Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1588


CHƯƠNG 1588

Thậm chí còn có ý xấu, lá gan cũng trở nên lỗ mãng hơn, đi qua Đường Tiểu Nhiên, bôi lên mặt Tô Chính Kiêu.

Tô Chính Kiêu từ trước đến nay chưa từng gặp chuyện như thế này.

Mặt bị bôi kem lên, lông mày anh cau lại, trong lòng bực bội, chuẩn bị nổi giận, ánh mắt vô tình lại lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang mang theo nụ cười của Cảnh Hiên.

Bầu không khí trong phòng rất náo nhiệt, ngọn lửa trong lòng Tô Chính Kiêu đã bị dập tắt, hiếm thấy anh không nổi giận.

Cảnh Hiên vẫn còn phải đi học, mà bây giờ đã mười một giờ rồi, không thể tiếp tục chơi đùa nữa.

Đường Tiểu Nhiên thu dọn bãi chiến trường.

Tô Chính Kiêu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Cảnh Hiên đi theo sau.

Đợi cô thu dọn sạch sẽ, hai người cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Cảnh Hiên ôm lấy cô, hôn trái hôn phải, cuối cùng mới lưu luyến rời đi.

Nhìn theo chiếc xe rời đi, đến tận khi không nhìn thấy nữa, Đường Tiểu Nhiên mới thu lại ánh mắt, trên người cô cũng kem, phải đi giặt quần áo trước.

….

Hai ba con cũng đã ở cùng nhau mấy ngày rồi, so với lúc đầu vẫn còn sợ hãi và nhút nhát với anh ta, bây giờ Cảnh Hiên đã không còn sợ anh ta như vậy nữa, nhưng tiền đề là anh ta không nổi nóng.

Tô Chính Kiêu lái xe.

Cảnh Hiên ngồi trên ghế phụ lái, thắt dây an toàn.

“Lúc trước sinh nhật ba, sao không thấy con chuẩn bị chu đáo như vậy, còn làm bánh kem, hát chúc mừng?” Tô Chính Kiêu kéo đôi môi mỏng.

Cảnh Hiên lên tiếng nói:

“Con không chuẩn bị, nhưng mẹ có chuẩn bị, chỉ là mẹ không mua bánh kem, mà mua bánh trung thu hạt dẻ, còn chuẩn bị rất nhiều món ngon.

“Nhưng sinh nhật năm nào ba cũng không về, cuối cùng những thứ kia đều cho con ăn hết, con ăn đến mức không ăn được nữa, cuối cùng mẹ đưa cho A Vượng ở trong khu chung cư.”

“A Vượng là ai?”

Anh đánh vô lăng qua bên trái.

“A Vượng là một con chó hoang màu trắng, trông rất đẹp, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, mẹ rất thích nó, con cũng rất thích nó, nó còn sinh chó con nữa, một lần sinh sáu con, hai con màu trắng, bốn con màu đen, cuối cùng mẹ đem cho con tặng cho người khác.” Cậu bé nói say sưa, ba la không ngớt.

Tô Chính Kiêu lại đen mặt.

Sau đó, tâm tư của anh lại có chút xuất thần.

Bánh trung thu hạt dẻ thực ra cũng không phải là món mà anh thích, là món mà Tả Bội Như khi còn sống thích ăn nhất.

Lúc đó, Tả Bội Như chết chưa được bao lâu, mỗi lần đến sinh nhật của anh, anh đều không tổ chức, sẽ mua một ít bánh trung thu hạt dẻ.

“Lúc trước, ba gọi điện bảo sẽ về, mẹ đi chợ mua rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cuối cùng ba chưa ăn mà đã rời đi, còn có món tôm hấp xì dầu mà con thích ăn nhất nữa, nhưng lúc trước, chỉ khi ba trở về thì mẹ mới làm.” Cảnh Hiên rất bất mãn.

Yết hầu của Tô Chính Kiêu khẽ động, ánh mắt chăm chú.
 
Chương 1589


CHƯƠNG 1589

“Mẹ nói sau khi kết hôn cùng với mẹ, ba vẫn không được vui vẻ, thực ra mẹ cũng không vui vẻ.”

Kết hôn với anh, chỉ là không muốn anh chịu nhiều đau khổ nữa.

Hi vọng anh có thể sống vui vẻ hơn một chút, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể sống vui vẻ….

Bất giác, Tô Chính Kiêu nghĩ đến những lời Đường Tiểu Nhiên đã nói một cách rõ ràng ở trước mộ Hoài Giang.

Ánh mắt anh có chút u ám, hơi nheo lại, sâu lắng, cảm xúc lên xuống.

“Nếu như, ba nói nếu như mẹ con tái hôn, con sẽ cảm thấy thế nào?”

Tô Chính Kiêu cũng không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, nhưng có thể là nhìn thấy người đàn ông mà cô nói chuyện rất vui vẻ ở trên xe.

Suy nghĩ một lúc, Cảnh Hiên nói: “Con sẽ đếm tiền lì xì của con, sau đó mua cho mẹ một món quà vô cùng lớn!”

Nghe thấy vậy, lông mày Tô Chính Kiêu càng nhíu chặt hơn.

Một đứa trẻ bình thường nghe thấy vấn đề này, không khóc thì cũng sẽ làm ầm ĩ, thằng bé lại còn chuẩn bị cả quà?

“Có khả năng cô ấy sẽ sinh em trai hoặc em gái, đến lúc đó không có thời gian để yêu thương con nữa, như thế con cảm thấy có được không?” Anh tiếp tục hỏi.

“Con biết, mấy năm mẹ kết hôn với ba vẫn không được vui vẻ, ba mẹ của những bạn học khác đều ở cùng nhau, ở lớp chúng con chỉ có ba với mẹ không ở cùng nhau, ba còn lên ti vi, lên báo với mấy dì xinh đẹp nữa.”

“Mẹ nhìn thấy sẽ luôn ngẩng người, có lúc còn ở sau lưng con lén lau nước mắt, sau đó, con biết mẹ yêu ba, nhưng ba không yêu mẹ, cuộc sống của mẹ rất vất vả và cô đơn, lúc mẹ nói với con ba với mẹ sẽ li hôn, con cũng không ầm ĩ.”

“Mẹ nói con phải đi theo ba, sau này không thể sống cùng với mẹ nữa, con có khóc, có đau lòng nhưng con không làm ầm ĩ, trong lúc quan trọng nhất con cũng không làm ầm ĩ, sau này còn làm ầm ĩ cái gì?”

“Thực ra con cũng biết, con còn nhỏ, nói sẽ không ai nghe, cho dù làm ầm ĩ cũng không có tác dụng gì, con biết sau này mẹ sẽ kết hôn, sẽ có con của mình, ba cũng sẽ kết hôn, cũng sẽ có con.”

“Mẹ vẫn sẽ yêu con, nhưng chắc chắn sẽ không còn yêu như vây giờ, tình yêu của mẹ sẽ phải san sẻ cho em trai, em gái, mẹ chưa từng không yêu thương còn, đến lúc đó sẽ càng không, con biết mà.”

Cậu bé rất nhỏ, nhưng suy nghĩ đã rất trưởng thành.

Trên ti vi còn chiếu rất nhiều bộ phim như vậy, những điều này cậu bé đều biết.

Đầu Cảnh Hiên rủ xuống, giọng nói có chút rầu rĩ, có chút nặng nề, không còn vui vẻ như trước đó.

Chỉ là, những lời này được nói ra từ một đứa bé còn nhỏ như vậy, luôn khiến người khác cảm thấy đau lòng, thương tâm, trong lòng chua xót, rất khó chịu.

Một đứa bé trưởng thành quá sớm suy nghĩ luôn rất chín chắn!

Nghe thấy câu cuối cùng của cậu bé, ánh mắt của Tô Chính Kiêu trở nên vô cùng u ám.

Anh chưa từng hiểu về đứa bé này.

Bây giờ xem ra, rất giống mình.

Nhưng là biểu hiện tốt.

Chỉ có như vậy mới có thể tiếp nhận được Tô thị, làm một người thừa kế hợp tiêu chuẩn.
 
Chương 1590


CHƯƠNG 1590

Nhưng rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, khơi dậy sự đồng cảm của của anh.

Yết hầu khẽ động, tay trái của Tô Chính Kiêu nắm vô lăng, tay phải đặt lên đầu Cảnh Hiên.

Học dáng vẻ của Đường Tiểu Nhiên, khẽ xoa đầu.

Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, có chút kỳ quái nhìn anh.

Giọng nói của Tô Chính Kiêu trầm, thấp: “Uống đi.”

Cậu bé gật đầu, uống nước.

Sau khi uống xong, cầm cốc giấy trong tay, đợi đến khi xe dừng lại, sau khi xuống xe, mới ném vào trong thùng rác.

Yên lặng quan sát, giây phút cậu bé quay người lại, Tô Chính Kiêu đã nhìn đi chỗ khác.

Rất nhanh, chiếc xe đã đến biệt thự.

Hai người một trước một sau đi vào trong phòng khách.

Thời gian đã rất muộn rồi, gần 11h rồi, chú Lưu dẫn Cảnh Hiên đi lên tầng ngủ, cậu bé cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tô Chính Kiêu đứng ở dưới cầu thang, có thể nghe thấy rất rõ Cảnh Hiên đang vui vẻ nói chuyện tổ chức sinh nhật với chú Lưu.

Một lúc sau.

Chú Lưu từ trên cầu thang đi xuống, anh ngồi trên sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên: “Ngủ rồi?”

“Vẫn chưa, tối nay cậu chủ nhỏ rất vui.” Trên mặt chú Lưu lộ ra nụ cười, nói.

Nghe thấy vậy, đôi chân dài vốn đang vắt chéo của Tô Chính Kiêu đột nhiên hạ xuống.

Đứng dậy, ném lại cho chú Lưu một câu tôi đi lên tầng xem thế nào, sau đó rời đi.

Chú Lưu cảm thấy tối nay bầu không khí giữa chủ tịch và cậu chủ nhỏ rất khác.

Không biết nói thế nào, nhìn có vẻ rất hòa hợp.

Cũng đúng, dù sao cũng là ba con, ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, tình cảm tự nhiên sẽ được hâm nóng.

Lúc Tô Chính Kiêu đẩy cửa đi vào, Cảnh Hiên đang đọc truyện tranh.

Lúc này, tinh thần của cậu bé đang rất cao hứng, không muốn ngủ: “Còn chưa ngủ?”

“Con vẫn chưa buồn ngủ, không muốn đi ngủ, con muốn đọc truyện tranh một lúc.” Cảnh Hiên vùi đầu vào trong quyển truyện tranh.

“Hiểu không?” Anh ngồi xuống. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Cảnh Hiên gật đầu: “Con đã lên lớp 4 rồi, biết được rất nhiều chữ, từ lúc học lớp 2 con đã bắt đầu tự đọc truyện rồi.”

Câu nói này rơi vào trong lòng Tô Chính Kiêu, anh hơi cau mày.

Anh với tư cách là ba của đứa trẻ, nhưng ngay cả con trai mình đang học lớp mấy cũng chưa từng biết.

“Từ lúc nào buổi tối bắt đầu ngủ một mình?” Anh hỏi.

Cảnh Hiên gãi đầu: “Lúc còn rất rất nhỏ con đã ngủ một mình rồi, quá nhỏ, không nhớ rõ.”

“Tại sao không ngủ cùng mẹ?”

“Mẹ không cho, mẹ nói nam tử hán đại trượng phu sao có thể ngủ cùng phụ nữ chứ.”
 
Chương 1591


CHƯƠNG 1591

“Nhưng lúc mẹ nói những câu này không được vui, dường như có chút bi thương, ngủ đến nửa đêm, có lúc con có thể mơ hồ nhìn thấy mẹ đắp chăn cho con.”

Cảnh Hiên không hiểu, nhưng Tô Chính Kiêu hiểu.

Bởi vì, ngay từ đầu cô đã biết cuối cùng sẽ rời xa con trai.

Nên cô không thể, cũng không dám cho phép mình quá thân thiết với con trai, sợ trong tương lai, đến lúc phải tách ra sẽ càng khó, càng lưu luyến.

Rõ ràng cô để mình thương yêu con trai, đồng thời cũng không thể không giữ một chút khoảng cách.

Lúc này, Cảnh Hiên cũng đã mệt, cậu bé đóng quyển truyện tranh lại rồi đặt lên đầu giường, chui vào trong chăn.

Cậu bé vẫn còn nhỏ, một người to như vậy chui vào trong chăn cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường.

Nếu như không nhìn kỹ, nhất định sẽ nghĩ trên giường chỉ có một chiếc chăn mà thôi.

“Ba…”

Đột nhiên, Cảnh Hiên lên tiếng gọi.

Tô Chính Kiêu nhướng mày: “Hả?”

“Cảm ơn ba hôm nay đã đưa con đi gặp mẹ, đón sinh nhật với mẹ.” Khóe miệng Cảnh Hiên nở nụ cười: “Hôm nay chắc chắn mẹ sẽ rất vui!”

Đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, khuôn mặt Tô Chính Kiêu mang theo một chút dịu dàng: “Ngủ đi.”

Cảnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu.

Ngực Tô Chính Kiêu phập phồng không ngừng.

Anh không rời đi, mà yên lặng quan sát Cảnh Hiên đã chìm vào trong giấc ngủ.

Cứ duy trì tư thế đó, không hề cử động.

Có lẽ là mười phút, cũng có lẽ là hai mươi phút…..

Tô Chính Kiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cảnh Hiên, nhét góc chăn lại cho cậu bé, lúc này mới rời đi.

Trở về phòng, anh không ngủ, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn một khoảng không đen như mực bên ngoài cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu vang, khẽ lắc, uống cạn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cảnh Hiên được chú Lưu đưa xuống tầng ăn sáng, vừa đi xuống tầng, ông ngạc nhiên khi thấy cậu chủ vẫn chưa đến công ty, đang đọc báo.

Từ trước đến nay Cảnh Hiên đều không thích uống sữa đậu nành.

Ngửi thấy mùi sữa đậu nành, đôi lông mày nhỏ nhắn của cậu bé cau lại, giống như một ông lão.

Chi tiết rất nhỏ, nhưng Tô Chính Kiêu lại chú ý đến, anh đặt báo xuống, nói: “Không muốn uống thì đừng uống nữa.”

Nhưng Cảnh Hiên lại lắc đầu: “Mẹ nói không được lãng phí, con chỉ uống một lần này, sau này không cần chuẩn bị sữa đậu nành cho con nữa.”

Hất cái đầu nhỏ lên, cậu bé bĩu môi, cho dù không thích uống, nhưng vẫn uống hết sạch cốc sữa đậu nành kia.

Tô Chính Kiêu có chút sững sờ, không thể không thừa nhận, cô quả thật giáo dục Cảnh Hiên rất tốt.
 
Chương 1592


CHƯƠNG 1592

Cho dù là cách cư xử hay sự lễ phép.

Đợi Cảnh Hiên ăn xong bữa sáng, chú Lưu muốn đưa cậu bé đến trường, nhưng lại bị Tô Chính Kiêu ngăn lại: “Đúng lúc tôi có thời gian, để tôi đưa đi.”

Chú Lưu sững sờ, Cảnh Hiên chớp chớp đôi mắt đen mà sáng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào anh.

Còn Tô Chính Kiêu đã sải bước trên đôi chân dài, đi về phía trước, chiếc quần âu thẳng tắp, không có nếp nhăn khẽ đung đưa.

Lúc đi ngang qua Cảnh Hiên, đưa tay lên, cốc vào trán cậu bé: “Còn không đi theo?”

….

Đường Tiểu Nhiên tiếp tục làm việc, lao đầu vào làm việc, không bao lâu nữa truyện tranh sẽ bắt đầu in, hơn nữa còn phải gấp rút đưa ra thị trường, nên nhất định phải càng nhanh càng tốt.

Đột nhiên, một mùi thơm nồng nàn thổi qua.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lưu Canh Hoằng.

“Sáng sớm đã nhìn thấy cô vội vàng làm việc, uống cafe đi, để tỉnh táo hơn.”

Lưu Canh Hoằng khẽ cười, nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn.”

Quả thật cũng có chút mệt, cô tạm dừng công việc trong tay, duỗi eo, cầm cốc cafe lên nhấp một ngụm: “Hương vị rất ngon.”

“Tối nay sau khi tan làm có thời gian không?”

Lưu Canh Hoằng ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện cô.

“Tôi biết một quán cafe mới mở, hương vị khá ngon, sau khi tan làm đi uống thử xem?”

Nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm cốc cafe của Đường Tiểu Nhiên khựng lại ở đó.

Anh ta có ý gì?

Lẽ nào đang mời cô?

Dừng khoảng hai giây, cô lại nhìn Lưu Canh Hoằng: “Xin lỗi, sau khi tan làm tôi còn có việc, nên không thể đi.”

“Không sao, có việc thì cứ đi đi, chúng ta làm cùng một văn phòng, sau này còn nhiều thời gian.”

Lưu Canh Hoằng khẽ cười, chỉ vào cốc cafe trong tay cô: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu, cười, sau đó tiếp tục làm việc.

Trong văn phòng có người chú ý đến cảnh này, sau đó tin đồn nhanh chóng lan ra khắp trong công ty, nói Lưu Canh Hoằng có ý với cô, muốn theo đuổi cô.

Đường Tiểu Nhiên cũng nghe thấy, nhưng không để trong lòng.

Ở nơi làm việc, thứ không thiếu nhất chính là những tin đồn và những vụ tai tiếng.

Nếu như cô cố gắng đi thanh minh, ngược lại sẽ giấu đầu lòi đuôi.

Nên, cần thiết sao?

Ngoại hình và gia thế của Lưu Canh Hoằng khá tốt, sao có thể có hứng thú với một người cà thọt như cô?

Đường Tiểu Nhiên chỉ cảm thấy những tin đồn này thật buồn cười.

Đồng nghiệp với nhau, nhận lời mời uống một ly cafe, trà chiều, đều có thể trở thành một loạt những kịch bản, tin đồn cẩu huyết.
 
Chương 1593


CHƯƠNG 1593

Ngày hôm sau.

Làm việc cả ngày, Đường Tiểu Nhiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, xoay xoay cổ.

Lưu Canh Hoằng bước tới: “Làm việc xong rồi?”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Làm xong rồi.”

“Vậy mời tôi uống trà sữa nha.”

Đường Tiểu Nhiên bất ngờ: “Hả?”

Chị Triệu đi vòng qua từ phía sau, cười tủm tỉm nói: “Ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu, cô không biết đây chính là từ được dùng phổ biến bây giờ à?”

Đường Tiểu Nhiên cười cười: “Tôi đâu có lên mạng đâu.”

“Trong buổi sinh nhật lần trước là Canh Hoằng đưa cô về nhà, Tiểu Nhiên à, ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu, cô nên mời cậu ấy uống mới đúng.” Chị Triệu vẫn còn cười như cũ.

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên cảm thấy cũng đúng thôi.

Nếu như đã mắc nợ rồi thì phải trả.

“Được thôi, anh muốn uống cái gì, để tôi mời.” Cô nói.

Lưu Canh Hoằng còn chưa lên tiếng thì chị Triệu đã giành nói trước: “Cách công ty chúng ta khoảng một km có một cửa hàng trà sữa vừa mới mở, hương vị khá ngon, tôi nhiệt liệt đề cử.”

Lưu Canh Hoằng cười nói: “Chị Triệu khá là kén ăn, nếu như chị ấy đã nhiệt liệt để cử, vậy thì chắc chắn không hề sai, nếu không thì đi thử xem?”

Đường Tiểu Nhiên cười nói: “Được thôi.”

Đưa mắt nhìn hai bóng người rời đi, nụ cười bên khóe miệng của chị Triệu chưa từng biến mất.

1 km không xa cũng không gần, lái xe chỉ có mấy phút.

Cách một con đường, Đường Tiểu Nhiên đã nhìn thấy quán trà sữa.

“Anh dừng xe đi, để tôi đi mua.” Cô nói.

Lưu Canh Hoằng đáp lời: “Được rồi, để tôi dừng xe xong thì sẽ đi tìm cô.”

Vừa đi đến gần, Đường Tiểu Nhiên có chút ngơ ngẩn.

Người đến mua xếp thành một hàng dài, gần như đều là mấy đôi tình nhân.

Cô không ngờ chỉ là một ly trà sữa mà thôi, thế mà có nhiều người xếp hàng như vậy.

Cảm thấy phải xếp hàng hơn nửa tiếng đồng hồ thì mới tới lượt mình.

Nói thật, vì một ly trà sữa mà đứng xếp hàng nửa tiếng, chuyện này thật sự không phải là tính cách của cô, nhưng mà vì để trả nợ ân tình, cô vẫn phải đứng xếp hàng.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu có ý nghĩa gì vậy?

Bỗng nhiên lại có một đôi tình nhân đứng chen trước mặt cô.

Cô không thích hành vi như thế, Đường Tiểu Nhiên nhíu mày: “Mời hai người ra đằng sau xếp hàng.”

Người đàn ông quay người lại.

Trong miệng anh ta ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lưu manh nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Nhiên, sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, trái tim lại rục rịch muốn động: “Gọi một tiếng anh thì anh đây sẽ đi ra đằng sau xếp hàng.”
 
Chương 1594


CHƯƠNG 1594

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy đáng ghét và buồn nôn, cô không thèm để ý.

“Hay là em đây kêu một tiếng anh trai cũng được…”

Đường Tiểu Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái đứng trước mặt đã hét ầm lên: “Con mụ già ba mươi tuổi đứng bên đường quyến rũ bạn trai của người khác, có biết xấu hổ không hả?”

“Có sức mắng chửi người khác, không bằng giữ bạn trai của mình cho chặt đi kìa.”

Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói: “Loại bạn trai như thế này chắc chắn chẳng có ai đoạt đâu, với lại mong các người biết lịch sự, đừng có chen ngang hàng.”

“Loại bạn trai này, cô nói đàng hoàng cho tôi, bạn tai tôi sao hả?”

Lúc nói chuyện, cô gái hung hăng đẩy Đường Tiểu Nhiên một cái.

Bước chân Đường Tiểu Nhiên bất ổn lùi về phía sau mấy bước.

Cô gái lại che miệng cười lên ha hả: “Ôi chao, là bà cô què, bà cô què còn uống trà sữa?”

Giọng nói của cô ta rất lớn, những người xung quanh bị thu hút nên đồng loạt quay đầu.

Lúc này, Lưu Canh Hoằng vừa vặn chạy tới, anh ta bảo vệ Đường Tiểu Nhiên sau lưng mình, lạnh lùng nói: “Đừng có ép tôi phải ra tay đánh phụ nữ.”

Cô gái liếc mắt: “Bị què còn không cho người khác nói, tôi cứ muốn nói đó, bạn gái của anh là một bà cô què, đồ què, đồ què…”

Không thể kìm nổi lửa giận trong lòng, Lưu Canh Hoằng kéo ống tay áo lên, đi về phía cô gái.

Cô gái không hề sợ hãi, ngược lại trên mặt còn đầy vẻ khiêu khích đẩy đẩy bạn trai ở bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?”

Người đàn ông phun nước bọt cái phèo, anh ta và Lưu Canh Hoằng liền lao vào đánh nhau.

Người đàn ông rất to con, trông vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng không ngờ là căn bản không phải là đối thủ của Lưu Canh Hoằng.

Mới đánh nhau được có mấy cái là đã bị Lưu Canh Hoằng đánh ngã xuống đất.

Những người xung quanh đều rất bất ngờ, bao gồm cả Đường Tiểu Nhiên.

“Xin lỗi đi.” Lưu Canh Hoằng đứng thẳng nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm ở dưới đất.

Người đàn ông còn đang kêu gào: “Muốn kêu tao xin lỗi hả? Không có cửa đâu! Có năng lực thì mày làm gãy cánh tay của ông đây luôn đi.”

Lưu Canh Hoằng liền đạp mạnh một cái.

Người đàn ông lập tức la lên như sói khóc quỷ gào, luôn miệng nói xin lỗi.

Chờ đến lúc mua được trà sữa thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Lưu Canh Hoằng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, bởi vì do tôi mà hôm nay đã khiến cô không vui vẻ.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Chuyện này đâu có liên quan gì tới anh, chỉ là gặp phải người không có đạo đức thôi.”

“Vì để biểu đạt sự áy náy, tôi mời cô ăn tối nha.”

“Không cần đâu.”

“Tôi cứ cố chấp đấy, nếu không thì sẽ cảm thấy áy náy và tội lỗi lắm.”

Không có cách nào khác, Đường Tiểu Nhiên đành phải đồng ý.
 
Chương 1595


CHƯƠNG 1595

Lưu Canh Hoằng cố ý chọn một nhà hàng xoa hoa nhất ở nước K, Không Trung Hoa Viên.

Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Nhiên đến một nơi như thế này.

Mà Lưu Canh Hoằng thì là khách quen của nơi này, anh ta gọi những món ăn đặc sắc.

“Không nhìn ra nha, anh còn biết đánh nhau nữa.” Đường Tiểu Nhiên tỏ vẻ bất ngờ.

Lưu Canh Hoằng nở nụ cười nhẹ: “Thân là đàn ông, đương nhiên phải có chút năng lực rồi, nếu như gặp phải chuyện gì thì cũng có thể giải quyết.”

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy anh ta nói rất đúng.

“À đúng rồi, tại sao lại gọi là ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu vậy?” Cô hỏi.

Lưu Canh Hoằng trả lời: “Hồi năm ngoái có một cô học sinh ngồi ở bên ngoài rào chắn trên sân thượng chuẩn bị nhảy lầu, cảnh sát ở chỗ đó đã dùng ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu để làm cô ấy rung động, đồng thời còn thuận lợi cứu cô gái muốn từ bỏ bản thân mình. Sau đó, từ khóa ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu liền trở nên nổi tiếng ở trên mạng.”

Đường Tiểu Nhiên sửng sốt vài giây.

Không ngờ là một ly trà sữa cũng có một câu chuyện như thế.

Đột nhiên, cô cảm thấy đứng xếp hàng ba mươi phút để uống được một ly trà sữa, hình như là cũng ý nghĩa đó.

Đối với cô gái muốn từ bỏ bản thân mà nói, ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu mang ý nghĩa cứu rỗi và sống lại lần nữa.

Vậy có phải là cô cũng có thể có may mắn được cứu và được sống lại?

Chỉ có điều hai người không chú ý đến bóng lưng quen thuộc trong phòng riêng ở phía sau.

Tô Chính Kiêu nâng ly rượu lên, mày nhíu chặt.

Ở nước K nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vậy mà lại có thể đụng mặt nhau ở đây.

Thật là kỳ quái, trước hôn nhân một lần gặp nhau bất ngờ cũng chẳng có, sau khi ly hôn, vậy mà lại bỗng nhiên gặp nhau ở khắp nơi.

Đương nhiên, anh cũng đã nhận ra.

Người đàn ông ngồi đối diện với Đường Tiểu Nhiên chính là người đàn ông đã đưa cô về vào cái đêm sinh nhật.

“Ha…”

Đôi môi mỏng khẽ động, anh bật ra một tiếng cười lạnh.

Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là lời nói của phụ nữ.

Trước đó vẫn yêu anh đến chết đi sống lại, có làm gì cũng không chịu ly hôn.

Bây giờ ly hôn chưa tới một tháng mà đã cười cười nói nói với người đàn ông khác, còn đi ăn tối với nhau, rồi lại được đưa về nhà.

Phụ nữ quả là dễ thay đổi.

Còn nữa, tình yêu trong miệng của phụ nữ căn bản không đáng tin.

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, trong lòng anh chỉ có trào phúng.

Không còn tâm trạng ăn cái gì, Tô Chính Kiêu đứng dậy.

Người bạn ngồi đối diện bị bất ngờ: “Sao vậy?”
 
Chương 1596


CHƯƠNG 1596

“Đi vệ sinh.”

“Được rồi, đi nhanh về nhanh đó, tôi chờ cậu.”

Tô Chính Kiêu đi ra sau lưng hai người thì dừng bước lại, anh giả vờ như lơ đãng sờ vào cây xanh.

Đường Tiểu Nhiên vẫn không nhận ra.

Lưu Canh Hoằng nói: “Hiện tại thì bản vẻ đã xong rồi, cô có hứng thú đến tổng công ty không, dựa vào năng lực của cô, chắc chắn có thể phát triển tốt hơn.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cảm thấy công ty này rất tốt, chị Triệu cũng rất tốt, chắc là tôi vẫn sẽ ở công ty này.”

Tô Chính Kiêu lại đen mặt.

Không phải là nó đến nước M à?

Hóa ra là lại lừa anh.

Vốn dĩ không có dự định đến nước M.

Nói đến giữa chừng, Đường Tiểu Nhiên mới ngắt ngang: “Tôi vào nhà vệ sinh cái đã.”

“Cô đi đi.” Lưu Canh Hoằng gật đầu.

Đường Tiểu Nhiên đứng dậy, lập tức có nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào nhà vệ sinh.

Lúc nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước bồn rửa tay, cô hoàn toàn cứng người đứng yên tại chỗ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ở một nơi nhỏ như thế mà cũng gặp nhau.

Nhưng Đường Tiểu Nhiên cũng chẳng thèm để ý đến anh, cô giả vờ như không thấy.

“Đứng lại đó.”

Tô Chính Kiêu khẽ động đôi môi mỏng, giọng nói lại càng âm trầm hơn.

Đường Tiểu Nhiên dừng chân lại: “Có chuyện gì?”

“Không phải là nói muốn đến nước M à, tại sao lại có người sắp ra nước ngoài rồi mà còn tiếp tục tìm việc làm ở thủ đô chứ? Đường Tiểu Nhiên à, rốt cuộc là lời nói thốt ra từ trong miệng cô có câu nào là thật không vậy?”

Nghe nói như thế, Đường Tiểu Nhiên bật cười: “Anh đã giành quyền nuôi dưỡng Cảnh Hiên, đã không cho phép tôi gặp thằng bé, vì muốn trốn tránh sự nhớ nhung con trai mà tôi đã cố ý nói dối là mình muốn đến nước M. Thật là nực cười, bây giờ anh còn có mặt mũi để đến đây trách tôi à.”

Đôi mắt âm trầm của Tô Chính Kiêu cứ nhìn thẳng vào cô, hai mắt nheo lại.

“Với lại, tôi có lừa thì cũng là lừa Cảnh Hiên thôi, hình như không có liên quan gì tới anh?”

Vừa hỏi như vậy, Tô Chính Kiêu liền ngẩn ngơ, lại bị nói cho không biết trả lời như thế nào.

Nhưng chỉ có mấy giây mà thôi, anh liền khôi phục lại vẻ tự nhiên.

Hai tay đút vào túi quần, Tô Chính Kiêu nhìn cô: “Nhanh như vậy mà đã chui vào cái ôm của người đàn ông khác rồi, đúng là giá trị của cô không tệ nha.”

Đường Tiểu Nhiên giận quá hóa cười: “Tôi vẫn còn trẻ, tục ngữ có câu không ai tắm hai lần trên một dòng sông.”

Tô Chính Kiêu nhìn cô, trong đáy mắt tăm tối chứa đầy lửa giận.

Mà Đường Tiểu Nhiên cũng không hề sợ hãi chút nào, cô ưỡn ngực, nhìn thẳng vào anh.

“Ừ, chuyện thường tình.”

Nhưng Tô Chính Kiêu chỉ ném xuống một câu như thế rồi liền xoay người đi khỏi.
 
Chương 1597


CHƯƠNG 1597

Cô nói rất đúng.

Anh cũng tán thành.

Đã ly hôn rồi, đúng là có quyền lợi để theo đuổi cuộc sống mới.

Không còn tâm trạng để ăn uống, Tô Chính Kiêu lấy áo vest rồi rời đi.

Ở bãi đỗ xe.

Chú Lưu đã chờ sẵn.

Đôi chân dài bước đi như gió, Tô Chính Kiêu leo lên xe: “Đến công ty.”

Sắc mặt của chú Lưu có chút khó coi, cẩn thận nói: “Cậu chủ, tôi phải đến trường học đón cậu chủ nhỏ rồi, nếu không thì cậu cho người đến đón đi.”

Nghe nói như vậy, Tô Chính Kiêu không khỏi tức giận.

Thân là mẹ ruột của đứa bé lại đi hẹn hò với người đàn ông khác, ngay cả con trai của mình cũng không thèm quan tâm. Ha, thật là thoải mái quá nhỉ.

Anh khẽ động đôi môi mỏng, trực tiếp ném ra một câu: “Kêu Đường Tiểu Nhiên đi đón.”

Chú Lưu bất ngờ: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả, có thời gian thoải mái mà không có thời gian đi đón con mình à?”

Cái câu này nghe sao cứ thấy kỳ lạ?

Chú Lưu có hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không dám hỏi nhiều: “Cô Đường chưa từng đến trường học, tôi có gọi điện thoại cho cô ấy thì chắc cũng vô dụng thôi.”

Tô Chính Kiêu bắt lấy trọng điểm trong lời nói của ông ta: “Tại sao cô ta chưa từng đến trường học?”

“Trước đó cô Đường có đưa cậu chủ nhỏ đến trường một lần, nhưng bạn học của cậu chủ nhỏ nhìn thấy thì đều bàn tán về chân của cô Đường, còn nói nói xấu sau lưng, cười cợt cô ấy là người què, cậu chủ nhỏ liền đánh nhau với bạn học, sau khi về nhà, cậu lại mắng cô Đường. Từ đó về sau, cô ấy không còn đến trường học lần nào nữa.”

“Tôi mắng cô ta? Mắng cái gì?” Một chút ấn tượng cũng không có, càng không nhớ rõ là mình đã từng mắng cô.

Chú Lưu nhìn vào mắt anh, đầu cúi thấp, mắt nhìn chằm chằm vào tay lái: “Cậu mắng cô Đường là một người què, còn mắng cô ấy không biết tự lượng sức mình, ở trong nhà chưa đủ mất mặt hay sao mà còn chạy đến trường học làm người khác xấu hổ, cậu còn nói là sau này không cho phép cô ấy đến trường học nữa.”

Nghe nói như thế, Tô Chính Kiêu dần dần đã có ấn tượng, anh giải thích: “Lúc đó tôi uống say.”

“Dù sao thì từ đó về sau cô Đường không tới trường một lần nào nữa, cũng không thích ra khỏi nhà, vốn dĩ cô ấy đã không thích đi ra ngoài rồi.”

Sau khi say rượu, anh lại từng mắng chửi cô như thế.

Hai đầu lông mày có chút đau nhức, Tô Chính Kiêu nâng tay lên, lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa.

“Chú đến trường học đón Cảnh Hiên đi, tôi sẽ kêu xe đến đón.”

“Vâng.”



Ngày hôm sau.

Lúc đến phòng làm việc, thiếu chút nữa là đã đến trễ hai phút.
 
Chương 1598


CHƯƠNG 1598

Mãi cho đến khi ngồi trên ghế, Đường Tiểu Nhiên mới hổn hển thở phào một hơi, làm bình ổn nhịp tim đang đập loạn, hít sâu thở chậm.

Dù sao thì mới đến công ty chưa lâu, nếu như đến trễ thì cũng không tránh được việc khó xử.

Đúng lúc này, có cánh tay của đàn ông vòng lên từ phía sau.

Một ly sữa đậu nành cùng với một cái bánh bao đã đặt trước mặt cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Đường Tiểu Nhiên liền nhìn thấy Lưu Canh Hoằng.

Anh ta nở nụ cười: “Lúc nãy nhìn thấy cô đến công ty quá gấp gáp, chắc chắn là quên ăn sáng rồi, tôi có mang theo hai phần, cho cô một phần đó.”

Đường Tiểu Nhiên giật mình, được yêu mà sợ, cô vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn nha, tôi đã ăn sáng ở nhà xong rồi mới đến đây, thật sự không cần đâu.”

Lưu Canh Hoằng nhăn mặt nhăn mày: “Đã mua rồi đương nhiên không thể trả lại, uống sữa đậu nành đi, bánh bao thì cứ giữ lại đói thì ăn. Tôi đi làm việc đây, lát nữa gặp.”

“Nè…”

Đường Tiểu Nhiên mới vừa lên tiếng là đã không còn bóng dáng anh ta đâu.

Cô xoa xoa lông mày, ném đi thì tiếc, không có cách nào khác, đành phải uống thôi.

Sáng sớm ở nhà đã uống một ly sữa bò, đến đây lại uống một ly sữa đậu nành, cô cảm thấy bụng mình giống như là một cái đập chứa nước.

Thấy vậy, cô đồng nghiệp ở bên cạnh cười nhẹ bước tới, chạm nhẹ vào vai cô: “Lưu Canh Hoằng có ý với cô đó.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

“Cái gì mà tôi suy nghĩ nhiều rồi chứ? Cà phê của anh ta pha rất ngon, nhưng mà bọn tôi làm gì được vinh hạnh uống nó, anh ta cũng sẽ không hẹn chúng tôi đi ăn tối, cũng sẽ không mang bữa sáng cho chúng tôi, cái này còn không phải là có ý với cô thì là cái gì nữa?”

“Nhưng mà nói thật nha, dáng dấp của Lưu Canh Hoằng cũng đẹp lắm đó, ở công ty của chúng ta anh ta hoàn toàn có thể được xem như là một nhân vật có mặt mũi, mặc dù không biết điều kiện gia đình như thế nào, nhưng mà ít ra anh ta vẫn còn có xe, tôi cảm thấy tốt lắm rồi. Anh ta không có ý với tôi, nếu như mà có ý với tôi thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý rồi.”

Đồng nghiệp nữ cứ luyên thuyên bên tay cô.

Đường Tiểu Nhiên chỉ cười mà không nói gì thêm.

Thân phận thật sự của Lưu Canh Hoằng đã bị giấu đi rồi, nếu như để lộ ra, chắc chắn sẽ càng nhận được sự chào đón hơn ở công ty.

Thấy cô chỉ cười mà không nói, nữ đồng nghiệp thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai cô: “Có nhân duyên tốt thì cố mà bắt lấy đi, đừng bỏ lỡ nó.”

Đường Tiểu Nhiên vẫn cười cười lắc đầu.

Cô là người đang mắc bệnh ung thư, ngay cả tiền thuốc men cũng không đủ, còn nói gì tới chuyện nhân duyên?

Thời hạn nộp bản thảo sắp đến gần, cô không còn nhiều thời gian để rảnh rỗi nữa, vẫn đang cố gắng hoàn thành bản thảo.

Chị Triệu có chút đau lòng, vỗ nhẹ vào vai cô: “Đừng nghiêm túc như vậy, nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải gấp đâu.”

Dù sao thì cô đang mang bệnh, không thể so sánh với người bình thường.

“Cảm ơn chị Triệu.”
 
Chương 1599


CHƯƠNG 1599

“Không cần cảm ơn, sức khỏe là của mình, phải chăm sóc nó cho thật tốt.”

Giữa trưa, Lưu Canh Hoằng lại đến chỗ cô, hẹn cô cùng nhau đi ăn tối.

Đường Tiểu Nhiên suy nghĩ xem phải lấy cái cớ gì để từ chối anh ta.

Mặc kệ Lưu Canh Hoằng có ý với cô hay không, cô nhất định phải có khoảng cách nhất định.

Nếu như cùng nhau đi ăn gì đó thì chắc chắn sẽ bị đồn bậy đồn bạ, ảnh hưởng vô cùng không tốt.

Nhưng chưa để cô mở miệng thì Lưu Canh Hoằng đã nói: “Không phải là ngày hôm qua cô nói có một tiệm bún gạo ăn rất ngon à, tôi và chị Triệu đều rất thích ăn bún gạo, nhưng mà không tìm thấy chỗ nào ngon hết, tan làm dẫn bọn tôi đi ăn đi.”

Đường Tiểu Nhiên nhíu mày: “Chị Triệu cũng đi hả?”

Lưu Canh Hoằng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy cũng được, nhưng mà hôm nay để tôi mời cho.” Đường Tiểu Nhiên nói.

Nghe vậy, Lưu Canh Hoằng mỉm cười trêu ghẹo: “Mặc dù tôi không có thói quen để phụ nữ mời mình, nhưng mà nhìn bộ dạng này của cô, nếu như tôi không đồng ý thì e là ngay cả cơm cũng không có mà ăn.”

Lời nói bông đùa khiến hai người nhìn nhau bật cười, bầu không khí lập tức dịu lại, hòa thuận vui vẻ.

Đường Tiểu Nhiên mỉm cười.

Chị Triệu rất tốt với cô, nếu như cô ấy đã muốn ăn, vậy thì nhất định phải đi.

Đến lúc tan làm, Lưu Canh Hoằng đi lấy xe.

Đường Tiểu Nhiên và chị Triệu ngồi lên xe, nói cho anh ta biết địa chỉ.

Rất khó để tìm một con hẻm nhỏ ở nước K, phải phí một lúc lâu mới tìm được, là món bún qua cầu.

Lưu Canh Hoằng còn đứng chần chờ ở cửa.

Đường Tiểu Nhiên quay người lại: “Nếu như không muốn ăn, vậy thì chúng ta đổi chỗ khác đi, tôi chỉ quan tâm tới sở thích của mình mà lại quên mất hỏi anh và chị Triệu.”

Hoàn cảnh ở đây không tốt cho lắm, mấy cậu con trai nhà giàu như thế này đều đến nhà hàng cao cấp, không quen là chuyện bình thường.

Chị Triệu nắm tay lại: “Chị không sao đâu.”

“Tôi cũng không thành vấn đề.”

Lưu Canh Hoằng khoác tay, chân di chuyển đi vào trong.

Diện tích cửa hàng rất nhỏ, so sánh với vẻ dầu mỡ bên ngoài thì ở bên trong khá là sạch sẽ.

Đường Tiểu Nhiên thường xuyên đến cửa hàng này ăn bún, ở bên trong có rất nhiều món có thể thêm vào trong bún, cô muốn ăn lạp xưởng hun khói, rau thơm, còn có thịt viên.

Bà chủ đến hỏi: “Ăn phần lớn hay là phần nhỏ?”

Đường Tiểu Nhiên hỏi Lưu Canh Hoằng trước.

Anh ta nói ăn phần nhỏ.

Chị Triệu nói: “Một người thích ăn chắc chắn phải ăn phần lớn rồi.”

Đường Tiểu Nhiên trả lời bà chủ: “Hai bát lớn, một bát nhỏ.”

Bún được nấu rất nhanh, bà chủ cười tủm tỉm bưng bát bún đi tới.
 
Chương 1600


CHƯƠNG 1600

Bà chủ thuận tay đặt cái bát lớn ở trước mặt Lưu Canh Hoằng, Đường Tiểu Nhiên lại đưa tay ngăn cản: “Bát lớn là của chúng tôi, của anh ta là bát nhỏ.”

Bình thường con trai đều ăn bát lớn, con gái ăn bát nhỏ, đến chỗ cô thì lại vừa vặn trái ngược.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của hai người, Đường Tiểu Nhiên không cảm thấy xấu hổ và bối rối, cô tự nhiên nói: “Tôi rất thích món bún qua cầu ở chỗ này, bát nhỏ ăn không đủ no.”

Hiển nhiên là bà chủ vô cùng vui vẻ, cười đến híp cả mắt.

Khóe miệng Lưu Canh Hoằng mang theo một nụ cười nhẹ, anh ta rất ít khi nhìn thấy một cô gái không giả vờ giả vịt như thế.

Lưu Canh Hoằng nếm thử: “Đúng là mùi vị rất ngon đó, nước soup khá là thơm.”

Đường Tiểu Nhiên cười đùa: “Có phải lúc này đã hối hận vì đã gọi bát nhỏ rồi không?”

Bất đắc dĩ chìa hai tay, Lưu Canh Hoằng biểu thị đúng là mình đã hối hận rồi: “Tôi không ngờ là hương vị ở chỗ này lại ngon đến thế.”

Chị Triệu cười nói: “Ai bảo cậu không nghe lời Tiểu Nhiên làm gì.”

Lúc đang ăn, điện thoại của Đường Tiểu Nhiên lại vang lên, là chú Lưu gọi tới.

Cô ấn nghe.

“Cô Đường, cậu chủ muốn đi công tác hai ngày, có lẽ là phải làm phiền cô chăm sóc cậu chủ nhỏ hai ngày rồi.”

Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Đây là ý của ai vậy?”

Chú Lưu nói: “Là ý của cậu chủ.”

“Được rồi.”

“Một lát nữa cậu chủ nhỏ sẽ được đưa đến chỗ cô.”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi biết rồi.”

Nghe xong lời này, cô có chút nóng lòng, động tác ăn bún cũng không khỏi tăng tốc.

Đương nhiên Lưu Canh Hoằng đã nhìn ra, anh ta nói: “Đừng gấp gáp, sau khi ăn xong rồi thì tôi đưa cô về, ăn từ từ thôi.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đường Tiểu Nhiên mỉm cười: “Bà chủ ơi, lại gọi thêm một phần mang đi, đừng nấu nha.”

Cô sợ là chờ đến lúc mang về nhà, bún gạo sẽ bị nở ra.

“Mua cho ai vậy?” Cuối cùng, Lưu Canh Hoằng vẫn mất tự nhiên mà hỏi một câu.

“Con trai của tôi.” Cô ăn ngay nói thật, không hề giấu giếm chút nào.

Nghe vậy, Lưu Canh Hoằng kinh ngạc mở to mắt: “Con trai? Con trai ruột của cô hả?”

“Đúng vậy, con trai ruột của tôi. Tôi đã kết hôn sinh con, con trai tôi năm nay tám tuổi rồi, nhưng mà tôi với ba của nó đã ly hôn, thằng bé ở cùng với ba.”

Đường Tiểu Nhiên luôn luôn không giấu diếm người khác, cô nói những lời này cũng nhẹ nhàng như mây bay.

Nếu như Lưu Canh Hoằng thật sự có ý với cô, nghe cô nói như vậy thì chắc chắn sẽ chết tâm.

Lưu Canh Hoằng nhắm mắt lại: “Xin lỗi, hình như là tôi không nên hỏi.”

Đối với phụ nữ mà nói, chủ đề này vẫn luôn rất bí mật, riêng tư, thậm chí còn có chút tổn thương, có nhiều lúc kiêng kỵ không được nhắc tới.

“Không sao đâu, đây đều là sự thật không thể phủ nhận mà, cho dù ai hỏi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy thôi, tôi cũng không cảm thấy chuyện này là chuyện không nên hỏi.” Cô nói rất thẳng thắn, bình thản.
 
Chương 1601


CHƯƠNG 1601

Lưu Canh Hoằng thật sự rất thưởng thức phụ nữ có cá tính như vậy.

Không nói tiếp nữa, ăn xong xuôi, Đường Tiểu Nhiên đi thanh toán, cô mang theo bún gạo ngồi lên xe Lưu Canh Hoằng: “Tối nay không thể để mọi người ăn thoải mái được rồi, tôi xin lỗi nha, lần sau tôi lại mời.”

“Được thôi, được ăn cơm chùa thêm một lần, tôi rất tình nguyện.” Lưu Canh Hoằng trêu chọc.

Xe chạy đến dưới lầu, nếu như đuổi khách về như thế này thì cô cảm thấy không lịch sự cho lắm, cô liền lên tiếng đề nghị: “Có muốn đi lên lầu uống ly nước không?”

Lưu Canh Hoằng đáp lời, hai người đi lên trên lầu, nhưng lúc đi đến cửa, ngoại trừ nhìn thấy Cảnh Hiên thì còn có Tô Chính Kiêu.

Đường Tiểu Nhiên khó hiểu.

Tại sao không phải là chú Lưu đưa tới?

Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vốn dĩ đã rất khó coi.

Lúc này hoàn toàn âm trầm, đen kịt giống như bầu trời toàn là mây đen.

Cảnh Hiên ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, vẫn còn chưa hoàn hồn lại, Đường Tiểu Nhiên vẫy tay với cậu bé: “Chào chú đi con.”

“Chào chú ạ.” Cậu bé lễ phép chào một tiếng.

“Chào Cảnh Hiên, ngày hôm nay đến quá vội vàng, cho nên không có mang quà cho cháu, chú xin lỗi nha.” Lưu Canh Hoằng mỉm cười, nhìn đứa bé rất ngoan ngoãn, làm người khác ưa thích.

“Vào nhà hết đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Đường Tiểu Nhiên mở cửa nhà ra, Cảnh Hiên đi vào, Lưu Canh Hoằng cũng đi vào, sau đó tay đang rơi trên nắm cửa của cô muốn đóng cửa lại.

Tô Chính Kiêu đang đứng ở bên ngoài, thấy vậy anh nhanh chóng bước một bước đi ra phía trước, chân chặn cửa lại, vẻ mặt âm u.

Nhìn bộ dạng này là dự định nhốt một mình anh ở ngoài cửa à?

“Anh vào đây làm cái gì?” Đường Tiểu Nhiên hạ giọng.

“Anh ta vào đây làm cái gì?” Tô Chính Kiêu nheo mắt, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn thẳng vào Lưu Canh Hoằng.

“Cảnh Hiên là con của tôi, ra vào nhà tôi là chuyện bình thường, mà anh ta là bạn mà tôi mời đến đây, đương nhiên có thể vào nhà rồi. Còn anh thì sao?” Đường Tiểu Nhiên hỏi một cách xa cách.

Suy nghĩ một hồi, Tô Chính Kiêu nói: “Tôi là ba của Cảnh Hiên.”

“Nhưng mà đây là phòng của tôi, bản thân tôi tự làm chủ, vào phòng của tôi với chuyện anh là ba của Cảnh Hiên thì có liên quan gì với nhau?” Cô chất vấn anh.

“Con trai của tôi đã ở trong phòng, vậy thì tôi cũng phải đi vào theo, cô không cho tôi đi vào thì cũng được, vậy thì cứ duy trì tư thế như này đi, dù sao thì tôi cũng không quan tâm.”

Tô Chính Kiêu lạnh giọng nói.

Lúc nói chuyện, đôi chân dài của anh lại ngang ngược chen vào trong khe cửa thêm một chút nữa.

Tay Đường Tiểu Nhiên không hề lưu tình chút nào, dùng sức khép cánh cửa lại.

Cánh cửa khép lại làm đùi Tô Chính Kiêu bị kẹp đau, lông mi anh nhíu chặt.

Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, giằng co không xong, cô không chịu buông tay, anh cũng không chịu lui ra cửa, âm thầm nghiến răng, lại dùng lực kẹp đùi anh.
 
Chương 1602


CHƯƠNG 1602

Dựa vào cái gì mà người đàn ông không biết tên có thể vào nhà, anh lại bị cản ở bên ngoài?

Hai người giằng co mãi không xong.

Tình hình nhìn có vẻ như là đang kéo co, có chút ngây thơ.

Lưu Canh Hoằng bước tới, cười nhẹ nói: “Trời không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở công ty.”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên đứng thẳng người, bỗng nhiên buông tay ra.

Đùi Tô Chính Kiêu bị kẹp sống.

Anh bị đau lập tức rút chân về, cố gắng nhịn cảm giác đau đớn mà đứng thẳng người, giả vờ một mặt thoải mái, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí hơn là mặt mày còn sáng như đuốc, dáng đứng thẳng tắp.

“Không uống nước hả?”

Cô cảm thấy đối xử với khách khứa như thế này có hơi quá đáng: “Trong nhà còn có cà phê nữa, để tôi đi pha cho anh một ly cà phê.”

Lưu Canh Hoằng lắc đầu biểu thị không cần: “Muộn lắm rồi, từ chỗ cô về nhà tôi phải chạy xe hơn một tiếng đồng hồ, ngày mai đi đến phòng làm việc cô pha cho tôi uống.”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Vậy để tôi tiễn anh về.”

Hai người đều không thèm quan tâm tới Tô Chính Kiêu, sóng vai đi xuống dưới lầu.

Tô Chính Kiêu híp mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt đen như đáy nồi.

Thừa dịp không có ai quản mình, anh nhanh chóng đi vào trong phòng.

“Người đó là ba của đứa nhỏ hả?” Đi xuống dưới lầu, Lưu Canh Hoằng hỏi.

Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trông anh ta rất trưởng thành, trông rất quý khí, còn có một loại ưu nhã, dựa vào ánh mắt nhìn giữa đàn ông với nhau, anh ta chính là người nổi bật.” Lưu Canh Hoằng nói.

“Chưa chắc đâu, biết người biết mặt không biết lòng, có một vài người thật ra là sói đội lốt cừu, bên ngoài nhìn như là rất tốt, thật ra bên trong thối nát.”

Lưu Canh Hoằng nói: “Tôi cảm thấy anh ta không giống như là loại người đó.”

Đường Tiểu Nhiên cười nói: “Có lẽ là vậy, nhưng mà những chuyện đó đều không liên quan tới tôi, anh đi đường nhớ chú ý an toàn, về nhà thì gửi tin nhắn cho tôi nha.”

Đợi sau khi cô trở lại phòng, Tô Chính Kiêu đã tự động ngồi lên trên giường.

Sắc mặt anh vừa đen lại vừa nặng nề, không tốt là bao, làm như ai thiếu tiền anh.

Cảnh Hiên ôm bụng ngồi ở một bên: “Mẹ ơi, con đói bụng.”

Nghe con trai than đói, Đường Tiểu Nhiên không có thời gian quan tâm tới Tô Chính Kiêu.

Cô vội vàng đi vào trong phòng bếp lấy bịch bún gạo mà mình mới mua về nấu cho con ăn.

Mùi thơm lập tức lan tỏa, Cảnh Hiên liếm liếm môi: “Thơm quá đi.”

Lồng ngực Tô Chính Kiêu vẫn còn đang phập phồng, ngọn lửa giận bốc cháy ở trong lòng vẫn còn chưa tiêu tan.

Đường Tiểu Nhiên bước tới đặt bát bún ở trước mặt Cảnh Hiên: “Ăn từ từ thôi, nóng lắm đó.”

Cảnh Hiên gật đầu, ăn từng đũa, dường như là nghĩ tới cái gì đó, cậu bé nâng cái đầu nhỏ lên nhìn Tô Chính Kiêu: “Ba ơi, ba ăn không, hai chúng ta cùng ăn một bát.”
 
Chương 1603


CHƯƠNG 1603

Cảm xúc vừa tức giận lại lạnh lẽo trong nháy mắt liền có một tia ấm áp, Tô Chính Kiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Con ăn đi.”

Lúc này, anh mới biết được tại sao lại muốn nuôi con.

Một lời nói quan tâm đơn giản của con cũng đủ để khiến tâm trạng của bạn vui vẻ như gió mùa xuân.

Gật gật đầu, Cảnh Hiên lại vùi cái đầu nhỏ rồi bắt đầu ăn.

Bún gạo rất ngon, trước kia cậu bé và mẹ rất thường đến đó ăn.

Ăn uống no say, Cảnh Hiên lại xem tivi một lúc, vừa ngã xuống giường liền ngủ mất.

Đường Tiểu Nhiên đang dọn dẹp rửa bát rửa đũa.

Nhưng mà Tô Chính Kiêu vẫn cứ ở đó không chịu đi, cứ duy trì một tư thế không nhúc nhích, ngồi trên ghế salon, sắc mặt âm trầm làm cho người ta nhìn không được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

Đây vốn dĩ chính là phòng của cô, đương nhiên không cần phải tránh né, người nên đi là anh.

“Người đàn ông kia là ai?”

Tô Chính Kiêu nghiêng người dựa vào giường, hiển nhiên không có ý muốn rời khỏi, hai mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú vào cô.

“Có liên quan gì tới anh chứ?” Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên rất lạnh nhạt, giọng điệu cũng không hề khách khí chút nào.

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu không nhịn được mà cười lạnh: “Sao trước kia lại không phát hiện cô đào hoa như thế, trời đã muộn như vậy rồi mà cô còn dẫn đàn ông vào nhà.”

“Đó là quyền tự do của tôi tôi muốn bây giờ rửa tôi và anh chẳng có chút quan hệ nào hết cần gì phải quan tâm nhiều thế?”

“Lúc tôi còn là vợ anh, anh chưa từng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi, bây giờ đã ly hôn rồi, anh lấy thân phận gì mà nói với tôi như thế?”

Đường Tiểu Nhiên cũng nhìn thẳng vào anh, châm chọc nói: “Chẳng lẽ là anh đang ghen à?”

Ghen hả?

Tô Chính Kiêu hừ nhẹ một tiếng, khịt mũi coi thường, lạnh lùng hỏi lại: “Tôi ghen á? Haha, cô cảm thấy có khả năng không?”

“Không có khả năng.”

Đường Tiểu Nhiên trả lời gọn gàng mà dứt khoát, đồng thời còn xen lẫn vẻ trào phúng nồng đậm.

“Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được bộ dạng tàn nhẫn khi anh muốn giết tôi, nếu đã hận tôi như thế, sao lại có thể ghen được chứ?”

“Cũng đã tối rồi, Cảnh Hiên đã ngủ, anh còn không chịu đi đi?” Cô tiếp tục hỏi.

Nghe thấy cô gấp gáp đuổi mình, sắc mặt Tô Chính Kiêu liền thay đổi.

Anh đứng dậy từ trên giường, cười lạnh: “Cô nghĩ ai mà thèm ở lại cái chỗ này chứ?”

Sau đó anh liền bước ra khỏi căn phòng, hòa mình vào trong bóng đêm âm trầm.

Đường Tiểu Nhiên có thể cảm nhận rất rõ ràng hơi thở của anh dần dần trở nên lạnh lẽo mà âm trầm, nhưng cô không thèm để ý.

Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, có thể ở cùng với Cảnh Hiên thêm một chút nữa, chắc chắn là cô bằng lòng.

Trở về nhà họ Tô, chú Lưu vẫn còn đang ở nhà.
 
Chương 1604


CHƯƠNG 1604

“Cậu chủ.” Ông ta gọi một tiếng, ánh mắt thì cứ nhìn ra phía sau.

Hành động đó không thể thoát khỏi hai mắt của Tô Chính Kiêu, anh nhíu mày: “Nhìn cái gì?”

“Cậu chủ nhỏ không về cùng sao?”

Tô Chính Kiêu lại nói: “Để lại cho Đường Tiểu Nhiên rồi.”

Chú Lưu cau mày: “Buổi tối cậu chủ còn có xã giao?”

Trước đó không phải là đòi sống đòi chết không cho hai mẹ con gặp nhau à, bây giờ lại chủ động đưa người qua đó.

Ông ta có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc.

Cậu chủ không cảm thấy làm như vậy là đang tự tát vào mặt mình hả?

“Không có.”

Anh hớp một ngụm cà phê.

Lần này, chú Lưu lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa.

“Còn nữa, khoảng thời gian này đừng có đi đón Cảnh Hiên, gọi điện thoại cho Đường Tiểu Nhiên kêu cô ta tự mình đưa đón thằng bé đi.” Tô Chính Kiêu nói.

Chú Lưu sửng sốt: “Hả?”

“Hả cái gì, có vấn đề gì?”

Chú Lưu giật mình, vội vàng nói: “Không phải là tôi có vấn đề, tôi lo lắng cô Đường không chịu đi thôi.”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu lại bật cười, anh châm chọc nói: “Có thời gian hẹn hò với người đàn ông khác mà lại không chịu đưa đón con đi học?”

Anh cố ý để Cảnh Hiên ở lại đó.

Người đàn ông kia thoạt nhìn như là quản lý trong công ty.

Trông cũng có tiền, mặc dù vóc dáng cũng được, nhưng mà nếu so sánh với anh thì vẫn kém xa nhiều lắm.

Dù sao thì trong cuộc bình chọn hàng năm của nước K, Hoắc Đình Phong thứ nhất, anh thứ hai.

Loại đàn ông như thế này, chắc chắn là sau lưng có không ít phụ nữ.

Sau khi biết Đường Tiểu Nhiên đã ly hôn, hơn nữa còn có con, có còn tiếp tục qua lại với cô nữa không?

Còn về Cảnh Hiên, mặc dù là ngoài miệng nói chúc phúc, nhưng mà anh tin rằng nhìn thấy người đàn ông khác đến gần mẹ mình thì thằng bé chắc chắn cũng sẽ kiếm chuyện.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Ăn sáng xong, Đường Tiểu Nhiên chuẩn bị cặp sách cho Cảnh Hiên.

Ngày hôm nay sẽ đến trễ, cho nên buổi sáng cô đã cố ý đặt đồng hồ báo thức, dự định đưa thằng bé đến trường học rồi lại đến công ty.

Dẫn Cảnh Hiên đi xuống dưới lầu, bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Canh Hoằng mặc đồ tây đang dựa người bên cạnh xe, nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Buổi sáng tốt lành.”

Đường Tiểu Nhiên thật sự bị kinh ngạc và chấn động: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi tiện đường đến đây, thuận tiện đón cô đi làm luôn.”

Lưu Canh Hoằng cười nhẹ, sau đó chào hỏi với Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên cũng vô cùng lễ phép: “Cháu chào chú.”
 
Chương 1605


CHƯƠNG 1605

Chỉ chỉ vào đứa nhỏ, Đường Tiểu Nhiên nói: “Xin lỗi nha, tôi phải đưa Cảnh Hiên đến trường trước đã, rồi sau đó mới đến công ty, nếu không thì anh đến công ty trước đi.”

Lưu Canh Hoằng xoa xoa đầu Cảnh Hiên, anh ta nhìn thời gian rồi nói: “Thời gian vẫn còn sớm mà, chúng ta đưa Cảnh Hiên đến trường trước đi, rồi sau đó hẵng đi làm, còn dư thời gian nhiều.”

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy làm vậy rất phiền phức, nhưng mà Lưu Canh Hoằng vẫn kiên trì.

Hai người không ai chịu nghe ai.

Thời gian dần dần trôi qua, càng ngày càng muộn.

Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp.

Mở cửa xe, ba người ngồi vào trong.

Cửa xe đóng lại, xe nhanh chóng chạy trên đường.

Lúc này, có một chiếc Bentley chạy đến từ đằng sau.

Tô Chính Kiêu đã đến chậm một bước, vừa hay nhìn thấy hai mẹ con leo lên xe của người đàn ông hồi tối qua.

Trong nháy mắt sắc mặt anh liền âm trầm, muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

Tô Chính Kiêu khởi động xe, đạp mạnh chân ga chuẩn bị đuổi theo.

Kết quả là lúc này điện thoại di động lại vang lên, là thư ký gọi tới.

Bây giờ công ty có một hợp đồng vô cùng quan trọng cần phải ký tên, còn có một cuộc họp video.

Bất đắc dĩ dừng xe lại, tâm trạng Tô Chính Kiêu xấu đến cực điểm.

Anh đập mạnh vào tay lái, sau đó khởi động xe chạy về hướng ngược lại.

Mẹ kiếp.

Để người đàn ông đó chiếm tiện nghi rồi.

Còn tưởng rằng Cảnh Hiên là chướng ngại vật, kết quả ai biết được thằng bé lại là công thần.

Ngày hôm nay là ngày giao bản thảo, Đường Tiểu Nhiên đã giao hết toàn bộ bản thảo, đồng nghiệp trong công ty đồng loạt giơ ngón tay cái khen cô.

Cô mỉm cười, cảm thấy rất xấu hổ.

Thật ra thì đây cũng là công việc của mình mà.

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian tan làm, cô đứng bên đường chờ xe taxi, xe Lưu Canh Hoằng lại dừng ở trước mặt cô: “Có thể vinh hạnh đi đón Cảnh Hiên cùng với cô không?”

Đường Tiểu Nhiên từ chối khéo, làm như vậy đương nhiên là quá phiền phức người khác rồi.

“Ở chung cư cũng chỉ có một mình tôi, ở một mình rất là cô đơn, nhìn có vẻ như là tôi muốn chở cô đi đón Cảnh Hiên, nhưng mà thật ra tôi muốn giải sầu đó.”

Lúc nói chuyện, Lưu Canh Hoằng đã xuống xe.

Thuận thế mở cửa xe ra, hơi khom người xuống đưa tay làm một tư thế mời.

Đã như thế, nếu như từ chối thì có hơi kỳ.

Đường Tiểu Nhiên đành phải ngồi lên xe, hai người đến trường học đón Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên hò hét đòi ăn lẩu, mà ở ven đường lại không hợp vệ sinh.
 
Chương 1606


CHƯƠNG 1606

Đường Tiểu Nhiên đi siêu thị mua nguyên liệu, dự định về nhà tự mình nấu.

Đương nhiên là cũng mời Lưu Canh Hoằng, anh cũng vui vẻ đồng ý.

Về đến nhà, Đường Tiểu Nhiên bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Lưu Canh Hoằng cũng muốn giúp đỡ.

Cô lắc đầu: “Làm gì có ai để khách làm giúp chứ?”

Lưu Canh Hoằng nhún vai: “Mấy chuyện khác thì không giúp, nhặt rau với rửa rau vẫn được mà.”

Vốn dĩ là Cảnh Hiên đang xem tivi, nhìn thấy hai người đang bận rộn trong phòng bếp, cậu bé cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện tắt tivi rồi đi qua giúp đỡ.

Mà đổi thành một bên, sau khi Tô Chính Kiêu tan việc thì trực tiếp lái xe chạy tới khu trọ.

Lúc dừng xe ở dưới lầu, anh bất ngờ nhìn thấy chiếc xe kia.

Lông mi nhíu chặt, anh liền đi lên cầu thang.

Cửa nhà không đóng, đưa tay liền có thể đẩy ra.

Cảnh tượng trước mắt rất ấm áp, Đường Tiểu Nhiên đang rửa rau, khóe miệng là nụ cười nhẹ.

Người đàn ông kia đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng đưa đồ ăn đã rửa sạch cho cô.

Còn Cảnh Hiên thì đang ngồi xổm ở dưới đất, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ trêu đùa anh ta.

Lưu Canh Hoằng khom người xuống ôm cậu bé vào trong ngực.

Cảnh tượng như thế, cho dù đập vào mắt ai thì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy như là một gia đình hòa thuận.

Nhưng mà lồng ngực Tô Chính Kiêu lại phập phồng kịch liệt, như là có ai bóp cổ anh.

Cảnh tượng này chỉ làm cho anh cảm thấy chướng mắt, nổi giận, hận không thể phá hư nó.

Cô hay lắm, càng ngày càng giỏi.

Dẫn theo con của anh thân mật với người đàn ông khác trong phòng.

Ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội không có cách nào kiềm chế được, cảm xúc bực bội kéo dài từ sáng, rốt cuộc lúc này cũng đã bộc phát: “Ai cho phép cô tự tiện đi đón Cảnh Hiên?”

Nghe vậy, bóng lưng Đường Tiểu Nhiên cứng đờ, sau đó quay đầu lại: “Không phải là anh nói anh đi công tác hả, để con ở đây mấy ngày.”

“Nghe lời này của cô trông có vẻ hiển nhiên quá nhỉ, một chút áy náy cũng không có, tôi nói là ngày hôm qua để thằng bé ở lại đây, sáng hôm nay cho cô đưa đi học, ai kêu cô buổi chiều đi đón thằng bé?”

“Tự mình đi đón con mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không biết gọi, tôi chạy từ công ty tới trường học, lại từ trường học chạy đến đây, sợ Cảnh Hiên sẽ ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn cô thì vui vẻ yên bình chuẩn bị bữa tối, ha ha…”

Tô Chính Kiêu bắt đầu kiếm chuyện đâu đâu, ăn nói loạn xạ.

Anh cố ý, cố ý kiếm chuyện đó.

Đường Tiểu Nhiên không khỏi nổi giận: “Mặc dù chuyện này là tôi không đúng, nhưng anh cũng có trách nhiệm, ai kêu anh không nói rõ làm chi, sao tôi biết được?”

Rõ ràng là ngày hôm qua đã nói để con ở đây mấy ngày, cũng không nói là thời gian cụ thể, ai mà biết.

Tô Chính Kiêu không quan tâm tới cô.
 
Chương 1607


CHƯƠNG 1607

Ánh mắt đảo qua Lưu Canh Hoằng, giọng nói của anh không khỏi trầm hơn: “Tôi đã nhượng bộ cô nhiều lần lắm rồi, thậm chí còn để Cảnh Hiên ngủ ở đây, không ngờ cô càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có lẽ tôi không nên tiếp tục nhân từ nữa. Cảnh Hiên, đi.”

Lần này thật sự là do cô sai rồi.

Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi xin lỗi, tôi cũng có chút trách nhiệm, tôi nên gọi điện thoại cho chú Lưu trước.”

Lưu Canh Hoằng cũng nói đỡ: “Mọi người bình tĩnh một chút đi, hai người nói chuyện với nhau, tôi dẫn đứa nhỏ ra ngoài.”

Thế là trong phòng chỉ còn lại có hai người.

“Chuyện ngày hôm nay đúng thật là do tôi sai, là do tôi sai sót, tôi xin lỗi.”

“Không chỉ lén lút gặp người đàn ông khác, còn dẫn theo con trai của tôi ở cùng các người. Haha, còn muốn nấu bữa tối nữa à?”

Tô Chính Kiêu đứng trước tủ chén, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mấy cái dĩa.

Sau khi Lưu Canh Hoằng rời khỏi đây, tâm trạng của anh dần dần tốt hơ,n không còn điên cuồng giống như lúc nãy nữa.

Sức chịu đựng của Đường Tiểu Nhiên có giới hạn: “Anh ta là đồng nghiệp trong công ty tôi, đừng có thêu dệt mối quan hệ giữa chúng tôi.”

“Đồng nghiệp hả?”

Tô Chính Kiêu nhìn cô chăm chú, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy cằm cô, mở miệng nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin loại chuyện hoang đường này à?”

“Đồng nghiệp trong công ty bình thường sẽ đến nhà cô hết lần này tới lần khác, sẽ đón cô đi làm, đón cô tan làm, cô đang lừa tôi hay là đang gạt quỷ.”

Cô xoay đầu qua chỗ khác: “Vậy được rồi, xem như là tôi lừa anh đi được chưa hả? Chuyện mà chúng ta đang nói là Cảnh Hiên, không có liên quan gì với anh ta.”

“Bây giờ còn chưa có gì mà cô đã bắt đầu bảo vệ cho anh ta?”

Tô Chính Kiêu bắt đầu ăn nói không đâu vào đâu.

“Tôi đang bàn với anh về chuyện của Cảnh Hiên!”

Đường Tiểu Nhiên lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Mà tôi thì đang nói về người đàn ông kia, sao hả, dự định từ nay về sau sẽ sống cùng anh ta à?”

Chỉ cần trong lòng vừa mới nghĩ tới người đàn ông kia sẽ lấy cương vị là chủ nhân mà đứng trong căn nhà này, Tô Chính Kiêu có làm như thế nào cũng không thể đè nén lửa giận.

Rốt cuộc, Đường Tiểu Nhiên cũng đã nổi giận rồi: “Anh có thể đừng kiếm chuyện vô cớ như vậy không hả, bây giờ tôi đang nói với anh chuyện của Cảnh Hiên mà không phải là chuyện liên quan tới Canh Hoằng, tạm thời không nói đến chuyện giữa chúng tôi, cho dù giữa chúng tôi có quan hệ gì đó thì cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, anh căn bản không có tư cách để hỏi và bình luận.”

Canh Hoằng?

Gọi nhau thân mật như thế rồi à?

Lửa giận trong lòng Tô Chính Kiêu sôi trào, giống như là một ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch.

Những lời nói này đã thành công chọc giận người đàn ông.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom