Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Dịch Full 

Chương 160: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Tài liệu này họ phải tốn bao nhiêu công mới giải mã được, một cô gái lạ hoắc từ đâu đến chẳng thèm chào hỏi gì lại bắt đầu tùy tiện sửa như thế, ngộ nhỡ hỏng thì làm thế nào?

“Ở đâu có mùi máu tươi vậy?” Đột nhiên một cảnh sát bên cạnh nhíu mày nói.

“Mũi cậu là mũi chó à, Cục Cảnh sát thì lấy đâu ra máu tươi!” Một cảnh sát khác cười phản bác, nhưng vừa quay đầu đã thấy cổ tay áo của Nhiếp Nhiên chảy xuống một dòng máu tươi thì sợ hãi nhảy vọt lên: “Á! Cô cô cô! Máu… máu!”

Lệ Xuyên Lâm nhìn theo tay của cảnh sát kia, cau mày, chạy nhanh3đến trước mặt Nhiếp Nhiên.

“Cô bị thương rồi. Là vụ đấu súng lúc nãy à?” Anh ta ngồi xổm dưới đất, kiểm tra vết thương trên tay của Nhiếp Nhiên. Bởi vì cô mặc áo dài tay màu đen nên suốt quãng đường Lệ Xuyên Lâm không phát hiện ra.

Anh ta kiểm tra một cách cẩn thận.

Là vết xước, có khi là lúc tên đàn ông kia nổ súng cô không kịp tránh nên viên đạn sượt qua một chút.

Chết tiệt! Sao ban nãy anh ta lại có thể không phát hiện ra?

Mặc dù chỉ là vết xước, không nặng như vết dao đâm, nhưng lực sát thương của viên đạn lại rất lớn, hơn nữa nếu không kịp sơ cứu1thì rất dễ nhiễm trùng.

Vết thương của Nhiếp Nhiên mặc dù vẫn đang chảy máu nhưng cũng đã đông lại một phần rồi, vì thế cô không để ý đến. Dù sao thì nếu không phải đòn trí mạng thì cô cũng chẳng thèm để ý.

“Vết thương nhỏ ấy mà, không sao.”

Nghe cô nói nhẹ như lông hồng, lông mày của Lệ Xuyên Lâm nhíu chặt lại.

Anh ta rất muốn phản bác, nhưng nhìn Nhiếp Nhiên dán mắt vào màn hình không rời, anh ta biết mình có nói cũng chẳng có tác dụng gì. Vì thế, Lệ Xuyên Lâm liền nói với mấy người cấp dưới: “Lấy hộp đồ cứu thương qua đây.”

“Không sao đâu, máu cũng đông lại rồi,9không phải để ý, xem làm thế nào để giải được mật mã này trước đã.”

“Đội trưởng Lệ, anh vừa đi đâu đấy, tôi mua cho anh...”

Dư Xảo Xảo cười tươi như hoa đem món ăn tình yêu của mình đến. Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm đang ngồi xổm trước mặt một người phụ nữ, cẩn thận kéo tay người phụ nữ kia ra.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Lệ Xuyên Lâm trước giờ luôn lạnh lùng, đối với phụ nữ lại càng lạnh lùng hơn. Từ sau khi Lệ Xuyên Lâm làm việc ở Cục Cảnh sát, ngày nào cô ta cũng săn đón như thế, cả Cục Cảnh3sát làm gì có ai không biết chuyện cô ta có ý với Lệ Xuyên Lâm chứ, nhưng Lệ Xuyên Lâm chưa bao gì để ý đến.

Cô ta luôn nghĩ tính cách anh ta như vậy, nhưng không ngờ... không ngờ anh ta...

“Không vệ sinh khử trùng kĩ sẽ dẫn đến nhiễm trùng.” Thậm chí Lệ Xuyên Lâm còn không thèm nhìn Dư Xảo Xảo đang đứng ở cửa, giọng vẫn lạnh lùng như thế.

Nhưng ai cũng thấy được sự quan tâm trong lời nói của anh ta.

Dư Xảo Xảo thấy trong lòng như vừa bị đâm một nhát dao vậy.

Những người xung quanh thấy Dư Xảo Xảo đứng ở cửa, lại nhìn Lệ Xuyên Lâm với cô gái bên cạnh,3đều cảm thấy màn kịch hay sắp được mở màn rồi.

Tuy đều là đàn ông nhưng họ đều không thể giấu nổi sự tò mò.

Chỉ thiếu nước kê ghế ngồi cắn hạt dưa để xem kịch hay mà thôi.
 
Chương 161: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hưng Nhiếp Nhiên thì tập trung hết sức vào việc phá mật mã, đến núi băng Lệ Xuyên Lâm cô còn chẳng thèm để tâm, càng đừng nói đến một cô gái chẳng hề quen biết gì.

Không khí bỗng trở nên bối rối.

Dư Xảo Xảo đứng ở đó nhìn hai người mà không một ai thèm để ý đến cô ta. Bên cạnh còn có đám cảnh sát đang nhìn chằm chằm. Cô ta có cảm giác giống như vừa bị vả cho hai cái vào mặt vậy, tức giận vô cùng.

Không biết cảnh sát nào chán sống lại không nhịn được phì cười khiến Dư Xảo Xảo tức đến nỗi trợn trừng mắt nhìn anh ta.

Cảnh sát kia nhanh chóng thu lại nụ cười.

Đùa à, đây là cháu gái của Phó Cục3trưởng Lý, làm sao anh ta dám đắc tội chứ?

“Đến đây, đến đây, hộp cứu thương đến rồi đây!” Một loạt âm thanh dồn dập hoảng loạn gấp gáp từ ngoài cửa truyền đến. Không lâu sau một anh cảnh sát cầm hộp cứu thương nhanh chóng chạy tới, sau đó đưa hộp cứu thương cho Lệ Xuyên Lâm.

Lệ Xuyên Lâm nhìn máu trên tay Nhiếp Nhiên đã đông lại, cổ tay áo và miệng vết thương còn dính vào nhau, hơn nữa tay cô còn đang bận lướt trên bàn phím, về cơ bản là không có cách nào xử lí vết thương.

Con người này thật là không quan tâm đến cơ thể mình chút nào!

Lệ Xuyên Lâm bất giác nhíu chặt lông mày, sau đó cầm lấy cánh tay không bị1thương của cô kéo ra khỏi ghế.

“Tôi không sao thật. Lệ Xuyên Lâm, anh đừng làm phiền tôi!” Cánh tay bị thương của cô nhất quyết bám lấy góc bàn.

Vết thương đã đông máu của cô dưới tác động mạnh của lực lại há miệng ra, máu chảy ròng ròng.

Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy một dòng máu tươi chảy ra, mắt anh ta bỗng lạnh đi. Sau đó, anh ta ngay lập tức đến trước mặt của Nhiếp Nhiên làm một hành động khiến mọi người kinh hãi.

“Á! Anh làm gì đấy, bỏ tôi xuống, Lệ Xuyên Lâm!”

Anh ta không hề có biểu cảm gì, một tay vác cô lên vai, tay kia cầm hộp đồ cứu thương, đi thẳng về phía phòng nghỉ.

Thật sự là Nhiếp Nhiên chưa bao giờ bị đối9xử như thế cả. Khốn kiếp!

Một tay của cô đập mạnh vào lưng anh, tiếng đập mạnh mẽ lên người phát ra những tiếng “bùm bụp”.

Nhưng Lệ Xuyên Lâm lại như chẳng có cảm giác gì vậy, đưa cô vào phòng nghỉ xong thì lấy chân đóng cửa phòng lại.

Bấy giờ, đám người hóa đá nãy giờ đã tỉnh lại.

“Đây là Đội trưởng Lệ sao?” Một cảnh sát hỏi với giọng nhẹ nhàng mang đầy vẻ kinh hãi đến rùng mình.

Một người khác ở bên cạnh mặt đơ ra nhìn cánh cửa đã đóng chặt lại, nói: “Hình như là đúng rồi đấy.”

“Trời ơi! Đây chính là sức hút của bạn trai trong truyền thuyết mà bạn gái tôi nói sao?”

Trong nháy mắt, trái tim của những chàng trai trẻ trong căn phòng3đều thổn thức.

Đội trưởng Lệ đẹp trai quá!

Chỉ có một trái tim thiếu nữ ở đây là bị vỡ tan.

Dư Xảo Xảo nhìn cánh cửa bị đóng kia thì tức đến nỗi muốn đâm thủng vài lỗ.

“Úi! Anh đừng xé đồ của tôi!”

Trong phòng bỗng vang lên tiếng của Nhiếp Nhiên, tất cả mọi người đều choáng váng, tự động, tự giác dán chặt tai lên cánh cửa nghe lén.
 
Chương 162: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3�ám người ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm.

“Đó cũng là một phần của quần áo của tôi!” Sau khi Nhiếp Nhiên thẳng thắn nói xong thì lại hét lên một tiếng: “Á! Ông nội anh chứ Lệ Xuyên Lâm, tôi đau quá! Anh có biết xử lí vết thương không vậy, không biết thì cút ra!”

Những cảnh sát trẻ đứng bên ngoài không chịu nổi mà hít một hơi thật sâu.

Cô gái này còn dám mắng cơ!

“Đừng động đậy!” Lệ Xuyên Lâm gằn giọng.

“Anh nhẹ một chút đi!”

“Cô ráng chịu một chút!”

“Anh thử nhịn xem nào, cái kiểu đau như xé thịt này!”

“Im mồm!”

Mặc dù mọi người đều biết đây chỉ là việc xử lí vết thương đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thế nhưng đám người bên ngoài3cửa lại như đang nghe một khúc tình xuân dập dìu.

Chỉ có Dư Xảo Xảo nắm chặt tay, móng tay hằn lên da thịt mà không biết, rõ ràng là cô ta đã tức đến đỉnh điểm rồi!

Nhưng hai người ở bên trong thì hoàn toàn không biết.

Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa, cánh tay áo bị Lệ Xuyên Lâm dùng kéo rạch ra một đường, gỡ cẩn thận chỗ máu đông ra, tiếp theo xé toàn bộ cánh tay áo ra.

Lệ Xuyên Lâm dùng nước ấm lau vết máu xung quanh, sau đó dùng thuốc khử trùng bôi lên miệng vết thương.

Nhìn Nhiếp Nhiên cau chặt lông mày, cố gắng chịu đựng như không quan tâm đến vết thương khiến Lệ Xuyên Lâm bỗng thấy hơi buồn, liền đụng tay hơi mạnh một chút.

“Á! Có phải là anh cố ý không1đấy?” Cơn đau lập tức kéo cô về ngay với thực tại.

Lệ Xuyên Lâm không nói một lời, mà cúi đầu nhanh tay một chút. Cho đến khi băng bó tất cả xong xuôi, anh ta mới đứng dậy lạnh lùng nói một câu: “Đau để cô nhớ lần sau để ý đến bản thân một chút!”

Nhiếp Nhiên nhảy dựng lên lườm anh ta. Vì muốn khiến bản thân cô phải chịu đau nên anh ta đã xé tay áo của cô lại còn mạnh tay như thế sao?

Cô không thể làm gì Hoắc Hoành không có nghĩa là cô không thể làm gì Lệ Xuyên Lâm.

Nhiếp Nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Lệ Xuyên Lâm. Không đợi Lệ Xuyên Lâm lên tiếng chất vấn, cô đã đặt tay lên vai anh ta, sau đó giật mạnh.

“Soạt!” Tiếng vải rách9vang lên.

“Sao cô lại xé đồ của tôi!” Giọng lạnh lùng xen lẫn dỗi hờn tức giận.

Nhiếp Nhiên cầm chiếc tay áo bị xé ra nghịch một lát, lạnh lùng nói: “Ai bảo anh xé của tôi trước!”

“Các người đang làm gì vậy!”

Nhiếp Nhiên vừa dứt câu, Dư Xảo Xảo ở bên ngoài không chịu được nữa mà mở cửa xông vào.

Vừa nãy nào là đau á, nhẹ thôi á cô ta đều nhịn rồi, nhưng giờ nghe thấy tiếng xé vải thì cô ta không thể bình tĩnh được nữa.

Kết quả là, một đám cảnh sát ngã sầm xuống đất, sau đó nhanh chóng lồm cồm bò dậy, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Dư Xảo Xảo tức giận trừng mắt nhìn Nhiếp Nhiên và Lệ Xuyên Lâm.

Nhưng Nhiếp Nhiên và Lệ Xuyên Lâm lại cùng một kiểu mặt kỳ quặc3nhìn Dư Xảo Xảo.

Ba người nhìn nhau như vậy, không khí trở nên rất kỳ lạ.

Nhiếp Nhiên nhìn cánh tay áo của Lệ Xuyên Lâm vừa bị cô xé, rồi lại nhìn Dư Xảo Xảo đứng ở cửa, lập tức cười gian.
 
Chương 163: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (6)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Xé quần áo cho vui.” Nhiếp Nhiên giống như con sói đói vồ mồi tiến về phía cô ta.

Dư Xảo Xảo chưa bao giờ rơi vào tình thế như thế này, mặt bị dọa cho trắng bệch ra. Cô ta thật sự cho rằng Nhiếp Nhiên muốn xé đồ của mình ngay trước mặt Lệ Xuyên Lâm nên vội vàng giữ chặt quần áo lao ra ngoài.

“Có thế đã chạy rồi, chẳng vui chút nào.” Nhiếp Nhiên thấy Dư Xảo Xảo trong nháy mắt đã chạy nhanh hơn cả thỏ, tỏ ra có chút thất vọng.

Đã có gan nghe lén, lại không có gan đứng đùa cho vui sao?

Lệ Xuyên Lâm vẫn luôn đứng bên cạnh nhíu mày nhìn Nhiếp Nhiên.

Tại sao anh ta3lại có thể gặp được một cô gái kỳ quái đến thế này nhỉ? Cô có đúng là con gái không vậy?

Anh ta bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng nghỉ, liếc nhìn đám cảnh sát đang trả vờ nhìn lên trần nhà nhưng tai thì vẫn dựng ngược lên để hóng chuyện, nói: “Đưa cho cô ấy bản hoàn chỉnh của tài liệu giải mã.”

Một người trông có vẻ lớn tuổi nhìn cánh tay áo mất đi của Lệ Xuyên Lâm, sau đó nói: “Không được, dù sao cũng là cơ mật của đội cảnh sát cao cấp.”

Đưa cho một người lạ không biết lai lịch gì xem là vi phạm quy tắc.

Nhiếp Nhiên vừa bước từ phòng nghỉ ra nghe vị cảnh1sát kia nói thế liền cười lên: “Cơ mật cao cấp, đều là một đống số liệu không có giá trị.”

Dư Xảo Xảo nhìn cô khinh thường, không chịu được mà nói: “Là tài liệu này vốn dĩ đã là một đống mã không có giá trị rồi.”

Nhiếp Nhiên không để ý đến cánh tay áo bị xé của mình, quang minh chính đại ngồi ở vị trí máy chủ, dùng chuột chỉ vào chỗ mật mã mà cô nhìn thấy ban nãy.

“Ở đây, với cả ở đây nữa, hai chỗ này tôi thấy có vấn đề.”

“Sao lại có thể có vấn đề chứ? Ngồi ở đây đều là cao thủ! Rốt cục cô là ai mà lại dám ở Cục Cảnh sát khoa9chân múa tay chứ?”

Dư Xảo Xảo chứng kiến Nhiếp Nhiên và Lệ Xuyên Lâm tình cảm mặn nồng, sau đó lại suýt nữa bị cô xé áo làm trò đùa thì thù mới hận cũ đan xen, sớm đã không giữ được vẻ ấm áp ngọt ngào nữa rồi.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại chỉ quan tâm đến việc giải mã tài liệu, cô không thèm nhìn cô ta, chỉ chăm chú nhìn màn hình máy tính.

“Các anh dùng phần mềm gì để phá mã vậy?” Nhiếp Nhiên hỏi một cảnh sát bên cạnh.

Cảnh sát ấy khẽ giật mình, sau đó nói: “Dùng phần mềm chuyên dụng của Cục Cảnh sát.”

Phần mềm chuyên dụng tốt thì tốt thật, đẳng cấp cao bảo mật tốt, nhưng nếu3mà gặp loại mật mã có đẳng cấp cao hơn một chút thì rất dễ xảy ra sai sót và bất thường.

“Khi mở mã ra thì có xuất hiện cửa sổ bất thường nào không?”

“Không có đâu.” Cảnh sát ấy lắc đầu, trả lời không chắc chắn lắm.

Nhiếp Nhiên nhắm hờ mắt vẻ nghiêm túc, “Không có đâu là có hay là không có.”

Cô cần một đáp án chắc chắn.

Nếu không có gì khác thường thì vấn đề nằm ở tài liệu, nhưng nếu có khác thường thì cách họ giải mật mã có vấn đề!

“Không có.” Vương Chí lắc đầu khẳng định ngay sau đó.

“Không đúng!” Một cảnh sát ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Tôi nhớ trong lúc giải mã, màn hình3có bị nháy một lần, nhưng ba giây sau nó lại tự động biến mất.”
 
Chương 164: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (7)


Dư Xảo Xảo khinh thường ngồi bên cạnh lập tức nói với cảnh sát kia: “Vương Chí, Lưu Long, hai anh nói với cô ta bí mật cấp cao của Cục Cảnh sát, lẽ nào không sợ cấp trên phạt sao?”

Hai cảnh sát mơ hồ không dám khẳng định.

Nhiếp Nhiên lười phản ứng, hỏi tiếp: “Ngoài cái đó ra thì3còn gì khác không?”

“Hết rồi.” Vương Chí lắc đầu.

Dư Xảo Xảo năm lần bảy lượt bị coi thường tức thì bắt đầu đuổi người: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô không phải người của Cục Cảnh sát thì mời cô đi ngay! Nếu cô không đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô đi đó!”

Cuối cùng, ánh1mắt của Nhiếp Nhiên cũng dừng lại ở phía cô ta, cô nhíu mày không nhịn nữa: “Cô mà còn cứ ở đây lải nhải nữa, tôi sẽ bảo Lệ Xuyên Lâm tống cô ra ngoài đấy!”

“Cô nghĩ cô là ai chứ? Sao Đội trưởng Lệ có thể nghe lời cô được?” Dư Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng. Cứ9nhắc đến Lệ Xuyên Lâm thì giọng nói của cô ta lại mềm mại đi mấy phần, thậm chí mặt còn đỏ lên khi nhìn anh ta.

Dáng vẻ đó khiến Nhiếp Nhiên thấy buồn nôn. Sao cô gái này lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy chứ?

Thật là nổi cả da gà!

“Lệ Xuyên Lâm, anh nghe thấy3chưa? Nếu anh không đuổi thì tôi sẽ đuổi đấy, nhưng tôi chắc chắn là sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu!”

Nhiếp Nhiên dựa lưng vào ghế, cánh tay không có tay áo còn đang băng bó, dáng vẻ vô cùng bất cần, không giống con gái một chút nào.

Lệ Xuyên Lâm cau mày hít một hơi thật sâu, sau3đó lạnh lùng nói với Dư Xảo Xảo, “Đây là tổ Điều tra mật mã, mời cô trở về phòng Hành chính.”

Dư Xảo Xảo không ngờ Lệ Xuyên Lâm lại nghe lời cô gái kia mà đuổi mình đi như thế.

“Vậy cô ta thì sao? Cô ta là ai? Cô ta có tư cách gì mà đi vào đây chứ?” Dư Xảo Xảo tức giận chỉ vào Nhiếp Nhiên, hỏi Lệ Xuyên Lâm.

Nhưng Lệ Xuyên Lâm vẫn chưa kịp nói, Nhiếp Nhiên đã ung dung nói chen vào một câu: “Bạn gái của Lệ Xuyên Lâm có được không?”

Dư Xảo Xảo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, tức giận đến phát run lên: “Cô! Cô nói cái gì?”

Tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả Lệ Xuyên Lâm đều đồng loạt hướng mắt về phía cô.

Nhiếp Nhiên thỏa mãn nhìn bộ mặt kinh hãi của Dư Xảo Xảo, hoàn toàn là vẻ mặt thất tình của người thiếu nữ, nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt cô oán hận như muốn cắn chết tôi vậy, chỉ có tình địch thì mới thế thôi.”

Sau đó cô khẽ vỗ tay Lệ Xuyên Lâm, cười tủm tỉm nhỏ giọng nói với anh ta: “Này, tôi giúp anh đẩy được người thầm thương trộm nhớ anh bấy lâu này đi, anh cố gắng tranh thủ thời gian hằng đêm mà trùm chăn ngủ ngon nhé.”

Người đàn ông bị câu nói kia của cô làm choáng váng đổ mồ hôi hết cả lòng bàn tay, trong nháy mắt lại bị câu nói vừa xong mà tức đến nghẹn lại, sau đó thì bao nhiêu sự tức giận ập đến.

“Cô im mồm!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.

Nhiếp Nhiên lại bĩu môi: “Đúng là làm ơn mắc oán, biết vậy ngay từ đầu đã không giúp anh rồi.”

Nói xong, cô lại tập trung vào màn hình, tiếp tục nghiên cứu tài liệu kia.

Còn Dư Xảo Xảo bị câu nói vừa rồi làm cho tan nát cõi lòng. Cuối cùng, cô ta không nhịn được khi phải nhìn thấy hai người họ thì thầm thân mật với nhau, tức giận bỏ đi.

Nhìn cô ta ôm cục tức chạy đi, Nhiếp Nhiên cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi: “Cô ta sao vậy? Chạy nhanh thế làm gì cơ chứ?”

“A ha ha ha ha…”

Cả đám cười rộ lên.

Nhiếp Nhiên nhìn bộ mặt kỳ quái của mọi người xung quanh thì mặc kệ, tiếp tục làm việc.
 
Chương 165: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (8)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ương Chí gật gật đầu, “Đúng rồi, copy ra một bản, đề phòng lúc phá có gì sai sót hư hại, còn có thể sửa lại.”

Đây là luật bất thành văn bao nhiêu năm của Cục Cảnh sát mà cảnh sát lâu năm sẽ truyền lại cho cảnh sát mới.

Thế nhưng nhờ có câu nói này của Vương Chí mà ngay lập tức Nhiếp Nhiên nghĩ ra lúc ấy tại sao tài liệu copy lại không có cách nào khôi phục lại được.

Đây là bản copy, bản gốc lúc trước đã bị cô dùng phần mềm phá mã riêng, giờ Cục Cảnh sát lại dùng một phần mềm chuyên dụng khác. Hai phần mềm này hoàn toàn khác nhau, cho nên bọn họ phá được mới lạ đấy.

“Các anh dùng luôn bản gốc để phá mã, đừng dùng bản copy.” Nhiếp Nhiên lập tức ra lệnh.

“Nhưng... bản gốc của3tài liệu trình lên trên rồi...” Vương Chí nhíu mày, liếc nhìn Lệ Xuyên Lâm đang ngồi một bên cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng lúc này, sắc mặt của Lệ Xuyên Lâm lại vô cùng khó coi, khó coi đến mức Vương Chí không dám đi đến hỏi anh ta một câu, lo sợ sẽ chọc tức Đội trưởng Lệ.

“Bản copy và bản gốc có gì khác nhau sao?”Anh ta hỏi.

Vương Chí là cảnh sát vừa tốt nghiệp năm nay, tính về tuổi tác và kinh nghiệm làm việc thì đều là nhỏ nhất, vì thế cậu ta có rất nhiều vấn đề.

Những người lớn tuổi trong văn phòng đều không lấy làm lạ.

Nhưng... bản gốc với bản copy có gì khác nhau sao?

Lẽ nào có cách làm cho bản copy biến dạng?

Nhiếp Nhiên chỉ vào màn hình, nói: “Khác nhau là một cái thì có thể phá được1còn một cái thì biến thành kí tự rác?”

“Tại sao?”

“Bởi vì bản thân tài liệu đã được thiết lập mật mã bảo vệ. Lúc đầu, tôi dùng phần mềm của mình để phá mã thì định dạng của tài liệu vẫn còn. Cho nên, bản copy của các anh chỉ là bản bỏ đi, giống như một dạng giả chết trong truyền thuyết đó.”

“Giả chết? Tôi chỉ nghe thấy người giả chết chứ chưa nghe thấy bản mềm giả chết bao giờ.” Anh ta lẩm bẩm một mình.

Nhiếp Nhiên gật đầu, “Ừ, cách này thường dùng cho một số tài liệu quan trọng. Nếu một khi có người copy lại thì nó sẽ mất đi định dạng thiết kế ban đầu, tài liệu sẽ xuất hiện các kí tự rác, sau đó bên phía cảnh sát sẽ cho rằng nó không có giá trị, là tài liệu giả.”

Đây là9lần đầu Nhiếp Nhiên có hứng nói nhiều như thế.

Quan trọng là anh chàng này dưới uy thế của Dư Xảo Xảo lúc nãy ở đây mà vẫn dám trả lời câu hỏi của cô, đúng là chàng thanh niên tốt.

“Hóa ra là như vậy, tại sao cô lại biết nhiều như thế?” Vương Chí nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Nhiếp Nhiên nghĩ một lát, cười tủm tỉm: “Cậu đoán xem.”

Lệ Xuyên Lâm nhìn hai người họ nói cười vui vẻ, lại nghĩ đến vừa nãy mình bị Nhiếp Nhiên trêu đùa một vố, đúng là tức chết mà!

Hết lần này đến lần khác, anh ta muốn đánh cô cũng không đánh được, muốn mắng cũng không thắng nổi cô.

Một lúc sau, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi đến chỗ lãnh đạo lấy tài liệu gốc.”

Anh ta còn chưa đi đã nghe thấy giọng cô gái3vô tâm vô tính Nhiếp Nhiên vang lên, “Ừ, anh đi nhanh lên.”

Lệ Xuyên Lâm dừng bước, nắm chặt tay thành nắm đấm vài giây rồi đi ra cửa.

Anh ta còn chưa kịp đi đến cửa thì đã có người đẩy cửa vào.

Người tới là Dư Xảo Xảo cùng một người đàn ông trung niên.
 
Chương 166: Sức hút của bạn trai trong truyền thuyết. Tôi là người của anh ấy (9)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm gọi tên Dư Xảo Xảo, đáng tiếc là dùng cái giọng lạnh tanh, khác hoàn toàn với giọng trầm ấm mà cô ta vẫn tưởng tưởng.

Dư Xảo Xảo ngang ngược vênh mặt lên nói: “Đây là tôi nghĩ cho sự an toàn của cục, ngộ nhỡ người này có âm mưu làm loạn thì sao?”

Nhiếp Nhiên nghe xong câu của Dư Xảo Xảo thì phá lên cười, “Cô đang nghi ngờ Lệ Xuyên Lâm sao? Tôi là người mà anh ta đưa đến.”

Quả nhiên Dư Xảo Xảo lập tức trở nên luống cuống.

Không đúng! Cô ta vì muốn đuổi người con gái này đi mới nói như vậy, sao lại liên quan đến Lệ Xuyên Lâm chứ?

“Không, không phải... tôi… tôi chỉ là...”

Cô ta ấp a ấp úng mãi cũng không nói được hết câu.

Nhiếp Nhiên ngồi dựa vào lưng3ghế, cười lắc đầu, “Làm việc không dùng não, người này có chắc là người của Cục Cảnh sát không? Đúng là kéo IQ của tập thể Cục Cảnh sát đi xuống.”

Sau đó cô còn liếc mắt nhìn Lệ Xuyên Lâm, ánh mắt viết rõ cô gái này đần quá, không biết cách tán trai.

Lệ Xuyên Lâm tức giận lườm cô.

Có phải cô gái này thích trêu chọc người khác đến nghiện rồi không!

Lệ Xuyên Lâm đang tức giận vì trò đùa của Nhiếp Nhiên, thế nhưng Nhiếp Nhiên lại hiểu lầm rằng khối băng kia sắp tan chảy, chẳng lẽ lại bắt đầu thương hoa tiếc ngọc sao?

“Cô… cô!” Dư Xảo Xảo chỉ Nhiếp Nhiên, tức đến nỗi giậm chân giậm tay, nũng nịu với Phó Cục trưởng Lý: “Chú Lý, chú xem cô ta kìa!”

“Được rồi, được rồi.” Phó Cục trưởng Lý an ủi cháu gái1của mình xong thì trầm tĩnh hỏi: “Tôi muốn hỏi cô gái này là người của ai?”

“Của anh ta!” Nhiếp Nhiên chỉ Lệ Xuyên Lâm với vẻ đương nhiên là thế.

Nhưng lại một lần nữa bắt gặp sự tức giận của Lệ Xuyên Lâm.

Làm gì mà lại lườm cô chứ? Cô có nói sai đâu. Lệ Xuyên Lâm không phải là người móc nối của cô sao, tính ra thì cô cũng thuộc cấp dưới của anh ta.

“Cô nói cái gì!”

Vừa rồi, hai chữ “bạn gái” đã đả kích Dư Xảo Xảo tan nát cõi lòng, giờ cô ta lại một lần nữa nhận lấy thương đau, tức đến nỗi giọng nói cũng trở nên the thé.

“Đội Trọng án gần đây hình như là không có tuyển nữ cảnh sát mới, cô gái à đừng đùa nữa.” Phó Cục trưởng Lý đã đứng tuổi, lại có kinh nghiệm9nhiều năm lăn lộn trong giới quan chức, điềm tĩnh lên tiếng.

“Tôi nói nghiêm túc như thế, ông thấy giống đang đùa sao?”

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn bộ dạng thoải mái của cô lại thêm chiếc áo không có cánh tay cùng vết băng bó, nhìn không giống một cô gái đoan trang chút nào.

Phó Cục trưởng Lý vô thức nhăn mặt.

“Phó Cục trưởng Lý, tôi muốn báo cáo tình hình.” Lúc này, Lệ Xuyên Lâm đi tới đứng trước mặt của Phó Cục trưởng Lý.

Phó Cục trưởng Lý vốn dĩ đang tập trung quan sát cô gái kia, lúc này quay sang nhìn trang phục của anh ta, hai mắt mở to kinh ngạc.

Xảy ra chuyện gì mà tay áo của người lạnh lùng trầm tĩnh như Lệ Xuyên Lâm lại mất đi một bên nhỉ?

Nhưng để giữ uy nghiêm của một3Cục phó, ông ta cố tỏ ra nghiêm túc, gật đầu sau đó bước đi vào phòng nghỉ trước.

“Chuyện này là sao?” Phó Cục trưởng Lý nói với giọng không vui.

Lệ Xuyên Lâm đứng trước mặt ông ta, mặt không cảm xúc, nói: “Đưa cho tôi USB.”

Giọng điệu này không hề giống nói chuyện với lãnh đạo chút nào, mà giống như nói chuyện cùng người ngang hàng vậy.

Thế nhưng Phó Cục trưởng Lý hiểu tính cách của Lệ Xuyên Lâm. Người ta nói người có bản lĩnh lớn thì tính tình đều kỳ quái, vì thế chỉ cần anh ta có thể xử lí những vụ án ở Cục Cảnh sát thì giọng điệu thế này ông ta vẫn có thể nhịn được.

Phó Cục trưởng Lý nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn làm gì? Đây chính là chứng cứ trong tương lại để trình tòa.”

“Bản copy không có3tác dụng gì, chỉ có bản chính mới có thể giải mã.”

“Cậu có chắc chắn không?”

Bản chính và bản copy có gì khác nhau sao? Phó Cục trưởng Lý không hiểu, không phải là như nhau sao? Ông đang hoài nghi không biết có phải Lệ Xuyên Lâm đang lừa mình hay không.

“Có.” Lệ Xuyên Lâm gật đầu.

“Tiểu Lệ à, cậu là cấp dưới mà tôi tin tưởng nhất, vì thế vụ án này tôi mới giao cho cậu. Tài liệu gốc này quan trọng thế nào cậu biết rõ, ngộ nhỡ bị hỏng thì làm thế nào?” Phó Cục trưởng Lý suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Dù sao thì bản gốc cũng chỉ có một, nếu bị hỏng rồi thì đến nửa bước đường lui cũng không có.

“Tôi biết, nhưng tôi tin cô ấy.” Vẻ mặt của Lệ Xuyên Lâm vô cùng chắc chắn.

“Cô ấy? Cô ta là ai? Là cái cô gái kia sao?” Phó Cục trưởng Lý nghĩ đến cô gái ngông cuồng trong phòng ban nãy thì không khỏi nhăn mặt.

“Cô ấy là người tôi tìm đến để giải mã tài liệu.”

Giải mã? Chỉ dựa vào cô gái đó ư?

Lông mày của Phó Cục trưởng Lý càng nhíu chặt hơn, “Cục Cảnh sát của chúng ta nhiều người như thế mà còn không phá nổi, cậu khẳng định cô ta có thể giải mã được sao? Cậu đang đùa đấy à?”

“Tôi tin cô ấy.”

Lệ Xuyên Lâm chỉ nói ngắn gọn mấy chữ nhưng lại tràn ngập sự tin tưởng.

Anh ta biết rằng Nhiếp Nhiên trông có vẻ ngông cuồng, thậm chí thích đùa bỡn, trêu chọc người khác, nhưng trong công việc cô là người rất có năng lực.

Phó Cục trưởng Lý nhìn vẻ mặt cố chấp của anh ta, lại thêm lời của cô cháu gái Dư Xảo Xảo ban nãy, lập tức vô cùng giận dữ, “Hồ đồ! Cậu vì tình cảm riêng mà không màng đến việc chung sao!”

Lệ Xuyên Lâm nhìn thẳng vào Phó Cục trưởng Lý, giọng trầm tĩnh không chút thay đổi: “Cô ấy là người tôi mời đến để giải mật mã, không có tình cảm riêng.”

Không có?

“Nhưng vừa nãy Xảo Xảo nói cô ta là bạn gái của cậu.” Phó Cục trưởng Lý sửng sốt.

“... Không phải.”

Sau khi nghe câu trả lời của Lệ Xuyên Lâm, Phó Cục trưởng Lý mới yên tâm phần nào.

Dù sao thì ông cũng không thích Lệ Xuyên Lâm có bạn gái ở bên ngoài, ông hi vọng cháu gái Dư Xảo Xảo của mình và anh ta sẽ thành một đôi. Như vậy thì phù sa mới không chảy ra ruộng ngoài.

Nhưng nếu như không phải là bạn gái thì cô gái kia rốt cục là ai? Vì sao Lệ Xuyên Lâm lại đưa cô ta đến?

Điều kỳ lạ là cô gái kia lại nói mình là người của Lệ Xuyên Lâm.

“Vậy cô ta là ai? Cứ coi như là người trong cục thì lẽ nào là học viên trường cảnh sát sao?” Ngoài nơi này ra thì thật sự ông không thể nghĩ ra người nào có thể có tư cách bước vào Cục Cảnh sát cả.

Sau khi yên lặng vài giây, Lệ Xuyên Lâm mới nói: “Cô ấy là người thực hiện nhiệm vụ lần này.”

Phó Cục trưởng Lý nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Là cô ta!”
 
Chương 167: Khí phách ở cục cảnh sát (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ay là giáo quan quên không viết sao?

“Tôi biết rồi.”

Lệ Xuyên Lâm cũng là lúc trên xe nhìn cô sử dụng máy vi tính một cách thành thạo mới biết thông tin này.

“Cậu chắc chắn cô ta có thể?” Phó Cục trưởng Lý thực ra vẫn chưa yên tâm, “Nhiệm vụ lần này là vô cùng bí mật và quan trọng, chỉ cần sai một bước là coi như hủy hoại cả nhiệm vụ.”

“Cô ấy có thể làm.”

Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn của Lệ Xuyên Lâm, Phó Cục trưởng Lý bắt đầu do dự.

Trong phòng, không khí trầm lắng ngưng đọng, còn bên ngoài lại rộn ràng khác thường.

“Cô cứ đợi mà xem, lát nữa chú Lý nhất định sẽ đuổi3cô đi!” Dư Xảo Xảo hất hàm nói, gương mặt đầy vẻ cao ngạo.

Những cảnh sát khác ngồi quan sát vở kịch hay của năm, lại còn nồng nặc mùi thuốc súng. Mỗi người đều bận rộn ngồi ở vị trí của mình, chỉ sợ mình lại rước họa vào thân.

“Ừ! Tôi đang đợi đây, mất hết bình tĩnh rồi.” Nhiếp Nhiên ngồi yên tại vị trí, không biết đang làm gì trên máy tính, thờ ơ nói.

“Cô!” Dư Xảo Xảo tức không làm gì được.

Nhìn Dư Xảo Xảo bị đánh bại liên tục, những người trả vờ bận rộn ngồi xung quanh lại không nhịn được mà bật lên tiếng cười: “Hí”

Âm thanh đó vừa vang lên lập tức tạo thành hiệu ứng1dây chuyền, tất cả mọi người đều cười vang lên.

“Các người cười cái gì?”

Dư Xảo Xảo nghe những tiếng cười kia thì cảm thấy mình như một trò cười trước mặt Nhiếp Nhiên, mọi tức giận đều lập tức trút lên những người xung quanh.

Trong nháy mắt, tiếng cười bỗng vụt tắt.

Nhìn đám người kia cúi mặt làm việc không dám nói một lời, Dư Xảo Xảo đắc ý nhìn Nhiếp Nhiên, cố tình để cho cô thấy cô ta lợi hại đến thế nào, kết quả phát hiện…

“Cô đang làm gì vậy?”

Dư Xảo Xảo thấy trên màn hình hệ thống thông tin của Cục Cảnh sát đang bị xâm nhập, không nhịn được mà cao giọng chất vấn.

“Vẫn nguyên mà, tiện thì xem9hệ thống Cục Cảnh sát của các người có cái gì thôi.”

Nhiếp Nhiên nói như thể đây là chuyện hết sức bình thường, khiến Dư Xảo Xảo tức đến mức nhảy ngược lên, “Cô không được làm thế! Đây là bí mật cao nhất của Cục Cảnh sát, sao cô lại có thể tùy tiện đụng vào chứ, cô không sợ chết sao?”

“Vừa suýt nữa thì chết đấy, may mà có Đội trưởng Lệ cứu, tôi còn đang tính lấy thân báo đáp đây.” Nói xong, Nhiếp Nhiên đắc chí vì đã trêu cô ta được một lần nữa.

Nếu không phải Dư Xảo Xảo được dạy dỗ tốt từ bé là không được đánh người thì có lẽ bây giờ cô ta đã xông3tới cho Nhiếp Nhiên một bạt tai rồi.

Chắc sự tức giận cả đời của cô ta cộng dồn lại cũng không bằng cơn giận ngày hôm nay.

Cô ta chỉ vào mũi của Nhiếp Nhiên tức đến run người, “Cô! Cô! Cô!”

“Nói lắp là không tốt cho con gái đâu, cô đi chữa đi.” Lúc này, Nhiếp Nhiên vui vẻ nói một câu.

Sức chiến đấu của Dư Xảo Xảo dường như đã lên đến đỉnh điểm.
 
Chương 168: Khí phách ở cục cảnh sát (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ư Xảo Xảo ỷ có người chống lưng nên khẩu khí mạnh mẽ hẳn, “Cô nói giống đi lấy rau à, giọng ngông cuồng như vậy! Vì thứ này mà Cục Cảnh sát chúng tôi đã mất đi vài đồng chí cảnh sát rồi! Cô không phải đi làm nhiệm vụ nên cô không coi mạng người ra gì sao!”

Dư Xảo Xảo nói đanh thép, nhưng Nhiếp Nhiên lại cười, “Đồ là do tôi lấy, tôi làm việc đến bản thân mình còn không quan tâm, các người lo lắng cái gì?”

“Cái gì?” Dư Xảo Xảo trợn trừng mắt kinh ngạc.

“Nếu không dùng bản gốc để giải mã thì đó chỉ là một đống mã lung tung, không có giá trị.3Tôi thật sự không hiểu thứ không có giá trị gì thì các người lo lắng cái gì chứ?”

“Tôi tin rằng bọn họ biết cách giải quyết. Cô gái, tôi nghĩ cô nên đi thì tốt hơn.” Phó Cục trưởng Lý sầm mặt nói.

“Bọn họ không giải quyết được, nếu mà giải quyết được thì đâu cần mất nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa xong! Tôi là người mang nhiệm vụ trên người, nếu như không hoàn thành thì cả ông và tôi đều không có cách nào gánh trách nhiệm đâu!”

Phó Cục trưởng Lý lạnh mặt, hạ lệnh đuổi khách, “Tóm lại, tôi cần phải mở cuộc họp, trước khi chưa có kết quả nghiên cứu thảo luận1tôi sẽ không đưa tài liệu cho cô. Vì thế vẫn mời cô đi cho.”

“Ông không đưa tôi thì có họp cũng không có kết quả. Tôi đã xem qua hệ thống của các người rồi. Hệ thống phần mềm do tôi cài trong tài liệu gốc cao cấp hơn hệ thống của các người một bậc. Các người sẽ không giải mã được đâu.”

Vốn dĩ Nhiếp Nhiên vẫn nghĩ phần mềm của bọn họ không có vấn đề gì. Bây giờ nghĩ mới thấy cô thật ngây thơ quá, cứ nghĩ chỉ cần lấy được tài liệu là đã thành công để rút lui, cuối cùng thì lại phải chờ kết quả giải mã khẳng định là thật hay giả9mới có thể.

Biết thế này, cô đã tìm một chỗ để giải mã cho xong, sẽ không lãng phí nhiều thời gian như thế.

Phó Cục trưởng Lý thấy hệ thống cao cấp của Cục Cảnh sát bị cô phá vỡ ngay trước mắt, mặt bỗng lạnh băng, “Mời cô đi cho!”

Người bảo thủ mà tỏ vẻ như thông thái ấy làm Nhiếp Nhiên tức đến nỗi chạy đến trước mặt ông ta. Lệ Xuyên Lâm sợ cô lại làm điều gì khác thường lập tức đứng trước mặt của Phó Cục trưởng, cau mày quát cô, “Nhiếp Nhiên!”

Ánh mắt sáng quắc sắc như dao của Nhiếp Nhiên không khỏi làm Phó Cục trưởng Lý khiếp sợ.

Sự tức giận này… Nhưng là3một tân binh, sao lại có thể có sự tức giận và ánh mắt sắc lẹm như vậy chứ?

Cố nén cơn giận xuống, ánh mắt sắc lẹm của Nhiếp Nhiên chuyển về hướng Lệ Xuyên Lâm, “Tôi cho anh thời gian ba ngày. Hoặc là anh xử lí xong lão già này hoặc là anh xử lí được mật mã, bằng không thì anh hãy đợi xem. Nếu tôi không phá nát cái Cục Cảnh sát này của các người thì tên tôi sẽ viết ngược lại!”

“Nhiếp Nhiên...”
 
Chương 169: Khí phách ở cục cảnh sát (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ây giờ ở đây đã đủ loạn rồi, nếu Nhiếp Nhiên không nể mặt mình thì theo như tính cách của cô, Cục Cảnh sát sớm đã loạn lên rồi.

Thế mà Dư Xảo Xảo còn năm lần bảy lượt thêm dầu vào lửa!

“Cô ta gọi chú Lý là lão già này, không biết trên dưới!” Dư Xảo Xảo uất ức giải thích.

Cô ta không thể hiểu nổi. Rõ ràng tất cả đều là do cô gái này hại, sao đến cuối cùng người bị mắng lại là cô ta chứ?

Nhiếp Nhiên đang định đi thì nghe thấy bốn chữ “không có gia giáo” liền chầm chậm xoay người về phía cô ta.

Nụ cười nguy hiểm ấy làm Lệ Xuyên Lâm có cảm giác vô cùng quen thuộc. Hình như lúc anh3ta đi đến doanh trại quân đội để xin lỗi, cô cũng bày ra đúng bộ mặt này.

Lệ Xuyên Lâm đã trải qua cảm giác này liền âm thầm quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh tượng thê lương này một lần nữa.

Nhiếp Nhiên bước từng bước tới, Dư Xảo Xảo nhìn dáng vẻ của cô không biết vì sao chân run bần bật, bất giác lùi về phía sau vài bước.

Lửa giận trong lòng Nhiếp Nhiên đang không biết trút đi đâu, không ngờ Dư Xảo Xảo lại có dũng khí lớn như vậy.

Cô tươi cười đứng trước mặt Dư Xảo Xảo, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Lần này coi như là cô đúng rồi, tôi đúng là đứa không có gia giáo. Lẽ nào cô có ư?1Nếu là con nhà được dạy dỗ đàng hoàng sẽ không chạy đến Cục Cảnh sát trưng mặt ra để theo đuổi đàn ông. Sao nào, ‘lễ, nghĩa, liêm, sỉ’ bốn chữ đó ba mẹ cô không dạy cô sao?”

Nhiếp Nhiên khi bị chọc tức nên mồm miệng bỗng trở nên sắc hơn dao, từng câu từng chữ như xuyên vào tim người khác. Dư Xảo Xảo ức nghẹn rưng rưng, liên tục lùi về phía sau ba bốn bước.

“Lễ, nghĩa, liêm, sỉ.” Từng chữ từng chữ như tát vào mặt cô ta bỏng rát, khiến vành mắt cô ta đỏ hoe.

“Cô, cô!” Lúc này Dư Xảo Xảo không còn tức giận nổi nữa, khóc òa lên.

Đối mặt với những lời thế này, chỉ cần là một cô gái bình thường9thì tỉ lệ phản ứng lại nghiễm nhiên bằng 0.

Nhiếp Nhiên trút giận xong, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.

Phó Cục trưởng Lý vốn dĩ bị dọa cho ngẩn ngơ, nhìn thấy cháu gái mình bị người ta nói cho đến phát khóc thì cũng bắt đầu nổi giận.

“Cô, cô quá đáng rồi đấy! Cô có còn coi Phó Cục trưởng tôi ra gì không!” Phó Cục trưởng Lý quát.

“Phó Cục trưởng Lý đúng không? Tôi cho ông ba ngày, đến lúc đó mà người của ông không phá được, thì cùng lắm tôi đi lấy một bản nữa tự mình giải mã lấy. Thế nhưng đến lúc đó, tôi đoán có khi ông lại phải thay đổi cảnh phục ra đường đứng làm máy hút bụi di động3ấy chứ.”

Nhiếp Nhiên không thèm để ý đến sự tức giận của ông ta, không khách khí mà còn uy hiếp và dọa dẫm ông ta khiến Phó Cục trưởng Lý sợ ngây người.

“Là… là ý gì?” Ông ta quay đầu về phía Lệ Xuyên Lâm.

Đối với câu hỏi này, Lệ Xuyên Lâm chỉ trả lời ngắn gọn: “Cảnh sát giao thông.”

Trong nháy mắt, mặt Phó Cục trưởng Lý bỗng đỏ bừng bừng.
 
Chương 170: Khí phách ở cục cảnh sát (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ói xong thì thấy đau tim, ông ta bước vài bước về sau dựa vào tường.

Nhưng đội cảnh sát ở trong phòng nhìn thấy nụ cười lạnh lùng bất cần đời của Nhiếp Nhiên cùng với vẻ tức giận sắp ngã gục xuống đất của Phó Cục trưởng Lý thì lén lút nhìn nhau.

Cô gái này thật là dũng cảm!

Thật xứng đôi với Đội trưởng Lệ!

“Chú Lý, chú Lý!” Dư Xảo Xảo nhìn Phó Cục trưởng Lý đứng bên cạnh đang dần khuỵu xuống, hét lớn lên.

Nhiếp Nhiên lướt mắt nhìn qua sắc mặt của Phó Cục trưởng Lý, lạnh lùng nói: “Yên tâm, ông ta chỉ bị tức giận thôi, tạm thời chưa chết được đâu.”

“Cô!” Dư Xảo Xảo trợn mắt nhìn cô.

Nhìn Phó3Cục trưởng Lý vì tức giận mình mà không thốt lên lời, Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, “Nhưng mà Phó Cục trưởng Lý này, nếu nhiệm vụ có thất bại cũng không phải là do lỗi của tôi đâu đấy, mà là lỗi của các người! Đến lúc ấy đừng có đổ tội lên người tôi, tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Nói xong, cô tung chân đá văng cửa, khiến mọi người trong phòng giật thót tim.

Còn Phó Cục trưởng Lý lại tức đến nỗi ngất lịm đi ngay tại đây.

“Chú Lý! Chú Lý!” Dư Xảo Xảo nhìn ông ta ngã gục dưới đất, sợ đến nỗi khóc như mưa nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Lệ Xuyên Lâm, anh gọi xe cấp cứu nhanh1lên!”

Lệ Xuyên Lâm kiểm tra mạch của Phó Cục trưởng Lý, sau đó nói với cảnh sát bên cạnh: “Gọi xe cứu thương.”

Sau đó, anh ta liền đi luôn.

Dư Xảo Xảo nhìn anh ta cứ thế mà đi, cô ta choáng váng đến quên cả khóc.

Thế là xong ư? Một mạng người mà anh ta chỉ nói qua loa thế, không buồn quan tâm ư?

Lệ Xuyên Lâm chạy ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp Nhiếp Nhiên. Anh ta chặn trước mặt cô, nói một cách cứng rắn: “Cô đừng tức giận.”

Hôm nay anh ta coi như là được mở mang tầm mắt, hiểu được vì sao Phương Lượng lại giấu giếm chuyện cô bị trục xuất, cũng hiểu vì sao sau khi chuyện lộ ra,9Phương Lượng lại đến cầu xin tha thứ.

Chính là vì lửa giận của cô gái này, nếu không phải hôm nay mình kiềm chế cô lại, có khi Phó Cục trưởng Lý sẽ chết vì tức luôn mất.

Nhìn Nhiếp Nhiên cúi đầu không nói, Lệ Xuyên Lâm cho rằng là vì cô quá tức giận, cũng không nói gì đứng bên cạnh cô.

Nhưng Nhiếp Nhiên nén lại không phải là vì quá tức giận mà là vì cô đang nghĩ đến phương án B.

“Lệ Xuyên Lâm, trong vòng ba ngày anh cố gắng ăn trộm USB cho tôi, nếu không tôi chỉ còn cách vào văn phòng của Lưu Chấn một lần nữa thôi.”

Giọng của cô trầm xuống và lạnh băng, không còn vẻ lanh3lợi như lúc nãy nữa.

“Cô... không tức giận?” Lệ Xuyên Lâm hoài nghi hỏi lại.

Tốc độ trở mặt này không phải là hơi nhanh sao.

“Tức giận gì chứ, việc thì đang gấp! Nếu sau ba ngày anh không lấy được thì tôi lại đi vào văn phòng lần nữa.”

Sự tức giận của cô đều tan biến rồi, có cái gì đáng tức giận đâu, cô phải dành thời gian nghĩ việc quan trọng.
 
Chương 171: Khí phách ở cục cảnh sát (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó và dáng vẻ không muốn bị gạch tên của cô, Lệ Xuyên Lâm không nhịn được hỏi: “Cô không nỡ bỏ quân đội?”

Không biết vì sao, trong lòng anh ta lại có một cảm giác mong đợi, hi vọng cô sẽ gật đầu.

“Không nỡ ư? Ha ha, anh nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chỉ không muốn xôi hỏng bỏng không mà thôi! Rõ ràng là hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình, cuối cùng lại chết trong tay của Cục Cảnh sát các anh, tôi bực không chịu được.”

Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó đi thẳng ra cửa.

Nghĩ đến việc mình cũng có ngày không hoàn thành nhiệm vụ, Nhiếp Nhiên tức giận vô cùng. Đúng là một đời anh hùng trong phút chốc đã tiêu tan.

Lòng Lệ Xuyên Lâm lạnh đi,3tia hi vọng nhỏ bé của anh ta cứ như vậy mà bị thổi tắt.

Anh ta bước nhanh lên phía trước nói một cách chắc chắn: “Tôi nhất định sẽ thuyết phục được Phó Cục trưởng Lý.”

“Đừng! Anh đừng thuyết phục ông ta, nhanh chóng ăn trộm cho tôi! Bây giờ tôi đang hối hận chết đi được đây này. Biết trước thì tôi đã lấy cho mình một bản rồi, cũng không dẫn đến bị động như thế này.”

Đối với một người luôn hoàn thành nhiệm vụ một mình như cô, lần hợp tác này đã giúp cô cảm nhận sâu sắc cái cảm giác có đồng đội heo là như thế nào. Nó cũng khiến cô càng có thêm quyết tâm thực hiện nhiệm vụ một mình.

“Xin lỗi.” Lệ Xuyên Lâm đứng trước mặt cô, tuy giọng nói có1vẻ lạnh lùng nhưng thái độ thì lại vô cùng chân thành.

Nhiếp Nhiên khoanh tay liếc anh ta, “Từ sau khi tôi dạy anh cách xin lỗi, anh đúng là rất biết vận dụng đó.”

“Tôi xin lỗi thật lòng.” Lệ Xuyên Lâm nói vô cùng nghiêm túc.

“Nếu là thật lòng thì lấy USB cho tôi. Bây giờ bọn Hoắc Hoành đang tạm thời dừng giao dịch, chúng ta mới có thể hít thở được một chút. Nhưng ngộ nhỡ đến lúc bọn họ nói giao dịch là lập tức làm luôn thì hai người chúng ta thật sự là tốn công vô ích đó.”

Thứ mà cô mạo hiểm cả tính mạng đi lấy lại không có quyền lấy lại, nghĩ thôi mà tức đến hộc máu!

Lệ Xuyên Lâm khẽ gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”

Mặc dù Lệ Xuyên9Lâm liên tục bảo đảm, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không thể yên tâm. Hiện giờ, hợp tác giữa Hoắc Hoành và Lưu Chấn không ổn định như lúc trước, rất có khả năng nói lật mặt là lật mặt, tài liệu này phải giải mã nhanh mới được.

“Ba ngày, tôi chỉ cho anh ba ngày.” Ánh mắt Nhiếp Nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng.

Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy cô quả quyết như vậy thì nhìn sâu vào mắt cô gật đầu.

Bởi vì Phó Cục trưởng bị ngất nên bây giờ cả Cục Cảnh sát đang vô cùng hỗn loạn. Lệ Xuyên Lâm không thể cứ đứng ở đây được. Sau khi nói với cô vài câu, dặn dò cô đi về cẩn thận xong, anh ta đi thẳng tới tòa nhà Cục Cảnh sát.

Nhiếp Nhiên bóng dáng mạnh mẽ của3Lệ Xuyên Lâm vừa đi thì rút điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, còn không chờ đầu bên kia lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã giành nói trước: “Phương Lượng, chuyện lần trước thầy lừa em thầy còn nhớ không?”

“Nhiếp Nhiên… em…”

Giọng nói hùng hổ của Nhiếp Nhiên khiến Phương Lượng lạnh toát sống lưng.

Anh ta còn đang lựa lời để nói thì lại nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Em đang gặp chút rắc rối cần thầy giúp đỡ, coi như thầy trả lại tình nghĩa cho em đi.”

Gặp phiền phức?

Phương Lượng nghiêm túc nói: “Nói! Chuyện gì? Có phải em bị phát hiện rồi không? Bị truy sát sao?”

Nhiếp Nhiên cạn lời với con người này, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy có thể mong cho em có những3điều tốt hơn được không?”
 
Chương 172: Khí phách ở cục cảnh sát (6)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Phương Lượng lập tức cười bật cười, “Ừ, đấy là phong cách của em mà.”

“Sau đó, ông ta tức đến nỗi ngất lịm, đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng nói thêm một câu.

Câu nói này của Nhiếp Nhiên khiến Phương Lương vừa nãy còn buồn cười lập tức bị dọa, bật dậy khỏi ghế, “Cái gì?”

Cũng may là trong phòng không có ai, nếu không thì giọng của Phương Lượng nhất định sẽ nhận được ánh mắt kì thị từ người khác.

Âm thanh đó truyền đến điện thoại khiến Nhiếp Nhiên ngay lập tức phải đưa điện thoại ra xa, sau đó cô xoa tai, bất đắc dĩ nói, “Ông ta không đưa em tài liệu gốc, cấp dưới của ông ta lại không giải mã được. Bọn họ đã làm lãng phí thời gian mấy ngày3rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì em không trở về đơn vị được mất.”

Nghe cô nói vậy, Phương Lượng lập tức thu giọng lại, nói: “Vậy em muốn tôi làm thế nào đây?”

“Có thể tìm một người có chức vụ lớn một chút tạo sức ép cho ông ta, bọn họ sẽ dễ dàng đưa USB cho em hơn.”

“Nhưng người ta sẽ không thèm để ý đến lời của tôi đâu.”

Anh ta là một giáo quan, người ta là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát làm sao thèm quan tâm đến anh ta chứ?

“Nói thừa, đương nhiên em biết điều này! Thế nên mới bảo thầy diễn một chút.”

“Em bảo tôi giả làm Đại đội trưởng sao?” Phương Lượng cao giọng, “Tôi sao làm giả danh như thế được, ông ta chỉ cần báo lên trên một tiếng, không phải1là biết hết sao?”

Nhiếp Nhiên nghe Phương Lượng cao giọng như thế thì không thèm quan tâm anh ta có phải là giáo quan của mình không, cô mắng thẳng: “Sao thầy lại ngốc như vậy nhỉ? Thầy chỉ việc dùng kế điệu hổ ly sơn khiến Đại đội trưởng ra ngoài. Sau đó, thầy dùng điện thoại trong phòng ông ta, gọi một cú điện thoại dọa dẫm vài câu, xem bọn họ có dám không nghe không?”

“Nói thì dễ làm mới khó. Em đúng là con nha đầu thối, huênh hoang cho lắm vào rồi bắt tôi giải quyết hậu quả cho em.” Phương Lượng nói một cách oán hận.

Nghe Phương Lượng nói vậy tức là anh ta đã ngầm đồng ý, Nhiếp Nhiên cười tủm tỉm: “Ai bảo thầy là giáo quan của em chứ?”

“... Giáo quan thì phải9giải quyết rắc rối của em à?” Phương Lượng nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Giáo quan không giải quyết rắc rối. Giáo quan chỉ quan tâm thương yêu và lo cho tương lai lẫn tiền đồ của học viên mà thôi.”

Con bé này làm người ta đau đầu, nhưng cái miệng nói ngọt ngào cũng khiến người ta không chịu nổi.

Phương Lượng ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng, rõ ràng là hết cách với cô, “Được rồi, coi như là em lẻo mép đi, để tôi nghĩ cách đã.”

“Thầy tranh thủ thời gian đi. Em cho thầy ba ngày, tốt nhất là trong mấy ngày tới nhé!”

Nhiếp Nhiên này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà.

Phương Lượng vừa nhượng bộ một chút cô đã bắt đầu thúc giục.

“Tôi biết rồi!” Phương Lượng nói một cách chẳng vui vẻ3gì, sau đó anh ta nghĩ đến cái gì đó liền nói: “Vậy Lệ Xuyên Lâm thì sao? Cậu ta không giúp em à?”

“Anh ta giúp rồi, nhưng tiếc là chẳng có tác dụng gì. Phó Cục trưởng của anh ta là một ông già bảo thủ, đã béo lại còn cố chấp nên mới dễ bị em làm cho tức ngất đi.”

Không thể nào, Phó Cục trưởng của bọn họ vô cùng coi trọng Lệ Xuyên Lâm, về cơ bản không bao giờ từ chối cậu ta. Đến nhiệm vụ lần này quan trọng như thế cũng giao cho cậu ta, đủ để thấy ông ta xem trọng cậu ta đến thế nào.

Phương Lượng có cảm giác trong truyện này nhất định có uẩn khúc gì đó mới dẫn đến sự từ chối của Phó Cục trưởng.

“Thầy đang ám chỉ việc3em cãi nhau với Phó Cục trưởng mới dẫn đến sự bế tắc này?”

“Cũng không loại trừ khả năng này.” Phương Lượng nói thẳng, “Cái miệng của em thì ai nói lại được chứ? Không bị em làm cho tức chết thì cũng ngắc ngoải. Người ta ngoan ngoãn đưa đồ cho em mới lạ đấy.”
 
Chương 173: Khí phách ở cục cảnh sát (7)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Bác sĩ, chú của tôi sao rồi?” Trên xe cứu thương, Dư Xảo Xảo không ngừng khóc lóc, nắm chặt tay của Phó Cục trưởng Lý.

“Bệnh nhân là vì quá tức giận đến tăng huyết áp đột ngột nên ngất đi.” Bác sĩ bỏ ống nghe ra nói với Dư Xảo Xảo, “Không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ huyết áp sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”

“Vâng, vâng, vâng ạ, cảm ơn bác sĩ!” Dư Xảo Xảo nghe xong lời của bác sĩ mới yên tâm hơn một chút.

Lệ Xuyên Lâm luôn ở bên cạnh không nói một lời bỗng lên tiếng: “Vậy khi nào thì Phó Cục trưởng Lý tỉnh lại?”

Bác sĩ nhăn mặt lắc lắc đầu, “Cái này thì khá là khó nói. Dù sao thì Phó Cục trưởng Lý3cũng có tuổi rồi, áp lực công việc lại lớn, trạng thái tinh thần không ổn định mới dẫn đến việc ngất xỉu này. Mặc dù không phải là vấn đề lớn nhưng tuổi cao rồi, các anh cũng nên để ông ấy nghỉ ngơi dưỡng sức thì cơ thể mới từ từ bình phục được.”

“Vậy đến sáng mai có thể tỉnh lại không?”

“Ngày mai thì chắc là tỉnh rồi, nhưng vẫn phải xem tình hình sức khỏe của ông ấy.”

Bác sĩ thật là biết cách nói chuyện. Dù sao thì mặc kệ là bệnh nhân có bệnh hay không, bệnh thật hay giả bệnh, nếu đã ngất đi rồi thì bác sĩ luôn có cách nói mơ hồ nước đôi như vậy.

Nếu như sáng mai tỉnh lại coi như là ông ta chẩn đoán đúng, còn nếu1không thì như ông ta đã nói là do thể trạng của bệnh nhân.

Kiểu gì cũng không bị ai chê trách.

Dư Xảo Xảo thấy Lệ Xuyên Lâm gấp gáp như vậy thì nghĩ rằng anh ta đang lo lắng cho chú Lý, vì thế giọng nhẹ nhàng an ủi: “Anh yên tâm đi, bác sĩ đã nói là không sao rồi, vậy thì chắc chắn chú Lý sẽ không sao đâu. Anh đừng lo lắng quá.”

Nhưng thật ra Lệ Xuyên Lâm đâu có lo lắng cho bệnh tình của Phó Cục trưởng Lý. Anh ta chỉ mong ông ta tỉnh lại nhanh một chút để anh ta có thể sớm nói chuyện để lấy USB mà thôi.

Nhiếp Nhiên chỉ cho anh ta ba ngày, nếu như ông ta mãi không tỉnh lại thì có phải anh ta lại9rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan không?

Nếu anh ta không lấy thì là người không có chữ tín, hơn nữa còn đẩy Nhiếp Nhiên vào tình thế nguy hiểm.

Nếu anh ta lấy mà không nói với Phó Cục trưởng Lý, tự ý lấy đồ lại là hành vi trộm cắp.

Anh ta là cảnh sát!

Anh ta không thể làm như vậy!

Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe lắc lư suốt đoạn đường, Dư Xảo Xảo nhân cơ hội này mà cố ý dựa vào Lệ Xuyên Lâm đang trầm lặng ngồi một góc, sau đó mặt lại đỏ lên nói lời xin lỗi.

Bác sĩ ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, rất có ý quay mặt nhìn ra chỗ khác.

Lệ Xuyên Lâm thấy thi thoảng lại có cái gì đó chạm vào bả vai mình, cuối3cùng anh ta đưa mắt nhìn về phía Dư Xảo Xảo.

Thấy mặt cô ta ửng đỏ, Lệ Xuyên Lâm đột nhiên áp sát người về phía cô ta

Hơi thở nam tính lập tức bao quanh người khiến trái tim Dư Xảo Xảo xao xuyến.

Lẽ nào Lệ Xuyên Lâm đã động lòng với mình sao? Đây là cách anh ấy thể hiện tình cảm với mình trên xe sao?

Cô ta nhìn thấy bác sĩ xung quanh đang nhìn ra hết ngoài cửa sổ thì không khỏi ngượng ngùng.
 
Chương 174: Khí phách ở cục cảnh sát (8)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Không có gì.”

Nghe Lệ Xuyên Lâm trả lời xong, Dư Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nhưng đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm nói chuyện với cô ta, hơn nữa lại còn không từ chối.

Nhất định là do vừa nãy cô ta khóc vô cùng đáng thương, đã làm tan chảy núi băng kia rồi. Dư Xảo Xảo nghĩ một cách tự mãn.

Đột nhiên, cô ta cảm thấy bên hông có gì đó hơi chặt, cả người chấn động.

Đây là ôm sao? Là ôm sao?

Dư Xảo Xảo ngượng ngùng nhìn xuống, kết quả là nụ cười ngại ngùng trong nháy mắt bỗng trở nên cứng đờ.

Hóa ra không phải là một cái ôm ấm áp mà là dây an toàn. Cô ta bị cố định trên ghế ngồi3giống như một con rùa, ngoài tay chân cử động được ra thì toàn thân không thể nhúc nhích gì nữa.

“Như thế này thì cô sẽ không bị lắc lư nữa.” Bên tai truyền đến giọng nói lạnh tanh của Lệ Xuyên Lâm.

Trái tim thiếu nữ của Dư Xảo Xảo tại thời khắc này thực sự tan vỡ.

Tại sao lại thành ra thế này chứ?

***

Thành phố A, màn đêm dần buông xuống.

Lúc này, trên tầng thượng của tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Mân đang ngồi trên ghế, sắc mặt u ám.

“Người đâu?”

Người đàn ông đang quỳ giữa căn phòng, trên người đầy vết băng bó, máu vẫn chảy qua tấm gạc, “Thưa Hoắc tổng, cô gái ấy chạy rồi.”

“Chạy rồi?” Hoắc Mân đứng dậy, tiến gần về phía gã, “Anh là1một người đàn ông mà bị một đứa con gái đánh cho thân tàn ma dại thế này?”

“Thân thủ của cô ta rất lợi hại, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, một dao đâm thẳng vào tay của tôi!” Lúc này, gã đàn ông kia tưởng tượng lại màn tranh đấu lúc sáng cùng với ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng của Nhiếp Nhiên thì bất giác rùng mình.

Con dao vừa vung xuống, gã ta chỉ cảm thấy một dòng máu đỏ chảy ra.

Người con gái đó thật sự rất tàn nhẫn!

Hoắc Mân nhìn người đang cúi mặt nhìn xuống đất, giọng lạnh lùng: “Vì thế, anh không những không hỏi được bí mật giữa cô ta và Hoắc Hoành mà còn đánh rắn động cỏ nữa?”

Giọng nói này nghe có9vẻ như rất bình thường, nhưng là thuộc hạ của hắn bao nhiêu năm, gã đàn ông kia rất hiểu Hoắc Mân lúc này đang vô cùng tức giận, giọng gã run run: “Xin, xin lỗi Hoắc tổng... Tôi... tôi không cố ý. Lần sau… lần sau tôi nhất định sẽ làm tốt hơn.”

“Anh vẫn còn muốn có lần sau sao?”

“Xin lỗi, xin lỗi Hoắc tổng, tôi thật sự là không cố ý! Bây giờ tôi sẽ huy động anh em đi tìm người, nhất định sẽ tìm được cô gái đó!”

Hoắc Mân tức giận cắn chặt cơ hàm, giơ chân đạp thẳng lên vai gã đàn ông kia, “Cút ra ngoài! Cút!”

“Vâng, vâng!” Gã đàn ông lăn ra đất, liên tục gật đầu xiêu vẹo chạy ra ngoài.

“Ăn hại, lũ3ăn hại!”

Hắn gạt hết đồ trên bàn xuống, giấy tờ bay lên khắp phòng, tiếng bình rượu và tiếng ly rơi xuống sàn vỡ vụn vang lên.

Hà Úy Giai đi ở hành lang định mở cửa đi vào thì nhìn thấy gã đàn ông nhếch nhác chạy ra ngoài, sau đó bên trong phòng vang lên vô số âm thanh đổ vỡ.

Cánh tay đang định gõ cửa bỗng khựng lại.
 
Chương 175: Khí phách ở cục cảnh sát (9)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Hà Úy Giai dìu hắn ngồi ra ghế, đứng đằng sau hắn, bàn tay mềm mại vòng qua huyệt thái dương của hắn nhẹ nhàng xoa bóp.

“Không bắt được người thì đã không bắt được rồi, việc gì anh lại tức giận để ảnh hưởng đến sức khỏe của mình chứ?”

“Em không biết đâu, chuyện này cực kì quan trọng đối với cả anh và cả Hoắc gia!” Hoắc Mân được day huyệt thái dương thì thấy cả người vô cùng thoải mái, “Lại thêm việc sắp đến ngày kỉ niệm thành lập Hoắc thị, đây chính là cơ hội tốt để anh vạch trần nó.”

Ngày kỉ niệm thành lập Hoắc thị là ngày quan trọng nhất đối với cả Hoắc thị. Hơn nữa buổi lễ kỉ niệm của Hoắc thị rất khác biệt. Các hoạt động chúc mừng được tổ chức vào ban ngày, còn buổi tối thì3không.

Nhưng thực ra, buổi tối không phải không tổ chức, mà là bữa cơm thân mật của anh em trong nhà. Có thể nói, Hoắc Hoành là người chủ trì.

Bởi vì đó còn là bữa tiệc để phân chia lợi ích từ công việc làm ăn không chính đáng.

Hơn nữa, bữa tiệc này đối với Hoắc Mân mà nói có thể nói là thời điểm thích hợp để lấy sự ủng hộ từ các vị cha chú.

Tất nhiên, cũng là thời cơ tốt để lật đổ Hoắc Hoành!

“Như vậy à? Nếu không bắt được người thì đồ đâu?”

Hoắc Mân đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình và hưởng thụ sự thoải mái buột miệng nói: “Đồ gì cơ?”

“Tất nhiên là người tiếp nhận thông tin sẽ để lại dấu hiệu gì đó, tìm được cái đó thì sẽ có đầu mối tìm tiếp.” Giọng nói nhẹ nhàng mềm1mại của Hà Úy Giai truyền đến.

Hoắc Mân lập tức mở to mắt: “Đúng rồi! Anh chỉ nghĩ đến bắt người, không nghĩ đến tìm đầu mối. Em yêu à, em thông minh quá!”

Hắn lập tức nắm lấy tay Hà Úy Giai, kéo cô ta vào lòng hôn lấy hôn để.

“Đừng đùa nữa! Đang ở công ty, có thể sẽ có người nhìn thấy!” Hà Úy Giai nằm trong lòng Hoắc Mân khẽ cựa quậy.

“Nhìn thấy thì đã sao? Đây là công ty của anh, ai dám nói chứ!”

Hoắc Mân vô cùng bá đạo, khiến cho Hà Úy Giai đấm nhẹ hắn mấy cái.

“Thế nhưng, anh phải nhanh chóng tìm ra đầu mối đi, nếu cô gái kia nói với Hoắc Hoành thì không chừng hắn ta sẽ lập tức gọi người đi hủy chứng cứ đó.”

“Không sai, em nói quả thực không sai chút nào!” Nghe lời nhắc9nhở của Hà Úy Giai xong, Hoắc Mân lập tức quát to, “Người đâu, vào đây nhanh lên!”

Hà Úy Giai nghe tiếng hắn gọi người xong, lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn, sau đó chỉnh lại đầu tóc đứng bên cạnh hắn.

“Hoắc tổng, có chuyện gì cần dặn dò ạ?” Gã đàn ông bị thương đứng nãy giờ ngoài cửa tiến vào.

Hoắc Mân lập tức ra lệnh: “Đi, bảo người lẻn vào tiệm ăn mà Hoắc Hoành hay đến, bất cứ cái gì mà hắn động tới đều mang hết về đây cho tôi, tất cả!”

“Vâng! Tôi sẽ lập tức đi ngay!”

“Đúng rồi, đừng để khách hàng ở đó chú ý, hiểu chưa?” Hoắc Mân lo sợ rằng cách tìm ra thân phận của Hoắc Hoành sẽ bị đám người này phá hỏng mất, phải dặn dò cẩn thận lại một lần nữa.

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi ạ!”3Gã đàn ông gật đầu lia lịa.

“Người không bắt được, nếu như đồ cũng không lấy được về thì anh chờ xem tôi giải quyết anh thế nào đấy!”

Giọng của Hoắc Mân đầy vẻ đe dọa. Nghe những lời đó xong, gã đàn ông kia sợ dựng tóc gáy, “Vâng vâng vâng, tôi bảo đảm chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ hoàn thành!”

Sau đó, gã vội vàng chạy đi.

Hoắc Hoành, lần này tao không tin không thể khiến mày thân bại danh liệt!

Tất cả những gì của Hoắc gia nhất định phải thuộc về tao mới được!

Hoắc Mân nghiến răng cười lạnh.

“Vui lên đi, nếu không ngày kỉ niệm Hoắc gia anh sẽ không phải là người đẹp trai nhất đâu.” Hà Úy Giai cười dí dỏm trêu Hoắc Mân.

Hoắc Mân lấy lại tinh thần, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô ta, mọi3sát khí trên mặt hắn nãy giờ đều tan biến.

“Anh xin lỗi, lễ kỉ niệm năm nay anh vẫn không thể đưa em đi.” Hắn kéo Hà Úy Giai vào lòng, ngửi mùi hương trên người cô ta, giọng đầy day dứt.

Bởi vì Hà Úy Giai chỉ là một cô ca sĩ nên ba hắn không đồng ý cho hắn qua lại với cô ta.

Mặc dù ông ta không nói trước mặt nhưng cũng âm thầm cảnh cáo Hà Úy Giai mấy lần. Cuối cùng để thể hiện lòng chân thành của mình với Hoắc Mân, Hà Úy Giai đã rút khỏi giới giải trí.

Mặc dù là như thế thì ba của hắn vẫn không đồng ý, nhưng ít nhất thì cũng không có động thái gì, chỉ buông ra một câu, đừng đem ra làm bẽ mặt.

Từ đó, Hà Úy Giai bị tước mọi cơ hội cùng Hoắc Mân đi tham dự các buổi tiệc xã giao.

Hai tay Hà Úy Giai vòng qua cổ Hoắc Mân, cọ lên chóp mũi hắn một cách thân mật.

“Không sao đâu, năm nào anh cũng nói thế không mệt à? Em đâu có để ý đâu.”

“Nhưng anh thề, nhất định anh sẽ để em làm phu nhân tổng giám đốc Hoắc thị, thiếu phu nhân của Hoắc gia!” Hoắc Mân hứa hẹn một cách chân thành.

“Được rồi, được rồi, em đã nói rồi, chỉ cần anh vui là được, em sẽ mãi mãi đợi anh.”

“Ừ, em đợi anh! Đợi anh xử được tên Hoắc Hoành xong thì sẽ không còn ai dám cản đường anh nữa. Đến lúc đó anh sẽ cho tất cả mọi người biết em là của anh!”

Hoắc Mân chỉ cần nghĩ đến đó thì trong lòng đã thấy vô cùng sung sướng, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên. Bây giờ, hắn chỉ cần tìm được đầu mối kia rồi chờ đến thời khắc ấy là được rồi.

Không ai biết rằng, trong màn đêm ấy có người đang âm thầm chờ đợi, mây đen thành từng lớp ùn ùn tầng tầng lớp lớp kéo đến.

Cuối cùng không ai biết ai mới là người thắng cuộc trong nhà này, tất cả đều là ẩn số.
 
Chương 176: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hó Cục trưởng ngồi trên giường bệnh, nhìn tờ báo trong tay mình, nhàn nhạt hỏi: “Ừm, ở cục không có vấn đề gì chứ?”

Lệ Xuyên Lâm lấy một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, trả lời rất nghiêm túc: “Không sao, tất cả đều bình thường ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Phó Cục trưởng không ngẩng đầu lên mà vẫn đang xem báo, trả lời một câu xong không nói gì nữa.

Lệ Xuyên Lâm yên lặng một lúc sau đó nói trực tiếp: “Phó Cục trưởng, đưa tài liệu gốc cho tôi.”

Phó Cục trưởng dường như đã chờ câu nói đó từ lâu, ông lạnh lùng nói: “Có phải cậu muốn đưa tài liệu gốc cho cô ta? Tôi nói cho cậu biết, điều này là không thể.3Điều này nằm ngoài trình tự cũng như quy tắc làm việc!”

“Tôi ở cạnh giám sát cô ta phá mã, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Tiếc rằng sự bảo đảm của Lệ Xuyên Lâm lại không khiến cho Phó Cục trưởng thay đổi, vẫn là hai chữ: “Không được.”

Lệ Xuyên Lâm nhíu nhẹ lông mày: “Phó Cục trưởng, ông không tin tôi?”

Câu nói này rốt cục đã khiến Phó Cục trưởng bỏ tờ báo trên tay xuống, nhìn anh ta.

Câu trả lời tiếp theo đối với Lệ Xuyên Lâm là cực kì nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến nỗi chỉ cần Phó Cục trưởng gật đầu nhẹ là anh ta sẽ không do dự gì mà đi luôn.

Anh ta đối nhân xử thế hết sức đơn giản, không1vòng vo tam quốc như người khác. Nhưng phá án thì anh ta lại là một người tài giỏi.

Vì vậy, Phó Cục trưởng Lý lập tức giải thích: “Không phải tôi không tin cậu, mà là tôi không tin cô ta. Sao cậu lại có thể để một nữ tân binh đi làm nhiệm vụ được chứ? Cậu nói xem có phải cậu bị cô ta mê hoặc rồi không?”

Ông ta chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đấy thì vẫn cảm thấy tim đập nhanh, lửa giận lại sôi sục.

Cô gái kia là tân binh gì chứ, rõ ràng là giặc cỏ, thứ giặc cỏ ác mồm ác miệng!

Lệ Xuyên Lâm nói ngắn gọn: “Năng lực của cô ấy tốt vô cùng.”

Phó Cục trưởng chỉ vào người mình, “Tốt9ư? Đấy gọi là tốt à? Cậu xem tôi giờ đang ở đâu, bây giờ nhìn tôi như thế nào? Lại nghĩ xem dáng vẻ cô ta ở Cục Cảnh sát ngày hôm ấy, cậu nói cho tôi biết, cô ta là một quân nhân sao? Cô ta giống sao?”

“Cô ấy đã trải qua một tháng huấn luyện, đánh bại hết tất cả, kể cả những tân binh xuất sắc nhất.”

“Vậy thì nói lên cái gì? Chỉ có thể nói được cô ta đạt tiêu chuẩn về thể lực, thế còn những cái khác thì sao?”

Dựa vào thái độ của cô ta ở văn phòng ngày hôm ấy là thấy cô ta không biết cách đối nhân xử thế, không biết là giáo quan của cô ta có bị3cô ta đối xử như thế không! Phó Cục trưởng nghĩ thầm.

“Các cái khác là cái gì?” Lệ Xuyên Lâm nghĩ mãi cũng không ra, ánh mắt liền chuyển đến phía Phó Cục trưởng.

Phó Cục trưởng nén sự tức giận, lạnh lùng nói “Nói chuyện, làm việc, làm người có điểm nào giống quân nhân! Hoặc nói cách khác có điểm nào giống con gái không!”
 
Chương 177: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Không có chuyện đó đâu, tôi tin cô ấy.”

Anh ta trả lời một cách chắc chắn, kết quả lại nhận được ánh mắt hoài nghi từ Phó Cục trưởng: “Tiểu Lệ à, dạo gần đây cậu lạ lắm, có phải là cậu có ý gì với cô tân binh đấy không?”

Ý gì? Đúng! Ý của anh ta là nhanh hoàn thành nhiệm vụ, như thế Nhiếp Nhiên mới không bị gạch tên.

“Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!”

Nghe thấy Lệ Xuyên Lâm nói vậy, Phó Cục trưởng mới yên tâm một chút.

Cũng may là cậu ta không có ý gì với cô gái kia, nếu không thì cháu gái nhà mình sẽ tan nát cõi lòng mất.

Thật ra hai vấn đề vừa nãy Lệ Xuyên Lâm đều không trả lời rõ3ràng nhưng Phó Cục trưởng lại không để ý. Ông ta vẫn đang chìm trong suy nghĩ Lệ Xuyên Lâm không thích người con gái kia, cháu gái mình vẫn còn cơ hội, sau đó nói một hơi dài: “Tiểu Lệ à, tôi biết cậu làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc, hơn nữa còn đem về cho đội cảnh sát không ít vinh quang. Nhưng về mặt tình cảm, là người đi trước tôi vẫn nên nói với cậu một câu, chọn phụ nữ vẫn nên chọn người dịu dàng ấm áp một chút thì tốt hơn, những thứ khác đều không đáng tin.”

Lệ Xuyên Lâm nghe Phó Cục trưởng tự nhiên nói những lời kỳ lạ như vậy cảm thấy hơi hoang mang.

Không phải là hai người đang nói về1chuyện tài liệu gốc sao? Sao lại nói đến chuyện tình cảm vậy, lại thành tìm cô gái dịu dàng ấm áp là sao?

“Đặc biệt là cô gái đó. Cậu xem cô ta chọc tức tôi thành ra thế này. Cô ta đứng trước mặt bao nhiêu người dạy dỗ, uy hiếp tôi, rõ ràng là coi Phó Cục trưởng tôi không ra cái gì! Không nói đến địa vị thì dù sao tôi cũng là bề trên của cô ta, đúng là không tôn trọng người lớn chút nào!”

Lệ Xuyên Lâm bình tĩnh tiếp lời, “Đối với ai cô ấy cũng vậy.”

Nghĩ đến việc mình bị cô ấy quát mắng, còn cả Phương Lượng cũng bị cô ấy chửi, khóe miệng anh ta không hiểu sao lại hơi cong lên.

Cô gái9đó đúng là mồm miệng sắc sảo vô cùng, có thể cãi người sống thành người chết, người chết thành người sống.

“Vậy mới nói, loại con gái đó không hợp với cậu đâu! Tiểu Lệ.” Người ngồi trên giường vừa kết luận xong thì lại nhìn thấy mặt mũi Lệ Xuyên Lâm ánh lên nét cười, khiến ông ta có chút kinh ngạc.

Cuối cùng Lệ Xuyên Lâm cũng cười rồi sao?

Đây đúng là chuyện trước nay chưa từng thấy!

Lệ Xuyên Lâm lấy lại tinh thần, nói một cách nghiêm túc: “Phó Cục trưởng, chúng ta đang thảo luận công việc.”

Phó Cục trưởng ho nhẹ một tiếng, có chút bối rối. Lệ Xuyên Lâm này đúng là không biết cách cư xử mà!

Ông ta nghiêm mặt, “Tài liệu gốc tôi sẽ không đưa3cho cô ta. Vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi, hơn nữa cũng không cần phải thảo luận lại nữa.”

“Vậy thì việc này phải giao cho tổ Điều tra mật mã, bằng không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được.” Lệ Xuyên Lâm định lấy được USB trước, dù sao ở trong tay anh ta rồi thì làm gì cũng dễ hơn.

Phó Cục trưởng liếc nhẹ đã đủ hiểu, “Đến lúc ấy tôi sẽ đưa cho tổ Điều tra mật mã bản gốc của tài liệu. Từ hôm nay, cậu không cần quan tâm đến việc của phòng Điều tra mật mã nữa.”

Ông ta đã lăn lộn trong giới quan chức bao nhiêu năm nay rồi, từ lâu đã luyện được đôi mắt tinh tường. Đối phương muốn cái3gì, ông ta chỉ cần liếc qua là có thể hiểu được.
 
Chương 178: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hó cũng trưởng vẫn giữ nguyên thái độ, “Vậy thì sao chứ? Tôi là Phó Cục trưởng của cả cái Cục Cảnh sát đấy!”

“Cô ấy nói phần mềm giải mã của tài liệu gốc cao hơn hệ thống giải mã cục chúng ta đang có, nếu như...”

Lệ Xuyên Lâm chưa kịp nói hết câu đã bị Phó Cục trưởng ngắt lời.

“Không có nếu như! Lẽ nào mấy chục chuyên viên giải mã ở Cục Cảnh sát lại không bằng một cô tân binh nhãi nhép sao?”

Ông ta không tin cô tân binh kia lại tài giỏi đến thế. Những chuyên viên giải mã ở Cục Cảnh sát đều được tuyển chọn từ những học viên xuất sắc nhất của các trường. Cô tân binh nhãi nhép kia mới tốt nghiệp cấp ba thì tài giỏi đến đâu chứ!

Phó Cục trưởng vẫn đang tức giận thì3bỗng nhiên Lệ Xuyên Lâm đứng phắt dậy khiến ông ta giật mình, mặt mũi căng thẳng, “Cậu… cậu định làm gì?”

“Ba ngày, nếu ba ngày mà không phá được mật mã thì thật sự xin lỗi Phó Cục trưởng!” Lệ Xuyên Lâm khẽ cúi đầu.

Phó Cục trưởng tức giận chỉ vào Lệ Xuyên Lâm, “Làm sao, câu muốn tạo phản hả? Cái gì mà nội trong ba ngày không phá được mật mã thì xin lỗi tôi, có phải cậu lại muốn uy hiếp tôi không vậy hả!”

“Tất cả đều là vì nhiệm vụ.”

Điên rồi, điên rồi! Lệ Xuyên Lâm này có phải bị cô gái kia làm cho hư rồi không? Sao lại dám nói với mình những lời như vậy chứ!

Phó Cục trưởng phất tay, “Đừng lôi nhiệm vụ ra dọa tôi!”

“Phó Cục trưởng, tôi và cô ấy đều không thể chờ1nổi lần thất bại này, mong ngài đừng cố chấp.”

“Tôi cố chấp ư? Ý cậu là tôi vì tình cảm cá nhân mà phá hỏng nhiệm vụ sao?” Phó Cục trưởng tức giận trừng mắt, ngực vì tức quá mà cũng phập phồng.

“Còn không phải sao?”

Cuối cùng, Phó Cục trưởng tức không chịu nổi bắt đầu chửi mắng, “Đồ khốn!”

“Đối mặt với nhiệm vụ phải gạt bỏ hết mọi thành kiến. Đây chính là câu mà Phó Cục trưởng nói.”

Câu nói này như vả thẳng vào mặt Phó Cục trưởng, khiến ông tức giận đến nỗi tay run run chỉ ra cửa, “Cậu, cậu, cậu cậu di ra ngoài cho tôi! Đi ra!”

Lệ Xuyên Lâm nín lặng hai giây, sau đó cúi đầu nói một câu, “Tạm biệt Phó Cục trưởng.” Rồi bỏ ra ngoài.

Phó Cục trưởng dựa vào đệm, dùng nắm đấm đập thùm9thụp vào ngực để trôi cơn giận trong lòng đi.

Lệ Xuyên Lâm đang đi ở hành lang bệnh viện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Nhìn tên người gọi đến, anh ta lập tức bắt máy.

“Sao rồi? Anh đã lấy được chưa?” Giọng Nhiếp Nhiên đầu bên kia vô cùng lo lắng.

Từ hôm chính mắt nhìn thấy cô suýt nữa bị bắn chết ở con hẻm ấy, Lệ Xuyên Lâm đã mua cho cô một chiếc điện thoại, nói rằng ở trong hẻm nhỏ gọi điện thoại không an toàn.

Nhiếp Nhiên biết anh ta đã hiểu lầm, cho rằng cô đang ở trong hẻm nhỏ gọi điện cho anh ta thì gặp phải côn đồ.

Thế nhưng cô vẫn không giải thích, dù sao thì Hoắc Hoành cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ của cô.

“Chưa, Phó Cục trưởng không đồng ý.” Lệ Xuyên Lâm3trả lời ngắn gọn.

“Không chịu nhả ra chút nào sao?” Đầu bên kia, Nhiếp Nhiên có chút kinh ngạc. Lệ Xuyên Lâm dù là người chịu trách nhiệm chính của nhiệm vụ lần này mà lại không lấy nổi.
 
Chương 179: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Hỏi phía Phương Lượng xem có thể hành động không, nếu không được thì tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.”

Nghe đến chuyện cô định hành động một mình, Lệ Xuyên Lâm đang bước ở hành lang liền dừng lại, “Cô đừng nóng vội, văn phòng của Lưu Chấn không dễ mà vào được nhiều lần như vậy đâu.”

“Nói thật, tôi cũng không muốn vào văn phòng của Lưu Chấn nữa, nhưng vạn bất đắc dĩ thì vẫn phải thử một lần nữa xem. Thôi, tôi cúp máy đây.”

Ngày hôm đó, nếu như không phải Hoắc Hoành đột nhiệt xuất hiện thì có lẽ cô đã phải liều mạng đánh một trận rồi.

Nhiếp Nhiên cúp máy, ngồi ở quán3cà phê đối diện Cục Cảnh sát trầm tư một lát.

Trời sắp tối, quán cà phê không có nhiều người, chỉ có tiếng đàn piano trầm bổng vang lên.

Sau đó, Nhiếp Nhiên lại gọi một cuộc điện thoại khác. Điện thoại vừa kết nối, cô đã vội vàng hỏi: “Sao rồi? Thầy đã nghĩ ra cách chưa?”

“Vẫn chưa. Mấy vị lãnh đạo cứ ngồi lì trong phòng, đến đi vệ sinh cũng khóa cửa. Tôi hoàn toàn không có cách nào ra tay.” Ở đầu dây bên kia Phương Lượng cũng vô cùng lo lắng, bất an.

Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên mới trả lời: “Vậy chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.”

Vào thời khắc quan trọng đều không dựa1được vào ai, thật sự là không biết cần bọn họ làm gì.

“Em nghĩ ra cách gì rồi?”

Phương Lượng biết cô là người thông minh nhanh trí. Lúc ấy, ngay cả máy nghe lén ở trên người Lương Phỉ cô còn có cách kỳ diệu gì đó lắp đặt thành công.

Nếu không phải sau đó Lương Phỉ chết rồi thì cô gái này cũng không phải khổ như thế.

“Để em động não xem sao.” Nhiếp Nhiên nhìn về phía Cục Cảnh sát, nói.

Phương Lượng biết cô có chiêu rồi thì thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, nhưng em nên nhớ phải cẩn thận đấy!”

“Vâng, em biết rồi.”

Cúp điện thoại lần nữa, ánh mắt của Nhiếp Nhiên dán chặt ở cửa của9Cục Cảnh sát.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, tia sáng cuối cùng bị bóng đêm dần che khuất, bóng đêm cuối cùng cũng đã chiếm lấy tất cả.

Chín giờ tối, Phó Cục trưởng nằm ở bệnh viện nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Renggggggg…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan đi sự yên lặng của căn phòng.

Phó Cục trưởng lấy điện thoại ra nghe.

Cục trưởng? Tại sao Cục trưởng lại gọi giờ này chứ?

Lẽ nào Lệ Xuyên Lâm vượt mặt mình báo cáo trực tiếp cho Cục trưởng chuyện này sao?

Ông ta vẫn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia vọng đến, “Có chuyện gì vậy? Sao chuyện đó đến bây giờ vẫn3chưa được giải quyết?”

Phó Cục trưởng lập tức trở nên lo lắng, “Cục trưởng, tài liệu kia có chút vấn đề nên tốn hơi nhiều thời gian...”

“Tôi nói cho anh biết, nhanh chóng xử lí vấn đề này đi, đã kéo dài bao nhiêu ngày rồi, lãng phí bao nhiêu thời gian rồi hả?”

Nghe Cục trưởng nói một cách nghiêm túc như vậy, Phó Cục trưởng toát mồ hôi, “Không phải, tôi...”

Ông ta định giải thích mấy câu, đồng thời cũng định nói vì việc này mà bản thân mình đang phải nằm viện.

Nhưng ông ta còn chưa kịp nói hết thì đầu dây bên kia đã lập tức cắt ngang, “Anh đừng nghĩ đến việc tìm cớ với tôi. Anh nên biết3là thời gian không đợi ai! Có mỗi chuyện nhỏ như vậy mà các anh đã làm mất biết bao thời gian rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top