Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 780


Chương 780

Vừa nói, cô vừa quay người đi đến quầy bar nhỏ, vì chỉ có nước khoáng, mà lúc này cấp trên đại nhân phải uống nước ấm, nên cô mở một chai nước khoáng, đổ vào ấm đun nước rồi cắm điện. Sau khi nước sôi thì đổ ra cốc, đợi nguội đi một chút, nhiệt độ vừa phải thì cầm trở lại giường.

Lúc cô làm những việc đó, ánh mắt Tả An luôn dõi theo từng động tác của cô, cho đến khi cô quay lại, đỡ anh ta ngồi dậy, rồi đưa nước cho uống, anh ta mới thôi không nhìn nữa, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.

Hứa Tịnh Nhi lấy lại chiếc cốc, đặt lên tủ đầu giường, hỏi: “Bình này chắc phải truyền thêm một lúc nữa, anh có muốn ngủ tiếp không? Nếu anh cần ngủ, tôi sẽ ra ngoài kia ngồi, không làm phiền anh”.

Tả An không đáp lời, im lặng một lúc, rồi bỗng hỏi ngược lại: “Là cô cứu tôi à?”.

Gương mặt người phụ nữ mà anh ta mơ hồ nhìn thấy lúc đầu óc không tỉnh táo là Hứa Tịnh Nhi?

Không ngờ đột nhiên Tả An lại hỏi câu này, Hứa Tịnh Nhi ngây ra một lúc, rồi gật đầu, ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu.

Tả An khẽ cau mày: “Là sao?”.

Hứa Tịnh Nhi ngồi lại xuống ghế, khuỷu tay chống vào đầu gối, hai tay đỡ cằm, đôi mắt to tròn nhìn Tả An, uể oải đáp: “Ý tôi là, cứ cho là tôi cứu anh, thì cũng không phải công của một mình tôi, nhưng đúng là tôi có cứu anh thật”.

Chắc là vì cô nói hơi lủng củng, nên Tả An càng cau mày.

Trò đùa của Hứa Tịnh Nhi thành công, khẽ cười thành tiếng, sau đó hắng giọng, nghiêm túc nói: “Được rồi được rồi, không làm khó người đang sốt cao như anh, đơn giản là, tôi nghe Kiều Sở nói anh có khả năng bị tai nạn trên núi, gặp nguy hiểm hay đại loại thế, tối qua lại mưa to gió lớn, tôi không yên tâm nổi, cho nên tôi đã liên lạc với đội cứu hộ, bảo bọn họ cử người lên núi tìm”.

“Anh là sếp của tôi mà, tôi còn phải trông chờ vào đồng lương anh trả cho tôi, sao có thể để anh xảy ra chuyện được? Cho nên đích thân tôi cũng đến, chắc là do anh chưa tới số, hoặc là tại tôi quá may mắn, tôi không cẩn thận lăn xuống sườn núi, thì lại tìm thấy anh!”.

“Lúc đó vết thương của anh bị viêm, còn sốt cao, mà mưa gió ầm ầm, tôi nghĩ nếu còn đợi đội cứu hộ đến, thì chắc anh không giữ nổi mạng mất, tôi đâu thể giương mắt nhìn thấy chết mà không cứu chứ? Chỉ đành cõng anh về thôi!”.

Vừa nhớ lại cảnh tượng gian khổ tối hôm qua, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hai chân mềm nhũn, cô bất giác than một câu: “Cấp trên đại nhân, trông anh cũng gầy mà, không ngờ lại nặng thế!!! Vì cõng anh mà tôi thật sự…”.

Hứa Tịnh Nhi hô to lên một câu: “Quả nhiên là trong cơn hoạn nạn, tiềm lực con người là vô hạn!”.

“Nhưng mà tôi cũng chỉ có thể cõng anh đến sườn núi, sau đó không chịu nổi nữa, tôi gọi điện cho Kiều Sở, xong rồi cũng ngất đi, sau khi tôi tỉnh lại thì nghe nói là đội cứu hộ đã tới kịp đưa chúng ta xuống núi”.

“Cho nên, tôi có cứu anh, nhưng đội cứu hộ cũng cứu anh, nếu xét về công lao, thì tôi chỉ được tính một nửa thôi!”.

Cô huyên thuyên một tràng, còn Tả An thì chẳng hé nửa lời.

Hứa Tịnh Nhi tưởng anh ta sốt cao khó chịu, đầu óc phải từ từ mới hiểu hết lời cô nói, bèn cười: “Đại khái mọi chuyện là như vậy, nếu như anh muốn biết chi tiết hơn, thì đợi khỏi bệnh rồi từ từ tôi sẽ kể anh nghe, bây giờ anh nghỉ ngơi tiếp đi, tôi đi…”.

Cô còn chưa nói xong, Tả An đã vội hỏi một câu: “Là cô cõng tôi?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 781


Chương 781

“…”.

Cô nói nhiều như vậy, mà anh ta lại chỉ nghe được mỗi câu đó thôi sao?

Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn thật thà gật đầu: “Phải đấy, cõng anh mệt chết đi được! May mà bình thường tôi cũng khỏe, nếu không chắc chỉ có thể kéo anh đi thôi!”.

Gương mặt mơ hồ đó, hóa ra đúng là cô thật…

Ánh mắt Tả An trở nên khó hiểu, giọng nói càng nhỏ hơn: “Cô không sợ… cứu tôi không được, mà còn bị liên lụy sao?”.

Hứa Tịnh Nhi không do dự mà gật đầu: “Sợ chứ, tôi trân trọng cái mạng của mình lắm!”.

Phải, ai mà không quý trọng mạng sống chứ, ai lại ngốc nghếch vì người khác mà liều mạng như vậy chứ… Một đạo lý hiển nhiên như vậy nhưng lại khiến ánh sáng nơi khóe mắt của Tả An dần dần tiêu tan.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi ngay lập tức lại nói.

“Nhưng, nếu quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ lên núi cứu anh!”.

Tả An sửng sốt.

“Mặc dù tôi rất quý tính mạng, nhưng anh gặp nguy hiểm, tôi chắc chắn vẫn sẽ giúp đỡ anh”, Hứa Tịnh Nhi nở nụ cười: “Dù sao trước kia anh cũng đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi là người nợ ơn sẽ trả!”.

Nợ ơn sẽ trả…

Rõ ràng anh ta đã giải thích với cô đó chỉ vì Cố Khiết Thần nhờ cậy, nhưng cô vẫn luôn nhớ trong lòng.

Tả An chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi cũng thêm phần dịu dàng: “Cảm ơn”.

“Chỉ cảm ơn thôi sao?”, Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt đen láy: “Cấp trên đại nhân, có phần thưởng gì khác không?”.

Tả An hiểu ra, bất đắc dĩ cười đáp: “Tăng thêm tiền lương”.

“Cấp trên đại nhân, anh thật là… hiểu tôi, vậy tôi sẽ không khách sáo nhận lấy”.

Thấy giữa hai hàng lông mày của Tả An nhuốm vẻ mệt mỏi, Hứa Tịnh Nhi dừng chủ đề ở đây, nói: “Cấp trên đại nhân, anh nghỉ ngơi tiếp đi, đợi truyền nước xong, tôi sẽ vào lại”.

“Không cần”.

“Hả?”.

Tả An khẽ mím môi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhưng chớp mắt đã biến mất, anh ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi không ngủ được, vả lại tôi cũng không quá buồn ngủ, cô không cần ra ngoài, cứ ở đây đi. Cô làm gì cũng được, sẽ không làm ồn đến tôi đâu”.

Không quá buồn ngủ? Này là sợ mơ thấy ác mộng hay sao?

Bảo cô ở lại đây… chẳng lẽ là sợ ở một mình?

Cũng phải, người đàn ông gọi mẹ vào lúc nguy hiểm như vậy, những lúc yếu đuối như bệnh tật không dám ở một mình cũng không có gì lạ.

Vậy nên, vẻ mặt anh ta mới mất tự nhiên như vậy sao? Sợ cô cười anh ta à?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 782


Chương 782

Bỗng dưng cảm thấy đáng yêu lạ thường là thế nào?

Hứa Tịnh Nhi nhịn cười, cũng không vạch trần anh ta, gật đầu: “Vậy được, anh không muốn ngủ thì tôi ở cùng anh. Nhưng tôi thấy anh rất mệt, cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi. Tôi ở đây, sẽ không đi đâu cả”.

Như vậy chắc anh ta sẽ không sợ nữa chứ?

Lúc này Tả An mới gật đầu, cố gắng chống đỡ một lúc, cuối cùng vẫn chầm chậm nhắm mắt lại.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Hứa Tịnh Nhi nhìn nước đã truyền gần xong, đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô gọi điện thoại cho Kiều Sở, bảo anh ta gọi bác sĩ đến rút kim.

Kiều Sở đến rất nhanh, sau lưng còn có bác sĩ đi theo.

Hứa Tịnh Nhi thấy không còn việc của mình nữa, báo với Kiều Sở một tiếng, sau đó quay về phòng mình.

Lúc đẩy cửa vào phòng, cô nhìn thấy Tiêu Thuần đang gọi điện thoại. Cô đi qua, nhận ra vẻ mặt Tiêu Thuần không tốt lắm, đợi cô ấy gọi xong mới hỏi: “Sao thế?”.

Tiêu Thuần bĩu môi, lầm bầm chửi: “Trợ lý Lâm gọi cho mình, anh ta nói anh ta có việc gấp phải về bây giờ, bảo mình đại diện quản lý chuyện ở bên kia. Quái lạ, người nào người nấy sao ai cũng có chuyện gấp? Có đi chơi đàng hoàng được không? Không biết trợ lý Lâm sốt ruột quay về làm gì, phải chăng bên anh Khiết Thần có chuyện gì rồi?”.

“Tiểu Tịnh Nhi, mình không ở cùng cậu được nữa, mình phải về bên đó thay trợ lý Lâm, cậu ở một mình có được không?”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu cười: “Đi đi, mình không sao”.

“Vậy mình đi trước đây, cậu có chuyện gì cứ gọi cho mình”.

Sau khi Tiêu Thuần rời đi, Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống ghế sofa, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi liên tục.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ vừa khéo là thời gian ăn tối.

Cô do dự một lúc, rốt cuộc vẫn cầm ống nghe lên, gọi cho nhân viên phục vụ phòng. Bên kia nghe máy, cô nói thẳng: “Nhờ cô giúp tôi chuẩn bị…”.

Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Tịnh Nhi đến phòng làm việc của đội cứu hộ.

Cô nhờ nhân viên phục vụ đẩy lần lượt mười xe thức ăn vào, sau đó, cô cúi mình thật sâu trước đội trưởng đội cứu hộ, nói: “Đội trưởng, tôi đến đây để cảm ơn anh và đội viên của anh. Hôm qua nếu không có các anh kịp thời cứu tôi và cấp trên của tôi, có lẽ bây giờ chúng tôi đã gặp vấn đề nghiêm trọng. Tôi cũng không biết nên bày tỏ sự cảm kích của tôi như thế nào, cho nên tôi chỉ đành dùng cách này mời các anh ăn một bữa thịnh soạn”.

Đội trưởng thấy vậy, vội vàng đỡ Hứa Tịnh Nhi dậy: “Cô Hứa, cô không cần khách sáo như vậy. Đây vốn là chuyện chúng tôi nên làm, mọi người không sao là tốt rồi”.

Dừng một lúc, anh ta nhìn những chiếc xe thức ăn đó, vẫn nhận tấm lòng của cô: “Cái này chúng tôi xin nhận, cô có lòng quá”.

Đội trưởng nói với một đội viên trong đội: “Gọi những người khác lại đây, nhân lúc còn nóng ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của cô Hứa”.

Đội viên gật đầu, ra ngoài gọi người vào.

Hứa Tịnh Nhi mím môi, nghĩ một lúc lại nói: “Đội trưởng, nghe nói hôm qua có một đội viên phát hiện ra chúng tôi trước tiên, là đội viên nào vậy ạ? Tôi muốn đích thân nói với anh ấy một lời cảm ơn”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 783


Chương 783

“Chuyện này…”, đội trưởng nhíu mày nghĩ ngợi: “Tối hôm qua tình hình quá hỗn loạn, tôi thật sự không chú ý tới là đội viên nào đã phát hiện ra trước”.

Anh ta nói rồi, quay đầu nhìn một người khác: “Cậu có biết là ai không?”.

Người khác cũng sững người, lắc đầu: “Tôi không chú ý tới, các cậu thì sao?”.

Những người khác cũng nhìn nhau rồi lắc đầu, bày tỏ không phải mình.

Lúc này, những người cứu hộ khác cũng đi vào, đội trưởng hỏi bọn họ: “Tối hôm qua, trong các cậu ai phát hiện ra cô Hứa và anh Zoe đầu tiên?”.

Những người cứu hộ khác lần lượt lắc đầu.

Đội trưởng lập tức bật cười: “Sao thế, đám nhóc này, trước kia có công lao thì tranh nhau nhận, bây giờ làm việc tốt lại trốn tránh?”.

Một trong số họ đáp: “Có lẽ lúc đó quá hỗn loạn, mình có phải người đầu tiên phát hiện ra hay không cũng không rõ nữa. Dù sao tôi chỉ nhớ là một người anh em đột nhiên la lên, bảo là tìm thấy người rồi, thế là chúng tôi đều qua đó, sau đó vội vàng cứu người, hoàn toàn không chú ý ai ra ai”.

Hỏi một vòng cũng không hỏi được đáp án, đội trưởng nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt hơi áy náy: “Cô Hứa, thật ngại quá, lúc cứu hộ là vậy, mọi người chỉ nghĩ tới việc cứu người, những chuyện khác không chú ý quá nhiều”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, bày tỏ mình hiểu: “Không sao, dù có thế nào, các anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi và anh Zoe, hi vọng bữa cơm này các anh có thể ăn ngon uống ngon, hết sức cảm ơn các anh”.

Cô còn chuẩn bị khom lưng, đội trưởng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Cô Hứa, đủ rồi đủ rồi, cô còn như vậy nữa chúng tôi rất ngại”.

Hứa Tịnh Nhi đành thôi: “Vậy các anh ăn đi, tôi không làm phiền nữa, tôi về trước đây”.

“Được, tạm biệt”.

Các đội viên đều vẫy tay nói tạm biệt Hứa Tịnh Nhi, cô mỉm cười gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Tuy mưa to gió lớn đã ngừng, nhưng trong không khí vẫn có mùi ẩm ướt. Hứa Tịnh Nhi men theo con đường đá nhỏ quay về tòa nhà chính. Trên trời có chiếc máy bay bay qua, cô vô thức ngẩng đầu lên, tầm nhìn di chuyển theo chiếc máy bay đó, cho đến khi nó biến mất trong tầng mây.

Về đến phòng, Hứa Tịnh Nhi nửa dựa người vào đầu giường, cầm điện thoại, mở danh bạ ra, ngón tay lướt trên màn hình, cuối cùng dừng ở một số điện thoại trên đó.

Cô nhìn chằm chằm số điện thoại đó, ngón tay di chuyển đến nút gọi, muốn bấm lại thôi. Lần lữa cả nửa tiếng đồng hồ, cô nặng nề thở ra một hơi, ném điện thoại lên giường.

Thôi bỏ đi.

Cho dù người đầu tiên phát hiện ra cô có phải giống như trong suy đoán của cô hay không, cô cũng không muốn đi tìm chân tướng nữa.

Hứa Tịnh Nhi kéo chăn lên, trùm qua đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Hứa Tịnh Nhi cả đêm không mộng mị, ngủ một giấc ngon lành, tinh thần tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Cô đến phòng tắm rửa mặt, xong xuôi ra ngoài thấy ánh nắng ngoài trời hôm nay rất tốt, thế là thay một bộ quần áo thoải mái, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, sau đó đi dạo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 784


Chương 784

Bữa sáng của khách sạn là tự phục vụ, có nhiều loại thức ăn, nhưng người đến ăn lại rất ít ỏi.

Cũng phải, khó có khi ra ngoài nghỉ mát, căn bản đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, ai lại vì bữa sáng mà dậy sớm chứ? Nếu không phải hôm qua cô ngủ sớm, có lẽ bây giờ cũng không dậy nổi.

Hứa Tịnh Nhi bưng đĩa tùy ý dạo một vòng, thấy món mình thích thì gắp một ít cho vào đĩa. Sau đó nhìn thấy cháo trắng, cô lấy một cái bát không, định cầm muôi múc, chợt ở một phía khác cũng có một bàn tay thò sang định cầm muôi.

Động tác của hai người khựng lại, ngay sau đó ngước mắt nhìn người kia.

Hứa Tịnh Nhi cong khóe môi: “Kiều Sở, chào buổi sáng”.

Kiều Sở thấy là Hứa Tịnh Nhi, cũng cười đáp: “Cô Hứa, chào buổi sáng”.

Sau đó anh ta rút tay lại, làm tư thế mời: “Cô lấy trước đi”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không khách sáo với anh ta, cầm muôi múc một bát cháo, sau đó tiện thể giúp anh ta múc một bát, sau đó hỏi: “Anh đi một mình sao? Có cần ghép bàn với tôi ăn chung không?”.

Kiều Sở lắc đầu: “Cô Hứa, tôi ăn xong rồi, cái này tôi định đóng gói mang về cho anh Zoe, bây giờ anh ấy chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm”.

“Vậy à…”, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Cấp trên đại nhân khỏe hơn chưa? Tôi còn đang định đợi lát nữa đi dạo xong sẽ lên thăm anh ấy”.

“Đã bớt sốt rồi, vết thương bị viêm cũng được ngăn ngừa rồi”.

Dừng một lúc, Kiều Sở nói: “Nhưng mà, lát nữa cô không cần đi thăm anh ấy đâu”.

“Vì sao?”.

“Anh Zoe có chút việc riêng cần xử lý, đã đặt vé máy bay trưa về rồi”.

Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.

Cố Khiết Thần và Tả Tư đi rồi, trợ lý Lâm đi theo, bây giờ cấp trên đại nhân và Kiều Sở cũng sắp đi, vậy cô ở lại đây một mình có ý nghĩa gì?

Hơn nữa, nếu Tả An có hành động gì, cô ở lại đây chẳng phải sẽ bỏ sót hay sao?

“Kiều Sở, mấy giờ các anh bay? Đưa tôi theo đi, tôi về cùng các anh”.

Lần này đến lượt Kiều Sở ngạc nhiên: “Cô cũng phải về sao? Cô… cũng có việc à?”.

Lúc nói mấy chữ cuối, rõ ràng giọng anh ta có vẻ thăm dò.

Hứa Tịnh Nhi không đỏ mặt, không hồi hộp, bình thản tự nhiên nói: “Không phải tối hôm đó tôi bị thương mệt chết hay sao? Tôi không còn sức để chơi nữa, muốn về sớm nghỉ ngơi điều dưỡng, ra ngoài chơi cũng rất tốn thể lực đấy!”.

Nhắc tới tối hôm đó, khí thế của Kiều Sở lập tức giảm đi: “Chuyện này… tôi phải hỏi anh Zoe trước. Dù sao cũng là hành trình cá nhân, nếu cô muốn đi cùng thì phải xem ý anh ấy”.

“Được, vậy tôi đợi tin tức của anh. Nếu cấp trên đại nhân cảm thấy không tiện thì tôi tự đi”, Hứa Tịnh Nhi dứt khoát trả lời, sau đó thúc giục: “Anh mau đi đi, đừng để anh Zoe đói bụng”.

Kiều Sở đóng gói thức ăn xong, gật đầu với Hứa Tịnh Nhi, rời đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn bóng lưng anh ta xa dần, môi cong lên nhàn nhạt, sau đó cầm đĩa, tìm đại một bàn trống ngồi xuống ăn sáng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 785


Chương 785



Lúc Kiều Sở đi vào phòng, Tả An đã xuống giường.

Anh ta bước nhanh tới, muốn đến dìu Tả An, nhưng Tả An lại nói: “Không cần, tôi không sao rồi”.

Kiều Sở chỉ đành đặt thức ăn lên bàn, lần lượt mở ra: “Anh Zoe, anh ăn chút gì đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, sau đó đến giờ chúng ta ra sân bay rồi”.

“Ừ”.

Tả An đi qua, ngồi xuống ghế sofa, thong dong ăn cháo.

Kiều Sở đứng ở một bên, do dự một lúc mới lên tiếng: “Đúng rồi, vừa nãy tôi xuống nhà hàng dưới lầu, gặp được cô Hứa”.

Động tác của Tả An dừng lại gần như không thể nhận ra, nhưng không nói gì.

Kiều Sở nói tiếp: “Cô Hứa nghe anh phải về trước, cô ấy nói cô ấy cũng muốn về, hỏi có thể đưa cô ấy theo cùng không”.

Không đợi Tả An trả lời, Kiều Sở lại bổ sung một câu: “Đây là hành trình cá nhân của anh, nếu anh cảm thấy không tiện, bây giờ tôi sẽ từ chối cô ấy thay anh”.

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, định bấm số.

Ngón tay anh ta còn chưa bấm xuống, đã nghe giọng nói nhàn nhạt của Tả An vang lên: “Đặt vé cho cô ấy đi”.

“…”, ánh mắt Kiều Sở hơi dừng lại: “Anh Zoe, như vậy… không tốt lắm đâu. Công tư phân minh có phải tốt hơn không?”.

Tả An nâng mí mắt lên, nhìn về phía Kiều Sở, ánh mắt đã khôi phục sự dịu dàng như thường, chỉ là lời nói ra lại không cho phép nghi ngờ: “Đặt vé cho cô ấy”.

Tay Kiều Sở vô thức nắm lấy điện thoại, môi động đậy, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa, gật đầu: “Tôi biết rồi”.



Hứa Tịnh Nhi nhận được tin nhắn đặt vé do Kiều Sở gửi tới, khẽ nhướng mày.

Cô cất điện thoại đi, không lề mề, xoay người về phòng thu dọn hành lý của mình, sau đó xách valy ra cửa, đến quầy lễ tân dưới lầu trả phòng.

Tả An và Kiều Sở xuống sau cô mười phút, đợi bọn họ làm thủ tục trả phòng xong thì cùng nhau ra khỏi cổng khách sạn, đi xe khách sạn đã chuẩn bị sẵn đến sân bay.

Vì Kiều Sở tự giác ngồi ở ghế lái phụ, nên Hứa Tịnh Nhi và Tả An ngồi ở ghế sau.

Cô nghiêng mặt quan sát sắc mặt của Tả An. Tối hôm qua mặt anh ta vẫn còn trắng nhợt, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, hôm nay đã không còn trắng nhợt nữa, khí sắc trông có vẻ đã khôi phục một nửa.

Cô không thể không cảm khái, khả năng hồi phục của anh ta mạnh thật… giống như Cố Khiết Thần vậy…

Khi ý nghĩ này lướt qua đầu, Hứa Tịnh Nhi bỗng giật mình.

Sao lại nhớ tới anh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 786


Chương 786

Cô ra sức lắc đầu, xóa hình bóng của anh ra khỏi đầu, một chút vết tích cũng không muốn lưu lại.

“Sao vậy?”.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Tả An, Hứa Tịnh Nhi hoàn hồn, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh ta, cô vô thức cong môi cười, trả lời: “Không có gì”.

Ánh mắt của Tả An nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô, có thể nhìn ra cô có tâm sự, nhưng cô đã không muốn nói, anh ta cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ cười cười.



Máy bay hạ cánh, ba người ra khỏi sân bay.

Vì bọn họ không sắp xếp người ra đón nên phải bắt xe taxi về. Nơi Tả An muốn đi và nơi Hứa Tịnh Nhi muốn đi ở hai hướng khác nhau, Hứa Tịnh Nhi không đi nhờ anh ta nữa, vẫy tay chào tạm biệt anh ta, kéo theo hành lý bắt một chiếc xe khác.

Tả An đứng ở bên cửa xe, không vào trong xe. Anh ta nhìn bóng lưng Hứa Tịnh Nhi đi xa dần, đáy mắt dâng lên sóng ngầm, bỗng nhấc chân lên.

Anh ta sải bước đuổi tới phía trước, vươn tay nắm cổ tay Hứa Tịnh Nhi lại.

Hứa Tịnh Nhi dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là Tả An thì nghi hoặc nhíu mày: “Cấp trên đại nhân, anh… làm gì vậy?”.

Tả An xưa nay dịu dàng, tác phong luôn rất quân tử, nhẹ nhàng lịch sự, hành vi kéo tay người khác lại như thế này có chút không giống anh ta.

Anh ta không buông tay ra ngay, mà nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi, mở lời: “Tối mai cô có thời gian không?”.

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó mới hiểu ra. Anh ta làm ra hành động hơi mất lịch sự thế này chỉ để hỏi cô chuyện này sao?

Cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Sau vài giây, cô khẽ ho một tiếng, nói: “Không phải vẫn còn hai ngày nghỉ sao? Thời gian không đi làm đương nhiên là rảnh. Sao thế? Anh có nhiệm vụ gì cần giao cho tôi à?”.

Hứa Tịnh Nhi nói hai chữ nhiệm vụ vốn chỉ là đùa vui, dù gì cô và cấp trên đại nhân cũng từng liên lạc với nhau vì nhiệm vụ.

Không ngờ Tả An tiếp lời cô, gật đầu: “Ừ, có một nhiệm vụ cần giao cho cô. Nhiệm vụ lần này là tôi muốn cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, muốn mời cô ăn một bữa, không biết cô có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?”.

“…”.

Hứa Tịnh Nhi hỏi ngược lại: “Không phải lúc trước đã nói tăng tiền lương xem như cảm ơn rồi sao? Bây giờ lại mời ăn, chẳng lẽ tiền lương thêm của tôi cứ vậy bay đi mất?”.

Đúng là ham tiền.

Tả An lắc đầu bật cười: “Tiền lương vẫn thêm, bữa ăn cũng sẽ mời”.

Hứa Tịnh Nhi lập tức sáng mắt: “Nếu là như vậy thì tôi sẽ nhận, có bữa cơm miễn phí mà không ăn đó là tội ác tày trời”.

“Được, vậy… tối mai gặp”.

“Vâng vâng”, Hứa Tịnh Nhi ra sức gật đầu: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 787


Chương 787

“Ừ”, Tả An nhẹ giọng trả lời, nhưng không biết là anh ta quên buông tay hay là vì nguyên nhân gì khác, tay anh ta vẫn nắm chặt tay Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi rút tay về mà không rút được, không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Cấp trên đại nhân, anh buông tay đi…”.

Nghe vậy, Tả An mới chậm rãi buông tay ra, để Hứa Tịnh Nhi rút tay về. Anh ta cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, khựng giữa không trung nửa giây, sau đó mới buông xuống.

Anh ta đứng tại chỗ, nhìn Hứa Tịnh Nhi bắt xe, vào trong xe đi khỏi, sau đó anh ta mới quay về xe của mình, chui vào trong xe.

Đợi anh ta ngồi ổn định rồi, Kiều Sở mới nói với tài xế: “Lái xe đi”.



Hứa Tịnh Nhi không ngờ nhà hàng mà Tả An hẹn cô đi ăn lại rất trùng hợp là nhà hàng Sơn Đỉnh mà lúc trước Cố Khiết Thần đã dẫn cô đi.

Rõ ràng đã không còn liên hệ gì đến anh nữa, nhưng dường như bất kể là chuyện gì cũng có thể móc nối quan hệ hoặc ít hoặc nhiều đến anh.

Nhưng Tả An đã đặt chỗ từ trước, cô cũng không thể lấy lý do buồn cười này để từ chối, cho nên cô vẫn đến nơi theo giờ hẹn.

Sau khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào, Tả An đã ngồi sẵn đợi cô.

Có lẽ xuất phát từ phép lịch sự, anh ta luôn là người đợi người khác, chứ không phải để người khác đợi.

Thấy cô đến, Tả An đứng dậy, vô cùng lịch sự kéo ghế ra cho cô. Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, nói: “Cảm…”.

Lời còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy ở lối vào có hai bóng người quen thuộc.

Lời nói của cô bất chợt mắc nghẹn trong cổ họng, ánh mắt cũng dừng lại một chỗ.

Tả An thấy vậy, nhìn theo đường nhìn của cô.

Ánh mắt anh ta không có bất cứ gợn sóng nào, chỉ liếc một cái rồi thu hồi, ánh nhìn dừng trên khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi. Nhìn khoảng mấy giây, anh ta đi về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Tả An, anh ta cười nói: “Để phụ nữ quyết định đi”.

Hứa Tịnh Nhi quay lại, không nhận lấy thực đơn, mà nhìn chằm chằm vào Tả An, nói thẳng: “Anh cố ý đúng không?”.

Nếu chỉ là đặt nhà hàng cô từng đến thì có thể nói là trùng hợp. Nhưng cô vừa mới đến nhà hàng này theo lời hẹn với Tả An, Cố Khiết Thần và Tả Tư cũng đến nhà hàng này ăn, cô không tin đây là trùng hợp.

Thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, mà càng nhiều hơn là sự bày mưu tính kế.

Tả An chưa bao giờ phủ nhận Hứa Tịnh Nhi là người thông minh, giờ đây cũng chỉ là chứng thực hết lần này đến lần khác. Cô không những thông minh, mà trực giác và sự nhạy bén cũng tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.

Tả An không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười hỏi ngược lại: “Cô nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư đi ăn với nhau thôi mà cũng không chịu nổi sao?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 788


Chương 788

Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi: “Đây không phải vấn đề chịu nổi hay không chịu nổi. Nếu chỉ là trùng hợp, tôi không có gì để nói, nhưng tôi không thể hiểu nổi, anh làm như vậy với mục đích gì?”.

Bỗng nhiên cô nghĩ ra điều gì, cười nhạt: “Sao hả? Anh vẫn còn nghi ngờ lòng trung thành của tôi, muốn thăm dò tôi sao?”.

Tả An im lặng vài giây, trả lời: “Không phải”.

“Vậy anh có ý gì?”.



Cố Khiết Thần và Tả Tư đã được nhân viên phục vụ dẫn đến một bàn khác.

Lúc hai người ngồi xuống, Tả Tư nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi và Tả An, có chút ngạc nhiên, sau đó vô thức nhìn về phía Cố Khiết Thần. Cũng không biết là anh không nhìn thấy hay là lờ đi, trên gương mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm gì.

Tả Tư vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy vậy rồi cô ta cũng không nói nữa.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần không xem, hờ hững nói: “Tôi không có hứng ăn, cô gọi cho cô đi”.

Tả Tư lại không đồng ý: “Không được, anh phải ăn món gì đó. Anh không gọi thì tôi gọi cho anh”.



Tả An yên lặng nhìn Hứa Tịnh Nhi nửa phút, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Tịnh Nhi, chúng ta ăn trước đi, ăn xong tôi sẽ nói cho cô nguyên nhân tôi làm như vậy. Bữa cơm này… là tôi muốn cảm ơn cô đàng hoàng, tôi không muốn nói chuyện khác”.

Dừng một lúc, ánh mắt anh ta hờ hững liếc về phía bàn Cố Khiết Thần, lại nói: “Nhưng, nếu cô cảm thấy Cố Khiết Thần ngồi đó làm cô nuốt không trôi, tôi cũng không miễn cưỡng, chúng ta có thể đi ngay bây giờ”.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã trở nên lạnh lùng trầm tĩnh: “Không có gì mà nuốt không trôi, người lạ chẳng quan trọng gì mà thôi, đưa thực đơn cho tôi”.

Nhận lấy thực đơn, Hứa Tịnh Nhi không hề khách sáo chọn một lượt khiến nhân viên phục vụ không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Thưa cô, cô đã gọi hơi nhiều món…”.

Tả An ngăn anh ta lại: “Cứ để cô ấy gọi”.



Cố Khiết Thần và Tả Tư ngồi không bao lâu đã rời đi. Hứa Tịnh Nhi không có ý định nhìn Cố Khiết Thần, nhưng khi Tả Tư rời đi trước đã cố tình gọi cô một tiếng, cô theo bản năng nhìn qua, liếc thấy sắc mặt của Cố Khiết Thần có hơi tái mét.

Chỉ là anh đã mau chóng rời đi, cô cũng không biết mình bị ảo giác hay đúng là vậy.

Hứa Tịnh Nhi không để mình thiệt thòi, ăn không ít, Tả An lại không ăn gì, chỉ uống rượu.

Sau khi cô ăn no, đặt dao nĩa xuống, ngước mắt lên nhìn anh ta, hỏi: “Bây giờ thì có thể nói rồi chứ?”.

Tả An đưa tay lên vẫy phục vụ, sau khi thanh toán xong, đứng dậy nói với Hứa Tịnh Nhi: “Ra ngoài đi dạo đi, vừa đi vừa nói”.

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, cùng anh ta đi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 789


Chương 789

Ra khỏi nhà hàng Sơn Đỉnh, có một con đường nhỏ đi l ên đỉnh núi, ở đó có thể ngắm nhìn cảnh đêm toàn thành phố.

Tả An dịu dàng đề nghị: “Chúng ta đi lên trên nhé?”.

Mặc dù là hỏi ý kiến, nhưng anh ta đã bước đi theo hướng đó rồi, Hứa Tịnh Nhi cũng chỉ có thể đi theo.

Đi được khoảng mười phút, hai người đã đứng trên đỉnh núi, mặc dù Hứa Tịnh Nhi đã từng đến nhà hàng này ăn cơm cùng Cố Khiết Thần, nhưng chưa từng lên đây, giờ đứng ở nơi này, nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, sự oán trách trong lòng cũng bớt đi một chút.

Cảnh sắc thực sự say đắm lòng người, nếu như đổi tâm trạng khác, chắc chắn cô có thể tận hưởng trọn vẹn, nhưng lúc này cô không có tâm trạng.

“Cấp trên đại nhân…”, đôi môi mấp máy, cô lên tiếng.

Không ngờ, Tả An cũng cất lời cùng một lúc: “Hứa Tịnh Nhi”.

Hai người liền quay ra nhìn nhau, sau đó Tả An tiếp tục nói: “Ban nãy cô nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư ở bên nhau, cô còn buồn không?”.

Còn buồn không…

Hứa Tịnh Nhi đắn đó chữ “còn” đó, trong đầu từ từ nhớ lại cái đêm ở buổi tiệc, sau khi cô uống say, buồn đến mức phát điên, Tả An đã nhìn thấy hết cử chỉ hành động của cô, cho nên… mới hỏi như vậy?

Câu trả lời mà anh ta mong đợi là gì?

Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ một lúc, không đáp mà hỏi lại: “Anh muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?”.

Tả An lên tiếng, đẩy câu hỏi lại về phía cô: “Cô nói xem?”.

Đứng hình mười mấy giây, Hứa Tịnh Nhi trả lời: “Nói thật là tôi có buồn”.

Không phải cô không muốn nói dối, mà nói ra cũng chẳng ai tin, cô không lừa được bản thân, càng không lừa được Tả An, cô thông minh, nhưng Tả An cũng đâu có ngốc.

Không biết có phải Hứa Tịnh Nhi cảm nhận sai hay không, nhưng lúc cô vừa nói ra câu đó, liền có cảm giác ánh mắt Tả An cũng trở nên dịu dàng hơn.

Tả An chăm chú nhìn Hứa Tịnh Nhi, tay vô thức nắm lại, trong ánh mắt dường như có cảm xúc đấu tranh vụt qua, cuối cùng như hạ được quyết tâm, nói: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cô buồn như vậy, chị bằng… rời xa khỏi anh ta đi”.

Rời xa?

Câu này thốt ra từ miệng anh ta, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi buồn cười.

Cô vốn dĩ đã bỏ đi thật xa rồi, là anh ta dùng mọi cách, cố chấp đẩy cô trở về với cuộc sống của Cố Khiết Thần, bây giờ anh ta lại bảo cô rời xa?

Nhưng lúc cô nhìn vào mắt anh ta, nhìn thấy ánh mắt ấy, cô liền sững người.

Dường như anh ta rất nghiêm túc…

Hứa Tịnh Nhi không kiềm chế được, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng, nói chuyện không hề nể nang: “Cấp trên đại nhân, anh lại định làm cái gì thế? Nếu như không phải anh cố tình sắp xếp, thì tôi cũng đâu có ở đây?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 790


Chương 790

Tả An mím môi, nói: “Tôi thừa nhận, đúng là tối nay tôi cố ý hẹn cô ra đây ăn cơm, tôi biết từ trước là Tả An đã đặt bàn dùng bữa cùng Cố Khiết Thần ở nhà hàng này, cho nên cô nhất định sẽ gặp bọn họ”.

“Tôi muốn biết, bây giờ cô có còn buồn vì Cố Khiết Thần nữa không, mà thực tế là cô rất buồn”.

“Hứa Tịnh Nhi, cô ở lại Cố Thị, sẽ còn gặp Cố Khiết Thần nhiều, cô sẽ buồn, mà tôi bây giờ… không muốn thấy cô buồn”, giọng nói của Tả An lắng xuống: “Cô có đồng ý từ chức, rời khỏi Cố Thị không?”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ mở mắt, không dám tin vào tai mình. Thế cục này là do cô cố gắng tạo ra, giờ lại cứ thế đẩy cô ra sao?

Cô đứng ngây ra một lúc, nói: “Có phải vì tôi cứu anh nên anh động lòng trắc ẩn không?”

Tả An không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cứ nhìn vào không gian vô định. Giọng anh ta vô cùng trầm thấp: “Thực ra thì tôi đã hối hận rồi. Tịnh Nhi, cô là người tốt, cô không cần phải tham gia vào trận đấu này”.

Dừng lại một lúc anh ta mới lại nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Đương nhiên, cô cũng không cần lo lắng cho sau này. Cô có thể tiếp tục chạy tin. Dù là cô ở trong nước hay nước ngoài thì tòa soạn Z vẫn luôn có rất nhiều nhiệm vụ dành cho cô”.

Nói nhiều như vậy thì cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng đã hiểu ra. Hóa ra Tả An hẹn cô đi ăn là vì chuyện này.

Giờ anh ta hi vọng cô rút lui khỏi chuyện tranh đấu, bất luận là anh ta hay Khiết Thần, Tả Tư thì đều muốn cô tránh xa mọi chuyện và sống tốt cuộc đời của mình.

Khoảnh khắc này, anh ta thật sự đang nghĩ cho cô. Có lẽ cũng phải, vì bọn họ quen nhau lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện tấm lòng của mình.

Thế nhưng…

Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, lắc đầu đầy kiên định: “Cấp trên, đã muộn mất rồi”.

Khiết Thần không thể nào sắp xếp cuộc đời cô được. Tả An cũng vậy. Đời cô do cô quyết. Cô chỉ muốn làm chuyện mà mình muốn.

“Tôi đã bước vào chuyện này thì sẽ không rút lui giữa chừng. Tôi đã từng nói rồi. Vết thương mà Khiết Thần gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại hết. Hơn nữa, tôi sẽ đích thân trả lại”.

Giọng nói của cô rất nhẹ. Gần như nói thầm. Thế nhưng từng từ như dội thẳng vào lồ ng ngực người khác khiến bạn không thể không chú tâm.

Câu trả lời này không khiến Tả An bất ngờ. Nhưng lúc này, anh ta nhìn khuôn mặt kiên định của cô gái bằng vẻ dao động.

Anh ta nhìn cô chăm chăm một lúc rồi khẽ cười: “Cô và người ấy…thật khác nhau”.

Hứa Tịnh Nhi nghe thấy vậy thì vô thức hỏi: “Ai? Người nào?”

Tả An bất chợt bừng tỉnh. Anh ta lại cười, giấu đi cảm xúc, không hề trả lời cô mà nói: “Cô không muốn thì thôi. Có điều cô phải hứa với tôi một chuyện”.

“Chuyện gì”.

Tả An giơ tay lên khẽ đặt lên đầu Hứa TỊnh Nhi, xoa đầu cô giống như một đứa bé: “Đừng buồn nữa”.

Bàn tay anh ta thật ấm áp. Hứa Tịnh Nhi khựng người, chớp mắt một lúc mới bừng tỉnh.

Một cơn gió thổi qua, Hứa Tịnh Nhi giật mình và lơ ngơ gật đầu. Tả An thu tay về, cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 791


Chương 791

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, cất bước đi xuống núi.

Thứ hai, tại phòng làm việc của phó tổng giám đốc.

Kiều Sở đứng trước bàn làm việc, báo cáo tình hình với Tả An thì phát hiện anh hơi mất tập trung. Anh ta nhìn về hướng Tả An đang nhìn thì thấy Tả An đang nhìn Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi không biết làm sao mà thấy hơi bất an. Cô chau mày, khuôn mặt để lộ vẻ khổ sở.

Tả An đột nhiên lên tiếng: “Anh nói…”

Kiều Sở không nhìn nữa, chỉ lên tiếng: “Anh Tả, anh có chỗ nào không hiểu về hạng mục này không?”

“Cô ấy làm sao thế?”

Cùng với mấy từ đập vào tai thì Kiều Sở cũng phải giật mình. Anh ta đơ người, sau đó là nhìn chăm chăm vào vị sếp đang bỏ lơ công việc với tâm trạng vô cùng ngổn ngang.

“Khụ khụ”, Kiều Sở khẽ ho vài tiếng như muốn kéo lại sự chú ý của Tả An.

Tả An quay qua nhìn: “Hạng mục này lát nữa thảo luận tiếp”.

Nói xong, anh ta đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Kiều Sở thấy anh ta đi tới chỗ Tịnh Nhi bèn cúi đầu suy nghĩ. Nếu sếp tiếp tục như thế này thì thật sự có thể giữ nổi phong độ như trước không…”

Hứa Tịnh Nhi hôm nay tới ngày. Trước đây mỗi lần đến ngày cô đều không đau nhiều, là một cô gái trong nhóm những cô gái may mắn. Nhưng sau khi bị thương thì giờ lần nào cô cũng thấy đau. Việc tập luyện cùng Simon đương nhiên giúp cô có thể kiểm soát được. Chỉ có điều cô không ngờ lần này lại đau đến như vậy”.

Có lẽ do lần trước lên núi cứu cấp trên bị nhiễm lạnh nên mới thế này.

Bỗng có tiếng gõ bàn.

Hứa Tịnh Nhi chật vật đứng dậy, ngẩng đầu. Nhìn thấy Tả Anh, cô cố gắng lên tiếng bằng giọng yếu ớt: “Cấp trên, anh có việc gì cần tôi làm sao? Anh cứ nói, tôi sẽ đi làm”.

“Không phải”.

Vừa rồi nhìn thấy cô sắc mặt không tốt, giờ tới gần thì Tả An thậm chí còn thấy mặt cô tái nhợt, mồ hôi lấm tấm. Anh nhìn chăm chăm: “Cô làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?”

Ấy…

Dù sao thì cũng là chuyện của phụ nữa, cô cũng ngại nói: “Bụng tôi hơi khó chịu nhưng tôi sẽ không để ảnh hưởng tới công việc đâu. Tôi nghỉ ngơi một lúc là được”.

“Sắc mặt cô trông khó coi lắm, như thế này không được đâu. Tôi đưa cô tới bệnh viện”

Tả Anh vừa nói vừa quay người định về bàn làm việc lấy chìa khóa. Thế nhưng tay áo anh bỗng bị kéo lại.

“Không cần đâu, tôi là…”, Hứa Tịnh Nhi túm tay áo anh thật chặt như sợ anh ta sẽ ép cô đi bệnh viện thì sẽ trở thành trò cười mất.

Cô nuốt nước bọt: “Không cần đi bệnh viện, là vấn đề của phụ nữ thôi. Tôi nghỉ một lúc là không sao”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792


Chương 792

Vấn đề của phụ nữ.

Tả An suy nghĩ một lúc. Một lúc sau mới hiểu ra vấn đề của phụ nữ là gì. Anh ta ngại ngùng, mặt đỏ linh căng.

Thấy vậy mặt dù Hứa Tịnh Nhi đang khó chịu nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Cũng khá ngây thơ nhỉ? Có lẽ cấp trên chưa từng yêu bao giờ.

Thế nhưng cô giờ cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tới điều đó. Đau bụng kinh không phải là bệnh nhưng khi đau thì như chết đi sống lại. Cô khẽ nằm ra bàn, đợi cơn đau đi qua.

Tả An nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, cô đi theo tôi”

Đau tới mức này mà còn không để cho cô nghỉ một chút được sao? Thế nhưng ai bảo anh ta là cấp trên còn cô là nhân viên chứ.

Hứa Tịnh Nhi đành phải nghiến răng, cố gắng đứng dậy

Tả An ra khỏi phòng làm việc. Hứa Tịnh Nhi cũng đi theo. Sau đó Tả An bảo Kiều Sở ra ngoài. Kiều Sở nhìn cô một lúc rồi rời đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn Tả An: “Anh cần tôi làm gì vậy?”

Tả An đi tới bên ghế sô pha, nói với cô: “Tới đây”.

Dù Hứa Tịnh Nhi đang tỏ vẻ nghi ngờ thì vẫn nhẫn nhịn bước tới đứng trước mặt anh ta. Khi cô đang định nói gì đó thì thấy anh ta hất cằm.

“Công việc của cô ngày hôm nay là ngồi đây nghỉ ngơi”.

“…”

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra mất vài phút, chớp mắt vài cái rồi mới hỏi lại bằng vẻ không dám tin: “Anh bảo tôi…ngồi đây nghỉ ngơi sao?”

Kêu cô vào đây không phải là để phân công công việc mà là để cô nghỉ ngơi?

“À mà không phải là nghỉ ngơi, à công việc đấy”, Tả An nhấn mạnh.

Thấy cô đứng bất động, anh đưa tay lên ấn vai cô, bắt cô ngồi xuống ghế: “Công việc của cô bắt đầu rồi, mong cô hoàn thành”.

Hứa Tịnh Nhi thật sự không biết phải nói gì.

Cô nhìn anh ta, há hốc miệng: “Cấp trên, thế này là công tư không phân minh ấy”.

Tả Anh liếc nhìn cô: “Vậy cô có nhận không?”

Nhiệm vụ này có lợi cho cô mà. Không nhận…mới lạ!

Hơn nữa cô thật sự khó chịu. Nằm ngoài bàn chắc chắn không thể nào thoải mái như nằm ở ghế sô pha được. Thế là Hứa TỊnh Nhi không khách sáo nữa, cô bèn gật đầu: “Vậy thì…anh để tôi mượn ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc nhé”.

Tả An mỉm cười: “Cần gì cứ nói tôi”.

Nói xong, anh ta quay người về bàn làm việc.

Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, cảm thấy ấm áp. Không thể phủ nhận, cấp trên là một người rất ân cần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793


Chương 793

Cô nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt trông đầy ý vị. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Cơn đau cứ ập tới từng cơn. Cô không nghĩ linh tinh nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng lật tài liệu của Tả An.

Một lúc sau, Tả An thấy hơi thở của Hứa Tịnh Nhi trở nên nặng nề. Anh ta quay qua nhìn thì thấy khuôn mặt cô trắng bệch. Môi cũng trở nên nhợt nhạt.

Anh không biết phụ nữ tới ngày đó thì mình phải làm thế nào. Lẽ nào cứ để mặc cho đến khi cơn đau kết thúc hay sao?

Bất giác, Hứa Tịnh Nhi co dúm người lại, nằm ra sô pha và đặt hai tay lên bụng. Cơ thể cô khẽ run lên.

Nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng là đang đau lắm. Cô khẽ mím môi, thi thoảng còn r ên rỉ. Cũng không biết là do đã quen không dám kêu lớn hay là sợ ảnh hưởng tới Tả An nữa.

Tả An chau chặt mày, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa.

Anh ta đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi ra cửa. Anh ta bước khẽ khàng, cố gắng không đánh thức Hứa Tịnh Nhi.

Mười lăm phút sau, anh ta mang vào một cốc nước ấm và một cái túi nhỏ. Tả An bước tới bên ghế, ngồi xuống, khẽ vỗ vào vai Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, dậy nào”.

Hứa Tịnh Nhi đau lắm, cố gắng mở mắt ra nhưng không thể tập trung được.

“Tôi hỏi rồi, uống thuốc giảm đau sẽ đỡ hơn chút. Cô uống một viên đi”.

Tả An đưa thuốc tới miệng cô. Tịnh Nhi ngậm vào miệng, ngoan ngoãn uống thêm ngụm nước.

Giúp cô uống thuốc xong, Tả An lấy một cái gối kê dưới đầu Hứa Tịnh Nhi.

Văn phòng của anh ta không chuẩn bị chăn hay gì, chỉ có duy nhất chiếc áo vest. Thế là anh ta cẩn thận đắp lên bụng của Hứa Tịnh Nhi. Sau đó Tả An lấy điều khiển, bật chế độ sưởi ấm trong phòng.

Căn phòng dần trở nên ấm áp hơn. Tả An thấy sắc mặt Hứa Tịnh Nhi đã đỡ hơn thì thở phào, về bàn làm việc tiếp.

Thang máy lên tới đỉnh tòa nhà.

Khiết Thần và trợ lý Lâm bước ra, đi về phía phòng làm việc. Lúc đi qua văn phòng của Tả An, thấy nhân viên không hề làm việc mà túm lại với nhau như đang xem gì đó. Họ vừa xem còn vừa bàn tán vô cùng hào hứng.

Khiết Thần và trợ lý Lâm bước tới mà họ cũng chẳng để ý. Vẫn đang tập trung thảo luận.

Nhân viên 1: “Trước đây tôi đã cảm thấy giữa họ có gì đó không ổn rồi. Quả nhiên, giác quan thứ sáu luôn chuẩn mà”.

Nhân viên 2: “Nói vậy thì lẽ nào bọn họ đã yêu nhau rồi? Trời ơi, cô ấy may mắn ghê, gặp được một người đàn ông siêu cấp. Tại sao không phải là tôi chứ?”

Nhân viên thứ ba: “Đó không phải là may mắn mà là phải có chiêu. Cô xem… cô ngây ngô thế kia thì làm được gì?”

Nhân viên 4: “Nhìn thấy cảnh tượng này thật đúng là…Ước gì mình được như cô ấy”.

Trợ lý Lâm cảm thấy tò mò. Có chuyện yêu đương gì ở đây vậy? Ai thế ai thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794


Chương 794

Thế là thói hóng hớt nổi nên, anh ta bèn hỏi: “Mọi người đang nói ai đấy?”

Nhân viên không nhận ra giọng ai nên đáp lại một cách vô thức: “Không phải là rõ ràng lắm rồi sao? Phó tổng giám đốc và thư ký Hứa đó”.

“…”

Trợ lý Lâm khựng người, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Anh ta nhìn Khiết Thần theo phản xạ, mong là Khiết Thần không nghe thấy. Thế nhưng Khiết Thần cũng đã khựng bước.

Trợ lý Lâm giật mình.

Lúc này tất cả đều nhìn Khiết Thần. Họ sợ tới tái mặt. Một nhân viên vội vàng nói với người đang phát đoạn video: “Mau, tắt đi, Cố tổng, Cố tổng…”

Thế nhưng người nhân viên kia cũng hoảng loạn, không kịp phản ứng đã làm rơi điện thoại xuống đất mất rồi. Đoạn video vẫn đang phát.

Trợ lý Lâm nhìn xuống, đó là đoạn video khoảng một phút. Người trong đoạn video chính là Tả An và Hứa Tịnh Nhi.

Lúc anh ta ngẩng đầu lên thì thấy sếp mình cũng đang nhìn chăm chăm video.

Trợ lý Lâm vội vàng bước tới, cúi người nhặt điện thoại, nhanh chóng xóa đoạn video rồi tức giận đập vào đầu đám nhân viên kia: “Giờ đi làm, ai cho phép làm mấy chuyện vớ vẩn này vậy? Hơn nữa, còn dám quay trộm lãnh đạo, xì xầm bàn tán, có phải chán làm rồi không?”

Lúc trợ lý Lâm đang giáo huấn đám nhân viên thì Khiết Thần vẫn đứng chết lặng tại chỗ. Sau đó anh không nói gì, cứ thế quay người đi thẳng vào trong phòng làm việc.

Năm phút sau, trợ lý Lâm gõ cửa phòng.

Đợi đến khi trong phòng vang lên tiếng “vào đi” không mang chút độ ấm nào, anh ta bất giác rùng mình, hít sâu một hơi rồi mới nhắm mắt đẩy cửa đi vào.

Bầu không khí trong văn phòng nặng nề một cách lạ lùng.

Trợ lý Lâm chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, âm thầm quan sát Cố Khiết Thần. Rõ ràng anh vẫn không có cảm xúc gì như thường, nhưng anh ta lại cảm thấy bên dưới sự bình tĩnh đó là sóng ngầm vô tận.

Anh ta nhất thời không khắc chế được bản thân, buột miệng hỏi: “Cố tổng, anh có ổn không?”.

Cố Khiết Thần đang ký tên lên tài liệu, nghe vậy động tác dừng lại, nâng mí mắt lên, đôi mắt đen vô cùng thâm trầm. Anh nhếch khóe môi, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tôi có chỗ nào không ổn?”.

“…”.

Giờ phút này, trợ lý Lâm chỉ muốn tát mình một cái. Anh ta đúng là chuyện không nên nhắc tới lại cứ mở miệng hỏi.

“Khụ”.

Trợ lý Lâm hắng giọng, không tiếp tục chủ đề này nữa, mà miễn cưỡng chuyển sang chủ đề khác: “Cố tổng, lúc nãy tôi đã răn đe những nhân viên cấp dưới rồi. Tôi sẽ gửi cho mỗi người một bức thư cảnh cáo, anh thấy giải quyết như vậy có được không?”.

Cố Khiết Thần hạ mắt xuống: “Tùy anh”.

Trợ lý Lâm âm thầm thở phào, biết chuyện này qua rồi, anh ta lại tỏ ra lanh lẹ: “Cố tổng, tôi ra ngoài pha một tách cà phê cho anh”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795


Chương 795

Trợ lý Lâm ra khỏi văn phòng, đến phòng nước, dùng hết tất cả công lực của mình pha một tách cà phê theo khẩu vị của Cố Khiết Thần, sau đó bưng vào văn phòng, đặt lên bàn làm việc: “Anh uống ngon miệng, tôi ra ngoài đây”.

Đợi anh ta ra khỏi văn phòng, tầm nhìn của Cố Khiết Thần mới rơi lên tách cà phê, là cà phê đen.

Anh đưa tay bưng tách lên, nhấp một ngụm, lát sau… hàng lông mày lại nhíu chặt. Anh đặt tách xuống, sau đó cười tự giễu.



Vì chuyện này đã được trợ lý Lâm cảnh cáo, không ai dám thảo luận quá lộ liễu, cho nên Hứa Tịnh Nhi không nghe thấy phong thanh gì. Nhưng cô nhạy bén cảm giác được, mấy ngày nay các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái.

Lúc đầu cô nghĩ phải chăng trên mặt mình dính gì đó, hoặc là quần áo bị gì, nhưng sau khi cô xem lại thì không phát hiện ra điều gì không ổn.

Cô cũng thử đi hỏi bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng các đồng nghiệp đều ngậm chặt miệng, nửa chữ cũng không nói.

Hứa Tịnh Nhi không hiểu ra sao, đoán mò mấy ngày, cuối cùng… đã nghe được đáp án ở trong phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh không hổ danh là nơi phụ nữ tám chuyện, khi Hứa Tịnh Nhi đang thay băng vệ sinh trong một gian phòng nọ thì nghe thấy hai nữ đồng nghiệp ở bên ngoài nói về chuyện ngày hôm đó.

Hứa Tịnh Nhi nghe một lúc, lập tức hiểu ra.

Hóa ra trong công ty đang lan truyền tin đồn giữa cô và cấp trên đại nhân, cho rằng cô và cấp trên đại nhân có gì mờ ám, là một cặp!

Hai nữ đồng nghiệp đó càng nói càng kích động, nói cô là người may mắn nhất trong lịch sử, có hào quang nữ chính nhất, lại còn mở hack.

Đầu tiên là gả cho Cố Khiết Thần, sau khi ly hôn lại có thể gặp được người đàn ông như Tả An không thua kém gì Cố Khiết Thần.

Trong lòng Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn cười khẩy.

Người ngoài thấy cô xinh đẹp vẻ vang, trên thực tế… cuộc đời như mở hack như thế cô không hề mong muốn, ai muốn thì cứ lấy đi!

Cô mà có hào quang nữ chính? Có nữ chính nào thảm như cô?

Nhưng những chuyện đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là mọi người đồn bậy bạ cô và cấp trên đại nhân như vậy, không biết cấp trên đại nhân có nghe thấy không. Nếu nghe thấy thì sau này gặp nhau sẽ lúng túng biết bao.

Không được, cô phải giải quyết vấn đề này trước khi xảy ra chuyện lúng túng!

Hứa Tịnh Nhi đẩy cửa, đi ra ngoài.

Hai đồng nghiệp nhìn thấy cô, trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn nhau.

Hứa Tịnh Nhi đi đến bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, sau đó rút một tờ giấy lau khô tay. Khi nhấc chân định đi, cô còn quay đầu nói với hai người đó: “Thật sự không phải kiểu quan hệ đó, chính chủ bác bỏ tin đồn nha!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796


Chương 796

Nữ đồng nghiệp 1: …

Nữ đồng nghiệp 2: …

Hứa Tịnh Nhi nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Hãy giúp tôi lan truyền chuyện này, nếu không, tôi sẽ trả thù các cô!”.

Nói xong, cô còn cố ý làm ra vẻ hung dữ.

Hai nữ đồng nghiệp lập tức run rẩy, gật đầu như giã tỏi: “Biết rồi, chúng tôi sẽ làm vậy!”.

“Cảm ơn”.

Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng rửa tay, quay về bàn làm việc của mình, ôm một chồng tài liệu lên, sau đó gõ cửa phòng Phó tổng giám đốc.

“Mời vào”.

Hứa Tịnh Nhi đi vào, đứng trước bàn làm việc, đầu tiên là đặt những tài liệu đó lên bàn, chỉ ra những cái cần anh ta ký, sau đó khi Tả An cúi đầu ký tên, cô cân nhắc từ ngữ một lúc.

Tả An ký tên xong, đóng tài liệu lại, đưa cho cô, Hứa Tịnh Nhi lại không nhận lấy.

Anh ta liếc nhìn vẻ mặt cô, khẽ nhướng mày: “Còn chuyện gì sao?”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không xác định cấp trên đại nhân có biết chuyện này không, nên cô nói một cách uyển chuyển: “Cấp trên đại nhân, mấy hôm nay anh có… nghe thấy mấy lời khó tin, vừa nghe đã biết là giả không?”.

Tả An nhếch khóe môi, anh ta đặt bút ký tên xuống, dựa người vào ghế, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ví dụ như?”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ nuốt nước bọt: “Ví dụ như… chuyện liên quan đến anh, liên quan đến tôi, liên quan đến một số thông tin không xác thực giữa tôi và anh…”.

Làm nhà báo lâu rồi, thuật ngữ chuyên nghiệp theo thói quen bật ra.

Tả An khẽ cười, nói thẳng: “Cô đang nói đến chuyện trong công ty đồn chúng ta có quan hệ mờ ám, thậm chí nói chúng ta yêu nhau đấy sao?”.

Quả nhiên… có thể truyền đến tai cô thì cũng có thể truyền đến tai cấp trên đại nhân, dù sao tai mắt của anh ta không ít.

“Xin lỗi cấp trên đại nhân, mấy hôm trước anh chăm sóc tôi lại bị mọi người suy đoán bậy bạ, làm tổn hại đến hình tượng của anh. Nhưng giữa chúng ta trong sạch, chỉ cần thống nhất thanh minh với bên ngoài thì sẽ không ai nhắc tới tin tức giả này nữa”.

Tả An im lặng một lúc, lắc đầu.

Hứa Tịnh Nhi ngạc nhiên: “Ý anh là sao?”.

Anh ta đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, hạ mắt xuống, tầm nhìn dừng trên khuôn mặt cô, mở lời: “Tôi không muốn thanh minh”.

“Vì sao?”.

Hứa Tịnh Nhi vô cùng khó hiểu, dù sao tin đồn này cũng không có ích lợi gì cho anh ta.

“Bởi vì…”, Tả An hạ thấp giọng, ánh mắt nhuốm vẻ chân tình: “Đối với tôi mà nói, đó không phải thông tin không xác thực, cũng không phải tin tức giả”.

“…”.

Cho nên ý anh ta là, anh ta có… tình cảm nam nữ với cô?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797


Chương 797

Hứa Tịnh Nhi ngây ra tại chỗ, đứng sững nhìn chằm chằm Tả An mười mấy giây, sau đó đột nhiên quay người, chạy ra khỏi văn phòng.



Hứa Tịnh Nhi tạm thời không thể ở gần cấp trên đại nhân được nữa, thế nên cô lấy điện thoại, đi về phía thang máy, chuẩn bị xuống quán cà phê dưới lầu ăn bánh bình tĩnh lại.

Ai ngờ cô vừa mới bước vào thang máy, Cố Khiết Thần cũng bước vào cùng một thang máy.

Ở cùng một công ty, gặp mặt là điều không thể tránh khỏi, Hứa Tịnh Nhi chỉ đành tránh ánh mắt đi chỗ khác, xem như không thấy anh.

Cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống.

Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần đứng mỗi người mỗi góc, ai cũng không nói gì, trong thang máy yên tĩnh vô cùng.

Ngay khi thang máy sắp đến tầng một, giọng anh đột nhiên vang lên.

“Ai cũng được, cậu ta thì không được”.

Một câu đột ngột như vậy khiến Hứa Tịnh Nhi ngây người. Cô chớp mắt, nhất thời không biết là mình sinh ra ảo giác, hay là thật sự đã nghe thấy câu nói đó.

Ting một tiếng, thang máy đến tầng một, cửa thang máy chầm chậm mở ra.

Nhưng cửa chưa mở ra hoàn toàn, Cố Khiết Thần lại đưa tay ấn nút đóng cửa, khe hở đã mở ra được một chút lại đóng lại.

Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu sang, nhìn người đàn ông đã xoay người đối điện với cô. Cô khẽ mím môi, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện với tôi sao?”.

Cố Khiết Thần nhìn gương mặt Hứa Tịnh Nhi, môi anh lại động đậy, lặp lại câu nói vừa rồi: “Ai cũng được, cậu ta thì không được”.

Hóa ra đúng là đang nói chuyện với cô.

Mặc dù câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng hiểu được anh đang nói tới chuyện gì.

Cố Khiết Thần cũng đã nghe thấy tin đồn giữa cô và cấp trên đại nhân, cũng cảm thấy giữa cô và cấp trên đại nhân thật sự có quan hệ mờ ám, cho nên mới nói với cô như vậy.

Ai cũng được, cậu ta thì không được, nghĩa là cô ở bên ai cũng được, chỉ có cấp trên đại nhân là không được đúng không?

Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi, đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ hiện lên vẻ giễu cợt tột cùng. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì của anh. Cô làm như không nghe rõ anh nói gì, hỏi lại: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa nghe”.

Cố Khiết Thần vẫn không ngại phiền nói lại lần nữa: “Ai cũng được, cậu ta…”.

Lần này, Hứa Tịnh Nhi không đợi anh nói hết, bất ngờ đưa tay tát anh một cái thật mạnh.

Anh không tránh né, để mặc cái tát đó rơi xuống mặt mình. Lời nói của anh chỉ dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục nói hết câu: “Tả An không được”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798


Chương 798

Hứa Tịnh Nhi dùng sức rất mạnh, cô không biết Cố Khiết Thần có đau không, nhưng tay cô thì rất đau. Thậm chí khi thấy anh bình tĩnh lặp lại lời nói với cô, cô thật sự chỉ muốn tát anh thêm vài cái.

Cô nhắm mắt lại, đè nén sự giận dữ dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Anh bình tĩnh như vậy, cô cũng không muốn vì một câu nói của anh mà dễ dàng mất kiểm soát.

Hứa Tịnh Nhi cười giễu, trả lời một cách mỉa mai, dùng câu nói vừa rồi của anh đáp lại anh: “Cố Khiết Thần, ai cũng được, anh thì không được!”.

Cô mập mờ với ai, yêu ai, ai cũng có thể nói, thảo luận hoặc ngăn cản, chỉ có Cố Khiết Thần là không có tư cách nói cô nửa chữ! Càng đừng nói tới chuyện đánh giá được với không được!

“Cố Khiết Thần, tôi không biết rốt cuộc anh dùng lập trường gì để nói với tôi lời này, nhưng anh không cảm thấy mình nực cười sao? Là anh cố chấp muốn cắt đứt mọi mối liên hệ giữa tôi và anh, là anh muốn giữa tôi và anh hoàn toàn trở thành người lạ, là anh không chút nể tình đẩy tôi ra khỏi thế giới của anh!”.

“Bây giờ anh nói với tôi lời này, anh có thấy mình can thiệp quá nhiều không? Ồ… Hay là anh cảm thấy tôi từng là vợ anh, cho dù chúng ta ly hôn rồi, cho dù anh vô tình với tôi như thế, tôi vẫn phải nghe lời anh? Anh nói không cho tôi yêu ai thì tôi không được yêu người đó? Anh và Tả An đối đầu nhau, Tả An là kẻ địch của anh, cho nên tôi không được ở bên kẻ địch của anh, là ý này sao?”.

“Nếu anh nghĩ như vậy, nếu anh cho rằng là như vậy, thế thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm theo ý anh. Thậm chí những gì anh càng không muốn nhìn thấy, tôi càng muốn làm điều đó!”.

Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông trước mặt. Khi cô nói những lời này, sắc mặt người đàn ông có sự thay đổi. Hình như là anh chau mày, nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác của cô.

Để mà nói cô hận Khiết Thần ở điều gì nhất thì đó chính là điều này. Dù cô có đánh anh bao nhiêu lần thì cũng giống như đánh vào bịch bông vậy, anh khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.

Bên ngoài có người ấn nút, cửa thang máy một lần nữa mở ra. Nhân viên đứng bên ngoài định bước vào, thấy bầu không khí như vậy thì không dám bước vào nữa, cứ thể lỉnh đi mất.

Hứa Tịnh Nhi đứng im tại chỗ, đợi cho thang máy mở ra hết cô bèn lạnh lùng lên tiếng: “Không còn gì để nói nữa phải không?”

Cô dừng lại ba giây. Vẫn là sự im lặng chết chóc. Thế là cô quay người bước ra khỏi thang máy.

Khiết Thần nhìn theo bóng lưng cô. Anh nhích chân nhưng cuối cùng cũng không di chuyển, cho tới khi thang máy tự động đóng lại, ngăn cách hai người tuyệt đối.

Anh đứng im tầm năm phút, sau đó ấn nút lên tầng trên cùng.

Về tới phòng làm việc, Khiết Thần ngồi xuống ghế. Anh ngả người, nhắm mắt để che giấu toàn bộ cảm xúc. Khiết Thần chau mày, rõ ràng là anh đang khá không ổn.

Anh khẽ ho khụ khụ. Có lẽ do tâm trạng bị ảnh hưởng nên anh càng ho nhiều hơn. Mặt anh dần tái nhợt.

Tay anh run run. Anh kéo ngăn kéo, lấy ra vài lọ thuốc, đổ từng viên ra tay. Anh đưa thuốc vào miệng, ngửa cổ và nuốt chửng. Sau đó Khiết Thần cầm ly nước, uống thêm vài ngụm và nuốt thuốc xuống cổ họng một cách khó khăn.

Một lúc sau cơn ho dừng lại, chỉ có điều sắc mặt anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn tái nhợt. Anh lại dựa vào ghế, nhắm mắt vờ ngủ.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông. Khiết Thần không hề mở mắt, chỉ thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra, ấn nút và nghe máy.

Đầu dây bên kia là Tả Tư. Cô ta kêu tên Khiết Thần, sau đó nhạy cảm nhận ra giọng anh có gì đó không ổn bèn khựng lại: “Có phải anh lại…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,926
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799


Chương 799

Cô ta chưa nói xong thì Khiết Thần đã ngắt lời: “Có việc gì không?”

Tả Tư dừng lại, biết là anh không muốn nhắc tới nên không hỏi nữa mà nói vào mục đích chính.

“Hôm trước tôi đã nói với anh, vào sinh nhật của bố tôi ấy, tôi muốn anh cùng tới. Anh suy nghĩ thế nào rồi?”

Khiết Thần từ từ mở mắt với vẻ vô cảm.

Lần trước lúc Tả Tư đề cập tới thì Khiết Thần đã từ chối thẳng. Bởi vì anh thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi. Giờ cô ta lại gọi tới, cũng chỉ vì muốn có thêm cơ hội. Đương nhiên, cô ta cũng không dám đặt nhiều hi vọng.

Dù sao thì con người Khiết Thần làm gì cũng đều có suy nghĩ riêng của mình. Về cơ bản, không ai có thể khiến anh thay đổi được.

Nên lúc Tả Tư nói ra thì cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể bị từ chối rồi.

Nhưng thật không ngờ…Cô ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của Khiết Thần ở đầu dây bên kia: “Được, tôi sẽ đi cùng cô”.

Tả Tư sững sờ, nhất thời, cô ta những tưởng mình nghe nhầm.

Cô ta hỏi ngược lại: “Anh…đồng ý thật sao?”

Đầu dây bên kia chỉ hờ hững đáp lại: “Ừ”.

Tả Tư vốn rất muốn Khiết Thần đồng ý, nhưng ngay khi anh làm như vậy thì cô bỗng có một cảm giác khác thường.

Cô ta trầm ngâm một lúc, sau đó nhớ tới tin đồn ngay được hai hôm trước. Thế là dường như cô ta hiểu ra được điều gì đó.

Tả Tư nhếch miệng, giọng điệu có phần chế nhạo: “Cố tổng chưa bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn. Giờ anh muốn đẩy nhanh tiến độ, không sợ sự bất thành sao?”

“Tắt máy đây”.

Cùng với ba từ lạnh lùng đập vào tai thì Tả Tư không kịp nói thêm gì nữa, chỉ còn tiếng tút tút vang lên bên tai…

Tả Tư bỏ điện thoại xuống, vứt lên bàn. Cô ta nâng ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ và uống cạn.



Hứa Tịnh Nhi tới tiệm cafe, gọi ba miếng bánh ngọt, cầm dĩa xén miếng nhỏ và nhét vào miệng cho tới khi cảm thấy ngọt khé thì tất cả những sự cay đắng dấy lên trong lòng mới dần bớt đi.

Cô hận Khiết Thần hơn cả trong tưởng tượng và không nỡ buông anh hơn cả trong tưởng tượng. Nếu không thì sao có thể mất kiểm soát chỉ vì một câu nói của anh chứ.

Cô thật sự muốn biết, anh dựa vào cái gì mà nói cô như vậy.

Dù cô có tìm chứng cứ hay chứng minh thế nào thì anh cũng đều phủ nhận…Dù là một chút tình cảm thôi cũng được. Nhưng giờ cô ở với ai thì cũng không liên quan gì tới anh nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom