Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 541


CHƯƠNG 541

Vừa rồi chỉ lo chuyện đặt hai gian phòng, thế mà cô lại quên hỏi lễ tân rằng gian phòng còn lại của khách sạn là loại hình thế nào.

Vào rồi mới biết, là phòng cao cấp.

Cũng chính là phòng cao cấp có hai gian.

Ngạc nhiên mở ra xem, hai gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng.

Có lẽ đây là phòng cao cấp dành cho một gia đình, thuận tiện cho một gia đình nhiều người ở cùng nhau.

Khi ngủ chia ra, khi không ngủ có thể cùng nhau đánh bài xem tivi.

Nghĩ lại cảm thấy thật ấm áp.

Nhanh chóng tham quan xong, Tô Nhược Hân chỉ vào một gian phòng nói: “Em ở gian phòng này.”

Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hệt như tắc kè hoa của cô: “Không giận?”

“Không giận.”

“Không buồn bực?”

“Không buồn bực.”

Hạ Thiên Tường dí lên trán Tô Nhược Hân một cái: “Lát nữa có muốn tôi đi kiểm tra phòng trống trong khách sạn này cùng em không? Tôi không mệt, có thể đi.”

Tô Nhược Hân lách mình tránh né ngón tay Hạ Thiên Tường: “Không cần, em đi tắm, sau đó cùng ăn cơm.” Cô đói rồi.

Cả ngày nắng nóng, từ ngồi máy bay đến lên xe bus, toàn thân đều dính dáp, vô cùng khó chịu.

“Đi đi, tôi cũng đi.” Hạ Thiên Tường lách mình đi vào gian phòng của anh.

Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của Hạ Thiên Tường, thế mà người đàn ông này lại không giở trò lưu manh, dường như cô còn cảm thấy hơi không quen.

Kéo hành lý của mình vào phòng, trước tiên tìm áo ngủ rồi mang vào phòng tắm.

Mười mấy phút sau tắm xong, Tô Nhược Hân nhìn mái tóc dài vẫn còn chảy nước của mình trong gương, đôi mày nhíu chặt, cô đói rồi.

Nhưng việc đầu tiên phải làm bây giờ là sấy khô mái tóc, nếu không không cách nào ra ngoài.

Cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc, cửa phòng bị gõ: “Xong chưa? Tôi nghe thấy bên trong không còn tiếng nước rồi.”

“Em sấy tóc xong thì ra.” Hạ Thiên Tường nhanh thật.

Hạ Thiên Tường tóc ngắn, anh không phải buồn phiền chuyện sấy tóc này, tắm xong lau một lát, rất nhanh đã khô rồi.

“Ra ngoài sấy.”

“Đợi đã.” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình, vẫn được, thứ không nên lộ đều không lộ.

Bây giờ cô và Hạ Thiên Tường còn chưa xác định quan hệ đâu.

Cho nên, có một số lúc vẫn nên rụt rè chút.

Kéo kéo vạt áo ngủ, lúc này mới cầm máy sấy đi ra.

Kết quả, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Một xe đồ ăn rực rỡ muôn màu hiện ra trước mắt: “Anh… anh lấy đồ ăn từ đâu ra?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 542


CHƯƠNG 542

Cũng mới tiến vào mười mấy phút, nếu bây giờ gọi thì nhanh nhất cũng mới gọi xong, hoàn toàn không thể nào đã nấu xong rồi đưa đến.

“Tôi dặn nhà ăn đưa tới tất cả đồ ăn có thể đưa tới, vì vậy không cần nấu luôn, ăn tạm một chút, đừng để đói bụng.”

Tô Nhược Hân không tin ngồi xuống, khi ăn một một miếng, phát hiện Hạ Thiên Tường thật sự không nói dối, quá nửa đồ ăn đều đã làm được một khoảng thời gian, chỉ còn âm ấm, lúc này cô mới tin anh không lừa cô.

Bởi vì lo cô bị đói, cho nên mới vội vàng gọi những đồ ăn này đến.

Nhưng thời tiết như vậy, hơi ấm cũng không sao, đã rất ngon miệng rồi.

Tô Nhược Hân bắt đầu ăn.

Khi đang định mời Hạ Thiên Tường ăn cùng, trong phòng vang lên tiếng máy sấy, lại nghe người đàn ông nói: “Tôi không đói, sấy khô tóc cho em rồi ăn, không vội.”

“Không cần không cần, ăn xong rồi sấy.” Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.

“Không sấy khô tóc dễ mắc bệnh, em ăn trước đi.” Sau đó, Hạ Thiên Tường thật sự sấy tóc cho Tô Nhược Hân.

Tóc Tô Nhược Hân chưa từng uốn, vừa dài vừa thẳng, khi vuốt sợi tóc, mềm mượt hệt như tơ lụa, giống như làn da của cô, xúc cảm vô cùng tuyệt vời.

Thế là, rõ ràng chỉ là sấy tóc, vậy mà Hạ Thiên Tường lại nghiện rồi.

Tựa như tóc của Tô Nhược Hân là một món đồ chơi, dù đã khô nhưng anh vẫn không nỡ buông tay.

Anh thật sự không đói, không hề đói chút nào.

Nhưng mà, Tô Nhược Hân ăn rồi lo lắng nói: “Hạ Thiên Tường, anh đi du lịch có mang theo thuốc không?” Tính toán một chút, thuốc cô tự sắc cho anh còn chưa uống hết đâu, bệnh của anh vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, cho nên không có cảm giác thèm ăn.

“Có mang.”

“Trong chiếc balo nhỏ kia của anh sao? Không thể nào.” Còn mấy ngày thuốc mà, cô cũng từng xách chiếc balo anh mang theo bên mình này rồi, rất nhẹ, bên trong không thể nào mang theo thuốc của mấy ngày.

Hạ Thiên Tường bình tĩnh cười nói: “Không ở đây.”

“Vậy ở đâu?” Tô Nhược Hân không ăn nữa, quay đầu nhìn anh, cô vất vả sắc thuốc, nếu anh còn thích thì uống không thích thì thôi, vậy cô sẽ tức giận.

Tốt xấu gì cũng là tự cô sắc.

Nếu anh không uống, vậy cũng rất không tôn trọng cô rồi.

“Ở… trên xe.” Hạ Thiên Tường chần chừ một lát, sau đó thấy Tô Nhược Hân sầm mặt, đành phải ăn ngay nói thật.

Bằng không, nếu cô bảo anh lấy thuốc ra xem, sớm muộn gì cũng biết đó là xe của anh.

“Trên xe? Xe gì?” Tô Nhược Hân nói ra từng chữ, trong đầu suy đi nghĩ lại, phỏng đoán tất cả khả năng.

“Xe Jeep.”

“Xe Jeep tư nhân của anh?” Tô Nhược Hân nghe đến đây, đã chấp nhận với vẻ đầy bất lực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543


CHƯƠNG 543

Bọn họ xuống máy bay, sau đó đón xe bus đến nơi này, trên xe bus chen chúc thế nào, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

Cô chưa từng nghĩ người đàn ông này còn có xe Jeep ở nơi này.

“Ừm.”

Nghe thấy Hạ Thiên Tường thừa nhận, Tô Nhược Hân đứng bật dậy: “Xe của anh đến đây từ lúc nào?”

“Hôm qua vận chuyển đến đây.” Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của cô gái, giọng nói của Hạ Thiên Tường càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu.

Cũng là lần đầu tiên lộ vẻ sợ hãi trước mặt Tô Nhược Hân.

May là trước mặt Tô Nhược Hân, sợ thì sợ thôi.

Dáng vẻ kỳ quặc nhất lúc anh bị mẹ mình mặc cho áo liệm mà Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy rồi, bây giờ chẳng sợ thấy thêm lần nữa.

Tô Nhược Hân nghe đến đó, dứt khoát ngồi trở về, sau đó cứ ngây ngốc như vậy.

Sau đó, lại bắt đầu ăn cơm.

Sau đó nữa, vẫn luôn không nói gì.

Giống như trong căn phòng chỉ có một mình cô, không có người nào nói chuyện với cô.

Hạ Thiên Tường sớm đã sấy khô mái tóc dài của Tô Nhược Hân, anh đứng ở bên người cô, vốn không nỡ buông mái tóc dài của cô ra, nhưng bây giờ cô im lặng như vậy, anh lại muốn ăn cơm với cô.

Nhưng cô gái vẫn luôn không nói gì, nhất thời anh đứng không được ngồi cũng không xong.

Cho đến khi điện thoại của Tô Nhược Hân đổ chuông, lúc này, anh mới duỗi cặp chân dài lên trước một bước, cầm điện thoại lên đưa cho cô: “Em nghe đi.”

Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số của Dương Mỹ Lan. Có cuộc điện thoại này của Dương Mỹ Lan, bầu không khí kỳ lạ cũng dần được điều hòa.

Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy hai chữ “Mỹ Lan”, thế nhưng, cô không nghe máy.

Đầu ngón tay ấn một cái, miễn cưỡng cúp điện thoại.

Nếu đã dám lén lút bán cô, thì cho dù có bán cho Hạ Thiên Tường cũng không được.

Nếu lần này cô bỏ qua cho Dương Mỹ Lan, chưa biết chừng sẽ có lần sau.

Cho nên, lần này cô nhất định phải dạy cho Dương Mỹ Lan một bài học nhớ đời.

Hạ Thiên Tường ngây người, không ngờ ngay đến cả điện thoại của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân cũng không nghe.

Anh lập tức hiểu ra, cô gái này giận rồi.

Từ trước đến nay, cô rất ít khi giận.

Tính cách cô luôn vui vẻ, nói cười, lần giận nhất cũng chỉ chọc anh, véo anh một cái mà thôi.

Nhưng hôm nay, cô không chọc, cũng không véo anh, ngược lại, chỉ im lặng ăn thức ăn.

Nhưng cô đã ăn rất nhiều rồi.

Mặc dù cô ăn thế nào cũng không béo, nhưng ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày.

Anh muốn khuyên cô, nhưng lời đến miệng lại không biết nói ra như thế nào.

Giống như chỉ cần nói ra, sẽ càng chọc cô tức giận hơn vậy.

Dương Mỹ Lan lại gọi điện đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544


CHƯƠNG 544

Lần này, Tô Nhược Hân dường như rất giận. Cô cúp điện thoại trước, sau đó tắt máy, làm liền một lúc mọi động tác, không hề do dự.

Hạ Thiên Tường hít một hơi thật sâu.

Người trước nay không hề biết căng thẳng là gì, giờ phút này lại cảm thấy hơi khẩn trương: “Nhược Hân, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em.”

Tô Nhược Hân vẫn tiếp tục ăn, không quan tâm đến anh.

“Nhược Hân, anh không có cách nào xâm nhập vào cuộc sống của em từ nhỏ đến lớn, nên anh chỉ muốn chuyến du lịch đầu tiên của em có anh đi cùng.”

Tô Nhược Hân múc một muỗng canh, muốn uống, vẫn mặc kệ anh.

Nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự sắp uống, Hạ Thiên Tường bèn duỗi tay ra chặn lại: “Canh lạnh lắm, đừng uống được không? Không tốt cho dạ dày.”

Giọng nói của anh dịu dàng, ấm áp, rất đủ kiên nhẫn.

Sau đó, Tô Nhược Hân đột nhiên òa một tiếng, bật khóc.

Gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhũn ra.

Hạ Thiên Tường ngây người ngay tại chỗ, rút khăn giấy đưa cho Tô Nhược Hân, nhưng đưa được một nửa lại bỏ xuống.

Sau đó, anh đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn còn khóc, nước mắt rơi ngày càng nhiều, Hạ Thiên Tường chợt cúi người xuống, tay ôm lấy thắt lưng cô, chặn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô lại.

Ngoài cách này, anh không nghĩ ra được cách khác.

Tiếng khóc lập tức im bặt.

Nhưng giữa răng và môi lại có mùi máu tanh.

Tô Nhược Hân lại giống như thú dữ nhỏ, cắn Hạ Thiên Tường.

Đau.

Nhưng anh vẫn không buông ra.

Cô cắn anh cũng được, còn tốt hơn cô ngó lơ anh, khóc lóc, như vậy anh càng đau lòng hơn.

Hồi lâu, cho đến khi Tô Nhược Hân thở hổn hển, Hạ Thiên Tường mới thở phào một hơi.

Sau đó, cũng không biết đã rời cánh môi từ bao giờ.

Cô không cắn anh nữa, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, ôm cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, thấp giọng nói: “Đừng trách Mỹ Lan, là anh ép cô ấy. Nhược Hân, anh thật sự thích em, muốn làm bạn trai của em, muốn trở thành người đàn ông của em.”

Đoán chừng, trước nay chưa từng nói những lời sến súa như vậy, cho nên sau khi nói xong, lỗ tai Tô Nhược Hân đỏ bừng lên.

Tô Nhược Hân vùi trong lòng anh, vẫn không lên tiếng.

“Nhược Hân, trước khi quen em, anh chưa từng yêu ai, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, càng không biết đối xử với em như thế nào mới đúng. Gần đây, mặc dù mỗi ngày anh đều lên google tìm kiếm cẩm nang theo đuổi vợ, nhưng anh phát hiện những cẩm nang đó cũng có thể xem thử, sau đó khi dùng thật, em… em hình như lại không vui lắm. Em nhìn đi, bất ngờ đâu thì chẳng thấy, ngược lại còn khiến em khóc. Là anh không tốt, sau này sẽ không đọc cẩm nang theo đuổi vợ nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545


CHƯƠNG 545

Từng câu từng chữ, khi Hạ Thiên Tường nói xong, cô gái nhỏ trong lòng vẫn ngoan ngoãn vùi vào ngực anh như chú mèo con, mềm nhũn.

Cô vẫn không nói chuyện gì cả.

Anh nghe thấy tiếng tim mình đập.

Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.

Chưa từng trải qua, chắc chắn sẽ không biết, yêu lại có dư vị như vậy.

Có lúc đắng, có lúc lại ngọt.

Khi anh thổi tóc cho cô, rất ngọt.

Lúc này, khi cô không nói chuyện, ngó lơ anh, lại rất đắng.

Hoặc, đây mới chính là tình yêu thật sự.

Tô Nhược Hân mân mê góc áo Hạ Thiên Tường, trong tai đều là từng câu từng chữ anh vừa nói, đáy lòng lập tức mềm nhũn.

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mình giận cái gì.

Tính ra, Dương Mỹ Lan giao cô cho Hạ Thiên Tường, cũng vì muốn thành toàn cho cô. Cũng giống như ban đầu, cô gắng sức mai mối cho Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường vậy. Nghĩ đủ mọi cách để kéo hai người họ gặp nhau, sau đó xác định quan hệ.

Nghĩ vậy, cơn tức bỗng tiêu tan.

Ban nãy, vì sao cô lại giận Hạ Thiên Tường cơ chứ?

Cứ khóc thôi, ngay đến cả bản thân cô cũng quên mất.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, hình như vì anh có xe mà còn đòi ngồi bus với cô.

“Hạ Thiên Tường, anh là đồ ngốc.” Có xe việt dã thoải mái thì không ngồi, lại cứ khăng khăng muốn ngồi xe bus.

Chốt lát bèn cảm thấy anh quá khinh người.

Sau đó, cộng thêm điện thoại của Dương Mỹ Lan, cô lập tức nổi giận, bật khóc.

Lớn như vậy rồi, ngoài dì nhỏ, thật ra trước nay, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như Hạ Thiên Tường.

Bây giờ nghĩ lại, cô khóc cũng không hẳn vì giận Hạ Thiên Tường, thật ra nhiều hơn cả đó là cảm động.

Vì một câu nói muốn ngồi xe bus của cô, mà anh lập tức ngồi cùng.

“Được, là anh ngốc.” Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng. Hạ Thiên Tường không chút liêm sỉ, cũng hùa theo một câu. Chỉ cần cô chịu nói chuyện, không ngó lơ anh nữa, anh nhận mình ngốc cũng được.

Dù sao, cho dù anh nói mình ngốc, anh cũng không ngốc thật.

“Phì”, trong đôi mắt đầy nước mắt của Tô Nhược Hân lập tức ngập tràn ý cười, cười phì nói: “Hạ Thiên Tường, anh nhận mình ngốc rồi kìa.”

Hạ Thiên Tường ngơ người ngay tại chỗ.

Đối với kiểu lúc khóc lúc cười, thay đổi nhanh chóng của Tô Nhược Hân, anh nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp thay đổi như này của cô.

“Nói chuyện với anh đó.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Nước mắt vẫn chưa khô, nhưng cô không hề cảm thấy mình vừa cười, vừa khóc lúc này có gì kỳ quặc cả.

Tô Nhược Hân chính là cô gái như vậy, một cô gái thẳng thắn. Nếu anh không thích, thế thì nhân lúc mọi thứ dường như chỉ mới vừa bắt đầu, tách nhau ra thì tốt hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546


CHƯƠNG 546

Tính cách của cô là vậy, cô không muốn giấu diếm.

Nếu không, thật sự gả cho anh, thì sẽ phải giấu cả đời rồi.

Nụ cười của cô gái ngọt ngào, xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp nở rộ trên bàn trà.

Mê hoặc Hạ Thiên Tường, khiến anh không tự chủ được nói: “Ừ, anh thừa nhận.”

“Ngốc.” Tô Nhược Hân nói xong, đưa tay lên véo má Hạ Thiên Tường, sau đó nói: “Đói chưa?”

Hạ Thiên Tường vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh vừa khóc vừa náo loạn ban nãy của Tô Nhược Hân, nháy mắt lại cảm nhận được sự quan tâm của cô, sau đó chần chừ một giây mới nói: “Đói rồi.”

“Đi ăn đi.” Tô Nhược Hân nói xong, thoát khỏi tay Hạ Thiên Tường, bàn tay nhỏ bé dắt anh đến trước xe đồ ăn: “Anh ăn đi, ban nãy em cảm nhận được, vị giác của anh đã đỡ một nửa rồi.”

“Được.” Hạ Thiên Tường vô cùng nghe lời, đi ăn.

Lúc này, là anh ăn, Tô Nhược Hân nhìn, anh chậm rãi ăn từng món.

Sau đó, anh mới định ăn gà xé phay, thì bị Tô Nhược Hân giành lấy, bưng đi: “Cái này lạnh, em chuyển đồ nóng đến trước mặt anh, những thứ còn lại không được ăn.”

Sau đó, Tô Nhược Hân nhẹ nhàng bưng đồ đã được hâm nóng đến trước mắt Hạ Thiên Tường.

Anh bắt đầu ăn.

Lần này, tốc độ ăn thật sự nhanh hơn một chút.

Thật sự không còn chậm như trước.

Thứ nhất, là vì anh thật sự rất đói.

Thứ hai, vì vị giác của anh thật sự đã khôi phục một chút.

Ăn uống cũng có mùi vị rõ ràng hơn.

Thấy anh ăn nhiều hơn trước, Tô Nhược Hân vui vẻ nói:”Cuối cùng cũng không phí tâm huyết của bà cô này!”

“Bịch”, đũa trong tay Hạ Thiên Tường chợt rơi xuống. Anh nghe không quen, câu nói “bà cô” của Tô Nhược Hân.

Trong thế giới của anh, trước nay chưa từng có người phụ nữ nào nói như vậy.

Tô Nhược Hân hoàn toàn không biết, cụm từ “bà cô” của mình đã dọa sợ Hạ Thiên Tường. Nhìn thấy anh rơi đũa, cô bèn nói: “Không ăn nữa, anh có thể ăn như vậy là đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi, haha, chứng tỏ phương thuốc của em rất thành công.”

“Được.” Hạ Thiên Tường thật sự không ăn nữa.

Trước nay khi ăn anh đều chỉ ăn no bảy phần, chưa từng ham ăn. Cho dù bây giờ khi ăn đã có mùi vị, nhưng cũng không muốn ăn.

“Hạ Thiên Tường, chiều đi đâu thế?” Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi lên ghế sofa, mắt phát sáng nhìn anh, vẻ mặt chờ mong.

Hoàn toàn vứt bỏ hành động vừa khóc vừa náo loạn trước đó.

Cô quên rồi, Hạ Thiên Tường tự nhiên ép mình cũng phải quên: “Đi xem hang động đá vôi được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547


CHƯƠNG 547

“Ở gần đây không?” Tô Nhược Hân nói xong, cầm điện thoại lên, lúc này mới phát hiện, điện thoại vẫn tắt.

Sau đó, nhớ ra tính xấu như một đứa trẻ của mình trước đó, ngượng ngùng mở điện thoại ra, muốn xem thử lộ trình Dương Mỹ Lan gửi cho cô.

Nếu gần đây có hang động đá vôi, tối có thể về nhanh, thì đi xem. Lớn như vậy rồi, nhưng cô chưa từng nhìn thấy hang động đá vôi.

“Ừm, ở gần đây, đi hơn một tiếng là hết cả hành trình.” Hạ Thiên Tường mân mê tóc Tô Nhược Hân, lại nghiện.

“Đi, bây giờ đi luôn.” Tô Nhược Hân không đợi được nữa.

Sau đó, hai người ai trở về phòng người đó, thay sang bộ đồ khác.

Áo khoác gió.

Của Tô Nhược Hân là màu hồng. Khi ra ngoài nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô phát hiện, áo gió trên người anh lại cùng loại với mình, chỉ có điều là màu đen mà thôi.

Nhưng viền túi lại lộ rõ màu hồng.

Tô Nhược Hân lại nhìn xuống chiếc áo khoác gió trên người, rõ ràng là áo đôi.

Nhớ ra áo khoác gió của mình là Tăng Hiểu Khê đi mua cùng cô, cũng là mua ở cửa hàng của Hạ Thiên Tường, cho nên áo khoác của anh cũng giống như của cô, hình như vậy cũng hợp tình hợp lý.

“Đi thôi.” Tô Nhược Hân đội mũ lưỡi trai, hai người cùng xuất phát.

Khi nhìn thấy chiếc xe việt dã rất lớn ở bãi đậu xe của khách sạn, Tô Nhược Hân nhảy lên, nhảy xuống hai cái: “Hạ Thiên Tường, nó thực sự được vận chuyển bằng máy bay đến sao?”

“Ừm.”

“Hình như là loại mới.”

“Mới đó.”

“Hạ Thiên Tường, sao em lại cảm thấy, anh đã lên kế hoạch từ trước vậy?”

Hình như còn để tâm hơn cả cô.

Xe việt dã đương nhiên thoải mái hơn xe bus và taxi. Từ khách sạn gần thác nước đến hang động đá vôi, phải mất hơn một tiếng. Xuống xe để mua vé, toàn bộ quá trình này đều do Hạ Thiên Tường phụ trách. Tô Nhược Hân đi sát theo sau anh như cái đuôi nhỏ.

Nhiều người thật đấy.

Đúng là mùa du lịch mà.

Nhưng mà người nhiều, Tô Nhược Hân cũng không cảm thấy chật, đi đến đâu, Hạ Thiên Tường cũng chặn đám đông cho cô.

Anh cao ráo, chỉ cần đứng bên đó, không ai có thể vượt qua anh.

Đi theo người hướng dẫn vào hang động đá vôi. Ban đầu cũng không cảm thấy có gì đẹp cả, cho đến khi rẽ vào một góc và ánh đèn sáng rỡ, Tô Nhược Hân lập tức bị hút hồn trước vẻ đẹp đó.

Nhìn đâu cũng rất đẹp.

Vô cùng xinh đẹp.

Cô nhìn các thạch nhũ với tạo hình độc đáo, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ này, anh thì đã nhìn mấy lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548


CHƯƠNG 548

Trong mắt anh, các hang động với kích cỡ khác nhau, nhưng hình dáng đều thay đổi.

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vậy, Tô Nhược Hân cảm thấy nơi này rất đẹp.

Nhìn thấy tạo hình xinh đẹp, Hạ Thiên Tường bèn lấy máy ảnh chụp cho cô.

Thỉnh thoảng, còn lấy chân giá đỡ ba góc ra đặt ở chỗ không người, cả hai chụp chung một tấm.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới biết, trong cái ba lô nhỏ của Hạ Thiên Tường, hóa ra đều là công nghệ kỹ thuật cao.

Không cần người khác giúp, anh cũng có thể chụp ra những tấm ảnh chung xinh đẹp của hai người ở trong hang đá vôi tối om.

Người tuy nhiều, nhưng Tô Nhược Hân lại rất vui.

Vòng đi vòng lại giống như một đứa trẻ vậy.

Ngược lại, Hạ Thiên Tường khá yên tĩnh, im lặng đi theo sau cô, nhìn dáng vẻ nhảy nhót của cô, bỗng cảm thấy ấm áp.

Anh từng nghĩ người con gái anh thích sau này nhất định sẽ trầm lặng như anh, vì thực ra anh rất sợ ồn ào, cũng từng khó chịu khi nhìn thấy những đứa trẻ hoạt bát, nhưng bây giờ, nhìn Tô Nhược Hân, anh lại cảm thấy rất thuận mắt.

Giống như người con gái anh thích nên như vậy.

Dọc theo đường bộ, đi một vòng lớn, cũng chầm chậm đi đến điểm cao nhất rồi nhìn xuống, hang động đá vôi ở đây bỗng hiện ra trước mắt, thật là kỳ vĩ và đẹp đẽ.

“Hạ Thiên Tường, em cũng chụp một tấm cho anh!” Từ lúc vào hang động đá vôi, luôn là Hạ Thiên Tường chụp cho cô. Lúc này, Tô Nhược Hân cũng muốn chụp một tấm cho anh.

“Không cần, cùng chụp đi.” Hạ Thiên Tường không muốn chụp ảnh một mình, Tô Nhược Hân ở trước mặt, nên phải chụp chung.

Chụp bao nhiêu tấm cũng không đủ, anh rất thích.

Sau đó, anh đưa tay ra kéo, Tô Nhược Hân dựa vào người anh.

Lần này cũng không dùng giá đỡ ba góc, cánh tay dài của anh duỗi ra, là tự sướng được rồi. “Tách” một tiếng, đã chụp được một tấm.

Đúng vậy, vị trí này là vị trí đẹp nhất trong toàn bộ danh lam thắng cảnh hang động, cho nên rất nhiều người đến, vì thế không thể dùng máy ảnh chụp được, đông người, chỉ cảm thấy hỗn loạn.

Cho nên, chỉ có thể dùng điện thoại tự sướng.

Hai người luồn lách từ bên này sang bên kia trong đám đông, chọn những góc khác nhau, chụp hết tấm này đến tấm nọ. Tô Nhược Hân phấn khích như một đứa trẻ, không lớn hơn Chúc Hứa là mấy.

Người xung quanh cũng say sưa chiêm ngưỡng vẻ đẹp trong hang động đá vôi như cô.

“Cẩn thận…”

“Nguy hiểm…”

Đột nhiên, trong đám đông truyền đến một tiếng hô kinh hãi, thu hút sự chú ý của Tô Nhược Hân, cô theo bản năng nhìn sang.

Vốn dĩ, con đường leo núi mà họ đi lên có độ dốc cao dần, nhưng khi lên đến đỉnh thì giống như đang đứng trên đỉnh núi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 549


CHƯƠNG 549

Nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ đều là các loại thạch nhũ tuyệt đẹp được chiếu sáng bởi đèn neon nhiều màu sắc.

Nhưng lúc này, nhìn vào trong cảnh, lại là hai người.

Một áo đỏ, một áo đen, một nam một nữ, đang nắm tay nhau, rơi từ trên cao xuống…

Theo độ rơi hàng chục mét, họ vượt qua lan can và nhảy xuống.

Tô Nhược Hân che miệng lại, mọi người sớm đã sững sờ ngay tại chỗ.

Hạ Thiên Tường cũng theo lên, vòng tay qua eo cô, để cô dựa vào người anh.

Anh không nói gì.

Nhưng ánh mắt của anh cũng nhìn theo đôi nam nữ đang rơi xuống kia.

Đây là chết vì tình, hai người họ đã hẹn nhau cùng chết.

Chết cùng nhau tượng trưng cho sự đồng lòng của họ, nếu không cũng sẽ không bao giờ nắm tay nhau mà nhảy xuống thế kia.

Thế nhưng, đã yêu nhau, tại sao không chọn hạnh phúc đến đầu bạc răng long, mà lại chọn cách như vậy.

Nhưng tất cả chỉ xảy ra trong một tích tắc, trong nháy mắt vang lên một tiếng “bịch” đau đớn, sau đó, hai người kia cùng nhau ngã xuống phiến đá phẳng phía dưới.

Một đỏ một đen, giống như đại biểu cho hai chữ “tình yêu”, nhưng kết cục lại vô cùng bi thảm.

Tô Nhược Hân bỗng thoát khỏi Hạ Thiên Tường, sau đó men theo mỏm đá dốc chạy như bay xuống.

Đúng vậy, chính là những mỏm đá dốc.

Những mỏm đá dốc này đi xuống thì dễ, đi lên mới vô cùng khó.

Vì vậy, con đường dẫn họ từ cổng đi lên là đường mòn nên dễ dàng hơn chút.

Cô chạy, Hạ Thiên Tường đuổi theo sau: “Cẩn thận.”

Anh biết Tô Nhược Hân muốn xuống cứu hai người kia.

Nhưng chuyện sống hay chết của đôi nam nữ kia, anh không quan tâm.

Trong mắt anh chỉ có Tô Nhược Hân.

Nếu Tô Nhược Hân bị ngã, anh sẽ không vui.

Tô Nhược Hân nhìn xuống thềm đá bên dưới, vội vàng nói: “Em sẽ chú ý.”

Nếu là bình thường, bậc đá như vậy, cho dù là xuống dốc, đi bộ nhanh nhất cũng phải hơn mười phút, sau đó mới tới cổng.

Nhưng lúc này, vì quá lo lắng cho đôi tình nhân rơi xuống kia, cô lao xuống chỉ trong vài phút.

Một nam một nữ lặng lẽ nằm trên phiến đá, xung quanh có rất nhiều người vây quanh.

Nhưng chỉ nhìn mà không ai tiến lên giúp đỡ.

Tuy nhiên, Tô Nhược Hân nghe thấy có người hét lên: “Có bác sĩ và y tá nào không?”

Một vài người cũng đang gọi điện thông báo cho đội cứu viện của khu du lịch.

Ánh mắt đầu tiên của Tô Nhược Hân rơi vào đôi bàn tay đang đan nhau của hai người họ.

Mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.

Cho đến lúc chết, họ cũng không buông tay nhau ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 550


CHƯƠNG 550

Sau đó, cô nhìn lên đầu của hai người.

Đầu của người đàn ông bị vỡ nát, không thể cứu được nữa.

Người phụ nữ vẫn còn thở, thân thể và đầu ngã vào người đàn ông.

Mắt của Tô Nhược Hân bỗng trở nên ươn ướt.

Đúng vậy, lúc rơi xuống cùng nhau, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông ngã xuống trước cô gái nên để cô gái dựa vào người anh ta, làm giảm tốc độ rơi, ít nhất như vậy cũng sẽ không đau.

Đây là những khả năng Tô Nhược Hân nghĩ đến.

Kết quả là người đàn ông tiếp đất đầu tiên nên chết ngay lập tức.

Tô Nhược Hân lập tức ngồi xổm bên cạnh cô gái và nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể cứu cô.”

Giọng nói vô cùng dịu dàng.

Nhưng cô nhìn thấy đôi mắt hơi mở của cô gái chứa đầy sự cầu xin.

“Đừng.”

Không phát ra âm thanh, chỉ là khẩu hình của cô gái.

Cô gái bất lực phát ra âm thanh.

“Có lời trăn trối gì không?” Tô Nhược Hân hỏi lại.

“Túi quần.” Vẫn là hai từ khẩu hình.

Vẫn không phát ra âm thanh gì.

Tay Tô Nhược Hân đút vào túi quần của cô gái, lấy ra một phong thư.

“Giao cho cảnh sát.” Cô gái nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tô Nhược Hân đang định cầm phong thư đứng dậy thì có một người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm lấy vai cô lắc: “Cô cứu cô ấy được không? Mau cứu giúp cô ấy, tôi nhìn thấy rồi, cô nói có thể cứu cô ấy.”

Người đàn ông bỗng hét lên, đám đông vốn ồn ào đột nhiên im lặng lại.

Mọi người đều nhìn về phía người đàn ông và Tô Nhược Hân.

“Anh thích cô ấy à?” Tô Nhược Hân quay lại hỏi người đàn ông, giọng rất bình tĩnh.

“Tôi … tôi …” Người đàn ông có chút hoảng loạn trước đôi mắt cực kỳ bình tĩnh của Tô Nhược Hân.

“Nếu anh thích cô ấy, hãy để cô ấy ra đi theo cách mà cô ấy muốn.”

Sau đó, chỉ nhìn thấy toàn thân người đàn ông run rẩy, anh ta cuối cùng cũng buông Tô Nhược Hân ra, sau đó anh ta ôm đầu và hét lên “a”,  toàn bộ hang động tràn ngập tiếng hét hoảng sợ và đau đớn của anh ta.

Liên tiếp không ngừng.

Đội cứu hộ đã đến.

Bảo vệ cũng đến.

Bảo vệ bắt đầu duy trì trật tự, bên trong hiện trường được giăng dây chỉ còn người chết và nhân viên cứu hộ.

Tô Nhược Hân đã được Hạ Thiên Tường lặng lẽ dẫn đến một góc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 551


CHƯƠNG 551

Cô ngây người nhìn cô gái và nhẹ nhàng nói: “Cô ấy chết rồi.”

Vừa rồi, đúng lúc nhân viên bảo vệ lao đến găng dây thì cô gái đã chết.

Cô tận mắt chứng kiến cô gái trút hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn không cứu cô ấy.

“Đó là cách mà cô ấy muốn.”

“Nhưng em vẫn cảm thấy mình quá nhẫn tâm, Hạ Thiên Tường, có phải em quá nhẫn tâm không? Em có thể cứu cô ấy, lúc đó cô ấy vẫn còn sống.”

“Nếu em cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ sống như một cái xác, vì vậy đó là kết thúc tốt nhất để hai người họ được chết cùng nhau.”

Tô Nhược Hân lặng lẽ dựa vào vòng tay của Hạ Thiên Tường, nếu lúc này không có anh ở bên cạnh, cô nghĩ mình có thể sẽ ngã xuống.

Anh thế mà lại hiểu cô, biết lý do tại sao cô không cứu cô ấy.

Đã yêu nhau thì sống chết có nhau.

Đã yêu nhau thì sinh tử không rời.

Bác sĩ rất nhanh phát hiện, có cứu cũng vô nghĩa.

Khi hai chiếc cáng trống đang được chuyển đến, Tô Nhược Hân đột nhiên bước tới và nói với nhân viên bảo vệ: “Anh có thể đừng tách họ ra mà chỉ dùng một cái cáng thôi không?”

Bảo vệ có chút khó xử: “Nhân viên khiêng hai người cùng lúc hơi khó khăn.”

Tô Nhược Hân nhìn bốn người đang chuẩn bị khiêng hai chiếc cáng đến: “Tôi trả thêm tiền, mỗi người thêm một triệu rưỡi. Xin đừng tách hai người họ ra. Khi nào mệt thì có thể thay phiên nhau khiêng được không?” Sau đó vì sợ bọn họ không đồng ý, cô xoay người nắm lấy cánh tay Hạ Thiên Tường, nói: “Đưa tôi sáu triệu, tôi cho bọn họ, đừng tách hai người kia ra.”

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người họ cùng ngã xuống mà trong đời cô sẽ không bao giờ quên được, thật đẹp và cũng thật bi thương.

Tuy nhiên, lúc này cô chỉ có thể lựa chọn ủng hộ họ.

Mãi cho đến khi cả hai được cáng khiêng đi, Tô Nhược Hân mới dựa vào Hạ Thiên Tường khập khiễng bước ra khỏi hang.

Lúc này, trời đã xế chiều.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Một vòng đỏ cam xinh đẹp treo lơ lửng trên bầu trời, đẹp đến mức không thở nỗi.

Tô Nhược Hân nhìn cảnh đẹp như vậy, nhưng không còn tâm trạng chụp ảnh nữa.

“Hạ Thiên Tường, cô ấy bị bệnh hiểm nghèo. Giai đoạn cuối rồi.”

“Ừ.”

“Bạn trai của cô ấy đã nhảy với cô ấy và kiên quyết muốn rơi xuống trước, Hạ Thiên Tường, anh ta thật ngốc.”

“Không ngốc.”

“Hả?” Tô Nhược Hân không ngờ rằng lần này Hạ Thiên Tường không chỉ là ậm ừ đơn thuần, mà còn muốn thảo luận với cô.

“Rời khỏi cô ấy, cuộc sống của anh ta cũng trở nên vô nghĩa.” Câu nói này, không biết anh đang nói với người đàn ông kia, hay là đang nói với bản thân mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 552


CHƯƠNG 552

“Cho nên, khi em biết đàn ông nhảy xuống là vì cô gái, em mới hỏi cô ấy rằng cô ấy có muốn cứu hay không, thời điểm cô ấy nói không cần em cứu, em đã không cứu, Hạ Thiên Tường, có phải em rất tàn nhẫn hay không?”

“Không.” Với câu chuyện như vậy, không cứu mới là sự tác thành tốt nhất.

“Hạ Thiên Tường, nếu có một ngày, em cũng mắc bệnh nan y giống như cô ấy, liệu anh có thể cùng em nhảy xuống từ chỗ cao như vậy không?”

“Không, có.”

“Ách, rốt cuộc là có hay là không?” Tô Nhược Hân sững sờ, mặc dù chỉ là một vấn đề giả thiết, nhưng cô tương đối thực tế, nhất định phải hỏi ra một câu trả lời.

“Không có nghĩa là em sẽ không bị bệnh nan y, Nhược Hân sẽ tự cứu mình, sẽ là …” Nói đến đây, vành tai của người đàn ông lại đỏ lên dưới ánh hoàng hôn.

Nếu thực sự nói ra hết, nó rất sến sẩm.

Rất sến sẩm.

“Anh sẽ nhảy xuống cùng với em?” Tô Nhược Hân nhìn vành tai ửng đỏ của Hạ Thiên Tường, đôi mắt rưng rưng nước mắt rồi cười nói.

“Ừm.” Người đàn ông cúi đầu thấp giọng ừm một tiếng, nếu như không phải ở khoảng cách gần, Tô Nhược Hân căn bản sẽ không nghe rõ, sau đó, cô lập tức phát hiện ra vành tai của Hạ Thiên Tường càng đỏ hơn.

Một người đàn ông lớn như vậy, không ngờ dáng vẻ vành tai đỏ lên lại có chút đáng yêu.

Nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn nhìn chằm chằm mình, Hạ Thiên Tường lôi kéo cô nhanh chóng rời đi, không để cho … Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm anh nữa.

Bước ra khỏi khu danh lam thắng cảnh hang động, Tô Nhược Hân vẫn rầu rĩ.

Tâm trạng rất không tốt.

Cô vẫn không có cách nào lấy lại tinh thần sau cái chết của một nam một nữ kia.

Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mỗi người đều có một định mệnh nhất định.

Nếu như cô biết một nam một nữ kia muốn nhảy xuống từ trước, nếu như cô phát hiện ra người phụ nữ kia mắc bệnh nan y từ trước mà nói, cô nhất định sẽ cứu người phụ nữ kia, cũng chính là cứu mạng của hai người.

Thật đáng tiếc, cô không phát hiện ra bọn họ trước, cũng không phát hiện ra người phụ nữ mắc bệnh nan y.

Đợi đến khi cô nhìn thấy người phụ nữ lần đầu tiên, hai người đã nhảy xuống.

Cô không có khả năng vượt nóc băng tường, nên cô không thể kéo trở lại hai người đã nhảy xuống.

Cuối cùng, bọn họ chết ngay dưới mí mắt của cô.

Đó là điều tàn nhẫn nhất.

Lái xe trở về khách sạn, Hạ Thiên Tường lái xe, Tô Nhược Hân ngồi một chỗ giống như một chú mèo con, cô đột nhiên nói: “Hạ Thiên Tường, anh không sợ kết cục này sao?”

Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này biết sợ.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ người chết nhất.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 553


CHƯƠNG 553

Nhưng từ khi trải qua chuyện của Hạ Thiên Tường, từ khi chiếm được vô số văn tự trong khối ngọc chữ “Vạn” kia, cô đã biết rằng sự sống và cái chết chẳng qua đều tuân theo quy luật tự nhiên.

Không ai có thể chống lại tự nhiên mà trường sinh bất lão.

Cô cảm thấy bình thường trở lại.

“Đã quen rồi.”

Kết quả, ngay khi Tô Nhược Hân cho rằng Hạ Thiên Tường sẽ không trả lời, anh thấp giọng ném ra ba chữ.

“Hạ Thiên Tường …” Tô Nhược Hân hiểu ra trong nháy mắt.

Sau đó, cô đứng dậy, cũng mặc kệ Hạ Thiên Tường có đang lái xe hay không, dựa vào người anh.

Chỉ là cô đã hạ thấp người xuống.

Cô cũng không muốn bị người nào đó chụp ảnh “dựa vào người” hay gì đó.

Quả thật là cô đang dựa vào người Hạ Thiên Tường.

Nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn dựa vào người anh.

Chỉ vì, một câu nói “quen rồi” của anh.

Đó là bởi vì anh đã quen nhìn thấy những hình ảnh sống chết tràn ngập máu này, cho nên không có gì ngạc nhiên khi anh đã từng nhìn thấy nó.

Và loại sống chết đã quen mà anh đang đề cập đến, rõ ràng chính là bản thân anh, cô biết, cô đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh mặc áo liệm …

Chiếc xe dừng lại.

Tô Nhược Hân chậm rãi xuống xe.

Sau đó cô thấy Hạ Thiên Tường mở cốp xe ra.

Lúc này cô mới biết rằng thứ mà anh mang theo không đơn giản chỉ là cái ba lô nhỏ trên người kia, những gì nên mang theo anh đều mang theo.

Liếc mắt một cái nhìn thấy túi thuốc mà anh đang mang đến, Tô Nhược Hân đưa tay nhéo khuôn mặt của Hạ Thiên Tường một cái: “Hì hì, coi như anh ngoan.”

Khóe môi Hạ Thiên Tường giật giật, rõ ràng anh lớn hơn Tô Nhược Hân, nhưng sao bây giờ anh lại cảm thấy, mình bị Tô Nhược Hân coi như một đứa trẻ.

Anh xách vali đựng quần áo để thay và túi thuộc, còn cả một cái túi đựng máy tính xách tay, hai người đi vào khách sạn.

Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn chiếc xe việt dã phong cách kia, dáng vẻ của Hạ Thiên Tường rất hào hứng khi lái chiếc xe này.

Lúc vào đại sảnh, Tô Nhược Hân nhớ tới Ô Long khi đặt phòng lúc trưa, rất lịch sự xin lỗi với quản lý đại sảnh, sau đó gọi hai phần mì.

Hạ Thiên Tường phải uống thuốc Đông y, vẫn nên ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn, buổi tối cô sẽ cùng anh đi ăn mì.

Về đến phòng, rửa sạch mặt bằng nước lạnh rồi đi ra, mì cũng đã được đưa đến.

Mỗi người một phần mì Dương Xuân, mỗi người còn có cả một quả trứng luộc.

Tô Nhược Hân nhìn quả trứng luộc trong bát của mình, sau đó cười tủm tỉm ghé sát người Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút có được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 554


CHƯƠNG 554

“Nói đi.” Đối diện với gương mặt tươi cười của cô, trái tim của Hạ Thiên Tường rung động, anh cố gắng kìm nén tâm tình rung động của mình, tuyệt đối  không để Tô Nhược Hân nhìn ra, anh lại muốn hôn cô.

Chuyện như vậy, vẫn nên ăn xong mì, uống thuốc xong rồi lại thực hiện cũng không muộn.

“Em ăn lòng trắng trứng, còn anh ăn lòng đỏ có được không?” Cô không thích ăn lòng đỏ trứng, cho dù biết lòng đỏ trứng có nhiều chất dinh dưỡng cũng không thích ăn.

Nhưng cô lại không muốn lãng phí, hơn nữa, cô đã để mắt tới lòng trắng trứng chần nước sôi trong bát mì của Hạ Thiên Tường.

“Lần này thì có thể, tuy nhiên lần sau  không được như thế này nữa, không được kén ăn.” Hạ Thiên Tường đã nhìn thấy đôi mắt to tròn như hồ ly của cô từ lâu, nếu như biểu cảm nhỏ như vậy xuất hiện trên người phụ nữ khác, anh chắc chắn cảm thấy người đó có dáng vẻ vô cùng xấu xí, nhưng rơi vào người Tô Nhược Hân, thì lại là rất đẹp mắt.

Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

“Được được được, vậy lòng trắng trứng của anh cũng phải đưa cho em.” Tô Nhược Hân vươn tay về phía quả trứng luộc của Hạ Thiên Tường, gọn gàng dùng đũa gắp lòng trắng trứng, để lại lòng đỏ trứng cho Hạ Thiên Tường, sau đó lại dùng thao tác tương tự với quả trứng luộc của mình, toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy nửa phút.

“Trước kia em thường xuyên như vậy?” Hạ Thiên Tường dường như phát hiện ra tật xấu của cô gái nhỏ Tô Nhược Hân này khá nhiều.

“Hì hì hì, sau này sẽ không thế nữa.” Tô Nhược Hân cúi đầu ăn mì, sợ Hạ Thiên Tường gõ đầu cô.

Thói quen này của cô là không tốt.

Nhưng cô chỉ không thích ăn lòng đỏ trứng, thật sự không trách cô.

Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông cất điện thoại di động đi: “Anh đã ghi âm, nếu sau này em dám chỉ ăn lòng trắng trứng, không chịu ăn lòng đỏ trứng, anh sẽ đăng những gì em vừa nói lên trang web của trường em.”

Tô Nhược Hân lè lưỡi, rồi sau đó đột ngột nhào lên trên người Hạ Thiên Tường, vươn tay cướp lấy điện thoại di động của anh.

Sau đó cô xông vào phòng tắm.

Thế nhưng, lúc cô đang chuẩn bị xóa bản ghi âm mà Hạ Thiên Tường nói, thì lại nghe người đàn ông đằng sau cô nói: “Không có bản ghi âm nào cả.”

Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy mất hứng: “Hạ Thiên Tường, anh là một tên lừa đảo.”

“Cân bằng dinh dưỡng, em hiểu y học nên em biết.”

Tô Nhược Hân lập tức im lặng, ừm, thời điểm nói không lại anh, thời điểm anh không nói lý, cô không so đo với anh.

Sau khi ăn mì xong, Tô Nhược Hân kéo vali của Hạ Thiên Tường đi vào phòng mình.

Hạ Thiên Tường cũng không biết Tô Nhược Hân muốn làm cái gì.

Nhưng anh thích cô đi đến phòng của anh.

Sau đó, anh thấy cô gái nhỏ rất thành thạo mở khóa mật khẩu vali của anh.

Nhìn thấy Tô Nhược Hân nhập sinh nhật của cô vào vali của mình, khóe môi của Hạ Thiên Tường cong lên.

Được rồi, không ngốc nghếch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 555


CHƯƠNG 555

Ngay lập tức đã đoán đúng.

Quả nhiên là cô gái mà anh thích.

Thế nhưng, tiếp theo, anh thật sự không biết Tô Nhược Hân đang tìm kiếm cái gì.

Tất cả mọi thứ đều được lật ra, và sau đó cô xếp gọn gàng từng cái một.

Anh đột nhiên đặc biệt thích hình ảnh cô sắp xếp vali cho anh như vậy.

Rõ ràng đó chỉ là chuyện đơn giản nhất, chỉ là anh thấy thích một cách không thể giải thích được.

“Nhược Hân, sau này anh đi ra ngoài, anh muốn em sắp xếp vali cho anh.”

“Được.” Tô Nhược Hân đang lật từng cái túi nhỏ bên trong vali, tất cả những góc có thể bị lật rơi xuống cũng không buông tha, sau đó, không hề nghĩ ngợi chút nào lập tức đáp một tiếng “Được”.

Thực ra, cô thậm chí còn không nghe thấy Hạ Thiên Tường nói cái gì.

Sau khi lật mọi thứ xong, cô lại đặt tất cả đồ đạc trở như cũ, Tô Nhược Hân nản lòng ngồi xuống thảm: “Sao trong vali của anh không có một viên kẹo nào?”

Sau đó, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, cô lại nói: “Em không biết anh đến đây, cho nên cũng không mang theo kẹo.”

Nói đến đây, cô lập tức nhảy dựng lên, “Em đi ra ngoài một lát, anh ngoan ngoãn chờ ở đây.”

Cô gái vội vã đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của cô, Hạ Thiên Tường rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc cũng biết Tô Nhược Hân đang muốn đi làm cái gì.

Anh rất muốn gọi cô quay lại, tuy rằng vị giác của anh đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa tốt triệt để, cho dù biết vị đắng, nhưng cũng không phải loại đặc biệt đắng này.

Thế nhưng, Tô Nhược Hân đã đi ra khỏi phòng, rời đi.

Mười mấy phút sau, nhìn thấy Tô Nhược Hân cảm thấy hài lòng, mang theo một túi kẹo sầu riêng tiến vào, Hạ Thiên Tường nhìn gói kẹo, rất muốn nói với cô, loại kẹo này có cũng bằng không.

Đối với một người rất không thích hương vị sầu riêng như anh, anh thậm chí cảm thấy nước thuốc Đông Y còn ngon hơn loại kẹo kia.

Tuy nhiên, khi Tô Nhược Hân xé mở một góc túi thuốc Đông Y đưa cho anh, anh đã uống cạn một cách không hề do dự.

Khi Tô Nhược Hân bóc một viên kẹo sầu riêng đưa tới bên môi anh, anh lại một lần nữa ăn tiếp mà không hề do dự.

Tô Nhược Hân mua, anh nhất định phải ăn.

Tận mắt nhìn Hạ Thiên Tường uống thuốc và ăn kẹo sầu riêng, Tô Nhược Hân bóc một viên kẹo sầu riêng khác, thoải mái cho vào miệng ăn: “Ngon quá.”

Hạ Thiên Tường không có cảm giác gì,  giờ phút này dường như anh đang bị một loại hình phạt tàn nhẫn.

Dường như anh không cảm thấy gì khi ăn những thứ khác, nhưng anh lại có thể cảm nhận sâu sắc hương vị của viên kẹo sầu riêng này.

Tô Nhược Hân không rời đi, vứt dép lê, sau đó rất không có hình tượng bò lên giường của Hạ Thiên Tường, sau đó khoanh chân ngồi ở phía trên, nhìn về phía Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường có chút bối rối, cảm thấy hạnh phúc lại đến quá bất ngờ như thế.

Đột nhiên làm cho anh có chút không thể tin được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 556


CHƯƠNG 556

Anh sẽ không bao giờ quên, hai mắt của Tô Nhược Hân phát sáng khi lao vào phòng này và nhìn thấy bên trong có hai căn phòng.

Sau đó, cô nở nụ cười như một đứa trẻ.

Cho nên, anh cho rằng sau khi cô nhìn chằm chằm đợi anh uống thuốc xong, nhất định sẽ rời đi trở về phòng của mình.

Không ngờ cô lại ngồi lên giường của anh.

Tuy nhiên, khi cô ngồi ở chỗ này như vậy, viên kẹo sầu riêng anh vừa ăn vào trong miệng muốn vứt cũng không vứt được, anh chỉ có thể kiên trì tiếp tục ngậm bên trong miệng.

“Hạ Thiên Tường, tôi vẫn chưa buồn ngủ, không có việc gì làm, còn anh thì sao, anh có muốn làm việc không?” Cô hỏi anh, rồi nhìn về phía chiếc ba lô màu đen đang đựng máy tính xách tay của anh.

“Không cần.”

“Vậy anh mang theo máy tính để làm gì?”

“Copy ảnh.”

“Dung lượng máy ảnh của anh sẽ không ít như vậy đâu, sau khi chụp ảnh hơn một giờ mới cần copy ra, Hạ Thiên Tường, nếu anh có việc phải làm thì tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.” Tô Nhược Hân rất nghiêm túc hỏi Hạ Thiên Tường, sợ mình ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hạ Thiên Tường.

“Không có.”

“Vậy anh có thể chơi bài với em.” Đột nhiên, cô lấy ra một hộp bài từ trong túi quần của mình.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới biết, thì ra thứ cô vẫn cất trong túi quần căng phồng chính là hộp bài.

Chơi bài như thế này, anh chỉ chơi với ba anh em, chưa bao giờ chơi một mình với một cô gái.

“Được.” Không biết cô gái nhỏ này muốn chơi cái gì, tuy nhiên nếu cô muốn chơi, anh sẽ chiều theo ý cô.

Lúc này anh đi theo cô, đương nhiên là vì chuyên môn để chiều cô.

Vì vậy, cô có mong muốn gì thì anh cũng phải đáp ứng.

Nếu ngay cả chút giác ngộ này cũng không có, cách theo đuổi vợ của anh mấy ngày nay đều là vô nghĩa.

Nhớ tới dáng vẻ cô đơn của cô bởi vì cái chết của một nam một nữ lúc chạng vạng kia, anh muốn giúp cho tâm trạng của cô tốt lên.

Chiều thì chiều.

Đừng nói là cùng chơi bài, cho dù là ngủ cùng, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Rất cam tâm tình nguyện.

Chỉ là anh không dám nói ra điều này.

“Hạ Thiên Tường, chơi trò hai mươi mốt điểm, chắc anh biết chứ?”

“Ừm.” Đừng nói trò hai mươi mốt điểm đơn giản nhất này, cho dù là đấu địa chủ thăng cấp hay gì gì đó, anh gần như chưa từng gặp phải đối thủ.

Khi ba người Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ chơi với anh, ngẫu nhiên có thể thắng anh một lần hai lần, nhưng phần lớn thời gian đều là anh thắng một mình, ba người bọn họ lần nào cũng thua chỉ còn lại quần lót.

Tuy nhiên, đêm nay anh tuyệt đối sẽ không thắng tất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 557


CHƯƠNG 557

“Vậy thì chơi hai mươi mốt điểm, tuy nhiên thắng thua phải có thưởng phạt.” Tô Nhược Hân vẫn cười tủm tỉm, thoạt nhìn đã khôi phục lại sau khi gặp phải sự kiện lúc chạng vạng.

“Em nói xem.”

“Thua thì ăn một viên kẹo sầu riêng.”

“…” Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, rất muốn nói cô nhất định là cố ý, thua thì ăn kẹo sầu riêng, vậy anh nên thắng hay là ăn kẹo sầu riêng đây?

Không, không, không, anh không thể thắng một cô gái nhỏ bé.

Tuyệt đối không được thắng.

Một trong những điều quan trọng nhất trong sách dạy theo đuổi vợ là khi chơi trò chơi với bạn gái, bạn phải thua.

Còn phải thua một cách tự nhiên.

Thế nhưng, bây giờ thua phải ăn kẹo sầu riêng …

Giờ phút này, Hạ Thiên Tường lập tức cảm thấy Tô Nhược Hân là người mà ông trời phái tới để bắt nạt anh: “Không phải nên là thắng thì được ăn kẹo hay sao?”

“Không không không, như vậy quá cũ rồi, thua thì ăn, được chứ?” Tô Nhược Hân giảo hoạt nhìn Hạ Thiên Tường, không thay đổi ý định ban đầu.

“Được.” Tô Nhược Hân đã nói đến như vậy, Hạ Thiên Tường chỉ có thể liều mạng chiều cô gái nhỏ.

Cũng may, anh chơi với Tô Nhược Hân không ở trước mặt mấy người anh em của anh, nếu không, uy tín sau này của anh ở trước mặt anh em … Tuyệt đối một lời khó nói hết.

Bắt đầu chơi đi.

Tô Nhược Hân rút bài trước.

Liên tục rút ba lá, sau đó tay run lên, ngượng ngùng nói: “Hai mươi mốt điểm, Hạ Thiên Tường anh đuổi theo đi.”

Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện, không thể không nói, vận may của cô gái nhỏ thật sự rất tốt.

Anh cũng rút ra ba lá bài, sau đó trực tiếp nhét vào trong bộ bài: “Nhận thua.”

Về phần vì sao anh lại trực tiếp nhét vào, đó là bởi vì trong tay anh cũng là hai mươi mốt điểm.

Anh thắng.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng với mục đích phân thắng bại, anh trực tiếp nhét bài vào trong bộ bài.

Tô Nhược Hân lập tức xoay người lấy cái túi đẹp mắt, lấy một viên kẹo sầu riêng rồi bóc ra: “Ừm, anh ăn đi.”

Tuyệt đối là vẻ dịu dàng và hiền lành.

Làm cho anh cảm thấy nếu anh không ăn thì dường như là không nể mặt cô vậy.

Hạ Thiên Tường phát hiện ra trong miệng mình có hai viên kẹo sầu riêng.

Vì vậy, sau khi lại bị thua, anh thương lượng với cô: “Anh có thể để dành trước, chờ đến khi nào kẹo trong miệng của anh tan hết rồi mới ăn có được không?”

“Không được, nếu vẫn thua thì anh nhai nát rồi ăn tiếp, dù sao mỗi lần thua chỉ phải ăn một viên.”

“…” Lúc này Hạ Thiên Tường bị ép ăn viên kẹo sầu riêng thứ ba, anh bắt đầu đấu tranh tư tưởng ở trong lòng vô cùng mãnh liệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 558


CHƯƠNG 558

Anh không muốn ăn kẹo sầu riêng.

Không bao giờ muốn ăn nữa.

Nhưng đối mặt với gương mặt tươi cười của Tô Nhược Hân, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại thật sự cắn ăn.

Đồng thời, biểu cảm kia chắc chắn là một lời khó nói hết.

Hai người chơi liên tục mười lần, Hạ Thiên Tường thua tám lần, Tô Nhược Hân chỉ ăn hai viên kẹo sầu riêng, khi viên kẹo cuối cùng đút vào trong miệng của Hạ Thiên Tường, lúc này Tô Nhược Hân mới lười biếng ngáp một cái: “Không chơi nữa, lúc nào cũng thắng, không có gì thú vị cả, em đi ngủ đây.”

Cô gái vừa nói, vừa dùng chân trần nhảy lên thảm.

Bàn chân trắng nõn mềm mại đi vào dép lê.

Hạ Thiên Tường vươn tay nắm lấy, trực tiếp bắt Tô Nhược Hân trở lại trên giường, anh đè cô ngã xuống trước người anh, sau đó lộ ra một gương mặt đẹp trai phía trên.

Tô Nhược Hân trợn tròn mắt.

Cũng không đợi tiếng kêu kháng nghị của cô, khi môi kề môi, viên kẹo sầu riêng mà cô mới nhét vào trong miệng Hạ Thiên Tường cách đây không lâu đã chui vào trong miệng cô.

Hương vị cô ấy thích.

Cô thích ăn sầu riêng và kẹo sầu riêng.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô dùng phương thức như vậy ăn vào trong miệng …

“Anh … Anh …”

“Tô tiểu yêu tinh, sau này nếu em dám ép tôi ăn sầu riêng hoặc kẹo sầu riêng, vậy sầu riêng và kẹo sầu riêng đều sẽ có kết cục như bây giờ.” Anh đút vào miệng cô.

Nghe thấy bốn chữ “Tô tiểu yêu tinh”, Tô Nhược Hân giật mình, lập tức “Xì” bật cười một tiếng: “Hạ Thiên Tường, rốt cuộc anh cũng phản kháng, vậy chứng tỏ bệnh của anh đã khỏi hơn phân nửa.”

“Em đang lấy kẹo sầu riêng để thử nghiệm vị giác của anh?” Từ đầu đến cuối Hạ Thiên Tường vẫn cho rằng Tô Nhược Hân muốn hành hạ cổ họng của bản thân mình, vào giờ phút này anh lại có hoài nghi đối với báo cáo chỉ số thông minh của mình.

Không ngờ anh … Không ngờ anh không nghĩ tới mục đích này của Tô Nhược Hân.

Thì ra chơi bài chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.

“Đúng vậy, nếu không em sẽ không ở lại trong phòng của anh đâu.” Tô Nhược Hân ngồi dậy, lại ngáp một cái, sau đó, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Tối nay anh không được vụng trộm xông vào phòng em, không được trộm hôn em, nếu không ngày mai em sẽ không thể chụp ảnh rồi.”

“Được.” Hạ Thiên Tường nói bằng giọng khàn khàn.

Lúc này trong miệng anh tất cả đều là mùi sầu riêng, nhưng nghĩ đến mục đích của cô gái khi cho anh ăn từng viên kẹo sầu riêng, lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra mùi sầu riêng cũng không khó ăn như vậy.

Nhịn một chút thì cũng có thể chấp nhận được.

Tô Nhược Hân rời đi.

Hạ Thiên Tường tự mình đưa cô về phòng.

Tuy rằng đi qua từng cánh cửa, anh vẫn đưa cô trở về phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 559


CHƯƠNG 559

Anh rất muốn đi theo vào, nhưng cô đã cảnh cáo qua, nên lúc cô còn chưa ngủ, anh tuyệt đối không dám đi vào.

“Nhược Hân, chúc ngủ ngon.”

“Hạ Thiên Tường, chúc ngủ ngon.”

“Gọi là Thiên Tường.” Hạ Thiên Tường vốn không muốn rời đi, như vậy lại tìm được lý do để có thể tiếp tục ở lại bên cạnh cô.

“Có … Hơi buồn nôn.”

“Không buồn nôn.”

“Được, sau này em sẽ thay đổi, anh mau đi làm việc đi, trong sổ tay của anh có rất nhiều công việc đang chờ anh.” Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường đi.

Anh nghĩ nếu anh nói anh không có việc, liệu cô có tin không?

Cô không tin điều đó chút nào.

Cô biết anh bận rộn như thế nào.

Cho đến bây giờ, anh làm việc gì cũng luôn có kế hoạch.

Nếu anh không bận việc, anh thực sự không cần phải mang theo máy tính xách tay của mình vào khách sạn.

“Được rồi.” Hạ Thiên Tường vốn vẫn không muốn để Tô Nhược Hân đi, nhưng lời nhắc nhở của cô gái là đúng, nếu công việc trong máy tính xách tay của anh được in ra, chắc chắn sẽ chất thành núi.

Anh chỉ để cho thư ký hủy bỏ hành trình của anh, về phần công việc, tuy rằng anh cũng muốn hủy bỏ, nhưng không có cách nào cả, trong máy tính của anh đều là công việc mà người khác không thể thay thế anh hoàn thành.

Anh chỉ có thể tự mình làm.

Mỗi người trở về phòng của riêng mình.

Hạ Thiên Tường mở máy tính lên bắt đầu làm việc.

Tô Nhược Hân tắt đèn nằm lên giường, cô chỉ cần dùng một chút mẹo nhỏ là có thể ngủ ngay.

Nhưng cô không muốn ngủ bây giờ.

Trong đầu cô tất cả đều là hai người nam và nữ đã chết.

Suy nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại di động ra gọi số điện thoại của đồn cảnh sát nơi này khi đi xuống lầu mua kẹo sầu riêng và bộ bài.

Điện thoại đã được kết nối.

“Xin chào, bạn có gì muốn báo cảnh sát hay sao?”

“Tôi muốn hỏi hai người hôm nay ngã chết, có người nào nhận thi thể không?”

“Có.”

“Có phải là một người đàn ông hay không?” Tô Nhược Hân lại hỏi.

“Vâng, cô là …”

“Có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh ấy không?”

“Cô tìm anh ấy có việc?”

“Ừm, anh ấy bị ốm, tôi có chút thuốc muốn đưa cho anh ấy, thuốc có thể chữa bệnh cho anh ấy, tôi và anh ấy quen biết, chỉ là không cẩn thận làm mất số điện thoại của anh ấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 560


CHƯƠNG 560

“Rất xin lỗi, nếu chúng tôi trực tiếp cung cấp số điện thoại của anh ấy cho cô thì không phù hợp với quy định kỷ luật, chúng tôi có thể cho anh ấy số  điện thoại cô, sau đó do anh ấy tự lựa chọn.”

“Được rồi, tôi cám ơn.” Cách xử lý của cảnh sát là chính xác, không thể tùy tiện tiết lộ số điện thoại của một người được.

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Tô Nhược Hân mới thoải mái nằm xuống, bắt đầu lướt điện thoại di động.

Sau khi Hạ Thiên Tường bật máy tính xách tay lên, anh bắt đầu cuộc họp trực tuyến từ xa.

Anh chăm chú lắng nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng trả lời một câu.

Đẩy nhanh quá trình của cuộc họp.

Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy rằng các Giám đốc điều hành trong cuộc họp ngày hôm nay có một chút khác biệt so với bình thường.

Anh hoàn toàn không nhận ra rằng sở dĩ ánh mắt của những Giám đốc điều hành kia không giống bình thường, tất cả đều bởi vì bọn họ phát hiện ra hai thứ trên giường phía sau Hạ Thiên Tường.

Một bộ bài, bọn họ chưa từng nhìn thấy Hạ Thiên Tường chơi bài.

Một gói kẹo sầu riêng đã bóc ra, bọn họ rõ ràng nhớ rõ cậu chủ Hạ không thích ăn sầu riêng nhất, cho nên chắc chắn anh cũng không thể ăn loại kẹo sầu riêng này.

Nhưng hiện tại, tất cả những gì mà bọn họ nhận định là không có khả năng, tất cả đều nằm phía sau Hạ Thiên Tường.

Rất rõ ràng.

Tô Nhược Hân càng lướt điện thoại di động càng tỉnh táo.

Bây giờ mới mười giờ, lúc trước khi ngồi trên xe cô đã ngủ một giấc, cho nên hiện tại thật sự cũng không buồn ngủ lắm.

Sau khi cô trò chuyện với Dương Mỹ Lan, cũng không nhận được gì nữa.

Tuy rằng trong lòng cô đã tha thứ cho Dương Mỹ Lan, nhưng khuyên bảo  thêm một lần nữa là không thể thiếu.

Tóm lại, chính cô tự bán mình cho Hạ Thiên Tường thì có thể, tuyệt đối không thể để cho người khác bán cô cho Hạ Thiên Tường, dù là Dương Mỹ Lan cũng không được.

Cô có một chút cảm giác không an toàn.

Trong khi trò chuyện, cô cảm thấy mình muốn ăn một cái gì đó.

Vì thế, cô nhớ tới gọi kẹo sầu riêng rơi trong phòng của Hạ Thiên Tường.

Nhớ tới dáng vẻ thống khổ lặng lẽ chịu đựng của anh mỗi khi ăn một viên kẹo sầu riêng, cho đến bây giờ cô vẫn muốn bật cười: “Mỹ Lan, tớ đi tìm đồ ăn đã, bái bai.”

Nói xong, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, đi dép lê, vội vàng đi ra khỏi phòng mình, đi thẳng đến phòng của Hạ Thiên Tường.

Nghĩ đến việc có thể Hạ Thiên Tường đang làm việc, cho nên Tô Nhược Hân không gõ cửa.

Cô không muốn làm phiền công việc của anh.

Cho nên, cô nhẹ nhàng bước đi, sau đó nhẹ nhàng thử đẩy cửa phòng Hạ Thiên Tường ra một chút.

Cửa không khóa.

Vì vậy, cô từ từ đẩy ra.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom