Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1272


Chương 1272

Dương Dương đang biểu diễn trên sân khấu, vừa nghe vậy không khỏi nhíu mày. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng à. Cậu nhớ trên kịch bản nói cậu là cậu cả nhà họ Lý, là người thân thiết dễ gần, dân chúng đều thích cậu cơ mà.

Sau khi cậu gặp được Tây Thi đậu phụ trong thành phố, hai người vừa gặp đã yêu.

Nhưng bởi vì chênh lệch gia thế quá lớn, người trong nhà họ Lý không đồng ý.

Hai người bọn họ cố gắng vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đến được với nhau.

Sao vậy? Chẳng lẽ đã sửa lại kịch bản à? Sao không ai nói với cậu chứ… Bảo tôi diễn một thiếu niên hư hỏng đúng không? Cũng được! Muốn gây khó dễ cho tôi à, không dễ thế đâu.

Không chỉ Dương Dương nghĩ vậy, ngay cả giáo viên Lý cũng sửng sốt, lại nhìn những khán giả và cả lãnh đạo ngồi phía dưới sân khấu tối tăm. Nếu bây giờ mìnha hô ngừng thì xong rồi, cuộc đời giáo viên của mình có thể phải dừng lại ở đây.

Thôi quên đi, cứ xem thử chúng rốt cuộc diễn thế nào.Dù sao thì cuối cùng cũng là chết. Lúc này trong lòng giáo viên Lý bi thương như vậy, dường như cô ta đã bắt đầu tính toán sẽ phải làm gì sau khi rời khỏi sự nghiệp giáo dục vào ngày mai. Có lẽ có thể thấy được bóng dáng của mình bày hàng rong trên một con đường nào đó…

Lúc này, Cố Tịch Dao đang chờ ở dưới sân khấu đã lập tức ngẩn người, không nói được lời nào. Dương Dương vốn diễn theo kịch bản còn chẳng tốt lắm, lần này mới tốt một chút, ngay cả kịch bản cũng sửa lại, vậy bảo cậu còn diễn thế nào chứ?

Cô lén liếc nhìn Bắc Minh Quân bên cạnh. Mặt anh vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Dương Dương. Có lẽ bây giờ anh dáng tính chờ vở kịch diễn xong, về đến nhà nên phạt cậu thế nào đấy.

Đầu óc Dương Dương nhất thời hoạt động. Khi cậu đi tới trước một quầy bán bánh nướng, ban đầu phải là cậu bỏ tiền ra mua. Nếu bây giờ muốn làm kẻ xấu xa, vậy cậu sẽ làm cho bọn họ xem.

Dương Dương nghĩ xong, tiện tay lấy qua một cái và cắn một miếng lớn. Ừ! Ăn cũng không tệ lắm. Không ngờ đạo cụ này là thật đấy. Nói thật, bây giờ cậu có hơi đói bụng.

Diễn viên nhỏ bán bánh nướng không bỏ qua, vừa thấy cậu không diễn theo kịch bản, cậu ta lại muốn nhắc nhở Dương Dương một chút, giơ tay ra: “Ôi ôi… cậu cả Lý, sao cậu ăn xong mà không trả tiền vậy?”

Dương Dương đảo tròng mắt, ném mạnh cái bánh đã bị gặm mất một nửa xuống đất, còn dùng chân giẫm lên.

Cậu ngang ngược trừng mắt nói: “Đừng thấy tôi ăn một bánh nướng nát của cậu, cho dù ông đây có đập quán của cậu cũng không trả tiền cho cậu!” Cậu nói xong lại giơ chân đá đổ mẹt bánh nướng, sau đó vung hai tay lên, hai “người theo dõi” sau lưng cậu xông tới, ấn diễn viên nhỏ kia xuống đất.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Ôi! Các người…” Cậu ta vốn muốn nói ‘Sao các người không diễn theo kịch bản vậy’

Nhưng còn không chờ cậu ta nói ra, Dương Dương đã nói thêm một câu: Tôi không muốn nghe thấy giọng cậu ta, bịt miệng cậu ta lại, đánh một trận thật đau cho tôi!

Sau đó màn sân khấu được hạ xuống, mọi người dưới sân khấu đều vỗ tay nhiệt liệt.

Cô bé bên cạnh sân khấu cầm micro lên: “Mời mọi người nghỉ ngơi năm phút, màn diễn xuất đặc sắc sắp bắt đầu.”

Nghe được tiếng vỗ tay của khán giả, trái tim đang bất an của cô giáo Lý cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Xem ra kịch bản nhất định phải bị bóp méo rồi.

Nhưng dưới hiệu quả sửa đổi, phản ứng dưới khán đài vẫn rất tốt, tám phần là do Dương Dương tự mình sửa, nếu không cậu làm sao có thể diễn thuận buồm xuôi gió như vậy được.

Cô giáo không đến hậu trường truy cứu trách nhiệm mà có phần hứng thú muốn xem thử tiếp theo chúng sẽ diễn thế nào, không chừng ngôi sao mới của giới diễn xuất sẽ xuất hiện ở đây.
 
Chương 1273


Chương 1273

Bắc Minh Quân nhìn màn sân khấu, lạnh lùng nói: “Em có từng quan tâm xem mỗi ngày nó xem gì không? Không thấy nó học tập tốt hơn, ngược lại diễn cảnh dưa vẹo táo nứt này rất thuận buồm xuôi gió đấy.”

Cố Tịch Dao nghe ra được anh đang châm chọc mình sơ suất trong việc dạy dỗ Dương Dương.

Cô cũng học theo giọng điệu của anh, lạnh lùng nói: “Từ đó có thể đoán được xung quanh nó có thể có người thế nào…”

Bắc Minh Quân khẽ nhíu mày: “Xem ra, tôi vẫn nên bảo nó cách xa thằng ba một chút.”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân. Cái đó chẳng có liên quan quái gì tới Bắc Minh Đông cả. Đồ ngốc Bắc Minh anh đang giả vờ ngu ngốc để tìm người chịu tội thay sao?

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Màn sân khấu lại được từ từ kéo ra. Dương Dương vẫn dẫn theo hai “người theo dõi” đi rêu rao khắp nơi trên đường.

“Đậu phụ, đậu phụ mới làm đây, ai tới mua đậu phụ…” Những tiếng rao hàng thu hút Dương Dương đến trước một quầy đậu phụ.

Khi cậu đi tới trước mặt Triệu Tịnh Di đóng vai Tây Thi đậu phụ.

Cơ thể nhỏ bé của cậu không ngừng lắc qua lắc lại, cười xấu xa nói: “Hi… Cô bán đậu phụ thế nào vậy?”

Triệu Tịnh Di nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Dương mà thầm nhíu mày.

Nhưng cô bé vẫn giả vờ khủng hoảng khi thấy người xấu, cúi đầu không dám nhìn Dương Dương, hai tay nắm chặt lấy góc áo: “Cậu… cậu cả Lý, tôi không dám lấy tiền của cậu, đậu phụ này lại tặng cho cậu.”

Dương Dương chống tay vào thắt lưng, quay đầu nhìn ‘người theo dõi’ bên cạnh, cùng cười, sau đó chậm rãi tới gần Triệu Tịnh Di : “Cô bé, tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật có thể diện ở đây, sao có thể lấy không đậu phụ của cô được. Tôi đã sớm nghe nói ở đây có một Tây Thi đậu phụ, hôm nay trông thấy, quả thật rất xinh đẹp.”

Triệu Tịnh Di hoảng sợ nhìn Dương Dương, lùi lại từng bước một: “Cậu cả Lý, tôi, tôi không bán đậu phụ này nữa, cậu tha cho tôi đi. Tôi còn phải về chăm sóc cho mẹ tôi đang bị ốm.”

“Ha ha, cô bé, tôi nhất định phải mua đậu phụ này, về phần chăm sóc mẹ cô à… vẫn là theo tôi về, cố gắng hầu hạ tôi đi…” Dương Dương vừa dứt lời, hai “người theo dõi” bên cạnh lại xông qua, nhấc Triệu Tịnh Di lên, mang vào trong cổng chính sơn đỏ.

Triệu Tịnh Di la lên: “Cứu tôi với… Ai tới cứu tôi với…”

Dương Dương vui sướng mở cái quạt trong tay ra, vừa nhàn nhã quạt vừa đi theo phía sau: “Cô kêu đi, cho dù cô có la rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu cô đâu.Ở đây là do tôi quyết định.”

“Bán báo đây, ai tới mua báo đi…”

Đúng lúc này, trên sân khấu lại có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hoa nhỏ màu hồng đi tới. Cô bé đeo một túi vải nhỏ màu xám ở một bên, bên trong có mấy tờ báo, trên bàn tay trắng mịn còn cầm một tờ để rao hàng.

Cô bé vừa đi ra, Dương Dương cũng không nhịn được mà kinh sợ. Cho dù cậu biết đây là do Trình Trình đóng vai, nhưng thật sự không nhìn ra được cậu nhóc giả gái, mình đúng là không thể so sánh được.

Dù thế nào, mình cũng chỉ có thể giả làm em gái da đen từ Châu Phi tới. Mà cậu nhóc lại giả gái tới mức ngay cả Triệu Tịnh Di cũng thấy mặc cảm.

Sao cùng là một mẹ sinh ra, cũng cùng một ba, quan trọng nhất, bọn họ là song sinh mà chuyện giả nữ lại có chênh lệch lớn như vậy chứ…
 
Chương 1274


Chương 1274

Trình Trình vừa ra sân, trên mặt Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân không hẹn đều cùng giật giật.

Bây giờ Dương Dương đã đủ bất chấp mọi giá, không ngờ Trình Trình càng bấp chấp hơn cả cậu. Đặc biệt là Cố Tịch Dao. Thật ra cô biết Trình Trình giả gái, vốn tưởng dựa vào tính cách của Trình Trình, cậu nhóc tuyệt đối sẽ không muốn giả gái.

Nếu nhận lời diễn, nhiều lắm chỉ là tùy tiện trang điểm một chút, ý tứ một chút là được. Không ngờ cậu nhóc lại trang điểm tới mức thậm chí ngay cả con gái thật sự cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi.

Bắc Minh Quân tuyệt đối không ngờ tới đứa con trai do mình một tay bồi dưỡng ra lại có thể “điên” theo Dương Dương thành như vậy.

Vở kịch vẫn đang tiếp tục. Dương Dương vừa thấy Trình Trình đi ra, ban đầu cậu nhóc chẳng qua là một vai diễn đi ngang qua sân khấu, nhưng nếu đã không chơi bài theo cách cũ, vậy cũng không cần theo cách cũ nữa.

Đúng lúc này, hai ‘người theo dõi’ lại từ trong cổng sơn đỏ đi ra.

Dương Dương thấy người giúp đỡ tới rồi, quyết định thực hiện với cách tương tự. Trong vở kịch này đừng bảo chỉ mình cậu gánh tội, những người khác cũng không ai chạy thoát được.

“Cô bé, chờ đã.” Dương Dương nói, cậu vừa quạt vừa đi quanh Trình Trình hết vòng này tới vòng khác, không ngừng quan sát từ trên xuống dưới.

Sau đó cậu chợt dừng lại, hất cằm về phía các‘người theo dõi’: “Bắt cả cô ta lại cho tôi!” Dương Dương vừa nói vậy, các người theo dõi đều cảm thây khó hiểu: “Cậu cả, chúng ta vừa bắt Tây Thi đậu phụ về phủ, vậy…” Ý của bọn họ là đã bắt một người, còn cần bắt người này làm gì nữa.

Dương Dương đương nhiên có thể hiểu được ý này, nhưng vở kịch này vẫn phải tiếp tục.

Cậu quyết định trừng mắt lên: “Đám nô tài chó các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt cả người này về. Tây Thi đậu phụ làm cả, Tây Thi báo chí làm thiếp!”

Trong lúc hai ‘người theo dõi’này tập diễn, cô giáo Lý đã từng dặn dò bọn họ, không quan tâm người diễn thế nào, bọn họ chỉ phải chịu trách nhiệm nghe lời là được.

Thật ra, ngoài Dương Dương, Triệu Tịnh Di và cả Trình Trình, cô giáo Lý đều dặn tất cả mọi người như vậy.

Cho nên chúng diễn đến lúc này, mới không xảy ra bất kỳ nhầm lẫn nào.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô giáo Lý yên tâm nhìn ba đứa tự do phát duy trên sân khấu như vậy.

Các ‘người theo dõi’ nghe Dương Dương nói vậỵ, lại làm theo.

Chúng cũng kéo cả Trình Trình đóng vai cô gái bán báo vào trong cổng lớn sơn đỏ.

Dương Dương vừa thấy hai người đều không chỉnh mình, âm thầm đắc ý, đứng ở trên sân khấu cười to: “Tối hôm nay lại bái hoa đường với các cô ấy.”

Cậu còn quay người phe phẩy cái quạt hát khẽ: “Động phòng, động phòng, gió xuân thổi qua màn che…”

Cậu đi vào cổng lớn sơn đỏ theo.

Màn sân khấu theo đó hạ xuống.

Bản thân cô giáo Lý vẫn mơ phát hiện ra ngôi sao điện ảnh mới xem đến đây cũng thấy khó hiểu.

Rốt cuộc đang diễn gì vậy? Vốn là câu chuyện cậu chủ lương Quân và Tây Thi đậu phụ phá tan rào cản của gia đình cùng nhau cao chạy xa bay, lại bị miễn cưỡng diễn thành câu chuyện cậu chủ ác bá cưỡng đoạt dân nữ.

Thật ra trước khi cô giáo Lý tập kịch bản này đã kể cho hiệu trưởng nghe đại khái tình tiết, cũng xem như để lãnh đạo kiểm tra trước. Nhưng xem đến bây giờ, rõ ràng chẳng liên quan gì với những lời đã nói trước đó.
 
Chương 1275


Chương 1275

Ông ta vẫy tay, gọi cô giáo Lýtới trước mặt khẽ nói: “Tiểu Lý à, trước giờ cô luôn làm việc tương đối nghiêm khắc, thận trọng, tôi cũng rất coi trọng cô, mới buông tay, để cho cô làm vở kịch này. Nhưng sao bây giờ xem ra lại khác với những lời cô nói nhiều như vậy? Ngồi ở đây đều là nhân vật có máu mặt, nếu nhỡ vở kịch mà hỏng, tôi và cô đều không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Cô giáo Lý lộ vẻ oan ức: “Hiệu trưởng, tôi cũng rất bất ngờ. Hôm qua lúc tập diễn còn dựa theo kịch bản ban đầu, nhưng bây giờ lại khác hẳn trước đây. Xem ra là bị đám trẻ sửa lại.”

Hiệu trưởng cười lạnh: “Chúng có thể tùy tiện sửa loạn kịch bản sao?”

Cô giáo Lý lắc đầu, nhưng vẫn có chút nghi ngờ: “Người khác thì tôi không dám cam đoan, nhưng hai cậu con trai của tổng giám đốc Bắc Minh…” Cô ta nói đến đây lại nhìn lén Bắc Minh Quân ngồi với Cố Tịch Dao ở chỗ ghế khách quý bên cạnh.

Hiệu trưởng vừa nghe, lập tức hít sâu một hơi. Ông ta cũng biết hai cậu con trai của Bắc Minh Quân tham gia diễn. Nếu chỉ là do hai đứa con trai của anh động tay động chân, vậy ông ta thật sự không dám làm gì.

Ông ta cắn răng hạ quyết tâm, thôi xem như dỗ cho hai cậu con trai của tổng giám đốc Bắc Minh chơi đùa một chút vậy.

Ông ta khẽ nói: “Tiểu Lý, chúng ta cứ xem chúng diễn trước, nhỡ xảy ra rối loạn gì thì phải lập tức kéo màn sân khấu xuống.”

Cô giáo Lý nhíu mày, khẽ gật đầu giống như gặp phải kẻ địch lớn vậy: “Hiệu trưởng, ngài cứ yên tâm đi.”

Khi Cố Tịch Dao đang xem kịch, thỉnh thoảng cũng nhìn sắc mặt của Bắc Minh Quân. Anh lúc thì nhíu mày, lúc thì hai tay nắm chặt lấy tay vịn.

Chẳng qua đến tận bây giờ, cô vẫn đầy thưởng thức cách diễn của Dương Dương, không hề vượt quá phạm vi, hơn nữa có thể diễn ra cậu cả Lý cũng đủ ác, điều này xem như đã thành công rồi.

Lúc này, có một tin nhắn được gửi tới điện thoại của cô. Cô mở ra xem mới biết là Vân Chi Lâm gửi đến:

Dao Dao, đám trẻ diễn thế nào, Dương Dương không làm hỏng vở kịch chứ?

Cố Tịch Dao thở dài, trả lời: Bây giờ đang diễn. Về phần Dương Dương có làm hỏng vở kịch hay không à? Bây giờ em cũng không tiện nói, chẳng qua chúng diễn thoát khỏi kịch bản rồi.

Một lát sau Vân Chi Lâm lại gửi tin nhắn tới: Thoát khỏi kịch bản còn chưa phá hỏng vở kịch, chứng Dương Dươngvẫn thật sự có tài đấy, không tệ tới mức như em nói hôm qua. Vậy lát nữa anh làm xong việc sẽ qua đón bọn em.

Cố Tịch Dao cẩn thận dùng khóe mắtliếc trộm về phía Bắc Minh Quân, thấy anh vẫn trước sau duy trì một tư thế, không hề nhúc nhích. Cô vội vàng gõ mấy chữ: Em đang ở cùng với Bắc Minh Quân, hôm nay anh không cần qua đón bọn em đâu.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nhét điện thoại vào trong túi.

“Các người gửi tin nhắn xong rồi à? Bao giờ anh ta tới đón em thế?” Bắc Minh Quân trầm giọng lạnh lùng nói.

Cố Tịch Dao ngoảnh đầu nhìn gò má điển trai của Bắc Minh Quân: “Anh nhìn lén tôi nhắn tin.”

Bắc Minh Quân cười lạnh: “Tôi còn cần phải nhìn sao? Nghĩ cũng có thể nghĩ ra được. Không ngờ thằng nhóc Vân Chi Lâm kia còn chưa bỏ suy nghĩ xấu xa.”

Cố Tịch Dao bị anh nói cho đỏ cả mặt: “Cái gì mà chưa bỏ suy nghĩ xấu xa chứ? Cái này chẳng qua là bạn bè quan tâm lẫn nhau mà thôi. Hơn nữa anh ấy là ba nuôi của đám trẻ, quan tâm con một chút thì có gì không đúng chứ? Anh cứ xem kịch, bớt ở đây mà đoán mò đi. Thật không biết anh bắt đầu hóng chuyện như vậy từ khi nào nữa.”

 
 
Chương 1276


Chương 1276

Cô vừa dứt lời, màn sân khấu lại được kéo lên kèm theo tiếng kèn Xô-na vui nhộn.

Lúc này cảnh tượng đã thay đổi thành phòng cưới màu đỏ.

Ở chính giữa có đặt một bàn thờ màu đỏ, chính giữa bàn thờ đặt một lư hương, hai cây nến đỏ được đặt ở hai bên. Tiếp đó là đĩa trái cây và điểm tâm.

Tiếng lời kể vang lên: Cậu cả nhà họ Lý sắp bái đường…

Dương Dương đắc ý đi lên sân khấu, toàn thân mặc áo dài màu đen có điểm những hoa văn nguyên mẫu màu đỏ, trên người còn mặc một bộ mã quái màu đỏ viền vàng, trên ngực có một bông hoa đỏ thẫm. Trên đầu đội mũ quả dưa có hoa văn màu đỏ và xanh giao nhau.

Cố Tịch Dao nhìn cách ăn mặc này của cậu mà không khỏi phì cười. Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đám trẻ làm loạn trong lễ đính hôn của Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao nhìn cách ăn mặc của Dương Dương, nhớ tới cảnh tượng đám trẻ làm loạn trong lễ đính hôn của Bắc Minh Quân.

Cùng lúc đó, cũng không chỉ có mình cô nhớ tới cảnh tượng ngày đó. Còn có một người khác chính là Bắc Minh Quân. Anh khẽ nhíu mày.

Dương Dương đi lên sân khấu, trong tay vẫn nắm hai sợi dây đỏ.

Cậu vui vẻ đi tới giữa sân khấu, đối diện với khán giả dưới sân khấu tối đen nói: “Hôm nay là một ngày lành, chuyện vui đều có thể thành. Ban ngày tôi cướp được hai cô gái, buổi tối lại tới bái đường với các cô ấy, ngày mai có thể con cháu đầy đàn…”

Dương Dương bịa ra lời thoại này rất thú vị, cậu mới nói ra khỏi miệng, đã làm cho mọi người trong rạp đều mỉm cười, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi hơn hai cảnh trước nhiều.

Dương Dương nói xong, xoay người nhìn theo sợi dây đỏ và kéo mạnh sợi dây trong tay.

Hết lần này tới lần khác…

Chỉ trong giây lát, một cô gái mặc sườn xám màu đỏ, đầu phủ khăn voan đỏ bị kéo ra.Đây là Tây Thi đậu phụ. So với nói là bị kéo ra, trên thực tế là đang chống lại đám‘người theo dõi’ cứng rắn đẩy lên.

“Một bà xã đã tới tay, tôi lại kéo người thứ hai.”

Dương Dương nói xong, bắt đầu kéo sợi dây đỏ thứ hai, rất nhanh lại kéo lên được một người, đây là cô gái bán báo.

Dương Dương nhìn hai người phủ khăn voan đỏ trước mặt, đắc ý nói: “Không phải ban ngày các người ở ngoài đường phố làm ầm ĩ rất vui mừng à? Sao bây giờ lại thật thà vậy? Ha ha, chưa có người nào rơi vào trong tay cậu cả Lý tôi mà không nghe thuận theo cả.”

Dương Dương nói xong đứng giữa hai người, nói to: “Vậy chúng ta lại bái… hoa… đường!”

Cậu vừa dứt lời, lại nghe được cô gái bán báo che khăn voan cười ha ha: “Cậu cả Lý, cậu đừng đắc ý quá sớm, xem tôi là ai!”

Trình Trình nói xong kéo khăn voan đỏ xuống, sau đó ném tóc giả trên đầu qua một bên, lập tức hiện ra dáng vẻ của con trai.

Kịch bản đột nhiên xoay chuyển, làm cho khán giả dưới sân khấu lập tức sửng sốt. Ban đầu, bọn họ còn tưởng là hai cô bé thật, không ngờ trong này tự nhiên có một cậu bé trà trộn vào, vở kịch này càng lúc càng thú vị rồi.

Dương Dương cũng sốc.

Trình Trình người này đúng là có thủ đoạn, chỉ cần bái đường là vở kịch này xem như diễn xong, đến lúc này còn muốn hại mình một vố.
 
Chương 1277


Chương 1277

Lúc này, cậu chợt nhớ tới việc Triệu Tịnh Di tìm tới nói chuyện với Trình Trình ở sau sân khấu. Cuối cùng cậu chợt hiểu ra: Hóa ra cả vở kịch là do hai người này cùng nhau tính kế sửa lại! Hơn nữa còn không hề báo cho em biết. Làm vậy chẳng phải muốn nhìn thấy em bị chê cười sao?

Càng là vậy, em càng muốn các người không được như ý.

Dương Dương nghĩ tới đây thì đảo mắt, chợt nảy ra một ý hay.

Cậu lập tức nhìn Trình Trình với dáng vẻ khinh thường: “Á! Hóa ra là thằng nhóc bán đậu nành, người yêu của Tây Thi đậu phụ. Cậu có tư cách giành gái với tôi sao? Còn dám tới phá hỏng đám cưới của tôi, tôi cho cậu vào thì dễ, ra thì khó. Có ai không, đánh hắn đến răng rơi đầy đất cho tôi!”

Các ‘người theo dõi’ đúng là gặp xui xẻo, vốn cảnh diễn của mình có chút xíu như vậy, lúc này lại phải diễn mãi không hết.

Được rồi, bảo đánh thì đánh. Chúng xắn tay áo lên, giả vờ muốn đánh với Trình Trình mấy chiêu.

Không bao lâu, Trình Trình nháy mắt ra hiệu với chúng, sau đó nói khẽ chỉ vừa đủ cho chúng có thể nghe được: “Các cậu giả vờ thua là được.”

Sau hai tiếng “Ối, ái…”, các ‘người theo dõi’ một kẻ ôm mặt, một kẻ ôm bụng nói với Trình Trình: “Thằng nhóc bán đậu nành nhà mày giỏi lắm, bọn tao không phải là đối thủ của mày.” Bọn họ nói xong chạy xuống sân khấu nhanh như một làn khói.

Đến hậu trường, hai người bọn họ cuối cùng mới thở phào một cái. May là Trình Trình nói cho chúng biết đoạn này nên diễn thế nào, nếu không thật chẳng biết làm sao để xuống khỏi sân khấu.

Nếu về sau lại có Dương Dương và Trình Trình ra diễn, mình không thể tham gia được, đơn giản là biến số quá lớn.

Dương Dương vừa thấy hai người hầu của mình bị đuổi cho chạy mất, dường như có chút luống cuốngchân tay.

Khi thấy Trình Trình đột nhiên nổi giận, vở kịch này đã không có cách nào diễn được nữa rồi.

Thật hay cho Trình Trình anh, anh sửa kịch bản rõ ràng là muốn làm em xấu mặt ở đây. Đây là anh em sao? Rõ ràng là có thù oán với em.

Nghĩ tới đây, cậu cũng không để ý được nhiều nữa, ném mũ quả dưa của mình xuống đất, giơ tay lên đánh thật với Trình Trình.

Trên sân khấu lập tức loạn hết cả lên.

Nhưng lúc này, khán giả không nhìn ra được chúng đang đánh thật, vẫn tưởng đây là đang diễn kịch.

Rất nhiều người đều chà chà khen ngợi: Hai diễn viên nhỏ này diễn quá thật, lại giống như hai người đàn ông đánh nhau vì phụ nữ vậy.

Thậm chí còn có người ở dưới sân khấu bắt đầu cổ vũ cho bọn họ: “Bán đậu nành, nhất định phải cướp vợ từ trong tay thiếu niên hư hỏng về đấy!”

“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu!”

Cố Tịch Dao nhìn người ở đó nhốn nháo, cô không khỏi giơ tay lên che mặt mình. Đúng là quá mất mặt. Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ đến mình cũng không nhìn ra được sao? Hai đứa trẻ là đánh nhau thật rồi.

Không được, phải lên sân khấu kéo chúng ra đã.

Cố Tịch Dao nghĩ tới đây, dùng hai tay nâng người dậy, nhưng một bàn tay bên cạnh đã giữ cô lại: “Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Còn có thể là ai nói với giọng điệu lạnh lùng như vậy, bất lực như vậy chứ? Đương nhiên chính là đồ ngốc Bắc Minh bên cạnh cô rồi!
 
Chương 1278


Chương 1278

Cô quay đầu nhìn anh. Á! Anh đeo kính râm lên từ lúc nào thế?

Đây là ý gì? Anh không đi kéo hai đứa trẻ ra thì thôi, còn muốn làm như không thấy à?

Dương Dương và Trình Trình đánh nhau ở trên sân khấu, lại nghe khán giả dưới sân khấu hô hào cổ vũ cho chúng.

Đây là tình huống gì vậy? Có người lớn xem náo nhiệt còn không ngại chuyện lớn như vậy sao?

Trình Trình thở hổn hển, khẽ nói với Dương Dương: “Ba, mẹ đều đang ngồi phía dưới. Nếu em muốn làm bọn họ mất mặt thì cứ đánh nữa đi. Nếu không muốn lại phải ngoan ngoãn nghe lời anh.”

Dương Dương nhíu mày. Mình mới là người bị hại kia mà.

Trình Trình thấy Dương Dương do dự thì có chút sốt ruột: “Nếu em còn dây dưa nữa, sẽ lộ ra mất.”

“Vậy anh bảo phải làm gì chứ?” Dương Dương bất lực hỏi.

“Em cứ giả vờ bị anh đánh thua, bỏ chạy là được rồi. Chuyện còn lại cứ để anh hoàn thành nốt.” Trình Trình nói.

Dương Dương suy nghĩ một lát, thấy dường như cũng chỉ có thể làm vậy: “Trình Trình, em nói cho anh biết, em chẳng không phải thể đánh lại anh. Nếu không phải là tránh cho mẹ mất mặt ở đây, em mới không chịu thua đâu.”

Trình Trình gật đầu: “Được, em thích nói thế nào cũng được.”

Lúc này Dương Dương mới hài lòng, đánh thật đã biến thành đánh giả.Chẳng qua lúc này mũi chúng đều bị thương, đều chảy máu mũi.

Sau khi Dương Dương giả vờ bị Trình Trình đá một phát, thuận thế lau máu trên mặt: “Thằng nhóc bán đậu nành kia, hôm nay đại gia đánh không lại mày, nhưng tao nhất định sẽ báo mối thù này!” Cậu nói xong lảo đảo đi xuống sân khấu.

Lúc này, các khán giả dưới sân khấu đều đứng lên, vỗ tay nhiệt tình. Còn có người bàn luận: anh xem người ta biểu diễn thật hợp lý, ngay cả đạo cụ như túi máu cũng dùng tới.

Tiếp theo, khán giả dưới sân khấu cùng hô to: “Kết hôn, kết hôn, kết hôn…”

Trình Trình đứng ở trên sân khấu, giơ tay lau máu mũi rồi quay lại cúi xuống nhặt sợi dây đỏ nối với Triệu Tịnh Di , từ từ đi đến bên cạnh cô bé.

Lúc này lời dẫn lại vang lên: Một lạy trời đất… hai lạy ba mẹ…

Dương Dương đứng ở hậu trường bên cạnh sân khấu, khoanh hai tay dựa vào vali đạo cụ, nhìn Trình Trình diễn màn kết thúc hoàn hảo mà tức giận đến mức ngực nhỏ không ngừng phập phồng lên xuống.

Lúc này, theo tiếng hoan hô và vỗ tay của khán giả, tất cả đèn ở đó đều sáng lên.

Hiệu trưởng và cô giáo Lý thấy có thể có kết cục hoàn mỹ như vậy, đúng là cám ơn trời đất.

Bọn họ vừa vỗ tay vừa đi lên sân khấu, sau đó gọi tất cả các diễn viên ở hậu trường cùng tiến lên: “Các quý bà quý ông, các lãnh đạo kính mến cùng các vị khách đáng quý. Buổi biểu diễn văn nghệ của trường học quý tộc số 1 đến đây kết thúc! Hi vọng buổi diễn của chúng tôi có thể mang tới một ngày vui vẻ cho các vị.”

Lúc các khán giả đứng tại chỗ ngồi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa lớn ở giữa rạp hát được mở ra, mấy vệ sĩ áo đen vây quanh một người đàn ông cao gầy, mặc trang phục giản dị bước vào.

Các phóng viên bị chặn ngoài cửa cũng nhân cơ hội tràn vào. Trong rạp lập tức có ít nhất trên dưới một trăm người.

Nhân vật đột nhiên xuất hiện này làm cho ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung về phía cửa lớn.

Vẻ đẹp trai của người này khác hẳn với sự lạnh lùng, cao ngạo củaBắc Minh Quân.

Trên người anh ta phát ra nhiều lực tương tác hơn, dường như những lực tương tác trời sinh đã thu hút phụ nữ vậy.
 
Chương 1279


Chương 1279

“Antony! Là Antony!” Đột nhiên trong hội trường có một người nhận ra anh, gần như dùng hết sức lực gọi ra tên của anh.

Ở đó lập tức sôi trào.

Cố Tịch Dao cũng theo mọi người nhìn sang. Khi cô nghe được là Antony, cô không khỏi nhíu mày. Mình không báo cho cậu ta biết đám trẻ biểu diễn ở đây, sao cậu ta biết được tin tức thế?

Bắc Minh Quân nghe nói là lão tam tới, vẻ mặt anh vẫn hờ hững ngồi yên tại chỗ của mình.

“Hi… chào mọi người…” Antony được vệ sĩ hộ tống đi vào hội trường, bước thẳng đến chỗ sân khấu.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, toàn làm cho hiệu trưởng cảm thấy bất ngờ. Nhưng cũng bởi vì có những bất ngờ này, ông ta mới lại vừa mừng vừa lo.

Ông ta được mấy giáo viên đỡ, vội vàng nhảy xuống khỏi sân khấu, tươi cười đi tới trước mặt Antony: “Hoan nghênh, hoan nghênh, ngài tới chính là niềm vinh dự của chúng tôi.”

Bắc Minh Quân vừa vặn ngồi ở bên cạnh, khẽ hừ một tiếng xem thường.

Antony cũng xem như có thể mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, cho dù là tiếng động nhỏ vẫn bị anh ta nghe thấy.

Anh ta quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy Bắc Minh Quânvà cảCố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh.

Điều này làm anh ta cũng thấy bất ngờ.

Trước khi tới đây, anh ta vốn nhận được điện thoại của Bắc Minh Quân, bảo anh ta tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm. Nhưng do vấn đề lịch trình nên hôm nay mới xuống máy bay.

Ởtrên sân bay, anh ta lại nghe có người bàn luận trường học quý tộc số 1 của thành phố A đang tổ chức buổi diễn xuất văn nghệ.

Anh ta lập tức nảy ra ý định muốn qua xem thử.

Vì vậy, anh ta giao hết hành lý cho trợ lý để bọn họ mang về nhà.

Thật ra, chỉ cần anh ta ở thành phố A thời gian, gặp được diễn xuất văn nghệ của bọn họ, anh đều sẽ về xem.

Không bởi vì nguyên nhân gì khác, mà bởi vì cô đã từng học ở trường này, hơn nữa anh ta có thể đi theo con đường trình diễn nghệ thuật cũng là vì buổi diễn xuất văn nghệ bắc cầu.

Anh ta muốn về trường cũ xem năm nay có ngôi sao tiềm năng mới nào đáng để mình cất nhắc hay không.

“Bắc Minh Quân… Anh, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh mà qua đây thế?” Bắc Minh Đông vốn muốn gọi anh là Bắc Minh Quân, nhưng ngại vì vấn đề cục diện, anh ta thật sự phải thêm một chữ “anh” sau chữ nhị.

Gia tộc họ Bắc Minh ở thành phố A có ba cậu chủ thì hai người đã tới đây.

Hơn nữa, trong hội diễn vừa kết thúc, Bắc Minh Tư Trình lấy ‘thằng nhóc nghèo’ phản công ‘Thiếu niên hư hỏng’ Bắc Minh Tư Dương, dựa vào hình tượng do hai đứa đắp nặn đều có đặc sắc riêng của một người và diễn xuất rất thật trở thành điểm sángmới nhất.

Vẻ mặt Bắc Minh Quân lạnh lùng không hé răng. Ngược lại Cố Tịch Dao lên tiếng: “Là vậy, hôm nay Trình Trình và Dương Dương tham gia diễn xuất văn nghệ, cho nên bọn chị qua cổ vũ cho chúng.”

“Ồ? Đám nhóc Trình Trình và Dương Dương đang ở đâu vậy.” Bắc Minh Đông vừa nghe nói Trình Trình và Dương Dương tới tham gia diễn xuất, lập tức có tinh thần, vừa nói vừa nhìn xung quanh.

 
 
Chương 1280


Chương 1280

Trên sân khấu lập tức vang lên một tiếng gọi trong trẻo: “Chú ba!” Chỉ thấy Dương Dương nhanh nhẹn nhảy từ trên sân khấu xuống, lắc mông chạy tới trước mặt Bắc Minh Đông. Trình Trình cũng theo sát phía sau.

Bắc Minh Đông vừa thấy hai nhóc con này, lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Anh ta cúi người điểm một cái vào mũi nhỏ của Dương Dương và Trình Trình, nhìn vết bẩn loang lổ khắp trên mặt chúng: “Hai đứa chiến đấu làm mặt cũng đầy màu sắc rồi.”

Dương Dươngvừa nghe Bắc Minh Đông nói vậy lại tức giận trừng mắt với Trình Trình bên cạnh, sau đó vẻ mặt uất ức, dùng đôi mắt to ngập nước của cậu nhìn Bắc Minh Đông: “Chú ba, đây đều là chuyện tốt do Trình Trình làm, hại cháu suýt nữa xấu mặt…”

Trình Trình đứng ở bên cạnh kéo tayCố Tịch Dao: “Em xem hôm qua em diễn tập thế nào, hôm nay em có xấu mặt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Anh cũng sẽ bị mất mặt theo em. So với vậy, lại không bằng anh sửa lại kịch bản, em mất mặt là chuyện của em, anh còn có thể cứu vãn được chút thể diện.”

“Xem đi, Trình Trình cũng thừa nhận đây chính là âm mưu quỷ kế của anh ấy đấy.” Dương Dươngnói tới đây lại vênh váo đắc ý nói: “Nhưng anh vẫn tính sai rồi. Dương Dương em không phải dễ bị mắc lừa vậy đâu. Dựa vào khả năng tùy cơ ứng biến của em, em vẫn diễn tiếp được.”

Cố Tịch Dao vội vàng lấy khăn ướttừ trong túi ra, lau sạch vết máu trên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa, vừa lau vừa khẽ nói: “Bây giờ các con nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm cho mẹ mất mặt ở đây biết không? Đã là anh em ruột thịt cònphá nhau.”

Trình Trình ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao. Cậu nhóc cũng cảm thấy mình đúng là có hơi quá đáng thật: “Con biết rồi mẹ, về sau bọn con không dám làm thế nữa.”

Dương Dương lại nhanh hơn, giơ tay ôm lấy Trình Trình, mặt nhìn người bên cạnh và cười hì hì nói: “Dù sao thì kỹ năng diễn xuất của hai anh em chúng ta không tệ, vừa rồi giả vờ cãi nhau, có phải đã lừa được các người hay không?”

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ lúng túng, ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ thật sự không nhìn ra, chúng còn nhỏ tuổi đã có kỹ năng diễn xuất sâu như vậy, đây là năng lực bẩm sinh, hiếm có của người nhà Bắc Minh sao…

Im lặng một lát, các phóng viên vẫn bắt đầu phỏng vấn một nhà “nhà ‘Bắc Minh’ thần kỳ” này.

“Chào anh Antony, tôi là phóng viên của “Giải Trí Tiên Phong”. Theo chúng tôi được biết, anh thường quay phim ở bên ngoài, rất lâu chưa có trở lại thành phố A.Có phải anh biết hôm nay hai cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh diễn xuất, nên mới cố ý bay về, làm sân ga cổ vũ cho chúng hay không?”

Bắc Minh Đông nhướng mày, mỉm cười nhận lấy micro: “Thật ra lần này tôi về, cũng không phải vì các cháu của tôi. Mà tôi đã quá lâu không về nhà, mới hoãn lịch trình trong tay lại, quay về thăm ba mẹ.”

Anh ta nói đến đây lại lén liếc nhìn Bắc Minh Quân vẫn ngồi yên tại chỗ. Bắc Minh Quân nghe được chứ? Em là về gặp mẹ, đến đây hoàn toàn là nhất thời cao hứng thôi.

Sau đó, một phóng viên khác tiếp tục đặt câu hỏi: “Chào anh, Antony, anh có thể bình luận một chút về diễn xuất của hai cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh trước đó không?”

“Ha ha, anh bảo tôi làm sao bình luận được chứ,? Khi tôi vừa đến đây, chúng đã biểu diễn xong rồi. Nếu các người muốn biết thế nào, vậy nên hỏi thử các bạn khan giả đang ngồi đây.” Bắc Minh Đông mỉm cười, cầm micro giơ về phía khán giả.

Những người đang ngồi đây quả thật rất nể mặt người nhà Bắc Minh, gần như đồng thanh kêu lên: “Diễn vô cùng tốt…”

Bắc Minh Đông rất hài lòng với câu trả lời như vậy, cầm micro còn vẫy tay với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ưu ái hai đứa cháu trai của tôi.”

Sau đó anh ta xoay người nhìn phóng viên kia: “Anh nghe đi, đây là câu trả lời của khán giả đấy.”

“Vậy Antony, nếu các cháu của anh xuất sắc như vậy, anh có thể giúp đỡ chúng trên phương diện diễn nghệ, hoặc trực tiếp thu xếp vai diễn cho chúng trong bộ phim của anh không?”

 
 
Chương 1281


Chương 1281

Vấn đề vừa được đưa ra, Bắc Minh Quân nhíu mày, quay đầu nhìn Bắc Minh Đông, xem anh ta sẽ trả lời vấn đề này thế nào.

Bắc Minh Đông cũng lén liếc nhìn Bắc Minh Quân. Ánh mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm làm trong lòng anh ta thấy sợ hãi. Nếu như câu trả lời không làm anh thỏa mãn, mình nhất định sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu.

Anh hùng không để ý tới cái thiệt trước mắt, vì tự bảo vệ mình, tốt hơn vẫn nên nói vài lời Bắc Minh Quân thích nghe.

Anh ta cười ôn hòa với phóng viên đưa ra câu hỏi: “Về sự phát triển của chúng sau này, tôi vẫn thấy nên để thuận theo tự nhiên. Bây giờ chúng vẫn rất nhỏ, còn chưa biết gì về tương lai. Nói chung bây giờ vẫn nên cố gắng học thật giỏi, mỗi ngày đều tiến về phía trước.” Anh ta thầm thở hắt ra một hơi.

Phóng viên lại ngồi xổm xuống, mỉm cười đưa micro tới bên miệng của Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Bắc Minh, vừa rồi cậu cũng nghe được khán giả khen biểu diễn vô cùng tốt, như cậu học biểu diễn ở đâu vậy? Có phải bình thường lúc Antony ở nhà đều dạy cậu biểu diễn không?”

“Thật ra là vậy.” Còn không chờ Trình Trình mở miệng, Dương Dương đã đẩy cậu nhóc qua một bên: “Tất cả đều là do cháu học biểu diễn từ trên ti vi, chú ấy căn bản chưa từng dạy qua. Chú ba cháu à, về nhà lần nào cũng chỉ biết gọi điện thoại, tán… A…”

Dương Dương nói tới đây, đã bị Antony vội vàng ngồi xổm xuống, bịt miệng cậu lại.

Anh ta biết đứa cháu này cái gì cũng dám ra, chẳng phân biệt được đám đông, chẳng phân biệt được trường hợp.

Phóng viên lại đều là những người chủ trương phá nồi hỏi đáy, nói được một nửa đã bị chặn lại, đương nhiên phải hỏi tiếp: “Mỗi lần Antony về nhà, ngoại trừ gọi điện thoại còn làm gì nữa?”

“Ha ha, còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là ăn mì ăn .” Bắc Minh Đông lúng túng vừa cười vừa nói.

“Mì ăn ?” Phóng viên cảm thấy hơi khó hiểu.

Bắc Minh Đông đứng lên, dáng vẻ rất có tâm với sự nghiệp nói: “Là như vậy, lúc tôi làm việc xong, về đến nhà thì phần lớn đều đã muộn rồi. Tôi lại không muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi, đương nhiên phải tự mình ăn mì ăn .”

“Nói vậy, Antony còn là một người cuồng công việc à.”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Bắc Minh Đông mỉm cười gãi đầu: “Làm gì có, làm gì có.” Anh ta nói xong lại nghiêm mặt nói tiếp: “Tôi cảm thấy được đóng phim vì khán giả là chuyện vui vẻ nhất, cho dù có bảo tôi cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.”

Lời này vừa nói ra, lại dẫn tới mọi người ở đây lớn tiếng khen ngợi: “Antony, chúng tôi yêu anh!” “Antony, chúng tôi ủng hộ anh!”

Có người quá cao hứng, còn hô lớn: “Antony, tôi muốn sinh con cho anh!”

Bắc Minh Đông nhìn theo giọng nói, thấy đó là một cậu béo, đeo kính, trên mép có râu mọc lún phún.

Điều này cũng không đáng tin cậy đi. Bắc Minh Quân không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

Anh ta giơ tay lên vừa nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến số một.

Một buổi sáng này quá náo nhiệt, ngoài ăn sáng còn chưa ăn gì khác.

Anh ngồi trên ghế, dứt khoát chỉnh lại quần áo rồi nói với Cố Tịch Dao: “Chúng ta ra ngoài thôi.” Sau đó, anh đứng lên, đi ra ngoài.

Hình Uy đi phía trước Bắc Minh Quân, hộ tống anh ra khỏi rạp hát.
 
Chương 1282


Chương 1282

“Các bảo bối, chúng ta ra ngoài thôi.” Cố Tịch Dao nói xong, vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của Trình Trình và Dương Dương, bước nhanh theo Bắc Minh Quân ra ngoài.

“Mẹ, con còn chưa tiếp nhận phỏng vấn xong đâu.” Dương Dương chu cái miệng nhỏ, nói.

“Em vẫn nên nói ít một chút thì thỏa đáng hơn đấy, nếu không người nhà chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị em làm cho mất mặt hết.” Trình Trình nói không sai. Dương Dương người này không giữ miệng nhất. Chỉ cần cậu biết, không cần người khác lừa, cậu cũng có thể chủ động nói ra.

“Anh hai, đi chậm một chút, anh chờ em một chút đi.” Bắc Minh Đông nói với một câu với Bắc Minh Quân, lại mỉm cười nói với các phóng viên đang vây quanh anh ta: “Thật ngại quá, tôi đi trước đây.” Anh ta nói xong, nháy mắt với vệ sĩ bên cạnh.

Đám vệ sĩ hộ tống anh ta đi về phía Bắc Minh Quân.

Nhưng các phóng viên hình như vẫn không muốn buông tha, lại tiếp tục đuổi theo: “Antony, chúng tôi còn câu hỏi cuối cùng…”

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen của Bắc Minh Quân rời khỏi trường học.

“Ba, ba không chờ chú ba cùng về nhà ông à?” Trình Trình quay đầu, liếc nhìn cổng trường đang xa dần.

“Chúng ta không quay về.” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.

Cố Tịch Dao ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân: “Không về? Vậy chúng ta đi đâu?”

“Anh tính đưa chúng tôi đi đâu?” Cố Tịch Dao nhìn người, xe và từng tòa nhà vội lướt qua bên đường.

“Đi ăn cơm.”

Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, du dương đang vang lên trong phòng ăn tao nhã theo phong cách của Pháp.

Nhân viên nhà hàng mặc lễ phục màu đen chắp một tay sau lưng, một tay cầm khay bạc, đi tới trước một bàn ăn gần chiếc đàn dương với dáng vẻ duyên dáng.

Trên bàn ăn trải một tấm khăn trải bàn màu trắng, bên cạnh bàn đặt một đế đựng rượu hình xe ngựa, phía trên bày một chai Lafite.

Nhưng chai này cũng không phải là năm 82, bởi vì số lượng Lafite năm 82 được bán trên thị trường còn nhiều hơn số lượng sản xuất được năm đó.

Bên cạnh chai rượu vang có đặt một chai rượu bằng pha lê tuyệt đẹp, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ. Hai ly thủy tinh đặt ở hai đầu bàn.

Một đầu là Bắc Minh Quân ngồi ngay thẳng, quần áo phẳng phiu, dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm nghị và Trình Trình với bộ quần áo tương tự.

Một đầu khác lại Cố Tịch Dao trong bộ trang phục tao nhã và Dương Dương cũng mặc bộ vest.

Lúc đó hai người bọn họ đi vội, đều vào trong xe mới thay quần áo.

“Thưa ngài, đây là một phần ốc sên hấp mà ngài đã gọi.” Anh ta nói xong, đặt khay bạc lên trên bàn ăn, mở nắp đậy ra, một mùi thơm lập tức phả ra.

Nhân viên phục vụ cẩn thận đặt đĩa thức ăn đến trên bàn, đồng thời đặt từng cái kìm được chế tạo đặc biệt bên cạnh bốn người trên bàn ăn.

“Mời cô và ngài chậm rãi dùng.” Anh ta nói xong, cầm khay và xoay người rời khỏi đó.

Hôm nay Dương Dương đúng là bị Trình Trình chọc tức, muốn trút giận lại không tìm được cơ hội nào.

“Keng keng keng…” Tiếng gõ đĩa trong trẻo tạo thành nốt nhạc không hài hòa trong nhà hàng này.

Đôi mắt lạnh lùng của Bắc Minh Quân nghiêm khắc trừng mắt với Dương Dương nhưng không nói gì.
 
Chương 1283


Chương 1283

Cố Tịch Dao vội vàng cầm cái kìm trong tay Dương Dương, khẽ nói: “Ở đây không phải như ở nhà, con im lặng cho mẹ, có nghe không.”

Dương Dương mím môi, lén liếc nhìn xung quanh. Ngoại trừ Trình Trình và lão ba chim chết đối diện xem như không để ý tới cậu, gần như mọi người ở đây đều đang nhìn cậu. Cậu sợ đến mức rụt cổ, lập tức ngồi lại đàng hoàng.

Cố Tịch Dao mỉm cười xin lỗi mọi người xung quanh.

Trình Trình nhìn Dương Dương, không nhịn được lắc đầu.

Dương Dương nhìn ốc sên trong đĩa, giơ tay lấy một con, sau đó đặt miệng ốc sên vào miệng mình.

“Chụt chụt chụt…”

Lại là những âm thanh chói tai phát ra từ trong miệng của Dương Dương.

Cuối cùng, khúc nhạc dương cầm tuyệt đẹp đã bị âm thanh không hài hòa này cắt đứt.

Cố Tịch Dao toạt mồ hôi, sự thật muốn dùng băng dính hoàn toàn dính chặt miệng của Dương Dương lại.

Cô liều mạng giật con ốc sên còn đang được Dương Dương mút trong miệng, nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu: “Con không thể yên tĩnh được một lát à!”

Dương Dương uất ức nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, sao con ốc lớn này khó mút vậy? Con cũng mút tới sắp hôn mê rồi.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, trên đầu mọi người ở đó dường như đều xuất hiện một con quạ đen kêu “ngu ngốc” bay qua.

Ôi, Dương Dương sẽ không phải tưởng ăn ốc sên cũng giống như ốc đồng chứ…

Thật ra cậu chẳng qua không dùng được kế này thì nghĩ ra kế khác thôi.

Lúc này, Trình Trình liếc nhìn Dương Dương với vẻ khinh thường, giơ tay cầm cái kìm bên cạnh, kẹp lấy một ốc sên, sau đó lại lấy một cái tăm trên bàn, rất nhẹ nhàng khều ốc sên ra, chấm với nước gia vị đặt bên cạnh, bỏ vào trong miệng ăn ngon lành. Cậu nhóc ăn thì ăn, còn nhìn Dương Dương ăn với vẻ khoái trá.

Vẻ mặt Dương Dương đau khổ nhìn Trình Trình, người này đúng là quá khinh người: Chỉ số thông minh cao hơn cậu, sửa kịch bản hại cậu, bây giờ ngay cả ăn một bữa cơm ở đây cũng chọc giận cậu…

Không được, chắc hẳn phải nghĩ cách để thay đổi cục diện này.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng tới món ăn thứ hai

“Ngài, đây là món bít tết sốt tiêu đen mà ngài đã gọi. Phần của ngài là chín năm phần, bít tết của cô và đám trẻ là chín bảy phần.”

Anh ta nói xong, lại đặt bít tết ở trước mặt mọi người.

Bắc Minh Quân một tay dao, một tay cầm dĩa đầy tao nhã cắt một miếng bít tết nhỏ, bỏ vào trong miệng rồi chậm rãi nhai, sau đó lại uống một hớp rượu vang nhỏ.

Dương Dương thấy bít tết đặt lên bàn, mới quét sạch vẻ lo lắng vừa giăng đầy mặt. Cho dù là lúc diễn xuất ở trường học, cậu mượn danh nghĩa diễn kịch, công khai ăn gần nửa cái bánh nướng.

Nhưng căn bản không có no, thậm chí còn thấy đói hơn. Nếu không, cậu làm sao có thể diễn đến cuối cùng lại đánh nhau với Trình Trình, bản thân không dính được chút lợi ích nào.

Cậu quyết định không cần cắt, trực tiếp dùng dĩa ăn cắm mạnh lên miếng thịt, sau đó xoay cổ tay một cái, hé miệng cắn từng miếng.

Mọi người đều nói ‘nhóc con mới lớn, ăn chết ông đây’ những lời này quả thật không hề sai.
 
Chương 1284


Chương 1284

Bữa cơm này, Trình Trình và Dương Dương ăn hai phần bít tết, đến cuối cùng mỗi đứa còn thêm một miếng bánh Macaron, lúc này mới vỗ bụng, thỏa mãn ra khỏi nhà hàng.

Ăn uống no nê, bọn họ lại ngồi vào xe.

Giống như Cố Tịch Dao đã đoán, Hình Uy không đưa cô và đám trẻ về nhà.

Mà làm cô bất ngờ khi đi tới sân chơi thiếu nhi lớn nhất ở thành phố A.

Cố Tịch Dao ngẩng đầu nhìn lâu đài giống như trong chuyện cổ tích trước mặt, chỉ cảm thấy sửng sốt. Ngay cả Trình Trình và Dương Dương cũng không dám tin vào tất cả những gì mình thấy được trước mắt.

Ở trong mắt bọn họ, Bắc Minh Quân là một người cổ hủ, không biết giải trí, một lòng tập trung vào công việc.

Anh rất ít khi đi cùng người nhà làm những gì đó, đối xử với Trình Trình lại càng nghiêm khắc hơn.

Ngoại trừ học tập ra, chính là tham gia các lớp học thêm. Mặc dù Trình Trình có thể ở trong lớp thiếu niên thiên tài, sự thông minh của cậu chỉ chiếm một nửa, còn một nửa khác chính là nhờ Bắc Minh Quân ban tặng.

Hôm nay thật không biết Bắc Minh Quân uống nhầm thuốc gì, hay có phải bị khán giả luôn miệng khen Trình Trình và Dương Dương diễn tốt, diễn rất thật làm cho giận tới điên hay không.

Không chỉ Cố Tịch Dao nghi ngờ như vậy, ngoại trừ Bắc Minh Quân, tất cả mọi người đều cho là vậy.

Bốn người đứng ở cửa lớn chậm chạp không dám bước tới một bước, duy nhất chỉ có Bắc Minh Quân vẫn tao nhã bước vào giống như người mẫu đi trình diễn trên sân khấu vậy.

Bắc Minh Quân tao nhã bước vào sân chơi thiếu nhi chưa được mấy bước thì đột nhiên quay người lại, chỉ thấy bốn người kia đang ngơ ngác đứng ở lối vào phía sau mình, do dự không tiến tới.

Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn mình, không có gì không thỏa đáng mà.

Thật không biết bốn người này làm sao nữa. Anh quyết định vung tay lên, gọi to một tiếng: “Các người đều vào đây cho tôi!”

Vẫn là quát mắng có tác dụng, vừa ra lệnh một cái, đã thấy bốn người ở cửa ngoan ngoãn đi đến.

Không bình thường, chắc chắn có chỗ nào không bình thường rồi. Cố Tịch Dao khẽ nói với Hình Uy: “Anh đi hỏi ông chủ của anh xem thử tôi hoặc các con có gì làm phật lòng anh ta, anh ta muốn đánh muốn mắng đều được, đừng làm như vậy, khiến trong lòng mọi người đều không yên.”

Hình Uy với vẻ mặt đau khổ bước nhanh tới mấy bước, khẽ nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, có phải hôm nay ông chủ rất mất hứng không? Ông chủ vừa làm vậy, cô và các cậu chủ nhỏ đều có phần không thích ứng được.”

Bắc Minh Quân quay đầu liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Hình Uy xoay người, nhìn Cố Tịch Dao và làm ra một dáng vẻ hết cách rồi.

Xem ra, có gì cũng chỉ có thể tự mình đi tìm Bắc Minh Quân, mới có thể hỏi cho rõ được. Cố Tịch Dao nghĩ tới đây bước vội bước đến trước mặt Bắc Minh Quân, cản đường đi của anh.

Bắc Minh Quân thấy cô đứng trước mặt mình thì cũng dừng bước.

“Ông chủ, tôi đi chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ.” Hình Uy mượn cơ hội dẫn theo Trình Trình và Dương Dương cách xa bọn họ một chút.

Cố Tịch Dao thấy xung quanh đều không có ai nữa, lại bước thêm mấy bước về phía trước mặt Bắc Minh Quân: “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Từ sau khi vở kịch kết thúc đã như vậy. Chúng tôi rốt cuộc làm anh không thỏa mãn ở chỗ nào thì chứ thoải mái nói ra đi. Anh có biết anh làm vậy rất giày vò người khác không hả?”

Bắc Minh Quân nhìn thấy dáng vẻ Cố Tịch Dao tức giận, hiếm khi mỉm cười, đi tới trước mặt Cố Tịch Dao và giơ tay ra.
 
Chương 1285


Chương 1285

“Anh muốn làm gì?!” Cố Tịch Dao hoảng sợ nhìn anh, không phải tức giận đến mức muốn đánh người chứ? Cô bất giác muốn lui lại mấy bước.

Bắc Minh Quân không nói gì, lại bước tới theo cô, giơ tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài, sau đó ghé sát bên tai cô nói khẽ: “Hiếm khi em quên mất hôm nay là ngày cưới thay cuối cùng nhỉ? Tôi chỉ muốn làm tròn nghĩa vụ của người chồng và người ba mà thôi.”

Anh nói xong lại nhẹ nhàng nắm tay Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nghe anh nói vậy thì đứng ngây ra đó. Cô đương nhiên nhớ hôm nay là ngày nào, hơn nữa cô còn hy vọng ngày này tới nhanh một chút.

Như vậy, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi Bắc Minh Quân, có thể trở lại cuộc sống bình thường tới mức không thể bình thường hơn trước đây.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ được, Bắc Minh Quân lại quý trọng mỗi giây phút ở bên cạnh cô và con như vậy. Đây chính là nguyên nhân khi xem kịch, bọn họ vốn chỉ ngồi cách nhau có mấy ghế, anh lại không ngại phiền, chuyển dần qua để ngồi bên cạnh Cố Tịch Dao.

Diễn xuất như thế, ăn cơm cũng như vậy,theo thói quen của Dương Dương nếu đổi lại là trước đây, cậu nhất định sẽ rất tức giận, sau đó xoay người rời đi. Nhưng mà cậu lại không làm như vậy, cậu lựa chọn thử và tận hưởng nó như một loại hạnh phúc gia đình.

Bây giờ, anh lại đưa Cố Tịch Dao và bọn trẻ đến khu vui chơi trẻ em…, anh chính là đang làm nghĩa vụ của một người Ba.

Tuổi thơ Bắc Minh Quân chưa từng được đến khu vui chơi trẻ em, hiện giờ tuổi thơ của Trình Trình cũng giống như vậy.

Việc anh bây giờ cần làm, chính là bù đắp tuổi thơ cho bọn nhỏ, không thể để bọn nhỏ sau khi trưởng thành cũng giống như mình, khi nhìn lại tuổi thơ có bao nhiêu tiếc nuối.

Cố Tịch Dao cũng hiểu được hành động bất thường của Bắc Minh Quân, lặp đi lặp lại. Trái tim cô lại lần nữa rung động.

Một ngày này đối với hai người bọn họ đều rất quan trọng.

Bắc Minh Quân nắm lấy tay của cô, quay người về phía bọn nhỏ ân cần nói: “Hai bảo bối, các con có phải luôn muốn đến công viên giải trí chơi đùa sao, hôm nay các con hãy ở đây chơi cho thỏa thích đi.”

Trình Trình và Dương Dương đều sững sờ tại chỗ, tai của bọn chúng không có nghe nhầm chứ, hay là một loại thử nghiệm mới, kiểm tra tinh thần bọn chúng khi đối mặt với sự cám dỗ sao?

Ba mẹ hôm nay cùng đồng lòng như vậy, chắc chắn là có vấn đề.

“Ha ha, còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đi chơi?”

Nhìn thái độ Cố Tịch Dao, Trình Trình và Dương Dương cuối cùng cũng hiểu bọn chúng không phải là đang nằm mơ.

Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó chạy thẳng vào công viên giải trí.

“Cậu chủ nhỏ, đợi tôi…..” Hình Uy cũng vội vàng chạy theo sau.

Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao tay nắm tay, nhìn bóng dáng bọn nhỏ đã chạy xa xa, đều nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Hiện tại đối với Bắc Minh Quân mà nói, thật sự là một hạnh phúc hiếm có.

Đã từng, anh của thời thơ ấu cũng đã từng muốn Ba Mẹ đưa anh đến những nơi như thế này, nhưng những gì anh chứng kiến luôn là những trận cãi vã, điều anh mong đợi laị chính là sự chia ly giữa bọn họ…….

Những trải nghiệm đau đớn này là một cái bóng ma mà Bắc Minh Quân dùng năng lực của mình không thể xóa khỏi.
 
Chương 1286


Chương 1286

Anh nắm tay của Cố Tịch Dao, chậm rãi đi bộ bên hồ gợn sóng lấp lánh, gió mát khẽ lay động hàng liễu rủ trên bờ hồ.

Bên kia hồ chính là khu vui chơi, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười, còn có cả những tiếng hò hét kích thích.

Ý đồ đen tối trong lòng Bắc Minh Quân lúc này, có vẻ như sắp nổi lên.

Anh cầm tay Cố Tịch Dao bắt đầu chạy, đuổi theo bóng dáng bọn nhỏ.

“ Này, anh muốn làm gì thế! Em đang đi giày cao gót, không chạy nhanh được.”

Nhưng mặc kệ Cố Tịch Dao nói gì, Bắc Minh Quân cũng không có ý chạy chậm lại.

Rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp bọn nhỏ, đối với sự xuất hiện bất ngờ của Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, bọn họ thật sự cảm thấy không ngờ.

“Ông chủ, anh đây là …”

Bắc Minh Quân chỉ nói ba từ ngắn gọn: “Cùng nhau chơi.”

Trình Trình, Dương Dương, Hình Uy, thậm chí ngay cả Cố Tịch Dao giờ phút này đều sợ đến ngây người.

Bắc Minh Quân đây là đang muốn làm gì, lẽ nào sắp có động đất sóng thần sao?

Vẫn là Cố Tịch Dao hiểu anh, nói với bọn nhỏ: “Bảo bối mau đi đi.”

“Đi đâu…”

Hình Uy ở phía sau, nhìn bốn người trước mắt.

Anh ta có chút cảm động, nhìn vào là một gia đình hạnh phúc biết bao, nhưng vì sao lại cứ khăng khăng không thừa nhận.

Trông tốt đẹp nhưng lại không có được, nên mới quý trọng giờ phút này như vậy…

Trên sân trò chơi, có một đôi nam tài nữ sắc khiến người ta phải ghen tị, làm cho mọi ngươì lúc đi qua bọn họ đều phải quay đầu laị nhìn thêm.

Vòng xoay ngựa gỗ, khinh khí cầu, còn có cả thuyền hải tặc

“Em không đi, đừng bắt em lên!” giờ phút này Cố Tịch Dao đang dùng sức bám lấy lan can, chết sông không chịu buông tay đi về phía trước.

Trước mắt bọn họ là ‘tháp đôi vân tiêu’ cao bảy mươi mét, lúc này Trình Trình và Dương Dương vui sướng chạy lên, nhân viên đã giúp bọn chúng cài dây an toàn và kiểm tra trang bị xong.

“Mẹ, nhanh đến đây….” Hai tiểu quỷ vui vẻ gọi cô.

Bắc Minh Quân nhướng mày, khom người xuống, đem cô vác trên vai, và đi về hai vị trí ở giữa.

Cố Tịch Dao hét lớn, trong lòng đầy hối hận, tại sao lại theo đến những nơi như thế này….

Cố Tịch Dao ngẩng đầu ngước mắt nhìn ‘tháp đôi Vân Tiêu’ cao bảy mươi mét, rất muốn quay lại.

Mặc dù đã ở ngay trước mắt cô, nhưng cô vẫn cố hết sức phản kháng không muốn lên, nhưng cuối cùng vẫn bất lực bị Bắc Minh Quân vác ở trên vai, đưa lên tháp.

Bắc Minh Quân còn tự mình đưa cô ngồi cố định trên ghế, sau khi kiểm tra dây an toàn vô số lần, anh mới yên tâm ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, cài lại dây an toàn.

Nhân viên kiểm tra rất nhanh các thiết bị an toàn không có vấn đề.

Xong rồi, bây giờ muốn xuống cũng không thể xuống được nữa, Cố Tịch Dao lập tức nhắm chặt hai mắt, trái tim bắt đầu đập loạn xạ, dáng vẻ như muốn bỏ cuộc

Cô vô thức đưa tay về phía Bắc Minh Quân bên cạnh.

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn cô, ôm lấy cô thật chặt.

Tiếng chuông khởi động vang lên, ghế dựa bắt đầu chậm rãi đi lên, chân bọn họ cách mặt đất càng ngày càng xa, càng lúc mọi người càng trở lên nhỏ bé, toàn cảnh thành phố A dần hiện lên trước mắt bọn họ.
 
Chương 1287


Chương 1287

Nhưng lúc này, bàn tay của Cố Tịch Dao càng ngày càng nắm chặt hơn.

Cô cảm thấy quá trình đi lên dài đằng đẵng, giống như đi vào một hang động không mãi không thấy ánh sáng.

Gió nhẹ thổi bên cô, làm cô toàn thân nổi da gà.

“Ting” Ghế dựa hơi rung lên rồi dừng lại.

“!” Không phải chứ, lẽ nào gặp sự cố, dừng lại ở giữa không trung rồi?

Ngay lúc Cố Tịch Dao đang nghi ngờ, nghe thấy Dương Dương hét lớn: “Mẹ, mẹ nhìn đi!.”

Cố Tịch Dao chậm rãi mở đôi mắt, không có từ nào để hình dung phong cảnh trước mắt.

Bầu trời đã bắt đầu chuyển thành màu lam, mặt trời đỏ rực đã đến gần chân trời, ánh sáng của nó không còn chói mắt nữa.

Thành phố A rộng lớn giờ phút này đã bắt đầu xuất hiện những ánh đèn lấp lánh, cô nhìn đầy kinh ngạc, tòa nhà của Bắc Minh Quân cách chỗ này không xa, nó sừng sững đứng ở nơi đó, giống như một người khổng lồ, theo thời gian dòng xe cộ chạy lướt qua dưới chân nó, vẽ lên những tia ánh sáng.

Cố Tịch Dao cảm thấy như mình đang ở giữa không trung, ngắm thành phố rộng lớn dưới chân mình theo cách mà cô chưa bao giờ dám thử, có cảm nhận rất khác biêt.

Ngay lúc cô đang tận hưởng cảnh đẹp trước mắt, chợt nghe thấy phía sau thiết bị phát ra “Tích….”

Bắc Minh Quân nói một câu: “Chuẩn bị hạ xuống.”

Chuẩn bị hạ xuống?

Cố Tịch Dao mải say mê phong cảnh xung quanh nên đã quên mất chính mình đang làm gì, ngay lúc cô chưa kịp trở về hiện tại, thân thể cô đã bắt đầu nhanh chóng đi xuống, phong cảnh trước mắt cũng nhanh chóng chuyển động.

“A….” Cô lập tức nhắm chặt hai mắt, cô không dám tiếp tục nhìn nữa, càng không dám tưởng tưởng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, điều cô có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để đi xuống.

Nhưng, lúc đã đi xuống được một nửa, cô lại bị bật lên, nhưng lần này không quá cao, tiếp theo lại rơi xuống.

Cứ như vậy cô giống như một quả bóng rơi tự do, nảy lên lại rơi xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng cô cũng xuống đến nơi an toàn.

Khoảng khăc mà cô bước hai chân vững chắc xuống mặt đất.

Cô cảm thấy lần này so với lần đầu tiên ngồi máy bay, lúc chuẩn bị hạ cánh, khoảng khắc cuối cùng dừng lại trên đường băng cô cảm thấy an toàn hơn.

Bây giờ cô vẫn chưa phát hiện, tay của mình vẫn nắm chặt Bắc Minh Quân.

“Mẹ đi nhanh lên, phim bắt đầu rồi….” Dương Dương háo hức đứng trước rạp chiếu phim IMAX hàng đầu của thành phố A.

Một bảng giới thiệu phim lớn treo ở đây, đó chính là phim phiên bản 3D của Transformers mà Dương Dương luôn mong chờ.

Rất nhiều các bạn cùng lớp đều đã xem qua, khi mà những bạn đó nói về những tình tiết phấn khích trong phim cậu thực sự rất hâm mộ rất thèm muốn, còn nghĩ đến cơ hội nhìn thấy cũng không có.

Cũng hết cách, từ trước tới giờ Mẹ chưa từng dẫn cậu đi xem phim.

Thật hiếm khi Ba có suy nghĩ như vậy, đưa bọn chúng đến rạp chiếu phim, như vậy làm sao có thể để cơ hội này tuột mất.
 
Chương 1288


Chương 1288

Bây giờ màn đêm đã buông xuống, mặc dù bên ngoài không quá lạnh, nhưng Bắc Minh Quân vẫn cởi áo khoác của mình khoác lên người Cố Tịch Dao.

Nỗi kinh hoàng mà tháp đôi Vân tiêu mang đến vẫn còn chưa tan hết, trên người vẫn còn chút run rẩy.

Bắc Minh Quân nói với Hình Uy: “Cậu dẫn bọn chúng đi xem Transformers đi, bây giờ Tịch Dao không thích hợp xem phim như thế này.

Hình Uy gật đầu, theo tiếng hoan hô của Dương Dương, nhanh như chớp chạy vào trong rạp chiếu phim, trong lúc Trình Trình đi vào rạp chiếu phim, còn quay đầu lại nhìn Mẹ một cái, cô đang tựa vào lồ ng ngực của Ba.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Trong rạp chiều phim Transformers còn đồng thời chiếu một bộ phim khác, là một bộ năm 2003 Đỗ Kỳ Phong, Vi Gia Huy đồng sản xuất Go Left, Go Right.

Một bộ phim tình cảm diễn viên chính là Kim Thành Võ và Lương Vịnh Kỳ..

Tuy rằng bộ phim này so với hiện tại có phần xưa cũ, nhưng Bắc Minh Quân luôn bận phát triển sự nghiệp, bên cạnh có những nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí là Tô Ánh Uyển và Bắc Minh Đông, nhưng anh đối với giới giải trí này không có một chút hứng thú.

Quyết định xem bộ phim này, là bởi vì anh nhớ lúc ở nhà ăn cơm cùng Bắc Minh Đông có nhắc đến, hơn nữa hai người bọn họ diễn xuất rất được công nhận trong bộ phim này.

Vì vậy anh ôm Cố Tịch Dao bước vào rạp chiếu phim, ngồi ở hai vị trí giữa trung tâm, chỉ có ngồi ở đây xem phim mới có được hiệu ứng hình ảnh tốt nhất.

Rất nhanh, phim bắt đầu chiếu, tất cả đèn bên trong đều tắt.

Đây là bộ phim được cải biên bởi Mễ Mạn Hoa, phim kể về nghệ sĩ vĩ cầm do Kim Thành Võ đóng, và Lương Vình Kỳ một nhà văn sống bằng nghề phiên dịch và viết văn, hai người họ sống cùng một căn hộ, nhưng lại có những thói quen khác nhau.

Hai người bọn họ mỗi lần ra ngoài đều đi hai hướng khác nhau, đã từng có những cái gặp thoáng qua, nhưng hai người họ không biết về nhau.

Bộ phim vẫn đang phát, Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao rất chăm chú xem, bởi vì bọn họ cảm thấy, bản thân mình có những lúc cũng giống như Trí Khang Hòa và Thái Gia Nghi trong bộ phim.

Thựa ra ngay từ đầu nếu như hai người bọn họ không có cái hợp đồng mang thai hộ, có lẽ Cố Tịch Dao sẽ đến ở nhà của Bắc Minh Quân, nhưng là thân phận của con dâu trưởng.

Như vậy, mối quan hệ giữa cô và Bắc Minh Quân không phải sẽ giống như trong bộ phim này sao, sống chung một nhà, luôn lướt qua nhau, nhưng lại như không thấy nhau.

Nhưng cũng giống như trận mưa rào trong phim nam chính và nữ chính gặp nhau, làm cho Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao chân chính gặp nhau cũng chính là con của họ.

Nhưng gặp nhau rồi thì sao, chẳng qua so với sự chia tay của nam chính và nữ chính sau con mưa tốt hơn một chút chính là, bọn họ vẫn có thể lại lần nữa gặp nhau.

Sự ràng buộc về bọn nhỏ vẫn không thể khiến bọn họ sống cùng nhau.

Qua đêm nay nhất định sẽ chia xa, một người đi hướng bên trái, một người đi hướng bên phải.

Màn đêm bao phủ thành phố A, tất cả đã biến thành địa bàn của những du khách đêm.

Thành phố sắp quay về với sự yên tĩnh, lần nữa lại trở nên ồn ào.

Dòng người và xe cộ dài dằng dặc phản chiếu dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu đã cho thấy một kiểu sức sống khác.

Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen xuyên qua dòng người tấp nập, phóng như bay trên đường cao tốc rực rỡ ánh đèn.
 
Chương 1289


Chương 1289

“Mẹ ơi, thật đáng tiếc khi mẹ chưa xem “Transformer”, quá xuất sắc luôn. Nhất là khi bọn họ giao chiến, bụi và mảnh vỡ bay tung lên, như sắp đập vào người họ vậy. Tin tin tin tin…” Dương Dương hào hứng đến nỗi vừa nói vừa khoa chân múa tay.

Khác với Dương Dương, Trình Trình ngồi cạnh Cố Tịch Dao lại không nói tiếng nào.

Từ lúc phim chiếu, cậu đã nhìn thấy ba và mẹ yên lặng đứng trước cửa đợi cậu và Dương Dương.

Khác với nụ cười hạnh phúc trên gương mặt họ khi ở công viên giải trí, lúc này họ lại trở nên trầm lặng hơn nhiều.

Điều này không khỏi khiến cậu lặng lẽ cau mày.

Hình Uy lái xe vô cùng vững, hơn một tiếng sau, xe hơi từ từ lái lên núi, dừng trước biệt thự vốn định tặng cho Cố Tịch Dao ở lưng chừng núi.

Cố Tịch Dao nhìn tụi nhỏ bên cạnh, xem ra đã chơi mệt rồi, lúc này đều đã ngủ khò.

Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của tụi nhỏ, Cố Tịch Dao không nhịn được mỉm cười.

Cố Tịch Dao ôm Dương Dương, Bắc Minh Quân ôm Trình Trình xuống xe.

Hình Uy mau chóng mở của dẫn họ đến lầu hai.

Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cẩn thận đặt tụi nhỏ nằm lên chiếc giường nhỏ trong phòng trẻ con, sau đó khẽ khàng đóng cửa.

Đến khi bọn họ quay lại lầu một, thì nhìn thấy Hình Uy đã bày biện xong một bàn ăn hình vuông ở khoảng trống kế bên sofa trong sảnh lớn.

Hai đầu bàn đều bày một cái ghế gỗ tựa lưng cao được chế tác tinh xảo.

Trên bàn ăn phủ khăn trải bàn màu trắng, một dải khăn trải bàn tối màu được trải gọn gàng từ đầu bàn ăn này sang đầu kia, khéo léo nối hai cái ghế thành một tổng thể.

Hai bộ đồ ăn màu trắng được đặt ở hai đầu bàn ăn, một chân nến bằng bạc được chế tác tinh xảo đặt ở giữa bàn ăn, bên trên đang thắp một ngọn nến lung linh.

Ở hai đầu chân đèn, dọc theo hai đầu chính giữa tấm vải, đặt ba chiếc cốc miệng rộng trong suốt từ cao xuống thấp, bên trong là những cây nến đỏ, ánh nến cháy le lói bên trong.

“Mời cậu chủ và cô ngồi vào bàn.”

Sau tiếng gọi của Hình Uy, Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao ngồi xuống đối diện nhau.

Lúc này, tiếng nhạc du dương cũng theo đó mà vang lên.

Ánh đèn trong sảnh cũng lần lượt phụt tắt, chỉ có chút ít ánh sáng nhẹ nhàng trên bàn ăn soi sáng cả căn phòng.

Khiến sảnh lớn lạnh lẽo này bao phủ bởi một bầu không khí ấm áp.

Hình Uy mang đến một chai rượu vang quý mà Bắc Minh Quân đã ủ nhiều năm, từ từ rót vào chiếc ly chân cao trước mặt hai người. Sau đó đặt chai rượu lên bàn ăn.

Sau đó, lại bưng lên hai phần bít tết mà anh ta đã chế biến xong.

Sau đó khẽ gật đầu với Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao: “Mời cậu chủ và cô từ từ dùng bữa, tôi xin phép.”

Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi sảnh lớn, đóng chặt cửa.

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn bít tết Hình Uy làm, không ngờ anh ta có thể có tay nghề khéo léo đến vậy, màu sắc của bít tết nướng vừa tới, kết hợp thêm tiêu đen rải đều trên mặt, hương thơm đồ nướng thoang thoảng khắp xung quanh.

Bên cạnh bít tết, còn trang trí tỉ mỉ cà chua bi, bắp cải tím và một búp bông cải nhỏ, màu sắc đa dạng khiến người ta nhìn đã thèm thuồng.

 
 
Chương 1290


Chương 1290

Bắc Minh Quân chầm chậm xoay ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn người ngồi trước mặt, tuy cách anh rất gần, nhưng lại cảm giác như xa không với tới.

Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng dường như cái gì cũng không cất nên lời được.

Sau một lúc im lặng, anh vẫn mở miệng nói, trong giọng điệu không còn sự lạnh lùng chua xót như trước kia, chỉ còn sự tiếc nuối và bất lực: “Tịch Dao, đây là bữa ăn tối cuối cùng giữa chúng ta rồi, sau hai tiếng đồng hồ nữa, hợp đồng giữa hai chúng ta sẽ kết thúc. Có lẽ em hận thời gian sao không thể trôi mau hơn nhỉ. Nhớ lại khoảng thời gian này, nói chung tôi còn phải cảm ơn em, đã cho tôi cảm giác của một gia đình.”

Nói xong, anh nâng ly, chất lỏng trong ly hiện lên một màu đỏ sậm, tinh khiết và trong suốt.

Sau khi khẽ lắc vài lần, anh đưa ly rượu sát gần mũi, hương nho thanh thuần đặc thù xộc lên.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, hương vị còn lưu lại trong miệng chỉ có vị đắng chát.

Cố Tịch Dao nâng ly theo: “Dù cho trước kia anh thế nào, ít nhất hôm nay anh có thể làm hết trách nhiệm của một người ba, tôi vẫn nên thay mấy đứa nhỏ cảm ơn anh. Có điều thân là mẹ tụi nhỏ, tôi vẫn mong những ngày tháng tháng sau này anh sẽ đối xử với con tốt một chút, tôi không muốn khiến tuổi thơ của chúng giống như anh hoặc giống như tôi năm đó.”

Nói xong, cô cũng uống cạn ly rượu mang mùi vị lẫn lộn này.

Cố Tịch Dao nói đúng, ở một mức độ nào đó, cô và Bắc Minh Quân đều có một tuổi thơ không muốn nhớ lại, có điều vết sẹo thời thơ ấu này đã in sâu trong lòng Bắc Minh Quân.

Cô không muốn dù là Trình Trình hay Dương Dương đều không thể lại giống như ba nó, không muốn quay đầu nhìn lại chuyện cũ.

Hai cái ly trống không đặt trên bàn.

Bắc Minh Quân lại nhấc chai rượu lên rót đầy hai ly.

Bắc Minh Quân cầm ly rượu lên, lời của Cố Tịch Dao, từng câu từng chữ anh đều để trong lòng.

Nhưng lúc này anh lại chẳng nói gì, còn có thể nói gì, sau này gặp lại hay là hối hận không thôi.

Ngàn vạn suy nghĩ đều tan biến trong chất lỏng màu đỏ sậm này, anh ngửa đầu lần nữa uống cạn…

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, cô biết anh lúc này không hề vui vẻ, có lẽ còn có chút ưu thương.

Nhưng cô rất nhanh lại nghĩ đến bản thân lại sắp mất đi một đứa con, người làm mẹ như cô cũng đứt từng khúc ruột, siết chặt ly rượu trước mặt, cô ngửa đầu uống cạn.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Rượu là một liều thuốc độc đục khoét bao tử, cũng là một liều thuốc khiến bản thân tạm thời quên đi đau khổ.

Hai ly rượu vào bụng, Bắc Minh Quân đặt ly xuống, cất bước đến trước mặt Cố Tịch Dao, nho nhã duỗi tay phải ra: “Tịch Dao, em có thể nhảy với tôi một điệu không?”

Cố Tịch Dao gật đầu, từ tốn đặt tay lên bàn tay đang duỗi ra của Bắc Minh Quân.

Bữa ăn tối cuối cùng, lần cụng ly cuối cùng, một điệu nhảy cuối cùng…

Đúng là đã lâu rồi chưa nhảy với Cố Tịch Dao, hồi tưởng lại dường như là đã một chuyện rất xa xôi.

Mười ngón tay của họ giao nhau, khi Bắc Minh Quân nhẹ nhàng vòng tay quanh eo thon mềm mại của Cố Tịch Dao, cảm nhận được cơ thể cô không khỏi run nhẹ.

Hai người cứ nhảy nhẹ nhàng theo âm nhạc êm ái như vậy.

Dưới ánh nến lung linh, gò má trắng nõn của Cố Tịch Dao đã phiêm phiếm sắc hồng, càng thêm vẻ yêu kiều.

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng cúi đầu, mạnh mẽ hít một hơi hương thơm tỏa ra từ người Cố Tịch Dao.
 
Chương 1291


Chương 1291

Trong đôi mắt lạnh lùng tỏa ra ánh sáng ấm áp, anh muốn khắc ghi cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mắt này vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn mình.

Bắc Minh Quân dắt Cố Tịch Dao lả lướt trong sảnh lớn, trong mắt họ, ngoại trừ đối phương ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều không ngừng xoay chuyển.

Một bài lại tiếp tục một bài.

Mãi đến sau đó, hai tay Cố Tịch Dao nhẹ nhàng vòng qua cổ Bắc Minh Quân, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim nặng nề, mạnh mẽ của anh.

Đôi tay Bắc Minh Quân cũng vòng qua ôm chặt lấy hông Cố Tịch Dao, nhẹ nhàng tì cằm lên đầu cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên mái tóc.

Họ chỉ thấy như đã chạm đến một kiểu thân mật, không nói từ biệt, không nói quý trọng, cũng không nói bất kỳ câu gì. Có lẽ trong một khắc này thời gian trôi đi cũng chậm rãi hơn.

Cứ như vậy, bước chân cũng theo đó chậm lại, họ đã không còn khiêu vũ nữa, mà dừng trước bức tranh đã loang lổ vệt màu.

Ôm nhau thật chặt…

Lúc này, bầu trời bên ngoài biệt thự lấp lánh ánh sao, ông trăng sáng rõ trên cao, những chú chim mệt mỏi trở về tổ, xung quanh vắng lặng, chỉ có thành phố dưới chân núi gần đó vẫn còn toát ra sức sống vĩnh hằng.

Dưới ánh nến lay động, hai người đã cùng nhau đổ xuống chiếc sofa rộng rãi thoải mái.

Tiếng nhạc êm dịu vẫn đang tiếp tục, Cố Tịch Dao thả người trên sofa, cơ thể không còn chút sức lực.

Có lẽ cô đã mệt mỏi, cũng có lẽ do tác dụng của rượu, cô khép hờ đôi mắt, hé mở đôi môi đỏ tươi, trong hơi thở đều đều mang theo hương thơm của rượu vang, phả vào khuôn mặt tuấn tú đang nhẹ nhàng áp trên người cô.

Lúc này, mỗi sợi dây thần kinh của anh đều bị tác động bởi người phụ nữ dưới thân.

Sau khi do dự một lát, anh vẫn nhẹ nhàng cúi người xuống, gắt gao bao phủ đôi môi đỏ tươi của cô…

Cố Tịch Dao không hề cảm thấy xa lạ, cũng không phản kháng.

Có lẽ cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng có lẽ giờ khắc này cô cũng cảm thấy có hơi không nỡ.

Điều này giống như hiệu ứng Stockholm: Nạn nhân nảy sinh cảm tình với tội phạm, khiến nạn nhân có ấn tượng tốt và lệ thuộc vào tội phạm.

Con người chính là kỳ lạ như vậy, khi có được tất cả thì không biết quý trọng, cũng không hiểu cách quý trọng, thậm chí có lẽ còn xa lánh hoặc phiền chán. Nhưng hễ mất đi, thì bắt đầu cảm thấy tiếc nuối, hối hận không kịp, những điều tốt đẹp trước kia đều lần lượt hiện ra trước mắt.

Căn biệt thự ở lưng chừng núi này được Bắc Minh Quân dốc hết tâm tư – “Vui vẻ trong đêm tối”, tuy không được chủ nhân của nó chấp nhận.

Nhưng trong đêm ấm áp này, người thiết kế nó và chủ nhân không chấp nhận nó đã hợp nhất thành một.

Đây có lẽ là một loại phương thức từ biệt, từ biệt bản thân trong quá khứ, từ biệt một đoạn trải nghiệm khắc cốt ghi tâm.

Một đêm này cô đã mơ một giấc mơ rất dài, gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Buồn cũng có, vui cũng có.

Cố Tịch Dao từ từ mở mắt, chào đón cô là khởi đầu của một ngày mới, nhưng thứ cô đang đối mặt lại là bức tranh loang lổ vệt màu kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom