Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


Sau khi Hạ Thanh Minh nghe thấy Quý Chiêm Quân nói, ông ta bỗng nhiên trợn mắt, trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Quý Chiêm Quân, lạnh lùng nói: “Anh của tôi thành ra cái bộ dạng này mà anh cũng không mang anh ấy đi bệnh viện, còn muốn làm tiệc mừng thọ gì đó, đây là có ý gì?”

“Anh đừng nói chuyện nữa, hiện tại tôi phải kiểm tra cho anh tôi, nếu như anh muốn ngăn cản tôi thì cũng đừng trách tôi không khách khí mà đại náo nhà họ Quý của anh”, nhìn thấy Quý Chiêm Quân đang muốn nói cái gì đó, Hạ Thanh Minh trực tiếp chặn miệng ông ta lại, không chút nể nang.

“Kiểm tra đi, nếu ai ngăn cản lại thì tôi cũng không ngại cắt đứt đôi chân của người đó đâu”, Hạ Thanh Minh không để hề ý đến ánh mät của Quý Chiêm Quân, ông ta trực tiếp vung tay lên, la lớn.

Lý Ba gật đầu, lúc này bắt đầu kiểm tra cho Quý Vân Hải.

“Ông Hạ, tôi coi ông là bậc bề trên cho nên không muốn trở mặt với ông. Nếu như kiểm tra ra bố tôi thật sự ngã bệnh thì đợi đến lúc bố của tôi ổn rồi, tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt. Nhưng mà nếu như bố tôi không sinh bệnh thì ông tính như thế nào?”

Quý Chiêm Quân cũng là một người có lòng dạ độc ác, nhìn thấy Hạ Thanh Minh như vậy, ông ta  quyết định không thèm đếm xỉa đến cái gì hết mà hố Hạ Thanh Minh một cái.

Dù sao thì lúc trước người kia cũng đã nói cho. dù là máy móc hiện đại nhất cũng không thể kiểm tra được tình trạng hiện tại của cha ông ta. Ông ta không tin một người bác sĩ trẻ tuổi như vậy có thể làm ra được trò trống gì.

“Anh thật sự không ra gì cả, bộ dạng của bố anh đã thành như vậy mà anh vẫn còn có tâm trạng chuẩn bị tiệc mừng thọ. Được, tôi cũng đồng ý đánh cược với anh, ngược lại tôi muốn xem xem, chờ sau khi có kết quả anh còn có thể nói được cái gì nữa”.

Nghe thấy lời nói của Quý Chiêm Quân, Hạ Thanh Minh trợn tròn mắt, sau đó lạnh lùng nói.

Nghe Hạ Thanh Minh nói vậy, Quý Chiêm Quân cũng không nói gì thêm, chỉ là trong mắt ông ta xuất hiện tia lạnh lẽo.

Đầu tiên Lý Ba kiểm tra tổng quan cho Quý Vân Hải nhưng cũng không phát hiện ra có vấn đề gì không đúng, sau đó anh ta bắt mạch cho ông ta cũng không phát hiện ra điều gì.

Điều này khiến cho Lý Ba nhíu mày ngay lập tức, lấy kỹ thuật chữa bệnh của anh ta thì có thể cảm thấy được Quý Vân Hải là lạ nhưng sau khi kiểm tra một lượt lại không phát hiện bất kỳ vấn đề gì. Điều này khiến cho Lý Ba có chút hoài nghỉ đối với kỹ thuật chữa bệnh của mình.

“Thế nào?”, Hạ Thanh Minh nhìn thấy sau khi kiểm tra xong, Lý Ba vẫn đứng đờ ra đó mà cau mày nên ông ta mở miệng hỏi.

“Ông Hạ, kỹ thuật chữa bệnh của tôi không đủ dùng, không thể kiểm tra được điều gì, nhưng mà tôi cảm thấy tình trạng của ông cụ Quý này chắc chắn không ổn lắm. Nếu như muốn biết rõ về tình trạng cơ thể của ông cụ Quý thì phải đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ các bộ phận”, Lý Ba lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nói.

“Nói bậy, nếu như y thuật của anh không tốt thì nhà họ Hạ tôi còn mời anh về làm bác sĩ riêng làm gì. Đã như vậy thì đưa đến bệnh viện kiểm tra đầy đủ một lần đi”, Hạ Thanh Minh lại trợn mắt, sau đó lập tức chuẩn bị cho người đưa Quý Vân Hải đến bệnh viện.

“Ông Hạ, không cần đi bệnh viện”, lúc này Quý Chiêm Quân đột nhiên mở miệng, sau đó ông ta dặn dò người làm cầm một xấp giấy tờ in lên đưa cho Hạ Thanh Minh.

“Đây là cái gì? Tôi xem không hiểu”, căn bản là Hạ Thanh Minh còn không thèm nhận, đương nhiên ông ta có thể biết đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện. 

Lúc này ông ta ra hiệu cho Lý Ba tiếp nhận những tờ kết quả kiểm tra kia.

Sau khi Lý Ba tiếp nhận những tờ kết quả kiểm tra kia, anh ta xem qua một lượt, chỉ là càng xem anh ta nhíu mày càng chặt.

“Ông Hạ, tôi đã xem hết những kết quả kiểm tra này của bệnh viện, dữ liệu cho thấy tất cả đều bình thường, mà ngày kiểm tra lại là ngày hôm qua cũng không có sự thay đổi quá lớn”, Lý Ba bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Hạ Thanh Minh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821


Nghe thấy Lý Ba nói, Hạ Thanh Minh lại nhíu mày, ông ta không ngờ rằng kết quả lại như thế này.

Lễ nào cảm giác của ông ta sai rồi?

“Ông Hạ, nếu đã kiểm tra xong thì mời ông vào chỗ đi, tôi có thể hiểu được những lo lắng của ông Hạ. Nhưng mà ông Hạ à, ông làm loạn một trận như thế, làm như con cháu chúng tôi đều bất hiếu hết vậy, ông nói xem bây giờ nên làm cái gì?”

Quý Chiêm Quân nghe thấy kết quả này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, sau đó ông ta lạnh lùng nói với Hạ Thanh Minh.

“Tôi..”, vẻ mặt Hạ Thanh Minh lạnh lẽo, lúc này muốn nói cái gì đó. 

“Hay là để tôi đến xem qua một chút?”, lúc Hạ Thanh Minh đang muốn cúi đầu vì cảm thấy đuối lý thì một âm thanh đột nhiên truyền đến.

Đám người Quý Chiêm Quân vốn còn đang đợi đến lúc Hạ Thanh Minh cúi đầu, kết quả không ngờ tới là nửa đường còn xuất hiện một kẻ ngáng chân, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương cũng không muốn đứng ra, nhưng anh không muốn một người già công trực thẳng thản như vậy chịu oan ức, hơn nữa cũng vừa khéo khiến cho Tuyên Hoàng yên tâm lại.

Đương nhiên, chủ yếu là do anh không thích Quý Chiêm Quân và những người con cháu của nhà họ Quý, mỗi một người đều cực kỳ dối trá, chỉ cần nhìn qua cũng đã khiến người ta chán ghét.

Cho nên anh mới đứng ra.

“Cậu là ai? Nếu như tới tham dự bữa tiệc mừng thọ thì xin mời ngồi xuống, nếu muốn tới quấy rối thì đừng trách nhà họ Quý chúng tôi không khách khí”, lúc này cơn tức trong lòng Quý Chiêm Quân vô cùng lớn, đặc biệt là khi nhìn người đàn ông đi cùng Tuyên Hoàng kia, cho nên khi nói chuyện cũng không thèm nể nang gì.

“Ông Hạ, chào ông, tôi tên Trần Triệu Dương, là một kẻ hèn mọn bất tài, cũng là một tên bác sĩ quèn, nếu như không ngại thì có thể cho tôi xem qua tình trạng của ông cụ Quý được không?”, Trần Triệu Dương vốn không thèm để ý đến Quý Chiêm Quân, trực tiếp chắp tay, mở miệng xin phép Hạ Thanh Minh.

“À, đương nhiên là không ngại, nhưng mà cậu có nắm chắc không?”, vẻ mặt của Hạ Thanh Minh hơi biến đổi, đứng ra vào lúc này nếu không phải kẻ ngu thì chính là người có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.

Nhưng mà nhìn người trẻ tuổi này không giống một kẻ ngu, như vậy thì chính là người tự tin có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.

Đã như vậy thì ông ta cũng không để ý việc cho thêm một người đến xem bệnh.

“Đương nhiên là không có vấn đề gì, tôi nghĩ hẳn là gia chủ nhà họ Quý cũng sẽ không bận tâm chứ”, trong ánh mắt Hạ Thanh Minh mang theo một tia mong chờ, sau đó ông ta nhìn về phía Quý Chiêm Quân.

“Đương nhiên tôi không để ý, xin mời”, ý lạnh trong mắt Quý Chiêm Quân càng ngày càng rõ. Mẹ lão già này, ngược lại ông ta muốn xem người trẻ tuổi này có thể nhìn ra được cái gì hay không, nếu như không nhìn ra được thì cũng đừng trách ông ta không khách khí.

Trần Triệu Dương mang theo ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó anh đi tới trước mặt Quý Vân Hải, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.

Không đến một phút, Trần Triệu Dương đã buông lỏng tay.

Thực ra vừa rồi anh bắt mạch chỉ là làm dáng một chút thôi, tình trạng của Quý Vân Hải như thế nào, anh đã nắm rõ trong lòng.

“Ông Hạ, các vị, tôi đã biết tình trạng của ông cụ Quý rồi”, Trần Triệu Dương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Thanh Minh, sau đó lại quét mắt một lượt qua tất cả mọi người, tự tin cao giọng nói.

“Ö? Tình trạng thế nào?”, nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức †ỏa sáng, sau đó ông ta vội vàng mở miệng hỏi.

“Chỉ là... Những lời tôi nói ra chỉ sợ sẽ khiến không ít người không vui”, Trần Triệu Dương hứng thú nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó lại nói với ông Hạ.

“Hừ, cậu cứ ăn ngay nói thật, ngược lại tôi muốn xem xem ai dám làm gì”, đương nhiên Hạ Thanh Minh thấy được ánh mắt Trần Triệu Dương liếc tới chỗ nào nên ông ta lạnh giọng quát lên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822


“Được, vậy thì tôi sẽ nói”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người nói: “Ông cụ Quý không bị bệnh, thật ra các dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều vô cùng tốt”.

Nghe thấy Trần Tiệu Dương nói vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Quý Chiêm Quân lập tức được thả xuống, ông ta thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông †a còn sợ rằng tên nhóc này nhìn ra được điều gì, không ngờ tự mình sợ bóng sợ gió một hồi.

Mà vẻ mặt Hạ Thanh Minh lại tối sầm lại, lộ ra vẻ thất vọng.

Hiển nhiên kết quả này khiến cho ông ta tức giận.

Lúc này các khách mời xung quanh cũng đều hơi ngẩn ra, sau đó mọi ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Minh đều trở nên kì quái. Đây là ông Hạ cậy già lên mặt, vậy mà lại quấy rối tiệc mừng thọ của nhà họ Quý, đây không phải là cố tình gây sự thì còn là gì.

“Mọi người không được sốt ruột, lời tôi nói còn chưa hết mà. Mặc dù dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều rất khỏe mạnh nhưng thân thể của ông ấy lại không khỏe mạnh”, Trần Triệu Dương nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, sau đó lại mở miệng nói một lần nữa. 

“Có ý gì?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói ra một kết quả khác với tất cả mọi người, Hạ Thanh Minh lập tức hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt ông ta trở nên khẩn thiết, ông ta hỏi.

“Ý ở đây là ông cụ Quý không phải bị bệnh mà là trúng độc”, hai mắt Trần Triệu Dương nhìn về phía Quý Chiêm Quân, anh nói ra từng chữ từng chữ một.

“ð,”

Nghe thấy lời này của Trần Triệu Dương, toàn bộ khách mời ở đây, kể cả Hạ Thanh Minh và Tuyên Hoàng đều ồ lên.

“Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó?”

“Nếu như đúng là trúng độc vậy thì bệnh viện và bác sĩ Lý vừa rồi phải kiểm tra ra được chứ?”

“Tôi thấy tên nhóc này đang muốn lấy lòng mọi người đấy”.

“Nếu như thật sự muốn dùng những lời nói như vậy khiến mọi người quan tâm thì chỉ sợ cậu ta đã tính sai rồi”.

“Không sai, chỉ sợ Quý Chiêm Quân sẽ không bỏ qua cho tên nhóc này”.

Các khách mời xung quanh đều có ý nghĩ đầu tiên là không tin, dù sao bây giờ máy móc đã hiện đại đến mức nào rồi, làm gì có chuyện trúng độc mà không biết.

Trong lòng Hạ Thanh Minh cũng không ngừng khiếp sợ, ông ta không nghĩ đến người trẻ tuổi tên Trần Triệu Dương này lại đưa ra một kết quả như vậy.

Tuy nhiên, trong lòng ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao thì tình trạng của Quý Vân Hải đang bày ra trước mắt, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.

Lúc này, Quý Chiêm Quân lại có chút bối rối, ông ta không nghĩ tới Trần Triệu Dương lại thật sự nhìn ra được.

Không phải đã nói rằng không có người nào có khả năng nhìn ra được sao?

Lúc này Tuyên Hoàng đã cuống lên, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Triệu Dương, nhìn anh

rồi hỏi: “Anh rể, anh nói thật sao? Ông nội thứ hai của em thật sự trúng độc sao?”

“Đúng là trúng độc”, Trần Triệu Dương gật đầu, rất chắc chắn nói.

“Cậu nhóc, cậu phải thật cẩn thận, nghĩ thông suốt đã rồi hãng nói”, lúc này Hạ Thanh Minh mới mở miệng ra nói.

“Gia chủ nhà họ Quý, điều hòa nơi này vẫn đang bật ở mức mát lạnh như vậy, tại sao đầu ông lại chảy đầy mồ hôi thế kia? Là chột dạ sao?”, đột nhiên Trần Triệu Dương nhìn về phía Quý Chiêm Quân, trong câu hỏi còn mang theo một chút trêu tức.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823


Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Quý Chiêm Quân, chỉ thấy đầu Quý Chiêm Quân chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng áo của ông ta giống như đã ướt đẫm.

Nhìn thấy dáng vẻ của Quý Chiêm Quân, tất cả mọi người đều hoài nghỉ không phải là Quý Chiêm Quân thực sự chột dạ đấy chứ.

Đồng thời, một ý nghĩa đáng sợ nảy sinh trong đầu bọn họ.

“Cậu nói linh tỉnh cái gì vậy? Tôi đâu có chột dạ, tôi đây là thận hư, cơ thể không tốt”, vẻ mặt Quý Chiêm Quân vô cùng hoảng hốt, sau đó ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói ra một cái cớ sứt sẹo.

“Cơ thể không tốt thì nên đi bệnh viện, thận không tốt thì mua một ít đồ kia của động vật về mà ăn, có thể bồi bổ dần dần cho ông”, Trần Triệu Dương từ tốn nói. 

“Cậu..”, nghe thấy những gì Trần Triệu Dương nói, Quý Chiêm Quân lập tức đỏ cả mặt, ông ta hận không thể một đao chém chết Trần Triệu Dương.

“Ông Hạ, tôi đương nhiên sẽ phụ trách với những lời nói của mình, nếu như các vị không tin thì tôi có thể cho mọi người xem chứng cứ”, Trần Triệu Dương chấp tay, nói chắc như đỉnh đóng cột.

“Được, cậu nghĩ gì thì làm đó đi, tôi đảm bảo cho cậu”, Hạ Thanh Minh hít sâu một hơi, lúc này mới gật đầu nói.

“Cảm ơn”, đương nhiên Trần Triệu Dương biết rõ có sự đảm bảo của Hạ Thanh Minh thì cho dù Quý Chiêm Quân thật sự muốn làm gì cũng là không thể nào.

Sở dĩ nhà họ Quý có thể như ngày hôm nay đều nhờ vào ông cụ Quý Vân Hải này. Mặc dù người nhà họ Quý có những mối quan hệ rất rộng nhưng cũng là quan hệ với ông cụ, không liên quan gì đến Quý Chiêm Quân cả.

Cho nên, Hạ Thanh Minh muốn làm gì thì Quý Chiêm Quân cũng không có khả năng ngăn cản.

“Các vị, ai mang theo ngân châm thì xin hãy cho tôi mượn dùng một chút”, Trần Triệu Dương nói với tất cả các vị khách mời. 

“Ở chỗ tôi có ngân châm, không biết có thể dùng được hay không?”, Trần Triệu Dương vừa mới nói xong, Lý Ba đột nhiên lên tiếng. Sau đó anh ta lấy một túi da đựng bộ kim ngân châm ở trong hòm thuốc của mình, sau khi mở ra, bên trong là đủ loại ngân châm có độ dài dài ngăn hoặc kiểu dáng khác nhau.

“Vô cùng được, cảm ơn”, Trần Triệu Dương chắp. tay nói.

“Không cần khách khí”, lúc này trong lòng Lý Ba tràn ngập tò mò, anh ta muốn biết người trước mặt, Trần Triệu Dương này rốt cuộc đã dùng biện pháp gì chứng minh ông cụ thật sự trúng độc.

Sau đó Trần Triệu Dương rút một cây ngân châm có độ dài tầm trung ra, nằm lấy một ngón tay của Quý Vân Hải, tiếp theo anh đâm cây ngân châm châm vào đầu ngón tay.

Máu tươi đỏ sãm chảy từ trên đầu ngón tay xuống, mà Trần Triệu Dương đã lấy một cái bát ra hứng từ lâu rồi.

“Mau nhìn xem, ngân châm đã biến thành màu đen rồi”.

Đúng lúc đó, có người tinh mắt thấy được nửa đầu cây ngân châm Trần Triệu Dương cầm trong tay đều biến thành màu đen như mực, nhìn qua vô cùng đáng sợ. “Quả nhiên là có độc”.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Trần Triệu Dương đều trở nên kính nể vô cùng, bọn họ không ngờ chỉ là kiểm tra đơn giản mà anh có thể kiểm tra ra Quý Vân Hải trúng độc.

Phải biết rằng khi đi kiểm tra ở bệnh viện chắc chắn có kiểm tra máu, nhưng cũng không thể kiểm tra ra được kết quả gì.

“Các vị không nên gấp gáp, có rất nhiều cách có thể làm cho ngân châm biến thành màu đen, trúng độc chỉ là một trong những cách đớ”, Trần Triệu Dương nhìn thấy tất cả mọi người đều có chút kích động thì tranh thủ thời gian nói ra.

“Đi tìm cho tôi một ít vật còn sống”, lúc này sắc mặt Hạ Thanh Minh vô cùng âm trầm, ông ta phân phó với người mà mình đưa đến.

“Nếu như bên trong máu ông cụ Quý có chứa kịch độc thì những tờ giấy kết quả kiểm tra của bệnh viện kia là như thế nào?”, lúc này Lý Ba vô cùng khó hiểu, anh ta mở miệng hỏi.

Anh ta vô cùng kính nể Trần Triệu Dương, anh ta không ngờ rằng lại có người trẻ tuổi như vậy mà có thành tựu như thế này, kỹ thuật chữa bệnh còn giỏi hơn so với mình.

“Thật ra nếu như dùng máy móc hiện đại để kiểm tra đo lường máu của ông cụ Quý thì sẽ không thể ra được kết quả đấy đâu, vấn đề này đợi sau này tôi sế giải thích rõ ràng với mọi người”, Trần Triệu Dương cũng không giải thích cặn kẽ mà chỉ nói ra một câu như vậy.

Đúng lúc đó, người đi ra ngoài bắt những đồ vật sống đã quay trở về, gà sống, vịt sống đều có, còn có một vài con chuột, một vài loại côn trùng, có thể nói là từ lớn đến nhỏ không thiếu cái gì cả.

“Các vị, trước hết chúng ta hãy thử một chút, nhìn xem cấp bậc độc dược trong máu ông cụ Quý rốt cuộc là gì”, sau đó Trần Triệu Dương dùng ngân châm đâm ra một ít máu tươi rồi nhỏ lên một con sâu nhỏ ở trên bàn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 824


Sau khi máu tươi trên ngân châm nhỏ xuống con sâu nhỏ, chỉ thấy nó run rẩy mấy lần, sau đó cứng ngắc, không động đậy nữa.

“Thử con khác đi”, Trần Triệu Dương lại tìm một ít sâu bọ và động vật nhỏ, kết quả đều y như cũ, tất cả đều chết hết.

Sau khi mọi người thấy cảnh này thì tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, độc tính quá mạnh, chỉ một giọt máu đã khiến những động vật nhỏ này chết rồi, quả là bá đạo đến vô lý, “chết ngay tức khắc” cũng không ngoa.

“Bây giờ không cần tôi giải thích lại nữa chứ, ông cụ Quý chính là trúng độc”, Trần Triệu Dương thả ngân châm trong tay xuống, thản nhiên nói.

“Quý Chiêm Quân, anh giỏi thật đấy”, Hạ Thanh Minh lạnh lùng nhìn Quý Chiêm Quân, hận không thể tát một phát cho ông ta chết luôn.

“Ông Hạ, không phải ông bị thăng nhóc này. dùng thuật che mắt làm mù quáng rồi đó chứ? Nếu như trong cơ thể bố tôi có loại kịch độc này thật thì bố tôi chẳng thể yên lành ở đây thế này mà đi đời nhà ma từ lâu rồi”, Quý Chiêm Quân là người âm hiểm, nhanh chóng tìm ra kế hở trong chuyện này, trực tiếp nằm sơ hở này cần ngược lại Trần Triệu Dương một cái. 

Quả nhiên, mọi người vốn cảm thấy Quý Chiêm Quân đáng ghét, nghe ông ta nói thế thì tất cả nhìn về phía Trần Triệu Dương, đặc biệt là Hạ Thanh Minh, ánh mắt cực kỳ bất thiện.

“Tôi tin anh ấy, anh ấy không có động cơ hại ông nội thứ hai, cho dù anh ấy hại ông thì được cái gì chứ?”, bỗng nhiên Tuyên Hoàng mở miệng, giải thích cho Trần Triệu Dương.

“Hừ, cậu ta không muốn hại ông cụ, mà là muốn hại tôi, nếu như ông cụ trúng độc thật thì chẳng phải đang nói đứa con trai là tôi đây không làm được gì sao? Cô bảo người bên ngoài nhìn tôi thế nào? Tôi còn có thể làm gia chủ nhà họ Quý thế nào nữa đây?”, Quý Chiêm Quân hừ lạnh một tiếng, phản bác không chút khách khí.

“Được rồi, các ông đã có nghỉ ngờ trong lòng thì tôi cũng nhọc lòng giải thích với các ông một chút”, Trần Triệu Dương thấy cảnh này thì nhất thời không biết phải làm sao, lắc đầu.

Anh đã biết từ sớm, nếu như anh đứng ra thì nhất định sẽ gặp phiền phức, nhưng mà anh không thể không đứng ra.

“Máu trong cơ thể ông cụ Quý có kịch độc, đây là điều không thể nghi ngờ, mọi người có thể tìm một người đáng tin tưởng tới thử, xem xem tôi nói thật hay không”, lúc này Trần Triệu Dương nhìn về phía ánh mắt không có ý tốt của Hạ Thanh Minh, thản nhiên nói.

“Được, tôi tới thử”, Hạ Thanh Minh quyết định, bất luận thế nào thì ngày hôm nay ông ta phải làm rõ sự thật trong chuyện này, nếu không thì ông ta sẽ có lỗi với ơn đức của người bạn tốt ủa mình.

Hạ Thanh Minh nói xong thì đi thẳng tới trước mặt Quý Vân Hải, đâm vào một đầu ngón tay của Quý Vân Hải, rất nhanh sau đó vài giọt máu tươi chảy ra.

Sau đó, Hạ Thanh Minh dùng giọt máu mà tự ông ta lấy ra đi làm thí nghiệm, mà những vật thí nghiệm kia đều chết hết cả, điều này khiến địch ý của ông ta với Trần Triệu Dương đã biết mất hoàn toàn.

Trần Triệu Dương cũng không bất ngờ, lúc này, anh nhìn mọi người, cất cao giọng nói: “Tôi biết mọi người vẫn còn nghi ngờ, vì sao trong cơ thể ông cụ có máu độc mà ông ấy vẫn còn sống, vậy để tôi phổ cập cho mọi người một chút”.

“Chắc là mọi người đều biết trong các loại thuốc có những loại tương sinh tương khắc với nhau, mà độc dược cũng có những loại tương sinh tương khắc”.

“Có câu, lấy độc trị độc, có nghĩa là dùng một chất độc để chữa trị cơ thể bị trúng độc”.

“Mà tình trạng của ông cụ Quý phức tạp hơn một chút, độc trong người ông cụ Quý hòa trộn vào nhau đã đạt đến trạng thái cân bằng, có thể khiến người ta đần độn, nhưng lại không để người đó mất mạng”.

“Nhưng mà, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, e rằng ông cụ Quý sẽ bị độc chết trong nháy mắt. Vì vậy, vừa nãy chúng ta chỉ lấy một vài giọt máu độc, nếu như lấy nhiều hơn thì sẽ phá hỏng sự cân bằng đó”.

Trần Triệu Dương chậm rãi nói, không chột dạ chút nào mà vô cùng bình thản.

Vốn dĩ Quý Chiêm Quân cho rằng Trần Triệu Dương chỉ là mèo mù đụng chuột chết, mới có thể thử nghiệm ra ông cụ trúng độc, sau khi nghe anh nói xong, trong lòng Quý Chiêm Quân xuất hiện cảm giác không ổn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 825


Ông ta nhọc lòng tính toán mấy thứ này, sẽ không bị thằng nhóc này phá hỏng đó chứ.

Mọi người xung quanh nghe Trần Triệu Dương nói xong thì đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương ngập tràn kính phục.

“Anh bạn Trần Triệu Dương, xin lỗi nhé, vừa nãy hiểu lầm cậu, ông già này xin lỗi cậu”, Hạ Thanh Minh là một người cầm lên được thì hạ xuống được, trực tiếp cúi đầu nhận sai với Trần Triệu Dương trước mặt nhiều người như vậy.

“Ông Hạ không cần như vậy, quá quan tâm ắt loạn, ông Hạ quá để tâm tới ông Quý thôi, ông Quý. có một người bạn già như ông cũng là có phúc lớn”, Trần Triệu Dương nhanh chóng xua tay, nói.

“Trần Triệu Dương, nếu anh đã có thể nhận ra đó là độc gì thì cũng có phương pháp giải độc chứ? Em cầu xin anh, cứu ông nội hai của em đi” Tuyên Hoàng nghe Trần Triệu Dương giải thích xong thì tiến lên nắm tay Trần Triệu Dương, van nài nói.

“Đừng gấp, nhất định anh sẽ dốc hết sức mình”, Trần Triệu Dương võ tay cô ta, sau đó ra hiệu cho. Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng sang một bên.

“Anh bạn Trần Triệu Dương, nếu cậu có thể nhìn ra thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải độc, xin cậu giúp cho”, trong mắt Hạ Thanh Minh lộ ra vẻ kích động, sau đó nói.

“Không sai, chỉ cần cậu có thể cứu ông cụ nhà chúng tôi, nhà họ Quý chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng, mười u, đây là một khoản tiền rất lớn đó, đủ cho cậu sống thoải mái nửa đời sau”, Quý Chiêm Quân làm gia chủ nhà họ Quý, lúc này phải tích cực một chút, nhưng mà, lời ông ta nói ra lại khiến người khác cực kỳ không thoải mái.

Nhưng những người xung quanh đều tỏ vẻ kỳ lạ, sao lúc này Quý Chiêm Quân còn kiêu ngạo như vậy chứ?

Trừ phi, ông ta không muốn cho Trần Triệu Dương cứu ông cụ nhà bọn họ.

Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhìn Quý Chiêm Quân với ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

“Mười triệu, đường đường là nhà họ Quý cũng thật hào phóng. Ông chắc chắn muốn để tôi cứu ông cụ Quý chứ?” Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường.

“Gia chủ Quý cũng am hiểu về dược liệu sao?”, đột nhiên Trần Triệu Dương hỏi một câu chẳng liên quan gì.

“Không”, Quý Chiêm Quân hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng.

“Nếu không, thế tại sao trên người ông có mùi thuốc? Hơn nữa, còn đúng là mùi thuốc độc mà ông cụ trúng nữa”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.

“Cậu nói nhăng nói quậy gì đấy? Sao trên người tôi lại có mùi thuốc độc mà bố tôi trúng được? Cậu mà nói bậy nữa, có tin tôi gọi người đuổi cậu ra ngoài luôn không?”, nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, nhất thời Quý Chiêm Quân trở nên hoảng loạn, tay vô thức sờ túi ở hông mình.

Đương nhiên Trần Triệu Dương nhìn thấy động tác đó, nhất thời vui mừng, anh cũng không muốn dùng đôi mắt xuyên thấu coi thân thể của một người đàn ông, may là tố chất tâm lý của Quý Chiêm Quân không đủ mạnh, chưa đánh đã khai rồi.

“Ông lấy thứ ở trong túi quần mình ra cho mọi người xem”, Trần Triệu Dương không đợi ông ta phản ứng, trực tiếp mở miệng nói.

Lúc Trần Triệu Dương nói ra câu này, tay Quý Chiêm Quân vẫn đang đặt ở túi ở mông mình, ngay lập tức ngây người ra.

Các khách mời và Hạ Thanh Minh đều nhìn thấy động tác của Quý Chiêm Quân.

Quý Chiêm Quân cứng đờ, đối diện với ánh mắt của mọi người, ông ta trực tiếp rụt tay trở lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 826


"Trong túi quần của tôi không có gì cả, mọi người có thể nhìn thử xem", mắt thấy mọi người nhìn mình chăm chằm, vẻ mặt Quý Chiêm Quân rất tự nhiên móc túi quần của mình ra, bộ dạng không còn cách nào khác.

"Ông cho rằng mọi người là đồ đần sao? Nhanh đưa ra đây, có tin tôi đánh ông không”, rõ ràng bây giờ Hạ Thanh Minh cảm thấy Quý Chiêm Quân có chuyện đang giấu, cho nên dữ tợn đe dọa.

"Hừ, dựa vào đâu mà cậu ta nói như vậy thì chính là như vậy? Tôi đường đường là gia chủ của nhà họ Quý, sao có thể để cậu ta tùy tiện sỉ nhục, người đâu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi, nếu như dám phản kháng lại, vậy thì đánh cho chết", Quý Chiêm Quân biết, không thể để cho thăng nhóc này nhảy nhót như vậy, cho nên vung tay lên ra hiệu, mấy người đàn ông phát ra sát khí từ phía sau lưng ông ta lập tức vọt lên phía trước.

Nhìn thấy hành động của Quý Chiêm Quân, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, quả nhiên là không dấu được.

Người bình thường sao có thể có loại độc dược như vậy, chỉ sợ độc dược như vậy chỉ có trong tay một số thế lực đặc thù mà thôi, mà phần lớn thế lực đặc thù này đều là thế lực của Võ đạo, bởi vì người bình thường không thể nào giở trò với loại độc dược này được. 

"Quý Chiêm Quân, anh muốn làm gì?", thấy mấy người này lên sân khấu, Hạ Thanh Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, sau đó đứng chắn ở trước mặt của Trần Hạo Dương.

"Ông Minh, tốt nhất ông nên tránh ra, để cho tôi xử lý thăng nhóc không biết tốt xấu này, thế mà lại dám ở trong bữa tiệc mừng thọ của bố tôi nói linh tinh, âm mưu làm loạn bữa tiệc này, không thể tha cho cậu ta", đối mặt với sự chất vấn của Hạ Thanh Minh, Quý Chiêm Quân cũng không sợ hãi, lạnh lùng nói.

"Nực cười, sự thật là thế nào chẳng lẽ anh còn không biết sao? Anh giả ngu thì cũng thôi đi, lẽ nào khách mời ở đây ai cũng là kẻ ngu sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh định giả ngu ngơ thế nào, lời này tôi để ở đây, nếu như anh thật sự dám làm như thế, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh".

Hạ Thanh Minh chỉ vào Quý Chiêm Quân, tức giận quát lên.

"Ông già kia, câm miệng cho tôi, nếu còn dám nói nửa lời, tôi tát chết ông", Quý Chiêm Quân còn chưa nói gì, một người đàn ông cầm đầu đám người mới vọt ra kia đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất bất thiện.

"Cậu... Cậu nói cái gì?", Hạ Thanh Minh không nghĩ tới có người dám nói như vậy với mình, đã qua bao nhiêu năm ông ta không bị người khác chỉ vào mặt mắng như thế, cho nên còn chưa phản ứng lại được.

"Hỗn láo, Quý Chiêm Quân, đây chính là đàn em của anh à? Thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ cho rằng ông đây không tức giận à?", Hạ Thanh Minh bị chọc tức tới mức cả người phát run, giận dữ hét lên với Quý Chiêm Quân.

"Ông già kia, tôi đã nói rồi, nếu như ông còn nói nữa, tôi sẽ tát chết ông, sao ông lại không tin lời tôi?", người đàn ông cầm đầu kia lắc đầu, sau đó nhìn về phía Hạ Thanh Minh.

“Nếu như cậu có bản lĩnh đó, vậy thì ra tay đi!”, tính khí của Hạ Thanh Minh không được tốt, lập tức cứng cổ nổi trận lôi đình nói.

“Được, như ông mong muốn”, người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, sau đó gã ta dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ Hạ Thanh Minh, tay cũng nâng cao lên, dùng sức hướng về phía mặt của Hạ Thanh Minh.

Mọi người ở đây nhìn thấy một màn như vậy lập. tức trợn tròn mắt, bọn họ không hề nghĩ tới đàn em của Quý Chiêm Quân lại có tốc độ và lực lượng lớn như vậy, hơn nữa nói ra tay sẽ ra tay, không hề do dự. 

Đó chính là ông Minh, là bố của gia chủ nhà họ Hạ hiện tại, ở Thành phố Long Hải này cũng coi như là một nhân vật vang danh, thế mà người này lại dám xuống tay.

Một cái tát này, cho dù là người không hiểu Võ đạo cũng có thể nhìn ra, ông Minh tuyệt đối không tránh được, chuyện này... Chỉ sợ thành phố Long Hải sắp rối loạn.

“Thân là tôi tớ, thì phải có bộ dạng của tôi tớ, đừng có động một chút là cắn người, người không biết còn tưởng các người là chớ”, chính vào lúc bàn †ay sắp chạm vào mặt Hạ Thanh Minh, một giọng nói bình tĩnh truyền vào trong tai của mọi người.

“Nếu thích cắn người như vậy, vậy thì sẽ cho mày cắn đử", tiếp theo, mọi người lập tức thấy được hình ảnh khiến bọn họ buồn cười.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 827


Chỉ thấy người đàn ông đang lao ra đột nhiên bay ngược lên, mà thứ cản trở gã chỉ là một cây đũa, tiếp đó, cả người gã bị cây đũa này cố định ở trên tường.

“Mời biểu diễn”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, nếu như để cho tên này tự đánh mặt mình thì sẽ thế nào đây?

Quả nhiên, Trần Triệu Dương vừa mới dứt lời, người nọ giống như bị điên, bắt đầu đánh vào mặt của mình.

Mấy cái đánh này không hề nhẹ, khoảng chừng sau mười mấy bàn tay, tới khi gương mặt ban đầu sưng lên giống như đầu lợn, động tác của gã ta cuối cùng gã ta cũng ngừng lại.

Không phải vì gã chủ động ngừng, mà là bởi vì đã ngất rồi.

Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cái tên này chỉ sợ là điên rồi, tự đánh mình tới mức ngất đi.

Mãi tới khi tên đó ngất xỉu, Hạ Thanh Minh mới hoàn hồn, ông ta suýt chút nữa bị bạt tai trước mặt mọi người.

Nếu không phải Trần Triệu Dương cứu mình, chỉ sợ hôm nay bản thân mình sẽ trở thành trò cười, bị tôi tớ của nhà họ Quý bạt tai.

Những người khác cho rằng người nọ bị động kinh, chỉ có Quý Chiêm Quân và mấy người đàn ông kia biết, gã ta vốn không hề có bệnh, sao có thể tự mình đánh mình?

Chuyện này có lẽ là do Trần Triệu Dương ra tay, nghĩ như vậy, ánh mắt Quý Chiêm Quân nhìn Trần Triệu Dương lập tức tràn ngập sự kiêng kị. 

“Tất cả lên cho tôi”, Quý Chiêm Quân sợ đêm dài lắm mộng, lập tức vung tay lên, mấy tên đàn ông đó nhanh chóng vây quanh Trần Triệu Dương.

Không đợi Trần Triệu Dương nói chuyện, mấy người này nhanh chóng bay về phía anh.

Hiển nhiên là chuyện vừa mới xảy ra khiến cho bọn họ sinh lòng cảnh giác với Trần Triệu Dương, cho nên vừa mới vọt lên bọn họ đã sử dụng toàn lực.

“Cút đi”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó quét ngang chân một cái.

Chỉ nhìn thấy đám người vốn đã vọt qua chỗ Trần Triệu Dương đụng trúng cái quét này, mấy người kia rên còn chưa rên đã nhanh chóng bị Trần Triệu Dương đá bay ra.

Mấy người bị đá bay ra ngoài lại tiếp tục đè lên cái gã đánh mình tới mức ngất xỉu kia, gã đó lập tức bị đè tới tỉnh lại, chẳng qua lúc tỉnh lại đối mặt đám người này, gã lại tiếp tục ngất đi lần nữa.

“Quý Chiêm Quân, người ông dựa vào đã không có, ông còn cứng miệng không thừa nhận à?”, Trần Triệu Dương cũng không muốn nhiều lời với ông ta, còn chưa đợi Quý Chiêm Quân phản ứng đã nhanh chóng bóp lấy cổ Quý Chiêm Quân. 

Ngay sau đó, Trần Triệu Dương dùng tay móc ra một bao giấy từ túi quần phía sau mông của Quý Chiêm Quân.

“Ông Minh, đừng dùng tay đụng vào thứ này”, thân thể Trần Triệu Dương trải qua vài lần rèn luyện cho nên không còn sợ mấy thứ này, thế nhưng Hạ Thanh Minh nhìn thấy thứ này thế mà lại muốn dùng tay lấy, dọa cho Trần Triệu Dương vội vàng cất nó đi.

“Độc tính của thứ này rất lợi hại, đừng dùng tay chạm vào nớ", Trần Triệu Dương lập tức giải thích với ông Minh.

Nghe được lời của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh lập tức nở nụ cười ngại ngùng, hôm nay đúng là quá xấu hổ.

Được Trần Triệu Dương cứu nhiều lần, bây giờ còn suýt xảy ra chuyện, có lẽ hôm nay chính là ngày ông ta xấu hổ nhất.

May mà ông ta cũng không phải loại người hẹp hòi, đối với loại chuyện này cũng chỉ cười cho qua.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 828


“Cho dù các người biết thì có thể làm gì? Tôi nói cho các người biết, nếu như việc của chúng tôi a, người gặp chuyện không may chính là các người”, Quý Chiêm Quân nhìn thấy độc dược được tìm thấy trong túi mình, biết lợi thế đã mất, nhưng ông ta vẫn điên cuồng kêu gào.

“Anh đúng là không biết hối cải, người này là bố anh, mà anh còn dám ra tay nặng như vậy”, Hạ Thanh Minh tức giận đến phát run, chỉ vào Quý Chiêm Quân quát lớn.

“Hừ, ông ta là bố tôi thì làm sao? Ông ta có lúc nào coi tôi là gia chủ của nhà họ Quý chưa? Cho dù là người của gia tộc khác, cũng không coi tôi là gia chủ của nhà họ Quý, có chuyện gì cũng muốn hỏi ông ta trước, tôi rất kém cỏi sao?”

Lúc này hai mắt Quý Chiêm Quân đỏ bừng, tức giận nói, sau đó ông ta đột nhiên nhìn về phía bố mình Quý Vân Hải, chỉ thiếu nước đi lên cần xé ông ta.

“Anh đúng là một tên súc sinh, chỉ vì một chút quyền lợi mà lại làm ra sự việc này, bố anh chỉ có mỗi anh là con trai, sau này nhà họ Quý không dành cho anh thì dành cho ai, sao lại phải so đo khoảng thời gian này?”, Hạ Thanh Minh nghe lời Quý Chiêm Quân nói lập tức nổi giận mắng.

“Tôi cũng đã ngoài năm mươi, đợi tới lúc ông ta để lại cho tôi còn cần thêm bao nhiêu năm nữa? Tôi còn không bằng một con rối, người nào người nấy ai ai cũng cười vẻ hào nhoáng bên ngoài của tôi, đã nhiều năm như vậy, tôi sống dễ dàng à? Tôi không thể đợi thêm một ngày nào nữa, các người không thể hiểu nổi cảm giác này đâu”.

Bộ dạng Quý Chiêm Quân điên cuồng, hung dữ nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của Quý Chiêm Quân, đám người Trần Triệu Dương cảm thấy ông ta có chút đáng thương, bị lợi ích che mờ đôi mắt, chẳng những che mờ mắt, mà còn che cả tâm trí, còn mất hết cả lương tâm, có thể nói, ông ta không còn là người bình thường.

Tục ngữ có câu, nếu muốn giết chết một người, đầu tiên phải khiến cho họ phát điên.

Quý Chiêm Quân đã điên rồi!

Hai người Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nhìn bố mình đang phát điên lập tức cả người ớn lạnh, bọn họ chưa bao giờ thấy bố mình điên dại như vậy bao. giờ, bọn họ còn không nhận ra nổi bố mình nữa rồi.

“Mọi người, tiệc mừng thọ nhà họ Quý đến đây là kết thúc, thật sự xin lỗi mọi người”, Hạ Thanh Minh biết mọi chuyện tiếp theo xảy ra không thích hợp để cho nhiều người ở đây nhìn thấy, cho nên lúc này đứng ra, chắp tay nói với các vị khách đang ngồi.

“Ông Minh cũng không cần khách sáo như vậy, chúng tôi lập tức sẽ rời đi”, bọn họ cũng biết, những chuyện như thế này tốt nhất là không nên tham dự, cho nên bọn họ lục tục đứng dậy rời đi.

“Giữ lại những người này cũng là một tai họa”, Trần Triệu Dương nhìn về phía những tên đàn ông đang bò dậy kia, anh đi lên phía trước, nhanh chóng đánh nát đan điền của những người này, về sau những người này sẽ không thể tu luyện được nữa.

“Quý Chiêm Quân, anh hẳn phải biết kết cục của anh cũng không được tốt, nói ra người đứng phía sau anh đi”, lúc này Hạ Thanh Minh nhìn Quý Chiêm Quân hỏi.

“Ha ha... Các người muốn biết người đứng sau tôi là ai à? Năm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ nói”, nghe được lời Hạ Thanh Minh, ánh mắt Quý Chiêm Quân lộ vẻ hoảng sợ, đoạn lại kiên định nói.

Khuôn mặt Hạ Thanh Minh cứng lại, gương mặt bỗng trở nên xám xịt, ông ta cũng cảm thấy không đáng cho người bạn già này của mình.

Mà Trần Triệu Dương lại cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết Quý Chiêm Quân này không phải đồ đần, tại sao làm đến mức này rồi còn không biết ăn năn? 

Đặc là Trần Triệu Dương vừa mới nhận ra trong mắt Quý Chiêm Quân hiện lên một chút hoảng sợ rồi lại biến mất, chắc chăn là có chuyện gì đó khiến ông ta sợ hãi.

Mà điều khiến cho Quý Chiêm Quân cảm thấy sợ hãi, có lẽ là người đứng phía sau ông ta, hay nói cách khác chính là một tổ chức nào đó.

Có khi nào Quý Chiêm Quân có điểm yếu gì bị người ta tóm được không?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 829


Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, nhìn cả người Quý Chiêm Quân.

Mãi tới khi anh nhìn thấy một con bọ nhỏ đang ở gần vị trí trái tim của Quý Chiêm Quân, nó có kích thước chỉ bằng một đốt ngón tay người lớn, lúc này anh mới hiểu ra.

Điều mà Quý Chiêm Quân sợ không nằm ở đâu khác, mà chính là cổ trùng ở ngay trong người ông ta.

Đây là loại cổ trùng độc nhất Miêu Cương, tên là Phệ tâm cổ, loại cổ trùng này vô cùng tàn độc, mẫu trùng có một nhưng lại có vô số trùng con, những mầm mống trùng con này chỉ cần dùng một con đã có có thể khống chế được một người.

Một khi người bị khống chế có suy nghĩ phản bội, thì người năm trong tay mẫu trùng sẽ biết, sau đó để cho mẫu trùng hạ lệnh, khiến trùng con căn nuốt hết trái tim của người đó.

Mà quá trình ăn hết trái tim không phải ăn một cái là hết, mà là từng chút một, đau đớn trong quá trình bị ăn này cho dù là người khỏe mạnh cứng rắn nhất thế giới này cũng không chịu nổi.

“Nếu như tôi nói, tôi có thể hóa giải phệ tâm cổ cho ông, ông có nói rõ ràng mọi chuyện cho chúng tôi biết không?”, Trần Triệu Dương nhìn chằm chăm vào Quý Chiêm Quân, sau đó nhẹ giọng hỏi.

Nghe được Trần Triệu Dương nói vậy, trong mắt Quý Chiêm Quân lập tức lộ vẻ khiếp sợ, ông ta không ngờ Trần Triệu Dương lại nhìn ra được ông ta trúng phệ tâm cổ.

Nhưng mà đối với sự giúp đỡ của Trần Triệu Dương, ông ta không dám sinh ra tâm tư khác thường gì, bởi ông ta biết, nếu mình có suy nghĩ phản bội, chỉ sợ phệ tâm cổ sẽ lập tức giế t chết ông ta.

“Yên tâm đi, chỉ cần ông không nói ra lời phản bội nào, sẽ không bị người kia phát hiện, phệ tâm cổ này không thần kỳ đến thế, nhất định phải có ý định phản bội mãnh liệt, mới có thể kích phát được cơ chế phản vệ của nó”.

Nhìn thấy vẻ mặt kiêng dè của Quý Chiêm Quân, Trần Triệu Dương không nhịn được nói ra.

“Nhóc con Trần Triệu Dương này, cậu nói phệ tâm cổ là ý gì?”, Hạ Thanh Minh bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của Trần Triệu Dương và Quý Chiêm Quân, không nhịn được lòng hiếu kì mở miệng hỏi.

“Phệ tâm cổ chính là...”, úc này Trần Triệu Dương mở miệng giải thích cho bọn họ nghe.

Nghe xong lời giải thích của Trần Triệu Dương, bọn họ lập tức hít sâu một hơi, bọn họ ai cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có thứ khủng khiếp như vậy, nếu như thứ này thực sự chui vào bên trong cơ thể con người thì sẽ rất kinh khủng.

“Ông dùng ánh mắt nói cho tôi là được, nếu đồng ý, nháy mắt hai lần, nếu không đồng ý, vậy thì không cần có phản ứng gì”, Trần Triệu Dương không phải là người tốt, việc Quý Chiêm Quân sống hay chết, cũng không liên quan gì tới anh.

Điều anh tò mò là những thứ độc dược này tới từ đâu.

Phải biết rằng dược liệu dùng để tạo nên những độc dược này vô cùng hiếm, mà anh lại muốn dùng Thúy Linh chi để luyện ra Duyên thọ đan, cần có dược liệu hiếm, mà những thứ anh muốn tìm lại có trong thành phần của độc dược này.

Điều này khiến cho Trần Triệu Dương có cảm giác vui sướng đến phát điên, đi mòn gót giày mà không tìm thấy, tới lúc gặp được lại chẳng tốn chút sức lực nào.

Quý Chiêm Quân cũng không phải đồ ngốc, nghe Trần Triệu Dương nói, ông ta biết, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ông ta thoát khỏi tổ chức thần bí này.

Lúc này Quý Chiêm Quân nhanh chóng nháy mắt hai lần.

“Coi như ông thông minh, chỉ là hiện tại chưa phải lúc để giải phệ tâm cổ cho ông”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, súc sinh như Quý Chiêm Quân, chưa ngay lập tức giết ông ta đã là tử tế, lại còn cứu ông ta, nếu không phải ông ta còn chút tác dụng, Trần Triệu Dương cũng chẳng thèm quan tâm đến ông ta.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng Quý. Chiếm Dương run lên, đây là không tin ông ta.

Nhưng mà nghĩ đến lập trường của đối phương, đúng là bản thân ông ta không có cái gì có thể để cho người ta tin tưởng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 830


“Trần Triệu Dương, cầu xin anh, hãy cứu ông nội thứ hai của em đi”, sau khi đám người do Quý Chiêm Quân dẫn tới được dọn dẹp sạch sẽ xong, Tuyên Hoàng không nhịn được mà cầu xin anh.

“Yên tâm, anh sẽ giúp em cứu ông Quý, chỉ có điều, trước mắt trong tay anh không có bất kì dược liệu nào, anh cần phải thu gom đủ các dược liệu cần thiết đã rồi mới có thể bắt tay vào điều trị được”, Trần Triệu Dương gật đầu với cô ấy, sau đó bất đắc đĩ nói.

“Hiện tại ở chỗ này của nhà họ Quý đúng là không ổn, không băng dời bước đến nhà họ Hạ của chúng tôi. Ở nhà họ Hạ tôi cũng có quyền quyết định tất cả, cần gì cũng có đủ”, lúc này Hạ Thanh Minh đột nhiên mở miệng nói.

Sở dĩ ông ta nói như vậy là vì ông ta cảm thấy Trần Triệu Dương là một nhân tài hiếm có, ông ta muốn nhà họ Hạ có quan hệ tốt đẹp với Trần Triệu Dương.

“Nếu như ông Hạ đây không chê chúng tôi phiền phức vậy, thì tốt quá rồi”, Trần Triệu Dương đương nhiên có thể nhìn ra được dự định của Hạ Thanh Minh, chỉ có điều, đối với kiểu làm thân như thế này anh cũng không ghét.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi luôn thôi”, lúc này Tuyên Hoàng chỉ nghĩ làm thế nào để có thể cứu sống được ông nội của mình, căn bản là không suy nghĩ được gì nhiều.

“Ông Hạ, những người này xin ông hãy trông giữ cẩn thận. Để khi nào ông Quý hồi phục rồi thì để cho ông ấy đến xử lý bọn chúng”, Trần Triệu Dương nhìn đám người của Quý Chiêm Quân, nói với Hạ Thanh Minh.

“Đó là điều đương nhiên, yên tâm đi, có binh sĩ của nhà họ Hạ tôi trông coi, nhất định sẽ không có vấn đề gì”, Hạ Thanh Minh gật đầu một cái, tự tin nói.

Trần Triệu Dương nghĩ đến việc những người này đã có được các loại độc đặc biệt như vậy rồi, có lẽ bọn họ còn có thủ đoạn độc ác hơn nữa, anh nói:

“Ông Hạ, phiền ông hãy để người của mình đi mua những thứ đồ này về giúp tôi, chúng rất có ích”, Trần Triệu Dương nhân lúc này nhờ người của nhà họ Hạ đi mua một số dược liệu phổ thông tới.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên là ông Hạ sẽ không phản đối, cũng không có dị nghị gì.

Chỉ một chốc lát sau, những khách mời đến dự tiệc mừng thọ ngoài phòng khách đều rời đi, người của nhà họ Hạ cũng đưa tới cho Trần Triệu Dương những thứ anh cần. 

“Chờ tôi một chút”, Trần Triệu Dương cầm những thứ đó đến một gian phòng khác, bắt đầu điều chế thuốc giải độc.

Thuốc giải độc cho loại độc này không khó để điều chế, chẳng mấy chốc Trần Triệu Dương đã phối ra được hơn mười bình.

Trần Triệu Dương cầm những bình thuốc giải độc này ra khỏi phòng.

“Ông Hạ, mặc dù những người này đã bị tôi đánh tàn phế, nhưng bọn họ cũng có năng lực dùng độc không tệ, cho nên tôi đã phối ra một ít thuốc giải độc, độc bình thường có thể dùng cái này để giải”, Trần Triệu Dương đặt thuốc giải độc lên bàn, nói với Hạ Thanh Minh.

“Như thế thì tốt quá”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức tỏa sáng. Ông ta không ngờ rằng Trần Triệu Dương này ngoài việc có võ công rất mạnh, còn biết phối thuốc, đúng là một thanh niên toàn tài.

Càng nhìn Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh càng cảm thấy vừa mắt. Đây đúng là một thằng con rể vàng mà.

Chỉ là không biết Trần Triệu Dương có quan hệ như thế nào với hai cô gái kia? 

Nếu giữa bọn họ không có quan hệ gì là tốt nhất!

Sau đó, cả đám người di chuyển khỏi nhà họ Quý, chỉ để lại một đám thế hệ sau của nhà họ Quý, ai nấy đều mang vẻ mặt bi thương. Bọn họ biết, chỉ sợ là nhà họ Quý sắp xong rồi.

Nếu như ông cụ Quý có thể vượt qua được kiếp nạn này thì nhà họ Quý có thể kéo dài được chút hơi tàn thêm một khoảng thời gian nữa. Nhưng nếu như ông cụ Quý không giữ được tính mạng nữa, thì nhà họ Quý sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu muốn đứng ra ngăn cản nhưng bọn họ lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn bố và ông nội mình bị người ta mang đi.

Một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ lại bị phá hoại thành ra như thế này, bọn họ biết nhà họ Quý đã hoàn toàn trở thành chuyện cười khắp thành phố Long Hải này rồi.

Mà người gây ra chuyện này chính là con quỷ khốn nạn đáng chết kia, cùng với người đàn ông do cô ta mang tới. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả người nhà họ Hạ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 831


Hiển nhiên là, nhóm người Trần Triệu Dương cũng chẳng để ý nhà họ Quý đối xử với bọn họ như thế nào, vì họ đã tới nhà họ Hạ rồi. Trước kia Hạ Hiểu Vũ đã từng phát tín hiệu hữu nghị, muốn lôi kéo Trần Triệu Dương anh về phía mình nhưng lại bị anh từ chối.

Không ngờ rằng, quanh đi quẩn lại, cuối cùng anh vẫn bước chân vào phạm vi của nhà họ Hạ.

“Sao em thấy ánh mắt của ông Hạ nhìn anh có gì đó không ổn lắm, sẽ không sao chứ?”, lúc ở trên xe, Nam Cung Yến có hơi lo lắng hỏi.

“Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ, em có cảm thấy cái ông Hạ Thanh Minh này là người thông minh không? Nếu như ông ta thật sự thông minh thì chắc. chắn sẽ không làm gì chúng ta cả”, Trần Triệu Dương vô cùng tự tin nói.

Đến nhà họ Hạ rồi Trần Triệu Dương mới phát hiện, nhà họ Hạ này đúng là không hổ danh là dòng họ đứng thứ nhất của thành phố Long Hải, nhà chính của dòng họ này lại được xây dựng trên một ngọn núi.

Trần Triệu Dương cẩn thận quan sát một phen, phát hiện ngọn núi này có vị trí phong thủy cực kì tốt, có long mạch bao quanh, khó trách nhà họ Hạ lại có thể trở thành dòng họ đứng đầu ở thành phố Long Hải.

Trừ cái đó ra, Trần Triệu Dương còn thấy được. trên đỉnh núi thuộc nhà họ Hạ này còn có luồng linh khí rất nhạt. Phải biết là, trong xã hội này, những nơi có linh khí tồn tại thật sự quá ít.

Lúc này, Trần Triệu Dương sử dụng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, bắt đầu quét qua một lượt cả ngọn núi. Anh muốn xem xem, luồng linh khí này phát ra từ đâu.

€ó lẽ là có báu vật gì đó ở đây.

Khi Trần Triệu Dương đảo mắt qua giữa sườn núi, phạm vi ánh mắt nhìn xuyên thấu được mở ra khắp cả khu biệt thự, anh đột nhiên thấy hoảng hốt.

Bởi vì, nơi ánh mắt của anh mới đi qua, vừa vặn có một căn phòng, mà chủ nhân của căn phòng này lại đang tắm.

Quan trọng là, Trần Triệu Dương còn biết cô ta, đó chính là Hạ Hiểu Vũ lúc trước.

Lúc đầu Trần Triệu Dương còn cho rằng dáng người Hạ Hiểu Vũ gầy như que củi, không ngờ tới khi cởi quần áo ra rồi nhìn cũng có da có thịt.

Trần Triệu Dương vội vàng ép cảm giác ham muốn đang rục rịch trong cơ thể của mình xuống, trong lòng mặc niệm không được phép nhìn, không được phép nhìn. 

Trần Triệu Dương không dám nhìn xuyên thấu nữa, anh nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt nhìn xuyên thấu của mình, đưa mắt nhìn sang phong cảnh dọc hai bên đường.

“Anh sao thế?”, Nam Cung Yến là người đầu tiên phát hiện ra Trần Triệu Dương đang không được tự nhiên, cô nghi ngờ hỏi.

“Không có... Không có gì, nhà họ Hạ này đúng là biết hưởng thụ quá mà”, Trần Triệu Dương vội vàng nói lảng sang chuyện khác, anh cũng không muốn để cho Nam Cung Yến biết vì sao mình lại khốn đốn như vậy.

“Đúng vậy, nhà họ Hạ này đúng là nhiều tiền quá, chỗ này chẳng khác gì một lãnh địa tư nhân cả. Anh còn đi hâm mộ người khác làm gì, Hồ Lộc Minh của anh có vẻ còn “lãnh địa tư nhân” hơn cả chỗ này ấy”, Nam Cung Yến đột nhiên nghĩ tới Hồ Lộc Minh của Trần Triệu Dương, cô tức giận nói.

“Cái chỗ đó chỉ là do anh may mắn có được thôi, do không ai dám lấy nó cả. Vả lại, anh cũng có được ở nhiều đâu”, Trần Triệu Dương tỏ vẻ rất tủi thân.

Đúng là từ khi lấy được Hồ Lộc Minh, thời gian anh ở đó cũng không nhiều bằng đám người Giang Tử Phong, nếu so về việc được hưởng thụ, thì hình như đám người Giang Tử Phong được hưởng thụ nhiều hơn Trần Triệu Dương nhiều.

“Hi hì... Nói vậy cũng đúng, ai bảo trời sinh anh đã có số khổ chứ”, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân đó của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến không nhịn được mà cười duyên một cái, nói.

“Anh bạn Trần Triệu Dương, đây chính là nhà họ Hạ, hoan nghênh anh đến thăm cái nhà rách này”, đợi đến khi xe của Trần Triệu Dương đi vào nhà họ Hạ rồi, Hạ Thanh Minh lập tức tiến lên đón tiếp, gương mặt tươi cười.

“Ông Hạ, sao ông lại nói vậy. Nếu như nhà họ Hạ của ông là cái nhà rách thì chỗ ở của chúng tôi chẳng khác gì chuồng heo mất”, mặc dù vừa nấy khi dùng ánh mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương đã biết được vị trí của nhà họ Hạ cùng với sân vườn của nhà ông ta, thế nhưng anh vẫn muốn giả vờ khiếp sợ như được nhìn thấy lần đầu tiên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 832


Đối với lời khen ngợi của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh lại thấy vô cùng vui vẻ, ông ta dẫn ba người Trần Triệu Dương đi vào bên trong trang viên của gia đình mình.

Trên đường đi, Hạ Thanh Minh giống như một đứa trẻ, giới thiệu cho nhóm người Trần Triệu Dương về trang viên của ông ta.

Cứ nhìn trang viên của nhà họ Hạ, mặc dù không có vẻ xa hoa hào nhoáng, thế nhưng lại mang nét cổ điển phóng khoáng, xem ra là được thiết kế từ một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó. Vả lại, trong trang viên của nhà họ Hạ mang theo vẻ lắng đọng lịch sử, là thứ mà không một món đồ trang trí xa xỉ nào có thể sánh bằng được.

Sau khi đi ngang qua một vườn hoa được tu bổ và gieo trồng một cách tinh tế, tới trước trang viên, nhóm người Trần Triệu Dương lại ngồi lên một chiếc xe điện chuyên dùng cho việc đi dạo chạy, vào sâu trong trang viên của nhà họ Hạ.

Xe điện đi dạo đi ngang qua những biệt thự và kiến trúc xinh đẹp cỡ nhỏ, trong đó có một căn biệt thự có kiến trúc khác biệt, Trần Triệu Dương chăm chú nhìn nơi đó lâu hơn một chút. Đó chính là căn biệt thự của Hạ Hiểu Vũ, không biết là cô ta đã tắm rửa xong chưa?

Cuối cùng bọn họ cũng đi tới tòa kiến trúc chủ đạo.

Thiết kế bề ngoài của căn biệt thự này nhìn cũng không có vẻ xa hoa, toàn bộ được xây dựng bằng một loại gạch xanh, và luồng linh khí mà Trần Triệu Dương đã cảm nhận được trước đó lại được truyền ra từ chính tòa kiến trúc này.

Nhìn thấy vậy, Trần Triệu Dương lại không kìm được mà dùng mắt xuyên thấu của mình để quét qua nơi này một lượt.

Nơi này cũng là phòng hội nghị của nhà họ Hạ, phòng khách được thiết kế vô cùng rộng, mà luồng linh khí này lại được chia nhỏ ra thành mười bảy vị trí khác nhau.

Lúc đầu Trần Triệu Dương còn tưởng rằng là thứ gì tốt, đến khi anh nhìn rõ được thứ kia rồi thì lại thấy thất vọng vô cùng.

Bởi vì mỗi điểm này chỉ có một mảnh linh thạch vỡ to bằng ngón tay cái, vả lại hàm lượng linh khí chứa trong đó cũng đã tiêu hao sắp hết.

Đây là sự phân bổ theo kiểu trên chín dưới tám, trên trần nhà của phòng khách chính được khảm chín mảnh vỡ của linh thạch, còn dưới tám cây cột chống được chôn tám mảnh linh thạch còn lại.

Những mảnh linh thạch này tạo thành hình dạng của Cửu Cung Bát Quái, dưới sự ảnh hưởng lãn nhau của chúng, đã giúp cho thần trí của những người bước chân vào đây đều vô cùng tỉnh táo, mạch suy nghĩ cũng được mở mang hơn rất nhiều, trận pháp này chính là bản thô của Thanh Tâm trận.

Không ngờ rằng ở nhà họ Hạ lại bố trí một trận pháp như thế này, mặc dù hiệu quả không được tốt cho lắm, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trần Triệu Dương nhìn thấy. Trước đó anh đã từng thấy qua trận pháp này trong những cuốn sách mà lão già kia đã cứng rắn ép anh học thuộc.

“Ông Hạ, biệt thự này của nhà ông hẳn là đã được xây dựng từ lâu rồi nhỉ”, Trần Triệu Dương giả vờ như chỉ tùy tiện hỏi,

“Thực ra nơi này ban đầu đã có một công trình rồi, chỉ có điều vào khoảng thời gian chiến tranh xảy ra thì nơi này bị phá hủy. Sau này nhà họ Hạ chúng tôi chọn kiến tạo lại một lần nữa theo như bố cục ban đầu. Nếu tính thời gian thì đến giờ chắc cũng được sáu bảy mươi năm rồi”, Hạ Thanh Minh không biết vì sao Trần Triệu Dương lại hỏi một câu như thế, nhưng vẫn đáp lời anh.

Trần Triệu Dương gật đầu một cái, việc khiến anh chú ý không phải là ngôi biệt thự này đã được xây dựng ở đây bao nhiêu năm rồi, mà là nền tảng này do ai xây dựng nên.

“Tôi cảm thấy rất hứng thú với lịch sử của nhà họ Hạ ông, nếu như ông không ngại thì có thể nói qua một chút không, hoặc là nhà họ Hạ các ông có ghi chép gì về các câu chuyện lúc trước không, có thể cho tôi đọc được không?”, trong lòng Trần Triệu Dương đã có sự phỏng đoán mơ hồ.

Thế nhưng anh cũng không dám chắc chắn, cho nên đành phải nói như vậy với Hạ Thanh Minh.

“Đương nhiên, mỗi dòng họ có lịch sử lâu đời đều sẽ có những ghi chép lại về lịch sử của dòng họ. đó. Thực ra các ghi chép về lịch sử của dòng họ cũng không phải là thứ gì không thể tiết lộ ra được, chủ yếu là ghi lại một số chuyện có liên quan đến dòng họ mà thôi”, Hạ Thanh Minh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đồng ý.

Dù sao thì ông ta thấy những bản ghi chép đó cũng chỉ là lịch sử của dòng họ, mà những ghi chép của dòng họ nhà ông ta được bảo tồn cực kì hoàn chỉnh, lúc trước ông ta đã đọc qua, không có gì lạ cả.

“Vậy thì cảm ơn ông Hạ”, Trần Triệu Dương chắp tay lại cảm ơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 833


“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Vừa nấy ở trên đường đi tôi đã gọi điện cho người làm dựa theo lời dặn dò của cậu để chuẩn bị xong những thứ cậu cần rồi. Không biết chừng nào thì tiện cho cậu làm việc?”, Hạ Thanh Minh xua tay, không quan tâm lắm đáp, nhưng mà khi nhắc đến chuyện chữa trị cho Quý Vân Hải thì lại có hơi sốt ruột.

“Bây giờ có thể làm được rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó nói: “Để cho người ta đưa ông cụ Quý đến chỗ này đi, mang những thứ mà tôi cần tới luôn”.

“Được”, Hạ Thanh Minh gật đầu đồng ý, sau đó vội vã đi ra ngoài.

“Trần Triệu Dương, anh có dám chắc là mình có thể chữa khỏi cho ông nội hai của em không?”, lúc này, Tuyên Hoàng lo lắng hỏi anh.

“Yên tâm đi, trên đời này chỉ có người anh không muốn cứu, chứ không có người anh không cứu được”, Trần Triệu Dương tự tin đáp lời.

Thực ra anh cũng cảm thấy hơi kì lạ, những thứ mà ông già kia dạy cho mình hình như có vẻ không đơn giản. Nếu không thì sao y thuật của anh lại giỏi hơn nhiều so với những người khác. Thêm vào đó, võ công của anh cũng là mạnh nhất trong số những người cùng cấp bậc, thậm chí anh còn có thể chiến đấu vượt cấp.

Những kĩ thuật võ công ở trong đầu anh đều là những kĩ thuật siêu việt trong giới võ thuật, mang sức mạnh chèn ép tuyệt đối, điều này thật sự quá không bình thường. 

Chỉ đáng tiếc là anh không liên lạc được với ông già kia, nếu không thì anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Ngay vào lúc Trần Triệu Dương còn đang suy. nghĩ lung tung thì người của nhà họ Hạ đã nâng Quý Vân Hải đi vào trong, mà Hạ Thanh Minh cũng dẫn theo người mang những thứ đồ mà Trần Triệu Dương cần tới.

Nhìn thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà nhà họ Hạ đã chuẩn bị xong những dược liệu cần thiết, anh cũng đã hiểu rõ hơn một chút về thực lực của nhà họ Hạ.

Phải biết rằng, những dược liệu mà anh chuẩn bị dùng để cứu Quý Vân Hải đều không phải những thứ bình thường có thể thấy được. Thế mà nhà họ Hạ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ đã chuẩn bị xong hết được những thứ này, nói rõ rằng nhà họ Hạ thần thông quảng đại đến mức nào.

Ngay lúc này, một người mà Trần Triệu Dương không muốn gặp cho lắm xuất hiện ở cửa ra vào, người đó chính là Hạ Hiểu Vũ.

Cũng là cô gái mà vừa nãy khi Trần Triệu Dương dùng mắt xuyên thấu để xem xét nơi này đã không cẩn thận nhìn thấy.

Sắc mặt Trần Triệu Dương không hề thay đổi,  mà Hạ Hiểu Vũ cũng không biết rằng Trần Triệu Dương đã nhìn thấy hết cơ thể của cô ta. Sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, trong mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ sung sướng, bước nhanh vào trong tới trước mặt anh.

“Anh Trần, là anh sao, tôi còn đang tự hỏi ông nội có khách quý tới nhà, không ngờ răng lại là anh”, trong mắt Hạ Hiểu Vũ mang theo sự mừng rỡ, đi tới trước mặt Trần Triệu Dương nhẹ nhàng nói.

“Xin chào, cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Trần Triệu Dương hơi gật đầu, đối mặt với Hạ Hiểu Vũ đang vui vẻ, Trần Triệu Dương lại hơi chột dạ, chỉ có điều trên gương mặt anh vẫn giữ được vẻ bình Tĩnh.

“Hiểu Vũ, đừng quấy rầy anh bạn Trần Triệu Dương này, cậu ấy phải chữa bệnh cho ông nội Quý của cháu”, Hạ Thanh Minh để cho cháu gái Hạ Hiểu Vũ của mình tới nơi này đương nhiên là vì muốn xem xem Trần Triệu Dương và cháu gái của mình có thể có chút thiện cảm gì với nhau hay không. Không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại quen biết với cháu gái của mình, như vậy thì ông ta không cần phải vội vàng nữa.

“Vâng, ông nội”, hiển nhiên là Hạ Hiểu Vũ đã biết rằng Quý Vân Hải đã gặp chuyện không hay, biết Quý Vân Hải là người bạn tốt nhất của ông nội mình, nên cô ta ngoan ngoãn gật đầu, lui sang một bên.

Còn Nam Cung Yến đứng ở bên cạnh, bằng trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy được Trần Triệu Dương có gì đó không bình thường, nhất là khi anh nhìn Hạ Hiểu Vũ, mặc dù vẻ mặt anh rất bình thản, thế nhưng với sự hiểu biết của cô với Trần Triệu Dương thì cô biết anh đang mất tự nhiên.

Thế nhưng mà hai người này cũng không có thời gian nào ở riêng với nhau, sao lại có thể phát sinh ra chuyện gì khác được?

Mặc dù trong lòng có nghỉ vấn, thế nhưng cô cũng không hỏi.

Dĩ nhiên là Trần Triệu Dương không phản đối Hạ Thanh Minh, cũng vừa lúc anh không muốn tiếp xúc với Hạ Hiểu Vũ, cho nên anh tới trước đống dược liệu kia, bắt đầu chuẩn bị điều chế thuốc trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 834


Lần này Trần Triệu Dương không tìm một chỗ để một mình điều chế thuốc nữa, mà anh bắt đầu luôn ngay trước mắt mọi người.

Mọi người thấy Trần Triệu Dương nhanh chóng dùng chân khí của mình để biến những dược liệu kia thành bụi phấn, ngay sau đó anh liền bắt đầu điều chế thuốc, loại bỏ những tạp chất vô dụng trong dược liệu ra, chỉ chắt lọc lại những phần tinh hoa.

Dưới sự ảnh hưởng của chân khí, dược liệu đang ở trạng thái bột phấn bị bóc tách ra, tạo thành một vũng chất lỏng dịch thuốc màu xanh biếc, vô cùng đậm đặc.

“Xong rồi”, sau đó, Trần Triệu Dương khống chế dung dịch thuốc kia, đưa nó vào trong một cái bình ngọc rồi đậy nút lại.

“Quá thần kỳ, thật sự là khiến người khác phải bất ngờ”, lần này, nhìn thấy được các bước điều chế thuốc của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh và những người có mặt ở đây đều phải trợn tròn mắt lên nhìn.

Bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện gì vượt quá sức tưởng tượng như thế này cả, không khác gì đang được xem một màn biểu diễn phép thuật trực tiếp.

“Tuyên Hoàng, đến lúc anh bảo em cho ông Quý uống bình thuốc này thì em hãy cho ông Quý uống luôn, chú ý, không được quá nhanh, cũng không được quá chậm, hiểu không?”, Trần Triệu Dương mở bọc châm của mình ra, bày lên trên bàn, đồng thời nói với Tuyên Hoàng.

“Vâng, anh yên tâm đi, nhất định sẽ chuẩn thời gian", vẻ mặt Tuyên Hoàng nghiêm túc, gật đầu một cái. Chuyện liên quan tới an nguy của ông nội hai, cô ấy không dám chủ quan một chút nào.

Nhận được lời đảm bảo của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương bắt đầu châm cứu cho Quý Vân Hải.

Lần này anh châm cứu, thật ra chính là vì để bảo vệ tâm mạch cho Quý Vân Hải, bởi vì lát nữa khi nước thuốc kia tiến vào trong cơ thể của Quý Vân Hải thì chắc chắn sẽ phá vỡ sự cân bằng được tạo nên bởi các độc tố trong cơ thể của ông ta. Nếu như không bảo vệ được tâm mạch của ông ta thì sợ là ông ta sẽ bị trúng độc mà chết trước.

Chỉ có điều, có những độc tố này tồn tại, thời gian Trần Triệu Dương bảo vệ được tâm mạch rất ngắn, nhất định phải cho Quý Vân Hải uống bình thuốc kia trong vòng mấy giây khi anh hoàn thành xong việc châm cứu.

Hai tay Trần Triệu Dương giống như tia chớp, không ngừng cắm những cây châm có tính chất không đồng nhất vào người Quý Vân Hải. 

“Ngay lúc này”, khi một cây châm cuối cùng trên tay Trần Triệu Dương được cảm lên người Quý Vân Hải, Trần Triệu Dương đột nhiên quát lớn một tiếng.ị Tuyên Hoàng vẫn luôn chờ mệnh lệnh của Trần Triệu Dương, sau khi nghe được tín hiệu của Trần Triệu Dương, cô ta nhanh chóng bóp miệng ông nội hai của mình ra, đổ trực tiếp nước thuốc trong chiếc bình nhỏ vào miệng ông ta, sau đó Tuyên Hoàng nhanh nhẹn khép miệng của Quý Vân Hải lại, nâng  người ông ta lên.

Nước thuốc trong miệng Quý Vân Hải chảy thẳng xuống dạ dày, không hề lãng phí một giọt thuốc nào. 

Nhìn thấy Tuyên Hoàng cho Quý Vân Hải uống thuốc xong xuôi, lúc này Trần Triệu Dương mới đưa chân khí của mình vào trong cơ thể của Quý Vân Hải, giúp cho cơ thể của ông ta có thể hấp thụ hết ‹đ bình thuốc kia.

Đợi đến khi Trần Triệu Dương giúp Quý Vân Hải 1Ì hấp thụ hết bình thuốc kia xong, sắc mặt của Quý Vân Hải đã trở nên bình thường.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. 

Lúc này Quý Vân Hải chậm rãi mở mắt, ánh mắt  không còn vô thần và đờ đẫn như lúc trước nữa, mà rất có thần, rất sáng.

“Ông Hạ, anh bạn Trần Triệu Dương, lần này. thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều”, Quý Vân Hải nhìn đám người trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, đương nhiên, còn có chút bi thương mờ nhạt.

“Ông anh, ông... Ông khỏe chứ? Ông biết tất cả mọi chuyện ư?”, nghe thấy Quý Vân Hải nói chuyện, Hạ Thanh Minh lập tức lộ ra vẻ kích động, tiến lên nắm chặt lấy tay Quý Vân Hải, xúc động nói.

“Mặc dù trong khoảng thời gian bị trúng độc, hành động của tôi có bị hạn chế, nhưng đầu óc của tôi thì vẫn tỉnh táo. Chuyện gì xảy ra tôi đều biết hết, haiz, đúng là gia môn bất hạnh, khiến mọi người phải chê cười rồi”, Quý Vân Hải thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

“Ông nội hai ơi, tốt quá rồi, ông không sao cả, thật sự là quá tốt”, nhìn thấy ông nội hai của mình đã khôi phục lại, Tuyên Hoàng ngồi xổm xuống trước mặt Quý Vân Hải, run run nói.

“Đứa nhỏ này, mau đứng dậy đi, các cháu vất vả rồi”, nhìn thấy đứa cháu mình yêu thương nhất, nước mắt Quý Vân Hải giàn dụa trên mặt, run rẩy kéo Tuyên Hoàng đứng lên. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 835


Thấy cảnh này, Trần Triệu Dương bèn lùi lại đằng sau, để cho ông cháu bọn họ trò chuyện với nhau.

Đợi đến khi cảm xúc của Tuyên Hoàng và Quý Vân Hải đều ổn định lại rồi, Quý Vân Hải mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Triệu Dương.

“Anh bạn Trần Triệu Dương, lần này thật sự may mắn vì được cậu giúp đỡ, bằng không chỉ sợ là cái mạng già này của tôi cũng xong luôn rồi. Tôi chết cũng không quan trọng, nhưng nhà họ Quý sẽ sụp đổ mất. Cho nên, cậu chẳng những đã cứu cái mạng già này của tôi, mà còn cứu cả nhà họ Quý nữa. Xin cậu hãy nhận một vái này của tôi”, Quý Vân Hải vừa nói vừa giùng giăng muốn đứng dậy.

“Ông Quý, ông đừng làm như thế này. Cháu và Tuyên Hoàng là bạn bè, ông gặp chuyện như vậy, cháu không thể nhăm mắt làm ngơ được”, Trần Triệu Dương giật nảy mình, bước nhanh tới nâng Quý Vân Hải dậy.

“Tốt, tốt, tất cả đều là mấy đứa trẻ ngoan”, Quý Vân Hải thở dài một hơi, nghĩ đến đám cháu chắt kia của nhà mình, đúng là vừa so sánh đã cảm thấy không bằng người ta.

Sau đó Trần Triệu Dương cùng với Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ đi ra ngoài, để lại không gian cho đám người Hạ Thanh Minh, chắc hẳn là bọn họ có rất nhiều điều muốn nói với nhau.

“Anh Trần, tôi nghe ông nội nói, anh muốn xem qua lịch sử của dòng họ Hạ nhà tôi đúng không?”, đôi mắt Hạ Hiểu Vũ đong đưa, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, không biết có được hay không?”, Trần Triệu Dương gật đầu hỏi lại.

“Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ có điều các ghi chép về lịch sử dòng họ của chúng đôi được đặt ở nhà thờ họ của nhà chúng tôi, đàn bà con gái trong dòng họ không được bước chân vào đó, cho nên nếu như anh muốn xem thì đành mời anh tự mình vào đó xem vậy”, Hạ Hiểu Vũ bất đắc dĩ nói.

Dù gì cô ta cũng được coi là hậu bối có tiền đồ nhất của nhà họ Hạ, nhưng cho dù là thế thì xưa nay cô ta cũng không được bước chân vào nhà thờ họ. Có một lần cô ta định lẻn vào trong xem thử một chút thì bị phát hiện, sau đó bị phạt cấm túc một tuần liền.

Từ đó về sau, rốt cuộc cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện lẻn vào nhà thờ họ nữa.

Chỉ có điều, đối với quy định đàn bà con gái không được bước chân vào nhà thờ họ của dòng họ, cô ta lại cực kỳ khinh thường. Thời đại nào rồi, thế mà vẫn còn có tư tưởng cổ hủ như thế này. 

Sau đó Hạ Hiểu Vũ dẫn Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đến trước nhà thờ họ, mà Trần Triệu Dương vì đã được Hạ Thanh Minh cho phép nên suốt đoạn đường đi cũng không bị ai ngăn cản.

Còn Hạ Hiểu Vũ và Nam Cung Yến lại ở bên ngoài dạo chơi nhân tiện chờ đợi, để một mình Trần Triệu Dương đi vào trong.

Bước vào nhà thờ họ của nhà họ Hạ, Trần Triệu Dương cũng không đi lung tung khắp nơi, không nhìn linh tinh, mà chỉ đi theo sự chỉ dẫn của người canh cửa, tìm các ghi chép về lịch sử dòng họ nhà họ Hạ.

Đó là một quyển ghi chép cực kì dày, Trần Triệu Dương cũng không cảm thấy kinh ngạc. Với lịch sử của nhà họ Hạ, thì chỉ sợ đây là cuốn ghi chép đã được chỉnh lý qua rồi.

Sau đó Trần Triệu Dương bắt đầu xem xét, chỉ có điều Trần Triệu Dương không đọc kĩ từng chữ một, mà lại lướt nhanh như gió, nhanh chóng đọc lướt qua.

Cho dù là như thế thì mười phút sau Trần Triệu Dương cũng chỉ xem qua được một phần rất nhỏ. Dựa theo tiến độ này thì sợ là muốn xem hết quyển ghi chép này cũng phải mất chừng một ngày. Nhưng anh lại không có nhiều thời gian để ở lại đây như vậy. 

Trần Triệu Dương không biết ánh mắt nhìn xuyên thấu liệu có khả năng để giúp mình tìm được điều mình muốn hay không, nên anh muốn thử nghiệm một lần.

Sau khi ánh mắt nhìn xuyên thấu bao phủ lên cả quyển ghi chép về lịch sử dòng họ này, Trần Triệu Dương phát hiện, những văn tự kia dường như sống dậy, không ngừng chui vào đầu anh, để anh có thể trực tiếp biết được nội dung bên trong.

“Không ngờ lại có hiệu quả thật”, khi Trần Triệu Dương có thể ghi lại nội dung của mười trang vào trong đầu mình, anh lập tức cảm thấy rất vui mừng. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 836


Anh không ngờ mắt xuyên thấu lại có công dụng như vậy. Anh chắc chắn là lần này mắt xuyên thấu của mình đã được thăng cấp thì mới có công dụng được như vậy, lúc trước tuyệt đối không có được như thế.

Trần Triệu Dương mở mắt xuyên thấu, nhanh chóng nhìn lướt qua.

“Tìm thấy rồi”, cách nhìn này đúng là nhanh quá đi, anh đã tìm thấy nội dung mình cần mà không hề tốn nhiều công sức.

“Quả nhiên là Thanh Tâm Trận, ơ, không đúng, cái này vốn dĩ nên gọi là Tụ Linh Thanh Tâm Trận”, lúc Trần Triệu Dương nhìn thấy bản ghi chép liên quan về trận pháp của nhà họ Hạ thì liền vui mừng khôn xiết.

Sau khi anh xem kỹ qua bản ghi chép một lượt thì đột nhiên lại cảm thấy thất vọng.

Vì bản ghi chép này chỉ nói trận pháp này có tác dụng gì, nhưng lại không nói cách bố trí ra sao.

“Cũng không biết, ban đầu lão già kia bảo mình học thuộc trận pháp trong những cuốn sách đó thật ra có tác dụng hay không nữa””, Trần Triệu Dương nhớ lại lúc mới đi theo thầy của mình, ngày nào lão già kia cũng ép anh phải học thuộc mấy cuốn sách khó hiểu kia, cho đến bây giờ anh vẫn không nhịn được mà chiến tranh lạnh với ông ấy.

Lúc trước, Trần Triệu Dương còn tưởng rằng, ông ấy ép mình học thuộc những thứ này đều là chuyện vô nghĩa, anh đều không tin, không ngờ những thứ này đều thật.

“Lão già, ông rốt cuộc là người thế nào vậy?”, lúc này Trần Triệu Dương khá nghi ngờ về thân phận của ông ấy. Theo những gì lão già kia dạy cho mình thì ông ấy tuyệt đối không phải là cao thủ võ đạo bình thường.

Tuy không tìm được cách bố trí trận pháp này trong bản ghi chép của gia tộc nhà họ Hạ, nhưng nó cũng khiến anh xác định được rằng tất cả trận pháp mà mình đã học thuộc đều là thật.

Hơn nữa trong đầu anh còn có rất nhiều thứ còn tuyệt vời hơn cả trận pháp này, nhưng lúc đầu anh cảm thấy nó rất vớ vẩn, vốn không coi ra gì.

Bây giờ, ngược lại anh có thể thử cách bố trí, biết đâu thật sự có tác dụng thì sao.

Trần Triệu Dương nhìn thời gian, thấy mình đã ở trong từ đường hơn nửa tiếng đồng hồ rồi thì nhanh chóng bước ra.

Sau khi đi ra, Trần Triệu Dương lại thấy Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ rất vui.

Anh cũng không ngờ, Nam Cung Yến bình thường lạnh như băng, nay có thể kết thân với Hạ Hiểu Vũ, đây vẫn là nữ hoàng băng giá nổi tiếng của Nam Hải ư?

“Trần Triệu Dương, anh xem xong rồi hả?”, thấy Trần Triệu Dương đi tới, Nam Cung Yến lập tức dừng cuộc trò chuyện với Hạ Hiểu Vũ và nhanh chóng tiến về phía anh.

“Thế nào? Ghi chép của nhà họ Hạ chúng tôi có giúp ích gì cho anh không?”, Hạ Hiểu Vũ thấy Trần Triệu Dương đi tới, đôi mắt chợt bừng sáng, cũng bước theo về phía trước.

Thấy Hạ Hiểu Vũ đi tới, Nam Cung Yến bất giác chủ động ôm lấy cánh tay của Trần Triệu Dương, dáng vẻ vô cùng thân mật.

“Hai vị, lúc nấy ông tôi có nhắn tin đến, nói tôi mời hai vị đến phòng khách nhà chúng tôi dùng bữa”, thấy Nam Cung Yến khoác lên cánh tay của Trần Triệu Dương, đôi mắt của Hạ Hiểu Vũ đột nhiên trở nên ảm đạm, sau đó tỏ vẻ không có gì mà nhẹ giọng nói.

“Được thôi, vừa rồi xem sách hết nửa tiếng đồng hồ, đúng lúc cũng đói rồi”, Trần Triệu Dương vội nói. 

Lúc đến phòng khách, Trần Triệu Dương nhất thời không nói nên lời. Đây làm gì phải phòng khách chứ. Đây rõ ràng là sân bóng rổ, chính giữa phòng khách có đặt một bộ bàn ghế.

“Đúng là đại gia có khác. Nơi lớn thế này mà chỉ để làm phòng khách, nhà ăn thôi à”, nhìn thấy nhà ăn này, Trần Triệu Dương không khỏi cảm thán.

“Thật ra với nguồn tài chính của anh thì muốn như thế này cũng không thành vấn đề gì mà”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến không mấy vui vẻ nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 837


“Thôi bỏ đi, anh chịu không nổi một cuộc sống xa hoa như vậy”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương lại sờ mũi và bất lực nói.

“Cậu Trần Triệu Dương, mau ngồi xuống đã”, thấy Trần Triệu Dương đi tới, Hạ Thanh Minh lập tức nhiệt tình chào hỏi và mời anh vào chỗ ngồi.

Vào lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị qua đó, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.

Vừa mở máy lên xem thì đồng tử anh lập tức co rút lại.

Vì trên đó là một chuỗi mã lộn xộn, chứ không phải số điện thoại bình thường. 

“Nói cho tôi biết vị trí, được, cố chống đỡ”, nhận điện thoại xong, trong mắt của Trần Triệu Dương chợt dấy lên một tia sát khí rợn người, rồi cất điện thoại đi.

“Tiểu Yến, Tuyên Hoàng, hai người ở đây đi, đừng rời đi, anh đi chút rồi về”, Trần Triệu Dương nói với hai người họ, sau đó nhìn sang Hạ Thanh Minh ói: “Làm phiền ông chủ Hạ chăm sóc hai người họ giúp tôi, tôi có chút chuyện phải làm”.

“Yên tâm đi, chỉ cần nhà họ Hạ vẫn còn đây thì hai người họ sẽ không sao đâu”, thấy dáng vẻ của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh rất tinh tường liền nhận ra được đã có chuyện xảy ra, ông ta không do dự mà lên tiếng.

“Cảm ơn”, Trần Triệu Dương nói xong, không chờ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng hỏi thêm gì thì trực tiếp xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.

Khi đến bên ngoài trang viên, Trần Triệu Dương trực tiếp khởi động xe phóng đi với tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lái về phía Thành Đông.

Thấy bộ dạng của anh, Nam Cung Yến đột nhiên rất lo lắng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người của anh thì e là chuyện này không đơn giản.

Tuy Hạ Thanh Minh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết đây là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo Trần Triệu Dương. Nếu lúc này có thể giúp anh, vậy tuyệt đối sẽ khiến anh ghi sâu trong lòng.

“Mọi người cứ ở đây dùng bữa trước đi. Tôi ra ngoài một chút”, Hạ Thanh Minh nói một câu, sau đó ra ngoài sắp xếp một chút.

“Cô đừng lo. Cô phải tin anh Trần”, Hạ Hiểu Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Cung Yến thì khẽ an ủi.

Trần gia, không ngờ Trần gia trong truyền thuyết là như vậy.

Nếu là người khác, có lẽ Hạ Hiểu Vũ vẫn thấy hơi lo, nhưng Trần Triệu Dương là vương giả tuyệt đối của ba thành phố Nam Hải, Vân Hải, Long Hải. Người như vậy còn không thể giải quyết được sự việc thì tin chắc là không ai có thể giải quyết nổi.

Không sai, kể từ lần trước gặp Trần Triệu Dương tại văn phòng kinh doanh ở Thiên Sướng Viên, cô ta đã tìm người điều tra Trần Triệu Dương.

Cuộc điều tra này không quan trọng, nhưng lại doạ cô ta một phen. Không ngờ chàng trai trẻ nhìn có vẻ ôn hoà này lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, đúng là vượt xa dự đoán của cô ta.

Cho nên, Hạ Hiểu Vũ vốn không hề lo lắng gì khi nhìn thấy anh rời đi với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như vậy.

Điều cô ta nên lo là người chọc giận phải Trần Triệu Dương, cô ta rất đồng cảm cho họ, chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào người khủng khiếp như vậy.

Trần Triệu Dương phóng như bay trên đường. Vốn dĩ từ nhà Hạ Thanh Minh tới Thành Đông cần đến một tiếng đồng hồ, nhưng với kỹ thuật lái xe của anh thì chỉ mất có 20 phút.

Bến tàu Thành Đông, đây là bến tàu đã bị bỏ hoang, khắp nơi đều là thuyền bị hỏng, lưới cá rách, cột buồm, còn có dụng cụ bắt cá, nhà kho lộn xộn và túp lều của ngư dân.

Sau khi tới đây, Trần Triệu Dương trực tiếp thi triển mắt xuyên thấu, mà phạm vi khả năng xuyên thấu của anh bây giờ đã đạt đến bán kính 200m. Đây đã là một trị số rất đáng sợ. Nếu anh tập trung quét xuyên thấu ở một phương diện, phạm vi của mắt xuyên thấu có thể đạt đến 700-800m. Đây đơn giản là một radar băng mắt thường.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 838


Lúc mắt xuyên thấu quét được nửa vòng, vốn không hề phát hiện được gì, Trần Triệu Dương lập tức triển khai Tiêu Dao Bộ, tốc độ nhanh như chớp, nhưng lại lặng lẽ vụt về phía trước.

Trong quá trình chạy, mắt xuyên thấu của anh vốn không ngừng quét khắp mọi nơi, hy vọng có thể nhìn thấy một vài bóng dáng mà mình muốn thấy.

Nhưng đã quét qua một nửa bến tàu mà vẫn chưa thấy gì.

“Hả””, lúc Trần Triệu Dương thấy vết máu ở trên bến tàu gần bờ biển nhất, còn có một số vỏ đạn, thì đồng tử của anh đột nhiên co rút lại.

Tốc độ bỗng nhiên trở nên nhanh hơn hẳn, anh không ẩn thân hình nữa, tăng tốc độ nhanh nhất phóng về phía trước.

Lúc Trần Triệu Dương đang tìm kiếm, dưới vách núi cạnh bến tàu cách anh không xa, bốn bóng người nhếch nhác đang ngâm mình trong nước biển, hai tay ôm vào vách núi.

Sắc mặt của một người trong số họ trắng bệch như tờ giấy trắng, tay bám lấy vách núi hơi run rẩy, nhưng cậu ta liều mình che đi, không muốn cho đồng đội nhìn thấy.

“Đúng là xui xẻo, thực lực của những người này quá mạnh. Đạn cũng không làm gì được họ. Nếu không phải chúng ta quen với các trận dã chiến, e là đã sớm bị đám người này đuổi làn da ngăm khẽ nói. chàng trai có

“Quả nhiên, nhân tài ẩn dật ở Hoa Hạ, người có thân thủ như vậy nếu lăn lộn trong thế giới ngầm, e là rất nhanh có thể nổi tiếng rồi”, vẻ mặt của Häc Kiện khá kinh ngạc lên tiếng.

“Nếu những thế lực này cả sức lực và quân sự dều mạnh như thế thì còn có chỗ cho chúng ta lăn lộn không chứ?”, Tật Phong lại bĩu môi, vẻ mặt ấm ức lên tiếng.

“Ưng Chuẩn, cậu sao vậy?”, chính ngay lúc này, "Tật Phong phát hiện Ưng Chuẩn có gì đó không ổn, cậu ta vội vàng hỏi ngay.

“Tôi... tôi không sao, còn chịu nổi”, Ưng Chuẩn từ từ mở mắt, sau đó lắc đầu.

“Sao Huyết Lang vẫn chưa tới? Giờ là lúc nào rồi?", nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sốt săng, chờ Trần Triệu Dương có thể nhanh chóng tới đây.

“Đám người kia e là đang ở gần đây. Thật ra tôi cũng không hy vọng Huyết Lang tới, tuy thực lực anh ấy mạnh hơn chúng ta, nhưng đối mặt với những võ giả kia, e là cũng không có kế hay”, Ưng Chuẩn là tay bản tỉa, tuy bị thương nhưng đầu óc của cậu ta vẫn tỉnh táo như thường.

“Sao cậu không nói là mình bị thương sớm hơn? Nếu không, chúng ta cũng sẽ không trốn tới đây. Nước biển này sẽ khiến vết thương thêm nghiêm trọng”, Hắc Kiện đỡ kính trên sống mũi, cậu ta có chút bực bội nói.

“Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn Ưng Chuẩn như vậy. Các người đưa Ưng Chuẩn đi trước đi, tôi sẽ đánh lừa bọn họ”, vẻ mặt của Tật Phong vô cùng kiên quyết, không chờ ba người họ lên tiếng, hai tay cậu ta bỗng dưng dùng sức, cả người xông ra khỏi mặt nước rồi leo lên vách đá.

Thực lực của Tật Phong là mạnh nhất, đợi tới lúc họ muốn ngăn cản thì Tật Phong đã trèo lên đỉnh, có muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Chết tiệt, đi, nhanh chóng đưa Ưng Tử rút trước, tôi đi tiếp ứng cho Tật Phong”, Cẩu Tử bèn vỗ vai của Hắc Kiện và nói.

“Yên tâm đi. Cho dù liều cái mạng này, tôi cũng đưa Ưng Tử ra ngoài”, Hắc Kiện vẫn chưa khôi phục lại sự bình tĩnh và nhã nhặn vốn có, ánh mắt khát máu khủng khiếp, ảm đạm nói.

Lúc này Ưng Chuẩn đã ngất, hiển nhiên, việc liều mạng che giấu vừa rồi khiến cậu ta tiêu hao tinh lực cuối cùng. 

“Giao cho cậu đó”, thấy Ưng Chuẩn đã ngất, Cẩu Tử gật đầu với Hắc Kiện, sau đó học theo Tật Phong, bay nhanh lên trên.

“Phát hiện một chú chuột nhắt ở đây, mau tới đây đi”, sau khi Tật Phong trèo lên đỉnh, vốn không ẩn mình, nhanh chóng thu hút sự chú ý của truy binh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 839


Lúc Tật Phong thấy những người này đã bị thu hút thì bèn triển khai tốc độ lao về phía xa.

Vừa chạy, cậu ta vừa quan sát những người này có bị mình đánh lừa qua đây hay không. Chờ tới lúc xác định được những người này đều đang đuổi theo mình, Tật Phong mới triển khai tốc độ lần nữa.

Ở bến tàu bị bỏ hoang này, đám thuyền cá hỏng kia, căn nhà nhỏ thấp bé, còn có nhiều thứ lộn xộn đã thành chướng ngại vật tốt nhất, khiến cậu ta như cá gặp nước ở đây vậy.

Nhưng điều cậu ta dự tính sai nhầm là tốc độ của đám võ giả này, tưởng tăng đống chướng ngại vật này có thể trì hoãn tốc độ của họ.

Tốc độ của tên võ giả trung niên với chiếc mũi đỏ dẫn đầu nhanh nhất, trực tiếp nhảy lên trên những chướng ngại vật này, tốc độ nhanh hơn Cẩu Tử rất nhiều. 

Tốc độ của đám võ giả đi theo phía sau tên mũi đỏ cũng không chậm, bám sát phía sau, kêu la muốn giết đám người Tật Phong.

“Tên nhãi, đừng có chạy. Mày chạy không thoát đâu”, tốc độ của tên võ giả mũi đỏ lại nhanh hơn một chút, cách Tật Phong chưa tới 10m, ông ta lập tức gào lên với Tật Phong. "Tật Phong vốn không đáp lại, chỉ liều mạng chạy về phía trước. Mục đích của cậu ta chính là muốn đánh lừa đám truy binh chết tiệt này, cho nên cố chạy càng xa càng tốt.

“Mau dừng lại cho tao”, thấy tên nhãi này không trả lời, còn liều mạng bỏ chạy, tên võ giả mũi đỏ đột nhiên tức lên, tung một cước vào mái chèo, đá văng mái chèo về phía Tật Phong.

Tật Phong vốn không ngờ người phía sau lại hành động như vậy, cảm nhận được tiếng gió rít

phía sau, cậu ta liều mình né sang một bên, nhưng vẫn bị đánh trúng nửa người.

“Hừ!”, Tật Phong gào lên một tiếng, cả người bị va đập vào chiếc thuyền đánh cá đổ nát, đến mức khiến chiếc thuyền đánh cá thủng một lỗ.

“Tên nhãi, mày còn chạy à, lúc nãy không phải chạy nhanh lắm sao, sao bây giờ không chạy nữa rồi?”, tên võ giả mũi đỏ thấy mình đập trúng đối  phương rồi thì chợt cười nhạo, một bóng dáng vụt qua trước mặt Tật Phong. Ông ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tật Phong đang vật vã liều mạng muốn đứng lên.

“Phụt...”, Tật Phong phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên trăng bệch, rõ ràng cú đá lúc nãy đã khiến cậu ta bị thương rất nghiêm trọng.

“Hồng gia, lợi hại thật”, thấy Hồng Thịnh đánh ngã đối phương, tên võ giả phía sau đuổi kịp tới rồi không ngừng nịnh hót Hồng Thịnh.

“Hừ, chỉ là một tên bình thường nhỏ bé, có gì đáng tự hào chứ”, tên võ giả mũi đỏ Hồng Thịnh rất đắc ý với lời nịnh bợ này, nhưng miệng lại thốt ra lời vô cùng khiêm tốn.

“Nhưng, Hồng gia, sao chỉ có một tên vậy? Còn ba tên kia đâu?”, có người nghỉ ngờ hỏi.

“Chết tiệt, chúng ta trúng kế rồi. Tên này chính là tên chạy nhanh nhất lúc trước, một mình hẳn lừa chúng ta tới đây, để những người khác chạy thoát”, tuy Hồng Thịnh tự cao, nhưng cũng không ngốc, thấy vậy thì vẻ mặt của ông ta trầm xuống.

“Ba người kia đâu rồi?”, vẻ mặt của Hồng Thịnh rất khó coi, biết mình bị gạt thì lập tức tung một cước đá vào người của Tật Phong khiến cậu ta lăn quay ra xa vài mét, sau đó ông ta hung dữ nói.

“Ha ha... Các người giết tôi đi. Yên tâm, mấy người anh em của tôi sẽ báo thù cho tôi. Các người cùng lắm chỉ có thể lấy được một triệu. Nhiều người như vậy thì làm sao chia chứ? Đúng là vấn đề đau đầu thật. Khụ khụ..”, Tật Phong cười lớn, sau đó cậu ta hả hê lên tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom