Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


CHƯƠNG 160

“Không rảnh.” Hạ Thiên Tường cứ nghĩ đến vì Tống Tử Hàm mà Tô Nhược Hân suýt thì chạy mất, anh chưa cho người đuổi cô ta đi đã là nể mặt lắm rồi, bây giờ còn muốn chiếm dụng thời gian của anh, đừng có mơ.

“Thiên Tường, em thật sự có việc.” Tống Tử Hàm hơi tủi thân, không ngờ Hạ Thiên Tường lại chẳng cho cô ta chút mặt mũi nào trước mặt người khác.

Hạ Thiên Tường đã lấy điện thoại ra bấm số: “Bảo vệ lên đây, đưa Tống…”

“Thiên Tường, em tự đi.” Tống Tử Hàm nghe đến đây thì biết tốt nhất là nên thức thời tự mình rời đi, nếu bị người khác chụp được cô ta bị Hạ Thiên Tường gọi bảo vệ lên đuổi khỏi tập đoàn Hạ Thị, sau này cô ta sẽ không thể làm gì dưới danh Hạ Thiên Tường được nữa.

Cô ta đã quen với việc được người trong giới thượng lưu của thành phố T ghép mình và Hạ Thiên Tường là một đôi, nếu sau này không còn ai coi cô ta và Hạ Thiên Tường là một đôi nữa thì việc kinh doanh của nhà họ Tống sẽ không dễ dàng.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới cúp máy, nếu không vì nể Lục Diễm Chi thì anh đã thật sự gọi bảo vệ lên đuổi người.

Tống Tử Hàm liếc Tô Nhược Hân, trong mắt đầy hận thù, không biết con nhóc vô danh tiểu tốt còn chưa phát triển này đã dùng thủ đoạn gì câu mất hồn của Hạ Thiên Tường.

Không, cô ta không phục, Tống Tử Hàm cô ta nhất định có thể đánh bại được con ranh thối tha miệng còn hôi sữa này.

Tô Nhược Hân lười để ý đến Tống Tử Hàm , bây giờ trong đầu cô tất cả đều là Trần Ngọc Thuý bị thương và cuộc gọi tưởng rằng quấy rối tối qua, vậy nên cô theo Hạ Thiên Tường đi đến văn phòng Tổng giám đốc của anh…

Các nữ thư ký bên ngoài khiến cô cảm thấy mình giống như vật cưng bị nhốt trong lồng, từng ánh mắt như chỉ muốn chọc thủng cô, cô không thích.

May mà chẳng mấy chốc đã tới văn phòng chỉ có cô và Hạ Thiên Tường.

Hai màu xanh trắng rất có cảm giác thời thượng, Tô Nhược Hân lập tức thích nơi này: “Hạ Thiên Tường, phong cách văn phòng của anh rất hợp với anh.” Cảm giác rất lạnh lùng, giống như con người Hạ Thiên Tường vậy.

“Ngồi đi, muốn uống gì?” Hạ Thiên Tường chỉ vào sofa bảo Tô Nhược Hân ngồi xuống.

Tô Nhược Hân thản nhiên ngồi xuống, rất thoải mái, dù sao chỉ cần có liên quan đến Hạ Thiên Tường thì đều dùng rất thoải mái: “Nước cam.”

Cô khát rồi, bây giờ cô muốn uống nước cam.

Nghe Tô Nhược Hân nói muốn uống nước cam, Hạ Thiên Tường không chờ được gọi điện thoại nội bộ mà đứng dậy mở cửa phòng làm việc: “Nước ép cam tươi, mang vào ngay.”

Các nữ thư ký bên ngoài do Đồng Di đứng đầu đều sửng sốt, sau đó phản ứng lại chắc là không nghe nhầm rồi lập tức gật đầu làm việc.

Trong văn phòng Tổng giám đốc không có cam, không có cam thì không thể có nước ép cam tươi, vậy nên phải lập tức nghĩ cách có được cam.

“Hạ Thiên Tường, nước cam là được, không cần phải ép tươi đâu, phiền phức.”

“Không đâu.” Hạ Thiên Tường quay người đi tới bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục phê duyệt tài liệu.

Đây là cách anh và Tô Nhược Hân ở bên nhau, chỉ cần hai người ở cùng nhau là được, không ai can thiệp vào chuyện của ai.

Anh phải làm việc, cô phải học, anh chỉ cần cô có thể ở bên cạnh mình là đã thoả mãn rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


CHƯƠNG 161

“Hạ Thiên Tường, anh đừng làm việc vội, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường chuẩn bị đồ uống cho mình xong định phê duyệt tài liệu thì vội gọi anh dừng lại.

Hạ Thiên Tường đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân: “Em hỏi đi.”

“Tối qua cảnh sát gọi cho tôi vụ án gì thế?”

“Trần Ngọc Thuý bị thương, Tô Thanh Hà báo cảnh sát nhận định em là hung thủ.” Tô Nhược Hân hỏi xong Hạ Thiên Tường trả lời ngay, anh không muốn cô phải phiền lòng vì chuyện nhỏ thế này.

Anh biết ai là người làm Trần Ngọc Thuý bị thương, không thể vu oan cho Tô Nhược Hân được.

“Mẹ kiếp, anh nói gì? Tô Thanh Hà báo cảnh sát nói tôi làm mẹ tôi bị thương?” Tô Nhược Hân nổi đoá, người chị này của cô đúng là quá đáng, tuy cô không ưa Trần Ngọc Thuý nhưng cô thật sự không làm được chuyện đả thương người.

“Đúng.” Hạ Thiên Tường có sao nói vậy, không hề thêm mắm dặm muối.

Anh cũng không chịu nổi, sao lại có cảm giác Tô Thanh Hà không phải chị gái Tô Nhược Hân mà là chị của người khác thế này?

Gia đình nhà họ Tô đều không phải người thân của Tô Nhược Hân, ngược lại giống như kẻ thù của cô.

“Vậy anh giải quyết thế nào?” Nghe Hạ Thiên Tường xác nhận, Tô Nhược Hân đã đoán được bảy tám phần.

“Cảnh sát kiểm tra camera, không có ai ra vào phòng bệnh đó, vậy nên người có thể đả thương người chỉ có bốn người trong phòng bệnh, ngoại trừ khả năng tự làm mình bị thương, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như ở hiện trường đều bị tình nghi phạm tội, đã bị áp giải về đồn tiếp nhận điều tra. Chuyện này không liên quan đến em, giao cho cảnh sát xử lý là được, em không cần để ý.”

Tô Nhược Hân cau mày: “Xem ra Trần Ngọc Thuý thật sự bị thương à?”

“Ừm.”

“Thật sự bị thương ở bụng?”

“Ừm.”

“Thật kỳ lạ.” Tô Nhược Hân sờ đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra chỗ nào không đúng.

“Sao em biết? Cảnh sát lại tìm em à?” Thấy vẻ mặt không hiểu của cô gái, sắc mặt Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống, anh đã thông báo cho người của đồn cảnh sát không được quấy rầy người phụ nữ của anh rồi, nếu để anh biết ai làm phiền Tô Nhược Hân, anh sẽ không bỏ qua.

“Không phải, cảnh sát không tìm tôi, là anh trai tôi.”

“Anh trai em? Tô Chí Khiêm?” Vừa nhắc đến anh trai cô, anh đã nhíu mày, anh đã điều tra Tô Chí Khiêm rõ ràng, chỉ vì ngày đó ở trường học Tô Nhược Hân nói với bạn cô rằng anh là anh trai cô.

Kết quả điều tra Tô Chí Khiêm anh trai cô chỉ cao 1m78, kém hơn chiều cao 1m90 của anh quá nhiều, hơn nữa còn hơi mập, kém xa dáng người của anh.

Cô nói anh là anh trai cô, anh có ý kiến, rất có ý kiến.

“Đúng, anh trai tôi không nhìn nổi ba người họ ở trong đó.” Tô Nhược Hân hơi chán nản, thật sự không biết nên xử lý ba người đó thế nào, dù sao anh trai rất ít khi cầu xin cô điều gì.

Chủ yếu là anh trai Tô Chí Khiêm của cô hiện giờ được coi là người duy nhất cô nghĩ đến trong nhà họ Tô rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


CHƯƠNG 162

Tuy anh ta đối xử với cô thờ ơ lạnh nhạt, nhưng không tính toán hãm hại cô điều gì.

Nhìn chút tiền đồ này của cô đi, không hãm hại cô thì cô đều cho là người tốt.

“Em muốn thả bọn họ ra?” Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ khó xử của cô gái, không hiểu sao lại thấy hơi đau lòng, người nhà họ Tô đã đối xử với cô như thế rồi mà cô vẫn muốn gỡ tội cho họ.

“Cũng không thể cho họ ra ngoài được, người thật sự ra tay với mẹ tôi… với Trần Ngọc Thuý tiếp tục ở trong đó, hai người còn lại có thể thả ra.” Tô Nhược Hân lưỡng lự một lúc, cảm thấy thế này là có lý nhất.

“Vậy em nghĩ ai là người làm Trần Ngọc Thuý bị thương.” Hạ Thiên Tường nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân, cô cho rằng ai thì là người đó, không đúng cũng thành đúng, nhất định phải như vậy.

“Chắc chắn không phải ba tôi.” Khi buột miệng nói ra hai chữ ‘ba tôi’, đến bản thân Tô Nhược Hân cũng giật mình, đến cuối cùng cô vẫn không chạy thoát khỏi ràng buộc tình thân.

“Vậy là Tô Thanh Hà hay Tô Kim Như?”

“Vấn đề này…” Tô Nhược Hân có chứng khó lựa chọn, sau đó mắt cô bỗng sáng lên: “Hạ Thiên Tường, anh không thể hỏi tôi như vậy được, anh nên xác định xem hai người họ ai là người khiến Trần… bà Trần bị thương, ai làm thì nhốt người đó, thả người còn lại là được.”

“Không chắc, bọn họ đều không nhận.”

Tô Nhược Hân nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không cũng không nhốt cả ba người vào đồn: “Vậy phải làm sao? Cũng không thể nhốt ba người họ ở trong mãi được mà.”

“Trừ khi Trần Ngọc Thuý không truy cứu, nếu không bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở trong đó.” Hạ Thiên Tường nhẹ giọng nói, nếu không vì Tô Nhược Hân nhắc đến, anh cảm thấy Trần Ngọc Thuý ở bệnh viện, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như ở mãi trong đồn cũng rất tốt, kẻo bọn họ lại năm lần bảy lượt làm hại Tô Nhược Hân, anh không cho phép.

“Tôi hiểu rồi.” Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra, sau đó lấy điện thoại gửi cho Tô Chí Khiêm một tin nhắn.

Hạ Thiên Tường ở bên cạnh nhíu mày, cô gái này vẫn quá mềm lòng, như vậy sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Nhưng cô muốn làm vậy, anh cũng chỉ có thể phối hợp.

Khi Tô Nhược Hân gửi tin nhắn, Hạ Thiên Tường cũng gửi tin nhắn, thông báo cho người trong cục nếu bệnh nhân không truy cứu thì hãy thả người.

Hết cách rồi, anh tôn trọng ý kiến của cô.

Tô Nhược Hân sắp xếp xong chuyện của nhà họ Tô, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn chút, cô đưa tay cầm lấy miếng ngọc của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, cho tôi mượn một lát.”

Trước đây khi cô ở bên anh rất ít khi đọc sách, toàn là lấy ngọc đặt lên vết bớt rồi luyện công.

Hôm nay cô cũng muốn như vậy, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí thời gian có được ngọc đáng quý sao?

“Được.” Hạ Thiên Tường để cô lấy đi bắt đầu nhắm mắt luyện công, còn anh thì tiếp tục công việc.

Nước chanh đưa đến, là Hạ Thiên Tường tự mình đi ra ngoài bưng vào, chỉ có một nguyên nhân, không muốn thư ký bên ngoài tay chân vụng về làm phiền đến Tô Nhược Hân.

Nước chanh vừa ép mới để xuống bàn uống trà, Tô Nhược Hân đã mở mắt ra.

Sau đó, cô vui vẻ bưng nước chanh lên, kề sát vào mũi hít sâu một hơi: “Đúng là vừa mới ép này.”

“Đương nhiên rồi, sau này không được uống nước đóng chai như thế nữa.” Tất cả nguyên liệu nấu ăn của nhà họ Hạ đều được tuyển chọn tỉ mỉ, không phải hữu cơ thì đều sẽ không mua.

Thà rằng không ăn cũng không sử dụng nguyên liệu nấu ăn chứa phân bón kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163


CHƯƠNG 163

Vì thế, sau đó bọn họ còn đặc biệt mua một mảnh đất làm nông trường, chỉ để cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cả nhà.

Tô Nhược Hân liếc Hạ Thiên Tường, không quan tâm đến anh.

Cô ở cùng anh có thể hưởng thụ chút cảm giác nữ vương, chứ xa anh rồi, đừng nói là đồ uống hữu cơ, dù là nước đóng chai bình thường cô cũng không có tiền mua, luôn lấy một bình nước cho mình từ máy uống nước để tiết kiệm tiền.

Người có tiền mãi mãi không thể hiểu được thế giới của người không có tiền.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, lại đến giờ ăn, sau đó Tô Nhược Hân sẽ trở về trường để tham gia lớp tự học buổi tối.

“Nhược Hân, vẫn muốn ăn ở Trần Ký sao?” Hạ Thiên Tường tan làm sớm, quyết định cùng ăn cơm với Tô Nhược Hân lần đầu đến Tập đoàn Hạ Thị để đi làm với anh.

“Bây giờ đi ăn được sao?” Tô Nhược Hân phồng má, trong mắt là nỗi khát vọng không thể giấu đi, cô thật sự rất muốn ăn ở Trần Ký.

“Được chứ.” Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô nhóc, sau đó mới chạy xe về hướng trường trung học Khải Mỹ.

Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Lát nữa đến nơi phải ăn nhanh một chút, nếu không tôi không kịp giờ tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, hay tôi đi ăn một mình, anh vẫn nên về nhà ăn cơm đi.” Theo cô thấy, vệ sinh ở nơi đó đã có thể xem là tốt rồi, nhưng đối với người quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường thì vệ sinh nơi đó thật sự chẳng ra làm sao.

Hoàn toàn không có tư cách so sánh với phòng ăn và phòng bếp của nhà họ Hạ.

“Ăn cùng nhau.”

“Không được.” Tô Nhược Hân phản đối.

“Tại sao?” Hạ Thiên Tường lần đầu tiên nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt lạnh lùng, rất không thích cô từ chối anh như thế.

Từ chối vô cùng quyết liệt.

Chuyện những cô gái muốn cũng không được mà cô lại luôn từ chối.

Anh chợt nhớ ra chuyện Tô Nhược Hân nói anh không lãng mạn.

Xem ra có thời gian rảnh anh phải tìm hiểu xem ở bên cạnh con gái cái gì mới là lãng mạn.

“Nếu anh đi ăn cùng tôi, có lẽ không cần đến ngày mai, chỉ trước giờ tự học tối nay, tôi đã trở thành nhân vật chính trong lời bàn tán của trường trung học Khải Mỹ, hơn nữa tất cả đều là vì anh ăn cơm với tôi.”

“Sẽ không đâu.”

Nhìn thấy nét mặt không tin tưởng của cô gái, Hạ Thiên Tường lại nói thêm một câu: “Tôi đảm bảo, được chứ?”

“Vậy nếu đảm bảo cũng vô dụng thì sao?”

“Em muốn trừng phạt thế nào cũng được.”

Nghe thấy vậy, Tô Nhược Hân chỉ tay: “Đây là anh nói đấy nhé, nếu lời đảm bảo của anh không có hiệu quả, anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Được thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164


CHƯƠNG 164

“Ặc, anh không hỏi là chuyện gì à, anh không sợ tôi mang anh đi bán sao? Hơn nữa, Hạ Thiên Tường, nếu tôi mang anh đi đấu giá, cũng không biết giá khởi điểm là bao nhiêu nhỉ, anh ra giá thế nào?”

“Im miệng.” Anh đâu phải là trai bao, chỉ có cô nhóc Tô Nhược Hân này mới dám hỏi anh như thế thôi, to gan, thiếu đòn.

Không đúng, cô không phải cô nhóc, nếu cô là cô nhóc thì anh càng có vẻ già hơn rồi.

“Tôi chỉ hỏi chút thôi mà, nếu ra giá ba triệu thì sao?” Chỉ tưởng tượng đến cảnh ép Hạ Thiên Tường phải phục vụ phụ nữ, Tô Nhược Hân đã cảm thấy mới mẻ rồi.

Một tiếng “két” vang lên, xe lập tức dừng lại ở ven đường, không đợi Tô Nhược Hân kịp phản ứng, cô đã bị Hạ Thiên Tường kéo vào lòng, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em muốn mua à?”

Nhìn thẳng vào tròng mắt đen thu hút như vòng xoáy của người đàn ông, Tô Nhược Hân cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh, cô như bị vòng xoáy hút vào trong, sau đó không nhịn được đáp: “Là tôi đấy, hừ hừ.”

“Đồng ý giá ba triệu.”

“…” Tô Nhược Hân giật mình, cho rằng cô nghe nhầm, cô cắn môi, lại cắn môi thêm lần nữa, sau khi chắc chắn là đau thật mới từ từ buông ra: “Tôi… Tôi đùa thôi.”

“Tôi không đùa, chọn ngày không bằng gặp ngày, sao nào.” Anh vừa nói vừa đến gần cô, đôi môi cũng cách môi cô rất gần.

Khiến cho khoang mũi của cô đều là mùi nam tình trên người anh, mát rượi và nồng nàn.

Mùi hương này cũng khiến cô mơ màng, đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.

Nhìn thấy cô gái không trả lời, Hạ Thiên Tường lập tức hạ môi, tự nhiên hôn lên môi cô.

Hai đôi môi mềm mại cứ thế chạm vào nhau, khiến Tô Nhược Hân cảm thấy tim cô như sắp nhảy khỏi lồng ngực, mãi đến khi gần như không còn ô-xi, cô mới lấy lại tinh thần: “Hạ Thiên Tường, đã nói là không được hôn rồi mà.”

“Là em yêu cầu mà?”

“…” Cô yêu cầu khi nào?

Đầu tiên Tô Nhược Hân thấy ngơ ngác, sau đó mới hiểu ra là anh đang đồng ý bán mình cho cô với giá ba triệu.



Tô Nhược Hân nhẹ nhàng lùi lại, muốn cách xa anh một chút, có thể xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu: “Hạ Thiên Tường, tôi… tôi không yêu cầu, sau này không được làm bậy nữa.”

Lúc này, cô có cảm giác như bản thân vừa phản bội Dương Mỹ Lan.

Đã nói thứ bảy sẽ mời Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường cùng ăn cơm, sau đó giới thiệu Dương Mỹ Lan cho Hạ Thiên Tường rồi.

Nhưng khi nãy Hạ Thiên Tường lại hôn cô.

Cô đặt tay lên môi, muốn lau đi mùi vị của người đàn ông đang vương trên môi mình, nhưng lúc sắp lau đi, cô mới nhận ra cô cũng không ghét mùi của Hạ Thiên Tường.

Xe Bugatti nhanh chóng dừng lại ở quán ăn Trần Ký gần trường trung học Khải Mỹ.

Lúc đi vào, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng hiểu tại sao Hạ Thiên Tường lại đảm bảo với cô rằng tối nay cô sẽ không trở thành nhân vật chính trong các tin tức của trường trung học Khải Mỹ.

Tối nay, trong quán ăn Trần Ký không có một bóng người.

Nhưng đây chỉ là điểm phụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165


CHƯƠNG 165

Quan trọng nhất là toàn bộ Trần Ký đều thay đổi rồi.

Nó trở nên sạch sẽ, ngay ngắn hơn, chủ yếu là đầu bếp và nhân viên phục vụ xuất hiện trước mặt cô đều đội mũ cao của phòng bếp để đảm bảo vệ sinh.

Còn là mũ trắng.

Quần áo cũng là màu trắng.

Mới.

Sạch sẽ.

Sạch sẽ thế này khiến Tô Nhược Hân hơi hưng phấn: “Xem đi, tôi đã nói vệ sinh nơi này được lắm mà, được xem là quán ăn sạch sễ nhất ở gần trường trung hoc Khải Mỹ đấy.”

“Ừm.” Hạ Thiên Tường vung tay, ra hiệu rằng phục vụ có thể lên món rồi: “Món ăn ngon nhất của quán, bốn mặn một canh.”

“Đợi đã, để tôi gọi.” Tô Nhược Hân không cần món ăn nổi bật nhất gì đó, khó khăn lắm mới được đến Trần Ký một lần, cô muốn gọi món cô thích, cô chỉ vào hai món ăn mình đã thèm rất lâu trong menu: “Tôi gọi hai món này, cùng với một phần Phật Khiêu Tường.”

Gọi xong, cô đẩy menu về phía Hạ Thiên Tường: “Hai món còn lại anh gọi đi.

“Món ăn ngon nhất.” Hạ Thiên Tường lười gọi, anh chỉ đến để ăn cùng với Tô Nhược Hân thôi.

Chỉ cần cô vui là được.

Đồ ăn và canh nhanh chóng được bưng lên, Tô Nhược Hân nếm thử, vẫn ngon như thường lệ.

Không đúng, là ngon hơn trước đây rồi: “Sao, quán này nấu ăn ổn đúng không?” Tô Nhược Hân tranh công.

“Tạm được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, cô nhóc thích là được.

Tô Nhược Hân ăn ngon lành, nếu không phải vì sắp muộn giờ tự học buổi tối, thì cô cũng muốn ăn thêm một tiếng đồng hồ nữa.

Nhưng thời gian không cho phép.

Bây giờ, thời gian của cô còn quý hơn vàng.

Ăn xong, đang định rời đi thì chợt bị nhân viên phục vụ ngăn lại.

“Cô Tô, cô được chọn làm hội viên VIP của Trần Ký, đây là thẻ VIP, trong vòng một năm cô đến đây dùng bữa đều hoàn toàn miễn phí.”

“Thật ư?” Tô Nhược Hân nhận lấy thẻ: “Thứ này mới phát hành à?”

“Đúng thế, đây là thẻ hội viên VIP Trần Ký mới phát hành sau khi nâng cấp quán, trong toàn bộ khách hàng của Trần Ký chỉ chọn ra ba người, cô là một trong số đó.”

“Wow, cảm ơn nhé.”

“Mong cô Tô có thể giới thiệu Trần Ký chúng tôi cho nhiều người biết đến hơn.” Nhân viên phục vụ đưa thẻ, đương nhiên không quên quảng bá quán ăn của mình.

“Đương nhiên, từ lúc chưa có thẻ tôi đã quảng cáo giúp mọi người rồi, bây giờ còn cho tôi thẻ VIP, các anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trở thành đại sứ thương hiệu cho Trần Ký.” Tô Nhược Hân thật lòng đáp.

“Cảm ơn cô Tô.”

“Vậy tôi đi trước đây.” Tô Nhược Hân xoay người chạy đi, nếu còn không chạy thì cô sẽ thật sự đến muộn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166


CHƯƠNG 166

Hạ Thiên Tường nhìn cô gái rời đi, anh buông đũa trong tay xuống, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ kỹ những món cô gọi đều phải làm từ nguyên liệu hữu cơ, biết chưa?”

“Vâng thưa cậu Hạ.” Giám đốc đại sảnh của Trần Ký lập tức tiến lên nghênh đón, vui vẻ đồng ý.

Sau khi căn dặn xong, Hạ Thiên Tường mới đứng dậy rời đi.

Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng bây giờ Trần Ký đã là sản nghiệp do anh đứng tên.

Nếu cô nhóc thích, anh sẽ biến Trần Ký thành quán ăn xứng với thân phận của cô.

Lên xe, Hạ Thiên Tường không lập tức khởi động mà gửi tin nhắn cho Phương Tấn: “Lãng mạn là gì?”

Phương Tấn nhận được tin nhắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì hiểu ra Hạ Thiên Tường đang hỏi phải làm cách nào mới có thể tạo ra khung cảnh lãng mạn khi ở bên Tô Nhược Hân.

“Tặng hoa.”

Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ, nhớ kỹ điều này.

“Còn gì nữa không?”

“Tặng quà.”

Không khác với tặng hoa là mấy, nhưng có thể tặng dây chuyền vòng tay trang sức gì đó.

Nhưng nghĩ lại thì thấy tặng những thứ này quá tầm thường, không được lãng mạn cho lắm:” “Còn gì nữa không?”

“Viết thơ.” Trước mắt Phương Tấn sáng lên, anh ta nghĩ đến điều này.

Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho anh ta.

Phương Tấn thở dài, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hạ Thiên Tường viết thơ cho Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Hạ Thiên Tường nhớ kỹ ba thứ tặng hoa tặng quà và viết thơ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Tô Nhược Hân vẫn luôn chê anh già, cho nên anh muốn thay đổi bản thân.

Suy đi nghĩ lại, anh quyết định hỏi ý kiến của nhiều người hơn, sau đó thay đổi cách ở bên cạnh Tô Nhược Hân.

Vì thế, Hạ Thiên Tường ngồi trong xe, đăng lên trang cá nhân một bài viết thật sự thuộc về anh.

Anh suy xét rất lâu mới mới nhập vào nội dung đầu tiên.

“Một người bạn bị bạn gái đá, nói là do anh ta không biết lãng mạn, sau đó anh ta hỏi tôi cái gì là lãng mạn? Vì thế mới có một vấn đề, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau phải làm sao mới lãng mạn hơn? Online đợi.”

Trong bài viết này, đương nhiên Hạ Thiên Tường đã ẩn Tô Nhược Hân.

Sau khi đăng lên, Hạ Thiên Tường chưa từng đăng bài viết lên trang cá nhân cứ thế ngồi trong xe lướt điện thoại.

Hình ảnh này vô cùng kỳ lạ, có thể nói là lần đầu tiên của anh từ trước đến giờ.

“Người bạn kia tên là Hạ Thiên Tường.”

“Nói đúng đấy.”

“Thì ra cậu Hạ là một người đàn ông không lãng mạn.”

“Hóng.”

“Mỗi ngày tặng một bó hoa, có nói gì thì vẫn tặng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167


CHƯƠNG 167

“Tặng lắc chân, nghe nói tặng lắc chân có nghĩa là trói kiếp này, thắt kiếp sau.”

“Đồng ý với tất cả yêu cầu của cô gái.”

Thấy bình luận này, Hạ Thiên Tường không nhịn được trả lời: “Vậy nếu cô ấy nói muốn mua anh với giá ba triệu thì sao?”

“Fuck, Hạ Thiên Tường, anh bán mình với giá ba triệu á?”

Hạ Thiên Tường im lặng nhìn bình luận này, thật ra thì anh muốn tặng không mình cho Tô Nhược Hân, dù hơi bỉ ổi, nhưng anh không cảm thấy mất giá, vấn đề bây giờ là Tô Nhược Hân không muốn.

“Tiếp tục hóng.”

Hạ Thiên Tường tiện tay xoá đi câu trả lời trước đó, tuyệt đối không để lại điểm sơ hở.

Nhưng anh vừa xoá xong, trong trang cá nhân đã có người đăng lên ảnh chụp màn hình nội dung bình luận anh vừa xoá.

Còn gõ thêm một hàng chữ lên ảnh.

“Cậu Hạ tương tư thật rồi.”

“…” Hạ Thiên Tường gõ một hàng dấu ba chấm dưới tấm ảnh.

Đây là anh học theo Tô Nhược Hân, anh lướt trang cá nhân của cô, hình như cô rất thích sử dụng dấu chấm lửng.

Nếu không muốn nói nữa sẽ sử dụng dấu chấm lửng.

“Không ngờ cậu Hạ lại không nổi giận, có phải tôi nên vui vì lúc này đầu còn trên cổ, vẫn chưa bị chém đứt không?”

“…” Hạ Thiên Tường tiếp tục trả lời một hàng dấu ba chấm.

Anh chợt phát hiện, thật ra rảnh rỗi tán gẫu với đám bạn như thế cũng không phải quá tệ.

Hơn nữa xem những bình luận dưới bài viết của mình, Hạ Thiên Tường đã có tính toán trong lòng.

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Thứ sáu, Tô Nhược Hân không đi đến Tập đoàn Hạ Thị, đêm nay sau khi học tự học buổi tối xong học sinh sẽ có thể rời khỏi trường trở về nhà hưởng thụ cuộc sống cuối tuần vui vẻ.

Tô Nhược Hân đã đồng ý thứ bảy sẽ ở cùng Hạ Thiên Tường, cho nên thứ sáu mới không đi đến Tập đoàn Hạ Thị.

Cô đang ôn bài thì Dương Mỹ Lan gọi điện thoại đến: “Tô Nhược Hân, sáng mai đi mua quần áo với tớ.”

“Được.”

“Sau đó buổi chiều dẫn tớ đi gặp nam thần nhé, cậu không được thất hứa đâu.”

“Đương nhiên rồi.” Tô Nhược Hân cười đáp, cả tuần nay người nhà họ Tô không đến làm phiền cô, cô sống rất thoải mái.

Cô không mong gì, chỉ cần bọn họ không đến khiến cô khó chịu cô đã rất thoả mãn rồi.

Cúp máy xong, Tô Nhược Hân gửi tin nhắn cho Hạ Thiên Tường.

“Sáng mai tôi có việc nên không đến nữa, buổi chiều mời anh trà chiều ở quán cà phê Lục Đảo ở gần trường chúng tôi, chiều mai không gặp không về nhé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168


CHƯƠNG 168

Gửi tin nhắn xong, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, đợi Hạ Thiên Tường trả lời.

Cô vốn nghĩ một người bận rộn như anh phải đợi mấy phút sau mới trả lời tin nhắn, không ngờ Hạ Thiên Tường gần như trả lời ngay lập tức: “Được.”

Vẫn kiệm lời như trước.

Nhưng gần đây anh đã cải thiện nhiều rồi.

Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn rất dài, nhưng lại khiến cô thấy không quen.

Sau khi hẹn Hạ Thiên Tường cho Mỹ Lan xong, tâm trạng Tô Nhược Hân rất thoải mái.

Sau đó cô chợt nhớ ra mình chưa làm một chuyện rất quan trọng.

Thừa dịp cuối tuần phải hoàn thành mới được.

“Mỹ Lan, chín giờ chúng ta đi mua quần áo, không gặp không về.”

“Ấy, trước chín giờ cậu muốn đi đâu à?”

“Xử lý một chuyện.” Tô Nhược Hân không muốn nói đến chuyện cô biết y thuật, mà cũng không biết tại sao chuyện đó lại không hề bị truyền ra ngoài.

Đúng thế, dù hôm đó cô cứu người ở toà nhà của Tập đoàn Hạ Thị cũng không bị lan tin.

Như thế rất may.

Cô cũng không muốn bị người khác chú ý.

Khiêm tốn làm người vẫn luôn là nguyên tắc của cô.

“Nhớ chín giờ phải đến trung tâm thương mại đấy, nếu không tớ không cần bạn thân là cậu nữa đâu.” Dương Mỹ Lan uy hiếp.

Nếu không đi mua sắm một mình rất nhàm chán, thử quần áo cũng không có ai đánh giá đúng trọng tâm.

“Tới nhớ rồi.” Tô Nhược Hân cười, hẹn giờ với Dương Mỹ Lan xong, cô quyết định sáng mai sẽ đi gặp mẹ của đứa bé được cô cứu lúc ăn thịt nướng ở bãi biển lần trước.

Cô đã đồng ý chữa bệnh cho cô ấy thì phải giữ lời.

Dù cô có mẹ ruột, nhưng trước giờ chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cho nên cảm thấy thứ không thể mất đi nhất của một đứa trẻ chính là tình thương của mẹ.

Vì đứa bé kia, cô nhất định phải chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ đó.

Cho người phụ nữ đó hy vọng chính là cho đứa bé hy vọng.

Hôm đó cô đã lưu số điện thoại, chỉ là vẫn chưa gọi cho đối phương.

Vì hôm nào cũng rất bận rộn.

Chỉ có cuối tuần mới tranh thủ được chút thời gian thôi.

Vừa mới gọi điện thoại, bên kia đã có người nghe máy: “Cô gái, là cô sao?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.”

“Trời ạ, tôi cứ tưởng cô đã quên mất tôi rồi, có phải cô muốn chữa bệnh cho tôi rồi không?”

Tô Nhược Hân rất vui vì người phụ nữ có thể tin tưởng cô như thế: “Cảm ơn chị vì đã không xem tôi là trẻ con, không nghĩ tôi là kẻ lừa đảo.”

“Sao có thể, cô cũng không còn nhỏ, cô là người có thể chỉ nhìn thoáng qua đã biết được bệnh của tôi, nữ thần y, cô nhất định phải cứu tôi.”

“Cho tôi địa chỉ, sáng mai tôi đến nhà chị.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169


CHƯƠNG 169

Người phụ nữ lập tức nói ra địa chỉ: “Nhưng chỗ của tôi rất sơ sài, sợ là không thể tiếp đãi chu đáo được.”

“Không sao, lúc đó chỉ cần cho tôi hôn con chị một cái là được.” Cô thích trẻ con, rất thích.

Sau này khi cô kết hôn, chỉ cần có thể nuôi nổi, cô phải sinh nhiều một chút, có thể sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.

“Đừng nói là hôn một cái, hôn bao nhiêu cái cũng được, cô gái, có thể cho tôi biết tiền khám bệnh là bao nhiêu không?” Lúc nói câu cuối, giọng của người phụ nữ ngày càng nhỏ, có cảm giác hơi ngượng ngùng.

“Tiền khám bệnh?” Tô Nhược Hân sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra, tuỳ tiện nói: “Có thể gặp nhau chính là duyên phận, tôi không lấy tiền khám bệnh.”

Cô thật sự chưa từng lấy tiền khám bệnh.

“Vậy sao mà được.” Dường như người phụ nữ không ngờ cô lại trả lời như thế, còn tỏ vẻ khó tin.

“Sáng mai gặp, khoảng bảy giờ tôi đến chỗ chị, có tiện không?”

“Tiện, giờ nào cũng tiện cả.”

Sau khi xác định thời gian địa điểm, Tô Nhược Hân cài đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.

Nhưng cô lại không ngủ được.

Cô chợt phát hiện một ngày không gặp được ngọc của Hạ Thiên Tường, cô sẽ thấy không thoải mái.

Lúc này, cô thấy hơi nhớ hắn.

Cô không nhịn được mở Facebook, ngẩn người nhìn ảnh đại diện của anh.

Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Quán Đạt nổi tiếng nhất thành phố T, Hạ Thiên Tường đang ngồi im trong một góc phòng VIP.

Tuy anh im lặng, nhưng ba người đàn ông ở trước mặt anh thì lại không.

Bọn họ thay nhau hỏi anh từ vấn đề này đến vấn đề khác.

“Anh Tư, mau thừa nhận đi, có phải anh có tình yêu rồi không?”

“Có phải là cô gái hôm nào cũng đến công ty của anh điểm danh không?”

“Anh mua hẳn trang sức trấn tiệm của nhà tôi đi, có phải là muốn tặng cho cô gái kia không?”

“Kỳ lạ thế, bên ngoài đồn rằng vợ chưa cưới của anh rõ ràng tên Tô Thanh Hà, nhưng anh lại không ở bên cạnh Tô Thanh Hà mà cứ ở bên cạnh em vợ, anh không sợ mối quan hệ này trở nên hỗn loạn sao?”

“Anh Tư, anh nói gì đi, lúc trước bốn anh em chúng ta đã cam kết, dù là ai muốn kết hôn cũng phải thông báo trước với tất cả mọi người, còn phải tổ chức một bàn rượu đều mừng việc thoát kiếp độc thân, không thể kéo dài chuyện mời rượu được nữa đâu.”



Kết quả ba người thay nhau hỏi một lúc lâu, Hạ Thiên Tường vẫn không thèm đáp lời, chỉ im lặng uống rượu trong ly của anh.

Rượu vang từ giữa thế kỷ trước, hương vị rất tiêu chuẩn, anh đang hưởng thụ, không muốn nói chuyện.

Cho nên không nói gì.

“Anh Tư, anh đã đến đây rồi, tiết lộ một chút cũng đâu có gì, nếu không anh coi chừng lúc anh kết hôn, ba chúng tôi đều không làm rể phụ cho anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170


CHƯƠNG 170

Nghe thấy câu nói này, Hạ Thiên Tường vẫn đang im lặng uống rượu cuối cùng cũng có phản ứng, anh buông ly rượu xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tống Phi : “Cậu dám!”

“Anh Tư, anh như thế là ngầm thừa nhận Tô Nhược Hân đó là người phụ nữ của anh rồi, có đúng không?”

“Im miệng.”

Tống Phi đã hỏi đến thế rồi, đương nhiên không chịu im lặng: “Anh Tư, nói cho chúng tôi nghe thử mùi vị của phụ nữ đi, cho chúng tôi hy vọng, chúng tôi mới có thể nhanh chóng tìm được một người phụ nữ để quyết định chuyện cả đời chứ.”

Hạ Thiên Tường thẳng tay hất ly rượu về phía Tống Phi : “Cậu có tin tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Quỳnh, nói với cô ấy vóc dáng của người mẫu ngủ với cậu đêm trước…”

“Được rồi được rồi anh Tư, anh không nói thì thôi, chúng ta chắc chắn không ép anh, nhưng cô nhóc họ Tô kia còn nhỏ, lúc làm lần đầu, sao anh có thể hành động được vậy?”

“Không cần cậu xen vào, Tô Nhược Hân rất sạch sẽ, sau này không được lấy cô ấy ra đùa giỡn.”

“Vâng, anh Tư, nhìn thái độ để tâm này của anh, mấy người chúng tôi cũng không dám lấy cô ấy ra đùa nữa. chỉ là khi nào anh mới dẫn cô ấy tới cho chúng tôi gặp đây?” Lúc này, một người đàn ông như Hồ Nhất Thiên lại đang tỏ vẻ vô cùng hóng hớt, nhìn thấy Hạ Thiên Tường giấu đi tất cả tin tức liên quan đến người phụ nữ của anh, ba người họ đã biết là anh nghiêm túc rồi.

Nhưng Hạ Thiên Tường thua trong tay phụ nữ lại trông có vẻ đáng yêu hơn.

Có phải đàn ông khi yêu đều có tính cách thế này không?

Không khỏi khiến anh ta nổi da gà.

Sau này nếu yêu, anh ta nhất định không thể nhát gan giống Hạ Thiên Tường được, trông có vẻ vẫn chưa tán được cô gái kia, cũng chưa được biết mùi vị phụ nữ.

Nghĩ lại thì thấy Hạ Thiên Tường cũng rất đáng thương.

“Nói sau đi.” Lời đề nghị của Hồ Nhất Thiên khiến Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, đến bây giờ Tô Nhược Hân vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh, còn chê anh già, e rằng tương lai của anh và Tô Nhược Hân còn nặng nề và xa xôi lắm.

Nghĩ đến đây, anh đưa tay vào túi.

Đây là lắc chân anh mua cho Tô Nhược Hân, chiều mai gặp mặt sẽ tặng nó cho cô.

Như thế thì anh đã biết lãng mạn rồi đúng không.

Đương nhiên chỉ cần cô đề nghị gì, anh cũng sẽ lập tức thoả mãn, làm đến thế, nếu cô còn chê anh không lãng mạn, Hạ Thiên Tường cảm thấy chắc anh phải đi đăng ký tham gia một lớp theo đuổi phụ nữ rồi.

Dù sao chỉ cần có thể theo đuổi Tô Nhược Hân, bây giờ anh không ngại tham gia lớp đào tạo.

Tiêu Tuấn Vỹ nhìn ra rõ ràng Hạ Thiên Tường còn đang sợ: “Anh Tư, đừng nói cô gái đó vẫn còn từ chối, không chịu hẹn hò với anh đó nhé?”

“Không có.” Hạ Thiên Tường trả lời rất nhanh.

Anh vừa trả lời xong, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, sau đó Tống Phi chớp mắt nói: “Anh Tư, có cần em dạy anh mấy chiêu tán gái thực tế không?”

“Không cần, tôi không muốn học theo ai đó để rồi bị người phụ nữ nào đó đuổi ra khỏi phòng và đứng khỏa thân giữa đường kêu cứu đâu.”

“Hahaha, Tống Phi lần đó cậu đỉnh đấy, quá hoàn hảo.” Lần này Hồ Nhất Thiên cùng chung ý kiến với Hạ Thiên Tường, đó là thấy khó chịu về việc Tống Phi cứ nói chuyện không nên nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171


CHƯƠNG 171

“Ơ này, lúc đến cậu đã nói cái gì?” Tống Phi đen mặt: “Có muốn tôi phơi bày dáng người thấp nhỏ của cậu không?”

“Cậu dám à…” Hồ Nhất Thiên gầm gừ.

“Cậu dám nói thì tôi dám làm thôi.” Nói rồi còn lấy điện thoại ra thật, cứ như phải phơi bày vóc dáng thật sự của Hồ Nhất Thiên .

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, uống rượu thôi.” Hạ Thiên Tường không chịu nổi cảnh ồn ào nên trầm giọng nói, sau đó cầm chiếc ly đế cao vừa được rót đầy rượu vang lên và uống sạch.

“Anh tư, anh có tâm sự sao?” Tiêu Tuấn Vỹ nhỏ giọng nói Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường quay đầu lạnh nhạt nhìn Tiêu Tuấn Vỹ, sau đó, trước ánh mắt tràn đầy trông mong của Tiêu Tuấn Vỹ, anh nói: “Tôi không nói cho cậu đâu.”

“Haha, anh tư anh cũng biết đùa rồi, chị dâu dạy tốt ghê, em chấm chị ấy mười điểm.”

Hạ Thiên Tường rất thích mấy chữ chị dâu tư này, thế là lại uống thêm mấy ly nữa.

Đến rạng sáng mấy người họ mới rời khỏi ghế lô.

Khi Hạ Thiên Tường cầm thẻ vàng đi thanh toán thì nghe vị Giám đốc đang trực ban nói: “Thưa cậu Hạ, phòng cậu đã được thanh toán rồi ạ.”

Hạ Thiên Tường quay người nhìn ba người đàn ông uống say chân nam đá chân chiêu, lảo đảo sau lưng, không thấy ai trông giống người có thể lén lút trốn ra tính tiền cả. Đã bảo bữa này anh trả, thế nên anh phải tìm cho ra là ai đã thanh toán.

“Ai trả thế?”

“Không phải em mà anh tư, gần đây em nghèo lắm.”

“Cũng không phải em, em uống nãy giờ chứ có xuống lầu đâu.” Thế nên em không có cơ hội đi trả tiền.

“Anh tư anh đừng nhìn em, đã bảo là anh trả thì sao em đi cướp danh tiếng thần tài của anh được.”

Hạ Thiên Tường chỉ đành nhìn sang giám đốc: “Thế là ai trả?”

“Là Chủ tịch Lương ạ.”

“Chủ tịch Lương? Chủ tịch Lương nào?” Hạ Thiên Tường nhất thời không nhớ ra người nào họ Lương có thể trả tiền cho mình.

“Là Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc ạ.”

“Tập đoàn Phượng Lộc? Anh tư, ông Chủ tịch Lương định tính kế gì anh, muốn cướp việc kinh doanh của anh nữa sao?” Tiêu Tuấn Vỹ hiểu rõ Hạ Thiên Tường nên đã nhắc nhở Hạ Thiên Tường với thái độ chan chứa biết bao đồng tình.

Khi Hạ Thiên Tường vừa tiếp nhận tập đoàn Hạ Thị, Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc nhiều lần thọc dao sau lưng anh. Nếu không nhờ lần nào Hạ Thiên Tường cũng chuẩn bị trước thì anh không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

“Không phải.” Lúc này người xuất hiện trong đầu Hạ Thiên Tường không phải người họ Lương, mà là Tô Nhược Hân.

Xem ra họ Lương chưa chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172


CHƯƠNG 172

“Tôi không chấp nhận bất kì ai thanh toán bữa này thay tôi, quẹt thẻ đi.”

“Chuyện này…” Giám đốc thấy hơi bối rối, không dám nhận chiếc thẻ trên tay Hạ Thiên Tường, mắt nhìn người vừa đi qua ở phía sau lưng Hạ Thiên Tường: “Chủ tịch Lương , ông bảo tôi phải làm sao đây ạ?”

“Haha, cậu Hạ không chịu nể mặt tôi ư?”

Hạ Thiên Tường xoay người lại: “Đúng thế.”

Cả Tống Phi, Tiêu Tuấn Vỹ và Hồ Nhất Thiên đều sửng sốt.

Phượng Lộc là tập đoàn duy nhất ở thành phố T có thể chống lại tập đoàn Hạ Thị, không ngờ ngay trước mặt bao người mà Hạ Thiên Tường thẳng thừng không hề nể nang từ chối ý tốt của Chủ tịch Lương . Có vẻ nước cờ này khá hiểm, ba người bọn họ không nhìn thấu được.

“Cậu Hạ còn hận tôi đây mà. Có nhiều chuyện đều là chuyện của quá khứ rồi, nếu cậu Hạ cứ nhớ mãi thì thôi để tôi mời cậu Hạ đây vài chén xem như xin lỗi, cậu thấy sao?”

“Không ra làm sao, đi thôi.” Hạ Thiên Tường cũng chẳng buồn so đo chuyện có phải là Lương Viễn đã trả tiền cho anh không nữa, dù sao thì anh cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Lương Viễn.

Tống Phi kéo áo Hạ Thiên Tường: “Em thấy Chủ tịch Lương thật lòng xin lỗi mà, hay chúng ta uống thêm tăng nữa nhé?”

“Cậu uống đi.” Hạ Thiên Tường nói xong thì bước ra khỏi club.

Dù Tống Phi, Tiêu Tuấn Vỹ và Hồ Nhất Thiên muốn làm quen với Lương Viễn, nhưng nhìn dáng vẻ cố chấp của Hạ Thiên Tường, họ cũng biết là không thể rồi.

Nhưng dù Lương Viễn có giỏi giang thế nào cũng không thể sánh bằng tình cảm của bốn người họ được, thế là cả ba đều đi theo Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lên xe, Phương Tấn thấy Lương Viễn đang đuổi theo ở phía sau: “Cậu Hạ, ông Lương đuổi theo.”

“Lái xe.”

“Cậu Hạ, hôm nay Lương Viễn cho người đàm phán hạng mục ở Pháp với Hạ Thị, trông rất có lòng.”

Hạ Thiên Tường đen mặt: “Sao tôi không biết?”

“Trước khi bị tai nạn anh vẫn cố gắng cho hạng mục đó, nên tôi nghĩ là bộ phận PR ngầm nghĩ anh cũng đồng ý.” Thấy phản ứng bất thường của Hạ Thiên Tường, để các đồng nghiệp còn có chỗ mà làm, Phương Tấn buộc phải nhắc nhở Hạ Thiên Tường.

Nếu có được hạng mục đó thì lợi nhuận trong năm của cả tập đoàn Hạ Thị sẽ tăng gấp đôi. Phương Tấn không ngờ với lợi nhuận cao như thế mà Hạ Thiên Tường lại phản ứng dữ dội vậy.

“Lập tức báo cho bộ phận PR là hủy bỏ đàm phán, tôi phản đối.”

“Cậu Hạ…” Tâm trạng của Phương Tấn rất hỗn loạn.

Anh ta không ngờ là với hạng mục mà anh đã từng rất cố gắng, giờ người ta tìm đến tận nơi rồi mà Hạ Thiên Tường lại từ chối.

Người ta hay bảo là phong thủy luân chuyển, có phải vì cậu Hạ từng chết một lần nên não cũng bị đổi luôn rồi không?

“Gọi đi, hay để tôi gọi?” Sắc mặt Hạ Thiên Tường càng tệ hơn.

Phương Tấn nào dám do dự nữa.

Thế là anh ta vội vàng gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận PR vào lúc hai giờ sáng, báo cho ông ta là hủy hợp tác với tập đoàn Phượng Lộc.

Đúng thế, không cần đàm phán nữa, hủy luôn tức là từ bỏ hạng mục lớn đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173


CHƯƠNG 173

“Phương Tấn, trước đây Tổng giám đốc Hạ bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho hạng mục này, nếu anh ấy biết chúng ta từ bỏ thì sẽ truy cứu trách nhiệm đấy.”

Phương Tấn nhìn Hạ Thiên Tường đang nhắm mắt nghỉ ngơi thông qua gương chiếu hậu, nếu lúc này không có Hạ Thiên Tường ở đây thì anh ta sẽ nói thẳng cho Giám đốc bộ phận PR rằng đây là quyết định của cậu Hạ đấy.

Là tự cậu Hạ muốn từ bỏ chứ có liên quan gì đến anh ta đâu.

“Cứ làm theo, hủy.” Nói xong bốn chữ đó, Phương Tấn tắt kết nối bluetooth ngay vì anh ta không muốn nghe Giám đốc bộ phận PR lảm nhảm nữa.

Bởi vì khi từ bỏ hạng mục này thì người đau lòng nhất chính là ông ta.

Cứ tưởng là sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt thường xuyên, nhưng giờ thì không còn nữa.

Còn nữa, có thể coi việc anh ta tắt máy như thế là đang giữ mạng cho Giám đốc bộ phận PR, nếu không ông ta sẽ không biết tại sao mình lại bị Hạ Thiên Tường sa thải đâu.

Đột nhiên có tiếng chuông báo thức, Tô Nhược Hân giật mình run người, một đêm không ngủ, cô ngồi dậy dụi mắt.

Tắt chuông báo thức, thay đồ, rửa mặt rồi ra ngoài. Cô đã hứa là sẽ khám cho mẹ của đứa bé đó nên không thể thất hứa được.

Xuống cầu thang, Tô Nhược Hân mới đi tới chỗ dì quản lí đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy có người trên hàng lang lầu trên hét lên: “Bắt trộm, bắt trộm, mình bị mất đồ.”

Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, giờ mà không đi thì không kịp khám cho người phụ nữ đó, thế nên cô không để ý mà tiếp tục đi tiếp.

Không ngờ cô mới đi được mấy bước đã nghe thấy có người hét lên ở sau lưng: “Tô Nhược Hân, mình từ trên lầu đuổi theo xuống đây mà chỉ thấy mỗi cậu, có phải cậu trộm đồ của mình không?”

Nghe thấy tên mình, Tô Nhược Hân chậm rãi quay đầu lại. Người đang xông đến trước mặt cô là một cô gái, cô biết người này tên Triệu Giai Linh và ở phòng kí túc bên cạnh.

Nhưng cô và Triệu Giai Linh không học cùng lớp, lí do biết cô ta đều là từ Chu Cường Vinh mà ra cả.

Triệu Giai Linh thích Chu Cường Vinh, đây là chuyện mà người trong trung học Khải Mỹ đều biết.

Nhưng Chu Cường Vinh lại thích cô, suốt ba năm cấp ba chưa từng từ bỏ việc theo đuổi cô.

Nhưng lần nào cũng bị Tô Nhược Hân từ chối hết.

Thế nên vừa thấy Triệu Giai Linh là Tô Nhược Hân biết ngay, Triệu Giai Linh đến gây hấn với cô đây mà.

Triệu Giai Linh coi cô là tình địch.

Nhưng chỉ có Triệu Giai Linh là kẻ giận dữ khi “tình địch” gặp nhau thôi, bởi vì cô không có ấn tượng gì và cũng không có cảm giác gì với Chu Cường Vinh hết.

“Triệu Giai Linh , cơm thì ăn bậy được nhưng không nói bậy được đâu, mình không trộm đồ của cậu.” Thứ chuyện như trộm đồ cô nói không làm là không làm, tuyệt không thừa nhận.

“Là cậu ta chứ ai nữa Giai Linh, chắc chắn là cậu ta, sáng nay có ai lạ mặt lên tầng của chúng ta đâu.” Một cô gái khác cũng chạy tới rồi chỉ Tô Nhược Hân và nói, đồng thời cô ta còn chạy thẳng đến chỗ Tô Nhược Hân và xô cô thật mạnh.

Vốn dĩ Tô Nhược Hân có thể né đi, nhưng khi cô gái đó xô cô thì Triệu Giai Linh lại đến gần. Nếu Tô Nhược Hân né cô gái đó thì sẽ đụng trúng Triệu Giai Linh, vậy nên kiểu gì cũng có va chạm, do đó Tô Nhược Hân không tránh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174


CHƯƠNG 174

Bị xô trúng khiến cô nghiêng ngả, sau đó cô lùi về phía bên trái để kéo giãn khoảng cách với cô gái đó và Triệu Giai Linh .

“Mình không ăn trộm.”

“Cậu trộm chứ ai, mình tận mắt thấy mà, mình có thể làm chứng cho Giai Linh .” Cô gái xô Tô Nhược Hân xong thì đứng hùa bên cạnh Triệu Giai Linh với thái độ hống hách vênh váo.

“Mình không ăn trộm.” Tô Nhược Hân cắn môi, còn sắc mặt hơi hơi “căng thẳng”.

Dù gì đi nữa thì việc bị người ta bảo là thấy mình trộm đồ mà còn bị đồn ra thì cũng không hay lắm.

Có thể kể từ đó cô sẽ bị mọi người trong trung học Khải Mỹ gắn cho các mác đồ ăn trộm, mãi mãi không rửa sạch được.

“Người đâu, người đâu, ở đây có tên ăn trộm mà không chịu nhận, chúng ta có nên báo cảnh sát không?” Triệu Giai Linh thấy Tô Nhược Hân không chịu thừa nhận nên làm ầm lên.

Cô ta vừa làm ồn thì đã có học sinh khác tụm lại.

Có người Tô Nhược Hân biết, nhưng cũng có người mà Tô Nhược Hân không biết.

Mọi người đều là bạn của nhau, có người là bạn học của Tô Nhược Hân nhưng cũng là bạn của Triệu Giai Linh.

Nhất thời ai nấy cũng bàn luận rất sôi nổi nhưng không giúp ai cả, ai nấy cũng chỉ hóng chuyện thôi.

Thấy người tụm lại càng ngày càng nhiều, Triệu Giai Linh cũng càng đắc ý. Cô ta nhìn Tô Nhược Hân một lượt từ trên xuống rồi nói bằng giọng điệu rất kiêu căng: “Các cậu phân xử giúp mình với. Tô Nhược Hân trộm đồ của mình mà không chịu nhận, mình có nên báo cảnh sát không nhỉ?”

“Nếu cậu ấy trộm thật thì cứ báo đi.”

“Lỡ cậu ấy không ăn trộm mà cậu lại báo cảnh sát là vu oan cậu ấy đấy, khi đó cậu sẽ bị phạt.”

“Mình nói Tô Nhược Hân trộm thật mà, có Lý Lan làm chứng đây.” Triệu Giai Linh chỉ cô gái làm chứng, vừa có lí vừa có bằng chứng nên muốn báo công an chuyện của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân thì chỉ yên lặng đứng đó, mặc kệ người xung quanh càng lúc càng nhiều, mặc kệ Triệu Giai Linh cứ bôi nhọ cô hết câu này đến câu khác, có nói gì cô cũng không phản bác.

Có người trong đám đông không nhịn được nói: “Triệu Giai Linh , cậu coi Tô Nhược Hân là tình địch, ai mà biết có phải do cậu cố ý vu oan cậu ấy không.”

“Ừ đó, trước giờ Tô Nhược Hân có chịu đồng ý với lời tỏ tình của Chu Cường Vinh bao giờ đâu giờ. Cậu xem Tô Nhược Hân như tình địch có quá đáng lắm không?”

“Ơ các cậu nói bậy bạ gì thế, Tô Nhược Hân trộm đồ mình là việc trộm đồ chứ có liên quan gì đến Chu Cường Vinh mà lại nhắc đến cậu ấy?” Vừa nghe đến việc mọi người nhắc đến Chu Cường Vinh là Triệu Giai Linh đổi sắc mặt ngay.

Ba năm cấp ba, cô ta thân là con gái mà luôn theo đuổi Chu Cường Vinh, nhưng Chu Cường Vinh lại bền bỉ trong việc theo đuổi Tô Nhược Hân, dù cô ta có cố gắng thế nào đi nữa thì Chu Cường Vinh cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Đối với cô ta, đây là một nỗi nhục.

Cũng chính nỗi nhục này đã khiến cô ta bất giác hận Tô Nhược Hân.

“Tô Nhược Hân trộm thứ gì của cậu vậy?” Có người bạn hỏi.

“Vòng tay, là chiếc vòng mà ba mẹ mình tặng mình nhân dịp sinh nhật, hơn ba triệu lận.”

“Cậu chắc chứ?” Thấy Triệu Giai Linh nói có bài bản hẳn hoi nên có người đã tin.

“Chắc, mình khẳng định luôn.” Triệu Giai Linh đắc ý hất đầu và nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt cực kì khinh thường.

Tô Nhược Hân vẫn cứ bình tĩnh đứng đó chứ không phản bác gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175


CHƯƠNG 175

Do cô cứ không nói gì nên người ta nghĩ là cô chột dạ.

“Tô Nhược Hân, ba mẹ cậu không cho cậu tiền sinh hoạt, cậu không có tiền ăn nên cậu trộm vòng tay của Giai Linh để đi bán lấy tiền ăn đúng không?” Về Tô Nhược Hân thì cô luôn là người tiết kiệm, áo quần toàn là đồ cũ của chị gái, tất nhiên là trừ bộ này ra, còn về ăn uống thì trước giờ cô luôn chọn món rẻ nhất.

“Mình không trộm.”

“Tô Nhược Hân, cậu thừa nhận đi, nếu không khi đến đồn thì cậu mới là người khó xử đấy.” Triệu Giai Linh chống nạnh, gương mặt mỉm cười tràn đầy bình tĩnh, khẳng định Tô Nhược Hân đã trộm chiếc vòng tay của cô ta.

Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn đồng hồ, cô hẹn khám cho người phụ nữ đó vào lúc bảy giờ nên giờ cô không có thời gian đôi co mấy chuyện này với Triệu Giai Linh: “Mình còn có việc, mình nói không trộm là không trộm. Mình đi trước đây.”

Nói xong cô xoay người định đi.

Nhưng cô vừa mới đi được một bước đã bị Lý Lan kéo lại: “Tô Nhược Hân, cậu nói thế không trộm thì là không trộm ư? Mình là người làm chứng đây, với lại trên người cậu có bằng chứng, cậu nói đi là đi sao, rõ ràng là chột dạ nên muốn chạy trốn.”

Nghe đến đây, đám đông đa phần không ai nói gì, nhưng vẫn có mấy bạn học lực kém bình thường gai mắt Tô Nhược Hân tiến lên nói: “Triệu Giai Linh, Lý Lan, nếu hai cậu chắc chắn người trộm vòng tay là Tô Nhược Hân thì cứ báo cảnh sát đi, đừng có lằng nhằng nữa.”

“Đúng đó, mau báo cảnh sát đi, nhờ các anh chị cảnh sát đến xử cho.”

Sắp đến kì thi vào Đại học nên trong trường ngày nào cũng có một kiểm tra nho nhỏ, rồi cứ cách ba ngày lại có một bài kiểm tra tổng, lâu lâu lại một đợt thi thử. Có điều là không biết tại sao mà gần đây Tô Nhược Hân như kiểu uống thuốc k1ch th1ch vậy, không thấy cô học hành gì mấy mà một tháng trở lại đây cô luôn đứng đầu khóa.

Đúng thế, là luôn đứng đầu khóa, vượt lên hẳn hai bậc so với hạng ba toàn khóa trước đây.

Có điều nên biết là trước đây lâu lâu Tô Nhược Hân cũng có môn đứng hạng hai, hạng ba hoặc hạng bốn, nhưng bây giờ, chỉ cần cô đi thi thì chắc chắn sẽ đứng đầu.

Do đó, đám học sinh kém bị cô đè đầu càng ghét Tô Nhược Hân hơn.

Vì sao cô không cố gắng bằng bọn họ nhưng kết quả là điểm của Tô Nhược Hân luôn cao hơn họ chứ?

Được đám học sinh kém nhắc nên Triệu Giai Linh cũng hăng hái hẳn, cô ta lấy điện thoại ra báo cảnh sát thật.

Tô Nhược Hân không ngăn cản.

Vì có ngăn cũng vô ích thôi.

Thấy Tô Nhược Hân gọi điện thoại nên Tô Nhược Hân cũng lấy điện thoại ra, cô định gọi cho người phụ nữ đó để xin nghỉ.

Vì cô đã hẹn với người ta là bảy giờ cô sẽ qua đó, nhưng xem tình hình lúc này thì không đến kịp nữa.

Nhưng cô vừa cầm điện thoại lên thì Lý Lan đã hất tay cô: “Ơ này Tô Nhược Hân, cậu ăn trộm được mà không thừa nhận được hả? Định gọi cứu binh đến à?”

“Mình có việc hẹn người ta lúc bảy giờ, bây giờ không đến kịp nên mình phải gọi điện báo cho người ta.”

“Không được, ai mà biết có phải cậu gọi điện thoại cho cứu binh không chứ, không được gọi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176


CHƯƠNG 176

“Đúng đó, không được gọi.” Một học sinh kém nào đó hùa theo.

Bạn học khác lại nói: “Mình thấy Tô Nhược Hân không phải loại người đó, mình không tin là cậu ấy sẽ trộm đồ.”

“Mình cũng không tin. Lần trước mình vô tình làm rơi đồ ở tiệm thịt hầm ngoài trường ấy, là cậu ấy nhặt được và trả lại cho mình. Cậu ấy có phải là người ham của rẻ đâu.”

Nhưng mà Triệu Giai Linh đã báo cảnh sát rồi.

Tô Nhược Hân thấy Triệu Giai Linh báo cảnh sát thì nhớ đến chuyện đêm đó có người báo công an là cô đã làm Trần Ngọc Thúy bị thương.

Khi đó có Hạ Thiên Tường nên cô không cần đến đồn công an.

Không ngờ mới qua mấy hôm thôi mà lại có người tố cáo cô.

Khiến cô bỗng có một cảm giác là dù cô có căm ghét việc phải đến đó như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát được.

Nếu không thoát được thì cô cứ bình tĩnh mà đối mặt là được thôi.

“Khi nào cảnh sát đến?” Triệu Giai Linh tắt máy, Tô Nhược Hân bình thản ung dung hỏi.

Cô không trộm đồ nên cô không cần sợ hãi.

“Mười phút nữa.”

“Ồ, nhanh ghê.” Tô Nhược Hân cười, sao cô lại có cảm giác là dường như cảnh sát đã chờ sẵn ở đó và có thể chạy đến đây bất kì lúc nào nhỉ.

Đúng là trùng hợp.

“Mình vừa gọi điện thoại qua đó, nghe họ nói là đúng lúc có công an tuần tra bên này nên sẽ đến đây khá nhanh.”

“Ừ, mình chỉ thuận miệng nói thôi mà sao cậu lại giải thích nhiều thế, nhìn như cậu đang chột dạ ấy. Hay là cậu đã gọi công an chờ sẵn gần đây để xử lí chuyện này vậy? Cậu đã biết trước là cậu bị “trộm” đồ sao?” Ban nãy Lý Lan nói cô chột dạ, nhưng sự thật là cô không hề chột dạ, người chột dạ thật sự phải là Triệu Giai Linh ấy chứ.

“Tô Nhược Hân cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Là cậu trộm đồ, còn mình may mắn khi có công an đi tuần ngay gần đây thôi. Muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm.”

“Mình nói thêm lần nữa, mình không ăn trộm.”

“Cậu trộm chứ ai vào đây nữa.” Lý Lan vừa nói vừa chuyển tầm nhìn từ mặt Tô Nhược Hân sang chiếc túi trên bộ đồng phục trên người cô.

Tô Nhược Hân làm như không nhìn thấy ánh mắt của cô ta mà thản nhiên nói: “Mọi chuyện cứ chờ cảnh sát đến rồi nói, mình tin cảnh sát đều là người công chính nghiêm minh.”

Trong lúc giằng co thì cảnh sát đến.

Thời gian còn không đến mười phút, trông như đã chờ sẵn trước cổng trường vậy.

“Ai báo cảnh sát vậy?” Hai cảnh sát chen vào giữa đám đông và lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.

Triệu Giai Linh giơ tay chỉ Tô Nhược Hân: “Là em báo cảnh sát ạ. Em tố cáo bạn Tô Nhược Hân, cậu ấy trộm vòng tay của em. Chiếc vòng làm bằng vàng 24k có giá hơn ba triệu, đó là quà sinh nhật ba mẹ em tặng em. Chắc chắn là cậu ấy không được ai tặng quà sinh nhật cả, cậu ấy hâm mô và ghen tị nên đã trộm đồ của em.”

“Bằng chứng đâu?” Lần này Tô Nhược Hân chủ động nhắc đến bằng chứng.

Cô vừa hỏi xong thì Lý Lan phấn khích vọt đến trước mặt cảnh sát: “Em là người làm chứng, em có thể chứng minh là Tô Nhược Hân đã trộm vòng tay của Giai Linh ạ. Còn bằng chứng thì nằm trên người cậu ấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177


CHƯƠNG 177

“Gì cơ? Trên người Tô Nhược Hân sao?” Mọi người ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ Tô Nhược Hân là người ăn trộm thật sao?”

“Không ngờ Tô Nhược Hân lại là tên ăn trộm, ui chuyện này đáng sợ quá. Mình cà tám mươi phần trăm là cậu ấy đã trộm đống bút mà mình bị mất trước đây.”

“Ừ còn có hộp bút của mình nữa, chắc cũng là cậu ấy trộm.”

“Mình không ăn trộm.” Tô Nhược Hân không màng đến việc các bạn học nói ra nói vào mình, nhưng có ra sao thì cô cũng không thừa nhận.

Không trộm đồ thì sao mà thừa nhận được.

“Có trộm hay không thì lục túi là biết.” Ánh mắt của Lý Lan lại dồn lên túi áo phía trên ở trên áo Tô Nhược Hân.

“Mình không trộm.”

“Vậy cậu có dám để tụi mình lục túi cậu không?”

“Cậu lục đi.” Tô Nhược Hân không từ chối.

Lý Lan bước nhanh lên trước, sau đó giơ tay lên: “Mọi người nhìn nhé, tay mình trống không, không có gì cả.”

“Ừ, không có, không có gì hết.”

“Tiếp theo đây chính là phút giây nhìn thấy bằng chứng.” Lý Lan nói xong thì vói tay vào túi áo của Tô Nhược Hân, ngay sau đó cô ta lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng sáng lấp lánh.

“Tô Nhược Hân, cậu còn gì để nói không?” Triệu Giai Linh cướp lấy chiếc vòng trong tay Lý Lan rồi giơ lên cho các bạn bè xung quanh thấy là Tô Nhược Hân đã trộm vòng tay của mình: “Các cậu xem đi, trên chiếc vòng này của mình còn có ba chữ TGL là chữ viết tắt tên mình, đây là ba mẹ mình đặt riêng cho mình đấy.”

“Em Tô, mời em về đồn với chúng tôi.” Một cảnh sát thấy thế thì nghiêm nghị quát Tô Nhược Hân rồi định đưa cô về đồn.

“Tô Nhược Hân, cậu xem đi, nhân chứng bằng chứng đều có cả, mà còn là mọi người tận mắt nhìn thấy nữa, dù cậu có liều chết không chịu thừa nhận cũng không được.”

“Ăn trộm là ăn trộm, chứ cậu bảo mình không ăn trộm thì không phải hả? Cậu tưởng cảnh sát chết hết rồi à?”

“Nhiều người thế này tận mắt nhìn thấy Lý Lan lấy vòng tay từ trong túi áo cậu ấy, thế mà cậu ấy còn muốn chối, mình cũng phục cậu ấy luôn.”

“Đó là không cần mặt mũi gì hết đó, ăn trộm mà bảo không trộm, cái đồ trợn mắt nói mò.”

Lúc này, những học sinh nghĩ là Tô Nhược Hân không ăn trộm nhưng lại tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay của Triệu Giai Linh từ trong túi áo trên của Tô Nhược Hân đã dao động, họ không còn tin tưởng Tô Nhược Hân nữa.

Ánh mắt Tô Nhược Hân đầy buồn bã, rất muốn lúc này có người đừng về phía cô và tin cô không điều kiện: “Không ai tin mình hết sao?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, bầu không khí nên yên tĩnh ngay trong phút chốc.

Sự yên tĩnh này chứng minh cho việc không một ai tin tưởng cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178


CHƯƠNG 178

Ánh mắt Tô Nhược Hân càng buồn bã hơn.

Cô mím môi rồi hít mũi: “Thôi, không ai tin mình thì thôi, mình tự tin mình là được rồi.”

“Em Tô à, em tin em cũng vô ích thôi. Bây giờ vừa có nhân chứng vừa có bằng chứng, đã thế lại có biết bao người nhìn thấy bạn học kia lấy vòng tay của em Triệu từ trong túi áo em. Giờ em phải đến đồn cảnh sát với chúng tôi.”

“Tôi tin cô ấy.” Đột nhiên bên ngoài đám đông có một giọng nói vang lên.

Câu nói này chỉ có bốn chữ thôi, tuy giọng nói rất xa lạ nhưng vẫn khiến Tô Nhược Hân cảm động mà quay người nhìn lại. Sau đó cô giật mình: “Ông là…”

Một người đàn ông chừng sáu mươi mấy tuổi trông khá quen, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi người này là ai.

Nhưng rõ ràng rằng người này không phải là thầy giáo trong trường trung học Khải Mỹ.

Bởi vì trong trường có thầy giáo nào cô đều biết hết.

“Chào cô Tô, tôi họ Lương, tôi tin tưởng lời nói của cô gái hiền lành như cô.”

Nghe thấy ông ta nói mình họ Lương, Tô Nhược Hân bỗng nhớ ra: “Ra là ông, gần đây sức khỏe ông Lương có tốt không ạ?”

“Nhờ phúc cô Tô nên gần đây sức khỏe tôi khá tốt. Hôm nay thứ bảy, đúng lúc rảnh rỗi nên tôi muốn mời cô Tô ăn bữa cơm.”

Lương Viễn không coi ai ra gì mà mời Tô Nhược Hân đi ăn cơm.

Nhưng khi ông ta nói chuyện thì không một ai xung quanh ngắt lời cả.

Ngay cả Triệu Giai Linh và Lý Lan cũng không nốt.

Lí do là vì trông ông ta rất cao quý, khiến người ta không dám tự dưng ngắt lời ông ta.

Ông ta khiến mọi người ở đây phải sững sờ.

Nhưng không bao gồm Tô Nhược Hân trong đó, cô cười mỉm: “Không được, cả sáng lẫn chiều nay tôi đều có hẹn rồi, cảm ơn ông Lương nhé.”

“Thế mai thì sao?” Lương Viễn cũng không giận, ông ta lễ phép tiến lên trước rồi thân thiết hỏi Tô Nhược Hân lần nữa.

“Xin lỗi, mai tôi cũng có hẹn rồi.” Tô Nhược Hân tiếp tục từ chối.

Thấy Lương Viễn bị Tô Nhược Hân từ chối thẳng thừng nhưng vẫn không tức giận gì nên Triệu Giai Linh không nhịn được nữa: “Tô Nhược Hân, ngày trước tụi mình nghe đồn cậu làm sugarbaby của ông già nào đó, ngày nào đi học cũng có xe đưa đón, chẳng lẽ người đó chính là ông… ông Lương này?”

Triệu Giai Linh nói tận hai lần chữ “ông” như đang nói lắp vậy.

Nhưng cái điệu bộ bỡn cợt thì rất rõ ràng.

Tuy trông ông cụ này rất có khí phách, nhưng nhìn tuổi thì chắc phải trạc tuổi ông nội của Tô Nhược Hân rồi.

Thế mà lại theo người đàn ông già như vậy, Tô Nhược Hân đúng là không cần mặt mũi gì, vì tiền mà bán rẻ cả chính mình.

Nhưng rồi cô ta không nhận được sự phủ nhận của Tô Nhược Hân mà là nhận được sự phủ nhận của Lương Viễn . Lương Viễn sầm mặt, lạnh giọng mắng: “Cô là cái thá gì? Tô Nhược Hân là quý nhân của tôi, cô ấy là người mà cô muốn bôi nhọ là bôi nhọ được được sao? Này đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo cô học sinh này tội phỉ báng cô Tô, anh mau đưa người đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179


CHƯƠNG 179

Hai tên cảnh sát vừa chống lại Lương Viễn thì sợ hãi ngay: “Vâng thưa Chủ tịch Lương.” Nói xong thì lập tức quay người lại và nói với Triệu Giai Linh : “Em Triệu, mời em.”

“Các người…”

“Không đúng, rõ ràng là Tô Nhược Hân trộm vòng tay của Giai Linh mà, sao các anh lại bắt Giai Linh chứ không phải bắt Tô Nhược Hân?” Lý Lan chen lên ngăn cảnh sát lại.

“Cô Tô nói cô ấy không ăn trộm, vậy có nghĩa cô ấy không phải người ăn trộm.” Không chờ cảnh sát trả lời, Lương Viễn đã trả lời thay.

“Em Triệu, mời em đi với chúng tôi.”

“Không em không đi, em không ăn trộm cũng không ăn cắp, sao lại bắt em đi chứ?” Triệu Giai Linh không hiểu, rõ ràng đây là người mà cô ta mời đến, nhưng giờ lại về phe Lương Viễn rồi.

Mọi người nhìn Lương Viễn, ai nấy cũng nghĩ rằng chắc chắn Lương Viễn sẽ ra mặt cho Tô Nhược Hân tiếp, đồng thời họ cũng đang suy đoán mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Lương Viễn. Nhìn thái độ cung kính của Lương Viễn thì Tô Nhược Hân cũng không giống bé đường của ông ta lắm, mà giống quý nhân như ông ta nói hơn.

Nhưng lần này Tô Nhược Hân còn chưa kịp ra mặt cho Tô Nhược Hân thì Tô Nhược Hân đã nói: “Triệu Giai Linh, mình tố cáo cậu tôi phỉ báng là đúng, một là cậu phỉ báng mối quan hệ giữa mình và ông Lương, hai là cậu phỉ báng mình ăn trộm vòng tay của cậu.”

“Mình có cả nhân chứng lẫn bằng chứng mà cậu vẫn không chịu thừa nhận là cậu trộm vòng tay của mình sao?” Triệu Giai Linh thẹn quá thành giận. Cô ta không dám nói bậy về mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Lương Viễn nữa, nhưng cô ta phải bắt lấy việc Tô Nhược Hân trộm vòng tay mình. Cô ta không tin hôm nay không chỉnh Tô Nhược Hân được.

Cô ta đã nhẫn nhịn mỗi thù cướp Chu Cường Vinh tận ba năm rồi, không lâu sau phải lo cho việc ôn thi Đại học, nếu còn không báo thù thì cô ta sẽ hối hận cả đời mất.

Nhiều người tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay của cô ta từ trong túi áo Tô Nhược Hân ra nên cô ta có gì phải sợ chứ, cô ta không sợ.

Triệu Giai Linh vừa nhắc đến chuyện Tô Nhược Hân trộm vòng tay thì mọi người lại nhìn Tô Nhược Hân, đúng là họ tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay từ trên người Tô Nhược Hân.

Vì thế, ánh mắt ai nấy cũng chứa đầy thái độ khinh thường khi nhìn một tên ăn trộm.

“Cô Tô, cô đừng…”

Nhưng Lương Viễn vừa nói thì đã bị Tô Nhược Hân ngăn lại, cô xua tay ra hiệu Lương Viễn đừng nói thay cô, chính cô tự làm được. Sau đó cô cười mỉm nhìn Lý Lan: “Lý Lan, cậu là nhân chứng, vậy cậu nói xem lúc đó cậu thấy mình ăn trộm vòng tay của Triệu Giai Linh với bộ dạng như lúc này sao?”

“Đúng là cậu.” Lý Lan không cần nghĩ gì đã trả lời ngay.

“Mặc bộ đồ trên người này luôn sao?”

“Đúng thế?”

“Cậu chắc chắn cậu không nhìn lầm chứ?”

“Mình không nhầm, chắc chắn là cậu.”

“Vậy ý cậu là khi mình trộm vòng tay của Triệu Giai Linh thì mình không đeo găng tay đúng không?”

“Chuyện này… chuyện này…” Lý Lan bỗng nhớ ra gì đó, thế là sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô ta vươn tay giật lấy vòng tay trong tay Triệu Giai Linh, định nghĩ cách khiến vòng tay đụng phải tay của Tô Nhược Hân để có dấu vân tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom