Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1608


CHƯƠNG 1608

Đối với người đàn ông kia, cô thân mật gọi Canh Hoằng, chỉ cần vừa mới nhìn thấy anh thì trên mặt đầy vẻ lạnh lùng và thờ ơ.

Ha ha, còn nói là anh không đủ tư cách, tư cách cái quỷ nhà cô.

“Bình thường đều không có thời gian, nếu như ngày hôm nay đã cần rồi thì chúng ta nói chuyện liên quan đến quyền lợi anh có thể ra vào chỗ này, chúng ta cứ nói thẳng hết đi, bây giờ nói cho rõ ràng để tránh sau này lại xuất hiện một vài mâu thuẫn và những cuộc cãi vã không cần thiết.”

Đường Tiểu Nhiên quyết định rồi, cô phải vạch rõ mối quan hệ giữa hai người.

Biểu cảm của cô đàng hoàng, vẻ mặt nghiêm túc, gằn giọng nói từng chữ.

Chỉ có điều lọt vào trong mắt Tô Chính Kiêu lại không phải là một chuyện đàng hoàng như thế.

Anh nổi giận rồi.

Cho đến bây giờ, cô không chỉ không biết dùng những lời nói tốt đẹp để an ủi và xin lỗi, đôi môi kia lại giống như một vũ khí sắc bén, những lời do nó thốt ra đều là những câu mà anh không thích nghe, càng nghe càng tức giận, càng nghe càng bực bội.

Người đàn ông xa lạ có thể tùy tiện ra vào căn phòng này, cô không hề bất mãn nửa câu, hơn nữa trên mặt đều là nụ cười, đối xử nhiệt tình, vừa là trà vừa là bữa tối.

Còn anh thì sao chứ?

Ngay cả một ly nước sôi để nguội cũng không có.

Càng đừng nói tới bữa tối, dựa vào cái gì mà hai người lại có sự chênh lệch lớn như thế.

Tô Chính Kiêu sắp bị chọc cho tức chết rồi.

Chỉ suy nghĩ bấy nhiêu mà anh đã có một nỗi xúc động muốn đánh người đàn ông kia cho răng rơi đầy đất.

Cô vẫn còn không biết im lặng, cứ nói mấy lời khiến anh bực bội, làm anh không muốn nghe.

Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén đang mím chặt của cô, sau đó, anh cúi người, trực tiếp ngăn chặn môi cô.

Sau khi làm ra hành động đó, trong nháy mắt anh cảm thấy ngọn lửa giận đọng lại trong lòng mình đã dần dần tiêu tan, cảm xúc mềm mại ấy khiến tâm trạng anh dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Lần này đổi lại là Đường Tiểu Nhiên nổi giận.

Cô vùng vẫy, dùng cả tay lẫn chân, hết đánh rồi lại đá, dùng hết sức lực toàn thân.

Tô Chính Kiêu cũng dùng lực, anh nắm lấy cổ tay cô, áp cô lên trên tường, tùy ý hôn cô, mượn cách đó để phát tiết cảm giác bực bội trong lòng mình.

Đường Tiểu Nhiên đỏ cả mắt, tay chân không thể làm được gì.

Cô hung hăng cắn mạnh vào môi anh.

Bởi vì cắn quá mạnh, lúc này đã có máu rỉ ra: “Anh buông tôi ra, buông ra, buông tôi ra ngay!”

Trên môi truyền đến cơn đau khiến hai mắt của người đàn ông nheo lại, Tô Chính Kiêu với bộ dạng khát máu liếm máu trên môi đi.

Rồi lại cúi người tiếp tục hôn cô.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến cảm xúc gần như muốn bùng nổ của anh có thể chuyển biến tốt đẹp, mới có thể trấn an được sự nôn nóng trong lòng anh.

Lúc này, ngay cả anh cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình là như thế nào.

Anh chỉ biết rằng chỉ có như vậy thì mới có thể thoải mái một chút.

Đường Tiểu Nhiên vùng vẫy, cắn môi anh, lại có mùi máu tươi tràn ra giữa môi hai người.
 
Chương 1609


CHƯƠNG 1609

Mùi vị này kích thích động tác vùng vẫy của Đường Tiểu Nhiên càng ngày càng mạnh hơn, cùng lúc đó cũng đã kích thích đôi mắt âm trầm của Tô Chính Kiêu, ngọn lửa nhen nhóm dường như là muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Thời gian dần dần trôi qua, đôi môi của Tô Chính Kiêu cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.

Đường Tiểu Nhiên không tiếp tục cử động nữa, lông mày nhíu chặt.

Ánh mắt cô chuyển động, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau đó, thừa dịp lúc Tô Chính Kiêu đang thả lỏng, đầu gối cô đột nhiên giơ cao, trực tiếp đá vào giữa hai chân anh.

“A!”

Tô Chính Kiêu hoàn toàn không hề phòng bị, anh bị đau liền la lên một tiếng.

Một giây trước vẫn còn đang hôn môi cô, một giây sau lại hít vào từng hơi lạnh.

Anh xoay người kẹp lấy chân, đau đớn khó nhịn.

Vội vàng lui về phía sau hai bước, Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Trên mặt mang theo vẻ cảnh giác đề phòng, lỡ như anh lại tiếp tục có hành động đó.

Lúc hai người đang giằng co, Lưu Canh Hoằng đã ôm Cảnh Hiên vào nhà: “Ở bên ngoài hơi lạnh, Cảnh Hiên nói là mình lạnh nên tôi dẫn thằng bé vào, chắc là không làm phiền đến cuộc trò chuyện của hai người nhỉ?”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên liền vội vàng lắc đầu.

Cô đưa tay ôm lấy Cảnh Hiên, nhẹ chạm vào gương mặt cậu bé.

Nhiệt độ không phải là rất thấp, vẫn còn may.

“Mẹ ơi, con đói quá, con muốn ăn lẩu.” Quả thật có thể nói Cảnh Hiên là một cậu bé háu ăn, lúc này vẫn còn đang nghĩ tới chuyện ăn.

Nhớ đến chiều nay con trai không có ăn cái gì, Đường Tiểu Nhiên thả Cảnh Hiên xuống đất, kêu cậu đi xem tivi hoặc là làm bài tập, cô thì đi nấu lẩu.

Lưu Canh Hoằng cũng đi theo cô, lần này vẫn đứng bên cạnh cô như cũ, rửa rau, lấy đồ cho cô.

Tô Chính Kiêu ngồi ở trên giường. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bởi vì bộ phận giữa hai chân đang bị đau, cho nên hai chân bắt chéo lại với nhau, nhẹ nhàng ma sát, cố gắng làm dịu cơn đau.

Nghe thấy tiếng nói chuyện, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bóng lưng của hai người.

Trong nháy mắt, ngọn lửa giận vừa mới bình phục lại từ từ bùng cháy, xen lẫn vào đó là địch ý lạnh đến thấu xương.

“Anh thường xuyên làm việc nhà hả, tôi thấy động tác của anh cũng khá thành thạo.”

Đường Tiểu Nhiên nhìn thao tác của Lưu Canh Hoằng sạch sẽ mà lại nhanh nhẹn, cô nói.

Mặc dù quay lưng lại, nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó đang rơi trên người mình.

Như một con dao sắc bén, dường như là muốn đâm xuyên qua người mình, còn mang theo cảm giác áp bách.

Lưu Canh Hoằng cười nhạt: “Tôi ở một mình thì đương nhiên là ít nhiều gì cũng phải biết mấy chuyện này rồi, thế nào, tôi làm tốt lắm đúng không?”

“Đúng là tốt lắm, rất giỏi.” Cô không hề khách khí mà khen anh ta.
 
Chương 1610


CHƯƠNG 1610

Lưu Canh Hoằng đang kể những chuyện thú vị khi còn bé, vừa nói vừa ôm bụng cười.

Đường Tiểu Nhiên cũng nhịn không được mà cười nhẹ.

Hai người cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Tô Chính Kiêu ở sau lưng càng thêm đen mặt, uống nước mà suýt chút nữa muốn bóp nát ly nước.

Ngay cả động tác đặt ly nước lên trên bàn cũng không nhẹ, phải tạo ra âm thanh cạch cạch, như sợ người ta không biết anh có mặt ở đây.

Cảnh Hiên đang làm bài tập, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn qua.

Ba sao vậy?

Chẳng mấy chốc, nồi lẩu đã nấu xong rồi.

Đường Tiểu Nhiên vội vàng sắp xếp đồ ăn.

Lưu Canh Hoằng đi qua nói với Tô Chính Kiêu: “Anh Tô dùng bữa cùng mọi người luôn đi.”

Nghe thấy câu nói này, Tô Chính Kiêu phản cảm đến cực hạn.

Ha ha, cảm giác anh ta giống như là chủ nhân của căn nhà này, nhưng anh ta có phải không?

Chỉ mới tới đây có hai ba lần mà thôi, làm như là thành viên trong gia đình, tưởng mình là ai chứ.

Anh muốn ăn thì cần gì anh ta đến mời?

Anh ta là cái thái gì?

Tô Chính Kiêu trực tiếp ngồi trước bàn, ngồi bên cạnh Cảnh Hiên.

Đường Tiểu Nhiên và Lưu Canh Hoằng ngồi kế nhau.

Như là muốn giở trò với Lưu Canh Hoằng, nếu như Lưu Canh Hoằng ăn cái gì thì đũa của Tô Chính Kiêu sẽ nhanh hơn anh ta một bước.

Ngược lại là Lưu Canh Hoằng chẳng có cảm xúc là bao, anh ta nhàn nhạt cười, hoàn toàn không có phản ứng.

Còn Tô Chính Kiêu không chỉ không biết chừng mực, ngược lại càng ngày càng quá đáng hơn, cố tình không cho Lưu Canh Hoằng ăn.

Lúc này, sự thành thục và ưu nhã căn bản không dính dáng gì với anh, thứ mà anh bộc lộ là sự ngây thơ vô tận.

Cuối cùng, Đường Tiểu Nhiên nhìn không nổi nữa rồi.

Trầm mặt, cô lạnh lùng hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”

Tô Chính Kiêu hất cầm, mắt nhìn thẳng vào cô, mang theo vẻ áp bức nặng nề, biểu cảm lại giả vờ như là mình không hiểu: “Tôi đang ăn tối, sao vậy, có vấn đề gì hả?”

Anh hỏi như vậy, trái lại khiến Đường Tiểu Nhiên phải nuốt hết những lời mà mình muốn nói vào bụng, không biết phải trả lời như thế nào.

Đường Tiểu Nhiên trực tiếp đẩy những món mà anh muốn ăn qua cho anh, để anh ăn đủ.

Sau đó lại gấp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Lưu Canh Hoằng.

Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Tô Chính Kiêu, lòng anh trực tiếp bùng cháy lửa giận, suýt chút nữa là muốn chém Lưu Canh Hoằng.

Ăn bữa tối trong không khí không vui vẻ, sau khi ăn xong, Tô Chính Kiêu không nói là mình sẽ đi, lười biếng dựa người ở đó, bộ dạng như là ông lớn.

Sau khi Lưu Canh Hoằng phụ giúp Đường Tiểu Nhiên rửa sạch bát đũa, chào hỏi với Cảnh Hiên xong xuôi thì liền đi ra khỏi phòng, muốn về nhà.
 
Chương 1611


CHƯƠNG 1611

Đường Tiểu Nhiên thuận tay cầm một cái áo khoác len đi ra ngoài cùng anh ta, cô muốn tiễn Lưu Canh Hoằng về.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, buổi tối về còn phải tham gia hai cuộc họp online, cho nên Tô Chính Kiêu lấy cặp sách của Cảnh Hiên, gọi Cảnh Hiên rồi cũng đi ra khỏi phòng.

Nơi cô ở không phải là chung cư cao cấp, mà giống như những khu ở của dân nghèo, không có thang máy, hành lang rất hẹp, đèn được lắp đặt trên hành lang cũng là loại điều khiển bằng âm thanh, lúc thì sáng lúc thì tối.

Lưu Canh Hoằng đi trước nhất, phía sau anh ta là Đường Tiểu Nhiên, theo sau đó là Cảnh Hiên và Tô Chính Kiêu.

Ánh đèn đột nhiên tối đi, chân Đường Tiểu Nhiên đúng lúc đạp vào khoảng không, một bên chân có vấn đề bất chợt đứng không vững, dưới chân lắc lư một cái, cả người liền ngã ra phía trước, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Nghe vậy, Lưu Canh Hoằng ở phía trước lập tức quay người muốn đưa tay đỡ lấy cô.

Tô Chính Kiêu đi ở cuối cùng, đương nhiên cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Thấy vậy, anh lập tức bước ra phía trước một bước dài, vượt qua Cảnh Hiên, đứng ở bên phải giữ cô lại.

Một giây sau, ánh đèn trên hành lang đã sáng lên, cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng hiện tại của mấy người bọn họ.

Tay Lưu Canh Hoằng đỡ bên trái cô, vừa vặn đặt ở bên hông, Tô Chính Kiêu thì đỡ bên phải, cũng đúng lúc đặt bên hông.

Vẫn là Tô Chính Kiêu bình tĩnh lên tiếng trước: “Buông tay ra.”

Lưu Canh Hoằng cúi đầu, anh ta cũng chú ý đến hành động của mình có chút đường đột.

Anh ta buông tay, nói với Đường Tiểu Nhiên: “Tôi xin lỗi.”

Đường Tiểu Nhiên biết là anh ta không cố ý, cô lắc đầu.

Ổn định cái chân bị cà nhắc, cô chậm rãi đứng vững.

Nhưng bàn tay của Tô Chính Kiêu đang ôm cô vẫn còn đang đặt ở bên hông cô.

Cô nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Buông tay ra.”

Tô Chính Kiêu nhìn cô một hồi lâu rồi mới thu tay lại.

Đối với người đàn ông kia thì bày ra vẻ mặt ôn hòa, vừa mới đối diện với mình thì người đầy lửa giận, cô giỏi lắm.

Đưa mắt nhìn Lưu Canh Hoằng lên xe rời đi, Đường Tiểu Nhiên vẫy vẫy tay với anh ta, còn căn dặn anh ta nhớ chú ý an toàn.

Sau đó, cô đi đến bên cạnh xe nhìn Cảnh Hiên: “Trong khoảng thời gian này con đừng có ăn kẹo nha, con đã bị sâu răng rồi, con trai không thể ăn nhiều kẹo như thế.”

Tô Chính Kiêu vẫn còn đang nhìn cô, ánh mắt nặng nề.

Anh thầm nghĩ có lẽ cô cũng sẽ nói với anh vài câu.

Cảnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ở ngoài lạnh lắm, mẹ đi về đi, con biết rồi ạ.”

Đường Tiểu Nhiên vẫn còn chưa đi, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện với Tô Chính Kiêu.
 
Chương 1612


CHƯƠNG 1612

Cứ chờ xe biến mất trong tầm mắt, cô mới quay người đi lên lầu.

Ở trong xe.

Tô Chính Kiêu cảm thấy có mấy ngọn lửa đang nhen nhóm khắp người mình.

Tay nắm lấy cà vạt trên cổ áo, kéo kéo vài lần liền giật cà vạt ra, cúc áo trong cũng được mở ra.

Chỉ là cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, anh hạ cửa sổ xe xuống để gió lạnh trong đêm thổi vào làm dịu ngọn lửa giận trên người anh.

Nhưng mà Cảnh Hiên lại nói lạnh.

Gió lạnh thổi vào, thân thể nhỏ bé của cậu bé cuộn thành một cục nhỏ, trông vô cùng đáng thương.

Ánh mắt đảo qua nhìn, anh lại bấm cửa xe lên.

Dường như là nghĩ đến cái gì đó, Tô Chính Kiêu nói với Cảnh Hiên: “Có vẻ như là mẹ của con đang vội vã tìm người yêu mới.”

“Thật ra thì con cảm thấy chú Lưu cũng tốt mà.”

Đối với Lưu Canh Hoằng, trong lòng Cảnh Hiên không hề ghét bỏ.

“Cũng tốt hả?”

Giọng nói của Tô Chính Kiêu có hơi thay đổi, âm dương quá khí.

“Nếu như đối tượng mà mẹ con muốn kết hôn trong tương lai thật sự là chú Lưu, con sẽ không phản đối đâu.”

Tuy là giọng nói của Cảnh Hiên rất non nớt, nhưng cũng rất nghiêm túc: “Con nghĩ là nếu như kết hôn với chú Lưu thì sau này mẹ sẽ hạnh phúc.”

“Chỉ mới gặp người đàn ông đó có hai lần, con lại chắc chắn anh ta là người tốt?”

Tốc độ dưới chân của Tô Chính Kiêu càng thêm nhanh.

“Nhưng mà con biết là chú ấy thương mẹ, trước kia lúc kết hôn với ba, ngay cả về nhà mà ba cũng rất ít khi về, cho dù có về thì cũng chẳng có thái độ tốt với mẹ.”

“Chú Lưu thì không giống như thế, chiều hôm nay chú ấy đi siêu thị cùng với con và mẹ, sau khi mua thức ăn thì chú ấy xung phong xách đồ chứ không để cho mẹ xách. Hơn nữa, lúc mẹ làm đồ ăn thì chú ấy còn đứng ở bên cạnh giúp đỡ.”

“Từ trước đến giờ ba chưa từng làm những chuyện này một lần nào, con cảm thấy chú Lưu có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.”

Nghe nói như thế, Tô Chính Kiêu lại đưa tay kéo kéo cúc áo của chiếc áo sơ mi, động tác có chút thô lỗ, cúc áo bị kéo ra hết mấy cái.

“Con là một đứa con nít thì biết cái gì chứ, lúc đàn ông theo đuổi phụ nữ thì đều nói ngon nói ngọt, sẽ làm rất nhiều chuyện, đợi sau khi có được rồi thì thái độ hoàn toàn khác với trước kia, có biết không?”

“Không thể bị hình tượng giả của đàn ông làm cho mê hoặc, có một vài người đàn ông là sói đội lớp cừu, con phải nói câu này với mẹ con, tránh cho cô ta bị che mờ mắt, nhảy vào hố lửa mà cũng không biết.”

“Bây giờ con còn quá nhỏ, có lẽ không hiểu, nhưng mà chờ sau khi lớn lên rồi, nói không chừng con lại là loại đàn ông đó.”

Cảnh Hiên không tin.

Chú Lưu mới không phải là người như vậy đâu, nhưng mà ngày hôm nay mẹ với lại chú Lưu bận rộn trong phòng bếp, sao ba lại tức giận như thế?”

Tô Chính Kiêu cau mày: “Giận hả? Ba giận lúc nào chứ?”
 
Chương 1613


CHƯƠNG 1613

“Chính là lúc mẹ với lại chú Lưu nói chuyện vui vẻ trong phòng bếp đó, ba đang uống nước, nhưng mà suýt chút nữa là ba đã bóp nát ly nước luôn rồi.” Cảnh Hiên chớp chớp mắt: “Tại sao lại tức giận chứ?”

“Con nhìn lầm rồi.” Tô Chính Kiêu căn bản không muốn thừa nhận.

“Nhưng mà suốt cả buổi tối hôm nay ba đều đang tức giận, lúc mẹ sắp té, chú Lưu đỡ mẹ, ba cũng giận, chẳng lẽ ba không thích mẹ và chú chú Lưu thân thiết với nhau?”

Cảnh Hiên lầm bầm mấy câu như thế.

“Nhưng mà ba với mẹ đã ly hôn rồi, mà mẹ cũng đâu có ngoại tình đâu, sao ba lại tức giận như thế?”

“…”

Tô Chính Kiêu giật giật đôi môi có chút khô khốc, không biết trả lời như thế nào.

Nhưng mà anh lại hỏi: “Con học được cái từ ngoại tình này từ chỗ nào vậy?”

“Trên tivi có nói đó.” Cậu bé trả lời rất gọn gàng, còn nói thêm: “Sau này nếu con có đến chỗ mẹ thì ba cũng không cần phải đi theo đâu.”

“Tại sao?” Anh không hiểu.

“Con thấy bộ dạng của chú Lưu hình như là muốn theo đuổi mẹ, lúc ba ở bên cạnh sẽ vô duyên vô cớ nổi giận, không chỉ ảnh hưởng đến sự tiến triển giữa mẹ và chú Lưu, mà còn ngăn cản chú Lưu theo đuổi mẹ.”

“Giống như là tối nay, nếu như ba không ra tay, chú Lưu nhất định có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả là ba lại ngang ngược chen ngang.”

Cảnh Hiên nói đạo lý rõ ràng, rất có trình tự.

Tô Chính Kiêu sắp bị cơn giận thiêu đốt.

Sao anh lại có một đứa con trai như vậy chứ?

Bàn tay đang cầm tay lái nổi đầy gân xanh: “Con gấp gấp muốn tìm đàn ông cho mẹ con đến vậy à?”

Ngực Tô Chính Kiêu phập phồng, lên lên xuống xuống

“Chú Lưu và mẹ làm cùng một công ty, buổi sáng có thể cùng nhau đi làm, buổi tối có thể cùng nhau tan làm, bọn họ đều biết nấu ăn, thật sự rất hợp, nên ba đừng đi đến chỗ mẹ nữa.”

Cậu bé không yên tâm, dặn đi dặn lại.

“Con mau ngậm miệng lại? Nếu như còn không ngậm miệng lại, ba sẽ ném con ra đấy!”

Càng nghe càng bực, trong lòng càng thêm dày đặc, Tô Chính Kiêu tức giận quát mắng.

Cảnh Hiên lại uống một ngụm nước, nói:

“Ba, ba lại tức giận rồi, nhưng tại sao chứ?”

Tô Chính Kiêu thảo luận với con trai về vấn đề này, là muốn cậu bé có ý kiến với Lưu Canh Hoằng, cũng có ý kiến với mẹ mình.

Cảm thấy mình bị bỏ rơi, vừa khóc, vừa làm ầm ĩ, nhưng cuối cùng thì sao?

Tất cả kết quả mà anh ta thầm hi vọng đều không xuất hiện, ngược lại đả kích anh ta ngày càng sâu, kém chút là không tức chết, cắn răng chịu đựng một bụng tức giận!

Một đứa bé còn nhỏ như vậy, mà lại nói rõ ràng mạch lạc, đâu ra đấy!

Anh ta không nói lại được thằng bé, ngược lại còn khiến mình phải cắn răng chịu một bụng tức giận.
 
Chương 1614


CHƯƠNG 1614

Những cái tốt thì không di truyền, toàn di truyền cái xấu của Đường Tiểu Nhiên.

Trở lại biệt thự, Cảnh Hiên được chú Lưu dẫn đi tắm rửa.

Hai ngày không gặp cậu bé, chú Lưu rất nhớ cậu bé, bế đi vào trong nhà tắm.

Tô Chính Kiêu cũng đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, trực tiếp dùng nước lạnh để tắm, để xua đi ngọn lửa tức giận trên người.

Nước lạnh theo vòi hoa sen chảy xuống, chảy qua khuôn mặt anh ta, bàn tay của anh ta tùy ý lau nước ở trên mặt, cảm thấy từ trước đến nay chưa từng lạnh như vậy.

Câu nói của Cảnh Hiên bất giác lại xuất hiện trong đầu.

Lúc nhìn thấy mẹ và chú Lưu ở bên nhau, tại sao lại tức giận như vậy?

Tại sao lại tức giận như vậy?

Lúc này anh ta đang hỏi chính bản thân mình, lúc đó tại sao lại tức giận như vậy, tức giận đến mức hận không thể dùng ánh mắt bắn chết người đàn ông kia!

Giống như Cảnh Hiên nói, đã ly hôn rồi, cho dù cô qua lại với một người đàn ông như thế nào thì đó cũng là chuyện của cô, dù sao cũng không đội mũ xanh cho anh ta tại sao anh ta lại tức giận như vậy?

Hít một hơi thật sâu, Tô Chính Kiêu mới phun ra cơn giận đè nặng trong lòng.

Anh ta nhắm mắt lại, khiến trái tim của mình hoàn toàn lặng lại.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng hít thở của anh ta đang vang lên.

Nước vô cùng lạnh, nhưng cũng có thể khiến người khác càng thêm tỉnh táo.

Trong lòng và trong đầu đều là một khoảng trắng xóa, giống như sương mù rơi xuống vào tiết sương giáng, trắng xóa, tĩnh mịch.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tô Chính Kiêu từ trước đến nay đều dậy rất sớm, nhưng hôm nay vẫn chưa dậy, không biết lý do là gì.

Cảnh Hiên đã ăn xong bữa sáng.

Chú Lưu hâm nóng sữa cho cậu bé.

Đúng lúc này, truyền đến tiếng bước chân, Tô Chính Kiêu đang lững thững từ trên tầng đi xuống.

“Thu dọn đồ đạc đi.” Anh ta đi đến, ngồi đối diện với Cảnh Hiên, cầm cốc nước ấm lên.

“Tại sao?”

Cảnh Hiên vẫn đang uống sữa, không nhanh không chậm.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên cậu bé không cần đi học.

“Gần đây công ty có chút bận, ba không thể chăm sóc con, lát nữa sẽ đưa con đến chỗ mẹ con, một tuần sau ba sẽ đến đón con.” Anh ta nói.

Nghe thấy vậy, Cảnh Hiên ngạc nhiên, vui mừng reo hò, chạy phắt lên tầng.

Rất nhanh cậu bé đã thu dọn đồ xong, cầm vali của mình.

Chú Lưu đi qua, đưa tay ra nhận lấy, đặt ở cốp xe.

Tô Chính Kiêu lái xe.

Còn Cảnh Hiên ngồi trên ghế phụ lái, sự vui mừng trên khuôn mặt nhỏ bé chưa từng biến mất, hớn hở ra mặt, rất kích động.
 
Chương 1615


CHƯƠNG 1615

Nhìn dáng vẻ này của cậu bé, anh ta không khỏi có chút ghen tị: “Ở chỗ ba là địa ngục, chỗ mẹ con là thiên đường? Bây giờ còn không khép được miệng, hả?”

Nhưng Cảnh Hiên lại nói một câu rất đương nhiên: “Con là do mẹ nuôi lớn.”

Nghe thấy vậy, Tô Chính Kiêu lại trầm mặc.

Đứa bé nói không sai, tám năm, bao nhiêu ngày đêm, đứa bé đều là một tay cô nuôi lớn.

Mà thời gian anh ở cùng với con tổng cộng còn chưa đến một trăm ngày, giữa hai người, đương nhiên cậu bé sẽ thích cô hơn.

Buổi sáng, Đường Tiểu Nhiên đã nhận được điện thoại của chú Lưu, lúc này đang đứng đợi ở dưới tòa nhà.

Một lúc sau, một chiếc Cayenne màu đen dừng lại.

Chiếc xe vừa mới dừng lại, Cảnh Hiên đã không đợi được, tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, chạy về phía cô.

Sau đó người đi xuống chính là Tô Chính Kiêu.

Anh ta mở cốp, lấy vali bên trong ra, đi qua.

Đường Tiểu Nhiên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hiên.

Tô Chính Kiêu thờ ơ liếc nhìn, nói với Cảnh Hiên: “Xách vali lên trước đi.”

Gật đầu, Cảnh Hiên cầm lấy vali.

Chỉ là dù sao cậu bé cũng còn nhỏ, ở đây lại là cầu thang bộ, không dễ xách, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Đường Tiểu Nhiên đi qua, vội vàng nhận lấy: “Để mẹ.”

“Để ba làm đi, ba là đàn ông, sức lớn.” Cảnh Hiên nói.

Đường Tiểu Nhiên không cho là như vậy.

Tô Chính Kiêu vốn dĩ không phải là một người đàn ông biết cảm thông cho phụ nữ, càng không cảm thông cho cô, từ trước đến nay cô chưa từng ước mong anh ta sẽ giúp đỡ.

Nhưng, thái độ khác thường, Tô Chính Kiêu lại cầm lấy vali.

Đường Tiểu Nhiên sững sờ.

Lẽ nào, thế giới lại có mưa đỏ rồi?

Hay là mặt trời mọc từ phía Tây.

Cảnh Hiên rất hài lòng, khóe miệng cong lên, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt hai người.

Trên cầu thang bộ chỉ còn lại hai người.

Đối với anh ta, Đường Tiểu Nhiên không muốn nhìn thấy, cũng không muốn ở chung.

Cô cau mày, nhấc chân muốn rời đi!

Thấy vậy, Tô Chính Kiêu tiến lên hai bước, nắm lấy cổ tay cô.

Đường Tiểu Nhiên tức giận nói: “Buông ra! Anh buông tay ra cho tôi! Mau buông tay ra!”

Cô cố gắng giãy giụa, khuôn mặt trắng nõn lại có chút hồng, giống như quả đào.
 
Chương 1616


CHƯƠNG 1616

Tô Chính Kiêu rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô: “Hoặc là cô tiếp tục giãy giụa như vậy, xem có thể chống lại tôi không, hoặc là yên tĩnh, nghe tôi nói xong, chỉ hai câu thôi.”

Về mặt sức lực, đương nhiên Đường Tiểu Nhiên không đấu lại được anh ta.

Khẽ thở hổn hển, cô dừng giãy giụa, không cử động nữa.

Tô Chính Kiêu cũng buông ra, nói: “Mặc dù đã ly hôn, nhưng cô cũng có quyền thăm nom, liên quan đến việc thăm nom Cảnh Hiên, tôi cho phép cô mỗi tối thứ bảy đón thằng bé từ nhà họ Tô về, nhưng trước 10h tối ngày thứ hai nhất định phải đưa về nhà họ Tô, có vấn đề gì không?”

Lần này, Đường Tiểu Nhiên lại sững sờ, giống như người gỗ.

Tô Chính Kiêu làm sao vậy?

Hôm nay tại sao lại bất thường như vậy, khiến cô có nhận thức mới về anh.

Cảnh Hiên đã chủ động nói chuyện với anh ta, còn để mình thăm con.

Thấy cô không nói gì, Tô Chính Kiêu cau mày: “Có vấn đề?”

Nghe thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên hoàn hồn lại.

Bình thường cô cũng phải đi làm, cho dù Cảnh Hiên đến đây cũng không thể chăm sóc được, sắp xếp như vậy rất tốt, gật đầu: “Không có vấn đề gì, tôi đồng ý.”

“Nếu đã không có vấn đề gì, thì cứ như vậy đi.”

Tô Chính Kiêu khẽ nói, một tay của anh vẫn còn đặt trên vali.

Tay trái của cô cũng ở đó, mảnh khảnh, xanh xao.

Nhưng từ đầu đến cuối không chạm đến, từ từ rời đi.

Yên lặng quan sát một lúc, anh nâng cằm lên, lịch sự mà xa cách: “Tạm biệt.”

Dứt lời, anh không dừng lại, trực tiếp quay người đi trở lại xe.

Khởi động xe, rời đi.

Đường Tiểu Nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng, thái độ của Tô Chính Kiêu đối với cô đã thay đổi.

Cảm giác của cô từ trước đến nay đều rất nhạy bén.

Sau khi kết hôn, vô cùng chán ghét và ghét bỏ, đến nỗi thời gian anh ta trở về cũng rất ít.

Lần đầu tiên sau khi li hôn, cô cảm thấy cảm xúc của anh ta đã thay đổi, không còn chán ghét và chê giống như trước đây.

Thỉnh thoảng sẽ mặt dày ngồi trong nhà cô không rời đi, thay đổi đến mức cảm giác có chút không nói ra được.

Một người giống như anh ta có thể mặt dày để cho người khác mắng, quả thật là một chuyện rất hiếm thấy.

Không chỉ có như vậy, anh ta còn trở nên có chút trẻ con.

Hơn nữa, tần suất đến bên này cũng trở nên cao hơn, thỉnh thoảng lại đến đây, lộ ra dáng vẻ trước đây chưa từng có, cảm xúc và thái độ cũng không lạnh lùng như lúc trước.

Nhưng lúc nãy, cô lại cảm thấy cảm xúc của anh ta lại có sự thay đổi.

Anh ta trở nên khách khí, xa cách, mang theo cảm giác xa lạ mờ nhạt nhưng lại không nói ra được, không có sự lạnh lùng, cũng không có sự trẻ con, chỉ có sự xa cách.

Có lẽ trên người anh ta đã xảy ra chuyện gì đó, nên cảm xúc mới có sự thay đổi như vậy.

Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, thì cũng liên quan gì đến cô chứ?
 
Chương 1617


CHƯƠNG 1617

Cô và anh ta đã ly hôn, không liên quan gì đến nhau nữa, cho dù anh ta như thế nào, đó cũng là chuyện của anh ta.

Quay lại công ty, Tô Chính Kiêu bắt đầu nghiêm túc đi vào phòng làm việc.

Công việc bề bộn, đến tận gần chạng vạng tối.

Anh ta lái xe trở về nhà họ Tô, bên trong biệt thự rất yên tĩnh, hơi thở sự sống của những người giúp việc đều rất mỏnh manh.

Người chưa từng trải qua náo nhiệt, luôn không cảm thấy náo nhiệt có gì hấp dẫn.

Nhưng đã trải qua náo nhiệt, sau đó khôi phục lại sự hiu quạnh, đó là một cảm giác trống rỗng không nói nên lời.

Bình thường có Cảnh Hiên ở đây, mặc dù chỉ là một người bé nhỏ, ở trong biệt thự cũng có thể khiến anh ta cảm nhận được một chút hơi thở thuộc về con người.

Nhà họ Tô, từ đầu đến cuối là ám khí quá nặng.

Người nhà họ Tô tất cả đều đã ra đi, linh vị đều được bố trí ở phòng khách.

Bây giờ chỉ có một mình anh ta, hơi thở đương nhiên là nặng trĩu.

Trở lại phòng, anh ta cũng không buồn ngủ.

Căn phòng này từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào đi vào, chỉ là năm đó kết hôn được dùng làm phòng cưới một đêm.

Nằm trên giường, lật qua lật lại, hút thuốc, vẫn không thể ngủ được, anh ta ngồi trong xe, định đi hóng gió.

Đêm khuya, Tô Chính Kiêu cũng không có phương hướng, chỉ lái xe mà không có mục đích.

Ngay cả anh ta cũng không biết mình phải đi đâu, chỉ tùy tiện lái xe đi.

Khi phía trước là một bức tường chặn đường đi, không còn đường để đi nữa, anh ta mới đạp phanh xe.

Vừa ngẩng đầu lên, mới bừng tỉnh nơi đến lại là chỗ đó.

Tô Chính Kiêu ngồi trong xe, ngẩng đầu lên.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, nhất định cô và con trai vẫn chưa ngủ.

Thói quen thật là đáng sợ, lúc trước anh ta ở nhà họ Tô một năm trời cũng chưa từng cảm thấy cô đơn.

Khoảng thời gian mang theo Cảnh Hiên lăn lộn qua lại, đã quen trong nhà có hai hoặc ba người, còn mang theo một chút âm thanh, bây giờ không có, lại cảm thấy không quen….

Nên nói thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ.

Còn có chính là con người tuyệt đối không thể nuông chiều, càng nuông chiều càng yếu ớt.

Giống như anh ta, đã quen với sự vắng lặng mười mấy năm, mới hưởng thụ náo nhiệt có mấy ngày, bây giờ đã không thể tiếp nhận được sự lạnh lẽo và tĩnh mịch rồi.

Quả nhiên bị nuông chiều đến yếu ớt rồi!

Anh ta nghĩ, có lẽ mình đã quen với bầu không khí náo nhiệt ở đây.

Đồng thời cũng quen với đồ ăn ở đây, nên tối nay mới theo bản năng lái xe đến đây.

Đồng thời, anh ta cũng đang nghĩ.
 
Chương 1618


CHƯƠNG 1618

Đợi sau khi đón Cảnh Hiên về nhà họ Tô, bầu không khí trong phòng cũng thay đổi, tình trạng như bây giờ cũng không xuất hiện nữa.

Từ tĩnh mịch, lạnh lẽo đến náo nhiệt, quá trình này là một sự hưởng thụ, cũng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.

Nhưng lúc từ náo nhiệt trở nên tĩnh mịch, sự thay đổi của hoàn cảnh có chút quá lớn, khiến con người nhất thời không thể chấp nhận được.

Đây là sự giải thích cho việc tối nay anh ta đã làm ra hành động bất thường như thế này.

Ngồi trong khoảng trống trên xe, tay của Tô Chính Kiêu không thể không đút vào túi quần âu.

Rút ra một điếu thuốc rồi châm thuốc, lúc trước chưa từng hút thuốc như thế này, trong khoảng thời gian này tình trạng hút thuốc ngày càng nghiêm trọng.

Hút hai điếu, sau khi đèn trong phòng tắt, anh ta khởi động xe, đi về phía nhà họ Tô.

Chiếc xe đi đến nhà họ Tô.

Vô tình, Tô Chính Kiêu nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi xổm bên ngoài cửa sắt.

Anh ta nhìn kỹ lại, là Cố Nhược Thiện.

Dừng xe lại, anh ta đi xuống, tùy tiện kéo áo lên, ánh mắt rơi vào người cô ta: “Sao cô lại ở đây?”

“Chính Kiêu, công việc ở công ty em định không làm nữa, em cảm thấy không thích hợp với em, tối nào cũng phải thức đêm, ngày nào cũng cảm thấy ngủ không đủ giấc.”

Cố Nhược Thiện biết được điểm yếu của anh ta.

Chỉ cần dùng giọng điệu và biểu cảm của Tả Như Bội, sẽ không có vấn đề gì cả.

Không ngờ, lần này cô ta lại tính sai nước cờ.

Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Tô Chính Kiêu thật sự không được tốt, lúc thì trầm tư, lúc thì bực bội.

Đặc biệt là lúc này, trong lòng anh ta vẫn nhớ đến sự ấm áp kia.

“Vậy thì đừng làm nữa.” Tô Chính Kiêu nói như vậy.

Nghe thấy vậy, Cố Nhược Thiện vui mừng hớn hở.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Từ trước đến nay anh ta vẫn cưng chiều cô ta như vậy, chỉ cần cô ta không thích, không muốn, đều được.

“Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý được cho cô một tấm chi phiếu, sau đó cô hãy rời đi, sau này đừng xuất hiện ở đây nữa.” Sau đó, anh ta lại nói tiếp.

Cố Nhược Thiện sững sờ, cơ thể cứng đờ giống như hòn đá: “Anh không cần em nữa sao?”

Tô Chính Kiêu không có tâm trạng tiếp tục ở đây dây dưa với cô ta: “Nhớ nhận điện thoại của trợ lý.”

Vừa dứt lời, anh ta đẩy cô ta ra, đi vào trong biệt thự.

Không chút quyến luyện và không nỡ, chỉ có sự dứt khoát.

Cố Nhược Thiện vẫn chưa phản ứng lại, Tô Chính Kiêu đã rời đi.

Nghe thấy những lời kia, cô ta cảm thấy không thể tin được, tràn đầy sự không thể tin được.

Sao anh ta có thể không cần cô ta nữa chứ?

Cô ta vẫn đứng trước cánh cửa sắt được chạm rỗng, gào thét, gọi điện thoại, nhưng không có ai quan tâm đến cô ta, mặc kệ cô ta.

Mấy ngày nay Cảnh Hiên sống rất vui vẻ, mỗi ngày đều có thể ở cùng với mẹ, buổi tối còn có thể ngủ cùng mẹ, khỏi phải nói hạnh phúc đến mức nào.
 
Chương 1619


CHƯƠNG 1619

Ngày hôm nay, Đường Tiểu Nhiên đang giặt quần áo ở trong nhà.

Giọng nói của Cảnh Hiên từ trong phòng truyền ra: “Mẹ, điện thoại của chú Lưu.”

Rửa sạch bọt xà phòng trên tay, cô đi qua, nhận điện thoại, Lưu Canh Hoằng hẹn cô tối nay cùng ăn cơm.

Đường Tiểu Nhiên từ chối: “Cảnh Hiên cũng ở đây.”

Lưu Canh Hoằng rõ ràng rất thương tâm: “Tối nay là sinh nhật của tôi, lẽ nào không thể cùng đón sinh nhật với cô và Cảnh Hiên sao?”

Nghe thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên sững sờ, ngược lại ngại nói ra lời từ chối.

Lưu Canh Hoằng cảm thấy thái độ của cô đã mềm đi.

Sau đó tận dụng triệt để, nói: “Món lẩu tối hôm đó cô làm rất ngon, hôm nay đến nhà tôi làm đi, xem như là quà sinh nhật tặng cho tôi.”

Thật sự rất ngại nói lời từ chối, Đường Tiểu Nhiên đồng ý, nói một tiếng được.

Buổi tối, Lưu Canh Hoằng lái xe đến đón Đường Tiểu Nhiên và Cảnh Hiên.

Trên xe, Đường Tiểu Nhiên và Lưu Canh Hoằng thảo luận đi đến siêu thị mua một chút nguyên liệu nấu ăn.

Điện thoại reo lên, là của Cảnh Hiên.

Tô Chính Kiêu đặc biệt mua cho cậu bé, cuộc điện thoại cũng là do Tô Chính Kiêu gọi đến.

“Alo, ba, có chuyện gì vậy?” Cảnh Hiên nhận điện thoại.

“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho con, hơn nữa ba tìm con thì có việc gì?”

Giọng nói của Tô Chính Kiêu mang theo sự chế nhạo.

Nghe thấy đầu bên kia có tiếng nói chuyện của một người đàn ông và một người phụ nữ, giọng nói của người đàn ông và người phụ nữ kia đương nhiên anh ta rất quen thuộc, sắc mặt anh ta trở nên u ám: “Bây giờ hai người đang ở đâu?”

“Hôm nay sinh nhật chú Lưu, đưa con và mẹ đến nhà chú ấy nấu lẩu, chúng con đang ở trên xe, lát nữa còn phải đi đến siêu thị mua nguyên liệu.” Cảnh Hiên thành thật trả lời.

Tô Chính Kiêu bất giác nắm chặt điện thoại, nhưng giọng nói lại rất thờ ơ: “Cẩn thận mẹ con bị bắt cóc đi đó.”

“Không có đâu, chú Lưu rất tốt, không có chuyện gì thì con cúp đây, đến cửa siêu thị rồi.”

Đường Tiểu Nhiên nghe cuộc nói chuyện của hai ba con, cô có thể cảm nhận được, mối quan hệ giữa Cảnh Hiên và anh ta thân thiết hơn rất nhiều, không còn sự dè dặt và sợ hãi giống như trước đây.

Trong lòng cô cũng an ủi hơn một chút.

Ở đầu bên kia, nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy ‘tút tút tút’, sắc mặt của Tô Chính Kiêu không tránh khỏi trở nên u ám hơn.

Mới có một khoảng thời gian ngắn, anh ta vừa đưa con trai sang, cô đã dẫn con trai đi đến nhà người đàn ông khác.

Hành động đủ nhanh, cũng đủ thần tốc!

Lập tức, một ngọn lửa tức giận bắt đầu bùng cháy ở trong lòng.

Hít một hơi thật sâu, thở ra, Tô Chính Kiêu để bản thân thả lỏng, bình tĩnh lại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngồi trên sofa, mở ti vi, đang trực tiếp trận thi đấu bóng đá.
 
Chương 1620


CHƯƠNG 1620

Bóng đá vẫn là mục mà đàn ông thích xem nhất, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, rất bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Tô Chính Kiêu đột nhiên ngồi dậy.

Anh ta cầm điện thoại, gọi cho Cảnh Hiên: “Về nhà chưa?”

“Chưa.”

Cảnh Hiên đang ăn lẩu, trong miệng nhét đầy thức ăn, lời nói có chút không rõ: “Vẫn còn đang ăn lẩu, rất ngon.”

Tô Chính Kiêu nghiến răng, giọng nói vẫn bình thường: “Mau về nhà đi, ngày mai còn phải đi học, con phải ngủ trước 10 giờ, bây giờ đã là 9h30 rồi.”

Hình như bị bỏng, Cảnh Hiên kêu lên một tiếng.

Qua điện thoại cũng có thể nghe thấy rất rõ, Tô Chính Kiêu đang muốn lên tiếng, giọng nói của Đường Tiểu Nhiên đã truyền đến: Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi.”

“Đợi đã, Cảnh Hiên làm sao vậy?”

“Làm vỡ bát.” Giọng nói của cô rất bình tĩnh.

“Thằng bé nhất định phải lên giường ngủ trước 10h, bây giờ đã là 9h40 rồi, thằng bé nên về nhà để nghỉ ngơi rồi.” Anh ta lại nói.

Đường Tiểu Nhiên trả lời: “Hôm nay là thứ bảy, ngày mai không đi học, thỉnh thoảng ngủ muộn một tối cũng không sao, tôi tự biết, cúp máy đây.”

Tiếng tút tút tút lại truyền đến, Tô Chính Kiêu cầm điện thoại, ngực phập phồng.

Từ sau khi li hôn, tính cách của cô đã thay đổi một trời một vực, khiến anh ta cảm thấy không bằng lúc trước.

Lật qua lật lại rất lâu, vẫn không ngủ được, Tô Chính Kiêu lại gửi tin nhắn cho Cảnh Hiên: “Về đến nhà chưa?”

Một lúc sau, tiếng chuông báo có tin nhắn tít tít vang lên.

Anh ta nghiêng người, ngón tay dài vội vàng ấn xuống, mở ra.

…Cảnh Hiên ngủ rồi, bây giờ vẫn chưa về nhà, đợi khi nào về đến nhà, sẽ gửi tin nhắn cho anh, không cần gửi tin nhắn hay gọi điện thoại nữa, không trả lời cũng không nhận đâu.

Đoạn tin nhắn này rõ ràng là Đường Tiểu Nhiên trả lời.

Tô Chính Kiêu từ trên giường lập tức ngồi dậy, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.

Nhìn thái độ nói chuyện này, ngày càng khác!

Cô đã nói đợi sau khi về nhà sẽ gửi tin nhắn, vậy thì anh ta sẽ đợi, xem lúc nào cô sẽ gửi.

Bên kia, Lưu Canh Hoằng ra ngoài mua bánh kem, Cảnh Hiên đã ngủ, Đường Tiểu Nhiên không gọi cậu bé dậy.

Ăn bánh sinh nhật xong, cô đặc biệt đi đến phòng bếp, nấu cho anh ta một bát mỳ trường thọ.

….

Tô Chính Kiêu vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Đợi hơn một tiếng vẫn không có tin nhắn nào gửi đến.

Chứng tỏ, cô và Cảnh Hiên vẫn chưa về nhà.

Nhưng, đợi đã…
 
Chương 1621


CHƯƠNG 1621

Lúc nãy, trong tin nhắn cô nói, Cảnh Hiên đã ngủ, vậy thì trong khoảng thời gian cô gửi tin nhắn đến bây giờ, chỉ có cô và người đàn ông kia ở chung một phòng?

Lông mày anh ta cau lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẫn chưa có tin nhắn gửi đến!

Bây giờ đã 11h rồi, lẽ nào cô định qua đêm ở nhà người đàn ông kia?

Tiếp tục chờ đợi, đợi đến 11h30 vẫn chưa có tin nhắn gửi đến.

Tô Chính Kiêu có chút bực bội, gân xanh khẽ giật giật, thầm chửi thề.

Mẹ nó, cái sinh nhật rách nát mà đón lâu thế!

Không ngủ được, cũng không ngồi được, anh ta dứt khoát đưa tay ra kéo quần áo ở trên đầu giường, hai ba cái mặc lên, cầm điện thoại lên, đi ra ngoài.

Ở lại nhà Lưu Canh Hoằng đến rất muộn, bởi vì còn phải thu dọn những thứ cuối cùng, không thể để một người đón sinh nhật lại đi thu dọn.

Đợi đến khi dọn sạch sẽ, cô nhìn thời gian, đã hơn 11h giờ rồi, thời gian thật sự rất muộn.

Lưu Canh Hoằng đi lấy xe, đưa cô về nhà.

Giờ cũng quá muộn rồi, Cảnh Hiên đã không chịu đựng được nữa.

Sợ con trai ngủ không thoải mái, nên Đường Tiểu Nhiên bế cậu bé ngồi ghế sau.

Cúi người, tiện thể cởi giày trên chân con trai xuống.

Sau đó lại lấy chăn đắp lên người cậu bé, cử động rất nhẹ, sợ đánh thức cậu bé.

Trên đường đi, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có thể hít thở nhè nhẹ đan xen với nhau.

Một lúc sau, chiếc xe đến dưới tầng.

Đường Tiểu Nhiên định đưa tay bế Cảnh Hiên, Lưu Canh Hoằng ngồi phía trước đã đi qua ghế lái: “Để tôi.”

“Cảm ơn.”

Đường Tiểu Nhiên nói cảm ơn, lùi về sau mấy bước, để anh ta có thể bế Cảnh Hiên lên.

Đi ra khỏi xe, Lưu Canh Hoằng và Đường Tiểu Nhiên sánh vai đi về phía trước.

Nên không hề chú ý đến cửa xe của một chiếc Bentley màu đen đang đậu trong bóng tối đã được mở ra.

Người đàn ông mặc vest đi ra, duy trì khoảng cách phù hợp đi theo phía sau bọn họ, anh ta đi rất nhẹ, giống như một tên trộm.

“Cô có cảm giác gì với tôi?”

Vừa đi về phía trước, Lưu Canh Hoằng vừa lên tiếng hỏi Đường Tiểu Nhiên.

Suy nghĩ một lúc, Đường Tiểu Nhiên trả lời: “Hài hước, dịu dàng, chu đáo, không chỉ hiểu lòng người, còn biết giúp phụ nữ làm việc nhà, thật sự rất tốt.”

Nghe thấy vậy, Tô Chính Kiêu ở phía sau lại lạnh lùng cười thành tiếng.

Không phải là một con sói đội lốt cừu à, đến mức phải khen hiếm có trên thế giới sao?

“Vậy thì…”

Giọng nói của Lưu Canh Hoằng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô một lúc: “Qua lại với tôi, thế nào?”
 
Chương 1622


CHƯƠNG 1622

Đường Tiểu Nhiên sững sờ, đôi chân đang bước ra cũng lập tức thu lại.

Ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm vào Lưu Canh Hoằng.

“Cảm giác của chúng ta với đối phương đều tốt như vậy, nên, chúng ta qua lại nhé!”

Lưu Canh Hoằng một tay bế Cảnh Hiên, tay trái nắm lấy tay Đường Tiểu Nhiên.

Anh ta nắm rất chặt, lại nói: “Tôi tuyệt đối không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”

Ngay cả Tô Chính Kiêu đi phía sau cũng kinh ngạc, sững sờ luôn tại đó.

Nhưng chỉ một lúc sau anh ta đã hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang tay trong tay kia, ánh mắt sắc nhọn, giống như lưỡi dao.

Đồng thời, trong lòng lại có một giọng nói đang không ngừng gào thét, buông ra! Buông ra!

Bình thường bị anh ta nắm tay, la hét giống như chạm vào thuốc độc.

Bây giờ bị người đàn ông kia nắm lâu như vậy, cũng nên có phản ứng kịch liệt chứ?

Mà bàn tay đang buông thõng hai bên hông đã rục rịch, dường như nếu Đường Tiểu Nhiên còn không động thủ, anh ta sẽ lập tức xông lên.

Đưa tay lên, Đường Tiểu Nhiên khẽ đẩy tay Lưu Canh Hoằng ra, nói: “Xin lỗi, tôi không muốn yêu đương.”

Nghe thấy đáp án này, đôi môi mỏng của Tô Chính Kiêu cong lên.

Sự nóng lòng và u ám lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, cười rất rạng rỡ.

Cảm giác tên tiểu tử này bị thất bại không phải tốt bình thường, thật sự khiến tâm trạng của anh ta khoan khoái hơn.

Không để ý đến thái độ của cô, đôi mắt của Lưu Canh Hoằng khác hẳn.

Anh ta hạ giọng, nghiêm túc nói: “Nguyên nhân em từ chối tôi, là vì chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận một mối quan hệ tình cảm mới, nhưng trong lòng không hề bài xích tôi, có đúng không?”

Suy nghĩ một lúc, Đường Tiểu Nhiên gật đầu.

Cho dù về phẩm hạnh hay giáo dưỡng anh ta đều rất tốt.

Cô quả thật không có cảm giác bài xích với anh ta.

Nghe thấy vậy, Lưu Canh Hoằng không khỏi cảm thấy vui vẻ, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.

Lại chuyển qua Tô Chính Kiêu, so với lúc nãy, vẻ mặt của anh ta u ám hơn mấy phần, đôi mắt sắc bén, đôi chân dài bước đi, trực tiếp sải bước đi qua.

Xông đến giữa hai người ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Canh Hoằng: “Đứa nhỏ!”

Không nghĩ đến anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện, hai người đều giật mình.

Nhưng dù sao đứa bé cũng là con của người ta, Lưu Canh Hoằng cử động, đưa Cảnh Hiên qua.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lưu Canh Hoằng nhận điện thoại.

Không biết đối phương ở đầu bên kia nói gì, vẻ mặt của anh ta trở nên sốt ruột và lo lắng.

Đang định rời đi, dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó, hai ba bước đi đến cốp xe, từ bên trong lấy ra một bó hoa hồng, đưa cho Đường Tiểu Nhiên.

Đường Tiểu Nhiên kinh ngạc.
 
Chương 1623


CHƯƠNG 1623

Mà Lưu Canh Hoằng lại đặt bó hoa hồng vào lòng cô: “Lúc nãy tôi mới chuẩn bị, vẫn không có thời gian đưa cho em, còn có một vài chuyện gấp, tôi về trước.”

Dứt lời, anh ta hai ba bước ngồi vào trong xe, vội vàng khởi động xe.

Tốc độ vô cùng nhanh, Đường Tiểu Nhiên còn không có thời gian phản ứng lại.

Tô Chính Kiêu đi lên phía trước, Đường Tiểu Nhiên đi phía sau.

Mở cửa phòng ra, anh ta đặt Cảnh Hiên lên giường, nhân tiện kéo chăn cho cậu bé.

Làm xong tất cả, anh ta quay người.

Chỉ thấy, người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng trong tay.

Hơn nữa, ngón tay thỉnh thoảng còn chạm vào cánh hoa hồng xinh đẹp.

Khuôn mặt tuấn tú lập tức thay đổi, Tô Chính Kiêu chỉ cảm thấy bó hoa hồng tươi và đẹp kia vô cùng chướng mắt.

Trong lòng anh ta bất giác lại dâng lên một ngọn lửa tức giận, giọng nói mang theo sự cay nghiệt không nói ra được: “Không phải chỉ là một bó hoa hồng thôi sao, nhìn trình độ để tâm của cô, giống như chưa từng được nhận hoa vậy.”

Nghe thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nhìn về phía anh ta, vẻ mặt cô lạnh lùng: “Anh đoán đúng rồi, tôi là trẻ mồ côi, đây là bó hoa đầu tiên tôi nhận được trong đời, tôi vẫn luôn nghèo nàn, cổ hủ như vậy đấy.”

Nghe thấy lời nói xa cách và lạnh nhạt của cô, đôi môi mỏng của Tô Chính Kiêu run rẩy, trong lòng càng khó chịu.

Mặc dù đã nói sai, nhưng lời nói ra giống như bát nước đã hất đi, rất khó thu lại.

“Tôi không có ý đó.” Anh ta nói.

Anh ta không phải là kiểu người sẽ lên tiếng xin lỗi người khác.

Câu nói này, đã là giới hạn của anh ta, đại diện cho một lời xin lỗi.

“Cho dù anh có ý kia hay không cũng không quan trọng.”

Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không hề để tâm những lời nói của anh ta.

Tự ý đi tìm một chiếc bình hoa, rửa sạch sẽ, sau đó lại cắm bó hoa vào, đặt lên bàn ăn, trong phòng lập tức có thêm một chút hơi thở lãng mạn.

Nhưng, ánh mắt yêu thích, chu đáo của cô với bó hoa hồng, khiến Tô Chính Kiêu không vui, cảm thấy vô cùng phản cảm:

“Đã không chấp nhận anh ta, tại sao còn nhận hoa của anh ta?”

Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu lên: “Liên quan gì đến anh?”

Lại là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng lại dễ dàng chặn họng Tô Chính Kiêu, không nói được câu nào.

Cửa sổ ngoài ban công vẫn chưa đóng, một cơn gió lạnh thổi vào.

Cánh hoa hồng đung đưa trong gió, có một vẻ đẹp phong tình.

Nhưng, Tô Chính Kiêu chỉ cảm thấy chướng mắt.

Hoa hồng đỏ trắng trợn lắc lư, màu sắc giống như máu tươi, đâm đỏ mắt anh ta, lời nói vô thức trượt ra: “Vứt bó hoa hồng anh ta tặng đi cho tôi, cô muốn bao nhiêu, tôi mua cho cô bấy nhiêu!”
 
Chương 1624


CHƯƠNG 1624

Cô đang uống nước, nghe thấy câu nói này, ngón tay đang cầm cốc nước hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, chế giễu nói:

“Anh là ai? Hoa anh tặng tại sao tôi phải cần? Thật nực cười, nếu như không có chuyện gì thì mời anh lập tức rời khỏi đây, đã rất muộn rồi, tôi phải nghỉ ngơi!”

Nếu như trước đây cô dám nói những lời này với anh ta, Tô Chính Kiêu nhất định sẽ tỏ ra lạnh lùng, sau đó cô không dám nói một câu!

Còn về việc rời đi, haha?

Anh ta chỉ bế cô lên, rồi ném cô lên giường.

Cho dù cô tình nguyện hay không tình nguyện, cứ ngủ với cô trước, để cô im miệng lại.

Nhưng là trước kia, hai người vẫn chưa ly hôn, cô còn là vợ của anh ta, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay anh ta.

Bây giờ, nói trắng ra, anh ta ở đây ngay cả tư cách đánh rắm cũng không có!

Nhìn thời gian, đã đến rạng sáng rồi, trong lòng anh ta thầm lẩm bẩm. Đã biết là muộn như vậy rồi, còn ở trong nhà người đàn ông kia lâu như vậy!

Tiếng cãi nhau của hai người có chút lớn, lông mày của Cảnh Hiên khẽ cau lại.

Thấy vậy, Tô Chính Kiêu không cãi nhau nữa, định rời đi.

Trước khi rời đi, ánh mắt của anh ta lại lướt qua bó hoa hồng đỏ chói lọi, thị uy ở trên bàn.

Gần như lập tức, trong lòng anh ta trở nên khó chịu, không tự nhiên.

Quay người, đôi chân dài của Tô Chính Kiêu di chuyển, đột ngột đi về phía chiếc bàn.

Sau đó, anh ta cầm lấy bó hoa hồng đỏ trong bình hoa lên, vặt cánh hoa xuống, sau đó ném ra ngoài cửa sổ.

Làm xong tất cả những việc này, anh ta cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy không vô cùng vui sướng.

Lúc này Đường Tiểu Nhiên mới hoàn hồn lại.

Cô nổi giận, bước đôi chân một dài một ngắn đi qua, giơ tay lên, tát cho anh ta một cái: “Đồ khốn nạn!”

Hủy hoại bó hoa hồng kia, Tô Chính Kiêu đã hoàn toàn đoán được sẽ có hậu quả như thế này.

Người phụ nữ này ở trước mặt anh ta, đã hoàn toàn vô pháp vô thiên.

Anh ta cũng không ngạc nhiên, nheo đôi mắt đào hoa lại, lưỡi khẽ lướt qua khóe môi, đưa mặt lại gần, không đàng hoàng nói: “Lúc nãy đánh là bên trái, có cần cho thêm bên phải một cái tát nữa không?”

“Khốn nạn! Đồ mặt dày!”

Ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng kịch liệt.

Hai tay ở sau lưng anh, cô dùng hết sức để đẩy anh ta ra: “Cút! Anh cút đi cho tôi!”

Lúc trước, khi còn kết hôn, cô chưa từng nổi nóng với anh, không làm cũng không dám.

Sau khi kết hôn là xem thường cũng không muốn.

Giây phút đi ra khỏi Ủy ban nhân dân, cô đối với anh ta chỉ là sự lạnh lùng, xa cách, lãnh đạm, sắc mặt vĩnh viễn không thay đổi.

Lúc này có thể thấy ngọn lửa tức giận của cô lớn như thế nào, Tô Chính Kiêu cảm thấy cũng đáng.

Không cử động, để mặc cô đẩy ra ngoài, hưởng thụ quá trình này, mặt dày không khác gì một tên chơi bời lêu lổng.
 
Chương 1625


CHƯƠNG 1625

Đẩy anh ta ra khỏi cửa, vẫn chưa giải tỏa được nỗi hận trong lòng, cô cởi giày ra, đập vào sau đầu anh.

Nhắm rất chuẩn, một phát đã trúng!

Chiếc giày đập trúng vào sau đầu của Tô Chính Kiêu, khiến anh ta hơi đau.

Đường Tiểu Nhiên không thèm nhìn, đóng sầm cửa lại.

Ngồi vào trong xe, trong tay Tô Chính Kiêu vẫn là chiếc giày kia, đặt ở ghế sau, liếc nhìn về phía cửa sổ vẫn còn sáng đèn.

Tay anh ta đặt trên vô lăng, một cơn đau nhói ập đến.

Anh ta cau mày, xòe tay trái ra.

Ở giữa ngón trỏ và ngón giữa có gai hoa hồng.

Chắc chắn lúc nãy bẻ gãy hoa hồng đã để lại, dửng dưng nhổ gai hoa hồng ra, tâm trạng của anh ta rất tốt, ngâm nga một bài hát, sau đó khởi động xe và rời đi.

Ngôn ngữ của hoa hồng đỏ rất nồng nhiệt, thể hiện cho sự tán tỉnh, ý nghĩa là trên thế giới này chỉ có em và anh.

Nên, anh ta sao có thể để bó hoa hồng kia bình an vô sự chứ?

Mặc dù bị ăn một cái tát, lại bị giày đập, còn bị mấy cái gai đâm phải, nhưng, anh ta rất vui vẻ!

Trong phòng, Đường Tiểu Nhiên lặng lẽ nhìn cánh hoa hồng rơi lả tả đầy mặt đất.

Cô biết, hoa hồng sẽ héo úa, nhưng cứ nghĩ có thể được hai ngày, không ngờ đến….

Có phải, cô không xứng có được hoa hồng xinh đẹp?

….

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tô Chính Kiêu đến công ty, gọi thư ký lại: “Tìm cho tôi một công ty đặt hoa.”

“Vâng.”

Rất nhanh công ty đặt hoa đã đến, Tô Chính Kiêu trực tiếp đặt ba trăm bông hồng, rồi nói địa chỉ.

Bảo bọn họ đưa qua, còn phải là hoa tươi nhất, đẹp nhất.

Bận rộn công việc, đến tận tối mới rỗi rãi.

Anh ta gọi điện thoại cho Cảnh Hiên: “Hoa hồng ba tặng mẹ con đã nhận được chưa?”

“Nhận được rồi.”

Cảnh Hiên đang ăn đồ ăn, miệng phồng lên.

“Cô ấy có phản ứng như thế nào?”

Tô Chính Kiêu đổi tư thế, quay mặt ra ngoài cửa sổ, trong lòng tò mò.

“Ồ, mẹ ném hết hoa hồng đi rồi, còn một số bông không ném thì đều tặng cho hàng xóm, dù sao thì mẹ không để lại một bông nào.”

Cảnh Hiên ăn ngay nói thật, trả lời rất dứt khoát, lưu loát.

Khẽ nghiến răng, khóe miệng anh ta khẽ giật, lập tức bảo cửa hàng hoa đưa thêm 300 bông đến!

Người đàn ông kia chỉ tặng có mấy bông, đã cảm thấy quý giá, cắm vào bình hoa.

Anh ta tặng ba trăm bông, cô lại ném hết đi, có tức không chứ!
 
Chương 1626


CHƯƠNG 1626

Mấy tiếng sau, anh ta lại gọi điện thoại cho Cảnh Hiên: “Lần này thì sao?”

“Ồ, mẹ đưa cho một cửa hàng hoa gần nhà, bán ra với giá thấp, nói lát nữa sẽ lấy tiền bán hoa đưa con đi ăn KFC.”

Gân xanh giật giật, Tô Chính Kiêu suýt nữa không tức đến phát điên.

Sau khi bình tĩnh lại, anh ta lại nói: “Ba đi cùng hai người?”

“Không cần đâu, chú Lưu sẽ đến đi cùng, chúng con đã có kế hoạch cụ thể rồi, đi đến KFC ăn trưa trước, sau đó buổi chiều chúng con sẽ đi chơi, đến tối thì đi xem phim, ba, ba đừng đến đây, ba đến đây không thích hợp đâu.”

Xoẹt một cái, hỏa khí trực tiếp xông lên đến đỉnh đầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mới có mấy ngày con đã mất hết tính người như vậy?”

“Không phải, có thể mẹ sẽ tiến thêm một bước với chú Lưu, ba, ba đến đây sẽ thành bóng đèn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.”

Cảnh Hiên nói: “Lúc nãy chú Lưu lén nói cho con biết, tối qua chú ấy đã tỏ tình với mẹ, nhưng mẹ đã từ chối, nhưng mẹ cũng nói không muốn nhanh như vậy lại yêu đương.”

“Chứng tỏ mẹ có thiện cảm với chú Lưu, có lẽ mẹ cảm thấy chân của mình không được hoàn hảo, nhưng con tin chú Lưu chắc chắn sẽ không từ bỏ!”

“Không lâu nữa, bọn họ có sẽ phát triển thành người yêu của nhau, đến lúc đó con cũng không cần lo lắng mẹ phải sống một mình nữa, trước đây mẹ sống quá cực khổ, không nói nữa, chúng con phải đi đến cửa hàng KFC rồi, tạm biệt.”

Nghe thấy tiếng tút tút tút truyền đến, cơn tức giận đang được đè nén ở sâu trong lòng của Tô Chính Kiêu lại dâng lên.

Anh ta ném điện thoại đi, vỡ tan tành.

….

Bộ phim buổi tối xem là một bộ anime, là phim 3D mà trẻ em rất thích xem, đây là lần thứ hai Cảnh Hiên đến đây, rất hào hứng.

Lưu Canh Hoằng mua bỏng ngô và coca, ba người vừa ăn vừa uống.

Tiếng didi truyền đến, Cảnh Hiên đặt coca trong tay xuống, mở điện thoại ra.

Là tin nhắn của Tô Chính Kiêu.

…Mọi người đang ở đâu?

Cậu bé tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời anh ta ba từ: Rạp chiếu phim.

“Rạp chiếu phim nào?” Anh ta tiếp tục hỏi.

Cảnh Hiên lại nói…Ba, con sẽ không nói cho ba biết đâu! Ba có hỏi nữa cũng vô dụng thôi, có thời gian như vậy thì ba đi tìm bạn của ba chơi đi, hoặc đi đến quán bar đi, con nhớ lúc trước ba không nhàn rỗi như vậy, nửa năm ba không về nhà được một lần, bây giờ sao lại có nhiều thời gian thế?”

Đường Tiểu Nhiên chú ý đến động tác của cậu bé, hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

Lắc đầu, Cảnh Hiên nói: “Ba hỏi chúng ta đang ở đâu? Con không nói cho ba biết, mẹ, có phải ba sợ mẹ bị chú Lưu giành mất không, nên mới liên tục truy hỏi như vậy?”

Cô không hề nghĩ đến phương diện này, xoa đầu cậu bé: “Xem ra khoảng thời gian này xem ti vi khá nhiều nha.”

Cảnh Hiên cười: “Thực ra ở cùng ba một khoảng thời gian dài, con cảm thấy ba cũng rất tốt, không lạnh lùng giống như trước đây, hở một tí là nổi nóng.”

Đường Tiểu Nhiên chỉ cười mà không nói gì.
 
Chương 1627


CHƯƠNG 1627

Từ giây phút cô bắt đầu cắt đứt hoàn toàn, một chút tình cảm cô đối với anh ta trước kia đã bị quét sạch.

Không phải cô nhẫn tâm, mà là một người phụ nữ kiên trì tám năm.

Không có mục đích, bỏ ra tám năm kiên trì, cuối cùng không có được gì cả.

Cho dù có được, cũng là những vết sẹo đầy người cùng với sự mệt mỏi, cô không có cách nào quên đi chuyện anh ta muốn giết cô!

Bên kia, Tô Chính Kiêu đi đi đi lại trong phòng làm việc.

Không ngờ, thằng nhóc Cảnh Hiên lại không hề giống với những đứa trẻ bình thường.

Đi xem phim, tiếp theo, bọn họ còn có kế hoạch gì nữa?

Lẽ nào lại đi dạo đến 12h?

Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ ở cùng nhau, rất dễ súng cướp cò, xảy ra chuyện kia!

Thằng nhóc Cảnh Hiên kia, một chút chuyện cũng không cáng đáng được, có khả năng, cậu bé còn hi vọng hai người nhanh chóng thành một đôi, anh ta đứng ngồi không yên, trở nên không giống mình nữa.

Nếu như con trai có thể giúp đỡ, anh ta cũng không cần phải đứng ngồi không yên như vậy.

Người ta nuôi đều là những đứa con có hiếu, anh ra nuôi lại là con sói mắt trắng, lật mặt không nhận người thân!

Vì vậy, lúc này rõ ràng không thể dựa vào Cảnh Hiên.

Ở nước K, Tô Chính Kiêu anh ta muốn điều tra tung tích của một người, không phải là chuyện khó!

Vì vậy, lập tức gọi điện cho thư ký.

Một lúc sau, anh ta đứng dậy, bàn tay tùy tiện cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế da, đi thẳng ra ngoài.

Trong rạp chiếu phim có chút tối, các cặp đôi ngồi hàng cuối cùng đang hôn nhau cuồng nhiệt.

Không để ý cốc coca ở dưới tay, cơ thể vặn vẹo, hai cốc coca to va vào nhau, kết quả đổ thẳng lên lưng của Đường Tiểu Nhiên.

Cô vẫn đang xem phim một cách rất nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Quay người lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cốc coca màu nâu đang chảy từng giọt xuống.

Trong lúc Đường Tiểu Nhiên vặn vẹo người, cánh tay vô tình khẽ chạm vào Lưu Canh Hoằng, anh ta cảm nhận được, quay người theo cô, sau đó lông mày cau lại.

Cởi áo vest trên người ra, ánh mắt Lưu Canh Hoằng liếc nhìn hai người đang hôn nhau đến mức không thể tách ra ở phía sau, nói với Đường Tiểu Nhiên: “Cởi áo khoác ra, mặc áo của tôi lên đi.”

Đường Tiểu Nhiên ngại ngùng, từ chối, cởi áo khoác trên người xuống, cầm trên tay.

Mà Lưu Canh Hoằng cũng đã cởi áo vest ra, dứt khoát khoác lên vai cô: “Khoác đi, cơ thể của đàn ông từ trước đến nay vẫn cường tráng hơn phụ nữ.”

Cô muốn cởi xuống, nhưng Lưu Canh Hoằng lại giữ chặt lấy, không cho cô tiếp tục cử động.

Lúc này, đôi tình nhân ngồi hàng ghế sau cũng hoàn hồn lại.

Phát hiện ra tình trạng hỗn loạn mà mình mới tạo ra, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi.

Lưu Canh Hoằng muốn nói gì đó, nhưng Đường Tiểu Nhiên đã lên tiếng trước anh ta, dịu dàng nói: “Không sao.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom