Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 260


CHƯƠNG 260

Đầu óc trì trệ ba giây, sau đó phản ứng lại, nói: “Anh biết cái chết của em gái mình không liên quan đến Tô Nhược Hân từ bao giờ?”

“Dựa vào cái gì mà ông đây phải nói với cô? Cô cứ đợi bị bắt đi, ông đây chắc chắn sẽ kiện mười tám đời tổ tông nhà cô, khiến cô không thể ở lại trường trung học Khải Mỹ được nữa.”

Chúc Cương vừa nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Bàn tay nắm điện thoại của Lý Lan run rẩy.

Sau đó, cả người run lên, hoảng loạn liên tục lẩm bẩm: “Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề, không thể nào, chắc chắn không thể nào.”

“Tôi xem thử.” Một bạn học đứng bên cạnh cướp lấy điện thoại của Lý Lan, cũng cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân mà Lý Lan cướp đi, sau đó nghiêm túc đối chiếu hai số điện thoại vừa gọi đi.

Người bên cạnh cô ta cũng thò cổ vào, cùng kiểm tra.

“Giống hệt nhau, số điện thoại Tô Nhược Hân gọi đi cũng chính là số Lý Lan gọi.”

“Hay là, chúng ta gọi lại cho người này một lần nữa, như vậy cũng không có ý kiến bất đồng nữa.” Không cần Tô Nhược Hân nói, đã có người nghĩ đến cách xác thực mọi thứ.

“Cái này được đó, nhưng dùng điện thoại của ai bây giờ? Ban nãy, anh ta hung dữ với Lý Lan như vậy.” Người này nói xong thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cô ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng nhìn tôi, không thể dùng điện thoại của tôi được.”

“Cũng không thể dùng của tôi được.”

Thấy người nào người nấy cũng coi Chúc Cương là hung thần ác ma, Tô Nhược Hân cười trừ, lắc đầu, nói với nữ sinh: “Cứ dùng điện thoại của cậu gọi đi, sau đó tôi bảo đảm anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Nếu anh ta dám hung dữ với cậu, tôi sẽ dạy dỗ lại.”

“Thật sự có thể như vậy ư?” Nữ sinh vẫn hơi nơm nớp lo sợ, cô ta nghe thấy rất rõ những lời Chúc Cương gào lên với Lý Lan trong điện thoại, vừa nghe đã biết là người không dễ chọc vào.

“Cậu xem, chuông tự học buổi tối cũng vang lên rồi, chúng ta còn không vào lớp, lát nữa thầy giáo sai người xuống bảo chúng ta lên, đoán chừng sẽ bị trừ điểm rèn luyện đó. Vẫn nên nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, để mọi người còn vào giờ tự học buổi tối.” Tô Nhược Hân đành phải giục nữ sinh.

“Được, nhưng cậu phải đồng ý bảo đảm, anh ta sẽ không hung dữ với tôi.”

“Được.” Tô Nhược Hân cho nữ sinh một ánh mắt cổ vũ.

Lúc này, nữ sinh mới run rẩy, sợ hãi gọi điện thoại cho Chúc Cương.

Lần này, vừa gọi đi, Chúc Cương đã nghe máy: “Lại là Lý Lan à? Cô có bao nhiêu số điện thoại cứ dùng hết đi, ông đây sẽ khiến cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này. Dám vu khống cô Tô, cô đã xong chưa hả?”

“Loảng xoảng” một tiếng, nữ sinh không cầm chắc, điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Tô Nhược Hân đi tới, nhặt lên cho cô ta, trầm giọng nói: “Chúc Cương, đây là điện thoại của bạn học tôi, cô ấy không phải muốn chất vấn anh, mà chỉ ngưỡng mộ anh, cho nên mới xin số điện thoại của anh từ tôi, không ngờ lại bất cẩn gọi đi.”

“Vậy thì tôi không truy cứu nữa, ừm, gần đây bận quá, nói với họ có ngưỡng mộ thì cũng không thể quấy rầy ông đây, ông đây có bạn gái rồi.”

“Được, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời cho anh.”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, chủ nhân của chiếc điện thoại ngồi im trên mặt đất, suýt tê liệt. Trước tiên, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó vỗ ngực, lúc này mới kéo tay của một bạn học đứng lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261


CHƯƠNG 261

“Được rồi, giải tán hết đi. Tô Nhược Hân hoàn toàn không giết người, anh trai của người chết đã nói như vậy rồi, chắc chắn không sai. Tôi thấy hot search sáng nay chắc chắn là có người cố ý điều hướng dư luận. Về sau, anh trai người bị hại đã chứng minh sự trong sạch của Tô Nhược Hân, sau đó bên trên đã xóa bỏ rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn còn nói xấu sau lưng Tô Nhược Hân, thì thật thất đức. Ai làm gì thì làm đi, giải tán hết đi.” Không nghe thấy giọng của Chúc Cương nữa, lúc này, nữ sinh mới bình tĩnh trở lại.

Sau đó, những người bao vây bàn tán trước tòa nhà dạy học cũng lập tức rời đi.

Tô Nhược Hân đang định đi vào cùng mọi người thì một bàn tay chợt kéo lấy gấu áo cô: “Tô Nhược Hân, anh ta có kiện tôi thật không? Tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu. Tôi đã lớp 12 rồi, việc học rất bận, cô nói đỡ mấy câu với anh ta giúp tôi, đừng để anh ta tìm được tôi.”

Tô Nhược Hân vung tay, hất tay Lý Lan ra: “Đã cho cô cơ hội một lần, tôi cũng tha cho cô một lần, nhưng cô có tha cho tôi lần nào chưa?”

Vì vậy, bây giờ cô sẽ không tìm Chúc Cương, nói đỡ cho Lý Lan nữa.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không giậu đổ bìm leo.

Cứ kệ như vậy đi.

Về chuyện sau này Chúc Cương đối xử với Lý Lan như thế nào, không liên quan đến cô.

Cô cũng không xúi giục Chúc Cương phải đối xử với cô ta ra sao.

Mọi thứ đều do Lý Lan tự mình chuốc lấy.

Con người cô từ trước đến nay đều như vậy, bạn không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến bạn.

Là Lý Lan chọc cô trước, cô chưa trả thù lại, đây đã được coi là sự ưu ái lớn nhất dành cho bạn học rồi.

“Tô Nhược Hân, cô không thể mặc kệ tôi được. Huhu, đều do Triệu Giai Linh, đều do cô ta, cô ta muốn hại chết cô.”

Ở phía sau, Lý Lan ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc ỉ ôi.

Ngay sau đó, Tô Nhược Hân đi vào lớp học của mình.

Nhìn thấy cô đi vào, các bạn học đều nhìn sang.

Thậm chí còn có cả thầy chủ nhiệm Trương.

Nhìn thấy thầy Trương, Tô Nhược Hân hơi hoảng: “Em chào thầy ạ, em không cố ý đến muộn, do gặp phải chút chuyện thôi ạ.”

Ngay khi Tô Nhược Hân còn cho rằng sẽ bị thầy mắng cho một trận, nào ngờ thầy Trương lại nhẹ nhàng nói: “Đời người đều trải qua cay đắng ngọt ngào đủ cả, gặp phải chút chuyện cũng là điều bình thường. Xử lý xong rồi thì tốt, mau vào tự học đi, đừng làm lỡ thời gian của các bạn khác là được.”

“Cảm ơn thầy Trương.” Tô Nhược Hân vội vã ba chân bốn cẳng lao vào chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu tự học.

Lúc này, các bạn học khác trong lớp mới cùng học theo cô.

Dương Mỹ Lan liếc nhìn cô hai lần, nhưng có thầy Trương ở đây, cô ta cũng không tiện nói gì với Tô Nhược Hân.

Cho dù chuyền giấy cũng không dám.

Nhưng điều khiến Dương Mỹ Lan sốt ruột chính là, thầy Trương lại ngồi cả buổi ở lớp tự học buổi tối, cho đến tận khi tiếng chuông vang lên mới rời đi.

Dương Mỹ Lan tóm lấy Tô Nhược Hân, khoa trương nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tô Nhược Hân, cậu không bị bắt nạt chứ?”

“Không có.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262


CHƯƠNG 262

“Không chịu thiệt chứ?”

Nhìn bộ dạng nếu có người dám khiến cậu chịu thiệt, tớ chắc chắn sẽ ra mặt thay cậu của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân bật cười: “Không có.”

Người chịu thiệt chính là Lý Lan.

Và cả người đã hại chết Chúc Yên.

Chúc Cương sẽ xử lý, không cần Tô Nhược Hân ra mặt.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi nói.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự không sao, Dương Mỹ Lan kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Buổi sáng, bày binh bố trận lớn như thế, cả hot search đều là chuyện của cậu và Chúc Yên, dọa tớ sợ chết đi được. Sau đó, gọi điện cho cậu, không phải tắt máy thì là không trả lời. Tô Nhược Hân, cậu phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tớ.”

“Xin lỗi cậu, là lỗi của tớ, thật sự bận quá. Chủ yếu là quá k ích thích, bận tìm ra hung thủ thật sự, cậu nói xem, tớ lấy đâu ra thời gian quan tâm những chuyện khác chứ.”

“Tìm được rồi à?”

“Có manh mối rồi, phía sau không cần tớ lo lắng nữa. Nhưng đợi đến khi tìm được, tớ chắc chắn phải biết là ai xấu xa như vậy, lại muốn hãm hại tớ.”

“Nói không chừng là người hâm mộ của Hạ Thiên Tường đấy, thấy cậu ngứa mắt nên muốn chỉnh đốn cậu.”

“Ấy, thích Hạ Thiên Tường thì cứ thích đi, liên quan gì đến tớ chứ?”

“Tô Nhược Hân, cậu thật sự không thích Hạ Thiên Tường à?” Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đến một nơi khá vắng vẻ và yên tĩnh, nghiêm túc hỏi cô.

“Đã nói với cậu rồi, tớ chẳng qua từng cứu sống anh ấy một lần mà thôi. Anh ấy giúp tớ có thể là vì cảm thấy nợ tớ ân tình. Dù sao cứu mạng người có trả ra sao cũng không trả nổi, những thứ khác cũng không có gì cả.”

“Không thể nào.”

“Ý của cậu là gì hả? Dương Mỹ Lan, không phải cậu nghi ngờ tớ và Hạ Thiên Tường có gì đó đấy chứ? Nếu cậu vì chuyện này mà từ bỏ Hạ Thiên Tường, tớ sẽ giận đó.”

Khi nói ra câu này, Tô Nhược Hân thấy hơi chột dạ. Cô thì hết lòng để giới thiệu cho Dương Mỹ Lan, ai ngờ hôm nay lại có nhầm lẫn. Giờ bị Dương Mỹ Lan kéo qua khiến cô bỗng thấy chột dạ.

Cứ có cảm giác là trước đây cô không nên ngủ chung giường với Hạ Thiên Tường nhiều lần như thế.

Có lỗi với Dương Mỹ Lan quá đi thôi.

“Trời, Tô Nhược Hân, cậu đúng là một cô gái ngốc.” Dương Mỹ Lan sốt ruột nói.

“Sao tớ lại ngốc? Cậu mới ngốc ấy.”

“Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường thích cậu đó.”

“Ầm”, trong đầu Tô Nhược Hân trở nên trống rỗng, sau đó cô nhíu mày trầm giọng hỏi: “Cậu nói gì cơ? Cậu nói lại đi.”

“Hạ Thiên Tường thích cậu.” Dương Mỹ Lan chỉ đành nói thêm lần nữa, cực kì muốn gõ lên đầu Tô Nhược Hân, phải mau gõ cho cô tỉnh ra.

“Không thể nào. Dương Mỹ Lan cậu đừng có nói bậy, anh ấy không thể nào thích tớ được. Tớ và anh ấy cách nhau một trời một vực, không chỉ không môn đăng hộ đối, mà cậu cũng biết người tớ thích là ai mà, trước giờ cũng có phải là người như anh ấy đâu. Nếu cậu còn nói thế nữa thì tớ giận cậu đấy.” Tô Nhược Hân như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười lắm vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263


CHƯƠNG 263

“Tô Nhược Hân, cậu thông minh chút được không? Tớ nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường là biết ảnh thích cậu rồi. Được người đẹp trai như thế thích cậu mà cậu còn nghĩ đến cái kẻ vô dụng trước kia làm gì nữa? Tô Nhược Hân, cậu như thế là bị ngu đấy.”

Tô Nhược Hân im lặng.

Có vẻ là đang nghiêm túc suy xét về lời nói của Dương Mỹ Lan, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui xong rồi lắc đầu: “Mặc kệ chuyện tại sao cậu lại nghĩ thế, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa. Dương Mỹ Lan, tớ không thích anh ấy thật mà.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, cậu biết trong lòng tớ nghĩ thế nào mà.”

“Được rồi, coi như tớ chưa nói gì.”

“Xem ra bữa giờ cậu cứ hiểu lầm là Hạ Thiên Tường thích tớ nên mới không theo đuổi Hạ Thiên Tường nữa đúng không? Thế thì tớ phải tìm cơ hội để giới thiệu cậu với anh ấy…”

“Không cần đâu, trong mắt ảnh chỉ có cậu, cậu có giới thiệu cho tớ cũng vô ích thôi.” Nhưng khi nói ra câu nói, Dương Mỹ Lan càng nói âm thanh lại càng nhỏ.

Vì Tô Nhược Hân đã vươn tay ra véo cô ta.

Bị ngăn bởi một lớp quần áo mà vẫn cảm nhận được sức mạnh của Tô Nhược Hân vì bị lời nói của cô ta chọc cho tức: “Đau, đau quá, tớ không nói nữa được chưa?”

Dương Mỹ Lan tủi thân lắm, cô ta nói thật thôi mà.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không tin khiến cô ta thấy rất cạn lời.

Thật ra hôm qua trước khi rời khỏi quán cà phê, cô ta đã làm một việc.

Vì cứ suy đoán mãi về nguyên nhân Hạ Thiên Tường khiêng Tô Nhược Hân nên cô ta đã nhờ người giúp để xem camera giám sát ở quán cà phê Lục Đảo.

Khi cô ta và Tô Nhược Hân cùng đi vào quán cà phê thì Hạ Thiên Tường đúng lúc đang đứng sau lưng họ, xem ra anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô ta và Tô Nhược Hân.

Lúc đó Tô Nhược Hân nói muốn ghép đôi cho cô với Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì hóa đá tại chỗ, đến khi Tô Nhược Hân phát hiện chuyện anh đi ra ngoài, anh mới giận giữ khiêng cô đi.

Chỉ cần là người có đầu óc đều biết lúc đó anh đang giận dữ vì việc Tô Nhược Hân muốn ghép cặp cho cô với Hạ Thiên Tường.

Thật ra khi nhìn thấy ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân cô ta đã thấy hơi buồn bã rồi, nhưng cô nhanh chóng bình thường trở lại. Nếu Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân thật thì đó là may mắn của Tô Nhược Hân mà.

Tô Nhược Hân là người bạn thân thiết nhất của cô, thế nên sau khi bình tĩnh lại, cô lựa chọn ủng hộ cho Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

Thật ra hai người họ rất xứng đôi.

Nhưng cô ta biết thôi cũng chẳng có ích gì, vì con bé đần Tô Nhược Hân này không chịu giác ngộ, đúng là ngốc quá.

Nhưng cũng có thể là do Hạ Thiên Tường.

Có lẽ là Hạ Thiên Tường không biết tỏ tình.

Ừ, có khả năng này lắm.

Chủ tịch lạnh lùng cao ngạo chưa từng theo đuổi người khác nên khả năng cao là nhất thời không biết làm sao để theo đuổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264


CHƯƠNG 264

Không sao, cô ta tin họ sẽ thành đôi.

Lúc này Tô Nhược Hân thấy Dương Mỹ Lan xin tha nên mới thả tay, sau đó lại gõ đầu mình: “Ôi chết với trí nhớ của tớ thôi, Chúc Hứa còn ở chỗ tớ, tớ về trước đây.”

Cô nói đi là đi, Dương Mỹ Lan kéo cô lại: “Kí túc ở hướng bên kia mà.”

Tô Nhược Hân lại gõ đầu: “Tớ hứa với Chúc Cương là chụp ảnh của Chúc Hứa giúp anh ấy nên tớ thuê một căn chung cư ở phía bắc tiểu khu bên kia. Tớ về chơi với Chúc Hứa đây, về tới rồi nói chuyện tiếp nhé.”

Tô Nhược Hân vội vàng rời đi.

Hình như cô hơi quá đáng khi nhờ Hạ Thiên Tường giúp cô chơi với Chúc Hứa cả một đêm.

Dù sao cô cũng biết anh làm tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị thì sẽ bận bịu đến mức nào.

Thế mà cô lại nhờ anh làm vú em suốt một đêm trời, không biết bây giờ người chưa từng làm công việc đó như Hạ Thiên Tường sẽ chơi với Chúc Hứa thế nào nữa. Cô phải về nhanh, không thể nào để hai người đàn ông một lớn một nhỏ lật tung nóc chung cư lên được.

Cô bước nhanh ra khỏi sân trường về tới chung cư.

Khi mở cửa đi vào, cô đột nhiên dừng bước.

Dường như giờ đây chỉ có tiếng bước chân của cô thôi, chứ trong nhà thì rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức không có một tiếng động gì.

Cô đứng trước cửa nhìn vào trong thì thấy một lớn một nhỏ đều đang ở trong phòng khách.

Một người ngồi trên sofa và đang kê laptop lên trên đôi chân dài.

Người ta hay nói đàn ông đẹp trai nhất khi đang chuyên tâm làm việc, cô thấy bộ dáng đang làm việc của anh lúc này rất đẹp trai và ưa nhìn.

Lại nhìn sang Chúc Hứa thì thấy thằng bé đang tháo ra lắp vào đống đồ chơi mà Hạ Thiên Tường mua cho mình.

Nhiều lắm, tận một thùng to mà hôm nay vừa đưa tới. Thằng bé chuyên tâm chơi chứ chẳng cần Hạ Thiên Tường trông nom gì.

“Khụ…” Tô Nhược Hân bỗng có cảm giác mình đã bước nhầm vào đây.

Có vẻ cô hơi thừa thãi.

Cô vừa ho khan thì cả người ngồi trên ghế lẫn người ngồi dưới sàn đều nhìn về phía cô.

“Về rồi đấy à.” Hạ Thiên Tường có một cảm giác như đang chờ cửa người nhà vậy, nhưng hình như trên mạng toàn ghi là phụ nữ đợi chồng về, còn anh thì ngược lại, anh đợi một người phụ nữ về…

“Dì út về rồi.” Chúc Hứa nhảy cẫng lên và chạy thẳng về phía Tô Nhược Hân, sau đó nhiệt tình ôm đùi cô, muốn cô ôm.

Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa lên: “Nay có nghịch không?”

“Chú Hạ, cháu ngoan lắm và cũng không nghịch ngợm đúng không ạ?”

“Ừ, khá ngoan.” Người luôn lạnh lùng và nghiêm túc như Hạ Thiên Tường giờ lại cười mỉm, anh tắt laptop để chuẩn bị đi.

Tối nay anh có việc nên cần phải đi ngay bây giờ.

Vì thế Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa.

Chúc Hứa lập tức chột dạ gục đầu xuống: “Cháu chỉ bảo chú Hạ dạy cháu chơi đồ chơi thôi.” Nói rồi nhìn trộm Hạ Thiên Tường một cái: “Chỉ bảo chú ấy chơi một lúc thôi, vì cháu… cháu… cháu lớn thế này rồi mà chưa từng chơi trò nào hay thế cả, cháu… cháu không biết chơi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 265


CHƯƠNG 265

Tô Nhược Hân đau lòng nói: “Không sao mà, chú Hạ không trách cháu đâu.”

“Nhưng khi nói chuyện chú Hạ chẳng chịu cười.”

Thế là Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa đi chỗ Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh cười cái đi, không được làm Hứa Hứa sợ.”

“…” Hạ Thiên Tường đứng yên tại chỗ, đây là lần đầu tiên anh thấy mình bị làm khó.

Muốn anh cười, hình như… hình như anh không biết cười thật.

Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ đầy chờ mong của Tô Nhược Hân, anh vẫn nở một nụ cười mỉm trong tích tắc, sau đó ôn hòa nói: “Hứa Hứa giỏi lắm, tầm mười phút là biết chơi rồi, cháu giỏi lắm.”

“Ôi, chú Hạ khen cháu kìa. Hí hí, tối nay nằm mơ cháu sẽ phù hộ cho chú Hạ sống lâu trăm tuổi.”

“…” Hạ Thiên Tường im lặng, thằng bé này nói gì vậy. Đầu anh không thể nào theo kịp sóng suy nghĩ của thằng oắt này.

Còn Tô Nhược Hân lại giật mình ngay phút giây Hạ Thiên Tường cười mỉm ấy.

Cô vẫn biết là Hạ Thiên Tường cười lên trông rất đẹp trai.

Nhưng ban nãy thấy anh cười ở khoảng cách gần thế đã vô tình làm cô nhớ đến lời mà Dương Mỹ Lan nói với cô, Dương Mỹ Lan nói là Hạ Thiên Tường thích cô.

Là thật sao?

Là thật sao?

Cô vẫn không tin lắm.

Thôi, đừng có nghĩ nữa, buồn ngủ quá. Cô phải đi bảo Chúc Hứa nhanh đi tắm để đi ngủ mới được.

Nhưng vào lúc này, cô mới bỗng nhớ ra: “Chết rồi, mình quên mua đồ dùng hàng ngày với chăn rồi.”

“Dì út ơi, chú Hạ mua xong cả rồi, chú còn bảo người ta đến trải ra nữa, trải xong thì bảo cháu lên giường thử. Ôi giường thoải mái lắm, đêm nay Hứa Hứa sẽ nằm lên đó và mơ một giấc mơ thật đẹp.”

Thấy thằng bé thích thú như thế, Tô Nhược Hân chọt mũi thằng bé: “Được, chúng ta tiễn chú về rồi dẫn cháu đi tắm nhé.”

“Vâng ạ.”

Hai người tiễn đến trước cửa, Hạ Thiên Tường nhìn Chúc Hứa: “Cháu làm được lời đã hứa với chú chứ?”

“Dạ được.”

Hạ Thiên Tường gật đầu rồi nói với Tô Nhược Hân: “Tôi đi đây, có chuyện gì cứ gọi cho tôi. À, trưa mai tôi sẽ đi mua thêm ít đồ bày biện trong nhà với em và thằng bé.”

“Tôi tự đi mua là được.”

“Đây là phúc lợi… thiện.” Hạ Thiên Tường cố ý bớt một chữ vì không muốn Chúc Hứa hiểu được.

Tô Nhược Hân lại hiểu ngay: “Được, trưa mai gặp.”

Hạ Thiên Tường đi.

Thế là trong căn chung cư rộng rãi chỉ còn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa.

Tô Nhược Hân thấy mình như đang mơ vậy. Từ khi ba cô buộc cô phải gả cho Hạ Thiên Tường, quỹ đạo cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 266


CHƯƠNG 266

Trước đây là không thể về nhà họ Tô nên chỉ có thể ở kí túc, giờ thì lại dọn ra căn chung cư ngoài trường mà ở.

Nghĩ đến đây cô mới nhớ ra một chuyện, cô quên báo cho dì quản lí là tạm thời cô sẽ không ở kí túc nữa rồi.

Nhưng vừa gọi tới đó thì dì quản lí đã nói: “Tô Nhược Hân, cháu đã báo lại rồi mà, chính thầy Trương nói với dì đó.”

Nhưng mà sự thật là cô không hề nói gì với thầy Trương.

Chắc là Hạ Thiên Tường báo thay cho cô rồi.

Chắc là anh báo hiệu trưởng Thạch cho cô, sau đó hiệu trưởng Thạch báo cho thầy Trương, thầy Trương mới báo cho dì quản lý.

Tô Nhược Hân không quan tâm nữa, cô buồn ngủ quá, thôi nên nghỉ ngơi rồi.

“Hứa Hứa, dì tắm cho cháu nhé.”

Mau đi tắm rồi ngủ, buồn ngủ quá thôi.

Không ngờ Chúc Hứa lại lắc đầu nguầy nguậy: “Dì út ơi, cháu không muốn dì tắm cho cháu đâu. Mẹ cháu không tắm cho cháu từ lâu rồi, toàn là cháu tự tắm cả, hoặc là thỉnh thoảng thì tắm với cậu. Cháu là con trai, không cho dì nhìn lén đâu.” Cậu bé đã hứa với Hạ Thiên Tường là không được để Tô Nhược Hân tắm cho mình, nếu không Hạ Thiên Tường sẽ không mua đồ chơi cho cậu nữa. Đống đồ chơi đó thú vị lắm, cậu thích lắm.

Thằng bé vừa nói vừa lùi ra sau một bước, cứ như nếu Tô Nhược Hân nhất định phải tắm cho cậu bé thì cậu sẽ liều chết với Tô Nhược Hân vậy.

“Cháu tự tắm được thật chứ?” Thằng bé mới hơn bốn tuổi nên Tô Nhược Hân không yên tâm lắm.

“Thật mà, không tin thì dì hỏi cậu đi.”

Tô Nhược Hân véo mũi thằng bé: “Được rồi, cháu đi tắm trước đi, mau đi đi.” Cô quyết định tôn trọng Chúc Hứa.

Chúc Hứa đi tắm.

Tô Nhược Hân dọn dẹp đống đồ chơi trên sàn nhà rồi đi vào phòng kiểm tra giường, vừa nhìn là biết Hạ Thiên Tường bảo người ta mua rồi.

Vì cảm giác khi sờ khá giống giường ở nhà họ Hạ.

Nhưng kiểu dáng và phong cách thì không giống của Hạ Thiên Tường.

Tất nhiên không phải chỗ nào cũng không giống phong cách của Hạ Thiên Tường.

Sau khi đi một lượt hết cả ba căn phòng, cô phát hiện chăn nệm của một căn y hệt phong cách của Hạ Thiên Tường.

Ủa, chẳng lẽ người đàn ông này giữ lại một căn ở đây cho mình ư.

Nếu không vì anh đang lái xe thì cô đã gọi điện thoại hỏi anh rồi.

Cũng may là trong hai căn còn lại thì có một căn bố trí theo kiểu cho con gái, một căn bố trí theo phong cách hoạt hình, một căn thích hợp cho cô, một căn hợp với Chúc Hứa, được đấy, cô rất hài lòng.

Có lúc Hạ Thiên Tường thật sự rất chu đáo.

Giờ trong nhà chỉ còn thiếu mấy món đồ bày biện thêm thôi, cô sẽ tự đi mua. Tuy thằng bé Chúc Hứa này không phải là con ruột của cô, nhưng cô biết phút giây mà Chúc Yên ra đi, cô đã coi thằng bé như con ruột của mình rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 267


CHƯƠNG 267

Sửa sang lại chăn nệm xong thì Chúc Hứa cũng tắm rửa thơm tho xong xuôi và đi dép lê ra: “Dì út đi tắm đi, Hứa Hứa phải đi ngủ rồi.”

Thằng bé nói rồi ngáp, sau đó leo lên giường nằm.

Tô Nhược Hân tắt đèn rồi đi tắm.

Tắm xong và thay bộ đồ ngủ mới, sau đó nhẹ nhàng vào phòng Chúc Hứa. Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, thằng bé ngủ rồi.

Tô Nhược Hân kéo lại chăn cho thằng bé rồi nhẹ nhàng đi ra

Thì nghe thấy điện thoại trên sofa đổ chuông.

Điện thoại cô để chế độ im lặng mà.

Đây không phải là điện thoại của cô.

Bước một bước dài qua đó và thấy chiếc điện thoại nằm dưới đệm sofa.

Đây là điện thoại của Hạ Thiên Tường mà cô từng thấy trước đây mà.

Cầm lên với sự khó hiểu, lướt màn hình lên thì xuất hiện thông báo nhập mật khẩu màn hình. Cô bất giác nhập mật khẩu màn hình khóa của chiếc điện thoại khác của Hạ Thiên Tường vì nó rất dễ nhớ, là ngày sinh của cô nên cô biết.

Không ngờ lại mở được thật.

Hạ Thiên Tường có hai chiếc điện thoại ư?

Cô chỉ nhìn một cái rồi tắt đi.

Đây là điện thoại riêng của Hạ Thiên Tường, cô không thể xem, trừ phi được anh đồng ý.

Tô Nhược Hân nhìn chiếc điện thoại này, cô vẫn đang thấy bất ngờ vì Hạ Thiên Tường đặt mật khẩu là sinh nhật của cô.

Nghĩ rồi cô thấy mình nên nói cho anh biết.

Nếu không khi anh về nhà họ Hạ mới phát hiện là không thấy điện thoại đâu, anh sẽ tìm quanh cho mà xem.

Nhưng khi cô gọi cho anh thì điện thoại Hạ Thiên Tường lại tắt máy.

Chắc là hết pin.

Mà chắc anh cũng không vội đem đi sạc.

Dù sao thì giờ chắc anh cũng sắp về tới nhà họ Hạ rồi.

Nhưng Hạ Thiên Tường quên mất chiếc điện thoại quan trọng thế này ở chỗ cô, chuyện này không ổn.

Tô Nhược Hân nghĩ rồi đi vào phòng Chúc Hứa thêm lần nữa. Khi đã xác định là thằng bé đã ngủ rất say, cô mới thay đồ và ra ngoài.

Anh quay lại lấy đồ rồi lại về nhà họ Hạ cũng không khác việc cô đưa qua đó rồi về mấy, thế nên cô quyết định đưa qua cho anh.

Ra khỏi tiểu khu, bắt taxi rồi nói nơi đến là khu biệt thự lưng chừng núi, xe taxi chạy tới chỗ nhà họ Hạ.

Nhìn ra ngoài cửa xe, đêm đã khuya rồi: “Bác tài à, xe bác có đi vào khu biệt thự được không?”

“Được, nhưng phải ghi lại thông tin, cả xe tôi lẫn cô đều phải ghi tên lại.”

“Được thật ư? Trước giờ vẫn vào được đúng không?” Phương Tấn từng nói là taxi không lái vào khu biệt thự lưng chừng núi được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 268


CHƯƠNG 268

“Trước đây thì được, nhưng không biết tại sao mà tháng trước lại không được, nhưng hôm qua đồng nghiệp tôi nói từ hôm qua thì vào lại được rồi.”

“À vâng.” Tô Nhược Hân tính thời gian, vậy là Phương Tấn không nói dối, đúng là lúc cô hay đến nhà họ Hạ thì khu biệt thự lưng chừng núi cấm xe taxi ra vào thật.

Rồi cô bỗng thấy thời gian hơi bị trùng hợp.

Chỉ là cô không nghĩ quá nhiều.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn tin nấu cháo với Dương Mỹ Lan.

Không ngoài những chuyện cô gặp phải hôm qua và hôm nay, sau khi chia tay với Dương Mỹ Lan.

Cô biết Mỹ Lan đang quan tâm tới cô.

Cho đến lúc xe taxi dừng lại, cô mới phát hiện ra mình đã đến nơi. Cô thanh toán tiền và xuống xe. Lúc trước cô thường tới đây, cho nên trong khóa vân tay ở cổng biệt thự vẫn lưu dấu vân tay của cô.

Tô Nhược Hân thử qua thì thấy cửa mở. Cô đi vào trong.

Cô định đi vào đưa điện thoại cho Hạ Thiên Tường xong, sẽ rời đi.

Không ngờ, cô mới vừa đẩy cửa kính ra, đã giật mình.

Trong phòng khách đông nghịt người.

Tất cả đều là người giúp việc trong biệt thự.

Quản gia đứng phía trước, phía sau là các nam nữ giúp việc, ai nấy đều cúi đầu có vẻ không dám thở mạnh.

Mà người đứng phía trước những người giúp việc này chính là Hạ Thiên Tường.

Đúng vậy, không phải là Lục Diễm Chi hoặc Hạ Thiên Hương như cô tưởng, mà là Hạ Thiên Tường.

Cô thật sự không ngờ một người đàn ông như Hạ Thiên Tường sẽ trách mắng người giúp việc.

Công việc này hẳn là thích hợp với Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương hơn anh.

“Tôi lặp lại lần nữa, nếu tự đi ra, ngoài mất công việc ở nhà họ Hạ, tôi sẽ không truy cứu chuyện khác nữa, bằng không các người hiểu đấy.”

Tô Nhược Hân bối rối, không hiểu Hạ Thiên Tường đang nói gì.

Trong phòng khách vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người đều hận không thể khiến mình trở thành người tàng hình, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với Hạ Thiên Tường nữa.

Anh chỉ đứng đó, đã làm người ta sợ hãi theo phản xạ có điều kiện.

Đúng lúc này, chị Trương đứng trong góc đột nhiên nói: “Cô Tô tới rồi.” Chị ta chỉ tùy tiện nhìn qua, đã phát hiện ra Tô Nhược Hân, trên gương mặt già lập tức nở nụ cười.

Tô Nhược Hân tới thật tốt, nếu không chỉ sợ tối nay tất cả đám người giúp việc bọn họ đều thảm.

Cậu Hạ đang muốn trừng phạt mỗi người, không định tha cho một ai.

Chị Trương vừa kêu lên, Hạ Thiên Tường cũng nhìn về phía Tô Nhược Hân.

Thật ra lúc Tô Nhược Hân bước vào, anh đã nhận thấy.

Lúc đó, anh còn tưởng là Hạ Thiên Hương về nên không để ý, không ngờ người tới lại là Tô Nhược Hân: “Sao em tới đây?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 269


CHƯƠNG 269

“Hóa ra anh vội về là để mắng bọn họ à? Khuya rồi, anh không thể để ngày mai hẵng nói sao?” Tô Nhược Hân cảm thấy những người giúp việc này rất đáng thương, không nhịn được muốn xin tha cho bọn họ.

“Không được. Chuyện lần này không thể châm chước.” Ngày mai anh phải đi làm, buổi tối trở về xử lý cũng vào tầm giờ này, chẳng có gì khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Hạ Thiên Tường dường như không muốn để cho cô biết: “Còn em, em đến muộn thế này là có chuyện gì à?” Trực giác mách bảo anh là cô có chuyện, nếu không sẽ chẳng tới.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc của anh lập tức dịu xuống.

Ngay cả nhiệt độ trong phòng khách dường như cũng lập tức tăng lên rất nhiều.

“Anh quên điện thoại di động ở chỗ tôi.” Tô Nhược Hân nói xong, giơ cao điện thoại di động của anh lên.

“Sao em không gọi điện thoại cho tôi? Muộn thế này, tôi phái người qua lấy là được, em không nên tới.” Hạ Thiên Tường nghĩ đến Tô Nhược Hân một người bắt xe qua thì sa sầm mặt. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

“Ơ, đều là một chuyến đi về thôi, hơn nữa tôi gọi xe taxi trong hãng, còn lấy cả hóa đơn nữa.”

Nhưng Tô Nhược Hân giải thích như vậy, Hạ Thiên Tường vẫn xị mặt ra: “Lần sau bất kể là chuyện gì, tôi và Phương Tấn không nghe điện, không xác nhận thì em không thể ra ngoài.”

“Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy.”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhớ ra chuyện mình tắt máy: “Được rồi, bây giờ tôi bảo tài xế đưa em về.”

Vẻ mặt Tô Nhược Hân uất ức: “Anh vừa rồi thật hung dữ.” Rõ ràng là anh tắt máy còn mắng cô.

“Xin lỗi, là tôi sơ suất. Em ngoan, về trước đi.” Hạ Thiên Tường đau lòng khi thấy dáng vẻ đáng thương của Tô Nhược Hân.

Anh vừa mở miệng nói ra câu này, đám người giúp việc vốn đang gục đầu không dám thở mạnh, đều đồng loạt ngẩng đầu lên, sau đó giật mình nhìn Hạ Thiên Tường.

Có phải bọn họ bị huyễn thính không?

Câu nói vừa nãy là do cậu Hạ nói ra à?

Không thể nào.

Chắc chắn mình bị huyễn thính rồi.

Bọn họ làm ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy Hạ Thiên Tường ôn hòa với ai, chứ đừng nói là dịu dàng như vừa nãy.

“Tôi không đi. Tôi muốn biết anh đang làm gì.” Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống sofa, giống như đây là nhà cô vậy.

Hạ Thiên Tường nghe xong, đôi chân dài nghịch thiên đã bước về phía Tô Nhược Hân.

Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, anh ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Em về trước đi. Sau này tôi sẽ nói cho em biết.”

Đám người giúp việc này vốn kinh ngạc đến ngây người, lúc này miệng đều biến thành hình chữ O rồi.

Người này thật sự… thật sự là cậu Hạ của bọn họ sao?

Có phải bị ai bám vào người không thế?

Chỉ là, bọn họ rất nhanh đã nhớ tới anh lạnh lùng nghiêm túc với bọn họ trước khi Tô Nhược Hân bước vào đây.

Hình như… vẫn là Hạ Thiên Tường.

“Không được, tôi xem xong mới đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 270


CHƯƠNG 270

Cô gái nói xong thì thoải mái dựa vào trên sofa như người không xương, sau đó lại nói chẳng khác nào phát hiện ra đại lục mới: “Sao lại đổi thành giả vải rồi?”

Đúng vậy, lúc Tô Nhược Hân dựa vào thành ghế sofa mới phát hiện ra.

Sau đó, cô cho rằng Hạ Thiên Tường sẽ không biết, nhìn thẳng về phía chị Trương: “Chị Trương, sofa này đổi lúc nào thế? Thật thoải mái.”

“Buổi chiều.”

“Ồ, bàn trà này cũng đổi rồi, cũng là buổi chiều sao?”

“Đúng vậy.” Chị Trương trả lời. Giờ phút này, chị ta thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tô Nhược Hân tới thật tốt.

Chị ta hận không thể khiến Tô Nhược Hân ở trong nhà họ Hạ mỗi ngày. Đáng tiếc, dạo này Tô Nhược Hân rất ít tới.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ ra buổi chiều cô nói mình thích sofa vải gia công, cô nói sofa vải gia công có cảm giác ấm áp của gia đình, rất thoải mái.

Còn cả bàn trà cũng vậy, mặt kính dễ lau dọn hơn loại phong cách nghệ thuật này.

Sau đó, chỗ này của Hạ Thiên Tường đều đổi.

Đây là trùng hợp hay là…

Trong đầu cô hiện lên câu nói của Dương Mỹ Lan tối nay ‘Hạ Thiên Tường thích cậu’.

Cô đột nhiên không dám nghĩ nữa: “Hạ Thiên Tường, anh cần làm gì thì làm đi, không cần để ý tới tôi.” Cô ngồi trên sofa thoải mái xem kịch là được rồi.

Đã tới thì yên tâm ở lại.

Nếu cô đã gặp phải, chẳng có lý do gì mà không theo dõi xong hẵng đi.

Cô cũng tò mò muốn biết Hạ Thiên Tường định làm gì. Chẳng biết tại sao, lúc anh muốn cô đi, cô bất giác cảm thấy chuyện Hạ Thiên Tường tra hỏi mọi người có thể liên quan đến cô.

Cho nên, cô càng không muốn đi nữa.

Hạ Thiên Tường thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, vẻ mặt lập tức sa sầm xuống, nhưng anh lại chẳng có cách nào với Tô Nhược Hân.

Dù sao cũng không nhẫn tâm nổi.

Cuối cùng, anh chỉ đành phải nói với chị Trương: “Chị đi lấy ít điểm tâm và trái cây qua.”

“Vâng.” Chị Trương vui vẻ rời đi. Chị ta cam tâm tình nguyện phục vụ Tô Nhược Hân, không phàn nàn không hối hận.

Lúc này, Hạ Thiên Tường mới đi trở lại vị trí trước đó và đứng lại.

Nếu không thể giấu được Tô Nhược Hân, anh sẽ không giấu cô nữa.

“Đi ra.”

Một tiếng quát lạnh này của anh làm một đám người giúp việc lập tức đồng loạt cúi đầu xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường.

“Tưởng tôi không biết là ai à? Mặc dù bà dùng số điện thoại di động mới mua gọi cho Tô Thanh Hà, nhưng bà chắc chắn gọi từ chỗ tôi ra, vậy chứng tỏ điện thoại di động của bà bây giờ đang ở trong nhà này. Chỉ cần vừa lục soát sẽ tìm được ra thôi. Tôi không nói, chỉ muốn cho bà có một cơ hội sống thôi. Ra đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 271


CHƯƠNG 271

Mấy chữ cuối cùng vừa dứt, trong phòng khách hoàn toàn im lặng, yên tĩnh tới mức thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.

Chị Trương đã cầm trái cây và điểm tâm qua. Tô Nhược Hân bắt đầu ăn: “Hạ Thiên Tường, có người giúp việc lén mật báo chuyện xảy ra với tôi ở đây lúc trước cho Tô Thanh Hà biết à?”

Cô nhặt một quả nho ném vào trong miệng, bắt đầu ăn không hề giữ hình tượng.

Không hạt, vừa ngọt lại ngon miệng.

Chỉ là lúc hỏi, mặt Tô Nhược Hân cũng đen như Hạ Thiên Tường.

Chẳng trách cô tìm những chuyện đó trên mạng thế nào cũng không tìm ra được, thế mà Tô Thanh Hà vẫn biết.

Có lẽ trong thời gian ở đây, Tô Thanh Hà đã mua chuộc được người giúp việc ở đây.

Nói như vậy còn hợp lý.

Xem ra, Hạ Thiên Tường đã điều tra được gì đó, cho nên tối nay mới vội vàng trở về xử lý người này.

Chỉ là, nếu lúc này người đó còn tiếp tục ở lại đây, chính là một quả bom hẹn giờ đối với anh.

Có người vẫn luôn muốn hại anh. Cô cứu anh trong vụ tai nạn giao thông lần trước, nhưng cô không thể cứu anh cả đời.

Cho nên, thật ra Hạ Thiên Tường làm bất cứ việc gì đều rất cẩn thận là đúng.

Chẳng ai muốn như vậy, nhưng anh cần phải làm vậy.

Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào chữa trị được vấn đề vị giác của anh. Điều đó cũng là một bài học đối với anh.

Còn là một sự hành hạ.

Hai mươi mấy năm, bây giờ cô mới thật sự hiểu được vì sao tính cách anh lạnh lùng như vậy.

Anh làm vậy là để bảo vệ mình.

Không tiếp xúc cũng là bảo vệ.

Nhưng anh còn vì cô mà cứu Chúc Yên.

Cô nhớ lại, anh cứu Chúc Yên ít nhiều gì cũng rước lấy họa.

Cho nên, lúc này anh điều tra người cấu kết với Tô Thanh Hà hoàn toàn là chuyện đương nhiên.

Người kia có thể bị Tô Thanh Hà mua chuộc, cũng có thể bị những người muốn dồn Hạ Thiên Tường vào đường cùng thu mua.

Nói không chừng vụ tai nạn giao thông của Hạ Thiên Tường cũng do người này để lộ hành tung của anh.

Tô Nhược Hân nghĩ tới đây, bình tĩnh ăn nho tiếp, tiến vào hình thức xem kịch.

Chuyện liên quan đến cô, cô càng muốn tóm người đó ra.

“Đúng vậy.” Hạ Thiên Tường khẽ đáp một tiếng, tiếp tục nhìn lướt qua từng người giúp việc trước mặt.

Cho dù đám người giúp việc cúi đầu nhưng vẫn bị một tiếng này của anh dọa cho bất giác run rẩy.

Mà một người trong đó còn run rẩy với biên độ rõ ràng cao hơn những người khác.

Hạ Thiên Tường rất bình tĩnh liếc nhìn người giúp việc kia, sau đó gọi quản gia tới, nói nhỏ một câu gì đó chỉ đủ hai người nghe.

Sau đó quản gia rời đi.

“Không đi ra cũng được, tôi sẽ lập tức tuyên bố.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 272


CHƯƠNG 272

Yên tĩnh.

Lại là sự yên tĩnh khiến người ta thấy khó thở này.

Cả phòng khách chỉ có Tô Nhược Hân đang ăn hết quả nho này tới quả nho khác.

Cô vốn chỉ muốn ăn một quả cho nhuận họng, không ngờ nho không hạt này ăn ngon như vậy, ăn một quả lại muốn hai quả, ăn hai quả lại muốn bốn quả, quả thật là quá ngon khiến cô nhất thời không dừng lại được.

Cô không hề biết chị Trương vẫn luôn len lén lau mồ hôi. Nho này mới được vận chuyển hàng không từ Châu Âu qua sáng nay. Theo quản gia nói, một quả là hơn ba trăm nghìn đấy. Nhưng bây giờ mới chỉ một lát, Tô Nhược Hân đã ăn gần hết một đ ĩa rồi.

Tô Nhược Hân đương nhiên không biết cô đang ăn không phải là nho mà là Việt Nam đồng sáng lóa.

Tô Nhược Hân tưởng có lẽ phải chờ quản gia rời đi điều tra ra gì đó, lấy được chứng cứ làm người kia không có cách nào cãi lại, mới chịu bước ra. Nhưng không ngờ một bà giúp việc từ từ đi ra khỏi đám đông với vẻ rất miễn cưỡng, sau đó “Bịch” một tiếng, đã quỳ xuống.

“Cậu chủ tha cho tôi. Tôi chỉ xem cô ta thành mợ chủ, mới nói cho cô ta biết thôi. Chủ tịch hội đồng quản trị Lục và bà cụ đều nhận cô ta là mợ chủ Hạ, là vợ tương lai của cậu, cho nên tôi mới…”

“Hóa ra là bà. Bà đi theo mẹ tôi nhiều năm như vậy, không ngờ lại phạm phải sai lầm này. Nhà họ Hạ đối xử với bà không tệ, bà tự nói xem nên xử lý thế nào.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn bà giúp việc với ánh mắt sắc như dao vậy.

“Tôi, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hạ, từ nay sau này rời khỏi thành phố T, sẽ không trở lại nữa. Cậu chủ, cậu tha cho tôi đi.”

Hạ Thiên Tường nhắm mắt lại, khẽ nói: “Có phải tin tức ngày đó tôi tới sân bay cũng do bà tiết lộ ra?”

“Tôi… Tôi…” Bà giúp việc lập tức ngã phịch xuống đất, cả người cũng không ổn.

Rõ ràng lời Hạ Thiên Tường nói đã dọa cho bà ta sợ rồi.

Lần tai nạn giao thông đó, Hạ Thiên Tường chín phần chết một phần sống, suýt nữa qua đời, kết quả được Tô Nhược Hân cứu sống. Cho nên bà ta rất ghét Tô Nhược Hân.

Bà ta luôn cảm thấy chuyện bà ta đưa tin ra ngoài sẽ bị lộ vào một ngày nào đó, không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm.

“Cũng vì Tô Nhược Hân cứu sống tôi, cho nên bà lo tôi tỉnh lại sẽ tìm bà tính sổ, bà mới chột dạ, giúp Tô Thanh Hà gây sự với Tô Nhược Hân, muốn cô ta ngồi vững trên vị trí mợ chủ Hạ?”

“Đúng… Đúng vậy.”

“Thì ra là thế. Quả nhiên chột dạ gây ra mầm họa, ha ha.” Hạ Thiên Tường nói xong lời cuối cùng, không ngờ bắt đầu cười khẽ.

Chỉ là anh cười nhưng không ai ở đây dám cười.

“Bà nói đi, bà báo hành trình buổi sáng hôm đó cho ai?”

“Tôi… Tôi…” Mặt bà giúp việc đã xám như tro tàn: “Cậu chủ tha cho tôi, tha cho tôi đi.”

“Cảnh Chu, thật sự là bà sao?” Đúng lúc này, giọng nói của Lục Diễm Chi từ trên tầng vọng xuống.

Bà giúp việc lập tức bò về phía Lục Diễm Chi, ngửa mặt lên nhìn bà ta cầu khẩn: “Bà chủ, tôi đi theo bà chủ nhiều năm như vậy, cầu xin bà chủ nói giúp với cậu chủ, tha cho tôi đi.”

Lục Diễm Chi ung dung bước tới. Bà ta không đi thang máy mà bước từng bước theo cầu thang bộ xuống: “Tôi tha cho bà à? Bà không biết xấu hổ sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 273


CHƯƠNG 273

“Tôi… tôi cũng không có cách nào, bà chủ tha cho tôi, bà chủ tha cho tôi đi.” Cảnh Chu không ngừng dập dầu “côm cốp” về phía Lục Diễm Chi, trán nhanh chóng chảy máu ròng ròng nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.

Dường như vừa dừng lại thì mạng nhỏ sẽ lập tức không còn vậy.

“Tôi tha cho bà, vậy lúc Thiên Tường chín phần chết một phần sống kia, ai sẽ đền mạng cho nó chứ? Cảnh Chu, tại sao lại là bà chứ? Tôi đã nghĩ rất nhiều, dù thế nào cũng không ngờ người đó sẽ là bà. Bà theo tôi từ khi tôi được gả vào nhà họ Hạ. Mấy năm nay tôi đối xử với bà thế nào? Không ngờ tôi lại nuôi một kẻ ăn cháo đá bát.”

Tô Nhược Hân xem như đã hiểu rõ, hóa ra Cảnh Chu này đi theo Lục Diễm Chi gả qua.

Ở cổ đại, bà ta được xem là nha đầu hồi môn.

Tuyệt đối là thủ hạ đắc lực của chính nhất.

Không ngờ người Lục Diễm Chi tín nhiệm nhất suýt nữa lấy mạng của Hạ Thiên Tường. Giờ phút này, trong lòng Lục Diễm Chi chắc chắn đang xúc động đấy.

Cô không thích Lục Diễm Chi, không hề thích chút nào.

Lúc trước cô không thích, bây giờ vẫn không thích.

Cho nên, cô không muốn xem tiếp nữa.

Cô rút một tờ khăn giấy lau tay: “Hạ Thiên Tường, tôi mệt rồi, tôi đi đây, bye bye.”

Cô nói xong thì đứng dậy, đi ra ngoài cửa thật.

Về phần vở kịch sau đó, cô thật sự không xem nữa.

“Chờ đã, tôi sẽ bảo Phương Tấn đưa em về.” Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân muốn đi, nếu không phải nghĩ đến Chúc Hứa còn ở căn hộ của cô bên kia, anh đã dứt khoát không cho cô đi rồi.

Nhưng bây giờ anh không ngờ không ghét đứa bé kia, cho nên thật sự không nỡ để Chúc Hứa ở đó một mình.

Đứa bé còn quá nhỏ.

Xem ra, ngày mai nhất định phải làm xong chuyện tìm một bảo mẫu cho Chúc Hứa.

“Tôi gọi xe taxi trên app là được rồi. Bây giờ xe taxi đã có thể vào khu biệt thự.”

“Mẹ, có phải là mẹ sắp xếp không?” Tô Nhược Hân mới vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã nhìn về phía Lục Diễm Chi.

Anh đã chỉ thị cấm xe taxi vào khu biệt thự, cho nên không phải anh thì chỉ có thể là Lục Diễm Chi hủy bỏ chuyện này.

Bởi vì bên quản lý bất động sản xem anh và Lục Diễm Chi là người một nhà.

Lục Diễm Chi yêu cầu hủy bỏ, quản lý bất động sản chắc chắn sẽ cho rằng anh cũng đồng ý.

Dù sao, bọn họ là mẹ con.

“Thiên Tường, dạo này con rất không bình thường, như vậy không tốt.”

Hạ Thiên Tường nhất thời khiếp sợ, không hỏi tiếp nữa, chỉ đuổi theo Tô Nhược Hân: “Chuyện của Cảnh Chu giao cho mẹ xử lý. Con đưa Tô Nhược Hân về.”

“Con đứng lại, nói xong chuyện tối nay đã. Cứ bảo Phương Tấn đưa Tô Nhược Hân về là được rồi.”

Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Lục Diễm Chi, lại liếc nhìn Cảnh Chu đang quỳ dưới đất. Thật ra anh còn rất nhiều chuyện chưa điều tra rõ, vì vậy lại liếc nhìn Tô Nhược Hân: “Để tôi bảo Phương Tấn đưa em về. Bằng không, em đừng mong bước ra khỏi cái cửa này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 274


CHƯƠNG 274

Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn anh: “Được rồi, vậy anh bảo Phương Tấn tới nhanh đi. Tôi đang vội về.”

Cô thật sự sốt ruột, không yên tâm để Chúc Hứa ở một mình trong căn hộ, cho nên nghĩ lại vẫn tiếp nhận lòng tốt của Hạ Thiên Tường đấy.

“Được.”

Tô Nhược Hân ra ngoài, mới đi được mấy bước trong vườn đã nhìn thấy Phương Tấn.

“Cô Tô, tôi đi lái xe qua. Cô ở đây chờ tôi một lát.” Phương Tấn liếc nhìn Tô Nhược Hân.

Lúc này, Cảnh Chu ở trong phòng khách, chỉ cần tra hỏi thêm sẽ có rất nhiều sự thật bị lộ ra. Anh ta ở đó cũng có thể giúp đỡ được phần nào.

Nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường đang tập trung điều tra chuyện tai nạn giao thông và chuyện mật báo với Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân vừa xuất hiện thì mọi chuyện chỉ là thứ yếu.

Cậu Hạ đúng là trầm luân rồi.

Giống như Chủ tịch hội đồng quản trị Lục vừa cảnh cáo, dạo này cậu Hạ rất không bình thường.

Như vậy không tốt.

Như vậy sẽ hại Tô Nhược Hân.

Anh ta nói xong lại liếc nhìn Tô Nhược Hân.

Chiếc McLaren GT được khởi động.

Phương Tấn không hỏi Tô Nhược Hân, đã lái xe thẳng về phía trường trung học Khải Mỹ.

Căn hộ nằm đối diện cổng phía bắc của trường trung học Khải Mỹ.

Chỉ cách một con đường.

Đi trường trung học Khải Mỹ lại tương đương với đưa Tô Nhược Hân quay về căn hộ.

Anh ta đích thân mua căn hộ đó nên biết.

“Phương Tấn, cậu Hạ thích tôi sao?” Từ khi Tô Nhược Hân lên xe, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt.

Không biết vì sao, trong đầu cô lúc thì hiện ra sofa bọc vải và bàn trà mới đổi trong phòng khách của nhà họ Hạ, lúc thì vang lên tiếng Dương Mỹ Lan nhắc nhở cô.

Lẽ nào Hạ Thiên Tường thật sự thích mình?

Chiếc McLaren GT lập tức lảo đảo, khi sắp tông phải bồn hoa bên đường, Phương Tấn mới đánh mạnh vô lăng, khiến xe chạy ổn định lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Vấn đề này của Tô Nhược Hân làm anh ta khiếp sợ.

Nếu Tô Nhược Hân hỏi anh ta trước tối nay, anh ta sẽ không hề do dự mà nói cho cô biết Hạ Thiên Tường thích cô.

Còn là loại cực kỳ thích đấy.

Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Hạ Thiên Tường để ý người nào như vậy.

Để ý tới mức chuyện gì cũng quản, cũng muốn cố gắng sắp xếp cho Tô Nhược Hân.

Sắp xếp xong còn không để cô phải chịu bất kỳ áp lực nào.

Nói ví dụ như biết điều kiện phòng ký túc của cô không tốt, anh cải tạo luôn tất cả phòng ký túc của trường trung học Khải Mỹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 275


CHƯƠNG 275

Mục đích là không muốn Tô Nhược Hân chịu áp lực, không muốn cô nghĩ này nghĩ nọ.

Biết thức ăn của trường trung học Khải Mỹ không ngon, Hạ Thiên Tường mua luôn nhà ăn trong trường trung học Khải Mỹ, còn cả Trần Ký nữa, đều mua hết.

Tô Nhược Hân chắc chắn còn không biết, nguyên liệu nấu ăn trong nhà ăn của trường trung học Khải Mỹ và Trần Ký đều là hữu cơ.

Cũng chính là rau xanh không độc hại.

Chỉ vì anh không muốn Tô Nhược Hân ăn những nguyên liệu nấu ăn có chứa phân bón hóa học.

Còn cả căn hộ mà Tô Nhược Hân sắp tới nữa.

Hạ Thiên Tường làm rất nhiều chuyện cho Tô Nhược Hân, có tính cũng không thể tính hết được.

Có thể nói, dạo này Hạ Thiên Tường thật sự rất không bình thường.

Anh ta không mù, Lục Diễm Chi cũng không mù.

Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân, loại rất rất thích đấy.

Nhưng cho dù bây giờ anh ta biết, hơn nữa Tô Nhược Hân cũng đã hỏi, anh ta cũng không dám thừa nhận hộ Hạ Thiên Tường.

Chỉ vì câu nhắc nhở vừa rồi của Lục Diễm Chi.

Hạ Thiên Tường không bình thường với Tô Nhược Hân, rất có thể sẽ khiến Tô Nhược Hân gặp họa sát thân.

Tô Nhược Hân chắc chắn còn không biết, Hạ Thiên Tường vẫn không phản bác tin đồn về mối quan hệ giữa anh và Tô Thanh Hà ở bên ngoài, không phải vì anh có tình cảm với cô ta. Ngược lại, cho dù cô ta là chị ruột của Tô Nhược Hân nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cực kỳ chán ghét.

Sở dĩ anh giữ Tô Thanh Hà lại, chỉ vì một nguyên nhân, đó là để Tô Nhược Hân được an toàn.

Đây là một thủ thuật che mắt, làm người ta tưởng sau này anh sẽ cưới Tô Thanh Hà mà không phải Tô Nhược Hân, như vậy cô sẽ tương đối an toàn hơn.

Vừa nãy, Lục Diễm Chi nhắc nhở Hạ Thiên Tường, chắc hẳn anh sẽ tạm thời không nói ra chuyện thích Tô Nhược Hân.

Cho nên, anh ta cũng không thể nói.

Biết cũng không thể nói.

“Tôi… Tôi không biết. Tôi thật sự không biết về chuyện riêng của cậu Hạ.”

Anh ta không nói Hạ Thiên Tường thích Tô Nhược Hân, cũng không nói Hạ Thiên Tường không thích Tô Nhược Hân.

Dù sao chuyện của ông chủ, vẫn để anh tự xử lý đi.

Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói vậy là tôi hiểu rồi. Tôi đã nói mà, người có thân phận như anh ấy làm sao có thể thích người mặc kệ gia thế hay gì khác đều không xứng như tôi chứ! Thật sự không có khả năng.”

Tô Nhược Hân nói xong còn vỗ nhẹ vào ngực, lộ ra dáng vẻ như trút được gánh nặng.

Nhưng lúc thật sự nói ra câu này, không hiểu sao cô lại cảm thấy mất mát.

Phương Tấn nhíu mày nhìn Tô Nhược Hân trong gương chiếu hậu, bỗng nhiên nghĩ mình không nói như vậy, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của Tô Nhược Hân với Hạ Thiên Tường chứ?

Nhưng… anh ta thật sự không quản được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 276


CHƯƠNG 276

Đến rồi.

Tô Nhược Hân xuống xe, nhìn Phương Tấn lái xe đi giống như đang nhìn Hạ Thiên Tường rời đi vậy.

Cho đến khi chiếc xe McLaren GT hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tô Nhược Hân mới lên tầng, đi vào căn hộ.

Chúc Hứa còn đang ngủ. Cậu bé thật ra rất bớt lo, là loại gần như không cần phải quản. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ nhưng đã có thể tự chăm sóc cho mình.

Thậm chí còn có thể tự tắm nữa. Đứa nhỏ này thật sự là cần tự lập bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng rõ ràng cậu bé mới bốn tuổi.

Cô nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng.

Trẻ con nhà nghèo sớm quản lý việc nhà, chính là chỉ những đứa trẻ giống như Chúc Hứa.

Bởi vì chưa từng chơi món đồ chơi nào, Hạ Thiên Tường đã lấy lòng cậu bé rất dễ dàng.

Tô Nhược Hân quay vào phòng của mình, không biết có phải vì giày vò cả đêm hay không mà lại mất ngủ.

Mãi tới gần sáng, cô mới ngủ được.

Năm giờ, đồng hồ báo thức của Tô Nhược Hân lại đổ chuông.

Cô là học sinh lớp mười hai, phải dậy sớm đọc bài.

Tranh thủ thêm vài giây, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cô muốn thi vào một trường tốt mà mình thích, tốt nhất là đúng chuyên ngành và trường học mà cô mong muốn.

Còn có một nguyên nhân khác khiến cô dậy sớm như vậy, cô phải làm bữa sáng cho Chúc Hứa.

Cô không thể để cậu bé bị đói bụng được.

Kết quả, Tô Nhược Hân vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp thì lập tức đờ người, cũng hoảng rồi: “Ai?”

Cửa phòng bếp đang đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn, mơ hồ hiện ra bóng người trong đó…’

Hạ Thiên Tường nói anh đã mua lại căn hộ này, cho nên chủ cũ không thể bước vào được.

Hơn nữa, cô nhớ rõ Hạ Thiên Tường đã thay khóa căn hộ này.

Cô nói xong, bất giác quay đầu nhìn về phía cửa.

Khóa thật sự thay rồi.

Lúc này, Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn bóng người trong phòng bếp kia, cũng nhớ tới những gì mình nhìn thấy ở nhà họ Hạ tối qua.

Chẳng lẽ có người lẻn vào, muốn giết cô?

Lại giống như muốn giết Hạ Thiên Tường vậy?

Cô hoảng hốt, muốn đi vào phòng Chúc Hứa để bế cậu bé mau chóng rời xa chốn thị phi này.

Nhưng cô mới đến trước cửa phòng Chúc Hứa, đã nghe cửa phòng bếp phía sau hình như mở ra. Lúc cô đang sợ tới mềm cả chân thì nghe người phía sau nói: “Cô Tô, tôi là chị Chiêm do ngài Phương phái tới chăm sóc cho cô và cậu chủ nhỏ. Tôi biết cô phải dậy sớm tự học nên vội qua làm bữa sáng. Có phải tôi lặng lẽ vào, đã dọa cho cô sợ không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 277


CHƯƠNG 277

“Phương… Phương Tấn đưa chìa khóa cho chị à?”

“Vâng, đúng vậy.”

Tô Nhược Hân lập tức dựa vào khung cửa, ra sức vỗ vào ngực. Cô bị dọa thật đấy.

Phương Tấn không thể báo trước với cô sao?

Lại bị dọa một lần như vậy, cô còn trẻ cũng sẽ mắc bệnh tim đấy.

Tô Nhược Hân cuối cùng cũng thả lỏng, cười lúng túng: “Vậy thì tốt, sau này làm phiền chị Chiêm chăm sóc cho Tiểu Hứa.”

“Không phiền. Tôi đang nấu bữa sáng, cô Tô ngủ thêm một lát nữa đi. Sau khi nấu xong, tôi sẽ gọi cô.”

“Được, vậy tôi đi đọc sách, lát gặp sau.” Cho dù còn chưa ngủ đủ nhưng Tô Nhược Hân biết rõ mình nên học bài.

Tính toán thời gian, còn hơn một tuần nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Mà dạo này cô không mấy nghiêm túc học tập.

Cô còn không nỗ lực nữa, sẽ không thi được vào trường mình thích mất.

Tô Nhược Hân học bài.

Chỉ là trong lòng cảm thấy mỹ mãn và ngọt ngào.

Cho dù Hạ Thiên Tường không thích cô cũng không sao, anh thật sự đối xử tốt với cô là được rồi.

Trong lòng cô đều ghi nhớ những điều tốt đó. Sau này, cô cũng sẽ đối xử tốt với anh.

Bọn họ sẽ là bạn bè tốt nhất.

Lúc chị Chiêm gọi cô ra, cô mới biết Chúc Hứa cũng dậy rồi.

“Cô chủ, cậu chủ nhỏ, lát nữa ăn sáng xong, cô cứ tới trường là được rồi, để tôi trông cậu chủ nhỏ cho. Buổi tối cô muốn ở lại phòng túc xá hay về đây đều được. Chỉ cần cô thích thì thế nào cũng được.” Chị Chiêm vừa cười vừa nói.

Thật sự rất ân cần.

Đại khái nghĩ đến cô sắp thi tốt nghiệp trung học, cho nên chuyện gì cũng giúp cô, tùy cô.

“Cảm ơn, cảm ơn chị Chiêm. Vậy sau này đành làm phiền chị chăm sóc Tiểu Hứa nhiều hơn.”

“Không phiền, đây là chuyện tôi nên làm.”

Tô Nhược Hân cũng không khách sáo với chị Chiêm. Cô đi đến trước bàn ăn, phát hiện cả một bàn đều là món ăn mình thích, không khỏi xấu hổ: “Chỉ có những món này sao?”

Đều là món cô thích ăn, không biết Chúc Hứa có thích ăn không.

“Không đủ ạ? Vậy tôi đi nấu thêm mấy món.”

“Đủ rồi, đủ rồi, chị Chiêm không cần nấu nữa.”

Bên kia, bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa đã nóng lòng muốn thử. Chỉ là Tô Nhược Hân còn chưa ăn, cậu bé cũng lễ phép chưa bắt đầu: “Dì út, có thể ăn được chưa?”

“Ăn đi.”

Kết quả, cậu nhóc vừa bắt đầu ăn, Tô Nhược Hân đã không còn cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa khi cả bàn đều là món ăn mình thích nữa.

Chúc Hứa quả thật rất nể mặt chị Chiêm, ăn rất nhanh và ngon miệng, còn nhanh hơn cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 278


CHƯƠNG 278

“Ăn ngon không?” Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi.

“Ăn ngon, thật sự rất ngon. Từ trước đến nay, cháu chưa từng ăn bữa sáng nào ngon như vậy. Bữa sáng có thể đã dạng như vậy sao?”

“Không thể được à?”

“Cháu không biết. Chỉ là bữa sáng của mẹ cháu chỉ có cháo thôi. Cháo trắng, lại thêm ít dưa muối.” Chúc Hứa nói không kiêng kỵ.

Tô Nhược Hân giơ tay xoa đầu cậu bé: “Sau này, Chúc Hứa sẽ ăn sáng như vậy mỗi ngày.”

Sau này, cô nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn, để Chúc Hứa ăn món cậu bé muốn ăn, mặc quần áo muốn mặc.

Cô thật sự xem Chúc Hứa thành con của mình.

Nếu cô không cưới được người kia thì không lấy chồng cũng được, lại chăm Chúc Hứa cả đời.

Nhưng điều kiện trước tiên là cô nhất định phải có sự nghiệp thành công, nếu không sẽ không nuôi nổi bé Chúc Hứa đâu.

Hạ Thiên Tường sắp xếp chuyện ăn, mặc, ở, đi lại như vậy, cô không trả nổi.

“Dì út thật tốt, cảm ơn dì út.”

“Vậy chú Hạ thì sao?” Những điều này đều do Hạ Thiên Tường sắp xếp thay hai người bọn họ, cho nên Tô Nhược Hân lại hỏi thêm một câu.

“Chú Hạ cũng tốt, tốt giống dì út vậy.”

“Sao hả? Ở trong lòng cháu, địa vị của chú ấy ngang với dì à?” Hạ Thiên Tường không ở đây, Chúc Hứa còn đánh giá về Hạ Thiên Tường như vậy. Thế nếu Hạ Thiên Tường ở đây, chẳng phải địa vị còn cao hơn cô sao?

“Không, không, không, dì út tốt nhất.” Cậu bé đổi giọng ngọt như mía lùi.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Cháu ăn đi, ăn nhiều vào. Tiểu Hứa gầy quá.”

Cho dù đáng yêu, cho dù mờ mịt, nhưng Chúc Hứa thật sự hơi gầy. Cũng may cậu bé rất thông minh, bù lại cảm giác gầy yếu do thị giác gây ra.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Nhược Hân giao Chúc Hứa lại cho chị Chiêm và đến trường.

Buổi sáng thi thử ở trường, Tô Nhược Hân làm xong hai bài thi buổi sáng một cách rất dễ dàng.

Cô không chờ chuông reo đã nộp bài.

Nhớ tối hôm qua Hạ Thiên Tường đã nói trưa nay sẽ qua mua ít đồ trang trí trong căn hộ cùng, Tô Nhược Hân không khách sáo gọi tới cho Hạ Thiên Tường.

Anh nói là làm từ thiện cho Chúc Hứa.

Cô làm vậy coi như giúp anh.

Dù sao, cô nhớ kỹ ân tình này của anh là được rồi.

Một ngày nào đó, khi cô có năng lực, cô lại có thể báo đáp anh.

Trong phòng họp của tập đoàn Hạ Thị.

Lúc này im ắng.

Nhưng mọi người đều nhìn về phía Hạ Thiên Tường đang ngồi ở vị trí chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 279


CHƯƠNG 279

Một quản lý cao cấp vừa báo cáo công việc xong, lúc này đáng lẽ phải đến lượt Hạ Thiên Tường phản hồi.

Nhưng Thiên Tường Hạ cứ ngồi im trên ghế giám đốc, giống như bức tượng vậy.

Cho dù Hạ Thiên Tường như vậy nhưng khí thế mạnh mẽ kia làm người ta bất giác kính nể, e sợ.

Chỉ là, giờ phút này Hạ Thiên Tường thật sự hơi khác thường.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Hạ Thiên Tường thất thần ngay trong cuộc họp.

Đã nhiều năm như vậy, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

“Khụ…” Phương Tấn cũng phát hiện ra.

Thật ra, lúc này anh ta đoán được lý do khiến Hạ Thiên Tường thất thần.

Chắc chắn là muốn đi cùng Tô Nhược Hân tới trung tâm thương mại, mua thêm đồ cho cô và Chúc Hứa.

Nhưng thời gian diễn ra cuộc họp là do anh đề nghị.

Khi thấy sắp trưa rồi, anh cứ nhất quyết họp.

Rõ ràng không muốn đón Tô Nhược Hân và Chúc Hứa đi dạo trung tâm thương mại.

Nhưng anh không đón, dù sao cũng phải thông báo trước với Tô Nhược Hân một tiếng chứ?

Dù sao tối qua là do anh đề nghị, cũng do anh hứa với Tô Nhược Hân tối qua.

Nhưng anh không báo cho Tô Nhược Hân biết.

Vậy là vẫn muốn đi mua đồ cùng Tô Nhược Hân à?

Chỉ là bây giờ cuộc họp mới bắt đầu…

Phương Tấn sắp hỗn loạn trong gió rồi.

Mọi người đều nói bạn đừng đoán tâm tư của phụ nữ, vừa đoán là sai.

Bây giờ, anh ta cũng cảm thấy mình không thể đoán được tâm tư của Hạ Thiên Tường, càng đoán càng sai rồi.

Cũng may, một tiếng ho khan của anh ta cuối cùng đã khiến Hạ Thiên Tường hoàn hồn. Anh thản nhiên ngẩng đầu nhìn quản lý cấp cao vừa báo cáo: “Quy định hợp tác với bên Phượng Lộ còn chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ, nghĩ lại rồi báo lên lần nữa.”

Quản lý cao cấp kia lau mồ hôi. Tối hôm qua, ông ta suy nghĩ suốt đêm, kết quả đến chỗ Hạ Thiên Tường, chỉ một câu nói đã hủy bỏ toàn bộ: “Vâng.”

Ông ta không dám có bất kỳ nghi ngờ nào.

Buổi sáng này, kết cục của ông ta xem như đã tốt rồi.

Đúng vậy, anh chỉ bảo ông ta sửa lại thôi, chứ không ném báo cáo, mắng cho một trận tàn nhẫn, ông ta thật sự thấy đủ rồi.

“Tiếp tục.” Hạ Thiên Tường nói.

Phương Tấn lập tức ra hiệu cho một quản lý cao cấp khác báo cáo công việc tiếp.

Nhưng quản lý cao cấp này mới nói được vài câu, trong phòng họp lại xuất hiện âm thanh rất ‘đặc biệt’.

Sở dĩ đặc biệt là trong cuộc họp quản lý cao cấp của tập đoàn Hạ thị vẫn có một quy định bất thành văn, trong lúc họp phải để điện thoại ở chế độ im lặng, không được phép phát ra tiếng động.

Mặc dù điều này là quy định không có văn bản rõ ràng, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn chấp hành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom