Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 133: Tông gia 133


Tôi thật sự nói không nên lời, chẳng biết phải trả lời bà như thế nào về vấn đề này. Bà cũng không làm khó tôi mà nói: “Thôi đi lên lầu đi, ta ở dưới ban công dưới này phơi đồ và khăn trải giường cho. Nếu như lười, thì để ta về quê kiếm người nào đó lên giúp ngươi làm việc nhà.”

Được bà cho phép, tôi liền vội vã đilên lầu. Đẩy cửa phòng bước vào đúng lúc Tông Thịnh mới từ phòng tắm đi ra, trên người mặc mỗi chiếc quần đùi, trong tay cầm khăn lông, lau lau tóc, nhìn thấy tôi thì có chút bất ngờ: “Lấy được đồ chưa?” 

“Lấy được rồi!” Tôi trả lời.

Hắn lau đầu, đi tới ngồi lên mặt bàn rồi vừa xoa tóc vừa nói: “Ngưu Lực Phàm mang về nhà hắn rồi?”

“Ừ, hắn cầm.”

“Sáng mai chúng ta đi qua công ty, xem tiến độ bên tòa nhà Linh Linh  xong rồi đi qua đó tìm hắn, hay em vẫn đi làm?” Hắn hỏi, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi đi đến trước mặt hắn, mới nói: “Tông Thịnh, thực xin lỗi.”

“Có cái gì mà xin lỗi? Không có việc gì.”

“Em muốn nói là, chúng ta sinh một đứa con đi.” tôi lấy hết can đảm nói. 

Tuy lúc trước tôi cũng không nghĩ tới có con với anh sớm như vậy, tôi còn chưa lãnh bằng tốt nghiệp đại học, thực tập xong tôi còn phải quay về trường làm luận văn tốt nghiệp  nữa. 

Nhưng hiện tại, đặc biệt sau khi nghe những lời bà nói, tôi đột nhiên cảm thấy, nếu chúng tôi có con thì cũng tốt mà.

Không phải vì tiền của nhà họ. Cũng chẳng phải vì huyết khế, vì Tông Thịnh là đao, tôi là vỏ đao. Nhưng sự thật là tôi có thể ảnh hưởng tới Tông Thịnh, không chỉ vì tôi đã uống máu của anh, mà là vì anh thật sự quan tâm tới tôi. Tuy anh chưa từng nói thích tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được điều đó. Nếu, chúng tôi có thêm một đứa trẻ, thêm một sợi dây ràng buộc lại, thêm một thứ ảnh hưởng tới anh, thì dù cho quỷ thai thị huyết thành tánh là định mệnh của anh, chúng tôi vẫn có thêm một thứ để giữ lại lý trí cho anh không phải càng tốt hay sao?

[Mèo: Dịch cái đoạn này xoắn não thật sự luôn. Đọc chị google dịch xong xoắn hết cả người!!! Phải tách từng câu ra mà đọc hehe]

Tông Thịnh cầm khăn lông, nhìn tôi, trầm mặc một hồi lâu rồi đứng dậy, xoay người dựa vào giá sách, hỏi: “Sao lại đột nhiên nói chuyện này? Vì bà hứa cho tiền sao?”

“Không phải!” Tôi vội vã giải thích, ban nãy bà nói chuyện giọng rất nhỏ, nhưng không ngờ trong nhà tắm Tông Thịnh vẫn nghe thấy, tai thính biến thái luôn! 

“Em chỉ là cảm thấy... Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu lúc này chúng mình có một đứa con thì trong lòng em thật sự không hề bài xích, Tông Thịnh...”

“Không cần! Hiện tại không cần!” Tông Thịnh cầm khăn lông  trong tay nện lên trên bàn sách, “Tôi nói hiện tại không cần!”

Anh cũng chẳng giải thích thêm, chỉ kiên trì từ chối, khiến tôi lặng nhìn không nói nên lời. Không khí duy trì trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng tôi phá vỡ sự im lặng. “Được, không cần. Tông Thịnh, kẻ đánh nhau với anh dưới vòm cầu là Thẩm kế Ân phải không?”  Cũng chỉ có Thẩm Kế Ân có khả năng như vậy.

“Đúng vậy.” Tông Thịnh lại ngồi xuống, cầm lấy điện thoại trên mặt bàn mà gọi cho Ngưu Lực Phàm. Bất quá điện thoại nối máy xong thì anh vội cúp máy, nhìn tôi hỏi: “Ngưu Lực Phàm đưa em =về?”

“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau ở Tam Kiều kéo cái thùng lên rồi hắn chở em về.”

“Hắn đi cùng ai?”

“Đâu có ai, ban nãy là hắn một mình lái xe đi thôi.” Tôi nghi hoặc không hiểu tại sao Tông Thịnh lại hỏi như vậy. “Đúng rồi, lúc em xuống xe có người gọi điện cho hắn, hắn gọi là ‘bà cô’ hẳn là phụ nữ.”

Tông Thịnh buông  di động: “Là Thẩm Hàm, Ngưu Lực Phàm vậy mà lại đang ở cùng với Thẩm Hàm.” Chân mày anh cau tít lại.
 
Chương 133-2: Tông gia 133 2


Đêm đó, ông bà ngủ lại trong nhà. Họ cứ nói suốt về việc trong nhà thiếu cái này thiếu cái kia. Còn nói hôm sau sẽ mua những đồ còn thiếu cho chúng tôi. Lúc Tông Thịnh đang cùng tôi ăn mì ông nấu thì cả hai người liệt kê hết những thứ cần phải mua ra. Chắc cũng phải hai mươi mấy thứ. Riêng chuyện trong tủ lạnh chỉ có mì sợi và trứng mà bọn nó cũng nói tới hơn nửa ngày.

Cuối cùng kết luận: Tôi không đi thực tập nữa, ở đây chuyên tâm làm bà chủ gia đình; hoặc tìm người ở quê ra để phụ giúp việc nhà. Chọn  một trong hai.

Tông Thịnh đương nhiên là phản đối, anh vốn không thích những thân thích ở quê, những người biết anh là quỷ thai. Bọn họ ở đây, trước sau gì cũng sẽ có điểm không thoải mái. Những người biết rõ mồn một về mình thật sự không  nên lưu lại trong nhà mà.

Quyết định sau cùng là tôi không đi thực tập nữa. Báo cáo thực tập thì ông sẽ trực tiếp xử lý cho tôi. Tôi ở nhà cả học kỳ này tới Tết, qua năm đi học lại rồi tính sau.

Một ngày đầy bất an cuối cùng cũng trôi qua, rốt cuộc tôi đã có thể nằm nghỉ ngơi trên giường thoải mái.

Tông Thịnh nằm bên cạnh, câu đầu tiên nói với tôi là: “Bụng còn đau không?”

Đã xảy ra nhiều việc như vậy mà anh vẫn nhớ rõ, tôi lắc đầu. Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, không nói gì thêm, dựa đầu vào đầu tôi mà nhắm hai mắt lại. Cứ thế, anh ở bên cạnh tôi. Cả một ngày dài với bao chuyện khiến trái tim tôi cứ treo lơ lửng, rốt cuộc đã thả lỏng rồi.

Sáng sớm hôm sau, ông của anh, anh và tôi cùng đi tới tập đoàn Tông An. Tông Thịnh chỉ xuất hiện nghe ngóng tiến độ, xác định thời gian đấu thầu rồi đưa tôi rời khỏi công ty.

Lên xe xong, anh thấp giọng nói: “Sau vòng này thì cao ốc Linh Linh sẽ là của anh. Coi ngày rồi bắt đầu bày trận. Anh thật muốn coi, ngoài hình sát đó, bọn chúng lấy cái gì để che chắn.”

Lúc Tông Thịnh nói những lời này trong giọng nói có phần ngạo khí hơn người. Tông Thịnh chính là người như vậy, khí phách tiềm ẩn, không ngại khó khăn để đạt được mục đích của mình. 

Lúc bọn tôi tới tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm thì hắn còn chưa mở cửa. Cho dù hắn thu tiền của Tông Thịnh đã đủ tới mức không cần phải bám sát tiệm cầm đồ thì cũng không tới mức giữa trưa còn chưa mở cửa chứ?! 

Tông Thịnh gọi cho hắn, vài phút sau mới thấy Ngưu Lực Phàm mặt hốt hoảng vội vàng chạy ra mở cửa, quần áo vẫn còn lôi thôi lếch thếch. Lúc cửa mở ra, đầu hắn vẫn còn như cái tổ quạ, áo thun mới kéo đến nách, may là quần đã mặc nhưng vẫn chưa có thắt lưng. Chân đi dép lê, mắt đầy ghèn.

Tông Thịnh nhướng mày! Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh ngủ tới tận giờ này à? Tối qua nói chuyện phiếm với Vương Càn hả?” Tôi về nhà, ứng phó với ông bà Tông Thịnh, chịu đựng mấy tiếng đồng hồ cũng đã dậy rồi, còn hắn,  mặt chưa rửa, mà còn là sau khi nhận điện thoại cả mười phút… 

“Không có, không có, ặc, sớm. Vương Càn bị anh dùng vải đỏ bọc lại đặt ở trước mặtThần Tài  trấn rồi.”

Sau khi chúng tôi vào cửa hàng thì Ngưu lực Phàm vội đóng cửa lại. Tông thịnh đi vào trong tiệm đốt đèn trường mệnh, đốt nhang vòng cho Thần Tài. thật ra, lần đầu tiên tới đây tôi không biết đó là Thần Tài. Bởi vì trong ấn tượng của tôi thì Thần Tài dán trên tường đều cầm một đĩnh vàng thật to, còn Thần Tài này lại cầm vũ khí. Sau này Tông Thịnh mới nói, đó là võ Thần Tài. 

Trên bàn thờ Thần Tài có một cái bao đỏ thẫm, có thể đoán được chính là vải đỏ bọc lấy cái thùng hôm qua chúng tôi vớt được ở Tam Kiều.

Tông Thịnh cắm nhang xong cầm túi vải đỏ đó lên tới bàn khách của Ngưu Lực Phàm, mở tấm vải đỏ ra làm cái thùng hoàn toàn lộ ra.

Tối qua, tôi nhìn thoáng qua cái thùng đã sợ ngây ngất rồi. Giờ lại nhìn thấy nó, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, tuy không quá sợ hãi nhưng vẫn thấy ghê. Tôi thắc mắc: “Không phải nói  là nó bị xi măng bịt kín sao? Sao nhìn cái lộ ra nguyên cái đầu ghê như thế??”

Tông Thịnh ngồi xuống nhìn cái thùng bé, quan sát cẩn thận cái thùng cùng xương cốt trong thùng, tôi cũng nhìn theo, học theo dáng ngồi của anh, nửa ngồi xổm, nhìn cái đầu trong thùng gần hơn. 

Nhìn nhìn… tôi vừa ngước mắt đã thấy bộ dáng chuyên chú của Tông Thịnh, lại nhìn cái đầu lâu trong thùng, nhịn không được mà phì cười.
 
Chương 134: Ngưu Lực Phàm - Thẩm Hàm


Tông Thịnh không có tiếp tục truy vấn hắn, mà chuyển  ánh mắt hướng về phía cái thùng, nói: “Chúng ta hiện giờ chỉ còn một cách là đem cái thùng này đem để lại vào trong khách sạn Sa Ân.”

“Hắn không phải đã chết chín năm sao? Hơn nữa hắn trước giờ chẳng phải cũng có thể ở khách sạn tùy tiện đi sao? Vì sao lại một hai phải đem nửa cái đầu này  về tới chứ?”

Lúc này, không đợi Tông Thịnh nói chuyện, Ngưu Lực Phàm liền nói: “Những người sau khi chết sẽ luôn duy trì dáng vẻ khi chết. Người bị xe đụng cụt chân đứt tay thì sau khi chết cũng đứt chân cụt tay. Người thắt cổ chết thì sang tới bên kia cũng lưỡi thè dài ra như thế. Như Vương Càn này, nếu có thể đi sang thế giới bên kia thì cũng mang dáng vẻ mất nửa cái đầu. Đây chính là lý do vì sao nhà tang lễ luôn phải có người trang điểm cho xác chết đó, hay là có cảnh người ta nửa đêm gặp người đi lục thùng rác để tìm cho đủ những bộ phận cơ thể bị thiếu.”

“Thật như vậy a?”

“Đương nhiên, nếu không thì  mấy người trang điểm cho người chết sao kiếm được nhiều tiền tới vậy?!”

Tông Thịnh gõ gõ mặt bàn hỏi: “Ai đem bỏ vào đó và bỏ bằng cách nào?”

Tôi chu môi, “Nếu em vẫn còn làm ở đó, mặc đồng phục mang vào có lẽ vô cùng dễ dàng, nhưng mà…”

“Mất đi điều kiện có lợi rồi, không cần nghĩ tới nữa, nghĩ cách mới là thứ mình cần làm.”

Đột nhiên Ngư Lực Phàm trợn tròn mắt, mắt hắn láo liên,  nhìn Tông Thịnh lại nhìn tôi rồi nói: “Thật ra, tôi có cách, khiến cho thần không biết quỷ không hay mà giấu thứ này ở lầu 16.” 

Tông Thịnh nghiêng đầu, nhìn hắn: “Ngươi tính toán như thế nào?”

“Cái này, ta, nhà ta có cách tổ truyền, làm đồ vật biến mất lại xuất hiện ở đúng nơi cần thiết! Ha ha!”

“Đi âm lộ?” Tông Thịnh hỏi, tôi cảm giác anh hỏi như vậy là bởi vì anh có thể làm được, “Âm lộ hiện tại đã không có khả năng sử dụng rồi, mắt trận mới của khách sạn đã hình thành, mấy ngày nay là lúc mà khí nơi đó không ổn định, nếu lúc này dùng âm lộ đi vào mà nói, chính là trực tiếp đối đối đầu với thằng bé kia. Đừng coi thường thằng bé đó, oán khí của nó rất lớn.”  

“Không phải, không phải đi âm lộ. Ta, ta có biện pháp, tin tưởng ta một lần, các ngươi đi về trước đi, thứ này lưu lại nơi này. Trong đêm nay là có thể đem nó đưa vào trong khách sạn Sa Ân.”

“Ngươi xác định? Ta đã đáp ứng Vương Càn, nếu làm không được thì...”

“Khẳng định làm được, chỗ nào thì khó chứ khách sạn Sa Ân thì tuyệt đối không thành vấn đề.”

Trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ, hắn tính làm kiểu gì nhỉ? Đang định hỏi thì Tông Thịnh đã vỗ vai tôi nói: “Chúng ta đi về trước đi. Nơi này để hắn lo nốt...”

“Nhưng mà…” Tôi còn chưa nói xong thì Tông Thịnh đã ôm vai tôi đi ra ngoài: “À, Ngưu Lực Phàm ấy mà…”  

Ra cửa hiệu cầm đồ, Tông Thịnh trực tiếp đem tôi đẩy lên xe, Ngưu Lực Phàm thậm chí còn cầm khăn lông rửa mặt  ra tận cửa tiễn chúng tôi, còn nói: “Yên tâm yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Kỳ hạn trong vòng hai ngày, tôi nhất định không để các người phải thất vọng.” 

Hắn thiếu điều cười khanh khách thành tiếng tống tiễn chúng tôi đi, còn đứng vẫy vẫy khăn lông. 

Xe khởi động, rời đi. Tôi vội nói: “Sao em thấy NgưU Lực Phàm có vẻ như không thực sự có khả năng đâu, chi bằng đưa cái thùng cho em, em tìm bạn học, thầy giáo, hoặc nhờ ai đó vờ như ký báo cáo thực tập… còn cách khác mà…”

Tông Thịnh cắt lời tôi nói:  “Ngưu Lực Phàm có vấn đề.”

“A?” Tôi hoang mang.

“Biểu hiện ban nãy của hắn chính là nói dóc, nhìn mắt hắn là thấy.”

“Anh nói là hắn vốn không làm được nhưng lại gạt mình là hắn làm được hả?? Nhưng như vậy chẳng phải hắn tự mình tìm phiền toái sao? Hơn nữa ngay từ đầu, cũng không phải chúng ta yêu cầu hắn làm như vậy.”

“Cho nên anh mới muốn biết, hắn tính toán làm như thế nào.” Nói xong, Tông Thịnh quay đầu xe, không phải về nhà, cũng không phải về Tông An.

Vài phút sau, chúng tôi đứng ở ngã tư gần tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm.

Dừng xe, Tông Thịnh không xuống xe mà ló đầu ra nói với ông chủ tiệm gần đó gói hai phần đồ ăn mang theo, chúng tôi dừng lại ăn cơm trưa trên xe.

Ngẫm lại thời gian, từ khi chúng tôi gọi cho Ngưu Lực pHàm tời khi hắn mở cửa tốn hơn mười phút, chúng tôi vòng xe tới lui cũng phải thêm khoảng năm sáu phút, có lẽ hắn vẫn chưa ra khỏi cửa. Cho dù hắn lập tức tay đồ chuẩn bị các thứ cũng phải tốn tầm khoảng đó thời gian. 

Chúng tôi mai phục trước cửa nhà Ngưu Lực Phàm cửa nhà, ăn thức ăn nhanh, nhìn chằm chằm cửa tiệm của Ngưu Lực Phàm. Tông Thịnh còn nói một câu: “Hy vọng nhà hắn không cửa sau đi.”
 
Chương 134-2


Nơi chúng tôi dừng xe là một cửa hàng thức ăn nhanh, ngay giờ ăn trưa đông đúc nên ông chủ cũng không thắc mắc gì viêc chúng tôi đỗ xe lại lâu.

“Chà, làm ăn tốt thật. Hồi đấy mẹ em cũng bán đồ ăn nhanh ven đường nhưng mà vắng khách quá, làm được  hai tháng, không muốn làm nữa.”

Tông Thịnh đang há miệng và đồ ăn, không để ý tới đồ ăn ở đây thật sự cũng chẳng ngon lành gì: “Tướng mẹ em vốn dĩ là không thể phát tài, nếu cả bát tự cũng như vậy thì thật tình đời này không có khả năng.”

“Mẹ em mệnh khổ.”

“Một nữ nhân, muốn thay đổi cuộc sống của mình thì chỉ có hai cánh: một là thay đổi bát tự của mình, hai là có con mang bát tự vượng mẫu. Nếu không thì mấy người coi ngày sinh bắt con cho người ta làm sao phát tài tới vậy, vừa coi ngày sinh tốt cho đứa nhỏ, vừa coi ngày nào tốt cho cha mẹ đứa nhỏ luôn.” 

“Xem ra, em không mang được vận may tới cho mẹ.”

Tôi cong môi, cúi đầu, chọc chọc vào hộp cơm.

Tông Thịnh nhìn tôi, gắp hết những thức ăn tôi thích vào trong hộp của tôi, những miếng khác thì hắn tự gắp về hộp mình ăn. “Em mang vận may đến cho anh, nếu không anh cũng không sống được tới hôm nay. Có lẽ, ông chủ tiệm này bát tự hợp với nghề này, hơn nữa, phong thủy cửa hàng này cũng không tồi, còn có, tướng mạo hắn, mũi đầy thịt, xem đàn ông thì xem mũi, ông chủ có mũi rất đầy đặn lại còn thẳng, thường những người này đều sẽ có phú quý, cả đời có tài vận tốt.” 

Tôi bật cười, vội uống nước rồi quay đầu đi, quay lại vừa lúc nhìn thấy ông chủ tiệm ăn, đúng là  mũi đầy thịt. Nhưng nhìn so sánh tổng thể khuôn  mặt thì lại hơi ngắn.  

“Cười cái gì?” Tông Thịnh hỏi.

Tôi nhịn lại một chút, mới nói: “Em trước kia cùng Lan Lan từng đọc ở thư viện, rằng bản lĩnh của đàn ông trong chuyện đó phải xem cái mũi.”

Tông Thịnh lại nói: “Có gì buồn cười đâu, nói vậy cũng đúng mà.”

Đúng lúc này, phía bên kia hiệu cầm đồ mở cửa ra. Tông Thịnh cũng ngừng nói chuyện phiếm, việc mà anh hiếm khi làm. Anh buông hộp cơm, nổ máy xe.

Ngưu Lực Phàm từ hiệu cầm đồ ra, trong tay còn xách theo một cái túi rất lớn bằng vải đỏ. Nhìn hẳn là chính là cái thùng kia. Hắn đi ở phía trước, dáng vẻ thở phì phì, giây lát sau trong hiệu một người thứ hai bước ra. Người này khiến tôi cùng Tông Thịnh đều thực giật mình. Vậy mà lại là Thẩm Hàm!

Thẩm Hàm trên người mặc một bộ quần áo kỳ dị, nhìn thấy là đồ rất cũ, mà còn là đồ của nam. Dưới ánh  mắt của phụ nữ nhìn thì tôi khẳng định là không có mặc áo ngực, nếu không ngực cũng không xẹp tới vậy.

Ấn tượng của tôi với Thẩm Hàm, chính là cô gái chuyên làm loạn. Lần đầu tiên cô ta rất lớn gan dùng di động chụp ảnh tôi cùng Tông Thịnh, khi đó cô ta mặc đồ như học sinh, rất xinh đẹp, dáng người cũng ổn.

Lần thứ hai, là ở cửa nhà chúng tôi, khi đó cô nàng bị Tông Thịnh tóm lấy tay, kêu gào phi lễ., khi đó nàng bị Tông Thịnh bắt lấy thủ đoạn, kêu phi lễ gì đó. Khi đó cũng rất có dáng vẻ con gái nở nang mà. 

Giờ thì ngực nhìn như bình nguyên, lại còn mặc đồ nam. Nếu không phải có mái tóc dài, dám tôi còn nghĩ là một tiểu nam sinh chưa dậy thì.  

“Tối hôm qua, chẳng lẽ hắn cùng Thẩm Hàn ở bên nhau?” Tôi kinh hô, tối hôm qua hắn nói cái bà cô kia chính là Thẩm Hàm, tối hôm qua Tông Thịnh gọi điện thoại tới, đột nhiên hỏi Ngưu Lực Phàm đang ở với ai, khi đó bọn họ cũng là ở bên nhau? Hơn nữa hôm nay Ngưu Lực Phàm  rời giường trễ vậy, mang theo Thẩm Hàm không có mặc áo ngực!!!

Mẹ nó! Cái này, Ngưu Lực Phàm lăn trẻ vị thành niên à?!

Tông Thịnh thấp giọng nói: “Ngưu Lực Phàm nói, hắn có biện pháp đem thùng bỏ vào trong Sa Ân, có lẽ chính là  Thẩm Hàm?”

“Xem chừng  là vậy. Bọn họ cùng ra cửa, cầm theo thùng đó! Thẩm Hàm khẳng định biết sự tình. Cũng không biết Thẩm Hàm cùng Ngưu Lực Phàm rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Cô ta là giúp chúng ta, hay là kẻ nằm vùng của anh cô ta?”
 
Chương 135: Oán xà


Tông Thịnh nắm chặt rào chắn, tôi có thể thấy những đốt ngón tay của anh trắng bệch cả ra. Tôi lặng lẽ thở dài, hy vọng rằng Ngưu Lực Phàm không phản bội chúng tôi, cho dù hắn vốn chỉ làm cho Tông Thịnh vì tiền, nhưng trải qua nhiều việc đến vậy trong lòng chúng tôi đã trở nên tin tưởng và tín nhiệm vào hắn mất rồi.

Từ trên tòa nhà Linh Linh đi xuống Tông Thịnh vẫn im lặng không nói tiếng nào. Ngọn đèn hộ hồn của Vương Càn vốn ở trong tay Ngưu lực Phàm, chỉ cần hắn đem cái thùng vào khách sạn, đốt hộ hồn đăng là  Vương Càn có thể trở lại khách sạn.

Quay lại xe, Tông Thịnh khởi động xe lái đi, tôi hỏi: “Giờ mình về công ty nhà anh sao?”

“Không, về quê. Anh đã hỏi bà rồi, Lão Bắc vẫn còn ở dưới quê chưa lên tới trên này, mà ở đây cũng chẳng còn việc gì, nhân dịp hôm nay ông bà đi mua đồ cho tụi mình, chúng mình về quê!”

Tôi gật đầu, nhớ rõ việc tối đó Tông Thịnh nói Lão Băc có khả năng dùng phong thủy gì đó hại người ở quê. Ở quê, những ngôi nhà cũ nhà tổ gì đó nếu làm gì động phong thủy thật sự sẽ gây ảnh hưởng rất lớn. Lúc tôi còn bé cũng gặp qua vài lần.

Xe chạy về quê, trên đường thì Tông Thịnh nhận được điện thoại của Ngưu Lực Phàm nói đã dùng cách thần không biết quỷ không hay mà đặt cái thùng ở một góc lầu 16,  trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị người phát hiện, mà ngọn hộ hồn đăng cũng đã đốt lên ở bên cạnh cái thùng gỗ. Lúc thắp sáng thì có  một đạo hắc ảnh từ dưới đèn chui xuống dưới thảm. Vương  Càn hẳn là đã tiến vào Sa Ân, hắn sẽ làm như vậy, chuyện này coi như là không ai biết.

Tông Thịnh cũng không hỏi hắn là làm sao mà làm được, cũng không hỏi hắn về Thẩm Hàm.

Xe về đến thôn, chúng tôi thật sự không có cách nào khiến cho người trong thôn không phát hiện ra, vì xe trong thôn toàn là dạng minivan, minibus, chở được nhiều người, cũng thích hợp chạy trên đường trong thôn.

Những chiếc xe việt dã giống như của Tông Thịnh loại này thực sự bắt mắt.

Xe dừng trước thềm nhà bọn họ, chúng tôi vừa xuống xe đã nghe tiếng khóc ở gần đó, là tiếng khóc của phụ nữ, còn có tiếng người mắng chửi. Trước cửa một ngôi nhà cách đó không xa tụ tập không ít người, nghe người phụ nữ khóc lóc: “Cầu xin các người, đưa nó đi bệnh viện đi, sống chết gì thì cứ đưa đi bệnh viện đã. Con tôi còn chưa chết, các người làm vậy chính là giết chết nó đó!”

Nhà đó chính là nhà của một người chú của Tông Thịnh, anh em của ông cố anh. Hồi kỳ chúng tôi về thì bà nội nhà họ còn tới nhà phụ rửa chén, chính là người nói quỷ thai rất lạnh. Tông Thịnh vốn không muốn  để ý tới chuyện nhà họ, nhưng người phụ nữ đột nhiên khóc rống lên: “Đừng có động vào con trai tôi, không cần! Không cần! Nếu bà Hai trở về biết các ngươi hại chết Tông Bảo, bà Hai sẽ mắng các người đo!”

Bà nội nhà đó nói: “Lấy bà Hai ra nói à? Vậy được, đi mà gả cho quỷ thai nhà bà ta, nhà ta không cần thứ tôn tử này, cũng không cần con dâu như cô! Đi đi! Có gan thì đi đi!” 

Bị điểm danh, tôi kéo Tông Thịnh đi về phía họ. Cả đám người đang đứng vây quanh một cái sân, một đứa nhỏ khoảng hai ba tuổi nằm trên mặt đất, mặt đã đen thui. Tôi thậm chí còn có thể thấy khí xám quẩn quanh trên mặt nó. Gặp quỷ! Tay chân đứa nhỏ co quắp, nằm trên mặt đất run rẩy.

Có một phụ nữ quỳ bên cạnh, là mẹ đứa bé. Đứng bên cạnh  là người bà, vẻ mặt ngoan độc. Ba đứa nhỏ thì ngồi xổm cạnh bên, chân mang dép lê, trên người còn không mặc đồ đàng hoàng mà chỉ mặc một cái quần đùi to, giống như đang nằm ngủ thì bị kéo tới.

Tôi đẩy Tông Thịnh, nhỏ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này, vì sao lại không chịu cứu?”

Ban nãy tôi nghe mẹ nó gào khóc là muốn đưa nó đi bệnh viện, nhà họ có xe mà sao lại để đứa bé nằm trong sân, không đưa đi viện chứ? Có lẽ bọn họ không thấy trên mặt đứa nhỏ có khí đen phiêu động, nhưng hẳn là với tình huống đứa bé như vậy thì phản ứng vậy là không đúng.

Tông Thịnh đi vào trong sân, mẹ đứa trẻ thấy Tông Thịnh, lập tức quỳ bên chân anh: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, hãy coi như vì chúng ta là thân thích, giúp tôi đưa Tông bảo đi bệnh viện đi, bọn họ chỉ muốn hại chết Tông bảo thôi. Tính ra Tông Bảo là em trai cậu, cậu cứu nó đi.”
 
Chương 135-2: Oán xà 2


Nhà Tông Thịnh vốn có địa vị khá cao trong gia tộc, tuy anh mới quay về được  một tháng nhưng với thân phận của anh thì nếu nói đưa đứa nhỏ đi bệnh viện, có lẽ bọn họ cũng sẽ đưa.

Chỉ là lúc này Tông Thịnh không nói chuyện, anh đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh đứa nhỏ vươn tay sờ cổ đứa bé, kéo quần áo nó ra, nhìn ngực, sờ sờ bụng nó, rồi lại nhìn ngón tay nó, lại sờ cổ, chỉ có điều mỗi lúc một cẩn thận hơn.

Mẹ đứa bé thấy Tông Thịnh không có ý định ra mặt nói giúp thì quỳ cạnh bên gào lên: “Mày cũng giống bọn họ thôi! Ai cũng muốn con tao chết! Cút đi! Đừng động vào con tao! Chúng mày không đưa nó đi bệnh viện thì tao đưa! Tao bế con tao, cõng con tao cũng được! Cho dù nó chết trên đường thì tao cũng không làm con tao thất vọng đâu! Cút đi! Đồ quái vật, đừng động vào con tao!”

Tôi vội kéo chị ta lại: “Chị à, đừng nói vậy! Im lặng đi!”

“Chúng mày đều muốn hại chết con tao!”

Bà nội nó đứng kế bên cười lạnh: “Cái gì mà hại chết con cô? Con cô là đồ ngốc, cả ngày chỉ biết đánh nhau. Gà con trong nhà cũng bị nó dẫm chết không biết bao nhiêu con. Tự mình chạy ra ngoài ăn cơm cúng quỷ, trách gì bọn ta? Chúng ta không đưa đi viện chẳng phải là vì nó sao. Đưa đi, sẽ là chết ở dọc đường, còn phải dán giấy đỏ cúng xe. Còn nếu chết ở bệnh viện thì còn phải tốn thêm tiền. Để nó đó, chừng nào chết đem ra ngoài là xong.”

Chị ta lại gào khóc: “Con tôi còn chưa chết mà!!!” chị ta khóc tới mắt đỏ bừng sưng húp, nhìn chồng mình, anh ta vội cụp đầu tránh ánh mắt.

Chị ta đứng lên, nhào tới đánh vào mặt người đàn ông: “Đồ bất lực vô dụng! Con mình mà không bảo vệ được!

Gã đàn ông đang có vẻ rụt rè, bị đánh mấy cái thì né qua rồi đá vợ, quát lên: “Không  phải cô sinh sao? Ai biết có phải con tôi không? Cả ngày chỉ biết đánh nhau, nhỏ tí đã dám cầm dao dọa người. Y như con quái vật kia hồi bé, thật không biết có phải con quỷ hay không nữa?”

Tông Thịnh chậm rãi nâng mắt nhìn gã đàn ông đang la lối. Gã ta ngây ngẩn cả người, sau đó lại khúm núm ngồi xuống, không dám nhìn Tông Thịnh liếc mắt một cái.

Ngón tay Tông Thịnh cắt một chút trên cổ đứa bé, máu ngay lập tức tràn ra. Người mẹ bị đá ngã lăn cũng vùng dậy, thét lên chói tai muốn đẩy Tông Thịnh ra, bất quá Tông Thịnh đã đứng dậy, tránh qua một bên. 

Chị ta xông tới kêu lên: “Đồ quái vật! Tông bảo đã như vậy, sao vẫn xuống tay! Ngươi căn bản là không phải người!”

“Nhìn máu kìa!” Trong đám người có người hô lên. Mọi người đều nhìn về miệng vết thương đang chảy ra máu màu đen, trong máu giống như có thứ gì vặn vẹo. Máu chảy ra thêm, thứ kia cũng rõ ràng hơn, vặn vẹo vặn vẹo.

Là một con rắn nhỏ, màu đỏ. Rắn rất nhỏ, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng là một con rắn!

Tiếng hít hà xôn xao trong đám đông, ngẫm lại, ban nãy ở mạch máu đứa nhỏ có một con rắn đang ngọ nguậy…
 
Chương 136: Thẩm Kế Ân mất tích


“Là bà ta đút con rắn cho thằng bé ăn ư? Là cơm ven đường có gan rắn à? Làm sao lại vào mạch máu chứ?”

Tôi bị con rắn kia khiến cho hoảng sợ. Đứa bé kia được cứu là tốt nhất, nếu không thì  không chừng bà già kia có tâm địa độc ác sẽ lấy cớ đi tố cáo Tông Thịnh đả thương người khác. Cảnh sát cũng sẽ chẳng tin là trong mạch máu đứa bé con con rắn nhỏ. Bọn họ sẽ chỉ tin vào chuyện Tông thịnh dùng móng tay cắt mạch máu ở cổ đứa bé,.

“Không phải là rắn, cũng không phải là gan rắn.” Tông Thịnh vừa mở cửa vừa giải thích cho tôi. “Đó là oán khí ngưng kết thành rắn. Chính là cơm cúng quỷ, quỷ ăn xong còn lưu lại oán khí của con quỷ đó.”

Trời đã chuyển sang buổi chiều, những người tụ tập xem náo nhiệt đã tản ra, ai về nhà nấy nấu cơm chiều.

Trong nhà Tông Thịnh không có ai, trong ngoài, một người cũng không có. Chúng tôi mở cửa vào nhà thì nhìn thấy bà Chín mới đi xem náo nhiệt về, đứng ở cửa nói:  “Tông Thịnh, Ưu Tuyền, nhà hai đứa không có ai đâu, ông bà hai đứa chưa về, chút sang nhà ta ăn cơm đi, ta nấu cho hai đứa.”

Tuy rằng kêu bà Chín, nhưng người phụ nữ kia tuổi cũng chỉ trạc mẹ tôi, chỉ là theo bối phận thì cô là vợ của người em bé nhât của ông Tông Thịnh, đứng thứ chín.

“Dạ,” tôi đáp lời. Trong thôn chúng tôi việc ăn cơm ở nhà họ hàng cũng bình thường nên tôi không để ý, chỉ là sau khi tôi đáp ứng xong mới thấy Tông Thịnh kinh ngạc nhìn mình, tôi vội nói: “Anh không muốn đi hả? Nếu không thì sang nhà em, em gọi cho mẹ nhé?!”

“Không cần, chỉ là không nghĩ tới, em có thể hòa nhập vào gia đình  này tốt hơn anh.”

Tôi cười: “Anh không sống trong thôn nhiều năm rồi nên ai mà chẳng  biết em là vợ anh. Họ hàng nhà anh cũng không có khách sáo với em đâu.” Lời oán giận nói cũng không biết bao lần, cả lời mời cơm cũng thế. 

Tông Thịch lấy la bàn ra, bắt đầu chậm rãi đi từng ngóc ngách trong nhà. Tôi biết anh đang kiểm tra xem trong nhà có bị Lão Bắc yểm gì không. Dù sao đi nữa, tìm tới tìm lui cả buổi, đến tận khi trời tối vẫn không tìm được thứ gì khả nghi.

Bà Chín chạy sang gọi chúng tôi qua ăn cơm, chúng tôi khóa cửa, đi sang. 

Tới nhà bà chín, trong nhà chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi cùng ông Chín ở trong nhà, ông Chín còn cố tình rót rượu cho Tông Thịnh, uống vài hớp rồi nói: “Tông Thịnh, mấy nhà kia tâm tư thế nào chúng ta cũng đều rõ, mấy năm  nay tiền bạc trong nhà đều do ông bà con vất vả kiếm ra. Nhà chúng ta cũng không có ngõm ngọi tới. Con trai ta còn đi làm, nó có thể đi làm tốt như vậy, sau này có tiền về đây xây nhà cưới vợ là được. Tiền nhiều cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nhìn đi, ông bà con cả ngày đều bận rộn.”

Bọn họ lại bàn tới chuyện đứa bé hôm nay. Nói rằng đứa bé rất giống Tông Thịnh khi còn bé, vô cùng nghịch ngợm, còn phải hơn hai tuổi mới biết đi. Bà lão nhà đó có vẻ không muốn đứa bé, cảm thấy nó là thứ trói buộc, nên muốn vợ chồng nhà đó  ly hôn, cưới đứa khác sinh thêm đứa nhỏ nữa, hoặc đứa này chết thì kêu người vợ sinh đứa nữa. 

Tông Thịnh nhàn nhạt nói: “Đứa bé kia là bị di truyền khiến cho não chậm phát triển, muốn sinh con thì đi bệnh viện kiểm tra cho kỹ lưỡng, đừng thương tổn hài tử. Nếu không được thì nhận nuôi một đứa  bé bình thường là được.”

Cả nhà Bà Chín khá khách sáo, bữa cơm trôi qua khá hòa hợp. Ăn cơm xong, bà chín gọi điện cho mẹ đứa bé ở bệnh viện hỏi thăm tình hình. 

Nghe tiếng mẹ đứa bé khóc rống lên trong điện thoại, vừa khóc vừa nói: “Cứu được rồi, bác sỹ thấy vết thương thì hỏi có muốn báo cảnh sát không?! Chúng tôi nói là bé tự ngã làm rách da.”

“Cứu Được thì tốt rồi. Về sau tính tiếp, giờ giữ được đứa bé là được rồi.” Bà Chín nói.

Nếu đã xác định ở quê nhà anh không có bị Lão Bắc động tay chân, chúng tôi cũng chuẩn bị về lại nội thành. Lên xe, tôi hỏi: “anh nhìn tay đứa bé iền biết nó bị di truyền nhân tố não bộ khuyết tật?”

“Ừ. Vân tay so với người bình thường không giống nhau.”

“Việc này xem như khoa học, hay là tướng mạo vậy.”
 
Chương 136-2: Thẩm Kế Ân mất tích 2


“Kỳ thật, khoa học cùng huyền học có rất nhiều thứ tương đồng, chỉ là mỗi bên có cách gọi không giống nhau, cách giải thích không giống nhau, kết luận là giống nhau.”

“Tông Thịnh, anh hôm nay có tiến bộ rất lớn nha, trước đây ai mà nói anh là quái vật thì trong giay lát anh trở mặt liền. Giờ thì tốt rồi. Kỳ thật những người đó căn bản là không cần để ý tới bọn họ. Bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, hà tất phải để tâm? Chúng ta sống vui vẻ là được rồi!”

Tông Thịnh nhìn xem tôi, hơi hơi nhếch lên khóe môi: “Bởi vì có em ở bên anh!”

Nói xong, liền dừng xe ở ven đường. Đường thôn vốn không có đèn đường, xe dừng lại lúc sau, bên trong xe đèn sáng lên. Tông Thịnh nhìn tôi, lại lần nữa nói: “Bởi vì lần này, em ở bên anh. Ngay cả bản thân anh còn cảm thấy kỳ quái, anh thế nhưng có thể tiếp thu những lời này.” Anh không có nói cái gì nữa, mà là duỗi qua tay kéo đầu tôi, hôn lên môi.

“Ưmm…” tôi muốn tránh nhưng không kịp. Anh hôn ngấu nghiến, liếm mút môi tôi. 

Trong lòng tôi âm thầm may mắn, vừa rồi lên xe, tôi đã nhai kẹo cao su.

“Không chuyên tâm?” Anh thì thầm bên môi, bàn tay luồn vào trong áo tôi.

Trời đầu thu, chúng tôi vẫn mặc đồ như mùa hè.

Tay anh nhẹ nhàng miết lên da tôi, môi lại hôn tới.

Hơi thở nóng rực đó tôi cũng không xa lạ, vội đẩy anh ra, môi anh vừa rời tôi vội nói: “dì cả ở đây…”

“Chính vì trên người em có mùi máu, anh mới…” giọng anh khàn khàn bất thường, dáng vẻ không chịu tha cho tôi, mà bàn tay anh… trong quần áo tôi...

Tôi thót tim, không phải anh nhất định đòi chứ. Tôi sao lại quên mất, mùi máu sẽ khiến anh hưng phấn điên cuồng. Cơ thể tôi run rẩy trong tay anh, hơn phân nửa là sợ hãi.

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, không thể.” Ta thì thào, không dám lớn tiếng cự tuyệt. Tôi sợ nếu cự tuyện sẽ khiến anh càng thêm điên cuồng!

Ngay lúc tôi đang mâu thuẫn nhất thì anh ngồi thẳng lại: “Còn phải đợi mấy ngàyđây. Trở về thôi.”

Anh không lái xe đi ngay mà lấy chai nước ra, đưa ra cửa sổ đổ nước dấp dấp lên mặt.

Tôi biết vì sao anh muốn làm như vậy, cái loại cảm giác sau khi kinh hoảng này, là động tác này làm tôi cảm thấy ấm áp, tôi nhịn không được nở nụ cười. Tông Thịnh là ngườiđàn ông tốt, ông trời đối với tôi thật sự khá tốt.

Tông Thịnh dấp nước đã đời quay sang nói tôi: “Còn cười?”

Anh khởi động xe, xe hướng về nội thành bên kia chạy tới.

Có lẽ là bởi vì Lão Bắc không có ở chỗ này động gì chân, cũng có khả năng là có khúc nhạc đệm ban nãy nên đường về Tông Thịnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói chuyện với tôi cũng nhiều hơn.

Cũng nói cả việc hôm nay cả ngày, cũng không biết ông bà anh đem nhà biến hoá ra sao nữa.

Xe vào tới nội thành thì điện thoại tôi kêu lên, mở máy thì thấy là Hạ Lan Lan phát tin tức. Mở ra, tôi thật sự giật mình. 

Tôi vẫn luôn cảm thấy lần trước đã nói đến mức tàn nhẫn như vậy, sauđó cô ấy tới tìm, biểu hiện của tôi đã vậy, sau này chúng tôi cứ thế mà tan vỡ thôi. Khóc cũng đã khóc, hiện tại khi đối mặt vấn đề này, đã bình thản không ít.

Lan Lan gửi tin nói: Ưu Tuyền cậu đang ở đâu? Tớ đang một mình ở KTX. Mọi người đều không để ý tớ, bảo tớ là bạn gái tiểu lão bản. Thực ra thì tớ đã cùng Thẩm Kế Ân chia tay. Hơn nữa hắn đã mất tích hai ngày. Ưu Tuyền, tớ là thật sự thực quý trọng ba năm cảm tình của chúng ta.

Tôi đem điện thoại đưa đến trước mặt Tông Thịnh, anh liếc mắt một cái, sau đó nói: “Thẩm Kế Ân còn ở trong sông? Cái này khả năng không lớn.”

“Nếu bọn họ thật sự chia tay, cho dù Thẩm Kế Ân đã trở lại, cũng sẽ không đi tìm cô ta đâu.” Tôi lấy di động lại, do dự muốn hay không trả lời. Nếu tôi còn là hảo tỷ muội của cô ta thì... Tôi bị ý niệm này dọa sợ. Chúng ta đã không phải tỷ muội, sao còn suy nghĩ nữa?
 
Chương 137


“Nói cái gì không nói, lại đi nói cái này!” bà Tông Thịnh kéo điếu thuốc ra khỏi miệng anh. “Không hút nữa, bắt đầu từ bây giờ, không có hút thuốc uống rượu, ngoan ngoãn sanh cho ta một đứa chắt. Tông Ưu Tuyền, ta nói trước, nếu sinh cho ta chắt, bất kể nam nữ, ta sẽ xây lại nhà cho nhà con. Còn nếu con dám gạt chúng ta, có bầu mà đi phá, thì cũng đừng trách ta không lưu tình nể mặt.”

“Bà à,” tôi cau mày, “Chuyện này, chuyện này, còn chưa có tính tới mà.”

“Sao lại không? Ngủ chung lâu như vậy rồi…”

“Con lên lầu tắm trước.” tôi vội tìm cớ rồi bỏ chạy, biết rằng bà sắp bắt đầu mở máy. Nội dung tiếp theo, không nghe thì tốt hơn. Nếu đứng đó mà nghe thì sẽ mệt hoặc tức chết đó.

Tôi đứng ở chân cầu thang, nghe hai bà cháu nói chuyện: 

“Bà cho à?”

“Đó là Lão Bắc, là gia gia của con đó, nếu không có ông ấy thì con sinh ra đã mất mạng rồi. Bao năm qua con ở bên ngoài, cũng đều là ông ấy chiếu cố chăm sóc con, chúng ta chưa từng cho  ông ấy đồng nào…”

Ông Tông Thịnh chưa nói xong thì Tông Thịnh đã cắt lời: “Hai trăm ngàn đối với Lão Bắc không phải là số tiền lớn, ông ta làm việc thu tiền nhiều đến mức nào, ông bà không tưởng tượng được đâu.”

“Ông ta thật sự nói với ông con là muốn hai trăm ngàn mà, chẳng lẽ ông ta lừa sao?” bà anh nói tiếp.

Ông Tông Thịnh nghe anh nói cũng cau mày: “Thôi, hai trăm ngàn đó coi như là trả sinh hoạt phí cho con bao năm qua đi.”

Tôi đang tính nghe thêm, thì bà anh phát hiện ra, lại hét lên: “Sao còn ở đây, không phải bảo là đi tắm sao?”

Tôi vội chạy lên lầu không dám ở lại nghe thêm tí nào. Nhưng mà ngẫm lại, theo cách Tông Thịnh nói thì Lão Bắc không thiếu tiền. Bao năm qua anh cùng lão sống bên ngoài, nên tình trạng tài chính của lão thế nào anh vốn rất rõ. Hơn nữa, cách anh tiêu tiền có thể thấy tuy ăn uống không quá tốt, nhưng mà tiền thì không thiếu. Nếu đã như vậy thì tại sao Lão Bắc lại tới nhà đòi ông anh hai trăm ngàn kia?!

Nếu nói là lão cảm thấy có khoảng cách với anh, nên muốn đòi lại tiền nuôi anh bao năm qua, thì tối đó trong bữa ăn ở nhà anh cũng không cần phải giả dạng hòa ái như vậy. Nhưng nếu không phải vậy, thì sao lại đòi số tiền đó?!

Tắm xong, trở lại trong phòng, nhìn máy lọc không khí được bà anh mua đặt trong phòng, giá cả có lẽ còn đắt hơn cả cái TV LCD nữa (Mèo: Bạn Tuyền à, bạn có lộn không vậy? Đắt hơn là chắc rồi huhu. Đợi bụi mịn, Mèo hao hơi bị lắm đạn huhu) 

Trong con mắt người nông thôn, trong phòng mà còn có điện thì chỉ có kẻ lắm tiền ở thành phố mới làm vậy thôi. Trong nhà có tiền sẽ đều làm như vậy, mua TV đặt trong phòng ngủ.

Tôi ngồi trên giường, mải suy nghĩ lại những việc ban nãy bọn họ nói, di động lại reo lên.

Nhìn điện thoại, lại thấy Lan Lan phat tin tức, cô nàng nói: “Ưu Tuyền, tớ biết cậu sẽ không trả lời tớ. Nhưng tớ biết cậu nhất định sẽ xem tin tớ gửi. Tớ đang trực ca đêm, buổi tối ở khách sạn thật đáng sợ. Trước đây tớ chẳng tin vào ma quỷ, nhưng mà cậu đã làm cho tớ tin vào điều đó. Đèn ở hành lang lầu mười sáu nghe nói đang yên đang lành thì tối nay lại hỏng hai bóng, chính là ở chỗ cô gái lần trước chết đó. Tớ biết, nhất định là do thứ đó. 

Ưu Tuyền, cậu không để ý tới tớ, tớ thật sự chấp nhận mọi thứ để quan hệ chúng ta quay lại như ngày xưa, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi siêu thị.”

Tôi lặng người, Lan Lan hiện tại đang một mình trực quầy rồi. Không biết có phải đại tỷ lại đi kể chuyện ma cho cô nàng nghe không?!

Trong lúc tôi cảm thấy bất an thì cửa phòng đẩy ra, Tông Thịnh bước vào, anh nói: “Ông bà về rồi,trưa mai sẽ có công nhân tới gắn đồ.”

“Dạ.” tôi đáp.

Tông Thịnh không giống trước kia, đi thẳng vào nhà tắm mà đứng trước mặt tôi nói: “Anh muốn đi ra ngoài mấy ngày.”
 
Chương 137-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi gật đầu. Hiện giờ tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như bác sỹ phụ khoa hôm trước nói, cả người đều không còn sức vì mất máu, tôi thậm chí cân nhắc tới việc phải chích cầm máu.

Lúc này nếu tôi kiên trì đòi theo anh đi, không chừng chỉ khiến anh bị vướng chân vướng tay, dù rằng tôi thật lòng muốn đi cùng anh. Nhưng sau cùng, lý trí vẫn chiến thắng cảm tính.

Sáng sớm hôm sau anh đã đi, anh đã theo Lão Bắc nhiều năm như vậy, nên rất quen thuộc  phong cách làm việc của  Lão Bắc, nếu muốn tìm ra Lão Bắc hẳn là không phải chuyện gì khó khăn.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Khi tôi tỉnh lại trên giường đã nhìn thấy trên đầu giường có một chén cháo trứng vịt bắc thảo ấm, chặn lên trên một tờ giấy:

“Trong nồi vẫn còn, chiều em đi ra ngoài chơi đi, không cần ở lại ứng phó với bà.”

Đối với sự lợi hại của bà anh, tôi cũng đã rõ nên khi nhìn thấy tờ giấy thì tôi lầm bầm:

“Nếu em có thể cường thế như bà anh chắc mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Sao em lại yếu đuối tới vậy chứ?!” mà mình cũng phải công nhận, mấy bạn webtruyen làm việc thật là hiệu quả và năng suất, mìnhup lên chưa được 5 phút đã thấy các bạn copy sang rồi. chúc các bạn mau mau phá sản nha =))

Lại một ngày trôi qua mà không có anh. Các bạn đọc bên gác ơi, chịu khó chờ một chút nha, chút nữa mình vô chỉnh lại nhé =) cám ơn các bạn nhiều  nhiều. Trước giờ, chỉ cần anh mất tích là có chuyện chẳng lành. Mà mỗi lần anh xuất hiện lại thì trên người lại toàn là thương tích khiến tim tôi đau đến thắt cả lại, cũng không biết là anh làm cái gì, không biết lần này có giống như lần trước ở vòm cầu không, lại đánh nhau với người khác nữa?!

Tôi cứ  ngồi suy đoán lung tung xem anh đi đâu làm gì. Khi tôi rốt cuộc bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man này cũng đã là giữa trưa. Nghĩ tới việc bà anh sắp tới, tôi thiếu điều nhảy dựng khỏi giường, vội vã thu thập đồ đạc rồi ra khỏi nhà. Thà phơi nắng ngoài đường còn hơn ở nhà nghe bà anh cằn nhằn mắng mỏ. Bà anh là người như vậy, muốn quản lý được khu mỏ toàn đàn ông thì phải cường thế, nếu không sẽ không thể quản lý được.

Nếu nói là lão cảm thấy có khoảng cách với anh, nên muốn đòi lại tiền nuôi anh bao năm qua, thì tối đó trong bữa ăn ở nhà anh cũng không cần phải giả dạng hòa ái như vậy. Nhưng nếu không phải vậy, thì sao lại đòi số tiền đó?!

Tắm xong, trở lại trong phòng, nhìn máy lọc không khí được bà anh mua đặt trong phòng, giá cả có lẽ còn đắt hơn cả cái TV LCD nữa (Mèo: Bạn Tuyền à, bạn có lộn không vậy? Đắt hơn là chắc rồi huhu. Đợi bụi mịn, Mèo hao hơi bị lắm đạn huhu) 

Trong con mắt người nông thôn, trong phòng mà còn có điện thì chỉ có kẻ lắm tiền ở thành phố mới làm vậy thôi. Trong nhà có tiền sẽ đều làm như vậy, mua TV đặt trong phòng ngủ.

Tôi ngồi trên giường, mải suy nghĩ lại những việc ban nãy bọn họ nói, di động lại reo lên.

Nhìn điện thoại, lại thấy Lan Lan phat tin tức, cô nàng nói: “Ưu Tuyền, tớ biết cậu sẽ không trả lời tớ. Nhưng tớ biết cậu nhất định sẽ xem tin tớ gửi. Tớ đang trực ca đêm, buổi tối ở khách sạn thật đáng sợ. Trước đây tớ chẳng tin vào ma quỷ, nhưng mà cậu đã làm cho tớ tin vào điều đó. Đèn ở hành lang lầu mười sáu nghe nói đang yên đang lành thì tối nay lại hỏng hai bóng, chính là ở chỗ cô gái lần trước chết đó. Tớ biết, nhất định là do thứ đó.

Nếu nói là lão cảm thấy có khoảng cách với anh, nên muốn đòi lại tiền nuôi anh bao năm qua, thì tối đó trong bữa ăn ở nhà anh cũng không cần phải giả dạng hòa ái như vậy. Nhưng nếu không phải vậy, thì sao lại đòi số tiền đó?!

Tắm xong, trở lại trong phòng, nhìn máy lọc không khí được bà anh mua đặt trong phòng, giá cả có lẽ còn đắt hơn cả cái TV LCD nữa (Mèo: Bạn Tuyền à, bạn có lộn không vậy? Đắt hơn là chắc rồi huhu. Đợi bụi mịn, Mèo hao hơi bị lắm đạn huhu) 

Trong con mắt người nông thôn, trong phòng mà còn có điện thì chỉ có kẻ lắm tiền ở thành phố mới làm vậy thôi. Trong nhà có tiền sẽ đều làm như vậy, mua TV đặt trong phòng ngủ.

Tôi ngồi trên giường, mải suy nghĩ lại những việc ban nãy bọn họ nói, di động lại reo lên.

Nhìn điện thoại, lại thấy Lan Lan phat tin tức, cô nàng nói: “Ưu Tuyền, tớ biết cậu sẽ không trả lời tớ. Nhưng tớ biết cậu nhất định sẽ xem tin tớ gửi. Tớ đang trực ca đêm, buổi tối ở khách sạn thật đáng sợ. Trước đây tớ chẳng tin vào ma quỷ, nhưng mà cậu đã làm cho tớ tin vào điều đó. Đèn ở hành lang lầu mười sáu nghe nói đang yên đang lành thì tối nay lại hỏng hai bóng, chính là ở chỗ cô gái lần trước chết đó. Tớ biết, nhất định là do thứ đó. 

Từ tiểu khu đi ra ngoài, tôi nhất thời chẳng biết đi đâu?! Đi làm thì không cần. Đi dạo phố cũng chẳng có gì vui. Nghĩ lại, nếu là trước đây, tôi sẽ cùng Lan Lan đi ăn quán cóc ven đường giá năm tệ, hoặc dạo ở vỉa hè, hẻm nhỏ.mà mình cũng phải công nhận, mấy bạn webtruyen làm việc thật là hiệu quả và năng suất, mìnhup lên chưa được 5 phút đã thấy các bạn copy sang rồi. chúc các bạn mau mau phá sản nha =))

Bất quá hiện tại Hạ Lan Lan đã mặc toàn đồ xịn, dùng đồ trang điểm đắt tiền rồi.

Lên xe bus rồi đi lang thang không có mục tiêu, vậy mà tôi lại dừng chân ở cửa Sa Ân. Nhìn vào tòa nhà thật lộng lẫy, nhưng không mấy ai biết là một khách sạn đầy ma. 

Tôi ngẩng đầu nhìn trên không trung, ánh mặt trời sáng lạn, nhưng nhìn dưới ánh mặt trời thấy dòng khí có vẻ không ổn định, mơ hồi thấy những hạt bụi đen cứ xoay phía trên khách sạn, giống như một làn khói  mờ.

Trong lòng tôi buồn bực, sao lại tới đây thế nào, thật sự không có việc gì thì tự mình một người đi dạo phố là được rồi.

Vừa muốn rời đi, thì thấy một chiếc xe có phủ da rất quen thuộc, là xe của Ngưu Lực Phàm, sao hắn lại có mặt ở Sa Ân? Tôi cẩn thận đi tới, dừng lại bên xe cố nghe lời Ngưu lực Phàm nói.

Ngưu Lực Phàm từ xe xuống, mở cửa ghế phụ rồi nói với người bên trong: “Bà cô à, cô là bà cô của tôi mà. Cô vừa lòng chưa? Toàn bộ tiền tôi tích cóp được trong tháng rồi cô xài hết trong vòng có hai người. Cô nói dùm tui coi, tôi với cô không thù không oán, cô cũng không phải là bà xã của tôi, cô như vầy là muốn làm sao đây?!” 
 
Chương 138: Điệu hổ ly sơn


Trong lòng tôi như có tảng đá rơi bộp xuống. Lần trước chúng tôi nhìn thấy Thẩm hàn đi ra từ trong nhà của Ngưu Lực Phàm, không mặc áo ngực. Còn nữa, trong tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm còn có một gian phòng, có một giường ngủ. Thẩm Hàn còn giúp Ngưu Lực Phàm mang thùng gỗ vào khách sạn, nhìn thôi đã thấy quan hệ của bọn họ… sao giờ này Thẩm Hàn còn nói vậy?

Ngưu Lực Phàm chống tay trên cửa xe, tay kia để sau lưng, mấy ngón tay bất an vặn vẹo, hẳn là cố sức nhẫn nại.

Vài giây sau, Ngưu Lực Phàm đột nhiên duỗi tay, lôi Thẩm Hàm từ trên xe xuống, làm cô nàng lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Từ góc độ này tôi nhìn thấy Thẩm Hàm bị Ngưu Lực Phàm chặn lại, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cô nàng khóc nháo: “Ngưu Lực Phàm! Anh dám đối xử với người ta như vậy, ta liền đem những hình ảnh đó của anh cùng Tông Thịnh đăng hết lên mạng!”

“Đăng đi! Cô hai à, cô tưởng ai cũng như cô hả? Nhìn gió nói thành mưa? Người ta sẽ bình luận cô đó, cô nương, không tồi!!!” Ngưu Lực phàm lên xe, bỏ lại Thẩm Hàn rồi phóng đi.

Tôi đứng sau xe, nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ. Nghe ra, ngưu Lực Phàm không phải kẻ nằm vùng của Thẩm Gia, nếu không cũng sẽ không nói chuyện như vậy. Như vậy, Ngưu Lực Phàm không có khả năng phản bội chúng tôi. Nhưng, sau này thì không biết được.

Ai rồi cũng sẽ đổi thay.

Còn có, mối quan hệ giữa Thẩm Hàm cùng Ngưu Lực Phàm tôi cũng phải ngẫm nghĩ lại thật tốt, rốt cuộc thì Thẩm Hàm kia chẳng lẽ đến bây giờ đều còn nhớ thương Tông Thịnh ư.

Tôi vừa định rời đi thì điện thoại vang lên, người gọi tới là bà của Tông Thịnh, có lẽ bà tới nhà mà không thấy tôi ở  nhà nên gọi hỏi. Tôi vội bắt máy: “Dạ bà.”

“Tông Ưu Tuyền, Thịnh Thịnh đâu?” Bà mở miệng đã hỏi, ngữ khí cũng không tốt, hình như có chuyện gì đó. 

“Anh ấy, anh ấy có việc phải đi gấp ạ. Có lẽ phải đi năm ngày, anh áy nói sẽ về trước khi đấu thầu ạ.”

“Cũng không biết đám lãnh đạo thành phố ăn trúng cái gì, công trình to vậy mà tự nhiên nói muốn sửa thời gian đấu thàu thành sáng mai 10 giờ. Cho dù đám A Hoành có thể làm xong các thứ không, nhưng không biết Tông thịnh về kịp không. Gọi điện thì nó tắt máy.

Chuyện cao ốc Linh Linh là nó một hai phải mua cho được, lỡ nó về mà mua không được thì sao? Ông tụi bay đã đi hỏi lãnh đạo coi có chuyện gì, như  này chắc chắn có kẻ giở trò sau lưng. Đã tính toán phá bỏ rồi, mấy lần trước đấu thầu đều không xong, lần này mình muốn mua thì có đứa nhảy ra tranh giành, thật tà mà. Mau nghĩ cách liên lạc với Tông Thịnh, kêu nó mau về.”
 
Chương 138-2: Điệu hổ ly sơn 2


Bà nói một thôi một hồi, tôi kịp định thần thì đã gác máy. Tôi vốn không hiểu lắm, nhưng rõ ràng cảm giác chuyện này chính là nhắm tới Tông Thịnh. Người phá chính là Lão Bắc, nếu không phải tại lão tới tìm đòi hai trăm ngàn rồi mất tích thì anh cũng không phải đi tìm. Mà anh vừa đi, thì thời gian đấu thầu thay đổi. Đâu phải là chuyện nhỏ nói đùa đâu!?

Kẻ thiết kế việc này nhất định là hiểu rõ Tông Thịnh, biết rõ tính anh không tin ai, có thể phỏng đoán được Lão Bắc có bất thường thì sẽ lừa được anh ra ngoài.

Tôi căng thẳng, nếu như Tông Thịnh thật sự là bị bọn họ lừa vậy bọn họ có thể xuống tay với anh không? Tông Thịnh và Thẩm Kế Ân không phải thân thiết, đã đạp gã xuống đáy sông, nếu như bọn họ cũng làm như vậy đối với Tông Thịnh thì…

Tôi không dám tưởng tượng tiếp, hơn nữa cũng không dám bàn bạc cùng ai, trước đây tôi còn có thể đi tìm Ngưu Lực Phàm nói, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng không dám tin. Hắn và Thẩm Hàm rốt cuộc chuyện là  như thế nào, ai có nói cho rõ ràng đây?

Tôi thử gọi cho Tông Thịnh nhưng vẫn là tiếng tắt máy, anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao lại tắt máy? Mỗi lần anh mất tích xong xuất hiện lại đều bị thương, cũng không biết anh đang làm gì, không biết có bị thương không?!

Tôi bất an. Đứng trên đường mà không biết phải làm gì!

Nhìn sang phía bên trước cửa cao ốc Linh Linh có một chiếc xe buýt dừng lại, một đám con gái trẻ kéo xuống xe, trong vô cùng thời thượng. Các cô xuất hiện khiến không ít người n hìn về phía họ, tự dưng xuất hiện nhiều mỹ nữ vậy thật sự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nghe mấy cô gái đó bàn với nhau: “Sao lại ở đây?”

Người đàn ông đi đầu nói: “Ta nói các tiểu thư, nên thấy đủ đi. Thật đúng là tưởng ở tại khách sạn sao? Ở chỗ này dừng chân sẽ không kém so với khách sạn đâu, hơn nữa tiền thuê thực rẻ đó. Các ngươi không phải tới ở lại  một ngày hai ngày, mà là tới ở một tháng. Một tháng mà ở khách sạn các ngươi tưởng số tiền ra sao. Đi thôi đi thôi, lầu chín lầu chín là của công ty chúng ta. “

Tôi ngẩng đầu nhìn lầu chín, trên đó có một bảng quảng cáo mới tinh, ghi chữ công ty quảng cáo truyền thông, chuyên làm các loại hoạt động lễ nghi. Có lẽ là công ty chuyên cung cấp PG rồi, 

“Trên tòa nhà có chữ Phá Bỏ mà?”

“Mấy năm rồi, không có nhanh vậy đâu, yên tâm mà ở. Phòng ốc còn tốt lắm, công ty chúng ta mới tân trang lầu 9 đó.”

Nếu chỉ là thấy một mànnhư vậy, tôi cũng sẽ không để trong lòng, nhưng chuyện kế tiếp  mới khiến tôi đặc biệt chú ý.

Đó chính là ngay khi bọn họ lên lầu thì có một cô gái quay lại, từ ven đường kéo ra một tấm vải đỏ, lại cười cười với tấm vải rồi cho vào trong túi nhỏ mang theo người.

Bạn cô ta hỏi: “Cái gì vậy?”

“À, sợi tơ hồng này thật đặc biệt, biết đâu có thể mang tới vận may cho tôi?!”

Nàng đồng bạn liền đứng ở nàng phía sau, hỏi: “Ngươi thu cái gì?”

Tơ hồng! Kia rõ ràng chính là một mảnh vải, vẫn là cái loại vải bố in biểu ngữ ở ven đường, có cái gì tốt mà giữ lại? Nhưng tôi lại nghĩ tới, có lẽ thứ mà cô ta nhìn thấy và tôi không giống nhau. Tông Thịnh không phải đã nói, mỗi người nhìn về thế giới, kỳ thật đều không giống nhau sao?

Hẳn là, quỷ che mắt rồi! Lúc này tôi cũng không biết có phải là nháo quỷ không nhưng tôi lại nghĩ ra một biện pháp tốt. Lúc trước, cao ốc này nổi tiếng với việc một nhà đầu tư bị nữ quỷ dùng cây sào trúc phóng chết, sau đó trong tòa nhà cũng xảy ra nhiều chuyện kinh dị nên người ta không dám mua lại sau nhiều lần đấu thầu không thành công. Nếu như ông Tông Thịnh có thể hỏi ra đối thủ đấu thầu lần này là ai thì cũng có thể đưa người đó tới thăm chỗ này một vòng, thể nghiệm một chút quỷ nháo không chừng sẽ bỏ chạy luôn. Cho dù hắn tới mà không có quỷ thì tôi cũng có thể tặng hắn chút dấu hiệu mà.

Tuy rằng làm như vậy thực không đạo đức, nhưng đã gấp tới vậy, tôi cũng không thể đứng đó mà nhìn người khác mua mất tòa nhà Linh Linh, như vậy, Tông Thịnh sẽ vô cùng thất vọng. 

Mọi việc anh làm đều đều vì muốn phá trận pháp tại khách sạn Sa Ân. Tòa nhà này vốn xéo xéo với Sa Ân, là chỗ quan trọng để anh bày trận, anh không thể trở về ngay thì tôi phải làm gì đó cho anh. Tôi không hiểu về công trình, cũng không hiểu chuyện gì khác, nhưng giả thần giả quỷ thì tôi vẫn có khả năng. 

Quyết định xong, tôi do dự một hồi lâu, sau cùng vẫn gọi điện cho Ngưu Lực Phàm. Bởi vì hiện tại người biết sự tình cũng chỉ có tôi cùng hắn, nếu là lại tìm người khác thì thật sự tôi cũng không biết phải tìm ai. Tôi cùng Lan Lan đã xem như hoàn toàn không dính líu, tôi cũng chẳng còn bạn bè thân thiết nào nữa. 

Tôi gọi kêu Ngưu Lực Phàm tới dưới tập đoàn Tông An chờ tôi, tôi cũng vội chạy tới đó. Trước khi động thủ, tôi cũng muốn hỏi ông của anh xem đối thủ là ai. Ai lại không có mắt như vậy, tòa Quỷ Lâu như vậy mà dám đoạn của Tông Thịnh.

Đi đến Tông An đã tới giờ làm việc buổi chiều.  

Tôi không chờ Ngưu Lực Phàm, liền trực tiếp dùng thang máy đi tìm ông của Tông Thịnh. Ra khỏi thang, thấy ông chú của Tông Thịnh đi ra từ trong phòng. Nhìn ông ta có vẻ không vui lắm, thấy tôi thì nói: “Tông ưu Tuyền, tới đi làm hay đi chơi?  Tông Thịnh cũng quá kỳ cục, tự nó một hai phải giành lấy hạng mục, hiện tại cũng không biết chạy tới nơi nào đi chơi.”

Tôi không đáp mà nhìn hắn đi vào pantry thì chạy thẳng vào văn phòng của ông.

Gõ cửa xong thì thấy thư ký là con trai của bà chín mở cửa ra. Ở đây có rất nhiều nhân viên là thân thích từ quê ra làm, hầu hết đều là ra thành phố học rồi ở lại làm ở đây.

Chắc anh ta cũng không biết hiện nên gọi tôi là gì. Xét tuổi thì chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng xét theo bối phận với Tông Thịnh thì tôi phải gọi bằng chú.

Tôi cũng không xưng hô mà hỏi thẳng: “Ông có trong đó không?”

“Ông ấy mới về từ tòa thị chính đang họp ở phòng bên”

“Ông có nói đối thủ bên cao ốc Linh Linh là ai không?”

Anh ta biết thân phận của tôi nên không phòng bị, hoàn toàn coi tôi như người nhà. Vừa thu thập bàn vừa nói: “Nghe nói là công ty địa ốc cạnh bên đó, họ rát gấp. Trước giờ chả nghe nói là muốn đầu thầu, tự dưng hôm qua tới đây, sáng đi coi tòa Linh Linh, xong rồi đòi tham dự. Tổng giám đốc của bên đó là phụ nữ, cũng manh động ghê, đất còn chưa nhìn đã đòi đấu thầu.”

Bà nói một thôi một hồi, tôi kịp định thần thì đã gác máy. Tôi vốn không hiểu lắm, nhưng rõ ràng cảm giác chuyện này chính là nhắm tới Tông Thịnh. Người phá chính là Lão Bắc, nếu không phải tại lão tới tìm đòi hai trăm ngàn rồi mất tích thì anh cũng không phải đi tìm. Mà anh vừa đi, thì thời gian đấu thầu thay đổi. Đâu phải là chuyện nhỏ nói đùa đâu!?

Kẻ thiết kế việc này nhất định là hiểu rõ Tông Thịnh, biết rõ tính anh không tin ai, có thể phỏng đoán được Lão Bắc có bất thường thì sẽ lừa được anh ra ngoài.

Tôi căng thẳng, nếu như Tông Thịnh thật sự là bị bọn họ lừa vậy bọn họ có thể xuống tay với anh không? Tông Thịnh và Thẩm Kế Ân không phải thân thiết, đã đạp gã xuống đáy sông, nếu như bọn họ cũng làm như vậy đối với Tông Thịnh thì…

Tôi không dám tưởng tượng tiếp, hơn nữa cũng không dám bàn bạc cùng ai, trước đây tôi còn có thể đi tìm Ngưu Lực Phàm nói, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng không dám tin. Hắn và Thẩm Hàm rốt cuộc chuyện là  như thế nào, ai có nói cho rõ ràng đây?

Tôi thử gọi cho Tông Thịnh nhưng vẫn là tiếng tắt máy, anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao lại tắt máy? Mỗi lần anh mất tích xong xuất hiện lại đều bị thương, cũng không biết anh đang làm gì, không biết có bị thương không?!

Tôi bất an. Đứng trên đường mà không biết phải làm gì!

Nhìn sang phía bên trước cửa cao ốc Linh Linh có một chiếc xe buýt dừng lại, một đám con gái trẻ kéo xuống xe, trong vô cùng thời thượng. Các cô xuất hiện khiến không ít người n hìn về phía họ, tự dưng xuất hiện nhiều mỹ nữ vậy thật sự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nghe mấy cô gái đó bàn với nhau: “Sao lại ở đây?”

Người đàn ông đi đầu nói: “Ta nói các tiểu thư, nên thấy đủ đi. Thật đúng là tưởng ở tại khách sạn sao? Ở chỗ này dừng chân sẽ không kém so với khách sạn đâu, hơn nữa tiền thuê thực rẻ đó. Các ngươi không phải tới ở lại  một ngày hai ngày, mà là tới ở một tháng. Một tháng mà ở khách sạn các ngươi tưởng số tiền ra sao. Đi thôi đi thôi, lầu chín lầu chín là của công ty chúng ta. “

Tôi ngẩng đầu nhìn lầu chín, trên đó có một bảng quảng cáo mới tinh, ghi chữ công ty quảng cáo truyền thông, chuyên làm các loại hoạt động lễ nghi. Có lẽ là công ty chuyên cung cấp PG rồi, 

“Trên tòa nhà có chữ Phá Bỏ mà?”

“Mấy năm rồi, không có nhanh vậy đâu, yên tâm mà ở. Phòng ốc còn tốt lắm, công ty chúng ta mới tân trang lầu 9 đó.”

Nếu chỉ là thấy một mànnhư vậy, tôi cũng sẽ không để trong lòng, nhưng chuyện kế tiếp  mới khiến tôi đặc biệt chú ý.

Đó chính là ngay khi bọn họ lên lầu thì có một cô gái quay lại, từ ven đường kéo ra một tấm vải đỏ, lại cười cười với tấm vải rồi cho vào trong túi nhỏ mang theo người.

Bạn cô ta hỏi: “Cái gì vậy?”

“À, sợi tơ hồng này thật đặc biệt, biết đâu có thể mang tới vận may cho tôi?!”

Nàng đồng bạn liền đứng ở nàng phía sau, hỏi: “Ngươi thu cái gì?”

Tơ hồng! Kia rõ ràng chính là một mảnh vải, vẫn là cái loại vải bố in biểu ngữ ở ven đường, có cái gì tốt mà giữ lại? Nhưng tôi lại nghĩ tới, có lẽ thứ mà cô ta nhìn thấy và tôi không giống nhau. Tông Thịnh không phải đã nói, mỗi người nhìn về thế giới, kỳ thật đều không giống nhau sao?

Hẳn là, quỷ che mắt rồi! Lúc này tôi cũng không biết có phải là nháo quỷ không nhưng tôi lại nghĩ ra một biện pháp tốt. Lúc trước, cao ốc này nổi tiếng với việc một nhà đầu tư bị nữ quỷ dùng cây sào trúc phóng chết, sau đó trong tòa nhà cũng xảy ra nhiều chuyện kinh dị nên người ta không dám mua lại sau nhiều lần đấu thầu không thành công. Nếu như ông Tông Thịnh có thể hỏi ra đối thủ đấu thầu lần này là ai thì cũng có thể đưa người đó tới thăm chỗ này một vòng, thể nghiệm một chút quỷ nháo không chừng sẽ bỏ chạy luôn. Cho dù hắn tới mà không có quỷ thì tôi cũng có thể tặng hắn chút dấu hiệu mà.

Tuy rằng làm như vậy thực không đạo đức, nhưng đã gấp tới vậy, tôi cũng không thể đứng đó mà nhìn người khác mua mất tòa nhà Linh Linh, như vậy, Tông Thịnh sẽ vô cùng thất vọng. 

Mọi việc anh làm đều đều vì muốn phá trận pháp tại khách sạn Sa Ân. Tòa nhà này vốn xéo xéo với Sa Ân, là chỗ quan trọng để anh bày trận, anh không thể trở về ngay thì tôi phải làm gì đó cho anh. Tôi không hiểu về công trình, cũng không hiểu chuyện gì khác, nhưng giả thần giả quỷ thì tôi vẫn có khả năng. 

Quyết định xong, tôi do dự một hồi lâu, sau cùng vẫn gọi điện cho Ngưu Lực Phàm. Bởi vì hiện tại người biết sự tình cũng chỉ có tôi cùng hắn, nếu là lại tìm người khác thì thật sự tôi cũng không biết phải tìm ai. Tôi cùng Lan Lan đã xem như hoàn toàn không dính líu, tôi cũng chẳng còn bạn bè thân thiết nào nữa. 

Tôi gọi kêu Ngưu Lực Phàm tới dưới tập đoàn Tông An chờ tôi, tôi cũng vội chạy tới đó. Trước khi động thủ, tôi cũng muốn hỏi ông của anh xem đối thủ là ai. Ai lại không có mắt như vậy, tòa Quỷ Lâu như vậy mà dám đoạn của Tông Thịnh.

Đi đến Tông An đã tới giờ làm việc buổi chiều.  

Tôi không chờ Ngưu Lực Phàm, liền trực tiếp dùng thang máy đi tìm ông của Tông Thịnh. Ra khỏi thang, thấy ông chú của Tông Thịnh đi ra từ trong phòng. Nhìn ông ta có vẻ không vui lắm, thấy tôi thì nói: “Tông ưu Tuyền, tới đi làm hay đi chơi?  Tông Thịnh cũng quá kỳ cục, tự nó một hai phải giành lấy hạng mục, hiện tại cũng không biết chạy tới nơi nào đi chơi.”

Tôi không đáp mà nhìn hắn đi vào pantry thì chạy thẳng vào văn phòng của ông.

Gõ cửa xong thì thấy thư ký là con trai của bà chín mở cửa ra. Ở đây có rất nhiều nhân viên là thân thích từ quê ra làm, hầu hết đều là ra thành phố học rồi ở lại làm ở đây.

Chắc anh ta cũng không biết hiện nên gọi tôi là gì. Xét tuổi thì chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng xét theo bối phận với Tông Thịnh thì tôi phải gọi bằng chú.

Tôi cũng không xưng hô mà hỏi thẳng: “Ông có trong đó không?”

“Ông ấy mới về từ tòa thị chính đang họp ở phòng bên”

“Ông có nói đối thủ bên cao ốc Linh Linh là ai không?”

Anh ta biết thân phận của tôi nên không phòng bị, hoàn toàn coi tôi như người nhà. Vừa thu thập bàn vừa nói: “Nghe nói là công ty địa ốc cạnh bên đó, họ rát gấp. Trước giờ chả nghe nói là muốn đầu thầu, tự dưng hôm qua tới đây, sáng đi coi tòa Linh Linh, xong rồi đòi tham dự. Tổng giám đốc của bên đó là phụ nữ, cũng manh động ghê, đất còn chưa nhìn đã đòi đấu thầu.”

Có lẽ, cô ta chỉ là người ra mặt. Khoản đầu tư lớn như vậy, làm gì quyết định nhanh tới vậy. Tôi vội hỏi: “Biết tại sao không?”

“Khách sạn Nam Phong. Lão Tổng, chính là ông của cô, tối nay ăn cơm cùng lãnh đạo thành phố và nữ tổng giám đốc kia.”

Nghe nói như vậy, tôi vội nói: “Thật tốt quá. Cảm ơn...à, chú. Tôi đi trước.”

“Không cần kêu tôi là chú. Tông Ưu Tuyền...” anh ta còn chưa nói xong, tôi đã chạy xuống lầu. Thời gian còn đủ, tôi có thể an bài thật tốt.
 
Chương 139: Giả quỷ doạ người


Từ trên lầu xuống tới dưới đất Tôi đã thấy chiếc xe củaNgưu Lực Phàm,

Tôi đi tới chỗ hắn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ theo sát hắn để hắn không có thời gian gọi cho Thẩm Hàn, cho tới tận khi kết thúc lhieen đấu thầu.

Lên xe, tôi nghiêng đầu cười với hắn: “Nhàm chán quá đi, Tông Thịnh không có ở nhà, chúng ta chơi trò gì kích thich đi!”

Ngưu Lực Phàm rụt cổ, mở to đôi mắt nhìn tôi: “Anh không dám đâu, tên kia trở về có thể trực tiếp đem anh cắn rồi ăn. Quỷ thai độc chiếm đều rất mạnh, người hay thứ hắn nhìn trúng, người khác chạm vào cũng đều chạm vào không được.”

“Anh tưởng cái gì vậy?” Ta thay đổi biểu tình, “Đi một chút, lái xe, chúng ta đi giả quỷ hù dọa người đi. Loại chuyện này, có anh tham gia, trăm phần trăm thành công.”

“A? Em là nói chơi cái này a? Làm anh sợ muốn chết. Anh còn tưởng rằng...”

“Cho rằng cái gì? Anh nghĩ cái gì chứ. Đi thôi, đi khách sạn Nam Phong!”

Ngưu Lực Phàm khởi động xe: “Đi khách sạn Nam phong làm gì? Muốn giả quỷ dọa người, Sa ân không phải thực tốt sao? Nói không chừng còn có thể gặp được Vương Càn, nhìn coi Vương Càn có giúp chúng ta khống chế đứa bé kia không.”

“Nam phong, chính là khách sạn Nam Phong. Trước lái xe đi”

“Nữ nhân, ai cũng kỳ quái” Ngưu Lực Phàm nói, rồi khởi động xe, hướng tới khách san Nam phong đi. Nam phong là một khách sạn 5 sao trong thành phố, so với Sa ân càng trang trọng hơn. Chính là khách sạn lớn, vô cùng đông đúc. Muốn khiến cho nữ tổng giám đốc kia tin vào chuyện ở toà nhà Linh Linh có ma thì phải lên kế hoạch cho kỹ. 

Xe chúng tôi dừng ở cửa khách sạn Nam Phong, toii đánh giá bảo vệ ở cửa, nghĩ coi làm sao biết được tổng giám đốc là ai. 

Ngưu Lực Phàm cũng nhiệt tình quá mức tới, hỏi: “em như thế nào lại nhàm chán, đột nhiên nghĩ muốn đi giả quỷ dọa người.”

“Anh có thể mau chóng tìm được tư liệ nói toà nhà Linh Linh có ma không?! Thật nhanh!”

“Còn chỗ lưu trữ.”

“Lập tức đi đóng dấu ra, cho vào phong thư.”

“Em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Có chỗ hữu dụng. Hôm nay nếu chúng ta có thể doạ một nữ TGĐ thì coi như lập chút công to. Giúp hay không nói một câu!” Tôi hỏi thẳng, không vòng vo.

Ngưu Lực Phàm nhìn toii rồi xuống xe. Tôi cũng vội xuống theo. Hắn nhìn tôi, tôi nhìn đường. Giờ tan tầm, xe cộ qua lại đông đúc, trên đường lơ lửng một tầng tro bụi xám xịt. “Hay em đợi trong xe đi, anh đi soa chép tài liệu một lúc quay lại ngay.” Ngưu Lực Phàm đề nghị.

“Không, em và anh cùng đi.” Tôi cứ như vậy thẳng tắp nhìn hắn.

Hắn ra vẻ không sao cả, nói: “Tùy em.”

Ngưu Lực Phàm thật thích hợp đi làm tình báo, tôi cảm thấy hắn nếu là đi làm đặc công, hẳn là cũng không tồi. Sao y tài liệu, tôi còn cố ý đem những tư liệu ma quỷ để ở trên cùng, sau đó dùng bút viết lên phong thư mấy chữ “Địa ốc Tận Tâm” rồi theo Ngưu Lực Phàm đi vào  khách sạn Nam Phong.

Bảo vệ mở cửa, còn gật đầu chào với chúng tôi. 

Đến quầy lễ tân, tôi đẩy phong thư tới trước nói: “Xin chào, chung tôi muốn tìm tgđ của địa ốc Tận Tâm, chúng tôi tới đây tiếp cô ấy, không biết là cô ấy ở phòng nào ạ?”

Nhân viên lễ tân nói: “Xin lỗi, chị có thể gọi cho cô ấy kêu xuống gặp, chúng tôi không thể tiết lộ số phòng của khách ạ, thực xin lỗi.”

“Vừa rồi chúng ta có gọi điện thoại, cô ấy không có nghe máy, hẳn là có việc không tiện nghe. Chúng ta hiện tại lại đang gấp, còn phải bố trí hội trường, cái này có thể hay không phiền cô chuyển cho cô ấy?”

“Bên trong là cái gì?”

“Tư liệu, là tư liệu cô ấy yêu cầu!”
 
Chương 139-2: Giả quỷ doạ người 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư liệu, là tư liệu cô ấy yêu cầu!”

Tiếp tân nhận lấy, dùng dụng cụ kiểm tra bom ra kỹ, xác nhận không phải kim loại rồi mới nhận lấy phong thư. Quả nhiên khách sạn năm sao, an toàn phòng tuyến cũng không tệ lắm.

Sau khi nói cảm ơn tôi cùng Ngưu Lực Phàm quay về xe, bước đầu tiên xem như thành công. Liền tiếp theo là bước thứ hai. Tôi lên xe gọi cho ông Tông Thịnh nói: “Ông ơi.”

“Có việc nói mau, ông đang bận, Tông Thịnh lại không biết đi đâu.” Nghe ngữ khí của ông, có vẻ là thực sốt ruột. Chuyện toà nhà Linh Linh vốn Tông Thịnh muốn phải có cho bằng được, giờ anh không ở đây, ngay cả ông cũng phải ra tay bận rộn. 

Thường ngày ông rất ít nói, nhưng mới nói ra đã có vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến người khác có cảm giác không giận mà uy từ ông. Ông nói nghiêm khắc như vậy khiến tôi có chút bồn chồn. 

“Chính là, chính là, buổi tối con nhờ ông nghĩ cách đem nữ tgđ địa ốc Tận Tâm, đưa tới cao ốc Linh Linh đi. Nghe nói cô ta chính là hôm nay đi quađó mới có một lần, nghĩ cách đưa cô ấy tới đó lần nữa, con có biện pháp làm cô ta rời khỏi đấu thầu.” Tôi nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết ông có thể giúp chúng tôi không. Nếu ông mặc kệ lời tôi nói thì tôi phải làm sao để đưa cô ta tới toà nhà Linh Linh đây?!”

Ông bên kia trầm mặc vài giây lúc sau, nói: “được rồi. Ta tận lực. Con đang vội cái gì? Vì sao một hai phải đi tới toà nhà Linh Linh?”

“Con có biện pháp.” Tôi nói, ông ở đầu bên kia đã gác điện thoại. Tôi biết ở trong lòng ông thì trước sau tôi chính là đứa bé trong thôn lớn lên kia, vẫn luôn là trẻ con, tín nhiệm của ông với tôi bao nhiêu thì tôi cũng không biết. Bất quá ông đáp ứng tôi rồi, hẳn là sẽ đem người mang qua đi. Chúng tôi  liền phải đi trước qua bên kia chuẩn bị.

“Ngưu Lực Phàm.” Tôi kêu, “Chúng ta đi cao ốc Linh Linh chuẩn bị đi. Tôi biết phương diện này anh  tuyệt đối có biện pháp, có kinh nghiệm.”

Hắn vịn tay lái nhìn tôi: “làm sao em biết anh có kinh nghiệm?”

“Những pháp thuật không thành công của anh là cơ sở liên tưởng đó.” Hồi đi học lúc đi xe tôi đều không thấy gì sợ haiz, cho đến một lần nhìn thấy có xe dán hai lá bùa sau đuôi xe cùng với Lan La. Chúng tôi run rẩy, sao xe phải dán bùa?! Hay là có ma?! Hay là trên xe có ai chết hoặc có ma quỷ ám xe?! Lá bùa đó, có tác dụng không?! Nếu không… liệu có phải có ma quỷ ngồi cùng chúng tôi trên xe không?!

Càng nghĩ, càng sợ hãi. Người ta có câu “Sợ hãi là đến từ không hiểu biết” sao? Tông Thịnh cũng nói qua, khoa học cùng huyền học kỳ thật có rất nhiều điểm giống nhau, chỉ là cách gọi, giải thích không giống nhau thôi.

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, trong lúc nhất thời nói không ra lời, sau đó khởi động xe, nói: “được, chúng ta đi cao ốc Linh Linh, bắt đầu m chuẩn bị. Buổi tối sẽ xuất sắc.”

Lúc hắn lái xe tôi lại cố gọi cho Tông Thịnh, lại tín hiệu không liên lạc được vì mất sóng, tôi lặng người. Lần trước lúc anh vào kết giới thì điện thoại cũng vậy. 

Tông Thịnh sẽ không thật sự đã xảy ra chuyện đi. Tuy rằng tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi lại không dám có bất cứ biểu hiện gì ra ngoài. Cho dù Tông Thịnh hiện tại thật sự đã xảy ra chuyện, tôi cũng không làm được gì. Lần trước tôi có thể đi tìm anh, đó là bởi vì tôi biết anh ở  khách sạn Sa ân, lúc này không giống thế. Anh là lái xe rời đi, tôi căn bản không biết anh sẽ tới địa phương nào.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Lúc tới nơi thì trời đã tối. Vì những chỗ đậu xe gần đó đã bị đánh dấu cả nên chúng tôi phải đi tìm chõi đậu xe, đi bộ vài phút mới tới nơi.

Trên đường đi chúng toii lại gặp đám con gái lầu 9, dáng người cao gầy thật đẹp, trang điểm kỹ càng, khiến người đi đường không khỏi ngoái đầu lại.

Lúc ngang qha chúng toii thì tôi nghe một cô nói: “Nguyệt không đi ăn cùng sao? Giảm cân à?” 

“Ai biết, trước kia cô ta ăn cơm rất tích cực. Hôm nay vừa đến công ty liền bắt đầu kỳ quá. Tôi còn nhìn đến cô ấy từ trên cây lấy một sợi tơ hông xuống cất vào túi, kêu tơ hồng có thể cho nàng vận may, cũng không biết  tơ hồng treo ở ven đường, có bao nhiêu  bụi bặm chứ.”

“Cô ấy chẳng phải là cứ thần bí vậy sao? Lên xe thì kêu quên bông tai ngọc, cứ đòi xuống máy bay. Khuyên mãi mới được… xuống máy bay thì không chia việc lần này.” 

Nghe họ nói với nhau vài câu tôi đã hình dung ra Nguyệt chính là cô gái hồi sáng tôi thấy lấy tấm vải đỏ từ trên cây. Dù mọi ngừoi nói là tơ hồng nhưng tôi thấy chính là vải đỏ!

Đi tới chỗ thang máy, chúng tôi hoàn toàn không bị ai ngăn cản. Vừa vào thì Ngư Lực Phàm đã lôi ra một xấp bùa, nói: “Bùa này là anh vẽ thek sách, không biết có ích không. Nếu vô dụg thì để huy nữ tồng giám đốc kia, còn không, nó mà hữu dụng thì quỷ trốn hết, khỏi doạ ai!”

“Thôi bỏ đi,toà nhà này, khiing chừng cũng không còn quỷ.” Tôi nói, lần trước chúng tôi đã đem nữ quỷ trên mái nhà giết người tiễn đi rồi.

Cũng không biết có phải hay do không vừa rồi nghe lầu 9, ám trong ý thức, lúc tôi đi vào thang máy, bấm luôn số chín

Ngưu Lực Phàm lúc hang máy dừng lại, đem bùa hắn vẽ bụp một phát dán lên vach thang, hắn vươn tay dán ở chỗ cao nhất. 

Đi ra khỏi thang máy, ta thuận miệng nói: “Sẽ không ai xé mất đâu nhỉ?!”

“Loại đồ này, mặc kệ thật giả, dán ở kia, không ai xé đâu!”

Cũngđúng, trong tình huống bình thường, thật không ai sẽ đi xé mấy cái bùa này.

Ngưu Lực Phàm vừa định tìm chỗ vé bát quái ở lầu 9, lấy giấy bút ra thì nghe truyền đến “rầm” một tiếng, giống như có người té ngã.
 
Chương 140: Người chết trên cây


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng động đó khiến cả hai chúng tôi đều chú ý, vì trên lầu chín có vẻ như không còn ai. Hơn nữa ban nãy gặp một đội mỹ nữ đi qua, nên giờ ở đây chăc còn rất ít người. Đang không có một tiếng động bỗng có tiếng người té ngã, liệu chúng tôi có thể không để ý sao?

Chúng tôi cả hai đều không có nói chuyện, chạy thẳng đến bên chỗ có âm thanh.

Đó là phòng 904, cửa phòng còn mở toang, gió thổi khiến cánh cửa đung đưa nhè nhẹ. Dù sao cũng là một căn nhà cũ nên tiếng cót két phát ra trong đêm nghe đặc biệt lớn.

Cũng không biết là có phải do tự kỷ ám thị không mà tôi hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì ở bên ngoài, giống như xung quanh hoàn toàn im ắng, chỉ có mỗi tiếng cửa kẽo kẹt mà thôi.

Rốt cuộc chúng tôi đứng bên ngoài căn phòng, cũng thấy được người phụ nữ nằm trên mặt đất. 

Giây phút nhìn thấy cô gái kia tôi thấy tim mình như ngừng đập, máu dường như ngừng chảy. 

Cô gái kia nằm trên mặt đất, trên cổ có tấm vải đỏ quấn lấy cổ cô, đôi tay cô còn đang nắm hai bên tấm vải. Thật giống như là… cô ta đã tự mình siết cổ mình.

Cô ta mặc váy ngủ màu trắng, trên chân đi đôi giày cao gót màu đỏ. Lúc cô ta ngã xuống thì đầu vừa lúc ngẩng lên về phía cửa. Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cửa... Thật giống như là nhìn thẳng vào tôi, tôi  thậm chí có thể nhìn đến thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô ta. 

Đương nhiên là không có khả năng, nhưng ở lúc ấy, tôi có cảm giác như vậy.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Lúc tôi phản ứng lại, việc đầu tiên chính là kêu lên sợ hãi. Nhưng tôi chưa kịp la lên thành tiếng thì Ngưu Lực Phàm đã kéo tôi về hướng thang máy. Thang máy vừa dưng lại nên vẫn chưa rời khỏi tầng 9. Vào thang máy, Ngưu Lực Phàm kéo lá bùa vừa rồi dán ở vách thang xuống, sau đó nhìn tôi.

Tôi nắm chặt hai tay. Có cảm giác từ sâu bên trong cơ thể mình hơi lạnh tràn ra. 

“Chúng ta phải báo cảnh sát!” Tôi nói! “Cô gái kia  nói không chừng đã chết.”

“Cô ta không phải chết bình thường!” Ngưu Lực Phàm thanh âm cũng đang run rẩy, tôi nghĩ hắn không thể ổn hơn tôi chút nào.

“Em biết cô ấy hông phải chết bình thường! Cô Ấy... cô ấy... trên cổ cô ấy có tấm vải đỏ, buổi chiều em có gặp qua. Cô ấy lấy từ trên một cái cây gần cổng. Cô ây nói là tơ hồng, nhưng mà em nhìn rõ ràng chính là vải đỏ, là cái loại vải hay dùng ở ven đường treo biểu ngữ. Cô ấy, cô ấy, hẳn là tự mình dùng kia mảnh vải siêt chết chính mình.”

“Nháo quỷ a!” Ngưu Lực Phàm thì thào. “Cô ta là bị quỷ giết. Chúng ta không thể báo cảnh sát, một khi báo án, cảnh sát tra hỏi, nếu thật sự tìm không thấy manh mối, tìm không thấy hung thủ, nói không chừng liền tìm chúng ta  tới gánh tội thay. Loại chết nhu vầy, báo án  đối với chúng ta căn bản là bất lợi. Cảnh sát không có thể tin tưởng cô ấy là bị quỷ siết chết.” 

Ngưu Lực Phàm giọng nghe như sắp khóc. Loại chuyện này, hắn phỏng chừng cũng chưa từng gặp qua

Tôi nhìn thang máy đã xuống đến lầu 1, bật thốt lên nói: “Tông Thịnh, anh đang ở nơi nào a?” Thật nhớ Tông Thịnh, lúc này, nếu có anh ở đây, anh m hẳn là có thể xử lý tốt.

Đi ra khỏi thang máy, tôi cùng Ngưu Lực Phàm đứng ở trước cửa, nhìn người trên đường phố tới tới lui lui, căn bản là không có ai chú ý tới trên lầu vừa mới có người chết. Trong lúc nhất thời, chúng tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ, đứng ở cửa vài phút, hắn mới nói: “Trở về đi, coi như cái gì cũng không thấy. Nơi này cũng không có cameras, chúng ta vừa rồi cũng chỉ là đứng ở đường đi, dù cho sau này cảnh sát tới điều tra cũng tra không tới chúng ta.” Vài giây sau, hắn ngồi xổm xuống nói: “Như thế nào lại xui xẻo vậy chứ? Cùng em ra cửa liền gặp gỡ loại chuyện này. Về nhà nhớ kỹ phải bước qua bếp lửa nghe không?”

“Chẳng lẽ đêm nay cứ thế thôi sao?” Tôi hỏi lại. Đêm nay vốn dĩ chúng ta là muốn ở chỗ này giả quỷ dọa người, thậm chí tôi còn chuẩn bị sẵn để giả dấu tay máu trên tường. Lúc trước tôi từng bị dấu tay máu ở Sa Ân hù cho hết hồn nên nghĩ dùng biện pháp này để dọa nữ tổng kia.
 
Chương 140-2: Người chết trên cây 2


“Không, còn có thể thế nào? Ưu Tuyền, em sao đang yên đang lành em lại nghĩ tới chuyện đi giả quỷ dọa người a. Loại chuyện này, nếu như bị người ta phát hiện, bị tố cáo, thì sẽ bị yêu cầu bồi thường tinh thần đó.”

“Không thể cứ như vậy.” Tôi kiên trì, “Nếu là như vậy, cao ốc này liền có khả năng...” Tông Thịnh bị bọn họ nghĩ cách dụ đi rồi, tôi không thể trơ mắt thấy kế hoạch của bọn chúng thực hiện được, tôi nhất định phải làm cho nữ tổng giám đốc kia từ bỏ việc đấu thầu lần này, bất kể là dùng biện pháp gì. Nếu là dọ quỷ không thành, dù tôi phải đi cầu xin cô ta cũng được. Tôi liền đi theo cô ta nói rõ, toà nhà này chúng tôi rất cần, chuyện này liên quan đến vận thế và sức khoẻ của người ở khu vực phụ cận. Thậm chí có khả năng sẽ có người bởi vì cái này mà tử vong. Chúng ta cần phải lấy được toà nhà này để tới bày trận lấy chống lại bên phía khách sạn Sa Ân kia.

Nhưnh nếu tôi nói vậy liệu cô ấy có tin tôi không?! Sẽ nhường cơ hội kiếm tiền này cho tôi hay không?

Nghe nói những người làm nghề địa ốc chỉ vì đấu thầu, mà thuê sát thủ giết người, giết đối thủ cạnh tranh. Chứ chưa từng nghe nói có ai nhường ai. Có đôi khi, quỷ ma cũng không có thể nào tác động gì đến ham mê lợi ích của họ.

Ta không biết phải nói như thế nào cùng Ngưu Lực Phàm, cũng không biết hắn có thể giúp tôi hay không. Bất quá vài giây sau, suy nghĩ của tôi xoay chuyển. 

Tôi kéo Ngưu Lực Phàm đứng lên, phải dùng sức mới kéo được hắn đang ngồi xổm dưới đất lên.

“Ngưu Lực Phàm, cô gái trên đó, là đã chết hả.”

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, có chút khó hiểu sao tôi tự dưng hỏi thế, hắn vẫn luôn nhìn tôi. Một hồi lâu mới nói: “Nhìn dáng vẻ là đã chết. Em không phải là nghĩ hiện tại trở lên cướp tiền ngừoi chết chứ.”

“Nghĩ gì vậy! Đêm nay chúng ta là tới giả quỷ hù nữ TGĐ công ty địa ốc Tận Tâm mà, giờ không cần chúng tôi giả vờ đã có sẵn quỷ rồi. 

Cô ta nói tới việc đấu thầu hai đêm trước, giờ cao ốc này có người chết, lại còn chết theo cách kỳ lạ như vậy, anh cảm thấy nếu anh là TGĐ kia anh còn muốn mua toà nhà này sao?!”

“Nếu là anh, anh khẳng định sẽ không a. Nhà anh không có nhiều tiền vậy.”

Tôi hung hăng đập hắn một cái: “Nếu anh là  TGĐ thì sao?”

“Cô ta là nữ, anh là nam!”

“Đứng đắnđi, em nói nếu là ann, anh còn mua hay không mua? Dù sao là em, em khẳng định sẽ không mua.”

“Khó nói, chúng ta đều là tiểu nhân vật, bọn họ là đại lão tổng, nói không chừng người ta cảm thấy đây là cơ hội, có thể ép giá thì sao?”

“Hoặc là bởi vì có người chết ở bên trong, đấu thầu liền phải dời lại sau thì sao? Thật tốt quá, có thể lùi lại sau cũng không tồi. Ít nhất có thể chờ đến khi Tông Thịnh trở về.” Tôi nói. Tuy rằng cô gái kia đã chết, từ góc độ  chủ nghĩa nhân đạo mà nói, tôi không nên có suy nghĩ như vậy trong lòng, nhưng là cảm giác đây là vận mệnh chú định ông trời giúp chúng ta đó.

Tôi nở nụ cười: “Chờ đi, chúng ta hiện tại cứ như vậy chờ, nhìn xem xử lý như thế nào. Tôi qua bên kia mua hai ly mì, chúng ta ngồi ở bên dưới tàng cây ăn, chờ xem sự tình tiến triển ra sao.”

Nói xong, tôi đi mua mì. Cửa hàng tiện lợi có nước sôi thuận tiện pha mì. Mười phút sau tôi quay về tới cửa toà nhà đưa cho Ngưu Lực Phàm ly mì. 

Chúng ta hai người ngồi ở trước cửa toà nhà, ngay chỗ cây cột bằng cẩm thạch nhìn chằm chằm theo dõi tình hình trong cao ốc.

Căn phòng xảy ra chuyện trên lầu chín dường như loé lên vài cái, không biết còn quỷ ở đó không. Cô gái kia không phải đã chết sao? Còn cái gì mà hù doạ nữa.

Tôi ăn mì gói, nói với Ngưu Lực Phàm nói: “anh nói, vừa rồi kia đôi mắt cô hái kia vẫn luôn nhìn ra cửa, không biết có nhìn thấy chúng ta không?! Cảm thấy chúng ta không có cứu cô ấy, cho nên oán hận chúng ta, mà muốn hại chúng ta không?”

“Đừng nói cái này, nói ra khiến anh sợ đó. Ăn không vô đó.” 

Hút mì sùm sụp được hơn nửa ly tôi vô tình liếc nhìn cái cây bên cạnh, tôi liền thấy một cô gái bị vải đỏ trùm lên mặt treo trên cây… cô gái đó mặc váy ngủ trắng… chính là người vừa chết ban nãy trên lầu.
 
Chương 141: Người chết sống lại


Vào lúc chúng tôi vẫn không dám ngẩng đầu xem bên kia, trước cửa thang máy toà nhà Linh Linh lại náo nhiệt lên, mấy cô gái đi ăn đã quay trở về.

Các cô một đám vừa nói vừa cười trở về, còn có một người trên tay xách theo một phần ăn, nói: “Cũng không biết Nguyệt có thể ăn không nữa.”

“Dù sao hai người là ở chung một phòng, cậu đã mua đồ ăn mang về chẳng lẽ cậu ấy còn nói gì, ăn hay không do cô ấy tự quyết định thôi.”

Mấy người họ đi vào thang máy, tim tôi cũng treo lơ lửng theo.

Bọn họ chắc sẽ nhanh chóng phát hiện ra người chết ở trên lầu.

Cũng chính vì ngẩng đầu nhìn theo các cô gái nên tôi cũng nhìn về phía gốc cây bên kia.

Lúc này, trên cây không còn người treo cổ chết nữa mà chỉ có đôi nam nữ vẫn đang ôm hôn thắm thiết dưới gốc cây giờ đã tiến thêm một bước thành ra sờ soạng.

“Sắp bị phát hiện rồi.

Các cô gái đi lên rồi.”

“Thét chói tai, anh dám cá là chút nữa tiếng hét chắc chắn không nhỏ đâu!”

Ngưu Lực Phàm nói đồng thời ngước đầu nhìn theo về phía lầu chín.

Thang máy tới lầu chín, thang kính trong suốt nên chúng tôi có thể thấy đám mỹ nữ đó cùng nhau ra khỏi thang đi vào phía bên trong tòa nhà.

Chúng tôi chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe tiếng thét chói tai, vậy mà năm phút sau trên lầu vẫn không có một chút tiếng động.

Tôi thì thào: “Các cô ấy không phát hiện ra cô gái kia té ngã trên mặt đất sao?”

“Sao lại không phát hiện ra được, cửa phòng mở ra cái thấy liền người ngã nằm trên đất đối diện cửa mà.

Vừa rồi, chỉ có một căn phòng đang mở cửa thôi mà?”

“Không phải là bị dọa tới xỉu rồi chứ?”

thật sự lúc tôi nhìn thấy cũng cảm thấy muốn xỉu mà.

“Dọa một hai người xỉu thôi chứ, sao lại xỉu hết được chứ.”

“Nhưng sao không có chút xíu phản ứng nào vậy?”

Chúng tôi đang buồn bực thì nhìn thấy có hai chiếc xe con chạy tới dừng ở trước cửa tòa nhà.

Ở đây không có chỗ đậu xe nên những xe này có vẻ dừng lại rồi đi ngay.

Hai xe đều có người bước xuống, một người là ông Tông Thịnh, còn một người khác là một người phụ nữ tóc ngắn, mặc đồ thật thời trang, tay cầm túi xách, dáng vẻ thật mượt mà.

Bên cạnh còn có một người phụ trông có vẻ thật giỏi giang.

Có vẻ cô ta chính là tổng giám đốc của địa ốc Tận Tâm.

“Ông của Tông Thịnh tới! Chuyện trên lầu rốt cuộc là thế nào?”
 
Chương 141-2: Người chết sống lại 2


Ông của Tông Thịnh mang theo nụ cười nhìn nữ tổng giám đốc kia đưa tay ra hiệu mời đi tới, rồi cả hai cùng vào trong tòa nhà, vừa đi vừa nói: “Chúng ta, cả hai nhà đều có con mắt nhìn giống nhau, đều coi trọng tòa nhà này.

Chủ yếu là vị trí nơi này tốt, quy hoạch của thành phố cũng không tệ.

Tối nay, đưa cô tới đây xem kỳ thật tôi cũng có chút tư tâm, muốn cho cô không tham gia đấu thầu nữa.

Cô xem, tòa nhà này còn khá nhiều người ở bên trong, nếu mà phải phá bỏ và di dời hết thì cũng không chỉ mấy tháng là xong được đâu.

Tôi là người địa phương, vốn dĩ rảnh, còn bên phía cô bị áp lực tài chính nữa, ha ha, thôi, lên lầu xem nào.”

“Những điều Tông lão tiên sinh nói tôi cũng hiểu rõ, tuy nhiên tôi cảm thấy nơi này rất có tương lai kinh doanh đó.

Tiền địa ốc cũng đâu phải dễ kiếm đúng không? Một năm, hai năm, tiền chôn vốn nhưng mà qua khỏi năm sáu năm, giá đất liền tăng gấp mấy lần.

Còn nữa, tòa nhà này là tòa nhà bên tòa án đưa ra đấu giá, chuyện phá bỏ và di dời chắc chắn phía tòa án sẽ phối hợp hỗ trợ thôi.”

“Nói là nói như vậy, phá bỏ và di dời, về việc này, chúng ta có ai mà chưa từng ăn qua khổ chứ...

Nhẹ không được nặng không đến.”

Hai người bọn họ dẫn theo thư ký đi lên lầu, tôi cũng không ở không nữa mà buông ly mì trong tay ra chạy lên lầu theo.

Bọn họ là đi thang máy, nhưng còn phải chờ thang xuống, không biết là bọn họ sẽ đi lên tầng mấy, còn tôi, hoàn toàn có thể nhanh chóng chạy lên tầng chín, sau đó nhấn thang máy để thang dừng ở lầu Chín, nơi đó có người chết, những cô gái đó đều té xủi sẽ không kêu la gì, tôi sẽ thay họ kêu to “Có người chết, có ma có ma.”

sau đó, bổ nhào vào nữ tổng giám đốc kia.

Lúc xông lên lầu tôi đã lên kế hoạch thật tốt, thực tế là tôi cũng làm đúng y như vậy.

Ngưu Lực Phàm không biết vì sao tôi lại đột nhiên chạy lên, nhưng hắn cũng phản ứng thực mau liền đuổi kịp toi.

Trên cầu thang tối tui, hắn thở phì phò hỏi: “Em chạy cái gì???”

“Lên lầu chín, chuyện người kia chết phải để cho nữ tổng giám đốc kia biết.”

Tôi không nói nhiều, chạy lên chín lầu đó, còn nói chắc tắt thở mất.

Đẩy cánh cửa cầu thang ở lầu 9 ra, nhìn thang máy vẫn mới ở tầng hai, thật tốt quá.

Kịp rồi! Tôi vọt qua nhấn thang máy lầu chín, tôi chờ cửa thang mở ra, sốt ruột nhìn, mà quên chú ý tình hình ở lầu chín.

Tôi đứng trước cửa thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị thuốc màu trên tay, còn xoa xoa khiến cho nó nhoe nhoét ra càng giống máu.

7, 8, 9, đinh, cửa thang máy mở ra.

Tôi vội kêu: “A! Chết người!”

Đồng thời tay của tôi đè ở cửa thang máy, để thang cảm ứng được tôi sẽ không đóng cửa.

Giọng tôi rất lớn, cơ hồ dùng hết sức lực đi kêu.

Trong lúc nhất thời, bên cạnh các mỹ nữ đều chạy ra.

Có người vội vã hỏi: “Chỗ nào có người chết? Người chết đâu?”

Vài giây sau, mười mấy cô gái đều đổ dồn ra, một cô gái mặc váy ngủ trắng, giày cao gót màu đỏ, đứng giữa đám người nhìn tôi, dáng vẻ như thể vô cùng tò mò: “Người chết đâu? Tôi còn thấy sao tự dưng thấy âm u lạnh lẽo.

Tôi còn quên đem theo đôi bông tai ngọc của mình.”

“Gì mà chết người? Không chết người đi.

Đừng dọa chúng ta?”

“Ngươi từ đâu ra vậy? bệnh tâm thần sao.”

“Muốn báo cảnh sát hay không a?”

“Tôi cảm thấy, chẳng thà tự mình đi thuê khách sạn cho rồi, đối diện không phải là có khách sạn sao? “ Tôi cả người đều cứng lại, căn bản là không nhúc nhích nổi.

Tôi chỉ biết, là Ngưu Lực Phàm đem tôi kéo xuống lầu, hắn quay sang xin lỗi cùng mấy cô gái kia, cùng ông của Tông Thịnh trong thang máy, cùng nữ tông3 giám đốc kia, còn giải thích:”

Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô ấy sinh bệnh, bị ảo tưởng, nhà của chúng tôi trông coi không kỹ làm cho cô ta chạy tới đây, tôi đưa cô ấy về ngay.”

Mẹ nó! Tôi thật đúng là thành bệnh tâm thần! Đến tận khi tôi bị kéo lên xe mới hồi phục tinh thần, ngồi một lúc thì òa khóc.

Ngưu Lực Phàm ngồi trên xe nhìn tôi rồi đưa cho tôi tờ khăn giấy.

“Khóc cái gì chứ, người khóc phải là anh đây này.

Cả đời anh chưa có mất mặt như vậy bao giờ luôn.”

“Cô gái kia...

Cô gái kia...

Không có chết!”

Tôi vừa khóc lóc vừa nói, “Không có khả năng, chúng ta rõ ràng nhìn thấy cô ấy, em còn thấy cô ta treo cổ trên cái cây kia… mà rõ ràng...

nếu như lúc trong phòng là cô ấy giả vờ để lừa chúng ta, nhưng lúc treo cổ trên cây, không phải là em hoa mắt đâu!? Cô ấy… sao lại không chết chứ?”

“Hiện tại, chính là chưa chết! Chẳng lẽ em chạy lên giết cô ta? Phạm pháp! Phạm pháp đó, anh không làm với em đâu.

Chúng ta đây Ngưu Gia còn chưa có hậu nhân, kiếm tiền không phải như vậy.

Thôi anh đưa em về nhà!”

Ngưu Lực Phàm khởi động xe, trực tiếp lái xe về căn nhà của Tông Thịnh.

Vốn đang nghĩ, không để cho Ngưu Lực Phàm có thêm cơ hội báo tin cho Thẩm Hàm, nhưng hiện tại, đã bị cô gái đã chết, lại sống lại quấy rầy tiến độ.

Tôi căn bản là không biết hiện tại phải làm sao nữa.

Xe trở lại nhà Tông Thịnh, ngưu Lực Phàm cũng lười nói chuyện với tôi, nhìn tôi xuống xe xong thì hắn quay xe rời đi.

Tôi lặng lẽ móc chìa khóa mở cửa đi vào trong căn nhà trống hoác.

Căn nhà tối đen, mờ ảo hình bóng những cây bon sai trước cửa sổ.

Tôi nhấn mở đèn phòng khách, dựa vào tường trượt ngồi xuống đất.

Khuôn mặt tôi đầm đìa nước mắt, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm cái gì.

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh...”

Tôi chỉ có thể gọi hắn hết lần này tới lần khác.

Tôi lại lấy điện thoại ra gọi cho hắn, nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng.

Tôi dựa vào tường cẩn thận nghĩ lại những việc ngày hôm nay liệu có sai ở chỗ nào không, còn chỗ nào chưa lưu ý.

Từ khi tôi bắt đầu lên kế hoạch đến lúc thực hiện cũng tốn hơn nửa ngày, trong vòng sáu tiếng đó, tôi cũng không nói ra với bất kỳ ai.

Ngay cả Ngưu lực Phàm cũng nửa hiểu nửa không với kế hoạch này, không thế có người nào trong thời gian ngắn tới như vậy bày ra được vở kịch diễn cho chúng tôi xem.

Hơn nữa, cô gái kia bị treo ở trên cây, tôi thấy rất rõ ràng, không hề có sai sót gì.

Cho dù là cô ta diễn kịch cho tôi xem, thì còn bao nhiêu người xung quanh vào thời điểm đó nữa?! Nếu thật sự là diễn kịch, sao không có ai có phản ứng gì? Cô ấy đã chết!? Vậy sao lại còn ở đó, nói chuyện cùng bọn họ?
 
Chương 142


“Tông Thịnh không thấy đâu, a Hoành đang phải chỉnh sửa số liệu đấu thầu, còn con trái lại lại như vậy, giờ hai đứa muốn ông làm sao đây?” ông gầm nhẹ. 

Thường ngày ông thường ít nói nên giờ ông như vậy có nghĩa là ông đã giận lắm rồi. Tôi sợ hãi tới run run, không biết phải đáp lời như thế nào. 

Ông nhìn tôi, rồi hừ lạnh, xoay người lên xe đang đỗ trong sân. Tài xế cũng là người cùng thôn, chuyện này chắc nhanh chóng lan khắp trong nhà rồi. Tôi càng lo lắng hơn về việc đấu thầu lần này. 

Là do tôi tự phá hư mọi việc, nên tôi nguyện ý tự mình gánh vác phần trách nhiệm này.

Tôi vào nhà, tắm rửa, tẩy sạch thuốc màu trên tay rồi nói với bản thân trong gương: “Tông Ưu Tuyền, nhất định phải thành công, phải giúp được Tông Thịnh giữ lại tòa nhà Linh Linh này.”

Tắm xong, tôi đặt báo thức rồi đi ngủ. Sự việc đã ra nông nỗi này rồi, tôi muốn làm gì cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ Lữ Tổng mà thôi. Còn một ngày, tôi phải nỗ lực hơn.

Buổi sáng 5 giờ, tôi liền rời giường. Một buổi tối,   thời gian ngủ thực tế rất ít. 6 giờ tôi ra cửa, ở cửa hàng ven đường dùng bữa sáng, ngày hôm nay nói không chừng cả ngày đều không có thời gian ăn cái gì, tôi chính là muốn nỗ lực.

7 giờ, tôi đã tới khách sạn Nam Phong, ngồi ở sô pha ngay đại sảnh của bọn họ. Nhân viên phục vụ đem cho tôi một ly nước hỏi xem tôi có cần giúp gì không. Kỳ thật chính là tới hỏi tôi tới nơi này làm gì, chỉ là cách hỏi như thế này sẽ dễ nghe hơn một chút thôi.

Tôi cười với nhân viên phục vụ nói: “Cảm ơn, tôi là tới tiếp đãi Lữ tổng, thời gian quá sớm, không tiện đi quấy rầy, liền tại ngồi đây đợi lát nữa.”

Có Lữ tổng làm tấm mộc, bọn họ không có trực tiếp đuổi tôi ra ngoài mà để tôi ở lại đại sảnh tới tận hơn 9 giờ.

9 giờ hơn, Lữ tổng sau cùng đã xuất hiện. Cô ta vẫn bộ dáng nữ cường nhân, trán cao, khóe mắt nhướng lên, rất giống hình ảnh nữ cường nhân mà Tông Thịnh nhắc tới.

Tôi trực tiếp vọt tới trước mặt, nói: “Lữ tổng, Lữ tổng, có thể cho tôi vài phút không? Đối với chuyện tối hôm qua tôi muốn giải thích với cô một chút.”

Tôi còn nhớ hai tháng trước khi vừa tới khách sạn Sa Ân thực tập, quản lý có làm phỏng vấn với chúng tôi, khi đó tôi đứng trước hai quản lý và một giám đốc trực ban, hai chân nhũn ra, giọng còn run run. Khi đó tôi không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình lại chặn đường một tổng giám đốc để nói những lời này.

Hiện tại ta, chỉ cần có thể vãn hồi việc ở tòa nhà Linh Linh thì cái gì tôi cũng dám thử, khẳng định sẽ không chần chờ, sợ hãi, khẩn trương.

Lữ tổng nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi vội nói: “Về sự tình ở tòa nhà Linh Linh, chúng ta không phải có tâm làm như vậy...”

Tôi nói còn chưa có nói xong, thư ký luôn đi theo phía sau Lữ Tổng nói: “À, cô chính là cô điên tối qua hả.” giọng cô ta còn rất lớn, khiến cho mọi người quay sang nhìn. Tôi trong nhất thời mặt ngây ra, không phải phải làm sao.

Mặt tôi nóng bừng, tôi cúi gằm đầu xuống, trong lúc đó Lữ tổng đã đi vòng qua tôi mà sang nhà hàng. Tôi vội vã chạy theo, vừa mới mở miệng thì thư ký còn nói thêm: 

“Người nhà cô sao trông không tốt nữa vậy, lại để chạy ra ngoài dọa người.”

“Lữ tổng, không phải như thế, tối hôm qua là tôi sai, tôi...” Tôi còn chưa nói xong thì bảo vệ đã đi tới, khách khí mà nói: “Thực xin lỗi, tiểu thư, mời cô rời khỏi khách sạn chúng tôi.”

“Tôi thật sự không phải  bệnh tâm thần, tôi tới tìm Lữ tổng nói nói mấy câu,”

“Mời cô rời đi!” Bảo vệ lại lần nữa nói, “Bằng không chúng ta sẽ báo cảnh sát xử lý.”
 
Chương 142-2


Tôi biết bọn họ nói được làm được. An ninh khách sạn chính là vậy, nếu nói không được thì bọn họ sẽ không chủ động xử lý chuyện như vậy, không khuyên được thì báo cảnh sát.

Tôi chỉ có thể bước ra khỏi khách sạn dưới ánh mắt theo dõi sát sao của bảo vệ. 

Cái này cũng chưa tính là gì, bảo vệ kia sau khi ra cửa còn nói: “Đi mau đi, đi mau, chạy tới đây mà quậy làm gì. Ở nhà phải tốt hơn không. Đi đi, đi xa chút! Nếu không tôi đi báo, không phải là cảnh sát đâu mà trực tiếp báo bệnh viện tâm thần.”

Tôi thì thầm trong miệng: “Đây cũng là phục vụ năm sao, ra cửa liền trở mặt!” Bất quá tôi cũng không có đi xa, mà đi loanh quanh ở bãi xe của bọn họ tìm chiếc xe con màu đen, là xe của Lữ tổng. Trước cửa khách sạn tìm mãi không thấy xe, tôi lại vội vã đi xuống bãi đỗ xe ngầm. Tìm được xe, tức là có cơ hội cùng cô ta nói vài lời.

Tôi thấy mình cũng còn may, ban sáng đã ăn uống đàng hoàng, nếu không giờ xuống hầm tìm xe thì sẽ rất mất sức. Sau một tiếng, tôi tìm thấy xe. Tôi có thể tìm được vì xe cô ta và xe của ông Tông Thịnh rất giống nhau, mà biển số xe là của thành phố kế bên.

Tìm được xe, bắt đầu canh giữ xe. 

Đến tận hơn mười một giờ trưa tôi mới chờ được Lữ tổng. Cô cùng thư ký bước ra khỏi thang máy, còn đang nói chuyện đấu thầu, nhìn thấy tôi thì thư ký trở mặt ngay, lạnh giọng nói: “Cái con điên này sao lại tới đây nữa rồi! Sao lại ấn tượng với chung ta tới vậy chứ?” 

“Lữ tổng.” Tôi mặc kệ kia cô ta nói cái gì, nói thẳng với Lữ tổng, “Ngày hôm qua, người gửi phong bì cho khách sạn gửi cho cô, cũng là tôi làm. Tối hôm qua tôi làm như vậy, cũng là muốn cô hiểu rõ tình hình của tòa cao ốc đó, thật sự, tôi chỉ muốn cô lần này đừng tham gia đấu thầu. Tôi biết, với cô thì việc này có thể kiếm được tiền, nhưng với chúng tôi mà nói thì tiền bạc không phải là vấn đề. Tòa nhà đó có bị ma quỷ ám không, chỉ cần cô đọc tư liệu sẽ thấy, nếu không sẽ không có chuyện đấu thầu mà không ai thèm tham gia. Tôi không biết lần này ai bắn tin cho cô, khiến cô phải tới đầu thầu, nhưng tôi có thể thấy việc cô tới đấu thầu là việc ngoài dự tính. Cô thật sự hiểu rõ về tòa nhà Linh Linh sao?  Bên trong từng có người chết, cô có bao giờ điều tra qua chưa?” 

“Ta không phải cảnh sát, ta chỉ biết hung trạch, ta có thể đè giá mua, trùng kiến xong lại bán ra. Có tòa nhà nào mà không có người chết, có nơi nào không có ma cỏ?”

“Vậy cô có biết ở chếch chếch tòa nhà Linh Linh là khách sạn Sa Ân cũng bị ma ám không? Chúng ta mua lanh canh cao ốc, kỳ thật chính là muốn chống lại khách sạn Sa Ân. Lữ tổng, tôi nói những lời này với cô, không phải sợ việc tiết lộ tin tức ch ocô, vì thậm chí tôi còn cảm thấy cô chính là cứu binh của bên Sa Ân tìm tới. 

Nhưng mà, viêc ở Sa Ân không chỉ đơn giản là quỷ ám, không đơn giản như vậy, mà nó còn ảnh hưởng tới xung quanh. Chắc chắn, toàn bộ tài vận, sức khỏe và hào vận thế của tòa nhà Linh Linh cũng sẽ bị nó hút sạch.

Những việc này chắc chắn cô chưa từng điều tra qua. Cô quyết định rất đột ngột, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị hơn nửa tháng. 

Lữ tổng. Cầu xin cô, rời khỏi đi. Tòa nhà Linh Linh với cô mà  nói thì việc buông tay chính là bảo vệ vận thế tốt của cô bây giờ, còn với chúng tôi, chính là cơ hội để chống lại Sa Ân.

Lữ tổng, chỉ cần cô dùng thêm vài ngày điều tra, điều tra tòa nhà Linh Linh, điều tra khách sạn Sa Ân, thêm những căn nhà xung quanh, cô sẽ tin tưởng điều mà tôi nói.” 

Lữ tổng cười: “Thật sự nói giỡn sao. Công trình cả trăm triệu mà cô dùng vài lời nói mà muốn tôi rời bỏ. Thật vô nghĩa!”

Nói rồi cô ta vòng qua tôi lên xe.

Tôi cúi người, sát vào cửa sổ xe nói:  “Lữ tổng, Lữ tổng, cô có thể không tin tôi, nhưng cô nhất định phải cẩn thận hành sự, điều tra một chút tòa nhà Linh Linh cùng những căn nhà quanh đó. Rời khỏi, đối với cô mà nói không phải là công trình tổn thất trăm triệu, mà là bảo vệ hiện tại...”

Xe rời đi, tôi nhìn chiếc xe lao lên khỏi con dốc, bao nhiêu nước mắt đã cố nén lại không chịu nổi mà trào ra. Tôi đưa tay quệt nước mắt, hít một hơi thật dài.

“Khóc cái gì? Còn có thời gian, nói không chừng cô ta vừa lên xe sẽ bàn với thư ký, điều tra thông tin về tòa nhà Linh Linh và khách sạn Sa Ân. Thôi nào, kiên trì! Còn có thời gian!”

Đấu thầu vào sáng hôm sau, Lữ tổng ra cửa rồi, mình vẫn còn có thể ở lại đây chờ tới khi cô ấy trở về.

Tôi buộc bản thân tìm cái gì ăn, ăn không vô cũng phải ăn, nếu không đến tối sinh bệnh thì sao?! Tôi không dám chờ ở gần khách sạn, mà ra ghế chờ ở trạm xe bus đợi. Tôi nghĩ, chỉ cần nhìn thấy xe Lữ tổng thì chạy thẳng xuống hầm, nói chuyện thêm.

Có đôi khi, xem TV tôi cảm thấy cái loại đối xử với nữ chính như vầy thật quá giả tạo. Làm gì mà trùng hợp vậy. Nhưng mà, hiện thực đã chỉnh tôi như vậy đó.

Trời đầu thu, nhoáng cái đã mưa. Ban ngày vừa hơn ba mươi độ, nóng đến chảy mỡ, thì 7 giờ tối trời chuyển gió, chỉ trong nháy mắt đã tuột xuống mười độ. Hơn nữa, còn mưa nhỏ, khiến người ta cảm thấy lạnh càng thêm lạnh. 

Tôi ngẩng đầu nhìn mưa bay dưới đèn đường, cảm thấy thật nhức đầu. Cả ngày tự mình cổ vũ bản thân, nhưng bao nhiêu dũng khí đã bị mưa tưới ướt sạch. Thật đáng thương, tôi còn không mang theo dù. 

Tôi tự nói khẽ với bản thân: “Mưa thì mua dù! Tiếp tục chờ đi.”

Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, vừa đứng dậy đã thấy một chiếc xe việt dã thắng gấp sai luật, biển số xe.... Rõ ràng là xe Tông Thịnh.

Anh xuống xe, kéo áo gió, mặt lạnh băng đi về phía tôi. Tôi tưởng anh biết chuyện ngu xuẩn tôi làm tối qua, là tôi làm hỏng việc của ông, làm cho mọi việc rối lên, anh sẽ chán ghét tôi mất.

Trên mặt anh không có một chút biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ đi tới. Cứ như vậy đi đến trước mặt tôi, sau đó nói: “Không mang dù? Hừ! Anh cũng không mang! Tông Ưu Tuyền, em có thể nói cho anh biết em đang làm gì ở đây không?!” 

Tôi cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn  mắt anh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.” 

Tôi vừa nói, đã mang cảm giác đang nức nở rồi.

Anh thở hắt ra, nói: “Tận Tâm đã gọi điện thoại cho ông, nói bọn họ không tham gia đấu thầu nữa, vì có người ngồi đây canh bọn họ cả ngày, kêu bọn họ đi điều tra tòa nhà Linh Linh và khách sạn Sa Ân. Chiều nay, bọn họ đã điều tra, quyết định rời khỏi, em còn ngốc nghếch ngồi đây canh tới bao giờ?!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom