Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 123-2: Khó được bình an 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi ngồi thẳng dậy nhìn anh bên cạnh. Anh vẫn mặc áo sơ mi ôm, nhưng tôi có cảm giác anh thích mặc áo thun và chiếc quần hộp kia hơn. Lúc này, nhìn anh có vẻ không thoải mái, cởi luôn ta bốn khuy áo, phanh ngực, anh động đậy bàn tay rồi nói tiếp.

“Quỷ thai vốn dĩ không hẳn là được sinh ra trên thế giới này. Con người vốn dĩ phải qua luân hồi mới đi đầu thai. Nhưng quỷ thai thì không phải như vậy. Bọn họ không hề có bất cứ ký lục ghi chép nào lại. Một khi chết đi không phải là hồn phi phách tán thì sẽ là đời đời kiếp kiếp thành cô hồn, cứ thế lặp  lại những thống khổ ở giây phút tử vong. Nếu Vương Càn là người bình thường, anh có thể siêu độ cho hắn, nhưng hắn không phải. Hắn cũng chưa có kết hôn, không có con cái, không có thứ gì có thể giúp hắn bình an rời đi.”

Tôi nhíu mày. Như vậy, chỉ còn đường hồn phi p hách tán hay sao? Tông Thịnh muốn đối mặt với Vương Càn nữa sao?

“Vậy, có phải hiện tại hắn không còn mạnh như trước không?”

“Đúng vậy, bất quá cũng không biết hắn có thể hay kéo anh chết theo không.”

“Rất nguy hiểm sao?”

“Có lẽ không có việc gì, nhưng, có lẽ, anh sống không quá ngày mai.”

“Tông Thịnh…”

Tôi nhìn anh, trong lòng khẩn trương.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Ngay lúc đó, giọng Ngưu Lực Phàm vang lên từ phía sau:

“Chậc chậc, nhìn đi nhìn đi, đồ trọng sắc khinh bạn. Những thứ quan trọng như vậy sao cậu lại nói cho cái đồ không có kiến thức Tông Ưu Tuyền mà không chịu dạy tôi hả?”

Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh Tông Thịnh. 

“Để anh biết nhược điểm của tôi à?” Tông Thịnh không buồn liếc mắt một cái nhìn hắn. Tôi biết, Tông Thịnh luôn cường ngạnh trước mặt người khác, kiên cường, bản lĩnh. Chỉ trước mặt tôi anh mới có thể khóc, có thể nói mình đau, có thể nói ra những nhược điểm của mình. 

Ngưu Lực Phàm cũng không tức giận, trực tiếp đi tới trước bàn nhỏ, nói: “Chà, có nhiều đồ ngon vậy, tôi ăn đây…”

“Nhang chưa hết mà!” Tôi kêu lên. Hắn mới hậm hực quay về ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
 
Chương 124: Vương càn đáng tởm!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tông Thịnh tuy rằng cũng không nói gì thêm, nhưng dưới ánh trăng tôi vẫn có thể thấy anh khẽ nhíu mày.

Ngưu Lực Phàm đứng thẳng dậy, ho khan hai tiếng rồi nói: “Bắt đầu lại nào!”

Hắn bắt đầu dâng hương, nói: “Đệ tử Ngưu Lực Phàm, đêm nay muốn khuyên lui quỷ thai chi hồn, nguy hiểm thật nhiều, thỉnh Tổ sư gia phù hộ.”

Đốt xong nén nhang thứ nhất, hắn bắt đầu mua kiếm, rót rượu, sau cùng rót cả lên đỉnh đầu Tông Thịnh.

Một giây hai giây, hắn vẫn duy trì tư thế rót rượu.

Ba giây bốn giây, ta vẫn không thấy gì biến hóa. Tôi cho rằng còn có cái gì lợi hại liền nhìn hắn nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tông Thịnh, nói: “Cậu không thấy buồn ngủ à?”

Tông Thịnh trừng mắt nhìn hắn: “Thất bại. Cởi trói.”

“Không có khả năng a, lúc này, hẳn là ngủ rồi, sau đó hồn Vương Càn sẽ từ trong thân thể cậu bay ra, ý đồ khống chế cậu.”

“Thả tôi ra.” Anh nói.

Ngưu Lực Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định nhưng vẫn buông chén rượu và kiếm gỗ đào trong tay xuống, lầm bầm lầu bầu nói: “Sao lại không phản ứng chứ? Chẳng lẽ, cách này có tác dụng với người thường, đối với quỷ thai không tác dụng sao?”

Tông Thịnh sau khi được cởi trói thì Ngưu Lực Phàm có  vẻ thật mất mát. Điều này cũng có thể lý giải, do nhà hắn vốn làm nghề này mà việc đơn giản thế này hắn không làm được.

Ttrước khi gặp chúng tôi có vẻ hắn cũng chưa từng làm pháp sự gì, lần trước mở âm dương thông đạo có chút miễn cuõng,  nhưng vẫn là thành công.

Lần này thì chẳng có chút dấu hiệu thành công nào cả.

Tông Thịnh nhận lấy sợi chỉ hồng trong tay hắn rồi nói: “Không cần phiền toái như vậy, hắn hiện tại rất yếu, năng lượng của tôi đang rất mạnh. Trong tình huống này thì có lẽ dùng cách vừa phải cũng lôi hắn ra được. Không phải lúc nào dùng biện pháp mạnh cũng có tác dụng. Có thể, nhiều người thích phô trương, để khách hàng cảm thấy thầy bà tốn thật nhiều công sức. Nhưng mà, chúng ta phô trương thì để cho ai nhìn chứ.”

Nói rồi, anh đưa đôi đũa tới trước mặt NgưU lực Phàm hỏi: “Kẹp hồn thì sao?”

Ngưu Lực Phàm vốn dĩ rất uể oải, nghe thấy vội vàng gật đầu nói: “Được! Được!”

Hắn buông đồ trong tay, cầm chiếc đũa, thật cẩn thận kẹp vào ngón giữa tay trái Tông Thịnh, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có điểm bất an.

Cái này khi còn nhỏ tôi từng thấy người già trong thôn làm, kẹp một cái rồi túm ra.

Tông Thịnh hỏi: “Trước kia chưa từng làm?”

“Không, không. Tôi, tôi làm được.”

Trong lòng tôi thầm kêu gào sao mà Ngưu Lực Phàm không đáng tin cậy như vậy. Nhưng hiện tại tôi cũng không dám nói chen vào, sợ xảy ra chuyện.

“Đếm một hai ba, tôi đã có thể túm.” Ngưu Lực Phàm nói, đôi mắt nhìn chằm chằm ngón tay kia, sau đó nói: “Một, hai, ba!”

Tuy rằng nghe không ra hắn sợ hãi, nhưng cũng có thể nghe ra hắn khẩn trương.

Tay hắn vung lên trong không trung, nhìn thực sự như có cái gì bị hắn  kẹp lôi ra từ ngón tay TÔng Thịnh.

Ánh trăng rằm tháng tám sáng ngời! Tôi không nhìn thấy gì, nhưng lại có thể nghe được tiếng của Vương Càn. “Nghĩ khiến ta hồn phi phách tán, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót sao?”

Tông Thịnh xoa đầu ngón tay: “Ta có thể sống sót, ngươi cũng không cần hồn phi phách tán.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”

“Nếu không phải vì giữ được ngươi, ta cũng không cần phải chờ cho tới mặt trăng đỏ hôm nay, chờ tới buổi tối tới xử lý ngươi.” Tông Thịnh nhẹ giọng nói.

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy như có đôi mắt đang nhìn mình, không biết là từ chỗ nào nhìn tới, dù sao chính là có người đang nhìn tôi, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh nhìn lạnh lẽo thật giống như có thể xuyên thấu quần áo, nhìn đến thân thể của tôi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tông Thịnh đột nhiên hốt một nắm tro trên mặt bàn ném về phía tôi.

Việc xảy ra quá nhanh. Ngay lúc tôi cho rằng tro sẽ rắc thẳng lên người tôi mà vội nhắm chặt hai mắt, nhưng không có gì. Tro bay đến cách tôi khoảng một mét thì rơi xuống, giống như bị cái gì chặn lại.

Tông Thịnh nói: “Đừng nhìn cô ấy, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng không thuộc về ngươi. Cô ấy cùng ngươi bát tự không hợp.”

“Sắp xếp cả nữ nhân cho ngươi, Tông Thịnh, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đều cho ngươi!”
 
Chương 124-2: Vương càn đáng tởm! 2


“Ta không nghĩ cùng ngươi nói nhảm. Vương Càn, chúng ta xem như huynh đệ, ta hẳn là kêu ngươi một tiếng đại ca, ta bảo vệ ngươi, là hy vọng ngươi có thể giúp ta, phá trận pháp đã hại ngươi, cũng hại ta. Hiện tại cái mắt trận kia, Lão Bắc đã dùng quỷ thai thứ ba, một đứa nhỏ mười ba tuổi, hơn nữa, còn sinh đúng ngày rằm tháng tám. Trận đã bị bọn họ gia cố.”

“Ha ha, thật tốt, nguyên lai ngươi cũng thất bại.”

“Ta không có bại, bởi vì ta đã đem ngươi mang ra ngòai. Ngươi ở bên kia không có ký lục gì, chỉ có thể ở chỗ này du đãng. Chuyện xấu làm nhiều thì trước sau cũng gặp người lợi hại tiêu diệt ngươi. Còn không bằng, trở lại khách sạn Sa Ân, khách sạn kia chính là thân thể ngươi, ngươi có thể lại quay lại bên trong tự nhiên, cho dù mắt trận thay đổi quỷ khác, ngươi vẫn có năng lực này. Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi trở lại khách sạn Sa Ân.”

“Dùng ta để đối phó mắt trận mới?”

“Đúng vậy, như vậy ta mới có thể đối phó Thẩm Kế Ân. Thẩm Kế Ân không phải người, cho dù ngươi trở lại khách sạn cũng chưa chắc có thể đối phó được hắn. Ca, chúng ta liên thủ đi. Chúng ta không thể cho người khác thao túng. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ngươi có thể đi thành quỷ, đám nguyên bảo này ta sẽ đốt cho ngươi, về sau ngươi đi đường ngươi, ta lại làm ta. Nếu cứ nhằm vào ta, ta sẽ không nói tình cảm nữa.”

Vương Càn cười, vẫn luôn đang cười. Ngưu Lực Phàm lặng lẽ thối lui đến bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Em có  thấy được Vương Càn kia?”

“Nhìn không thấy.”

“Anh lại nghe được hắn nói chuyện.”

“Ừ, giống nhau.”

“Hắn sẽ đáp ứng sao?”

“Có lẽ.” Tôi đáp lời, tôi thật sự cảm thấy Vương Càn hẳn là sẽ đáp ứng, lời Tông Thịnh nói hấp dẫn vậy mà, vừa đe dọa lại vừa dụ dỗ, có lời hay, có lời tàn nhẫn.

Nhưng sau khi cười, Vương Càn không biết nói gì, tôi không nghe thấy, nhưng nghe thấy Tông Thịnh đột nhiên quát: “Không có khả năng!”

Mà đồng thời, hắn đột nhiên rút thanh kiếm gỗ đào trên mặt bàn ra quăng ra ngoài, kiếm ở không trung xoay tròn, đột nhiên tựa như đụng phải thứ gì rớt xuống đất

Ngưu Lực Phàm kinh hô chạy tới đem kiếm gỗ đào nhặt lên, đau lòng lau lau thân kiếm dính bùn. Nhìn Tông Thịnh cũng không dám nói lời nào.

Tông Thịnh nói: “Đây là giáo huấn! Không hợp tác, thì biến!”

Tôi vẫn luôn không biết khi đó, Vương Càn rốt cuộc bị làm sao, sao lại khiến Tông Thịnh đột nhiên xuống tay. Vương Càn lần trước bị tôi làm cho bị thương thật nặng, giờ lại bị đánh như vậy, khiến cho trong không trung vang lên tiếng rên đầy đau đớn, giống như chết đến nơi vậy,

Đến thật lâu thật lâu sau này, sau khi mọi chuyện đều kết thúc, chúng tôi ngồi bên nhau ngắm trăng tôi hỏi gặng thì anh mới nói, khi đó Vương Càn là nói, hắn muốn tôi ngủ với hắn thì hắn mới đáp ứng trở lại khách sạn giúp Tông Thịnh. Thật là làm người làm quỷ gì cũng đáng tởm cả!

Một hồi lâu, Vương Càn mới nói: “Ta trở về, ta trở về, nhưng mà, đầu của ta, đầu ta không ở khách sạn Sa Ân. Ta bị bọn họ đẩy vào máy trộn bê-tông, toàn thân đều nát. Nửa cái đầu bị văng ra. Bọn họ, bọn họ đem nửa cái đầu kia, hợp với óc ta cho vào trong một cái thùng, hàn lại rồi đổ tiếp nước bùn vào, ta cũng không biết bọn họ đem thùng kia bỏ ở đâu. Tất cả đều là xi măng, tất cả đều là xi măng. Giúp ta tìm được đầu ta, ta liền giúp ngươi trở lại khách sạn.”

“Được!” Tông Thịnh đáp ứng. Thực sảng khoái. Lòng tôi bồn chồn, tìm kiểu gì đây?!

Tông Thịnh quay sang Ngưu Lực Phàm vẫn khư khư cầm kiếm gỗ đào nói: “Biết hộ hồn bằng đèn lồng không?” 

Ngưu Lực Phàm gật gật đầu, nhưng vẫn vội nói: “Kiếm bảo bối của tôi!”

“Pháp khí chính để dùng, không phải để ôm ngủ! Đốt cho hắn một ngọn đèn hộ hồn, sau đó mang về hiệu cầm đồ của anh đi.”

“A?! Sao lại mang về đó? Lỡ đi đường đèn tắt thì sao?”

“Một vạn tệ!”

“Được! đảm bảo đèn không tắt, kéo dài chín ngày.”

“Được, đốt đi, nếu không, hắn thật sự hồn phi phách tán.”

Tông Thịnh kéo tôi ngồi xuống bậc thang, nhìn Ngưu Lực Phàm làm việc.

“Tông Thịnh.” Tôi vội hỏi, “Chúng ta đi tìm đầu của hắn bằng cách nào, chính hắn cũng không biết là ở nơi nào.”

“Có thể tìm được. Nếu người xuống tay là đám công nhân ở công trường thì anh có cách của anh để tìm. Chỉ sợ những người đó do Lão Bắc an bài khi giấu đầu hắn bỏ thêm chu sa hoặc là vôi. Nếu bỏ thêm mấy thứ này thì thật sự bị phong kín, không có biện pháp tìm. Nhưng vẫn phải thử một chút xem.”

Bên kia Ngưu Lực Phàm đốt mười cây nến sáp ong, rồi dùng la bàn đặt trên mặt đất.

Tôi nhẹ giọng hỏi: “Sao lại là mười cây? Không phải nên là chín cây, hoặc là bảy cây sao?”

“Đó là ba hồn bảy phách. Một hồi nữa thêm đốt lên một ngọn trường minh đăng là được.”

Ngưu Lực Phàm ngọn nến còn không đốt xong thì chợt ngẩng đầu lên hô lên: “Bên kia!”

Tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, ngay lúc đó Tông Thịnh đã hướng tới bên kia chạy tới. Hơn nữa tốc độ phi thường phi thường nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì từ ngoài sân đã truyền đến tiếng kêu của con gái.

Loại tiểu biệt thự sân vườn này phía ngoài đều là tường thấp, cổng chính mở khóa điện. Chỉ có điều nhà chúng tôi cửa điện đã hỏng, nên chúng tôi cũng bỏ luôn. Dù sao, cả nhà hai chúng tôi đều ở bên ngoài, chẳng ai ở nhà để mà sửa cả.

Ngưu Lực Phàm muốn chạy theo nhưng chỉ đi một bước liền lại trở về tiếp tục đốt đèn. Hiện tại đèn còn chưa đốt xong, hắn còn không thể rời đi.

Tôi vội chạy ra xem, mới ra tới sân thì nghe tiếng phụ nữ la oai oái: “Phi lễ a! Cưỡng gian a! Ngươi buông tay! A! Cưỡng gian a! Biến thái!”

Không xong, đụng tới cực phẩm tổ ong vò vẽ nữ nhân rồi. Cái từ tổ ong vò vẽ nữ nhân này là tôi nghe đám bạn học nam nói. Bọn họ nói cái loại phụ nữ động chút liền la lối, vô lý đủ thứ, cứ quấn lấy chọc phiền toái, thì chẳng khác nào ong vò vẽ.
 
Chương 125: Về quê


Tông Thịnh túm lấy cô ta đè ở trên bức tường thấp, lạnh giọng nói: “Còn nói nữa ta đánh bất tỉnh, dù sao quanh đây đều có gắn cameras, người ta chỉ có thể nhìn thấy ta đánh người, mà không phải phi lễ.”

Tông Thịnh nói vừa nói xong, cô ta liền ngậm miệng, còn cười với anh. Tôi cũng nhìn rõ cô gái này. Hóa ra, chính là cô gái Thẩm Hàn sáng nay vừa chạy tới phòng chúng tôi xong, em gái Thẩm Kế Ân.

Thẩm Hàn trang điểm thật đậm, còn gắn cả lông mi giả, nói: “Anh tên Tông Thịnh, tôi tra được tên của anh ở quầy lễ tân.”

Tông Thịnh buông cô ta ra, lùi lại rồi đưa tay: “Đưa di động đây, tôi đảm bảo dù có nhìn thấy cái gì cũng sẽ không cho ai biết.”

Thẩm Hàm tiếp tục cười: “Em cảm thấy anh vô cùng tuấn tú đó, em đảm bảo, em nhìn thấy cái gì em cung sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.”

“Đưa điện thoại đây”

Cô ta cười khanh khách, đưa điện thoại ra, nói: “Em vừa chụp, vừa gửi cho bạn bè trong giới, những chị em đó nhất định sẽ hâm mộ em lắm luôn, anh cứ giữ điện thoại này đi.”

Tôi đứng sau Tông Thịnh, trán chảy vạch đen dài. Còn gửi cho bạn bè nữa, bức tử người hay sao vậy?

Quả nhiên, Tông Thịnh lấy di động của cô ta xong không buồn xem, chỉ cầm điện thoại đập thẳng vào bức tường thấp. trong nháy mắt, điện thoại vỡ tan thành nhiều mảnh, tim tôi cũng đập dồn dập, sao đập cả điện thoại của người khác nữa!?

Tông Thịnh xoay người đi thẳng vao trong, vừa đi vừa nói: “Tôi sẽ đền một cái điện thoại mới, giờ thì cút.”

Cô gái giương đôi mắt lấp lánh: “Thật ngầu a!”

Trán tôi vạch đen chảy càng nhiều. Sao trên đời có thể loại con gái như vậy chứ? Tông Thịnh nói khó nghe vậy mà còn thích nữa?! Chẳng phải nên tức giận bỏ đi sao? Hay là giáng cho hắn một cái tát chứ?

Thẩm Hàn còn muốn chạy theo, tôi chặn lại:

“Thẩm tiểu thư, thực xin lỗi, đây là nhà của chúng ta, chúng ta không chào đón cô vào. Còn nữa, cô tự tra tư liệu riêng của khách ở quầy lễ tân là trái pháp luật, khách sạn đã sai khi để lộ thông tin của khách cho người không liên quan.”
 
Chương 125-2: Về quê 2


Tôi nghi hoặc nhìn Ngưu Lực Phàm, hắn sao lại tích cực vậy. Bất quá nếu Ngưu Lực Phàm nói như vậy, tôi cũng đành phải đi vào nhà.

Chỉ là lúc đi trở về còn có thể nghe được Ngưu Lực Phàm nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về. Thôi thôi, đừng đẩy ta.”

“Anh tính toán cái gì hả. Tránh ra.”

“Ta không tính toán cái gì, đừng đẩy ta, á á á! Đèn trong tay tôi có một lệ quỷ đó. Coi chừng ta đập cái đèn này vào chân cô xong rồi lệ quỷ còn có nửa cái đầu này mỗi ngày đều ám theo cô đó

Ngưu Lực Phàm nói giống thật vậy.

Ngưu Lực Phàm cẩn thận che chở ngọn đèn, chầm chậm đi về phía chiếc xe phủ da của hắn, quay sang cười với tôi “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi làm được.”

Tôi nhìn hắn lái xe rời đi, hẳn là Thẩm Hàn cũng đi cùng. Sao một đại tiểu thư lại dễ dàng bị Ngưu Lực Phàm thuyết phục vậy?

Lúc vào đến nhà thì Tông Thịnh đang thu thập các thứ vừa làm pháp sự. Có thể nhận ra khi ở bên ngoài anh cũng thường xuyên làm nên làm rất nhanh, chỉ trong vài phút anh đã thu xếp xong hết.

Thấy tôi vào anh nói: “Ngủ sớm một chút, sáng mai phải qua cao ốc Linh Linh xem sao, tốt nhất là lên lầu 16 bên khách sạn Sa Ân để coi có cạo tường lấy được ít đất cát xi măng gì không. Bất quá, có lẽ lần này chúng ta vào Sa Ân thì Thẩm Kế Ân sẽ không đứng yên mà nhìn. Dù gì cũng chơi bài ngửa với nhau rồi.”

“Em, em có thể nhờ bạn học hỗ trợ, bọn họ vẫn làm ở đó mà, không phải Hạ Lan Lan đâu, là người khác.”

“Không cần, mình kiếm đại ai đó, cho chút tiền là được mà.”

Tôi gật đầu đáp lời, tuy rằng như vậy sẽ phải tốn tiền, nhưng lại an toàn. Mà Mèo nói thật. Ngừng đọc nha. Xíu Mèo up lại cho coi nghen he he

Vốn dĩ ngày mai chỉ sắp xếp có thế, nhưng bất ngờ Tông Thịnh tiếp tục nói: “Chiều mai về quê, ăn cơm với mẹ em. Em gọi về coi thử nếu mẹ vẫn không bắt máy thì lúc về mình mua đồ ăn về luôn.”

“Tông Thịnh.” Tôi gọi, Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói, tôi cho rằng anh đã quên mất, cho rằng anh căn bản không để bụng chuyện về người nhà tôi.

Tông Thịnh không nói gì, đi tới, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đem tôi ôm chặt ở trước ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
 
Chương 126: Lão bắc đóng kịch


Xe về tới cửa nhà tôi đúng vào giờ cơm chiều. Ba tôi ngồi ở cửa hút thuốc, có vẻ ba mới đi đâu về, trên giày còn đầy bùn đất. Nhìn thấy xe chúng tôi dừng ở cửa ông có chút bất an nhìn qua, rồi vội đứng dậy nói vọng vào nhà: “Ưu Tuyền về rồi! Ưu Tuyền về rồi!” Mẹ tôi đi từ trong nhà ra, vẫn còn đang đeo tạp dề, nhìn tôi mà sắc măt vẫn không vui. Tông Thịnh xuống xe xách theo đồ ăn, “Dì à, để con phụ dì nhé.” Tông Thịnh vừa nói xong thì mẹ tôi nhanh chóng thay đổi thái độ, “Không cần đâu, để đó cho dì. Về là được rồi sao còn mua nhiều đồ ăn vậy. Hai đứa mà đi thì nhà còn có hai người chúng ta làm sao ăn hết.” Tôi hụt hẫng, sao mẹ tôi nhìn thấy Tông Thịnh thì thay đổi nhanh quá vậy?

Lạnh lùng với tôi, mà lại không như thế với Tông Thịnh?! Tuy không nói về sự việc ngày hôm đó, tôi cũng biét rõ, mẹ không muốn nhắc lại, mẹ bị ức hiếp, nhưng tính tình của mẹ là vậy, mẹ chịu ức hiếp tức là bị mất mặt, mà đã là bị mất mặt thì không cần đề cập tới. Thế nên chúng tôi không nói lại, lỡ như ba mẹ mà hỏi lại thì chúng tôi cũng không biết phải giải thích thế nào. Phía ông của Tông Thịnh, anh vẫn nói là muốn lấy được cao ốc Linh Linh nhưng dường như anh cũng chưa từng nói lý do với ông bà. Chương này bị lỗi, lỗi tại chương này.Chỉ là ông bà quá chiều anh, nếu không sao có thể cứ thế làm theo mà không cần lý do chứ! Sau cùng, bữa cơm này vẫn là mẹ tôi nấu. Trong bữa cơm tôi đề cập tới việc sắp đi thực tập ở chỗ công ty nhà Tông Thịnh chứ không đi làm ở khách sạn nữa. Mẹ tôi vô cùng tán thành, hiện giờ bà không ưa nổi khách sạn Sa Ân một chút nào. Ăn cơm xong cũng suýt soát 7 giờ, trời cũng đã tối. Mẹ hỏi bọn tôi là ngủ lại nhà hay về lại nội thành, tôi do dự nhìn Tông Thịnh, anh nói: “Bọn con về ạ, mai còn phải đi làm.” “Vậy cũng được, Ưu Tuyền, con vào xem có muốn mang theo gì không, trời lạnh rồi, mang theo vài bộ đồ nữa cho ấm.” Tôi vào phòng thu thập quần áo. Thật ra thì ở thôn chúng tôi có tập tục này. Dù cho chưa kết hôn nhưng nếu nhà gái sang ở cùng nhà với nhà trai thì chẳng ai có ý kiến. Nhưng nếu nhà trai ở lại nhà gái thì hoàn toàn không thể ngủ cùng phòng. Cho dù đã kết hôn, gả cưới rồi, nhưng về nhà mẹ đẻ cũng không thể ngủ cùng giường với nhau. Trừ phi là băt rể. Nghe người già trong thôn nói là liên quan gì đó tới thai thần trong nhà nên mọi người đều chú ý. Tự dưng mẹ tôi nói nên tôi cũng không biết trả lời mẹ thế nào.

Tông Thịnh đi theo tôi vào phòng, trong phòng tôi chỉ có một ngòn đèn tù mù, tôi nói với anh: “

Nhà em điều kiện không tốt được như anh, có lẽ, anh cũng không thuận mắt.” Nhà anh dù ở trong nội thành hay ở nông thôn thì nhà anh đều lớn, trang hoàng cũng rất đầy đủ. Mà nhà tôi lúc này thì thua kém hẳn vài bậc. A

nh ngồi trên chiếc giường cũ của tôi nhìn tôi thu thập quần áo. Sau khi tôi học xong cấp 2 đã đi ra ngoài ở trọ, rất ít khi về nhà ngủ. Hồi cấp 2 tôi còn về nhà nghỉ hè nghỉ đông, cuối tuần không về. Sau khi lên cấp 3 thì một tháng về được 2 lần, càng lười về. Đến khi đại học thì trừ phi là lễ Tết, chứ không thì tôi cũng không về. Tôi thực ra là tránh né thôn này, mỗi lần về đều có người nhắc với tôi về Tông Thịnh, khi đó tôi cảm thấy đó chính là sự việc vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, chỉ cần tôi về tới nhà thì chắc chắn bà anh sẽ ghé qua xem tôi thế nào. Giường gỗ này, chính là chiếc giường mà khi còn học tiểu học tôi ngủ cùng bà vú. Tông Thịnh nhìn tôi nói: “Không đâu, hồi xưa ở beên ngoài, anh ở những nơi càng tệ hơn thế naày. Có lúc là lều bạt công trường, có khi là giường lò xo gấp, mùa đông gió lạnh thôi qua, phải đắp chăn thật kín nếu không sẽ phải chịu lạnh tới sáng.” “Vậy sao anh không nghĩ tới việc về nhà?”

Tôi hỏi, “Nhà anh điều kiện tốt vậy mà.” Anh trầm mặc. Tôi đem một ít quần áo cũ cho vào trong túi. Lúc trước đi thực tập nên tôi đã dọn đồ từ ký túc xá ở trường về lại nhà, nghĩ rằng sau này thực tập xong cũng sẽ đi làm ở Sa Ân, không nghĩ tới lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Tôi kéo khóa túi lên, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Dạ?” “Trở về làm gì? Trở về sẽ bị người ta nhìn như quái vật. Cho dù bây giờ anh quay lại, đã như thế này mà họ vẫn cứ nhìn anh như quái vật mà thôi.

Chi bằng ở bên ngoài, nửa năm đổi chỗ một lần, sẽ không ai biết được bí mật của anh. Chẳng thà ở nơi mà chẳng ai biết mình là ai, nửa đêm có lạnh chết để không bị coi là quái vật.” “Thực xin lỗi.” tôi nói nhỏ. “Có gì mà xin lỗi?! Khi đó, Lão Bắc cũng rất chiếu cố anh. Lão để anh ngủ ở trong, lão nằm bên ngoài, có vậy lão mới dùng thân hình của lão che gió được cho anh.”
 
Chương 126-2: Lão bắc đóng kịch 2


Nghe người già trong thôn nói là liên quan gì đó tới thai thần trong nhà nên mọi người đều chú ý. Tự dưng mẹ tôi nói nên tôi cũng không biết trả lời mẹ thế nào.

Tông Thịnh đi theo tôi vào phòng, trong phòng tôi chỉ có một ngòn đèn tù mù, tôi nói với anh: “Nhà em điều kiện không tốt được như anh, có lẽ, anh cũng không thuận mắt.”

Nhà anh dù ở trong nội thành hay ở nông thôn thì nhà anh đều lớn, trang hoàng cũng rất đầy đủ. Mà nhà tôi lúc này thì thua kém hẳn vài bậc.

Anh ngồi trên chiếc giường cũ của tôi nhìn tôi thu thập quần áo. Sau khi tôi học xong cấp 2 đã đi ra ngoài ở trọ, rất ít khi về nhà ngủ. Hồi cấp 2 tôi còn về nhà nghỉ hè nghỉ đông, cuối tuần không về. Sau khi lên cấp 3 thì một tháng về được 2 lần, càng lười về. Đến khi đại học thì trừ phi là lễ Tết, chứ không thì tôi cũng không về.

Tôi thực ra là tránh né thôn này, mỗi lần về đều có người nhắc với tôi về Tông Thịnh, khi đó tôi cảm thấy đó chính là sự việc vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, chỉ cần tôi về tới nhà thì chắc chắn bà anh sẽ ghé qua xem tôi thế nào. Giường gỗ này, chính là chiếc giường mà khi còn học tiểu học tôi ngủ cùng bà vú.

Tông Thịnh nhìn tôi nói: “Không đâu, hồi  xưa ở beên ngoài, anh ở những nơi càng tệ hơn thế naày. Có lúc là lều bạt công trường, có khi là giường lò xo gấp, mùa đông gió lạnh thôi qua, phải đắp chăn thật kín nếu không sẽ phải chịu lạnh tới sáng.”

“Vậy sao anh không nghĩ tới việc về nhà?” Tôi hỏi, “Nhà anh điều  kiện tốt vậy mà.”

Anh trầm mặc. Tôi đem một ít quần áo cũ cho vào trong túi. Lúc trước đi thực tập nên tôi đã dọn đồ từ ký túc xá ở trường về lại nhà, nghĩ rằng sau này thực tập xong cũng sẽ đi làm ở Sa Ân, không nghĩ tới lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Tôi kéo khóa túi lên, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Dạ?”

“Trở về làm gì? Trở về sẽ bị người ta nhìn như quái vật. Cho dù bây giờ anh quay lại, đã như thế này mà họ vẫn cứ nhìn anh như quái vật mà thôi. Chi bằng ở bên ngoài, nửa năm đổi chỗ một lần, sẽ không ai biết được bí mật của anh. Chẳng thà ở  nơi mà chẳng ai biết mình là ai, nửa đêm có lạnh chết để không bị coi là quái vật.”

“Thực xin lỗi.” tôi nói nhỏ.

“Có gì mà xin lỗi?! Khi đó, Lão Bắc cũng rất chiếu cố anh. Lão để anh ngủ ở trong, lão nằm bên ngoài, có vậy lão mới dùng thân hình của lão che gió được cho anh.”

Vừa dứt lời thì điện thoại anh reo lên. Tôi đang đắm chìm trong cảm giác thương tiếc thì nghe anh nói: “Dạ bà.”

Trong phòng yên tĩnh, là yên tĩnh của vùng nông thôn nên tôi nghe rõ mọi âm thanh truyền tới từ điện thoại. “Tông Thịnh, con về rồi à? Đang ở nhà Ưu Tuyền sao?”

“Dạ, nhưng bọn con chuẩn bị về lại nội thành.” Lúc chúng tôi về cũng không ít người thấy xe chúng tôi nên nếu bà anh biết cụng không có gì kỳ lạ.

“Con về nhà đi, về ngay, về nhanh lên.”

“Bà, con biết chuyện con ở công ty bị bọn họ nói lại với bà, nhưng con không muốn cãi lại bà đâu, con làm việc luôn có lý do của con.”

“Ta kêu con về thì con về đi, ăn có một bữa cơm mà nói nhiều quá vậy? Ông Bà vất vả cả đời còn không phải vì con hay sao? Con muốn xài tiền thế nào thì cứ xài, chỉ cần còn ông bà ở đây thì cứ thoải mái. Để ta xem, ai dám nói cái gì. Ta kiếm tiền cho cháu ta xài đó, làm sao?”

Giọng bà oang oang, phỏng chừng không chỉ là nói cho Tông Thịnh nghe, mà còn nói cho cả những kẻ đang đứng cạnh nữa.

Bà lại nói: “Gia gia Lão Bắc của con đang ăn cơm ở nhà mình nè, về nhanh đi!”

Mặt Tông Thịnh trầm xuống. Tôi cũng thực kinh ngạc, nghĩ tới khoảnh khắc trong mật thất hôm nọ, Lão Bắc lạnh lùng đối mặt với thi thể bị lão đâm đinh gỗ đào vào ngực, còn cả cảnh lão khóc lóc nói với Tông Thịnh, đương nhiên cũng nghĩ tới hình ảnh Thẩm Kế Ân từ trong bồn máu ngồi lên. Hơn nữa, ở đây là nông thôn nên trong không khí lúc nào cũng lành lạnh, thiếu đi nhân khí khiến tôi sợ tới rùng mình.

Tông Thịnh vội cúp điện thoại: “Anh qua một chút.”

Tôi vội xách túi lên chạy theo, mẹ tôi nhìn thấy vậy còn định nói gì, tôi vội nói là bà Tông thịnh kêu chúng tôi qua đó, mẹ vội nói: “Vậy mau đi đi, mau đi đi.” Lần trước bà Tông Thịnh sang đây quậy, mẹ tôi chắc cũng phải suy nghĩ cẩn thận hơn. Sau đó, lúc bà bị cả đám người vây quanh không cho rời đi, đột nhiên người quen xuất hiện, lại còn bênh vực bà, khí thế ngút ngàn – bà Tông Thịnh đã tạo cho mẹ cảm giác an toàn rất lớn.

Xe về đến nhà anh, quả nhiên trong phòng sáng trưng khắp nhà, còn có cả tiếng đàn ông khề khà uống rượu.

Tôi và Tông Thịnh xuống xe, đi vào nhà. Bà cô lớn tuổi nhà anh đã vội kêu: “Quào, trở lại thật hả? Đúng là, người ta chỉ nói con gái không biết tới nhà mình ở đâu, chứ mà, Tông Thịnh, cậu đi ở rể cũng được rồi đó. Đúng là làm cho bà cậu thương tâm.”
 
Chương 127: Tướng khắc phu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tông Thịnh đấm mạnh vào tấm ván cửa đến rầm một cái. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía hắn, nín thở. Bà cô già ngoài sân gào lên: “Làm cái gì mà đập cửa vậy.”

Tôi vội phất tay với cô ta để cô ta đừng chọc vào Tông Thịnh, nhìn ánh mắt anh phẫn nộ như vậy không chừng sẽ xảy ra chuyện. nhưng cô ta vẫn cố tình không hiểu ý tôi, còn tính chạy lại xem sao.

Tông Thịnh quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta một cái, cuối cùng thì cô ta cũng nhìn thấy sự tức giận trong mắt anh nên vội nín khe, bỏ đi.

Tông Thịnh lúc này mới chậm rãi quay đầu nói với Lão Bắc: “Lão Bắc, ông nếu dám thương tổn người nhà tôi, tôi sẽ lập tức đi đốt khách sạn Sa Ân. Ông để ý trận pháp đó như vậy, tôi sẽ cho nó thành ra nát bét.”

Nói xong, Tông Thịnh xoay người, kéo tôi đi. Bà của anh mắng theo ở phía sau, mắng anh là không hiểu chuyện. Trong mắt bọn họ thì Lão Bắc là ân nhân cứu mạng của nhà này, không có Lão Bắc thì sẽ không có Tông Thịnh. Tông Thịnh nói như vậy, chính là đại nghịch bất đạo.

Trên xe tôi bị áp suất thấp của Tông Thịnh khiến cho không dám nói tiếng nào, mà anh vẫn luôn trầm mặc chạy thẳng về nội thành. Ngoài cửa xe đã lấp loáng ánh đèn đô thị, cảm thấy rời khỏi thôn đã xa, Tông Thịnh mới dừng xe, dựa vào ghế châm lửa hút thuốc, hạ cửa xe, nhìn ánh đèn bên ngoài thấp giọng nói: “Lão định uy hiếp anh sao? Buổi tối hôm đó, cứ để cho anh đốt cái khách sạn đi cho rồi.”

“Tông Thịnh.” Tôi không biết phải an ủi anh như thế nào.

Anh rít mạnh một hơi thuốc, ổn định cảm xúc rồi nói: “Mình sang xem cao ốc Linh Linh đi. Nếu em mệt thì ngủ trên xe một lúc đi, anh muốn làm hết những chuyện tính làm ngày mai trong đêm nay luôn. Mai anh phải quay về quê, lục soát toàn bộ trong ngoài nhà một lần.”

“Sao thế?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Anh không thể xác định được vì sao tối nay Lão Bắc lại tới nhà anh?! Nếu chỉ vì muốn gặp anh, thì không nguy hiểm, nhưng nếu lão động tay động chân gì đó, phong thủy có thể hại chết người đó, mà còn giết người một cách không dấu vết…”

Tôi gật đầu. Dù đã rất mệt nhưng tôi vẫn theo anh đi tới tòa nhà Linh Linh.

Xe không chạy về hướng nhà chúng tôi mà chạy thẳng tới bên dưới tòa nhà. Tòa nhà Linh Linh vốn là một chung cư kiểu cũ. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên tôi lên thành phố thì đã có tòa nhà này rồi. Có một cầu thang để đi lên, hành lang thật dài, một bên là nhà, một bên là đường. Những hộ gia đình đã dọn đi gần hết, chỉ còn lại một đám người làm công hoặc là người thêu nhà này nọ.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tòa nhà này cũng có thang máy, nhưng là trang bị sau, nói là thang máy thời thượng ngắm cảnh, nhưng thật ra là vì l úc xây nhà không chừa chỗ làm thang máy nên chỉ có thể lắp thêm thang máy kính ở bên ngoài mà thôi.

Sau khi xuống xe, Tông Thịnh quay sang hỏi tôi: “Em chờ trong xe hay lên cùng anh?”

“Em đi với anh.” Tôi trả lời ngay, căn bản không cần suy nghĩ nhiều. Tôi cảm thấy đêm nay sau khi gặp Lão Bắc thì cảm xúc của anh không ổn định, vẫn nên đi cùng anh là hơn, nếu không chút nữa anh thật sự kích động lại ngộ thương người khác thì kh ông tốt.

Thang máy từ từ đi lên, anh hẳn đã có kế hoạch nên lên thẳng tầng cao nhất. Lúc anh bảo đi xem cao ốc Linh Linh thì tôi đã biết anh nhất định tới chỗ nữ chủ nhân tòa nhà. Tuy trong lòng tôi có chút sợ hãi, tay tôi siết chặt góc áo của anh, nhưng tôi vẫn kiên định theo anh lên lầu.

Thang dừng lại ở tầng cao nhất. Ra khỏi thang, chúng tôi mới phát hiện đây chỉ là tầng cao nhất, chứ không phải chỗ cao nhất của tòa nhà, muốn lên mái nhà thì phải leo thêm một cầu thang nữa
 
Chương 127-2: Tướng khắc phu 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thang dừng lại ở tầng cao nhất. Ra khỏi thang, chúng tôi mới phát hiện đây chỉ là tầng cao nhất, chứ không phải chỗ cao nhất của tòa nhà, muốn lên mái nhà thì phải leo thêm một cầu thang nữa.

Những tòa nhà kiểu cũ thế này đều sẽ có thang leo lên tầng thượng, tầng thượng đó có thể dùng để phơi đồ, chăn màn này nọ.

Chỉ là sau khi thang máy đóng cửa thì đi xuống, có lẽ có người gọi thang ở bên dưới.

Ánh sáng cũng mờ đi rất nhiều, tôi lấy di động ra, dùng điện thoại chiếu sáng. Dưới tình trạng ánh sáng leo lét này, có vẻ Tông Thịnh nhìn tốt hơn tôi nhiều. Anh đi thẳng tới một bên bấm vào công tắc đèn, nhưng trừ tiếng “tạch” vang lên thì không có gì cả.

“Lên nóc xem nào.” Anh nói, rồi kéo tôi đi về phía cầu thang. Vì tối, nên chúng tôi không đi nhanh được. Ngay khi chúng tôi bước lên chiếu nghỉ cầu thang thì cánh cửa sắt kia kẽo kẹt mở ra.

Nếu là ban ngày, tôi có thể mạnh dạn nói là gió đẩy cửa mở, nhưng đang đêm, biết rõ ở đây có quỷ nên tôi không thể nào bình tĩnh nổi, cứ thế nắm chặt lấy cánh tay Tông Thịnh.

“Đừng sợ, chúng ta còn thương lượng được mà, nếu không, hồi trưa chúng ta đã chết rồi. Sau lưng cô ta có gậy trúc phơi chăn, chỉ cần cô ta ném xuống thì xong rồi, nhưng cô ta không làm vậy.”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Nghe anh nói, tôi hồi tưởng lại ban trưa, đúng là sau lưng nữ quỷ có cái gì rất dài, khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ, nếu không phải anh nói, tôi cũng không chú ý tới đó là sào trúc phơi chăn.

Tông Thịnh vừa đưa tôi đi lên trên, vừa nói: “Tuy khoảng cách xa, nhưgn anh vẫn có thể nhìn thấy rõ, trán cô ấy đặc biệt cao, tròng mắt rất nhỏ, trên mũi có nốt ruồi đen, xương gò má nhô ra, mặt gầy da bọc xương, lông mày thực nhạt, nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy. Những đặc điểm này  đều là tướng khắc phu. Những chuyện xảy ra với cô ấy, đều là mệnh!”

Nói xong thì chúng tôi cũng đã bước lên sân ở tầng cao nhất.

Nơi này gió rất lớn. Tôi có thể nhìn thấy lan can của tầng này, cách lan can khoảng 1m5 còn có rào chắn, có lẽ để người ta lưu ý không lại gần. Người phụ nữ kia coi bộ hôm nay đứng ở cạnh lan can ló đầu ra ngó chúng tôi. Với tư thế kia nếu là người bình thường cõ lẽ ngã xuống mất.

Trên mái còn không ít sào trúc phơi đồ, trên vài cây sào còn có quần áo đang phơi. Ở quê, người ta nói không được phơi quần áo ở ngoài qua đêm, cho dù đồ chưa khô cũng phải thu vào trong nhà, chính là sợ ban đêm quỷ thần mặc đồ.

Từ sau lưng chúng tôi bỗng có giọng nói truyền tới: “Đúng vậy, bọn họ đều nói là ta khắc chết chồng ta.”

Tôi kinh ngạc một chút, bên cạnh cửa sắt là một căn phòng nhỏ, người phụ nữ chính là đi ra từ căn phòng đó, chỗ đó dường như chính là nơi không có ánh mặt trời chiếu tới bao giờ.

Có điều, nghe thấy giọng cô ta thì tim tôi đã đập loạn cả lên. Lúc này, tôi thấy c ô ta từ tốn đi ra từ phía sau, trong tay còn nắm chặt cây sào trúc. Với khoảng cách thật gần, tôi cuối cùng có thể thấy rõ mặt cô ta.  Khuôn mặt trắng bệch, xương gò má rất cao, nốt ruồi trên mũi vô cùng rõ ràng.

Cây sào trong tay cô ta không quá dài, khoảng hai mét, nhưng ở đầu sào lại có dấu máu, là vết máu khô.

Quần áo trên người cô ta cũng có dấu máu, đặc biệt là trên vai trái cô ta, đầy máu. Tôi không dám nói tiếng nào, nhưng trong lòng hiểu rõ đó chính là khi cô ta nhảy lầu đầu đập xuống đất, vai bị gãy, toàn thân bị ngâm trong máu.

Tông Thịnh nhìn cô ta nói: “Mấy năm nay tòa nhà này được đưa ra đấu thầu nhưng đều không thành công, không có ai muốn mua cả. Có người đến nơi khảo sát, vậy mà ngã xuống từ mái nhà, bị cây trúc đâm xuyên qua ngực mà chết. Mà lúc người đó chết, cơ thể và cây trúc dựng thành một góc khiến cho thân hình không chạm vào mặt đất.”

Tôi nhìn Tông Thịnh, chuyện này tôi nhớ rõ trước kia từng nghe nói qua, nhưng tôi không nghĩ tới chính là cao ốc Linh Linh, hơn nữa, chuyện đó đã xảy ra nhiều  năm rồi.

Nữ quỷ nhìn cây trúc trong tay: “Chính là cây trúc này, ai muốn hủy nhà của ta, ta liền dùng nó đâm chết. Ông xã ta còn phải trở về đây, nếu hủy đi nơi này, ông ấy về rồi tìm không được, tìm không thấy ta. Ai cũng nói ông xã là do ta khắc chết, nhưng mà...” cô ta khóc lên, “Ta yêu ông ấy, ta thực yêu ông ấy. Chúng ta còn có con mà. Ta không thể để cho bất cứ ai phá hủy đi tòa nhà này của ta, thiếu nợ thì từ từ trả,  chúng ta chậm rãi còn xoay, không cần hủy đi nhà ta huhu…”

Trong lòng tôi bỗng có cảm giác không nói nên lời.

“Tòa án đã phán, này nhà này khẳng định sẽ hủy đi.”

Ánh mắt nữ quỷ lập tức thay đổi, cô ta nắm chặt cây sào trúc trong tay: “Vậy ta đâm chết ngươi!”

Tôi hoảng hồn muốn kéo anh về phía sau, nhưng Tông thịnh không lùi bước, nói:

“Ta có thể cho ngươi cùng chồng tái kiến một lần.”

Tông Thịnh nói vừa xong, cây sào trúc đã lăn xuống đất, mà đồng thời, sau lưng chúng tôi cũng truyền đến tiếng đống sào trúc rơi. Tôi bị âm thanh này khiến cho kinh hoảng mà quay đầu nhìn lại, sau lưng, đám sào trúc phơi đồ rơi đầy trên mặt đất. Toàn bộ quần áo trên sào cũng bay đầy đất.

Trời ạ, trước kia lúc quên thu quần áo, ngày hôm sau nhìn đến toàn bộ sào trúc rơi trên mặt đất còn tưởng rằng là gió thổi, hóa ra… nguyên nhân không phải là gió!

Nữ quỷ nghẹn ngào: “Ta thật sự còn có thể tái kiến anh ấy?”

“Ngươi ở chỗ này còn không phải là vì chờ hắn sao? Vậy tại sao không đi ra ngoài, tìm xem hắn đâu? Ta có thể giúp ngươi tìm được hắn. Có thể cho các ngươi gặp mặt, thậm chí có thể cho các ngươi về sau đều ở bên nhau. Nhưng ta cũng có yêu cầu.”

“Ngươi nói đi!” Nữ quỷ vội vàng nói.

“Sau khi gặp nhau, nếu hắn nguyện ý ở cùng ngươi, thì các ngươi cùng nhau rời đi, nơi này, ta sẽ mua!”
 
Chương 128: Pháo trúc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh ấy nhất định sẽ theo ta đi, nhất định sẽ theo ta đi. Chúng ta vẫn luôn đều thực tốt  mà. Chỉ cần cho chúng ta tái kiến một lần, anh ấy nhất định sẽ theo ta đi.” Nữ quỷ kích động mà nói.

Tông Thịnh lôi từ trong túi quần ra một cây bút lông rất nhỏ cùng một lá bùa, hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ ngày sinh và ngày mất của chồng mình không?”

“Nhớ rõ, nhớ rõ, mọi thứ về anh ấy tôi đều nhớ r, có phải tôi sẽ thấy anh ấy ngay lập tức không?”

Nữ quỷ cứ thế dễ dàng tin vào Tông Thịnh, hẳn là trong lòng cô ta vô cùng mong muốn được nhìn thấy chồng mình.

“Trước hết nói cho ta biết ngày sinh và ngày mất của hắn, ta sẽ giúp ngươi tra tam giới, như thế có thể biết ngươi rốt cuộc có thể hay không nhìn thấy hắn.”

Nữ quỷ nói xong, Tông Thịnh bấm ngón tay một hồi lâu rồi hạ tay viết xuống lá bùa hai cái bát tự, chính là đổi ngày giờ nữ quỷ nói đổi thành thiên can địa chi.

Viết xong, Tông Thịnh hỏi: “Ngươi còn giữ đồ gì của chồng không?”

Nữ quỷ nhìn bên kia cửa sắt nói: “trên tường bên cạnh cửa có treo một chuỗi chìa khóa, đó là chìa khóa của anh ấy. Lúc anh ấy chết chiaà khóa còn ở trong túi đó, do tôi đặt ở đó, chờ một ngày anh ấy trở về, mở cửa tới thăm ta. Nhưng mà anh ấy chưa từng trở về, dù cho ta chết, cũng không gặp được. Ta thật sự có thể nhìn thấy anh ấy sao? Ta thật có thể nhìn thấy sao?”

Cô ta đã đợi lâu tới như vậy, cuối cùng đã có một tia hy vọng, nếu lúc này Tông Thịnh nói với cô ta rằng sau khi tra tam giới phát hiện ra không có khả năng, thì không chừng cô ta sẽ trở mặt giết chết chúng tôi tại chỗ.

Tông Thịnh không nói gì, đi đến cạnh cửa đem chìa khóa từ cái đinh lấy xuống. Chìa khóa đã bị rỉ sét bao phủ, cho dù thật sự lấy chìa khóa ra cũng không có khả năng mở được ổ khóa.

Tông Thịnh nhìn nhìn bốn phía, lại lấy một cái chậu nhựa ở lan can gần đó, còn đọng một ít nước trong chậu. Nước nhỏ giọt xuống.

Tông Thịnh cau mày nói: “Chúng ta thử xem xem, nếu chồng cô xuất hiện, cần nói cái gì thì mau chóng nói với hắn, nước chảy hết, hắn liền sẽ biến mất.”

Tôi vẫn im lặng, nhưng nhìn tốc độ nước chảy có lẽ khoảng chừng năm sáu phút là hết.

Tông Thịnh đem xâu chìa khóa rỉ sắt ném vào trong nước, trên tay làm một thủ pháp kỳ quái kẹp lá bùa. Trong miệng niệm vài câu, tôi nghe không hiểu, ngón tay anh run lên, lá bùa bùng cháy.  Tông Thịnh đem lá bùa đã cháy ném ra ngoài, lá bùa rơi lên bức tường,  trên tường xuất hiện một xoáy tròn phiêu động, rồi lá bùa chậm rãi dừng ở trên mặt nước hóa thành tro chìm xuống nước. Tro, chẳng phải là nên nổi trên mặt nước sao, sao lại chìm xuống đáy nước như vậy? 

Nước trong chậu bắt đầu xoáy tròn, nhìn như nước kéo tro xoay tròn, lại  như tro kéo nước xoáy tròn…  Trong nước dần dần xuất hiện hình ảnh, một hình người mơ hồ đứng ở trogng chậu nước, chân đạp lên mặt nước. Tôi thấy không rõ mặt người nọ, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy kia hẳn là đàn ông, hay là phải nói hắn là nam quỷ, là chồng của nữ quỷ kia.

Tiếng khóc của nữ quỷ đã xảy ra biến hóa, làm tôi khẳng định suy đoán này của mình là đúng.

“Ông xã, ông xã, sao anh không quay lại tìm em? Vì sao bỏ mặc em mộ tmình ở đây? Con đã không hiểu chuyện, mà em chẳng còn ai để nói chuyện, hu hu…”

Bóng người mơ hồ kia không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay ra.

Nữ quỷ chậm rãi tới gần hắn, càng dựa càng chặt. Cô ta cũng vươn tay, cầm lấy bàn tay mơ hồ kia.

Nước trong chậu đột nhiên xoáy nhanh hơn, tốc độ chảy cũng nhanh hơn rất nhiều. Bóng người trong chậu lắc lư, nữ quỷ nóng nảy hô: “Ông xã, ông xã...”

Cô ta vội nhào tới bóng người đang biến mất, cuối cùng chậu bỗng bay lên cách mặt đất một kh oảng đong đưa rồi phát ra tiếng loảng xoảng. Hai bóng quỷ biến mất.

“Bọn họ...” Tôi hỏi.

“Đi rồi, ở bên nhau.” Tông Thịnh nói, “Kỳ thật có rất nhiều chuyện thế này, đều cần bọn hắn trợ giúp một chút, bọn họ cũng sẽ không làm được gì nhiều. Nhưng mà nữ quỷ kia sẽ không có kết cục tốt, dù gì cô ta cũng đã giết người, tới bên kia cũng sẽ bị trừng phạt.

Tôi gật đầu, chớp mắt, rồi thả lỏng. Thật mệt! Ban nãy căng thẳng nên tôi không thấy mệt, giờ thả lỏng… tôi ngáp một cái.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 128-2: Pháo trúc 2


Tôi gật đầu, chớp mắt, rồi thả lỏng. Thật mệt! Ban nãy căng thẳng nên tôi không thấy mệt, giờ thả lỏng… tôi ngáp một cái.

Tông Thịnh nhìn tôi thật kỹ.

“Làm sao vậy?” Cho dù tôi có ngáp thì anh cũng không cần phải nhìn tôi vậy chứ.

Tông Thịnh đi đến phía sau lưng tôi, một chân hung hăng đạp lên cây sào trúc, còn vặn chân nghiền vài cái nói: “Sào trúc này đã bị oán khí ăn mòn, nếu cứ mặc kệ ở đây sẽ xảy ra chuyện. Đem hết đám sào trúc qua đây, đốt hết!”

Tôi trợn to mắt nhìn anh: “Đốt hết?” Sào trúc nơi đây vô cùng nhiều.

Cao ốc này vốn không có nhiều gia đình bìnhthường ở, nhưng số lượng người thuê nhà thì đông, toàn là nhiều người gom vào thuê cùng một căn  hộ ở, nên số lượng người nhiều hơn một gia đình khá nhiều, cũng vì vậy nên phơi quần áo cũng vô cùng nhiều.

Vì thế, nơi này cơ hồ là toàn là sào trúc.

“Ừ, cây sào trúc ban nãy nữ quỷ ném xuống chính là cây đã dùng để giết người, hơn nữa vẫn luôn bên cạnh cô ta, cùng cô ta oán thán, cùng cô ta si mê, dù cô ta đã rời đi nhưng vẫn khó tránh sẽ xảy ra chuyện gì. Đốt hết mới đảm bảo.”

“Nơi này nhiều cây trúc như vậy, nếu đốt hết, ánh lửa sẽ rất lớn, lỡ như cảnh sát tới...”

“Đến lúc đó, chúng ta ở chỗ này chỉ đốt cây trúc, bọn họ có thể đem chúng ta xử lý thế nào?”

Tông Thịnh đã bắt đầu động thủ, trực tiếp qua bên kia lấy quần áo làm mồi lửa, đốt lên.

Mọi người biết vì sao gọi là pháo trúc không?

Trước đây thật lâu, lúc Tết đến, vì muốn xua đuổi quái thú nên người ta sẽ đốt cây trúc, tiếng trúc nổ thật to sẽ trở thành âm thanh xua đuổi quái thú, đón mừng năm mới. Pháo Trúc chính là như vậy.

Mỗi đốt trúc đều hoàn chỉnh khép kín, nên khi bị nung nóng, sẽ nổ tung, phát ra âm thanh lớn.

Thật nhiều cây trúc đốt cùng lúc sẽ phát ra tiếng trúc nổ không ngừng, giống như là đốt pháo vậy.

Cái này, khi còn nhỏ tôi đã biết, ở trong thôn lớn lên ít nh iều cũng sẽ có lần đốt trúc. Nhưng mà, chuyện này Tông Thịnh có biết hay không, tôi thật không xác định.

Khi đốt trúc đầu tiên nổ tung phát ra âm thanh, anh không bất ngờ. Lửa càng lúc càng lớn, anh càng ném thêm trúc vào.

Thế lửa thật lớn, tiếng nổ “Bùm bùm” càng lúc càng lớn. Anh cũng nhíu mi, dường như âm thanh đã lớn hơn anh dự đoán.

Dưới lầu bắt đầu truyền đến tiếng người kêu to, tuy bây giờ cũng không phải quá muộn, rất nhiều người đều còn thức, nhưng âm thanh lớn như vậy khiến mọi người đều giật mình. Đặc biệt, những người ở tầng sát dưới không biết bị dọa thành bộ dáng gì.

Còi cảnh sát cũng truyền đến. Tôi vừa giúp anh ném trúc vào vừa nói “Cảnh sát tới, cảnh sát tới.”
 
Chương 129: Lần đầu mang thai 1


Trên đường có không ít người nhìn chúng tôi, người ta cũng chẳng hiểu đang không tự dưng lại chạy. 

Gió, gió thật lạnh táp vào mặt tôi khiến tôi thở hổn hển. Không biết Tông thịnh nghĩ gì mà tự dưng lại chạy như vậy. Nhưng, vì anh kéo nên tôi cứ thế chạy theo mà không chần chờ, suy nghĩ. Chuyện gì cũng mặc kệ, tôi chỉ việc đi theo anh, dù chạy tới đâu, rời xa tất cả thì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần chạy theo anh.

Rốt cuộc, anh dừng bước chân, cạnh bên một cửa hàng tiện lợi bên cạnh cầu.

Trong lúc chạy tôi không để ý, giờ dừng lại mới cảm thấy vô cùng khát nước, hô hấp khó khăn, yết hầu giống như là muốn bốc khói. Cũng may mắn lúc tôi còn học ở trường, tôi cũng hay chạy nước rút, nếu không chạy nãy giờ có lẽ tôi cũng gục mất. 

Tôi thở gấp, Tông Thịnh đồng dạng cũng thở gấp, khoảng cách xa như thế, cho dù là nam thì cũng không phải dễ dàng gì. Anh móc ví, mua một bình nước lạnh, mở nắp rồi đưa tới trước mặt tôi.

Tôi cũng không khách khí, uống luôn vài ngụm. Sau khi uống, đi tới vài bước, để cơ thể chậm rãi khôi phục lại.  Tông Thịnh đồng dạng cũng cầm chai nước, có điều anh một lần uống cạn cả chai, cũng đi theo tôi bước tới trước. 

Chúng tôi không nói tiếng nào, chỉ yên lặng bước lên cầu. Lúc này thì tôi đi ở phía trước, anh theo ở phía sau.

Đến giữa cầu, nhìn cảnh sông đẹp mắt dưới ánh đèn lấp lánh, tôi dừng bước, quay lại thấy anh đằng sau lưng.

Hóa ra, mỗi bước tôi đi anh đều đứng ở đằng sau, việc này khiến lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp. 

Tông Thịnh đi lên phía trước, bước tới gần tôi, đột nhiên đưa tay nâng mặt tôi hôn thật mạnh mẽ, thật sâu.

Ban đầu, tôi kinh ngạc tới mức đứng yên không nhúc nhích, tiếp theo phản ứng là giãy giụa. 

Ở đây mà Frenchkiss,  trăm phần trăm sẽ bị người chụp ảnh. 

Nhưng tôi giãy giụa không có tác dụng, anh ghì chặt gáy tôi, khiến tôi không thể quay đầu, dù cho tay tôi đánh vào người anh cũng vô tác dụng. Sau cùng, tôi không giãy giụa nữa, móng tay anh nhẹ ấn vào làn da sau gáy tôi… chỉ cần dùng chút sức là đầu tôi có lẽ sẽ bị nhấc ra mất… trong lúc hốt hoảng, tôi tự nhiên cảm thấy mình có chút biến thái, vậy mà lại tập trung vào nụ hôn say đắm này.

Khi nụ hôn kết thúc, anh áp trán vào trán tôi, thấp giọng thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác. “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền…”

“Dạ.”

“Đừng phản bội anh, mãi mãi đừng vậy, Nếu không, anh thật sự sẽ giết em, đem em biến thành xác khô, vĩnh viễn giữ em lại bên người.”

[Mèo: Hình ảnh gì mà rùng rợn quá vậy bay?!]

“Được!” Tôi cứ thế đáp lời anh. Trong lòng lại cuồn cuộn sóng, cái gã Tông Thịnh này, không biết nói lời âu yếm dễ nghe sao? Mở miệng ra là nói mấy câu giết chết lãng mạn này.
 
Chương 129-2


Anh buông tôi ra. Có chiếc xe chạy qua bên cạnh chúng tôi, có vài gã thanh niên kêu lên kỳ quái, hiển nhiên là đã thấy màn hôn say sưa ban nãy của chúng tôi rồi. 

Tôi không chủ định mà đỏ mặt. Tông Thịnh kéo tay tôi đến phía bên kia cây cầu, nói: “Đây chính là cây cầu mà Vương Càn nói tới, đầu của hắn bị ném ở đây. Chờ đến lúc chúng ta lấy được đất cát ở lầu 16 khách sạn Sa Ân thì tức khắc sẽ có phản ứng với cơ thể hắn. Chỉ sợ đã bị phong bế bằng chu sa hay máu chó gì đó, tới chừng đó sẽ thật sự rất khó tìm.”

Đi mãi đi mãi, mặt tôi càng lúc càng nhăn, cuối cùng tôi ngồi xổm xuống đất, đi không nổi nữa. Anh bị tôi túm chặt lấy thì quay người lại nhìn tôi:  “Làm sao vậy?”

“Không biết, bụng đau quá. Đi bệnh viện.” Tôi gấp gáp. Ngay lúc đó, bụng tôi quặn đau, đau kinh khủng, đau vô cùng.

Từng đợt từng đợt đau đến run cả người, mồ hôi lạnh chảy thành dòng từ trán.

Cảm giác đau này, chỗ đau… khiến tôi nghĩ ngay đến chuyện mang thai. 

Nhưng, vốn dĩ không có khả năng. Loại thuốc Tông Thịnh cho tôi uống có tác dụng trong vòng một tháng. Bất quá, chắc cũng chênh lệch vài ngày. Tôi không dám nghĩ tới rốt cuộc là làm sao. Hơn nữa, cơn đau khiến tôi nói không ra lời, cơn đau này  tới quá bất ngờ, tới quá kịch liệt.

Tông Thịnh khom lưng kéo tôi lên, không nói một lời đi thẳng xuống cầu. Giữa cầu không có xe dừng lại nên phải xuống dưới cầu. Anh vội đưa tay bắt taxi, chúng tôi đi thẳng tới bệnh viện.  

Tôi không biết anh nghĩ gì, chỉ thấy anh vẫn luôn cau mày.

Lúc vào phòng cấp cứu, bác sỹ nam hỏi tôi vài vấn đề, không biết là do đau ruột thừa quá phát không, hay là đau bụng kinh… một đống lớn câu hỏi.

Từ khi đăng ký đến sau đó  là bác sỹ nam, rồi bác sỹ nữ, đã hơn bốn mươi phút. Bác sỹ nữ viết tấm thẻ khám gấp phụ khoa. Bác sỹ nữ cũng hỏi tôi rất nhiều vấn đề, hỏi chu kỳ kinh nguyệt của tôi, trước giờ có bị đau không, rồi có vừa quan hệ không, rồi viết phiếu cho tôi đi xét nghiệm nước tiểu.

Cầm cái ly đi lấy nước tiểu xét nghiệm, tôi ôm bụng, nhìn mặt Tông Thịnh vẫn rất nặng nề. Nhìn mặt anh, tôi đứng ở cửa phòng vệ sinh nói một câu: “Yên tâm, nếu thật sự có thai, em sẽ phá.” Tôi biết, anh không muốn có con, ít nhất, hiện tại không muốn. Nếu không, anh cũng không nói tôi uống thuốc.                                                                                                                                                                                                                                               

Kết quả xét nghiệm rất nhanh có, không cần bác sỹ giải thích tôi cũng có thể hiểu rõ dấu trừ trên tờ giấy, không có, tôi không có thai. 

Tôi đưa phiếu kết quả xong thì ngồi dựa vào tường, Tông Thịnh vẫn đang ngắm bật lửa trong tay. Nếu không phải bệnh viện không cho hút thuốc, có lẽ anh đã hút rồi.

Tay tôi vẫn ôm bụng, chuyện chuyển phiếu cho bác sỹ này có lẽ anh nên giúp tôi, nhưng khi bác sỹ gọi tên tôi, anh lại cúi đầu, chuyển bật lửa sang tay khác, dường như không  hề nghe thấy tiếng bác sỹ.

Anh như vậy, là lo thật sự có thai sao??

Trong lòng tôi bực bội, không  thể nói rõ, cầm phiếu xét nghiệm quay sang nói: “Không có bầu,  không cần khẩn trương. Cho dù có thì tôi cũng có thể tự mình xử lý.”

Nói xong, tôi cầm phiếu đi vào chỗ bác sỹ. Cho dù không phải mang thai, cũng nên kiểm tra kỹ. Thực sự rất rất đau, tôi đau đến mức gần như không thể đi được.

Tôi mới vừa đi vài bước, Tông Thịnh liền từ phía sau nói: “Em nói cái gì?”

Ban đêm - phòng cấp cứu, lúc này trong phòng không có nhiều người, giọng anh vang lên thật đột ngột.

Tôi không nghĩ sẽ đáp lời, tiếp tục đi về phía phòng khám. Anh cũng không đuổi theo. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi, không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy thật uất ức, muốn khóc.

Khi tôi đau bụng, anh đã vô cùng lo lắng đưa tôi tới bệnh viện.

Nhưng khi bác sỹ vừa nói là có khả năng mang thai, biểu hiện đã hoàn toàn khác rồi.

Đã không muốn có con mà… 

Nếu đã không muốn chịu trách nhiệm, sao lại đối với tôi như thế, chẳng lẽ chỉ vì muốn hấp thụ khí của tôi, để cơ thể nhanh chóng khỏe lên sao? 

Nếu k hông phải tôi còn phần tác dụng này… không chừng… hắn sẽ chẳng buồn liếc mắt đến mình một cái.
 
Chương 130: Tông Gia


Tông Thịnh nhảy cầu

Trên mặt Tông Thịnh có vẻ tức giận, nhưng  hắn lại không nói chuyện, không trả lời. 

Tôi cũng đã biết đáp án, cũng biết hắn chỉ là không biết cách nói chuyện thôi. 

Hắn căn bản là không nghĩ tới việc muốn có con! Dù đã quan hệ với tôi, hơn nữa, quan hệ còn được người trong nhà thừa nhận, nhưng hắn vẫn không muốn có con!

Hắn có thể đi luôn, rời khỏi quê, rời khỏi thành phố này.

Nhưng, tôi thì không được. Người trong nhà chắc chắn sẽ muốn tôi sinh đứa nhỏ. Đứa nhỏ chính là kéo dài sinh mệnh, dù cho bây giờ không cần, về sau cũng đều sẽ muốn. Hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Hắn không nói gì, tôi đi thẳng vào trong phòng tắm. Lúc tôi tắm xong đi ra thì hắn đã đi mất. Tôi cũng không gọi điện tìm hắn, chỉ nằm một mình trên giường, tự nhủ với bản thân là phải thả lỏng. Thả lỏng rồi, bụng liền sẽ không đau. Nhưng vẫn nhịn không được, cứ lặng lẽ khóc.

Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tối qua tôi ngủ thật sự trễ nên lúc này thật khó khăn  mới mở mắt ra được.

Nhìn trên điện thoại là Ngưu Lực Phàm gọi tới, trong lòng tôi có chút nghi hoặc, trước giờ hắn toàn gọi cho Tông Thịnh, sao giờ lại gọi cho tôi.

Tôi vừa ngái ngủ bắt máy: “alo, sớm vậy.”

“Sao em còn ngủ!! Bạn trai em vài phút nữa chắc lên sóng trực tiếp TV rồi, mau tới đây đi.”

Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ. “Làm sao vậy?”

Tôi ngồi dậy, cảm thấy bên dưới thật ẩm ướt và nóng rẫy… rốt cuộc bà dì ghé rồi!

“Em tới đây lẹ lên. Chỗ cầu ba khúc, hắn muốn tự sát!” Ngưu Lực Phàm gào lên vào điện thoại.

Tôi đang nóng lòng, nghe xong lại nằm lại trên giường. 

Tông Thịnh sẽ tự sát? Việc này căn bản là không có khả năng.

Ai biết Ngưu Lực Phàm rốt cuộc bị cái gì? Nói tầm bậy tầm bạ như vậy ai mà tin được. “Nói nghiêm túc đi.”

Bụng tôi đã không còn đau, nhưng ‘bạn tốt’ tới khiến tôi rất khó chịu. Vừa nghĩ tới tôi vừa dọn tới đây còn chưa có cả băng vệ sinh ở đây, tiểu khu này thì rộng, còn muốn đi tới siêu thị mua chắc cũng phải hơn mười phút. Thời tiết thì  nóng, mà dì thì mạnh mẽ quá, khăn trải giường chắc chắn là giữ không nổi rồi, còn sức đâu mà mua băng  vệ sinh chứ?!

Ngưu Lực Phàm nói: “Để anh gửi cái này cho em xem.” sau đó liền cúp máy. Tôi cũng chỉ có thể nhận mệnh, nhưng trước hết phải nghĩ cách giải quyết việc nan giải cái đã. Hơn nữa, trong lòng tôi vẫn kiên định rằng Tông Thịnh không có khả năng tự sát!

Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.
 
Chương 130-2: Tông gia 2


Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.

Tôi nghi hoặc ngồi xuống nhặt bọc nhỏ lên, là băng vệ sinh! Tôi nhớ rõ ràng mình không có mua! Có thể vào nhà, không phải tôi thì là Tông Thịnh. Chẳng lẽ là Tông Thịnh mua cho tôi? 

Nghĩ tới khuôn mặt của Tông Thịnh mà đi siêu thị  mua mấy thứ này, không biết, biểu tình trên gương mặt đó sẽ như thế nào! Hơn nữa tối hôm qua đến tận khuya tôi mới ngủ, chẳng lẽ hắn là nửa đêm đi siêu thị 24 giờ mua? Siêu thị 24 giờ gần nhất cũng cách tới hai trạm xe… Chủ yếu là hắn một đại nam nhân thế nhưng cũng sẽ đi mua cái này?

Trong lòng đột nhiên dâng lên ấm áp, tôi nở nụ cười. 

Cầm băng vệ sinh cùng quần áo đi tắm, cả khăn trải giường vào phòng tắm. Ném đồ vào ngâm rồi tôi rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, mới nhớ tới NgưU  lực Phàm nói gửi gì đó cho tôi xem. 

Bởi vì trong lòng khẳng định, Tông Thịnh sẽ không tự sát, cho nên cũng không để tâm cho lắm. Là hình ảnh chụp trên cầu, Tông Thịnh đứng bên ngoài lan can bảo vệ cầu, mặt quay ra ngoài, lại có thêm vài tấm ảnh nữa cho thấy người ta đã kéo tới vây xem, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại. Hai tấm chụp cận cảnh cho thấy mu bàn tay Tông Thịnh để ở sau lưng nắm lấy lan can, trên người không có gì để giữ an toàn. 

Má ơi! Hắn không phải là thật sự tự sát đi!

Tôi không còn thiết tới thu thập đồ đạc mà vội vơ lấy túi tiền lao ra khỏi cửa. Vừa chạy đã cảm thấy vô cùng không thoải mái, bụng thì quặn đau, chỉ có điều không nghiêm trọng như lúc trước. Chạy ra khỏi khu tôi bắt taxi chạy về phía Tam Kiều.

Tôi biết Tông Thịnh chạy tới Tam Kiều hẳn là đi tìm nửa đầu còn lại của Vương Càn, không có khả năng là tự sát. Nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy nguy hiểm thế nào, trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Chỗ nguy hiểm vậy nắm không chặt sẽ ngã xuống mất.

THành phố này nước sông vào mùa mưa sẽ dâng rất cao, cầu thường sẽ xây ngang tầm nước cao nhất. Bây giờ là mùa thu, mùa khô, không có mưa, mực nước cũng thấp, dù cho Tông Thịnh biết bơi nhưng ngã từ trên cao xuống sẽ có khả năng đầu chạm vào lòng sông.

Sao lại làm cái việc nguy hiểm đến như vậy? Ngưu Lực Phàm cũng ở cùng với hắn, sao lại không chịu giữ hắn lại chứ?

Điện thoại đổ chuông, tôi không để ý là ai gọi mà bắt máy luôn. 
 
Chương 130-3: Tông gia 3


Xe tới Tam Kiều, tài xế taxi cũng tò mò hỏi: “Bên kia sao lại thế này? Quá trời người và xe, cảnh sát cũng có nữa.”

Tôi trả tiền, xuống xe rồi chạy chậm qua bên đó. Giờ không sợ có xe đâm tới vì quá đông người, xe chạy ngang không thể không đi chậm lại.

Một cảnh sát phục phịch xua mọi người đi, tôi đứng trong đám đông hét to: “Tôi là bạn gái anh ấy!”

Chỉ một tiếng hô mà cả đám người đã dạt qua tạo thành một lối đi cho tôi đi vào. Anh chàng cảnh sát béo hỏi tôi: “Cô là bạn gái của hắn?”

“Ừ!” Tôi nôn nóng nhìn sang bên kia, thấy Ngưu Lực Phàm ở trong đám người, căn bản là không bị phát hiện. Thẩm Kế Ân cũng không ở hiện trường, chẳng lẽ tôi tự mình lo thái quá?

“Biết hắn vì sao nhảy cầu không?”

Tôi không đáp được. Cảnh sát béo liền kéo tôi đến mép cầu nói: “Cô thử kêu hắn xem, xem hắn có tự mình lên không? Chúng tôi đã gọi cho bên phòng cháy cứu hộ, để người ta mang dây thừng tới xem sao. Nghe nói, hắn đang ở dưới vòm cầu, cũng không sao, cô không cần  quá sốt ruột a.”

“Anh ấy, anh ấy sẽ tự lên. Anh ấy không phải nhảy cầu đâu. Anh ấy, anh, anh ấy là nhảy cầu, anh ấy sẽ không có việc gì.”

Tôi cũng không biết phải nói thế nào.  Lúc này, nếu nói là hắn không phải nhảy cầu, cảnh sát lại điều tra hắn nhảy xuống làm gì, tôi lại càng không biết phải nói như thế nào.

Ngay lúc này lại nghe thấy tiếng người câu cá bên dưới giơ điện thoại lên la:  “Đánh nhau rồi, đánh rồi!”

Tôi sửng sốt một chút, sao lại đánh nhau, ai đánh nhau, không phải chỉ có mình Tông Thịnh ở dưới vòm cầu sao? Sao lại có đánh nhau?  

Tôi nhìn về phía Ngưu Lực Phàm, đồng thời cảnh sát cũng hỏi: “Ai đánh nhau rồi?”

Người câu cá, chỉ vào vòm cầu kia kêu: “Vòm cầu có người đánh nhau rồi.”

Tôi vọt tới  trước mặtNgưu Lực Phàm, hỏi: “Phía dưới có mấy người?”

Ngưu Lực Phàm cũng giật mình: “Chỉ có mình cậu ta đi xuống.”

Thẩm Kế Ân! Tôi nghĩ tới hiện tại người duy nhất có khả năng xuất hiện, cũng là kẻ địch của chúng tôi.

Tôi trở lại rào chắn, cảnh sát lại gọi điện thúc giục cứu hộ, không có dây thừng chẳng có ai dám đến chỗ sát rào chắn đâu.

Ngưu Lực Phàm cầm di động đi lên phía trước, trên màn hình di động phát một cái Weibo, có hình ảnh người câu cá bên dưới đang phát, cự ly hình ảnh thật sư xa, nhìn không rõ, nhưng có thể nhìn thấy có hai bóng người, bọn họ xác thật là đang đánh nhau. Khoảng cách quá xa, căn bản thấy không rõ lắm mặtngười, ngay cả quần áo đều không thể thấy rõ ràng. Chỉ có thể nhìn đến trong đó một người đưa chân lên cao, một người khác  đặt đôi tayở trên đầu, che chở đầu.

Còn có một cái weibo khác, trong đó thấy một người đã bị áp sát tới bên cạnh vòm cầu, chỉ vài bước nữa là ngã xuống.
 
Chương 131: Ngưu Lực Phàm Thành Ăn Xin


Tôi vô cùng lo lắng, tôi không biết thân thủ Tông Thịnh thế nào, cũng không biết hắn đang ở cùng ai. Chỉ có thể áp sát vào rào chắn mà nhìn chằm chằm vào lòng sông,  trong lòng khẩn cầu, Tông Thịnh đừng bị ngã xuống sông. Đúng lúc này, có tiếng vật nặng rơi xuống sông, làm tất cả mọi người kinh hô kêu lên. Bờ sông tung bọt nước, tôi kêu lên  sợ hãi: “Tông Thịnh!”

Cảnh sát béo đứng ngay bên cạnh vội kéo tôi lại, sợ tôi cũng nhảy xuống theo. Tim tôi hoảng hốt đập loạn, cảnh sát cũng vội tập trung lại đây. Bất quá, ngoài dự đoán, mọi người thấy một đôi tay bám vào rào chắn bò lên. Tuy chỉ nhìn thấy một bàn tay nhưng tôi để ý trên móng tay còn có dấu máu… móng tay như vậy, làn da đó, lại có thể có dấu máu chỉ có thể là Tông Thịnh. 

“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Tông Thịnh!” Tôi la hét. 

Cảnh sát béo cũng thấy tay kia vội chạy tới kéo lên. Nhưng thân thủ Tông Thịnh có vẻ rất tốt, bò lên cũng nhẹ nhàng chứ không có vẻ cố hết sức.

Sau khi đi lên, hắn liền đưa tay ra, ôm chặt tôi vào lòng, cúi đầu, hít hà đầu tôi. 

Bất quá, đây chỉ là hình ảnh mà mọi người nhìn thấy, là di động người khác chụp được, là weibo bát quái. 

Thực ra thì, hắn nói thầm bên tai tôi: “Thùng gỗ anh cột ở chỗ cây cột ngay rào chắn bên kia, chờ lúc không có ai thì kéo lên.”

Tôi rúc trong lòng hắn, gật đầu. 

(Mèo: hết giận chưa, để đổi đại từ nhân xưng nào!!!)

Hắn buông tôi ra, cảnh sát và rất đông người ùa tới, Tông Thịnh bắt đầu biên ra cái cớ nói là tối hôm qua cùng bạn gái cãi nhau, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, liền nhảy xuống đi. 

Lúc ở dưới vòm cầu kia bình tĩnh một chút, hắn cũng không biết bên trên đã làm thành động tĩnh lớn vậy.

Cảnh sát béo hỏi: “Ban nãy anh cùng ai đánh nhau ở dưới hả? Có người khác té sông hả?”

“Trời ạ, bên dưới chỉ có mình tôi là người thôi, còn lại là quỷ đó! Đột nhiên xuất hiện tính đẩy tôi xuống!!” Tông Thịnh nói tới đây thì nhếch mép khiến người khác đều cho rằng ai đang nói dối.

Cảnh sát vẫn đưa Tông Thịnh đi, nói là theo lệ dò hỏi mà thôi, khiến mọi người đều giải tán.

Tôi cũng bị kéo lên xe cảnh sát. Có Điều sau cái ôm ban nãy thì bọn họ không để tôi tiếp xúc Tông Thịnh nữa, tôi cũng không có cách nào biết được kẻ ban nãy đánh nhau với hắn là ai. 

Bất quá tôi chú ý tới móng tay Tông Thịnh có vết máu, cảnh sát cũng chú ý tới, hơn nữa lúc ấy ở hiện trường có rất nhiều người đều nói nhìn thấy có thứ gì từ vòm cầu kia ngã xuống, cũng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước. Trừ những việc đó, không ai có thể nói rõ ràng, rơi xuống nước rốt cuộc có phải là người hay không.

Tôi và Tông Thịnh là bị tách ra hỏi cung, nữ cảnh đối với tôi còn là thực khách khí, dù gì tôi cũng chỉ là người bị liên luỵ. Bọn họ hỏi tôi cùng Tông Thịnh quan hệ thế nào, lúc ấy vì sao có mặt ở hiện trường, vì sao Tông Thịnh nhảy cầu.

Tôi bèn nói do tối qua cãi nhau, hắn bỏ nhà đi nên tôi cũng không biết gì hơn.

Tông Thịnh bên kia rốt cuộc thế nào, tôi cũng không biết, chỉ là trong lòng vẫn luôn thực bất an. Chờ tới khi cảnh sát kêu tôi ký tên rời đi, Tông Thịnh vẫn chưa ra tới, cảnh sát nhìn tôi ký tên, nói một câu: “Hắn hả? Còn không biết. Hiện tại không phải là việc hắn nhảy cầu, mà là hắn có khả năng có ý định mưu sát.”

Lúc tôi rời khỏi đồn thì ông bà Tông Thịnh vừa vặn chạy tới. Tôi đã ra khỏi cổng năm sáu met thì bọn hon từ phía kia chạy tới, không nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng bà Tông thịnh ồn ã. Bất quá, có ông đi cùng bà cũng sẽ không làm loạn.

Tôi nghĩ tới việc thùng gỗ mà Tông Thịnh đã nói, bất kể chuyện gì, Tông Thịnh vì tìm đầu cho Vương Càn đã làm việc nguy hiểm đến vậy, thậm chí bị giữ ở đồn cảnh sát, việc hắn chưa làm xong thì tôi phải giúp làm cho xong. Hắn bí mật nói với tôi vị trí thùng gỗ là để tôi có thể tới lấy thùng về.

“Tam Kiều.” Tôi báo địa điểm với tài xế.

Tài xế cười, kể chuyện: “Tam Kiều á, sáng nay có náo nhiệt cô có biết không? Có người nhảy cầu đó. Không biết làm sao, nhưng không chết, trốn ở vòm cầu. Chẳng biết chuyện gì mà đi nhảy cầu.”

Tôi nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe không đáp, ông ta vẫn tự nói một mình, toàn chuyện về Tông Thịnh sáng nay. Tới nơi, nhìn ráng chiều đỏ rực trên mặt sông tôi mới nhớ ra cả ngày chưa ăn gì. Nghĩ tới cơn đau bụng đêm qua, tôi vội tìm một chỗ ở gần đó ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc rồi gọi điện cho Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm trả lời: “Qua đây đi, anh còn đang ở trên nhịp cầu thứ ba chờ.”

Tôi kinh ngạc, vậy mà hắn chưa có rời đi, đã vài tiếng rồi mà. Tôi vội chạy tới nhịp cầu thứ ba, dưới ánh đèn đường vừa lóe lên tôi thấy Ngưu Lực Phàm đang dựa vào thanh chắn cầu, ngồi bệt dưới đất, trong tay ôm một hộp cơm, bên cạnh còn có một chai Coca lớn.

Người qua lại không ít người nhìn hắn, còn có một đứa nhỏ nắm tay mẹ đi tới bên cạnh nói: “mẹ ơi, chú này đáng thương quá, không có thịt để ăn.”

Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu nhìn đứa bé, cười cười. Gia hỏa này, vậy mà vẫn có thể cười được, người ta coi hắn như là ăn mày đó!

Tôi đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh: “Anh ngồi đây cả ngày như vậy à?”
 
Chương 131-2: Ngưu lực phàm thành ăn xin 2


Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, có chút kinh ngạc: “Sao em tới lẹ vậy? Ăn chưa?”

“Ăn rồi. Anh ngồi đây ăn à?”

“Đương nhiên, cơm trưa, cơm chiều đều ở chỗ này. Gọi điện thoại kêu cơm hộp, người nhận order vừa nghe máy thấy đưa tới đèn đường thứ tư trên nhịp cầu thứ ba thì cho rằng anh là ăn mày, hỏi anh là có muốn cho thêm đùi gà không. Hóa ra giờ ăn mày đều hay gọi thế.”

“Sao anh không về nhà ăn?”

Ngưu Lực Phàm buông hộp cơm ra, nói với tôi: “Tông Thịnh trả anh nhiều tiền chỉ để cho anh trực ở đây không cho ai tới gần. Em đến vừa kịp lúc, giúp anh trông vài phút, anh đi vệ sinh cái, cả ngày nay không có đi tè rồi.” Nói xong, hắn co giò chạy mất.

Không biết Tông Thịnh đã cho Ngưu Lực Phàm bao nhiêu tiền mà hắn lại tự nguyện làm như vậy, xem ra bọn họ đã sớm thương thảo ra đối sách rồi nên cắt cử Ngưu Lực Phàm ở lại đây, cũng thật sự yên tâm.

Tôi ngồi xuống chỗ Ngưu Lực Phàm vừa ngồi ban nãy, nhìn mấy thứ hắn để lại thấy dường như hắn cũng thật nhàm chán, sạc dự phòng cũng để đó. Ngoài cơm hộp còn dư, Coca, sạc dự phòng, còn có một túi được bao lại bằng lá bùa vàng. Tôi nghi hoặc cầm lấy chiêc túi, nếu thứ này thật sự quan trọng thì sao Ngưu Lực Phàm lại vứt lại ở đây?!

Tôi hoài nghi mở túi ra, dưới ánh đèn đường tù mù tôi thấy trong túi có chút bột đất, dùng tay chà chà thấy có cả xi măng. Tôi đột nhiên nghĩ ra, cái này chắc do hôm qua Tông Thịnh sai người đi qua khách sạn Sa Ân cạo lấy, chẳng phải đây chính là máu huyết, thậm chí là thịt xương của Vương Càn sao?

Tôi run run ném cái túi ra, vừa khéo rơi lả tả lên hộp cơm của Ngưu Lực Phàm.

Hắn về vừa lúc thấy thì nói: “Mịe, may mà anh ăn no rồi chứ nếu không cũng không ăn nổi nữa, em phá cái gì?”

“Em, em chỉ là tò mò thôi, cái này…”

“Không sao, đã dùng xong rồi, dù sao cũng không còn giá trị sử dụng  nữa.” Hắn vươn tay gom rác lại ném vào trong thùng rác gần đó, uống mấy ngụm Coca to/

“Kế hoạch của hai người là thế nào?” Bọn họ phối hợp tốt đến vậy chắc chắn đã lên kế hoạch tốt chứ không cũng sẽ không bình tĩnh tới như vậy.

Ngưu Lực Phàm duỗi duỗi tay chân nói: “Người đàn ông của em tối qua tầm ba giờ sáng tới gõ cửa nhà anh. Anh nghĩ, dạo gần đây cũng chẳng có làm việc gì trái lương tâm đâu mà sao bị quỷ tới gõ cửa!!

Sau đó, hắn ngồi hút thuốc với anh, hỏi làm sao thì cứ im im chả nói gì. Tới tận khi trời gần sáng mới nói với anh, kêu anh là hắn về công ty nhà một chuyến, kêu anh chuẩn bị rồi đi thẳng qua chỗ cầu Tam Kiều.

Sau đó từ Tam Kiều bắt đầu tìm đầu Vương Càn. Trong tay hắn có cát và xi măng ở lầu 16, muốn tìm đầu Vương Càn rất dễ dàng. Anh đem Vương Càn  đèn hộ hồn tới. 

“Hai thứ cùng phối hợp, một lát đã tìm thấy thứ kia.” Hắn chỉ chỉ dưới chân, “Đèn hộ hồn cháy bừng bừng luôn, anh tưởng là thùng dưới nước chứ, nhưng mà hắn lại bảo lửa mạnh vầy thì chỉ ở gần đây thôi, ở ngay dưới cầu. Hắn chuẩn bị nhảy xuống thì anh bảo là nhìn như tự sát ấy, khẳng định sẽ có người tới xem náo nhiệt. Bọn anh liền lên kế hoạch, có người tới xem thì nói, anh sẽ ở bên trên để ý giúp hắn. Hắn tìm được đồ vật, thì sẽ lưu lại manh mối không mang theo. Đám người giải tán thì quay lại lấy. Nếu hắn trực tiếp mang cái thùng lên thì cảnh sát tới mang đi xét nghiệm thì mọi việc càng thêm phiền toái. Hắn vừa lên tới liền ôm em nên anh biết là đã để manh mối lại cho em rồi. Sao nào? Giờ hai chúng ta làm thế nào?”

“Ở phía sau rào chắn kia, cột lại bằng dây thừng.” tôi nói xong Ngưu Lực Phàm liền ngồi xổm xuống xem xét rào chắn, tôi cũng chạy sang nhìn. Tích tắc, chúng tôi đã tìm thấy một sợi chỉ đỏ rất mảnh cột ở ngay rào chắn. Nếu không phải chúng tôi cố ý tìm có lẽ sẽ không nhìn thấy.

Tôi thật cẩn thận mà kéo sợi chỉ đỏ lên, gần như nín thở, tôi có cảm giác sợi chỉ sẽ đứt trong bất kỳ lúc nào, như vậy thùng gỗ sẽ rớt xuống sông.

Thùng kéo lên tới nơi, vừa nhìn thấy tôi đã cả kinh mà buông tay, lùi lại. Tim đập hụt một nhịp.

Trong thùng nhìn thấy rõ một hình đầu người, chỉ còn có một nửa, hổng một lỗ thật to. Tuy ở trng thùng, nhưng xương cốt nhìn thấy rõ ràng. Không phải là đổ xi măng hay sao? Sao lại nhìn thấy xương khô rõ ràng tới vậy?
 
Chương 132: Kế hoạch của bà tông thịnh


Cũng may Ngưu Lực Phàm kịp chụp lấy cái thùng gỗ, cái thùng chỉ hơi lung lay một chút mà không rơi xuống. Lúc nhìn thấy thế, tôi hoảng sợ, thậm chí lo rằng sợi chỉ ẽ không bị đứt hứ?

Ngô lực Phàm kéo cái thùng gỗ lên, dùng một cái túi hoạ tiết da rắn trùm kín lại.

Tôi hỏi: “túi ở đâu ra vậy?”

Vừa rồi lúc đi toilet, đi ngang qua một ông lão lượm ve chai mua hết năm đồng, thứ này á, thật chắc cũng chỉ năm xu...hình như anh bị hố rồi. Mà anh bảo, em làm cái gì mà lại buông tay, lỡ cái thùng rở xuống lại phải bỏ tiền ra vớt lên lại.”

“Cái thứ đó khác với hình dung của em.”

Ngưu Lực Phàm không nhiều lời, xách cái túi da rắn lên đi xuống cầu. Tôi vội chạy theo đuổi kịp hắn, hắn đưng lại ở chỗ chiếc xe phủ bạt của mình.

Hắn đặt chiếc túi trên ghế sau nên tôi vốn đang định ngồi phía sau vội chuyển lên phía trước. 

Ngưu Lực Phàm lái xe, tôi ngồi bên cạnh, nói: “Tôi cho rằng, hắn bị rót xi măng vào, hẳn là tất cả đều là xi măng, không nghĩ tới còn có … nguyên một lỗ trống”

“Đó là chỗ của óc, đầu óc không có, qua chín năm, hắn thật sự không biết là thế nào, biến mất, hay là bị nước trôi đi rồi……”

“Đừng nói nữa, Ngưu Lực Phàm. Nghĩ đến làm tôi sợ hãi.”

Hắn liếc tôi một cái, dời đề tài: “Vậy em cùng Tông Thịnh cãi nhau cái gì?”

Tôi không trả lời hắn, nguyên nhân đều là việc giữa tôi cùng Tông Thịnh hai người, Tông Thịnh tìm hắn không kể, tôi là con gái càng không nói với hắn.

Ngưu Lực Phàm nói: “thôi, không nói thì thôi. Muốn anh đưa em về nhà trước không? Thứ này, có lẽ anh cũng chẳng có cách nào giải quyết đâu, vẫn nên đợi Tông Thịnh ra đã. Trước hết đặt ở chỗ ạn đi, anh đưa em về trước đã!” 

Tôi không có ý kiến, hôm nay cả ngày ở ngoài, xác thật rất mệt. Mà phía Tông Thịnh dù có muốn lo thì nghĩ chắc cũng không có việc gì.

Kêu đánh nhau, khoảng cách xa vậy, còn kêu mưu sát, thi thể không có, người bị thương không có… tôi càng không tin hắn giết người dưới vòm cầu. 

Hắn vốn là người xác định mục tiêu rất rõ ràng, luôn theo đúng mục tiêu và kế hoạch đã vạch ra, không có chuyện nửa đường bê lái giết người.

Xe chạy về phía tiểu khu chúng tôi ở, thậm chí tôi còn nghĩ có khi về tới nhà thì Tông Thịnh cũng đã ở nhà chờ rồi.

Xe rời khỏi khu phồn hoa phố thị đi về khu ngoại thành hẻo lánh. Ngay lúc Ngưu Lực Phàm dừng xe thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của hắn, chẳng biết đối phương nói gì mà nghe hắn nói: 

“Ngươi lại làm gì? Bà cô à. Ngươi đừng như vậy được không? Ta xem như sợ ngươi.”

“Ai gọi vậy?” Tôi xuống xe, đóng cửa, đứng bên cạnh hỏi.

Hắn vội ha hả cười: “Không có, không có, em đi về trước đi.”

Tôi cũng không có nghĩ nhiều, liền đi vào trong tiểu khu.

Thật yên tĩnh. 

Khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự đều khá xa nên lại càng yên tĩnh hơn nhiều.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh cái đầu trong thùng gỗ ban nãy, tôi vội gõ vào đầu mình dẹp đi hình ảnh đó, tránh tự mình hù dọa chính mình.

Khi tôi vào tới sân thì thấy Hạ Lan Lan ở trước cửa nhà. Cô ta vẫn mặc đồng phục khách sạn, trên mặt toàn là nước mắt, thân dựa vào cửa, tay nắm chặt di động như đang sắp gọi ai.

Tôi bật thốt lên kêu lên: “Lan Lan?!”

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhìn thấy tôi thì sửng sốt vài giây rồi khóc oà lên,đi tới trươcd mặt tôi:

“Ưu Tuyền,Ưu Tuyền.”

“Cậu muốn gì?” Tôi hỏi, mang theo cảnh giác. Lan Lan đã bị bị tôi xếp về phe của Thẩm Kế Ân, hơn nữa hiện tại tôi đã không còn làm ở Sa Ân, coi như tôi và Lan Lan tè bạn tốt trở thành không buồn nhắc tới, sao cô ta còn tìm tới đây khóc lóc này nọ?!

“Ưu Tuyền, Ưu Tuyên,bọn tớ chia tay rồi, tớ cùng Thẩm Kế Ân chia tay.” Lan Lan duỗi tay ôm lấy tôi.
 
Chương 132-2: Kế hoạch của bà tông thịnh 2


Tôi cứng người một lát, nhớ lại hồi năm nhất Lan Lan cũng theo đuổi một bạn nam, nhưng bạn kia lại giấu Lan Lan việc đã có bạn gái. Có lần Lan Lan bị người bạn gái kia gặp mặt mắng cho vài câu, tối đó cô ta cũng là như vậy khóc lóc ôm tôi nói, cô ta đã chia tay.

“Thực xin lỗi, Ưu Tuyền, tớ thật hồ đồ, tớ hồ đồ. Tớ lại tin tưởng Thẩm Kế Ân, cùng cậu trở mặt, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Ưu Tuyền. Tớ biết các cậu cùng Thẩm Kế Ân đang đối địch, hắn nói thích tớ, nói sẽ cưới tớ đều là lợi dụng tớ tới đả kích cậu mà thôi. Ưu Tuyền, thực xin lỗi, tớ quá hồ đồ. Hắn vẫn luôn lợi dụng tớ mà tớ, tớ lại cam tâm để cho hắn lợi dụng. Chúng ta chia tay, thật sự chia tay, về sau không bao giờ ở bên nhau nữa. Hắn nói, mọi điều kiện của tớ, còn không xứng liếm chân cho hắn. Tớ, tớ, nếu cho tớ một câybđao chắc tớ chặt đứt chân hắn mất. Ưu Tuyền…”

Tôi đẩy Hạ Lan Lan trước ngực ra. Trong lòng tôi còn đang ngổn ngang… nhưng lúc này không hề có chút cảm giác gì với lời cô ta nói

“Lan Lan, chúng ta đã không phải tỷ muội. “

“Ưu Tuyền, tha thứ cho tớ đi. Là tớ hồ đồ, tớ bị đồng tiền làm cho mờ mắt. Tớ tin rằng hắn sẽ mua cho nhà tớ một căn hộ. Tớ biết việc mọi ngừoi đang làm, tớ biết Tông Thịnh là con của quỷ. Tớ cũng biết Thẩm Kế Ân không phải là người. Tớ có thể giúp các cậu, tớ, tớ vẫn còn làm ở Sa Ân, tớ có thể làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu, đến bây giờ tớ mới biết được, cậu mới là bạn tốt nhất của tớ. Ưu Tuyên, thực xin lỗi. “

Tim tôi như bị gió lạnh quét qua cùng tuyết mùa đông băng giá, căn bản tôi không còn muốn nghe cô ta nói thêm gì nữa. 

“Tôi giúp cậu gọi taxi, cậu trở về đi.”  vừa nói, tôi vừa  đi ra ngoài.

Hạ Lan Lan không cự tuyệt, đi theo phía sau, cũng không nhiều lời nói, mà im lặng cố bình tĩnh lại.

Lúc lên taxi, tôi trả tiền giúp cô ta, mặc kệ cô ta nòi thật hay không, nhưng tôi và Lan Lan trước giờ luôn khôg dám đi taxi vì tốn kém.

Lan Lan ghé vào cửa sổ xe nói: “Ưu Tuyền, tin tưởng tớ, chúng ta là chị em nhiều năm như vậy, chúng ta trước kia cũng từng mâu thuẫn, mỗi một lần đều là tớ xin lỗi trước vì tớ cho rằng tớ thật sự thực quý trọng tình cảm chị em giữa chúng ta. Ưu Tuyền, thật sự thực xin lỗi.”

Tôi cũng chỉ khẽ gật đầu, nhìn theo taxi xa dần, mâu thuẫn trong lòng mỗi lúc càng nặng nề. 

Những lời lần đó Hạ Lan Lan nói với tôi ở cửa khách sạn tôi đều nhớ rõ, hơn nữa, cô ta cũng nói thật rõ ràng, vì tiền mà cô ta đã đạp lên phần tình cảm bao năm giữa chúng tôi.

Giờ thì chia tay nghĩ thế nào lại quay lại tìm tôi nhanh đến vậy?! 

Nếu là trước đây, khẳng định là tôi sẽ tha thứ Lan Lan, lại bên nhau như xưa. Nhưng hiện tại tôi đi theo Tông Thịnh, tôi đã thấy được quá nhiều sự thiếu chân thành. Ngay cả người từ nhỏ nuôi lớn Tông Thịnh, dạy dỗ Tông  thịnh làm người tốt - Lão Bắc thế nhưng cũng là kẻ tự tay giết người. 

Tôi đã không còn tin tưởng bọn họ. 

Ngưu Lực Phàm tận chức tận trách mà làm việc cho Tông Thịnh, chính hắn cũng nói, vì Tông Thịnh trả cho hắn nhiều tiền.

Dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà sáng rực làm tôi kinh ngạc, lại cũng vui mừng khôn xiết. Tôi buột miệng thốt lên: “Tông Thịnh!”

Ông của Tông Thịnh từ trong phòng bếp đi ra, trong tay của còn cầm phới đánh trứng gà, giọng có vẻ trách cứ: “Đi đâu mà trễ vậy mới về!”

“Ông…” tôi có chút chột dạ thấp giọng kêu.

Tôi thật sự khá trễ nải, thậm chí oing bà anh cũng ở đây mà tôi còn chưa về đến nhà. “Tông Thịnh đâu ạ?!”

“Ở trên lầu. Bà nó đang nổi giận, con nói ít thôi!”

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã co chân bỏ chạy tránh đụng mặt bà anh, nhưng lúc này trong lòng tôi chỉ có Tông Thịnh nên vội vã xông lên lầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom