Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2087


Chương 2087

Không biết cuộc điện thoại này mang theo tin tức gì đến.

Cô vội vàng nghe máy: “Alo, xin chào tôi là Cố Tịch Dao, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Xin chào, cô là con gái của bà Lục Lộ phải không?”

Cố Tịch Dao đột nhiên có một dự cảm không hay, sắc mặt của cô trở nên ngưng trọng: “Xin chào, tôi là con gái của bà ấy. Xin hỏi mẹ tôi bà ấy có chuyện gì sao?”

“Cô vẫn nên mau chóng đến đây đi, đến lúc đó chúng tôi sẽ nói rõ với cô.” Nói xong, đối phương đã cúp máy rồi.

Tình thần của Cố Tịch Dao bất giác trở nên căng thẳng, bệnh viện gọi đến rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào mẹ bà ấy xảy ra chuyện rồi hay là làm sao?

Nhưng bây giờ đã không phải lúc cô nhiều nữa, vẫn mau chóng chạy đến bệnh viện quan trọng hơn.

Cô vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, sau khi thay quần áo, khẽ gõ cửa phòng ngủ của Anna.

Lúc này Anna còn chưa ngủ, từ sự khích lệ của Cố Tịch Dao và Lạc Kiều, bảo cô ta mở nhà hàng.

Thì bắt đầu buổi tối mỗi ngày tính toàn các mục để mở nhà hàng, từ trang trí tu sửa của nhà hàng, đến chọn lựa dụng cụ còn cả thực đơn món ăn.

Mỗi một chi tiết cô ta đều sửa đi viết lại mấy lần, đây không phải vì điều gì khác, mà cô ta biết mắt đầu sự nghiệp không phải một chuyện dễ dàng.

Cô ta nghe thấy cửa phòng mình bị gõ thì liền đứng dậy đi ra mở cửa.

“Nguyên, cô sao lại đến rồi, có chuyện gì sao? Sắc mặt cô hình như không quá tốt.” Anna mở cửa ra, thấy Cố Tịch Dao đang đứng ở cửa, mặt mày cô lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cố Tịch Dao kéo tay của Anna: “Anna, vừa rồi tôi nhận điện thoại do bệnh viện gọi đến, bảo tôi mau chóng đến đó một chuyến. Tôi khả năng tối nay sẽ không về, cho nên nhờ cô chăm sóc cục cưng nhỏ.”

Anna gật đầu: “Được, cô cứ yên tâm. Nếu như bên phía bệnh viện có chuyện gì cần giúp đỡ thì gọi điện về có biết chưa. Còn nữa, không cần quá sốt ruột, lúc lái xe phải chú ý an toàn. Cô bây giờ cũng không phải một mình, trong nhà còn có ba đứa trẻ đang đợi cô đó.”

Cố Tịch Dao gật đầu, sau đó xoay người vội vàng đi xuống lầu.

Rất nhanh thì nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô, sau đó dần dần biến mất.

Trên đường chạy đến bệnh viện, Cố Tịch Dao thật sự có hơi hoảng hốt trong lòng.

Cô không biết mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong bệnh viện, là bất cẩn ngã bị thương? Hay bệnh tình xuất hiện di chứng?

May mà đầu óc của cô tuy đang rối bời, nhưng cô không có quên khi lái xe vẫn phải chú ý an toàn, giống như lời Anna nói, cô bây giờ đã không phải chỉ có một mình, trong nhà còn có ba đứa trẻ.

Hơn một tiếng sau, xe của Cố Tịch Dao lái vào cửa lớn của bệnh viện, dừng ở trước hiên.

Cô vội vàng xuống xe chạy vào trong bệnh viện.

Đợi đến khi cô chạy đến phòng bệnh của mẹ, khi cô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt thì lập tức dại ra.

***

Trong phòng bệnh trước mắt Cố Tịch Dao, đã trống rỗng không có ai. Mẹ không thấy đâu nữa!
 
Chương 2088


Chương 2088

Nhưng trong phòng bệnh đồ đạc khác của mẹ đều còn, hơn nữa còn để lại dấu vết đã từng sử dụng.

“Mẹ, mẹ!” Cố Tịch Dao lo lắng gọi hai tiếng.

Cô lập tức nhớ đến chuyện mẹ mất tích lần trước, liệu có phải là Lý Thâm làm không?

Có điều rất nhanh nghi ngờ này của cô được chứng thực là sai rồi.

“Cô ơi, cô có chuyện gì không?”

Tiếng gọi của Cố Tịch Dao đã thu hút một y tá.

Cô ta cầm một quyển sổ ghi chép đi tới.

Cố Tịch Dao ổn định lại cảm xúc, nói với y tá: “Lục Lộ ở trong phòng bệnh này là mẹ của tôi, vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi của bệnh viện gọi đến cho tôi, bảo tôi đến đây.”

“Ồ, ra là vậy.” Cô ý tá đó lật sổ ghi chép trong tay ra, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Cô là cô Cố phải không. Tôi vừa rồi nhận ca cho nên không quá rõ tình hình. Vừa rồi tôi xem trong sổ ghi chép, mẹ của cô bà Lục Lộ, bây giờ đang tiến hành cấp cứu trong phòng cấp cứu ở tầng một.”

Cấp cứu!

Từ này giống như một tia sét đánh thẳng vào đầu của Cố Tịch Dao.

“Cảm ơn cô y tá.” Cố Tịch Dao nói xong thì xoay người chạy về phía phòng cấp cứu.

Đợi khi cô chạy đến phòng cấp cứu, đèn cấp cứu còn chưa có tắt.

Cố Tịch Dao tìm một chỗ ngồi ở gần đó ngồi xuống, nhìn cửa lớn đang đóng chặt.

Hôm nay làm việc cộng thêm tăng ca đến 9 giờ tối mới về đến nhà. Cho nên cô không đến kịp để thăm mẹ.

Bởi vì cô biết, dù cô không đên, Lý Thâm cũng sẽ đến chăm sóc bà.

Hơn nửa tháng này mỗi lần cô đến thăm mẹ, Lý Thâm gần như đều có mặt.

Ông ta dường như trừ nhìn mẹ ra, cũng là trong lúc vô tình hay hữu ý muốn nhìn cô con gái là cô.

Không ngờ, chính vào hôm cô không đến bệnh viện thì mẹ xảy ra chuyện.

Trong tay cô siết chặt chiếc điện thoại, cô không biết lúc này có nên gọi điện cho Lý Thâm hay không, bảo ông ta đến đây.

Nếu như theo ý nguyện của Cố Tịch Dao, cô không phải rất muốn vào lúc này nhìn thấy Lý Thâm, thậm chí sau này cũng không muốn gặp.

Bởi vì cô vẫn có nhiều cách nhìn khác nhau về ông ta.

Nhưng, sau khi suy nghĩ kỹ lại, cô vẫn quyết định cầm điện thoại gọi cho Lý Thâm.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì nghe thấy giọng nói có chút trầm thấp của Lý Thâm: “Nguyên, không ngờ muộn như vậy rồi, con còn gọi điện cho ba.”

Cố Tịch Dao kìm chế cảm xúc của mình, sau đó nói: “Ông bây giờ đến bệnh viện một chuyến, mẹ đang ở trong phòng cấp cứu rồi.”

“Con nói cái gì, Lục Lộ bà ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Ngữ khí của Lý Thâm trở nên rất khẩn trương.

Cố Tịch Dao nghe ra được ông ta rất để tâm đ ến bệnh tình của Lục Lộ.

“Tôi cũng là được bác sĩ gọi thông báo đến, tình hình cụ thể còn chưa rõ. Tóm lại ông nếu như đến thì nhanh một chút.” Cố Tịch Dao nói xong thì cúp máy.

Khiến cô không ngờ đến là khi cô vừa cúp máy, không đến nửa tiếng sau Lý Thâm đã xuất hiện trước mặt cô.
 
Chương 2089


Chương 2089

Đằng sau ông ta còn có một bóng dáng quen thuộc, chính là Đường Thiên Trạch.

“Mẹ con bà ấy bây giờ còn chưa ra sao?”

Đây là câu đầu tiên khi Lý Thâm nhìn thấy Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao nhìn Lý Thâm không có lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Cô nhìn thấy lông mày của Lý Thâm nhíu chặt lại, tinh thần rõ ràng rất căng thẳng.

Sua đó chính là sự trầm mặc hơn nửa tiếng nữa.

Mãi đến khi đèn cấp cứu bỗng tắt đi.

Cố Tịch Dao và Lý Thâm đều đưa mắt nhìn về cánh cửa lớn đang đóng chặt của phòng cấp cứu.

Lúc này, cửa lớn vừa mở một bác sĩ đi ra, anh ta tháo khẩu trang ra: “Ai là người nhà của Lục Lộ?”

***

“Tôi.”

“Tôi…”

Cố Tịch Dao và Lý Thâm đều không hẹn mà cùng đáp một tiếng.

Bác sĩ nhìn hai người: “Hai người rốt cuộc ai phải?”

Cố Tịch Dao bước lên một bước: “Tôi là con gái của bà ấy, các anh gọi điện bảo tôi đến đây.”

Lý Thâm cũng nhấc tay: “Tôi là chồng… trước của bà ấy.” Ông ta không biết nên định nghĩ thân phận này của mình như thế nào.

Cố Tịch Dao ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thâm, rất rõ ràng đối với cách giới thiệu của ông ta, cô rất để ý.

Chỉ có điều bây giờ là lúc quan trọng, cô không thèm tính toán gì với ông ta.

Cô bước hai bước đến trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi mẹ tôi bà ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ kể lại chuyện đã trải qua cho cô: “Hôm nay chúng tôi nhận được chuông báo khẩn cấp của mẹ cô. Khi chúng tôi chạy đến thì phát hiện bà ấy nằm trên giường đã bất tỉnh nhân sự rồi. Chúng tôi đưa bà ấy đến phòng cấp cứu, sau đó từ trong điện thoại của bà ấy tìm được số của cô.”

“Vậy mẹ tôi bây giờ tình trạng như thế nào rồi?” Cố Tịch Dao bây giờ càng muốn biết điều này.

Biểu cảm của bác sĩ rõ ràng rất nghiêm nghị, anh ta nhìn Cố Tịch Dao, sau đó giọng điệu trở nên rất trầm thấp: “Xin lỗi cô Cố, tuy chúng tôi đã cố hết sức cứu chữa cho bà Lục Lộ, nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng của bà ấy.”

Sau khi Cố Tịch Dao nghe thấy câu này, cơ thể lập tức mềm nhũn, ngã quỵ ra đất.

May mà Đường Thiên Trạch cách cô không xa, rất nhanh đã đến bên cạnh cô, đỡ cô đứng vững.

“Bác sĩ, anh nói lại lần nữa.” Lý Thâm dường như không có nghe rõ, lại hỏi một lần nữa.

“Ý của tôi là bà Lục Lộ đã qua đời rồi. Vẫn mong hai người bớt đau buồn.” Bác sĩ nói xong thì xoay người đi.

Anh ta đi chưa lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, hai y tá đẩy chiếc giường từ trong đi ra, trên giường bệnh đã được phủ một tấm vải trắng.

“Anh buông tôi ra.” Cố Tịch Dao dùng súc giãy thoát khỏi đôi tay của Đường Thiên Trạch, đi tới cản trước chiếc giường phẫu thuật.
 
Chương 2090


Chương 2090

“Mẹ…” Đối diện với chiếc giường trắng để thi thể Lục Lộ bị che lại, cô cuối cùng cũng không nhịn được, hét lên một tiếng xé rách trái tim, sau đó rơi nước mắt.

Lý Thâm cũng không nhịn được mà xoay người, lấy chiếc khăn tay của mình lau nước mắt bên khóe mi.

“Cô ơi, xin cô tránh ra, đừng cản trở công việc của chúng tôi.”

Nhưng lúc này Cố Tịch Dao đâu còn nghe lọt tai nói của người bên cạnh, cô bây giờ đã hoàn toàn chìm vào trong đau thương khi mẹ mất.

Lý Thâm đưa mắt nhìn Đường Thiên Trạch.

Đường Thiên Trạch gật đầu, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Cô Cố, mẹ cô đã mất rồi, vẫn mong đừng qua đau thương. Chúng ta sang một bên ngồi đã, đừng cản trở công việc của người ta.”

Nói xong, anh ta đưa ra kéo cánh tay của Cố Tịch Dao.

Nhưng Cố Tịch Dao lại không có nhúc nhích.

Cuối cùng, Đường Thiên Trạch cũng chỉ đành nhẫn tâm, cưỡng chế kéo Cố Tịch Dao rời khỏi chiếc giường phẫu thuật, sau đó nói với hai cô y tá: “Xin lỗi, mời hai người đi nhanh một chút.”

“Mẹ, đừng rời bỏ con, mẹ…” Cố Tịch Dao khóc lóc, dùng sức giãy giụa.

Cô muốn giữ mẹ lại, cho dù chỉ một lúc cũng được. Nhưng cô bây giờ lại không làm được.

Khoảnh khắc y tá đẩy thi thể của Lục Lộ biến mất, cô cũng vì đau thương quá độ mà ngất đi.

“Cô Cố, cô Cố!” Đường Thiên Trạch vội vàng đỡ lấy Cố Tịch Dao.

*

Khi Cố Tịch Dao mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường, trên người đắp chiếc chăn.

Ở bên cạnh cô, một người đàn ông đang đứng ở đối diện cửa sổ.

***

Cố Tịch Dao liếc nhìn người đàn ông đứng trước cửa sổ.

Cô cảm thấy mắt có hơi mơ hồ, nhìn không rõ.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân lo lắng quá độ, ảnh hưởng đến thị lực.

Cô dùng sức nhắm mắt lại, sau đó lại nhìn qua, mới coi như nhìn rõ người đàn ông đứng ở đó là Đường Thiên Trạch.

Anh sao lại ở đây?

Cố Tịch Dao lại quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, hoàn cảnh hình như rất giống với phòng bệnh của mẹ, hơn nữa còn có thể ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt.

Không phải là cô bây giờ đang ở trong bệnh viện chứ.

Vừa nghĩ đến bệnh viện thì lập tức nhớ đến mẹ.

Cô dùng sức ngượng người dậy.

“Cô tỉnh rồi, bây giờ cơ thể của cô còn chưa có hồi phục, nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi.”

Cố Tịch Dao phát hiện âm thanh khẽ khàng vẫn bị Đường Thiên Trạch phát giác.

Anh nói rồi thì đi đến bên giường.

Cố Tịch Dao đã ngượng người dậy, muốn bước xuống. Biểu cảm của cô rõ ràng rất kiên định.

Cô phải đi gặp mẹ, chuyện tối qua cô chỉ cho rằng là một cơn ác mộng mà thôi.
 
Chương 2091


Chương 2091

“Này, Nguyên, cô muốn đi đâu?” Đường Thiên Trạch thấy cô có hơi khó nhọc đứng dậy, sau đó có hơi lảo đảo đi về phía cửa.

Anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

“Tôi, tôi phải đi gặp mẹ tôi, hôm nay tôi còn chưa đi thăm bà ấy. Bà ấy còn đang đợi tôi cùng bà ấy đi dạo.” Cố Tịch Dao nói rồi, bước chân lại trở nên càng nhanh hơn.

Đường Thiên Trạch kéo Cố Tịch Dao lại: “Nguyên, cô bây giờ phải bình tĩnh một chút, mẹ cô tối qua đã qua đời rồi. Cô đã không gặp được bà ấy nữa rồi.”

Cố Tịch Dao sau khi nghe thấy lời anh ta nói, ngoảnh đầu hằn học trừng mắt với Đường Thiên Trạch: “Anh nói linh tinh! Mẹ tôi sao có thể chết chứ, cơ thể của bà ấy ngày một tốt hơn, hai hôm trước tôi còn cùng bà ấy đi dạo. Bác sĩ nói rồi, bà ấy khôi phục rất tốt, mấy tháng nữa là có thể về nhà rồi.”

Nói rồi, cô dùng sức muốn giãy thoát khỏi cọng kìm của Đường Thiên Trạch.

Nhưng lần này anh ta lại không có buông tay cô ra, mà nắm cô càng chặt. Anh ta hiểu tâm trạng của cô lúc này.

“Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu, nhưng cô như này không thể khiến mẹ cô sống lại được. Tôi nghĩ, bà ấy ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô đâu. Hôm nay cô nơi nào cũng không thể đi, ở lại đây, cố gắng nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây phụ trách chăm sóc cô.” Đường Thiên Trạch nói xong, xoay người đứng canh trước cửa phòng bệnh, không để cô có bất kỳ cơ hội đi ra ngoài.

“Đường Thiên Trạch! Anh có quyền và tư cách gì giam tôi ở đây. Anh như thế là vi phạm pháp luật đây có biết không hả.” Cố Tịch Dao đứng ở trước mặt Đường Thiên Trạch vừa phẫn nộ quát, vừa dùng sức muốn kéo anh ta ra.

Chỉ có điều bất luận cô dùng bao nhiêu sức, cũng vẫn không thể khiến Đường Thiên Trạch di chuyển một bước.

“Nguyên, cô đừng phí công vô ích nữa, tôi sẽ không rời khỏi đây nửa bước. Nếu như cô còn không nghe lời, vậy tôi cũng chỉ đành dùng thủ đoạn khác khiến cô ngủ một giấc vậy.” Đường Thiên Trạch nói xong, sắc mặt hơi thay đổi.

Nụ cười quen thuộc trước kia dành cho Cố Tịch Dao đã không thấy nữa, mà thay vào đó là gương mặt đanh lại, toát ra thái độ không cho phép kháng cự.

“Đường Thiên Trạch, tôi cầu xin anh đây, tôi chỉ muốn nhìn thấy mẹ tôi còn không thể sao. Anh để cho tôi ra ngoài đi, tôi…” Nhưng vẫn chưa đợi Cố Tịch Dao nói xong thì cảm thấy một trận hơi đau nhói, sau đó cảm thấy cơ thể có hơi mềm nhũn, hơn nữa đầu có chút choáng.

Đường Thiên Trạch lập tức đỡ lấy Cố Tịch Dao, ôm cô lên: “Nguyên, xin lỗi.”

***

Đường Thiên Trạch để Cố Tịch Dao nằm trên giường, sau đó đắp lại chăn.

Anh cúi đầu nhìn bộ dạng ngủ say của cô thì không khỏi thở dài.

Đau khổ mất đi mẹ, anh đâu phải chưa từng nếm thử. Năm đó anh ta nếu không phải vào tù thì đã gặp mặt mẹ lần cuối.

Đây cũng là tin tức anh ta từ sau khi được phóng thích mới biết được.

Mẹ của Đường Thiên Trạch biết con trai vào tù thì vội vàng từ nước ngoài bay trở về gặp con trai.

Nhưng trong lúc bay máy bay gặp nạn, kết quả người trong máy bay đều chết hết.

Loại đau khổ khi mất đi người thân đó là kiểu khó lòng ngôn ngữ biểu đạt được. Cho nên đối mặt với Cố Tịch Dao, anh ta thật sự rất khó đưa ra bất cứ lựa chọn nào.

Nhưng vì tốt cho cô, cũng là dặn dò của Lý Thâm. Nếu như cô không muốn nghỉ ngơi, có thể dùng một vài thủ đoạn thích hợp.
 
Chương 2092


Chương 2092

Mà thủ đoạn này chính là cho cô thuốc an thần, nói chính xác là tiêm cho cô một mũi.

*

Cao ốc của Bắc Minh Thị, Bắc Minh Quân vừa đi vào văn phòng, chỉ thấy Hình Uy đã chỉnh lý tất cả văn kiện cần thiết của một ngày cho anh.

Nhìn chỗ ngồi của Bắc Minh Quân, trống không.

Từ lúc các con cùng Bắc Minh Đông ra ngoài chơi, nửa tháng nay cô đi làm chưa từng đi muộn.

Hôm nay cô đi muộn rồi, có lẽ đã xảy ra vài tình huống gì rồi.

“Ông chủ.” Hình Uy cúi đầu chỉnh lý xong văn kiện thì ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Minh Quân đi vào.

“Ông chủ, tôi vừa mới nhận được tin tức của bệnh viện, mẹ của cô Cố đã đột ngột qua đời vào tối qua. Tôi nghĩ, cô Cố hôm nay sẽ không đến, chắc đã đến bệnh viện rồi.”

Bắc Minh Quân bỗng ngây ra

Lông mày của anh hơi nhíu lại, tin tức này thật sự quá bất ngờ.

Tình trạng sức khỏe và trạng thái tinh thần của bà ấy không phải đã tốt lên rất nhiều rồi sai, sao lại xảy ra chuyện như này.

Có điều anh vẫn duy trì sự bình tĩnh, lại nhìn vào chỗ ngồi của Cố Tịch Dao.

“Cậu sáng nay không cần làm gì cả, đến bệnh viện tìm hiểu tình hình đi. Nếu như gặp được Tịch Dao thì nói với cô ấy có yêu cầu gì thì cứ nói, bên phía chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ cô ấy.”

Bắc Minh Quân Quân nói xong thì cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi và Mạc Cẩm Thành đã hẹn nhau bàn công việc, chiều tôi sẽ đến bệnh viện xem tình hình.”

Hình Uy gật đầu: “Được ông chủ, tôi bây giờ qua đó ngay.”

*

Khách sạn Daredevil Empire, phòng tổng thống.

“Cậu đến rồi.” Mạc Cẩm Thành mở cửa, thấy Bắc Minh Quân đang đứng ở cửa, mỉm cười để anh đi vào.

Bắc Minh Quân đi vào trong, mau chóng quét mắt mấy căn phòng khác, Dư Như Khiết không có ở trong phòng.

Mạc Cẩm Thành đóng cửa phòng lại, mang theo nụ cười đi theo đằng sau anh: “Mẹ cậu bà ấy biết chúng ta có việc cần bàn bạc cho nên xuống lầu đi dạo rồi. Cậu tìm chỗ tùy ý ngồi đi.”

*

“Aiya, cậu xem thử giờ này trôi qua thật nhanh. Bất tri bất giác đã hết buổi sáng. Trưa cậu cũng đừng trở về. Cùng chúng tôi đi ăn gì đó.” Mạc Cẩm Thành đang nói đến đây, cửa phòng mở ra, Dư Như Khiết từ bên ngoài đi vào.

Mạc Cẩm Thanh xoay người: “Em về đúng lúc, anh vừa mời Quân cùng chúng ta đi ăn trưa.”

Dư Như Khiết thấy con trai đến rồi, cũng rất vui mừng: “Quân con đến rồi.”

Bắc Minh Quân thấy mẹ trở về rồi, tuy cái gì cũng không nói, nhưng vẫn gật đầu với bà ta, coi như chào hỏi.

Mạc Cẩm Thành gọi điện cho tiền sảnh của khách sạn, rất nhanh bọn họ đã chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn đưa đến chỗ của Mạc Cẩm Thành.

“Nào nào nào… Mọi người đều là người của mình, không cần khách khí.”

***
 
Chương 2093


Chương 2093

Mạc Cẩm Thành gọi Bắc Minh Quân ăn cơm, đây cũng coi như lần đầu tiên Dư Như Khiết cùng con trai ăn cùng nhau trên bàn ăn.

Bà ta ngồi ở trước bàn, cảm xúc rõ ràng có hơi khích động, trong mắt có nước mắt long lanh lưu động.

“Như Khiết, em không phải luôn rất muốn cùng Quân ăn cùng một bữa cơm sao, bây giờ đã thành sự thật sao lại thương cảm rồi.” Mạc Cẩm Thành tuy nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta sao có thể không hiểu chứ.

Bắc Minh Quân cái gì cũng không nói, chỉ lấy từ trong túi của mình ra một chiếc khăn tay của mình đưa cho Dư Như Khiết.

Dư Như Khiết bây giờ mang chi giả cũng là con trai tặng cho bà, có nó, có thể làm một vài chuyện đơn giản.

Bà ta nhận lấy chiếc khăn tay, tuy không cảm nhận được độ ấm bên trên, nhưng trong lòng hiểu trái tim của con trai đối với mình.

Một bữa ăn này, bọn họ ăn rất lâu, đương nhiên đối với bọn họ mà nói cũng là một bữa ăn ấm áp nhất.

*

“Quân, vẫn phải cảm ơn con hôm qua thay mẹ đến thăm Lục Lộ. Tình trạng của bà ấy như thế nào rồi?” Sau bữa trưa, trên bàn ăn lại bày ra đ ĩa hoa quả.

Tâm trạng của Dư Như Khiết rất tốt, con trai cùng mình ăn bữa cơm trưa có mùi vị ngon nhất.

Bắc Minh Quân bị hỏi đến chuyện liên quan tới Lục Lộ, anh bỗng chần chừ.

Anh không biết nên nói với mẹ như thế nào.

Nhưng chuyện này, dựa vào mối quan hệ giữa bà ta với Cố Tịch Dao, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Anh lại nhìn nụ cười trên mặt Dư Như Khiết, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.

“Khi tôi đến thì sức khỏe của bà ấy rất tốt, hơn nữa bà ấy còn muốn tôi thay mặt bà ấy cảm ơn bà.”

Dư Như Khiết nghe thấy tình trạng của Lục Lộ rất tốt, trái tim của bà ta cũng thả lỏng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Chúng ta đã là chị em mấy chục năm rồi, còn cần cảm ơn qua lại gì đó sao. Quân, theo tình trạng của bà ấy bây giờ, bác sĩ nói còn bao lâu nữa thì bà ấy có thể ra viện?”

“Chắc… chắc khoảng mấy tháng nữa.” Bắc Minh Quân cúi đầu, anh có hơi không dám nhìn vào mắt của mẹ.

Bởi vì như thế, biểu cảm trên mặt của anh thật ra có hơi khó coi. Có lẽ bà ta có thể từ trên mặt của anh nhìn ra tất cả những lời vừa rồi đều là đang lừa bà ta.

“Ừm, vậy thì tốt, mấy tháng nữa chị em chúng ta có thể tụ họp rồi.” Dư Nhu Khiết mang theo nụ cười, gật đầu.

“Như Khiết, được rồi được rồi, ngày tháng sau này còn dài. Anh thấy Quân đến đây cũng lâu rồi. Nó ra ngoài nửa ngày, chắc bên phía tập đoàn còn có không ít công việc cần phải xử lý đó. Em vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, anh tiễn nó ra cửa.”

Dư Như Khiết không nhìn ra Bắc Minh Quân có gì không ổn, nhưng không che giấu được đôi mắt của Mạc Cẩm Thành.

Rất rõ ràng ông ta đối với câu trả lời của Bắc Minh Quân giống như có chút che che đậy đậy, tuy không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Lục Lộ, hơn nữa còn không muốn để mẹ anh biết được.

Nếu đã như vậy, thế thì để Dư Như Khiết tránh đi, có lẽ anh sẽ nói ra vài chuyện.
 
Chương 2094


Chương 2094

Dư Như Khiết đứng dậy, bà ta quả thật không có phát hiện con trai có gì không ổn cả, nói với Bắc Minh Quân: “Quân, cảm ơn con hôm nay có thể cùng mẹ ăn bữa cơm này, mẹ thật sự rất vui. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể có cơ hội giống như hôm nay cùng ngồi với nhau.” Nói xong thì bà ta bèn xoay người đi về phía phòng ngủ.

Đợi Dư Như Khiết rời khỏi rồi, Bắc Minh Quân mới ngẩng đầu lên. Nói với Mạc Cẩm Thành: “Ông không cần tiễn tôi đâu.”

Mạc Cẩm Thành đứng dậy, đưa tay cản anh lại: “Chúng ta bây giờ cũng coi như người một nhà rồi, không cần thiết phải khách sáo như vậy.” Nói rồi, tay ông ta túm cánh tay của Bắc Minh Quân có hơi dùng sức.

***

Bắc Minh Quân cảm nhận được ông ta dùng sức, ngoảnh đầu liếc nhìn ông ta: “Vậy được thôi.”

Nói rồi, anh cũng đứng dậy xoay người đi về phía cửa.

Mạc Cẩm Thành tiễn Bắc Minh Quân mãi đến thang máy, đến đây bước chân của bọn họ mới dừng lại.

“Ông Mạc, ông tiễn tôi đến đây thôi, tôi bây giờ về đây.” Bắc Minh Quân nói rồi xoay người ấn nút thang máy.

Mạc Cẩm Thành đứng ở đó nhìn Bắc Minh Quân: “Vừa rồi cậu giấu mẹ cậu một vài chuyện, không biết có thể nói với tôi không? Tuy tôi không biết là chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn có liên quan đến Lục Lộ. Bà ấy có phải gặp biến cố gì rồi không?”

Bắc Minh Quân không ngờ Mạc Cẩm Thành sẽ nhìn ra tâm tư của anh, nếu đã vạch trần rồi thì không có gì cần phải giấu giếm nữa.

Dù sao anh chỉ muốn che giấu mẹ mà thôi.

Biểu cảm của anh rất nghiêm túc: “Mẹ của Tịch Dao bà ấy… ở qua đời vào tối qua rồi.”

Mắt của Mạc Cẩm Thành bỗng mở lớn, ông ta đưa tay túm chặt cổ tay của Bắc Minh Quân, rất kinh ngạc nói: “Cậu nói cái gì, Lục Lộ bà ấy mất rồi! Chuyện này sao có thể chứ, mấy ngày trước chúng tôi còn đến bệnh viện thăm bà ấy, trạng thái tinh thần của bà ấy rõ ràng rất tốt mà, sao có thể qua đời được chứ.”

Lục Lộ và Dư Như Khiết có tình cảm chị em rất sâu đậm, nhưng có giao tình với Mạc Cẩm Thành cũng không cạn.

“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi chuẩn bị đến bệnh viện thăm tình hình. Có điều vẫn mong ông giữ bí mật này trước, đừng chuyện này cho bà ấy, tránh cho bà ấy quá đau buồn.” Biểu cảm của Bắc Minh Quân rất nghiêm túc.

Mạc Cẩm Thành quay đầu nhìn về phía phòng tổng thống của ông ta với Dư Như Khiết, sau đó rất trịnh trọng gật đầu: “Quân, cậu yên tâm. Có điều nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì nhất định phải gọi điện cho tôi. Còn nữa, đó chính là Nguyên tôi có hơi không yên lòng, mẹ nó đột nhiên qua đời, cô chắc chắn cũng không chấp nhận được. Tôi là ba nuôi của nó, còn phải nhờ cậu chăm sóc cho nó. Thật là một đứa trẻ có vận mạng gian truân, không dễ gì tìm được mẹ, hiện nay lại âm dương cách biệt rồi.”

Đối với dặn dò của Mạc Cẩm Thành, Bắc Minh Quân rất trịnh trọng gật đầu: “Ông yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

*

Bắc Minh Quân từ khách sạn Daredevil Empire đi ra, lái xe thẳng đến bệnh viện.

Trong lúc đó anh đã gọi điện cho Hình Uy, hỏi tình hình bên phía bệnh viện. Bảo gồm chuyện có nhìn thấy Cố Tịch Dao hay không.

Hình Uy trả lời là: “Thi thể của Lục Lộ bây giờ đã đưa đến nhà xác rồi, sau đó làm giám định nguyên nhân cái chết của bà ấy. Còn cô Cố, bây giờ còn chưa tìm được. Có điều nghe bác sĩ nói, tôi qua cô ấy đã đến rồi. Còn có hai người khác, một người trong đó tự xưng là chồng trước của Lục Lộ, cũng chính là ba ruột của cô Cố.”
 
Chương 2095


Chương 2095

Ba của Cố Tịch Dao xuất hiện rồi!

Điều này khiến Bắc Minh Quân cảm thấy có hơi bất ngờ, cô từ giờ chưa có ở trước mặt anh nhắc đến.

“Cậu có gọi điện về nhà chưa, Tịch Dao có phải đã về chỗ của cậu rồi không?” Bắc Minh Quân biết Cố Tịch Dao sau khi xuất hiện ở bệnh viện vào tối qua thì không ai nhìn thấy cô nữa, cho nên cảm thấy chuyện này có hơi uẩn khúc.

Dựa vào tình cảm giữa cô và mẹ cô, sao lại sau khi gặp chuyện lớn như này mà trống rỗng biến mất được chứ?

“Ông chủ, tôi đã gọi điện ra về rồi, Kiều Kiều cô ấy không có nhìn thấy Cô Cố trở về. Hơn nữa hình như bọn họ cũng chưa biết chuyện Lục Lộ qua đời.”

Bắc Minh Quân lái xe, hơi nhíu mày: “Tôi biết rồi, cậu ở bệnh viện đợi tin tức, tôi đi chỗ khác tìm cô ấy.”

***

Bắc Minh Quân lái xe bắt đầu tìm kiếm xung quanh trong thành phố, gần như đến tất cả các nơi cô có khả năng sẽ đến.

Nhưng lại không có tìm được bất kỳ dấu vết nào của cô.

Cô rốt cuộc đi đâu đã là một câu đố rồi.

Cuối cùng, anh vẫn lái xe quay về bệnh viện. Bởi vì anh cảm thấy Cố Tịch Dao có lẽ không chịu được đả kích trước sự qua đời của mẹ cô, một mình trốn ở đâu đó rồi.

Nhưng sau khi cô bình tĩnh lại, vẫn sẽ quay về nơi này.

“Ông chủ, anh đến rồi. Có tìm thấy cô Cố không?” Hình Uy ở cửa gặp được Bắc Minh Quân, vội hỏi.

Bắc Minh Quân lắc đầu, sau đó hỏi: “Bác sĩ có phân tích gì về nguyên nhân cái chết của Lục Lộ không?”

“Vẫn chưa, có điều vừa rồi có mấy cảnh sát đi vào rồi, không biết có phải có liên quan đến chuyện này hay không?” Hình Uy trả lời thành thật.

“Được rồi, cậu về trước đi, tôi ở đây đợi, không chừng Tịch Dao lát nữa sẽ trở lại.”

“Ông chủ, vậy tôi cũng ở lại đây đợi cùng anh.” Hình Uy cảm thấy Cố Tịch Dao đối với anh ta không tệ, bây giờ mẹ cô xảy ra chuyện rồi, anh ta không có lý do ngồi không không quan tâm.

Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy: “Ở đây có tôi là đủ rồi, tập đoàn còn rất nhiều việc cần cậu đến trông coi.”

“Vậy được. Ông chủ, nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, bất luận có chuyện gì tôi đều sẽ đến ngay.” Hình Uy thấy Bắc Minh Quân cố chấp kêu anh ta đi, cũng chỉ đành nghe lệnh.

*

Thấy Hình Uy lái xe rời khỏi, Bắc Minh Quân xoay người đi vào trong bệnh viện.

Lúc này, thi thể của Lục Lộ chắc chắc không nhìn được nữa, hơn nữa Cố Tịch Dao cũng không biết đi đâu.

Đối với tình hình mà Hình Uy nói cho anh, tối qua ở cùng Cố Tịch Dao còn có hai người đàn ông, một người trong đó là ba của cô.

Chuyện này, anh lập tức nghĩ đến băng ghi hình lấy được từ camera giám sát hôm qua, có lẽ đối với chuyện mất tích của Cố Tịch Dao ngày hôm nay có sự trợ giúp.

Bắc Minh Quân rất nhanh đã đến phòng bảo vệ của bệnh viện, phía bệnh viện thấy Bắc Minh Quân đích thân đến thì một chút cũng không dám chậm trễ.

Rất nhanh đã trích xuất được đoạn băng ghi hình ở cửa phòng cấp cứu tối hôm qua.

Khi anh nhìn thấy ba người bên trong, bỗng hơi nhíu mày.
 
Chương 2096


Chương 2096

Không phải vì điều gì khác, anh nhận ra một trong hai người đàn ông, chính là Đường Thiên Trạch.

Mà một người khác, nhìn trông có hơi có tuổi, hơn nữa còn có nét quen thuộc, chỉ có điều nghĩ không ra đã gặp ở đâu rồi.

Sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch khiến Bắc Minh Quân cảm thấy chuyện này hình như không phải đơn giản như vậy.

Hơn nữa Cố Tịch Dao khi đối diện với hai người bọn họ, nhất là ông gì đó, không hề có biểu hiện xa lạ.

Khi camera phát lại, còn nhìn rõ hai người này là Cố Tịch Dao gọi điện đến.

Hơn nữa Đường Thiên Trạch còn đi theo đằng sau ông già đó, điều này nói rõ cái gì?

Đường Thiên Trạch rất có khả năng chính là thủ hạ của người này.

Nếu như là như thế…

Bắc Minh Quân suy đoán đến đây, rất nhanh có thể cởi bỏ những nghi vấn ban đầu của anh rồi.

Trước đây anh nghi ngờ Đường Thiên Trạch tiếp cận Cố Tịch Dao và tụi nhỏ, chẳng qua là vì làm miếng mồi để tìm cách trả thù anh.

Bây giờ xem ra vẫn có một mục đích khác.

Anh từ chỗ Dư Như Khiết biết được thân thế của Cố Tịch Dao, cũng biết cô có một người ba sau khi cô mất tích thì rời bỏ mẹ cô.

Nhiệm vụ thật sự của Đường Thiên Trạch có lẽ chính là thay ông già này tìm lại con gái đã thất tán nhiều năm.

Chỉ có điều là vì trùng hợp, Đường Thiên Trạch vốn dĩ muốn lợi dụng Cố Tịch Dao đối phó với mình, tuyệt đối không ngờ phát hiện thân thế của cô.

***

Cuối cùng con át chủ bài trong tay Đường Thiên Trạch, có thể dùng uy hiếp anh đã trở nên vô dụng rồi.

Đoạn video tiếp tục phát, anh nhìn thấy ảnh Cố Tịch Dao khuỵu trước thi thể của Lục Lộ đau thương mà khóc.

Bắc Minh Quân mím chặt môi, cơ mặt hai bên lại trở nên căng cứng.

Lúc đó Cố Tịch Dao bi thương như thế, sau khi mẹ cô qua đời lại trở nên bất lực như vậy.

Đến cuối cùng, cuối cùng đến thời điểm mấu chốt. Sau khi Lục Lộ bị y tá đẩy đi, Cố Tịch Dao vốn muốn đuổi theo, nhưng bị Đường Thiên Trạch ngăn lại, hơn nữa hình như cô đau thương quá độ, lập tức ngất đi.

Đường Thiên Trạch ôm cô lên, cùng ông già đó mau chóng rời khỏi phòng cấp cứu.

Bây giờ xem ra, Cố Tịch Dao mất tích có khả năng liên quan đến Đường Thiên Trạch.

“Các anh còn chưa camera giám sát nào gần phòng cấp cứu không, mau chóng lấy ra.” Cảm xúc của Bắc Minh Quân có hơi nôn nóng.

Người của bệnh viện không dám chậm trễ, vội vàng chỉnh đến dự liệu của mấy camera xung quanh.

Chỉ có điều khiến anh có hơi thất vọng là không có bất kỳ camera nào ghi được tuyến đường rời đi của bọn họ.

*

Bắc Minh Quân từ phòng giám sát đi ra, châm một điếu thuốc.

Vừa nhíu mày hút thuốc, vừa mông lung đi trong bệnh viện.

Không có khả năng ba người sống sờ sờ lại trống rỗng biến mất ở trong bệnh viện như vậy được.
 
Chương 2097


Chương 2097

Nhưng bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi, lại trở thành một câu đố.

Lúc này, anh chắc đi đến hành lang nào đó của khu nội trú, vô thức cúi xuống.

Thì nhìn thấy ở một hành lang trước mặt, một người đàn ông có dáng dấp tương đương anh mau chóng lướt qua.

Ngoại hình của người đàn ông đó rất đặc biệt, sau gáy của anh ta có một cái bím tóc nhỏ.

Anh ta không phải ai khác, chính là Đường Thiên Trạch!

Tối qua anh ta ở cùng với Cố Tịch Dao, sau đó thì biến mất.

Dù biết Đường Thiên Trạch sẽ không làm Cố Tịch Dao bị thương, nhưng vẫn vì cô mà cảm thấy có hơi lo lắng.

Bắc Minh Quân vội vàng đi tới, để tránh anh ta lại từ trong tầm mắt của mình chạy mất, vậy thì thật sự rất khó để tìm được tung tích của Cố Tịch Dao nữa.

Vì không để Dương Thiên Trạch phát hiện ra anh, anh cố gắng duy trì khoảng cách.

Chỉ thấy anh ta cuối cùng đến trước cửa một phòng bệnh, đẩy cửa đi vào.

Bắc Minh Quân bước nhanh tới, quan sát tình hình xung quanh.

Vị trí của phòng bệnh này cách ra mấy chỗ khác, hơn nữa không phải rất dễ thấy.

Đương Thiên Trạch chọn căn phòng này chắc cũng là vì để che giấu. Anh ta có lẽ chính là đề phòng anh sẽ tìm đến đây nên cố tình chọn.

Anh dán vào cửa phòng bệnh, nghe bên trong có động tĩnh gì không.

Đoán chắc trong phòng bệnh ngoài Đường Thiên Trạch ra, chắc còn có Cố Tịch Dao ở bên trong.

Bắc Minh Quân lúc này cũng không nghĩ nhiều như thế, nắm tay nắm cửa, khẽ khàng mở ra một khe cửa.

Đường Thiên Trạch không có khóa cửa, chắc là cảm thấy chỗ này sẽ không có ai chú ý đến.

Bắc Minh Quân lập tức xông vào phòng bệnh.

Anh lập tức nhìn thấy Cố Tịch Dao đang nằm trên giường bệnh, cô nhắm chặt mắt hình như đang ngủ say.

Đường Thiên Trạch ngồi ở trên sô pha cách giường bệnh của cô không xa.

Anh ta hình như đối với sự xuất hiện bất ngờ của Bắc Minh Quân mà không có bất kỳ sự phòng bị nào, ngây ra.

Sau khi nhìn rõ là Bắc Minh Quân, anh ta vẫn cảm thấy có hơi bất ngờ: “Không ngờ anh nhanh như vậy đã tìm được nơi này rồi.”

“Anh làm gì với cô ấy.: Bắc Minh Quân lúc này đã bốc lên lửa giận, Cố Tịch Dao nếu như có một bị thương tổn nào, đều có thể khiến anh trở nên phát điên.

***

Đường Thiên Trạch từ từ đứng dậy, trên mặt đã khôi phục nụ cười quen thuộc trước kia.

Anh ta làm thế tay im lặng với Bắc Minh Quân, sau đó rất nhỏ giọng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút có được không, sẽ đánh thức cô ấy dậy.” Sau đó chỉ ra cửa: “Có gì chúng ta ra ngoài nói.”

Nói xong, anh ta thấy Bắc Minh Quân không nhúc nhích: “Sao thế, anh còn có nghi ngờ gì sao? Chỗ này là địa bàn của anh, tôi không thể làm gì anh hay cô ấy được cả.”
 
Chương 2098


Chương 2098

Bắc Minh Quân đương nhiên không để tâm đ ến mánh khóe này của anh ta. Xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Đường Thiên Trạch cũng đi ra, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Còn chưa đợi Bắc Minh Quân mở miệng, anh ta đã cướp lời nói trước: “Anh không cần hỏi tôi gì cả, tôi chẳng qua chỉ nhận điện thoại của Nguyên vào tối qua, nói mẹ cô ấy bị đưa vào phòng cấp cứu rồi. Có lẽ anh vẫn chưa biết nhỉ, sư phụ của tôi chính là ba ruột của cô ấy.”

“Điểm này anh không cần giải thích, tôi đều biết. Tình trạng của Tịch Dao bây giờ như thế nào rồi, anh làm gì lại sắp xếp cho cô ấy ở nơi như này. Anh có biết, cô ấy nếu như có chuyện gì, trách nhiệm này anh không gánh được hay không.” Bắc Minh Quân bây giờ cảm thấy không phải lúc quát tháo với anh ta, sau này sẽ có thời gian thu thập anh ta.

Đường Thiên Trạch nhún vai, rõ ràng rất thư thái: “Điểm này anh có thể yên tâm, cô ấy chẳng qua không chịu nổi sự thật là mẹ cô ấy đã qua đời, có hơi bi thương quá mà thôi. Tối qua cô ấy đã ngất đi, chỉ có điều sáng nay cô ấy tỉnh lại thì cảm xúc có hơi không ổn định, cho nên tôi đã…”

Bắc Minh Quân nghe đến đây, đôi mắt lạnh lẽo hằn học trừng anh ta: “Cho nên anh làm gì cô ấy rồi?”

“Tôi tiêm cho cô ấy một mũi an thần, vào lúc này đây mới là sự lựa chọn tốt nhất với cô ấy.”

Bắc Minh Quân cắn chặt răng, tay buông thõng cũng đã cuộn thành một nắm đấm, phát ra tiếng rắc rắc.

Mặc kệ Cố Tịch Dao như thế nào, anh đều sẽ không dùng thủ đoạn này với cô. Nhưng Đường Thiên Trạch lại làm như vậy, hơn nữa còn mở miệng nói đây là vì tốt cho cô.

Thật sự là một cái cớ nực cười.

Bắc Minh Quân cũng không tiếp tục đè nén lửa giận trong lòng mình nữa.

“Anh là đồ khốn!” Bắc Minh Quân quát lên một tiếng, giơ nắm đấm đánh về phía Đường Thiên Trạch.

Có điều Đường Thiên Trạch cũng không phải cho không, anh ta vừa rồi đã chú ý đến cảm xúc của Bắc Minh Quân có hơi thay đổi, cho nên đã chuẩn bị từ trước.

Khi một đấm của Bắc Minh Quân tung về phía mình, anh ta cũng mau chóng đưa một tay ra đỡ.

“Bụp!”

Một âm thanh trầm thấp.

Chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Quân đấm vào nắm đấm của Đường Thiên Trạch.

Đường Thiên Trạch tuy trên mạng mang theo nụ cười, nhưng anh ta cũng thầm nhíu mày.

Lực đạo của Bắc Minh Quân quá lớn khiến tay của anh ta đã cảm thấy có hơi tê dại.

“Tịch Dao cô ấy cần là sự chăm sóc, không phải động một tí mà dùng thuốc an thần. Anh có chút tiến bộ hơn trước đây, có điều vẫn không phải đối thủ của tôi.” Bắc Minh Quân thấy Đường Thiên Trạch lộ ra ý cười lạnh, sau đó vòng qua anh ta đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Đối với chuyện Bắc Minh Quân muốn đưa Cố Tịch Dao đi, ngay từ ban đầu khi nhìn thấy Bắc Minh Quân thì anh ta đã làm tốt chuẩn bị rồi.

Thật ra ở trong lòng của Đường Thiên Trạch, anh ta cũng là muốn tốt cho Cố Tịch Dao. Chỉ có điều năng lực của bản thân có hạn, không cho cô được sự chăm sóc mà cô cần.

Bây giờ Bắc Minh Quân xuất hiện rồi, chức trách của anh ta tại đây cũng coi như hoàn thành rồi.

Cho nên không không có ngăn cản gì với Bắc Minh Quân, để mặc anh bế Cố Tịch Dao vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.

***

Bắc Minh Quân đưa Cố Tịch Dao tìm một phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện để cô nghỉ ngơi,
 
Chương 2099


Chương 2099

Thấy hai mắt cô nhắm chặt nằm trên giường, hô hấp đều đặn.

Ở đây có bác sĩ có thể chăm sóc cô 24/24.

Đối với cái chết của mẹ cô, anh không giúp được gì. Việc có thể làm được, có lẽ chỉ là mấy thứ này.

*

Một giấc này, Cố Tịch Dao ngủ trong thời gian rất dài, có lẽ là vì liều lượng mà Đường Thiên Trạch dùng cho cô hơi lớn.

Khi cô mở mắt ra lần nữa thì phát hiện căn phòng mình ở đã thay đổi rồi.

Thậm chí người bên cạnh cô cũng đã không phải là Đường Thiên Trạch, mà là Bắc Minh Quân.

Anh có lẽ là vì quá mệt, hoặc do nguyên nhân gì khác, ngồi trên sô pha cách cô không xa, mắt nhắm nghiền ngủ say.

Trong phòng bệnh, rèm cửa kéo chặt, khiến cô không thể biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Cô khẽ vén chăn đắp trên người ra, khẽ bước xuống giường.

Khi hai chân chạm mặt đất thì bỗng cảm thấy chân của mình hình như đã không còn là của mình nữa, có hơi không nghe chỉ huy mà run rẩy.

Do cô căn bản không thể tự đi lại bình thường, chỉ có thể dùng tay bám vào một số thứ.

Như thế cô đã tạo ra một vài âm thanh khe khẽ, cũng làm cho Bắc Minh Quân giật mình tỉnh lại.

“Tịch Dao, em bây giờ còn chưa thể hoạt động, trở về giường nghỉ ngơi một lúc.” Bắc Minh Quân đứng dậy, đưa tay đỡ lấy cơ thể còn đang run rẩy của cô.

Đối mặt với Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao dường như không có nổi giận như với Đường Thiên Trạch, mà giống như một con cừu non nghe lời.

Điều này có lẽ là kinh nghiệm đã tích lũy trong cuộc đấu tranh trường kỳ giữa anh và cô. Phản kháng nhiều lần, cũng chỉ có thể đổi lại vài lần thắng lợi, còn lại đa số đều là thất bại mà từ bỏ.

Bắc Minh Quân đỡ Cố Tịch Dao trở lại giường, chỉ có điều anh để cô ngồi. Sau đó bản thân ngồi ở bên mép giường.

Một ngày không gặp, anh phát hiện khí sắc của Cố Tịch Dao đã xuống sắc rất nhiều, giống như mới khỏi sau trận ốm nặng.

Nói thật trong lòng anh thật sự có hơi đau lòng.

Lúc này, điện thoại trong chiếc túi nhỏ mang theo người của Cố Tịch Dao đổ chuông.

Bắc Minh Quân từ trên kệ đầu giường cầm lấy chiếc túi nhỏ, đưa cho Cố Tịch Dao.

“Anh nghe đi, chắc là tụi nhỏ gọi điện tới. Bọn chúng mỗi ngày đều sẽ gọi điện báo bình an cho tôi.” Cố Tịch Dao cảm thấy tâm trạng của mình lúc này đều không thể nghe điện thoại của bọn trẻ, cô sợ mình sẽ nhớ đến mẹ, sau đó không nhịn được mà khóc thành tiếng trong điện thoại.

Bắc Minh Quân gật đầu, rút điện thoại ra: “Alo.”

“Ya, là ba. Còn còn tưởng mẹ nghe máy cơ.” Rất rõ ràng Dương Dương không có ngờ lúc này ba sẽ ở bên cạnh mẹ.

Đây cũng là lần đầu tiên Bắc Minh Quân nghe thấy giọng của tụi nhỏ trong hơn nửa tháng nay từ lúc tụi nhỏ rời khỏi.

Tuy bình thường anh cũng không từng nghĩ gọi điện thoại cho bọn chúng, hỏi han tình hình.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh không quan tâm bọn họ, bởi vì anh vẫn sẽ chú ý động thái của Bắc Minh Đông.
 
Chương 2100


Chương 2100

Bắc Minh Đông thường sẽ cập nhật một vài tin đi du lịch trên facebook, điều này cũng coi như nắm bắt trực tiếp động thái của tụi nhỏ.

“Hai đứa với chú ba đi chơi như thế nào rồi?”

“He he, đương nhiên là rất vui rồi. Có điều ba à, chúng con vẫn có hơi tiếc nuối.” Dương Dương bây giờ đối với Bắc Minh Quân cũng không có cẩn trọng như trước nữa.

Bắc Minh Quân nhướn mi: “Đã ra ngoài chơi hơn nửa tháng rồi còn có thể có tiếc nuối gì, bất cứ chuyện gì đều phải đến điểm mà dừng.”

***

Dương Dương cười he he: “Ba, con thấy ba hiểu lầm rồi. Ý của con là ba với mẹ không có ở đây, không tính là một gia đình.”

Coi như đầu óc của Dương Dương xoay chuyện nhân, đáp lại một lý do rất hợp lý.

Có điều vào lúc này thì nghe thấy giọng của Bắc Minh Đông truyền vào: “Dương Dương, chú là chú ba của cháu, sao không tính là người một nhà chứ.”

“Đương nhiên không tính rồi, chúng cháu là có quan hệ huyết thống. Chú tuy là chú ba của chúng cháu, nhưng chúng ta không có bao nhiêu quan hệ huyết thống… Aiya, chú ba chú đừng giành điện thoại…”

Sau đó trong ống nghe truyền ra tiếng sột soạt, chắc là động tĩnh khi hai người tranh giành điện thoại gây ra.

Bắc Minh Quân đưa điện thoại cách mình xa một chút.

Anh nhíu mày không khỏi thầm thở dài, thế nào Bắc Minh Đông và Dương dương chỉ cần ở cùng nhau thì không đáng tin như vậy.

Cố Hạnh Nguyện không có nghe thấy tụi nhỏ nói gì trong điện thoại, nhưng nhìn thấy biểu cảm phong phú trên mặt Bắc Minh Quân, cũng ít nhiều đoán được tám phần người gọi điện là Dương Dương rồi.

“Tụi nhỏ đều tốt chứ?”

Bắc Minh Quân nghe trong điện thoại vẫn là tiếng ồn ào, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền đến vài câu hoặc là Dương Dương, hoặc là giọng nói của Bắc Minh Đông.

“Tụi nhỏ đều ổn, có điều xem ra sau này nên để chúng bớt qua lại với lão tam thì tốt hơn.”

Cố Tịch Dao nghe rồi tự nhiên cũng hiểu rõ.

Đúng, ở trong ấn tượng của Cố Tịch Dao, người của nhà Bắc Minh đều vô người khác thường như thế.

“Ba.” Lúc này trong ống nghe của điện thoại lại truyền đến giọng của Trình Trình.

Tóm lại cũng có một người nghe điện thoại theo cách bình thường rồi. Bắc Minh Quân lần nữa cầm điện thoại lên: “Trình, khi ở bên ngoài phải trông chừng Dương, đừng để em con ai cũng học theo biết chưa?”

Trình Trình dùng sức gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi. Đúng rồi mẹ và bà ngoại đều ổn cả chứ.”

“Ừm, mẹ con rất ổn. Bà ngoại của con…” Bắc Minh Quân có hơi chần chừ, thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào với tụi nhỏ.

Anh ngoảnh đầu nhìn Cố Tịch Dao, chỉ thấy cô dùng tay bịt miệng. Cô vừa rồi nghe thấy Trình hỏi chuyện của bà ngoại.

Nhớ đến mẹ đã qua đời, cô liền có chút không chịu nổi.

Mấy tháng nay, tụi nhỏ đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt rồi.

Cô Phương, ba… bây giờ lại là bà ngoại.

Tụi nhỏ hiếm khi ra ngoài đi chơi, chuyện này vẫn để chúng biết muộn một chút thì sẽ tốt hơn.
 
Chương 2101


Chương 2101

“Bà vẫn khỏe, mẹ con thường cùng bà ngoại ra ngoài đi dạo. Được rồi, ba mẹ còn có chút việc, không nói chuyện nhiều với con nữa. Nhớ khi ở bên ngoài thì phải chú ý an toàn. Chơi vui vẻ một chút.” Bắc Minh Quân nói xong thì tắt máy.

Mãi đến lúc này, Cố Tịch Dao cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

Bắc Minh Quân đưa tay kéo cô vào trong lòng, trong lòng cũng có hơi không biết mùi vị gì.

Trình Trình cúp máy, theo lý mà nói cậu nhóc nên cảm thấy vui vẻ. Bởi vì cậu nhóc biết mẹ và ba ở bên nhau.

Nhưng cậu nhóc từ trong ngữ điệu của ba, dường như cảm thấy có hơi không đúng lắm.

“Trình Trình, cháu sao thế? Lẽ nào nói chuyện điện thoại với ba mẹ cháu không vui vẻ sao?” Bắc Minh Đông vừa rồi nháo một trận với Dương Dương, sau đó anh ta vác lên vai đi đến bên cạnh Trình Trình.

Anh ta nhìn thấy Trình Trình hình như có tâm sự, hoàn toàn không có loại vui vẻ như Dương Dương vừa rồi nới chuyện điện thoại với ba của cậu nhóc.

Trình Trình nhìn Bắc Minh Đông, khẽ lắc đầu: “Chú ba, cháu không biết tại sao, vừa rồi nghe điện thoại của ba, cứ cảm thấy giọng của ba có chút không đúng.”

***

Bắc Minh Đông ngược lại lộ ra vẻ ám muội, nói với Dương Dương: “Tám phần là các đứa gọi điện thoại không đúng lúc.”

Trình Trình khẽ lắc đầu: “Cháu có thể chắc chắn giọng của ba khi nghe điện thoại không phải tức giận, giọng của ba có hơi nặng nề, giống như gặp phải chuyện gì đó không vui. Hơn nữa ngữ điệu này cháu cảm thấy có hơi quen thuộc, giống như khi ông nội qua đời, ba chính là nói chuyện như vậy.”

“Nhà chúng ta có người chết rồi sao?” Dương Dương trực tiếp nói ra một câu như vậy.

Suy nghĩ này sau khi Trình Trình nói ra, trong đầu của Bắc Minh Đông lóe lên, chỉ có điều anh ta dù sao không có giống Dương Dương không có não, nói thẳng tuột.

Anh ta đánh nhẹ Dương Dương: “Cái miệng quạ đen, cháu không thể nói lời nào may mắn à. Bây giờ trong nhà còn có thể có ai, trừ mẹ cháu ra thì còn có mẹ chú. Hai người bọn họ ai xảy ra chuyện đối với chúng ta mà nói đều không phải chuyện tốt.”

“Chú ba, chú ra tay có thể nhẹ chút được không, rất đau đó có biết không hả.” Dương Dương liếc nhìn Bắc Minh Đông.

Trong lòng cậu nhóc lại nghĩ như vậy: mẹ cháu nếu như có chuyện gì vậy thì thật sự loạn lên hết cả rồi. Nhưng nếu như mẹ chú có chuyện gì, thiên hạ cũng thái bình.

Chỉ có điều lời này cậu nhóc không thể nói ra, cậu nhóc ghi nhớ điều Trình Trình nói với cậu nhóc: Trước khi bỏ đá xuống giếng, không thể nói cho bất kỳ ai.

Trình Trình nhíu mày, cái đầu nhỏ đã bắt đầu bay nhanh theo suy nghĩ.

“Chú ba cháu cảm thấy chúng ta có lẽ nên trở về vào lúc này.”

Dương Dương nghe thế, lập tức phản đối: “Chúng ta mới ra ngoài chơi được nửa tháng, trong nhà có thể xảy ra chuyện gì chứ, anh có phải thần kinh mẫn cảm quá rồi không?”

“Phải đó, có ba cháu ở nhà, còn có chuyện gì có thể khiến ba cháu không xử lý được, cháu cứ yên tâm đi. Mấy ngày này mấy minh tinh hẹn có quan hệ tốt với chú đều sẽ đến đây quay phim, đến lúc đó chú có thể dẫn hai đứa đi xem.”

Lời của Bắc Minh Đông quả thật rất có sức mê hoặc, Dương Dương sau khi nghe thấy thì mắt sáng lên.

“Chú ba, chú nói là thật sao? Người có quan hệ tốt với chú là những minh tinh nào, đều là người cháu biết sao?” Cậu nhóc thật sự lộ ra sự thích thú muốn biết.
 
Chương 2102


Chương 2102

Bắc Minh Đông bày ra bộ dạng vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên đều là nhân vật nổi tiếng trên truyền hình và điện ảnh. Dựa theo thân phận của chú ba cháu, có thể quen biết những minh tinh tuyến dưới sao. Tùy tiện nói cho cháu vài người nha: Băng Băng, Lệ Lệ, Linh Linh còn có Thạch Thạch… dù sao sẽ khiến cháu trợn mắt há hốc mồm.”

Anh ta nói đến đây, lại nhìn sang Trình Trình. Chỉ thấy cậu nhóc dường như không có dao động gì, vẫn nhíu mày. Dáng vẻ này giống hệt Bắc Minh Quân lúc còn bé.

Đương nhiên bộ dạng này cũng là một đoạn ám ảnh thời thơ ấu của Bắc Minh Đông.

Một lúc sau, Trình Trình đưa ra một quyết định: “Chú ba, hai người ở lại đây chơi đi, giúp cháu đặt một vé máy bay về nhà vào ngày mai. Cháu nhất định phải trở về xem thử.”

“Trình Trình, cháu có phải thần kinh mẫn cảm quá nhiều rồi. Đừng nói trong nhà không có chuyện, cho dù trong nhà có chuyện gì, cháu trở về cũng không giúp được cái gì.” Dương Dương thật sự cảm thấy Trình Trình đang quét sạch mọi hứng thú.

Đối với cậu nhóc mà nói cũng giống như lời chú ba nói: Cho dù là trời có sập xuống, cũng có ba của chúng chống, đâu còn cần bọn họ xuất mã.

Nếu chú ba đã nói có một cơ hội tiếp xúc với các minh tinh lớn ở khoảng cách gần, cậu nhóc còn muốn chụp nhiều ảnh chung rồi xin chữ ký, đợi khi quay về trường, có thể ở trước mặt mọi người khoe một phen.

***

Lục Lộ bất ngờ qua đời, thông qua kiểm tra nguyên nhân cái chết của bệnh viện nhận được kế luận là trúng độc mà chết.

Đối với kết luận này, phía bệnh viện không dám chậm trễ, bởi vì bọn họ biết Lục Lộ có dây dưa không rõ với Bắc Minh Quân, nếu như xử lý không tốt chuyện này, chọc giận anh, hậu quả có lẽ bọn họ không thừa nhận được.

Bởi vì Lục Lộ đều luôn dùng bữa ở trong bệnh viện, cho nên cái chết của Lục Lộ đối với phía bệnh viện mà nói giống như một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu của bọn họ.

Bọn họ một mặt tin chắc đồ ăn bọn họ cung cấp là an toàn, một mặt cũng cần có một cơ quan cầm quyền ra mặt chứng minh trong sạch của bọn họ.

Cho nên bọn họ sau khi đưa ra kết luận này thì lập tức thông báo cho phía cảnh sát.

Điều này khiến Bắc Minh Quân cũng không có cảm thấy có gì bất ngờ, dù sao Lục Lộ có thể nói là đột nhiên chết, có rất nhiều nghi điểm cần sự điều tra của cảnh sát.

Tinh thần của Cố Tịch Dao từ sau khi mẹ cô qua đời thì luôn không ổn.

Cho nên Bắc Minh Quân sắp xếp cho cô một phòng bệnh tốt nhất ở trong bệnh viện, để cô buông xuống tất cả mọi chuyện cố gắng nghỉ dưỡng.

Còn Dư Như Khiết và Giang Tuệ Tâm, các cô không những là bạn tốt nhất lúc còn sống của Lục Lộ, cũng là mẹ của mình và nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh.

Trước khi chưa có kết luận chính xác, trước tiên không cần nói cho bọn họ.

Như thế cũng có thể tránh bọn họ lo lắng.

Nhất là Dư Như Khiết, bà ta vừa ra khỏi bệnh viện chưa lâu, căn bản không chịu được k1ch thích như vậy.

Trừ điều này tra, Bắc Minh Quân còn cố tình để Hình Uy phái một số người túc trực ở cửa phòng bệnh của Cố Tịch Dao.

Anh không lo lắng Đường Thiên Trạch sẽ hạ độc thủ với cô, chuyện bây giờ rất rõ ràng, Cố Tịch Dao là con gái của sư phụ anh ta.

Coi như anh ta tôn kính sư phụ cũng được, hoặc kiêng kỵ cũng được, cô đều sẽ an toàn.

Chỉ có điều với anh ta vẫn chưa có cởi bỏ được thù hận, Bắc Minh Quân không muốn để anh ta ở gần Cố Tịch Dao nữa.
 
Chương 2103


Chương 2103

Bắc Minh Quân cả này đi sớm về muộn, cộng thêm hai đứa trẻ bây giờ cũng không ở trong nhà.

Nhà tổ của nhà Bắc Minh bỗng chốc trở nên trống trải. May mà Giang Tuệ Tâm đã quen rồi.

Đối với Bắc Minh Quân hay hai đứa trẻ, thật ra ở trong lòng bà ta đều không phải muốn gặp bọn họ như thế.

Bà ta còn có dự tính của mình, đó chính là bà ta muốn đoạt lại di sản mà ban đầu ông cụ Bắc Minh không có con trai mình.

Đều là con ruột của ông ta, dựa vào đâu mà bên ít bên nhiều. Cho dù con trai của bà ta không thích làm ăn, cũng không thể làm đến mức tuyệt tình như vậy.

Bà ta muốn đoạt lại thứ của mẹ con bọn họ, ví dụ có một ngày, Bắc Minh Quân đoán Dư Như Khiết về nhà Bắc Minh, bà ta và con trai cũng có một đường lùi.

Đương nhiên, nếu như Dư Như Khiết không thể quay về, vậy đương nhiên là tốt nhất. Vì thế bà ta cũng bớt một phần tâm cơ.

Nhưng sau những ngày tháng bình yên như thế đã bắt đầu có một cơn bão trước nay chưa từng có hướng đến nhà Bắc Minh.

*

Ánh nắng buổi trưa tóm lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa còn mang theo chút buồn ngủ.

Giang Tuệ Tâm sau khi từ phòng ăn đi ra, đi qua đại sảnh chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Sáng nay bà ta lại gặp mặt gia đình của Bắc Minh Triều Lâm.

Từ trong miệng của bọn họ biết được gần đây Bắc Minh Quân dường như rất bận, nhưng hình như không phải chuyện của tập đoàn.

Trừ điều này ra, Cố Tịch Dao dường như cũng trống rỗng biến mất. Bắc Minh Khởi Hiên cũng có một khoảng thời gian không có nhìn thấy cô rồi.

Lẽ nào giữa Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao xảy ra mâu thuẫn mới sao?

Gừng càng già càng cay, câu nói này dùng để hình dung Giang Tuệ Tâm một chút cũng không quá, cho dù trong lòng bà ta có rất nhiều cách nghĩ và sự nghi kỵ, đều sẽ không lộ ra, bà ta sẽ chỉ lặng lẽ quan sát sự phát triển của sự việc.

***

Giang Tuệ Tâm được người hầu đỡ, khi lên lầu thì nghe thấy bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô. Bà ta lập tức dừng bước chân, xoay người đi về phía cửa.

Ngoài cửa nhất định không phải Bắc Minh Quân trở về. Bà ta nghe ra được, bất luận là Bắc Minh Quân hay Hình Uy, bọn họ đều sẽ không sau khi đi vào sân vẫn có thể rú ga như vậy.

Ở nhà Bắc Minh cũng không có ai làm như thế, vậy chính là Bắc Minh Đông con trai của bà ta rồi.

Nhưng bà ta lại cảm thấy điều này có chút không thể.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là anh ta bây giờ chắc đang dẫn Trình Trình và Dương Dương ở Đông Dương, sao có thể trở về rồi? Có điều Bắc Minh Đông đã chuyển chiếc xe yêu quý của anh đi rồi.

Vậy trừ bọn họ ra còn có thể có ai sẽ không thèm kiêng kỵ chạy vào nhà tổ của nhà Bắc Minh?

Có điều, rất nhanh thì có đáp án rồi.

Theo tiếng ồn ào trong sân, sau đó truyền đến tiếng của hai đứa trẻ.
 
Chương 2104


Chương 2104

“Anh xem, em với chú ba đã nói trong nhà không có chuyện gì mà, anh lại cứ muốn quay về. Giờ thì hay rồi, em không thể chụp ảnh chung với nữ thần của em. Anh muốn em sau khi khai giảng khoe với người khác thế nào đây.” Nghe âm thanh, không cần nói đó chính là Dương Dương.

Sau khi Trình Trình nói chuyện điện thoại với ba xong, cậu nhóc đã đưa ra quyết định, nhất định phải trở về.

Dù cho Bắc Minh Đông và Dương Dương cố thử thuyết phục giữ Trình Trình lại, nhưng cuối cùng vẫn không được.

Bắc Minh Đông cuối cùng vẫn quyết định lái xe chở bọn chúng trở về.

Cuối cùng về đến nhà rồi, sau khi Dương Dương nhìn thấy trong nhà yên ắng, lập tức không làm nữa, bắt đầu than với Trình Trình.

Trình Trình vẫn duy trì sự trầm mặc, cậu nhóc cảm thấy cảm giác của mình sẽ không sai.

“Cháu ngoan về rồi, ba chú cháu sao không ở ngoài chơi thêm vài hôm?” Giang Tuệ Tâm mang theo nụ cười trên mặt đi đón.

“Đều tại Trình Trình, anh ấy cứ nói trong nhà hình như xảy ra chuyện rồi, cố chấp kéo chúng cháu về.” Dương Dương không chịu bỏ qua.

“Dương Dương, cháu bớt nói vài câu đi, Trình Trình không phải vì lo lắng cho ba mẹ cháu sao. Không sao, không sao. Đợi đến kỳ nghỉ đông cháu lại dẫn cháu ra ngoài chơi có được không.” Bắc Minh Đông lúc này cũng chỉ đành dỗ dành Dương Dương.

Trình Trình không nói chuyện, nhìn xung quanh, quả thật không có phát hiện cái gì không ổn.

“Bà nội, gần đây ba vẫn đi về muộn như vậy sao?” Trình Trình hỏi.

Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có hơi lạ, mọi thứ dường như bình thường, Trình Trình sao lại hỏi vấn đề như này.

Bà ta lắc đầu: “Ba cháu vẫn thường như vậy, đi sớm về muộn.”

“Đông Đông, ba chú cháu rốt cuộc gặp phải chuyện gì rồi?” Giang Tuệ Tâm hỏi Bắc Minh Đông.

Bắc Minh Đông nhún nhún vai: “Thật ra con cũng không quá rõ là chuyện gì, Trình Trình sau khi gọi điện cho Bắc Minh Quân thì sắp trở về xem thử.”

“Trình Trình, có phải rời ra ba mẹ trong thời gian quá dài, nhớ nhà có phải không? Mọi chuyện trong nhà đều tốt, tối hai đứa đều có thể gặp được ba cháu rồi. Bây giờ hai đứa đi tắm rửa, đã ăn cơm chưa, có cần bà gọi người làm đến chuẩn bị một chút cho hai đứa không?”

“Mẹ, chúng con đều ăn cả rồi, bây giờ có hơi mệt. Tắm xong chúng con đi nghỉ một lát là không sao rồi.” Bắc Minh Đông nói.

Dương Dương thấy việc đã đến nước này, cũng chỉ đành như vậy.

Từ Hoành Đi3m đến thành phố A, lái xe cũng tốn nhiều thời gian, cậu nhóc ngồi trong xe, sớm đã không chịu được nữa rồi.

Bây giờ cậu nhóc chỉ muốn tắm rửa, sau đó thoải mái ngủ một giấc.

Đợi khi gặp được ba mẹ thì sẽ đi cáo trạng Trình Trình.

Đợi khi bọn họ đều đi nghỉ ngơi rồi, nhưng Trình Trình lại ngồi trước bàn học của mình, lấy ra chiếc laptop.

***

Dương Dương và Bắc Minh Đông ngủ một giấc rất thoải mái. Đợi đến khi bọn họ tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.

Giang Tuệ Tâm vốn dĩ đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu, nhưng muốn để con trai của mình nghỉ ngơi, cho nên không có đi gọi bọn họ.
 
Chương 2105


Chương 2105

Đợi khi bọn họ xuống lầu ăn cơm đã là hơn 9 giờ.

Trình Trình không có nghỉ ngơi, luôn ôm chiếc máy tính của mình. Mấy ngày nay bọn họ ra ngoài chơi, Bắc Minh Đông gần như như hình với bóng với bọn chúng. Cho nên căn bản không cơ hội đi xem thử trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.

Cậu nhóc lợi dụng mấy tiếng thời gian hiếm có này, mau chóng xem camera trong nhà.

Chỉ đáng tiếc thời gian quá ngắn, cộng thêm thời gian ghi hình đều rất dài, tua nhanh thì không tra được manh mối. Phát chậm thì nhiều ngày như vậy có từng đó đoạn ghi hình cả ngày, muốn xem hết cũng phải mấy ngày.

Khi bọn họ ăn cơm trong phòng ăn, trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân, Bắc Minh Quân trở về rồi.

Anh nghe thấy trong phòng ăn có tiếng động, đi vào nhìn, chỉ thấy hai cậu con trai của mình còn cả Bắc Minh Đông đang ngồi ăn cơm ở đó.

Bắc Minh Đông cười hì hì giơ tay chào anh: “Hi, lâu rồi không gặp.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn anh ta, sau đó đanh mặt hỏi: “Ba người sao lại về rồi?”

“Ồ, nói ra thì dài, nói ra…” Khi Bắc Minh Đông muốn lấy tư thái thản nhiên, kể ra lý do bọn họ tại sao lại về thì bị Dương Dương cướp mất lời.

Cậu nhóc nói lại những lời lúc mới về nhà cho Giang Tuệ Tâm lặp lại với Bắc Minh Quân, sau đó oán trách nói: “Chúng con sau khi về nhà phát hiện trong nhà không có xảy ra chuyện gì cả, mọi thứ bình thường. Ba, ba nói Trình Trình có phải có chút thần kinh không. Nghe ngữ khí của ba không giống trước đây thì nói trong nhà xảy ra chuyện.”

Bắc Minh Quân tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Trình Trình chỉ thông qua ngữ khí của anh trong điện thoại đã nghe ra điều khác biệt.

Anh liếc nhìn Trình Trình, chỉ thấy cậu nhóc đang ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang chờ đợi anh có thể nói điều gì đó.

Nhưng vào lúc này, Bắc Minh Quân cái gì cũng không nói, tránh khiến tụi nhỏ lo lắng thêm nữa.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt Trình Trình, đưa bàn tay to xoa nhẹ đầu của cậu nhóc: “Là con nghĩ nhiều rồi, ngày đó ba có hơi không thoải mái, cho nên khiến con hiểu lầm rồi.”

“Hừ… thì ra là vậy, Trình Trình anh thần kinh quá mẫn cảm rồi, còn hại em khổ nữa chứ.” Dương Dương nghe thấy sự thật như vậy thì lại bắt đầu oán trách.

“Dương Dương, đừng nói nữa. Trình Trình thật ra cũng là một lòng nghĩ cho gia đình không phải sao. Được rồi được rồi, chuyện này ai cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai nữa, cứ cho qua như vậy đi. Mau chóng ăn cơm đi.” Bắc Minh Đông lại bắt đầu làm người hòa giải.

Trình Trình nghe lời của ba nói, ít nhiều trái tim cũng buông xuống được. Có điều cậu nhóc nhìn bộ dạng bây giờ của ba, dường như không phải thoải mái như ba đã nói, có lẽ thật sự có xảy ra chuyện, chỉ có điều ba không muốn để bọn họ biết.

Chỉ có điều ba không muốn nói, vậy thì cũng không đoán ra được. Chỉ có thể hy vọng trong nhà không có chuyện gì xảy ra…

Ăn bữa tối xong, mọi người tự mình trở về phòng của mình.

Càng lúc càng khuya, Trình Trình nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.

Cửa sổ phòng của Trình Trình nhìn ra sân, không biết từ khi nào, cậu nhóc thấp thoảng nghe thấy tiếng ô tô, sau đó tiếng cửa lớn mở ra.
 
Chương 2106


Chương 2106

Trình Trình có hơi tò mò, muộn như vậy rồi, lẽ nào trong nhà có ai muốn ra ngoài sao?

Trong phòng của cậu nhóc, rèm cửa không có kéo. Thấy có ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.

Cậu nhóc lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, ánh đèn xanh đỏ, không phải chỉ có đèn xe cảnh sát mới dùng hay sao.

Lẽ nào thật sự có chuyện xảy ra rồi?

Cậu nhóc lập tức xoay người bước xuống giường, đến trước cửa sổ nhìn xuống.

Quả nhiên cậu nhóc không có đoán sai, dưới ánh trăng, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe cảnh sát, màu đèn của xe cảnh sát nhấp nháy đặc biệt chói mắt.

Trình Trình từ trong phòng của mình đi ra, cậu nhóc rất cẩn thận đi xuyên qua hành lang, đi xuống lầu.

Khi cậu nhóc vừa đến tầng một thì nhìn thấy mấy cảnh sát đứng ở cửa phòng sách của ba.

Cửa phòng sách mở, cảnh sát đang nói chuyện với ba. Tuy giọng của bọn họ không lớn, nhưng cậu nhóc vẫn có thể nghe thấy.

“Anh là anh Bắc Minh Quân sao?”

“Đúng, là tôi.”

“Lục Lộ anh biết không?”

“Tôi biết, bà ấy là bà ngoại của hai người con của tôi.”

Trình Trình vừa nghe, thế nào cảm thấy có chút không đúng, chuyện của bà ngoại tìm ba làm cái gì?

Cảnh sát nói tiếp: “Mấy ngày trước Lục Lộ bất ngờ mất mạng, chúng tôi thông qua giám định cái chết, đưa ra kết luận bà ấy trúng độc mà chết. Mà khoảng thời gian trước khi bà ấy chết chúng tôi từ băng ghi hình của bệnh viện, phát hiện chỉ có anh đến chỗ của bà ấy vào khoảng thời gian này. Cho nên chúng tôi mời anh đến chỗ chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”

Mắt của Trình Trình lập tức trợn lên, không nhờ thật sự xảy ra chuyện rồi, bà ngọai mất rồi.

Nhớ lại lúc nói chuyện điện thoại với ba, thật ra lúc đó ba đã biết bà ngoại đã mất rồi. Nhưng ba vẫn nói với bọn họ mọi thứ đều ổn.

Chắc đó cũng là vì không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến cậu nhóc và Dương Dương. Vậy thì có khả năng mẹ cũng đã biết chuyện này rồi.

Vậy cảnh sát muốn dẫn ba đi làm gì? Lẽ nào bọn họ nghi ngờ ba hại chết bà ngoại?

Điều này cũng quá hoang đường rồi, giữa ba và bà ngoại không có oán hận gì cả.

“Ba.” Mắt thấy ba sắp bị cảnh sát dẫn đi, Trình Trình vẫn không nhịn được kêu một tiếng.

Cảnh sát và Bắc Minh Quân sau khi nghe thấy âm thanh đó thì đều nhìn về phía Trình Trình.

Bắc Minh Quân thấy con trai đứng ở chân cầu thang, cảm thấy có hơi bất ngờ. Anh nói với cảnh sát: “Tôi có thể đi với các anh, có điều tôi phải nói vài câu với con trai của tôi đã.”

Cảnh sát gật đầu đồng ý rồi.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt của Trình Trình, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ngữ khí như bình thường: “Trình, con sao còn chưa ngủ?”

“Còn không ngủ được. Ba, bọn họ muốn dẫn ba đi đâu đây?” Trình Trình cũng cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, thử hỏi có đứa trẻ nào tận mắt nhìn thấy người nhà của mình bị dẫn đi trước mắt mình mà không cảm thấy hoảng sợ? Chỉ là Trình Trình cảm thấy mình lúc này chắc trấn định giống như ba, gặp chuyện cũng không hoảng.

Bắc Minh Quân nhìn cậu nhóc, khóe miệng khẽ cong lên. Hiếm khi lộ ra nụ cười: “Ba chẳng qua phối hợp điều tra với bọn họ thôi, rất nhanh sẽ trở về. Con là anh trai, khi ba không ở đây, con phải chăm sóc tốt cho Dương có biết chưa.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom