Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bạch Đạo Sư

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bạch Đạo Sư
Chương 640: Chuyện Bé Xé To.


Thật sự là lợi hại, Độc Cô Tởm vốn là một tên tàn ác hiếu sát đã thẳng tay chém giết ba người ngay giữa nơi đông đúc, ấy thế mà vào miệng của tên Bạch Đạo này thì hắn lại trở thành một vị quan hết lòng vì dân vì nước. Còn Yên Nhiên là cô gái tốt đẹp dám đứng ra chống lại bất công, đứng về phía cái yếu để bảo vệ nhân tính của con người, thế mà vào miệng của Bạch Đạo lại trở thành một đứa em vô lễ mắng chửi vị quan giữa đường phố, thật sự rất lợi hại. Chỉ cần uốn ba tấc lưỡi thôi là đủ đổi trắng thay đen, đưa Yên Nhiên vào tình cảnh không thể trách mắng được Độc Cô Tởm, mà nàng còn bị trách ngược lại vì đã vô lễ với một vị quan công tâm thi hành theo pháp luật. Yên Nhiên từ một cô gái bé nhỏ bị người khác phạm lỗi, vào miệng của Bạch Đạo uốn ba tấc lưỡi một hồi thì nàng lại hóa ra chính là người phạm lỗi . Còn Độc Cô Tởm là một kẻ đã bẻ tay em gái mình, phạm tội lỗi to lớn. Sau vài câu nói trên trời dưới đất thì hắn đã được tẩy trắng hoàn toàn, mà lại là người bị phạm lỗi. Yên Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng nàng vẫn cảm thấy là mình đúng, nhưng những lời lẽ phía trước lại chỉ ra rằng nàng hoàn toàn sai. Nàng không đủ trí tuệ và lý lẽ để nhìn nhận ra vấn đề, nên bị cuốn theo những lý lẽ mà Bạch Đạo tuôn ra liên tục. Nàng nhìn Bạch Đạo, miệng ấp úng.

- "Ta...ta... Ta không nghĩ mọi chuyện lại lớn đến như vậy , ta thực sự chưa nghĩ đến những chuyện như thế..."

Quả thật với một thiếu nữ 15 tuổi như Yên Nhiên thì không có nhiều kinh nghiệm sống, và cũng vì là phụ nữ cho nên nàng không được học hành quá nhiều để biết những lý lẽ mà có thể sử dụng để phản bác. Bạch Đạo thấy đối tượng đã bị thuyết phục rồi , nhưng hắn vẫn chưa dừng lại ở đây , hắn lúc này nghiêm mặt nói.

- "Tiểu thư chắc có lẽ không biết rằng chức quan càng cao thì trách nhiệm càng lớn . Làm quan cai quản cả một chỉ như thế này thì rất nhiều công vụ để giải quyết. Giả sử như mấy tên ăn trộm ngân khố kia mà trót lọt , chúng moi ngân khố rỗng ruột rồi đi mất. Khi đến kỳ quyết toán ngân sách, đến lúc tiền nộp về lại trung ương mới phát hiện ra là không còn gì trong kho cả. Rồi cần tiền để nộp lại thì không có, lúc đó biết phải làm sao?"

Lúc này cả nhóm ba người phụ nữ mới tròn mắt nhìn về phía Bạch Đạo , tự nhiên cảm thấy một thứ gì đó nặng nề . Họ cũng mường tượng được cái cảnh mà một người đứng đầu Giao Chỉ không thể bảo vệ được ngân khố, thì rõ ràng đây là một đại họa. Bạch Đạo đang được đà, hắn tiếp tục chuyện bé xé ra to mà nói tiếp.

- " Nếu giả sử ngân khố bị bọn trộm ăn cho rỗng ruột, mà đã tiết độ sứ Đại Nhân lại không thể kiếm đâu ra tiền để bù vô số tiền thâm hụt ấy. Thì lúc đó triều đình từ trên trách phạt xuống, e rằng không chỉ tiết độ sứ đại nhân không giữ được tính mạng mà cả gia đình của ngài ấy cũng phải bị liên lụy. Chuyện này không phải là một chuyện nhỏ, mà là một chuyện rất là to lớn đấy, các vị có biết không?"

Yên Nhiên ngớ người ra , câu nói của Bạch Đạo khiến cho nàng cảm thấy mình là một kẻ ích kỷ nhỏ nhen. Thúy Nga và Diệp Lan cũng há hốc mồm ngơ ngác, cảm thấy dường như bản thân đã được khai sáng rất nhiều. Bọn họ vốn dĩ tưởng đây là một chuyện trộm cắp nhỏ vặt ở xứ sở Phương Nam xa xôi, không nghĩ là chuyện này lại có thể ảnh hưởng đến sinh mạng của cả gia đình bọn họ. Cứ tưởng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, ai dè đâu lại là một sự kiện trọng đại đến như vậy. Ừ thì đây đúng là một chuyện nhỏ, nhưng đã bị Bạch Đạo dùng ba tấc lưỡi của mình xé ra cho to. Rõ ràng là ba tên ăn trộm ngân khố kia đã bị bắt tại trận, và cũng không thể có chuyện chúng có thể ăn rỗng ruột được ngân khố cả. Tất cả những gì Bạch Đạo nói đều chỉ là "nếu", và từ "nếu" chính là một từ quyền lực nhất thế gian này, có thể xoay vần thời đại. Sử dụng từ "nếu" một cách hợp lý đã làm cho một chuyện nhỏ hóa thành một chuyện khủng khiếp, và hắn sử dụng từ "nếu" để biến Yên Nhiên từ một cô gái bị hại trở thành người hại kẻ khác. Yên Nhiên lúc này cảm thấy rất là rối bời, nàng lặng im không nói , cảm xúc trong lòng lẫn lộn khó tả. Vì sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến thế , lại có thể đổi chiều hay đến như vậy? Rốt cuộc nàng là người bị bẻ tay giữa chốn đông đúc, bây giờ lại trở thành người có lỗi với chính kẻ bẻ tay mình, như vậy là sao? Nàng lẽ ra phải là người trách giận Độc Cô Tởm, nhưng rốt cuộc bây giờ lại thành người bị trách móc, mọi chuyện thay đổi nhanh đến như vậy sao? Bạch Đạo quan sát tình hình xung quanh, thấy mọi người đều đã bị hắn thao túng tâm lý, mọi chuyện đều diễn ra đúng như ý hắn muốn. Hắn cảm thấy đã đến lúc kết thúc mọi chuyện được rồi. Phải nói rằng "vừa đánh vừa xoa" là một chiến thuật hiệu quả và cơ bản trong lịch sử nhân loại, và cái tên Bạch Đạo này chuẩn bị sử dụng chiến thuật ấy. Hắn trách ngược Yên Nhiên đã xúc phạm một vị quan vì dân vì nước, điều đó giống như là một đòn đánh khá đau vậy. Bây giờ không cần phải tiếp tục trách móc Yên Nhiên nữa, mà là lúc cần phải xoa dịu tình hình, đó chính là chiến thuật vừa đánh vừa xoa. Bạch Đạo ra vẻ muộn phiền, hắn thở dài một tiếng, đoạn hướng về Yên Nhiên với ánh mắt dịu hiền mềm mỏng và đầy chân thành mà hỏi.


- "Thưa tiểu thư, có thể cho ta hỏi một câu không?"



Yên Nhiên theo quán tính quay lại nhìn khuôn mặt của Bạch Đạo , nàng thấy đôi mắt nhìn về hướng mình là một đôi mắt trìu mến da diết, trong ánh mắt ấy chất chứa một sự chân thành rất lớn. Yên Nhiên mềm lòng trước đôi mắt xanh lục sáng tựa như ánh trăng chứa đầy chân tình trong đó, nàng nhẹ gật đầu . Bạch Đạo thấy mình đã được cho phép, hắn ôn tồn nói .

- "Thưa tiểu thư , người ta thường nói gia đình là nơi mà con người ta tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm một cách vô điều kiện. Gia đình là nơi mà người ta đối xử với nhau bằng tình yêu và hơi ấm của hạnh phúc. Vậy thì tại sao tiểu thư không thể tha thứ cho tiết độ sứ Đại Nhân vì một lỗi lầm nhỏ của ngài ấy chứ?"

Lại một lần nữa Bạch Đạo giở trò ma giáo, sử dụng ngôn từ có mục đích để dẫn dụ tâm lý của Yên Nhiên thay đổi theo chiều hướng mà hắn mong muốn. Hắn đưa ra hai vấn đề kinh điển là hạnh phúc và tha thứ trong gia đình, sau đó chèn vô chữ "lỗi lầm nhỏ" sau cùng khiến cho Yên Nhiên bị thuyết phục. Bởi vì đưa ra hai mệnh đề đúng là "sự tha thứ vô điều kiện cùng với hạnh phúc trong gia đình" để Yên Nhiên chú ý vào đấy, sau đó đưa ra một mệnh đề sai chèn phía sau là "lỗi lầm nhỏ" , như vậy Yên Nhiên sẽ vô tình xem cái mệnh đề sai ấy cũng đúng như hai mệnh đề trước. Nếu như hắn mở miệng nói đây chỉ là lỗi lầm nhỏ ngay từ đầu , thì tất nhiên không ai chấp nhận, bởi bẻ tay con gái người ta sao có thể là lỗi lầm nhỏ chứ. Mọi câu chữ sắp xếp đều có ẩn ý riêng , đều có sự thao túng tâm lý trong đó. Yên nhiên bị thao túng tâm lý, nàng lặng im không nói , không biết phải trả lời thế nào . Mà cả Thúy Nga và Diệp Lan bên cạnh cũng bị thao túng tâm lý , bọn họ thấy vậy thì nói vào. Thúy Nga với đôi mắt cũng rất tình cảm, bà dịu dàng nhìn Yên Nhiên mà hỏi.

- "Vị công tử đây nói đúng đấy con à. Gia đình là nơi mà chúng ta tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm một cách vô điều kiện. Mẹ mong con hãy tha thứ cho huynh trưởng của con một lần, xem như là mẹ cầu xin con vậy, có được không?"

Cả Yên Nhiên lẫn Độc Cô Tởm đều là con của Thúy Nga, và hai đứa con của mình xích mích với nhau thì người mẹ chính là người đau lòng nhé. Bây giờ theo lời của Bạch Đạo thì họ vốn chỉ hiểu lầm với nhau , hoàn toàn không có điều gì to tát cả , điều này khiến một người làm mẹ rất là vui mừng. Thúy Nga đã hạ mình để nói những lời cầu xin, điều này khiến Yên Nhiên giật nảy mình . Nàng vốn dĩ là phận con, sao có thể để mẹ cầu xin như thế chứ? Nàng quay sang nhìn mẹ với ánh mắt lo sợ, làm sao dám nhận đại lễ từ mẹ của mình? Yên Nhiên chưa biết phải nói thế nào, thì lúc này Diệp Lan cũng nói xen vào . Nàng ta hướng Yên Nhiên mà mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng , như để xóa tan không khí u ám vậy.

- "Yên nhiên à, nghe tẩu tẩu nói một lời đi. Những chuyện này chúng ta hãy bỏ qua để hướng tới một tương lai tươi sáng và tốt đẹp hơn. Hãy để chuyện lớn xem như nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có. Chúng ta bỏ qua những lỗi lầm cho nhau, để gia đình chúng ta lại sẽ chung sống hạnh phúc với nhau. Chúng ta có thể được đoàn tụ bên nhau như thế này là một điều không dễ dàng, hành trình đoàn tụ chúng ta phải vất vả trải qua biết bao hiểm nguy mới có được . Bây giờ đã có những giây phút bên nhau như vậy, đây không phải là điều tốt đẹp hay sao? Vậy thì đừng để những chuyện nhỏ nhặt phá hỏng đi niềm vui hạnh phúc gia đình, muội nói có phải không?"

Yên Nhiên nghe vậy thì mím môi , nàng lặng yên không nói , ánh mắt bây giờ không còn giận hờn nữa mà là cảm giác hối hận. Trong rất nhiều trường hợp, việc im lặng không nói có nghĩa là từ chối. Nhưng trong một số trường hợp khác, việc im lặng không nói tức là đồng ý. Bạch Đạo quan sát tình hình, thấy rằng trong hoàn cảnh này sự im lặng của Yên Nhiên tức là nàng đã đồng ý bỏ qua mọi chuyện rồi, chỉ là ngại ngùng không dám nói mà thôi. Bạch Đạo lúc này bật cười một tiếng, hắn đứng dậy mà nói dõng dạc cho cả những người trốn bên ngoài nghe được.

- " Ha ha ha... Vậy tốt rồi , vậy là tốt rồi . Gia đình có chút khúc mắc nhưng cuối cùng thì gương vỡ lại lành , mọi người đã tha thứ cho nhau những lỗi lầm của nhau, thật là tốt quá."
 
Chương 641: Tẩy Trắng Thành Công.


Bạch Đạo đứng dậy và nói ra những lời như thể là Yên Nhiên đã đồng ý tha thứ mọi chuyện, mặc dù nàng chưa từng mở mồm xác nhận. Điều này khiến Thúy Nga và Diệp Lan ngạc nhiên, họ nhìn theo Bạch Đạo trong thoáng chốc, thấy người này sao có thể tự ý quyết định mọi chuyện mà không hỏi chính chủ cơ chứ? Ngạc nhiên là vậy, rồi họ lại quay sang nhìn Yên Nhiên, đôi mắt như đang thăm dò ý tứ . Đối diện với ánh mắt tò mò của Diệp Lan và Thúy Nga, nàng vẫn im lặng không nói gì cả, như thể trong lòng nàng đã đồng ý rồi nhưng vẫn còn ngại ngùng không dám mở mồm thừa nhận . Dù gì thì mới lúc trưa đã luôn miệng chửi bới đối tượng không một chút để mang gì, bây giờ tự nhiên bảo nàng nhận lỗi về mình thì cũng có chút khó khăn thật . Thúy Nga và Diệp Lan biết rằng trong hoàn cảnh hiện tại thì im lặng tức là đồng ý, điều này khiến cho cả hai người họ vui mừng lắm. Việc tẩy trắng cho tiết độ sứ đã được Bạch Đạo làm xong tốt đẹp, thành công biến hắn từ một tên quan ác thành một vị quan vì dân vì nước. Việc bây giờ là còn một chút nữa, làm xong công đoạn cuối cùng là có thể nghỉ ngơi được rồi. Hắn liền hướng một lượt ba người phụ nữ với một nụ cười nhẹ nhàng mà nói lớn.

- "Tiết độ sứ đại nhân thật sự rất lo cho tiểu thư, rất muốn tới thăm hỏi chăm sóc tiểu thư . Nhưng ngài ấy sợ tiểu thư còn tức giận không cho phép nên ngài ấy không dám tới. Bây giờ tiểu Thư đã tha thứ cho ngày ấy rồi, thì mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp. Bây giờ tại hạ sẽ đi tìm tiết độ sứ đại nhân và báo với Đại Nhân rằng tiểu thư có lời mời , đại nhân chắc chắn sẽ rất vui và lập tức tới đây thăm hỏi tiểu thư ngay."

Nói xong lập tức quay lưng bước đi trước sự ngơ ngác của những người phụ nữ. Bạch Đạo tự ý hành động, tự ý nói ra những lời mà chưa được phép của Yên Nhiên. Nếu bình thường mà làm vậy tức là vô duyên, nhưng trong hoàn cảnh này cái sự tự ý ấy lại đem đến nhiều điều tốt đẹp. Thúy Nga và Diệp Lan trong thoáng chốc ngớ người , họ nhìn theo Bạch Đạo với vẻ mặt ngơ ngác. Họ lại quay sang nhìn Yên Nhiên dò ý, thấy nàng không hề phản đối gì cả. Trong trường hợp này thì người ta đã hiểu rằng Yên Nhiên đã đồng ý với những gì Bạch Đạo nói rồi, thế nên hai người phụ nữ ấy càng mừng rỡ hơn. Bạch Đạo bước ra ngoài mà không gặp bất cứ sự cản trở nào, để lại sau lưng ba người phụ nữ đang chờ đợi những điều tốt đẹp mà hắn sẽ mang tới. Hắn mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại một cách lịch sự, đoạn bước về phía tên tiết độ sứ vẫn đang đứng nhìn ở đó. Bạch Đạo lại gần cúi đầu thi lễ , giọng nói nhỏ nhẹ vừa đủ nghe.

- " Thưa đại nhân, tiểu nhân đã hoàn thành nhiệm vụ . Tiểu thư và mọi người đã hoàn toàn tha thứ cho đại nhân rồi, đại nhân có thể vào đó gặp gỡ bọn họ mà không sợ điều gì cả."

Độc Cô Tởm trốn ở ngoài này đã nắm rõ hết toàn bộ tình hình , cho nên cũng không cần phải báo cáo gì nhiều cả. Ở bên trong Bạch Đạo cố tình nói đủ để bên ngoài có thể nghe thấy, cho nên Độc Cô Tởm cũng đã biết hết rồi. Hắn lúc này nhìn Bạch Đạo với đôi mắt rất thiện cảm, cũng thi lễ một cái.

- "Cảm ơn công tử đã giúp đỡ ta . Trong hoàn cảnh này nếu không có công tử giúp đỡ thì ta không biết phải làm thế nào . Sự giúp đỡ của công tử thật quý giá, ta thật sự rất biết ơn, ta không biết phải đền đáp công tử như thế nào đây?"

Có công thì được thưởng , đây là điều hiển nhiên. Độc Cô Tởm đã mở lời ngỏ ý muốn thưởng cho người đã giúp đỡ hắn, chỉ chờ Bạch Đạo nói ra mong muốn của mình nữa là xong. Thế nhưng Bạch Đạo lúc này không nghĩ đến chuyện đòi ban thưởng, hắn chỉ cười nhẹ một cái mà lắc đầu.

- "chuyện ban thưởng thì hãy để sáng mai , lúc ấy đại nhân xem có gì muốn thưởng thì quyết định cái nấy , tiểu nhân không đòi hỏi nhiều. Bây giờ tiểu nhân trở về , đại nhân nên sử dụng tốt thời gian này để an ủi tiểu thư, xin chúc đại nhân mọi chuyện tốt đẹp nhất."

Nói xong lại thi lễ cái nữa rồi rời đi , bước chân dần dần biến mất trong bóng tối. Độc Cô Tởm nhìn theo bóng dáng Bạch Đạo, cảm thấy con người này thật sự rất thú vị. Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện những dòng suy nghĩ và những toan tính riêng, những thứ sâu xa hơn mà những người phụ nữ trong kia không bao giờ nghĩ tới. Hắn bây giờ không còn ác cảm với tên Bạch Đạo nữa, thay vào đó là có sự kính trọng và yêu mến cùng với sự đề phòng. Hắn vô thức nở một nụ cười, đoạn quay lại bước về phía cánh cửa , đưa tay gõ lên cửa ba cái mà nói lớn .

- "thưa mẫu thân, hài nhi tới đây thăm tiểu muội."


Ở bên trong, Thúy Nga và Diệp lang nghe tiếng gọi thì mừng lắm , nhưng vẫn chưa quyết định mà quay sang nhìn Yên Nhiên để xem phản ứng của nàng thế nào. Yên Nhiên vẫn lặng im không nói , tuy nàng không nói gì nhưng lại không hề phản đối, điều này có thể hiểu rằng nàng đã đồng ý. Thúy Nga và Diệp Lan hiểu ý nghĩa của sự im lặng này, họ lập tức quay về phía cánh cửa mà gọi lớn.

- " cứ vào đi , cửa không khóa."



Độc Cô Tởm nghe thấy tiếng của mẹ mình cho phép, hắn lập tức mở cửa một cách từ tốn và bước vào . Khi cánh cửa khép lại , hắn quay sang mẹ hắn cúi đầu thi lễ một cái.

- " thưa mẫu thân, hài nhi đã tới rồi đây"


Thúy Nga thấy vậy thì cũng nhẹ gật đầu.

- " chúng ta đang đợi con đến đây, mau tới thăm hỏi em con đi"

Thứ bà đang mong muốn là sự hòa giải giữa hai anh em, nên bà cũng không nói gì nhiều mà chờ đợi phản ứng của đứa con trai. Độc Cô Tởm nhẹ nhàng tới ngồi cạnh giường sát bên Yên Nhiên, hắn lúc này nhìn kỹ mới thấy cánh tay của Yên Nhiên đang bị băng bó, khiến hắn cũng rất đau lòng. Hắn cũng không dài dòng gì nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề , nhìn Yên Nhiên với đôi mắt đau xót mà nói.

- "Tiểu muội à , cho đại ca xin lỗi . Đại ca đã sai rồi, đại ca không nên làm như vậy với muội. Muội muốn trách , muốn mắng, hay thậm chí muốn đánh thì đại ca cũng sẽ cam tâm tình nguyện, chỉ mong muội tha thứ cho đại ca một lần này"

Hắn chủ động xin lỗi em gái hắn trước , cũng là một cách để hòa giải rất tốt. Yên Nhiên sau một hồi bị Bạch Đạo nhồi sọ những tư tưởng kỳ lạ, thì nàng đã bị thay đổi suy nghĩ , bây giờ trong đầu nàng luôn cho rằng mình mới là người có lỗi.

Yên Nhiên thấy Độc Cô Tởm chủ động xin lỗi mình trước thì cũng rất là xuôi lòng, nàng vội quay về hướng Độc Cô Tởm mà lắc đầu.

- "Không... không phải... đại ca không có lỗi , là muội mới là người có lỗi . Muội không nên mắng Đại ca trước mặt biết bao nhiêu người như vậy , đã khiến cho danh dự của đại ca bị tổn thương . Chính muội mới là người có lỗi , muội xin lỗi đại ca , xin hãy tha thứ cho muội."

Yên Nhiên không những đã tha thứ cho đại ca của mình, mà nàng còn cảm thấy bản thân có lỗi rồi chủ động xin lỗi. Độc Cô Tởm bất chợt cảm thấy lòng rung động, vô thức siết chặt bàn tay. Hắn siết chặt nắm tay lại không phải vì tức giận, mà vì xúc động. Yên Nhiên không chỉ chấp nhận lời xin lỗi của hắn, mà nàng còn chủ động xin lỗi hắn vì những lời xúc phạm mà nàng đã dành cho hắn trước đó. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh khiến cho Độc Cô Tởm choáng ngợp. Chỉ mới cách đây không lâu hắn còn không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, không biết phải hòa giải mọi chuyện ra làm sao để cho gia đình yên ấm trở lại. Vậy mà bây giờ hắn đã cảm nhận được sự hòa thuận trong gia đình, sự cảm thông từ chính người mà bị hắn bẻ tay. Độc Cô Tởm vô thức nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay của Yên Nhiên trong tay mình, hắn xúc động lời nói không rành mạch.

- "Cảm ơn... Cảm ơn muội đã tha thứ cho huynh... cảm ơn muội đã bỏ qua cho những lỗi lầm của huynh...thật sự cảm ơn muội."

Độc Cô Tởm thật sự rất là vui mừng, trong lòng cảm nhận sự bình yên, cảm thấy mọi tai ương đã qua. Trong đạo Phật đã từng có một câu nói rằng "biển khổ vô biên, quay đầu là bờ" . Nếu Độc Cô Tởm cứ chấp niệm rằng mình đúng, cứ đặt cái tôi mình lên trên hết mà không chịu nhận lỗi với Yên Nhiên, thì rõ ràng trước mặt hắn là một biển khổ vô biên không biết chừng nào mới vượt qua được. Nếu mà hắn cứ chấp niệm hắn đúng, cứ không chịu xin lỗi thì xung đột giữa anh em sẽ lên tới đỉnh điểm, gia đình của hắn sẽ vì thế mà tan nát. Ấy vậy mà chỉ việc nhận lỗi về phần mình và xin lỗi, cũng giống như đã quay lưng với chấp niệm mà nhìn lại về phía sau lưng, thì phát hiện ra bờ ngay ở sát bên hắn. Chỉ một câu xin lỗi và nhìn nhận lại sai lầm của mình mà biển khổ của gia đình hắn đã biến mất. Giả sử như hắn cứ chấp niệm là mình đúng, cứ cãi nhau cho bằng được để thể hiện uy quyền, cứ khăng khăng rằng mình đúng thì gia đình hắn sẽ mãi quay lưng với hắn, hắn sẽ tạo ra khoảng cách mênh mông với chính gia đình của mình. Bây giờ với sự dàn xếp của Bạch Đạo , hắn chỉ việc vô xin lỗi một câu , thì tất cả mọi tức giận và oán hận đều tan biến hết. Quả nhiên là lùi một bước trời cao biển rộng, biết lùi đúng lúc chính là đại trí vậy.
 
Chương 642: Một Vấn Đề Khác.


Độc Cô Tởm trong giây phút này được khai sáng ra một thứ kiến thức mới, hắn nhìn nhận ra vấn đề một cách thấu đáo hơn. Từ trước giờ hắn luôn dùng bạo lực để trấn áp người khác, dùng sự cố chấp quyền uy để bắt người khác phải thuần phục. Nhưng bây giờ trước hoàn cảnh hiện tại, hắn nhận ra rằng tình cảm có giá trị hơn là bạo lực. Con người ta hoàn toàn có thể lấy nhân nghĩa để thắng hung tàn, dùng trí nhân để thay cường bạo. Chỉ cần hạ mình một chút để xin lỗi , thì tự khắc mọi chuyện lại trở nên tốt đẹp như vậy. Trong đầu hắn tự nhiên nảy sinh một cảm giác muốn được áp dụng kiến thức mới, muốn thử nghiệm một chút những gì mà hắn mới học được, và cũng là muốn giải quyết êm thắm chuyện gia đình. Sau khi xin lỗi và đã được Yên Nhiên chấp thuận, thì vẫn còn một lời xin lỗi với mẫu thân mà hắn muốn nói ra. Hắn lúc này từ từ đứng dậy, chậm rãi đi về phía mẹ của mình . Hắn đứng trước mặt mẹ hắn , chậm rãi quỳ xuống trước mặt mẹ mà nói.

- "Con xin lỗi mẫu thân, con đã làm cho người đau lòng rồi . Con biết tội lỗi con gây ra đã khiến cho mẹ đau đớn như cắt từng khúc ruột. Con biết mình đã quá bậy bạ, vì sự nóng giận của bản thân mà gây ra tội lỗi tày trời này. Con cầu mong mẫu thân giơ cao đánh khẽ , tha cho con để con có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, hu hu hu..."

Vừa nói vừa nước mắt chảy ra, trong giây phút không ai ngờ tới hắn lại gục đầu lên đùi của mẹ mà khóc. Trường hợp như vậy thì Thúy Nga làm sao có thể trách mắng hắn được chứ ? Nếu hắn cứ vênh mặt lên không chịu nhận lỗi , thì bà còn có thể trách mắng hắn nhiều thứ. Còn bây giờ hắn đã quỳ xuống mà khóc lóc như thể một đứa trẻ, thì một người mẹ còn có thể nhẫn tâm trách mắng gì đây? Bà đưa tay vuốt nhẹ lên đầu hắn, ánh mắt dịu hiền của một người mẹ nhìn hắn mà vỗ về.

- " con à, là chúng ta đã sai rồi . Chúng ta không biết bao nhiêu áp lực mà con phải chịu đựng, chúng ta không biết bao nhiêu khổ cực mà con đã trải qua, chúng ta không biết rằng những khó khăn mà con gánh vác trên vai nặng đến cỡ nào. Tất cả chúng ta đều không biết những chuyện đó , nhưng mà lại có thể trách mắng con mà không tìm hiểu kỹ ngọn nguồn. Chúng ta đã khiến cho con bị oan ức rồi, chúng ta xin lỗi con."

Thúy Nga lại chủ động nhận lỗi trước hắn , nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc hắn như thủa hắn còn nhỏ vậy. Bàn tay bà vuốt nhẹ lên tóc, thì ở dưới hắn nở một nụ cười rất kín . Đầu hắn vẫn úp mặt lên đùi Thúy Nga, nước mắt vẫn chảy ra , nhưng lại che giấu một nụ cười. Hắn xin lỗi mẹ hắn là thật, nhưng không hối hận đến độ mà phải khóc như vậy. Sự hiếu thuận dành cho mẹ là thật sự, hối lỗi cũng là thật, nhưng không đến độ mà phải chảy nước mắt khóc hu hu, thì những giọt nước mắt ấy thực ra là những giọt nước mắt giả dối.

Đây đúng là khổ nhục kế, dùng chút nước mắt để lấy lòng của mẹ mình, hạ mình quỳ gối để khiến gia đình có thể hòa hợp được lại với nhau, vui vẻ yêu thương nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Thực ra mà nói, nếu quỳ trước mặt cha mẹ, hay xa hơn một chút là quỳ trước mặt sư phụ là một điều quá đổi bình thường. Việc quỳ gối trước những người này là một chuyện hiển nhiên không có gì ghê gớm cả, vấn đề ở đây là hắn quỳ gối để xin lỗi, đó mới là điều đáng nói. Độc Cô Tởm đã hạ mình xuống xin lỗi trước, nhận sai về phần mình để rồi nhận ra rất nhiều thứ mà hắn có được khi mà hắn chịu hạ mình. Chúa Jesus đã từng dạy rằng " nếu ngươi tự đưa bản thân mình lên quá cao, người ta sẽ đè ngươi xuống dưới. Nếu như ngươi tự hạ mình xuống dưới thấp, người ta sẽ nâng ngươi lên cao" . Giả sử như Độc Cô Tởm dùng quyền uy của mình mà ép Yên Nhiên phải nhận lỗi , ép tiểu muội phải xin lỗi hắn, thì những người trong gia đình của hắn chỉ xem hắn như một tên ngông cuồng không hiểu đạo lý. Bọn họ sẽ xa lánh hắn , sẽ căm ghét hắn, sẽ coi hắn như là người dưng chứ không còn là người thân thiết nữa. Nhưng bây giờ hắn hạ mình xuống, quỳ xuống xin lỗi mẹ hắn, khóc lóc hối hận vì lỗi lầm của mình. Hắn làm như vậy thì không những không bị mẹ hắn trách phạt, mà lại còn được mẹ hắn vỗ về an ủi, tình cảm gia đình càng lúc càng thân thiết gắn bó hơn. Việc hạ mình xuống xin lỗi và nhận sai lầm về mình không những không khiến hắn mất đi bất kỳ điều gì cả, mà lại còn khiến cho hắn được hơn rất nhiều thứ mà hắn không nghĩ tới, và bây giờ địa vị của hắn trong lòng gia đình càng lúc càng vững chắc. Bọn họ bây giờ xem hắn là một vị quan thanh liêm , một người chồng mẫu mực, một người con hiếu thảo, và một người anh đáng tin cậy. Tất cả những điều ấy khiến cho hắn cảm thấy rất hài lòng, và cố gắng che giấu nụ cười thỏa mãn đằng sau giọt nước mắt kia. Thúy Nga không biết những toan tính của thằng con mình, bà vỗ về an ủi, lúc này đưa tay đỡ lấy con mà nói .

- "được rồi, con đứng dậy đi , đừng có khóc cứ như đứa trẻ 10 tuổi vậy. Con xem lại mình đi, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Vợ con còn đang ngồi đây nhìn con này, thật là xấu hổ quá đi."

Độc Cô Tởm ngước mặt lên, tay hắn gạt đi những dòng nước mắt. Hắn hoàn toàn không thấy xấu hổ mà còn thấy vui vẻ, quay sang nhìn vợ một cái rồi lại nhìn mẹ mình mà trả lời.

- " mẫu thân à, con dù có bao nhiêu tuổi vẫn là con của người, không phải sao?"

Hắn vừa nói vừa thuận theo đó mà đứng dậy, còn những người xung quanh thì bật cười vui vẻ, không ai phản đối ý hắn cả. Gia đình bây giờ đã hòa hợp lại với nhau, những sóng gió chỉ mới vừa đó thôi tưởng chừng tạo thành một vết rạn nứt không bao giờ lành được, ấy vậy mà lại có thể biến mất như chưa từng tồn tại. Sự giận dữ đã trôi qua rồi , không còn ai trách hờn giận ai cả , mọi người đều đối xử với nhau bằng tình yêu thương và sự tôn trọng lớn.

Vấn đề trong gia đình của nhà Độc Cô đã được giải quyết xong, mọi người lại trở về tình trạng như chưa có gì xảy ra. Bọn họ trò chuyện với nhau vui vẻ , kể lại những năm tháng vất vả của mình . Những người phụ nữ thì kể lại những ngày còn ở Kiến Nghiệp, kể về những câu chuyện bị những người khác dòm ngó và có ý muốn tấn công. Họ kể lại cách họ chạy trốn, cách mà họ tìm cách thoát khỏi những kẻ muốn chiếm đoạt họ, để đến đây đoàn tụ cùng đứa con trai này. Còn Độc Cô Tởm thì kể những chuyện mà hắn phải xuống làm việc ở trời Nam xa xôi này, về những vất vả của thuở ban đầu đặt chân đến nơi xa lạ. Mỗi người đều có một câu chuyện để kể , tuy rằng quá khứ rất là vất vả khổ cực nguy hiểm, nhưng câu chuyện kể lại rất vui vẻ, bởi họ biết những khổ cực nguy hiểm ấy đã trôi qua rồi. Bây giờ gia đình ngồi hàn huyên lại những quá khứ gian nan, xung quanh họ luôn có một cảm giác ấm áp của hạnh phúc gia đình. Bọn họ cứ thế trò chuyện vui vẻ, cho đến khi Yên Nhiên cảm thấy mệt mỏi đưa tay ngáp một cái. Độc Cô Tởm nhìn thấy thì tự nhiên ý tứ, hắn ân cần hỏi thăm đứa em gái bé nhỏ.

- " muội mệt rồi có phải không ? Bây giờ muội nghỉ ngơi sớm nhé, ngày mai chúng ta sẽ trò chuyện tiếp , có được không?"

Yên Nhiên nhẹ gật đầu một cái, nàng đúng thật là muốn nghỉ ngơi rồi. Độc Cô Tởm liền quay sang mẹ mình, hắn lễ phép cúi đầu mà nói.



- " Thưa mẫu thân, có vẻ tiểu muội đã mệt rồi . Vậy con xin phép rời đi cho tiểu muội được nghỉ ngơi, con chợt nhớ mình còn chút công việc chưa giải quyết."

Vừa thể hiện rằng muốn để cho em mình nghỉ ngơi, lại thể hiện rằng mình cần phải đi làm việc quan vụ. Cái này nghe sơ qua thì thấy bình thường , nhưng ẩn chứa bên trong là đang tự thể hiện mình vừa là một người anh lo cho em, vừa là một vị quan hết lòng vì dân vì nước . Thúy Nga nghe con nói vậy thì trong lòng rất vui , nhưng cũng không quên dặn dò con mình.


- " được , được . Con làm xong công việc thì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi . Nếu công việc nhiều quá thì để ngày mai hãy làm, đừng cố gắng quá sức mà ngã bệnh nhé con."

Đoạn quay sang nhìn Diệp Lan bên cạnh , ánh mắt yêu thương trìu mến.

- " ta vẫn mong hai con sớm ngày bên nhau, gần gũi để rồi sinh cho gia đình ta một hài tử nối dõi tông đường . Việc này là việc trọng đại nhất định phải làm, hai con phải cố gắng đấy."

Diệp Lan tủm tỉm cười, khuôn mặt có chút e ngại mà nói .

- "chuyện này thì phải nhờ phu quân cố gắng rồi , chứ con làm sao quyết định được."

Thế là lại đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn sang phía Độc Cô Tởm, trong lòng cũng rất mong đợi một hài tử. Độc Cô Tởm nhìn thấy sự mong chờ của vợ mình, hắn lúc này cũng cười gượng, lại hướng mẹ mình mà cúi đầu một cái .

- "con nhất định sẽ không làm cho mẫu thân thất vọng , xin mẫu thân yên tâm."

Hắn đương nhiên biết nghĩa vụ của đứa con trai là phải nối dõi tông đường, mà cũng phải tạo ra một hậu duệ để tối dõi hắn. Thúy Nga nhẹ gật đầu, bà rất mong đợi đứa cháu nội sẽ sớm được chào đời. Nhưng mà cái gì thì cũng thuận theo lẽ tự nhiên, không thể ép buộc được . Với lại thời gian còn rất nhiều, không có gì phải gấp gáp cả. Bà nhìn Độc Cô Tởm mà gật đầu thêm cái nữa.

- " được rồi, con đi làm công vụ của mình đi , và nhớ nghỉ ngơi sớm đấy."

Độc Cô Tởm lúc này lại cúi đầu thi lễ một cái nữa, sau đó nhẹ nhàng quay lưng rời đi . Hắn bước ra ngoài và kết thúc một vấn đề, nhưng lại mở ra một vấn đề khác rất cần phải giải quyết.
 
Chương 643: Họp Khẩn Trong Đêm.


Độc Cô Tởm sau đi rời khỏi căn phòng của Yên Nhiên, hắn không trở về phòng của hắn mà đi về một hướng khác . Bước chân tới gần một tên lính gác đang đứng canh gần đó, hắn gọi tên lính đứng canh ấy mà ra lệnh.

- " Nhà ngươi mau đi kêu anh em Thạnh Bình và Thạnh Bắc tới phòng họp gấp , ta có chuyện gấp cần phải thảo luận ngay."

Tên lính nghe lệnh lập tức cúi đầu nhận lệnh , sau đó vội vã rời đi tới nơi cần tới. Độc Cô Tởm cũng không đứng yên tại chỗ, hắn lập tức đi tới phòng họp và thắp đèn lên. Căn phòng họp được ánh đèn làm cho sáng, chiếu rọi mọi vật dụng trong phòng. Hắn bắt đầu đi về vị trí vốn dĩ là của người làm chủ phòng họp, ngồi vào vị trí mà vẫn là dành cho hắn. Hắn ngồi một lúc , sau một khoảng thời gian ngắn chờ đợi thì hai anh em Thạnh Bình và Thạnh Bắc cũng tới . Bọn họ bước vào bên trong thì đã thấy chủ của mình đã ngồi đợi từ bao giờ. Trong một thoáng ngạc nhiên, bọn họ đồng loạt cúi đầu thi lễ.

- " Chúng thuộc hạ tham kiến đại nhân, không biết đêm hôm đại nhân gọi chúng thuộc hạ tới đây có chuyện gì?"

Triệu hồi thuộc hạ vào giữa đêm tối thế này, không cần nói cũng hiểu đây là một chuyện rất là quan trọng và cấp bách. Độc Cô Tởm nhìn thuộc hạ gật đầu một cái , đoạn chỉ tay ra hiệu mời ngồi vào ghế. Hai người ấy thấy vậy cũng lập tức ngồi vào vị trí của mình, ngồi vào ghế mà mình vẫn hay ngồi mỗi khi họp bàn vấn đề đại sự gì đó. Hai anh em này là hai người thuộc hạ thân cần nhiều năm của gia tộc Độc Cô, theo hầu từ đời Độc Cô Tổng đến đời Độc Cô Tởm. Thạnh Bắc thì theo Độc Cô Tởm từ lúc nhận chiếu chỉ xuống Phương Nam làm tiết độ sứ , còn Thạnh Bình thì ở lại bảo vệ phủ Độc Cô. Đợt vừa rồi Thúy Nga dẫn người nhà trốn hôn sự với tên Thái giám tổng quản Nội Cung, đi theo thương nhân xuống phía Nam đoàn tụ với con mình, thì Thạnh Bình từng đánh cỗ xe ngựa đánh lạc hướng tổng quản nội cung cho đoàn người chạy thoát. Sau khi hoàn thành công việc , lừa được tên tổng quản kia một vố đau đớn, thì Thạnh Bình vội vã theo xuống Phương Nam để hợp mặt với người trong gia tộc. Bây giờ hai bọn họ đang ở đây, là hai người được tiết độ sứ vô cùng tin tưởng , bàn luận những chuyện quan trọng nhất. Bọn họ thấy trời đã tối khuya, mà căn phòng họp này chỉ có hai người, họ thì đoán chừng ra chuyện này thực sự không phải là chuyện nhỏ. Anh em này thoáng chút nhìn nhau, khuôn mặt lo lắng xuất hiện trên hai người bọn họ. Độc Cô Tởm đợi hai người họ yên vị , hắn trầm ngâm một lúc, bắt đầu mở miệng.

- " Ta biết trời đã tối khuya rồi , mà lại triệu hồi hai anh em ngươi tới đây thì thật là bất tiện quá . Nhưng mà chuyện này với ta thực sự không phải là chuyện nhỏ, ta cảm thấy không thể coi thường chuyện này được, vì vậy mới phải gọi anh em các ngươi tới đây để bàn tính."

Độc Cô Tởm nói một hồi vòng vo , nhưng vẫn chưa nói ra vấn đề chính là gì, điều này khiến cả hai anh em này ngạc nhiên. Trước giờ mở miệng ra nói là hắn sẽ dứt điểm điều gì đó, ít khi nào vòng vo như vậy. Bây giờ lại nói dò ý trước như thế thì thật khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, hai anh em liền hướng hắn thi lễ.

- "Thưa đại nhân, anh em chúng tôi đã theo nhà Độc Cô từ rất lâu rồi , phò tá từ lão gia đến bây giờ, chẳng lẽ lòng thành chưa đủ để đại nhân tin tưởng mà phải dò ý như vậy sao ? Nếu thực sự có chuyện gì đó quan trọng, thì xin đại nhân cứ nói thẳng , anh em chúng tôi nguyện cùng đại nhân chia sẻ âu lo, xin đại nhân cứ yên tâm."

Anh em này cam kết một đời trung thành với chủ khiến cho Độc Cô Tởm rất hài lòng. Hắn lúc này gật đầu một cái , đôi mắt hướng về phía xa xăm như đang nghĩ gì đó, bắt đầu nói. Được rồi , vậy thì ta cũng không dài dòng nữa . Ta sẽ kể cho hai vị nghe một câu chuyện, mọi chuyện là như thế này..."

Độc Cô Tởm bắt đầu kể lại mọi chuyện, kể những chuyện về sự xung đột của hắn với Yên Nhiên. Và sau đó chuyện Bạch đạo xuất hiện đã hòa giải xung đột trong gia đình , không chỉ chữa trị tay cho Yên Nhiên mà còn giải quyết mọi mâu thuẫn một cách vô cùng nhanh chóng và êm đẹp. Hắn kể tường tận mọi chuyện, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất cho đến lớn nhất. Kể về cách mà Bạch Đạo thuyết phục mọi người , sau đó rời đi mà không đòi hỏi quá nhiều phần thưởng . Những chuyện này hắn kể một cách chi tiết, kể xong lại thở dài một tiếng.

- "Đấy, mọi chuyện là như thế đấy. Những điều này khiến ta có chút suy nghĩ riêng, trong lòng cảm thấy rất lo lắng không an tâm."

Thạnh Bình và Thạnh Bắc lại thoáng nhìn nhau , bọn họ cảm thấy kỳ lạ không hiểu chuyện. Có người hòa giải giúp xung đột của gia đình, biến chuyển sóng gió trở lại bình an thì là điều tốt đẹp, tại sao những chuyện tốt đẹp như thế này lại phải âu lo? Thạnh Bình không hiểu, hắn hướng về phía Độc Cô Tởm thi lễ một cái mà hỏi .

- " thưa đại nhân, những chuyện mà đại nhân kể thì lẽ ra phải là những chuyện vui mới đúng . Ngoại trừ việc tiểu thư xui rủi bị đau tay, nhưng chuyện đó cũng đã qua rồi . Bây giờ gia đình đại nhân đã hòa hợp như vậy, đây là một chuyện thật đáng chúc mừng, cớ sao đại nhân còn âu lo?"



Thạnh Bình dứt lời ,Thạnh Bắc thoáng nhìn sang trầm ngâm. Hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng trong phút chốc hắn ngộ ra điều gì đó , vô thức bật cười một tiếng hướng tiết độ sứ thi lễ mà hỏi.

- " Tại hạ hiểu rồi, có phải đại nhân âu lo vì không biết phải thưởng sao cho xứng đáng với công trạng đó , có đúng không?"


Nói tới đây thì mỉm cười gật gù.

- " Tại hạ nghĩ một người như hắn thì cứ vàng bạc mà thưởng , nếu chê ít thì thưởng nhiều một chút. Như vậy là được rồi , đâu cần đại nhân phải quá âu lo?"

Thạnh Bắc vừa dứt lời, Thạnh Bình đã quay sang nhìn, dường như hắn cũng tán đồng ý kiến của Thạnh Bắc mà bật cười.

- " thì ra là thế! Đúng là như vậy , chỉ cần thưởng hắn một chút tiền là được rồi, đại nhân cứ như thế mà làm thôi, có gì mà phải trầm tư đến như vậy?"

Độc Cô Tởm thở dài một tiếng, nhìn anh em kia mà thoáng chút thất vọng , có lẽ bọn họ đã không hiểu được thâm ý trong chuyện này. Hắn lại nhìn hai anh em kia một cái nữa, đoạn lắc đầu mà bảo.

- "Hai người thật sự không biết huyền cơ trong chuyện này sao ? Hai người thật sự không nhìn thấy điều bất thường trong chuyện này sao?"

Hai anh em kia lại ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu ý chủ nhân đang nói gì . Họ lại tròn mắt nhìn về chủ của mình , mà tên tiết độ sứ không để cho họ kịp hỏi, hắn lúc này chỉ về phía bọn họ mà nói.

- " Này nhé , các ngươi thử nghĩ xem , cái tên ấy tới đây chữa trị cho tiểu muội của ta. Ừ thì cứ cho rằng hắn ba đời chữa xương khớp, cứ cho rằng hắn giỏi chuyên môn về chữa xương đi. Nhưng cái ta quan tâm không phải là tài y thuật của hắn, cái ta quan tâm là tài trí thao túng tâm lý người khác của hắn. Hắn uốn ba tấc lưỡi có thể xoay vần cục diện, chỉ dùng những câu chữ trong mồm mà có thể khiến gia đình ta từ thù ghét chuyển sang yêu thương ta. Hắn đưa ra những lý lẽ mà chính ta ở ngoài nghe lén cũng suýt nữa bị hắn lừa, cũng suýt nữa tưởng mình là một người tốt như miệng lưỡi của hắn nói. các ngươi nghĩ xem một người như vậy có tài trí không ? Và một người tài trí như thế thì tại sao lại lưu lạc xuống vùng đất Giao Chỉ xa xôi này? Những vấn đề như vậy, các ngươi có thấy kỳ lạ hay không?"

Anh em kia lại nhìn nhau một lần nữa với vẻ ngơ ngác , lần này trong đầu bọn họ đã nghĩ ra nhiều thứ sâu xa hơn. Đúng như lời của tiết độ sứ nói, nếu như một người tài trí như vậy thì không thiếu những nơi để có thể đầu quân. Những người như vậy hoàn toàn có thể trở thành môn khách, trở thành mưu sĩ cho một vị quan đại thần nào đó . Tùy vào tài năng mà có thể trở thành mưu sĩ cho cả vị quan nhất phẩm, nhị phẩm, hoặc là tam phẩm, chứ không phải là tầm thường gì. Vậy thì lý do gì một người tài trí lại có thể xuống vùng cực nam xa xôi của Đông Ngô thế này? Thanh Bình đang tâm tư, với những điều kỳ lạ ấy thì hắn cũng rất là tò mò, hắn ngờ nghệch hướng tiết độ sứ mà hỏi.

- " Đại nhân à, có phải ngài hơi lo xa không ? Tại hạ thấy tên đấy còn trẻ , mà hắn cũng nói rằng hắn đang đi du lịch cơ mà? Có thể là trước khi hắn đi tìm kiếm công danh sự nghiệp, thì hắn muốn đi du lịch chơi một vòng cho đã rồi mới tiến tới xây dựng cơ đồ, có thể như vậy thật thì làm sao?"
 
Chương 644: Mưu Sĩ Của Ai?


Một câu trả lời thật sự quá ngây ngô, ngây ngô đến mức khiến người nghe xem chút nữa bật cười. Nhưng mà lỡ như hắn đi du lịch rồi tình cờ vào đây thật thì sao? Cái câu trả lời ngây ngô ấy lại không phải là không có lý , lại không phải là thứ không thể xảy ra. Độc Cô Tởm trong một thoáng rất ngắn tròn xoe mắt, hắn đã rất ngạc nhiên bởi câu trả lời ấy. Hắn suýt chút nữa đã bật cười, nhưng ngẫm lại thì thấy câu trả lời ấy cũng hoàn toàn có lý. Độc Cô Tởm quay sang trầm tư , suy nghĩ gì đó một lúc rồi gật đầu bảo.

- "Được rồi , ngươi nói như vậy cũng tạm chấp nhận được. Vậy thì cứ cho là hắn thật sự đi du lịch, rồi vô tình xuống đây gặp cơ duyên để giúp đỡ nhà ta đi . Ừ thì cái này cũng có lý , có thể tạm chấp nhận được. Ta tạm thời chấp nhận lý do này, bây giờ ta giả sử lý do này không phải là lý do đúng, vậy thì các ngươi sẽ nghĩ thế nào về tình huống này bây giờ."

Câu hỏi của Độc Cô tởm vừa hết , hai anh em nhà kia khuôn mặt đã trở nên ngáo ngơ. Con người chúng ta thường hay phạm một sai lầm rất cơ bản, một sai lầm mà nó thông dụng đến nỗi chúng ta còn không nhận ra nó tồn tại. Khi chúng ta đi tìm căn nguyên cho một vấn đề gì đó, khi mà chúng ta đặt ra được một giả thiết nghe có vẻ hợp lý , chúng ta sẽ mặc định giả thiết đó là đúng. Sau khi mặc định giả thiết đó đúng , chúng ta lại thông qua cái mà chúng ta cho là đúng đó để tiếp tục hướng tới một kết cục tiếp theo. Thế nhưng giả thiết đó dù có lý thì cũng chỉ là một giả thiết mà thôi , và nó hoàn toàn có thể không xảy ra. Vì vậy người cẩn thận sẽ đặt thêm vài giả thuyết khác, để nếu giả thiết này sai thì vẫn có thể có kế sách khác đối phó tình hình. Độc Cô Tởm là một kẻ trải qua nhiều sương gió, xung quanh hắn luôn là kẻ thù dòm ngó , vậy nên tính hắn vô cùng cẩn thận. Cũng bởi vì hắn cẩn thận suy xét, cho nên mới có thể giữ cho hắn sống đến giờ phút này. Bây giờ hắn tạm chấp nhận là việc tên Bạch Đạo xuống đây du lịch là ngẫu nhiên , và giả thiết này được đặt sang một bên, bởi nếu Bạch Đạo thực sự xuống đây ngẫu nhiên thì hắn không phải là một mối nguy hiểm. Và giờ đây hắn muốn đặt ra một giả thiết khác , một giả thuyết rằng đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch nào đó. Theo giả thuyết này thì tên Bạch Đạo có thể gây nguy hiểm đến gia tộc, từ đó đề ra kế sách để có thể ứng phó được tốt nhất. Hai anh em nhà kia nghe vậy ngớ người một lúc , sau một thoáng suy nghĩ thì họ cũng hiểu ra điều này. Bọn họ vẫn hướng đôi mắt về phía chủ nhân, mà tên Độc Cô Tởm lúc này lại nói tiếp.

- "Nếu như giả sử hắn tới đây du lịch là ngẫu nhiên, và khi ta đề nghị ban thưởng cho hắn một phần thưởng gì đó. Giả sử như hắn là kẻ tham lam lập tức đòi vàng bạc châu báu, như vậy có lẽ ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng kẻ này lại không coi trọng phần thưởng ngay trước mắt, mà dường như hắn xem nhẹ phần thưởng từ tay ta và có một mục đích gì đó khác hơn. Tất nhiên đây chỉ là những suy đoán mông lung của ta, là những suy đoán không có cơ sở . Nhưng không thể không nghĩ đến những vấn đề nguy hiểm như vậy được, vì điều này có thể liên quan đến sự tồn vong của gia đình ta."

Hai tên thuộc hạ đơ cả người, đối diện với những suy luận mà chủ nhân đưa ra, hai người bọn họ cảm thấy cũng thật sự có lý . Dựa vào những thông tin mà họ được truyền tải, tự mình bị cuốn theo những dòng suy nghĩ của riêng mình. Thạnh Bắc chợt nhìn nhận một vấn đề gì đó, trong đầu nảy ra một tia suy nghĩ, hắn ngước lên nhìn chủ nhân mà hỏi.

- "Vậy có thể nào hắn thực sự là có mục đích, nhưng mà là đang đi tìm chủ nhân cho riêng mình. Có phải chăng hắn tới đây là muốn được đầu quân cho đại nhân, muốn được trở thành mưu sĩ cho đại nhân, liệu có khả năng ấy xảy ra hay không?"

Độc Cô Tởm thoáng chốc đứng hình, hắn nhìn tên thuộc hạ với một chút gì đó khá tâm tư. Bản thân hắn cũng biết rằng mưu sĩ là một quân cờ quan trọng của bất cứ một thái thú nào. Mặc dù hắn là tiết độ sứ, chỉ là quan tứ phẩm cai quản một chỉ. Nhưng Giao Chỉ là vùng đất rộng lớn, thậm chí có thể gọi là Giao Châu. Hắn làm tiết độ sứ của Giao Chỉ, cũng có thể xem như là đang làm thái thú tam phẩm đứng đầu một châu, chính là Giao Châu. Những quan thái thú đứng đầu một châu khác đều có chứa dưới trướng của mình ít nhất là một mưu sĩ , có người thậm chí còn có tới hai hoặc ba mưu sĩ bên mình. Thế nhưng hắn thì sao? Bây giờ dưới trướng hắn toàn là võ biền, làm gì có một mưu sĩ bày mưu tính kế nào cho ra hồn chứ. Hai tên thuộc hạ thân cận nhất của hắn đang họp ở đây cũng đều là bên nhà võ, đánh đấm võ công thì rất là ổn, nhưng nói về mưu kế thì chẳng tài cán gì. Trong phút chốc hắn đã rất thích cái ý tưởng mà tên thuộc hạ nói, tức là Bạch Đạo tới đây để làm mưu sĩ cho hắn. Tuy rằng rất thích, nhưng ngay lập tức hắn đã lắc đầu xua tay?

- "Cái gì chứ ? Muốn tới đây đầu quân làm mưu sĩ cho ta ư ? Không thể nào. Với tài trí của hắn thì hắn có thể đầu quân cho bất kỳ một thái thú ở một châu nào đó, làm gì phải tới tận xứ man di xa xôi này để đầu quân cho một quan tứ phẩm tiết độ sứ như ta? Điều này là không thể nào đâu."

Đối với người Hán , họ tự gọi họ là người Trung Hoa, tức là trung tâm tinh hoa của vũ trụ. Từ cái tên Trung Hoa cũng đủ hiểu rằng họ luôn cho rằng họ thượng đẳng, còn tất cả những dân tộc ở bốn phương khác đều là man di cả. Và việc được làm quan trong vùng đất Trung Nguyên chính là hạnh phúc , còn việc phải đi tới làm tiết độ sứ cai quản vùng đất xa xôi ngoài trung nguyên với bọn chúng không khác gì là đi đầy. Vậy thì một mưu sĩ tài trí tại sao lại phải tự mình lưu đày đến vùng đất xa xôi này ? Độc Cô Tởm nhìn nhận điều này, vì vậy dù rất thích cái ý tưởng tên Bạch đạo tới đây làm môn khách cho hắn, nhưng hắn không tự huyễn hoặc mình nhiều đến thế. Hắn đứng dậy , bước chân chậm rãi trong vô định , vừa đi vừa nói.

- "Nếu thực sự hắn mà tới đây làm môn khách cho ta , thì thực sự ta rất vui mừng. Thế nhưng ta không tin lắm về chuyện như vậy. Ta thấy tài trí của hắn không tầm thường, với tài trí ấy đừng nói là đầu quân làm mưu sĩ cho một thái thú nào đó, mà thậm chí hắn có thể lên kinh thành ứng tuyển để làm quan cũng không phải là không thể. Bởi vậy việc nói hắn tới đây để xin đầu quân làm mưu sĩ cho ta là chuyện khá hoang đường, mà ta cảm thấy hắn có thể đã là một môn khách của một vị quan nào đó, một viên quan là của kẻ thù nhà ta chẳng hạn..."



Lời nói chậm rãi , vừa nói xong thì khuôn mặt đầy âu lo , đôi mắt nheo lại nhìn hai tên thuộc hạ của mình. Hai tên thuộc hạ bây giờ mới hiểu ra nỗi âu lo của chủ nhân mình, mới hiểu ra mối nguy hiểm mà chủ nhân mình đang lo lắng. Bọn chúng suy nghĩ nông cạn, cứ thấy chuyện trước mắt cho là tốt đẹp, đâu nghĩ rằng chuyện tốt đẹp trước mắt lại có thể ẩn giấu nhiều nguy hiểm đến như vậy, quả nhiên là những huyền cơ sâu xa không dễ gì nghĩ tới. Khi mà bọn chúng đã được nói cho biết huyền cơ ẩn giấu, thì bản thân chúng cũng rất là lo lắng. Gia tộc Độc Cô không phải là không có kẻ thù, mà là kẻ thù rất nhiều và rất nguy hiểm. Thạnh Bình là người bảo vệ phủ Độc Cô suốt 10 năm qua, hắn chỉ mới xuống Giao Chỉ được có mấy ngày nên hắn hiểu rất rõ những kẻ thù vây quanh phủ. Hắn lúc này mới nghĩ đến điều gì đó , bật đứng dậy nhìn chủ nhân mình mà nói.

- " Thưa đại nhân, nếu như bảo kẻ thù phái người tới đây để hãm hại chúng ta, thuộc hạ nghĩ tới một kẻ vô cùng đáng nghi."


Hắn đã nghĩ tới một người nào đó , một kẻ mà thực sự khiến hắn phải đề phòng. Độc Cô Tởm và cả Thạnh Bắc quay phắt về phía Thạnh Bình, ánh mắt vô cùng tò mò mà hỏi.

- "Kẻ nào? Nhà ngươi mau nói ra cho ta nghe."

Thạnh Bình khuôn mặt thoáng chút sợ hãi , hắn ngẫm nghĩ gì đó mà nói tiếp.

- "ở Kiến nghiệp có tên tổng quản Nội Cung Ninh Sơn là một kẻ đáng nghi nhất. Hắn ngoài mối thù đã hạ sát lão gia ra, thì gần đây còn có một chuyện khác nữa. Chắc đại nhân cũng biết rằng hắn đã tới ngõ lời dạm hỏi tiểu thư cho đứa con trai khốn nạn của hắn. Khi lão phu nhân từ chối mai mối, hắn đã buông lời đe dọa bắt ép phải gả tiểu thư cho nhà của hắn, và đó cũng là lý do mà lão phu nhân dẫn mọi người chạy trốn tới đây."

Độc Cô Tởm và Thạnh Bắc dường như cũng tán đồng ý kiến này , bọn họ gật gù, Thạnh Bình thấy vậy thì tiếp tục nói.

- "Lần đó chúng ta bày mưu tính kế lừa tên Thái giám ấy một phát đau đớn. Cái tên ấy vốn là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, bị lừa một vố như vậy chắc chắn không dễ gì bỏ qua được. Thuộc hạ suy nghĩ có phải chăng hắn ghi thù vào lòng , và bây giờ phái tên Bạch Đạo tới đây tiếp cận chúng ta để nhằm mục đích trả thù chăng? Liệu có phải chăng tên Bạch Đạo này là môn khách của Ninh Sơn , được tên thái giám dùng để rửa mối nhục mà hắn đã phải chịu , liệu có phải như thế không?"

Suy đoán của Thạnh Bình không phải là không có cơ sở. Ai cũng biết tên Ninh Sơn vừa là kẻ thù giết cha, vừa là kẻ bị khước từ. Với một tên tiểu nhân bỉ ổi như hắn thì dễ dàng gì chấp nhận được nỗi nhục bị qua mặt chứ? Thạnh Bắc lúc này cũng cảm thấy lo lắng, khuôn mặt đăm chiêu mà gật đầu.

- " Ta cảm thấy tên Ninh Sơn này là kẻ đáng nghi nhất . Hắn tiểu nhân bỉ ổi , việc để sổng mất tiểu thư khiến cho hắn chắc chắn ghi hận trong lòng. Nếu như hắn phái tên Bạch Đạo xuống đây để âm thầm tiếp cận chúng ta tìm thời cơ để vu oan giá họa, thì thực sự quá nguy hiểm rồi. "
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top