Chương 1813


 Kiếm khí dâng trào như thủy triều, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Mọi người xung quanh cũng lần lượt lùi ra xa, sợ bị giết chết bởi chiêu thức của Cừu Vạn Lý.

 

Tiêu Chính Văn dựa vào Thất Tinh Quỷ Bộ được ghi lại trong Thiên Sơn Thư Lục, thoải mái bước đi trong làn mưa kiếm khí dày đặc, chỉ trong vòng ba bước ngắn ngủi, anh đã đến được chỗ Cừu Vạn Lý.

 

Trước khi Cừu Vạn Lý định thần lại, con dao quân đội năm cạnh đẫm máu trong tay Tiêu Chính Văn đã bay ra lần nữa.

 

“Vụt!”

 

Ánh sáng bạc lóe lên, con dao quân đội năm cạnh lao thẳng đến chỗ Cừu Vạn Lý.

 

Cừu Vạn Lý dùng thành kiếm dài trong tay để chặn con dao lại theo bản năng, nhưng khi con dao chạm vào thanh kiếm, một tiếng nổ lớn vang lên.

 

“Rắc!”

 

Thanh kiếm trong tay Cừu Vạn Lý đột nhiên vỡ tan.

 

Mảnh kiếm bay khắp nơi, còn con dao vẫn không hề dừng lại, lao thẳng vào bên vai còn lại của Cừu Vạn Lý.

 

“A?”

 

Cừu Vạn Lý kêu lên kinh ngạc, vừa định né tránh nhưng đã quá muộn.

 

Phụt!

 

Máu phun ra, cánh tay còn lại của Cừu Vạn Lý không còn lực, buông thõng xuống.

 

Tuy nhiên, con dao quân đội năm cạnh vẫn không hề dừng lại, phóng đi rồi quay lại vài lần khiến cơ thể Cừu Vạn Lý bị đâm như tổ ong vò vẽ, máu chảy ròng ròng.

 

Vài giây sau, cả người Cừu Vạn Lý rơi thẳng xuống đất.

 

Tất cả mọi người lại một phen kinh ngạc, ai nấy đều nín thở.

 

Không chỉ bọn họ, ngay cả Đoàn Hải Long ngồi trên ghế cũng không chớp mắt, nhìn thấy Cừu Vạn Lý bị con dao quân đội đâm xuyên qua, trái tim không khỏi run lên.

 

“Coi Thiên Tử Hoa Quốc như cỏ rác ư?

 

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn đã một cú vào ngực Cừu Vạn Lý.

 

Ầm!

 

Cả người Cừu Vạn Lý văng ra xa vài mét rồi đập mạnh vào tảng đá trên mặt đất khiến nó xuất hiện vài vết nứt.

 

“Phụt!”

 

Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn như người bình thường nhưng cú đá của anh với sức mạnh của từ trường hệt như một vệt sao băng cỡ nhỏ đập vào ngực Cừu Vạn Lý.

 

Cụ ta đâu thể chịu được?

Vừa rơi xuống đất đã nôn ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn ít nội tạng bị vỡ nát.
 
Chương 1814


 “Mày…”

 

Cừu Vạn Lý yếu ớt giơ cánh tay lên chỉ vào Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng lục phủ ngũ tạng của cụ ta đau đến mức cụ ta không nói nên lời.

 

“Người dân Hoa Quốc đều nhỏ bé như giun dế sao?”

 

Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Cừu Vạn Lý, nhấc chân giẫm lên bụng cụ ta.

 

“A!”

 

Cừu Vạn Lý hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết.

 

Đồng thời cả người cong lại như một con tôm lớn bị đạp phải thắt lưng, giơ hai tay ra định ôm lấy chân Tiêu Chính Văn.

 

“Bảo tôi buông tay chịu trói, chết toàn thây à?”

 

“Ầm!”

 

Tay Cừu Vạn Lý chưa kịp túm được chân Tiêu Chính Văn thì đã bị anh lên đầu gối khiến cụ ta đập người vào cửa trước.

 

Cả người Cừu Vạn Lý dính chặt dưới đất trượt về phía trước hơn mười mét.

 

Cả gương mặt đều dính đầy máu, thậm chí không còn nhìn rõ mặt mày thế nào nữa.

 

“Chẳng phải ông nói muốn báo thù cho Trương Đạo Linh sao?”

 

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên giẫm lên mặt Cừu Vạn Lý.

 

Chỉ nghe tiếng xương răng rắc, xương quai hàm và xương gò má của Cừu Vạn Lý đều bị nghiền nát, toàn bộ khuôn mặt lõm vào trong.

 

Mọi người xung quanh nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.

 

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu không biết quy tắc của võ tông à? Trong cuộc thi không được làm hại đến tính mạng người khác. Nếu Cừu Vạn Lý đã thua trận, cậu cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như thế”.

 

Lúc này một giọng nói lạnh lùng trên bục cao vang lên ngăn lại hành động của Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn mọi người ở trên bục cao.

 

“Ồ? Không được làm hại đến tính mạng người khác hả? Nói thì oai phong lẫm liệt lắm nhỉ! Tôi bị Thiên Tinh Trận phong ấn sức mạnh gần như không khác gì người bình thường, lúc Cừu Vạn Lý chủ động bước ra khiêu chiến tôi sao ông không lên tiếng?”

 

“Bây giờ thấy Cừu Vạn Lý sống dở chết dở mới nhớ đây là cuộc thi để rèn luyện, không được làm hại đến tính mạng người khác có phải đã quá muộn rồi không? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe những lời ông lão kia nói lúc nãy chứ?”

 

“Là chính miệng ông ta nói, bất kể ngày thường có ân oán hay là thù mới gì đều có thể giải quyết ở đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, nếu vi phạm sẽ bị người người trong võ tông thiên hạ giết chết”.

“Vậy ông nói tôi nghe xem thế nào gọi là giải quyết tại đây? Lẽ nào Cừu Vạn Lý tự động nhảy ra xoa lưng đấm chân cho tôi à?”
 
Chương 1815


Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào ông lão tóc bạc đứng cạnh Đoàn Hải Long.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu hỗn láo!”

 

Ông lão tóc bạc tiến đến trước một bước tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu chẳng qua chỉ đánh bại Cừu Vạn Lý, nếu không cậu chắc chắn sẽ chết dưới Thiên Tinh Trận không…”

 

Nói đến đây ông lão tóc bạc cũng cảm thấy lời mình nói không đúng.

 

“Không gì cơ? Chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ sao? Theo ý của ông thì ông ta giết tôi là điều đương nhiên, còn tôi giết ông ta lại quy phạm quy tắc của võ tông à?”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại nhấc chân lên giẫm mạnh lên đùi Cừu Vạn Lý, bên tai chỉ nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng.

 

Cừu Vạn Lý đau đớn há hốc mồm, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào được.

 

Hai mắt cụ ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chân trái bị gãy của mình, muốn giơ tay che lại nhưng cả người không thể động đậy.

 

Cú đá vừa rồi của Tiêu Chính Văn đã làm gãy xương sống của cụ ta, đừng nói với tới đùi, giờ có muốn ngồi dậy cũng khó khăn.

 

Cừu Vạn Lý miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn ông lão tóc bạc trên bục cao, ánh mắt hiện lên vẻ cầu xin.

 

Bây giờ cụ ta chỉ cầu xin ông lão áo trắng đừng chọc giận Tiêu Chính Văn nữa, thà cho cụ ta chết thoải mái chứ cụ ta không muốn bị Tiêu Chính Văn dằn vặt đến chết.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, bất kể cậu nói thế nào cũng được, trong quá trình diễn ra cuộc thi, làm hại đến mạng người đều là quy phạm quy tắc liên minh võ thuật. Đây là liên minh võ thuật, Thương Lĩnh là trụ sở chính của liên minh võ thuật”.

 

“Đúng hay sai không đến lượt một thằng ranh con như cậu có thể quyết định. Bây giờ, cậu lập tức buông Cừu Vạn Lý ra!”

 

Ông lão tóc bạc trợn hai mắt lên chỉ vào Tiêu Chính Văn.

 

Cùng lúc đó, mọi người trên bục cao đều nhìn thấy rõ một tay đang chắp sau lưng của ông lão tóc bạc đã siết chặt một thanh kiếm ngắn dài hai mươi centimet.

 

“Thả Cừu Vạn Lý ra ư? Được thôi!”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt rồi bỗng nhấc chân lên đá mạnh vào người Cừu Vạn Lý.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Cừu Vạn Lý bị đá văng ra hơn hai mươi mét bay lên bục cao như một viên pháo.

 

“Ầm!”

 

Cả người Cừu Vạn Lý nặng nề rơi trên bục cao, bụi văng tung tóe.

 

Lúc này cả người từ trên xuống dưới của Cừu Vạn Lý đã dính đầy máu, khóe miệng chảy ra máu, cơ thể liên tục co giật.

 

Không lâu sau cụ ta chết ngay tại chỗ.

 

Ôi!

Mọi người bên dưới đều thấy ớn lạnh, đó là Cừu Vạn Lý đấy trời ạ!
 
Chương 1816


Chỉ một đòn đã bị Tiêu Chính Văn đánh bại, còn bị Tiêu Chính Văn đá chết trước mặt mọi người.

 

Nhưng điều khiến họ khó hiểu nhất là rõ ràng Tiêu Chính Văn đang ở trong Thiên Tinh Trận, chẳng khác gì người bình thường, sao anh lại làm được như thế?

 

“Tiêu Chính Văn, cậu thật to gan!”

 

Ông lão tóc bạc đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý đã bị đá chết, ánh mắt tóe ra tia sáng lạnh lùng.

 

Thực lực của người này không bằng Cừu Vạn Lý.

 

Theo lý thì khi cụ ta nhìn thấy Cừu Vạn Lý bị giết, tuyệt đối không thể nào ra mặt báo thù cho Cừu Vạn Lý mới đúng.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn còn chưa lên tiếng thì ông lão tóc bạc bỗng lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Cùng lúc đó Lâm Phi Dương bỗng vung tay lên, một luồng sáng lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

“Ding!”

 

Tiêu Chính Văn vung con dao quân đội năm cạnh ra để chặn lại kim châm của Lâm Phi Dương theo bản năng, nhưng ngay khi con dao quân đội năm cạnh chạm phải kim châm, một màn sáng như có như không bỗng hiện ra.

 

Thấy thế ông lão tóc bạc nở nụ cười đắc ý.

 

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ con dao quân đội năm cạnh lên đứng thẳng tắp trong không trung, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng đông cứng lại.

 

“Đám người khốn nạn này! Các ông còn biết liêm sỉ không hả?”

 

Đại trưởng lão cũng ngồi không yên nữa, nhảy khỏi ghế chỉ vào đám người trên bục cao lớn giọng mắng.

 

Đại trưởng lão đều nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra vừa rồi.

 

Ông lão tóc bạc và Dương Phi Dương thấy Cừu Vạn Lý không đấu lại Tiêu Chính Văn nên sau khi trao đổi ánh mắt, cụ ta chủ động bước ra thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn từ chính diện.

 

Mà Lâm Phi Dương nhân lúc Tiêu Chính Văn chưa kịp chuẩn bị bắn kim châm ra, thật ra đó chính là cách thức khởi động trận pháp Càn Khôn Định Hồn.

 

Bất kể Tiêu Chính Văn có đánh trả hay không, chỉ cần đụng vào kim châm đó, cơ thể sẽ bị đông cứng lại, không thể động đậy.

 

Ông lão tóc bạc thấy Tiêu Chính Văn đã trúng kế bèn vung kiếm lên đâm thẳng về phía cổ họng của Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này đám người xem trận đấu dưới bục đều lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Đây là âm mưu hãm hại Tiêu Chính Văn ngay trước mặt hàng chục nghìn ánh mắt, như thế đâu còn công bằng chính trực gì nữa.

 

Không ít người thầm mắng đám người này không biết liêm sỉ.

 

Chỉ có đại diện của bốn gia tộc lớn và Đoàn Hải Long cười nhạo.

 

Đây chính là cái gọi ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng!
 
Chương 1817


Thấy thanh kiếm ngắn trong tay ông lão tóc bạc chỉ còn cách Tiêu Chính Văn không đến mười centimet, trước mặt Tiêu Chính Văn bỗng xuất hiện một màn sáng màu vàng.

 

“Cái gì? Đó… đó là…”

 

Thấy thế Thương Nhan Bách không khỏi đứng bật dậy, mấy cao thủ Hoa Sơn cũng đứng lên theo.

 

Ông lão tóc bạc vốn dĩ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ chết dưới kiếm của mình, thấy trước mặt bỗng xuất hiện một màn sáng màu vàng, hai mắt cụ ta co rụt lại.

 

Nhưng cụ ta không thể nào dừng thế tấn công của mình lại được.

 

Ngay lúc này một luồng khí màu trắng bay ra từ trong màn sáng.

 

“A!”

 

Ông lão tóc bạc hoảng sợ ngây người.

 

Ngay cả bàn tay cầm thanh kiếm ngắn cũng không kiềm được khẽ run.

 

“Xoẹt!”

 

Thanh kiếm ngắn trong tay cụ ta đâm thẳng vào trong màn sáng màu vàng, nhưng cơ thể lại đập vào luồng khí màu trắng đó.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể ông lão tóc bạc văng ngược ra ngoài.

 

Nhưng luồng khí màu trắng đó vẫn không ngừng lại, sau khi đánh văng ông lão tóc bạc, nó đã khiến tảng đá trên mặt đất nổ tung và tạo ra một cái hố sâu cao hơn ba mét.

 

“Phụt!”

 

Ông lão tóc bạc chưa đứng dậy đã nôn ra một ngụm máu lớn.

 

Luồng khí màu trắng đó chính là sấm sét mà Trương Đạo Linh không thể ngưng tụ được trong trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Trương Đạo Linh.

 

Tiêu Chính Văn cũng chỉ sử dụng trận pháp lĩnh hội được từ Đông Phương Ngạo Vũ và tăng thêm ba luồng khí vào đó mà thôi.

 

Vừa nãy khoảnh khắc cả người bị đông cứng, Tiêu Chính Văn cũng nhận ra nguy hiểm, cũng may từ trường trong cơ thể người có thể điều khiển được bằng ý nghĩ.

 

Nếu không nhát kiếm này của ông lão tóc bạc chắc chắn sẽ lấy mạng của Tiêu Chính Văn.

 

Sau khi luồng khí trắng xuất hiện, uy lực của trời cuồn cuộn bao phủ mặt đất, Định Hồn Trận của Lâm Phi Dương cũng mất đi hiệu lực.

 

Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy cả người đình trệ, sau đó lấy lại khả năng cử động bình thường.

 

“Lúc nãy là ai đánh lén tôi bằng kim châm bước ra đây”.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn trên bục cao.

 

Lâm Phi Dương híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, mày thoát chết trong nguy hiểm đã là may mắn rồi, lẽ nào còn muốn kiếm thêm kẻ thù cho mình sao?”

Mặc dù giọng điệu Lâm Phi Dương cực kỳ cứng cỏi nhưng trong lòng lại rất sợ hãi.
 
Chương 1818


Vừa nãy rõ ràng Tiêu Chính Văn đã sử dụng trận pháp bí truyền của Hoa Sơn, luồng khí trắng đó hẳn là sấm sét do anh hấp thụ khi đánh nhau với Trương Đạo Linh hoặc Trương Nguyệt Đông trước đó.

 

Nếu nói Đông Phương Ngạo Vũ bán đứng Hoa Sơn thì dù có bị đánh chết, Lâm Phi Dương cũng không tin.

 

Nhưng ngoài điều đó cũng chỉ có một khả năng là khi đánh nhau Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu được trận pháp bí truyền của Hoa Sơn, hơn nữa còn học được nó.

 

Màn sáng màu vàng đó quả thật là cánh cửa lớn liên kết vài không gian, có thể hấp thụ các đòn tấn công, sức phòng thủ cực mạnh.

 

Nhưng muốn phát ra mấy thứ đã hấp thụ vào lần nữa thì cần phải có hiểu biết cực rõ về trận pháp mới có thể làm được.

 

Tiêu Chính Văn không phải là người của Hoa Sơn, toàn bộ đều dựa vào bản thân tự lĩnh hội, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đã có thể phá được tinh túy của trận pháp bí truyền Hoa Sơn ư?

 

Vãi!

 

Lâm Phi Dương không khỏi cảm thấy ớn lạnh, Tiêu Chính Văn quả nhiên là một tên biến thái.

 

“Mày cứ thích dát vàng lên mặt mình thế, nếu mày không xuống thì tao sẽ bắt mày phải xuống đây”.

 

Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía bục cao.

 

Lúc này quanh người Tiêu Chính Văn được ánh sáng màu trắng nhạt bao bọc, trông có vẻ vô cùng kỳ lạ.

 

Nhưng càng như thế càng chứng tỏ Tiêu Chính Văn đã đến cực hạn.

 

Quả thật từ trường trong cơ thể người có thể điều khiển bằng ý nghĩ, giống như một vài đại sư khí công có thể dịch chuyển bằng ý nghĩ.

 

Mà anh lại đang sử dụng từ trường trong cơ thể người.

 

Dịch chuyển ở đây cũng là mượn sức của từ trường để di chuyển các đồ vật ở cách xa mình đến chỗ bản thân đang đứng.

 

Nhưng muốn điều khiển từ trường lại là một việc rất tốn sức.

 

Giống như Tiêu Chính Văn hiện giờ, vừa nãy anh mượn lực từ trường miễn cưỡng mới dùng được trận pháp bí truyền của Hoa Sơn nhưng cũng chỉ trong một thoáng chốc đó thôi.

 

Người xung quanh đều nghĩ bức tường do ánh sáng trắng tạo ra bỗng xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn đã đánh bay ông lão tóc bạc.

 

Nhưng chỉ có Tiêu Chính Văn biết khi luồng khí trắng đó bắn ra, sức lực cả người anh đều bị rút cạn đi rất nhanh.

 

Bây giờ gần như Tiêu Chính Văn phải cố hết sức đi từng bước.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Cuộc thi của liên minh võ thuật có quy tắc của liên minh võ thuật. Nếu đối phương không nhận lời thách chiến thì cậu không được làm bậy”.

 

Đoàn Hải Long chỉ vào Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát tháo.

 

“Tôi làm bậy ư? E là ông chưa thấy cái gì gọi là làm bậy rồi nhỉ?”

Giọng Tiêu Chính Văn lạnh như băng, bước chân cực kỳ kiên quyết.
 
Chương 1819


 “Cậu dám phá hỏng quy tắc của liên minh võ thuật thì đừng trách tôi nhẫn tâm với cậu”.

 

Đoàn Hải Long đứng bật dậy.

 

Mọi người Hoa Sơn, Hằng Sơn, Thiên Sơn cũng đứng lên theo.

 

Tỏ ý chỉ cần Tiêu Chính Văn dám tiến đến nửa bước nữa thì họ sẽ đánh hội đồng.

 

“Đoàn Hải Long, Lâm Phi Dương, Lý Thiên Lăng, đám các người nổi danh ở bên ngoài, vẫn luôn tự khoe là hóa thân của đạo nghĩa, không ngờ các người lại như thế”.

 

“Quả thật chẳng bằng đám lưu manh đầu đường xó chợ. Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ khi ở cùng loại người như các người”.

 

Đại trưởng lão chỉ vào đám người Đoàn Hải Long lớn tiếng mắng.

 

“Các người định lấy đông thắng ít sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mọi người.

 

Mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn đã kiệt sức nhưng càng đến thời khắc quan trọng thì càng phải cắn răng chịu đựng.

 

Đây là kinh nghiệm Tiêu Chính Văn rút ra từ hàng trăm, hàng nghìn cuộc chiến đẫm máu.

 

Khi bản thân anh đã cạn kiệt sức lực, kẻ địch của anh cũng chưa chắc đã tốt hơn anh.

 

Khi anh sợ hãi, kẻ địch của anh cũng đang sợ anh.

 

Vù vù…

 

Hàng loạt con tò vò màu trắng đang bay lượn trong không trung, mọi người xung quanh đều rợn tóc gáy, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.

 

Đây là vì từ trường xung quanh thay đổi.

 

Trong không khí tràn ngập uy lực cực mạnh, chỉ là uy lực này không giống uy lực của trời, khác với hơi thở của Tiêu Chính Văn.

 

Từ trường bình thường ảnh hưởng đến hàng loạt phản ứng dây chuyền do các cực từ trong lòng đất mang lại.

 

Năng lượng khắp không trung này đã đạt đến mức cực kỳ đáng sợ chỉ trong thoáng chốc.

 

Hàng chục nghìn người xung quanh đàn tế đều cảm nhận rõ ràng sự quyết đoán của Tiêu Chính Văn.

 

Vì năng lượng đó đã đủ mạnh đến mức ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bị nuốt chửng.

 

Dường như ngay lập tức sau đó Tiêu Chính Văn sẽ cùng hủy diệt với mấy người trên bục cao.

Mọi người đứng trên bục cao đều sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhất là kẻ gây ra tai họa Lâm Phi Dương càng sợ hãi toát mồ hôi, không dám lên tiếng.
 
Chương 1820


 Những người còn lại cũng nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.

 

Họ cứ nghĩ dùng Thiên Tinh Trận làm giảm sức mạnh Tiêu Chính Văn, sau đó cử một người ra trận là có thể giết chết Tiêu Chính Văn tại đây.

 

Nhưng kết quả lại khiến họ ngạc nhiên.

 

Tiêu Chính Văn không những không chết mà ngược lại còn giết Cừu Vạn Lý và đánh ông lão tóc bạc bị thương.

 

Đoàn Hải Long tính sai hoàn toàn.

 

Hai bên cứ đối đầu với nhau, điện từ trường trong không trung lại tăng thêm, không lâu sau ngay cả những người xung quanh đàn tế đều cảm nhận được mối nguy hiểm.

 

Vì cả núi Thương Lĩnh đang rung chuyển, tảng đá dưới chân họ vốn đã trải qua vô tận năm tháng rửa tội đang nứt ra.

 

“Rắc rắc rắc!”

 

Từng vết nứt sâu đến vài mét lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm dần lan ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.

 

Người đời thường nói uy lực của trời là đáng sợ nhất, nhưng thật ra không phải như thế, chỉ có những thứ mà mình chưa biết mới đáng sợ nhất.

 

“Đây… đây… minh chủ, minh chủ cứu tôi!”

 

Ông lão tóc bạc cũng bị uy lực đáng sợ đó thô bạo làm cho tỉnh táo, sau đó giơ tay ra ngẩng đầu lên hô hoán cầu cứu với Đoàn Hải Long.

Cứu ư?

 

Cứu thế nào?

 

Đoàn Hải Long thậm chí có thể cảm nhận được rất rõ từng dòng điện lưu trong không khí, nói chính xác hơn là từ trường!

 

Nếu như đòn công kích này của Tiêu Chính Văn phát ra thì sẽ có uy thế long trời lở đất tới mức nào, ngay chính Đoàn Hải Long cũng không mường tượng ra được!

 

Bây giờ cuối cùng cụ ta cũng đã hiểu, Tiêu Chính Văn là một nhân tài mới xuất hiện mà ngay cả cụ ta cũng không động vào nổi.

 

Cụ ta vốn dĩ có thể không nhúng tay vào chuyện này, vốn dĩ có thể cứ mãi bế quan, thế nhưng…

 

“Nếu như mấy người muốn ép Tiêu Chính Văn tôi tới đường cùng, vậy thì hôm nay cũng đừng ai mong được sống tiếp!”

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã thật sự nổi giận!

 

Danh sơn và liên minh võ thuật là cái quái gì chứ?

 

Ngay cả Thiên Tử và dân chúng mà đám sâu mọt này cũng coi như cỏ rác, để cho bọn chúng sống trên đời thêm một ngày là đang lãng phí không khí!

 

Cùng lúc Tiêu Chính Văn thốt ra lời này, ánh sáng trắng khắp xung quanh lại bùng phát thêm lần nữa, anh cũng đồng thời tung một cú đấm ra.

 

“Rẹt!”

 

Những tia điện ban nãy còn mảnh như sợi tóc bỗng trở nên thô dày, cả núi Thương Lĩnh đều đang không ngừng rung chuyển.

 

Cứ như xảy ra động đất cấp mười, không ít kẻ nhát gan đã quỳ rạp trên mặt đất, kêu gào thống khổ!

 

“Nguy rồi! Núi Thiên Lĩnh sắp sụp rồi!”

 

“Xin tha mạng, tôi vẫn còn chưa sống đủ! Tôi vẫn còn trẻ mà!”

 

“Minh chủ, tha cho Tiêu Chính Văn đi, chúng tôi không muốn chết đâu!”

 

Lúc này, những tiếng gào khóc và xin tha mạng cứ nối tiếp nhau vang lên.

 

Một tia điện thô dày như thùng nước đánh thẳng lên trên người ông lão tóc trắng.

 

“Rẹt” một tiếng, ông lão tóc trắng đó lập tức hoá thành than đen!

 

Gió vừa thổi qua cụ ta đã biến thành chất dinh dưỡng của núi rừng.

 

“Thiên Hà Đảo Tả!”

 

Lúc này, gân xanh trên trán Tiêu Chính Văn nổi lên chằng chịt, khi anh tung ra một cú đấm, trong tay cũng đột nhiên phát ra tia sáng trắng cực mạnh.

 

Đây chính là biểu hiện của việc anh đã huy động từ trường trong cơ thể tới mức cực hạn!

 

Một cột sáng năng lượng cực đại dần được hình thành, giống như một tháp ngọc chọc trời, lập tức hướng về phía bục cao nơi mấy người Đoàn Hải Long đang đứng!

 

Uy thế dời non lấp biển đó giống như một con sóng lớn ụp xuống, căn bản không một người nào có thể chống đỡ!

 

Chỉ cần cột sáng cực đại đó đổ xuống, tất cả mọi người đứng trên bục cao đều sẽ hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!

 

Thậm chí ngay cả Đại trưởng lão cũng không có cách nào thoát nạn!

 

“Đại trưởng lão, mau… mau ngăn cậu ta lại! Món đồ chơi này mà rơi xuống thì chúng ta đều sẽ chết chắc!”

 

Đông Phương Tiếu hoảng loạn túm lấy áo của Đại trưởng lão, liều mạng lắc lắc.

 

Đại trưởng lão chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, so với sự hoảng loạn của những người khác, Đại trưởng lão ngược lại vô cùng bình thản.

Chết ở đây thì cũng có làm sao?
 
Chương 1821


 Từ khoảnh khắc Đại trưởng lão đặt chân lên núi Thương Lĩnh đã không còn nghĩ đến chuyện bản thân có thể sống sót trở về!

 

“Đại trưởng lão, Hoa Quốc không thể không có ông, võ tông vẫn cần có ông đứng ra chủ trì!”

 

Viên Sùng Long sợ tới độ quần cũng ướt sũng, quỳ phịch xuống trước mặt Đại trưởng lão.

 

Lúc này chỉ có một mình Đại trưởng lão còn có thể khiến cho Tiêu Chính Văn dừng tay lại!

 

“Tôi đứng ra chủ trì ư? Ông nhìn bên dưới đi, cả trăm cả nghìn người, có ai chịu nghe tôi không? Có ai chịu tuân theo võ tông hay không?”

 

“E rằng nếu không phải tới thời khắc sinh tử thì ngay cả bốn gia tộc lớn mấy người cũng chẳng thèm coi võ tông chúng tôi ra gì!”

 

Đại trưởng lão phất ống tay áo, hất thẳng Viên Sùng Long đang quỳ trước mặt mình ra xa hơn ba mét.

 

Thương Nhan Bách sợ hãi quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu van xin Tiêu Chính Văn!

 

Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó hoàn toàn chỉ là phù du!

 

Thế nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có duy nhất vẻ tuyệt tình, cột sáng cực đại mang theo những tiếng vang lớn đổ xuống bục cao!

 

“Láo xược!”

 

Vào lúc mọi người trên bục cao đồng loạt nhắm mắt lại, gần như chỉ có thể chờ chết thì một tiếng quát rất lớn đột nhiên vang lên, cả núi Thương Lĩnh đều không ngừng vọng lại tiếng quát này!

 

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bức tường ánh sáng màu vàng cao và rộng mấy trăm mét!

 

“Ầm!”

 

Cột sáng cực đại va vào bức tường ánh sáng màu vàng đó rồi biến mất tăm!

 

Vào khoảnh khắc cột sáng đó biến mất, núi Thương Lĩnh không ngừng rung chuyển, áp lực trong không khí cũng đồng thời tan biến!

 

Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ!

 

Dù là như vậy, mồ hôi lạnh trên trán mọi người vẫn đang không ngừng túa ra!

 

Vừa ban nãy, chỉ cần cột sáng đó đổ xuống bục cao, không chỉ có mấy người Đoàn Hải Long phải chết mà toàn bộ núi Thương Lĩnh cũng sẽ bị san phẳng.

 

Vào khoảnh khắc cột sáng va vào bức tường ánh sáng, một ngọn núi nhỏ cách xa mấy trăm mét phát nổ thành một cái hố lớn!

 

Đó cũng chỉ là uy lực còn sót lại mà thôi!

 

Mẹ kiếp!

 

Không ít người đã ngất luôn tại chỗ, ngay cả Đoàn Hải Long cũng thở hổn hển.

 

Chỉ có Thương Nhan Bách nhìn xuống dưới núi với vẻ mặt vui mừng.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh, chắp một tay sau lưng đang rảo bước men theo sườn núi.
 
Chương 1822


Người vẫn còn chưa đến nơi đã có thể bộc lộ được sức mạnh lớn như vậy, không phải thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn thì còn có thể là ai được nữa!

 

“Hừ, thằng ranh Tiêu Chính Văn đúng là điên cuồng!”

 

Người đàn ông trung niên sải bước, đi thẳng lên đàn tế, cặp mắt sắc lạnh như diều hâu nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã vận dụng thể lực tới mức cực hạn!

 

Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng như nặng tới nghìn cân!

 

Lúc anh nhìn vào người đàn ông trung niên phía đối diện, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác tuyệt vọng!

 

“Nguy rồi!”

 

Tiêu Chính Văn nghiến răng ken két, hít sâu vào một hơi, dùng hết sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng có thể lĩnh hội được đến bước này, thật là vượt xa so với dự tính của tôi!”

 

Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt ngược lại còn mang theo vẻ tán thưởng.

 

Chỉ là Tiêu Chính Văn nghiến răng đứng nguyên tại chỗ, lúc này, anh thậm chí còn không dám mở miệng, sợ rằng chỉ cần bản thân lên tiếng thì sẽ mất đi ngụm khí này, tới lúc đó thể lực sẽ không chống đỡ nổi!

 

“Là sư bá Hứa Hoài Viễn!”

 

Mấy đệ tử của Hoa Sơn vui mừng trông ra, thậm chí còn sung sướng hô hào.

 

Hứa Hoài Viễn?

 

Ánh mắt của Đoàn Hải Long không khỏi đổ dồn về phía người đàn ông trung niên, người này ít nhất cũng đã trăm tuổi, thế nhưng trông vẫn còn rất tráng kiệt!

 

Mặc dù xung quanh cơ thể không có hơi thở cường đại, thế nhưng lại cho người khác cảm giác ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm!

 

“Chúng tôi xin được chào đón tiền bối Hứa!”

 

Đoàn Hải Long rất nhanh trí, lập tức tiến lên trước một bước khom lưng nói với Hứa Hoài Viễn!

 

Những người khác cũng khom người hành lễ theo!

 

Ngay cả Lâm Phi Dương cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn!

 

Suy cho cùng người ta cũng vừa cứu hắn một mạng, dù hắn là đệ tử số một của thủ lĩnh Thiên Sơn thì cũng phải tỏ lòng biết ơn với Hứa Hoài Viễn!

 

“Ông Hứa, cuối cùng thì ông cũng tới rồi, nếu như không phải ông tới kịp thời thì chúng tôi… chúng tôi đã chết chắc rồi!”

 

“Tên Tiêu Chính Văn này rõ ràng là một kẻ điên cuồng ác độc, muốn trừ khử hết tất cả chúng tôi cùng một lúc, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho cậu ta!”

 

Khuôn mặt Thương Nhan Bách méo mó chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi lớn tiếng nói với Hứa Hoài Viễn.

Hứa Hoài Viễn quan sát Tiêu Chính Văn, liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn tầng mây mịt mờ trên bầu trời, trầm giọng nói: “Người này quả nhiên không tầm thường!”
 
Chương 1823


 “Bên dưới Thiên Tinh Trận còn có thể tạo ra chiến tích như vậy, tốt! Rất tốt! Mấy người có biết tại sao Thiên Tinh Trận không thể áp chế được chiến lực của cậu ta không?”

 

Hứa Hoài Viễn chắp một tay sau lưng, cười hỏi.

 

“Đúng thế, chúng tôi cũng đang cảm thấy rất khó hiểu!”

 

Thương Nhan Bách nói với vẻ nịnh nọt.

 

“Bởi vì từ trường! Cậu ta cũng lĩnh hội được điểm đó, vận dụng từ trường của bản thân thuận lợi hơn rất nhiều so với việc vận dụng thế giới bên ngoài, uy lực cũng sẽ lớn hơn! Thật sự khiến tôi rất bất ngờ, ba mươi năm trước tôi mới lĩnh hội được huyền cơ, mà năm nay thằng ranh này mới hai mươi mấy tuổi!”

 

Trong mắt Hứa Hoài Viễn loé lên tia sáng, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tham lam, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đã bước vào đường cùng rồi, chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, chuyện ngày hôm nay, thậm chí là ân oán giữa cậu và nhà họ Trương đều có thể xoá bỏ toàn bộ!”

 

 

 

“Bái ông làm thầy ư? Ông cũng mạnh miệng quá nhỉ! Nếu như không có Thiên Tinh Trận này thì tôi giết ông cũng dễ như giết con gà con chó mà thôi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.

 

Ánh mắt của Hứa Hoài Viễn nhìn chăm chăm Tiêu Chính Văn hồi lâu, bàn tay chắp sau lưng siết chặt thành nắm đấm, thế nhưng gương mặt vẫn tươi cười như cũ.

 

“Chàng trai, cậu cũng mạnh miệng đấy, giết tôi dễ như giết con gà con chó ư? Không thể không nói, Tiêu Chính Văn cậu quả thực có điểm không giống với mọi người, đối diện với nhiều kẻ địch mạnh mà vẫn có thể ung dung tới thế!”

 

“Thế nhưng ung dung chỉ có thể nói lên rằng cậu đã chinh chiến nhiều lần mà thôi, không có mối liên hệ gì với thực lực hết! Tôi thật sự không tin tới nước này rồi mà cậu vẫn có thể lật ngược ván cờ?”

 

Nói tới đây, Hứa Hoài Viễn xoay đầu nói với Đoàn Hải Long: “Minh chủ Đoàn, thu Thiên Tinh Trận của ông lại, hôm nay tôi sẽ đấu tay đôi với vua Bắc Lương ngông cuồng tự đại này!”

 

“Hả?”

 

Đoàn Hải Long hít sâu đáp: “Tiền bối Hứa, chuyện này… chuyện này e là không ổn, thực lực của người này…”

 

“Cái gì?”

 

Hứa Hoài Viễn trừng mắt, lộ ra vẻ phẫn nộ.

 

“Tiền bối Hứa, ông đừng hiểu lầm, ý của tôi là thằng nhóc này… thằng nhóc này là một con mãnh hổ, thả cậu ta ra chắc chắn sẽ làm hại người khác!”

 

Đoàn Hải Long vô cùng khách khí nói.

 

Thật ra trong số các thủ lĩnh lớn của năm đại danh sơn, ngoại trừ Thiên Sơn thì những người còn lại đều chưa đạt tới cảnh giới Thiên Thần do đó cũng không phải thiếu thốn nhân tài.

 

Mà là có công ước ở đó, cho dù mấy danh sơn lớn đều không thiếu cường giả ở cảnh giới Thiên Thần trấn giữ.

 

Nhưng cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại không thể can dự vào chuyện thế tục, cảnh giới Thiên Thần chỉ để trang trí, chi bằng để những nhân vật này ru rú trong nhà, tiện thể che giấu thực lực của bản thân.

 

Mà ở cùng một cảnh giới, Đoàn Hải Long không thể không thừa nhận Tiêu Chính Văn đã đạt đến đỉnh cao.

Nếu như thu lại Thiên Tinh Trận, ai có thể kìm hãm được Tiêu Chính Văn đây?
 
Chương 1824


 Ai dám bảo đảm anh không hồi phục lại chiến lực đáng sợ cơ chứ?

 

Lỡ như Hứa Hoài Viễn không thể ngăn cản được Tiêu Chính Văn thì hậu quả có thể sẽ mang tính huỷ diệt!

 

“Không cần nhiều lời! Tôi đường đường là thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn, còn phải sợ một thằng ranh vắt mũi chưa sạch hay sao?”

 

Hứa Hoài Viễn chắp một tay ra sau lưng, dùng thanh bảo kiếm chỉ vào Tiêu Chính Văn.

 

“Được rồi, vậy tôi sẽ nghe theo lời tiền bối!”

 

Đoàn Hải Long bất lực, chỉ đành nghe theo lời Hứa Hoài Viễn thu hồi Thiên Tinh Trận!

 

Màn ánh sáng mờ ảo đó vừa mới biến mất, Tiêu Chính Văn lập tức cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm.

 

Thể lực khắp người cũng khôi phục rất nhanh.

 

“Chàng trai, thế nào? Lần này cậu không thể nói tôi ức hiếp cậu nữa rồi nhỉ?”

 

Hứa Hoài Viễn cười lạnh lùng nói.

 

Thật ra Hứa Hoài Viễn vẫn chiếm lợi khá lớn.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn đã đánh liên tiếp hai trận, thể lực sụt giảm rất nhiều, hiện giờ chỉ là không có Thiên Tinh Trận áp chế anh mà thôi.

 

Đây chính là điểm xảo quyệt của Hứa Hoài Viễn.

 

Với mọi người, Hứa Hoài Viễn giết chết Tiêu Chính Văn trong tình cảnh này tuyệt đối là kết quả của một cuộc đối đầu công bằng.

 

Mà nếu như Tiêu Chính Văn thắng thì cũng không dám dồn Hứa Hoài Viễn vào chỗ chết.

 

Suy cho cùng, nếu không có người ta đối xử khoan hồng thì e rằng lúc này ngay cả xương cốt Tiêu Chính Văn cũng chẳng còn nữa rồi.

 

Hứa Hoài Viễn muốn dùng thủ đoạn này để đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết.

 

Vừa lấy lại thể diện cho Hoa Sơn lại vừa thể hiện được mình là người có đức độ!

 

“Có thể đây sẽ là quyết định khiến ông phải hối hận nhất cả đời này!”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

 

Sao Tiêu Chính Văn lại không nhìn ra ý đồ của Hứa Hoài Viễn chứ?

 

Chỉ là Tiêu Chính Văn không thể ngửa bài theo lối chơi của Hứa Hoài Viễn, dù gì thù oán với Hoa Sơn cũng đã rất sâu đậm.

 

Bất luận có giết chết Hứa Hoài Viễn hay không, ân oán giữa Tiêu Chính Văn và Hoa Sơn cũng không thể kết thúc như vậy!

 

Vậy nên hôm nay Hứa Hoài Viễn nhất định phải chết!

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, tôi đã biết tất cả những con át chủ bài của cậu, không phải chỉ là Thiên Sơn Thư Lục và Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương thôi sao? Mấy con bài này của cậu, ở trước mặt tôi thật sự không đáng để nhắc tới!”

“Tiêu Chính Văn, e rằng cậu vẫn chưa biết tới sự lợi hại của thủ lĩnh trận tông Hoa Sơn chúng tôi đâu nhỉ!”
 
Chương 1825


Thương Nhan Bách là người đầu tiên nhảy ra.

 

Mặc dù ban nãy cụ ta bị doạ sợ run bần bật, thế nhưng vào khoảnh khắc Hứa Hoài Viễn xuất hiện, Thương Nhan Bách giống như lại tìm thấy sự tự tin thêm một lần nữa.

 

Cụ ta còn kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng, lắc đầu bước đi trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, đám người trên bục cao cũng đồng loạt đứng dậy khom lưng vái lạy Hứa Hoài Viễn.

 

Ngay cả Lâm Phi Dương vẫn luôn cao ngạo cũng khom lưng rất sâu với Hứa Hoài Viễn.

 

Thật ra Hứa Hoài Viễn ban nãy đã cho tất cả mọi người một loại ảo giác.

 

Đó là ở trước mặt lão, Tiêu Chính Văn căn bản chẳng là gì cả.

 

Thậm chí ngay cả bản thân Hứa Hoài Viễn cũng có loại ảo giác y như vậy!

 

Dù gì ban nãy lão cũng đã dễ dàng ngăn chặn được đòn tấn công toàn lực của Tiêu Chính Văn, điều này ít nhất có thể nói lên rằng trên phương diện trận pháp và phương diện thông hiểu về đấu võ thì hai người bọn họ có cách biệt rất lớn!

 

Nếu theo lý thường mà nói, bọn họ nghĩ như vậy cũng chẳng có gì sai!

 

Thế nhưng vừa nãy Tiêu Chính Văn đã bị trói chặt bên trong Thiên Tinh Trận, căn bản không có cách nào bộc lộ hết toàn lực, thực lực của anh còn bị Thiên Tinh Trận phong ấn.

 

Chỉ có thể phát huy được chưa đến một phần mười thực lực.

 

Vậy nên Hứa Hoài Viễn có thể ngăn chặn đòn tiến công toàn lực của Tiêu Chính Văn cũng chẳng có gì kỳ lạ.

 

Thế nhưng, sau khi Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc kia, kết quả sẽ hoàn toàn khác xa.

 

“Có tiền bối Hứa ở đây, hôm nay mày nhất định sẽ chỉ còn đường chết!”

 

Lâm Phi Dương cũng chỉ vào Tiêu Chính Văn và quát lớn.

 

Vốn dĩ bọn họ không ngờ Hoa Sơn sẽ phái một nhân vật có máu mặt như Hứa Hoài Viễn tới đây.

 

Mà vào khoảnh khắc Hứa Hoài Viễn xuất hiện đã định đoạt kết quả của trận quyết đấu ngày hôm nay!

 

Ngay cả sắc mặt của mọi người đang đứng ở đây cũng đã hoà hoãn đi rất nhiều.

 

Đồng thời, không ít người còn cười lạnh lùng với Tiêu Chính Văn, đặc biệt là Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long.

 

Nhà họ Tiêu quả thực từng là gia tộc giàu có số một ở Long Kinh, cũng biết quá nhiều những bí mật không được lưu truyền của Hoa Quốc.

 

Đáng tiếc, Tiêu Chính Văn còn quá non trẻ, hơn nữa từ nhỏ đã không lớn lên trong nhà họ Tiêu, tất cả những hiểu biết về Hoa Quốc đều rất ít ỏi!

Danh sơn được gọi là danh sơn bởi vì thủ đoạn nhiều tới mức không thể đếm xuể.
 
Chương 1826


 Đừng thấy hai người Đoàn Hải Long và Hứa Hoài Viễn ở cùng một cấp bậc mà lầm, thực tế dù có tới hai Đoàn Hải Long ở cùng một chỗ thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hứa Hoài Viễn!

 

Tiêu Chính Văn chẳng khác gì phải đối diện với hai nhân vật có cùng đẳng cấp như Đoàn Hải Long cùng một lúc, dù cho anh có cả nghìn thủ đoạn thì đã sao?

 

Còn có thể so sánh với cao thủ thực sự bên trong danh sơn à?

 

Đặc biệt khi trận tông vẫn luôn là sự tồn tại bí mật nhất trong số các danh sơn lớn.

 

Bởi vì thứ mà bọn họ nắm giữ không chỉ ảo diệu mà lực sát thương và uy lực cũng lớn tới độ kinh người!

 

Có thể nói, đầm nước võ tông Hoa Quốc này sâu không thể lường!

 

Mà Tiêu Chính Văn lại mới chỉ hiểu biết một góc của khối băng đã tự cho rằng bản thân vô địch thiên hạ.

 

Ngược lại, cùng với sự hồi phục của thực lực và chiến lực, Tiêu Chính Văn càng trở nên bình tĩnh hơn.

 

“Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi sẽ chết tại nơi này sao? E rằng lại khiến cho mấy người phải thất vọng rồi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

 

“Thất vọng ư?”

 

Hứa Hoài Viễn nghe tới đây thì ngửa đầu cười lớn: “Tiêu Chính Văn, cậu vẫn nói khoác mà không biết ngượng nhỉ, dù cậu có thể giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, có thể giết cả Cừu Vạn Lý nhưng ở trước mặt tôi, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là loại tôm tép mà thôi!”

 

“Dù có là minh chủ của liên minh võ thuật Đoàn Hải Long, cậu hỏi ông ta xem có dám ra tay với tôi không?”

 

Hứa Hoài Viễn vô cùng cao ngạo chỉ tay vào Đoàn Hải Long.

 

Nói thật thì Đoàn Hải Long quả thực là không dám!

 

“Cậu chỉ là một thanh niên vắt mũi chưa sạch, trước đây là bởi vì các danh sơn lớn và cả tiền bối võ tông sống kín tiếng, không có hứng thú với mấy loại công danh giới thế tục nên mới để cậu trở thành vua Bắc Lương của Hoa Quốc, để cậu chiếm lĩnh một phương!”

 

“Lẽ nào cậu thật sự cho rằng võ tông Hoa Quốc này không có ai? Năm đại danh sợ của chúng tôi không có ai? Ha ha ha… ngây thơ!”

 

Nói tới đây, Hứa Hoài Viễn đã siết chặt thanh kiếm trong tay, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.

 

Lúc Hứa Hoài Viễn cầm thanh kiếm dài trong tay, giữa bầu trời, mây trắng từng tầng từng tầng ùn ùn kéo tới che lấp luôn ánh mặt trời trong nháy mắt!

 

Bỗng chốc, gió lớn quét qua giống như cả Thương Lĩnh đều đang phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

 

“Cho cậu xem xem cái gì gọi là Kiếm Trảm Thiên!”

 

Nói tới đây, chỉ thấy Hứa Hoài Viễn chém một nhát kiếm về phía bầu trời, một tia sáng mặt trời chói mắt xuyên qua tầng mây.

 

“Keng!”

 

Cùng lúc tia sáng mặt trời đó lao tới, tiếng kiếm kêu cũng vang rền khắp cả ngọn núi.
 
Chương 1827


Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên.

 

Đó là một trong tám tuyệt kỹ lớn của Hoa Sơn – Phù Quang Kiếm Ảnh!

 

Thật ra đó không phải là ánh mặt trời mà là kiếm quang.

 

Là trận pháp khiến người ta sinh ra ảo giác rằng đó là ánh sáng mặt trời bình thường.

 

Nhưng chỉ có người bị kiếm quang đó chiếu đến mới biết ánh kiếm đó đáng sợ thế nào.

 

Bất kể bạn chặn nó lại bằng cách gì, bạn có thể ngăn được ánh sáng sao?

 

Nhưng bạn không ngăn được thì ánh kiếm đó vẫn sắc bén hơn bảo kiếm thật sự mười mấy lần.

 

Tiêu Chính Văn sơ suất không để ý một chút đã bị một luồng ánh kiếm đâm vào người.

 

“Soạt!”

 

Chỉ trong thoáng chốc, trên người Tiêu Chính Văn xuất hiện hàng trăm vết máu dày đặc, hơn nữa mỗi một đường đều sâu đến tận xương.

 

“Tiêu Chính Văn, thế nào? Có thể nhìn thấy một trong tám tuyệt kỹ lớn của Hoa Sơn trước khi chết, cậu xem như là chết cũng đáng đấy, ha ha ha!”

 

Thấy Tiêu Chính Văn đã bị thương, Thương Nhan Bách vui mừng khôn xiết.

 

Những người khác trên bục cao cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.

 

Chỉ có Đại trưởng lão mặt mày méo xẹo trợn mắt nhìn mấy người không biết xấu hổ này.

 

Nhưng Đại trưởng lão không có tư cách lên tiếng trước mặt Hứa Hoài Viễn, bởi địa vị chênh lệch quá lớn.

 

Đừng nói là một mình ông ta, dù có là cả võ tông, người ta cũng xem thường.

 

Huống gì đây còn là sân nhà của liên minh võ thuật.

 

“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là sự cách biệt giữa có sư môn và không có sư môn, tôi chịu nhận cậu làm đệ tử là thật tâm trân quý người tài, tuyệt đối không phải tôi sợ cậu”.

 

“Thậm chí tôi không cần đến thanh kiếm dài này cũng có thể giết cậu”.

 

Hứa Hoài Viễn lắc thanh kiếm dài trong tay, mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

 

“Haizz, xem ra hôm nay nếu Tiêu Chính Văn không chịu thua thì chắc chắn sẽ chết”.

 

“Hừ, theo tôi thấy Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không chịu thua, dù sao thân phận vua Bắc Lương vẫn ở đó, nếu là tôi, dù vì thể diện cũng tuyệt đối không chịu thua”.

 

“Đừng nhìn cậu ta có thể chèn ép Cừu Vạn Lý mà lầm, khi đối mặt với người của danh sơn thật sự, cậu ta còn kém xa lắm”.

 

Trong đám người có vài môn chủ lớn tuổi thì thầm bàn tán.

 

Nhưng không ngoại lệ, tất cả mọi người ai cũng đoán Tiêu Chính Văn sẽ chết.
 
Chương 1828


“Sao thế? Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu quỳ xuống thành tâm thành ý nhận tôi làm sư phụ, tôi vẫn có thể nói được làm được, không chỉ cầu xin cho cậu không chết mà còn có thể dẹp yên mọi mối tai họa trước đó cho cậu”.

 

Hứa Hoài Viễn vẫn nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt rực lửa.

 

Thật ra trong lòng lão chưa từng nghĩ sẽ nhận Tiêu Chính Văn làm đệ tử.

 

Sở dĩ muốn làm thế là vì Thiên Sơn Thư Lục trong tay Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn giao ra Thiên Sơn Thư Lục rồi bảo anh dịch nội dung trong Thiên Sơn Thư Lục ra.

 

Lúc đó Tiêu Chính Văn cũng mất đi giá trị lợi dụng, thậm chí Hứa Hoài Viễn sẽ tiêu diệt Tiêu Chính Văn ngay lập tức.

 

“Hừ, Hứa Hoài Viễn, ông còn nhớ những lời tôi nói với ông không? Đừng vui mừng quá sớm, chưa đến cuối, ai mà biết được con bài cuối của đối phương là gì”.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn bị thương nhưng lời nói vẫn rất tự tin.

 

“Nếu đã thế thì cậu chết luôn đi!”

 

Nói đến đây, Hứa Hoài Viễn vung một tay lên, kiếm quang đó lần nữa xuyên qua tầng mây đánh về phía Tiêu Chính Văn.

 

Ánh sáng chói mắt lại bắn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Anh chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng chói mắt đó, chỉ là mọi người chưa nhận ra lúc này gương mặt Tiêu Chính Văn thoáng qua nụ cười nhạt.

 

Ngay khi ánh sáng đó chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đến mười centimet, anh bỗng vung tay lên.

 

Con dao quân đội năm cạnh bỗng phóng ra.

 

“Hừ, ngu ngốc! Con dao quân đội năm cạnh của cậu sao có thể chặn được ánh sáng…”

 

“Lạch cạch!”

 

Khi Hứa Hoài Viễn vẫn còn đang đắc ý kiêu ngạo, một tiếng động cực lớn vang lên trong không trung.

 

Một vầng sáng màu trắng bao quanh con dao quân đội năm cạnh rồi dần lan ra xung quanh.

 

Ngay lúc bị thương, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu thủ đoạn của Hứa Hoài Viễn.

 

Thật ra đó không phải là ánh sáng gì, cũng không phải kiếm quang, chỉ là một trận pháp che mắt.

 

Trong trận pháp, phép che mắt này quả thật đã đạt đến độ cao nhất định, hoàn toàn khác với trận pháp ảo thuật Tiêu Chính Văn sử dụng trước đó.

 

Nhưng dù sao giả cũng là giả.

 

Nếu ánh sáng đó làm mình bị thương, lúc này Tiêu Chính Văn đã bị chém thành từng mảnh từ lâu, đâu thể yên ổn đứng ở đó.

 

Thế nên vừa rồi anh bị thương, hoàn toàn là bởi thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn.

 

Không thấy thanh kiếm động đậy là vì trình độ võ thuật của Hứa Hoài Viễn quá cao, tốc độ ra đòn cũng cực nhanh, không thể phân biệt rõ.
 
Chương 1829


Nếu trước mặt Hứa Hoài Viễn là một người khác thì có lẽ hôm nay lão sẽ giành chiến thắng, nhưng vấn đề là lão lại gặp phải Tiêu Chính Văn.

 

Trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép lại mấy thủ đoạn nhỏ này, Tiêu Chính Văn không nói là mình có thể thuộc làu làu nhưng cũng thuộc được kha khá.

 

Khi vầng sáng màu trắng đó lan rộng ra, một luồng uy lực mạnh mẽ bỗng chốc bao trùm cả đàn tế.

 

Hứa Hoài Viễn không ngờ tuyệt kỹ mình giỏi nhất lại bị Tiêu Chính Văn phá vỡ dễ dàng như vậy.

 

Càng khiến lão không ngờ đến hơn là ngay lúc Hứa Hoài Viễn còn đang sửng sốt thì một âm thanh rõ to vang lên.

 

“Cạch!”

 

Thanh kiếm dài trong tay Hứa Hoài Viễn bỗng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

 

Một lưỡi kiếm trong đó còn đâm trúng vào bả vai phải của Hứa Hoài Viễn.

 

“Phụt!”

 

Hứa Hoài Viễn cảm thấy đau nhói ở bả vai, nhưng lão còn chưa kịp hoàn hồn thì một luồng sức mạnh điên cuồng ập đến chỗ lão.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn không hề sử dụng bất kỳ trận pháp nào, càng không sử dụng sức mạnh của từ trường mà là dựa hết vào sức mạnh của bản thân đánh về phía Hứa Hoài Viễn.

 

Hứa Hoài Viễn chỉ thấy một bóng người xoẹt qua trước mặt mình.

 

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ở nơi cách lão không đến ba bước.

 

“Hả?”

 

Hứa Hoài Viễn không khỏi kinh ngạc thốt lên, vừa định lùi về sau thì chỉ thấy Tiêu Chính Văn cầm con dao quân đội năm cạnh đâm mạnh về phía Hứa Hoài Viễn.

 

Mẹ kiếp!

 

Hứa Hoài Viễn không khỏi thầm mắng một tiếng.

 

Trận tông cũng có khuyết điểm của trận tông, đó là thực lực của bản thân cực kỳ yếu.

 

Nếu so sánh với cận chiến, có lẽ Thiên Vương địa cấp ba sao đều có thể đánh bại Hứa Hoài Viễn.

 

Nhưng hình thức chiến trường luôn thay đổi trong thoáng chốc, nào có thời gian cho lão nghĩ nhiều.

 

Không đợi Hứa Hoài Viễn giơ mảnh kiếm vỡ lên đỡ đòn, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đã phóng đến ngay trước mặt.

 

“Phụt!”

 

Lại một tiếng trầm đục nữa vang lên, cơ thể Hứa Hoài Viễn bay ngược ra xa.

 

Đúng thế, là bay lên không trung.

 

Một dòng máu bắn ra kéo dài từ cơ thể Hứa Hoài Viễn đến mặt đất.

 

Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh đè lên cơ thể Hứa Hoài Viễn rồi đập thẳng xuống đất.

 

“Rầm!”
 
Chương 1830


Tảng đá trải qua bao năm tháng đó cũng bị cả người Hứa Hoài Viễn làm nứt toác.

 

Cơ thể Hứa Hoài Viễn đâm thẳng vào tảng đá.

 

Hơn nữa còn đâm sâu vào vài mét.

 

Mọi người xung quanh hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy cái hố sâu hình người đó.

 

Đó… đó còn là tiền bối Hứa sao?

 

Sao ngay cả lão cũng bị đánh bại thế?

 

Sắc mặt Đoàn Hải Long càng thêm tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.

 

Tiêu Chính Văn quả thật là một tên biến thái.

 

Hứa Hoài Viễn ở trong cái hố hình người đang liên tục ho ra máu, tóc xõa trước ngực.

 

Lúc này đừng nói là ra tay đánh trả, ngay cả động đậy cơ thể cũng trở thành hy vọng xa vời.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu dám…”

 

Hứa Hoài Viễn không cam lòng quay đầu lại tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn bị thương, Hứa Hoài Viễn đã buông lỏng cảnh giác.

 

Theo lão thấy, Tiêu Chính Văn cũng giống với những đối thủ khi trước của mình, rồi sẽ chết thảm dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn!

 

Thế nhưng ai mà ngờ được, Tiêu Chính Văn lại phá được Phù Quang Kiếm Ảnh – một trong tám tuyệt kỹ của Hoa Sơn.

 

Lúc này, lão đang vô cùng hối hận!

 

Không nên xem thường Tiêu Chính Văn như vậy, dù gì trong tay Tiêu Chính Văn cũng là Thiên Sơn Thư Lục!

 

Thế nhưng lão đã không còn cơ hội nữa rồi!

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy đi tới trước cái hố lớn hình người, nhún người nhảy vào bên trong.

 

“Thụp!”

 

Hai chân của Tiêu Chính Văn nặng nề giẫm thẳng lên lưng của Hứa Hoài Viễn!

 

Ngay sau đó, âm thanh xương cốt đứt gãy lập tức vang lên.

 

“Á!”

 

Hứa Hoài Viễn lập tức phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

 

“Ông muốn tôi bái ông làm sư phụ sao?”

 

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Hứa Hoài Viễn đang thở thoi thóp, lạnh lùng hỏi.

 

Hứa Hoài Viễn nghiến răng, khuôn mặt méo mó.

 

Bị Tiêu Chính Văn dùng chân giẫm lên lưng, một chân khác thì giẫm lên đầu, lão còn có thể nói gì được nữa?

 

Thu nạp Tiêu Chính Văn làm đồ đệ ư?

 

Mẹ kiếp!
 
Chương 1831


Phổi của Hứa Hoài Viễn sắp nổ tung!

 

Lúc này, lão rất vui vì bản thân đang nằm trong một cái hố lớn sâu mấy mét như vậy, thảm thì có thảm một chút, thế nhưng vẫn tốt hơn là bị hàng trăm nghìn người cười nhạo!

 

“Sao có thể như vậy chứ?”

 

Lâm Phi Dương trợn trừng hai mắt nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn đang giẫm lên Hứa Hoài Viễn bên trong cái hố lớn hình người!

 

“Ôi!”

 

Đoàn Hải Long bất lực lắc đầu.

 

Thiên Tinh Trận tổn hao rất nhiều thể lực, dùng một lần đã là cực hạn.

 

Lúc này, dù cụ ta có lòng thì cũng chỉ đành bất lực!

 

Cụ ta đã nói từ đầu, thả Tiêu Chính Văn ra có khác gì thả hổ về rừng!

 

Thế nhưng!

 

Hứa Hoài Viễn đáng chết lại còn nghi ngờ cụ ta!

 

Lúc này, thật sự có không dưới một triệu câu “mẹ nhà mày” điên cuồng phát ra từ trong đáy lòng của Đoàn Hải Long.

 

Gặp phải một đồng đội ngu đần như vậy, ai rồi cũng cảm thấy sụp đổ như thế thôi!

 

Vào lúc mọi người còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một bóng người lao về phía hố lớn hình người nhanh như một mũi tên sắc lẹm!

 

“Lâm…”

 

Đoàn Hải Long vừa nhìn đã nhận ra, chủ nhân của bóng người đó là Lâm Phi Dương!

 

Cụ ta vẫn còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Phi Dương đã nhảy vào trong cái hố sâu đó!

 

Đừng nói mấy người Đoàn Hải Long không hiểu, ngay cả bản thân Lâm Phi Dương cũng không hiểu, tại sao hắn lại nhảy vào bên trong!

 

Không đúng!

 

Căn bản không phải bản thân hắn muốn nhảy vào trong, vừa rồi có một nguồn sức mạnh vô hình đẩy hắn vào đó!

 

Còn chưa đợi Lâm Phi Dương hiểu ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Tiêu Chính Văn đã giơ tay túm lấy tóc của hắn!

 

“Bộp!”

 

Lâm Phi Dương chỉ cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới đỉnh đầu, đau tới độ Lâm Phi Dương suýt thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

“Lúc nãy là mày đánh lén tao phải không?”

 

Tiêu Chính Văn túm tóc của Lâm Phi Dương, đập mạnh mặt của hắn vào đầu gối của mình, đồng thời, một chân hơi cong lên!

 

“Bốp!”

 

Lại là một tiếng vang nữa, chỉ thấy cơ thể của Lâm Phi Dương bay lên không trung, sau khi bay lên cao bốn, năm mét từ trong cái hố lớn thì nặng nề rơi xuống dưới.
 
Chương 1832


“Rầm!”

 

Cơ thể của Lâm Phi Dương đập mạnh lên trên người Hứa Hoài Viễn, suýt thì đè chết luôn Hứa Hoài Viễn!

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thế nhưng căn bản không có một ai dám đứng ra ngăn cản!

 

Sự việc đã tới nước này rồi, ai còn dám đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa đây!

 

Ngay cả ý nghĩ duy nhất trong đầu Đoàn Hải Long cũng là hy vọng Tiêu Chính Văn mau chóng giết chết hai tên này rồi rời khỏi đây!

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn không gây sự với cụ ta, cụ ta tình nguyện ở ẩn vĩnh viễn, không tuỳ tiện tham gia vào chuyện phân tranh trong thế tục nữa.

 

Thật sự quá nguy hiểm!

 

“Không phải ông nói muốn tôi chết dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn mấy người hay sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn Hứa Hoài Viễn đang bị đè bên dưới người Lâm Phi Dương.

 

Không đợi Hứa Hoài Viễn mở miệng, Tiêu Chính Văn lại dùng một chân giẫm lên trên cột sống của Lâm Phi Dương.

 

Cùng với âm thanh răng rắc của xương khớp bị đứt gãy, Lâm Phi Dương đau đớn tới mức cả người co rúm lại.

 

“Mày bảo tao chịu chết à? Tao thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết!”

 

“Rắc! Rắc! Rắc!”

 

“Khụ!”

 

Lâm Phi Dương đau đớn phun ra một ngụm máu lớn.

 

Cột sống của hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đứt lìa vài khúc.

 

Có những chỗ đã đâm rách cả quần áo, chọc xuyên ra ngoài từ bên trong.

 

Loại đau đớn này, đừng nói Lâm Phi Dương không thể chịu đựng nổi, ngay cả những người đang có mặt cũng không nhịn được mà sờ lên lưng mình.

 

“Không… Tiêu Chính Văn! Tao… tao là đệ tử của Thiên Sơn, mày… mày không thể đối xử với tao như thế!”

 

Lâm Phi Dương vừa nhổ ra những ngụm máu từ trong miệng vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào lên.

 

“Không thể sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, sau đó thì vung tay ra!

 

“Xoẹt!”

 

Con dao quân đội năm cạnh mang theo tia sáng sắc lẹm cắm thẳng vào yết hầu của Lâm Phi Dương!

 

“Không!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom