Chương 3093


 

Khi người đàn ông áo đen thứ hai lên tiếng, trên bức tường màu vàng hai bên cung điện lại liên tục diễn biến lịch sử của toàn thế giới.

 

Từ thời cổ đại đến thời đại công nghệ hiện nay, trên tường của cả cung điện như đang trưng bày một bức tranh lịch sử.

 

Đế Tuấn, Hậu Dịch, Chúc Xúc, Hình Thiên thời thượng cổ.

 

Bạch Khởi, Mông Điềm, Lý Mục, Lạc Nghị thời kỳ Tiên Tần.

 

Hàn Tín, Tiêu Hòa, Hạng Vũ, Long Thư thời Lưỡng Hán…

 

Từng gương mặt xuất hiện trong cuộn tranh, sau đó lại dần mờ nhạt trên đó.

 

Nhưng chỉ khi đến thời hiện đại lại chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông trên mặt phủ một lớp sương mờ, mái tóc dài, vai rộng, tư thế vô cùng anh dũng.

 

Họ đã bảo vệ thế giới này quá lâu rồi, năm tháng trường kỳ đã khiến họ quên mất tên của mình, thậm chí đã không còn thiết tha gì với mọi thứ ở thế gian nữa.

 

Nhưng hiện giờ thời của họ đã đến.

 

Thế giới này sắp rơi vào hỗn loạn lần nữa, một khi kết giới vũ trụ đã phá vỡ thì chờ đợi thế giới thế tục, hay nói cách khác chờ đợi tất cả sinh linh trên Trái Đất sẽ là một cuộc tàn sát.

 

Họ quá cần một người có đủ mạnh mẽ để thừa kế di chí của họ, bảo vệ hòa bình và sự an toàn cho thế giới này.

 

Mà ngoài lãnh thổ cũng có quá nhiều cường giả có dã tâm lớn, ngược lại đang mong đợi kết giới sớm này bị vỡ để họ có thể về thế tục, giành lại tim rồng, mở di tích Long tộc ra để lấy được vô số thứ tốt trong đó.

 

Lôi Hải Côn Luân, Thiên Sơn Tuyệt Đỉnh đã xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, điều này cho thấy đã có một lực lượng đáng sợ xâm nhập vào.

 

“Xin hai vị tiền bối yên tâm, lần này dù có dùng hết sức cũng phải tìm được người này trong thời gian ngắn”.

 

Lý Thuần Phong cực kỳ nghiêm nghị nói.

 

Lúc này trong một khu rừng rậm ở Âu Lục, một ông lão mặc áo xám chết thảm trên đỉnh núi.

 

Thi thể của ông ta nhanh chóng bị thối rửa, thoáng chốc đã biến thành một bộ xương trắng.

 

“Haizz, chúng ta không nên giết người này. Ông ta là sứ giả của gia tộc Ấn, những gì chúng ta làm hôm nay chắc chắn không thể giấu được tai mắt của chúng”.

 

Joseph nhìn Hodar hơi lo lắng nói.

 

“Gia tộc nhà họ Ấn thì thế nào? Người khác sợ chúng, nhưng chúng ta không sợ. Hơn nữa chẳng phải cao thủ của gia tộc nhà họ Ấn đều đã đi bảo vệ kết giới vũ trụ rồi sao? Chúng có thể làm gì chúng ta?”

 

Hodar đắc ý nói.

 

“Hodar, anh đừng quên ý của bên trên là bảo chúng ta nhanh chóng tìm ra người kia, nếu trong vòng một năm mà không thể tìm được người bí ẩn kia, chúng ta… chúng ta cũng không thể bảo toàn mạng sống”.

 

Joseph bất lực thở dài nói.

 

Lần này họ quay lại thế tục cũng là nhận lệnh để đến tìm người khuấy đảo sóng gió ở thế tục kia.

 

Nghe nói kết giới vũ trụ bắt buộc phải do người kia bảo vệ, nếu không cả thế giới đều sẽ gặp nạn.
 
Chương 3094


Mặc dù họ đã đồng ý nhưng đó cũng là bất đắc dĩ.

 

Thật ra họ chẳng để tâm đến một nhân vật nhỏ trong thế tục kia đâu.

 

Ai mà không biết các cao thủ tài năng từ xưa đến nay đều ở ngoài lãnh thổ, trong thế tục thậm chí còn chẳng có lấy một cường giả Đế Cảnh.

 

Còn bảo vệ kết giới vũ trụ đơn giản là một điều viển vông.

 

Tám mươi phần trăm là do mấy ông lão cổ hũ kia đã già lú lẫn cả rồi nên mới bảo họ quay về thế tục tìm một tên hậu bối.

 

“Một năm? Hừ, tôi thấy mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được, hơn nữa chúng ta còn chẳng biết người ta trông thế nào, có đặc điểm gì thì đi đâu mà tìm”.

 

Hodar nghiến răng, bất mãn nói.

 

Đúng lúc này trên bầu trời bất chợt có một ngôi sao băng lướt qua.

 

Nói đúng hơn là vô số ngôi sao, ánh sao sáng chói trên bầu trời rơi thẳng xuống.

 

Từng quầng ánh sáng chói mắt lao thẳng xuống đất, sau đó nổ tung thành vô số hỏa cầu cực lớn.

 

Lúc này cả thế giới gần như đều sục sôi, ngọn núi cao nhất ở Mỹ Lục bỗng chốc bị san bằng.

 

Ngoài đại dương xảy ra một cơn sóng thần kinh thiên động địa.

 

Cùng lúc đó trong Lôi Hải Côn Luân sấm sét đột nhiên nổ ra, dường như cả Hoa Quốc đều có thể nghe rất rõ tiếng sấm vang vọng cả hàng nghìn cây số.

 

Cho dù là Phi Lục, Mỹ Lục hay Âu Lục đều xuất hiện hiện tượng cực kỳ quái lạ.

 

Bên phía Hoa Quốc, vô số quả cầu lửa rơi xuống trên Thiên Sơn bị tuyết bao phủ hàng chục nghìn năm, ngay cả bầu trời một phương cũng bị ánh sáng chiếu đến đỏ rực.

 

Trên bầu trời học viện võ thuật Âu Lục, một cột sáng bỗng lao vút trên trời, rất nhiều ngôi sao đều bị cột sáng này ngăn lại.

 

Một người đàn ông mặc đồ trắng từ tốn bước ra từ trong màn sáng.

 

Người đàn ông mang vẻ mặt nghiêm nghị, gương mặt đằng đằng sát khí.

 

“Ai dám giết người tôi yêu thương thì người đó phải chết”.

 

Người đàn ông trung niên bước vào hư không một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hoa Quốc.

 

“Tiểu Thiến, cho dù người đó là ai, anh cũng sẽ tự tay xé xác hắn ra”.

 

Sau khi hắn đến dường như khắp nơi trên thế giới đều thường xuyên xuất hiện hiện tượng lạ cứ như thế giới sắp tới ngày tận thế.

 

“Ầm ầm! Rắc rắc rắc!”

 

Từng tiếng ấm vang lên, Tần Vũ ngồi trong phòng làm việc không khỏi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về hướng Thiên Sơn.

 

“Người đâu, lập tức mang video vệ tinh của Côn Luân Thiên Sơn lại đây”.

 

Tần Vũ nghiêm nghị dặn dò.

 

Không lâu sau, một binh sĩ truyền thông đem USB đến phòng làm việc của Tần Vũ nói: “Tổng tư lệnh Tần, đây là video vệ tinh mới nhất, mời anh xem”.
 
Chương 3095


Nhận lấy USB rồi cắm vào máy tính tổng, đợi sau khi mở video ra, Tần Vũ không khỏi ớn lạnh.

 

Chỉ thấy trên Côn Luân, sấm chớp dày đặc, thậm chí cả mặt đất cũng sắp bị nhiệt độ cao tạo ra bởi vô số tia chớp làm nóng chảy.

 

“Trời giáng họa xuống, trời giáng họa! Sau này an nguy của Hoa Quốc e là chỉ có thể dựa vào cậu Tiêu thôi”.

 

Tần Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, càng cảm khái nói.

 

Lúc này mấy vị Long Tôn ở điện Thần Long cũng đứng sau Tần Vũ với vẻ mặt rất nghiêm trọng, họ đều đã nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trên màn hình, đây chắc chắn không thể là hiện tượng do tự nhiên gây ra.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Anh Tần yên tâm, cho dù ở đâu lúc nào, đối phương có lai lịch thế nào, chỉ cần đến Hoa Quốc thì phải làm theo quy tắc của Hoa Quốc”.

 

“Pháp luật Hoa Quốc lớn hơn bất kỳ thứ gì, ai dám xem thường Hoa Quốc thì phải trả giá rất đau”.

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

Cho dù thế nào, Hoa Quốc cũng không được loạn, càng không thể bị các cường giả ngoài lãnh thổ xâm lấn.

 

“Nhưng hiện tượng lạ hôm nay hơi khác thường, không chỉ là cảnh tượng xảy ra ở Hoa Quốc, hình như khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện hiện tượng kỳ lạ”.

 

“Cậu nhìn nơi này, đây là Mỹ Lục, là nước từng đứng đầu thế giới bị tám ngàn ngôi sao băng phá hỏng, năm mươi mấy tiểu bang chỉ có hai tiểu bang là toàn vẹn”.

 

“Hơn bốn mươi tiểu bang khác đã bị mưa sao băng phá hủy”.

 

“Lại nhìn sang đây, đây là phần nối liền của Phi Lục và Á Lục, nơi tụ hội của tộc nhân lưu vong hơn hai ngàn năm đã bị hơn mười ngàn thiên thạch biến thành tro bụi”.

 

“Đừng nói là người, ngay cả một cái cây cổ thụ hoàn chỉnh cũng không còn”.

 

Càng nói vẻ mặt Tần Vũ càng khó coi.

 

Lúc này cả thế giới đều đang rơi vào hỗn loạn và hoang mang.

 

“Báo cáo!”

 

Đúng lúc này, có một binh sĩ truyền thông bước vào, tay cầm một bản tình báo bí mật, sắc mặt trắng bệch bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.

 

“Sao thế?”

 

Tần Vũ hơi nhướng mày nói với binh sĩ đó.

 

“Đây… đây là tình báo mới nhất, mời Tổng tử lệnh Tần xem qua”.

 

Nói rồi binh sĩ đó đưa tình báo bí mật trong tay đến trước mặt Tần Vũ.

 

Hả?

 

Tần Vũ chỉ đọc lướt nội dung trong đó, không khỏi ớn lạnh.

 

“Không ổn! Cậu Tiêu, cánh cửa ở Âu Lục đã mở, không đến nửa tiếng nữa sẽ… sẽ có không dưới một trăm người từ ngoài lãnh thổ quay về thế tục”.

 

Nói rồi Tần Vũ đưa bản tình báo đó cho Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tần, bình tĩnh, đám người này hẳn chỉ là bước đầu mà thôi, cao thủ thật sự còn chưa xuất hiện đâu”.

Tiêu Chính Văn lướt nhìn nội dung trên đó khẽ cười nói.
 
Chương 3096


 

Dựa theo kết quả hiển thị trong tình báo cho thấy, khắp nơi trên thế giới đều đang diễn ra hiện tượng dị thường.

 

Nói cách khác, không những các cường giả vùng ngoài lãnh thổ bên phía Hoa Quốc đã trở lại, mà các cường giả vùng ngoài lãnh thổ trên khắp thế giới cũng đang trở về thế tục với số lượng lớn!

 

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn tưởng rằng các cường giả vùng ngoài lãnh thổ sẽ không ồ ạt trở về trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy!

 

Nhưng nếu tất cả mọi thứ đã xảy ra rồi, thì mâu thuẫn giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ cũng không thể tránh khỏi!

 

Cũng may, từ khí tức của đối phương cho thấy, họ chỉ là một số cao thủ Nhân Vương cấp bốn và Nhân Vương cấp năm, cũng không có thế lực mạnh mẽ nào trở về!

 

Chỉ cần cảnh giới của đối phương không cao hơn Tiêu Chính Văn quá nhiều, Tiêu Chính Văn có tự tin ứng phó mọi tình huống.

 

Lúc này, rất nhiều ông lớn ở Long Kinh đều luống cuống tay chân, bởi vì tất cả mọi người đều phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, khắp nơi trên Hoa Quốc đều xảy ra hiện tượng kỳ lạ.

 

Hoặc là núi lở đất mòn, hoặc mưa sao băng, nhưng duy chỉ có Sơn Thành là ngoại lệ, không có núi lở đất mòn, cũng không bị mưa sao băng tấn công, mọi thứ đều bình thường!

 

Không phải Sơn Thành là một ngoại lệ, mà là do trận pháp bảo vệ đã ngăn chặn mọi tai họa ra bên ngoài!

 

Vì vậy, rất nhiều lão đại đều hối hận đã không định cư ở Sơn Thành ngay từ đầu, trong lúc nhất thời, họ nghĩ đủ mọi cách, hy vọng người di cư đến Sơn Thành càng ngày càng nhiều.

 

Thậm chí có người còn đưa ra mức giá cao ngất ngưỡng, cho dù chỉ mua được tòa chung cư ở Sơn Thành, họ cũng bằng lòng từ bỏ biệt thự và những tòa nhà sang trọng ở Long Kinh

 

Ngay lúc Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đang nói chuyện, điện thoại trong phòng làm việc của Tần Vũ nối tiếp nhau vang lên từng tiếng một.

 

Tần Vũ tiện tay nhấc lấy một trong những chiếc điện thoại nói: “Alo, ông Dương, tôi là Tần Vũ!”

 

“Tổng tư lệnh Tần à, tôi.. Tôi muốn hỏi, Hắc Băng Đài các cậu còn chỗ ở tại Sơn Thành không?”

 

Nghe thấy ông Dương ở đầu dây bên kia hỏi chuyện này, Tần Vũ không khỏi cau mày hỏi: “Đương nhiên là có, Hắc Băng Đài đều có cơ quan làm việc trên toàn quốc, cũng có một số khu ký túc xá, nhưng trước giờ vẫn không có ai ở”.

 

“Ôi, thế thì quá tốt rồi, cậu có thể chia một căn cho tôi không, bản thân tôi không ở, nhưng cả nhà con trai tôi và cả nhà cháu trai tôi, có thể lập tức dọn qua đó không?”

 

Vẻ mặt ông Dương vui mừng nói.

 

Nhất thời, ngay cả Tần Vũ cũng bắt đầu khó xử.

 

Môi trường của những khu ký túc xá rất tồi tàn, tất cả đều là những nhà trọ đơn sơ và tạm bợ, việc cho những người nhà của ông lớn Long Các như ông Dương vào ở, quả thật hơi thiệt thòi.

 

“Ông Dương, ký túc xá ở Sơn Thành của chúng tôi đều là những nhà trọ đơn sơ, với thân phận của ông, gia đình ông nếu sống ở đó, e rằng sẽ gây tổn hại đến thể diện của quốc gia”.

 

Ông Dương nghe vậy, vội vàng nói với Tần Vũ: “Ôi, tổng tư lệnh Tần à, cậu cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không ở không đâu, tôi bằng lòng quyên góp cho Hắc Băng Đài một căn nhà của chúng tôi ở Long Kinh, tuyệt đối sẽ không để quốc gia chịu tổn thất!”

 

Ông Dương cứ xin xỏ mãi, Tần Vũ chỉ có thể đồng ý.

Ông Dương lúc này mới cảm kích cúp điện thoại.
 
Chương 3097


Tiêu Chính Văn còn chưa kịp hỏi, một cao thủ cảnh giới Thiên Thần của điện Thần Long đã bước nhanh vào phòng làm việc, nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn: “Long Vương, Long Tôn và những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về đã xảy ra xung đột rồi!”

 

“Ai xảy ra xung đột với cường giả vùng ngoài lãnh thổ?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“LongNgao!”

 

Long Ngao?

 

Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, Long Ngao là người điềm tĩnh, vì vậy khi Tiêu Chính Văn và đám người Long Nguyệt tiến vào thánh vực, anh mới để một mình anh ta ở lại Hoa Quốc.

 

Nếu đối phương không làm gì quá đáng, thì Long Ngao tuyệt đối sẽ không ra tay với đối phương.

 

Những cường giả vùng ngoài lãnh thổ này vừa mới trở về chưa đầy hai tiếng, đã gây sự trên lãnh thổ của Hoa Quốc ư?

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính văn trầm giọng nói: “Được, chúng ta qua đó xem sao!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng dậy nói với Tần Vũ: “Bên Long Ngao xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đi một lát sẽ trở lại!”

 

Ngay sau đó, anh dẫn theo cao thủ của điện Thần Long, nhanh chóng rời khỏi trụ sở chính của Hắc Băng Đài, vội chạy thẳng đến nơi xảy ra chuyện.

 

Mà lúc này, gần một cái hồ nhân tạo cách Long Kinh hơn một trăm ba mươi dặm về phía Nam, một người đàn ông áo trắng đứng trên không trung, nhìn mấy chục người phía dưới với vẻ vô cùng kiêu căng!

 

Chỉ thấy mấy chục người phía dưới đang xếp hàng ngay ngắn với đội hình tấn công, người cầm đầu, chính là Long Ngao, một trong tứ đại Long Tôn!

 

Nếu là vào lúc này, có ai dám bất kính với điện Thần Long như vậy?

 

Cho dù là đặc vụ của Hắc Băng Đài, cũng phải kính sợ điện Thần Long mấy phần.

 

Hơn nữa, kể từ khi linh khí trở về đến nay, điện Thần Long vẫn luôn đóng vai trò ổn định an ninh địa phương!

 

Ngay cả đội quân chính quy của Hắc Băng Đài và Hoa Quốc, cũng không có khả năng chống đối với võ tông sau khi linh khí trở về.

 

Huống chi Long Ngao chỉ là một trong tam đại Long Tôn còn lại, địa vị thực sự của Hoa Quốc chỉ đứng sau Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng lúc này, sắc mặt Long Ngao lại u ám như nước, đôi mắt lạnh lùng nhìn về trang viên bên cạnh hồ nước nhân tạo, sau đó lại liếc mắt nhìn mười mấy chiếc xe quân đội xung quanh!

 

Đây thực chất là một nhánh của điện Thần Long nằm ở Long Kinh, chủ yếu là để bảo vệ sự an toàn của Long Kinh.

 

Mà lúc này, trong trang viên đã trở thành một mảnh đất khô cằn, vốn dĩ, Long Ngao đang định chạy tới Long Kinh để báo cáo một số tin tức vừa thu thập gần đây cho Tiêu Chính Văn, nhưng anh ta còn chưa kịp đi ra ngoài, đã xảy ra hiện tượng dị thường.

 

Ngay sau đó, các cường giả vùng ngoài lãnh thổ, đã lần lượt đến Hoa Quốc.

 

Nhưng ngay khi Long Ngao dẫn theo mười mấy cao thủ của điện Thần Long xông ra khỏi trang viên, anh ta đã trợn tròn mắt.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cách đó không xa, chắc chắn là người không thể trêu chọc.
Không phải là trước kia Long Ngao chưa từng xảy ra mâu thuẫn với năm đại danh sơn và một số võ tông của tông mon, nhất là khoảng thời gian Tiêu Chính văn đi đến thánh vực.
Nhưng đối thủ mà anh ta phải đối mặt lần này lại vượt xa hơn so với những cao thủ của năm đại danh sơn.
 
Chương 3098


Chỉ riêng về mặt khí thế, đã áp đảo được đám người Long Ngao, ngay cả khí tức của mười mấy người hợp lại, cũng không chịu nổi uy lực của người ở giữa không trung.

 

“Cho dù anh là người của võ tông nào, hay người của năm đại danh sơn, chẳng lẽ anh không biết được lệnh cấm của vua Bắc Lương sao? Anh đang tùy tiện phá hoại nhà dân, anh có biết tội không?”

 

Mặc dù Long Ngao biết rõ không thắng nổi, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

 

Giọng nói của anh ta vừa dứt, chỉ thấy người đàn ông áo trắng chỉ tay lên cao!

 

“Ầm!”

 

Một vầng sáng lập tức nổ tung xung quanh người đàn ông áo trắng, sau đó một luồng sóng khí vô cùng mạnh mẽ đánh về phía Long Ngao!

 

“Ầm!”

 

May mà Long Ngao kịp thời né tránh, một luồng sóng khí mạnh mẽ, áp vào vạt áo của Long Ngao, đánh thẳng vào khoảng đất trống phía sau anh ta, ngay lập tức xuất hiện một cái hố sâu sâu tận mấy mét!

 

“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám hỗn xược ở trước mặt tôi ư? Cho dù là người đại diện của năm đại danh sơn, chưởng giáo của các người, cũng phải gọi tôi một tiếng Trương thế tử!”

 

“Một con kiến trong thế tục như anh, mà cũng dám tra hỏi tôi sao?”

 

Trương Tử Tuấn cười nhạo với vẻ mặt khinh thường.

 

Hắn thân là con cháu của Trương Cư Chính, lại còn là một trong số ít người ưu tú trong thế lực lớn của nhà họ Khổng, sao có thể để mắt tới những người như Long Ngao chứ?

 

“Trương thế tử? Tôi vẫn tôn trọng anh, mọi việc đều nên tuân theo quy tắc, nếu không, Hoa Quốc tuyệt đối không phải là nơi nằm ngoài pháp luật!”

 

Một thành viên của điện Thần Long phía sau Hoa Quốc nói với vẻ giận dữ.

 

Anh ta là một trong những người phụ trách của điện Thần Long ở Long Kinh, hơn nữa, từ khi linh khí trở về đến nay, anh ta vẫn luôn phụ trách liên hệ với võ tông bên Long Kinh.

 

Mặc dù cảnh giới của anh ta ở điện Thần Long không cao, nhưng cũng có thực lực của cảnh giới thiên thần ba sao.

 

Ngay vào thời điểm Trương Tử Tuấn ra tay với Long Ngao, lửa giận trong lòng anh ta đã bùng cháy, cùng với những lời nói ngông cuồng của Trương Tử Tuấn, nên lúc này anh ta mới không nhịn được mà đứng lên.

 

“Mày là cái thá gì?”

 

Trương Tử Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua thành viên của điện Thần Long.

 

Thấy đối phương chỉ là một con kiến có cảnh giới thiên thần ba sao, vẻ mặt anh ta càng thêm mấy phần khinh miệt.

 

“Tôi là thuộc hạ của vua Bắc Lương, phó tổng chỉ huy của Long Kinh điện Thần Long”.

 

“Cái gì? Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn? Trước đây tôi vẫn thường nghe người ta nhắc đến Tiêu Chính Văn là người như thế nào, không ngờ, thuộc hạ cũng là một lũ kiến kém cỏi mà thôi! Thật là khiến người khác vô cùng thất vọng!”

 

Trương Tử Tuấn khẽ cười một tiếng.

 

Từ cuối thời nhà Minh đến nay, nhà họ Trương đã nằm trong số những gia tộc hàng đầu của vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa xuất thân của hắn lại càng không tầm thường.

 

Hắn không những là thế tử của nhà họ Trương, mà còn rất được nhà họ Khổng coi trọng, trong tương lai, hắn rất có thể trở thành gia chủ đưa nhà họ Trương đi lên đỉnh huy hoàng.
 
Chương 3099


“Trương thế tử, tôi khuyên anh tốt nhất nên giữ lại chút đạo đức”.

 

Long Ngao trầm giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Nhóc con Tiêu Chính Văn, ra chịu chết đi!”

 

Ai ngờ, Trương Tử Tuấn hoàn toàn không để ý đến lời nói của Long Ngao, mà dồn hết giọng nói của mình, rống lên về phía Long Kinh.

 

Khi tiếng gầm lớn của hắn vang lên, toàn bộ Long Kinh gần như đều nghe rõ mồn một.

 

Hầu như toàn bộ người trong Hoa Quốc, đều không khỏi kinh sợ!

 

“Vừa rồi có phải tôi nghe lầm không?”

 

“Ở Hoa Quốc, lại có người dám quát Tiêu Chính Văn?”

 

Đừng nói là người bình thường ngơ ngác, ngay cả người của năm đại danh sơn đều sửng sốt.

 

Ngay cả những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, đều bị tiếng gầm thét này làm cho kinh động.

 

 

 

Lúc này trên đỉnh núi chính Thiên Sơn, vài nam nữ trẻ tuổi bước lên màn sáng rồi đáp xuống.

 

Mấy thanh niên này ai cũng có khí chất hơn người, hơn nữa tư thế rất oai nghiêm, ai cũng mặc đồ trắng như thể là tiên trên trời vừa giáng trần.

 

Cho dù là vẻ ngoài hay khí chất đều có thể gọi là làm người khác kinh ngạc.

 

Trong đám người có một người phụ nữ cực kỳ thanh tú khẽ nhíu mày, nhìn về hướng Long Kinh nói: “Trương Tử Tuấn đang làm gì thế chứ?”

 

Sau khi người phụ nữ đó lên tiếng, những người còn lại cũng nhìn về phía người phụ nữ nói: “Em gái Trần, chuyện này có gì kỳ lạ chứ, đám người nhỏ bé như kiến trong thế tục khó tránh sẽ có ý định phản kháng và giãy giụa”.

 

“Thế tử Trương tiện tay dạy dỗ lại đám người trong thế tục cũng là chuyện đương nhiên”.

 

Nói rồi những người khác cũng nở nụ cười khinh thường.

 

Họ nghĩ đám người trong thế tục này dù có phản kháng cũng chẳng làm gì được, một đám yếu đuối mà còn có thể khơi dậy sóng gió lớn lao gì?

 

“Nhưng… người mà anh ta nhắc đến, mọi người không thấy quen tai sao?”

 

Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.

 

Cô ta là con gái trưởng của nhà họ Trần, cũng là một trong các đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực.

 

Trước khi quay về thế tục, sư phụ cô ta có dặn dò cô ta, sau khi quay về thế tục tuyệt đối không được chọc vào một người tên là Tiêu Chính Văn, trước đó Thiên Minh Tử đã chết trong tay người này.

 

“Ý cô là người tên Tiêu Chính Văn kia sao? Tôi cũng từng nghe nói, hình như Thiên Minh Tử đã chết trong tay anh ta nhỉ? Hơn nữa Thiên Cung Bắc Cực còn một vị tài năng xuất chúng cũng chịu thiệt trong tay anh ta”.

 

Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú lên tiếng nói.

 

Người nói đó đến từ một gia tộc cực kỳ lớn ở ngoài lãnh thổ, mặc dù chỉ là một nhánh phụ của gia tộc đó nhưng ở ngoài lãnh thổ cũng có tầm ảnh hưởng nhất định.

 

Thế nên sau khi Thiên Minh Tử bị giết, họ đã ngay lập tức biết được tên của Tiêu Chính Văn.

 

“Ồ? Ý mọi người là phó chưởng giáo của Thiên Cung Bắc Cực vì anh ta nên mới bị thương nặng?”

 

Một thanh niên khác ở bên cạnh cười khẩy nói.

 

Hắn tên là Khổng Thiên Tường.

 

Cũng là người có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong đám người.

Ở ngoài lãnh thổ, thậm chí hắn và Thiên Tinh Tử của Thiên Cung Bắc Cực, Vũ Sát của huyết tộc được gọi là ba vị con cưng của trời trong thế hệ trẻ.
 
Chương 3100


“Đúng thế, Thiên Cung Bắc Cực quả thật có một người xuất chúng bị anh ta gài bẫy, hơn nữa vì hấp thụ quá nhiều oán khí nên bị thương nặng”.

 

Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.

 

“Ồ? Có chuyện này à? Người này hơi khiến tôi bất ngờ đấy, nhưng Trương Tử Tuấn là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của nhà họ Trương, tôi tin chắc tên họ Tiêu kia không dám làm gì anh ta”.

 

Khổng Thiên Tường không để tâm lắm, hắn mỉm cười.

 

Mấy người họ không chỉ đến từ các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, mà còn là người xuất sắc trong các gia tộc lớn, thậm chí có thể nói là mang theo hy vọng về tương lai của các gia tộc lớn.

 

Dù Tiêu Chính Văn có chút danh tiếng trong thế tục nhưng không thể so sánh được với họ.

 

Dù sao gia tộc đứng đằng sau họ cũng đều là các gia tộc lớn có lịch sử lâu đời, thậm chí có vài gia tộc có mối liên hệ chặt chẽ với các thế lực thời thượng cổ.

 

Chỉ riêng điểm này thôi, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ kiêng nể, dù thực lực của Trương Tử Tuấn không đủ thì Tiêu Chính Văn cũng không dám ra tay nặng với hắn.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn vốn dĩ là một người không hề có lai lịch gì, bây giờ các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều nhanh chóng quay về, cứ theo tốc độ này thì không lâu nữa cả thế tục sẽ trở thành thế giới của thế lực ngoài lãnh thổ.

 

Đến lúc đó những hành động trước kia của Tiêu Chính Văn sẽ bị thanh toán một lần.

 

Thế nên hiện giờ cách tốt nhất của Tiêu Chính Văn chính là khiêm nhường.

 

Mà lúc này ở hướng hồ nhân tạo, sau khi Trương Tử Tuấn hét lên một tiếng tức giận, trên bầu trời bỗng xoẹt qua một luồng sấm chớp màu tím, sau đó nổ ầm ầm.

 

“Ầm!”

 

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều gợn sóng.

 

Sau đó một bóng người chậm rãi bước ra từ trong gợn sóng.

 

“Anh là Tiêu Chính Văn?”

 

Trương Tử Tuấn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt còn hiện lên chút khinh thường.

 

Nhưng dù sao hắn cũng là thế tử nên hắn hiểu rõ đạo lý hổ bắt thỏ thì vẫn phải dùng hết sức, thế nên hắn cũng đề phòng Tiêu Chính Văn.

 

“Chính là tôi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp, sau đó khí tức quanh người bỗng dâng lên, trong không khí như có luồng khí màu trắng tạo ra một vòng xoáy cực lớn rồi tụ lại về hướng Tiêu Chính Văn.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này Trương Tử Tuấn không khỏi nhướng mày.

 

Đó là chân khí.

 

Có thế nào hắn cũng không ngờ, kẻ yếu đuối trong thế tục như Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể sử dụng chân khí?

 

“Thảo nào Thiên Minh Tử lại chết trong tay anh. Ở cái nơi như thế tục này mà còn có thể lĩnh hội được chân khí, anh đã giỏi lắm rồi”.

 

Trương Tử Tuấn bình luận với tư thế ngạo mạn.

 

“Long Vương!”

 

Long Ngao tiến đến trước định nói gì đó nhưng bị Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời.

 

Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người nhìn Trương Tử Tuấn, chỉ vào trang viên bị phá hủy bên dưới nói: “Anh làm đây sao?”

 

Giọng Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, gương mặt còn hiện lên tia sát khí.
“Anh Tiêu, xin hãy nguôi giận.”
Ngay khi sát khí của Tiêu Chính văn sắp bùn phát định ra tay đánh thì ở phía chân trời đằng xa xuất hiện một luồng sáng màu đỏ, người đi đầu chính là Trần Nguyệt Nhi.
Phía sau cô ta còn có mấy thanh niên nữa, chỉ là Khổng Thiên Tường có thực lực mạnh nhất trong số họ lại không đến.
Hả?
 
Chương 3101


Tiêu Chính Văn vừa quay đầu lại chỉ thấy Trần Nguyệt Nhi chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói: “Trần Nguyệt Nhi xin chào anh Tiêu”.

 

Nhìn thấy người phụ nữ đẹp như tiên trước mặt, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày nói: “Cô biết tôi à?”

 

“Anh Tiêu, tôi là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, từ lâu đã được nghe danh của anh Tiêu ở ngoài lãnh thổ”.

 

Trần Nguyệt Nhi mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

 

Sau đó chậm rãi tiến về trước đi đến đứng giữa Tiêu Chính Văn và Trương Tử Tuấn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ giữa hai người chắc có hiểu lầm gì đó”.

 

“Hiểu lầm? Nguyệt Nhi, cô có ý gì? Lẽ nào cô vẫn muốn bảo…”

 

Không để Trương Tử Tuấn nói hết, Trần Nguyệt Nhi cau mày nói: “Anh Trương, chúng ta vẫn chưa hiểu hết về thế tục, sau này khó tránh khỏi vẫn phải nhờ vào anh Tiêu”.

 

Trần Nguyệt Nhi cực kỳ thông minh, cô ta đã nhìn ra sát khí của Tiêu Chính Văn ở trên đường, chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp cho Trương Tử Tuấn.

 

“Gì cơ? Chúng ta phải nhờ vào một tên yếu kém trong thế tục? Được thôi, nể mặt cô, tôi sẽ không tranh cãi chuyện hôm nay, bảo chúng lập tức cút đi cho tôi”.

 

“Từ nay về sau không được đặt chân trong vòng mười cây số vào chỗ kia, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc”.

 

Nói rồi Trương Tử Tuấn chỉ vào ngọn núi nhỏ ở phía đối diện hồ nhân tạo, đỉnh của nó được bao phủ bởi màn sương trắng.

 

Sở dĩ hắn chọn nơi này là vì khá thích môi trường ở đây.

 

Hơn nữa nơi này trông có vẻ sông bằng phẳng, núi không cao, đường đi không hiểm trở, nhưng linh khí dồi dào, đối với tất cả những người từ ngoài lãnh thổ về, tu luyện ở đây chắc chắn không thua kém năm ngọn núi nổi tiếng.

 

Nghe thế Trần Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ không ngại thì tặng nơi này cho thế tử Trương, mọi người đều là người Hoa Quốc, không cần phải vì một chuyện nhỏ mà giương cung bạt kiếm với nhau”.

 

“Mỗi tấc đất, mỗi một dòng sông đều là lãnh thổ của Hoa Quốc. Sao có thể cho anh ta tùy tiện chiếm giữ”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Anh nói gì?”

 

Trương Tử Tuấn không ngờ Tiêu Chính Văn lại không nể mặt hắn như thế.

 

“Cho dù các anh có là thế tử của gia tộc lớn ngoài lãnh thổ hay người dân Hoa Quốc, bất kỳ ai cũng phải làm theo pháp luật Hoa Quốc”.

 

“Quốc pháp không khoan dung, lãnh thổ không thể để mất. Muốn ở lại Hoa Quốc thì phải tuân thủ luật pháp Hoa Quốc”.

 

Giọng điệu của Tiêu Chính Văn không hề có ý nhượng bộ, thậm chí còn có ý chỉ trích đám người Trương Tử Tuấn.

 

“Tên họ Tiêu kia, anh nghĩ tôi sợ anh sao?”

 

Trương Tử Tuấn bỗng tức giận, vừa rồi hắn đã nhượng bộ hoàn toàn là nể tình Trần Nguyệt Nhi.

 

Dù sao nhà họ Trương hắn cũng có quan hệ tốt với Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa Trần Nguyệt Nhi lại là người đẹp nhất trong đám bọn họ, dĩ nhiên Trương Tử Tuấn cũng là một trong những người yêu mến cô ta.

 

Nên sau khi Trần Nguyệt Nhi lên tiếng, hắn mới tha cho Tiêu Chính Văn một mạng.

 

Nếu không với tính cách của hắn, đừng nói là đám yếu ớt trong thế tục, dù là Tiêu Chính Văn trước mặt, giết thì cứ giết, ai dám nói nửa chữ không?

 

“Muốn ra tay? Được thôi, tôi có thể chơi cùng bất cứ lúc nào”.

 

Lời này của Tiêu Chính Văn khiến Trương Tử Tuấn điên máu, sau đó một tay chỉ lên trời, một luồng sáng che cả mặt trời bao trùm mấy chục cây số.

 

Rầm!

 

Một con rồng màu bạc lao vút lên trời rồi lượn vòng xung quanh Trương Tử Tuấn.

 

“Hừ! Chỉ một tên yếu ớt ở thế tục như anh, nghĩ giết được Thiên Minh Tử là có thể xem thường đám người bọn này sao?”

 

Nói rồi Trương Tử Tuấn vung tay lên, con rồng màu bạc đó lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3102


Cùng lúc đó Khổng Thiên Tường ở Thiên Sơn phía xa nhìn một người đàn ông áo xám ở sau lưng, trầm giọng nói: “Mấy ngàn năm nay nhà họ Khổng tôi vẫn luôn ra sức bảo vệ hình tượng, không tiện ra tay”.

 

“Chi bằng cứ để anh ra mặt cứu Trương Tử Tuấn đi”.

 

Người đàn ông áo xám phía sau là thế tử nhà họ Hồ – Hồ Vọng Hải, cũng là một trong các gia tộc cực kỳ có danh tiếng ngoài lãnh thổ.

 

Trong số những người quay về thế tục lần này, ngoài Khổng Thiên Tường thì người có thực lực cao nhất phải kể đến Hồ Vọng Hải.

 

Với danh tiếng của nhà họ Hồ và thực lực của Hồ Vọng Hải, muốn giết Tiêu Chính Văn cũng nể mặt hắn quá.

 

Nghe thế Hồ Vọng Hải khẽ gật đầu, rót vào chân âm, lớn giọng hét lên về hướng Long Kinh nói: “Tiêu Chính Văn, chuyện hôm nay đến đây thôi, bọn tôi không truy cứu với anh nữa là được rồi”.

 

Nói xong trong không gian nổi dậy một làn sóng nước, ngay sau đó Hồ Vọng Hải đã đến được chỗ hồ nhân tạo.

 

“Cứ đến đây thôi? Anh là cái thá gì, nơi này đến lượt anh lên tiếng ra lệnh à?”

 

Tiêu Chính Văn không cảm xúc lạnh lùng nói.

 

Trương Tử Tuấn vừa quay về thế tục đã tìm điện Thần Long gây chuyện, hơn nữa còn dám lớn lối bảo muốn phá hủy cứ điểm ở gần Long Kinh của điện Thần Long.

 

Sao Tiêu Chính Văn có thể vì một câu nói của Hồ Vọng Hải mà bỏ qua cho Trương Tử Tuấn được?

 

“Tên họ Tiêu kia, tôi thấy anh đang đâm đầu vào chỗ chết đấy”.

 

Nghe thế Hồ Vọng Hải nổi giận.

 

Lúc này hắn đã đến nơi xảy ra mâu thuẫn, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

 

Ngay khi hắn vừa dứt lời, lại có thêm ba bóng người xuất hiện phía sau hắn.

 

Bốn người này đều là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm, lúc này bốn người đều toát ra khí thế mạnh mẽ, một luồng uy lực vô hình bao trùm lấy Tiêu Chính Văn.

 

“Ầm!”

 

 

 

Ngay cả nước trong hồ nhân tạo bên dưới cũng dâng trào lên, trong vòng mấy trăm mét xung quanh cũng đều rung chuyển.

 

Bốn cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm có uy lực tuyệt đỉnh, khí thế kinh thiên động địa khiến người ở cả Long Kinh đều cảm nhận được sự áp bức vô hình.

 

Vài ông lớn trong giới kinh doanh bùng nổ gần như cùng một lúc.

 

Mấy tên con cháu gia tộc ngoài lãnh thổ này vừa quay về thế tục chưa được hai tiếng mà đã khai chiến với Tiêu Chính Văn rồi?

 

“Lẽ nào anh muốn ép chúng tôi ra tay thật sao?”

 

Hồ Vọng Hải lạnh lùng nói.

 

Hắn vừa dứt lời, vô số luồng khí tức đáng sợ cũng theo đó bùng phát.

 

Lúc này bầu trời bỗng xuất hiện vô số sấm chớp màu tím nhanh chóng tụ lại ở chân trời.

 

Lúc này rất nhiều người dân Long Kinh đều ngẩng đầu lên nhìn trời cao, chỉ thấy nhiều tia sấm chớp màu tím nhanh chóng tụ lại trên bầu trời Long Kinh.

 

Uy lực của trời cuồn cuộn đè ép bên dưới, thậm chí ngay cả một vùng đất trời dường như cũng hoàn toàn sụp đổ trong tích tắc.
 
Chương 3103


Bức tường thành trải qua bao mưa gió hàng trăm năm xung quanh Long Kinh cũng không thể chịu được luồng uy lực này mà lắc lư.

 

Dường như chỉ cần đám người Hồ Vọng Hải dấy lên ý nghĩ thôi, cả Long Kinh lập tức không còn nữa.

 

Dù sao trước đó cường giả Nhân Vương trong Hoa quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm càng ít đến đáng thương.

 

Ai trong đám người Hồ Vọng Hải cũng có thực lực tuyệt thế, chỉ một luồng uy lực cũng đáng sợ như vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ.

 

Nếu mấy người bọn hắn thật sự ra tay đánh Tiêu Chính Văn thì chỉ uy lực sót lại cũng có thể san bằng Long Kinh.

 

Thậm chí có không ít người chạy vào trong động phòng không trốn sợ mình và người nhà sẽ gặp tai họa.

 

Sau khi thấy Tiêu Chính Văn bị vô số khí tức đáng sợ vây chặt kín, ngay cả Trương Tử Tuấn vừa rồi suýt bị Tiêu Chính Văn đấm một cái thành bùn thịt cũng cười khẩy.

 

Trần Nguyệt Nhi nhíu chặt mày.

 

Vì lần này không phải thế tử của một hai gia tộc quay về thế tục mà là mười mấy thế tử và vài cao thủ ngoài lãnh thổ đều quay về cùng một ngày.

 

Cho dù giữa họ có mối thù sâu đậm thế nào nhưng khi đối mặt với thế lực ở thế tục, họ luôn chung tay lại với nhau.

 

“Tên họ Tiêu kia, bây giờ còn muốn ra tay với bọn này không?’

 

Hồ Vọng Hải kiêu ngạo cười nhạo nói.

 

“Tôi tưởng anh có gì hơn người chứ, xem ra cũng chỉ là một bộ dạng dựa vào số đông mà thôi”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

 

“Dựa vào số đông? Dù tôi không nói thì anh cũng nên hiểu rõ, một khi ra tay thì anh không gánh nổi hậu quả đâu”.

 

Hồ Vọng Hải khinh thường nói.

 

Có nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng có thân phận là thế tử.

 

Hơn nữa lần này lại khai chiến với Tiêu Chính Văn ở ngoài thành phố Long Kinh của Hoa Quốc, đến lúc đó dù là uy lực còn sót cũng sẽ khiến thủ đô Hoa Quốc thành mảnh vụn.

 

Phải biết lúc này Thiên Tử đang ở Long Kinh, nếu Long Kinh bị biến thành đống đổ nát thì ngay cả Thiên Tử cũng khó thoát khỏi cái chết.

 

Những gì Tiêu Chính Văn làm đồng nghĩa với việc âm mưu hại Thiên Tử, có mười Tiêu Chính Văn cũng không gánh nổi tội danh này.

 

Đây cũng là tự tin khiến Hồ Vọng Hải có thể không kiêng dè gì.

 

Ngoài ra đằng sau hắn còn có mấy chục cao thủ từ ngoài lãnh thổ về chống lưng cho hắn.

 

Mặc dù đám người này chỉ đứng ngoài nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng chỉ cần Tiêu Chính Văn dám nhúc nhích thì họ sẽ bao vây tấn công Tiêu Chính Văn.

 

“Các vị, tôi nghĩ chi bằng mọi người bắt tay làm hòa, bình ổn trận sóng gió này”.

 

Trần Nguyệt Nhi hơi lo lắng nói.

 

Cô ta vừa dứt lời đã bị Trương Tử Tuấn trong bộ dạng nhếch nhác cười nhạo: “Đừng mong chuyện hôm nay có thể cho qua dễ dàng”.

 

Dù sao hắn cũng là thế tử nhà họ Trương, lẽ nào hắn không cần thể diện sao?
 
Chương 3104


Vừa quay về thế tục đã bị Tiêu Chính Văn đánh đến gần chết, nếu chuyện này cho qua dễ dàng như thế, bảo hắn sau này làm sao có chỗ đứng?

 

“Đúng thế, thế tử Trương có nói thế nào thì cũng là thế hệ sau của Trương Cư Chính, cho dù có bao nhiêu lỗi lầm, cũng không nên bị đánh trước công chúng”.

 

Hồ Vọng Hải lạnh lùng, kiêu ngạo nói.

 

 

 

Mặc dù giữa các thế lực lớn ngoài lãnh thổ có mối thù sâu đậm, nhưng sự xuất hiện của Hồ Vọng Hải lại khiến Trương Tử Tuấn nhìn thấy hy vọng.

 

Dù là cả hai có mối thù biển máu nhưng chỉ cần hắn không buông tha thì tất cả cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ đều sẽ đứng về phía hắn.

 

Chí ít về mặt chèn ép thế lực ở thế tục thì lợi ích của họ là lợi ích chung.

 

Nói cách khác Tiêu Chính Văn đánh Trương Tử Tuấn đồng nghĩa với việc vả mặt các cường giả ngoài lãnh thổ, những người này chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn.

 

“Trương Tử Tuấn, đừng để các gia tộc ngoài lãnh thổ chúng ta mất mặt, hắn đánh anh thế nào thì anh cứ đánh lại y hệt như thế”.

 

“Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện hôm nay dễ dàng như thế”.

 

Nói rồi Hồ Vọng Hải khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tên họ Tiêu kia, anh cũng có thể chọn buông tay, nhưng chắc hẳn anh cũng biết rõ hậu quả hơn tôi, thủ đô Hoa Quốc gần ngay đây, một khi khai chiến Long Kính sẽ không còn nữa”.

 

“Đến lúc đó ngay cả Thiên Tử Hoa Quốc cũng sẽ chết trong đống đổ nát này, anh có gánh nổi tội danh này không?”

 

Hồ Vọng Hải vừa dứt lời, rất nhiều luồng khí tức của cường giả Nhân Vương cấp năm nhanh chóng lan tràn ra, uy lực mạnh mẽ khiến không trung xung quanh đều rung lắc dữ dội.

 

Cùng lúc đó khắp nơi trên thế giới phóng ra vô số ánh mắt khóa chặt lấy Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này Khổng Thiên Tường đứng trên đỉnh Thiên Sơn đằng xa cười khẩy, cách một vùng trời nói với Tiêu Chính Văn: “Thật ra hoàn toàn không cần phải làm lớn chuyện đến mức cả đám chết chung”.

 

Nhưng khi Khổng Thiên Tường vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng sáng chiếu thẳng từ hướng Long Kinh đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Thoáng chốc một bóng người cao lớn xuất hiện trên bầu trời hồ nhân tạo.

 

“Khiến Long Kinh không còn tồn tại? Giết chết Thiên Tử Hoa Quốc? Tôi muốn xem thử ai dám làm ảnh hưởng đến Long Kinh, ai dám đe dọa đến Thiên Tử! Ai?”

 

Một luồng khí tức đáng sợ bao trùm cả bầu trời, ngay cả hư không trong vòng hàng trăm mét cũng rung chuyển.

 

Luồng khí tức này vừa xuất hiện đã ép khí thế của đám người Hồ Vọng Hải xuống, giữa đất trời như chỉ có một uy lực đáng sợ đến cực điểm đó thôi.

 

Đám người Hồ Vọng Hải cũng cảm nhận được uy hiếp đến từ Chu Chấn Long, đều quay đầu lại nhìn về phía ông ta.

 

“Tiền… tiến bối Chu? Sao lại là ông?”

 

Thấy là Chu Chấn Long, ngay cả Hồ Vọng Hải cũng đổi sắc.

 

Sau khi Hồ Vọng Hải dứt lời, rất nhiều ánh mắt trên khắp nơi thế giới nhìn sang bên này cũng đồng loạt thu tầm mắt.

 

Đó là hộ vệ hàng đầu của nhà họ Chu, mặc dù trong số những người này, ông ta chưa chắc là vô địch thiên hạ nhưng đằng sau ông ta lại là một nhà họ Chu lớn mạnh.

 

Dù có ở ngoài lãnh thổ, không đến mức bất đắc dĩ thì các gia tộc lớn cũng rất ít xảy ra các cuộc chiến lớn.
 
Chương 3105


Nhất là nhà họ Chu hay hoàng thất bên Hoa Quốc, dù có ở ngoài lãnh thổ cũng là sự tồn tại có địa vị siêu cao.

 

Hơn nữa nhà họ Chu còn đại diện cho một thế lực lớn khác, Đế Vương Các.

 

“Hồ Vọng Hải xin chào tiền bối”.

 

Hồ Vọng Hải và ba người đứng sau hắn hoàn hồn vội vàng cúi người với Chu Chấn Long.

 

Nhưng Chu Chấn Long không để ý đến ba người còn lại, chỉ sải bước đi đến trước mặt Hồ Vọng Hải, ánh mắt lạnh băng nhìn Hồ Vọng Hải.

 

Như thể cảm nhận được sát khí trong mắt Chu Chấn Long, Hồ Vọng Hải sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh.

 

Dù sao đối phương cũng đại diện cho nhà họ Chu, có chỗ nào nhà họ Hồ hắn có thể so sánh đây?

 

Dù là tổ tiên của nhà họ Hồ – Hồ Duy Dung thì năm đó cũng chết dưới đao của Hoàng đế Hồng Vũ.

 

Mặc dù nhà họ Hồ đào thoát sang chỗ nhà họ Khổng, nhưng mỗi lần đối mặt với người nhà họ Chu thì như thể bị huyết mạch khắc chế vậy, không dám ngẩng đầu lên nữa là.

 

Hồ Vọng Hải chỉ là thế hệ sau của nhà họ Hồ, cho dù xét về thân phận địa vị hay thực lực đều không thể so với Chu Chấn Long.

 

Chỉ là Hồ Vọng Hải quả thật không hiểu tại sao nhà họ Chu lại đứng về phía giới thế tục của Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc?

 

Không để hắn lên tiếng chất vấn, Chu Chấn Long đã lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào các cậu mà cũng xứng đối đầu với cậu Tiêu à?”

 

 

 

“Xem ra các cậu không xem nhà họ Chu tôi ra gì nhỉ. Ai dám bất kính với cậu Tiêu tức là xem thường nhà họ Chu tôi. Tôi mong các vị có mặt ở đây đều có thể tự lượng sức mình”.

 

Lời này của Chu Chấn Long cho dù là người dân Hoa Quốc hay đám con cháu vừa quay về từ ngoài lãnh thổ này đều cùng lúc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

 

Không ai có thể biết rõ Chu Chấn Long là ai hơn họ, ít nhất trước khi các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều quay về hết, không ai dám đối đầu với Chu Chấn Long.

 

Dù là huyết tộc cũng phải nể mặt nhà họ Chu và Chu Chấn Long.

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng nhìn Trương Tử Tuấn, trầm giọng nói: “Chẳng phải anh nói không thể bỏ qua chuyện hôm nay sao? Ra tay đi!”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh một cú qua.

 

“Bốp!”

 

Một âm thanh rõ to vang lên, nửa mặt bên của Trương Tử Tuấn bị Tiêu Chính Văn đánh một cú.

 

“Anh cứ từ từ dưỡng thương đi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn cười khẩy, xoay người đi về phía Hồ Vọng Hải.

 

“Anh…”

 

Hồ Vọng Hải vừa định nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn cũng đánh một cú vào mặt hắn.

 

“Bốp!”

 

Một âm thanh rõ to vang lên, mặt bên trái của Hồ Vọng Hải bị đánh sưng vù, thậm chí lộ ra hàm răng trắng.

 

Mặc dù xét về cảnh giới Tiêu Chính Văn thấp hơn Hồ Vọng Hải một bậc, nhưng đã có sự lĩnh hội chân khí, thậm chí ngay cả nguyên khí cũng không chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.

Thế nên cú đấm này sao Hồ Vọng Hải có thể chịu được chứ?
 
Chương 3106


“Chẳng phải các anh nói không chết không tha đó sao? Ra tay đi chứ?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đấm một cú, lần này gần như đánh hỏng nửa khuôn mặt của Hồ Vọng Hải.

 

Dù hắn là cao thủ Nhân Vương cấp năm, có khả năng tự phục hồi mạnh thế nào cũng không thể chịu được một cú đánh nặng như thế của Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn uốn cong ngón tay thành móng vuốt rồi nắm nhẹ vào khoảng không, cơ thể Trương Tử Tuấn không tự chủ bay về phía Tiêu Chính Văn.

 

Hắn còn chưa bay đến gần Tiêu Chính Văn, anh đã vung tay lên đánh một cú vào người hắn.

 

Trương Tử Tuấn suýt nữa bị Tiêu Chính Văn đánh cho khóc kêu cha gọi mẹ, cho dù ở ngoài lãnh thổ hắn cũng chưa từng bị đối xử như vậy.

 

Bị Tiêu Chính Văn điên cuồng đánh từng cú vào người cứ như đánh chó ngay trước mặt mọi người.

 

“Thế tử nhà họ Trương rất giỏi lắm mà? Dù có lỗi lầm gì lớn cũng không thể bị sỉ nhục trước mặt mọi người?”

 

“Hôm nay tôi sỉ nhục anh, anh có thể làm gì được tôi?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đánh một cú rất vang vào Trương Tử Tuấn khiến hắn nôn ra máu, ngay cả xương mũi cũng bị đánh gãy.

 

Vung tay lên ném Trương Tử Tuấn sang một bên, Tiêu Chính Văn bước ra một bước đi thẳng đến chỗ người đàn ông áo trắng phía sau Hồ Vọng Hải, cười khẩy nói: “Bao vây tấn công tôi?”

 

“Bây giờ anh ra tay đi chứ”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gương mặt ba người ở phía sau Hồ Vọng Hải.

 

Trong tình cảnh này họ đâu còn suy nghĩ ra tay với anh?

 

Ngay cả hộ vệ đứng đầu nhà họ Chu cũng đến bảo vệ Tiêu Chính Văn, nếu họ ra tay đánh anh thì không chỉ đánh một mình Tiêu Chính Văn mà đang đánh vào mặt nhà họ Chu.

 

Nếu chọc giận nhà họ Chu thì ngay cả gia tộc của họ cũng không yên ổn chứ đừng nói là họ.

 

“Nếu các anh đã không đánh thì đừng trách tôi không khách sáo”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn đánh một cú không hề nương tay, nửa người của người đàn ông áo trắng đó nổ tung.

 

Hai người bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chính Văn lại đấm một cú sang khiến cả người một người khác bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.

 

Người đàn ông áo trắng còn lại vô thức lùi về sau một bước, vừa định ra tay thì Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng bước đến gần chỗ hắn ta.

 

Chỉ là lần này Tiêu Chính Văn lại không hề nương tay, anh giơ nắm đấm sắt lên đấm vào ngực người đàn ông đó.

 

“Phụt!”

 

Một âm thanh vang lên, ngực người kia bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức bị xuyên thủng.

 

Người đàn ông áo trắng đó không dám tin nhìn máu chảy ra từ ngực mình, thi thể rơi thẳng từ trên không trung xuống.

 

Đó là một vị thế tử, Tiêu Chính Văn thế mà lại nói giết là giết?

 

Dù là mấy người đứng ở xa quan sát trận chiến cũng không khỏi liên tục nhíu mày.

 

Khổng Thiên Tường nhìn thấy cảnh tượng này thì tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ long sọc tức giận hừ một tiếng.

Hồ Vọng Hải hoảng sợ nói với Chu Chấn Long: “Tiền bối Chu, xin hãy tha cho tôi không biết, tôi quả thật không biết anh Tiêu và nhà họ Chu…”
 
Chương 3107


 

“Nhà họ Chu? Dù không có nhà họ Chu, cậu Tiêu cũng không phải là người các cậu có thể tùy tiện chọc vào. Không muốn chết thì cúi đầu nhận tội đi”.

 

Chu Chấn Long không cảm xúc lạnh lùng nói.

 

Nghe thấy thế, Hồ Vọng Hải không khỏi sửng sốt!

 

Chu Chấn Long lại cúi đầu nhận lỗi trước Tiêu Chính Văn?

 

Cho dù nhà họ Hồ không thắng nổi nhà họ Chu, thế nhưng dẫu sao bọn họ cũng là gia tộc lớn từ vùng ngoài lãnh thổ, Chu Chấn Long làm thế chẳng phải là giúp người ngoài không giúp người nhà sao?

 

Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của Chu Chấn Long, thì không khỏi hít sâu một hơi.

 

Nghĩ đến hậu quả khi đắc tội với nhà họ Chu, Hồ Vọng Hải cũng phải cúi đầu.

 

Dưới những ánh mắt theo dõi vô cùng kinh ngạc của mọi người, Hồ Vọng Hải quỳ “Phập” xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu, chúng tôi biết lỗi rồi, xin lỗi, xin anh Tiêu rộng lòng bỏ qua cho!”

 

Hồ Vọng Hải quỳ gối, suýt nữa khiến Trương Tử Tuấn sợ đến tè ra quần.

 

Phải biết rằng, trong nhóm của bọn họ, người chỉ xếp sau Khổng Thiên Tường chính là Hồ Vọng Hải, ngay cả hắn cũng bị ép phải quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn ư?

 

Cùng với ba tiếng “Đùng đùng đùng” vang lên, Tiêu Chính Văn bước thẳng qua đỉnh đầu của Hồ vọng Hải.

 

“Trương thế tử đúng không? Anh không cần phải dập đầu đâu, như ý muốn của anh, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để yên được!”

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Trương Tử Tuấn.

 

“Tiêu Chính Văn! Anh… anh muốn làm gì? Tôi là người nhà họ Trương…”

 

Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng hất tay một cái, một luồng sáng bạc phóng thẳng về phía Trương Tử Tuấn!

 

“Tôi không cần biết anh là ai, càng không muốn biết anh là thế tử của nhà nào, cũng không quan tâm các anh thuộc phe thế lực nào!”

 

“Nhưng chỉ cần các người bước chân vào lãnh thổ của Hoa Quốc, thì phải tuân thủ luật pháp của Hoa Quốc, bất cứ ai dám vi phạm luật pháp của Hoa Quốc, đều phải chịu hậu quả!”

 

Vừa dứt lời, một luồng sáng bạc đã xuyên qua lồng ngực của Trương Tử Tuấn.

 

Một giây kế tiếp, vẻ mặt kinh ngạc của Trương Tử Tuấn trong chốc lát đã đông cứng lại, ngay sau đó cơ thể của hắn lập tức vỡ ra thành một đống thịt nát trong suốt!

 

Cả bầu trời đầy máu thịt rải rác xuống hồ nhân tạo, toàn hồ nhân tạo đều bị nhuộm đỏ thẫm bởi máu tươi!

 

“Tiêu Chính Văn, anh giỏi lắm!”

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị giết, Khổng Thiên Tường hận đến ngứa răng, nhưng hắn cũng chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm một câu!

 

Tuy rằng, nhà họ Khổng không sợ nhà họ Chu, nhưng bản thân hắn cũng không chắc một trăm phần trăm có thể đánh thắng Tiêu Chính Văn trong tình huống một chọi một!

 

“Không ngờ rằng, trong thế tục lại có một tên tiểu bối không sợ trời không sợ đất như vậy!”

 

Lúc này, trên đỉnh núi cao, một ông lão tóc trắng, vừa lau chùi thanh kiếm dài trên tay, vừa nói với giọng lạnh lùng.

Không chỉ có ông ta, mà khắp nơi trên thế giới đều truyền đến một tràng những tiếng khinh thường.
 
Chương 3108


Theo quan điểm của ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là dựa vào sự che chở của Chu Chấn Long, cáo mượn oai hùm mà thôi, nếu Tiêu Chính Văn dựa vào năng lực thực sự của mình để ra tay, thì chưa chắc anh sẽ chiếm được lợi ích từ người Trương Tử Tuấn!

 

Nhưng trong đám đông, cũng có không ít người nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt coi trọng.

 

Vài cô gái xinh đẹp trong số đó còn nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ ngưỡng mộ, thì thào nói: “Người này trông khá kiêu ngạo, tôi nghĩ có thể kéo anh ta về phía chúng ta”.

 

“Hừ, theo tôi thấy, không phải cô muốn kéo anh ta về phía chúng ta, mà là muốn kéo lên giường của cô đúng không, ha ha ha!”

 

Mấy cô gái xinh đẹp mỗi người một câu trêu chọc lẫn nhau.

 

Còn người của năm đại danh sơn thì lại rất lo lắng!

 

Những lời nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn, rõ ràng là đang đe dọa tất cả cường giả vùng ngoài lãnh thổ, mà lần này, người anh đe dọa chính là những thế tử của vô số thế gia!

 

Việc này chẳng khác nào ngẩng đầu chống đối với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ!

 

“Haiz, vốn còn tưởng rằng, sau khi các thế tử trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, có thể rửa mối hận thù cho Hỏa Long tổ sư rồi, nhưng không ngờ vẫn không đấu lại tên họ Tiêu kia!”

 

Trên núi Huệ Mi, một ông lão bất lực mà lắc đầu thở dài.

 

“E rằng, từ xưa đến nay, chỉ có Hạng Vương và Bạch Khởi đại tướng quân mới có dũng khí như Tiêu Chính Văn thôi, muốn báo thù cho Hỏa Long sư tổ, chỉ có thể tìm thời cơ khác thôi!”

 

Một ông lão khác bên cạnh chậm rãi thở dài nói.

 

Ngày đó, Hỏa Long Chân Quân đã chết thảm trong tay của Tiêu Chính Văn, mối thù này, Huệ Mi sẽ không bao giờ quên, càng không thể nào quên được!

 

“Thôi, mối thù của Hỏa Long tổ sư, chỉ có thể tạm thời buông xuống thôi, thông báo cho đệ tử của tông môn, trong thời gian này, không ai được phép tự ý rời khỏi sơn môn nửa bước! Nếu không, giết không tha!”

 

Ông lão nói xong, chắp hai tay sau lưng, rồi đi về phía sau núi.

 

 

 

Lúc này, nhìn thấy cái xác của Trương Tử Tuấn đã hóa thành đống thịt vụn, mọi người đều kinh ngạc.

 

Chỉ có Trần Nguyệt Nhi tiến lên một bước, chắp tay về phía Tiêu Chính Văn.

 

May mà cô ta nghe lời sư phụ mình, không trở thành kẻ thù với Tiêu Chính Văn, nếu không, với tính bá đạo của Tiêu Chính Văn thì ngay cả cô ta cũng khó thoát khỏi cái chết!

 

Ngay khi đám người Hồ Vọng Hải chuẩn bị bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng, thầm nghĩ cho dù toàn thân Tiêu Chính Văn được làm bằng sắt, thì có thể bóp nát được bao nhiêu cây đinh?

 

Vả lại, trong đám người Hồ Vọng Hải, ai nấy đều là cao thủ Nhân Vương cấp năm, còn Tiêu Chính Văn thì sao? Chẳng qua là một Nhân Vương cấp bốn mà thôi!

 

Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn vẫn dám làm càn trước mặt đám người Hồ Vọng Hải sao?

 

Nhưng, cảnh tượng trước mắt đã dạy cho cô ta một bài học vô cùng sinh động, cho dù Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, nhưng vẫn giết được Trương Tử Tuấn như làm thịt một con chó!

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng giống cô ta, đều chung một thế hệ trẻ, nhưng Trần Nguyệt Nhi tự hỏi mình, bản thân cô ta đã kém Tiêu Chính Văn quá xa về mọi mặt!

 

Suy cho cùng sau lưng Tiêu Chính Văn vốn không có chỗ dựa nào, càng không có sự chống đỡ của tông môn, nhưng thực lực và khí phách mà anh thể hiện, có thể nói là ngay cả cô ta, người xuất thân từ thế lực lớn như Thiên Cung Bắc Cực cũng thấy thật hổ thẹn!

Điều duy nhất khiến Trần Nguyệt Nhi cảm thấy tiếc nuối là, mặc dù vừa rồi Tiêu Chính Văn đã ra tay hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta lại hoàn toàn không nhìn rõ chiều sâu của đối phương!
 
Chương 3109


Thậm chí Tiêu Chính Văn cũng không giống một người chỉ có thực lực của Nhân Vương cấp bốn. Từ việc anh có thể giết chết Trương Tử Tuấn chỉ với một đòn, thì thực lực của Tiêu Chính Văn chắc chắn phải hơn rất nhiều so với Nhân Vương cấp năm.

 

“Anh Tiêu, mấy ngày nữa, chúng tôi có lẽ sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đến lúc đó, hy vọng anh Tiêu có thể vui lòng đến dự!”

 

Trần Nguyệt Nhi đã chủ mời rất thân thiện.

 

Cùng lúc đó, Joseph và Hodar bên Âu Lục đã phát thiệp mời khắp nơi.

 

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Trần Nguyệt Nhi, cô ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa nhìn thấu qua đôi mắt sáng ngời kia, không khó nhận ra, cô ta là một cô gái cực kỳ thông minh!

 

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt của Tiêu Chính Văn, lúc này Trần Nguyệt Nhi mới mỉm cười nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ chắc anh đang thắc mắc, tại sao lần này, các thế gia lớn vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí là các thế gia lớn của các nền văn minh cổ đại trên thế giới, đều trở về cùng lúc đúng không?”

 

Suy cho cùng, trước đây, các thế lực khắp nơi ở vùng ngoài lãnh thổ, chưa từng nhất trí hàng loạt như vậy, cho dù cao thủ của thế lực nào trở về, cũng chỉ là những hành vi phân tán và cực kỳ riêng lẻ.

 

Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác, gần như tất cả thế lực, những người đại diện cho thế hệ trẻ đều trở lại trong thế tục.

 

Những gì Trần Nguyệt Nhi nói cũng là điều khó hiểu nhất trong lòng Tiêu Chính Văn.

 

“Không biết anh Tiêu đã nghe nói về Huyền Thiên Đạo Cung chưa?”

 

“Huyền Thiên Đạo Cung?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày, cẩn thận nhớ lại một số chuyện ly kỳ ở thời cổ đại trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

 

Trong đó quả thực có ghi một cái tên gọi là Huyền Thiên Đạo Cung, nhưng cũng chỉ là một cái tên mà thôi!

 

Tiêu Chính Văn chỉ biết đó là một nhánh của đạo môn, hơn nữa đây là võ đường lớn nhất của nhánh này, về phần chi tiết, ngay cả Thiên Sơn Thư Lục cũng không ghi chép quá chi tiết!

 

“Thực ra, thế hệ trẻ chúng tôi trở về thế tục lần này, đều trong khoảng một trăm tuổi, nói cách khác, những người như chúng tôi ở vùng ngoài lãnh thổ, mới thật sự là thế hệ trẻ!”

 

Trên thực tế, Trần Nguyệt Nhi còn có nửa câu chưa nói rõ ra, đó là bọn họ ở trong các thế lực lớn của vùng ngoài lãnh thổ đã được xem là những thiên tài hàng đầu rồi!

 

Nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, cô ta thật sự không nói ra hai chữ “Thiên tài”!

 

“Và lý do mà tất cả chúng tôi vừa ra đời đã được huấn luyện bởi các thế lực khác nhau là để chờ đợi đại hội Thiên Đạo được tổ chức năm trăm năm một lần trong Huyền Thiên Đạo Cung!”

 

“Tôi nghĩ anh Tiêu chắc hẳn đã nghe nói về những người như Hạng Vương, Hàn Tín, Lý Tịnh phải không, tất cả bọn họ đều đã được lĩnh ngộ mấy chục năm trong Huyền Thiên Đạo Cung!”

 

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, chẳng lẽ sở dĩ bọn họ đạt được thành tựu kinh thiên động địa này đều là nhờ vào Huyền Thiên Đạo Cung sao?

 

Phải biết rằng, bất kỳ ai trong số những người này cũng là một nhân vật hàng đầu có thể áp đảo cả một thế hệ!

 

“Thực ra không phải chỉ có bọn họ, một số đế vương cũng đã từng bước vào Huyền Thiên Đạo Cung, chẳng hạn như Thành Cát Tư Hãn, hoặc vua Đường Lý Nguyên!”

 

“Ngay cả sự suy tàn đột ngột của Hoa Quốc trong một trăm năm qua cũng có liên quan đến Huyền Thiên Đạo Cung, bởi vì tại Đại hội Thiên Đạo của Huyền Thiên Đạo Cung lần trước, do sự hỗn loạn vào cuối thời nhà Minh nên những võ giả của Hoa Quốc chúng tôi đã không vào được Huyền Thiên Đạo Cung!”

 

“Vì vậy, trong cuộc tranh giành bá quyền sau này, mới hoàn toàn bị các nước Âu Lục đánh bại!”

 

Trần Nguyệt Nhi kiên nhẫn giải thích với Tiêu Chính Văn.
 
Chương 3110


 

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói: “Có nghĩa là lần này các người muốn chiếm hết vị trí trong Huyền Thiên Đạo Cung?”

 

Trần Nguyệt Nhi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cho dù là vậy, Hoa Quốc cũng không chiếm hết vị trí, dù sao mọi thứ đều phải dựa vào thực lực”.

 

“Một thời gian trước, tại sao lại có nhiều thế tử Âu Lục vào thánh vực để tranh đoạt vận khí Âu Lục đến vậy, thực ra cũng có liên quan mật thiết đến Huyền Thiên Đạo Cung!”

 

“Đại hội Thiên Đạo thực ra là một quá trình rèn luyện và rửa tội. Bất cứ ai tham gia đại hội Thiên Đạo thì khả giác ngộ sẽ càng phát triển nhanh!”

 

“Đối với những người như chúng ta, chắc ai cũng biết cảnh giới không là gì so với khả năng giác ngộ! Có một số người, chỉ cần khả năng giác ngộ đủ cao thì cho dù cảnh giới thấp đến đâu, họ cũng có thể đánh gục cao thủ có cảnh giới cao hơn mình!”

 

Như Trần Nguyệt Nhi đã nói, những người đã đạt đến cảnh giới như bọn họ đã không cần thiết phải theo đuổi cảnh giới nữa.

 

Từ Nhân Vương trở lên đến cảnh giới Nhân Hoàng, có rất nhiều cường giả cảnh giới Nhân Vương vì không đủ khả năng giác ngộ, cho nên sau khi đạt cảnh giới Nhân Hoàng sẽ rất khó tiến vào cảnh giới.

 

Vì vậy, bọn họ phải đặt đặt nền móng vững chắc cho tương lai, mới có thể nhanh chóng đột phá và tiến vào cảnh giới tiếp theo dưới sự trợ giúp của tông môn hoặc thế gia.

 

Trên con đường này, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người bị chặn ở ngoài.

 

“Mà lần này, không chỉ những người đã sống ở vùng ngoài lãnh thổ lâu năm như chúng tôi có thể nhận được cơ hội thăng cấp, mà những người trưởng thành trong giới thế tục như anh Tiêu cũng có thể có được cơ hội tương tự!”

 

“Vì vậy, tôi nghĩ, với tài năng của anh Tiêu, nếu không tham gia thì thật đáng tiếc!”

 

Trần Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói thêm.

 

Lời này của cô ta không có ý khen ngợi qua loa mà cảm thấy rằng có sự tham gia của Tiêu Chính Văn, cơ hội chiến thắng của Hoa Quốc sẽ càng nhiều hơn.

 

Xét cho cùng, Tiêu Chính Văn cũng là một chàng trai trong giới thế tục không môn phái, tuổi còn trẻ nhưng đã lập được thành tích như ngày hôm nay, chỉ xét về khả năng giác ngộ, chắc chắn đã là người giỏi nhất trong số bọn họ.

 

Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu liếc nhìn Trần Nguyệt Nhi, không tiếp lời cô ta, mà thờ ơ nói: “Nếu các cô đã trở lại giới thế tục thì phải tuân thủ pháp luật Hoa Quốc!”

 

“Cho dù cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ trở về hay là người dân Hoa Quốc thì đều phải nghe theo pháp luật!”

 

Hiện nay, mọi nơi trên thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn, chỉ có Hoa Quốc vẫn như trước, Tiêu Chính Văn đương nhiên không muốn Hoa Quốc rơi vào hỗn loạn.

 

Nếu không, người chịu thiệt thòi chính là người dân Hoa Quốc.

 

Ở gò đất Côn Luân ngày càng xảy ra nhiều dị tượng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy cấp bách.

 

Phải nhanh chóng giác ngộ được chân lý của nguyên khí, đồng thời nhanh chóng đột phá lên Nhân Vương cấp năm mới được.

 

Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn đã nắm vững được trận pháp không gian, lại có tim rồng bảo vệ, nhưng dù sao đâu cũng là ngoại lực, nếu kém đối phương cảnh giới lớn thì ngoại những không đáng nhắc tới.

Tuy giác ngộ vô cùng quan trọng, nhưng nó cũng có một điều kiện tiên quyết quan trọng, đó là không thể quá thua kém đối phương.
 
Chương 3111


Cho dù đối phương chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, cũng có thể dễ dàng giết chết Tiêu Chính Văn.

 

Cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, cũng không hiểu được chân khí là gì.

 

Tình hình hiện tại cũng nhắc nhở Tiêu Chính Văn, với sự trở lại của một số lượng lớn cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ, sẽ không lâu nữa, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sẽ xuất hiện trong giới thế tục.

 

Đến lúc đó, với thực lực hiện tại của anh, chắc chắn không đủ sức chiến đấu.

 

“Anh Tiêu, hy vọng hai ngày sau, tôi có thể gặp anh trong buổi tiệc!”

 

Trần Nguyệt Nhi chân thành mời một lần nữa.

 

“Ừ, tôi nhất định sẽ đến đó!”, Tiêu Chính Văn gật đầu.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có thù hận gì với Trương Thế Tuấn hay không thì ít nhất Trần Nguyệt Nhi cũng chưa từng vượt qua ranh giới.

 

Tiêu Chính Văn không có lý do gì để từ chối.

 

Sau khi nhìn Trần Nguyệt Nhi rời đi, Tiêu chính Văn mới bảo Long Ngao nhanh chóng xây dựng lại cứ điểm của Điện Thần Long, còn anh nhanh chóng trở về tổng bộ Hắc Băng Đài.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn an toàn trở về, Tần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cậu Tiêu, lần này rất nhiều thế gia vùng ngoài lãnh thổ phái cao thủ trở lại giới thế tục, không phải là…”

 

“Không!”

 

 

 

Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời nói: “Bọn họ đến vì Huyền Thiên Đạo Cung!”

 

Nghe vậy, Tần Vũ mới cảm thấy yên lòng.

 

Nếu đám người này đang cố làm loạn giới thế tục thì phiền phức to.

 

Suy cho cùng, dù Tiêu Chính Văn có thực lực đến đâu, cũng không thể xử lý hết được. Đến lúc đó, người chịu khổ sẽ là hàng ngàn vạn người dân Hoa Quốc.

 

Ba ngày sau, Trần Nguyệt Nhi quả nhiên đích thân phái người đến đón tiếp Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn vui vẻ đến chỗ hẹn, còn gọi cả Long Hình và Long Nguyệt đi cùng.

 

Đối với hai người họ, điều cần thiết nhất lúc này không phải là nhanh chóng đột phá, mà là mở rộng tầm hiểu biết.

 

Ngược lại, vào lúc này, Long Ngao nên đột phá lên Nhân Vương cấp hai càng nhanh càng tốt, để đuổi kịp tiến bộ của Long Nguyệt và Long Hình.

 

“Anh Tiêu, địa điểm gặp mặt lần này là trên đỉnh Thái Sơn, cách Thiên Sơn không xa!”

 

Người tới đón Tiêu Chính Văn là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp một, tên Quách Khai.

 

Năm năm trước, lần đầu tiên anh ta nghe thấy tên Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn mới đạt đến cảnh giới Thiên Vương, thậm chí ngay cả cảnh giới Thiên Thần cũng là điều Tiêu Chính Văn không thể chạm tới.

 

Nhưng bây giờ, khi anh ta gặp lại Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã là cao thủ Nhân Vương cấp bốn, so với Tiêu Chính Văn, Quách Khai cảm thấy mình vô cùng kém cỏi.

 

Chỉ chưa đầy năm năm, Tiêu Chính Văn đã có thể xem thường đám thế tử của những thế gia lớn.

Còn anh ta thì sao?
 
Chương 3112


Anh ta vẫn là cảnh giới Nhân Vương cấp một, không có chút tiến bộ nào!

 

Ngay cả hai người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng mạnh hơn anh ta một bậc.

 

Dọc đường đi, tâm trạng của Quách Khai vô cùng phức tạp, mãi đến khi đến chân núi Thái Sơn, Quách Khai mới chỉ lên đỉnh núi nói: “Anh Tiêu, chúng ta đến nơi rồi!”

 

Lúc này, bao quanh Thái Sơn là mây mù bay lượn, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh ở trần gian.

 

Cả bốn người men theo con đường nhỏ quanh co, một lúc sau thì đến bục đài rộng lớn trên đỉnh núi.

 

Phía trước bục đài có hai người đàn ông trung niên.

 

Một trong số họ là cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở lại lần này.

 

Khí tức người này tỏa ra cho thấy người này có tu vi Nhân Vương cấp ba.

 

Nếu là mấy tháng trước, với thực lực hiện tại của ông ta, chắc chắn sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh hiếm có, nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể canh giữ cửa núi ở đây.

 

“Có thiệp mời không?”

 

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói.

 

Buổi tiệc hôm nay không phải ai cũng có thể tham gia, ngay cả chưởng giáo đại diện cho năm đại danh sơn cũng không đủ tư cách tham gia.

 

Mà Tiêu Chính Văn lại quá trẻ, một tiểu bối trong giới thế tục như anh càng không có tư cách tham gia.

 

“Hai vị, anh Tiêu là khách do cô Trần đặc biệt mời tới, mong hai vị tạo điều kiện!”

 

Quách Khai bước lên mỉm cười giải thích.

 

Nghe vậy, người đàn ông trung niên chế nhạo.

 

Ngay từ đầu, ông ta đã thấy đám người Tiêu Chính Văn không tầm thường.

 

Nhưng buổi tiệc hôm nay, chỉ những thế tử vùng ngoài lãnh thổ mới có tư cách tham gia, bất kể là ai cũng phải xuất trình thư mời rồi mới được vào.

 

Điều này là để đề phòng đám tiểu bối trong giới thế tục lợi dụng sơ hở nghe lỏm những thông tin nội bộ không nên nghe.

 

“Thực xin lỗi, cho dù là khách do ai mời đến thì đều phải có thiệp mời, nếu không, cho dù là Thiên Tử thì cũng không được vào!”

 

Người đàn ông trung niên nói, rồi nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ chế nhạo.

 

“Tôi chưa từng cần thiệp lời khi tham gia những bữa tiệc như thế này!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

“Cái gì? Không cần thiệp mời?”

 

Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.

 

“Đúng vậy, chỉ cần là ở lãnh thổ Hoa Quốc, tôi đều có thể tự do ra vào!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng nói.

 

“Cái gì? Lẽ nào cậu… cậu là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn?”

 

Người đàn ông trung niên nghe vậy liền lùi lại vài bước.

 

Người dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ngoài Tiêu Chính Văn vừa giết Trương Tử Tuấn ra thì không còn ai khác.

 

Từ sau khi Trương Tử Tuấn chết dưới tay Tiêu Chính Văn ba ngày trước, danh tiếng của Tiêu Chính Văn đã lan truyền khắp nơi.

“Chính là bản soái!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom