Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1060


“Nam Cung Yến có thân thể linh quang, đó là một loại thể chất đặc thù, quá trình tu luyện của người có được thể chất này sẽ cực kỳ nhanh chóng, nhưng điểm cường đại nhất của thể chất này không phải là tự mình tu luyện mà có thể làm gia tăng tốc độ tu luyện của người bên cạnh”.

“Đây cũng là chính nguyên nhân khiến cho Trân Triệu Dương chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã từ võ giả Tiên Thiên thăng cấp thành võ đạo tông su”.

Mộ Dung Phong nói ra thể chất đặc thù của Nam Cung Yến, bọn họ cũng cực kỳ muốn sở hữu người có thể chất đặc biệt này, nhưng anh ta cũng biết, nhà họ Mộ Dung và nhà họ Nam Cung từ trước đến nay vẫn như nước với lửa, tuyệt đối không có khả năng sẽ kết thành thông gia.

Cho nên, khi biết được Nam Cung Yến có thể chất đặc biệt này, anh ta đã phải người đi giết chết cô, nhưng cuối cùng lại bị Trần Triệu Dương làm hỏng kế hoạch.

“Nếu đã biết được Nam Cung Yến có thể chất đặc biệt, tại sao còn chậm trễ chuyện tiêu diệt cô ta?”, nghe Mộ Dung Phong nói vậy, vốn mọi người ngồi đây đều có chung một mối thù, nhưng vẫn luôn không vừa mắt nhau, lúc này, có một người đứng ra, lạnh lùng hỏi.

“Anh cho rằng tôi không nghĩ đến điều đó sao? Tôi đã cho người ám sát cô ta rất nhiều lần, nhưng lần nào. cũng có chung một kết quả là thất bại”, đối mặt với chất vấn của người nọ, ánh mắt của Mộ Dung Phong bỗng chốc trở nên lạnh lùng, sau đó nói. 

“Cậu Phong, chẳng lẽ cậu không biết sức mạnh thật sự của nhà họ Mộ Dung sao? Nếu cậu dùng lực lượng của dòng họ, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết một cách nhẹ nhàng”, người nọ vẫn không từ bỏ cơ hội này, lại tiếp tục mở miệng nói.

“Có phải đầu óc của anh bị úng nước rồi không? Nếu chúng ta dùng lực lượng của dòng họ để ám sát Nam Cung Yến, không may chuyện này bại lộ ra bên ngoài, bị vị kia biết được, liệu rằng dòng họ Mộ Dung của chúng †a có còn tồn tại được hay không?”, bị người kia gây khó dễ, Mộ Dung Phong không chút e dè, trực tiếp mảng người.

Nghe được lời nói của Mộ Dung Phong, sắc mặt của người nọ cực kỳ khó coi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, tuy rằng hiện tại, nhà họ Nam Cung chỉ là một dòng họ lấy việc kinh doanh làm chủ yếu, nhưng sau lưng lại có vị kia làm chỗ dựa, nếu bọn họ dám công khai ra tay với người nhà Nam Cung, chỉ sợ ngày nhà họ Mộ Dung bị huỷ diệt cũng cách không xa.

“Phong, chuyện này quả thật là con đã làm sai, nếu con biết được chuyện gì, vẫn nên báo cáo cho dòng họ, để mọi người cùng nhau nghĩ cách xử lý, dù sao, so với một mình con thì vẫn hiệu quả hơn nhiều. Sau này phải nhớ kỹ, dòng họ là chỗ dựa lớn nhất của con cháu nhà Mộ Dung, gặp chuyện gì khó giải quyết thì phải tìm đến dòng hợ”, Mộ Dung Khang khoát tay áo rồi thản nhiên dạy dỗ con trai mình.

“Bố dạy dỗ phải, con đã hiểu rồi, sau này con sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn”, đối với lời răn dạy của bố mình, Mộ Dung Phong khế cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn đáp lời.

“Được rồi, sự việc thì cũng đã xảy ra rồi, hiện tại, chuyện mọi người nên thảo luận chính là tiếp theo nên làm như thế nào”, Mộ Dung Khang giải quyết dứt khoát, trực tiếp gạt chuyện này sang một bên, đồng thời đưa mọi người về đúng chủ đề.

Chỉ là, mọi người đều đã biết thực lực của Trần Triệu Dương, lúc này, không ai dám nói lời nào, bởi chẳng ai trong số họ chắc chắn là bản thân có thể bắt được, thậm chí là chém chết một vị cao thủ mà ngay cả võ đạo tông. sư cũng đánh bại được.

Nhìn bộ dạng trốn tránh của đám người, sắc mặt Mộ Dung Khang cực kỳ không tốt, lúc nói chuyện chính sự thì không một ai lên tiếng.

“Bố, không bằng chuyện này giao cho con đi, đối với Trần Triệu Dương, con vẫn có vài phần hiểu rõ, biết được. nhược điểm của anh ta là gì, cũng đã biết nên làm thế nàơ”, Mộ Dung Phong đột nhiên mở miệng.

Nếu anh ta muốn có được vị trí gia chủ của nhà họ Mộ Dung, anh ta phải có được danh tiếng và năng lực. thực sự, chuyện này là một cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần anh ta có biểu hiện tốt, thành công hoàn thành nhiệm vụ thì trong lòng người của dòng họ, anh ta không chỉ là con trai của gia chủ mà còn là người có năng lực và khả năng gánh vác mọi chuyện.

“Phong, con có chắc chắn hay không?”, nghe được lời nói của con trai mình, Mộ Dung Khang lập tức nhíu mày, bởi vì Trần Triệu Dương tuyệt đối không phải là người dễ chọc, lỡ may...
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1061


“Bố, chuyện này làm sao có thể chắc chắn, thực lực của Trần Triệu Dương cường đại đến mức nào chắc hẳn mọi người cũng đã biết, cho dù lực lượng nhà Mộ Dung thực sự ra tay, cũng không thể gióng trống khua chiêng cho người bên ngoài biết”.

“Dù sao, nhà họ Mộ Dung chúng ta cũng không phải là không có kẻ địch, nếu bị những người đó biết được thể chất đặc biệt của Nam Cung Yến, lúc đó, chúng ta muốn tiêu diệt Nam Cung Yến, chém chết Trần Triệu Dương cũng là một chuyện vô cùng khó khăn”.

Mộ Dung Phong đem các điểm lợi và hại nói ra, người nhà Mộ Dung ngồi xung quanh đều âm thầm gật đầu.

“Được, con đã có tự tin như vậy thì chuyện này giao cho con đi, nếu có chỗ nào cần dòng họ trợ giúp, cứ thoải mái nói ra, thực lực của Trần Triệu Dương tăng lên với tốc độ quá nhanh, nếu để cho cậu ta có thêm thời gian, chỉ sợ càng ngày khó đối phớ”, Mộ Dung Khang gật đầu, đồng ý để con trai mình ra tay.

Tất nhiên, Trân Triệu Dương không hề hay biết chuyện này, hiện tại, anh không chỉ phải luyện chế đan giải độc mà còn phải luyện chế cả đan Bồi Nguyên, tất cả đan dược trên người anh đều để ở thành phố Nam Hải, bây giờ, trong tay anh căn bản chẳng có đan dược. gì. 

Ước chừng hai giờ sau, khi ba ông lão và Nguyên Thu đang nôn nóng chờ đợi ở bên ngoài thì rốt cuộc. Trần Triệu Dương cũng từ trong phòng bước ra.

“Sao rồi? Thành công hay không?”, Điền Đại Hà là người có tính tình nóng nảy, làn da trên mặt càng lúc càng trở nên đỏ bừng, vội vàng chạy đến hỏi Trần Triệu Dương.

“Vâng, may mắn không làm nhục sứ mệnh, thành công”, Trân Triệu Dương gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc bình ngọc.

Điền Đại Hà không chút do dự cướp lấy bình ngọc, dứt khoát mở ra rồi lấy đan dược nhét vào miệng.

Thẩm Tu và Tạ Đồ vẫn đứng im, lấy hiểu biết của bọn họ về Điền Đại Hà, hành động này của ông ta không phải là bởi gấp gáp muốn dùng đan dược, mà là đang thử thuốc.

Dù sao, bọn họ mới chỉ quen biết Trần Triệu Dương không lâu, tuy rằng nhìn anh cực kỳ hiền lành, tâm tính cũng ngay thẳng nhưng mà nhìn người có thể nhìn được mặt nhưng không thể nhìn được lòng.

Trần Triệu Dương hơi sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt của hai người Thẩm Tu và Tạ Đồ, trong lòng anh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà, loại chuyện này cũng rất bình thường, anh cũng không để ý, dù sao bản thân anh không thẹn với lương tâm là được. 

Anh nghĩ vậy tất nhiên là cũng có nguyên nhân, thực lực nhà họ Mộ Dung anh vẫn chưa xác định rõ, chuyện anh phải làm lúc này là cố gắng tìm kiếm đồng minh, bởi vì ở thủ đô, có thể nói là anh chưa hề có thế lực gì.

Nếu như thực sự phải công khai đối địch với nhà họ Mộ Dung, lấy thực lực của anh có lẽ chỉ tự bảo vệ được chính mình, nhưng những người bên cạnh anh chắc chăn sẽ gặp phải tai hoạ.

Ngay lúc này, sau khi ăn vào đan giải độc, sắc mặt Điền Đại Hà đột nhiên thay đổi, ông ta xoay người sang chỗ khác rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy vậy, nhóm người Tạ Đồ nhất thời sợ hãi, ba người bọn họ nhanh chóng di chuyển, Tạ Đồ và Thẩm Tu đi đến đỡ Điền Đại Hà, còn Nguyên Thu thì hung hăng tung một chưởng về phía Trần Triệu Dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1062


Sắc mặt Trần Triệu Dương thay đổi, lập tức đánh ra một chưởng để nghênh đón, chưởng của hai người va vào nhau, anh bị luồng sức mạnh kia đẩy về phía sau mấy bước.

Mà Nguyên Thu không thừa thắng xông lên, bày ra †ư thế phòng thủ, hai mắt cảnh giác nhìn Trần Triệu Dương.

“Trân Triệu Dương, không ngờ cậu lại là người như vậy, cho dù có không đánh lại cậu thì tôi cũng phải giết cậu”, mặc dù Thẩm Tu rất lạnh lùng, bình thường không nói nhiều, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa. Hiện tại Điền Đại Hà vì thử nghiệm thuốc cho bọn họ mà biến thành dạng này, nên đương nhiên ông ta vô cùng tức giận.

“Trần Triệu Dương, tôi muốn biết là vì sao? Chúng tôi làm gì đắc tội với cậu sao?”, gương mặt Tạ Đồ cũng tràn đầy vẻ bi phẫn, nhìn chòng chọc vào Trần Triệu Dương quát.

“Hai vị tiền bối, tôi không có ý định làm hại tiền bối Điền, các vị nhìn lại ông ấy một chút đi”, trong lòng Trần Dương thấy rất bất đắc dĩ, đáng lẽ ban nấy anh nên nói rõ ràng mọi chuyện trước, ai biết Điền Đại Hà lại hấp. tấp như vậy, ăn luôn loại thuốc kia.

Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, ba người bọn họ. mới chuyển sự chú ý của mình về phía Điền Đại Hà, cảm nhận được hơi thở truyền ra từ trên người ông ta cũng không hề yếu, mà ngược lại càng ngày càng bành trướng, lúc đó bọn họ mới biết mình đã trách nhầm người ta. 

“Thế này...Đây là chuyện gì vậy?”, gương mặt của hai người kia đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn Trần Triệu Dương hỏi.

Bọn họ vô cùng chắc chắn, Điền Đại Hà không hề bị thương, mà hình như còn mạnh hơn so với lúc trước.

Cho nên, việc Trần Triệu Dương hại bọn họ là không hề xảy ra, chỉ do bọn họ hiểu lầm.

“Hai vị tiền bối, độc tố ở trong cơ thể của tiên bối Điền đã ăn sâu bén rễ rồi, loại thuốc mà tôi luyện chế để giải độc có tác dụng hơi mạnh, chính là vì khiến cho độc tố trong cơ thể của ông ấy nhanh chóng tụ lại, sau đó bài xuất ra khỏi cơ thể”.

“Vừa nãy ngụm máu tươi mà tiền bối Điền vừa nhổ ra đó thực ra chính là máu độc, các vị có thể nhìn ngụm máu mà ông ấy phun ra xem”.

Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa chỉ ngạm máu độc mà Điền Đại Hà nhổ ra.

Ba người kia nhìn theo hướng ngón tay Trần Triệu Dương đang chỉ, vừa hay nhìn thấy một mảng hoa cỏ bị vũng máu độc của Điền Đại Hà phun trúng lúc này đã hoàn toàn khô héo, không hề còn sức sống bừng bừng như lúc trước nữa.

“Rất xin lỗi cậu, chúng tôi hiểu nhầm cậu rồi”, lúc này, Tạ Đồ ngại ngùng nhìn Trần Triệu Dương, cúi đầu xin lỗi. 

“Nguyên Thu, còn không mau qua đây xin lỗi sư thúc

của cậu đi, vừa nấy cậu còn dám ra tay với sư thúc của mình, tôi thấy cậu to gan quá rồi”, Thẩm Tu đột nhiên nhìn về phía Nguyên Thu đang đứng bên cạnh xem kịch, mở miệng quát.

Nguyên Thu đang xem kịch hay, dù sao thì chuyện vừa rồi cũng hơi cấp bách, khi ép lui Trần Triệu Dương, anh ta đã phát hiện ra hơi thở của Điền Đại Hà mạnh hơn trước, nên biết sợ là mình đã hiểu lầm Trần Triệu Dương, cho nên, anh ta cũng không ngại nhìn sư phụ và Tạ Đồ bị xấu mặt.

"Thế nhưng anh ta chưa hề nghĩ tới chuyện sư phụ mình lại bảo mình đi xin lỗi, hoang đường nhất chính là, sư phụ còn bảo mình gọi Trần Triệu Dương là sư thúc, sư thúc này ở đâu ra vậy?

Lúc này anh ta đang cảm thấy rất mờ mịt!

“Thất thần cái gì? Còn không mau xin lỗi? Có tin tôi quất cậu không”, Thẩm Tu nhìn thấy Nguyên Thu đang ngẩn cả người ra, dáng vẻ khó hiểu, đột nhiên tức giận, sau đó ông ta chợt đá một phát vào chỗ đầu gối Nguyên Thu.

Nguyên Thu cũng không dám chống cự, bị đạp một phát, chân hơi cong về phía trước, nếu như không phải anh ta phản ứng nhanh thì sợ là đã quỳ rạp xuống đất luôn rồi.

“Sư thúc cái gì chứ? Thầy, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, con đã sắp bốn mươi rồi, sao có thể..", Nguyên Thu nhảy vọt ra thật xa, sau đó mới quay đầu nhìn Thẩm Tu nói.

“Đây là bạn vong niên của sư phụ cậu, không phải cậu nên gọi là sư thúc sao?”, Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng, sau đó thở phì phì nói.

“Cái này..., nghe sư phụ nói vậy, Nguyên Thu lập tức cười khổ một tiếng, thế này không phải là làm khó anh ta sao, anh ta đường đường là cường giả đỉnh phong võ tông, thế mà phải gọi một người thanh niên hai mươi tuổi là sư thúc, thế này không phải là quá khôi hài sao.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1063


“Tiền bối Thẩm, đừng mà, chúng ta đừng nói như vậy”, Trần Triệu Dương lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, cười khổ một tiếng, khuyên Thẩm Tu.

“Hay lắm, không nói như vậy. Cái thằng nhóc thối này, cho cậu lợi ích mà cậu còn không cần, tức chết tôi rồi”, Thẩm Tu gật nhẹ đầu, câu cuối cùng ông ta nói với giọng vô cùng nhỏ.

Ông ta thấy, một võ đạo tông sư còn trẻ tuổi như vậy mà sức chiến đấu đã không thua kém gì những võ đạo †ông sư có uy tín lâu năm kia, như vậy thì chắc chắn phía sau sẽ có thế lực còn kinh khủng hơn, dù sao thì người có được một hũ lớn đựng lá trà Đại Hồng Bào lấy từ cây Chu Mẫu chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

Cho nên, nếu như Nguyên Thu có thể làm thân với một người như thế này, thì chắc chắn sau này sẽ có được nhiều lợi ích. 

Đáng tiếc, cái tên ngu ngốc này lại không chịu chấp nhận.

“Trân Triệu Dương, cái lão Điền này sao còn chưa tỉnh lại vậy?”, Tạ Đồ nhìn Điền Đại Hà ngồi khoanh chân trên mặt đất, hơi nghỉ ngờ hỏi Trần Triệu Dương.

“Tôi nghĩ, hắn là thực lực lúc trước của các vị mới ở võ tông đại thành đúng không, không có chất độc kia áp. chế, sợ là thực lực của ông ấy sẽ khôi phục lại, có lẽ còn có thể tăng thêm một bậc”, Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó mở miệng giải thích.

“Thật sao? Thế... Thế chúng tôi thì sao? Nếu như độc trong người chúng tôi được giải hết thì có phải là sức. mạnh của chúng tôi cũng sẽ được khôi phục lại không?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai mắt Tạ Đồ và Thẩm Tu lập tức tỏa sáng, ngay lập tức vội vàng hỏi.

“Cái đó phải xem vận may của các vị”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ xua xua tay, chuyện này anh cũng không thể xác định một trăm phần trăm được.

Hơi thở trên người Điền Đại Hà càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, lại đột ngột thu lại, hiển nhiên là ông ta đã đột phá thành công.

Hình ảnh này khiến cho hai người Tạ Đồ và Thẩm Tu càng hâm mộ hơn, nếu biết trước thì bọn họ đã ăn luôn viên thuốc đó rồi.

“Tốt, hẳn là tiền bối Điền sẽ tỉnh lại ngay thôi, hai người các vị ai ăn trước đây?”, sau đó, Trần Triệu Dương lại móc ra hai bình ngọc, đưa cho hai người bọn họ, hỏi.

“Cùng nhau đi”, hai người Tạ Đồ và Thẩm Tu liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng mở nắp bình ra, uống thuốc vào.

Đợi đến khi cả hai người bọn họ ai nấy đều nhổ ra một ngụm máu độc thì sau đó liền tiến vào trạng thái thiền.

Đúng lúc này, Điền Đại Hà đã tỉnh lại, sau khi ông ta mở mắt chỉ muốn thét lên một tiếng để diễn tả niềm vui sướng của mình.

Trần Triệu Dương lắc mình một cái, đi thẳng tới trước mặt Điền Đại Hà, bổ một chưởng về phía ông ta.

Điền Đại Hà vốn còn muốn điên cuồng gào thét một phen để giải tỏa, kết quả là Trần Triệu Dương đánh đến một chưởng, nên ông ta chỉ có thể nghênh đón.

Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyên Thu lại trợn tròn mắt, thế này là như nào vậy?

Không phải vừa nãy hiểu lầm đã được gỡ bỏ rồi sao? Sao lại đánh nhau rồi?

“Suyt!”

Đánh ra một chưởng ngăn lại tiếng thét dài của Điền Đại Hà rồi, Trần Triệu Dương mới đưa tay ra hiệu im lặng với ông ta, sau đó chỉ về phía Tạ Đồ và Thẩm Tu đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. 

Ban đầu Điền Đại Hà còn cảm thấy khó hiểu, nhưng khi ông ta nhìn thấy động tác ra hiệu im lặng của Trần Triệu Dương và thấy Tạ Đồ cùng với Thẩm Tu đang ngồi dưới đất, ông ta vội vàng che miệng mình lại, trên mặt lộ ra vẻ may mắn.

Lúc này Nguyên Thu mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra, điều này khiến cho anh ta hiểu được Trần Triệu Dương hơn một chút nữa.

Can đảm thận trọng, thiên phú lại mạnh mẽ, vả lại còn biết luyện đan dược, đây chính là hình ảnh của một người luyện võ toàn năng, dạng người này, nếu như có thể đến được bên cạnh anh, thì sợ là sức mạnh của bọn họ sẽ được tăng lên rất nhiều.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1064


"Cậu bạn Trần Triệu Dương, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, độc tố trong người tôi sẽ không thể áp chế được bao lâu, chỉ sợ sẽ xong thật, mà bây giờ chẳng những đã loại trừ được độc tố, mà thực lực của tôi cũng đã khôi phục được như lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc trước nữa".

Lúc này Điền Đại Hà đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, nhỏ giọng nói cảm ơn với anh.

"Khách khí rồi, đồ đều là của các ông, tôi chỉ giúp đỡ luyện chế ra một viên giải độc đan mà thôi, huống chỉ, một lò giải độc đan có khoảng chừng hơn mười viên, số còn lại tôi sẽ không đưa cho các ông nữa”, Trần Triệu Dương lại cười lắc đầu, đồng thời nói ra việc mình luyện chế được rất nhiều giải độc đan.

"Tôi đã công nhận người bạn như cậu rồi, cậu là một người đáng để kết bạn, về sau ở thủ đô, nếu ai dám đối xử với cậu như vậy, nhất định phải qua cửa của Điền Đại Hà tôi trước”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Điền Đại Hà lại cười, lúc này vỗ bả vai anh, thấp giọng nói.

Trần Triệu Dương này đúng là rất hợp với tính cách của ông ta, chuyện luyện chế đan dược lúc đầu cũng vậy, bạn luyện chế ra được bao nhiêu dược, còn không phải là do bạn tính toán sao, cho dù bạn nói luyện chế thất bại, người khác cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận.

Thế nhưng Trần Triệu Dương lại vô cùng thản nhiên nói ra mình luyện chế được bao nhiêu viên giải độc đan, cuối cùng còn lại bao nhiêu viên, hơn nữa còn trực tiếp giữ những viên đan dược còn lại, điều này nói rõ anh không phải loại người dối trá, đáng để kết bạn.

Trần Triệu Dương không ngờ rằng một hành động trong lúc vô tình của mình đã khiến Điền Đại Hà tin tưởng mình hơn.

Anh và Điền Đại Hà vừa trò chuyện vừa chờ hai người còn lại giải độc xong, đồng thời xem hai người bọn họ có khôi phục hoàn toàn hay không, quan trọng nhất là, Điền Đại Hà muốn xem rốt cuộc hai người bọn họ có tăng lên không, có vượt qua ông ta hay không.

Thời gian dần dần trôi qua, hơi thở trên người bọn họ càng thêm mạnh mẽ, hiển nhiên, hai người bọn họ cũng giống như Điền Đại Hà, bị độc tố áp chế trong thời gian dài như vậy, một khi giải được, chân khí trong cơ thể sẽ trực tiếp tuôn ra, đương nhiên thực lực sẽ tăng lên rất nhanh.

Mất một lúc gần bằng Điền Đại Hà, hai người kia cũng lần lượt tỉnh lại, ba người nhìn nhau, sau đó đột nhiên bay lên trời, ngửa mặt lên thét dài.

Trần Triệu Dương và Nguyên Thu nhanh chóng đóng thính giác của mình lại, đồng thời cũng giúp Tăng Kim Lai, ba người kia hét dài mấy phút, cuối cùng mới dừng lại, rơi xuống mặt đất.

"Thoải mái quá!" Khi thấy ba người bọn họ rơi xuống, Trần Triệu Dương và Nguyên Thu mới giải trừ thính giác, thuận tiện giải cho cả Tăng Kim Lai.  

Đối với hành động của ba người, Trần Triệu Dương rất thấu hiểu, để bọn họ xả hơi một chút cũng không tệ lắm.

"Các ông, may mà xung quanh chỗ này không có nhà nào cả, nếu không chắc chắn người ta sẽ gọi điện thoại khiếu nại các ông”, đợi đến khi ba người kia xuống, Trần Triệu Dương liên nói đùa.

"Ha ha... Lúc trước mua chỗ này chính là vì yên tĩnh, không bị người nào quấy rầy, đương nhiên, cũng sẽ không quấy rầy đến người khác, tốt biết bao”, Tạ Đồ cười lớn một tiếng, cực kì vui vẻ nói.

"Trần Triệu Dương, tôi nhận cậu làm bạn, không biết lão già này có tư cách làm bạn với cậu không?”, lúc này ba người bọn họ cười tủm tỉm nhìn Trần Triệu Dương, hỏi.

"Ba vị tiền bối, các ông làm tôi ngại quá, tôi chỉ là một vãn bối, sao dám làm vậy được?", nghe thấy ba người kia nói vậy, Trần Triệu Dương liền vội vàng khoát tay.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1065


"Quan tâm đến những chuyện đó làm gì? Võ giả chúng ta kết bạn còn cần nhìn những điều này sao? Chỉ cần tính cách hợp nhau, đều có thể trở thành bạn bè, nếu cậu không đồng ý, chính là xem thường mấy lão già chúng tôi rồi”, Tạ Đồ rất biết cách nói chuyện, lúc này liền làm phép khích tướng.

"Nếu đã như vậy, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh”, nghe thấy ba người nói vậy, lại nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của bọn họ, Trần Triệu Dương rơi vào. đường cùng, đành phải đồng ý.

Đương nhiên, những điều này đều ở trong dự đoán của anh, anh tin chắc, sợ rằng sau này mình ở thủ đô vô. cùng gian khổ, nếu có ba ông lão này giúp đỡ, mình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nghe thấy Trần Triệu Dương đồng ý, ba người kia lập tức vô cùng vui vẻ.

Mà buồn bực nhất đương nhiên là Nguyên Thu, vô duyên vô cớ thấp đi một vai vế, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu.

Cũng may, vừa rồi Trần Triệu Dương đã nói như thế, anh ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình.

"Được rồi, cũng luyện xong đan dược rồi, trả lò luyện đan này lại cho ông”, Trần Triệu Dương nói, lấy lò luyện đan từ trong phòng ra, đưa cho Thẩm Tu.

Chỉ là đây là lần đầu tiên anh được dùng lò luyện đan tốt như vậy, thật sự có chút không nỡ.

Mà quan trọng nhất là vừa rồi lúc anh luyện đan mới phát hiện ra, sau khi thực lực của anh đột phá đến võ đạo tông sư, lại có thể dùng chân khí hình thành lửa đan để luyện chế đan dược, mà lò luyện đan này rất tốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều chân khí.

Hơn nữa, dùng lò luyện đan này, có thể làm tăng tỉ lệ thành đan, đương nhiên, còn có thể làm tăng cả phẩm  chất của đan dược, tuyệt đối là một lò luyện đan ghê gớm.

"Nguyên Thu, ở chỗ các cậu có người biết luyện chế đan dược không?", Thẩm Tu nhìn lướt qua Nguyên Thu, sau đó hỏi.

"Không cớ”, nghe được thầy hỏi, Nguyên Thu vội vàng mở miệng đáp.

"Nếu đã không có, lò luyện đan này cứ để cho sư thúc của cậu dùng trước đi, đến khi nào mà các cậu có luyện dược sư thì trả lại cho cậu cũng được”, Thẩm Tu cực kì tùy ý nói với Nguyên Thu.

"Hả...Vâng ạ, không thành vấn đề”, nghe thầy nói vậy, trong lòng Nguyên Thu vô cùng khổ sở, đây đâu phải là mượn, rõ ràng đây là dùng bánh bao thịt để đánh chó, có đi mà không có về.

Dù sao bây giờ kiếm đâu ra luyện dược sư có thể luyện chế đan dược chứ.

Nhưng mà, đó cũng là một biện pháp tốt để rút ngắn khoảng cách với Trần Triệu Dương, một luyện dược sư có giá trị quá lớn, cho dù là vì tu luyện, hay là để chữa thương cho đám võ giả bọn họ, đều không thể không có luyện dược sư.

"Anh Thu, đừng mà, lò luyện đan này quá quý giá, tôi không thể nhận được”, Trần Triệu Dương vội vàng khoát tay, mặc dù anh vô cùng yêu thích lò luyện đan này, nhưng là quân tử sẽ không đi cướp đoạt những thứ mà  người khác yêu thích, anh cũng không thể nhận lấy như thế được, dù sao ân tình này quá lớn.

"Trần Triệu Dương, không có việc gì, cứ cầm đi, cùng lắm thì đến lúc đó mấy người Nguyên Thu cần luyện chế đan dược gì, bọn họ chuẩn bị nguyên liệu, cậu luyện chế cho bọn họ là được. Hơn nữa, lò luyện đan này đặt ở chỗ bọn họ quá lãng phí, thứ này ở trong tay ai biết dùng mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất của nớ”, Thẩm Tu lại trực tiếp quyết định.

"Không sai, Trần Triệu Dương, cậu cứ cầm lấy lò luyện đan này đi, ở chỗ chúng tôi cũng chỉ để không, còn không bằng cho cậu, ít ra cậu cũng sẽ không bỏ không nớ”, lúc này một chút mâu thuẫn trong lòng Nguyên Thu cũng đã tan biến, cố gắng đề cử.

"Vậy...Vậy tôi sẽ không khách khí, về sau anh cần luyện chế đan dược gì, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ luyện chế cho anh”, Trần Triệu Dương thật sự rất thích lò luyện đan này, người ta đã nói như vậy, anh cũng không tiện từ chối.

"Quá tốt rồi”, Nguyên Thu nghe thấy Trần Triệu Dương cam đoan, lập tức vui vẻ hẳn lên, liên tục gật đầu không ngừng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1066


Trần Triệu Dương không nán lại lâu thêm mà nói Tạ Đồ cho mình một chiếc xe, Tăng Kim Lai làm tài xế, hai người rời khỏi đây.

Những gì họ thu hoạch được trong chuyến đi này không thể nói là không lớn, họ được làm quen với ba tiền bối lớn tuổi, làm bạn với một cường giả như Nguyên Thu, mặc dù anh ta không giới thiệu mình làm về cái gì nhưng từ lò luyện đan kia, họ vẫn khẳng định được anh ta là người của Long Tổ, hơn nữa còn nắm trong tay quyền cao chức trọng.

Dĩ nhiên, có được lò luyện đan này, việc tăng thực lực cho bản thân và những người bên cạnh anh cũng được bảo đảm.

“Anh Tăng, anh có muốn tu luyện không?", Trần Triệu Dương đột nhiên hỏi Tăng Kim Lai đang lái xe.

Anh ta đang lái xe rất ổn định thì chợt phanh gấp xe lại làm anh giật cả mình, buồn bực nói: "Anh cũng đã ba mấy tuổi rồi, sao lại chẳng giữ được bình tĩnh thế?”

"Anh Trần, tôi...Giờ tôi tu luyện vẫn kịp sao?", Tăng Kim Lai cố nén sự kích động trong lòng, hơi căng thẳng hỏi anh.

"Nếu người khác dạy anh thì chắc là không kịp, nhưng có tôi đây thì không thành vấn đề, xem anh có muốn hay không thôi", nghe thấy anh ta nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức nở nụ cười.

Xem ra Tăng Kim Lai một mực suy nghĩ về chuyện này, có vẻ anh ta cũng từng hỏi những người khác. Đến tuổi của anh ta thì cơ bản là không thể tu luyện được. nữa, vì khung xương đã định hình rồi.

"Tôi... Tôi muốn!", Tăng Kim Lai kích động gật đầu thật mạnh với anh, trả lời.

"Chỉ cần anh muốn học thì tôi sẽ dạy anh, nhưng anh phải suy nghĩ cho kỹ, trên con đường này chỉ có "thực lực mạnh" và "không tu luyện", thực lực yếu chắc chắn sẽ bị người khác giẫm đạp. Hơn nữa, một khi đã bước lên con đường tu luyện thì không thể rút lui, thậm chí muốn trở lại làm người bình thường cũng rất khớ", anh bình thản nhìn Tăng Kim Lai, nói bằng giọng rất nghiêm túc.

"Được, anh Trần, tôi muốn học", Tăng Kim Lai kiên định gật đầu, đương nhiên anh ta biết một khi đã tham gia tu luyện thì phải đi về phía trước, không thể quay. đầu.

Ngoài ra, thế giới của võ giả thông thường đều đây gió tanh mưa máu, nhưng anh ta không sợ, khó khăn lắm mới có cơ hội, nhất quyết không vứt bỏ.

"Ù", Trần Triệu Dương không nói gì thêm, gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai người trở lại chỗ ở của mình, Tăng Kim Lai vốn định đi mở cửa nhưng bị anh gọi lại.

"Để tôi mở", anh giữ chặt Tăng Kim Lai, sau đó đi tới cửa, cắm chìa khóa vào rồi đánh một chưởng ra, tạo. thành một luồng gió nhẹ đẩy mở cửa phòng. -

"Anh đang...", thấy hành động này của Trần Triệu Dương, Tăng Kim Lai khó hiểu hỏi.

"Không có gì, có người bôi gì đó lên chốt cửa, lát nữa tôi sẽ xóa nó đi", anh khoát tay, hờ hững trả lời.

Độc dược nhẹ thế này thì anh có dùng tay không nắm lấy cũng chẳng sao, nhưng anh cũng không nên để. lộ ra rõ ràng như vậy.

Nghe anh nói thế, Tăng Kim Lai lập tức căng thẳng. "Anh Trần, có sát thủ à?", anh ta nôn nóng hỏi.

"Không phải sát thủ, chắc là người của nhà Mộ Dung rồi đây", Trần Triệu Dương mỉm cười, dẫn anh ta đi vào trong sân.

Vốn dĩ nơi ở của nhóm Trần Triệu Dương không phải ở đây, chỗ này Tăng Kim Lai mới vừa chuyển đến vào. hôm qua thôi, không ngờ hôm nay nhà Mộ Dung đã điều †ra ra rồi, còn tìm đến tận nơi, xem ra thực lực của dòng họ đó quả thật không thể khinh thường.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1067


Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát cả căn nhà, phát hiện trong sân đã bị bố trí rất nhiều cạm bẫy và cơ quan, chẳng qua chúng đều là vũ khí lạnh, không có vũ khí nóng như lưu đạn các loại nên cũng không nguy hiểm cho lắm.

Không lâu sau đó, Trần Triệu Dương đã phá hư toàn bộ các cạm bẫy và cơ quan, anh nhìn về một nơi nào đó, làm động tác cắt cổ.

"Đi thôi, về ngủ", làm xong hết mọi thứ rồi, anh dẫn Tăng Kim Lai vào nhà. Tối nay anh sẽ Tẩy Tủy Phạt Cốt cho anh ta để giúp anh ta nhập môn, thế nên anh lười so đo với bọn người kia, xử lý xong rồi tính sau.

"Anh Trần, chúng ta mặc kệ luôn sao?”, trong phòng, thấy Trần Triệu Dương kéo cả rèm cửa sổ lên, Tăng Kim Lai lại hỏi.

"Cứ kệ chúng đã, khi nào bọn chúng dám xông vào đây thì hãng tính, việc cấp bách bây giờ là Tẩy Tủy Phạt Cốt cho anh đã", anh nở nụ cười tự tin, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.

"Tẩy Tủy Phạt Cốt? Là sao?", Tăng Kim Lai không

hiểu câu nói của anh bèn hỏi.

"Nói một cách đơn giản thì thể chất của anh không thích hợp với việc tu luyện lắm, tôi muốn giúp anh Tẩy Tủy Phạt Cốt, đến khi thể chất của anh phù hợp rồi thì tôi sẽ dạy anh phương pháp tu luyện”, anh giải thích ngay.

"Ăn cái này đi", Trần Triệu Dương lấy một viên đan dược đen như mực ra đưa cho Tăng Kim Lai.

Anh ta nhận lấy. Tuy hơi nghỉ hoặc, không biết thứ này đen như vậy có ăn được không.

Nhưng anh ta ăn luôn nó, không hề do dự chút nào. 

Trần Triệu Dương nảm lấy cánh tay của Tăng Kim Lai, truyền chân khí vào trong cơ thể anh ta để giúp anh †a tiêu hóa viên đan dược, như thế công dụng của nó cũng được phát huy đến mức tối đa.

Trong lúc Trần Triệu Dương đang giúp Tăng Kim Lai tẩy tủy phạt cốt thì tại một tòa cao ốc cách căn nhà họ. đang thuê không xa, sắc mặt Mộ Dung Phong đang cực. kỳ khó coi.

"Tại sao tên Trần Triệu Dương kia lại biết những thứ chúng ta đã bố trí? Ở đây phải có gián điệp, chứ không thì làm sao anh ta phát hiện ra được?", anh ta đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn những người tới đây cùng mình.

"Cậu Phong, lúc chúng ta rời gia tộc thì tất cả những thiết bị có thể truyền tin như di động đều bị tịch thu hết rồi, không tài nào chúng tôi thông báo cho anh ta được, huống gì chúng tôi đều là người nhà Mộ Dung, cả đời đều trung thành với gia tộc, tuyệt đối không thể phản bội được!"

Nghe Mộ Dung Phong nói thế, đám người này lập †ức đỏ cả mặt, hiển nhiên họ rất khó chịu vì bị anh ta nghỉ ngờ. 

"Không tồi, ai cũng đều là người có lòng với nhà Mộ Dung, vừa rồi tôi nói vậy chỉ là muốn xem phản ứng của mọi người thôi. Thấy mọi người xúc động như thế, tôi rất vui mừng", anh ta đã tỉnh táo lại, nhanh chóng viện cớ cho mình. 

Cũng do vừa rồi nhìn thấy Trần Triệu Dương bình Tĩnh tránh thoát những cạm bấy chết người kia nên anh †a mới tức điên, lỡ lời như thế.

Mộ Dung Phong dứt lời, đám người cũng bình tĩnh lại, hiển nhiên là họ tin tưởng lời của anh ta, nếu không thì sao có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của mình như thế được?

"Cậu Phong, vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao?", có người hỏi.

Họ biết rất rõ về thực lực của Trần Triệu Dương, nhưng trong số họ không có ai là võ đạo tông sư, còn không đủ để người ta dùng làm tăm xỉa răng.

"Đối đầu trực diện chắc chắn không được, nếu nơi này không ổn thì chúng ta đi chỗ khác", Mộ Dung Phong cười lạnh, đương nhiên anh ta có thấy động tác cắt cổ mà Trần Triệu Dương đã làm với mình, hắn ta muốn xem ai mới là người cười cuối cùng.

Sau đó, người nhà Mộ Dung được Mộ Dung Phong dẫn dắt rời khỏi đây.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1068


Trong căn nhà cho thuê, Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan trong cơ thể Tăng Kim Lai đã bắt đầu phát huy tác dụng, để phòng không bị bẩn, Trần Triệu Dương cho anh ta ngồi vào bồn tắm trong nhà vệ sinh.

"A,..

Không lâu sau, theo tiếng hét thảm thiết của Tăng Kim Lai, bên trong vọng ra tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.

Trần Triệu Dương không nhúc nhích, đã đoán được từ trước.

Anh chờ mười mấy phút mới thấy Tăng Kim Lai tắm xong đi ra.

"Phụt...Haha..."

Thấy dáng vẻ của anh ta, Trần Triệu Dương đang uống trà phun thẳng ra ngoài, điên cuồng cười.

Ban đầu da của Tăng Kim Lai hơi ngăm, nhưng sau khi uống Tẩy Tủy Đan thì diện mạo của anh ta có thể nói là đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Anh ta trở nên trắng nõn mịn màng, đường nét gương mặt cũng trở nên rất tuấn tú, bóp mạnh một cái là rách da, có lẽ phụ nữ mà nhìn thấy cũng cực kỳ hâm mộ, ngắm mãi không chịu đi.

"Anh Trần, sao anh không nói dùng nó xong sẽ thành thế này vậy? Sau này tôi biết ra ngoài kiểu gì chứ!", Tăng Kim Lai làm mặt khóc tang, bất lực than thở với Trần Triệu Dương.

"Không phải thế thì tốt lắm sao, đẹp trai hấp dẫn biết mấy, giờ anh mà đi đóng phim thì kiểu gì cũng thành †hần tượng của mấy cô nàng cho mà xem", anh không nhịn được trêu ghẹo anh ta, hiển nhiên là anh rất tin tưởng vào tác dụng của Tẩy Tủy Đan.

"Anh Trần, trước đây tôi dựa vào dáng vẻ dữ dẫn của tôi, lăn lộn trong kinh doanh mới có được thành tựu như bây giờ, nếu cái mặt tôi ra thế này thì bị người ta cười chết cho", mặc dù trong lòng anh ta cũng vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn.

"Được rồi, Tẩy Tủy Phạt Cốt đã xong, tiếp theo tôi sẽ truyền dạy cho anh", Trần Triệu Dương dạy một mẩu công pháp tu luyện cho Tăng Kim Lai, sau đó dùng chân khí của mình để giúp vận chuyển hai vòng trong người anh ta, chờ anh ta nhớ rồi mới dừng lại.

Anh ngồi xếp bằng bên cạnh Tăng Kim Lai để hộ pháp, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Tăng Kim Lai tu luyện, nếu không hộ pháp cho anh ta, có khả năng anh ta sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Đêm dần trôi, có một điều làm cho Trần Triệu Dương kinh ngạc là nhà Mộ Dung chỉ bày vài trò đó ra rồi dừng sao? Không ngờ chúng lại không tiếp tục kiếm chuyện với anh.

Mặc dù hơi nghỉ ngờ nhưng anh cũng không để ý, cảm nhận được dao động chân khí yếu ớt phát ra từ "Tăng Kim Lai, anh biết anh ta đã tiến vào trạng thái tu luyện rồi, sau này cứ tiến hành theo từng bước là được.

Trần Triệu Dương có chút do dự, cuối cùng anh vẫn đưa khối linh thạch có được từ chỗ ông nội Hứa An Lan cho Tăng Kim Lai. Có khối linh thạch này, việc tu luyện của anh ta có thể đẩy nhanh tốc độ hơn.

Khi những người khác tu luyện, họ chỉ cần ngồi tại hồ Lộc Minh, hiệu suất tu luyện không thấp hơn lúc dùng linh thạch là bao.

Anh vốn định để Tăng Kim Lai ở trong phòng một mình, bản thân thì ra ngoài, nhưng rồi lại nghĩ nhỡ đâu nhà Mộ Dung xông tới thì Tăng Kim Lai sẽ không chống cự được với thực lực của anh ta.

"Anh Trần, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?", lúc này Tăng Kim Lai đang rất có tinh thần, mặc dù cả đêm qua không ngủ nhưng anh ta lại có cảm giác mình còn tỉnh hơn cả lúc được ngủ say nữa, điều này làm cho anh ta có động lực tu luyện võ đạo hơn.

Chưa kể Trần Triệu Dương đã cho anh ta một khối linh thạch, tuy anh ta không biết giá trị của nó là bao. nhiêu nhưng dùng sự nhạy bén đã hình thành nhiều năm qua của mình, anh ta dám khẳng định nó có giá trị không hề rẻ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1069


Vì vậy anh ta muốn hỏi Trần Triệu Dương cho mình một chiếc hộp ngọc có thể ngăn cách linh khí với môi trường bên ngoài, như vậy sẽ tránh việc linh khí ẩn chứa trong linh thạch bị lộ ra ngoài.  

Nhóm Trần Triệu Dương đang đi trên đường thì di động của anh đột nhiên reo lên.

"An Lan, sao thế?", thấy người gọi đến là ai, anh hơi kinh ngạc. Ban đầu anh còn tưởng sau vụ mua bán đó thì hai bên sẽ không liên lạc với nhau nữa, không ngờ Hứa An Lan lại chủ động gọi cho anh.

"Trân Triệu Dương, thật ngại quá, ông nội tôi đột ngột ngất xỉu, tôi... Tôi không biết nên tìm ai, anh là bác sĩ đúng không? Anh có thể khám cho ông tôi được không?", lúc này cô ấy đang mất hồn mất vía, nói chuyện cũng hơi lộn xộn.

May mà Trần Triệu Dương nghe hiểu Hứa An Lan đang nói gì, bảo cô ấy bình tĩnh chờ mình, gửi địa chỉ đến điện thoại của mình rồi cúp máy.

Không lâu sau, Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai đến địa chỉ mà Hứa An Lan đã gửi.

Điểm đến không nằm trong thành phố mà ở vùng ngoại ô, hiển nhiên là vì những người già đều thích thanh tĩnh, huống gì không khí ở ngoại ô trong lành, rất có lợi cho việc tu dưỡng.

Hai người đến cổng thì bị người giữ cổng cản lại, bất đắc dĩ, họ đành gọi cho Hứa An Lan.

Nhưng không biết cô ấy đang bận việc gì mà lại không bắt máy.

Giờ cũng hơi lúng túng vì bị người ta đề phòng như chống trộm, do quá tức giận nên Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai trở lại trong xe.

Lúc này có một chiếc xe đi tới, thấy người vừa xuống xe là ai thì anh khá bất ngờ vì đó là một người cùng ngành với anh, hơn nữa trông có vẻ ông ta là một bác sĩ Trung y lành nghề, bởi ông ta đang xách một cái hộp thuốc truyền thống.

Nhìn vào hoa văn và vật trang trí trên hộp thuốc, chắc chắn ông ta rất có tài, chỉ là không biết trình độ của ông ta tới đâu?

"Ngô đại sư, cuối cùng ông cũng tới rồi, xin mời vào", hai người giữ cổng kia đương nhiên đã được xem qua ảnh của Ngô Hàng Vũ, thấy ông ta tới thì nhanh chóng chạy đến, muốn giúp ông ta cầm hộp thuốc.

"Không cần, để tôi tự cầm, hai người dẫn đường đi", Ngô Hàng Vũ lắc đầu, từ chối đưa hộp thuốc cho họ. Dù sao thì hộp thuốc cũng là thứ quan trọng nhất của một bác sĩ, ông ta không thể tùy tiện giao thứ mình dùng để kiếm sống cho người khác được.

"Sao mấy người dám đụng chạm lung tung vào hộp. thuốc của thầy tôi vậy! Mấy người đi phía trước dẫn đường đi", lúc này, có một người trẻ tuổi xuống xe, vẻ mặt người này rất ngạo mạn, quát hai người giữ cổng kia.

"Vâng, vâng!", bị người này quát tháo, hai người kia cũng không dám phản bác, lập tức dẫn đường cho họ vào trong. 

"Sợ là chốc nữa Hứa An Lan cũng chưa liên lạc được đâu, chúng ta đi vào trước đi”, Trần Triệu Dương thấy ở cổng không có ai canh giữ nữa nên nói với Tăng Kim Lai.

"Vâng, anh Trần", anh ta không phản đối gì lời nói của anh, gật đầu.

Họ đi theo sau, hiển nhiên là hai người giữ cổng kia rất kính trọng Ngô Hàng Vũ, trên đường đi cũng không nói gì, chẳng bao lâu đã đến phòng khách.

Trong phòng khách đang tụ tập rất nhiều người, thấy Ngô Hàng Vũ đến, tất cả mọi người đều đứng lên, chắp †ay chào hỏi ông ta.

"Ngô đại sư, không ngờ anh cũng tới đây, có Ngô đại sư ra tay thì chúng tôi chỉ biết làm nền thôi", có người cười đùa.

Người này đã nói trúng ý lòng của những người khác, dù sao thì thành tựu về mặt y học của Ngô Hàng Vũ đã quá rõ ràng. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1070


Nhất thời, Trân Triệu Dương có chút tò mò, rốt cuộc là tại sao Ngô đại sư lại đến đây? Vì sao mọi người đều †ỏ vẻ kính trọng ông ta như vậy?

Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai cũng không sốt ruột, hai người ở đó chờ đợi cùng mọi người.

Ngô đại sư Ngô Hàng Vũ ngồi ở giữa được mọi người vây quanh nịnh bợ, ông ta đắc ý bày ra dáng vẻ của cao nhân đắc đạo.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên trông giống như quản gia vội vàng chạy tới, cẩn thận chắp tay với Ngô Hàng Vũ: “Ngô đại sư, thân thể của ông chủ nhà chúng tôi đột nhiên xuất hiện trạng thái không bình thường, mời ông đi xem một chút”.

“Nhanh, dẫn đường cho tôi”, nghe xong lời nói của quản gia, Ngô Hàng Vũ lập tức đứng dậy, vội vàng nói.

“Vâng!, quản gia đáp lời rồi nhanh chóng dẫn đường.

Bên này, nhóm bác sĩ được mời đến cũng nhanh chóng đi theo sau, cơ hội lần này bọn họ nhất định không thể bỏ qua, nếu như ăn may chữa khỏi được bệnh cho ông cụ Hứa thì chuyện tiền bạc cả đời này đều không phải lo nghĩ.

“Đi, chúng ta cũng đi theo xem sao”, Trần Triệu Dương vẫn có ấn tượng tốt với ông cụ Hứa, nếu như ông cụ thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn anh sẽ ra tay giúp đỡ. 

Rất nhanh, mọi người đã đến phòng ngủ của ông cụ Hứa, lúc này, trong phòng bày đủ loại dụng cụ, còn có một số bác sĩ đang nhỏ giọng thảo luận về bệnh tình của Hứa Kiến Quốc.

Trần Triệu Dương cũng không vội vàng ra tay, anh dùng đôi mắt xuyên thấu để xem xét bệnh tình của ông cụ, anh phát hiện ra ông cụ Hứa cũng không phải là có bệnh gì, mà là thời gian đã hết, các cơ quan trong cơ thể đã bắt đầu suy yếu, nói cách khác chính là đèn dầu đã cạn.

Tình hình này chắc chắn không thể dùng một chút thuốc là có thể xoay chuyển được, mà hiện tại, anh cũng không tiện đứng ra xem bệnh cho Hứa Kiến Quốc, dù sao, ở nơi này cũng không ai quen biết anh.

“Ngô đại sư, ông mau xem xem, ông chủ nhà chúng tôi bị làm sao vậy?”, sau khi Ngô đại sư bắt mạch cho. ông cụ Hứa xong, quản gia không nhịn được mà hỏi han.

“Không sao cả, tôi kê cho ông ấy một ít thuốc rồi châm cứu cho ông ấy, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi”, Ngô Hàng Vũ bình tĩnh nói.

“Nếu được như vậy thì tốt quá”, quản gia liên tục nói cảm ơn, sau đó gọi người đem giấy bút đến để Ngô

Hàng Vũ viết đơn thuốc.

Ngô Hàng Vũ cũng không từ chối, ông ta bắt đầu đặt bút viết ra tên của một số loại thuốc.

“Nhanh chóng chuẩn bị tốt những loại thuốc này rồi mang đến đây”, Ngô Hàng Vũ viết xong liền đưa tờ giấy cho quản gia.

“Còn làm phiền đại sư châm cứu cho ông chủ nhà chúng tôi luôn”, nhìn ông cụ tinh thần uể oải, quản gia lập tức nói với Ngô Hàng Vũ.

“Không thành vấn đề”, Ngô Hàng Vũ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía những người đang vây xem kia, kiêu ngạo nói: “Hôm nay mọi người thật may mắn, có thể được quan sát cận cảnh toàn bộ quá trình châm cứu Hồi Hồn Cửu Châm!”

“Cái gì? Hồi Hồn Cửu Châm! Thật hay đùa vậy?”

“Chẳng lẽ đây là Hồi Hồn Cửu Châm trong truyền thuyết, có thể làm cho người chết sống lại sao?”

“Từ trước đến nay chưa hề nghe nói đến việc Ngô Hàng Vũ biết Hồi Hồn Cửu Châm, sẽ không phải là chỉ nói như vậy để lấy lòng mọi người chứ?”

“Hừ, Ngô đại sư mà còn cần lấy lòng mọi người sao, nhất định là ông ấy có năng lực thực sự”.

Nhóm bác sĩ xung quanh khiếp sợ không thôi, nhất là bên phía các bác sĩ trung y, trong mắt bọn họ đều mang theo mong đợi, hiển nhiên là rất muốn được tận mắt chứng kiến Hồi Hồn Cửu Châm trong truyền thuyết.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1071


Chỉ có Trần Triệu Dương là cảm thấy sửng sốt, sắc mặt kỳ quái nhìn Ngô Hàng Vũ đang tỏ ra kiêu ngạo. 

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Ngô Hàng Vũ lại càng thêm kiêu ngạo, ông ta vô cùng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Ngô Hàng Vũ vốn đang cực kỳ vui vẻ, thế nhưng giữa một đám người kia lại có một ánh mắt làm cho ông ta vô cùng khó chịu, mọi người xung quanh đều tỏ ra hâm mộ ông ta, chỉ có người thanh niên này là lạnh nhạt, ánh mắt lại còn giống như đang xem kịch vui, điều này làm Ngô Hàng Vũ rất khó chịu.

“Người thanh niên, tôi thấy tôi và cậu rất có duyên với nhau, tôi cho phép cậu lại gân quan sát tôi châm cứu, lại đây đi”, Ngô Hàng Vũ mỉm cười lạnh lùng, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường, khẽ cười nói với Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương sửng sốt, anh không nghĩ tới, Ngô Hàng Vũ bỗng nhiên lại nhắc đến mình, hơn nữa còn dùng từ “cho phép”, hai từ này khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Người thanh niên này thật may mắn, vậy mà được đại sư nhìn trúng”.

“Ai, tại sao tôi không có được may mắn đó, nếu có thể được Ngô đại sư nhận làm học trò thì đúng là may mắn tám đời”.

“Thật hâm mộ tên nhóc kia, nhưng mà tại sao anh ta vẫn còn ngẩn người? Sao không mau chạy lại cảm ơn đi”. 

Những người xung quanh nghe được lời nói của Ngô Hàng Vũ đều trợn tròn mắt, sau đó ghen tị nhìn Trần Triệu Dương, hận không thể đi lên thay thế anh.

“Được”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ cười khổ, vốn anh cũng không muốn tham gia, nếu Ngô đại sư này thực sự có bản lĩnh thì anh cũng không cần phải ra tay.

Chỉ là, anh không muốn gây sự chú ý nhưng người khác lại không chịu buông tha anh.

Bất lực, Trần Triệu Dương chỉ đành đi lên phía trước.

“Người thanh niên, cậu phải biết học hỏi mọi lúc mọi nơi, hiện tại là một cơ hội rất tốt, nhất định cậu phải nắm chắc lấy, đừng để lãng phí, những người khác đều hâm mộ cậu nhưng không có được cơ hội này đâu đấy”, Ngô Hàng Vũ giảng giải cho Trần Triệu Dương.

“Phải”, Trần Triệu Dương cố nén lại ý định muốn tát cho ông ta một cái, thấp giọng nói.

“Mọi người, nhìn cho kỹ”, Ngô Hàng Vũ mở ra chiếc. hộp vẫn luôn mang theo bên người, lấy ra một bao ngân châm, mỗi cây châm có một kích cỡ khác nhau, quan trọng nhất chính là, ngân châm này khác hoàn toàn với ngân châm bình thường, phần đuôi của ngân châm có hình đuôi phượng hoàng sống động như thật.

“Đây...Đây là châm Phượng Vĩ”, khi Ngô Hàng Vũ mở bao ngân châm ra, trong mắt Trần Triệu Dương hiện lên vẻ khiếp sợ, anh dùng đôi mắt thấu thị quét qua vài lần, sau đó xác định, thứ mà Ngô Hàng Vũ đang cầm chính là châm Phượng Vĩ trong truyền thuyết.

Châm Phượng Vĩ được làm từ thiên thạch ở trên trời rơi xuống, mài dũa hơn mười năm mới hoàn thành, có thể nói đây là bộ châm trong truyền thuyết, thật không ngờ hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy.

Theo truyền thuyết, châm Phượng Vĩ cực kỳ cứng rắn, mặc dù nhìn cây châm có vẻ nhỏ bé nhưng thực chất là rất khó gãy, hơn nữa, khi dùng châm Phượng Vĩ để châm cứu còn có thể làm tăng hiệu quả chữa trị, đây là một thứ mà tất cả các bác sĩ đều mơ ước.

Xem ra, Ngô Hàng Vũ có thể có được bộ châm này. hẳn là được tổ tiên truyền lại.

Trần Triệu Dương thu lại ánh mắt khiếp sợ, nhìn thấy Ngô Hàng Vũ đang khử trùng cho bộ châm, Trần Triệu Dương chỉ cảm thấy bất lực.

Xem ra, Ngô Hàng Vũ không hề biết được chỗ thần kỳ của châm Phượng Vĩ, hoặc cũng có thể là Ngô Hàng Vũ còn không biết đây chính là châm Phượng Vĩ trong truyền thuyết.

Phải biết rằng, châm Phượng Vĩ không bao giờ bị nhiễm bẩn, cho dù là không khử trùng thì cũng không có vi khuẩn nào có thể bám lên nó được, vậy nên, hành động khử trùng của Ngô Hàng Vũ quả thật rất ngu ngốc.

Nếu như Ngô Hàng Vũ không biết đó là châm Phượng Vĩ, có lẽ anh sẽ có cơ hội lấy được châm Phượng Vĩ này. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1072


Đợi đến khi Ngô Hàng Vũ hoàn thành xong một loạt các động tác của mình, lúc này mới như một đại sư đi tới bên cạnh giường của ông cụ Hứa, dùng châm Phượng Vĩ trong tay đâm lên cơ thể của ông ấy.

“Châm này nặng”, khi nhìn thấy Ngô Hàng Vũ đâm tới châm thứ ba, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày, hai châm trước thì đúng, thế nhưng đến châm thứ ba này thì lại hoàn toàn không đúng, cho nên Trần Triệu Dương mới mở miệng quát.

Đây vốn chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến sắc mặt Ngô Hàng Vũ đột nhiên thay đổi, sau đó hung hăng trợn mắt lườm Trần Triệu Dương một cái.

“Châm này lại nhẹ”, Ngô Hàng Vũ tiếp tục lấy châm đâm vào, chỉ là, khi ông ta chuẩn bị dùng cây châm thứ tư thì Trần Triệu Dương lại mở miệng lần nữa, nói.

ậu im miệng ngay cho tôi, tôi là người châm cứu hay là cậu hả, tuổi còn trẻ quá thì đứng yên mà nhìn nhiều chút đi, bớt nói chuyện lại. Nếu như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”, lần này Ngô Hàng Vũ thật sự không thể nhịn nổi nữa, hung dữ nói với Trần Triệu Dương.

“Hồi Hồn Cửu Châm không thể ngừng lại, tiếp tục đi”, nhưng Trần Triệu Dương lại không để ý đến việc ông †a đang nổi giận, mà lại vô cùng bình tĩnh nói.

“Cậu này, Ngô đại sư rất thành thạo việc châm cứu nên xin cậu đừng quấy rầy ông ấy, nếu không thì tôi sẽ phải sử dụng vài biện pháp mạnh, cậu đừng khiến tôi  quản gia kia cuối cùng cũng mở miệng nói, trước đó ông ta không có ngăn cản anh là bởi vì Ngô đại sư không nói gì cả.

“Được, tôi không nói nữa, chỉ có điều, nếu như lúc dùng Hồi Hồn Cửu Châm có chút sai sót nào thì nó sẽ không còn là Hồi Hồn Cửu Châm nữa mà là Diệt Hồn Cửu Châm đấy", Trần Triệu Dương gật đầu một cái, không phản bác lại ông ta, nhưng vẫn mở miệng cảnh cáo.

“Hồi Hồn Cửu Châm, đã có hai châm sử dụng lực không ổn rồi, nếu như lại có thêm một châm dùng lực. không đúng hoặc là vị trí bị sai lệch, thì toàn thân ông cụ Hứa sẽ run rẩy, nôn ra máu”, đợi đến khi Ngô Hàng Vũ muốn đâm tiếp châm thứ năm, Trần Triệu Dương lại mở miệng nói.

“Người đâu, vào mang cái tên này ra ngoài cho tôi”, lần này, ông quản gia kia không thể nhịn nổi nữa, cương quyết không cho anh nói.

Lắm miệng nhưng mà anh vẫn nói, như thế không phải là vừa tát cho ông ta một cái sao?

Trần Triệu Dương cũng không phản kháng, dưới sự giám sát của hai nhân viên bảo vệ, đi ra bên ngoài.

"Tăng Kim Lai thấy vậy, lập tức lo lắng, nhưng đây là địa bàn của người ta, một tên lính mới vừa bắt đầu tu luyện như anh ta căn bản là không thể làm được gì cả, chỉ có thể theo Trần Triệu Dương ra ngoài. 

“Các người cứ coi thường người khác đi, để lát nữa †ôi xem các người mời Trần gia chúng tôi đến kiểu gì”, Tăng Kim Lai tức tối cao giọng hô lên với quản gia kia và Ngô Hàng Vũ.

“Mau mau đưa ra ngoài cho tôi đi”, gương mặt quản gia kia biến sắc, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu của Ngô Hàng Vũ, cho nên vung tay lên nói, mấy người kia lập tức tiến lên khống chế Tăng Kim Lai, áp giải anh †a ra ngoài.

“Trời ạ, thế mà còn có dạng người như vậy”.

“Đúng đấy, bản thân mình không có khả năng mà còn muốn cản trở Ngô đại sư người ta hành nghề y”.

“Chẳng có chút y đức nào, tôi cũng xấu hổ vì chung một nhóm với người này”.

Lúc này nhóm bác sĩ ngồi trong phòng khách đương nhiên là muốn giậu đổ bìm leo, ai nấy đều nói chuyện rất sắc bén, hoàn toàn không cho người ta đường lui.

“Trần gia, đám khốn kiếp này thật sự là không biết tốt xấu. Anh tự mình tới giúp ông cụ Hứa xem bệnh, thế mà còn bị đuổi ra ngoài”, Tăng Kim Lai chán nản nói với Trần Triệu Dương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1073


“Ha ha, chuyện này đã rất quen thuộc rồi, dù sao thì vẻ bề ngoài của tôi nhìn cũng không giống một đại sư hay thầy thuốc tài giỏi cho lắm. Chỉ có điều, không phải vừa nãy anh cũng đã nói rồi sao, chờ bọn họ đến mời tôi, chúng ta cứ đợi đi”, Trân Triệu Dương lại vô cùng rộng lượng mà xua tay, chuyện như thế này không trách bọn họ được, muốn trách thì phải trách Hứa An Lan không nghe điện thoại kịp cho nên mới gây ra hiểu lầm như thế này.

Trong gian phòng của ông cụ Hứa, sau khi Ngô Hàng Vũ đâm châm thứ năm vào, ông ấy cũng không có phản ứng gì khác, điều này khiến cho Ngô Hàng Vũ chợt thầm thở dài, chuẩn bị đâm đến châm thứ sáu.

“Phụt...”

Nhưng ngay vào lúc đó, Hứa Kiến Quốc đang lẳng lặng nằm trên giường lại đột nhiên co giật toàn thân, không để cho Ngô Hàng Vũ kịp có động tác khác, ông cụ đã đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Ông ấy vốn ¡ đang rất thiếu sức sống, sau khi phun ra ngụm máu tươi đó, sắc mặt lại trở nên vàng như tờ giấy, trông rất khó coi.

“Thế này...Đây là có chuyện gì?”, lúc này vẻ mặt quản gia rất khó chịu, tình hình hiện tại của ông cụ còn tệ hơn lúc trước nhiều, nên ông ta mới tức giận quát Ngô Hàng 1Í Vũ.

cũng không biết, Hồi Hồn Cửu Châm của tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này, hoàn toàn không phải là do tôi, chắc chắn là vì ban nãy bị thằng nhãi kia làm trì hoãn thời gian châm cứu...”, bị quản gia chất vấn, Ngô Hàng Vũ cảm thấy lo lắng, vội khoát tay từ ni chối, đồng thời đẩy ngay trách nhiệm lên người Trần Triệu Dương. 

Lúc này mọi người mới nhớ đến câu nói lúc trước khi Trần Triệu Dương bị đuổi ra ngoài, nếu như khi dùng châm thứ năm mà xảy ra sai sót, thì ông cụ sẽ bị co giật và nôn ra máu, Trần Triệu Dương đã nói đúng hết.

“Vậy làm sao bây giờ?”, bản thân quản gia là một người luyện võ, cho nên bây giờ dưới sự tức giận, hơi thở trên thân ông ta cũng bắt đầu chèn ép Ngô Hàng Vũ.

“Tôi...Tôi cũng không biết, nếu không thì chúng ta gọi điện thoại cấp cứu, đưa đến bệnh viện đi”, lúc này Ngô Hàng Vũ không dám ôm trách nhiệm lớn lao này nữa. Nếu như chữa khỏi thì còn không sao cả, thế nhưng lỡ như không chữa được thì sợ là sau này ông ta cũng xong đời rồi, hiện tại chỉ hi vọng là cơ thể của ông cụ Hứa còn chịu đựng được thôi.

“Tên khốn đáng chết, người đâu, đến bắt giam tên này vào trông coi thật kĩ cho tôi, nếu như ông chủ có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để ông ta phải chôn cùng”, sắc mặt quản gia lập tức trở nên vô cùng khó coi, gọi xe cứu thương, đưa đến bệnh viện ư, nếu như đưa đến bệnh viện có tác dụng thì ông ta còn phải phí nhiều công sức để tập trung thầy thuốc giỏi về đây làm gì.

“Tôi bị oan mà, chuyện này không liên quan gì đến tôi, đều là do thằng nhãi ban nấy, nếu như không phải vì cậu ta thì tôi cũng sẽ không để xảy ra sai sót khi dùng châm”, lúc này Ngô Hàng Vũ vẫn còn muốn kéo theo. một người chết cùng cho nên cao giọng hô lên.

“Đúng rồi, mau mời vị vừa rồi quay lại đây”, lúc này quản gia rốt cuộc cũng phản ứng lại được, vội hô lên với  người bên cạnh.

“Không được, để tôi tự mình mời, cho dù có phải quỳ xuống cầu xin thì cũng phải xin cậu ấy nhanh chóng cứu ông chủ”, quản gia ngăn thuộc mình lại, sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Đã có thể nói ra được hậu quả khi Ngô Hàng Vũ dùng châm thứ năm, như vậy chắc chắn người trẻ tuổi ấy có sự khác biệt của riêng mình, có lẽ là một thầy thuốc hiếm có.

Cho nên, ông ta mới tự mình đi mời Trần Triệu Dương về.

Mà lúc này, toàn bộ phòng khách cũng phải sôi sục, dù sao thì vừa nãy Trần Triệu Dương cũng đã dự liệu được sự việc như thần, điều này khiến cho đám người đó đều rất tò mò về khả năng chữa trị của Trần Triệ Dương.

Chỉ có điều, không có ai cho rằng khả năng chữa trị của Trần Triệu Dương rất mạnh, có nhiều người còn cho rằng Trần Triệu Dương là mèo mù vớ được cá rán, đoán trúng mà thôi.

Lúc này quản gia đang dẫn theo người chạy ra cửa, ông ta sợ rằng trong lúc nóng giận Trần Triệu Dương đã rời đi.

Ra đến cửa, nhìn thấy Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai còn đang ngồi xổm ở ngoài xem lũ kiến dọn nhà, điều này khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm. 

“Tôi còn đang bảo hai người chạy đi đâu, chắc là vừa vụng trộm leo vào à, nơi này là nơi mà người nghèo như hai người có thể xuất hiện sao?”, đúng lúc này có hai bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, chỉ vào Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai, nghiêm nghị quát.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1074


Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai vốn đang đứng ở ngoài cửa ra vào, nghĩ nếu như bên trong xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể kịp thời xuất hiện, nhưng không ngờ rằng thế mà lại bị bảo vệ lúc trước cản bọn họ phát hiện.

Vừa rồi bọn họ vụng trộm tiến vào, bây giờ bị phát hiện, đúng là có chút xấu hổ.

"Trần gia, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi ra ngoài trước?”, lúc này Tăng Kim Lai bất đắc dĩ hỏi.

"Không cần”, Trần Triệu Dương cũng đã phát hiện ra quản gia đang chạy nhanh đến, liền lắc đầu nói.

"Nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi, nhà họ Hứa không phải là nơi người nghèo như các anh có thể đến, cũng không biết tự nhìn lại mình xem có tư cách đi vào không à?”, hai tên bảo vệ kia đã đi tới trước mặt hai người Trần Triệu Dương, hung dữ nói.

"Nói chuyện chú ý một chút cho tôi, không phải lời gì cũng có thể tùy tiện nói, cũng không phải người nào. cũng đều có thể đắc tội được đâu”, sắc mặt Tăng Kim Lai lập tức âm trầm hẳn xuống, sau đó lạnh lùng nói.

"Ôi trời, còn ra vẻ với tôi ư, có tin bây giờ tôi bắt hai người lại, tố cáo hai người tội tự tiện xông vào nhà dân, hai người sẽ xong đời đấy”, hai tên bảo vệ nghe xong, lập tức giận dữ rồi uy hiếp.

"Ồ, thật sao? Cậu lợi hại như vậy? Sao tôi lại không biết?”, ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến. 

"Ông thì biết cái gì chứ, ông là cái thá gì?”, tên bảo vệ kia đang oai phong, nghe thấy giọng nói chất vấn rõ ràng không có ý tốt này, anh ta không cần suy nghĩ đã quát lại.

"Quản... Quản gia Lưu!”, một tên bảo vệ khác coi như thông minh, nghỉ ngờ xoay đầu lại, thấy là quản gia Lưu, anh ta liền bị dọa sợ, lắp bắp nói.

Tên bảo vệ cãi lại kia nghe vậy, bỗng nhiên giật mình, khi anh ta xoay đầu lại, vừa hay nhìn thấy quản gia Lưu đang nổi giận đùng đùng, khiến anh ta âm thầm kêu khổ trong lòng.

"Quản gia Lưu, vừa rồi không phải tôi nói ông, tôi đang nói bọn họ, đúng rồi, hai người kia vừa mới vụng trộm xâm nhập vào bên trong, bây giờ đã bị tôi bắt được”, tên bảo vệ kia cũng coi như phản ứng nhanh, lúc này liền bịa ra một lý do nói.

"Chàng trai này, vừa rồi là tôi không tốt, tôi ở chỗ này xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tôi, ông chủ nhà chúng tôi là vô tội, mong cậu nể mặt ông chủ lớn tuổi như vậy mà khám bệnh giúp ông ấy đi”, quản gia Lưu hung dữ nhìn tên bảo vệ này một cái, sau đó cúi đầu xuống với Trần Triệu Dương, thái độ cực kì thấp kém.

Lúc đầu Trần Triệu Dương cũng không tức giận lắm, bây giờ nhìn quản gia Lưu này có thái độ khiêm tốn như vậy, Trần Triệu Dương liền gật đầu.

"Không phải là tôi tự mình xông vào, tôi có quen biết với ông chủ và cô chủ nhà mấy người, chỉ là cô chủ ấy  không nghe điện thoại thôi”, Trần Triệu Dương lại nhìn tên bảo vệ kia, sau đó thản nhiên nói.

Dù sao, trước kia anh cũng đã làm bảo vệ rồi, mặc dù tên bảo vệ này có chút quá đáng.

Tên bảo vệ kia cũng không phải đồ đần, nhìn thấy thái độ của quản gia Lưu đối với Trần Triệu Dương, lập tức kịp phản ứng, lần này thì xong thật rồi, ngay cả quản gia Lưu cũng phải đối xử với người ta như thế, mình có thể trêu chọc nổi sao?

"Vâng, tôi sai rồi, tôi không nên coi thường người khác”, tên bảo vệ kia nghe xong, lập tức vô cùng biết ơn, lúc này cảm kích nói.

Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, không nói gì nữa, trực tiếp đi vào.

Tăng Kim Lai cảm thấy cực kì thoải mái, lúc này cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo. Sau khi vào, những người vừa mới lên tiếng trước đó bây giờ lại không có ai nói gì nữa, cả đám đều nhìn họ bằng ánh mắt quái dị.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1075


"Ông còn không phục có phải không? Vậy tôi sẽ nói một chút về vấn đề xuất hiện lúc ông châm cứu”, sau khi đi vào, Trần Triệu Dương phát hiện Ngô Hàng Vũ kia vẫn ở đó, chỉ là bị người ta áp lấy mà thôi, ông ta có vẻ không phục lắm, lúc này Trân Triệu Dương đi lên trước, mở miệng nói ra.

Đối với phương diện khác, có lẽ anh cũng sẽ không tính toán như vậy, nhưng ở trên phương diện y thuật, anh không cho phép mập mờ, thua cũng phải làm cho đối phương biết mình thua cái gì.

"Hồi Hồn Cửu Châm có yêu cầu nghiêm khắc, thứ ông học cũng không phải là Hồi Hồn Cửu Châm thật sự, với trình độ gà mờ của ông, căn bản không phải cứu người, mà là giết người”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Ngô Hàng Vũ nói, mình không học hành tử tế đã ra làm nghề y, đơn giản chính là giết người, không xem mạng người ra gì.

"Cậu nói tôi sử dụng không đúng, vậy cậu thử sử dụng cho tôi xem nào”, Ngô Hàng Vũ nghe giọng điệu dạy dỗ của Trần Triệu Dương thì tức giận mà không làm gì được, vừa rồi ông ta dạy dỗ tên nhóc này, bây giờ thì đổi lại, sao ông ta có thể không tức giận được.

"Có dám đánh cược hay không? Nếu như tôi làm được thì ông thua, ngược lại là tôi thua”, Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn Ngô Hàng Vũ, nói.

"Đánh cược? Vậy phải có tiền đặt cược mới được, nếu như không có tiền đặt cược, vậy còn gọi gì là đánh cược?”, Ngô Hàng Vũ đảo mắt một vòng, sau đó mở miệng nói ra.

Hôm nay quá mất mặt, nếu như không lấy lại được, về sau ông ta còn làm ăn như thế nào?

Mà Hồi Hồn Cửu Châm này cũng không phải ai cũng có thể học được, nghe nói đã sớm thất truyền, mà ông ta học được Hồi Hồn Cửu Châm từ trong một quyển sách cổ rách nát tốt nhất trung học, quyển sách cổ kia căn bản không được đầy đủ, cho nên ông ta mới học lung ta lung tung.

"Được thôi, tôi không có vấn đề gì”, Trần Triệu Dương dang tay ra, cuối cùng tên này đã cắn câu rồi, anh làm nền nhiều như vậy, chính là vì muốn để Ngô Hàng Vũ cắn câu, mục tiêu thật sự của Trần Triệu Dương chính là bộ châm Phượng Vĩ kia.

"Nếu như cậu thua, phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nói y thuật không bằng tôi”, lúc này Ngô Hàng Vũ cực kì tự tin nói.

"ồI”, nghe ông ta nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức híp mắt lại, tên này đang khiêu chiến điểm mấu chốt của mình, lúc đầu Trần Triệu Dương còn có chút do dự, bây giờ thì không cần phải do dự nữa.

"Được thôi, nhưng nếu ông thua thì sao? Tôi cũng không cần ông quỳ xuống, đúng lúc tôi còn thiếu một bộ ngân châm, bộ ngân châm kia của ông trông cũng được, vậy hãy đưa nó cho tôi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói, trong lòng lại vô cùng gấp gáp.

Mặc dù ngân châm này không tệ, nhưng nếu như người ta không muốn lấy ra để đặt cược, mình cũng không thể cướp được.

"Được, không có vấn đề gì”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Ngô Hàng Vũ lập tức thở dài, chỉ là thua một bộ ngân châm mà thôi, dù sao cũng tốt hơn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. 

"Mọi người, mời giúp đỡ làm chứng”, Trần Triệu Dương chắp tay nói với người xung quanh, sau đó đi tới trước giường của Hứa Kiến Quốc, cầm hộp ngân châm bình thường đã sớm được chuẩn bị ở bên cạnh lên, đầu tiên là trừ độc, sau đó mới đột nhiên mở to mắt.

Ngân châm trong tay nhanh như chớp giật, trực tiếp đâm vào trên người Hứa Kiến Quốc.

"Châm thứ nhất”.

Sau khi đâm châm thứ nhất xuống, Trần Triệu Dương lại quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Hàng Vũ, nói tiếp: “Hôm nay tôi sẽ dạy ông miễn phí, vị trí châm thứ nhất không phải là bên trong quản, mà là huyệt Khúc Trì”.

"Thấy rõ chưa, châm thứ hai”, Trần Triệu Dương nhìn ông ta một cái, sau đó thản nhiên nói.

Mấy châm sau đó, anh đều vừa giảng giải, vừa châm cứu, ngay cả những bác sĩ Trung y không phải lấy châm cứu làm chủ cũng nhìn thấy cực kì rõ ràng.

Đương nhiên, Trần Triệu Dương cũng không sợ bọn họ học lỏm, nếu như Hồi Hồn Cửu Châm này dễ học như vậy, nó cũng sẽ không bị thất truyền.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1076


"Châm thứ chín này, chú ý nhìn kĩ”, Trần Triệu Dương lắc ngân châm trong tay một cái, trực tiếp cắm vào. huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Hứa Kiến Quốc, phải biết, đây chính là một cây ngân châm dài nhất, cứ đâm thẳng vào như vậy, những người không phải Trung y kia nhìn thấy mà tê cả da đầu.

Chỉ có những bác sĩ Trung y kia mới biết được, châm cứu huyệt Bách Hội này bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, hậu quả sẽ khó mà lường được.

Sau đó, Trần Triệu Dương buông lỏng ngân châm này ra, cây ngân châm trên đỉnh đầu bắt đầu rung động, tốc độ vô cùng nhanh, cứ như là có người đang kích thích nó vậy.

Nhìn thấy một màn thần kỳ như thế, tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám phát ra tiếng vang gì

Khi Trần Triệu Dương đâm cây ngân châm cuối cùng vào, ông cụ Hứa lúc đầu trông khô héo, giống như là sắp. buông tay khỏi nhân gian thì sắc mặt đã bắt đầu trở nên hồng hào.

"Khụ khụ..." Bên trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, ông cụ Hứa ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

"Tên nhóc thối, sao lại là cậu? Sao cậu lại ở trong nhà tôi?”, sau khi ông cụ Hứa mở to mắt ra, nhìn thấy Trần Triệu Dương thì trừng mắt, khó hiểu hỏi.

"Ông chủ, ông đã tỉnh, quá tốt rồi”, quản gia Lưu thấy ông cụ tỉnh, lập tức vui mừng đến phát điên.

"Tôi bị làm sao thế?”, Hứa Kiến Quốc nhìn thấy có nhiều người ở trong phòng ngủ của mình như vậy thì có chút không vui, lúc này mới hỏi.

"Lão Hứa, bây giờ ông đừng vội quan tâm đến điều này, ông ăn cái này vào trước đi, chờ đến khi cơ thể của ông tốt hơn một chút, tôi sẽ giải thích cặn kẽ với ông sau”, Trần Triệu Dương nói, đem một viên đan dược đưa cho Hứa Kiến Quốc.

Hứa Kiến Quốc hơi sững sờ, mặc dù không biết rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ông ấy vẫn tin tưởng Trần Triệu Dương, huống chỉ nơi này là nhà mình, ông ấy không tin, còn có người nào dám làm hại mình tại đây.

Lúc này, Hứa Kiến Quốc ăn viên đan dược kia vào.

Khi ông ấy ăn viên đan dược vào, hơi thở sinh mệnh của Hứa Kiến Quốc bắt đầu tăng cường, loại biến hóa này ngay từ đầu còn không cảm giác thấy gì, chỉ có vài người tu luyện mới có thể cảm nhận được thôi.

Nhưng khi biến hoá trên người Hứa Kiến Quốc lại cực kì rõ ràng, tất cả mọi người đã nhìn ra, bởi vì khuôn mặt đầy nếp nhăn ban đầu của ông ấy thế mà lại trở nên trơn nhăn, mặc dù còn chưa đạt đến mức bóng loáng, nhưng cũng đã hơn xa trước đó rồi. 

Ngoại trừ điều này ra, còn có một biến hóa vô cùng rõ ràng, đó chính là tóc của Hứa Kiến Quốc. Lúc đầu đều đã bạc phơ, thế nhưng sau khi uống đan dược này vào, mái tóc của ông cụ Hứa đã bắt đầu biến thành màu đen. Mặc dù cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để chứng minh lực sinh mệnh tràn đây hơn trước đó rất nhiều.

"Ông nội, ông..”, ngay lúc này, một giọng nói ngạc nhiên truyền đến, Trần Triệu Dương nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Hứa An Lan che miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hứa Kiến Quốc.

"Sao vậy? Cháu gái ngoan”, đương nhiên Hứa Kiến Quốc thấy được vẻ mặt của cháu gái mình, còn có ánh mắt người xung quanh nhìn mình, lập tức lẩm bẩm trong lòng.

"Ông nội, sao ông lại trẻ lại rồi?”, Hứa An Lan đi đến trước mặt ông nội mình, vươn tay ra sờ lên mặt của ông nội, lại sờ lên mái tóc của ông ấy, trong mắt là vẻ không dám tin.

"Có ý gì?”, bây giờ Hứa Kiến Quốc vẫn còn hơi ngơ ngác, ông ấy biết mình nằm ở trên giường, ý thức cũng sắp biến mất, về sau không biết làm sao lại tỉnh, tình huống bây giờ lại càng khiến ông ấy khó hiểu.

"Trần Triệu Dương nở nụ cười nhìn một màn trước mắt này, đan dược mà anh cho Hứa Kiến Quốc ăn đương nhiên là Diên Thọ đan, lúc trước luyện chế ra lại chưa từng dùng, cũng may lần này có mang đến một chút đan dược. 

Lúc này Hứa An Lan đi ra ngoài thật nhanh, cầm một cái gương đi vào, đưa cho ông nội mình soi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1077


Hứa Kiến Quốc nhìn thoáng qua mình ở trong gương, lập tức ngây ngẩn, lại liên tục nhìn mấy lần, trọn vẹn mấy phút mới xác định được người trong gương kia là mình.

Ban đầu người xung quanh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, mặc dù ông cụ đã cao tuổi, nhưng khí thế kia thì không hề yếu, sau khi ông cụ tỉnh lại, vẫn không có ai dám nói gì.

Cho đến khi cảm xúc của Hứa Kiến Quốc bắt đầu trở nên cao hơn, bọn họ mới dám nhỏ giọng thảo luận.

"Đây là thuốc gì? Quá lợi hại, trẻ lại sao?”

"Trẻ lại thì quá khoa trương, nhưng chắc chắn đây là một loại thuốc cực kì lợi hại”.

"Nếu có thể sản xuất hàng loạt, chẳng phải là...”

"Nghĩ gì thế? Loại thuốc này làm sao có thể sản xuất hàng loạt được, chắc chắn là vô cùng quý giá”.

Người xung quanh đều rất tò mò về loại thuốc mà Trần Triệu Dương cho ông cụ Hứa ăn, dù sao, nếu quả thật có thể sản xuất hàng loạt loại thuốc này, chắc chản có thể kiếm được bộn tiền.

"Đang êm đẹp lại có chuyện gì xảy ra vậy?”, sau khi Hứa Kiến Quốc kinh ngạc xong, lúc này mới hỏi cháu gái mình.

"Ông nội, đợi lát nữa cháu sẽ giải thích với ông sau, cháu tiễn khách về trước đã”, Hứa An Lan lại không muốn thảo luận chuyện này ở trước mặt mọi người, liên nhìn về phía quản gia Lưu.

Quản gia Lưu là quản gia nhà họ Hứa, đương nhiên cũng là một người biết hiểu ý.

"Mọi người, hôm nay cảm ơn mọi người đã đến, mọi người đi theo tôi, nhà họ Hứa chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền đi lại cho mọi người, nhất định sẽ không để cho mọi người ra về tay không”, lúc này quản gia Lưu liền dẫn những bác sĩ kia đi ra bên ngoài.

Bọn họ vốn không muốn đi, còn muốn tìm cách tạo. quan hệ với Trần Triệu Dương, nhưng ở trong nhà họ Hứa, đúng là bọn họ không dám làm liều.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Hứa An Lan mới mời Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai đến trước bàn, tự tay rót trà cho hai người bọn họ.

"Ông nội, đêm qua ông đột nhiên phát bệnh, bọn cháu đã tìm rất nhiều bác sĩ, các chuyên gia của bệnh viện ở thủ đô đều đã xem qua một lần, kết quả không có người nào năm chắc, ngay cả ông bị bệnh gì cũng không biết rõ, cho nên mới đến nhà mở họp xem bệnh, muốn nhìn xem có bác sĩ nào có thể chữa khỏi bệnh của ông không”.

Lúc này Hứa An Lan nói với ông nội mình. 

"À, những bác sĩ kia nói như thế nào?”, Hứa Kiến Quốc gật đầu, cảm xúc trên mặt cũng không có biến hoá quá lớn.

"Bác sĩ nói..”, Hứa An Lan có chút khó mà mở miệng.

"Nói đi, bây giờ ông đã tốt lên rồi, không cần phải kiêng dè”, Hứa Kiến Quốc nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cháu gái mìn thì trấn an.

"Được rồi, lão Hứa, ông cũng đã khoẻ lên rồi, còn nghe ngóng chuyện này làm cái gì? Làm mình khó chịu sao?”, lúc này Trần Triệu Dương đột nhiên mở miệng nói.

"Đúng thế, ông nội, nhắc đến chuyện không vui làm gì? Bây giờ phải nên vui vẻ mới đúng”, có Trần Triệu Dương nói đỡ, Hứa An Lan lập tức thở dài một hơi, sau đó nói.

"Lão Hứa, bây giờ cơ thể của ông không có vấn đề gì, nhưng mà để cho an toàn, ông vẫn nên đi kiểm tra †oàn diện, như thế người nhà của ông cũng sẽ yên tâm”, anh nghĩ đến việc này liền nói thẳng.

"Cậu bạn Trần Triệu Dương, thật sự cảm ơn cậu, không cần nói tránh, tôi cũng biết, bộ xương già này của tôi hẳn là không cứu nổi, bác sĩ mới cho về nhà chờ chết. Cậu có thể cứu được lão già này, tôi phải cảm ơn cậu”, Hứa Kiến Quốc chắp tay nói với Trần Triệu Dương. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1078


“Lão Hứa không cần khách sáo, tôi cứu ông mà có

được một bộ ngân châm như vậy, khá là t: lúc này Trần Triệu Dương rất vui vẻ, Ngô Hàng Vũ kia cũng không có thất hứa, trước khi rời đi đã để lại châm Phượng Vĩ cho anh, cho nên chuyến đi này coi như là bội thu.

"Đây không phải là ngân châm có hình dáng độc đáo sao? Có vẻ thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền", Hứa Kiến Quốc hơi sửng sốt một chút, sau đó hỏi với vẻ khó hiểu.

"Thứ này đối với người khác có thể thật sự không đáng tiền, nhưng đối với một người làm bác sĩ như tôi thì dù có nghìn vàng cũng không đổi được. Có bộ ngân châm này, sau này tôi đi châm cứu sẽ nhàn hơn rất nhiều", Trần Triệu Dương không nhịn được chia sẻ một số chuyện.

“Vậy sao, vậy thì chúc mừng”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói như vậy, trong lòng ông cụ Hứa mới cảm thấy tốt hơn một chút.

“Trần Triệu Dương, ở thủ đô này, nếu có chuyện gì thì cậu có thể nói cho tôi biết, nhà họ Hứa chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng giúp đỡ, Hứa Kiến Quốc vẫn cảm thấy có lỗi với ơn cứu mạng của Trần Triệu Dương, cho nên đã hứa hẹn một cách trịnh trọng.

“Yên tâm đi, nếu thật sự có vấn đề không giải quyết được, nhất định là tôi sẽ đến làm phiên ông”, anh mỉm cười gật đầu. 

Trần Triệu Dương không nán lại nhà họ Hứa thêm nữa, bởi vì anh đồng ý với Hứa An Lan cho nên mới ra †ay cứu ông cụ Hứa, nếu như người đã khỏe rồi thì không cần phải ở lại nữa.

Trần Triệu Dương còn chưa đi được bao xa, điện thoại lại vang lên, là Bạch Thấm.

“Bạch Thấm, có chuyện gì vậy?”, Trần Triệu Dương hỏi thẳng mà không chào hỏi.

Vốn dĩ có rất nhiều chuyện muốn nói với Trần Triệu Dương, nghe xong lời nói của anh, chợt cảm thấy chua xót rồi sau đó nói: "Tôi muốn nhờ anh xem bệnh cho ông cụ nhà tôi, lúc trước nhờ anh luyện chế giải độc đan, dường như bây giờ ông cụ nhà tôi không chống đỡ được, cho nên..."

“Gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi, bây giờ tôi sẽ chạy tới đó ngay”, Trần Triệu Dương đồng ý rất nhanh, sau đó cúp điện thoại.

Nếu là trước ngày hôm qua thì Trần Triệu Dương có thể sẽ còn do dự, nhưng mà hiện tại anh đã không còn một chút băn khoăn nào nữa.

Ngày hôm qua luyện chế xong giải độc đan, đã đưa ba viên cho đám người Điền Đại Hà, còn lại rất nhiều nên vẫn đủ dùng.

Trần Triệu Dương không mất nhiều thời gian liền đi tới nhà họ Bạch, nhưng mà cách đối xử lần này mà bọn họ nhận được hoàn toàn khác với lúc ở nhà họ Hứa. 

Vừa tới cửa, hai người bảo vệ đứng trước cổng nhà họ Bạch đã nhận ra Trần Triệu Dương, bọn họ lập tức. cung kính mời anh và Tăng Kim Lai vào trong.

“Trần Triệu Dương, anh đã tới rồi, tôi đã tìm được lò luyện đan, tuy rằng không phải là rất tốt nhưng mà cũng đủ dùng rồi”, lúc này Bạch Thấm cũng không nói những lời vô ích, mở miệng nói thẳng.

“Đưa tôi đi gặp ông cụ trước”, Trần Triệu Dương cũng không vội, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

Nghe thấy anh nói như vậy, tâm trạng lo lắng của Bạch Thấm dần bình tĩnh trở lại.

Đưa hai người Trần Triệu Dương đến phòng của Bạch Vệ Hiền, lúc này tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều quỳ ở ngoài cửa với vẻ mặt đau thương, người đứng đầu chính là gia chủ Bạch Hùng của nhà họ Bạch.

“Bố, con đã mời Trần Triệu Dương tới rồi”, Bạch Thấm lập tức mang theo Trần Triệu Dương đến chỗ Bạch Hùng.

"Cậu Trần, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu vì những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Dù có như thế nào thì hôm nay cậu cũng phải ở lại đây, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ đền đáp cậu cho thật tốt", nhìn thấy Trần Triệu Dương, lúc này Bạch Hùng mới đứng dậy từ trên mặt đất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1079


"Sao mọi người lại ở ngoài cửa? Ông cụ đâu?", Trần Triệu Dương bỗng cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi. 

“Là Giang đại sư bắt chúng tôi quỳ ở bên ngoài, nói là lòng hiếu thảo sẽ khiến trời đất cảm động, chỉ cần chúng tôi thành tâm, cộng với việc Giang đại sư làm phép thì sẽ cứu được tính mạng của bố tôi”, Bạch Hùng nói với vẻ chân thành.

Nghe xong những lời này của Bạch Hùng, Trần Triệu Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, anh không ngờ rằng đường đường là một người đứng đầu một nhà lại đi tin vào những học thuyết xằng bậy không đứng đắn này.

“Vậy thì mọi người quỳ tiếp đi, tôi đi vào xem một chút”, Trần Triệu Dương cũng không khuyên nhủ, mà anh đi vào bên trong dưới sự dẫn dắt của Bạch Thấm, nhưng bên trong đã bị hun khói cháy khét, làm sao có thể là một nơi để người bệnh nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe được. Quả thực là hương khói nghi ngút trong nhà, trong trường hợp này thì dù không có bệnh cũng sẽ bị hun đến bị bệnh.

"Cậu là ai? Ở đây không cho phép người ngoài đi vào, mau đi ra ngoài cho tôi, nếu như việc làm phép thất bại thì cậu không thể gánh nổi trách nhiệm này đâu", người đàn ông có một nhúm ria mép, mặc áo đạo sĩ, nhìn thấy Trần Triệu Dương đi vào thì nổi giận. Cây kiếm gỗ đào ở trong tay chỉ về phía anh rồi quát lên đầy phãn nộ.

“Giả thần giả quỷ, đi ra ngoài cho tôi”, Trần Triệu Dương không thèm để ý tới ông ta mà túm lấy người, tiện tay cầm lấy lư hương và chậu than, ném ra ngoài.

“Gậu...Cậu dám xúc phạm đến thần linh, thần linh sẽ trừng phạt cậu, cậu xong đời rồi”, người đàn ông bị một loạt hành động này của Trần Triệu Dương dọa cho sợ hãi, trong ngần ấy năm, ông ta chưa bao giờ gặp phải một người thô lỗ như vậy, cũng chưa bao giờ không được tôn kính như thế này.

“Được, để cho cái gọi là thần linh ở trong miệng ông đến trừng phạt tôi đi, còn bây giờ thì ông mau cút ngay”, Trần Triệu Dương khiêng người này đi ra cửa, ném ông. †a ra ngoài một cách thản nhiên.

"Gia chủ Bạch, đây là ý gì? Tôi nói cho ông biết, khi người này làm loạn gây rối mà cắt ngang nghỉ thức cúng bái của tôi, ông cụ nhà các ông thật sự xong đời rồi, thần tiên cũng không cứu được, muốn trách thì hãy trách cậu ta đi", Giang đại sư lập tức gầm lên giận dữ với Bạch Hùng.

Bạch Hùng cũng sững sờ, không ngờ Trần Triệu Dương lại nóng nảy như vậy, điều này làm cho ông ta bỗng nhiên cảm thấy khó xử.

*Ý của ông là, nếu như tôi không làm phiền thì ông có thể cứu được ông cụ?”, Trần Triệu Dương cười lạnh rồi sau đó hỏi.

“Đương nhiên rồi, nếu không phải tại cậu gây rối, tôi đã có thể khơi thông với thần linh, đều tại cậu xúc phạm đến người”, Giang đại sư nói với vẻ hung ác.

Phải biết là sau chuyện lần này, nhà họ Bạch hứa sẽ cho ông ta hai mươi triệu, khi nào lấy được tiền thì lúc đó ông ta sẽ tìm nơi nghỉ dưỡng, an hưởng cuộc sống về hưu.

Vì vậy, cho dù lần này có như thế nào thì ông ta cũng phải chống đỡ.

*Ý của ông là do tôi đến gây rối nên thần tiên cũng không thể cứu nổi có đúng không?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.

"Đúng vậy, đừng nói là cậu, cho dù là Đại La Kim Tiên có ở đây cũng vô dụng, trừ phi...", Giang đại sư vừa nghe thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

“Trừ khi cái gì?”, Bạch Hùng chợt lên tiếng hỏi.

“Trừ phi cậu ta tự sát, tạ tội với thần linh”, Giang đại sư lạnh lùng nói.

Ông ta tin rằng với tấm lòng hiếu thảo của Bạch Hùng đối với ông cụ thì ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý, đến lúc đó cái tên đáng ghét này sẽ hoàn toàn xong đời.

"Chuyện này...", Bạch Hùng vừa nghe vậy thì trong lòng run lên, với thực lực của Trần Triệu Dương, cho dù †oàn bộ người nhà họ Bạch tập hợp lại cũng không thể là đối thủ của anh.

“Vậy nếu tôi cứu được ông cụ tỉnh lại thì sao?”, Trần Triệu Dương mặc kệ lời nói ngu ngốc của ông ta, hỏi thẳng.

"Không thể nào, làm sao cậu có thể cứu được ông cụ chứ.

Nếu như cậu có thể khiến cho ông cụ tỉnh lại thì Giang Hải Triều tôi sẽ lập tức về nghỉ hưu ở ẩn. Từ nay về sau ở trên đời này sẽ không còn nhân vật số một là tôi nữa", Giang Hải Triều nói với Trần Triệu Dương một cách hung tợn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom