Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1260


"Mười lăm triệu!"

Trần Triệu Dương vừa nhìn đã biết có người của phòng đấu giá đang ra giá để dẫn dụ người khác tăng theo mình nên mới tăng giá một mạch đến con số mười lăm triệu, anh muốn nhìn xem liệu những người này có chơi tiếp hay không.

Quả nhiên, khi sử dụng đôi mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương nhìn thấy mấy người này trao đổi trong chốc lát rồi có người giơ thẻ lên.

"Mười lăm triệu năm trăm ngàn", người đó giơ thẻ tăng giá năm trăm ngàn.

Lúc này những người khác cũng lần lượt ra giá cạnh tranh cho món đồ này.

Trần Triệu Dương thầm cười mỉa mai, tiếp tục giơ thẻ: "Mười sáu triệu".

"Ông anh này sao mà chán thế, chỉ thêm có năm trăm ngàn thôi à, không có tiền sao?", người đàn ông vừa ra giá cười lạnh, giễu cợt anh.

"Tôi ra mười bảy triệu!", châm chọc Trần Triệu Dương xong, anh ta lại lớn tiếng nói.

"Mười bảy triệu một trăm ngàn!", anh đỏ cả mặt, gân cổ hét lên như bị chọc giận.

"Mười tám triệu", thấy dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, người nọ không nao núng tiếp tục ra giá. 

"Mười tám triệu một trăm ngàn!" "Hai mươi triệu".

Thấy hai người tranh nhau như thế, các khách hàng xung quanh đều lắc đầu, những cuộc đấu giá tranh hơn thua nhau thế này rất dễ đẩy giá lên cao.

Không những thế, giá tiền này đã hoàn toàn vượt qua giá trị thực sự của bức tranh trên kia.

"Ngại quá, người đàng hoàng không nên cướp đồ yêu thích của người ta, anh thích bức tranh đó như thế thì tôi nhường cho anh vậy", Trần Triệu Dương đột nhiên không làm vẻ mặt tức giận vừa rồi nữa, sảng khoái nói.

"Anh...anh không ra giá tiếp nữa sao?", người đàn ông kia đang nghĩ bụng chờ đối phương gọi thêm một lần nữa rồi thôi, ai ngờ anh lại dừng lại làm cho anh ta rơi vào tình thế bị động.

"Thôi khỏi, tôi không có tiền thế đâu", nói thì nói như vậy nhưng vẻ mặt của Trần Triệu Dương vẫn mang sự tiếc nuối, như thể vì anh thật sự không có tiền nên mới không ra giá tiếp vậy.

"Đại ca quá trâu bò!", Giang Tử Phong còn chuẩn bị nhắc nhở đại ca mình, nhà họ Giang của cậu cũng có một phòng đấu giá thế này nên đương nhiên biết tình huống hay xảy ra trong đó, rõ ràng là người này được phòng đấu giá nhờ cậy, nếu tiếp tục ra giá nữa sẽ bị lừa.

"Còn có ai muốn ra giá nữa không ạ?", đấu giá viên đang đứng trên sân khấu cũng biết người ở phía dưới là người của phòng đấu giá nên hơi sốt ruột khi thấy anh ta ra một cái giá quá cao, chờ một lúc lâu mới hỏi.

"Không có ai cả, nhanh đập búa đi!", có người không kiên nhẫn nói to.

Đấu giá viên lại nhìn xung quanh, cũng chẳng còn cách nào. Đáng lẽ ra họ sẽ có một khởi đầu thuận lợi thế mà cuối cùng lại bị gài một vố, đắng mà không nói nên lời.

Tuy nhiên, ông ta không tiếp tục hỏi nữa mà đập búa xuống.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1261


Các cuộc đấu giá tiếp theo đã bình thường trở lại, mấy người được nhờ không kéo giá quá đà.

Cho đến khi một món đồ xuất hiện. Đây là một món đồ sứ, quan trọng là nó có xuất xứ từ Hoa Hạ. Nhìn từ bên ngoài, món đồ sứ này được chế tạo rất tinh xảo, một số giám định viên cực kỳ nổi tiếng đang có mặt đi lên giám định và xác nhận là hàng thật, đó lại còn là bình sứ Thanh Hoa có nguồn gốc vào cuối nhà Nguyên.

Khi những thông tin trên được công bố, tất cả những người đang có mặt tại đây đều trở nên hăng hái, ai mà chẳng biết bình sứ Thanh Hoa này là một thứ vô giá, chưa kể nó còn có tạo hình đỉnh cao và được bảo tồn nguyên vẹn.

Có thể nói, kể từ khi bình sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên lên sân khấu, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào nó, ai nấy đều chực chờ giơ thẻ vì bất cứ người nào có thể tham dự buổi đấu giá này đều không thiếu tiền, muốn giành được vật đó.

Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu để quan sát, nét mặt chợt trở nên kỳ lạ.

Rõ ràng là vừa rồi anh đã dùng phương pháp giám định mà lão già dạy cho mình, thấy được cái bình này đích thị là hàng thật, thế nhưng khi dùng đôi mắt xuyên thấu thì cực kỳ ngạc nhiên.

Nguyên nhân không phải cái gì khác ngoài việc bên trong bình sứ Thanh Hoa này có một chữ Hán giản thể

"Tiền" trên vách.

Ai cũng biết chữ Hán giản thể phải đến giai đoạn giữa của những năm năm mươi mới xuất, mà chữ

"Tiền" này lại xuất hiện trên vách trong bình sứ thanh Hoa cuối thời Nguyên, thế không phải điêu à?

"Như các vị đã biết, đồ sứ của Hoa Hạ luôn là những sản phẩm có một không hai, bình sứ Thanh Hoa nhà Nguyên này còn quý báu hơn thế, có thể nói là cực kỳ hiếm có. Bây giờ các vị có hai mươi phút để cân nhắc", đấu giá viên trên sân khấu nở một nụ cười rồi đi xuống cánh gà.

"Tử Phong, chú ý, lát nữa đấu giá bắt đầu thì ra giá cẩn thận thôi nhé", nhân giờ nghỉ giải lao, Trần Triệu Dương truyền âm cho Giang Tử Phong, trong đầu anh đang có một kế hoạch. 

Từ khi vào giờ giải lao, bầu không khí trong hội trường có gì đó không tốt lắm.

"Chắc chắn là cậu ta chưa?”, người đàn ông trung niên đang ngồi trên vị trí chủ tọa lạnh lùng hỏi, ánh mắt hiện lên sự rét lạnh.

"Thưa ông, đã xác định rồi ạ, đích thị là người của Huyết Lang, có điều không biết cả bọn đều đến hay chỉ có một mình tên này", một người lên tiếng đáp.

"Không cần biết là một người hay mấy người, thằng khốn này đã giết con tôi, tự chui đầu vào lưới thì đỡ cho tôi đi tìm", ánh mắt Dulu đằng đằng sát khí, ông ta cực kỳ muốn ăn tươi nuốt sống Trần Triệu Dương.

"Tổng giám đốc, cái này...ra tay luôn hình như không ổn lắm", có người cho ý kiến, dễ thấy là họ không hề bận tâm đ ến cái chết của con trai Dulu, lợi ích nhận được từ phòng đấu giá quan trọng với họ hơn.

"Phải đấy, một hội đấu giá thế này xưa nay chưa từng có, rất nhiều nhân vật lớn lặn lội đường xa đến đây để tham dự, nếu để chuyện thế này xảy ra thì tôi sợ là ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của phòng đấu giá chúng ta”.

"Theo tôi thì bọn người Huyết Lang này phải giết, nhưng buổi đấu giá của chúng ta cũng không thể hỏng được, chỉ bằng chúng ta chờ đến khi kết thúc đi? Buổi đấu giá vừa kết thúc thì chúng ta hành động, gi ết chết tên đó"  

Hầu như những người ở đây đều phản đối, mặc dù Dulu là tổng giám đốc nhưng bọn họ cũng không phải ăn chay, sau lưng họ đều có chỗ dựa, trong sự việc thế này thì họ là phương có lý nên đương nhiên sẽ ra sức ngăn cản.

Nghe những người đang ngồi nói vậy, sắc mặt của Dulu trở nên xấu đi, rõ ràng là ông ta không ngờ mình lại bị phản đối gay gắt như vậy.

Tuy nhiên, Dulu có thể ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc thì hiển nhiên không phải bao cỏ, ông ta biết sở dĩ mấy người này gây khó dễ cho mình ngay lúc này là vì muốn làm khó chịu, ông ta mà để lộ chút sơ hở thôi là bọn họ sẽ dùng lý do này để đuổi mình ra ngoài ngay.

"Các ông bị điên à? Người ta tuyên bố đến đây để trả thù phòng đấu giá chúng ta, người như thế mà không sớm diệt trừ thì sẽ để lại tai họa ngầm vô cùng lớn, thế mà các ông lại muốn chờ buổi đấu giá kết thúc, trong đầu chỉ có phân thôi à!", lúc này Dulu cũng bị cơn tức giận làm cho đầu óc mụ mẫm, vỗ bàn cái rầm rồi chỉ vào những người đó, giận dữ hét lên. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1262


"Dulu, chú ý đến thân phận của ông đi, tôi thấy ông muốn làm phản rồi đúng không?”

"Dulu, khôn hồn thì ông hãy rút những lời nói vừa rồi lại ngay!"

"Chỉ là một Huyết Lang thôi mà cũng đáng để chúng †a vỗ bàn cáu gắt thế sao? Đúng là chuyện bé xé ra to"

Đến bây giờ, các nhân viên cao tầng đang ngồi quanh bàn cũng đồng loạt đứng dậy, nhìn Dulu với nét mặt bất thiện, thái độ khó chịu đối với lời nói của Dulu được thể hiện rất rõ.

"Các vị bớt giận, đừng để sứt mẻ tình cảm chứ ạt! Các vị ngồi xuống hết đi nào, ý của ông Dulu không phải vậy đâu!, thuộc hạ của Dulu thấy vậy bèn tiến lên, mở miệng khuyên can.

"Cậu là ai vậy? Bọn tôi đang nói chuyện với ông chủ của cậu, cậu chỉ là một con chó thôi, đừng có mà xen vào!"

Họ không thể chửi rủa Dulu ngay mặt nên tìm chỗ để trút cơn giận ra.

Tên thuộc hạ nghe vậy thì mặt mày tái mét. Hắn ta không đắc tội nổi những người này, họ đều là nhân vật lớn, chỉ cần nói một câu đã có thể quyết định được sự sống chết của hắn ta.

"Được rồi, tôi đồng ý chờ buổi đấu giá kết thúc rồi hãng ra tay với bọn Huyết Lang", Dulu biết mình bây giờ một cây chẳng chống vững nhà, không thể để đám người kia kiếm ra cái cớ nào được.

"Nhưng các ông cũng nên suy nghĩ lại đi, nếu do các ông mà buổi đấu giá lần này xảy ra bất cứ sơ suất gì thì tự đi giải thích với ông chủ đi nhé!", Dulu lại cười lạnh nói thẳng.

"Hừ, đây là buổi đấu giá do phòng đấu giá Tô Tỉ tổ chức, cậu ta dám quấy phá sao? Trừ khi cậu ta chán sống rồi!"

"Đúng, tưởng phòng đấu giá chúng ta ăn chay à?"

"Nếu cậu ta dám gây chuyện trong buổi đấu giá thì vừa hay cho chúng ta lý do để diệt trừ".

Những nhân viên cao tầng đưa ra suy nghĩ của mình.

Chỉ có Dulu là thầm nhếch mép, nếu bọn Huyết Lang mà tuân thủ quy định như thế thì đã không phải Huyết Lang rồi.

Đối phương mà sợ hãi phòng đấu giá Tô Tỉ thật thì chắc chắn sẽ không tới nữa.

Nhưng bây giờ bọn người này đã có mặt tại đây, như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là người ta không sợ họ.

Đám già này đúng là tự cao tự đại, xem ra đây là một cơ hội tốt. 

"Hừ, các vị đã khăng khăng như vậy thì tốt thôi, tôi không quan tâm nữa, mong là như các vị suy nghĩ".

Nói đến đây, Dulu mở toang cửa ra ngoài, tên thuộc hạ của ông ta cũng đi theo.

"Đến phòng giám sát thôi", sau khi rời khỏi đây, nét mặt của Dulu thoáng chốc bình thường trở lại như người vừa tức giận không phải ông ta vậy.

"Rõ, ông chủ", thuộc hạ nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhanh chân theo sát.

Rất nhanh hai mươi phút đã trôi qua, trong thời gian ngắn ngủi này, Trần Triệu Dương cũng không ngồi yên, luôn quan sát những người gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn đi.

"Chính là ông", anh đã chọn ra được mục tiêu, đó là người đang ngồi ở hàng thứ nhất. Có thể ngồi ở hàng đầu tiên trong buổi đấu giá long trọng thế này nhất định không phải người đơn giản.

Thông qua cuộc gọi vừa rồi, Trần Triệu Dương cũng đã chắc chắn đối phương bắt buộc phải có bình sứ Thanh Hoa.

"Các vị, hai mươi phút đã đến, mời các vị trở lại vị trí của mình, cuộc đấu giá cho bình sứ Thanh Hoa miệng rộng này sắp bắt đầu", vừa lúc đó, đấu giá viên cũng đi lên sân khấu, cao giọng nói.

Dứt lời, ông ta nhìn lướt qua khách mời bên dưới, phát hiện gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên nóng cháy, dáng vẻ phải có được bình sứ cho bằng được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1263


Thấy vậy, đấu giá viên càng kích động hơn, món đồ này có lẽ sẽ trở thành một di vật văn hóa được bán ra với mức giá cao ngất ngưỡng, và ông ta chính là đấu giá viên thúc đẩy cái giá này lên cao.

Đấu giá viên nói xong thì các khách hàng cũng ngồi vào chỗ, chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

"Các vị, giá khởi điểm của món đồ này là không, các vị có thể tùy ý ra giá, không yêu cầu phải tăng nhiều nhất hay ít nhất bao nhiêu. Bây giờ, đấu giá bắt đầu, mời ra giái"

Đấu giá viên kia vô cùng thông minh khi không đặt giá khởi điểm hay yêu cầu về mức tăng giá, làm vậy vốn có hơi không ổn nhưng thực chất lại cho mỗi người một tâm lý ám thị rằng ai cũng có thể ra giá.

Chẳng qua, ông ta nói xong thì không có ai mở màn, ai nấy đều đang xem tình hình.

Thấy tình trạng này, đấu giá viên cũng không sốt sắng mà chỉ bình tĩnh chờ đợi, ông ta không tin bình sứ Thanh Hoa này không đấu giá được.

"Năm triệu".

Trong lúc mọi người đang quan sát thì người đàn ông ban đầu cạnh tranh đấu giá với Trần Triệu Dương đột nhiên lên tiếng.

Câu nói này tựa như cánh cửa mở ra cuộc đấu giá, ai cũng vội vàng lên tiếng.

"Năm mươi triệu".

Thấy giá năm mươi triệu xuất hiện, ngay cả Trần Triệu Dương cũng hơi ngạc nhiên, không phải vì giá quá thấp mà là quá cao.

Ở đây đang sử dụng Euro, năm mươi triệu này xấp xỉ bốn trăm triệu nhân dân tệ, cái giá này đã gần như gấp đôi so với khi bình gốm Quỷ Cốc Tử Xuống Núi được đấu giá.

Vì vậy, Trần Triệu Dương không tham gia mà quan sát những người tăng giá.

Sau cùng, trụ được đến cái giá năm mươi lăm triệu chỉ còn lại một người, đó là ông lão đang ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất.

Cho đến lúc này thì bình thường sẽ không còn ai mù quáng tăng giá nữa, ông lão kia nở nụ cười chiến thắng.

"Sáu mươi triệu". Ngay khi mọi người cho rằng đã đến hồi kết thúc thì người đàn ông ra giá đầu tiên đột nhiên lên tiếng lần nữa.

Thấy người đó ra giá, Trần Triệu Dương nhếch môi cười. Anh đang chờ thời điểm này, phòng đấu giá Tô TỶ đúng là đủ can đảm, không sợ bị phát hiện ra.

"Cậu..."

Ông lão kia vô cùng giận dữ, khó khăn lắm mới sắp kết thúc thế mà nửa đường lại có một tên Trình Giảo Kim xông ra, làm sao ông ấy không nổi giận cho được?

"Sáu mươi lăm triệu".

Tuy nhiên, ông lão vẫn giữ bình tĩnh, không nổi đóa, tiếp tục đưa ra một con số.

"Bảy mươi triệu, nếu ông ra giá cao hơn thì tôi sẽ dừng".

Người đàn ông đang cạnh tranh với ông ấy ra giá xong thì nói thẳng.

"Hừ! Bảy mươi lăm triệu", ông lão hừ lạnh, không tăng thấp so với giá gốc của đối phương mà lần nữa tăng thêm năm triệu.

"Được rồi, ông thắng, vật này thuộc về ông", người đàn ông kia dang tay, mỉm cười nói.

Sắc mặt của ông lão không tốt lắm, cho dù ai bị ép tăng giá lên hơn hai trăm triệu cũng không vui vẻ được.

Không lâu sau, ông ấy hoàn thành việc thanh toán ngay tại chỗ, trong khi đó những nhân viên cao tầng của phòng đấu giá thì vui mừng hớn hở, dù sao thì đây cũng là một số tiền lớn.

"Chà, nếu dùng số tiền này để đổi lấy hàng thật thì tốt rồi, tiếc là thứ ông lão này giành được chỉ là hàng giả", giữa lúc đó, một giọng nói mờ mịt truyền vào tai ông lão.

Ông ấy sửng sốt, nhìn lướt qua những người xung quanh thì phát hiện hình như ai cũng không nghe thấy câu này, nghĩ mình nghe nhầm nên không để ý.

"Thật ra cái bình này bắt chước rất thật, tiếc quá, đây phải là một tác phẩm có hình dạng giống như tiền mới đúng. Bình sứ Thanh Hoa người ta làm này có thể đánh tráo, ngay cả khi sử dụng phương pháp xác định niên đại bằng Cacbon 14 cũng không thể phát hiện ra, có điều các tác phẩm hình dạng như tiền thường có chữ Hán giản thể "Tiền" ở vách trong..."

Vừa lúc đó, ông lão lại nghe thấy câu nói này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1264


Lần này, ông lão chắc chắn bản thân không nghe nhầm, nhất định là có ai đó nói cho mình biết một vài chuyện.

Nếu mua được hàng thật, dẫu có tốn nhiều tiền đi chăng nữa thì ông ấy cũng sẽ không oán than gì.

Nhưng mà, nếu bình sứ thanh hoa này là hàng giả, vậy thì ông ấy sẽ không nhãn nhịn kẻ này nữa.

Nghĩ thế, mặt mày ông lão tái mét, vẫy tay với đấu giá viên.

Vốn dĩ, đấu giá viên còn định tiếp tục bán đấu giá, nhưng khi thấy ông chủ lớn gọi mình, ông ta rón rén chạy vội vã xuống dưới đài.

“Thưa cụ, cụ có gì sai bảo ạ?”, nét mặt đấu giá viên đầy vẻ nịnh nọt nhìn ông lão rồi hỏi.

Đúng lúc đó, Trần Triệu Dương đã truyền tin cho. Giang Tử Phong, bảo cậu ấy lại gần hơn để phát sóng trực tiếp, phải đảm bảo cuộc đối thoại được phát sóng rõ ràng.

Giang Tử Phong tuân lệnh, lặng yên đi lại gần, dù sao, giờ đấu giá viên cũng đã đi xuống, xung quanh có vài người đến hóng chuyện nên hành động của Giang Tử Phong cũng không quá bất ngờ.

“Tôi muốn hỏi vài việc, cái bình sứ Thanh Hoa miệng rộng này là hàng thậ nét mặt ông lão lạnh nhạt nhìn đấu giá viên rồi hỏi. 

“Đương nhiên là hàng thật ạ, đây chính là kết quả của mười mấy vị chuyên gia giám định của phòng đấu giá Tô Tỉ, không thể nào có sai lầm được”, mặt mày vị đấu giá viên đó mông lung, nhưng nhờ năng lực công tác chuyên nghiệp của mình, ông ta nhanh chóng phản ứng, rồi cam đoan nói.

“Gọi tổng giám đốc của các cậu đến đây một chút”, ông lão gật đầu, không phản bác gì mà đưa ra yêu cầu như thế.

“Việc này..", gương mặt đấu giá viên rất khó xử, đây chính là hội trường đấu giá, có chuyện gì lại mời tổng giám đốc tới chứ?

“Để tổng giám đốc của các cậu cho tôi một sự đảm bảo, chỉ cần ông ta cam đoan rằng bình sứ Thanh Hoa kia là hàng thật thì tôi sẽ không nói gì nữa”, nhìn thấy đấu giá viên lộ vẻ khó xử, nét mặt ông lão thả lỏng hơn chút, nói.

“Vâng, để tôi giúp cụ mời tổng giám đốc tới ạ”, đấu giá viên không dám đắc tội nhân vật lớn này, ông ta thông báo ngay cho Dulu biết qua tai nghe.

Dulu vẫn luôn quan sát camera và tất nhiên ông ta đã nhìn thấy cảnh này, nhưng ông ta rất tự tin, thế nên, khi đối phương nói ra yêu cầu này thì ông ta cũng đã chạy tới đây.

“Ông Sorowan, thật lòng xin lỗi ông, đã để ông phải đợi rồi”, Dulu nở một nụ cười bước đến, từ đằng xa ông ta đã chìa tay ra. 

“Tổng giám đốc Dulu, tôi tốn nhiều tiền mua một món đồ sứ Thanh Hoa như vậy, liệu có thể nhận được một câu đảm bảo của phòng đấu giá các vị hay không?”, Sorowan cao ngạo gật đầu, làm lơ cái tay chìa ra của Dulu.

Với thân phận của ông lão, cho dù là ông chủ đứng sau phòng đấu giá Tô Tỉ thì ông ấy vẫn không mấy quan tâm.

“Tất nhiên rồi, chúng tôi đã tìm rất nhiều chuyên gia nghiên cứu đến kiểm tra, đây chắc chắn là một bảo vật hiếm thấy, nếu ông có thể mua được món đồ này thì thật đáng chúc mừng”, đối mặt với sự lạnh lùng của Sorowan, Dulu không cảm thấy khó chịu gì, mà ngược lại còn cười ha hả, rồi cam đoan nói.

“Được, vậy thì tốt, các vị nghe rõ chứ, tôi hy vọng các người đúng và cũng hy vọng các vị khách có mặt tại đây làm chứng cho lão già này”, Sorowan nhìn mọi người đang vây quanh, cất cao giọng nói.

“Ông cứ yên tâm, ông Sorowan ạ, tất cả chúng tôi đều đồng ý làm nhân chứng”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1265


“Không sai, huống hồ, uy tín của phòng đấu giá Tô Tỉ vẫn còn đớ”.

“Đúng đấy, phòng đấu giá Tô Tỉ không thể nào mang hàng nhái ra để đấu giá được, không có vấn đề gì đâu”.

“Hơn nữa, phòng đấu giá Tô Tỉ dám lừa ai cũng không dám lừa ông đâu”. 

Mọi người xung quanh nghe xong lời Sorowan bèn rối rít mở lời, hiển nhiên, lúc này cho ông ấy một chút mặt mũi, làm quen với nhau, biết đâu sau này còn có thể hợp tác.

Một điều nữa là, người của phòng đấu giá Tô Tỉ cũng đưa ra lời cam đoan rồi, chắc là không nhầm đâu, cứ như vậy, họ cũng nịnh bợ phòng đấu giá Tô Tỉ.

“Cảm ơn các vị, được vậy thì tốt", Sorowan gật đầu, ông ấy đã biết trước kết quả này.

Nhưng mà, nhớ đến giọng nói bí ẩn lúc nấy, trong lòng Sorowan nhưng có gì đó vướng mắc, rất khó chịu.

“Ông Sorowan, nếu như không còn việc gì nữa, buổi đấu giá của chúng ta tiếp tục nhé?”, Dulu nhìn Sorowan đang nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói.

“Bình tĩnh nào, các vị có hứng thú lắng nghe một âm thanh có giá trị vô cùng to lớn hay không?”, nghe thấy lời nói của Dulu, ánh mắt Sorowan bỗng trở nên kiên định, ông ấy lập tức hỏi mọi người xung quanh.

“m thanh có giá trị vô cùng to lớn sao?” Nghe Sorowan nói thế, tất cả mọi người ngơ ngác, không biết ý định của ông ấy là gì, âm thanh nào có giá trị đến vậy cơ chứ?

Điều đó là không thể nào, âm thanh vừa phát ra là biến mất, sao có thể có giá trị khổng lồ chứ? 

“Ông Sorowan, ông đừng thừa nước đục thả câu, âm thanh nào giá trị đến thế chứ, chúng tôi rất muốn biết về nó đấy".

“Đúng đấy, âm thanh nào giá trị như vậy, nói quá rồi

đấy". “Thật hay giả vậy?” “Lã nào ông Sorowan điên rồi?”

Những người xung quanh bày ra điệu bộ xem trò cười, hiển nhiên là họ không tin trên đời này có âm thanh vô giá.

“Các vị chắc chắn không tin, trước kia, tôi cũng không tin, có lẽ âm thanh này còn có giá trị to lớn hơn vậy rất nhiều”, Sorowan biết những người này đang nghĩ cái gì, nhưng ông ấy không mấy quan tâm đ ến nó.

Dưới ánh nhìn chăm chủ của tất cả mọi người, Sorowan đi đến trước món đồ sứ Thanh Hoa mà mình vừa mua được.

“Tử Phong, cậu phải quay cẩn thận cho tôi, đừng có bỏ sót chỉ tiết nào”.

Sau khi Sorowan nói đến âm thanh có giá trị to lớn, Trần Triệu Dương đã biết mọi chuyện đã phát triển theo hướng mình nghĩ.

Vì thế, trước khi Sorowan đi đến chỗ bình sứ Thanh Hoa, Trần Triệu Dương đã vội vàng căn dặn Giang Tử Phong.

Cậu ấy nghe được lời dặn dò của đại ca thì không đoái hoài đến việc mình có thể bị lộ, mà móc điện thoại di động ra, bắt đầu công khai phát sóng trực tiếp.

Thấy người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng đông, Giang Tử Phong rất hào hứng, đây chắc chắn là lần phát sóng trực tiếp có nhiều người xem nhất từ trước tới nay của cậu ấy, nhưng tiếc là cậu ấy không thể tương tác với khán giả được, nếu không sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

“Các vị, hãy lắng nghe thật kỹ, âm thanh có giá trị khổng lồ ấy sắp đến rồi”, Sorowan chìa tay ra vuốt v e cái bình, trong mắt ông ấy lộ ra sự yêu thích khôn cùng, nhưng lại nghĩ đến việc mình có thể bị lừa, đây là chuyện ông ấy không thể nào tha thứ được.

Những người xung quanh dường như bắt đầu ngộ ra điều gì đó, bọn họ đã đoán sơ được âm thanh có giá trị vô cùng to lớn mà Sorowan nhắc đến là gì.

Mà nét mặt của Dulu rất khó chịu, việc này, dù kết quả có ra sao thì đây cũng là một sự đả kích vô cùng to. lớn đối với phòng đấu giá của bọn họ.

“Ông Sorowan, ông định làm gì? Ông đừng quá kích động”, ông ta nhìn ánh mắt của Sorowan dần dần thay đổi, Dulu biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi nên ra sức gào. lên.

“Không phải, đây không phải là kích động, tôi đây là dũng cảm tìm tòi sự thật, không ai có thể lừa gạt tôi, nếu lừa tôi, tôi tin rằng, bất kỳ ai cũng không muốn nhận lấy kết quả này đâu, trong đó bao gồm cả phòng đấu giá Tô Tỉ", vẻ mặt Sorowan đau khổ, sau đó ông ấy giơ tay cao. lên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1266


“Choang...

Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Sorowan cầm món đồ sứ Thanh Hoa ném mạnh xuống đất.

“Điều này...điều này quá điên rồ”.

“Nó có giá bảy mươi lăm triệu Euro đấy, ông ấy điên rồi à?”

“Quả đúng là giá trị vô cùng to lớn mà, không hổ

danh là ông Sorowan, thật quyết đoán”.

Sau khi mọi người xung quanh hết khiếp sợ, từng người một cuống cuồng bàn luận với nhau, tất nhiên là họ đều cảm thấy khó tin trước sự điên rồ của Sorowan.

Chẳng qua là Sorowan không phải là một kẻ ngu ngốc, ông ấy làm vậy chắc chắn là có lý do của mình, nhưng mà nguyên nhân gì có thể khiến ông ấy làm ra hành động điên rồ như vậy chứ?

“Xong đời rồi!”, Dulu thấy cảnh đó, trong lòng không nghĩ giống những người khác, ông ta biết rằng phòng đấu giá Tô Tỉ đã gặp phải phiền phức lớn nhất từ trước. đến nay rồi.

Trần Triệu Dương thấy vậy cười phá lên, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo những gì anh nghĩ.

Mà Giang Tử Phong phát sóng trực tiếp cũng trợn tròn mắt, cái lão già này thật là phá của, đây là không coi đồng tiền ra dì hết. -

Các khán giả đang xem phát sóng trực tiếp của Giang Tử Phong cũng phát hoảng theo luôn, rất nhiều người trong bọn họ đã xem phát sóng trực tiếp của cậu ấy từ đầu buổi nên bọn họ hiểu rõ giá trị của cái bình sứ Thanh Hoa này.

Còn những người không xem phát sóng trực tiếp từ đầu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra qua những lời giải thích của người khác.

“Tôi biết người đó, ông ấy là ông Sorowan của gia tộc Soros, đây là một nhân vật lớn đó”.

“Đúng vậy, tôi từng nhận nhiệm vụ ám sát Sorowan nữa, tôi chắc chắn không nhìn lầm đâu”.

“Sao ông ấy lại đập vỡ cái bình sứ Thanh Hoa này chứ? Không biết đốt bao nhiêu tiền rồi?”

Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng đang xôn xao, hiển nhiên là họ không tài nào hiểu nổi hành động của Sorowan.

Theo tiếng đập bình của ông ấy, tất cả mọi người trên Dark Web bắt đầu trở nên cuồng loạn, tất cả những người nhận được tin tức đều tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tử Phong.

Mà nhân viên quản lý Dark Web cũng nhanh chóng gỡ bỏ hạn chế đối với phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tử Phong, trong nháy mắt, phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy leo đến cấp cao nhất, hơn nữa còn được ghim lên đầu trang, đồng thời, điều này cũng giúp mở rộng giới hạn số lượng người xem phát sóng trực tiếp của cậu ấy đến mức cao nhất, như vậy càng có nhiều người có thể xem hơn.

Số lượng người xem tăng đột ngột, trong đó có rất nhiều các ông chủ, cũng có rất nhiều ông chủ không phải là những sát thủ Dark Web, giờ đây, họ bắt đầu điên cưồng tặng quà, tựa như sợ hãi phát sóng trực tiếp dừng lại.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, thật điên rồ, bao nhiêu tiền rồi?”, Giang Tử Phong vốn đang hâm mộ khí phách của Sorowan, nhưng khi cậu ấy nhìn thấy từng cơn mưa quà tặng tên lửa, tàu máy bay, còn có cả phi thuyền vũ trụ trên kênh phát sóng trực tiếp của mình, hốc mắt cậu ấy ửng đỏ, không tính nổi đây là bao nhiêu tiền nữa.

“Tử Phong, tỉnh táo cho tôi, dáng vẻ của cậu lúc này rất dễ dàng bị người ta phát hiện, đến lúc đó sẽ không còn phát sóng được nữa đâu”, Trần Triệu Dương nhận ra trạng thái lúc này của Giang Tử Phong bèn vội vã truyền âm cho cậu ấy.

Nghe được lời nhắc nhở của anh, Giang Tử Phong lập tức tỉnh táo lại, nhanh nhẹn ngụy trang điện thoại di động của mình, đừng có bị bắt dừng phát sóng trực tiếp lại đó.

“Ông Sorowan, ông đang làm gì thế?”, Dulu giả vờ không hiểu ý của ông và lịch sự hỏi lại.

“Cậu cứ chờ rồi orowan là người của gia tộc Soros, ông ấy là người có kinh nghiệm dày dạn, đôi mắt dưới hàng lông mi trong veo, sao ông ấy không nhận ra suy nghĩ của Dulu chứ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1267


Sau đó, ông ta không để ý đến Sorowan nữa, mà bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất.

Từ trước khi Sorowan ném vỡ đồ sứ Thanh Hoa này, ông ta đã âm thầm sai người để ý, cho nên, vào lúc cái bình bị ném, khi mọi người còn đang khiếp sợ thì người của ông ta đang cẩn thận tìm tòi.

Trần Triệu Dương thấy cảnh này rất rõ, vì thế, khi đối phương đang tìm thì anh cũng tìm, nhờ có đôi mắt xuyên thấu nên anh tìm thấy nhanh hơn bọn họ.

Nhưng mà, Trần Triệu Dương không lên tiếng, mà lặng lẽ giấu mảnh sứ vỡ dưới chân mình.

Khi Sorowan tìm, Trần Triệu Dương không nhúc nhích, mãi đến khi ông ấy tìm đến trước mặt anh, anh mới nhích người di chuyển chân mình và để lộ mảnh vỡ đó ra.

Sorowan sắp có dự định bỏ cuộc, bởi lẽ ông ấy tìm cả buổi cũng không tìm được mảnh vỡ có viết chữ “tiền” kia.

“Tìm được rồi, ha ha..”, ngay khi ông ấy sắp tuyệt vọng thì bỗng phát hiện có một mảnh vỡ có chữ Hán ngay bên cạnh chân của một người nào đó, điều này làm cho ông ấy rất sung sướng. 

Sorowan nhặt mảnh sứ kia lên, nâng trong lòng bàn

tay của mình, ánh mắt ông ấy lạnh như băng nhìn vào. Dulu.

“Nói đi, Dulu, cậu gi nhà Nguyên của Hoa Hạ có kiểu chữ này hả?”, Sorowan

thích cho tôi, sao ở cuối đời

cười lạnh lẽo, đưa mảnh sứ vỡ đến trước mặt Dulu, rồi rét lạnh nói.

Lúc này, mọi người đều thấy được chữ viết trên mảnh sứ vỡ Sorowan cầm trên tay, trên đó có một chữ

rất rõ ràng, đó là chữ “tiền”. “Trời ạ, cái này là hàng nhái à?” “Thật kinh khủng, đây chính là lừa đảo đó”.

“Phòng đấu giá Tô Tỉ, các người có nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”

“Đúng đấy, nếu như các người không đưa ra câu trả lời cho chuyện hôm nay, vậy thì phòng đấu giá Tô Tỉ đừng hòng mở cửa nữa”.

Trong chốc lát, cơn phẫn nộ dâng trào trong đôi mắt của tất cả mọi người, họ nhìn vào Dulu, họ sợ hãi đồ mình mua cũng là hàng giả, dù sao, hễ là món đồ nào. đến phòng đấu giá Tô Tỉ thì cũng đều không rẻ rúng gì.

Một khi, hàng đấu giá ở phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự là hàng giả, thiệt hại chỉ là một phần thôi, nhưng những người được mời đến đây đều là người có địa vị trong mọi tầng lớp xã hội, nếu mua phải hàng nhái thì rất mất mặt. 

Lúc này, Dulu vô cùng lúng túng, dẫu là ông ta có đoán ra Sorowan định làm gì, nhưng mà, ông ta không ngờ đến việc Sorowan vứt xuống đất không hề do dự, mà người của mình lại không tìm được mảnh vỡ và nó lại bị ông ấy tìm được, điều này lập tức khiến ông ta rơi vào thế bị động.

Lúc này, những nhân viên cao cấp của phòng đấu giá Tô Tỉ đang trong phòng họp cũng nhận ra mọi chuyện không ổn nên chạy ra ngoài ngay, sau khi bọn họ thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, thậm chí còn có người chạy lên bục đấu giá.

“Xin tất cả im lặng, đây là cuộc đấu giá của phòng đấu giá Tô Tỉ, xin các vị bình tĩnh, kiềm chế bản thân mình lại, nếu không, phòng đấu giá Tô Tỉ sẽ mời các vị ra ¡”, một người đàn ông đứng sau Dulu, bỗng đập bàn đấu giá, chỉ vào những người đang ở dưới rồi hét to.

Trần Triệu Dương vốn cảm thấy hơi thiếu chút lửa nóng, nhưng khi thấy thằng ngu này lên đài gào thét như vậy, anh biết rằng lửa đến rồi, chín muồi rồi.

Có vài người không tính náo loạn theo đám đông, dù sao phòng đấu giá Tô Tỉ khác hẳn với các thế lực khác, nếu làm ầm ï quá thì không có ích lời gì cho bản thân bọn họ.

Tuy nhiên, khi có người to tiếng rầy la bọn họ thì khác, họ điên tiết lên rồi.

Phải biết rằng, họ đều là người có danh tiếng, bình thường ai dám rầy la họ chứ? Bây giờ, họ lại bị một thằng đần độn nào đó mắng mỏ, còn đe doạ mình nữa, sao họ lại không giận chứ?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1268


Hiểu biết về phát sóng trực tiếp của Giang Tử Phong cực kì giỏi, lúc đám quản lý của phòng đấu giá Tô Tỉ xuất hiện, Trần Triệu Dương liền chuyển camera sang phía những người này, chờ đến lúc tên ngu ngốc trên sân khấu nói ra câu kia, Giang Tử Phong lập tức vui vẻ, sau đó nhanh chóng chuyển camera về phía đám người dưới sân khấu, vừa vặn bắt được vẻ giận dữ của những người kia.

“Trời ạ, phải có thù hận như thế nào mới nói ra được như vậy chứ”.

“Tôi thấy những người này đang muốn phản bội lại phòng đấu giá Tô Tỉ, cho nên, hôm nay bọn họ mới bắt tay cùng nhau bôi nhọ phòng đấu giá Tô Tỉ”.

“Lần này náo nhiệt rồi, đám người này đều là ông trùm một phương, ai có thể chịu nổi cơn tức này chứ?”

Lúc Giang Tử Phong phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người đều vỡ oà, bởi vì vừa rồi camera của cậu ấy đưa về phía những người ở dưới sân khấu, bọn họ đều nhận ra tất cả, không có một người nào là dễ trêu, thế mà bây giờ phòng đấu giá Tô Tỉ lại làm ra chuyện như vậy, không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

“Tên ngu ngốc này, sao cậu có thể ngu như vậy. chứ?”, lúc này Dulu chỉ muốn tự tử, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, những người này đúng là heo mà.

“Đúng là quá oai phong, phòng đấu giá Tô Tỉ không hổ là phòng đấu giá mạnh nhất, rất tốt, số tiền đó, lão già này từ bỏ, nhưng mà nếu về sau còn ai dám tham gia cuộc đấu giá của phòng đấu giá Tô Tỉ mấy người, thì chính là kẻ địch của Sorowan tôi, nhất định tôi sẽ dùng hết sức để đối phó với kẻ đó. Đương nhiên, tôi chỉ đại

diện cho cá nhân tôi thôi, không có liên quan gì đến gia tộc cả”.

Sorowan cười lớn một tiếng, trong mắt có vẻ lạnh lẽo đáng sợ, rồi mở miệng nói ra.

Nghe ông ấy nói xong, tất cả mọi người đều hít hơi lạnh, mặc dù Sorowan này nói như vậy, nhưng ai cũng không cho rằng gia tộc Soros của ông ấy sẽ không ra tay, nếu quả thật nghĩ như vậy thì quá ngây thơ rồi.

“Còn cả gia tộc Beyer của tôi nữa, sau này nếu như ai còn tham gia cuộc đấu giá của phòng đấu giá Tô Tỉ, thì chính là kẻ địch của tôi, tôi chỉ đại diện cho cá nhân tôi thôi, không có liên quan gì đến gia tộc Beyer cả”, ngay lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng kim cũng đứng dậy, bởi vì tên ngu ngốc trên sân khấu kia đang chỉ thẳng vào anh ta.

“Còn có chúng tôi nữa..."

Những người ngồi dưới sân khấu kia thi nhau mở. miệng hô lên, hiển nhiên, bọn họ không hề ngại làm chuyện nhổ cỏ tận gốc này.

Nghe được lời nói của những người đó, người vừa mới nói chuyện lập tức trợn tròn mắt, hắn ta không nghĩ tới sẽ chọc tổ ong vò vẽ. 

Mà sắc mặt của những người ở phía sau hắn ta những cũng trắng bệch, đây đúng là tai hoạ, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không khoe khoang, loại chuyện này giao cho Dulu là được rồi, bọn họ cứ nhất định phải đi khoe khoang làm cái gì? Lần này thì hay rồi, không lấy được công lao, lại còn rước họa vào thân.

“Trời ạ, thế mà gia tộc Hoàng Kim cũng ra tay, quá độc ác”.

“Nghe nói gia tộc Bayer này nắm trong tay ba mươi phần trăm lượng dự trữ vàng cả thế giới, thực lực tuyệt đối là đỉnh của đỉnh”.

“Lần này phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự sắp xong rồi, hai gia tộc lớn đều tuyên chiến với bọn họ”.

“Tôi thấy cũng là có người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, dù sao, phòng đấu giá Tô Tỉ liên quan đến không ít lợi ích”.

Một số người xem phát sóng trực tiếp gõ chữ lên trên màn hình, hiển nhiên, phân tích của bọn họ cũng cực kì có lý.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1269


Nhìn đến đây, Trần Triệu Dương mỉm cười, lần này đúng là phòng đấu giá Tô Tỉ sẽ không thể chịu nổi.

“Cậu câm miệng cho tôi”, sắc mặt Dulu cực kì khó. coi, quay đầu hung dữ lườm người nói chuyện kia một cái, sau đó quát lên với những vệ sĩ của cuộc đấu giá: “Nếu như bọn họ còn nói thêm câu nào, cứ giết cho tôi”. 

“Vâng”, đương nhiên những vệ sĩ kia nghe lệnh Dulu, huống chỉ lúc đầu bọn họ cũng không ưa những người này, cho nên khi nhận được mệnh lệnh của ông ta, bọn họ liền cất cao giọng đáp lại.

Mặc dù sắc mặt đám quản lý của phòng đấu giá Tô Tỉ cực kì khó coi, nhưng bọn họ cũng biết, vào lúc này bọn họ không có biện pháp gì, dù sao những gia tộc này căn bản không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc. nổi.

“Mọi người, có thể nghe tôi nói một lời hay không?”, Dulu khiển trách những người đó xong, căn bản không thèm quan tâm đ ến sắc mặt của bọn họ có đẹp đẽ gì hay không.

“Đồ sứ Thanh Hoa này của chúng tôi đúng là được. thu theo hàng thật, xuất hiện loại tình huống này, chúng tôi cũng vô cùng oan uổng, nếu như chúng tôi thật sự muốn dùng hàng giả để lừa ông, chắc chắn sẽ không thể viết một chữ như vậy ở bên trong được”, Dulu tỏ vẻ oan ức nhìn Sorowan nói, ông ta biết, chỉ cần giải quyết ông lão này, những người ở phía sau căn bản không đáng sợ.

“Chuyện nà! nghe Dulu nói vậy, Sorowan suy nghĩ một chút, như thế cũng có lý, dù sao đối phương có thể mô phỏng chế tạo ra đồ sứ Thanh Hoa đẹp đẽ như vậy, căn bản không cần viết chữ ở mặt trong, không phải là đang chờ người khác gây chuyện với bọn họ sao.

“Huống chỉ, mọi người cũng biết rõ về uy tín của phòng đấu Tô Tỉ chúng tôi như ban ngày, phòng đấu giá Tô Tỉ chúng tôi tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện tự hủy uy tín như thế được, lợi nhuận của một cái bình nhỏ làm sao có thể so sánh với danh dự của phòng đấu giá Tô Tỉ chúng tôi chứ?”, Dulu nhìn thấy Sorowan có chút dao động, lúc này lại mở miệng lần nữa, lời nói khiến người ta cực kì tin tưởng.

Những người ngồi xung quanh nghe đến đó đều sửng sốt, phải biết, vừa rồi bọn họ cũng chỉ là nóng giận tức thời, cho nên mới làm ầm lên theo, bây giờ nghe Dulu nói vậy, hình như cũng có lý.

“Ông Sorowan, sao ông lại biết trong này sẽ có một chữ?”, Dulu nhìn thấy Sorowan đã bắt đầu dao động, lúc này tiếp tục triển khai thế công.

“Tôi...tôi nghe được một âm thanh nói thứ này là giả, cho nên tôi mới muốn đập nát để xem”, Sorowan nói, chính mình cũng cảm thấy có chút chột dạ.

“Ông Sorowan, xem ra, là có người muốn lấy ông làm súng, để ông dẫn đầu đối phó với phòng đấu giá Tô Tỉ chúng tôi”, Dulu làm ra vẻ đau lòng nhức óc nói với Sorowan.

“Chuyện này..", cho dù không tin, lúc này nghe Dulu nói xong cũng có chút tin tưởng.

Người xung quanh đều trợn tròn mắt, vừa rồi còn kêu đánh kêu giết với phòng đấu giá Tô Tỉ, bây giờ Dulu vừa nói xong mới biết bọn họ ngu ngốc như thế nào.

Lúc này đám quản lý của phòng đấu giá Tô Tỉ cũng không nhịn được mà thở dài, nếu như chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài, sợ rằng hôm nay phòng đấu giá Tô Tỉ sẽ bị tổn thất rất lớn, đến lúc đó ông chủ sẽ không bỏ. qua cho bọn họ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dulu tràn đầy vẻ cảm kích.

Giang Tử Phong có chút buồn bực, không phải tình hình lúc đầu đang rất tốt sao, sao lại bị dăm ba câu của tên Dulu này giải quyết chứ?

Nhìn đến đây, Trần Triệu Dương không nhịn được âm thầm thở dài một hơi, Dulu này quả nhiên là một người tài ba, không trách được có thể lên được chức tổng giám đốc phòng đấu giá Tô Tỉ, nếu như bị lật đổ dễ dàng như vậy, vậy tổng giám đốc này cũng chẳng có giá trị gì. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1270


“Bốp bối

“Đặc sắc quá, không hổ là tổng giám đốc phòng đấu giá Tô Tỉ, tài ăn nói này cực kì cao siêu, có thể nói chết thành sống, nói sống thành chết được, lợi hại”.

Lúc cảm xúc của mọi người bên trong đại sảnh bắt đầu trở nên kì quái, một tiếng vỗ tay đột nhiên truyền ra.

“Là cậu, nơi này không có chuyện của cậu, tốt nhất là cậu hãy rời đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt mũi”, Dulu thấy là Trần Triệu Dương, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nếu như không gặp phải chuyện này, chỉ bằng đối phương ngang ngược như vậy, ông ta đã lên cơn rồi.

Nhưng mà bây giờ ông ta phải xử lý chuyện trước. mắt, căn bản không có thời gian quan tâm đ ến đối phương.

“Một câu mấy người cũng không biết thứ này là thật hay giả của ông là được sao? Mấy người là phòng đấu giá, không phải quán nhỏ bên đường, mấy người không kiểm tra thật giả đã xuất hàng, đó chính là mấy người không đúng”.

“Huống chỉ, mấy người nói mấy người không biết, ai có thể chứng minh chứ? Có lẽ chính là mấy người đặt bãy, chờ đến khi bị phát hiện mới nói mình cũng không biết, xong hết mọi chuyện”.

“Đương nhiên, nếu như không bị người ta phát hiệ tại chỗ, vậy mấy người liền kiếm lợi lớn rồi, cho dù sau đó bị người ta phát hiện cũng vô ích, dù sao loại chuyện này chỉ cần không phải bị phát hiện tại chỗ, vậy sẽ không thể kiểm tra được”.

Trần Triệu Dương không có để ý tới Dulu này, mà nói thẳng quan điểm của mình ra.

Dulu nghe anh nói vậy, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, tình hình ban đầu đã được ông ta giải quyết, bây giờ lại trở nên càng thêm bị động.

Giang Tử Phong nhìn thấy vậy, lập tức hưng phấn hẳn lên, lúc này đang muốn nhắm camera vào đại ca của mình, đột nhiên ấy nhớ tới lời vừa rồi đại ca nói thì vội vàng đổi góc độ, chỉ có thể quay được phía sau lưng của Trần Triệu Dương, như vậy cũng sẽ không để lộ thân phận của đại ca.

“Không sai, anh bạn này nói rất đúng, cho dù chuyện này là như thế nào thì cũng là do phòng đấu giá mấy người sai, những lời mấy người vừa nói rõ ràng là đang chối bỏ trách nhiệm”.

“Một phòng đấu giá lại không chịu trách nhiệm như thế, hừ, tôi thấy ngày đóng cửa cũng không xa đâu”.

Sorowan cười lạnh một tiếng, vừa rồi suýt nữa đã bị lừa, thế mà ông ấy lại sinh ra tâm lý áy náy, đây là điều ông ấy tuyệt đối không cho phép.

Cho nên, sau khi Trần Triệu Dương đứng ra, Sorowan  liền đặt quyết tâm, mặc kệ đối phương giảo biện  như thế nào, ông ấy cũng sẽ không nghe nữa. 

Dù sao, việc ông ấy suýt bị lừa là sự thật, cho dù Dulu nói thật, nhưng cũng không thể lấp li3m được sự thật mình suýt nữa bị lỗ.

“Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, vậy hãy trả tiền lại ông lão đó đi”, Trần Triệu Dương mở miệng lần nữa, trên mặt có vẻ trào phúng.

“Xin hỏi tên tuổi của cậu?”, Dulu hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, mở miệng hỏi.

Người khác đã tính kế lên phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ rồi, thế nhưng bọn họ lại chẳng biết gì về đối phương cả, đây đúng là một sự châm chọc rất lớn.

“Sao vậy? Còn muốn trả đũa hay sao? Được thôi, nói cho ông cũng không sao, tôi là đầu sói của Huyết Lang - Trần Triệu Dương, chỉ cần ông có thể áp bức được tôi, Huyết Lang sẽ không gây trở ngại gì cho ông được nữa”, anh mỉm cười, sau đó cực kì bình tĩnh nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1271


“Người trẻ tuổi, cậu đúng là rất tự tin, cậu cho rằng chỉ có cậu mà thật sự có thể lật đổ phòng đấu giá Tô Tỉ của chúng tôi sao? Người trẻ tuổi, cậu quá ngây thơ rồi, thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, Dulu nghe Trần Triệu Dương nói xong, không còn tiếp tục tức giận nữa.

Chỉ cần biết được thông tin của đối phương, với bản lĩnh của phòng đấu giá Tô Tỉ, tiêu diệt đối phương còn không phải là chuyện một câu nói thôi sao.

Cho dù đối phương là Huyết Lang tiếng tăm lừng lẫy của thế giới ngầm!

Lúc này, hình như mọi chuyện đã thay đổi, vốn dĩ nên là mấy người Sorowan xích mích với phòng đấu giá Tô Tỉ, bây giờ Trần Triệu Dương lại đi ra đứng mũi chịu sào.

Anh cũng không có cách nào cả, với bản lĩnh của Dulu, nếu như tùy ý để đối phương hành động, chỉ sợ phòng đấu giá Tô Tỉ sẽ lấy cái giá thấp nhất để kết thúc ảnh hưởng mà chuyện này mang đến.

Cho nên, Trần Triệu Dương liền đứng ra trước, khuấy đục vũng nước này.

“Ồ? Thật sao? Vậy tôi cũng muốn biết một chút, thế giới này không đơn giản như thế nào?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, sau đó khinh thường nói.

“Ví dụ như, tôi đứng ở chỗ này, cậu cũng không động được vào tôi”, Dulu cười nhạo một tiếng, vẻ trào phúng trên mặt càng nhiều hơn.

“Haiz, phòng đấu giá Tô Tỉ mấy người cũng chỉ lấy thế đè người, đúng là quá mất mặt”, Trần Triệu Dương lắc đầu, ngay sau đó, vẻ mặt của anh đột nhiên nghiêm túc lại, lạnh lùng nói ra: “Hôm nay tôi cũng phải mở mang kiến thức một chút, thế giới không đơn giản trong miệng ông trông như thế nào?”

Nói rồi, Trần Triệu Dương bước từng bước về phía Dulu, anh cũng không gấp gáp, vì muốn ép sức mạnh chân chính của phòng đấu giá Tô Tỉ ra. 

Anh tuyệt đối không tin phòng đấu giá Tô Tỉ chấn động thế giới này chỉ là một phòng đấu giá bình thường, chỉ sợ phía sau bọn họ còn có những thế lực khác chèo. chống.

“Cậu Trại Phạn, cứu tôi..., nhìn sát ý gần như hoá thật ở trong mắt Trần Triệu Dương, trong lòng Dulu lập tức run rẩy, ông ta có thể nhìn ra được, đối phương sẽ thật sự giết mình, cho nên vào lúc anh đi lên phía trước, ông ta đã cất cao giọng hô lên.

“Người trẻ tuổi, nếu như cậu càng đi về phía trước. một bước, như vậy hậu quả cũng không phải là cậu có thể chịu đựng nổi”.

Ngay lúc Dulu sợ hãi vô cùng, một âm thanh lạnh lùng truyền ra, tất cả mọi người đều nhanh chóng nhường đường ra.

Chỉ thấy một người đàn ông phương Tây có thân hình cao lớn, khoảng chừng một mét chín mấy đi tới, mái tóc dài màu vàng kim xõa ngang vai, cả người đều là cơ bắp, khiến người ta nhìn một cái là có cảm giác hít thở không thông.

“Đây...đây lại là Trại Phạn, thôi xong, người trẻ tuổi này sắp tiêu rồi”.

“Wì sao? Trại Phạn này là ai?”

“Trại Phạn này là một kẻ hung ác, dùng từ cực kì tàn ác cũng không đủ để hình dung”. 

“Không sai, cho dù là kẻ ác cũng có điểm mấu chốt, thế nhưng Trại Phạn này lại không có một chút ranh giới cuối cùng nào cả, hắn ta đã từng tàn nhãn sát hại hơn một trăm đứa bé, cũng bởi vì chuyện này, Trại Phạn đang bị toàn bộ Đông u truy nã, từ đó về sau, hắn ta không còn xuất hiện nữa, không ngờ vậy mà lại trở thành người của phòng đấu giá Tô Tỉ".

Lúc Trại Phạn này vừa xuất hiện, đã có người nhận ra, dù sao chỉ cần là người biết chuyện, nhất định có thể nhận ra được Trại Phạn này, vì khuôn mặt và dáng người của hắn ta rất dễ nhận ra, gần như khiến người ta đã gặp là không quên được.

Sau khi thân phận của Trại Phạn này được công bố, gần như tất cả những người biết thân phận của hắn ta đều có vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên, bọn họ đều không thích Trại Phạn này.

Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng nghe được lời của người xung quanh, cho nên, đối với Trại Phạn này, trong lòng anh đã có quyết định, loại người như thế, chắc chắn anh sẽ không thể để hắn ta sống sót được.

“Anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe rõ lắm”.

Trần Triệu Dương chậm rãi đi về phía trước một bước, sau đó làm ra vẻ lãng tai, nhìn Trại Phạn kia rồi nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1272


Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Dulu cũng phải trợn tròn mắt, nhưng ngay sau đó, ông ta bắt đầu cười lớn, người này quả thật muốn chết mà.

Chính xác mà nói thì Trại Phạn chẳng thèm nghe lời ông ta, nếu Trần Triệu Dương không tiếp tục khiêu khích thì Trại Phạn sẽ chẳng giết anh.

Nhưng mà hiện tại, Trần Triệu Dương lại chủ động khiêu khích, Trại Phạn là một người hung tàn, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm trò gây hấn trước mặt hắn ta.

Cho nên, Dulu chẳng cần phải lo lắng nữa mà bày ra thái độ xem kịch, ông ta thật muốn xem thử Trần Triệu Dương có thể ngoan cố đến cỡ nào.

Sắc mặt của tất cả những người xung quanh cũng đều thay đổi, đây thật sự là khiêu khích, cho dù không phải là cường giả tuyệt thế cũng không thể chịu được sự khiêu khích kiểu này.

Quả nhiên, sau khi Trại Phạn nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền nổi giận.

“Con heo Hoa Hạ khốn nạn, tao muốn giết mày”. Hai mắt Trại Phạn trừng lớn, cả người tản ra một loại hơi thở kh ủng bố, hai bàn tay khổng lồ mạnh mẽ đan vào. nhau, phát ra một loạt âm thanh đinh tai nhức óc.

Vốn dĩ cảm giác của Trần Triệu Dương với Trại Phạn này đã chẳng tốt đẹp gì rồi, vừa nghe đến xưng hô của hắn ta với mình, sắc mặt anh lập tức u ám.

Giang Tử Phong đang phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy trong lòng bỗng run sợ, tuy rằng không hẳn là cậu ấy hiểu quá rõ về Trần Triệu Dương nhưng cũng biết đôi chút, tên Trại Phạn này nói như thế sợ là đã chọc trúng chỗ đau của đại ca rồi.

Huống chỉ, bản thân cậu là người Hoa Hạ, nghe hắn †a nói vậy còn chịu không nổi chứ đừng nói đại ca.

“Nếu hiện tại mày quỳ xuống giải thích, có lẽ tao có thể cho mày một cái chết thoải mái”, Trần Triệu Dương chậm rãi tiến lên từng bước, cất giọng vô cùng bình tĩnh nhìn Trại Phạn.

“Mày nói cái gì cơ?”, vốn Trại Phạn đã chuẩn bị dạy cho cái gã Hoa Hạ này một trận nhớ đời thì bỗng nghe. được câu nói của Trần Triệu Dương, nhất thời lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ha ha... Ý của mày nói là cho tao một cái chết thoải mái sao? Không để cho tao phải đau khổ hả?”, Trại Phạn cười ha hả, sau đó hỏi ngược lại.

“Quả thực là đồ ngu”.

Trần Triệu Dương không muốn để ý đến hắn ta nữa, trực tiếp tiến lên, cả người tựa như tia chớp, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trại Phạn, vung tay tát một cái vang dội trên mặt hắn ta. 

“Bốp...

Trại Phạn choáng váng không thôi, chỉ một cái tát của Trần Triệu Dương đánh vào mặt đã khiến thân thể to lớn của hắn ta quay vài vòng trên không trung, sau đó đập thật mạnh vào đài bán đấu giá.

“Mẹ nó, tình huống gì thế này?” “Sao tình huống kiểu này có thể xuất hiện được?” “Trại Phạn này không phải đang giả bộ đấy chứ?”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không sao một người tàn ác như Trại Phạn lại có thể dễ dàng bị người khác giáng cho một cái bạt tai như vậy chứ?”

Những người xung quanh đứng hình vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, cả một đám người bắt đầu điên cuồng thảo luận.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1273


Hiển nhiên mọi người đều không muốn thừa nhận kết quả này lắm, nói cho cùng thì lần lật kèo này đã hoàn toàn lật đổ dự tính của bọn họ.

Người đầu tiên không thể chấp nhận được chính là Dulu, dù thế nào ông ta cũng không thể nghĩ đến cường giả mà phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ che dấu lại bị một cái tát của sói đầu đàn Huyết Lang là Trần Triệu Dương đánh bay mất, ngay cả bản thân ông ta cũng có chút nghi ngờ tên Trại Phạn này có phải đồ giả hay không.

Trần Triệu Dương không hề dùng chân khí, anh có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng kỳ quái trong cơ thể Trại Phạn, hẳn là võ giả phương Tây, đương nhiên cách gọi có thể không đúng lắm. Bởi vì hơi thở dao động trên người Trại Phạn quá thấp, nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Tiên Thiên mà thôi, Trần Triệu Dương chẳng hề dùng đến chân khí, đột nhiên cảm thấy có chút ăn hiếp người khác, dù sao cường độ thân thể của anh có thể liều mạng đấu với một Tông Sư võ đạo đấy.

“Không những tao tiến lên phía trước rồi, còn đánh mày nữa, đến đây, nói thử xem, hậu quả thế nào?”, Trần Triệu Dương không vội ra tay tiếp mà chờ Trại Phạn hòa hoãn lại.

“Khốn kiếp, tao muốn giết mày”, Trại Phạn xưa nay nào đâu đã từng chịu sỉ nhục như vậy, từ lúc hắn ta nổi tiếng, căn bản chẳng có ai dám bất kính với hắn ta nữa. Nhưng mà chính lúc này, Trại Phạn chẳng những bị làm nhục bởi một người rất trẻ tuổi, còn bị người ta đánh thẳng vào mặt.

Năng lượng trong cơ thể Trại Phạn bùng phát, hai chân đột nhiên giãm lên mặt đất, sàn nhà khách sạn vô cùng cứng rắn là thế cũng bị giãm ra hai dấu chân, sàn nhà nứt toác.

“Hít.."

Những người còn đang nghỉ ngờ về thực lực của Trại Phạn thấy một màn như vậy đều phải hít khí lạnh.

Đây còn là người sao? Chỉ dùng chân đã có thể giãm sàn nhà thành cái dạng này, thực lực bậc này quá đáng sợ rồi.

“Giết cậu ta, mau giết tên súc sinh này đi”, hai mắt Dulu đột nhiên sáng ngời, sự tin tưởng đối với Trại Phạn đã trở lại.

Nhưng mà chính bọn họ cũng chẳng chịu nghĩ lại, nếu Trại Phạn thực sự lợi hại như vậy sao có thể bị một cái tát của Trần Triệu Dương đánh bay đi mất, thực lực của anh phải kh ủng bố đến cỡ nào?

“Thật là ngu xuẩn”, Giang Tử Phong bất đắc dĩ lắc. đầu, tên này chỉ có một cái cơ thể to con chứ chẳng có tí đầu óc nào, e rằng chẳng phải chuyện gì hay ho.

“Hôm nay ai cũng không cứu được ông”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Dulu, kẻ vừa mới mắng mình là súc sinh, ý lạnh trong mắt trở nên cứng rắn.

“Cậu cứ yên tâm, hôm nay không ai cứu được cậu đâu, cho dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu”, Dulu tự cho là mình đã nắm chắc thắng lợi nên lời nói cũng không hề cố ky chút nào.

“Vốn dĩ còn muốn chơi với anh một chút, nhưng mà bây giờ anh có thể chết được rồi”, Trần Triệu Dương nhìn Trại Phạn, biểu cảm lạnh như băng, vừa dứt lời, không để cho đối phương kịp phản ứng, anh đã thẳng tay tung ra một chưởng.

Tròng mắt Trại Phạn trừng lớn, căn bản chưa kịp phản ứng đã thấy một chưởng vỗ vào đầu khiến hắn ta không kịp hừ một tiếng, cả người đã sụp đổ, hoàn toàn tất thở. “Hít..” Tất cả mọi người thấy cảnh này đều lạnh cả người.

Không phải là tất cả mọi người ở đây đều từng giết người, nhưng cũng chẳng phải loại lương thiện gì, đối với việc giết người không xa lạ mấy, nhưng mà có ai đã từng thấy cách giết người thế này chứ? Võ một cái khiến người ta chết tươi.

“Ông muốn chết như thế nào đây?”, Trần Triệu Dương nhìn về Dulu phía sau, sát ý trong mắt ngày càng nồng đậm.

“Tôi..", Dulu sao có thể nghĩ đến, Trại Phạn vừa nãy còn biểu hiện oai phong như thế mà một chút tác dụng cũng không có, trực tiếp bị người ta vỗ chết.

“Nếu không có, vậy ông đi chết đi”, Trần Triệu Dương lười chơi nữa, sự tình với phòng đấu giá Tô Tỉ cũng nên kết thúc rồi.

“Cậu...cậu không thể giết tôi, nếu cậu giết tôi, phòng đấu giá Tô Tỉ biết sẽ không bỏ qua cho cậu”, lúc này Dulu đã sợ chết khiếp rồi, liều mạng lùi về phía sau, quát lớn.

“Cho dù tôi không giết ông thì chẳng lẽ phòng đấu giá Tô TỈ các người sẽ cùng tôi chung sống hòa bình sao?”, khóe miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau đó từng bước đi đến.

“Đừng mà, tôi...tôi có thể nói cho cậu một bí mật”, Dulu muốn điên rồi, tuy rằng con của ông ta đã chết khiến cho ông ta buồn rầu không thôi, nhưng mà Dulu cũng không muốn vì báo thù cho con mà lôi cả cái mạng nhỏ của mình vào, làm vậy không hề có lời. Chung quy thì ông ta vẫn yêu bản thân mình nhiều hơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1274


“Hả? Bí mật gì cơ? Nói tôi nghe thử!”, Trần Triệu Dương không hề thả lỏng, nhưng anh cũng rất tò mò về bí mật trong miệng Dulu.

“Thật ra phòng bán đấu giá Tô Tỉ không ở thế giới này, cho dù cậu muốn diệt sạch tất cả chúng tôi cũng không có cách nào”.

“Tôi tặng cho cậu một bí mật, cậu cho rằng phòng đấu giá Tô Tỉ chúng tôi ai cũng thu nhận sao? Cậu giết Trại Phạn rồi, nhưng hắn ta còn có một người sư phụ, phòng đấu giá Tô Tỉ chúng tôi nể mặt mũi sư phụ của Trại Phạn mới thu nhận hắn ta đấy”.

“Mà bây giờ, cậu giết Trại Phạn vừa hay thay phòng đấu giá Tô Tỉ giải quyết một cái tâm bệnh, hẳn là chúng tôi nên cảm ơn cậu mới đúng”.

“Cậu đoán xem, sư phụ của Trại Phạn có thể đến giết cậu không? Ồ, không đúng, dựa vào tính tình của sư phụ hắn ta, chỉ sợ không đơn giản giết một mình cậu đâu, còn có người bên cạnh cậu, phàm là người có quan hệ với cậu đều trốn không thoát”.

Dulu vốn muốn giữ mạng, nhưng sau đó ánh mắt ông ta bỗng lộ ra một tia kiên định, nhỏ giọng nói ra những lời này trước mặt Trần Triệu Dương.

“Không ổn”, vừa nghe lời nói của Dulu, Trần Triệu Dương đột nhiên biến sắc, nhanh chóng dùng chân khí trong cơ thể mình truyền vào cơ thể ông ta.

“Ha ha, không kịp nữa rồi, tôi chờ cậu và người bên  cạnh cậu đến chôn cùng tôi”, Dulu nói tới đây, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm, hơi thở trên người đã hoàn toàn biến mất.

“Chết tiệt”, vẻ mặt Trần Triệu Dương cực kỳ khó coi, vừa nấy trong lời nói của Dulu lộ ra một tin tức vô cùng quan trọng, một thế giới khác.

Đáng tiếc còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Dulu đã chết rồi.

Trần Triệu Dương kiểm tra thi thể của Dulu, trái tim của ông ta bị một loại độc tố phá hủy nhanh chóng, độc. tố nằm ở vị trí sát cạnh tim, có người điều khiển thả loại độc này ra từ xa.

Độc tố này quá bá đạo, một khi dính vào thì cho dù Trần Triệu Dương có đôi mắt xuyên thấu khí xanh vàng cũng không kịp loại trừ.

Còn mọi người vừa nhìn thấy cảnh Trại Phạn bị vỗ chết, sau đó Dulu cũng im hơi lặng tiếng chết theo thì lạnh cả người, Trần Triệu Dương này thật độc ác, động một cái là giết người.

Tuy vậy, vẫn có đám người Sorowan hai mắt sáng rỡ, người trẻ tuổi này sát phạt quyết đoán, thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối là người xứng đáng để bọn họ mượn sức.

Vừa nấy bọn họ đã lặng lẽ thăm dò bảo vệ bên người rồi, nhóm bảo vệ của bọn họ không một ai có thể chịu được một quyền của Trại Phạn, chắc chắn không phải là do hắn ta quá yếu mà là Trần Triệu Dương này quá  mạnh.

Chỉ bằng một trận chiến này, cái tên Trần Triệu Dương chắc chắn sẽ được người từ các thế giới khác nhớ kỹ.

Nói cho cùng thì.

Không phải ai cũng có thể một chiêu chém chết kẻ nguy hiểm như Trại Phạn.

Không phải ai cũng có can đảm đối địch với phòng đấu giá Tô Tỉ.

Và không phải ai cũng dám giết người trước công chúng, mà còn là giết tổng giám đốc của phòng đấu giá Tô TỈ.

Chuyện lần này qua đi, mặc kệ lúc trước bọn họ có thù oán hay không cũng đã thật sự kết thù vì ân oán của Trần Triệu Dương và phòng đấu giá Tô Tỉ rồi.

Nói cách khác, phòng đấu giá Tô Tỉ nhất định sẽ dốc. toàn lực để trả thù Trần Triệu Dương, hơn nữa không thèm để ý hậu quả, bất kể lợi hay hại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1275


“Cậu Trần, nếu cậu có thời gian, có thể đến trang viên của chúng tôi”, ngay lúc tất cả mọi người đều đang câm như hến, Sorowan đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Ông Sorowan, ông không sợ rước họa vào thân sao? Xét cho cùng thì đây cũng chính là sự oán hận của phòng đấu giá Tô Tỉ đấy”, nghe được lời mời của  Trần Triệu Dương mỉm cười, thản nhiên nói.

“Hừ, dựa vào thực lực của gia tộc Soros chúng tôi, phòng đấu giá Tô Tỉ sẽ không để trong lòng. Huống chỉ, hôm nay xảy ra chuyện thế này, danh tiếng của phòng đấu giá Tô Tỉ đã biến mất rồi, muốn khôi phục lại uy tín lúc trước hoàn toàn không có khả năng”.

Sorowan không hề nóng vội nói phải mượn sức Trần Triệu Dương gì đó, chỉ đơn giản giải thích một sự thật mà thôi.

Những người này đều là cáo già thành tinh, đương nhiên biết rất rõ, cường giả trẻ tuổi giống Trần Triệu Dương chẳng phải đồ ngốc, nói chuyện cùng người như vậy tốt nhất là nên thẳng thắn thành khẩn, không cần dùng thủ đoạn màu mè gì.

“Được, khi nào có thời gian tôi sẽ đến chỗ các ông làm khách”.

Trần Triệu Dương cười cười, trao đổi phương thức liên lạc với Sorowan, sau đó chẳng thèm quan tâm đ ến những người cấp cao của phòng đấu giá Tô Tỉ còn đang sợ chết khiếp trên đài, lập tức rời khỏi.

Đợi Trần Triệu Dương rời đi rồi, Giang Tử Phong cũng kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, nhanh chóng đi theo.

Hiện trường lại vỡ òa, rất người đợi đến khi Trần Triệu Dương rời khỏi mới hối hận đến mức đấm ngực dậm chân, một vị cường giả trẻ tuổi như vậy, sao bọn họ. lại không nghĩ đến việc mượn sức chứ, cuối cùng để cho Sorowan đoạt trước.

Nhưng mà đúng như lời Sorowan nói, ông ấy có gia tộc Soros chống lưng, căn bản chẳng phải sợ phòng đấu giá Tô Tỉ, còn bọn họ thì không dám. Nếu vừa nãy bọn họ trắng trợn đi mượn sức Trần Triệu Dương, nhất định sẽ khiến phòng đấu giá Tô Tỉ nhớ kỹ, đến lúc đó bọn họ không những không thể tranh thủ được một vị cường giả mà ngược lại, đi rước cho mình một cái phiền toái to lớn, không hề có lời.

Nhìn thấy mọi người rõ ràng là hối hận nhưng lại đều là một lũ nhát gan, từ đáy lòng Sorowan cười lạnh một tiếng, sau đó cũng dẫn theo người của mình rời đi.

Tuy phòng đấu giá Tô TỈ không bồi thường tổn thất cho ông ấy, nhưng mà ông ấy biết, sau khi trải qua chuyện này, sức ảnh hưởng của bọn họ sẽ giảm xuống thấp nhất.

Còn gia tộc Soros của họ cũng có loại hình kinh doanh bán đấu giá như vậy, nhân lúc thị phần của phòng đấu giá Tuyệt đối cao hơn giá trị của một cái bình sứ Thanh Hoa rất nhiều.

Sự việc lần này đáô Tỉ đang giảm mạnh, bọn họ có thể chiếm lĩnh được thị trường. Cho nên khi trở về có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Thu hoạch này tng lẽ không nên truyền bá nhanh như vậy, nhưng do Giang Tử Phong đã phát sóng trực tiếp, phát luôn tình huống tại hiện trường ra ngoài, không chừa một con đường sống.

Và buổi phát sóng trực tiếp này đã thu hút không biết bao nhiêu người xem, rất nhiều người không tham gia buổi phát sóng đều phải tải về để xem lại.

Có thể nói buổi phát sóng trực tiếp này đã mang đến những ảnh hưởng chưa từng có.

Ít nhất rất nhiều người chuẩn bị hợp tác cùng phòng đấu giá Tô Tỉ đều hạ quyết tâm sẽ không hợp tác nữa.

Còn những người đã hợp tác với phòng đấu giá Tô Tỉ từ trước thì tình nguyện bồi thường vi phạm hợp đồng cũng phải dừng hẳn sự hợp tác này.

Một số đối thủ cạnh tranh của phòng đấu giá Tô Tỉ thì ở sau lưng liều mạng bôi đen nó, dù sao có một đoạn video phát sóng trực tiếp như vậy, dù phòng đấu giá Tô Tỉ có muốn nghĩ cách tẩy trằng đều không thể trắng nổi nữa.

Cho nên, phòng đấu giá Tô Tỉ giữ im lặng một cách hiếm thấy, không cố gắng làm sáng tỏ bởi vì bọn họ biết, chuyện như thế này chẳng mấy chốc sẽ trở thành quá khứ, nhưng nếu cố ý đi tẩy trắng hoặc ngụy biện sẽ chỉ làm tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi.

“Đại ca, quá sướng, anh thật trâu, đi theo anh thật quá k ích thích”, ra khỏi cửa khách sạn, Giang Tử Phong hưng phấn hét lớn với Trần Triệu Dương.

“Nếu cậu muốn tiếp tục đi theo tôi tìm k ích thích thì thực lực bây giờ của cậu có chút không đủ. Hôm nay là do đông người, chứ nếu ít người chắc chắn sẽ bại lộ quan hệ giữa chúng ta, đến lúc đó người ta nhất định sẽ lập hội đối phó với cậu trước”, Trần Triệu Dương lại không có hưng phấn như vậy, với thực lực của anh quả thật không sợ trả thù này nọ, nhưng mà thực lực của người bên cạnh anh thì không sánh kịp, đây chắc chắn là một cái nhược điểm trí mạng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1276


“Vâng, đại ca, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng tu luyện”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong phiền muộn không thôi, đây quả thật là thiếu sót lớn nhất. Dù sao thời gian tu luyện của cậu ấy quá ngắn, có thể đạt đến thực lực hiện tại đã không tệ rồi.

“Yên tâm đi, lần này sau khi về nước, tôi nhất định sẽ tìm biện pháp để giúp mọi người nâng cao thực lực”, Trần Triệu Dương gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn mà muốn khiến thực lực của bọn họ tăng nhanh thì chỉ có thể dùng đan dược. Nhưng mà đan dược bình thường đều có nguy hiểm, cho nên anh muốn tìm biện pháp loại bỏ hết những nguy hiểm này trước, nếu không bọn họ sẽ không thể tiến xa được.

“Thật tốt quá, khi nào chúng ta về nước vậy?”, nghe đại ca nói vậy, trước mắt Giang Tử Phong sáng ngời, vội vàng hỏi.

“Những chuyện ở nơi này cũng xem như xong xuôi cả rồi, mai mốt gì đấy trở về thôi”, Trần Triệu Dương ngẫm nghĩ một lát, cứ ném bà xã về nước trước như vậy hình như không tốt lắm, vẫn nên nhanh chóng quay lại thôi.

“Ra đây", ngay khi Trần Triệu Dương vừa dứt lời, vội kéo Giang Tử Phong sát vào mình, đồng thời vươn bàn tay còn lại ra.

“Binh..", ám khí hình thoi bị một móng tay của Trần Triệu Dương chặn lại, cùng lúc đó, anh quát về phía ngõ nhỏ đối diện. 

“Tính cảnh giác không tệ”, đúng lúc này, một bóng dáng dần xuất hiện từ trong ngõ nhỏ, người này mặc vest màu đen, nhìn qua giống hệt một thành phần tri thức ưu tú, nhưng mà ám khí vừa nấy khẳng định do anh †a ném ra.

“Cho anh một cơ hội thành công này, trở thành con chó dưới tay của chủ nhân tôi đi”, người đàn ông kia mang theo thần sắc ngạo nghễ, vô cùng vênh váo nói với Trần Triệu Dương.

Giang Tử Phong và Trần Triệu Dương nhìn thoáng nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Tên ngu ngốc này từ đâu đến vậy? Có phải chạy ra từ viện tâm thần không? Nếu đầu óc có bệnh thì nhanh chóng đến bệnh viện đi, ở đây đi lại dọa người sao?”, Giang Tử Phong ngạc nhiên kêu lên, sau đó không chút khách khí châm biếm.

“Anh...anh nói cái gì hả?”, nghe được lời nói của Giang Tử Phong, người đàn ông kia hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt không dám tin nhìn cậu ấy.

“Cái người này không chỉ đầu óc có vấn đề mà lỗ tai còn điếc nữa hả? Tôi vừa mới nói, anh trông xấu xí như vậy đi ra ngoài chỉ khiến người khác sợ hãi mà thôi, nhanh chóng cút về ổ chó của anh đi”, Giang Tử Phong càng nói càng chẳng thèm khách khí, hiển nhiên, chuyện người này để cho đại ca đi làm chó của người khác đã k ích thích cậu ấy. 

“Anh tìm chết”, khuôn mặt người đàn ông kia vốn đã khó chịu, nháy mắt đã trở nên vặn vẹo, lửa giận của anh †a sắp bùng nổ rồi.

Không để cho Giang Tử Phong nói nữa, cả người anh †a chợt lóe, xuất hiện như một tia chớp đến trước mặt cậu ấy, tay phải vươn tới, hung ác chụp thẳng đến cổ họng của cậu.

“Tự cậu lên đi”, Trần Triệu Dương nhanh chóng lùi về sau hai bước, sau đó nói với Giang Tử Phong.

“Đại ca, anh phải bảo vệ em”, Giang Tử Phong hét lớn, sau đó cơ thể cậu ấy ngả về phía sau, cùng lúc một chân khác móc thẳng từ dưới lên, mạnh mẽ đá tới.

“Hả?”

Giang Tử Phong công kích khiến cho người đàn ông cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của anh ta vô cùng phong phú, nháy mắt đã phản ứng lại, hai tay đang mở rộng đột nhiên ép xuống.

“Rầm...”

Một cú đá móc từ phía dưới của Trần Triệu Dương trực tiếp khiến người đàn ông nọ văng ra.

“Ồ?”, người đàn ông nọ xoa xoa hai tay mới bị đá của mình, trong lòng rất kinh ngạc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1277


Anh ta không mấy ngạc nhiên về sức chiến đấu của Trần Triệu Dương, nhưng mà thực lực của cậu thanh niên này cũng không thua kém gì anh ta, điều này khiến anh ta vô cùng khiếp sợ.

“Dạy cậu một chút, trong lúc chiến đấu tuyệt đối không được dừng lại, nhất là trong tình huống cậu đã chiếm được ưu thế, càng phải thừa thắng xông lên”, Trần Triệu Dương ở bên cạnh bắt đầu chỉ huy.

Nghe lời Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong gật đầu, nhanh chóng xông tới đánh người.

“Chờ một chút, tôi nhận thua”. Người nọ vội vàng giơ tay la lớn.

Nhưng Giang Tử Phong không hề có ý dừng lại, siết hai nắm đấm vọt lên.

Hai người chiến đấu cùng nhau, nói cho cùng thì đây là lần đầu tiên Giang Tử Phong chiến đấu kiểu này, càng đánh càng hưng phấn.

Trái lại, đối thủ của cậu ấy thì càng đánh càng kinh hãi, đây là cái dạng đối thủ gì vậy chứ?

Thời điểm ban đầu, anh ta còn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu để chiếm thế thượng phong một chút, nhưng mà chỉ đánh có một lúc anh ta đã phát hiện mình không thể chống đỡ được.

“Dừng lại một chút đã, đừng đánh, các anh biết tôi là ai không hả? Còn dám đối xử với tôi như vậy, có tin tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ không?”, người đàn ông nọ bị hình thức chiến đấu của Giang Tử Phong chọc tức, đây quả thực là một kẻ lưu manh, chiêu thức gì cũng dám dùng.

“Vả miệng”, Trần Triệu Dương đang đứng quan sát cuộc chiến bên cạnh bỗng mở miệng nói.

“Anh này, miệng anh thối như vậy có phải do không đánh răng không hả?”, Giang Tử Phong nghe Trần Triệu Dương nói, lập tức tranh thủ chút thời gian vung một cái tát vào mặt người đàn ông nọ, sau khi tát xong còn không quên nói mát.

“Các anh...các anh bắt nạt người ta”, sau khi người đàn ông kia bị Giang Tử Phong tát một cái, làm ra một hành động khiến người khác ngạc nhiên không thôi, anh †a trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở nói.

Nhìn thấy tư thế này, Giang Tử Phong cũng phải vội vàng ngừng lại, cậu ấy đâu có muốn đánh người ta thành như vậy đâu, đây không phải là ăn hiếp người khác.

“Nói đi, anh là ai hả? Vì sao muốn cản đường chúng tôi?", Giang Tử Phong đương nhiên hiểu ý của đại ca, đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi.

“Tôi...tôi tên là Vi Đức, tôi chỉ muốn giúp chủ nhân tuyển chọn một thuộc hạ đắc lực mà thôi”, lúc này Vi Đức làm gì còn chút phong thái ưu tú nào, hệt như một đứa trẻ con vậy. 

“Chủ nhân của cậu là ai?”, Trần Triệu Dương nhướng mày, xem ra lần này ra tay đã khiến một số thế lực chú ý, nếu không thì không có chuyện bọn họ chân trước vừa rời khỏi, chân sau đã có người đến gây phiền toái

“Để tôi đoán thử nhé, chủ nhân của cậu là một con dơi, đúng không?”, anh cảm nhận một chút hơi thở trên người Vi Đức, đột nhiên nghĩ đến thời điểm lúc ở hội đấu giá Hắc Châu, chính là cái người trẻ tuổi khôi ngô ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Lúc còn ở hội đấu giá, Trần Triệu Dương đã cảm giác được hơi thở của người trẻ tuổi kia không thích hợp lắm, không hề giống với người bình thường. Giờ nhìn thấy Vi Đức, anh liền cảm thấy hơi thở của hai người này có chút tương tự, chẳng qua hơi thở của Vi Đức yếu hơn rất nhiều mà thôi.

Hơn nữa, dựa vào loại hơi thở này, kết hợp với chút khí tức máu tanh nhàn nhạt trên người họ làm cho Trần Triệu Dương có suy đoán này.

Đương nhiên, chủ yếu chính là trước đây anh đã từng nhìn thấy một vài tư liệu cùng công pháp tu luyện của huyết tộc.

“Con dơi gì cơ? Chúng tôi chính là huyết tộc cao quý và vĩ đại, không đúng, anh...anh làm thế nào mà biết được?”, Vi Đức biến sắc, vốn còn đang muốn cãi cọ một chút nhưng đột nhiên nhớ ra thân phận của anh ta không thể để cho người ngoài biết được, điều này khiến trong lòng anh ta trầm xuống hẳn. 

Nếu đối phương đã biết thân phận của anh ta, thì một là phải giết người diệt khẩu, hai là biến đối phương thành ma cà rồng.

Nhưng mà cả hai lựa chọn này anh ta đều không làm được, bởi vì anh ta đánh không lại người ta. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1278


“Hả, ma cà rồng? Thật hay giả vậy? Thế giới này thật sự tồn tại ma cà rồng sao? Không phải ma cà rồng không thể tồn tại dưới ánh mặt trời được sao?”, Giang Tử Phong bên cạnh có chút hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước.

Suy cho cùng thì ma cà rồng là một sự tồn tại cấm ky đối với người bình thường, cũng là một tồn tại rất k hủng bố, cậu ấy chưa kịp chuyển lối suy nghĩ của người bình thường sang lối suy nghĩ của võ giả.

Nhìn thấy cái người vừa mới đánh mình thành đầu heo lộ ra ánh mắt hoảng sợ, trên mặt Vi Đức cuối cùng cũng hiện lên một chút kiêu ngạo, nhưng mà một ma cà rồng cao quý như mình lại vừa bị một tên nhân loại đánh thành cái đức hạnh này, nghĩ thôi đã thấy buồn bực.

“Thật ra, việc ma cà rồng sợ ánh nắng mặt trời chỉ là tình huống lúc bọn họ vừa mới tu luyện mà thôi, thời điểm đó thực lực của họ còn yếu, thuộc tính là bọn họ tu luyện là thuộc tính âm, tương khắc với ánh sáng mặt trời, cho nên mới có chuyện ma cà rồng sợ ánh nắng”, Trần Triệu Dương lắc đầu, chậm rãi giải thích.

Cách giải thích này của Trần Triệu Dương khiến Vi Đức trợn mắt há mồm, bởi vì anh ta chưa từng nghe nói qua ma cà rồng còn có thể tu luyện thành.

“Đại ca, vậy đám ma cà rồng này không phải là dơi thành tinh sao? Sao có thể tu luyện được?”, Giang Tử Phong ngạc nhiên hỏi, dù sao truyền thuyết về ma cà rồng trên truyền hình và phim ảnh thực sự có rất nhiều, nhưng mà lời giải thích của Trần Triệu Dương lại phá vỡ nhận thức của cậu ấy.

“Thật ra cũng không hẳn vậy, chính xác mà nói thì Huyết tộc cũng là con người thôi, chẳng qua bọn họ tu luyện Huyết Thi công, sau khi tiến hóa thì bọn họ trở thành Huyết tộc hiện tại. Cái gọi là đại Huyết tộc đời đầu tiên nhất chính là con người tu luyện Huyết Thi công thành công, còn các đại Huyết tộc từ đời thứ hai trở về sau đều là biến đổi phái sinh, từ đơn giản thành phức. tạp mà thôi. Cứ như vậy nên thực lực của Huyết tộc càng ngày càng yếu”.

Trần Triệu Dương lắc đầu, anh vô cùng rõ ràng lai lịch của Huyết tộc, lại nói Huyết tộc và thi tổ của Hoa Hạ bọn họ có quan hệ rất mật thiết, công pháp tu luyện của Huyết tộc là do thi tổ lưu truyền lại, chẳng qua nó đã được đơn giản hóa rồi.

Cho nên, Huyết tộc rất hung hăng ngang ngược ở các nước phương Tây nhưng chưa bao giờ dám đến Hoa. Hạ vì bọn họ sợ thi tổ.

Đương nhiên, những điều này đều là truyền thuyết, Trần Triệu Dương xem qua trong những câu chuyện cổ tích thần thoại. Nhưng mà sau khi tận mắt thấy ma cà rồng chân chính rồi, anh đột nhiên cảm thấy hình như rất nhiều những thứ này nọ trước đây lão già dạy cho mình chẳng có liên quan gì mấy đến võ giả thì phải.

Thế giới mà lão già dựng nên cho anh lúc còn bé giống hệt những câu chuyện cổ tích thần thoại, nhưng khi thực lực của anh dần tăng lên, tầm mắt được mở mang nhiều hơn, thế giới anh tiếp xúc cũng rộng lớn hơn hẳn, và những truyền thuyết hoặc thần thoại trong mắt anh ngày đó dường như đang xuất hiện từng cái một.

“Này..", Vi Đức thuộc thời đại của Ngũ Đại Huyết tộc, có thể nói lực lượng trong anh ta bây giờ yếu vô cùng, hiện tại cũng phải khó khăn lắm để tồn tại dưới ánh mặt trời.

Nhưng mà sau khi nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, Vi Đức có một loại cảm giác muốn sụp đổ, thì ra trước giờ anh ta chính là Huyết tộc cấp thấp nhất, mệt cho anh ta trước kia còn cảm thấy Huyết tộc cao quý bao nhiêu thì hiện tại liền cảm thấy mình có bấy nhiêu ngu xuẩn.

“Bụp..."

Ngay lúc Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong chuẩn bị rời đi, Vi Đức lập tức quỳ gối trước mặt hai người bọn họ khiến cả hai đều hoảng hốt.

Vi Đức không phải là đồ ngốc. Nếu đối phương đã có thể biết rõ ràng lai lịch của Huyết tộc đến vậy, anh ta đã được cải tạo thành Huyết tộc nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nữa sợ là không có khả năng.

Nhưng mà, hôm nay có lẽ anh ta thấy được hy vọng rồi, một cái hy vọng cho phép anh ta thoát khỏi quá khứ.

Cho nên, anh ta không chút do dự quỳ rạp xuống đất.

“Có ý gì vậy?”,
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,874
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1279


Trần Triệu Dương kỳ quái nhìn Vi Đức, anh không có tính toán so đo với người này. Dù sao thực lực yếu như vậy, anh không có hứng thú.

“Cầu xin anh, thu tôi làm đồ đệ đi, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật đôi mắt Vi Đức mang theo nguyện vọng mãnh liệt, cầu xin nhìn Trần Triệu Dương.

“Thật ngại quá, tôi không thu đồ đệ”, Trần Triệu Dương lắc đầu, căn bản là anh không nghĩ đến chuyện thu đồ đệ, huống chỉ đối phương còn là một người phương Tây, một Huyết tộc phương Tây. Tục ngữ có câu: không cùng một tộc tất có dị tâm, anh cũng chẳng muốn rước việc vào người mình.

“Tôi nhất định sẽ vô cùng vâng lời, về sau anh chỉ tôi đi hướng đông tôi tuyệt sẽ không đi hướng tây. Van cầu anh, tôi chỉ muốn mượn dùng thân phận hiện tại, tôi muốn tiến lên”, Vi Đức nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, nhất thời có chút nóng nảy, nói chuyện đều mang theo vẻ cầu xin, ánh mắt nhìn về phía anh cũng thay đổi.

“Đại ca, nếu anh muốn sắp đặt bố cục toàn thế giới, tên này có thể là một điểm sáp nhập”, vốn Trần Triệu Dương định rời đi, nhưng Giang Tử Phong bên cạnh đột nhiên nói nhỏ với anh.

Nghe cậu ấy nói xong, Trần Triệu Dương có hơi sửng sốt, không ngờ tên nhóc này lại có suy nghĩ như vậy.

Chẳng qua, tâm phòng người không thể không có, anh không muốn hại người nhưng mà nếu lại xuất hiện một tình huống như phòng đấu giá Tô Tỉ thì đến lúc đó chẳng cần anh đích thân ra tay, thuộc hạ của anh cũng có thể thay anh xử lý.

Huống chỉ, anh thật sự cũng có công pháp tu luyện của Huyết tộc trong tay, tuy răng chẳng biết lúc trước lão già lấy từ nơi nào nhưng Trần Triệu Dương cảm giác lão. già này không đơn giản, dù sao đồ vật như vậy ông ấy còn có được.

“Cậu đứng lên trước đi, đi về khách sạn trước”, Trần Triệu Dương không nói gì, cũng không đồng ý, chỉ mang theo bọn họ rời khỏi nơi này.

Chẳng mấy chốc xe đã đến khách sạn, rồi tới phòng khách, bọn Trần Triệu Dương còn chưa nói gì, Vi Đức lại quỳ rạp xuống đất, anh nhìn thấy cũng muốn điên rồi, cái người này chẳng nói chẳng rằng đã quỳ thẳng tắp.

Vi Đức cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi phim truyền hình võ hiệp của Hoa Hạ, cho nên trong mắt anh ta, chỉ cần đầu gối đủ mềm thì không có chuyện gì xin không được.

“Cái người này, sao có thể bướng bỉnh như thế chứ? Tôi còn muốn đại ca nhận tôi làm đồ đệ mà đại ca còn chưa nhận đây, bằng anh, một tên quỷ ngoại tộc sao, quên đi”, vẻ mặt Giang Tử Phong khinh thường nhìn Vi Đức.

“Không phải tôi không nhận cậu mà là tôi không có quyền thu nhận đồ đề”, Trần Triệu Dương lắc đầu, dứt khoát từ chối thỉnh cầu của Vi Đức.

Vậy về sau tôi chính là thuộc hạ của anh, anh là chủ nhân của tôi”, Vi Đức nghe vậy trong lòng trầm xuống. Anh ta biết người Hoa Hạ thu đồ đệ rất hà khắc, thêm vào đó còn là một người ngoại quốc. Nhưng mà hôm nay anh ta hạ quyết tâm rồi, nhất định phải câu được quan hệ với Trần Triệu Dương, nếu không sau này rời đi rồi chỉ sợ anh ta sẽ không còn cơ hội nữa.

“Trước tiên cậu cứ đứng lên đi đã”, Trần Triệu Dương có chút đau đầu, vừa mới thu một tên thuộc hạ từ gia tộc Ryder, giờ lại thêm một tên đến nữa.

“Được rồi, tôi còn không đồng ý được sao, đứng lên đi”, nhìn người này vẫn không chịu nhúc nhích, rơi vào đường cùng, Trần Triệu Dương đành phải mở miệng đáp ứng.

“Trở thành thuộc hạ của tôi thì có thể, nhưng từ nay về sau tôi chính là cái lồ ng của cậu và phải hiểu rõ nếu cậu phản bội tôi, chờ đợi cậu tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp đâu”, sắc mặt Trần Triệu Dương lạnh nhạt nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ sát khí nghiêm nghị.

“Vâng, chủ nhân, sau này tôi nhất định sẽ thay anh làm việc thật tốt, tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của anh”, Vi Đức nghiêm mặt, cam đoan đáp lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom