Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cuồng Long Xuất Thế

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cuồng Long Xuất Thế
Chương 383: Chuyện này


“Viên Tề, anh bị tình nghi cấu kết với các quan chức cấp cao của nhà họ Khổng phạm tội kinh tế và gây thương tích cho người khác, xin phối hợp chúng tôi

trở về trong cục tiếp nhận điều tra!”

Trong lúc nói chuyện, đội trưởng đã tịch thu điện thoại của Viên Tề, đẩy thẳng hẳn ta vào xe cảnh sát.

Lúc này, Viên Tê cuối cùng cũng hiểu được, nhà họ Khổng đã xảy ra chuyện lớn!

“Nhị gia nhà họ Khổng đâu? Tôi muốn gặp ông ấy!”

Viên Tề trừng mắt nhìn họ: “Nếu không có nhị gia nhà họ Khổng ở đây, tôi không nói lời nào.”

“Ha ha.”

Đội trưởng cười lạnh nói: “Khổng Hổ xuống địa ngục rồi, muốn gặp ông ta thì chắc anh cũng phải xuống đó mới gặp được!”

“Cái gì?” Hai mắt Viên Tê trợn tròn, không thể tin được!

Khổng Hổ là nhị gia nhà họ Khổng, một trong năm gia tộc lớn mạnh và giàu có ở Dương Thành, ông ta thực sự đã chết? Ai đã làm chuyện này?

Đồng thời tại sao không có tin tức nào rò rỉ ra ngoài?

Nhưng Viên Tê lập tức nghĩ tới Diệp Huyên!

Rõ ràng không có tin tức gì nhưng Diệp Huyền lại biết nội tình! Chẳng lẽ Diệp Huyền chính là người đã gi ết chết Khổng Hổ?

Lúc này, toàn thân Viên Tề bắt đầu sợ hãi đến phát run!

Bên trong hội trường, dòng người tấp nập.

Dù sao đây cũng là buổi đấu giá từ thiện, các công ty ở hầu hết các ngành nghề ở Dương Thành đều cử người đến tham dự, cho nên rất náo nhiệt. p

“Diệp Huyền, cậu tới rồi!

Gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Công Thiên, cùng con trai, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu và vợ chủ động vẫy tay gọi, tươi cười rạng rỡ!

Diệp Huyền cười nói: “Hai người đẹp dẫn tôi tới đây mở mang tâm mắt.”

“Haha, cậu quá khiêm tốn.”

Lưu Công Thiên khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhà họ Phùng và nhà họ Khổng có không ít ân oán với chúng ta, hôm nay họ nhất định sẽ lợi dụng cuộc đấu giá này để cạnh tranh ác ý với chúng ta. Chúng ta muốn đấu giá cái gì, họ

nhất định sẽ đấu giá cái đó!”

Giang Kim Bưu cũng cau mày: “Nếu như vậy sẽ khiến chúng ta vượt quá số tiền đấu giá, nếu thua thì không biết mặt mũi bỏ đâu!”

Đối với sự lo lắng của hai người, Diệp Huyền cười nói: “Không sao đâu, mọi người không cần lo lắng, nhà họ Phùng hay nhà họ Khổng đều sẽ không có người tới tham gia.”

“Sẽ không có người tới?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc: “Năm nào họ cũng tới tham gia đấu giá từ thiện, hôm nay sao lại không phái người tới đây được?”

Diệp Huyền không nói gì nhiều, chỉ nói: “Có lẽ họ bề bộn nhiều việc.”

“Chúng ta ngồi xuống đi, lát nữa nói chuyện tiếp.”

Diệp Huyền dẫn Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh đến chỗ của Tập. đoàn Lâm Thị.

Đột nhiên, Giang Kim Bưu hiểu ra ý của Diệp Huyền: “Không phải nhà họ Phùng và nhà họ Khổng không có thời gian tới, mà là họ không có cách nào tới!”

“Không có cách nào tới?”

Lưu Công Thiên nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, cũng nghĩ tới một khả năng: “Có khả năng Khổng Hổ nhà họ Khổng và Phùng Kim Long nhà họ Phùng đều không còn sống nữa?”

“Ôi!”

Trong lòng mọi người chấn động, lập tức hiểu ra: “Nếu họ đều chết rồi, vậy thật sự là không thể tới được! Chẳng lẽ là Diệp Huyền giết họ?”

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lập tức muốn hỏi Diệp Huyền, nhưng lúc này người chủ trì đã lên sân khấu, mời tất cả khách mời vào chỗ, cuộc đấu giá sắp bắt đầu.

“Lát nữa hỏi lại sau, nếu bây giờ chúng ta đến đó, sợ sẽ gây phiền toái cho. Diệp Huyền!”

Lưu Công Thiên cố nén sự phấn khích của mình, sau đó nhắn cục trưởng Hình để hỏi về nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.

Cục trưởng Hình không nói trắng ra mà chỉ lập lờ nước đôi: “Mấy ngày nữa mọi người sẽ hiểu, mọi người nhất định phải trân trọng tình bạn với Diệp Huyền!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 384: Ở cửa hội trường


Ở cửa hội trường.

Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền dẫn một cô gái trẻ đi vào, theo. sau là bốn vệ sĩ, khí thế hung hãn, mọi người xung quanh đều chào hỏi.

“Thạch đổng, cô Thạch, xin chào!”

“Thạch đổng, đã lâu không gặp!”

“Ừ, chào mọi người.”

Người đàn ông trung niên không hề tỏ ra nhiệt tình trước sự nịnh nọt của mọi người mà chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Người phụ nữ trẻ nâng cằm cao ngạo với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu đen khoét sâu, lụa đen ôm lấy đôi chân dài, khiến cô ta mang theo vẻ đẹp của người đẹp lạnh lùng.

“Chủ tịch Thạch Trấn của Tập đoàn Thạch Thị? Tổng giám đốc Thạch Thắng Nam? Tại sao họ lại ở đây?”

Lâm Thanh Nham không khỏi ngạc nhiên sau khi nhìn thấy họ.

Diệp Huyền không khỏi thắc mắc: “Sao vậy, sao họ không thể tới?”

Lâm Thanh Nham lắc đầu giải thích: “Trong các cuộc đấu giá từ thiện trong năm năm gần đây, nhà họ Thạch chưa bao giờ tham gia. Họ luôn trực tiếp quyên góp tấm séc một trăm triệu.”

“Hơn nữa, việc kinh doanh của Tập đoàn Thạch Thị phần lớn đều được giao cho đội kinh doanh. Hai cha con hiếm khi xuất hiện trong những bữa tiệc như thế

này, họ rất kín tiếng và thần bí.”

“Xem ra, trong cuộc đấu giá này có thể có bảo vật mà người nhà họ Thạch coi trọng, thậm chí còn đích thân tới đây."

Nghe được lời Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền khế cau mày, thầm nghĩ: “Không phải họ có hứng thú với bảo vật mà mình nhắm tới chứ? Nếu là thật thì sẽ rất thú

vị đây”

Cha con Thạch Trấn ngồi bàn giữa trong năm bàn ở hàng ghế đầu, đây là chỗ ngồi dành riêng cho năm gia tộc giàu có.

“Thạch đổng, sao mọi người lại tự mình tới đây?”

Lưu Công Thiên ở một bên cười hỏi.

“Chúng tôi tới ngồi một chút thôi.”

Thạch Trấn cười nói: “Lục lão gia, Giang tổng, đã lâu không gặp.” “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nhìn nhau, đồng thời giơ tay về phía Thạch Trấn nói: “Dạo này Thạch lão gia thế nào rồi?”

Thạch Trấn khẽ gật đầu: “Cha tôi vẫn mạnh khoẻ, cảm ơn mọi người đã quan tâm!”

Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa ba gia tộc có vẻ khá tốt.

Nhưng trên thực tế, với tư cách là một trong năm gia tộc giàu có, nhà họ Lưu, nhà họ Giang và nhà họ Thạch khó tránh khỏi sẽ có cạnh tranh kinh doanh ở nhiều ngành nghề khác nhau.

Tuy nhiên, nhà họ Thạch rất khiêm tốn, trong khi nhà họ Lưu và nhà họ Giang lại rất có đầu óc kinh doanh, tuân theo quy tắc giang hồ, sẽ không phải không từ thủ đoạn như nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.

Bên cạnh ông là con gái lớn của nhà họ Thạch - Thạch Thắng Nam liếc nhìn xung quanh.

Khi nhìn thấy hai mỹ nữ xinh đẹp ngồi ở bàn của Tập đoàn Lâm Thị, cô ta không khỏi kinh ngạc.

Điều khiến cô ta ngạc nhiên không phải là hai người đẹp Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, mà là có một người đàn ông ngồi giữa hai người đẹp.

“Người đàn ông này có tài đức gì mà có thể cùng lúc chiếm được tình cảm của hai người đẹp?”

Trong mắt Thạch Thắng Nam hiện lên vẻ khó hiểu, hỏi cô thư ký xinh đẹp.

Cô thư ký xinh đẹp thấp giọng giải thích: “Người đàn ông này tên là Diệp Huyền. Theo thông tin của chúng ta, hắn là động lực chính thúc đẩy sự trỗi dậy nhanh chóng gần đây của Tập đoàn Lâm Thị.”

Những lời này đủ để chứng minh rằng nhà họ Thạch tuy kín đáo và bí ẩn nhưng họ cũng vô cùng hùng mạnh, mạng lưới tình báo của họ có thể điều tra được bất cứ chuyện gì.

“Hắn là Diệp Huyền?”

Thạch Thắng Nam cười nói: “Hắn rất đẹp trai, nhưng tôi không biết có phải là kiểu ngoài mạnh trong yếu không, trái lại tôi muốn xem hắn thực sự có bản lĩnh hay không.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 385: Hội trường lại chấn động!


Dù sao đây cũng là một buổi dạ tiệc từ thiện, những người giàu có này ra giá rất quyết liệt, chỉ trong thời gian ngắn giá đã tăng vọt lên 20 triệu!

“Từ thiện mà, ít nhiều đều đáng giá.”

Lưu Công Thiên giơ tay hô: “50 triệu!”

Khán giả trong hội trường ồ lên, sau đó là những tràng pháo tay như sấm, mức giá này chắc chắn là cao nhất.

Nhà họ Lưu đúng là một trong những gia tộc giàu có, quá ngang tàng!

Diệp Huyền vui vẻ: “Buổi đấu giá từ thiện quả nhiên là một cơ hội tuyệt vời để khoe khoang cũng như nâng cao danh tiếng!”

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền vui vẻ như vậy thì trong lòng mừng thầm, hai người nhìn nhau như có điều muốn nói: “Dường như: hắn còn chưa phát hiện ra cái gì!”

Hai người đẹp đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, hai người sẽ bắt Diệp Huyền đi!

Cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ, các doanh nhân tại hiện trường đều góp không ít, cũng giành được bảo vật yêu thích của mình.

Không lâu sau, cuộc đấu giá tiến vào giai đoạn cuối, bảo vật cuối cùng sắp xuất hiện.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đẩy một chiếc xe trưng bày ra, trên tủ trưng bày phía có hai chiếc vòng cổ hồng ngọc sang trọng và xa hoa.

Bất kể kiểu dáng hay kết cấu của bảo thạch đều có thể thấy được sự đắt đỏ cho dù chỉ nhìn bằng mắt thường.

Đặc biệt là mặt dây chuyền bảo thạch đỏ rực rỡ, khiến tất cả ánh đèn lấp lánh của hội trường đều bị lấn át.

Ngay khi hai chiếc vòng cổ hồng ngọc vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường chấn động, không ít người nhận ra chúng.

“Đây không phải là quà mà mấy năm trước đại sứ nước ngoài đã mang tới khi đến thăm Hoa Quốc sao? Nghe nói cuối cùng bị Phiền Chiến Vương mang về bảo tàng Dương Thành cất giữ!”

“Tên của chúng là Nụ cười và phước lành của Venus, tượng trưng cho tình yêu không hề sợ hãi, nóng bỏng và vĩnh cửu! Không ngờ lại may mắn được nhìn thấy hai chiếc vòng cổ này trong cuộc đấu giá hôm nay!”

Tất cả quan khách, đặc biệt là các quý cô và người đẹp có mặt đều nhìn hai chiếc vòng cổ với đôi mắt long lanh.

Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh cũng không nhịn được kinh ngạc, đôi mắt họ cũng lấp lánh: “Nụ cười và phước lành của Venus, ngay cả cái tên cũng thơ mộng và đẹp như tranh...”

Diệp Huyền thấy họ thích như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, tối nay hắn đến tham dự chính là vì chiếc vòng cổ này, đây là món quà tuyệt vời dành cho hai

người đẹp!

Cùng lúc đó, tại bàn của nhà họ Thạch, Thạch Thắng Nam cũng nở nụ cười kiên quyết: “Nhất định phải có được báu vật này!”

Đúng như Diệp Huyền nghĩ, Thạch Thắng Nam tham dự bữa tiệc này là vì cặp vòng cổ này!

“Giá khởi điểm cho lần đấu giá này là 60 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 1 triệu!”

Sau khi người điều hành cuộc đấu giá dứt lời, bầu không khí trong hội trường lập tức nóng đến đỉnh điểm!

“65 triệu!"

“70 triệu!”

“72 triệu!”

Những người giàu có tại hiện trường không hẹn mà cùng bắt đầu ra giá, tất cả đều muốn lấy hai chiếc vòng cổ này cho người phụ nữ của mình hoặc con gái của họ!

Vì vậy, giá đã nhanh chóng lên tới 100 triệu!

Sự nhiệt tình của mọi người vẫn đang tăng lên!

Lúc này, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu giơ tay lên: “200 triệu!”

Là một kẻ cuồng cưng chiều vợ, Giang Kim Bưu luôn rất rộng lượng với vợ mình là Vương Lệ, ông dùng tiền không hề nương tay!

Vương Lệ lập tức cười rạng rỡ! “pm

Những người có mặt tại hiện trường xôn xao: “Một phát đã tăng 100 triệu? Đây là tài lực của gia tộc giàu có!”

Những người cạnh tranh cũng chỉ có thể chùn bước!

Lưu Công Thiên và con trai biết rằng Giang Kim Bưu muốn tặng cho Vương Lệ nên không giành với ông.

“Chú Giang, cháu cũng thích chiếc vòng cổ này.”

Lúc này, Thạch Thắng Nam hơi cong đôi môi đỏ mọng lên, lộ ra nụ cười kiên quyết.

Sắc mặt Giang Kim Bưu thay đổi.

Hóa ra đây chính là mục đích nhà họ Thạch tham gia cuộc đấu giá từ thiện này!

“Xin mời cô Thạch.”

Giang Kim Bưu đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

“Được, vậy tôi ra giá.”

Thạch Thắng Nam mỉm cười, giơ cánh tay ngọc lên hô: “300 triệu!” “ð"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 386: Nụ cười tự tin


Trong lòng Diệp Huyền cười trộm, chờ mang đến cho Lâm Thanh Nham và 'Trương Vấn Thanh một bất ngờ lớn.

Người bán đấu giá hét lớn: “Cô Thạch ra giá 300 triệu, ai muốn tiếp tục đấu giá không?”

Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa rơi vào Giang Kim Bưu.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn ông.

“Ha ha..."

Trong mắt Giang Kim Bưu lóe lên tia lạnh lẽo, tiếp tục ra giá: “350 triệu!” “ð"

Hiện trường vang lên những tiếng cảm thán, nhưng còn chưa kịp hạ giọng, Thạch Thắng Nam lại giơ tay lên, hét lên dứt khoát: “400 triệu!”

“pm “ðt

Hội trường kêu lên rồi lại trầm xuống, mọi người đều lộ ra nụ cười kinh ngạc: “Đây quả thực là quá trâu bò rồi!”

“Bốn trăm triệu...”

Nụ cười tự tin trên mặt Giang Kim Bưu cứng đờ, ông không ngờ người phụ nữ Thạch Thắng Nam này lại có thể ra tay ngang tàng như vậy!

“Người phụ nữ này thật khó đối phó!”

Giang Kim Bưu chửi rủa trong lòng, Vương Lệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thạch Thắng Nam hành động quả quyết như vậy, xem ra nhất định phải thắng!”

Mọi người xung quanh cũng thưởng thức Thạch Thắng Nam. Nhà họ Thạch thực sự có tài lực!

Suy cho cùng, ở Dương Thành, tập đoàn dưới danh nghĩa nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu có tổng tài sản khoảng 50 đến 60 tỷ, nhưng tài sản của Tập đoàn Thạch Thị đã vượt quá 100 tỷ.

Đây là gia đình giàu có số một tuyệt đối ở Dương Thành.

Trong những năm gần đây, hành động của Tập đoàn Thạch thị ở Dương Thành rất bí ẩn và kín đáo vì họ đang cố gắng hết sức để gia nhập Thương hội Giang Nam, nhưng không có ngoại lệ, họ đều thất bại!

Nhưng năm nay họ có vẻ rất tự tin có thể gia nhập Thương hội Giang Nam, như thể được cao nhân tương trợ.

Cách đó không xa, Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Diệp Huyền, em nghĩ rằng Thạch Thắng Nam và cha cô ta sẽ đến cuộc đấu giá từ thiện này là vì lấy hai chiếc vòng cổ này để đưa cho nhân vật lớn nào đó!”

“Nếu chú Giang Kim Bưu xung đột với nhà họ Thạch chỉ vì chiếc vòng cổ này, ảnh hưởng đến việc nhà họ Thạch vào Thương hội Giang Nam, thì nhà họ Thạch nhất định sẽ ghi hận ông ấy!”

Nghe Lâm Thanh Nham nói, Diệp Huyền nghi hoặc liếc nhìn Lâm Thanh Nham:

“Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này em thông minh hơn rất nhiều, tầm nhìn của em đã rộng rất nhiều! Chẳng lẽ là bởi vì yêu đương với anh sao?”

Trương Vãn Thanh che miệng cười khúc khích: “Có lẽ do gần đây chị Thanh Nham vẫn luôn học tập. Dù sao thì chị ấy cũng có anh Diệp Huyền làm gương mà! Ha ha!”

Khuôn mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ bừng, cô nhẹ nhàng đánh vào ngực Diệp Huyền:

“Hai người cùng nhau chọc em đúng không? Hừ, em không ngồi với hai người nữa...”

Diệp Huyền cười ha hả, đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc của cô: “Chúng ta đang khen ngợi em. Để xem Giang Kim Bưu có thể lấy được hai sợi dây chuyền này. không!”

Bên kia, trên bàn của Giang Kim Bưu.

“Thạch tiểu thư đã ra giá 400, Giang tổng có tăng giá không?”

Người chủ trì vô cùng khách khí hỏi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 387: Nhưng họ còn có thể làm gì khác?


Câu nói này rõ ràng là trách Thạch Thắng Nam không biết cư xử!

Có cần thiết phải hùng hổ dọa người như vậy không?

Không hề cho Giang Kim Bưu chút mặt mũi nào?

Không ngờ Thạch Thắng Nam lại chế nhạo nói: “Chú Giang không thở được thì uống trà đi, nhà họ Thạch chúng tôi từ trước đến nay làm việc luôn hào sảng như vậy!”

Câu nói này càng không nể mặt Giang Kim Bưu, nói rõ nếu như nhà họ Giang không có năng lực thì ngoan ngoãn uống trà đi, nhà họ Thạch không cần các

người dạy phải làm gì!

Cha của Thạch Thắng Nam, Thạch Trấn, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, chỉ ung dung uống trà, hiển nhiên ủng hộ Thạch Thắng Nam.

Điều này có lẽ là do nhà họ Thạch có thực lực, nhưng cũng có ý coi thường Giang Kim Bưul

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn thấy chuyện này cũng rất tức giận: “Nhà họ Thạch này thật sự quá phách lối, thái độ như thể không cho phép ai tranh giành với họ!”

Đối mặt với điều này, Giang Kim Bưu lập tức nổi giận, giơ tay lên: “550 triệu!”

“600 triệu!”

Thạch Thắng Nam không chút do dự tăng giá.

Giang Kim Bưu gần như phát điên lập tức.

Không phải ông không cho phép Thạch Thắng Nam tăng giá, mà là ông rất bất mãn với cách làm không có chút tình người này!

Có thể tăng giá nhưng dù sao cũng phải theo quy tắc, như vậy không được sao?

Không thể đợi vài giây được sao?

Quả thật phách lối đến cực điểm!

Nhìn thấy Giang Kim Bưu tức giận đến mức toàn thân phát run, Lưu Công Thiên ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Giang lão đệ, vì chuyện như vậy mà tức giận thì

không đáng.”

Vương Lệ cũng nhỏ giọng nói: “Ông xã, em biết anh tốt với em, biết anh yêu em là được rồi, chiếc vòng cổ này không có cũng không sao, anh đừng tức giận.”

Nói xong, Vương Lệ nắm lấy tay Giang Kim Bưu, ánh mắt đầy dịu dàng.

Là quân sư đằng sau Giang Kim Bưu, người phụ nữ này cũng có những thủ đoạn không tầm thường.

“Được!”

Giang Kim Bưu bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà xã, tôi nghe bà, tôi không tức giận, không cần thiết!”

Nói xong, Giang Kim Bưu xua tay ra hiệu sẽ không tăng giá nữa. Hiện trường chấn động!

“Ông trùm bất động sản không tăng giá nữa!”

“Quả nhiên xét về nhiều tiền thì vẫn là nhà họ Thạch thắng rồi!”

Nghe được lời xì xầm của đám đông, Thạch Trấn và Thạch Thắng Nam không khỏi cười lên, như thể đã đoán trước được chiến thắng của mình.

“Nếu đã vậy, chúng ta đã có quà để tặng khi tham dự tiệc sinh nhật của nhân vật lớn kia rồi!”

“Nhà họ Thạch chúng ta có thêm cơ hội gia nhập Thương hội Giang Nam.” Thạch Thắng Nam nghĩ thầm, vô cùng hưng phấn.

Đúng như lời của Lâm Thanh Nham, nhà họ Thạch đúng thật đang có ý định dùng chiếc vòng cổ này làm quà tặng cho một nhân vật lớn nào đó!

“Thạch tiểu thư quả nhiên tuổi trẻ tài cao!”

Giang Kim Bưu cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không che giấu sự khó chịu với Thạch Thắng Nam.

“Cũng tàm tạm.” Thạch Thắng Nam cũng cười lạnh: “Không có lý do gì mà nhà họ Thạch không lấy được bảo vật mình coi trọng. Dù sao nhà họ Thạch chúng tôi cũng có thực lực!”

Giang Kim Bưu khẽ run lên, suýt nữa bị sự kiêu ngạo của Thạch Thắng Nam làm cho tức giận.

Lưu Công Thiên, Lâm Thanh Nham, Trương Vãn Thanh và những người khác cũng cảm thấy khó chịu thay cho Giang Kim Bưu.

Nhưng họ còn có thể làm gì khác?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 388: Một tỷ?


“Một tỷ”

Giọng nói của Diệp Huyền nhàn nhạt, bình tĩnh như mặt hồ, nhưng lại gây ra hiệu ứng không khác gì sấm sét trong mùa hè, gần như lật đổ hội trường!

“Một tỷ? Có phải tôi nghe nhầm rồi không?”

“Ai lại quyết liệt như vậy, một phát tăng thêm bốn trăm triệu?” “Hình như là người của Tập đoàn Lâm Thị!”

“Chẳng lẽ họ cố ý gây rối sao?”

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh đèn sân khấu lập tức rơi vào trên người hắn, thu hút sự chú ý của khán giả!

“Là hắn?”

Khi Thạch Thắng Nam nhìn thấy đó là Diệp Huyền, đôi mắt lập tức nheo lại.

Vốn dĩ cô ta muốn xem rốt cuộc Diệp Huyền có thực lực gì, nhưng không ngờ trong toàn bộ buổi đấu giá, Diệp Huyền không có động thái gì, trái lại còn

mắt đi mày lại với Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh!

Chuyện này khiến Thạch Thắng Nam vô cùng khinh thường và khinh miệt Diệp Huyền, cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tên có tiếng không có miếng.

Ai ngờ, Diệp Huyền thật sự lại có hành động! Vừa ra tay đã hét giá một tỷ? Điều này làm cho Thạch Thắng Nam hơi sửng sốt!

Tất nhiên, người kinh hãi nhất là Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu, cũng như: Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh!

“Diệp Huyền, anh, sao anh lại ra giá?”

Sắc mặt Lâm Thanh Nham hơi tái đi, cô nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ không thể tin được.

Con ngươi Trương Vấn Thanh cũng to lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc!

Diệp Huyền mỉm cười: “Không phải hai em thích cặp vòng cổ này lắm sao? Và ý nghĩa của chiếc vòng cổ này cũng rất hay, vì vậy anh muốn đấu giá để tặng hai người!"

“Chuyện này...”

Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh lập tức trợn tròn mắt, có chút ngơ ngẩn: “Anh, anh muốn đấu giá để tặng cho chúng em?”

“Không sai.”

Diệp Huyền cười rạng rỡ, nắm lấy bàn tay ngọc của hai người đẹp: “Đã lâu rồi nhưng anh vẫn chưa tặng quà cho hai người, cho nên món quà đầu tiên phải là thứ tốt một chút mới được!”

Nghe Diệp Huyền nói, trong mắt hai người không nhịn được hiện lên tình nồng ý đậm, nhưng Lâm Thanh Nham lại lắc nhẹ đầu: “Nhưng anh không cần ra

giá đến một tỷ, tiền đâu mà nhiều như vậy...”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Tiền với anh chỉ là một con số mà thôi, hôm nay đến đây để làm việc thiện, bao nhiêu cũng không đáng kể.”

Nói xong, anh nhìn chằm chằm vào Giang Kim Bưu bên cạnh: “Hơn nữa, bạn mình bị bắt nạt, anh không thể ngồi yên được, đúng không?”

Vợ chồng Giang Kim Bưu nghe thấy vậy thì vô cùng phấn khích!

Vốn dĩ họ vốn tưởng rằng đêm nay mình sẽ chỉ có thể ngậm bồ hòn, nhưng không ngờ Diệp Huyền lại ra tay.

Họ đã tận mắt nhìn thấy các mối quan hệ và thực lực của Diệp Huyền, lúc này hắn lại bắt đầu bộc lộ thực lực tài chính của mình!

Lần này, e răng nhà họ Thạch sẽ không có kết cục dễ dàng!

Trên sân khấu, người chủ trì buổi đấu giá nhìn Diệp Huyền thật sâu, cười nhẹ nói:

“Tập đoàn Lâm Thị đã tăng giá lên thành một tỷ, còn ai trả giá nữa không?”

Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm Thạch Thắng Nam, ánh mắt của khán giả cũng rơi vào trên người cô tal

Thạch Thắng Nam cảm thấy áp lực rất lớn, trên thực tế, họ chỉ đưa ra ngân sách bảy trăm triệu.

“Một tỷ, nhiều hơn số tiền chúng ta có thể bỏ ra”

“Cha, cha nghĩ sao?”

Thạch Thắng Nam đè giọng hỏi Thạch Trấn.

Thạch Trấn liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta nhất định phải lấy được hai

chiếc vòng cổ này, nếu không, chúng ta sẽ mang quà gì đến bữa tiệc sinh nhật đó?”

“Về phần tiền, cha không tin cái người tên Diệp Huyền kia và Tập đoàn Lâm Thị có thể giàu có hơn nhà họ Thạch chúng tai”

Nghe thấy lời cha mình nói, Thạch Thắng Nam cần răng giơ tay lên: “Một tỷ ba mươi triệu!”

Hiện trường chấn động!

“Nhà họ Thạch cũng tăng giá rồi!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 389: Chết tiệt!


“Người ta mỗi lần tăng thêm có mấy chục triệu, hắn tận năm trăm, năm trăm triệu!”

“Điên rồi phải không? Không phải chuyện này quá điên rồ rồi sao?”

Những người có mặt tại hiện trường đều cực kỳ chấn động, những người đang tung hô nhà họ Thạch cũng ngậm miệng lại, vô cùng xấu hổ!

Vừa rồi họ còn đang chỉ trích Tập đoàn Lâm Thị loè người, ai ngờ đảo mắt, Diệp Huyền đã hét giá lên tận một tỷ rưỡi!

Mặt họ bị vả đến sưng lên! “Chuyện này..."

Vợ chồng Giang Kim Bưu, Lưu Công Thiên và con trai nghe thấy giá này, mí mắt nhảy dựng lên, đồng thời vô cùng hưng phấn!

“Diệp Huyền thật sự không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì hù chết người!”

“Đây chính là thực lực của hắn, chúng ta và hắn hoàn toàn không cùng một đẳng cấp...”

Lúc này, họ đều biết rõ thực lực của Diệp Huyền mạnh đến mức nào!

“Ôi chao, anh, anh thật sự ra giá một tỷ rưỡi?”

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh chớp chớp, nhưng Diệp Huyền vẫn lạnh nhạt và thong dong như cũ: “Chỉ một tỷ rưỡi mà có

thể mua một bất ngờ cho hai người đẹp, quá lời!”

Dáng vẻ này của hắn trông giống như số tiền không phải là một tỷ rưỡi mà là mười lăm tệ vậy!

Thậm chí còn cảm thấy cho người phụ nữ người mình một tỷ rưỡi còn có phần ít!

Ánh mắt Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh đột nhiên sáng lên!

Diệp Huyền quá bá đạo và đẹp trail

“Chết tiệt!”

Thạch Thắng Nam rất bực bội, không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Anh này, không phải anh hét giá quá gấp gáp rồi sao, tôi vừa hô xong anh đã lập tức mở miệng? Thật thô lỗ!”

“Hừ!"

Ánh mắt Diệp Huyền vô cùng lạnh lùng: “Tôi chỉ đối xử với cô như cách cô đã đối xử với bạn tôi mà thôi, cô không chịu nổi sao?”

“Chỉ cho phép mình thô lỗ với người khác mà không cho người khác được. thô lỗ với mình à?”

“Cô không cảm thấy như vậy nực cười lắm sao?”

Thạch Thắng Nam sững sờ một lát, sau đó khuôn mặt cô ta lập tức đỏ bừng!

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Suy cho cùng, những gì Diệp Huyền đang làm bây giờ đúng thật là cách mà cô đã đối phó với Giang Kim Bưu vừa rồi!

“Hahal”

Vợ chồng Giang Kim Bưu cười ha hả, sự tức giận kìm nén tron: cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài: “Cô Thạch, đã đến lúc cô ra giá

lòng nãy giờ

Sắc mặt Thạch Thắng Nam đột nhiên thay đổi, cô đã hiểu được Diệp Huyền đang cố ý giúp Giang Kim Bưu xả giận.

Sau khi Diệp Huyền tăng giá vô cùng quyết liệt, giá hiện tại đã tăng lên một tỷ rưỡi, không khí trong hội trường sôi sục!

Cuối cùng nhà họ Thạch cũng cảm nhận được áp lực chưa từng có!

“Cha, là một tỷ rưỡi, chúng ta có muốn tăng giá nữa không?”

Thạch Thắng Nam cau mày nhẹ, hỏi cha mình.

“Tăng...”

Thạch Trấn không thể tiếp tục nhàn nhã uống trà được nữa, ông ta châm một điếu thuốc để ổn định tâm trí: “Chúng ta nhất định phải lấy được món quà này, chỉ cần có thể khiến nhà họ Thạch chúng ta gia nhập Thương hội Giang Nam, vậy thì sẽ rất đáng giá!”

“Tiếp tục tăng giá đi, cha không tin người họ Diệp này dám tăng thêm!”

“Chuyện này...”

Thạch Thắng Nam do dự một chút, nhưng cũng không quá lâu, giơ tay lên: “1 tỷ năm trăm mười triệu!”

“ôi”

Hiện trường lại sôi sục, tiếng vỗ tay như sấm, vang dội khắp hội trường: “Điên rồi đi! Thật sự điên rồi!”

Nhiều người theo phe nhà họ Thạch đều hưng phấn bàn luận: “Nhìn xem, nhìn xem! Đây là tài lực của nhà họ Thạch!”

“Tập đoàn Lâm Thị không chỉ muốn mất mặt, mà còn khiêu khích nhà họ Thạch!”

“Đúng là không biết điều! Đáng đời!”

Ngay cả Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên cũng bị tài lực của nhà họ Thạch làm cho sửng sốt:



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 390: Anh ta đã làm việc trong ngành này


“Hai tỷ?”

“Vừa rồi, Diệp Huyền tăng thêm năm trăm triệu so với nhà họ Thạch?” Nghe thấy Diệp Huyền tăng giá, bầu không khí hội trường trực tiếp nổ tung! Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ!

Cái giá này đủ để mua một công ty, cũng đủ để đưa một công ty đang trên bờ vực phá sản sống lại!

Cho nên, không nói đến khán giả ở hiện trường, ngay cả Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh cũng bị chấn động đến mức toàn thân run rẩy vì hành động của Diệp Huyền!

“Hai tỷ...”

Hai người thở dồn dập, trong mắt là vẻ không thể tưởng tượng nổi, toàn thân giống như đang sống trong một giấc mơ, thậm chí còn không biết nên nói như thế nào!

Mà những tên chân chó tâng bốc nhà họ Thạch bị vả đến mặt sưng lên!

Diệp Huyền mỗi lần hét giá đều rất ngang tàng, khiến họ lập tức cảm thấy vô cùng mất mặt!

Ngay cả người chủ trì buổi đấu giá trên sân khấu cũng kinh ngạc!

Anh ta đã làm việc trong ngành này hàng chục năm và đây là lần đầu tiên anh ta thấy người tăng giá một cách bá đạo và cường thế như vậy!

Lúc này, sắc mặt Thạch Thăng Nam và Thạch Trấn đen như mực.

Nếu một tỷ rưỡi vừa rồi đã đạt đến giới hạn, thì hai tỷ hiện tại không phải là thứ họ có thể bỏ ra được.

Họ không bao giờ nghĩ đến chuyện Diệp Huyền lại có thể hét lên một cái giá cao như vậy, đúng thật là tên cản đường.

Điều quan trọng nhất là nếu bây giờ họ thừa nhận thất bại thì danh tiếng gia tộc giàu có nhất Dương Thành của họ sẽ bị ảnh hưởng hơn bao giờ hết!

“Cha, chúng ta tiếp tục không?”

Vẻ mặt Thạch Thắng Nam không cam lòng, nhưng cô ta cũng có chút bất lực.

Thạch Trấn hít vào một hơi thuốc rồi phun ra, ánh mắt ảm đạm: “Nếu chúng ta tiếp tục tăng giá, tên họ Diệp này đột nhiên từ bỏ việc đấu giá thì chúng ta nhất định phải thanh khoản hai tỷ!”

“Cho dù nhà họ Thạch chúng ta có giàu có đến đâu thì cũng không thể bỏ ra hai tỷ để mua hai chiếc vòng cổ được, cái giá này quá lớn, chúng ta không cần mạo hiểm”

Nghe vậy, Thạch Thắng Nam hiểu đây là lựa chọn hợp lý nhất, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Nâng giá mạnh như vậy, anh có thể lấy ra được hai tỷ sao?”

“Theo hiểu biết của chúng tôi, anh đang sống trong nhà họ Lâm, không có tiền gì cả, hay nói đúng hơn anh là một kẻ ăn bám! Chẳng lẽ anh cố ý ở đây gây rối à?”

Thạch Thắng Nam vừa dứt lời, bầu không khí nóng như lửa trong khán phòng đột nhiên trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.

Những tên chân chó của nhà họ Thạch cũng lần lượt chất vấn: “Cô Thạch nói đúng, một lần Diệp Huyền tăng năm trăm triệu, hắn thật sự có thể trả được. hai tỷ sao?”

“Đừng để cuối cùng lại nói một câu “xin lỗi tôi không có đủ tiền, chúng tôi sẽ không tuỳ tiện bỏ qua anh!”

“Tôi nghĩ hắn chỉ đang loè người mà thôi, sau đó thừa dịp lấy chút tiếng tăm, những người nổi tiếng trên mạng bây giờ không phải thích làm mấy chuyện này saol”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 391: Lúc này


“Đồng thời, anh làm vậy không chỉ lãng phí thời gian của nhà họ Thạch chúng tôi, mà còn lãng phí thời gian của mọi người ở đây! Để đảm bảo sự công bằng, công chính và công khai, anh phải chuyển tiền ngay tại chỗ, như vậy mọi người mới không có lời nào để nói!”

Những lời này khiến những người theo phe nhà họ Thạch càng thêm hưng phấn: “Cô Thạch nói đúng! Tên họ Diệp kia, anh nhanh chuyển khoản chứng minh đi!”

“Băng không mà nói, anh cố ý gây chuyện, ban tổ chức sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh! Khi đó, chẳng những anh sẽ bị phạt mà còn bị tống vào tù!”

Thạch Thắng Nam thấy mấy tên mày đang giúp mình nói chuyện thì trong lòng càng thêm đắc ý:

“Diệp Huyền, anh có nghe thấy không? Mọi người ở đây đều nghĩ như vậy kìa!”

“Hừ” Diệp Huyền không tức giận, ngược lại cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi không có tiền, yêu cầu tôi chuyển khoản ngay lập tức, chuyện này cũng có thể,

nhưng tôi có một yêu cầu!”

“Nếu tôi có thể chuyển được hai tỷ tiền đấu giá thì nhà họ Thạch các người sẽ phải quyên góp năm trăm triệu ngay tại chỗ! Như thế nào? Có dám không?”

“Không dám cũng không sao, nhưng vậy mà các người muốn tôi chuyển khoản ngay lập tức thì không công bằng với tôi rồi!”

“Tất nhiên, liệu những người này có chế giễu nhà họ Thạch thiếu quyết đoán, không có can đảm hay không, hay là tiêu chuẩn kép thì tôi chẳng biết được!”

Lời nói của Diệp Huyền lập tức khiến đám chân chó của nhà họ Thạch im lặng, nhưng bầu không khí tại hiện trường lại trở nên nóng hơn!

Năm trăm triệu không phải là một số tiền nhỏ! Áp lực đột nhiên đè lên người nhà họ Thạch!

Nếu nhà họ Thạch không có can đảm chấp nhận, vậy thì uy tín của nhà họ Thạch ở Dương Thành sẽ giảm mạnh!

“Được!"

Lúc này, Thạch Trấn cuối cùng cũng không kìm được nữa, đồng ý với vấn đề này:

“Tên họ Diệp kia, nếu cậu chuyển hai tỷ ngay tại chỗ, thì nhà họ Thạch của tôi sẽ quyên góp năm trăm triệu!”

Ông ta vừa nói xong, hội trường lập tức chấn động! Không thể phủ nhận Thạch Trấn vẫn vô cùng quyết đoán! Ông ta đã nhẫn Diệp Huyền nhẫn đến cực hạn!

Ánh mắt Thạch Thắng Nam trở nên sắc bén: “Tên họ Diệp kia, chuyển tiền ngay đit”

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền! Lúc này, bầu không khí đã bước vào giai đoạn gay cấn! “Ha ha, được thôi."

Diệp Huyền không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý, thản nhiên lấy một tấm thẻ đen ra.

Người chủ trì và kế toán vội vàng đi tới nhận lấy thẻ, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Thẻ vàng tối cao của Giải trí Hoàng Triều?” Mọi người tại hội trường đều sửng sốt, sau đó vang lên tiếng cười giòn giã!

Đặc biệt là những tên chân chó của nhà họ Thạch, họ kích động như vừa được tiêm máu gà:

“Nhìn đi, tôi đã nói tên khốn này đang giả vờ mài” “Thế mà cầm thẻ của trung tâm tắm rửa đưa tiền, não hắn bị úng nước rồi!”

Họ cười đến nghiêng ngả cả người, thấy nhà họ Thạch sắp thắng còn vui vẻ hơn chính mình thắng.

Thạch Thắng Nam và Thạch Trấn nhìn nhau, càng thêm tự tin! Họ gần như chắc chắn rằng Diệp Huyền đang giở trò! “Diệp Huyền!”

Lúc này, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đứng dậy nói: “Chỉ là hai tỷ mà thôi, chúng tôi sẽ đưa cho cậu!”

Họ không chút do dự khiêu khích nhà họ Thạch mà không quan tâm đến cái giá phải trả, để đứng lên giúp đỡ Diệp Huyền, khá chính nghĩa!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 392: Máy bắt đầu đọc dữ liệu!


Nghe Diệp Huyền nói không cần mật khẩu, Thạch Thắng Nam chế nhạo: “Thanh toán hai tỷ mà không cần mật khẩu, ngân hàng nào dám làm như vậy? Hay đơn giản là anh căn bản không biết hai tỷ có nghĩa là gì?”

Mọi người lại cười vang, tất cả đều chờ xem Diệp Huyền tự biến mình thành kẻ ngốc.

Diệp Huyền vui vẻ nói: “Các người thật là không đủ kiến thức! Kế toán, quẹt thẻ đi!”

Kế toán do dự một lát, nhưng vẫn nhập con số khổng lồ hai tỷ trên máy thanh toán, sau đó quẹt thẻ đen của Diệp Huyền!

“Xoẹt xoẹt...” Máy bắt đầu đọc dữ liệu!

Trên thực tế, trong lòng kế toán rất kích động, cô ấy đã làm công việc này trong một thời gian dài nhưng chưa bao giờ quẹt một khoản tiền lớn như hai tỷ!

“Thăng nhóc này cứ tiếp tục ăn bám không tốt sao, sao phải chạy ra ngoài tự làm mất mặt mình!”

“Chờ xem, hắn lập tức sẽ muốn đào một cái hố trên mặt đất để chôn mình thôi!”

Mấy tên theo phe nhà họ Thạch giễu cợt, chờ đợi cơ hội chế giêu Diệp Huyền!

Thạch Thắng Nam và Thạch Trấn nhìn nhau, trên mặt hiện lên một chút khinh thường: “Cái tên Diệp Huyền này có năng lực gì đâu chứ, không thể tin được lại là kẻ giả vờ lừa gạt người!”

Theo họ, chưa kể số tiền lớn như hai tỷ, dù chỉ hai trăm triệu thì hệ thống ngân hàng cũng sẽ tiến hành kiểm soát rủi ro!

Do đó, không thể quẹt thẻ được hai tỷ, hạng mức này chỉ có thể ghi chi phiếu hoặc chuyển khoản bằng hệ thống ngân hàng, còn phải ghi nguồn và đích của tiền!

Theo vậy, không ai ở đây cho rằng Diệp Huyền thật sự có thể quẹt thẻ được hai tỷ!

Đồng thời kết luận rằng tấm thẻ này hoàn toàn không có tiền! Diệp Huyền đang giả vời Nhưng ngay lúc này!

Máy quẹt thẻ trong tay kế toán phát ra một tiếng kêu lớn!

“Khấu trừ xong, số tiền giao dịch là hai tỷ tệ!”

“Vui lòng đợi in biên lai...”

Máy quẹt thẻ vang lên âm thanh máy móc, bắt đầu in biên lai giao dịch! “Chuyện này...”

Nhìn thấy kết quả khó tin này, hội trường rơi vào sự im lặng chết chóc!

Họ nhìn chằm chằm vào tờ giấy với vẻ kinh ngạc!

Đừng nói đến họ, ngay cả Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng sửng sốt!

Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh trợn tròn mắt nhìn Diệp Huyền!

Trong giây lát, tất cả mọi người trong khán phòng đều nhìn chằm chằm Diệp. Huyền với vẻ mặt vô cùng phức tạp, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau.

Chỉ có Diệp Huyền vẫn thờ ơ, nhẹ giọng nói: “Chỉ là hai tỷ mà thôi, có cần nhìn tôi khiếp sợ như vậy không?”

“Không! Không thể nào!”

Thạch Thắng Nam phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: “Tuyệt đối không thể quẹt thẻ quẹt hai tỷ cùng một lúc! Vả lại, tại sao hắn lại có số tiền lớn như hai tỷ được?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 393: Cô Thạch quả thật rất hào phóng


Đây là mức giao dịch cao nhất từng được ghi nhận kể từ khi thành lập buổi đấu giá từ thiện!

“Chuyện này!” Thấy bằng chứng rõ ràng, khán giả lại bị chấn động.

Bất kể là người nhà họ Thạch hay là những tên chân chó kia, tất cả đều đều á khẩu không nói thành lời, ngây ra như phỗng!

Sau sự im lặng qua đi, không biết ai là người đầu tiên hét lên, những người xem cũng thốt ra những câu cảm thán!

“Trời ơi, hắn thật sự có hai tỷ!”

“Tập đoàn Lâm Thị, hoàn toàn vươn lên!”

“Những gì xảy ra tối nay giống như một giấc mơ đối với tôi!” “Trời ơi! Hai tỷ nói quẹt liền quẹt? Rốt cuộc hắn giàu cỡ nào?” “Diệp Huyền, quá lợi hại rồi!”

Ngay cả những nhà giàu có như Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng bất ngờ, trợn mắt hốc mồm.

Không ai không khiếp sợ với tài lực của Diệp Huyền! “Anh Diệp Huyền, anh thật sự có hai tỷ!”

“Ôi trời, tài lực của anh hùng hậu như vậy?”

Trương Vấn Thanh và Lâm Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên lòng!

Những lo lắng trước đó về Diệp Huyền lúc này đã biến thành kích động và vui mừng!

Họ không quan tâm đến việc đang ở trước mặt mọi người, hưng phấn ôm lấy Diệp Huyền!

Đôi mắt đỏ hoe, tiếng cười vang vọng như tiếng chuông bạc bên tai! “Anh xin lỗi vì đã khiến hai em lo lắng cho anh như vậy!”

Diệp Huyền ôm eo thon của hai người đẹp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ: “Đến đây, anh sẽ giúp hai em đeo chiếc vòng cổ này!”

Người chủ trì lập tức đưa hai chiếc vòng cổ trị giá hai tỷ cho Diệp Huyền: “Anh Diệp, chiếc vòng cổ này đã được khử trùng sẵn sàng.”

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn chiếc vòng cổ óng ánh đắt tiền, trong lòng vừa hưng phấn vừa xúc động:

“Diệp Huyền, chiếc vòng cổ này có phải quá quý giá rồi không? Anh thực sự muốn tặng nó cho chúng em à?”

“Cái này là anh cố ý đấu giá cho hai em mài”

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Giọng nói của Diệp Huyền dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy yêu thương, trước mặt mọi người, hän đích thân đeo chiếc vòng cổ này cho hai người đẹp!

Hai người đẹp vốn đã tuyệt mỹ vô song, sau khi đeo Venus chúc phúc”, họ lại càng thêm sang trọng lộng lẫy, dung nhan tuyệt lệ, như thần tiên hạ phàm!

“Thật đẹp...” “Trời ạ, giá như tôi có thể đeo nó...”

Những người phụ nữ ở hội trường không khỏi ghen tị khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh đeo vòng cổ trên người.

“Chúng ta thực sự đã đeo chiếc vòng cổ này...”

Cảm nhận được trang sức đang tỏa sáng rực rỡ trên cơ thể mình, đôi mắt đẹp của hai người đẹp đều đỏ lên, như thể đang ở trong một giấc mơ tuyệt đẹp!

Hai người nhìn nhau, đôi mắt đẹp ẩn chứa tình ý dạt dào cùng vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng hôn lên má Diệp Huyền:

“Anh yêu, cảm ơn anh...” Tiếng âm nhạc chậm rãi, hội trường vang lên tiếng võ tay như sấm! “Tên nhóc này thật sự rất trâu bò!”

Diệp Huyền có tài chính dồi dào, hai người đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, một trái một phải ôm Diệp Huyền, quả thực khiến người ta đố ky!

“Kẻ ăn bám thì có tư cách gì!" Đám người theo phe nhà họ Thạch vừa tức giận vừa ghen tị!

Mặc dù Thạch Thắng Nam không ghen tị với Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh, nhưng cô ta cũng để ý đến chiếc vòng cổ bị Diệp Huyền đoạt mất:

“Tên này cướp đi món quà sinh nhật mà chúng ta chuẩn bị cho nhân vật lớn kia, hại kế hoạch của nhà họ Thạch chúng ta rối tung lên, thật đáng hận!”

Diệp Huyền không để ý đến cô ta, ai bảo vừa rồi cô ta hung hấn và thô lỗ như vậy?

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nói: “Thạch Thắng Nam, cô phải nhớ vụ cá cược giữa cô và tôi, phiền mấy người quyên góp năm trăm triệu đi!”

Mọi người ở hiện trường không hẹn mà cùng nhìn về phía nhà họ Thạch, hai vợ chồng ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu cũng cười rạng rỡ:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 394: Ai nói chúng tôi quyt nợ!?


“Ai nói chúng tôi quyt nợ!?”

Bị Diệp Huyền trào phúng, Thạch Thắng Nam cảm thấy khí nóng xông thẳng lên đầu!

Thạch Trấn ngăn Thạch Thắng Nam sắp phát điên lên, thì thâm nói: “Không thể để mất mặt nhà họ Thạch! Hôm nay chúng ta phải thực hiện lời hứa!”

Mặc dù Thạch Thắng Nam rất khó chịu, nhưng lúc này cô ta chỉ có thể ổn định lại, trầm giọng gật đầu.

Thạch Trấn đi về phía trước, viết một tấm chỉ phiếu rồi đưa cho kế toán của buổi đấu giá: “Đây là tiền do nhà họ Thạch của chúng tôi quyên góp.”

Kế toán liếc nhìn tấm chỉ phiếu, sắc mặt có chút kỳ lạ: “Thạch tổng, không phải quyên góp năm trăm triệu sao? Tại sao chi phiếu của ông là sáu trăm triệu?”

“Sáu trăm triệu?”

Khi mọi người nghe tin Thạch Trấn quyên góp sáu trăm triệu, họ không khỏi ngạc nhiên!

Thạch Trấn mỉm cười: “Nhà họ Thạch chúng tôi chưa bao giờ keo kiệt trong việc làm từ thiện cả! Năm trăm triệu hay sáu trăm triệu, tất cả đều là đại diện cho tấm lòng của nhà họ Thạch chúng tôi thôi!”

Ông ta vừa dứt lời, hội trường ngây ngẩn trong giây lát, sau đó tiếng vỗ tay vang lên rộn rã!

Không thể phủ nhận chiêu này của Thạch Trấn rất thông minh, ông ta đã đoạt lại được công lao mà ban đầu Diệp Huyền đã lấy từ tay nhà họ Thạch.

Mặc dù phải đưa thêm một trăm triệu, nhưng vì thể diện của nhà họ Thạch, một trăm triệu cũng chẳng là gì.

“Tên Thạch Trấn này thông minh hơn Thạch Thắng Nam, xem ra gừng càng già càng cay!”

Diệp Huyền nhịn không được vui vẻ, nhưng hắn cũng không để trong lòng, dù sao ngay cả lão cáo già ở thủ đô hắn cũng không sợ, huống hồ là người giàu có nhất ở một nơi nhỏ bé như Dương Thành.

Trái lại, Thạch Thắng Nam vẫn rất tức giận và không cam lòng.

Từ trước đến nay, cô ta đã quen với việc là người chiến thắng, nhưng không ngờ hôm nay lại thua trước một người ăn bám như Diệp Huyền, đã vậy còn thua triệt để!

“Cha, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào mới ổn?”

Ánh mắt Thạch Thắng Nam lóe lên sát khí: “Cha có muốn sắp xếp người cướp chiếc vòng cổ từ tay Diệp Huyền không? Vòng cổ này rất quan trọng đối với chúng tai”

“Không cần!” Thạch Trấn giải thích: “Bây giờ không ai không biết Tập đoàn Lâm Thị đã giành được hai chiếc vòng cổ này, cho dù chúng ta có lấy lại được thì nhân vật lớn kia cũng sẽ không chấp nhận.”

“Cho nên, chúng ta vẫn phải tranh thủ thời gian chuẩn bị một món quà mới, mục tiêu chính của chúng ta là tiến vào Thương hội Giang Naml”

Diệp Huyền này rất kỳ quái, kêu người điều tra cẩn thận, cha muốn tất cả tư liệu liên quan đến hắn!”

Nghe vậy, Thạch Thắng Nam gật đầu thật mạnh.

Cô ta biết 'Venus chúc phúc” đã rơi vào tay Diệp Huyền nên việc họ ở lại đây là vô nghĩa.

Lúc rời đi, Thạch Thắng Nam cố ý đi đến trước mặt Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, tôi rất mong chờ lần sau chúng ta gặp nhau xem thử liệu anh còn có thể cường thế như vậy hay không!”

Diệp Huyền không tức giận, mí mắt không nhướn lên: “Hẹn gặp lại.” “Hừi"

Thạch Thắng Nam nghiến răng, ánh mắt vô tình quét qua chiếc vòng cổ hồng ngọc bao quanh cổ Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh, bỏ đi với vẻ mặt khó chịu.

“Phù...”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 395: Bắt nạt em rất vui


Mặc dù ông còn chưa nói xong nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Diệp Huyền không quan tâm, mỉm cười nói: “Nếu nhà họ Thạch dám trả đũa, vậy tôi không ngại đối phó với họ.”

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nhìn nhau, không khỏi cảm thấy Diệp Huyền thật sự rất đáng sợ, bất kể đối phương là ai, dường như hắn chưa bao giờ sợ hãi.

“Ngoài ra còn một chuyện nữa.”

Lưu Công Thiên không khỏi tò mò hỏi: “Nghe nói nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đã gặp chuyện, tôi muốn hỏi...”

“Không cần hỏi, là tôi làm.” Diệp Huyền nhấp một ngụm trà rồi giải thích: “Họ muốn liên thủ với Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia tấn công Thanh Nham và Vãn Thanh để đối phó với tôi,

nên tôi ra tai trước! Tôi muốn bảo vệ người phụ nữ của mình!”

Câu trả lời của Diệp Huyền khiến Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và những người khác mở to mắt: “Chuyện này thật sự là do Diệp Huyền làm!”

Thật ra Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh cũng đã đoán được phần nào, nhưng bây giờ khi nghe Diệp Huyền thừa nhận, họ vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đều là những gia tộc giàu có ở Dương Thành, nhưng trước mặt Diệp Huyền lại chỉ giống như con kiến.

Trong một khoảnh khắc, họ không khỏi tự hỏi, người đàn ông này là ai mà lại có nguồn lực tài chính cường đại, thực lực mạnh mẽ và sức chiến đấu đáng sợ như vậy?

“Chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói cho mọi người biết.”

Diệp Huyền hiểu rõ họ đang nghĩ gì, hắn mỉm cười, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh: “Tin tưởng anh là được, chuyện khác không cần phải để ý!”

Hai người đẹp nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt đầy tình ý và yêu thương.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Các vật phẩm đấu giá tiếp theo đã được các doanh nhân khác giành được, mặc dù không kịch liệt như cuộc chiến giữa Diệp Huyền và nhà họ Thạch vừa rồi, nhưng cũng tương đối căng thẳng.

“Thật thú vị!”

Diệp Huyền xem đến thích thú, dưới ánh đèn mờ ảo, hai bàn tay to quấn quanh vòng eo thon thả của hai người đẹp.

Cảm giác mềm mại và hương thơm thoang thoảng khiến Diệp Huyền vô cùng sảng khoái.

“Diệp Huyền...”

Lâm Thanh Nham cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, bất giác tựa đầu vào vai Diệp Huyền, khuôn mặt đỏ lên.

“Ha ha, anh đoán em thích vậy mà...” Diệp Huyền giở trò xấu, cố ý véo vào đùi của Lâm Thanh Nham! “AI”

Lâm Thanh Nham thấp giọng mắng: “Cái tên háo sắc này, lại bắt nạt người †a... “

Bắt nạt em rất vui...”

Diệp Huyền cười lên, bàn tay to còn lại cũng không nhàn rỗi, nắm lấy tay Trương Vấn Thanh: “Vãn Thanh, tay em thật mềm...”

Trương Vấn Thanh cười lên một tiếng: “Anh Diệp Huyền... Anh thật sự là tham lam nha!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 396: Ông Trương, có việc gì thế?


“Diệp Huyền, anh thật là không biết tốt xấu...”

Lâm Thanh Nham không khỏi trợn tròn mắt, nhưng trong lòng cô lại vô cùng mong đợi!

Trương Vãn Thanh không thể nhịn cười, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Diệp. Huyền: “Anh Diệp Huyền, anh nói gì thì nó là như vậy...”

“Hahaha!”

Diệp Huyền vô cùng vui vẻ, lập tức dẫn hai người tình rời khỏi , dự định lên núi ngắm cảnh đẹp, cùng nhau trải qua đêm xuân!

Ngay khi họ sắp lên xe xuất phát, Diệp Huyền nhận được một cuộc gọi, người gọi hóa ra là ông nội của Trương Vấn Thanh, bác sĩ Trương.

“Ông Trương, có việc gì thế? Tôi và Văn Thanh đang ở cùng nhau.”

Diệp Huyền cười tít mắt hỏi, đồng thời không quên bóp mạnh vào mông của Văn Thanh.

Trương Văn Thanh lập tức rũ mắt ngượng ngùng, trong mắt ánh nên nụ cười.

Không ngờ, giọng của bác sĩ Trương đầy lo lắng: “Ở phòng khám có một bệnh nhân rất đặc biệt, cô ấy bị thương nặng, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi!”

Diệp Huyền hơi ngạc nhiên: “Bệnh nhân đó là ai vậy?”

Bác sĩ Trương ngơ ngẩn một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!”

“Cái gì? Tiêu Băng Tuyết đến phòng khám của ông rồi ư?”

Diệp Huyền sau khi nghe câu trả lời của bác sĩ Trương không nhịn được mà cau mày, vẻ mặt của Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cũng đột nhiên thay đổi.

“Tiêu Băng Tuyết đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Huyền không nhịn mà được hỏi bác sĩ Trương, mặc dù anh không quan tâm nhiều đến Tiêu Băng Tuyết, nhưng bác sĩ Trương hiếm khi nhờ đến sự giúp đỡ của anh, Diệp Huyền không thể không quan tâm.

“Haizz

Bác sĩ Trương thở dài, nói: “Những năm gần đây, Tiêu Băng Tuyết đã phải chạy khắp nơi làm nhiệm vụ của Chiến Bộ, càng ngày càng nhiều vết thương ẩn và căn bệnh cũ!”

“Trước đó cô ấy đã từng đến đây, cô ấy vẫn còn trẻ nên những vết thương này không bùng phát, nhưng vài ngày trước, cô ấy đã bị thương nặng trong trận đấu với Thiên Tôn Đại Vương, khiến vết thương ngày càng nặng!”

“Ngoài ra, tâm trạng của cô ấy rất không tốt, dưới tác động kép, các căn bệnh cũ và vết thương mới trong cơ thể đã cùng nhau bùng phát, khiến cô ấy rơi vào tình trạng hôn mê.”

“Bây giờ tình trạng thương của cô ấy rất phức tạp, lại đang bất tỉnh, các bác sĩ của Bộ binh không còn cách nào khác, và các bác sĩ quân y giỏi nhất cũng cần tới bốn giờ để đến, vì vậy họ đã phải đưa cô ấy đến đây.”

“Nói thật, tôi không có khả năng chữa trị cho Tiêu Băng Tuyết, thậm chí có thể làm cho cô ấy bị thương nặng hơn, nếu không cẩn thận còn khiến cô ấy trở thành người tàn tật! Vì vậy tôi chỉ còn cách tìm cậu giúp đỡi”

“Diệp Huyền, cậu nghĩ sao?”

Khi nghe những lời của bác sĩ Trương, Diệp Huyền suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu:

“Cô ấy đã bị thương nặng như vậy là vì đất nước và nhân dân, tôi sẽ qua đó một chuyến.”

Bác sĩ Trương mới cảm thấy an tâm, tràn đầy hy vọng: “Nếu vậy, cậu hãy đến càng sớm càng tốt! Chúng tôi đều đang ở trong phòng khám!”

Sau khi cúp máy, Diệp Huyền không khỏi có chút áy náy với Lâm Thanh Nham và Trương Vẫn Thanh .

“Anh Diệp Huyền, không sao đâu.” Trương Vấn Thanh ôm lấy tay của Diệp Huyền, nhẹ nhàng an ủi: “Tiêu Băng

Tuyết là chiến thần của nhân dân, phục vụ quốc gia và nhân dân, anh là bác sĩ, anh không thể không quan tâm.”

Lâm Thanh Nham cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Diệp Huyền, chúng ta còn có nhiều thời gian và cơ hội, vì vậy anh nên đi nhanh lên!”

Thấy sự dịu dàng và rộng lượng của hai người tình của mình như vậy, lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng ấm áp. Anh nắm lấy đôi tay xinh đẹp của họ: “Cảm ơn hai người đã hiểu cho anh.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 397: May mắn thay có Diệp Huyền ở đây!


Diệp Huyền có chút kinh ngạc, tình hình của Tiêu Băng Tuyết nghiêm trọng hơn những gì anh đã dự tính.

Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh thấy Tiêu Băng Tuyết như vậy, cũng không kìm được ánh mắt lo lắng: “Sau mới mấy ngày mà cô ấy lại bị bệnh đến mức như vậy..."

“Diệp Huyền đại nhân!”

Phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ, khóc đỏ mắt: “Cầu xin ngài hãy cứu tiểu thư của chúng tôi ! Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho ngài!”

Trong khi đó, phụ tá nam - Vương Phi cũng đồng lòng quỳ gối trước Diệp Huyền: “Diệp Huyền đại nhân, tôi cầu xin anh!”

Vương Tiểu Vũ cũng quỳ gối trước Diệp Huyền. “Đứng lên đi.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng đỡ hai người: “Thương tích của Tiêu Băng Tuyết đều là do vì quốc gia và nhân dân, tôi sẽ không bỏ mặc.”

“Bây giờ các người có thể yên tâm, cô ấy sẽ không sao, bởi vì có tôi ở đây!”

Nói xong, Diệp Huyền đến bên Tiêu Băng Tuyết, thăm dò nhịp tim của cô, sau đó hỏi Vương Tiểu Vũ: “Hãy kể cho tôi biết, tình hình của Tiêu Băng Tuyết như thế nào trong những ngày qua.”

Vương Tiểu Vũ tràn ngập nước mắt, khóc không thành tiếng: “Kể từ khi Tiêu Băng Tuyết biết về việc ngài là Hạo Huyền, cô ấy luôn cảm thấy áy náy, hối hận về cách xử sự với ngài trước đây.”

“Cô muốn tìm thời điểm để nói lời xin lỗi với ngài, nhưng cô ấy hiểu rằng ngài sẽ không tha thứ cho cô ấy...”

“Dần dần, cô ấy cứ mang trong lòng nỗi ân hận, thường xuyên thở dài, thường không ngon miệng, ngủ không ngon...”

“Một giờ trước, cô ấy đột nhiên cảm thấy khó chịu ở ngực, sau đó ngất xỉu, các bác sĩ tài giỏi cũng không thể làm gì được, nên chúng tôi mới tìm đến sự giúp đỡ của ngài...”

Nghe lời của Vương Tiểu Vũ, Lâm Thanh Nham và Trương Vấn Thanh đều nhìn nhau: “Cô ấy đã áy náy về Diệp Huyền đến mức nào, mới dẫn đến tình trạng nghiêm trọng như vậy?”

Trong lòng Diệp Huyền cũng có chút rung động, anh không thể ngờ Tiêu Băng Tuyết lại quan tâm đến anh như vậy:

“Nói như vậy, Huyền Hạo tương đương với tín ngưỡng tồn tại trong lòng cô ây!"

“Sau này, khi cô ấy biết tôi chính là Huyền Hạo, sự thất vọng và tâm lý mong đợi đã làm cho tín ngưỡng của cô ấy sụp đổ.”

Nghĩ đến đó, Diệp Huyền nhìn về khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Băng Tuyết, khế thở dài:

“Dù cho cô có mạnh mẽ đến đâu, cô vẫn chỉ là một phụ nữ thôi, vẫn cần phải chữa trị thích hợp. Đợi cô tỉnh lại thì tôi sẽ tha thứ cho cô!”

Nói xong, Diệp Huyền hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, một luồng chân khí ấm áp từ tay phải của anh bắt đầu dần tràn ra!

Một tia lửa màu vàng sáng chói phun ra từ tay phải của Diệp Huyền, khiến mọi người xung quanh cảm nhận được dòng nhiệt độ ấm áp và mạnh mết!

Đó là một loại cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời!

Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Huyền đưa dòng khí này vào trái tim của Tiêu Băng Tuyết một cách nhẹ nhàng!

Chỉ sau vài giây!

Khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Băng Tuyết đã trở nên hồng hào, đôi môi thâm đen cũng dần trở lại màu sắc bình thường, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn nhiều.

Dần dần, Tiêu Băng Tuyết mở mắt!

“Cô ấy tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!”

Mọi người đều vui mừng, Vương Tiểu Vũ và Vương Phi không kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt!

Các quản lý của Bộ binh và các bác sĩ cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm!

“Nếu Tiêu Băng Tuyết không tỉnh lại, độc nhập tâm mạch, thì cô ấy có lẽ sẽ trở thành một người tàn phế!”

“May mắn thay có Diệp Huyền ở đây!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 398: Thật sự là anh...


“Cậu thật sự là tu tiên giả sao?”

Trương Văn Thanh và Lâm Thanh Nham cũng vô. cùng căng thẳng, chờ Diệp Huyền trả lời.

“Ừ, ông đoán không sai."

Ai ngờ Diệp Huyền lại thừa nhận!

“Cái này!”

Nghe Diệp Huyền trả lời, cả người bác sĩ Trương đã ngây ngốc tại chỗ: "Cậu, cậu vậy mà lại thật sự là tu tiên giả..."

“Trời ạ!"

Cả người Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham không khỏi run rấy, không thế tin được nhìn vẽ phía Diệp Huyền: "Anh yêu của chúng ta, vậy mà lại là người tu tiên..”

“Không thể tin được!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nhưng đây chính là bí mật, hi vọng mọi người có thể giữ miệng giữ mồm, bây giờ quan trọng nhất chính là giúp Tiêu Băng Tuyết chữa bệnh!”

“Đúng vậy, chữa bệnh cho Tiêu Băng Tuyết trước!" 

Đám người bác sĩ Trương vội vàng lên tiếng trả lời, nhưng trong lòng vẫn kích động như trước, đặc biệt là Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh, cả người như đang mơ vậy!

“Khụ khụ!"

Chỉ nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết ho nhẹ vài tiếng, sau đó ý thức cũng chậm rãi khôi phục lại thanh tỉnh, trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Huyền, cô nhịn không được hô: “Diệp Huyền?”

“Diệp Huyền, sao anh lại ở chỗ này?”

Tiêu Băng Tuyết mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tin được!

"Ừ."

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hiếm khi hướng về phía Tiêu Băng Tuyết nở nụ cười.

“Thật sự là anh..."

Tiêu Băng Tuyết vô cùng phấn chấn, vội vàng muốn từ trên giường bệnh đứng dậy, nhưng Diệp Huyền lại ngăn cô lại:

“Cô vừa mới tỉnh lại, ổn định tâm thần trước đã, không nên lại lập tức kích động rồi ngất đi!"

Sĩ quan phụ tá Vương Tiểu Vũ vội vàng đỡ Tiêu Băng Tuyết: "Cô vừa rồi hộc máu ngất đi, tình hình vô cùng nguy cấp, suýt chút nữa doạ chúng tôi sợ rồi

May mà có Diệp Huyền đại nhân kịp thời chạy tới!

“Tôi..."

Tiêu Băng Tuyết nghĩ đến sự nguy hiểm khi bệnh tình phát tác, cũng cảm thấy tâm trạng sống sót sau tai nạn, cô còn tưởng mình chống đỡ không nổi

“Không thể tưởng tượng được, lại là Diệp Huyền cứu mình một mạng!”

Tiêu Băng Tuyết nhìn Diệp Huyền, trong lòng vô cùng cảm thán.

Nhưng lập tức, trên mặt cô lại hiện ra một tia bi thương, ánh mắt trở nên bưồn bã: “Thế nhưng tôi lại không chịu nổi như thế, anh căn bản không nên cứu tôi.."

Ai ngờ Diệp Huyền lắc đầu cười: "Cô là vì nước vì dân nên thân mới bị thương nặng, nếu tôi thấy chết mà không cứu, thì làm sao xứng đáng với y thuật của tôi chứ?”

“Hơn nữa, cô đối với tôi cũng chỉ tương đối lạnh nhạt thôi, cũng không phải huyết hải thâm thù gì, vậy thì tại sao tôi lại không nên cứu cô chứ?” 

“Tính cách Diệp Huyền tôi thẳng thắn, chuyện quá khứ thì cứ đế cho nó qua đi, cô cũng không cần luôn nhớ thương chuyện này, tôi đã tha thứ cho cô rồi!”

Nghe Diệp Huyền nói, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được khiếp sợ nhìn về phía hẳn, bốn mắt nhìn nhau: “Anh, anh chịu tha thứ cho tôi rồi sao?"

“Ừm, tôi đã tha thứ cho cô rồi.”

Diệp Huyền nặng nề gật đầu, nở một nụ cười.

“Hu hu..."

Tiêu Băng Tuyết ngơ ngẩn một lát, nhịn không được nước mắt rơi như mưa, điên cưỡng khóc ra tiếng, phát tiết hết những buồn khổ mấy ngày nay ở trong lòng ra.

"..."

Nhìn thấy cô bỉ thương như vậy, Trương Văn Thanh và Lâm Thanh Nham đều có thể tưởng tượng được rốt cuộc cô bị tâm bệnh này giày vò vất vả đến mức nào, bọn họ nhịn không được vì cô mà cảm thấy đau lòng.

Dù sao Tiêu Băng Tuyết là nữ chiến thần, đối mặt với kẻ địch cuồng vọng cũng chưa từng sợ hãi!

Huống hồ cô là một thiếu niên anh hùng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên chiến trường!

Nhưng cho dù một cô gái như vậy, ở trước mặt biển tình, cũng bất lực ngăn cản!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 399: Nên làm thế nào cho phải đây


Diệp Huyền trả lời rất thẳng thắn và sảng khoái: “Bệnh của cô ấy đối với tôi mà nói cũng không khó khăn gì."

Trong nháy mắt này khiến cho đám người Vương Tiểu Vũ và bác sĩ Trương mừng như điên không thôi: “Quá tuyệt vời!"

Nhưng Diệp Huyền lại do dự một chút, rồi nói: “Nhưng mà..."

Hai chữ này của hắn, lại khiến cho tim mọi người reo lên: "Nhưng cái gì?”

“Cái đó.."

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Bệnh cũ của cô ấy phát tác, độc tố đã từ lục phủ ngũ tạng đến tâm mạch, bởi vậy tôi phải dùng chân khí bức độc tố của cô ấy xuất ra bên ngoài cơ thế!”

“Hơn nữa, biện pháp trị liệu này căn tôi tiến hành xoa bóp với Tiêu Băng Tuyết một lần, nói cách khác, chính là cần cô ấy cởi hết quần áo ra..”

“Tiêu Băng Tuyết, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc!

“Cởi hết quần áo ra..." 

Tiêu Băng Tuyết nhớ tới dáng vẻ của mình với Diệp Huyền, liền nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, thoạt nhìn tương đối thẹn thùng.

“Cái đó.."

Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì.

“Chị Thanh Nham, nên làm thế nào cho phải đây?"

Trương Văn Thanh gấp đến độ như kiến trên nồi: “Tiêu Băng Tuyết lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại hoàn mỹ như vậy, da thịt trắng nốn, nếu anh Diệp Huyền đích thân xoa bóp không có khoảng cách với cô ấy, thì nhất định sẽ nhịn không được..

“Hơn nữa bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng rất thích anh Diệp Huyền, nếu như hai người có dục vọng, vậy thì nhất định sẽ trực tiếp đi đến bước cuối cùng kia!”

Lâm Thanh Nham vốn đã gấp gáp, bây giờ lại nghe thấy những lời này của Trương Văn Thanh, càng thêm đứng ngồi không yên: "Trước khi Diệp Huyền đến, cũng đã trêu chọc chúng ta có ham muốn đến lửa đốt người rồi!"

“Nếu như lại để cho anh ấy thân mật cùng Tiêu Băng Tuyết như vậy, lấy tính tình và tính cách lưu manh của tên Diệp Huyền này, nhất định sẽ làm đến cùng!"

“Nếu bọn họ thực sự đi đến bước cuối cùng, thì chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta trù tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại để tiện nghĩ cho Tiêu Băng Tuyết sao?”

Lâm Thanh Nham nhớ tới cô và Trương Văn Thanh tối nay hao hết tâm tư, cuối cùng lại thành toàn cho Tiêu Băng Tuyết, trong lòng liền nhịn không được mà khó chịu!

Không thể được!

Cái này tuyệt đối không thể!

“Diệp Huyền, anh theo em lại đây!”

Lâm Thanh Nham vội vàng kéo Diệp Huyền đi ra ngoài, dung nhan tuyệt mỹ của cô tràn đầy sự không cam lòng:

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 400: Anh vui vẻ lắm phải không


“Thanh Nham, Văn Thanh. Yên tâm đi”

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người đẹp, trong lòng Diệp Huyền trở nên ấm áp, hẳn vươn tay ôm họ vào lòng: “Anh chỉ giúp cô ấy xoa bóp chút thôi, không làm gì vượt quá giới hạn đâu!"

Nghe vậy, hai mắt Trương Văn Thanh sáng bừng lên: “Anh Diệp Huyền, anh đang nói nghiêm túc à?”

Nhưng Lâm Thanh Nham lại nghiêm nghị nói: “Sao mà tin đàn ông được? Đợi chút nữa nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết không mảnh vải che thân, chắc chắn sẽ quên mấy lời mình đã nói lúc này ngay ấy mà!”

Phải thừa nhận, tính tình Trương Văn Thanh và Lâm Thanh Nham hoàn toàn trái ngược, một người dịu. dàng, một người cứng rắn, khiến Diệp Huyền dở khóc dở cười.

“Ha ha!”

Diệp Huyền bật cười ha hả: “Anh thừa nhận Tiêu Băng Tuyết đẹp thật, nhưng anh cũng có nguyên tắc của mình, chứ anh đâu phải kẻ háo sắc đâu!"

Hắn nhéo nhéo má Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh, cười dịu dàng: "Yên tâm đi, trong lòng anh, mấy em là duy nhất”

Nhìn thấy thái độ chân thành của Diệp Huyền, Trương Văn Thanh mm cười gật đầu, cuối cùng cũng không còn nghỉ ngờ gì nữa: "Anh Diệp Huyền, em tin tưởng anh...”

Ngay cả Lâm Thanh Nham, người vốn có tính cách cứng cỏi, cũng không khỏi rung động: “Thật sao?”

Diệp Huyền gật đầu một cách trịnh trọng, dịu dàng lau nước mắt cho hai người đẹp.

“Hừ."

Lâm Thanh Nham lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: "Tốt nhất là anh nói được làm được, nếu dám lửa bọn em, bọn em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!”

Trương Văn Thanh dựa vào lòng Diệp Huyền, nói: “Không thể nào, anh Diệp Huyền sẽ không lừa bọn mình đâu!"

Diệp Huyền cười lớn: "Bọn em đồng ý để anh chữa bệnh cho Tiêu Băng Tuyết, nhưng Tiêu Băng Tuyết chưa chắc đã đồng ý đâu! Vì cô ấy phải cởi hết quần áo đó!”

Lâm Thanh Nham liếc nhìn Diệp Huyền: “Cô ấy cởi hết quần áo, anh vui vẻ lắm phải không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không có! Không có!”

Diệp Huyền không nhịn được cười, Trương Văn Thanh cũng cười khúc khích.

Trở về phòng, Diệp Huyền hỏi: “Tiêu Băng Tuyết, cô suy nghĩ kỹ chưa?”

Nghe Diệp Huyền hỏi, Tiêu Băng Tuyết nhất thời không biết trả lời thế nào.

Vừa rồi Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh kéo Diệp Huyền ra ngoài, lòng Tiêu Băng Tuyết cũng. bồn chồn.

Nghiêm túc mà nói, từ khi biết Huyền Hạo từng dùng phương pháp hô hấp nhân tạo để cứu mình, nàng thường xuyên tưởng tượng chuyện thân mật với Huyền Hạo.

Ôm hôn rồng nhiệt, ôm nhau âu yếm, thậm chí là chuyện nam nữ.

Cả hai đều đã trưởng thành, nên những ảo tưởng như vậy là điều đương nhiên.

Sau đó, khi biết Diệp Huyền chính là Huyền Hạo, Tiêu Băng Tuyết vừa cảm động, vừa áy náy và hối hận.

Điều này khiến Tiêu Băng Tuyết muốn bù đắp cho Diệp Huyền.

Cái gọi là bù đắp, trước tiên là thành tâm xin lỗi, lếp theo là dùng mỹ nhân kế với Diệp Huyền.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 401: Mình phải nhịn xuống mới được


Ở trong mắt hai người đẹp, Tiêu Băng Tuyết lúc này đã không còn là nữ chiến thần chiến công hiển hách, mà chỉ còn là tình địch của bọn họ mà thôi.

Mà Diệp Huyền khi nghe được Tiêu Băng Tuyết đồng ý thì trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng ngày đó hắn hô hấp nhân tạo cho Tiêu Băng Tuyết.

Diệp Huyền nhớ rất rõ, khi tay hản đặt lên ngực Tiêu Băng Tuyết, cảm giác đó không gì có thể sánh được.

Điều này khiến Diệp Huyền không nhịn được mà nở một nụ cười tà mị.

Nhìn thấy Diệp Huyền nở nụ cười, Lâm Thanh Nham thăm mắng hắn trong lòng, liếc nhìn Diệp Huyền: “Tên lưu manh này, chắc chắn đang nghĩ mấy cái chuyện xấu đây!”

Đôi mắt Trương Văn Thanh cũng đầy oán trách.

“Nguy rồi, mình phải nhịn xuống mới được!” Diệp Huyền vội vàng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, giả vờ bình tĩnh nói:

"Tiêu Băng Tuyết, cô vào phòng bên trong chờ  tôi."

“Được”

Nghe Diệp Huyền nói lời có thể gây hiểu lầm như vậy, Tiêu Băng Tuyết đỏ mặt gật đầu.

Giọng nói của cô ấy yếu ớt như muỗi, mang theo sự thẹn thùng đặc trưng của con gái.

“Sự thẹn thùng này hoàn toàn trái ngược với khí chất kiêu sa lạnh lùng của nữ chiến thần thường ngày.

Mọi người không khỏi cảm thán, dù là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu, khi đối mặt với người đàn ông mình yêu thương cũng sẽ lộ ra vẻ e ấp của một cô gái.

Vẻ thẹn thùng này khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được ham muốn chỉnh phục.

Điều này hoàn toàn khác với Lâm Thanh Nham, tuy bề ngoài kiêu căng nhưng lại thích chơi trò kích thích!

Sự tương phản này khiến Diệp Huyền không khỏi tâm viên ý mã.

“Tiểu thư, để tôi đìu tiểu thư vào!"

Vương Tiểu Vũ đìu Tiêu Băng Tuyết vào phòng khám bên trong, nơi chuyên để chữa bệnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, cô thấy thế nào? Vừa rồi Diệp Huyền đại nhân nhìn cô có vẻ khác biệt lắm, ánh mắt đây mong chờ..."

“Thật sao?”

Tiêu Băng Tuyết mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn nghiêm túc: “Tiểu Vũ, không nên nói lung tung, Diệp Huyền đại nhân chỉ muốn giúp tôi chữa bệnh thôi, anh ấy là người chính trực...”

'Vương Tiểu Vũ cười ẩn ý: “Tiểu thư, nói thực đi nào, chẳng lẽ cô không muốn xảy ra chuyện gì đó với Diệp Huyền đại nhân sao?"

“Tôi.."

Tiêu Băng Tuyết cần đôi môi đỏ mọng của mình, ánh nâng chiều đỏ rọi lên chiếc cổ trắng ngà của cô ấy, cô ấy nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Vũ như thế nào.

“Mình không nghĩ như vậy sao? Không, mình ngày đêm đều nghĩ đến những chuyện đó!"

Tiêu Bẵng Tuyết thăm nghĩ, lòng đầy mong chờ.

Vương Tiểu Vũ thấy Tiêu Băng Tuyết không trả lời, liền cười nói: “Tiểu thư, cô cứ an tâm ở trong phòng chờ Diệp Huyền đại nhân, tôi không làm phiền cô nữa!” 

Nói xong, Vương Tiểu Vũ đi ra ngoài.

Lòng Tiêu Băng Tuyết càng lúc càng mong chờ: “Chẳng mấy chốc nữa thì mình có thể ở riêng với Diệp Huyền rồi”

Bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 402: Không thoải mái sao?


Sột soạt!

Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Huyền lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất nhẹ nhàng.

Dường như mang theo hương thơm của hoa mận lạnh lùng, quý phái lại pha chút bướng bỉnh.

Diệp Huyền biết rõ, đây chính là mũi thơm tỏa ra từ người Tiêu Băng Tuyết.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, cô chỉ mới bước vào phòng hai phút, mùi thơm trên cơ thể của cô đã lan tỏa khắp phòng, điều này đủ chứng minh Tiêu Băng Tuyết là một mỹ nhân có cốt cách bẩm sinh.

Đi vào bên trong.

Tiêu Băng Tuyết ngồi quay lưng về phía cửa, có lẽ vì quá căng thắng nên thân hình mảnh dẻ của cô khẽ run lên.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, thân hình cong cong hoàn hảo của cô đang nằm trên giường, hai chân khép chặt, trông có vẻ ngượng ngùng và không kiềm chế được.

Diệp Huyền nhìn thấy mà trong lòng nóng bừng lên: "Không thể phủ nhận được, thân hình của Tiêu Băng Tuyết quả thực rất hoàn hảo! Chỉ cần nhìn bóng lưng của cô ấy thôi cũng khiến người ta phải mơ mộng nhiều lần!”

Tiêu Băng Tuyết quay đầu nhìn Diệp Huyền, phát hắn đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, vẻ mặt của cô lập tức đỏ bừng lên: “Diệp Huyền đại nhân, cần bắt đầu trị liệu luôn không?”

“Được?

Diệp Huyền ho hai tiếng, che giấu đi cảm xúc của mình.

"Vậy thì.."

Tiêu Băng Tuyết cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ cởi quần áo, anh muốn tôi phối hợp như thế nào cũng được, chỉ cần nói cho tôi biết là được, làm phiền anh rồi."

Nói xong.

Tiêu Băng Tuyết chậm rãi duỗi ra đôi tay ngọc ngà, cởi dây quần áo ra, nhẹ nhàng kéo xuống!

Bộ quần áo lập tức trượt xuống từ từ dọc theo bờ vai trắng ngọc và tấm lưng ngọc hoàn hảo, sau đó để lộ vòng eo, cặp mông và đôi chân ngọc quyến rũ!

Làn da không tì vết và những đường cong từ từ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!

Cùng lúc đó, một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, nồng hơn gấp mấy lăn mùi thơm mà Diệp Huyền ngửi thấy vừa nãy!

“Đây là..."

Diệp Huyền có thể cảm nhận được mùi thơm trên người Tiêu Băng Tuyết, cùng làn da trắng nõn như ngọc của cô, máu trong người bắt đầu sôi lên!

"Ôi trời ơi"

Diệp Huyền khó khăn nuốt nước bọt.

Hắn vẫn luôn biết là Tiêu Băng Tuyết rất xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại gợi cảm tới như vậy!

Tiêu Băng Tuyết cảm nhận được sự nóng bừng rong ánh mắt của Diệp Huyền, vẻ mặt cũng đột nhiên đỏ bừng lên vì xấu hổ, trong lòng càng thêm mong chờ và hưng phấn:

“Anh, anh còn chưa bắt đầu trị liệu sao?”

Nối xong, Tiêu Băng Tuyết chống hai tay nẫm trên

giường, để lộ tấm lưng ngọc bích không tì vết.

“Khụ..”

Nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết gợi cảm hấp dẫn như vậy, im Diệp Huyền đập nhanh hơn, trong tim hắn nhịn không được mà vang lên: “Tư thế của cô ấy, dáng vẻ của cô ấy cũng quá gợi cảm rồi?”

Hãn hít một hơi thật sâu mùi thơm, đi đến chỗ Tiêu Băng Tuyết, đổ một ít đâu massage lên lưng cô.

“Ưm..."

Tiêu Băng Tuyết không khỏi rên rỉ trước cảm giác ấm áp, tấm lưng ngọc vốn đã hoàn mỹ của cô lại càng

trong suốt, sáng sủa hơn, mười phần gợi cảm!

“Đây, đây trực tiếp là một sự cám dỗ chí mạng luôn đó!"

Diệp Huyền không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, rong mắt nóng bừng lên dục vọng, đôi bàn tay to lớn ngưng tụ chân khí bao bọc lấy tấm lưng của Tiêu Băng Tuyết.

Khoảnh khắc bàn tay to lớn của hắn chạm vào lưng của đối phương, Diệp Huyền chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình như đang nhảy múa trên thiên đường!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top