Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Dịch 

Chương 83: Đây là dấu hôn


Đôi mắt anh vẫn đỏ rực, trong phòng không chút ánh sáng nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt đó.

Anh gầm nhẹ bên tai tôi, nói rằng muốn giết tôi, giết tôi trên giường, rõ ràng là rất đáng sợ, nhưng không biết vì sao trong lòng tôi lại kích động, không hề sợ hãi. Tôi đúng là xong đời rồi! Bị quái vật này khiến cho trở nên biến thái rồi! Giữa tình huống bị đe dọa mà lại bị kích động! Kích động cái lông!

Mẹ tôi gọi tới rất nhiều lần nhưng tôi không thể bắt máy.

Ba cũng gọi, nhưng tôi cũng không nghe.

Sau cùng, vẫn là Tông Thịnh vừa động, vừa cầm điện thoại nói với ba tôi: “Cô ấy đang ở chỗ của tôi, yên tâm, còn chưa chết.”

Ngày hôm sau, tôi và Tông Thịnh tỉnh giấc, chẳng có chút nào ngọt ngào, chỉ có tiếng khóc của mẹ tôi cùng tiếng mắng của bà Tông Thịnh.

Phòng của chúng tôi ở trên lầu, đối diện phòng lớn. Lúc ba mẹ tôi vào sân, chúng tôi đều nghe thấy, đừng nói là tiếng mắng của bà Tông Thịnh thì càng không thể không nghe thấy.

Vốn lăn lộn cả đêm mệt đến nhũn cả người, nhưng nghe tiếng mẹ khóc thì tôi cũng nhảy nhỏm cả lên. Tính lao xuống nhà, thì phát hiện mình không mặc gì trên người. Lại chạy ngược lại tìm quần áo… cơ mà, đêm qua, quần áo đều đã bị anh làm nát bươm rồi… tôi lại định mở cửa sổ nói một tiếng để mẹ yên lòng, nhưng nhìn lại dáng vẻ mình như thế này, mở cửa sổ càng không ổn.

Đang lúc tôi như kiến bò chảo nóng thì  một chiếc áo thun trắng bay thẳng tới, đáp trên mặt tôi: “Mặc vào đi, anh xuống dưới nói chuyện với mọi người.”

Tôi vội mặc quần áo vào, không ra sao thì cứ không ra sao thôi, ít nhất ba mẹ thấy được tôi còn sống sờ sờ.

Tối qua hai bà thím nói quỷ thai cắn người, chả biết đồn đại tới đâu. Tôi qua, ba tôi gọi điện lại do anh băt máy, nếu tôi còn không xuất hiện, dám mẹ tôi đâm đầu chết ở cổng nhà TônG Thịnh mất.

Khi tôi nháo nhào chạy xuống tới nơi, ngoài cửa đã có không ít người trong thôn tụ tập, cả hai thím tối qua nói chuyện quỷ thai cắn người. Hai ba đang đứng ở trng sân, biểu diễn tư thế của hai chúng tôi hồi đêm. Rõ ràng người ta đang hôn nhau, mà bọn họ diễn tả thành Tông Thịnh đang cắn cổ tôi, chuẩn bị ăn thịt tôi!!!

Tông Thịnh đứng kế bên, tay nhét túi quần, mặt lạnh tanh nhìn bọn họ. Sau đêm qua, anh không cần đeo kính râm nữa… nhưng mà cũng vì thế mà tôi mệt nhoài.

Nhìn thấy tôi đi xuống, một thím vội kéo tôi đến trước mặt, chỉ dấu trên cổ tôi: “Nhìn đi, đây nè, đầy vết cắn, chúng tôi nói có sai đâu?”

“Có sai đâu? Ưu Tuyền, nếu đêm qua chúng ta không vừa lúc đi ngang qua, giờ chắc cháu không còn mạng để mà đứng ở đây đâu! Trưởng thôn, con quái vật này, lúc sinh ra chúng ta đã nói là giết đi, nhà bọn họ nhất định giữ lại, năm ấy còn gây ra đại hạn, mọi người còn nhớ không?”

Tông Thịnh cuối cùng nhịn không nổi, giật lấy tay tôi từ tay bà thím kéo lại, đẩy tôi sang cạnh mẹ.

“Quái vật hả?! Hừ! Tôi tốt xấu gì cũng là quỷ thai đó, đừng có mà coi tôi như đám cương thi hút máu! Tông Ưu Tuyền đang ngay đây, là sống hay là chết, mọi ngừoi đều thấy rõ.”

Nói xong, anh đi thẳng về phòng, không giải thích thêm một lời.

Mẹ lôi tay tôi, khóc òa lên, nhìn dấu vết trên cổ tôi. Tôi tức giận, trừng mắt nhìn hai bà thím. Nếu không phải vì hai bà thì tôi cũng không bị cắn đâu! Tính Tông Thịnh là vậy, lười giải thích, lười để ý tới người khác. Nhưng tôi không làm vậy được, tôi phải giải thích cẩn thận để ba mẹ không hiểu lầm, càng để lâu càng hiểu lầm sâu hơn.

Tôi chỉ có thể lớn tiếng nói:

“Mẹ à, Tông Thịnh thật sự không có cắn con! Cái này là dấu hôn! Dấu hôn! Do hôn đó!”

Để người trong thôn không nói bậy bạ nữa, tôi chỉ có thể mặt dày nói  vậy.

Nghe thấy tôi nói vậy, bà Tông Thịnh liền nở nụ cười. Ban nãy mắng người oang oang, giờ lại trở nên hòa ái dễ gần.

“Được rồi, bọn họ vợ chồng son nháo với nhau mâu thuẫn. Còn nữa, Ưu Tuyền đã có con với Tông Thịnh, vài ngày nữa chúng ta mời cả nhà uống rượu mừng. Sáng sớm đứng đây ồn ào cái gì? Cần làm cái gì thì làm đi. Tông Thịnh là con cháu nhà chúng ta, giờ nó cũng lớn rồi, về nhà thôi mà, không được sao? Còn nữa, nhà ở thành phố cho nó cũng trang hoàng xong cả rồi, nó cả năm về đây được mấy ngày chứ? Nhà các người chết có con gà cũng tới đây ăn vạ hay sao?”

Mẹ tôi không nói câu nào, vẫn nghẹn ngào nhìn tôi, tôi biết mẹ khó xử, trước mặt bà anh thì chẳng ai được đối xử nhẹ nhàng.

“Mẹ, con xin lỗi, để cho ba mẹ lo lắng.”

Mẹ tôi vẫn không nói nên lời, còn ba tôi, là một đại nam nhân, cũng k hóc.

Có lẽ, cả hai đều sợ tôi bị Tông Thịnh cắn chết nên mới lo lắng hãi hùng tới vậy.

Trò khôi hài sáng sớm cứ như vậy mà kết thúc. Tôi theo ba mẹ về nhà, tắm rửa thay đồ. Mẹ vào phòng nói chuyện với tôi một lúc. Tôi cũng chỉ có thể thật sự  n ói rõ ràng với mẹ.

“Mẹ à, sau này đừng có ai nói gì cũng tin nữa. Con và Tông Thịnh sẽ sống thật tốt cùng nhau. Những người thích đơm đặt thì không thể quản được b ọn họ đâu!”

Vốn muốn nói nhiều hơn với mẹ, nhưng điện thoại vang lên, nhìn số cũng hơi có ấn tượng, nhưng vẫn bắt máy:

“Vâng, xin chào.”

“Ưu Tuyền, thân thể tốt chưa? Có thể đi làm chưa?” Giọng Thẩm Kế Ân vang lên.

Tôi vốn cho rằng sau đêm đó, tôi cứu Tông Thịnh ra thì gã sẽ trở mặt với tôi, nhưng không nghĩ tới gã lại báo quản lý xin nghỉ giúp tôi, rồi giờ còn gọi điện tới hỏi thăm tôi nữa.

Rốt cuộc, gã muốn cái gì? Muốn cho tôi đường lui, quay về khàch sạn đi làm sao? Vì sao? Chẳng phải tôi đã nhiều lần khiêu chiến gã sao?!?

Tôi im lặng vài giây rồi mới nói:

“Khá hơn nhiều, cảm ơn lão bản quan tâm. Tôi  nghĩ ngày mai là có thể đi làm.”

Trong vài giây im lặng đó, tôi đã nghĩ kỹ càng về những việc cầ nphải làm sắp tới. Tông Thịnh sẽ không bỏ qua các manh mối ở khách sạn Sa Ân, thay vì cứ ở đó chờ người khác quan sát mình, chẳng thà m ình vào thẳng hang cọp để mà quan sát kẻ khác.

“Được, chờ em về đi làm.” Thẩm Kế Ân gác máy. Tôi quay sang nói với mẹ.

“Mẹ à, chiều nay con lên thành phố, ngày mai phải đi làm.”

Tôi vội về thành phố, trước hết là muốn đi tìm Ngưu Lực Phàm! Anh trai Ngưu Lực Phàm tốt của tôi, hãy chờ đó…. Đã nhìn hết tôi lúc đó, còn dám chụp ảnh! Chụp đã rồi còn muốn…!

Tôi gọi cho Tông Thịnh, chuyện như thế này chắc anh cũng không muốn ở lại trong thôn thêm chút nào. Dù có chuyện gì đi nữa, cũng phải về nhà rồi mới nói, lái xe cũng chỉ mất 40 phút chứ mấy.

[Mèo: chú ý nha, bé Tuyền nói là Hồi Gia nha, về nhà nha =) người ta coi là nhà rồi đó!!!]

Hai giờ chiều, Tông Thịnh lái xe tới đón tôi, ba mẹ vẫn còn chút khẩn trương. Tôi ôm theo túi đồ ăn vặt mẹ làm, cười như hoa, quay sang bảo anh:

“Đừng có trưng cái mặt thối đó ra, ba mẹ em bị anh dọa rồi kìa.”

Anh quay sang liếc tôi một cái, mặt vẫn như tảng băng.

Xe khởi động, chạy dọc theo con đường nhỏ lát đá, quay về thành phố.

Lần này Tông Thịnh không lái chiếc xe việt dã kia [xe chấn tới hỏng cả xe luông kìa!!!] mà lái một chiếc xe con bình thường, là xe của ông ngoại anh.

Bất quá, ông cũng ít khi lái xe này, mà sau khi đổi xe đã cho chú của anh. Vì chuyện này mà hai bà thím trong nhà anh còn cãi nhau, kêu ông anh cho không đồng đều này nọ. Sau cùng, cũng là do bà anh ra tay mắng bà thím gây sự một trận.

Nhìn anh lái xe qua đón, tôi liền biết, lại là bà anh ra tay nói vài câu đòi xe lại thôi.

Trên đường, tôi kể cho anh nghe chuyện Thẩm Kế Ân gọi điện tới, anh vẫn chăm chú lái xe, nói: “Đi làm ở bên quán ăn nhà anh không tốt sao? Hay sang khu mỏ làm kế toán?”

“Không cần! Em nghĩ Thẩm Kế Ân chủ động tiếp cận em nhất định có mục đích. Thẩm gia bọn họ chắc chắn biết rõ tiền căn hậu quả của viêc này, mọi chuyện đều không khỏi có quan hệ với bọn họ.

Hiện tại, gã chủ động tìm em, nhất định là không muốn buông tha chúng ta. Anh nhớ rõ, là chúng ta! Anh cũng thế, mà em cũng vậy! thay vì trốn tránh sao chúng ta không chính diện mà nghênh đón rồi đối phó? Mà anh đã xử lý Vương Càn thế nào? Anh chưa từng nói với em!”

Tôi đổi đề tai. Tôi sợ Tông Thịnh không cho mình đi tới Sa Ân. Tôi cũng biết, khách sạn rất nguy hiểm, nhưng nếu không tiến vào thì cũng không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì! Vì sao, phải thiết kế để chúng tôi ra đời? rốt cuộc, kẻ nào đang thao túng vận mệnh của chúng tôi? Nếu trốn tránh thì có khi đến chết cũng không biết tại sao mình chết!

Tông Thịnh vẫn lạnh lùng lái xe: “Anh xử lý hắn thôi!”

“Nhưng mà xử lý thế nào? Không phải hắn chết rồi sao?”

“Đừng hỏi!” Tông Thịnh cao giọng! Tôi vột rụt cổ, không nói chuyện nữa.

Xe chạy tới tiệm cầm đồ, chúng tôi xuống xe, di vào..

Ngưu Lực Phàm đang viết hợp đồng gì đó cho khách, người khách vừa khóc, vừa ký tên. Sau khi khách đã ra ngoài, Ngưu Lực Phàm quay lại, nhìn thấy tôi đang ngắm tháp trầm hương chảy ngược, hỏi: “Sao cô em bình phục nhanh vậy? tôi tưởng phải nằm viện cả tháng chứ?!”

Hắn dám nhắc tới chuyện này, tôi lạnh mặt, tới trước mặt hắn trừng mắt:

“Xóa toàn bộ ảnh anh chụp tôi! Tôi muốn kiểm tra điện thoại anh!”

Hắn sửng sốt rồi mới hiểu tôi nói gì, nhìn tôi, lại nhìn Tông Thịnh đang đứng ngoài cửa, run run đáp:

“Tôi, tôi không chụp cái gì, chỉ chụp khuôn mặt.”
 
Chương 84: Ngưu lực phàm gia nhập


“Tôi không tin! Đưa điện thoại anh đây! Chuyện này liên quan đến hình tượng của tôi, tôi phải kiểm tra kỹ càng!” Tôi đưa tay chặn hắn lại.

Hắn khẽ cắn môi, đưa điện thoại cho tôi!

“Đúng là làm tốt mà không được báo đáp! Nếu không phải có tôi ra tay thì cô đã thành cô hồn trên đường rồi. Còn nữa, Tông Thịnh tiên sinh, xe anh tôi đã đưa tới xưởng sửa chữa rồi. anh biết người ta nhìn thấy xe anh thì nói gì khong? Người ta hỏi, bộ tôi gặp quỷ hả? trên người tôi lúc đó mặc đạo bào, nếu gặp quỷ mà ra nông nỗi đó, thật mất mặt tôi đó. Tôi còn phải cố bịa ra lý do là đoàn làm phim… mấy người đó còn hỏi thăm là phim gì, mà phí phạm thế… sửa xe lại cũng chính là thay toàn bộ nội thất xe đó.”

“Đưa hóa đơn đây, lúc đi lấy xe tôi sẽ phát lì xì cho.” Tông Tịnh mặt vô cảm nói, Ngưu Lực Phàm liền vui vẻ:

“Vẫn là Tông tiên sinh hiểu chuyện, lại hào phóng, không giống người nào đó, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Hắn trừng mắt nhìn tôi, liếc,một cái, tôi, cũng trừng mắt nhìn qua, rồi cẩn thận lục lọi album ảnh trong điện thoại hắn. Chuyện này không thể qua loa.

Tông Thịnh hỏi: “Việc kêu anh làm, tới đâu rồi?”

Nghe Tông Thịnh nói, có vẻ trong lúc tôi hôn mê hai người họ đã bắt đầu rồi. Mọi việc còn chưa kết thúc, vẫn đang tiếp tục tiến hành.

Ngưu Lực Phàm nói:

“Có chút manh mối, không biết có phải gia gia của cậu không, tôi còn chưa chắc chắn. Nhưng trong khu vực Tân Thôn, từ tháng hai tới giờ, mới có chín tháng, đã chết mất 14 thanh niên khỏe mạnh. Năm ngoái, chỉ chết có 3-4 người, đều là người già yếu. Mười bốn thanh niên khỏe mạnh chết oan chết uổng, nên trong thôn góp tiền nhờ tìm thầy kiểm tra. Chuyện lớn như vậy, đám tiểu bối không ai dám ho he gì. Những người có thể làm được chuyện này cũng chỉ là những lão tiên sinh thôi. Nghe nói, có người đã nhận việc, nói ngày mai sẽ tới thôn xem sao.”

“Vậy tốt, mai chúng ta cũng đi.”

Tôi vỗ vỗ tay Tông Thịnh, nghi hoặc hỏi:  “Tông Thịnh, anh nói chúng ta có bao gồm cả hắn không?” Tôi chỉ Ngưu Lực Phàm. Hắn gật đầu với tôi, cầm lại điện thoại của mình. “Cô em thấy không, có nhìn ra là cô đâu.”

“Không phải nói, không cho hắn tham dự những việc này sao? Những việc này rất nguy hiểm, hơn nữa, hắn cũng coi như là một người ngoài cuộc…”

Tôi chưa nói xong, Ngưu Lực Phàm đã gào lên: “Sao lại không cho tôi tham gia? Tôi biết n hiều bí mật của hai người như vậy, dáng vẻ…” hắn đột nhiên im bặt vì ánh mắt lạnh tanh của Tông Thịnh đã liếc tới.

Tông Thịnh kéo tay tôi, đi ra ngoài: “Đi thôi, chúng tôi đi về trước.”

Đi ra khỏi  hiệu cầm đồ của Ngưu Lực Phàm, lúc lên xe tôi truy vấn: “Tông Thịnh, em dính vào chuyện này, vì sinh ra đã chú định là như vậy. nhưng mà, gã trâu nước kia, không, là Ngưu Lực Phàm hắn……”

“Hắn sẽ không nghe chúng ta khuyên, cho dù anh có thể ngăn cản hắn không cho theo, nhưng hắn cũng sẽ tự nghĩ cách để cuốn vào theo. Hắn chính là loại người này, không nghe người khác khuyên, tính cách phản nghịch, càng không cho hắn làm, hắn càng phải đi làm.”

Lúc này đến phiên tôi kinh ngạc: “Hai người thân thiết hiểu nhau như vậy từ lúc nào?”

Tông Thịnh khởi động xe, tay kia chỉ chỉ lỗ tai: “Lỗ tai hắn, phản nhĩ. Thường những người có tai như thế, lúc nhỏ thì ngoan cố phản nghịch, lúc trưởng thành thì không chịu nghe lời khuyên của người khác. Thay vì để hắn lén lút rồi thêm phiền toái chi bằng để cho hắn gia nhập luôn cho xong.”

Tôi nghe xong vẫn có chút mơ hồ, anh giải thích nói: “Nhìn vành tai hắn đó, lần sau gặp em nhìn kỹ vào, sẽ thấy rất rõ ràng chỗ bất đồng đó, chính là phản nhĩ tiêu biểu đó.”

“Anh đang tìm gia gia?”

“Đúng vậy, tìm được lão thì hỏi lão xem, Thẩm gia cho lão bao nhiêu tiền, mà lão lại bán tôi như vậy.” Khi Tông Thịnh nói những lời này dáng vẻ thật nhẹ nhàng, ngữ khí như nói đùa, nhưng tôi biết anh trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Xe vừa chạy thì điện thoại của tôi lại vang lên, bà anh gọi tới, trong lòng tôi lại khẩn trương lên, không dám bắt máy ngay, nhưng nếu không bắt máy thì dám bà tới tìm tôi luôn mất.

“Dạ, bà.”

“Hai đứa đi bệnh viện chưa? Kết quả kiểm tra sao rồi?”

Tôi sửng sốt một lát mới hiểu ý bà. Hôm qua, vì cứu cái TV LCD của nhà tôi mà tôi đã nói dối… giờ biết làm sao đây. Mặt tôi xị ra, mới nói: “Dạ, dạ, đi rồi… là con… con sai ạ, chưa, chưa có bầu.”

Ông Trời ơi… xin đừng có trở mặt ngay nha.
 
Chương 85: Ngưu lực phàm gia nhập 2


Đầu dây bên kia im lặng, rồi mới nói: “Sao lại thế hả? ta đã nói với cả thôn là hai đứa sắp mời rượu rồi, giờ thì lại nói không có! Đang muốn cố ý khiến ta mất mặt hay sao hả?”

Tôi cau mày, đang rầu tới muốn khóc, không biết phải giải thích thế nào thì điện thoại đã bị lấy đi, Tông Thịnh nói: “Bà à, không có thì không có chứ sao, giải thích như thế nào bay giơ?” Nói xong thì cúp máy. Tôi thấy trên đời này chỉ có  một người dám cúp máy như vậy của bà ấy, chỉ có một mình anh thôi.

Rốt cuộc, vẫn phải đi làm. Bây giờ, bước chân vào Sa Ân, tôi cảm thấy không phải đi làm mà là di đánh trận. Khách sạn, chính là chiến trường của tôi. Một bước đi lầm có thể khiến tôi và Tông Thịnh đều chết tại khách sạn này.

Tôi mặc váy đen, đi đôi giày ba centimet, đẩy xe phục vụ phòng từ trong phòng của khách đi ra ngoài. Giữa trưa là thời điểm bộ phận trực phòng bận rộn nhất. Qua mấy tiếng này thì gần như chẳng còn việc, có thể nghỉ ngơi một lát.

Quay trở lại phòng nghỉ, buông xe ra kiểm tra lại mọi thứ, tôi quay sang quản lý đang chơi điện thoại nói khẽ: “Chị ơi, em xong việc rồi, em xuống lầu một chút nha. Em ở ngay quầy lễ tân, có gì chị gọi em lên ngay nhé.”

Tôi nói giọng rất khẽ, quản lý này chính là người đã nhắm vào tôi vài lần. Tôi xuống dưới cũng chỉ muốn tìm Lan Lan một chút, nếu như cô ấy không có việc gì, tôi muốn nói cho cô ấy nghe việc của Tông Thịnh.

Những việc đó không thể giấu cô ấy thêm nữa.

Lần này, Tông Thịnh nhất định muốn tôi về nhà, không cho ở ký túc xá nữa. Đưa đi, đón về. Nếu tôi vẫn gạt Lan Lan, tới lúc cô ấy phát hiện thì càng khó giải thích hơn.

Quản lý không buồn ngước mặt lên mà nói: “Đi xuống quầy lễ tân thì được. Đừng có mà đi vào trong phòng của khách nam, làm mất mặt nhân viên của khách sạn Sâ Ân chúng tôi, đừng khiến người khác cho rằng nhân viên của chúng tôi đều hạ tiện như vậy.”

Tôi há hốc mồm, không cãi lại, nói lại mất công thành ra tôi không tôn trọng người khác, không nghe lời quản lý, nên chỉ nhẹ nhàng “Ừ” rồi đi xuống.

Vào thang máy, nhìn cửa chầm chậm đóng lại, ánh đèn trong thang máy khiến tôi không thoải  mái cho lắm. Thời điểm này, khách đều ít dùng thang, chỉ có mình tôi trong thang.

Đột nhiên, thang máy mất điện tối đen. Tôi kinh ngạc, nghĩ tới là bị mất điện? không đúng, trong thang máy có điện dự phòng mà, trước kia chưa từng xảy ra việc này. Tôi đếm tới hai mươi rồi mà đèn trong thang còn chưa bật lại. tôi sốt ruột, có vẻ thang hỏng, tôi bị nhốt trong thang rồi.

Tôi lấy điện thoại ra, dùng ánh sáng từ màn hình để tìm nút alarm. Lúc này, tôi mới thấy dị thường. thang máy, dù là mất điện hay là hỏng hóc thì nút alarm vẫn còn đèn màu đỏ, nhưng toàn bộ nút bấm hiện tại đều là màu đen.

Tôi thử nhấn vào vị trí nút alarm nhưng không hề có tác dụng. Gọi điện thoại thì không có sóng.

Tim tôi bắt đầu đập loạn, cả người nóng lên, tự nhủ thầm: Không sao, không sao, vài phút thôi, không chết ai đâu… khách sạn mà, có bảo vệ 24/24, có khi đã phát hiện thang bị hỏng ở đây, đã báo kỹ thuật đang trên đường tới rồi.

Tôi lại cầm điện thoại lên định gọi cho quầy lễ tân, hỏi coi bảo vệ có phát hiện ra tôi bị kẹt ở đây không.

Ngay lúc tôi chuyển sang chế độ đèn pin, ánh sáng màn hình chiếu vào vách thang… tôi lại nhìn thấy con quỷ cụt tay kia.

Nó cúi đầu, tuy tôi không thấy mặt nó, nhưng tôi biết, nó nhìn tôi.

Tôi kinh hoảng mà lui về phía sau, cả người dán vào cửa thang máy, thở dồn, nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ, nó hẳn là sẽ không thương tổn tôi chứ. Bàn tay kia của nó là do muốn hại tôi nên bị Tông Thịnh xử đó, đã có bài học rồi sẽ không dám làm gì tôi đâu.

Tuy rằng không nhìn thấy mắt nó, nhưng tôi thấy miệng nó. Môi nó cử động, không ra tiếng, chỉ là môi mấp máy. Tôi sợ hãi dựa vào cửa thang máy, tay nắm chặt điện thoại, tay che miệng.

Môi hắn vẫn mấp máy, dường như đang lặp đi lặp lại hai chữ, nhưng tôi không nghe được gì.

Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên bị mở ra. Bởi vì tôi vẫn luôn dựa vào cửa thang máy nên cửa vừa mở ra, cả người tôi liền chật vật mà ngã văng ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp định thần, ngoài cửa có vài bảo vệ, có nhân viên kỹ thuật, ngay cả Lan Lan cũng đứng ở bên cạnh tôi. Nhìn thấy là tôi, cô vội ngồi xuốngg đỡ tôi:

“Ưu Tuyền, không sao chứ? Sao lại ngã vậy?  Không phải là chỉ đợi một chút thôi, sao mặt trắng bệch vậy? bị dọa à?”  mặt như thế nào như vậy bạch? Dọa tới rồi?”

Một bên bảo an tức giận mà nói: “Liền đình điện vài phút liền dọa thành như vậy? Ai!”

Lan Lan đỡ tôi lên, tôi nhìn về phía thang máy, lại chẳng còn gì trên tường. Nhưng tôi có thể khẳng định, ban nãy, mình không hoa mắt. 
 
Chương 86


Tôi cố đứng thẳng, đẩy Lan Lan ra: “Tớ không sao, chỉ là bị dọa một chút thôi, đèn trong thang cũng bị tắt nên tớ mới sợ đến thế.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ cũng may hôm nay đi giáy chỉ có ba phân nếu không bị té ngửa như vậy thì chân cũng toi mất. Bảo vệ cũng nói thêm vài câu, kêu đội kỹ thuật tới xử lý. Những việc này bọn tôi không làm gì được, nên Lan Lan đi cùng tôi sang ghế tại sảnh, rót cho tôi ly nước rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Tuy rằng chúng tôi đang làm việc này là trái với quy định nhưng hiện giờ cũng chẳng ai chỉ trích chúng tôi điều gì, mọi người chỉ cho rằng tôi do hoảng sợ nên cũng du di cho tôi.

Lan Lan ngồi cạnh tôi nói lảm nhảm gì là thang máy có thể xảy ra chuyện, nhưng tỷ lệ còn thấp hơn tai nạn xe cộ, nhưng trong đầu ttôi chỉ toàn là hình ảnh con quỷ trong thang máy mấp máy môi, khi đó môi hắn động rất nhiều lần, tôi không nghe thấy, nhưng có thể cảm giác là nó lập đi lập lại hai chữ.

Trong suốt quá trình đó, tôi không tự giác maà cong môi, lập lại hành động đó, phỏng đoán những gì nó có thể nói.

Lan Lan vội vỗ vỗ tôi hỏi: “Ưu Tuyền, không phải cậu sợ tới ngu người luôn rồi chứ?”

“Cứu ta?!”

“Cái gì cứu cậu, cậu đã được cứu ra rồi, Ưu Tuyền à, cậu an toàn rồi.”

“Cứu ta? Hắn nói chính là cứu ta?!”

Cuối cùng tôi đã đoán được đáp án, chỉ có điều đáp án đó khiến tôi quá bất ngờ.

Lúc Tông Thịnh mất tích, toàn bộ thời gian đó tôi không nhìn thấy lấy một bóng quỷ trong khách sạn. Khi đó, tôi còn cảm thấy là vô cùng kỳ quái, chỗ này đã bao người bỏ mạng, hơn nữa trước đó tôi còn nhiều lần nhìn thấy quỷ ở đây, sao giờ lại chả thấy cái bóng quỷ nào?

Giờ, Tông Thịnh rời khỏi đây thì tôi lại nhìn thấy quỷ ‘thường trú’, mà nó lại nói với tôi “cứu ta”, bọn họ không phải chết rồi sao, hay là việc trở thành quỷ ở đây là một dạng hành hạ đối với bọn họ?

“Ưu Tuyền!”

“A!” Lan Lan vừa đẩy tôi một cái tôi suýt ngã nhào lên ghế. Tôi bình tâm lại rồi nhìn cô, cô nhìn vô cùng nôn nóng: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? không phải là thật sự bị dọa tới ngốc luôn chứ? Có cần đi bệnh viện không? À mà không phải, là bị quỷ dọa, có cần phải đi làm phép gì không?”

Tôi ôm cánh tay Lan Lan kéo cô sang bên cạnh mình, nói: “Tớ không sao, không bị dọa tới ngốc, nhưng tớ có việc muốn nói với cậu, vô cùng quan trọng!”

“Sao, sao cậu tự nhiên nghiêm túc tới vậy?” Lan Lan nhìn thẳng tôi hỏi.

Tôi nhìn về phía quầy lễ tân, đại tỷ không để ý tới bọn tôi, tôi mới nói: “Lan Lan, trước hết tớ xin lỗi cậu, tớ có chuyện lừa cậu, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.”

“Cái gì? Làm gì  mà nghiêm trọng tới vậy?”

“Chuyện là, Tông Thịnh thật ra, không phải là anh trai tớ, anh ấy, anh ấy ở cùng thôn với tớ, nhưng bọn tớ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.”

Tôi định nói hết mọi chuyện nhưng mới mở lời đã bị cắt ngang.
 
Chương 87: Nhìn thấy khác nhau


Vừa bước chân ra khỏi thang máy, nhìn quanh cảnh trước mặt mà tôi hoảng hồn. Hôm nay mới quay lại đi làm ngày đầu tiên, cũng là lần đầu quay lại lầu 16, ban nãy nghe đại tỷ nói là lầu 16 rất đông khách… thậm chí học sinh cấp 3 còn chờ tới 9-10 giờ tối mới tới thuê phòng, có khi 5-6 đứa thuê 1 gian phòng chỉ để đi lòng vòng ở lầu 16, trời vừa sáng đã rời đi, mà lầu 16 cũng chỉ có 2 phòng hay có khách.

Tôi tuy rằng cả ngày đều ở khu phòng khách nhưng hôm nay cả ngày đều không có cơ hội lên khu lầu 16. Giờ lên tới nơi, nhìn ở cuối hành lang, ánh đèn mờ ảo.., một vũng máu đang chảy dưới đất… cứ thế chảy ra, như từ dưới đất thấm lên, thậm chí, còn ngoằn ngoèo chảy về phía tôi.

Nếu chỉ có mình tôi ở đây, chắc tôi đã thét lên rồi, nhưng máu lại chạy tới dưới chân một đôi nam nữ. cả tầng hôm nay chỉ có phòng của Tông Thịnh là có khách ở lại.

Đôi nam nữ kia đi ra thang máy, có vẻ như không nhìn thấy vũng máu, thậm chí, khi đi lại lây thì chân dẫm vào mà cũng không hề hay biết. Khi bọn họ tới gần, tôi nghiêng người cúi người khẽ gật đầu. tôi đang mặc đ ồng phục, nên theo lệ cần làm vậy, hơn nữa tôi cũng không dám nhìn mặt bọn họ, sợ thấy cái gì dị thường.

Kỳ thật có đôi khi, thế giới mà chúng tôi nhìn thấy khác hoàn toàn thế giới mà những người khác nhìn thấy.

Khi hai người đó đi ngang qua tôi thì dừng chân, cô gái hỏi: “Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm, thật sự ở đây buổi tối sẽ có ma quỷ làm loạn sao?”

Tôi gật đầu, không  nói nên lời. tôi thật sự muốn nói rằng không cần chờ tới tối khuya đâu, giờ hai người đang dẫm lên máu quỷ đó!
 
Chương 87-2: Nhìn thấy khác nhau 2


Cô gái nhìn tôi rồi gật đầu vô cùng hưng phấn: “Thật ư? Vui rồi! Cảm ơn. Xem ra, thuê Facebook: Meo_mupphòng không phí rồi.”

Bọn họ vừa vào thang máy, tôi vội vòng qua đám máu rồi gõ cửa phòng 1606. Bởi vì tôi đã kiểm tra rồi, người trong phòng nhất định là Tông Thịnh nên cửa vừa mở tôi đã vọt vào trong, đóng chặt cửa lại, dựa lưng vào cửa mà hổn hển thở.

Trước mặt tôi là Tông Thịnh, đột nhiên anh đưa một tay chống lên cửa, ép sát tôi [ấu dè, kabedon] cúi đầu nói:

“Tới đây câu dẫn anh à? Lần trước chẳng phải gặp phiền toái rồi sao? Giờ vẫn tới à?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn xong mới thấy khoảng cách gần quá, đưa hai tay đẩy ngực anh: “cách xa một chút, xa một chút.”

“Tự em chạy tới đây, anh phải xa như nào đây?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh MeoMuptới đây làm gì?”

“Mang cả đội tới đây khảo sát đó.”

“Từ bao giờ anh quan tâm tới chuyện làm ăn của nhà vậy?”

“Mới sáng nay nè. Tuy rằng cô lớn phản đối, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, hạng mục này do anh tiếp nhận.”

“Anh điên rồi, công việc đâu phải trò chơi, anh cũng đâu có kinh nghiệm, nếu hỏng việc thì sao?”

Tông Thịnh buông lỏng tay ra, lui ra phía sau một bước, mới nói: “Em thật sự cho rằng như vậy sao? Anh không quen thuộc, nhưng đây chỉ là việc đấu thầu thôi, thành công hay không còn chưa biết. Anh không hiểu, nhưng đội đó toàn người tinh anh, họ sẽ hiểu. Họ làm việc của họ, anh làm bình hoa cho đẹp đội hình là được. Thẩm Kế Ân còn không phải là cũng như vậy sao?”

Tôi nhíu mày, hình như vậy. Quanh nămeo_mup, Thẩm Kế Ân ở khách sạn cũng chỉ một hai tháng, tôi không tin hắn tinh thông quản lý khách sạn, ngày thường toàn do giám đốc cấp cao quản lý thôi mà!

Tông Thịnh đứng trước mặt tôi hỏi: “Em tìm anh chỉ để hỏi việc này thôi sao?”

“Đúng vậy, à đúng rồi. Lúc trước, khi anh mất tích trong khách sạn, em không nhìn thấy cô hồn dã quỷ nào ở đây cả… nhưng giờ thì em thường xuyên thấy bọn họ, con quỷ trong thang máy còn nói với em… cứu hắn.”

Tông Thịnh xoay người trở về, nhặt ví và chìa khóa trên giường, vừa đi ra cửa vừa nói: “Không phải anh tới cứu họ rồi đây sao? Dù gì cũng liên quan với anh, anh không bỏ qua không để ý đâu. Đi thôi, ăn cơm nào.”

Cửa mở ra, bên ngoài máu vẫn chảy thành sông. Từ khi cô gái kia bị hành hạ tới chết tới giờ thì máu vẫn luôn chảy ra phía thang máy. Cửa thang máy mở ra, Lan Lan bước ra, thấy chúng tôi thì cười, nhanh chóng đi tới nói: “Trùng hợp quá, vừa nghĩ lên lầu tìm hai người. Đi thôi, Tông Thịnh, tối nay anh mời bọn em ăn gì?”
 
Chương 87-3


Cửa mở ra, bên ngoài máu vẫn chảy thành sông. Từ khi cô gái kia bị hành hạ tới chết tới giờ thì máu vẫn luôn chảy ra phía thang máy. Cửa thang máy mở ra, Lan Lan bước ra, thấy chúng tôi thì cười, nhanh chóng đi tới nói: “Trùng hợp quá, vừa nghĩ lên lầu tìm hai người. Đi thôi, Tông Thịnh, tối nay anh mời bọn em ăn gì?”

Nghe giọng của cô ấy chắc hẳn là đã hẹn trước với Tông Thịnh. Nhìn thấy cô ấy đi tới, tôi vội hô:

“Lan Lan đứng lại!”

Nhưng cô nàng không nhận thấy giọng nghiêm trọng của tôi mà chỉ cười tủm tỉm tiếp tục đi tới và nói: “Làm sao vậy? Ưu Tuyền, sao hôm nay cứ thế? Không phải là do lâu rồi không đi làm nên thấy vậy sao? Tông Thịnh à, em thật không nghĩ ra là gia đình anh lợi hại vậy nha. Ưu Tuyền nha, cậu lúc nào cũng nói nhà mình nghèo.” 

Tôi đỡ trán, không dám nhìn Lan Lan. Chân cô đã dẫm lên vũng máu trên mặt đất, đám máu cũng như dây leo, vừa động được vào đế giày cô thì đã bò lên, chỉ vài giây có thể đã đến bắp chân cô rồi.

Lan lan giống tôi, chưa thay giày đồng phục, đám máu bò lên vớ chân, trông thật…

“Ưu Tuyền, hôm nay cậu sao vậy? Sắc mặt tệ quá. Ôm chưa khỏi hẳn hả?”

“Không có việc gì, không có việc gì, Tông Thịnh…” tôi quay sang Lan Lan nói không có việc gì, quay đầu đã kêu Tông Thịnh, mắt tôi nhìn, ý bảo anh nhìn Lan Lan.

Tông Thịnh đóng cửa phòng, thấp giọng nói: “Không thấy là tốt.”

Anh bước tới, thật tự nhiên khoác tay lên vai Lan Lan đi tới thang máy.

Tôi kinh ngạc vì hành động này, nhưng vài giây sau liền hiểu.

Vết máu trên chân Lan lan lui dần, anh đi tới đâu, máu biến mất tới đó, giống như máu cũng sợ anh.

Tôi vội đuổi theo bọn họ vào thang máy, trùng hợp, là thang số 1. Từ đầu đến cuối tôi không dám nhìn vào vách thang. Cũng may lần này thang chạy không sao.

Lan Lan mải kể cho Tông thịnh nghe chuyện tôi trong thang máy hôm nay, nhưng tôi vẫn cúi gằm đầu không dám nhìn xung quanh.

Ra khỏi khách sạn, cuối cùng mới cảm thấy thế giới tươi mới. trên chân Lan Lan không còn dấu máu, cũng không có chút dị thường.

Tông Thịnh đưa chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng du thuyền ở trung tâm thành phố, ở đây cơm Tây cơm tàu gì cũng có, mỗi này đúng 6:30 tối thì nhổ neo, khách trên thuyền ănuống, đến khi thuyền dừng thì khoảng8:30 sau khi đã đi một vòng quanh con sông chính của thành phố. Hồi còn đi học, lớp chúng tôi cũng góp tiền tới đây ăn liên hoan một lần.

Ngồi bên chiếc bàn trải khăn trắng muốt trong khoang thuyền, Lan Lan nói chuyện phiếm cùng Tông thịnh vô cùng vui vẻ, thậm chí còn chơi cược xem bàn bên sẽ do ai trả tiền, là người mặc đồ trắng hay người mặc đồ đen trả tiền. Lan Lan thì quả quyết người mặc đồ đen nhìn có vẻ có tiền.

Tông Thịnh thì nói: “Có tiền không nhất định sẽ ra tiền. Nhìn người mặc đồ trắng, mũi to, mặt ngắn, chính là loại người hào phóng, dễ dãi với bạn bè, không để ý tới việc trả tiền cho bạn.”

“Tông Thịnh, anh thật là lợi hại đó. Em có cảm giác khi cùng anh bên nhau, cái gì cũng không giấu được.” Lan Lan hai mắt lấp lánh

“Lan Lan.”

Không khí giữa bọn họ thật tốt, nhìn Tông Thịnh cũng vô cùng dịu dàng.

Thì ra, ở bên Lan Lan là một người ngoài cuộc, anh không phải nghĩ tới những việc nặng lòng đó, vui vẻ nói chuyện thật tốt! Nhưng khi bên tôi, Tông Thịnh nhất định có áp lực.

Nhìn thấy tôi, tức là nhìn thấy việc anh không giống như mọi người!

“Đúng rồi Ưu Tuyền, lúc nãy cậu định nói gì với tớ?” Lan Lan hỏi.

Tôi nhìn Tông Thịnh đang ăn, không nén giận được, nhưng vẫn cười nói với cô: “À nói cậu tối đi ăn cùng.”

Ăn cơm xong, Tông Thịnh đưa Lan Lan về đầu ngõ ký túc xá rồi mới đưa tôi về. trên đường về, tôi cứ tựa đầu lên cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng nặng nề không muốn nói chuyện. 

Về tới nơi, Tông Thịnh vừa xuống xe vừa nói: “Mai anh đi Tân Thôn xem người nhận việc có phải gia gia không, nếu đúng thì chắc có chút phiền toái, nếu không mai anh về khách sạn ở, xem thế nào. Mai em làm ca nào?”

Tôi lần chần mãi mới xuống xe, ỉu xìu đáp: “Mai làm ca đêm, từ 10h tối tới 6h sáng!”

“Hay rồi, có thể đi cùng anh.” Tông Thịnh đi vài bước, cầm chìa đứng trước cửa nhà, khựng lại nhìn tôi.

Tôi không để ý nên suýt đâm vào, anh nói với tôi:

“hôm nay sao vậy? từ lúc ăn với Lan Lan tới giờ thấy em không ổn.”

Tôi cắn môi, không biết phải diễn đạt những suy nghĩ trong lòng thế nào.

“Nói chuyện!” Anh lạnh lùng nói.

Tôi xoa xoa mặt, mới nói nói: “Em cảm thấy anh cùng Lan Lan ở bên nhau cũng khá tốt. Cô ấy không biết chuyện của chúng ta, anh đi với cô ấy co vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Có thể như người bình thường nói chuyện yêu đương. Anh có hay không cảm thấy, ban nãy khi ăn hai người ngồi nói chuyện phiếm, anh nói rát nhiều và rất vui vẻ so với ngày thường, cũng dịu dàng và ấm áp hơn nhiều không?”
 
Chương 87-4: Phiên ngoại tam


Nghe người nhà bé gái kể lại chuyện hơn 20 năm trước, trong lòng Tông Thịnh đã có thể xác minh ra nguyên nhân mọi việc. Quả nhiên, suy đoán của hắn là chính xác.

Khi gia gia mang hắn về lại thành phố, đi thẳng tới khách sạn Sa Ân, rồi bị thương ở bãi xe trong sân sau khách Sa Ân, từ khi đó hắn đã bắt đầu hoài nghi gia gia.

Gia gi không phải là ông ruột, nhưng lúc trước đã cứu mạng hắn. Từ lúc 7 tuổi hắn đã đi theo ông. Gia gia nói hắn biết, hắn là quỷ thai, tính khát máu, có khả năng chết từ khi còn bé tí, nếu có thể lớn lên trưởng thành thì có khả năn sẽ thành kẻ giết người, cưỡng hiếp, cướp bóc gì đó. Gia gia hỏi hắn, có từng nghĩ vậy không?

Hắn trả lời: “Không nghĩ! Con là người, con không phải quỷ thai!”

Khi đó Tông Thịnh còn là một đứa trẻ, hắn cự tuyệt cái từ này. Gia gia mang theo hắn, đi xem những di tích anh hùng kỷ niệm, đi xem chiến sĩ chống lũ, đi bệnh viện xem những anh hùng  nghĩa khí, dẫn hắn đổi trường học, dạy ₫

Hắn làm người.

Nhưng, Tông Thịnh trong lòng cũng thực minh bạch, gia gia từ dạo sau này, liền bắt đầu trở nên cổ quái.

Ông nói việc ở khách sạn Sa Ân là sai lầm của ông từ chín năm trước nên giờ muốn đền bù. Nhưng mà, dù cho là thứ rất cường đại cũng không thể khiến ông bị thương tới vậy. Đây chính là điểm đáng ngờ đầu tiên!

Càng về sau, những việc khiến Tông Thịnh nghi ngờ càng nhiều.

Khi đó, hắn và gia gia đang cạnh nhau, gia gia trong tay cầm la bàn và bùa, cho dù không hiểu việc, nhìn dáng vẻ cũng đoán được thân phận chứ!

Mà Tông Thịnh lúc ấy trong tay còn kẹp đồng tiền làm vũ khí. Chính là như vậy, đột nhiên xuất hiện ra một đạo sĩ là chuyện như thế nào? Vì sao gã đạo sĩ không nói một lời liền công kích hắn. Đạo sĩ không có xuống tay với gia gia mà trực tiếp về phía hắn. Thừng trói thu, thêm chỉ nhúng máu chó, thêm lữoi câu bạc, móc thẳng vào xương quai xanh hắn.

Lúc đó  thật sự hỗn loạn, nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, vì gi gia đẩy hắn một cái mới khiến hắn bị thừng trói thi đánh trúng. Gia gia già nhưng không tới mức phạm sai lầm như vậy.

sau này, gia gia lại vài lần nói lộ ra, kêu hắn tới Sa Ân sửa sai, thậm chí bảo hắn đi tìm Tông Ưu Tuyền, làm hắn mau chóng khôi phục, mắng hắn, bảo đây là cô gái vô cùng quan trọng.

Nhưng mà, Tông Thịnh và Ưu Tuyền lại là định mệnh của nhau.

Lần đầu tới khách sạn Sa Ân đã nhìn thấy cô, chính là trước khi bị thương. Cô đi cùng bạn học tới khách sạn thực tập.

Việc hẹn gặp Ưu Tuyền, hắn không cho gia gia biết, nhờ thế mới có cơ hội dùng huyết khế để hồi phục.

Rõ ràng, cô ta chính là từ khi hắn sinh ra đã bị gia gia tính toán. Gia gia muốn quỷ thai như hắn làm gì?

Đáp án chính là ở Sa Ân. Vương Càn - quỷ thai  đã trở thành mắt trận suốt chín năm! Sau chín năm, mắt trận bị phế, cần phải có quỷ thai tiếp theo thay thế. Hơn nữa, tốt nhất là để cho hai quỷ thai cắn nuốt lẫn nhau. Nếu chỉ là hai quỷ thai không có liên hệ với nhau thì kẻ yếu hơn sẽ bị nuốt mất, cái khoẻ hơn sẽ là mắt trận phù hợp hơn. Nhưng mà, gia gia hơn hai mưoi năm trước đã tính toán rất kỹ.

Gia gia thiết kế để Tông Thịnh được sinh ra vì muốn hắn thành anh em của Vương Càn, chính vì muốn anh em họ cắn nuốt lẫn nhau, khi đó bọn họ sẽ dung hợp với nhau trở nên càng cường đại, thành mắt trận mới.

Tông Thịnh rất muốn biết, sau mình, liệu gia gia đã bắt đầu bồi dưỡng tới mắt trận thứ ba cho chín năm sau không?

Ngừoi mà mình cảm thấy thân thiết nhất lại thiết kế đời hắn như vậy, Tông Thịnh hận, hận đến muốn giết hết tất cả mọi người trên thế giới này.

Hắn lái xe, phóng đi tìm Tông Ưu Tuyền.

Hắn hận nhưng còn không có mất đi lý trí, hắn muốn cùng người có huyết khế, làm liên hệ của mình  ở thế giới này, làm hắn có thể buông tay xử lý Vương Càn. Không phải cắn nuốt, không phải ăn, mà là giết chết. Giết chết mắt trận, hắn thuận lợi rời đi, vậy trận liền phế đi, hết thảy liền kết thúc.

Nhưng thực không khéo chính là, Thẩm Kế Ân lại cùng Lan Lan cùng Tông Ưu Tuyền ở bên nhau! Ưu tuyền nói cái gì với hắn?

Hắn tức giận đến mức muốn giết toàn bộ thế giới, vậy mà cô ta lại kêu hắn giúp đi gọi Lan Lan. Hắn nghĩ hắn không cần liên hệ gì nữa với thế giới này. Để cho hắn xử lý Vương Càn, vĩnh viễn lưu tại kia trận đi, dù sao trên thế giới này căn bản là không ai là để ý hắn.

Hắn lên xe, lái đi Sa Ân, mở kết giới mà gia gia hạ, ở trong bóng đêm tìm kiếm Vương Càn.

Bất quá hậu quả của xúc động chính là hắn bị thương, thực trọng thương, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Ở trong quỷ giới đen ngòm, hắn điên cuồng giết chóc, hoàn toàn không còn lý trí.

Hắn không biết chính mình giết cái gì, mùi máu làm hắn cảm thấy thực hưng phấn. Thậm chí cả máu trên người chảy ra, cũng sẽ làm hắn cảm thấy hưng phấn.

Ở trong bóng đêm, hắn rốt cuộc vô lực nằm liệt trên mặt đất lạnh băng. Nơi này thật lạnh, nhưng hắn không để bụng, bởi vì trong lòng hắn lạnh hơn.
 
Chương 87-5: Phiên ngoại 3


Hắn không biết chính mình giết cái gì, mùi máu làm hắn cảm thấy thực hưng phấn. Thậm chí cả máu trên người chảy ra, cũng sẽ làm hắn cảm thấy hưng phấn.

Ở trong bóng đêm, hắn rốt cuộc vô lực nằm liệt trên mặt đất lạnh băng. Nơi này thật lạnh, nhưng hắn không để bụng, bởi vì trong lòng hắn lạnh hơn.

Ngay lúc hắn không có bất cứ ý nghĩ nào đi ra ngoài thì hắn thấy Tông Ưu Tuyêtn đi tới tìm hắn, thấy vẻ mặt nôn nóng của hắn.

Ý thức bắt đầu hỗn loạn.

Có đôi khi là Tông Ưu Tuyền.

có đôi khi là gia gia

có đôi khi là kết giới đầy máu.

Cuối cùng, hắn bắt đầu cảm giác được chính mình khôi phục ý thức, lại là cả người táo bạo, đầy ý muốn giết người. Cái loại cảm giác này, như một người vô cùng đói, muốn được ăn gì đó. Khi thật sự đói, thì làm gì quan tâm là ăn cái gì, chỉ cần có cái để ăn là được.

Hắn đỏ mắt

Trong lòng hắn chỉ muốn một thứ... mùi thơm thật thơm của... máu!

Giết người, giết người, cảm giác thực không tồi.

Nhưng mà hắn bị nhốt trong xe.

Hắn điên cuồng phá. Những kẻ dám nhốt hắn thật đáng chết.

Càng không tưởng tường được là Tông Ưu tuyền đã trở lại.

Hắn cảm giác được, người này không như những người khác.

Cô thật sự giống hắn!

Hắn biết hắn không thể giết chết cô, mà cô là thuộc về hắn.

Hắn đè đầu, bắt cô hút máu ở miệng vết thương.

Cảm giác đau đớn cùng mùi máu tanh khiến hắn an ổn không ít. Sau đó, hắn cũng không biết mình làm gì.

Điên cuồng, bạo lực, mặc cho thân thể của mình hấp thụ hơi thở cô, cho đến tận khi bị Ngưu Lực Phàm kéo xuốngtừ trên cơ thể cô.

Ngay từ đầu Tông Thịnh còn cảm thấy thực bực bội, thân thể còn kêu gào yêu cầu, hắn muốn nữ nhân này. Nhưng khi hắn nhìn  Ngưu Lực Phàm đưa tay kiểm xem cô còn thở không,  thân thể hắn ở trong nháy mắt, liền phảng phất như bị nước đá xối vào.

Ưu Tuyền, hắn thương tổn Ưu  Tuyền!!!.

Lúc sau hắn nghe theo Ngưu Lực Phàm an bài, đem cô đưa trở về nghỉ ngơi, bảo đảm sẽ không động tới cô

Về tới nhà, hắn đuổi Ngư Lực Phàm đi, tự mình tắm rửa cho cô. Nhìn vết thương trên cơ thể cô, hắn tự tát mình thật mạnh.

. Hắn từng thề với bản thân là phải thoát khỏi số phânn của quỷ thai, hắn sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào. Nhưng là hiện tại, hắn thiếu chút nữa liền giết chết Ưu Tuyền..

Trong hai ngày cô hôn mê, Tông Thịnh suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện ở Khách sạn còn chưa có xử lý xong, hơn nữa gia gia mất tích, hắn cũng không tính toán cứ thế bỏ qua.

Nói không chừng cái mắt trận thứ ba đã chuẩn bị rồi. Nói không chừng, để củng cố mắt trận sẽ càng thêm nhiều người bin ảnh hưởng mà chết đi. Chỉ là mọi người đều không biết, cho rằng đó là ngoài ý muốn.

Hắn muốn tiếp tục điều tra, muốn hoàn toàn kết thúc việc này. Có lẽ hắn sẽ còn phát cuồng giống ngày đó

Còn thêm lần nữa? Ưu Tuyền, nói không chừng thật sự sẽ chết.

Có lẽ rời khỏi cô mới là lựa chọn tốt nhất.

Khi Ưu Tuyền tỉnh lại, hắn cố tình nói những lời tổn thương cô... chỉ là cô không biết, hắn nói mà đôi tay hắn giấu sau lưng... những ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay mình. Máu tứa ra... nhưng không đau bằng lòng hắn. Hắn thật sự không muốn tổn thương cô. Hắn nói những lời khó nghe vì không muốn cô vẫn mộng tưởng gì nữa.

Cho dù, cô sẽ hận hắn cũng không sao.

Nhưng Tông Thịnh căn bản không thể tưởng được chính là, khi bà hắn sang nhà họ trách tội, vậy mà cô lại nói đang có thai. Cho dù nghe cô nói hắn đã biết lý do tại sao nhưng hắn vẫn cự tuyệt cô!

Thay vì đi theo hắn cùng chết, không bằng, làm cho bọn họ hai còn được một người. Ít nhất sống sót một người, ít nhất làm cho Ưu Tuyền còn sống tốt!

Trong thôn vậy mà đã xảy ra chuyện, một hài tử nửa đêm bị quỷ kêu đi chơi, rớt xuống nước. Khi Tông Thịnh đuổi tới bờ sông, mẹ Ưu Toàn ở đó nhưng không thấy cô. Trực giác, là trực giác cho hắn biết, cô đã xảy ra chuyện.

Từ sau khi thân cận với hắn, cơ thể cô đã thay đổi có thể nhìn thấy quỷ, mà trong mắt lũ quỷ thì cô chính là đồng loại.

Tông Thịnh tìm được Ưu Tuyền, cũng cứu được đứa nhỏ kia. Trên đường trở về, cô kéo cánh tay hắn, nói chuyện. Hoá ra cả việc cô sinh ra, cũng bị người ta thay đổi.

Sau khi cứu xong đứa nhỏ, mọi người trong thôn nhìn hắn đầy sợ hãi. Hắn lặng lẽ rời đi, chỉ có Tông Ưu Tuyền vẫn đi theo hắn.

Nha đầu ngốc đó, rõ ràng hắn nói lời tàn nhẫn với cô, vậy mà cô còn theo hắn làm gì...

Hắn bóp cổ cô vốn là muốn uy hiếp, nhưng tay lại không dám dùng sức, nhìn cô ngửa đầu, miệng nhỏ kêu tên của hắn, hắn vẫn là nhịn không được cúi đầu, muốn hôn lên môi cô.

Chỉ là đột nhiên truyền đến “Quỷ thai ăn thịt người!” Âm thanh, đem Tông Thịnh lôi trở lại hiện thực.

Hiện thực chính là như vậy, không có người tín nhiệm hắn, tất cả mọi người đem hắn coi như quái vật.

Hắn xoay người rời đi, hắn vĩnh viễn là một người, một cái quái vật.

Nhưng, hắn ngoài ý muốn, Ưu Tuyền bị hắn như vậy, thế nhưng còn gọi tên của hắn, còn muốn chạy tới đuổi theo hắn, hôn lên hắn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi hắn, tuy rằng chỉ là môi đè lên môi, nhưng là đã biểu lộ tâm ý.

Vốn dĩ bức tường hắn cố xây lên đã bị nụ hôn kém cỏi nhà hạ gục!

“Lại đây! Về sau nếu như bị tôi hại chết, cũng đừng oán ta. Tôi  đã cho em cơ hội rời đi, là chính em không muốn đi. Về sau, mặc kệ xảy ra chuyện gì, có muốn trách thì trách chính lựa chọn của em hôm nay. Mà tôi, sẽ không lại buông tay.” Hắn ra quyết định.

“Em cũng sẽ không buông tay!” Tông Ưu Tuyền trả lời hắn, trong bóng đêm, cô căn bản là nhìn không thấy hắn đã cong môi,  hắn cười. Nắm chặt tay cô!
 
Chương 88: Thẳng thắn với Lan Lan


Ngưu Lực Phàm ngồi ở phía sau, nghe Tông Thịnh vừa nói, lập tức chồm tới trước, hỏi: “thân thể cậu sao rồi? Lần trước thấy cậu bị thương có vẻ rất nghiêm trọng. Làm phép kiểu khai âm dương thông đạo là phải dựa vào năng lượng bản thân để duy trì, nếu không đủ sức, bọn họ mới đi nửa đường cậu mà tèo thì bị bọn họ oán hận đó!”

Tông Thịnh do dự một chút, mới khởi động xe và nói: “Anh làm! Nếu có thể thì làm đi.”

Ngưu Lực Phàm khoa trương kinh hô: “Thật sự! Thật sự! Thật sự cho tôi làm? Thật tốt quá, tôi đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, thật sự là tôi chờ được rồi.”

Nhìn hắn hưng phấn, tôi quay đầu lại hỏi: “ồ, trước kia anh chưa làm qua loại

pháp sự này sao?”

Ngưu Lực Phàm ngừng cười: “Tôi. Tôi chỉ xem linh tinh chỗ hiệu cầm đồ, ông nội và ba tôi đều làm, nhưng có lần giúp người ta xem mộ thì gặp chuyện, lúc đó tôi mới hơn mười tuổi. Tôi biết lý thuyết nhưng chưa từng làm qua. Mà cũng không có ai dắt tôi đi làm. Những chuyện này nếu chỉ biết lý thuyết suông mà tự làm thì dễ xảy ra chuyện lắm. Tôi không dám liều.

Nhưng, nếu Tông tiên sinh ở cạnh bên dòm chừng thì tôi sẽ dám làm.

Nếu có gì sai sót cậu ấy sẽ hỗ trợ không để tôi xảy ra chuyện.

Lần trước đi theo cô vào kết giới đưa cậu ấy ra ngoài, tôi thật sự run như cầy sấy, cũng may bình an ra tới.”

Rôi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tông Thịnh, sao nghe có vẻ không đáng tin cậy vậy chứ? Bất quá nếu Tông Thịnh đã mở miệng, anh tín nhiệm Ngưu Lực Phàm, tôi cũng nên tín nhiệm hắn.

Xe quay lại nội thành, hai nam nhân bắt đầu chuẩn bị cho pháp sự vào buổi tối. Tôi lần đầu tiên thấy Ngưu Lực Phàm như vậy. Hắn lấy tè căn phòng phía sau tiệm cầm đồ ra một túi da to, rồi bàn thờ, rồi vô số pháp khí mà tôi không biết tên.

Sau khi đóng gói xong, hắn cẩn thận mơn trớn tấm vải đỏ trùm lên, vẻ mặt hạnh phúc cười:

“Rốt cuộc, rốt cuộc đã có ngày ta cho các người ra ngoài thoát cảnh bám bụi trong phòng.”

“Hắn khẳng định không có bạn gái.” Tôi nói.

Tông Thịnh hỏi: “Vì sao?”

“Cảm giác, không có cô gái nào sẽ chịu được cảnh hắn nhìn mấy thứ kia với ánh mắt còn nồng cháy hơn nhìn phụ nữ!”

Buổi tối 8 giờ, ăn xong cơm chiều, tôi về ký túc xá, tắm rửa thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi làm.

Khi tôi thay xong, Lan Lan đang ngồi trang điểm trước gương. Khuôn mặt cô thật tinh xảo, mặt mộc thì không thấy nhưng khi trang điểm vào thì sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, nhìn y như một con búp bê bằng sứ.

Thời điểm này trong ký túc xá không có ai, ngừoi ngừoi đi làm, đi chơi, chỉ có hai chúng tôi đang ở lại chuẩn bị cho ca đêm.

Tôi đứng cạnh cô nàng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tôi nên nói rõ ràng với cô ấy.

Tối qua lúc ở cạnh Tông Thịnh, cô ấy rất vui, dù Tông Thịnh không nói gì với cô ấy nhưng mà tâm tư con gái đôi khi vô cùng kỳ diệu.

“Lan Lan.” Tôi nhẹ giọng gọi. Facebook: Meo_mup

“Ừ, mà Ưu Tuyền. Cậu nói trang điểm mặt trắng như này nếu làm ca đêm có làm ngừoi ta tưởng gặp ma không nhỉ?!”

Cô nhíu nhíu mi, lại cầm bông dặm phấn phun nước xoa lên mặt cho đỡ trắng quá.

“Uh, tớ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cậu.”

“Còn có chuyện quan trọng gì à?” Cô nàng vẫn nhìn gương nói, “Hôm nay buổi sáng đã có việc rồi, giờ cậu lại nói chuyện vô cùng quan trọng nữa, coi chừng tớ sẽ chịu không nổi. Ưu Tuyền, chúng ta tỷ muội nhiều năm như vậy, rốt cuộc gạt tớ chuyện gì nào!?”

“Tớ…… Thực xin lỗi, Lan Lan, mấy ngày trước đã muốn nói với cậu, thực ra tớ và TôngFacebook: Meo_mup Thijnh hoàn toàn không có quan hệ huyết thống!”

Trong lòng tôi khẩn trương đến mức bồn chồn, nếu là thật sự nói ra Lan Lan liệu có trở mặt không, làm sao bây giờ?

“Lan Lan, tớ  thật tình xem cậu là tỷ muội. Lúc trước là do không có biện pháp, mới nói dối với cậu.”

Lan Lan buông bông phấn và gương trong tay xuống, quay lại nhìn thẳng về phía tôi, không nói gì mà chờ tôi nói tiếp.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô ấy, tôi quyết định nói hết, dù cô ấy tức giận hay oán trách thì tôi cũng phải chịu.

Là do tôi sai trước.

“Lan Lan, thật ra Tông Thịnh không phải là anh trai tớ. Anh ấy là hôn phu đã được đính ước từ bé của tớ. Thực sự chuyện này có chút phức tạp. Thật sự trước đây tớ không có ý định ở bên anh ấy, cho nên mới nói vậy. Còn hiện tại, hiện tại chúng tớ...”
 
Chương 88-2: Thẳng thắn với Lan Lan 2


“Lan Lan, thật ra Tông Thịnh không phải là anh trai tớ. Anh ấy là hôn phu đã được đính ước từ bé của tớ. Thực sự chuyện này có chút phức tạp. Thật sự trước đây tớ không có ý định ở bên anh ấy, cho nên mới nói vậy. Còn hiện tại, hiện tại chúng tớ...”

Bờ vai Lan Lan sụp xuống: “Hai người đang sống chung?”

Tôi gật gật đầu.

“Là chuyện này?”

“Thực xin lỗi, tớ biết cậu thích Tông Thịnh, tớ cũng không phải cố ý dấu diếm. Ngay từ đầu tớ thật không tính toán cùng anh ấy ở bên nhau. Lúc cậu thích anh ấy, tớ cũng có ý cản cậu vì... anh ấy... thân thể anh ấy thật sự không tốt. Anh ấy……”

Lan Lan đứng lên, kéo tay của tôi: “anh ấy là quỷ thai. Con của quỷ!”

Lúc này đến phiên tôi kinh ngạc mà nhìn cô nàng: “cậu, cậu biết?”

“Anh ấy nói với tớ!”

“A? Ai?”

“Tông Thịnh nói. Anh ấy dùng điện thoại của cậu gọi điện nói cho tớ biết chuyện hai người sống chung. Lúc đầu tớ còn không tin, nhưng anh ấy lại gửi cho tớ một tấm ảnh cậu đang ngủ. Ưu Tuyền, sáng nay tớ thật sự rất giận. Nhưng mà... khi bình tĩnh lại, tớ thấy cậu đã nhiều lần ám chỉ... là tự tớ ăn dưa bở nên đã bỏ qua. Ưu Tuyền, tớ thất tình rồi. Tớ thật sự rất thích Tông Thịnh.”

“Thực xin lỗi.” Ngoài ba chữ này tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Tôi vốn cho rằng Lan Lan sẽ mắng tôi, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại nói:

“Xin lỗi mà chẳng có chút thành ý! Mau mời tớ ăn một bàn tiệc lớn, ăn thịt nướng!!! Ngày mai luôn. Kêu Tông Thịnh tới nữa. Tớ muốn anh ấy phải tự mình xỉn lỗi tớ!”

Tôi nhìn Lan Lan, có chút không tin là cô ấy chỉ yêu cầu có thế.

Lan Lan cúi đầu, thở hắt ra, ngẩng đầu cười nói: “Hôm nay buổi sáng, tớ trong phòng vệ sinh ký túc xá đã khóc. Hiện tại cũng suy nghĩ cẩn thận. Anh cậu nói.. à, Tông Thịnh nói, tướng mạo tôi, đời này có thể gả cho kẻ có tiền. Tớ liền chờ tương lai hạnh phúc vậy. Không phải nam nhân của mình thì sẽ không phải. Tớ hiện tại  cho dù khóc nháo, cũng chỉ là làm chính mình không vui. Tuy rằng các cậu đều thực đáng giận đã lừa gạt tớ, nhưng mà cũng đã cho tớ rất nhiều ám chỉ, là tớ tự mình ngốc khôn nhận ra!”

“Thực xin lỗi, Lan Lan.”

Lan Lan duỗi tay sờ mặt tôi:

“Muốn hạnh phúc á, thì mau đi trang điểm. Đại tỷ nhà cậu lợi hại lắm mà. Trang điểm đậm nhạt đều moi móc, quần áo có nếp cũng moi, đừng để bị bả lôi ra.”

“Cảm ơn cậu, Lan Lan.”

“Đi thôi, đi thôi, cậu như vậy, không phải cố tình làm tớ khóc nữa sao?”

Chúng tôi sửa sang rồi đi tới khách sạn. Chúng tôi là nhân viên nên vào từ cửa sau.

Đến bãi xe tôi đã thấh xe của Tông Thịnh và chiếc xe tải có thùng da của Ngưu Lực Phàm. Xe che bat thật dày không cho người ta nhìn thấy trong xe. Meo_mup

Lan Lan chỉ toii nhìn xe mà nói khẽ: “xe này mà cùng được vào sao? Tớ tưởng không cho chạy trong nội thành chứ?”

Tôi quay đi, kéo Lan Lan vào. Gờ cô ấy biết thân thế của Tông Thịnh, nếu lại bị cuốn vào chuyện này thêm cũng không tốt.

Nhận ca xong cũng không có gì bận. Tôi chỉ nghĩ tới pháp sự chút nữa làm mà tự nhiên khẩn trương, tay chân lạnh ngắt.

Càng lúc càng đến gần thời điểm nửa đêm mà bọn họ làm pháp sự.

Thông thường, làm pháp sự phải tránh giờ Tý, nhưng họn họ muốn mở âm dương thông đạo nên giờ này là thích hợp nhất.

Bởi vì giờ Tý là lúc âm dương hỗn loạn, mở âm dương thông đạo thành công tỷ lệ rất cao.

Khi màn hình máy tính chỉ 11:50, tôi đứng lên, đại tỷ liền nói: “Oa, ngươi làm gì vậy? Dọa người sao?”

Tôi công nhậnntooi đứng lên thật bất ngờ, mà thêm do nhẩn trương nên ngoài bất ngoè còn cứng đờ:))

“em, em em muốn đi toilet.”

“Thì đi đi.” Facebook Meo_mup

Trong phòng nghỉ chung tôi có toilet, tôi bèn nói:

“Em, em đi lầu một, ban tối em lỡ ăn hành tây, sợ có mùi.”

Đại tỷ cau mày. “Nghe đông nhà cô có tiền lắm mà. Anh cô còn dắt người lại đây thuê phòng hoành tráng vậy, sao ăn nói khó nghe vậy? Đi lẹ đi, đừng có ở đây đánh rắm, toàn mùi hành!”

Tôi rụt đầu vội chạy đi xuống lầu

Tôi cố ý chọn thang số 1, lúc vào thang cũng nhìn vào vách. Không có kẻ đó, do khôgn còn ở đây hay do tôi không thấy?

Nhờ Tông thịnh mà tôi còn cố ý đi lựa mấy bộ truyện ma để đọc, cuốn nào cũng nói nếu nửa đêm đi thang máy sẽ dễ lạc vào quỷ giới thấy quỷ này nọ. Có ngừoi còn bảo nửa đêm không nên đi thang máy. Giờ thì thiên thời địa lợi nhân hoà thời gian đoạn, thế nhưng nhìn không thấy gã kia.

Nhưng dù là nhìn không thấy, nhưng khi thang dừng ở lầu 1 tôi quay sang cjoox gac thường xuât hiện, nói: “Một hồi Tông Thịnh sẽ mở đường cho các ngươi rời khỏi nơi này.”

Tôi không biết vì cái gì,  quỷ không thể rời khỏi nơi này. Trước lúc biết anh tôi cứ tưởng quỷ muốn đi đâu thì đi, chính là hiện tại mới biết được, bọn họ đều có phạm vi của mình, dù bọn họ là đã chết  trăm năm, đều không thể rời đi khỏi nơi mình đã chết. Vĩnh viễn đều lặp lại nỗi thống khổ khi họ chết. Cứ lặp đi lặp lại, không có kết thúc nỗi thống khổ. Có muốn tìm thế, cũng không phải do có ý định hại người, mà là thật sự chịu không nổi tuần hoàn thống khổ vĩnh viễn thoát không được đó, mới làm như vậy.

Tới lầu một, tôi nhón chân, từ cửa sau vòng qua, ra khỏi khách sạn. Mình xin các bạn nếu đọc thấy truyện lặp thì đừng comment trên các trang ngoài ga cs a ch hoặc Facebook mình, vì như vậy người ăn cắp truyện mình làm sẽ mò lại vào đây để up lại truyện. Khó chịu lắm. Bạn cứ vào fb mình hoặc sang ga c s a c h ấy! Cảm ơn bạn!Ngay chỗ xa nhất của bãi đậu xe, dưới gốc đa to đã xếp một bàn thờ, có cả lư hương giá nên, chén sứ, kiếm đồng tiền.

Đương nhiên có cả một người mặc đạo bào

Chính là Ngưu Lực Phàm.

Tông Thịnh mặc áo sơ mi body dựa vào cây đa nhìn Ngưu Lực Phàm chuẩn bị đồ vật, nói một câu: “Ngươi cũng quá khoa trương đi.”
 
Chương 88-3: Thẳng thắn với Lan 3


Tôi cùng Ngưu Lực Phàm đi theo phía sau, Ngưu Lực Phàm nhiều chuyện hỏi nhỏ;

“Tối qua lại bị quỷ thai ăn sạch à? Hôm nay hắn thật vui vẻ kìa, còn nhìn lại cô em đi, thi khí siêu nặnh, sắp y như hắn rồi... ha ha, hắn xả bao nhiêu vào người cô em rồi?!”

“Coi chừng anh ấy trở mặt.” Tôi thì thào cảnh cáo, mấy chuyện này hắn tự dưng nói vậy làm gì?

Tôi không biết đêm qua làm mấy lần nữa. Với cường độ đó nhưng tôi không có xỉu, hoàn toàn vì tâm lý tôi đã tiếp nhận anh nên cơ thể cũng không còn bài xích.

Ngưu Lực Phàm nhìn bóng dáng người phía trước, tức giận nói: “thế mà trở mặt. Cô uống máu hắn rồi, liên hệ chặt chẽ nên cũng khống chế cảm xúc của hắn một chút, đây là muốn tốt thôi mà, trở mặt gì chứ?!”

Tôi đỏ mặt, hoá ra hắn nói là máu, tôi còn tưởng rằng…… Không nghĩ không nghĩ!

Đi hết khu thôn mới là tới khu thôn cũ, đoạn này thì giống thôn chúng tôi. Thôn cũ toàn người già, đường đất, mà cũng là khu đang có đông người nhất.

Ba người chúng tôi lẫn trong đám đông mới thấy không chỉ có chúng tôi là người ngoài mà còn rats nhiều người khác.

Chỗ này có lẽ là từ đường. Tuy tôi khong hiêu biết nhưngcos thể khẳng định về căn nhà cũ nát trước mặt.

Trong đám người có một ông lão cầm cái gì đó rất kỳ quái trong tay, miệng nói:

“Một thôn liên tục có người trẻ tuổi chết, không phải động long mạch thì là từ đường. Từ đường các người lâu năm bỏ phế không tu sửa có lẽ bình thường người lớn tuổi cũng không khoẻ khoắn gì.”

Có một ông chú đứng bên cạnh nói: “đám nhỏ chưa kết hôn đều đi thành phố làm việc. Tới tầm 30 mới quay về kết hôn. Mấy năm nay trẻ con trong thôn cũng ngày một ít.”

“Tìm ngày sửa từ đường lại. Mà bên kia là sao? Sao lại đào mương?”

“Cái kia là nhà của A Phúc thấy bên này là đất hoang, liền đào đất rào lại.”

Lão tiên sinh mày liền nhíu lại, nặng nề mà thở dài: “Nguyên nhân tìm được rồi! chính là con mương này. Các ngươi lúc tu sửa từ đường thì lấp mương đu. Ta sẽ quay lại xem, chỉnh lại từ đường cho thật tốt.”

“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh.” đại thúc cúi đầu khom lưng đi theo lão tiên sinh.

Tôi nhẹ giọng hỏi Tông Thịnh: “Là ông ta sao?” Lão Bắc lúc còn rất nhỏ tôi gặp qua một lần hai lần, nhưng tầm 4-5 tuổi nên không nhớ rõ.

Anh không có trả lời, nhưng từ vẻ mặt của anh thì đoán được, đây không phải!

Ngưu Lực Phàm nói: “Hắn họ Chung, chính là người ở thị trấn này.Rất có danh tiếng, nghe nói, trên tỉnh có hai quan lớn cũng tìm hắn tới xem.”

“Ngươi biết hắn? Cùng hắn có giao tình?”

“Nhà tôi biết hắn. Mấy năm trước hắn có tới nhà tôi ăn cơm.”

Tông Thịnh vừa đi ra ngoài vừa nói: “Giúp ta hẹn người Chung tiên sinh này. Dù ông ta không phải nhưng người trong nghề, nói không chừng hắn biết gia gia của ta ở đâu.”

Tông Thịnh đi ra ngoài, chúng ta tự nhiên cũng đi theo anh ra ngoài.

Ngưu Lực Phàm tiếp tục hỏi: “Ngươi vội vã tìm gia gia rốt cuộc vì cái gì? Gọi điện thoại không được sao?”

Tông Thịnh dừng bước, xoay người nhìn hai chúng ta nói: “Ta hoài nghi hắn đã có kế hoạch cho quỷ thai kế tiep! Ta chính mình trải qua mọi việc, ta không hy vọng hài tử khác cũng trải qua. Hơn nữa ta hiện tại làm những chuyện như vậy, khẳng định đã ngoài kế hoạch của bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ dùng quỷ thai tiếp theo làm dự phòng, làm thế thân ta. Đứa bé kia khả năng hơn mười tuổi, khả năng chỉ có vài tuổi.”

Ai nói quỷ thai đều là khát máu, nhẫn tâm máu lạnh?

Chẳng phải anh đang lo cho đứa nhỏ tiếp theo sao? Thật dự nếu ở Sa Ân dùng quỷ thai làm mắt trận, chín năm đổi một cái.

Vương Càn là cái thứ nhất, Tông Thịnh là cái thứ hai, nếu cái thứ ba cũng giống Tông Thịnh hiện tại hẳn là cũng hơn mười tuổi đi.

Chúng ta về xe, vô tình đi hết phong cùng tân thôn này.

Tông Thịnh kéo dây an toàn nói: “Đi chuẩn bị một chút, buổi tối, ở khách sạn làm pháp sự, mở ra âm dương thông đạo, nhìn xem có thể kéo hết quỷ bị nhốt ra không!”
 
Chương 89: Thẳng thắn với Lan Lan 4


Ngưu Lực Phàm ngồi ở phía sau, nghe Tông Thịnh vừa nói, lập tức chồm tới trước, hỏi: “thân thể cậu sao rồi? Lần trước thấy cậu bị thương có vẻ rất nghiêm trọng. Làm phép kiểu khai âm dương thông đạo là phải dựa vào năng lượng bản thân để duy trì, nếu không đủ sức, bọn họ mới đi nửa đường cậu mà tèo thì bị bọn họ oán hận đó!”

Tông Thịnh do dự một chút, mới khởi động xe và nói: “Anh làm! Nếu có thể thì làm đi.”

Ngưu Lực Phàm khoa trương kinh hô: “Thật sự! Thật sự! Thật sự cho tôi làm? Thật tốt quá, tôi đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, thật sự là tôi chờ được rồi.”

Nhìn hắn hưng phấn, tôi quay đầu lại hỏi: “ồ, trước kia anh chưa làm qua loại

pháp sự này sao?”

Ngưu Lực Phàm ngừng cười: “Tôi. Tôi chỉ xem linh tinh chỗ hiệu cầm đồ, ông nội và ba tôi đều làm, nhưng có lần giúp người ta xem mộ thì gặp chuyện, lúc đó tôi mới hơn mười tuổi. Tôi biết lý thuyết nhưng chưa từng làm qua. Mà cũng không có ai dắt tôi đi làm. Những chuyện này nếu chỉ biết lý thuyết suông mà tự làm thì dễ xảy ra chuyện lắm. Tôi không dám liều.

Nhưng, nếu Tông tiên sinh ở cạnh bên dòm chừng thì tôi sẽ dám làm.

Nếu có gì sai sót cậu ấy sẽ hỗ trợ không để tôi xảy ra chuyện.

Lần trước đi theo cô vào kết giới đưa cậu ấy ra ngoài, tôi thật sự run như cầy sấy, cũng may bình an ra tới.”

Rôi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tông Thịnh, sao nghe có vẻ không đáng tin cậy vậy chứ? Bất quá nếu Tông Thịnh đã mở miệng, anh tín nhiệm Ngưu Lực Phàm, tôi cũng nên tín nhiệm hắn.

Xe quay lại nội thành, hai nam nhân bắt đầu chuẩn bị cho pháp sự vào buổi tối. Tôi lần đầu tiên thấy Ngưu Lực Phàm như vậy. Hắn lấy tè căn phòng phía sau tiệm cầm đồ ra một túi da to, rồi bàn thờ, rồi vô số pháp khí mà tôi không biết tên.

Sau khi đóng gói xong, hắn cẩn thận mơn trớn tấm vải đỏ trùm lên, vẻ mặt hạnh phúc cười:

“Rốt cuộc, rốt cuộc đã có ngày ta cho các người ra ngoài thoát cảnh bám bụi trong phòng.”

“Hắn khẳng định không có bạn gái.” Tôi nói.

Tông Thịnh hỏi: “Vì sao?”

“Cảm giác, không có cô gái nào sẽ chịu được cảnh hắn nhìn mấy thứ kia với ánh mắt còn nồng cháy hơn nhìn phụ nữ!”

Buổi tối 8 giờ, ăn xong cơm chiều, tôi về ký túc xá, tắm rửa thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi làm.

Khi tôi thay xong, Lan Lan đang ngồi trang điểm trước gương. Khuôn mặt cô thật tinh xảo, mặt mộc thì không thấy nhưng khi trang điểm vào thì sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, nhìn y như một con búp bê bằng sứ.

Thời điểm này trong ký túc xá không có ai, ngừoi ngừoi đi làm, đi chơi, chỉ có hai chúng tôi đang ở lại chuẩn bị cho ca đêm.

Tôi đứng cạnh cô nàng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tôi nên nói rõ ràng với cô ấy.

Tối qua lúc ở cạnh Tông Thịnh, cô ấy rất vui, dù Tông Thịnh không nói gì với cô ấy nhưng mà tâm tư con gái đôi khi vô cùng kỳ diệu.

“Lan Lan.” Tôi nhẹ giọng gọi. Facebook: Meo_mup

“Ừ, mà Ưu Tuyền. Cậu nói trang điểm mặt trắng như này nếu làm ca đêm có làm ngừoi ta tưởng gặp ma không nhỉ?!”

Cô nhíu nhíu mi, lại cầm bông dặm phấn phun nước xoa lên mặt cho đỡ trắng quá.

“Uh, tớ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cậu.”

“Còn có chuyện quan trọng gì à?” Cô nàng vẫn nhìn gương nói, “Hôm nay buổi sáng đã có việc rồi, giờ cậu lại nói chuyện vô cùng quan trọng nữa, coi chừng tớ sẽ chịu không nổi. Ưu Tuyền, chúng ta tỷ muội nhiều năm như vậy, rốt cuộc gạt tớ chuyện gì nào!?”

“Tớ…… Thực xin lỗi, Lan Lan, mấy ngày trước đã muốn nói với cậu, thực ra tớ và TôngFacebook: Meo_mup Thijnh hoàn toàn không có quan hệ huyết thống!”

Trong lòng tôi khẩn trương đến mức bồn chồn, nếu là thật sự nói ra Lan Lan liệu có trở mặt không, làm sao bây giờ?

“Lan Lan, tớ  thật tình xem cậu là tỷ muội. Lúc trước là do không có biện pháp, mới nói dối với cậu.”

Lan Lan buông bông phấn và gương trong tay xuống, quay lại nhìn thẳng về phía tôi, không nói gì mà chờ tôi nói tiếp.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô ấy, tôi quyết định nói hết, dù cô ấy tức giận hay oán trách thì tôi cũng phải chịu.

Là do tôi sai trước.

“Lan Lan, thật ra Tông Thịnh không phải là anh trai tớ. Anh ấy là hôn phu đã được đính ước từ bé của tớ. Thực sự chuyện này có chút phức tạp. Thật sự trước đây tớ không có ý định ở bên anh ấy, cho nên mới nói vậy. Còn hiện tại, hiện tại chúng tớ...”
 
Chương 89-2: Thẳng thắn với Lan Lan 5


Tông Thịnh rút tay mình về, lạnh lùng với tôi như chẳng hề thân nhau.

Có đôi khi người này thật là khiến tôi không hiểu được, hoàn toàn âm tình bất định.

Anh nhét tay vào túi quần ý bảo tôi nhìn về phía vòng tròn tôi đã vẽ.

Tôi nhìn sang, hơi xa một chút mà đèn đường cũng không chiếu tới nên tôi không nhìn rõ gì cả.

Từ từ, giống như có thể nhìn thấy có cái gì ra tới.

Nhìn kỹ như một đám ánh sáng hình cầu thật mỏng manh bay lơ lửng ra.

Chúng nó cũng không phải giống nhau, có quả cầu thực sinh động, tốc độ thực mau, không ngừng thay đổi phương hướng, có cái lại rất trầm ổn, chậm rãi từ từ bay.

Đó là…… tôi túm lấy tay Tông Thịnh, đè thấp thanh âm nói: “đó là…… Quỷ?”

“Không sai biệt lắm. Khoa học giải thích, đó là một đám từ trường không ổn định. Có thể dùng dụng cụ giám sát thấy. Có đôi khi, cameras sẽ vô tình chụp được.”

Tông Thịnh nói, nói được rất chậm, nhưng đang nói câu này, anh đột nhiên đề cao ngữ điệu: “Lập tức đóng cửa thông đạo!”

Ngưu Lực Phàm sửng sốt, còn chưa có phản ứng kịp, Tông Thịnh đã tiến lên trực tiếp dùng chén sứ ban nãy đựng nước che đi hình nhân trên bàn. Anh dùng tay kẹp lá bùa màu vàng đã chuẩn bị sẵn, lấy cây nến nhét thẳng vào trong chén.

Ngưu Lực Phàm kinh hô: “ôi ôi, cậu muốn thiêu đồng tử của tôi. Mau buông tay!”

Cùng lúc đó bên phía tường chỗ vẽ vòng máu bỗng phát hoả.  [Facebook:Meo_mup]

Lửa không lớn, chỉ le lói leo lét một chút nhưng có thể thấy có cái gì đó đang vươn ra. Khoảng cách không gần nên tôi không dám khẳng định là cái gì nhưng rõ ràng tôi thấy sau khi lửa bùng lên thì thứ kia vặn vẹo chui trở lại trong tường.

Tông Thịnh buông lỏng tay ra, Ngưu Lực Phàm chạy nhanh tới mở chén ra, bên trong người giấy đã bị cháy gần rụi, hắn có vẻ sắp khóc tới nơi nói: “sao cậu không để cho tôi đốt? Tôi lần đầu sai hình nhân làm việc đó. Tôi còn tịn xong việc thì cúnh trứng gà cho nó. Cậu đốt rồi, tôi... nó...”

Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào bức tường, run run nói:

“Vừa rồi cái kia, là, tay?”

“Đúng vậy, hẳn là Vương Càn. Lần trước, hắn bị anh làm cho bị thương thực nặng, hẳn là hắn dùng oán khí của mấy con quỷ khác trong khách sạn để dưỡng cho mình, trở thành một bộ phận của hắn, làm cho đám quỷ đều muốn thoát đi. Không có kẻ nào lại nguyện ý bị cắn nuốt hết.”

“Hắn mà thoát ra, sẽ giết Thẩm Kế Ân sao?”

“Chắc chắn. Bất quá trước khi giết Thẩm Kế Ân, sẽ đem chúng ta xử lý hết.”

Có tiếng nói truyền đến của bảo vệ. Dù góc chết của camera nhưngbban nãy lửa 🔥 cháy cũng khiến cho camera có điểm dị thường. Hai bảo vệ chạy tới kiểm tra.

Ngưu Lực Phàm lúc này không còn tâm tình đi khóc hình nhân nữa, mà vội dập tắt nến và che nhang lại.

Chúng tôi lập đàn nên dưới cây đa, không có ánh đèn và cách xa chỗ cháy nên căn bản là khôgn ai thấy được chúng tôi [Facebook:Meo_mup]trong bóng tối.

Khônh ai nói gì, liền nghe bên kia bảo vệ nói: “Kỳ quái, vừa rồi màn hình có ánh sáng rốt cuộc là cái gì?”

“Tao nhìn rất giống ánh lửa. Lại có điểm giống ánh huỳnh quang.”

Ánh đèn pin khua loạn trên tường, càng lúc càng tới gần chỗ vòng tròn ⭕️ máu.

“A! Trên tường có cái gì?”

“Má ơi, này, này, đây là trò đùa dai sao.”

“Tao nghe bên bộ phận trực phòng nói, khách sạn là thật sự có quỷ, khoảng thời gian trước, trên tường thường xuyên thấy dấu tay máu! Mày xem cái này, cái này, còn không phải sao?”

“Lão ca, lão ca, chúng ta trở về đi.”

“Ừ, trở về, cái gì cũng không có. Chúng ta trở về.”

Hai người chạy về, đóng sầm cửa lại.

Tôi ngạc nhiên thẫn thờ, không phải vì chuyện ma quỷ, mà vì việc họ đã đóng cửa rồi. Bọn họ đóng cửa thì tôi chỉ có thể về bằng cửa trước, vào cửa sẽ bị Lan Lan bắt gặp.

[Facebook:Meo_mup] Đã hơn nửa đêm, vẫn trong giờ làm, tôi vào bằng cửa chính thì nhất định cô ấy sẽ hỏi thăm có phải hay không xảy ra chuyện gì.

Nhìn bọn họ rời đi, Ngưu Lực Phàm mới buông tay, nhìn về phía chúng tôi.

Tông Thịnh nói: “Thành công. Nên thả ra đều ra rồi, hiện tại khách sạn chỉ còn lại có Vương Càn. Mà hắn lần trước, cùng chẳng khác gì đã chết, không có quỷ cho hắn mượn lực, hắn cũng không làm gì được. Đêm nay trước như vậy đi, ngày mai để cho ta tới ra sức đánh chó rơi xuống nước.”

Ngưu Lực Phàm thở hắt ra, bắt đầu thu thập đồ, chỉ là không chịu dọn bát nhang, bảo là phải đợi nhang cháy hết. Hắn sửa sang lại đồ vật còn cảm thán: “đồng tử a, sao mệnh mày khổ như vậy?”

Hắn lải nhải suốt, Tông Thịnh nghe không nổi nữa: “Nó lại không chết, ngươi lần sau lúc thỉnh nó thì bù thành hai trứng là được rồi!”

Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu lạnh giọng với Tông Thịnh liền nói: “cậu biết cái gì, chúng ta đây là hợp tác, là cộng sự, cho dù phải khẩn cấp phong bế thông đạo, cũng không cần tàn nhẫn vậy, trực tiếp vứt bỏ nó, lẽ ra phải nói với nó một tiếng a.”

Tông Thịnh mặt trầm xuống, trầm mặc một hồi mới nói:

“Nếu ngươi ngày đó cảm nhận được bị chính người thân nhất phản bội, ngươi sẽ không cảm thấy ta làm như vậy, có cái gì tàn nhẫn.”

Tông Thịnh một tay lôi ta, một Tay khác cầm theo giày cao gót của tôi, hướng tới khách sạn đi đến. Cửa sau đã đóng không cần suy nghĩ nhiều, đương nhiên là đi cửa trước.

Tôi đi theo phía sau chậm chạp thở dốc hỏi:

“Anh kệ Ngưu Lực Phàm sao?”

“Chỉ là thu thập đồ vật, có cái gì làm không được.”

“Chính là, chính là……”

“Không có chính là! Hắn chỉ biết rất nhiều đều chỉ là lý luận, không có thực tiễn, trên cơ bản chính là đồ đần. Nếu vứt ra ngoài xã hôj, khôgn biết bị ngừoi ta lừa tới bao nhiêu lần.”

Chúng tôi đi vào từ cửa chính, đại tỷ quản lý tôi vừa lúc cũng ở phía trước quầy đang cùng Lan Lan nói chuyện.

Khi cô nhìn qua, Tông Thịnh là một tay nắm tay tôi, một tay xách theo giày tôi. Mà tôi chạy chậm đi theo, lúc anh dừng chân thì tôi đập luôn vào lưng anh!

Không xong rồi! Lại có chuyện rồi!

Trong lòng tôi vọng ra âm thanh!
 
Chương 90: Pháp sự của ngưu lực phàm


Tôi vội chạy qua, được vài bước lại phải đi nhón gót do giày cao gót 👠 phát ra tiếng động lớn quá. Tôi khẽ thì thào:

“Còn chưa làm xong à?!”

Ngưu Lực Phàm còn đang mân mê đám đồ, liếc tôi một cái: “Làm gì dễ dàng tới vậy?”

Tôi đi tới cạnh Tông Thịnh. Thấy tôi tới, anh dập thuốc, nhét tay trong túi quần, nói: “Chờ ngươi chuẩn bị xong thì qua giờ Sửu rồi”

“Có cái tôi làm có 5-10 phút là xong. Nào, xong rồi. Cậu chú ý hộ tôi.”

Ngưu Lực Phàm bắt đầu dâng hương, cái gì Tổ sư gia cái gì gì đó, sau đó chính là đốt giấy, rót nước, xé hình nhân giấy.

Kỳ tích đã xảy ra, hình nhân giấy trên bàn đứng lên đi về phía trước. Nhưng mà nó cứ loành quành tại chỗ, như không đi tới được.

Ngưu Lực Phàm nói: “Khách sạn có kết giới, đồng tử vào không được.”

Tay hắn bắt quyết, khẩn trương đến mức trên đầu đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Tông Thịnh nhìn về phía tôi, hỏi: “em biết khách sạn này, sân sau có chỗ nào là cameras không quay đến sao?”

Tôi gật gật đầu. Tôi làm ở đây cũng vài tuần rồi, cuối tuần cũng đi qua phòng an ninh nhiều lần, biết ở phần tường sau khu nhà hàng có chỗ camera không quay tới. Hơn nữa, giờ cũng nửa đeem, tầm nhìn càng thấp hơn nữa.

Tông Thịnh sờ sờ trên đùi như muốn lấy cái gì rồi mới phát hiện mình không có mặc cái quần hộp như mọi khi. Ở khách sạn, để phù hợp vơi thân phận người thừa kế tập đoàn Tông Ân anh toàn mặc đồ tây trang hàng hiệu. Anh nhíu mi rút trong túi sau quần tây ra một con dao nhỏ.

Tôi cũng không biết, sao anh lại mang theo này dao nhỏ tùy thân làm cái gì. Anh dùng con dao, cắt lên mu bàn tay mình, rồi nói với tôi: “Khăn giấy.”

Tôi hoảng sợ, vội vàng nói: “em nửa đêm trốn xuống dưới, không mang theo khăn giấy.”

Anh mày càng thêm nhíu lại, nhìn xem trên người có cái gì có thể thay thế khăn giấy. Bất quá lúc này anh cũng chẳng có gì trên người như tôi.

Dưới tình thế cấp bách, tôi kéo nơ trên áo xuống. Nơ bằng vải cũng không thấm nước nhưng cũng chỉ có thể chắp vá dùng. Cũng may nơ màu đen, sau khi dính máu cũng sẽ không quá rõ ràng.

Tôi vừa đè miệng vết thương Tông Thịnh, vừa nói: “anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Em dùng Máu anh, qua chỗ camera không quay tới vẽ một vòng tròn trên tường khách sạn, đường kính khoảng 20cm là được. Vẽ thật đậm. Nhanh lên, không máu đông lại.”

Tôi vội gật đầu, quả thật cần hoàn thành thật nhanh. Tôi vội cầm lấy cái nơ. Anh nâng mu bàn tay lên, liếm vết máu, nhìn mặt siêu đẹp trai lại thêm vẻ dụ hoặc khó tả!

“Còn không mau đi, đừng lãng phí máu anh chứ.”

Tôi vội chạy tới chỗ camera khôgn quay tới, chạy hai bước, tôi lột giày ra vì tiếng gót giày quá lớn.

Chỗ tường bên ngoài nhà hàng mà lần tước mặt quỷ xuất hiện chính là nơi mà camera không quay tới. Tôi chạy băng qua bãi xe, sau cùng đã tới nơi

Cầm nơ, vẽ trên tường một vòng tròn. Hẳn là do đã hút đẫm máu nên vẽ thật nhẹ nhàng. Trong lòng tôi lại nghĩ tới vết thương trên tay anh, mất nhiều máu vậy liệu anh có phải đi bệnh viện hay không?!

Khi xong việc tôi quay trở lại bên cạnh anh. Tôi đã mang giày lại xong xuôi, thở hổn hển hỏi anh:

“Sao rồi, em vẽ ổn không?”

Ngưu Lực Phàm trả lời: “Hết thảy thuận lợi, đồng tử đã đi vào khách sạn. Thông đạo đã mở ra, nếu muốn thì đều có thể theo máu quỷ thai mà thuận lợi đi ra từ vòng tròn ⭕️ kia!”

Tôi nắm lấy tay anh mà đưa ra ánh nến nhìn,

miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại, chỉ để lại một dấu vết hồng nhạt. Có lẽ qua ngày mai sẽ không còn dấu vết.
 
Chương 90-2: Pháp Sự của Ngưu Lực Phàm 2


Tông Thịnh rút tay mình về, lạnh lùng với tôi như chẳng hề thân nhau.

Có đôi khi người này thật là khiến tôi không hiểu được, hoàn toàn âm tình bất định.

Anh nhét tay vào túi quần ý bảo tôi nhìn về phía vòng tròn tôi đã vẽ.

Tôi nhìn sang, hơi xa một chút mà đèn đường cũng không chiếu tới nên tôi không nhìn rõ gì cả.

Từ từ, giống như có thể nhìn thấy có cái gì ra tới.

Nhìn kỹ như một đám ánh sáng hình cầu thật mỏng manh bay lơ lửng ra.

Chúng nó cũng không phải giống nhau, có quả cầu thực sinh động, tốc độ thực mau, không ngừng thay đổi phương hướng, có cái lại rất trầm ổn, chậm rãi từ từ bay.

Đó là…… tôi túm lấy tay Tông Thịnh, đè thấp thanh âm nói: “đó là…… Quỷ?”

“Không sai biệt lắm. Khoa học giải thích, đó là một đám từ trường không ổn định. Có thể dùng dụng cụ giám sát thấy. Có đôi khi, cameras sẽ vô tình chụp được.”

Tông Thịnh nói, nói được rất chậm, nhưng đang nói câu này, anh đột nhiên đề cao ngữ điệu: “Lập tức đóng cửa thông đạo!”

Ngưu Lực Phàm sửng sốt, còn chưa có phản ứng kịp, Tông Thịnh đã tiến lên trực tiếp dùng chén sứ ban nãy đựng nước che đi hình nhân trên bàn. Anh dùng tay kẹp lá bùa màu vàng đã chuẩn bị sẵn, lấy cây nến nhét thẳng vào trong chén.

Ngưu Lực Phàm kinh hô: “ôi ôi, cậu muốn thiêu đồng tử của tôi. Mau buông tay!”

Cùng lúc đó bên phía tường chỗ vẽ vòng máu bỗng phát hoả.  [Facebook:Meo_mup]

Lửa không lớn, chỉ le lói leo lét một chút nhưng có thể thấy có cái gì đó đang vươn ra. Khoảng cách không gần nên tôi không dám khẳng định là cái gì nhưng rõ ràng tôi thấy sau khi lửa bùng lên thì thứ kia vặn vẹo chui trở lại trong tường.

Tông Thịnh buông lỏng tay ra, Ngưu Lực Phàm chạy nhanh tới mở chén ra, bên trong người giấy đã bị cháy gần rụi, hắn có vẻ sắp khóc tới nơi nói: “sao cậu không để cho tôi đốt? Tôi lần đầu sai hình nhân làm việc đó. Tôi còn tịn xong việc thì cúnh trứng gà cho nó. Cậu đốt rồi, tôi... nó...”

Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào bức tường, run run nói:

“Vừa rồi cái kia, là, tay?”

“Đúng vậy, hẳn là Vương Càn. Lần trước, hắn bị anh làm cho bị thương thực nặng, hẳn là hắn dùng oán khí của mấy con quỷ khác trong khách sạn để dưỡng cho mình, trở thành một bộ phận của hắn, làm cho đám quỷ đều muốn thoát đi. Không có kẻ nào lại nguyện ý bị cắn nuốt hết.”

“Hắn mà thoát ra, sẽ giết Thẩm Kế Ân sao?”

“Chắc chắn. Bất quá trước khi giết Thẩm Kế Ân, sẽ đem chúng ta xử lý hết.”

Có tiếng nói truyền đến của bảo vệ. Dù góc chết của camera nhưngbban nãy lửa 🔥 cháy cũng khiến cho camera có điểm dị thường. Hai bảo vệ chạy tới kiểm tra.

Ngưu Lực Phàm lúc này không còn tâm tình đi khóc hình nhân nữa, mà vội dập tắt nến và che nhang lại.

Chúng tôi lập đàn nên dưới cây đa, không có ánh đèn và cách xa chỗ cháy nên căn bản là khôgn ai thấy được chúng tôi [Facebook:Meo_mup]trong bóng tối.

Khônh ai nói gì, liền nghe bên kia bảo vệ nói: “Kỳ quái, vừa rồi màn hình có ánh sáng rốt cuộc là cái gì?”

“Tao nhìn rất giống ánh lửa. Lại có điểm giống ánh huỳnh quang.”

Ánh đèn pin khua loạn trên tường, càng lúc càng tới gần chỗ vòng tròn ⭕️ máu.

“A! Trên tường có cái gì?”

“Má ơi, này, này, đây là trò đùa dai sao.”

“Tao nghe bên bộ phận trực phòng nói, khách sạn là thật sự có quỷ, khoảng thời gian trước, trên tường thường xuyên thấy dấu tay máu! Mày xem cái này, cái này, còn không phải sao?”

“Lão ca, lão ca, chúng ta trở về đi.”

“Ừ, trở về, cái gì cũng không có. Chúng ta trở về.”

Hai người chạy về, đóng sầm cửa lại.

Tôi ngạc nhiên thẫn thờ, không phải vì chuyện ma quỷ, mà vì việc họ đã đóng cửa rồi. Bọn họ đóng cửa thì tôi chỉ có thể về bằng cửa trước, vào cửa sẽ bị Lan Lan bắt gặp.

[Facebook:Meo_mup] Đã hơn nửa đêm, vẫn trong giờ làm, tôi vào bằng cửa chính thì nhất định cô ấy sẽ hỏi thăm có phải hay không xảy ra chuyện gì.

Nhìn bọn họ rời đi, Ngưu Lực Phàm mới buông tay, nhìn về phía chúng tôi.

Tông Thịnh nói: “Thành công. Nên thả ra đều ra rồi, hiện tại khách sạn chỉ còn lại có Vương Càn. Mà hắn lần trước, cùng chẳng khác gì đã chết, không có quỷ cho hắn mượn lực, hắn cũng không làm gì được. Đêm nay trước như vậy đi, ngày mai để cho ta tới ra sức đánh chó rơi xuống nước.”

Ngưu Lực Phàm thở hắt ra, bắt đầu thu thập đồ, chỉ là không chịu dọn bát nhang, bảo là phải đợi nhang cháy hết. Hắn sửa sang lại đồ vật còn cảm thán: “đồng tử a, sao mệnh mày khổ như vậy?”

Hắn lải nhải suốt, Tông Thịnh nghe không nổi nữa: “Nó lại không chết, ngươi lần sau lúc thỉnh nó thì bù thành hai trứng là được rồi!”

Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu lạnh giọng với Tông Thịnh liền nói: “cậu biết cái gì, chúng ta đây là hợp tác, là cộng sự, cho dù phải khẩn cấp phong bế thông đạo, cũng không cần tàn nhẫn vậy, trực tiếp vứt bỏ nó, lẽ ra phải nói với nó một tiếng a.”

Tông Thịnh mặt trầm xuống, trầm mặc một hồi mới nói:

“Nếu ngươi ngày đó cảm nhận được bị chính người thân nhất phản bội, ngươi sẽ không cảm thấy ta làm như vậy, có cái gì tàn nhẫn.”

Tông Thịnh một tay lôi ta, một Tay khác cầm theo giày cao gót của tôi, hướng tới khách sạn đi đến. Cửa sau đã đóng không cần suy nghĩ nhiều, đương nhiên là đi cửa trước.

Tôi đi theo phía sau chậm chạp thở dốc hỏi:

“Anh kệ Ngưu Lực Phàm sao?”

“Chỉ là thu thập đồ vật, có cái gì làm không được.”

“Chính là, chính là……”

“Không có chính là! Hắn chỉ biết rất nhiều đều chỉ là lý luận, không có thực tiễn, trên cơ bản chính là đồ đần. Nếu vứt ra ngoài xã hôj, khôgn biết bị ngừoi ta lừa tới bao nhiêu lần.”

Chúng tôi đi vào từ cửa chính, đại tỷ quản lý tôi vừa lúc cũng ở phía trước quầy đang cùng Lan Lan nói chuyện.

Khi cô nhìn qua, Tông Thịnh là một tay nắm tay tôi, một tay xách theo giày tôi. Mà tôi chạy chậm đi theo, lúc anh dừng chân thì tôi đập luôn vào lưng anh!

Không xong rồi! Lại có chuyện rồi!

Trong lòng tôi vọng ra âm thanh!
 
Chương 91: Quỷ viết chữ


Tôi kinh ngạc, vội rút tay ra khỏi tay Tông Thịnh, lấy lại đôi giày cao gót vứt xuống đất mang vào chân. Vốn dĩ định hoàn tất trong tích tắc, nhưng nền đá cẩm thạch mà vứt giày xuống thì tiếng vang lại quá to, nên cuối cùng mọi người đều quay sang nhìn tôi. Meo_mup

Đại tỷ quay sang rồi chuyển thành vẻ mặt tươi cười đi tới bên cạnh Tông Thịnh nói:

“Thực xin lỗi tông tiên sinh, nhân viên của chúng tôi lại làm phiền anh sao?”

Tông Thịnh lười để ý cô ta mà đi thẳng về phía thang máy.

Tôi vẫn còn đang mang giày, muốn giữ anh lại nhưng kh ông kịp. Mà anh đi rồi tôi càng khó giải thích với mọi người.

Đại tỷ thấy cửa thang máy đã khép lại thì đổi giọng nói: “Tông Ưu Tuyền ơi là Tông ưu Tuyền. cho dù đó là anh ruột của cô thì cô cũng không thể nửa đêm chạy ra ngoài với anh trai mình chứ! Giờ còn đang ở khách sạn, vẫn còn trong giờ làm, có thể để ý chút không?”

Cô ta giống như vẫn còn một đống chuyện chưa nói xong thì Lan Lan đã đi tới, dáng vẻ đáng yêu, khuôn mặt tươi cười mà nói: “Chị à, anh trai của Ưu Tuyền em cũng tiếp xúc vài lần, anh ấy bá đạo kinh khủng ấy, nếu anh ấy muốn gọi Ưu Tuyền ra ngoài thì bạn ấy cũng không có cách nào khác đâu.” Lúc Lan Lan nói, tay cô ấy còn xua xua về phía tôi, ý bảo tôi đi nhanh lên không thì không biết bị nhây tới khi nào đâu.

Tôi cũng không quan tâm gì hơn mà vội chạy vào thang máy.

Ban nãy Tông Thịnh đã đi thang số 2 nên lúc này tôi chỉ có thể đi bằng thang số 1. Meo_mup

Cả người tôi dựa vào vách thang, cố gắng cài cho xong quai giày cao gót.

Tôi đi tất da, ban nãy cởi giày chạy chân đất nên bị xước vài chỗ. Giờ cũng hơn nửa đêm rồi nên tôi cũng không ngại ngần mà đưa chân lên xem như thế nào

Có lẽ do tôi quá tập trung nên không để ý bức vách phía bên kia. Tôi chỉ cảm thấy có cái gì lành lạnh chạm vào mắt cá chân. Chỉ chạm vào một chút rồi biến mất.

Lần đầu tiên, tôi tưởng mình cảm giác nhầm.

Nhưng rồi, lần thứ hai, lần thứ ba… tim tôi như nhảy vọt lên cổ.

Tay tôi vẫn cầm đôi giày cao gót, mắt nhìn quanh. Càm giác mắt cá chân bị cái gì đó lạnh cóng đụng vào trong nháy mắt, cả người tôi giật nảy lên, chạy ra chỗ cửa thang, quay người lại nhìn về phía vách thang vừa nãy dựa vào.

Trong vách, chỉ phản chiếu hình dáng của tôi, mà ở dưới đất tôi thấy một bàn tay nhô ra từ trong vách, sờ soạng ngay chỗ ban nãy tôi đứng,

“NgươiMeo_mup, ngươi, sao ngươi còn ở lại đây? Ban nãy làm pháp sự mở âm dương thông đạo cho các ngươi đi rồi mà.”

Không đúng, hắn không phải đang sờ soạng, hắn hình như là viết chữ.

Như thể dùng hết sức, dùng cánh tay bị thương của  mình mà viết trên sàn thang máy.

Trên sàn, dần xuất hiện chất lỏng màu đen, viết thành một chữ “死”

Chính là chữ chết! Cái gì chết?  Hắn muốn tôi chết sao? Không phải là nên viết mấy chữ cầu cứu, cứu lạng sao? Lúc trước hắn đã viết như vậy với tôi mà/

Cửa thang máy mở ra, tôi vội chạy ra khỏi thang nhưng không có về phòng nghỉ mà ra khỏi thang, chạy thang bộ lên lầu 16. Tôi nhào ra, cửa phòng 1606 vừa đóng lại.

Tôi nhào tới đập cửa rầm ràm, nhưng vừa đập cửa đã mở. Tôi nhào vào trong lòng Tông Thịnh, vội nói: “Bên đó, thang số 1, chết, chết…” Tôi sợ quá, đối mặt với tử vong khiến tôi bất an nói không thành lời.
 
Chương 91-2: Quỷ viết chữ 2


Tông Thịnh chưa nghe xong đã hiểu ý, anh đẩy tôi ra, đi nhanh về phía thang số 1.

Thang máy vẫn đang dừng ở lầu 10, anh nhấn nút gọi thang, phút chốc thang đã lên tới nơi, cửa mở ra.

Tông Thịnh đứng ở ngoài nhìn vào thang máy. Thang bé như vậy chỉ liếc măt là nhìn xong. Dù sợ nhưng tôi vẫn đi theo phía sau anh. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn ký tự trên sàn thang máy, rồi xoay người kéo tôi về phòng.

Lúc này, thang số 2 có vài người đi ra, bọn họ nhìn vào thang số 1, có chút giật mình. Cô gái đi sau cùng cười nói với chúng tôi: “Ồ, hai người cũng tới đây chơi trò kích thích à? Tìm được cái gì thần quái sao?” nhưng cô ta cười cũng thật miễn cưỡng, dường như không phải cười, mà đang run rẩy.

“Đi thôi!” người con trai đi cùng kéo cô gái vào trong một gian phòng. Khi bọn họ đóng cửa tôi còn nghe người con trai nói: “Cô ta là nhân viên khách sạn mà. Chúng ta tơi trò bút tiên đi (cầu cơ đó mọi người _Mèo) Anh cảm thấy ở đây thật sự có quỷ đó, chơi bút tiên chắc chắn sẽ gặp.”

Bọn họ đóng cửa p hòng lại ngay trước  mặt Tông Thịnh. Anh cũng kéo tôi về phòng, giọng không tốt chút nào: “Bọn họ tự tìm chết”

Tôi đứng trong phòng, dưới ánh đèn sáng rực. Trước mắt là Tông Thịnh quen thuộc, những sợ hãi trong lòng cũng dần buông. “Anh muốn ngăn cản bọn họ không?”

“Sẽ phải có người chết! Bọn họ mà không chết thì em chết. Mà xét trên lợi ích của anh, thì bọn họ chết, cũng là do bọn họ tự tìm lấy, không có quan hệ gì với anh. Mà em chết, ít nhiều có liên quan tới anh!”

Tôi nhìn anh, trong lòng nặng nề không nói nên lời. Sau việc của Lan lan đợt trước, tôi sẽ không vì ai đó chết mà bắt Tông Thịnh phải làm gì. Có đôi khi, sau khi trải qua rồi thì mới biết rằng có những việc thật sự là không có chọn lựa nào khác.

“Chữ trong thang máy ý nói là em sẽ chết!”

“Khả năng em xảy ra chuyện là rất lớn. Nhưng vì trên người em có bùa của anh nên bọn chúng không thể làm gì tổn thương tới em. Nhưng đêm nay nếu thật sự có người chơi bút tiên thì sẽ trúng chiêu đó. Khách sạn Sa Ân lại phải đóng cửa. liên tục xảy ra chuyện như vậy, không chừng bọn họ sẽ bị yêu cầu ngừng kinh doanh chỉnh đốn nửa năm, một năm gì đó.”

“Vậy không phải là chuyện tốt sao?” Tôi sáng mắt. Nếu Sa Ân phải đóng của thì Vương Càn làm sao có thể hại người nữa?!

“Không phải chuyện tốt!” Tông Thịnh đứng ở trước chiếc giường to màu trắng, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, từng cái từng cái một, anh nói:

“Cho dù ở đây không có người ở thì vẫn có quỷ. Âm khí sẽ càng thêm vượng vì không có người nên thiếu dương khí. Như thế, sẽ càng điên cuồng hấp thu khí ở phụ cận, khiến những người xung quanh vận thế không tốt, dễ dàng xảy ra chuyện. Đến lúc đó, khách sạn này, nên thế nào thì vẫn cứ như thế.

Giống như ở thành phố XX đó, trên mạng có nói về một tòa cao ốc Quỷ Lâu, chỉ trong vòng vài tháng đã chết mất bốn người. Mời thầy về xem, bày trận này nọ, nhưng tác dụng không lớn. Sau cùng, biện pháp giải quyết là quy hoạch chỗ đó thành chợ đêm. Buổi tối thì nào là BBQ, nào ăn khuya, nào mua bán, quán bar, thật đông đúc nhộn nhịp, kỳ quái thật… sau cùng không phân rõ được đâu là người đâu là quỷ. Nhưng ngược lại thì không có người chết nữa.”

“Anh, anh đang làm gì vậy?” Tôi lùi về phía sau, cúi đầu, không dám ngước nhìn cơ thể anh. Cơ bản thì anh đã cởi trần rồi, vừa nói, vừa cởi. Cởi áo xong thì cời quần, giờ chỉ còn có mổi chiếc quần tam giác, mà lại còn cứ thế áp sát vào tôi.

Tôi vừa mới hết kinh hoảng xong, anh đã uy hiếp tôi như vậy, tôi có thể không khẩn trương sao?

Tông Thịnh không nói gì, cứ thế đứng trước mặt tôi, tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn mùi máu nhàn nhạt từ người anh tỏa ra.

Anh không nói thì thôi, còn đứng yên trước mặt tôi. Tôi do dự chút rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh cũng nhìn tôi, chậm rãi nói: facebook_Meo_mup 

“làm cái gì là làm cái gì? Tắm rồi đi ngủ! Còn em đang làm gì vậy? đứng chắn cửa nhà tắm kìa!”

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. mà kh ông chỉ suy nghĩ nhiều còn đứng chắn ở cửa nhà tắm.

Cho nên anh vừa nói thì tôi đã vội né sang một bên, kéo lọn tóc mà xoắn, che dấu cảm giác khẩn trương trong lòng.

Tông Thịnh vào phòng tắm đóng cửa nói: “Nếu em có thể xuống lầu thì đi đi. Giờ còn đang ca trực, mà người trực cùng em có vẻ rất lợi hại, cẩn thận bị mắng chết. còn nếu như em không có gan đó thì ngủ đây đi. Dù sao, giường cũng đủ to!”

Nói xong thì anh thoải mài đi tắm, còn tôi đứng một mình trong phòng suy nghĩ xem có nên đi xuống dưới lầu không.

Tuy rằng buổi tối chỉ cần một người cũng ứng phó được, đôi khi ngồi ngáp cả đêm rồi ngủ tới sáng, cũng có khi lại phải đi phục vụ phòng cho khách… nhưng tôi chỉ là thực tập sinh, nếu như đêm nay thật sự có việc thì đại tỷ kia không biết sẽ  nói tôi tới thế nào. Ga c s a c h.c om

Đứng ở cửa do dự một hồi lâu, tôi hít một hơi thật sâu tự nói với bản thân rằng trên người mình có huyết phù của Tông Thịnh (bùa do Tông Thịnh vẽ bằng máu) nên không cần phải sợ!  Bọn họ làm hại tôi được!

Nói vậy cũng có chút trẻ con, tự lừa bản thân mình, nhưng mà tôi lại làm như vậy rồi đi ra khỏi phòng Tông Thịnh, đóng cửa đi xuống lầu 10 bằng thang bộ. Meo_mup

Tim đập càng lúc càng nhanh, dù  khẩn trương nhưng cuối cùng tôi cũng xuống tới lầu 10. Vào phòng nghỉ, đại tỷ đang ngồi chơi điện thoại. thật ra thì, lúc này nghe chị ấy mắng có khi còn tốt hơn thấy chữ của quỷ.

Chị ta chợt ngẩng đầu lườm tôi, tức giận nói: “Tông ưu Tuyền, tôi cũng không hiểu ông chủ coi trọng cô ở điểm nào. Biết cô làm ca đêm thì mang đồ ăn khuya tới đây. Hừ. đãi ngộ thật tốt! Tôi nói thật, nhìn anh cô cũng có vẻ ra gì lắm, sao còn tới đây làm nhân viên phục vụ làm gì?”
 
Chương 92: Dư một người


Nghe chị ta nói, tôi mới nhìn về bát giấy trên mặt bàn. Đó là chén đĩa mà nhà hàng dùng để đưa đồ ăn lên phòng cho khách. Mà lúc này thì bếp nhà hàng đã về cả rồi, bọn họ chỉ mở cửa tới 11 giờ. Sau 11 giờ cũng chỉ còn người ở lại làm vệ sinh, sau 12 giờ thì chắc chắn không còn ai.

Tôi hơn 11 giờ mới xuống, mà Thẩm Kế Ân mang đồ ăn tới cũng phải gần 12 giờ, cho dù gã là ông chủ nhưng mà bếp về hết thì gã lấy đâu ra canh?

Tôi nghi hoặc ngồi cạnh bàn, mở chén ra lấy muỗng khuấy chén canh, canh vẫn còn ấm, tôi hỏi:

“Tiểu lão bản sao lại đưa canh tới?”

“Anh ấy tự mình mang qua, còn ngó xem nhân viên trốn việc của mình đâu rồi.”

Tôi lặng người, hỏi: “Hắn có hỏi là em đi đâu không?”

“Anh ấy cố ý đi tới, đưa canh cho cô, không thấy cô đương nhiên hỏi chứ sao?”

Tôi vẫn khuấy canh, vừa suy nghĩ cẩn thận. Căn bản, gã không phải tới đưa canh mà đến thăm chừng hành động của chúng tôi. Xe phủ bạt da của Ngưu Lực Phàm đậu trong bãi cũng vài tiếng rồi, nếu thật sự để tâm thì sẽ phát hiện ra việc chúng tôi làm dưới gốc đa. Ba người, thêm bàn cúng, muốn trốn cũng không phài dễ dàng gì.

Bảo vệ không biết không có nghĩa là Thẩm Kế Ân không biết. Nhất là lần đầu, hình nhân giấy của Ngưu Lực Phàm không vào được vì kết giới, sau đó phải dùng máu của Tông Thịnh vẽ một vòng mới vào được.

Kết giới kia, rõ ràng là không phải tự  nhiên mà có.

Bát canh lõng bõng một viên thịt tròn tròn khiến tôi chú ý, cái gì vậy cà?

Tôi chăm chú nhìn, nhìn kỹ thì thấy đó chính là một cái tròng mắt!!!

“A!!!” Tôi hoảng sợ la lên, buông cái muỗng ra, tay đè chặt trước ngực cố ổn định tim mình đang đập hoảng loạn.

Tiếng la của tôi cùg động tác khiến cho đại tỷ tò mò nhìn sang rồi tức giận nói: “Tôi tưởng cái gì, là canh đầu heo, là mắt heo thôi mà. Nhà hàng hay nấu xương đầu heo cùng xương heo mà.”

“Mắt heo sao? Ha ha.” Tôi đỏ mặt.

“Chứ cô tưởng mắt gì? Mắt người giờ đắt lắm!” Đại tỷ lại quay trở về chỗ chơi điện thoại.

Trong lòng tôi daại đi, chị gái này sao mà cường đại thế  chứ? Chị ta nói là mắt heo, nhưng tôi thấy không giống chút nào! Ở quê tôi cũng nấu canh đầu heo, tôi cũng thấy mắt heo nhiều lần, mắt heo không bé đến thế. Nếu mà mắt bé như vầy thì con heo còn bé xíu xiu, thịt heo làm gì ngon… nên cũng chẳng ai đem bán con heo bé tí như vầy để thịt ăn.”

Tôi nhìn lại con mắt đang dập dềnh trong bát canh… sao càng nhìn càng cảm thấy đó là mắt của Mắt Cá Chết?!

Tôi cắn môi, nghĩ tới mắt cá chết. Hắn cũng là vật hi sinh ở khách sạn này mà thôi. Mà tối nay, trong phòng có đám người trẻ tuổi ở lầu 16, phải chẳng sẽ có kẻ thế thân cho tôi mà chết đi? Nếu không nhờ Tông Thịnh vẽ bùa trên người tôi, có lẽ, tôi đã chết trong thang máy rồi. 

Sau khi bọn họ chết, liệu có giống như Mắt Cá Chết đối xử ngược đãi với người ta, rồi bị giam cầm tại khách sạn này…

Tôi không dám tưởng tượng tiếp. thậm chí, nghĩ tới đôi mắt của cô gái kia, ai  biết được, lần sau Thẩm Kế Ân sẽ đưa tới bát canh có tròng mắt cô gái kia.

Tôi vội đứng dậy nói với đại tỷ: “Có khách gọi, em lên xem sao.” Chị ta cũng không buồn ngước mắt lên nhìn mà gật đầu.

Tôi sang phòng chứa đồ bên cạnh đẩy xe con, vào  thang số 2. Chính xác, là thang số 2. Hiện giờ mà vào thang số 1, nhìn chữ đen thui kia hẳn là tôi ngã quỵ mất.

Không biết, chất lỏng màu đen đó là gì? Là máu người chết ư? Mà người chết còn có máu sao? Hay là… nước từ xác chết?!

Tôi lên lầu 16 đứng ở cửa phòng khách, bọn người hình như có năm người, cả nam cả nữ, dường như là học sinh trung học hoặc sinh viên năm nhất năm hai gì đó, nhưng mà vẫn chưa có quan hệ cặp bồ chứ nếu không đã thuê hai phòng rồi.

Tôi gõ cửa phòng kêu: “Dịch vụ phòng đây.”

Lúc này đã khuya, nhưng lầu 16 vẫn luôn náo nhiệt nên tôi không lo bị khách khiếu nại quấy rầy gì đó.

Quả nhiên, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, cả đám vẫn mặc quần áo chỉnh tề, và không hề có ý đi ngủ.

Tôi mỉm cười, gật đầu n ói: “Xin lỗi làm phiền các  vị, tôi cần thay khăn cho các vị, vui lòng chờ một lát.”

- ---------------------------------------

Mèo: Kể các bạn nghe một câu chuyện có thật về Dư Một Người.

Lần đó Mèo với các bạn đi "thăm" một người bạn cũ, xong xuôi rủ nhau đi nhậu. trời bắt đầu đổ mưa, Mèo quay vô nói vào trong là T ơi, tụi tao đi nhậu, đừng để tụi tao bị ướt. Vậy mà hết mưa. Xong xuôi, tới quán, trời lại mưa tầm tã. Bàn có 15 người, ăn xong chia tiền này nọ 15 phần rồi mới về. Tối đó, tự dưng Mèo ngồi coi lại hình cả đám, đếm đi đếm lại chỉ có 14 người, ngồi nghĩ lại thì cũng đúng là 14 người, và chỉ có thêm 1 bộ chén đũa cho bạn T đó, chia ở đầu bàn...Mọi người mới nói, vậy là bạn T đi cùng rồi.

- ---------------------------------------

Mèo: Mèo nghĩ, trong tuần, lịch ra truyện sẽ là 8:30 sáng, 11h trưa, và tầm 4h chiều nhé. Cuối tuần thì lịch bất định xíu nghen.

Yêu thương!
 
Chương 92-2: Dư một người 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không tìm được lý do nào khác ngoài chuyện thay khăn nên cứ nói thế vậy. Nam sinh mở cửa cho tôi cũng không để ý mà đi vào phòng, nói lớn: “Chuẩn bị xong chưa? Không phải tôi nói mọi người cắt tay để vẽ mũi tên sao?”

Tôi ôm khăn lông, đứng ở cửa phòng tắm nhìn sang.

Trên giường đặt một tấm giấy rất lớn với nhiều ký tự. Có lẽ không tìm được cái gì thích hợp hơn nên để một cái ly dùng một lần có sẵn trong phòng để lên trên. Nhìn có cảm giác là kh ông phải ch ơi b út tiên, mà là đĩa tiên, nhưng do không có đĩa nên dùng cái ly dùng một lần thay thế.

Cô gái quỳ gối trên giường, tay cầm dao rọc giấy nhìn tay mình nói: “Đau mà, mấy người là con trai, làm đi.”

“Việc này phải máu con gái mới linh mà! Nhanh đi nào, có mỗi mình cậu là con gái.”

Tôi mở miệng nói: “Các bạn đừng chơi trò này. Lầu 16 này khá đặc biệt, không phải chuyện đùa đâu. Có đôi khi cũng nên chú ý một chút.”

Tôi không thể nói huỵch toẹt ra rằng khách sạn thật sự có ma, có lẽ bọn họ sẽ không tin. Nhiều lúc, hư hư thực thực mới khiến người ta tin tưởng.

Nam sinh kia quay đầu lại nói với tôi: “Chúng tôi đều biết rõ, ban nãy đã ký tên cam kết ở lầu 1 rồi, tới đây chẳng p hải để tìm kích thích sao?”

“Có đôi khi tìm được không chỉ là kích thích.”

Cô gái tay cầm dao chạy tới bên cạnh tôi nói: “Chị, ở đây có đúng không, ban nãy chúng tôi đều thấy.”

Một nam sinh khác nói: “Dấu tay máu bên ngoài nhà hàng đúng không? Tôi tin chắc là do người ta vẽ thôi.”

“Bên ngoài nhà hàng có dấu tay?” Tôi  nghi hoặc lập lại.

Một nam sinh khác nói: “Chị là nhân viên chắc phải biết rõ, cái đó là người ta vẽ đúng không? Các người làm mà phải không?”

Cô gái chu môi, bướoc sang nói với nam sinh: “Để tôi nghĩ lại đã, dùng máu tôi đó, tôi phải suy xét lại cho  kỹ.”

“Em gái à, đừng đùa giỡn, chuyện này chỉ có em là nguy hiểm nhất,” toi nói, “không  biết chừng em thật sự thành người thứ nhất gặp chuyện, những chuyện này thà rằng tin là có chứ đừng nghĩ là không.”

Tôi vào phòng tắm thay khăn, vừa bước ra đã bị nam sinh kia đẩy ra khỏi phòng nói: “Đổi xong rồi thì đi đi, bọn tôi muốn tắt đèn chơi trò chơi.”

“Ai, các bạn thật muốn chơi ư, thật sự rất nguy hiểm.”

“Được rồi được rồi, dù cho ở khách sạn bị quỷ bóp chết, cũng không quan hệ tới khách sạn.”

Tôi bị đẩy ra ngoài, cửa phòng sập mạnh trước mặt.

Tôi định gõ cửa lại, nhưng rồi lại do dự. điều cần nói cũng nói rồi, bọn họ kiên trì thế tôi có thể làm được gì?

Tôi đẩy xe đi vào thang số 2 thấp giọng nói: “Mình đã nhắc nhở rồi, nếu bọn họ cứ làm vậy, tới chừng xảy ra chuyện thì cũng không thể trách mình được, mình thật sự nỗ lực ngăn cản rồi.”

Thang số 2 từ từ xuống tới lầu 10, đẩy xe ra khỏi thang, tôi thở dài. Còn chén canh mắt cá chết kia tôi đổ vào bồn cầu hay sao đây?

Cất xe về lại phòng, đại tỷ vẫn y nguyên như khi tôi rời đi. Tôi đem chén canh tới nhà vệ sinh đổ sạch rồi quay đi, không buồn nhìn lại.

Trong đầu vẫn nghĩ về đám học sinh trong phòng bannãy, sao bọn họ không nghe lời tôi khuyên chứ? Tông Thịnh nói, những người không chịu nghe lời khuyên gọi là phản nhĩ. Trong số bọn họ chắc có người có phản nhĩ. Nếu thật sự xảy ra chuyện, có lẽ cô gái dùng máu làm vật dẫn kia sẽ là người đầu tiên có chuyện.

Đúng rồi! Lúc gặp bọn họ trên đường tôi không để ý đếm, nhưng rõ ràng không chỉ có một cô gái, nhưng sao bọn họ nói chỉ có một người là nữ? còn người kia là sao? Nam sinh sao?

Không đúng. Vừa rồi ở trong  phòng có ba nam sinh, bọn họ đều cùng tôi nói chuyện, còn có một nữ sinh ra đứng cạnh tôi, còn có một người ngồi trên mép giường, đưa lưng về phía tôi, vẫn luôn không nói gì, tóc lọn quăn thật dài… chẳng phải là nữ sinh là gì?

Tim tôi như ngừng đập, trở lại bàn, run rẩy mở thông tin khách thuê phòng.

Lầu 16 không giống các tầng khác, các tầng khác chỉ cần một giấy chứng minh là được, không có gì đặc biệt cũng không cần thêm, nhưng tầng 16 do đặc biệt nên chúng tôi luôn tra thông tin khách thuê kỹ càng, còn lý thêm ít bảng biểu nữa, như là tự nguyện tham gia, hiểu rõ dịch vụ đặc biệt của lầu 16, không bị cao huyết áp và các bệnh tim mạch này nọ…

Hệ thống hiện rõ, phòng 1601 có bốn người, ba nam một nữ.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Vậy, cô gái đưa lưng về phía tôi, tóc dài uốn quăn là ai?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top