Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2043


Chương 2043

Ông ta đương nhiên không dám trực tiếp đẩy đặc phái viên Chu, nhưng ý nói uy hiếp trong lời nói của ông ta lại rất rõ ràng.

Hơn nữa ông ta còn nói thẳng rằng mình muốn báo cảnh sát!

Chuyện của cô gái nhỏ đã xảy ra mấy ngày nhưng ông ta cũng không báo cảnh sát, bây giờ lại nói muốn báo, đám người nghe thấy ông ta nói lời này liền cảm thấy có chút buồn cười.

Không rõ trong đầu người đàn ông này chứa thứ gì?

Nhưng giờ phút này thái độ của Lý Minh rất kiên quyết, thái độ của cô gái nhỏ cũng rất kiên quyết.

“Bà Lưu, thật rất xin lỗi, nếu ông Lý và con gái của bà kiên quyết như vậy, chúng tôi thật sự không thể tham dự vào chuyện này!” Giờ phút này đặc phái viên Chu cũng không có cách nào.

Anh ta rất đồng tình với cô gái nhỏ, nhưng khi thân chủ không muốn để bọn họ quản thì bọn họ còn biết quản thế nào?

Bọn họ cũng không có khả năng thật sự cưỡng để quản!

“Đặc phái viên Chu, anh đừng đi, anh nhất định phải giúp con gái tôi một chút, nhất định phải giúp nó!” Bà Lưu ngăn đặc phái viên Chu đang muốn rời đi.

“Bà Lưu, thật rất xin lỗi, mặc dù chúng tôi là hiệp hội quốc tế bảo vệ phụ nữ và trẻ em, nhưng chúng tôi cũng không thể không quan tâm đến ý kiến của người trong cuộc mà cưỡng ép tham dự, xin Bà Lưu có thể hiểu cho chúng tôi!” Đặc phái viên Chu than thở lắc đầu.

Bà Lưu vẫn chặn ở cổng như cũ, bà ta suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Đặc phái viên Chu, con gái của tôi không đồng ý để các người quản, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của các người, Lý Minh bạo hành tôi, bạo hành con gái tôi, tôi muốn tố cáo ông ta, các người là hiệp hội bảo vệ phụ nữ, chuyện như vậy các người có thể quản đúng không?”

Đặc phái viên Chu có chút sửng sốt: “Chuyện như vậy chúng tôi sẽ giúp đỡ, nhưng bây giờ hai người đã chia tay, đó là những chuyện trước kia, có một số bằng chứng bà cũng không thể cung cấp, hơn nữa việc này với chuyện của con gái bà hoàn toàn khác biệt…”

Đặc phái viên Chu hoàn toàn chỉ là bàn việc, dù sao tính chất của việc bạo hành trong hôn nhân và chuyện của cô gái nhỏ này hoàn toàn khác nhau.

“Bà Lưu, tôi biết bà muốn giúp đỡ con gái của bà, bà làm như thế, đối với chuyện của con gái bà cũng không giúp được gì, dù sao thì thái độ của con gái bà…” Đặc phái viên Chu vẫn chưa nói hết lời, nhưng ý trong lời nói lại rất rõ ràng.

Vừa rồi thái độ của cô gái nhỏ, mọi người đều thấy rất rõ, gái nhỏ rõ ràng là hướng về phía ba của mình, cho dù những lời của Bà Lưu sự thật, cho dù Lý Minh thật sự đánh con gái của bà ta.

Chỉ e là cô gái nhỏ vì muốn bảo vệ ba, cũng chưa chắc sẽ thừa nhận, nếu thật sự như vậy, chuyện mà Bà Lưu nói sẽ vô cùng khó làm.

Hơn nữa cũng là chuyện trước kia, rất khó để tìm được chứng cớ.

“Không, không phải chuyện trước kia, trước đây mấy ngày Lý Minh còn chạy đến chỗ tôi đánh tôi, đó là ngày hai mươi, đúng, chính là ngày hai mươi, chính vào ngày hôm buổi tối con gái tôi xảy ra chuyện, hơn nữa hôm đó Lý Minh còn cưỡng bức tôi, ông ta còn uy hiếp không cho tôi nói ra, nếu không sẽ giết chết con gái của chúng tôi, tôi muốn tố cáo ông ta, hơn nữa hôm đó Lý Minh còn cưỡng ép, tôi cầu xin mọi người giúp đỡ!” Bà Lưu lần nữa nói ra tin tức khiến cho mọi người đều giật mình.

Theo như lời giải thích của Bà Lưu, vào ngày hôm cô gái nhỏ xảy ra chuyện, Lý Minh vẫn chạy đến nơi ở của Bà Lưu, ép buộc bà ta, còn đánh bà ta?

Bà Lưu nói vừa xong, liền xắn tay áo của mình lên, sau đó mọi người đều thấy trên cánh tay bà ta thật sự có vết thương, mặc dù đã qua mấy ngày nhưng vết thương vẫn còn rất rõ ràng.

“Bà nói bậy bạ gì đó? Ngày đó tôi không hề đến tìm bà, bà đừng nói xấu tôi!” Sắc mặt Lý Minh rõ ràng đã thay đổi, giờ phút này ông ta lại có chút căng thẳng.
 
Chương 2044


Chương 2044

“Đặc phái viên Chu, anh nhất định phải giúp tôi, hơn nữa đêm hôm đó lúc Lý Minh rời khỏi đã rất muộn, tôi có lý do để nghi ngờ ông ta không chăm sóc tốt cho con gái nên mới khiến con gái xảy ra chuyện, vậy nên các người nhất định phải giúp tôi, bây giờ mặc kệ những người khác thế nào, tự tôi cầu xin các người giúp tôi!” Bà Lưu hoàn toàn không để ý đến Lý Minh, mà chỉ cần xin đặc phái viên Chu.

“Nếu như đúng như những gì cô nói, việc này chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ, tuy nhiên chúng tôi cần phải kiểm chứng và xác minh lại, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ tiến thành các thủ tục pháp lý khi cần thiết!” Đặc phái viên Chu nghe những lời Bà Lưu nói thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu.

Đặc phái viên Chu nói rất hợp tình hợp lý khiến cho không có người nào có thể chất vấn.

“Con đã nói con không cần mẹ quan tâm, vì sao mẹ còn muốn quản?” Cô gái nhỏ phẫn nộ nhìn Bà Lưu, phẫn nộ hét lên khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Họ Lưu, rốt cuộc cô có ý gì? Cô như vậy là hãm hại, là nói xấu, ngày Tiểu Ngân xảy ra chuyện, tôi hoàn toàn không đến tìm cô, càng không đánh cô, cô đang nói láo!” Trên mặt Lý Minh rõ ràng có nhiều mấy phần phẫn nộ.

“Rốt cuộc là có hay không? Đến lúc đó chắc chắn sẽ tra rõ ràng, nếu ông không làm thì ông sợ cái gì?” Bà Lưu nhìn về phía Lý Minh, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Ông Lý, ông yên tâm, cho dù là bộ phận pháp lý liên quan hay là hiệp hội bảo vệ Quốc tế, bọn họ làm việc đều dựa trên bằng chứng, nếu ông thật sự không làm thì không cần lo lắng, đến lúc đó bọn họ sẽ trả lại sự trong sạch cho ông!” Một phóng viên đúng ở bên cạnh Lý Minh nói đúng một câu, anh ta dừng lại một chút, sau đó lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên nếu thật sự có người làm chuyện gì xấu, cũng tuyệt đối không thể trốn thoát khỏi sự trùng phạt của pháp luật.”

Câu nói này nghe cũng có chút ý tứ sâu xa.

“Phóng viên nói rất đúng, ông Lý, ông hãy tin tưởng vào sự công bằng của pháp luật, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc điều tra và thu thập bằng chứng, tuyệt đối sẽ không vu oan cho người tốt, đương nhiên, tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ xấu nào!” Đặc phái viên Chu cũng trực tiếp tỏ thái độ.

“Vì Bà Lưu nói muốn kiện ông về vấn đề này, vậy nên bộ phận pháp lý sẽ trực tiếp tham dự, đương nhiên phía bên chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ Bà Lưu kiểm chứng vô điều kiện, chúng tôi cũng sẽ miễn phí cung cấp mọi hỗ trợ pháp luật cho Bà Lưu, ông Lý hi vọng ông cũng chuẩn bị tốt một chút, nếu ông muốn thì cũng có thể thuê luật sư!” Đặc phái viên Chu suy nghĩ một chút, lại bổ vài câu.

Đặc phái viên Chu nói xong những lời này, lần nữa cất bước đi ra ngoài, lần này Bà Lưu không tiếp tục cản anh ta nữa.

Bà Lưu cũng không trực tiếp rời đi, bà ta nhìn về phía con gái của mình.

“Con hận mẹ, con hận mẹ, đều là vì mẹ, đều tại mẹ, không phải mẹ đang giúp con mà là mẹ đang hại con, ai bảo mẹ xen vào việc của người khác, mẹ không hiểu gì hết, tại sao mẹ muốn xen vào việc của người khác, con hận mẹ chết đi được!” Giờ phút này cảm xúc của Tiểu Ngân đột nhiên trở nên kích động, vẻ mặt phẫn nộ gào lên với Bà Lưu.

Đám người có chút kỳ lạ, theo lý thuyết mà nói, cho dù cô gái nhỏ thật sự hận mẹ của mình, cũng không thể bài xích với việc này như vậy.

Việc này nhìn có vẻ có chút không bình thường!

“Tiểu Ngân, mẹ nhất định phải làm như thế, mẹ nhất định phải đòi công bằng cho con, nhất định phải để người làm con bị tổn thương phải chịu trừng phạt!” Lúc Bà Lưu nói lời này, ánh mắt đảo qua nhìn Lý Minh một cái, cái nhìn đó giống như còn có thâm ý khác.

Lý Minh đối diện với ánh mắt của bà ta, trong lúc nhất thời thân thể cứng đờ, trong lòng có chút trống rỗng, cũng có chút hoảng hốt, người đàn bà này có phải đã biết điều gì rồi không?

 
 
Chương 2045


Chương 2045

Nếu bà ta thật sự biết điều gì đó, có thể sẽ hỏng việc của ông ta hay không?

Không được, ông ta nhất định phải nghĩ cách để ngăn cản bà ta, không thể để cho bà ta làm hỏng chuyển của ông ta.

“Lý Minh, bây giờ tôi sẽ lập tức gửi đơn tố cáo ông, có sự giúp đỡ của hiệp hội bảo vệ Quốc tế, các bộ phận có liên quan chắc chắn sẽ lập tức xử lý, tôi tin rằng có một số việc sẽ nhanh chóng nhìn rõ chân tướng!” Bà Lưu nhìn thấy dáng vẻ kích động của con gái mình, bà ta biết nói gì cũng vô ích, vậy nên bà ta nhìn về phía Lý Minh, nói vài lời.

Lý Minh híp mắt, trong lòng càng thêm luống cuống, nhưng bây giờ còn có phóng viên ở đây, ông ta biết mình không thể hoảng hốt, cũng không thể rối loạn: “Bà là người phụ nữ không biết xấu hổ, bà muốn nói xấu tôi, không dễ dàng như vậy đâu!”

Bà Lưu nhìn ông ta một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía con gái một cách sâu sắc, sau đó rời đi.

Phóng viên sau đó cũng đều rời đi.

Sau đó truyền thông đưa tin Bà Lưu, mẹ của cô gái nhỏ tố cáo Lý Minh.

Rất nhanh các ban ngành liên quan liền tham dự vào bắt đầu điều tra.

Bởi vì Bà Lưu nói mọi chuyện xảy ra vào ngày hai mươi, nên các bộ phận đương nhiên sẽ phải điều tra kỹ càng hành tung của Lý Minh vào ngày hôm đó.

Chuyện này nhìn thì có vẻ như không có liên quan gì đến cô gái nhỏ, nhưng ngày đó cũng là thời gian cô gái nhỏ xảy ra chuyện.

Cảnh sát muốn điều tra ngày hôm đó Lý Minh làm những việc gì, có rất nhiều những chuyện khác đương nhiên cũng theo đó mà điều tra được.

Chuyện này là do mẹ của cô gái nhỏ chủ trương, vậy nên không có người nào thắc mắc, tất cả đều tự nhiên như vậy, cứ như vậy thuận lợi triển khai điều tra.

Liên quan tới chuyện này, các bình luận trên mạng đều cho rằng Bà Lưu làm rất đúng.

Hơn nữa rất nhiều dân mạng thậm chí chủ động đưa ra đề nghị có thể thuận tiện điều tra chuyện xảy ra đêm hôm đó một chút.

“Tôi nhớ ngày hôm sau khi cô gái nhỏ xảy ra chuyện, Đường Vân Thành đã ra mặt giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều đồng tình với cô gái nhỏ, không tin Đường Vân Thành, bây giờ tôi thấy cảnh sát nên điều tra một chút chuyện đêm hôm đó, điều tra xem rốt cuộc là tình huống thế nào?”

“Đúng, cần phải điều tra rõ ràng, mặc dù chuyện của cô gái nhỏ quả thực rất đáng được thông cảm, nhưng càng như vậy thì lại càng phải điều tra mọi chuyện rõ ràng, lúc trước là vì ba của cô gái nhỏ không báo cảnh sát, cũng không yêu cầu hỗ trợ từ bất cứ bộ phận liên quan nào, nên các bộ phận liên quan không tiện nhúng tay, bây giờ đúng lúc chuyện này thì nên cùng điều tra cho rõ ràng!”

“Khiết Khiết, xem ra mọi chuyện rất thuận lợi!” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy sự phát triển của mọi việc, trên mặt nở nụ cười, bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng có thể thu được thành quả, tiếp theo sẽ phải nhìn vào cô.

Anh Phó đứng bên cạnh cô, nhìn cô một cái, người phụ nữ này đã thức mấy ngày liên tiếp rồi mà tinh thần vẫn tốt như vậy, cô thật sự không biết mệt mỏi sao?

Cô không biết mệt mỏi, nhưng anh ta thì thấy đau lòng.

“Ừm.” Tô Khiết nhẹ gật đầu, đây chính là sắp xếp của Tô Khiết, Tô Khiết biết rõ ý đồ của người đứng phía sau sắp xếp chuyện này.

Người đó không muốn bất cứ bộ phận pháp lý nào tham gia, vì chuyện đó căn bản không thể chịu được việc điều tra, vậy nên Lý Minh mới không báo cảnh sát.
 
Chương 2046


Chương 2046

Người đứng phía sau sắp xếp tất cả những chuyện này chính là muốn lợi dụng dư luận để hủy hoại Đường Vân Thành.

Trong hoàn cảnh này, nếu có người nói muốn điều tra chuyện của cô gái nhỏ, người sau lưng ắt sẽ trợ giúp để mọi người phản cảm và bài xích chuyện này.

Đến lúc đó cho dù cảnh sát điều tra được sự thật xảy ra đêm hôm đó thì cũng không có người tin tưởng, sẽ chỉ coi rằng ở phía sau có âm mưu, chỉ cho là nhà họ Đường giở trò quỷ.

Nếu chuyện như vậy sẽ càng thêm khó giải quyết, Đường Vân Thành và nhà họ Đường mãi mãi không bao giờ được tẩy sạch.

Đây chính là mục đích thật sự của người phía sau đó!

Vậy nên, Tô Khiết tìm được Bà Lưu, mẹ của cô gái nhỏ, sau đó giúp bà ta liên hệ người của hiệp hội bảo vệ quốc tế.

Việc này nếu bất cứ người nào ra mặt cũng đều sẽ bị chỉ trích, đều sẽ bị người phía sau lợi dụng, nhưng mẹ cô gái nhỏ thì không, cộng thêm hiệp hội bảo vệ Quốc tế…

Việc này sẽ…

Đương nhiên, Tô Khiết biết Lý Minh bị người khác sai khiến, mà cô gái nhỏ vẫn luôn cố ý nói dối, vậy nên Tô Khiết đã sớm đoán được rằng khi Bà Lưu mang người của hiệp hội bảo vệ Quốc tế đến, Lý Minh sẽ từ chối, cô gái nhỏ cũng sẽ từ chối.

Trước khi xảy ra sự việc, Tô Khiết đã để cho người ta truyền lại rất nhiều tư tưởng cho Bà Lưu.

Vậy nên, vào khoảnh khắc cuối cùng, Bà Lưu mới có thể đưa đơn tố cáo Lý Minh, Bà Lưu muốn dùng cách như vậy để giúp con gái mình.

Không thể không nói, cách làm này của Bà Lưu khiến Tô Khiết rất hài lòng.

Đương nhiên, đây mới chỉ là bước đầu tiên của Tô Khiết, tiếp theo vẫn cần phải đánh một trận ác liệt.

“Khiết Khiết, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, tớ đã liên hệ với tất cả các bộ phận có liên quan, ngày mai có thể công khai thẩm tra xử lí, ngày mai cậu hãy đợi xem kịch vui đi!” Bùi Vũ Ninh, người liên tục thức trắng mấy đêm, giờ phút này vẫn điên cuồng như cũ, tinh thần vô cùng tốt.

Có sự sắp xếp của Tô Khiết, thành quả của việc cô bận rộn mấy ngày nay ngày mai đã có thể phát huy tác dụng.

Ngày mai nhất định sẽ có một trận khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, đại cục không thể tưởng tượng được.

Ngày mai, mọi chuyện cần thiết đã có thể tra ra manh mối, Đường Vân Thành sẽ được trong sạch.

“Nếu không phải là tớ tự mình điều tra ra, tớ thật sự không thể tin được rằng trên thế giới lại có người cha như vậy!” Bùi Vũ Ninh nghĩ đến việc tự mình điều tra được những chuyện đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Quả thực là súc sinh, không, quả thực là không bằng súc sinh, rốt cuộc ông ta sao lại có thể làm chuyện như vậy, thật sự là quá đáng, thật sự buồn nôn, tuyệt đối không thể bỏ qua cho người như vậy, ngày mai tớ nhất định phải để ông ta nhận được sự trừng phạt thích đáng!”

Bùi Vũ Ninh mang vẻ mặt ghét ác như cừu, mọi chuyện đã điều tra được một khoảng thời gian rồi, nhưng vừa nhắc đến chuyện này cô vẫn hận nghiến răng nghiến lợi như cũ, đây cũng chính là tính cách của cô.

“Được rồi, biết em lợi hại rồi, bây giờ em nên đi nghỉ ngơi!” Anh Phó đứng bên cạnh cô có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trong ánh mắt nhìn cô là sư cưng chiều vô hạn.

Tuy nhiên, giờ phút này cảm xúc của Bùi Vũ Ninh đang kích động, cũng không nhìn anh ta, vậy nên không phát hiện ra.
 
Chương 2047


Chương 2047

Tô Khiết đúng lúc đảo mắt qua lại phát hiện được, khóe môi cô hơi giật giật, ngay từ đầu cô đã cảm thấy giữa hai người này có chút gì đó, bây giờ tâm tư của anh Phó đã không còn che giấu nữa.

Chỉ tiếc Bùi Vũ Ninh, con người đại khái qua loa này lại không hề phát hiện ra được.

“Tôi không mệt, tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào, chỉ nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, tôi liền tức giận không được…” Cảm xúc của Bùi Vũ Ninh càng kích động, nhưng một giây sau trên mặt cô lại nặng nề hơn máy phần: “Haizzz, còn cô gái nhỏ kia, nó mới mười một tuổi, nó còn nhỏ như vậy, vốn là độ tuổi ngây thơ nhất, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy, hơn nữa một đứa trẻ mười một tuổi sao có thể tâm kế sâu như vậy, tớ thật sự không có cách nào tưởng tượng được!”

“Khiết Khiết, cậu nói xem cô gái nhỏ kia tại sao lại như thế…” Bùi Vũ Ninh không thể nào hiểu được với việc Lý Minh đã làm, đối với cách làm của cô gái nhỏ lại càng không thể nào hiểu được.

Tô Khiết nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy đôi mắt của cô gái nhỏ trên chương trình trực tiếp, đôi mắt của cô bé hơi híp, tâm tư của đứa bé kia quả thực rất sâu.

Càng khiến cho Tô Khiết kinh ngạc hơn chính là việc cô bé kia có thể mở to đôi mắt dối một cách vô tội, hơn nữa cô bé kia rất hiểu cách làm thể nào để chiếm được thiện cảm của đám đông, cô gái kia thậm chí còn biết rõ làm thể nào để lợi dụng điều kiện của chính mình.

Trong mỗi cuộc phỏng vấn của giới truyền thông trước kia, cô gái nhỏ đều phát huy vô cùng tốt.

Cô bé lợi dụng những tổn thương trên người mình, lợi dụng độ tuổi của mình để dễ dàng lấy được tất cả sự đồng tình của tất cả mọi người.

Chắc chắn đã có người ở phía sau tính kế cho cô bé, lúc trước cũng có thể là có người ép buộc cô bé, nhưng cô gái nhỏ có thể làm tốt như vậy, vậy có thể nói rõ rằng trong lòng cô bé đã có một loại dục vọng vượt quá lương tâm của mình.

Loại dụng vọng này đã khiến cô gái nhỏ làm bất cứ điều gì mà không cần phải phân biệt đúng sai.

Điều này khiến tâm trạng của Tô Khiết trở nên nặng nề, cũng khiến cho Tô Khiết có chút sợ hãi.

Hi vọng ngày mai đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô không sợ những người đứng phía sau kia, cô chỉ lo lắng cho cô gái nhỏ.

“Bùi Vũ Ninh, bây giờ em nên đi ngủ đi!” Anh Phó thấy Bùi Vũ Ninh vẫn đang vô cùng phấn khởi, trong giọng nói đã trầm hơn mấy phần, có vài phần cưỡng chế!

“Ai cần anh lo cho tôi? Anh muốn ngủ thì đi ngủ đi, quan tâm đến tôi làm gì?” Bùi Vũ Ninh đảo mắt liếc anh ta một cái, trải qua mấy ngày ở chung, Bùi Vũ Ninh đã không còn sợ anh ta giống như lúc trước.

Chủ yếu là bọn họ đã đạt được thỏa thuận, chỉ cần cô có thể thành công trốn thoát từ bên cạnh anh ta, mọi chuyện trước kia sẽ xóa bỏ, đây chính là những lời chính miệng anh ta đã nói.

Chuyện này rất nhanh sẽ có thể hoàn thành, chờ khi mọi chuyện xong xuôi, cô sẽ có thể rời đi, dựa vào năng lực của cô, muốn chạy trốn khỏi đây là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Đến lúc đó chân trời xa xăm không cần gặp gỡ, cô mặc kệ anh ta là ai.

Hơn nữa khi đó cô cũng không nợ anh ta!

“Anh Phó nói rất đúng, cậu nên đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có thể chiến đấu trong trạng thái tốt nhất, ngày mai chúng ta còn có một trận chiến ác liệt phải đánh đấy!” Tô Khiết đứng lên, chuẩn bị rời đi, cô cảm thấy nên dành không gian riêng cho hai người này.

“Được, tới đi nghỉ ngơi, phòng của tớ ở đâu? Hay là tớ ở cùng một phòng với cậu?” Bùi Vũ Ninh cũng đứng lên, định đi cùng với Tô Khiết.

Ngày hôm qua bọn họ đến Hải Thành, Bùi Vũ Ninh trực tiếp đi đến ngôi làng nhỏ nơi cô gái nhỏ xảy ra chuyện, Bùi Vũ Ninh dùng thời gian một ngày một đêm để khôi phục lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.
 
Chương 2048


Chương 2048

Làm một chuyên gia phân tích dấu vết, đây là vấn đề Bùi Vũ Ninh am hiểu nhất, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Tô Khiết mời cô đến đây.

Bọn họ cũng mới đến khách sạn, lúc bọn họ mới đến khách sạn đúng lúc gặp được buổi phát sóng trực tiếp của Bà Lưu đến bệnh viện, Bùi Vũ Ninh liền kéo Tô Khiết cùng xem, đương nhiên anh Phó chắc chắn cũng đi theo.

Bây giờ muốn ngủ, Bùi Vũ Ninh nhất định phải trở về phòng của mình.

“Gian phòng của cậu là do anh Phó thuê.” Tô Khiết dừng bước, mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng im: “Cậu có thể trực thiếp hỏi anh Phó.”

Thái độ của anh Phó đã rất rõ ràng, nhưng Bùi Vũ Ninh vẫn không biết chút nào, Tô Khiết cảm thấy cô có thể giúp anh Phó một chút.

Vị họ Phó này là do Nguyễn Hạo Thần tìm đến, chắc chắn không sai được, mấy ngày nay cô cũng đã quan sát, thật sự là không tệ.

Cô và Bùi Vũ Ninh quen biết nhau trong một lần làm nhiệm vụ, mặc dù bình thường thời gian hai người ở chung không nhiều, nhưng cô và Bùi Vũ Ninh lại rất hợp nhau, cô cũng mong Bùi Vũ Ninh có thể hạnh phúc.

Đương nhiên Tô Khiết cũng biết trong lòng Bùi Vũ Ninh đã có người thầm mến, là học trưởng của Bùi Vũ Ninh, vì người đàn ông đó, Bùi Vũ Ninh đã làm rất nhiều chuyện, vì người đàn ông đó, thậm chí Bùi Vũ Ninh đã trực tiếp đến bệnh cạnh anh ta để làm việc, cùng có thể nói Bùi Vũ Ninh đã thay người đàn ông đó làm việc.

Với năng lực của Bùi Vũ Ninh tuyệt đối sẽ có cơ hội tốt hơn, nhưng mấy năm nay Bùi Vũ Ninh luôn ở bên cạnh người đàn ông đó, chưa hề rời khỏi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bùi Vũ Ninh tuy yêu thầm, nhưng rất nhiều chuyện mà Bùi Vũ Ninh làm đều vô cùng rõ ràng, Bùi Vũ Ninh trước giờ đều không có tính cách che che giấu giấu, cho nên những chuyện mà cô làm cũng chưa hề che giấu qua.

Cho nên, tâm tư của Bùi Vũ Ninh ngoại trừ không có bày tỏ với người đàn ông đó ra, thì những cái khác, thứ gì có thể làm thì đều đã làm rồi.

Người đàn ông đó cho dù có là một tên đầu gỗ đi nữa thì cũng phải hiểu được rồi.

Nhưng đã mấy năm rồi, người đàn ông đó không chấp nhận, cũng không từ chối, cứ dây dưa với Bùi Vũ Ninh như vậy, Tô Khiết ghét nhất là loại đàn ông như thế.

Cho nên cô càng hy vọng Bùi Vũ Ninh sẽ ở bên cạnh anh Phó này, đương nhiên đây dù gì cũng là chuyện của riêng Bùi Vũ Ninh, cô cũng chỉ là lặng lẽ tạo chút cơ hội cho hai người, những chuyện khác thì vẫn phải để Bùi Vũ Ninh tự mình quyết định.

“Tại sao phòng của tớ là do anh ta đặt chứ?” Bùi Vũ Ninh sững sờ, đôi mắt chớp chớp nhanh chóng, không biết là nghĩ tới gì đó, đôi môi cô theo bản năng bĩu lên.

“Tô Khiết, tớ nói cậu nghe, anh ta chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi, sao cậu có thể để cho anh ta đặt phòng cho tớ chứ.” Bùi Vũ Ninh ghé sát bên cạnh Tô Khiết, thấp giọng nói một câu.

Tô Khiết sững sờ, cô quen biết Bùi Vũ Ninh lâu như vậy, là lần đầu tiên nghe thấy Bùi Vũ Ninh nói người khác ở sau lưng như vậy, cho nên anh Phó này mấy ngày nay rốt cuộc là đã làm gì với Bùi Vũ Ninh rồi vậy?

Tô Khiết nhìn Bùi Vũ Ninh, lòng hiếu kỳ của cô không nặng lắm, nhưng bây giờ vẫn có chút thắc mắc.

Khóe môi Bùi Vũ Ninh mím lại, sau đó ánh mắt từ từ dời đi, chuyện như thế làm sao cô có thể nói ra ngoài miệng được chứ.

Buổi tối hôm trước, cô thật sự quá mệt rồi, liền muốn đi lên giường nghỉ ngơi một chút, trước giờ cô thoải mái quen rồi, tuy trong phòng vẫn còn có một người đàn ông, nhưng cô đã hoàn toàn coi anh ta là bạn công việc.
 
Chương 2049


Chương 2049

“Cô, cô là Phỉ Nhi?” Có điều, bây giờ cô còn chưa thể khẳng định có đúng là cô ta không.

Cố Tịch Dao vừa nói dứt câu, liền thấy khóe miệng người đang lái xe khẽ nhếch, đầu cô ta cũng từ từng ngẩng lên.

Cô ta vươn tay đẩy vành mũ lưỡi trai lên, để lộ phần nửa mặt trên cũng bị che kín bởi những vết sẹo.

“Thật đáng kinh ngạc, không ngờ ấn tượng của cô Cố với tôi lại sâu sắc như vậy đấy, không cần nhìn hết cả khuôn mặt, đã nhận ra được tôi là ai rồi.” Phỉ Nhi rốt cuộc cũng để lộ thân phận của mình.

Cố Tịch Dao biết, kể từ khi vụ kiện kết thúc, Phỉ Nhi đã như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Phỉ Nhi vừa lái xe, vừa mỉm cười với Cố Tịch Dao, nói: “Có phải cô cảm thấy rất ngạc nhiên không? Không ngờ tới chứ gì, Quân kêu Hình Uy phái người tìm kiếm tung tích tôi ở khắp mọi nơi, nhưng lại không ngờ tôi vẫn luôn ẩn nấp ngay gần họ. Đó là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng chính là nơi an toàn nhất.”

“Phỉ Nhi, hôm nay cô bắt tôi rốt cuộc là có mục đích gì?” Cố Tịch Dao lúc này có vẻ đã đoán được mục đích hành động lần này của cô ta.

Phỉ Nhi liếc Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau một cái: “Không phải tôi bắt cô, mà tự cô nộp mình đến cửa có được không vậy. Kỳ thực tôi đang đi loanh quanh không mục đích gần nhà cũ nhà Bắc Minh, thì lại thấy cô từ bên trong chạy ra, tôi chỉ là nảy sinh lòng hiếu kỳ, muốn đi theo nhìn thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi. Vốn tôi còn cho rằng Quân rất nhanh sẽ từ trong nhà theo ra, nhưng mà anh ta lại khiến tôi có chút thất vọng rồi đó. Lại để một người con gái như cô một thân một mình đi bộ hơn cây số trên con đường đến cả nửa cái xe cũng không có. Cùng là con gái với nhau, tôi ít nhiều gì cũng có chút đồng tình với cô. Thế nên, mới hạ quyết định tiễn cô một đoạn thôi.”

***

“Phỉ Nhi, nếu cô đã có ý muốn tiễn tôi một đoạn, thì tại sao lại đưa tôi tới đây, đây là chỗ nào?”

Cố Tịch Dao nhìn Phỉ Nhi đang lái xe, bây giờ ngoại trừ nói chuyện với cô ta, tranh thủ tìm kiếm cơ hội chạy trốn ra, thì cô chẳng còn biện pháp nào khác.

Phỉ Nhi vẫn bảo trì nụ cười trên mặt: “Khi tôi trông thấy cô ngủ ở ghế sau, thì tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi. Tôi quyết định không đưa cô tới nơi mà cô muốn nữa.”

“Vì sao lại thế?”

“Nguyên nhân rất đơn giản: Nơi cô muốn đến tên là ‘Phẩm Hoan Biệt Uyển’ đúng không, đó là khu vực do Bắc Minh Thị khai phá, nơi này là anh xây dựng dành cho cô, chuyện này khiến tôi biết được anh ta vẫn luôn ghi nhớ cô trong lòng. Lại thêm lần trước lúc cô ở nông trại, giữa cô với anh ta đã xảy ra chuyện gì đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết. Chỉ là lúc đó tôi vẫn còn danh phận là vị hôn thê của anh ta thôi. Chỉ cần tôi nhắm một con mắt mở một con mắt, chuyện đó cũng xem như cho qua. Có điều sau này, tôi lại phát hiện tất cả đều không thể vãn hồi nữa rồi. Vốn dĩ sau khi rời khỏi nhà Bắc Minh, tôi cho rằng cô đã giúp kẻ thù của anh ta như thế, anh ta sẽ rời xa cô. Nhưng không ngờ hai người ngược lại còn thân thiết hơn. Thậm chí thi thoảng cô còn ở lại nhà ấy nữa. Như vậy tôi làm sao còn có thể đứng nhìn tiếp được nữa chứ !”

Phỉ Nhi vừa nói xong, Cố Tịch Dao liền vội vàng giải thích: “Phỉ Nhi, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, thật ra quan hệ giữa tôi với Bắc Minh Quân chỉ là thỏa thuận. Tôi cũng chỉ là vì các con nên mới ở cạnh anh ta thôi. Thậm chí mấy lần cô nói cô thấy tôi ở lại đấy, cũng là bởi chân Dương Dương bị thương, Bắc Minh Quân lại ngày nào cũng đi sớm về khuya, Dương Dương không được chăm sóc cẩn thận, tôi mới đành phải làm như vậy thôi. Sau đó tôi cũng không ở lại nhà ấy thêm lần nào nữa.”

Phỉ Nhi bật cười khẽ một tiếng: “Hay cho một tiếng ‘hiểu lầm’, nếu như chỉ một hai lần thì tôi còn thật sự cho rằng là như vậy, nhưng giữa hai người rõ ràng không chỉ có thế. Thôi bỏ đi, bây giờ tôi không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với cô nữa.”

“Phỉ Nhi, tôi hy vọng cô thả tôi đi, tôi rơi vào tay cô cũng có tác dụng gì đâu chứ. Tôi cam đoan sẽ không nói chuyện đã gặp cô cho Bắc Minh Quân biết đâu mà.” Cố Tịch Dao cố hết sức tranh thủ cơ hội chạy thoát cho mình.
 
Chương 2050


Chương 2050

“Cố Tịch Dao, đừng có xem tôi như là con nít mà dỗ dành nữa đi. Tôi đã từng cho rằng cô rất ngây thơ, đơn thuần, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tôi mới phát hiện cô nham hiểm thế nào. Nham hiểm đến khiến cho Quân không còn muốn kết hôn với tôi nữa. Tôi với Quân xem như đã hoàn toàn kết thúc rồi. Anh ta vì sao lại phái nhiều người đi tìm tôi như thế, còn không phải là vì muốn trả thù cho ba anh ta sao. Tôi với anh ta có bao nhiêu năm tình cảm như vậy, lại vẫn không so được với một lão già đã chết chỉ mới hòa thuận mấy ngày. Hơn nữa tôi cũng không ngại cho cô biết, lúc ông cụ Bắc Minh cùng luật sư sửa đổi di chúc, tôi đang ở phòng cách vách nghe trộm đấy. Ông ta lấy danh nghĩa tài sản để cấm Quân kết hôn với tôi, tôi cũng chẳng có ý kiến gì, thế nhưng ông ta thế mà lại không cấm Quân kết hôn với cô. Điều này khiến tôi cực kỳ tức giận. Bởi vì rõ ràng trước kia cô cũng bị liệt vào danh sách bị cấm kết hôn giống tôi mà. Thật không biết cô đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà lại mê hoặc được ông già đó nữa. Từ giây phút đó, tôi bắt đầu hận cô, cũng hận cả ông cụ Bắc Minh nữa, vì vậy tôi đã quyết định phải tìm cách hất văng hòn đá ngáng chân ấy đi.”

Những chuyện này đúng là Cố Tịch Dao chưa từng được nghe đến. Chính từ lúc đó, Phỉ Nhi đã bắt đầu nổi sát tâm với ông cụ Bắc Minh rồi, chỉ là cô ta vẫn luôn chờ cơ hội thôi.

Những lời Phỉ Nhi vừa nói khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có chút khó tin. Hóa ra cô ta lại là người như vậy, bình thường trông cô ta rõ ràng rất ôn hòa mà. Hóa ra nội tâm cô ta lại nham hiểm đến thế.

“Phỉ Nhi, cho dù tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của cô, nhưng đó cũng không phải là lý do để cô phạm tội. Cô làm như thế thì chỉ càng đẩy mình lún sâu vào vực thẳm tội ác thôi. Nếu như cô vẫn không biết quay đầu là bờ, thì quả thực hết hy vọng rồi đấy.” Có lẽ bởi vì lúc đầu cũng bị Bắc Minh Chính xem thường, nên Cố Tịch Dao ít nhiều gì cũng hiểu được cảm giác của Phỉ Nhi.

Có lẽ cảm xúc của cô ấy còn mãnh liệt hơn mình nhỉ, dù sao cô ấy đã yêu Bắc Minh Quân nhiều năm như thế, thậm chí còn vì cứu anh ấy mà không tiếc hủy đi dung mạo của mình mà.

Còn mình thì sao, cho dù đã sinh con trai con gái cho anh ấy, nhưng tình cảm dành cho anh ấy vẫn không thể sâu sắc bằng Phỉ Nhi được.

“Tôi đã không còn cách nào trở lại bên Quân được nữa rồi, chuyện thành ra như vậy chính là vì sự xuất hiện của cô đấy. Tôi quen biết Quân từ khi còn đi học, nhưng sao người sinh con cho anh ấy không phải tôi mà lại là cô chứ! Cô là đồ con giáp thứ mười ba, tôi vậy mà lại thua dưới tay một con giáp thứ mười ba.”

Phỉ Nhi càng nói cảm xúc càng trở nên kích động, cuối cùng thậm chí còn đập mạnh tay vào vô lăng, xe ô tô theo động tác của cô ta, bắt đầu lắc trái lắc phải.

Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau, toàn bộ tinh thần đều rơi vào căng thẳng. Cô thật sự lo lắng Phỉ Nhi sẽ không khống chế được cảm xúc mà quyết định đồng quy vu tận với mình.

Cũng không phải cô sợ chết gì đâu, chỉ là trong lòng cô còn vướng bận các con, đặc biệt là con gái nhỏ của cô – Cửu Cửu thôi.

“Phỉ Nhi, xin cô hãy bình tĩnh một chút được không. Nếu không thì cô cho xe vào vệ đường đỗ lại đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Mặc dù tôi biết cô rất ghét tôi, nhưng tôi muốn giúp cô mà.”

Phỉ Nhi cười cười lắc đầu: “Cho dù cô có nói gì đi nữa, tôi cũng không tin đâu. Mấy ngày trở lại đây tôi xem như đã hiểu rõ được rất nhiều chuyện. Tôi sẽ không đặt kỳ vọng hay mộng tưởng lên bất kỳ ai nữa. Tôi hận cô, nhưng tôi càng hận Bắc Minh Quân hơn. Để tôi kể cô nghe chuyện này nhé, cô có còn nhớ lần trước ở khách sạn Quân , vì sao cô lại bị cảnh sát bắt không? Đó là tác phẩm của tôi đấy, cho dù cảnh sát rồi cũng tra ra được là cô bị hãm hại thôi, nhưng tốc độ cô thoát ra được khỏi đó vẫn nhanh hơn tôi tưởng tượng một chút. Chẳng qua, khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là: Buổi tối hôm xảy ra chuyện, tôi vốn định tung lên mấy video clip lên mạng, nhưng không ngờ mấy video clip ấy lại bị người nhanh chóng xóa sạch. Tôi biết người làm chuyện đó là ai, tôi nghĩ chắc cô cũng không ngốc đến độ không đoán ra được đâu nhỉ?”

Lời Phỉ Nhi nói lại một lần nữa khiến Cố Tịch Dao kinh ngạc, buổi tối hôm ấy cô đã phải chịu nhục nhã như thế, cả đời này chắc cũng không thể quên được.

Vậy mà đều là do Phỉ Nhi gây ra !

Không chỉ vậy, cô rất nhanh cũng đoán ra được người Phỉ Nhi đang ám chỉ chính là Bắc Minh Quân.

Phỉ Nhi nói đến đây, lại liếc nhìn Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau một cái.
 
Chương 2051


Chương 2051

“Muốn gọi điện ra ngoài cầu cứu phải không? Cô tính gọi cho Quân hay cho cảnh sát thế? Để tôi cho cô một lời khuyên nhé, đừng phí công vô ích nữa. Cho dù họ có đến được đây đi nữa, thì lúc đó tôi nghĩ chắc cô cũng đã…… ha ha.” Phỉ Nhi nói đến đây lại bật cười.

Tiếng cười của cô ta, càng lúc càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Cố Tịch Dao rút tay ra khỏi túi, trông bộ dạng gần như điên cuồng này của Phỉ Nhi, cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

“Phỉ Nhi, tôi muốn biết tiếp theo đây cô định làm gì?” Cố Tịch Dao nhìn Phỉ Nhi, chỉ thấy trên mặt cô ta thoáng lộ vẻ do dự: “Sao thế, cô còn lo lắng cái gì? Tôi đã rơi vào tay cô rồi, giống như cô nói ấy, tôi còn có thể chạy đi đâu, hay còn có thể cầu cứu ai được nữa chứ?”

***

Câu nói của Cố Tịch Dao rốt cuộc cũng làm tan đi e ngại của Phỉ Nhi, cô ta có chút đắc ý gật gật đầu: “Nãy giờ cô nói nhiều như vậy rồi, vẫn là câu này tôi nghe thuận tai nhất đấy. Tôi cũng chẳng sợ cho cô biết đâu, nơi tôi định đưa cô tới chính là chỗ kẻ thù của Quân đó.”

“Kẻ thù?” Cố Tịch Dao nghĩ nghĩ một hồi sau đó mở miệng thốt lên: “Ý cô là Noton?”

Phỉ Nhi gật gật đầu: “Không sai, đúng là hắn ta. Nhưng tôi vẫn quen gọi hắn ta là Đường Thiên Trạch hơn.”

“Đường Thiên Trạch……” Cái tên này Cố Tịch Dao cảm thấy rất quen tai, cô rất nhanh đã nhớ ra mình từng nghe thấy Bắc Minh Quân gọi cái tên này qua điện thoại, hơn nữa lúc gọi tâm trạng anh còn có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Chỉ có điều lúc ấy mình không trông thấy được diện mạo thật của anh ta.

Đến giờ, thông qua Phỉ Nhi cô mới biết, Noton thế mà lại chính là Đường Thiên Trạch !

Nhờ thế, Cố Tịch Dao cuối cùng cũng hiểu được vì sao hoạt động cắm trại của phụ huynh với các con lần đó, Bắc Minh Quân lại bảo mình không được thân cận với anh ta, còn nói anh ta rất nguy hiểm nữa.

“Tịch Dao, cô đang nghĩ cái gì đó? Có phải đang nghĩ trước đây cô từng giúp hắn ta thắng kiện, nên bây giờ hắn ta sẽ tha cho cô một con đường sống không? Tôi khuyên cô không nên có suy nghĩ như thế, bởi vì tôi quả thật hiểu rất rõ hắn ta, chỉ cần là chuyện hay là người có thể đả kích được Quân, thì hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Cô đừng ôm hy vọng có thể may mắn toàn thân trở ra làm gì, mà thay vào đó thử nghĩ xem mình muốn kết thúc thế nào đi thì hơn. Có lẽ cô có thể lấy Bắc Minh Chính ra mà làm ví dụ được đấy.”

Cố Tịch Dao nghe đến đây, sống lưng lập tức lạnh toát. Bình thường Noton, không, bây giờ đã biết được tên thật của anh ta rồi: là Đường Thiên Trạch.

Cho dù anh ta làm việc cho Lý Thâm, nhưng quan hệ lại giống như sư đồ hơn.

Những việc anh ta từng làm trước đây, đều có thể xem như là vì giúp cho Lý Thâm xích lại gần mẹ con họ hơn.

Thế nhưng việc ngày hôm nay thì phải giải thích như thế nào đây? Anh ta đưa Dương Dương về không nói, có điều trước đó anh ta có vẻ đã ở một mình với Dương Dương một thời gian, trong khoảng thời gian đấy, anh ta chắc hẳn đã tiêm nhiễm cho Dương Dương không ít điều.

Chứ không bằng vào hiểu biết của cô với Dương Dương, cậu nhóc một khi đã cáu giận lên thì đến cả cô cũng không thể dỗ dành được.

*

“Đường Thiên Trạch, là tôi. Tôi có chuyện này muốn nói với anh, không biết anh có rảnh không. Được, tôi biết chỗ đó rồi, để tôi đi qua đó.” Phỉ Nhi gọi điện thoại cho Đường Thiên Trạch xong, liền quay đầu xe, lái theo hướng ngược lại.

Có vẻ Đường Thiên Trạch đã báo với cô ta địa điểm gặp mặt rồi.
 
Chương 2052


Chương 2052

“Phỉ Nhi, nếu đúng như cô nói Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Quân là kẻ thù, thì hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì để đối phó với Bắc Minh Quân.”

“Đúng, ý tôi chính là như thế đấy.”

“Thế thì cô cũng đừng quên, lần đó ở trước tòa, cô đã đứng về phía Bắc Minh Quân làm chứng, chỉ ra hắn ta chính là chủ mưu. Cô không sợ hắn ta sẽ đối phó với cả cô à?” Cố Tịch Dao thử thông qua cách nói này, để khiến Phỉ Nhi thay đổi ý định.

Bởi vì bây giờ cô cảm thấy, Đường Thiên Trạch so với Phỉ Nhi có lẽ càng đáng sợ, càng khó đối phó hơn.

“Đúng, đây cũng chính là lý do tôi muốn đưa cô tới đó. Cô chính là bùa hộ thân của tôi đấy, biết không hả.” Phỉ Nhi nói xong, nghiêng người lấy từ trong hộc để đồ trước ghế phụ lái ra một mảnh vải đen, đưa cho Cố Tịch Dao ngồi ở phía sau: “Cô cầm lấy, tự bịt mắt vào đi.”

Cố Tịch Dao không nói gì, nghe lời dùng mảnh vải kia bịt mắt mình lại. Cô cảm thấy chẳng còn cách nào thương lượng hay tranh thủ gì với Phỉ Nhi được nữa. Cô ta bây giờ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là giao nộp mình cho Đường Thiên Trạch thôi.

***

Cố Tịch Dao ngồi ở băng ghế sau, cho dù hai mắt đã bị bịt kín, nhưng tâm tình cô vẫn không sao bình tĩnh nổi.

“Tôi kêu cô bịt mắt lại, chính là đang cho cô một cơ hội đấy, cô đừng có mà lén lút làm gì, hay nhìn lén cái gì sau lưng tôi.” Phỉ Nhi lái xe, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút bất an với Cố Tịch Dao.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén đâu. Với lại, cho dù tôi có nhìn thấy cái gì thật, thì giờ tôi đã rơi vào tay cô rồi, chẳng lẽ còn có thể tìm được cách chạy trốn nữa hay sao. Chẳng qua Phỉ Nhi, chuyện đến nước này, tôi vẫn cảm thấy rất tiếc cho cô.”

Phỉ Nhi tiếp tục lái xe, tầm mắt vẫn nhìn thẳng vào con đường trước mặt: “Tôi với cô bây giờ chắc hẳn đã đứng ở hai phía đối nghịch rồi, cô thấy tiếc cho tôi cái gì mới được chứ?”

“Trước kia cô yêu Bắc Minh Quân là thế, mà giờ lại tự tay làm ra chuyện phản bội anh ấy như thế này, chẳng lẽ trong lòng cô bây giờ dễ chịu lắm sao?”

“Những chuyện này không phải đều do các người ép buộc mà ra đấy à, thôi tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, muốn yên tĩnh một chút.” Phỉ Nhi thẳng thừng chặn họng Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao bị vây trong bóng tối, mỗi một giây trôi qua đều dài đằng đẵng.

Cô không biết Đường Thiên Trạch hẹn Phỉ Nhi gặp mặt ở đâu, càng không biết Đường Thiên Trạch sẽ lợi dùng mình để đối phó với Bắc Minh Quân như thế nào.

Cô bây giờ chẳng khác nào miếng mồi, được ném xuống nước để chờ con cá lớn mắt câu.

Ước chừng lại qua thêm hơn nửa tiếng, bên tai cô không còn yên tĩnh như trước nữa, mà dần dần có âm thanh từ bên ngoài truyền tới.

Tuy không huyên náo được như lúc ban ngày, nhưng cũng đã suy đi bầu không khí trầm lặng chết chóc rồi.

Sau vài lần rẽ ngoặt, ô tô rốt cuộc ngừng lại, trước mắt cô xuất hiện từng luồng ánh sáng trắng, có điều cô vẫn chưa thấy rõ được quang cảnh phía trước.

Xe cuối cùng cũng dừng hẳn.

“Chúng ta tới nơi rồi.” Phỉ Nhi nói một tiếng, đẩy cửa xe bên phía mình ra.

Sau khi xuống xe, cô ta đi đến băng ghế sau nơi Cố Tịch Dao đang ngồi, vươn tay mở cửa.

Tiếp đó cô ta lại vươn tay, kéo Cố Tịch Dao xuống xe.

Cố Tịch Dao cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ Phỉ Nhi này ngày thường trông yếu yếu ớt ớt là vậy, lực tay thế mà lại lớn nhường ấy, thậm chí so với mình còn lớn hơn không ít.
 
Chương 2053


Chương 2053

Cố Tịch Dao cũng không phản kháng, hay tính toán chạy trốn gì. Cô cảm thấy cho dù có trốn thoát thành công đi nữa, cũng khó tránh ngày sau Phỉ Nhi sẽ không có hành động càng cực đoan hơn với mình, hay các con.

“Tinh.” Tiếng chuông thang máy vang lên.

Xem ra Phỉ Nhi đang dẫn mình đi thang máy.

Sau một hồi yên tĩnh, cửa thang máy một lần nữa mở ra.

“Cộp cộp cộp……”

Cố Tịch Dao nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên hành lang lanh lảnh, vang dội.

“Cốc cốc……” Sau hai tiếng gõ ngắn ngủi, cửa mở ra.

Phỉ Nhi kéo Cố Tịch Dao đi vào, sau đó lại nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

“Phỉ Nhi, thật không ngờ cô thế mà lại dám đến gặp tôi đấy.” Giọng Đường Thiên Trạch lộ ra một cỗ âm u, lại vẫn chấn động lòng người như thế.

Phỉ Nhi nhìn Đường Thiên Trạch ngồi phía đối diện, không có lấy nửa phần sợ hãi, có lẽ trước đây từng có, nhưng bây giờ trong tay cô ta đã có con bài tẩy Cố Tịch Dao này rồi, còn sợ anh ta làm gì mình nữa chứ.

Cô ta hơi hơi mỉm cười: “Thiên Trạch, em biết trước kia tôi từng phản bội anh, nhưng đó cũng là vì em có nỗi khổ trong lòng thôi. Đều là vì bị Bắc Minh Thiên bức ép nên em mới làm như thế.”

Đường Thiên Trạch nhìn Phỉ Nhi bày ra bộ dạng đáng thương, nở một nụ cười lạnh: “Cô không phải là vị hôn thê của hắn ta à, hai người còn chuẩn bị kết hôn nữa mà. Chẳng qua vận khí của cô không tốt lắm thôi.”

***

Đường Thiên Trạch rõ ràng là đang ám chỉ cái ngày xảy ra vụ nổ ở khách sạn Quân Đại, cũng chính là ngày diễn ra hôn lễ của Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi thở ra một hơi giễu cợt: “Haiz, cái danh vị hôn thê này của em chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí. Thậm chí hôn lễ không tổ chức được, anh ta cũng chỉ là ký cho em một tờ chi phiếu trống bồi thường thôi. Tim của anh ta căn bản không đặt ở chỗ em.”

Vừa nói cô vừa vươn tay đẩy Cố Tịch Dao về hướng Đường Thiên Trạch: “Em biết anh rất tức giận vì sự phản bội của em, cho nên lần này em đến đây để xin lỗi anh. Đây là chút quà mọn, mong anh có thể chấp nhận. ”

Đường Thiên Trạch đã gặp Cố Tịch Dao trước đó, dựa trên quần áo trên người lúc nãy anh đã nhận ra cô.

Chỉ là trước mặt Phỉ Nhi lúc này, anh giả vờ không nhận ra.

Anh cười xua tay: “Phỉ Nhi, tâm ý này của cô tôi xin nhận, nhưng người thì tôi không giữ, bây giờ tôi không có hứng thú đó.”

“Haha, Thiên Trạch, em nghĩ anh đã hiểu lầm điều gì đó. Thứ em đem đến không phải để làm anh vui, mà là để anh trả thù. Có lẽ bịt mặt nên anh không biết cô ta là ai, nếu em tháo vải đen trước mặt cô ta ra, hẳn là anh có thể nhận ra. ”Phỉ Nhi vừa nói vừa đưa tay vén tấm vải che mắt Cố Tịch Dao ra.

“Cô Cố.” Đường Thiên Trạch cũng giả vờ biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên giống như đột nhiên nhìn thấy vậy.

Trên thực tế, Phỉ Nhi đã luôn bị che giấu, cô không biết gì về chuyện giữa Cố Tịch Dao và Đường Thiên Trạch, hầu như tất cả tinh thần của cô đều dồn vào Bắc Minh Quân.

Phỉ Nhi gật đầu: “Đúng, là cô ta.”

“Cô đem cô ấy giao cho tôi làm gì? Cô ấy đã từng thắng kiện cho tôi, xem như là ân nhân của tôi.” Đường Thiên Trạch tiếp tục đóng kịch trước mặt Phỉ Nhi.
 
Chương 2054-2055


Chương 2054

Điều này khiến Cố Tịch Dao hơi ngạc nhiên. Tại sao anh ấy lại đóng kịch cho Phỉ Nhi xem chứ?

Cô không biết mục đích đó là gì, bản thân cô cũng không có ý định đi sâu tìm hiểu lúc này, xem như cô ở đây để xem họ sẽ diễn vở kịch gì.

“Thiên Trạch, em nghĩ là anh vẫn chưa biết đúng không, sở dĩ em không thể cùng Bắc Minh Quân đến được với nhau là vì người phụ nữ này. Cô ta là người phụ nữ mà Bắc Minh Quân quan tâm nhất. Thậm chí sau này, vì người phụ nữ này mà Bắc Minh Quân còn đuổi em đi ra khỏi nhà Bắc Minh. Em hoàn toàn hết hy vọng với người đàn ông đó rồi. Hôm nay đem cô ta cho anh vì hai mục đích: Thứ nhất, em hận người phụ nữ này, cũng hận Bắc Minh Quân. Thứ hai, em biết anh vẫn muốn trả thù Bắc Minh Quân, người phụ nữ này là người quan trọng nhất của anh ta, anh có thể lợi dụng cô ta để uy hiếp Bắc Minh Quân. Bằng cách này, thù của anh có thể báo, mà thù của em cũng có thể nguôi ngoai. ”

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Phỉ Nhi, thật ra cô còn có một mục đích khác chưa nói rõ đúng không? Đó là dùng cô ấy làm lễ gặp mặt, để tôi có thể buông tha cho cô việc đã ra tòa làm chứng phải không. ”

Phỉ Nhi vội vàng gật đầu: “Hi vọng anh độ lượng, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau đã lâu như vậy.”

Đường Thiên Trạch nhíu mày, đưa tay lên xoa nhẹ cằm.

Phỉ Nhi căng thẳng nhìn anh, chỉ cần anh gật đầu là cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cũng không cần phải trốn đông trốn tây nữa.

Trên thực tế, so với sự truy lùng của Bắc Minh Quân, cô sợ Đường Thiên Trạch hơn. Bởi vì trong lòng cô biết rõ nhất rằng sự trả thù của Đường Thiên Trạch sẽ chỉ có hơn Bắc Minh Quân.

***

Cố Tịch Dao lúc này cũng đang nhìn Đường Thiên Trạch, không biết lúc này anh đang nghĩ gì.

Bây giờ cô cũng cảm thấy có chút mê man, không biết Đường Thiên Trạch đứng về bên nào.

Nếu đúng như những gì Phỉ Nhi đã nói, thì Đường Thiên Trạch sẽ dùng bản thân để uy hiếp Bắc Minh Quân như thế nào đây? Còn về mối hận thù với Bắc Minh Quân, rốt cuộc lại là chuyện gì?

Cuối cùng, Đường Thiên Trạch cũng gật đầu như Phỉ Nhi mong đợi: “Cô nói có chút đúng, vậy thì để cô ấy ở đây. Dùng cô ấy để uy hiếp Bắc Minh Quân quả thực là một ý kiến hay.”

Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, xem ra giao dịch giữa cô và Đường Thiên Trạch đã hoàn thành tốt đẹp, đã đến lúc phải xem xét vấn đề giữa cô và anh.

Cô vứt Cố Tịch Dao sang một bên, nghiêng người về phía trước: “Thiên Trạch, em giúp anh tìm ra người chủ chốt như vậy để đối phó với Bắc Minh Quân, anh vẫn còn giận em sao? ‘

Đương nhiên Đường Thiên Trạch hiểu ý cô, anh lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa.

Chẳng mấy chốc, một lớp sương mù bao phủ trước mặt anh: “Cô muốn những ân oán giữa hai chúng ta như vậy mà xoá hết đúng không? Chà, điều đó không phải là không thể. Dù sao cô cũng giúp cho tôi một việc lớn. Được rồi, ở đây không có là việc của cô nữa. Đi đi. Càng xa càng tốt. Tôi không muốn gặp lại cô nữa. ”

Nói xong, anh nhẹ nhàng vẫy tay với cô.

Phỉ Nhi lập tức coi như được đại xá, ngây ngẩn cả người cúi đầu nói với Đường Thiên Trạch: “Thiên Trạch, em hứa từ nay về sau sẽ không gặp lại anh nữa, em đi ngay.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía cửa, khi đi ngang qua Cố Tịch Dao, cô quay đầu nở một nụ cười âm trầm.

Một nụ cười như vậy khiến Cố Tịch Dao cảm thấy ớn lạnh, như thể cô ấy đã đoán trước được mình sẽ bị đối xử như thế nào.

Phỉ Nhi bước nhanh ra khỏi cửa, rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Cô bước nhanh xuống cầu thang, khi vừa ra khỏi hành lang, cô nóng lòng hít một hơi thật sâu không khí của tự do.

Cô đã quyết định từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ quay lại thành phố này nữa.

Chương 2055

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 2056-2057


Chương 2056

Nguồn thiếu chương.

Chương 2057

Đường Thiên Trạch nhìn Cố Tịch Dao lắc đầu: “Tôi biện minh thế nào được? Lúc đó, Bắc Minh thị đã được coi là rất có danh tiếng rồi, mà Bắc Minh Quân lại là cậu chủ của Bắc Minh thị, ai lại không muốn nịnh nọt anh ta. Cho nên chỉ cần là lời anh ta nói ra, đều sẽ giống như thánh chỉ vậy. Thêm vào đó, không ai có thể tin rằng một cô gái lại vì theo đuổi một chàng trai mà cố tình phóng hoả để cuối cùng bị bỏng như vậy chứ. Quả là một lời giải thích nực cười. Dù sao, vì sự việc đó, tôi và Bắc Minh Quân còn có Phỉ Nhi trở thành kẻ thù không đội trời chung. ”

“Vậy thì anh hận Phỉ Nhi như vậy, tại sao anh lại để cô ấy đi?” Cố Tịch Dao cảm thấy, dù ở góc độ nào thì Phỉ Nhi cũng là người khơi mào cho mối ân oán này. Theo lý mà nói Đường Thiên Trạch sẽ không bao giờ tha cho cô.

“Sở dĩ tôi thả cô đi lý do rất đơn giản, chính là cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhưng là đối với một người khác, cô ấy lại rất hữu dụng.”

“Ý anh là Bắc Minh Quân?”

“Đúng vậy, bây giờ anh ta cần cô ấy hơn tôi. Còn việc có tìm được hay bắt được cô ấy không thì tùy vào vận may của anh ta thôi.” Đường Thiên Trạch nói xong, bước đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Cô vẫn phải có một câu hỏi cuối cùng, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ trước khi hỏi, đừng lãng phí cơ hội này. ”

Cố Tịch Dao một hớp uống cạn ly cà phê trong cốc, đã lâu như vậy cô không uống một giọt nước nào, hơn nữa trước đó cô đã uống hai ly rượu đỏ, cổ họng càng ngày càng khát.

Cô đưa cốc cho Đường Thiên Trạch: “Trước khi tôi hỏi câu cuối cùng, có thể phiền anh rót thêm cho tôi một cốc nước được không?”

Đường Thiên Trạch cười nhẹ, cầm lấy cốc rót một cốc nước ấm cho Cố Tịch Dao: “Tôi thử qua nhiệt độ nước rồi. Xem ra cô đã khát khô rồi phải không.”

Cố Tịch Dao cầm lấy cái cốc, ngẩng đầu uống sạch nước.

“Cảm ơn nước của anh. Bây giờ tôi hỏi anh một câu cuối cùng, tôi đang ở trong tay anh, anh định làm gì? Giống như Phỉ Nhi vừa nói, dùng tôi để uy hiếp Bắc Minh Quân?”

Câu hỏi này thực sự rất quan trọng đối với cô, nó liên quan đến việc liệu cô có thể ra khỏi căn phòng này hay không, và liệu Bắc Minh Quân có phục tùng hay không …

Sau khi nghe câu hỏi cuối cùng của cô, Đường Thiên Trạch cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Thật ra, tôi cũng rất mâu thuẫn về việc đối xử với cô thế nào. Cô quả thực có thể đem ra đe dọa Bắc Minh Quân, nhưng tôi không thể làm như vậy. Lý do thực sự rất đơn giản, cô là con gái của sư phụ tôi, cha cô có ơn với tôi. Nếu đã vậy, tôi vẫn nên thả cô trở về vậy. ”

***

Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn Đường Thiên Trạch: “Ý anh là bây giờ tôi có thể về nhà?”

Đường Thiên Trạch nhìn cô gật đầu: “Sau bao nhiêu ngày tiếp xúc với cô, tôi thấy cô thật sự là một người phụ nữ tốt hiếm có. Tấm lòng nhân hậu, không tranh chấp với người khác. Nhưng cuộc sống của cô lại không tốt như vậy, gặp phải người đàn ông như Bắc Minh Quân, còn sinh con cho anh ta nữa. Tôi biết đó không phải lỗi của cô, có thể vô có nỗi khổ riêng mới làm như vậy. Từ góc độ này mà nói, cô và tôi đều là nạn nhân. Chúng ta không cần phải làm tổn thương nhau nữa. Cho nên, giờ cô có thể đi rồi. Hơn nữa, nếu không cho cô quay về, Trình Trình và Dương Dương sẽ rất nóng lòng. Bọn chúng là những đứa trẻ ngoan, may mắn là được thừa hưởng đức tính tốt bụng của cô. Tôi không muốn nhìn bộ dạng buồn bã của chúng. ”

Cố Tịch Dao chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch: “Noton, à không, nên được gọi anh bằng tên thật là “Đường Thiên Trạch “ mới đúng. Cảm ơn anh đã đánh giá cao như vậy về tôi và các con của tôi. Về những việc anh gặp hải, tôi cũng rất thông cảm, nhưng tôi có ý kiến đối với những hành động trả thù của anh. Tôi nghĩ chắc anh đã từng nghe câu “oan oan tương báo đến khi nào mới kết thúc”. Tôi không thuyết phục anh từ bỏ, nhưng muốn anh suy nghĩ lại xem có cách nào khác để giải quyết mối ân oán này giữa anh và Bắc Minh Quân không? Tôi cũng sẽ nói chuyện với Bắc Minh Quân, tôi hy vọng hai người có thể có dùng cách hòa bình để giải quyết nó. Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, cuối cùng cảm ơn rất nhiều vì đã thả tôi đi. “
 
Chương 2058


Chương 2058

Cố Tịch Dao nói xong liền xoay người đi về phía cửa.

“Cạch” cánh cửa đóng lại.

Đường Thiên Trạch đưa tay lên xoa mạnh lên ấn đường. Sau đó châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Anh tắt hết đèn trong phòng, đắm mình trong bóng tối.

Chỉ có chút vệt sáng xuyên qua các khe hở trên rèm cửa sổ.

Anh bước đến, cuộn rèm lại, căn phòng đột nhiên được ánh trăng làm sáng bừng lên.

Tòa nhà cách anh không xa được thắp sáng rực rỡ, đèn neon trên đỉnh sáng rực với bốn ký tự lớn “Tập đoàn Bắc Minh Thị “.

*

Cố Tịch Dao từ chỗ Đường Thiên Trạch đi ra, ra khỏi hành lang, dọc theo con hẻm cuối cùng đi ra đến đường phố vẫn còn chút ồn ào.

Lúc này cô mới bất ngờ phát hiện nơi này đối với cô vô cùng quen thuộc.

Cách đây không xa là Tòa nhà Bắc Minh Thị. Không ngờ bây giờ Đường Thiên Trạch lại sống ở đây.

Anh muốn nhìn thấy tòa nhà này mọi lúc, muốn mọi lúc đều quên trải nghiệm năm đó của mình khi bị bỏ tù oan.

Bây giờ cô không còn nghĩ được nhiều như vậy nữa, cô mở chiếc túi nhỏ lấy điện thoại di động ra xem thử, không biết từ khi nào đã tự động tắt máy.

Sau khi khởi động lại, cô thấy trên màn hình hiện lên hai ba mươi cuộc gọi , còn có tin nhắn cùng số lượng tương tự.

Lúc này cô mới mở ra một cái gần đây nhất: Nguyên, cậu đã ở đâu? Tớ gọi cho bọn trẻ, chúng nói rằng cậu đã biến mất. Kiều Kiều và tớ đều đang lo lắng cho sự an toàn của cậu. Hình Uy đã dẫn mọi người ra ngoài để tìm cậu. Nếu thấy tin nhắn này, thì mau liên hệ với tớ, hoặc Hình Uy, để chúng tớ yên tâm.

Chữ ký là: Anna.

Cố Tịch Dao vội vàng mở danh bạ, sau đó gọi cho Hình Uy.

Lúc này, Hình Uy đang dẫn theo một số thuộc hạ của mình, chia thành nhiều ngả, họ chạy xe tiến hành tìm kiếm ở những nơi mà Cố Tịch Dao thường xuất hiện.

Ngay khi định báo cậu chủ là không tìm dược, thì nhận được cuộc gọi từ Cố Tịch Dao.

***

Hình Uy nhận được cuộc gọi từ Cố Tịch Dao, đây là tin vui thứ hai anh nhận được trong một khoảng thời gian này, lúc này cảm thấy hạnh phúc vỡ òa.

“Thưa cô, tôi là Hình Uy, cho hỏi cô đang ở đâu, tôi đến đón cô. Anna và Kiều Kiều rất lo lắng cho cô.”

Cố Tịch Dao nghe thấy giọng nói của bạn mình, trong lòng có chút kích động, khuôn mặt tươi cười: ” Hình Uy là tôi. Tôi đang ở tòa nhà Bắc Minh Thị đây. Anh có thể đến đón tôi được không?”

Hình Uy gật đầu: “Thưa cô, tôi đến đón cô ngay bây giờ.” Nói xong, anh lập tức quay đầu xe và lái về phía tòa nhà Bắc Minh Thị gần như hết tốc lực.

Trên đường đi, anh thông báo cho những người tham gia tìm kiếm rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, cả đội có thể giải tán.

*

Không khí ban đêm mát mẻ hơn một chút, Cố Tịch Dao đứng ở cửa cao ốc nhìn xung quanh.

Chuyện xảy ra hôm nay đối với cô ấy có thể nói là thay đổi liên tục, đối với Đường Thiên Trạch mà nói, cô thực sự không thể nhìn thấu được.
 
Chương 2059


Chương 2059

Từ những việc anh trải qua trong quá khứ, đến hôm nay giúp cô tìm được Dương Dương .

Từ việc cố tình tiếp cận bản thân, đến thù hận với Bắc Minh Quân …

Đường Thiên Trạch là người tốt hay kẻ gian, tốt hay xấu? Anh ta có lẽ giống người hai mặt, thật sự rất phân biệt được.

*

Xa xa truyền đến tiếng ô tô gầm rú, sau đó là một chiếc BMW SUV dừng lại trước mặt Cố Tịch Dao.

Đây là xe của Hình Uy, Cố Tịch Dao đã nhìn thấy nó không dưới một lần trước cửa biệt thự nhỏ của họ.

Cửa xe mở ra, Hình Uy ra khỏi xe.

“Thưa cô, thật xin lỗi, tôi đến muộn. Thời tiết bây giờ hơi lạnh, mau lên xe đi.” Hình Uy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Cố Tịch Dao vẫn bình thường.

Anh mở cửa sau, để cô lên xe. Sau đó anh quay lại ghế lái ở hàng ghế đầu.

“Thưa cô, mặc dù tôi không nên hỏi cô điều này, nhưng tôi vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao tôi không thể liên lạc với cô.”

Hình Uy lái xe rất êm và thậm chí còn bật sưởi ấm trong xe để đảm bảo rằng Cố Tịch Dao ngồi phía sau sẽ không bị lạnh.

Cố Tịch Dao cảm thấy những chuyện này không phải lúc để nói với anh, vì vậy cô thản nhiên bịa ra lý do: “Hôm nay là ngày thi cuối kỳ của Trình Trình và Dương Dương. Kết quả thi của Dương Dương rất tốt, nên tôi mang chúng đi chơi. Sau khi gửi họ trở về nhà cũ, ở lại nói chuyện phiếm với Bắc Minh Quân một lúc, chúng tôi cùng uống rượu, người lái xe của nhà cũ không có ở đó, nên tôi gọi xe lại đây sau khi tôi ra ngoài , cho đến khi tôi chuẩn bị xem điện thoại, thì phát hiện ra điện thoại sập nguồn. Thực sự xin lỗi, làm mọi người lo lắng cho tôi. ”

“Thưa cô, chỉ cần cô an toàn, chúng tôi yên tâm rồi.”

Xe bỗng im ắng trở lại. Cố Tịch Dao lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Hình Uy lái xe rất ổn định, chỉnh độ ấm cao một chút. Con người thường dễ bị cảm lạnh nhất khi họ đang ngủ.

Khi Hình Uy lái xe đến cửa biệt thự, đồng hồ trong xe đã là một giờ rưỡi.

Anh đậu xe vào ga ra, cánh cổng dần dần đóng lại, bên ngoài bỗng nhiên có vẻ rất yên tĩnh.

“Thưa cô, chúng ta về đến nhà rồi.” Hình Uy nói nhỏ.

Cố Tịch Dao mở mắt và thở ra một hơi dài.

Lúc này, cánh cửa phụ dẫn đến phòng khách trong ga ra mở ra, Anna và Lạc Kiều từ trong phòng bước vào.

“Nguyên, tối nay cậu đi đâu vậy? Lại không nghe máy làm bọn tớ gấp muốn chết.” Anna lo lắng nhìn Cố Tịch Dao, còn Lạc Kiều cũng rất lo lắng đứng sau lưng cô.

***

Nguyên nhìn hai người chị em tốt của mình, trên mặt nở nụ cười hối lỗi: “Tớ làm các cậu lo lắng rồi, thật sự xin lỗi.”

Anna nắm lấy tay Cố Tịch Dao: “Bây giờ đã khuya rồi, đừng nói gì nữa, cậu mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm đi. Tớ nghĩ đêm nay cậu cũng đủ mệt rồi.”

Trong ba chị em, Anna là người tỉ mỉ và cẩn thận nhất. Quả thực, hiện tại Cố Tịch Dao thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.
 
Chương 2060


Chương 2060

Đây không phải là mệt mỏi về thể chất, mà là mệt mỏi về tinh thần, thuộc loại tinh thần kiệt quệ.

Tại sao chuyện của Đường Thiên Trạch , Phỉ Nhi và Bắc Minh Quân lại vướng vào mình chứ?

*

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng mở cửa phòng cô, nhưng cô không bật đèn. Đó là bởi vì sợ như vậy sẽ đánh thức đứa trẻ đang ngủ.

Tuy nhiên, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng thở đều và nhẹ của bé.

Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó bước ra khỏi đó.

Ngay khi nằm xuống giường, Cửu Cửu xoay người, cánh tay mềm mại đặt ở trên người Cố Tịch Dao.

“Ma Ma, Ma Ma…”

Con bé dường như đang nói mớ, lại có vẻ như đang chào cô.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Cửu Cửu, trên miệng nở nụ cười ấm áp.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trán của Cửu Cửu: “Bé con, ma ma ở đây, con ngủ ngon nhé.”

Thật lâu sau, Cố Tịch Dao mới dần dần nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này của cô ngủ không an giấc, khi thì cô mơ thấy Đường Thiên Trạch, khi khác là Phỉ Nhi, khi khác lại là Bắc Minh Quân…

Không biết bước tiếp theo Đường Thiên Trạch sẽ đối phó với Bắc Minh Quân như thế nào, Phỉ Nhi rời khỏi anh ta sẽ đi đâu?

Có phải sẽ giống như một âm hồn bí mật ở gần nhà cũ của gia đình nhà Bắc Minh, hay là như những gì cô ta nói, rời khỏi thành phố đã khiến cô ta chết tâm?

Bắc Minh Quân sẽ như thế nào, thực ra bây giờ anh đã chuẩn bị tâm lý với sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, hai đứa con phải làm sao?

Cuối cùng chính là Giang Tuệ Tâm, bình thường trên mặt bà ta luôn nở nụ cười nhân hậu, rốt cuộc ẩn chứa tâm tư gì.

Bây giờ, cũng chỉ có chỗ Lạc Kiều mới là một nơi “yên tĩnh” thực sự.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Bắc Minh Quân đưa Trình Trình đi thi sau đó mới đến phòng làm việc của mình.

Lúc đó, Hình Uy đã ngồi ở đó bắt đầu làm việc.

Nhưng, vị trí của Cố Tịch Dao vẫn trống.

“Sao cô ấy vẫn chưa đến? Hai người không đi ra cửa cùng nhau sao?” Bắc Minh Quân chỉ vào vị trí của Cố Tịch Dao.

“Cậu chủ, tối qua cô chủ về rất muộn, nên hôm nay cô ấy….” Hình Uy vẫn quyết định nên nhắc nhở Bắc Minh Quân một chút.

Lông mày của Bắc Minh Quân hơi cau lại: “Cậu nói cô ấy về rất muộn?”

Hình Uy gật đầu một cách rất chắc chắn, theo những gì tối qua Cố Tịch Dao nói với anh ta, có lẽ sau khi cô rời khỏi nhà cũ của gia đình Bắc Minh, ngoài việc gọi xe đi đến tập đoàn Bắc Minh thị, thì còn gọi điện kêu anh ta đến đón cô.

“Tối qua lúc gần 12h cô chủ gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi đi đến Bắc Minh thị đón cô ấy.”

“12h?” Bắc Minh Quân cảm thấy có chút kỳ lạ, sao muộn như vậy rồi mà cô ấy mới gọi điện thoại cho Hình Uy, tối qua lúc anh về nhà mình mới có gần 10h tối.

Nói như vậy sau khi Cố Tịch Dao rời khỏi nhà cũ của gia đình Bắc Minh, khoảng thời gian đó rốt cuộc cô đã đi đâu?

“Lúc cậu thấy cô ấy có phát hiện ra điều gì bất thường không?” Bắc Minh Quân truy hỏi.
 
Chương 2061


Chương 2061

Hình Uy cau mày, suy nghĩ một lúc sau đó lắc đầu: “Lúc tôi thấy cô chủ, thấy cô ấy rất bình thường, ngoại trừ cảm thấy cô ấy có chút mệt mỏi, tâm trạng cũng khá tốt. Cậu chủ, có vấn đề gì sao?”

Hình Uy cảm thấy trong câu hỏi của Bắc Minh Quân có chút không đúng.

Bắc Minh Quân lắc đầu: “Không có gì, tôi muốn tìm hiểu một chút về tình hình của cô ấy thôi.”

*

Lúc Cố Tịch Dao tỉnh lại, đã là gần 10h sáng. Cô vội vàng dậy mặc quần áo, đi xuống tầng.

Bởi vì biết chắc chắn mình sẽ đi làm muộn, sau khi đi không biết sẽ bị Bắc Minh Quân hành hạ thành thế nào.

“Tịch Dao, cô tỉnh rồi, có đói bụng không, hay là tôi đi hâm nóng cho cô một bát canh nhé?”

Lúc Cố Tịch Dao vội vàng đeo túi lên, từ trong thang máy đi ra, thấy Anna dắt tay Cửu Cửu ở trong phòng khách nhìn cô.

“Mama tối qua cô về muộn thế?”

Cố Tịch Dao lắc đầu: “Không kịp rồi, tôi phải đi làm đây.” Sau đó lại đi đến trước mặt Cửu Cửu, ngồm xổm xuống nói với cô bé: “Hôm qua anh trai con đi thi, mama đưa bọn họ đi chơi.”

Cửu Cửu vừa nghe thấy vậy lập tức cau mày, cái miệng nhỏ dẩu lên: “Mama xấu, hôm qua đưa các anh đi chơi mà không đưa Cửu Cửu theo.”

Nói xong cô bé lập tức quay mặt đi.

“Cục cưng nhỏ, đừng tức giận, không phải mama không muốn dẫn con đi, chỉ là mama gặp phải quỷ nên mới không dẫn con theo, sợ bọn chúng bắt nạt cục cưng nhỏ của nhà chúng ta, vì vậy mới không dẫn con theo. Đợi mấy ngày nữa, mama được nghỉ, lại dẫn con và các anh đi chơi có được không?”

Cố Tịch Dao nói xong, ôm Cửu Cửu vào trong lòng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bụ bẫm của cô bé.

Đối với Cửu Cửu mà nói, sự uy hiếp của quỷ cầu tiêu kông nhỏ, lúc cô bé nghe thấy cái tên này, cơ thể bé nhỏ không khỏi run rẩy.

“Vậy, vậy mama chúng ta một lời đã định nha.” Nói xong, cô bé đưa bàn tay bụ bẫm ra: “Ngoắc tay.”

Cố Tịch Dao cũng đưa tay ra, ngoắc tay với cô bé.

*

Trình Trình còn phải thi hai ngày nữa, sáng sớm nay đã được Bắc Minh Quân đưa đến trường.

Dương Dương đã thi xong, cậu bé có thể ngủ nướng một cách thoải mái.

Lúc cậu bé tỉnh dậy cũng đã gần 10h.

Đối với cậu bé mà nói, kỳ nghỉ hè này đã xem như là mở ra một bức màng, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng, nhưng sau khi ngâm nga một bài hát đi xuống tầng, tâm trạng đang rất tốt của cậu bé đột nhiên biến mất.

Bởi vì sau khi cậu bé nhìn thấy bà nội đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.

Giang Tuệ Tâm sớm đã quen với tâm trạng vui giận bất thường của Dương Dương.

Vì vậy sau khi bà ta nhìn thấy Dương Dương, căn dặn người làm chuẩn bị bữa sáng cho cậu bé.

Dương Dương nhanh như chớp chạy vào trong phòng bếp để ăn cơm.

*

Sau đó ở bên ngoài phòng khách vang lên tiếng xe ô tô, sau đó là một loạt âm thanh ồn ào.
 
Chương 2062


Chương 2062

“Hi, everybody….Bắc Minh Tam tôi quay lại rồi!” Sau đó là âm thanh vang dội, Bắc Minh Đông mặc một bộ trang phục đi biển nhiệt đới, đội một chiếc mũ rơm màu nâu, trên sống mũi còn có một chiếc kính mát gọng to.

Từ lần trước bà ta và con trai chia tay mà không hề vui vẻ đến bây giờ, cũng đã mấy tháng.

Trong khoảng thời gian này, Bắc Minh Đông không gọi cho bà ta lấy một cuộc điện thoại, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho bà ta.

Giống như chuẩn bị muốn đoạn tuyệt tất cả với nhà Bắc Minh với người mẹ già là bà ta vậy.

Cuộc sống về già không có con cái, khiến ngày nào Giang Tuệ Tâm cũng không có tâm trạng, khí sắc kém rất nhiều so với hồi đầu năm.

***

Lúc Bắc Minh Đông đứng trước mặt Giang Tuệ Tâm, thật sự khiến bà ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Thậm chí bà ta còn cảm thấy điều này chẳng qua là hình ảnh không có thật ở trước mặt mình.

Nhưng rất nhanh bà ta đã chắc chắn, người đứng trước mặt mình là con trai của mình.

“Tên tiểu tử con còn biết quay về sao, mẹ còn tưởng con sau khi vứt mẹ ở rồi, cũng không quay về nữa.” Giang Tuệ Tâm nói đến đây, nước mắt cứ thế trào ra.

Bắc Minh Đông ôm mẹ vào lòng: “Được rồi, được rồi, không phải con đã quay về rồi sao.”

Đều nói sự thù hận của cha con không để qua đêm, mẹ con càng như vậy.

Lúc đó, sau khi Bắc Minh Đông mang theo hành lý của mình rời khỏi nhà, không lâu sau anh ta bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình.

Có lẽ mình không nên tùy hứng như vậy, không nên đối xử với mẹ như vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch mà mẹ chỉ định, anh ta lại bắt đầu trở nên có chút do dự.

Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định không tham gia vào chuyện của nhà họ Bắc Minh, nhưng mẹ lại không thể không quan tâm. Dù sao mình mới là đứa con trai mà bà đứt ruột đẻ ra.

Bắc Minh Đông lấy một khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cho mẹ, sau đó kéo bà ngồi xuống sofa.

Anh ta nhìn thấy trên mặt mẹ lại có thêm mấy vết nhăn, trong lòng cũng có chút khó chịu.

“Chú ba!”

Một tiếng gọi lanh lảnh vang lên, Dương Dương từ trong phòng bếp chạy ra.

Cậu bé vừa cầm cái bánh bao, ăn được một miếng, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Bắc Minh Đông.

Vì vậy cầm bánh bao từ trong phòng ăn chạy ra.

Sự xuất hiện của Dương Dương khiến Bắc Minh Đông cảm thấy có chút bất ngờ: “Cháu không đi học sao, ở nhà làm gì? Có phải là giả bệnh để trốn học không?”

Dáng vẻ rất thích thú ban đầu của Dương Dương, bị Bắc Minh Đông nói lập tức xị mặt: “Chú ba, chú không thể tiến bộ một chút được sao, sao vẫn dùng ánh mắt cũ để nhìn cháu. Cháu không phải trốn học mà hôm qua cháu đã thi xong rồi.”

“Ồ? Thi xong rồi. Vậy cháu thi được bao nhiêu điểm? Nếu như điểm thi cao, chú sẽ có phần thưởng lớn cho cháu.”

Bắc Minh Đông nhìn dáng vẻ của Dương Dương, xem ra thi cũng không tồi.

Nếu không, với tình khí của Bắc Minh Quân, hôm nay Dương Dương có thể vui vẻ chạy ra đây sao?

Dương Dương xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt Bắc Minh Đông: “Chú ba, phần thưởng lớn của chú là gì? Có thể đừng là một tờ séc vô dụng không.”

 
 
Chương 2063


Chương 2063

“Nếu như thi được 260 điểm, chú sẽ đưa cháu đi công viên giải trí, được 280 điểm sẽ đưa cháu đi xe đua xe. Thế nào, khá có sức hấp dẫn đúng không.”

Dương Dương nghe đến đây, bĩu môi: “Chỉ có một chút giải thưởng như vậy, còn có phần thưởng càng cao không?”

“Càng cao?” Bắc Minh Đông đưa tay lên xoa đầu Dương Dương: “Cho dù có cháu cũng không thể thi đến. Nếu như cháu có thể thi được 300 điểm, vậy thì chú sẽ đưa cháu đi đến phim trường của chú.”

Dương Dương vừa nghe thấy đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng lại đột nhiên biến mất.

“Nhìn đi, chú nói đúng mà. Bây giờ cháu chỉ trông thấy thích thôi. Thôi nói mau đi cháu thi được bao nhiêu điểm.” Bắc Minh Quân cười haha trêu trọc Dương Dương.

Dương Dương tỏ ra đau khổ nói: “Cháu chỉ thi được 295 điểm.”

Bắc Minh Đông vừa nghe thấy vậy lập tức sững sờ: “Được đó, tiểu tử, không ngờ có thể thi được điểm cao như vậy, rất khá, rất khá, nên cho cháu một chút phần thưởng.”

“Cho phần thưởng thì có tác dụng gì, dù sao cháu cũng không lấy được phần thưởng lớn nhất.”

Sở thích của Dương Dương có rất nhiều, trò chơi, đua xe, xem phim….chỉ cần gắn với chơi, cậu bé đều thích.

Bởi vì Bắc Minh Đông là một diễn viên nổi tiểng, nên Dương Dương không thỏa mãn chỉ xem qua màn ảnh, cậu bé càng muốn biết mặt trái của màn ảnh là một thế giớ như thế nào, phim điện ảnh được quay như thế nào.

***

Bắc Minh Đông kinh ngạc nhìn Dương Dương, không ngờ tiểu tử này lại thi được thành tích tốt như vậy.

Trong ấn tượng của Dương Dương không thể dùng từ tốt để hình dung. Nếu không tại sao Bắc Minh Quân lại tốn nhiều công sức như vậy để tìm cho cậu bé một gia sư chứ.

Trên mặt anh ta đột nhiên hiện lên sự xấu xa: “Haha, khai báo thành thật, có phải cháu gian lận trong kỳ thi đúng không?”

Thực ra Dương Dương không thích nghe điều gì, nhưng vẫn sẽ bị nhắc đến. Trên đầu của Dương Dương đột nhiên xuất hiện mấy vạch đen.

“Đông Đông, con xem con thật không biết nói chuyện mà, hôm qua suýt nữa thì Dương Dương đã vì chuyện này mà bỏ đi, Tịch Dao dẫn theo Trình Trình khó khăn lắm mới tìm được thằng bé.” Lúc này Giang Tuệ Tâm không muốn chuyện tối qua xảy ra một lần nữa, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.

Bắc Minh Đông càng ngạc nhiên: “Dương Dương, không nhìn ra nha, cháu còn có gan bỏ nhà ra đi nữa.” Nói xong, giơ ngón tay cái lên trước mặt cậu bé, sau đó kéo cậu bé đến bên cạnh mình: “Về điểm này, chú ba bái phục cháu. Này, cháu biết không, trước đây chú cũng nghĩ đến chuyện bỏ nhà ra đi, nhưng….”

Bắc Minh Đông nói đến đây, khẽ thở dài, biểu cảm trên mặt như thể đã kinh qua sóng to biển lớn.

Dương Dương vốn dĩ vẫn có chút ít kiến với Bắc Minh Đông, sao bản thân thi được điểm cao, mọi người không có một ai tin tưởng, ba, mẹ còn có Trình Trình không tin thì thôi đi, thậm chí cả chú ba, người mà mình ăn ý nhất cũng nhìn mình như vậy.

Chỉ là sau đó nghe thấy chú ấy cũng có một khoảng thời gian bỏ nhà ra đi, lại có chút hứng thú.

Cậu bé trợn mắt nhìn Bắc Minh Đông: “Cuối cùng như thế nào?”

Giang Tuệ Tâm vội vàng xua tay với con trai: “Đông Đông, sao con không dạy Dương Dương những điều tốt một chút, lại kể với thằng bé về sự phá phách của con. Bây giờ Dương Dương vẫn còn nhỏ, không phân biệt được điều gì là sai trái. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, mẹ xem con giải thích với Quân như thế nào.”
 
Chương 2064


Chương 2064

Bây giờ bà muốn duy trì sự ổn định một chút, để tránh xảy ra một ít rắc rối, làm lộn xộn hoàn toàn kế hoạch và sắp xếp của bản thân.

Bắc Minh Đông dường như không có nghe thấy lời quở mắng của mẹ, đắm chìm vào trong nỗi ân hận đối với năm đó như cũ: “Vốn chú đã chuẩn bị xong tất cả đồ đạc, chuẩn bị như vậy lang thang khắp nơi rồi. Nhưng mà vào lúc chú đang kéo hành lý đến phòng khách…”

Mắt của anh rất nhanh mà quét một vòng xung quanh, sau đó dùng tay chỉ vị trí mình đang đứng: “Đúng, chính là ở đây. Lúc chú kéo hành lý đi đến đây, liền bị ba mẹ dẫn theo mấy người hầu ngăn lại. Họ giật lấy hành lý của chú, khiêng chú về phòng của chú, thậm chí khóa trái cửa lại, không cho chú đi ra.”

“Ồ, thì ra là không thành công” Dương Dương có chút khinh thường mà nhìn Bắc Minh Đông một cái, giống như là đang nói: “Nhìn đi, vẫn là chú không bằng cháu, cháu dù sao đi nữa vẫn là ra khỏi nhà này rồi”

Bắc Minh Đông cũng sĩ diện: “Không thành công cái gì, này gọi là rời nhà ra đi không thành, hiểu chưa”

Dương Dương cái hiểu cái không mà gật đầu: “Không thành? Từ này quen quá đi, giống như là từng nghe qua ở trên tivi hay là ở đâu đó, cái gì mà giết người không thành, cướp giật không thành, còn có cưỡng…”

Bắc Minh Đông liền vươn tay bịt kín lại miệng của Dương Dương: “Không hiểu nghĩa cũng không cần nói bậy được không, vốn là một chuyện nhỏ, bị cháu nói lại là giết người, là phóng hỏa, chú kinh khủng như vậy sao. Dù sao bây giờ chú cũng là một ngôi sao của phái thần tượng và phái thực lực được không.”

Sau khi Cố Tịch Dao an ủi rất lâu, vội vàng mang theo cái túi đi ra cửa.

Lúc này cô mới nhớ ra, xe của mình vẫn còn để ở nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Đây là một khu dân cư cao cấp, mấy nhà có thể ở đây đều có xe. Hơn nữa trên phương diện quản lý xe cộ ra vào cũng rất là nghiêm ngặt.

Cho nên mấy loại như là xe taxi cơ bản là sẽ không xuất hiện ở đây.

“Tịch Dao, em đợi một chút” Anna cầm một hộp cơm chạy lại, bà đưa bữa sáng đã chuẩn bị xong qua.

“Tuy đã là buổi sáng rồi, nhưng mà không thể không ăn”

Cố Tịch Dao mỉm cười nhìn Anna: “Dạ biết rồi bác Anna” nói rồi vươn tay nhận hộp cơm qua” con đi làm đây, bác về đi.

Diện tích của khu dân cư này không tính là nhỏ, vốn chạy xe rất nhanh là có thể tới cổng, bây giờ đi bộ thì phải tốn một khoảng thời gian rất dài.

Vẫn còn may, Cố Tịch Dao bình thường vì rèn luyện sức khỏe, lúc làm việc cũng cố gắng hết sức không đi thang máy, dựa vào đôi chân chạy lên chạy xuống.

Lúc đến cổng khu dân cư, lại rất suông sẻ mà bắt một chiếc taxi lại.

Trên xe cô qua quýt ăn chút đồ.

Đến lúc đến cao ốc Bắc Minh thị, cúi đầu xem đồng hồ lần nữa đã gần đến lúc nghỉ trưa rồi.

Vốn dĩ định dứt khoát qua giờ nghỉ trưa mới lên, nhưng mà nghĩ lại vẫn là lên điểm danh trước.

Bắc Minh Quân người này nhưng lại không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nếu như buổi chiều mới đến, còn không phải sẽ bị anh đe dọa tính mạng sao.

Thế là, cô mang theo hộp cơm đi vào cao ốc Bắc Minh thị.

Bắc Minh Quân làm xong việc trong tay, liền đứng lên nhắm mắt lại vặn nhẹ cổ của mình.

Thời gian dài cúi đầu làm việc làm anh hơi có một vài bệnh nghề nghiệp. Vùng gáy thời gian dài duy trì một kiểu tư thế liền sẽ cảm thấy hơi đau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom