Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1143


Chương 1143

“Con bé còn có thể vui vẻ được sao?” Hạ Thiên Tường hoàn toàn không thể tin tưởng khả năng này.

Trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh điên cuồng trong thời gian gần đây của Hạ Thiên Hương.

“Sẽ có thể! Chỉ cần che đậy đoạn ký ức ngắn ngủi kia trong trí nhớ của cô ấy một cách triệt để thì sẽ có thể!” Cô đã nghĩ ra biện pháp rồi. Đây là một loại hình thử nghiệm hoàn toàn mới. Hơn nữa từ trước tới nay, cô chưa từng thử nghiệm phương pháp chữa trị này ở cơ thể người.

Bắt đầu từ khi Hạ Thiên Tường đánh mất miếng ngọc, cô đã dần học cách thông hiểu tường tận những kiến thức y học hiện có trong đầu nên chỉ cần có thể cứu được một người thì cô sẽ cứu ngay người đó.

Cho dù không phải là Hạ Thiên Hương mà là một cô gái khác gặp phải chuyện bi thảm như vậy, cô cũng sẽ nghĩ cách chữa trị.

Bi thảm tột cùng.

Cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng Hạ Thiên Hương khóc lóc van xin mẹ buông tha cho mình. Chắc chắn trong giây phút đó, Hạ Thiên Hương đã vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng những chuyện này đều là chuyện trong gia đình Hạ Thiên Tường.

Mà chuyện gia đình là thứ khiến một người cảm thấy bất lực nhất.

Ví như nhà họ Tô là những người khiến cô bất lực nhất.

Cô luôn căm hận việc bản thân mang họ Tô, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ ra tay tàn nhẫn với người nhà họ Tô.

Chỉ vì cô họ Tô.

Đó là sự thật từ trong xương cốt và không thể nào thay đổi.

Xe của Phương Tấn không chạy đến biệt thự Mộng Ngữ mà đậu dưới tòa chung cư.

Vì trời sắp sáng rồi.

Và vì Tô Nhược Hân sắp phải rời khỏi thành phố TẾ Cô muốn thu dọn đồ đạc và rời đi, nhưng điều quan trọng nhất là Phương Tấn hiểu rõ rằng: Khi đó, Hạ Thiên Tường đã bất chấp vết thương trên người và muốn lái trực thăng đến gặp Tô Nhược Hân cũng là vì anh muốn ở bên cạnh cô trước khi cô đi, càng lâu càng tốt.

Có thể ở cạnh cô bao lâu thì anh sẽ kề cận cô bấy lâu.

Tầng 28.

Tô Nhược Hân nhấn con số kia rồi ngây người nhìn số tầng trong thang máy không ngừng tăng lên.

Đến khi nó dừng lại, cô cũng không rời mắt.

Cô vẫn xem nơi đây là nhà của mình.

Đây cũng là nơi mà Hạ Thiên Tường xem là ngôi nhà của anh.

Vì vậy, chỉ cần điều kiện cho phép, anh luôn luôn tới đây để qua đêm.

Và cô dường như đã quen với việc qua đêm với anh.

Mang hành lý về rồi lại mang đi.

Cô rất ít động tới chúng.

Khi nằm xuống cùng anh, Tô Nhược Hân bèn rúc vào lòng anh một cách chặt chẽ: “Nhớ bảo bác sĩ đổi thuốc cho anh nhé.”

“Ừm”

“Ngủ đúng giờ.”

“Ừm”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1144


Chương 1144

“Đợi đến khi em trở lại thì Anna cũng đã rời khỏi thành phố này rồi.” Sau ngày hôm nay, cô không còn chút tình cảm nào với người phụ nữ kia nữa. Cô thầm nghĩ rằng cả đời này, bà ta đừng bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa, bởi vì người thật sự bị điên không phải Hạ Thiên Hương mà là Anna.

Trời đã sáng.

Chiếc Bugatti chạy từ từ trên đường.

Tô Nhược Hân vẫn đang say giấc ở ghế sau.

Cho dù là mặc áo khoác cho cô, cho dù là bế cô †ừ trên tầng xuống xe, nhưng đến tận lúc này, cả quá trình mà Tô Nhược Hân chỉ mở mắt nhìn Hạ Thiên Tường một cái lúc anh nâng tay cô lên để mặc áo khoác vào, sau đó thì nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ Say.

Hoàn toàn là dáng vẻ như heo nhỏ lười biếng.

Hạ Thiên Tường lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ say sưa.

Rõ ràng cô có thể không cần phải dậy sớm, không cần đi xa, nhưng cô vẫn lựa chọn đến “Tình Đạt”.

Cô muốn chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương, tất cả đều vì anh.

Nhưng suy cho cùng, từ khi cô ở bên anh cho đến bây giờ đều là anh nợ cô.

Đúng vậy, anh nợ cô một mạng sống.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, vang lên trong khoang xe yên tĩnh.

Hạ Thiên Tường không thèm nhìn mà trực tiếp tắt máy.

Nhưng vẫn đánh thức cô gái đang say giấc.

Tô Nhược Hân đột nhiên ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn quanh khoang xe, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bên khuôn mặt Hạ Thiên Tường: “Trời sáng rồi sao?”

“Ừ, sắp đến sân bay rồi.” Anh vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, vừa rồi là điện thoại của Lục Diễm Chi.

Vừa định tắt máy, điện thoại lại vang lên, vẫn là Lục Diễm Chi.

€ó vẻ Lục Diễm Chỉ đã biết anh muốn đưa Hạ Thiên Hương đi.

Hạ Thiên Tường đeo tai nghe vào, nhận điện thoại nhưng không nói chuyện.

“Thiên Tường, con muốn đưa Thiên Hương đi đâu? Mẹ không đồng ý để con ném con bé cho người xa lạ, như vậy chỉ khiến bệnh của con bé càng thêm trầm trọng mà thôi.” Đúng là Lục Diễm Chi đã biết.

“Hiện giờ, bệnh của Thiên Hương ngày càng nặng thêm, đều là do mẹ.” Hạ Thiên Tường không khách sáo mà nói thẳng.

“Thằng nhóc này, con nói linh tinh cái gì vậy? Tại sao mẹ nhìn con bé lại khiến bệnh của con bé nặng hơn? Còn nữa, tại sao con lại phong tỏa biệt thự lại?

Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền ra vào biệt thự của mình”

“Mẹ cứ cai nghiện đi rồi hãy nói. Hoặc là mẹ có thể chọn đến trại cai nghiện, tự mẹ chọn một trong hai đi” Hạ Thiên Tường nói xong thì trực tiếp cúp máy, đồng thời tắt luôn điện thoại, không muốn bận tâm chuyện Lục Diễm Chi sẽ lại gọi đến, cũng không muốn nghe Lục Diễm Chỉ nói gì thêm nữa.

Bây giờ chỉ một Hạ Thiên Hương đã khiến anh đau đầu lắm rồi, lại còn thêm Lục Diễm Chi, còn cả một mớ rắc rối ở phía bên Hạ Sâm nữa. Anh chưa bao giờ đau đầu như lúc này.

Tô Nhược Hân như một con mèo di chuyển từ ghế sau lên vị trí ghế phụ phía trước.

Cô gầy.

Thân hình mảnh mai nhanh nhẹn lách qua khoảng không giữa ghế lái và ghế phụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1145


Chương 1145

Sau đó, cô thắt dây an toàn vào, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Hạ Thiên Tường.

Cô không nói gì.

Hạ Thiên Tường cũng không lên tiếng.

Sáng sớm nên đường lớn ít xe, người cũng ít. Mỗi lần đều lái xe một đoạn ngắn mới có thể thấy những cụ già đang chạy bộ buổi sáng và những công nhân vệ sinh môi trường đang quét dọn vệ sinh. Mặt trời còn chưa mọc nhưng cũng không thể che giấu sự trong lành đang tràn ngập trong không khí.

Một lúc lâu sau, Tô Nhược Hân đột nhiên nói: “Có đến kịp biệt thự Bán Sơn không?”

“Hả?” Hạ Thiên Tường quay đầu liếc nhìn Tô Nhược Hân. Sáng nay cô cư xử vô cùng ngoan ngoãn khiến anh có chút bối rối. Đây là muốn bắt kịp máy bay sao? Bởi vì từ thành phố T đến “Tình Đạt”, đầu tiên là máy bay, sau đó là xe địa hình. Anh phải đảm bảo rằng Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương sẽ đến “Tình Đạt” trước khi trời tối, nếu không anh sẽ lo lắng.

“Để em nhìn bà ta một chút là được rồi.” Sau đó, cô sẽ biết chuyện gì đang xảy ra với Lục Diễm Chỉ, chất gây nghiện sẽ không dễ cai như vậy. Mặc dù Hạ Thiên Tường vừa nói muốn đưa Lục Diễm Chi đến trại cai nghiện, nhưng cô biết cho dù anh trách móc Lục Diễm Chỉ vì đã làm tổn thương Hạ Thiên Hương thế nào, nhưng trước sau gì Lục Diễm Chi vẫn là mẹ anh, không phải đến bước đường cùng thì anh sẽ không đưa Lục Diễm Chi đến trại cai nghiện.

Bởi vì đưa đến nơi như vậy thì mọi người sẽ nhanh chóng biết được tình trạng của Lục Diễm Chi bây giờ, không thể giấu được.

Hạ Thiên Tường liếc nhìn thời gian: ‘Không cần.”

Chỉ dựa vào sự ác ý của Lục Diễm Chi dành cho Tô Nhược Hân, anh đã không muốn Tô Nhược Hân phụ trách bất cứ thứ gì của Lục Diễm Chi, Lục Diễm Chi bà ta không xứng.

Tô Nhược Hân lại năm lấy lấy bàn tay to lớn của người đàn ông một cái: “Thật ra, bà ta cũng là người bị hại.” Sự khống chế mà Hạ Sâm gây ra cho Lục Diễm Chỉ bao lâu nay đã khiến cuộc sống bà ta trở nên méo mó.

Sau đó lại đột nhiên gặp được một người đàn ông với khuôn mặt minh tinh như Liêu Diên, chỉ cần là một người phụ nữ nào hơi bình thường đều sẽ nghiện.

Huống chỉ lại là một người phụ nữ quanh năm quạnh quế đàn ông như Lục Diễm Chỉ.

Chỉ cần Liêu Diên nói thêm một chút lời ngon tiếng ngọt thì chắc chắn Lục Diễm Chi sẽ gục ngã.

Sự trống rỗng cô đơn đã tạo nên một Lục Diễm Chỉ bi3n thái, nhưng nói cho cùng thì thật ra là lỗi của Hạ Sâm.

Hạ Thiên Tường do dự một lúc, mặc dù đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, nhưng tay cầm vô lăng hơi xoay nhẹ, đồng thời, tốc độ xe cũng giảm xuống đáng kể.

Cho nên, mặc dù anh chưa nói gì nhưng Tô Nhược Hân cũng biết sự lựa chọn của anh: “Hạ Thiên Tường, chỉ cần để em nhìn bà ta một chút là được rồi. Sau đó chúng ta sẽ đến sân bay, nếu là máy bay riêng thì vẫn kịp.” Cô cũng không hỏi sẽ đi chuyến bay nào, nhưng tình hình hiện giờ của Hạ Thiên Hương đã không thích hợp để đi máy bay bình thường nữa. Cho nên Tô Nhược Hân dứt khoát đoán rằng Hạ Thiên tường sẽ chuẩn bị máy bay riêng vì cô và Hạ Thiên Hương.

Vậy thì cô đến trễ một chút thật ra cũng không có vấn đề gì.

Điểm khác biệt duy nhất là thời điểm đến “Tình Đạt” vào buổi tối sẽ muộn hơn một chút mà thôi.

Nhưng đối với Hạ Thiên Hương thì không chênh lệch lắm.

Nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, rốt cuộc Hạ Thiên Tường cũng xoay tay cầm vô lăng, đi thẳng đến biệt thự Bán Sơn.

Tình huống Lục Diễm Chỉ bây giờ đã không thích hợp đến những nơi công cộng, thật ra cũng không khá hơn bao nhiêu so với Hạ Thiên Hương.

Bây giờ mới chỉ là bắt đầu nên không có mấy người phát hiện, nhưng lâu ngày thì khó tránh khỏi sẽ không bị người ta bắt bóng bắt gió đoán được điều gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1146


Chương 1146

Cho nên, dù sao Hạ Thiên Tường cũng hy vọng Lục Diễm Chỉ có thể khỏe lại, ít nhất cũng có thể ra vào biệt thự Bán Sơn một cách bình thường.

Nhưng anh cũng biết việc cai nghiện khó thế nào.

Nghe nói chỉ cần mắc phải loại này thì cả đời cũng đừng nghĩ sẽ cai khỏi được.

Thế thì sẽ trở thành bóng ma tâm lý cả đời.

Nhưng đến tay Tô Nhược Hân thì có lễ cô sẽ có cách cai nghiện của cô.

Đến lúc này rồi, anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tô Nhược Hân.

Thấy cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng đổi hướng, Tô Nhược Hân thở phào một hơi: “Hạ Thiên Tường, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Giống như trước đây cô bị ép lấy anh, không phải lúc đó suýt nữa cô và anh đã cùng nhau mất mạng sao?

Đúng thế, bây giờ cả cô và anh đều rất ổn.

Điều tồi tệ chính là lúc đó, suýt nữa Lục Diễm Chi đã ép chết cô.

“Ừ”” Rốt cuộc Hạ Thiên Tường cũng khẽ trả lời, dòng xe và dòng người qua qua lại trên đường cũng dần đông lên, Tô Nhược Hân bị hơi thở và giai điệu cuộc sống cuốn hút, nhếch môi mỉm cười: “Cảm giác dậy sớm thật là tốt. Nhưng mà Hạ Thiên Tường, những ngày em không ở nhà, anh phải ngủ cho ngon giâc đó.”

Gô đi rồi nhưng vẫn lo lắng cho anh.

Chắc chắn Hạ Thiên Tường không biết, bây giờ cô muốn gặp Lục Diễm Chỉ là vì đột nhiên nhớ đến một chuyện. Có phải Lục Diễm Chi vẫn luôn cố gắng hết sức để chia rẽ cô và Hạ Thiên Tường là vì bà ta biết sự thật về chuyện Hạ Thiên Tường “sống không bằng chết” không?

Cô muốn biết sự thật kia.

Chỉ có biết rồi thì cô mới có thể giúp được Hạ Thiên Tường, nếu không, bây giờ cô hoàn toàn không biết gì thì không thể giúp anh được.

Chiếc Bugatti chạy vào khu biệt thự Bán Sơn.

Sự quen thuộc với nơi này đến từ nhà họ Hạ, cũng đến từ nhà họ Cận.

Đã trở về rồi thì thật ra cô cũng muốn đến thăm cả nhà mẹ Minh.

Đáng tiếc, đã trở về rồi nhưng lại phải đi ngay.

Vậy thì đừng đến nhà họ Cận nữa, nếu không lại thấy cảnh vừa gặp mặt đã phải chia xa, gặp mặt lại không muốn buông tay.

Chiếc Bugatti tấp vào lề đường trước khi đến gần số 888.

Hạ Thiên Tường ngồi ở vị trí ghế lái, gửi một tin nhắn rồi lập tức xuống xe: “Đi thôi.”

Tô Nhược Hân giật giật cổ tay áo anh: “Em không thể vào trong nhà gặp bà ta sao?” Thậm chí, cô còn đang nghĩ chờ cô gặp được Lục Diễm Chi, cô sẽ nhờ Hạ Thiên Tưởng hỏi Lục Diễm Chi một câu.

Cho nên cô mới không muốn lúc này, Hạ Thiên Tường sắp xếp để cô chỉ có thể nhìn trộm Lục Diễm Chi từ xa.

“Nhược Hân, bà ấy nói chuyện không dễ nghe.”

Nghe Hạ Thiên Tường nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã tràn đầy ý cười. Hóa ra, sở dĩ anh không dẫn cô vào biệt thự nhà họ Hạ là vì hoàn toàn không muốn Lục Diễm Chỉ nói những lời khó nghe làm tổn thương cô, khiến cô không vui. Cô cười ngọt ngào nói: “Bây giờ bà ta là bệnh nhân, cho nên bà ta nói gì em cũng không so đo, vào tai này ra tai kia, như vậy là được rồi đúng không?”

Hạ Thiên Tường nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô gái, khẽ lẩm bẩm: “Nhược Hân…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1147


Chương 1147

“Lái xe vào đi, như vậy cũng tiết kiệm thời gian, gặp mẹ anh xong chúng ta lập tức ra sân bay.

Nhưng mà lát nữa quay lại xe, em sẽ lái.” Lúc cô nói chuyện đã nhìn ngực anh, cảm nhận được tình hình vết thương của anh qua lớp áo sơ mi, tác dụng cầm máu của con lươn đêm qua vô cùng tốt, bây giờ đã bắt đầu đóng vảy, nhưng vẫn không thích hợp để cử động quá lớn.

“Anh có thể lái được.”

“Hạ Thiên Tường, em là bác sĩ, anh là bệnh nhân, là bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ, hiểu không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân tối sầm lại, bày ra dáng vẻ lên lớp của người ở chiếu trên.

Nom dáng vẻ đó khiến Hạ Thiên Tường đã cố gắng nhịn lắm rồi nhưng không thể nhịn được: “Ha ha, được.” Lần đầu tiên bị người khác dạy dỗ mà anh lại vui vẻ chịu đựng, lại còn cười nữa.

Điều này có nghĩa là trong lòng Tô Nhược Hân có anh, có nghĩa là Tô Nhược Hân rất quan tâm đ ến anh.

Vì thế, Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn lái chiếc Bugatti vào trong biệt thự nhà mình.

Trời vẫn còn rất sớm.

Trong biệt thự yên tĩnh.

Nhưng xe của anh vừa dừng lại thì cửa sổ trên tầng đã mở ra một nửa. Lục Diễm Chi đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Ánh mắt đó khiến Tô Nhược Hân đột nhiên có cảm giác không muốn xuống xe.

Cô cảm nhận được, chỉ cần cô xuống xe, chỉ cần Lục Diễm Chỉ ở trước cửa sổ thấy cô, chắc chắn sẽ có phản ứng cuồng loạn.

“Đừng sợ.” Dường như Hạ Thiên Tường nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, anh vòng qua xe, nắm tay cô dắt xuống xe.

“Tô Nhược Hân, cô đến đây làm gì?” Quả nhiên, vừa thấy bóng dáng Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi bèn hét lên với Tô Nhược Hân ở tầng dưới.

Hạ Thiên Tường cũng không thèm nhìn Lục Diễm Chi, anh dẫn Tô Nhược Hân đi vào sảnh lớn của biệt thự.

Sau đó, không đợi anh và Tô Nhược Hân ngồi yên, Lục Diễm Chi đã vội vàng lao ra khỏi thang máy: “Thiên Tường, tại sao con lại dẫn con ả này về nhà?

Con và cô ta lăng nha lăng nhăng, cấu kết làm bậy ở bên ngoài mẹ còn chưa tính, bây giờ lại còn muốn dẫn cô ta về nhà sao? Mẹ không muốn nhìn thấy cô †a trong nhà này, nếu không có cô ta, Thiên Hương sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ.”

“Mẹ đang nói cái gì vậy?” Mặt Hạ Thiên Tường tối sầm lại, đúng là Lục Diễm Chi đang đổ chính lỗi của mình cho Tô Nhược Hân, quả là…

Hạ Thiên Tường không thể nào tưởng tượng được tâm trạng của mình vào giờ phút này.

Nếu người phụ nữ trước mặt này không phải là mẹ anh, chắc chắn anh sẽ tát một cái.

“Chính là cô ta, nếu cô ta không vạch trần Anna, phá vỡ sự cân bằng giữa Hạ Sâm và Anna, gây ra sự rối loạn hiện giờ thì trong nhà cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Bà ta chỉ tay vào Tô Nhược Hân, dù sao Lục Diễm Chỉ cũng nhìn Tô Nhược Hân không vừa mắt.

Con trai của bà ta phải lớn mạnh, phải kiểm soát tất cả mọi thứ hiện giờ trong nhà họ Hạ. Nếu không, nếu rơi vào tay những đứa con của những ả hồ ly tỉnh kia thì bà ta hoàn toàn không thể sống nổi trong nhà họ Hạ nữa.

Hạ Thiên Tường kiểm soát nhà họ Hạ mới là nên tảng cho cuộc sống vinh quang của bà ta.

“Lục Diễm Chỉ, đó là lỗi của Hạ Sâm, không liên quan đến Nhược Hân.”

“Có liên quan đến cô ta, cô ta muốn đứng ra quản lý chuyện của nhà họ Hạ sao? Nếu không phải cô ta vạch trần tất cả thì sẽ không có bây giờ…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1148


Chương 1148

“Bốp” một tiếng, một cái tát giòn tan vang lên, Hạ Thiên Tường không chờ Lục Diễm Chỉ nói xong, thậm chí dưới tình huống Tô Nhược Hân còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng bật dậy tát Lục Diễm Chi một cái.

“Con… Con đánh mẹ?” Lục Diễm Chỉ lấy tay che mặt, sắc mặt hơi khó coi. Đồng thời, bà ta vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có người làm bưng trà qua, lập tức đá một cái: “Cút, đều cút hết cho tôi.”

Bị bà ta đá một cái, toàn bộ khay trong tay người làm đều rơi xuống đất, một đống bừa bộn, họ hấp tấp cúi người thu dọn đống bừa bộn đó.

Nhưng có vẻ Lục Diễm Chỉ đã điên lên rồi: “Đều cút hết cho tôi, tất cả đều cút hết. Mấy người không muốn tôi nữa, tất cả đều không cần tôi nữa.”

“Lục Diễm Chỉ, Liêu Diên đã nhận tội rồi, bà đã tiêm cho Thiên Hương một mũi. Còn nữa, là bà đã đưa Thiên Hương cho Liêu Diên, bà không biết chỉ cho bà một cái tát này đã là quá nhẹ rồi sao? Bà là mẹ ruột của con bé đó.” Hạ Thiên Tường nói đến đây, tay anh run lên. Anh không thể nào diễn tả được †âm trạng của mình khi nghe được lời nhận tội của Liêu Diên vào tối qua.

Cảm giác giống như bầu trời đang sụp đổ.

Nhiều năm như vậy nhưng đó là lần đầu tiên anh có cảm giác trời đang sập xuống.

Anh không sợ tai nạn xe cộ, không sợ bị tấn công, không sợ chết. Cho dù trên người có vô số lỗ máu, anh cũng không sợ hãi chút nào, nhưng anh nhận ra anh cảm thấy thật sự bất lực trước sự đày đọa của người thân này.

Chỉ vì, cho dù anh có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể tự tay gi ết chết cha mẹ ruột của mình.

“Con… Con đã biết hết rồi?” Lục Diễm Chỉ suy sụp, tê liệt. Bà ta ngồi phịch xuống thảm ngẩng đầu nhìn con trai của mình, mặt mày hoảng hốt, nhưng chưa được một lúc lại nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Không phải mẹ làm, không phải mẹ làm. Liêu Diên, ông ta nói hươu nói vượn, mẹ không có, không có.”

Tuy nhiên rõ ràng câu hỏi lúc trước chính là đang thừa nhận giấu đầu hở đuôi.

Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn xuống mẹ mình: “Lục Diễm Chi, bà đã khiến tôi quá thất vọng rồi.”

Lục Diễm Chỉ đột nhiên bò về phía Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, khoảnh khắc đó mẹ không biết mình đang làm cái gì, hoàn toàn không biết gì cả. Con đừng nói cho Thiên Hương có được không?”

Cho dù bà ta có trơ tráo thế nào thì dù sao Hạ Thiên Hương cũng là con gái ruột của bà ta.

“Chẳng lẽ Thiên Hương sẽ không biết sao?” Hạ Thiên Tường nhắm mắt lại, khóe mắt, ấn đường đầy ắp vẻ mệt mỏi. Cả một đêm nghe Liêu Diên nhận tội, anh đã không chợp mắt, không thể nào ngủ được.

Trong đầu anh chỉ là hình ảnh Lục Diễm Chi phối hợp với Liêu Diên làm nhục Hạ Thiên Hương, nhà họ Hạ bây giờ loạn như vậy, thật sự cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.

Lục Diễm Chi chết sững.

“Thiên Tường, em muốn con lật đật kia trong phòng anh, anh đi lấy nó rồi chúng ta đi có được không?” Tô Nhược Hân nói, cô chỉ muốn đuổi Hạ Thiên Tường đi, sau đó hỏi Lục Diễm Chỉ vấn đề mà cô muốn hỏi.

Con ngươi Hạ Thiên Tường hơi tối sầm lại, anh lặng lẽ liếc cô một cái rồi lập tức nói: “Được.” Sau đó anh quay người nhìn Lục Diễm Chi để cảnh cáo rồi đi về phía thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Lục Diễm Chỉ đã tiến lên một bước đến gần Tô Nhược Hân, bà ta lạnh lùng nói: “Tô Nhược Hân, cho dù bây giờ cô có ở bên Thiên Tường thì cũng vô dụng thôi, cô sẽ không bao.

giờ là người phụ nữ thật sự của thằng bé đâu, ha ha ha”

Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn Lục Diễm Chi đang quá khích.

Vốn dĩ cô còn muốn tìm cớ đuổi khéo Hạ Thiên Tường đi, muốn tìm cách hỏi dò Lục Diễm Chi về chuyện của Hạ Thiên Tường và cô, không ngờ bà ta vừa vào thang máy đã khơi ra chủ đề này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1149


Chương 1149

Sau khi Lục Diễm Chỉ nói xong câu này, cô không lên tiếng, vẫn lặng lẽ nhìn bà ta.

Bởi vì những gì Lục Diễm Chỉ nói là sự thật, hiện giờ cô đúng là không phải là người phụ nữ thật sự của Hạ Thiên Tường.

Dường như chuyện gì anh và cô cũng đã làm hết rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ làm được đến tầng ranh giới mấu chốt cuối cùng.

“Tôi nói đúng rồi phải không, Thiên Tường không chạm vào cô đúng chứ? Cho nên, cho dù mỗi ngày thằng bé đều tới chỗ của cô nhưng lại chưa từng để ý lắm, bởi vì cũng không cần phải để ý. Ha ha ha, Tô Nhược Hân, cô mau từ bỏ ý định đi. Cô và Thiên Tường sẽ không bao giờ có khả năng đâu.”

Lục Diễm Chi càng nói càng đắc ý: “Thật ra, lúc đầu khi cô cứu sống Thiên Tường, tôi cũng muốn tác thành cho cô và thằng bé, nhưng nhà họ Tô của cô lại không có ý chí tiến thủ, ngoài việc dựa dẫm vào nhà họ Hạ chúng tôi ra thì không thể giúp Thiên Tường chút nào hết.

“Thiên Tường vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ chúng tôi. Thằng bé sẽ luôn đứng trên đỉnh cao nhất của nhà họ Hạ và trở thành thần tượng được vô số người ngưỡng mộ. Còn thân phận của cô không xứng đứng bên cạnh thằng bé. Tô Nhược Hân, cho dù bây giờ cô chưa từ bỏ ý định nhưng sớm muộn gì có một ngày cô sẽ từ bỏ thôi, bởi vì Thiên Tường sẽ không bao giờ chạm vào cô.”

Đến lúc nói xong từng từ từng chữ, ánh mắt của Lục Diễm Chi vẫn luôn lạnh lẽo.

Bà ta liếc nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt lạnh lẽo như chìm trong băng giá.

“Nói xong rồi?” Cuối cùng Lục Diễm Chi cũng ngừng nói, Tô Nhược Hân bình tĩnh, thản nhiên nở nụ cười.

“Tôi nói xong rồi, cô tin hay không thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, ha ha ha.” Sau đó, Lục Diễm Chỉ xoay người muốn rời đi.

Nhưng vừa quay đầu lại, bà ta lập tức đứng hình: “Thiên Tường…”

Bà ta không ngờ Hạ Thiên Tường lại xuống nhanh như vậy.

Hay là, Hạ Thiên Tường chưa từng về phòng lấy con lật đật cho Tô Nhược Hân?

Bởi vì, lúc này trên tay Hạ Thiên Tường chẳng có cái gì cả.

Vậy không phải điều đó đồng nghĩa với việc anh đã nghe được toàn bộ những lời bà ta vừa nói với Tô Nhược Hân sao?

Hạ Thiên Tường hờ hững liếc nhìn bà ta, sau đó đôi chân thon dài của anh bước từng bước lướt qua Lục Diễm Chi, chậm rãi đi về phía Tô Nhược Hân, bàn tay to nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Từ đầu đến cuối, anh không nói một lời nào với Lục Diễm Chỉ.

Sự thờ ơ đó khiến trái tim Lục Diễm Chỉ run lên, bà ta quay người đuổi theo Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, con đi đâu vậy? Con đừng bỏ mẹ ở nhà một mình, đừng.”

Hạ Thiên Tường không dừng bước chân lại, dắt Tô Nhược Hân rời đi với bóng lưng thẳng tắp: “Người đã từng chết một lần đó đã mang kiêu ngạo của bà đi mất rồi, về sau có thể không cần nữa.”

“Thiên Tường, con đang nói cái gì vậy? Thiên Tường, con quay lại.” Lục Diễm Chi hoảng sợ đuổi theo Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngăn bà ta lại, nếu không có mệnh lệnh của tôi thì bà ta không được phép ra ngoài.”

Hai người phụ nữ cao to, khỏe mạnh lập tức tiến lên ngăn cản Lục Diễm Chỉ, cánh cửa biệt thự đã đóng lại, cũng ngăn giọng nói của bà ta khỏi thế giới của Tô Nhược Hân.

Sáng tinh mơ vẫn vậy.

Chỉ là trong không khí không hiểu sao thêm phần xơ xác, khiến cho hô hấp có cảm giác đình trệ.

Cả hai nhanh chóng bước đến trước xe của Bugatti.

Hạ Thiên Tường buông tay Tô Nhược Hân, đi thẳng về phía ghế lái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1150


Chương 1150

Tô Nhược Hân với tay kéo tay anh: “Em lái xe nhé, được không?” Sau khi thi xong bằng lái xe xong, tối hôm qua cô mới lái xe một lần, suýt chút nữa bị tai nạn mất mạng.

Đột nhiên, cô nghĩ đến chiếc xe đua hào nhoáng đó: “Chiếc xe đó, còn tốt không?”

“Vẫn ở bãi đậu xe dưới đất trên đường Di Phong.”

Hạ Thiên Tường khẽ nói, giống như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra vậy, chiếc xe đua mà Tô Nhược Hân bỏ lại trên đường cũng vẫn ổn.

“Thiên Tường, em lái xe nhé.” Thấy Hạ Thiên Tường vẫn đang đi về phía ghế lái, Tô Nhược Hân chỉ có thể đuổi theo anh, muốn giữ chặt anh lại và khuyên nhủ anh.

“Anh lái.”

“Nhưng em muốn lái xe. Em đã biết lái xe rồi nhưng còn chưa được lái đã ghiền đâu.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra nồng nặc trên người Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy lo lăng.

Anh đã nghe thấy tất cả những gì Lục Diễm Chi nói.

Thực ra, khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường xuất hiện sau lưng Lục Diễm Chi, cô có thể ngăn cản bà ta nói ra.

Nhưng cô đã không làm thế.

Cô quá muốn biết câu trả lời.

Nhưng nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường lúc này, chỉ sợ những gì Lục Diễm Chi nói đều là sự thật.

Anh không thể muốn cô.

Đây là kết luận duy nhất cô nhận định ngay bây giờ.

Còn lý do, có lẽ chỉ có Hạ Thiên Tường và Lục Diễm Chỉ biết rõ nhất.

“Anh lái xe.” Nhưng Hạ Thiên Tường lại khăng khăng nhất quyết lái xe.

Tô Nhược Hân bĩu môi: “Ngang ngược.”

Còn gia trưởng.

Nhưng dù cô có phản đối cũng vô ích, Hạ Thiên Tường vẫn ngồi vào ghế lái.

Nhìn thời gian, Tô Nhược Hân biết tranh cãi cũng vô dụng, nếu người đàn ông này đã cố chấp thì mười con bò cũng không kéo đi được, cô đành phải ngồi vào ghế phụ.

Chiếc Bugatti khởi động.

Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn về nhà họ Cận ở phía xa, nếu như không phải là không có thời gian thì cô rất muốn đến gặp ba nuôi, mẹ nuôi và cả bé cưng Cận Dĩnh nữa.

Nhưng bây giờ, thời gian thực sự không cho phép.

Xe chạy một mạch đến sân bay, Hạ Thiên Tường vẫn nhìn thẳng về phía trước, Tô Nhược Hân thì cứ nhìn sườn mặt anh, nhìn anh không chút che dấu.

Thế nhưng biết là vậy, Hạ Thiên Tường lại không có chút phản ứng nào cho đến khi xe tiến vào bãi đậu xe và dừng lại. Rốt cuộc Tô Nhược Hân cũng không nhịn được nữa: “Hạ Thiên Tường, anh không có lời gì muốn nói với em sao?”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới quay đầu lại: Nhược Hân, em tin anh hay là tin bà ta?” Từ “bà ta’ đương nhiên là chỉ Lục Diễm Chi.

Bây giờ thậm chí gọi mẹ anh còn không muốn, càng không muốn nhắc tới tên của Lục Diễm Chỉ.

Trong giọng điệu của anh không có chút bi thương nào, chỉ là rất bình tĩnh hỏi một câu như vậy, nhưng Tô Nhược Hân rõ ràng cảm nhận được một loại bi thương từ câu nói này.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1151


Chương 1151

Giống như cảm giác năm ấy khi cô bị ba mẹ bán cho anh như một món hàng.

“Em tin anh.” Cô khẽ nói, cô tin anh.

Thế nhưng, cô càng tin đó là một lời nói dối có thiện ý.

Bởi vì, cô đã nghe lọt tai lời Lục Diễm Chỉ nói.

Bởi vì, theo các loại dấu hiệu Hạ Thiên Tường đối với cô cho thấy, Lục Diễm Chi hẳn là không nói sai, anh không dám muốn cô, đây là sự thật.

Đáp án là ba chữ này chỉ là không muốn tổn thương cô.

Bởi vì, nếu như đổi thành “anh tin em’ thì e rằng giữa anh và cô sẽ không còn mối ràng buộc tin tưởng lẫn nhau nữa.

“Đã nói là đợi em trưởng thành rồi mà.” Hạ Thiên Tường lại mở miệng.

Tô Nhược Hân nhớ rằng anh đã từng nói là đang đợi cô trưởng thành.

Đợi khi cô trưởng thành rồi, anh sẽ cho cô mọi thứ.

Đó là lời hứa của anh.

Chỉ là lời hứa hẹn đó như gió thoảng, cảm giác có thể bay đến rồi bay đi bất cứ lúc nào.

Cô cúi đầu cười nói: “Vâng, chờ em trưởng thành.”

Sau đó lập tức quay người tụ họp với chị Vũ và Hạ Thiên Hương.

Nhưng trong tích tắc quay người đó, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hạ Thiên Tường càng ngày càng xa… càng ngày càng xa…

Tô Nhược Hân không quay đầu lại, càng quay đầu lại, cảm giác cách Hạ Thiên Tường càng lúc càng xa càng mãnh liệt hơn.

Dường như, đó không chỉ là khoảng cách thực tế giữa cô và anh, mà còn là khoảng cách giữa thân phận của hai người, càng ngày càng xa.

Cảm giác đó khiến tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.

Một bác sĩ và hai y tá từ viện điều dưỡng, còn có chị Vũ và hai vệ sĩ, cộng với Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương, một nhóm tám người đã cất cánh.

Bay đến một sân bay kiểu lớn gần “Tình Đạt” nhất, sau đó lái xe đến “Tình Đạt”.

Hạ Thiên Tường nghe theo đề nghị của cô vô điều kiện.

Hạ Thiên Hương hẳn là đã được tiêm thuốc an thần, cô ta đang ngủ say.

Lúc ngủ Hạ Thiên Hương rất yên tĩnh.

Lúc cô ta chìm vào giấc ngủ cũng là lúc những người đi cùng cô ta thanh nhàn nhất.

Ngoài chị Vũ ra, Tô Nhược Hân không quen biết những người khác.

“Cô Tô, cô giỏi thật. Cô vừa đưa ra kế hoạch chẩn đoán điều trị, anh Hạ đã đồng ý ngay. Hì hì hì, không ngờ tôi cũng có thể hưởng ké cô. Cô biết không, tối hôm qua tôi đã nhận được tiền lương tháng này rồi: Khi chị Vũ nói về tiền lương, mặt cô ta tươi như hoa, lương không chỉ cao mà còn được phát sớm.

“Đó là bởi vì chị là một bác sĩ thật lòng muốn tìm phương pháp điều trị cho bệnh nhân.” Ngẫm lại lúc đầu, nếu như không phải cô phát hiện ra bệnh trĩ của chị Vũ thì chị Vũ đã không dẫn cô đến chẩn bệnh cho Hạ Thiên Hương.

Chị Vũ quả thật đúng là người thật tâm thật ý lo nghĩ cho bệnh nhân, đó không thể là giả vờ.

“Tôi thấy cô gái đó rất đáng thương, cô ấy còn quá trẻ. Bây giờ nghĩ lại, xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt, con gái xinh đẹp luôn bị bọn đàn ông xấu để mắt tới rồi nhớ thương, vẫn là bình thường một chút thì tốt hơn, không phô trương lộ liễu sống một cuộc đời bình an.”

“Vậy chị thấy tôi có xinh đẹp không?” Tô Nhược Hân cười hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1152


Chương 1152

“À… Đẹp… Không… ” Chị Vũ không dám trả lời, lúc này trả lời là đẹp cũng không tốt, mà trả lời không đẹp cũng không tốt, dường như câu trả lời nào cũng làm mích lòng Tô Nhược Hân.

“Ha ha ha, chị cứ ăn ngay nói thật đi, không sao đâu, tôi không trách chị.”

“Cô Tô rất xinh đẹp, nhưng cô Tô cũng có thể sống một cuộc đời bình an.” Chị Vũ ngượng ngùng vuốt trán: “Vừa rồi tôi nói linh tinh, cô đừng để ý đấy.

“Không đâu.” Tô Nhược Hân cũng rất thích chị Vũ này, cô ta rất ngay thẳng, có sao nói vậy, quan trọng là rất nhiệt tình, tâm tính tốt.

Hai người còn đang cười nói vui vẻ thì cửa phòng Hạ Thiên Hương đột nhiên mở ra: “Cô Tô, cô Hạ tỉnh rồi”

Tô Nhược Hân đứng dậy đi tới: “Cô ấy thế nào?”

“Cũng… khá ổn, chỉ là khi phát hiện mình không ở trong phòng bệnh mà chuyển sang một căn phòng nhỏ, hình như cô ấy có chút không thích ứng được, đang nổi… nổi cáu.”

“Tôi đi qua xem thử.” Cho dù phòng trên máy bay đã chuẩn bị trước thì cũng không thể đạt tiêu chuẩn phòng được thiết kế riêng để phòng ngừa bệnh nhân tự hại mình được.

Tô Nhược Hân lo lắng.

“Đi mau, tôi muốn uống nước.”

“Cô ơi, nước của cô.” Một y tá đưa cốc nước ấm vừa đủ cho Hạ Thiên Hương, cốc nhựa được chuẩn bị riêng để đảm bảo an toàn cho cô ta.

Hạ Thiên Hương vươn tay cầm lấy, nhưng vừa mới đưa lên môi, đồng tử của cô ta đột nhiên phóng to: “Đừng… Đừng lại đây, đừng châm tôi, đừng châm…

” Khi cô ta hoảng sợ hét lên, ly nước trong tay cô ta đột nhiên hắt lên người cô y tá, trong nháy mắt cả người cô y tá đã ướt sũng.

“Cô Hạ, không phải châm kim, đây là nước, chỉ là nước thôi, không phải cô khát sao? Có có muốn tôi rót cho cô cốc nước khác không?” Y tá nhếch nhác lau mặt, cẩn thận dỗ dành Hạ Thiên Hương.

“Nước… Là nước sao?” Vẻ mặt Hạ Thiên Hương mê man nhìn y tá, sau đó đột nhiên tiến tới, dùng hai tay nâng mặt cô y tá lên: “Cô không phải bà ta…

Không phải bà ta… Cô là người giúp việc đưa nước cho tôi đúng không?”

“Vâng, cô Hạ, cô ngồi xuống trước đi, tôi rót cho cô cốc nước khác.” Y tá trấn an Hạ Thiên Hương ngồi xuống, xoay người đi tới cửa, khi nhìn thấy Tô Nhược Hân thì chào hỏi: “Cô Tô.”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Cô đi rót nước đi, cô ấy giao cho tôi.”

“Làm phiền cô rồi.” Y tá đi rót nước.

Tô Nhược Hân vừa định đi vào, chị Vũ đã kéo góc áo của cô: “Cô Tô, cẩn thận cô ấy làm cô bị thương.”

“Sẽ không đâu.” Tô Nhược Hân lắc đầu, Hạ Thiên Hương không làm cô bị thương được đâu.

“Nghe nói mấy ngày trước có một nữ y tá bị cô ta xé toạc mái tóc dài, còn kéo vào phòng bệnh mấy phút, da đầu của cô y tá đó cũng sắp bị xé ra rồi, rất đáng sợ.” Chị Vũ vẫn nhỏ giọng nhắc nhở Tô Nhược Hân.

“Tôi sẽ không có việc gì đâu, tôi sẽ cẩn thận.” Tô Nhược Hân nói xong thì kiên quyết đi về phía Hạ Thiên Hương, nếu cô ta thật sự muốn làm gì cô, cô cứ tránh đi là được.

Hạ Thiên Hương có nhanh thì cũng không thể nhanh hơn cô.

Ngay cả Hạ Thiên Tường cũng chưa chắc đã nhanh hơn cô.

“Vậy tôi ở đây đợi cô.” Chị Vũ căng thẳng đứng trước cửa, lo lắng cho Tô Nhược Hân cũng lo lắng cho Hạ Thiên Hương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1153


Chương 1153

Lúc này, Hạ Thiên Hương tò mò đi tới bên cửa sổ máy bay, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ máy bay, thậm chí còn ngâm nga một bài hát, trông rất Vui vẻ.

Tô Nhược Hân mở chiếc ghế gấp bên cửa sổ máy bay ra: “Thiên Hương, ngồi xuống xem đi.”

“Vâng ạ-‘ Cô ta trẻ con ngồi xuống, sau đó chống hay tay lên cằm, đôi mắt cười cong cong: “Những đám mây đó biết bay, cứ từng đám từng đám chơi thật vui.”

“Ừ, chúng đang chơi cùng với em đó.”

“Nhưng em vươn tay ra thì không bắt được chúng, vậy sao mà chơi được?” Hạ Thiên Hương nghiêm túc hỏi.

“Khi em nhìn chúng, nghĩa là chúng đang chơi với em rồi.”

“Vậy chúng cũng đang chơi với chị ạ?”

“Ừ, cả em nữa, chúng ta đang chơi cùng nhau.”

“Chị chơi với em sao? Chúng ta chơi cái gì thế?”

Hạ Thiên Hương lập tức bị Tô Nhược Hân thu hút sự chú ý, cô ta quay đầu nhìn cô, vui vẻ như một đứa trẻ.

“Chơi mát xa được không?”

“Chơi thế nào ạ?”

“Để chị làm mẫu cho em nha, học xong thì em có thể mát xa cho chị.” Tô Nhược Hân cười nói.

“Được, chị làm mẫu đi” Hạ Thiên Hương ngoan ngoãn ngồi xuống, lúc này cô ta đã không nhận ra Tô Nhược Hân nữa, dường như cô ta không nhớ được ai cả, giống như trở về thời thơ ấu, trong đầu chỉ có chơi chơi chơi.

Tay Tô Nhược Hân đặt trên huyệt thái dương Hạ Thiên Hương, nhẹ nhàng ấn: “Chính là như vậy, nhẹ nhàng mềm mại, sau đó em chỉ cần nhìn những đám mây biết bay biết trôi nổi đẹp đẽ bên ngoài kia là được, chúng đều đang chơi với em đấy.”

“Em đang chơi cùng những đám mây, chúng thật đáng yêu.” Hạ Thiên Hương nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, hết lần này đến lần khác.

Mà tay của Tô Nhược Hân cũng bắt đầu di chuyển không ngừng trên các huyệt vị trên đầu Hạ Thiên Hương, gần như mỗi phút đều đổi một lần. Đồng thời, cô cũng dịu dàng nói chuyện với Hạ Thiên Hương, những chuyện phiếm về trò chơi gia đình của trẻ nhỏ.

Hạ Thiên Hương cười vui vẻ: “Em không chỉ chơi với đám mây, mà còn có những đồ chơi khác phải không ạ?”

“Đúng vậy, còn có búp bê, mô hình máy bay, mô hình ô tô và có nhiều thứ khác nữa, đều là của anh trai em tặng em.”

“Vậy thì mẹ em sẽ tặng em…’ Hạ Thiên Hương nói tiếp theo lời của Tô Nhược Hân. Nhưng khi nhắc đến “mẹ”, cô ta lập tức thét lên, vùng ra khỏi Tô Nhược Hân rồi đứng dậy: “Đừng… Đừng tới đây…

Đừng châm kim… Đừng…”

Sau đó cô ta vươn bàn tay của mình về phía chiếc cổ của Tô Nhược Hân.

Từ lúc cô ta đứng dậy cho đến khi bóp cổ Tô Nhược Hân, cả quá trình cũng chỉ có hai ba giây, chị Vũ giật mình theo phản ứng có điều kiện rồi lập tức lao đến: “Cẩn thận…

Nhưng chị Vũ có nhanh hơn nữa thì cũng không bằng được Hạ Thiên Hương đang đứng ngay bên cạnh Tô Nhược Hân.

Mắt thấy bàn tay của Hạ Thiên Hương đã hạ xuống, đột nhiên Tô Nhược Hân lùi lại, trong phút chốc đã lùi về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay đó của Hạ Thiên Hương.

Trong tiềm thức của Hạ Thiên Hương toàn là Lục Diễm Chỉ.

Khoảnh khắc vừa rồi, nhất định trong đầu cô ta đã xuất hiện hình ảnh Lục Diễm Chi châm kim mình, thế nên mới hoảng sợ có phản ứng đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1154


Chương 1154

“Thiên Hương, chị là Tô Nhược Hân, không phải là bà ta, chúng ta đang chơi trò xoa bóp, có đám mây, còn có cả đồ chơi, có rất nhiều rất nhiều đồ chơi.”

Lùi về sau một bước, Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Hương rồi tiếp tục dịu dàng dỗ dành cô ta.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Thiên Hương là ngây người, sau đó cô ta mơ mơ màng màng nhìn Tô Nhược Hân rồi nói: “Chẳng phải chị đang làm mẫu sao, sao đột nhiên chị lại cách xa em như thế? Chị tiếp tục làm mẫu xoa bóp cho em đi, dễ chịu lắm.”

“Được.” Tô Nhược Hân lại bước lên phía trước, cô kéo Hạ Thiên Hương ngồi xuống: “Nào, chúng ta chơi tiếp.”

“Vui lắm, chị xoa bóp cho em rất dễ chịu, em hơi buồn ngủ rồi.” Trong chớp mắt Hạ Thiên Hương lại coi Tô Nhược Hân là bạn chơi của mình.

Giờ phút này, không chỉ có chị Vũ nhìn thấy cảnh tượng ấy mà y tá đi rót nước quay về cũng trông thấy, vừa rồi cô ấy đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi của chị Vũ nên mới vội vàng chạy về: “Cô Tô, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, bỏ nước xuống rồi hai người ra ngoài đi.” Tô Nhược Hân bình tĩnh cười nói.

“Không được, anh Hạ đã dặn dò rồi, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là chăm sóc cho cô ấy, mà còn phải đảm bảo an toàn cho cô nữa.” Y tá cũng chỉ để cốc nhựa xuống, cũng chẳng hề có ý định đi ra ngoài.

“Ồ, vậy anh Hạ có dặn dò cô, bảo cô phối hợp với tôi điều trị cho cô ấy không?”

“Cái này… thì có…”

“Vậy thì làm phiền bây giờ cô hãy phối hợp với tôi một chút, được không?”

“Nhưng an toàn của cô…” Y tá vẫn không đồng ý chuyện cứ bỏ đi như thế, cô ấy không muốn để cho Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương ở riêng trong căn phòng này.

“Tôi đảm bảo tôi sẽ an toàn. Chị Vũ, chị cũng ra ngoài luôn đi.” Tô Nhược Hân đuổi hai người cùng đi.

Chị Vũ nhìn Tô Nhược Hân, trong đầu cô ta toàn là tốc độ lùi về sau vừa rồi của của cô, nó quá nhanh.

Nhanh đến nỗi dường như chỉ trong một tích tắc vậy.

Gô ta gần như không nhìn thấy rõ thì Tô Nhược Hân đã tránh được sự tấn công của Hạ Thiên Hương rồi.

Tốc độ kia, rất khó tin.

Nhanh đến độ cô ta không thể nào hình dung nổi.

Chị Vũ đang nhớ lại tốc độ nhanh như cắt của Tô Nhược Hân thì thấy cô đang nhìn mình rồi chớp.

chớp mắt, dáng vẻ hoạt bát đó trông rất đáng yêu.

Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ thôi.

Nhưng, cô ta cũng đã tận mắt trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời Tô Nhược Hân của Hạ Thiên Hương.

Tô Nhược Hân là một người có rất nhiều cách.

Nếu như ngay cả anh Hạ cũng tin tưởng Tô Nhược Hân, vậy thì cô ta cũng nên tin tưởng vào cô.

Nghĩ vậy, cô ta quyết định sẽ nghe theo sự sắp xếp của Tô Nhược Hân: “Ra ngoài thôi, cô Tô không sao đâu.”

“Nhưng… Y tá vẫn không yên tâm nhưng đã bị chị Vũ kéo ra ngoài rồi.

Căn phòng yên tĩnh, Tô Nhược Hân tiếp tục nói chuyện với Hạ Thiên Hương, chỉ là hiện tại cô sẽ cố gắng hết sức không nhắc đến Lục Diễm Chi, không để cho Hạ Thiên Hương nhớ đến người mẹ này nữa.

Không nhớ Lục Diễm Chỉ thì sẽ không nhớ đến cảnh tượng đã k1ch thích cô ta phát điên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1155


Chương 1155

Vừa rồi Tô Nhược Hân thăm dò một chút, cô đã chắc chắn vào quyết định trước đó của mình.

Đó chính là niêm phong những ký ức không mấy vui vẻ kia trong đầu của Hạ Thiên Hương.

Chỉ cần quên đi nỗi đau, vậy thì cô ta sẽ dần hồi phục lại như bình thường.

Nhưng đây cũng chỉ là cách nghĩ của cô thôi, trong đầu cô cũng chỉ có lý thuyết liên quan đến thuật thôi miên phong ấn, cô cũng chưa từng thật sự thực hành.

Mà lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết, lúc đối mặt với bệnh thật, bởi vì mỗi một căn bệnh là một cá thể độc lập, hơn nữa nguyên nhân gây bệnh của mỗi căn bệnh là khác nhau, cho nên lúc thật sự vận dụng vào thực tiễn, nhất định phải kết hợp với nguyên nhân gây bệnh của bệnh, mỗi người một khác, tùy theo từng người để áp dụng.

Những cái này đều rất dễ hiểu, quan trọng nhất chính là làm thế nào.

Xuống tay nặng hay nhẹ, cái này rất khó chắc chắn, với cô mà nói nó là một thử thách.

Bởi vì, Hạ Thiên Hương chính là bệnh nhân đầu tiên cô thực hiện thuật thôi miên.

Nói thẳng ra thì Hạ Thiên Hương là con chuột bạch trong thí nghiệm.

Nhưng, cô không có lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể cố gắng thực hành và thử nghiệm.

Chỉ có như thế, Hạ Thiên Hương mới được cứu.

Nhân lúc cô ta mới phát bệnh chưa được một tháng, vẫn chưa đến giai đoạn nguy kịch thì chữa cho sớm.

Từ lúc lên máy bay, bắt đầu từ khi tiếp nhận Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.

Vừa mới thử phản ứng của Hạ Thiên Hương, cô đã xác định được thứ cô ta sợ hãi nhất, kháng cự nhất là gì.

Đó chính là Lục Diễm Chỉ.

Như thế là đủ.

Lại xoa bóp thêm một lúc nữa, Hạ Thiên Hương cũng thiếp đi rồi.

Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng máy bay lại lung lắc nhưng Hạ Thiên Hương đã không còn cảm nhận được gì nữa.

Có vẻ như cô ta đang ngủ rất say giấc.

Nhìn dáng vẻ lúc ngủ khóe môi hơi cong lên của Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân lại thấy xót xa.

Trong suốt những ngày mắc bệnh, chắc hẳn Hạ Thiên Hương cũng không có được một giấc ngủ ngon.

Trước đây trông giống như đang ngủ nhưng nhất định không phải là thật sự đang ngủ.

Cho nên lúc này cô ta mới ngủ say giấc, mới ngủ ngon được như thế.

Vừa rồi cô ta cũng ngoan ngoãn uống cốc nước kia.

Hạ Thiên Hương đã ngủ, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm, cô rời khỏi phòng của cô ta.

Vừa mới mở cửa ra, còn chưa đi ra khỏi phòng thì cô đã nhìn thấy chị Vũ và y tá đang đứng ở cửa, cô ở trong đó bao lâu, bọn họ cũng ở bên ngoài chờ đợi bấy lâu.

Họ đang lo lắng cho cô sao.

“Tôi không sao, cô ấy không làm tôi bị thương được đâu.” Tô Nhược Hân thoải mái nói với chị Vũ và y tá ở ngoài cửa.

Bấy giờ hai người kia mới hoàn hồn, sau đó cẩn thận hỏi: “Cô ấy ngủ rồi sao?”

Ngó đầu vào nhìn, hình như Hạ Thiên Hương đang ngủ, cô ta nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Thật sự rất thần kỳ.

Dù sao thì, trước khi Tô Nhược Hân đi vào không lâu, Hạ Thiên Hương cũng vừa mới tỉnh lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1156


Chương 1156

Chớp mắt đã ngủ rồi, chuyện này thật sự rất khó tin, một người thì làm gì có nhiều giấc mà ngủ đến thế.

Nhưng đến tay Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Hương nói ngủ là ngủ ngay được.

Thậm chí, vừa rồi giọng nói của Tô Nhược Hân cũng không đánh thức được Hạ Thiên Hương.

Trước đây ở trong viện điều dưỡng, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.

Ngày trước trong lúc Hạ Thiên Hương ngủ, y tá trông nom Hạ Thiên Hương cũng không dám thở mạnh.

Nhưng mà hiện giờ, tiếng của Tô Nhược Hân lúc nói chuyện là tiếng của người bình thường khi nói chuyện, không to không nhỏ, rất bình thường nhưng Hạ Thiên Hương cũng không hề bị đánh thức.

“Ngủ rồi.” Giọng nói của Tô Nhược Hân vẫn như bình thường, cô mỉm cười đi ra ngoài, đồng thời đóng luôn cửa phòng của Hạ Thiên Hương lại: ‘Để cô ấy ngủ đi, trước khi máy bay hạ cánh chắc chắn cô ấy sẽ không tỉnh dậy đâu.”

“Được, vậy để tôi vào trong trông cô ấy.” Nói rồi, ý tá định mở cửa đi vào trong một lần nữa.

Tô Nhược Hân giơ tay cản lại: “Không cần đâu.”

“Không c ần sao, như thế lỡ như cô ấy tỉnh lại rồi tự làm mình bị thương thì sao.” Y tá thấy Tô Nhược Hân ngăn mình lại thì lập tức trở nên căng thẳng, sau đó cô ấy cũng chống lại Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Hương ở trong phòng một mình không quan tâm đ ến, đây chắc hẳn là một việc không an toàn.

Lỡ như Hạ Thiên Hương xảy ra chuyện gì đó, người làm nhiệm vụ như cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

Trước khi xuất phát, ai trong số bọn họ cũng đã ký thỏa thuận.

Không chỉ là thỏa thuận giữ bí mật thân phận của Hạ Thiên Hương mà còn là thỏa thuận đảm bảo an toàn cho cô ta và Tô Nhược Hân nữa.

Nếu như không làm được, bị trừ lương là chuyện nhỏ, còn bị đuổi việc mới là chuyện lớn.

Thật ra chỉ cần nghiêm túc trông nom Hạ Thiên Hương, giải quyết những hành động tự làm mình tổn thương của Hạ Thiên Hương từ trong trứng nước vậy thì cô ta sẽ an toàn.

Đây là công việc của cô ấy.

Dù sao thì cũng không thể để cho Hạ Thiên Hương ở một mình được.

Cho dù ngủ rồi cũng không được.

Hai y tá bọn họ, hai mươi tư tiếng đồng hồ phải thay phiên nhau trông chừng Hạ Thiên Hương.

Thế là y tá đứng ở đó không tránh ra, Tô Nhược Hân cũng không chịu nhường đường.

Chị Vũ bước lên kéo tay Tô Nhược Hân rồi nói: “Cô cứ để cho cô ấy vào trong đi, nếu không mọi người cũng không yên tâm được.”

Công việc của bọn họ là chăm sóc cho Hạ Thiên Hương, bỏ Hạ Thiên Hương ở trong phòng một mình thật sự rất tắc trách.

Nếu như không phải cô ta không hiểu phải làm sao để chăm sóc Hạ Thiên Hương thì cô ta cũng muốn đi vào trong đó.

Một tháng Hạ Thiên Tường trả cho cô ta ba trăm triệu, số tiền này quá nhiều, nhiều đến mức bảo cô †a cung phụng, hầu hạ Hạ Thiên Hương cũng không quá đáng.

Thấy chị Vũ và y tá cùng nhau chống lại mình, Tô Nhược Hân lắc đầu nói: “Mọi người không thấy mình ở trong phòng của Hạ Thiên Hương, thật ra sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy hơn sao? Cô ấy sẽ càng không ngủ ngon, mỗi lần mọi người hít thở, mỗi lần mọi người cử động đều có thể đánh thức cô ấy”

“Tôi ngồi im không được sao?” Y tá khăng khăng muốn đi vào trông Hạ Thiên Hương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1157


Chương 1157

“Thế cũng có tiếng hít thở, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon đi, đã lâu lắm rồi cô ấy không có một giấc ngủ sâu như thế.” Vừa rồi cô tốn nhiều công sức như vậy, khó khăn lắm mới dỗ được Hạ Thiên Hương ngủ, nếu như đánh thức cô ta chẳng phải những cố gắng trước đó của cô đều phí công vô ích rồi sao.

“Nhưng tôi vẫn không yên tâm” Y tá kiên trì nói.

“Nếu như cô không yên tâm, cô có thể trông nom cô ấy theo một cách khác.” Tô Nhược Hân mỉm cười chỉ vào chiếc sô pha cách đó không xa.

“Cô có ý gì?” Y tá nhìn chiếc sô pha, cô ấy không hiểu Tô Nhược Hân đang nói gì.

Tô Nhược Hân mỉm cười chỉ tay vào chiếc sô pha rồi nói: “Cô ngồi trên sô pha cũng có thể trông nom cô ấy giống như thế.”

“Không… không nhìn thấy người thì sao trông được?” Y tá hơi ngơ ngơ ngác ngác, cô ấy hoàn toàn không hiểu Tô Nhược Hân đang định làm gì.

“Vậy thì nhìn thấy thôi, đi theo tôi nào.” Tô Nhược Hân mỉm cười làm động tác “xin mời”, sau đó dẫn chị Vũ và cô y tá ngồi trên chiếc sô pha.

Sau đó cô lấy máy tính rồi mở ra, dưới ánh mắt tò mò của hai người, mười ngón tay nhanh chóng gõ code.

“Đây là gì vậy?” Chị Vũ hoàn toàn không hiểu Tô Nhược Hân đang làm gì, y tá ngồi bên cạnh cũng nghệt mặt ra.

Nhưng sau một lúc, hai người không còn mù mờ nữa.

Họ trợn tròn mắt nhìn máy tính trong tay Tô Nhược Hân, ngẩn người khoảng hai giây, sau đó y tá giơ tay cầm lấy máy tính: “Được rồi, giao cho tôi đi.”

Trên máy tính là camera phát sóng trực tiếp.

Hơn nữa đối tượng phát sóng trực tiếp chính là Hạ Thiên Hương đang nằm ngủ trong phòng.

Có máy tính này trong tay, thật sự không cần ở trong phòng nhìn chằm chằm Hạ Thiên Hương nữa.

Y tá vừa nhìn chăm chú vào máy tính, vừa mở chiếc tivi nhỏ được lắp đặt ở trước mỗi chỗ ngồi trên máy bay, cô ấy nhanh chóng tìm được thứ mình thích xem, lúc mở còn rất nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, tôi làm thế này có xem như là làm việc riêng trong giờ làm việc không?”

“Không.”

“Sẽ không trừ tiên lương của tôi thật chứ?”

“Không đâu, chuyến đi lần này do tôi toàn quyền phụ trách.”

Y tá gật đầu nói: “Được, chúng tôi đều nghe theo ý của bác sĩ Tô.”

Từ cô Tô đến bác sĩ Tô, tính ra thì thời gian cô y tá này ở chung với Tô Nhược Hân cũng chưa tới mười lăm phút nhưng cô ấy đã lập tức cho rằng Tô Nhược Hân tuổi còn trẻ này là bác sĩ rồi.

Còn rất ngưỡng mộ nữa.

“Vậy tôi xem phim thật nhé?”

“Cô xem đi, thỉnh thoảng chú ý đến Hạ Thiên Hương là được rồi.”

“Được được, tôi sẽ làm như thế, cảm ơn bác sĩ Tô, bác sĩ Tô tốt thật.”

“Không cần khách sáo.” Tô Nhược Hân mỉm cười, cô cũng bật tivi phía trước chỗ ngồi của mình lên rồi bắt đầu xem.

Lúc nên thư giãn thì thư giãn, cô chưa bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.

Sau đó, chị Vũ không xem tivi mà sáp lại gần rồi nói: “Cô Tô, camera này cô làm thế nào vậy?”

“À, là anh Hạ đã lắp đặt từ trước, tôi chỉ chịu trách nhiệm bật lên thôi.” Thật ra sự thật của việc này chính là cô đã mang theo một chiếc camera cầm tay, vừa rồi trước lúc rời khỏi phòng của Hạ Thiên Hương cô đã âm thầm lắp đặt, sau đó dùng máy tính chạy thử chút là được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1158


Chương 1158

Nếu như cô còn không gõ được loại code đơn giản nhất này thì cả đời này cô cũng không dám nói thầy dạy lập trình cho mình là Hạ Thiên Tường mất.

Vậy thì sẽ khiến Hạ Thiên Tường mất hết mặt mũi.

Nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của cô, chị Vũ tin rồi nhưng cô ta vẫn rất ngưỡng mộ, nói: “Cô Tô có không hiểu gì luôn”

“Nào nào nào, cùng xem phim nhé.” Tô Nhược Hân thấy chuyến đi xa lần này thoải mái hơn lần trước rất nhiều.

Không cần phải cố gắng né tránh sự giám sát của người khác.

Cô chỉ cần chịu trách nhiệm chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương là được.

Mọi chuyện khác, Hạ Thiên Tường đều đã giải quyết cho cô hết rồi.

Đúng vậy, chỉ cần là yêu cầu cô đưa ra, người đàn ông đó sẽ thay cô giải quyết vô điều kiện.

Anh hoàn toàn tin tưởng cô.

Tô Nhược Hân xem tivi.

Có điều trong đầu cô lại xuất hiện những lời Lục Diễm Chỉ từng nói.

Là những từ ngữ sẽ khiến cô thấy khó chịu.

Một câu nói “đợi em trưởng thành” của Hạ Thiên Tường kể ra cũng thật gượng ép.

Bởi vì, cô đã được xem như trưởng thành rồi.

Thế là, tuy mắt cô đang xem phim nhưng trong đầu của cô lại không có bất kỳ tình tiết nào của bộ phim.

Tất cả đều là Hạ Thiên Tường và cả từng câu từng chữ Lục Diễm Chỉ từng nói.

Đúng vậy, đến mức từng câu từng chữ cô đều nhớ rất rõ.

Lục Diễm Chỉ cho rằng cả đời này cô và Hạ Thiên Tường sẽ không có quan hệ.

Chính là cả đời này Hạ Thiên Tường cũng sẽ không chạm vào cô.

Tự dưng cô lại thấy hơi hối hận vì đã đi gặp Lục Diễm Chỉ.

Nếu biết trước đó chỉ là đáp án khiến cô càng thêm khó chịu hơn, cô thà rằng mình chưa từng đi hỏi bà ta.

Bởi vì, Hạ Thiên Tường càng không giải thích, càng chứng tỏ những lời Lục Diễm Chỉ nói là đúng.

Mà thứ Hạ Thiên Tường có thể cho cô chỉ có thể dùng thời gian mới có thể chứng minh được tất cả.

Rốt cuộc là tại sao?

Đợi cô trưởng thành rồi, tốt nghiệp đại học rồi, Hạ Thiên Tường có thể giải quyết vấn đề này không?

Tô Nhược Hân nghĩ mãi cũng không ra, cô cứ rối rắm mãi.

Đây chắc hẳn là một câu đố khó giải.

Ít nhất với cô là thế.

Kết quả, cô mới xem phim được một lúc đã đưa lại cho chị Vũ xem, cô đi tìm giấy bút rồi nghiêm túc viết hai đơn thuốc.

Một cái là của Lục Diễm Chỉ.

Một cái là của Hạ Thiên Hương.

Lục Diễm Chỉ chỉ cung cấp mỗi đơn thuốc.

Hạ Thiên Hương là thôi miên kèm theo đơn thuốc, cô chữa khỏi bệnh cho bọn họ là vì Hạ Thiên Tường, với cả đây cũng là chuyện một người làm bác sĩ phải làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1159


Chương 1159

Máy bay đáp xuống sân bay.

Quả nhiên như lời Tô Nhược Hân nói, cho đến khi máy bay dừng lại, Hạ Thiên Hương cũng chưa tỉnh lại.

Ánh mắt của mấy bác sĩ và y tá nhìn Tô Nhược Hân đã từ sự nghi ngờ ban đầu biến thành tin tưởng không nghi ngờ rồi.

Cho dù cuối cùng Tô Nhược Hân có thể chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương hay không thì việc cô có thể làm Hạ Thiên Hương rơi vào trạng thái ngủ say đã là chuyện không dễ gì làm được rồi.

Ít nhất thì đã lâu vậy rồi nhưng chưa có bác sĩ nào làm được cả.

Bọn họ chỉ có duy nhất một cách để giúp Hạ Thiên Hương đi vào giấc ngủ. Đó là tiêm thuốc cho cô †a.

Nhưng dù sao thì tiêm thuốc cũng không thể so được với giấc ngủ tự nhiên bình thường.

“Bác sĩ Tô, bây giờ phải đánh thức cô chủ hay chúng ta cứ để vậy mà nâng cô chủ xuống máy.

bay?” Khi lên máy bay, Hạ Thiên Hương được nâng lên. Mục đích là để tránh việc cô ta ồn ào khiến cả sân bay hỗn loạn.

“Để tôi đi gọi cô ấy.’ Tô Nhược Hân đứng dậy đi gọi Hạ Thiên Hương.

“Thật sự phải đánh thức cô ấy sao? Cô không sợ cô ấy om sòm ầm ï ở sân bay hả?” Bác sĩ cùng đội chần chừ một chút nhưng rồi vẫn đưa ra nghi vấn của mình.

“Tôi muốn cô ấy giống như một người bình thường, muốn ngủ là ngủ, nhưng đến lúc nên tỉnh dậy thì đánh thức cô ấy dậy một cách bình thường.”

Cô muốn biến Hạ Thiên Hương thành một cô gái bình thường.

Thấy Tô Nhược Hân có vẻ kiên quyết, bác sĩ kia không ngăn cản cô nữa. Bọn họ đã chuẩn bị xong hết đồ đạc để xuống máy bay rồi nên giờ khắc này đều nhàn rỗi đi theo Tô Nhược Hân vào phòng Hạ Thiên Hương.

“Thiên Hương, dậy đi, máy bay của chúng ta đã tới nơi, sắp phải xuống rồi.” Kết quả thật sự không ngờ rằng vừa mới vào Tô Nhược Hân đã cất cao giọng gọi Hạ Thiên Hương dậy, cứ như Hạ Thiên Hương là một người bình thường như bọn họ vậy.

Nghe thấy giọng Tô Nhược Hân, bọn họ chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi lên, hoảng sợ nhìn về phía Hạ Thiên Hương. Sau đó chỉ thấy cô gái kia từ từ mở mắt ra, đầu tiên là mơ màng nhìn xung quanh mình một cái rồi cuối cùng tâm mắt dừng trên mặt Tô Nhược Hân đang đứng gần cô ta nhất: ‘Đây là đâu?”

“Thiên Hương, chúng ta đang ở trên máy bay. Bây giờ máy bay đã tới sân bay rồi, chúng ta phải xuống và đi tới một khu nhà có phong cảnh rất đẹp. Đó là nơi anh trai em chuẩn bị đấy. Đi nào, cùng đi chơi nhé.” Tô Nhược Hân nói chuyện với Hạ Thiên Hương như bình thường.

Hạ Thiên Hương ngập ngừng một chút rồi ngồi dậy: “Chỗ đó chơi vui lắm à?”

“Đúng thế. Chị đảm bảo trước kia em chưa từng thấy nơi đó bao giờ đâu.” Cô vẫn còn nhớ rõ sự ngạc nhiên trong lần đầu tiên nhìn thấy “Tình Đạt”.

Lúc lên tới chỗ cao nhất của “Tình Đạt” và nhìn thấy những ngôi nhà màu đỏ kia, trong lòng cô đã cực kỳ chấn động.

Rất đẹp.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô khăng khăng muốn đưa Hạ Thiên Hương ra ngoài.

Cái viện điều dưỡng kia chỉ biết làm Hạ Thiên Hương ngột ngạt chứ không thể giúp bệnh tình của cô ta tốt lên được.

Việc cô cần làm bây giờ là để Hạ Thiên Hương được sống tự do tự tại như người bình thường sống trên thế giới này.

Mặc dù rất khó nhưng dù sao cô cũng phải ra sức giúp Hạ Thiên Hương.

Mà chỉ cần để ý trấn an cô ta đúng lúc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1160


Chương 1160

“Thế bây giờ chúng ta xuống máy bay đi. Mấy đám mây kia chẳng có gì hay để chơi cả, chỉ có mỗi một màu sắc đơn điệu.” Hạ Thiên Hương vừa xuống giường đã đi thẳng về phía Tô Nhược Hân.

Toàn bộ quá trình trông giống như một người bình thường không thể bình thường hơn.

Những người khác đang đứng nhìn đều choáng váng.

Nhưng mà bọn họ biết rất rõ rằng cô gái trước mắt này trăm phần trăm là Hạ Thiên Hương.

Dù sao thì bọn họ cũng đã ở cạnh nhau mấy ngày nay, không thể giả được.

“Đi thôi.” Tô Nhược Hân dắt tay Hạ Thiên Hương đi về phía cửa cabin đã mở ra, sau đó bước xuống thang.

Ánh nắng sáng sớm chiếu thẳng lên người, cảm giác oi bức kéo tới. Hạ Thiên Hương nhìn sân bay náo nhiệt trước mắt rồi hơi nhíu mày: “Nhiều người quá đi mất. Tô Nhược Hân, em hơi sợ”

“Không phải sợ, có chị đây rồi, không ai dám bắt nạt em cả.” Tô Nhược Hân nói cực kỳ phí phách.

Sau đó Hạ Thiên Hương bèn nắm chặt lấy tay cô, trốn ra sau lưng cô rồi ngồi vào xe trung chuyển của sân bay. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi sân bay.

Suốt cả quãng đường, Hạ Thiên Hương vẫn luôn nắm tay Tô Nhược Hân không chịu buông ra.

Dáng vẻ cô ta vẫn cực kỳ căng thẳng.

Sự căng thẳng của cô ta cũng lây qua cho cả đoàn người.

Chỉ là trong đó không hề bao gồm Tô Nhược Hân.

Cô bình tĩnh cầm tay Hạ Thiên Hương, thậm chí còn ghé tai thì thầm với cô ta nữa.

Cái hành động ghé tai thì thầm này hơi trẻ con nhưng từ trong miệng Tô Nhược Hân thốt lên thì tất cả đều rất tự nhiên.

Cũng vì sự chuyên nghiệp của Tô Nhược Hân mà cả đoàn người không một ai cười nhạo mấy lời nói ngây thơ của Hạ Thiên Hương cả.

Xe việt dã.

Hai chiếc xe việt dã nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Nếu không phải từ sân bay tới “Tình Đạt” có một đoạn đường khó đi thì xe mà Hạ Thiên Tường chuẩn bị chắc chắn không phải là xe việt dã mà là xe nhà rộng rãi rồi.

Xe chạy lên đường cao tốc.

Đây là lần thứ hai Tô Nhược Hân đi trên con đường quốc lộ này.

Cũng may mà so với lần đầu thì lần này cô thả lỏng và tận hưởng hơn, cũng chín chắn hơn lần trước.

Nhưng vì đã từng trải qua một lần rồi nên cuối cùng cô cũng trưởng thành.

Thật ra thì kinh nghiệm là một loại tài sản nhỉ.

Mặc dù hối hận vì đã hiểu nhầm Hạ Thiên Tường nhưng bây giờ nhớ lại thì hẳn đó là cái giá phải trả cho sự trưởng thành của cô.

Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương im lặng ngồi ở ghế sau.

Hạ Thiên Hương nhìn ra thế giới mình chưa từng được thấy ngoài cửa sổ. Mọi thứ đều thật thần bí và tốt đẹp.

Trời xanh mây trắng thoáng qua tầm mắt, thỉnh thoảng có mấy con bò Tây Tạng ở ven đường xẹt ngang qua.

Phía trước xuất hiện hai con bò Tây Tạng một lớn một nhỏ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1161


Chương 1161

“Đừng mà… Tránh ra… Tránh ra…’ Đột nhiên cảm xúc của Hạ Thiên Hương bắt đầu bất ổn, cả người run rẩy, còn lẩm bẩm những lời khó hiểu.

Y tá bên cạnh thấy tình trạng của Hạ Thiên Hương như vậy thì bắt đầu trở nên căng thẳng: “Bác sĩ Tô, làm sao bây giờ?”

Hạ Thiên Hương đang phát bệnh.

Nếu ở trong phòng bệnh thì không sao, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong khoang xe chật hẹp. Hạ Thiên Hương rất dễ làm người khác cũng như bản thân mình bị thương.

Tô Nhược Hân gật đầu với y tá: “Đừng hoảng, cô có mang theo thuốc mà trước đó đã chuẩn bị không?”

“Có.” Nghe vậy, y tá lập tức mở chiếc ba lô mang bên mình ra, đúng là có mấy gói thuốc luôn được mang theo thật. Đây là thuốc dùng lúc khẩn cấp, cũng là thứ mà Tô Nhược Hân đã chuẩn bị xong từ trước.

Loại thuốc này được Tô Nhược Hân kê từ lần đầu tiên thấy Hạ Thiên Hương bị bệnh, đã được sắc lên và đóng thành nhiều gói nhỏ.

Bao bì màu hồng nhạt rất xinh xắn. Đây cũng là điều mà Tô Nhược Hân yêu cầu. Bao bì này k1ch thích cảm giác thèm ăn hơn là loại bao bì trong suốt.

Như là thứ bên trong đó không phải là nước thuốc mà là đồ ngọt ngon miệng vậy.

Tô Nhược Hân xé một góc gói thuốc ra rồi đưa cho Hạ Thiên Hương: “Khát nước thì uống chút đi.

Thứ này ngọt lắm, rất ngon.”

“Chát”. Hạ Thiên Hương vung tay hất gói thuốc mà Tô Nhược Hân đưa qua đi. Nước thuốc trong gói thuốc đã mở ngay lập tức văng tung tóe, bắn đầy mặt Tô Nhược Hân.

Nước thuốc màu đen còn nhuộm đen cả chiếc áo màu kem mỏng trên người cô, trông khá thảm.

“Bác sĩ Tô có sao không?” Y tá đã trở thành người hâm mộ của Tô Nhược Hân vội nhìn sang, đồng thời còn ân cần đưa khăn ướt tới cho cô nữa.

Tô Nhược Hân nhận lấy lau qua mặt mình một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Hương. Lúc này trông cô ta có vẻ rất sợ hãi nhìn chằm chằm ‘Tô Nhược Hân rồi sợ hãi kêu lên: “Không phải tôi…

Không phải tôi… Chị đừng tới đây…”

Dáng vẻ hoảng loạn của cô gái rơi vào mắt Tô Nhược Hân, chẳng còn kiêu ngạo như lúc hất nước thuốc lên mặt cô trước đó nữa.

Hạ Thiên Hương của bây giờ trông chẳng khác gì một đứa trẻ làm sai chuyện, thậm chí còn hoảng sợ muốn trốn khỏi cô. Tiếc rằng cái khoang xe này chật quá nên có muốn lùi cô ta cũng không lùi được.

Tô Nhược Hân giơ tay ra cầm lấy tay cô ta rồi nhẹ nhàng ấn ấn mấy cái lên chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái. Hạ Thiên Hương dần dần bình tĩnh lại, chỉ là sự nóng nảy vẫn sót lại dưới đáy mắt, bệnh tình đột phát chưa thể giảm bớt được.

“Bác sĩ Tô, có muốn tiêm thuốc không?” Còn chưa uống thuốc nên lúc này Hạ Thiên Hương giống như một quả bom vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Thế nên tiếp theo bọn họ phải nghĩ cách.

Tô Nhược Hân tiếp tục ấn ấn chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái của Hạ Thiên Hương, lại dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô ta rồi nói với y tá: ‘Lấy thêm một gói thuốc nữa rồi đổ ra cốc giấy cho tôi, tôi sẽ đút cho cô ấy”

Gói thuốc không như một chiếc cốc giấy. Tô Nhược Hân quyết định thử lại lần nữa.

Thuốc này là do cô kê đơn, là thuốc giải trừ chất độc phân tán khắp người Hạ Thiên Hương.

Chỉ cần sáng tối mỗi ngày uống một gói thuốc là được, đồng thời khi phát bệnh cũng phải uống thêm một gói.

Như vậy thì mỗi lần phát bệnh là một lần uống thuốc, số lần phát bệnh sẽ giảm đi, khoảng cách giữa các lần cần dùng thuốc cũng sẽ dài ra, cho đến khi ngừng thuốc thì chất độc kia cũng đã được loại bỏ gần hết rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1162


Chương 1162

Chỉ là ý tưởng này rất tốt nhưng đối với một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần thì việc thực hiện là rất khó.

Bởi vì cô ta không chịu phối hợp.

Cô ta không phải người bình thường.

Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không cần tiêm đâu.” Cô không thích tiêm thuốc an thần.

Thứ đồ đó chỉ trị được phần ngọn chứ không diệt được phần gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt một chút mà thôi, thế nhưng ngay sau đó bệnh nhân sẽ tái phát ngày càng nghiêm trọng hơn.

Điều này có thể thấy được qua việc chưa đầy nửa tháng mà bệnh tình của Hạ Thiên Hương đã đến mức như bây giờ rồi.

“Bác sĩ Tô nhớ chú ý an toàn.” Tô Nhược Hân nói không cần khiến y tá càng lo cho cô hơn.

Nhưng khi nhìn thấy cô nắm tay Hạ Thiên Hương ấn không ngừng, động tác nhẹ nhàng như đang vuốt lông cho một con thú nhỏ vậy. Sau đó con thú nhỏ kia sẽ cảm thấy thoải mái và ngoan ngoãn để mặc cô vuốt lông cho mình.

Hạ Thiên Hương của bây giờ đang thuộc loại trạng thái này.

Tô Nhược Hân gật đầu, vẫn tiếp tục ấn vào huyệt trên tay Hạ Thiên Hương.

Y tá ở bên kia nhanh chóng mở một gói thuốc khác ra, rót nước thuốc vào cốc giấy rồi đưa cho Tô Nhược Hân.

“Thiên Hương à, nước trái cây ngọt lắm, em nếm thử chút đi.” Đầu tóc vẫn còn ẩm ướt nhưng không hề ảnh hưởng đến việc Tô Nhược Hân kiên quyết đưa nước thuốc cho Hạ Thiên Hương.

Đơn thuốc này là do cô kê nên chắc chắn vị thuốc sẽ ngọt. Bởi vì cô đã bỏ thêm một vị thuốc có thể làm cho nước thuốc trở nên ngọt một chút.

Những bệnh nhân như Hạ Thiên Hương nếu gặp phải thuốc đắng thì sẽ càng khó để cô ta phối hợp.

Vậy nên cô đã bỏ luôn vào trong đó vị thuốc để nước thuốc ngọt hơn.

Hạ Thiên Hương nhìn cốc giấy, sự nóng nảy dưới đáy lòng vẫn còn đang cuồn cuộn. Nước thuốc gợn sóng lăn tăn lọt vào tâm mắt khiến mí mắt cô ta đột nhiên giật giật: ‘Em không muốn uống, không muốn uống”

Sự hoảng loạn này cũng khiến người ta đau lòng.

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Vậy chị sẽ uống đó nha.” Sau đó cô cúi đầu ngửi nhẹ một cái rồi bày ra dáng vẻ dư vị bất tận cười nói: “Mùi thơm quá, chắc chắn là uống rất ngon.”

Biểu cảm cố ý làm lố kia quả nhiên khiến Hạ Thiên Hương động lòng. Cô ta li3m môi: “Uống ngon thật hả?”

“Ừ, ngọt mà”

“Em muốn uống đồ ngọt.” Hạ Thiên Hương cướp luôn cái cốc trong tay Tô Nhược Hân đi rồi tu một hơi hết sạch, uống xong còn li3m li3m môi: “Ngọt quá, ngon thật đấy.”

Y tá bên cạnh nhìn đến choáng váng luôn.

Đây là trạng thái uống thuốc mà trước kia cô ấy chưa từng thấy ở Hạ Thiên Hương.

Trước kia mỗi lần uống thuốc đều phải có hai y tá phụ trách đè Hạ Thiên Hương xuống rồi một y tá khác mở miệng cô ta ra đút vào.

Có thể nói là lần nào cũng phải dùng biện pháp dã man nhất để ép Hạ Thiên Hương uống thuốc.

Nhưng vừa rồi Tô Nhược Hân chỉ mới nói mấy câu mà đã thu hút sự chú ý của Hạ Thiên Hương, cô †a tự cướp lấy cốc giấy rồi uống hết luôn.

Không thể không nói rằng Tô Nhược Hân thật sự có cách.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom