiền toái mà nhà họ Lâm gặp phải đều được giải quyết một cách đầy bất ngờ! 

 Tuần trước cô bị người của Bàng Hổ Cường bắt cóc, nhưng Diệp Huyền có mặt, cô đã trốn thoát thành công! 

 Cùng ngày hôm đó, Bàng Hổ Cường chết, tập đoàn Thiên Di cũng bận rộn giải quyết chuyện với Bàng Hổ Cường, bận tối mặt tối mày! 

 Vì chuyện này mà nhà họ Lưu đã chuyển giao dự án Tân Dân Sinh vốn định giao cho tập đoàn Thiên Di cho nhà họ Lâm! 

 Lần thứ hai, cô hẹn gặp Lý Hùng Phi của bộ phận kiểm tra chất lượng và bị đánh thuốc. Cũng chính là Diệp Huyền đã nhắc nhở trước nên cô mới cảnh giác, mang theo bốn vệ sĩ đi cùng mới tránh được tai nạn! 

 Sau đó, Diệp Huyền ra mặt giúp cô trong cuộc họp, đánh Lục Kiên, giúp cô giữ được tôn nghiêm! 

 Những chuyện xảy ra gần đây đúng là đã được giải quyết một cách kỳ diệu nhờ có sự tồn tại của Diệp Huyền! 

 “Nhìn lại như vậy, Diệp Huyền này thật sự là may mắn lớn của cô và nhà họ Lâm…” 

 Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng cảm thấy khó tin! 

 Thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao? 

 Hay là Diệp Huyền đã âm thầm đứng phía sau hỗ trợ cho cô và nhà họ Lâm? Nhưng anh ta chỉ là một kẻ nhà quê, có thể có bối cảnh và năng lực gì chứ? 

 “Nếu nhà họ Lâm thật sự có được khu đất số hai, mình sẽ thừa nhận anh ta đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Về sau sẽ đối xử tốt hơn với anh ta.” 

 Lâm Thanh Nham nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cái nhìn của cô đối với Diệp Huyền cũng bắt đầu thay đổi! 

 Dù sao thì chữ “duyên” này cũng luôn bí ẩn và huyền diệu đến vậy! 

 Tuy nhiên, Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham đang nghĩ cái gì, hắn vừa nằm xuống liền nằm ngáy o o! 

 Sáng hôm sau. 

 Vì Giang Kim Bưu đã chủ động gọi điện hẹn trao đổi chuyện về khu đất số hai nên tâm trạng của người cả nhà Lâm Thanh Nham rất tốt. Đặc biệt là ông nội Lâm, ông đã nghe Lý Gia Tuệ nói từ sớm về việc tối qua nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền ôm nhau. 

 “Hai đứa ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút nha.” 

 Lời nói của ông Lâm suýt chút nữa đã làm Lâm Thanh Nham bị nghẹn, cô vội vàng ăn xong bữa sáng rồi bỏ chạy. 

 Trên đường đi, tâm trạng của cô rất tốt. 

 Thứ nhất là vì liên quan tới khu đất số hai, thứ hai dường như là vì… có chút mập mờ với Diệp Huyền. 

 “Lâm tổng!” 

 Thư ký không nhịn được hỏi cô: “Hôm nay cô đều mỉm cười, cô đang yêu sao?” 

 “Ai rảnh mà yêu đương gì! Là có chuyện tốt, cuối cùng tôi cũng được nữ thần may mắn ưu ái rồi!” 

 Lâm Thanh Nham cười đến đỏ bừng mặt: “Nhưng mà tạm thời giữ bí mật, mọi người cũng vất vả rồi, chờ tôi thưởng cho mọi người!” 

 “Thưởng?” Thư ký không khỏi hưng phấn! 
 
Chương 62: Ông già gọi cho mình làm gì?


 “Ông già gọi cho mình làm gì?” 

 Lông mày Diệp Huyền đột nhiên nhíu lại, trong lòng cảm thấy có chút bất an. 

 Người cha này của hắn một ngày có trăm công ngàn việc, gánh trên vai những trách nhiệm lớn khó có thể tưởng tượng được. Sau khi Diệp Huyền trưởng thành, cha hắn liền thả rông hắn, không có gì quan trọng sẽ không chủ động tìm hắn. 

 Diệp Huyền không sợ trời không sợ đất, nhưng với cha và mẹ thì vạn phần tôn kính. 

 Biết sao được giờ, nắm đấm sắt của ông cha nhà hắn là bất khả chiến bại! 

 Thần tiễn của mẹ hắn thì có thể hung ác đuổi theo kẻ địch cả ngàn dặm! 

 Hai người bọn họ mà hợp lực thì thực lực tăng vọt, Diệp Huyền từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự, bị cha mẹ đánh cũng là chuyện thường ngày! 

 “Con nghe.” 

 Diệp Huyền nghĩ nghĩ rồi nhấn nút trả lời, sau đó nặn ra một nụ cười dối trá: “Cha, con rất nhớ cha!” 

 “Ha ha!” 

 Người cha bí ẩn của Diệp Huyền nói với giọng trầm thấp: “Thằng nhóc thối, đừng giả bộ với ta, chín mối hôn ước thế nào rồi?” 

 Trong lòng Diệp Huyền rơi lộp bộp, ông già quả thực gọi đến để hỏi chuyện này. 

 “He he.” 

 Diệp Huyền cười cười: “Không phải chỉ là chín hôn ước thôi sao, hai trong số đó đã tiến triển rồi! Là nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu!” 

 “Ngoài ra, con còn quen biết một người đẹp rất tốt tên là Trương Vãn Thanh!” 

 Nghe thấy Diệp Huyền nói như vậy, bên kia điện thoại hiếm có mà cười lên: “Xem ra thằng nhóc con cũng không nhàn rỗi, nhớ kỹ, phải giúp nhà chúng ta khai chi tán diệp!” 

 “Nếu bọn ta biết anh cố tình lừa dối và hủy bỏ hôn ước, vậy ông đây sẽ không màn ruột thịt, tịch thu công cụ sinh con của anh, hiểu không?” 

 Mông Diệp Huyền lập tức xiết chặt, cảm thấy trong quần có chút lạnh: “Cha, không cần hung ác như vậy được không? Nếu đối phương muốn hủy hôn thì cha cũng không thể trách con!” 

 Đối phương lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm, trong tay anh có chín hôn thư thì phải đưa về chín người con dâu cho chúng ta! Nếu không, mẹ anh dữ lên thì ta cũng không cản nổi bà ấy!” 

 Nói xong, cha hắn cúp điện thoại, để lại Diệp Huyền cười khổ: “Thật đúng là ông già nhà mình, còn biết mình muốn lừa gạt hủy hôn? Có vẻ như mình cần phải thay đổi chiến lược một cách thích hợp!” 

 Hiện tại Diệp Huyền thật sự muốn hủy hôn với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, mặc dù Tiêu Băng Tuyết rất xinh đẹp nhưng Diệp Huyền không thích tính cách kiêu ngạo của cô. 

 “Về phần Lâm Thanh Nham…” 

 Diệp Huyền có chút chần chừ, bởi vì tiếp xúc mấy ngày qua khiến cách nhìn của Diệp Huyền đối với Lâm Thanh Nham cũng thay đổi rất nhiều, điều này làm cho hắn có chút do dự. 

 “Nhìn thêm tình huống rồi mới quyết định vậy. Mình càng thích Trương Vãn Thanh hơn.” 

 Diệp Huyền thầm nghĩ trong lòng. 

 Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền cũng trở lại tổ tám. Đây là nhóm thiếu gia ăn chơi, tất nhiên không được người khác coi trọng, bình thường không có việc gì làm, hoàn toàn là một tổ phế vật! 

 Tuy nhiên, Diệp Huyền lại rất bận rộn. 

 Hắn sử dụng một chiếc điện thoại di động và máy tính đặc biệt để đăng nhập vào một trang web được mã hóa dày đặt để xử lý các công việc đến từ khắp nơi trên thế giới. 

 Từ việc bố trí chiến dịch ở biên giới cho đến việc khai thác các quặng mỏ kỳ lạ! 

 Sáp nhập và tổ chức lại các tập đoàn hàng đầu, liên minh y tế, liên minh võ thuật, và rất nhiều việc khác! 

 Tất cả những việc này đều cần Diệp Huyền đưa ra quyết định cuối cùng! 

 Lần này hắn trở về thành phố, ngoài việc giải quyết chín mối hôn ước thì cha hắn còn có ý định để hắn tiếp quản siêu đế quốc của gia tộc bọn họ. 

 Là một đế quốc khó có thể tưởng tượng nổi! 

 “Hầy, ông già đúng là kiếm việc cho mình làm!” 
 
Chương 63:  Ông nội Lâm càng tức đến cắn răng! 


 Chẳng mấy chốc đã đến năm giờ chiều. Diệp Huyền nhận được tin nhắn WeChat do Lâm Thanh Nham gửi tới, bảo hắn xuống bãi đỗ xe! 

 Diệp Huyền nói với Dương Duy: “Tôi có chuyện cần giải quyết, cần phải tan làm sớm.” 

 Dương Duy lập tức nói: “Đại ca, anh đi đâu vậy, có cần em làm tài xế cho anh không?” 

 Hiển nhiên, Dương Duy thật sự coi mình thành đàn em của Diệp Huyền! 

 “Không cần, là Lâm tổng tìm tôi.” 

 Diệp Huyền trả lời xong liền đi tới bãi đậu xe. Xe của Lâm Thanh Nham đang đậu. Cửa xe đã mở ra, Diệp Huyền trực tiếp ngồi vào, làm hắn ngạc nhiên là ông nội Lâm cũng ở đây. 

 “Mình đi đâu vậy?” 

 Diệp Huyền không nhịn được hỏi. 

 “Ha ha, Thanh Nham lái xe đi!” 

 Ông nội Lâm vui vẻ nói: “Chúng ta đi gặp một nhân vật lớn, trùm đất, Giang Kim Bưu!” 

 Có thể thấy tâm trạng của ông đang rất tốt! 

 Lâm Văn Bạch tức giận liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Nghe cho rõ, chút nữa đừng có mà nói lung tung, nếu cậu phá hỏng việc tốt của chúng tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!” 

 Diệp Huyền không khỏi khẽ cau mày! 

 Đi gặp Giang Kim Bưu à? Kêu hắn theo làm gì, không hiểu! 

 Thật ra Lâm Văn Bạch cũng không muốn mang theo hắn, nhưng ông cụ lại nói phải mang Diệp Huyền đi cùng, để Diệp Huyền làm quen với công việc kinh doanh của công ty! 

 Sớm biết như thế đã không nói cho ông chuyện Giang Kim Bưu hẹn đến bàn bạc về khu đất số hai! 

 Tuy nhiên, sau khi Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền, tâm trạng của cô có chút vi diệu. Cô nghĩ đến cảnh tượng đêm qua ôm Diệp Huyền, đồng thời nhớ lại lời Diệp Huyền nói hắn là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm. “Vậy để tôi xem anh có phải là ngôi sao may mắn không.” 

 Lâm Thanh Nham thầm nghĩ trong lòng, cô không còn chán ghét Diệp Huyền như trước nữa mà thay vào đó càng ngày càng mong chờ. 

 Xe tăng tốc và nhanh chóng đến khách sạn Khải Lai! 

 Còn mười phút nữa là đến sáu giờ rưỡi, vì Giang Kim Bưu không nói bọn họ gặp nhau ở đâu cho nên nhóm người Lâm Thanh Nham dự định đến sảnh khách sạn chờ một lát! 

 Thật trùng hợp, họ nhìn thấy Trang Công Tử và ông gã là Trang Vương Mã ở sảnh! 

 Sau khi hai ông cháu nhà họ Trang nhìn thấy nhóm người Lâm Thanh Nham cũng tràn đầy sửng sốt! 

 Đây không phải là người nhà họ Lâm sao? Sao họ cũng đến đây? 

 Sắc mặt Lâm Thanh Nham có chút tức giận, nhất là khi nghĩ đến những lời ông ta đã nói với ông nội Lâm! 

 Lâm Vân Hà không ngờ lại nhìn thấy ông cháu nhà họ Trang ở đây, sắc mặt không khỏi âm trầm xuống, lạnh lùng gọi một tiếng: “Ông Trang!” 

 Trang Công Tử khinh thường cười lạnh, cao giọng hỏi: “Ông Lâm, ông đến ăn tối à? Ông đã hẹn gặp đại nhân vật nào rồi?” 

 Không đợi bọn họ trả lời, Trang Vương Mã cười khinh thường: “Đừng cản trở bọn họ, bọn họ còn đang bận rộn tìm người móc nối để hẹn được Giang tổng đây này!” 

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

 Nghe ông mình nói như vậy, Trang Công Tử càng cười khinh thường hơn: “Lâm Thanh Nham, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng tôi đã hẹn ăn tối với chủ tịch Ngô của tập đoàn Thiên Di và Giang tổng, người mà các người mong mỏi gặp mặt!” 

 “Chỉ với một cuộc điện thoại, tôi đã thành công hẹn gặp ngài Giang giúp Ngô tổng!” 

 “Không kết hôn với tôi chắc chắn là tổn thất của cô!” 

 Trang Công Tử cố ý nói những lời này, là muốn k1ch thích người của nhà họ Lâm! 

 Nghe gã nói như vậy, ông Lâm khẽ cau mày, không khỏi liếc mắt nhìn những người khác! 

 Rốt cuộc chuyện này có ý gì? Ông cháu nhà họ Trang cũng gặp Giang Kim Bưu? Chẳng lẽ Giang Kim Bưu hẹn gặp ba bên cùng một lúc? 

 Trang Vương Mã cố ý liếc nhìn Lâm Thanh Nham: “Dáng dấp đúng là xinh đẹp, nhưng thị lực không tốt, vẫn luôn xem thường cháu trai của tôi?” 

 “Tôi thấy có thanh niên theo sau cô, à đối tượng của cô à? Nhìn chẳng ra sao!” 

 Bị Trang Vương Mã giễu cợt và trào phúng như vậy, Lâm Thanh Nham tức giận đến mức thở không ra hơi! 

 Ông nội Lâm càng tức đến cắn răng! 

 Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền mỉm cười. 

 Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn để ý đến tranh chấp của hai bên, nhưng hai ông cháu này thế mà lại dám trào phúng hắn! 
 
Chương 64: Cậu là ai?


 “Cậu là ai?” 

 Đối mặt với lời đốp chát đột ngột của Diệp Huyền, Trang Công Tử đang định mắng Diệp Huyền nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Huyền, gã không khỏi cau mày! 

 Đó không phải là thanh niên được ông cụ Lưu mời lên sân khấu trong bữa tiệc sinh nhật sao? Đêm đó, ông cháu Trang Vương Mã cũng có mặt, gã cũng có ấn tượng về ngoại hình của Diệp Huyền! 

 Tuy nhiên, biểu cảm của Trang Vương Mã rất bình tĩnh! 

 Sau bữa tiệc của ông cụ Lưu, ông ta đã hỏi thăm những người khác. Người thanh niên tên Diệp Huyền này không có quan hệ gì với ông cụ Lưu, chỉ là dính chút ánh sáng của bác sĩ Trương! 

 Người mà ông cụ Lưu thật sự coi trọng không phải là hắn, mà là Trương thần y Trương Vũ Hà! 

 Trang Vương Mã lập tức nhìn Diệp Huyền, cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng là ai, cậu không đủ tư cách nói chuyện trước mặt tôi!” 

 Trang Công Tử lại càng cười nhiều hơn: “Người nhà họ Lâm các người thật sự rất nực cười, vậy mà lại mang theo một con chó ngu xuẩn!” 

 “Mày thật sự cho rằng dự được buổi tiệc sinh nhật của ông Lưu là bản thân liền trở thành người đáng gờm à?” 

 Thấy bọn họ đang cười nhạo Diệp Huyền, còn nói khó nghe như vậy, Lâm Thanh Nham nhịn không được mắng lại! 

 “Hai ông cháu các người dối trá buồn nôn, còn chẳng bằng con chó!” 

 Mặc dù bình thường cô không thích Diệp Huyền nhưng cô không cho phép người khác dùng lời lẽ xúc phạm như vậy để mắng mỏ Diệp Huyền! 

 Dù sao vừa rồi Diệp Huyền cũng vì bảo vệ tôn nghiêm nhà họ Lâm mới chỉ trích nhà họ Trang! 

 Diệp Huyền cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ Lâm Thanh Nham lại mắng người khác giúp hắn. 

 Khi hai người nhìn nhau, ánh mắt Lâm Thanh Nham có chút né tránh, nhưng cô cũng không nói gì. 

 Nhưng Diệp Huyền lại nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Lâm Thanh Nham. Điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền cảm thấy có chút ấm áp. Quả nhiên, Lâm Thanh Nham là một người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng. 

 Hắn lạnh lùng nói với hai ông cháu Trang Công Tử và Trang Vương Mã: “Tôi dám cam đoan Giang Kim Bưu sẽ không ăn cơm cùng các người!” 

 Lời vừa nói ra. Hai bên đều sửng sốt! 

 “Anh nói bậy bạ gì đó.” 

 Lâm Thanh Nham thấp giọng trách cứ, Lâm Văn Bạch càng tức giận hơn: “Diệp Huyền, cậu có thể câm miệng được không, đừng làm chúng tôi mất mặt?” 

 Trong suy nghĩ của bọn họ, Trang Vương Mã từng có thân phận hiển hách, việc ông ta mời được Giang Kim Bưu là chuyện đương nhiên. Nhưng Diệp Huyền lại mỉm cười: “Yên tâm, chờ lát nữa người mất mặt là ông cháu bọn họ.” 

 “Ha ha!” 

 Trang Công Tử lập tức cười ha hả: “Lâm Thanh Nham, xem ra người đàn ông mà cô thích không những không có năng lực, còn thích khoác lác nữa!” 

 “Để tôi xem xem hắn có biện pháp gì mà khiến chúng tôi không thể mời Giang Kim Bưu ăn tối!” 

 Lời còn chưa dứt, một giọng nói bình tĩnh uy nghiêm vang lên từ phía sau! 

 “Cái gì mà mời ăn tối, các người đang nói gì thế?” 

 Sau khi nhìn thấy rõ mặt người đến, hai bên lập tức ngừng tranh cãi! 

 Giang Kim Bưu tới! 

 Ông đang nắm tay người vợ yêu quý của ông là Vương Lệ, chậm rãi đi về phía này! 

 “Ngài đến rồi!” 

 Trang Công Tử cười rạng rỡ, vẻ mặt cung kính! 

 Trang Vương Mã cũng mỉm cười, chủ động duỗi tay về phía Giang Kim Bưu: “Chủ tịch Giang, bà Giang, xin chào!” 

 Tuy nhiên! 

 Giang Kim Bưu cũng không thèm nhìn ông ta một cái mà đi tới trước mặt ông cụ Lâm, trên mặt nở nụ cười, như thể bạn bè đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách! 

 “Ông Lâm!” 

 “Tổng giám đốc Lâm!” 

 “Chủ tịch Lâm!” 

 “Thật là có lỗi, tôi để mọi người đợi lâu!” 
 
Chương 65: Vậy cô còn không tối với tôi hơn chút?


 Hai ông cháu Trang Vương Mã sững sờ tại chỗ như bị sét đánh! 

 Sắc mặt muốn bao nhiêu âm trầm liền có bao nhiêu âm trầm! 

 Đây không phải là những gì Diệp Huyền vừa nói đã ứng nghiệm sao, Giang Kim Bưu sẽ không dùng bữa cùng hai ông cháu nhà họ Trang! 

 Thậm chí còn tràn đầy ghét bỏ hai người họ! 

 “Làm sao Diệp Huyền biết...” 

 Cha con Lâm Thanh Nham hoài nghi nhìn Diệp Huyền, biểu cảm của Diệp Huyền rất tự nhiên, khóe miệng lộ ra nụ cười. Mà ông cụ Lâm Vân Hà cũng cảm thấy ngoài ý muốn! 

 Sau khi sững sờ ba giây, ông vô cùng hưng phấn bắt tay Giang Kim Bưu! 

 “Giang tổng! Nghe danh đã lâu, thật sự rất hân hạnh!” 

 Giọng nói của Lâm Vân Hà có chút run rẩy không thể khống chế! 

 Có thể thấy được lúc này ông thật sự rất cao hứng rất kích động! 

 “Ha ha, tôi cũng vậy!” 

 Giang Kim Bưu cũng mỉm cười vui vẻ trước lời chào hỏi của Lâm Vân Hà! 

 Ông thật đúng là từ đầu đến cuối cũng không nhìn hai ông cháu họ Trang chút nào. Đến người ngoài cũng nhìn ra được Giang Kim Bưu rất không chào đón hai ông cháu bọ họ! 

 Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra! 

 Nhưng mấy người Lâm Vân Hà cũng không hỏi nhiều, việc họ phải làm bây giờ chính là toàn lực phối hợp với Giang Kim Bưu! 

 “Hai ông cháu các người.” 

 Diệp Huyền cố tình hỏi: “Không phải vừa rồi nói có thể mời Giang tổng ăn cơm sao, bây giờ sao vậy?” 

 “Cậu!” 

 Khuôn mặt già nua của Trang Vương Mã co giật, vẻ mặt xấu xí như ăn phải cứt! 

 Giang Kim Bưu liếc mắt nhìn sang một chút: “Tìm tôi có việc gì?” 

 Trang Vương Mã lại sững sờ, đây là chuyện quái gì vậy? Không phải đã nói là gặp nhau ăn tối sao? 

 Thấy vậy, Trang Công Tử vội vàng mỉm cười nói: “Chủ tịch Giang, tối hôm qua chúng ta đã hẹn sáu giờ rưỡi sẽ gặp nhau ở đây…” 

 Ánh mắt Giang Kim Bưu lạnh lùng: “Vậy bây giờ nhìn thấy rồi, các người có thể đi! Vợ chồng tôi còn bận phải ăn tối với nhà họ Lâm!” 

 Trang Công Tử trừng lớn hai mắt, gã cảm giác được mặt mình bị Giang Kim Bưu ném sạch! 

 Nhưng mà với mấy người nhà họ Lâm thì lại rất nở mày nở mặt! 

 Kể từ khi bị Trang Vương Mã chế giễu mỉa mai qua điện thoại, ông cụ Lâm đã nghẹn một cục tức! 

 Ông không ngờ hôm nay Giang Kim Bưu lại báo thù giúp mình! 

 Mọi chuyện thật kỳ lạ! 

 Có phải là có người đứng sau thao túng mọi chuyện? 

 Lâm Thanh Nham cũng không ngốc! 

 Ông Lâm không khỏi chợt nhớ tới vừa rồi Diệp Huyền mở miệng mỉa mai hai ông cháu nhà họ Trang! 

 “Vừa rồi giọng điệu của Diệp Huyền rất tự tin, chẳng lẽ là cậu ấy ở sau lưng giúp chúng chúng ta?” 

 Lâm Vân Hà là một lào già đời, cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức nhìn về phía Diệp Huyền! 

 Chỉ là vẻ mặt Diệp Huyền rất bình tĩnh, cũng không nhìn ra manh mối gì! 

 Hay là ông nghĩ nhiều rồi? 

 “Ông Lâm!” 

 “Tổng giám đốc Lâm!” 

 “Chủ tịch Lâm!” 

 Giang Kim Bưu vẫn không để ý đến hai ông cháu nhà họ Trang, tiếp tục khách sáo nói với Lâm Vân Hà: “Chúng ta đến phòng riêng dùng bữa đi, vừa ăn vừa trò chuyện!” 

 “Cảm ơn Giang tổng!” 

 Lâm Văn Bạch liên tục cảm ơn, tâm tình của ông quả thực thoải mái đến tận trời! 

 Ông cố ý nhìn về phía hai ông cháu nhà họ Trang, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê không thể kiềm chế! 

 “Chẳng có gì thú vị, chúng ta đi ăn thôi.” 

 Lâm Thanh Nham cũng nhìn hai ông cháu bọn họ, cũng nhịn không được che miệng cười trộm! 

 Cảm giác trả thù này thật thỏa mãn! 

 Cô nhẹ nhàng chạm vào Diệp Huyền: “Cái tên này, thật sự là ngôi sao may mắn!” 

 Trong tiếng cười tràn đầy niềm vui, ánh mắt cô cũng sáng ngời, rất quyến rũ. 

 “Vậy cô còn không tối với tôi hơn chút?” 

 Diệp Huyền không khỏi bật cười, Lâm Thanh Nham lườm hắn một cái, nhưng đôi môi đỏ mọng không khỏi cong lên: “Về sau thêm chăn bông vào ghế sô pha cho anh.” 

 Lúc này, Giang Kim Bưu chú ý tới Diệp Huyền đang ở phía sau! 

 Ông không ngờ Diệp Huyền cũng tới! 

 Ánh mắt Giang Kim Bưu đột nhiên sáng lên: “Cậu Diệp, cậu cũng tới sao? Sao không sớm nói cho tôi biết, để tôi chiêu đãi cậu thật tốt!” 

 Giang Kim Bưu nhớ Diệp Huyền từng nói là không có hứng thú với việc kinh doanh của tập đoàn Lâm thị. Cho nên chuyện liên quan đến khu đất số hai chỉ cần trực tiếp nói với mấy người Lâm Thanh Nham là được. Chỉ là không ngờ Diệp Huyền đích thân tới! 
 
Chương 66:  Hóa ra là như vậy! 


 “Giang tổng, ngài quen Diệp Huyền sao?” 

 Lâm Thanh Nham nóng lòng hỏi Giang Kim Bưu! 

 “Cái này...” 

 Sắc mặt Giang Kim Bưu đột nhiên cứng đờ! 

 Có vẻ như Diệp Huyền hoàn toàn không nói cho mấy người Lâm Thanh Nham biết chuyện của mình? Nói cách khác, nhà họ Lâm vẫn không biết ông giúp bọn họ là vì Diệp Huyền? Giờ phút này, Giang Kim Bưu không biết trả lời thế nào! 

 “Ha ha.” 

 Diệp Huyền cười nhạt, lên tiếng trước: “Hôm qua tôi gặp Giang tổng ở phòng khám của bác sĩ Trương, chúng tôi cùng trò chuyện một lúc. Giang tổng muốn bán khu đất thương mại số hai nên bác sĩ Trương đã đề cử Tập đoàn Lâm thị cho Giang tổng!” 

 “Tất nhiên, để cảm ơn ông nội Lâm đã đối xử tốt với tôi, tôi cũng liệt kê những dự án xuất sắc mà Tập đoàn Lâm thị đã thực hiện trong những năm gần đây để Chủ tịch Giang tham khảo.” 

 “Ừ, chính là như vậy!” 

 Giang Kim Bưu liên tục gật đầu: “Nếu là Trương thần y đích thân đề cử, tôi nhất định phải tin tưởng! Và những dự án mà cậu Diệp liệt kê, tôi cũng rất hài lòng! Tập đoàn Lâm thị rất có năng lực!” 

 Hóa ra là như vậy! 

 Mọi người lập tức hiểu ra! 

 Mấy người Lâm Thanh Nham hiểu rằng chính bác sĩ Trương đã vô tình giúp nhà họ Lâm một chuyện lớn! 

 Cái này cũng nói rõ tại sao vừa rồi Diệp Huyền lại tự tin như vậy khi nói chuyện với hai ông cháu Trang Công Tử! 

 Đó là bởi vì Diệp Huyền đã biết trước nội tình! 

 Hơn nữa, Diệp Huyền cũng không nhàn rỗi, sau khi bác sĩ Trương đề cử, hắn đã liệt kê những dự án xuất sắc của tập đoàn Lâm thị trước mặt Giang Kim Bưu! 

 Điều này càng củng cố niềm tin của Giang Kim Bưu trong việc hợp tác với Tập đoàn Lâm thị! 

 “Diệp Huyền, làm tốt lắm.” 

 Ông Lâm tươi cười vỗ vai Diệp Huyền thật mạnh, cảm thấy rất hài lòng. 

 “Đó là chuyện cháu nên làm.” Diệp Huyền mỉm cười. 

 Sở dĩ hắn thay đổi tác phong, chủ động nói mình đã giúp đỡ không phải vì hắn tham công mà vì hắn muốn ông nội Lâm vui vẻ một chút. Ông lão này từ đầu đến cuối đều xem trọng hắn, luôn quan tâm đ ến hắn, hắn không muốn làm ông thất vọng. 

 “Chẳng trách đích thân Chủ tịch Giang gọi điện thoại cho tôi…” 

 Lâm Thanh Nham lặng lẽ tụt lại phía sau, thấp giọng hỏi Diệp Huyền: “Bi3n thái, anh đã biết trước tại sao không nói cho chúng tôi biết?” 

 Diệp Huyền không nhịn được cười: “Chỉ là một chút tin tức, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào! Nếu tôi nói trước cho cô, lỡ như có gì thay đổi, với tính tình quỷ dạ xoa của cô, cô còn không xé xác tôi sao?” 

 Hai mắt Lâm Thanh Nham đột nhiên mở to! 

 Quỷ dạ xoa? Cô xinh đẹp như vậy, nhưng trong lòng Diệp Huyền lại là hình tượng như vậy? 

 “Anh nói ai là quỷ dạ xoa?” 

 Lâm Thanh Nham tức giận, tiếp tục chất vấn Diệp Huyền! 

 “Ai biết.” 

 Diệp Huyền cười xấu xa rồi nhanh chóng đi vào phòng riêng, Lâm Thanh Nham đi theo với vẻ mặt tức giận: “Chờ về nhà biết tay tôi!” 

 “Quan hệ của chúng có vẻ tốt hơn rất nhiều, đúng không?” 

 Ông Lâm mỉm cười nói với Lâm Văn Bạch: “Con cũng thấy đó, Diệp Huyền cũng không phải là chơi bời lêu lổng, nó đã giúp công ty và nhà họ Lâm chúng ta.” 

 “Hừ.” 

 Lâm Văn Bạch lạnh lùng nói: “Nó là nhân viên của tập đoàn Lâm thị, chuyện nó giúp đỡ tập đoàn là chuyện đương nhiên.” 

 Ông Lâm lắc đầu: “Con trai, cha thấy con có thành kiến với Diệp Huyền.” 

 “Quên đi, hiện tại chúng ta đừng bàn chuyện này, đợi lúc về phải nghĩ cách cảm ơn bác sĩ Trương!” 

 Lâm Vân Hà phất phất tay, đi vào phòng riêng. 

 Phía bên kia. 

 Sau khi nhìn mấy người Diệp Huyền đi vào trong, Trang Vương Mã rốt cục nhịn không được nữa, chửi ầm lên! 

 “Mẹ nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” 

 Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trang Công Tử: “Anh nói xem rốt cuộc là sao, tại sao Giang Kim Bưu lại gạt hai chúng ta sang một bên?” 
 
Chương 67: Trang thiếu gia!


 Hắn vẫy tay chào hai ông cháu họ với nụ cười trên mặt! 

 “Ông Trang, Trang thiếu gia!” 

 Hiển nhiên, Ngô Thiên Di hoàn toàn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, trên mặt tràn đầy vui vẻ cao hứng! 

 Nhưng mà mặt mũi hai ông cháu họ Trang lại tràn đầy xấu hổ! 

 Đặc biệt là Trang Công Tử, chân gã có chút mềm nhũn! 

 Nhìn thấy dáng vẻ của hai ông cháu nhà họ Trang, Ngô Thiên Di không khỏi nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an! 

 Hắn thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên sắc bén: “Xảy ra chuyện gì?” 

 Trang Công Tử nói với vẻ mặt sợ hãi: “Ngô tổng, có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, e là tối nay chúng ta không thể ăn cùng Giang Kim Bưu!” 

 Nghe gã nói như vậy, Ngô Thiên Di lập tức giận tím mặt, hai mắt đỏ bừng vì tức giận! 

 “Tôi thật sự coi các người là bạn bè, các người lại dám chơi tôi như vậy?” 

 “Ngô tổng… Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có chơi ngài…” 

 Ngô Thiên Di không thèm nghe bọn họ giải thích, xoay người rời đi! 

 Trong phòng VIP của khách sạn. “Cô Lâm thật sự là vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, tôi nghe Diệp Huyền nói vài dự án cô từng phụ trách trước kia đều nhận được lời khen ngợi trong ngành!” 

 Xem ra Giang Kim Bưu rất tán thành năng lực của Lâm Thanh Nham! 

 “Cảm ơn Giang tổng đã khen ngợi, đây là thành quả của sự nỗ lực của toàn bộ tập đoàn.” 

 Lâm Thanh Nham vừa vui vừa có chút lo sợ. Trùm đất Giang Kim Bưu trong truyền thuyết mà dễ nói chuyện như vậy sao? 

 Đồng thời, cô cũng nhìn Diệp Huyền, hài lòng nghĩ: “Cái tên này, vậy mà còn giúp mình nói tốt trước mặt Giang Kim Bưu nữa sao?” 

 Bất giác, hảo cảm của Lâm Thanh Nham dành cho Diệp Huyền lại tăng lên. Cô cũng nhận ra bên dưới vẻ đùa giỡn không đứng đắn thì Diệp Huyền còn có sự nhiệt tình và ấm áp. 

 Sau khi gọi món, hai bên bắt đầu bàn bạc về việc chuyển nhượng khu đất số hai. 

 Nói đến Lục Chí Phàm - cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Lâm thị, Giang Kim Bưu tỏ ra khinh thường: “Lục Chí Phàm là một người rất mưu mô, tôi không thích liên hệ với người như vậy.” 

 “Mọi người được bác sĩ Trương đề cử, tôi cũng đã điều tra qua các dự án mọi người phụ trách, tôi cảm thấy mọi người là chọn lựa thích hợp nhất!” 

 Nghe ông nói như vậy, trên mặt Lâm Thanh Nham tràn đầy hưng phấn! 

 Mà ông cụ Lâm cũng mặt mày hớn hở, tâm tình rất là kích động! 

 Suốt bữa tối hôm nay, bầu không khí hài hòa, mọi người vừa nói vừa cười, ăn hết hai tiếng đồng hồ. 

 Càng về cuối buổi, Giang Kim Bưu đã say đến mức mặt đỏ bừng, ông bắt đầu cùng Lâm Văn Bạch xưng anh gọi em. 

 Nhưng mà đây là Giang Kim Bưu cố ý làm như vậy, ông muốn Diệp Huyền thấy ông coi trọng hắn đến mức nào! 

 Sau khi ra khỏi phòng riêng, vợ chồng Giang Kim Bưu đích thân tiễn mấy người Diệp Huyền xuống lầu. Diệp Huyền mỉm cười, Giang Kim Bưu là người rất khéo, không tồi. 

 “Giang tổng!” 

 Ngay khi bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy, phía trước không xa vang lên một tiếng gọi, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Giang Kim Bưu và Lâm Thanh Nham. Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh! 

 Người vừa gọi hóa ra lại là Ngô Thiên Di! 

 Khi nhìn thấy hắn, Lâm Văn Bạch không khỏi tức giận! 

 Ngô Thiên Di vẫn luôn giở trò xấu với tập đoàn Lâm thị, cách đây không lâu hắn còn phái người đi bắt cóc Lâm Thanh Nham! 

 Giang Kim Bưu liếc mắt liền đoán được giữa người nhà họ Lâm và Ngô Thiên Di có mâu thuẫn sâu sắc! 

 “Anh là Ngô tổng đúng không?” Giang Kim Bưu cười lạnh. 

 “Đúng vậy, tôi là Ngô Thiên Di, chủ tịch tập đoàn Thiên Di!” 

 Ngô Thiên Di nặn ra một nụ cười: “Giang tổng, tối mai có tiện không, tôi muốn mời anh ăn tối!” 

 Lời vừa nói ra, mấy người Lâm Thanh Nham đều sửng sốt. 

 Suy cho cùng, tập đoàn Thiên Di mới là công ty hàng đầu ở Dương Thành! 

 Nếu Giang Kim Bưu muốn đầu tư vào Dương Thành thì rất cần có liên hệ với tập đoàn Thiên Di. Mà Ngô Thiên Di cũng nhìn rõ điều này nên mới đợi ở lối ra thang máy hơn hai tiếng! 
 
Chương 68: Ai quan tâm anh?


“Ngô Thiên Di, ông cho rằng ông là ai, cũng xứng mời Giang tổng ăn cơm sao?” 

 Giọng Diệp Huyền không lớn nhưng lại mang theo sự trào phúng nồng đậm! 

 “Diệp Huyền, anh điên rồi sao?” 

 Lâm Thanh Nham vội vàng túm lấy hắn: “Đó là Ngô Thiên Di, không phải người mà anh có thể chọc nổi!” 

 “Sao thế, cô quan tâm tôi?” Diệp Huyền không hề sợ hãi, hỏi Lâm Thanh Nham. 

 “Ai quan tâm anh?” 

 Mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên đỏ lên, có chút miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, không dám nhìn vào mắt Diệp Huyền. 

 Cái tên này! Vậy mà nhìn thấu tâm tư của mình? Đáng ghét! 

 Ngô Thiên Di ở bên kia bị Diệp Huyền trào phúng, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Cậu tên là Diệp Huyền đúng không, cấp trên như chúng tôi nói chuyện đến lượt cậu xen vào sao?” 

 “Ngô Thiên Di!” 

 Thấy Ngô Thiên Di dám bất kính với Diệp Huyền, Giang Kim Bưu lập tức giận dữ khiển trách: “Tôi đã quyết định chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Thiên Di của anh đừng nghĩ tới chuyện này nữa!” 

 “Diệp Huyền nói đúng, anh không có tư cách mời tôi ăn cơm! Tôi cũng rất bận rộn, cũng không muốn cùng anh ăn cơm!” 

 Nghe vậy, nụ cười trên mặt Ngô Thiên Di chợt cứng đờ! 

 Hắn không ngờ rằng Giang Kim Bưu này lại không cho mình chút mặt mũi nào! 

 Hắn rất coi trọng bản thân! 

 Nhưng Giang Kim Bưu hoàn toàn không đặt Ngô Thiên Di hắn vào mắt! 

 Chỗ chết người nhất chính là, Giang Kim Bưu hoàn toàn phớt lờ Ngô Thiên Di, trực tiếp đi ngang qua hắn! 

 Ý tứ này hết sức rõ ràng, Ngô Thiên Di ở trước mặt Giang Kim Bưu chẳng là gì cả! 

 “Ầy, thật mất mặt, đúng không, Ngô Thiên Di?” Diệp Huyền bất thình lình xen vào một câu. 

 “Phụt!” 

 Lâm Thanh Nham không nhịn được cười lên! 

 Cái tên này thiệt tình! 

 Đâm người ta còn lấy muối xát lên! 

 Nhưng thành thật mà nói, nhà họ Lâm rất thoải mái khi thấy chuyện này! 

 “Chết tiệt…” 

 Ngô Thiên Di cảm giác như bị tát mấy cái, xấu hổ vô cùng! 

 “Ông Lâm, tổng giám đốc Lâm, chủ tịch Lâm, sau khi tôi trở về soạn thảo hợp đồng xong sẽ đến tập đoàn Lâm thị các người mội chuyến.” 

 Giang Kim Bưu mỉm cười nói, ý là hết thảy đều đã xác định! 

 Lâm Văn Bạch vui mừng khôn xiết, liên tục cười: “Anh Giang, anh không cần đích thân đến, cứ gọi điện thoại cho tôi là được!” 

 Giang Kim Bưu cười to: “Cái chính là tôi muốn ghé thăm tập đoàn Lâm thị một chút, đến lúc đó làm phiền anh Lâm dẫn đường!” 

 “Anh Giang, anh khách sáo quá, anh mà đến chắc chắn là vinh dự cho tập đoàn Lâm thị chúng tôi!” 

 Sau khi chào tạm biệt nhau, Diệp Huyền đi theo ông Lâm lên xe. 

 Vợ chồng Giang Kim Bưu cũng xoay người trở về khách sạn, từ xa cố ý liếc nhìn Ngô Thiên Di và hai ông cháu nhà họ Trang! 

 Không nói một lời, ông vừa bước vào thang máy! 

 Ha! 

 Ngô Thiên Di tức giận thở ra một hơi, toàn thân tức giận đến suýt chút nữa nổ tung! 

 “Giang Kim Bưu, ông dám xem thường tôi như vậy? Ông chờ đó cho tôi!” 

 “Còn đám người nhà họ Lâm, các người cũng chờ đó cho tôi!” 

 “Đặc biệt là thằng Diệp Huyền kia!” 

 Hai ông cháu Trang Công Tử Công cũng vô cùng tức giận, đêm nay họ có thể nói là mất hết thể diện! 

 Giang Kim Bưu! 

 Thù này! 

 Bọn tôi nhớ kỹ! 

 … 

 Trong một căn phòng yên tĩnh của khách sạn. 

 “Ông xã, anh có để ý không, quan hệ giữa Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham có chút không bình thường. Tôi luôn cảm thấy giữa bọn họ có bí mật nào đó.” 

 “Ừm, tôi cũng phát hiện ra!” 

 Vương Lệ rất tinh tế, từ lời nói và hành động của họ là bà có thể phát hiện ra! 
 
Chương 69: Có thật là may mắn không? 


 Trong xe, Lâm Vân Hà, ông cụ của nhà họ Lâm, cảm thấy mình vẫn còn đang mơ! 

 Mặc dù là bác sĩ Trương đề cử, nhưng hành vi của Giang Kim Bưu chẳng phải là quá nhiệt tình sao? Còn vì nhà họ Lâm mà không tiếc bỏ qua nhà họ Trang và Ngô Thiên Di! 

 Lâm Thanh Nham không nghĩ xa như ông nội mình, chỉ rất hưng phấn nói: “Chú Giang quả là người tốt, không ngờ chú ấy lại dễ ở chung như vậy!” 

 Tuy nhiên, khi Diệp Huyền nghe thấy lời này, suýt chút bật cười. Có hắn ở đây, Giang Kim Bưu làm sao dám có thái độ gì với tập đoàn Lâm thị? 

 “Chuyện này không đơn giản như vậy!” 

 Lâm Vân Hà rất khẳng định, lắc đầu: “Đằng sau nhất định có thế lực nào đó chúng ta không biết tác động lên, cho nên Giang Kim Bưu mới khách khí với chúng ta như vậy!” 

 Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch nghe thấy Lâm Vân Hà nói như vậy, sự phấn khích của họ ngay lập tức lắng xuống. 

 “Cha, con không cảm thấy trong chuyện này có cái gì không đúng!” 

 “Ông nội, thực lực của Giang tổng vượt xa chúng ta, hơn nữa nhà họ Lâm chúng ta cũng không có gì khiến người khác ngấp nghé!” 

 “Giang tổng hẳn là nhìn ra năng lực làm việc xuất sắc của chúng ta, mới đặt kỳ vọng vào chúng ta!” 

 Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đều nhất trí cho rằng ông cụ đã nghĩ mọi thứ quá phức tạp! 

 “Thật sự là mình suy nghĩ quá nhiều sao?” Ông Lâm không khỏi tự hỏi trong lòng. 

 Ông thật sự không nghĩ thông được. Có thật là may mắn không? 

 “Ông nội, ông đừng quá lo lắng, bây giờ chúng ta căn bản đã nắm chắc khu đất thương mại số hai trong tay!” 

 “Ngô Thiên Di và cha con nhà họ Lục không có cơ hội!” 

 “Đến khi chúng ta thực sự có được khu đất thương mại, không ai trong tập đoàn Lâm thị có thể tước đoạt quyền lực của chúng ta!” 

 “Đến lúc đó, chúng ta có cả dự án Tân Dân Sinh, không chừng tập đoàn Lâm thị của chúng ta có thể dẫn đầu trong ngành xây dựng ở Dương Thành!” 

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

 Vừa nói, mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, trong lòng tràn đầy khát vọng về tương lai! 

 Nghe vậy, ông Lâm cũng có tâm trạng rất tốt. Ông liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nghĩ thầm: “Từ khi Diệp Huyền đến nhà chúng ta, mọi khó khăn chúng ta gặp phải đều được giải quyết một cách kỳ diệu, cậu ấy thật sự là phước lành lớn của nhà họ Lâm chúng ta!” 

 Lâm Thanh Nham không thể không thừa nhận, với sự hiện diện của Diệp Huyền, vận may của nhà họ Lâm càng ngày càng tốt! 

 “Xem ra Diệp Huyền chính là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm chúng ta!” 

 “Anh ta cũng không đáng ghét lắm…” 

 Tuy nhiên, cô không biết rằng đằng sau tất cả những may mắn này đều là thực lực đáng sợ của Diệp Huyền đang âm thầm đảo ngược mọi thứ! 

 Dần dần, Lâm Thanh Nham không còn chán ghét Diệp Huyền nữa mà có thêm một chút chờ mong. 

 Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham nghĩ gì về hắn. Hắn chỉ đang nghĩ cách rời khỏi nhà họ Lâm thôi! 

 Hắn nghĩ thầm: “Không bao lâu nữa tập đoàn Lâm thị sẽ trở thành tập đoàn số một ở Dương Thành, lúc đó cũng coi như mình đã báo đáp ân tình của ông nội Lâm!” 

 “Vậy lúc mình rời khỏi nhà họ Lâm thì cũng không phải lo lắng nữa. Về phần hôn sự với Lâm Thanh Nham, tùy theo duyên phận đi!” 

 Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Huyền trở nên thoải mái hơn rất nhiều. 

 … 

 Phía bên kia. 

 Ngô Thiên Di bị Giang Kim Bưu trêu đùa mà ghi hận trong lòng! 

 Tuy nhiên, thực lực của Giang Kim Bưu rất mạnh, Ngô Thiên Di cũng không dám công khai đối đầu! 

 Cho nên hắn hướng lửa giận về phía người nhà họ Lâm! 

 “Nhất định là Lâm gia đứng sau chuyện này, khiến cho Giang Kim Bưu chán ghét mình và tập đoàn Thiên Di! Xem ra mình phải giết gà dọa khỉ!” 

 Nghĩ như vậy, trong mắt Ngô Thiên Di lóe lên sự dữ tợn: “Những kẻ đào tẩu đó không phải rất thiếu tiền sao? Nói cho bọn họ biết, năm triệu, giúp tôi xử lý một người!” 
 
Chương 70: Đã rõ!


“Tôi sẽ làm ngay! Cho người giết Diệp Huyền kia!”

Sau khi vệ sĩ nhận được lệnh, ngay lập tức muốn liên lạc với những tội phạm giết người không chớp mắt đang lẩn trốn!

“Đợi đã”

Ngô Thiên Di khẽ cau mày, ngăn hắn lại: “Những tên tội phạm kia đều vô cùng hung ác, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết vẫn đang truy bắt bọn họ, bảo bọn họ làm cho sạch sẽ, đừng để nữ chiến thần để mắt tới ông đây!”

“Đã rõ!"

Vệ sĩ vội vàng gật đầu rồi rời khỏi văn phòng! “Hừi”

Ngô Thiên Di hừ lạnh một tiếng!

“Chỉ cần Diệp Huyền chết, bọn người Lâm Thanh Nham sẽ rơi vào nỗi sợ hãi vô tận, ta muốn bọn họ biết, ta có thể tùy thời khống chế sinh mệnh của bọn họ!”

“Người nhà họ Lâm sẽ không dám mạo hiểm mạng sống của chúng để chống lại ta! Mảnh đất thương mại số hai đó sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay ta, Giang Kim Bưu sẽ lựa chọn hợp tác với tai”

“Tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ bị tập đoàn của †a nuốt chửng!”

Ngô Thiên Di cười dữ tợn: “Diệp Huyền, nếu muốn trách thì tự trách sao bản thân lại là con chó của nhà họ Lâm đi! Cho nên, mạng chó của mày, tao lấy!”

Đúng vậy, Ngô Thiên Di từ đầu đến cuối chưa bao giờ để ý tới Diệp Huyền, luôn cho rằng hắn là đồ nhà quê đến từ nơi thâm sơn cùng cốc!

Gã ta thật sự không biết, Diệp Huyền là một Kim Long không khoe khoang!

Cùng lúc đó, Lâm Thanh Nham và gia đình vẫn đang đảm chìm trong sự ngây ngất khi giành được khu đất thương mại số hai.

Những ngày này, Lâm gia đã có được các kế hoạch của dự án Tân Dân Sinh, các dự án khác của tập đoàn cũng đã được nghiệm thu và hoàn thành một cách hoàn hảo. Hiện tại lại có trong tay mảnh đất thương mại số hai, tâm trạng của Lâm Thanh Nham rất tốt, hôm nay cô đặc biệt cho mình nghỉ một ngày!

Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, Diệp Huyền lại không tới tập đoàn để làm mà là rất chăm chú nhìn chăm chằm điện thoại của hắn!

“Hừi Gái tên không có chí tiến thủ!”

Lâm Thanh Nham càng tức giận hơn khi nhớ tới Diệp Huyền có tiền lương hàng tháng là hai trăm ngàn nhưng lại không làm gì cả: “Sao anh không đi làm?”

“Tư bản độc ác.”

Diệp Huyền phàn nàn, xoay người đi xuống lầu. “Đi đây!

Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng của Diệp Huyền, tâm trạng càng vui vẻ hơn!

Xem ra tổng giám đốc Lâm như mình vẫn khá có uy, ít nhất có thể khiến tên khốn lười biếng này nghe lời!

Tuy nhiên, Diệp Huyền hoàn toàn không đến Tập đoàn Lâm thị!

Thay vào đó, hẳn bắt taxi đến ngọn núi cao nhất ở Dương Thành, núi Thủy Long. Nơi này có một trang viên sang trọng xa hoa mà mọi người ở Dương Thành đều biết - Thủy Long Cư!

Nơi này là kiến trúc tiêu biểu của Dương Thành!

Nó từng là địa chỉ của Phiền Chiến, một nhân vật huyền thoại trong Chiến Bộ Dương Thành, có mật danh là “Phiền Chiến Vương”.

Sau đó, Phiền Chiến Vương đã có những chiến tích xuất sắc và nhiều lần lập được kỳ công, được chuyển đến trụ sở của Chiến Bộ. Gia đình cũng cùng hẳn chuyển đến thủ đô.

Phiền Chiến Vương là niềm tự hào của người dân Dương. Thành, và Thủy Long Cư cũng là thánh địa được người Dương Thành công nhận!

“Tiểu Phiền nhiệt tình quá, Thủy Long Cư xa hoa khổng lồ như vậy lại giao cho mình ở. Lỡ lạc đường thì phải làm sao. đây...”

Diệp Huyền cầm một lượng lớn chìa khóa cửa vào Thủy Long Cư, không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười. Thì ra Phiền Chiến Vương rất cao hứng khi biết Diệp Huyền đã đến Dương Thành, cầu Diệp Huyền nhận lấy Thủy Long Cư của mình!

“Thiếu gia, cảm ơn cậu đã tiếp quản nơi ở của tôi, đây là phúc khí mà nhà họ Phiền chúng tôi đã tu luyện mấy đời!”
 
Chương 71: Chỉ với năm con mèo bệnh các người?


Hai hàng hầu gái mặc trang phục đặc biệt bước ra, bất kể là diện mạo hay là ngoại hình đều là hạng nhất!

Bọn họ vẻ mặt đoan trang, tất cả đều cúi xuống chào hỏi Diệp Huyền: “Hoan nghênh thiếu gia về nhài”

“Thế trận này...” Diệp Huyền giật nảy mình.

Phiền Chiến Vương gọi điện thoại tới, thoải mái cười to: “Thiếu gia, tôi biết cậu thích phụ nữ xinh đẹp nên đã cẩn thận lựa chọn hai mươi người đẹp từ Học viện Lễ nghỉ ở thủ đô để hầu hạ cậu!”

“Tôi nói trước, tất cả họ đều là tự nguyện. Họ nói rằng được phục vụ cậu là niềm vinh dự của họ, thiếu gia!”

“An ninh của Thủy Long Cư cũng đã sắp xếp xong, một đội hộ vệ của tôi cũng đã được phái đến trông nhà, bọn họ đều muốn học hỏi từ thiếu gia!”

“Ngoài ra, tôi đã điều tới hơn chục chiếc xe sang trọng cho. cậu, thiếu gia!

“Đây là món quà nhỏ tôi gửi tới thiếu gia, xin thiếu gia vui vẻ nhận cho!”

Nghe Phiền Chiến Vương tỉ mỉ sắp xếp, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Tiểu Phiần, vẫn là ông hiểu tôi, nhưng đừng tiết lộ với bên ngoài rằng tôi sống ở đây.”

“Thiếu gia, tôi hiểu!”

Phiền Chiến Vương cười còn vui vẻ hơn cả Diệp Huyền, thỏa mãn cúp điện thoại.

Kể từ đó, Diệp Huyền đã trở thành chủ sở hữu mới của Thủy Long Cư.

Ban công biệt thự của trang viên có thể nhìn ra khung cảnh của toàn bộ Dương Thành. Và ở lưng chừng núi, là những biệt thự hàng đầu ở Dương Thành. Bên trái là nơi các quan chức cấp cao về hưu an hưởng tuổi già, và bên phải là biệt thự trung cấp của giới nhà giàu địa phương. Dưới chân núi còn có một hồ nước tự nhiên rất lớn, phong cảnh rất đẹp!

“Ha ha, không tệ, không tệ!”

Diệp Huyền mỉm cười hài lòng, làm quen với các cô hầu gái xinh đẹp, chọn ra một chiếc Audi A6L kém nhất từ gara của Thủy Long Cư, lái xuống núi.

“Ồ? Là anh ta?”

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang tạm thời sống trong. một biệt thự ở đâu đó giữa núi, tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền lái xe từ trên núi xuống!

Phụ tá xinh đẹp nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Băng Tuyết khế cau mày: “Tôi vừa nhìn thấy Diệp Huyền, anh ta lái xe ra khỏi Thủy Long Cư!”

Nữ phụ tá không khỏi cười khúc khích: “Tiểu thư, nhất định là cô nhìn nhầm!”

“Diệp Huyền chỉ là một tên quê mùa, ăn mặc của hắn đều do ông cụ nhà họ Lâm cung cấp. Loại người không có chí tiến thủ như hắn có tư cách gì sống ở Thủy Long Cư?”

“Hơn nữa, Thủy Long Cư là nơi ở cũ của Phiền Chiến Vương. Người có thể sống trong đó, thân phận địa vị khẳng định không thể thấp hơn Phiền Chiến Vương!”

Nghe thuộc hạ phân tích, Tiêu Băng Tuyết gật đầu tán thành: “Cô nói có lý, Diệp Huyền không đủ tư cách!”

Lúc này, Tiêu Băng Tuyết nhận được điện thoại:

“Báo cáo Chiến Thần! “Đông Sơn Ngũ hổ” trong danh sách truy bắt của chúng ta xuất hiện gần núi Thủy Long ở Dương Thành!”

“Đông Sơn Ngũ hổ? Núi Thủy Long?”

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lóe lên vẻ dữ tợn: “Đông Sơn Ngũ hổ vô cùng hung ác, có khả năng chúng muốn bắt cóc tống tiền người của núi Thủy Long!”

“Lập tức triển khai hành động truy bắt, bắt bọn chúng về quy án!”

Phía bên kia.

Diệp Huyền vừa lái xe qua một nhóm biệt thự giữa núi lại bị một chiếc ô tô chặn lại, năm người đàn ông cao lớn nhanh chóng xuống xe, hiển nhiên là đã sớm có kế hoạch!

Diệp Huyền có trí nhớ siêu phàm, bắt đầu hồi tưởng, lập tức nhớ tới tư liệu đã xem qual

Năm người này rõ ràng là những kẻ đào tẩu từ nhà tù dưới đáy biển!

Tuy nhiên, năm người này ở trong nhà tù dưới đáy biển có cấp bậc quá thấp, họ không giống như Sát Vương có thể biết được thân phận thực sự của Diệp Huyền.

Bọn họ thật sự cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tên nhà quê đến từ thôn quê nghèo đói!

“Thăng nhóc, không ngờ mày lại có giá như vậy, có người bỏ ra năm triệu để mua mạng mày!”

Người đứng trước mặt cười vô cùng dữ tợn: “Nếu mày không phản kháng, bọn tao có thể cho mày đi một cách thống khoái!"

“Vậy à?”

Sau khi Diệp Huyền xuống xe, hắn nhàn nhã châm một điếu thuốc: “Nếu tôi phản kháng thì thế nào?”
 
Chương 72: Một cơn lốc nóng quét qua!


“Mẹ kiếp! Giết nói” Rõ ràng bọn chúng xưng là “Ngũ Hổ” nhưng lại bị bị Diệp Huyền cười nhạo thành mèo bệnh, Đông Sơn Ngũ hổ suýt chút bị tức điên, năm người cùng nhau lao về phía Diệp Huyền!

“Thế giới này rất đẹp, nhưng các người lại vội vàng đi đầu thai”

Diệp Huyền lắc đầu cười, bàn tay to tùy ý vung lên!

Một cơn lốc nóng quét qua!

Chỉ trong chớp mắt, Đông Sơn Ngũ hổ đã bị cuốn lên, bọn chúng thậm chí còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, tất cả đều đã chết!

“Quá yếu, rác rưởi cũng không bằng.”

Diệp Huyền dập tắt điếu thuốc, lên xe rời đi.

Từ lời nói vừa rồi của Đông Sơn Ngũ Hổ, Diệp Huyền đã đoán được là ai muốn giết hắn!

“Ngô Thiên Di, nếu ông muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông!”

Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một tia cười lạnh, hắn lái xe đi tìm Ngô Thiên DiI

Người dám chọc đến tôi!

Thần cản giết thần, phật cản giết phật!

Phía bên kia.

Để một mẻ hốt gọn Đông Sơn Ngũ hổ, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và nhóm cường giả của Chiến Bộ đã triển khai một kế hoạch bắt giữ nghiêm mật!

Hết thảy đều chuẩn bị xong, tất cả mọi người sẵn sàng!

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, nữ phụ tá nhanh chóng chạy tới: “Báo cáo Chiến thần, Đông Sơn Ngũ hổ đều đã chết, chúng chết trên núi Thủy Long!”

“Cái gì? Đều đã chết?” Tiêu Băng Tuyết nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi!

Cô vội vã đến hiện trường. Cô nhìn thấy Đông Sơn Ngũ hổ nằm trên mặt đất, toàn thân đây máu!

Cho đến chết, trong mắt bọn chúng vẫn còn lưu lại sự sợ hãi và không thể tin nổi!

“Thật sự... Đều đã chết!”

Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức ngay cả Tiêu Băng Tuyết, một chiến thần, cũng phải hít một hơi khí lạnh!

Phải biết răng, mặc dù sức chiến đấu của Đông Sơn Ngũ Hổ không bi3n thái như Tứ Đại Thiên Vương hắc ám, nhưng bọn chúng vẫn được coi là cao thủ đỉnh cao!

Sau khi bọn chúng trốn thoát khỏi nhà tù dưới đáy biển, trên đường đi bọn chúng đã làm bị thương rất nhiều chiến sĩ của Chiến Bộ, ngay cả một nam chiến thần chặn đường cũng bị bọn họ làm bị thương!

Dựa theo tình báo nhận được, bọn chúng đang chuẩn bị làm giao dịch lấy mạng một người. Sau khi lấy được tiền chúng sẽ chạy trốn ra nước ngoài, muốn triệt để thoát khỏi sự truy bắt của Chiến Bộ Long quốc!

Bởi vì điều này, Đông Sơn Ngũ Hổ đã trở thành mục tiêu chính trong cuộc truy bắt chung của Chiến Bộ và Sở Cảnh sát!

Đối mặt với Đông Sơn Ngũ Hổ có chiến lực cường đại, ngay cả Chiến Thần mạnh mẽ như Tiêu Băng Tuyết cũng không dám coi thường đối phương chút nào, cho nên cô đã vạch ra một kế hoạch bắt giữ nghiêm mật. Chỉ là không ai ngờ rằng Đông Sơn Ngũ Hổ lại chết như thế này!

Mà người giết bọn chúng, rất rõ ràng là đã dùng chân khí!

Hơn nữa còn là một đòn lập tức kết liễu, Đông Sơn Ngũ Hổ thậm chí còn không có cơ hội giãy dụa.
 
Chương 73: Chuẩn bị hai triệu


Vẻ mặt Tiêu Băng Tuyết vô cùng ngưng trọng: “Nơi xảy ra sự việc chỉ cách biệt thự tôi tạm trú một kilomet, nhưng tôi không hề phát hiện một chút động tĩnh nào!”

“Bởi vậy có thể phỏng đoán, thực lực của kẻ giết người có thể nghiền áp tôi!”

Hai người phụ tá của cô không khỏi ngưng trọng nhìn nhau, đồng thời nhìn về hướng Thủy Long Cư: “Vừa rồi... Chỉ có một chiếc Audi từ trên núi xuống...

“Chẳng lẽ Phiền Chiến Vương đã trở về Dương Thành? Vừa vặn đụng phải Đông Sơn Ngũ Hổ đang chạy trốn, tiện tay giế t chết bọn chúng!”

Nghe bọn họ nói như vậy, Tiêu Băng Tuyết cũng cảm thấy chỉ có suy đoán này mới thích hợp nhất: “Có lẽ đúng như vậy, tiền bối Phiền Chiến Vương có chiến lực kinh người. Ở Dương Thành này, ngoài ông ấy ra thì ai có thể giế t chết Đông Sơn Ngũ Hổ chỉ bằng thực lực của một người!”

“Không, vẫn còn có một người có thể dễ dàng giế t chết Đông Sơn Ngũ Hổ, chính là Huyền Hạo đại nhân!”

“Vừa rồi trong chiếc xe Audi từ trên núi xuống, lái xe là một người trẻ tuổi!"

“Có thể tự do ra vào Thủy Long Cư, có lễ tu vi và cấp bậc của hắn còn cao hơn cả Phiền Chiến Vương, cho nên người giết Đông Sơn Ngũ Hổ rất có khả năng chính là Huyền Hạo đại nhân!"

“Nhưng... Người thanh niên lái xe vừa nãy trông rất giống

Diệp Huyền... Chẳng lẽ... Nghe Tiêu Băng Tuyết nói lời này, hai người phụ tá thở dài!

Bọn họ đều cảm thấy có vẻ đầu óc của nữ chiến thần có chút choáng váng rồi, tại sao luôn nghĩ tới tên bi3n thái Diệp Huyền kial

Diệp Huyền chỉ là đồ nhà quê đến từ một cái thôn quê nghèo đói mà thôi, hắn có năng lực khỉ gì mà có thể gi ết chết Đông Sơn ngũ hổ!

Tiêu Băng Tuyết không quan tâm bọn họ nghĩ gì, đưa ra mệnh lệnh tiếp theo: “Phái người đi tìm hiểu xem người sống ở Thủy Long Cư là ai, nếu là tiền bối Phiền Chiến Vương trở về, tôi sẽ đích thân đến thăm cảm tạ ngài ấy!”

“Còn nữa, phái người kiểm tra điện thoại di động của Đông Sơn Ngũ Hổ, xem chúng đã liên lạc với ai, đồng thời truy bắt những tên tội phạm đang chạy trốn khác!”

Hai phụ tá lập tức nhận lệnh!

Về phía Chiến Bộ, bởi vì không rõ danh tính của người giết Đông Sơn Ngũ Hổ nên phần công lao này đương nhiên là quy cho Tiêu Băng Tuyết và các cường giả khác của Chiến Bộ.

Phía bên kia.

Ngô Thiên Di ngồi trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong văn phòng sang trọng của mình, thoải mái uống rượu!

Trong lúc nhìn xuống phong cảnh phồn hoa của Dương Thành, hắn cũng đang chờ đợi tin tức Diệp Huyền bị Đông Sơn Ngũ Hổ gi ết chết truyền về. Hắn thậm chí còn nghĩ đến, Lâm gia sẽ sợ hãi trước cái chết của Diệp Huyền, rồi sẽ tình nguyện nhường khu đất thương mại số hai cho hắn!

Sau đó, hắn có thể thu về tay cổ phiếu của Tập đoàn Lâm thị với giá chuyển nhượng thấp đến không thể thấp hơn!

“Ngô tổng!”

Lúc này, vệ sĩ nhanh chóng bước vào với vẻ mặt phức tạp: “Đông Sơn Ngũ Hổ đã chết trên đường phục kích Diệp Huyền, là bị chiến thân Tiêu Băng Tuyết và cường giả của chiến bộ giết!"

“Cái gì?”

Ly rượu trong tay Ngô Thiên Di suýt nữa rơi xuống đất: “Không xong, Tiêu Băng Tuyết xử án như thần, có thể phát hiện tôi mua hung giết người không?”

Vệ sĩ vội vàng lắc đầu: “Ngô tổng, anh không cần lo lắng chuyện này, tôi dùng tiền mặt nói chuyện với Đông Sơn Ngũ Hổ, không để lại manh mối nào khác, chỉ là ba triệu tiền đặt cọc... uổng phí rồi!"

Ngô Thiên Di lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ba triệu cũng chỉ là số tiền nhỏ, mất đi cũng không sao, chỉ cần chúng ta không bị nữ chiến thần phát hiện là được! Đợi chút nữa cậu đi tiêu hủy tất cả thông tin từng liên hệ với Đông Sơn Ngũ Hổi”

Nghĩ tới Diệp Huyền nhờ chuyện này mà thoát được, Ngô Thiên Di tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền cũng thật may mắn, thế mà trời xui đất khiến được nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cứu!”

Nói đến may mắn, vệ sĩ cũng cau mày nói: “Gần đây tôi nghe nói người của nhà họ Lâm gặp may mắn liên tục, gặp dữ hóa lành!”

Ánh mắt Ngô Thiên Di hơi nheo lại, trầm tư: “Từ khi Diệp Huyền đến nhà họ Lâm, vận may của người nhà họ Lâm cũng tăng lên, chẳng lẽ hắn là đứa con may mắn trong truyền thuyết sao?”

Vệ sĩ riêng thì thâm: “Ngô tổng, bây giờ giết người cũng không tiện. Ngài có thể đào Diệp Huyền về cho mình dùng, chỉ cần cho chỗ tốt đúng chỗ, khẳng định hắn sẽ thỏa hiệp!”

Nghe vậy, Ngô Thiên Di không khỏi bật cười!

Cái này cũng có thể xem là một biện pháp tốt!

“Chuẩn bị hai triệu, đi lôi kéo Diệp Huyền đi!”

Nói xong, Ngô Thiên Di xoay người ra khỏi văn phòng, đi đến bãi đậu xe.

Tới nơi, hắn lại nhìn thấy có người đứng trước chiếc Rolls-Royce của hắn!

Người đó rõ ràng là Diệp Huyền!

Ngô Thiên Di và vệ sĩ không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc!

Diệp Huyền này thế mà tự tìm tới cửa trước? Chẳng lẽ tới đây để báo thù? Nhưng, dù sao Ngô Thiên Di cũng là chủ tịch của một tập đoàn, hắn vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh:

“Cậu Diệp Huyền, đến đúng lúc lắm, chúng tôi cũng vừa đang muốn ởđi tìm cậu hợp tác!”

Trong lúc nói, Ngô Thiên Di hiếm khi bày ra vẻ mặt hiền lành, muốn bắt tay với Diệp Huyền!

“Ha ha”
 
Chương 74: Rầm!


"Trời ơi!"

Thấy Diệp Huyền bóp nát tay Ngô Thiên Di, vệ sĩ riêng. của hắn sợ tới mức sắc mặt thay đổi kịch liệt!

"Sao mày đám làm tổn thương Ngô tổng? Buông ral"'

Thế nhưng, gã còn chưa kịp nói xong, Diệp Huyền đã đá gã bay lên không trung rồi!

Một cơn gió mạnh ở chân ngay lập tức hất văng người vệ sĩ, trực tiếp chấn động khiến gã chết ngay tại chỗ!

"Buông ra... Buông tay ra nhanh lên!" 'Ngô Thiên Di thống khổ gầm lên!

Tuy nhiên, Diệp Huyền lại ngoảnh mặt làm ngơ, tay kia. túm lấy cổ Ngô Thiên Di, quăng mạnh hắn ta vào chiếc Rolls-Roycet

Rầm!

Chiếc RollsRoyce trị giá tám triệu ngay lập tức biến thành đổng sắt vụn!

Toàn thân Ngô Thiên Di đầy máu, máu thịt be bét!

"Ông mua Đông Sơn Ngũ Hổ đến giết tôi, tưởng rằng tôi không biết sao?"'

"Ông muốn đối phó với Tập đoàn Lâm thị, tôi có thể hiểu được."

"Nhưng tại sao ông lại đến khiêu khích tôi?"

Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp giẫm lên ngực Ngô Thiên Di!

"Aaaaaal”

'Ngô Thiên Di lại phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn!

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới!

Hắn ta chỉ muốn uy hiếp tập đoàn Lâm thị và chiếm lấy

khu đất thương mại thứ hai!

Nhưng sao lại trêu chọc đến một Cửu Thiên Thần Long,

không khoe khoang như Diệp Huyền chứ!

Ngô Thiên Di kinh hãi xin lỗi, nhưng đã quá muộn!

Diệp Huyền sẽ không cho kẻ muốn giết hắn bất kỳ cơ nào!

'Đã có ý muốn giết hắn, thì hắn tuyệt không nương tay!

Cứ như vậy, nhân vật có ảnh hưởng lớn ở Dương Thành là Ngô Thiên Di và vệ sĩ riêng của hắn ta, đã chết thảm ngay. tại chỗl

"Cái gã Ngô Thiên Di này không thể chống trả chút nào, thật là nhàm chán!"

Sau khi giế t chết Ngô Thiên Di và vệ sĩ, Diệp Huyển lái xe bỏ đi như không có chuyện gì xảy ral

Ngay khi Diệp Huyền vừa rời di, nữ chiến thần Tiêu Bằng Tuyết hoả tốc đi đến hiện trường vụ án!

Mới mười phút trước, cô nhận được tin tức từ Chiến Bộ!

Có người báo rằng Ngô Thiên Di đã bỏ ra triệu để thuê Đông Sơn Ngũ Hồ đi giết người!

Hắn ta còn hứa sẽ sắp xếp cho năm người họ rời khỏi Long Quốc trên một chiếc thuyền riêng để thoát khỏi sự

Mà hiện tại!

Tất cả tư liệu mà vệ sĩ riêng của Ngô Thiên Di bí mật liên hệ với Đông Sơn Ngũ Hổ đều bị ném trên thi thể của Ngô Thiên Di!

Tội phản quốc, chứng cứ phạm tội vô cùng rõ ràng, tội đáng chết vạn lần!

Toàn bộ giám sát gara đã được xử lý bằng kỹ thuật hack: công nghệ cao nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mờ ảo!

''Cái lưng này trông rất giống lưng của Huyền Hạo Nó cũng rất giống với lưng của Diệp Huyển!"

Tiêu Băng Tuyết không khỏi hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của Diệp Huyền!

"Anh đang ở đâu?!

Giọng điệu của Tiêu Băng Tuyết rất sốt ruột, gần như dùng giọng ra lệnh tra hỏi Diệp Huyền!

''Tôi ở đâu, không liên quan gì đến cô đúng không?"'

Đối mặt với giọng điệu trịch thượng như mọi lần của cô, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh:

"Cô nóng lòng tra hỏi tôi như vậy, sẽ không phải là lại muốn hỏi tôi rằng Huyển Hạo ở đâu chứ?"

"Đúng vậy! Xin vui lòng cho tôi biết!"

Tiêu Băng Tuyết không giấu diếm gì: "Ngô Thiên Di và vệ sĩ riêng của hắn vừa bị giết, Đông Sơn Ngũ hổ cũng đã chết!"

"Có phải Huyền Hạo ra tay không? Anh ấy ở Dương Thành sao?"

Nghe vậy, Diệp Huyển không khỏi nhếch khóe miệng, thẩm nói Tiêu Băng Tuyết vẫn khá thông minh, vậy mà đoán được là Huyền Hạo ra tay!

"Người đẹp."
 
Chương 75: Sự tình liên quan tới dự án


Giọng điệu nhẹ nhàng, ngay cả đấu chấm câu cũng tràn đầy chờ mong!

Đằng sau tin nhắn thoại còn kèm theo hai biểu tượng, cảm xúc ngượng ngùng!

"Được! 'Tôi trở về thay quần áo trước, tối nay chúng ra. cùng nhau ăn tối!"

Diệp Huyển trả lời tin nhắn ngay lập tức, đồng thời còn.

gửi kèm một biểu tượng cảm xúc đeo kính râm ngầu ngầu, đỗ dành Trương Vẫn Thanh nhanh cao hứng muốn chết!

"Tuyệt!"

Trương Văn Thanh không nhịn được hoan hô một tiếng rồi chạy vào phòng chọn quần áo!

Đây chính là lần hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên của cô và Diệp Huyền, cô nhất định phải ăn mặc thật đẹp, tạo ấn tượng tốt cho Diệp Huyển!

""Tuổi trẻ thật tốt!"

Ông nội Trương Vũ Hà thấy quan hệ giữa cháu gái mình. và Diệp Huyền càng ngày càng tốt, ông cũng rất vui vẻ và cực kỳ vui mừng!

Ông nằm mộng cũng ước Trương Văn Thanh và Diệp. Huyền có thể trở thành vợ chồng!

Phía bên kia.

'Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết nhìn chằm chẳm vào. điện thoại đang báo máy bận, không khỏi cảm thấy phiển muộn!

Đồng thời, cô cũng cảm thấy cực kỳ hoang mang†

Đúng!

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn đang điều tra Diệp Huyền!

Phân tích toàn diện dựa trên những thông tín thu được, cái chết của Bàng Hổ Cường dường như thực sự có liên quan đến Diệp Huyền!

'Bây giờ Ngô Thiên Di cũng đã chết. Bọn họ đều là kẻ. xấu muốn dối phó với nhà họ Lâm!

Tiêu Bằng Tuyết mơ hồ nhận ra Diệp Huyền là đang giả heo ăn thịt hổ, hắn chỉ cố ý khiêm tốn mà thôi!

Cho dù hắn thật sự không phải là Huyền Hạo thì hắn cũng nhất định có quan hệ nào đó với Huyền Hào!

Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, hắn nói rằng hắn biết các lãnh đạo cấp cao của chiến bộ, điều này có thể là sự thật, hắn không hề giả vờ!

"Phụ tá Vương"

'Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Băng Tuyết hiện lên một tia đữ tợn: "'Lập tức xác vị trí của Diệp Huyền. Cho dù phải tra tấn hắn ta, tôi cũng phải lấy được thông tin về. Huyền Hạo!"

Phụ tá Vương cúi đầu nhận lệnh, lập tức đi ra ngoài làm việc!

'Như đã để cập trước đó, hôm nay Lâm Thanh Nham tự cho mình một ngày nghỉ.

Cô lập tức gọi cho người bạn thân nhất Lý Tân của mình, hẹn cô nàng cùng tới một nhà hàng cao cấp để ôn chuyện.

Lâm 'Thanh Nham có đáng người duyên đáng và khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ cô còn trang điểm tinh tế, càng thêm. quyến rũ và xinh đẹp động lòng người!

Chiếc váy ôm hông màu đỏ kết hợp với gí màu đỏ gần như đánh cắp linh hồn của mọ

Lý Tân là cô nàng thời thượng đi du học về, với chiếc áo crop top cực ngắn và gợi cảm, cô nàng chẳng khác gì một ngôi sao quốc tết

Dáng người và dung mạo của cô nàng cũng không thua kém Lâm Thanh Nham, hai người bọn họ đi cùng nhau, sát thương tăng gấp lên đôi, áp đảo đám người!

'"Thật hay giả vậy? Ngô Thiên Di chết rồi?"

Lâm Thanh Nham nhìn tin tức trên điện thoại di động, không khỏi mở to mắt!

Lý Tân không hề thấy ngạc nhiên chút nào: "Ngô Thiên Di có rất nhiều tiền án, cấp dưới của hắn là Bàng Hổ. Cường cũng là một kẻ hoàn toàn xấu xal'"

"Ngô Thiên Di thuê sát thủ giết người, hắn cũng là trọng phạm bị Chiến Bộ truy lùng, kẻ xấu như vậy chết là chuyện bình thường!"

Nghe bạn thân nói như vậy, Lâm Thanh Nham không khỏi gật đầu: "Cô nói đúng, nhưng tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy bề ngoài!"

Đúng vậy, từ khi Ngô Thiên Di đối phó với Tập đoàn Lâm thị, hẳn hết lần này đến lần khác gặp xui xẻo!

Trái lại, vận may của Tập đoàn Lâm thị Lâm càng ngày càng tốt, tốt đến mức có chút bất thường!

Lý Tân vỗ vỗ bàn tay Lâm Thanh Nham: "Đừng suy' nghĩ quá nhiều, quan tâm có bình thường hay không làm giề"

"Bây giờ Ngô Thiên Di đã chết, tập đoàn 'Thiên Di đã mất đi trụ cột!"

"Dây là một chuyện tốt với gia đình và tập đoàn côi"

"Sự tình liên quan tới dự án Tân Dân Sinh và khu đất số. hai, các người cũng có thể an tâm hơn rồi!"

"Cho nên, hiện tại cô không cần suy nghĩ nhiều nữa, cứ ăn mừng đi!"

Nói rồi, Lý Tân cầm ly rượu vang trên bàn lên!

Lâm Thanh Nham lập tức mỉm cười: "Ừm, cô nói rất đúng, đây là chuyện tốt!"

Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham không thể không nghĩ. đến những gì ông nội thường nói!

"Diệp Huyền là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm, cậu ấy sẽ mang lại may mắn cho chúng ta"'

''Không ngờ tên bi3n thái Diệp Hiên lại thật sự may mắn như vậy!"

Lâm Thanh Nham không khỏi nghĩ đến việc Diệp Huyền đánh Lục Kiên, vẻ mặt lạnh ngùng ngang ngược khi đứng ra bảo vệ tôn nghiêm cho cô thật sự rất khiến người ta. cảm động!

Bất giác, trên mặt Lâm Thanh Nham lộ ra nụ cười dịu. đàng!

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình đang cười cười ngây ngô!
 
Chương 76: Có chuyện gì với mình vậy?


“Có chuyện gì với mình vậy? Đừng nói mình thực sự thích anh ta chứ?” Lâm Thanh Nham vừa ảo não vừa sợ hãi, vội vàng nhấp một ngụm rượu! 

 Đúng lúc này, hai người đàn ông mặc vest hàng hiệu đi tới. 

 Một người tên là Từ Thiếu Phong, gia đình kinh doanh sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Một người tên là Thạch Long Quân, gia đình kinh doanh quần áo cao cấp. Họ là bạn học của Lâm Thanh Nham và Lý Tân, cả bốn là bạn bè có mối quan hệ tốt, cũng có một nhóm chat chung. 

 Và Từ Thiếu Phong đang theo đuổi Lâm Thanh Nham! 

 Hôm nay, Lý Tân trở về từ nước ngoài, mọi người đã hẹn gặp nhau. 

 “Thanh Nham, cô lại xinh đẹp hơn rồi!” 

 Ngay khi Từ Thiếu Phong đến, anh ta lập tức không tiếc lời khen ngợi, và đưa ra hai hộp quà Carloman tinh xảo: “Đây là món quà nhỏ tôi chuẩn bị cho hai người!” 

 Lý Tân vui mừng nhận lấy hộp quà: “Ông chủ Từ quá dữ! Đây là vòng tay mới vừa ra mắt vào tháng trước!” 

 Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham lại lịch sự từ chối: “Từ Thiếu Phong, quà của anh cũng phải năm mươi sáu mươi ngàn, quá đắt, tôi không nhận được.” 

 “Thanh Nham, đừng khách khí với tôi, chỉ có năm mươi, sáu mươi ngàn thôi, mấy tiếng nữa là tôi kiếm lại rồi.” 

 Từ Thiếu Phong mạnh mẽ nhét hộp quà vào tay Lâm Thanh Nham! 

 “Phụt!” 

 Lý Tân không nhịn được cười thành tiếng: “Thanh Nham, ông chủ Từ của chúng ta so với Diệp Huyền ở nhà cô tốt hơn nhiều đúng không?” 

 Thạch Long Quân khinh thường cười lạnh: “Hắn chỉ là phế vật, có tư cách gì để so với Từ thiếu gia của chúng ta?” 

 Khóe miệng Từ Thiếu Phong nhếch lên, trông cực kỳ tự tin! 

 Nhưng vào lúc này… 

 Trương Vãn Thanh giữ lấy cánh tay Diệp Huyền, vừa nói vừa cười bước vào nhà hàng! 

 “Là Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh?” 

 Lâm Thanh Nham không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi vào. Đêm nay Trương Vãn Thanh mặc một chiếc váy dài màu tím, váy chỉ dài đến nửa đùi, làn da trắng nõn mềm mại, đôi chân dài không tì vết! 

 Ngoài ra còn có bờ vai quyến rũ chết người, xương quai xanh mà vô số phụ nữ khao khát nhưng không có được, cực kỳ mê người! 

 Một mặt dây chuyền hình trái tim treo trên cổ ngọc, vừa vặn rơi vào giữa đôi gò b ồng đảo mềm mại đầy mê hoặc! 

 Ngoài ra, để tạo ấn tượng tốt với Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh đã đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, thanh lịch nhưng quý phái! 

 Một thân ăn mặc trang điểm như vậy khiến cô trở nên xinh đẹp không gì sánh được, sức sống vô hạn, rất có cá tính! 

 Ngay cả người đẹp lạnh lùng quyến rũ như Lâm Thanh Nham và Lý Tân cũng không nhịn được mà thầm cảm thán ở trong lòng ! 

 Đêm nay Diệp Huyền mặc một bộ vest màu đỏ tía quý phái! 

 Dáng người thẳng tắp, dáng vẻ phi phàm, rất cao quý! Cùng với sự tự tin và khí chất toát ra từ trong xương tủy, hắn giống như Thần Long hạ phàm vậy! 

 Không có so sánh thì không có tổn thương! 

 Diệp Huyền cứ như thế trực tiếp đè bẹp Từ Thiếu Phong và Thạch Long Quân! 

 “Đây là một đôi thần tiên quyến lữ sao?” 

 Nhìn thấy cặp đôi tươi cười, những vị khách có mặt ở đây không thể không thốt lên! 

 “Vãn Thanh, mọi người đều khen cô kìa!” 

 Diệp Huyền khẽ mỉm cười, thì thầm nhẹ nhàng bên tai cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô! 

 “Thật sao?” 

 Trương Vãn Thanh cảm nhận được sự dịu dàng của Diệp Huyền, không khỏi nội tâm cuồng loạn! 
 
Chương 77: Cái này


 Hai người nhìn nhau với ánh mắt dịu dàng và nụ cười rạng rỡ, giống như một đôi tình nhân đang yêu vậy! 

 Khung cảnh dịu dàng và tình cảm như vậy cũng khiến những người xung quanh phải ghen tị! 

 Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy mãnh liệt ghen tuông trong lòng! 

 Chẳng lẽ anh ta thật sự yêu Trương Vãn Thanh? Sao anh ta có thể như vậy… 

 Uổng mấy ngày qua mình đã thay đổi cái nhìn với anh ta! 

 Một sự ghen tuông khó tả đã biến thành vô số cơn giận dữ. 

 Đúng là tình yêu sẽ sinh ra hận. 

 Bạn thân Lý Tân cũng nhìn Trương Vãn Thanh với ánh mắt ghen tị: “Cô ấy không phải là cháu gái của bác sĩ Trương sao, tôi nhớ cô ấy là người đẹp đứng đầu Đại học Y!” 

 “Không hổ là hoa khôi số một Đại học Y! Mà anh chàng đẹp trai bên cạnh cũng đẹp trai đến phát điên, anh ta là bạn trai của cô ấy sao? “ 

 “Anh ta…” 

 Ánh sáng trong mắt Lâm Thanh Nham mờ đi rất nhiều: “Anh ta… Chính là Diệp Huyền! “ 

 “Cái gì? Anh ta chính là Diệp Huyền?” 

 Nghe Lâm Thanh Nham nói như vậy, cô bạn thân Lý Tân đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc! 

 Cô thường xuyên nghe thấy Lâm Thanh Nham hạ thấp Diệp Huyền qua điện thoại, nói hắn chỉ là phế vật chơi bời lêu lổng! 

 Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham không đưa ảnh của Diệp Huyền cho Lý Tân xem. Điều này khiến Lý Tân đơn phương cho rằng Diệp Huyền là loại đàn ông bỉ ổi mắt dơi mày chuột! 

 Không ngờ, Diệp Huyền không ra gì trong miệng Lâm Thanh Nham hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai đến khó tin! 

 “Anh ta đẹp trai như vậy nhưng lại là một tay chơi bời lêu lổng, tôi khinh thường anh ta!” 

 Quan tâm đ ến cảm xúc của Lâm Thanh Nham, Lý Tân miệng một đằng tâm một nẻo mà chế giễu Diệp Huyền một chút! 

 “Hừ, hắn chỉ là một tên ăn cơm mềm!” 

 Ánh mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy ai oán: “Ăn mặc của anh ta đều được quẹt trên thẻ vàng mà ông nội tôi đưa cho, anh ta còn có mức lương kếch xù 300.000 một tháng từ Tập đoàn Lâm thị!” 

 Lâm Thanh Nham không khỏi chỉ trích Diệp Huyền, đồng thời trong lòng cũng càng ngày càng chua! 

 Nhưng không biết vì cái gì, vào thời điểm cô quở trách Diệp Huyền, trong lòng lại cảm thấy thất lạc, thậm chí còn có một chút hối hận. 

 Mình thật sự chán ghét anh ta sao? Không phải đúng không? Mình chỉ là… Ăn dấm mà thôi… Lâm Thanh Nham mím đôi môi đỏ mọng, trong lòng tự hỏi! 

 Tuy nhiên, Từ Thiếu Phong đang ngồi đối diện với Lâm Thanh Nham không khỏi cười thầm trong lòng, cảm thấy cơ hội theo đuổi được Lâm Thanh Nham của mình lớn hơn rất nhiều! 

 Anh ta cảm thấy chỉ cần mình giúp Lâm Thanh Nham đả kích Diệp Huyền, như vậy nhất định có thể lấy lòng Lâm Thanh Nham! 

 Anh ta lạnh lùng nói: “Nhìn bộ đồ Diệp Huyền mặc tối nay để hẹn hò với Trương Vãn Thanh, có vẻ đều là tiền của Lâm gia cô! Tên khốn kiếp này, thật không biết xấu hổ!” 

 Bên này, Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh cũng nhìn thấy Lâm Thanh Nham. 

 “Là Lâm Thanh Nham…” 

 Trương Vãn Thanh lập tức nhớ tới Diệp Huyền đang tạm thời sống ở nhà họ Lâm, và cùng Lâm Thanh Nham là vợ chồng giả, trong lòng cô không khỏi có chút chột dạ! 

 Bàn tay ngọc đang nắm lấy Diệp Huyền cũng vô thức muốn buông ra! 

 “Đừng sợ.” 

 Diệp Huyền chủ động đặt tay lên mu bàn tay Trương Vãn Thanh, vẻ mặt đầy dịu dàng: 

 “Tôi và cô hẹn hò, quang minh chính đại!” 

 Trương Vãn Thanh cảm nhận được sự dịu dàng của Diệp Huyền, nhìn sự kiên định trong mắt hắn, tim cô đập nhanh đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào! 

 “Vâng!” 

 Trương Vãn Thanh càng thêm dùng sức khoác lên cánh tay Diệp Huyền! 

 Nhìn Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh, trong lòng Lâm Thanh Nham cháy lên ngọn lửa vô danh: “Tên khốn kiếp này thật sự cho rằng tôi chết rồi à?” 

 Dưới sự chua xót tột độ trong lòng, Lâm Thanh Nham châm chọc khiêu khích nói với Diệp Huyền: 

 “Diệp Huyền, trong giờ làm việc mà anh tự ý rời khỏi vị trí không có sự cho phép, còn chạy đến đây làm gì?” 

 Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Cô không thấy tôi và Vãn Thanh đang hẹn hò sao?” 

 Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền còn không thèm tìm cớ, tức giận mắng: “Anh tự ý rời khỏi chức vụ, trừ 10.000 tiền lương!” 

 Nghe vậy, Trương Vãn Thanh không khỏi có chút đau lòng: “Anh Diệp, hóa ra anh trốn việc để hẹn hò với em, em hại anh bị trừ 10.000 tệ tiền lương rồi…” 

 Tuy nhiên, Diệp Huyền lại cười: “Tôi có thể hẹn hò với tiên nữ xinh đẹp như cô, có bị trừ lương cũng không sao, cứ để cô ấy trừ đi!” 

 “Cái này…” 

 Trương Vãn Thanh bị sự chiều chuộng bá đạo của Diệp Huyền làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi ngượng ngùng cúi đầu. Bộ dáng này của cô có sự ngượng ngùng đặc biệt của thiếu nữ, cực kì xinh đẹp! 
 
Chương 78: Diệp Huyền!


Bác sĩ Trương và ông cụ nhà họ Lâm cũng coi như là người quen cũ! 

 Cho nên Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cũng quen biết nhau trước khi gặp Diệp Huyền, hai người đều xưng hô là chị em. "Chị Thanh Nham, chị thật sự hiểu lầm anh Diệp Huyền rồi!" 

 Trương Vãn Thanh vội vàng giải thích, khi cô nhìn Diệp Huyền, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và dịu dàng: "Anh Diệp Huyền rất lợi hại, anh ấy chỉ là người khiêm tốn không muốn thể hiện mà thôi, anh ấy không phải là người chỉ biết chơi bời lêu lổng!" 

 Cô đã nhìn thấy y thuật của Diệp Huyền, nếu Diệp Huyền muốn kiếm tiền thì cũng chỉ là chuyện trong chốc lát! 

 Nhưng Lâm Thanh Nham lại không khỏi câm nín! 

 Cô nghĩ thầm Trương Vãn Thanh này thật sự là không cứu nổi, thế mà lại bị một kẻ cặn bã như Diệp Huyền lừa đến chóng mặt! 

 "Trương thần y có ân cứu mạng ông nội mình, mình không thể để Trương Vãn Thanh bị tên khốn kiếp Diệp Huyền này lừa gạt được, mình phải vạch trần bộ mặt dối trá của anh ta!" 

 Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn Từ Thiếu Phong và bạn thân Lý Tân đầy ẩn ý! 

 Hai người hiểu ra trong nháy mắt, không khỏi mỉm cười với Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền: “Nếu chúng ta đều quen biết nhau, sao không cùng nhau ngồi xuống trò chuyện đi?” 

 Lâm Thanh Nham cũng vội vàng nói với Trương Vãn Thanh: "Vãn Thanh, chúng ta trò chuyện một chút!" 

 Chỉ cần Diệp Huyền không từ chối, bọn họ nhất định sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của Diệp Huyền! 

 "Vãn Thanh, cô thấy sao?" 

 Diệp Huyền trực tiếp phớt lờ mấy người Lâm Thanh Nham, ngược lại hỏi ý kiến của Trương Vãn Thanh. Khi đối mặt với Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền luôn dịu dàng như vậy, hoàn toàn khác với khi đối mặt với Lâm Thanh Nham! 

 Điều này khiến Lâm Thanh Nham tràn đầy ghen tị! 

 Giọng nói của Trương Vãn Thanh mềm mại ngọt ngào: "Anh Diệp Huyền, em nghe anh." 

 Dịu dàng thiện lương, quan tâm ân cần! 

 Không có chút gay gắt, chanh chua nào như khi Lâm Thanh Nham đối mặt với Diệp Huyền! 

 Cảnh tượng này cũng khiến Từ Thiếu Phong và Thạch Long Quân tràn đầy ghen tị! 

 Một tên phế vật chơi bời lêu lổng có tư cách gì làm cho Trương Vãn Thanh, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời săn sóc chu đáo như vậy? 

 Dưới sự ghen tị, đố kỵ và thù hận, dù là Lâm Thanh Nham hay mấy người Từ Thiếu Phong đều vô cùng mong chờ Diệp Huyền ngồi xuống! 

 Một khi ngồi xuống, bọn họ sẽ có thể hung hăng trả thù Diệp Huyền! 

 Tuy nhiên! 

 Sau khi Diệp Huyền mỉm cười dịu dàng với Trương Vãn Thanh, hắn trực tiếp bỏ qua lời mời của Lâm Thanh Nham và Từ Thiếu Phong! 

 Nắm lấy bàn tay ngọc xinh đẹp của Trương Vãn Thanh, xoay người rời đi! 

 "Diệp Huyền!" 

 Ánh mắt Từ Thiếu Phong tràn đầy tức giận: "Thanh Nham và tôi mời anh ngồi xuống, nhưng anh lại xoay người bỏ đi, đây là có ý gì?" 

 Diệp Huyền cười lạnh: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm thấy các người không có tư cách ngồi ăn cùng bàn và nói chuyện với tôi!" 

 Lời này của hắn quả thực có tính tổn thương cực mạnh, tính vũ nhục cũng cực mạnh! 

 Lập tức làm cho mấy người Từ Thiếu Phong tức muốn bể phổi! 

 Đang đùa kiểu đùa quốc tế nào vậy? Bọn họ là cậu ấm nhà giàu và thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật! 
 
Chương 79: Long quốc chí tôn


 Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn cô: "Tố chất? Các người có không? Đừng có dát vàng lên mặt mình!" 

 "Mời tôi ngồi xuống, chẳng phải là muốn báo thù nhục nhã tôi sao, nói thật, các người quá dối trá, làm tôi buồn nôn!" 

 Lời nói của Diệp Huyền vô cùng thẳng thắn, lập tức vạch trần âm mưu quỷ kế của bọn họ! 

 m mưu bị vạch trần, đám người Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy nóng mặt, rất khó coi! 

 Diệp Huyền lại phớt lờ bọn họ, nhưng vẫn tiếp tục nắm tay Trương Vãn Thanh rời đi. 

 "Ha ha!" 

 Từ Thiếu Phong trong lòng rất tức giận, nhưng lại cười lạnh nói: "Diệp Huyền, đừng quá coi trọng bản thân, anh đi vội như vậy không phải vì sợ chúng tôi vạch trần bộ mặt thật của anh trước mặt Trương Vãn Thanh sao?" 

 Lý Tân cũng theo đó dùng giọng điệu quái đản giễu cợt: "Đừng nói về anh ta nữa. Anh ta chỉ là một kẻ vô dụng ăn xài gì cũng dùng của nhà họ Lâm. Đoán chừng là anh ta sợ chúng ta bắt anh ta trả tiền đó!" 

 Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nham thấy hả giận, thế nhưng là cô lại đặc biệt cảm thấy bất an. Dưới cái nhìn của cô, điểm yếu lớn nhất của Diệp Huyền chính là nghèo! 

 Mặc dù cô oán hận Diệp Huyền, nhưng cô cũng không muốn chế giễu Diệp Huyền như vậy. Nói trắng ra là, trong nội tâm cô không nguyện ý. 

 Nghe được vô số lời chế nhạo từ phía sau, Diệp Huyền dừng lại, ánh mắt thay đổi: "Lâm Thanh Nham, lúc bọn họ cười nhạo tôi, trong lòng cô cũng đang nghĩ như vậy sao?" 

 Mặc dù Lâm Thanh Nham không muốn đồng ý, nhưng tính cách tsundere lại khiến cô khẽ cắn môi, nói: “Đúng, chính là điều tôi muốn nói! Anh chỉ đang tiêu tiền của Lâm gia chúng tôi!" 

 Nói xong, cô càng hối hận hơn. Nhưng lời nói ra như nước đã đổ đi, không thể lấy lại được. 

 Trương Vãn Thanh cảm thấy thật không tốt, liên tục xin lỗi: "Anh Diệp Huyền, đều là lỗi của tôi, nếu tôi không mời anh tới đây ăn, anh sẽ không bị cười nhạo!" 

 "Ngốc nghếch, không phải lỗi của cô." 

 Sắc mặt Diệp Huyền không hề giảm bớt dịu dàng, nhưng ánh mắt càng ngày càng tự tin: "Bọn họ quá coi trọng bản thân, nhưng lại không biết chính mình mới là tên hề thật sự!" 

 "Như thế cũng tốt, tôi cũng muốn Lâm Thanh Nham nhìn xem tôi thật sự như thế nào!" 

 Vừa nói, Diệp Huyền vừa vẫy tay gọi quản lý nhà hàng: "Tối nay tôi rất vui khi hẹn hò với một người phụ nữ xinh đẹp, mọi khoản thanh toán phát sinh ở đây tôi sẽ thanh toán, ngoại trừ bàn của Lâm Thanh Nham!" 

 "Wow!" 

 Nghe Diệp Huyền nói lời này, người xung quanh lập tức ồ lên! 

 Ngay cả Trương Vãn Thanh cũng không khỏi mở to mắt! 

 Phải biết đây là một nhà hàng cao cấp, một bữa ăn thường có giá hàng ngàn! 

 "Quý ông này…" 

 Quản lý nhà hàng liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng nhắc nhở: "Tối nay trong nhà hàng có rất nhiều khách, ngài thanh toán toàn bộ chẳng khác gì là đặt bao hết, ít nhất cũng phải 1,5 triệu! Ngài có chắc không?" 

 "Ừ, chắc chắn!" 

 Diệp Huyền thờ ơ cười, không coi trọng 1,5 triệu chút nào! 

 Vừa nói ra những lời này, đám người Từ Thiếu Phong lập tức tái mặt! 

 Dù họ giàu có cũng không đủ sức tiêu xài hoang phí như vậy! 

 Một triệu rưỡi, đủ mua một chiếc xe thể thao cấp thấp! 

 "Diệp Huyền!" 

 Mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên vì tức giận, lớn tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Diệp Huyền và quản lý: "Anh tiêu hết tiền của ông nội tôi, anh có tư cách gì để giả vờ làm người giàu trước mặt tôi?" 

 Từ Thiếu Phong và những người khác cũng vội vàng phụ họa: "Diệp Huyền, không có bản lĩnh thì đừng giả ngầu, lấy tiền của ông Lâm phung phí một cách bừa bãi như vậy, anh có còn là đàn ông không?" 

 Nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền không khỏi mỉm cười! 

 "Lâm Thanh Nham, cô thật sự không biết gì cả!" 

 Diệp Huyền trực tiếp lấy thẻ vàng mà ông Lâm đưa cho, ném trước mặt Lâm Thanh Nham: "Tiền trong thẻ, một xu cũng không bị đụng tới!" 

 "Nếu không tin thì cô có thể kiểm tra lại. Từ đầu đến cuối, tôi đều dùng tiền của mình!" 

 "Hơn nữa, tất cả tài sản của nhà họ Lâm cộng lại cũng không bằng phần lẻ tài sản của tôi!" 

 "Tôi khuyên cô nên tự mình biết mình một chút, đừng luôn là ếch ngồi đáy giếng!" 

 Nói xong, Diệp Huyền lấy ra một tấm thẻ vàng sẫm đưa cho quản lý: "Đi thanh toán, miễn cho có thằng hề làm ảnh hưởng khẩu vị của các thực khách." 

 Trong nhà hàng không thiếu những vị khách am hiểu! 

 Khi nhìn thấy tấm thẻ vàng sẫm trong tay Diệp Huyền, bọn họ không khỏi hít sâu một hơi! 

 Long quốc chí tôn - Thẻ vàng Phi Long! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top