Cuồng Long Vượt Ngục

Dịch 

Chương 623: C623: Oan gia ngõ hẹp


Tần Tuyết Dung muốn nói thêm điều gì đó.

Nhưng Diệp Lâm đã ngắt lời: “Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị ăn tối, cô cũng đi cùng luôn đi!”

“Nếu còn chuyện gì thì lát nữa hãy nói sau.”

Tân Tuyết Dung suy nghĩ một lát, đành phải đồng ý, dự định giới thiệu chi tiết cho Diệp Lâm sức mạnh của bảy gia tộc võ cố tại bữa tiệc tối, đế anh thấy khó mà lui.

“Bảy gia tộc võ cổ mỗi người đều có thế mạnh riêng, anh Diệp, đừng khinh địch…”

Ngay sau đó, Diệp Lâm đưa Susan, Bạch Vi Vi, Triệu Uyển Đình và Tần Tuyết Dung đến một khách sạn lớn do nhà họ Diệp điều hành để ăn tối.

Vừa bước vào sảnh.

“Yo? Nhìn xem tôi gặp ai này!”

Đột nhiên, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên từ bên cạnh.


“Anh trai, anh có phúc thật, được nhiều người đẹp vây quanh như vậy!”

Người lên tiếng không ai khác chính là em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Lâm, Diệp Trạch.

Lúc này, cậu ta đang chăm chú nhìn những người phụ nữ bên cạnh Diệp Lâm bằng đôi mắt hí đầy ghen tị.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

“Xem nó còn có thể sống hạnh phúc được bao nhiêu ngày nữa! Nó đã bị thương hội tẩy chay rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ không có chỗ đứng ở Yến Kinh!”

Lúc này, hai anh em nhà họ Hứa là Như Hải và Hứa Như Vân cũng đi tới.

Như người ta thường nói, oan gia ngõ hẹp.

Hóa ra hôm nay gia đình họ cũng tới đây dùng bữa để ăn mừng.

Đụng mặt hai mẹ con Hứa Như Vân và Diệp Trạch thì đã đành.

Nhưng điều khiến Diệp Lâm cảm thấy kỳ quái chính là Hứa Như Hải vẫn bình an vô sự xuất hiện ở đây?

Phải biết là lần trước Hứa Như Hải tìm tay sai của Long Môn đối phó Diệp Lâm không thành, bị Diệp Lâm đánh cho tàn phế. Sau đó nghe nói ông ta được nhà họ Hứa đưa ra nước ngoài.

Không ngờ ông ta lại lành lạnh trở về nhanh như vậy?

Xem ra ở nước ngoài cũng có thần y, nếu không Hứa Như Hải đã mất hết tứ chi sẽ không thể nhanh chóng khôi phục sức khỏe như vậy.


Như người ta vần nói, kẻ thù gặp nhau thì hai mắt đỏ ngầu.

Hứa Như Hải cũng trừng mắt nhìn Diệp Lâm, hai mắt gần như phun ra lửa.

“Tên nhóc, tao nghe nói mày vừa tuyên bố muốn thành lập một thương hội mới?”

Hứa Như Hải vừa tức giận vừa cười nhạo.

“Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Mày tưởng mày là ai mà muốn tự lập thương hội riêng, mày thật sự cho rằng năm đại gia tộc bọn tao chỉ là đồ trang trí thôi sao? Để rồi xem, đến lúc đó ai dám gia nhập thương hội mới của mày?”

Gia nhập thương hội mới đồng nghĩa với việc mất đi mọi sự hợp tác từ năm đại gia tộc.

ở Yến Kinh, 80% sản nghiệp đều do năm đại gia tộc nắm giữ, đây là một thực tế không ai có thể trốn tránh.

Bởi vậy, Hứa Như Hải không sợ thương hội mới, thậm chí còn nóng lòng muốn xem trò cười của họ.

“Hừ, đến lúc đó, chắc cũng chỉ có mình mày một hội mà thôi!” Hứa Như Vân cũng lạnh lùng nói: “Mà khi mày mất đi tất cả, ngay cả nhà họ Diệp cũng sẽ không chứa chấp loại như mày! Để xem mày kiêu ngạo được bao lâu!”


“Ai nói không có người gia nhập?” Lúc này, Triệu Uyển Đình đứng lên nói: “Nhà họ Triệu

chúng tôi sẽ gia nhập thương hội mới!”

Hứa Như Hải lại lạnh lùng nhìn Triệu Uyển Đình, nói: “Tôi không để ý đại tiểu thư nhà họ Triệu cũng ở đây. Không ngờ cô lại chơi cùng thằng nhóc này, đúng là tự hủy hoại mình!”

“Nhưng đáng tiếc, cô chỉ nói miệng có ích lợi gì? Quyền lực nhà họ Triệu hiện đang nằm trong tay bác của cô. Hơn nữa, tôi và Thiên Thông có quan hệ rất tốt! Cô cho rằng chú cô sẽ nghe lời cô sao? Haha…”

Diệp Lâm cũng lười nói chuyện với đám người này, định rời đi ngay.

Bọn họ chỉ là những kẻ bại trận dưới tay anh, trước đây là thế, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy!

“Chúng ta đi vào thôi!” Diệp Lâm nói với mọi người.

“Dừng lại!” Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lúc này Diệp Trạch lại ngang ngược ngăn cản: “Anh trai à, anh không biết ông nội đã mua lại khách sạn này rồi sao”

“Bây giờ tôi chính là ông chủ của khách sạn này! Xin mời anh rời đi cho, nơi này không chào đón anh!”
 
Chương 624: C624: Thanh môn nước ngoài


“Khách sạn của cậu?” Nghe vậy, Diệp Lâm dừng bước, sau đó nhắc nhở: “Chắc là cậu đã quên rằng hiện nay tôi mới là gia chủ nhà họ Diệp, còn các cậu đã bị tôi đuối khỏi gia tộc rồi”

“Tôi không quan tâm trước đây các cậu nắm giữ bao nhiêu quyền lực ở trong tộc. Rốt cuộc thì hiện giờ các cậu chẳng là cái gì cả!”

Nghe vậy, Diệp Trạch bật cười thành tiếng.

“Đừng có lấy chuyện chủ một nhà ra nói nữa!”

“Với một tên chỉ có cái danh gia chủ như anh, để xem người phía dưới nghe tôi hay nghe anh?”

Dứt lời, Diệp Trạch gọi quản lý đại sảnh.

“Tiểu Lưu, cho anh trai tôi vào số đen của khách sạn, sau này không cho phép anh ta đi vào khách sạn nữa.”

Quản lý Lưu mập mạp tuy rằng lộ vẻ khó xử, nhưng cũng căng da đầu mà làm theo ý của Diệp Trạch.

“Bây giờ đuổi hết đám người này ra ngoài cho tôi!” Diệp Trạch dùng thân phận giám đốc khách sạn để ra lệnh.

Quản lý Lưu đành phải khép nép đi tới trước mặt Diệp Lâm, nói: “Cậu cả…”


“Gọi tôi là gia chủ!” Diệp Lâm sửa đúng.

“Vâng… gia chủ!” Quản lý Lưu tất nhiên cũng biết sự thay đối trong nhà họ Diệp, chỉ là chi tiết cụ thế còn chưa được triến khai.

Ví dụ như sản nghiệp liên quan khách sạn vẫn còn nằm trong sự khống chế của hai mẹ con Hứa Như Vân, Diệp Lâm chưa thể thu quyền được.

“Gia chủ, anh xem…” Quản lý Lưu cũng rất khó xử: “Hay là anh sang nơi khác ăn cơm đi?”

Diệp Lâm không nhịn được bật cười.

Mình là gia chủ nhà họ Diệp, nếu mình đến khách sạn nhà mình ăn cơm cũng bị đuổi ra ngoài, thì sau này mình cũng đừng làm việc ở Yến Kinh nữa.

“Quản lý Lưu, anh đi xuống trước đi.” Diệp Lâm sắp xếp: “Hôm nay tôi sẽ đế cho các anh xem ai mới là gia chủ nhà họ Diệp!”

Thấy Diệp Lâm không đi, Diệp Trạch lập tức gọi bảo vệ.

Đội trưởng đội bảo vệ ở đây là người của Diệp Trạch, do anh ta tự mình đề bạt.


“Hừ, dù anh tạm thời đoạt quyền thành công giành được nhà họ Diệp thì sao chứ?”

Phía sau Diệp Trạch lập tức xuất hiện hơn một trăm tên bảo vệ.

“Anh thử xem có ai nghe theo lệnh anh không?”

Thấy vậy, Diệp Lâm hơi nhíu mày.

Tuy rằng sau khi đoạt quyền, Diệp Lâm có phái người đi thu quyền, nhưng hiển nhiên là tiến độ rất chậm.

Ngoài ra, Diệp Lâm vẫn còn thiếu người đáng tin bên trong nhà họ Diệp.

Nói rang ra là đám già cả trong tộc vì áp lực đến từ anh mà đồng ý ủng hộ anh, thực tế thì bọn họ đều lá mặt lá trái, người nào cũng mang ý xấu.

Đám người Diệp Trạch quản lý việc kinh doanh gia tộc nhiều năm. Muốn hoàn toàn xóa bỏ lực ảnh hưởng trong một sớm một chiều là chuyện không thể nào.

Giống như hiện giờ, nhà họ Diệp đã đi tìm thương hội hợp tác chèn ép Diệp Lâm, có rất nhiều người trong thương hội không coi trọng Diệp Lâm.

Đúng lúc này, bên ngoài có một đám người xông vào bao vây hết đám bảo vệ kia.

Bọn họ là đám người Hắc Long canh giữ ở bên ngoài, thấy bên trong không đúng liền dẩn người lao vào giúp đỡ.

“Long Vương, phải xử lý đám người này thế nào?” Hắc Long dùng một chán đá văng đội

trưởng đội bảo vệ rồi đứng đợi lệnh của Diệp Lâm.
 
Chương 625: C625: Cho dù là lão long vương


Diệp Trạch thấy vậy thì luống cuống: “Các anh muốn làm gì? Ai cho các anh xông vào đây? Đáy là chuyện riêng của khách sạn chúng tôi, ai cho đám người ngoài các anh xen vào?”

“Ha ha, ngại quá, chúng tôi không phải là người ngoài!” Hắc Long cười lạnh nói: “Khu này đều là địa bàn của tôi!”

“Hắc Long!” Lúc này, Hứa Như Hải có chút giận dữ chất vấn: “Cậu thật đúng là càng sống càng không có tiền đồ, thế mà lại đi nghe lệnh thằng nhãi họ Diệp kia! Cậu có còn dáng vẻ một kẻ làm đại ca nữa hay không?”

“Tống giám đốc Hứa, còn chưa đến lượt ông khoa tay múa chân khi Hắc Long tôi làm việc!”

Hắc Long lạnh lùng phản bác: “Tôi khuyên ông ăn nói cấn thận một chút, thằng nhãi họ Diệp gì hả, đây chính là Long Vương của chúng tôi!”

“Long Vương hả?” Lúc này, một người đàn ông trung niên đ’ô xanh đứng bên cạnh Hứa Như Hải đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải Long Vương nổi tiếng khắp nước đã mất tích nhiều năm rồi sao?”

“Sao bây giờ lại nhảy ra một Long Vương nữa? Còn là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh?”

“To gan! Dám vô lễ với Long Vương hả!” Hắc Long nhíu mày, lập tức ra tay với người đàn ông trung niên kia đế giết gà dọa khỉ.


Có điều, lúc Hắc Long sắp tới gần người đàn ông kia…

Quanh thân người đàn ông chợt bùng nố một luồng lực lượng cực kì mạnh mẽ.

“Hắc Long, cấn thận!” Diệp Lâm lập tức nhắc nhở.

Anh còn chưa dứt lời thì Hắc Long giống như là bị đâm vào vách tường, lập tức bắn ngược trở lại, nắm đấm vung lên suýt nữa vỡ nát.

“Khí thế mạnh ghê! ông ta… ông ta là ai vậy?” Hắc Long không nhịn được hô lên, sau lưng đổ một lợp mồ hôi lạnh.

May là mình của hiện giờ từng được Diệp Lâm chỉ điểm, thực lực tăng lên rất nhiều.

Nếu đối là trước đây thì một chiêu mới vừa rồi nhất định sẽ làm mình bị thương nặng, nói không chừng cánh tay sẽ tàn luôn.

Thấy vậy, người đàn ông kia búng nhẹ vạt áo, nói: “Chín con rắn dưới trướng lão Long Vương xem như có một chút năng lực!”

Rất hiển nhiên, Hắc Long có thể chịu nổi một đòn bắn ngược của ông ta khiến ông ta có chút bất ngờ.

“Ha ha, Hắc Long, cậu đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngay cả Hồng đại sư cũng không biết hả?”

Lúc này, Hứa Như Hải đắc ý lên tiếng giới thiệu: “Đây chính là Hồng Sơn Di, Hồng đại sư, một vị đường chủ của Thanh Môn nước ngoài!”

Thanh Môn nước ngoài?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất chấn động.

Nhất là Tần Tuyết Dung bên cạnh Diệp Lâm. Mới vừa rồi cô ta còn đề nghị Diệp Lâm tìm kiếm che chở từ Thanh Môn nước ngoài. Nào ngờ mới chỉ chớp mắt lại gặp được một vị đường chủ Thanh Môn.


“Thanh Môn? Hồng đường chủ?” Hắc Long chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào đối phương còn chưa động thì mình cũng đã thua rồi.

Thì ra là Thanh Môn cực kì nối tiếng ở nước ngoài! Mình thua không oan chút nào!

Người ta nói nơi có người là nơi có giang hồ. Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu người Đại Hạ di dân nước ngoài. Tới nơi đất khách quê người, bọn họ phải ôm đoàn sưởi ấm, đoàn kết giúp đỡ lần nhau.

Thanh Môn chính là một bang phái lớn nhất do người Đại Hạ lập nên ở nước ngoài.

Có rất nhiều tên ác ôn trốn ra nước ngoài

đều được Thanh Môn nhận vào làm việc cho mình.

Trải qua vài trăm năm phát triển, Thanh Môn đã có quy mô và thế lực khổng lồ.

Cho dù là lão Long Vương đã từng thống nhất các thế lực ngầm của cửu Châu ở Đại Hạ, cũng khó có thế so với Thanh Môn nước ngoài.

Rốt cuộc thì thế lực Thanh Môn lan rộng mọi ngõ ngách bên ngoài Đại Hạ. Chỉ cần là nơi có người Đại Hạ thì sẽ có bóng dáng của Thanh Môn.


“Không xong rồi!” Thấy vậy, Triệu Uyển Đình cũng cảm thấy không ổn.

Không ngờ nhà họ Hứa lại mời được người của Thanh Môn nổi tiếng nước ngoài.

Trong mắt Triệu Uyển Đình, cho dù là mạnh mẽ như Diệp Lâm thì cũng khó đổi phó với người Thanh Môn.

Lúc này, Hứa Như Hải vô cùng đắc ý nói: “Họ Diệp kia, có phải là cậu rất tò mò vì sao tôi lại lành thương nhanh như vậy không?”

“Ha ha… Đương nhiên là thần y của Thanh Môn chữa hết cho tôi!”

“Hiện giờ, nhà họ Hứa chúng tôi đã kết làm đồng minh với Thanh Môn, được Thanh Mòn che chở!”

“Nhãi ranh, cậu đánh nhau giỏi lắm cơ mà!

Lần này tôi cố ý mời Hồng đại sư tới đây để dạy dổ câu!”
 
Chương 626: C626: Dùng tên tuổi gia tộc cũng không được


Lần này Hứa Như Hải về nước với tâm thái thỏa thuê đắc ý, thậm chí cảm thấy nhờ họa được phúc.

Khoảng thời gian trước đây, ông ta vì bị thương nên bị đưa ra nước ngoài, nhờ vậy mới kết bạn được với người của Thanh Môn.

Nhà họ Hứa và Thanh Môn thỏa thuận hợp tác chặt chẽ. Nhà họ Hứa ra tiền, Thanh Môn ra người bảo vệ sự an toàn cho nhà họ Hứa.

Lần này, Thanh Môn cổ ý phái Hồng Sơn Di Hồng đại sư đi theo Hứa Như Hải về nước, thay Hứa Như Hải giải quyết một vài ân oán cá nhân trong nước.

Tối nay, nhà họ Hứa vốn định mở tiệc long trọng chiêu đãi Hồng đại sư, nào ngờ oan gia ngõ hẹp gặp được Diệp Lâm.

“Hừ, tao không định ra tay vào tối nay, để tránh làm Hòng đại sư mất hứng!” Hứa Như Hải lạnh lụng nói: “Nhưng mày dám gây chuyện ở đây, vậy thì đừng trách bọn tao không khách sáo!”

Dứt lời, Hứa Như Hải khom lưng nói với Hồng Sơn Di: “Hồng đại sư, chính là thằng nhãi này từng làm tòi bị thương!”


“Chỉ cần giết cậu ta thì nhà họ Hứa chúng tôi

sẽ không còn phải lo lắng gì cả.”

Nghe vậy, Hồng Sơn Di gật đầu, nói: “Được rồi, lần này tồi về nước là để giải quyết phiền phức cho nhà họ Hứa các người mà!”

“Nếu là kẻ thù gặp nhau thì không cần phải nhiều lời, ra tay đi!”

Hồng Sơn Di vừa nói chuyện vừa đi lên phía trước một bước, mặt sàn cẩm thạch bị in xuống một dấu giày rõ ràng, có thể thấy được lực lượng của ông ta mạnh đến mức nào.

Thấy đối phương muốn ra tay, Triệu Uyến Đình lo lắng Diệp Lâm sẽ không có ưu thế khi đánh với cao thủ nước ngoài, vậy nên vội vàng đi lên nói: “Hồng đại sư đợi đã! Tôi là Triệu Uyển Đình nhà họ Triệu ở Yến Kinh! Nhà họ Triệu chúng tôi cũng có nhiều dự án hợp tác với Thanh Môn ở nước ngoài! Không biết ông có thể nể mặt nhà họ Triệu chúng tôi mà dừng chuyện ở đây không?”

Nghe đến tên tuổi nhà họ Triệu ở Yến Kinh, Hồng Sơn Di khựng bước, không ra tay nữa.

“Hóa ra là cháu gái của ông Triệu hả!” Hồng Sơn Di trầm giọng nói: “Cô là người nhà họ Triệu, theo lý thì Thanh Môn chúng tôi phải nế mặt ông Triệu.”

Nghe vậy, Triệu Uyển Đình vui vẻ, vừa định nói lời cảm ơn…

Có điều, Hồng Sơn Di lại đổi giọng, nói: “Hiện nay nhà họ Hứa cũng trởthành ông chủ của chúng tôi. Nhà họ Hứa gặp phiền phức, Thanh Môn không thể không quản.”

“Có điều, cô Triệu cứ yên tâm, Thanh Môn làm việc lúc nào cấn thận, tuyệt đối không liên lụy đến người vô tội, càng không lan tới người nhà họ Triệu.”


Dứt lời, Hồng Sơn Di nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi chỉ giết thằng nhãi kia thôi!”

Thấy dùng tên tuổi gia tộc cũng không được, Triệu Uyển Đình chỉ có thể sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hứa cho các ông bao nhiêu tiền? Nhà họ Triệu chúng tôi có thế bồi thường gấp đôi, xin các ông hãy quay lại nước ngoài đi!”

“Ha ha!” Hồng Sơn Di cười lạnh lùng: “Đây không phải là vấn đề về tiền.”

“Lấy tiền của người, làm việc thay người. Đây chính là uy tín của Thanh Môn chúng tôi!”

Thấy nhà họ Triệu gây chuyện, Hứa Như Hải khinh thường cười nhạo: “Cô cho rằng chỉ có nhà họ Triệu các cô là có tiền hay sao? Nói cho cô biết, tiền tài không phải là vạn năng!”

Hồng Sơn Di đi lên một bước, chỉ thẳng vào Diệp Lâm: “Hôm nay dù là ai ra mặt hòa giải cũng không được!”

“Thế hả?”

Lúc này, Hoa Quốc Đống dẫn vài tên thị vệ phủ Thuận Thiên chạy vào.


“Nếu là phủ Thuận Thiên chúng tôi thì sao?”

Hóa ra là Hoa Quốc Đống đi đến dự tiệc, vừa lúc thấy cảnh nhà họ Hứa ỷ vào cao thủ mời đến từ nước ngoài đòi đánh đòi giết sư phụ mình.

Hoa Quốc Đống sợ sư phụ chịu thiệt, vậy nên vội vàng điều binh từ phủ Thuận Thiên đến giúp đỡ.

“Hồng đại sư, Thanh Môn của các ông ở nước ngoài giết người phóng hỏa cũng được, trừng gian diệt ác cũng thế, dù có làm gì thì phủ Thuận Thiên chúng tôi đều không thế quản được.”

“Nhưng ở Yến Kinh, tại Đại Hạ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép các ông càn rỡ!”

“Tôi khuvên ônq đến từ đâu thì đi về đấy đi!”
 
Chương 627: C627: Cậu lớn mặt thật đấy


“Sư phụ!” Hoa Quốc Đổng đứng bên cạnh Diệp Lâm, cười tranh công: “Đừng lo lắng, tôi tới giúp anh đây!”

Hai anh em Hứa Như Hải thấy vậy thì cảm thấy khó hiếu, không biết thằng nhãi Diệp Lâm chơi chung với đại thiếu gia ăn chơi trác táng của phủ Thuận Thiên khi nào vậy?

Nếu phủ Thuận Thiên xen vào chuyện này thì đúng là hơi khó làm rồi.

Hồng Sơn Di nhìn thoáng qua Hoa Quốc Đống và đám thị vệ mà Hoa Quốc Đống dẫn đến.

Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, cậu lớn mặt thật đấy!”

“Đầu tiên là nhà họ Triệu, sau đó là phủ Thuận Thiên, xem ra cậu cũng hô mưa gọi gió ở Yến Kinh đấy chứ!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân khinh thường nói: “Chỉ dựa vào cái miệng đi giả danh lừa bịp thôi!”

Tuy rằng ngoài miệng bà ta không phục, nhưng mà trong lòng bà ta lại ghen ghét đến mức điên cuồng.


Bà ta thầm nghĩ: Nếu con trai mình cũng có nhân mạch lớn như thế thì tốt rồi.

Hồng Sơn Di lại không nghĩ vậy: “Nếu thằng nhãi kia chỉ có cái miệng thì tồi cần gì phải chạy

từ nước ngoài về đây một chuyến?”

Hứa Như Hải vội vàng nói: “Làm phiền Hồng đại sư ra tay, giúp nhà họ Hứa chúng tôi loại bỏ phiền phức.”

“Yên tâm đi!” Thái độ của Hồng Sơn Di vẫn còn rất kiên quyết: “Tôi nói rồi, hôm nay dù là ai ra mặt hòa giải cũng không được, kể cả người của phủ Thuận Thiên cũng không quản được tôi.”

Hoa Quốc Đống lạnh lùng nói: “Hồng đại sư, ông dám đánh chết người ngay trong địa phận của chúng tôi và ngay trước mặt phủ Thuận Thiên chúng tôi hả?”

“Có gì không dám?” Hồng Sơn Di cười lạnh nói: “Thanh Môn chúng tôi làm việc, còn chưa đến lượt phủ Thuận Thiên các cậu nhúng tay vào!”

“Huống chi, cậu chỉ dẫn vài binh tôm tướng cua đến đây mà cũng đòi cản tôi hả?”

“Buồn cười!”

Hồng Sơn Di không hề coi trọng đám người mà Hoa Quốc Đống dẫn đến.

Nếu không phải vì bộ đồ quan trên người bọn họ, thì ông ta có thế g iết chết bọn họ bất cứ lúc nào.

“Ông…”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức giận dữ.

Anh ta muốn bắt tên điên nước ngoài kia, nhưng anh ta cũng biết rằng chỉ với vài người bên cạnh mình là không đủ.


Nếu thật sự ra tay thì thế nào cũng sẽ có thương vong.

Lúc này, Hoa Quốc Đống cầm điện thoại đế sau lưng, định đi gọi người giúp đỡ.

“Hừ! Cậu định gọi thêm người nữa hả? Muộn lắm rồi!”

Hồng Sơn Di hừ lạnh một tiếng: “Chờ lúc người đến thì tôi đã giải quyết thằng nhãi kia xong và cao chạy xa bay rồi!”

ở trong mắt Hồng Sơn Di, giải quyết thằng nhãi trước mắt chỉ là chuyện của hai ba chiêu. Mặc dù khi xong việc, ông ta phải đối mặt với nhiều thị vệ phủ Thuận Thiên hơn nữa, thì với thực lực của ông ta, cũng có thế an toàn rút lui.

Cao thủ Thanh Môn tung hoành nước ngoài, nếu không có một chút bản lĩnh chạy trốn thì chắc là đã ở tù lâu rồi, làm gì có Thanh Môn nổi tiếng ngày nay.

Lúc này, Diệp Lâm cảm ơn ý tốt của mọi người, cất bước đi lên.

“Nếu đối phương nhắm vào tôi thì không cần người khác xen vào, đế tôi tự mình xử lý là được!”

“Có điều…” Triệu Uyển Đình vẫn còn cảm

thấy lo lắng, thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Lâm và Thanh Môn trở thành kẻ thù của nhau.


Rốt cuộc thì lúc nãy nghe nói Diệp Lám bị bảy thị cổ võ hợp tác khiêu chiến, có khi còn cần phải ra nước ngoài tìm kiếm sự che chở từ Thanh Môn.

Nếu bây giờ hai bên vung tay đánh nhau thì chẳng phải là đang không kiếm thêm một kẻ thù hay sao?

Nhưng mà, Diệp Lâm không hề nghĩ như vậy.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, thì phải giết người.

“Hồng đại sư, mời ông nhớ kỹ!” Diệp Lâm bước lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không phải là tôi và Thanh Môn trở mặt thành thù, mà là ông tự tìm đường chết!”

Nghe vậy, Hồng Sơn Di nối giận.

“Nhãi ranh, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng hả? Hôm nay dù là Jesus tới đây thì cũng không thể cứu được mày!”

“Xem chiêu! chết đi!”
 
Chương 628: C628: Người kế thừa hồng quyền


Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Hai người một lời không hợp là lao vào đánh nhau.

Ngay sau đó, quyền quyền va chạm, vừa vung tay lên là đã đấm nhau ba quyền.

Bịch bịch bịch!!!

Giống như ba tiếng sấm sét chấn động đất trời.

Mọi người xung quanh nghe thấy đều hoảng sợ.

Có vài người nhát gan yếu ớt thậm chí sợ tới mức bịt kín đôi tai, choáng váng mặt mày.

“ơ kìa?” Sau ba quyền, Hồng Sơn Di không nhịn được hô lên.

Không ngờ một quyền mạnh mẽ của mình, theo sau là quyền sau mạnh mẽ hơn quyền trước, vổn tưởng rằng có thể đánh bay đối phương, thậm chí là đánh chết ngay tại chỗ.


Kết quả không ngờ rằng ba quyền qua rồi, lại chẳng thế làm gì được đối phương!

Lúc này, Hồng Sơn Di mới nhận ra rằng mình coi thường người trẻ tuối trước mặt, cậu ta đúng là có một chút bản lĩnh.

“Khá tốt! Không có bao nhiêu người có thể

đỡ được ba quyền của tôi!” Hồng Sơn Di khen ngợi: “Cậu xứng đáng làm đổi thủ của tôi, đáng giá để tôi lấy hết sức ra đánh!”

Không ngờ, Diệp Lâm lại lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Tôi khuyên ông hãy lấy hết sức ra đánh đi, nếu không thì ông còn chưa đủ trình độ làm đối thủ của tôi đâu!”

“Nếu ở Thanh Môn nước ngoài, người như ông cũng có thế làm đường chủ, thì Thanh Môn cũng chỉ thế mà thôi.”

Vừa rồi Diệp Lâm chỉ thuận tay đánh ra ba quyền, ngay cả một phần thực lực cũng chưa dùng, tương đương với ném đá dò đường, thăm dò thực lực của đối phương.

Kết quả thăm dò khiến anh rất thất vọng.

Đi nhờ một Thanh Môn như thế bảo vệ mình hả, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu!

“Nhãi ranh!” Hồng Sơn Di nổi giận: “Đừng tưởng rằng có thế đỡ được ba chiêu của tao là có thể đánh nhau với tao! Tao còn chưa dùng hết sức!”

“Hồng đại sư, đừng khách sáo với thằng nhãi kia nữa!” Hứa Như Hải vội vàng nói: “Nhãi ranh kia không thấy quan tài không đổ lệ, đánh nhanh thắng nhanh, đánh chết cậu ta đi!”

Thấy Hồng Sơn Di dùng ba chiêu mà vẫn

chưa đánh chết đối phương, Hứa Như Hải bắt đầu căng thẳng.

Ông ta vổn tưởng rằng mời cao thủ nước ngoài sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng mà bây giờ lại có chút lo lắng rồi.

Tuyệt đối đừng lật thuyền trong mương đấy nha!


Lúc này, mọi người xung quanh thấy Diệp Lâm đỡ xong ba chiêu vẫn còn đứng vững thì một lòng lo lắng trở nên nhẹ nhàng hơn một chuýt.

“Sư phụ ghê gớm!” Hoa Quốc Đống yên tâm nói: “Suýt chút nữa quên mất, ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của sư phụ mà! Xem ra Hồng đại sư của Thanh Môn cũng chỉ có thế thôi!”

Tọa Sơn Điêu?

Hồng Sơn Di cảm thấy danh hiệu này quen quen, có điều trong nhất thời lại không nhớ ra. harry potter fanfic

Hiện giờ đang lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, ông ta không thể suy nghĩ miên man được.

Thấy Hoa Quốc Đống nói năng mang ý khinh thường mình, ông ta thẹn quá hóa giận hơn nữa.

Nếu không thế đánh chết Diệp Lâm ngay tại chỗ, thì chẳng phải là làm mất mặt Thanh Môn hay sao?

“Dám khinh thường tao hả?” Hồng Sơn Di lập

tức dang tay ra, khí thế cả người đềut hay đối: “Để cho bọn mày thấy được thực lực thật sự của tao!”

Hổ Hạc Song Hình Quyền!

Hồng Sơn Di chính là người kế thừa Hồng Quyền.


Và Hố Hạc Song Hình Quyền chính là một tuyệt chiêu thuộc Hồng Quyền.

Hố hạc hợp nhất, thiên hạ vô địch!

Bên trong quyền có sự uy mãnh của hố, lại có sự nhanh nhẹn của hạc.

Hồng Sơn Di một tay làm miệng hổ, một tay làm mõm hạc.

Hai dạng hổ hạc, mơ hồ thành khí thế.

“Hồng Quyền hả?” Thấy vậy, Diệp Lâm mỉm cười: “Hồng Quyền của ông chưa đạt đâu. Xem Hồng Quyền của tôi đi!”

Công Tự Phục Hổ Quyền!

Ngay sau đó, khí thế quanh thân chấn động núi sông, bước đi mưa gió dâng trào.

Rốt cuộc thì vị sư phụ thứ tám mươi bốn của Diệp Lâm chính là con cháu của Hồng Hi Quan – người sáng lập ra Hồng Quyền chính tông, mạnh hơn cái loại người thừa kế như Hồng Sơn Di nhiều.
 
Chương 629: C629: Hồng quyền vs hồng quyền


Ngay sau đó, hai người cùng dùng Hồng Quyền với cách đánh khác nhau.

Một người dùng dạng hổ hạc, vừa tĩnh vừa động, bên trong uy mãnh xen lẫn ba phần nhẹ nhàng.

Một người dùng thế rộng rãi phóng khoáng, khí thế hùng hồn, uy lực mạnh mẽ, cực kì bá đạo.

Công Tự Phục Hổ Quyền được Hồng Hi Quan cải tiến từ Thập Bát La Hán Phục Hổ Quyền, thế tấn công chữ I, cực kì mạnh mẽ.

Bên trong Hồng Quyền có ba quyền phố biến là Công Tự Phục Hổ Quyền, Thiết Tuyến Quyền và Hố Hạc Song Hình Quyền, mỗi quyền có đặc điểm khác nhau, lại bố sung cho nhau.

Hồng Sơn Di thấy Diệp Lâm có thể dùng Hồng Quyền thì rất giật mình.

Ông ta thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này cũng cùng một môn với mình?

Có điều, quyền đã vung lên rồi, không còn kịp hỏi nhiều nữa.

Ngay sau đó, quyền quyền va chạm, vang lên một tiếng chấn động đất trời.

Răng rắc!

Lúc này, Hồng Sơn Di cảm thấy cánh tay phải đau âm ỉ.

Đồng thời, cánh tay trái đánh ra dạng hạc cũng bị đối phương dễ dàng né tránh bằng bước đi kỳ diệu.

Một quyền đi qua, Hồng Sơn Di bị bắn ngược lại, lùi ra sau liên tục, hổ khấu tê dại.


“Sao có thế chứ?”

Hồng Sơn Di khó có thế tin nối rằng một đòn mạnh nhất của mình lại bị đấy ngược lại, toàn bộ cánh tay suýt nữa phế đi.

Điều khiến Hồng Sơn Di sốc hơn là đối phương thế mà lại biết đánh Hồng Quyền, cùng ra một môn với mình!

Dùng Hồng Quyền đánh Hồng Quyền!

Hồng Sơn Di có tiếng là tông sư ở nước ngoài, đánh thắng biết bao nhiêu tay quyền, hôm nay lại vấp ngã ở Yến Kinh, thua trong tay một người trẻ tuổi.

“Cậu… rốt cuộc là ai hả?”

“Sao cậu cũng biết Hồng Quyền?”

Đừng nói là Hòng Sơn Di sốc, mọi người xung quanh ở đây cũng sốc.

Không ngờ ngay cả cao thủ Thanh Môn cũng không phải là đối thủ của Diệp Lâm!

“ơ kìa… mẹ nó, chuyện này là sao đây hả?” Diệp Trạch trợn tròn mắt, vội vàng chất vấn: “Cậu, có khi nào cậu… mời một kẻ lừa đảo hay không?”

Diệp Trạch vốn đang chờ xem Diệp Lâm bị đánh tơi tả, xong rồi sẽ lên đá thêm vài chân đế phát ti3t hận thù trong lòng.

Kết quả là sau vài chiêu, Diệp Lâm có vẻ đang ở trong thế thắng.


Hứa Như Hải thấy vậy cũng lộ ra vẻ mặt khó có thế tin nổi.

Ông ta thầm nghĩ đừng có xui xẻo như vậy chứ, khó lắm mới mời được một vị cao thủ cấp đường chủ của Thanh Môn, vậy mà cũng không phải là đối thủ của Diệp Lâm?

Cậu ta có còn là một tên ăn chơi trác táng ở trong trí nhớ của mình nữa không?

Sao mới có ngồi tù năm năm mà lại giống như thay da đối thịt vậy?

Khiến người ta không thể tin nổi!

“Hồng đại sư, ông ra sức một chút đi!” Hứa Như Vân thấy Hồng đại sư không đánh được thì sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ, nói: “Chúng tôi đã đưa tiền rồi, ông cũng đừng cầm tiền mà không chịu ra sức đấy nhé!”

Bà ta còn chưa thấy rõ thế cục, nghĩ lầm Hồng đại sư không chịu ra sức đánh.

Lúc này, Hồng Sơn Di chợt nhớ lại một chuyện.

“Tọa Sơn Điêu… Là Tọa Sơn Điêu hoành hành Phụng Thiên đấy hả?”

Nhớ tới Tọa Sơn Điêu, Hồng Sơn Di không nhịn được hít hà một hơi.

Ông ta hàng năm ở nước ngoài, vậy nên không hiểu biết nhiều về một vài cao thủ trong Đại Hạ, nhưng mà ông ta cũng có nghe người ta nói đòi điều.

Nhất là danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.

Hồng Sơn Di chợt nhớ trong cuộc họp thường niên năm ngoái, có người đề nghị đi mời chào Tọa Sơn Điêu.

Nghe nói thực lực của anh ta thuộc top 10 Thanh Môn.

Thực lực top 10 Thanh Môn là thực lực mà một gã đường chủ nhỏ nhoi như ông ta có thể so hả?

Hồng Sơn Di lập tức nảy sinh ý định rút lui.
 
Chương 630: C630: Thiết tuyến quyền


“Diệp Lâm, nể mặt cậu và tôi đều đến từ một môn, và nể mặt lúc nãy nhà họ Triệu cùng với phủ Thuận Thiên xin tha cho cậu, hôm nay tôi tha cho cậu một lần!”

“Tạm biệt!”

Dứt lời, Hồng Sơn Di quay người bỏ chạy.

“ơ kìa, Hồng đại sư, ông đừng đi!”

Hai anh em nhà họ Hứa đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức đi lên kéo ông ta lại.

“Ông đi rồi thì chúng tôi biết phải làm sao hả?”

Hồng Sơn Di vung tay áo lên đấy hai người họ ra.

Ông ta hiện giờ tự bảo vệ mình còn khó, làm sao còn đế ý tới những người khác được nữa?

“Tống giám đốc Hứa, tôi còn có việc, tôi đi trước một bước, ông hãy chờ Thanh Môn phái người khác đến giúp đỡ đi.”

Cái gì?

Hứa Như Hải nghe vậy thì càng không muốn để đối phương đi.

“Chúng tôi đã trả tiền rồi!” Hứa Như Vân tiếp tục nói lý.

“Đây không phải là vấn đề về tiền!” Hồng Sơn Di lạnh lùng từ chối: “Lúc nãy các người cũng nói rồi, tiền không phải là vạn năng! Tạm biệt!”

Hồng Sơn Di vội vàng bỏ đi.


“Đứng lại!”

Lúc này, Diệp Lâm lên tiếng gọi đối phương

lại.

“Ai cho ông đi?”

“Yến Kinh Đại Hạ là nơi ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”

Anh vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức xuất hiện đám người Bạch Long chặn đường đi.

“Ha ha, đánh không lại liền bỏ chạy, đâu có chuyện tốt như vậy?” Hoa Quốc Đống cười lạnh: “Ngoan ngoãn ở lại chờ sư phụ tôi xử lý di!”

Hồng Sơn Di dừng bước, ngại với khí thế của Diệp Lâm, đành phải quay đầu lại.

“Cậu… cậu muốn sao hả?”

“Tôi chính là đường chủ Thanh Môn đấy!”

“Nếu cậu dám động đến tòi thì Thanh Môn tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”

Nghe lời uy hiếp mềm như bông từ đối phương, Diệp Lâm không thèm để ý một chút nào.

“Tôi và Thanh Môn vốn dĩ không thù không oán, cũng không muốn trở thành kẻ địch của Thanh Môn.”

Diệp Lâm vừa nói vừa đi lên phía trước.


“Nhưng tôi đã nói rồi, là ông đang tự tìm đường chết!”

Mỗi khi Diệp Lâm đi lên một bước, Hồng Sơn Di đều sẽ giật mình lùi ra sau một bước, cực kì

chật vật.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều rất chấn động.

Lúc nãy có ai ngờ rằng một cao thủ Thanh Môn lại có thế bị Diệp Lâm dồn ép đến bước này cơ chứ?

Thực lực của Diệp Lâm đúng là quỷ thần khó lường!

“Tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc thôi. Cậu thả tôi đi đi!” Đối mặt với một kẻ địch mạnh, Hồng Sơn Di biết mình không đánh lại, chỉ có thế cúi đầu chịu thua: “Cậu cho tôi một con đường sống, sau này Thanh Môn chúng tôi tuyệt đối sẽ không trở mặt với cậu!”

Diệp Lâm mỉm cười: “Lúc nãy có một câu ông nói không sai!”

“Câu… câu gì?” Hồng Sơn Di sửng sốt, không biết đối phương tán thành câu nói nào của ông ta?

“Hôm nay dù có là Jesus tới đây thì cũng không thể nào cứu được ông!”

Diệp Lâm trả lại câu nói lúc nãy của ông ta cho ông ta.

Nghe vậy, Hồng Sơn Di lập tức thay đối sắc mặt.

Ông ta muốn xin tha, nhưng không còn kịp

nữa rồi.

Diệp Lâm từ từ giơ tay lên, rồi lập tức vung thành quyền.

Thiết Tuyến Quyền!

Nếu đối phương cũng là người thừa kế Hồng Quyền, thì Diệp Lâm cũng sẽ dùng Hồng Quyền tiễn đổi phương lên đường.

Thiết Tuyến Quyền chính là công pháp nội công, cầu dài ngựa to, dùng khí giục lực, mở ra khép vào.

Diệp Lâm đánh ra một quyền. Hai người dù cách xa nhau vài thước, anh vẫn có thể dùng một quyền đánh vỡ trái tim Hồng Sơn Di, khiến Hồng Sơn Di chết nqay tại chỗ.
 
Chương 631: C631: Tính số từng người một


Diệp Lâm đánh chết Hồng Sơn Di bằng một quyền cách không khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên cứng lại.

Ngay sau đó, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm, trên mặt để lộ vẻ hoảng sợ.

“Ông ta… chết rồi hả?”

“Chắc không đâu… Hai người cách xa như vậy mà, tôi không thấy Diệp Lâm đánh trúng ông ta…”

“Có lẽ đây mới chính là cao thủ! Cách không đánh trâu hiểu không?”

“Hồng đại sư là cao thủ nước ngoài cơ mà? Cứ vậy mà bị người ta dùng ba quyền hai chân đánh chết hả?”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẫn còn có chút khó có thể tin.

Lúc này, Hắc Long đi lên đá Hồng Sơn Di ngã lăn ra đất, hừ lạnh: “Ai bảo ông kiêu ngạo hả?”

“Cái gì mà đường chủ Thanh Môn chứ? Dám đánh nhau với Long Vương chúng tôi, đúng là chán sổng rồi!”

Hồng Sơn Di bị đá ngã lăn mà vẫn cứ cứng đờ như thi thể, không còn một chút hơi thở nào.


Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng Hồng Sơn Di Hồng đại sư chết thật rồi.

Hiện trường lập tức ‘ôn ào hẳn lên.

Rất nhiều nhân viên khách sạn chỉ mới lần đầu thấy Diệp Lâm ra tay. Ai cũng rất sợ hãi.

Bọn họ thầm nghĩ: Quả nhiên, lời đồn đều là sự thật, gia chủ mới của nhà họ Diệp đúng là sát thần!

“Hồng đại sư!”

Hứa Như Hải chạy đến bên cạnh Hồng Sơn Di, xác nhận ông ta đã chết thật rồi thì sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

“Chết rồi?”

“Chết thật rồi!”

“Mày dám giết chết đường chủ Thanh Môn! Mày thật to gan!”

Hứa Như Hải nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt cực kì khó tin. Ngay sau đó, trên mặt ông ta hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.

“Thanh Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày! Lần này mày chết chắc rồi!”

Hứa Như Hải nghiến răng nghiến lợi nói.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Đối mặt với sự uy hiếp của Hứa Như Hải, Diệp Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.

“Tôi không quan tâm Thanh Môn thế nào.”

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Chỉ là ông, ông tự lo cho mình trước đi!”

Dứt lời, Diệp Lâm thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Ông cho rằng tôi sẽ dê dàng tha cho ông hả?”


Cái… cái gì?

Nghe vậy, Hứa Như Hải run rấy cả người.

Lúc này, ông ta chợt nhận ra rằng mình đã mất đi sự che chở của Hồng đại sư, mình sắp rơi vào trong tay thằng nhãi họ Diệp.

òng ta ngẩng đầu lên nhìn, xung quanh đa số đều là người của Long Môn. Thấy vậy, ông ta như là rơi vào trong động băng.

“Hừ, mày dám làm gì bọn tao?” Lúc này, Hứa Như Vân còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ ỷ rằng ở đây có đông người, Diệp Lâm sẽ không dám làm bậy.

“Tao chính là mẹ kế của mày! Đây chính là cậu cả của mày! Còn đây chính là em trai cùng cha khác mẹ của mày!”

Hứa Như Vân nói ra thân phận của ba người, định dùng tình thân buộc đối phương làm theo ý mình.

“Cút sang một bên đi!”

Diệp Lâm vung tay lên, đánh bay Hứa Như Vân cứ lải nhải không yên ra ngoài. 𝗥a chương nhanh nhấ𝘵 𝘵ại ﹏ 𝗧 r𝖴𝙢𝘵ruyện.𝐕n ﹏

“A!”

Hứa Như Vân hét thảm một tiếng, bay ra xa mấy mét, vừa rơi xuống đất là định chửi ầm lên.

Kết quả là bà ta vừa mới há miệng, trong miệng dính đầy máu, vài chiếc răng hàm rơi ra.

“Mẹ!” Thấy vậy, Diệp Trạch vội vàng chạy tới bên cạnh mẹ mình.


“Tên súc sinh nhà mày! Mày dám đánh tao hả? Còn đánh mạnh tay như vậy nữa?”

Hứa Như Vân không thể tin nổi. Đáy đã là lần thứ hai bà ta bị Diệp Lâm đánh, lần sau đánh mạnh tay hơn lan trước, và lần này ngay cả răng hàm cũng bị đánh rơi sạch sẽ.

Bị con riêng đánh trước mặt nhiều người, khiến Hứa Như Vân thẹn quá hóa giận, hận không thế ăn tươi nuốt sống Diệp Lâm.

“Anh dám đánh mẹ tôi hả? Tôi liều mạng với anh!” Diệp Trạch định đứng dậy, lại bị một ánh mắt của Diệp Lâm dọa sợ đến mức trốn ra sau lưng mẹ mình.

“Tôi bị vu oan, bị nhốt vào tù, tất cả đều là do đám người mẹ kế, cậu cả và em trai cùng cha khác mẹ các người ban tặng!”

“Đừng sốt ruột, chúng ta tính số từng người một.”

Không ai có thế ngăn cản được bước chân

của Diệp Lâm anh.

Diệp Lâm vừa nói chuyện vừa nhàn nhã bước đến bên cạnh Hứa Như Hải giống như là một vị Tử Thần.

“Mày… mày định làm gì?”

Hứa Như Hải sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi ra sau, cuối cùng hai chân mềm nhũn, nqã nqồi xuốnq đất.
 
Chương 632: C632: Không đáng một dồng


Thấy Diệp Lâm sắp ra tay với mình, Hứa Như Hải liền mặc kệ ánh mắt của mọi người, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.

“Diệp Lâm!”

“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi một lần đi!”

“Tôi không dám gây chuyện với cậu nữa!”

“Tôi bảo đảm sau này thấy cậu đều sẽ đi đường vòng!”

“Nhà họ Hứa chúng tôi cũng sẽ dốc sức ủng hộ cậu, làm việc cho cậu!”

Hứa Như Hải của hiện giờ cực kì cung kính, trong khi trước đó lại cực kì kiêu ngạo, chắc là chỉ có đồ ngốc mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta.

Khi thấy người thừa kế của nhà họ Hứa đau khổ quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm tha mạng, mọi người đều cảm thấy thổn thức và bất ngờ.

Bọn họ thầm nghĩ: Vị gia chủ nhà họ Diệp này khủng bố quá đi!


“Hứa Như Hải, tôi đã tha cho ông một lần rồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước tôi chỉ đánh tàn phế tứ chi của ông, chính là vì cảnh cáo ông và cho ông một bài học!”

“Nếu ông thông minh thức thời thì lẽ ra ông

nên trốn ở nước ngoài, vĩnh viễn đừng về nước!”

“Tiếc là ông còn dám trở về tìm tôi báo thù!”

“Ông đừng tưởng rằng có Thanh Môn làm chỗ dựa là có thế đấu lại tôi! ông còn kém xa lắm!”

Hứa Như Hải vội vàng giải thích: “Tôi không dám nữa!”

“Tôi sẽ suốt đêm ra khỏi Yến Kinh, đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”

Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Muộn rồi!”

Nghe vậy, Hứa Như Hải ngẩng đầu, thấy trên mặt Diệp Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn thì sợ tới mức hồn vía lên mây.


“Đừng… đừng giết tôi… tha mạng cho tôi đi…”

Hứa Như Hải sợ tới mức tiếu ra quần, liên tục cầu xin.

Thấy cầu xin Diệp Lâm không được, ông ta dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.

“Hoa nha nội! Cậu chính là nhân viên phủ Thuận Thiên!”

“ở đây có kẻ muốn giết người, cậu có quản hay không?”

“Cứu mạng đi!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống đang đứng xem trò hay lập tức sửng sốt.

Anh ta không ngờ rằng Hứa Như Hải lại ném vấn đề cho mình.

Nhưng mà Diệp Lâm chính là sư phụ của mình!

Đừng nói là Hoa Quốc Đổng chỉ treo một chức vị trong phủ Thuận Thiên, cho dù Hoa Quốc Đổng có là phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đi giúp đỡ Hứa Như Hải.

“Hoa nha nội!”
 
Chương 633: C633: Cậu muốn bao nhiêu tiền


“Ban ngày ban mặt mà cậu cũng có thế trơ mắt ra nhìn tôi bị giết hay sao?”

“Xung quanh đang có rất nhiều người nhìn kìa!”

Có điều, Hoa Quốc Đống ngoảnh mặt làm ngơ, nói gần nói xa.

“Thế hả?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao tôi không thấy?”

Hoa Quốc Đống hỏi đám thị vệ của mình. Bọn họ cũng rất phổi hợp.

“Không biết nữa!”

“Chưa xảy ra chuyện gì hết!”

“Anh thấy không?”

“Tôi không thây… Anh thì sao?”


“Anh cũng chưa thấy thì một tên bị cận thị như tôi có thể thấy cái gì?”

Mọi người hiểu ý cười cười.

Thấy đám thị vệ cười đùa với nhau, trong lòng Hứa Như Hải như đang nhỏ máu, hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.

“Đám khốn kiếp! Giả ngu giả ngơ! Coi trời bằng vung!”

“Sau khi tao chết, dù tao có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn mày!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Rõ ràng là lúc nãy ông chó cậy mặt chủ, coi thường cả phủ Thuận Thiên chúng tôi!”

“Bây giờ bị sư phụ tôi giết cũng chỉ là gieo gió gặt bão, không ở trong phạm vi bảo vệ của phủ Thuận Thiên chúng tôi!”

Dứt lời, Hoa Quốc Đống gọi đám thị vệ, nói: “Đi thôi, các anh em, dẫn các anh em đi uống rượu, hôm nay tôi mời khách để cảm ơn các anh em vất vả đi một chuyến.”

Bọn thị vệ sôi nối cảm ơn: “Cảm ơn nha nội! Vậy chúng tôi không khách sáo!”

Hoa Quốc Đống vừa nói chuyện vừa dẫn đám thị vệ đi ra ngoài, để lại không gian cho Diệp Lâm tiện ra tay.


“Mày… bọn mày…”

Lúc này, Hứa Như Hải đã thật sự tuyệt vọng.

Ông ta nhìn về phía mọi người, ai nấy đều chỉ muốn tránh xa ra, tất nhiên là không dám nhảy vào vũng nước đục này rồi.

“Diệp Lâm!”

“Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

“Tôi dùng tiền mua mạng của tôi…”

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Hứa Như Hải muốn dùng tiền mua mạng, hi vọng Diệp Lâm có thể tha cho mình một mạng.

“Ông nghĩ xem cái mạng chó của ông đáng giá bao nhiêu tiền?” Diệp Lâm cười lạnh hỏi lại.

“Tôi cho cậu một trăm triệu tệ nhé?” Hứa Như Hải nói. Thấy Diệp Lâm vẫn cứ thường thường, ông ta cắn răng nói thêm: “Một tỷ tệ! Tôi chỉ có bao nhiêu thôi! Tôi có thể đi ngân hàng chuyển cho cậu ngay bây giờ!”

“Một tỷ hả?” Diệp Lâm cười lạnh: “Nhiều quá rồi!”

Nghe vậy, Hứa Như Hải sửng sốt, không ngờ mình tăng giá, đối phương lại chê nhiều.

“ở trong mắt tôi, cái mạng chó của ông không đáng một đồng!”

Diệp Lâm vừa nói vừa lấy dao găm ra.

Ánh sáng chợt lóe, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết giống như là tiếng giết heo.
 
Chương 634: C634: Chọn một trong hai


Hứa Như Hải nằm trên mặt đất, tứ chi đầy máu, đau đớn kêu gào.

Diệp Lâm không giết ông ta mà lại một lần nữa phế đi tứ chi của ông ta.

Hơn nữa, việc sử dụng sức mạnh kỳ lạ của yêu đao bên trong con dao găm có thế khiến vết thương tiếp tục xấu đi và không thế lành lại.

“Tay của tôi… Chân của tôi…”

Hứa Như Hải ngấng đầu nhìn tay chân, tứ chi đã không thể cử động được nữa, ngoại trừ đau đớn ra thì tất cả đã mất hết cảm giác.

Như thể tứ chi đã tách rời khỏi cơ thể và không còn là của mình nữa.

Cả người ỏng ta như bị đóng đinh xuống đất, không thể cử động được.

“Ahhh…”

Hứa Như Hải đau đớn kêu lên, cảm giác được lần này tứ chi bị phế còn đau đớn so với lần trước gấp mười gấp trăm lần!

Làm sao có thể chịu nổi, đúng là sống không bằng chết.


“A… Thằng nhóc khốn nạn… Mày… Mày giết tao đi!”

“Giết tao đi…”

Đối mặt với ý muốn chết của Hứa Như Hải, Diệp Lâm vẫn thờ ơ như không.

“Giết ông cũng giống như giết một con lợn mà thôi!”

“Nhưng tôi vẫn sẽ giữ cái mạng chó của ông.”

“Bởi vì ông còn chưa tận mắt chứng kiến cảnh nhà họ Hứa bị tiêu diệt!”

Diệp Lâm vừa nói vừa chậm rãi lau vết máu trên con dao găm.

Chứng kiến sự tàn ác của Diệp Lâm và tình cảnh bi thảm của Hứa Như Hải, mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.

Đây… Đây là kết quả của việc trở thành kẻ thù của Diệp Lâm sao?


Ý nghĩ này không khỏi xuất hiện trong đầu mọi người.

Đồng thời lập tức tạo dựng trong lòng một hình ảnh khủng bố và uy nghiêm về Diệp Lâm.

Giết gà dọa khỉ, đập núi dọa hố.

Tất cả mọi người tại hiện trường, đặc biệt là nhân viên khách sạn, lúc này trong lòng chỉ có một ông chủ duy nhất, đó chính là Diệp Lâm!

Sau khi trừng phạt Hứa Như Hải.

Diệp Lâm quay người lại, ánh mắt tập trung

vào Hứa Như Vân và Diệp Trạch.

Hai mẹ con nhà này thấy vậy lập tức run lên vì sợ hãi.

Họ sợ rằng tình trạng thê thảm của Hứa Như Hải cũng sẽ xảy ra với hai người họ.

“Cậu… Cậu đừng qua đây!”

Hứa Như Vân ôm nửa cái má sưng tấy, vừa tức giận vừa sợ hãi kêu lên.

“Hứa Như Vân!”
 
Chương 635: C635: Vậy thì đây mới chỉ là bắt đầu


“Tôi cho bà một lựa chọn!”

Diệp Lâm nói như thế đưa ra phán quyết cho Hứa Như Vân.

Cái… Cái gì?

Hứa Như Vân nghe được lời này thì sửng sốt.

Lựa chọn?

Bà ta vẫn còn lựa chọn sao?

“Cậu yêu cầu tôi cái gì cũng được!” Hứa Như Ván hoàn toàn bị Diệp Lâm dọa sợ, run rẩy nói: “Xin hãy tha cho mẹ con tôi!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lúc trước bà có từng nghĩ sẽ tha cho tôi không? Thậm chí là ngày tôi ra tù, bà vẫn không chịu buông tha, tiếp tục phái người đuổi giết tôi!”

“Tất cả đã là chuyện của quá khứ… Tôi xin

lỗi… Chỉ cần cậu tha cho tôi… Tôi sẽ lập tức ra công an đầu thú!”

Đối mặt với sự van xin của Hứa Như Vân, Diệp Lâm lại cười nhạo một tiếng.


Nhốt bà ta vào trong chẳng phải là cứu bà ta saoa.

“Giữa anh trai và con trai, bà hãy chọn một đi!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi chỉ có thể đế bà đưa một người đi! Người còn lại phải đế mặc tôi xử trí!”

Cái gì?

Hứa Như Vân nghe được lời này, lại lần nữa giật mình, nhất thời không kịp phản ứng, đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Thật sao?”

Diệp Trạch ở bên cạnh nghe được lời này thì vui mừng khôn xiết.

Cậu ta vội vàng nắm lấy cánh tay mẹ và nói: “Mẹ ơỉ! Mau đưa con ra khỏi đây nhanh lên!”

“Chúng ta đi thôi mẹ!”

Nói xong, Diệp Trạch đỡ mẹ đứng dậy, như sợ Diệp Lâm sẽ hối hận.

Tuy nhiên, Hứa Như Vân lập tức phản ứng lại, tránh khỏi con trai mình, hỏi: “Anh trai của tôi.


||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

bị cậu làm ra nông nỗi này mà cậu vẫn không chịu buông tha cho anh ấy sao?”

“Nếu tôi đưa con trai đi, chuyện gì sẽ xảy ra với anh trai tôi…?”

Diệp Lâm mỉm cười: “Vậy thì đây mới chỉ là bắt đầu!”

Nghe vậy, Hứa Như Vân run lên vì sợ hãi.

Quay người lại nhìn Hứa Như Hải vẫn đang nằm trên mặt đất kêu gào đến khản cả giọng, phận làm em gái như bà ta một thấy vậy chẳng khác nào bị dao cứa vào tim.

Anh em máu mủ, Hứa Như Vân dường như cũng phải chịu đựng sự đau đớn và thống khổ tương tự.

“Mẹ, chúng ta nhanh đi thôi!” Diệp Trạch vẫn ở van nài, dường như đã nhận thấy sự dao động của mẹ, sợ mẹ sẽ bỏ rơi mình.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Hứa Như Vân dường như đã hạ quyết tâm, quay lại đối mặt với con trai mình một cách nghiêm túc.

“Trạch Nhi! Cậu của con bị thương nặng quá, mẹ phải đưa cậu đi bệnh viện ngay!”

“Con ở lại đi!”

Cái gì?

Nghe được lời này, Diệp Trạch như sét đánh

nqanq tai.
 
Chương 636: C636: Diệp trạch sụp đổ


"Mẹ!"

"Mẹ không thể bỏ con được!"

Thấy mẹ muốn để mình lại, thay vào đó lại chọn cách đưa người cậu bị thương nặng rời khỏi chốn thị phi này.

Diệp Trạch sợ đến mức muốn tè ra quần, lập tức ôm lấy đùi mẹ mà van xin.

Hứa Như Vân đành phải khuyên nhủ cậu ta: "Đó là cậu của con, làm sao mẹ có thể để cậu tiếp tục chịu khổ được?"

"Cậu đã bị thương như thế này rồi, cứ mặc kệ cậu ấy đi... Mẹ đưa con ra khỏi đây trước đãi”

"Con sợ quá mẹ ơi! Con không muốn giống như cậu đâu!"

"Đưa con đi đi!"

Sau khi nghe được lời nói ích kỷ của Diệp Trạch, Hứa Như Vân vô cùng tức giận

"Con là đồ khốn nạn, cậu của con thương con như vậy, sao con có thể tàn nhẫn bỏ rơi cậu con cơ chứ?”

Nói xong, Hứa Như Vân vùng ra khỏi con trai mình bất chấp sự phản đối và khóc lóc của con trai

Sau đó, bà ta kiên quyết đi tới trước mặt anh trai Hứa Như Hải.


"Anh... Anh cố chịu đựng thêm một chút, em sẽ đưa anh đi..”

Nói rồi, Hứa Như Vân cẩn thận đỡ anh trai đứng dậy.

"Mẹ!" Diệp Trạch tuyệt vọng kêu lên.

Chữ “mẹ” này đã khiến Hứa Như Vân nhất thời yếu lòng

Nhưng bà ta vẫn nghiến răng nghiến lợi quyết định bỏ lại con trai mình, đưa anh cả đi trước.

Tuy nhiên, trước khi Hứa Như Vân rời đi, bà ta cũng vẫn cố gắng khuyên giải Diệp Lâm.

"Diệp Lâm!"

“Cho dù tôi có lỗi với cậu thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là lỗi của tôi, cậu đừng trút giận lên em trai mình!"

"Cậu phải nhớ kỹ, hai đứa là máu mủ ruột thịt! Thằng bé nó là em trai của cậu!"

"Cậu là một đứa trẻ tốt, sẽ không làm gì em trai mình đâu, đúng chứ?”

Nói xong, Hứa Như Vân khó khăn đỡ Hứa Như Hải, từng bước rời khỏi nơi này.

Bà ta không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược và tự thuyết phục mình rằng ma đầu Diệp Lâm này dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ nương tay với em trai mình.

Nếu bà ta bỏ lại anh trai mình thì chắc chắn ông ta chỉ còn con đường chết.

"Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười nhạo.

Đến lúc này mà vẫn chơi bài tình cảm với anh ư?

Chẳng lẽ bà ta không biết Diệp Lâm của trước đây đã chết trong tù rồi sao?

Diệp Lâm của hiện tại đã hoàn toàn lột xác, không còn ai thân thích hết!

Có oán báo oán, có thù báo thù!

Một bên là anh trai, một bên là con ruột.

Diệp Lâm không biết mẹ kế bụng dạ rắn rết này cảm thấy thế nào khi đưa ra lựa chọn này.

Giết người thì dễ nhưng giết chết trái tim một người lại khó.


Diệp Lâm muốn bà ta đưa ra lựa chọn đau đớn này và phải hối hận vẽ lựa chọn ngày hôm nay cho đến cuối đời.

"Chậc, chậc, chậc... Bây giờ cậu đã trở thành một con chó mất nhà rồi!"

Lúc này, Diệp Lâm lại nhìn về phía Diệp Trạch đang bị dọa sợ, không khỏi nhếch mép khinh thường.

“Anh trai...”

Diệp Trạch bật khóc, bò đến dưới chân Diệp Lâm, cay đẳng cầu xin.

“Anh ơi, em là em trai của anh mài”

“Xin hãy tha cho em... Từ nay em sẽ nghe lời anh, không bao giờ dám chống lại anh nữa.

"Chỉ cần anh thả em ra, từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, anh là anh ruột của em... Không, từ nay về sau anh sẽ là cha ruột, là ông nội của em luôn!"

Để được sống sót, Diệp Trạch không tiếc lời, thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì

Những người khác nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận.

Chợt nghĩ đến cảnh đoàn người nhà họ Hứa vừa rồi đã cao ngạo và hống hách như thế nào.

Còn lúc này lại thê thảm và xấu hổ biết bao.

Thậm chí còn mặt dày gọi anh trai là cha.

Lời nói và việc làm của Diệp Trạch cũng khiến người ta cảm thấy khinh thường.

So với anh trai cậu ta thì đúng là một trời một vực.


"Tôi không có đứa con khốn nạn như cậu!"

Diệp Lâm cười nhạo một tiếng rồi đá Diệp Trạch ra.

"Không phải cậu vừa cao giọng đuổi tôi ra khỏi đây sao?"

Diệp Trạch đứng dậy, tự tát mình liên tục, đồng thời xin lỗi: "Em có mắt như mù, em đáng chết”

"Em mới là người phải cút ra ngoài..."

"Anh à... Xin hãy để em cút đi ngay bây giờ, coi như anh thả một quả rằm thôi, thả em đi đi mà!"

Diệp Lâm cúi người, thích thú nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình, thưởng thức sự đau đớn. và sợ hãi trong mắt cậu ta.

"Cậu nói đúng!"

"Cậu đúng là có mắt như mù!"

"Vậy thì đôi mắt này của cậu còn có ích gì nữa, để chúng ở lại đây đi!"

Vừa nói, con dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Quét qua mắt Diệp Trạch.
 
Chương 637: C637: Tôi sẽ trả lại anh gấp mười gấp trăm lần


Diệp Trạch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Đột nhiên, toàn bộ mắt trái không thể nhìn thấy gì nữa.

"Mắt của tôi!"

Diệp Trạch che nửa mặt bên trái, ngã về phía sau.

Cậu ta kêu khóc hồi lâu, mọi người mới phát hiện trên mí mắt trái của Diệp Trạch có một vết sẹo rất rõ ràng, máu cũng đã nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của cậu ta.

Tất cả không khỏi hít một hơi lạnh, trong lòng kinh hãi.

Không ngờ thủ đoạn của Diệp Lâm lại tàn nhẫn đến mức ngay cả em trai cùng cha khác mẹ của mình cũng không tha.

Mặc dù lúc này vết thương trên mặt Diệp Trạch không lớn, nhãn cầu bên trong cũng không thực sự bị thương.

Nhưng vết thương do con dao găm để lại sẽ dần đần lan rộng, không chỉ ảnh hưởng đến một nhãn cầu mà còn ảnh hưởng đến nửa khuôn mặt của cậu ta.

Từ giờ trở đi, Diệp Trạch không chỉ bị biến dạng hoàn toàn mà còn phải chịu đựng sự hành hạ của những vết thương không thể lành lại.

"Diệp Lâm... Anh thật tàn nhẫn!”

Diệp Trạch căm hận nhìn Diệp Lâm.

"Nể mặt cha, tôi sẽ cho cậu một con đường sống, mau cút đi!”


Diệp Lâm xua tay, hất bay Diệp Trạch bay ra khỏi đại sảnh, lăn một vòng ra bên ngoài

Tuy bị đuổi ra ngoài một cách thê thảm, nhưng Diệp Trạch vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất tạm thời cậu ta đã thoát khỏi nanh vuốt của Diệp Lâm.

"Diệp Lâm, anh cứ chờ đó!”

Diệp Trạch thề trong lòng: "Sớm muộn có một ngày anh cũng sẽ rơi vào trong tay của tôi!”

“Đến lúc đó, tôi sẽ trả lại anh gấp mười gấp trăm lần!"

Lách tách... Lách tách....

Máu tươi làm mờ tầm nhìn của cậu ta.

Diệp Trạch không dám chậm trễ, lập tức chạy đến bệnh viện.

Sau khi đối phó với ba thành viên nhà họ Hứa.

Diệp Lâm quay lại nhìn nhân viên khách sạn.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều im lặng.


Có lẽ trong mắt người khác, việc Diệp Lâm làm quá tàn nhẫn.

Nhưng lửa đang cháy phải dùng nước đá dập tắt, kẻ ác phải xử lý bằng cách ác độc hơn.

Đây là cách sinh tồn mà Diệp Lâm đã học được. trong tù.

Diệp Lâm sẽ không bao giờ nhân từ khi đối phó với kế thù.

"Người quản lý vừa rồi đâu?" Diệp Lâm hỏi.

"Có tôi!” Quản lý Lưu vội vàng chạy ra, hướng Diệp. Lâm cúi đầu, suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ.

“Hai mẹ con Hứa Như Vân đã bị tôi khai trừ khỏi nhà họ Diệp.” Diệp Lâm nghiêm túc nói:" Sau này anh đã biết nghe ai rồi chứ?”

"Tôi biết, tôi biết!" Quản lý Lưu vội vàng nói: "Từ nay về sau toàn bộ nhà họ Diệp sẽ nghe lời cậu, cậu Diệp! Cậu là chủ của chúng tôi!"

Diệp Lâm lại hỏi: "Hai mẹ con Hứa Như Vân vẫn còn nắm giữ bao nhiêu công ty nhà họ Diệp?

Quản lý Lưu lau mồ hôi lạnh, nhẩm tính: "Vẫn còn khoảng... Hơn chục công ty.."

Mặc dù Diệp Lâm đã trở thành gia chủ nhưng Hứa Như Vân đã gả cho nhà họ Diệp nhiều năm, tiếp quản nhiều tài sản của nhà họ Diệp, rất có uy quyền.

Ví dụ như khách sạn này vẫn nắm trong sự kiểm soát của Diệp Trạch.

"Truyền lời của tôi!" Diệp Lâm ra lệnh: "Mười công ty này lập tức thoát ly khỏi hai mẹ con Hứa Như Vân, những ai không tuân mệnh lệnh thì mọi người đều đã nhìn thấy rồi đó!"

Nghe vậy, quản lý Lưu không khỏi run lên vì sợ hãi.

Bởi vì anh ta không khỏi nhớ lại tình cảnh bi thảm vừa rồi của Hứa Như Hải và Diệp Trạch, Hứa Như Vân tuy bị thương nhẹ nhất nhưng lại bị gãy mấy cái răng.

"Vâng, vâng ạ.." Quản lý Lưu vội vàng đáp: "Tôi sẽ lập tức truyền lại lời của gia chủ! Tôi tin bọn họ sẽ có lựa chọn đúng đắn”
 
Chương 638: C638: May mắn


Sau khi chỉ đạo xong, Diệp Lâm quay sang Hoa Quốc Đống, nói: "Chuyện ở đây tôi sẽ giao cho anh giải quyết”

"Sư phụ yên tâm, tất cả cứ giao cho tôi!" Hoa Quốc Đống vỗ vỗ ngực bảo đảm.

Sau khi sắp xếp xong tất cả, Diệp Lâm dẫn Bạch Vi Vi và những người khác vào phòng riêng trên lầu.

Lúc này, mọi người trong năm đại gia tộc đã chờ. đợi rất lâu.

Không lâu sau Diệp Lâm đi lên lầu.

"Aiza, Kim đại nhân, sao cô lại ở đây? Mời cô vào. trong!"

Ở bên ngoài, Quản lý Lưu bắt gặp một nhóm cận vệ Yến Kinh mặc áo giáp, tay cầm đao.

Người đứng đầu không ai khác chính là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, Kim Lũ Y.

Nghe nói ở đây có cao thủ ở bên ngoài đến gây rối? Tôi nhận được báo cáo nên vội vàng chạy tới đây."

Kim Lũ Y vừa hỏi vừa bước vào đại sảnh, tình cờ. đụng phải người của phủ Thuận Thiên đang giải quyết hậu quả.


"Kim đại nhân!" Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng chạy ra chào hỏi.

“Cảnh vệ Hoa, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Kim Lũ Y tò mò hỏi.

"Có một đường chủ nào đó của Thanh Môn đến đây gây rắc rối Hoa Quốc Đống nói giảm nói tránh.

“Thanh Môn?” Kim Lũ Y cau mày: “Sao người Thanh Môn lại đột nhiên tới đây?"

"Ai biết được." Hoa Quốc Đống vội vàng chuyển chủ đề, sợ Kim Lũ Y đào sâu sự tình: “Nhưng không sao, người đàn ông đó đã bị sư phụ tôi chế ngự thành công, nhưng anh ta vẫn chống cự, sư phụ tôi không còn cách nào khác, chỉ đành giết anh ta thôi”

"Theo luật lệ của Đại Hạ, những tên xã hội đen ở nước ngoài này không được pháp luật bảo vệ, ai cũng có thể giết chúng!”

Kim Lũ Y gật đầu, tò mò bước tới kiểm tra vết thương của người chết, không khỏi kinh ngạc.

Tên người không có ngoại thương, nhưng trái tim lại bị vỡ vụn?"

"Quyền pháp mạnh thật!”


"Cảnh vệ trưởng, chúc mừng anh, không ngờ anh lại tìm được một sư phụ tài giỏi như vậy?"

Hoa Quốc Đống mỉm cười gãi đầu: " May mắn, may mắn thôi”

"Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thì chúng tôi về đây!" Kim Lũ Y quay người rời đi: “Hôm khác có thời gian, tôi sẽ tìm sư phụ của anh để học hỏi!"

"Được rồi! Kim đại nhân đi cẩn thận!" Hoa Quốc Đống tiễn đội cận vệ Yên Kinh ra ngoài.

Vừa mới rời khỏi khách sạn, phụ tá Ân Hồng Trang đã nói: "Đại nhân, nghe nói Diệp Lâm đã trở về

Yến Kinh rồi.

"Hừ, tên khốn kiếp này cuối cùng cũng chịu quay lại? Tôi tưởng anh ta sợ tội nên bỏ trốn rồi chứ!

Kể từ lần trước, Kim Lũ Y lần theo dấu vết vụ tai nạn xe hơi thông qua Hứa Như Vân, dường như còn có một bí mật ẩn giấu khác.

Vì vậy, cô muốn gặp Diệp Lâm để làm rõ.

Nhưng đáng tiếc, lúc đó Diệp Lâm đang trên đường đến Phụng Thiên, bọn họ đã không gặp nhau trong nhiều ngày.

"Liên hệ lại với anh ta!" Kim Lũ Y ra lệnh: “Sắp xếp để anh ta gặp tôi càng sớm càng tốt!"

"Nếu anh ta dám tránh mặt tôi lần nữa thì cứ bắt anh ta cho tôi!"
 
Chương 639: C639: Ý của các vị thế nào


Lúc này, những người ngồi trong phòng bao đều trở thành người ủng hộ của Diệp Lâm, đồng thời là nhóm thành viên đầu tiên khi Diệp Lâm tổ chức một thương hội mới trong tương lai.

“Một người đàn ông, sao có thể mãi đứng dưới quyền người khác?"

“Hiện giờ thương hội Yến Kinh vừa không nằm trong sự khống chế của tôi, vừa muốn hợp tác với nhau ngăn cấm tôi!"

“Vậy nên tôi định xây dựng một thương hội mới, không để người khác khống chế mình nữa!"

“Ý của các vị thế nào?”

Nghe vậy, nhà họ Thôi lập tức đứng dậy tỏ thái độ.

“Lời nói của Diệp tiên sinh rất hợp ý tôi!”

“Từ khi Bạch Thủ Phú đi rồi, thương hội bị một đám người bình thường nắm giữ, kết bè kết cánh, loại bỏ những người không cùng ý kiến, chúng tôi khó chịu bọn họ lâu lắm rồi!"

“Hiện giờ Diệp tiên sinh bỏ cũ đón mới, xây dựng thương hội mới, trật tự mới, nhà họ Thôi chúng tôi đồng ý bắng hai tay hai chân luôn!"

“Vẫn là câu nói cũ, dù Diệp tiên sinh muốn làm gì thì nhà họ Thôi chúng tôi đều sẽ vĩnh viễn ủng hộ và đi theo!"

Nhà họ Thôi dẫn đầu, bốn đại gia tộc còn lại cũng sôi nổi tỏ thái độ, đồng ý dốc sức phối hợp, cho dù lỗ lã trong giai đoạn trước cũng không tiếc.


“Có điều..."

Lúc này, nhà họ Thường có người nhắc nhở.

“Thương hội cũ cây to rễ sâu, muốn lật đổ không phải là chuyện trong một sớm một chiều, kể cả khi gom hết tất cả các vị ngồi ở đây thì cũng có vẻ thế đơn lực mỏng”

“Vậy nên tôi mới đề nghị, ngoài chúng ta ra thì phải cần thêm một ít đồng minh bên ngoài mới được.”

“Rốt cuộc thì Cửu Châu Đại Hạ, đất rộng của nhiều, thương nghiệp phồn vinh, nếu có thể kết minh với bên ngoài thì cho dù chúng ta rời khỏi tổ chức Yến Kinh, cũng có thể tồn tại được.”

“Huống chí, tôi nghe nói mấy ngày qua, nhà họ Chu đang ngầm nói chuyện hợp tác với một vài tên đầu sỏ thương nghiệp ở các châu khác”

“Lỡ như bọn họ giành trước một bước, hợp tác với các đầu sỏ thương nghiệp Cửu Châu, đi cô lập chúng ta thì phiền phức lắm."

“Xin Diệp tiên sinh suy nghĩ cẩn thận rồi đưa ra quyết định sớm!”

Mọi người ở đây đều gật đầu phụ họa, cảm thấy nhà họ Thường nói rất có lý.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Lâm, chờ anh lựa chọn.


“Ha ha!”

Nghe vậy, Diệp Lâm bật cười.

“Các vị cứ yên tâm. Về vấn đề trên, tôi đã tính toán sẵn rồi”

“Mấy ngày trước tôi đi Phụng Thiên một chuyến, không phải là đi tay không”

Sau đó, Diệp Lâm tóm tắt lại thu hoạch trong hành trình Phụng Thiên của mình.

Nghe vậy, mọi người vừa ngạc nhiên vừa cảm thần lại vừa phấn chấn.

“Không hổ là Diệp tiên sinh, đúng là rồng trong biển người, dù có đi đến đâu cũng có thể kêu gọi quần hùng địa phương.

Nhà họ Thôi liên tục nịnh nọt.

“Hiện giờ tôi là chủ nhà họ Diệp ở Yến Kinh và nhà họ Trương ở Phụng Thiên. Gia nghiệp của hai đại gia tộc cộng thêm sự ủng hộ của các vị ngồi đây và quần hùng Phụng Thiên, cũng đủ để có địa vị tương đương với năm đại gia tộc trong thương hội cũ”

Diệp Lâm tin chắc rằng chờ tháng sau, khi anh thật sự tiến quân ngành sản xuất dược phẩm, mở rộng đan dược có thể chữa mọi bệnh ra ngoài, thì không cần anh phải tự mình đi mời chào nữa, mà các đại lão muốn hợp tác với anh, chắc là sẽ nhiều đến mức đạp vỡ cạnh cửa.

Dược phẩm chỉ là một cái bắt đầu của Diệp Lâm. thôi.

Sau đó, Diệp Lâm còn sẽ đặt chân lên nhiều lĩnh vực hơn nữa và dẫn đầu lĩnh vực, thay đối rất nhiều. bản lĩnh học được từ trong ngục giam thành tiền tài.

Khi ấy, năm đại gia tộc dám đối đầu với anh sẽ không còn chỗ đứng nữa.

“Có những lời này của Diệp tiên sinh là chúng tôi không cần phải lo lắng nữa rồi”
 
Chương 640: C640: Dùng kiếm


Lúc này, Triệu Uyển Đình nâng ly nói: “Chúc cho thương hội mới của chúng ta thành công ngay từ bước đầu tiên!"

Mọi người đều uống một ly.

Cuối cùng, Diệp Lâm nói: “Tôi định tổ chức thương hội mới trong vòng một tuần. Sau khi trở về, các vị liền bắt đầu chuẩn bị là vừa lúc.”

Nhìn Diệp Lâm ngồi ra lệnh cho mọi người, Susan bên cạnh không nhịn được sửng sốt.

Đây có còn là người bạn học Diệp Lâm mà cô từng quen biết hay không?

Tuy rằng sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy đi, ai cũng thay đổi rất lớn.

Chỉ có Diệp Lâm là thay đổi nhiều đến mức vượt qua sự tưởng tượng của người bình thường.

Susan cứ cảm thấy là Diệp Lâm sau khi ra tù giống như là thay đối thành một người khác vậy.

Sau khi mọi người bàn bạc xong công việc của thương hội mới, Diệp Lâm nói với Tần Tuyết Dung: “Giới thiệu về bảy thị trong cổ võ các cô đi!"

Tân Tuyết Dung gật đầu, lúc nãy nghe mọi người bàn về thương nghiệp, cô ta hoàn toàn không hiểu ra sao.


Đồng thời, cô ta cũng tò mò Diệp Lâm đã có thực lực mạnh như vậy rồi, sao không nghĩ cách tăng lên một tầng, mà cứ muốn ở lại thế giới bình thường gây. dựng sự nghiệp thương chiến?

“Trong cổ võ có ba núi năm môn bảy thị.”

“Ba núi là sự tồn tại mạnh nhất trong cổ võ, bao. gồm núi Côn Luân, núi Thiên, núi Trường Bạch”

Diệp Lâm gật đầu. Trong chuyến đi Phụng Thiên, anh đã có đợt đánh nhau ban đầu với cổ võ giá núi Trường Bạch.

Lúc nghe Diệp Lâm nói đã từng đánh nhau với cổ võ giả núi Trường Bạch, Tân Tuyết Dung cực kì giật mình, không biết anh còn có bao nhiêu kẻ thù nữa. đây?

Thậm chí trong trận khiêu chiến lần này, có khi nào núi Trường Bạch sẽ mượn cớ trả thù hay không?

“Năm môn là năm đại Huyền Môn: Sơn, Y, Mệnh, Bặc, Tướng!"

“Năm môn ai cũng có sở trường riêng. Tuy rằng năm môn không bằng ba núi về mặt quy mô và số lượng, nhưng mà về mặt năng lực cá nhân, người nào cũng có bản lĩnh quỷ thần khó lường, không hề thua kém cổ võ giả."

Năm thuật của Huyền Môn?


Diệp Lâm từng nghe nói rồi

“Tiếp đến là bảy thị” Tần Tuyết Dung nói: "Chính là bảy đại dòng họ chúng tôi, dùng gia tộc làm chỉ nhánh. Tuy rằng bảy tộc người người đông đảo, nhưng lại không đông đảo bằng ba núi và năm môn, thực lực cá nhân cũng hơi kém hơn một chứt”

“Có điều, bảy thị chúng tôi có một điểm chung.”

“Là gì vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Đó chính là... dùng kiếm!” Tân Tuyết Dung nói: “Bảy thị sở trường dùng kiếm, chỉ là kiếm pháp của mỗi thị đều khác nhau.”

“Có điều, nghe nói kiếm thuật của bảy thị chúng tôi từng bắt ngưồn từ một nhà”"

"Đó là một sự tồn tại khủng bố đã từng đứng trên cả ba núi”

Nói đến đây, Tân Tuyết Dung hơi khựng lại, dường như là chỉ cần nghĩ đến thôi là đã đủ bất kính rồi, huống chỉ là dùng lời nói để biểu đạt sự khủng bố kia.

“Là gì vậy?" Diệp Lâm lại tò mò hỏi.

Tần Tuyết Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Đã từng đứng trên ba núi năm môn bảy thị là một tiên!

“Một tiên?” Diệp Lâm giật mình: “Sao gọi là một tiên?”

Tân Tuyết Dung cuối cùng cũng nói ra cái từ ngữ bị cấm nói trong gia tộc: "Lục địa kiếm tiên!”
 
Chương 641: C641: Lục địa kiếm tiên


Lục địa kiếm tiên?

Nghe cái tên này, mọi người ở đây đều giật nảy mình.

Cho dù là người thường, không hiểu võ đạo như Triệu Uyển Đình, khi nghe cái tên kia cũng cảm thấy không bình thường

“Lục địa kiếm tiên? Chẳng lẽ là cái loại kiếm tiên giống trong phim hả?”

"Ai biết! Đây là chuyện của cao nhân, bớt hỏi thăm đi!"

Mọi người đều nhỏ giọng tò mò bàn tán.

Kể cả Diệp Lâm cũng chưa từng nghe nói về lục địa kiếm tiên. Cho dù là các vị sư phụ trong ngục giam, bọn họ cũng chưa từng nhắc tới

Tân Tuyết Dung nói: “Tôi nhớ rõ lúc nhỏ, câu cửa miệng của đám trưởng lão trong tộc là: Bầu trời kính trọng thần. Mặt đất mạnh nhất là kiếm tiên”


“Vậy sao hiện giờ không còn một tiên nữa?” Diệp Lâm tò mò hỏi

Tân Tuyết Dung lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Nhưng, có thể khẳng định là bảy thị chúng tôi và lục địa kiếm tiên có một mối quan hệ gì đó”

“Ví dụ như Kinh Hồng kiếm bị anh đoạt đi, nghe nói nó là một trong các thanh kiếm của lục địa kiếm tiên"

“Ồ!” Diệp Lâm lại giật mình.

Anh chợt nghĩ có khi nào hộp kiếm cũng từng là của kiếm tiên hay không? Nếu không thì sao nó có thể dễ dàng thu Kinh Hồng, Cự Khuyết vào trong như thế?

Tân Tuyết Dung tò mò quan sát Diệp Lâm, trong lòng cũng có chung thắc mắc.

Không biết người trước mắt có mối quan hệ gì với lục địa kiếm tiên từng là một sự tồn tại khủng bố trong giới cổ võ?

Nếu không thì vì sao anh ta giết người người nhà họ Tần, ông nội mình lại bảo mình đi tiếp cận anh ta?


“Tóm lại, các đối thủ lần này của anh đều là cao thủ dùng kiếm” Tân Tuyết Dung tốt bụng nhắc nhở: “Anh có Kinh Hồng và Cự Khuyết, chắc là có thể đánh. trả được”

“Chỉ sợ là bảy thị hợp tác với nhau để luân chiến với anh, khiến anh phải chiến đấu liên tục”

Ở trong mắt Tân Tuyết Dung, dù Diệp Lâm có mạnh đến thế nào thì cũng sẽ rất khó để đánh bảy trận liên tiếp.

Huống chỉ, bảy thị gửi chiến thư chính là kiểu chỉ có đánh đến chết mới thôi.

Lại nói, dù cho Diệp Lâm có vượt qua bảy trận, nhưng mà vẫn có người lên khiêu chiến nữa thì sao?

Diệp Lâm thế nào cũng bị kiệt sức.

"Tóm lại, ở trong mắt Tần Tuyết Dung, Diệp Lâm dùng sức của một người đi tiếp nhận khiêu chiến của bảy thị cổ võ là có chút miễn cưỡng.

Bởi vậy, Tân Tuyết Dung cảm thấy vẫn nên tránh đi mũi nhọn, đừng tiếp nhận loại khiêu chiến không công bắng kia thì hơn.

“Loại quyết đấu này không công bằng một chút nào!

Lúc này, Triệu Uyển Đình không nhịn được nói: "Luân chiến cái gì chứ? Đây có khác gì một đám người đánh một người?”
 
Chương 642: C642: Tôi đưa cậu về nhà


“Đúng vậy!" Mọi người nghe vậy cũng sôi nổi lên tiếng phụ họa: “Diệp tiên sinh, tuy rằng chúng tôi không rõ ràng tình huống cụ thế thế nào, nhưng mà với cái loại so tài không công bằng kia, chúng ta vẫn nên không đồng ý thì tốt hơn.”

“Hoặc là 1vs1 công bằng so tài một trận. Hoặc là không cần so tài nữa”

Tần Tuyết Dung cũng nói thêm: “Anh có thể dùng lý do trên để từ chối khiêu chiến, sau đó đưa ra yêu cầu ứng chiến là chỉ so một trận”

“Không căn thiết” Diệp Lâm không hề sợ hãi: “Với Tôi thì đánh một trận và đánh mười trận không có gì khác nhau cả”

“Nếu bảy thị muốn đánh thì cứ đánh thôi. Tôi sẽ đánh một hơi cho bọn họ chịu phục, để tránh sau này bọn họ đi tìm tôi gây ầm ĩ nữa”

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều giật mình.

Mọi người không biết Diệp Lâm lấy tự tin từ đầu ra mà dám đi tiếp nhận khiêu chiến của bảy thị cổ võ.

Có điều, Diệp Lâm đã nói vậy rồi, mà với hiểu biết của bọn họ về Diệp Lâm, bọn họ không đi khuyên nữa, chỉ có thể chúc Diệp Lâm may mắn thôi.

“Vậy chúng tôi chúc Diệp tiên sinh sẽ chiến thẳng trở về!"

Mọi người sôi nổi nâng ly.


Tân Tuyết Dung thấy vậy thì bất đắc dĩ cười khổ.

“Nếu anh cứ muốn ứng chiến cho được, thì tốt nhất là nên đi thăm quan chủ Bạch Vân Quan trước.”

Tần Tuyết Dung tiếp tục nói: “Bởi vì địa điểm quyết chiến là Bạch Vân Quan, Yến Kinh. Khi ấy, các đạo trưởng trong Bạch Vân Quan sẽ giữ chức trọng tài”

“Trong Bạch Vân Quan có khá nhiều cao nhân thực lực cực kì cao vào đời”

“Đến lúc ấy, nếu anh có gặp bất cứ bất công hoặc nguy hiểm nào thì có lẽ bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ”

“Vậy nên anh phải giữ một mối quan hệ tốt với bọn họ”

Bạch Vân Quan hả?

Diệp Lâm gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ rồi: “Đến lúc đó rồi nói sau.”

Sau khi ăn xong bữa cơm, cả đám người đều tách ra.

“Tôi đưa cậu về nhà” Diệp Lâm chuẩn bị đưa Susan về nhà.


Trong khoảng thời gian qua, mình vì quá bận rộn nên chưa có nhiều thời gian đi cùng Susan.

“Được thôi!” Susan vui vẻ đồng ý.

Lúc đưa Susan đến cửa tiểu khu, Susan đang do dự có nên mời Diệp Lâm vào nhà chơi hay không...

Ngay lúc này, một chiếc xe điện chạy như bay đến.

“San San, sao bây giờ con mới vẽ hả?" Một người phụ nữ trung niên cố ý dùng đầu xe đẩy Diệp Lâm ra Bà ta chính là mẹ của Susan.

“Mẹ làm gì vậy?” Susan cảm thấy khó hiểu vẽ hành vi của mẹ mình: “Cậu ấy đang là ông chủ của con đấy!"

Trước đây mẹ ghét bỏ Diệp Lâm mới ra tù. Bây giờ Diệp Lâm đã lắc mình thay đối thành ông chủ của mình, sao mẹ vẫn mang thái độ gay gắt như thế chứ?

“Ông chủ gì hả?" Bà Tô khinh thường nói: “San San, con chưa biết hả, cái công ty nhỏ xíu kia của con sắp đóng cửa rồi!"

“Mẹ đang nói bậy gì vậy?” Susan vừa bất ngờ vừa giận dữ.

“Mẹ nói bậy hả?” Bà Tô cười lạnh: “Nghe nói các đại lão trong thương hội Yến Kinh đã hợp tác với nhau để lật đổ cậu ta! Con thử hỏi cậu ta xem có phải là như vậy không?”

“Mẹ nghe tin tức mà, sao có thể sai được chứ?”

“Hừ, một tên tù nhân cải tạo mới vừa ra tù mà đi mở công ty, đúng là không biết tự lượng sức mình!"

“Con gái ngoan, ngày mai con đi từ chức đi, để tránh bị liên luỵ"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top