Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1568


CHƯƠNG 1568

Tâm tình càng thêm bực bội.

Sau khi ăn sáng xong, Đường Tiểu Nhiên bắt đầu kể chuyện cho Cảnh Hiên.

Dù là cô hay Cảnh Hiên thì họ đều trân trọng từng giây từng phút của hiện tại.

Bên ngoài là mưa to bão táp, nhưng bên trong căn phòng là tràn ngập sự ấm áp.

So với khung cảnh hài hoà của hai người, Tô Chính Kiêu ngược lại không thấy thoải mái cho lắm.

Anh đã không ăn gì gần hai ngày rồi, bụng anh đang đói cồn cào.

Không lâu sau, Đường Tiểu Nhiên liền ôm Cảnh Hiên đi ngủ.

Tô Chính Kiêu cau mày bước vào nhà bếp.

Anh gần như đã lục tung nhà bếp mà chẳng thấy bánh quy hay mỳ gói gì cả.

Mặt Tô Chính Kiêu càng lúc càng đen.

Cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào bánh chiên và thức ăn còn thừa trên bàn.

Mắt anh hơi nheo lại. Tô Chính Kiêu do dự vài giây rồi lấy đùa bắt chước hai người kia, tự làm cho mình một cuộn bánh đầy nhân.

Sau đó, Tô Chính Kiêu cau mày cắn một miếng.

Ánh mắt hơi thay đổi.

Không hề dở như anh nghĩ, ngược lại còn khá ngon, hoàn toàn không hề giống những món anh đã từng ăn.

Vậy nên anh lại cuộn thêm một cuộn nữa.

Khi đó, Đường Tiểu Nhiên bỗng thức dậy, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh bàn.

Cô sững người, ngạc nhiên hỏi: “Anh vào đây làm gì?”

Tô Chính Kiêu cau mày, không ngờ lại bị bắt gặp. Anh vô cảm tiếp tục ăn như thể không nghe thấy lời cô nói.

Tô Chính Kiêu chưa bao giờ tự xem những hành động này vô sỉ hay mặt dày.

Đường Tiểu Nhiên không ngờ.

Tô Chính Kiêu lại mặt dày như vậy, đúng là mở mang tầm mắt mà.

Chỉ là anh không nói thì cô không thèm để ý.

Đều là đồ ăn thừa thôi mà, anh ta thích thì cứ ăn đi, cô chẳng quan tâm.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ rất hạnh phúc, nhưng hiện tại chỉ còn lại một trái tim bình lặng không chút cảm xúc.

Cô bước vào nhà vệ sinh, một cảm giác buồn nôn dâng lên.

Cô lại nôn ra máu rồi.

Màu máu đỏ tươi, hôm nay cô còn nôn ra nhiều hơn trước.

Tay Đường Tiểu Nhiên khẽ run lên, cô chầm chậm lau vết máu nơi khóe miệng.

Không biết mình có thể sống được bao lâu nữa..

Cô nhắm mắt lại mà lòng nặng trĩu, trên mặt lộ ra vài nét bi thương.

Một lúc sau, Đường Tiểu Nhiên đi ra. Cô đã ổn định tâm trạng xong, bây giờ cô bắt đầu dọn dẹp ghế sofa và bàn trà.
 
Chương 1569


CHƯƠNG 1569

Trong khi dọn dẹp, cô vô tình chạm phải một thứ gì đó.

Đường Tiểu Nhiên lôi nó ra, đó là một chiếc móc khóa có ảnh của Tả Như Bội, chắc là do Tô Chính Kiêu đánh rơi.

Phải thừa nhận rằng Tả Như Bội thực sự rất đẹp.

Lần đầu tiên nhìn thấy những đồ vật liên quan đến cô ấy, Đường Tiểu Nhiên đã rất sốc, rất đau đớn, dằn vặt, cứ như kẻ điên không tìm được nơi phát tiết.

Nhưng bây giờ, cô đã có thể giữ bình tình mà thưởng thức tấm hình.

Sau khi xem xong, cô liền đặt nó lên bàn.

Lúc này, Tô Chính Kiêu vừa lúc đi tới. Anh đã thấy hành động của cô, rồi lại nhìn sang cây kéo đặt bên cạnh. Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm Đường Tiểu Nhiên rồi nhếch môi cười lạnh: “Sao, cô muốn phá huỷ? Hay muốn cắt vụn?”

Đường Tiểu Nhiên lười phản bác, cô chỉ giả vờ như không nghe thấy.

“Không trả lời? Đây là gián tiếp thừa nhận sao?” Tô Chính Kiêu lạnh giọng tiếp tục, anh sải bước về phía trước, cầm lấy móc khóc rồi đặt nó trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy hành động bảo vệ của anh, Đường Tiểu Nhiên bật cười, cô lạnh nhạt nói: “Anh nghĩ nhiều rồi. Khi còn là bà Tô, tôi còn không có tư cách làm vậy. Hiện tại chúng ta đã là người lạ rồi, cô ta là ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi chứ đừng nói là cắt vụn.

Còn nữa, có thể anh không biết, nhưng thực ra tôi rất sợ chết. Lần trước, khi tôi vô tình đập vỡ bức ảnh của cô ta, anh đã suýt chút nữa bóp chết tôi rồi mà. Sau vụ đó, tôi đã bị ám ảnh rất lâu đấy. Nên lần này tôi đi tìm chết làm gì chứ?”

Lời của cô như gió thoảng mây bay, như thế mọi chuyện chẳng là gì cả.

Nhưng Tô Chính Kiêu cảm nhận được sự mỉa mai trong từng lời nói ấy.

“Cô lừa ai vậy hả?”

Anh không tin. Dù sao những lời nói và biểu cảm điên rồi của cô còn in đậm trong đầu anh.

Những lời mắng nhiếc Tả Như Bội, còn có cả ánh mắt như muốn huỷ hoại mọi thứ nữa.

Đường Tiểu Nhiên bình tĩnh, thậm chí còn cười nhạt nhưng vẫn giữ khoảng cách rất xa: “Thật ra mọi chuyện rất đơn giản. Khi làm vợ anh, tôi có lòng oán hận, thì đương nhiên cũng sẽ nảy sinh đố kỵ và thù ghét. Nhưng trước khi li hôn, anh đã bóp chết những cảm xúc đó rồi.”

“Chẳng qua chỉ là một câu nói, anh lúc đó thấy tôi không xứng bởi vì những thứ đó mà oán hận, mà hiện giờ ở nơi tôi, là do những thứ đó không xứng để có sự oán hận của tôi….”

Đúng là không xứng. Ai lại vì một tấm ảnh không liên quan đến mình mà tự đẩy mình vào chỗ chết chứ, không cần thiết!

Tả Như Bội không xứng, Tô Chính Kiêu của lúc này càng không xứng!

Đây là suy nghĩ thật lòng của Đường Tiểu Nhiên.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình lại nghe thấy chính miệng Đường Tiểu Nhiên nói những lời này. Tô Chính Kiêu nhíu chặt mi.

Anh nhìn cô chằm chằm, như thể đang cố nhìn thấu cô.

Tô Chính Kiêu lạnh lùng: “Đồ đang đặt ở đây, cô nghĩ tôi sẽ tin mấy lời vừa rồi của cô sao?”
 
Chương 1570


CHƯƠNG 1570

Đồ mà anh nói đến chính là kéo và móc khoá.

Đường Tiểu Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt.

Nhưng nụ cười ấy chẳng hề lan tới khoé mắt: “Thực ra đó chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng anh luôn không tìm được đáp án thôi.

Khi tôi yêu anh sâu đậm, tôi đã ghen tị với những thứ đó đến tan nát cõi lòng. Bây giờ tôi đã không còn yêu anh rồi thì ghen tị làm gì?

Nhưng lúc trước, khi tôi ghen thì anh lại không muốn. Bây giờ tôi chỉ giúp anh toại nguyện thôi mà….”

Tô Chính Kiêu vẫn không tin, nét mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng nhưng một bức tượng điêu khắc.

“Vẫn không tin? Vậy thì tôi đổi cách giải thích…..”

Cô nhìn anh rồi chậm rãi nói từng câu từng chữ:

“Tôi sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông định giết tôi vì một tấm ảnh nữa. Anh không xứng với tình yêu của tôi. Khoảnh khắc anh định giết tôi đã khiến cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Bây giờ anh hiểu chưa?”

Nói xong, Đường Tiểu Nhiên làm lơ anh.

Tô Chính Kiêu đứng nguyên tại chỗ, lồng ngực không ngừng phập phồng, ánh mặt lạnh như băng.

Lúc này, tâm trạng của anh đang cực kỳ tồi tệ.

Không còn yêu anh nữa, hoàn toàn thất vọng về anh……

Anh mím chặt.

Đột nhiên, lồng ngực bừng lên lửa giận.

Ngay sau đó, toàn thân anh đều như sôi sùng lên, nóng không thể tả.

Sau đó, anh đưa tay cởi nút áo vest rồi vứt lên giường.

Rồi anh lại rót một cốc nước ấm rồi uống từng ngụm to, yết hầu trượt lên trượt xuống. Anh muốn dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Nếu anh không nhìn nhầm thì sau khi li hôn, cô càng ngày càng biết chọc giận người khác đấy.

Anh có tình cảm với cô không?

Tất nhiên là không rồi, tất cả những cảm xúc của Tô Chính Kiêu về Đường Tiểu Nhiên là hận thù và ghét bỏ.

Đường Tiểu Nhiên bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Cô làm mì sốt.

Thực ra mì sốt là món ăn phương bắc, nhưng vì ngay từ nhỏ, sức khoẻ của Cảnh Hiên đã không tốt, cô nghe nói ăn mì sốt có thể giúp cơ thể trở nên cường tráng nên đã đặc biệt học nấu.

Khi mới học còn không quen lắm. Nhưng bây giờ, từ trộn bột đến cuộn mỳ, cô đều vô cùng thành thục.

Khi cô làm xong, Cảnh Hiên cũng vừa lúc tỉnh dậy.

Lần này cũng giống như lần trước, Đường Tiểu Nhiên chỉ dọn hai bát.

Cô vẫn một mực xem Tô Chính Kiêu là không khí.

Từ thưở nhỏ, Tô Chính Kiêu đã có một cuộc sống ấm êm không cần phải nể nang.

Người khác làm gì dám tỏ thái độ với anh ta, họ chỉ không ngừng tâng bốc và nịnh nọt.

Vậy nên anh ta chẳng rõ bị người khác tỏ thái độ là như thế nào. Như bây giờ nè, rõ ràng là anh ta không được chào đón.

Nhưng bản thân anh lại không ý thức được chuyện này.
 
Chương 1571


CHƯƠNG 1571

Ngược lại, anh còn quang minh chính đại đi vào bếp, thoải mái đơm cho mình một bát.

Sau chuyện xấu hổ vừa rồi, anh càng lúc càng tự nhiên hơn.

Không dọn cho anh thì anh tự lấy.

Đường Tiểu Nhiên muốn Cảnh Hiên được ngon miệng nên đã làm món này theo nhiều cách khác nhau. Hương vị cực kỳ tuyệt vời.

Ai ngờ Tô Chính Kiêu lại được hưởng ké. Cảnh Hiên còn nhỏ, ăn không được bao nhiêu.

Còn anh thì ăn như hạm, chắc cũng bằng mấy Cảnh Hiên gộp lại.

Sau khi ăn cơm tối, Cảnh Hiên như cái đuôi nhỏ đi theo Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ ơi, ở đây không có TV sao, vậy buổi tối mẹ có thấy chán không?”

“Không chán, mẹ có thể đọc sách và vẽ tranh.”

Đường Tiểu Nhiên vừa rửa bát vừa trả lời câu hỏi của con.

Cảnh Hiên nói: “Mẹ ơi, sau này khi kiếm được tiền, con sẽ mua cho mẹ một cái TV thật lớn, à còn mua máy tính nữa. Họ có thì mẹ cũng phải có!”

Nuôi con để làm gì, không phải là vì muốn chúng chăm sóc mình lúc về già, cũng không phải là vì sau này chúng có thể làm được việc lớn. Điều cô tâm niệm chỉ là những lời quan tâm của con và sự bồi bạn từ con.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cô mỉm cười.

Nụ cười đẹp hơn bao giờ hết, cô đáp nhẹ: “Được.”

Chỉ vì câu nói này mà cô cảm thấy quãng thời gian tám năm của mình không hề bị lãng phí một cách vô ích. Tám năm nhẫn nhìn hoàn toàn đáng giá.

Sau đó, Cảnh Hiên tự chơi một mình.

Đường Tiểu Nhiên rửa bát xong thì nhìn sang Tô Chính Kiêu đang duỗi chân trên sofa như ông lão: “Chúng ta đã li hôn rồi. Tôi không có nghĩa vụ phải làm cơm cho anh, hơn nữa nơi đây cũng không phải là nhà ăn từ thiện. Dù là củi lửa hay mắm muối đều cần phải trả tiền. Anh đường đường là giám đốc Tô thì chắc không thiếu chút cơm ấy đâu, nhưng tôi thiếu đó!”

Những lời này là sự thật, cũng là điều cô thật lòng muốn nói. Cô không có việc làm, không có thu nhập và cũng không có nhiều tiền tiết kiệm.

Đặc biệt là cô đang bị bệnh và cần điều trị.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Kiêu tối sầm lại.

Lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, anh cười lạnh: “Lời này làm tôi có cảm giác như mình đã ăn sạch gia tài của cô vậy đó.

Haha, Tô Chính Kiêu tôi đây cũng chưa tới mức ăn chặn đồ của một kẻ ăn mày đâu, chỉ là một bữa ăn thôi mà, sẽ trả lại cho cô!”

Anh vươn tay phải lấy ví từ trong túi quần âu rồi tuỳ tiện vứt một đống tiền lên bàn.

Đã bao giờ anh nổi điên tới vậy?

Ăn một bữa mà còn bị người ta đòi tiền,

Nếu không phải đang bão, làm gì có chuyện anh tình nguyện ở cái nơi rách nát này?

Đường Tiểu Nhiên nhặt tiền lên, cô chỉ rút hai tờ rồi trả lại phần còn lại.
 
Chương 1572


CHƯƠNG 1572

Không biết khi nào bão mới tan.

Một mặt, cô mong bão tan trễ một chút để có thể ở bên Cảnh Hiên lâu hơn.

Một mặt khác, cô lại hi vọng bão tan sớm để Tô Chính Kiêu nhanh chóng rời đi.

Đúng là mâu thuẫn.

Tám giờ tối, điện thoại đăng tin mới.

Nói rằng bão và mưa rất có thể sẽ ngừng vào sáng mai.

Bỗng nhiên, Đường Tiểu Nhiên cảm thấy buồn.

Nhưng cô liền bình tĩnh lại rất nhanh.

Hai ngày nay là một sự cố ngoài ý muốn, cô đủ thoả mãn rồi.

Buổi tối, Đường Tiểu Nhiên ôm Cảnh Hiên vào lòng rồi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cậu.

Cảnh Hiên hạnh phúc lăn lộn trong vòng tay cô.

Cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Bầu không khí này vừa ổn, không quá lạnh nhạt, cũng không quá náo nhiệt, lại còn mang chút ấm áp.

Tô Chính Kiêu nằm cong người trên chiếc ghế sofa ngắn. Anh thậm chí không thể duỗi thẳng chân.

Nhưng trong một môi trường tồi tệ như vậy mà anh lại thiếp đi nhanh chóng.

Không biết đã bao lâu sau, bên tai anh vang lên giọng nói đầy lo lắng: “Ba ơi, ba ơi, tỉnh lại đi!”

Tô Chính Kiêu tưởng mình đang nằm mơ, anh trở mình và tiếp tục ngủ.

Tuy nhiên, âm thanh càng lúc càng lớn.

Màng nhĩ gần như bị suýt rách luôn.

Tô Chính Kiêu nheo mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là gương mặt lo lắng của Cảnh Hiên.

Anh khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Mẹ …” Sắc mặt cậu tái nhợt, chỉ vào góc tường.

Anh nhìn thấy Đường Tiểu Nhiên đang cuộn mình trong góc, hai tay ôm đầu, thân thể run lên kịch liệt.

Tô Chính Kiêu cau mày, anh đứng dậy rồi bước nhanh về phía đó.

Sau khi đến gần, anh mới phát hiện sắc mặt của Đường Tiểu Nhiên trắng bệch không còn chút máu. Môi dưới đã bị cắn tới sắp rách.

Nhưng cô vẫn không chịu há miệng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, môi dưới chắc chắn sẽ bị cắn chảy máu.

Anh cúi người xuống, cách cô một khoảng rất gần, nhưng cô không hề nhìn anh.

Anh khịt mũi, hai tay dùng lực chèn vào tay cô rồi quyết đoán kéo mạnh cô ra.

Đường Tiểu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, trán hai người lại chạm vào nhau.

Cô đau đớn, lông mày nhíu chặt.

Tô Chính Kiêu cũng cau mày vì đau, không ngờ trán cô lại cứng như đá: “Buông ra!”

Đường Tiểu Nhiên không buông tay, không nhúc nhích mà vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi.

Cô thực sự rất đau.

Nỗi đau phế liệt tâm can, đau đến mức không chịu nổi.
 
Chương 1573


CHƯƠNG 1573

Cô khoẻ hơn anh nghĩ.

Tô Chính Kiêu lại cúi xuống, hai tay tăng thêm lực đạo.

Ngay khi anh tiếp tục cúi xuống thì Đường Tiểu Nhiên lại đột nhiên lùi về phía sau. Cơ thể anh mất trọng tâm rồi vô thức chúi về trước, đôi môi mỏng vô tình lướt qua má cô.

Mềm mại, ẩm và hơi mát, đó là cảm giác còn vương lại trên môi của anh.

Trong phút chốc, nửa thân dưới của Tô Chính Kiêu lập tức rục rịch ngóc đầu.

Anh nghiến răng, âm thầm chửi rủa.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Tô Chính Kiêu đưa tay lên muốn mở miệng Đường Tiểu Nhiên.

Cả hai dường như bắt đầu một trận giằng co.

Nhưng dù sao phụ nữ cũng không phải là đối thủ của đàn ông.

Đường Tiểu Nhiên mở miệng nhưng lập tức cảm thấy đau không chịu nổi. Giây tiếp theo, cô há miệng rồi trực tiếp cắn vào ngón tay Tô Chính Kiêu.

Tô Chính Kiêu đâu đoán trước được, anh rên lên đau đớn: “Ối…”

Sau đó, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Tiểu Nhiên, cô tuổi chó à!”

Đường Tiểu Nhiên không đáp lại, cô hiện giờ chẳng nghe gì lọt tai mà chỉ cắn mạnh ngón tay anh.

Tô Chính Kiêu cau mày, lồng ngực phập phồng.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng cuối cùng Đường Tiểu Nhiên cũng nhả ra,

Trên ngón giữa của Tô Chính Kiêu có một dấu răng ất sâu.

Anh sầm mặt lắc lắc tay.

Đường Tiểu Nhiên ổn định tâm trạng rồi yếu ớt nói: “Xin lỗi.”

Tô Chính Kiêu hừ nhẹ.

Vì cô đã xin lỗi rồi nên anh không thèm tính toán nữa.

Cảnh Hiên lo lắng leo lên giường: “Mẹ ơi, mẹ bị sao thế?”

“Viêm dạ dày thôi, có làm con hoảng sợ không?” Đường Tiểu Nhiên nói bừa một cái cớ.

Cảnh Hiên lắc đầu, ngoan ngoãn bưng một ly nước ấm đến: “Mẹ uống đi.”

Hơn nửa giờ sau, cơn đau dần tan biến, Đường Tiểu Nhiên cũng đã bình tĩnh lại, cô không buồn ngủ, chỉ nằm canh Cảnh Hiên.

Hôm sau.

Sáu giờ sáng, mưa tạnh bão tan, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Sau khi ăn sáng xong thì đồng hồ đã điểm chín giờ.

Tô Chính Kiêu nhận được cuộc gọi từ chú Lưu.

“Thiếu gia, nước trên đường còn chưa rút nên tôi đã điều trực thăng tới đón cậu. Hiện giờ, bọn tôi đang ở trên sân thượng.”

“Ừ.” Tô Chính Kiêu lạnh nhạt đáp, sau đó nhìn Cảnh Hiên: “Đi thôi.”

Lần này, Cảnh Hiên không phản kháng dữ dội nữa, ngược lại cậu chỉ ôm chặt Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
 
Chương 1574


CHƯƠNG 1574

Đường Tiểu Nhiên hôn lên trán cậu: “Đừng làm loạn, nghe lời mọi người nhé.”

Tô Chính Kiêu quét mắt qua người cô, một tay anh tuỳ tiện cầm lấy áo vest, tay còn lại thì dắt cậu rời đi.

Đường Tiểu Nhiên không tiễn nữa, cô chỉ yên lặng đứng bên cửa sổ.

Nhìn Cảnh Hiên bị dắt lên xe rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt, lòng cô lại đau như cắt.

Nhưng lần này đã đỡ hơn lần

Cô tin rằng Cảnh Hiên sẽ làm được.

Trên sân thượng.

Tô Chính Kiêu bế Cảnh Hiên lên rồi sải bước lên trực thăng.

Chú Lưu nhanh chóng đưa tai nghe cho anh..

Sau khi nhận lấy tai nghe, Tô Chính Kiêu đeo cho Cảnh Hiên trước, rồi mới đeo cho mình.

Chú Lưu sửng sốt: “Cậu chủ, tay cậu bị sao thế? Bị cái gì cắn vậy? Có cần đi bệnh viện không?”

Tô Chính Kiêu liếc nhìn một cái rồi lạnh nhạt đáp: “bị chó cắn thôi.”

……

Nước trên đường vẫn chưa rút, hiện giờ cũng không đi đâu được, vì vậy Đường Tiểu Nhiên chỉ còn cách ở trong phòng.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Cô nhấc máy, là cuộc gọi từ một công ty. Họ nói rằng đã đọc sơ yếu lý lịch của cô và muốn nhận cô vào làm.

Đó là một công ty thiết kế hoạt hình, họ đang cần họa sĩ vẽ nhân vật.

Tuy cô giỏi vẽ nhưng nghề nghiệp mà cô nhắm tới là vẽ nghệ thuật, vẽ tác phẩm chứ không phải là vẽ hoạt hình.

Nhưng trước mắt đây là công việc duy nhất. Cô không thể vụt mất cơ hội này được, cứ làm đã rồi sau đó tính tiếp.

Cô đã kiểm tra công ty rồi. Đó là một công ty rất lớn, cũng rất nổi tiếng.

Mức lương họ đưa ra không thấp, cô không định bỏ lỡ công việc này.

Nhưng vì sợ sức khoẻ không cho phép nên cô vẫn chưa đáp ứng ngay mà bảo với công ty là mình sẽ suy nghĩ.

Sau đó cô gọi cho bác sĩ.

Sau khi nghe kỹ chuyện của cô, bác sĩ nói: “Chủ yếu phụ thuộc vào thể trạng của từng người. Một số người chỉ bị phản ứng nhỏ, cơ thể họ chịu đựng tốt với các loại thuốc hóa trị nên sau khi hóa trị xong thì họ có thể đi làm. Một người thì ngược lại.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi hiểu rồi..”

Cô định sẽ đến công ty xem xét tình hình thực tế rồi mới nói tiếp.

Sang ngày thứ ba, nước trên đường rút bớt, giao thông đều khôi phục trở lại.

Một buổi sáng sớm, Đường Tiểu Nhiên đến cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng rồi đi tới nghĩa trang.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Hoài Giang.

Cô đặt bó hoa hồng đỏ trước ngôi mộ, chậm rãi ngồi xuống: “Cậu thích nhất là hoa hồng đỏ nên luôn hi vọng anh ta sẽ tặng mình một bó hoa hồng đỏ. Hôm nay người tặng cậu không phải là anh ta, mà là tớ.”

Anh ta, là muốn chỉ Hoắc Đình Phong .
 
Chương 1575


CHƯƠNG 1575

“Cậu luôn kể với tớ rằng Hoắc Đình Phong đối xử vô cùng ga lăng và ôn nhu. Tớ chỉ thấy cậu có phúc mà không biết hưởng. Cho đến khi gặp anh ta, tớ lại luôn cảm thấy kiểu đàn ông như thế nên lịch sự và ga lăng.

Nhưng một khoảng thời gian trước, khi nhìn thấy anh ta và vợ mình, tớ mới biết mình đã sau. Anh ta có lịch thiệp đến đâu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Một người thành thục trầm ổn như vậy mà lại hôn vợ ngay trước mặt mọi người. Xem ra, anh ta thật sự không thích cậu.”

Cô chậm rãi nói tiếp: “Cậu luôn cười nhạo tớ quá cố chấp với một đoạn tình cảm, nhưng không phải cậu cũng thế sao?

Sau khi dừng lại một chút, Đường Tiểu Nhiên lại nói:

“Còn một chuyện quan trọng tớ muốn nói với cậu nữa. Tớ và anh cậu li hôn rồi, tớ mệt rồi, không thể kiên trì được nữa.

Trước đây, cậu đi tìm ông nội rồi bảo tớ và anh cậu kết hôn. Tớ vốn không định đồng ý vì tớ biết trong lòng anh ta chỉ có Tả Như Bội.

Anh ta luôn nhớ, yêu và tâm niệm chỉ là cái tên Tả Như Bội. Lúc đầu, tớ đã không nhận lời, cậu có biết tại sao tớ lại thay đổi quyết định không?”

Xung quanh im phăng phẳng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi vù vù.

“Tối hôm đó, tớ cùng ông nội đã trò chuyện rất lâu. Đêm đó tớ mới biết ông bị bệnh nặng không sống được lâu nữa, hơn nữa bệnh tình của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, không có cơ hội sống sót. Nhà họ Tô lúc đó chỉ có ba người cậu, ông đi rồi, cậu cũng…..”

Cô nhắm mắt lại.

“Chỉ còn lại mình Tô Chính Kiêu! Tả Như Bội chết rồi, nếu cậu và ông cũng đi thì anh ta sẽ bị đả kích nặng. Lúc đó, tim tớ như muốn vỡ tan, thì ra anh ta lại phải chịu đựng nhiều sự đau đớn đến thế.

Tớ là một cô nhỉ không nơi nương tựa trên thế giới này, tớ hiểu rõ cảm giác cô độc và đau đớn ấy, vì vậy lúc đó tớ đã nghĩ rằng, dù là vì Cảnh Hiên hay vì anh ta, tới cũng nên đồng ý kết hôn.

“Những ngày tháng sau này của anh ta quá cô độc và đau khổ. Tớ đã nghĩ rằng có người bầu bạn bên cạnh anh ta là chuyện tốt, ít nhất có thể khiến anh ta vui vẻ hơn một chút….”

“Nhưng cuối cùng tớ đã sai. Tớ luôn đánh giá bản thân mình quá cao. Thay vì giúp anh ta trở nên vui vẻ, tớ lại khiến anh ta ghét mình hơn. Tớ đã không hạnh phúc dù chỉ một ngày……”

“Được rồi, nói nhiều như vậy, tớ cũng mỏi miệng rồi. Chắc cậu nghe cũng mệt rồi nhỉ. Tớ tưởng rằng vì Cảnh Hiên, dù không có tình yêu thì tớ vẫn có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này.”

“Nhưng vẫn quá đau đớn và mệt mỏi. Tám năm, biết bao ngày tháng cơ chứ, bây giờ tớ và anh ta đã là người xa lạ rồi. Tình đầu và thời thanh xuân, tớ đều đã dành hết cho anh ta, đã quá đủ rồi.”

“Sau này, tớ chỉ sống vì bản thân thôi. Tớ đã không còn yêu anh ta nữa. Lúc trước như con thiêu thân lao đầu vào lửa, còn bây giờ tình cảm đã hoàn toàn cạn kiệt rồi. Trời cũng tối rồi, tớ nên đi đây. Mấy ngày nữa, tớ sẽ dắt Cảnh Hiên đến gặp cậu, lâu rồi cậu không gặp thằng bé mà nhỉ….”

Cô thao thao bất tuyệt với ngôi mộ lâu như vậy nhưng lại cảm nhận được sự thoải mái tự tại chưa từng có.

Bây giờ, cô đã thực sự buông bỏ rồi.

Những lời này đã luôn giấu kín những lời này trong lòng mà không kể cho bất kỳ ai.

Sau khi cười nhẹ vài tiếng, cô vươn tay vịn đôi chân một cao một thấp của mình chầm chầm rời đi.
 
Chương 1576


CHƯƠNG 1576

Đường dưới chân có chút không bằng phẳng, Đường Tiểu Nhiên vấp chân suýt chút là ngã xuống đất, may mà cô vịn được thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững.

Sau khi cô rời đi, cách đó không xa, một bóng người cao lớn bước ra.

Người tới là Tô Chính Kiêu.

Anh cũng cầm một bó hồng đỏ trên tay.

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ nghĩa trang như bị bao phủ bởi một làn sương.

Gió lạnh thổi qua, len vào góc áo của anh, phát ra những tiếng động nhẹ nhàng.

Tô Chính Kiêu đứng đó, yết hầu nhô lên hạ xuống, ánh mắt chỉ chăm chăm vào bóng dáng đang ở phía xa.

Những lời cô vừa nói khi nãy, anh đều nghe không sót một chữ.

Một lúc lâu sau, anh bước đến, đặt bó hoa hồng trên tay cạnh bên bó hồng cô tặng, một mảng đỏ rực…..

Sau đó anh khẽ cử động. Tô Chính Kiêu ngồi bệt xuống khoảng đất trước bia mộ mà không thèm bận tâm đến quần áo của mình.

Bức ảnh trên bia mộ Tô Hoài Giang là bức ảnh rực rỡ nhất của cô. Đôi mắt cong cong, khoé miệng còn có lúm đồng tiền.

Lúc này, Hoắc Đình Phong và Thân Nhã cũng tới.

Hai tay còn cầm rất nhiều đồ, Hoắc Đình Phong chưa bao giờ quên sinh nhật của Tô Hoài Giang.

Đây là lần cả ba hội ngộ sau một khoảng thời gian dài.

Đối mặt với tình huống như vậy, Thân Nhã cảm thấy bản thân cần phải lên tiếng để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này: “Ồ, lâu rồi không gặp!”

Tô Chính Kiêu đứng dậy, mặt sau quần của anh đều dính đầy cỏ.

Anh phủi nhẹ rồi cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”

Lúc này đây, nụ cười của cả hai mới là nụ cười thật lòng xuất phát, hơn nữa còn hoàn toàn nhẹ nhõm.

“Anh mang nhiều hoa hồng đỏ thế?” Thân Nhã nhìn đống hồng đỏ rực rỡ tươi rói trước mộ: “Bọn tôi cũng mang không ít.”

“Em ấy thích hoa hồng đỏ nhất trần đời nên cô mang thêm vài bó cũng được.”

Tô Chính Kiêu vẫn cười nhẹ, nheo mắt nhìn vào bó hoa hồng trong cùng.

Đứng tán gẫu ở nơi này có vẻ không ổn lắm.

Cuối cùng, anh nói: “Cảm ơn hai người đã đến thăm Hoài Giang. Chắc mọi người cũng có lời muốn nói với Hoài Giang nhỉ. Lát nữa tôi có việc nên đi trước đây.”

Nói xong, Tô Chính Kiêu liền quay người rời đi.

Ban nãy, khi chạm mắt với Hoắc Đình Phong, anh đã thực sự cảm động: “Nếu tôi có thời gian thì sẽ gọi điện cho cậu, bảo trọng.”

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mối quan hệ giữa hai người đương nhiên không thể như lúc đầu.

Có chút xa cách.

Hoắc Đình Phong vẫn như trước, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhận được phản ứng như vậy, Tô Chính Khê đã thoả mãn rồi, anh thật lòng nói: “Cảm ơn!”

Anh là người hiểu rõ tính cách của Hoắc Đình Phong nhất.
 
Chương 1577


CHƯƠNG 1577

Mặc dù cậu ta thường trông dịu dàng và lịch thiệp, nhưng thực tế, khi nổi giận, cậu ta còn đáng sợ gấp năm lần người bình thường.

Sau khi anh gây ra chuyên như vậy mà Hoắc Đình Phong vẫn đáp lại anh thì chứng tỏ, cậu ta đã tha thứ cho anh rồi.

Tô Chính Kiêu chậm rãi sải bước về phía trước.

Đột nhiên, giọng nói của Thân Nhã từ xa vọng đến: “Tô Chính Kiêu!”

Anh khẽ cau mày, dừng lại rồi quay đầu cô.

Thân Nhã khẽ cười rồi hét lớn: “Vợ của anh xinh lắm!”

Nghe thế, Tô Chính Kiêu hơi khựng lại rồi sững người tại chỗ.

Anh không ngờ rằngThân Nhã lại nói một câu bất ngờ như vậy.

Sau khi ngừng một chút, anh tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Đình Phong cởi áo khoác rồi khoác lên vai cô: “Tại sao em nói chuyện đó với cậu ta?”

“Em không muốn Đường Tiểu Nhiên giống mình. Dù có phải lợi dụng tình cảm dành cho Hoài Giang thì em vẫn hi vọng Tô Chính Kiêu có thể sống tự tại hơn một chút.

Cô siết chặt chiếc áo khoác trên người.

“Dù sao bọn họ cũng khác em. Có lẽ Tô Chính Kiêu và Đường Tiểu Nhiên vẫn còn khả năng tái hợp.

Khi đó, Trần Vu Nhất vì về mặt xác thịt nên cô mới không thể tha thứ.

Lần đầu tiên tha thứ cô đã phải dùng hết sức lực, quá trình này không hề dễ dàng chút nào.

Cơ thể của Tô Chính Kiêu vẫn còn trong sạch, hơn nữa anh ta cũng không phải là người xấu.

Nếu hai người có thể tái hợp thì xem như làm chuyện tốt. Nếu không thì chỉ là không có duyên thôi.

Nghe thể, đôi lông mày của Hoắc Đình Phong từ từ nhíu lại: “Em cứ như đang hoài niệm quá khứ …”

“Có sao?” Thân Nhã không nghĩ thế.

“Giọng điệu và thần sắc của em khiến anh rất không vui …”

Hoắc Đình Phong trầm giọng oán trách: “Em nói không muốn Đường Tiểu Nhiên giống như mình, nghĩ là em cũng chọn li hôn phải không?”

Thân Nhã khẽ cười: “Bạn bè của anh có biết anh hay ghen thế này không ?”

Hoắc Đình Phong nhướng mày,

Anh hoàn toàn không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm cô.

“Em nói khác với em nghĩa là, sau khi ly hôn, em hi vọng Đường Tiểu Nhiên đừng như em phải sống vất vả như vậy. Ý em là quãng thời gian trước khi gặp anh nhé.”

“Sau khi gặp anh, cuộc sống của em luôn tràn ngập màu sắc và hạnh phúc.”

Câu cuối cùng rõ ràng có ý xu nịnh.

Trước đây, Thân Nhã không hề nhận ra điều này. Thật ra, đàn ông càng thành thục thì khi mất bình tĩnh càng trở nên ấu trĩ..

Hoắc Đình Phong cong môi rồi ôm cô vào lòng.

“Những ngày đó dù vất vả nhưng cũng là một bài học trưởng thành hiếm hoi trong đời. Có lẽ với cô ta, sau khi trải qua khó khăn như vậy thì mới có thể toả sáng hơn.
 
Chương 1578


CHƯƠNG 1578

Thân Nhã tán thành.

Cũng giống như khoảng thời gian sau khi cô ly hôn, tuy vất vả nhưng cũng rất viên mãn.

Cô nheo mắt rồi nói: “Em hy vọng cô ấy có thể gặp được một Hoắc Đình Phong của cuộc đời mình….”

Tuy chỉ có duyên gặp một lần nhưng Thân Nhã lại rất thích Đường Tiểu Nhiên.

Có thể là vì cả hai đều rơi vào tình cảnh giống nhau, hoặc có thể là vì họ có tính cách giống nhau.

“Lấy anh làm hình mẫu sao?”

Hoắc Đình Phong thâm tình nhìn cô.

Vài lời đơn giản của cô lại có thể lẻn vào sâu trong tim anh.

“Đúng vậy, bây giờ anh mới biết khi gặp được anh, em vui thế nào sao?” Nụ cười trên khóe môi càng rõ, nói mà tự nổi da gà luôn.

Một lúc lâu sau, cả hai ôm nhau rời đi, chỉ để lại một mảng hoa hồng đỏ rực đung đưa trong gió …

Một bên khác.

Đường Tiểu Nhiên đến công ty.

Người phỏng vấn cô là tổng giám đốc.

Nhìn thấy đôi chân hơi khập khiễng của cô, người đó có chút kinh ngạc.

Đường Tiểu Nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ đối phương nên bất giác rụt chân lại.

Tổng giám đốc mỉm cười: “Ngồi đi.”

“Cảm ơn.”

“Cô đã kết hôn chưa?”

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng: “Tôi ly hôn rồi.”

“Xin lỗi.” Chị Triệu xin lỗi rồi hỏi: “Cô có con cái không?”

“Có, là một cậu bé, sống với ba.”

Chị Triệu gật đầu.

Tạm thời, đối phương chắc chắn không có kế hoạch sinh con. Cô ta vẫn rất mãn nguyện.

“Tôi đọc sơ yếu lý lịch của cô, rất tốt. Tốt nghiệp đại học nổi tiếng, khả năng vẽ cũng không tệ. Là một nhân tài hiếm có, vậy nên chúng tôi quyết định tuyển dụng cô.

Đường Tiểu Nhiên sững sờ.

Cô không nghĩ rằng đối phương đã nhìn thấy đôi chân của mình mà vẫn thoải mái tuyển dụng cô như thế.

“Cảm ơn chị, nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ lại.”

Chị Triệu cười: “Tại sao? Cô không hài lòng với môi trường công ty, hay là tiền lương? Mọi chuyện đều có thể thương lượng.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu, thành thật nói: “Tôi bị ung thư dạ dày, có thể sắp phải làm hoá trị. Tôi sợ rằng cơ thể mình không chịu nổi cường độ công việc.”

Chị Triệu cau mày.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta liền nói: “Tôi có thể giúp cô nộp đơn lên cấp trên, nếu sức khỏe cho phép, cô có thể đến công ty làm việc, nếu sức khỏe không cho phép, cô có thể ở lại bệnh viện. Tôi sẽ gửi cho bạn bản thảo cho cô và tính lương theo khối lượng công việc “
 
Chương 1579


CHƯƠNG 1579

Đường Tiểu Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Vậy cũng có thể sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Cảm ơn chị.”

Chị Triệu mỉm cười: “Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi tình nguyện giúp cô.”

……

Tô Chính Kiêu trở lại nhà họ Tô..

Cảnh Hiên vẫn chưa ngủ.

Cậu bé đang ngồi trên ghế sô pha, cơ thể nhỏ bé ngồi xiêu vẹo, Cảnh Hiên. vẫn đang làm bài tập.

Tô Chính Kiêu bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Cảnh Hiên.

Một giây trước, Cảnh Hiên vẫn đang ngoan ngoãn làm bài tập. Giây tiếp theo liền trở nên mất tự nhiên, cây bút trong tay cậu dừng lại.

“Sao không làm tiếp? Không biết làm sao?” Tô Chính Kiêu lập tức nhận ra rồi hỏi.

Cảnh Hiên vội vàng lắc đầu rồi lại vùi đầu vào làm bài tập.

“Con đang làm bài tập hay đang ăn sách hả? Ngồi thẳng lên, sao lại ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo thế kia?” Nói xong, anh liền lưng tay chỉnh lại dáng ngồi của cậu.

Cảnh Hiên cắn bút chì.

Không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng bố có vẻ hơi khác so với mọi khi.

“Đói rồi?” Tô Chính Kiêu quan sát từng hành động của cậu..

Cảnh Hiên không nói.

Chú Lưu đáp: “Cả ngày nay cậu ấy chẳng ăn gì nhiều.”

Tô Chính Kiêu lập tức nheo mắt lại: “Con định tuyệt thực lần nữa sao?”

“Không phải!” Cảnh Hiên lắc đầu: “Con đã hứa với mẹ là sẽ ngoan ngoãn rồi, nhưng con chỉ quen ăn đồ ăn mẹ nấu.”

Cậu dừng một lúc, cẩn thận nhìn mặt anh rồi nói.:

“Con muốn đến chỗ mẹ ăn. Ba ở nhà mẹ cũng ăn ngon hơn ở đây mà. Đồ ăn do mẹ làm đều rất ngon.”

Lời này không nói thì Tô Chính Kiêu cũng không tức giận như vậy.

Anh tức giận như bị giẫm phải đuôi, Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói: “Muốn ăn thì ăn ở đây cho ba, không thì nhịn đói!”

Cảnh Hiên không chịu thua: “Đến khi mẹ đi nước ngoài rồi thì con sẽ không đến đó nữa đâu, được không ba?”

Tô Chính Kiêu lạnh lùng từ chối: “Con người luôn tham lam, chỉ biết được voi đòi tiên.”

Vậy nên, Cảnh Hiên lại im lặng.

“Nếu chưa ăn gì nhiều thì làm đồ ăn đem lên đây. Nếu nó còn nhõng nhẽo làm càn thì để đó tôi xử, để xem nó cứng đầu tới mức nào!” Tô Chính Kiêu liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghê rồi trầm giọng cảnh cáo.

Cảnh Hiên sợ đến mức không nói nên lời.

Cậu vốn luôn sợ Tô Chính Kiêu, bây giờ anh đang tức giận, nên còn đáng sợ hơn bình thường.

Sau đó, khoé miệng Tô Chính Kiêu nhếch lên.
 
Chương 1580


CHƯƠNG 1580

Anh gọi chú Lưu, rồi đưa cho chú ấy tên một vài món ăn để nhà bếp làm.

Đó là những món Cảnh Hiên thường gắp khi ăn ở chỗ Đường Tiểu Nhiên. Bình thường anh hay nhìn thấy, đến bây giờ vẫn còn nhớ như in…..

Biệt thự vẫn yên tĩnh như trước, Cảnh Hiên viết bài. Bút chì cọ vào giấy tạo ra âm thanh sột soạt. Tô Chính Kiêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Trước lúc rời đi, chú Lưu liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Thiếu gia chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với con trai, vậy mà hiện tại đã tiến bộ như thế, tốt quá!

Sau khi làm xong bài tập và ăn uống no nê thì kim giờ đã chỉ tới số 9.

Cảnh Hiên suy nghĩ một hồi rồi thận trọng nói: “Một tuần nữa là sinh nhật của mẹ, con có thể đến đó được không?”

Sinh nhật?

Tô Chính Kiêu cau mày không đáp mà chỉ nhấp một ngụm trà trong tay.

Cảnh Hiên vội vàng nói: “Con muốn cùng mẹ đón sinh nhật. Mỗi năm con đều ở bên mẹ, năm nay con không muốn mẹ phải trải qua ngày sinh nhật một mình.”

Năm nào cậu và mẹ cũng cùng nhau ăn sinh nhật. Hai người mua một chiếc bánh kem nhỏ rồi làm thêm một vài món.

Nếu không có cậu ở bên, chắc chắn mẹ sẽ rất cô đơn!

Tô Chính Kiêu không trả lời anh, anh chỉ giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt nói: “Con phải đi ngủ rồi.”

Cảnh Hiên vốn luôn sợ và kiêng dè anh.

“Ba, con sẽ nghe lời ba. Nhưng tổ chức sinh nhật cho mẹ chính là nghĩa vụ của con.”

Cậu thẳng lưng, vừa chân thành vừa nghiêm túc nói.

Tô Chính Kiêu lạnh nhạt: “Con vừa đồng ý với ba rằng lần trước sẽ là lần gặp mặt cuối cùng. Bây giờ lại tìm ra lý do mới rồi, lần sau sẽ là gì đây?”

Cảnh Hiên không đáp, cậu chỉ tức giận nhét loạn đống sách trên bàn vào cặp.

Rồi cầm cặp chạy về phía cầu thang. Vì quá tức giận nên phát ra tiếng thình thịch thình thích.

Chú Lưu cau mày kinh ngạc.

Vừa nãy, hai ba con không phải còn đang rất ổn hay sao.

Sao đột nhiên tiểu thiếu gia lại tức giận rồi?

Tô Chính Kiêu không quá tức giận. Anh vẫn ngồi đó uống trà, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ đó của Cảnh Hiên cực giống với người phụ nữ kia..

Khi lúc sợ anh thì cẩn thận rón rén không dám nói mấy lời.

Đến khi nổi giận sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.

……

Truyện tranh phải được hoàn thành nhanh chóng chứ không có thời gian nghỉ ngơi.

Đường Tiểu Nhiên đang ở công ty gấp rút vẽ thảo , dù sao thời gian cũng có hạn.

Còn nửa tháng nữa mới đến ngày hóa trị.

Mấy ngày nay, cô không gặp được Cảnh Hiên, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung khôn nguôi.
 
Chương 1581


CHƯƠNG 1581

Nuôi con tám năm ròng rã, sau cô có thể quên con sau một đêm được?

Chỉ là phần lớn thời gian đều rất bận rộn, có rất nhiều công việc đang đợi cô hoàn thành.

Chuyện này thực ra cũng khá tốt, cô có thể khiến bản thân tê dại, mỗi khi nghĩ đến Cảnh Hiên cũng không buồn như vậy nữa.

Chớp mắt.

Một tuần đã trôi qua.

Chạng vạng tối ngày hôm nay.

Từ trường học trở về, Cảnh Hiên tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống.

Tô Chính Kiều ngồi trên sofa, liếc nhìn, căn dặn chú Lưu: “Đi lên tầng xem thế nào.”

“Vâng.”

Chú Lưu vô cùng vui vẻ và yên tâm.

Cuối cùng cậu chủ cũng biết đau lòng cho con trai rồi, đây là một khởi đầu tốt.

Ông đi lên tầng, khẽ gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Chú Lưu đẩy cửa phòng ra.

Chỉ thấy, Cảnh Hiên đang nằm bò trên giường, xem video.

Chú Lưu nói: “Cậu chủ nhỏ, đến giờ ăn cơm tối rồi.”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Chú Lưu, cháu muốn làm xong bánh kem rồi ăn.”

“Cháu biết làm?” Chú Lưu ngạc nhiên hỏi.

“Không biết, trong video có dạy mà, cháu muốn học theo video.”

Chú Lưu nói: “Cậu chủ nhỏ, trong nhà có thợ làm bánh ngọt, chú dẫn cháu đi xuống, học thợ làm bánh ngọt.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phiền muộn của Cảnh Hiên đã trở nên thoải mái hơn.

Hai người đi xuống tầng, chú Lưu đưa Cảnh Hiên đến phòng làm bánh ngọt, sau đó báo cáo với Tô Chính Kiêu.

Nghe thấy vậy, Tô Chính Kiêu nhướng mày: “Học làm bánh kem?”

Sau đó, anh nhớ ra, lúc trước Cảnh Hiên có nói, một tuần sau là sinh nhật của Đường Tiểu Nhiên.

“Đúng vậy.”

“Ừ, không cần quan tâm đến nó, để mặc thằng bé lăn qua lăn lại.”

Một tiếng sau.

Cảnh Hiên đi thẳng đến trước mặt Tô Chính Kiêu: “Ba, hôm nay là sinh nhật của mẹ, con muốn đón sinh nhật với mẹ.”

Tô Chính Kiêu làm ngơ, giống như không nghe thấy.

Con người luôn có lòng tham không đáy, chỉ cần cho một chút ngọt, sẽ trở nên tham lam không có giới hạn.

Lần này, anh sẽ không mềm lòng.

“Cầu xin ba đó, ba…” Cảnh Hiên cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy sự cầu xin.
 
Chương 1582


CHƯƠNG 1582

Tô Chính Kiêu vẫn đọc báo.

Hai phút sau, Cảnh Hiên từ bỏ, cậu bé quay người, đi đến trước mặt chú Lưu.

“Chú Lưu, hôm nay là sinh nhật của mẹ, cháu có cách nào đón sinh nhật với mẹ, chú có thể giúp cháu đưa bánh sinh nhật cho mẹ không?”

Chú Lưu sững sờ, theo bản năng nhìn Tô Chính Kiêu.

Chỉ thấy, mắt anh nheo lại, khuôn mặt u ám, không đoán ra được cảm xúc trong đó.

Ở trước mặt Tô Chính Kiêu, chú Lưu không dám đồng ý, chỉ có thể từ chối: “Cậu chủ nhỏ, tôi vẫn đang làm việc, có lẽ không đi được.”

Cảnh Hiên vội vàng nói: “Không sao, có thể đợi đến lúc tan làm rồi đưa qua.”

Chú Lưu vô cùng khó xử, tìm một cái cớ: “Tan làm còn có việc khác, sợ là không đi được.”

“Thật sự không thể sao?”

Chú Lưu không dám nhìn vào đôi mắt đơn thuần kia, ông nhìn đi chỗ khác, gật đầu.

Cảnh Hiên không nói gì, biểu cảm rất thất vọng.

Cậu bé lẩm bẩm: “Cháu đã đồng ý với mẹ, phải nghe lời ba, nên không ăn được bánh sinh nhật của cháu, chắc chắn mẹ sẽ tha thứ cho cháu….”

Chú Lưu an ủi: “Cô Đường chắc chắn sẽ không trách cậu chủ nhỏ, cậu ngoan ngoãn như vậy, cô ấy chắc chắc rất vui và yên lòng.”

“Vậy sao?” Khóe miệng Cảnh Hiên nở một nụ cười: “Mỗi năm đón sinh nhật, mẹ đều đón cùng cháu, năm nay cháu không ở bên cạnh mẹ, chắc chắn vô cùng cô đơn, mẹ chỉ có một mình cháu là người thân.”

Chú Lưu nghe là chua xót, không trả lời.

Cảnh Hiên tiếp tục nói: “Trên mạng nói, ngày con ra đời là ngày đau đớn của mẹ, mẹ vì sinh ra con, trên bụng để lại một vết sẹo rất dài, nhưng ngay cả sinh nhật con cũng không thể cùng đón với mẹ, chú Lưu, sinh con có phải là không có tác dụng gì, cháu cũng rất vô dụng?”

Mắt Tô Chính Kiêu hơi ngước lên.

Mà trong lòng chú Lưu chỉ có một sự kích động, đó chính là bế cậu chủ nhỏ, xông ra ngoài!

Nhưng, ông không dám.

Sau đó, cơ thể nhỏ bé của Cảnh Hiên đứng trước cửa sổ sát đất.

Ánh mắt cậu bé nhìn vào bầu trời đêm, trên người tỏa ra sự hiu quạnh và bi thương.

Chú Lưu nhìn bóng lưng kia càng thêm đau lòng, lén lau khóe mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tô Chính Kiêu quả thật không còn tâm trạng đọc báo.

Thật sự thừa hưởng gen của anh, tài diễn kịch hạng nhất.

“Đến đây!”

Anh ném tờ báo xuống, trầm giọng nói.

….

Ở bên kia.

Đường Tiểu Nhiên đã hoàn toàn thích ứng được với hiệu suất công việc, cũng đang lên kế hoạch, kiếm thêm nhiều tiền, chuẩn bị cho việc hóa trị và nhập viện.

Buổi tối, lúc tan làm, chị Triệu bảo mọi người trong phòng làm việc ở lại, lát nữa đi quán bar.
 
Chương 1583


CHƯƠNG 1583

Đường Tiểu Nhiên từ chối: “Giám đốc Triệu, người tôi có chút không thoải mái, muốn về sớm một chút.”

Chân cô có vấn đề, không thích hợp đi đến những nơi như quán bar, sẽ bị người khác chế giễu.

Chị Triệu lắc đầu: “Tối nay ai cũng có thể tham dự hoặc không, chỉ có mình em là không được!”

Đường Tiểu Nhiên muốn từ chối, nhưng chị Triệu đã rời đi.

Bất lực, cô định đi đến một chút rồi rời đi.

Dù sao, vừa mới vào làm việc, cần phải thích ứng một chút.

Còn nữa, chị Triệu đối xử với cô khá tốt, đáng để cô phải nể mặt.

Đến lúc tan làm, mọi người trong phòng làm việc đều reo hò.

Nhưng, Đường Tiểu Nhiên vẫn không có phản ứng gì.

Trong phòng làm việc có mấy nhân viên có xe, nên có thể chia nhau ra chở đến quán bar.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai Đường Tiểu Nhiên đến quán bar.

Lần trước là đi cùng với Hoài Giang, cô ấy bị Hoắc Đình Phong từ chối sau đó đến để mua say, cưỡng ép kéo cô đi cùng.

Có lẽ vì tính cách của cô, đối với thứ âm nhạc ồn ào, mạnh mẽ này, Đường Tiểu Nhiên chỉ cảm thấy bên tai ù ù, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Chị Triệu đặt phòng bao.

Đường Tiểu Nhiên ngồi xuống.

Đột nhiên, “bốp bốp bốp…”

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, cùng với bài hát sinh nhật.

Cô sững sờ tại chỗ, bất động.

Một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại, không rõ trước mắt là tình huống gì.

“Ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ?”

Chị Triệu thân thiện cười nói: “Lần này có thể thuận lợi giao bản thảo đều nhờ phúc của tiểu Đường, hôm nay là sinh nhật em, mọi người cùng đón sinh nhật với em.”

Đối với một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, cô ấy luôn muốn đối xử tốt.

Đến tận giây phút này, Đường Tiểu Nhiên mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ngay sau đó, một cảm giác không thể giải thích được ập đến, mũi cô cay cay, vành mắt cũng có chút ướt: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người cho tôi một bất ngờ như vậy!”

Tất cả nhân viên đều mỉm cười thân thiện.

Nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đi vào, mọi người vui vẻ bôi lên nhau.

Đường Tiểu Nhiên bị bôi nhiều nhất, trên má và trán đều là bánh kem.

Nhưng cô cười rất vui vẻ, sự vui vẻ từ trước đến nay chưa từng có.

Cô đã trải qua rất nhiều lần sinh nhật, chỉ có lần sinh nhật này là náo nhiệt, vui vẻ nhất, không còn cô đơn như trước đây nữa.

Trước đây luôn nghĩ là chân mình có tật, cũng sợ mình sẽ không hòa nhập được với guồng quay của cuộc sống, bây giờ xem ra đều do mình suy nghĩ quá nhiều.
 
Chương 1584


CHƯƠNG 1584

Lúc bạn đóng trái tim lại, ai có thể đi vào?

Khi bạn buông bỏ, sẽ cảm thấy trời đất hoàn toàn khác.

Trước đây, cô chưa từng hiểu đạo lý này.

Trước đây chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình có thể vui đùa với nhiều đồng nghiệp như vậy.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy rất kỳ diệu, nhưng cũng rất vui vẻ.

Khuôn mặt cũng không giống như trước kia nữa, tươi đẹp như mùa xuân, rực rỡ như mùa hè.

Chơi đến tận hơn 9h.

Bởi vì trong khoảng thời gian này đang là giai đoạn bận rộn trong công việc, nên kế hoạch đi KTV lúc đầu đã bị hủy bỏ.

Chị Triệu nói: “Hôm nay tiểu Đường là thọ tinh của chúng ta, không thể để cô ấy đi bus về được, Canh Hoằng, cậu lái xe đưa tiểu Đường về đi.”

Đường Tiểu Nhiên vội vàng từ chối.

Không muốn làm phiền người khác, nhưng chị Triệu lại không nghe theo cô.

Cô bất lực, vẫn ngồi lên xe của Lưu Canh Hoằng.

Hỏi địa chỉ, anh ta nhập vào bản đồ, sau đó khởi động xe.

Lưu Canh Hoằng ba mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng.

Ở công ty thu hút ánh mắt của rất nhiều đồng nghiệp nữ, hai người ở trên xe cũng nói rất nhiều, anh ta rất biết cách điều tiết bầu không khí, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Canh Hoằng lỡ miệng nói ra.

Đường Tiểu Nhiên mới biết anh ta là con trai của chủ công ty.

“Chuyện này tạm thời hãy giúp tôi giữ bí mật.” Lưu Canh Hoằng có chút bất lực lắc đầu.

“Được, tôi sẽ không nói linh tinh đâu.”

Đường Tiểu Nhiên khẽ cười: “Tôi không phải là người nhiều chuyện, anh yên tâm đi.”

“Tôi tin tưởng cô.”

Lưu Canh Hoằng cười nói.

“Tôi với người khác làm đồng nghiệp lâu như vậy mà chưa từng bị lỡ miệng, ở chỗ cô lại bị lỡ miệng, thực ra hiệu quả công việc và lợi ích của công ty mấy năm gần đây đã không còn được như trước kia, lộ ra chiều hướng lao dốc.

Trước khi tôi tiếp quản, đương nhiên phải hiểu thật kỹ về công ty. Sau đó thay đổi hoàn toàn công ty, công ty là đời ba tôi gây dựng lên, dựa vào không ít người dựa vào mối quan hệ thân thiết để vào công ty, có được lương cao, nhưng lại bất tài, vô dụng, giống như ký sinh trùng, chiếm lấy vị trí, ngăn cản những người có tài.”

“Giống như anh tin tưởng tôi sẽ không nói linh tinh, tôi cũng tin tưởng anh có thể quản lý tốt công ty, phú nhị đại bây giờ không có được mấy người có được sự quyết tâm và kiên nhẫn giống như, bọn họ đều khoe khoang không có thật, có lòng quyết tâm sẽ làm được chuyện lớn, đây là đạo lý tất yếu.”

Ý cười trên khóe miệng Lưu Canh Hoằng càng tươi hơn: “Mượn lời tốt lành của cô.”

Vừa dứt lời, anh ta đang tìm chỗ để đỗ xe: “Sống ở nơi như thế này có an toàn không?”

“Cũng được, quan trọng là tiền thuê nhà rẻ, đợi sau này có tiền rồi tôi sẽ suy nghĩ đến việc đổi chỗ khác, cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi về, còn có đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Đóng chặt cửa sổ, nhất định phải cẩn thận, đi lên tầng đi.” Lưu Canh Hoằng dặn dò.
 
Chương 1585


CHƯƠNG 1585

Xung quanh có siêu thị, Đường Tiểu Nhiên bảo anh ta đợi một chút.

Sau đó chạy đi đến siêu thị gần đó mua cho anh ta một cốc cafe: “Mở ra, tôi nghĩ có lẽ anh có chút khát.”

“Quả thật là có chút khát, miệng cũng đang khô, cảm ơn cafe của cô.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu, đi về phía cầu thang.

Đẩy cửa ra, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Cảnh Hiên ngồi xiêu vẹo ở trước bàn.

Có một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ, đang nhìn chằm chằm xuống dưới tầng, không phải Tô Chính Kiêu thì là ai?

Cô đi qua, ôm Cảnh Hiên vào lòng, đặt lên giường, hỏi bóng người kia: “Tại sao anh lại xuất hiện ở phòng tôi?”

Quay người, sắc mặt Tô Chính Kiêu không được tốt lắm, có chút kiềm chế, còn có chút u ám: “Bây giờ cô ngược lại biết ung dung tự tại rồi?”

“Tôi đang hỏi anh, anh vào nhà tôi bằng cách nào?”

Tô Chính Kiêu ngồi xuống sofa: “Tìm chủ nhà để lấy.”

Nghe thấy vậy, lông mày Đường Tiểu Nhiên cau lại.

Chủ nhà cũng thật là, chìa khóa có thể tùy tiện đưa cho người khác sao?

“Sao về muộn thế?”

Tô Chính Kiêu liếc nhìn cô.

Lúc nãy, ở dưới tầng với một người đàn ông khác thì khuôn mặt tươi cười, đi vào phòng nhìn thấy anh lại thay đổi sắc mặt.

Thế nào, học kinh kịch đổi mặt để trưởng thành?

Đường Tiểu Nhiên không quan tâm đến anh, đi kéo chăn cho Cảnh Hiên.

“Sau này anh đừng tùy tiện vào nhà của tôi, tôi tin anh không phải là người không có tự trọng như vậy, một người xa lạ đi vào nhà của tôi, tôi sẽ cảm thấy bị quyền riêng tư của mình bị xâm phạm, hơn nữa còn đe dọa đến sự an toàn!”

“Nên? Cô hi vọng sau này tôi và Cảnh Hiên đừng đến nữa, càng không thể tùy tiện vào nhà của cô, có đúng không?” Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi lên tiếng nói.

“Không có Cảnh Hiên, chỉ có anh!”

Cô cau mày, lại lạnh lùng nhấn mạnh nói: “Cảnh Hiên là con trai của tôi, đương nhiên thằng bé có thể ra vào nơi này.”

“Còn anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, lúc trước anh vẫn muốn vạch rõ quan hệ với tôi, nhưng không có cơ hội, bây giờ cuối cùng có thể hoàn toàn giải thoát rồi, cần gì phải kéo mình vào? Đây không giống phong cách của anh.”

Yết hầu Tô Chính Kiêu khẽ di chuyển: “Cô muốn vạch rõ giới hạn với tôi?”

“Lúc trước anh luôn muốn vạch rõ giới hạn, bây giờ đổi lại là tôi, nhưng mục đích của chúng ta đều giống nhau, tôi nghĩ, lúc thực hiện rất đơn giản.”

Lúc trước, cô chưa từng nói chuyện với anh một cách bình thường, tự nhiên như thế này.
 
Chương 1586


CHƯƠNG 1586

Bây giờ đã có thể bình tĩnh hòa nhã, đây chính là sự tiến bộ và thay đổi, cô rất hài lòng.

Nhưng nghe thấy những lời này, tâm trạng của Tô Chính Kiêu không chỉ không tốt hơn, ngược lại còn bay xuống ba nghìn thước.

Anh thờ ơ nói: “Nghe câu nói này của cô giống như tôi rất muốn bước vào đây, nếu như không phải Cảnh Hiên vừa khóc vừa làm ầm ĩ muốn đến gặp cô, cô nghĩ tôi sẽ đưa thằng bé đến?”

“Còn nữa, nếu như không phải vì thằng bé đứng đợi quá lâu, đến mức không đứng được nữa, tôi sẽ đến chỗ chủ nhà lấy chìa khóa đưa thằng bé vào sao?”

“Nhưng bây giờ cảm thấy tôi đã làm điều thừa thãi, nghe lời nói này của cô rõ ràng không muốn tôi đưa Cảnh Hiên đến đây, cô Đường cứ yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ không đưa thằng bé đến nữa!”

Tâm trạng của Tô Chính Kiêu vô cùng xấu.

Ha, anh thật sự không nên nhất thời mềm lòng, tin vào sự quỷ quái của Tô Cảnh Hiên!”

Vì vậy, anh nên duy trì phong cách lúc trước, lạnh lùng, không có tình người.

Dù sao, bản thân anh cũng không muốn Cảnh Hiên và Đường Tiểu Nhiên qua lại quá thân thiết, điều này không có lợi đối vợi sự hình thành tính cách của Cảnh Hiên.

Nghe thấy vậy, lông mày của Đường Tiểu Nhiên không khỏi nhíu chặt lại, nói: “Anh có thể bảo người giúp việc hoặc tài xế đi cùng Cảnh Hiên.”

Mục đích của cô chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi.

Có thể nhìn thấy Cảnh Hiên, đây là chuyện cô cảm thấy vui nhất!

“Con trai của tôi lại giao cho người giúp việc, nếu như Cảnh Hiên xảy ra chuyện gì, ai có thể chịu trách nhiệm? Cô, tôi, hay là người giúp việc trông nom?” Tô Chính Kiêu lời lẽ đanh thép, từng bước ép sát.

Câu nói này đã chặn họng Đường Tiểu Nhiên.

Nhưng, thái độ của anh như thế này, có thể quan tâm đến Cảnh Hiên như vậy?

Trong lòng cô cảm thấy không thể tin được.

Hai người giằng co không thôi.

Đúng lúc này, Cảnh Hiên đang ngủ đột nhiên vén chăn ra, ngồi dậy: “Mẹ, mẹ về rồi?”

Đường Tiểu Nhiên thu lại ánh mắt, khẽ ừ một tiếng.

“Mẹ đừng trách ba, là con cầu xin ba đưa con đến đón sinh nhật với mẹ, đây có thể là sinh nhật cuối cùng con trải qua với mẹ, nên, muốn được vui vẻ, đừng tức giận mà?”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Được.”

Nhưng, vẫn có chút bất ngờ.

Tô Chính Kiêu lại nghe lời Cảnh Hiên, đồng ý với yêu cầu của cậu bé.

Ngoài việc kinh ngạc, trái tim đang treo lơ lửng cũng rơi xuống đất.

Chỉ cần có thể hòa thuận, cho dù cô chết, cũng có thể nhắm mắt.

“Sao muộn như vậy mà mẹ mới trở về, con đợi mẹ lâu lắm luôn, hôm nay là sinh nhật của mẹ, con với ba có mua bánh kem, cùng đón sinh nhật với mẹ.”

Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, lời nói non nớt của đứa bé giống như một cơn gió, thổi bay cái lạnh ở trong lòng, cô nói: “Đợi bao lâu rồi?”

“Đợi rất lâu, con với ba 7h giờ đã đến đây rồi, nhưng mẹ vẫn chưa trở về, con cảm thấy lạnh, ba mới đi lấy chìa khóa đưa con vào nhà, mẹ đi đâu vậy?”
 
Chương 1587


CHƯƠNG 1587

“Đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho mẹ.” Cô nói, đưa tay lên gạt những sợi chỉ vụn ở trên mặt cậu bé đi.

Đôi mắt đen láy, sáng ngời của Cảnh Hiên mở to: “Mẹ có đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho?”

“Đúng vậy.”

“Tốt quá! Nhưng con có chút ghen tỵ, bọn họ giành tổ chức sinh nhật cho mẹ trước con.” Cảnh Hiên thật sự rất vui, nhưng cũng có chút ghen tị.

Đường Tiểu Nhiên bật cười: “Nhưng mẹ thích nhất đón sinh nhật với con, mỗi năm mẹ đều ăn bánh sinh nhật mà con mua.”

Sự ghen tị trong lòng Cảnh Hiên lập tức biến mất.

Cậu bé vén chăn ngồi dậy, đi dép lê, loẹt quẹt đi vào phòng bếp, cầm một cái bánh sinh nhật đi ra.

Đặt lên bàn, cắm từng cây nến lên.

Cậu bé cắm rất đúng, năm nay mẹ 30 tuổi.

Mỗi năm vào ngày sinh nhật, chuyện cậu bé để ý nhất chính là cắm nến lên bánh.

Cảnh Hiên cảm thấy chuyện này rất thiêng liêng.

Nên, nhất định phải nghiêm túc, thành tâm.

Cậu bé đếm không ngừng, đến ba bốn lần, đến khi xác định không sai mới dừng lại, kéo Đường Tiểu Nhiên đến trước chiếc bánh sinh nhật: “Mẹ, ước đi.”

Ước?

Đường Tiểu Nhiên hơi sững sờ.

Mấy năm nay cô chưa từng ước nguyện một cách nghiêm túc, đều rất tùy ý, qua loa.

Bây giờ đã bắt đầu một cuộc sống mới, cô định nghiêm túc ước một lần!

Hi vọng, cô có thể sống tiếp.

Hi vọng, Cảnh Hiên có thể lớn lên thật tốt, có người yêu thương, tương lai thuận buồn xuôi gió.

Nếu như ông trời chê ước nguyện của cô quá nhiều, có thể chỉ cần thỏa mãn điều ước thứ hai.

Hai tay chắp trước ngực, cô nhắm mắt lại, yên lặng ước.

Đôi mắt đen và sáng của Cảnh Hiên chớp chớp, ánh mắt lướt qua Tô Chính Kiêu, lê đôi chân ngắn ngủn đi đến, kéo anh đến trước bàn.

Bàn tay nhỏ nhắn vừa võ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật, nháy mắt với anh, muốn anh hát cùng.

Chuyện ngây thơ và chán ghét như vậy sao Tô Chính Kiêu có thể làm chứ?

Lông mày anh hơi nhướng lên, nghiêng người dựa vào chỗ kia, không có bất kỳ hành động gì.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Đường Tiểu Nhiên rõ ràng càng thêm trắng hơn, mịn màng hơn, thậm chí ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cũng không nhìn thấy, trắng mịn không tì vết.

Ánh đèn giống như phủ lên người cô một lớp ánh sáng mờ nhạt, ấm áp mà tĩnh lặng.

Khuôn mặt Tô Chính Kiêu khẽ động, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Trong phòng chỉ có tiếng hát non nớt của trẻ con vang lên.

Sau đó cắt bánh kem, Cảnh Hiên có chút nghịch ngợm, bôi lung tung.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom