Chương 2993


Vì vậy, lúc này Thiên Minh Tử không những sẽ không ra tay cứu giúp, ngược lại càng hy vọng Tiêu Chính Văn ra tay tàn nhẫn hơn, tốt nhất là giết luôn đám người Khổng Thiên Thu và ông Tần!

 

Thậm chí đừng để lại một kẻ sống nào trong toàn bộ sảnh lớn, như vậy mới đúng như ý nguyện của ông ta!

 

“Cậu Tiêu, nếu cậu nhất quyết phải bắt tiền bối Khổng trả tiền, vậy hay là để tôi trả số tiền này là được rồi! Mong cậu đừng làm khó tiền bối Khổng nữa!”

 

Lâm Đàm đột nhiên chen ra đám đông hét lớn.

 

Theo cái nhìn của ông ta, vào thời điểm này đứng ra bên vực cho Khổng Thiên Thu, không những có thể lấy lòng Thiên Minh Tử, lại càng có thể thuận thế đeo bám thế lực nhà họ Khổng!

 

Hơn nữa, phía sau ông ta còn có Thiên Minh Tử và hàng nghìn người của võ tông chống lưng cho ông ta, hoàn toàn không sợ Tiêu Chính Văn!

 

“Từ khi nào lại đến lượt ông lắm mồm!”

 

Lời Tiêu Chính Văn vừa dứt, vung tay tát một bạt tai vào mặt Lâm Đàm!

 

Cơ thể của Lâm Đàm khẽ chao đảo, bị đánh lăn ra xa mười mấy mét!

 

“Lúc nãy tôi đã nói rất rõ rồi, hóa đơn hôm nay, chỉ có thể để một mình anh ta thanh toán, ông điếc rồi sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

 

“Giỏi lắm! Vua Bắc Lương quả nhiên rất giỏi! Lại dám ra tay đánh một thường dân già yếu bất lực, đây chính là vua Bắc Lương được hàng vạn người dân vô cùng kính nể đấy!”

 

Nhưng Lâm Đàm càng nói như vậy, sắc mặt của Tiêu Chính Văn lại càng lạnh lùng.

 

Tiêu Chính Văn có thể hiểu được đám người Khổng Thiên Thu nhắm vào anh, thậm chí gài bẫy anh, suy cho cùng bọn họ chỉ là tay sai của nhà họ Khổng mà thôi!

 

Nhưng Lâm Đàm lại không phải!

 

Ông ta sinh ra ở Hoa Quốc, lớn lên ở Hoa Quốc, đầu tiên ông ta giương mắt cho người Vy Hào làm bậy, bây giờ lại nhào vào lòng đám người Khổng Thiên Thu, vì lợi ích cá nhân, thậm chí còn bán đứng quốc gia một cách không thương tiếc!

 

Hạng người như vậy chết không đáng tiếc!

 

“Lâm Đàm, chuyện trước đây, đáng lẽ ra tôi không định truy cứu, nhưng ông không biết hối cãi, bán nước cầu vinh thì không thể trách tôi rồi!”

 

Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ sát khí, trong lòng Lâm Đàm cũng lập tức căng thẳng!

 

Ông ta vội vàng hoảng sợ nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu.. Cậu muốn làm gì, cậu đừng qua đây! Tôi… Tôi là khách mời của tiền bối Thiên Minh Tử đấy!”

 

“Tiêu Chính Văn, cậu dựa vào đâu mà nhẫn tâm giết một người bình thường! Cậu xứng đáng là một võ giả sao?”

 

Ông Tần chỉ vào Tiêu Chính Văn, giận dữ rống lên.

 

“Người bình thường?”

 

Tiêu Chính Văn cười chế nhạo, rồi liếc nhìn những chiếc máy quay xung quanh nói: “Lâm Đàm là hạng người gì, e rằng các ông vẫn chưa hiểu rõ, vậy tôi sẽ để các ông biết!”
Nói xong, Tiêu Chính văn kể sự thật về tất cả những gì lâm Đàm đã làm trước đây!
Khi Tiêu Chính Văn nói xong, gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Đàm với ánh mắt khinh thường!
Bọn họ thật sự căm hận Tiêu Chính Văn, nhưng không vô liêm sỉ đến nỗi làm đồng bọn với loại người bán nước cầu vinh!
 
Chương 2994


“Cậu… Cậu ăn nói xằng bậy! Tôi… Tôi chưa từng làm thế!”

 

Nhìn thấy sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn càng lúc càng đậm, Lâm Đàm sợ đến mặt không còn chút máu, vừa lui nhanh về sau, vừa lớn tiếng hét lên.

 

“Ông có làm hay không, trong lòng ông biết rõ! Hắc Băng Đài tự nhiên sẽ cho ông lời giải thích!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa bước chân đi về phía Lâm Đàm.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn sải bước đến gần mình, Lâm Đàm sợ đến ngây người, vội vàng la lên với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, xin ông hãy chủ trì công đạo!”

 

“Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói, tất cả đều là dối trá, đều là vu oan giá họa! Cậu ta rõ ràng muốn giết người dân thường như tôi để ra oai!”

 

“Ngay cả Hắc Băng Đài cũng nằm dưới sự kiểm soát của một mình cậu ta, tiền bối Thiên Minh Tử, trời đất có thể chứng kiến lòng trung thành của tôi với ông mà”.

 

Lâm Đàm cứ nghĩ mình nói giúp Thiên Minh Tử vào lúc này thì cho dù thế nào, ông ta cũng bảo đảm được sự an toàn của mình.

 

Nhưng không ngờ Thiên Minh Tử lại muốn để cảnh Tiêu Chính Văn ra tay đánh người thường truyền ra ngoài.

 

Chỉ có như thể mới có thể làm lớn chuyện này.

 

Đến lúc đó hình tượng của Tiêu Chính Văn trong lòng tất cả người dân Hoa Quốc sẽ bị giảm sút, càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của ông ta.

 

“Cậu Tiêu dù sao cũng là vua Bắc Lương Hoa Quốc, một người bình thường như ông dù việc làm ăn kinh doanh có lớn hay có nhiều tiền đi chăng nữa thì có thể so được với cậu Tiêu sao”.

 

“Cấp dưới mà dám sỉ nhục cấp tên là tội chết, lẽ nào bản thân ông không biết rõ sao? Ngay cả tôi cũng phải gọi cậu Tiêu một tiếng vua Bắc Lương, huống gì là ông?”

 

Thật ra những lời Thiên Minh Tử nói đang có ý nhắc nhở người dân trước màn hình tivi ở cả Hoa Quốc, người hiện giờ ra tay đánh người bình thường là vua Bắc Lương mà mọi người luôn ca tụng chứ không phải người của võ tông họ.

 

Hơn nữa cũng đang đánh trả lại những gì Khương Vy Nhan nói lúc nãy, họ đang có ý đồ tước đoạt quyền ở Hoa Quốc.

 

Bây giờ ai đang lợi dụng đặc quyền để giết người vô tội?

 

Nghe Thiên Minh Tử nói thế, Lâm Đàm sửng sốt, đầu óc gần như trống rỗng.

 

Ông ta không hiểu tại sao mình lại trở thành người bị Thiên Minh Tử vứt bỏ?

 

Lúc nãy rõ ràng là ông ta nói giúp Thiên Minh Tử mà, còn Thiên Minh Tử thì hay rồi đẩy ông ta ra riêng một phe trước mặt mọi người.

 

Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào.

 

Nhưng dù sao Lâm Đàm cũng là một người lão làng đã trải qua bao thăng trầm trong giới kinh doanh lập tức hoàn hồn, vừa muốn cầu xin tha với Tiêu Chính Văn nhưng Tiêu Chính Văn lại không cho ông ta cơ hội lên tiếng.

 

Sau đó anh vung tay lên, một luồng sáng màu vàng lao ra, ngay sau đó Lâm Đàm đã biến thành sương máu, chết tại chỗ.

 

“Tiêu Chính Văn, trước mặt truyền thông cả nước ở sảnh lớn này, thế mà anh lại dám hành hung một doanh nhân bình thường”.

 

Khổng Thiên Thu không khỏi cao giọng chỉ trích.

 

Hắn vừa nói thế, mọi người trong sảnh lớn mới hoàn hồn lại, người đang đứng đối diện với họ là vua Bắc Lương ra tay rất quyết đoán.

 

Không ít người võ tông đều lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn.

Liếc nhìn máu dưới nền đất, Thiên Minh Tử nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, Lâm Đàm đụng vào cậu tất nhiên có tội, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ nói sai một câu thôi, không đến nỗi chết chứ”.
 
Chương 2995


Lúc này Thiên Minh Tử lại không nhắc gì đến trước đó Lâm Đàm đã làm gì, nói gì, ngược lại giảm thiểu tội của Lâm Đàm xuống, đẩy hết trách nhiệm trên người Tiêu Chính Văn.

 

Chắc chắn là đang nói với tất cả mọi người tính tình Tiêu Chính Văn khá kỳ lạ, dù chỉ nói một câu sai trước mặt anh cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử, cười khẩy.

 

Thật ra người vừa ra tay không phải là Tiêu Chính Văn mà là Thiên Minh Tử.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không cần phải ra tay nặng với một người không có tên tuổi như Lâm Đàm.

 

Điều Thiên Minh Tử lo lắng nhất là Tiêu Chính Văn nương tay tha cho Lâm Đàm một con đường sống, ngược lại phá hỏng kế hoạch của ông ta.

 

Khổng Thiên Thu thân là cao thủ Nhân Vương cấp hai sao lại có thể không biết, thấy Thiên Minh Tử lại đổ thêm dầu vào lửa, cũng bắt lấy thời cơ nói: “Quả nhiên tính tình nóng nảy của cậu Tiêu khiến tôi phải lau mắt nhìn”.

 

“Không biết mấy năm nay đã có bao nhiêu oan hồn uất ức chết trong tay cậu Tiêu rồi nữa”.

 

Câu nói này hệt thư hòn đá dậy lên đợt sóng lớn.

 

Kể cả những thành viên trong gia đình đã bị xử tử vì tội phản quốc trước đây cũng đều đổ xô đến các phương tiện truyền thông trực tuyến lớn, khóc lóc than thở với những cư dân mạng thiếu hiểu biết về việc người nhà của họ đã bị Tiêu Chính Văn giết chết như thế nào.

 

Chỉ thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã bị dư luận nhấn chìm, không chỉ các phương tiện truyền thông chính thống, mà tiếng nói của những các anh hùng bàn phím trên mạng cũng ngã về một hướng.

 

Những người lên tiếng bênh vực cho Tiêu Chính Văn nhanh chóng bị vô số thủy quân nhấn chìm.

 

“Tiêu Chính Văn, e là bắt đầu từ lúc này anh đã mất đi lòng dân và ý dân Hoa Quốc mãi mãi rồi, tôi xem anh còn có thể kiêu ngạo đến bao giờ”.

 

Khổng Thiên Thu đắc ý, chế giễu với giọng cực thấp.

 

Mặc dù hắn bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương nặng, nhưng họ đã đạt được mục đích, thậm chí hiệu quả tốt hơn dự tính nhiều.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn vừa mang tội danh giết hại dân thường, còn dám làm gì được hắn sao?

 

Dù Tiêu Chính Văn có tức đến nổ phổi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắc ý rời đi.

 

 

 

Khổng Thiên Thu càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, nụ cười trên mặt càng thêm nham hiểm.

 

“Có phải anh nghĩ bây giờ anh đã rất an toàn rồi không? Hay nói cách khác, anh đang nghĩ cho dù anh nói gì, làm gì, tôi cũng sẽ không giết anh”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, nụ cười của Khổng Thiên Thu chợt cứng nhắc, quay phắt lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh… anh muốn làm gì? Lẽ nào anh còn muốn làm gì với tiền bối võ thuật…”

 

Không để hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn tiến đến một bước giơ tay ra bóp cổ Khổng Thiên Thu.

 

“Ưm ưm ưm…”

 

Bàn tay của Tiêu Chính Văn hệt như một kìm sắt kẹp đến mức Khổng Thiên Thu không thể nào thở được, từng tiếng cầu cứu biến thành tiếng ưm ưm trong cổ họng.

 

Cho đến lúc này Khổng Thiên Thu mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

 

Tiêu Chính Văn không muốn bác bỏ lại lời buộc tội giết hại dân thường vốn đã có vấn đề rồi.

 

Nếu Tiêu Chính Văn giết hắn thật thì có gây tổn thất gì với anh sao?

 

Hoàn toàn không có!

 

Nghĩ đến đây Khổng Thiên Thu hoảng sợ hồn lìa khỏi xác, vội vàng nhìn Thiên Minh Tử với ánh mắt cầu cứu.
 
Chương 2996


Người có thể cứu hắn lúc này chỉ có một mình Thiên Minh Tử mà thôi.

 

“Anh nghĩ ông ta sẽ cứu anh sao? Thứ bây giờ ông ta mong nhìn thấy nhất là anh cũng chết ở đây”.

 

Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

 

Đây mới gọi là tự nhấc đá đập chân mình.

 

Khổng Thiên Thu lên kế hoạch thật hoàn hảo mọi việc, nhưng không ngờ ngay cả bản thân mình cũng bị tính kế vào đó.

 

Dù sao cái chết của Lâm Đàm chỉ có khiến Tiêu Chính Văn mất đi danh vọng trong lòng người dân.

 

Nhưng với gia tộc ngoài lãnh thổ thì chẳng khác gì một chuyện nhỏ nhặt cả.

 

Nhưng Khổng Thiên Thu thì khác, mặc dù thân phận của hắn kém xa thế tử Khổng Tuyên nhưng cũng là bộ mặt của nhà họ Khổng trong thế tục.

 

Khổng Thiên Thu chết đi, nhà họ Khổng chắc chắn sẽ tức giận, nhà họ Khổng càng làm loạn thì Thiên Minh Tử sẽ có càng nhiều lợi khi tiêu diệt được Tiêu Chính Văn.

 

Thế nên sau khi Khổng Thiên Thu cố ý khích cho hai bên xảy ra mâu thuẫn, Thiên Minh Tử đã xem hắn như một con tốt thí.

 

“Không! Đừng mà… anh Tiêu, tôi… tôi là Khổng…”

 

“Rắc!”

 

Không cho Khổng Thiên Thu nói hết câu, một tay Tiêu Chính Văn dùng sức bẻ gãy cổ của Khổng Thiên Thu.

 

Sau đó một luồng sáng màu bạc lóe lên, cả người Khổng Thiên Thu lập tức vỡ nát thành vô số mảnh thịt lấp lánh.

 

“Số tiền thanh toán hôm nay sẽ do nhà họ Khổng trả, trước bình minh ngày mai nếu tôi không nhận được tiền thì giới thế tục sẽ không còn nhà họ Khổng nữa”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn không thèm nhìn người võ tông xung quanh mà sải bước quay lại thang máy.

 

Lúc này cả Hoa Quốc đều xôn xao.

 

Ngụy Nguyên Cát ngồi trước tivi nhìn thấy cảnh này phản ứng đầu tiên là nói: “Tiêu Chính Văn này quả là coi trời bằng vung, Khổng Thiên Thu là đại diện của nhà họ Khổng ở thế tục, anh ta xem thường nhà họ Khổng, xem thường các gia tộc ngoài lãnh thổ”.

 

Ngược lại, Thiên Minh Tử lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cười khẩy nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, thậm chí không nói một chữ.

 

Tình hình hôm nay đã thành công lôi Tiêu Chính Văn vào bẫy, Tiêu Chính Văn muốn nhảy ra khỏi cái hố này là chuyện không thể nữa rồi.

 

Lúc Tiêu Chính Văn quay lại phòng họp ở tầng cao nhất, Tần Vũ đã cực kỳ lo lắng đợi trong phòng.

 

“Ôi trời, cậu Tiêu, cậu kích động quá rồi đấy, Lâm Đàm đó chỉ là một doanh nhân bình thường, dù ông ta phạm phải tội chết, Hắc Băng Đài chúng tôi cũng có thể bảo người trừng phạt ông ta”.

 

Lần này Tần Vũ thật sự rất lo lắng, rõ ràng đối phương đã đào một cái bẫy để lôi Tiêu Chính Văn nhảy vào.

 

Sao Tiêu Chính Văn có thể không nhìn ra cái bẫy đơn giản như thế?

 

“Ông ta không phải do tôi giết, người này chết trong tay Thiên Minh Tử. Người khởi xướng chính là Khổng Thiên Thu, thế nên người này chắc chắn phải chết”.

 

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

 

“Hả?”

 

Nghe thế Tần Vũ sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Thế lực ngoài lãnh thổ của nhà họ Khổng rất lớn, thậm chí không thua kém gì huyết tộc, cậu… cậu giết người đại diện của nhà họ Khổng sẽ dẫn đến tai họa lớn đấy”.
“muốn bào vệ đất nước thì phải buông bỏ an nguy của bản thân. Hơn nữa người chết hôm nay tuyệt đối không chỉ có hai người họ thôi. Nếu chúng muốn gây ra trận phong ba này thì chúng ta chỉ đành chơi đến cùng với chúng.”
Nghe Tiêu Chính văn nói thế, Tần Vũ ngạc nhiên nói: “Lẽ nào chuyện này vẫn chưa kết thúc ư?”
 
Chương 2997


 

Thiên Minh Tử lần lượt loại bỏ hai con cờ là Lâm Đàm và Khổng Thiên Thu, sao có thể dừng lại ở đây được?

 

Trong đêm hôm đó hầu như tất cả những người trước kia từng đụng độ với Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đều bị ám sát, thậm chí có vào tông môn bị người bí ẩn giết sạch.

 

Sáng hôm sau, các truyền thông lớn trên cả nước đều đưa tin về việc này.

 

Với mức độ bôi nhọ của Tiêu Chính Văn, chuyện này có thể được gọi là đi vào lịch sử.

 

Giết Khổng Thiên Thu trước mặt bao nhiêu người họ còn có thể hiểu được, nhưng đuổi giết những người kia, thậm chí là tiêu diệt tông môn người ta là chuyện không thể tha thứ.

 

Cộng thêm trận chiến ở đỉnh Hoa Sơn, Tiêu Chính Văn thậm chí thèm xuất hiện, rồi lại ra tay giết Lâm Đàm, hình tượng Tiêu Chính Văn trong lòng người Hoa Quốc gần như đã sụp đổ hoàn toàn.

 

Ngay cả những dân cư mạng trước đó vẫn luôn ủng hộ Tiêu Chính Văn cũng tỏ ra thất vọng cực kỳ, dù sao đường đường là vua Bắc Lương là lại nhỏ nhen như thế.

 

Huống gì trong số những người bị ám sát đó hơn nửa đều là người bình thường.

 

Nên gọi là cảm thông cho đồng loại, những cư dân mạng đó cũng là người bình thường, trước đó thanh tiếng của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc cực kỳ cao, chính là vì Tiêu Chính Văn luôn đứng về phía những người dân ở dưới tầng đáy như họ.

 

Thậm chí trước giờ Tiêu Chính Văn đều đang phất cờ hô hào vì người dân, giành lại quyền lợi sinh tồn công bằng cho họ.

 

Nhưng những hành động hiện giờ của Tiêu Chính Văn lại đang chứng tỏ anh đứng về phía đối lập với người dân.

 

Lúc này trong một trang viên ở ngoại ô phía Bắc Long Kinh, Thiên Minh Tử đang chắp hai tay sau lưng đứng trên sân thượng nhìn phong cảnh ở đằng xa.

 

Ông ta có thể nhìn thấy rõ vô số ánh hào quang tụ lại về phía ông ta từ khắp bốn phương tám hướng của Hoa Quốc.

 

Đó chính là nguyện vọng của người dân Hoa Quốc, cũng là thứ được gọi là ý dân từ xưa đến nay.

 

Dĩ nhiên người thường không thể nhìn thấy, nhưng cao thủ trên cảnh giới Nhân Vương lại có thể cảm nhận được.

 

Sức mạnh nguyện vọng của người dân chia thành hai loại, một là sức mạnh của sự oán giận, loại còn lại là sức mạnh của tôn kính.

 

Sự diệt vong của rất nhiều vương triều trước đây đều có liên quan đến sức mạnh nguyện vọng của người dân, thậm chí có tin đồn rằng trong ba năm cuối của Thương triều, bầu trời hầu như đều là một màu xám xịt, mọi người không hề nhìn thấy chút sắc xanh nào.

 

Mà vật chất xám xịt đó chính là sự oán giận được thực chất hóa, chính sự oán giận này đã đẩy nhanh tốc độ diệt vong của Thương triều.

 

Sở dĩ Lý Đường trở nên hưng thịnh cũng bắt nguồn từ sức mạnh nguyện vọng, nghe nói năm đó Viên Thiên Canh đã nhìn thấy bầu trời ở Trường An sáng lấp lánh khi đang ngắm sao.

 

Đó chính là ước nguyện của người dân với Đại Đường, sự công dân của họ với Đại Đường.

 

Chính sức mạnh này để khiến Quốc Vận của Đại Đường hưng thịnh.

 

Thiên Minh Tử nhìn một lúc khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc đây chỉ là sức mạnh nguyện vọng, không phải khí vận, cả đời này mình cũng không thể có được”.
 
Chương 2998


Với cao thủ ở cấp bậc như Thiên Minh Tử, sức mạnh nguyện vọng là vật chất mà họ không thể chuyển hóa được, sau khi năng lượng chuyển hóa sức mạnh này thành khí vận, họ mới có thể nhận được lợi từ trong đó.

 

“Tiền bối Thiên Minh Tử, dù chúng ta không thể sử dụng sức mạnh nguyện vọng, nhưng chúng ta lại nắm chắc ý dân trong tay. Bây giờ Tiêu Chính Văn đã thành chuột qua đường, người người đòi đánh, chắc chắn Thiên Cung Bắc Cực sẽ thưởng cho ông”.

 

Ông Tần cười nói.

 

Kế hoạch lần này là do ông ta và Khổng Thiên Thu bàn bạc, nhưng cuối cùng lúc thực hiện, cái tên xui xẻo Khổng Thiên Thu này lại nộp mạng già của mình vào đó.

 

Một người chết không xứng được mọi người thương nhớ.

 

Vậy thì lúc chuyện này thành công, mọi công lao dĩ nhiên đều thuộc về ông ta và Thiên Minh Tử.

 

Thậm chí khi nhìn thấy Khổng Thiên Thu chết thảm, ông Tần vui mừng đến mức hai tay run lên, nếu không phải đang đứng trước đám đông thì ông ta đã muốn chạy đến cúi đầu nói cảm ơn với Tiêu Chính Văn rồi.

 

“Ông nghĩ chỉ như thế là có thể hạ được Tiêu Chính Văn sao?”

 

Thiên Minh Tử khinh thường nhìn ông Tần.

 

Hả?

 

Ông Tần khó hiểu nhìn Thiên Minh Tử nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử, thứ mà Tiêu Chính Văn dựa vào chẳng qua chỉ là sự bái phục của người dân với cậu ta, bây giờ danh tiếng của cậu ta ở Hoa Quốc đã thối nát lắm rồi”.

 

“Muốn đối phó với cậu ta hẳn phải rất dễ dàng chứ”.

 

Thiên Minh Tử lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn đúng là một tên hậu bối, có lẽ về khía cạnh chiến lược không bằng chúng ta. Nhưng hổ đi bắt thỏ còn phải cố gắng hết sức, chúng ta lại không phải hổ, Tiêu Chính Văn cũng không phải là thỏ”.

 

 

 

“Bề ngoài có vẻ như chúng ta đang chiếm ưu thế, nhưng ông phải hiểu rõ Tiêu Chính Văn không bị thực chất đè ép, bây giờ cậu ta vẫn là vua Bắc Lương, cậu ta còn có thể có tiếng nói ở giới chính trị Hoa Quốc”.

 

“Thậm chí thực lực của cậu ta cũng không bị tổn hại gì, chỉ cần cậu ta đồng ý, vẫn có thể giết tất cả chúng ta ngoài tôi bất cứ lúc nào”.

 

“Ông nghĩ phần thắng của chúng ta là bao nhiêu?”

 

Những lời này của Thiên Minh Tử khiến ông Tần cũng hơi sửng sốt.

 

“Tiền bối Thiên Minh Tử, vậy theo ý ông thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

 

Ông Tần nhíu chặt mày nói.

 

Thiên Minh Tử cười khẩy nói: “Chu Chấn Long tuyệt đối sẽ không vô cớ xuất hiện trong nhóm huyết tộc, kế hoạch của chúng quá mức xảo quyệt, muốn thất bại trước chúng ta, sau đó ngồi xem chúng ta và Tiêu Chính Văn đánh nhau”.

 

“Thế gian này làm gì có chuyện tốt thế? Ông nói xem?”

 

Được Thiên Minh Tử nhắc, ông Tần mới hiểu ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cho dù thế lực phía sau nhà họ Khổng hay huyết tộc thì đều có sức mạnh cực kỳ có hạn ở thế tục.
Thế nên Tiêu Chính văn mới có thể trở thành bên thứ ba cho trận chiến ở thế tục.
Thực lực của ba bên gần như ngang nhau, dù bên nào chết thì lợi ích đều sẽ thuộc về bên thứ ba.
“Ý ông là…”
 
Chương 2999


“Phái mấy cao thủ tiêu diệt bá tước của huyết tộc, sau đó đổ lỗi cho Tiêu Chính Văn, huyết tộc chắc chắn sẽ không ngừng gây chuyện với Tiêu Chính Văn, chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng”.

 

Thiên Minh Tử đắc ý nói.

 

“Quả nhiên tiền bối Thiên Minh Tử lợi hại”.

 

Lúc này ông Tần cũng không khỏi bội phục kế này của Thiên Minh Tử.

 

“Ừ, thật ra trong giới trẻ thì Tiêu Chính Văn cũng xem như tài năng, nhưng dù sao cậu ta cũng chưa đến ba mươi tuổi, kinh nghiệm còn non, nhất là thanh niên đều rất kiêu ngạo, tự cho mình là vô địch mà không biết đạo lý không chiến mà vẫn có thể thu phục binh lính”.

 

Nói đến đây, Thiên Minh Tử đắc ý bật cười.

 

Thiên Minh Tử cực kỳ tự tin, chỉ cần dùng mấy thủ đoạn nhỏ nữa, đến lúc đó Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bị rơi vào thế khó, sau đó mình lại bỏ thêm vài hòn đá nữa xuống đánh một đòn cuối cùng cho Tiêu Chính Văn.

 

“Thật ra Tiêu Chính Văn quá cứng nhắc, trong lịch sử có rất nhiều người giỏi như cậu ta nhiều, cuối cùng có người nào không ôm hận mà chết không?”

 

“Cậu ta là cái thá gì chứ?”

 

Ông Tần nắm lấy cơ hội nịnh nọt.

 

Lúc này Lục Tiểu Thiến lại đang khổ sở suy tư nhìn bài báo vừa được đưa đến lúc sáng, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

 

Nội dung tờ báo, ngay cả một dấu câu trong bài báo cô ta cũng không tin.

 

Mặc dù cô ta chỉ gặp Tiêu Chính Văn một lần, nhưng từ phong cách làm việc trước đó của Tiêu Chính Văn, anh chắc chắn không thể đuổi giết những người này sau khi xong việc được.

 

Dù lúc đó Tiêu Chính Văn ra tay, ai dám nói nhiều thêm nửa chữ?

 

Anh có cần phải bảo người ám sát không?

 

Vậy chỉ có thể chứng tỏ người giết hoặc nói người mong những người này chết không phải Tiêu Chính Văn mà là người khác.

 

“Cô chủ, không ngờ thủ đoạn của Tiêu Chính Văn lại độc ác đến thế”.

 

Huyết Sát nhìn tờ báo trong tay Lục Tiểu Thiến nói, không cảm xúc nói.

 

Dù sao người chết đều là người ở thế tục, không liên quan gì đến huyết tộc họ.

 

“Nếu anh nghĩ thế thì chỉ có thể chứng tỏ anh còn non quá. Những người này đều chết dưới tay Thiên Minh Tử, hơn nữa đây chỉ là khởi đầu”.

 

“Tiếp theo, Thiên Minh Tử sẽ nghĩ cách khiến tất cả mọi người đều đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn”.

 

Mặc dù Lục Tiểu Thiến cũng là người trẻ tuổi, nhưng xuất thân và lai lịch của cô ta khiến cô ta vượt xa sự ngây ngô của tuổi trẻ.

 

“Ý cô là Thiên Minh Tử sẽ hợp tác với chúng ta?”

 

Huyết Sát không dám tin hỏi.

 

Lục Tiểu Thiến lắc đầu nói: “Không! Ngoài bắt tay hợp tác còn một cách khác, có thể khiến chúng ta và Tiêu Chính Văn chiến đến cùng”.

 

“Thông báo đến Huyết Vực, rút khỏi Hằng Sơn”.

“Rút?”
 
Chương 3000


 

Huyết Sát khó hiểu nhìn Lục Tiểu Thiến, bây giờ Hằng Sơn là căn cứ địa lớn nhất của huyết tộc, nếu cũng bỏ cả Hằng Sơn thì huyết tộc nào còn chỗ đứng nữa?

 

“Phải, nếu không rút, Huyết Vực sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

 

Lục Tiểu Thiến quả quyết nói.

 

“Nguy hiểm đến tính mạng?”

 

Huyết Sát hơi bực mình nhìn Lục Tiểu Thiến, với sức chiến đấu của huyết tộc, ai sẽ là đối thủ của hắn chứ?

 

“Ngộ nhỡ các tông môn ở gần Hằng Sơn bị tiêu diệt, Hoa Quốc sẽ làm thế nào? Nếu Huyết Vực đột nhiên bị giết, chúng ta phải làm sao?”

 

Lục Tiểu Thiến nói.

 

“Hả?”

 

Huyết Sát nghe thế không khỏi hít khí lạnh, vội nói: “Thuộc hạ đã hiểu, lập tức bảo người thông báo cho Huyết Vực”.

 

Đọc xong tờ báo ngày hôm sau, Tần Vũ liền mắng chửi: “Đám khốn kiếp này! Dám giết người không chớp mắt, lẽ nào bọn họ không có chút nhân tính nào sao?”

 

Trong số những người chết, hầu như đều là người của võ tông trong giới thế tục và những ông trùm kinh doanh ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng dù sao họ vẫn là con dân Hoa Quốc!

 

Trước đây anh ta chỉ nghe nói người nhà họ Khổng làm việc không từ thủ đoạn nào, nhưng bây giờ xem ra bọn họ còn không phải là con người.

 

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn gọi điện tới.

 

Tần Vũ liếc nhìn điện thoại rồi bấm nút trả lời: “Cậu Tiêu, quả đúng như cậu dự liệu, đêm qua bọn họ lại giết thêm mấy chục người nữa!”

 

“Những chuyện này đều theo dự liệu, bọn họ gây tội thì phải chịu tội! Anh ở tổng bộ Hắc Băng Đài đợi tôi, tôi sẽ đến đó ngay, tôi có chuyện này muốn nhờ anh Tần!”

 

Nghe giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Chính Văn, trong lòng Tần Vũ cuối cùng cũng có chút tin tưởng, ít nhất thì tình hình hiện tại vẫn nằm trong sự kiểm soát của Tiêu Chính Văn.

 

“Được, bây giờ tôi đang ở tổng bộ, lát nữa gặp!”

 

Nói xong, Tần Vũ cúp điện thoại.

 

Chưa đến nửa tiếng sau, Tiêu Chính Văn đã đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.

 

“Cậu Tiêu, mời ngồi!”

 

Tần Vũ nhiệt tình đón tiếp.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Anh Tần, anh còn nhớ nơi tôi nhờ anh phái người trông chừng khi ông Nhạc vừa qua đời không?”

 

Nghe lời này, Tần Vũ hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Tôi còn nhớ, nơi đó là gò đất Côn Luân, tôi vẫn luôn phái người canh giữ mấy năm nay chưa từng lơ là”.

 

Gò đất Côn Luân thực sự là một lăng mộ lớn, hơn nữa còn là lăng mộ gây tranh cãi nhất của Đế Tuấn trong thời cổ đại.

 

Từ khi linh khí phục hồi, toàn bộ gò đất Côn Luân đều bao phủ trong sương mù dày đặc, ngay cả ban ngày tầm nhìn xa cũng không tới ba mét.

 

Thậm chí trên núi còn thường xuyên xuất hiện tiếng sấm nổ vang trời trong sương mù. Đừng nói là dã thú, ngay cả cao thủ cảnh giới Chiến Thần hay cảnh giới Chủ Soái đều không dám đến gần nơi đây.

 

“Có phát hiện gì không?”

 

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

 

“Tất nhiên là có. Chúng tôi phát hiện từ sau khi linh khí phục hồi, lớp thủy tinh trên mặt đất do nhiệt độ cao đang dần biến mất!”

“Hơn nữa, cách đây không lâu, còn có chuyên gia khảo cổ lấy được một mẫu đất ở sau gò đất Côn Luân!”
 
Chương 3001


“Đất?”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Tần Vũ với vẻ khó hiểu.

 

“Đúng vậy, mẫu đất này đúng hơn là đất đỏ, người xưa thường dùng loại đất này để đắp mộ!”

 

“Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới là loại đất đỏ y hệt như vậy cũng xuất hiện ở phế tích Hằng Sơn. Theo giám định niên đại, hai loại đất đỏ này không chỉ giống nhau về niên đại mà còn có cùng một nơi sản xuất!”

 

Tần Vũ nói xong liền đưa hai tờ báo cáo xét nghiệm cho Tiêu Chính Văn.

 

Đúng như Tần Vũ nói, thành phần trong đó giống hệt nhau

 

Nhưng chỉ có thể có một lăng mộ của Đế Tuấn.

 

So với gò đất Côn Luân, Hằng Sơn không có hề có Lôi Hải đáng sợ nào cả, chắc chắn không phải là lăng mộ của Đế Tuấn thời cổ đại.

 

Vậy tại sao loại đất đỏ này lại xuất hiện ở Hằng Sơn?

 

“Anh Tần, lập tức tìm cách thông báo cho những người ở gần Hằng Sơn sơ tán càng sớm càng tốt!”

 

Tiêu Chính Văn nheo mắt nói.

 

Sơ tán?

 

“Cậu Tiêu, hiện tại Hằng Sơn thuộc quyền kiểm soát của huyết tộc, gần đó chỉ có mấy thôn làng nhỏ có mấy trăm người, còn có một tông môn võ đạo tên Vạn Kiếm Các”.

 

“Nhưng muốn tiến vào phạm vi của Hằng Sơn lại không hề dễ dàng. Huyết tộc đã bố trí trận pháp sương mù máy có tính ăn mòn cao, xe cộ bình thường không thể đi qua được!”

 

Không phải Tần Vũ chưa từng nghĩ đến việc di tản dân làng trong những ngôi làng lân cận, mà vấn đề là không có phương tiện nào có thể đi qua trận pháp sương mù máu.

 

Những người dân làng đó chỉ là người bình thường, vì vậy không thể dễ dàng đưa bọn họ ra khỏi Hằng Sơn được.

 

“Cậu Tiêu, cậu cho rằng Hằng Sơn có bí mật nào đó không muốn cho người ta biết sao?”

 

Tần Vũ hỏi lại.

 

“Tôi cũng không chắc chắn. Nhưng loại đất đỏ này chỉ được tìm thấy ở thời Đế Tuấn, hơn nữa chỉ có ở Hằng Sơn, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

 

“Hơn nữa, tại sao trận chiến giữa huyết tộc và Thiên Minh Tử lại chọn ở Hoa Sơn chứ không phải là Hằng Sơn? Thiên Minh Tử và huyết tộc dường như có hẹn ước ngầm nào đó!”

 

“Nếu không tìm thấy loại đất đỏ này, chúng ta chỉ có thể coi là trùng hợp, nhưng hiện tại, cơ hội trùng hợp đã gần như bằng không!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa báo cáo lại cho Tần Vũ.

 

“Theo cậu Tiêu thấy, chúng ta nên…”

 

Tần Vũ nói với vẻ khó coi.

 

“Nếu Hắc Băng Đài lực bất tòng tâm thì tôi sẽ đích thân đến đó!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

“Cậu Tiêu, Hằng Sơn là địa bàn của huyết tộc, mặc dù trước đó Thiên Minh Tử đã đánh bại huyết tộc, nhưng trong hiệp ước của chúng ta không bao gồm việc yêu cầu bọn họ rút khỏi địa bàn hiện có!”

“Nếu lại xảy ra xung đột liệu có gây ra bạo loạn hay không?”
tần Vũ lo lắng nói.
“Lại xảy ra xung đột? Anh ngĩ huyết tộc sẽ để Hoa Quốc chúng ta bình yên sao? Bọn họ chỉ là đang tập sức mạnh mà thôi. Thiên Minh Tử cũng không thật tâm vì Hoa Quốc mà là muốn chiếm đoạt ngôi vị Thiên Tử!”
 
Chương 3002


Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

“Cậu Tiêu, nhưng chúng ta cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Một mặt, bên phía võ tông vẫn cần đại trưởng lão đi đàm phán với bọn họ, mặt khác, nhân sự ở các thành phố lớn vẫn cần phải phân tán!”

 

“Nói cách khác, chúng ta cũng chưa sẵn sàng chiến đấu với đối phương!”

 

Tấn Vũ lại cau mày nói.

 

Một khi hai bên lại xâu xé lẫn nhau, rất có khả năng sẽ gây ra một trận chiến lớn không thể đoán trước hậu quả.

 

Đến lúc đó, các thành phố lớn ở Hoa Quốc sẽ trở thành mục tiêu chính của huyết tộc, thành phố lớn nào mà không có hàng chục triệu dân Hoa Quốc chứ?

 

Hoa Quốc không thể gánh chịu được tổn thất lớn như vậy.

 

“Về điểm này anh cứ yên tâm, bây giờ chúng ta đang trong thế vững chắc, người của huyết tộc cũng không phải kẻ ngốc. Không bị dồn đến bước đường cùng thì bọn họ sẽ không hấp tấp khai chiến đâu!”

 

“Hơn nữa, lần này tôi đến Hằng Sơn không phải để giết người mà là cứu người. Việc Hắc Băng Đài cần làm bây giờ là giữ liên lạc kịp thời với huyết tộc, đồng thời sơ tán người dân ở các thành phố lớn càng sớm càng tốt!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Tần Vũ nói.

 

“Được, tôi hiểu ý của cậu rồi. Bất kể thế nào cũng không thể để Thiên Minh Tử lợi dụng sơ hở, tôi sẽ phái người đi làm ngay!”

 

Tần Vũ gật đầu, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

 

Tiêu Chính Văn rất chắc chắn về những hành động của huyết tộc, điều duy nhất không thể là để Thiên Minh Tử gây loạn thêm lần nữa.

 

Về phần huyết tộc, cũng không thể vì thất bại trên đỉnh Hoa Sơn mà rút khỏi giới thế tục.

 

Bất kể là thế lực bên nào thì cũng chỉ có một mục đích, đó là tìm di tích Long Tộc!

 

Trước khi có được lợi ích từ di tích Long Tộc, bất cứ bên nào đều không thể rút lui khỏi giới thế tục.

 

Lúc Tiêu Chính Văn đến gần Hằng Sơn thì đã là nửa đêm.

 

Lúc này, Hằng Sơn bao quanh bởi sương mù máu dày đặc, dưới ánh trăng chiếu rọi, cả ngọn núi bao trùm trong tầng tầng lớp lớp sương máu, trông vô cùng kỳ quái.

 

Lúc này, dưới chân núi Hằng Sơn, trên một ngọn đồi vô danh, vài thanh niên mặc trang phục luyện công đang xì xào bàn tán.

 

“Hừ, theo tôi thấy, lần này Tiêu Chính Văn không muốn trở mình nữa rồi. Mọi người nói xem, đợi đến lúc trận pháp sương máu tan đi, liệu chúng ta có thể trở lại sống sống như mấy trăm năm trước không?”

 

Một thanh niên trẻ nói với vẻ mơ ước.

 

Đến lúc đó, bọn họ có thể thoải mái cướp đoạt, hễ thấy cô gái xinh đẹp nào ngoài đường đều có thể lôi về xử lý!

 

Đối với bọn họ, đó là cuộc sống của thần tiên!

 

Nhưng sự ra đời của Tiêu Chính Văn đã phá hủy cuộc sống tươi đẹp của họ!

 

“Hừ, tôi nghĩ không bao lâu nữa giới thế tục sẽ là thiên hạ của chúng ta! Thiên hạ võ tông vốn là một nhà mà!”

 

Vài thanh niên bên cạnh cũng phụ họa theo.

 

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên lặng lẽ xuất hiện sau lưng mấy người bọn họ.

 

“Xẹt!”

 

Một tia sáng lạnh lóe lên, đầu của một trong số họ lăn xuống đất, còn xác ngã sang một bên.

 

“A?”

 

“Ai đấy?”

 

Mấy thanh niên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, tất cả đều rút kiếm ra và cảnh giác nhìn xung quanh!

 

“Anh Vũ Long, không phải là người của huyết tộc đấy chứ!”

 

Bọn họ tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy dấu vết của kẻ sát nhân.

Người thanh niên tên Vũ Long kia cầm thanh kiếm dài trong tay, hét vào rừng cây tăm tối xung quanh: “Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến Vạn Kiếm Các làm loạn?”
 
Chương 3003


 

Vũ Long vừa dứt lời, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người, cất lên tiếng hú kỳ quái.

 

Đồng thời, Vũ Long cũng cảm nhận được sự nguy hiểm sau lưng, nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương đập mạnh từ phía sau.

 

“Vù!”

 

Cơ thể của Vũ Long bắn đi như mũi tên.

 

Chưa kịp rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu lớn.

 

Thực lực của Vũ Long không hề yếu, thân là đệ tử thân truyền của chưởng môn Vạn Kiếm Các, hắn cũng có sức chiến của cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.

 

So với bóng đen kia, hắn giống như một đứa trẻ lên ba, không có sức tấn công.

 

Những người khác còn chưa kịp định thần lại, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên đánh tới chỗ bọn họ. Trong nháy mắt, cả người mấy đệ tử Vạn Kiếm Các đều hóa thành sương máu.

 

“Đừng!”

 

Mắt Vũ Long đỏ hoe khi nhìn thấy anh em của mình chết thảm ngay trước mắt mình.

 

Nhưng thực lực của hắn quá yếu, còn đối phương ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

 

Cho dù hắn có căm hận và tức giận đến đâu thì vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

 

“Là ai mà dám giết đệ tử Vạn Kiếm Các chúng tôi?”

 

Lúc Vũ Long đang vô cùng tuyệt vọng thì một giọng nói già nua truyền tới.

 

Ngay sau đó, một ông lão áo trắng, tay cầm thanh kiếm dài bay tới.

 

“Sư phụ! Người mau đi đi!”

 

Vũ Long bò trên mặt đất, dùng sức lực cuối cùng, hét lên với ông lão.

 

Ông lão này chính là chưởng môn của Vạn Kiếm Các, Vạn Kiếm Chân Nhân!

 

Hiện tại, ông ta cũng là Bán Bộ Nhân Vương sắp bước vào cảnh giới Nhân Vương cấp một.

 

Mặc dù trong võ tông, thực lực của ông ta không thể xếp trong top một trăm, nhưng bảo vệ tông môn lại là trách nghiệm của ông ta.

 

“Đồ đệ!”

 

Vừa nói, Vạn Kiếm Chân Nhân vừa bước tới chỗ Vũ Long.

 

Nhìn thấy nửa lưng sau của Vũ Long đã bị đối thủ đập nát, trong mắt ông ta ánh lên tia lạnh lẽo.

 

“Rốt cuộc là ai mà dám xông vào Vạn Kiếm Các?”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân đứng bật dậy, nhìn vào khu rừng tối với ánh mắt lạnh lùng.

 

“Vạn Kiếm Các? Các người thật to gan, dám dạo danh tông môn lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, lừa gạt trong giới thế tục!”

 

Một người đàn ông mặc đồ đen vừa nói vừa chậm rãi bước ra khỏi khu rừng.

 

“Cậu là ai?”

Ngay khi người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi khu rừng, Vạn Kiếm Chân Nhân cảm nhận được áp bức mạnh mẽ mà chỉ có cao thủ cảnh giới Nhân Vương mới có.
 
Chương 3004


“Tiền bối Thiên Minh Tử nhờ tôi chuyển lời đến ông, để sớm ngày tiêu diệt Tiêu Chính Văn, cho nên phải hy sinh các người!”

 

Người mặc đồ đen lạnh lùng cười nói.

 

“Cái gì?”

 

Nghe vậy, Vũ Long vô cùng kinh ngạc.

 

Trước đây, hắn luôn cho rằng Thiên Minh Tử là vị cứu tinh vĩ đại của bọn họ, Thiên Minh Tử đã lật ngược tình thế, buộc huyết tộc và võ tông Hoa Quốc phải làm hòa với nhau.

 

Nhưng không ngờ Thiên Minh Tử lại phái người đến tàn sát tông môn của bọn họ.

 

“Thiên Minh Tử? Cậu nói láo! Thiên Minh Tử là cứu tinh của chúng tôi, sao có thể ra tay độc ác với chúng tôi được!”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân chĩa thanh kiếm trong tay vào người đàn ông mặc đồ đen, lớn tiếng nói.

 

Cho dù thế nào, ông ta cũng không thể tin những lời người đàn ông mặc đồ đen nói. Thiên Minh Tử được phái tới từ vùng ngoài lãnh thổ, để giúp đỡ những tông môn võ đạo như bọn họ.

 

“Ha ha ha!”

 

Người đàn ông mặc đồ đen chế nhạo: “Sao loại ngu ngốc như ông có thể làm môn chủ chứ?”

 

“Cả Thiên Cung Bắc Cực và nhà họ Khổng đều chưa từng coi các người là con người, hơn nữa, chỉ dựa vào các người mà cũng xứng làm chó sai của Thánh Khổng sao? Hừ, một đám rác rưởi, cho các người chết ở đây vì sự hưng thịnh của Nho gia đã là vinh hạnh cho các người lắm rồi!”

 

Nói xong, người mặc đồ đen cũng mất kiên nhẫn, tung một cú đấm, một luồng ánh sáng đỏ phóng về phía Vạn Kiếm Chân Nhân.

 

“Bùm!”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân vung kiếm ngăn cản, nhưng thanh kiếm vừa chạm vào luồng ánh sáng đỏ đã lập tức bay ra ngoài.

 

Hả?

 

Vạn Kiếm Chân Nhân vô cùng kinh ngạc.

 

“Cậu… cậu là người của năm đại danh sơn!”

 

Đòn tấn công này đã kiến thanh kiếm trong tay ông ta bay lên không trung. Đại Trận Thiên Hỏa này rõ ràng là tuyệt kỹ độc nhất của phái Huệ Mi.

 

Điều này chứng tỏ đối phương là sát thủ của Huệ Mi, cũng có nghĩa là những gì người đàn ông mặc đồ đen vừa nói đều là sự thật!

 

Thiên Minh Tử thật sự muốn tiêu diệt tông môn của ông ta!

 

“Hừ, lũ kiến hôi các ông đáng chết từ lâu rồi! Xuống âm phủ đừng nói nhảm đấy, người muốn các ông chết là Thiên Minh Tử!”

 

Nói xong, người mặc đồ đen vung tay, một luồng ánh sáng đỏ khác đánh tới.

 

“Vụt!”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân bị đánh bay ra xa, trước khi ngã xuống đất, ông ta đã bị thương nặng.

 

“Phụt!”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy nội tạng của mình đảo lộn, đau đớn đến mức đổ mồ hôi như mưa.
 
Chương 3005


Sau vài lần loạng choạng, ông ta không thể đứng dậy khỏi mặt đất.

 

“Sư phụ!”

 

Vũ Long cố gắng hết sức bò về phía Vạn Kiếm Chân Nhân, nhưng vừa bò được một chút, đã bị người mặc đồ đen giẫm gãy cánh tay.

 

“Đồ đệ!”

 

Nhìn thấy đệ tử của mình bị tra tấn đến mức mất đi hình dạng con người, Vạn Kiếm Chân Nhân tức giận phun ra một ngụm máu lớn nữa.

 

“Sư phụ, người không cần quan tâm đến con… người mau đi đi! Phải cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của tên khốn Thiên Minh Tử!”

 

Vũ Long vừa nói vừa phun ra một ngụm máu lớn.

 

“Đi sao? Ha ha! Các người thật ngây thơ!”

 

Người đàn ông mặc đồ đen từ từ bước về phía Vạn Kiếm Chân Nhân.

 

Nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen từng bước tới gần, nhưng Vạn Kiếm Chân Nhân hoàn toàn không thể động đậy, lúc này ông ta đã bị thương nặng đến mức không còn sức mà đứng dậy.

 

Lúc này, vài bóng người xuất hiện phía sau người đàn ông mặc đồ đen, trong tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm đang rỉ máu.

 

“Giết sạch hết rồi chứ?”

 

Người đàn ông mặc đồ đen hỏi mà không nhìn lại.

 

“Theo chỉ thị của tiền bối Thiên Minh Tử, đã giết sạch một nghìn tám trăm bảy mươi ba người trong Vạn Kiếm Các!”

 

Một trong những người đàn ông mặc đồ đen nghiêm trang đáp lại.

 

“Cái gì?”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân nghe vậy, trái tim đau như bị dao cắt!

 

Trong Vạn Kiếm Các không chỉ có đàn ông trưởng thành mà còn có phụ nữ già yếu.

 

Có cả rất nhiều em bé còn đang quấn tã!

 

Đừng nói là người luyện võ, ngay cả dã thú cũng không tấn công một đứa trẻ.

 

Lẽ nào đây hành động của hậu nhân Thánh Khổng mà ông ta luôn sùng bái nên làm sao?

 

Lẽ nào đây là hành động của Nho gia luôn tự nhận là khởi nguồn của lòng nhân từ và chính nghĩa nên làm?

 

Đúng là không bằng súc sinh!

 

“Các người… là lũ súc sinh! Lẽ nào các người không sợ chuyện này lại bộ thì Thiên Minh Tử sẽ mang tiếng xấu muôn đời sao?”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân rơi lên, tức giận nói.

 

“Ha ha ha…”

 

Nghe lời, người mặc đồ đen cười nói: “Ai có thể biết được đây là sự sắp xếp của tiền bối Thiên Minh Tử chứ? Các người đã bị giết sạch ở trên địa bàn của huyết tộc rồi!”

 

“Không còn ai sống thì ai sẽ làm chứng đây? Cuối cùng, mọi người đều sẽ cho rằng huyết tộc đã giết các người! Tiền bối Thiên Minh Tử sẽ lại xuất hiện với tư cách chính nghĩa để báo thù cho các người!”

 

“Ôi, thật hoàn hảo, ha ha ha! Người đâu, giết hết đi!”
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, vài thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đồng loạt chém xuống.
Lúc này, Vạn Kiếm Chân Nhân đã vô cùng tuyệt vọng, thậm chí còn từ bỏ sự phản kháng.
Nhưng ngay khi cái chết cận kề, ông ta vẫn hận chính mình vì đã coi Thiên Minh Tử là người tốt.
 
Chương 3006


Ngay lúc kiếm của đám người áo đen chém xuống, một bóng đen khác đột nhiên xuất hiện trên không trung, con dao quân đội năm cạnh kéo theo vệt sáng màu bạc phóng tới từ không trung.

 

“Vụt vụt vụt!”

 

Ánh sáng bạc đó giống như một cái liềm đang gặt lúa mì, trong nháy mắt, cả bốn năm tên mặc đồ đen đều bị đánh thành sương máu.

 

Với đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ba tên áo đen còn lại lùi ra xa mấy chục mét, đối mặt với Tiêu Chính Văn trên không trung.

 

“Mày là ai mà dám phá hỏng chuyện tốt của tiền bối Thiên Minh Tử?”

 

Tên áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói rồi ra hiệu cho hai người còn lại, ba người bọn họ lập tức tạo thành tam giác vây quanh Tiêu Chính Văn.

 

“Chuyện tốt của Thiên Minh Tử? Người nhà họ Khổng các ông chẳng lẽ không có chút nhân tính nào sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt.

 

Vừa rồi, ngay trước khi Tiêu Chính Văn đến, anh đã tình cờ đi ngang qua tông môn của Vạn Kiếm Các.

 

Nhưng khi Tiêu Chính Văn đến nơi, toàn bộ Vạn Kiếm Các đã máu chảy thành sông!

 

Ngoài ra còn có hàng chục trẻ sơ sinh đang quấn tã, bị cầm trên không trung với những ngọn giáo dài, những tình huống khác tàn khốc đến nỗi khiến Tiêu Chính Văn không dám nhìn!

 

Ngay cả huyết tộc cũng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với một đứa trẻ sơ sinh!

 

“Hừ! Nhân tính? Bao nhiêu tiền một cân hả?”

 

Người mặc áo đen cầm đầu cười nhạo nói: “Từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, hôm nay mày cũng theo bọn chúng hưởng phúc đi! Giết!”

 

Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, một trong những người mặc áo đen đã nhảy ra, dùng kiếm chém thẳng về phía lưng của Tiêu Chính Văn!

 

“Ân công, cẩn thận phía sau!”

 

Nhìn thấy thanh kiếm cách Tiêu Chính Văn chưa đầy ba centimet, Vạn Kiếm Chân Nhân vội lớn tiếng nhắc nhở.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười nhạo, thậm chí còn không ngoái đầu lại đã tung thẳng một đòn ra!

 

“Chát!”

 

Người mặc áo đen phía sau đã bị đánh bay thẳng ra ngoài!

 

“Bụp!”

 

Cùng với một tiếng động lớn vang lên, người mặc áo đen bị nện thành một cái hố lớn hình người!

 

“A..!”

 

Ngay sau đó, một tiếng thét vô cùng thảm thiết truyền đến!

 

Người đàn ông mặc áo đen thậm chí bất chấp nửa người bị dập nát, dùng sức xé nát quần áo của mình!

 

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy như có hơn chục ngàn con trùng độc đang cắn vào người và vô số con kiến đang gặm nhấm nội tạng!

 

Gần như mỗi một tế bào đều đang gửi tín hiệu đau đớn đến đại não của hắn!
 
Chương 3007


“Mày… mày đã làm gì anh ta!”

 

Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu nhìn thấy da thịt trên người đồng bọn của mình, bọt trắng sữa xuất hiện với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, khiến hắn cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh!

 

“Nửa tiếng sau, hắn sẽ chết! Người tiếp theo, chính là các người!”

 

Vừa nói, bóng dáng Tiêu Chính Văn thoáng vụt qua, lao thẳng về phía hai người kia!

 

“Lên! Lên đi!”

 

Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu không ngừng lùi bước, thậm chí còn đẩy người mặc áo đen khác về phía Tiêu Chính Văn!

 

“Mày… mày chết đi!”

 

Trong lúc tuyệt vọng, người mặc áo đen vung thanh kiếm dài trên tay ra, giáng một đòn về phía Tiêu Chính Văn!

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ hất tay, một đường ánh sáng vàng lóe lên, vô số bóng kiếm màu đỏ sẫm bị ánh sáng vàng hút vào!

 

Hắn còn chưa kịp định thần, Tiêu Chính Văn đã tung một đòn ra!

 

“Lạch cạch!”

 

Khi cú đấm được đánh ra, trong chốc lát không khí xung quanh dường như bị hút cạn, vô số ánh điện bị dồn ép vào nhau, phát ra một tiếng sấm kính thiên động địa!

 

Vạn Kiếm Chân Nhân kinh hoàng khiếp sợ bởi đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, mặc dù ông ta hoàn toàn không nhìn ra thực lực thực sự của Tiêu Chính Văn, nhưng uy lực của đòn này, đủ để giết chết một cao thủ cảnh giới Nhân Vương trong chốc lát!

 

“Bùm!”

 

Cùng với một tiếng động lớn vang lên, người mặc áo đen kia đã bị đánh thành vô số mảnh thịt vụn, thậm chí còn không có cả một cái xác hoàn chỉnh!

 

Một cú đấm!

 

Chỉ với một cú đấm đã có thể đánh tan một cao thủ cảnh giới Nhân Vương!

 

Vạn Kiếm Chân Nhân bị dọa ngu người, thậm chí còn không thể nói nên lời!

 

Lúc này, người mặc áo đen cầm đầu thấy tình hình không ổn, vội gầm lên một tiếng: “Mày còn dám bước đến thì tất cả mọi người sẽ cùng chết chung!”

 

Khoảnh khắc này, bụng của người mặc áo đen đột nhiên phồng lên, trong chốc lát phồng lên thành một quả cầu khổng lồ!

 

“Không ổn rồi! Hắn… hắn muốn tự nổ tung mình!”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân vội nhắc nhở nói.

 

Người đó là cao thủ cảnh giới Nhân Vương đấy, một khi ông ta nổ tung, không những ông ta và Vũ Long thịt nát xương tan, mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị thương nặng!

 

Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, muốn nổ tung trước mặt anh ư?

 

Vậy thì để hắn tự nổ tung được rồi!

 

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn hất tay một cái, người mặc áo đen cầm đầu lập tức bị quấn vào trong quả cầu sáng màu vàng!

 

“Mày…”

 

Nhìn thấy mình đã không thể dừng lại, nhưng đối phương lại sử dụng trận pháp không gian ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài!
 
Chương 3008


Đừng nói là hắn tự nổ tung mình, cho dù cùng lúc nổ tung hơn chục triệu bom nguyên tử bên trong, cũng không liên quan gì tới thế giới bên ngoài!

 

“Không phải mày thích nổ tung sao?”

 

Trên mặt Tiêu Chính Văn nở một nụ cười trêu đùa.

 

“Tao… Tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu!”

 

Khi nói những lời này, người mặc đồ đen gần như sắp bật khóc!

 

Nhưng trong một giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, vô số mảnh thịt vụn bay thẳng vào cảnh ánh sáng màu vàng, rồi biến mất!

 

Tiêu Chính Văn hất tay, cảnh ánh sáng màu vàng lập tức biến mất.

 

Sau đó anh đi đến trước mặt Vạn Kiếm Chân Nhân, nhìn xuống vết thương của ông ta và ném hai viên thuốc cầm máu vào tay ông ta, nói: “Hai người các ông, mỗi người một viên, nhanh chóng rời khỏi khu vực Hằng Sơn càng sớm càng tốt!”

 

Nhận viên thuốc cầm máu từ tay Tiêu Chính Văn, Vạn Kiếm Chân Nhân mới nhìn rõ tướng mạo của Tiêu Chính Văn.

 

Khi nhìn thấy người trước mặt hóa ra lại là vua Bắc Lương – người bị ông ta chửi mắng vô số lần, cả người ông ta sững sờ!

 

“Cậu… Không phải cậu rất hận người của võ tông chúng tôi sao? Tại…Tại sao… Tại sao còn muốn cứu tôi?”

 

Vạn Kiếm Chân Nhân hoàn toàn choáng váng, theo quan điểm của ông ta, Tiêu Chính Văn vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung của họ!

 

“Các ông cũng là người dân của Hoa Quốc, nhiệm vụ của một người lính là bảo vệ tổ quốc! Người Hoa Quốc không bao giờ tàn sát lẫn nhau!”

 

“Sở dĩ bản soái giết hại người của võ tông, chẳng lẽ ông không nghĩ lại, các ông đã làm những gì sao! Tùy ý cướp bóc dân nữ, tùy tiện cướp đoạt tài sản của người khác!”

 

“Thử hỏi, có ai mà không có bố mẹ anh em, có ai mà không có vợ con già trẻ! Nếu tôi dựa vào võ lực, làm nhục con dâu cháu dâu của ông, cướp hết toàn bộ tài sản của ông, để ông lưu lạc đầu đường thì ông sẽ như thế nào!”

 

“Người luyện võ nên lấy việc thiên hạ làm trọng trách của mình, lấy việc phụng sự và mang lại hòa bình cho đất nước làm lý tưởng, chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu, ức hiếp đồng bào!”

 

Khi Tiêu Chính Văn nói những lời này, Vạn Kiếm Chân Nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt già nua đỏ bừng như mông khỉ!

 

“Sau này, tôi hy vọng ông có thể thay đổi suy nghĩ cách nghĩ của mình và làm lại cuộc đời!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, trong rừng cây vang lên một tiếng “Soạt”, lại một bóng đen khác vụt qua!

 

“Ồ?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, ngay sau đó bước ra ngoài, rồi đuổi theo bóng đen kia.

 

Sau khi anh biến mất và rời đi không bao lâu, Vạn Kiếm Chân Nhân mới đưa viên thuốc cầm máu cho người học trò của mình với vẻ mặt xấu hổ, hai người đỡ nhau bước xuống núi.

 

“Sư phụ, người vừa rồi cứu chúng ta, là… là Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương à?”

 

Vũ Long gần như không thể tin vào tai mình.

 

Đúng vậy, là vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn, haiz, xem ra chúng ta đã hiểu lầm vua Bắc Lương quá sâu rồi! Cậu ấy nói đúng, ai mà không có bố mẹ vợ con, nếu người khác đối xử với chúng ta như cách chúng ta đối xử với người bình thường, chúng ta nên làm thế nào!”

Nói xong, Vạn Kiếm Chân Nhân lại vỗ ngực một hồi!
 
Chương 3009


Mà bên kia, Tiêu Chính Văn chỉ nhảy lên xuống vài cái đã cách cái bóng phía không tới trăm mét!

 

“Hừ! Muốn vào trong núi ư? Đừng hòng!”

 

Đối phương rõ ràng đang mưu tính trốn vào núi sâu!

 

Hằng Sơn là ngọn núi cao hàng đầu trong Hoa Quốc, xung quanh là núi rừng dày đặc, chỉ cần trốn vào trong núi sâu, muốn bắt được hắn sẽ khó như lên trời!

 

Chỉ là hắn cho rằng tốc độ của mình đủ nhanh, nhưng so với Tiêu Chính Văn thì vẫn kém một bậc!

 

Chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe lên, không gian phía sau Tiêu Chính Văn lập tức xuất hiện một gợn sóng!

 

Trong giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện cách bóng đen hơn mười bước!

 

“A!”

 

Bóng đen kia bị dọa sợ trước cảnh tượng trước mặt!

 

Lúc này đã không kịp để chạy thoát rồi!

 

“Anh trốn không thoát đâu, nợ máu phải trả bằng máu. Người của Thiên Cung Bắc Cực các người chẳng lẽ chưa nghe câu nói này sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa cầm lấy con dao quân đội năm cạnh.

 

“Hừ!”

 

Người mặc áo đen chỉ hừ một tiếng, sau đó vung thanh kiếm dài ba cạnh đâm thẳng về phía ngực của Tiêu Chính Văn !

 

Sức mạnh của cú đánh này đủ để dễ dàng xé cả một ngọn núi lớn!

 

“Phá!”

 

Tiêu Chính Văn phất tay, con dao quân đội năm cạnh bay thẳng về phía thanh kiếm ba cạnh kỳ dị!

 

“Rắc!”

 

Ngay khi con dao quân đội năm cạnh va chạm với thanh kiếm dài ba cạnh, thanh kiếm dài ba cạnh lập tức đứt gãy từ bên trong!

 

“Nhân vương cấp hai! Quả nhiên rất khá!”

 

Tiêu Chính Văn vừa vươn tay ra, con dao quân đội năm cạnh lập tức rơi vào lòng bàn tay anh.

 

“Mày… mày đừng ép tao!”

 

Người áo đen lúc này vẫn đang cầm thanh kiếm gãy trong tay, sợ hãi hét lên.

 

 

 

“Dù tôi có ép anh thì thế nào? Anh cũng muốn tự nổ sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, chậm rãi bước về trước.

 

Tự nổ?

 

Những gì hắn tận mắt chứng kiến là người đàn ông mặc đồ đen đã phát nổ trước đó thật nực cười làm sao.

 

Ngoại trừ xương, thậm chí không có một con kiến nào xung quanh bị thương.

 

“Hừ, mày đang ép tao, nếu mày muốn nhìn thấy kết quả như thế này thì đừng trách tao”.
Nói rồi người mặc đồ đen bỗng vung tay lên, một luồng sáng màu đen bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Cùng lúc đó, một ngọn núi nhỏ ở phía xa bị hắn nhắc cả gốc lên, mà mục tiêu của hắn lại là thành phố lớn với hàng triệu người dân cách hằng Sơn mấy chục cây số.”
Chỉ cần ném ngọn núi này qua đó thì với mật độ dân số ở thành phố ít nhất sẽ có đến hàng chục nghìn người chết.
 
Chương 3010


 

“Chẳng phải mày tự cho rằng mình bảo vệ người dân Hoa Quốc sao? Nếu mày còn dám tiến nửa bước nữa thì tao sẽ biến thành phố phía trước thành biển máu”.

 

Mặt mày người đàn ông mặc đồ đen lúc này thật đáng sợ.

 

Lúc này thời khắc sinh tử của hắn đã đến, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy mạng sống của vô số người dân ra để đe dọa.

 

“Biến thành biển máu? Anh giết một người tôi xem thử”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói, hoàn toàn không để tâm đến lời của người mặc đồ đen, vẫn từ tốn đi về phía hắn.

 

“Đi chết đi!”

 

Người mặc áo đen thật sự đã hoảng loạn rồi.

 

Hắn không nhìn thấu được thực lực của Tiêu Chính Văn, nhưng hắn biết rất rõ thực lực của đối phương rất cao, giết hắn là chuyện dễ như bổ hoa quả vậy.

 

Theo tiếng hét của hắn, ngọn núi đó ầm ầm bay về phía thành phố.

 

Dù có chết hắn cũng phải khiến hàng triệu người chết cùng.

 

Tiêu Chính Văn thậm chí không nhìn đến ngọn núi nhỏ đó, chỉ giơ tay lên, một vùng sáng màu vàng chặn ngay phía trước ngọn núi nhỏ.

 

Sau khi ngọn núi nhỏ đó lọt vào màn sáng đó thì biến mất không còn tung tích.

 

Người mặc áo đen không khỏi ngạc nhiên đến độ mặt trắng bệch, hắn cực kỳ quen với trận pháp này, đây chính là trận pháp bí mật không gian của Hoa Sơn.

 

Nhưng Hoa Sơn đã bị tàn sát cả tông môn từ lâu, dù là thế hệ cháu chắt của Hoa Sơn cũng không còn sống chứ đừng nói là cao thủ cấp Nhân Vương.

 

“Mày… rốt cuộc mày là ai?”

 

Lúc này người áo đen hoảng sợ đến cực độ.

 

Đối phương không chỉ có thực lực không thể nhìn thấu mà bản lĩnh cũng biến hóa khôn lường.

 

Người có thể sử dụng trận pháp không gian đến mức như Tiêu Chính Văn cũng rất ít.

 

Dù là chưởng giáo Hoa Sơn cũng chưa chắc có thể có sức mạnh như Tiêu Chính Văn.

 

Trừ khi những cường giả ngoài lãnh thổ mới có thể so tài với Tiêu Chính Văn.

 

“Chẳng phải người lúc nãy đã trả lời cho anh rồi đấy sao? Người mà Thiên Minh Tử muốn giá họa chính là tôi”.

 

Tiêu Chính Văn cong môi nở nụ cười chế giễu.

 

Cái gì?

 

Người áo đen trợn tròn mắt, ngay sau đó đã đoán được thân phận của Tiêu Chính Văn.

 

Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn.

 

“Anh là Tiêu Chính Văn?”

 

Người áo đen nuốt nước bọt, liên tục lùi về sau mấy bước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

 

Nếu hắn gặp phải người khác thì có lẽ hôm nay còn có thể thoát được một mạng.

 

Nhưng khi hắn biết đối phương là vua Bắc Lương thì mọi suy nghĩ lập tức bay biến.

 

“Khá đấy”.

 

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng nhanh chân bước đến, đồng thời vung một cú đấm đánh thẳng về phía người áo đen.

 

“Dong!”
 
Chương 3011


Cú đấm này nhanh như chớp, mạnh như sao.

 

Hoàn toàn không thể tránh được, người áo đen đó chỉ đành giơ nắm đấm lên đỡ.

 

“Rắc”.

 

Hai đòn tấn công va chạm vào nhau, cánh tay người áo đen lập tức nứt ra, máu chảy xuống đất.

 

Cả người hắn bị văng ra xa cứ như một quả đạn pháo vừa được bắn ra khỏi nòng.

 

Nhưng cơ thể hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, Tiêu Chính Văn đã bước đến trước mặt người áo đen.

 

“Rầm!”

 

Tiêu Chính Văn đánh vào ngực người áo đen đó khiến hắn rơi xuống từ trên không.

 

“Tôi ghét nhất là người khác đe dọa tôi, nhất là lấy tính mạng của người dân Hoa Quốc để đe dọa tôi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn giơ tay ra túm lấy cổ áo người áo đen, sau đó lại đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn.

 

Bốp!

 

Một tiếng vang rõ to, đầu của người áo đen lệch sang một bên, cơ thể vẫn chưa văng ra xa thì đã bị một lực hút cực mạnh khiến hắn đến gần chỗ Tiêu Chính Văn lần nữa.

 

“Dong dong dong!”

 

Liên tiếp ba cú đấm đều đánh lên ngực người áo đen.

 

Chỉ thấy ngực người áo đen lõm xuống, thậm chí có một ít xương đâm ra từ sau lưng.

 

“Hộc hộc hộc…”

 

Người áo đen thở hổn hển, Tiêu Chính Văn cũng hơi thắc mắc, mình đánh hắn ba cú liên tiếp thế mà hắn vẫn chưa nổ?

 

Nhìn kỹ lại Tiêu Chính Văn mới thấy quanh người đó hình như có một tầng ánh sáng đen.

 

Hơn nữa giờ là nửa đêm nên không nhìn rõ ánh sáng đen này, nếu không nhìn kỹ thì ngay cả Tiêu Chính Văn cũng khó phát hiện ra.

 

Đây chính là trận pháp bảo vệ được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, tên là “Ô Vân Giáp”.

 

Trận pháp này có thể hình thành một kết giới phòng vệ quanh người, cho dù bị tấn công mạnh cỡ nào cũng có thể đỡ được hơn sáu mươi phần trăm.

 

“Không ngờ anh lại biết dùng trận pháp bảo vệ đã thất truyền hơn một nghìn năm rồi, tôi muốn xem thử là Ô Vân Giáp của anh cứng hơn hay nắm đấm của tôi cứng hơn”.

 

Nói rồi anh lại đấm thêm một cú.

 

“Bốp bốp bốp!”

 

Lần này Tiêu Chính Văn sử dụng hơn năm phần lực, mỗi một cú đều để lại vết lõm lớn bằng quả dưa hấu trên người áo đen.
 
Chương 3012


Không đến hai phút sau, người áo đen bị đánh thành đống thịt nhão, ánh mắt hắn còn hiện lên tia oán hận.

 

Sớm biết hôm nay sẽ gặp Tiêu Chính Văn thì hắn sẽ không mạo hiểm tính mạng chạy đến Hằng Sơn gây sự đâu.

 

Vốn dĩ sau khi bị tàn sát hết cả kiếm tông, mấy người họ vẫn muốn đuổi giết bá tước Huyết Vực của huyết tộc.

 

Nhưng không ngờ vừa giải quyết xong Vạn Kiếm Các thì bị Tiêu Chính Văn chặn lại ở dưới chân Hằng Sơn.

 

Sáng hôm sau, truyền thông cả nước đều bùng nổ.

 

Vạn Kiếm Các đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, Vạn Kiếm Chân Nhân và đệ tử đầu của ông ta cũng biến mất không tung tích, còn bá tước Huyết Vực huyết tộc cũng không biết đi đâu.

 

Thoáng chốc đủ thứ suy đoán tràn lan.

 

Ngược lại Lục Tiểu Thiến và Đại trưởng lão võ tông vốn được cho là ở trung tâm của cơn bão này lại khá thoải mái.

 

Khi Đại trưởng lão đang định đích thân báo cáo chuyện này cho Thiên Tử thì điện thoại ông ta bỗng vang lên.

 

Đại trưởng lão cúi đầu nhìn, là một số lạ, hơi nhíu mày nói: “Ai lại gọi cho mình vào lúc này chứ?”

 

Thật ra từ khi linh khí được khôi phục, cảm giác tồn tại của trưởng lão võ tông cực kỳ thấp, còn năm đại danh sơn lại càng không xem ông ta ra gì.

 

Ông ta cũng giống một cây cầu nối giữa giới chính trị và võ tông, không có tác dụng mang tính quyết định gì.

 

Do dự một chốc, Đại trưởng lão mới nhấc máy: “Alo, xin hỏi ai đầu dây thế?”

 

“Chào Đại trưởng lão, tôi là Lục Tiểu Thiến, tôi nghĩ ông hẳn còn nhớ tôi chứ nhỉ?”

 

Giọng Lục Tiểu Thiển ở trong điện thoại rất mềm mại và ngọt ngào.

 

“Ồ, cô Lục, dĩ nhiên là nhớ rồi, xin hỏi có việc gì sao?”

 

Đại trưởng lão nhíu mày, người phụ nữ này không hề đơn giản, cuộc điện thoại này của cô ta chắc cũng có ý đồ gì đó.

 

“Đại trưởng lão, theo tôi được biết tối hôm qua Vạn Kiếm Các bỗng bị ai đó tiêu diệt”.

 

“Nhưng ông đừng hiểu nhầm, tôi không có ý cười nhạo hay gì, chỉ muốn thanh minh với Đại trưởng lão, hôm qua huyết tộc chúng tôi đã rút khỏi Hằng Sơn vào lúc nửa đêm rồi”.

 

“Chuyện của Vạn Kiếm Tông không hề liên quan gì đến chúng tôi, dĩ nhiên để bày tỏ thành ý của tôi, huyết tộc cũng sẵn sàng giúp võ tông Hoa Quốc tìm hung thủ”.

 

Nghe cô ta nói thế, Đại trưởng lão cũng hiểu ý cô ta, cười nói: “Cô Lục có lòng như thế là được, nhưng cô yên tâm, giới chính trị chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”.

 

“Còn giúp đỡ gì đó, tôi nghĩ không cần đâu, để mọi người không phải nghi ngờ”.

 

Thật ra Lục Tiểu Thiến đã đoán trước được Đại trưởng lão sẽ nói thế.

Hoa Quốc không thể liên hệ quá gần với huyết tộc, dù biết rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua không liên quan đến huyết tộc, cũng không thể nhận sự giúp đỡ của huyết tộc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom