Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Dịch 

Chương 61: Ngàn Ly Không Say - Cmn Nhờ Bùa!!!


Tôi thật không ngờ Tông Thịnh lại định đi tới quê của Vương Càn, vậy mà lúc sáng khi hắn nói tôi còn tưởng hắn nói đùa. Tới khi hắn chở tôi đi tới ngoại ô, tôi mới tin lời của hắn là thật.

Tôi cũng không hiểu hắn tới làm gì, Vương Càn chết cũng đã chín năm, mẹ gã cũng đã qua đời, giờ về quê gã thì tìm được gì chứ?

Tông Thịnh không giải thích mà chỉ lái xe thật nhanh, đến khoảng giữa trưa là tới địa chỉ đó, cũng vào khoảng giờ ăn trưa.

Tông Thịnh dừng lại dưới một gốc đa, gặp một ông lão, rồi chẳng biết nói những gì, gã đưa ông ta 20 tệ, ông ta liền đi mua thịt rồi đưa chúng tôi về nhà thết đãi.

Đi theo ông ta, đến nhà ông ấy tôi mới nói với hắn: “Sao anh đi lừa người ta vậy? Dùng có 20 tệ mà kêu người ta nấu cơm có thịt cho anh ăn?”  (Khoảng hơn 60k tiền mình á các bạn - Mèo)

“Ông hay đưa tôi đi khắp nơi, ở đâu cũng thế. Ở thành thị thì 20 đồng chẳng đáng là bao, nhưnh trong mắt những người quê thì đã là rất nhiều rồi.

Bọn họ thích uống vài ly, cùng người từ phương xa tới khoe khoang lịch sử quang vinh của họ. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, chỉ cần mỉm cười gật đầu là được.

Có đôi khi người già rồi đều thích khoác lác, mà khi bọn họ khoác lác, lại là một đống chuyện xưa đặc biệt.”

Khi Tông Thịnh nói xong đầu tôi vẫn đặc nghẹt. Nhưng đến lúc ngồi vào bàn, tôi mới hiểu ý của hắn và dụng ý của hắn.

Tông Thịnh tuy rằng không có đặc biệt nhiệt tình, nói chuyện vẫn là mang dáng vẻ lạnh lùng. Nhưng không biết vì cái gì lời hắn nói đều có thể làm ông lapx thực vui vẻ. Lão nhân gia nói với hắn rất nhiều, chẳng quan tâm hắn chỉ ừ hử vài câu.

Nói chán chê, bọn họ còn uống rượu. Tôi nói khẽ với Tông Thịnh: “Tôi không có bằng lái, một hồi anh còn phải lái xe trở về, không thể uống rượu.”

“Không có việc gì.”

Hắn nói không có việc gì, nhưng tôi thực lo lắng, nếu hắn say, hai chúng tôi sẽ không thể trở về trong ngày.

Nhưng tôi thật không ngờ tửu lượng của hắn cao tới vậy. Khi ông lão bắt đầu chuếnh choáng, tay run rẩy, vợ của ông ta đã can ngăn vài lần, mà hắn vẫn vững như bàn thạch.

“Ông à, ông có biết Vương Càn không?”

Cuối cùng, hắn cũng đã hỏi.

“Biết, ta đương nhiên biết.” Ông lão nhìn ra cửa, xác định vợ mình khômg có ở đó mới nói. “Mẹ nó ta còn chơi rồi cơ, cơ thể ả, thật sự bụ bẫm... hà hà, vô cùng thoải mái.”

“Vương Càn là con của ai?”

Tông Thịnh vừa hỏi xong, ánh mắt ông lão khẽ chuyển:  “Không phải ta, thật không phải ta! Ta nói cho ngươi, nó chính là quỷ nhi tử. Mẹ nó ngày ngày lên phố, đi gạ gẫm đàn ông, có lúc chỉ cần 20 đồng, đi ra khỏi phố tới khu gò mả, sau gốc đại thụ, thậm chí ngay sau nấm mồ cũng có thể chịch. Chậc chậc, ngừoi ta còn nhiều lần phát hiện thấy mẹ nó ngủ ở chỗ gò mả hoang đó. Mọi người đều nói ả chính là bị quỷ chịch không biết bao nhiêu lần. Vương Càn là tội phạm giết người, ai biết được là con của ai!

Dù sao mọi người đều nói nó là quỷ nhi tử.”

“Bãi tha ma hoang đó ở chỗ nào vậy”

“Ngay khu phía đông kia kìa. Ngươi đi tới là có thể nhìn thấy một cây hòe lớn. Có đôi khi là ở sau lưng cây hòe, có đôi khi là ở bên nấm mộ kế bên cây hòe. Nấm mộ đó được người ta tu sửa có mái che, bị người đàn bà đó biến thành chỗ truy hon.  Hì hì, uống, tiểu tử, bồi gia gia uống một chén, ta cũng không tin ta còn uống với bọn nhóc như ngươi.”

Sự thật chứng minh, Tông Thịnh lọi hại hơn ông lão này rất nhiều.

Hơn mười phút lúc sau, ông ta đổ gục trên bàn. Vợ ông ta vào trách móc vài câu nhưng không đả động gì tới chúng tôi
 
Chương 62: Người mẹ ích kỷ


Bát tự mà hắn nói ra tôi không nhớ được, lúc hắn nói, tôi vẫn lắng nghe giọng hát kia. Hơn nữa, tiếng hát ngày càng rõ ràng, thật cứ như có một cô gái ở cách tôi thật gần, chưa đến 10m, đứng hát một mình, tiếng hát ngày càng gần hơn.

Gió thổi, lá cây xào xạc, tôi cũng chẳng hiểu tìm được cha của Vương càn thì làm được gì? Cha hắn cũng là một con quỷ, chưa biết chừng đã đi đầu thai mất rồi. tìm được thì sao? Kêu đi tới khách sạn khuyên Vương càn, bảo gã đừng giết người nữa à? Có khả năng sao?

Tôi không có cách nào tập trung tinh thần vì giọng hát mơ hồ kia, càng lúc càng gần hơn, tôi nghe tiếng hát ngày càng rõ hơn.

Một cơn gió thổi qua, mặt trời cũng khuất dần sau đám mây cuối chân trời, ánh sáng tắt dần.

Từ lúc hoàng hôn buông đến khi trời tối hẳn thật ra cũng chỉ khoảng hai mươi phút mà thôi. Trời đã tối mất rồi.

Tiếng hát kia lại dường như xa dần, quay về nơi xuất phát sâu bên trong bãi tha ma. Có gì đó sai sai thì phải, lẽ ra trời tối thì người ta phải đi khỏi bãi tha ma chứ.

Cái đồ dở hơi Tông Thịnh đúng là quỷ thai có khác, giờ này mà không tính đi, cứ đứng đó mà giao lưu với gốc cây hòe già.

Tiếng hát lướt qua bên cạnh, tôi không nhịn nổi quay đầu nhìn. Vừa quay người, tôi liền đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng quanh đây không có cô gái nào, mà tiếng hát cứ vang lên ở sâu bên trong bãi tha ma. Còn ngừoi vừa lướt qua bên cạnh tôi là một đứa trẻ khoảng năm tuổi, trên tay nó cầm một que kẹo, mặt tươi cười, hai tay duỗi thẳng, mắt ngước lên trên đi tới phía trước.

Đứa nhỏ này không đúng! Đầu tiên, kia tiếng ca thực rõ ràng, tôi không có khả năng nghe lầm, đó là giọng của một cô gái, không phải một đứa trẻ. Còn nữa, ở đây là bãi tha ma hoang, làm sao một đứa bé lại xuất hiện ở đây, cho dù là đi chơi thì trễ như vầy càng không thích hợp, còn nữa, đôi mắt của nó. Mặt đất thì gồ ghề, mà nó đi thẳng băng, không buồn nhìn xuống đất, vậy mà không hề vấp ngã. Đôi mắt nó cứ nhìn lên trên, rồi, nó cười. Cười thật ngọt ngào như thể thấy ba mẹ mình, có ai ra bãi tha m a mà cười với không khí chứ?
 
Chương 62-2: Người mẹ ích kỷ 2


Đôi mắt nó cứ nhìn lên trên, rồi, nó cười. Cười thật ngọt ngào như thể thấy ba mẹ mình, có ai ra bãi tha m a mà cười với không khí chứ?

Lỡ, không phải nó cười với không khí?

Tim tôi lộp bộp rớt xuống, đưa tay, muốn chạm vào Tông Thịnh đang giao lưu với cây hòe kia, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới hắn nên tay cứ vươn ra rồi ngừng lại.

Đứa bé đó là một bé gái, mặc quần áo cũ nát, thậm chí rách bươm. Tóc tai nó rối loạn, mặt cũng nhem nhuốc, que kẹo trên tay vẫn còn nguyên trong bao. Tiếng hát?! Đúng rồi, nó đi theo tiếng hát, nhưng người hát đó lại không ngó ngàng tới nó…

“Tông Thịnh!” Tôi không nhịn được mà kêu khẽ, nếu tôi suy luận đúng thì con bé có thể gặp nguy hiểm, tôi sợ tới tim đập thình thịch. “Tông Thịnh, anh sao rồi?”

Con bé đi theo tiếng hát xa khỏi tôi, hướng vào phía sâu bên trong bãi tha ma.

“Tông Thịnh! Tông Thịnh!” Ta vội kêu nhỏ, cũng chỉ dám kêu khẽ vì kh ông biết hắn đang thế nào, nếu tạo thành phiền toái cho hắn thì có thể hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng con bé đã đi xa khoảng năm sáu met, nếu nó đi vào sâu quá lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Dưới tình thế cấp bách nên tôi quyết định chạy theo con bé, nếu Tông Thịnh hỏi xong chuyện thì có thể đi tìm tôi, cũng cứu được con bé.

Tôi đuổi kịp, hỏi con bé: “Bé con, em muốn đi đâu vậy?”

Nhưng con bé không để ý tới tôi mà hơi ngửa đầu nhìn lên trên. Tôi nhìn theo ánh mắt nó, chính là nhìn vào một đám mây xám trên trời, chân mây còn loang loáng vệt nắng vàng cuối ngày, nhưng con bé mỉm cười nói cho tôi biết, ở đó, có thứ nó nhìn thấy mà tôi thì không.

Từ sau khi đi c ùng Tông Thịnh, tôi có thể nhìn thấy quỷ rất nhiều lần, sao lần này lại không thấy gì? Bất quá, đôi khi nhìn thấy sẽ đỡ khủng bố hơn là không, vì tôi không biết có cái gì, ở đâu đang nhìn tôi và con bé nói chuyện, liệu có thể gây tổn hại cho tôi hoặc con bé không.

Tuy rằng trong lòng thực sự sợ hãi, thực sự khẩn trương, nhưng tôi lại không nghĩ tới việc rời đi. Tôi đã đi theo nó hơn hai mươi mét, Tông Thịnh vẫn đang nói chuyện cùng cái cây, hắn thật sự đang khá căng thẳng, mà tôi cũng không thể gọi hắn ở cách xa như vậy.

“Bé con à, chị mang em về nhà với mẹ nhé?” Tôi nói.

Con bé rốt cuộc có phải ứng: “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Con bé ngẩng đầu mỉm cười. “Mẹ ôm con một cái.” Con bé hướng tay về phía trước ngẩng đầu cười, vậy là mẹ nó ở đằng kia? Người ca hát là mẹ nó? Nhưng sao tôi không nhìn thấy, mẹ nó… không phải người sao?

Cả người tôi ớn lạnh, giữa mùa hè, tôi lại có cảm giác lạnh buốt tận xương. “Em gái, chị đưa em đi tìm bà nhé? Bà em đâu? “

“MẸ ơi, ôm một cái.” Con bé vẫn lặp lại như thể không nghe thấy tôi nói gì/

Tôi nuốt nước miếng cố bình tĩnh lại, Tông Thịnh à, anh mau qua đây đi, có chuyện rồi. Tôi thầm kêu trong lòng, nhìn về phía cây hòe nhỏ tí xa tít đằng kia.

“Em gái à, đừng đi nữa, em nghe chị nói không?”

“Mẹ ơi, ôm một cái.” Con bé vẫn làm lại động tác cũ, và vẫn nói những lời này.
 
Chương 62-3: Người mẹ ích kỷ 3


Trời càng lúc càng tối, tôi gấp gáp nhìn quanh xem có gì có thể trợ giúp không. Lúc này mới phát hiện con bé đang đi thẳng tới một cái vực. nói là vực thì cũng hơi quá, mà là một công trường khai thác đá, nơi đó người ta đã đào non nửa ngọn núi, bãi tha ma này chính là nằm trên nửa ngọn núi còn chưa bị đào. Meo_mup

Bên triền núi có một ngôi mộ lẻ loi, trước ngôi mộ đó hai mét chính là vực nhỏ. Cái vực không quá sâu, chỉ khoảng bốn năm mét, nhưng với đứa trẻ như vậy thì thật sự ngã xuống sẽ nguy hiểm.

“Em gái à, đừng đi tới nữa, em nhớ số điện thoại người nhà không? Chị gọi giúp em, kêu họ tới đón em nhé.”

Đứa bé vẫn không có phản ứng, chạy thẳng tới ngôi mộ lẻ loi kia, không dừng bước mà tiếp tục đi tới.

“Em gái à, đi tới là ngã đó, ngã rất cao, sẽ rất đau đó, phải đi bệnh viện chích thuốc đó.”

Tôi đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm sao? Đối với đứa nhỏ khoaảng cách đó sẽ rất nhanh vượt qua. Tôi gấp tới mức cắn môi, quyết định động thủ cản nó lại! Tôi là một sinh viên hơn hai mươi tuổi, trong trường học cũng có rèn luyện thể lực, ôm một đứa nhỏ chắc không thành vấn đề.

Tôi đưa tay bế đứa bé lên, nó khóc thất thanh: “Mẹ, mẹ, mẹ ơi!” Giống y như tôi là kẻ  bắt cóc, ngay  lúc này tôi nghe được tiếng hát, rõ ràng từ bia mộ truyền tới. Tôi sợ hãi lui về sau, đứa bé giãy dụa, tuột xuống.

“A! Bé con à đừng chạy!” Tôi kêu lên, nhìn đứa nhỏ chạy về phía vực, khóc gào “Mẹ ơi có người xấu, mẹ ơi, bế! oa oa…”

“Đừng mà!” Tôi hoảng quá mắt tịt hai mắt, ngay lúc đó trong lòng tôi thoáng qua ý nghĩ nhảy xuống vực theo đứa nhỏ.

Ngay lúc đó, tôi không nghe thấy tiếng đứa trẻ rơi, tiếng hát im bặt, nhưng tiếng đứa nhỏ khóc vẫn còn. Nó không chết!

Lúc tôi mở mắt ra thì thấy TônG Thịnh đứng bên cạnh vực đó, tay hắn ôm đứa nhỏ, mà đứa nhỏ tay đấm chân đá vào người hắn.

Hắn cau mày, ném đứa nhỏ trước ngôi mộ: “Khóc nữa! Khóc thì ta ăn ngươi!”

Đứa nhỏ bị hắn dọa vậy mà hít mũi, thật sự nín khóc.

Bất quá biểu tình trên mặt Tông Thịnh cũng không tốt, tôi ngượng nghịu, vừa rồi tôi thấy đứa bé múa may đã đánh vào… aizzz, nam nhân yếu ớt nhất chính là chỗ đó…. Đứa nhỏ năm sáu tuổi, nhưng đang khóc nháo thì lực đánh cũng không phải nhẹ.

“Anh không sao chứ.” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tông Thịnh dùng đôi mắt tứ bạch đản lườm tôi: “Nên hỏi em có sao không mới đúng, tự tìm chết hay sao?”

“Tôi?! Tôi chỉ là không muốn thấy đứa nhỏ đi chết, nếu nó nhảy xuống sẽ nguy hiểm đó. Anh, anh thật sự không sao chứ?” Tôi vẫn băn khoăn việc “thằng nhỏ” của hắn bị đánh trúng.

Tông Thịnh không trả lời, ngồi xổm xuống nói chuyện với mộ bia: “Đoạt hài tử?! Ngươi là mẹ nó phải không, sao nỡ lòng hả? Sinh nó ra, lại muốn nó tới đây chết để bồi cho mình, có phải quá ích kỷ hay không?”

Trong không trung xuất hiện tiếng khóc. Tuy rằng là tiếng hát biến thành tiếng khóc, nhưng nghe giọng cũng là người đã hát ban nãy.  
 
Chương 63: Người mẹ ích kỷ (tt)


Trời càng lúc càng tối hơn, cảnh vật trở nên mơ hồ. Tông Thịnh đứng lên nhìn quanh, cau mày.

Tôi bế đứa bé, mặt nó thật sự hoảng sợ, lúc này ôm tôi thật chặt. Trẻ con lớn lên ở nông thôn đều sẽ thích được bế, bọn nhỏ em họ của tôi lúc nhỏ đều được tôi bế. Đứa bé tựa như con gấu koala ôm chặt người tôi, hai cánh tay nhỏ gắt gao bám lấy.

“Tông Thịnh, chúng ta mang đứa nhỏ đi khỏi đây trước đã.”

Tôi nhớ rõ đường đi, từ đây có thể nhìn thấy gốc cây hoè già. Chỉ cần đi đến chỗ cây hòe đó rồi men theo con đường nhỏ đi thêm 10m là đến xe của chúng tôi. TÔng Thịnh lại nói: “hiện tại không thể đi được rồi.”

“Cái gì? “ Tôi nhìn gốc hoè bên kia rõ ràng như vậy sao lại không ra được?

“Bình thường trời không tối nhanh như thế này, chúng ta đang ở một kết giới khác. Kết giới này không phải để đối phó với chúng ta, chỉ là vừa lúc chúng ta tới đây thôi.”

Không phải nhằm vào chúng ta? Tôi nhìn đứa nhỏ ở trong ngực, như vậy chính là nhắm vào nó!

Tôi thở ra một hơi thật dài, ôm đứa nhỏ càng chặt hơn. Con bé tựa như cảm nhận được chuyện gì lại khóc lên khe khẽ.

TÔng Thịnh có chút khó chịu quay đầu lại. “Thật không” nghĩ tới con có thể loại mẹ như thế này.

Tiếng khóc trong không trung bắt đầu xuất hiện dị thường. Cỏ dại trên mặt đất bị gió thổi, đều hướng tới nấm mộ cô đơn bên kia. Đứa bé vừa khóc vừa gào lên” mẹ ơi mẹ ơi.”

Tiếng khóc gào chuyển thành giọng nói: “Ta muốn đứa nhỏ, trả nó lại cho ta, trả con cho ta!”

“ Đứa nhỏ này có quyền được sống, ngươi không thể bắt nó chết cùng ngươi. Đây không phải là yêu thương nó, mà là đang hại nó.”

“Cục cưng à, cục cưng, lại đây cùng với mẹ nào, lại đây cùng mẹ nào, cho mẹ ôm lấy con.”

Nghe những lời này, tôi theo bản năng ôm đứa nhỏ càng chặt. Đứa bé chắc là bị giọng của mẹ mình mê hoặc, nó không khóc mà bắt đầu giãy giụa trong lòng tôi:

“ Ta muốn ở cùng mẹ, mau buông tôi ra. Dì độc ác! Buông tôi ra! Ô...”

Lần này tôi có phòng bị, đứa nhỏ không thể giãy ra từ trong lòng tôi được.

Giọng của người phụ nữ càng trở nên kích động: “các người là người xấu, con ả này đã giật chồng của ta, còn muốn cướp con của ta ư?”

Tôi vội vã giải thích: “tôi với chồng cô đâu quen biết gì nhau”

“Tông Ưu Tuyền, đừng nói gì cả.” TÔng Thịnh lạnh giọng nói.

Tôi ngậm miệng. Nhưng không hiểu được tại sao, chuyện này là thế nào? Sao lại có chuyện giật chồng?

Lời nói của tôi vừa dứt thì gió nổi lên. Nơi này chính là mỏ đá, bụi rất nhiều, những loại cát bụi theo gió như bị không chế cứ thế lao về phía tôi.

A! Tôi kinh hô, vội nhắm mắt lại, nhưng dù tôi đã nhanh đến vậy vẫn có cát chui vào trong mắt. Nước mắt tôi túa ra.

“Đều là mày! Giật chồng của tao, hiện tại đến con tao cũng muốn ư? Con tiện nhân này, chẳng lẽ mày không biết tự sinh hay sao?”

Ả gào lên, đứa nhoe trong tay tôi cũng giãy lên, tôi không dám buông tay sợ nó sẽ ngã xuống vựca.

Mắt tôi đau quá, nước mắt không ngừng tuôn ra. Tông Thịnh đang làm gì vậy trời? Tôi đã không nhìn thấy gì, chẳng lẽ hắn cứ thế bỏ mặc tôi?!

Đứa nhoe đột nhiên cắn vào cổ tôi, theo bản năng tôi thảy nó ra, đứa nhỏ bị cuốn đi, tôi sợ nó có chuyênn gì nên lại đưa tay quờ quạng... tay tôi chạm phải một người, không mở mắt ra được, nhưng tôi biết là mình vừa chạm vào Tông Thịnh, hắn đã ôm lấy đứa bé.

Tông Thịnh quát với đứa nhỏ: “Khong được khóc! Khóc là ném xuống!”

“ANh đừng doạ nó mà!” Nói xong tôi mới thấy xung quanh thay đởi. Tôi không mở mắt được nhưng nghe được...ví dụ như giọng của ngừoi phụ nữ biến mất, gió không còn thổi.
 
Chương 63-2: Người mẹ ích kỷ (tt)


Tông Thịnh nắm cánh tay tôi, động tác vô cùng quen thuộc.

“Đi theo tôi, chậm thôi.”

“Đứa bé kia...”

“Con bé không sao, ngoan nào.”

Tôi không nhìn thấy gì cũng có thể nghe được tiếng con bé rấm rứt. Có lẽ nơ đã bị sợ tới mức không dám lên tiếng. Đừng nói là trẻ con, ngay cả tôi cũng sợ khi thấy hắn gào lên.

Cũng bởi vì nhìn không thấy nên tôi đành phải bám lấy hắn đi ra ngoài. Trong mắt còn có cát, động một tí là đã đau.

Đi liên tục đến gần 20 phút chúng tôi mới quay trở lại xe. Vừa tới một lúc thì nghe thấy giọng đàn ông: “Ơ kìa? Cô gái, cô gái, sao các người lại ôm con của tôi thế kia.?”

Đứa bé khóc oà lên.

Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông ôm đứa nhỏ đi.

Tông Thịnh láy nước trên xe xuống, trong lúc này thì người đàn ông kia còn gào lên “các người, các người là bọn buôn người!”

“Ông hỏi con mình trước đi, đã xảy ra chuyện gì?!” giọng hắn nhàn nhạt nhông rõ cảm xúc.

Tôi cầm chai nước bắt đầu cố rửa mắt mình, người đàn ông kia hỏi con mình. “Nói cho ba nghe bọn họ cố đưa con đi đâu hả?”

Đứa bé khóc: “bọn họ là người xấu, kêu chú công an bắt bọn họ đi.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, nói sao bây giờ?!

Tôi cứ đổ nước, cát đã trôi ra,  chưa thật thoải mái nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Khuôn mặt Tông Thịnh như phóng đại trước mặt tôi: “Có cần đi bênnh viện không?!”

“Không sao, ổn rồi!”

Đứa nhỏ bắt đầu nói vào trọng điểm: “Bọn họ không cho con đi với mẹ”

Ngừoi đàn ông hơn ba mươi tuổi, là một ngừoi nông dân, lúc nghe thấy những lời này thì ngây người: “Con thấy mẹ con?!”

“Mẹ ở trên kia kìa, ba, đi nào!” Con bé chuồi người xuống, kéo ba mình đi.

Người đàn ông quay sang nhìn chúng tôi: “con à, thật sự con thấy mẹ à?!”

“Dạ, con đi chơi với mẹ, mẹ còn mua kẹo cho con! Ơ, kẹo đâu?!” Đứa nhỏ buông tay ba mình chạy về khu tha ma.

Trời đã tối sập còn miễn cưỡng thấy đường đi, đứa bé nhỏ xíu lại nhanh nhẹn, chúng tôi không kịp bắt nó lại.

Ba nó nóng ruột gọi tên nó vài lần, cố nhưng không bắt được nó.

Tông Thịnh cũng không có hứng thú, rề rà đi theo.

Nếu không phải tôi túm hắn theo dám hắn đã lên xe lái về nhà.

Ngừoi đàn ông sau cùng đã ôm được đứa bé. Que kẹo rớt bên cạnh nấm mộ.

Tôi nghĩ mình không cần giải thích thêm.

Anh ta ngồi cạnh nấm mộ mắng: “Con mụ này, chết thì chết đi, còn muốn hại con gái tao, mày, mày...”

Anh ta nghẹn ngào, rồi khóc rống lên, ôm con mà khóc.

Đứa bé thấy ba khóc liền hoảng hốt ôm lấy anh ta rồi nựng nịu: “Ba à đừng khóc”

Tông Thịnh châm thuốc nói: “ Về nhà đi, tôi đã phong ấn mẹ nó lại trong mộ rồi. Cố gắng lo cho con.”

Dứoi ánh sáng lờ mờ tôi thấy có một lá cờ rất nhỏ hình tam giác cắm bên cạnh mộ, có lẽ là do Tông Thịnh làm, nếu không sao gió lại ngừng, sao giọng phụ nữ biến mất?!

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi khẽ gật, ôm đứa trẻ mà không quay đầu lại. Đứa bé lúc này không khóc mà hỏi: “mẹ đâu? Không thấy mẹ”

Con bé mếu máo nhưng không khóc.

ba nó cũng không an ủi cái gì, mà có lẽ anh ta cũng không biết phải nói gì với con.

Hai cha con ra khỏi khu tha ma, liền đem đứa nhỏ giao cho người cùng thôn kêu mang về giao cho ông bà nó, rồi một hai phải mời chúng tôi ăn cơm.
 
Chương 64: Người mẹ ích kỷ 3


Tôi đã định cự tuyệt rồi, dù sao thì buổi trưa cũng đã ăn cơm ở nhà nông dân kia, Tông Thịnh còn uống không ít rượu.

Nhưng thật không ngờ, hắn thật sảng khoái đáp ứng, thật không giống tính cách của hắn chút nào, hắn đâu phải là người hôm nay uống rượu này ngày mai uống rượu kia nữa đâu.

Người đàn ông trên đường đi lựa một tiệm nhỏ ven đường, cửa hàng tiện lợi có bán nhiều thứ, gọi vài món rồi mời chúng tôi ngồi cùng.

Đồ ăn còn chưa mang lên người ấy đã rot cho Tông Thịnh một chén rượu, rót cho tôi một ly nước rồi nói: “chuyện ngày hôm nay, tôi thật sự phải cảm ơn hai người. Tôi chỉ có một đứa con, nếu nó đi cùng với mẹ nó...”

Tôi nhớ lại những lời cô gái kia đã nói liền hỏi: “lúc trước anh và vợ mình thế nào?!”

“Vợ của tôi là bị bệnh chết, hơn nữa còn chết ở bệnh viện. Cô ấy chết mấy ngày nay rồi, mẹ tôi không cho con gái đi đưa, sợ xui. Ngừoi lớn đã đi rồi, thì phải bảo vệ đứa nhỏ!”

Tôi nghe xong thì cau mày, tôi thật sự không cho rằng người làm mẹ sắp chết mà lại không mong muốn gặp con mình.

Anh ta tiếp tục nói,  “Mấy hôm nay cô ấy đều nói là muốn gặp con, ôm con... trước khi chết cô ấy nói thật luyến tiếc con gái, nếu có thể đưa con đi cùng thì tốt rồi. Lúc cô ấy nói tôi tưởng do cô ấy hồ đồ thôi. Làm gì có mẹ nào muốn con đi theo mình. Nhưng sau chuyện hôm nay thì...

... Không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới được! Hai người nói xem làm gì có người mẹ nào lại nhẫn tâm đến vậy? Mình chết thì chết, còn muốn kéo con theo làm đệm lưng sao?”

“Cô ấy nói, có tiểu tam?!” Tôi hỏi, con gái thường thích tám mà.

Anh ta lại uống một ngụm rượu, ra vẻ khó xử.

“Thời gian cô ấy ốm, tôi vừa muốn làm việc nông, vừa phải trông cô ấy nên đứa nhỏ đành nhờ cô giáo trong thôn thưa về nhà chăm. Ai ngờ trong thôn đồn thổi lung tung với cô ấy.

Cô giáo kia còn là người độc thân... haizz

Ai ngờ cô ấy lại tin mấy lời linh tinh. Có lần cô ấy cũng hỏi tôi, tôi cũng chỉ giải thích qua loa, không ngờ... cô ấy lại nói vậy. Cô nghe được cô ấy nói vậy à?!”

Tôi rụt cổ, nhìn Tông Thịnh bên cạnh, không biết giải thích sao với hắn.

Ngay lúc này đồ ăn mang lên hoá giải khó xử cho cả ba.

Tông Thịnh lúc này mới nói: “ Ngôi mộ có cắm năm lá cờ lệnh đó là do tôi bố trí. Nếu anh muốn tốt cho vợ mình thì chúng ta thương lượng một chút! Đươ g nhiên tốt nhất là có thể giúp vợ anh siêu thoát, chỗ đó ngừoi qua lại cũng nhiều, lỡ có ai tiện tay kéo mấy là cờ, cô ấy thoát ra lại đi tìm con gái anh thì không biết có may mắn như lần này không.”

Nghe những lời này, anh ta vội rót thêm cho Tông Thịnh.
 
Chương 64-2: Người mẹ ích kỷ 3 -2


Hắn không đáp mà chỉ đứng dựa vào cạnh cửa. Tôi hôm nay đã rất mệt, cả ngày ở ngoài đường, đi đường cũng rất xa nên đi thẳng lên lầu.

Lúc lên tới cầu thang thì nghe hắn hạ giọng nói khẽ: “Không phòng bị có thể sẽ mất mạng, kể cả với người mình tin tưởng nhất.”

Tôi thật sự không hiểu lời hắn nói. Ngừoi mình tin tưởng nhất, sao lại phải phòng bị?

Tôi vội về phòng tìm quần áo đi tắm, cả người đầy bụi đất hôi hám như thể mọi lỗ chân lông đều tắc cả lại!

Ôm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa, vạch mắt kiểm tra. Cũng may, tôi tự cảm thấy là đôi mắt mình vẫn không sao, mắt chỉ còn hơi đỏ, có lẽ là bị kích ứng.

Cũng không biết ngủ một giấc sáng mai ngủ dậy mắt có hết đỏ không, nếu không có lẽ phải đi bệnh viện kiểm tra.

Vừa nghĩ tôi vừa xả nước, tự cười với bản thân trong gương. Đột nhiên tôi cảm thấy nơi đây thật thoải mái, không hề có bất cứ áp lực nào, thật giống như... đây chính là nhà của mình.

Tôi biết, hiện tại tôi đã thay đổi.

Trong lòng tôi đã tiếp nhận Tông Thịnh, mặc kệ sau này sẽ ra sao, dù hắn sẽ rời đi cũng thế, hay chúng tôi sẽ kết hôn rồi ly hôn cũng vậy, dù sao tôi cũng không bài xích hắn, không có hắn, tôi cũng sẽ... không buồn rầu.

Nếu không có hắn, nếu sau khi hắn xử lý xong việc ở khách sạn sẽ thật sự rời đi, đến lúc đó, liệu tôi sẽ nhớ hắn chăng?!

Tôi bị suy nghĩ này khiến mình bật cười. Chuyện ở khách sạn biết khi nào xong.

Biết đâu... đối thủ mạnh thế, sau cùng hắn cũng trở thành một viên gạch nào đó của khách sạn thì sao?!

Cởi quần áo tắm rửa thật sạch sẽ xong, thay váy ngủ mới, tôi lau hơi nước trên gương rồi ngắm nhìn bản thân mình.

Lúc tối cô bé kia vùng khỏi tôi đã cắn vào cổ tôi, nhìn kỹ hơi rướm máu, chỉ một đứa bé năm sáu tuổi sai có thể cắn như vậy? Còn cắn mạnh vậy nữa?! Tôi khẽ chạm tay vào vết cắn mà vẫn thấy đau. Bản này chưa full chương. Khoảng 30" nữa mình up nốt, hoặc bạn lên facebook Meo_mup đọc luôn nha.

Cũng không biết có thuốc gì giúp nhanh lành không.

Tôi đi ra, Tông Thịnh đã ôm đồ đứng đợi sẵn ngoài cửa..

“Anh muốn tắm sao không gọi tôi một tiếng?” Ban nãy tôi ngẩn người xem vêt cắn cũng hơn 10’, hắn thay vì đợi thì gọi tôi một tiếng là xong.

Hắn không nói gì, chỉ đi vào nhà tắm, đóng cửa lại.
 
Chương 65-1: Người mẹ ích kỷ 4


“Cái gì cái gì? Chuyện này sao có thể?” Tôi kinh ngạc đẩy hắn.

Nhưng hắn không nói thêm, chỉ tiếp tục làm việc cần làm. Đến khi xong hết, hắn mặc quần áo, ngồi bên cửa sổ châm thuốc hút trầm ngâm nói:

“Nấm mộ mà cô gái đó nói, và điều cây hoè nói với tôi đều giống nhau!”

“Cây hòe già thành tinh?”

“Không phải, chỉ là cây hòe già ở nơi đó đã sống thật lâu, có một lão quỷ mấy trăm năm trước đã sống ở đó, lâu dần hắn chính là cây, mà cây cũng chính là hắn!

Điều hắn nói với điều cô gái kia nói khônh khác biệt lắm, bên cạnh nấm mộ đó thật sự có ngừoi qua đêm nơi đó. Mẹ của Vương Càn từng qua đêm ở đó, Vương Càn chính là con của người trong mộ.”

“Vậy sao anh biết anh và người đó như có quan hệ?”

Tông Thịnh rít một hơi thuốc thật dài rồi mới nói:

“Trực giác! Tôi có thể cảm giác được rõ ràng quan hệ huyết thống giữa tôi và lão quỷ dưới mộ!”

“Cái này không đúng!” Tôi vội vã phản bác từ trên giường ngồi dậy, nhưng khi chăn trượt xuống dưới lại vội vã chui vào trong chăn. Tông Thịnh đêm nay sau khi uống xong rượu, lại thêm những việc này khiến lúc quan hệ hắn có chút điên cuồng, để lại không ít dấu vết trên người tôi.

Đêm nay những hai lần, lần nào cũng kịch liệt, có lẽ do tâm lý tôi đã tiếp nhận hắn nên thân thể cũng tương đối phối hợp, cũng không có bị thương. Nếu không, cứ như hai lần trước chắc tôi đã ngất rồi, còn đâu mà có tinh lực cùng hắn ở chỗ này nói chuyện phiếm chứ?

Hắn nhìn động tác nhỏ này của tôi, khóe miệng hơi hơi cong lên.

“Việc này căn bản là không có khả năng!” Tôi tiếp tục nói, “Thôn Thọ Phúc cách Hương Trấn rất xa, trong thôn mọi người đều nói múc đó mẹ anh đi học ở huyện, càng xa hơn nữa. Một nữ sinh sao có thể đi xa đến thế? Còn phải đi qua đêm, mẹ anh mà đi xa tới vậy thì đã loạn cả lên rồi. Đâu đợi đến khi bụnh đã lớn mới bị phát hiện.”

Tông Thịnh nhìn tôi hỏi, “Em biết rõ tới vậy?”

Những việc này là điều cấm kỵ đối với hắn, không ai dám đề cập tới trước mặt hắn. Tôi rụt đầu, trốn vào chăn: “Mọi người trong thôn đều nói!”

Tông Thịnh vẫn hút thuốc, hết một điếu lại châm thêm điếu nữa. Khói thuốc trong phòng mỗi lúc thêm nồng nặc khiến tôi ho khan vài tiếng, hắt dập thuốc, tắt máy lạnh, mở cửa sổ.

“Sự tình có khả năng không đơn giản như tôi nghĩ trước đây. Tông Ưu Tuyền...” Hắn ngập ngừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi làm tôi hơi bất ngờ.

Ấn tượng của tôi về hắn vẫn luôn là dám nói dám làm, rốt cuộc là có chuyện gì khiến hắn do dự vậy?

Hắn không nói thêm gì nữa, lên giường, ấn tôi xuống giường, nói được hai chữ: “Ngủ đi!” Meo_mup; g a c s a c h. c o m

Nói xong hắn cũng nhắm mắt ngủ. Nhìn khuôn mặt hắn ngay cạnh bên mình, tôi cũng không biết là hắn đã thật sự ngủ hay là giả bộ. Hứn thì ngủ rồi, nhưng tôi thì không ngủ được. Trong lòng tôi cứ loạn cào cào lên nghĩ về những điều mà hắn vừa nói ban nãy. Hắn biết mình là quỷ thai. Bao năm qua, không biết hắn có đi tìm người cha quỷ của mình không?! Trùng hợp sao, đi tìm người cha quỷ của người khác lại thành ra tìm thấy cha mình!

Đột nhiên ở đâu chui ra một người cha, trong lòng hắn hẳn còn loạn hơn tôi nhiều.

Ban nãy có lẽ hắn định nói gì với tôi, nhưnh lại không nói ra cảm giác của mình. Tôi đưa tay ra sờ lên mặt hắn. Mọi cơ mặt đều rắn chắc, lạnh như khối băng. Tôi lại sờ đến môi hắn. Nếu không phải từng hôn hắn, sẽ không thể tưởng tượng được, đôi môi này lại mềm đến thế!

“Không phải nói cùng em định huyết khế sao? Cùng nhau sống cùng chết, châu chấu trên cùng sợi dây sao? Tại sao có việc lại không chịu nói với em? Còn nói là tổ đội này kia, anh không chịu nói rõ cho em nghe, sau này việc có trễ nải thì không được mắng em là đồng đội heo đâu!” Tôi thì thầm

Người con trai cường tráng nằm bên cạnh tôi, đang ôm lấy tôi, ban nãy chúng tôi còn làm những việc xấu hổ kia...Meo_mup; g a c s a c h. c o m

Tôi cũng có thể ở bên cạnh hắn, an ổn an tâm ngủ. Cũng sẽ nhân lúc hắn ngủ mà sờ lên mặt, lên môi hắn.

Tôi nghĩ mình phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Lan Lan.
 
Chương 65-2: Người mẹ ích kỷ 4 (tt)


Hôm sau khi tôi tỉnh lại thì hắn đã chuẩn bị ra ngoài. Thật không hiểu sao hắn ngủ ít như vậy mà vẫn có tinh thần làm nhiều việc thế!?

“Việc hôm nay em không đi cũng được, ở nhà nghỉ ngơi đi. Em còn bốn ngày nghỉ, hay hẹn Lan Lan đi chơi đi.”

Ý hắn chính là không muốn tôi đi cùng.

Nếu tối qua hắn không nói cho tôi biết rằng lão quỷ kia là cha mình, có thể tôi sẽ không đi, nh ng chuyện đã như vậy... tuy hình ảnh không máu me như ở khách sạn sạn nhưng tôi thật sự bị doạ khi lonlawnsg đứa bé nhảy xuống vực.

Hiện tại không chỉ là chuyện về đứa bé, còn có cha Tông Thịnh, tôi thừa nhận tôi vừa tò mò vừa lo lắng, nên dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp hắn cùng nhau ra cửa.

Lúc lên xe Lan Lan gọi tới báo hôm nay là cuối tuần, các bạn học quyết định đêm nay tụ tập, chia sẻ một chút những gì tâm đắc khi thực tập.

Các bạn ở nội thành đều đi, hỏi tôi có đi hay không. Tôi vội nói: “Tớ còn không biết, hiện tại tớ đang đi với anh tớ có việc, tối kịp thì tớ qua, nhớ update nhé!”

“Hai người đi đâu vậy? Không cho tớ đi với, tớ muốn nghe anh cậu xem tình duyên cho tớ nè. Tối gặp nha.”

Buông di động, tôi cắn cắn môi, tối nay liền cùng Lan Lan nói rõ thôi. Meo_mup

Tôi nhìn sang Tông Thịnh đang lái xe, nhẹ giọng hỏi:

“Tông Thịnh, em... em có thể nói cho Lan Lan về việc của anh không!? Vì cô ấy là bạn tốt của em, mà lại thường xuyên tiếp xúc chúng ta…… Cái kia, em bảo đảm Lan Lan sẽ không tùy tiện nói bậy, cô ấy không phải loại người như vậy.”

Tông Thịnh không nói chuyện, bất quá bản mặt lạnh lùng của hắn đã là đáp án tốt nhất.

Xe lại lần nữa chạy tới khu tha ma hoang, hôm nay không phải ngày trong tuần, đường phố quạnh quẽ, trừ những người bán hàng thì trên phố chẳng có tới mừoi người.

Vậy cũng tốt, ít người tò mò tới xem náo nhiệt!

Tuy rằng ít người, nhưng bày trận rất lớn nên vẫn có không ít người bu lại xem.

Ở khu mộ hoang, ngừoi đàn ông đưa tới cùng ba bốn người thân thích, nâng theo vài cái rương to, đang chờ chúng tôi cùng đám người choè xem náo nhiệt.

Thấy chúng tôi, có người vội thì thào:

“Người này hả? Coi chừng bị lừa. Thằng nhóc kia chỉ hơn hai mươi, chắc học được vào ba đường quèn, đi vênh mặt đi gạt người đó!”

Người thân của ngừoi đàn ông hôm qua không biết nói gì với anh ta, còn giơ lên 2 ngón tay, tôi đoán chắc bảo cho chúng tôi nhiều lắm 2000.

Đối với Tông Thịnh mà nói, hai ngàn cũng chỉ đủ tiền tiêu vặt.

Tôi có chút thấp thỏm, tôi tin tưởng Tông Thịnh, lão tiên sinh kia ở thôn chúng tôi rất có danh khí, tuy rằng tôi chưa gặp qua ông ta, nhưng chuyện của ông ấy, trong thôn thường xuyên kể.

Tông Thịnh bảy tuổi đã bị ông ta mang đi, nhiều năm như vậy, hắn cũng nên học được không tồi đi.

Hơn nữa lúc trước, tôi cũng thấy Tông Thịnh làm việc, cảm giác hắn rất lợi hại.

Tôi tin tưởng hắn, không đại biểu người khác cũng tin tưởng hắn, nếu là người ta nhận định hắn là kẻ lừa đảo thì làm sao bây giờ?

Tông Thịnh nhìn đến những người đó, đi tới chỗ người đàn ông nói: “Sự tình hôm nay, lớn nhỏ không chừng. Vợ anh oán khí rất lớn, năng lực cũng rất mạnh, nếu là cô ấy tự nguyện rời đi còn tốt, nếu là cô ấy không muốn, những ngừoi ở đây đều có khả năng sẽ bị cuốn vào. Xem náo nhiệt, cũng phải có điểm dừng.”

Tông Thịnh nói xong, căn bản là không ai rời đi.

Tông Thịnh thở hắt ra, hỏi ngừoi đàn ông ngày sinh ngày mất của vợ anh ta,sau đó rút ra một lá bùa, từ trong rương lấy ra một chai rượu, trê rót một vòng tròn trên mặt đất.

Lá bùa trong tay khẽ run, lửa bùng cháy, hắn ném lá bùa lên mặt đất. Rượu khôgn biết bao nhiêu độ, nhưng cháy phực lên, tạo thành một vạch lửa.

“Những ai tuổi Tý, mạng Thổ không nên đứng đây. Đi ngay ra khỏi ranh giới bão tha ma này, không được quay đầu lại.”

Chiêu này của Tông Thịnh khiến mọi người đều tin hắn.

có hai người do dự một chút, nhưng rồi vẫn vượt qua vạch lửa rời đi. Nhưng vẫn còn vài cá nhân vẫn không tin, một bộ chờ xem kịch vui bộ dáng.
 
Chương 66: Người mẹ ích kỷ 5


Cả đám người kéo nhau lên núi. Tôi đi cạnh Tông Thịnh thì thầm hỏi hắn:

“Cô gái đó rất lợi hại sao?”

“Một người tớ con gái mình cũng muốn hại, em cảm thấy cô ta dễ nói chuyện sao? Hôm qua tôi chỉ dùng trận Ngũ Hành Kỳ để phong ấn tạm thời cô ấy thôi. Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới tôi, tôi không định dính vào!”

“Vậy mà anh còn...”

“Tôi muốn quay trở lại đây!”

Hắn không nói rõ lý do nhưng thái độ hắn vô cùng cương quyết. Hắn muốn đến bãi tha ma lại nhất định có lý do, có lẽ hôm qua hắn đang làm dở thì thấy tôi và đứa bé gặp nguy hiểm, tới khi cứu xong thì trời đã khuya, mà ba đứa bé lại tới nên  không tiện ở lại, nên hôm nay cần quay lại.

Cả đám người đến chỗ mộ cô gái kia, trận ngũ hành kỳ vẫn còn nguyên. Ngừoi đàn ông cùng người nhà đến tế bái, gỡ hết cờ ra, dọn dẹp nấm mộ cỏ đã mọc cao đến nửa người. Dọn gần nửa tiếng mới xong, lại đem gà, rượu, nhang nến vàng mã ra bày trước mộ.

Người đàn ông quỳ trước mộ, thắp nhang rồi dựa theo lời dạy của Tông Thịnh mà nói chuyện. Đầu tiên, phải hoá giải oán khí của cô gái, để cô hiểu chuyện tiểu tam không có thật, rồi nói về việc đứa con gái của hai người, cầu xin cô buông tha cho nó.

Chuyện này cũng thật bình thường, chẳng khác lúc đi tảo mộ là mấ.

Nhưng khi anh ta để cập tới tiểu tam, bốn phía gió bắt đầu nổi lên, gió vô cùng kỳ quái.

Mùa hè, thường thời tiết cũng khá bất thường, sáng nắng chang chang, trưa mưa rào rào, đến chiều lại rực rỡ nắng vàng.

Nhưng lúc này thời tiết thật kỳ quái! Trời u ám, gió cuồn cuộn thổi như sắp mưa. Nếu là lúc thường ở nhà thì chỉ ngó mây rồi kêu “sắp mưa, thu quần áo!”

Nhưng giờ đang ở giữa bãi tha ma, ngay lúc hiến tế mà trời như vậy thì thật quỷ dị.

Tôi nhớ tới hôm qua bị cá bay vào mắt nên vội lấy kính râm ra đeo. Tông Thịnh cũng không nói tiếng nào, đeo kính râm lên, lạnh lùng đứng nghe anh ta giải thích chuyện tiểu tam.

Anh ta nói: “Anh với cô giáo kia thật sự không có gì. A Hà à, em cứ an tâm đi thôi, anh sẽ chăm sóc cho con mà. Giờ con cũng lên lớp 1 rồi, cũng không học cô giáo đó nữa, anh cũng không gặp cô ấy nữa, em tin anh đi!”

Gã vừa mới nói xong thì định đứng lên. Theo kế hoạch, kế tiếp gã sẽ cùng cô gái nói về chuyện của con mình, xin cô ta tha cho đứa nhỏ. Nhưng gã vừa mới đứng lên thì một người đàn ông trung niên trong nhà gã vội hô to: “Ba đứa nhỏ, sao vậy? Mau quỳ xuống!”

Ông ta vừa mới nói xong thì một trận gió to thổi tới, khu vực loạn phần cương (bãi tha ma hoang) hỗn loạn, cỏ cùng đá, cát bụi lao thẳng đến chỗ chúng tôi.

Gió lớn đến nỗi cả người tôi đều không đứng vững, tôi cố gắng hết sức để ổn định thân thể của mình, rất nhiều người đều nhắm mắt lại cố chống chọi với cơn gió.

Cơn gió to thổi chỉ ngắn ngủi vài giây, người đàn ông đã bị gió thổi ngã nhào, đầu đập xuống bia mộ của cô gái, còn làm ngã cả nhang đèn trước mộ, gà rượu cũng tung toé.

Chờ đến khi cơn gió ngừng, mọi người quay lại xem thì người đàn ông giãy giụa bò dậy, trên trán đã bị rách ra một mảng chảy máu đầm đìa.

Tông Thịnh nói: “Nói dối! Đối với người chết còn muốn tiếp tục lừa gạt và nói dối. Có ý tứ sao?”

Người đàn ông vuốt màu trên trán, nhìn mộ bia trước mặt,  kinh hoảng mà lui lại mấy bước. Nhà bọn họ vội kéo gã lại, và bước nữa là gã đã ngã xuống vực rồi.

Tông Thịnh nhặt một cành cây khô từ trên mặt đất vẽ một ký hiệu đặc biệt rồi quay sang nói với gã: “Cứ quỳ ở đây đốt vàng mã, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ lo đốt mà thôi. Tôi không nói ngừng thì cứ tiếp tục đốt. Để tôi nói tiếp cho.”

Tông Thịnh nghiêng đầu nói với tôi:

“Em lùi ra sau một chút, đừng lại gầ quá!”

Tôi gật gật đầu, lui ra phía sau vài bước, đương nhiên không phải hướng tới cái vực kia rồi!

Gã đàn ông máu vẫn không ngừng nhỏ giọt, máu nhỏ cả trên đống vàng mã khiến người nhà gã hỏi Tông Thịnh xem có cho gã cầm máu trước được không.

Tông Thịnh lạnh mặt không nói lời nào, bọn họ cũng không dám nói cái gì. Đúng là có chuyện thì mới bắt đầu tin Tông Thịnh.

Tông Thịnh vẽ bùa, ném vào đống vàng mã đang đốt, nhẹ giọng nói một câu: “Ngươi hãy cầu ông trời phù hộ không mưa đi, nếu không ngươi sống không quá hôm nay.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời... mây đen ☁️ vần vũ như vậy, sẽ không mưa sao?

Tông Thịnh bắt quyết châm nhang, không cắm trứoc mộ mà ở bên cạnh chỗ hoá vàng cắm xuống.

Vì đứng khá xa tôi không thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được “con của mình” “Sinh tử thù đồ” “Nguyên bảo” “Đệ tử” “Thái Ất cứu khổ Thiên Tôn”.

Lẫn trong tiếng gió tôi nghe tiếng khóc của nữ nhân, chính là tiếng khóc mà hôm qua nghe thấy.
 
Chương 67: Họp lớp


“Ồ, đại thúc kiến thức thật rộng nha.”

Người đàn ông trung niên (sau đây Mèo gọi là đại thúc cho gọn nha) có chút khó xử, nhìn Tông Thịnh bưng chén rượu, cất bao lì xì. Đại thúc do dự một lát mới nói: “Hơn  hai mưoi năm trước, có một thầy phong thủy tới thôn chúng tôi tìm… quỷ thai. Trong thôn có một người đàn ông, mẹ gã cũng không biết gã là con của ai, nhiều người đều đồn rằng gã là con của quỷ trong khu loạn phần cương.” ---------Mèo says: Các bạn ơi, back lại chương 66 đọc update chap 66 nhé -------

Tôi không chú ý nghe câu chuyện mà cứ lấy điện thoại ra nhìn giờ. Lan Lan đã nhắn gọi tôi ba lần rồi, nói cô ấy đã tới chỗ họp lớp, ở quán ăn, rất nhiều bạn cùng lớp đã tới.

Nếu bây giờ tôi đi xe bus về thì chỉ mất khoảng hơn nửa tiếng đã tới quán ăn đó.

“Ồ, đại thúc, có chuyện như vậy sao?” Tông Thịnh hỏi, lại quay sang nhìn tôi,  nói: “Tông Ưu Tuyền, em gấp vậy à?”

“À!” Tôi ngước lên nhìn hắn, tối nay không chỉ là đi họp lớp, mà tôi còn muốn nói thẳng với Lan Lan mọi chuyện, đối với tôi rất quan trọng.

“Đúng vậy, em, hay là em bắt xe bus về họp lớp, em có thể…”

“Được, em đi trước đi, lát nữa về tôi sẽ đi tìm em.”

Nghe hắn nói, ta có chút bất ngờ. Nói chung, tối nay cho dù không đi cũng được, dầu gì cũng chỉ là họp lớp. Nếu như bên này ăn nhanh, thì đi nhanh cũng tới kịp. Thế mà hắn lại đồng ý ngay, kêu tôi đi trước. tôi cũng không suy xét xem có hợp lý không mà vội cầm túi, quay sang chào hỏi mọi người: “Mọi người cứ từ từ ăn uống ạ.” Rồi vội vã chạy đi.

Lúc ra tới cửa, tôi còn nghe Tông Thịnh nói với đại thúc kia: “Chú nói tiếp đi, tôi rất có hứng thú.”

Tôi cũng không biết sau đó bọn họ nói những gì, trong lòng tôi chỉ nghĩ tới việc tối nay phải nói chuyện với Lan Lan như thế nào. Chuyện này, tôi không muốn để Tông Thịnh phải xử lý, vì ngay từ đầu đã là tôi sai, tôi muốn tự mình nói với Lan Lan, và mong cô ấy tha thứ.

Khi tôi tới nơi thì trời đã tối hẳn. Quán ăn khá đông đúc.

- --------Quan trọng ------ Mèo says: Các bạn ơi, back lại chương 66 đọc update chap 66 nhé -------

Tôi vừa vào đã thấy c ác bạn ngồi trong quán, nói cười rôm rả. Tôi vội tìm toilet, đương nhiên không phải vì muốn đi toilet mà vì muốn chỉnh trang lại trước khi vào. Cả ngày hôm nay đều xem náo nhiệt ở Hương trấn, quần áo mặt mũi đều khá luộm thuộm, chưa kể còn đạp trúng sình nữa.

Quán bé nên trong toilet không có gương, tôi chỉ có thể rửa mặt rồi lau khô bằng khăn giấy, tay còn ướt chùi luôn lên quần áo. Vì hôm nay tôi đã định đi loạn phần cương nên đã mặc quần dài cùng áo thun vô cùng bình thường. Tôi lấy lược ra chải lại tóc, xịt nước cho sạch bùn ở đế giày. Xong xuôi hết tôi mới đi ra ngoài.

Trong khoa, nhân duyên của tôi với các bạn khác phái thật sự cũng khá tốt như Tông Thịnh nói. Các bạn học nam đều đối xử với tôi khá tốt, dù tôi không có bạn trai, nhưng các bạn cũng không ít. Chỉ là bạn bè chơi và quan tâm lẫn nhau thôi, tuy cũng có người tỏ tình nhưng mà do ám ảnh bởi bà Tông Thịnh hồi cấp 2 cấp 3, tôi không dám vượt qua giới hạn.

Bạn nữ thì cũng có thân với vài người, nhưng thân nhất chính là Hạ Lan Lan, bất quá mỗi khoa đều có vài người khó hiểu. Tôi lần này sửa sang chỉnh trang lại cũng không phải vì ai, chỉ là không muốn để cho những người đó có cơ hội bàn tán châm chọc.

Ra khỏi toilet tôi đã gặp một bạn nam đang đứng ở cửa định gõ cửa. “Ưu Tuyền, tới lúc nào vậy? Lan Lan nói bạn sẽ tới nhưng tớ còn đang thắc mắc sao chưa thấy bạn.”

“Tớ vừa tới xong.”

Ra đến bên ngoài, thì mọi người cũng vừa bắt đầu ăn không bao lâu. Hai cái bàn dài, đầy đồ ăn, có cả nước ngọt và bia. Tôi cũng không muốn ăn gì, lúc ở Hương trấn cũng đã ăn cùng Tông thịnh không ít. Bọn họ kéo ghế cho tôi, rồi lại bô bô về kinh nghiệm thực tập. Cả đám tới hơn hai mươi người, trong đó cũng năm sáu người thực tập ở khách sạn Sa Ân, kể chuyện khách sạn cho nghỉ một tuần, rồi kể chuyện án mạng ở khách sạn, cả chuyện làm pháp sự hai hôm trước.

Lan Lan hôm nay mặc một chiếc váy vải chiffon màu lam, khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt sáng ngời, rõ ràng cô  nàng đã bỏ công trang điểm vì buổi họp lớp này. Tôi còn lo lắng cô ấy bị ám ảnh bởi vụ con quỷ tiền vàng mã nhưng xem ra cô ấy ổn hơn nhiều, tâm trạng thật sự không tồi.

Cô nàng kéo tôi, quay sang nói với mọi người: “Mọi người chắc không biết đâu, phòng khách ở Sa Ân rất nhiều lần xuất hiện dấu tay máu trên tường, máu còn cứ nhỏ tong tỏng ấy…”

“Có ai đó đùa dai chăng?” Có bạn nam hỏi.

Mọi người ở khách sạn Sa Ân lập tức phản bác, cả đám ríu rít nói chuyện, cô gái ngồi bên kia bắt đầu sinh sự với tôi: “Tông  Ưu Tuyền, cậu k hông phải cũng làm ở Sa Ân sao? Có thấy qua không?”

Tôi gật đầu, cười với cô ta, nhưng tôi cũng nói thêm: “Nói không chừng chính là ai đó giở trò đùa dai? Bất quá khách sạn đông người như vậy, cho dù thật sự nháo quỷ hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Đúng đó!” bạn nam ngồi cạnh cô ta nói: “Nháo quỷ thì cũng có gì đáng sợ đâu, toàn thần hồn nát thần tính, mọi người nghĩ coi, quỷ cũng chỉ hiện ra rồi biến mất, có làm hại ai đâu? Nên mấy cái vụ hét chói tai, rồi sợ tới phát sốt, chẳng phải là tự mình hù mình sao? Nếu không sợ ngay từ đầu thì làm gì có chuyện!”

[Mèo: ừ, nói hay lắm, chờ tới lúc thấy thật đi rồi hẵng nói nha… kiểu đang ngủ mà thấy có người dỡ màn lên nha, thò cái tay lạnh buốt dzô rờ chưn nha… từ năm lớp 7 tới giờ tui ngủ kh ông bao giờ không quấn chăn thật chặt nha hahaha]
 
Chương 68: Bị tính kế


“Lan Lan, cậu nghe đây, tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.” Tôi nghiêm túc, vì muốn nói chuyện tôi và Tông Thịnh không phải là anh em, là là quan hệ đính hôn từ bé, chuyện này thật khó tin mà… thời buổi nào rồi, còn có chuyện đính hôn từ nhỏ, thật sự không thể tin được.

Lan Lan nhìn tôi, đang lúc tôi muốn mở miệng thì cô nàng bật cười:

Lan Lan nhìn ta, tôi đang muốn mở miệng, cô liền phụt nở nụ cười. “Ưu Tuyền, hôm nay cậu sao vậy?”

“Cậu đừng cười, thật là chuyện rất trọng yếu.”

“Được rồi, cậu nói đi, tớ nghe đây, không cần nghiêm túc như vậy, chỉ cần cậu nói tớ sẽ tin, chúng ta là chị em tốt nhiều năm vậy rồi, không cần phải làm dáng..”

“Lan Lan, trước hết, tớ muốn xin lỗi cậu, tớ…”

Tôi vừa  mới bắt đầu thì đã nghe giọng a Hồng.

“Tông Ưu Tuyền, hai người  không phải nói muốn đi toilet sao? Không phải là tính đi luôn ở đây chứ. Mấy người có uống rượu đâu mà đòi say.”

Tôi cùng Lan Lan cùng lúc trừng mắt với cô ta

A Hồng tức giận liền nói: “Nhìn cái gì? Hạ Lan Lan, mày đi thực tập ở khách sạn có đi cua người có tiền không? Tao mà là mày, thì không cần quan tâm có phải làm tiểu tam không, có tiền là được. Ai bảo mẹ mày sức khỏe kém như vậy chứ, con gái h iếu thảo thì phải cố gắng, không có thì mẹ mày cũng không có tiền mà chữa bệnh đâu, lúc trước bọn tao quyên tiền cho mẹ mày dư biết mà!”

Lúc trước khi mẹ Lan Lan phát bệnh phải chữa gấp, trong khoa cũng từng tổ chức quyên tiền, lúc đó A Hồng còn làm ở truyền hình của trường, diễn màn ôm Lan Lan khóc, nói vĩnh viễn là bạn tốt với nhau, sau này sẽ cùng mọi người hỗ trợ, giờ lại thành ra như vậy.

Lan Lan mặt cực kỳ khó chịu, tức giận nói: “Mẹ tao cho dù nằm viện chết cũng không cần tiền của mày.”

“Uầy, có cốt khí ghê, tới chừng đó đừng có quỳ xuống xin tao quyên tiền.”

“A Hồng!” Tôi kêu lên “Hôm nay họp lớp thì cô cứ tới phá bọn tôi sao? Nếu là sớm biết là như vậy, tôi sẽ không lại đây đâu.”

A Hồng hừ lạnh: “Mày ăn mặc như vậy chắc cũng không tính tới phải không, sao tự nhiên đổi ý? Tao tò mò đó, hay là Lan Lan của mày bảo tối nay muốn tỏ tình với A Huy Nên mày muốn tới chống lưng cho nó sao?”

“Mày sủa bậy gì đó?” Lan Lan mặt trắng bệch. Thực sự tối nay Lan Lan xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều, nhưng tôi tin chắc không phải vì lý do này. Lan Lan tức tới thở hổn hển, thấy có một chiếc BMW vừa đỗ lại thì nói: “A Huy của cô tôi không hiếm lạ gì, tôi đã có bạn trai rồi, bạn trai tôi cũng dư sức hỗ trợ viện phí cho mẹ tôi, tôi không cần phải đi làm tiểu tam cho ai, càng không cần cô vờ vĩnh quyên tiền. Không ngờ, tốt nghiệp rồi tôi mới nhận ra bộ mặt thật của cô.”

Tôi nhìn chiếc xe vô cùng quen mắt kia!! Nà ní, sao thế giới này nhỏ bé vậy?! Còn cẩu huyết hơn cả phim truyền hình nữa. Đó là xe của Thẩm Kế Ân. Mà gã cũng đang mở cửa xe đi xuống! Trời ạ, chuyện gì đây trời.

Thẩm Kế Ân nghi hoặc nhìn Lan Lan đang chỉ vào xe mình, lại nhìn tôi, đang tính nói chuyện thì Lan Lan đã bước tới khoác tay gã nói: “ Kế Ân, mau nói cho cô gái này biết, anh là bạn trai của em, cô ta đang định khi dễ em.”

Lan Lan vừa nói xong, tôi kinh ngạc tới há hốc mồm. Lan Lan đang bị tức tới nóng đầu luôn sao, có cần diễn như vậy không. Cứ như trước, rồi bất quá tôi ngồi nghe cô ấy khóc một buổi là xong rồi không được sao? Sao đêm nay lại cuồng lên như vậy?

“Lão bản, lão bản, cái kia, Lan Lan là do tức giận quá thôi. Chúng ta, chúng ta… anh bỏ qua cho Lan Lan nha, ha ha.”

Lan Lan nghe tôi nói thì ra sức nháy mắt, kêu tôi đừng để lộ. Nhưng mà trên đường túm lấy một người nói là bạn trai, cô ấy tưởng đang đóng phim thần tượng sao. Cho dù túm đại một ai cũng còn đỡ hơn là Thẩm Kế Ân. Giờ tôi hiểu, lúc trước gã theo đuổi tôi cũng vì muốn mượn tôi chỉnh Tông Thịnh, sau đó thấy không được thì lại chuyển sang dùng Lan Lan để uy hiếp tôi. Nhưng không ngờ, Lan Lan chỉ hẹn hò một lần đã bị Tông Thịnh thu phục không để ý tới gã nữa. giờ thì hay rồi, Lan Lan máu nóng nổi lên lại lôi Thẩm Kế Ân ra làm tấm khiên rồi.

Ngay lúc tôi gấp tới phát khóc thì ánh đèn xe chiếu tới, một chiếc xe việt dã dừng lại bên cạnh chúng tôi. Cửa sổ hạ xuống, Tông Thịnh nhô đầu ra, hô lớn với tôi: “Tông Ưu Tuyền! Lên xe!”

Tông Thịnh tới thì tốt rồi, kêu hắn tới khuyên Lan Lan. Tôi vội vã chạy tới, vừa mở cửa vừa nói với Tông Thịnh:  

“Tông Thịnh, Lan Lan bị bạn nói khích, nói tiểu lão bản là bạn trai. Anh mau qua lôi cô ấy về đi, cho cô ấy có bậc thang đi xuống, không mất mặt trước bạn học, lại không bị Thẩm Kế Ân bắt mất.”  

Tôi nói thật nhanh, thật nhỏ, hy vọng Tông Thịnh có thể giúp tôi xoay chuyển càn khôn. Tôi đưa tay kéo hắn xuống xe
 
Chương 69: Tông thịnh mất tích


Nếu vào, lỡ như Tông Thịnh đang đánh nhau chí chết ở quỷ tường, tôi xông vào liệu có quấy rầy đến hắn không, có thể kéo chân hắn không?

Còn nếu không vào? Tông Thịnh nói tôi cần phải tới khách sạn cùng hắn, hắn cần tôi giúp mà! Hơn nữa, nhìn về phía sảnh khách sạn, đèn còn sáng, đèn phòng an ninh cũng còn sáng, xe của tiểu lão bản ở đây, Lan lan có lẽ cũng đang ở khách sạn.

Có vào, hay không vào, tôi phải làm sao đây?!

Do dự hơn mười phút, tôi quyết định vào khách sạn.

Đèn ở lầu 1 còn sáng, không có ai trước quầy lễ tân đồng nghĩa với việc khách sạn hiện không mở cửa. Tôi không tùy tiện đi vào thang máy mà quay sang phòng an ninh. Nếu khách sạn vẫn bìnhthường thì tại phòng an ninh sẽ luôn có người, camera này kia vẫn mở, tôi có thể hỏi thăm mọi chuyện.

Cửa phòng an ninh khép hờ, khách sạn vô cùng yên tĩnh vắng lặng, tôi có thể nghe được… đằng sau cánh cửa truyền tới tiếng rên rỉ của phụ nữ… nghe được là tiếng Nhật….

Tôi có chút xấu hổ, người ta đang coi cái này ở trong, tôi lại đi gõ cửa thì cũng không tốt. ai biết, bên trong là người tốt hay người xấu? cho dù là nhân viên an ninh cũng đâu có nghĩa là ai cũng là người tốt?

Nhưng hiện tại tôi thật sự gấp gáp muốn biết tin tức của Tông Thịnh và Lan Lan nên do dự vài giây thì vẫn đưa tay gõ cửa. đã tới nước này rồi, nếu không hỏi thì tôi cũng không cam tâm.

Sau khi gõ hai tiếng, bên trong có giọng gắt gỏng: “Ai vậy?” tiếp theo là tiếng xô ghế, đương nhiên, tiếng JAV cũng tắt ngúm, một nhân viên an ninh thấp bé ló đầu ra mở cửa. “Có chuyện gì?” Mặt hắn khá khẩn trương  nhưng khi nhìn thấy tôi không phải là sếp thì rõ ràng thả lỏng ra hẳn.

“Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy có người vào khách sạn không? Một người con trai mặc quần túi hộp, anh ta còn trong này không, hiện ở tầng nào?

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô hỏi làm gì?”

“Tôi là nhân viên thực tập ở đây, người đó là anh trai tôi, không biết là khách sạn mình đang đóng cửa nên tới đây tìm tôi.”

“Không có, tôi vẫn luôn trực ở đây, màn hình camera cũng không thấy có ai đi vào.”

“Nhưng mà xe anh ấy đậu ở ngoài kìa! Hẳn là anh ấy đang ở đây, có thể cho tôi xem qua camera lúc nãy không?”

“Cô cho mình là ai? Là cảnh sát à? Chỉ là một thực tập sinh thì muốn cái gì chứ? Đừng nói là anh cô không có ở đây, mà có thì đã sao? Tìm không thấy thì tự nhiên sẽ đi ra thôi, đi ra cửa mà đợi!”

An ninh tính đóng cửa lại, tôi vội kê chân giữ cửa: “Vậy ông chủ thì sao? Thẩm Kế Ân có đưa một cô gái về? bọn họ ở đâu? Cái này thì chắc nói được phải không!?”

Nhân viên an ninh lại đánh giá tôi: “Tối nay cô sao đây? Rốt cuộc là tới tìm anh, hay tìm tiểu lão bản?”

“Cả hai!”

Ngay lúc này, trên máy tính lại phát ra tiếng rên rỉ, không biết là tại sao, tự nhiên như vậy khiến cho hắn đỏ gay mặt.

Hắn xấu hổ xua tay: “Tiểu lão bản lên lầu 4, có mang theo một cô gái, anh trai cô tôi không thấy.”

Tôi xoay người đi tới lầu bốn, không biết tâm trạng mình ra sao, dù sao cũng không phải là kinh hoảng hay sợ hãi, chỉ có cương quyết. tôi đã vào tới đây, dù lần này có phát sinh chuyện gì, nhìn thấy quỷ đáng sợ tới mức nào thì cũng phải tìm được Tông Thịnh và Lan Lan.

Thang máy ngừng ở lầu bốn, xung quanhg hoàn toàn không có một tiếng động.

Khách sạn không có một chút hiện tượng dị thường.

Bước ra khỏi thang máy tôi nghe thấy tiếng Lan Lan cười, cô nàng nói: “Thật mà, bạn học kia không  hiểu sao lại như vậy nữa! Cho dù em và Ưu Tuyền không hợp nhãn thì cũng không nên tới mức nói bọn em tới vậy. Dù sao đi n ữa, đêm nay thật sự cảm ơn anh, tiểu lão  bản.”

“Vậy em tính cảm tạ tôi thế nào?” Thẩm Kế Ân cười nói.

Con nhóc này đừng nói là lây thân báo đáp nha! Tôi lần theo giọng nói mà đẩy cửa phòng tiểu lão bản. Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, hai người đang ngồi trên sô pha, trên bàn nhỏ trước mặt có bộ ấm trà, Lan Lan bưng chén trà: “Lấy trà thay rượu, thay cho lòng biết ơn, Ưu Tuyền, cậu tới đây nào!”

Tôi đi tới lôi Lan Lan từ trên sô pha lên, đẩy ra sau lưng: “Không cần tổn thương cô ấy, cô ấy không biết gì cả.”

Lan Lan ngạc nhiên nhìn tôi, Thẩm Kế Ân cũng giật mình nhìn tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, em nói gì? Lúc trươc đúng là tôi có theo đuổi em, nhưng bị em cự tuyệt, không phải sao? Bây giờ tôi thích Lan Lan, theo đuổi Lan Lan thì em lại muốn làm gì?
 
Chương 69-2: Tông thịnh mất tích 2


Lan Lan ngạc nhiên nhìn tôi, Thẩm Kế Ân cũng giật mình nhìn tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, em nói gì? Lúc trươc đúng là tôi có theo đuổi em, nhưng bị em cự tuyệt, không phải sao? Bây giờ tôi thích Lan Lan, theo đuổi Lan Lan thì em lại muốn làm gì?

“Tôi biết anh cũng không muốn theo đuổi cô ấy, lão bản, Lan Lan vô tôi, tha cho cô ấy về nhà đi! Còn nữa…” tôi do dự chốc lát rồi nói, “như anh mong muốn, Tông Thịnh đã vào khách sạn rồi!” Tông Thịnh vào khách sạn khẳng định gã đã biết, một chiếc xe việt dã lớn như vậy đậu ở cửa, sao gã không thấy chứ?

“Ồ, phải không? Tin tức này thật tốt quá. Bất quá, em chắc chắn là anh em vào khách sạn sao? Nếu như hắn mất tích ở trong khách sạn này, vậy đối với khách sạn mà nói, k hông chừng là chuyện tốt nha. Chúng ta mở khách sạn tâm linh mà, đúng là… sẽ thành ra quảng cáo quá tuyệt đó!”

Hắn nói như vậy có nghĩa là hắn đã biết chuyện Tông Thịnh vào khách sạn, hơn nữa Tông Thịnh đã tới lầu 16.

Còn nữa, hắn đã bố trí để đối phó với Tông Thịnh xong xuôi. Lúc này gã thảnh thơi nhàn nhã nói chuyện với Lan Lan, xem ra hắn đã bố trí rất thành công, tràn đầy tin tưởng.

“Ưu Tuyền, rốt cuộc là thế nào?” Lan Lan hỏi tôi.

Tôi thở hắt ra, nói với lan Lan: “Lan Lan, tự chiếu cố bản thân cho tốt!” Nói xong, tôi quay người ra khỏi văn phòng gã, ra thang máy lên thẳng tầng 16.

Cửa thang máy mở ra, khí lạnh ập tới. Đây chính là thang máy số 1, là thang có con quỷ bị Tông Thịnh cắt đứt tay. Tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này khác hẳn lạnh lẽo thông thường của thang máy, mà là đặc biệt lạnh, cái lạnh như len lỏi vào tận bên trong cơ thể, thâm nhập vào tận xương cốt người ta.

Vậy mà tôi không hề cảm thấy sợ hãi, cảm giác phải tìm thấy Tông Thịnh mãnh liệt chiếm cứ con tim tôi, không còn chỗ cho sự sợ hãi nữa!

Thậm chí, khi vào thang máy tôi còn nhìn chằm chằm vào góc tường chỗ con quỷ hay xuất hiện, thậm chí còn hy vọng nhìn thấy gã. Lần trước, gã còn nói với tôi ở ngoài có nguy hiểm, đừng đi ra ngoài, nhưng tôi vẫn di ra ngoài nên bị Thẩm Kế Ân đưa tới phòng hội nghị. Tôi có thể khẳng định con quỷ trong thang sau khi bị Tông Thịnh cảnh cáo đã chuyển sang giúp tôi.

Tôi đứng trong thang máy, dưới ánh đèn cố gắng tìm hình dáng của gã, nhưng không thấy! Thật sự không thấy! Chỉ có bóng tôi in trên vách  thang mà thôi.

Thẩm Kế Ân rốt cuộc đã làm cái gì?  Trong khách sạn trước đây nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, chẳng lẽ gã đã xử lý hết? Hay là… Tông Thịnh làm chuyện này?

Có lẽ không phải! Tông Thịnh ở đây cũng vài ngày, nếu thật sự hắn có ý muốn đối phó đám quỷ này thì đã ra tay, không chờ tới tận bây giờ.

“Ngươi đâu rồi?” Tôi thì thào. Nếu nhìn không thấy, gọi thì gã có ra không? “Quỷ thang máy ơi, ngươi đâu rồi?” không có phản ứng gì, cũng kh ông có âm thanh nào.

Tôi cắn môi, khách sạn thật sự đã xảy ra chuyện rồi. Tông Thịnh hiện đang ở đâu rồi?

Thang máy dừng ở lầu 16, ở đây có mắt cá chết, có cô gái kia… nhưng hiện tại, dưới ánh đèn leo lét ở hành lang không thấy bất cứ cái gì.

“Tông Thịnh!” Tôi không kìm được la lớn, quỷ tường Vương Càn, thi thể hắn đã nằm trong bê tông tại tầng này, nên hắn mạnh nhất chính là ở nơi đây.

“Tông Thịnh! Vương Càn! Vương Càn!” Tôi gấp đến độ ngay cả Vương Càn cũng gọi ra.

Nhưng cả hành  lang trống vắng chỉ có tiếng của tôi, không có ai đáp lại.

“Sẽ không!” Tôi thấp giọng lầm bầm, “Mình tới đây chỉ trễ hơn Tông Thịnh khoảng mười mấy phút, hơn nữa ta dừng ơ cửa, ở văn phòng kia vài phút, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút. Tông Thịnh! Tông Thịnh! Anh đâu rồi?”

Tôi thử đẩy các cửa phòng, phòng khách trừ phòng của mắt cá chết thì đều khóa kỹ. Trong căn phòng, cửa nhà tắm còn có dây chăng của cảnh sát, nhưng cũng không thấy Tông Thịnh.

“Tông Thịnh! Vương Càn! Hai người ở đâu?”

Tôi như điên cuồng gọi lên, nhưng vẫn không thấy người nào, hay quỷ nào xuất hiện. Bọn họ n hư biến mất. Tôi dùng tay vỗ vào tường, những nơi có dấu tay máu đều vỗ vào.

“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Anh rốt cuộc ở nơi nào?” Tôi khóc lên, tay vỗ tường đến đau rát.

Tôi không biết phải làm như thế nào mới có thể liên lạc với Tông Thịnh, làm sao mới giúp được hắn.

Khi tôi đi ra khỏi phòng để đồ ở lầu 16, Thẩm Kế Ân và Lan Lan cũng đi ra khỏi thang máy, có cả người bảo vệ ở lầu 1 kia.
 
Chương 70: Đánh thẩm kế ân 1


Lan Lan kéo tôi lại hỏi: “Ưu Tuyền, cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ!”

Tôi đẩy Lan Lan ra, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Kế Ân, hỏi: “Tông Thịnh đâu?”

“Anh của em?” Thẩm Kế Ân ra vẻ kinh ngạc, “Tôi cũng không biết có hắn ở đây. Em có thể hỏi bảo vệ, xem có thấy hắn vào không? Em vội tìm hắn vậy, trong nhà đã xảy ra chuyện?”

Tôi cắn  môi, nhìn hắn vờ vịt, chỉ vào tường hỏi: “Quỷ tường đâu? Dấu tay máu đâu?”

“Tôi nói rồi, ở khách sạn đã xảy ra án mạng, muốn chuyển thành khách sạn tâm linh, nhưng mà Ưu Tuyền, em là nhân viên lễ tân, không thể nào không biết rõ thật giả! Tôi có thể nói với em, dấu tay máu là do tôi bày ra, đùa dai. Vừa trở về tôi đã xây dựng xong kế hoạch phát triển khách sạn rồi, dấu tay máu, quỷ ảnh, đều là do tôi làm, chỉ không nghĩ tới là nơi này thực sự xảy ra án mạng, không biết là thiên thời hay là trời phạt.”

“Ưu Tuyền.” Lan Lan đứng cạnh tôi nói khẽ, “Cậu mệt mỏi quá phải không, chuyện quỷ quái chỉ là chuyện phiếm thôi, cậu thấy không, lần trước tớ thấy quỷ nhưng chẳng phải xong hết rồi sao?”

“Lan Lan, đừng nói chuyện, chuyện này cùng cậu không quan hệ, tớ sẽ giải thích sau.” Tôi lại quay sang Thẩm Kế Ân, nói, “Tông Thịnh là người thừa kế tập đoàn Tông An, nhà bọn họ ở thành phố này tuy không thể so với nhà của anh, nhưng là nhà bọn họ ở huyện thị phụ cận lực ảnh hưởng cũng không thấp.”

“Uhm, tôi biết, dựa vào khu mỏ làm giàu, tiến quân địa ốc, hiện đất đai ở quê, trên cơ bản đều bị bọn họ lũng đoạn. Muốn thật sự so thì nói không chừng còn có thể so sanh với nhà tôi đó. Thật là ngoài ý muốn.”

“nếu anh ta mất tích ở khách sạn Sa Ân, hay chết, thì anh cảm thất nhà bọn họ sẽ tính sao? Thẩm Kế Ân, Tông Thịnh ở nơi nào?”

Thẩm Kế Ân vẫn là mỉm cười, vờ không hiểu rõ: “Tôi thật không biết em đang nói cái gì. Nếu em xác định anh trai mình mất tích ở khách sạn của tôi, thì đi báo án đi. Tôi sẽ phối hợp phong bế toàn bộ khách sạn để cảnh sát lục soát. Khách sạn này một tháng đã chết liên tục hai người, mất tích một người chính là một cái quảng cáo thực tốt, cảnh sát tới khi tìm người còn không thấy, chúng tôi thậm chí có thể tiến hành khai trương, còn ra thông báo khách ở đây  nếu tìm được Tông Thịnh, có thể được giải thưởng đến năm vạn tệ. Các ngươi nói hoạt động này, có thể hấp dẫn bao nhiêu người nhiều tới ở đây?”

Lan Lan cau mày: “Tiểu lão bản, cái này, đừng nói nữa, đối với bạn ấy chính là thương tổn!”

Hắn có thể nói ra nói như vậy, tôi biết, Tông Thịnh hẳn là đã không ở nơi này, cho dù còn ở, thì dù cho cảnh sát tới, cũng nhất định tìm không ra. Chúng ta muốn đánh cờ không phải với người, mà là quỷ. Mà Thẩm Kế Ân, chính là người thao túng này hết thảy.

Tôi đi tới trước mặt Thẩm Kế Ân đi qua, hỏi: “Nếu tôi đánh anh, tôi có bị đuổi việc không?”

Thẩm Kế Ân vẫn mỉm cười: “Sẽ không, tôi không phải lão bản không nói tình lý.”

“Vậy thì tốt!” Tôi cũng mỉm cười, sau đó xoa tay, tát vào mặt  hắn, quát to:

“Đừng có ở đó mà đắc ý, khách sạn quỷ này, cho dù đã ăn Tông Thịnh, tôi cũng sẽ tìm ra viên gạch có anh ấy!” quát xong, tôi thở ra một hơi thật dài, thật chậm, xoa xoa bàn tay tát hắn tới đau. “Cảm ơn tiẻu lão bản khoan dung, tôi sẽ không rời khỏi  Sa Ân, cố gắng ở lại đây làm nhân viên ưu tú, sau đó, tìm thấy Tông Thịnh, chẳng quan tâm hắn chỉ còn là một cục gạch.”

Lan Lan kéo tôi, vẻ mặt kinh hoảng đối với Thẩm Kế Ân nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão bản, hôm nay họp lớp Ưu Tuyền uống rượu, có chút say, xin lỗi.”

“Lan Lan, chúng ta đi thôi.” Tôi kéo Lan Lan ra thang máy, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Kế Ân, gã bất ngờ duỗi tay kéo tôi. Đột nhiên gã kéo, làm tôi lảo đảo, môi gã đã ấn uống. Gã bá đạo tiến vào trong miệng tôi, tôi đưa tay tát lên mặt gã, nhưng gã đã bắt được cổ tay tôi, xô tôi ra, nhếch mép cười:

“Là ông chủ, bị tát một cái mà còn không thể sa thải em, phải có nguyên nhân gì đó đặc biệt, ví dụ, tôi hôn em nên bị em tát một cái. Chúng ta huề nhau.”

Tôi lau nước miếng, hung hăng nói: “Ông chủ, tôi còn đi làm ở đây, thời gian còn dài, tôi nhất định tìm thấy anh tôi. Bất quá nếu có kẻ dám hôn tôi như vậy nữa, thì lần sau sẽ không chỉ một bạt tai!”

Tôi kéo Lan Lan đang ngây người vào thang máy, nhấn nút xuống.
 
Chương 70-2: Đánh thẩm kế ân 2


Tôi kéo Lan Lan đang ngây người vào thang máy, nhấn nút xuống.

Lúc xuống lầu, Lan Lan vẫn còn ngơ ngác kinh ngạc há hốc miệng nhìn tôi. Khi thang máy xuống tới tầng trệt, tôi kéo cô nàngra ngoài cô nàng mới hồi phục.

“Tông Ưu Tuyền! Cậu!!! lãng mạn vậy! Cậu nói đi, tiểu lão bản có phải vẫn luôn thích cậu không? Cậu…”

“Không phải! Gã chính là trả thù tớ!”

“Phim đều như vậy mà, khẳng định sẽ ở bên nhau a. Hơn nữa tiểu lão bản lúc trước cũng theo đuổi cậu mà, anh ấy theo đuổi tớ cũng chỉ vì muốn khiến cậu ghen mà...”

“Lan Lan!” Tôi hét lên với cô nàng, khiến cô nàng hoàn toàn câm nín, nhìn dáng vẻ cô nàng ngơ ngác, tôi hít mũi: “Thôi, Lan Lan, cậu về nhà đi. Về sau, nên như thế nào thì như thế ấy.”

Nói xong, tôi đi sang chỗ xe việt dã. Xe hắn còn ở đây tôi có nên báo án không? Tông Thịnh rốt cuộc đi nơi nào rồi? Thật sự đi vào đó, bị ăn luôn? Sao tới thi thể cũng không có chứ?

Phi, không có thi thể, chính là không có chết! Tông Thịnh sẽ không chết như vậy!

“Tông Thịnh! Hu hu…” Tôi ghé vào cửa xe khóc rống lên. Tôi hy vọng vô cùng, cửa xe đột nhiên mở ra, Tông Thịnh ở trong xe, mang kính râm nhìn tôi, tức giận nói: “Lên xe!”

Bất quá chuyện này đều không xảy ra, tôi chỉ có thể dựa vào xe mà khóc. Lan Lan đứng sau an ủi: “Ưu Tuyền đừng khóc mà, sẽ tìm thấy anh cậu mà.”

“Anh ấy đang ở trong khách sạn, thật sự, Lan Lan à, anh ấy ở trong khách sạn. Nếu ban nãy tớ bình tĩnh hơn nghe anh ấy thì sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ, anh ấy nhất định rất hận tớ.”

“ưu Tuyền, Ưu Tuyền, tớ…!” Facebook Meo_mup

Tôi không biết mọi việc sau đó như thế nào, là Lan Lan đưa tôi lên taxi, bất quá tôi còn  kịp dùng di động chụp  lại xe của Tông Thịnh ở khách sạn, quay một đoạn video, trong đó nức nở khóc và nói: “Bây giờ là ngày 17 táng 10, 11:45 tối, xe của Tông Thịnh ở trước cửa khách sạn Sa Ân, lúc trước anh ấy nói với tôi muốn tới khách sạn, nhưng tới nơi thì không thấy anh ấy, chỉ thấy xe ở cửa khách sạn.”

Tôi đang tạo chứng cứ để lỡ sau này phải báo án. Tôi cũng không nói cho Lan Lan biết những chuyện này, cũng không giải thích gì với cô ấy. Chỉ cần khách sạn Sa Ân còn, Tông Thịnh sẽ còn khả năng xuất hiện.

Về nhà, tôi mở cửa bằng chìa khóa hắn đã đưa, trong nháy mắt đẩy cửa ra, tôi còn nghĩ tới có khi Tông Thịnh đang ngồi ở phòng khách chờ tôi, hắn ngồi đó, hút thuốc!

Nhưng, chờ tôi chỉ có phòng khách tối đen.

Trên lầu cũng không có ai, không có Tông Thịnh, cũng không có quỷ ảnh nào.

Tôi nằm trên giường mà cả hai từng  lăn lộn, kéo chăn qua đầu khóc vang. Tôi thật yếu ớt, chẳng giúp gì được cho anh ấy, chỉ biết mang lại phiền toái cho anh. Anh ấy đang ở đâu rồi? Có bị thương không? Vì sao Thẩm Kế Ân lại hôn tôi? Tôi không tin là vì trả thù bạt tai đó.

Tôi không bật đèn, nằm trong bóng tối suy nghĩ tới nhiều chuyện. Tôi chán ghét bị đụng chạm, nhưng dần dần tôi đã quen với mùi khói thuốc nhàn nhạt cùng mùi máu tươi của anh.

Thẩm Kế Ân hôn tôi, hẳn là làm trò cho người khác xem, là ai? Lan Lan ư? Với thân phận của gã không cần bận tâm tới Lan Lan; chẳng lẽ, gã làm trò cho Tông Thịnh xem? Tông Thịnh đang ở lầu 16?

Tôi khóc cả đêm, sáng sớm mới mơ màng ngủ một lát. Nhưng giấc ngủ cũng chỉ khoảng hai tiếng, vì trong lòng còn trĩu nặng nên đã bật dậy.

Việc đầu tiên tôi làm, là chạy tới cửa khách sạn xem xe anh ấy còn ở đây không, nếu không thì xem xe của Thẩm Kế Ân đâu. Nhưng tôi thất vọng vì xe vẫn y như lúc tôi rời đi tối qua.

Việc thứ hai tôi làm, là tới trấn nhỏ hôm qua, tìm người nhà kia hỏi chuyện xảy ra sau khi tôi rời đi. Tông Thịnh vốn không có ý định tới khách sạn, hắn biết Vương Càn rất lợi hại, hơn nữa gã đã coi anh là thức ăn của m ình nên nếu không có gì đặc biệt thì chắc hẳn anh sẽ không nhào tới khách sạn, đem mình dâng tới miệng gã như vậy.

Tôi muốn nghe lại xem chuyện gì đã xảy ra.

Muốn tìm nhà của bé gái đó cũng dễ, chỉ cần hỏi han vài câu, hôm qua lúc Tông Thịnh làm pháp sự cũng kh ông ít người xem, nên chỉ hỏi chút là ra.

Nếu là trước đây, tôi cũng ngượng ngùng đi tìm người hỏi thăm, chính là hiện tại tôi thật sự không quản những chuyện đó, chỉ nghĩ tới làm sao nhanh chóng có tin tức của Tông Thịnh.

Hỏi ra mới biết, bé gái đó nhà ở thôn phụ cận, người đàn ông sau khi đập đầu vào bia mộ bị khâu 4 mũi trên đầu, còn nằm bệnh viện.

Tôi tìm thấy bệnh viện, ở cửa đã thấy đứa bé, đang chơi lò cò ở cửa phòng bệnh, con bé không biết mình đã gặp chuyện khủng khiếp thế nào.
 
Chương 71: Đất mộ phần


“Gái ơi.” Tôi nhẹ giọng gọi, tôi nhớ hôm trước người đàn ông gọi cô bé như vậy.

Con bé ngước lên nhìn tôi rồi chu môi, không thèm để ý. Trong mắt con bé, tôi là người xấu, không cho nó đi gặp mẹ.

“Gái à, ba em đâu?”

“Tránh ra đi! Em không nói chuyện với chị!” Con bé gào lên với tôi, tôi thở dài, không biết sau này lớn lên thì con bé có nhớ lại chuyện hôm ấy không. Tuy nhiên, tôi hy vọng con bé không nhớ tới, nếu không tới lúc lớn nó nhớ ra mẹ nó đã chết lại còn muốn kéo nó đi, tâm tình đó biết phải làm sao?

Tôi nhìn về phía khu phòng bệnh. Trạm xá trấn này rất bé, chỉ là một tòa tứ hợp viện, có bốn phòng bệnh. Những ca nặng đều đã đưa tới trạm xá huyện hoặc trung tâm, ở đây toàn  những bệnh nhẹ, cạo gió này nọ mà thôi.

Ba con bé đang quấn băng trên đầu, ngồi trên giường truyền dịch, vừa truyền vừa xem điện thoại, cạnh gã là  người đàn ông trung niên ngày hôm qua đang nghe điện thoại.

Gã nhìn thấy tôi thì thật bất ngờ, vội nói gì đó với đại thúc kia, ông ta vội cúp máy ra khỏi phòng nói chuyện với tôi: “ Em gái, sao lại tới đây, không phải hôm qua anh của em nói là không còn việc gì nữa sao?”

Tôi cắn môi, không biết nói sao cho đúng, do dự rồi mới nói: “Đại thúc à, có thể nói chuyện với chú không? Chỉ cần vài phút thôi.”

Đại thúc kia nhìn lại phòng bệnh, lại nhìn đứa nhỏ, rồi theo tôi đến khu vực đậu xe. Trạm xá thật sự rất nhỏ nên chỗ vắng người cũng chỉ có nơi này.

Chúng tôi đứng đó, đại thúc cũng có chút bồn chồn, muốn hút thuốc nhưng lại thôi.

“Đại thúc, ngày hôm qua tôi có việc đi trước nên  muốn hỏi một chút, ngày hôm qua chú nói chuyện gì với anh trai tôi?”

“Chuyện này sao?”

“Đúng ạ, tôi hỏi anh ấy nhưng không chịu nói, mà trông đầy tâm sự. Tôi đành phải tới đây hỏi chú xem hôm qua có chuyện gì. Chú thấy đó, tôi phải ngồi xe xa tới vậy để đến được đây đó.”
 
Chương 71-2: Đất mộ phần 2


“Cũng không có gì.” Đại thúc nói, “Tôi nhìn thủ pháp cậu ta lúc làm pháp sự cùng với lão tiên sinh mà tôi gặp hơn hai mươi năm trước khá giống nhau, hỏi ra mới biết ông ta chính là sư phụ của anh trai cô, khó trách, thủ thế, bắt quyết đều giống nhau.”

Sư phụ? Trong lòng tôi treo một dấu chấm hỏi thật lớn. Tông Thịnh vốn không có sư phụ mà chỉ có lão tiên sinh nuôi dạy từ bé, nói sư phụ, có lẽ là lão tiên sinh này, Tông Thịnh gọi ông ấy là gia gia.  

“Hai mươi mấy năm trước, kia lão tiên sinh nói là tới thôn chúng ta tìm một cái quỷ thai. Cũng không biết ông ấy vì sao biết những việc này. Chỗ chúng ta trong thôn thật thật sự có  một quỷ thai. Có phải đúng là con của quỷ không thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng mọi người đều nói như vậy, ai cũng nói mẹ nó từng ngủ một đêm ở loạn phần cương đó, sau đó hoài thai. Còn gã Vương càn đó cũng đã chết rồi. Gã giết người bị ngồi tù. Vừa ra tù thì chết ở công trường. Nghe nói là mâu thuẫn với người ta bị giết.

Lúc lão tiên sinh đi vào thôn chúng ta tìm Vương Càn thì Vương Càn còn chưa có giết người, suốt ngày ở trong thôn chơi bời lêu lổng.

Cũng không biết lão tiên sinh đã nói gì với gã, mà tối đó gã rủ mấy người trẻ tuổi trong thôn đi ra tới khu vực loạn phần cương. Lúc đó, tôi cũng còn trẻ tuổi không biết sợ quỷ thần mà đi theo. Haiz, lão tiên sinh đó thật lợi hại, ở loạn phần cương dùng một sợi tóc của Vương Càn, đốt bằng cây nhang, khói nhang bay thẳng tới chỗ cây hòe to bên cạnh một ngôi mộ. ông ta nói, người trong nấm mộ đó chính là ba của Vương Càn. Cũng không biết ông ta làm gì, sau khi làm một đống pháp sự thì lấy một nắm đất trên đỉnh mộ đó. Haiz, hình như nghe ông ta nói mộ đó là mộ quỷ gì đó, có kế hoạch gì đó, con quỷ đó đáp ứng rồi thì ông ta mới mang nắm đất đi.”

Tôi nghiêm túc lắng nghe, thấy ông ta không nói nữa thì hỏi: “Rồi sao nữa? Còn gì nữa không? Chú còn nói gì với anh ấy không ạ?”

“Không có, chỉ có thế thôi. Tôi cũng chưa từng gặp lại lão tiên sinh đó. Hai năm sau thì Vương Càn giết người ngồi tù. Anh cô hôm qua nghe xong chuyện chỉ có thế, cô rời đi một chốc thì cũng rời đi.”

Tôi cau mày, việc như vậy thôi thì tại sao Tông Thịnh lại quyết tâm nhất định phải vào khách sạn tối qua? Chuyện này có nghĩa gì?

Tôi ôm một đống vấn đề trong lòng quay trở về htành phố, không biết phải  liên hệ chuyện lại như thế nào.

Đất trên mộ? Đúng rồi, hôm đó sau khi xử lý mẹ cô gái, khi rời khỏi loạn phần cương thì Tông Thịnh cũng mang theo một nắm đất trên mộ.

Khi đó, tôi đi bên cạnh anh, mà anh cũng chẳng nói gì với tôi, thậm chí không hề dừng bước, chỉ rảo bước thật nhanh rồi cho đám đất vào trong một cái túi nhỏ. Lúc đó, tôi không để ý, chỉ nghĩ anh tiện tay mà làm thôi. GIờ, ngẫm lại, như vậy mọi chuyện Tông Thịnh làm hoàn toàn có mục đích.

Việc này tôi không có kiến thức, phải tìm ai để hỏi bây giờ? Lão tiên sinh khẳng định là biết, vì ông ta là đương sự, hơn nữa Tông Thịnh được ông nuôi lớn, mọi thứ Tông Thịnh làm đều do ông ấy dạy. Nhưng mà Tông Thịnh nói lần trước lão tiên sinh xử lý quỷ trong tường Vương Càn đã bị trọng thương, nên anh mới phải ra tay, và vì xử lý vết thương nên mới phải bất đắc dĩ tìm tôi.

Lão tiên sinh, có lẽ tôi không thể tìm ra rồi. Giờ cũng không biết Tông Thịnh đang ở đâu, có khi là còn ở khách sạn, nói không chừng đã bị ăn mất rồi, nhưng mặc kệ, dù sống hay chết tôi cũng phải tìm thấy anh, phải cứu anh ra. Tôi không có thời gian đi tìm ông ta, nên phải tìm cách nào đó khác.

Đúng rồi, ông thầy bói bán bùa 20 tệ ở hẻm nhỏ, biết đâu ông ta biết chuyện.

Tôi lại lắc lư trên xe, tới hơn 4h chiều tôi mới tới con hẻm nhỏ đó. Cả ngày bôn ba, tôi cũng chẳng màng ăn sáng ăn trưa, tới nơi, tôi mua tạm một p hần bánh trứng ở ven đường rồi đi tìm ông thầy bói, chỉ sợ ông ta đã dọn hàng.

Đang vội vã tìm người thì Lan lan gọi điện cho tôi: “Ưu Tuyền, tìm thấy anh cậu chưa?”

“Chưa, tớ đang nghĩ cách, cậu cũng đừng kể chuyện hôm qua cho mọi người ở khách sạn, cả các bạn học nữa.”

“Được rồi, tớ hiểu. Ưu Tuyền, tớ xin lỗi chuyệ nhôm qua…”

“Được rồi Lan Lan, hôm khác nói, tớ đang vội.”

Tôi cúp máy, ăn ba miếng hết cái bánh, đi tới trước mặt ông thầy bói. Ông ta đang dọn hàng, chuẩn bị rời đi.

Tôi vội ngồi xuống trước mặt ông ta.

Nhìn thấy vậy, ông ta ngạc nhiên rồi lại tủm tỉm cười nhìn tôi, thả lại quầy hàng, ngồi xuống. Tôi vội nói: “Thầy à, tôi…”

“Khoan nói, để tôi tính xem cô gặp chuyện gì mới vội tìm tôi vậy., ha ha, ban nãy nhìn thấy cô nuốt bánh là đã chậm tay lại rồi.” Ông ta bấm ngón tay rồi nói “Cô cần hỏi việc.”

“Tôi vội tìm người, là một người rất quan trọng với tôi. Thầy, ông biết anh ấy ở đâu không?”

“KHông đúng, là hỏi sự tình không phải tìm người.”

“Hỏi sự tình cũng là hỏi người.”

“Cô tìm ai, quan hệ thế nào?”

“Bạn trai tôi.”

“Sặc, bạn trai không thấy thì đi t ìm, người trẻ tuổi giờ cứ vậy sao?”

“Thầy à, tôi đã gấp lắm rồi, đừng trêu tôi nữa. Anh ấy mất tích từ tối qua, điện thoại cũng không gọi được, không chút tung tích.” Tôi cuống lên, hốc mắt cũng đỏ lên.

Lúc này ông ta mới nghiêm túc nói: “Đừng khóc, để tôi tính. Cô có sinh thần bát tự của người đó không?”

Tôi vội nói kỹ càng. Ông ta lấy giấy đỏ và bút ra, vẽ vẽ viết viết một hồi rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Lúc trước tôi đã xem cho cô rồi, bát tự này tôi nhớ rõ, tôi từng nói người này sinh non, sống không quá một tuổi, cô tính lừa tôi sao?”

Tôi sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Vài giây sau mới nói “Ông coi như tôi gặp quỷ đi, anh ấy đang ở đâu? Ông tính được không?”

Ông ta lắc đầu: “Đã chết, tôi không thể tính ra.”

Tôi thở dài một hơi, vẫn là kh ông có manh mối.

Ông ta nói tiếp: “Cô vẫn còn chuyện muốn hỏi tôi.”

“Có! Thầy, tôi muốn hỏi về đất mộ phần, để tôi kể chút chuyện.” Tôi kể lại những lời đại thúc đã nói, rồi mới hỏi: “Giữa trưa hôm qua, bạn trai tôi cũng lấy một chút đất trên mộ, tôi không hiểu sao anh ấy làm vậy? nếu biết, có thể toi sẽ tìm thấy anh ấy.”
 
Chương 72-1: Liên hệ 1


Ông thầy bói cau mày một lúc lâu rồi mới nói: “Anh ta lấy đất xong cho vào túi?”

“Đúng vậy!”

“Vầy nhé, đất mộ phần chính là chào hỏi với chủ mộ, tỏ vẻ hữu hảo hoặc là muốn đưa con quỷ trong mộ đi đâu, dùng đất mộ phần làm môi giới. Người bình thường sau khi chết sẽ không thể tuỳ tiện đi vào nhà của người khác. Mỗi ngôi nhà đều có một kết giới riêng, không có tình huống đặc biệt thì cũng không thể vào. Nhưng nếu đem đất mộ phần của ngừoi đó đem vài nhà, thì quỷ chủ mộ có thể đi theo vào nhà.”

Tôi gật đầu: “À ra vậy!”

“Ừ, hoặc lấy đất đó pha với nước cho người khác uống thì sẽ làm người ta sinh bệnh. Bất quá, đây chẳng phả việc tốt lành gì. Ha ha.”

“Uhm, để tôi ngẫm nghĩ lại.” Tôi đứng lên, trả hai mươi đồng rồi rời đi.

Ông thầy bói ở phía sau cười ha hả. “Ta đã nói là tới hỏi sự tình mà. Ha ha!”

Tôi thả bước chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ, cũng chẳng biết giờ phải đi đâu.

Mặt trời đã bgar về phía Tây, có lẽ cũng 5 giờ chiều rồi. Tôi biết đi đâu bây giờ?!

Ở thành phố này tôi cũng chỉ có thể về ý túc xá hoặc về nhà Tông Thịnh mà thôi.

Do dự một chút, tôi quyết định về nhà Tông Thịnh.

Bất quá, sau khi lên xe tôi lại nói địa chỉ khách sạn Sa Ân. Tôi muốn nhìnaij xem xe của Tông Thịnh còn đó không

Taxi đi chậm ngang qua khách sạn, xe anh vẫn nằm đó, không hề dịch chuyển. Tôi biết phải nói thế nào với bà anh đây!

Tông Thịnh trờ về, nhà cửa sửa soạn xong, như thể sẽ ở lại đây mãi, vậy mà giờ anh lại mất tích, tôi phải làm sao bây giờ?

Về nhà, tôi vào bếp tìm được ít mì, là loại lần trước anh đã nấu cho tôi ăn, nhưng mà nấu mãi không xong.

Đứng trong bếp, tôi dường như nghe được giọng anh, giật mình chạy ra tìm thì lại chẳng thấy ai.

Bưng chén mì ngồi trong phòng khách ăn, tôi miên man nghĩ về mọi chuyện đã qua.

Gia gia của anh, trước khi anh sinh ra đã từng ghé qua loạn phần cương, còn lấy đất của mộ ba anh đi, hơn nữa trước đos đi tìm quỷ thai kia. Sau đó, lại tìm thấy quỷ thai là anh? Dường như có liên hệ. Ông ta mang đất mộ phần đi, có thể để ba Vương Càn thuận lợi đi vào nhà người khác.

Lúc trước tôi tưngd nghi ngờ lúc mẹ Tông Thịnh mang thai anh thì vẫn còn đang đi học. Thậm chí mang thai trong trường học. Với tuổi của mẹ anh thì không thể đi tới chỗ loạn phần cương đó. Nhưng nếu ông ta mang đất mộ phần đó bỏ vào khu vực của bà, thậm chí cho vào cặp sách này nọ...

Ông ta đi tìm quỷ thai, sau đó lấy đất mộ phần, đi tìm mẹ Tông Thịnh, sau đó mẹ Tông Thịnh mang thai, sinh hạ quỷ thai, ông ta tới bảo hộ Tông Thịnh, sau đó mang Tông Thịnh rời đi. Mọi chuyện như thông suốt. Chỉ là kia lão tiên sinh một hai phải tạo quỷ thai làm gì?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top