Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 700


“Nhà họ Hạ? Nhà họ Hạ của Hạ Thương Chu sao?”, nghe được lời người quản lý thì Trần Triệu Dương hỏi.

“Xem ra anh cũng không phải người thiển cận, thế mà lại còn biết đến nhà họ Hạ, tốt lắm! Nếu đã biết rồi thì đừng có động tay động chân ở đây, mau cút đi”, người quản lý cười gẵn một tiếng rồi kiêu ngạo nói.

“Xem ra chuyện của nhà họ Hạ vẫn chưa dạy dỗ các người được là bao”, Trần Triệu Dương lắc đầu rồi nhìn anh ta một cách bất lực.

“Haha, tên nhóc, tất nhiên là tôi biết về nhà họ Hạ rồi, nhưng mà nhà họ Hạ bị hủy diệt thì liên quan gì đến anh? Không phải anh định nói với tôi là anh chính là Trần gia chứ?”, người quản lý nhìn anh cười một cách khinh thường rồi đánh giá Trần Triệu Dương từ trên xuống dưới một lượt.

Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh đã được tận mắt chứng kiến nhà họ Hạ bị hủy diệt như thế nào, bây giờ chỉ một tên nhân viên nhãi nhép mà lại dám đắc tội ông lớn đây, nếu như những người cấp cao nhà họ mà biết chắc sẽ muốn giết anh ta luôn ấy chứ.

Nghĩ đến đây, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến bắt đầu mang theo bộ dáng xem kịch vui, hai người lâp tức cầm hai chiếc qhế từ bên canh qua rồi ngồi xuống, nếu không phải là do không có hạt dưa thì hai người đúng thật là muốn nắm một nằm lên mà cắn.

Người quản lý thấy hai người nhàn nhã, hoàn toàn không để tâm tình cảnh trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên.

La Dũng Đức và người đàn bà cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lễ nào họ thật sự nghĩ mình có thể chống đối lại nhà họ Hạ hay sao?

“Thật ngại quá, họ gọi tôi là Trần gia thật, hơn nữa người hủy diệt nhà họ Hạ đúng là tôi đây”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói.

Đám người ở đây nghe thấy lời nói của anh thì đều sững người lại.

Sau một khoảng thời gian im lặng rất kỳ lạ, thì lập tức một tràng cười dữ dội bật ra, hiển nhiên là họ đều bị lời nói của Trân Triệu Dương chọc cười.

“Nếu cậu là Trần gia thật thì tôi sẽ ăn hết cái ghế này, lại còn dám mạo phạm Trần gia, cũng to gan thật, xem ra từ sau khi Trần gia đánh một trận thành danh ở thành phố Long Hải thì chó mèo gì cũng dám mạo phạm Trần gia cả”, La Dũng Đức đứng bên cạnh nói một cách khoa trương. 

“Không sai, Trần gia bây giờ chính là thần tượng của cả thành phố Long Hải này, tên trai bao nhà anh lại dám nhận mình là Trần gia, đúng là xỉ nhục anh ấy mà”, người quản lý lúc này vô cùng nóng nảy, anh ta nói một cách tức giận.

Trần Triệu Dương sững người một chút, anh không ngờ tên ngốc này còn là người hâm mộ của anh, nhưng mà kể cả có là người hâm mộ của anh đi chăng nữa thì cũng không thể làm chuyện như thế này được.

“Các người nghĩ thế nào thì nghĩ, được rồi, bây giờ tôi cho mấy người một cơ hội nữa, cút khỏi đây cho tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nếu không tự gánh chịu hậu quả”, Trần Triệu Dương không ra tay luôn mà cho bọn họ một cơ hội, chỉ mong họ biết nắm lấy.

“Haha, thật là buồn cười quá đi mất, anh nghĩ mình là ai, thực sự cho mình là Trần gia hay sao, cũng không tự xem lại mình đi, anh có cái khí chất đó sao?”, người quản lý cười to rồi châm chọc Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương đúng là cạn lời luôn rồi, mình đã bị đồn thành người thế nào cơ chứ?

Chắc không phải là người cao lớn thô kệch, thân hình đồ sộ đấy chứ? 

Nhưng dù gì chắc chắc cũng không phải bộ dáng tên trai bao.

Cũng chính là bộ dáng anh bây giờ.

“Nói sao nhỉ, các người gặp Trần gia bao giờ chưa? Trần gia trông như thế nào?”, Trần Triệu Dương hơi tò mò, không biết mình bị người ta truyền miệng thành như thế nào rồi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701


“Tôi chưa từng gặp bao giờ nhưng tôi biết, Trần gia cao hai mét, một cái tát của anh ấy như một cái quạt hương bồ vậy, chỉ một cái tát thôi có thể làm cho người ta nát bét đầu”, người quản lý lập tức vô cùng hưng phấn nói.

Nghe đến lời này của người quản lý thì ý nghĩ đi chết Trần Triệu Dương cũng có luôn rồi.

Đấy đâu phải người cơ chứ? Rõ ràng là bộ dáng của một con quái vật.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì buồn cười đến chết mất, họ không ngờ Trần Triệu Dương hỏi mãi rồi lôi ra được cái chủ đề này, đúng là vui muốn chết mà.

“Được rồi, tôi bị anh đánh bại triệt để rồi, ai là người phụ trách chỗ này, mau gọi ra đây cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đứng đây lãng phí với mấy người”, Trần Triệu Dương không còn chút kiên nhẫn nào mà xua tay nói.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi cái tên làm loạn này ra ngoài cho tôi”, người quản lý nhận định anh muốn làm loạn nên không khách sáo nữa mà hét lên.

Anh ta vừa dứt lời thi 5-6 tên bào vệ to cao từ ngoài chạy vào, tất cả đều có bộ dạng vô cùng hung hãn.

“Tên nhóc, bây giờ anh có cầu xin cũng không có tác dụng nữa rồi”, người quản lý cười lạnh, rồi vẫy vẫy tay, đám bảo vệ đó lập tức lao về phía Trần Triệu Dương.

“Haiz, tại sao nói thật nhưng không có ai tin?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng hung hãn của mấy

tên bảo vệ kia thì bất lực lao thẳng lên phía trước.

Dù anh rất có thiện cảm với mấy người bảo vệ này nhưng anh không phải là người bảo thủ.

Cho nên anh chỉ ra tay rất nhẹ nhàng, đánh cho. mấy người đó ngã xuống đất hết rồi thôi.

Nhưng kể cả có như thế thì cũng khiến những người này ngạc nhiên không thôi.

Phải biết là đám bảo vệ này đều được nhà họ Hạ dùng rất nhiều tiền bạc mời đến, dù trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực tế họ chính là bộ đội đã xuất ngũ, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.

Nhưng ngay cả như vậy thì Trần Triệu Dương chỉ dựa vào hai năm đấm và chưa đến 5 giây là đã có thể đánh gục hết bọn họ, điều này khiến cho đám người ở đây vô cùng bàng hoàng.

“Tên nhóc, rốt cuộc anh là ai? Đến địa bàn sản nghiệp của nhà họ Hạ có mục đích gì?”, người quản lý biết mình không thể động đến người thanh niên đáng sợ này, nên anh ta đã vịn vào một cái cớ khác, ám chỉ Trần Triệu Dương là người có mục đích không rõ ràng, đến lúc đó người nhà họ Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

“Bộ não anh đúng là đặc biệt thật, không đi làm biên kịch đúng là quá lãng phí”, Trần Triệu Dương nhìn tên ngốc này một cách bất đắc dĩ.

“Haha, cậu thế mà lại dám ra tay trên địa bàn nhà họ Hạ, cậu xong rồi”, La Dũng Đức thấy Trần Triệu Dương ra tay thật thì không thương tiếc chút nào mà vô cùng hưng phấn.

Không sợ cậu ta ra tay, chỉ sợ cậu ta không ra tay, chỉ cần cậu ta ra tay thì chính là thách thức nhà họ Hạ, những người dám thách thức nhà họ Hạ thì nhà họ đều có cách xử lý vô cùng ác liệt, nếu không đã không có được uy nghiêm như bây giờ. 

“Đúng là mất hứng mà, vợ à, nếu không chúng ta đi thôi, không cần căn biệt thự này nữa, về anh tìm người bán nó với giá 1 đồng, anh muốn xem thử xem Thiên Sướng Viên này còn bán được cho ai nữa hay không?”, Trần Triệu Dương vô cùng bất đắc dĩ, xử lý đám nhãi nhép này chẳng có chút thành tựu gì cả.

Nhưng mà chính những tên nhãi nhép này mới không biết trời cao đất dày, ảo tưởng muốn khiêu chiến với quyền uy của dã thú to lớn.

“Cái gì?”, người quản lý và đám La Dũng Đức nghe thế thế thì đều vô cùng kinh ngạc.

“Anh... anh mua Thiên Sướng Viên của chúng tôi?", người quản lý khó tin, run rẩy hỏi lại.

“Nếu không thì sao? Anh nghĩ tôi rảnh rồi đến chỗ mấy người mua vui sao?”, Trần Triệu Dương cười gắn, nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 702


“Anh mua căn biệt thự nào? Sao tôi chưa từng gặp anh””, trong lòng người quản lý lúc này linh tính có điều gì đó rất mơ hồ, không phải tên nhãi này thật sự mua biệt thự ở Thiên Sướng Viên chứ?

Không đâu, anh ta biết hết những người mua biệt thự ở đây, và chưa từng nhìn thấy ai giống tên trai bao này, làm sao có thể là anh chứ?

“Lúc tôi mới đến đã nói rồi, tôi là chủ nhà của căn biệt thự số 01, tôi chỉ muốn anh dẫn tôi đi tìm vị trí của nó ở đâu mà thôi. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm như vậy của các người”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói.

“Anh là chủ nhà của căn biệt thự số 01 sao? Làm sao có thể? Thầy Lữ mới là chủ của căn biệt thự đó. Anh có là cái thá gì?”, sau khi nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương thì La Dũng Đức hét lên với bộ dạng vô cùng phấn khích.

Phải biết là sự tồn tại của Lữ Đại Vĩ trong lòng của các thương gia này giống như một vị thần linh vậy, vì thế mà La Dũng Đức biết được Lữ Đại Vĩ đã mua một căn biệt thự ở Thiên Sướng Viên, hơn nữa còn là căn biệt thự số 01. Việc đầu tiên ông ta đến Thiên Sướng Viên này chính là muốn làm hàng xóm với thầy Lữ.

Có lẽ trong tương lai, ông ta có thể làm thân được với thầy Lữ, sau đó sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

Vì vậy, khi Trần Triệu Dương nói rằng anh là chủ của căn biệt thự số 01, La Dũng Đức liền nhận ra rằng đây chính là một cơ hội tuyệt vời để kết bạn với thầy Lữ.

“Có vẻ như ông quen biết với Lữ Đại Vĩ. Nếu đã quen biết, vậy ông có thể gọi điện cho Lữ Đại Vĩ, hỏi xem căn biệt thự số 01 có phải là của tôi không?”, Trần Triệu Dương cười gắn một tiếng rồi nói một cách ngạo nghã.

“Cậu bị ngốc à? Thầy Lữ là nhân vật như thế nào chứ, sao tôi có số điện thoại của thầy ấy được. Tôi hiểu rồi, cậu chính là sợ nói dối bị vạch trần nên mới để tôi gọi điện. Nếu cậu đã nói mình là chủ của căn biệt thự số 01 thì chắc phải có số điện thoại của thầy Lữ, như vậy chỉ cần cậu gọi cho thầy ấy là xong chuyện rồi”.

La Dũng Đức chế nhạo, sau đó khinh thường nói.

“Đúng là tên ngu xuẩn”, Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Nam Cung Yến.

“Vợ à, điện thoại của anh bị hỏng rồi. Dùng điện thoại của em gọi vậy”, Trần Triệu Dương vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Lữ Đại Vĩ, dù sao thì đám người đó vẫn còn nợ anh rất nhiều đồ tốt.

Kết quả là sau khi sờ soạng khắp người, mới nhớ ra là điện thoại của mình đã bị hỏng.

“Đây”, Nam Cung Yến đưa điện thoại cho Trần Triệu Dương, anh không nói lời nào mà trực tiếp gọi cho Lữ Đại Vĩ.

“Tôi là Trần Triệu Dương, tôi đang ở Thiên Sướng Viên. Tôi cho ông mười phút. Quá giờ sẽ không được tính”, sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Triệu Dương còn không cho Lữ Đại Vĩ cơ hội được nói. Anh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, sau đó liền cúp điện thoại.

Trương Sơn đang ở trong phòng khách sạn, nghe thấy một giọng nói điềm đạm và uy nghiêm truyền đến từ đầu dây bên kia sau khi nghe cuộc gọi từ điện thoại thầy mình.

“Là ai gọi đến?”, Lữ Đại Vĩ đang ở trong phòng tắm thì hét lên.

“Thầy ơi, con cũng không biết. Hình như là tên thần kinh. Nói rằng cho thầy mười phút đồng hồ để thầy đến Thiên Sướng Viên, không được đến trễ. Nói như thể hắn ta là mẹ thiên hạ vậy. Đúng là bệnh thần kinh”, Trương Sơn nói với dáng vẻ đầy giễu cợt.

“Cậu... cậu vừa nói cái gì?”, Lữ Đại Vĩ vốn đang xả nước trong phòng tắm, nghe Trương Sơn nói vậy thì liền hối hả lao ra ngoài. 

“Thầy à, không phải người quan trọng gì, chỉ là tên thần kinh thôi”, Trương Sơn không hề để tâm nói.

“Hắn ta đã nói ữ Đại Vĩ bóp chặt lấy vai Trương Sơn, rồi trợn trắng mắt hét lên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703


“Hắn... hẳn ta nói, sẽ cho thầy mười phút để đến Thiên Sướng Viên”, Trương Sơn bị bộ dạng của thầy mình làm cho kinh hãi, có chút run rẩy nói.

Chỉ là trước khi anh ta nói xong, Lữ Đại Vĩ đã lao ra khỏi phòng.

“Thầy à, hẳn ta còn nói quá giờ sẽ không được tính”, nhìn thấy bộ dạng của thầy mình, Trương Sơn lúng ta lúng túng nói.

Về phía Trần Triệu Dương, sau khi anh gọi điện thoại xong thì tất cả liền phá lên cười, hiển nhiên là không ai cho rằng Trần Triệu Dương đang gọi điện cho Lữ Đại Vĩ.

Dù gì, giọng điệu vừa rồi của anh thật sự rất giống như ra lệnh cho cấp dưới vậy.

Còn Lữ Đại Vĩ lại là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng được xưng là Thầy Lữ, làm sao có thể bị một tên mới có hơn hai mươi mấy tuổi đầu ra lệnh như vậy được? 

Tuy nhiên, đến lúc này, cũng không còn ai chế nhạo Trần Triệu Dương nữa, mà trực tiếp xem Trần Triệu Dương như một thăng hề.

Chỉ có Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng là tin vào lời nói của anh, nhưng trước ánh mắt của những người này, hai người họ không những không lo lăng chút nào, ngược lại dáng vẻ như đang xem kịch hay, hiển nhiên là đoạn trước rất là thú vị, không biết đoạn sau này có hấp dẫn hơn không.

Nhìn thấy hai người họ, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy bất lực, nhưng chỉ cần vợ có thể vui vẻ là được rồi.

“Cậu Trần này, đã mười phút trôi qua rồi, sao vậy? Cứu binh của cậu Trần đây vẫn còn chưa đến sao?”, ngay khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang nói chuyện thì có một giọng nói kinh tởm truyền đến.

Chỉ thấy La Dũng Đức và người quản lý đó bước đến cùng nhau, rõ ràng là trong mười phút này, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, vui vẻ, hợp thành một cặp.

“Bỏ đi, tôi không thèm sống ở cái nơi tồi tàn này nữa, chúng ta đi thôi”, Trân Triệu Dương nhíu mày, hiển nhiên là anh không ngờ răng đến giờ mà Lữ Đại Vĩ còn chưa tới, điều này khiến anh vô cùng bất mãn.

Đồng thời, anh hoàn toàn mất kiên nhẫn với phục vụ tại đây.

“Đúng vậy, đường đường là một địa điểm nổi tiếng Thiên Sướng Viên, không ngờ là một nơi ghê tởm đến như vậy. Xem ra nhà họ Hạ cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, tốt nhất chúng ta đừng để bị lây nhiễm”, Tuyên Hoàng nói không mang theo một lời thô tục nào, nhưng có thể khiến người khác phải tức hộc máu.

“To gan, kẻ nào dám xúc phạm nhà họ Hạ của tôi vậy?”, ngay khi người quản lý và La Dũng Đức đang chuẩn bị phản bác lại thì một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên.

Lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng chính, một người đẹp với dáng người uyển chuyển, khuôn mặt vô cùng kinh diễm từ cổng chính bước vào, giọng nói như chim hoàng oanh ở sâu trong núi rừng khiến người ta say mê.

“Giám... đốc Hạ”, nhìn thấy cô ta đến, tất cả nhân viên có mặt đều nhanh chóng đứng lên, ánh mắt trở nên kính cẩn, thậm chí có chút sợ sệt.

“Xem ra lời vừa rồi là do cô nói”, cô ta tên là Hạ Hiểu Vũ, tuy chỉ là thế hệ thứ nữ nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với đám con trai nhà họ Hạ, có thể nói là một nửa sản nghiệp của nhà họ Hạ hiện giờ đều do cô ta điều hành. 

Hạ Hiểu Vũ vốn là tới đây để kiểm tra, nhưng khi nghe thấy có người sỉ nhục nhà họ Hạ mình ở ngay cổng chính, thì đương nhiên không thể bỏ qua cho đối phương rồi.

“Đúng vậy, là tôi nói đó, thì sao nào? Cô có ý kiến sao?”, trước Hạ Hiểu Vũ không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, Tuyên Hoàng liền đứng lên khiêu khích nói, không chịu tỏ ra thua kém.

“Những người phỉ báng nhà họ Hạ, đến nay vẫn chưa có ai có kết cục tốt cả. Cô có chắc những gì mình vừa nói là sự thật không?”, trong mắt Hạ Hiểu Vũ lóe lên một tia nguy hiểm, cô ta nhìn Tuyên Hoàng một cách lạnh lùng rồi nói.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704


Một mình Hạ Hiểu Vũ kiểm soát toàn bộ hiện trường, có thể nói, sự xuất hiện của cô ta khiến bầu không khí lúc này trở nên đình trệ.

Trần Triệu Dương bèn đứng lên chặn trước mặt Tuyên Hoàng.

“Sao vậy? Nhà họ Hạ các người có thể làm được, còn chúng tôi thì không được nói sao?”, có Trần Triệu Dương chặn trước mặt, Tuyên Hoàng bỗng dưng thấy có thêm sức mạnh nên lập tức hét lên.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, dưới sự bức ép của mình mà đối phương vẫn còn gẳng sức chống chọi thì Hạ Hiểu Vũ đột nhiên nhíu chặt đôi mày thanh tú của mình. Cô ta lập tức nhìn sang tên quản lý rồi nghiêm nghị hỏi.

“Tôi... Đều tại mấy người này, sau khi vào thì làm loạn cả lên. Vốn dĩ cậu chủ La muốn mua biệt thự, kết quả sau khi họ vào thì xung đột với cậu chủ La. Tôi sợ sẽ làm phiền những khách hàng thực sự của chúng ta, cho nên m: trước sự chất vấn của Hạ Hiểu Vũ, tên quản lý kia đột nhiên trở nên khá ngập ngừng.

Dù gì anh ta cũng biết Hạ Hiểu Vũ nổi tiếng tài giỏi. Nếu thật sự bị cô ta biết mình đang lấy nhà họ Hạ ra để diễu võ giương oai e rằng bản thân sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. 

“Làm sao anh biết chúng tôi không phải thật sự đến mua nhà hay mua không nổi đây? Lế nào trên mặt của chúng tôi có viết hai chữ người nghèo sao? Hay là, nhà họ Hạ các người coi trọng địa vị xã hội?”, Trần Triệu Dương ngăn Tuyên Hoàng lại, rồi nhìn sang Hạ Hiểu Vũ lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên không phải, nhà họ Hạ chúng tôi đối xử với ai cũng rất công bằng, cho dù là một người ăn xin tới chỗ chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không coi thường họ”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, nhìn dáng vẻ ấp úng của tên quản lý kia, sao Hạ Hiểu Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra chứ. Cô ta bèn cần nhẹ môi mình rồi nuốt cục tức vào bụng.

“Vậy là được rồi, tên quản lý này của các người định đuổi chúng tôi ra ngoài. Chuyện này phải tính sao đây?”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói.

“Giám đốc Hạ, chuyện không phải như vậy đâu. Những người này nếu bình thường tới xem nhà, tôi chắc chăn sẽ không coi thường người họ. Nhưng họ lại nói họ là chủ của căn biệt thự số 01. Cô cũng biết, căn biệt thự số 01 là của ai mà, sao có thể là những người trước mặt này được chứ?”

Tên quản lý kia dĩ nhiên biết mình sẽ gặp rắc rối, nhưng anh ta vẫn tự mình thanh minh như cũ.

“Ý anh là, họ giả mạo thầy Lữ?”, Hạ Hiểu Vũ nghe tên quản lý nói vậy thì bỗng dưng chau mày lại.

Rõ ràng, cô ta không ngờ chuyện lại liên quan đới tới thầy Lữ.

Phải biết là tuy địa vị nhà họ Hạ bọn họ cao quý, nhưng cũng không cách nào so sánh được với một võ giả thiên tiên đỉnh, sắp đột phá lên võ đạo tông sư.

“Không sai, họ chính là giả mạo thầy Lữ. Sau đó bị chúng tôi vạch trần thì nói là quen biết với thầy Lữ. Nhưng nếu họ thật sự quen biết thầy Lữ, sao tới bây giờ thầy ấy vẫn chưa xuất hiện?”, lúc này La Dũng Đức đứng bên cạnh châm dầu vào lửa, rõ ràng là muốn kích Hạ Hiểu Vũ ra tay với Trần Triệu Dương lần nữa.

“Người đâu, mau đưa mấy tên điên này ra ngoài. Tôi muốn xem thử ai mà to gan như thế, dám giả mạo thầy Lữ”, Hạ Hiểu Vũ lập tức đưa ra phán đoán, bắt lấy tên thanh niên trước mặt đưa cho thầy Lữ, có khi có thể kết thân được với thầy Lữ.

“Xem ra, nhà họ Hạ các người quả nhiên là cá mè một lứa”, nhìn tới đây, Trần Triệu Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng. Anh cũng lười giải thích.

“Mau dừng lại cho tôi”, ngay khi đám người Trần Triệu Dương sắp bị một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch bao vây thì một giọng nói đầy tức giận truyền đến.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705


Sau đó, mọi người nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm, dáng vẻ nhếch nhác từ bên ngoài xông vào.

“Là ai vậy? Sao lại ăn mặc như thế?”

“Mặc áo choàng tắm mà chạy ra ngoài, đúng là có bệnh mà”.

“Hôm nay đúng là náo nhiệt, không uổng công tới đây”.

Người xung quanh dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng ngơ ngác, đám người phía sau bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Thầy...thầy Lữ, tôi là La Dũng Đức của nhà họ La, sao thầy lại tới đây?”, La Dũng Đức đã biết thầy Lữ, dĩ nhiên là đã gặp qua ông ta. Lúc ông ta thấy Lữ Đại Vĩ nhếch nhác như thế lại vội vàng chạy tới, ông ta đột nhiên ngây người nhưng vẫn vội vàng đi lên chào hỏi.

“Ừm, chào cậu”, Lữ Đại Vĩ dừng bước, nhưng rõ ràng ông ta không quen La Dũng Đức, chỉ khách sáo nói một câu, sau đó ông ta đẩy La Dũng Đức ra rồi đi về phía Trần Triệu Dương.

“Ha ha... Tên nhãi này tiêu rồi, thầy Lữ thật sự tới rồi”, bị Lữ Đại Vĩ đẩy ra, La Dũng Đức lại không dám tức giận. Nhìn thấy Lữ Đại Vĩ đi về phía Trần Triệu Dương, ông ta còn cho rằng mình đoán đúng mục đích của thầy Lữ thì đột nhiên vô cùng phấn khích.

Người trong đại sảnh nghe thấy La Dũng Đức gọi tên thầy Lữ thì ai nấy cũng đều ngơ ngác. Sau đó, ánh mắt họ nhìn sang ông ta tràn đầy sự sùng bái và nhiệt tình.

Hơn nữa, họ cũng như La Dũng Đức đều cảm thấy thầy Lữ vội vàng đi tới như vậy, e là biết chuyện nơi này có người giả mạo danh tiếng của ông ta làm chuyện không muốn người khác biết.

Tất cả lập tức tỏ ra háo hức muốn xem kịch hay, nhìn sang đám người Trần Triệu Dương.

“Thăng nhãi, thầy Lữ tới rồi. Cậu còn ngồi đó. Gan cậu cũng to lắm, còn không mau đứng lên xin lỗi thầy Lữ đi”, lúc này La Dũng Đức cuối cùng tìm được một cơ hội tốt, ông ta lập tức gào lên với Trần Triệu Dương.

“Thầy Lữ, thầy đừng giận. Tôi sẽ đuổi anh ta đi ngay", lúc này tên quản lý kia cũng biết, đây là cơ hội tốt nhất để mình biểu hiện.

Lữ Đại Vĩ hơi tức giận. Những tên xấu xa này tại sao cứ chắn trước mặt mình?

Vốn dĩ đã muộn hơn thời gian mà Trần Triệu  Dương đưa ra, bây giờ lại có người chắn trước mặt. Điều này khiến ông ta thấy khó chịu.

“Mau cút ra cho tôi”, Lữ Đại Vĩ giáng cho tên quản lý kia một bạt tai.

“Chát...”

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, tên quản lý kia cũng quá xui xẻo, trực tiếp bị tát văng ra ngoài, bay về phía Hạ Hiểu Vũ.

Hạ Hiểu Vũ đột nhiên bị doạ một phen, đứng ngây ra đó, cơ bản không cách nào phản ứng lại.

“Đối với con gái thì không thể thô lỗ như vậy”, lúc tên quản lý kia sắp đụng trúng Hạ Hiểu Vũ thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Tiếp theo, tên quản lý kia vốn dĩ sắp đụng trúng Hạ Hiểu Vũ lại bị một cái ghế ập đến đập bay ra ngoài và va mạnh vào tường.

Mãi cho tới khi anh ta rơi từ trên tường xuống, Hạ Hiểu Vũ mới hoảng hốt tỉnh táo quay lại, ánh mắt cảm kích nhìn sang Trần Triệu Dương.

Lúc nãy nếu không phải Trần Triệu Dương dùng ghế đập tên kia văng ra xa thì e là cô ta sế là người bị thương. 

“Chuyện này là sao? Xém chút làm cô chủ bị thương, còn không mau đem tên ngốc này ra ngoài”, đám vệ sĩ của Hạ Hiểu Vũ nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên bị doạ, họ lập tức chạy nhanh tới bắt tên kia đưa ra ngoài.

“Đợi đã, chuyện của anh ta vẫn chưa kết thúc”, sắc mặt của Hạ Hiểu Vũ vừa mới hồi phục, cô ta bèn ngăn động tác của những người kia lại.

“Cậu Trần, thật lòng xin lỗi. Tôi tới trễ rồi”, Lữ Đại Vĩ không để tâm tới những người khác, trực tiếp tới trước mặt của Trần Triệu Dương rồi cung kính nói với anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706


Tất cả người ở đây thấy cảnh tượng này thì đều sững SỜ.

Đường đường là thầy Lữ thế mà lại cung kính với một thanh niên như thế, điều này thực sự khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

La Dũng Đức hối hận không thôi, ông ta không ngờ đến, thầy Lữ thế mà lại biết tên nhóc này, còn cung kính với cậu ta như thế.

“Tôi nói rồi mà, người thanh niên này không đơn giản đâu”.

“Không sai, không có cái gì qua được tầm mắt của tôi cả, đối mặt với người nhà họ Hạ mà vẫn bình tĩnh như thế thì không thể nào là người bình thường được”.

“Ôi... không biết ai bảo người ta đến đây tìm cái chết nữa”.

Có người bảy tỏ ý kiến của mình về cảnh tượng trước mắt này, còn những sự khiêu khích mà họ nói về anh nãy giờ thì đều quên hết cả rồi.

“Gọi ông đến đây không có chuyện gì khác cả, ông nói cho bọn họ biết biệt thự số 01 này là của ai?”, Trần Triệu Dương còn không thèm đứng lên mà lạnh lùng nói. 

“Biệt thự số 01 tất nhiên là của Trần gia rồi, sao thế, có người chất vấn cậu sao?”, Lữ Đại Vĩ vốn còn nghĩ Trần Triệu Dương gọi mình đến là để kiếm chuyện, không ngờ chỉ là một chuyện nhỏ như thế này, ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hỏi xong thì ánh mắt ông ta chuyển về phía người nhân viên làm việc ở đây.

Với kinh nghiệm của ông ta thì chỉ cần nhìn là biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Thầy Lữ, chào thầy, tôi là Hạ Hiểu Vũ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, là do quản lý ở đây độc. đoán quá, không tìm hiểu rõ mọi chuyện mà đã vội đưa ra kết luận, mang đến phiền phức cho ông, tôi thay mặt người nhà họ Hạ xin lỗi ông”, Hạ Hiểu Vũ dù gì cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nhà họ Hạ, sau khi ngạc nhiên thì cô ta cũng lấy lại tỉnh thần, nói.

“Không, người mà các cô phải xin lỗi không phải là tôi, mà là cậu Trần, nếu như cậu Trần nguyện ý tha thứ cho các người thì thây Lữ tôi đây sẽ không truy cứu đến cùng nữa”.

Nói đến đây thì trong mắt ông ta hiện ra một tia hung dữ.

Đám người ở đây sau khi nghe thấy lời nói của Lữ Đại Vĩ thì đều ngây người ra. 

Hạ Hiểu Vũ nhìn về phía Trần Triệu Dương, chuyện trước đó vẫn còn chưa cảm ơn anh, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy nữa, cô ta thấy vô cùng khổ tâm.

“Anh Trần, thật sự rất xin lỗi anh, do tôi quản lý không nghiêm, để anh phải chịu rắc rối rồi, xin lỗi anh rất nhiều”, Hạ Hiểu Vũ rất thông minh, biết chuyện hôm nay đều phải xem sắc mặt Trần Triệu Dương, nếu anh không truy cứu thì còn may, nhưng nếu anh không bỏ qua cho thì chỉ sợ hôm nay gặp rắc rối rồi.

“Thật ra chuyện cũng không phức tạp như thế, tất cả đều do tên ngốc này mà ra, cho nên cô xem xét rồi xử lý đi”, Trần Triệu Dương xua xua tay, rồi chỉ thẳng vào người La Dũng Đức đang chuẩn bị chuồn đi.

Ánh mắt tất cả người ở đây đều chuyển sang La Dũng Đức đang đứng ở cửa.

“Lăn ra đây cho tôi”, Lữ Đại Vĩ trừng mắt lên rồi bước lên trước kéo La Dũng Đức lại, quăng ngã xuống đất.

La Dũng Đức và người đàn bà kia lúc này vô cùng sợ hãi, run rẩy không dám nói tiếng nào.

không dám nữa”, La Dũng Đức nào còn lại chút khí chất của cậu chủ nữa chứ, ông ta lập tức quỳ xuống xin tha.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707


“Hừ, nếu mà ông đắc tội tôi thì may ra tôi còn không so đo với ông, nhưng mà đụng ai không đụng lại nhăm nhe đến vợ tôi, cho nên...", Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói, rồi búng ngón tay, một cây kim màu bạc nhanh như chớp đâm thẳng vào bụng dưới của La Dũng Đức, loại bỏ hết dương khí ra khỏi cơ thể ông ta.

Cũng có thể nói, sau này ông ta không bao giờ còn là một người đàn ông nữa.

Hơn nữa, không còn dương khí thì sợ ngay cả người bình thường ông ta cũng không làm được nữa, sợ rằng sau này thành phố Long Hải sẽ nhiều thêm một người phụ nữ, thiếu đi một người đàn ông, chuyện này đối với người đàn ông nào mà nói đều là hình phạt đáng sợ nhất.

La Dũng Đức chỉ cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến một cơn đau, đến khi ông ta giơ tay lên sờ thì không thấy có gì khác thường nên thở phào. nhẹ nhõm một cái.

Ông ta còn nghĩ Trần Triệu Dương mạnh miệng như thế thì nhất định không thể nào dễ dàng bỏ qua cho mình, không ngờ chỉ là mạnh miệng mà thôi, còn thực hiện thì không quyết đoán một chút nào. 

Những người khác không ngờ hình phạt của anh lại nhẹ nhàng như thế, điều này chỉ có thể nói là do anh rộng lượng mà thôi.

“Được rồi, có thể đi rồi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói rồi không để ý đến những người còn lại mà để cho La Dũng Đức đi.

“Như thế sao, cảm ơn nhiều”, La Dũng Đức vô cùng vui vẻ, vì theo ông ta thấy là do Trần Triệu Dương sợ nhà họ La bọn họ, nếu không sao lại giữ thế diện cho ông ta như thế cơ chứ.

Nói xong thì La Dũng Đức lập tức rời đi luôn.

Còn người đàn bà kia thì dù bị La Dũng Đức căm sừng nhưng bà ta không nỡ bỏ ông ta nên cũng đi theo.

Nhìn thấy cảnh này thì những người ở đây đều có vẻ mặt vô cùng kì lạ, đặc biệt là Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng, chỉ là họ đều hiểu rõ một chuyện, Trần Triệu Dương tuyệt đối không phải một người để cho mình chịu thiệt như thế, anh để cho ông ta đi chứng tỏ vẫn còn trò hay khác đang chờ đợi phía sau.

Tất nhiên, Lữ Đại Vĩ cũng không nghĩ đường đường là Trần gia mà lại thả cho đối thủ đi một cách dễ dàng như thế, còn liên quan đến việc anh muốn xử lý La Dũng Đức thế nào thì ông không  quan tâm.

“Cô Hạ, người mua biệt thự số 01 đến rồi, không biết cô còn hoài nghi gì nữa không?”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt hỏi Hạ Hiểu Vũ.

“Nếu mà không có thì cử người đi dẫn đường cho tôi, tôi muốn đến xem biệt thự”, Trần Triệu Dương không đợi Hạ Hiểu Vũ nói đã nói tiếp.

“Anh Trần, chuyện vừa rồi là lỗi của nhà họ Hạ chúng tôi, tôi đại diện cho người nhà họ Hạ gửi đến anh lời xin lỗi chân thành nhất”, Hạ Hiểu Vũ hít sâu một hơi rồi nói ra hết những lời đang nghĩ trong lòng.

“Để bù đắp thiệt hại gây ra cho anh, chúng tôi sẽ miễn phí phí dịch vụ quản lí nhà đất với căn biệt thự số 01 của anh trong 10 năm tới”, Hạ Hiểu Vũ để biểu đạt lời xin lỗi của mình mà đã tự tiện đưa ra quyết định.

Đây chính là lời trong lòng của cô ta, Trần Triệu Dương đã cứu cô ta, dù nếu như anh không cứu thì với quy tắc làm người của mình, cô ta nhất định vẫn sẽ xin lỗi chỉ là không được thành ý như bây giờ mà thôi.

Trần Triệu Dương vốn còn muốn từ chối nhưng Nam Cung Yến đứng bên cạnh đã nhéo tay anh một cái. 

“Được, tôi nhận lời xin lỗi này của cô, cử một người đi dẫn đường cho tôi đi”, Trần Triệu Dương dù không hiểu tại sao Nam Cung Yến lại làm thế nhưng lời vợ không thể không nghe.

Hạ Hiểu Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương.

“Nếu anh Trần không để ý thì để tôi dẫn anh đi dạo xung quanh một chút”, Hạ Hiểu Vũ lúc này thực sự phục Trần Triệu Dương sát đất rồi, cô ta bây giờ chỉ muốn lôi kéo quan hệ với anh mà thôi.

“Được thế thì còn gì bằng”, nghe thấy Hạ Hiểu Vũ muốn tự mình dẫn họ đi thì Trần Triệu Dương gật đầu một cách hài lòng. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708


Chuyện tiếp theo không còn gì đặc sắc nữa, dưới sự chỉ đạo của Hạ Hiểu Vũ, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cuối cùng cũng đến được căn biệt thự số 01.

“Trần Triệu Dương, anh mua căn biệt thự này lúc nào thế, còn nữa, thầy Lữ là ai?”, Nam Cung Yến có chút ngạc nhiên vì độ sang trọng của căn biệt thự này còn vượt qua sự tưởng tượng của cô nhiều, một căn như thế này sợ là giá cả ít nhất cũng phải lên đến hơn trăm triệu tệ.

“Thật ra không phải do anh mua mà là do tên Lữ Đại Vĩ đó tặng, ông ta nợ tiền anh không trả nổi nên bù lại cho anh bằng căn biệt thự mới mua”, Trần Triệu Dương nói nhỏ vào bên tai Nam Cung Yến.

“Wow, anh Triệu Dương, căn biệt thự này của anh tuyệt vời quá, hôm nay chúng ta có thể ở lại đây luôn cũng được đúng không?”, Tuyên Hoàng chạy từ trên tầng 2 xuống rồi hét lên một cách phấn khích.

“Được, tối nay chúng ta chuyển vào”, Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý, anh nhận căn biệt thự này cũng chỉ vì tiện cho bọn họ sống ở thành phố Long Hải mà thôi.

“Tốt quá đi mất, em có thể chọn phòng không?”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui muốn chết, cô ấy nhìn Nam Cung Yến với ánh mắt mong đơi. 

“Được, đi đi, chọn thoải mái”, Nam Cung Yến thấy cô nhóc nhìn mình thì vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.

“Cảm ơn chị”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui không kiềm được nữa, cô ấy lập tức lao đến thơm Nam Cung Yến một cái.

Làm xong mọi việc, cô ấy cũng không thèm nhìn Trần Triệu Dương lần nào mà chạy thẳng lên tầng trên, tất nhiên là để đi chọn phòng rồi.

“Cảm ơn chị làm gì chứ, biệt thự này cũng không phải chị mua”, Nam Cung Yến liếc Trần Triệu Dương đang đứng bên cạnh, nói.

“Chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh, tất nhiên phải hỏi ý kiến của em rồi”, Trần Triệu Dương cười một tiếng rồi nói một cách nghiêm chỉnh.

“Đừng có nói linh tinh...”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói thế thì Nam Cung Yến bắt đầu cảm thấy xấu hổ, dù gì vẫn còn người ngoài ở đây mà.

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Trần Triệu Dương thấy vô cùng khó hiểu, anh vừa mới bước chân vào biêt thự mà ngay lập tức đã có người đến tìm rồi.

Đợi đến khi nhìn thấy những người đứng ngoài.  

cửa thì anh mới nhớ ra họ chính là mấy người nợ đồ anh đây mà.

Không ngờ là họ vẫn rất biết giữ chữ tín.

Vốn anh còn muốn đi tìm từng người một, nhưng bây giờ tất cả đều mang đồ đến đây rồi nên anh cũng không làm khó họ làm gì nữa.

“Được đấy, đúng là không thiếu đồ tốt”, vốn Trần Triệu Dương nghĩ họ chỉ có mấy viên đan dược thông thường thôi, không ngờ là lại còn có cả Tẩy Tủy Phạt Cốt, thật sự khiến cho anh ngạc nhiên.

“Cậu Trần, là do sức uy hiếp của cậu quá lớn nên họ không dám không lôi đồ tốt ra, nếu mà khiến cho cậu tức giận thì họ không gánh chịu được hậu quả cho nên không ai dám mạo hiểm cả”, Lữ Đại Vĩ đứng cạnh nghe thấy lời của Trần Triệu Dương thì bất đắc dĩ nói.

“Khụ...khụ”, Trần Triệu Dương ho nhẹ một tiếng rồi lập tức nhận lấy đống đồ đó đi vào nhà.

Nam Cung Yến dù gì cũng là người đang tu luyện, tất nhiên cô có thể nhận ra được những đồ này với một người tu luyện mà nói quan trọng như thế nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709


Mặc dù Lữ Đại Vĩ cũng vô cùng thèm thuồng đống đồ mà Trần Triệu Dương được nhận này nhưng cũng không dám có chút mơ mộng nào, ông ta biết Trần Triệu Dương là người như thế nào, người khác có thể chịu thiệt nhưng anh thì tuyệt đối không bao giờ.

Hạ Hiểu Vũ đang ở trong biệt thự cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì 80% số người đưa đồ đến cô ta đều quen biết.

Quan trọng là những người đó đều là người có máu mặt, bình thường khó có thể nhìn thấy, thế nhưng hôm nay tất cả lại tự mình đem đồ đến cho Trần Triệu Dương, hơn nữa nhìn bộ dạng họ thì đầu là tự nguyện cả, điều này thực sự làm cô ta mở mang tầm mắt.

Cô ta không thể nào hiểu được, rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể nhận được đãi ngộ như thế.

Sợ là ngay đến ông nội cô ta cũng không được đám người đó đối xử như vậy.

Xem ra Trần Triệu Dương đúng là một nhân vật tầm cỡ.

Có lễ anh ta có thể giúp được mình.

Trần Triệu Dương tất nhiên không biết được Lữ

Đại Vĩ đang nghĩ gì, đợi đến khi anh sắp xếp xong đống đồ thì lập tức gọi cho chị em họ Cận, hai người họ vừa hay cũng ở thành phố Long Hải.

Dặn dò họ mau chóng đem số thuốc này chuyển đến núi Lộc Minh, vì dù gì đó mới là căn cứ của anh.

Tuy rằng ở thành phố Long Hải này không còn võ giả nào dám đến gây chuyện với anh nữa, nhưng chỉ sợ mấy tên mất não đến trộm đống đồ này thì đến lúc đó anh khóc cũng không xong.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì cũng mất rất nhiều thời gian, đám Trần Triệu Dương cũng đói cả rồi, cho nên quyết định tìm một chỗ nào đó ở đây để ăn.

Hạ Hiểu Vũ vốn muốn lôi kéo quan hệ với anh nên bây giờ khi biết được anh định tìm một chỗ gần đây ăn cơm thì lập tức xung phong nhận việc, đặt chỗ ở một nhà hàng cho đám Trần Triệu Dương.

“Anh Trần, tôi đã đặt chỗ trong nhà hàng xong cả rồi, mọi người đến đó cứ nói tên của tôi ra là được, bao nhiêu chỉ phí tôi lo”, Hạ Hiểu Vũ vốn còn muốn đi cùng họ nhưng cô ta vừa nhận một cuộc điện thoại, có chút việc cần cô ta phải xử lý nên chỉ có thể bảo họ tự đi trước.

“Không sao, chúng tôi tự đi đến đó là được rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi cũng không làm khó cô ta thêm nữa vì dù gì chuyện trước đó cũng không phải là lỗi của cô ta.

“Ôi, cô gái này khiến người ta bị áp lực lớn thật đấy, không biết sau này ai dám lấy cô ta”, đợi sau khi Hạ Hiểu Vũ đi khỏi thì Tuyên Hoàng mới thở phào một hơi, cảm thấy cả người thả lỏng đi không ít.

“Lúc nãy tôi thấy cô giằng co với cô ta rất dũng cảm cơ mà, sao nào, cô thế mà lại sợ cô ta sao?”, thấy bộ dạng đó của Tuyên Hoàng thì Trần Triệu Dương không nhịn được bật cười ra tiếng.

“Ai... ai sợ cô ta cơ? Cả ngày trưng ra cái khuôn mặt lạnh lùng ấy, nghĩ mình ngầu lắm hay sao, giả vờ cái gì không biết”, Tuyên Hoàng tức giận phản bác lại, ra vẻ ta đây không sợ cái gì hết.

“Được rồi, cô là người dũng cảm nhất”, Trần Triệu Dương cười một cách bất lực, rồi sau đó dẫn hai người đến nhà hàng Tử Vân Hiên cách Thiên Sướng Viên không xa.

Nhìn từ bên ngoài vào, nhà hàng không phải là nơi được trang hoàng lộng lẫy, nhưng khi bước vào, họ mới nhận ra rằng trang trí bên trong thực sự không phù hợp với túi tiền của người bình thường.

Đúng là đẳng cấp của người có tiền, bên ngoài bàn ghế đều được bọc hoàn toàn băng vàng lá, toàn bộ đại sảnh nguy nga lộng lẫy, khiến đám người Trần Triệu Dương nói không nên lời.

“Chúng ta chắc chắn muốn ăn ở đây hay sao?”, hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng vốn còn nghĩ Hạ Hiểu Vũ sẽ đặt nhà hàng có phong cách đặc biệt một chút, không ngờ rằng lại là một nhà hàng thô thiển như thế này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710


“Nếu đã tới rồi, không đi xem thử thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao”, Trần Triệu Dương lại không vội vàng kết luận, vì theo như anh quan sát, tuy nhà hàng này nhìn có vẻ không được sang trọng lắm nhưng người tới ăn thì đông vô kể.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là người tới đây ăn không những nhiều mà còn có không ít người nhìn có gu thẩm mỹ không tồi.

Nếu nhà hàng của người ta đã dày công trang trí như vậy thì tất nhiên không phải là người không có nhiều tiền rồi, chắc chăn là có cái lý do riêng của mình.

“Đi thôi, chúng ta vào trong để mở mang tầm mắt”, khoé miệng của Trần Triệu Dương khế cong lên, anh lập tức nhấc chân bước vào trong.

Hai người họ nhìn thấy vậy cũng đành đi theo anh.

“Chào anh, xin hỏi anh có đặt chỗ trước chưa ạ?”, lúc ba người Trần Triệu Dương đi vào nhà hàng thì hai nhân viên phục vụ trước cửa lập tức đồng thanh hỏi thăm.

“Chúng tôi có đặt trước, một cô gái họ Hạ đã đặt", Trần Triệu Dương lập tức đi lên trước và nói.

“Thì ra là bạn của cô Hạ, đã chuẩn bị phòng VỊIP cho mọi người rồi ạ. Mời đi theo tôi ạ”, một cô gái mặc sườn xám, vẻ ngoài ưa nhìn, cười nhẹ và lập tức lên tiếng dẫn đường.

Ba người Trần Triệu Dương theo cô ta đi lên lầu hai. Lên tới lầu hai, nhóm người Trần Triệu Dương phát hiện vẻ nguy nga tráng lệ của lầu hai này và lầu một hoàn toàn không giống nhau.

Trên lầu hai này được trang trí vô cùng tinh xảo, theo phong cách truyền thống Hoa Hạ cổ xưa.

Màu chủ đạo của cả lầu hai đều là màu tím quý phái, chẳng trách có tên là Tử Vân Hiên.

“Lầu một và lầu hai hoàn toàn mang hai phong cách khác nhau. Điều này cũng lạ thật nha”, thấy cách trang trí ở lầu hai trước mặt, Nam Cung Yến khá tò mò nên lên tiếng.

“Thưa cô, đây là sở thích của ông chủ chúng tôi. Lâu một dùng cho thực khách bình thường, còn lầu hai là chuẩn bị cho khách quý. Người bình thường thì không thể lên lầu hai”, nữ phục vụ kia nghe Nam Cung Yến nói vậy thì lập tức nở nụ cười rồi lên tiếng giải thích.

“Vậy ông chủ của các người đúng là một kỳ nhân”, Nam Cung Yến tò mò đối với ông chủ của Tử Vân Hiên này. Phong cách trang trí như vậy đúng thật là phân ra hai mặt đối lập. 

“Phì... Cách nói chuyện của cô thật thẳng thắn. Ông chủ của chúng tôi không phải kỳ nhân mà là một người kỳ lạ”, nữ phục vụ đột nhiên cười nhẹ, sau đó lên tiếng trêu chọc ông chủ của mình.

Bọn người Trần Triệu Dương không ngờ cô gái này lại tùy ý trêu chọc ông chủ của mình như vậy, quả là dũng cảm.

“Các vị khách quý không cần lo lắng. Ông chủ của chúng tôi rất tốt, tính cách hiền lành. Tuy có lúc làm việc không được thỏa đáng lắm, nhưng lại rất tốt với nhân viên phục vụ chúng tôi”, nữ phục vụ tất nhiên đoán được suy nghĩ trong đầu của họ nên lập tức lên tiếng giải thích.

“Vậy ông chủ của các người đúng thật là một kỳ nhân. Nếu có cơ hội thì nhất định phải làm quen mới được”, Trần Triệu Dương tỏ ra tò mò về ông chủ này. Có lẽ quen biết người này cũng là một chuyện rất thú vị đây.

“Thưa các vị, phòng VIP này là do cô Hạ đặt. Mời mọi người chờ một chút, thức ăn sẽ lên ngay”, nữ phục vụ dẫn đám người Trần Triệu Dương đến nơi thì sau đó lui ra ngoài.

Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến lập tức ngồi vào phòng VỊP và bắt đầu tán gẫu.

Nhưng chưa nói được bao lâu thì món ăn đã được đem lên.

“Cô Hạ Hiểu Vũ này quả thật rất chu đáo, chuẩn bị thật là đầy đủ. Xem ra ai kia chắc được cô chủ nhà người ta nhắm trúng rồi”, thấy những món ăn tinh tế này, Nam Cung Yến không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.

“Cô ta nhìn trúng là chuyện của cô ta. Trong lòng của anh chỉ có mình em, người phụ nữ khác cũng không bước vào được”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghiêm túc bày tỏ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711


Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng của Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Còn tâm tính của cô cũng có sự thay đổi lớn, chí ít cô cũng không phản cảm với lời bộc bạch này của anh, ngược lại cảm thấy rất ngọt ngào.

“Thôi đi, hai vị, tôi tới là để ăn cơm, không phải tới ăn cẩu lương. Phân phát cẩu lương mà không nhìn trước sau như vậy, quả là tiết mục ngược chết những người độc thân đây”, Tuyên Hoàng bên cạnh thì không chịu nổi được sự sến súa này nên lập tức lên tiếng chống đối.

“Ăn cơm cũng không chặn được miệng của em”, Nam Cung Yến bị cô nhóc Tuyên Hoàng này nói vậy thì đột nhiên cảm thấy ngại ngùng. Cô đỏ mặt nên gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng cô ấy. 

Lúc hai người Trần Triệu Dương và Nam Cung "Yến đang ăn vui vẻ, đột nhiên bên ngoài có một giọng kêu cứu gấp rút truyền đến.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, nghe giọng hỗn loạn bên ngoài, Trần Triệu Dương bỗng dưng đứng ngồi không yên. Anh lập tức đi tới cửa và nhìn ra bên ngoài.

“Không hay rồi”, Trần Triệu Dương thấy có một ông cụ mặt mày xanh mét bị một đám người vây quanh. Anh thấy chỉ có trút hơi ra mà không hít vào, Trần Triệu Dương bỗng dưng thay đổi sắc mặt. Anh lập tức xông ra khỏi phòng.

“Mau tránh ra”, Trần Triệu Dương kéo đám người vây xung quanh ra và đi vào.

“Này, người này bị làm sao vậy?” “Đúng vậy, sao lại đẩy người ta?”

“Thấy náo nhiệt cũng phải coi ai trước ai sau chứ”.

Nhiều người bị Trần Triệu Dương đẩy ra thì bỗng dưng bất mãn lên tiếng ồn ào, rõ ràng họ không hài lòng khi bị Trần Triệu Dương kéo ra như vậy.

“Mau im miệng cho tôi. Tôi là bác sĩ. Mấy người  đứng lui ra ngoài một chút đi, để bệnh nhân có đủ không gian, nhiều người bao vây như vậy thì lấy đâu ra không khí chứ”, Trần Triệu Dương bỗng dưng ngẩng đầu lên rồi gào lên với đám người đang tỏ ra không hài lòng kia. Chờ bọn họ yên lặng hết lại thì Trần Triệu Dương mới nói ra thân phận của mình, đồng thời bảo đám đông tránh ra một chút.

Vốn dĩ còn có vài người không hài lòng với Trần Triệu Dương nhưng khi nghe anh nói vậy thì ai nấy cũng im miệng và lập tức tránh ra chừa không gian lại.

Trần Triệu Dương không quan tâm đám người này. Anh trực tiếp đưa tay ra, nâng đầu của ông cụ lên, tay còn lại thì ấn vào ngực của ông cụ.

Ông cụ vốn dĩ đã bắt đầu co giật, bị Trần Triệu Dương làm vậy thì miệng của ông cụ lại phun ra một ngụm máu. Những người đứng gần đó đều bị máu phun ra dính phải.

“Ôi trời”.

“Ây da, đúng là xảy ra án mạng mà”.

“Tiêu rồi, tên nhóc này đúng là phường lừa gạt”.

“Đúng vậy, mới tí tuổi đầu mà không làm chuyện tốt”. 

Người bị máu phun dính phải vội né ra, nhưng cũng không có mấy ai để ý chuyện này, tất cả đều bắt đầu hô toáng cả lên.

Vì ông cụ vốn đã bị bệnh nặng, lại bị đánh phụt máu như vậy, chẳng phải là mưu sát hay sao?

Hơn nữa, chuyện này còn xảy ra giữa ban ngày ban mặt nữa.

Sắc mặt của Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bỗng dưng thay đổi rõ rệt. Họ không ngờ Trần Triệu Dương lại đột nhiên xông qua, mà còn làm cho. bệnh nhân hộc máu.

“Tiêu rồi, lần này đúng là xong đời rồi”, đầu óc. của Nam Cung Yến trống rỗng, tình cảm giữa cô và Trần Triệu Dương vừa mới có chút tiến triển thì không ngờ lại gặp phải chuyện như vầy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 712


Nhưng chuyện này vốn không cách nào thoát ra được, chỉ đành chờ xem tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào.

“Cậu là ai? Tại sao lại động vào bố tôi?”, vào lúc Trần Triệu Dương vô cùng nghiêm túc châm cứu cho ông cụ này thì có một giọng nói đầy sự phẫn nộ truyền đến.

Sau đó, một chàng trai trẻ có thân hình hơi gầy vội vàng bước tới, định vươn tay đẩy Trần Triệu Dương ra.

“Nếu anh không muốn bố mình mất mạng thì đừng có chạm vào tôi. Chờ chữa trị xong, tôi sẽ cho anh cơ hội”, Trần Triệu Dương lên tiếng trước lúc. anh ta sắp đưa tay chạm vào mình.

Chàng trai trẻ kia vốn định chạm vào tay của Trần Triệu Dương thì bỗng dưng khựng lại, vẻ mặt lộ ra vẻ giăng co tâm lý.

“Hừ, anh tuyệt đối đừng tin, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? E là mới vừa tốt nghiệp thôi, có thể chữa bệnh được sao? Nếu anh tin cậu ta thì e là tính mạng của bố mình cũng không còn đâu”, lúc này có một người đàn ông với đôi mắt tam giác, vẻ mặt u ám đi tới và lạnh lùng nói.

“Anh lại là ai nữa vậy?”, chàng trai trẻ kia ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang bước tới, rồi nghi ngờ hỏi.

“Tôi là bác sĩ Từ Lâm, phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân. Anh tin cậu ta hay là tin tôi?”, phó chủ nhiệm, bác sĩ Từ Lâm trực tiếp lên tiếng hỏi, đồng thời nói ra nghề nghiệp và chức vụ của mình.

Người xung quanh nghe Từ Lâm nói vậy thì bỗng dưng ai nấy cũng tỏ ra khâm phục.

Dù gì, nhìn dáng vẻ Từ Lâm chỉ khoảng 27, 28 tuổi nhưng lại là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân. Đây điển hình là con nhà người ta đây mà.

Tuy người này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng không sánh được người ta có sự nghiệp tiền đồ như thế.

Từ Lâm vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người nhìn mình một cách ngưỡng mộ như vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tự hào.

“Chuyện này..”, chàng trai trẻ kia đột nhiên chần chừ rồi lên tiếng: “Nhưng... nhưng cậu ta sử dụng là châm cứu của Đông y”.

“Phì..”, Từ Lâm liền cười thành tiếng, sau đó mỉa mai một cách đầy ác ý: “Đông y? Có bác sĩ Đông y nào mà không phải 70, 80 tuổi mới đạt được thành tựu chứ. Tên này còn trẻ như vậy thì có thể biết thuật chữa bệnh gì chứ? Huống hồ, Đông y là để gạt người, cơ bản không phải là thuật chữa bệnh”.

Vốn dĩ vừa nghe Từ Lâm nói thì mọi người có mặt đều rất tán thành, dù gì Đông y quả thật là gừng càng già càng cay.

Nhưng nghe tới cuối thì thấy rằng câu nói này có chút không ổn.

Anh ta nói thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này không ra gì cũng không hay ho gì rồi, đã thế còn dám bôi nhọ Đông y.

Lập tức có người lộ vẻ khó chịu, rõ ràng là không đồng tình với câu nói của Từ Lâm. Nhưng lại không có ai đứng ra, dù gì mọi người đều lo bảo vệ mình, dĩ nhiên sẽ không đứng ra rồi.

“Ồn ào quá”, Trần Triệu Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Từ Lâm đang nói, trong ánh mắt anh Í_ mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo xộc thẳng vào. linh hồn của Từ Lâm.

Từ Lâm đột nhiên giật mình, chân cũng mềm nhữn, sau đó bèn ngồi bệt xuống đất.

“Đúng là ngu xuẩn”, Trần Triệu Dương lạnh lùng buông ra một câu nói, động tác trên tay vốn không hề dừng lại, ngược lại càng khiến người xem như bị thôi miên, cảnh tượng thật mãn nhấn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713


Dần dần, những người xung quanh đều trở nên yên lặng, rõ ràng ai cũng bị thu hút bởi động tác của Trần Triệu Dương.

Lúc này con trai của ông cụ cũng yên lặng chờ. đợi. Tuy anh ta không biết thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này như thế nào?

Nhưng có một điểm anh ta có thể khẳng định, nếu bố mình không được chữa trị, vậy thì chắc chăn không thể chờ xe cứu thương tới. Cho nên trước mắt đành phải hy vọng gửi gắm vào cậu thanh niên còn nhỏ hơn cả mình.

“Chị à, tính sao đây? Anh Triệu Dương có thể cứu được ông cụ đó không?”, Tuyên Hoàng trong phòng VỊP bỗng dưng lo lắng nhìn sang Trần Triệu Dương trong đám đông. Cô ấy lo lắng lên tiếng.

“Chị cũng không biết. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng anh ấy. Anh ấy sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, em yên tâm đi”, Nam Cung Yến khẳng định với cô ấy.

Nhưng trong lòng cô đang nghĩ gì thì e là cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi.

Lúc mọi người đều lo lắng, ông cụ nằm dưới đất vốn dĩ sắp đứt hơi thì bỗng dưng run người, sau đó lại phun ra một ngụm máu. 

“Bố.”

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của mọi người dường như thắt lại.

Còn chàng trai trẻ kia nhất thời đau lòng hét lên, sau đó quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ.

“Khụ khụ... tên nhóc thối, khóc cái gì? Bố còn chưa chết, giữ nước mắt lại đi, chờ khi bố chết rồi hẳn khóc”, lúc anh ta đang đau khổ tột cùng thì lại nghe một giọng nói quen thuộc rót vào tai.

“Bố... bố, bố chưa chết sao?”, lúc anh ta ngước mắt nhìn thấy bố mình đã ngồi dậy thì đột nhiên không dám tin mà dụi dụi vào mắt của mình.

“Tên nhóc xấu xa, con mong bố mình chết như vậy à? Bố không sao, còn đi nguyền rủa nữa chứ, xem bố có đánh con không”, ông cụ bị con trai của mình nói vậy thì nhất thời khó chịu. Ông ta bèn đưa tay ra tóm lấy tai của con trai mình rồi bắt đầu dạy dỗ.

“Bố... đừng mà, nhiều người đang nhìn, mất mặt quá đi”, anh con trai bỗng dưng thấy xấu hổ nên vội xin tha.

“Hừ, biết xấu hổ à. Vậy còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng bố mình đi”, ông cụ buông tay ra rồi được con trai mình đỡ dậy, sau đó vội đẩy đầu của con trai mình xuống, buộc anh ta phải quỳ xuống trước mặt Trần Triệu Dương.

“Cái mạng nhỏ này của tôi là do cậu cứu, cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Bành chúng tôi. Sức khoẻ của tôi không tốt, đành để người làm con là nó dập đầu lạy cảm ơn cậu vậy”, tuy Bành Quý Tu vẫn còn khá yếu ớt nhưng làm mấy chuyện như vậy thì vô cùng dứt khoát.

Lúc này, Bành Hạo Dân đã tỉnh táo lại, biết cậu thanh niên trước mặt đã cứu bố mình, cho nên trước sự ép buộc của bố thì anh ta cũng không hề phản kháng, tình nguyện dập đầu 3 cái ngay lập tức.

Lúc này những người xung quanh đều ngơ ngác, mãi cho tới khi Bành Hạo Dân dập đầu xong mới có phản ứng, cũng không biết là ai dẫn đầu cổ vũ, cả lầu hai đều vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt.

“Thần y, đúng là thần y”.

“Tôi sớm đã nhận ra, cậu thanh niên này là một thần y mà, quả nhiên là không sai”.

“Con khỉ, lúc nấy cũng không biết ai nói, đây chính là một tên lừa gạt, còn nói Đông y là lừa gạt người ta thôi”.

“Làm gì có, tôi nói vậy lúc nào?” 

Những người xung quanh đều bắt đầu tích cực bày tỏ suy nghĩ của mình. Dù gì cảnh tượng lúc nấy không phải bác sĩ cũng nhìn ra được, đúng thật là quá nguy hiểm.

Người sắp hết hơi, nay lại được cứu sống, quả thật là thần y tái thế mà.

Nếu có thể lên lầu hai dùng bữa, vậy thì chắc chăn không phải người bình thường. Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn sang Trần Triệu Dương đều vô cùng mãnh liệt như có thể thiêu đốt được anh vậy.

Dù gì, phàm đã là con người thì khó tránh khỏi bệnh tật.

Mà giá trị của một thần y đúng là quá lớn rồi, hoàn toàn có thể để họ có một cơ hội giành lại cuộc sống mới.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714


“Phù...”

Lúc này, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là Trần Triệu Dương đã chữa khỏi cho đối phương, nếu không, bọn họ nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

“Chàng trai trẻ này là ai? Thật là may mắn à, gặp được anh Triệu Dương, bằng không e là ông cụ này thật sự gặp phải nguy hiểm rồi”, Tuyên Hoàng nói với vẻ mặt tôn sùng.

“Đó là ông chủ của chúng tôi, Bành Hạo Dân, còn đó là bố của ông chủ, Bành Quý Tu”, một người phục vụ tại Tử Vân Hiên nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì bèn lên tiếng giải thích.

“Woa, hóa ra anh ta chính là ông chủ hài hước đấy à. Tôi thật sự không ngờ anh ta lại nho nhã và làm việc một cách thỏa mái đến như vậy?”, Tuyên Hoàng kinh ngạc thốt lên một tiếng khi nghe người phục vụ bên cạnh nói vậy.

“Ông chủ của chúng tôi quả thực có chút kỳ quái, nhưng bản chất rất lương thiện”, rõ ràng là người phục vụ cũng có chút bất lực đối với ông chủ của mình, dù sao sự hài hước của ông chủ, chỉ có những người tiếp xúc rồi mới biết được, cô ta cũng không có cách nào thanh minh được. 

“Ừm, đương nhiên rồi, nếu thật sự là kẻ xấu, chắc chắn là anh Triệu Dương sẽ không ra tay giúp đỡ rồi. Đây gọi là người tốt sẽ được đền đáp”, Tuyên Hoàng hếch khuôn mặt nhỏ lên nói với vẻ tự hào.

“Ông cụ, ông không cần khách sáo như vậy, lương y như từ mẫu, nếu đã gặp phải chuyện này, nhất định không thể làm ngơ”, Trần Triệu Dương xua tay, lập tức đỡ Bành Hạo Dân dậy và nhẹ nhàng nói.

“Tôi vẫn còn chưa biết tên họ của cậu đây là..”, Bành Quý Tu lập tức hỏi.

“Ông Bành, tôi tên là Trần Triệu Dương. Tình trạng sức khỏe của ông lúc này, tốt hơn là nên về tịnh dưỡng. Đừng làm việc quá sức. Lát nữa, tôi sẽ kê một đơn thuốc. Ông có thể dựa theo đơn thuốc đó, không bao lâu sẽ khỏe lại thôi”, Trần Triệu Dương đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua một lượt thì biết được tình trạng sức khỏe của ông cụ Bành vì vậy anh mới dám nói như vậy.

“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều”, mắt hai bố con Bành Quý Tu chợt sáng lên, vội nói lời cảm ơn với anh.

Phải biết rằng bệnh của bố Bành Hạo Dân đã nhiều năm rồi, không biết đã khám bao nhiêu bác sĩ, khám cả Đông - Tây y mà không ai chữa khỏi, không ngờ lại tìm được người có thể chữa khỏi bệnh cho bố mình trong hoàn cảnh tình cờ như thế này. 

Họ biết rằng ân tình này không bao giờ có thể báo đáp hết bằng một lời cảm ơn, vì vậy họ không thể hiện nó nhiều, chỉ đợi có ngày sẽ có cơ hội báo đáp lại.

Tiếp theo, Bành Hạo Dân đến phòng Vip của Trần Triệu Dương, còn Bành Quý Tu thì đã được. người nhà họ Bành đưa về để nghỉ ngơi.

Về phần những người khác, thấy không còn gì để xem nữa thì dần tản ra.

Về phần Từ Lâm, người tự xưng là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân, anh ta vô cùng xấu hổ nên sớm đã cuốn gói bỏ chạy khi ông cụ Bành tỉnh dậy.

“Cậu Trần, đơn thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi sao?”, khi Trần Triệu Dương viết đơn thuốc, Bành Hạo Dân có chút nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên là không thể” Trần Triệu Dương nói với bộ dạng vô cùng thản nhiên.

“Am

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, không chỉ có Bành Hạo Dân chết lặng mà ngay cả Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lúc nãy đã vô cùng tin tưởng vào anh cũng suýt ngất. 

“Đừng lo lắng, đơn thuốc này quả thực là để chữa bệnh cho bố cậu, nhưng chỉ dựa vào một đơn thuốc như vậy thì nhất định không thể khỏi được, còn phải kết hợp với châm cứu của tôi mới được. Chỉ cần ba lần là có thể chữa khỏi”, Trần Triệu Dương nhìn thấy dáng vẻ vội vàng đó của họ thì bất lực lên tiếng giải thích.

“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, cậu thật sự là quý nhân của nhà họ Bành chúng tôi”, Bành Hạo Dân chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng kích động nói.

Trần Triệu Dương lập tức viết đơn thuốc gồm những dược liệu cần dùng trên điện thoại, sau đó hỏi số điện thoại của Bành Hạo Dân rồi gửi qua cho anh ta.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715


“Được rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi, hay là anh cũng đến dùng chung đi”, bụng của Trần Triệu Dương không ngừng biểu tình, vốn chỉ mới ăn được. một chút, kết quả là vừa rồi ra tay cứu giúp nên chân khí trong người đã tiêu hao không ít, đương nhiên là rất đói rồi.

“Haha... Người ta chính là ông chủ của Tử Vân Hiên, có gì mà chưa ăn qua chứ”, lúc này Tuyên Hoàng vừa cười vừa nói đùa.

“Ồ, thất lễ, thất lễ à”, được biết Bành Hạo Dân là một ông chủ rất thú vị, Trần Triệu Dương có chút kinh ngạc, không ngờ ông chủ có phần hài hước này hóa ra lại là một chàng trai trẻ gầy gò này.

Tuy nhiên, từ thái độ của hai bố con Bành Hạo. Dân vừa rồi thì chắc chắn là bố truyền con nối rồi, cả hai đều rất hài hước.

“Cậu Trần, vậy tôi không quấy rầy nữa rồi, tôi phải đi chuẩn bị dược liệu”, mặc dù Bành Hạo Dân rất muốn bắt nối với Trần Triệu Dương thêm một chút, nhưng thấy anh có vẻ không có ý muốn giữ mình lại ở đây, đúng lúc anh ta cũng cần đi chuẩn bị số dược liệu này nữa nên bèn lên tiếng rời đi.

“Được rồi, chuẩn bị xong thì đưa ông cụ đến căn biệt thự số 01 ở Thiên Sướng Viên, hiện tại tôi đang sống ở đó”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Được, cảm ơn cậu”, Bành Hạo Dân gật đầu rồi ngay lập tức rời khỏi phòng Vip.

Sau khi ăn xong thì cuối cùng Hạ Hiểu Vũ cũng đã trở về.

“Anh Trần, hai cô gái, thật là ngại quá. Tôi vốn dĩ muốn cùng ba người đi ăn một bữa, nhưng cuối cùng lại lỡ hẹn rồi”, Hạ Hiểu Vũ bước vào phòng Vip, nói với vẻ áy náy.

“Không sao cả, cô Hạ, cô có muốn ăn chút gì trước không?”, nhìn thấy Hạ Hiểu Vũ trở về, Nam Cung Yến liền lịch sự nói.

“Tôi không đói. Nếu cả ba đều đã ăn xong rồi, vậy chúng ta đi thôi”, Hạ Hiểu Vũ làm gì có thời gian để ăn cơm chứ, bèn cùng đám người Trần Triệu Dương xuống lầu.

Khi xuống lầu, Hạ Hiểu Vũ đang định thanh toán hóa đơn thì được thông báo là bữa ăn này được miễn phí khiến cô ta chợt giật mình.

Mặc dù nhà họ Hạ là gia tộc lớn hàng đầu ở thành phố Long Hải, nhưng nhà họ Bành chưa bao. giờ nể mặt nhà họ cả, càng không bao giờ giảm giá chứ đừng nói là miễn phí.

Ba người Trần Triệu Dương đương nhiên biết Bành Hạo Dân sẽ miễn phí cho bọn họ nên không có gì phải ngạc nhiên cả. Dù sao thì một bữa ăn cũng có là gì so với tính mạng của một người chứ?

Mặc dù không đoán ra được nhưng Hạ Hiểu Vũ cũng không có cố chấp hỏi, lập tức đưa đám người Trần Triệu Dương trở về biệt thự.

Về đến biệt thự, Hạ Hiểu Vũ cũng không biết nói gì, có chút ngượng ngịu nên tìm cớ rời đi.

Không lâu sau đó, sự việc ông cụ Bành phát bệnh ngay trong nhà hàng của chính mình và được người khác cứu chữa đã lan rộng ra cả thành phố Long Hải.

Phải biết đấy, ông cụ Bành bị bệnh đã lâu, cũng đã từng gióng trống khua chiêng đi tìm danh y nổi tiếng, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh.

Kết quả, tiền mất tật mang, không những không khỏi mà bệnh càng ngày càng nặng thêm, cho nên ông ta không dám chữa trị nữa, mà chỉ ở nhà tịnh dưỡng.

Tất cả người trong tầng lớp thượng lưu của thành phố Long Hải, không ai là không biết đến chuyện này nhưng không ngờ rằng, hôm nay ông ta lại được người khác cứu sống.

Điều quan trọng nhất là vị bác sĩ đã cứu ông cụ Bành nói răng mình có thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh đó của ông ta.

Tin tức này có thể nói là đã thu hút sự chú ý của tất cả các gia tộc ở thành phố Long Hải, dù sao phàm đã là người thì chäc chẳn không tránh khỏi bệnh tật, nên một số gia tộc đã chuẩn bị sẽ đến thăm vị thần y này
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 716


Trần Triệu Dương tất nhiên không thể biết những thứ này, trải qua trận quyết đấu trước đó, những người ở tầng lớp cao nhất của thành phố Long Hải hầu như đều biết chuyện này cũng như biết đến anh.

Cho nên, không ít người muốn tìm anh để trị bệnh cũng như lôi kéo mối quan hệ với anh.

Trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người trong các gia tộc lớn đều bắt đầu hành động, kể cả những nhà không nằm trong top đầu cũng rất tích cực, biết đâu người ta sẽ nhìn trúng nhà họ thì sao.

Còn những thế lực ngầm thì đều co đầu rút cổ, họ không dám có hành động gì nữa, bởi vì họ cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc thành phố Long Hải đang xảy ra chuyện gì.

Ngay khi Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương vừa chuyển đồ vào trong căn biệt thự số 01 thì chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

“Anh Trần, tôi là Tăng Kim Lai, tối nay có một buổi tiệc, không biết anh Trần có thời gian tham dự không?”, Tăng Kim Lai hỏi Trần Triệu Dương một cách vô cùng dè dặt.

Trên thực tế, những gia tộc đó không dám đến tìm Trần Triệu Dương nên khi biết được mối quan hệ của Tăng Kim Lai với anh không tồi mới tổ chức ra buổi tiệc này.

“Không đi, không có hứng”, Trần Triệu Dương không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn.

Nghe thấy lời này của anh thì Tăng Kim Lai lập tức cười khổ một tiếng, hiển nhiên là anh ta quá hiểu Trần Triệu Dương rồi, bị từ chối là chuyện đương nhiên.

“Anh Trần, thực ra ngoài tiệc rượu ra thì buổi tiệc này vẫn còn có một phần đấu giá từ thiện nữa, tôi nghe người khác nói là trong buổi đấu giá này có rất nhiều thứ anh cần”, Tăng Kim Lai sợ Trần Triệu Dương cúp điện thoại nên nói luôn.

“Ồ, là cái gì?", Trần Triệu Dương tò mò, phải biết là những thứ có ích với anh rất khó tìm được.

Nhưng mà, Tăng Kim Lai vừa nói là thứ anh cần.

Anh ta biết anh là một võ giả, nên nếu đã nói như thế chứng tỏ trong buổi đấu giá từ thiện đó chắc chắn có thứ mà anh cần.

“Anh Trần, thực ra tôi cũng không biết chính xác là gì, chỉ là lúc tôi vào nhà vệ sinh thì nghe được. đám nhân viên ở đó tán dóc với nhau rồi nhắc đến mà thôi, nếu chỉ là một bữa tiệc thông thường thì tôi chắc chắc không để anh phải đích thân đến rồi”, 

Tăng Kim Lai giải thích.

“Được, thế anh gửi thư mời qua đây cho tôi, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ”, Trần Triệu Dương gật đầu, không biết có phải hay không nhưng cứ đi xem thử xem, dù gì cũng đang rảnh rỗi mà.

“Được thôi, anh Trần", nghe được Trần Triệu Dương đồng ý thì Tăng Kim Lai thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh mà không đồng ý thì anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào với những người đã giao phó cho anh ta đi thương lượng với anh nữa.

“Trần Triệu Dương, sao thế? Có chuyện gì à?”, Nam Cung Yến nghe được Trần Triệu Dương gọi điện thoại thì hỏi.

“Tối nay có một buổi tiệc đấu giá từ thiện, trong đó hình như có đồ mà anh cần”, Trần Triệu Dương không giấu giếm mà nói cho cô hết.

“Đấu giá từ thiện, tốt quá rồi, tôi thích những nơi như thế, tôi cũng đi cùng”, Tuyên Hoàng đứng bên cạnh không cam lòng bị bơ nên lao nhanh đến, nói một cách hưng phấn.

Nghe thấy lời của cô ấy thì Trần Triệu Dương lập tức võ vào đầu một cái. 

Sao mà anh lại quên cô nhóc này được chứ.

Trước đây gặp được Tuyên Hoàng chính là ở buổi tiệc rượu, cô nhóc này thích nhất là được ăn thùng uống vại ở mấy buổi tiệc kiểu như thế.

“Được, mình chị đi cũng chán lắm”, không đợi Trần Triệu Dương trả lời lại thì Nam Cung Yến đã quyết định luôn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717


“Tốt quá đi mất, chị, chị đúng là chị gái ruột của em mà”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui không kiềm được, cô ấy lập tức thơm một cái vào mặt Nam Cung Yến rồi lườm Trần Triệu Dương: “Không giống ai đó, chả có tý tích cực nào, tôi thấy là không muốn cho tôi đi đúng không”.

“Lười quan tâm đến cô”, thấy bộ dạng đó của Tuyên Hoàng thì Trần Triệu Dương bất đắc dĩ búng tay vào đầu cô ấy một cái, sau khi nhắc Nam Cung Yến đừng để ai lên tầng làm phiền mình thì Trần Triệu Dương lập tức quay người đi lên.

Nếu đã là tham gia buổi đấu giá từ thiện thì tất nhiên phải có đồ để đấu giá, không thể chỉ đến đó hét giá rồi mua được, nếu như người ta yêu cầu mình phải có đồ mang đến đấu giá thì đúng là mất thể diện.

Cho nên, anh chuẩn bị luyện một ít đan dược, còn luyện loại nào thì anh cũng đã nghĩ xong hết cả rồi.

Trần Triệu Dương lôi cái lò luyện đan mà anh lấy được ở Kỳ Môn Sơn ra, không ngờ lần đầu tiên mình dùng cái lò luyện đan này lại là để tham gia buổi đấu giá từ thiện.

Đợi đến khi trời tối đen rồi thì anh mới từ tầng hai đi xuống.

“Lão Tăng gửi thiệp mời đến chưa?”, sau khi xuống tầng dưới thì anh hỏi.

“Đưa đến rồi, còn cử một tài xế đứng đợi bên ngoài kìa, sợ chúng ta không tìm được chỗ”, Nam Cung Yến trả lời.

Sau đó ba người ngồi lên xe, đi về phía buổi đấu giá từ thiện.

Buổi tiệc lần này không xảy ra chuyện gì như lần trước nữa cả vì dù gì Tăng Kim Lai cũng cử người đến đây để phòng ngừa có chuyện xảy ra rồi.

Sau khi đến buổi tiệc thì Trần Triệu Dương không muốn làm quen ai cả nên tìm một vị trí trong góc để ngồi.

Còn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thì đã tách khỏi anh từ khi bước vào bên trong rồi. 

Nam Cung Yến gặp được vài người có mối quan hệ hợp tác với mình, còn Tuyên Hoàng thì chạy đông chạy tây tìm đồ ăn, lần này còn tốt, không phải là trốn vào mà cô ấy được đi vào một cách đường đường chính chính.

Trước khi buổi đấu giá từ thiện diễn ra thì còn có một tiệc rượu, trong buổi tiệc này có rất nhiều người không quen biết nhưng bình thường chỉ cần nhận được giấy mời thì rất ít người sẽ từ chối tham dự.

Dù gì, bữa tiệc như thế này vô cùng coi trọng thể diện, nếu mà thực sự từ chối người khác thì chính là không nể mặt người ta, điều này sợ là ai cũng không thể vui nổi.

“Con đĩ này, ông đây mời cô nhảy là cơ hội hiếm có khó tìm của cô, thế mà còn không biết điều”, ngay khi mọi người đang tìm bạn cặp cho mình thì có một giọng nói chói tai truyền đến.

Vốn Trần Triệu Dương không định để ý đến nhưng ngay khi anh liếc qua và biết được người bị gây rối là ai thì sắc mặt lập tức âm trầm, bước nhanh đến đó.

“Cô nhóc, hôm nay nếu để cô chạy thoát thì tôi sẽ không phải Chu Đại Hải nữa”, tiếng nói kiêu ngạo đó lại vang lên một lần nữa. 

Đây là một người thanh niên khá đẹp trai, sáng sủa, nhưng lúc này hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Tuyên Hoàng, trên mặt Tuyên Hoàng hän rõ dấu vết 5 ngón tay, khóe miệng còn chảy máu.

“Xong rồi, cô gái này xong đời rồi”.

“Haiz, bị Chu Đại Hải nhắm trúng, thật là thảm quá đi mất”.

“Chỉ là nhảy một điệu thôi mà, còn không phải là ăn thịt cô ấy, cần gì phải làm thế?”

Đám người bên cạnh tất nhiên đều nhìn thấy. cảnh tượng này, nhưng khi họ nhìn thấy người gây chuyện thì không ai dám to tiếng bàn luận mà chỉ khe khẽ nói với nhau.

“Tối nay đi với ông đây, sáng mai tôi sẽ thả cô về, thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua, còn nếu không, haha...”, Chu Đại Hải cười một tiếng rồi bước từng bước về phía Tuyên Hoàng.

“Mày... mày đừng có qua đây, tao nói cho mày biết, nếu mày dám đối xử với tao như thế thì anh tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày”, Tuyên Hoàng sợ hãi, hét lớn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718


“Ồ, thế sao, thế thì tốt quá, bảo hắn ta đến đây, ông đây lại muốn xem thử, ai có thể cứu được cô”, Chu Đại Hải nhìn Tuyên Hoàng vừa bị mình tát một bạt tai một cách thèm thuồng.

Người khác có lẽ không biết nhưng Chu Đại Hải có một sở thích đặc biệt không giống bất kì ai, đó là chỉ hứng thú với người nhỏ hơn hắn ta.

Trước đây đã có không ít người bị hẳn ta chơi đùa, thậm chí còn có người tự tử.

Nhưng hẳn ta dựa vào thế lực nhà họ Chu nên vẫn luôn bình an vô sự.

Hảẳn ta vốn chỉ muốn đến bữa tiệc đấu giá từ thiện này cho có rồi về, ai ngờ sau khi nhìn thấy Tuyên Hoàng thì đã bị cô ấy hấp dẫn.

Tuyên Hoàng vốn đã rất xinh, lại thêm khí chất đặc biệt không ai có nên mới bị Chu Đại Hải nhằm trúng.

Cho nên mọi thứ được sắp đặt như vậy chỉ là để có một cái cớ đối phó với Tuyên Hoàng mà thôi.

“Mày... mày đúng là không biết xấu hổ, chắc. chắn sẽ bị quả báo”, sắc mặt Tuyên Hoàng lúc này vô cùng khó coi, cơn tức giận như sắp bùng phát lên rồi. 

“Haha, thế sao?”, Chu Đại Hải không coi ai ra gì mà cười ngạo mạn một tiếng, sau đó đi về phía Tuyên Hoàng.

“Bịch..."

Ngay khi hắn ta đang đi về phía Tuyên Hoàng thì đột nhiên có người đá thẳng vào eo hắn ta, Chu Đại Hải không phản ứng kịp lập tức bị đá bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, quan trọng là tiếp đất bằng mặt.

Nghe thấy âm thanh này thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đau, sợ là mặt hắn ta cũng bị đập cho biến hình rồi.

“Anh Triệu Dương”, nhìn thấy Trần Triệu Dương xuất hiện thì Tuyên Hoàng lập tức thấy yên tâm, chuyện vừa xảy ra khiến cô ấy quá sợ hãi rồi.

Dù trước đây cô ấy luôn ăn thùng uống vại ở những buổi tiệc như thế này nhưng chưa bao giờ gặp phải tên nào thô lỗ như thế, cho nên kế sách của cô ấy đều không có tác dụng cả.

“Hẳn vừa đánh cô thế nào, trả lại gấp 10 lần”, Trần Triệu Dương đi về phía Tuyên Hoàng, nói.

“Được”, bị đánh một bạt tai trước mặt nhiều người như thế, Tuyên Hoàng tất nhiên vô cùng tức giận, bây giờ có Trần Triệu Dương chống lưng cho nên cô ấy không còn sợ gì nữa.

“Muốn chết sao, mày là ai mà lại dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Mày chết chắc rồi”, Chu Đại Hải sắp điên rồi, một bên mặt của hẳn ta đã bị tê không có tý cảm giác nào nữa.

Trước mặt bao nhiêu người trong tầng lớp thượng lưu của thành phố Long Hải mà hắn ta lại bị đánh thành thế này, sau này hẳn ta biết giấu mặt mũi ở đâu được, làm sao còn có thể có tiếng nói trong xã hội thượng lưu này nữa, hẳn ta chỉ có thể là một câu chuyện cười của thành phố Long Hải mà thôi.

Trần Triệu Dương căn bản không thèm quan tâm đến mấy câu chất vấn của hắn ta.

Sự đả kích nhất đối với một người, có lẽ chính là việc không thèm để ý đến người đó.

“Cô đứng sau lưng tôi trước, đợi tôi xử lý hắn ta”, Trần Triệu Dương bảo vệ Tuyên Hoàng ở đằng sau mình rồi lạnh nhạt nói.

“Được”, nghe thấy lời này của anh thì Tuyên Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,968
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 719


“Anh Trần, có chuyện gì thế?”, ngay khi anh chuẩn bị ra tay xử lý Chu Đại Hải, đòi lại cái bạt tai vừa rồi cho Tuyên Hoàng thì có một giọng nói vô cùng gấp gáp truyền đến.

“Buổi đấu giá này của anh đúng là vàng thau lẫn lộn, chó mèo gì cũng đều vào được cả”, Trần Triệu Dương quay lại nhìn Tăng Kim Lai đang hớt hải chạy vào, nói.

“Tổng giám đốc Tăng, anh đến đúng lúc lắm, tên súc sinh này dám đánh tôi, lại còn bắt nạt tôi nữa, còn cả con nhóc này, ông đây đã nhắm trúng rồi, mau xử lý tên súc sinh này cho tôi, rồi đưa cô ta đến phòng tôi”, Chu Đại Hải vốn còn hơi sợ sệt, muốn rút lui nhưng thấy Tăng Kim Lai đến thì hẳn ta lại kiêu căng nói.

“Ồ, cậu muốn xử lý anh ấy thế nào?”, Tăng Kim Lai nghe thấy lời của hắn ta thì nheo mắt lại, trước đây khi anh ta còn quá béo thì khi nheo mắt sẽ trông vô cùng tốt bụng, nhưng sau khi giảm cân, đôi mắt ấy của anh ta lại hiện lên một tia nguy hiểm.

“Hừ, đơn giản, đánh gấy tứ chỉ tên súc sinh đó rồi ném ra ngoài cho đi ăn xin, sống chết mặc hẳn”, Chu Đại Hải không nhận ra tia nguy hiểm trong ánh mắt Tăng Kim Lai khi anh ta nói mà hắn ta vẫn đáp lại một cách không biết xấu hổ.

Đám người xung quanh nghe thấy lời của Chu Đại Hải thì đều lắc đầu một cách bất đắc dĩ, hầu như đều có thể đoán được kết cục của người thanh niên này. 

Sợ là kết cục của cô gái xinh đẹp này còn thảm hại hơn.

Dù gì ở thành phố Long Hải, không có mấy người dám dây vào nhà họ Chu, Tăng Kim Lai chắc cũng không vì người thanh niên này mà đắc tội với nhà họ đâu.

“Nhà họ Chu không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, như không cảm giác được mình sắp gặp nguy hiểm vậy.

“Haha... mày nghĩ mày là ai? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh mồm, chắc là mày bị điên rồi đúng không?”, Chu Đại Vĩ cười lớn rồi châm biếm.

“Haiz, một người như thế mà lại bị ép đến điên, đúng là đáng tiếc”.

“Không có cách nào, ai bảo dám động đến nhà họ Chu, đó chính là nhà họ Chu của Hạ Thương Chu đấy".

Nghe thấy lời nói lạnh nhạt đó của Trần Triệu Dương thì đám người xung quanh đều ngạc nhiên, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao và nhìn anh với ánh mắt đồng tình, thương hại.

“Được, anh Trần, tôi nhất định sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này, từ hôm nay trở đi nhà họ Chu chính thức được liệt vào danh sách đối tượng mục tiêu của Hội thương mại Hạo Minh chúng ta. Trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, nhà họ Chu, sẽ phải chết!”

Ngay lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán thì Tăng Kim Lai lập tức quay sang cung kính nói với Trần Triệu Dương.

Anh ta nói chuyện không hề che giấu, dường như không chỉ đảm bảo với Trần Triệu Dương mà còn muốn thông báo với toàn thế giới rằng nhà họ Chu sẽ bị tiêu diệt.

Nghe thấy lời nói này của Tăng Kim Lai thì tất cả mọi người đều sững sờ.

Kịch bản hình như không phải thế này mà?

Không phải là Tăng Kim Lai sẽ bắt người thanh niên đó lại sao? Sao bây giờ...

“Tổng giám đốc Tăng, anh điên rồi sao? Anh có biết mình vừa nói gì không? Bây giờ anh rút lại lời nói còn kịp, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì”, Chu Đại Hải tái mặt, âm trầm nói.

“Người đâu, bắt cậu ta lại”, Tăng Kim Lai cười gắn, rồi hô lên, lập tức có mấy người đàn ông vạm vỡ chạy đến, bao vây xung quanh Chu Đại Hải rồi đè hẳn xuống. 

“Tên họ Tăng kia, anh có ý gì? Anh dám đối xử với tôi như thế thì anh xong rồi, dù anh có Trần gia chống lưng thì nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ xử lý anh, anh chạy không thoát đâu”, Chu Đại Vĩ như phát điên vậy, hắn ta hét lớn.

“Cậu bị ngu rồi sao, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra, vị này chính là Trần gia trong miệng cậu đấy, đúng là một tên ngu mà”, Tăng Kim Lai cười một cách chế nhạo, nói.

Nghe thấy lời này của anh ta thì tất cả mọi người ở đây mới nhớ ra, vừa nãy Tăng Kim Lai có gọi anh Trần hai lần, vốn họ chỉ nghĩ là người tên là Trần Diệp hoặc Trần Hiệp nhưng không ngờ lại là Trần gia.

Nghĩ đến đây thì đám người này đều như tỉnh ngộ cả, thảo nào người thanh niên này như được chống lưng nên không có chút sợ hãi nào, hóa ra anh chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom