Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Không coi ai ra gì


Dương Lệ tìm đủ mọi cách thăm dò Trần Triệu Dương nhằm moi thêm chút thông tin từ chỗ anh.

Có điều, cuối cùng cô ấy đành bó tay.

Hai người nói chuyện được một lúc, bít tết và rượu vang được mang lên.

“Chúng ta ăn thôi!”

Dương Lệ nói với Trần Triệu Dương.

“Lúc dùng món ăn Pháp, tôi thích thưởng thức chút âm nhạc”.

Trần Triệu Dương cười nói với Dương Lệ: “Cô không để bụng chứ?”

Dương Lệ liếc Trần Triệu Dương cái là biết ngay: “Không vấn đề”.

Mặc dù cần một khoản tiền để mời dàn nhạc diễn tấu nhưng Dương Lệ thấy rằng phong cách ở đây không tồi, dù sao hôm nay cũng tốn một đống tiền rồi, có tiêu thêm chút cũng chẳng sao.

Dương Lệ dứt lời, Trần Triệu Dương dùng tiếng Pháp ra hiệu với ban nhạc đang ngồi nghỉ ngơi.

Ban nhạc đi tới, Trần Triệu Dương chọn một bài nhạc nhẹ có tiết tấu nhanh.

Sau đó, Trần Triệu Dương cầm ly rượu lên, vừa tận hưởng âm nhạc, vừa thưởng thức rượu vang.

Lúc này, Dương Lệ nhìn Trần Triệu Dương, cô ấy không thể nào tìm ra được mối quan hệ giữa anh với một người bảo vệ. Cô ấy cảm thấy cơ thể Trần Triệu Dương toát ra một luồng khí chất mà chỉ cậu ấm nhà giàu mới có.

“Vẫn còn thiếu vài thứ!”


Trần Triệu Dương lại lên tiếng.

“Còn thiếu vài thứ?”

Dương Lệ ngơ ngác, cô ấy cảm thấy mọi thứ cho một bữa ăn chuẩn kiểu Pháp đã đủ cả rồi.

“Ừm, không có đũa, tôi không ăn!”, Trần Triệu Dương cười nói.

Hả?

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Dương Lệ tỏ ra không hiểu gì cả.

Vài giây trước anh còn tỏ ra giống một cậu ấm nhà giàu, bây giờ lại trở thành một kẻ hết sức dung tục tầm thường.

“Đây là nhà hàng chuẩn kiểu Pháp, không phục vụ đũa cho anh đâu”, Dương Lệ nhắc nhở Trần Triệu Dương.

“Cô không hỏi sao biết không có?”, Trần Triệu Dương cười nói.

Nói rồi, Trần Triệu Dương vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới.

Khi Trần Triệu Dương nói cần một đôi đũa, người phục vụ ngảan người, lúc này, người phục vụ cũng không nhịn được mà ném cho Trần Triệu Dương ánh mắt khinh thường.

“Đây là nhà hàng chuẩn kiểu Pháp, sao có đũa được chứ. Loại người này đi đến đây đúng là làm hạ thấp đẳng cấp nhà hàng!”

Ngay lúc này, một giọng nói châm biếm vang lên bên cạnh.

“Chẳng phải thế à, gặp loại người này ở đây làm tôi chẳng còn hứng dùng bữa nữa. Ở đây không phải là nhà hàng cao cấp sao? Sao có thể để loại người này vào chứ?”

Giọng nói châm chọc của một nam một nữ vang lên.

Trần Triệu Dương và Dương Lệ ngẩng đầu nhìn, bọn họ thấy Mã Quốc Lương ôm vai một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm.

Nhìn ra ngay, Mã Quốc Lương không đeo bám Dương Lệ nữa là vì được phú bà bao dưỡng rồi.

Bấy giờ, hai người nhìn Trần Triệu Dương, tỏ ra khinh thường.

Thấy Mã Quốc Lương xuất hiện tại đây, Dương Lệ đã hiểu ra mọi chuyện, Mã Quốc Lương cố ý bày trò.

“Mã Quốc Lương, chúng tôi ở đây dùng bữa ảnh hưởng đến anh sao?”, Dương Lệ đanh mặt lại nói.

“Đương nhiên ảnh hưởng đến chúng tôi rồi!”

Mã Quốc Lương nói chuyện có chút tự cao tự đại: “Đây vốn là một nơi cao cấp, vậy mà lại xuất hiện loại người này, cô nói xem có phải kéo đẳng cấp nhà hàng xuống thấp không?”

“Nhìn thấy loại người này đúng là ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi!”, người phụ nữ ngồi cạnh Mã Quốc Lương tỏ ra khinh thường nói.

“Trông bà ưỡn ẹo vậy còn xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi còn chưa nói bà ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi đấy!”

Trần Triệu Dương nhìn người phụ nữ trung niên rồi bình tĩnh nói.

“Cậu nói ai õng ẹo đấy? Nhãi ranh, muốn chết phải không?”

Câu nói của Trần Triệu Dương như động vào vảy ngược của bà ta vậy, bỗng chốc bà ta nổi giận đùng đùng đứng bật dậy.


“Em yêu, đừng giận, đừng giận. Tức giận với đám người thấp hèn này chỉ tổ mệt người thôi!”, Mã Quốc Lương vội vã khuyên bảo.

“Cũng đúng, em không thèm so đo với đám người thấp kém này!”, người phụ nữa giàu có lại tỏ ra kiêu ngạo.

Sau đó, người đàn bà giàu có nhìn hai người Trần Triệu Dương và nói: “Bây giờ, hai ngươi rời khỏi đây ngay lập tức!”

“Tại sao?”, Dương Lệ khó chịu hỏi.

“Tôi sợ mấy người làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mình!”, người đàn bà giàu có nói: “Vậy nên mấy người phải rời khỏi đây! Nói đi, muốn bao nhiêu tiền mấy người mới chịu rời đi, năm ngàn tệ đủ không?”

Dương Lệ nghe thấy câu nói ấy của đối phương thì cảm thấy nộ khí xung thiên, đúng là không chịu nói lý với nhau mà.

“Còn lâu chúng tôi mới đi!”

Dương Lệ đáp.

Người đàn bà giàu có lập tức móc là một tập tiền, vứt xuống bàn.

“Chỗ này là mười ngàn tệ, cầm tiền rồi lượn cho tôi!”, người đàn bà giàu có tỏ ra cao ngạo.

Những người xung quanh bắt đầu nhìn qua bên này, trông thấy cảnh tượng hiện tại, ai nấy đểu tỏ ra thích thú hóng chuyện.

Mọi người muốn xem hai người Trần Triệu Dương ứng phó thế nào.

“Mấy, mấy người...đúng là không nói lý lẽ!”

Dương Lệ nghiến răng bực mình mắng: “Không coi ai ra gì!”

“Mười ngàn tệ đúng là không ít, bằng hai tháng lương của tôi rồi!”

Vậy nhưng Dương Lệ vừa mắng xong, Trần Triệu Dương lại cầm tiền lên.

“Trần Triệu Dương, cậu...”

Dương Lệ nhìn thấy Trần Triệu Dương cầm tập tiền, cô ấy tức giận quát.

Cô ấy nghĩ thầm, không phải Trần Triệu Dương thấy tiền là sáng mắt đấy chứ?

Trông thấy Trần Triệu Dương cầm tiền, Mã Quốc Lương lập tức vui vẻ. Vừa bước vào cửa, gã ta nhìn thấy Trần Triệu Dương thì nghĩ ngay đến chiêu này.

Gã ta phải khiến Trần Triệu Dương không ngóc đầu lên được.

Nhất là để Dương Lệ coi thường Trần Triệu Dương càng tốt.

“Mười ngàn tệ nhiều lắm đó, cầm tiền rồi đi đi!”, Mã Quốc Lương nói.

“Cút mau!”

Người đàn bà giàu có hống hách nói.

Loạt xoạt!

Chỉ có điều, hai người bọn họ vừa mới dứt lời, Trần Triệu Dương tung tập tiền như rải hoa, đập thẳng vào mặt Mã Quốc Lương và người đàn bà kia.


Mười ngàn tệ vừa rơi hết, Trần Triệu Dương móc ra một đồng xu, ném thẳng mặt người đàn bà giàu có và nói: “Bây giờ tôi bỏ ra mười ngàn không trăm linh một tệ, nhiều hơn mấy người một tệ, hai người lăn một vòng cho tôi xem!”

Oa! . Truyện Quan Trường

Trần Triệu Dương đột nhiên hành động như vậy khiến mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.

Những người dùng bữa ở đây có rất nhiều người quen biết người đàn bà giàu có kia.

Bọn họ chẳng ai dám động đến bà ta. Bây giờ, một người bảo vệ nhỏ nhoi như Trần Triệu Dương lại dám lấy tiền ném vào bà ta.

Dương Lệ nhìn thấy hành động của Trần Triệu Dương thì giật nảy mình.

Cô ấy biết, không thể đắc tội với người đàn bà giàu có này.

“Mày muốn chết đấy hả?”

Mã Quốc Lương tức giận nói.

Người đàn bà giàu tức điên lên, quát lớn: “Người đâu, gọi quản lý của mấy người tới đây!”

Người đàn bà giàu có quát lớn, một lát sau, quản lý của nhà hàng xuất hiện.

Vừa mới đến nơi, ông ta hỏi chuyện nhân viên phục vụ trước đã.

Người quản lý vừa nghe xong nhân viên truyền đạt lại, ông ta mắng thầm một câu: “Ai mà có mắt không tròng vậy, dám gây chuyện ở địa bàn của ông, gọi bảo vệ lên đây!”

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì nhanh chóng chạy đi gọi bảo vệ.

Còn người quản lý thì hớt hải chạy đến trước mặt người đàn bà giàu có, nở một nụ cười thân thiện nói: “Bà Hoa, bà tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Bà Hoa nhìn thấy quản lý đi tới thì chỉ hai người Trần Triệu Dương, bực dọc nói: “Ông lập tức đuổi hai con người thấp hèn kia ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, hơn nữa tìm người giúp tôi dạy cho bọn chúng một bài học!”

Bà Hoa nói vậy, Mã Quốc Lương đắc ý lên tiếng: “Để mấy người cầm tiền rồi lượn đi thì không chịu, giờ thì hay rồi, cho mấy người biết tay!”

Người quản lý nghe thấy vậy thì quay lại, nhìn thấy Trần Triệu Dương mặc bộ đồ của nhân viên bảo vệ, ông ta có thể động tay được.

Ông ta lập tức đáp: “Bà Hoa, bà yên tâm, tôi lập tức xử lý chuyện này!”

Sau đó, ông ta đi đến bên cạnh hai người Trần Triệu Dương: “Bây giờ, phiền hai vị ra ngoài giúp tôi, ở đây không tiếp đón hai người!”

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Giả! chắc chắn là giả!


“Chúng tôi cũng là khách ở đây, dựa vào đâu mà đòi đuổi chúng tôi đi”.

Dương Lệ nghe thấy lời nói của quản lý thì kích động nói.

“Lý do còn chưa rõ ràng sao? Các người không đủ tư cách ăn ở đây”, bà Hoa khinh thường nói.

Mã Quốc Lương đắc ý: “Các người cũng không nhìn lại xem mình là ai, chỉ là một tên bảo vệ quèn, là đám người hạ đẳng, nhà hàng cao cấp này không đón tiếp mấy người”.

Nghe bà Hoa và Mã Quốc Lương nói vậy, đám người xung quanh cười một cách chế nhạo.

Họ nhìn Trần Triệu Dương đang mặc bộ đồ đồng phục thì tỏ ra khinh thường.

Đồng thời họ cũng đồng ý với cách nói của bà Hoa, Trần Triệu Dương ăn cơm tại đây chính là hạ thấp đẳng cấp của họ.

Đặc biệt là lúc nãy khi Trần Triệu Dương yêu cầu lấy đũa, họ thực sự thấy rằng người như Trần Triệu Dương không phù hợp với một nhà hàng cao cấp sang trọng thế này.

Quản lý cây ngay không sợ chết đứng: “Theo quy định của nhà hàng chúng tôi, khách đến ăn phải mặc trang phục trang trọng, vị khách nam này chưa đạt yêu cầu cho nên phiền hai vị ra ngoài”.

“Anh ta thì sao? Anh ta cũng không mặc trang phục trang trọng!”

Dương Lệ chỉ vào Mã Quốc Lương.

“Tôi có thể giống được hay sao?”, gã cười.

“Anh ấy là khách VIP của nhà hàng chúng tôi nên không phải tuân theo quy định này”.

Quản lý nói.

Dương Lệ nghe được lời nói này thì hừ lạnh: “Các người đúng là không coi người khác ra gì”.


“Haha”.

Nghe Dương Lệ nói như vậy thì cả đám đều cười ồ cả lên.

Xem ra họ đúng là những người như thế.

“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”

Trần Triệu Dương hỏi lại một cách lạnh lùng.

“Quản lý Lý...”

Đúng lúc này mấy tên bảo vệ chạy nhanh đến.

“Nếu các người không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, quản lý nói một cách cười cợt.

“Mau cút đi, đừng đợi đến lúc bị đuổi ra”, bà Hoa đắc ý nói.

Mã Quốc Lương cười càng đắc ý: “Lệ Lệ, cô xem, ở bên cạnh người như thế này, đi đến nhà hàng cao cấp thì chỉ có thể bị đuổi ra, thật là mất mặt mà”.

Dương Lệ lúng túng.

Cô không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.

“Các người ỷ nhà hàng cao cấp mà ức hiếp khách hàng, đến lúc đó tôi sẽ lên mạng bóc phốt hành vi xấu xa này của các người”.

Dương Lệ cắn răng mắng.

Quản lý không cho là đúng: “Nếu cô muốn thì cứ nói đi, nhà hàng này của chúng tôi nằm dưới trướng tập đoàn nhà họ Giang, chúng tôi không quan tâm đ ến những khách hạ đẳng như các người, tôi cho hai người một cơ hội nữa để hai người cút khỏi đây!”

Dương Lệ nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của đối phương thì tức giận bừng bừng.

Nhưng mà cô lại không biết phải làm sao.

Cô cũng chỉ là một người bình thường, không thể nào so được với một người quyền quý như bà Hoa.

Hơn nữa, nghe đến tập đoàn nhà họ Giang thì khí thế của cô cũng giảm đi mấy phần.

“Trần Triệu Dương, chúng ta đi thôi”.

Dương Lệ nói một cách yếu ớt.

“Chúng ta không đi”.

Trần Triệu Dương nói một cách kiên định.

Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm người quản lý: “Ông không có tư cách đuổi chúng tôi đi”.

“Ai yo, mày nghĩ mình là ai? Người ta lại không có tư cách đuổi mày đi chắc”.

Mã Quốc Lương nói một cách khinh thường.

Quản lý không còn kiên nhẫn nữa, ông quay sang nói với đám bảo vệ đứng cạnh: “Ra tay!”

Nhưng người quản lý vừa nói xong thì Trần Triệu Dương đã lập tức rút ra một chiếc thẻ đen.

“Chiếc thẻ này, chắc là ông nhận ra chứ?”

Trần Triệu Dương hỏi quản lý.


“Đợi chút!”

Quản lý nhìn thấy chiếc thẻ đen Trần Triệu Dương vừa đưa ra thì kêu lên một cách gấp gáp.

Đám bảo vệ đều ngừng lại, quản lý chạy nhanh về phía chiếc bàn rồi cầm chiếc thẻ đen lên quan sát.

Người quản lý vừa quan sát chiếc thẻ đen trên tay vừa đánh giá Trần Triệu Dương.

Vẻ mặt ông ta lúc này vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.

Ông ta không tin Trần Triệu Dương có thể có được thẻ kim cương đen, thế nhưng chiếc thẻ kim cương đen hiếm thấy này lại ở trong tay Trần Triệu Dương.

“Lý Hoài Sơn, sao thế? Còn không mau đuổi họ đi?”

Bà Hoa mất kiên nhẫn nói.

Mã Quốc Lương khinh thường: “Chiếc thẻ đen này thì có gì đặc biệt chứ?”

Lý Hoài Sơn nói một cách run rẩy: “Đây là thẻ kim cương đen của tập đoàn nhà họ Giang chúng tôi, chỉ cần hội viên sử dụng nó ở những cơ sở thương mại thuộc tập đoàn thì đều được miễn phí, hơn nữa còn được hưởng chế độ VVIP cao cấp nhất”.

Hả!

Lý Hoài Sơn vừa nói xong thì đám người xung quanh đều giật mình.

Họ đều lộ ra biểu cảm không dám tin.

Nhất là Dương Lệ, cô nhìn Trần Triệu Dương với một vẻ mặt không thể nào tin được, cô thấy chuyện này có chút bất thường.

Trần Triệu Dương chỉ là một tên bảo vệ quèn của công ty cô, sao lại có thể có được thẻ kim cương đen của tập đoàn nhà họ Giang chứ?

“Không thể nào!”

Bà Hoa nói một cách lạnh lùng: “Người như tôi đây còn chưa có được thẻ kim cương đen thì sao cậu ta lại có được?”

“Nói đúng lắm, hắn ta chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, sao mà có thể có được thẻ kim cương đen chứ, tôi nghĩ là giả, nhất định là giả đó!”

Mã Quốc Lương khẳng định.

Khi họ đang nói thì đám người xung quanh đều thi nhau gật đầu, họ cũng không dám tin một tên bảo vệ quèn thì làm sao lại có được thẻ kim cương đen cơ chứ.

Thật là không đáng tin!

Lý Hoài Sơn biết chiếc thẻ này, không thể nào là giả được.

Thứ duy nhất có thể giả, chính là Trần Triệu Dương không phải là người sở hữu chiếc thẻ.

“Cái đó, chiếc thẻ này là ai cho cậu?”

Lý Hoài Sơn cẩn thận xác minh lại với Trần Triệu Dương.

“Giang Tử Phong bắt tôi cầm”.

Trần Triệu Dương nói một cách bất đắc dĩ: “Vốn tôi còn không muốn lấy”.

Hả!

Nghe được lời này của Trần Triệu Dương, mọi người đều nghĩ đây chỉ là lời nói bậy.

“Cậu nói là cậu chủ Giang bắt cậu cầm?”, Lý Hoài Sơn không dám tin mà hỏi lại.


“Ừ, có vấn đề gì sao?”

Trần Triệu Dương hỏi. . ngôn tình ngược

“Tôi nghĩ là không thể nào, sao cậu chủ Giang lại đưa chiếc thẻ cho một người như hắn chứ?”, Mã Quốc Lương lập tức nói.

“Tôi nghĩ là do cậu trộm được đúng không?”, bà Hoa cắn răng nói một cách khẳng định: “Giang Tử Phong không thể nào làm bạn với người hạ đẳng như thế này được”.

Nghe bà Hoa nói vậy, Lý Hoài Sơn cảm thấy cách nói của họ là có khả năng là đúng cao nhất.

Giang Tử Phong không thể nào kết bạn với một người như vậy, lại càng không có khả năng bắt một tên bảo vệ quèn nhận chiếc thẻ kim cương đen được.

Lý Hoài Sơn cảm thấy chuyện này không đáng tin.

“Có phải thật hay không thì ông gọi hỏi Giang Tử Phong là biết”.

Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói.

Lý Hoài Sơn vốn còn muốn trực tiếp đuổi người đi, nhưng ông vẫn cảm thấy nên chứng thực chuyện này mới là tốt nhất.

“Cậu nói cậu biết cậu chủ Giang, vậy cậu gọi điện cho cậu ấy hỏi đi”, Lý Hoài Sơn nói.

“Tôi không có số điện thoại của cậu ấy”.

Trần Triệu Dương nói.

“Haha, lại còn bảo không phải là giả!”, Mã Quốc Lương bật cười.

“Lý Hoài Sơn, người như vậy mà vẫn cần hỏi nữa sao, 100% là giả rồi”, bà Hoa đắc ý.

Dương Lệ nhìn Trần Triệu Dương một cách lo lắng, cô biết rằng nếu là giả thì kết cục sẽ như thế nào, chắc chắc là còn mất mặt hơn chuyện bị đuổi ra ngoài nữa.

Lý Hoài Sơn cũng nghĩ là giả, nhưng ông nhìn thấy bộ dạng kiên định như vậy của Trần Triệu Dương thì nói: “Để tôi gọi hỏi cậu chủ”.

Lý Hoài Sơn nói xong liền cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

Lý Hoài Sơn không có số của Giang Tử Phong nên chỉ có thể gọi điện cho trợ lý của cậu ấy.

“Còn phải hỏi nữa sao, chắc chắn là giả rồi!”, Mã Quốc Lương nói.

Bà Hoa cười một cách khinh thường: “Để cậu ta giả bộ một chút đi, không lâu nữa sẽ bị vạch mặt mà thôi”.

“Cũng đúng!”, Mã Quốc Lương cười haha.

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Bị đuổi ra ngoài!


Lý Hoài Sơn đi sang một bên, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Người nghe là thư ký của Giang Tử Phong.

Lý Hoài Sơn kể lại tình hình bên này cho thư ký của Giang Tử Phong. Sau khi nghe xong, thư ký nói không biết gì về chuyện này.

Nhưng cô ta phải báo cáo lại với Giang Tử Phong mới được.

Lý Hoài Sơn tắt máy. Nhìn Trần Triệu Dương, trong mắt ông ta dâng lên cơn thịnh nộ.

Hiện tại ông ta có thể khẳng định rằng thẻ kim cương đen mà Trần Triệu Dương đưa ra là đồ ăn trộm, ngay cả thư ký của Giang Tử Phong cũng chưa nghe nói tới người này bao giờ.

"Trần Triệu Dương, có phải thẻ của cậu là đồ ăn trộm không?"

Trên mặt Dương Lệ hiện lên nét lo lắng, cô ấy trầm giọng hỏi.

"Đương nhiên là không rồi", Trần Triệu Dương nói.

"Người ta cứ nhét cho cậu thật hả?"

"Ừm!", Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói: "Tôi không muốn lấy thật mà".

"Vì sao cậu ta lại cứ đòi nhét cho cậu?"


"Cậu ta muốn làm đàn em của tôi, tôi không đồng ý, cậu ta muốn nịnh bợ tôi!"

Trần Triệu Dương nói.

Nghe vậy, Dương Lệ cũng cảm thấy Trần Triệu Dương đang chém gió.

Giang Tử Phong là một trong tứ thiếu gia Nam Hải, người như vậy sao lại cam tâm tình nguyện làm đàn em của người khác được cơ chứ?

Tuyệt đối không thể có chuyện đó được!

Lúc này Lý Hoài Sơn quay trở lại với vẻ mặt âm trầm.

"Quản lý Lý, sao rồi?"

Mã Quốc Lương quan tâm hỏi.

"Tống cổ hai người họ ra ngoài".

Lý Hoài Sơn chỉ vào Trần Triệu Dương và Dương Lệ rồi nói.

Thấy Lý Hoài Sơn nói vậy, Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: "Ông muốn đuổi tôi ra ngoài thật hả? Hỏi kỹ rồi chứ?"

"Đương nhiên là hỏi kỹ rồi", Lý Hoài Sơn nói nói một cách chắc chắn: "Thẻ của cậu là đồ ăn trộm được, mang đến nơi này lừa ăn lừa uống".

"Ha, tôi đã nói là thẻ ăn trộm mà", bà Hoa vênh váo nói.

"Lệ Lệ, không ngờ bạn trai cô lại là một thằng ăn trộm, loại đàn ông như vậy không yêu được đâu", Mã Quốc Lương đắc ý cười.

Dương Lệ thì thở dài, cô ấy không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Những người xung quanh cũng nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt thương hại, bọn họ cảm thấy kết cục của Trần Triệu Dương sẽ rất thảm.

"Quản lý Lý, tôi sợ ông đụng vào tôi là sẽ phải hối hận".

Trần Triệu Dương nói.

"Hối hận?", Lý Hoài Sơn cười lạnh nói: "Tôi không cho cậu một bài học thì mới phải hối hận. Lên, bắt bọn họ lại, gô cổ tới cục cảnh sát".

Lý Hoài Sơn nói vậy, bảo vệ đứng cạnh ông ta lập tức tới gần Trần Triệu Dương và Dương Lệ.

"Dám tới nơi này lừa ăn lừa uống, tống vào cục cảnh sát vài năm cũng chẳng có gì là sai", Mã Quốc Lương cười ha ha.

"Loại ti tiện, đây là kết cục khi ném tiền vào bà".

Bà Hoa cũng huênh hoang nói.

Nhưng ngay khi bảo vệ sắp tới gần Trần Triệu Dương, một bóng người đột nhiên lao ra.

Vừa xông tới là cậu ấy lập tức mắng bảo vệ té tát: "Mẹ kiếp, ai dám động vào anh tôi, tôi sẽ không để kẻ đó sống yên".


Thấy có người lao ra ngăn cản bảo vệ, Lý Hoài Sơn lập tức quát lên: "Nơi này là địa bàn của tôi, tôi muốn động vào ai... Hơ... Cậu Giang..."

Còn chưa dứt lời thì Lý Hoài Sơn đã nhìn thấy người lao ra là Giang Tử Phong, ông ta ngây ra như phỗng.

"Cậu Giang, sao cậu lại tới đây?"

Nhìn thấy Giang Tử Phong, Lý Hoài Sơn lập tức bước tới nói: "Cậu Giang, cậu tới thật đúng lúc, có một tên ăn trộm tới chỗ chúng ta, không biết cậu ta đã lấy trộm thẻ kim cương đen ở đâu ra, định tới đây ăn chùa uống chùa".

Lý Hoài Sơn còn đang nói thì Giang Tử Phong đã vỗ vào đầu Lý Hoài Sơn mắng: "Ông là cái thá gì? Tên ông là gì? Lý Hoài Sơn đúng không? Tôi thấy ông chán sống rồi, dám nói anh tôi là kẻ trộm. Thẻ của anh tôi là do chính tôi tặng, mẹ kiếp, có phải ông muốn chết rồi không?"

Hả?

Bị tát cho hai cái, Lý Hoài Sơn hoàn hồn lại.

Rốt cuộc thì lần này ông ta cũng nghe rõ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

"Cậu, cậu Giang, cậu nói cậu ta là anh của cậu á?"

Lý Hoài Sơn hỏi nhỏ.

"Tôi không phải anh của cậu ta", Trần Triệu Dương nói.

"Ha ha, sắp rồi", Giang Tử Phong nói bằng giọng điệu nịnh nọt: "Anh, anh cứ để em xử lý vụ này, nhất định em sẽ cho anh một lời giải thích".

Nhìn thấy thái độ của Giang Tử Phong với Trần Triệu Dương, những người có mặt ở đây ngạc nhiên đến mức rớt cả mắt kính.

Bọn họ nhìn ra được rằng Giang Tử Phong đang lấy lòng tên bảo vệ quèn này.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều rất giật mình.

Ai nấy đều nghĩ, rốt cuộc tên bảo vệ này có thân phận thế nào mà Giang Tử Phong lại ra sức lấy lòng như thế.

Nhưng Giang Tử Phong càng như vậy thì Lý Hoài Sơn càng cảm thấy khó chịu.

Ông ta thật sự không ngờ rằng thân phận của Trần Triệu Dương lại đặc biệt như thế.

"Cậu Giang, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tất cả là do bọn họ mà ra".

Lúc này Lý Hoài Sơn vội vàng nhận sai, ông ta kể lại đầu đuôi chuyện của đám Mã Quốc Lương cho Giang Tử Phong nghe.

Nghe xong, Giang Tử Phong lập tức mắng: "Chết tiệt, dám đuổi anh tôi đi, còn mắng anh tôi là loại ti tiện! Mấy người các anh tống cổ hai người đó ra ngoài cho tôi! Còn nữa, sau này cho bọn họ vào danh sách đen, nơi này vĩnh viễn không chào đón bọn họ".

"Giang Tử Phong, cậu có ý gì vậy?", nghe thấy lời nói của Giang Tử Phong, bà Hoa kích động quát lên: "Cậu dám đuổi tôi ra ngoài, cậu có biết tôi là ai không?"

"Tôi cóc cần biết bà là ai, đắc tội với anh tôi thì đều bị đuổi cổ hết".

Giang Tử Phong khinh thường nói: "Tống mụ già thối này ra ngoài ngay".


"Dám mắng tôi là mụ già thối, tôi liều..."

Bà Hoa vô cùng kích động, nhưng bà ta còn chưa mắng xong thì bảo vệ đã hành động rồi, họ cứ thế mà khiêng bà ta ra ngoài.

Bị lôi ra ngoài, bà Hoa phẫn nộ mắng mỏ: "Giang Tử Phong, cậu nhớ lấy cho tôi, tôi sẽ không để yên cho cậu... Lũ bảo vệ hạ đẳng, bỏ bà ra, các người không xứng đụng vào bà".

Nhưng dù bà Hoa có mắng thế nào thì vẫn bị khiêng ra ngoài.

Sau vụ này, có thể nói là thể diện của bà ta mất sạch rồi.

Bà Hoa bị đuổi ra ngoài, lúc này Giang Tử Phong mới nói: "Mụ già thối, dám bắt nạt anh thôi, đây chính là kết cục".

"Còn cả ông nữa", Giang Tử Phong chỉ vào Lý Hoài Sơn nói: "Mắt chó coi thường người khác, sau này ông đứng ở cửa tiếp khách cho tôi, nếu ông dám từ chức, tôi sẽ làm ông không sống nổi ở cái đất Nam Hải này nữa".

Nghe vậy, Lý Hoài Sơn sợ đến mức phát run.

Ông ta biết lần này ông ta đã đắc tội với người mà mình không thể đắc tội được rồi, hơn nữa ông ta biết Giang Tử Phong là người nói được làm được, chỉ có thể nói với vẻ mặt như đưa đám: "Vâng, cậu Giang".

"Anh có hài lòng với cách xử lý của em không?", Giang Tử Phong tươi cười hỏi: "May mà em tới khu này giám sát cửa hàng, biết tin anh gặp chuyện là em chạy tới ngay, hên là không sao cả".

"Tạm chấp nhận được".

Trần Triệu Dương gật đầu nói.

"Anh còn điều gì chưa hài lòng thì cứ việc nói ra, anh bảo em đuổi hết những người ở đây đi cũng được", Giang Tử Phong lập tức nói.

Nhìn thấy thái độ của Giang Tử Phong với Trần Triệu Dương, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, nhất là cô thư ký theo Giang Tử Phong tới đây.

Cô ta thầm nghĩ, bên cạnh Giang Tử Phong xuất hiện người này từ bao giờ vậy nhỉ?

"À ừm, cậu Trần, tôi xin lỗi, tại tôi có mắt như mù, xin cậu độ lượng tha thứ cho tôi".

Lý Hoài Sơn sợ Trần Triệu Dương kiếm chuyện với mình, bèn chủ động vả mặt xin tha.

Dứt lời, ông ta tự tát mình mấy cái thật mạnh.

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Cô nàng ngang ngược


"Đủ rồi".

Thấy Lý Hoài Sơn tự tát mình đến mức sưng vù mặt mũi lên, Trần Triệu Dương hô to.

"Không cám ơn anh tôi đi mau lên", Giang Tử Phong trợn mắt lườm Lý Hoài Sơn.

"Cám ơn cậu Trần, cám ơn...", Lý Hoài Sơn nói liên thanh.

Dương Lệ líu lưỡi nhìn cảnh tượng này, đến bây giờ cô ấy vẫn không thể tin được rằng đây là sự thực.

"Nhà hàng kiểu Pháp này là của cậu hả?"

Lúc này Trần Triệu Dương mới hỏi Giang Tử Phong.

"Đúng thế, cũng khá ok đúng không? Em từng đi du học Pháp mấy năm, trùng hợp thích ăn nên em đã mở theo đúng khuôn mẫu của nó", nhắc đến chuyện này, Giang Tử Phong đắc ý nói: "Những người từng tới đây ăn đều nói đây là nhà hàng kiểu Pháp chính thống nhất".

"Vẫn thiếu một thứ".

Trần Triệu Dương nói.

"Thiếu thứ gì?"

"Ở Hoa Hạ mà cậu không chuẩn bị đũa thì có phải là một thiếu sót không?" Trần Triệu Dương hỏi.

Lúc Trần Triệu Dương nói ra câu này, không ít người dè bỉu anh.


Cầm đũa ăn cơm Tây thì mất hết thể diện.

Nhất là với những người hiểu rõ về Giang Tử Phong, bọn họ cảm thấy đề nghị này của Trần Triệu Dương nhất định sẽ làm cậu ấy nổi giận.

Từ trước tới nay Giang Tử Phong luôn chạy theo ẩm thực chính thống của Pháp, nhất định sẽ không cho thứ đồ nửa nạc nửa mỡ đó vào.

Dương Lệ cũng không nhịn được kéo Trần Triệu Dương lại nhắc nhở.

"Anh nói đúng lắm".

Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, Giang Tử Phong không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: "Em sẽ bảo người ta sửa lại ngay".

Hả?

Nghe thấy câu nói này của Giang Tử Phong, những người bên cạnh ngạc nhiên đến há hốc miệng.

Bọn họ thực sự không ngờ rằng người thích ẩm thực Pháp chính thống như Giang Tử Phong lại thay đổi vì một câu nói của Trần Triệu Dương.

Giờ khắc này, bọn họ không thể không đánh giá lại tên bảo vệ quèn này. Ai nấy đều nghĩ, từ bao giờ mà Nam Hải lại xuất hiện một nhân vật khiến Giang Tử Phong phải ngoan ngoãn nghe lời như thế.

Chuyện của Mã Quốc Lương chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, không hề ảnh hưởng tới khẩu vị của Trần Triệu Dương.

Tiếp đó anh vẫn ăn rất vui vẻ.

Giang Tử Phong tiếp đón anh suốt cả bữa ăn.

Dương Lệ thì hơi mất tự nhiên, dù sao cô ấy cũng không quen với việc một cậu ấm như Giang Tử Phong rót rượu cho mình, trong lòng cứ cảm thấy bồn chồn.

Reng!

Lúc Trần Triệu Dương ăn gần xong, chuông điện thoại của anh vang lên.

Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra xem, là một dãy số lạ.

"A lô..."

Trần Triệu Dương ấn nút bắt máy.

"Là Trần Triệu Dương phải không?"

"Đúng thế", Trần Triệu Dương đáp.

"Tôi là A Hổ", người bên kia nói.

"A Hổ, anh tìm tôi có chuyện gì?", Trần Triệu Dương cười hỏi.

"Trần Triệu Dương, là thế này, có thể tối qua ông cụ Cố ngủ không ngon nên hôm nay cứ ho liên tục, hình như khó chịu lắm. Không biết bây giờ anh có rảnh không, tôi muốn làm phiền anh tới khám cho ông cụ Cố", A Hổ hỏi Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương nhìn Dương Lệ rồi nói: "Tôi rảnh".

Trần Triệu Dương nghĩ anh có thể lấy lý do này để khỏi phải đi mua sắm với Dương Lệ.

Hơn nữa bởi vì chuyện của anh nên tối qua ông cụ Cố không được ngon giấc, anh có trách nhiệm khám bệnh cho ông ấy.


"Vậy được, anh ở đâu để tôi đi đón anh", A Hổ kích động nói.

"A Hổ, không cần làm phiền anh, anh gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự tới đó", Trần Triệu Dương nói.

"Được, được".

Trần Triệu Dương ghi lại địa chỉ nhà ông cụ Cố rồi tắt máy.

"Đội trưởng Dương, lát nữa tôi có việc không thể đi mua sắm với cô được nữa".

Trần Triệu Dương nói với Dương Lệ bằng giọng áy náy.

"Có việc thì cậu cứ đi đi, không cần đi cùng tôi", Dương Lệ nói.

"Giang Tử Phong này, cậu sắp xếp một chiếc xe giúp tôi", Trần Triệu Dương nói với Giang Tử Phong.

"Không cần sắp xếp đâu anh. Anh muốn đi đâu? Để em đưa anh đi là được".

"Không làm phiền cậu chứ?"

"Anh nói gì vậy?", Giang Tử Phong kích động nói: "Được làm tài xế cho anh là niềm vinh hạnh của em".

Tối qua sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Trần Triệu Dương, nhất là khi thấy Tất Văn Bách ngậm bồ hòn, Giang Tử Phong đã quyết tâm làm đàn em của Trần Triệu Dương. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì Giang Tử Phong thích chơi bài, cậu ấy muốn học kỹ năng chơi bài của Trần Triệu Dương.

Những người bên cạnh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

Giang Tử Phong - một trong tứ thiếu gia Nam Hải cứ nằng nặc đòi làm đàn em của một tên bảo vệ quèn, đây quả thực là tin sốt dẻo ở Nam Hải.

"Vậy chúng ta đi thôi".

Trần Triệu Dương đứng lên nói.

"Vâng", Giang Tử Phong lập tức đi theo anh.

Sau khi lên xe, Trần Triệu Dương đọc địa chỉ cho Giang Tử Phong.

Nghe thấy địa chỉ này, Giang Tử Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: "Anh à, chúng ta tới nhà của ông cụ Cố à?"

"Ừm", Trần Triệu Dương gật đầu.

"Anh tới nhà ông cụ Cố làm gì?"

Giang Tử Phong tò mò hỏi.

"Khám bệnh cho ông ấy".

"Anh còn biết khám bệnh sao?", Giang Tử Phong tỏ vẻ không dám tin: "Hơn nữa ông cụ Cố còn mời anh tới khám bệnh?"

"Lạ lắm à?", Trần Triệu Dương hỏi ngược lại.

"Không lạ, không lạ", Giang Tử Phong cười nói hưng phấn: "Em biết ngay là em không nhìn lầm người mà. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết là anh không đơn giản rồi, sau này em nhất định phải làm đàn em của anh".

"Lái xe đi".


Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong rồi nói.

"Vâng", Giang Tử Phong cười rồi khởi động xe.

Lúc Giang Tử Phong lái xe tới nơi.

Trần Triệu Dương thấy A Hổ đã chờ sẵn ở cổng. Sau khi nhìn thấy A Hổ, trên mặt Giang Tử Phong hiện lên nét ngạc nhiên. Cậu ấy biết thân phận của A Hổ, với thân phận của A Hổ, cho dù bố cậu ấy đến thì cũng không có chuyện anh ta đích thân ra đón vậy mà bây giờ anh ta lại ra đón Trần Triệu Dương.

"A Hổ... Anh đâu cần phải đích thân ra đón tôi".

Trần Triệu Dương xuống xe, anh bước tới cười nói.

"Trần Triệu Dương, anh là khách quý của nhà họ Cố chúng tôi, không ra đón anh thì ông cụ Cố sẽ quở trách tôi mất", A Hổ vừa cười vừa nói: "Vốn dĩ ông cụ Cố cũng muốn ra đón anh, nhưng ông ấy ho kịch liệt quá, chúng tôi khuyên mãi ông ấy mới nghe".

Nghe thấy A Hổ nói vậy, Giang Tử Phong cũng ngầm giật mình, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hưng phấn, lần này anh ta không nhìn nhầm thật rồi.

Trần Triệu Dương quả nhiên không phải người bình thường.

"Tình hình của ông cụ Cố thế nào rồi? Anh dẫn tôi đi xem một chút".

Trần Triệu Dương lo lắng cho tình trạng của ông cụ Cố.

"Anh đi theo tôi đi".

A Hổ dẫn đường, đưa Trần Triệu Dương đi qua một căn biệt thự lớn, sau đó tới một nơi trông như cái sân.

Chỉ có điều Trần Triệu Dương vừa đi tới cửa sân thì bất chợt một bóng người lao ra chặn đường anh.

Trần Triệu Dương tập trung nhìn vào, thấy người chặn đường mình là một thiếu nữ xinh đẹp với dáng người cao gầy.

Nhìn thấy ánh mắt của anh, cô gái đó hừ lạnh hỏi: "Anh chính là Trần Triệu Dương?"

"Đúng thế", Trần Triệu Dương đáp.

"Được, anh chết đi".

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, cô gái đó trực tiếp ra tay đánh anh.

Thấy cô ta đột nhiên công kích mình, Trần Triệu Dương ngạc nhiên, anh không ngờ rằng mình mới chỉ nói có một câu mà cô ta đã lập tức ra tay.

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Hàng phục cô nàng ngang ngược


Cô gái đó đột nhiên công kích bằng tốc độ khá nhanh. Với khoảng cách này, nếu là người bình thường thì rất có thể sẽ không kịp phản ứng.

Vậy mà trong tình huống ấy Trần Triệu Dương lại giơ tay ra đỡ, đồng thời còn đẩy cô gái kia lùi lại mấy bước.

"A Hổ, cô ấy là?"

Trần Triệu Dương hỏi.

"Cô cả nhà họ Cố, Cố Lăng Nhi", Giang Tử Phong đứng sau Trần Triệu Dương nói nhỏ: "Anh Dương, đàn ông không chấp phụ nữ, anh tuyệt đối đừng chọc vào ma nữ này".

Giang Tử Phong chỉ tốt bụng nhắc nhở Trần Triệu Dương mà thôi.

"Giang Tử Phong, anh nói ai là ma nữ?"

Cố Lăng Nhi nhìn chằm chằm vào Giang Tử Phong, cô ta hừ nhẹ hỏi.

Giang Tử Phong sợ đến mức không dám nói gì nữa, cậu ấy còn vội vàng lùi sang một bên.

"Cô cả, Trần Triệu Dương là người mà ông cụ mời tới khám bệnh", A Hổ vội vàng nói với Cố Lăng Nhi.

"Tôi không cần biết".

Cố Lăng Nhi hừ nhẹ một tiếng, cô ta nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương hỏi: "Tôi hỏi anh, chính anh đã nói là công pháp của nhà họ Cố chúng tôi có vấn đề đúng không?"

"Đúng!"

Trần Triệu Dương đáp.

"Hừ, anh cho rằng mình là ai? Có tư cách gì để đánh giá công pháp của nhà họ Cố chúng tôi? Tôi phải cho anh thấy sự lợi hại của công pháp nhà họ Cố!"

Dứt lời, Cố Lăng Nhi lại đánh về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương nhìn ra được chiêu thức của Cố Lăng Nhi cũng khá bài bản, học được cái tinh hoa của ông cụ Cố.


Thế nhưng nó chẳng có chút độ khó nào với Trần Triệu Dương.

Anh chỉ giơ tay ra chặn một cách hời hợt, đẩy Cố Lăng Nhi lùi về rồi nói: "Bỏ đi thì hơn, tôi không muốn đánh nhau với con gái, vả lại cô yếu như thế, đánh với cô cũng chẳng thú vị chút nào".

"Anh nói ai yếu hả?"

Dường như bị k1ch thích, Cố Lăng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tôi phải quyết đấu sinh tử với anh".

Nghe thấy Cố Lăng Nhi nói vậy, A Hổ lau mồ hôi lạnh rồi nhắc nhở: "Cô cả, ông cụ đang chờ Trần Triệu Dương tới khám bệnh".

"Tôi không cần biết, hôm nay tôi nhất định phải phân định thắng thua với anh ta".

Cố Lăng Nhi chẳng nghĩ nhiều như thế, cô ta lại lao về phía Trần Triệu Dương.

Rầm!

Cố Lăng Nhi đánh tới.

Trần Triệu Dương vẫn chặn lại được.

"Vậy là đủ rồi đấy".

Trần Triệu Dương nhìn Cố Lăng Nhi và nói.

"Không đủ".

Cố Lăng Nhi vẫn khăng khăng nói: "Hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng thua. Hừ, dám nói công pháp của nhà họ Cố chúng tôi không ra gì, tôi nhất định phải cho anh một bài học".

"Cô cả..."

A Hổ hô lên: "Cô không đánh thắng anh ấy được đâu".

Dù A Hổ khuyên thế nào thì Cố Lăng Nhi cũng không nghe.

Hiển nhiên là cô ta nhất quyết đòi đánh với Trần Triệu Dương.

Cô ta đứng vững lại, rồi lại tiếp tục công kích Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương giơ tay ra đỡ.

"Cô mà còn đánh nữa thì đừng trách tôi không khách khí".

"Tôi cũng muốn xem thử anh sẽ không khách khí với tôi thế nào".

Cố Lăng Nhi tiếp tục phi về phía trước.

Thấy Cố Lăng Nhi ngang ngược như thế, Trần Triệu Dương thật sự không còn cách nào khác, anh biết nếu cứ thế này thì Cố Lăng Nhi sẽ không chịu để yên.

Đang nghĩ thì Cố Lăng Nhi lại đánh tới, anh không lùi bước mà còn tiến lên phía trước một bước.

Trần Triệu Dương vừa bước lên thì nắm đấm của Cố Lăng Nhi đã ập tới.

Trần Triệu Dương nghiêng đầu đi, dễ dàng né tránh được.

Nhìn thấy tốc độ né tránh này của Trần Triệu Dương, trong lòng Cố Lăng Nhi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cô ta còn định thay đổi chiêu thức.

Nhưng cô ta phát hiện ra là đã muộn rồi.

Lúc này Trần Triệu Dương đã dùng một tay bắt lấy nắm đấm của cô ta, một tay thì ôm eo cô ta, ngay sau đó anh còn kéo cô ta vào lòng.

Vừa đụng vào nhau là Cố Lăng Nhi đã bị Trần Triệu Dương khống chế.

Thấy vậy, vẻ mặt của A Hổ không có gì là bất ngờ. Với thực lực của Trần Triệu Dương, anh mà muốn kiềm chế Cố Lăng Nhi thì thật sự là quá đơn giản.

Giang Tử Phong nhìn cảnh tượng này, cậu ấy ngầm dựng ngón cái lên với Trần Triệu Dương vì dám ôm cả ma nữ.


"Anh buông tôi ra".

Bị Trần Triệu Dương ôm chặt lấy như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Lăng Nhi hơi ửng đỏ, cô ta sẵng giọng lên.

"Cô nhận thua thì tôi sẽ buông cô ra".

Trần Triệu Dương thản nhiên cười nói.

"Còn lâu tôi mới nhận thua, tôi chưa thua!", Cố Lăng Nhi hừ lạnh.

"Chưa thua thì chúng ta tiếp tục".

Trần Triệu Dương cười, tay anh dùng sức hơn một chút.

Lúc này anh ôm Cố Lăng Nhi chặt hơn nữa.

Cố Lăng Nhi nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ trên người Trần Triệu Dương, dần dần cô ta cũng cảm thấy nóng ran khắp người.

"Buông tôi ra".

Cố Lăng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu cô nhận thua và không gây sự nữa thì tôi sẽ buông cô ra", Trần Triệu Dương nói.

"Còn lâu", Cố Lăng Nhi bướng bỉnh nói.

Thấy Cố Lăng Nhi vẫn không chịu khuất phục, Trần Triệu Dương quyết định dạy cho cô ta một bài học.

"Không nhận thua đúng không? Vậy được, hôm nay tôi sẽ dạy bảo lại cô".

Trần Triệu Dương nói rồi giơ bàn tay lên, sau đó vỗ mạnh vào mông Cố Lăng Nhi.

Bốp!

Tiếng vang rất kêu!

A Hổ nhìn mà thẫn thờ.

Giang Tử Phong cũng há to miệng.

Bọn họ không ngờ là Trần Triệu Dương dám đánh Cố Lăng Nhi.

Mới đầu Cố Lăng Nhi hơi sửng sốt, sau đó cô ta gào nhặng lên: "Kẻ xấu, tên thối tha, anh dám đánh tôi, anh dám đánh tôi! Tôi phải giết anh!"

Cố Lăng Nhi thật sự không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại dám đánh cô ta như thế, đời này cô ta chưa bị ai đánh như vậy bao giờ.

"Muốn giết tôi đúng không? Ok, tôi cứ đánh huề vốn trước đã".

Trần Triệu Dương lại vươn tay ra vỗ.

Bốp! Bốp!

Vài tiếng bôm bốp vang lên.

Chỉ nghe thôi là Giang Tử Phong và A Hổ cũng biết anh dùng lực khá mạnh.

Đánh với một lực như vậy thì chắc chắn là sẽ đau.

"Tôi hỏi cô, đã phục chưa? Có nhận thua không?"

Trần Triệu Dương lại hỏi.

"Không phục! Kẻ xấu, anh dám đánh tôi, tôi muốn giết anh!"

Cố Lăng Nhi hô to.


Bốp! Bốp!

"Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào cô chịu thua thì thôi".

Trần Triệu Dương tiếp tục đánh.

Bị đánh đến mức đau rát, Cố Lăng Nhi vừa khóc vừa gào lên: "Hu hu, đồ xấu xa, anh dám dám đánh mông tôi, hu hu... Tôi nhận thua, tôi phục rồi, được chưa? Hu hu, đừng đánh nữa... Tôi xin anh..."

Cố Lăng Nhi vừa khóc vừa xin tha.

A Hổ và Giang Tử Phong ngạc nhiên đến sững sờ.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Lăng Nhi sẽ cầu xin người khác, cô ta là ma nữ nổi tiếng ở Nam Hải, vậy mà lại bị Trần Triệu Dương hàng phục.

Đỉnh!

Thật sự quá đỉnh!

Giang Tử Phong thầm hô to trong lòng.

A Hổ thì thầm nghĩ, lần này cô cả gặp phải khắc tinh rồi.

Bốp!

Trần Triệu Dương chẳng thèm để ý tới, anh còn vỗ mạnh thêm một cái nữa.

"Phục thật chưa?"

"Hu hu, phục rồi. Đồ xấu xa, người ta đã xin tha rồi mà anh còn đánh, hu hu... kẻ xấu... kẻ xấu..."

Nước mắt của Cố Lăng Nhi lại tuôn ra.

"Sau này có nghe lời không?"

Trần Triệu Dương lại hỏi.

"Nghe lời, nghe lời... Đừng đánh nữa... Tôi xin anh..."

Lần này Cố Lăng Nhi không dám phản kháng gì nữa, cô ta vừa khóc vừa nói.

Nghe thấy câu trả lời của Cố Lăng Nhi, Giang Tử Phong và A Hổ phục sát đất.

"Khụ... Khụ... Trần Triệu Dương, nể mặt tôi, thả Lăng Nhi ra đi".

Lúc này, giọng nói của ông cụ Cố vang lên bên cạnh.

Trần Triệu Dương nhìn sang, thấy ông cụ Cố bước tới, anh mới buông Cố Lăng Nhi ra.

Cố Lăng Nhi thoát ra khỏi lồ ng ngực Trần Triệu Dương, cô ta đi cà nhắc tới cạnh ông cụ Cố, khóc lóc kể lể: "Ông nội, tên xấu xa đó đánh cháu, ông phải trả thù cho cháu. Hu hu..."

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Cuồng y


Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể với ông cụ Cố, trông biểu cảm rất ấm ức.

Vẻ mặt của cô ta như thể đã phải chịu bao nỗi nhục nhã vậy.

Cố Lăng Nhi khóc lóc kể lể xong còn lén lườm Trần Triệu Dương một cái.

Cô ta biết bình thường ông nội thương yêu cô ta nhất, bây giờ biết cô ta bị Trần Triệu Dương đánh như vậy, chắc chắn ông sẽ đuổi Trần Triệu Dương ra ngoài.

"Khụ... Khụ... Lăng Nhi, chuyện này là lỗi của cháu".

Lúc này ông cụ Cố nói: "Cháu sai trước, bị Trần Triệu Dương dạy bảo cũng là đáng đời".

Hả?

Nghe thấy câu trả lời này, Cố Lăng Nhi hơi nghệt mặt ra.

Cô ta còn nghĩ ông nội sẽ bênh mình, nào ngờ lại nhận được hai chữ đáng đời.

"Ông nội..."

Cố Lăng Nhi tủi thân gọi: "Cháu bị đánh mà ông mặc kệ vậy sao?"

Vừa nói, Cố Lăng Nhi vừa tủi thân ch ảy nước mắt.


Cô ta đang dùng thế công bằng nước mắt, bởi vì cô ta biết chỉ cần cô ta khóc là ông nội sẽ đứng về phía cô ta.

Thế nhưng cô ta không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình lại thất bại một lần nữa.

Cố Kiến Trung đi về phía Trần Triệu Dương, ông ấy nói với vẻ áy náy: "Trần Triệu Dương, bởi vì bình thường tôi chiều nó quá nên bây giờ tính nó mới ngang ngược bướng bỉnh và bất chấp lý lẽ như thế. Nó làm gì sai thì tôi thay nó xin lỗi cậu".

"Ha ha, không sao", Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: "Chỉ cần ông không trách tôi quá nặng tay là được".

"Không nặng, không nặng, đúng là phải dạy cho con bé một bài học", ông cụ Cố nói: "Sau này nó làm gì không đúng thì cậu cứ việc dạy bảo".

"Ông nội..."

Nghe vậy, Cố Lăng Nhi sắp khóc thật rồi.

Vốn cô ta muốn tìm chỗ dựa, cuối cùng kết quả lại thế này.

Cố Lăng Nhi nhìn Trần Triệu Dương, cô ta nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận, nhưng lại không dám tỏ thái độ gì cả. Cô biết bây giờ ai kia đang có quyền hành đặc biệt, có thể ra tay dạy dỗ cô ta.

Nghĩ tới đây, nơi nào đó của Cố Lăng Nhi vẫn đau rát.

Giang Tử Phong và A Hổ đứng bên cạnh cũng phục sát đất, bọn họ thật sự không ngờ rằng Cố Lăng Nhi lại có ngày hôm nay.

Nhưng chỉ từ chuyện này là có thể nhìn ra sức nặng của Trần Triệu Dương trong lòng ông cụ Cố.

"Khụ... Khụ..."

Đúng lúc này, Cố Kiến Trung lại ho sặc sụa.

"Ông cụ Cố, ông ho quá, chúng ta tìm một nơi nào đó để tôi bắt mạch cho ông, sau đó sẽ tiến hành điều trị", Trần Triệu Dương nói với ông cụ Cố.

"Được, vậy thì phải làm phiền cậu rồi".

Cố Kiến Trung gật đầu nói.

"Anh còn biết chữa bệnh à?", lúc này Cố Lăng Nhi mới phát hiện ra, cô ta lập tức hừ nhẹ rồi nói: "Ông nội, tầm tuổi anh ta thì làm sao chữa khỏi bệnh cho ông được, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo đấy".

"Ai nói tôi không biết chữa bệnh?"

Trần Triệu Dương nhìn Cố Lăng Nhi, anh cười nói: "Chẳng phải tôi chữa khỏi bệnh công chúa cho cô rồi đấy sao? Nếu cô không tin thì tôi có thể chữa tiếp".

Nghe thấy câu nói này của Trần Triệu Dương, Cố Lăng Nhi không dám nói tiếp nữa, đồng thời còn vô thức che nơi nào đó. Thế nhưng cô ta vẫn trợn mắt lườm ai kia vài lần.

Cố Kiến Trung nhìn thấy, ông ấy để lộ ra ý cười mà người ngoài khó có thể phát hiện ra được.

Rốt cuộc cháu gái cưng của mình cũng gặp được khắc tinh, có người trị được con bé cũng coi như chuyện tốt.


Trong sân có một cái đình nhỏ.

Cố Kiến Trung không muốn về phòng, bèn bảo Trần Triệu Dương khám bệnh ở ngay trong đình.

Cố Kiến Trung ngồi xuống, Trần Triệu Dương lập tức bắt mạch cho ông ấy.

Trần Triệu Dương bắt mạch khá lâu.

Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc anh có biết khám bệnh không?"

Cô ta vừa dứt lời, ông cụ Cố lườm cô ta một cái.

Cố Lăng Nhi chu môi lên nói: "Lát nữa không chữa được thì anh sẽ biết tay tôi."

Lần này Cố Lăng Nhi nói hết câu là Trần Triệu Dương cũng rút tay về.

"Trần Triệu Dương, thế nào rồi?

A Hổ hỏi.

"Trước kia bị thương quá nhiều, cộng thêm việc tối qua không ngon giấc nên mới như vậy", Trần Triệu Dương trầm ngâm nói: "Nhưng không có gì đáng lo, chỉ cần tôi châm cứu cho ông Cố, sau đó kê đơn thuốc để điều dưỡng là sẽ không sao hết".

"Ý anh là bệnh của ông nội tôi có thể khỏi hẳn?"

Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ừm, có thể nói là như thế", Trần Triệu Dương gật đầu nói.

"Vớ vẩn, rõ là nói bừa".

Chỉ có điều Trần Triệu Dương vừa dứt lời thì một giọng nói chứa đầy sự khinh miệt vang lên bên cạnh.

Câu nói ấy vừa dứt, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn, thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vắn, đằng sau người đàn ông trung niên đó còn có một học trò đeo hòm thuốc.

Không khó để nhận ra người đó là bác sĩ.

"Không biết bác sĩ có ý kiến gì hay hơn nhỉ?"

Trần Triệu Dương hỏi người kia.

"Ý kiến hay thì không, nhưng tôi biết cậu là một kẻ lừa đảo, câu nói vừa rồi rõ ràng là nói linh tinh".

Người đàn ông trung niên nói thẳng.

"Ông cụ Cố, những ai nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông đều là kẻ lừa đảo cả, ông tuyệt đối đừng tin cậu ta".

Lúc này người đàn ông trung niên lại nói với Cố Kiến Trung.


"Chú Tôn, rốt cuộc chú cũng tới rồi".

Nhìn thấy người kia, Cố Lăng Nhi bước tới cười nói: "May mà chú tới kịp, nếu không ông nội cháu sẽ bị anh ta lừa mất".

Người đàn ông trung niên nhìn Trần Triệu Dương, ông ta khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Tầm tuổi này mà dám hành nghề y, còn nói là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố, không phải lừa đảo thì chính là loại bác sĩ rởm, chuyện này không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa tôi còn không chữa khỏi được bệnh này mà cậu ta đòi chữa khỏi ấy hả?"

Thấy người đàn ông trung niên ngông cuồng như thế, Trần Triệu Dương hỏi Giang Tử Phong: "Cậu có biết ông ta không? Gốc gác thế nào?"

"Cuồng Y của Nam Hải, Tôn Vĩnh An", Giang Tử Phong nói khẽ với Trần Triệu Dương: "Ông ta là người được kế thừa khả năng châm cứu của Tôn thần y, đồng thời cũng có tiếng là thần y ở vùng Giang Nam, thế nhưng mọi người thích gọi ông ta là Cuồng Y hơn".

"Ồ", Trần Triệu Dương gật đầu.

Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy, trên mặt Cố Kiến Trung hiện lên nét khó xử.

"Lăng Nhi, cháu mời ông ấy tới hả?", Cố Kiến Trung hỏi.

"Đúng thế, cháu thấy ông cứ ho mãi nên đã mời chú Tôn tới", Cố Lăng Nhi cười nói: "May mà chú Tôn tới kịp, vạch mặt tên lừa đảo này".

"Trần Triệu Dương không phải kẻ lừa đảo", ông cụ Cố giải thích.

"Ông nội, chú Tôn cũng nói anh ta là lừa đảo rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói: "Ông đừng bị anh ta lừa".

Lúc này trên mặt Tôn Vĩnh An hiện lên nét tự tin: "Ông cụ Cố, tôi có thể nói cho ông biết, ngay cả thầy tôi cũng không chữa khỏi bệnh của ông được. Thằng nhóc này nói là có thể chữa khỏi, ông cảm thấy có đáng tin không? Tôi thấy cậu ta chính là một tên lừa đảo!"

Tôn Vĩnh An lại nói thế lần nữa, Trần Triệu Dương khó chịu nói: "Ông không chữa khỏi, thầy ông cũng không chữa khỏi, vậy chỉ có thể nói lên rằng y thuật của các người chưa đến nơi đến chốn mà thôi. Các người không chữa khỏi được không có nghĩa là tôi cũng thế".

Tôn Vĩnh An ngông cuồng đã đành, lại còn luôn miệng nói anh là lừa đảo, khiến Trần Triệu Dương rất khó chịu với ông ta, vậy nên anh cũng phản bác ngay không chút khách khí.

Hả?

Chỉ có điều câu nói này của Trần Triệu Dương cũng khiến mọi người ngạc nhiên.

Tôn Vĩnh An nổi cơn thịnh nộ, nói: "Cậu nói cái gì? Cậu nói y thuật của tôi và thầy tôi không đến nơi đến chốn? Cậu có biết thầy tôi là ai không?”

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Khiến cuồng y mất mặt


Tôn Vĩnh An thực sự kích động.

Ông ta thật không ngờ lại có người dám nói y thuật của ông ta không đến nơi đến chốn, hơn nữa không chỉ nói mỗi ông ta mà còn nói luôn cả thầy của ông ta nữa.

Điều quan trọng là, lời này lại được thốt ra từ một tên bảo vệ quèn.

Không chỉ Tôn Vĩnh An cảm thấy bất ngờ, ngay cả đám người ông cụ Cố đều ngạc nhiên sững sờ.

Họ thực sự không nghĩ đến, Trần Triệu Dương lại dám nói ra lời như vậy với Tôn Vĩnh An.

“Thầy của chú Tôn chính là Tôn thần y có khả năng châm cứu không ai sánh bằng – Tôn Nhất Châm”, ông cụ Cố nhẹ giọng nói: “Cậu đúng là không biết trời cao đất dày”.

Tôn Vĩnh An đắc ý nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương: “Nhóc con, tôi cho cậu một cơ hội xin lỗi tôi, hơn nữa cậu còn phải nhận mình là một kẻ lừa đảo”.

“Tôi không nói sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”

Trần Triệu Dương không cho là đúng: “Các người chữa bệnh cho ông cụ Cố lâu thế rồi cũng chưa chữa khỏi được cho ông cụ, lẽ nào không phải do y thuật không đến nơi đến chốn sao?”

Trần Triệu Dương nhìn thấy bộ dạng này của Tôn Vĩnh An thì cũng không buồn khách sáo nữa.

Tôn Vĩnh An bất mãn: “Nhóc con, cậu biết bệnh của ông cụ Cố là gì không? Cậu có biết bệnh này của ông cụ khó chữa thế nào không? Có thể giữ được mạng đến bây giờ cũng đã là một chuyện rất khó rồi”.

“Đúng thế”, Cố Lăng Nhi đồng ý: “Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng chỉ có mỗi chú Tôn có thể khống chế được bệnh của ông nội, họ đều nói là bệnh của ông không thể chữa trị tận gốc được”.


“Đấy là họ, còn với tôi, bệnh này không có gì là khó chữa cả, nếu muốn chữa khỏi thì cũng chỉ là một chuyện đơn giản”.

Trần Triệu Dương nói một cách tự tin.

“Cậu nói điêu!”

Tôn Vĩnh An mắng luôn: “Sao cậu có thể chữa khỏi được chứ. Tên lừa đảo, chắc chắn là một tên lừa đảo, ông cụ Cố, ông đừng tin loại người này”.

“Ông nội, cháu nghĩ anh ta là một tên lừa đảo”, Cố Lăng Nhi đồng ý: “Ông Tôn Nhất Châm cũng đã nói là bệnh của ông không thể nào chữa trị tận gốc được”.

Cố Kiến Trung lúc này thật sự không biết nên làm gì, ông vốn tin Trần Triệu Dương nhưng sau khi nghe Trần Triệu Dương nói xong lại cảm giác như một tên lừa đảo vậy.

Thực sự lúc này đến cả Giang Tử Phong và A Hổ cũng cảm thấy Trần Triệu Dương chém gió hơi mạnh rồi.

“Bác sĩ Tôn, nếu ông không tin thì chúng ta cược một ván được không?”

Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm Tôn Vĩnh An.

Nghe Tôn Vĩnh An cứ một mực mắng mình là kẻ lừa gạt, Trần Triệu Dương cũng cảm thấy khó chịu, anh quyết định phải làm giảm uy phong của tên bác sĩ ngông cuồng này mới được.

“Cậu muốn cược cái gì?”

Tôn Vĩnh An hỏi.

“Thì cược xem hôm nay tôi có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố hay không, ông thấy sao?”

Trần Triệu Dương nói.

“Cậu nói hôm nay có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố?”, Tôn Vĩnh An cười một cách khinh thường: “Thằng nhóc này, cậu thực sự không sợ mình mạnh miệng quá sao? Tôi và thầy của mình đã hao hết bao nhiêu tâm sức cũng chỉ có thể cố gắng khống chế được bệnh tình của ông cụ Cố, cậu lại nói mình có thể chữa khỏi được, cậu thực sự nghĩ mình là thần y sao?”

“Chém gió mà không biết suy nghĩ”, Cố Lăng Nhi hừ lạnh.

“Anh Triệu, hình như hơi quá rồi”, Giang Tử Phong nói nhỏ.

Cố Kiến Trung cũng khuyên nhủ: “Trần Triệu Dương, cậu đừng kích động”.

Họ đều nghĩ như nhau, đây chỉ là lời nói trong lúc nhất thời của Trần Triệu Dương mà thôi.

Nhưng Trần Triệu Dương lại cười một cách kiên định: “Bác sĩ Tôn, ông có dám cược với tôi không?”

“Cược”, Tôn Vĩnh An cười lạnh: “Nếu mà cậu thua, thì cậu phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi sau đó tự động đi đầu thú”.

“Chú Tôn nói đúng”.

Cố Lăng Nhi hưng phấn: “Còn phải xin lỗi tôi nữa”.

“Cháu đừng làm loạn nữa”, Cố Kiến Trung dí vào đầu cháu gái mình.

“Trần Triệu Dương, nếu không,...”


Cố Kiến Trung vẫn muốn khuyên Trần Triệu Dương.

“Không có vấn đề gì!”, Trần Triệu Dương nói một cách sảng khoái: “Nếu mà tôi thắng, sau này mỗi lần ông gặp tôi đều phải gọi tôi là ông, thế nào?”

“Một người trẻ tuổi mà thật là ngông cuồng, lại còn muốn làm ông của tôi, cậu xứng sao?”, Tôn Vĩnh An nói một cách tức giận.

“Ông quan tâm tôi xứng hay không làm gì, tôi chỉ hỏi ông là có cược hay không thôi”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Cược!”, Tôn Vĩnh An hừ lạnh: “Tôi thật muốn nhìn xem, cậu làm thế nào để thắng được tôi”.

“Vậy thì ông cứ đợi gọi tôi một tiếng ông đi”, Trần Triệu Dương cười nhạt.

“Ngông cuồng”, Tôn Vĩnh An cắn răng nói.

Tôn Vĩnh An luôn tự cảm thấy mình đã là một người ngông cuồng, nhưng sự ngông cuồng của ông ta là đến từ khả năng thực sự.

Nhưng hôm nay, Trần Triệu Dương còn ngông cuồng hơn cả ông ta, ông ta muốn nhìn xem sự ngông cuồng này của cậu ta có đáng tý phân lượng nào không.

“Không biết suy nghĩ”.

Cố Lăng Nhi nói.

Cố Kiến Trung lắc đầu: “Trần Triệu Dương, cậu cần gì phải như thế?”

“Ông cụ Cố, ông ngồi đi, đợi tôi kiểm tra lại cho ông một lần nữa, rồi sẽ châm cứu cho ông”.

Trần Triệu Dương nói với ông cụ Cố.

Ông cụ Cố nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì gật đầu rồi trực tiếp ngồi xuống.

Lần này Trần Triệu Dương không bắt mạch cho ông cụ Cố vì anh vừa mới bắt mạch qua nên cũng nắm được tình hình đại khái rồi.

Việc bây giờ anh phải làm là tìm ra chính xác vị trí cục máu bầm tích tụ của ông cụ Cố ở đâu, chỉ cần loại bỏ được cục máu tụ đó thì bệnh tình của ông cụ Cố gần như có thể loại bỏ được.

Tất nhiên đối với những bác sĩ bình thường thậm chí là một thần y mà nói muốn làm được như vậy thì thực sự có chút khó khăn.

Nếu bây giờ chỉ dùng y thuật thông thường để chữa trị thì Trần Triệu Dương đã không dám khoác lác như vậy rồi.

Nhưng mà Trần Triệu Dương lại có được ưu thế mà người khác không có.

Anh có khả năng nhìn xuyên thấu.

Anh có thể lợi dụng điểm này để tìm ra chính xác vị trí ổ bệnh của ông cụ Cố.

Chỉ cần có thể tìm ra chính xác được ổ bệnh này, kết hợp với châm cứu vậy thì gần như có thể thành công được một nửa rồi.

Cũng vì thế nên Trần Triệu Dương mới dám cược với Tôn Vĩnh An.

Trần Triệu Dương lợi dụng khả năng nhìn xuyên thấu của mình, rất nhanh sau đó đã tìm ra được khối máu bầm tích tụ lâu ngày trong người ông cụ Cố.


Một cú đánh lần trước của anh đã khiến cho phần lớn khối máu tụ đó thoát ra ngoài, nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ đang tích tụ hàng ngày. Đó chính là phần nằm ở phổi mà khiến cho ông cụ Cố ho không ngừng được.

“Ông cụ Cố, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông”.

Trần Triệu Dương lấy ra những cây châm đã chuẩn bị xong rồi nói.

“Ha, ngay cả “tứ chẩn” (nhìn, nghe, hỏi, sờ) của Đông y cũng không làm mà còn định trực tiếp dùng châm chữa bệnh, đúng là làm liều!”

Tôn Vĩnh An nói: “Ông cụ Cố, vì nghĩ cho sức khỏe của ông, tôi nghĩ ông không nên để cho cậu ta làm càn nữa”.

“Ông nội, chú Tôn Vĩnh An nói đúng đấy, ông phải cẩn thận một chút, nếu mà anh ta lỡ làm bệnh tình của ông xấu hơn thì ai có thể bồi thường được đây”.

Cố Lăng Nhi đứng một bên nói.

Cố Lăng Nhi vẫn có thành kiến rất lớn với Trần Triệu Dương.

“Ông cụ Cố, ông tự mình quyết định đi”.

Trần Triệu Dương muốn châm cứu thì cũng nên hỏi ý kiến của ông cụ Cố trước.

“Không sao đâu, dù gì thì sức khỏe của tôi cũng chỉ có thế mà thôi”, Cố Kiến Trung nói một cách thoải mái: “Trần Triệu Dương, cậu làm đi”.

“Ông cụ Cố, ông phải nghĩ thật cẩn thận”.

Tôn Vĩnh An khuyên: “Cậu ta chính là một kẻ lừa đảo, nếu lỡ làm bệnh tình của ông xấu đi thì sao?”

“Đúng thế, ông nội...”, Cố Lăng Nhi cũng khuyên.

Cố Kiến Trung thì lại nói một cách không có gì đáng kể: “Trần Triệu Dương, làm đi, tôi tin cậu”.

Trần Triệu Dương nói: “Ông cụ Cố, ông không cần căng thẳng quá, có khả năng tôi chỉ cần châm một châm là ông có thể khỏi rồi”.

“Một châm là khỏi. Cậu nghĩ mình là thần tiên sao?”

Tôn Vĩnh An nghe được lời này thì lại càng kích động.

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Một châm hết bệnh


“Haha, tôi thấy ngay cả châm cứu cậu cũng không biết, lại còn dám chém gió là chỉ một châm là khỏi”, Tôn Vĩnh An nói một cách khinh thường: “Đồ ngu dốt lại còn ngông cuồng, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

“Tôi thấy cậu ngay cả việc cầm châm thế nào cũng không biết lại còn đòi một châm là khỏi, đúng là tên lừa đảo không biết xấu hổ”.

Phụ tá của Tôn Vĩnh An nói một cách mỉa mai.

Hắn ta vốn là phụ tá của Tôn Vĩnh An nên rất khinh thường Trần Triệu Dương. Hắn đã giúp việc cho Tôn Vĩnh An rất nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa học thành nghề.

Bây giờ một người còn trẻ hơn cả hắn lại dám nói là chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố, hắn nghĩ Trần Triệu Dương đúng là người nói khoác không biết ngượng.

“Căn bản không thể nào làm được”, phụ tá của Tôn Vĩnh An nói: “Nếu thủ pháp châm cứu của cậu tốt như vậy thì bảo tôi quỳ xuống gọi cậu là ông cũng được”.

“Tên họ Trần kia, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm hại ông nội tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”.

Cố Lăng Nhi chỉ thẳng vào Trần Triệu Dương cảnh cáo.

“Anh Trần, cẩn thận một chút”.

Giang Tử Phong tốt bụng nhắc nhở Trần Triệu Dương.

Nhưng Trần Triệu Dương không quan tâm đ ến họ.

Theo anh nghĩ, nếu muốn làm xấu mặt Tôn Vĩnh An thì nhất định phải làm cho đẹp mặt một chút.

Vốn Trần Triệu Dương còn muốn dùng một bộ châm pháp tiến hành tuần tự từng bước.

Nhưng anh nghĩ lại thì phương pháp đơn giản thô bạo lại tốt hơn.

Trần Triệu Dương bảo ông cụ Cố kéo áo trước ngực sang một bên, rồi tìm vị trí chính xác, cầm lấy kim bạc châm thẳng vào.


“Ngay cả vị trí huyệt vị để châm còn không đúng, đúng là làm càn, làm càn mà!”

Tôn Vĩnh An nhìn thấy thì nói một cách kích động: “Cậu dừng tay ngay cho tôi, cậu đang giết người đấy”.

“Ông câm mồm lại cho tôi!”

Trần Triệu Dương lườm Tôn Vĩnh An: “Có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Tôn Vĩnh An nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trần Triệu Dương thì đột nhiên cảm giác cả người lạnh buốt, ông không khống chế được mà rùng mình một cái.

“Đợi chút nữa xảy ra chuyện để tôi xem cậu chết như thế nào”, Tôn Vĩnh An cắn răng rồi tức giận nói.

Cố Lăng Nhi cũng lườm Trần Triệu Dương.

A Hổ và Giang Tử Phong cũng lo lắng không thôi.

Họ thật sự sợ là Trần Triệu Dương sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

Trần Triệu Dương vừa châm một châm vào người ông cụ Cố xong liền lập tức truyền chân khí của mình sang người ông cụ.

Đây cũng là phương pháp chữa bệnh khác biệt của Trần Triệu Dương so với người khác.

Người khác sẽ châm vào vị trí huyệt vị rồi nhờ vào sự k1ch thích các huyệt vị đó để đạt được hiệu quả mong đợi.

Nhưng cách này của Trần Triệu Dương thì lại châm đúng vào vị trí ổ bệnh, sau đó dùng chân khí của mình để trị bệnh.

Những người bị máu tụ như ông cụ Cố thì cách tốt nhất là châm đúng vào vị trí máu bầm tích tụ rồi sau đó dùng chân khí đánh tan nó.

Một châm của Trần Triệu Dương vừa châm vào.

Thì anh không làm thêm một động tác nào nữa.

Mọi người chỉ nhìn thấy Trần Triệu Dương bất động mà chỉ cầm lấy châm bạc.

“Chú Tôn, anh ta làm như vậy có thể chữa khỏi bệnh được không?”, Cố Lăng Nhi hỏi.

“Chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi”.

Tôn Vĩnh An nói một cách khinh thường.

Trần Triệu Dương tuy rằng chỉ giữ yên cây châm không cử động nhưng anh vẫn đang truyền chân khí của mình sang.

Đồng thời anh cũng sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu của mình để quan sát tình huống bên trong thân thể của ông cụ Cố.

Chưa đến 10 phút, Trần Triệu Dương đã chảy mồ hôi ròng ròng.

Đúng lúc này, anh thu châm lại.

Cách chữa trị như vậy đối với Trần Triệu Dương rất tốn sức lực.

“Được rồi”.

Trần Triệu Dương nói.

“Được rồi?”

Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, đám người ở đây đều ngạc nhiên sững sờ.


Cách chữa trị này của Trần Triệu Dương thật sự không giống người khác.

Anh thật sự chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố được sao?

Trong suy nghĩ của họ, quả thật là chuyện bất khả thi.

“Ông cụ Cố, ông cảm thấy như thế nào?”

Trần Triệu Dương hỏi ông cụ Cố.

“Tôi thấy rất dễ chịu, một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có”, ông cụ Cố thở ra một hơi nói.

“Ông nội, chỉ là do tác dụng tâm lý thôi”.

Cố Lăng Nhi không dám tin.

“Tôi cũng không tin”.

Tôn Vĩnh An nói ngay lập tức.

“Nếu ông không tin thì có thể bắt mạch”, Trần Triệu Dương nói.

“Ông cụ Cố, mời ông đưa tay cho tôi bắt mạch”, Tôn Vĩnh An nói.

Tôn Vĩnh An vừa nói dứt lời thì ông cụ Cố lập tức đưa tay ra.

Tôn Vĩnh An giơ tay về phía tĩnh mạch của ông cụ Cố.

“Tôi thấy bệnh của tôi đã khỏi rồi, thật sự rất thoải mái”, ông cụ Cố nói một cách khẳng định: “Chắc chắn không phải do tác dụng tâm lý”.

“Ông nội, có phải là tác dụng tâm lý hay không thì đợi chú Tôn bắt mạch xong là biết rồi”, Cố Lăng Nhi nói.

Ngay khi Cố Lăng Nhi vừa nói xong liền liếc người nào đó một cái, cô thực sự không thể nào tin được người nào đó lại có thể giỏi như vậy.

Tôn Vĩnh An đặt tay lên tĩnh mạch của ông cụ Cố, ông bắt mạch mấy phút liền, vẻ mặt thay đổi liên tục, đồng thời đổi hai tay bắt mạch không ngừng.

“Chú Tôn, sao rồi?”, Cố Lăng Nhi hỏi một cách tò mò.

“Không thể nào như thế được, không thể nào”, Tôn Vĩnh An lập tức nói với phụ tá của mình: “Lấy ống nghe bệnh của thầy đến đây”.

Phụ tá lập tức đưa đến cho Tôn Vĩnh An.

Sau khi Tôn Vĩnh An cầm lấy ống nghe bệnh liền đặt lên vị trí trước ngực ông cụ Cố.

Lần này ông ta cẩn thận nghe đến 5 phút.

Theo thời gian, vẻ mặt ông càng ngày càng khó tin.

“Chú Tôn, sao rồi?”, Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn hỏi.

“Thầy, có phải là bệnh của ông cụ Cố khỏi rồi không?”, phụ tá của Tôn Vĩnh An hỏi.

Đám người Giang Tử Phong cũng nhìn chằm chằm Tôn Vĩnh An, đợi ông trả lời.

Tôn Vĩnh An lấy ống nghe bệnh xuống, rồi nói: “Vị trí phổi không có tạp âm, mạch đập cũng rất bình thường, thậm chí còn khỏe hơn trước”.

“Thầy, theo như thầy nói, bệnh của ông cụ Cố khỏi hẳn rồi sao?”

Phụ tá của Tôn Vĩnh An hỏi.


“Đúng thế!”, Tôn Vĩnh An cắn răng nói.

Dù ông ta không muốn thừa nhận chuyện này nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, ông không thể nào không chấp nhận được.

A!

Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy, đám người ở đây đều ngây ra như phỗng.

Họ đều không dám tin, Tôn Vĩnh An và Tôn Nhất Châm chữa trị lâu như vậy đều không có cách nào trị tận gốc, nhưng cuối cùng Trần Triệu Dương lại chỉ cần một châm là chữa khỏi.

Họ thực sự cảm thấy chuyện này giống như truyện cổ tích vậy.

“Chú Tôn, đây là sự thật sao?”

Cố Lăng Nhi sửng sốt.

“Thật”, Tôn Vĩnh An nói.

Ông cụ Cố cười haha: “Tôi nói rồi mà, tôi thấy mình như trẻ ra mười tuổi vậy, cả người đều rất thoải mái”.

“Má ơi, anh Trần, anh giỏi quá”, Giang Tử Phong hai mắt phát sáng: “Lần này anh không những phải dạy em ảo thuật mà còn phải dạy em y thuật. Không được, gì thì gì anh cũng phải nhận em làm em trai, em đã nhận anh rồi đó”.

Trần Triệu Dương chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố thật sự là một chuyện làm mọi người ngạc nhiên không ngớt.

Trần Triệu Dương nghe được lời nói của Giang Tử Phong thì cười nhạt: “Cậu vẫn còn trong thời gian quan sát, cần cố gắng hơn”.

“Anh Trần, em nhất định sẽ cố gắng hơn”, Giang Tử Phong nhiệt tình.

“Cậu Trần, tôi thật sự rất cảm ơn cậu”, Cố Kiến Trung nói một cách cảm kích: “Nếu không phải gặp được cậu thì cái mạng già này không biết còn kéo dài được đến bao giờ”.

“Ông cụ Cố, đừng nghiêm trọng thế. Tôi làm vậy cũng chỉ là bản năng của một bác sĩ mà thôi”, Trần Triệu Dương nói: “Tuy rằng hiện tại cũng coi như là chữa khỏi rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa thể tập quyền được. Chút nữa tôi sẽ kê cho ông một toa thuốc, ông chỉ cần uống khoảng một tháng là có thể điều dưỡng cho khỏe hoàn toàn”.

“Được thôi”, ông cụ Cố vừa cười vừa vui vẻ đồng ý.

“Tôi chuẩn bị bút giấy ngay đây”, A Hổ nói ngay lập tức.

Tôn Vĩnh An lập tức nói: “Ông cụ Cố, cơ thể ông đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tôi không làm phiền ông nữa”.

Nói xong liền muốn dẫn theo phụ tá rời đi.

“Bác sĩ Tôn, hình như ông quên mình đã hứa gì với anh Trần của tôi rồi”.

Giang Tử Phong cao giọng nhắc nhở: “Ông không phải thua rồi định quỵt nợ mà rời đi đó chứ?”

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Mục đích khác


Giang Tử Phong nói vậy, sắc mặt của Tôn Vĩnh An trở nên lúng túng.

Trần Triệu Dương lại lấy làm vui mừng, anh cảm thấy nhận Giang Tử Phong là đàn em cũng không tệ, có đôi khi rất nhiều chuyện không cần anh tự đứng ra.

Ví dụ như chuyện đang xảy ra lúc này chẳng hạn.

Nói thật, Trần Triệu Dương không rộng lượng đến thế, vừa rồi Tôn Vĩnh An và phụ tá của ông ta luôn mồm nhạo báng anh, còn mắng anh là kẻ lừa đảo.

Trần Triệu Dương cảm thấy không dạy cho bọn họ một bài học thì rất có lỗi với bản thân, đương nhiên là anh cũng còn một mục đích khác.

"Tử Phong này, dù gì bác sĩ Tôn cũng là một danh y".

Trần Triệu Dương trách móc: "Sao cậu lại ăn nói với ông ấy như thế?"

Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, Tôn Vĩnh An tưởng Trần Triệu Dương đang giải vây cho mình. Ông ta hừ thầm trong lòng, coi như anh biết điều.

"Cậu lập tức xin lỗi bác sĩ Tôn cho tôi, người ta là danh y, đương nhiên là dám chơi dám chịu, không có chuyện ông ấy nuốt lời đâu".

Tiếp đó Trần Triệu Dương lại cười nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Tử Phong hiểu ra ngay, cậu ấy lập tức cười nói: "Bác sĩ Tôn, tôi xin lỗi".

Trong mắt ông cụ Cố cũng hiện lên ý cười.

"Gian xảo", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.


"Bác sĩ Tôn, chắc không có chuyện ông nuốt lời đâu nhỉ?", Trần Triệu Dương cười nói.

Lúc này sắc mặt của Tôn Vĩnh An âm trầm tột độ, ông ta nghiến răng nói: "Ông!"

"Ông, tôi xin lỗi".

Phụ tá của Tôn Vĩnh An cũng nói.

"Ừm, ngoan lắm!", Trần Triệu Dương gật đầu cười.

"Hừ!"

Tôn Vĩnh An không nuốt trôi cục tức này, ông ta hừ một tiếng, sầm mặt dẫn phụ tá của mình đi.

Nhìn Tôn Vĩnh An đi xa, Giang Tử Phong nở nụ cười khinh miệt, nói: "Đây là kết cục khi dám mắng anh Dương của tôi là kẻ lừa đảo".

"Ông nội, loại người này có chút tài lẻ mà đã lên mặt, cháu thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam đâu".

Cố Lăng Nhi nói với vẻ khó chịu.

"Lăng Nhi, ông lại cảm thấy Trần Triệu Dương đã làm một chuyện tốt", Cố Kiến Trung trầm giọng nói.

"Ông nội, anh ta đả kích người khác như thế mà còn là chuyện tốt sao?", Cố Lăng Nhi khó chịu gào lên. Cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thuốc lú của Trần Triệu Dương rồi, lúc nào ông cũng bảo vệ anh.

Cố Kiến Trung trầm ngâm nói: "Ông nói nghiêm túc đó, mấy năm gần đây người ta ca tụng Vĩnh An quá đà, tính cách ngày một cao ngạo, nhưng y thuật thì lại chẳng tiến bộ là bao. Trần Triệu Dương làm như vậy chủ yếu là để áp chế khí thế của ông ấy, để ông ấy biết núi cao còn có núi cao hơn. Đả kích cũng đồng nghĩa với cơ hội, để ông ấy tự kiểm điểm lại mình, Trần Triệu Dương làm người xấu cũng là vì muốn tốt cho Vĩnh An thôi".

"Ha ha, ông cụ Cố hiểu tôi thật đấy", Trần Triệu Dương cười nhạt.

Giang Tử Phong lập tức dựng ngón cái lên nói: "Anh Dương, thì ra còn có chuyện này nữa, đúng là đức độ thật, em phục".

Lúc này Cố Lăng Nhi không phản bác gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ai kia, cô ta vẫn chu miệng nói: "Cháu thấy ai kia chỉ ngạo mạn mà thôi".

"Ha ha, tuổi trẻ ngạo mạn thì cũng phải có tư cách", Cố Kiến Trung nhìn Trần Triệu Dương cười nói: "Ông cảm thấy không có vấn đề gì hết".

Lúc này Cố Lăng Nhi thật sự rất bực.

"Lăng Nhi, cháu đi lấy túi trà ngon mà ông cất kỹ ra đây, ông muốn đích thân pha trà cho Trần Triệu Dương thưởng thức".

Cố Kiến Trung còn nói thêm.

Nghe vậy, Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ông nội, ông đang nói tới trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn mà ông Hoàng tặng ông, chính ông cũng không nỡ uống ấy hả?"

"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.

"Ông nội, ông nỡ uống thật sao?", Cố Lăng Nhi hỏi.

Trà Đại Hồng Bào ấy được sản xuất từ mấy cây mẹ trên Vũ Di Sơn, hàng năm chỉ có mấy lạng.

Hơn nữa mấy lạng này đều là dành riêng cho các quan chức cấp cao, Cố Kiến Trung phải dựa vào quan hệ mới lấy được 10 gam.

Thậm chí con trai ông ấy đã xin mấy lần mà ông ấy cũng không lấy ra.


Vậy mà bây giờ Cố Kiến Trung lại muốn lấy ra cho Trần Triệu Dương thưởng thức.

Cố Lăng Nhi không chấp nhận được chuyện cho Trần Triệu Dương uống loại trà ngon như thế.

"Có gì mà không nỡ, chiêu đãi khách quý thì phải dùng tới nó chứ. Đi mau lên...", Cố Kiến Trung nói: "Cháu không đi thì ông sẽ bảo A Hổ đi".

"Cháu đi thì cháu đi".

Cố Lăng Nhi bĩu môi, nói với vẻ không tình nguyện.

Cô ta chạy đi rồi nhanh chóng quay lại.

A Hổ cũng đã sai người chuẩn bị sẵn dụng cụ pha trà.

Thấy mọi người trịnh trọng như thế, Trần Triệu Dương hơi ngại, anh nói: "Ông cụ Cố, tôi không nghiên cứu nhiều về trà, ông pha Đại Hồng Bào cho tôi thì lãng phí quá".

Trần Triệu Dương cũng biết Đại Hồng Bào được sản xuất ra từ mấy cây mẹ nên rất quý giá.

"Hừ, anh biết lãng phí là được rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.

"Không sao", Cố Kiến Trung vừa cười vừa nói: "Chỉ cần cậu thấy không khó uống là được".

Chẳng mấy chốc Cố Kiến Trung đã pha trà xong.

Những người trong đình cũng nhìn thấy Cố Kiến Trung chỉ rót hai chén trà, chứng tỏ chỉ có ông ấy và Trần Triệu Dương là được thưởng thức loại trà này, ngay cả Cố Lăng Nhi cũng không được uống, đủ để thấy ông cụ Cố coi trọng Trần Triệu Dương đến mức nào.

"Trần Triệu Dương, uống trà đi".

Cố Kiến Trung cười nói.

Trần Triệu Dương bưng lên, anh uống một hơi cạn sạch mà không hề khách khí chút nào.

"Phí của trời".

Thấy vậy, Cố Lăng Nhi nói.

Giang Tử Phong gật đầu tán thành, uống như Trần Triệu Dương thì đúng là lãng phí.

"Trần Triệu Dương, cậu cảm thấy thế nào?", Cố Kiến Trung hỏi.

"Ngon", Trần Triệu Dương đáp.

"Ngon thì uống nhiều vào", Cố Kiến Trung lại rót cho Trần Triệu Dương một chén nữa.

Trần Triệu Dương ngại ngùng nói: "Ông cụ Cố, ông không sợ tôi lãng phí hả?"

"Sợ cái gì", ông cụ Cố cười nói: "Trà là để uống, cậu cảm thấy ngon là được".

Cố Lăng Nhi bĩu môi trước câu nói này của Cố Kiến Trung, cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thật rồi, bình thường ông thương yêu cô ta nhất, hôm nay lại không để ý đến cô ta.

A Hổ và Giang Tử Phong phục sát đất, bọn họ nhìn ra được rằng Trần Triệu Dương có địa vị rất quan trọng trong lòng ông cụ Cố.

Sau đó Trần Triệu Dương vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện với ông cụ Cố.


Reng!

Bọn họ mới trò chuyện được một lát thì chuông điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên.

Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra nhìn, là số của công ty.

"Ông cụ Cố, thật ngại quá, tôi có điện thoại".

Trần Triệu Dương áy náy nói.

"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.

Trần Triệu Dương cầm điện thoại đi sang một bên rồi ấn nút bắt máy.

"Có phải Trần Triệu Dương không?"

Vừa kết nối là anh đã nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên giọng của một cô gái.

"Ừm, đúng thế. Cô là?", Trần Triệu Dương đáp.

"Tôi là Ninh Tĩnh", người đó nói tên mình ra.

"Thư ký Ninh, chào cô, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?", Trần Triệu Dương cười nói: "Nếu cô muốn mời tôi ăn cơm thì có lẽ tôi không rảnh đâu".

"Trần Triệu Dương, đừng có lẻo mép với tôi", Ninh Tĩnh cảnh cáo: "Tổng giám đốc Nam Cung sai tôi gọi điện cho anh, bảo anh về công ty ngay lập tức, cô ấy có chuyện giao cho anh".

"Cô ấy có chuyện giao cho tôi?"

Trần Triệu Dương cảm thấy ngạc nhiên, chẳng phải Nam Cung Yến ghét nhìn thấy anh lắm sao?

"Đúng thế! Anh phải về công ty ngay", Ninh Tĩnh nói.

"Nếu muốn giao việc thì cô bảo cô ấy tự gọi điện cho tôi đi".

"Cái gì?", Ninh Tĩnh sửng sốt.

Lúc này Trần Triệu Dương đã tắt máy luôn rồi.

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Ông còn sợ cháu không xứng với cậu ấy!


"A lô, a lô... A lô..."

Ninh Tĩnh hét vào trong điện thoại.

"Anh ta tắt máy rồi!"

Ninh Tĩnh đặt điện thoại xuống rồi nói với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến nhíu mày nói: "Anh ta có nói gì không?"

"Anh ta nói nếu chị muốn giao việc thì phải tự gọi điện cho anh ta", Ninh Tĩnh hơi nổi cáu: "Chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, anh ta tưởng mình ghê gớm lắm đấy? Tổng giám đốc, hay là tôi tới bộ phận bảo vệ tìm người khác cho chị?"

"Không cần".

Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Cô ra ngoài trước đi".

"Vâng!"

Ninh Tĩnh đáp lời rồi ra khỏi phòng làm việc của Nam Cung Yến.

Đợi đến khi Ninh Tĩnh ra ngoài, Nam Cung Yến cúi đầu đọc tài liệu, nhưng đọc được một lát là cô quăng bút xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đáng ghét!"

Mắng xong, cô cầm điện thoại lên gọi.

Reng!

Trần Triệu Dương đang trò chuyện với ông cụ Cố chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra nhìn, anh cười nói với ông cụ Cố: "Vợ tôi gọi, tôi đi nghe máy đã".


Anh vừa nói vừa cầm điện thoại đi sang một bên.

"Tên họ Trần kia, có phải anh đi mua sắm với người đẹp quên công việc luôn rồi không hả?"

Trần Triệu Dương vừa ấn nút bắt máy là lập tức nghe thấy tiếng hừ lạnh của Nam Cung Yến.

Nghe vậy, anh hiểu ra ngay vì sao Nam Cung Yến lại sai thư ký gọi điện cho anh bảo anh về làm việc trong khi bình thường cô chẳng mấy quan tâm tới anh, thì ra cô phát hiện ra anh đi mua sắm với Dương Lệ.

"Ha ha, em yêu, có phải anh đi mua sắm với cô gái khác nên em ghen không?"

Trần Triệu Dương tươi cười hỏi.

"Ai nói tôi ghen?", Nam Cung Yến cao giọng nói: "Tên họ Trần, tôi nói cho anh biết, hiện tại anh vẫn còn là nhân viên trong công ty tôi, anh nhất định phải nghe lời tôi. Bây giờ anh lập tức về làm việc cho tôi!"

"Em yêu, chỉ cần em thừa nhận là em ghen thì anh sẽ về ngay", Trần Triệu Dương đắc ý cười nói: "Anh biết em đang sợ mất anh mà".

"Ai sợ mất anh? Tóm lại, hôm nay anh không về từ sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Hừ!"

Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng rồi tắt máy luôn.

"Ông cụ Cố, vợ tôi hối tôi về đi làm, chắc là tôi phải đi rồi".

Trần Triệu Dương cầm điện thoại cười khổ.

"Không sao, cậu đi đi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ trò chuyện tiếp", Cố Kiến Trung vừa cười vùa nói.

"Vậy tôi xin phép nhé".

"Để tôi tiễn cậu", ông cụ Cố nói.

"Không cần đâu".

Dứt lời, Trần Triệu Dương lập tức đi ra ngoài.

"Anh Dương, để em lái xe đưa anh về", Giang Tử Phong đuổi theo, cậu ta chủ động nói.

Cố Kiến Trung đưa mắt nhìn Trần Triệu Dương đi rồi mới rút ánh mắt về.

"Lăng Nhi, cháu cảm thấy con người Trần Triệu Dương thế nào?"

Lúc này Cố Kiến Trung mới hỏi Cố Lăng Nhi.

Cố Lăng Nhi bĩu môi nói: "Chẳng ra gì hết, cháu cảm thấy anh ta là một kẻ xấu, một tên lưu manh".

Cố Kiến Trung nói hờ hững: "Đó là bởi vì cháu chưa hiểu rõ về cậu ấy, nếu cậu ấy chưa có vợ thì nhất định ông sẽ cố gắng làm mối cho hai đứa".

Hả?

Cố Lăng Nhi ngạc nhiên không thôi: "Ông nội, ông đang nói đùa sao? Hừ, còn lâu cháu mới thích anh ta".

"Lăng Nhi, ông còn cảm thấy cháu không xứng với cậu ấy nữa", Cố Kiến Trung nói.

Hơ!

Cố Lăng Nhi ngây ra như phỗng.

"Ông nội, có phải ông trúng bùa mê thuốc lú của anh ta rồi không?"

Cố Lăng Nhi không phục, nói: "Ông nói cháu không xứng với anh ta?"


"Đúng thế", Cố Kiến Trung khẳng định: "Ông có thể nói với cháu rằng thực lực của cậu ấy ngang tầm với ông Hoàng của cháu đấy".

"Sao lại thế được", Cố Lăng Nhi giật mình.

Cố Lăng Nhi biết ông Hoàng là một trong số ít cao thủ còn sót lại của Hoa Hạ.

Trần Triệu Dương còn trẻ như thế mà lại có thực lực lại ngang cơ ông ấy sao?

Cố Kiến Trung thản nhiên nói: "Có thể còn hơn cả ông Hoàng nữa".

Lúc này Cố Lăng Nhi khiếp sợ đến mức không nói thành lời.

...

Trong phòng làm việc của Nam Cung Yến.

Ninh Tĩnh vào phòng lần thứ năm.

"Tên đó đã về chưa?"

Thấy Ninh Tĩnh tới, Nam Cung Yến lại hỏi.

"Chưa thấy anh ta về", Ninh Tĩnh nói: "Tổng giám đốc, có cần gọi điện thúc giục không?"

Ninh Tĩnh nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Nam Cung Yến lại để ý tới một tên bảo vệ quèn như thế. Cô ta đã bị gọi vào đây mấy lần rồi, lần nào Nam Cung Yến cũng hỏi câu này. Lần đầu tiên Ninh Tĩnh thấy Nam Cung Yến đứng ngồi không yên vì một người đàn ông như thế.

"Không cần thúc giục, trước ca đầu tiên mà anh ta không về thì đuổi thẳng cho tôi".

Nam Cung Yến nhìn đồng hồ rồi nói: "Bây giờ cô đi chuẩn bị giấy thông báo đuổi việc đi là vừa".

"Vâng", Ninh Tĩnh đáp lời.

"Tổng giám đốc Nam Cung, tôi về rồi, không cần đuổi đâu nhỉ?"

Đúng lúc này, Trần Triệu Dương mở cửa phòng làm việc ra, nghênh ngang bước vào rồi cười nói: "Còn một phút nữa mới tan ca".

Nhìn thấy Trần Triệu Dương, Ninh Tĩnh lạnh lùng trắch mắng: "Làm gì có ai như anh, công ty thuê anh, trả lương cho anh là để anh tới làm việc, không phải để anh tới chơi".

"Tôi biết, thư ký Ninh", Trần Triệu Dương mỉm cười nói: "Hay là cô cứ trừ lương tôi đi".

Nhìn thấy dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của ai kia, Ninh Tĩnh muốn nổi quạo.

Trần Triệu Dương chẳng để ý tới Ninh Tĩnh, anh nhìn Nam Cung Yến, cười hỏi: "Tổng giám đốc Nam Cung, không biết cô định giao việc gì cho tôi?"

"Đi theo làm vệ sĩ cho tôi, tôi cần tới một bữa tiệc".

Nam Cung Yến nói.

"Hết giờ làm rồi mà tôi còn phải bảo vệ cô, có tiền tăng ca không?", Trần Triệu Dương cười nói: "Không có tiền tăng ca thì tôi không đi đâu".

Nghe thấy câu này của anh, Ninh Tĩnh thầm mắng anh trơ tráo.

Nam Cung Yến lạnh mặt nói: "Có".

Dứt lời, cô bước thẳng ra ngoài.

"Ninh Tĩnh, cô cũng đi cùng chúng tôi".

Nam Cung Yến lại hô lên.


"Vâng".

Ninh Tĩnh đáp lời.

Trần Triệu Dương nhanh chóng đi theo xuống dưới, đám Đường Võ đã chuẩn bị xong hết rồi.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương, Đường Võ cũng hết sức nhiệt tình, hắn định nhường chỗ của mình cho anh, để Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến ngồi chung một chiếc xe.

Chỉ có điều Nam Cung Yến không chịu, cuối cùng Đường Võ đã sắp xếp cho Trần Triệu Dương ngồi chung xe với Ninh Tĩnh, đồng thời để Trần Triệu Dương lái xe chở cô ta.

Trần Triệu Dương lái xe chở Ninh Tĩnh đi theo sau đoàn xe.

Dọc đường đi Ninh Tĩnh không nói năng gì cả, Trần Triệu Dương cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này cứ là lạ.

"Thư ký Ninh, có cần bật nhạc không?"

Trần Triệu Dương cười nói với Ninh Tĩnh.

"Không cần".

Ninh Tĩnh nói.

"Ồ".

"Thư ký Ninh, có phải cô mới tốt nghiệp không?"

"Thư ký Ninh... Cô có người yêu chưa?"

"Xinh đẹp như cô thì chắc là có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"

Để bầu không khí bớt ngột ngạt, Trần Triệu Dương không ngừng tìm đề tài trò chuyện.

Thế nhưng dường như Ninh Tĩnh không có hứng thú, cô ta không trả lời một câu nào hết.

"Thư ký Ninh, hay là tôi hát một bài cho cô nghe nhé?"

"Trần Triệu Dương, tôi có chuyện muốn nói với anh".

Lúc này Ninh Tĩnh không nhịn được lên tiếng.

"Ừm, cô nói đi..."

Trần Triệu Dương nhìn Ninh Tĩnh cười nói.

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Bị tập kích giữa đường


Nhìn người đàn ông cợt nhả này, Ninh Tĩnh chỉ cảm thấy chán ghét.

"Trần Triệu Dương, anh đừng tưởng rằng có chủ tịch chống lưng cho anh thì anh có thể làm loạn trong công ty", Ninh Tĩnh nhìn Trần Triệu Dương, cô ta cảnh cáo: "Loại bảo vệ quèn như anh thật sự chẳng quan trọng gì hết, công ty có thể sa thải anh bất cứ lúc nào".

"Tôi biết", Trần Triệu Dương cười một cách thản nhiên: "Nhưng tôi không quan tâm".

Hơ!

Ninh Tĩnh không hề nghĩ rằng mình lại nghe được câu trả lời như vậy.

"Hơn nữa tôi biết là tôi rất quan trọng với công ty, công ty không nỡ sa thải tôi đâu", Trần Triệu Dương lại cười nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà tổng giám đốc Nam Cung còn để tôi làm, đồng thời còn năm lần bảy lượt gọi điện mời tôi về, vậy nên thư ký Ninh đừng lo cho tôi. Chưa biết chừng trong tương lai không xa tôi sẽ được thăng chức tăng lương, lên làm CEO, cưới tiểu thư con nhà giàu, bước l3n đỉnh vinh quang ấy chứ".

Nghe anh nói vậy, Ninh Tĩnh cảm thấy cạn lời.

Mức độ trơ tráo của ai kia đã nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta rồi.

Hơn nữa ai kia đúng là hão huyền, chỉ là một tên bảo vệ quèn, đi làm thì lười biếng, không có năng lực gì mà còn đòi bước l3n đỉnh đỉnh vinh quang?

Trong cái nhìn của Ninh Tĩnh, hôm nay Trần Triệu Dương được đi theo làm vệ sĩ cũng là ý của Nam Cung Minh Đức, vậy mà anh còn từ chối ngoay ngoảy.

Đúng là loại người không biết điều.

"Làm người phải tự biết sức nặng của mình, đừng như ếch ngồi đáy giếng", Ninh Tĩnh nghiến răng nói.

Ninh Tĩnh thực sự rất coi thường loại người không có chí hướng, không có thực lực, suốt ngày mơ mộng hão huyền như vậy.

A!

Nhưng Ninh Tĩnh vừa dứt lời thì Trần Triệu Dương bỗng vươn tay ra dúi đầu cô ta xuống.

"Anh làm gì đấy?"


Rốt cuộc Ninh Tĩnh cũng không kìm nén được cơn tức.

"Thư ký Ninh, cô cúi đầu xuống đi, chúng ta đang bị theo dõi."

Trần Triệu Dương nói: "Rất có thể kẻ đằng sau còn có cả súng".

"Chúng ta bị theo dõi? Anh giỡn với tôi hả?"

Pằng!

Vừa dứt lời, Ninh Tĩnh liền nghe thấy tiếng súng, ngay sau đó kính xe lập tức vỡ nát.

A!

Ninh Tĩnh vô thức kêu lên.

"Chúng ta phải làm sao đây?", Ninh Tĩnh mất bình tĩnh, cô ta hét lên.

Cô ta chưa gặp tình huống này bao giờ.

"Cô cúi đầu xuống, đừng nói gì hết".

Trần Triệu Dương nói.

Tiếp đó, Trần Triệu Dương lấy bộ đàm ra nói: "Đường Võ, Đường Võ, có xe đang bám đuôi chúng ta, hơn nữa bọn chúng còn nổ súng".

"Vậy phải làm gì bây giờ, anh Dương?", Đường Võ hỏi: "Có cần chúng tôi giúp không?"

"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, bảo vệ cô Nam Cung cho tốt, xe đằng sau cứ giao cho tôi".

Trần Triệu Dương nói.

"Anh Dương, một mình anh có xử lý được không?", Đường Võ vẫn thấy hơi lo lắng: "Hay là em bảo người đằng sau hỗ trợ anh?"

"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, tìm một nơi nào đó an toàn", Trần Triệu Dương kiên định nói: "Chuyện đằng sau để một mình tôi lo là được rồi".

"Vâng, anh cẩn thận đấy nhé", một lát sau, Đường Võ mới nói.

"Xe đằng sau có súng, hơn nữa còn có mấy chiếc xe, không ít người đâu. Chúng ta có thể giải quyết được không?"

Ninh Tĩnh hoảng sợ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta cần hỗ trợ".

"Thư ký Ninh, cô cứ cúi đầu xuống là được".

Trần Triệu Dương đang quan sát khung cảnh bên ngoài, bây giờ làm gì đủ thời gian chờ người đến hỗ trợ cơ chứ, hơn nữa nhiều người còn vướng tay vướng chân anh hơn.

Lúc này chiếc xe đang vòng ra khỏi đường quốc lộ, nghe nói có người hẹn Nam Cung Yến tới một sơn trang ăn cơm.

Hiện giờ có mấy chiếc xe đi theo, chỉ có một con đường lên núi, không còn đường nào để quay lại cả.

Pằng!

Xịt!

Tiếng súng lại vang lên, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng nổ lốp xe, ngay sau đó là tiếng phanh xe.

Lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy chiếc xe đang xiên ra vách núi.

A! A!

Thấy vậy, Ninh Tĩnh sợ tái mặt, cô ta hét lên thất thanh.


Cô ta biết, nếu cả người cả xe đều lăn xuống vách núi thì sẽ chết là cái chắc.

Giờ khắc này, Trần Triệu Dương đang không ngừng xoay tay lái.

Cuối cùng anh giữ chặt vô lăng, chiếc xe dừng lại ở ngay sát vách núi.

Xe vừa dừng lại là Trần Triệu Dương lập tức điều khiển chiếc xe đã nổ lốp này lùi về sau, chặn ngay chiếc xe vào giữa.

"Thư ký Ninh, cô mở cửa xe bên phía cô ra".

Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.

"Mở cửa ra thì chúng ta chỉ còn đường chết thôi", Ninh Tĩnh lo sợ nói.

Cô ta có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần xuống xe là người đằng sau sẽ bắn chết bọn họ. . Ngôn Tình Hay

Ninh Tĩnh còn đang nói thì Trần Triệu Dương đã rướn người về phía cô ta.

"Anh định làm gì?"

Ninh Tĩnh vội vàng hô lên.

"Thư ký Ninh, mạo phạm rồi".

Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa đấm vỡ cửa xe bên phía Ninh Tĩnh, anh lập tức kéo Ninh Tĩnh ra ngoài, sau đó ôm cô ta lăn về phía vách núi.

Pằng! Pằng!

Lúc này lại có đạn bắn từ đằng sau tới.

Hai người lăn vài vòng trên mặt đất.

Ninh Tĩnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta mở mắt ra nhìn, thấy bọn họ đã lăn tới vách núi rồi.

"Sắp rơi xuống rồi, dừng lại".

Ninh Tĩnh hô to.

Thế nhưng Trần Triệu Dương không có ý định dừng lại, anh ôm Ninh Tĩnh cứ thế lăn xuống.

A!

Ninh Tĩnh che mắt thét lên.

Nhưng còn chưa thét xong thì cô ta đã nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương: "Thư ký Ninh, đừng hét nữa, cô mở mắt ra xem đi".

Ninh Tĩnh mở mắt ra nhìn, thấy Trần Triệu Dương đang ôm mình treo ở trên vách núi, bên dưới là chân núi đen kịt.

“Thư ký Ninh, bên cạnh có một tảng đá, cô đứng ra chỗ đó đi".

Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.

Lúc này Ninh Tĩnh mới phát hiện ra bên cạnh có một tảng đá nhô ra, vừa đủ để một người đứng đó.

Trần Triệu Dương đẩy Ninh Tĩnh tới đó, cô ta đứng vững trên tảng đá rồi mới khẽ hỏi: "Còn anh thì sao?"

"Chỉ đủ đứng một người thôi, cô cứ đứng đó là được".

Trần Triệu Dương treo người bên cạnh đó nói.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ninh Tĩnh cảm thấy kinh ngạc, cô ta không ngờ là Trần Triệu Dương lại làm được như vậy trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.

"Đâu rồi?"


"Hình như lăn xuống rồi".

"Sai người tới vách núi xem thử, nếu rơi xuống rồi thì thôi".

"Vâng".

"Mục tiêu của chúng ta là Nam Cung Yến, tông chiếc xe chắn đường này ra, chúng ta phải đuổi theo Nam Cung Yến".

Lúc này bên trên vang lên tiếng nói.

Tiếng nói vừa dứt, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

Nghĩ tới chuyện bọn chúng có súng, cô ta căng thẳng tột độ.

"Cô cứ ở đây, tuyệt đối đừng nhúc nhích gì, mọi chuyện cứ giao cho tôi", Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.

"Có ổn không?"

Ninh Tĩnh hỏi nhỏ.

Cô ta vừa hỏi xong thì một bóng người dài ngoằng xuất hiện bên trên.

Cũng vào thời khắc này, Trần Triệu Dương lắc người một cái, mượn lực bật lên trên.

A!

Ninh Tĩnh nhìn thấy Trần Triệu Dương nhảy lên, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Bên này có người".

"Giết hắn!"

Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếp đó, Ninh Tĩnh nghe thấy mấy tiếng súng.

Sau khi tiếng súng dừng lại, dường như bên trên bỗng trở nên yên tĩnh.

Ninh Tĩnh đợi một lát mà không thấy tiếng động gì trên đó, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi từng cơn.

Trong lòng cô ta hốt hoảng nghĩ, chẳng lẽ Trần Triệu Dương bị bắn chết rồi sao?

Nghĩ tới đây, Ninh Tĩnh bỗng muốn khóc, nếu không vì cứu cô ta thì Trần Triệu Dương đã chẳng bị bắn chết.

"Thư ký Ninh..."

Đang lúc Ninh Tĩnh sắp bật khóc, giọng nói của Trần Triệu Dương bỗng vọng tới từ phía trên

- -------------------




 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Ninh Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Triệu Dương, cô †a mừng rỡ hỏi: "Trần Triệu Dương, anh không sao chứ?"

"Tôi không sao, cô cầm lấy tay tôi, để tôi kéo cô lên". Trần Triệu Dương vươn tay về phía Ninh Tĩnh.

Ninh Tĩnh giơ tay lên, Trần Triệu Dương bắt lấy tay cô ta rồi kéo cô ta lên.

Lên đến bên trên, Ninh Tĩnh nhìn thấy mấy người ngã gục. trong vũng máu.

"Tất cả đều bị anh giết ấy hả?”

Ninh Tĩnh tỏ vẻ khiếp sợ.

Cô ta không thể tưởng tượng nổi Trần Triệu Dương đã xử lý mấy tay súng này như thế nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Thư ký Ninh, chúng ta không có thời gian thảo luận mấy chuyện này, tôi sợ người đằng trước đã gặp chuyện rồi, chúng

ta phải đi giúp họ ngay".

Trần Triệu Dương đi về phía chiếc xe của đám người có súng.

Sau khi đẩy Ninh Tĩnh vào xe, Trần Triệu Dương ngồi xuống rồi nói với cô ta: "Thắt dây an toàn, ngồi vững vào".

"Đằng trước có xe chặn đường, chúng ta phải đi qua thế nào?"

Ninh Tĩnh hỏi.

Két!

Râm!

Cô ta vừa dứt lời thì Trần Triệu Dương đã đạp vào chân

ga, chiếc xe tông thẳng vào về phía trước, khiến chiếc xe chặn trước mặt bọn họ bị xô đi.

A!

Thấy chiếc xe bị xô sang một bên, Ninh Tĩnh vẫn không tránh khỏi giật mình.

"Ngồi vững vào". Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.

Dứt lời, anh đạp chân ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên, lái thẳng lên trên núi.

"Trần Triệu Dương, chúng ta có cần báo cảnh sát không? Có thể bọn chúng khá đông, hơn nữa còn có súng, hay là chờ cảnh sát tới rồi xử lý? Chỉ có hai chúng ta thì liệu có mạo hiểm quá không?”

Ngồi trên xe, Ninh Tĩnh căng thẳng tột độ, cô ta cắn chặt răng nói: "Trần Triệu Dương, anh có thể lái chậm một chút được không, thế này dễ làm chết người lắm đấy".

Ninh Tĩnh ngồi trên xe, nhìn tốc độ này, cô ta thật sự rất sợ Trần Triệu Dương sẩy tay một cái là bọn họ sẽ rơi xuống núi.

"Câm miệng!"

Trần Triệu Dương trầm giọng nói: "Nếu cô sợ chết thì tôi có thể quăng cô xuống xe".

Trần Triệu Dương đột nhiên cất tiếng mắng làm Ninh Tĩnh giật nảy mình.

Gô ta lẳng lặng nhìn Trần Triệu Dương, phát hiện ra lúc này anh khác hẳn người đàn ông cợt nhả không nghiêm túc. lúc nãy.

Giờ đây anh vô cùng trầm ổn.

Nhìn vào anh, người ta sẽ cảm nhận được sự an toàn chưa bao giờ có.

Nhưng từ trước tới nay bởi vì xinh đẹp nên Ninh Tĩnh luôn được mọi người khen ngợi, cô ta không quen với việc bị mảng, lập tức bày ra biểu cảm tội nghiệp: "Tôi chỉ lo rằng anh lái xe nhanh quá thì sẽ gặp sự cố thôi mà!"

Vừa nói, Ninh Tĩnh vừa nhìn ra bên ngoài.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra tuy rằng tốc độ của chiếc. xe rất nhanh, nhưng lại cực kỳ vững vàng.

Mỗi lần rẽ ngoặt, mỗi lần tăng tốc đều vô cùng hoàn mỹ.

Nhìn lại người đàn ông bên cạnh, cô ta phát hiện ra trong mắt anh chứa đầy sự tự tin.

Nói thật, giờ phút này Ninh Tính chẳng thể nào liên tưởng người đàn ông này với người đàn ông cợt nhả, heo chết không sợ nước sôi kia.

Bây giờ trông anh khá đẹp trai.

Ninh Tĩnh thầm nghĩ.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu này là cô ta lập tức gào thét trong lòng, đến lúc nào rồi mà còn mê trai cơ

chứ.

Vả lại cô ta tuyệt đối không thể thích một người đàn ông. không có chí hướng gì như thế này.

Đúng như suy nghĩ của Trần Triệu Dương, đằng sau có kẻ đuổi theo anh, đăng trước cũng có người chặn đường Nam Cung Yến.

Thấy phe địch đông người và còn có súng, Đường Võ lập tức quyết định để những chiếc xe bên ngoài quây quanh xe Nam Cung Yến, sau đó bọn họ xuống xe để bảo vệ cô.

Thực ra Đường Võ cũng không còn cách nào khác.

Bởi vì phe địch có súng, vũ khí của bọn họ không thể địch nổi súng được.

Đám người kia vừa bao vây đoàn xe của Nam Cung Yến là lập tức cầm súng tới gần, đồng thời bọn chúng còn đắc ý bản bừa mấy cái.

Có mấy vệ sĩ trúng đạn bị thương tại chỗ.

"Đường Võ, tôi đã báo cảnh sát rồi, các anh cố cầm cự một lúc nữa thôi".

Nam Cung Yến hạ kính xe xuống nói với Đường Võ.

"Cô Nam Cung, chúng tôi cầm cự được, cô đừng hạ kính xe xuống, cẩn thận đạn bắn trúng cô", Đường Võ cắn răng nói với Nam Cung Yến.

Đối với Đường Võ, hiện tại bọn họ đang rơi vào thế bế tắc. Dù sao ở Hoa Hạ bị cấm dùng súng, hiển nhiên đám người này tới để lấy mạng bọn họ.

"Người ở bên trong nghe đây, lập tức giao Nam Cung Yến ra thì bọn tao có thể tha cho chúng mày, nếu không thì đừng

trách đạn không có mắt.

Lúc này, một gã đầu trọc nhảy lên nóc xe, đứng trên đó nhìn nhóm Đường Võ đang bị vây ở giữa và nói.

Gã cầm súng chỉ thẳng vào nhóm Đường Võ.

Sau đó lại có không ít người nhảy lên nóc xe, chĩa súng về phía bọn họ.

Thấy vậy, nhóm Đường Võ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Cảnh sát chưa tới thì bọn họ đã rơi vào đường cùng rồi.

Bây giờ kẻ địch đứng trên cao, lại còn cầm súng nữa, bọn họ muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Nam Cung Yến núp trong xe, nhìn tình hình bên ngoài, cô cũng sợ tái mặt, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ không ai cứu được bọn họ nữa rồi.

"Các anh, nếu các anh cần tiền thì chúng tôi có thể cho các anh, chỉ cần các anh đừng làm hại chúng tôi là được", Đường Võ nói với người trên nóc xe: "Chỉ cần các anh đừng làm hại chúng tôi thì bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng".

Păng! Pằng!

Đường Võ vừa dứt lời, gã đầu trọc đứng trên nóc xe bản hai phát súng về phía Đường Võ.

A!

A!

Một tấm kính bị bắn vỡ, Nam Cung Yến sợ hãi hét lên.

Đường Võ cũng nhanh chóng né sang một bên, hắn ta thầm kêu khổ trong lòng.

"Mẹ kiếp, tao nói là tao cần người, không cần tiền", tên đó quát lên: "Bây giờ một là giao Nam Cung Yến ra đây, hai là chúng mày chết hết ở chỗ này".

"Ha ha, mạng là của chúng mày, tự chúng mày nghĩ đi".

"Giao Nam Cung Yến ra, mau lên!"

Những tên khác đứng trên nóc xe nói.

"Đường Võ, hay là để tôi ra ngoài đàm phán với bọn họ?" Nam Cung Yến bình phục cảm xúc rồi nói với Đường Võ.

"Tuyệt đối không thể được, cô ra ngoài là sẽ gặp nguy hiểm đấy", Đường Võ cần răng nói.

"Nhưng nếu không ra thì tôi sợ chúng sẽ làm hại các anh", Nam Cung Yến nói khẽ: "Hơn nữa chưa chắc chúng đã làm hại tôi".

Trong lúc Nam Cung Yến nói, gã đầu trọc trên nóc xe lại gào lên: "Cho chúng mày mười giây suy xét, mười giây sau mà còn không ra thì bọn tao sẽ nổ súng".

"Mười!"

Gã đầu trọc nói rồi bắt đầu đếm.

"Chín!"

Những tên bên cạnh gã cũng hưng phấn hô lên.

"Đường Võ..."

Nam Cung Yến nói.

Đường Võ cắn môi, trước mắt hắn chẳng có cách nào cả.

Muốn đột phá vòng vây cũng là điều không thể.

Vốn dĩ hắn còn mong có thể kéo dài được đến lúc cảnh sát tới, bây giờ xem ra chuyện này chẳng hề khả thi.

"Bạt" Lúc này tên đầu trọc hô lên.

Trái tim của Nam Cung Yến và nhóm Đường Võ sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.

Bọn họ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. "Cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng!"

Đường Võ trầm giọng nói.

"Chúng ta không có súng, phải liều thế nào đây?”

"Đúng thế, căn bản chẳng có cách nào cả", những vệ sĩ bên cạnh nhao nhao nói.

"Hail"

"Một!"

Đám người phía bên gã đầu trọc hô to.

Nghe vậy, Nam Cung Yến cảm thấy tuyệt vọng. Rầm!

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng va chạm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Tiếng va chạm vang lên.

Mọi người nhìn sang, có một chiếc xe lao tới từ bên ngoài, đụng trúng chiếc xe mà gã đầu trọc đang đứng.

Gã đầu trọc đứng trên đó hơi loạng choạng. "Có người tới cứu chúng tai"

Đường Võ nói vào trong xe với Nam Cung Yến: "Cô Nam Cung, bây giờ cô không cần sợ nữa".

"Là ai vậy?" Nam Cung Yến hỏi. "Mẹ kiếp!"

Gã đầu trọc đứng vững lại, cầm súng định băn vào chiếc. xe đẳng sau.

Păng!

Nhưng lúc này chiếc xe bỗng lùi về sau một khoảng rồi lại tông thẳng lên.

Thân thể của gã đầu trọc rung lắc, đạn bắn chệch sang một bên.

"Con mẹ nói"

Gã đầu trọc tức giận mắng: "Giải quyết thăng đó trước. đi.

Gã quát đám người bên cạnh.

Cũng đúng lúc này, một bóng người nhảy lên trước đèn xe. Thấy có người nhảy lên, đám người đứng trên nóc xe giật mình.

Rầm!

Vừa hạ xuống là người kia lập tức đá bay gã đầu trọc, khiến gã ngã lăn ra mặt đất, không còn sức chiến đấu nữa.

Sau khi đá bay gã đầu trọc, anh lập tức lao vào đám người đang xông về phía mình.

"Giết hắn!" "Bắn!"

Thấy Trần Triệu Dương đánh ngã đại ca của mình, đám người trên nóc xe quát tháo lớn tiếng.

"Là anh Dương". Nhìn thấy người ấy, Đường Võ kích động hô lên. "Anh Dương tới rồi".

Nhìn thấy anh, trên mặt Nam Cung Yến hiện lên nét ngạc nhiên.

Cô tưởng rằng Trần Triệu Dương đi sau thì đã gặp chuyện bất trắc rồi.

Cô không ngờ được răng anh không chỉ không sao mà còn kịp thời xuất hiện cứu bọn họ.

Trong suy nghĩ của Nam Cung Yến, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Trần Triệu Dương hoàn toàn có thể đi trước, dù sao anh cũng chỉ có một thân một mình, anh đi cũng chẳng có ai trách anh, nhưng bây giờ anh vẫn quay lại.

"Cẩn thận!"

Nam Cung Yến nhìn thấy những kẻ cầm súng kia đang ngắm băn Trần Triệu Dương, cô lập tức hô to.

Râm!

Nam Cung Yến vừa hô xong thì tiếng vang va đụng lại vọng tới từ bên ngoài.

Bị va đụng như thế, những kẻ cầm súng đang đứng trên nóc xe lập tức bắn chệch.

Trần Triệu Dương nhân cơ hội này lao về phía chúng, hệt như một con báo săn mồi.

Trần Triệu Dương đã sắp xếp trước rồi, anh bảo Ninh Tĩnh lái xe đụng vào những chiếc xe này liên tục, chỉ cần gây rối cho chúng là được.

Bịch! Bịch!

Trần Triệu Dương xông tới tung ra mấy cú đá.

Người đứng trên nóc xe bị anh đá bay ra ngoài.

"Chúng ta qua đó giúp anh ấy", Đường Võ hô lên.

"Các cậu đừng lộn xôn, bảo vệ cô Nam Cung cẩn thận là được".

Trần Triệu Dương đứng trên nóc xe nói. Dứt lời, anh nhặt một khẩu súng lên rồi lao về phía trước.

Đăng trước còn khá nhiều kẻ cầm súng, anh nhất định phải giải quyết chúng băng tốc độ nhanh nhất.

“Anh ta có làm được không vậy?"

Nam Cung Yến lo lắng hỏi: "Đằng trước có khá nhiều kẻ cầm súng, một mình anh ta có giải quyết được không?”

"Cô Nam Cung, tôi cảm thấy anh Dương đã nói thế thì chắc chẳn sẽ không có vấn đề gì".

Đường Võ nói bằng giọng khẳng định.

“Thật sao?"

"Ừm, cô Nam Cung, cô đừng quá lo lắng", Đường Võ trâm giọng nói: "Anh Dương mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, nếu tôi không đoán sai thì hẳn là anh ấy là người đến từ bộ đội đặc chủng".

"Bội đội đặc chủng?", Nam Cung Yến tò mò hỏi.

"Đúng thế", Đường Võ gật đầu nói: "Cô Nam Cung, chắc cô biết tôi xuất ngũ từ đội ngũ nào chứ?"

"Ừm.

"Người có thể vào được đội ngũ của tôi thì đều được. chọn ra từ hàng chục ngàn người, nhưng để vào được đội của anh Dương thì xác suất là một phần triệu", Đường Võ không hề nói quá.

Hắn nói như vậy là để xoa dịu cảm xúc của Nam Cung Yến, cô sẽ bớt lo lắng hơn.

"Anh ta lợi hại đến thế sao?" Nam Cung Yến thì thầm.

Cô cảm thấy người đàn ông đó rất cợt nhả, không có vẻ gì là lợi hại cả.

"Đúng thế", Đường Võ khẳng định. "Nhưng anh ta chỉ có một mình, kẻ địch đông như thế, liệu có chống lại được không?", Nam Cung Yến vẫn lo lắng bất an.

Trần Triệu Dương là hi vọng của bọn họ lúc này, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức.

Nam Cung Yến vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện trên nóc xe.

"Đường Võ, giải quyết xong rồi, sai người dọn dẹp đi". Người đàn ông đứng trên nóc xe nói.

"Giải quyết xong rồi?"

Nghe vậy, nhóm Đường Võ đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ biết kẻ địch có khá nhiều người.

Từ lúc Trần Triệu Dương xuất hiện đến giờ còn chưa tới năm phút.

"Ừm, giải quyết hết rồi".

Trần Triệu Dương thản nhiên nói: "Dịch xe ra rồi ra ngoài là được".

Nam Cung Yến nhìn người đàn ông trên nóc xe, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật cao lớn.

Ít nhất thì anh không đáng ghét như thế nữa.

Trần Triệu Dương vừa nói vừa nhảy ra ngoài.

Nhóm Đường Võ lập tức dịch xe ra.

Sau khi đã dịch ra, bọn họ chậm rãi bước tới.

Tới gần là bọn họ ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn về phía trước thì thấy không ít người đang lăn lộn đau đớn trên mặt đất.

Ninh Tĩnh đang nôn mửa ở một bên, cảnh tượng này quá rùng rợn đối với cô ta.

Trần Triệu Dương lẳng lặng hút thuốc, tay anh lôi gã đầu trọc, đấm gã ta thật mạnh.

"Nói, ai sai mày tới?"

Gã đầu trọc bị đánh sưng húp mặt mũi, nhìn sang thì đã hôn mê rồi.

“Loại vô dụng".

Trần Triệu Dương quăng gã đầu trọc sang một bên, anh phủi tay nói với vẻ khó chịu.

Vẻ mặt của anh như thể vụ việc này nhẹ như lông hồng, chẳng đáng để nhắc tới, khiến mọi người vô cùng khâm phục.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đến người như Đường Võ cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Nam Cung Yến cũng gần giống với Ninh Tĩnh, suýt thì cô cũng nôn ra khi chứng kiến hình ảnh này.

"Đường Võ, tôi đưa cô Nam Cung về, cậu sai người đưa thư ký Ninh về".

Trần Triệu Dương đứng lên nói.

"Những người khác ở lại đây, chắc là cảnh sát sẽ tới nhanh thôi".

"Không thành vấn đề!" Đường Võ nói.

"Trần Triệu Dương, tôi muốn đi xe anh về", lúc này Ninh Tĩnh hô lên.

Cô ta cảm thấy đi cùng Trần Triệu Dương sẽ an toàn hơn, giờ khắc này chỉ có anh mới có thể khiến cô cảm nhận được. sự an toàn.

"Được, lên xe".

Trần Triệu Dương vứt mẩu thuốc lá đi rồi nói với Ninh Tĩnh.

Đợi Ninh Tĩnh và Nam Cung Yến ngồi vào trong xe, Trần Triệu Dương lái xe xuống núi.

Lái đến tận chân núi mà Trần Triệu Dương vẫn không thấy bóng cảnh sát đâu.

Anh nhíu mày lại, đến lúc này mà cảnh sát vẫn chưa tới, e là người phục kích Nam Cung Yến tối nay có thân phận không hề đơn giản.

"Thư ký Ninh, nhà cô ở đâu?"

Ninh Tĩnh ngồi ở ghế sau, Trần Triệu Dương quay lại hỏi Ninh Tĩnh đang ngồi ở ghế sau.

"Chị Nam Cung, tối nay tôi tới nhà chị ngủ với chị được không? Tôi sợ..."

Ninh Tĩnh nhẹ giọng hỏi. "Được", Nam Cung Yến đồng ý. "Cám ơn chị Nam Cung”, Ninh Tĩnh nói khẽ.

Có thể thấy được mối quan hệ riêng giữa Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh khá tốt.

"Trần Triệu Dương, tôi tới nhà chị Nam Cung", Ninh Tĩnh nói với Trần Triệu Dương.

"Ok",

Trần Triệu Dương đáp lời.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


"Tổng giám đốc Nam Cung, tối nay ai mời cô ăn cơm vậy?"

Trần Triệu Dương hỏi Nam Cung Yến. "Là một bữa tiệc giữa các thương nhân với nhau", Nam Cung Yến nói nhẹ giọng: "Do Hiệp hội Thương mại Nam Hải tổ chức".

Nam Cung Yến cũng biết Trần Triệu Dương muốn hỏi điều gì, nhưng cô không nghĩ ra điều gì đặc biệt cả.

"Gần đây cô có gây thù chuốc oán với ai không?"

Trần Triệu Dương lại hỏi.

Từ trước tới nay Trần Triệu Dương luôn thích giải quyết hết những mối nguy tiềm ẩn ngay từ đầu, tuyệt đối không cho. phép chúng có cơ hội lần thứ hai.

Anh không mong chuyện giống tối nay xuất hiện một lần nữa.

"Kinh doanh thì không thể tránh được việc gây thù chuốc. oán", Nam Cung Yến thản nhiên nói: “Khá nhiều người có thù với tôi đấy.

"Nhưng chúng muốn giết chúng ta", Ninh Tĩnh nói khế: "Như vậy thì có vẻ như rất hận chị".

"Ừm, người hung ác nhất mà cô từng đắc tội gần đây là ai?", Trần Triệu Dương hỏi.

Nam Cung Yến ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Để tôi nghĩ kỹ lại xem, tôi cảm thấy gần đây tôi không đắc tội ai cả".

Nam Cung Yến nói như vậy thì Trần Triệu Dương cũng chẳng thể hỏi được gì nữa.

Bọn họ im lặng suốt dọc đường, Trần Triệu Dương đưa Nam Cung Yến về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

"Hai cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây chờ chủ tịch Nam Cung tới. Tôi muốn bàn với ông ấy về chuyện xảy ra tối

nay". Trần Triệu Dương nói với hai cô gái rồi ngồi xuống sô pha. "Ừm!. Hai cô gái gật đầu. "Trần Triệu Dương, máu... máu..."

Ninh Tĩnh đang định đi vòng qua sô pha thì bất chợt nhìn vào lưng Trần Triệu Dương, cô ta hô lên thất thanh.

Ninh Tĩnh hô lên như vậy, Trần Triệu Dương mới để ý thấy cánh tay mình bị trúng đạn, lúc này máu vẫn đang chảy.

Vừa rồi quá tập trung chú ý nên anh không phát hiện ra. "Để tọi gọi 120 đưa anh tới bệnh viện". Nam Cung Yến lấy điện thoại ra nói.

"Không cần, mang hòm thuốc tới đây, để tự tôi xử lý là được".

Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.

Trước giờ anh luôn không thích bệnh viện, hơn nữa bị thương do trúng đạn mà tới bệnh viện thì sẽ khá phiền phức.

"Không cần tới bệnh viện thật sao?", Nam Cung Yến hỏi. "Anh bị thương nặng lắm", Ninh Tĩnh cũng nói. "Không cần".

Trần Triệu Dương khẳng định: "Lấy hòm thuốc tới đây cho tôi là được".

Nói với Nam Cung Yến xong, Trần Triệu Dương lấy mấy cây kim còn sót lại ra đâm vào cánh tay mình.

Anh cảm thấy cầm máu giảm đau trước đã rồi tính tiếp.

Nam Cung Yến chạy vào trong rồi nhanh chóng mang hòm thuốc ra.

Ninh Tĩnh cũng tới nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước.

"Trần Triệu Dương, nhiều máu lm, để tôi lau qua cho anh đã".

Ninh Tĩnh giặt khăn rồi cẩn thận lau máu trên cánh tay Trần Triệu Dương.

Nam Cung Yến cầm kéo cắt ống tay áo của anh xuống.

Đợi đến khi Ninh Tĩnh đã lau khá sạch, Nam Cung Yến mới nói với vẻ lo âu: "Đầu đạn vẫn còn ở trong đó, rất có thể đã găm vào xương, phải tới bệnh viện tiêm thuốc tê thì mới lấy đạn ra được".

"Không cần".

Trần Triệu Dương lại từ chối: "Để tôi tự lấy ra là được".

"Đạn ở trên cánh tay, anh lấy ra thế nào được đây?", Nam Cung Yến cần răng nói: "Tôi giúp anh lấy thì cũng được, nhưng tôi sợ anh sẽ đau đến mức ngất xỉu mất".

"Cô lấy?"

Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến.

"Đúng thế", Nam Cung Yến gật đầu.

"Gô có lấy được không?", Trần Triệu Dương hỏi.

"Trần Triệu Dương, chị Nam Cung từng đi cứu trợ nước ngoài, chị ấy có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng không tiêm thuốc tê thì tôi sợ anh sẽ đau đến ngất xỉu thật đó", Ninh Tĩnh ở bên cạnh nói với vẻ mặt căng thẳng.

Cô ta chưa gặp trường hợp này bao giờ.

"Đạn găm vào xương, tôi đề nghị anh tới bệnh viện. Tôi quen biết với giám đốc bệnh viện, có thể sắp xếp phẫu thuật cho anh", Nam Cung Yến đề nghị.

"Cô lấy ra cho tôi là được", Trần Triệu Dương nói.

"Đau lắm đấy". Ninh Tĩnh nhắc nhở.

"Không sao, tôi có mẹo giảm đau", Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói.

"Anh có mẹo giảm đau?", Nam Cung Yến hơi sửng sốt.

"Mẹo gì?", Ninh Tĩnh tò mò hỏi.

Bọn họ vừa dứt lời thì Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra. Anh thành thạo mở khóa, sau đó mở một tệp tài liệu tên là "học ngoại ngữ” ra.

Trong đó có một video, Trần Triệu Dương ấn phát video.

Vừa ấn vào là một phụ đề FBI hiện lên, sau đó hai cô gái nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đó là Aoi Soral

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh liếc nhìn video rồi hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không ngờ phương pháp giảm đau của Trần Triệu Dương lại là thế này.

Bọn họ bỗng nhớ tới một câu thoại, cổ có Quan Vân Trường đánh cờ nạo xương, nay có Trần Triệu Dương xem phim heo lấy đạn.

Nếu không phải đang trong tình huống như thế này thì Nam Cung Yến thật sự rất muốn mảng ai kia lưu manh.

"Hai cô còn nhìn gì nữa? Tuy rẵng đây là tác phẩm kinh điển không che của Aoi Sora, nhưng các cô cũng phải lấy đạn ra trước đã chứ, cùng lắm thì đến lúc đó tôi gửi link cho các cô, tự các cô tải về là được".

Thấy hai cô gái chẳng nhúc nhích gì, anh nhìn bọn họ rồi nói.

Ninh Tĩnh đỏ mặt đáp lời.

Nam Cung Yến nghiến răng, cô sát trùng cho nhíp trước.

Sau khi xong xuôi, cô nói: "Tôi bắt đầu đây, anh chịu đựng một chút".

"Hê hê, hàng kinh điển có khác, chẳng bao giờ thấy lỗi thời cả”.

Trần Triệu Dương dường như không nghe thấy, anh còn bình luận một câu.

Lúc này, âm thanh cũng bắt đầu vang lên.

Nghe thấy âm thanh, khuôn mặt của Ninh Tĩnh càng đỏ hơn nữa.

Nam Cung Yến bình phục tâm trạng rồi đưa nhíp vào, đầu đạn hơi thò ra bên ngoài, cô kẹp lấy và giật mạnh ra.

Chỉ có điều đạn ghim quá sâu nên không thể gắp ra ngay được.

Ninh Tĩnh ở bên cạnh kẹp bông lau máu liên tục, cô ta lo lắng nói: "Chị Nam Cung, nhanh lên một chút, chảy nhiều máu quá”. "Tôi biết rồi", mồ hôi rịn ra trên trán Nam Cung Yến. Cô phát hiện ra cái nhíp chẳng có tác dụng gì cả, bèn nói với Trần Triệu Dương: "Để tôi đổi sang kìm thử xem, anh cố nhịn nhé".

"Tiếc là Aoi Sora đã giải nghệ, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu tác phẩm kinh điển để đời đây".

Dường như không hề nghe thấy, Trần Triệu Dương tiếp tục bình luận.

Nhưng lúc này, có vẻ như sợ Nam Cung Yến làm ảnh hưởng tới anh nên anh đã chỉnh âm lượng lên to hết cỡ.

Đúng lúc này, phim heo đến phần cao trào.

Nghe thấy âm thanh ấy, Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh bất giác đỏ mặt.

Nam Cung Yến thầm măng ai kia lưu manh. Trong lòng cô tự nhiên nghĩ tới chuyện dân mạng đồn rằng phim của Aoi Sora đều bị che, vậy thì Trần Triệu Dương lấy đâu ra bản không che này?

"Ninh Tĩnh, đừng nhìn nữa, lau máu đi, sắp lấy được đạn ra rồi".

Nam Cung Yến gọi. AI

Ninh Tĩnh ngơ ngẩn cả người, khuôn mặt càng đỏ hơn nữa.

Thế nhưng cô ta vẫn rất nhanh tay, lấy bông lau máu liên tục.

"Lấy đĩa đựng".

Nam Cung Yến hô.

Ninh Tĩnh lập tức cầm một cái đĩa lên. Leng keng!

Một viên đạn dính máu rơi xuống đĩa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


A!

Phù!

Trần Triệu Dương giống như bị hạ đường huyết, ngồi uể oải trên sofa.

Băng bó xong cho Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của anh thì quan tâm hỏi: “Có phải anh cảm

thấy chỗ nào đó khó chịu không?”

“Nếu có chỗ nào khó chịu, anh cứ nói với chúng tôi, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện”.

Ninh Tĩnh nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Trần Triệu Dương, quan tâm hỏi han.

“Haiz..."

Trần Triệu Dương thở dài một hơi: “Aoi Sora đi lấy chồng rồi, thanh xuân của tôi phải khép lại rồi

Hả? Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ còn tưởng Trần Triệu Dương đang đau khổ vì chuyện gì đó, ai dè lại là chuyện này.

“Lưu manh!” Hai người con gái măng thầm.

“Trần Triệu Dương, cháu không sao chứ? Con gái, mấy đứa không sao chứ?”

Ngay lúc này, Nam Cung Minh Đức bước vào, vừa nhìn thấy Trần Triệu Dương bị băng bó thì hoảng hốt hỏi.

“Không sao, cháu chỉ không may bị bắn trúng mà thôi!”, Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Minh Đức, cười nói: “Có điều viên đạn được lấy ra rồi, không có gì đáng lo!”

“Bị bản trúng? Cháu có cần đi bệnh viện không?”

Nam Cung Minh Đức hỏi.

“Không cần”

Trần Triệu Dương đốt một điếu thuốc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Minh Đức lại thấp giọng hỏi.

“Bố, bố không biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào đâu!”

Nam Cung Yến đã phải dồn nén suốt một đêm, bây giờ nhìn thấy bố mình, cô có thể giải tỏa được rồi.

Sau đó, Nam Cung Yến kể lại toàn bộ câu chuyện cho. Nam Cung Minh Đức nghe một lượt.

Nghe xong, Nam Cung Minh Đức nhíu chặt mày.

Ông ta chỉ nghe qua diễn biến mọi chuyện cũng đủ biết khi ấy nguy hiểm đến mức nào chứ không giống như Trần Triệu Dương đã nói qua điện thoại, bọn họ bị đánh úp.

Nam Cung Minh Đức an ủi con gái một lúc, đợi bọn họ bình tĩnh hơn, ông ta bảo hai người sớm về phòng mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

“Trần Triệu Dương, chuyện ngày hôm nay may là có cháu. Nếu cháu không ở đó, e là Tiểu Yến xảy ra chuyện rồi!”

Nam Cung Minh Đức thấp giọng nói.

Lần đầu tiên Nam Cung Minh Đức chứng kiến thực lực của Trần Triệu Dương, một người không tấc sắt trong tay lại đánh gục nguyên một đám người dùng súng, cuối cùng còn cứu được cả mấy người Nam Cung Yến. Chuyện này không phải một người bình thường có thể làm!

“Ha ha, đây là điều cháu nên làm thôi!”

Trần Triệu Dương cười trừ.

Bảo vệ Nam Cung Yến là nhiệm vụ của anh, anh cảm thấy chẳng có gì đáng để nói cả.

“Chú Nam Cung, cháu gọi chú tới đây là muốn chú điều động người đi điều tra chuyện ngày hôm nay do ai làm ra. Gần đây có ai nhằm vào Tiểu Yến hay không”, Trần Triệu Dương nghiến răng nói: “Nếu điều tra ra, chú lập tức cho cháu biết, mấy chuyện sau đó cứ để cháu lo”

Nghe anh nói vậy, Nam Cung Minh Đức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ông ta biết câu này của anh có ý gì. Ông ta từng nghe bố mình nói, một mình Trần Triệu Dương mạnh ngang một trại lính.

Trước đây, Nam Cung Minh Đức không tin nhưng trải qua chuyện đêm nay, ông ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Ông ta gật đầu nói: “Chú cho người đi điều tra ngay đây, sẽ cho cháu câu trả lời sớm nhất!”

“Chú Nam Cung, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi nghỉ đây”.

Trần Triệu Dương đứng dậy nói.

“Được!", Nam Cung Minh Đức đáp: “Có yêu cầu gì thì cháu cứ nói với chú!”

“Yêu cầu thì đúng là cháu có, chú tăng cường đội ngũ bảo vệ Tiểu Yến chútI”, Trân Triệu Dương nói với Nam Cung Minh Đức.

Nghe thấy thế, Nam Cung Minh Đức lập tức đáp: “Trân Triệu Dương, cháu thật sự nên xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Yến, tốt nhất là có thể ở bên cạnh bảo vệ con bé, nếu không chú sợ chỉ nâng cao mức bảo vệ cũng vô dụng. Dù sao hai đứa là vợ chồng rồi, có lúc mạnh tay chút cũng được. Con gái chú hơi bị động, cháu có thể chủ động chút!”

“Cháu biết rồi!"

Trần Triệu Dương gật đầu.

Dứt lời, Trần Triệu Dương đi vào trong phòng.

Anh bị mất khá nhiều máu, buộc phải nghỉ ngơi cho tử tế.

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh tắm xong, hai người nằm ra giường một lát.

Lúc này, hai người cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng vừa mới nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay nên không tài nào ngủ nổi.

“Chị Nam Cung, theo chị, Trần Triệu Dương là người như nào vậy?”

Ninh Tĩnh không nhịn được mà hỏi: “Chị nói, một người như anh ta sao lại chạy đến công ty chúng ta làm bảo vệ chứ?”

“Là đồ lưu manh thôi”, Nam Cung Yến trả lời bừa.

“Chị Nam Cung, chị không biết chứ, chuyện xảy ra tối nay thực sự rất nguy hiểm, giống như quay phim điện ảnh vậy. Em cảm thấy anh ta không giống lưu manh mà giống siêu nhân hơn".

Ninh Tĩnh nghĩ lại mọi chuyện, cô ta nói thầm.

“Anh ta lợi hại đến vậy sao?”

Nam Cung Yến tò mò hỏi. Thật lòng mà nói, từ đầu tới cuối, Nam Cung Yến chỉ ngồi trong xe, cô không nhìn thầy Trần Triệu Dương giải quyết đám người kia kiểu gì.

“Ừm!”, Ninh Tĩnh gật đầu. Cô ta kể hết một lượt mọi chuyện mà mình chứng kiến cho Nam Cung Yến nghe.

Nghe xong, trong lòng Nam Cung Yến cũng có chút kinh ngạc. Cô không ngờ rằng chuyện này lại gay cấn đến vậy. Bây giờ nghe lại, cô vẫn cảm thấy rùng mình.

Nam Cung, chị nói xem, một người lợi hại như vậy có phải là siêu nhân không?”, Ninh Tĩnh hỏi.

“Chị thấy cũng bình thường thôi”, Nam Cung Yến vẫn không chịu thừa nhận.

“Em cảm thấy anh ta là siêu nhân!”, Ninh Tĩnh thì nói chắc như đỉnh đóng cột: “Chị nghĩ mà xem, anh ta lấy đạn ra mà chẳng hề kêu la tiếng nào, đây không phải chuyện một người bình thường làm được đâu!”

Thấy Ninh Tĩnh nói vậy, Nam Cung Yến cũng nhớ lại, cô đúng là phải khâm phục Trần Triệu Dương, lấy viên đạn găm trong xương ra, cái cảm giác đau đớn đấy không phải ai cũng có thể chịu được.

Hình như đúng là Trần Triệu Dương không hề ho he tiếng nào.

“Chị Nam Cung, em cảm thấy ta nên lôi kéo một người như Trần Triệu Dương về phe mình, không được để anh ta rời khỏi công ty”, Ninh Tĩnh nói.

“Không phải em coi thường anh ta nhất sao?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Đó là vì em không biết thực lực của anh ta”, Ninh Tĩnh nói thầm: “Nếu như bạn trai sau này của em cũng tài giỏi như anh ta thì tốt rồi, chắc chắn sẽ thấy yên tâm lắm!”

“Em lại lên cơn mê trai rồi!", Nam Cung Yến châm chọc.

“Còn lâu!, Ninh Tĩnh nghiến răng nói: “Còn lâu em mới nhìn trúng loại người ấy!”

“Vậy là tốt!” Tít tít!

Ngay lúc này, chiếc điện thoại đặt ở một bên của Nam Cung Yến vang lên tiếng chuông báo của Wechat.

Nam Cung Yến cầm chiếc điện thoại lên nhìn. “Ai tìm chị thế?” Ninh Tĩnh ghé người qua hỏi.

“Một người nhàm chán có tên Tay Lái Lụa muốn kết bạn với chị, chị từ chối rồi!”, Nam Cung Yến cầm điện thoại rồi nói.

Nam Cung Yến vừa mới từ chối xong, Tay Lái Lụa lại gửi lời mời kết bạn thêm lần nữa.

Có điều trong lời mời còn có thêm ba chữ.

“Là Trần Triệu Dương!”, Ninh Tĩnh nói: “Chị cứ đồng ý xem sao đi!”

“Không đồng ý", Nam Cung Yến đáp.

Nam Cung Yến nói là không đồng ý nhưng chẳng hiểu sao tay cô lại ấn vào chấp nhận.

Thấy vậy, Ninh Tĩnh thầm nghĩ, người nào đó miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật hơn hẳn.

Sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, Tay Lái Lụa lập tức gửi một dãy ký tự bí ẩn.

“Có ý gì?”

Nam Cung Yến trả lời tin nhắn.

“Link tải quý giá trọn bộ Aoi Sora đây. Vừa nãy tôi thấy cô nhìn trộm nên gửi riêng cho cô đấy. Cô tải phần mềm download xuống là được"”

Trần Triệu Dương trả lời tin nhän rất nhanh, đồng thời còn kèm thêm cái icon cười nham hiểm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


“Loại người này vừa nhạt nhão, vừa lưu manh”.

Nam Cung Yến mảng.

Nói rồi, cô chuẩn bị xóa kết bạn với Tay Lái Lụa.

“Chị Nam Cung, đừng vội xóa!”

Ninh Tĩnh nói.

“Tại sao?", Nam Cung Yến không hiểu.

“Em nghe nói phiên bản này của Aoi Sora rất khó kiếm, hay chúng ta tải xuống xem xem có phải thật không?”, Ninh Tĩnh tỏ vẻ tò mò nói.

Nghe thấy vậy, Nam Cung Yến cũng hơi nghi hoặc.

“Chị không xem là hối hận đó”.

Tay Lái Lụa lại gửi một tin nhắn kèm icon cười nham hiểm.

“Chị Nam Cung, chúng ta lén xem đi, anh ta cũng chẳng biết đâu”, Ninh Tĩnh nói.

“Được, chị muốn xem xem nó kinh điển đến mức nào!”, Nam Cung Yến nghiến răng đáp.

Có điều cô vẫn trả lời Tay Lái Lụa: “Không xeml”

Sau đó cô làm theo lời Trần Triệu Dương, tải phần mềm download xuống, dán đoạn ký tự kỳ quái kia vào.

Phần mềm download lọc ra, Ninh Tĩnh tò mò nói: “Còn có cả loại bảy nam, một nữ chơi nhau mấy ngày mấy đêm cơ à?”

Nam Cung Yến không để ý nhiều, ấn vào tải xuống.

Nam Cung Yến vừa mới tải được một lúc, Tay Lái Lụa lại gửi đến một tin nhắn: “Có phải cô đang tải xuống không?”

“Ai tải xuống? Còn lâu tôi mới xem thể loại này!”, Nam Cung Yến nhản tin đáp trả.

“Đừng giả vờ nữa, tốc độ mạng chậm đi rồi, chäc chẳn cô đang tải xuống”, Tay Lái Lụa trả lời kèm theo icon cười nham hiểm.

Nam Cung Yến nhìn thấy dòng tin nhắn thì bỗng cạn lời, cô không ngờ rằng bí mật này lại bị ai kia nhìn thấu.

“Miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật đấy!”

“Ha ha, cô yên tâm đi, Tay Lái Lụa lái xe, bảo đảm vững lắm!"

“Đảm bảo cô hài lòng!”

Sau đó, Tay Lái Lụa lại gửi thêm tin nhắn, mỗi một dòng đều kèm theo icon cười nham hiểm.

Nam Cung Yến nhìn thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ lưu manh, nếu không hài lòng, bà đây thiến anh!”

“Chị Nam Cung, em nghĩ Tay Lái Lụa chắc cũng vững lắm”, Ninh Tĩnh đồng tình nói.

Tít! Tít!

Tốc độ mạng nhà Nam Cung Yến rất mạnh, cô nhanh chóng hoàn tất tải xuống.

Sau khi tải về, hai người phụ nữ năm trong chăn, hơi thở có phần nặng nề.

Bọn họ không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.

“Bắt đầu nhé?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Bắt đầu đi!”, Ninh Tĩnh trả lời.

Nam Cung Yến ấn vào màn hình.

Một lúc sau, Nam Cung Yến nằm trong chăn bỗng tức giận mảng một câu: “Con mẹ nó, “Anh em hồ lô” à! Tên chết tiệt kia...”

“Tay Lái Lụa lái xe cũng bị lật sao?”, Ninh Tĩnh nghiến răng nói: “Anh ta cố tình mài”

Ngay lúc này, Tay Lái Lụa bỗng gửi tin nhắn tới.

“Xem xong bảy nam một nữ đại chiến thì nghỉ ngơi sớm đi! À, quên không nói với cô, chiếc xe này đi về phía trường mầm non, hê hê...”

“Đồ khốn nạn!”

Nam Cung Yến nhìn thấy dòng tin nhản, lập tức mảng.

Ninh Tĩnh gật đầu đồng tình.

Uổng công bọn họ căng thẳng muốn chết, ai ngờ được lại là kiểu xe này chứ.

Hơn nữa, hai người cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ai kia đang cười đắc ý lúc này.

Nghĩ thôi cũng khiến cả hai cảm thấy đáng ghét vô cùng. Sáng sớm.

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh thức giấc, đi xuống dưới nhà để chuẩn bị đi làm.

Lúc đi xuống, cả hai nhìn thấy Trần Triệu Dương cùng đám người Đường Võ đang hút thuốc chém gió.

“Hừ!”

Vừa nhìn thấy ai kia, Nam Cung Yến hừ một tiếng lạnh tanh.

“Cô Nam Cung, chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon chứ?”

Nhìn thấy Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương cười híp mắt.

Nam Cung Yến chẳng thèm để tâm đ ến lời của người nào đó, cô nói: “Anh bị thương rồi, hôm nay có thể không đi làm,

tôi cho anh nghỉ phép mấy ngày!”

“Tôi không cần nghỉ, chủ tịch bảo tôi ở bên cạnh bảo vệ cô”.

Trần Triệu Dương đi theo sau Nam Cung Yến.

“Tôi không cần anh phải ở cạnh bảo vệ!”

Nam Cung Yến thẳng thừng từ chối.

“Chủ tịch bảo tôi ở cạnh bảo vệ cô, tôi cũng hết cách”, Trần Triệu Dương tỏ ra bất lực: “Không lẽ cô cho là tôi rất

muốn bảo vệ cô sao?”

“Anh..”, Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng bị ép buộc của người nào đó mà bỗng muốn mắng cho một trận.

Trần Triệu Dương mặc kệ cô, anh ngồi vào vị trí tài xế. Trần Triệu Dương biết, nếu chưa điều tra ra được ai muốn hãm hại Nam Cung Yến thì vẫn chưa thể giải quyết được chuyện này. Anh buộc phải bám sát Nam Cung Yến, không thể để Nam Cung Yến rơi vào nguy hiểm.

“Lên xe đi, tôi lái xe đưa hai người đến công ty”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Anh Dương, cánh tay anh bị thương rồi, liệu có đi được không?”

Đường Võ ở bên cạnh hỏi.

“Đúng đấy, tay anh bị thương rồi, có lái xe được không?”, Ninh Tĩnh quan tâm hỏi.

“Yên tâm đi, tay lái lụa lái xe vững lắm!”

Trần Triệu Dương cười nói: “Nếu mấy người không tin thì có thể hỏi tổng giám đốc Nam Cung, tôi từng chở cô ấy rồi, cô ấy biết tôi là tay lái lụa chuyên nghiệp”.

“Đồ khốn nạn, không biết xấu hổ!”

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến có chút chột dạ, sắc mặt hơi ửng đỏ, mắng thầm một câu, sau đó ngồi lên xe, mạnh tay đóng cửa lại.

Cô vẫn còn ấm ức trong lòng chuyện “lái xe” tối hôm qua.

“Thư ký Ninh, cô cũng từng ngồi xe tôi lái, chắc biết là tôi lái xe vững lắm nhỉ!”

Sắc mặt Ninh Tĩnh đỏ ửng, cô ta nhanh chóng lên xe.

Trong lòng cô ta thầm măng, tối qua bị lật xe mà hôm nay còn tỏ vẻ đắc ý.

“Mấy người theo saul” Trần Triệu Dương nói với Đường Võ. Anh đóng cửa xe, nổ máy chạy về phía công ty.

Buộc phải thừa nhận rằng, kỹ thuật lái xe của Trần Triệu Dương đúng là rất tốt, lái xe bằng một tay vẫn vô cùng vững.

“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi lái vậy vững chứ?”

Trần Triệu Dương không khỏi bật cười đắc ý hỏi: “Tôi đã nói mình là tay lái lụa rồi”.

“Hừi”

Nam Cung Yến hừ nhạt một tiếng.

Ninh Tĩnh oán thán nói: “Trần Triệu Dương, uổng công chúng tôi tin tưởng anh, anh còn lừa chúng tôi. “Tay lái lụa”

của anh toàn là giả hết”.

“Ha ha, thư ký Ninh, cô cũng xem sao?”

Trần Triệu Dương cười ha ha nói: đảm bảo sẽ lái chiếc xe tốt hơn!”

Xin lỗi nha, lần sau

“Lần sau anh đừng làm chuyện nhạt nhẽo như vậy nữa!”

Nam Cung Yến nghiến răng, đanh giọng nói: “Nếu không tôi g iết chết anh”.

“Ha hai”

Trần Triệu Dương cười đầy đắc ý: “Tôi thấy rất có ý nghĩa đó chứ!”

“Hừ” Nam Cung Yến hừ mạnh một tiếng.

Trần Triệu Dương nhanh chóng đưa hai người Nam Cung Yến đến công ty.

Vừa đến công ty, Nam Cung Yến đi thẳng lên tầng. Ninh Tĩnh đi chậm rãi.

Vừa đi được vài bước, cô ta quay lại chỗ Trần Triệu Dương.

“Trần Triệu Dương...”

“Kết bạn Wechat đỉ!”, Ninh Tĩnh nói: “Quét mã QR của tôi”.

“Kết bạn Wechat với tôi làm gì? Lẽ nào cô cũng muốn “lái xe” với tay lái lụa à?”

Ninh Tĩnh hậm hực nói: “Còn lâu tôi mới “lái xe”, tay lái lụa như anh lái xe vớ vẩn chết đi được. Mau kết bạn với tôi đi!”

“Được thôi!"

Trần Triệu Dương móc điện thoại ra, quét mã QR của Ninh Tĩnh.

Sau khi kết bạn, Ninh Tĩnh nói với Trần Triệu Dương: “Nói rồi đấy, đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn cho tôi!”

“Vậy không được, kết bạn với tôi thì buộc phải giao lưu học hỏi chứ”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Hừ, đồ xấu xa”. Ninh Tĩnh hừ khế một tiếng, sau đó đỏ mặt rời khỏi. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Tĩnh phát hiện người đàn ông này rất đặc biệt. Ít nhất hiện giờ cô ta không còn ghét bỏ gì anh, thậm chí có ý định tìm hiểu anh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


“Anh Dương, thư ký Ninh nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng, chưa bao giờ kết bạn Wechat với người khác đâu. Bây giờ cô ấy lại chủ động kết bạn với anh!”, Đường Võ đi đến bên cạnh Trần Triệu Dương, ngưỡng mộ nói: “Lẽ nào cô ấy thích anh rồi?"

“Anh Dương, anh đúng là có phúc mài”

“Lại thêm một người đẹp nhìn trúng anh, hê hê, đúng là đỉnh!"

“Anh Dương, không biết chừng anh lại có thêm cô bồ!”

“Anh mau hốt luôn thư ký Ninh đi thôi, tận hưởng cảm giác mỗi tay một côi”

Đám vệ sĩ để lộ ra nụ cười mà chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu. _

“Vớ vẩn

Trần Triệu Dương đanh mặt lại, nói nghiêm túc: “Anh đây là người đàn ông rất truyền thống đó”.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Triệu Dương, đám người Đường Võ có chút kính nể anh.

Bây giờ rất hiếm người đàn ông chung thủy.

Sau đó, Trần Triệu Dương lại nghiêm túc nói: “Tôi vẫn thích truyền thống tam thê tứ thiếp ngày xưa của ông cha ta. Haiz, tiếc là truyền thống bị mất rồi, đúng là khiến người khác đau lòng mài”

Hải!

Nghe thấy lời này, đám người Đường Võ đồng loạt nhìn nhau.

Trong khoảnh khắc này, bọn họ càng thêm nể Trần Triệu Dương hơn.

Dứt lời, Trần Triệu Dương bèn đi ra ngoài. “Anh Dương, vào làm rồi mà anh còn định đi đâu đấy?” Đường Võ lại hỏi.

“Đi làm đúng giờ không phù hợp với tôi, tôi phải đi ăn sáng cái đã”.

Nói rồi, Trần Triệu Dương sải bước rời đi.

Rời khỏi công ty, Trần Triệu Dương đến một cửa hàng Starbucks ở gần đó để ăn sáng.

Anh chọn ăn sáng ở Starbucks là vì có rất nhiều người đẹp mặc đồ công sở, đi giày cao gót đến đây mua cafe và dùng bữa sáng.

Trần Triệu Dương cảm thấy đây cũng coi như là bữa ăn đầy thẩm mỹ.

Đương nhiên có rất nhiều người đẹp công sở chau mày nhìn một tên mặc đồng phục bảo vệ, đa số bọn họ đều tỏ ra vô cùng khinh thường anh.

Thậm chí hầu hết đều cảm thấy loại người như Trần Triệu Dương không xứng đến Starbucks.

Trần Triệu Dương vô cùng binh thản đối mặt với những ánh nhìn kỳ thị của mọi người.

“Anh Dương.

Ngay lúc Trần Triệu Dương sắp ăn xong bữa sáng, một cô gái mặc đồ công sở, trông rất mảnh mai, có cảm giác giống em gái nhà bên đi đến chỗ anh.

Trần Triệu Dương ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp giống em gái nhà bên, anh tỏ ra mơ hồ: “Chúng ta quen nhau sao?”

Người đẹp nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Dương, em biết anh nhưng chắc là anh không biết em đâu!”

*Ồ, vậy hả. Xem ra tôi có khiêm tốn mấy cũng không che lấp được hào quang của mình nhỉ. Tôi đã tã như này rồi mà người đẹp vẫn nhận ra tôi!", Trần Triệu Dương cười trừ nói: “Người đẹp, cô biết tên tôi, có lẽ để ý tôi lâu lắm rồi. Chắc cô cũng biết tôi chưa kết hôn?”

Thật lòng mà nói, nụ cười của cô gái này đúng là rất ngọt ngào.

Nhất là khi cười lên, hai lúm đồng tiền của cô ta có thể khiến cả đám đàn ông say ngất ngây.

“Hi hì...

Người đẹp cười e thẹn: “Xem ra anh trai em nói không sai, anh Dương là một tên háo sắc, nhất định không được tới gần!"

“Anh trai cô là ai? Chắc chắn anh ta ghen ty nên mới bôi nhọ danh dự của tôi”, Trần Triệu Dương lập tức phản bác: “Chắc chẳn anh ta đố ky với vẻ đẹp trai của tôi nên cô tuyệt đối đừng tin lời anh trai cô nói”.

“Có điều anh trai em cũng nói anh là một người đàn ông đích thực, cái này cũng không nên tin đúng không? Lễ nào. anh không phải đàn ông đích thực?”

Người đẹp che miệng cười.

Hả?

Trần Triệu Dương ngây người.

Sau đó anh nghiêm túc nói: “Lời tốt thì cô tin, lời xấu thì đừng nghe là được rồi!”

“Ha ha, anh Dương, anh thú vị thật đấy”.

Người đẹp ngồi xuống: “Anh Dương, em tên Hồ Tiểu Nhạc, Hồ Đại Quân là anh trai eml”

“Hồ Đại Quân là anh trai cô?”

Trần Triệu Dương nhìn Hồ Tiểu Nhạc một lượt từ trên xuống dưới: “Không thể nào!”

“Có gì mà không thể chứ?”, Hồ Tiểu Nhạc khó hiểu.

“Trông cô như tiên nữ, Hồ Đại Quân sao có thể xứng làm anh cô chứ!”, Trần Triệu Dương cười nói.

Nghe thấy lời này của Trần Triệu Dương, hai má Hồ Tiểu Nhạc ửng hồng: “Anh Dương, anh đúng là biết chọc người ta vui mà. Xem ra anh em nói không sai, kiểu người dẻo miệng như anh rất nguy hiểm!”

“Tôi nói toàn là sự thật, sao lại thành dẻo miệng được. Không tin thì cô tìm người khác hỏi xem”, Trần Triệu Dương. cười nói: “Cô đúng là rất giống tiên nữ!”

“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa”, Hồ Tiểu Nhạc bị Trần Triệu Dương khen đến phát ngại, lúc này, cô ta cầm một chiếc hộp đưa cho anh: “Anh Dương, sáng nay anh em đi làm nhưng chưa ăn sáng, phiền anh giúp em đưa đồ ăn cho anh ấy với. Còn cốc cafe này em mời anh uống”.

“Ừ, không thành vấn đề...”, Trần Triệu Dương cười nói: “Có được người em gái như cô đúng là rất hạnh phúc. Tôi hận là mình không có được cô em gái như vậy, hay là cô cũng làm em gái tôi đi?”

“Nói sau đi, em phải vào làm rồi, em đi trước đây...”

Nói Hồ Tiểu Nhạc vẫy tay với Trần Triệu Dương, sau đó nhanh chân rời khỏi Starbucks.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

Trần Triệu Dương nhìn theo bóng người của Hồ Tiểu Nhạc: “Đúng là không ngờ, trông Hồ Đại Quân như thế mà lại có một cô em gái xinh đẹp và chu đáo đến vậy”.

Ăn xong bữa sáng, Trần Triệu Dương cầm cốc cafe Hồ Tiểu Nhạc tặng mình rồi xách bữa sáng của Hồ Đại Quân, chậm rãi đi về phía công ty.

Khi đến phòng bảo vệ, Trần Triệu Dương nhìn thấy Hồ Đại Quân đang thay đồ, chuẩn bị vào làm.

Trần Triệu Dương đưa đồ cho anh ta.

“Đại Quân, của cậu này!”

Nhìn món đồ Trần Triệu Dương đưa cho mình, Hồ Đại Quân ngơ ngác.

Sau đó anh ta nói: “Anh Dương, chắc không phải anh được phú bà bao dưỡng đấy chứ? Mời tôi ăn bữa sáng Starbucks như này, tôi không nhận được đâu. Đấy là tiền anh ngủ với người ta mà có, tôi không nhận nổi!"

“Là em cậu nhờ tôi đưa cho cậu, cô ấy nói cậu chưa ăn

sáng”, Trần Triệu Dương đáp.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt của anh ta bỗng nhăn nhó lại, thấp thỏm nói: “Em gái tôi nhờ anh mang cho tôi hả?”

“Anh Dương, anh nói thật cho tôi biết, anh có chọc ghẹo gì em gái tôi không đấy?”

Hồ Đại Quân căng thẳng nói. “Cậu coi tôi là loại người gì vậy?”, Trần Triệu Dương võ

vào người anh ta: “Tôi giống loại người cứ gặp con gái là trêu chọc sao?”

“Cái này thì ai biết được, đến đội trưởng Dương anh còn trêu ghẹo, huống hồ em gái tôi xinh đẹp vậy!”, Hồ Đại Quân lẩm bẩm.

“Anh Dương, tôi coi anh là anh em, anh tuyệt đối đừng có ý đồ gì với em gái nhà tôi đấy!", Hồ Đại Quân nói nghiêm túc.

“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu!", Trần Triệu Dương bất lực. nói: “Tôi chẳng biết cậu căng thẳng vậy làm gì”.

“Anh Dương, anh không biết rồi, em gái của Đại Quân là bảo bối trong nhà, chắc chắn cậu ấy phải sốt sắng rồi!"

“Bình thường khi em gái cậu ấy tới đây, bọn em chỉ nhìn có mấy cái thôi mà cậu ấy đã lo lắng chúng em lừa mất em gái!"

“Quý giá lắm, cậu ấy còn sợ bọn em tán mất em gái kì:

Mấy người bảo vệ đứng cạnh lần lượt lên tiếng.

Hồ Đại Quân vừa ăn bữa sáng đầy tình yêu vừa nghiêm túc nói: “Cái đám bảo vệ nghèo kiết xác nhà các cậu không tự soi gương xem, các cậu cảm thấy mình với được tới em gái tôi sao? Em gái tôi là sinh viên trường đại học nổi tiếng, là niềm kiêu hãnh của cả nhà. Với năng lực của con bé, sau này có thể trở thành lãnh đạo cấp cao trong công ty. Còn các cậu thì cả đời làm bảo vệ thôi!”

“Anh Dương, anh xem, người nào đó có được cô em gái tốt là bắt đầu đắc ý rồi”.

“Đúng thế, tôi có cô em gái tốt đấy, các cậu có không?”, Hồ Đại Quân hạnh phúc cười nói.

“Không chịu nổi, không chịu nổi. Chúng ta đi tuần thôi”.

“Anh Dương, có cơ hội, anh tán em gái của cậu ấy đi để cô ấy yêu một chàng bảo vệ nghèo”.

Mấy người bảo vệ cười đùa.

“Cútt!”

Hồ Đại Quân quát.

Mấy người bảo vệ thấy Hồ Đại Quân nổi giận, cả đám cười đùa rồi rời khỏi. Bọn họ thích dùng cách này trêu Hồ Đại Quân.

Dứt lời, Trần Triệu Dương bèn đi ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Một chiếc bánh gato nhỏ bé của Starbucks mà Hồ Đại Quân ăn như kiểu món gì ngon lắm vậy

Trần Triệu Dương năm một bên nghỉ ngơi cũng chẳng chịu nổi nữa.

“Ngon đến vậy sao? Cho tôi nếm thử miếng đi!”

Nghe thấy vậy, Hồ Đại Quân lập tức nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.

“Anh Dương, hết rồi!", Hồ Đại Quân giơ chiếc hộp rỗng lên, cười nói.

“Cậu đúng chả ra gì”.

“Anh Dương, thế là anh không biết rồi, đồ mà em gái tôi đưa tới đều là thứ ngon”.

Hồ Đại Quân tỏ ra hài lòng. “Tình cảm hai anh em nhà cậu tốt thật đấy!” “Đương nhiên rồi”.

Dường như chỉ cần nhắc đến em gái, Hồ Đại Quân có thể nói mãi không hết chuyện.

Trần Triệu Dương năm một chỗ, nghe Hồ Đại Quân thao thao bất tuyệt.

Theo cái miệng của Hồ Đại Quân, Hồ Tiểu Nhạc từ là niềm kiêu hãnh của cả nhà bỗng trở thành niềm kiêu hãnh của cả thôn.

“Anh Dương, tôi cảnh cáo anh, anh nhất định không được có ý đồ với em gái tôi đâu đấy, nếu không chúng ta không có anh em gì hết!”, Hồ Đại Quân nói xong cũng không quên cảnh cáo Trần Triệu Dương.

“Được rồi!", Trần Triệu Dương bất lực nói: “Cậu nói nhiều lần lắm rồi!"

“Ha ha!", Hồ Đại Quân cười nói: Anh Dương, không phải tôi coi thường anh mà anh là người của đội trưởng Dương, anh phải giữ mình, nếu không đội trưởng Dương thiến anh mất, đúng chứ!"

“Cút! Đừng ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi!”

Trần Triệu Dương đạp Hồ Đại Quân ra khỏi phòng.

“Anh phải đảm bảo với tôi!”

“Được rồi, tôi đảm bảo với cậu!". Trần Triệu Dương bực mình nói.

Hồ Đại Quân nghe thấy Trần Triệu Dương đảm bảo xong mới chịu đi ra ngoài.

Sau khi Hồ Đại Quân đi khỏi, Trần Triệu Dương nẵm ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn bề ngoài thì là Trần Triệu Dương nhằm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra anh đang lén luyện Thuần Dương Vô Cực Công.

Chỉ có điều, Trần Triệu Dương vừa mới luyện được một lúc, anh bỗng cảm thấy có người đá vào chân mình.

“Trần Triệu Dương, Trần Triệu Dương... sao ngủ như chết vậy?”

Trần Triệu Dương mở mắt, trông thấy Ninh Tĩnh đang đá chân mình, mắng.

“Thư ký Ninh, cô tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Triệu Dương mỉm cười nhìn Ninh Tĩnh.

“Tổng giám đốc có nhiệm vụ mới cho anh”, Ninh Tĩnh nói: “Anh đi theo tôi”.

“Có nhiệm vụ gì mới?” Trần Triệu Dương đứng dậy hỏi.

“Anh theo tôi là biết!”

Ninh Tĩnh nói rồi đi ra ngoài.

Trần Triệu Dương nhanh bước đi theo sau Ninh Tĩnh.

“Tổng giám đốc bảo tôi đưa anh tới các bộ phận khác. học hỏi!", Ninh Tĩnh nhìn Trần Triệu Dương rồi nói.

“Đến bộ phận khác học hỏi? Tại sao?”, Trần Triệu Dương không hiểu gì, hỏi.

“Trần Triệu Dương, chẳng lẽ anh muốn làm việc ở phòng bảo vệ cả đời sao? Tổng giám đốc làm vậy là muốn tốt cho anh, chị ấy chuẩn bị bồi dưỡng anh, hiểu chứ?”, Ninh Tĩnh nhìn Trần Triệu Dương và nói.

“Không hiểu!”, Trần Triệu Dương lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy phòng bảo vệ tốt lắm. Ai ai cũng nói chuyện dễ nghe, lại còn học được nhiều thứ hay ho. Những thứ học được ở phòng bảo vệ có thể đủ để tôi dùng cả đời rồi!”

Ninh Tĩnh thực sự phục sát đất cái tên đầu đất, không có chí tiến thủ này.

“Dù sao đây cũng là sắp xếp của tổng giám đốc, anh không muốn cũng phải nhận”.

Ninh Tĩnh nghiến răng nói.

Ninh Tĩnh nghĩ, nếu là thăng đàn ông khác, cô ta sớm mặc kệ luôn rồi.

“Được thôi!, Trần Triệu Dương thở dài một hơi: “Cô ấy muốn xếp tôi vào bộ phận nào?”

“Bộ phận quan hệ công chúng!”, Ninh Tĩnh đáp.

“Ha ha, tôi biết ngay mà”, Trần Triệu Dương cười một tiếng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, thâm hiểm thật đấy!”

“Sao mà thâm hiểm?”, Ninh Tĩnh không hiểu gì.

Trần Triệu Dương hừ nhẹ một tiếng: “Cô nghĩ xem, tôi sắp thành vệ sĩ thân cận của cô ấy rồi. Bây giờ cô ấy đưa tôi tới bộ phận quan hệ công chúng tức là muốn tôi trở thành một nhân viên quan hệ công chúng, sau này phải phục vụ cho cô ấy tử tế, phải ngủ với cô ấy. Cô nói xem, pha sắp xếp này có thâm hiểm không?”

Hả? Nghe thấy thế, Ninh Tĩnh bỗng cảm thấy câm nín. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

Cô ta không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại nghĩ theo hướng này.

Hình như anh ta nói cũng không sai.

“Thư ký Ninh, hay là tôi đi theo cô học hỏi ”, Trần Triệu Dương cười nói: “Đi theo cô học hỏi, tôi còn có thể thi thoảng làm “tay lái lụa”, “lái xe” với cô!”

Ninh Tĩnh lườm Trần Triệu Dương một cái: “Đây là sắp xếp của tổng giám đốc Nam Cung, anh không muốn cũng phải làm theo!”

Nói rồi, Ninh Tĩnh bước nhanh về phía trước.

Ninh Tĩnh nhanh chóng đưa Trần Triệu Dương đến bộ phận quan hệ công chúng.

Trước khi Trần Triệu Dương tới, chắc cấp trên đã đánh tiếng rồi.

Khi Trần Triệu Dương và Ninh Tĩnh tới, trưởng bộ phận là La Lương Bình đích thân đón tiếp hai người.

Ninh Tĩnh dặn dò La Lương Bình vài câu rồi rời khỏi.

“Trường phòng La, tôi ngồi ở đâu vậy? Hôm nay có gì cho tôi học không?”

Ninh Tĩnh vừa đi khỏi, Trần Triệu Dương bèn hỏi La Lương Bình.

Thấy Ninh Tĩnh rời đi rồi, La Lương Bình bỗng thay đổi thái độ: “Chỗ đó mát mẻ, cậu ngồi đó đi. Một thằng bảo vệ quèn thì học cái gì chứ? Cậu xem có công việc dọn dẹp lặt vặt gì không thì làm là được rồi!”

La Lương Bình thực sự rất coi thường một tên bảo vệ nhỏ nhoi như Trần Triệu Dương. Ninh Tĩnh vừa rời đi, ông ta lập tức trở mặt.

“Còn nữa, sau này có chuyện gì cũng đừng tới làm phiền tôi. Học vài ngày xong thì mau cút cho tôi. Một tên bảo vệ quèn còn học đòi leo cao. Xì...”

La Lương Bình nhìn Trần Triệu Dương đầy khinh rẻ, sau đó đi vào trong phòng làm việc.

Người trong phòng quan hệ công chúng nhìn Trần Triệu Dương, ai nấy đều tỏ vẻ hóng chuyện.

Hầu hết bọn họ đều khinh thường một tay bảo vệ quèn như Trần Triệu Dương.

Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng rõ, tại sao cấp trên lại sắp xếp như này.

Có điều người trong phòng làm việc cũng cảm thấy Trần Triệu Dương thảm lắm rồi. Nếu như đưa anh tới bộ phận khác, có thể các bộ phận khác sẽ xem xét đến sự sắp xếp của cấp trên mà nể mặt anh chút.

Nhưng La Lương Bình thì khác, ông ta làm việc ở đây từ lâu, hơn nữa vợ ông ta là phó giám đốc của công ty, vậy nên ông ta có thể hoàn toàn chẳng coi sắp xếp của cấp trên ra gì.

Trần Triệu Dương đứng nguyên một chỗ, anh cười nhạt một cái, đột nhiên hiểu ra ý đồ của Nam Cung Yến. Cô sắp. xếp như vậy là muốn anh trở thành trò cười mà.

“Anh Dương... anh Dương...”

Ngay lúc này, anh nghe thấy có người đang nhỏ tiếng gọi mình.

Anh ghé qua nhìn, thấy ngay Hồ Tiểu Nhạc đang ngồi trên bàn làm việc, cẩn thận vẫy tay với anh.

Thấy Hồ Tiểu Nhạc vẫy tay với mình, Trần Triệu Dương bèn đi về phía cô ta.

“Tiểu Nhạc, không ngờ cô lại làm việc ở phòng quan hệ công chúng đấy”, Trần Triệu Dương cười nói.

Hồ Tiểu Nhạc kéo kéo tay Trần Triệu Dương, nói: “Anh Dương, đừng lớn tiếng như vậy. Bên cạnh em còn chỗ trống, anh ngồi ở đó đi!"

Hồ Tiểu Nhạc chỉ chỗ trống bên cạnh mình. “Được!” Trần Triệu Dương ngồi xuống cạnh Hồ Tiểu Nhạc.

Sau khi an vị, Trần Triệu Dương nhìn nét mặt những người xung quanh.

Anh nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhạc, tôi ngồi ở đây chắc không gây rắc rối cho cô chứ?”

Trần Triệu Dương biết người trong phòng làm việc này đều thuộc dạng nịnh hót. Bọn họ trông thấy La Lương Bình đối xử với Trần Triệu Dương như vậy, chắc chắc sẽ tránh anh như tránh tà.

Hồ Tiểu Nhạc nhỏ tiếng đáp: “Anh Dương, anh là bạn của anh trai em, anh ấy nói thường ngày anh giúp đỡ anh ấy rất nhiều, vậy đương nhiên em phải giúp anh rồi. Không phải lo, anh cứ ngồi đây đi”.

“Ừ, cảm ơn côi”

Trần Triệu Dương cười nói.

Trần Triệu Dương cảm thấy Hồ Tiểu Nhạc thực sự rất lương thiện.

Bề ngoài trông xinh đẹp, bên trong lại tốt bụng, người như cô đúng là rất hiếm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Trần Triệu Dương đợi trong phòng quan hệ xã hội cả một buổi sáng, ngoại trừ Hồ Tiểu Nhạc nói với anh mấy câu, rồi làm hộ cô ấy mấy việc đơn giản, những người khác ngay cả nhìn Trần Triệu Dương cũng không thèm nhìn.

Họ nghĩ mình là thành phần tri thức còn Trần Triệu Dương chỉ là một tên bảo vệ quèn, không thể nào hoà hợp với bọn họ được.

Thậm chí vì Hồ Tiểu Nhạc thân thiết với Trần Triệu Dương mà họ còn có cả suy nghĩ muốn tẩy chay cô.

Cuối cùng cũng đến được đến giờ nghỉ buổi trưa. Trần Triệu Dương duỗi cái eo mỏi nhừ vừa cười vừa nói

với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, chúng ta đi ăn cơm thôi, trưa nay để tôi mời, ăn gì cũng được”.

“Anh Trần, em mang theo cơm hộp rồi, anh tự đi ăn đi. Hơn nữa em vẫn chưa làm xong việc”, Hồ Tiểu Nhạc nói với Trần Triệu Dương.

“Vậy được, thế tôi không lo cho cô nữa, tôi đi ăn trước đây".

Trần Triệu Dương nhìn thấy Hồ Tiểu Nhạc còn bận thì một mình rời khỏi phòng làm việc đi về phía nhà ăn.

Sau khi Trần Triệu Dương rời đi thì đám người trong phòng làm việc liền thảo luận sôi nổi.

“Tên bảo vệ quèn này sao lại vào làm trong phòng quan hệ xã hội của chúng ta thế này”.

“Anh ta không phải chính là người đánh cậu chủ Tất sao? Tôi nghĩ chủ tịch thực sự coi trọng và muốn bồi dưỡng anh ta đấy".

“Tôi nghĩ không phải là muốn bồi dưỡng đâu. Chủ tịch chỉ muốn cử người xuống giám sát trưởng phòng La”.

“Thảo nào trưởng phòng La không ưa anh ta”.

“Tiểu Nhạc, cô nhớ để ý một chút đấy, đừng thân thiết với Trần Triệu Dương quá nếu không sau này cô cũng bị liên lụy đấy”.

Đám đồng nghiệp nói nhỏ.

Hồ Tiểu Nhạc cười nhạt: “Tôi biết rồi, nhưng mà anh Trần là người tốt”.

Đám người ở đây trông thấy dáng vẻ như vậy của Hồ Tiểu Nhạc thì đều không nói thêm nữa mà lập tức lũ lượt rời khỏi phòng làm việc đi ăn cơm.

Hồ Tiểu Nhạc đợi đến khi họ đi cả rồi thì lại vùi đầu cặm cụi làm việc.

“Hồ Tiểu Nhạc, cô vào văn phòng tôi một chút”.

Đúng lúc này La Lương Bình mở cửa phòng làm việc ra và gọi to.

“Được”, Hồ Tiểu Nhạc ngẩng đầu lên đáp.

Trần Triệu Dương đến căn tin ăn cơm xong rồi lại quay lại thăm phòng bảo vệ.

Đến phòng bảo vệ, Trần Triệu Dương vẫn cảm thấy ở đây thoải mái hơn. Anh tìm lại ví trí cũ của mình rồi năm ở đó hút một điếu thuốc, chợp mắt ngủ một giấc.

Khi Trần Triệu Dương đang chìm trong giấc ngủ thì cửa phòng bảo vệ bị người ta mở ra.

Ngay sau đó, Trần Triệu Dương nghe được một giọng nói gấp gáp.

“Anh Trần Triệu Dương, giúp tôi với, Đại Quân sắp giết người đến nơi rồi, anh mau giúp tôi ngăn anh ta lại.

Một người bảo vệ vội vã nói với Trần Triệu Dương.

“Đại Quân muốn giết người?”

Trần Triệu Dương bật dậy luôn: “Tại sao lại muốn giết người?”

Theo hiểu biết của Trần Triệu Dương với Hồ Đại Quân, anh ta bình thường là dạng người chỉ sợ phiền phức, kể cả có lúc bị người khác mắng cũng sẽ cố gắng bấm bụng chịu đựng.

Anh thật không ngờ tới, Hồ Đại Quân sẽ giết người.

“Hình như là sau khi anh ta nghe được em gái anh ta bị cấp trên quấy rối liền lập tức xông thẳng lên phòng quan hệ xã hội nói muốn liều mạng với người ta, các anh em khác đã lên theo rồi, họ bảo tôi quay lại báo với anh”, người bảo vệ này nói với Trân Triệu Dương.

Sau khi Trần Triệu Dương nghe được lời này thì trong đầu ngay lập tức nghĩ đến La Lương Bình, chính cái tên đầu hói đấy đã ra tay với Hồ Tiểu Nhạc.

Hơn nữa Trần Triệu Dương cũng biết rằng, chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc xảy ra chuyện gì thì Hồ Đại Quân chắc chắn sẽ xúc động gây ra án mạng.

“Chúng ta mau đi xem sao”. Trần Triệu Dương nói một cách gấp gáp. Nói xong anh liền dẫn đầu chạy thẳng lên tầng.

Phòng quan hệ xã hội ở tầng 8, Trần Triệu Dương không muốn phí thời gian chờ đợi thang máy nên trực tiếp leo thang bộ lên.

Trần Triệu Dương đi thẳng lên đến trước cửa phòng quan hệ xã hội, ngay lập tức đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Hồ Đại Quân vọng ra từ bên trong: “La Lương Bình, ông đây muốn g iết chết mày, mày dám động tay động chân vào em gái tao, tao muốn g iết chết này”.

“Anh, đừng làm bậy, anh,

Ngay tiếp đó là giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Hồ Tiểu Nhạc.

“Đại Quân, đừng kích động”.

“Có gì từ từ nói”.

Những người còn lại đều khuyên nhủ. “Tình hình bây giờ thế nào?”

Trần Triệu Dương gấp gáp hỏi.

“Anh Trần, anh đến thật đúng lúc. Anh mau giữ Đại Quân lại, tôi sợ chúng tôi không giữ nổi”.

“Lão già họ La kia đúng là không phải người, suýt chút nữa thôi là gây ra chuyện rồi, quần áo của Tiểu Nhạc đều bị lão ta xé rách cả rồi”.

“Loại cấp trên như thế này đúng là cầm thú”.

Đám bảo vệ bên ngoài đều nói một cách bất bình.

Trần Triệu Dương lập tức đi về phía đám đông.

Rất nhanh sau anh đã nhìn được tình hình bên trong.

Anh thấy Hồ Đại Quân đang cầm một con dao gọt hoa quả, khuôn mặt căm phẫn muốn liều mạng mà tiến về phía

trước.

Có người giữ chặt anh ta nhưng hình như không giữ chắc được.

Hồ Tiểu Nhạc thì bị xé nát quần áo, áo nịt ngực cũng lộ hết cả ra ngoài, hơn nữa trên má cô còn có dấu bàn tay rõ rệt, trên mặt thì nước mắt giàn giụa.

Còn La Lương Bình lúc này lại hét lên một cách tức giận: “Đám bảo vệ các người nhìn gì ở đây? Mau giữ chặt tên chó điên này lại, đừng để hắn căn loạn”.

“La Lương Bình, tên súc vật, tao muốn giế t chết mày”.

Hồ Đại Quân kích động mà hét rống lên.

“Anh..”, Hồ Tiểu Nhạc vừa khóc vừa nói: “Anh đừng kích động nếu không sẽ gây ra án mạng đó”.

Trần Triệu Dương bước nhanh về phía trước rồi cướp lấy con dao gọt hoa quả trong tay Hồ Đại Quân, sau đó giữ chặt lấy anh ta và nói: “Đại Quân, đừng kích động, giết tên súc vật này không đáng”.

“Anh Trần, lão ta muốn cưỡng hiếp em gái tôi”, Hồ Đại Quân đỏ mắt: “Mặc kệ thế nào tôi cũng phải g iết chết lão ta”.

“Tên bảo vệ quèn này, mau giữ chặt lấy hắn, đừng cho hắn làm loạn”, La Lương Bình hét lên.

Rồi hản lại lẩm bẩm: “Không phải là vẫn chưa làm được gì sao? Mày kích động cái gì?”

“Chó mái”

Hồ Đại Quân nghe được lời này thì lại càng phẫn nộ mà hét lên.

“Đại Quân..." Trần Triệu Dương cố gắng kìm chặt lấy Hồ Đại Quân.

“Cậu đừng kích động, cậu phải tin tôi, chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp cậu”.

Trần Triệu Dương nói với Hồ Đại Quân.

“Đúng thế, Đại Quân, giao cho anh Trần xử lý đi”.

“Đại Quân, cậu không được kích động”.

Đám bảo vệ bên cạnh nhao nhao khuyên nhủ.

Hồ Tiểu Nhạc liên thanh hét: “Anh, anh không được giết người, giết người sẽ bị phán tử hình, sau này nhà chúng ta phải làm sao đây”.

Hồ Tiểu Nhạc vừa nói vừa khóc.

“Anh Trần, anh giúp tôi xử lý thật sao?”, Hồ Đại Quân hỏi.

“Đúng thế”.

Trần Triệu Dương nói chắc nịch.

“Tôi tin anh, anh nhất định phải lấy lại công băng cho em gái tôi. Tên súc vật này không những muốn cưỡng hiếp em gái tôi mà còn đánh nó”.

Hồ Đại Quân cắn chặt răng thốt ra.

Lúc anh ta nói thì Trần Triệu Dương đã quay sang nhìn vào khuôn mặt của Hồ Tiểu Nhạc rồi trầm giọng nói: “Ông ta đánh cô?”

“Vâng”, Hồ Tiểu Nhạc uất ức đến bật khóc: “Lão ta ép em nhưng em không đồng ý cho nên đã đánh em, may mà em vẫn còn sức thoát ra nếu không thì đã bị lão ta...”

“Đủ rồi, tên chó mái”

Hồ Đại Quân mắng.

“Chó má còn không bắng”.

“Súc vật cũng không bằng”.

Đám bảo vệ cũng tức giận mắng.

La Lương Bình thấy vậy thì khinh thường, trong mắt lão ta đám bảo vệ quèn này liệu làm gì được hắn?

Hơn nữa lão ta cũng thấy không có gì to tát cả, Hồ Tiểu Nhạc không muốn ngủ với lão ta thì vẫn còn rất nhiều người khác tình nguyện.

Lão ta nhìn trúng Hồ Tiểu Nhạc thì chính là vinh hạnh của cô ta ấy chứ.

Khi La Lương Bình đang nghĩ thì Trần Triệu Dương đã bước về phía hắn: “Là ông làm sao?”

“Tôi làm cái gì?”, La Lương Bình khinh thường: “Tôi không biết cậu đang nói gì, đám bảo vệ quèn các người lên chỗ tôi càn quấy, nếu không muốn bị đuổi thì mau cút đi”.

La Lương Bình phách lối như vậy khiến cho mọi người đều cảm thấy tức giận.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,951
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông có còn là người không? Dám làm mà không dám nhận!”

“Ông hống hách cái đéo gì chứ?” “Con mẹ nói”

Mấy bảo vệ thấy La Lương Bình như vậy, không nhịn được mà mắng chửi.

Hồ Đại Quân bị kích động, suýt nữa đã xông ra. Trần Triệu Dương đè Hồ Đại Quân lại.

Sau đó anh bình tĩnh đi tới chỗ La Lương Bình, túm lấy cổ áo lão ta.

“Các người túm tụm ở đây làm gì? Hò hét ầm ï, tránh hết ra cho tôi! Tụm năm tụm bảy ở đây còn ra cái thể thống gì nữa!”

Đúng lúc này bên ngoài vang lên một giọng phụ nữ chói tai.

Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt bọn họ đều vô cùng căng thẳng.

Sau đó nhao nhao tránh sang một bên. Lúc này Trần Triệu Dương nhìn thấy một người phụ nữ

trung niên đi tới với vẻ mặt hình sự. Bà ta nhuộm tóc đỏ, đeo mắt kính và trang điểm đậm.

Bà ta vừa đi vừa chửi: “Một lũ bảo vệ ngu xuẩn ở đây làm cái gì? Muốn bị đuổi có đúng không? Nếu không muốn bị đuổi thì mau cút hết đi!”

Thấy người phụ nữa này, trong đầu Trần Triệu Dương cũng có chút ấn tượng, hình như là một trong những phó tổng giám đốc của công ty, tên là Vạn Quế Chỉ. Bà ta cũng chính là đối tượng bình thường hay bị đám bảo vệ đem ra nói xấu nhất, bọn họ không ưa bà ta chỉ đơn giản là vì bà ta hay xem thường người khác.

“Vợ ơi...!"

La Lương Bình thấy người phụ nữ này xuất hiện liền đẩy Trần Triệu Dương ra, bước nhanh tới chỗ bà ta.

Trần Triệu Dương không ngờ, vợ của La Lương Bình lại là Vạn Quế Chỉ.

Vạn Quế Chỉ lườm La Lương Bình một cái, bà ta nghiến răng nói: “Chuyện của ông, trở về tôi sẽ tính sổ sau”.

“Haha”, La Lương Bình nở một nụ cười lấy lòng.

Vạn Quế Chỉ vừa xuất hiện đã cực kì vênh váo tự đắc nói: “Cái lũ bảo vệ ngu xuẩn các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cút đi!”

“Giám đốc Vạn đúng không, chồng của bà làm phiền cấp dưới, có ý đồ quấy rối, chuyện này bà định xử lý thế nào đây?”

Trần Triệu Dương đi tới trước mặt Vạn Quế Chi nói. “Đúng vậy, giám đốc Vạn, chuyện này xử lý thế nào đây?” “Không thể thế này là xong đâu”.

Mấy bảo vệ thấy Trần Triệu Dương ra mặt, liền vô cùng tự tin.

Vạn Quế Chi chống nạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu nói chồng tôi quấy rối cấp dưới đúng không? Có ai nhìn thấy không? Ai nhìn thấy thì có thể đứng ra đây”.

Vạn Quế Chỉ nói như vậy, người của bộ phận quan hệ công chúng đều im thin thít. Với những loại chuyện thế này, cho dù bọn họ có nhìn thấy cũng không dám lên tiếng.

Vạn Quế Chi không thấy ai lên tiếng, liền khinh thường nói: “Các người nói chồng tôi quấy rối cấp dưới, tôi thì lại nghĩ là cô ta không biết liêm sỉ, vì muốn thăng chức mà quyến rũ chồng tôi”.

La Lương Bình thấy Vạn Quế Chỉ nói như vậy, cũng tán thành nói: “Đúng vậy, cô ta vì muốn thăng chức mà chạy đến phòng làm việc của tôi, quyến rũ tôi. Tôi không đồng ý thì cô ta bắt đầu cởi quần áo của mình ra, còn tự tát mặt mình đe dọa tôi nữa!”

“Không phải như vậy”, Hồ Tiểu Nhạc nghe xong những lời này của La Lương Bình liền kích động òa khóc.

“Hừ, tưởng mình có chút nhan sắc là bắt đầu muốn bán thân để thăng chức”.

Vạn Quế Chỉ khinh thường nói.

“May mà tôi không bị lừa”, La Lương Bình cũng đắc ý lên tiếng.

Hồ Tiểu Nhạc oan ức khóc: “Không phải như vậy, không phải như vậy, rõ ràng là ông ta cưỡng ép tôi. Tôi không đồng ý thì ông ta liền đánh tôi”.

“Con mẹ nó, tao liều mạng với chúng mày!”

Hồ Đại Quân gào thét chửi bới.

Mấy bảo vệ ở đó cũng vô cùng tức giận

Bọn họ biết Vạn Quế Chi đang đổi trằng thay đen, nhưng bọn họ cũng đâu thể làm gì. Đối phương đều là cấp trên, còn

bọn họ chỉ là một đám bảo vệ quèn, không dây vào nổi.

Suy cho cùng bọn họ còn rất nhiều người phải nghĩ cho bát cơm của mình.

“Giữ Đại Quân lại cho tôi”.

Trần Triệu Dương nói với người phía sau: “Chuyện này để tôi giải quyết là được rồi, mấy người đừng xen vào”.

Trần Triệu Dương lúc này vô cùng tức giận.

Anh chưa từng thấy người nào mặt dày tới như vậy.

Vạn Quế Chỉ quan sát Trần Triệu Dương, bà ta khinh thường hừ một tiếng: “Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có thể giải quyết? Ha...”

“Hừ!”, La Lương Bình cũng tỏ vẻ khinh thường.

La Lương Bình có thể trắng trợn làm ra loại chuyện này trong công ty là vì có chỗ dựa là Vạn Quế Chi. Hiện giờ Vạn Quế Chỉ tới rồi lão ta đương nhiên sẽ càng đắc ý.

“Bảo con đĩ này xin lỗi bọn tôi, ngay và luôn, sau đó các người cút hết đi, có thể tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn không thì tôi sẽ sa thải hết các người”, Vạn Quế Chi nhìn một vòng, khinh thường nói: “Công ty muốn đuổi mấy bảo vệ quèn như các người cũng chỉ đơn giản như g iết chết một con kiến”.

“Đã nghe thấy chưa, mau xin lỗi rồi cút đi..”, La Lương Bình nhắc lại lời Vạn Quế Chỉ.

Hồ Tiểu Nhạc thấy vậy không kìm được nước mắt nữa. Cô ấy vừa kéo Hồ Đại Quân lại vừa khóc lóc không thôi.

€ô biết cho dù đối phương có muốn đổi trắng thay đen, bọn bọ cũng chẳng thể làm gì.

Bốp! Nhưng lúc này, một tiếng tát chói tai vang lên. Mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Cái tát vừa nãy là Trần Triệu Dương đánh lên mặt La Lương Bình.

La Lương Bình bị đánh tới nỗi kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Vạn Quế Chỉ thấy vậy, liền kích động chửi bới: “Thằng bảo vệ quèn này, mày dám đánh cả chồng tao à? Tao tuyệt đối sẽ

không tha cho mày”.

“Bà không tha cho tôi? Là tôi không tha cho bà mới đúng đấy".

Trần Triệu Dương lạnh lùng nói. Bốp!

Trần Triệu Dương nói xong lại hung hăng tát mạnh vào mặt Vạn Quế Chỉ.

Á!

Vạn Quế Chỉ cũng hét lên rồi ngã xuống đất.

Wowl

Chứng kiến một màn này những người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao.

Bọn họ không ngờ Trần Triệu Dương lại dũng cảm như vậy, trực tiếp ra tay đánh hai vợ chồng Vạn Quế Chi.

Vạn Quế Chỉ là cấp trên đấy! Loại người này không dây vào được đâu.

Mấy bảo vệ thấy Trần Triệu Dương ra tay như vậy cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Họ thấy rất “đã”, nhưng cũng toát mồ

hôi hột thay Trần Triệu Dương.

“Mẹ kiếp! mày dám ra tay với ông, ông phải gi ết chết mày!"

Bị Trần Triệu Dương đánh, La Lương Bình cảm thấy vô cùng nhục nhã, lão ta kích động chửi bới.

Trần Triệu Dương lại xông lên, cho lão ta một cái bạt tai nữa.

“Ông muốn giết tôi hay là tôi muốn giết ông đây?”, Trần Triệu Dương cho La Lương Bình mấy bạt tai: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, giải thích mọi chuyện với mọi người. Nếu không rõ ràng hôm nay tôi sẽ đánh chết ông”.

Trần Triệu Dương không nể nang gì La Lương bình.

Anh cảm thấy nếu không đánh loại người như La Lương Bình nghĩa là đã có lỗi với bản thân.

Ngoài việc suýt nữa đã hủy hoại thanh danh của một cô gái, bây giờ lão ta còn định bôi nhọ danh dự của người ta.

Loại người này đúng là không bãng cả cặn bã.

Vạn Quế Chỉ thấy chồng mình bị đánh như vậy liền xông tới chỗ Trần Triệu Dương hét lên: “Thắng điên này, thả chồng bà ra”.

Bộp!

[Diendantruyen.Com] Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom