Chương 3374


Đường đường là một trong năm đại danh sơn thế mà lại bị một mình Tiêu Chính Văn bắt chẹt, từ đầu đến cuối ông ta không dám nói nên lời một chữ không.

 

Nếu bị truyền ra ngoài, ông ta sẽ trở thành trò cười của năm đại danh sơn mất.

 

Thế nên ông ta vội vàng quay về Hằng Sơn, hơn nữa ngay trong đêm đó đã bảo người thông báo lại mọi chuyện xảy ra ở đây cho quản lý cao cấp Hằng Sơn ở ngoài lãnh thổ.

 

“Long Vương, rõ ràng là ông ra đang khiêu khích anh, đến lúc đó bên phía Hằng Sơn chắc chắn sẽ bày bố một cái bẫy lớn để hại Long Vương, anh cần gì phải…”

 

Long Hình hơi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Với trí thông minh của Tiêu Chính Văn, sao có thể không nhìn ra Độ Ách Chân Quân đang cố ý bẫy anh được?

 

“Chỉ là thủ đoạn vặt vãnh thôi, đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu nhà họ Ấn đã chủ động gây chuyện mà chúng ta không đáp lại thì sau này Hoa Quốc đừng mong được yên”.

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

“Ý của Long Vương là…”, mắt Long Ngao không khỏi sáng lên, khá mừng rỡ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Mỹ Lục từng ức hiếp Hoa Quốc nhiều năm, trước đó Âu Lục và Vy Hào đều đã bị trừng phạt, chỉ có Mỹ Lục thoát được một nạn”.

 

“Bây giờ cũng đến lúc để người Mỹ Lục biết rõ chúng nên đối với Hoa Quốc bằng thái độ gì”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang hướng Mỹ Lục.

 

Lúc này, Triệu Kế Hồng vừa về đến Tung Sơn đã dùng lòng bàn tay đập nát bàn trà trước mặt!

 

“Tiêu Chính Văn đáng chết! Không ngờ, chúng ta lại trúng gian kế của cậu ta! Lần này, Haig bị mưu hại, e rằng gia tộc cổ nhà họ Ấn sẽ không để yên cho chúng ta đâu!”

 

Cái chết của Haig, chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão đẫm máu ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa, khắp các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đã nghe đồn rằng chính đám người Triệu Kế Hồng đã âm thầm liên lạc với gia tộc cổ nhà họ Ấn!

 

Cuối cùng gia tộc cổ nhà họ Ấn mới phái Haig trở lại thế tục.

 

“Chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta rồi, không ngờ, thằng nhóc này lại huấn luyện ra mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng!”

 

Đến bây giờ, Bạch Chiến Sinh vẫn cảm thấy khó tin!

 

Bản thân Tiêu Chính Văn vẫn đang ở cảnh giới Nhân Vương, sao có thể huấn luyện ra cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng được chứ?

 

Đến cảnh giới Nhân Hoàng, không thể chỉ dựa vào việc sử dụng đan dược để nâng cao thực lực được, mà nhất định phải lĩnh ngộ được cấp độ nguyên khí, hơn nữa cần có đủ thực lực để đột phá cảnh giới!

 

Có thể nói rằng việc đột phá cảnh giới Nhân Hoàng và Nhân Vương vốn không phải là cấp độ khó về số lượng, rốt cuộc Tiêu Chính Văn đã làm như thế nào?

 

“Vậy chúng ta phải làm gì, không thể để mặc Tiêu Chính Văn giẫm lên đầu chúng ta được!”, Triệu Kế Hồng giận đến đỏ mặt tía tai, thở hổn hển nói!

Con trai ruột của ông ta bị đánh đến tàn phế, lại bị tát vào mặt ở trước mặt mọi người, mà kẻ thù lại ở gần trong gang tấc, nhưng ông ta lại không thể báo thù rửa hận, lần đầu tiên trong đời ông ta phải chịu nỗi uất ức này!

Nói thế nào đi nữa ông ta cũng là con trai riêng của nhà họ Triệu, hơn nữa còn là cao thỉ cảnh giới Nhân Hoàng, sao có thể dễ dàng nuốt nổi cơn tức này?

“Thật ra tôi có chủ ý này, chẳng qua là không biết ông có dám mạo hiểm cách này hay không!” Bạch Chiến Sinh đảo mắt mấy vòng, ngay sau đó nói với Triệu Kế Hồng với nụ cười nham nhở.

“Ồ? Ông Bạch có giải pháp tốt nào không, có thể nói ra, cho dù không khả thi, cũng có thể dùng làm tham khảo, vẫn tốt hơn phải nhịn!” Mặt Triệu kế Hồng lộ ra vẻ tàn nhẫn nói.
 
Chương 3375


“Tôi nhớ Tung Sơn có một bí cảnh, ở đó là nơi tổ tiên đời thứ ba của Tung Sơn ngưng luyện cơ thể, theo tôi biết, bí cảnh đó không giống Lôi Hải Côn Luân, cũng không phải là nơi mà những tiểu bối cảnh giới Nhân Vương có thể ra vào tùy ý!”

 

Triệu Kế Hồng nghe vậy thì sửng sờ một hồi, rôi chân mày ông ta co giật vài cái, ngay sau đó nở ra một nụ cười đắc ý nói: “Ừ, không tệ!”

 

“Tung Sơn của tôi đúng là có một nơi bí cảnh, nhưng chỗ đó đã trở thành khu cấm địa của Tung Sơn tôi từ một ngàn năm trước rồi!”

 

“Thằng nhóc Tiêu Chính Văn chỉ cần vào đó, nhất định sẽ chết!”

 

Triệu Kế Hồng nói đến đây, ánh mắt lóe lên, như thể đã nghĩ ra điều gì đó.

 

Nơi bí cảnh ở Tung Sơn từng là kết giới được một cao thủ Đế Cảnh đặc biệt bày ra khi ông ta ngưng luyện cơ thể, trong kết giới thường có tiếng gió và tiếng sấm, ngay cả Triệu Kế Hồng cũng không có gan để đi vào tìm hiểu!

 

Nghe nói vào ba trăm năm trước, một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của Tung Sơn đã vô tình xông vào khu cấm địa, từ đó không bao giờ trở ra nữa!

 

Tin tức về người này thì càng đa dạng hơn, có người nói rằng rất có thể người này đã bị tinh luyện bởi gió và sấm, có người thì nói, người này đã bế quan để tu luyện ngầm trong đó.

 

Cho dù lời giải thích nào cũng đều sống không thấy người, chết không thấy xác.

 

Nhưng so với cách nói thứ hai, Triệu Kế Hồng càng tin câu trước hơn, dẫu sao đó cũng là một cao thủ Đế Cảnh cấp sáu đã đặc biệt bày ra bí cảnh để ngưng luyện cơ thể!

 

Nghĩ lại thì môi trường hẳn sẽ rất khắc nghiệt, nói không chừng, một người có cảnh giới Nhân Hoàng vừa bước vào thì đã bị gió tấn công thành thịt băm!

 

“Chủ ý này cũng không tồi, nhưng chỗ đó vốn không thể dời đi, phải để cho Tiêu Chính Văn tự nguyện vào mới được chứ!”

 

Triệu Kế Hồng rất hài lòng với chủ ý của Bạch Chiến Sinh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Tiêu Chính Văn không phải là kẻ ngốc, sao có thể dễ bị trúng kế chứ?

 

“Thật ra thì cái này không khó, ông có thể mời Tiêu Chính Văn đến thăm Tung Sơn, cứ nói võ thuật của Hoa Quốc tôi vốn là chung một nhà, trước đây là do bị Thiên Đạo Minh Ước dụ dỗ, nên mới trở thành kẻ thù với Tiêu Chính Văn!”

 

“Nhưng bây giờ đã rất hối hận, hơn nữa bằng lòng chia sẻ tài nguyên của Tung Sơn, tôi tin rằng vì lợi ích của thế tục, Tiêu Chính Văn chắc sẽ không từ chối đâu!”

 

Bạch Chiến Sinh trầm ngâm nói.

 

Với tính cách của Tiêu Chính Văn, vì người dân của Hoa Quốc và giới thế tục, thậm chí có thể hòa giải với nhà họ Trương của Thiên Sơn, thì sao có thể từ chối lời mời của Triệu Kế Hồng được?

Triệu Kế Hồng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ngửa mặt cười phá lên: “Vẫn là ông Bạch đa mưu nhiều kế! Ha ha ha…”
 
Chương 3376


 

Ngay lúc này, Tiêu Chính Văn đã dắt theo đám người Long Hình đi đến Mỹ Lục!

 

Trong một khu rừng rậm thuộc dãy núi Saki của Mỹ lục, trong một ngôi nhà tranh được xây thủ công, có một ông lão đang khẽ nhắm mắt, tìm hiểu khí của trời đất!

 

Nhưng đột nhiên có một đám mây sấm bay trên đầu ông ta mà không hề được báo trước!

 

“Rắc rắc!”

 

Cùng với tiếng động kinh thiên động địa vang lên, một tia sét dày đặc như bể nước đánh xuống, trong nháy mắt, nhà tranh kia đã biến thành tro tàn!

 

Một giây sau, tại một thủ đô lớn từng lớn nhất của Mỹ Lục, một thanh niên mặc áo vest trắng vừa bước vào một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn, một tia chớp trên không trung lập tức đánh xuống!

 

Chỉ thấy tia chớp kia cắt đôi chiếc Rolls-Royce thành hai khúc như dao trời, còn hai thanh niên kia cũng đầu lìa khỏi xác trong nháy mắt!

 

Chỉ trong một ngày, có hơn mười lãnh đạo cấp trên cùng đệ tử thế gia đã chết một cách thê thảm!

 

Trong lúc nhất thời, mấy cao thủ từ ngoài lãnh thổ trở về của Mỹ Lục cũng đứng ngồi không yên!

 

Đây rõ ràng là đang cố tình khiêu khích!

 

“Rốt cuộc là ai đang nhắm vào đất nước xinh đẹp của tôi!”

 

“Con cháu của các đại gia tộc gần như đã đoạn tuyệt! Hơn nữa, ba cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bảy từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, hầu như đều chết cùng lúc, rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy!”

 

“Nhất định là Tiêu Chính Văn của Hoa Quốc! Ngoài cậu ta ra, còn ai có thể điều động nhiều cao thủ như vậy để đối phó với chúng ta!”

 

Trong chốc lát, toàn bộ Mỹ Lục đều loạn cả lên!

 

Triệu Kế Hồng liếc mắt nhìn tin tức, cười chế nhạo, lập tức gọi người tìm Tần Vũ, hơn nữa nói rõ ý muốn làm lành với Tiêu Chính Văn, đồng thời, gửi thư mời tới bàn làm việc của Tần Vũ!

 

Buổi tối hôm đó, Tiêu Chính Văn vừa về đến Long Kinh, Tần Vũ đã đưa thư mời của Triệu Kế Hồng cho Tiêu Chính Văn.

 

“Đây là…”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn tấm thư mời được mạ vàng, khẽ nhíu mày.

 

“Chiều hôm nay, Triệu Kế Hồng đích thân phái người gửi đến, hơn nữa còn nói, có ý muốn làm lành với võ tông thế tục tôi, còn nói trước đây là chịu sự dụ dỗ của người khác, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi!”

 

Tần Vũ vừa nói, giương mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn, từ trong mắt của anh ta, không khó để nhận ra đối với những lời nói dối của Triệu Kế Hồng, Tần Vũ đều không tin dù chỉ là một ký tự!

 

“Ồ?”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạo, mở tấm thiệp mời ra nhìn lướt qua, khẽ gật đầu nói: “Nếu chưởng giáo Triệu đã mời một cách nhiệt tình, mà không nể mặt, thì có vẻ tôi quá hẹp hòi rồi!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn lập tức gọi người trả lời cho Tung Sơn, một lúc sau anh đã đích thân đến Tung Sơn!

 

Đêm hôm đó, Tiêu Chính Văn đã đến chân núi Tung Sơn một mình.

 

Lúc này, toàn bộ Tung Sơn như có kẻ thù đến, trên dưới núi đều là những đệ tử cấp cao của Tung Sơn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ cảnh giác cực độ.

 

“E rằng hồi đó không có cuộc chiến nào như vậy trong trận chiến giữa Tung Sơn và Kỳ Lân Các nhỉ! Không ngờ, một Tiêu Chính Văn nho nhỏ lại khiến Tung Sơn tôi căng thẳng đến mức như vậy!”, một ông lão khẽ thở dài nói.
 
Chương 3377


Ngược lại là Tiêu Chính Văn, vẻ mặt vẫn như thường, ánh mắt quét qua khuôn mặt của những đệ tử cấp cao Tung Sơn, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhạt.

 

“Chưởng giáo Triệu, hình như đệ tử Tung Sơn của ông không hoan nghênh tôi lắm!” Tiêu Chính Văn chắp một tay ra sau, vừa nói vừa bước lên bậc thang.

 

Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc nhìn đám đệ tử Tung Sơn ở xung quanh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn Triệu Kế Hồng đã nổi giận!

 

Chỉ thấy vài tên đệ tử trong đó, đã sợ đến tái mặt, còn có mấy người đã sợ tè ra quần ngay khi Tiêu Chính Văn leo lên cầu thang!

 

Phải biết rằng, đây là sân nhà của Tung Sơn đấy, hơn nữa Tiêu Chính Văn chỉ đến một mình, vốn không dẫn theo đám người Long Hình đến.

 

Một hậu bối cảnh giới Nhân Vương cấp năm lại khiến quân nhân họ sợ đến tè ra quần, chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi của Tung Sơn phải để đâu chứ!

 

“Đám người thua kém này, còn không mau lui xuống!”, Triệu Kế Hồng hét lên dữ dội, khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng, rối rít lui qua một bên.

 

“Cậu Tiêu, để cho cậu chê cười rồi, mời vào trong!”

 

Triệu Kế Hồng bước lên trước, mặt trơ tráo chắp tay với Tiêu Chính Văn, làm động tác mời rồi nói.

 

Thật ra bản thân Triệu Kế Hồng lúc này trong lòng cũng thấp thỏm không yên, lỡ như Tiêu Chính Văn vạch trần quỷ kế của ông ta, Triệu Kế Hồng thật sự không biết phải ăn nói với Tiêu Chính Văn thế nào!

 

Dù gì sau lưng Tiêu Chính Văn cũng có ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, một khi mấy người Long Nguyệt đánh tới tra hỏi ông ta, Triệu Kế Hồng cũng rất khó để giải thích cho rõ ngay lập tức!

 

Bí cảnh ở Tung Sơn kia thậm chí còn chẳng phải là bí mật bên trong võ tông, ngay cả Đại trưởng lão võ tông cũng biết rõ nơi gọi là bí cảnh ở Tung Sơn kia chính là một lò luyện lớn!

 

Dù là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng vào trong thì cũng khó lòng sống sót!

 

Khi Tiêu Chính Văn tìm đường lên núi, vừa nói vừa cười đi lên đỉnh núi cùng với Triệu Kế Hồng thì nỗi bất an này của ông ta mới dần dịu xuống.

 

“Cậu Tiêu quả nhiên có uy phong của bậc đại tướng, đổi lại là người khác thì tuyệt đối sẽ không một thân một mình tới làm khách ở Tung Sơn chúng tôi!”

 

“Có điều, cậu Tiêu đã từng nghe nói sau núi Tung Sơn chúng tôi có một bí cảnh thượng cổ chưa?”

 

Triệu Kế Hồng vừa đi vừa ngẩng đầu nói với Tiêu Chính Văn.

 

“Bên trong giấy mời đã viết rất rõ rồi, chưởng giáo Triệu muốn cùng hưởng vùng đất trù phú kia với tôi, tôi đương nhiên không thể từ chối ý tốt của chưởng giáo Triệu được rồi!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười nói.

 

“Cậu Tiêu, thật ra bí cảnh đó là do một nhân tài của Tung Sơn chúng tôi dựng nên để rèn luyện thân xác, nghe nói bất kỳ ai có thể sống sót đi ra khỏi nơi đó đều có cơ thể vô cùng cường hãn!”

 

“Tôi không dám độc chiếm nơi hoang vu này, vậy nên mới mời cậu Tiêu tới, với khả năng lĩnh hội và thực lực của cậu Tiêu, tôi tin rằng nhất định có thể có được thu hoạch lớn!”

Vừa nói, Triệu kế Hồng vừa dẫn tiêu Chính văn đi về phía bí cảnh ở sau núi.

Tiêu Chính văn chẳng hề bận tâm, vừa tiến lên trước vừa ngắm nìn phong cảnh dọc đường dẫn tới Tung Sơn.

Mặc dù Tung Sơn không đứng đàu trong số năm đại danh sơn, thế nhưng phong cảnh vẫn tương đối mê người, nơi nào cũng xanh mướt màu hoa cỏ, đi tới đâu cũng thấy những bóng cây cổ thụ!

Sau khi đi qua một ngọn núi cao vút tầng mây, trước mắt Tiêu Chính văn chính là một Vân hải mờ mịt sương khói!

vân hải này nhìn không có gì kỳ lạ, thế nhưng đứng cách bên ngoài vài dặm, tiêu Chính văn đã có thể cảm nhận được rất rõ một luồng sát khí sôi sục
 
Chương 3378


Bên trong Vân Hải còn ẩn hiện cả tiếng sấm rền, rõ ràng đây nào phải bí cảnh phúc địa gì mà chính là một tuyệt địa muôn vàn hiểm nguy!

 

“Quả nhiên là một nơi hoang vu! Chỉ là không biết có thông tới chốn âm tào địa phủ cùng trời cuối đất hay không!”, Tiêu Chính Văn đứng từ xa nhìn về phía Vân Hải cách đó vài dặm, như cười như không nói.

 

“Cậu Tiêu nặng lời rồi, nơi này thật sự là nơi rèn luyện thân xác của thiên tài ở Tung Sơn chúng tôi, sao có thể thông tới âm tào địa phủ? Cậu Tiêu, mời!”

 

Triệu Kế Hồng miệng cười nhưng trong lòng thì không, làm một động tác tay tỏ ý mời, Tiêu Chính Văn khẽ híp hai mắt, nhìn về phía Vân Hải hồi lâu sau đó trên mặt lại khôi phục lại nụ cười khi trước, khẽ gật đầu rồi sải bước tiến thẳng về phía Vân Hải.

 

Dáng vẻ đó giống như Tiêu Chính Văn mới là chủ nhân của nơi này, mà bí cảnh của Vân Hải đó càng giống như một động tiên, còn Tiêu Chính Văn cứ như vừa bước ra từ trong luồng ánh sáng.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Kế Hồng nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!

 

Tên họ Tiêu này rõ ràng không coi ông ta ra gì, nơi này là cấm địa của Tung Sơn, vậy mà Tiêu Chính Văn lại coi ông ta như là không khí, để cho ông ta đi phía sau lưng!

 

Đây rõ ràng chính là một loại chế nhạo không cần lên tiếng, giống như Tiêu Chính Văn đang chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng dù anh chỉ có một mình, dù anh bỏ lại Triệu Kế Hồng phía sau lưng thì ông ta cũng tuyệt đối không dám ra tay với bản thân!

 

“Sao thế, sắc mặt của chưởng giáo Triệu hình như không được tốt lắm!”, Tiêu Chính Văn đang đi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Triệu Kế Hồng phía sau lưng, khẽ cười nói.

 

Biểu cảm đó thật sự giống như những ông bạn già đã có giao tình nhiều năm rồi, không hề để tâm tới Triệu Kế Hồng cùng với gương mặt tức tối của ông ta!

 

“Cậu Tiêu, lẽ nào cậu thật sự không sợ tôi sẽ đột nhiên ra tay với cậu sao?”, ánh mắt lạnh lùng của Triệu Kế Hồng ẩn hiện sát khí!

 

“Ra tay với tôi? Chưởng giáo Triệu dám sao?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quay đầu đi về phía Vân Hải, bình thản nói: “Không phải là Tiêu Chính Văn tôi ngạo mạn, nếu như chưởng giáo Triệu có cái gan này thì cũng sẽ không đích thân gửi giấy mời tôi tới Tung Sơn rồi!”

 

“Tôi dám bảo đảm, nếu như tôi xảy ra bất cứ bất trắc gì ở Tung Sơn, chưa nói tới an nguy của chưởng giáo Triệu, dù là cả Tung Sơn thì cũng phải lấy cái chết để đền tội, ông có gì muốn nói không?”

 

Tiêu Chính Văn chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế lên tiếng nói.

 

Triệu Kế Hồng nghe vậy thì mặt mày xanh mét, siết chặt tay thành nắm đấm, ông ta đường đường là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, vậy mà lại bị một kẻ bề sau xem thường như thế?

 

Hơn nữa còn lên tiếng giáo huấn một hồi trước mặt nhiều đệ tử cấp cao như thế của Tung Sơn, đáng tức giận nhất là đối diện với sự châm chọc của Tiêu Chính Văn, ông ta lại chẳng thể phản kháng một lời!
 
Chương 3379


 

Sau khi liên tiếp hít sâu vài lần, Triệu Kế Hồng đột nhiên ngửa mặt cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, thật đúng là buồn cười mà, Tung Sơn chúng tôi vốn dĩ bắt nguồn từ thế tục, trước đây tôi chỉ tin theo lời gièm pha của kẻ tiểu nhân, nếu không thì sao có thể gây khó dễ cho giới chính trị được chứ?”

 

Thật ra những lời này của ông ta cũng chỉ là để hoá giải sự ngượng ngập mà thôi!

 

Ban nãy Tiêu Chính Văn quả thực đã nói trúng vào nỗi đau của Triệu Kế Hồng!

 

Nếu như Tiêu Chính Văn chết trong bí cảnh của Tung Sơn, vậy thì Triệu Kế Hồng ít nhất cũng có tới mười nghìn lý do, thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn lưu luyến môi trường bên trong bí cảnh Tung Sơn nên mới không chịu ra mà thôi!

 

Dù mấy người Long Nguyệt biết rõ Tiêu Chính Văn đã chết thì có ai dám tới bí cảnh của Tung Sơn để tìm hiểu rõ sự tình?

 

Sống không thấy người, chết không thấy xác, chết mà không có gì đối chứng thì cũng chẳng ai làm gì được ông ta!

 

“Cậu Tiêu, đi qua Vọng Nguyệt Đình phía trước chính là bí cảnh của Tung Sơn chúng tôi rồi, tôi đã lệnh cho người chuẩn bị trà thơm bên trong Vọng Nguyệt Đình, chi bằng cậu Tiêu thưởng thức tách trà rồi vào trong bí cảnh cũng không muộn!”

 

Triệu Kế Hồng nói rồi dùng tay chỉ về tiểu đình nằm trên một mỏm đá ở nơi không xa phía trước, khẽ cười nói.

 

“Được, mời chưởng giáo Triệu!”

 

Tiêu Chính Văn nói chẳng chút lo sợ.

 

Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu, sau đó sải bước về phía Vọng Nguyệt Đình.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bay vút về phía Vọng Nguyệt Đình, mấy đệ tử cấp cao của Tung Sơn đồng loạt đặt một tay lên trên chuôi kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!

 

Theo lời dặn khi trước của Triệu Kế Hồng, chỉ cần Tiêu Chính Văn hơi hối hận thì mọi người sẽ cùng xông ra, sau khi dùng dao phân thây Tiêu Chính Văn thì ném vào trong Vân Hải!

 

“Đợi chút!”

 

Một ông lão giơ tay ngăn mấy đệ tử cấp cao lại, nhíu mày nói: “Nếu như cậu ta đã tình nguyện lao vào nguy hiểm, vậy thì chúng ta không cần phải ra tay nữa!”

 

Tiêu Chính Văn sải bước tiến lên trên mặt bằng của mỏm đá, ngẩng đầu nhìn câu đối hai bên Vọng Nguyệt Đình, khẽ gật đầu nói: “Ừ, không tệ!”

 

“Hải Đáo Vô Nhan Thiên Tác Ngạn, Đăng Lâm Tuyệt Đỉnh Ngã Vi Phong!”

 

“ Khí thế được quá, quả là gan dạ sáng suốt!”

 

Tiêu Chính Văn không thôi cảm thán.

 

“Cậu Tiêu, đây chính là con chữ do chính tay thiên tài kia của Tung Sơn chúng tôi viết ra, cũng chính sau khi viết ra câu thơ này thì ông ấy mới bước vào trong bí cảnh, trải qua hơn chục năm, luyện ra được một cơ thể không gì có thể xuyên thủng được!”

“Hậu thế gọi ông ấy là thần binh Nhân Hình!”
 
Chương 3380


Triệu Kế Hồng nói rồi làm động tác tay tỏ ý mời với Tiêu Chính Văn, sau đó bước vào trong Vọng Nguyệt Đình trước.

 

Tiêu Chính Văn bước vào bên trong Vọng Nguyệt Đình, cầm tách trà vẫn còn bốc khói trên mặt bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Chưởng giáo Triệu đã nghĩ kỹ rồi?”

 

“Ồ? Cậu Tiêu, sao cậu lại nói ra lời này?”

 

Trái tim của Triệu Kế Hồng chợt khựng lại, ông ta quay đầu lại, đưa ánh mắt hung hãn nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn có ý định rút lui, Triệu Kế Hồng sẽ ra tay giết chết anh bất kể mọi lúc!

 

“Nếu đã như vậy, thế thì phải làm phiền tới chưởng giáo Triệu rồi!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, sải bước tới, một giây sau đã đến ngay giữa Vân Hải!

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã vào trong bí cảnh, trên mặt Triệu Kế Hồng lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: “Cậu Tiêu, cậu cần gì phải vội vàng như thế?”

 

“Ban nãy tôi quên mất không nói với cậu Tiêu một chuyện, bí cảnh này mặc dù là một nơi rèn luyện thân xác, thế nhưng nếu kẻ nào có tu vi thấp hơn Đế Cảnh cấp sáu mà tuỳ tiện bước vào trong thì có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng!”

 

“Vậy nên tôi sẽ chết ở nơi này à?”, giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền ra từ bên trong Vân Hải.

 

“Vẫn là cậu Tiêu có khả năng dự đoán, có điều cậu không cần phải lo lắng, sau khi cậu chết, tôi sẽ thay cậu chăm lo cho gia đình nhỏ của cậu! Ha ha ha!”

 

Triệu Kế Hồng nói xong thì ngửa mặt cười lớn.

 

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đặt chân xuống Vân Hải, dưới chân đột nhiên hẫng lại, rơi thẳng xuống từ trên hư không!

 

Trọng lực của nơi này rõ ràng cao hơn những nơi khác, hơn nữa, cuồng phong sắc bén như mũi dao xung quanh còn xượt ngang qua mặt Tiêu Chính Văn, đau giống như bị dao cứa vào vậy!

 

Tiêu Chính Văn không khỏi sững sờ!

 

Đáng lý với độ cứng cơ thể đã được tôi luyện ở Lôi Hải Côn Luân của anh thì căn bản chẳng thể có cảm giác đau đớn, thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được một cơn đau thấu tim truyền tới từ khắp nơi trên cơ thể mình!

 

Giống như bí cảnh này cảm nhận được có kẻ xâm nhập, vô số tia sét đồng thời đổ dồn về phía cơ thể của Tiêu Chính Văn!

 

May là Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, nếu không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi!

 

“Cậu Tiêu, cảm giác bên trong đó thế nào? Cậu cứ từ từ tận hưởng nhé, vài ngày nữa tôi sẽ lại tới thăm cậu, hy vọng tới lúc đó cậu vẫn chưa hoá thành một vũng máu!”

 

Triệu Kế Hồng ngửa mặt cười lớn, lạnh lùng chế nhạo.

“Chưởng giáo Triệu, tôi khuyên ông một câu, bất kể là chuyện gì cũng đừng kết luận quá sớm, có lẽ không tới một ngày nữa, ông sẽ tự mình đến quỳ xuống mời tôi ra đấy.”

Tiêu Chính văn cười mỉa nói.

Triệu Kế Hồng còn đang đắc ý cũng không khỏi nhíu mày khi nghe nói thế: “Gì cơ? Quỳ xuống mời cậu ra à? Hừ, có phải cậu đang nằm mơ không đấy?”

“Nếu cậu đã vào đây thì tôi không ngại nói thẳng, dù cậu chết ở cấm địa Tung Sơn tôi cũng không ai dám vào trong đó nhặt xác cho cậu đâu.”
 
Chương 3381


“Chỉ cần là cường giả dưới Đế Cảnh cấp sáu bước vào cấm địa, không ai có thể sống sót rời khỏi đó. Chỉ cần tôi không khởi động cơ quan, thần tiên cũng không làm được gì”.

“Hừ, hôm đó cậu đánh con trai tôi tàn phế thì đã xác định tôi và cậu không đội trời chung, dù giết tôi rồi thì tôi cũng không thể để cho cậu sống sót rời khỏi”.

 

“Chưởng giáo Triệu, có thể ông vẫn không biết khi tôi đến Tung Sơn, Tần Vũ đã công khai tin tức tôi đến Tung Sơn với mọi người. Cả Hoa Quốc, hay nói cách khác cả thế giới đều biết tôi ở chỗ của ông”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

 

“Mấy người đó biết thì thế nào? Dù người trên cả thế giới đều biết cậu ở Tung Sơn, lẽ nào cậu muốn cho bọn họ dìm chết tôi bằng nước bọt à? Ha ha…”

 

Triệu Kế Hồng hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chỉ cần các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ thống nhất được với nhau, đám chết nhát yếu ớt thế tục có thể chửi rủa ông ta thế nào?

 

Dù sao ông ta đã vứt hết sạch mặt mũi từ lâu rồi, bị người khác mắng vài câu cũng chẳng sao.

 

“Ông không lo lắng chút nào sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.

 

“Lo lắng? Tôi có gì phải lo chứ, Tiêu Chính Văn cậu đổ mồ hôi công sức lập công cho Hoa Quốc là thật, cũng có chút danh tiếng ở Hoa Quốc, tôi cũng thừa nhận điều này”.

 

“Nhưng dù sao cũng chỉ là thế tục, tôi đường đường là Tung Sơn sao có thể để tâm đến mấy thứ này?”

 

“Ai cũng nói nước bọt có thể dìm chết một người, nhưng tôi sống hơn một trăm năm chưa từng thấy ai bị nước bọt dìm chết cả. Hơn nữa cậu từ nguyện đến đây, chỉ cần tôi không thừa nhận cậu đã chết thì ai có thể lấy chứng cứ ra chứ?”

 

“Ai dám bước vào bí cảnh nhặt xác cho cậu? Long Nguyệt sao? Hay là Long Hình? Chỉ cần họ dám đến, tôi có thể tiễn họ một đoạn, để họ đoàn tụ với cậu ở dưới địa phủ”.

 

“Thế nào, có phải cảm thấy tuyệt vọng không? Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, một người vai vế dưới chưa mọc đủ cánh như cậu mà cũng dám chống đối lại các thế lực ở ngoài lãnh thổ?”

 

“Cũng không soi thử xem cậu là cái thá gì, từ xưa đến nay người mạnh hơn cậu có vô số, ai dám một mình khiêu chiến với cả ngoài lãnh thổ?”

 

“Chỉ cần Đế Vương Các và Thiên Đạo Minh Ước không ra mặt cầu xin cho cậu, ai có thể cứu được cậu? Cậu cũng không nghĩ thử xem, Tung Sơn tôi đứng vững mấy ngàn năm, sao có thể bị một tên nhóc như cậu ức hiếp dễ dàng như thế?”

 

“Dù là Lý Tịnh năm đó cũng chỉ dám đứng trong Vọng Nguyệt Đình nhìn sang bí cảnh của Tung Sơn, cậu là cái thá gì? Còn dám chủ động vào đây đúng là không biết trời cao đất dày”.

Triệu Kế Hồng chế giễu nói.
 
Chương 3382


“Haizzz, Triệu Kế Hồng, ông đúng là khiến tôi thất vọng quá, với tài năng của ông sao có thể ngồi ở chức vị chưởng giáo Tung Sơn chứ? Giao Tung Sơn cho người như ông là sai lầm lớn nhất của quản lý cấp cao Tung Sơn”.

 

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

 

Nghe anh nói thế, Triệu Kế Hồng nhíu mày, mới vừa đắc ý được một chút, lúc này cũng có linh cảm không lành.

 

“Cậu có ý gì?”

 

“Không có gì, không lâu nữa ông sẽ biết thôi, hơn nữa đừng quên những lời tôi nói trước đó, ông chắc chắn sẽ quỳ xuống mời tôi ra ngoài, nếu không tôi sẵn sàng chết ở đây”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, thật sự sử dụng gió và sấm chớp trong trận pháp bí mật bắt đầu ngưng luyện thể xác.

 

Tiếp sau đó, cho dù Triệu Kế Hồng có hỏi thế nào, Tiêu Chính Văn cũng không mở miệng đáp lại, xem Triệu Kế Hồng như không khí.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu ngoan ngoãn đợi chết ở đây đi”.

 

Thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình, Triệu Kế Hồng tức giận phất tay áo xoay người rời đi.

 

Nhưng sáng hôm sau, Triệu Kế Hồng vừa muốn đến sau núi xem tình hình của Tiêu Chính Văn thì cả Tung Sơn bỗng rung lắc dữ dội.

 

Phải biết Tung Sơn có trận pháp bảo vệ núi, động đất bình thường không thể xuất hiện trong vài trăm cây số của Tung Sơn.

 

Triệu Kế Hồng ngẩng phắt lên nhìn về phía chân trời, từng tia chớp màu tím đánh ngang qua bầu trời, trên đó là mây đen, khí tức bức người.

 

Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ bao phủ lấy bầu trời Tung Sơn, mây đen dày đặc không nhìn thấy gì, Triệu Kế Hồng thấp thoáng nhìn thấy một ông lão mặc áo làm bằng vải bố kiêu ngạo đứng trên đám mây đó.

 

Cây gậy trong tay ông lão chứa một luồng khí tức cổ xưa nhưng lại rất uy nghiêm.

 

Phía sau cụ ta là rất nhiều cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng.

 

Triệu Kế Hồng vừa nhìn đã nhận ra ông lão đó, chính là cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Vương cấp một quay về của Mỹ Lục – Saga.

 

Không để Triệu Kế Hồng lên tiếng, ông lão đã nghiêm nghị bước ra kiêu ngạo đứng trên trời cao, lạnh lùng hỏi: “Là Tung Sơn của các người giữ Tiêu Chính Văn lại à?”

 

Saga tức giận nói, giọng nói của cụ ta vang vọng khắp bầu trời, cả Hoa Quốc gần như đều chú ý đến động tĩnh phía Tung Sơn.

 

Không ít các gia tộc quay về từ ngoài lãnh thổ đều nhìn về hướng Tung Sơn, càng để ý đến khí tức đáng sợ đang ở đó.

Thiên Hạ Đạo Quân cũng ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Saga Mỹ Lục thế mà lại đích thân đến Hoa Quốc?”

“Là ai, ai chọc đến Mỹ Lục rồi?” Độ Ách Chân Quân cũng tức giận hét lên.

Thật ra lần này trong các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ, với thực lực mạnh nhất của Mỹ Lục, dù sao Saga- người đầu tiên đạt cảnh giới Nhân Hoàng cấp một chính là một vị thần của Mỹ Lục.

Saga từng quét sạch cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của Âu Lục khi ở ngoài lãnh thổ, hơn nữa cũng từng đánh nhau rất nhiều lần với cường giả Nhân Vương ở Hoa Quốc, nhưng không khi nào thua.
 
Chương 3383


Mặc dù mấy người Triệu Kế Hồng quen thói cuồng vinh, nhưng so với Saga, thực lực của họ vẫn chưa đủ.

 

Đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, mặc dù cũng là một cảnh giới nhỏ, nhưng cách biệt giữa cả hai thậm chí có thể miêu tả bằng từ khác xa một trời một vực cũng không quá.

 

Lần này chạy đến Tung Sơn không chỉ có một mình Saga mà còn có mấy chục cao thủ cảnh giới Nhân Vương của các thế lực lớn ở Mỹ Lục, ngay cả ở ngoài lãnh thổ cũng không thấy nhiều tình huống này.

 

Nếu không nhờ có người chọc giận Saga, thì cụ ta không thể nào dẫn theo một đám cao thủ Mỹ Lục ồ ạt phạm vào cảnh giới.

 

Thật ra lần này những người Tiêu Chính Văn giết ở Mỹ Lục ít hay nhiều gì cũng có mối liên quan hàng ngàn lớp quan hệ với Saga, điều này đồng nghĩa với việc đang khiêu khích một cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.

 

Dù Saga không muốn gây sự với các thế lực lớn ngoài lãnh thổ của Mỹ Lục và Hoa Quốc thì cũng phải khởi binh hỏi tội.

 

Nếu không Saga còn mặt mũi nào một mình bảo vệ cho Mỹ Lục chu toàn?

 

Lúc này gần như nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và người của năm đại danh sơn đã chạy đến bầu trời Tung Sơn, ai nấy cũng xếp hàng đợi như thể gặp phải kẻ thù lớn.

 

Tiêu Chính Văn có thể mặc kệ nhưng Tung Sơn lại cùng chiến tuyến với họ, nếu ngồi nhìn Tung Sơn bị tiêu diệt, sau này võ tông Hoa Quốc còn đứng ở thế giới thế nào được nữa?

 

Nhưng tất cả những người chạy đến, cho dù là Thiên Hà Đạo Quân hay Độ Ách Chân Quân đều bày ra vẻ khổ não.

 

Không đến lúc bất đắc dĩ, họ quả thật không muốn khai chiến với một đối thủ như Saga.

 

Lúc này chỉ riêng trận thế cách một khoảng không của hai bên đã gây ra chấn động núi sông, mặt đất rung chuyển trong vòng mấy trăm cây số mà Tung Sơn là trung tâm, trên bầu trời sấm chớp đan xen với nhau, cuồng phong nổi lên.

 

Sát khí cuồn cuộn chảy như có thực thể.

 

Cho đến giờ cuối cùng Triệu Kế Hồng cũng đã hiểu ẩn ý sâu xa trong lời nói của Tiêu Chính Văn trước đó.

 

Chắc chắn là do Tiêu Chính Văn gây ra đại nạn, lại để Triệu Kế Hồng gánh nồi.

 

Ngay cả Bạch Chiến Sinh ở Long Kinh xa xôi cũng kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Dù sao ý kiến này do anh bày cách cho Triệu Kế Hồng, nhưng ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn còn để lại chút manh mối.

 

“Tên nhóc Tiêu Chính Văn này! Đáng ghét thật chứ! Đáng giận! Đáng chết!”

 

Bạch Chiến Sinh tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, siết chặt nắm đấm.

 

Ông ta sống mấy trăm tuổi, dù là khi ở ngoài lãnh thổ cũng chưa từng có ai dám đùa bỡn ông ta như thế.

 

Nhưng từ lúc quay về thế tục đến nay, năm lần bảy lượt đều bị Tiêu Chính Văn tính kế, hơn nữa đào bẫy ngày càng sâu.

Saga đứng kiêu ngạo trên bầu trời Tung Sơn lạnh lùng trầm giọng nói với Triệu Kế Hồng: “Lập tức giao Tiêu Chính Văn ra đây, nếu không bọn tôi sẽ san bằng Tung Sơn này”.
 
Chương 3384


 

Nghe thế Triệu Kế Hồng hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận cười nói: “Tiền bối Saga, tôi nghĩ có hiểu lầm gì ở đây rồi”.

 

“Tung Sơn chúng tôi tuyệt đối không bao che cho Tiêu Chính Văn, sở dĩ tôi nhốt cậu ta trong bí cảnh cũng là muốn mượn bí cảnh để nhanh chóng tiêu diệt cậu ta”.

 

Lúc này Triệu Kế Hồng cũng mặc kệ thể diện gì đó, vội bước đến gần Saga, chắp hai tay lại cúi thấp người xuống.

 

Dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh, hơn nữa lúc này Mỹ Lục đã hình thành nên thế đại binh ép cảnh giới, hễ khai chiến thì chỉ dựa vào mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quay về của Hoa Quốc không thể nào ngăn được một đòn hợp sức của đám người Mỹ Lục.

 

Có thể nói chỉ cần khai chiến Tung Sơn sẽ bị san bằng.

 

“Đó chỉ là lời nói của ông mà thôi, các ông đều là người Hoa Quốc, có thể nhẫn tâm ra tay với cậu ta được sao? Đừng coi tôi như một đứa trẻ lên ba vậy chứ?”

 

“Tôi chỉ cho ông một tiếng để suy nghĩ, nếu không giao người ra thì Tung Sơn của ông cũng sẽ không còn một mảnh”, Saga hoàn toàn không nghe Triệu Kế Hồng giải thích.

 

Chuyện này cũng không thể trách Saga nghi ngờ nhiều thế được, vấn đề là mọi chuyện quá mức trùng hợp, Tiêu Chính Văn vừa giết chết liên tiếp mấy người ở Mỹ Lục đã bị Triệu Kế Hồng lừa nhốt vào trong bí cảnh?

 

Dù là tên ngốc cũng phải tìm lý do nào đó khiến người khác tin tưởng một chút chứ?

 

Thấy Saga phóng ra sát khí nhiều hơn như một vị hung thần giáng trần, Triệu Kế Hồng không khỏi kêu khổ.

 

Ông ta cũng muốn giao Tiêu Chính Văn ra để Tung Sơn không phải gặp nạn lắm chứ, nhưng vấn đề là những lời Tiêu Chính Văn nói hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Ông ta đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, lại còn là chưởng giáo Tung Sơn, sao có thể quỳ xuống với Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người chứ?

 

Ngay cả khi da mặt ông ta dày hơn đi chăng nữa cũng không thể quỳ xuống mời anh ra khỏi bí cảnh như Tiêu Chính Văn đã nói.

 

“Tiền bối Saga, ông nói thế cũng hơi quá rồi”.

 

“Tôi phải thừa nhận rằng tiền bối Saga đã đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng số một, nhưng cảnh giới Nhân Hoàng không phải là cảnh giới tối thượng, huống gì tiền bối cũng chỉ là một tầng cảnh giới mà thôi”.

 

“Nếu hôm nay tiền bối dám san bằng Tung Sơn tôi, sau này đại tài của Tung Sơn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng”.

 

Triệu Kế Hồng cứng rắn hung hăng đáp lại.

 

Nói thế nào đi nữa thì Tung Sơn cũng là địa bàn của ông ta, mặc dù không dám ra tay nhưng vẫn có can đảm nói vài câu như thế.

 

Nhưng ông vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Ngộ nhỡ Saga lấy lý do đó trực tiếp khai chiến với Tung Sơn, thế chẳng phải đúng ý của Tiêu Chính Văn rồi sao?

 

Nếu lần này đội nồi thay Tiêu Chính Văn, mấy trăm năm sống trên đời này của Triệu Kế Hồng vứt cho chó rồi còn gì.

 

Thoáng chốc Triệu Kế Hồng cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ngẩng đầu lên nhìn Saga bằng ánh mắt cầu xin.

 

Lúc này Triệu Kế Hồng đã thầm mắng Tiêu Chính Văn cả ngàn lần.

 

Ông ta chỉ ước gì có thể xé xác Tiêu Chính Văn ra để trút giận.

 

Mà ngay lúc này Tiêu Chính Văn lại ở trong bí cảnh, khoanh chân ngồi dưới đất, gió mạnh thổi đến và vô số tia chớp màu tím đánh vào người Tiêu Chính Văn, ngược lại khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác rất hưởng thụ.

 

Qua một đêm tu luyện, cả người Tiêu Chính Văn đã không cảm nhận được đau đớn, hơn nữa ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình đã rắn chắc hơn gấp mấy lần trước kia.
 
Chương 3385


“Tiêu Chính Văn, đều là chuyện tốt cậu gây ra đây này”.

 

Đúng lúc này, bên tai Tiêu Chính Văn bỗng vang lên tiếng gào thét tức giận của Triệu Kế Hồng.

 

Một lúc sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía bầu trời mây xám xịt trên đỉnh bí cảnh: “Thế nào, bây giờ muốn thả tôi ra rồi à?”

 

“Muốn tôi ra ngoài cũng không phải không được, nhưng ông phải đích thân quỳ xuống mời ra, nếu không tôi thà biến thành vũng máu còn hơn”.

 

Tiêu Chính Văn cực kỳ thoải mái nói, nào giống người đang phải chịu đau đớn giày vò.

 

Triệu Kế Hồng thật sự đã cực kỳ hối hận.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu không nên đi khiêu khích với Saga, cậu có biết ông ta là ai không hả? Dù ở ngoài lãnh thổ, thế lực các nơi của Hoa Quốc cũng phải nể mặt ông ta đấy”.

 

“Cậu thì hay rồi, chạy đến Mỹ Lục của người ta giết hàng loạt người hả? Giỏi thật đấy”.

 

“Cậu có biết cậu làm thế sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc không?”

 

Triệu Kế Hồng run rẩy lớn giọng gào.

 

“Ồ? Sẽ liên lụy đến cả Hoa Quốc? Lúc Haig cả gan bước vào lãnh thổ Hoa Quốc cũng không thấy ông lo lắng như thế. Tôi nhớ lúc đầu chẳng phải ông nói cố ý chạy đến xem chuyện vui sao?”

 

“Cũng nên đến lượt tôi chạy đến hóng chuyện vui rồi chứ nhỉ?”

 

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.

 

“Ồ, phải rồi, nơi này là Tung Sơn, ngộ nhỡ xảy ra trận chiến thì người chết là người Tung Sơn các ông, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Triệu Kế Hồng suýt nữa giận đến mức tắt thở.

 

“Còn mười phút nữa, Triệu Kế Hồng, nếu trong vòng mười phút mà bọn tôi vẫn không thấy Tiêu Chính Văn thì đừng trách bọn tôi vô tình san bằng Tung Sơn”.

 

Saga cầm cây gậy chỉ vào Triệu Kế Hồng quát.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu cũng nghe rồi đấy, lẽ nào cậu muốn khiến cả hàng ngàn mạng người Tung Sơn gánh tội thay cậu”.

 

Lúc này Triệu Kế Hồng đã tức đến mức mặt mày xanh mét, nhưng lại không thể làm gì Tiêu Chính Văn.

 

Thấy từng giây từng phút trôi qua, Triệu Kế Hồng nghiến răng để lộ sắc mặt hung hãn nói: “Saga, Tung Sơn và Mỹ Lục nước sông không phạm nước giếng”.

 

“Lẽ nào ông dám mạo hiểm gây ra một cuộc thảm sát ở Hoa Quốc bọn tôi sao?”

 

Cho dù Saga có lý do san bằng Tung Sơn như lời ông ta nói thì các thế lực khắp nơi ở ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc sẽ không tha thứ.

 

Dù sao ông ta chà đạp không phải là thế tục mà là thế lực ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc.

 

Triệu Kế Hồng biết rõ hậu quả của việc khiêu khích chiến tranh thì Saga cũng thế, Thiên Đạo Minh Ước sẽ không tha thứ cho những chuyện đã xảy ra.

 

“Là do Hoa Quốc các ông giết con dân của tôi trước, không giao người ra thì chiến luôn đi”.

Thái độ của Saga cực kỳ cứng rắn, không chịu cho Triệu Kế Hồng có chỗ để lùi lại.

Cùng lúc đó một màn sáng bỗng xuất hiện trên bầu trời Tung Sơn, ngay cả trận pháp bảo vệ cũng cảm nhận được sát ý nồng đậm, sau đó kích hoạt chế độ tự động phòng vệ.

“Trận pháp bảo vệ? Ông nghĩ trận pháp bảo vệ có thể ngăn được nhiều người thế này sao?
Lúc này trên người Saga cũng phát ra ánh sáng, khí tức màu tím nhạt lượn vòng quanh người ông ta, còn đám người phía sau đó cũng đều lôi vũ khí của mình ra, sát khí cuồn cuộn như có thực thể khiến bầu trời trở thành một màu trắng xám xịt.
 
Chương 3386


Sát khí toát ra từ đám người kia ngay lập tức lan ra mấy trăm cây số của Tung Sơn, đất động núi rung chuyển, Triệu Kế Hồng đứng trong không trung thấy thế cũng chỉ đành cứng rắn đứng chặn trước mặt mọi người.

 

Hai luồng khí tức cuồng bạo va chạm với nhau, thoáng chốc bầu trời phóng ra ánh sáng rực rỡ.

 

Mặc dù Triệu kế Hồng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đám người Saga chế ngự trong giây lát.

 

Lúc này mấy mươi khí tức khủng khiếp đã bao vây chặt lấy ông ta.

 

Vẫn chưa kịp ra tay mà Triệu Kế Hồng đã không chịu nổi áp lực cực lớn đó, ông ta nôn ra một ngụm máu.

 

Mấy người đứng bên dưới đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh, lẽ nào đây chính là trận đấu của cường giả cảnh giới Nhân Hoàng sao?

 

Thậm chí hai bên còn chưa đánh nhau mà đã phân được thắng thua?

 

Mặc dù Triệu Kế Hồng cũng là cường giả Nhân Hoàng, nhưng suy cho cùng ông ta cũng mới vừa đột phá không lâu, hơn nữa bên phía Saga có đến mấy mười cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, sao có thể là thế lực ông ta có thể đối địch được?

 

Thấy Triệu Kế Hồng bị thương, Thiên Hà Đạo Quân giơ thanh kiếm dài trong tay lên vung ra một đường kiếm khí đánh thẳng về phía Saga.

 

Saga vẫn từ tốn không hoảng loạn, sau đó giơ cây gậy trong tay lên, luồng khí tức màu tím lao ra va chạm với kiếm khí đó.

 

“Ầm”.

 

Một âm thanh lớn kinh thiên động địa vang lên ngay sau đó.

 

Ánh sáng rực rỡ kia còn chưa kịp tắt, Thiên Hà Đạo Quân đã giơ kiếm lên đánh về phía Saga.

 

Lúc này bầu trời lúc sáng lúc âm u, thi thoảng có ngôi sao sáng lóe lên.

 

Một kiếm này của Thiên Hà Đạo Quân như muốn xé bầu trời ra làm hai, phá nát cả vũ trụ vậy.

 

Trong tay Triệu Kế Hồng cũng có luồng khí màu tím lượn quanh như muốn chia cắt trời đất này làm hai nửa, vô số sự sống đều bị luồng khí màu tím này ngăn cách, sát khí cuồn cuộn lan tràn ra trong không khí.

 

Ở một bên khác, mấy người bên cạnh Saga cũng đều vung kiếm trong tay lên, mấy mười luồng khí tức khủng khiếp lập tức bao vây lấy Thiên Hà Đạo Quân và Triệu Kế Hồng.

 

“Lẽ nào nhà họ Khổng không định giúp thật sao?”

 

Triệu Kế Hồng tức giận nói rồi nhìn về phía Khổng Vạn Thắng đang ở phía xa kia.

 

Dù sao bây giờ ông ta cũng đang đối mặt với Saga, chỉ dựa vào ông ta và Thiên Hà Đạo Quân, thậm chí chưa chắc là đối thủ của Saga, sao có thể đánh lại mấy mươi cao thủ của Mỹ Lục được chứ?

 

Khổng Vạn Thắng khẽ thở dài, sau đó bắn ra một luồng sáng về phía nhà tổ của nhà họ Khổng.

 

Không lâu sau, chỉ thấy một luồng sáng màu vàng phát ra từ trong nhà họ Khổng bay thẳng về phía Tung Sơn.

 

Một nho sĩ mặc áo dài màu xám kiêu ngạo đứng giữa không trung, sau đó lấy ngón tay chỉ vào một điểm, sát khí xung quanh lập tức biến thành năng lượng may mắn.

“Trận pháp Càn Khôn Tạo Hóa? Tiếc là ông không phải Chu Hi, chỉ có thể tạo ra chứ không phát huy tác dụng, nếu không tôi đã xoay người đi mất rồi”, Saga nhìn về phía nho sĩ đó cười khẩy.
 
Chương 3387


Từ xa xưa cũng đã có không ít người tài giỏi sáng tạo ra nhiều trận pháp cực kỳ tuyệt diệu, Càn Khôn Tạo Hóa có thể biến tất cả sát khí thành năng lượng may mắn, sau đó sử dụng nó cho chính mình.

 

Năm đó khi Chu Hi tạo ra trận pháp này thì chỉ trong thoáng chốc đã vô cùng nổi trội.

 

Nhưng tiếc là suy cho cùng nho sĩ đó không phải là Chu Hi, không phát huy được một phần một trăm của Càn Khôn Tạo Hóa.

 

Chỉ chuyển hóa sát khí thành năng lượng may mắn mới chỉ là sơ cấp, không hề có sức uy hiếp gì với Saga.

 

“Tôi chỉ không muốn hai vị mắc thêm sai lầm, hà tất gì phải ra tay chỉ vì một người vai vế dưới?”, nho sĩ đó nhìn Saga lạnh nhạt cười nói.

 

“Hừ! Tiểu bối? Nếu hôm nay không giao Tiêu Chính Văn ra thì tôi sẽ san bằng Tung Sơn”, nói rồi cả người Saga toát ra sát khí cuồn cuộn.

 

Thấy thế nho sĩ quay sang nhìn Triệu Kế Hồng tỏ ý ông ta nhanh chóng giao người ta đây, nếu không trận chiến hôm nay khó lường trước kết quả.

 

Triệu Kế Hồng nghiến răng, sau đó giơ tay lên, một luồng khí màu tím bắn về phía sau núi, ngay sau đó Tiêu Chính Văn trong bí cảnh bỗng thấy cả người mình nhẹ bẫng, cảm giác ép bức bỗng chốc biến mất.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu còn không mau lăn ra đây”.

 

Lúc này Triệu Kế Hồng đã cực kỳ tức giận, bị Tiêu Chính Văn tính kế đã đành, giờ ông ta còn bị nội thương nghiêm trọng.

 

Kẻ gây ra mọi chuyện chính là Tiêu Chính Văn, lại muốn lấy Tung Sơn ra làm lá chắn đội nồi thay cậu ta.

 

Bây giờ Tung Sơn đang đối mặt với thảm họa nguy hiểm, không chỉ Saga bị tính kế mà ngay cả Tung Sơn và Hằng Sơn họ cũng trở thành tay sai miễn phí cho Tiêu Chính Văn.

 

Ngay cả tình hình của Thiên Hà Đạo Quân lúc này cũng nguy cấp, bị mấy mươi luồng khí tức vây chặt, chỉ cần vừa khai chiến thì sẽ lập tức bị bao vây đánh giết.

 

Độ Ách Chân Quân cũng bị sáu cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ép sát, có thể nói tình hình hiện giờ cực kỳ bất lợi cho Tung Sơn.

 

“Đây là cách tiếp đãi khách của Tung Sơn à? Chẳng phải ông tự mình bảo người gửi thiệp mời tôi đến Tung Sơn làm khách sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười chế giễu nhìn mọi người đang ở trong không trung nói.

 

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu muốn hại Tung Sơn bị tiêu diệt chỉ bởi vì cậu thật sao? Cậu có biết nếu ba người bọn tôi chết thì Hoa Quốc sẽ không còn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nữa không?”

 

“Các gia tộc đều sẽ bị Âu Lục và Mỹ Lục ức hiếp. Cậu…”

 

“Bớt nói nhảm đi, chuyện đó có liên quan chút nào đến Tiêu Chính Văn tôi không? Lúc Haig đánh vào Hoa Quốc, chẳng phải các ông cũng vui vẻ đứng nhìn sao? Vậy sự sống chết của các ông thì liên quan gì đến tôi?”

 

“Lúc đó sao các ông không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Hay là trong mắt các ông, sống chết của người thế tục cực kỳ nhỏ bé, chỉ có sự sống chết của các ông mới là chuyện lớn liên quan đến mạng người?”

 

“Ông nghĩ tôi không biết bí cảnh Tung Sơn là nơi rất hung hiểm sao? Lúc đó tôi từng hỏi ông đã nghĩ kỹ chưa, ông xem Tiêu Chính Văn tôi là ai, gọi thì đến đuổi thì đi sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.

 

“Tiêu Chính Văn, nếu còn đánh tiếp nữa không chỉ có Tung Sơn sẽ bị san bằng, mà các tỉnh lân cận cũng sẽ có người chết. Tôi nghĩ không cần tôi nói cậu cũng biết rõ sức phá hủy của cảnh giới Nhân Hoàng đi khai chiến rồi chứ”.
 
Chương 3388


Bây giờ Triệu Kế Hồng thật sự hoảng lắm rồi, dù có người nhà họ Khổng gia nhập vào trong đoàn người tham chiến thì bên họ cũng chỉ có bốn Nhân Hoàng mà thôi.

 

Không thể nào đánh lại mấy chục người ở Mỹ Lục.

 

Mà trận chiến giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có sức phá hủy rất khủng khiếp.

 

Nếu hôm đánh với Haig không nhờ ba người Long Nguyệt thay nhau khống chế lực còn sót lại lan ra, có lẽ Long Kinh đã không còn tồn tại nữa.

 

Nhưng bây giờ đối mặt với mấy chục cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, ai mà có thời gian kiểm soát sức phá hủy kinh thiên động địa đó chứ?

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn không ra khỏi bí cảnh thì Tung Sơn chắc chắn sẽ bị san bằng, mấy tỉnh xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Triệu Kế Hồng không phải lo lắng cho người dân ở mấy tỉnh đó, mà mấy tỉnh đó chính là nơi nghỉ ngơi của các gia tộc ngoài lãnh thổ quay khi quay về.

 

Một khi bị trận chiến ảnh hưởng, các thế tử được gia tộc ngoài lãnh thổ cử đến sẽ chôn vùi tại đây.

 

Trách nhiệm này không chỉ có Triệu Kế Hồng không gánh nổi mà cả Tung Sơn cũng không kham nổi.

 

Các cao thủ ngoài lãnh thổ tự cho mình là siêu phàm giờ lại đang nịnh hót Tiêu Chính Văn, thậm chí còn muốn chết trận thay anh, dù có chết Triệu Kế Hồng cũng chết không nhắm mắt.

 

“Cậu Tiêu, đó những mấy tỉnh, hàng trăm triệu sinh linh, mong cậu Tiêu lấy chuyện lớn làm trọng”, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhà họ Khổng – Khổng Thiên Ngọc cũng ở một bên nói.

 

“Sẽ không có chuyện gì lớn cả, người dân mấy tỉnh đó đã được sơ tán trong đêm qua rồi, nếu nói sẽ ảnh hưởng đến cái gì thì hình như chỉ có mấy gia tộc ngoài lãnh thổ thôi”.

 

“Nếu các ông ai cũng muốn bảo vệ Hoa Quốc, muốn chia quyền với giới chính trị, vậy thì bây giờ là lúc các ông cống hiến cho Hoa Quốc”.

 

Phụt!

 

Tiêu Chính Văn vừa nói thế xong, một đám thế tử và mấy người Triệu Kế Hồng đều tức đến mức hộc máu.

 

Sắp xếp này cũng tuyệt quá đấy, chỉ trong một đêm đã sơ tán hết người trong mấy tỉnh này? Rõ ràng là Tiêu Chính Văn đang gài bẫy mấy người họ.

 

“Hãy nhớ lời tôi, muốn mời tôi ra khỏi bí cảnh thì phải quỳ xuống đón”, nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ vào Triệu Kế Hồng.

 

Quỳ xuống đón?

 

Mọi người đều quay sang nhìn Triệu Kế Hồng.

 

Tiêu Chính Văn đang cố ý làm khó Triệu Kế Hồng, hơn nữa không phải là nhiều lựa chọn mà là bắt buộc phải chọn.

“Tiêu Chính văn, coi như tôi cầu xin cậu không được sao? Coi như là mấy ngàn sinh linh Tung Sơn, tôi cầu xin cậu.” Triệu Kế Hồng đè nén nghẹn đến mức sắp khóc.

Lúc này trận pháp bảo vện của Tung Sơn cũng bắt đầu rung lắc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đổ vỡ, nếu không có trận pháp này bảo vệ thì Tung Sơn hoàn toàn bại lộ dưới dao tàn sát của đám người Saga.

“Cầu xin tôi? Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc đầu phải làm thế? Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn, bí cảnh này quả thật khác xa với bình thường, bây giờ tôi lại không muốn đi nữa, làm phiền ông khởi động bí cảnh, tôi muốn bế cảnh ở nơi này.”
 
Chương 3389


Nói rồi Tiêu Chính Văn lại khoanh chân ngồi xuống, bày ra dáng vẻ thật sự muốn ở lại đây bế quan.

 

Thấy Triệu Kế Hồng suýt lại nôn ra máu lần nữa.

 

Bây giờ đám người Saga đã chặn ở trước cửa, Tiêu Chính Văn lại muốn bế quan ở đây.

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Sắc mặt Triệu Kế Hồng tái xanh, siết chặt nắm đấm, nhưng trước khi giao Tiêu Chính Văn cho Saga, ông ta có tức giận cũng phải kiềm chế lại.

 

“Sao vậy? Ông đã nghĩ ra tư thế quỳ xuống đón tôi ra thế nào chưa?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kế Hồng.

 

“Phụt!”

 

Triệu Kế Hồng quả thật không nhịn được nữa lại nôn ra một ngụm máu.

 

Mẹ nó, còn tư thế quỳ nữa!

 

Nên giết tên này đi chứ!

 

Nhưng Triệu Kế Hồng cũng chỉ dám nghĩ thầm, suy cho cùng lúc này cũng là do ông ta có việc cầu xin Tiêu Chính Văn.

 

“Hừ, lần này nếu Triệu Kế Hồng không quỳ, Tung Sơn sẽ bị hủy diệt, nhưng thế quỳ thì…”, nói đến đây ông cụ Quý cũng không nhịn được bật cười.

 

Đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, còn là chưởng giáo Tung Sơn lại quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn trước mặt người dân cả nước, mà người mất mặt không chỉ có Triệu Kế Hồng mà còn thể diện của người ngoài lãnh thổ.

 

Trước giờ họ tự xưng mình là siêu phàm, luôn xem thường người khác, xem người thế tục hết sức nhỏ bé, còn bây giờ thì sao?

 

Người tài giỏi trong số họ lại phải quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn, đây không chỉ quỳ xuống trước với Tiêu Chính Văn mà còn quỳ với cả Hoa Quốc, quỳ với Thiên Tử cũng như với giới chính trị.

 

Lúc này hầu hết các nhân viên cả nước đều đang ngồi trước tivi, nóng lòng mong chờ bước tiếp theo của Triệu Kế Hồng.

 

Mọi người dân đều muốn xem cường giả cảnh giới Nhân Hoàng quỳ xuống có khác gì với người bình thường không.

 

“Nếu đổi lại là tôi e rằng vào Tung Sơn sẽ thập tử nhất sinh, không ngờ anh Tiêu không những ra vào tự nhiên mà còn có thể ép chưởng giáo quỳ xuống đón, xem ra mình đúng là không bằng anh Tiêu thật”.

 

Trương Lăng Phong cũng cảm thấy bùi ngùi nói.

 

Mặt mày kẻ khởi xướng Bạch Chiến Sinh cũng trắng bệch, nếu Triệu Kế Hồng quỳ thật thì ông ta cũng đừng nghĩ mình sẽ tốt hơn, dù sao kế hoạch này cũng cho ông ta lên nghĩ ra.

 

Ngoài mặt Triệu Kế Hồng không nói cũng chắc chắn sẽ căm hận Bạch Chiến Sinh, chỉ cần có một cơ hội chắc chắn sẽ giết ông ta.

 

“Cậu Tiêu tôi xin mời cậu Tiêu mời khỏi bí cảnh”.

 

Bộp!

 

Triệu Kế Hồng quỳ xuống trước mặt rất nhiều người Hoa Quốc, vô số ống kính máy quay.

Lúc này xung quanh đều trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
 
Chương 3390


Ngay cả Saga cũng sửng sốt, lần đầu tiên ông ta thấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng quỳ xuống với người vai dưới chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương.

 

Đó là Nhân Hoàng đấy, phải trải qua biết bao khó khăn mới có thể đứng ở vị trí tối thượng như thế?

 

Nhưng Triệu Kế Hồng cam lòng quỳ xuống trước mặt một người vai dưới, điều này đã phá vỡ nhận biết của đám người Saga.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kế Hồng đã quỳ xuống, người thẳng tắp, khẽ gật đầu nói: “Ừ, cảm ơn chưởng giáo Triệu đã kéo dài thời gian cho tôi, không biết cái đình chỗ Hằng Sơn đã sửa xong chưa nhỉ?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn bỗng quay đầu lại nhìn Độ Ách Chân Quân.

 

Cái đình gì chứ?

 

Ngay khi Độ Ách Chân Quân còn đang ngơ ngác, Tiêu Chính Văn bỗng tiến đến một bước đi đến trước mặt Độ Ách Chân Quân nhanh như chớp, lạnh nhạt cười nói: “Đi thôi, xem thử!”

 

Nói rồi không để Độ Ách Chân Quân hoàn hồn, không trung dậy lên một gợn sóng, cả người Tiêu Chính Văn đã biến mất không còn tung tích.

 

Thôi xong!

 

Độ Ách Chân Quân lo lắng thấp thỏm, thầm nhủ không ổn rồi.

 

 

 

Lúc này, Độ Ách Chân Quân không có thời gian để suy nghĩ nhiều, phóng nhanh về phía Hằng Sơn như một làn khói.

 

“Mau! Tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn vào Hằng Sơn!”

 

Độ Ách Chân Quân có ngốc thế nào cũng hiểu rằng Tiêu Chính Văn đang cố mang lại tai họa, mới gài bẫy Tung Sơn, giờ lại gài Hằng Sơn!

 

Năm đại danh sơn gần như phải gánh tai họa bởi Tiêu Chính Văn!

 

Sau khi đám đệ tử của Hằng Sơn nhận được lời nhắn của Độ Ách Chân Quân, họ lập tức mở đại trận bảo vệ núi, nhằm chặn Tiêu Chính Văn ở ngoài cửa!

 

Nhưng trận pháp bảo vệ núi đã bị Tiêu Chính Văn phá hủy từ lâu, làm sao có thể ngăn được Tiêu Chính Văn chứ?

 

Chỉ thấy một cảnh tượng sáng đột nhiên ngăn chặn trước mặt Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ung dung bước qua, một giây sau, anh đã xuất hiện trước cổng lớn của Hằng Sơn!

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn thoải mái ra vào, suýt nữa khiến Độ Ách Chân Quân phun ra máu!

 

“Tiêu Chính Văn, cậu thật sự nghĩ Hằng Sơn tôi dễ bị ăn hiếp sao? Hôm nay tôi nhất định khiến cậu đến được…”

 

Ông ta vừa nói được một nửa, chợt ngừng lại!

 

Bởi vì Long Nguyệt và Long Hình, Long Ngao, ba người họ xuất hiện trên đỉnh Hằng Sơn như cùng một lúc, hơn nữa đi vào thẳng đại sảnh Hằng Sơn mà không gặp trở ngại gì.

 

Trận pháp bảo vệ núi lại hoàn toàn không có tác dụng với họ ư?

 

Độ Ách Chân Quân đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa đạp hụt mà rơi từ trên hư không xuống!

Độ Ách Chân Quân, hằng sơn không nên đãi khách như thế này chứ, mau dâng trà lên!”

Tiêu Chính văn vừa nói, bước lên chính điện của Hằng Sơn!
Dâng trà?
Độ Ách Chân Quân cũng sắp chửi thề rôi!

Tiêu Chính Văn làm vậy chẳng khác nào ôm lấy thuốc nổ sau lưng chạy khắp nơi, sơ ý một chút, đều chết cả đoàn người!
 
Chương 3391


Mà Hằng Sơn khác với Tung Sơn, Tiêu Chính Văn có thể sẽ bị biến thành một vũng máu bất cứ lúc nào ở trong bí trận, nhưng Hằng Sơn lại không có bí trận như vậy!

 

Tiêu Chính Văn lại ra vào tự nhiên ở Hằng Sơn.

 

Nhưng câu nói của Tiêu Chính Văn trước khi rời đi, lại chẳng khác nào đào một cái hố sâu cho Độ Ách Chân Quân!

 

Cho dù Saga có ngốc thế nào đi nữa cũng nghe hiểu được Hằng Sơn đang tạo ra nơi ở cho Tiêu Chính Văn!

 

Nơi ở là gì? Đó không phải là cung điện cấp một của hoàng tước Hoa Quốc!

 

Nói cách khác, Hằng Sơn và Tiêu Chính Văn đã chung một giuộc, mặc chung một chiếc quần rồi từ lâu rồi!

 

Độ Ách Chân Quân cố nén cơn giận trong lòng, sải một bước lớn đi vào trong đại sảnh, cho dù thế nào cũng không thể để tên sao chổi Tiêu Chính Văn ở lại Hằng Sơn!

 

Đây là suy nghĩ duy nhất của Độ Ách Chân Quân.

 

Nhưng đối diện với đám người Long Nguyệt, Độ Ách Chân Quân sao có thể để lộ ra một chút tức giận nào chứ, Độ Ách Chân Quân bực bội gần như muốn nổ tung ngay tại chỗ!

 

“Cậu Tiêu nói gì vậy chứ, Hằng Sơn nhỏ bé của tôi nào chứa chấp được đại phật tôn quý như cậu Tiêu!” Độ Ách Chân Quân nhăn mặt, cố nặn ra một nụ cười kèm tiếng nức nở nói.

 

Bây giờ ông ta chỉ muốn đuổi Tiêu Chính Văn càng nhanh càng tốt, cho dù phải trả giá cao hơn đi nữa, ông ta cũng không tiếc!

 

Suy cho cùng chuyến đi Hoa Quốc lần này của Saga, chủ yếu là muốn giết Tiêu Chính Văn, sao có thể dễ dàng bỏ qua tung tích của Tiêu Chính Văn?

 

Nếu sự việc không ổn, một giây sau có thể Saga sẽ dẫn người đuổi giết tới Hằng Sơn, ông ta không muốn lại bị đè bẹp như Triệu Kế Hồng lần nữa!

 

Đòn chí mạng nhất chính là tình huống giữa Hằng Sơn và Tung Sơn khác hẳn nhau, vào trăm năm trước, Hằng Sơn đã từng giao chiến với Mỹ Lục vì để tranh đoạt một cuốn trận pháp!

 

Hơn nữa đã tàn sát hơn trăm cao thủ của Mỹ Lục, mà trong khi đó thế lực của Mỹ Lục, chính là đoàn đại tộc, nơi Saga đang ở!

 

Nói cách khác, đôi bên đã có ân oán sâu sắc, thậm chí còn có mối thù biển máu, ở Tung Sơn, Saga sẽ nể mặt đôi chút, không dồn Triệu Kế Hồng vào đường cùng, nhưng Hằng Sơn thì hoàn toàn khác!

 

Muốn thế nào thì thế nấy, tốt hay xấu, chỉ cần lời nói của Độ Ách Chân Quân vừa dứt, sẽ có một trận rung chuyển xung quanh Hằng Sơn!

 

Một tia chớp màu tím đánh thẳng vào trận pháp bảo vệ núi của Hằng Sơn, vô số đệ tử canh gác cổng của Hằng Sơn, lập tức phun máu, chết ngay tại chỗ.

 

Thế lực của Hằng Sơn và nơi Saga đang ở vốn có sự mâu thuẫn sâu sắc, lúc này sao Saga lại có thể nương nay với Hằng Sơn chứ?

 

Đòn này vô cùng mạnh, thậm chí ngay cả đỉnh núi của Hằng Sơn cũng xuất hiện một vết nứt!

 

Thật sự đã núi lở đất mòn!

 

Chỉ thấy ánh mắt Saga phóng ra tia sáng sắc lạnh, cây gậy trong tay toát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, mây mù trong bán kính trăm dặm tạo thành một vòng xoáy cực lớn, cứ như đang chuẩn bị cho ông ta tuôn ra sát khí!
 
Chương 3392


 

Ngay cả Độ Ách Chân Quân trong đại sảnh cũng cảm nhận được nguy hiểm, có vẻ như Saga muốn nhổ tận gốc toàn bộ Hằng Sơn, ngay cả mặt đất dưới chân ông ta cũng phát ra những tiếng ầm ầm!

 

“Huyền Thiên Hữu Đạo, bảo hộ nhân dân!”

 

Độ Ách Chân Quân chỉ tay lên trời, khẽ quát lên một câu!

 

Lúc này, trận pháp bảo vệ núi lại lần nữa tỏa ra một luồng sáng chói mắt, mới miễn cưỡng ổn định lại tình thế.

 

“Cậu Tiêu, Hằng Sơn tôi chưa từng tính toán với cậu, tôi xin cậu đấy, nền tảng của Hằng Sơn tôi yếu ớt, không sánh được với Tung Sơn đâu!” Độ Ách Chân Quân khóc lên!

 

Ông ta bực bội khóc lên thành tiếng, lúc này, đã không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng bực bội của ông ta nữa.

 

Hằng Sơn thật sự không thể sánh ngang bằng với Tung Sơn, dẫu sao trận pháp bảo vệ núi của Tung Sơn vẫn còn nguyên vẹn, mà truyền thừa của Hằng Sơn và Hoa Sơn đều bị Tiêu Chính Văn chặt đứt!

 

Trận pháp bảo vệ núi cũng bị phá hủy theo, đã bị hủy hoại rất nhiều rồi, nếu không, đám người Tiêu Chính Văn cũng không thể tự do ra vào!

 

Thật ra trận pháp bảo vệ núi cũng có ý thức rất mơ hồ, cảm nhận được khí tức của Tiêu Chính Văn, ngay cả trận pháp bảo vệ núi cũng không dám cố ngăn cản!

 

Nhưng theo cách tương tự, làm sao trận pháp bảo vệ núi ngăn cản được Saga?

 

“Độ Ách Chân Quân, ông quá khiêm tốn rồi, Hằng Sơn được truyền qua nhiều đời, có lịch sử lâu đời hơn nhiều so với Tung Sơn, hơn nữa, Hằng Sơn có đầy đủ nhân tài, làm sao Tung Sơn có thể so sánh được!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên nhẹ nhàng nói.

 

Nếu không biết sự tình, sẽ nghĩ rằng Tiêu Chính Văn rất ngưỡng mộ Hằng Sơn!

 

“Cậu Tiêu, tôi…Hằng Sơn tôi thật sự không thể đỡ được Saga đâu, nếu trước đây có gì đắc tội, mong cậu Tiêu nương tay cho!”

 

Độ Ách Chân Quân lúc này khóc rất thê thảm, nhưng Tiêu Chính Văn lại không vì thế mà lay động!

 

Nhìn thấy trận pháp bảo vệ núi lại lần nữa hiện lên những vết nứt, Độ Ách Chân Quân càng thêm lo lắng, chỉ cần trận pháp bảo vệ núi bị phá vỡ, Hằng Sơn nhất định sẽ máu chảy thành sông!

 

“Người đâu, bày trận!”

 

Nhìn thấy không thuyết phục được Tiêu Chính Văn, Độ Ách Chân Quân chỉ có thể liều mạng!

 

Tập hợp tất cả đệ tử con cháu của toàn bộ Hằng Sơn lại với nhau, lợi dụng nhân lực cùng trận pháp bảo vệ núi, không bị Saga tấn công vào!

Khi Saga không ngừng bắn phá trận pháp bảo vệ núi, thỉnh thoảng có một số đệ tử của Hằng Sơn hơi kém trong tu luyện đã nôn máu ngã gục xuống đất, Độ Ách Chân Quân nhìn thấy mà đau lòng!
 
Chương 3393


Những người này đều là tinh nhuệ mà ông ta dẫn về từ ngoài lãnh thổ đấy!

 

Trong vòng chưa đầy mười phút, đã có hơn trăm đệ tử mất mạng tại chỗ, Độ Ách Chân Quân lúc này không thể ngồi yên được nữa, ông ta trừng mắt lên, quay đầu hỏi một tiểu đạo sĩ bên cạnh: “Tiêu Chính Văn đâu!”

 

“Thưa chưởng giáo, Tiêu… Tiêu Chính Văn đang ở đại sảnh uống trà… uống trà đọc báo ạ!”,tiểu đạo sĩ dè dặt nói.

 

Nghe thấy thế, Độ Ách Chân Quân điên tiết, có vẻ như muốn đuổi Tiêu Chính Văn đi đã là việc không thể nào rồi, cách duy nhất, cũng chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của giới ngoài!

 

“Nhanh, gọi người đi thông báo cho ông Bạch và các chưởng giáo của năm đại danh sơn, lập tức đến chi viện! Chỉ cần giữ được trận pháp bảo vệ núi, Saga không thể đánh vào sẽ tự giác rời đi!”

 

Nói đến đây, trên mặt Độ Ách Chân Quân đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, cũng là ngày tính sổ giữa chúng ta và Tiêu Chính Văn! Tôi nhất định bắt cậu ta tới được mà không về được!”

 

Tiểu đạo sĩ nghe lệnh chạy nhanh như bay.

 

Trong khi đó, Tiêu Chính Văn đang vừa thưởng thức trà thượng hạng của Hằng Sơn, vừa nói với Long Hình: “Kế hoạch thực hiện đến đâu rồi?”

 

“Thưa Long Vương, nếu không nằm ngoài dự đoán, thế gia bên Phi Lục có lẽ đã tuyệt hậu rồi!”

 

Vừa nói, Long Hình vừa nở một nụ cười xấu xa.

 

Long Ngao hất tay một cái, cười hí hí nói: “Không ngoài dự đoán, chỉ cần bọn họ không để lại nòi giống ở vùng ngoài lãnh thổ, chắc chắn sẽ tuyệt hậu!”

 

“Phụt!”

 

Long Nguyệt phun ra một ngụm trà lớn, nhìn về phía hai người Long Hình bằng ánh mắt khác thường.

 

“Sao nhìn chúng tôi như vậy, đây là mật lệnh của Long Vương!” Long Hình hơi chột dạ giải thích.

 

Vào giờ phút này, toàn bộ Phi Lục đều sôi trào cả lên, mười tám thế gia lớn, thậm chí tính luôn con cháu của thế gia Pharaoh, dường như chỉ trong một đêm, tất cả đều là xác chết nằm rải rác khắp nơi!

 

Kể cả người giúp việc của bọn họ, ước chừng hàng trăm người đều bị giết sạch sẽ!

 

Vào lúc này, cường giả cảnh giới Nhân Vương cấp sáu của Phi Lục vô cùng phẫn nộ!

 

Vốn dĩ, bọn họ còn cười nhạo Âu Lục và Mỹ Lục, kết quả, lại không ngờ rằng, thế tử của mình lại bị người khác tiêu diệt!

 

“Đã điều tra ra rồi, là Tiêu Chính Văn của Hoa Quốc đã âm thầm phái cao thủ của điện Thần Long, chặn giết thế tử của chúng ta ở giữa đường!”

Một đàn ông trung niên bước nhanh vào cung điện Pharaoh, thở hổn hển báo cáo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom