Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 560


Chương 560

“Ừ”, tuy nói vậy nhưng Hứa Tịnh Nhi không có dấu hiệu gì là muốn lên, vẫn tiếp tục dựa vào vách hồ.

Tiêu Thuần đứng dậy rời đi, một lát sau đã quay lại, tay cầm hai chiếc cốc thủy tinh.

Cô ấy không xuống hồ mà ngồi cạnh Hứa Tịnh Nhi, kề cốc nước vào miệng cô: “Uống nước đi”.

Hứa Tịnh Nhi hé mắt ra, thấy là cô ấy, liền mỉm cười vịn tay cô ấy, uống hết nước trong cốc.

Ngâm người thên mười phút, mồ hôi trên trán Hứa Tịnh Nhi không ngừng rịn ra, cô không ngâm nổi nữa, liền đứng dậy, cùng Tiêu Thuần đi về phía phòng thay đồ.

Trở về tắm rửa, sấy khô tóc, thay quần áo.

Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị thu dọn đồ thì bỗng thấy trước mắt hoa lên.

Cô không khỏi nhíu mày, ngón tay ấn vào huyệt Thái Dương, khẽ lắc đầu, cơn choáng váng mới đỡ hơn một chút.

Là vì lúc nãy ngâm nước nóng quá lâu, nên cô hơi choáng sao?

Tiêu Thuần cũng đã thay xong quần áo, thấy thế liền quan tâm hỏi: “Tịnh Nhi, cậu sao vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi nghĩ chắc chỉ là nhất thời, lát nữa cô ra ngoài hít thở không khí trong lành sẽ không sao, liền bình thản đáp: “Không sao, đi nào, chúng ta đi ăn cơm, mình đói rồi”.

“Mình cũng thế, đi đi đi, chúng ta đi ăn đại tiệc”.

Hai người rời khỏi khu vực suối nước nóng, đi về phía nhà hàng Tây ở làng du lịch. Nhà hàng Tây ở đây cũng nổi tiếng xa gần, làm bít tết rất ngon, mùi vị rất tuyệt, rượu vang ở đây lại càng đầy đủ các loại.

Nhưng còn chưa đi đến nhà hàng Tây, Hứa Tịnh Nhi lại cảm thấy choáng váng dữ dội, khiến con đường trước mắt cô cũng trở nên vặn vẹo, cơ thể không khỏi lảo đảo.

Tiêu Thuần đang khoác cánh tay cô lập tức cảm nhận được ngay, vội vàng dừng chân đỡ cô: “Tịnh Nhi, cậu không khỏe sao?”.

“Mình hơi choáng đầu”, Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, giọng nói cũng có chút khó hiểu: “Chắc là lúc nãy ngâm người lâu quá”.

“Mình đã bảo cậu đừng ngâm lâu quá, cậu có nghe đâu”.

Tiêu Thuần mắng một câu, thấy sắc mặt cô không tốt, chỉ đành nói: “Vậy không ăn nữa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, cậu nằm đi. Chờ lúc nào cậu hồi sức, xem cậu muốn ăn gì thì chúng ta lại ăn sau”.

Dứt lời, Tiêu Thuần dìu Hứa Tịnh Nhi về phía tòa nhà dành cho khách. Lúc đến đại sảnh ở tầng một, chuông điện thoại của cô ấy bỗng vang lên.

Cô ấy dùng một tay rút điện thoại ra nhìn màn hình, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Điện thoại của công ty, chắc là tìm mình có việc gấp, mình phải nghe máy đã”.

Dừng một lát, cô ấy nói: “Cũng không biết phải nói chuyện bao lâu, để mình bảo nhân viên phục vụ đưa cậu về phòng trước”.

Cô ấy vẫy tay, gọi một nhân viên phục vụ, dặn dò một chút. Nhân viên phục vụ gật đầu, thay thế vị trí của Tiêu Thuần, đỡ lấy cánh tay Hứa Tịnh Nhi, đi về phía thang máy.

Nhân viên phục vụ đưa Hứa Tịnh Nhi đến tận giường trong phòng, sau khi chắc chắn cô không còn yêu cầu gì khác, mới xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.

Cảm giác choáng váng càng ngày càng rõ rệt, cả thế giới như đang xoay vòng đảo lộn. Cô ngả người xuống giường, còn không có sức để kéo chăn, trước mắt tối đen, cứ thế lịm đi.



Không biết đã qua bao lâu, Hứa Tịnh Nhi mơ hồ có cảm giác mình đang được ai đó dìu, sau đó đặt lên thứ gì đó, rồi dường như bị di chuyển.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 561


Chương 561

Cô theo bản năng muốn mở mắt ra nhìn xem là hiện thực hay giấc mơ, nhưng mí mắt nặng nề như có một ngọn núi lớn đè xuống, không sao mở ra được.

Cùng với sự di chuyển, bên tai dường như có gió thổi qua. Gió rất lạnh, lạnh đến mức cô bất giác run rẩy.

Ý thức đứt quãng, dường như cô đang mơ một giấc mơ rất dài, hơn nữa còn bị bóng đè, rõ ràng có cảm giác đang xảy ra chuyện gì đó, nhưng không thể mở mắt xem là chuyện gì.

Cuối cùng, tất cả cũng trở nên yên tĩnh, không còn cảm giác bị di chuyển, chỉ có điều… luồng gió lạnh lẽo kia vẫn thổi vào người cô không ngừng, đến mức ý thức mơ hồ của cô cũng bị sự lạnh lẽo này làm cho dần tỉnh táo.

Khoảnh khắc Hứa Tịnh Nhi khó khăn nhấc được mí mắt lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cô theo phản xạ ngước mắt lên, nhìn thấy…

Một bóng hình đứng trước mặt cô, giơ con dao trong tay lên.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thật nhanh, người mặc đồ đen trước mặt bịt kín mít, thậm chí tới mức đội mũ lưỡi trai kéo sát xuống chỉ để lộ mỗi mắt và miệng khiến cô nhất thời không thể nhận ra được là ai.

Cô ngồi trên một cái ghế. Nói chính xác hơn là một cái xe lăn.

Chẳng trách vừa nãy cô luôn cảm thấy bị dịch chuyển. Xem ra là do có người đẩy cái xe này tới đây.

Dù xunh quanh tối đen thì cô vẫn mơ hồ nhận ra nơi đây vô cùng hoang vắng. Quanh cô chỉ có cây cối và sỏi đá. Nếu cô đoán không nhầm thì lúc này cô đang ở trên núi, hơn nữa còn đúng nửa đêm thế nên mới lạnh như vậy. Lạnh tới mức cô nổi hết da gà.

Thế nhưng đây không phải là đoạn đường núi mà lúc chiều cô đi qua, mà là đoạn chưa được đưa vào khai thác.

Tay chân cô bị buộc chặt vào ghế. Sợi dây thừng rất to, hơn nữa còn thắt nút cứng nhắc.

Vì vậy…sau khi cô ngâm nước nóng cảm thấy chóng mặt không phải là vì ngẫu nhiên mà là có người đã cố tình sắp xếp sao?

Có lẽ kẻ mặc đồ đen không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh lại. Kẻ này khựng bước, một giây sau, đôi mắt kẻ này ánh lên sát ý. Hắn nhếch miệng cười, đâm thẳng con dao về phía Hứa Tịnh Nhi.

Bởi vì kẻ mặc đồ đen áp sát Hứa Tịnh Nhi nên cô có thể cảm nhận được đôi mắt kia đặc biệt quen thuộc, dù trời tối mịt thì đôi mắt đó cũng khiến cô cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Thuần Thuần sao?”

Khi một loạt những suy nghĩ hiện lên trong đầu thì bất chợt cô cảm thấy nghi ngờ Tiêu Thuần. Thế nhưng cô vẫn không muốn nghĩ theo hướng đó. Cô và Tiêu Thuần tình bạn sâu sắc như vậy, hai bên cũng hiểu rõ nhau như thế. Họ không phải chị em ruột nhưng còn hơn cả chị em ruột. Cô không thể nào tin Tiêu Thuần sẽ hại cô được.

Nhưng đôi mắt này…

Hứa Tịnh Nhi cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều. Lúc này người mặc đồ đen lại áp sát cô, con dao đưa về phía trước như muốn rạch cả cơ thể Hứa Tịnh Nhi.

Hơn nữa, dù Hứa Tịnh Nhi có hét lên thì kẻ mặc đồ đen cũng không hề nương tay. Động tác của kẻ này vừa nhanh vừa dứt khoát như muốn cô phải chết vậy.

Cũng không biết là do Hứa Tịnh Nhi sợ quá hay là do bản năng trỗi dậy khi gặp nguy hiểm mà tay chân cô bỗng vùng vẫy và giựt được tay ra khỏi ghế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 562


Chương 562

Hứa Tịnh Nhi ngạc nhiên, đến cả kẻ mặc đồ đen cũng thất kinh. Kẻ này bỗng khựng lại, con dao đi chệch một đường, kéo dài trên người Hứa Tịnh Nhi. Máu tươi túa ra.

Hứa Tịnh Nhi đau tới mức toát mồ hôi hột. Thế nhưng cô mặc kệ, nhân cơ hội giơ chân lên đạp vào bụng kẻ mặc đồ đen. Cô cũng không hề nương tay, cố gắng dồn sức đạp mạnh. Người mặc đồ đen hự lên một tiếng rồi bật lùi lại phía sau.

Hành động phản kháng của cô đã chọc giận kẻ mặc đồ đen kia. Kẻ này bạo phát, siết chặt con dao trong tay, gân xanh sau lưng nổi cả lên. Hắn lao về phía Hứa Tịnh Nhi như một kẻ điên.

Hứa Tịnh Nhi một tay ôm vết thương, cố gắng đứng dậy để né đòn tấn công của kẻ mặc áo đen.

Kẻ mặc đồ đen hừ giọng, căn bản không để cho cô có cơ hội được thở.

Giờ cô đang bị thương, động tác không thể nhanh nhạy được. Hơn nữa kẻ mặc đồ đen cũng bất chấp tất cả. Trong tay kẻ này lại có vũ khí nên đã liều mạng với Hứa Tịnh Nhi. Cô đã bị rơi vào thế hạ phong nên giờ cách tốt nhất đó là 36 kế, kế chuồn là thượng sách.

Hứa Tịnh Nhi bỏ chạy.

Cô không biết lối đi nào có thể xuống núi, cũng không suy nghĩ nhiều, hầu như trực giác mách bảo là cứ rẽ phải. Thế là cô cố gắng kéo dãn khoảng cách với người mặc đồ đen.

May mà thời gian này cô luôn tập với Simon nên thể chất tăng lên đáng kể. Dù vết thương đau tới mức khiến cô không ngừng toát mồ hôi thì cô vẫn có thể cố gắng chạy tiếp.

Người mặc đồ đen không hề bị thương, hành động đương nhiên nhanh nhạy hơn cô. Hơn nữa có vẻ như kẻ này cũng thường xuyên rèn luyện cơ thể, vì bước chạy của hắn rất nhanh và chắc, luôn theo sát Hứa Tịnh Nhi.

Mấy lần kẻ này đuổi kịp Hứa Tịnh Nhi và vung con dao trong tay lên.

Hứa Tịnh Nhi vừa chạy vừa cảnh giác. Cô né trái né phải, nhưng cũng khó tránh khỏi bị cứa phải vài đường. Cô đau tới mức khuôn mặt dần dần cắt không ra hột máu, đầu gối bỗng mềm nhũn, cả cơ thể đổ nhào về phía trước, lăn mấy vòng.

Cùng với cú lăn, có không ít đất đã rơi xuống núi, phát ra âm thanh đáng sợ.

Hứa Tịnh Nhi nghiến răng, chống tay xuống đất gắng gượng đứng dậy. Đồng thời lúc này, kẻ mặc đồ đen đã chạy tới, dừng lại cách cô chỉ tầm ba bước chân

Rõ ràng kẻ này nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đã không còn đường để chạy nữa. Hắn nhếch miệng cười, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng và tà ma.

Hắn cũng không vội. Có vẻ thấy Hứa Tịnh Nhi đã cùng đường nên hắn giơ dao lên, tiến gần về phía Hứa Tịnh Nhi.

Hắn tiến lên thì Hứa Tịnh Nhi lại lùi về sau một bước.

Do mất nhiều máu, đôi mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng trở nên mơ hồ. Ý thức trong đầu cô dần biến mất. Cô phải thoát được trước khi chính mình bị ngất, nếu không sẽ bị kẻ mặc đồ đen kia tùy ý xử lý.

Kẻ mặc đồ đen tiến lên thêm bước nữa. Hứa Tịnh Nhi nín thở, bặm môi, cô gắng dùng chút sức lực cuối cùng.

Kẻ mặc đồ đen bước tới bước cuối cùng, dùng dao đâm thẳng về phía bụng Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi nhanh mắt chộp lấy cánh tay của hắn, ghim chặt. Đầu con dao lúc này chỉ cách bụng cô đúng một lớp da, không đâm sâu hơn được nữa.

Kẻ mặc đồ đen nhìn khuôn mặt tái mét cùng cơ thể run rẩy của Hứa Tịnh Nhi. Đúng là không biết lượng sức mình.

Nhưng có lẽ sức lực lúc mà con người khát khao sự sống nhất đã giúp cô bùng nổ khả năng vô hạn. Hứa Tịnh Nhi chộp chặt tay hắn đẩy ra. Mũi dao dần bị đẩy ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 563


Chương 563

Cả hai bên kháng cự trong im lặng, Gió đêm thổi càng mạnh hơn, vù vù vang lên bên tai và lạnh tới mức khiến Hứa Tịnh Nhi phải run rẩy, loạng choạng.

Cuối cùng thì cô cũng không cầm cự được lâu. Con dao vốn đã được đẩy ra lại một lần nữa bị ghì lại gần.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tịnh Nhi dường như nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Một giây sau, ai đó đã tung chân đạp chính xác vào bụng của kẻ mặc đồ đen.

Lực đá rất mạnh lại bất ngờ khiến kẻ mặc đồ đen bị đá bật ra, con dao rời tay, lao trong không gian và rơi xuống bên cạnh.

Kẻ mặc đồ đen định lao tới nhặt nhưng người kia đã nhanh hơn. Chỉ với ba hai ba bước, người đó đã kịp đá con dao ra xa hơn nữa.

Lúc này kẻ mặc đồ đen mới ngẩng đầu nhìn. Đó là một người đàn ông cao lớn. Hơn nữa cú đã vừa rồi của người này vô cùng chuẩn và mạnh, không hề giống một kẻ thư sinh. Nếu như tiếp tục giằng co, hắn không những không giết được Hứa Tịnh Nhi mà có khả năng còn bị người đàn ông này khống chế. Như vậy được sẽ chẳng bằng mất.

Có điều…

Kẻ mặc đồ đen nheo mắt, từ bỏ việc lấy lại con dao, cứ thế lao về phía Hứa Tịnh Nhi, dùng lực đẩy cô.

Hứa Tịnh Nhị loạng choạng

Người đàn ông hết hồn, cũng không nghĩ được nhiều, cứ thế lao về phía Hứa Tịnh Nhi. Người này chộp lấy tay cô, kéo cô lại.

May mà trước khi Hứa Tịnh Nhi đổ rầm xuống đất thì người đàn ông đã kịp giữ lấy cô.

Kẻ mặc đồ đen nhân cơ hội này đã chạy tới chộp lấy con dao rồi quay người bỏ chạy.

Người đàn ông định đuổi theo nhưng lại lo cho Hứa Tịnh Nhi. Lúc này cô không thể nào đứng vững được nữa. Cơ thể thiếu điều muốn lao xuống núi. Người đàn ông đỡ lấy cô, kêu lên: “Hứa Tịnh Nhi, cô không sao chứ?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Tịnh Nhi cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng ngước lên nhìn: “Từ…Từ Soái?”

“Đúng rồi, là tôi! Cô cố gắng, đừng ngủ, không được ngủ! Nếu mà cô có mệnh hệ gì thì Khiết Thần sẽ băm vằm tôi ra mất!”

Khiết Thần sao…

Hứa Tịnh Nhi vốn sắm ngất tới nơi đột nhiên khựng lại.

Thấy vậy, Từ Soái vừa bế lấy cô vừa chạy xuống núi, miệng thì không ngừng lầm bầm: “Hứa Tịnh Nhi, cô và Khiết Thần khó khăn lắm mới được ở bên nhau, còn chưa được hạnh phúc mà đã phải chia lìa thì chẳng phải là thiệt thòi quá sao??

“Hơn nữa, người như Khiết Thần vừa đẹp trai vừa giàu có, lại tài giỏi, quản lý lại tốt thì đúng là một món hời mà. Nếu cô không nắm giữ được, sau này có người khác sở hữu anh ta cô chịu nổi không? Không cần hỏi nữa thì tôi cũng biết là cô không chịu mà!”

“Hứa Tịnh Nhi, cô săn tin lâu như vậy, tình huống nào mà chẳng gặp qua rồi đúng không? Chắc chắn đây cũng là chuyện nhỏ thôi, sắp xuống núi rồi, sắp không sao nữa rồi!”

Từ Soái dường như dùng chút sức lực cuối cùng với tốc độ nhanh nhất đưa cô xuống núi. Anh ta chẳng kịp thở, cứ thế lao thẳng vào đại sảnh khách sạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 564


Chương 564

Nhân viên phục vụ thấy anh ôm một cô gái đầy máu me thì thất kinh, nhất thời không kịp phản ứng cho tới khi Từ Sóai hét lên: “Còn không mau tìm đồ tới băng bó cho cô ấy, còn nữa, mau gọi cho xe cứu thương”.

Người nhân viên bừng tỉnh, vội vàng gọi điện. Người còn lại thì mau chóng đi lấy hộp thuốc sơ cứu.

Từ Soái khẽ đặt Hứa Tịnh Nhi xuống ghế sô pha. Quần áo cô đã bị nhuốm đầy máu, đến ngay cả tay cô cũng đỏ ngàu, nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Từ Soái nhìn lên khuôn mặt vô hồn của Hứa Tịnh Nhi. Lúc này đôi mắt cô đã trở nên lơ mơ.

Anh ta cũng không biết vết thương trên người cô nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng việc mất quá nhiều máu hết sức nguy hiểm. Phải mau chóng truyền máu mới được.

Nhân viên phục vụ cầm hộp sơ cứu tới. Trong lúc vội vã, người này còn bị trượt ngã một phát. Thế là hộp thuốc trượt thẳng tới chân Từ Soái. Anh ta vội vàng cầm lên, mở ra, lấy băng gạc quấn lấy vết thương cho Hứa Tịnh Nhi.

Do đang là đêm khuya, lại trên núi nên xe cứu thương không tới nhanh được. Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi dần trở nên u tối, Từ Soái sợ tới mức vò đầu bứt tai.

Phải giúp Hứa TỊnh Nhi giữ được trạng thái tỉnh táo, không được để cô hôn mê. Một khi cô không tỉnh lại thì cái mạng của anh ta cũng trở nên lạnh ngắt cho mà xem.

Thế nhưng anh ta cũng chẳng thể nào giúp cô giữ được tỉnh táo.

Người duy nhất có thể làm được là Khiết Thần, nhưng anh lại không có ở đây…

Từ Soái như ngồi trên đống lửa, cứ đi qua đi lại, bỗng nhiên anh ta nảy ra suy nghĩ, phải rồi, sao mình lại có thể quên được cách này nhỉ?

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Khiết Thần gián tiếp ở bên cạnh cô mà.

Từ Soái lục túi. Cũng không biết có phải do vừa nãy vội quá hay không mà điện thoại đã bị rơi mất. Túi anh ta trống không. Anh ta bèn lao về phía người nhân viên phục vụ và hét lên: “Điện thoại của cô đưa tôi mượn, nhanh lên!”

Người nhân viên là một cô gái, vừa rồi bị ngã còn chưa kịp định thần, giờ lại bị tiếng hét đáng sợ thúc giục khiến cô gái mặt cắt không ra hột máu. Cô gái run rẩy, đưa điện thoại của mình cho anh ta.

Nếu bình thường, Từ Soái còn biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng trong tình huống này thì anh ta chẳng còn bận tâm nữa.

Số điện thoại của Khiết Thần, anh ta nhớ như in. Sau khi nhập mười một số, anh ta ấn gọi.

Tút tút…

Âm thanh vang lên nhưng không có ai nghe máy.

Từ Soái gọi mười mấy cuộc. Điện thoại đều tự động tắt. Bất lực, anh đành cố gắng nhớ lại số điện thoại của trợ lý Lâm và vội vàng gọi.



Tại nước Mễ.

Trong phòng hội nghị đang có vô số quản lý cao cấp và truyền thông chờ đợi.

Tập đoàn Cố Thị và tập đoàn P đang triển khai hạng mục hợp tác. Lúc này, cả hai đang tiến hành nghi thức ký kết.

Tại chiếc bàn dài, Khiết Thần ngồi bên trái, sếp của tập đoàn P ngồi bên phải. Trước mặt họ là hai bản hợp đồng, cả hai đều cầm bút và ký xuống.

Anh bỗng có cảm giác trái tim thắt lại khi ký tới nét cuối cùng, khiến cho chữ ký của anh kéo một đường dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 565


Chương 565

Anh bỗng chau mày.

Sếp Trần đã ký xong, đứng dậy, định bắt tay với Khiết Thần biểu thị thành ý. Thế nhưng Khiết Thần không hề đáp lại mà chỉ trầm giọng: “Sếp Trần, xin lỗi!”

“Cái gì?”

Xếp Trần còn chưa kịp phản ứng thì Khiết Thần đã quay người lao ra khỏi phòng hội nghị.

Tất cả đám đông đều sững sờ khi thấy cảnh tượng đó. Đây…là có ý gì vậy? Dù đã ký hợp đồng nhưng nghi thức vẫn chưa hoàn thành mà vứt một mình đối tác như vậy thì có phải là hơi bất lịch sự không?

Hay là tập đoàn Cố Thị không có thành ý muốn hợp tác với tập đoàn P?

Trợ lý Lâm đứng bên cạnh cũng không ngờ tới hành động của sếp. Một tình huống quan trọng như thế này Khiết Thần luôn tỏ ra thận trọng và có chừng mực. Trừ khi…là việc có liên quan tới thiếu phu nhân.

Vừa nãy anh ta luôn cảm thấy điện thoại rung, thế là anh ta vội vàng lấy ra. Là một dãy số lạ, đã gọi mười mấy cuôc.

Anh ta không gọi lại nhưng cũng đoán ra được tám, chín phần. Xem ra sếp tạm thời không quay lại được, anh ta phải xử lý việc ở đây để sếp không phải lo lắng.

Thế là anh ta hít một hơi thật sâu, đi về phía sếp Trần.

Lúc Từ Soái sắp rơi vào tuyệt vọng thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là Khiết Thần gọi lại.

Anh ta giống như túm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nghe máy: “Khiết Thần, nhanh lên, kết bạn với zalo rồi gọi video đi!”

Khiết Thần không hỏi gì thêm, lập tức tắt máy. Anh nhanh chóng mở zalo, kết bạn và gọi video.

Sau khi Từ Soái nghe máy, đầu tiên là nói sơ qua tình hình cho anh rồi đưa camera về phía Hứa Tịnh Nhi để Khiết Thần và cô có thể nhìn thấy nhau.

Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi. Mặt cô trắng bệch, môi trở nên nhợt nhạt. Cô đang nằm trên ghế sô pha, lồng ngực hoạt động yếu tới mức không nhìn thấy cả sự sống.

Anh bỗng nín thở, giống như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình khiến khuôn mặt tuấn tú của anh cũng tái đi vài phần.

Chỉ có điều anh vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Như vậy anh mới có thể giúp cho Hứa Tịnh Nhi giữ được tỉnh táo.

“Hứa Tịnh Nhi”

Khiết Thần mấp máy môi, giọng nói khàn đi nhiều. Anh nuốt nước bọt, lúc này mới cố gắng đè nén sự sợ hãi, tiếp tục nói: “Mở mắt nào, nhìn anh!”

Giọng nói quen thuộc đập vào bên tai. Hứa Tịnh Nhi chưa cả mở mắt thì cũng đã mấp máy môi, yếu ớt lên tiếng: “Khiết Thần”.

“Ừ, là anh đây. Hứa Tịnh Nhi, mở mắt ra nhìn anh nào”, giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng như đang dỗ dành cô.

Hứa Tịnh Nhi dừng lại rồi khẽ chau mày: “Nhưng…không phải là anh đi công tác rồi sao??

Khiết Thần chẳng thèm nghĩ ngợi: “Anh về rồi, giờ anh đang ở cạnh em này. Hứa Tịnh Nhi, mở mắt ra nhìn anh, có được không?”

Anh như đang cầu xin cô. Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, miệng mấp máy rồi cố gắng mở ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 566


Chương 566

Từ Soái bên cạnh thấy vậy mới thở phào. Đôi mắt Khiết Thần cũng sáng hơn.

Hứa Tịnh Nhi nhìn người đàn ông qua điện thoại, lên tiếng một cách khó khăn: “Khiết Thần, anh lừa em…Anh không hề ở đây”.

“Đúng vậy, anh lừa em, vậy nên, em giận anh đúng không? Đợi anh về rồi, em đánh mắng anh đều được cả”.

Anh dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Hoặc là, giờ em mắng anh cũng được”.

Giờ cô làm gì còn sức mà giận, mà mắng anh chứ?

Hơn nữa …cô cũng không nỡ.

Cô không nói được, chỉ lắc đầu, rồi đôi mắt cô lại cứ thể trở nên u tối.

Khiết Thần siết chặt tay, tiếp tục lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em có muốn một đám cưới không?”

Đám cưới sao?

Hai từ này đã thành công trong việc kéo ý thức của Hứa Tịnh Nhi quay lại. “Đám cưới sao?”

“Đúng vậy”.

Khiết Thần ghé sát vào điện thoại, đôi mắt âm u của anh nhìn cô, anh nói từng từ: “Hứa Tịnh Nhi, anh nợ em một đám cưới. Đợi anh trở về, chúng ta sẽ tổ chức. Tổ chức một đám cưới lớn nhất mà em muốn, để cả thế giới này đều biết rằng, em là của anh được không?”

Hứa Tịnh Nhi giống như được thứ gì đó kích thích, đôi mắt u tối của cô bỗng ánh lên tia sáng kỳ lạ.

Đám cưới sao…

Từ lúc cô ở bên anh vào ba năm trước, cô đã luôn hi vọng như vậy. Sau này cô không dám nghĩ tới nữa. Giờ anh lại chủ động đề cập tới…

Hứa Tịnh Nhi mở miệng, định nói “vâng” thì bỗng trước mặt cô bỗng tối sầm, cô ngoẹo đầu qua một bên. Cùng với tiếng kêu đầy hoảng sợ của Khiết Thần, ý thức của cô đã không còn nữa.

Trước mắt Khiết Thần cũng tối sầm. Anh bặm chặt môi, ngón tay anh lướt trên màn hình theo khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi. Bàn tay anh run tới mức không thể khống chế được nữa.

Lúc trợ lý Lâm đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đó và nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đã hôn mê trong điện thoại thì những lời anh ta muốn nói đã bay đi hết. Anh ta lẳng lặng đứng bên cạnh Khiết Thần, đợi chỉ thị của anh.

May mà lúc này, Từ Soái ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Khiết Thần, xe cứu thương tới rồi. Tôi đưa Hứa Tịnh Nhi tới bệnh viên. Cô ấy phước lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu”.

Người đàn ông nhắm mắt, cố gắng đèn nén mọi nỗi sợ hãi: “Tiếp tục gọi, đừng tắt máy, tôi muốn luôn ở bên cô ấy”.

“Được được, tôi không tắt, để anh xem hết”.

Nhân viên y tế nhanh chóng đi tới. Họ sơ cứu đơn giản cho Hứa Tịnh Nhi, rồi đưa cô lên cáng, nhấc tới xe. Từ Soái cũng đi theo.

Khiết Thần nhìn tới đây mới liếc nhìn trợ lý Lâm ở bên cạnh: “Tôi muốn lập tức về nước”.

Mặc dù hiểu tâm trạng của sếp nhưng lúc này rời đi, thương vụ hợp tác với tập đoàn P coi như công cốc. Hơn nữa, không chỉ hợp tác thất bại mà còn đắc tội với cả tập đoàn P nữa.

Trợ lý Lâm nhớ lại, vừa rồi dù anh ta đã xin lỗi nhưng sắc mặt sếp Trần vẫn vô cùng khó coi, thậm chí vẫn đang đợi một lời giải thích từ Cố tổng.

Anh ta chau mày, cảm thấy khó xử. Anh ta do dự không biết có nên đề cập tới vấn đề phía bên sếp Trần hay không thì điện thoại của anh ta bỗng đổ chuông. Là của sếp Trần gọi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 567


Chương 567

Trợ lý Lâm cầm điện thoại mà như cầm một bát canh nóng. Anh ta liếc nhìn Khiết Thần: “Cố tổng, là điện thoại của sếp Trần, anh…anh có muốn nghe máy một chút không?”

Người đàn ông nhìn anh ta, đôi mắt lạnh như băng khiến anh ta ớn lạnh cả sống lưng. Anh ta định thu tay lại thì một giây sau, Khiết Thần đã cầm lấy điện thoại trong tay anh ta.

Trợ ý Lâm khựng người.

Khiết Thần đưa điện thoại lên tai, khẽ nhếch miệng: “Sếp Trần, vợ tôi xảy ra chuyện, tôi muốn là người đầu tiên có mặt bên cô ấy. Xin lỗi, chưa hoàn thành nghi thức ký kết của chúng ta. Đợi vợ tôi bình an rồi tôi sẽ đích thân tới nước Mễ xin lỗi ông”.

Lần này hai tập đoàn lớn hợp tác, thực lực đều ngang bằng, Khiết Thần cũng không hề tỏ ra yếu thế. Trong quá trình đàm phàn, anh cũng giành được phần lớn lợi ích cho Cố Thị. Thật không ngờ vì vợ mà anh lại cúi mình như vậy.

Sếp Trần ở đầu dây bên kia khựng người, sau đó bật cười: “Không ngờ Cố tổng lại yêu vợ mình đến vậy, đúng là hợp ý tôi!”

Cơn lửa giận của ông ta lập tức biến mất: “Cố tổng, tình hình của vợ anh cấp bách như vậy thì tôi có thể hiểu được biểu hiện hôm nay của anh. Việc hợp tác, chúng ta sẽ đổi ngày khác ký tiếp”.

“Phải rồi Cố tổng, nếu anh cần giúp đỡ, tôi có thể sắp xếp máy bay cá nhân, coi như là tấm lòng của tôi cho lần hợp tác này”.

Dù sao cũng không phải nước mình nên muốn có máy bay ngay cũng không dễ. Sếp Trần đã đồng ý giúp đỡ thì anh có thể nhanh chóng về nước rồi.

Đôi mắt Khiết Thần dần dịu xuống: “Cảm ơn, cung kính không bằng tuân lệnh”.



Hứa Tịnh Nhi đi trong không gian tối mịt. Phía trước bỗng lóe lên một tia sáng, cô rảo bước, nhanh chóng đi về phía luồng ánh sáng.

Ánh sáng trắng xóa, dường như sắp hút người ta vào trong đó. Hứa Tịnh Nhi không tự chủ đi về phía trước, bước một chân vào trong đó. Khi sắp bước nốt chân kia vào, sau lưng lại vang lên giọng trầm ấm vội vã của anh.

“Hứa Tịnh Nhi!”.

Hứa Tịnh Nhi bỗng nhiên khựng lại, quay đầu.

Bóng người quen thuộc đập vào mắt cô, anh đứng trong bóng tối, gương mặt vô cùng tuấn tú không tì vết, đôi mắt sâu sắc dừng trên mặt cô, nói: “Hứa Tịnh Nhi, qua đây”.

Qua đó sao? Bên đó là bóng tối nuốt chửng người ta…

Hứa Tịnh Nhi có chút do dự.

Tuy nhiên, cơ thể cô đã ra quyết định trước khi cô kịp suy nghĩ. Cô rụt lại bàn chân đã bước ra, xoay mũi chân, không hề do dự đi về phía Cố Khiết Thần.

Dù là ở đâu lúc nào, bất kể quanh người anh là bóng tối hay ánh sáng, cô cũng không hề có sức kháng cự.

Dù chỉ là một câu nói của anh cũng là nơi tim cô hướng về.

Hứa Tịnh Nhi đi tới trước mặt Cố Khiết Thần. Anh vươn tay về phía cô, cô ngẩng đầu cười với anh, tay đặt lên tay anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 568


Chương 568

Khi hai bàn tay tiếp xúc nhau, cả người Hứa Tịnh Nhi run lên, lông mi dài khẽ động đậy, bỗng mở mắt ra.

Ánh sáng chói mắt khiến cô không khỏi nheo mắt, thích nghi khoảng nửa phút, cô mới mở mắt ra lại. Đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, mũi nghe thấy mùi nước khử khuẩn đặc trưng của bệnh viện.

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, ký ức dần dần quay lại, sau đó sắc mặt cô lại trở nên nghiêm trọng.

“Cô tỉnh rồi?”, bên cạnh vang lên một giọng nói vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, đúng là tạ ơn trời đất”.

Hứa Tịnh Nhi chậm rãi xoay tròn mắt, tầm nhìn dừng trên ghế sofa. Từ Soái đứng bật dậy, bước nhanh đến bên giường, cúi đầu quan sát cô: “Hứa Tịnh Nhi, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi? Không sao rồi chứ?”.

Cô không trả lời anh ta ngay, mà tiếp tục nhìn quanh phòng, giống như đang tìm gì đó.

Từ Soái thấy vậy thì hiểu ra, không cần cô hỏi, anh ta đã lên tiếng báo cáo: “Khiết Thần đã lên máy bay tư nhân trở về đây, giờ này… có lẽ sắp hạ cánh rồi. Anh ấy tới rồi sẽ đến bệnh viện, cô đợi một lát sẽ gặp được anh ấy”.

Hứa Tịnh Nhi dời mắt về, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại tác động đến vết thương nơi tim, mi mày nhíu chặt.

“Được rồi, cô đừng cử động lộn xộn nữa. Hứa Tịnh Nhi, cô rất may mắn, mặc dù có vài chỗ bị thương, nhưng không trúng chỗ hiểm yếu. Vết thương nghiêm trọng nhất là nhát dao ở tim, dẫn đến cô mất máu quá nhiều. May là lúc đó cô giữ tỉnh táo, xem như kịp thời được đưa đến bệnh viện, nếu không… hậu quả không dám nghĩ tới!”.

Bây giờ Hứa Tịnh Nhi nhớ lại nguy hiểm lúc đó còn cảm thấy sợ hãi.

Người áo đen đó ra tay cực kỳ tàn độc, muốn lấy mạng cô. Nếu cô đoán không sai, sở dĩ kẻ đó ra tay ở trên núi chưa được khai thác là muốn giết cô sau đó đẩy cô xuống núi, khiến cô chết rồi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Hứa Tịnh Nhi, còn cái này…”, Từ Soái dừng lại mấy giây, sau đó mới nói tiếp: “Tối hôm qua cảnh sát đã đến đây, nhưng lúc đó cô đang hôn mê, nên bảo tôi đợi khi nào cô tỉnh lại thì liên lạc bọn họ đến lấy khẩu cung. Bây giờ trạng thái của cô… muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, hay là…”.

Anh ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã lên tiếng, dù giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn kiên định: “Bây giờ tôi có thể lấy khẩu cung rồi, gọi cho cảnh sát qua đây đi”.

Nụ cười nhẹ nhõm giả bộ trên mặt Từ Soái chợt vụt tắt, đáy mắt có ánh sáng u ám phức tạp lướt qua, môi anh ta mím chặt, đứng sững tại chỗ, không có động tác nào khác.

Thấy anh ta không động đậy, Hứa Tịnh Nhi nhìn sang anh ta.

Từ Soái siết chặt hai tay đang buông thõng bên người, há miệng, muốn nói lại thôi. Sau khi lặp lại mấy lần như vậy, anh ta mới nhanh chóng nói hết một câu giống như bất chấp tất cả: “Hứa Tịnh Nhi, tôi mong cô nói trước cho tôi biết, người muốn giết cô… có… có phải là Thuần Thuần không?”.

Lần này là Tiêu Thuần hẹn Hứa Tịnh Nhi đến suối nước nóng, hơn nữa chỉ có hai người họ. Rõ ràng Hứa Tịnh Nhi nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, nhưng lại âm thầm bị chuyển lên núi, sau đó Hứa Tịnh Nhi bị thương, được đưa đến bệnh viện. Từ đầu đến cuối cô ấy không có chút tin tức nào, khó mà không nghi ngờ cô ấy.

Nhưng dù là vậy, Từ Soái vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng không phải là cô ấy.

Hứa Tịnh Nhi hạ mí mắt xuống, vẻ mặt không thể nhìn thấu. Cô không trả lời câu hỏi của Từ Soái, chỉ nói: “Anh gọi điện thoại đi”.

Dáng vẻ của cô khiến tim Từ Soái đập thình thịch, không khỏi thở dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 569


Chương 569

Anh ta không nói gì thêm nữa, lấy điện thoại trong túi ra, bấm số một cách máy móc, sau khi nói với cảnh sát, cảnh sát hẹn buổi chiều sẽ tới đây.

Anh ta gọi điện thoại xong, phòng bệnh rơi vào im lặng.

Từ Soái đi đến ngồi xuống ghế sofa, mệt mỏi dựa ra sau ghế, ngón tay xoa xoa trán, nhưng không thể giảm bớt cơn đau đầu. Sau đó, anh ta cầm điện thoại, lại gọi cho Tiêu Thuần lần nữa.

Sở dĩ gọi lần nữa là vì tối hôm qua anh ta luôn gọi cho cô ấy, nhưng cô ấy mãi không bắt máy.

Bây giờ cũng không bắt máy.

Từ đầu đến cuối, anh ta không thể nào tin Tiêu Thuần lại làm tổn thương Hứa Tịnh Nhi, cũng không tin cô ấy lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ cô ấy cũng giống như Vân Nhu, nghĩ rằng không có Hứa Tịnh Nhi thì có thể có được Cố Khiết Thần sao?

Không thể nào…

Bao nhiêu năm qua, cô ấy chôn giấu tâm tư của mình kỹ như vậy, tốt như vậy. Nếu cô ấy muốn làm tổn thương Hứa Tịnh Nhi, muốn phá hoại tình cảm giữa cô và Khiết Thần thì không nhất thiết phải đợi đến bây giờ mới ra tay, lại còn là cách ngu xuẩn như vậy.

Càng nghĩ càng buồn bực, Từ Soái không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Hứa Tịnh Nhi, tôi ra ngoài hít thở khí trời một chút. Tôi sẽ nhờ hộ lý đến ở cùng cô, cô nghỉ ngơi cho tốt”.

Nói xong, anh ta cũng không đợi Hứa Tịnh Nhi trả lời đã bước ra khỏi phòng bệnh.

Hứa Tịnh Nhi quá suy nhược, Từ Soái đi rồi, cô lại rơi vào giấc ngủ say. Đợi khi cô tỉnh lại, là hộ lý nhẹ giọng gọi cô dậy, nói với cô cảnh sát tới rồi.

Hộ lý lấy khăn lau mặt cho cô, sau đó nâng cao đầu giường lên, cho cô uống một chút nước ấm, thấy cô hoàn toàn tỉnh táo rồi mới rời khỏi phòng.

Hai cảnh sát mặc thường phục đứng ở bên giường, nhìn Hứa Tịnh Nhi, một trong hai người xác nhận thân phận của cô theo thông lệ: “Hứa Tịnh Nhi đúng không?”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Phải, tôi là Hứa Tịnh Nhi”.

“Bây giờ ý thức của cô tỉnh táo, có thể trả lời câu hỏi của tôi, đúng không?”.

“Đúng!”.

“Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi”.

Cảnh sát hỏi quá trình và chi tiết, Hứa Tịnh Nhi thành thật trả lời những gì cô cảm giác được và những gì cô biết một cách lưu loát, cho đến khi anh ta hỏi cô.

“Cô có nhìn thấy hình dáng của hung thủ không, có phải là người cô quen biết không?”.

Hứa Tịnh Nhi hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Cô ta che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta là người tôi quen biết!”.

“Là ai?”.

Cô hé môi, nói rõ từng chữ: “Vân Nhu!”.

Hai cảnh sát bất giác đưa mắt nhìn nhau.

Người cảnh sát hơi có tuổi nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt vô cùng sắc bén, ngữ khí không nặng không nhẹ phân tích với cô: “Cô Hứa, chuyện là thế này, hôm qua chúng tôi đã đến làng du lịch lấy chứng cứ, cũng lấy lời khai của các nhân viên phục vụ, nhưng không ai nhìn thấy Tiêu Thuần đi cùng cô, đến bây giờ cũng chưa liên lạc được với cô ấy”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 570


Chương 570

“Theo các manh mối chúng tôi có hiện giờ, thì Tiêu Thuần là khả nghi nhất. Chúng tôi đã tìm hiểu, biết cô và Tiêu Thuần có giao tình nhiều năm, là bạn bè thân thiết, còn mối quan hệ giữa cô và Vân Nhu rất tệ. Một thời gian trước cô ta còn từng kiện cáo cô, cô bất mãn với cô ta cũng là chuyện đương nhiên…”

Hứa Tịnh Nhi nghe đến đây thì đã biết người cảnh sát nói thế là có ý gì, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng đanh lại, ngắt lời ông ta: “Ông nghĩ tôi đang bao che cho Tiêu Thuần sao? Thậm chí còn vu oan giá họa cho Vân Nhu?”.

Hai bàn tay cô chậm rãi siết chặt, hơi tức giận nói tiếp: “Đồng chí cảnh sát, dù mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Thuần tốt đến đâu, mối quan hệ giữa tôi và Vân Nhu tệ đến đâu, thì tôi cũng không đưa ra lời khai giả. Điều này không chỉ phạm pháp, mà còn trái với nguyên tắc làm người của tôi. Tôi sẽ không làm chuyện như vậy!”.

Người cảnh sát già cười khan, giải thích: “Tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở cô, tránh cô hành động theo cảm tính. Nếu cô đã nói vậy thì chúng ta tiếp tục thôi”.

“Cô nói cô chỉ nhìn thấy mắt của hung thủ, cô chắc chắn mình không nhìn nhầm, đó là Vân Nhu thật sao?”.

Hứa Tịnh Nhi cũng hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, sau đó gật đầu: “Phải, tôi không nhìn nhầm đâu, bởi vì lúc tôi và cô ta giằng co nhau ở vách núi, tôi đã nhìn ở cự ly gần. Lúc đầu đôi mắt đó quả thực rất giống Tiêu Thuần, nhưng lúc nhìn gần thì lại thấy không giống”.

“Tôi và Tiêu Thuần làm bạn nhiều năm, chúng tôi hiểu rất rõ về nhau, đôi mắt đó không phải là của Tiêu Thuần. Vậy nên người muốn giết tôi không phải là Tiêu Thuần, tôi rất chắc chắn”.

Sau đó, cảnh sát lại hỏi thêm mấy câu hỏi, ghi chép xong liền cười nói: “Cô Hứa, cảm ơn sự hợp tác của cô, cô hãy dưỡng thương đi. Nếu sau này cần gì, chúng tôi lại liên lạc với cô”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu đồng ý.

Sau khi cảnh sát rời khỏi phòng bệnh, lại có tiếng bước chân lại gần. Hứa Tịnh Nhi còn tưởng là hộ lý hay Từ Soái quay lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Sống mũi Hứa Tịnh Nhi cay cay, nhìn anh không chớp mắt: “Anh đến lúc nào thế?”.

“Vừa đến”, Cố Khiết Thần bình thản đáp: “Nhưng em đang lấy lời khai nên anh chờ ở ngoài”.

Anh vừa nói vừa đi tới, giây tiếp theo đã ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng. Anh ôm lấy cô, cảm nhận được sự ấm áp của cô, trái tim lo lắng đến ngạt thở mới dần bình tĩnh lại.

Tuy anh không nói gì, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của anh. Cô cũng giơ tay lên ôm lấy eo anh, áp má vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập có chút nặng nề của anh, nhẹ giọng nói: “Khiết Thần, trước khi chưa gặp được anh, dù gì em cũng phải sống, anh yên tâm đi”.

Cố Khiết Thần im lặng một lát mới gần như là cắn răng nói: “Hứa Tịnh Nhi, không có lần sau đâu, nếu không em cứ chuẩn bị làm cô bé ngón tay cái đi”.

Cô bé ngón tay cái?

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, một lúc sau mới hiểu ra. Ý anh là sau này anh đi đâu cũng mang theo cô sao?

Biết là anh vì lo lắng cho cô mới tức giận, đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi đảo mấy vòng, thuận theo lời anh nói: “Được thôi, em cũng muốn làm cô bé ngón tay cái của anh, ngày nào cũng theo anh đi ăn chơi nhảy múa, không cần phải làm gì, sướng biết bao nhiêu”.

Giọng nói của anh vang lên trên đầu cô: “Vậy cứ thế đi”.

“Ừ, cứ thế đi”, Hứa Tịnh Nhi gật mạnh đầu.

Nếu cô đã muốn nịnh anh thì anh cũng không còn sức phản kháng, huống hồ anh cũng không hề tức giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 571


Chương 571

Cố Khiết Thần đẩy nhẹ cô ra, cúi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hơi nhíu mày: “Vết thương còn đau không?”.

Vừa nãy thấy cô đang lấy lời khai, anh đã đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính để hỏi về tình hình vết thương của cô, không có gì nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều dẫn đến cơ thể suy nhược.

Tuy bác sĩ đã nói vậy, nhưng anh vẫn lo cô sẽ khó chịu, đau đớn.

Nếu nói thật thì thực ra vết thương vẫn rất đau, dù sao cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt, bị chém mấy nhát dao, lại chảy nhiều máu như vậy, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn lắc đầu, nói: “Hết đau rồi”.

Cô không đành lòng nhìn anh nhíu mày, không đành lòng nhìn anh lo lắng nữa.

Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đáy mắt dao động, giọng nói cũng trầm xuống: “Nói thật”.

“…”, Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Được rồi, hơi đau một chút, chỉ một chút xíu thôi, thật đấy”.

Cố Khiết Thần không nói gì, ánh mắt càng ngày càng sầm xuống.

Hứa Tịnh Nhi cũng không nói gì nữa, chìa tay ra kéo góc áo Cố Khiết Thần, miệng méo xệch, dáng vẻ ngoan ngoãn xin tha.

Không ngờ giây tiếp theo, Cố Khiết Thần tóm lấy tay cô, kéo ra, hiển nhiên là chiêu này không có tác dụng.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn nhây không chịu thôi, anh kéo ra cô lại túm lấy, lại kéo ra, lại túm lấy, được mấy lần như vậy, người đàn ông nắm lấy tay cô, không buông ra nữa.

Hứa Tịnh Nhi lập tức cười tươi như hoa.

Cố Khiết Thần nhìn cô, sự tức giận bỗng tan biến, sắc mặt căng cứng cũng dần dịu lại, thậm chí khóe môi còn hơi cong lên.

Hứa Tịnh Nhi của ba năm trước… đang dần quay trở lại rồi.

Khoảnh khắc ngọt ngào ấm áp này kéo dài đến lúc tiếng ho khan của Từ Soái vang lên, liền lập tức bị phá vỡ.

Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh, vóc dáng cao ráo của Từ Soái dựa vào cánh cửa, cười hi hi: “Thật ngại quá, tôi không muốn làm phiền khoảnh khắc ngọt ngào của hai người đâu, nhưng tôi có việc muốn hỏi Hứa Tịnh Nhi gấp, có thể… có thể dành cho tôi chút thời gian không?”.

Hứa Tịnh Nhi còn chưa nói gì, Cố Khiết Thần đã cướp lời: “Không, anh có thể cút được rồi”.

Là anh bảo anh ta trông chừng Hứa Tịnh Nhi, kết quả khiến cô suýt nữa gặp chuyện, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt anh?

Trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Cố Khiết Thần, Từ Soái quả thực có chút không đỡ nổi. Anh ta đã định bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bước vào phòng bệnh, chỉ dám nhìn Hứa Tịnh Nhi, yếu ớt nói: “Nể tình hôm qua tôi có công cứu giá, cô hãy trả lời một câu hỏi của tôi. Người giết cô là Vân Nhu chứ không phải Tiêu Thuần, đúng không?”.

Anh ta còn chưa mở miệng, Hứa Tịnh Nhi đã đoán được anh ta sẽ hỏi chuyện này, nên không hề bất ngờ.

Tuy cô không có hảo cảm với Từ Soái, nhưng hôm qua đúng là anh ta xuất hiện kịp thời cứu cô, ơn huệ này cô vẫn phải báo đáp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 572


Chương 572

Cô gật đầu đáp: “Là Vân Nhu, người áo đen kia cầm dao đuổi theo tôi, tôi có thể chắc chắn là cô ta”.

Cô khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp: “Chỉ có điều…”

Từ Soái còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại bị bước ngoặt này của Hứa Tịnh Nhi làm cho thót tim, nhìn cô đầy lo lắng: “Chỉ có điều làm sao?”.

Tuy những lời tiếp theo, không chỉ Từ Soái không muốn nghe, mà ngay cả bản thân Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn đối mặt, nhưng những lời nên nói thì cô vẫn nói ra rõ ràng: “Thuần Thuần hẹn tôi đi tắm suối nước nóng, còn dặn tôi đừng dẫn theo người nhà, nói đây là thời gian riêng tư của hai chị em chúng tôi. Đây rốt cuộc là thật lòng hay có sắp xếp? Còn nữa… lúc tôi đang ngâm nước nóng, cô ấy cho tôi uống một cốc nước, uống xong tôi bắt đầu choáng váng. Sau đó tôi về phòng nghỉ ngơi, lúc ý thức mê man bị người ta đưa lên núi. Tất cả những việc này, có lẽ Thuần Thuần… đều biết, hay nói cách khác là… cô ấy đã giúp Vân Nhu”.

Nói xong những lời này, đầu ngón tay Hứa Tịnh Nhi không khỏi run rẩy.

Cho dù là giúp Vân Nhu, thì cô cũng mặc kệ, nhưng người này không thể là Tiêu Thuần, không thể là người bạn thân thiết cả thời thanh xuân từ khi cô mười mấy tuổi đến khi hai mươi mấy tuổi được.

Nếu cô ấy quả thực phản bội cô, thì so với mấy nhát dao Vân Nhu đâm cô, sự phản bội của cô ấy còn khiến cô đau đớn hơn gấp vạn lần.

Phòng bệnh to lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của Hứa Tịnh Nhi nặng nề hơn, Từ Soái cũng vậy. Cố Khiết Thần vẫn không không cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt ngày càng sâu hơn.

“Không thể nào…”, Từ Soái có phản ứng trước, theo bản năng phủ nhận: “Thuần Thuần chơi thân với cô bao nhiêu năm như vậy, cô ấy và Vân Nhu lại chẳng có giao tình gì, sao cô ấy lại giúp Vân Nhu làm hại cô chứ? Đây là chuyện không thể!”.

Tuy anh ta biết Tiêu Thuần có tình cảm không thể nói ra với Cố Khiết Thần, nhưng nếu cô ấy quả thực muốn tranh giành, với sự thông minh của cô ấy thì sẽ không làm chuyện quá nhiều sơ hở như thế này. Dù sao nếu làm vậy thì cô ấy sẽ là kẻ bị tình nghi lớn nhất. Như vậy chẳng phải là tự gây rắc rối cho mình sao?

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là không thể”, bao nhiêu năm nay Tiêu Thuần đối xử với cô thế nào, cô thấy rất rõ ràng. Là người hay ma, có thể che giấu nhất thời, chứ không thể giấu giếm một thời gian dài không bị lộ sơ hở gì như vậy được.

Hứa Tịnh Nhi liếm đôi môi khô khốc, trầm ngâm một lát, tiếp tục phân tích: “Nhưng nếu anh nói Thuần Thuần và Vân Nhu chỉ là quan hệ xã giao thì tôi thấy không đúng lắm”.

Từ Soái ngạc nhiên: “Nghĩa là sao?”.

Hứa Tịnh Nhi hồi tưởng lại rồi nói: “Có một lần tôi và Thuần Thuần đi dạo ở quảng trường đọc được bài phỏng vấn trước khi Vân Nhu về nước, lúc đó sắc mặt cô ấy tái nhợt, trở nên rất kỳ lạ. Tôi nghi ngờ cô ấy quen Vân Nhu từ trước, hơn nữa có vẻ rất thân thiết”.

“Còn có chuyện này sao?”.

Ngoài Cố Khiết Thần ra thì Từ Soái có mối quan hệ tốt nhất với Tiêu Thuần, mọi người cũng biết rõ về nhau. Nếu Tiêu Thuần và Vân Nhu có mối quan hệ tốt, thì đáng lẽ anh ta phải biết, trừ khi… cô ấy cố ý giấu giếm.

Nhưng rốt cuộc là mối quan hệ gì mà có thể khiến Tiêu Thuần bất chấp tất cả mà giúp đỡ Vân Nhu?

“Ừ, còn nữa, lúc tôi tỉnh lại ở trên núi nhìn thấy người áo đen, tôi còn tưởng đó là Thuần Thuần. Đôi mắt quả thực rất giống, giống đến mức cho dù tôi thân với Thuần Thuần như vậy, mà nhất thời cũng không phân biệt được”.

Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, ngón tay vô thức siết chặt: “Hoặc là Vân Nhu cố ý hóa trang, khiến người ta có cảm giác giống với Thuần Thuần, hoặc là… có nguyên nhân khác”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 573


Chương 573

Từ Soái mất hơn một phút mới dần dần tiêu hóa được những lời Hứa Tịnh Nhi nói. Vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, đứng ở đó một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào”.

Từ Soái nhanh chóng rời đi, Hứa Tịnh Nhi dường như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi dựa vào đầu giường.

Cố Khiết Thần không nói lời nào, nhưng anh ngồi xuống giường, chìa cánh tay ra với cô. Hứa Tịnh Nhi hiểu ý, dựa vào đó, toàn thân thả lỏng dựa vào người anh.

Cảm xúc bị đè nén cứ thế tuôn ra, giọng nói Hứa Tịnh Nhi cũng lạc đi: “Khiết Thần, thực ra em rất buồn”.

Càng phân tích rõ ràng, càng nói năng đâu ra đấy, cô lại càng buồn, bởi vì cô thực sự sợ hãi những lời cô nói sẽ là sự thật.

Những người cô yêu không nhiều, người yêu cô cũng không nhiều, Tiêu Thuần là một trong số đó, cũng là người rất quan trọng. Nếu từ trước đến nay cô ấy vẫn giả dối như vậy, ngoài mặt nói cười nhưng lại muốn hại cô, thì cô quả thực… không thể chấp nhận được.

Cố Khiết Thần không nói gì, lúc này lời nói cũng bất lực và sáo rỗng. Anh cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc cô, tỏ ý dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng cô đối mặt.



Theo lời khai của Hứa Tịnh Nhi, cảnh sát liệt Vân Nhu vào diện tình nghi, gọi đến đồn để lấy lời khai.

Vân Nhu đến theo đúng thời gian được hẹn, cô ta không còn vẻ nhếch nhác như lúc bị thua kiện, lại khôi phục vẻ xinh đẹp tao nhã như trước. Cô ta đi giày cao gót, mỉm cười bước tới.

Người cảnh sát già phụ trách vụ án này dẫn cô ta đến phòng thẩm vấn, sau khi ngồi xuống đối diện nhau thì bắt đầu lấy lời khai.

Sau khi hỏi xong, Vân Nhu bước ra, mỉm cười chào rồi rời đi.

Người cảnh sát già đập quyển sổ xuống bàn, vẻ mặt phức tạp, cảnh sát ở bên cạnh thấy thế, liền nói: “Sao thế? Lấy lời khai không thuận lợi sao?”.

“Không phải, hỏi gì cô ta cũng trả lời, rất thuận lợi. Trừ buổi tối hôm đó, cô ta nói là ở nhà ngủ, ngủ một mình, không có nhân chứng, thế nên điều này không thể làm chứng cứ chứng minh cô ta không có mặt ở hiện trường. Cô ta bị nghi ngờ, nhưng có khả năng một nửa những lời cô ta nói là sự thật. Cho dù có lời khai của Hứa Tịnh Nhi, thì cũng không thể định tội cô ta được, bởi vì vật chứng quan trọng nhất là con dao kia vẫn chưa thấy đâu”.

Cảnh sát kia gật đầu, nghĩ ngợi một lát, nói: “Chẳng phải đã nói là con dao kia bị hung thủ mang đi rồi sao? Người của chúng ta đã lật tung cả làng du lịch lên vẫn không tìm thấy, chắc là vẫn ở trong tay hung thủ”.

“Tôi cũng nghĩ vậy, dù thế nào, nếu Vân Nhu đã bị nghi ngờ, thì tôi phải tiếp tục điều tra. Bây giờ tôi sẽ viết báo cáo, xin lệnh lục soát, để tìm kiếm ở chung cư của cô ta và những nơi cô ta hay đến”.

Trước khi viết báo cáo, người cảnh sát già gọi điện thoại cho Hứa Tịnh Nhi, nói với cô chuyện này.

Sau khi cúp máy, Hứa Tịnh Nhi hơi nheo mắt lại.

Vân Nhu căm thù cô đến tận xương tủy, nhìn dáng vẻ cô ta cầm dao đâm cô tối hôm đó, nếu lần này không bắt được cô ta, thì chắc chắn cô ta sẽ không cam lòng bỏ cuộc, sợ rằng sẽ có lần sau.

Thế nên, nếu cô ta đã chọn đi con đường có đi mà không có về, thì cũng nên chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Lần này, cô nhất định sẽ dùng hết khả năng, tống Vân Nhu vào tù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 574


Chương 574

Ngẫm nghĩ một lát, cô ngẩng đầu lên, nói với người đàn ông đang ngồi đọc văn kiện ở sô pha: “Khiết Thần, Khiết Thần, giúp em một việc với, em muốn xem tất cả video giám sát ở dưới chân núi làng du lịch tối hôm đó”.

Không chừng trong số video giám sát này có thể quay được tung tích của con dao này.

Nhưng buổi tối hôm đó, trước khi Cố Khiết Thần bảo trợ lý Lâm gửi tất cả video giám sát đến, thì phía cảnh sát lại gọi điện thoại đến, nói cho Hứa Tịnh Nhi biết một tin chấn động.

Cố Khiết Thần đang rót nước ở bên cạnh, khóe mắt liếc thấy Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, động tác khựng lại nửa giây rồi mới rót tiếp cho đầy cốc, sau đó lấy thuốc cô cần uống.

Anh đến cạnh giường, chờ cô nghe điện thoại xong, thì đưa cốc nước và thuốc cho cô, bình thản nói: “Uống thuốc đi”.

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi vẫn còn vẻ không thể tin nổi, đến mức cứ ngồi đờ người ra, không có bất cứ phản ứng gì.

Cố Khiết Thần không nói gì, mà chìa ngón tay ra nhón lấy viên thuốc, kề vào miệng cô, nói: “Há miệng ra”.

Hứa Tịnh Nhi vô thức há miệng ra theo lời anh, Cố Khiết Thần nhét viên thuốc vào miệng cô, rồi lại đưa cốc nước cho cô, nói ngắn gọn: “Uống nước”.

Cô lại ngoan ngoãn uống một ngụm nước, nuốt chửng viên thuốc.

Cố Khiết Thần đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Có phải vụ án có tiến triển gì không?”.

Hứa Tịnh Nhi nghe thấy thế, dường như mới phản ứng lại. Cô ngước mắt lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, giọng nói hơi khàn khàn: “Hung thủ tự thú rồi, mang theo cả con dao đâm em, mà người đó… là Thuần Thuần”.

Từ lúc xảy ra sự việc đến nay, Tiêu Thuần không xuất hiện, cũng không nghe điện thoại, cứ như đã bốc hơi biến mất. Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng lại trực tiếp đi đầu thú.

Chuyện này không phải do cô ấy làm, nhưng lại vơ hết tội vào người mình, thừa nhận là muốn giết cô?

Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi rất thất vọng.

Cố Khiết Thần gật đầu, dáng vẻ không chút ngạc nhiên, chỉ giơ tay khẽ xoa đầu Hứa Tịnh Nhi, an ủi trong yên lặng.

“Khiết Thần…”, đôi lông mày thanh tú của Hứa Tịnh Nhi nhíu lại, khuôn mặt có vẻ thất vọng không thể che giấu: “Đây là cố ý giết người, tội danh nghiêm trọng như giết người không thành này, chắc chắn Thuần Thuần biết rõ hậu quả. Cô ấy gánh hết tội cho Vân Nhu thì chẳng khác nào tự hủy hoại chính mình”.

“Hơn nữa, lẽ nào cô ấy không quan tâm đến tình cảm bao nhiêu năm của bọn em sao? Cô ấy nhận tội chính là giúp Vân Nhu, rốt cuộc là mối quan hệ gì mà khiến cô ấy bất chấp như vậy chứ?”.

Cô nói một hồi, tâm trạng có chút kích động. Cố Khiết Thần sợ cô làm ảnh hưởng đến vết thương, liền ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại: “Em đừng buồn bã xoắn xuýt ở đây nữa, đi hỏi cho rõ ràng đi. Sáng ngày mai, anh bảo bác sĩ một câu, rồi chúng ta đến đồn cảnh sát, được không?”.

Không thể không nói, Cố Khiết Thần luôn có thể nói trúng điều cô quan tâm nhất, sau đó giải quyết vấn đề giúp cô.

Phải, trong lòng cô có rất nhiều điều không hiểu, rất nhiều nghi vấn về Tiêu Thuần, thế nên ngày nào chưa hỏi được rõ ràng thì ngày đó trong lòng cô không thoải mái, không thể chấp nhận được việc này.

Tiêu Thuần cũng nợ cô một lời giải thích!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 575


Chương 575

Tình bạn thân thiết nhiều năm như chị em, lẽ nào cô ấy chỉ đang diễn kịch, chứ thực ra vẫn luôn ngầm hãm hại cô sao?

Cả đêm Hứa Tịnh Nhi không ngủ, lo lắng thấp thỏm, gần như là đếm giờ đến khi trời sáng.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Cố Khiết Thần gọi người mang bữa sáng tới. Cô vốn không muốn ăn, nhưng Cố Khiết Thần bón cho cô từng thìa cháo, cô vẫn nể mặt anh mà ăn hết.

Trợ lý Lâm mua cho cô mấy bộ quần áo mới. Sau khi thay quần áo, Cố Khiết Thần cầm tay cô, hai người rời khỏi bệnh viện, lên xe.

Xe đến cổng đồn cảnh sát, Hứa Tịnh Nhi đang định xuống xe thì chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn màn hình, là Vân Nhu gọi tới.

Cố Khiết Thần ngồi ở bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt anh đanh lại, thấy Hứa Tịnh Nhi do dự không biết có nên nghe hay không liền quyết định thay cô: “Nghe đi, xem cô ta muốn nói gì”.

Cho dù không phải là những lời tốt lành gì thì cũng phải nghe, có lẽ có thể nghe được gì đó.

Hứa Tịnh Nhi hiểu ý của anh, khẽ thở dài, đầu ngón tay chậm rãi trượt trên màn hình, sau khi bấm nút nghe liền mở loa ngoài.

Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Nhu vang lên, mang theo sự vui vẻ khi người khác gặp họa, và sự chế giễu không chút che giấu: “Hứa Tịnh Nhi, bị người bạn thân đáng tin tưởng nhất phản bội là cảm giác gì thế? Có phải giống như vạn tiễn xuyên tim không?”.

Hứa Tịnh Nhi mím môi, không nói gì.

Vân Nhu không quan tâm, cười khùng khục, dường như những uất ức tích tụ trong thời gian này bỗng chốc tan biến, giọng nói của cô ta càng ngày càng đắc ý và khiêu khích: “Hứa Tịnh Nhi, cô còn muốn hủy hoại tôi, kiện tôi mưu sát cô? Kết quả lại là người bên cạnh cô, cô có thấy nực cười không? Tiêu Thuần chơi thân với cô bao nhiêu năm như vậy, mà cô lại ngu ngốc đến mức không biết cô ấy có thật lòng thật dạ với cô hay không, một lòng đối xử tốt với cô ấy, tôi nghĩ thôi đã thấy thương thay cho cô rồi”.

“Cũng giống như tôi đối với Khiết Thần, tôi yêu anh ấy như vậy, tất cả mọi việc tôi làm đều là vì anh ấy, nhưng vì cô, anh ấy lại tuyệt tình với tôi như vậy, đẩy tôi xuống vực thẳm. Cô có biết tôi buồn bã và đau khổ như thế nào không?”.

Giọng nói của cô ta nhỏ đi, để lộ sự kìm nén cùng cực, nhưng lại nhanh chóng biến mất, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng: “Cũng may, bây giờ cô cũng giống tôi, tôi thực sự rất vui”.

“À đúng rồi, bây giờ cô muốn gặp Tiêu Thuần đúng không? Cô vẫn chưa từ bỏ à?”.

Vân Nhu lại bật cười, lần này tiếng cười vô cùng âm trầm, giống như âm thanh đáng sợ vang lên từ địa ngục, khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi khẽ siết chặt, còn trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái thì toàn thân run rẩy, cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên, chỉ có Cố Khiết Thần là vẫn bất động.

“Nể tình chúng ta đồng bệnh tương lân, tôi không ngại nhắc nhở cô một chút. Tiêu Thuần không có bất cứ tình cảm gì với cô cả, cô ấy chưa bao giờ coi cô là bạn. Cô ấy chỉ lợi dụng thân phận bạn thân, để lừa được sự tin tưởng của cô, mới có thể làm được một số chuyện đáng sợ. Đáng tiếc là cô vẫn luôn bị bưng bít, ha ha ha…”

Nói xong những lời này, cô ta ngắt luôn điện thoại, chỉ còn những tiếng tút tút tút vang lên.

Vẫn là trợ lý Lâm lên tiếng đầu tiên, anh ta xoa da gà nổi lên ở cánh tay, nói: “Trời ạ, nếu Vân Nhu diễn phim kinh dị thì không chừng có thể giành giải Oscar ấy chứ”.

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi lóe lên bất định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 576


Chương 576

Xem ra Vân Nhu biết cô đến thăm Tiêu Thuần nên mới gọi điện thoại nói những lời như vậy. Một là để đâm vào tim cô, hai là cố ý muốn để cô biết Tiêu Thuần vẫn luôn có mưu đồ xấu với cô sao?

Tuy cô không tin những lời cô ta nói cho lắm, nhưng cô ta nói chắc nịch như vậy, chắc hẳn là cũng có chứng cứ.

Còn Tiêu Thuần bằng lòng gánh tội cho cô ta, bây giờ cô hỏi cô ấy nguyên nhân thì cô ấy chưa chắc sẽ nói thật với cô. Bây giờ, cô thiếu một thứ có thể khiến Tiêu Thuần nói thật với cô, đồng thời… làm chứng chỉ điểm Vân Nhu.

Không phải là cô thiên vị Tiêu Thuần, mà là tình cảm bao nhiêu năm, cô vẫn không tin mình mắt mù nhìn nhầm người như vậy.

Cô suy nghĩ kĩ câu nói cuối cùng Vân Nhu nói lúc vừa rồi, rõ ràng là có hàm ý. Đôi mắt cô nheo lại, trầm ngâm một lát, bỗng nghĩ ra gì đó.

Ngón tay anh vuốt ve chân mày nhíu chặt của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt phẳng nó cho cô, vừa thờ ơ lên tiếng: “Có phải nghĩ ra điều gì rồi không?”.

Hứa Tịnh Nhi nghe vậy thì liếc nhìn Cố Khiết Thần, suy nghĩ của cô đúng là không thoát khỏi con mắt của anh.

Cô cũng không giấu giếm, gật đầu: “Em khoan chưa vào thăm Tiêu Thuần, có chuyện này em phải xác định trước!”.

“Được”.

Câu trả lời dứt khoát nhanh chóng.

Hứa Tịnh Nhi không khỏi hỏi: “Cố Khiết Thần, anh không hỏi em là chuyện gì sao?”.

Anh rời tay khỏi chân mày cô, thuận thế nắm lấy tay cô, khẽ nhéo vào lòng bàn tay cô, môi cong lên, giọng nói vẫn rất bình thản: “Dù em có làm gì, anh cũng ủng hộ em”.

Dừng một lúc, anh lại thong thả bổ sung: “Nếu em không giải quyết được thì vẫn còn có anh”.

Sự thất vọng và khó chịu tích lũy trong lòng Hứa Tịnh Nhi vì Tiêu Thuần được xua tan bởi hai câu nói đơn giản là vậy. Chân mày cô nhuốm lên sự ấm áp, nắm lại tay anh: “Cảm ơn anh, Cố Khiết Thần!”.

Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh và lặng lẽ ủng hộ em.

Cô nghĩ, có anh ở đây, dù kết quả thế nào, cô cũng có thể dũng cảm đối diện.

Cố Khiết Thần dùng tay kia vuốt ve gương mặt cô, sau đó nói với trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái: “Lái xe đi”.

Trợ lý Lâm cảm thấy mình thật đáng thương, vừa rồi bị Vân Nhu dọa cho sởn gai ốc, tim còn chưa bình ổn lại, sau đó lại bị sự ngọt ngào của sếp và cô chủ phủ đòn chí mạng.

Anh ta chỉ lái xe thôi mà, vì sao lại đối xử với anh ta như vậy? Vì sao?



Hứa Tịnh Nhi không trở về bệnh viện, mà bảo trợ lý Lâm lái xe về chung cư.

Khi đến nơi, cô xuống xe, vốn định để Cố Khiết Thần và trợ lý Lâm đợi cô ở dưới lầu, cô lên lấy đồ rồi sẽ xuống mau thôi. Nhưng Cố Khiết Thần cũng xuống xe, chỉ để lại trợ lý Lâm ở trong xe một mình chờ đợi.

Tâm trạng Hứa Tịnh Nhi hơi nặng nề, trong lúc đi thang máy lên, cô không nói tiếng nào, thậm chí không biết đang nghĩ gì mà vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cố Khiết Thần khoác eo cô, đưa cô ra ngoài, đi đến cửa căn hộ. Anh dùng chìa khóa mở cửa, sau đó đi vào cùng Hứa Tịnh Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 577


Chương 577

Hứa Tịnh Nhi không thay giày mà đi thẳng vào trong phòng bếp, lục tìm một hồi, lấy số cao da lừa yến sào mà lúc trước Tiêu Thuần tặng cho cô từ trong tủ đựng bát ra.

Cô ăn nó hằng ngày nên đã hết hai phần ba.

Cố Khiết Thần đi theo sau, đường nhìn lướt qua gương mặt cô, sau đó dừng trên cao da lừa yến sào mà cô đang nhìn chăm chú, ánh mắt lóe lên vẻ u ám: “Tiêu Thuần tặng cho em đấy à?”.

“Ừm”.

Giọng Hứa Tịnh Nhi hơi trầm, ngón tay vô thức nhón lấy một miếng yến sào, đưa qua lại trước mặt Cố Khiết Thần: “Thuần Thuần qua lại thân thiết với em bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ làm em tổn thương, hoặc làm chuyện gì gây tổn hại cho em. Điều duy nhất em có thể nghĩ đến là cái này”.

“Lần đó em sốt cao ngã bệnh, cô ấy lấy lý do sức khỏe em yếu, tặng em đồ bổ này, dặn em mỗi ngày ăn một ít, tăng cường thể chất. Nếu cô ấy muốn hại em, đây là cơ hội tốt nhất để cô ấy ra tay. Em nghĩ… lời ẩn ý của Vân Nhu là chỉ cái này”.

“Cố Khiết Thần, em muốn mang cái này đến bệnh viện, anh giúp em tìm người kiểm tra xem. Em hi vọng… có thể mau chóng có được đáp án”.

Đôi mắt âm trầm của Cố Khiết Thần liếc qua cao da lừa yến sào đó, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác. Nếu Tiêu Thuần thật sự làm Hứa Tịnh Nhi tổn thương, anh sẽ không nể nang gì cả.

Sau khi về đến bệnh viện, Cố Khiết Thần gọi một cuộc điện thoại, một anh chàng đẹp trai mặc áo bác sĩ đi đến, xách cao da lừa yến sào lên, nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, có lẽ phải cần tới hai ngày mới có kết quả”.

Hai ngày… Hứa Tịnh Nhi bất giác siết chặt tay.

Cố Khiết Thần nhìn cô, sau đó lên tiếng: “Tôi cho cậu một ngày”.

Anh chàng đẹp trai không khỏi gãi đầu: “Cố tổng, một ngày có hơi…”.

Cậu ta còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh lùng của anh đã lia đến, thoáng chốc cậu ta giống như bị bóp cổ, lời đến bên miệng lập tức im bặt.

“Một ngày là đủ rồi, tôi bảo đảm sẽ tăng ca kiểm tra cho anh, ngày mai sẽ đem kết quả đến cho anh”.

“Ừ”.

Cố Khiết Thần hất cằm về phía cửa, tỏ ý cậu ta có thể đi làm kiểm tra được rồi.

Anh chàng đẹp trai lập tức nhấc chân rời đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn chân cậu ta như được bôi dầu chạy nhanh như bay, bị cậu ta chọc cười, khóe môi cong lên, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Đúng thật, mặt lạnh của Cố Khiết Thần khó có ai chống đỡ nổi.

Nhưng Cố Khiết Thần cũng là vì cô, đáy lòng cô lại không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.

Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc, mỗi phút mỗi giây đều giống như bị cố ý kéo dài, khiến người ta đứng ngồi không yên.

Dù Hứa Tịnh Nhi đã cố gắng muốn giữ bình tĩnh, đợi kết quả ra rồi mới tính, nhưng… cảm xúc của con người sao có thể dễ dàng khống chế được.

Thế là tối hôm đó, cô lại mất ngủ lần nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 578


Chương 578



Ngày hôm sau, cảnh sát lại gọi điện tới, nói rằng Tiêu Thuần đã cho lời khai. Cô ấy có thể nói rõ chi tiết quá trình hãm hại Hứa Tịnh Nhi, hơn nữa kết quả kiểm tra trên con dao đó chỉ có vết máu của Hứa Tịnh Nhi và dấu vân tay của Tiêu Thuần, không tìm được dấu vân tay của Vân Nhu.

Bây giờ chứng cứ xác thực, cảnh sát đã tạm giam Tiêu Thuần, chuẩn bị khởi tố.

Báo cáo làm Hứa Tịnh Nhi sốt ruột chờ đợi, cuối cùng vào giờ cơm trưa, anh chàng đẹp trai thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, mang theo một túi giấy da bò đưa cho cô: “Báo cáo vừa mới có, tôi đã đem đến ngay đây”.

“Vất vả rồi”.

Hứa Tịnh Nhi nhận lấy túi giấy, túi giấy rất nhẹ, nhưng cầm trên tay lại nặng trĩu đến lạ lùng. Rõ ràng cô vô cùng sốt ruột chờ đợi kết quả, nhưng khi nó thật sự ở trước mắt thì lại có chút… không dám xem.

Sợ kết quả không giống như cô mong đợi, sợ… tình bạn này thật sự chỉ là một âm mưu.

Cố Khiết Thần phất tay, bảo anh chàng đẹp trai rời đi, sau đó anh tiến tới, đưa tay ra trước Hứa Tịnh Nhi: “Cần anh xem giúp em không?”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi, do dự mấy lần, cuối cùng lắc đầu, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định: “Không, đây là chuyện mà em phải đối mặt!”.

Nói xong, cô nhanh chóng mở túi giấy da bò, lấy bản báo cáo kiểm tra ở bên trong ra. Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến mức không cho mình bất cứ cơ hội nào để do dự.

Cô lật xem từng trang, những thuật ngữ chuyên ngành ở phía trước cô xem không hiểu, cơ bản đều bỏ qua. Cho đến trang cuối, ở chỗ kết quả cuối cùng, cô hít sâu một hơi, nhìn qua.

Cố Khiết Thần luôn nhẫn nại đợi cô, cho đến khi thấy cô im lặng nhìn chằm chằm kết quả đó nửa phút vẫn không có phản ứng gì, anh mới nhướng mày, lên tiếng hỏi: “Kết quả thế nào?”.

Có độc hay là không có độc?

Hứa Tịnh Nhi đóng tài liệu lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Cố Khiết Thần, khẽ nuốt nước bọt, đang định nói thì bỗng có một bóng người lao vào phòng bệnh, ngắt lời cô.

Từ Soái chạy đến nỗi thở không ra hơi, đến trước mặt Cố Khiết Thần mới dừng lại, hai tay chống hông, người hơi cúi xuống, há miệng thở lấy thở để, trán mướt mải mồ hôi, chắc là đã chạy như bay đến đây.

“Nước, Khiết Thần, rót cho tôi cốc nước”.

Cố Khiết Thần nhất thời bất động, Hứa Tịnh Nhi thấy thế, vô thức giơ tay về phía tủ đầu giường, muốn rót nước giúp anh ta. Cô mới cử động, Cố Khiết Thần đã cất bước đi tới, rót một cốc nước đưa cho Từ Soái.

Từ Soái nhận lấy, ngửa cổ, một hơi cạn sạch, dường như lúc này mới sống lại.

Hứa Tịnh Nhi nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh ta thì đã đoán được là chuyện gì. Không chờ anh ta lên tiếng, cô đã hỏi trước: “Có phải anh đã điều tra được mối quan hệ giữa Tiêu Thuần và Vân Nhu không?”.

Hứa Tịnh Nhi từng nghe Cố Khiết Thần nói, gia tộc của Từ Soái có làm kinh doanh về thám tử, sở hữu mạng lưới thông tin khổng lồ. Nếu anh ta điều tra, cho dù Tiêu Thuần và Vân Nhu giấu giếm mối quan hệ kín đáo đến đâu, thì chắc cũng có thể điều tra ra manh mối.

Từ Soái khó khăn lắm mới hít thở bình thường được, không rào trước đón sau mà nói luôn với Hứa Tịnh Nhi: “Ừ, điều tra ra rồi, chỉ có điều kết quả này… thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi”.

Yết hầu anh ta chuyển động, hít sâu một hơi, tay vịn vào thành giường, nói tiếp: “Vân Nhu và Tiêu Thuần… là chị em ruột cùng bố khác mẹ, Vân Nhu là con của bạn gái bác Tiêu sinh trước khi bác ấy kết hôn. Mẹ của Vân Nhu sau khi sinh xong, sức khỏe vẫn luôn không tốt, sau đó bệnh nặng qua đời. Bác

Tiêu từng đưa Vân Nhu về nhà họ Tiêu ở một thời gian, lúc đầu Thuần Thuần cũng không chấp nhận cô ta, cho đến khi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 579


Chương 579

Giọng nói của Từ Soái hạ thấp, có chút thở dài: “Có một lần Thuần Thuần mải chơi ngã xuống bể bơi, suýt nữa thì chết đuối, là Vân Nhu đã cứu cô ấy”.

Vân Nhu và Tiêu Thuần là chị em…

Vân Nhu còn từng cứu mạng Tiêu Thuần!

Hai thông tin này quả thực khiến Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc.

Trước đó cô đã từng suy đoán rất nhiều, cùng lắm cũng chỉ đoán được mối quan hệ giữa Vân Nhu và Tiêu Thuần không hề đơn giản, nhưng không ngờ bọn họ lại có quan hệ huyết thống.

“Chúng tôi và Thuần Thuần chơi với nhau từ bé, sở dĩ không biết cô ấy có một người chị là vì tính tình bác gái rất mạnh mẽ, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Vân Nhu chỉ ở nhà họ Tiêu một thời gian ngắn liền bị đưa đi. Hơn nữa dù sao đây cũng là chuyện mất mặt trong nhà, nên không ai nhắc đến. Tôi cũng nhờ tìm được một người giúp việc già đã nghỉ hưu, mới biết được những chuyện xa xưa này”.

Từ Soái nói một hồi, không khỏi phát cáu: “Con ngốc Thuần Thuần này, chắc là vì chuyện đó nên mới giúp Vân Nhu, cô ấy tưởng mình vĩ đại lắm sao? Đúng là ngốc hết chỗ nói! Hơn nữa, ai tốt với cô ấy, ai lợi dụng cô ấy, cô ấy thực sự không nhìn ra sao? Vì Vân Nhu mà làm hại người chị em tốt như cô, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi tiêu hóa xong tất cả thông tin, lại đưa mắt nhìn văn kiện vẫn đang nằm trong tay, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc lướt qua. Cuối cùng, tất cả hình thành một hình ảnh cụ thể trong đầu cô.

Cô ngước mắt nhìn về phía Cố Khiết Thần: “Bây giờ em muốn gặp Thuần Thuần, em đã biết cô ấy nghĩ gì rồi, em phải gặp cô ấy ngay lập tức”.

Cố Khiết Thần gật đầu: “Được, để anh bảo trợ lý Lâm chuẩn bị xe”.

Từ Soái nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Hứa Tịnh Nhi, cô đã biết gì rồi? Thuần Thuần nghĩ gì? Cô đừng úp mở nữa, mau nói đi”.

Hứa Tịnh Nhi liếc anh ta một cái: “Tôi vẫn phải chứng thực những suy đoán của mình qua lời nói của Thuần Thuần đã, anh muốn biết thì chờ tôi gặp cô ấy xong sẽ nói cho anh biết”.

Tuy Từ Soái nóng lòng muốn túm ngay lấy Hứa Tịnh Nhi hỏi cho rõ ràng, nhưng có hộ hoa sứ giả mạnh mẽ như Cố Khiết Thần đứng ở bên cạnh, tuy anh ta có lòng muốn làm bừa nhưng không dám có gan làm bừa.

Chỉ có thể chọn cách khác: “Tôi cũng muốn đến đồn cảnh sát cùng các cô”.

Chờ Hứa Tịnh Nhi gặp Tiêu Thuần xong là anh ta có thể biết ngay tình hình rồi.

Lần này thì Hứa Tịnh Nhi không phản đối, nhún vai đáp: “Anh muốn đi theo thì cứ đi, tôi không có ý kiến”.



Đến đồn cảnh sát, Hứa Tịnh Nhi yêu cầu gặp Tiêu Thuần, nhưng Tiêu Thuần từ chối gặp cô. Cô ấy nhờ người chuyển lời là cô ấy đã làm ra chuyện như vậy, giữa bọn họ không có gì để nói cả.

Hứa Tịnh Nhi không ngạc nhiên khi cô ấy từ chối gặp, nhưng cô ấy càng từ chối thì càng cho thấy rất có khả năng suy đoán của cô là đúng.

Cô nói với người cảnh sát chuyển lời: “Phiền anh nói với cô ấy là nếu cô ấy không gặp tôi thì tôi cứ chờ ở ngoài cổng, vết thương của tôi rất nặng, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom