Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1100


"Trốn? Đừng hòng chạy trốn, trừ mấy người ra thì những người khác đã ngã xuống cả rồi, chỉ còn lại hai người có thể đứng, cho nên, bó tay chịu trói là đường ra duy nhất của hai người”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sở dĩ anh dùng độc, chính là vì để tìm ra chứng cứ nhà họ Mộ Dung ra tay với bọn họ, chỉ cần giữ lại Mộ Dung Phong này, lần này nhà họ Mộ Dung không chết cũng phải bị lột một tầng da.

Nếu không, Trần Triệu Dương căn bản sẽ không quanh co lòng vòng với bọn họ, trực tiếp ra tay giải quyết những người này là được rồi.

"Bà xã, em cứu bọn họ tỉnh lại trước đi đã”, Trần Triệu Dương vẫy vẫy tay với Nam Cung Yến, sau đó cầm lấy một bình thuốc, để cho bà xã mình giải độc cho những người này.

Thật ra độc mà Trần Triệu Dương dùng cũng không phải là độc mạnh, sẽ làm người bủn rủn mất sức, chỉ cần ăn thuốc giải vào, trong vòng một phút sẽ được giải độc.

Ngay lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng nổ vang rền, nghe âm thanh từ xa đến gần này, đây rõ ràng là tiếng của máy bay trực thăng.

"Người của Long Tổ đã tới, ngoài ra, lát nữa bọn họ sẽ phát sóng trực tiếp mấy người, một khi xác định được thân phận của mấy người, vậy nhà họ Mộ Dung thảm rồi", Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Phong, nói.

Nghe thấy lời nói của anh, Mộ Dung Phong cùng lão. già kia sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi.

"Xem ra lần này thật sự chạy không thoát”, lão già kia nhìn từng bước ép sát của Trần Triệu Dương, lúc này bất đắc dĩ lắc đầu nói.

"Không sai, hôm nay cho dù như thế nào hai người đều không trốn thoát được đâu, Mộ Dung Phong, còn không cởi bỏ lớp ngụy trang xuống?”, giọng của anh rất nhẹ nhàng, hiếu kì hỏi Mộ Dung Phong.

"Cậu chủ, xin lỗi cậu”, lão già cảm nhận được hơi thở trên người Trần Triệu Dương, trong mắt lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng, ngay sau đó, ông ta túm lấy Mộ Dung Phong kéo về bên người, đồng thời hất tay lên, vỗ mạnh về phía anh ta.

"Đáng chết”, cảm nhận được hành động của lão già, sắc mặt Trần Triệu Dương lập tức biến đổi, lão già này muốn giết Mộ Dung Phong, đến lúc đó cho dù có bắt được những người khác, cũng không có khả năng đến nhà họ Mộ Dung để hỏi tội.

Lúc này cả người Trần Triệu Dương lóe lên, một luồng chân khí chém mạnh về phía lão già kia.

"A..."

Mộ Dung Phong không ngờ rằng thế mà lão già vẫn luôn bảo vệ mình lại đột nhiên ra tay nặng với mình như thế, nhưng anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Mộ Dung, thế mà bây giờ lại phải chết trong tay lão già bảo vệ mình, thật sự quá châm chọc. 

Mà càng châm chọc hơn chính là, lúc này kẻ địch của mình lại muốn bảo vệ mình.

"Còn không ra sao? Nếu không ra, cậu chủ nhà mấy người sẽ bị đánh chết”, lúc Trân Triệu Dương cách Mộ Dung Phong một đoạn, đột nhiên mở miệng hô lên.

"Ha ha... Không ngờ rằng lại có người có thể phát hiện ra được sự tồn tại của tôi, có chút thú vị”, ngay lúc này, một giọng nói cực kì âm trầm truyền đến.

Mà lão già lúc đầu muốn đánh chết Mộ Dung Phong lại túm lấy anh ta, hai người cùng nhau lùi ra phía sau.

"Cậu chủ, xin lỗi, vừa rồi tôi vì muốn kéo dài thời gian nên mới nói như vậy, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, nhất định tôi sẽ chịu phạt”, sau khi lão già kéo Mộ Dung Phong thoát ra, lúc này mới nói với anh ta.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1101


"Không ngờ rằng, đường đường là nhà họ Mộ Dung, lại có người cấu kết với Vu Thần Giáo, xem ra, nhà họ Mộ Dung này đúng là không cần thiết phải tồn tại”, Triệu Dương cười lạnh một tiếng, chỉ với việc Mộ Dung Phong làm ra, còn chưa đủ để dao động địa vị của nhà họ Mộ Dung.

Mà người trước mắt này lại không giống, chỉ nói đến hơi thở thôi, anh đã cảm nhận được hơi thở giống với Đằng Hạ như đúc, cho nên mới xuất hiện một màn ép buộc, không nghĩ tới người này thế mà thật xuất hiện.

"Vu Thần Giáo? Trần Triệu Dương, đừng có mà ngậm máu phun người, lão già này cũng không phải người của Vu Thần Giáo”, lão già đột nhiên xuất hiện kia cười lạnh một tiếng, sau đó đánh mạnh một chưởng về phía Trần Triệu Dương.

"Hai người đi mau, tôi sẽ ngăn cậu ta lại”, lão già kia hô lên với hai người Mộ Dung Phong.

"Ngăn cản tôi? Ông đúng là rất tự tin, tôi cũng muốn nhìn xem ông lấy cái gì để ngăn cản tôi”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó không chút do dự đánh về phía ông ta.

"Muốn chết”, cảm nhận được sự khinh thường của Trần Triệu Dương, lão già kia tức điên lên.

Rõ ràng là đang xem thường mình! Mộ Dung Phong và lão già còn lại nhìn thấy v:

biết, nếu không chạy, sợ rằng sẽ thật sự phải viết di chúc ở đây.

Chỉ là, chân khí trong cơ thể của hai người bọn họ bị Trần Triệu Dương hạ độc chặn lại, cho dù có muốn tăng tốc độ lên cũng không thể.

"Đi cướp máy bay trực thăng”, hai người bọn họ liếc nhau một cái, lúc này hai người nhanh chóng chạy ra bên ngoài, mà máy bay trực thăng của Long Tổ cũng đã hạ xuống.

"Cút ngay cho tôi”, đương nhiên Trần Triệu Dương cảm nhận được mục tiêu của hai người Mộ Dung Phong, tình hình lúc đầu còn rất tốt, nếu như vậy mà vẫn có thể để anh ta chạy mất, vậy thì đúng là quá mất mặt.

Lúc này Trần Triệu Dương ra tay điên cuồng, lão già kia giống như một con thuyền nhỏ trong gió to sóng lớn, không ngừng chao đảo dưới sự tấn công của anh.

Cảm nhận được những đòn tấn công hung ác của Trần Triệu Dương, rốt cuộc lão già kia cũng phải thay đổi sắc mặt, trước đó ông ta còn có chút khinh thường, cho. rằng mình đường đường là đỉnh phong võ tông, thế mà còn phải ra tay đối phó với một thanh niên khoảng hai mươi tuổi như thế này thì thật sự quá mất mặt.

"Thế nhưng bây giờ, ông ta đã không còn nghĩ như vậy nữa.

Ai nói thực lực của người trẻ tuổi này không cao? Trần Triệu Dương này đúng là một tên quái vật, một tên biến thái.

Chỉ mới vào võ đạo tông sư, thế mà đã có thể ngăn chặn đỉnh phong võ tông như ông ta, mà căn bản nhất chính là, Trần Triệu Dương không sợ những đòn tấn công của ông ta, cho dù ông ta có tấn công kiểu gì, anh cũng đều phá được chỉ với một quyền.

Ngay lúc này, hai người Mộ Dung Phong đã chạy đến trước máy bay trực thăng, mà người lái máy bay trực thăng chính là phó tổ trưởng của Long Tổ ở thành phố Nam Hải - Vinh Dương, tay lái phụ là Phạm Thanh Thanh.

"Nhanh lái máy bay đi”, hai người bọn họ chui lên máy bay trực thăng, nhanh chóng đóng cửa khoang lại, đồng thời uy hiếp nói với Vinh Dương.

"Cậu Mộ Dung, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Vinh Dương, trước mắt là phó tổ trưởng của Long Tổ ở thành phố Nam Hải, rất vui vì được phục vụ cậu”, trên mặt Vinh Dương lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó nhấn một cái nút ở bên cạnh.

"Răng rắc...”

Ngay lúc Mộ Dung Phong còn đang kêu gào, trên ghế ngồi đột nhiên xuất hiện một loạt cơ quan, khoá chặt lấy hai tay hai chân của Mộ Dung Phong và lão già kia, ngay cả cổ cũng không ngoại lệ.

"Cái này... Đây là cái quỷ gì?”, Mộ Dung Phong hoàn †oàn sụp đổ, vốn còn muốn uy hiếp người điều khiển máy bay trực thăng đưa bọn họ đi, thế nhưng ai biết được lại xuất hiện chuyện khiến người ta sụp đổ như vậy.

"Không có gì, đây là đồ tốt mà Long Tổ chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho võ giả, chỉ cần đeo cái này lên, cho. dù có thực lực mạnh hơn cậu cũng phải cúi đầu phục tùng”, Vinh Dương nở nụ cười hiền hòa, cực kì kiên nhãn giải thích cho Mộ Dung Phong.

"Đáng chết, xong rồi”, sắc mặt của amh ta và lão già kia xám xịt như tro, đã biến thành thế này rồi, cho dù có. †ự sát cũng vô dụng, dù sao, người chết thì vẫn còn có thi thể. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1102


"Ông cũng nằm xuống cho tôi đi", Mộ Dung Phong và lão già đã bị bắt, Trần Triệu Dương cũng không muốn chơi đùa nữa, dốc sức ra tay, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, lại cộng thêm cả sức mạnh cơ thể của anh, nó đã đạt đến một trình độ cực kỳ kinh khủng.

"Am"

Sức ép khủng khiếp lan ra bốn phía, nơi mà Trần Triệu Dương và lão già kia đang đứng bị tàn phá bừa bãi, gạch và những vật trang trí xung quanh đều bị nổ tung, một cái hố sâu khoảng nửa mét, có đường kính năm mét. xuất hiện trong phòng khách của biệt thự.

Trần Triệu Dương đứng ở mép hố, chính giữa cái hố là kẻ vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo kia, lúc này ông ta đang nằm sấp trong đó.

Chẳng qua, bây giờ ông ta trông cực kỳ nhếch nhác, cả người đẫm máu, thở thoi thóp, nằm ở đó không động đậy nổi, hai mắt cũng thẫn thờ.

"Trời đất, đại ca lại mạnh hơn rồi", nhìn thấy kết quả đáng sợ do anh tạo ra, Giang Tử Phong giật mình thốt lên, trong mắt tràn đây sự hâm mộ. Đến khi nào thì cậu ấy mới có thể đạt tới trình độ đó đây?

Trân Triệu Dương từ từ đi xuống, đến bên cạnh người đang nằm, lạnh lùng nhìn ông ta: "Nói đi, nếu ông nói hết những gì ông biết ra cho tôi thì có thể tôi sẽ cho ông một cái chết sung sướng đấy".

"Ha... Dù sao cũng phải chết, không sao cả", sắc mặt người kia đã khá hơn một chút, giễu cợt cười.

"Ông đã tới đây thì chắc cũng biết tôi là một bác sĩ chứ? Không những thế, tôi còn là một thần y, có thể nói rằng, chỉ cần tôi ở đây thì cho dù ông muốn chết cũng hơi khó, trừ khi ông tự hái đầu mình xuống, bóp vỡ tìm của ông", anh nhếch mép, ôn hòa nói.

"Cậu... Cậu muốn làm gì?", nghe thấy những gì anh vừa nói, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi. Đã sống đến tuổi này, có thể ông ta không còn sợ cái chết nữa nhưng chết quá thê thảm không phải là mong muốn của ông ta.

"Không có gì, tôi chỉ muốn biết một số chuyện thôi. Ông tên gì? Làm chức vụ gì ở Vu Thần Giáo? Hệ thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo là như thế nào?", anh ngồi xổm xuống, lạnh nhạt hỏi.

"Hừ... Cũng không sợ nói cho cậu biết, ông đây tên Liên Quần, chỉ là một con chiên nhỏ bé trong Vu Thần Giáo mà thôi, còn hệ thống cấp bậc ở Vu Thần Giáo. chúng tôi lại càng đơn giản. Những đỉnh phong võ tông như tôi đều là con chiên thông thường, mạnh hơn chúng tôi là chính thần sử, cao hơn nữa là hộ pháp, còn những người ở trên thì các người tự tưởng tượng đi, chắc chắn mạnh hơn các người nghĩ nhiều”, Liên Quần cười lạnh, bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Xem ra trên đời đúng là không có gì tự dưng sinh ra hận thù được, ông hận tôi chắc chắn là có nguyên nhân, chẳng hạn như...", Trần Triệu Dương khẽ mỉm cười, sau đó chìa tay ra, bắt đầu giúp Liên Quần chữa trị thương thế trong cơ thể ông ta. 

Liên Quần không ngờ Trần Triệu Dương lại có khả năng chữa trị cao đến vậy, chỉ trong vòng chưa đến một phút ngắn ngủi mà thương thế của ông ta đã khôi phục được bảy tám phần mười, chẳng qua, trong cơ thể ông ta cũng có thêm một lượng chân khí kỳ lạ. Nó rất đặc biệt, tưởng chừng như không hề nguy hiểm nhưng dù cho Liên Quần cố gắng loại trừ nó thế nào, nó vẫn vững vàng bám vào kinh mạch ông ta như mọc rễ ở đó, không hề có tác dụng chút nào.

"Gì đây? Ông đây chờ cả buổi là để nhờ cậu chữa bệnh cho tôi hả?", cảm nhận được tình trạng cơ thể, Liên Quần lập tức cười khẩy, la ầm lên.

"Không ngờ trong lòng cậu lại ngông cuồng như vậy, thế mà lại thích loại luận điệu này", Liên Quần thôi thúc chân khí trong cơ thể, muốn tìm cơ hội ám sát anh.

Nhưng anh không hề nhúc nhích, cứ nở nụ cười như có như không mà nhìn ông ta.

"Ôi ngay khi chân khí trong người sục sôi, cảm giác đau đớn dữ dội lập tức truyền tới từ khắp các kinh mạch, suýt thì làm ông ta ngất đi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1103


"Cảm giác không tệ đúng không? Ông phải hiểu một điều rằng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu hết kiên nhãn thì tôi sẽ không cho ông thêm cơ hội nào đâu, tôi sẽ cho. ông trải nghiệm sự đau đớn tột cùng đến chết”, Trần Triệu Dương cười khẩy, không hề nương tay.

Anh rất nhạy cảm với mùi máu, trên người Liên Quần này có một lượng sát khí vô cùng nồng nặc, mùi máu cũng rất rõ ràng, chắc chắn không ít người đã chết dưới tay Liên Quần, ông ta cũng hoàn toàn không phải hạng người hiền lành gì.

Thế nên, lúc đối phó với một kẻ như ông ta không cần phải giữ lễ nghĩa, có thủ đoạn gì cạy được miệng ông ta ra thì cứ dùng.

Cảnh tượng này không nên cho Nam Cung Yến và những người khác nhìn thấy nên anh bảo đám người Giang Tử Phong đã khôi phục dẫn họ ra sau biệt thự.

Không lâu sau, trong sân chỉ còn lại hai người Trần Triệu Dương và Liên Quần.

"Thôi, nói được rồi, tôi muốn nghe sự thật, ông mà nói dối nữa là biết hậu quả rồi đấy", anh nhếch môi nở một nụ cười tàn nhẫn, sau đó điểm mấy cái lên người ông ta.

"Nằm mơ đi, tra tấn có thế này thôi mà cũng mong cạy được miệng tôi à, đúng là quá ngây thơ!", Liên Quần cười lạnh, giễu cợt nói.

"Hy, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt", Trần Triệu Dương lắc đầu tỏ ra bất đắc dĩ, sau đó anh chìa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên người Liên Quần.

"Á...", ông ta đau đớn hét lên, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Vừa rồi ông ta cảm nhận được rất rõ, Trần Triệu Dương chỉ nhẹ nhàng vỗ mấy cái thôi mà ông ta đã cảm giác được nỗi nhức nhối mãnh liệt truyền đến từ sâu trong linh hồn.

"Đừng nôn nóng, tôi sẽ rất dịu dàng", anh khế mỉm cười, cầm một miếng thủy tỉnh bên cạnh lên, nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay ông ta.

"A a... Á... Á..., Liên Quần đã sắp sụp đổ, cơn đau này thật sự hành hạ ông ta đến tận xương tủy, ông ta chưa từng nghĩ rằng có thứ gì quét qua ngón tay lại đau đến vậy.

Phải biết rằng, cho dù bị gấy ngón tay thì ông ta cũng không thấy đau như thế, da chưa bị rách mà đã đau đến chết đi sống lại rồi.

"Tôi nói, tôi nói, dừng lại đi!”, thấy Trần Triệu Dương còn muốn tiếp tục, Liên Quần lập tức trợn trừng hai mắt, điên cuồng hét lên.

Anh vẫn không dừng lại, dùng miếng thủy tinh trong †ay rạch xuống đầu ngón tay ông ta.

"Ưm ưm...", hai mắt Liên Quần đỏ như máu, ước gì được cần lưỡi tự sát, nhưng giờ đây đến cả sức để cắn lưỡi ông ta cũng không có, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Trần Triệu Dương không hề có ý định dừng tay, rạch hết ngón này đến ngón khác, vừa rạch vừa nói: "Đừng lo, thật ra ông chẳng bị thương gì đâu, chỉ là bị trầy ngoài da thôi. Sở dĩ ông có cảm giác như vậy là vì tôi đã tăng độ nhạy với cảm giác đau của thần kinh lên hai mươi lần, vì vậy dù chỉ chạm vào ông thì ông cũng cảm giác được cơn đau như kim châm muối xát".

Lúc này Liên Quần đã hoàn toàn kiệt sức, nghe anh nói xong mới hiểu ra tại sao mình lại thấy đau dữ dội đến vậy.

Trần Triệu Dương này chính là một con ác quỷ, hơn nữa lại còn là một con ác quỷ không nói phải trái, ông ta đã chịu thua rồi mà còn không chịu bỏ qua cho ông ta nữa.

Sau cùng, Trần Triệu Dương rạch cả mười đầu ngón tay của Liên Quần rồi mới dừng lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1104


Lúc này, Liên Quần có dấu hiệu triệu chứng hư thoát, toàn thân không có nổi một chút sức lực nào, thậm chí còn không có sức để mở mắt, não bộ thì trống rỗng.

“Được rồi, đừng có giả vờ chết, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi. Nếu trả lời tốt thì tôi sẽ làm cho cơn đau ít đi vài lần”, Trần Triệu Dương chuyển một tia chân khí cho ông ta để ông ta có thể hồi phục một chút sức lực rồi sau đó hỏi tiếp.

"Cậu chính là ma quỷ, ha ha, tôi nghĩ sai lầm lớn nhất của Vu Thần Giáo chúng tôi là đi chọc vào một người như cậu. Tôi có linh cảm, có lẽ cậu là người sẽ hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của Vu Thần Giáo chúng tôi", Liên Quần giống như đã chấp nhận số mệnh, tự mình chế giễu.

Trần Triệu Dương không làm phiền ông ta mà để ông †a tiếp tục nói.

"Tôi là một hộ pháp của Vu Thần Giáo, ở trong Vu Thần Giáo có hơn ba mươi hộ pháp giống như tôi. Phía trên chúng tôi là các trưởng lão, có tất cả chín vị trưởng lão. Ngoài ra, còn có năm vị phó giáo chủ, một vị giáo chủ, tôi đã nói thực lực của tôi chỉ thuộc tầng chót của Vu Thần Giáo thì chắc chắn không phải là nói đùa”, lúc. này Liên Quần lên tiếng.

“Được rồi, tôi đã nói tất cả những gì nên nói, đừng động vào tôi, hãy để tôi yên lặng mà chết đi”, Liên Quần nói xong những lời đó liền nhắm mắt nằm ở nơi đó chờ chết. 

“Này, ông giả vờ chết đấy à? Tôi còn có chuyện muốn hỏi ông”, Trần Triệu Dương thấy ông ta như vậy thì quát lên.

"Hả? Tại sao tôi vẫn chưa chết? Không phải tôi sẽ bị cổ trùng cắn nuốt mà chết sao?", sau khi Liên Quần im lặng chờ vài giây nhưng vẫn không có động tĩnh gì, lập tức hỏi với vẻ nghỉ ngờ.

“Ông nói những thứ này sao?”, lúc này, Trần Triệu Dương bỗng nhiên vươn tay ra, giữa hai ngón tay kẹp một con sâu giống như ấu trùng đang ở dạng nửa trong suốt, nhưng mà bây giờ nó đã chết rồi.

“Cái này... Cậu lấy nó ra khỏi người tôi từ khi nào. vậy?”, Liên Quần nhìn thấy thứ này thì trợn tròn mắt, đừng nhìn lúc nấy Trần Triệu Dương tra tấn ông ta như thế chứ thật sự còn không chấn động bằng việc con cổ trùng này bị lấy ra ngoài.

"Rất đơn giản, lúc chụp lấy ông thì tôi đã lấy nó ra từ miệng vết thương của ông", Trần Triệu Dương chỉ vào. chỗ bị thương trên người của Liên Quần rồi nói một chuyện cực kỳ nhạt nhẽo.

Thật ra, lúc nấy Trần Triệu Dương đã phát hiện ra sự †ồn tại của con cổ trùng này, mặc dù anh làm tăng cảm giác đau đớn và độ nhạy thần kinh của Liên Quần lên gấp hai mươi lần, nhưng anh cũng nhân cơ hội dùng chân khí bao vây lấy con cổ trùng này rồi lấy ra khỏi cơ thể của ông ta.

"Ha ha... Ha ha...", nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương, Liên Quần chợt cười lớn, nỗi đau được giải thoát và khao khát được sống đều có lẫn trong tiếng cười của ông ta.

Nghe thấy tiếng cười đau khổ nhưng lại nhẹ nhõm của Liên Quần, Trần Triệu Dương bỗng nhiên im lặng.

Anh tin con người đều muốn làm người tốt, không ai muốn trở thành người xấu và không có người nào sinh ra đã là người xấu, tất cả đều là do cuộc sống ép buộc. Mà Trần Triệu Dương cũng đã tiếp nhận được mánh khóe kiểm soát con người của Vu Thần Giáo rồi.

Loại cổ trùng này có tên là Phệ Tâm Cổ, một khi người bị hạ cổ biết được kí chủ nói ra hoặc làm điều gì đó có hại cho chủ nhân thì chắc chắn người đó sẽ phải chịu nỗi đau mà Phệ Tâm Cổ gây ra, cuối cùng các cơ quan nội tạng sẽ bị ăn hết.

Và lý do mà Liên Quần không dám nói ra những điều này chắc chắn có liên quan đến Phệ Tâm Cổ, còn về sau sở dĩ lại nói ra thì chính là do phương pháp tra tấn của anh.

Khi đó, Liên Quần thật sự muốn chết, cho nên ông ta mới nói thẳng ra.

"Được rồi, đã cười đủ chưa? Nếu cười đủ rồi thì hãy nói về chuyện đó tiếp đi. Dù sao thì bây giờ ông cũng không còn điều gì phải kiêng dè nữa, không cần phải... Vì một cái Vu Thần Giáo chó má kia mà đưa tính mạng của mình ra như vậy", đợi đến khi tiếng cười Liên Quần nhỏ xuống, lúc này Trần Triệu Dương mới lên tiếng hỏi. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1105


“Được, tôi sẽ nói cho cậu biết, sau bao nhiêu năm, cuối cùng tôi cũng có thể nói hết ra một cách sảng khoái rồi, khiến ông đây nghẹn muốn chết”, Liên Quần nói tục một câu, sau đó ông ta mới thổ lộ hết những nỗi đau bao năm qua.

Hóa ra Liên Quần cũng là một người vô cùng hạnh phúc, con cháu đông đúc, thực lực lúc đó cũng rất khá.

Nhưng mà bỗng có một ngày, nhà của bọn họ xảy ra một biến động lớn, ông ta là người duy nhất còn lại ở trong nhà, những người khác đều bị bắt đi, mà người bắt bọn họ chính là Vu Thần Giáo.

Vu Thần Giáo đã bắt người nhà của ông ta, cu: cùng ông ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ăn Phệ Tâm Cổ mà Vu Thần Giáo chuẩn bị, lúc này bọn chúng mới thả người nhà của ông ta ra ngoài, mà ông ta lại trở thành con dao của Vu Thần Giáo, làm việc giúp cho bọn chúng.

“Cho dù cậu lấy Phệ Tâm Cổ ở trong người tôi ra thì bọn họ cũng sẽ lấy người nhà của tôi ra để đe dọa thôi, tôi vẫn không thể trốn thoát khỏi bọn hợ”, sau khi trút được nỗi phiền muộn ở trong lòng, lúc này ông ta mới nói với Trần Triệu Dương với vẻ bất lực.

“Chỉ cần ông sẵn sàng thay đổi thì tất cả đều dễ nói”, Trần Triệu Dương lắc đầu, anh không có ý muốn cứu Liên Quần, mặc dù ông ta bị buộc phải hành động trong mấy năm nay nhưng dù có thế nào đi nữa thì ông ta cũng đã làm rất nhiều chuyện không có tính người và mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm về những việc  mà họ đã làm.

Đúng lúc này, một loạt tiếng xe ô tô rít gầm chạy tới, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn ra ngoài, đột nhiên cau mày.

Bởi vì những người ở bên ngoài đi vào đều không rõ thân phận, tất cả đều lộ ra vẻ kiêu căng, nhìn qua cũng thấy đây không phải là người dễ chung sống.

Sau khi những người này đi vào trong, bọn họ đã thương lượng trực tiếp với Vinh Dương.

“Rất tốt, lại có khách đến đây, hãy nói Vu Thần Giáo của các người ở chỗ nào đi”, Trần Triệu Dương không muốn lãng phí thời gian nữa nên anh lập tức hỏi lại.

Lần này Liên Quần cũng không giấu giếm nữa, Trần Triệu Dương hỏi cái gì thì ông ta trả lời cái đó, khi anh có được câu trả lời như ý muốn thì những người ở bên ngoài cũng đã xông vào.

“Tổ trưởng Hách, chúng tôi sẽ không giao người này ra đâu, ông hãy đi ra ngoài đi”, vẻ mặt của Vinh Dương tràn ngập lo lắng mà đuổi theo, những người này hoàn toàn không thèm để ý tới Vinh Dương, xông thẳng vào. bên trong biệt thự.

"Bên trên có lệnh, những tù nhân bị bắt lần này phải giao cho chúng tôi mười chín người, các ông có thể chấm dứt công việc. Người đâu, mang những người kia đến đây cho tôi", người đứng đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, sau khi ông ta nhìn thấy Liên  Quần năm ở trong hầm liền cất cao giọng nói.

Nghe thấy người này nói vậy, hai người đàn ông từ phía sau đi ra, đi thẳng tới chỗ Liên Quần đang ở trong hầm. Khi đến bên cạnh Liên Quần, hai người định vươn †ay ra túm lấy ông ta.

“Trở về cho tôi”, Trần Triệu Dương thật sự không thể nhịn được sự vô lý của những người này, lập tức ngăn cản hai người này lại.

"Mày dám ngăn cản chúng tao? Mày có biết chúng †ao là ai không? Tao thấy mày muốn can thiệp vào chuyện này, mày có tin chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại, mày sẽ bị lột da hay không?", hai người kia bị chân khí của Trần Triệu Dương đẩy ra, nhưng mà rõ ràng là hai người này không biết được việc anh đã rất nể mặt rồi, cho nên giọng nói vang lên tràn ngập sự phẫn nộ.

“Cậu Trần, cậu không sao chứ?”, lúc này Vinh Dương vừa đi vào liền nghe thấy cuộc đối thoại của Trần Triệu Dương và hai người kia, ông ấy lập tức đi tới bên cạnh Trần Triệu Dương rồi quan tâm mà hỏi.

“Tôi không sao, những tên ngốc này từ đâu tới đây?”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không hiểu rõ tình huống thì anh cũng không ra tay nặng lắm, nhỡ đâu làm người nhà bị thương thì sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1106


"Cậu Trần, thật ra họ cũng thuộc bộ phận đặc biệt đấy ạ, nhưng không cùng ngành với chúng tôi. Tôi nghĩ tôi xử lý sẽ thích hợp hơn, xin cậu chờ một lát", Vinh Dương nhỏ giọng giải thích với Trần Triệu Dương.

Ông ta không dám để anh có liên quan tới đám ngu sỉ này, lỡ may chọc giận anh thật thì mấy tên này cũng không đủ để anh đánh dù chỉ là bằng một tay.

"Thằng khốn nạn kia, mày mới nói gì đấy? Mày dám nói ai đần độn đấy?", tay tổ trưởng Hách cầm đầu kia cũng nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, giận dữ quát tháo.

"“Chát!"

Ngay lúc đó, ông ta đột nhiên thấy hoa mắt, người xoay tròn ngã văng ra ngoài, va mạnh vào cửa biệt thự rồi rơi sụp xuống.

"Ơ...", thấy Trần Triệu Dương ngang ngược còn tổ trưởng Hách của họ thì thê thảm như thế, những người còn lại lập tức ngậm miệng vì cho rằng trong thời điểm thế này tốt nhất là nên giữ im lặng thì hơn, nhưng cũng có người nhanh trí chạy tới đỡ ông ta dậy.

"Mày... Mày dám đánh tao à? Mày chết chắc rồi! Mày xong đời rồi!", thật lâu sau đó, tổ trưởng Hách mới hoàn hồn. Lúc được người khác đỡ lên, ông ta giận dữ quát Trần Triệu Dương trong khi mặt mũi sưng vù, mắt cũng híp lại.

"Đây là nhà của tôi, các người tự tiện xông vào nhà tôi, đã vậy còn phát ngôn không suy nghĩ, tôi không đánh chết các người là đã may lắm rồi", anh cười lạnh, dù sao. anh cũng có lý hơn nên làm gì cũng được.

"Hơn nữa, tôi hoài nghi các người thuộc Vu Thần Giáo, vì chỉ có đám côn đồ đó mới làm ra chuyện như vậy. Đúng là dã man, không có một chút học thức nào".

Trần Triệu Dương thản nhiên nói, những lời này làm cho người của Thập Cửu Xứ sững sờ. Họ đã nói mình là Thập Cửu Xứ rồi mà người này còn nói hươu nói vượn một cách nghiêm trang như thế nữa.

"Được lắm, chưa bao giờ có ai dám đánh tao, mày là người đầu tiên đấy! Bây đâu, đi lên còng nó lại, nó dám phản kháng thì cứ đánh chết!", Hách Viễn Phương sắp. tức điên, gào lên.

"Để tôi xem ai dám? Hách Viễn Phương, chuyện này vốn thuộc về Long Tổ chúng tôi, Thập Cửu Xứ các ông chen ngang thì không ổn lắm đâu! Chưa kể Trần Triệu Dương cũng là người của Long Tổ, ông chắc chắn muốn đối đầu với Long Tổ sao?", Vinh Dương thẳng thừng nói với ông ta.

"Vinh Dương, mở to con mắt chó của ông ra nhìn đi, đây là nghị định bổ nhiệm mà cấp trên đã cấp cho tôi, vụ án này phải giao cho Thập Cửu Xứ, tốt nhất các ông nên tích cực phối hợp đi, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!", Hách Viễn Phương lạnh lùng cười, lấy một tờ giấy ra khỏi ngực rồi ném qua cho Vinh Dương. 

Ông ta nhanh chóng bắt lấy tờ giấy, sau khi đọc nội dung bên trên, nét mặt ông ta lập tức thay đổi, bất lực lắc đầu với Trần Triệu Dương.

"Bắt nó lại cho tôi!", giờ đây Hách Viễn Phương đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa, ra lệnh cho người của mình bắt anh lại.

"Tên ngu ngốc này!", Vinh Dương cười khẩy, lập tức lùi ra sau, ông ta cũng không muốn bị va phải khi những người này bị đánh bay ra ngoài.

Người của Thập Cửu Xứ xông lên bao vây anh.

"Thằng ôn kia, không phải vừa rồi mày ngông nghênh lắm sao? Mày ngông nữa cho tao xem đi? Hôm nay tao sẽ cho mày biết Hách Viễn Phương tao đây không dễ chọc!", nhìn người đang bị bao vây, Hách Viễn Phương dữ tợn quát.

"Lên cho tôi, đập gấy tay chân nó đi!", ông ta ra lệnh với bọn thuộc hạ của mình.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1107


Nghe Hách Viễn Phương nói vậy, có người lập tức lao tới gần anh, tốc độ của người này vô cùng nhanh, thực lực ít nhất ở Tiên Thiên đại thành.

"Cút!" Trần Triệu Dương có hơi không kiên nhẫn, mấy lũ này cứ như băng keo dính vậy, phải dần một trận cho lũ này phục mới được. 

Anh giơ tay tát, người kia tới như thế nào thì về như thế đó, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trước, quan trọng. hơn là người kia tiếp đất bằng mặt, lúc hắn ta đứng dậy được thì mặt đã bị biến dạng.

Không chờ những người này phản ứng kịp, Trần "Triệu Dương mạnh mẽ xông tới. Bọn họ mạnh nhất cũng chưa đến võ đạo tông sư, có đánh hội đồng cũng không chống lại được nổi anh. Anh tát mười mấy cái, đám người này lần lượt ngã hết xuống đất.

Trước mặt anh chỉ còn lại Hách Viễn Phương vẫn đang đứng, chẳng qua lúc này hai chân ông ta run lập cập, nhìn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Hách Viễn Phương không ngờ mình lại gặp phải một võ giả mạnh đến vậy, ban đầu ông ta định cướp công nhưng có lẽ là đã đá trúng ván sắt rồi.

"Cậu Trần, xin hãy có chừng mực, đừng kích động, dù sao thì Thập Cửu Xứ này cũng khá đặc biệt, không nên dây vào đâu ạ", thấy Trần Triệu Dương còn định đánh Hách Viễn Phương thì Vinh Dương mau chóng tiến lên khuyên.

Anh gật đầu. Thật ra anh không muốn tiếp tục đánh nữa vì thực lực kiểu này không có tính khiêu chiến chút nào, đánh bọn này cũng thành bắt nạt.

Trần Triệu Dương không định làm đến cùng nhưng Hách Viễn Phương lại được đà lấn tới. 

Khi nghe thấy lời nói của Vinh Dương, Hách Viễn Phương mới nhớ ra thân phận tổ phó Thập Cửu Xứ của mình, hơn nữa, nhìn có vẻ Trần Triệu Dương rất kiêng ky thân phận của ông ta. Nói cách khác, dù thế nào đi nữa thì Trần Triệu Dương này cũng không thể động vào ông †a được.

"Thằng chó chết kia, mày được lắm, hôm nay mày. dám động vào người của tao, mày chờ đó cho tao! Tao báo lên cấp trên xong nhất định sẽ trừng trị mày, tao sẽ khiến cho nửa đời sau của mày đều đi bóc lịch!", Hách Viễn Phương hung tợn trừng anh, nói ra những lời vô cùng độc địa như để trút hết nỗi sợ hãi trong lòng ra.

Ban đầu Vinh Dương còn thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại thâm chửi thề vì nghe thấy những lời không biết sống chết của Hách Viễn Phương. Đầu óc người này bị úng nước hay sao vậy? Đã lúc nào rồi mà còn không biết xem tình hình!

Giờ thì xong thật rồi!

Quả nhiên, vốn dĩ Trần Triệu Dương đã định bỏ qua cho ông ta, nhưng khi nghe thấy ông ta đe dọa mình, đôi mắt anh hiện lên sự tàn khốc lạnh lùng.

"Bản thân tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, còn ông thì chẳng những uy hiếp tôi mà còn xúc phạm tôi đến cùng, ông có thể đi chết rồi", anh cười khẩy, chợt biến mất rồi lại xuất hiện ở trước mặt Hách Viễn Phương, dùng một tay bóp cổ ông ta.

"Cậu Trần à, xin cầu đừng xúc động, dù sao ông ta cũng là tổ phó của Thập Cửu Xứ, nếu gặp chuyện gì không may thật thì rắc rối lắm! Vì một kẻ như vậy mà để mình bị liên lụy là không đáng đâu!", thấy Trần Triệu Dương thật sự muốn giết người, Vinh Dương cao giọng khuyên nhủ.

"Ông cũng khá may mắn, tôi ấy à, ghét nhất là rắc rối. Chú Vinh nói giết ông sẽ rất rắc rối nên tạm thời tôi sẽ không giết ông", anh hơi thả lỏng tay, lạnh lùng nói.

"Chẳng qua, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát, làm sai thì phải tự chịu hậu quả", lúc nói câu này, anh giơ ngón tay ra.

"XỊ.

Chân khí trong cơ thể Hách Viễn Phương dần dần xì ra hết như khinh khí cầu bị xì hơi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1108


"Dám nói thêm một câu thì để mạng của ông lại đi", không chờ Hách Viễn Phương nói gì, Trần Triệu Dương ngang ngược nói.

Quả nhiên ông ta vừa định nói gì nhưng nghe anh nói vậy thì ngậm miệng lại ngay, có điều ánh mắt ông ta nhìn Trần Triệu Dương rất oán độc, song anh không hề để ý.

Vinh Dương đứng cạnh anh cười khổ, ông ta đã đoán trước được kết quả này rồi.

Khoan nói đến Trần Triệu Dương, nếu ông ta là anh thì có lẽ ông ta cũng không bỏ qua cho đối phương dễ dàng như vậy rồi.

"Đi!", Hách Viễn Phương biết chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn thất bại nhưng ông ta cũng có toan tính trong lòng, cho dù thực lực ông ta đã bị phế đi nhưng không phải ai cũng có thể làm khó ông ta được.

Không lâu sau, người của Hách Viễn Phương đưa ông ta rời khỏi đây, còn Mộ Dung Phong và lão già kia thì đương nhiên không thể mang đi được.

"Được rồi, chuyện ở đây đã xong, ông dẫn người đi đi. Nhớ chú ý đề phòng nhé, đừng để bọn người này chạy mất", chờ đám Hách Viễn Phương đi rồi, Trần Triệu Dương nói với Vinh Dương.

"Cậu Trần, vậy chúng tôi xin phép đi trước", Vinh Dương không dám chần chừ, chung quy cậu chủ nhà Mộ Dung này đã cấu kết với Vu Thần Giáo, bây giờ còn bị Long Tổ bắt lại, dù thế nào thì nhà Mộ Dung cũng không rửa sạch hết hiềm nghi được.

"Ừm", anh gật đầu.

Vinh Dương lập tức hợp sức với nhóm Phạm Thanh Thanh để đưa cả Liên Quân lên trực thăng, còn Mộ Dung Phong và lão già kia, để tránh cho hai người này tỉnh lại rồi bỏ trốn, Trần Triệu Dương phá hủy cả đan điền của họ.

Nếu như giết chết những kẻ này theo ý muốn của "Trần Triệu Dương thì cũng được, nhưng sau lưng chúng còn có nhà Mộ Dung, chuyện này vừa hay có thể làm lý do để đối phó với gia tộc này. Nếu Long Tổ ra sức thì có thể nhân cơ hội này loại bỏ cả nhà Mộ Dung.

Có điều, anh cũng không cho rằng nhà Mộ Dung sẽ bị tiêu diệt dễ dàng như vậy, cho dù thực lực của Long Tổ rất mạnh nhưng cũng không thể giải quyết nhanh gọn việc đó. Suy cho cùng, theo như lời của nhóm Tạ Đồ thì gia tộc kia vẫn còn chỗ xoay xở, và kể cả những ông cụ ấy cũng không thể đối phó với con bài chưa lật đó được.

Thảo nào những gia †ồn tại trên một trăm năm đều không có nhà nào là hiền lành, nếu có thì có lẽ cũng đã bị những gia tộc khác thâu tóm trong dòng chảy của lịch sử rồi.

Khi Vinh Dương đã dẫn người rời khỏi đây, Trần Triệu Dương thở phào.

Mặc dù lần này đã giải trừ được mối nguy cơ nhưng  lòng anh lại bắt đầu thấy gấp gáp.

Trong số những thuộc hạ của anh không có một người nào có thể tự mình đảm đương một thế lực, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể làm vậy, dĩ nhiên tiền đề là không gặp được võ giả cùng cấp bậc hoặc thậm chí là cao hơn, nếu không thì rất khó để quyết định thắng thua.

Mà sau khi võ giả đạt tới võ đạo tông sư, cám dỗ lớn nhất đối với họ chính là tăng thực lực, vì vậy việc quan trọng nhất của anh bây giờ là luyện chế ra đan dược có thể làm tăng sức mạnh của võ giả, sau đó dùng một biện pháp ổn thỏa để phổ biến nó ra ngoài.

Trong lúc suy nghĩ, Trần Triệu Dương đã đi tới phía sau biệt thự số hai, biệt thự số một đã bị tàn phá trong trận đánh trước đây nên không thể ở được.

"Chồng ơi, hu hu...", Trần Triệu Dương vừa tới cửa thì Nam Cung Yến chạy ra khỏi biệt thự, ôm chầm lấy anh mà nức nở.

"Đừng sợ, có chồng ở đây, em không bao giờ phải sợ cả", cảm nhận được sự bất lực của Nam Cung Yến, anh  lập tức ôm cô, vừa vỗ lưng vừa nhẹ nhàng an ủi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1109


Đây là lần đầu tiên Nam Cung Yến gọi anh như vậy, xem ra cô đã hoàn toàn chấp nhận anh rồi.

Nghĩ đến đây, lòng Trần Triệu Dương lập tức nóng như lửa.

Phải biết rằng, bây giờ anh đã đột phá đến võ đạo  tông sư, đồng nghĩa với việc anh có thể...

Trần Triệu Dương nóng cháy nhìn Nam Cung Yến, khao khát được ôm cô lên phòng ngay bây giờ.

"Cẩu độc thân chúng ta hâm mộ chết rồi!" "Rải cơm chó ngay trước mặt mọi người cơi" "Bớt ngược chó giùm đi nha!"

Thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương, Tuyên Hoàng và những người khác có việc ra ngoài cực kỳ ghen tị, ước gì có thể thay thế với người ta.

Giang Tử Phong thì hét âm lên, rõ ràng là họ cũng chúc phúc cho hai người.

"Hừ, lát nữa tôi sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của mấy người, không làm tôi hài lòng thì để xem tôi sẽ trị mấy. người thế nào!", sự dịu dàng lãng mạn vừa hiện lên đã bị cắt ngang, Trần Triệu Dương kêu khổ thấu trời, tức giận trợn trắng mắt nhìn đám người kia.

Nghe thấy anh nói vậy, họ lập tức biến sắc mắt, nhanh chóng lủi đi.

Nhóm Từ Tịnh Nhã cũng mau chóng vào nhà, quấy rầy thế giới của Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến vào. lúc này chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Giờ thì sao Nam Cung Yến có thể không biết xấu hổ tiếp tục dựa vào lòng anh được? Cô lập tức đẩy anh ra, hờn dỗi nói: "Tại anh hết, họ nhìn mà cười cho".

"Thẹn thùng gì nữa, chúng ta là vợ chồng lâu rồi mà, cho chồng hôn cái nào", khó khăn lắm mới có cơ hội được Nam Cung Yến chủ động, anh lập tức kéo cô vào lòng.

"Ôi, anh thả ra, nhiều người đang nhìn kìa!", bị hành động của Trần Triệu Dương làm cho giật mình, theo phản xạ cô muốn giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không. thể thoát ra khỏi hai cánh tay của anh.

"Vợ ơi, anh nhớ em quá!", Trần Triệu Dương cúi đầu nhìn cánh môi anh đào đỏ thắm của Nam Cung Yến, lòng anh rung động, hôn xuống.

Nam Cung Yến cũng không ngờ tới anh sẽ có hành động như vậy, tâm trí trở nên mơ hồ, phản ứng của cô vào trong mắt anh lại trở thành ngầm đồng ý nên anh cũng không khách sáo nữa.

Khi môi hai người chạm vào nhau, ban đầu Nam Cung Yến còn hơi kháng cự nhưng dần dần cũng bị sự nhiệt tình của Trần Triệu Dương đốt cháy, hai người âu yếm nhau mà quên mất mình đang ở trước cửa biệt thự.

"Khụ khu...

Ngay khi nụ hôn của hai người trở nên kịch liệt, đột nhiên có một tiếng ho vang lên.

Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang chìm đắm trong ngọt ngào chợt bừng tỉnh, cô đẩy anh ra, chạy thẳng vào trong biệt thự.

"Trời đất, ai vậy hả? Không biết quấy rây người khác thì sẽ xui xẻo à?", đang hôn sướng thì bị tiếng ho làm phiền, Nam Cung Yến cũng chạy mất, Trần Triệu Dương lập tức nổi giận, quát mắng không hề nể nang ai.

"Xui xẻo? Con nói ai sẽ xui thế?", lúc Trần Triệu Dương nhìn qua, người vừa nói lại trêu chọc anh.

"Tôi nói...A, chủ...Chủ tịch, sao chú lại đến đây?", nghe thấy lời đùa cợt ấy, Trần Triệu Dương không nghĩ ngợi gì mà tiếp tục nói, nhưng khi nhìn thấy người đó là  ai thì miệng lại lắp bắp.

"Cháu nói chủ tịch bị xui xẻo à?", Nam Cung Minh a. Đức bực mình nhìn anh, không vui nói.

"Không...Không phải, cháu không nói chủ tịch bị xui xẻo, cháu nói chú bị...Không phải, cháu không có nói chú bị xui xẻo. Ôi, cái miệng cháu này, chẳng biết sao hôm nay lại vậy!",

Trần Triệu Dương cuống cuồng giải thích, suýt thì nói thật.

"Hừ, đừng nói linh tỉnh nữa, chẳng lẽ cháu muốn tiếp đãi chú ở đây?", thấy dáng vẻ bối rối của anh, Nam Cung. Minh Đức hừ lạnh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1110


Trần Triệu Dương rất muốn vả mình hai cái, cũng may Nam Cung Minh Đức không để ý, mà quay người đi vào trong biệt thự.

Trần Triệu Dương vội vàng đi theo, trong đầu đang suy nghĩ rốt cuộc ông lão này đến chỗ anh làm cái gì?

Chẳng lẽ Nam Cung Minh Đức cũng biết chỗ bọn họ bị đánh lén? Cho nên tới xem một chút?

"Thế nhưng cũng không đúng!

Chuyện đó mới xảy ra chưa được bao lâu, Nam Cung Minh Đức không có khả năng biết nhanh như vậy được!

Trong lòng suy nghĩ những chuyện lung ta lung tung này, đến phòng khách trong biệt thự, Trần Triệu Dương mới lúng túng phát hiện ra trong phòng khách không có bất kỳ ai, muốn sai người đi pha trà cũng không được.

Rơi vào đường cùng, Trần Triệu Dương đành phải để ông ngồi chờ ở phòng khách một lúc, anh thì chạy đi pha trà.

Bố vợ tới, đương nhiên không thể uống trà kém chất lượng được, lúc này Trần Triệu Dương lấy một ít lá trà mà anh lấy được từ chỗ ông cụ ra, lúc trước ông cụ còn không nỡ uống lá trà này.

"Cháu và Yến cũng đã kết hôn được một khoảng thời gian rồi nhỉ?", Nam Cung Minh Đức ngồi xuống bắt đầu thưởng thức trà, thưởng thức nửa ngày, rốt cuộc mới mở miệng nói. 

"Vâng ạ”, anh khẽ gật đầu.

"Vậy cháu gọi chú một tiếng bố cũng không quá đáng chứ?”, Nam Cung Minh Đức híp mắt, sau đó uống một ngụm trà, hài lòng nói.

"Không quá đáng”, Trần Triệu Dương hơi sững sờ, chỉ vì chuyện này sao?

"Vậy cháu còn gọi là chủ tịch, thằng nhóc thối, nếu mà còn gọi chú là chủ tịch, có tin chú đánh cháu hay không”, Nam Cung Minh Đức đột nhiên trừng mắt, sau đó hầm hừ nói với Trân Triệu Dương.

"Bố, bố đừng nóng giận, uống trà đi”, Trần Triệu Dương nghe xong, vội vàng đổi cách gọi, nhưng mà trong lòng rất đắc ý, xem ra chẳng mấy chốc nữa sẽ được ôm người đẹp về nhà rồi.

"Nếu con đã gọi bố một tiếng bố, vậy có một số việc. bố cũng không thể không hỏi”, Nam Cung Minh Đức ho khan hai tiếng, vẻ có chút lúng túng, tiếp đó mới nói: “Hai đứa cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, vậy tại sao... vì sao mà Yến còn không có động tĩnh gì?”

"Động tĩnh gì?”, nghe thấy ông hỏi vậy, Trần Triệu Dương lập tức ngây người, sau đó cảm thấy bưồn phiền, nghỉ ngờ hỏi ngược lại.

"Đần, con đúng là đồ đần”, nhìn thấy dáng vẻ đó của Trân Triệu Dương, Nam Cung Minh Đức lập tức giận dữ, lúc này cầm lấy một quyển sách bên cạnh lên, gõ mạnh vào đầu anh hai lần. 

"Bụng đó, bố đang chờ được bế cháu ngoại đây”, sau đó, Nam Cung Minh Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Trần Triệu Dương.

"À...” nghe thấy ông nói vậy, anh lập tức hiểu ra, sau đó cũng có chút lúng túng.

Phải trả lời như thế nào đây?

Chẳng lẽ lại nói thật, ngay từ đầu là con gái của bố không cho con lên giường, về sau là bởi vì công pháp mà anh tu luyện.

Trần Triệu Dương dám đảm bảo, nếu như anh nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị đánh mạnh hơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1111


"Bố, sức khoẻ của con và Yến đều rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ điều này còn liên quan đến vấn đề xác suất", đối mặt với câu hỏi của bố vợ, Trần Triệu Dương lập tức thấy hơi lúng túng, lúc này mới bất đắc dĩ nói.

"Con không phải bác sĩ sao? Không phải y thuật của con rất cao siêu sao? Làm sao? Bác sĩ không biết tự khám sao?”, Nam Cung Minh Đức trừng mắt, sau đó hầm hừ nói.

"Bố, bọn con sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng”, Trần Triệu Dương toát cả mồ hôi, người bố vợ này thật sự quá hung dữ.

"Thằng nhóc thối, con đừng nói với bố là đã lâu như vậy rồi, mà con vẫn không giải quyết được bà xã con đấy nhé?”, nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh, tay già đời Nam Cung Minh Đức lập tức phát hiện ra sự thật, tức giận hỏi.

"Bố, không có chuyện gì đâu, tình cảm của con và Yến cực kì tốt, không phải vừa rồi bố cũng thấy được sao”, nghe bố vợ nói vậy, Trần Triệu Dương cảm giác mình đã sắp không chống đỡ được nữa.

"Được rồi, bố mặc kệ chuyện của vợ chồng trẻ hai đứa, nhưng mà, bố chỉ có một yêu cầu, trước khi hết năm nhất định phải mang thai, bố đang chờ bế cháu ngoại đấy", Nam Cung Minh Đức kiên quyết nói.

"Cái gì?”, nghe thấy ông nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức trợn tròn mắt, mọi chuyện còn chưa ra gì mà muốn mang thai, bố vợ này cũng quá không biết phải trái.

"Được rồi, cứ quyết định như thế đi. À, đúng rồi, quên mất việc chính. Ông cụ muốn gặp con một lần", dường như Nam Cung Minh Đức nghĩ tới điều gì, sau đó mở miệng nói.

"Ông cụ? Ông cụ nào?”, nghe thấy ông nói vậy, Trân

Triệu Dương lập tức sững sờ, trực tiếp hỏi.

"Ông nội của Yến, ông ấy muốn gặp con", Nam Cung Minh Đức bỗng nhiên đen mặt lại, thằng nhóc thối này, làm sao cái gì cũng đều ngơ ngơ ngác ngác vậy?

"À à, ra vậy, bố, ông nội tìm con có chuyện gì không? Bố tiết lộ một chút cho con đi”, anh vội vàng lấy lòng hỏi. 

"Cụ thể là chuyện gì thì bố cũng không rõ lắm, chỉ là có một chuyện bố biết, liên quan tới nhà họ Mộ Dung ở thủ đô”, Nam Cung Minh Đức nghiêm mặt lại, sau đó nói.

"Nhà họ Mộ Dung? Vâng, con biết rồi, lúc nào thì đi?", Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, chuyện này anh sớm đã cảm thấy nghi ngờ, dù sao, lúc trước việc Mộ Dung Phong tìm người ám sát Nam Cung Yến vô cùng kì quặc, mặc dù cô có chút lạnh lùng, nhưng lại là người hiền lành, không có khả năng có kẻ thù gì cả.

Như vậy, cũng chỉ có một khả năng.

Đó chính là mối thù truyền kiếp, mà ông cụ Nam Cung tìm mình để nói chuyện, chắc hẳn là muốn nói về chuyện này.

"Nếu như con có thời gian, thì bây giờ đi luôn, ông cụ nói càng nhanh càng tốt”, lúc này Nam Cung Minh Đức mới nhớ tới hình như cuối cùng bố già mình đã nói như vậy, thế nhưng chuyện ông đến đây không thể giấu được, còn dạy dỗ nửa ngày, nếu để cho ông lão biết, không phải mình sẽ bị đánh sao.

"Có cần gọi cả Yến đi cùng không ạ?”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút, dù sao, đây là lần đầu tiên anh đi gặp ông cụ, còn có chút chột dạ, cũng không biết ông cụ thích gì, anh phải hỏi Yến một chút, sau đó chuẩn bị cho ông cụ một món quà, cũng không thể đến tay không được.

"Con đi gọi con bé đi, bố ra bên ngoài chờ các con”, Nam Cung Minh Đức khẽ gật đầu, ông cũng không dám trì hoãn nữa, lúc này liền quay người đi ra bên ngoài.

Trần Triệu Dương nhanh chóng lên tầng tìm Nam Cung Yến, nói rõ mọi chuyện với cô, sau đó, Trần Triệu Dương lại vào trong phòng bảo tàng của mình một chuyến, để lấy một vật.

Phòng bảo tàng này là Trần Triệu Dương vô tình tìm được, hẳn là do người lúc trước xây dựng căn biệt thự này đã tạo ra, chỉ là vẫn luôn không dùng, cách tạo ra cực kì cao siêu, lấy thực lực của anh, muốn phá vỡ nó cũng có chút khó khăn.

Như thế cũng có lợi cho Trần Triệu Dương, dù sao, trong tay anh có rất nhiều đồ tốt, chỉ là linh dược đã có mấy chục cây, người khác có thể có được một cây đã muốn thắp hương cầu nguyện rồi.

Ngoại trừ những linh dược ra, còn có rất nhiều thuốc cổ, đều là Trân Triệu Dương vơ vét từ chợ buôn bán thuốc, dù sao, nếu đã đắc tội phái Thiết Quyền, vậy không cần để lại đường sống nào cho bọn họ.

Trừ cái đó ra, còn có một số thứ lúc trước lấy được từ Kỳ Môn Sơn, một chút vật liệu cổ quái kỳ lạ, đều có giá trị không nhỏ.

Sau đó Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cùng nhau lên xe của Nam Cung Minh Đức, tài xế lái xe chở bọn họ đi đến nhà họ Nam Cung.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1112


Đây là lần đầu tiên Trần Triệu Dương ngồi trong xe của Nam Cung Minh Đức, hiện tại, trong tay anh có tiền, rất nhiều tiền nhưng anh lại không mấy để ý đến chuyện hưởng thụ cuộc sống.

Ngồi trên chiếc xe này quả thật rất thoải mái, không hề nghe thấy một chút tạp âm nào từ bên ngoài, xe chạy cũng cực kỳ vững chãi, không có quá nhiều cảm giác xóc nảy.

“Bố, chiếc xe này bố mua ở đâu thế?”, Trần Triệu Dương nghĩ là làm, dù sao anh cũng không phải người thiếu tiền, vậy nên anh trực tiếp hỏi Nam Cung Minh Đức.

“Đây là Rolls-Royce, cũng không phải là loại xe quý hiếm gì, giá bán tâm hơn mười triệu. Nhưng mà chiếc xe này không thích hợp với thanh niên các con, để bố cho con cái danh thiếp, sau đó con có thể đi xem mấy mẫu siêu xe, không phải người trẻ tuổi các con đều thích chạy siêu xe sao?”, Nam Cung Minh Đức lấy ra một tấm danh thiếp ở trên nóc xe đưa cho Trần Triệu Dương.

“Bố, thật ra con không thích dùng siêu xe lắm, có loại xe nào chạy ổn định hơn không?”, Trần Triệu Dương vừa nghe đến siêu xe đã lắc đầu, anh không có chút hứng thú nào đối với xe thể thao.

Hằng năm liếm máu trên lưỡi đao, anh vẫn thích xe việt dã nhất, nhưng mà bây giờ có tiền rồi, cũng không thể dùng cái loại xe việt dã cũ nát ấy nữa, dù sao cũng phải chọn loại nào có đẳng cấp một chút.

“Không sao, anh ta không chỉ có những dòng xe xa xỉ, loại xe nào anh ta cũng có, con muốn kiểu gì thì cứ  nói với anh ta là được”, Nam Cung Minh Đức lắc đầu, sau đó giới thiệu cho anh.

“Tốt quá rồi, cảm ơn bổ”, Trần Triệu Dương lập tức vui vẻ, mặc dù anh đã có một chiếc Land Rover do bố của Từ Tịnh Nhã tặng nhưng tính năng của chiếc xe này khá kém, hơn nữa còn chưa trải qua cải tạo, khi ngồi trên xe không mấy dễ chịu.

Nam Cung Yến ngồi bên cạnh ném cho hai người kia một ánh mắt xem thường, hình như bọn họ đã quên mất sự †ồn tại của cô rồi đúng không?

Hơn nữa, từ khi nào mà Trần Triệu Dương lại thân thiết với bố cô như vậy? Lại còn trực tiếp gọi bố của cô là bố luôn, thật khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng mà, cô cũng đã hoàn toàn chấp nhận Trần Triệu Dương, tất nhiên là không có gì phải phản đối.

Xe chạy đến vùng Nam Sơn của thành phố Nam Hải, nơi này cũng thuộc vùng ngoại ô thành phố, nhưng lại nằm ở hướng ngược lại với Lộc Minh Sơn, chỗ của hồ Lộc Minh.

Rất nhiều người giàu có thích mua biệt thự ở nơi này, cho nên, ở đây có một khu biệt thự cực kỳ rộng lớn, thuộc về những công ty khác nhau với vô số kiến trúc đa dạng, nhiều công ty lựa chọn xây dựng biệt thự ở đây cũng đủ để chứng minh vị trí nơi này không tầm thường.

“Được rồi, chuẩn bị đến nơi rồi”, chiếc xe rế vào một hướng, đi thẳng vào trong Nam Sơn, lúc này, Nam Cung Minh Đức nói.

Nhưng Trần Triệu Dương ngồi trong xe lại nhíu mày, bởi vì anh phát hiện ra, Nam Sơn quả thật là một vùng đất có phong thuỷ tốt, núi bao quanh sông, hình dáng tựa như một con rồng đang uốn lượn, một nơi như thế này rất dễ xuất hiện nhiều nhân tài kiệt xuất.

Mà điều khiến cho anh nhíu mày tất nhiên không phải là chuyện này, mà là vùng đất có hình dáng rồng uốn lượn của nơi đây đang dần dần có xu hướng bị biến đổi thành hình rồng vây hãm, nếu như địa thế rồng vây hãm hoàn thành quá trình biến đổi, chỉ sợ vận mệnh của người dân nơi đây sẽ ngày càng kém đi, bởi vì đặc điểm của địa thế rồng vây hãm là hút lấy vận mệnh của nơi sinh ra nó.

Một người có thể tiến xa bao nhiêu, phụ thuộc rất nhiều vào vận mệnh.

Vốn Trần Triệu Dương cũng không quá tin tưởng vào loại chuyện mang tính tâm linh, nhưng mà hôm nay được tận mắt nhìn thấy, anh mới hiểu được, sự tồn tại này là hợp lý, nếu như vận mệnh thực sự tồn tại, vậy những kiến thức siêu hình mà anh học được trước đó đều là sự thật.

“Sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”, Nam Cung Yến vô cùng hiểu rõ Trần Triệu Dương, nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của anh, trong lòng Nam Cung Yến biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên cô trực tiếp hỏi anh. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1113


“Không có gì, Yến, chúng ta có mấy căn biệt thự không tồi ở hồ Lộc Minh, bây giờ chúng ta mau nghĩ cách thuyết phục ông chuyển đến đó ở đi”, Trần Triệu Dương lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ không tốt nói.

Trong thời gian bọn họ nói chuyện, chiếc xe đã sắp đến trước cửa nhà Nam Cung, trong tất cả các khu biệt thự ở đây, vị trí của nhà Nam Cung là có sát khí nồng đậm nhất.

Một khi địa thế rồng vây hãm hoàn toàn hình thành, người đứng mũi chịu sào đầu tiên chính là nhà Nam Cung, mà dựa vào mức độ vây hãm này, cho dù là Trần Triệu Dương có thực lực cường đại, muốn phá giải nó cũng là điều khó khăn.

Cho nên, Trần Triệu Dương mới nảy ra ý định khuyên ông cụ chuyển nhà.

“A...Vì sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”, Nam Cung Yến kinh ngạc thốt ra một tiếng, nghỉ hoặc. hỏi.

Vẻ mặt của Nam Cung Minh Đức cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù ông biết, lời nói của người trẻ tuổi như Trần Triệu Dương không có bao nhiêu phần đáng tin, nhưng ông cũng biết, Trần Triệu Dương không phải là loại người thích ăn nói lung tung, nếu như anh đã nói như vậy thì chắc hẳn là có nguyên nhân.

“Chúng ta xuống xe trước đã, vào nhà rồi anh sẽ giải thích kỹ càng”, Trần Triệu Dương nhìn cửa chính nhà Nam Cung đã ở ngay trước mắt liền nói. 

Anh không muốn phải giải thích tận hai lần, cứ vào trong rồi trực tiếp thuyết phục ông cụ là được.

Nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, hai bố con bọn họ cũng không hỏi lại nữa, chẳng qua là trong lòng đã có chút tính toán.

Ba người Trần Triệu Dương đi vào nhà Nam Cung, biệt thự của nhà Nam Cung chiếm diện tích không nhỏ, khoảng cách từ cổng chính đến biệt thự cũng phải cả trăm mét, trong sân không trưng bày nhiều đồ vật xa hoa mà rất giống với sân vườn của nhà nông, trong sân trồng rất nhiều loại hoa quả và rau dưa quý hiếm, có thể. nhìn ra được, khoảng sân này vẫn luôn được người ta cẩn thận chăm sóc.

“Đây là kiểu nhà mà ông nội em thích nhất, ông không thích nhà cao tầng, chỉ thích kiểu nhà vườn thế này, cho nên ông mới nhất quyết lựa chọn sống ở nơi đây", tuy răng không biết lý do vì sao Trần Triệu Dương nói bọn họ phải chuyển nhà, nhưng cô cũng không ngại trợ giúp anh một chút.

Nghe được lời nói của Nam Cung Yến, trong lòng Trần Triệu Dương đã có kế hoạch, nếu như ông thích nhà vườn, vậy thì...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của anh lộ ra vẻ tươi cười.

Nam Cung Minh Đức đi ở phía trước tất nhiên là nghe được đoạn đối thoại của con gái mình và Trần Triệu Dương, khoé miệng ông run rẩy, người ta đều nói trái tim của con gái luôn hướng ra ngoài, lời này quả thật một chút cũng không sai.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến gốc đa bên cạnh vườn rau, dưới gốc cây, một cụ già mái tóc bạc phơ, nhưng da dẻ vẫn hồng hào đang nằm trên ghế, bên cạnh bày một ấm trà và chiếc quạt hương bồ, dáng vẻ hệt như một lão nông dân chốn thôn quê, nếu như bây giờ có người nói đây là ông cụ Nam Cung, chỉ sợ nhiều người không tin.

“Bố, con về rồi”, Nam Cung Minh Đức ngoan ngoấn chào hỏi ông cụ đang nằm trên ghế, bộ dạng vô cùng kính cẩn.

“Ừ, nghe rồi, con cũng không phải là khách quý, chẳng lẽ còn muốn bố đứng dậy tiếp đón hay sao?”, Nam Cung Thành cũng không mở mắt, tức giận nói.

“Bố, Trần Triệu Dương cũng đến đây”, nghe thấy lời nói của bố mình, Nam Cung Minh Đức nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ, nếu như ông cụ không phải là bố của ông, chắc chắn ông đã nổi giận rồi.

Nam Cung Thành vốn không muốn mở to mắt, nhưng sau khi nghe xong lời nói của con mình, ông cụ lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên đánh giá Trần Triệu Dương.

Lúc này, Trần Triệu Dương cũng đang quan sát Nam Cung Thành, nhìn thấy sắc mặt hồng hào của ông, anh hơi nhíu mày.

“Ông nội, cháu là Trần Triệu Dương, cháu không có quà ra mắt gì quý giá cho ông, đây là đan Diên Thọ do tự †ay cháu luyện chế, hy vọng ông không chê”, Trần Triệu Dương lấy ra một cái hộp nhỏ, hai tay đưa lên cho Nam Cung Thành.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1114


"Cháu chính là Trần Triệu Dương sao, không tệ, rất tốt, không thua thầy cháu chút nào, ông già này hơi hy vọng, đợi đến khi thực lực của cháu vượt qua thầy cháu thì biểu cảm của lão già đó chắc vô cùng thú vị", Nam Cung Thành vốn nằm đó lại chậm rãi đứng dậy sau khi nói thế, trong đôi mắt ông lóe lên một tia sáng.

"Ông nội, ông quen biết thầy của cháu sao?", Trần Triệu Dương nghe vậy, lập tức sửng sốt rồi nghi ngờ hỏi lại.

"Ngồi đi", Nam Cung Thành nhận lấy Diên Thọ đan anh đưa, sau đó tỏ ý bảo đám Trần Triệu Dương ngồi xuống.

Tuy trong lòng Trần Triệu Dương hơi sốt ruột nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xuống.

"Ông nội, cơ thể ông vẫn dẻo dai như xưa Cung Yến thân thiết ôm lấy Nam Cung Thành, làm nũng nói.

"Cái con nhóc này, lâu lắm rồi không đến thăm ông làm ông còn nghĩ là cháu không thương ông nữa", Nam Cung Thành cười nói nửa thật nửa đùa.

"Ông nội, đâu có đâu, không phải là cháu mới về từ thành phố Long Hải sao, thế nào cũng phải đợi đến khi mọi thứ bên kia ổn định thì cháu mới có thể trở về", Nam Cung Yến nhỏ nhẹ nói, Trần Triệu Dương chưa từng thấy dáng vẻ cô như thế bao giờ, ai mà chịu nổi Nam Cung Yến như vậy. 

"Được rồi, cháu đến phòng ông lấy cái bình đựng trà kia ra rồi pha trà giúp ông với", Nam Cung Thành cưng chiều xoa đầu Nam Cung Yến, sau đó giao nhiệm vụ cho cô.

"Ơ..Vâng ạ", nghe ông nội nói vậy, Nam Cung Yến hơi ngơ ngác, cô biết rõ bình đựng trà kia mà ông nội nói có ý nghĩa gì, đó chính là báu vật của ông mỗi năm chỉ có một chút, cưng như cưng trứng, mỗi lần lấy ra uống đều phải tính từng tí một, đến khi trà mới được giao tới thì chút trà kia mới uống hết.

Thế nhưng cô không ngờ rằng ông nội lại chiêu đãi Trần Triệu Dương bằng loại trà này, dù anh là chồng mình nhưng đãi ngộ này chênh lệch quá lớn rồi.

Biết không, trước kia, khi cô chạm vào cái bình đựng trà kia thì đã bị ông nội khiển trách nghiêm khắc, từ đó về sau cô không bao giờ dám chạm vào bình đựng trà kia.

"Đứng đó làm gì? Nhanh chân lên..., thấy con gái mình đứng ngẩn ngơ ở đó, Nam Cung Minh Đức vội vàng đẩy cô tỉnh.

Nam Cung Yến nhanh chân đi vào phòng, chẳng qua trong lòng cô vẫn thấy rất quái lạ.

"Ông quả thật có quen biết với thầy của cháu, nói chính xác là thầy cháu là ân nhân của ông và cũng là ân nhân của nhà họ Nam Cung chúng ta", trong mắt Nam Cung Thành mang theo hồi tưởng, ông cụ từ tốn kể lại. 

Nghe Nam Cung Thành kể xong, Trần Triệu Dương mới hiểu được hoá ra hai nhà họ Nam Cung và Mộ Dung. có ân oán sâu sắc như vậy.

Khi xưa, Nam Cung Thành cũng là thành viên của Long Tổ, chỉ có điều là ít người biết đến thôi, bởi vì ông cụ là gián điệp, nhưng mà sau này lại bị người ta hãm hại khiến kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát.

Tuy Nam Cung Thành là người bị hại, nhưng Mộ Dung Địch lại nhân cơ hội này hãm hại ông cụ và nhà họ Nam Cung, thậm chí ông ta còn đưa ra rất nhiều bằng chứng giả dối hư ảo, đến cuối cùng dẫu cho nhà họ Nam. Cung lập được công lao to lớn thì vẫn không thể giúp họ may mắn thoát khỏi tai ương.

Cuối cùng, tất cả các vỏ giả của nhà họ Nam Cung đều bị phế bỏ tu vi, hơn nữa trong vòng mười năm không được phép tu luyện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1115


Từ đó về sau, nhà họ Nam Cung sụp đổ, mà dòng họ Nam Cung khổng lồ cũng theo đó biến mất hoàn toàn.

Nếu không, nhà họ Nam Cung không thể nào co đầu rụt cổ tại thành phố Nam Hải nhỏ bé này được, mà mấy năm gần đây nhà họ Mộ Dung luôn theo dõi nhà họ Nam Cung nhằm tìm thấy nhược điểm của họ hòng diệt trừ tận gốc nhà họ Nam Cung.

Chẳng qua, Nam Cung Thành dù sao cũng đã từng là thành viên của Long Tổ, hiển nhiên không thể để nhược điểm của mình rơi vào tay đối phương, nhưng mấy năm gần đây cuộc sống của ông cụ rất gian khổ mãi đến khi Trần Triệu Dương xuất hiện.

Dựa theo tình hình lúc ấy của nhà họ Nam Cung lẽ ra phải bị giải quyết bí mật, nhưng mà, không biết quan hệ của thầy Trần Triệu Dương và Long Tổ như thế nào, sau khi được thầy của Trần Triệu Dương cứu, cuối cùng chỉ phế bỏ tu vi của tất cả võ giả nhà họ Nam Cung mà không truy cùng giết tận.

Đây cũng là lý do tại sao con cưng của bọn họ, Nam Cung Yến gả cho Trần Triệu Dương, họ không phản đối mà ngược lại còn rất ủng hộ, lý do lớn nhất chính là thầy của Trần Triệu Dương.

Lúc này, Nam Cung Yến đã chuẩn bị bộ dụng cụ pha trà xong, nhưng khi cô nghe ông cụ kể lại câu chuyện của nhà họ Nam Cung, cô cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

"Ông nội, sao cháu chưa từng nghe ông nói đến chuyện đó vậy?", Nam Cung Yến hiếu kỳ hỏi.

"Nói cho cháu thì có ích gì? Chênh lệch thực lực giữa nhà họ Nam Cung chúng ta và nhà họ Mộ Dung càng lúc càng lớn, giờ đã không còn khả năng vượt qua", Nam Cung Thành lắc đầu, hiển nhiên là ông cụ không muốn Nam Cung Yến bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này.

"Trước kia thầy cháu đã thoả thuận với nhà họ Mộ Dung rồi, nhà họ sẽ không động đến nhà họ Nam Cung, nhưng mà lần này, lão già đây tức giận rồi", đôi mắt Nam Cung Thành mang theo sự lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói. 

Lần này, hành trình đến thủ đô của Trần Triệu Dương không có chút ý định che dấu, thế nên, bên Nam Cung Thành dĩ nhiên biết tất cả hành động của Trần Triệu Dương ở thủ đô, còn có cả việc Mộ Dung Phong dẫn người bắt đám Nam Cung Yến lại, tất cả đều khiến cho người ông hiền từ Nam Cung Thành tức giận.

"Ông nội, ông đã nói rồi, chênh lệch thực lực giữa nhà họ Nam Cung và nhà họ Mộ Dung quá lớn, dù ông có tức thì làm được gì đâu?", Nam Cung Yến không hề sợ hãi ông nội mình mà nói thẳng sự thật.

"Cái con bé này, không phải là do ông đau lòng các cháu à", nghe thấy cháu gái mình nói thế, gương mặt già nua của Nam Cung Thành đỏ bừng, sau đó ông cụ ngượng ngùng nói.

"Ông nội, ông đừng tức giận, tức giận không tốt cho. sức khỏe, chuyện này cứ giao cho cháu xử lý, quả thật cháu cũng rất tức giận, bọn chúng không nên, tuyệt đối không nên chạm vào cô gái của cháu. Ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cho Yến một lời giải thích", Trần Triệu Dương cam đoan nói.

Dẫu Nam Cung Thành không nhắc đến chuyện này thì Trần Triệu Dương cũng sẽ không thể nào buông tha cho nhà họ Mộ Dung, bọn chúng năm lần bảy lượt ra tay với anh và những người bên cạnh anh, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ.

"Ông nội, lâu lắm rồi cháu không gặp ông, nhớ ông quá đi..., để không còn nhớ ông nữa, hay là ông ở chung với bọn cháu luôn đi", đúng lúc đó, Nam Cung Yến thấy 

Trần Triệu Dương nháy mắt với mình, cô nghĩ ngay đến lời Trần Triệu Dương nói ở trong xe, nên giờ cô lập tức. nói với ông nội.

"Con bé này, nếu nhớ ông nội thì đến đây thăm ông là được, cớ sao lại để bộ xương già này của ông chịu giày vò chứ, hơn nữa, ở đây có rau có trái, đến chỗ bọn cháu thì có cái gì đâu, ông mới không thèm đi", Nam Cung Thành lắc đầu, kiên quyết từ chối.

"Ông nội, cháu có thể xem rau củ quả mà ông trồng không?", lúc này Trần Triệu Dương bỗng mở miệng, khiến cho Nam Cung Yến nén lại những lời muốn nói.

"Tất nhiên rồi, mấy cái này đều là do tự tay ông gieo trồng, tuyệt đối không có thuốc trừ sâu hay phân bón hoá học, tất cả đều là chất hữu cơ tự nhiên", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Thành đắc ý cười lớn, hào hứng giới thiệu nói.

"Ông nội, ông trồng quả này không ngon gì cả, quá dở", Trần Triệu Dương đi đến gốc cây mận, thấy một quả mận đã chín đỏ bèn hái xuống nếm thử, lập tức vẻ mặt Trân Triệu Dương nhăn nhó, buồn bực nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1116


“Cháu thì biết cái gì chứ, thế này mới là thiên nhiên thuần khiết, tuyệt đối không có dư lượng thuốc trừ sâu”, nghe Trần Triệu Dương ghét bỏ quả mận của mình, ông cụ Nam Cung Thành trừng mắt, sau đó tỏ vẻ không vui nói.

“Ông nội, vâng, vô hại đúng là tốt, nhưng mà vậy cũng không phải có thể nuốt xuống được, nếu như: không ăn được vào bụng, cho dù có vô hại thì cũng làm gì được đâu”, Trần Triệu Dương cũng không sợ ông cụ này, mở miệng nói thẳng.

Nam Cung Thành nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, theo bản năng muốn phản bác lại một chút, kết quả là nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra được lý do để phản bác anh.

“Chẳng qua là, ông nội à, sở dĩ những thứ đó của ông không thể ăn, cũng không phải là vì kĩ thuật trồng của ông không đúng, mà là bởi vì ở nơi này, nước và đất đai cũng như là không khí đều không phù hợp. Ông cần phải tìm nơi có những điều kiện phù hợp hơn, như thế thì rau quả mới có thể khỏe mạnh mà phát triển được”, Trần Triệu Dương vừa mới phản bác lại Nam Cung Thành một chút, khiến cho ông cụ hơi mất mặt, sau đó lại tâng bốc. Nam Cung Thành lên một chút.

“Ừ, nói câu này còn đúng, cháu nói phải, đúng là những yếu tố này chưa được ổn, đất đai và nước còn dễ Tìm, thế nhưng không khí thì đi tìm ở đâu được đây? Cháu nói như thế này đúng là không thống nhất gì cả”, Nam Cung Thành tức giận nói. 

“Thế này, để cháu đưa ông tới một chỗ, ông xem không khí, đất đai và độ ẩm ở đó thế nào nhé, cháu cảm thấy nhất định sẽ không khiến ông thất vọng”, Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn Nam Cung Thành nói.

“Ồ? Thật sự có chỗ như vậy sao? Được, dẫn ông đi nhìn thử xem”, Nam Cung Thành nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó không kịp chờ đợi liền nói.

“Vâng, vậy chúng ta lên đường đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó dẫn ông cụ đi ngay lập tức, về phần những chuyện kia, đợi đến khi nào ông cụ đã vừa ý với hồ Minh Lộc rồi thì tìm người về đây chuyển đồ đi là được.

“Thằng nhóc thối, nói chuyện chút đi, rốt cuộc là vì sao lại bảo ông rời khỏi Nam Sơn?”, Nam Cung Thành không phải người ngu, đương nhiên là nhìn ra được bọn họ có điều gì đang giấu diếm mình, chỉ có điều ông cụ cũng không phản kháng, nghe theo lời bọn họ, chẳng qua là ông cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Ông nội, ông đã quen biết thầy của cháu, vậy hẳn là ông cũng biết thây cháu có một số năng lực đặc biệt, mà cháu thì lại thừa kế hết tất cả những khả năng ấy của thầy”, Trần Triệu Dương nói rõ ngọn nguồn cho ông cụ biết trước, nếu không thì anh sợ ông cụ sẽ không tin.

*Ừ, thầy của cháu đúng là một người đặc biệt, nói đi, chỉ cần cháu có thể nói được lý do thì ông sẽ tin tưởng”, Nam Cung Thành gật đầu, ông cụ tin tưởng Trần Triệu Dương trăm phần trăm, dù sao thì cũng là học trò của người kia. 

“Trần Triệu Dương, rốt cuộc là chuyện gì thế? Anh nói rõ ràng một chút đi”, Nam Cung Yến đã không giữ được bình tĩnh từ lâu, lúc vừa mới vào cửa, cô đã muốn biết rồi, thế nhưng cả một buổi người này chẳng nói một câu nào, bây giờ ông cụ đã đứng trước mặt rồi mà còn thừa nước đục thả câu.

“Được, vậy anh sẽ nói”, Trần Triệu Dương buồn cười gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Trước đó khi ông nội mua căn biệt thự này hẳn là đã tìm người xem phong thủy rồi đúng không”.

“Đúng vậy, cái khu biệt thự Nam Sơn này có thế rồng cuộn, sống lâu ở đây có thể cho con cháu được nhiều phúc, mà mình thì cũng được kéo dài tuổi thọ. Thằng nhóc thối, đừng bảo là thầy của cháu còn dạy cháu xem phong thủy nữa nhé”, ông cụ nghe xong, gật đầu, thẳng thắn thừa nhận,

“Vị trí của ông mua là tốt nhất, cho nên nhiều năm qua đều xuôi chèo mát mái, chưa từng xuất hiện vấn đề gì”, Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói.

“Đó là điều đương nhiên, dù sao thì tiền nào của nấy, làm sao? Có vấn đề gì không?”, Nam Cung Thành nghi ngờ hỏi.

“Thế nhưng có phải gần đây ông cảm thấy không được an toàn, cơ thể không có chút sức lực nào, luôn có triệu chứng mơ màng? Điều này không hề xảy ra trong quá khứ, chẳng lẽ ông không nghỉ ngờ gì cả sao?”, Trần Triệu Dương hỏi. 

“Thế thì có gì mà phải nghi ngờ, người đã già rồi, đương nhiên là cơ thể không tốt nữa”, Nam Cung Thành vân không cảm thấy có gì lạ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1117


“Tài xế, phía trước có một khúc cua, ông dừng lại chút nhé”, Trần Triệu Dương không trả lời ông ấy mà lại nói với người tài xế ngồi ở ghế lái.

“Nghe lời nó đi”, thấy tài xế lái xe hơi nghỉ hoặc, lúc này Nam Cung Minh Đức lập tức nói.

“Vâng”, tài xế gật đầu, lái xe thẳng tới góc rẽ, cũng chính là nơi mà trước đó Trần Triệu Dương đã nhìn ra thế phong thủy rồng vây hãm.

“Ông nội, bố, Yến, mọi người đi xuống xe với con, nhìn thử xem đi”, lúc này, Trần Triệu Dương mở cửa xe, dìu ông cụ xuống, hai bố con Nam Cung Yến cũng xuống khỏi xe.

“Chuyện này cũng không có gì mà, con bảo mọi người xem cái gì?”, Nam Cung Minh Đức nhìn khu biệt thự Nam Sơn một vòng, hoàn toàn không phát hiện ra có cái gì không đúng, mới nghỉ ngờ hỏi.

Trên mặt Nam Cung Thành và Nam Cung Yến cũng hiện lên vẻ nghỉ hoặc, mặc dù bọn họ chưa từng nhìn khu biệt thự Nam Sơn ở góc nhìn này bao giờ, nhưng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt cả.

“Mọi người nhìn kĩ một chút, mảnh núi này có giống một con rồng không? Ban đầu vốn là một thế rồng cuộn, thế nhưng mọi người nhìn phần đầu con rồng hiện tại một chút, có phải là lâu dài đã bị một mảnh sương mù màu đen bao phủ rồi không?”, anh đưa tay chỉ về một phía của quả núi, vừa chỉ vừa giải thích.

Nghe Trân Triệu Dương nói như vậy, cộng thêm sự chỉ điểm của anh, ba ông cháu nhà Nam Cung đều thấy được đầu con rồng bị màn sương đen bao trùm.

“Trước kia nơi đó không có màn sương đen, cháu nghĩ hẳn là nó mới xuất hiện gần đây thôi”, Trần Triệu Dương thấy Nam Cung Thành đã hơi tin tưởng, lúc này mới nói tiếp.

“Ừm, đúng vậy, ban đầu mọi người còn tưởng màn sương đen ấy là do không khí bị ô nhiễm, một thời gian sau sẽ tản đi, cho nên cũng không để ý”, Nam Cung Thành gật đầu, dù sao thì ông cụ vẫn luôn ở đây, nên cũng hiểu rõ nhất về tình hình của nơi này, đương nhiên cũng biết về sự xuất hiện của màn sương đen kia.

“Nếu quả thật là tự nhiên hình thành như thế, vậy tuyệt đối không thể tiếp tục thêm một thời gian nữa được, một khi màn sương đen này vẫn còn ở đây, hẳn là cố tình, mà tạo thành thế rồng vây hãm rồi, căn biệt thự đầu tiên gặp phải xui xẻo chắc chắn là căn của chúng ta. Cho nền, thế này hẳn là có người tạo ra cái bãy để nhắm riêng vào nhà Nam Cung”, Trần Triệu Dương mở miệng phân tích.

“Là ai tạo ra tình thế này?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Nam Cung Thành mới nghi hoặc hỏi, chỉ có điều vừa mới hỏi xong, trong lòng ông cụ đã có đáp án. 

“Không thể trắng trợn đối phó với nhà Nam Cung, dùng phương thức giết người không thấy máu này là ổn thỏa nhất, vả lại, một khi thế rồng vây hãm này hình thành, trừ phi là phá bỏ được hoàn toàn, nếu không thì so với trực tiếp giết mọi người còn nghiêm trọng hơn”, Trần Triệu Dương thẳng thắn nói luôn hậu quả của chuyện này ra, mặc dù anh có thể phá giải, nhưng mà dọn đi sớm thì sẽ thoải mái hơn.

“Tốt, rất tốt”, nghe anh nói xong, trong mắt Nam Cung Thành lập tức lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, những người này đúng là khinh người quá đáng, thật sự coi như Nam Cung Thành ông đã chết rồi sao?

“Trần Triệu Dương, vậy nhà chúng ta rời đi như thế này, thì nơi này phải làm sao bây giờ? Nơi này cũng không chỉ có mỗi nhà chúng ta”, Nam Cung Yến thở dài một hơi, sau đó lại lo lắng.

“Yên tâm đi, phong thủy của nơi này vô cùng mạnh, nếu như không có người nào phá hoại và gia cố thêm thì chẳng mấy chốc sẽ được khôi phục lại, mà sau khi chúng ta rời đi rồi, hẳn là người giật dây tất nhiên sẽ không tiếp tục đầu tư nhân lực và vật chất nữa”, Trần Triệu Dương ra hiệu cho cô yên tâm, đồng thời nói hết một lượt tất cả các tình huống có thể xảy ra. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1118


Tuy Trần Triệu Dương nói như vậy nhưng ba người nhà họ Nam Cung cũng không cảm thấy yên tâm chút nào.

“Trần Triệu Dương, nếu con đã có thể nhìn ra thì nhất định có thể hóa giải. Nhỡ may những người này phát điên lên mà không hủy bỏ thì sao? Vậy thì chẳng phải những người khác sẽ gặp họa sao?”, Nam Cung Minh Đức xoản xuýt một hồi rồi hỏi.

“Có thể thì có thể nhưng mà tốn quá nhiều sức”, Trần Triệu Dương cười khổ, nếu như là do con người bố trí thì anh có thể phá hủy một cách dễ dàng hơn một chút, nhưng địa thế rồng vây hãm là do trời đất tạo ra. Nếu như muốn phá hủy thì khó khăn sẽ rất lớn.

Nếu thật sự muốn phá hủy hoàn toàn và không để cho người khác tái sử dụng thì ngoài việc tiêu hao rất nhiều vật liệu quý giá, còn phải tiêu hao máu huyết trong cơ thể anh, tổn thất có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.

Điều quan trọng nhất là không có lợi ích gì khi làm việc này và anh cũng không phải là một kẻ ngốc.

“Thằng nhóc thối, con đừng có chưa hiểu rõ mà đặt điều như vậy, mau lăn sang một bên cho bổ”, tất nhiên là Nam Cung Thành nhìn thấy bộ dạng khó xử của Trần "Triệu Dương thì lập tức mắng con trai.

Nghe thấy bố mắng mình trước mặt đám trẻ, Nam Cung Minh Đức cảm thấy xấu hổ nhưng không thể phản bác lại, dù sao thì ông cụ cũng là bố của mình. 

“Trần Triệu Dương, đừng để nó thành gánh nặng tâm lý, chúng ta hãy rời khỏi đây trước, xem phản ứng của đối phương như thế nào rồi nói sau”, sau đó Nam Cung Thành khuyên giải.

"Vâng. Đi thôi, nếu dọn đi thì chúng ta hãy truyền tin tức về việc nhà họ Nam Cung chuyển đi càng sớm càng tốt, tốt nhất là bán biệt thự đi", Trần Triệu Dương nghĩ ra biện pháp này, nếu làm như vậy thì chắc đối phương sẽ không tiếp tục nữa.

“Đúng, Minh Đức, mau đi liên hệ với người ta, bán biệt thự đi cho bổ”, biết chuyện này không thể để lâu, Nam Cung Thành lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương: “Chúng ta còn có bao nhiêu thời gian?"

“Nhìn vào tình hình này thì địa thế rồng vây hãm chắc chắn sẽ hình thành trong nhiều nhất là một tuần”, anh quan sát một chút, sau đó nói vô cùng khẳng định.

Sau khi bọn họ lên xe, Nam Cung Minh Đức liên hệ bán nhà.

“Nếu ông quen thầy của cháu thì hãy nói một chút về ông ấy cho cháu biết đi”, Trần Triệu Dương thấy bầu không khí trong xe có vẻ không được thoải mái liên lên tiếng hỏi, điều quan trọng nhất là anh cũng rất tò mò.

"Không phải cháu là học trò của ông ấy sao? Sao. thế? Chẳng lẽ cháu lại không biết gì về thầy của mình?", Nam Cung Thành nghe thấy Trân Triệu Dương nói vậy thì hơi sửng sốt, sau đó hỏi. 

“Cháu rất muốn biết nhưng ông ấy không hề nói cho cháu những chuyện này, ngày nào cũng để cho cháu học. cái này, học cái kia”, nghe thấy những lời này của Nam Cung Thành, sắc mặt anh chợt ủ rũ, nói với vẻ mặt ai oan.

“Thầy của cháu không nói cho cháu, vậy thì ông cũng không dám nói lung tung”, nghe vậy, Nam Cung "Thành lắc đầu, giọng điệu cực kỳ kiên quyết.

“Ông nội, ông là ông nội của cháu, ông cứ nói cho cháu biết đi, cháu hứa sẽ không nói cho ông ấy biết. Có phải ông ấy có chuyện gì xấu hổ, sợ cháu biết nên ông mới không dám nói?”, Trần Triệu Dương lộ ra vẻ gian xảo rồi sau đó nói khích.

"Làm sao có chuyện đó được? Thầy của cháu là một đại anh hùng, đầu đội trời chân đạp đất... Thằng nhóc thối, cháu cố ý nói vậy để ông nói ra đấy hả", nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Nam Cung Thành bắt đầu nói với vẻ hào hứng dâng trào, nhưng trong nháy mắt ông cụ hiểu được ý đồ của anh, lúc này trừng mắt lên nhìn rồi tức giận nói.

"Không phải đâu ông nội, làm sao cháu có thể giả vờ để lừa ông. Cháu nói thật, nhìn ông ấy không giống một đại anh hùng. Trong ấn tượng của cháu, ông ấy là một người vô cùng đáng khinh, vô cùng không biết xấu hổ, một ông lão không có giới hạn, ông ấy không có liên quan gì đến đại anh hùng”, Trần Triệu Dương vừa nghe vậy liền xua tay, sau đó nói với vẻ mặt không tin.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1119


"Thăng nhóc thối, tại sao cháu có thể nói thầy của mình như vậy? Nếu đổi thành người khác, ông sẽ cho người đó biết tay, lần sau không được nói như vậy nữa", vẻ mặt của Nam Cung Thành chợt thay đổi rồi rất nghiêm túc nói với Trần Triệu Dương.

“Vâng, ông nội, sau này cháu sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm của mình. Nhưng mà cuối cùng thì thầy của cháu là người như thế nào?”, Trần Triệu Dương thực. sự rất tò mò, nghe từ trong lời nói của Nam Cung Thành thì thầy của anh là một người rất tài giỏi.

“Ông ấy sao, là một người đầu đội trời chân đạp ánh mắt của Nam Cung Thành hiện lên vẻ như đang hồi tưởng, sau đó nhẹ nhàng mà nói.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương bỗng nhiên vang lên, anh nhìn về phía màn hình điện, đột nhiên trong lòng chấn động, lập tức cầm điện thoại lên với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chú Vinh, có chuyện gì vậy?”, Trần Triệu Dương vô cùng lo lắng, vội hỏi.

“Trần trưởng lão, tôi là người thuộc tổ giám sát của Long Tổ. Tỏi phó Vinh Dương và Phạm Thanh Thanh đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi”, ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng xa lạ.

“Cái gì?”, nghe thấy vậy, khuôn mặt của Trần Triệu Dương lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Vinh Dương và Phạm Thanh Thanh, trong lòng Trần Triệu Dương cảm thấy khó chịu.

“Vậy ba người áp giải Mộ Dung Phong thì sao?”, anh hít một hơi thật sâu, đè nén sát khí đang dâng trào ở trong lòng, giọng nói nặng nề vang lên.

“Tất cả đều bị bắt đi”, dường như người đối diện nhận thấy được cảm xúc của Trần Triệu Dương, lập tức nói một cách dè dặt.

“Chết tiệt, khốn kiếp, chó chết, quá kiêu ngạo, vậy Long Tổ muốn làm gì?”, Trần Triệu Dương tức đến mức sắp nổ tung, lúc này kìm nén sát ý ở trong lòng lại và hỏi.

"Trần trưởng lão, đối phương làm việc rất chuyên nghiệp, không để lại chứng cứ gì cho chúng ta, hơn nữa nhà họ Mộ Dung vừa mới thông báo Mộ Dung Phong đã phản bội nhà họ Mộ Dung, cho nên không còn quan hệ gì với nhà họ nữa", người ở đầu dây bên kia cười khổ rồi bất lực nói.

"Cái gì? Không phải những lãnh đạo của Long Tổ đều tin đấy chứ?", nghe thấy đối phương nói như vậy, trong lòng Trần Triệu Dương khỏi phải nói là có bao nhiêu khó chịu.

"Không tin thì làm sao đây? Chẳng lẽ vì vậy mà thật sự đi tiêu diệt nhà họ Mộ Dung sao?", cảm nhận được sự tức của Trần Triệu Dương, giọng nói tràn ngập sự bất lực của đối phương vang lên.

“Được, tôi hiểu rồi, có việc gì cần thì cứ nói với tôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh không tranh cãi nữa mà ghi nhớ chuyện này thật kỹ ở trong lòng. “Vâng, Trần trưởng lão”, người ở bên kia đáp lại rồi cúp máy.

“Trần Triệu Dương, có chuyện gì vậy?”, thật ra thì từ vẻ mặt của Trần Triệu Dương vừa gọi điện thoại, bọn họ đã đoán được, hẳn là có chuyện rồi.

“Mộ Dung Phong chạy trốn”, Trần Triệu Dương nói lại với bọn họ về chuyện vừa rồi, Mộ Dung Phong này đã bỏ. trốn thì không có bằng chứng cho thấy nhà họ Mộ Dung ra tay với nhà họ Nam Cung, cũng không có cách nào chứng minh rằng nhà họ Mộ Dung thông đồng với Vu Thần Giáo.

Nói cách khác, tất cả những gì mà Trần Triệu Dương làm trước đây đều vô ích.

"Nhà họ Mộ Dung này vẫn không biết xấu hổ như vậy. Theo như cách làm của nhà họ, tổn thất lần này rất nặng nề, e là sẽ không bỏ qua cho cháu, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?", Nam Cung Thành lập tức nói với Trần Triệu Dương với vẻ mặt lo lắng.

Hiển nhiên, ông cụ hiểu rất rõ về nhà họ Mộ Dung, nếu bọn họ nuốt trôi cục tức này thì sẽ không phải nhà họ Mộ Dung nữa.

“Khi trở về, cháu sẽ bắt tay vào chuẩn bị. Nếu bọn họ đến lần nữa, cháu sẽ không...Cho bọn họ cơ hội chạy. trốn nữa”, trong ánh mắt của Trần Triệu Dương hiện lên sự lạnh lếo, hung ác mà nói. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom