Dịch Yêu Lại Từ Đầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031: 1031: Chương 1015





Ninh Tôn kiểm tra vết thương sau tai mẹ Ninh một chút.

Vết thương cũng không sâu, nhìn thì ít nhiều vẫn có chút nhìn thấy mà đau lòng.

Ninh Tôn nghĩ nghĩ, rồi dán băng keo cá nhân trở lại lần nữa: “Gần đây chú ý một chút, đừng để dính nước, mặc dù vết thương không quá sâu, nhưng diện tích khá to, cũng dễ bị nhiễm trùng.”
Mẹ Ninh gật gật đầu, vén tóc: “Tiểu Du đã xử lý rất tốt cho mẹ ròi, bây giờ cũng không cảm thấy đau nữa.”
Thực sự mặc dù vết thương nhìn hơi lỳ quặc, nhưng nói thật thì không đau lắm.

Ninh Tôn nghĩ nghĩ, hơi buồn cười: “Tại sao còn có thể đánh nhau với bà ta? Hai người ai chọc ai vậy?”
Chủ đề này đã nói đến đây, mẹ Ninh cũng liền cao hứng, kể một lượt từ đầu đến đuôi tỉ mỉ chuyện ngày hôm đó đánh nhau cùng với Trang Lệ Nhã.

Đại khái cũng là do Trang Lệ Nhã ở trong điện thoại nhã nhặn hẹn gặp bà muốn nói chuyện, kết quả gặp nhau nói vài câu liền muốn động tay.

Đương nhiên mẹ Ninh không thể nhẫn nhịn, bà bắt đầu đánh trước, sau đó chiến thắng áp đảo.

Mẹ Ninh khua tay múa chân nói cho Ninh Tôn biết mình đánh người như thế nào.

Cũng không biết trong lời bà kể có gia giảm hay không, nhưng nghe bà nói thì không có chịu thiệt thòi.

Ninh Tôn cũng hiểu tính nóng nảy của mẹ Ninh, vậy nên nghe xong liền gật gật đầu: “Về sau cố gắng đừng động tay nữa.”
Mẹ Ninh “hừ” một cái, hơi kiêu ngạo: “Nếu bà ta không chọc đến mẹ, mẹ chắc chắn sẽ không chủ động tìm bà ta, nhưng bà ấy đụng đến mẹ trước, mẹ không thể chiều theo được.”
Cả đời này của bà chỉ chịu thiệt thòi duy nhất trên người Ninh Bang, từ đó trở về sau bà liền tự nói với chính mình, về sau chỉ có thể là bà ăn hiếp ăn người khác, cũng không để bị bất kì ai bắt nạt nữa.

Ninh Tôn không nói gì nhiều, mấy người xem tivi một lúc rồi cũng đi ngủ.


Ngày hôm sau hỏa táng Ninh Bang, thầy pháp xem đã giờ, thời gian hỏa táng hơi sớm, vậy nên Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều đi ngủ sớm.

Hai người cả đêm đều không ngủ ngon, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy rồi, dọn dẹp một chút, sau đó lái xe đi đến nhà tổ họ Ninh.

Bên đó Ninh Tú cũng đã thức dậy rồi, thầy pháp cũng đã đến, chuẩn bị một đống các thứ ngổn ngang.

Hứa Thanh Du từng làm qua tang sự của ba mình, nhưng bây giờ nhìn thấy đồ thầy pháp chuẩn bị,cô vẫn không thể gọi ra tên, hoàn toàn không hiểu những cái này dùng làm cái gì.

Những đồ này đều được chuyển vào trong xem nói là sau khi hỏa táng Ninh Bang cũng đốt hết những đồ này.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi qua không giúp được gì nhiều, chỉ ở bên cạnh nhìn.

Trang Lệ Nhã chưa dậy, tình trạng cũng như hôm qua, bản thân không dậy nổi.

Nhưng chung quy bà ta có thật sự dậy không nổi hay không cũng không có người nào quan tâm, bây giờ đối với nhà họ Ninh, thật sự thì người này có cũng được không cũng được.

Trong nhà đều đã chuẩn bị xong, cũng đi đến nhà tang lễ.

Thời gian của bọn họ hơi sớm, chỗ nhà tang lễ vẫn chưa bắt đầu làm, Ninh Tú đã nhét tiền cho bọn họ, nên mới được sắp xếp làm người đầu tiên của ngày hôm nay.

Đợi sau khi xe bọn họ đến, nhà tang lễ cũng đã có người đợi.

Linh cữu của Ninh Bang được người đẩy đến, thầy pháp lại cầm rất nhiều đồ, quấn quanh di hài lẩm bẩm.

Nói cái gì Hứa Thanh Du cũng không nghe rõ, đại khái giống như là niệm để cho người chết đầu thai các loại.


Sau đó linh cữu được đẩy đến chỗ lò thiêu, nhân viên công tác đi đến, quay đầu nhìn Ninh Tú và Ninh Tôn: “Có muốn gặp ba lần cuối hay không?”
Ninh Tương đi đến, Ninh Tiêu thì không, nói là ở nhà chăm sóc Trang Lệ Nhã.

Ninh Tú quay đầu nhìn Ninh Tương: “Cô có muốn nhìn lần cuối không?”
Ninh Tương do dự một lúc rồi mới lắc đầu: “Không nhìn.”
Nhân viên công tác không có biểu cảm gì đặc biệt, nghe bọn họ trả lời vậy, trực tiếp đẩy quan tài đến khu vực hỏa thiêu.

Những người còn lại ở bên ngoài đợi.

Bởi vì không cần xếp hàng, nên thời gian vẫn khá nhanh, gần nửa tiếng sau cũng đi ra.

Thầy pháp cầm hai đôi đũa đỏ đi đến, đưa cho Ninh Tú và Ninh Tôn, bảo bọn họ lấy hài cốt của Ninh Bang bỏ vào trong hũ tro cốt.

Hứa Thanh Du đã từng nhìn thấy hỏa táng của ba Hứa.

Những cái này không giống như trong tivi phát, cũng không đốt thành tro, xương từng khối từng khối, vẫn còn rất hoàn chỉnh.

Ninh Tôn và Ninh Tú cũng không tệ khâu cuối cùng này, hai người gắp nhanh hài cốt bỏ vào trong hũ tro cốt.

Sau đó hũ tro cốt cũng được đóng kín lại.

Bọn họ chuyển hết tất cả những đồ vật ở nhà họ Ninh đến khu vực hỏa thiêu, đốt hết tất cả.


Thực sự mà nói những đồ vật này quá trình thì rất rắc rối, nhưng làm thì rất nhanh chóng.

Đồ vật đốt rất nhanh, chưa đến một lúc những đồ vật đem đến đã được đốt hết hoàn toàn, sau đó mấy người lại lên xe đi đến nghĩa trang.

Lúc bọn họ đến bên chỗ nghĩa trang cũng đã chuẩn bị xong, tất cả đều nghe theo lời của thầy pháp.

Hứa Thanh Du chỉ đứng ở nơi cách đó không xa, cô vẫn chưa đi vào cửa, vậy nên không cần phải giúp gì.

Thầy pháp niệm xướng một lúc lâu, cuối cùng bảo Ninh Tú đặt hũ tro cốt vào bên trong huyệt mộ.

Trước đó Hứa Thanh Du không có cảm xúc gì đặc biệt, cô cùng với Ninh Bang chỉ gặp nhau vài lần như vậy, hơn nữa ấn tượng cũng không quá tốt.

Cho nên Ninh Bang chết hay không biến động ở trong lòng cô cũng không lớn, trước đó chỉ có duy nhất một điều khiến cho cô hơi ngậm ngùi là những sự việc này của Ninh Bang dễ dàng khiến cho cô nhớ đến ba của mình.

Nhưng bây giờ nhìn thầy pháp lấp huyệt mộ, Hứa Thanh Du đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Kết cục của một con người đến cuối cùng chính là một huyệt vị nhỏ kia.

Nghĩ lại thì cũng khá thê lương.

Thời gian lấp huyệt mộ hơi lâu một chút, Ninh Tôn cùng với Ninh Tú và Ninh Tương đứng ở bên cạnh nhìn.

Sau đó quản gia dẫn người theo ở bên cạnh xếp hoa, vảy rượu.

Hứa Thanh Du chuyển ánh mắt, nhìn những bia mộ xung quanh nghĩa trang.

Một nơi là bệnh viện, một nơi là nghĩa trang mỗi lần cô nhìn thấy đều cảm thấy khó chịu.


Thầy pháp vừa lẩm bẩm vừa lấp huyệt mộ, đợi tất cả đều đã xong, lại đốt hương.

Sau đó bảo Ninh Tú cùng Ninh Tôn và Ninh Tương bái ở trước bia mộ.

Cả quá trình vẫn rất trang trọng.

Mọi thứ đều đã dọn dẹp xong, cả đoàn người mới lần lượt đi ra khỏi nghĩa trang.

Ninh Tương ở phía sau cầm một bình nước, bên trong cũng không biết là đựng nước gì, tưới cả đoạn đường từ nghĩa trang đi ra bên ngoài.

Hứa Thanh Du không hiểu những quy tắc này, chỉ đi theo Ninh Tôn trở lại xe.

Đợi sau khi lên xe Ninh Tôn mới thở phào: “Cuối cùng tất cả cũng đã kết thúc rồi.”
Hứa Thanh Du đi qua kéo tay Ninh Tôn, dùng lực nắm chặt một chút: “Về sau đều sẽ tốt thôi.”
Ninh Tôn gật đầu mỉm cười, khởi động xe đi theo phía sau xe Ninh Tú trở về nhà tổ.

Trang Lệ Nhã có lẽ là muốn diễn kịch cho hoàn hảo, lần này không đi xuống lầu.

Ninh Tương sau khi về đến nhà tổ liền đi lên lầu nhìn Trang Lệ Nhã, nhưng chỉ một lúc cô ta liền đi xuống, nói là Trang Lễ Nhã đã uống thuốc sau đó đi ngủ rồi.

Lời nói này cũng không biết là thật hay giả, nhưng Ninh Tú cũng không muốn đi so đo quá nhiều.

Ninh Tôn ngồi ở ghế sofa nói với Ninh Tú về chuyện mình đã đặt vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đi.

Ninh Tú gật gật đầu: “Vừa nảy chắc hẳn là có truyền thông, đã chụp lại ảnh của chúng ta, đến lúc đó tôi cố ý thuê một đoàn thủy quân, kết thúc chuyện này, sau đó vấn đề của cậu chắc hẳn cũng có thể xoay chuyển hoàn toàn.”
Hiện tại Ninh Tôn cũng không phải quá bất ngờ với những tin tức đó, có lúc không thể yêu cầu danh tiếng của mình thay đổi hoàn toàn, đa phần mọi người tin anh thì đã được rồi.

Nhưng anh vẫn gật gật đầu, nói cảm ơn với Ninh Tú..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032: 1032: Chương 1016





Nghe Ninh Tôn nói cảm ơn, Ninh Tú bật cười xua xua tay: “Có gì tốt mà cảm ơn, tôi cũng có lợi, không phải hoàn toàn là vì cậu.”
Ninh Tú chính là như vậy, có cái gì thì nói cái đó, anh ta dường như cũng không nhỏ nhen nói dối.

Anh ta như vậy ngược lại trong lòng Ninh Tôn không có gánh nặng gì, Ninh Tôn hơi do dự một chút rồi mới nói: “Tối hôm nay có muốn cùng nhau ăn cơm không, ngày mai tôi đi rồi.”
Ninh Tú hơi trầm ngâm một chút, sau đó hỏi anh: “Có những ai?”
Ninh Tôn nói thật, chắc hẳn là có những người Chương Tự Chi, Trì Uyên và Cố Tư.

Quan hệ Ninh Tú và những người này không phải đặc biệt tốt, không quen biết quá nhiều.

Anh ta ngưng một chút, không trả lời liền, nhưng cũng không từ chối: “Để xem lại, tôi xem thử ở đây thu dọn như thế nào, nếu có nhiều thời gian, thì tôi liên lạc với cậu.”
Ninh Tôn gật gật đầu, sau đó chuyển mắt, nhìn xung quanh.

Phòng khách đã được dọn dẹp xong, ngoại trừ ghế sofa bọn họ ngồi, những chỗ khác đều đã được bao phủ bởi lớp chống bụi.

Bây giờ nhìn như vậy, người chưa đi đã lộ ra hoang vắng.

Ninh Tôn hỏi Ninh Tú tiếp theo có dự định như thế nào.

Ninh Tú dựa lưng vào ghế sofa, từ từ thở dài: “Tôi có bất động sản ở bên ngoài, có lẽ là sẽ chuyển đến đó ở, sau đó mỗi ngày bận rộn chuyện công ty, cuộc sống mà, thực sự thì cũng không có thay đổi gì quá lớn.”
Nhiều năm như vậy anh ta cũng là trải qua như vậy, không có cái gọi là tốt hay không tốt.

Trước khi Ninh Bang mất anh cũng như vậy, sau khi mất, điều thay đổi trong cuộc sống của anh ta cũng chỉ là chuyển sang một chung cư loại nhỏ, sau đó mỗi ngày không cần gặp mặt ba mẹ con kia nữa, còn những điều khác, thật sự không thay đổi gì.

Ninh Tôn hơi chần chừ, rồi vẫn nói với anh ta: “Luôn sống một mình thì cũng không tốt lắm.”
Ngay lập tức Ninh Tú bật cười: “Tôi với cậu không giống nhau, tôi không có vận may tốt như cậu, từ mỗi phương diện mà nói, tôi không có buông bỏ được như cậu.”
Ninh Tôn có thể cái gì cũng không quan tâm, cứ thế mà rời khỏi nhà họ Ninh, nhưng anh ta thì không thể.


Ninh Tôn có thể quên đi hết tất cả những chuyện lúc trước, bắt đầu một cuộc sống mới cho bản thân, anh ta cũng không thể.

Nhà họ Ninh cho anh ta rất nhiều thứ, đồng thời cũng tước đoạt rất nhiều.

Anh ta đối với cuộc sống đã không còn nhiệt tình nữa, cứ như vậy mà trôi qua dường như không tốt lắm, nhưng cũng không tệ.

Vậy nên từ rất lâu trước đây anh liền quyết định chủ ý như vậy, cứ như vậy thôi.

Trải qua như thế nào còn không trải qua, sau này khi về nhà tìm một viện dưỡng lão, cũng là yên ổn đi hết một cuộc đời.

Có rất nhiều chuyện nghĩ thông suốt rồi, không xoắn xuýt nữa, cũng có thể cầm lên được thì cũng thả xuống được.

Ninh Tôn nghe Ninh Tú nói như vậy, cũng không có lời nào khác có thể khuyên anh ta, cuộc sống của mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, không phải người ngoài thì có thể nhúng tay vào được.

Anh chỉ có thể gật gật đầu, sau đó dẫn Hứa Thanh Du đứng dậy tạm biệt.

Ninh Tú tiễn Ninh Tôn đi ra nhà tổ họ Ninh.

Ba người từ nhà chính đi ra ngoài không quá xa, Ninh Tôn có chút không kiềm được, quay đầu lại nhìn nhìn.

Cửa sổ tầng hai nhà chính đang mở, có một người đứng ở cửa sổ.

Không cách không quá xa, Ninh Tôn có thể nhận ra được, đó là Ninh Tương.

Ninh Tương đang nhìn về hướng anh, qua vài giây Ninh Tương đưa tay vẫy tay với anh, có lẽ là đang nói tạm biệt với anh.

Tạm biệt, lần này cũng không biết lần sau gặp lại là lúc nào.


Ninh Bang đã qua đời rồi, tất cả ân oán dường như cũng đều mất đi.

Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du đi ra khỏi nhà tổ họ Ninh, lái xe về nhà, kết quả xe vừa mới đi vào chung cư, có người chặn lại.

Người chặn xe bọn họ cũng không phải nghề nghiệp gì, mà chính là cô gái thích A Trạch kia.

Cô ta dang hai cánh tay, chặn có trước xe, mím môi, biểu cảm hơi bướng bỉnh.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều đứng hình, may mà tốc độ xe không phải quá nhanh, phanh xe một cái cũng liền dừng lại.

Hai người không xuống xe, chỉ nhìn cô gái ở phía trước xe.

Cô gái đó vẫn dang hai tay, xe dừng lại rồi, động tác của cô ta cũng không có thu hồi lại.

Ninh Tôn nhìn bên ngoài, nói với Hứa Thanh Du: “Có chuyện gì với cô gái này vậy?”
Hứa Thanh Du cười haha: “Không rõ, cảm thấy có chút cố chấp.”
Cô đã không chỉ một lần thanh minh mình và A Trạch không có bất cứ quan hệ gì rồi, cũng không có tình cảm nào khác với A Trạch, nhưng cô gái này sống chết biến cô trở thành tình địch.

Lần trước cô ta ở trên đường gọi mình lại, lần này không biết lại xảy ra chuyện gì.

Đoán bừa một chút, có thể là xảy ra tranh cãi gì với A Trạch.

Cô gái đó vẫn không nhường đường, xe cũng không thể mãi dừng như vậy được.

Hứa Thanh Du liền muốn đẩy cửa xe đi xuống, muốn giải quyết chuyện này.


Kết quả Ninh Tôn đưa tay giữ cánh tay cô: “Để anh.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được, cô gái này không nghe được lời mình nói, nói nhiều nữa cũng vô dụng.

Có lẽ để Ninh Tôn đi, nói chuyện, ngược lại cô ta có thể tin tưởng.

Ninh Tôn xuống xe, Hứa Thanh Du ở trong xe đợi.

Ninh Tôn đi đến bên cạnh cô gái đó, hai người nói cái gì Hứa Thanh Du không thể nghe được, nhưng có thể nhìn ra được, biểu cảm cô gái đó không dễ nhìn lắm.

Sau khi Ninh Tôn nói vài câu, cô gái đó dường như hơi tức giận, trừng mắt to.

Sau đó Ninh Tôn dường như là mỉm cười, lại nói câu gì đó, sau đó cô gái kia xoay đầu nhìn Hứa Thanh Du ở trong xe.

Hứa Thanh Du không có biểu cảm gì, không chột dạ cũng không cố ý, cô gái này cũng khá là đáng thương.

Chẳng qua chỉ là thích một người, ngay cả bản thân cũng đánh rơi.

Cô gái nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du một lúc lâu, sau đó quay đầu nói gì đó với Ninh Tôn.

Ninh Tôn bật cười, Hứa Thanh Du nhìn thấy vai của anh đều run lên.

Anh cười như vậy, biểu cảm cô gái đó càng khó coi hơn, hung hăn nhìn chằm chằm Ninh Tôn, sau đó xoay người bỏ đi.

Hứa Thanh Du nhíu mày, không nghĩ đến sự việc thế mà lại được giải quyết đơn giản như vậy, từ đầu đến cuối không quá năm phút đồng hồ.

Ninh Tôn đợi một lúc, rồi xoay người đi lên xe.

Hứa Thanh Du hơi tò mò: “Hai người vừa mới nói cái gì vậy?”
Ninh Tôn dường như không xem như chuyện gì: “Cũng không nói gì, cô ta xem A Trạch như một bảo vật, mà người đàn ông đó trong mắt anh cái gì cũng không phải.”
Anh nói như vậy, Hứa Thanh Du lờ mờ liền nghĩ đến điều gì đó.


Lần trước cô ở trước mặt cô gái đó không ngại mà nói ra, A Trạch và Ninh Tôn đứng cùng một chỗ, người có mắt có đầu óc, khẳng định đều chọn Ninh Tôn.

Cô là bị bệnh mới buông bỏ Ninh Tôn chuyển mắt nhìn trúng A Trạch.

Chẳng qua cô giữ thể diện cho cô gái đó, nghĩ lại Ninh Tôn cũng không quen cô ta.

Hứa Thanh Du cũng bật cười: “Cũng tốt, anh nói với cô ta như vậy, có lẽ về sau cô ta cũng sẽ không dây dưa nữa.”
Mà thực sự cũng không có cái gọi là sau này nữa, ngày mai bọn họ đã đi rồi.

Chỉ bất quá sau lần này, có lẽ cô gái đó có thể tự mình nghĩ thoáng.

Xe lái về đến nhà, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi lên lầu, vừa mở cửa đã nhìn thấy mẹ Ninh đang nhảy múa một mình ở trong phòng khách.

Bà cũng không biết ở đâu có cái loa này, phát những bài hát thịnh hành cùng thời với bà.

Sau đó một mình bà ở trong phòng khách nhẹ nhàng khiêu vũ.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau, không đi vào ngay.

Mẹ Ninh thực sự cũng biết bọn họ đi vào, nhưng động tác của bà không dừng lại.

Bà mở miệng nói: “Bên kia xong hết việc rồi à?”
Ninh Tôn nói vâng, sau đó hỏi: “Đang làm gì vậy? Ông ta chết khiến mẹ vui thành như vậy sao?”
Mẹ Ninh bật cười: “Không phải, không có liên quan gì đến ông ta, hôm nay mẹ xem thử kịch bản kia, trong đó có một cảnh mẹ khiêu vũ, mẹ cảm thấy tập diễn cũng khá tốt.”
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du lúc này mới đi đến phòng khách.

Hứa Thanh Du đi qua ngồi ghế sofa, xoay người tựa vào ghế sofa xem mẹ Ninh.

Có thể là những thứ cổ điển đều có sức hút riêng, và điệu nhảy của mẹ Ninh cũng rất đẹp, với âm nhạc tao nhã, nó thực sự mang một vẻ đẹp cổ điển nào đó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1033: 1033: Chương 1017





Mẹ Ninh đợi sau khi bài hát kết thúc mới dừng lại.

Bà chỉnh đầu tóc, đi đến uống một ly nước trước: “Bên đó có cãi nhau không?”
Hứa Thanh Du biết người bà nói là ai, thế nên mở miệng trả lời: “Không có, hôm nay bọn họ đều không ra mặt.”
Mẹ Ninh bật cười, đặt ly nước xuống, sau đó buộc tóc lên: “Xem ra là đã chết tâm với ông già kia rồi.”
Sau đó mẹ Ninh xoay người muốn đi về phòng thay đồ: “Như vậy thì tốt, bọn họ như vậy ta cảm thấy thoải mái.”
Hứa Thanh Du cong khóe môi nhìn bóng lưng mẹ Ninh mất dần trong phòng, rồi mới xoay đầu nhìn Ninh Tôn: “Tâm trạng bác thật tốt.”
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Thật sự rất tốt.”
Không phải giả vờ, không phải miễn cưỡng vui vẻ.

Dậy từ sáng sớm lại bận rộn cả buổi sáng, cũng khá mệt, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thu dọn một chút, rồi đi ngủ bù.

Kết quả không biết ngủ bao lâu, Hứa Thanh Du bị tiếng chuông điện thoại ồn làm thức dậy, tiếng chuông điện thoại mang theo chấn động, ngay cả đầu giường cũng rung lên ù ù.

Hứa Thanh Du híp mắt sờ điện thoại xem, là cuộc gọi thoại trên WeChat.

Là A Trạch gọi đến.

Vì sao anh ta gọi cuộc điện thoại, Hứa Thanh Du biết rõ.

Cô không có gì trốn tránh, trực tiếp nhận điện thoại.


A Trạch bên kia nói trước: “Tôi nghe nói A Uyển tìm các người”
Hứa Thanh Du trở người, đặt điện thoại lên tai, nhắm mắt lại: “Có đến tìm, cô ta chặn xe chúng tôi, nhưng cụ thể nói cái gì tôi cũng không biết, không phải là tôi xuống xe nói chuyện với cô ta.”
Nói như vậy, A Trạch cũng đã hiểu.

Nhưng A Trạch cũng không muốn hỏi giữa bọn họ nói cái gì, gọi cuộc điện thoại này, mục đích chỉ là muốn xin lỗi.

Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ đến cô ấy sẽ tìm đến, gây phiền phức cho các người rồi.”
Hứa Thanh Du cảm thấy đây không phải là chuyện của A Trạch, tình cảm này là thứ phiền phức nhất, phân chia trách nhiệm cũng không rõ ràng.

Cô mỉm cười: “Không có gì phiền phức, anh cũng đừng để trong lòng, huống hồ ngày mai chúng tôi đi rồi, chuyện này có lẽ đến đây là kết thúc rồi.”
A Trạch có chút ngạc nhiên: “Ngày mai bọn cô rời khỏi nơi này rồi sao?”
Hứa Thanh Du nói đúng vậy, cô gái đó cũng biết thân phận của cô và Ninh Tôn, nghĩ lại A Trạch cũng đã biết rõ.

Vì vậy cô cũng không có ý định trốn tránh: “Chuyện ở đây đều đã giải quyết xong rồi, công việc của A Tôn cũng nên đi vào quỹ đạo, chúng tôi chắc chắn phải đi.”
A Trạch “a” một tiếng: “Cũng đúng, cũng đúng.”
Sau đó anh ta tự mình cười chế giễu: “Anh ta có nổi tiếng như vậy, thế mà lúc đầu tôi cũng không nhận ra.”
Giọng nói Hứa Thanh Du nhã nhặn: “Anh không xem tin tức trên mạng, giống như những người yêu thích thể thao như các anh, khẳng định sẽ không quan tâm nhiều đến những minh tinh đó, cũng là chuyện rất bình thường.”
A Trạch ngưng một lúc rồi nói: “Vậy tối nay bọn cô có thời gian không? Tôi muốn mời bọn cô một bữa cơm, xem như tiễn các người.”
Hứa Thanh Du không biết lời nói này của A Trạch có phải chỉ vẻn vẹn là khách sao hay không, nhưng cô vẫn nói chuyện nghiêm túc: “Hôm nay đã có hẹn rồi, bởi vì ngày mai đi, rất nhiều người cũng muốn hẹn ăn cơm tối hôm nay, không phải là tôi không muốn nhận lời, thật sự là không dành được thời gian, hi vọng anh có thể hiểu.”
A Trạch nói một câu như vậy à, sau đó “ừ” một tiếng: “Cũng đúng, tôi hiểu tôi hiểu.”
Hứa Thanh Du vẫn còn mệt, trở tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó trở người vào ngực của Ninh Tôn.

Ninh Tôn cũng đã tỉnh, nói: “Điện thoại của A Trạch sao?”

Hứa Thanh Du dính ở trong ngực anh: “Vâng, gọi đến xin lỗi.”
Ninh Tôn cũng có thể hiểu rõ anh ta tại sao lại xin lỗi, anh cười nhẹ: “Ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được, cái gì cũng không.”
Hứa Thanh Du nghe vậy liền có chút buồn cười: “Nói giống như anh rất lợi hại vậy.”
Nói lời này ra, Ninh Tôn hít một hơi lạnh, nhớ lại những chuyện lúc trước.

Quả thực anh không có mặt mũi nói A Trạch.

Bởi vì lúc trước anh cũng không giải quyết được chuyện HỨa Thanh Du.

Ninh Tôn mỉm cười không nói gì, hai người ôm nhau ngủ một lúc mới dậy.

Sau khi tỉnh dậy nhận được tin nhắn của Chương Tự Chi, anh ta nói trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, bảo Ninh Tôn bọn họ thu dọn xong có thể đến nhà anh ta, địa chỉ cũng đã tiện gởi qua.

Ninh Tôn đi rửa mặt trước, sau đó đi gọi mẹ Ninh, ba người hơi ăn mặc một chút, rồi mới lái xe đến nhà Chương Tự Chi.

Lúc bọn họ đến Cố Tư và Trì Uyên đã đến rồi, lần này bọn họ cũng ôm theo con đến.

Đứa nhóc này so với lần trước gặp không giống, trắng trắng mềm mềm, mắt to giống như quả nho nhấp nháy.

Toàn bộ hành trình đứa nhỏ đều được ôm trong ngực Trì Uyên, Cố Tư có tránh nhiệm ngồi ở ghế sofa nói nhảm chuyện nhà với Lương Ninh Như.


Bên chỗ phòng bếp có người giúp việc bận rộn, Chương Tự Chi thỉnh thoảng đi qua nhìn.

Sau khi Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du cùng với mẹ Ninh đến, Chương Tự Chi nhanh chóng mời bọn họ ngồi.

Mọi người đều không nhắc đến chuyện mai táng của Ninh Bang, hôm nay bầu không khí vẫn khá tốt, không cần thiết phải nhắc đến chuyện làm hỏng cuộc vui.

Mẹ Ninh có chút không nhịn được, đón đứa bé từ trong ngực Trì Uyên.

Đứa nhóc này ai cũng không sợ, nhìn mẹ Ninh chằm chằm rồi bắt đầu gọi bi bô bi bô, nãi thanh nãi khí*.

Nãi thanh nãi khí*: Mô tả giọng nói của trẻ con
Lần trước Hứa Thanh Du không có đặc biệt nhìn kĩ đứa nhóc này, lúc đó tâm tư trong lòng cô rất nhiều, cộng thêm lúc đó bản thân cũng không phải quá yêu thích đứa nhỏ.

Vì vậy lúc đó chỉ như nhìn qua loa, nhìn khen một chút là được.

Nhưng lần này mẹ Ninh ôm đứa nhóc ngồi ở bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn, ánh mắt liền không thoát ra được.

Đứa nhóc này dường như giống Trì Uyên nhiều hơn, mặc dù ngũ quan còn chưa phát triền hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn ra được khi lớn lên nhất định là một người mê hoặc các cô gái nhỏ.

Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm một lúc, sau đó thử nói: “Cho con ôm một chút đi.”
Mẹ Ninh hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười: “Nào nào nào, con học trước đi, sau này ôm con của mình sẽ thuận tay hơn.”
Nói xong như vậy, mẹ Ninh đặt đứa nhóc vào trong lòng Hứa Thanh Du.

Lúc trước Hứa Thanh Du cũng không phải chưa từng ôm qua trẻ con, lúc trước ở nhà trẻ con hàng xóm cô cũng từng ôm qua.

Nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước, hơn nữa đứa nhóc đó cũng khá lớn.


Bây giờ đột nhiên ôm một đứa bé nhỏ như vậy, tay chân của cô dường như ngay lập tức không nghe theo điều khiển.

Cố Tư ngồi ở đối diện cô, dựa lưng vào ghế sofa mỉm cười nói: “Lúc tôi vừa ôm con cũng giống như vậy, thằng bé mềm giống như vũng nước vậy, một chút sức lực tôi cũng không dám dùng.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tôi cảm thấy chính là cảm giác đó, tôi rất sợ làm đau thằng bé.”
Cố Tư bật cười: “Về sau bản thân cô có con tự nhiên sẽ biết làm như thế nào.”
Sau đó cô chuyển chủ đề sang Ninh Tôn: “Tuổi tác của Ninh Tôn cũng không nhỏ nữa, có nghĩ đến định lúc nào không?”
Đối với chủ đề này Ninh Tôn cũng không trốn không tránh: “Vẫn chưa đến nhà cô ấy, đợi có thời gian tôi đến nhà cô ấy thăm trước, hỏi thử ý kiến người nhà cô ấy.”
Còn về phần công ty, Ninh Tôn cũng không quá quan tâm.

Công việc là công việc, gia đình là gia đình, lúc đầu anh đã dám công bố chuyện mình có bạn gái trong chương trình tài năng, thì không muốn tạo hình ảnh độc thân.

Lúc đầu chị Thái ký hợp đồng với anh, những điều lệ này đều đã được nhắc qua.

Yêu cầu bên công ty là có thể kết hôn, nhưng phải giữ bí mật, công khai bạn gái ra bên ngoài thì có thể được.

Ninh Tôn cảm thấy không quan trọng, anh kết hôn hay không cũng không muốn nói người ngoài giới.

Chủ yếu là anh không muốn gây phiền phức cho Hứa Thanh Du.

Cố Tư gật gật đầu: “Cũng đúng, người nhà hai bên vẫn nên gặp mặt.”
Trì Uyên ở cửa hút xong điếu thuốc, mới xoay người đi qua: “Sóng gió lần này đi qua, công việc tiếp theo của anh chắc chắc sẽ chất đầy, muốn hai nhà gặp mặt cũng phải sắp xếp thật tốt.”
Lúc trước Ninh Tôn nhìn Trì Uyên, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy có chút không thuận mắt, nhưng lần này gặp, không biết vì sao, cảm thấy anh và ấn tượng của người kia không giống nhau.

Cũng không nói được cụ thể là không giống ở điểm nào, chỉ là nhìn không khó chịu như vậy nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1034: 1034: Chương 1018





Buổi tối nhà Chương Tự Chi nấu một bàn thức ăn.

Trước lúc ăn cơm Ninh Tôn gọi điện thoại cho Ninh Tú, vẫn muốn hỏi xem anh ta có muốn đến hay không.

Kết quả Ninh Tú ở bên kia từ chối, anh ta nói tối hôm nay anh ta có việc.

Cái này có phải là cái cớ hay không, Ninh Tôn cũng không muốn biết, anh ta đã không muốn đến thì thôi vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi có chút không nhịn được, dẫn Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi tham quan nhà anh ta.

Thực sự trọng điểm của Chương Tự Chi là muốn cho hai người Ninh Tôn đi xem phòng trẻ con mà anh ta thiết kế.

Phòng trẻ con còn lớn hơn so với phòng ngủ chính, đứa nhỏ vẫn còn chưa ra đời, thế mà trong phòng đã bày những thứ những cầu trượt, xích đu.

Hứa Thanh Du nhìn thấy những thứ này liền đặc biệt buồn cười, quả nhiên là Chương Tự Chi có thể làm ra những việc này.

Đi vào bên trong phòng, Hứa Thanh Du còn nhìn thấy khuôn bóng rổ và quả bóng rổ của trẻ con.

Ninh Tôn có chút bất lực: “Những thứ này có phải anh chuẩn bị quá sớm hay không, lỡ như con của anh là một bé gái thì làm sao?”
Chương Tự Chi một chút cũng không quan tâm: “Bé gái cũng không sao cả, nào nào nào, các người nhìn bên này, ở đây tôi cũng có.”
Một nửa phòng khác dùng rào chắc vây quanh khu vực đi ra, bên trong có các loại đồ chơi búp bê thú bông.

Đồ chơi con gái có thể dùng bên trong dường như đều có hết.


Ninh Tôn cũng bật cười: “Vợ anh sẽ không có áp lực chứ, anh như vậy cũng hơi quá khoa trương rồi.”
Áp lực sao, Chương Tự Chi cảm thấy Lương Ninh Như không có.

Chẳng qua anh chuẩn bị những thứ này, Lương Ninh Như mắng anh không ít, nói anh ta thể hiện quá mức.

Cái này làm sao có thể thể hiện quá mức? Chương Tự Chi nghĩ mãi không hiểu rõ.

Lần đầu tiên làm cha khẳng định là kích động, đây là một sự việc có thể khiến cho tất cả mọi người đều hiểu được.

Chương Tự Chi lại dẫn Ninh Tôn và Hứa Thanh Du xem nôi trẻ con mà mình đã chuẩn bị.

Đường nhiên trong nôi trẻ con cũng hoa hòe.

Hứa Thanh Du nhìn những thứ Chương Tự Chi chuẩn bị này, thật sự cảm thấy anh ta quá khoa trương.

Lương Ninh Như làm sao có thể nhịn nổi anh ta, có tiền đi nữa cũng không thể giày vò như vậy.

Chương Tự Chi còn chưa giới thiệu hết nơi này của mình, Lương Ninh Như lên gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Hứa Thanh Du có thể nhìn ra được, Lương Ninh Như vừa bước vào căn phòng này cũng là một mặt không nói nên lời.

Lương Ninh Như mở miệng: “Các người nói xem, anh ấy có phải hơi khoe khoang quá mức hay không, các người nhìn những thứ mà anh ấy chuẩn bị này, ngăn cũng không thể ngăn nổi, tôi thật sự rất muốn đánh cho anh ấy một trận.”
Chương Tự Chi ngẹn lời: “Nói bậy, đồ anh chuẩn bị rất tốt, anh cũng muốn đặt mô hình 3D ở chỗ này, sau này buổi tối làm những mô hình đó ở cùng với con.”
Lương Ninh Như trực tiếp “xì” một tiếng: “Anh không cảm thấy dọa người sao?”
Chương Tự Chi thật sự vẫn không cảm thấy dọa người, ví dụ như anh làm mô hình mình và Lương Ninh Như ở đây, ở bên cạnh giường trông coi đứa bé.


Nghĩ đến trong lòng đứa bé sẽ có cảm giác tràn đầy an toàn.

Mạch não của Chương Tự Chi người bình thường không thể lý giải nổi.

Lương Ninh Như một câu thừa thải cũng không muốn nói nhiều với anh ta, nhanh chóng bảo Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi xuống lầu ăn cơm.

Chương Tự Chi ở bên cạnh đi theo xuống lầu, vừa đi vừa không chết tâm hỏi: “Vậy mấy người nhìn phòng trẻ con của tôi thiết kế, mấy người nói xem có xấu hay không xấu, tuyệt hay không tuyệt?”
Tuyệt, rất tuyệt!
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều không mở miệng nhận xét.

Trì Uyên cùng với Cố Tư có lẽ đã từng chứng kiến qua phòng trẻ con của anh ta, vì vậy đợi sau khi Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi xuống lầu, Trì Uyên liền bật cười: “Hết hồn quá phải không?.”
Ninh Tôn gật gật đầu: “Khá là khiến cho tôi bất ngờ.”
Chẳng qua chuyện này để trên người Chương Tự Chi, cũng xem như là chuyện bình thường.

Là anh ta thì có thể làm ra được.

Chương Tự Chi chậc chậc vài cái, nói với Trì Uyên: “Anh đừng có dẫn lệch người khác, A Tôn rất thích phòng trẻ con mà tôi chuẩn bị, vừa nảy vẫn luôn khen tôi có ý tưởng.”
Ninh Tôn không có biểu cảm gì: “Là rất có ý tưởng.”
Ba mẹ Lương không có tụ họp ăn cơm tối cùng bọn họ, biết đây là bữa cơm của thanh niên, bọn họ đều ở trên lầu tự mình nấu ăn.

Chương Tự Chi chuẩn bị rất nhiều rượu đỏ cao cấp, nói là buổi tối hôm nay muốn uống không say không về.


Ngày mai Ninh Tôn đi, sau bữa cơm tối hôm nay, lần sau không biết khi nào mới có thể cùng nhau tụ họp nữa.

Vậy nên không có ai từ chối, tất cả đàn ông đều uống rượu, đương nhiên phụ nữ đều là uống nước trái cây.

Ban đầu Hứa Thanh Du nói không nhiều, tính tình của cô chậm nhiệt, mặc dù những người này đối với cô đều xem như quen thuộc, lần trước đã từng ăn cơm với nhau, nhưng thật sự bảo cô đối đãi giống như bạn cũ, vừa ăn cơm vừa cười hihihaha, cô cũng làm không được.

Nhưng Cố Tư và Lương Ninh Như vẫn rất chăm sóc cô, dựa trên tình hình đa số đều là đàn ông tụ lại một bàn ăn ăn uống uống, Cố Tư và Lương Ninh Như kéo cô cùng nói chuyện.

Thời gian bữa cơm này trôi qua hơi dài, ăn cho đến tận nửa đêm.

Đương nhiên mọi người đều đã uống rất nhiều.

Mẹ Ninh rời bàn đi đến bên cạnh xem tivi, Hứa Thanh Du ở trên bàn ăn cùng Cố Tư và Lương Ninh Như nói chuyện, nghe Lương Ninh Như nói Chương Tự Chi nhà cô bình thường làm những chuyện khác người.

Chương Tự Chi thật là có tiền tùy hứng, nghĩ ra chuyện gì là làm ngay.

Trước đó Lương Ninh Như vừa kiểm tra thai nhi, Chương Tự Chi liền mua quần áo trẻ con, suýt chút nữa chuyển sạch một cửa hàng mẹ và bé.

Lương Ninh Như cười nói: “trong phòng chứa đồ nhà tôi chất đầy những đồ dùng trẻ con, mỗi lần tôi nhìn thấy đều cảm thấy đau đầu.”
Cố Tư ở bên cạnh mở miệng nói: “Nhưng điều này cũng có thể chứng minh từ phía Lão Chương thực sự quan tâm đến cô.


Hứa Thanh Du gật đầu theo: “Đúng vậy, cô nhìn những chuyện anh ta làm xem, đa phần đều là xoay quanh cô.”
Lương Ninh Như có lẽ là đã quen rồi, vì vậy cũng xem như không có gì: “Ngược lại tôi hi vọng anh ấy có thể yên tĩnh một chút, nhiều khi đi cùng với anh ấy, tôi cảm thấy mình giống như dỗ con nít vậy.”
Cố Tư ở bên cạnh bật cười haha: “Lão Chương nghe được những lời nay nhất định sẽ tức giận.”
“Không không không, anh ấy không dám, ở trước mặt tôi, anh ấy không có dũng khí đó.” Lương Ninh Như cười nói.

Cố Tư nhướng mày: “Nói cũng đúng, anh ta không dám, cô trừng mắt anh ta cũng run lẩy bẩy rồi.”

Lương Ninh Như xoay đầu nhìn thấy Chương Tự Chi đã uống say.

Chương Tự Chi dựa vào ghế, má đỏ rực, nhưng vẫn ở đó khua tay múa chân nói vu vơ.

Thực sự Chương Tự Chi trong những vấn đề nhỏ tương đối tùy hứng, nhưng một khi liên quan đến chuyện lớn, anh ta vẫn là một người có trách nhiệm gách vác.

Mẹ cô bên kia có rất nhiều chuyện đều là Chương Tự Chi đứng ra giải quyết, mấy hôm trước ba Lương mẹ Lương còn nói với cô, một mình cô đắc đạo, cả nhà đều thăng tiên theo.

Lúc trước Lương Ninh Như không ít lần khiến ba mẹ lo lắng, sau khi ở bên cạnh Chương Tự Chi, thật sự tất cả tâm tư đều do Chương Tự Chi nắm.

Tất cả những chuyện trong nhà họ Lương, bất kể là xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên đều là tìm Chương Tự Chi xử lý.

Khóe môi Lương Ninh Như cong lên: “Các cô nhanh nhìn anh ấy như kia, giống như chưa lớn vậy”
Cố Tư và Hứa Thanh Du xoay người nhìn, nhưng hai người bọn họ đều là nhìn người đàn ông của mình.

Hiện tại ba người đàn ông cùng nhau tụ họp, nhìn có vẻ đều khiến cho người khác không lo lắng.

Chương Tự Chi nói lớn, lời nói thì lung tung lộn xộn, nghe đi nghe lại cũng không biết anh ta đang nói cái gì.

Trì Uyên và Ninh Tôn không thèm để ý đến anh ta, hai người đó xích lại gần nhau thầm thì to nhỏ cái gì đó.

Nhưng xem ra cũng là nói này nói nọ, đều không để tâm lời nói của đối phương.

Nhìn thấy khung cảnh như vậy, Cố Tư và Hứa Thanh Du đều mỉm cười.

Hứa Thanh Du nói: “Thực sự cô xem ba người bọn họ đều giống nhau.”
Cố Tư ở bên cạnh gật đầu: “Hai người đó cũng không khá hơn là bao, nếu không ba người bọn họ làm sao có thể làm bạn được, thực sự có những chỗ quá giống nhau.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1035: 1035: Chương 1019





Bữa cơm này kéo dài đến tận nửa đêm.

Sau cùng, cả ba người đàn ông đều đã xay tí bỉ.

Cố Tư dẫn theo đứa con, không biết phải đưa Trì Uyên say xỉn này về nhà như thế nào, bèn ngủ lại nhà Chương Tự Chi luôn.

Hứa Thanh Du và mẹ Ninh vẫn có thể đưa Ninh Tôn đi.

Chiếc xe nọ vốn dĩ là mượn của Chương Tự Chi, nên bây giờ họ để xe lại đây luôn rồi bắt taxi để trở về nhà.

Ninh Tôn tuy say nhưng trạng thái vẫn rất tốt.

Anh không mượn rượu làm càn, lên xe liền dựa trên ghế mà chợp mắt một lúc.

Hứa Thanh Du và mẹ Ninh cũng đã thấm mệt, hai người không nói gì trên xe.

Chiếc xe di chuyển một mạch đến trước cửa khu dân cư.

Vừa mới dừng xuống, người vẫn luôn nhắm mắt ngủ bên cạnh là Ninh Tôn bỗng dưng cử động.

Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe, sau đó cúi người xuống nôn hết ra.

Hứa Thanh Du cũng đang dựa trên ghế ngủ, không nhận ra rằng chiếc xe đã dừng lại, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn, cô lập tức tỉnh dậy.

Hứa Thanh Du vội vàng mở cửa bước xuống chạy đến bên Ninh Tôn, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “khó chịu lắm hả anh?”
Ninh Tôn cúi người chống lên đầu gối, anh không nói gì.

Mẹ Ninh thanh toán tiền xe, sau đó đi qua nhìn hai người.

Dường như bà ấy đã quen với nó, “nó uống nhiều là sẽ như vậy, ngồi trên xe cứ lắc lư như thế chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, nôn hết ra là thoải mái ngay thôi mà.”
Ninh Tôn cứ thế một lúc lâu mới đứng dậy, nhìn sắc mặt anh đã đỡ hơn trước rất nhiều.


Anh vuốt mặt mấy lần nói: “đi thôi, về nhà nào.”
Trước khi lên xe, Ninh Tôn vẫn được hai người phụ nữ dìu lên, nhưng sau khi nôn xong, anh đã có thể tự đi di chuyển.

Sau khi ba người cùng nhau trở về nhà, Ninh Tôn vội vàng tắm rửa sạch sẽ.

Còn Hứa Thanh Du mệt đến mức không muốn động đậy, cô thay quần áo rồi nằm lên giường luôn.

Ninh Tôn vẫn chưa tắm xong, cô đã ngủ mất.

Vé máy bay của ngày hôm sau là buổi sáng gần giấc trưa, nên không cần dậy sớm.

Hứa Thanh Du ngủ một mạch đến khi mặt trời mọc.

Lúc thức giấc, Ninh Tôn vẫn đang ngủ bên cạnh cô.

Hứa Thanh Du vội vàng đứng dậy tắm rửa, thu dọn đồ đạc.

Căn nhà thuê này bọn họ đã thu xếp đâu ra đấy.

Hôm qua có liên lạc với bên cho thuê, họ nói cứ để lại chìa khoá là được.

Hứa Thanh Du xuống làm bữa sáng, sau đó gọi mẹ Ninh và Ninh Tôn dậy.

Mẹ Ninh ngủ được một giấc thật sảng khoái, sắc mặt bà trông rất dễ chịu.

Bà từ trong phòng bước ra ngoài, trên gương mặt tràn đầy vui mừng: “hôm nay chúng ta sẽ được trở về nơi đó.

Cuối cùng cũng được ra khỏi nơi quỷ quái này.”
Hứa Thanh Du đã làm xong bữa ăn sáng, cô vừa dọn đồ ăn lên bàn vừa cười với bà, đáp: “bác ghét nơi này đến thế cơ à?”
Mẹ Ninh đi vào nhà vệ sinh và để cửa mở, bà vừa làm vệ sinh cá nhận vừa nói chuyện với Hứa Thanh Du: “bác không thích người nhà đó là chính, nên chẳng thiết tha gì cái thành phố này luôn con ạ.”
Điều này cũng dễ hiểu thôi, mẹ Ninh từng bị bọn họ hại ra nông nỗi này kia mà.


Vậy nên vì một người mà ghét cả thành phố cũng là điều hoàn toàn có thể hiểu được.

Ninh Tôn đợi mẹ Ninh làm vệ sinh cá nhân xong với bước ra.

Chắc vì hôm qua uống nhiều rượu quá mà lúc đi đứng có hơi loạng choạng.

Anh bước đến cửa liền dựa lên khung cửa, nhìn ra ngoài phòng khách: “cả đêm hôm qua con toàn nằm mơ thấy mình đang làm vài ly với hai người kia.

Đã bảo không uống rồi mà cứ nhất quyết phải ép con uống cho bằng được, làm con tức tí thì phát điên lên.”
Hứa Thanh Du bật cười: “tối hôm qua các anh uống ghê thật đấy.”
Đúng là uống hăng thật, chẳng ai mời ai, chẳng ai rót cho ai, toàn bọn họ tự rót tự uống cả đấy chứ.

Tuy Ninh Tôn uống sau, nhưng vẫn còn chút kí ức sót lại.

Mà người uống nhiều nhất phải là Chương Tự Chi mới đúng.

Anh ta uống ly nào ly nấy vừa nhanh vừa hăng.

Con người này vẫn luôn đối xử với bạn bè theo cách nhiệt tình như thế.

Như thế bản thân uống ít sẽ trở thành không có thành ý vậy, khui chai nào là tự rót cho mình trước.

Ninh Tôn ngừng một lúc mới bước vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Lúc bước ra, anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Chương Tự Chi, nói rằng lần này phải đi rồi, lần sau có cơ hội lại gặp nhau trò chuyện tiếp.

Chương Tự Chi không phản hồi lại tin nhắn của anh, chắc là vẫn chưa tỉnh rượu đâu.

Ba người họ ăn sáng xong thì sắp xếp, thu dọn đồ đạc, sau đó thấy thời gian đã không còn sớm nữa bèn lái xe đến sân bay.


Đến khi bọn họ đến sân bay, tiếng chuông điện thoại của Ninh Tôn liền vang lên.

Hứa Thanh Du còn tưởng là Chương Tự Chi gọi qua, nhưng khi cô nhìn lên chiếc điện thoại mà Ninh Tôn lấy ra thì lại là Ninh Tú.

Ninh Tú nhận cuộc gọi, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “tôi đã đến sân bay rồi đây.”
Ninh Tú nói những gì Hứa Thanh Du không nghe thấy, nhưng cô nhìn Ninh Tôn đang cầm điện thoại quay đầu nhìn xung quanh.

Sau đó Ninh Tôn lại hỏi: “tôi mới vào nhà ga, anh đang ở đâu?”
Đầu giây bên kia tiếp tục nói gì đó rồi Ninh Tôn cúp máy.

Ba người đứng đây đợi một lúc thì Hứa Thanh Du nhìn thấy Ninh Tú.

Ninh Tú đi cùng với Ninh Tương, điều này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy rất bất ngờ.

Có vẻ như Ninh Tú và Ninh Tương đã nhìn thấy họ, nên chạy một mạch đến chỗ bọn họ đang đứng.

Ninh Tôn thấy Ninh Tương thì trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt.

Đến khi hai người họ đến gần, anh mới gật đầu: “thật ra hai người không cần tiễn tôi đâu.”
Ninh Tú thở dài: “chỉ sợ bọn anh không xuất hiện ở đây thì bọn báo chí lại viết nhăng viết cuội mất.”
Ninh Tôn cười, ánh mặt chuyển qua Ninh Tương, “không ngờ cô cũng đến.”
Vẻ mặt Ninh Tương có hơi khó chịu: “tiện đường ghé qua thôi mà.”
Mẹ Ninh lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Ninh Tương.

Bà không đắc ý với Trương Lệ Nhã, nhưng cũng chẳng có mâu thuẩn gì với Ninh Tương cả.

Mà bây giờ thái độ của Ninh Tương lại như vậy khiến cho bà cũng phải có thái độ khác.

Bọn họ đến khu nghỉ ngơi ngồi chờ, sau đó Ninh Tú là người mở lời trước, anh ta nói rằng đã treo bán căn nhà tổ nhà họ Ninh rồi.

Anh ta treo giá không quá cao, có lẽ không lâu sau đó sẽ có người hỏi mua thôi.

Ninh Tôn chỉ gật đầu: “anh nói cũng phải, dù sao cũng không có người ở, để lại cũng chẳng ích gì, bán đi thì hơn.”
Anh không hỏi xem số tiền sau khi bán đó sẽ được xử lý như thế nào.

Anh luôn giữ thái độ không muốn nghe cũng chẳng buồn hỏi đối với tiền bạc nhà họ Ninh.


Ninh Tú xúc động: “bán đi nơi mà tôi đã sống bao nhiêu năm đó đi rồi, thật ra tôi cũng khó chịu lắm.

Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng về đấy nữa.”
Mẹ Ninh không kìm được quay đầu nhìn Ninh Tương mà hỏi một câu: “vậy mẹ con các cô về sau tính thế nào?”
Nói đến Trang Lệ Nhã, Ninh Tương cũng chẳng tránh né, cô nói thẳng: “chắc là mẹ tôi cũng cầm tiền trong tay, đủ cho nửa đời còn lại của bà.

Nếu biết chi tiêu hợp lí thì có thể nuôi cả Ninh Tiêu nữa.”
Bọn họ cũng biết rằng Trang Lệ Nhã có chút tiền trong người.

Nhưng bao nhiêu thì lại không rõ, bao nhiêu năm qua bà ta ở bên Ninh Bang, không thể nào không táy máy tay chân.

Mẹ Ninh gật đầu: “nếu vậy thì được.”
Ninh Tương do dự một lúc lại nói: “tôi định sẽ đặt vé máy bay cho mấy hôm sau.

Cũng muốn ra ngoài đi loanh quanh, đáp xuống đâu thì vẫn chưa quyết định rõ.

Chỗ nào đẹp thì đến đấy dạo chơi, giống như Ninh Tôn vậy.”
Ninh Tôn hơi bất ngờ: “Chỉ một mình cô thôi à?”
Ninh Tương gật đầu: “chỉ một mình tôi thôi.”
Cô ta nhìn Ninh Tôn: “tôi rất tò mò muốn biết trước đây anh đã đi những đâu, rằng đặt chân đến đâu sẽ tốt hơn?”
Với câu hỏi này của Ninh Tương, Ninh Tôn vẫn chưa thể cho cô ta một câu trả lời chính xác ngay lúc này.

Trước đây anh đã đặt chân đến rất nhiều nơi, nhưng anh không xác định được đâu mới là nơi tốt đẹp nhất.

Nơi nào cũng giống nhau, đều khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi.

Vậy nên anh mỉm cười rồi đáp: “thật ra tất cả mọi nơi đều không tốt bằng nhà của mình.

Cô cứ ở lại quê hương của mình sống là được lắm rồi, không cần thiết phải đi ra ngoài.”
Chỉ khi nào không thể sống trong gia đình của mình nữa mới có suy nghĩ ra muốn bước ra ngoài trốn tránh mọi thứ.

Ninh Tương lắc đầu: “thật ra cuộc sống của tôi rất tệ, toàn là vẻ bề ngoài thôi.”
Cuộc sống của cô ta chỉ đầy đủ về mặt vật chất, còn về tinh thần cô ta chính là một kẻ nghèo hèn.

Mãi đến hôm nay khi nhớ về khoảng thời gian đó, cô vẫn chưa biết trước đây bản thân đã làm được những gì có ích hay chưa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1036: 1036: Chương 1020





Ninh Tôn cũng không trò chuyện quá nhiều với Ninh Tú và Ninh Tương lắm.

Thời điểm hai người chạy đến quá vừa vặn nên mấy người bọn họ cũng chưa có thể dừng lại được bao lâu mà đã phải làm thủ tục kiểm tra an ninh và lên máy bay.

Ninh Tú và Ninh Tương tiễn bọn họ ở trạm kiểm soát an ninh.

Sau khi đi qua khu vực kiểm tra an ninh mẹ Ninh mới quay đầu nhìn một chút.

Sau đó bà ta cảm thán một câu, “Vào giờ phút cuối cùng này, cuối cùng cũng để người ta cảm thấy thoải mái rồi.”
Hứa Thanh Du đi qua khoác tay bà ta, “Mỗi một cái thành phố đương nhiên đều có tốt có xấu mà.”
Kiểm tra an ninh xong, bọn họ trực tiếp lên máy bay ngồi, một lúc sau thì máy bay cũng cất cánh.

Hứa Thanh Du dựa lưng vào ghế ngồi rồi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ bên cạnh.

Cũng không thấy được cảnh đặc biệt gì trên bầu trời, chẳng qua cuối cùng trái tim cô ta đã được an ổn.

Rõ ràng là tâm trạng của Ninh Tôn cũng tốt hơn trước đó rất nhiều, anh ta kéo tay Hứa Thanh Du rồi nắm chặt các ngón tay của cô ta.

Hứa Thanh Du nhắm mắt lại muốn chợp mắt một lát nhưng trước khi ngủ thì cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Anh có nói cho bên công ty biết mấy giờ máy bay đến không?”
Ninh Tôn trả lời, “Nói rồi.

Chẳng qua anh cũng nói với bọn họ là hôm nay anh muốn nghỉ ngơi nên chắc là bọn họ sẽ không đến đón đâu.”
Sẽ không đến đón thì càng tốt.

Bởi vì mối quan hệ giữa Hứa Thanh Du và Ninh Tôn có tiến triển bay vọt về chất cho nên cô ta nhìn thấy người trong công ty đều ít nhiều sẽ có một chút cảm giác chột dạ.

Sáng nay Hứa Thanh Du không thức dậy từ sớm nhưng bởi vì hôm qua ngủ muộn nên lúc này cô ta cũng cảm thấy buồn ngủ.

Cô ta đã gần như ngủ suốt chuyến bay này.


Cô ta không quen ngồi máy bay cho lắm, cho dù trước đây cô ta có bay qua bay lại khắp nơi với Ninh Tôn nhưng mỗi lần lên máy bay cô ta đều cảm thấy sợ hãi.

Trong tiềm thức muốn trốn tránh nên cô ta đã gần như ngủ quên suốt quãng đường về nhà.

Lúc máy bay hạ cánh thì Hứa Thanh Du tỉnh lại, sau đó cô ta duỗi lưng một cái, “Cuối cùng cũng về đến nhà.”
Câu về nhà này khiến trong lòng Ninh Tôn vô cùng thoải mái.

Xem như là nhà vậy, nhà của hai người bọn họ.

Chờ máy bay dừng lại hẳn thì Ninh Tôn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Theo sau đám đông lần lượt xuống máy bay rồi bọn họ đi lấy hành lý.

Chỉ là đến lúc đi ra khỏi lối ra Hứa Thanh Du lập tức sửng sốt.

Cô ta không thể đoán trước được Nam Nhạc lại tới đón máy bay.

Nam Nhạc là ai chứ, đây chính là nhân vật mà rất nhiều ngôi sao hàng đầu của làng giải trí cũng phải nịnh nọt.

Mặc dù danh tiếng của cô ta đã bị giảm sút nghiêm trọng vì bị phốt trên mạng thời gian trước đó, nhưng khả năng chuyên môn của cô ta vẫn còn, các mối quan hệ và tài nguyên mà cô ta tích lũy được trong nhiều năm cũng vẫn còn rất ổn định.

Cho dù cư dân mạng mắng chửi cô ta rất thậm tệ nhưng phía tư bản vẫn yêu thích cô ta như trước.

Hơn nữa trí nhớ của mạng internet thì lại quá ngắn ngủi, chưa nói mấy năm, có lẽ chỉ mới qua mấy tháng thì mọi người đã quên luôn chuyện này rồi.

Cho nên Nam Nhạc vẫn có tư cách kiêu ngạo trong làng giải trí như cũ.

Vậy mà cô ta lại tới đón Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du suýt nữa bật cười, biểu hiện của cô ta không khỏi cũng rõ ràng quá đi.


Rõ ràng là Ninh Tôn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Anh ta đi ra cùng mẹ Ninh và Hứa Thanh Du thì nhìn thấy Nam Nhạc cũng phải sửng sốt một chút.

Sau đó anh ta mở miệng trước, “Hôm nay tới đón bạn à.”
Nam Nhạc mặc trang phục rất giản dị, đeo kính râm, nhìn qua thấy có phong cách của chính cô ta.

Cô ta nở nụ cười, cũng không ngại ngùng gì mà nói, “Đúng vậy, tới đón bạn, không phải anh là bạn của tôi sao?”
Ninh Tôn mỉm cười, “Vậy sao, không phải là tới đón tôi thật đấy chứ?”
Nam Nhạc quay đầu gật đầu với mẹ Ninh, “Lại gặp bác rồi ạ.”
Mẹ Ninh cũng có chút sững sờ chưa kịp phản ứng, chậm vài giây bà ta mới a một tiếng, “Chào cháu, chào cháu.”
Cuối cùng, Nam Nhạc nhìn Hứa Thanh Du một chút, “Chào cô, cô Hứa.”
Mặc dù trong lòng Hứa Thanh Du không vui vẻ gì cho cam nhưng bên ngoài vẫn phải chú ý lễ phép, cô ta giả nở nụ cười, “Chào cô.”
Mấy người cùng nhau bước ra khỏi chỗ sảnh sân bay, vừa đi Nam Nhạc vừa mở miệng nói, “Tôi biết thông tin chuyến bay của anh từ chỗ chị Thái.

Lúc đầu tôi cũng không định tới nhưng hôm nay không có việc gì nên tiện đường ghé qua.”
Ninh Tôn cũng hoàn toàn không thèm để ý nhiều như vậy, anh ta nắm tay Hứa Thanh Du, sau khi ra ngoài thì nhìn ven đường một chút định bắt một chiếc xe taxi.

Không ngờ Nam Nhạc lại mở miệng trước, “Xe tôi ngay tại bãi đỗ xe bên kia, tôi chở các anh đi.”
Ninh Tôn mím môi không lập tức nói chuyện ngay.

Nhưng mẹ Ninh mở miệng nói trước, “Không cần làm phiền cháu đâu, bên này đã có xe taxi rồi mà.”
Nam Nhạc nở nụ cười, “Cái này thì phiền gì đâu chứ ạ.

Cháu cũng đến tận đây luôn rồi, dù sao cũng chỉ là tiện đường thôi mà.”
Từ đầu tới đuôi Hứa Thanh Du đều không nói chuyện.


Cô ta cũng chỉ vào lúc mới bắt đầu có chào hỏi Nam Nhạc một câu sau đó mãi cho đến khi Nam Nhạc lái xe chở bọn họ về tới nhà cô ta vẫn không nói câu nào nữa.

Xe của Nam Nhạc dừng trước cửa khu dân cư nhà bọn họ.

Hứa Thanh Du đứng bên cạnh Ninh Tôn, vẻ mặt lạnh nhạt.

Nam Nhạc không xuống xe, cô ta nói lời tạm biệt với bọn họ qua cửa sổ.

Ninh Tôn dùng một tay ôm vai Hứa Thanh Du sau đó nói lời cảm ơn với Nam Nhạc.

Nam Nhạc nở nụ cười, “Anh còn khách khí với tôi làm cái gì cơ chứ?”
Ninh Tôn không nói gì mà chờ tới khi Nam Nhạc đi anh ta mới ôm Hứa Thanh Du kéo vali đi vào trong khu dân cư.

Mẹ Ninh là một người rất tinh ý, đến lúc này rồi thì bà ta sao có thể không phát hiện ra được là có vấn đề.

Bà ta thấp giọng hơi mang do dự nói, “Cái cô Nam Nhạc này cũng quá tốt với con rồi, con nhìn cô ấy hôm nay đi, rõ ràng là cố ý tới đón con mà.”
Nói xong mẹ Ninh lại do dự rồi bổ sung một câu, “Trước đó mẹ có điều tra tin tức của cô ấy, với thân phận địa vị kia thì không nên như vậy mới phải chứ.”
Ninh Tôn đương nhiên cũng nhìn ra được, anh ta mím môi, trên mặt cũng không có ý cười.

Anh ta cũng không phải tên ngốc.

Trước đó anh ta vẫn luôn cảm thấy anh ta và Nam Nhạc rất không có khả năng nhưng hôm nay thấy Nam Nhạc như thế này khiến anh ta lại không chắc chắn lắm.

Ninh Tôn chỉ ôm Hứa Thanh Du vào trong ngực chứ không nói gì.

Mẹ Ninh không đi cùng Ninh Tôn tới nhà anh ta mà là trực tiếp trở về nhà.

Bà ta nói muốn trở về dọn dẹp trước một chút.

Chỗ của Ninh Tôn bên này cũng phải dọn dẹp cho nên từ chỗ ngã rẽ bọn họ chia ra mỗi người mỗi ngả.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cùng nhau trở về nhà.

Sau khi vào phòng, Hứa Thanh Du đứng ở cửa không nhúc nhích.


Ninh Tôn xách hành lý đi vào sau đó quay đầu nhìn cô ta, “Sao vậy? Sao lại không đi vào?”
Hứa Thanh Du mím môi không nói lời nào.

Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi đi qua ôm cô ta vào trong ngực, “Giận rồi à?”
Hứa Thanh Du chưa mở miệng nói gì Ninh Tôn còn nói thêm, “Anh cũng không biết hôm nay cô ấy sẽ tới.

Cô ấy cũng nói là cô ấy biết thông tin chuyến bay của chúng ta từ chỗ chị Thái mà.

Cho nên, toàn bộ chuyện này anh rất vô tội mà.”
Hứa Thanh Du chui ra khỏi ngực Ninh Tôn rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Em không nói gì mà anh giải thích nhiều như vậy làm gì?”
Ninh Tôn vươn tay sờ mặt cô ta, “Đúng là em không nói gì nhưng mà vẻ mặt của em đã nói hết tất cả rồi.”
Hứa Thanh Du cũng không che giấu, “Em chỉ là không vui.

Hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đấy, cô ấy ân cần với anh như vậy, chỉ riêng cái này đã không bình thường rồi đúng không?”
Ninh Tôn gật đầu phối hợp trò chuyện với Hứa Thanh Du, “Đúng, đúng, đúng.

Chỉ riêng việc này đã không bình thường rồi, cái này anh cũng biết.

Cho nên, anh đang suy nghĩ, nếu sau này cô ấy nói với anh về chuyện tài nguyên thì anh có nên đi gặp cô ấy không.”
Ninh Tôn cũng có suy tính của riêng mình.

Nếu Nam Nhạc chia sẻ tài nguyên cho anh ta thì đã là bắt người tay ngắn(*), sau này mỗi lần nói chuyện với Nam Nhạc thì anh ta lại không thể nào thẳng thắn sống lưng mà nói được.

(*) bắt người tay ngắn: nhận đồ tốt của người khác phải nhẫn nhịn người ta vài phần
Kiểu chia sẻ giữa bọn họ không phải là kiểu trao đổi tài nguyên, với thân phận địa vị của Nam Nhạc thì cũng không cần anh ta giúp đỡ cái gì.

Cho nên, giúp đỡ này là không cân bằng.

Nếu không muốn sau này có vướng víu gì không nói rõ được cũng không miêu tả được thì biện pháp sáng suốt nhất ngay lúc này là không nhận sự giúp đỡ này của Nam Nhạc.

Nhưng mà anh ta còn phải bàn bạc chuyện này với mẹ Ninh một chút.

Dù sao tài nguyên này là muốn cho mẹ Ninh, Ninh Tôn muốn hỏi ý kiến mẹ Ninh xem thế nào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1037: 1037: Chương 1021





Hứa Thanh Du nghe thấy Ninh Tôn nói như vậy thì cảm giác không được tự nhiên trong lòng cũng giảm bớt.

Cô ta gật đầu, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, cũng mệt cả đoạn đường rồi.”
Hứa Thanh Du trở về phòng trước rồi dọn dẹp giường cho ngăn nắp.

Cảm giác say rượu từ ngày hôm qua tới tận bây giờ của Ninh Tôn vẫn chưa biến mất hoàn toàn, thực sự là hôm qua anh ta uống nhiều quá.

Lúc này anh ta cũng không muốn động đậy lắm.

Dù cho cả chuyến bay đều ngồi ghế nhưng ngồi máy bay suốt mấy tiếng cũng thật sự rất mệt mỏi.

Ninh Tôn kéo tay Hứa Thanh Du, “Em cũng đừng dọn nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”
Hứa Thanh Du nói câu em không mệt, sau đó lại định đi ra ngoài dọn dẹp vệ sinh bên ngoài một chút.

Thật ra cũng không có cái gì để mà dọn, trước khi bọn họ đi đã quét dọn vệ sinh trong nhà xong xuôi hết rồi.

Ninh Tôn nghe thấy cô ta nói như vậy thì dùng sức một chút kéo Hứa Thanh Du vào trong ngực của mình.

Hứa Thanh Du không đứng vững được nên trực tiếp đẩy Ninh Tôn ngã nhào vào trên giường.

Ninh Tôn siết chặt eo cô ta, tay có chút không thành thật, “Nếu không mệt vậy chúng ta làm chút chuyện khác đi.”
Hứa Thanh Du bị động tác của Ninh Tôn làm cho giật nảy mình, cô ta vội vàng đẩy ngực Ninh Tôn muốn đứng dậy, “Đừng nghịch nữa, ban ngày ban mặt.”
Ninh Tôn đâu có quan tâm nhiều như vậy, cho dù có là ban ngày thì trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ.

Mẹ Ninh về nhà thì đương nhiên phải dọn dẹp vệ sinh một chút, không thể nào lại tới nhanh như vậy được.

Cho nên anh ta có đủ thời gian.


Ninh Tôn lật người đặt Hứa Thanh Du ở phía dưới, “Vậy anh kéo rèm cửa lại, cũng đóng cửa lại thì trong phòng tối liền.”
Hứa Thanh Du bị anh ta làm cho buồn cười.

Vốn dĩ cô ta đang đẩy nhưng bây giờ lại đổi thành ôm cổ anh ta, “Anh không mệt sao?”
Ninh Tôn cúi người xuống hôn khóe miệng cô ta, lúc nói chuyện hàm hồ không rõ, “Anh còn có thể mệt hơn một chút.”
Hứa Thanh Du tiến tới hôn Ninh Tôn một chút, “Vậy anh đi kéo rèm cửa lại đi.”
Cô ta đã nói như vậy cũng có nghĩa là cô ta khá là phối hợp, Ninh Tôn dùng sức hôn cô ta một chút rồi xoay người xuống giường đi kéo rèm cửa lại.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du cũng không cảm thấy mệt, dù sao cô ta đã ngủ trên máy bay suốt một đường.

Sau đó thì cô ta thật sự nghĩ mãi cũng không ra tại sao mấy chuyện liên quan tới trên giường này, từ đầu tới đuôi người ra sức không phải là cô ta nhưng đến cuối cùng cô ta lại là người mệt đến chịu không nổi.

Trái hẳn với Hứa Thanh Du, Ninh Tôn vốn là mệt mỏi nhưng xong một trận này thì anh ta lại không thấy mệt nữa.

Hứa Thanh Du bị lăn lộn đến đầu óc u ám, sau khi kết thúc thì trực tiếp ngủ thiếp mất.

Ninh Tôn nằm ở bên cạnh thì lại cảm thấy cả người vô cùng tỉnh táo.

Anh ta muốn hút một điếu thuốc, làm việc xong hút một điếu thoải mái hơn thần tiên.

Anh ta đã lấy hộp thuốc lá rồi nhưng quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thanh Du đang ngủ mơ màng thì anh ta đặt thuốc xuống.

Thôi vậy, Ninh Tôn trượt cả người xuống nằm ở trên giường sau đó ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng.

Cho dù không buồn ngủ nhưng nằm như thế một hồi thì Ninh Tôn cũng từ từ ngủ thiếp đi.

Hai người bọn họ vẫn luôn ngủ cho đến khi trời sắp sập tối, người tỉnh lại trước lại là Hứa Thanh Du.

Cả người cô ta vẫn còn bủn rủn như trước, mở mắt ra một lúc lâu cô ta mới nhớ ra mình đã trở về.


Cô ta lùi người chui vào trong lòng Ninh Tôn rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Thật ra mặc kệ ở thành phố nào thì thời gian của cô ta và Ninh Tôn cũng không thay đổi gì nhiều.

Nhưng rời khỏi bên kia cũng có thể là rời xa nhà họ Ninh nên Hứa Thanh Du cảm thấy cả người đều có thể bình tĩnh lại.

Một lát sau, Ninh Tôn cũng tỉnh lại, anh ta trước tiên là vươn tay sờ sau đầu cô ta rồi hỏi, “Không ngủ nữa à?”
Hứa Thanh Du ngẩng đầu lên nhìn cằm của Ninh Tôn, “Đói.”
Ninh Tôn lập tức bật cười, cũng đúng.

Lúc trên máy bay Hứa Thanh Du không ăn chút nào, cả ngày hôm nay cho đến tận bây giờ thì cũng chỉ có buổi sáng là cô ta có ăn cơm đàng hoàng tử tế.

Ninh Tôn xoay người lấy điện thoại qua, “Trong tủ lạnh chắc là không còn gì, anh gọi món về ăn vậy.”
Mà cho dù trong tủ lạnh có thức ăn thì bây giờ Hứa Thanh Du cũng không muốn nấu.

Cô ta ừ một tiếng rồi lại chui vào trong chăn, “Gọi điện thoại cho bác đi, hỏi xem bác đã ăn cơm chưa, nếu bác chưa ăn thì qua ăn với chúng ta.”
Ninh Tôn nói được.

Nhưng anh ta không gọi điện thoại mà chỉ gửi tin nhắn cho mẹ Ninh.

Bây giờ mẹ Ninh đã tỉnh, tin nhắn của Ninh Tôn vừa đến thì bên kia lập tức trả lời ngay.

Mẹ Ninh nói bà ta tự nấu mì ăn ở nhà luôn, nói vừa rồi bà ta vẫn luôn đang quét dọn vệ sinh nên bây giờ hơi mệt không muốn đi đâu cả.

Bà ta đã nói như vậy rồi thì Ninh Tôn cũng không bắt bà ta sang đây nữa mà chỉ dặn dò bà ta nghỉ ngơi cho thật tốt.


Sau đó Ninh Tôn quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Mẹ anh không đến, vậy hai chúng ta ăn chút gì đi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, bởi vì quả thực bây giờ rất mệt mỏi, hơn nữa trong bụng cô ta cũng không có gì cho nên lầm bầm lầu bầu mở miệng nói, “Gọi nhiều một chút, em rất đói.”
Ninh Tôn cười không nói chuyện mà bấm trên điện thoại một lượt.

Chờ chuẩn bị xong những cái này thì anh ta đứng dậy đi phòng tắm xả nước trước sau đó mới quay lại ôm Hứa Thanh Du đi qua.

Hai người bọn họ cũng đã thẳng thắn nhìn nhau nhiều lần như vậy rồi thì Hứa Thanh Du cũng không thèm để ý như vậy nữa.

Ninh Tôn giúp Hứa Thanh Du tắm xong lại dùng khăn tắm quấn cô ta rồi giúp cô ta thay quần áo.

Trong toàn bộ quá trình này, Hứa Thanh Du chỉ cong khóe miệng hưởng thụ thôi.

Ninh Tôn nhìn cô ta như thế này thì có chút nhịn không được cúi đầu xuống hôn mạnh một cái, “Thoải mái không?”
Hứa Thanh Du cười, “Thoải mái chứ.”
Ninh Tôn nhếch miệng lên mang theo nụ cười xấu xa, “Anh nói là vừa nãy ở trên giường cơ.”
Hứa Thanh Du trực tiếp giơ tay đấm một phát vào ngực Ninh Tôn, “Đồ lưu manh.”
Ninh Tôn ôm Hứa Thanh Du ra ngoài đặt cô ta ngồi trên ghế sô pha.

Bọn họ vẫn chưa dọn dẹp vệ sinh trong phòng khách, mặc dù cũng không có cái gì cần dọn dẹp nhưng Ninh Tôn vẫn đi giặt khăn ra lau chùi một chút.

Hứa Thanh Du ngồi yên trên ghế sô pha nhìn anh ta như vậy thì không hiểu sao lại cảm thấy anh ta có hình ảnh của một người đàn ông của gia đình.

Đây cũng là hình tượng mà những người khác không nhìn thấy được.

Cũng không dọn dẹp lâu lắm, lúc đồ ăn ngoài được giao đến thì cũng cơ bản xong rồi.

Đúng là Ninh Tôn gọi rất nhiều thứ, anh ta lấy đồ ăn ngoài vào rồi gọi Hứa Thanh Du đi qua ăn cơm.

Hai người bọn họ mới ngồi xuống bàn ăn thì điện thoại của Ninh Tôn đổ chuông.

Ninh Tôn cầm điện thoại qua xem thử sau đó anh ta cau mày một chút.

Hứa Thanh Du thấy Ninh Tôn phản ứng như vậy là biết ngay có gì đó không đúng cho nên nhanh chóng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Ninh Tôn nghiêng màn hình điện thoại sang cho Hứa Thanh Du nhìn, là Nam Nhạc gọi tới.

Anh ta rất thông minh, anh ta biết Hứa Thanh Du có khúc mắc với Nam Nhạc cho nên hoàn toàn không nghe điện thoại sau lưng Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du mở miệng, “Nghe đi, có lời gì cũng phải nói rõ ràng mới được.”
Ninh Tôn nghe điện thoại, cùng lúc đó anh ta mở loa ngoài.

Giọng nói Nam Nhạc ở đầu dây bên kia nghe rất hiền hòa, “Có nghỉ ngơi tốt không?”
Ninh Tôn nói câu khá tốt sau đó hỏi cô ta gọi có chuyện gì sao.

Nam Nhạc chép miệng một tiếng, “Chủ yếu là vừa rồi tôi có đi gặp mấy người bạn trò chuyện một chút, sau đó thì tôi muốn hỏi anh bên bác gái có lịch trống không.

Nếu có thể thì chỗ tôi vẫn còn có một ít tài nguyên có thể giới thiệu cho bác.”
Mỗi lần Nam Nhạc gọi điện thoại cho Ninh Tôn thì đa số đều nói chuyện công việc.

Hứa Thanh Du cũng biết điều này cho nên nhiều khi cho dù trong lòng cô ta rất uất ức muốn tức giận nhưng lại không tìm ra được lý do tử tế.

Người ta nói gần nói xa nói đều là việc chính, cô ta lại ở chỗ này nghi thần nghi quỷ thì có vẻ cô ta quá bụng dạ hẹp hòi.

Ninh Tôn a một tiếng, “Cái này tôi cũng không rõ lắm nhưng mẹ tôi có thể sắp vào đoàn làm phim với tôi nên chưa chắc có thời gian, cụ thể tôi còn phải hỏi mẹ xem đã.”
Nam Nhạc cười nói, “Do tôi không có số điện thoại của bác chứ không thì đã trực tiếp gọi cho bác luôn rồi.

Hay là như thế này đi, anh đi hỏi bác xem thử sau đó trả lời tôi, tôi lại nhìn xem chỗ bạn tôi nói thế nào.”
Bạn của Nam Nhạc nhất định đều là những người cấp bậc cao.

Kiểu người như cô ta thấy con tôm nhỏ cũng chướng mắt, cho nên tài nguyên trong tay cô ta nhất định đều là tài nguyên cao cấp.

Trong lòng Hứa Thanh Du cũng có chút do dự.

Nếu từ chối tài nguyên chỗ Nam Nhạc thì mẹ Ninh lại phải đi lòng vòng thêm mấy đường khác nữa.

Có nhiều lúc có tài nguyên tăng thêm thì trở nên nổi tiếng hay lấy lại thiện cảm của công chúng cũng chỉ là chuyện trong một đêm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1038: 1038: Chương 1022





Nam Nhạc cũng chưa nói quá nhiều trong điện thoại mà là nói xong chuyện quan trọng thì cúp máy luôn.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy một chút sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Du, “Anh tìm thời gian nói chuyện với mẹ anh đã, thực sự không được nữa thì để ngày mai mẹ anh tự đi gặp cô ấy.”
Bởi vì thái độ của Nam Nhạc ở trong điện thoại đúng là giải quyết việc chung nên Hứa Thanh Du lại vô ý thức cảm thấy dường như không cần phải so đo quá nhiều.

Có lẽ Nam Nhạc thật sự có ý gì đó khác với Ninh Tôn nhưng người ta nói việc chính thì vẫn phải cho người ta cơ hội nói chuyện.

Hứa Thanh Du cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng rồi mở miệng nói, “Chỉ cần hai người các anh không có việc gì là được, ngày mai anh có đi hay không cũng không quan trọng.”
Ninh Tôn cười nói, “Em yên tâm đi, đương nhiên sẽ không có việc gì, anh không vừa mắt cô ấy.”
Anh ta nói như thế này khiến Hứa Thanh Du có chút không thể khống chế được mà bật cười, “Thân phận bối cảnh với lại bề ngoài của người ta như vậy mà anh còn không vừa mắt thì em lại cảm thấy em có chút nguy hiểm.”
Ninh Tôn nhổm người dậy với tay qua bàn ăn sờ mặt Hứa Thanh Du, “Em tốt hơn cô ấy rất nhiều, anh thích em như vậy.”
Hứa Thanh Du ngước mắt lên nhìn Ninh Tôn, “Em tốt hơn cô ấy ở đâu cơ chứ? Anh cũng không biết mỗi lần thấy cô ấy em đều cảm thấy rất tự ti.”
“Vì sao lại tự ti?” Ninh Tôn mở miệng hỏi, anh ta có chút không hiểu, “Trong mắt anh, không có chỗ nào của cô ấy bằng em cả, trừ làm bộ ra không có gì cả.”
Hứa Thanh Du lập tức bật cười ra tiếng, “Anh nói lời này cũng thật là, có lẽ cô ấy cũng không phải là làm bộ mà chỉ là quen như vậy thôi.”
Ninh Tôn lắc đầu, “Anh đã gặp qua rất nhiều sếp tư bản.

Nói như thế nào đây nhỉ, có lẽ những người thật sự có năng lực lại rất bình thản bởi vì bọn họ đã không thèm để ý đến chênh lệch địa vị nữa.

Chỉ có những người thích hư vinh mới sẽ thể hiện thân phận địa vị ra mặt, bọn họ hy vọng tất cả mọi người vừa nhìn thấy bọn họ là có thể nhìn thấy khoảng cách giữa bản thân với người ta.

Anh cảm thấy kiểu làm này rất buồn cười.”
Hứa Thanh Du nghĩ về Nam Nhạc.

Cô ta cũng không có cách nào nói Nam Nhạc cố ý thể hiện ra thái độ sang hơn người khác hay là thực sự chỉ là tính cách bên trong mang theo lạnh lùng cao ngạo.


Nhưng đúng là phải nói cô ta khiến cho người khác có cảm giác không thoải mái lắm.

Nam Nhạc vẫn luôn biểu hiện ra ý là anh, cô không xứng đi theo tôi.

Hứa Thanh Du mím môi suy nghĩ một chút rồi nói, “Nếu anh đã nói như vậy thì em yên tâm hơn một chút vậy.”
Nếu đã không vừa mắt thì càng khó có thể có tình cảm được.

Ninh Tôn trấn an cô ta, “Yên tâm đi, yên tâm đi, anh với cô ấy là không thể nào.”
Hứa Thanh Du gật đầu không nói gì nữa, hai người bọn họ im lặng ăn xong cơm.

Hứa Thanh Du đúng là rất đói, Ninh Tôn gọi nhiều đồ ăn như vậy mà cô ta cũng ăn không ít.

Chờ đến khi ăn xong bữa cơm, Hứa Thanh Du trực tiếp đi qua ngồi lì trên ghế sô pha, Ninh Tôn đi dọn dẹp bàn ăn.

Hứa Thanh Du mở miệng hỏi, “Chị Thái có nói công việc tiếp theo của anh sắp xếp như thế nào chưa?”
Ninh Tôn rửa tay ở trong phòng bếp nói vọng ra, “Ngày mai đi công ty nhìn xem sao, có một số việc còn phải bàn bạc với chị ấy một chút.

Trước đó có rất nhiều cảnh quay đều tạm hoãn không thực hiện được, có lẽ phải quay bù mấy cái đó trước đã.”
Hứa Thanh Du ồ một tiếng.

Ninh Tôn lau xong tay thì cũng qua ghế sô pha ngồi rồi ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng.

Hứa Thanh Du dựa vào vai Ninh Tôn, “Ngày mai sau khi đi công ty anh có thể ra ngoài đi dạo với em được không?”

Ninh Tôn ngừng một chút rồi lập tức hỏi, “Đi dạo ở đâu?”
Hứa Thanh Du mở miệng nói, “Lúc trước em có nhìn thấy có một nơi tuyển nhà thiết kế thực tập, em muốn đi xem xem thử như thế nào.”
Cô ta nói như vậy thì Ninh Tôn hiểu ra ngay lập tứuc, “Được, vậy ngày mai từ công ty trở về thì chúng ta đi thẳng qua hỏi thăm một chút.”
Hai người bọn họ ngồi ở trên ghế sô pha nhìn TV một lát.

Hứa Thanh Du ăn hơi nhiều nên lật qua lật lại đổi tư thế liên tục, thấy hơi khó chịu.

Ninh Tôn cũng cảm giác được, anh ta cười hỏi, “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hứa Thanh Du không có tâm trạng gì để đi dạo nhưng đúng thật là no quá không dễ chịu lắm mà lát nữa cũng ngủ không được.

Cho nên cô ta cũng đứng dậy, “Đi thôi.”
Hai người bọn họ cũng không thay quần áo mà mặc quần áo ở nhà rồi đi ra ngoài luôn.

Trời vẫn chưa khuya lắm, trong khu dân cư cũng coi như náo nhiệt.

Hứa Thanh Du đi được một lát lại mở miệng hỏi, “Nhà họ Ninh có gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh chưa? Có lẽ bên kia cũng đã công bố di chúc rồi chứ?”
Sau khi tỉnh lại Ninh Tôn có nhận được tin nhắn của Ninh Tú.

Luật sư đã liên lạc với anh ta, có lẽ bọn họ muốn lựa thời gian công bố di chúc, đến lúc đó bọn họ sẽ quay clip lại, Ninh Tú nói sẽ gửi nội dung tới cho anh ta xem.

Ninh Tôn cũng không để ý những cái này lắm nên chỉ trả lời tin nhắn bảo Ninh Tú cứ nhìn mà làm, như thế nào cũng được.

Ninh Tú không nói cụ thể lúc nào công bố di chúc nhưng Ninh Tôn đoán bên phía Trang Lệ Nhã nhất định không chờ được nữa rồi.


Chắc là Ninh Tú cũng thật sự muốn giải quyết chuyện của Trang Lệ Nhã cho nên sẽ thực hiện sớm một chút.

Khả năng cao là hai ngày này sẽ công bố.

Ninh Tôn ừ một tiếng, “Ninh Tú có gửi tin nhắn cho anh nói là sẽ báo cho anh biết khi nào công bố di chúc nhưng anh ấy vẫn chưa nói ngày cụ thể.”
Hứa Thanh Du khoác tay Ninh Tôn, “Thật ra em rất tò mò ông ấy sẽ chia di chúc như thế nào, không phải là ham mấy tài sản đó mà nói như thế nào đây nhỉ…”
Sau khi nói đến đây, Hứa Thanh Du cười ha ha, “Chỉ là muốn nhìn mấy người kia bị vả mặt.”
Chủ yếu cũng chính là muốn nhìn phản ứng của Trang Lệ Nhã.

Trang Lệ Nhã vẫn luôn muốn biết nội dung của di chúc, cả người từ đầu đến chân đều bày ra tư thế không chờ kịp.

Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ra di chúc không có chỗ nào có lợi cho bọn họ cả.

Hứa Thanh Du chỉ muốn nhìn xem sau khi công bố nội dung di chúc thì Trang Lệ Nhã sẽ có phản ứng gì, là tiếp tục la lối om sòm hay là cúp đuôi rời đi.

Ninh Tôn chậm rãi thở ra một hơi, “Anh nói thật với em, anh cũng thật sự rất muốn biết.”
Nói xong anh ta còn nói thêm, “Anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng muốn có thù báo thù, có oán báo oán.”
Anh ta nói như thế này khiến cả hai người đều bật cười, sau đó bọn họ cũng không nói gì nữa.

Hai người bọn họ cứ đi dạo không có mục đích gì, một lát sau đã đi tới chỗ sân bóng rổ.

Dù có là đêm hôm khuya khoắt nhưng người chơi bóng rổ vẫn nhiều như cũ, các chàng trai cô gái vây quanh ở bên kia hò hét rộn ràng.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không tới gần mà đứng từ xa nhìn trong chốc lát.

Hứa Thanh Du rất ngưỡng mộ bọn họ có thể sống vô tư vui vẻ như vậy trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.


Đến mức mà mỗi lần nhìn thấy những chàng trai cô gái này thì cô ta đều cảm thấy rất tiếc nuối.

Nhìn lại những năm tháng kia của quá khứ, cô ta cảm thấy dường như cuộc đời mình bị bỏ phí, không để dành lại được chút gì.

Đến một ký ức đẹp cũng không có nổi
Ninh Tôn dựa vào một bên đèn đường, “Chọn thời gian nào đó đi đến nhà em đi.”
Hứa Thanh Du vẫn đang nhìn xem sân bóng rổ, “Còn chưa biết công việc của anh sắp xếp như thế nào nữa, chờ anh ổn định xong rồi nói tiếp.”
Giọng nói của Ninh Tôn rất nhẹ nhàng, hoặc là cũng có thể nói mang theo chút dịu dàng, “Mấy thứ như công việc chỉ là vật chết, có thể lùi được bao lâu thì lùi.”
Hứa Thanh Du nở nụ cười, “Chị Thái mà biết anh nghĩ như vậy thì có lẽ muốn giận run người.”
Chị Thái là một người phụ nữ mạnh mẽ và cũng có yêu cầu rất cao đối với nghệ sĩ trong tay mình.

Với trạng thái của Ninh Tôn như bây giờ, nếu không phải anh ta có lưu lượng cao nên chị Thái không biết nói như thế nào.

Chứ mà là mấy nghệ sĩ có lưu lượng bình thường kia cứ qua một đoạn thời gian là lại gây chuyện nhiều như vậy thì nhất định chị Thái sẽ xù lông cho mà xem.

Hứa Thanh Du cũng thấy chị Thái đi họp với người ta, thật sự là nói tới nói lui không nể mặt một chút nào, cứ nhắm vào tim đen mà nói thẳng ra.

Ninh Tôn thì lại không lo lắng nhiều như vậy, “Chị ấy vẫn luôn biết anh không có tâm sự nghiệp gì.”
Thật ra thì lúc đầu anh ta cũng có thứ như tâm sự nghiệp này, ngành giải trí là nơi tốt, ít nhất là dễ kiếm tiền.

Lúc anh ta còn thiếu tiền rất muốn kiếm lời số tiền lớn trong ngành nghề này, chỉ có có tiền trong người thì mới có thể đường đường chính chính rời khỏi nhà họ Ninh.

Chỉ là sau này anh ta thấy một số chuyện đen tối, bẩn thỉu trong vòng giải trí thì anh ta lại đột nhiên cảm thấy sống trong thế giới này không thú vị chút nào.

Cho nên thái độ của anh ta cũng dần trở nên tiêu cực.

Một người thông minh như chị Thái sao có thể không phát hiện ra điểm này được chứ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1039: 1039: Chương 1023





Ngày hôm sau, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi công ty.

Không có quá nhiều người trong công ty lắm, những người đó nhìn thấy Ninh Tôn đi tới thì vẫn dùng thái độ như cũ chào hỏi anh ta.

Sau đó ánh mắt bọn họ nhìn Hứa Thanh Du vẫn mang một chút mập mờ như trước đó.

Hứa Thanh Du gật đầu chào hỏi với những người kia, sau đó cô ta và Ninh Tôn cùng nhau đi thẳng lên phòng họp.

Ninh Tôn đã gọi điện thoại cho chị Thái nhưng chị Thái vẫn còn chưa qua, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ngồi xuống trong phòng họp chờ.

Đóng cửa phòng họp lại, Hứa Thanh Du hạ giọng xuống nói, “Em nghe nói gần đây công ty lại ký hợp đồng thêm mấy tiểu thịt tươi.”
Ninh Tôn thì lại không chú ý những cái này, “Bây giờ có nhiều chương trình tuyển chọn như vậy, phần lớn những người đi ra từ chương trình cũng đều có thực lực, công ty chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Lúc trước khi anh ta tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, công ty nhà bọn họ có nhắm mấy người bên trong mùa chương trình đó.

Chỉ là cuối cùng chỉ ký hợp đồng với anh ta, có một số người là sau khi công ty suy nghĩ thì lựa chọn từ bỏ, có một số người thì có công ty khác đưa ra điều kiện ký kết hợp đồng càng tốt hơn.

Hứa Thanh Du gật đầu, “Chỉ là không biết tiếp theo công ty sẽ dồn sức ưu ái cho người nào.”
Ninh Tôn biết Hứa Thanh Du lo lắng, anh ta nở nụ cười vươn tay vuốt tóc Hứa Thanh Du, “Chẳng lẽ lúc này em đang lo lắng cho anh đấy à?”
Anh ta vừa mới nói dứt câu nói này thì cửa phòng họp bị mở ra, chị Thái kẹp đống giấy tờ tiến đến.

Hứa Thanh Du bị giật mình thế là phản xạ có điều kiện nghiêng người về sau tránh rồi hất tay Ninh Tôn ra.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du, vẻ mặt cười như không cười.


Chị Thái không chú ý tới hành động giữa hai người bọn họ, cô ta đang cầm điện thoại trong tay vừa gọi điện thoại vừa đi đến, ánh mắt nhìn xuống dưới đất.

Hứa Thanh Du dùng ánh mắt cảnh cáo Ninh Tôn một chút sau đó ngồi nghiêm chỉnh.

Chị Thái đi tới ngồi xuống rồi lại nói mấy câu mới cúp máy, sau đó cô ta nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn và Hứa Thanh Du một chút.

Cô ta thở ra một hơi, “Nhìn trạng thái của hai người vẫn là không đến nổi tệ, xem ra mấy ngày này không xấu như tôi tưởng.”
Ninh Tôn gật đầu, “Thật ra vẫn còn khá tốt.”
Sau đó chị Thái thở dài một hơi, “Xử lý xong chuyện trong nhà rồi chứ?”
Ý cô ta nói là chuyện bên chỗ Ninh Bang, Ninh Tôn cũng không có cái gì cần giấu diếm cô ta nên cũng nói, “Vẫn chưa công bố di chúc, lần sau mà có chuyện gì thì chắc có lẽ là bên kia đã công bố di chúc.”
Chị Thái gật đầu, “Cậu có tin tức gì liên quan tới di chúc không? Ví dụ như di chúc này có ảnh hưởng gì tới danh tiếng của cậu không?”
Ninh Tôn cũng không nói được gì về cái này, “Chưa hỏi, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”
Chị Thái chống hai tay lên trên bàn, “Được rồi, vậy tôi kêu bộ phận xử lý truyền thông của công ty chuẩn bị một chút, bảo bọn họ nhìn xem thử nhà các cậu sau đó sẽ tuôn ra tin tức gì.”
Nói xong cô ta lập tức trở lại chuyện chính, bình luận một chút về danh tiếng ở bên ngoài của Ninh Tôn.

Khoảng thời gian trước dư luận không tốt với anh ta lắm.

Chẳng qua cũng may sau đó bên nhà họ Ninh nâng đỡ anh ta, cộng với chuyện Ninh Tôn đi bệnh viện thăm Ninh Bang nên bên công ty cũng chuyển hướng dư luận được một đợt.

Dựa theo tình hình trước mắt đến xem, Ninh Tôn đã xoay chuyển được danh tiếng.

Nhưng như vậy cũng không thể hoàn toàn yên tâm lại, bây giờ vẫn còn có người chờ cơ hội bôi xấu anh ta nên tiếp theo anh ta chỉ có thể càng thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Nói xong chị Thái nhìn Hứa Thanh Du một chút, “Trước đó cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Ninh Tôn, dư luận bên ngoài đánh giá cô đều rất tốt.


Bên công ty cũng không yêu cầu cô lại đi làm cái gì khác nên cứ duy trì tình trạng như bây giờ là được rồi.

Sau đó tôi giúp cô xin thêm tiền thưởng bên công ty, chắc là tầm hai ngày này sẽ được phê duyệt.”
Hứa Thanh Du cong khóe miệng cười nói cảm ơn với chị Thái.

Nói là tiền thưởng nhưng thật ra chắc cũng là thù lao để cô ta tiếp tục phối hợp đóng giả với Ninh Tôn.

Dù sao Ninh Tôn có quá nhiều tin tức quấn thân, mặc dù đi theo anh ta sẽ được nổi tiếng nhưng cũng có khả năng sẽ bị liên luỵ.

Chị Thái cân nhắc mọi chuyện rất chu toàn, sau khi chuyện lần này đi qua sẽ lập tức cho cô ta chỗ lợi, có lẽ cũng là sợ cô ta đột nhiên bỏ gánh không làm.

Sau đó chị Thái và Ninh Tôn trò chuyện về sắp xếp công việc thời gian tiếp theo.

Hứa Thanh Du nghe không được nghiêm túc cho lắm, cô ta ngồi ở bên cạnh hơi thất thần.

Chủ yếu là cô ta nghĩ đến quan hệ bây giờ giữa cô ta và Ninh Tôn, nếu chị Thái mà biết thì không biết chị ấy sẽ dùng thái độ như thế nào để đối xử với cô ta.

Mặc dù Hứa Thanh Du đi theo chị Thái chưa lâu lắm nhưng cô ta vẫn có thể hiểu rất rõ về tính cách của chị Thái.

Chị Thái không thích nhất chính là nghệ sĩ và nhân viên công tác bên cạnh có quan hệ gì đó với nhau.

Cô ta phân chia rạch ròi giữa cuộc sống và công việc, cũng ghét người bên cạnh mình lẫn hai chuyện đó vào với nhau.

Theo quan điểm của cô ta, một khi nảy sinh tình cảm với đồng đội trong công việc thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc.


Cho nên Hứa Thanh Du nghĩ đến chuyện này là trong lòng vô cùng không chắc chắn.

Chị Thái và Ninh Tôn trò chuyện rất lâu, giữa chừng cũng nói một chút về việc tiếp theo Hứa Thanh Du cần phải làm.

Chị Thái rất hài lòng với biểu hiện trước đó của Hứa Thanh Du nên lần này không nói có yêu cầu gì với cô ta mà chỉ bảo cô ta tiếp tục duy trì là được rồi.

Tiếp theo có lẽ Ninh Tôn sẽ tham gia một chương trình truyền hình rồi còn đi quay một bộ phim truyền hình.

Chẳng qua trước mắt anh ta chỉ có thể chọn một trong hai cho nên cố gắng hết sức đừng để trùng lịch.

Nếu không thì sẽ rất dễ bị báo chí truyền thông mang lệch dư luận.

Cho nên chị Thái và Ninh Tôn bàn bạc một chút bước tiếp theo cần phải làm gì, ý của hai người bọn họ đều là muốn đưa phim truyền hình vào danh sách việc quan trọng trước.

Chương trình truyền hình dành cho các cặp đôi yêu nhau đã bàn bạc xong kia có thể lại lùi về sau này tiếp.

Chương trình kia có mấy tập, chưa chắc bọn họ đã phải tham gia tập đầu tiên.

Bọn họ cũng có thể nhìn độ nổi tiếng của chương trình và nếu chương trình khá nổi thì bọn họ có thể tham gia vào mấy tập sau cũng được.

Bọn họ bàn bạc với nhau hơn một giờ quyết định cho xong tất cả mọi chuyện, sau đó Ninh Tôn mang Hứa Thanh Du ra khỏi phòng họp.

Chị Thái vẫn còn ở lại, có điện thoại đánh tới nên cô ta ở lại nghe máy.

Sau khi ra ngoài, Hứa Thanh Du thở ra một hơi thật dài rồi thấp giọng nói, “Cũng không biết là như thế nào nhưng em thấy chị ấy thì rất chột dạ.”
Bởi vì đang ở trong công ty nên Ninh Tôn suy nghĩ một chút không vươn tay ra mà chỉ nói miệng trấn an, “Không có chuyện gì, quan hệ hiện giờ của hai chúng ta rất phức tạp, cho dù có thân mật một chút thì chị ấy cũng không nhìn ra cái gì đâu.”
Tất cả mọi người thích đóng giả đóng cho trọn vai tránh bị người khác bắt được thóp.


Có lẽ chị Thái cũng hiểu đạo lý này cho nên dù thật sự cảm thấy hành vi của hai người bọn họ quá thân mật nhưng chị Thái cũng không tiện nói gì.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi phòng nghỉ, anh lái xe đã ở bên trong.

Thấy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du trở về, anh lái xe đứng lên thở dài một hơi trước, “Cuối cùng hai người cũng quay lại, mấy ngày này tôi sống khổ quá mà.”
Mấy ngày này anh ta toàn bị sai đi làm lái xe cho ngôi sao khác.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều rất dễ nói chuyện, anh lái xe quen cách làm việc với Ninh Tôn nên qua làm cho người khác thì vô cùng không được tự nhiên.

Hứa Thanh Du nở nụ cười, “Chị Thái sắp xếp anh làm cho ai vậy?”
Anh lái xe hạ giọng nói một cái tên.

Hứa Thanh Du hơi nhíu mày, “Nghe nói anh ta không tệ lắm.”
Anh lái xe nhếch miệng, “Tất cả đều là giả, đều là xây dựng hình tượng mà ra.

Thật ra thì lại là người này càng khó chiều hơn người kia.

Coi như tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, cái đó cũng dễ hiểu thôi.

Ngành giải trí chính là như vậy, xây dựng hình tượng bên ngoài đều rất tốt nhưng nhân phẩm thật sự thì cũng chỉ có chừng đó.

Hơn nữa, Hứa Thanh Du đã thấy rất nhiều ngôi sao mới nổi được một chút đã bắt đầu vênh mặt lên dùng lỗ mũi nhìn người khác.

Bọn họ thật sự cho rằng mình hơn người khác cái gì.

Thành thật mà nói, đều là do người hâm mộ chiều quá mà ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1040: 1040: Chương 1024





Sau đó Ninh Tôn trò chuyện đôi câu vài lời với anh lái xe, đại khái là nói về cuộc sống của bọn họ trong khoảng thời gian này, cũng không có cái gì quan trọng.

Bây giờ Ninh Tôn đã quay lại nên anh lái xe đương nhiên phải trở lại chỗ anh ta.

Hứa Thanh Du nhìn ra được anh này thật sự rất vui, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ninh Tôn đúng là người rất ít gây chuyện.

Có lẽ là do tính cách của anh ta, con người anh ta không thích tự cao tự đại, hơn nữa lại ghét mấy thứ phức tạp cầu kỳ.

Những người xung quanh anh ta càng được lợi.

Trò chuyện ở chỗ này trong chốc lát, do công ty không có chuyện gì quan trọng nên Ninh Tôn mang Hứa Thanh Du đi trước.

Anh lái xe còn phải ở lại làm mấy thủ tục bàn giao công việc nên không đi theo cùng với hai người bọn họ.

Hai người bọn họ ra khỏi công ty, Ninh Tôn đeo khẩu trang sau đó đi công ty thiết kế mà lúc trước Hứa Thanh Du ưng ý.

Công ty thiết kế mà Hứa Thanh Du nhìn trúng cũng là một công ty rất nổi tiếng, Ninh Tôn đã từng nghe tên công ty này.

Tại một số hoạt động trong quá khứ của anh ta có dùng trang phục của nhà thiết kế bên trong công ty này thiết kế.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TR UМtrцyen.ME ]
Hai người đến công ty là đi thẳng qua hỏi chỗ quầy lễ tân có phải nhà bọn họ muốn tuyển nhà thiết kế thực tập không.

Nhân viên lễ tân đang bận rộn nên chỉ liếc nhìn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn một chút rồi gật đầu, “Vâng, chị tới ứng tuyển sao ạ?”
Hứa Thanh Du nói đúng vậy, sau đó còn nói thêm, “Tôi muốn tới tìm hiểu trước một chút.”
Nhân viên lễ tân trực tiếp gọi điện thoại cho bộ phận tuyển dụng rồi nói đơn giản một chút chuyện của Hứa Thanh Du.


Hứa Thanh Du không nghe thấy đầu dây bên kia nói cái gì, dù sao thì mấy giây sau nhân viên lễ tân gác máy sau đó nói với cô ta, “Chị đi lên từ chỗ thang máy kia, sẽ có người đón chị ở trên tầng ba ạ.”
Hứa Thanh Du nói cám ơn rồi đi qua chỗ thang máy với Ninh Tôn, hai người trực tiếp lên lầu.

Đúng là có người đón bọn họ, là một cô gái nhìn rất trẻ.

Ninh Tôn ra khỏi thang máy thì nhìn bốn phía xung quanh một chút trước.

Công ty này đúng là rất lớn, cũng có rất nhiều nhân viên.

Không biết có phải là hôm nay nhiều việc hay không mà thấy mọi người đều vô cùng bận rộn.

Hai người bọn họ được dẫn vào phòng họp, cô gái đón bọn họ cười nói, “Bây giờ công ty đang hơi bận một chút nên chúng ta cùng nhau tìm hiểu bước đầu trước được không ạ?”
Hôm nay Hứa Thanh Du không mang mấy giấy tờ như bằng tốt nghiệp.

Trước mắt cô ta cũng chỉ là hơi có chút cảm xúc muốn nhặt lại lần nữa ngành mình đã học, nhưng cô ta còn chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào những công việc liên quan bên chỗ Ninh Tôn.

Cho nên Hứa Thanh Du cũng thật sự chỉ tìm hiểu bước đầu.

Đúng là bên chỗ công ty đang tuyển thực tập, chẳng qua điều kiện tuyển dụng cũng rất nghiêm khắc.

Ít nhất nếu nhìn từ những yêu cầu cô gái tiếp đón này đưa ra thì Hứa Thanh Du không nhất định có thể thông qua.

Cô ta không có kinh nghiệm làm việc tương quan nào, có thể nói trừ những thứ cô ta được học trong trường ra thì cô ta không có cái gì có thể làm ưu thế, cũng không có tác phẩm tương đối nổi tiếng nào.

Hơn nữa cô ta đã bỏ ngành mình học lâu như vậy mà chỉ nói muốn làm lại thì cũng không đơn giản như vậy.

Bởi vì Hứa Thanh Du cũng do dự không chừng cho nên bọn họ cũng không trò chuyện lâu lắm.


Lúc cuối cùng khi tiễn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi ra, người tiếp đón có chút chần chờ, cô ta nhìn Ninh Tôn, “Anh trông khá quen mắt.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh mở miệng nói, “Anh ấy đeo khẩu trang sao cô còn có thể nhìn ra quen mắt được hay vậy?”
Người tiếp đón cười nói, “Chỉ là cảm thấy nhìn rất quen mắt, là ngôi sao nào đó đúng không ạ?”
Ninh Tôn mở miệng, “Tôi cũng hy vọng mình là ngôi sao nào đó.”
Người tiếp đón gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên mặt Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du lại không sợ bị nhìn, mặc dù cô ta cũng đã lộ mặt trên mạng nhưng góc chụp trong tin tức không tốt lắm, hơn nữa mấy tấm hình kia ít nhiều cũng chèn thêm chút bộ lọc.

Thật ra nhìn cô ta không giống trong ảnh lắm, hơn nữa vừa nãy cô ta cũng chưa nói tên đầy đủ của cô ta là gì.

Cho nên chỉ cần không chịu thừa nhận thì người này cũng không có cách nào.

Người tiếp đón cũng không nói nhiều gì khác mà tiễn hai người bọn họ vào thang máy.

Chờ đến khi ra khỏi công ty thiết kế, Ninh Tôn dắt tay Hứa Thanh Du, “Thấy em vừa nãy có chút do dự, vẫn chưa quyết chắc à?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Vẫn chưa nghĩ kỹ, nhất là hôm nay về công ty rồi gặp chị Thái xong lại càng không quyết định chắc chắn được.”
Chị Thái cũng đã xin thêm tiền thưởng cho cô ta rồi.

Nếu mà cô ta vừa cầm tiền của người ta xong quay lưng lại đã đi làm chuyện riêng của mình thì luôn cảm thấy có chút không hợp tình hợp lý lắm.

Ninh Tôn thở dài một hơi rồi quay người ôm cô ta, “Em cứ tự quyết định đi.

Anh và chị Thái đã bàn bạc quay bộ phim truyền hình kia cho xong trước, chắc cũng phải mấy tháng.

Mấy tháng này em có thể không cần đi theo anh vào đoàn làm phim, cho nên em cứ làm chuyện mà em thích cũng không có vấn đề gì cả.”

Hứa Thanh Du trầm giọng ừ một tiếng, “Được, em biết rồi.”
Hai người bọn họ bắt taxi về nhà nhưng không về thẳng nhà mình mà đi nhà mẹ Ninh trước.

Lúc mẹ Ninh đi qua mở cửa cho bọn họ thì bà ta đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia chính là chị Thái.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du vào nhà đều không có ai nói chuyện mà im lặng đi qua ngồi xuống trên ghế sô pha.

Mẹ Ninh và chị Thái trò chuyện vài câu rồi cũng cúp máy.

Mẹ Ninh cất điện thoại đi, sau đó bà ta cũng đi qua ngồi trên ghế sô pha, “Hôm nay hai đứa đi bên công ty nói cái gì?”
Thật ra cũng không nói chuyện gì quan trọng cả, chỉ là nói mấy câu sắp xếp lịch công việc thôi.

Ninh Tôn mở miệng nói, “Cũng chỉ nói với con mấy chuyện kiểu tiến độ công việc thời gian tới thôi.

Mẹ thì sao? Hôm nay ban đầu có kêu mẹ đi công ty với con mà sao mẹ không đi vậy?”
Sáng nay mẹ Ninh đã gửi tin nhắn cho Ninh Tôn nói bà ta không đi bên công ty mà bảo Ninh Tôn tự đi qua trước đi.

Ninh Tôn cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước đó đã quyết định xong nhưng sau đó bà ta đột nhiên đổi ý.

Mẹ Ninh thở dài một hơi, “Sáng nay chị Thái gọi điện thoại qua nói sợ có thợ săn ảnh nằm vùng chỗ cổng công ty.

Nếu hai chúng ta đi cùng nhau thì dễ dàng bị người khác dẫn chiều dư luận, cho nên bảo sau này chúng ta cố gắng hết sức để không xuất hiện cùng nhau.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh nghe xong thì hiểu ngay là có ý gì.

Mặc dù nói trên chuyện của nhà họ Ninh này, Ninh Tôn và mẹ Ninh thu hoạch được một đợt hảo cảm của công chúng nhưng sóng hảo cảm lần này cũng chỉ vẻn vẹn trong chuyện của Ninh Bang.

Nếu như sau này Ninh Tôn và mẹ Ninh còn tiếp tục xuất hiện cùng nhau thường xuyên thì khó tránh khỏi khiến cho người khác có tâm lý nghịch phản, bọn họ sẽ cảm thấy hai người bọn họ muốn dính cứng với nhau.

Hoặc là sau đó bọn họ cũng sẽ cảm thấy lúc trước tất cả hành động của hai người đều là có kế hoạch sẵn, chỉ vì để cho mẹ Ninh có thể xoay người.

Hứa Thanh Du có thể nghĩ rõ ràng thì Ninh Tôn đương nhiên cũng hiểu.

Anh ta gật đầu, “Hôm nay lúc còn bên công ty, con có hỏi một chút chuyện quay phim của đoàn làm phim.


Chắc là tầm một tuần sau con có thể vào đoàn làm phim rồi, không biết mẹ có thể vào cùng lúc với con luôn không, chắc là sẽ muộn hơn một chút.”
Mẹ Ninh ừ một tiếng, “Vừa nãy chị Thái gọi điện thoại tới cũng là nói chuyện này với mẹ.

Mẹ không vào đó sớm như vậy đâu.

Mặc dù đổi vai này có đất diễn nhiều hơn nhưng cũng không nhiều lắm, chắc là mẹ phải chờ thêm một chút.”
Ninh Tôn gật đầu sau đó nói với mẹ Ninh một chút về chuyện của Nam Nhạc.

Anh ta nói chắc là trong tay Nam Nhạc nắm giữ không ít tài nguyên, nhìn thì có vẻ cô ta thật lòng muốn chia sẻ tài nguyên với mẹ Ninh.

Mẹ Ninh cũng không vui vẻ gì lắm, cả người đều lộ ra vẻ do dự, “Tại sao cô ấy lại tốt với mẹ như vậy? Cho dù xem như nể mặt con thì cô ấy tốt với mẹ đến mức này cũng ít nhiều có chút không bình thường lắm.

Quan hệ của con và cô ấy tốt tới mức này luôn sao?”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều mím môi không nói gì.

Mẹ Ninh thở dài một hơi, “Bắt người tay ngắn.

Cô ấy muốn chia sẻ nhiều tài nguyên cho mẹ như vậy thì chắc là cũng vì điều gì đó.

Nếu không thì với bản tính tính tình kia thì làm sao có thể vô duyên vô cớ tốt với mẹ như vậy được.”
Nói xong, mẹ Ninh nhìn Ninh Tôn, “Rốt cuộc con và cô ấy lui tới đến mức nào vậy? Hai người các con quen biết nhau bao lâu?”
Ninh Tôn làm gì có chỗ nào lui tới với Nam Nhạc, chỉ là lúc anh ta chụp ảnh bìa tạp chí thì quen biết với Nam Nhạc.

Lúc trước, Ninh Tôn cũng đã chụp rất nhiều ảnh, anh ta và Nam Nhạc có qua lại thì cũng chỉ tương đương với mấy nhiếp ảnh gia thôi, hai người bọn họ cũng đâu có ngầm giao lưu cái gì đâu.

Công việc là kiểu hai người hợp tác tại chỗ, kết thúc tại chỗ, xong rồi là có thể hoàn toàn coi nhau như người xa lạ.

Nhưng điều khiến Ninh Tôn không hiểu là từ sau lần chụp chung đó Nam Nhạc lại cố ý chiếu cố anh ta rất nhiều lần.

Anh ta cũng không có cách nào nói mấy cái này, quả thực không bình thường..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1041: 1041: Chương 1025





Mẹ Ninh không phải là người vì lấy lại thiện cảm của khán giả, vì trở nên nổi tiếng mà không có điểm mấu chốt.

Bà ta cũng đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn thì đương nhiên có thể nhìn thoáng rất nhiều chuyện.

Mẹ Ninh do dự một lát rồi mới nói, “Đúng là mẹ rất muốn những tài nguyên kia trong tay cô ấy nhưng có một số thứ chúng ta không có điều kiện tương đương để thay thế bằng bên kia thì không thể nhận đồ của người ta được.”
Hứa Thanh Du thật sự rất bất ngờ mẹ Ninh sẽ nói ra những lời như vậy.

Hứa Thanh Du biết mẹ Ninh vẫn luôn muốn xoay người, mà những tài nguyên bây giờ Nam Nhạc cho bà ta có thể giúp bà ta một bước lên trời.

Cô ta không nghĩ tới trong lòng mẹ Ninh sẽ có nhiều suy nghĩ như vậy.

Ninh Tôn thấy mẹ Ninh nói như vậy thì cũng gật đầu, “Thật ra con cũng đang suy nghĩ chuyện này.

Tài nguyên Nam Nhạc cho đúng là làm người ta vừa ý, nhưng nếu chúng ta nhận chúng thì sau này sẽ không có tiếng nói nữa, luôn luôn nợ ơn cô ấy.”
Mẹ Ninh nói câu đúng vậy, bà ta cũng biết vũng nước trong ngành giải trí là sâu nhất.

Hơn nữa mọi người cũng lật mặt rất nhanh.

Mặc dù bây giờ Nam Nhạc khá tốt với Ninh Tôn, tự nguyện chia sẻ tài nguyên trong tay với anh ta, nhưng lỡ như cô ta không nhận được thứ cô ta mong đợi từ chỗ Ninh Tôn, cô ta mà lật mặt thì bọn họ không tính nổi những phiền phức mà sau đó bọn họ phải hứng chịu.

Cho nên chi bằng cắt đứt khả năng này ngay từ đầu là tốt nhất.

Hứa Thanh Du nghe hai người bọn họ nói chuyện lại đột nhiên cảm thấy trong lòng sáng bừng lên.

Không thể không thừa nhận quan hệ trong vòng giải trí rất phức tạp, lòng người lại càng khó phỏng đoán, khó cân nhắc.

Nhưng bây giờ cô ta thấy mẹ Ninh và Ninh Tôn lại đột nhiên cảm thấy thật ra không phải tất cả mọi người đều như thế, có một số người vẫn còn giữ điểm mấu chốt.


Ninh Tôn và mẹ Ninh bàn bạc gần xong thì Ninh Tôn cũng gọi điện thoại trả lời Nam Nhạc.

Anh ta không gọi điện thoại trước mặt Hứa Thanh Du mà là ra ban công gọi.

Hứa Thanh Du cũng không muốn nghe nội dung cuộc gọi này, cô ta chỉ cần biết Ninh Tôn từ chối mấy chuyện này là trong lòng đã cảm thấy dễ chịu, riêng cái đó đã tốt hơn nhiều thứ rồi.

Ninh Tôn gọi điện thoại gần mười phút, nói thật, gọi hơi lâu.

Sau khi anh ta cúp điện thoại quay lại thì Hứa Thanh Du vội vàng hỏi ngay, “Cô ấy nói cái gì mà hai người nói chuyện lâu như vậy?”
Ninh Tôn đi tới ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, “Cô ấy chỉ hỏi anh vì sao không nhận thôi chứ cũng không nói nhiều về mấy cái khác.”
Có lẽ Nam Nhạc không thể ngờ tới Ninh Tôn sẽ từ chối, cho nên giọng nói của cô ta trong điện thoại lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Có lẽ nếu là những người khác thì đã phải cảm động đến rơi nước mắt rồi.

Nhưng Ninh Tôn không phải là những người khác, anh ta có nguyên tắc riêng của mình.

Anh ta không thể vì chút tài nguyên trong tay Nam Nhạc mà bán mình cho cô ta.

Mẹ Ninh đi qua tủ lạnh lấy nước đi tới đặt ở trên bàn trà, “Cô ấy không ngờ chúng ta lại cự tuyệt, đúng chứ?”
Ninh Tôn cong khóe miệng, “Có lẽ cô ấy tự tin quá.”
Chẳng qua Nam Nhạc cũng có vốn để tự tin, chín trên mười người sẽ không từ chối điều kiện mà cô ta đưa ra.

Nhưng Ninh Tôn lại là người thứ mười kia.

Hứa Thanh Du nắm tay Ninh Tôn, “Nhưng mà làm như vậy có làm phật lòng cô ấy không? Cô ấy có ra tay sau lưng anh không?”
Ninh Tôn mỉm cười, anh ta hoàn toàn không để ý, “Còn không đến mức.”
Đối với loại người thanh lãnh cao ngạo như Nam Nhạc, cho dù trong lòng cô ta thật sự không vui hay có ý kiến với anh ta thì cũng không đến nỗi sẽ ra tay đối phó anh ta.


Có lẽ Nam Nhạc hoàn toàn không xem anh ta là cái thá gì.

Sau đó, Ninh Tôn và mẹ Ninh trò chuyện một chút về chuyện vào đoàn làm phim, Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh không nói chen vào mà có chút không tập trung.

Cô ta hơi tò mò Nam Nhạc nghe thấy Ninh Tôn từ chối thì có phản ứng như thế nào.

Ngồi chờ như thế trong chốc lát, Hứa Thanh Du đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô ta cảm thấy điện thoại trong túi run lên hai lần, có tin nhắn gửi đến.

Hứa Thanh Du cúi đầu lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tống Kình Vũ.

Tống Kình Vũ biết cô ta đã quay lại bên này nên hỏi cô ta có thời gian hay không, nói là muốn mời cô ta ăn bữa cơm rồi thuận tiện nói một chút về chuyện đầu tư.

Hứa Thanh Du cảm thấy Tống Kình Vũ mời cô ta ăn cơm thì có lẽ là muốn trấn an cô ta.

Khoảng thời gian trước, Ninh Bang xảy ra chuyện thì cô ta vẫn luôn ở bên nhà họ Ninh, truyền thông báo chí cũng đưa tin mấy lần.

Tống Kình Vũ đoán Hứa Thanh Du đi theo phải chịu khổ.

Thật ra anh ta suy nghĩ nhiều quá.

Hứa Thanh Du cầm điện thoại suy nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tôn.

Ninh Tôn vẫn đang nói chuyện với mẹ Ninh, vì vậy Hứa Thanh Du cũng không nói với anh ta mà trực tiếp trả lời tin nhắn đồng ý lời mời của Tống Kình Vũ.


Cũng chỉ là một bữa cơm, nếu từ chối thì có vẻ như cô ta làm giá quá mức.

Tống Kình Vũ lập tức trả lời tin nhắn nói là ngày mai anh ta có rảnh, tối mai cùng nhau ăn cơm có được không.

Hứa Thanh Du đương nhiên có thể, cho dù cô ta phải ra ngoài quay phim với Ninh Tôn thì trong tình huống bình thường đã có thể kết thúc tất cả cảnh quay vào ban ngày luôn rồi.

Thời gian vào lúc chạng vạng tối và buổi tối đều là thời gian riêng.

Hứa Thanh Du nói được, sau đó nói có chuyện gì thì liên lạc sau.

Cô ta cất điện thoại vào rồi dựa vào ghế sô pha, suy nghĩ bay tán loạn.

Ninh Tôn và mẹ Ninh trò chuyện gần một tiếng, sau đó ba người bọn họ sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài ăn cơm.

Lúc giữa đường, điện thoại trong túi Hứa Thanh Du lại rung lên.

Cô ta tưởng là Tống Kình Vũ gửi tin nhắn qua nên vừa đi vừa lấy ra nhìn, nhưng hóa ra lại không phải.

Là tin nhắn Nam Nhạc gửi tới.

Điều này khiến Hứa Thanh Du rất ngạc nhiên, Nam Nhạc nói muốn hẹn cô ta nói chuyện.

Hứa Thanh Du suýt thì bật cười, cô ta không có gì muốn nói với Nam Nhạc cả.

Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ còn chưa qua lại với nhau lần nào.

Có thể nói là không có một chút quan hệ nào cả.

Tương tự như vậy, không có một điểm chung nào cho nên hai người bọn họ có ngồi xuống cũng đâu có thể trò chuyện cái gì.

Hứa Thanh Du cất điện thoại lại, cô ta chưa trả lời.

Cô ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.


Thành thật mà nói, lúc trước cô ta nói với Ninh Tôn mỗi lần thấy Nam Nhạc đều có chút tự ti là lời nói thật.

Cô ta bị Nam Nhạc nghiền ép trên mọi phương diện.

Thậm chí cô ta có thể nghĩ tới lần Nam Nhạc hẹn cô ta ra tâm sự này thì Nam Nhạc muốn nói cái gì với cô ta, sẽ dùng giọng điệu nào, thái độ gì để nói chuyện.

Không chỉ cô ta cảm thấy tự ti, rất có thể Nam Nhạc cũng dùng ánh mắt xem thường để nhìn cô ta.

Cho nên tại sao cô ta phải đi tự rước nhục làm gì.

Bây giờ Ninh Tôn là của cô ta, tại sao cô ta phải đi để ý một kẻ thất bại không thể đoạt bạn trai của cô ta.

Sau khi nghĩ thấu đáo những chuyện này, cô ta lại càng cảm thấy không trả lời tin nhắn của Nam Nhạc thì cũng không có gì không đúng.

Ninh Tôn, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đi nhà hàng bên cạnh khu dân cư rồi đi vào phòng riêng.

Điện thoại của Hứa Thanh Du lại rung ong ong hai lần.

Cô ta lấy ra nhìn một chút, vẫn là tin nhắn của Nam Nhạc.

Lần này cô ta thậm chí còn không mở ra xem mà cất điện thoại luôn.

Chẳng qua cũng phải nói thật, Nam Nhạc lại có tư cách gì đến tìm cô ta cơ chứ, thật sự quá đề cao bản thân rồi.

Ba người bọn họ gọi món ăn, lúc ăn cơm Hứa Thanh Du hơi im lặng, rõ ràng chính là dáng vẻ có tâm sự.

Ninh Tôn hơi bất ngờ nên quay đầu nhìn cô ta mấy lần, sau đó anh ta mới hỏi, “Có chuyện gì vậy? Em đang suy nghĩ gì?”
Hứa Thanh Du a một tiếng, “Đang nghĩ chuyện tìm việc, không biết nên làm như thế nào.”
Ninh Tôn vươn tay vuốt đầu Hứa Thanh Du, “Làm thế nào cũng được, em làm gì anh cũng sẽ làm theo ý em, anh có thể đi nói bên công ty cho.”
Bây giờ trong lòng Hứa Thanh Du vẫn còn rối như tơ vò, cô ta nhìn sang chỗ khác, “Em suy nghĩ lại đã rồi tính tiếp.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1042: 1042: Chương 1026





Sau khi ăn cơm xong xong, mẹ Ninh nói muốn ra ngoài đi dạo, vì vậy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du mới về nhà trước.

Về đến nhà, Ninh Tôn ném điện thoại lên giường, anh ấy rửa mặt trước.

Hứa Thanh Du cầm điện thoại của Ninh Tôn qua muốn xem.

Cô ấy biết mật mã điện thoại, nhưng cô lại do dự một chút.

Sau đó cô không mở điện thoại ra.

Bản thân cô không phải là người thích dò xét bí mật của người khác.

Còn thêm một điều nữa, xem lén điện thoại của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cứ có cảm giác không tốt chút nào cả.

Cô lại đặt điện thoại của Ninh Tôn xuống.

Tiện thể lại cầm điện thoại của mình lên.

Nam Nhạc lại gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô.

Hứa Thanh Du không xem những thứ đó, cô xóa hết nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của Nam Nhạc.

Thật sự cô có chút ngạc nhiên.

Cô không ngờ tới Nam Nhạc lại vội vàng như thế.

Có vẻ như cô ấy thực sự rất quan tâm đến Ninh Tôn.

Bằng không với tính cách lạnh lùng ấy của cô ta, sẽ không trong tình huống mà Hứa Thanh Du không nghe điện thoại, không xem tin nhắn mà vẫn không từ bỏ.

Hứa Thanh Du thở dài.

Có một số thứ không thể nào nói mà hiểu được.

Trong giới giải trí thì loại đàn ông nào mà Nam Nhạc chưa thấy qua chứ.

Mấy ngôi sao hạng nhất có tên tuổi còn hợp tác với cô ấy hết lần này đến lần khác.

Đừng nói đến là có ánh nhìn tốt.


Sau khi bọn họ kết thúc những buổi tiệc thì Nam Nhạc cũng chẳng có chút nhiệt tình nào.

Loại nghệ sĩ mới nổi như Ninh Tôn, lại là lần đầu tiên hợp tác với Nam Nhạc.

Không ngờ cô ấy lại xem trong anh ta như vậy.

Cũng không biết có nên nói sức hập dẫn của Ninh Tôn rất lớn hay là nói mắt nhìn người của Nam Nhạc rất độc đáo nữa.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, vốn dĩ cô muốn nằm xuống giường để nghỉ, vừa đúng lúc Ninh Tôn cũng từ bên ngoài đi vào.

Ninh Tôn vốn muốn cùng Hứa Thanh Du đi ra ngoài chơi với mẹ Ninh.

Nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Du không có tâm trạng vì vậy anh cũng ở nhà để ở bên cô ấy.

Ninh Tôn đi tới, nằm xuống giường, sau đó ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng, anh vuốt nhẹ sau lưng cô vài cái, “Làm sao vậy, trông em rất không vui.”
Hứa Thanh Du do dự một lúc rồi nói: “Vừa rồi Nam Nhạc đã gọi điện thoại cho em, còn nhắn tin cho em nữa.

Điện thoại em cũng không nghe, tin nhắn em cũng không xem, em đã xóa nó đi rồi.”
Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, anh nhíu mày, “Cô ta gọi cho em làm gì vậy?”
Ai mà biết cô ta gọi đến làm gì chứ
Hứa Thanh Du cười nhạt, “Em không rõ, vì vậy em mới không dám nghe đó.


Ninh Tôn nghĩ tới đây, liền ngồi dậy sờ điện thoại di động.

Hứa Thanh Du nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Ninh Tôn, “Anh muốn làm cái gì vậy?”
Ninh Tôn nói: “Anh muốn điện thoại hỏi cô ta gọi đến tìm em làm gì?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Bỏ đi, bỏ đi.

Dù sao thì em cũng không nghe điện thoại, tin nhắn em cũng không xem.

Không biết là cô ấy có tâm lý gì thì bác sĩ đã điện thoại tới nói đều không tốt.

Trước mắt chúng ta không có cách nào để gặp mặt trực tiếp với cô ấy.


Ninh Tôn nắm chặt điện thoại, vẻ mặt không tốt lắm, “Là anh từ chối lòng tốt của cô ta trước, tiếp theo cô ta lại điện thoại cho em.

Cô ta có ý gì vậy, còn giả vờ cái gì chứ?”
Nhìn thấy phản ứng của Ninh Tôn hơi quá kích, Hứa Thanh Du mơ hồ cảm thấy lúc trước khi Ninh Tôn gọi điện thoại cho Nam Nhạc thì chắc chắn cô ta đã nói điều gì khác với Ninh Tôn.


Hứa Thanh Du mím môi không hỏi.

Ninh Tôn có vẻ rất tức giận, “Vì cô ấy tưởng mình có chỗ dựa vững chắc nên muốn làm gì thì làm sao?”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm Ninh Tôn, sau đó cô gật đầu, “Đúng thật là cô ấy dựa vào mình có chỗ dựa vững chắc đó, không phải những người khác cũng như vậy hay sao.

Chúng ta nhìn thoáng ra một chút là được thôi.”
Trong giới giải trí đúng thật là có rất nhiều người như vậy.

Tưởng mình có chỗ dựa vững chắc là muốm làm gì thì làm.

Lúc trước Ninh Tôn cũng chưa chứng kiến qua những cảnh tượng mà anh tham gia chương trình.

Người hiểu rõ cũng có thể nhìn ra được có một số đàn anh, đàn chị muốn chèn ép đàn em.

Không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để thể hiện cả.

Đủ các thể loại, nào là giành giựt ống kính, giành dựt lời thoại.

Thậm chí có một số chương trình sắp quay rồi nhưng bên chỗ tổ chương trình mới nhận được thông báo.

Nói là đàn anh nào đó không muốn quay chung với đàn em nào đó.

Thư mời là được tổ chương trình gửi đi trước.

Việc chọn người cũng được thông báo trước.

Nhưng bọn họ lại có cái lạ trước khi quay lại không thông báo với chương trình.

Chỉ đợi đến khi chương trình sắp quay bọn họ mói đứng ra nói không muốn quay chung với người này người nọ, và ép tổ chương trình phải chọn một trong hai.

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi tới, từ phía sau ôm lấy Ninh Tôn, “Hơn nữa cô ấy gọi điện thoại và nhắn tin cho em thôi.

Chắc là cô ấy cũng không có ý gì khác, có lẽ là chúng ta đã nghĩ nhiều quá rồi.”
Có nghĩ nhiều hay không thì trong lòng Ninh Tôn đã có tính toán hết.

Thân phận của Nam Nhạc là gì chứ, lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới giải trí.

Cô ta lại không hiểu thấu được những chuyện này sao chứ

Đặc biệt lúc trước ở trong điện thoại cô ta có nhắc đến Hứa Thanh Du.

Cô ấy cảm thấy Ninh Tôn từ chối cô là một tay Hứa Thanh Du ở sau thao túng.

Cô ta cũng tự phụ thật đấy.

Sợ Ninh Tôn bốc đồng, Hứa Thanh Du nhanh chóng nói: “Anh đừng có đi tìm cô ấy.

Chúng ta đều không để tâm đến cô ta thì cô ấy sẽ hiểu ra chuyện này mà thôi.”
Ninh Tôn hít sâu một hơi.

Anh ta giơ tay ra vỗ nhẹ vào sau người Hứa Thanh Du: “Được, anh đã hiểu rồi.

Em đừng lo lắng gì cả.

Cái gì nên làm, cái gì không nên làm trong lòng anh đều có tính toán cả.”
Hứa Thanh Du ôm chặt Ninh Tôn, “Dù sao em không phải là người ở trong giới giải trí.

Vậy nên anh đừng có lo lắng cho em.

Chỉ cần cô ta không ra tay với anh thì những thứ khác cũng không quan trọng gì cả.”
Vừa nói xong vấn đề này, hai người liền mất hết tâm trí để làm gì khác.

Hứa Thanh Du không còn cách nào khác, đành phải lôi Ninh Tôn ra chơi trò chơi với cô ấy để chuyển hướng sự chú ý.

Ninh Tôn cũng không từ chối.

Nhưng có điều tâm trạng của anh ấy không được tốt nên khi chơi cũng mắc rất nhiều lỗi.

Hai người họ chơi ván nào thì thua ván đó.

Cho đến khi tiếng chuông cửa reo lên, hai người họ mới dừng lại.

Người đến đây là mẹ Ninh.

Hứa Thanh Du đi tới mở cửa, mẹ Ninh đứng ở cửa, Chờ cửa được mở ra bà nhấc chân đi nhanh vào nhà.

Từ trạng thái này của mẹ Ninh, Hứa Thanh Du cũng có thể đoán ra được, bà ấy có chút không vui..

Hứa Thanh Du nhanh chóng đóng cửa lại, đi theo bà vào phòng khách, “Bác à, có chuyện gì vậy?”
Mẹ Ninh đi tới, ngồi xuống sô pha, “Lúc nãy bác có đi dạo một vòng, hai đứa đoán lúc nãy bác đã thấy ai?”
Mẹ Ninh nói như vậy thì biết đoán về gì chứ.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không nói gì, họ chỉ nhìn mẹ Ninh.

Mẹ Ninh nghỉ một xí rồi lập tức nói: “Cô Nam Nhạc đó đến tìm mẹ.”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh chế nhạo, “Không ngờ lại đúng thật, đúng thật là không yên mà.


Cô ta đến tìm mẹ nói gì vậy?”
Mẹ Ninh thở dài, “Thì cô ta nói về chuyện tài nguyên trong tay cô ta, đại khái là hỏi tại sao mẹ lại từ chối.

Nếu mẹ có tài nguyên trong tay cô ta thì chuyện nổi tiếng lại sẽ rất dễ dàng.”
Vẻ mặt khi nói xong này của mẹ Ninh có chút phức tạp, “Trong lúc nói thì cô ta có nhắc đến con.

Cũng không nói quá nhiều, những lời nói đó cũng không có gì quá đáng.

Nhưng mà mẹ có thể nhìn ra, A Tôn à, hình như cô ta cảm nắng con đó, chắc vì cô ta có ấn tượng tốt với con đó.


Lời nói của mẹ Ninh khá thông minh, là cảm nắng chứ không phải là thích Ninh Tôn.

Bà ấy nói chuyện có chút biết điều.

Cũng tính là bà ấy đã giữ mặt mũi cho mọi người.

Nói xong, mẹ Ninh lại nhìn Hứa Thanh Du, “Cô ta còn có nhắc tới con nữa, cũng không nói những điều không tốt về con.

Chỉ là muốn hỏi con có muốn ra mắt hay không, cô ta nói cô ta có thể giúp con.”
Hứa Thanh Du nhất thời muốn bật cười, “Cô đã cũng có bản lĩnh thật đấy.

Còn muốn đưa ba người chúng ta chung nhà lên luôn hay sao.”
Ninh Tôn nói: “Vậy mẹ trả lời như thế nào?”
Mẹ Ninh nói: “Thành thật mà nói, trước đây chúng tôi đã nói rằng chúng tôi từ chối sự giúp đỡ của cô.

Mẹ còn cảm thấy có khi nào chúng ta đã hiểu lầm ý tốt của con bé hay không.

Người ta chủ động đưa miếng bánh ngọt ta, mẹ thì không nhận thì mẹ lại thấy có chút gì đó không đúng.

Nhưng mà bây giờ… “
Lời nói của Ninh Ninh thay đổi, “Mẹ nghĩ từ chối là đúng.

Những thứ mà cô gái này cho thì chúng ta không thể nhận được.

Trong lời nói hành động của cô ta cũng có thể thấy được, cô ta thích khống chế người khác.

Cô ta là người có tính kiểm soát, sau này chắc chắn sẽ không chung sống nổi với cô ta.


Mẹ Ninh hít sâu một hơi, “Vậy chúng ta nên cố gắng hết sức không liên quan gì đến cô ấy, huống chi là lợi dụng cô ấy về mặt tài nguyên.

Tính cách của cô ta là cho con một, sẽ muốn đòi lại hai.

Nếu liên quan đến cô ta thì mẹ e rằng công việc sau này chắc chắn sẽ không thuận lợi gì đâu.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1043: 1043: Chương 1027





Nghe mẹ Ninh nói vậy, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn càng yên tâm hơn.

Xem ra mọi người đều ở trên một chí tuyến cả.

Ninh Tôn gật đầu, “Trong tay cô ta có bao nhiêu tài nguyên không quan trọng, điều đó chẳng liên quan gì đến con.

Con cũng chẳng thèm cái gì của cô ta.”
Mẹ Ninh gật đầu, sau đó bà ấy lại lắc đầu, “Cô Nam Nhạc đúng thật là có bản lĩnh thật.

Nhưng mà tiếp xúc lâu dài thì sẽ khiến người khác cảm thấy chán ghét.”
Sau khi nói xong, bà ấy lại chậc chậc lên vài tiếng, “Hoặc là có thể người có năng lực sẽ khác xa với những người bình thường đó.”
Ba người ở giữa im lặng trong vài giây, sau đó mẹ Ninh nhìn Hứa Thanh Du và nhắc nhở cô: “Tiếp theo đây con phải chú ý một chút, hiểu chưa.

Loại người như cô ta không đạt được mục đích là không chịu từ bỏ đâu đấy.

Có khả năng cô ta lại đến tìm con đấy.


Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều cười trong vẻ bất lực khi mẹ Ninh nói như vậy.

Phản ứng của mẹ Ninh cũng rất nhanh, bà ấy lập tức hỏi: “Không phải cô ta đã tới tìm con rồi chứ?”
Hứa Thanh Du thở dài, “Cô ta có điện thoại và nhắn tin cho con.

Nhưng con không để ý đến cô ta nên không trả lời bất cứ thứ gì.”
Mẹ Ninh hai mắt nhìn chằm chằm, không biết mình nghĩ đến cái gì, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Cũng khá thú vị đấy.”
Điều này thú vị hay sao?
Bây giờ Ninh Tôn đang phiền gần chết.

Ninh Tôn dựa lưng vào sô pha, “Con cũng không biết ở đâu mà cô ta lại có dũng khí ấy chứ.”
Mẹ Ninh nói: “Có thể là cô ấy gia nhập làng giải trí nhiều năm như vậy đã quen.

Bất kể làm gì, cô ấy cũng không cảm thấy quá đáng hay vô lý.


Hứa Thanh Du cũng gật đầu.

Cũng có khả năng cô ấy đã được nịnh bợ nhiều năm, những tài nguyên trong tay của cô bị nhiều người nhóm nghó quá nhiều.


Vì vậy khi gặp được một người như Ninh Tôn, không vì những thứ đó mà hám danh hám lợi.

Nên cô ta có chút không dám tin vào chuyện đó.

Vậy nên cô ta mới luôn tìm cơ hội để chứng minh năng lực của mình.

Giọng nói của mẹ Ninh có chút xúc động, “Nhưng mà nói như thế nào thì cô ấy cũng có người chống lưng vững chắc ở phía sau.

Nếu đổi lại người khác thì chắc chắn sẽ ninh bợ cô ta thôi.”
Ninh Tôn không muốn nghe những điều này nữa.

Vì vậy, anh ta đứng lên nói: “Hai người ngồi nói chuyện đi.

Con đi ra ngoài một chút, cả ngày này thật sự rất bí bách.”
Khi nhìn thấy anh ta đứng dậy Hứa Thanh Du nhanh chóng hỏi, “Anh đi đâu vậy? Em đi với anh nhé.”
Ninh Tôn nói: “Anh muốn đi dạo một mình.”
Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn, cô lưỡng lự nhưng sau một hổi cũng không nói gì.

Chủ yếu cô sợ Ninh Tôn vì chuyện điện thoại mà sẽ điện cho Nam Nhạc.

Cho dù Nam Nhạc có coi trọng Ninh Tôn như thế nào, thì nếu mà hai người họ có hiềm khích với nhau, Nam Nhạc cũng chưa chắc sẽ dễ dàng tha cho Ninh Tôn.

Nếu Nam Nhạc muốn đối phó với Ninh Tôn, thì chuyện đó quá dễ dàng.

Vậy nên Hứa Thanh Du rất lo lắng
Chắc là anh ta đã hiểu được ý của Hứa Thanh Du nên Ninh Tôn mới cười và nói,”Đừng lo lắng, anh không bốc đồng như vậy đâu.

Hơn nữa, hiện tại cô ấy chưa làm điều gì có hại đến lợi ích của chúng ta.

Anh có đi tìm người ta nói lý thì cũng không làm được gì..


Dù cho có những chuyện mà trong lòng mọi người ai cũng biết rõ nhưng cũng không có bằng chứng rõ ràng nên không làm được gì nhau cả.

Bây giờ những điều kiện mà Nam Nhạc đề ra đều có lợi cho Ninh Tôn.

Nếu giờ mà anh ta gọi điện thoại qua để chấp vấn cô ấy thì thực sự là không biết điều..


Mẹ Ninh ngồi ở bên cạnh nói: “A Tôn là người biết nặng nhẹ nên con yên tâm đi.”
Mẹ Ninh cũng đã nói như vậy, Hứa Thanh Du không có gì khác để nói, vì vậy cô ấy chỉ gật đầu.

Ninh Tôn ra khỏi nhà, đi thẳng xuống lầu, do dự một chút rồi từ trong khu chung cư đi ra ngoài.

Anh ta không có mục đích gì khác, chủ yếu trong lòng anh có chút không thoải mái.

Bởi vì anh ta thấy mình đã gây ra nhiều chuyện như vậy.

Vốn dĩ anh ta đã có rất nhiều chuyện.

Những người trên mạng vì muốn bôi đen hình anh của anh đã lôi mẹ Ninh và Hứa Thanh Du vào.

Điều này cũng đủ để làm anh ta khó chịu.

Bây giờ vì một số chuyện vặt vãnh là bên phía Nam Nhạc lại muốn kéo mẹ Ninh và Hứa Thanh Du vào.

Đây không khác gì là lấy hòn đá đập vào trong tim anh ta.

Ninh Tôn đeo khẩu trang và đội mũ, nên không ai nhận ra anh ta.

Đi được một lúc, điện thoại trong túi của anh ấy đột nhiên đổ chuông.

Ninh Tôn lấy điện thoại ra rồi thấy được là Nam Nhạc điện đến cho anh.

Ninh Tôn cầm điện thoại và có chút muốn cười.

Vốn dĩ anh ta muốn tìm Nam Nhạc để nói cho ra lẽ.

Kết quả lộn một vòng cô ta lại tự tìm anh ta, đúng thật là quá tốt.

Lẽ nào cô ta không thấy hành vi trước đây của mình rất thô lỗ hay sao chứ.

Cô ta lại còn thản nhiên như vậy, thật sự là không hợp tình hợp lý chút nào.


Nhưng Ninh Tôn chưa kịp nghe điện thoại thì một chiếc xe bên cạnh đột nhiên bấm còi.

Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn sang, sau đó vẻ mặt lại thay đổi.

Nam Nhạc dùng chiếc xe lúc trước mà đã đưa bọn họ đến sân bay.

Bây thờ thì chiếc xe đó đang dừng bên cạnh anh ta.

Cửa sổ xe hạ xuống, tiếp đó là lộ ra khuôn mặt tươi cười của Nam Nhạc.

Nam Nhạc rất ít khi cười, có lẽ là vì anh ấy quen với vẻ mặt nghiêm túc của cô rồi.Vì vậy lúc này Nam Nhạc cười lên như vậy làm cho Ninh Tôn có chút không tự nhiên.

Nam Nhạc mở miệng nói trước: “Anh đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi nhé.”
Ninh Tôn nhìn cô chằm chằm một hồi rồi mới nói: “Tôi không muốn đi đâu cả, tôi chỉ ra đây hóng gió mà thôi.”
Nam Nhạc gật đầu, sau đó liếc nhìn xung quanh, “Vậy thì anh chờ một chút, vừa hay tôi cũng muốn đi dạo, hóng gió một chút.”
Ninh Tôn không nói gì cả, Nam Nhạc đã lái xe đi về phía bãi đậu xe lộ thiên ở trước mặt.

Ninh Tôn nhìn Nam Nhạc lái xe đi, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Anh ta luôn nghĩ rằng những người cấp cao về tài nguyên trong giới giải trí là không thể với tới được.

Nhưng tại sao Nam Nhạc lại cho anh cảm giác cô ta lại giống như đỉa, cứ bám theo anh mãi hoài như thế.

Anh ấy thực sự không thích những người như thế này.

Bọn họ đều là trưởng thành, có một số chuyện không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần một chút là mọi người biết ý nghĩa của nó.

Nhưng những người như Nam Nhạc dường như không hiểu ý của người khác.

Điều này khiến mọi người cảm thấy khó tin.

Ninh Tôn tiếp tục đi về phía trước, Nam Nhạc dừng xe, xuống xe đứng ở nơi đó chờ anh.

Khi Ninh Tôn đến gần, cô ấy chào hỏi, “Sao không đi dạo cùng bạn gái nhỏ của anh chứ.

Đi dạo một mình như vậy thì chán biết bao.”
Ninh Tôn hai tay đút túi, “Không sao cả.”
Nam Nhạc đi theo Ninh Tôn đi về phía trước, cách đó không xa có một công viên nhỏ.

Hai người họ vội vã chạy đến đó.

Lúc đi đến đó thì Nam Nhạc mở miệng nói trước, “Thật sự tôi có chút không hiểu tại sao bác gái lại từ chối sự giúp đỡ của tôi.

Thực ra thì anh cũng biết, có một số tài nguyên thì không phải chỗ nào cũng có được đâu.


Hiện tại trong giới giải trí có rất nhiều người giở trò sau lưng.

Cho dù tôi có cung cấp những tài người đó cho mọi người.

Thì những tài nguyên đó cũng là có mối quan hệ mới nhờ vả được, nó không dễ lấy như vậy đâu.


Ninh Tôn hừ một tiếng, anh ta cũng tin những lời này của Nam Nhạc.

Cho dù Nam Nhạc có quen biết nhiều người, có mối quan hệ rộng rãi.

Nhưng một số tài nguyên cao cấp, cô ta muốn lấy được để cho người khác cũng phải nợ ân tình của người ta.

Chính bởi trên đời này không bao giờ có bữa ăn miễn phí cả.

Vì vậy, anh ấy nói, “Bởi vì chúng tôi không muốn mắc nợ ân tình của ai, chỉ muốn từng bước từng bước đi lên mà thôu.”
Ninh Tôn lại nói: “Và cô cũng biết mẹ tôi là người như thế nào.

Đột nhiên có được tài nguyên tốt như vậy nhất định sẽ bị người ngoài bàn tán.

Hiện tại chúng tôi không thể chịu nổi việc bôi nhọ của người khác nữa.”
Nam Nhạc gật đầu, cũng không biết cô ta có tin những lời mà Ninh Tôn nói hay không.

Ninh Tôn chần chờ nói: “Mẹ tôi có nói cô đã có đi tìm bà.

Tôi cũng rất cảm ơn cô nhưng mà cái quyết định này là ba người chúng tôi cùng thương lượng và đưa ra.

Vì vậy ý tốt của cô chúng tôi đã nhận rồi, cứ như vậy đi.”
Nam Nhạc không nói chuyện, đi theo Ninh Tôn một hồi.

Ninh Tôn cũng không muốn đi dạo với cô ta, hai người không quen nhau lắm, cùng nhau đi dạo cũng không có gì để nói.

Thành thật mà nói, bầu không khí khá là khó xử.

Nhưng dường như Nam Nhạc hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.

Dù cho không nói chuyện đi chăng nữa, thì chỉ đi bên cạnh của Ninh Tôn cô cũng cảm thấy khá thoải mái.

Đôi khi Ninh Tôn có chút ngưỡng mộ Nam Nhạc, hoặc những người đã nhìn thấu cuộc sống này cũng sẽ bình tĩnh như vậy.

Chỉ cần mình không khó xử, thì người khác sẽ cảm thấy khó xử mà thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1044: 1044: Chương 1028





Ninh Tôn vốn dĩ muốn đi ra ngoài giải sầu.

Kết quả đụng phải Nam Nhạc, điều này khiến lòng anh cảm thấy khá bối rối.

Ninh Tôn ngày thường là người có thể che giấu tâm tư, nhưng lần này anh lại không muốn che giấu, cả người âm trầm, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày bất giác nhăn lại.

Nhưng mà Nam Nhạc có vẻ như không phát hiện ra, cô đợi một lúc rồi nói chuyện với Ninh Tôn về công việc của mình trong khoảng thời gian này.

Khi Ninh Tôn trở về Ninh gia thì gặp phải rất nhiều chuyện, cô ở lại đây cũng phải đối mặt với một đống vấn đề.

Vì những chuyện trên mạng nên cô bị mắng chửi thậm tệ, thậm chí cô còn bị các tạp chí đánh giá phong cách này hết lần này đến lần khác.

Lời truyền miệng nói ra thì rất dễ dàng, nhưng muốn vãn hồi thì lại rất khó khăn.

Nam Nhạc nói tới vấn đề này, giọng điệu còn mang theo chút ý cười, “Mấy ngày trước khi tôi nói chuyện này với bạn bè, mọi người đều nói rằng không ai nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển thành như vậy, tôi vốn dĩ định nói chút chuyện về tài nguyên một cách kín đáo, nhưng kết quả lại bị giới truyền thông giải thích thành cái dạng này.”
Ninh Tôn không nói gì, thật ra liên quan tới sự kiện trước đó, quả thực có thể có sự bắt nhịp dẫn dắt của giới truyền thông.

Nhưng Nam Nhạc chắc chắn cũng có vấn đề, cô ta có thái độ mập mờ, ép Hứa Thanh Du phải đứng ra giải thích.

Cho nên mới khiến cô ta rơi vào tình thế vô cùng bị động.

Nếu ngay từ đầu cô ta trực tiếp đứng ra giải thích rõ ràng, thì chắc chắn sẽ không có kết quả như vậy.


Chẳng qua là Nam Nhạc, người này cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề là ở bản thân mình, cho nên loại người này một khi quen biết lâu, liền lộ ra tật xấu.

Sau này, nếu như lập trường và quan niệm không giống nhau, sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền toái.

Anh không dám nói mình có hiểu biết đặc biệt về Nam Nhạc, nhưng mà tính khí tính cách mà Nam Nhạc biểu hiện ra hiện tại quả thực là một sự độc tài tương đối mạnh.

Ninh Tôn một mực không nói chuyện, Nam Nhạc nói liên miên lải nhải vài câu, dường như cũng cảm thấy không thú vị, nên cũng dừng lại.

Đi như vậy một vòng, Ninh Tôn không có tâm tình nên muốn quay trở về, kết quả Nam Nhạc lại nhìn thấy một băng ghế dài, “Chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Ninh Tôn dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh, thoáng qua một chút do dự.

Cho dù Nam Nhạc muốn nói gì với anh, anh thật sự không muốn nghe.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại, có lẽ có mấy lời cần thời gian thích hợp để nói ra.

Trước đây anh cảm thấy thái độ của Nam Nhạc rất mập mờ, nhưng thái độ của chính anh bây giờ cũng không giống như vậy.

Cho nên có một số việc dù Nam Nhạc không công khai rõ ràng, thì anh cũng nên nói cho rõ ràng.

Vì vậy Ninh Tôn gật gật đầu, đi tới ngồi xuống băng ghế đằng kia.

Ghế dài có thể ngồi được ba người, hai người ngồi hai bên ghế, chừa một khoảng trống lớn ở giữa.

Giọng nói của Nam Nhạc vẫn mang theo chút ý cười, “Đã rất lâu rồi tôi không ra ngoài nhàn nhã thư giãn hóng gió như này, xung quanh tôi có quá nhiều chuyện, khiến nhịp điệu cuộc sống của tôi vô cùng nhanh, căn bản không có cách nào để dừng lại tận hưởng phong cảnh xung quanh mình.”

Ninh Tôn còn đang chần chừ không biết nên nói chuyện với Nam Nhạc như thế nào, hai người nếu như không có chuyện gì thì cố gắng hết mức không giao tiếp với nhau.

.


Kết quả, Nam Nhạc lại lên tiếng, “Có lẽ người bên ngoài nhìn vào, thấy cuộc sống của tôi rất tươi sáng rạng rỡ, nhưng cũng chỉ có mình tôi biết những thứ vụn vặt tầm thường trong đó.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, “Cũng giống tôi, người khác nhìn vào thấy cuộc sống của tôi cũng khá tốt, nhưng cô nhìn xem cuộc sống của tôi là cái dạng gì?”
Trong nhà không yên, sau đó bởi vì chuyện gia đình mà bị người khác đem ra phê phán.

Nhưng mà, Ninh Tôn cảm thấy đây là điều mà anh phải nhận lấy.

Thế giới của người trưởng thành thuận buồm xuôi gió, muốn đội vương miện, thì phải chịu đựng được sức nặng của nó.

Làm sao có thể tiện nghi chiếm dụng hết tất cả mọi thứ, mà sau đó không ăn một chút khổ cực nào.

Nam Nhạc nhìn Ninh Tôn, ánh mắt rất tập trung.

Ánh mắt hai người thoáng chốc va chạm, Ninh Tôn không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý của chính mình hay không,anh luôn cảm thấy Nam Nhạc nhìn vào mắt mình có tình ý miên man.

Anh không những không vui mà còn cảm thấy da gà sắp nổi lên.

Bản thân Nam Nhạc là người lạnh lùng, nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy, thật sự khiến người khác không được tự nhiên.


Ninh Tôn thu hồi tầm mắt, “Mỗi một nghề nghiệp lại có những cái khó khăn riêng, ít ra thì chúng ta cũng kiếm được nhiều tiền, những người ở các ngành khác đều phải chịu nhiều thiệt thòi, cả đời cũng chưa chắc kiếm được nhiều tiền bằng một năm so với chúng ta.

Nam Nhạc nhẹ gật đầu, “Đó là sự thật.”
Ninh Tôn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khi bước vào giới giải trí tôi cũng đã biết con đường này không dễ đi, cho nên tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, tôi cũng không có chờ mong mình có thể thuận buồm xuôi gió, hơn nữa tôi với cái giới giải trí này cũng không phải rất lưu luyến, không thể lăn lộn ở trong giới giải trí, thì vẫn còn có chỗ khác có thể chứa chấp tôi.”
Nói xong anh ta cười, “Có nhiều lúc tôi thực sự hối hận, nếu như tôi không lăn lộn ở trong cái giới giải trí này, thì Tiểu Du cũng không bị tôi đưa đến nơi này, không cần phải chịu đựng những lời buộc tội và chỉ trích vô cớ đó, thực ra cô ấy đâu có làm sai chuyện gì đâu.”
Nhắc tới Hứa Thanh Du, vẻ mặt Nam Nhạc liền thay đổi.

Ninh Tôn trầm ngâm thở dài, “Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu không thể kéo dài thêm được nữa thì mình sẽ rời khỏi giới giải trí này, lúc đó cuộc sống của tôi và cô ấy có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút, tiền bạc có thể kiếm không được nhiều, đủ tiêu là được rồi.”
Nam Nhạc mím môi, “Không ngờ anh lại có tình cảm sâu đậm với cô ấy như vậy.”
Vẻ mặt Ninh Tôn trở nên rất dịu dàng, “”Trước đây cô ấy vì tôi mà từ chối rất nhiều người, tình cảm là từ hai phía, cô ấy đáng giá để tôi làm như vậy.”
Nam Nhạc có lẽ không muốn nói về chủ đề này, nên sau một hồi trầm mặc lại chuyển đề tài, đề cập đến nội dung tài nguyên trong cuộc trò chuyện của hai người với bạn bè.

Cô nói tài nguyên đều là cao cấp, loại tài nguyên này khi lấy ra sẽ khiến cho điều kiện của bản thân trở nên mạnh hơn, chưa nói đến sẽ bùng cháy, nếu là mẹ Ninh có thể ngay lập tức chuyển mình cũng là điều có thể.

Chủ đề đã trở lại vấn đề này, Ninh Tôn không muốn nói đến nữa.

Anh giương mắt nhìn cách đó không xa, đã có người đang lảo đảo đi tới phía bên này.

Anh và bản thân Nam Nhạc trước đó đã có scandal, lúc này lại bị người khác nhìn thấy, hai người ở một mình thật sự không tốt.

Vì vậy Ninh Tôn đứng lên, “Có người tới rồi, thời gian cũng không còn nhiều, tôi phải trở về rồi.”
Nam Nhạc a một tiếng, “Nhanh như vậy đã phải đi rồi.”
Ninh Tôn gật đầu với cô, “ “Cám ơn cô đã giúp đỡ, nhưng mà hiện tại chúng ta vẫn nên làm cái gì chắc cái đó, tài nguyên quá tốt, năng lực không theo kịp thì cũng là một loại áp lực.”
Trước khi Nam Nhạc đứng lên nói chuyện, Ninh Tôn đã xoay người rời đi.

Anh không biết Nam Nhạc có hiểu những gì anh nói vừa rồi không, anh mong cô hiểu.


Cô ở trong giới giải trí lăn lộn một thời gian dài như vậy, đầu óc sẽ thanh tỉnh hơn so với người khác.

Tuy nhiên, đôi khi cô thực sự không muốn tiếp nhận tin tức của người khác, nếu cô thực sự không hiểu, Ninh Tôn không thể làm gì được.

Đối phó với loại người này thực sự rất đau đầu, phiền phức.

Ninh Tôn sải bước về nhà, đi được nửa đường, điện thoại di động lại vang lên.

Anh móc điện thoại động ra, nhìn một chút, là tin nhắn do Nam Nhạc gửi tới.

Không biết cô có hiểu những gì Ninh Tôn nói vừa rồi không, tin nhắn cô gửi lần này có ý nói Ninh Tôn không nên căng thẳng.

Cô nói cô vội vàng chia sẻ tài nguyên cho Ninh Tôn, chẳng qua là hy vọng anh gia tăng vị thế của mình nhanh một chút.

Cô nói là cô muốn giúp anh,trong những người mà cô gặp, hiếm có người nào thực tế như anh.

Những gì cô ấy nói là đúng hay sai, Ninh Tôn không còn muốn nghĩ nữa, cũng không có ý nghĩa gì.

Anh ấy chỉ muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với Nam Nhạc trong tương lai.

Nói thật ra thì, ngay từ đầu anh ấy cũng không thân thiết với Nam Nhạc lắm, cô ấy là nhiếp ảnh gia, Ninh Tôn cũng chỉ là chụp một bộ ảnh bìa dưới tay cô ấy mà thôi.

Rất bình thường cũng rất bình thản kết giao, loại hợp tác này sau khi kết thúc hai người sẽ không lui tới nữa.

Cũng không biết làm thế nào, mà lại biến thành cục diện như bây giờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1045: 1045: Chương 1029





Ninh Tôn về đến nhà, mẹ Ninh đã rời đi.

Hứa Thanh Du đang ở phòng khách gọi điện thoại.

Ninh Tôn mở cửa đi vào, cuộc điện thoại của cô cũng vừa mới kết thúc.

Hứa Thanh Du cũng không trốn tránh, đặt điện thoại xuống nhìn anh, “Anh về rồi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Ninh Tôn cũng không nghĩ nhiều, đi về phía nhà vệ sinh, “Em muốn đi ăn ở đâu?”
Hứa Thanh Du không nghĩ đi đâu, vì đã hẹn với Tống Kình Vũ từ trước.

Hứa Thanh Du đi theo vào cửa nhà vệ sinh, nhìn Ninh Tôn đang rửa mặt.

“Lúc nãy anh Tống nhắn tin cho em, nói là muốn hẹn em ăn cơm, có lẽ là muốn nói một chút về chuyện đầu tư với em.”
Động tác của Ninh Tôn dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Du.

Vẻ mặt của Hứa Thanh Du rất bình thản, đối mặt với Ninh Tôn, không đợi Ninh Tôn hỏi, cô liền nói trước, “Anh đừng cho em những suy nghĩ mà em không có, nếu em thật sự có chút gì đó thì cũng sẽ không bảo anh đi cùng.”
Ninh Tôn lại cúi đầu, rửa mặt, “Anh không nghĩ gì cả, chỉ có em suy nghĩ nhiều thôi.”
Rửa mặt xong, anh vừa lau mặt vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, “Lúc nãy anh đi ra ngoài nhìn thấy Nam Nhạc.”
Hứa Thanh Du lập tức trợn tròn mắt, Ninh Tôn trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác giống như hòa nhau vậy.

Không cần Hứa Thanh Du hỏi, Ninh Tôn tự mình mở miệng, “Anh cảm thấy chắc là cô ta chờ ở cửa tiểu khu, sau đó thấy anh thì tiến tới trò chuyện mấy câu.”

Hứa Thanh Du vội hỏi: “Anh nói chuyện gì vậy? Cô ta nói với anh cái gì?”
Ninh Tôn quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, khóe môi cong lên, “Em đừng cho anh những suy nghĩ mà anh không có, nếu anh thật sự có chút gì đó, thì cũng sẽ không nói với em.”
Vẻ mặt Hứa Thanh Du ngưng lại một chút, sau đó bỗng chốc bật cười.

Ninh Tôn thật sự là học đi đôi với hành, sang tay một cái liền đem những gì cô nói chuyển tặng ngay lại cho cô.

Hứa Thanh Du đi qua, bóp lấy cánh tay Ninh Tôn, vẻ mặt như hung thần ác sát, “Đừng nói với em là hai người không có chuyện gì, nhanh chóng thành thật khai báo cho em, hai người nói chuyện gì, hai người ở bên ngoài trong thời gian lâu như vậy, có phải vẫn luôn ở cùng một chỗ không?”
Ninh Tôn giơ tay ôm lấy Hứa Thanh Du, hai người tiến về phía sô pha, “Không nói chuyện gì nhiều, cô ta cũng chỉ cùng anh nói xa nói gần rằng những tài nguyên kia hiếm có như thế nào.”
Nói thật ra thì, Ninh Tôn biết phải khó khăn như thế nào mới có được những tài nguyên đó, Nam Nhạc không nói rõ ràng lắm, nhưng lúc trước cô ấy đã nhắc đến tên của hai thương hiệu quốc tế.

Hai thương hiệu này Chị Thái không thể tiếp cận được, đối tượng hợp tác năm xưa đều là loại chóp đỉnh của Kim Tự Tháp.

Nếu có thể đem dạng này tài nguyên nắm ở trong tay, thì địa vị chắc chắn sẽ được nâng lên.

Chẳng qua là trước đó anh không nói những chuyện này với Nam Nhạc, chỉ nói về việc anh ấy có thể kiểm soát được những tài nguyên này hay không.

Một số tài nguyên sẽ cho bạn thêm điểm nếu bạn cầm tới tay, nhưng cũng có một số tài nguyên nếu cầm trong không khéo sẽ dễ dàng bị chế giễu.

Tuy rằng danh tiếng hiện tại của mẹ Ninh đã được cải thiện nhưng cũng không được mọi người công nhận, nó thực sự mang lại cho bà tầng lớp tài nguyên, nhưng Ninh Tôn cũng có chút sợ sẽ mang đến những phản ứng ngược lại.

Có những tài nguyên như vậy bạn đồng nghiệp đều ghen tị đến đỏ con mắt, lúc đó đoán chừng sẽ có người đối với anh giống như đối với mẹ Ninh.


Mẹ Ninh không có tác phẩm nào gắn liền với tên tuổi bản thân, nên muốn chống lại những lời đồn đại đó cũng không dễ dàng chút nào.

Cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ là làm cái gì chắc chắn cái đó.

Hứa Thanh Du không hiểu những thứ này nhiều như Ninh Tôn, cô chỉ là có chút do dự, “Nếu như bỏ lỡ một nguồn tài nguyên tốt như vậy, có lẽ khó mà hợp tác được nữa.”
Ninh Tôn gật đầu, anh đương nhiên biết đạo lý này.

Tài nguyên của người ta không thể nào ở mãi chỗ đó chờ mình, có khả năng nếu bọn họ không đồng ý, thì người ta sẽ lập tức tìm ngay một người phát ngôn mới, ký kết hợp đồng không biết bao nhiêu năm.

Cho nên nếu lần này từ chối, ngay cả khi bọn họ hối hận thì chỗ trống cũng không có.

Nhưng Ninh Tôn lại ôm chặt Hứa Thanh Du trong tay, “Thật ra thì nếu em thực sự đem những tài nguyên này cho anh, anh còn cảm thấy nóng bỏng tay, mẹ anh ở phương diện này chắc sẽ có cân nhắc.”
Anh thở ra một hơi dài, “Anh cảm thấy rằng tiết tấu hiện tại của chúng ta vô cùng tốt, thực sự không cần phải một bước đi lên mấy nấc thang.”
Hứa Thanh Du nằm trong ngực Ninh Tôn, nhẹ giọng ừ một tiếng, “Bất kể anh có quyết định gì, em đều ủng hộ anh.”
Hai người ở trong phòng khách dây dưa với nhau một hồi, sau đó Hứa Thanh Du liền lấy bằng tốt nghiệp của mình mở ra.

Ninh Tôn lập tức phải vào trường quay, cô không cần theo vào, khoảng thời gian này cũng không thể cứ một mực ở nhà ngây ngô được.

Chung quy vẫn phải tìm một cái gì đó thuộc về riêng mình.


Hôm nay trong cuộc họp của công ty, chị Thái cũng nhắc một câu, nói toàn bộ quá trình Ninh Tôn gia nhập đoàn phim, Hứa Thanh Du có thể tự phân bổ thời gian của mình.

Dù sao thì hiện tại công bố ra ngoài thân phận của cô chính là bạn gái Ninh Tôn, nếu như Ninh Tôn đi làm, thì cô chắc chắn không thể phục vụ bên người của ngôi sao nào khác.

Hơn nữa, thân phận này của cô không thích hợp để theo vào đoàn phim,vì vậy cũng chỉ có thể cho cô nghỉ.

Mở đầu Ninh Tôn vào đoàn quay phim chụp ảnh vài tháng, mấy tháng này, công việc duy nhất của Hứa Thanh Du là bạn gái của Ninh Tôn.

Chỉ là hiện tại không cần giả bộ chuyện này, cô chỉ cần hành động chân chính là được rồi.

Hứa Thanh Du đem bằng cấp học tập của mình, còn có các chứng chỉ đạt được ở trường học trước đây đều lấy ra, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy điều kiện ở đó kém hơn nhiều so với yêu cầu của công ty hiện nay.

Ninh Tôn đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Hứa Thanh Du, “Không sao đâu, nếu công ty này không vào được thì chúng ta sẽ suy nghĩ cái khác, dù sao cũng chỉ là người học việc, công ty nào cũng giống nhau thôi.”
Cái này thực sự không phải là nơi nào cũng giống nhau, những gì bạn có thể học trong tay một ông chủ lớn khác với những gì bạn có thể học trong tay một người bình thường.

Hứa Thanh Du để chứng chỉ và bằng tốt nghiệp vào một chỗ sửa sang lại đứng lên, “Ngày mai em sẽ qua đó nhìn một chút.”
Hai người không có việc gì làm, cả buổi chiều đều ở nhà dọn dẹp vệ sinh sửa sang phòng ốc, trở về cũng không nói đem nhà cửa dọn dẹp, vừa vặn bây giờ lại rảnh rỗi.

Trước đây khi Hứa Thanh Du dọn dẹp, chỉ có một cảm giác làm việc cho người khác.

Khi đó cô coi mình là trợ lý của Ninh Tôn, là bảo mẫu của Ninh Tôn, nơi này chỉ là nhà trọ của cô mà thôi.

Nhưng mà bây giờ dọn dẹp vệ sinh, cô lại có một cảm giác thân thuộc không thể giải thích được, như thể cô đang thu dọn nhà của chính mình.


Chờ chuẩn bị xong xuôi, cũng sắp đến giờ hẹn, Hứa Thanh Du liền nhắn tin cho Tống Kình Vũ hỏi tối nay đi ăn ở đâu.

Tống Kình Vũ bên kia vừa vặn cũng mới vừa làm việc xong, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô, gửi cho cô địa chỉ và số phòng bao.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thay quần áo rồi đi thẳng về phía tiệm cơm.

Tống Kình Vũ so với bọn họ tới chậm hơn một chút, cả người phong trần mệt mỏi.

Anh nhìn thấy Ninh Tôn tới cũng không có kinh ngạc, đối Ninh Tôn gật gật đầu, “Anh Ninh tất cả đều bình an chứ?”
Ninh Tôn câu một chút khóe miệng, “Cũng không tệ lắm.”
Tống Kình Vũ ngồi xuống, sau đó mở miệng, “Rất nhiều thứ đều phải nghĩ thoáng, đời người mà, không phải chỉ là một quá trình như vậy thôi sao, có qua có lại.”
Ninh Tôn nói câu đúng vậy, sau đó cười cười, “Kỳ thật tôi không sao, ba tôi cũng không bị hành hạ thời gian quá lâu, đây cũng là một cái để mọi người chúng ta đều vui mừng.”
Tống Kình Vũ gật đầu, yêu cầu người phục vụ bắt đầu gọi món.

Sau khi gọi món xong, chủ đề của mọi người thay đổi, Tống Kình Vũ nói về dự án do Hứa Thanh Du đầu tư.

Hiện tại, dự án đang hoạt động rất suôn sẻ, lợi nhuận vẫn còn đáng kể, Tống Kình Vũ nói thêm rằng, nếu như kinh tế của Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du cho phép thì có thể tăng thêm một ít.

Hiện tại dự án sẽ không lỗ trong thời gian ngắn.

Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Lão đại, nói thế nào?”
Ninh Tôn liền cười, “Ở bên ngoài, em cho anh mặt mũi như vậy, ở nhà không phải vẫn do em định đoạt sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1046: 1046: Chương 1030





Tống Kình Vũ nhướng mắt nhìn Ninh Tôn, sau đó nhìn Hứa Thanh Du rồi anh ta lại chậc chậc lên mấy tiếng.

Thực ra nụ cười trên mặt anh ta cũng không biểu thị quá rõ ràng, nhưng Hứa Thanh Du vẫn có thể nhìn thấy.

Trong bất cứ tình huống nào thì Tống Kình Vũ luôn mỉm cười với Hứa Thanh Du.

Nhưng trên mặt anh ta cứ ẩn dật một chút thâm ý.

Hứa Thanh Du có hơi giật mình, và sau đó nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình.

Cô không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Tống Kình Vũ vừa rồi biểu thị rất nhiều ý nghĩa.

Chỉ là năng lực của cô có hạn, nên cô không phân tích nó có ý nghĩa gì.

Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không thương lượng gì với nhau, Ninh Tôn đã nói: “Chúng tôi tin tưởng vào anh Tống, vậy anh Tống nghĩ chúng tôi nên đầu tư bao nhiên là thích hợp?”
Tống Kình Vũ nhìn quanh hai người họ.

Sau đo anh ta nhìn vào Ninh Tôn, sau đó anh thảo luận về bối cảnh của việc đầu tư.

Tống Kình Vũ không thể đưa ra số tiền cụ thể đầu tư tiếp theo, điều đó vẫn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du không hiểu những điều này cho lắm, thậm chí Tống Kình Vũ cũng đã dạy kèm cho cô ấy vài lần trước đó, nhưng cô ấy thực sự rất tệ những thứ này và không thể hiểu được chúng.

Những thứ này có thể Ninh Tôn hiểu rõ hơn Hứa Thanh Du nhiều.

Vì vậy Hứa Thanh Du không quan tâm gì mấy, tất cả mọi chuyện cô đều đẩy cho Ninh Tôn.

Người phục vụ bưng các món ăn lên, Hứa Thanh Du chỉ cúi đầu ăn, thỉnh thoảng lại nghe thấy Ninh Tôn và Tống Kình Vũ bàn bạc gì đó.

Cô ấy muốn hiểu, nhưng khả năng của cô ấy thực sự có hạn.

Tống Kình Vũ và Ninh Tôn nói chuyện rất vui.

Hai người họ nói chuyện thì Hứa Thanh Du không thể chen vào cuộc nói chuyện của họ.

Giữa bữa ăn, điện thoại của Hứa Thanh Du có rung lên vài lần.

Cô ấy sờ sờ mới lấy ra xem.


Những tin nhắn trong điện thoại là Tần Niên gửi cho cô.

Chủ yếu là hỏi Hứa Thanh Du gần đây như thế nào, cuộc sống có cài gì mới hay không.

Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ là Nam Nhạc gửi cho cô.

Nếu như Nam Nhạc cứ bám mãi không tha như vậy thì cô chắc chắn sẽ nói cho ra lẽ với Nam Nhạc.

Hứa Thanh Du bỏ điện thoại dưới bàn và nhắn tin với Tần Niên.

Tần Niên có lẽ cũng không quá bận, nên lập tức gửi lại tin nhắn cho cô ấy, nói rằng gần đây cô rất chú ý đến động thái của giới giải trí.

Thực ra nói là chú ý đến động thái của giới giải trí thì chẳng qua là để ý đến những người lúc trước đã từng dây dưa với Hứa Thanh Du và Ninh Tôn.

Bây giờ Tần Niên là người bôi đen hàng đầu của những người đó.

Tần Niên nói bên chỗ Hoàng Tương có chút động tĩnh gì thì sẽ bị người ta mắng chửi, bên chỗ Nam Nhạc cũng thế.

Hình như gần đây bên chỗ Nam Nhạc lại chụp ảnh bìa cho một người nghệ sĩ thích giở bệnh ngôi sao.

Tiêu chí của cô ta trước giờ rất cao, nhưng mà lần này bị người khác mắng chửi cũng rất thẻm.

Ngay cả những người nổi tiếng tên tuổi cũng tham gia, và nhiều người đã lên tiếng tẩy chay tạp chí này.

Ngay cả người hâm mộ của những người nổi tiếng tên tuổi cũng lên tiếng yêu cầu những người nổi tiếng tránh xa Nam Nhạc, vì nó có thể bị Nam Nhạc lợi dụng để tạo chủ để thêm lần nữa.

Người hâm mộ luôn là những người vô lý, cộng với việc họ mong muốn được bảo vệ những người nổi tiếng mà họ yêu thích.

Vì vậy việc lấy lại danh tiếng của Nam Nhạc rất không khả thi.

Hơn nữa, cô còn bị mắng thậm tệ hơn.

Lúc mà Tần Niên nói những chuyện này với Hứa Thanh Du, dù không gửi thoại chỉ gửi tin nhắn để biểu đạt.

Nhưng mà Hứa Thanh Du cũng có thể cảm giác được Tần Niên rất ghét Nam Nhạc.

Nói thế nào nhỉ, nếu như là trước đây thì Hứa Thanh Du sẽ cảm thấy không đến nỗi nào như vậy.

Nhưng bây giờ Nam Nhạc không chỉ chú ý đến Ninh Tôn, mà còn quấy rầy cô ấy.


Vì vậy Hứa Thanh Du chỉ trả lời tin nhắn của Tần Niên: Nam Nhạc cũng đáng đời lắm.

Trước giờ tình khí của Hứa Thanh Du rất tốt, hiếm khi thấy cô ấy sẽ nói người khác như thế này.

Vì vậy ngay lập tức bên chỗ Tần Niên đã nhận ra điều gì đó không đúng.

Cô ấy trực tiếp gọi điện tới.

Hứa Thanh Du nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy, “Hai người nói chuyện trước đi, em đi ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng chỉ cần cầm điện thoại rồi quay người đi là được, không ngờ Ninh Tôn lại đột nhiên quay đầu nhìn cô với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em nghe điện thoại của ai vậy?”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười một tiếng, nhưng cũng có chút bất lực, “Là Tần Niên đó.

Hai bọn em muốn nói riêng một số chuyện mà thôi.”
Ninh Tôn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, “Được, em đi đi.

Nói vài câu thôi rồi trở lại nhé, một lát nữa thì món nào cũng nguội đó.”
Hứa Thanh Du thuận tay vỗ vỗ lên vai của Ninh Tôn, “Được rồi, em hiểu rồi.”
Khi cô cầm điện thoại và đông cửa phòng lại, cô tình cờ thấy Tống Kình Vũ đang nhìn về phía mình.

Vẻ mặt của Tống Kình Vũ hơi nghiêm túc, nhưng cũng không phải là nghiêm túc lắm.

Vẻ mặt này cũng giống nhưng vẻ mặt hồi nãy mà anh đã nhìn Hứa Thanh Du, có chút thâm ý.

Hứa Thanh Du không biết tại sao mình lại lóng ngóng, cô đóng cửa lại, chớp mắt vài cái, sau đó hít một hơi thật sâu, sau đó quay người đi ra ngoài hành lang.

Hứa Thanh Du nghe điện thoại của Tần Niên, vừa bấm nghe một cái là bên chỗ Tần Niên đã lên tiếng, “Có chuyện gì, có chuyện gì vậy.

Cậu và Nam Nhạc đã xảy ra chuyện gì vây.

Tiểu Du Du à, lúc trước tính tình củacậu không như vậy đó.

Giữa hai người có phải đã xảy ra tranh chấp gì không? “
Hứa Thanh Du nở nụ cười, “Mình là một người không biết kiêng dè hay sao chứ.

Với thân phận của Nam Nhạc thì mình đâu dám phát sinh tranh chấp gì với cô ta chứ.”
“Thân phận của cô ta thì có làm sao chứ.

Ngày nào mà mình không lên mạng mà mắng chửi cô ta chứ.” Tần Niên tự tin nói, và Hứa Thanh Du không khỏi bật cười.


Tần Niên có chút kiêu ngạo, “Ngày nào mình cũng hoạt dộng dưới bình luận của cô ta.

Mình cứ mắng cô ta, cáo già mà giả nai tơ gì chứ.

Những chuyện mà mình đã làm tưởng là có thể thanh minh nhanh như vậy hay sao.

Mình ngày nào cũng sẽ nhắc nhở cô ta, những chuyện mà cô ta làm ai ai cũng đang nhớ đó.


Hứa Thanh Du nhếch miệng, “Đợi lần sau cậu đến đây, mình nhất định sẽ mời cậu ăn một buổi no nê và thơm cậu một cái đó.”
Tần Niên suy nghĩ một hồi, “Kỳ thực lúc trước mình không nghĩ gì nhiều về giới giải trí.

Dù sao thì mình cũng không theo đuổi nghệ sĩ nào.

Nhưng bây giờ mình với phát hiện những người trong giới giải trí trước mặt là như thế này ở sau lưng lại là một cái khác.”
Không đợi Hứa Thanh Du hỏi Tần Niên, cô ấy liền nói, “Bây giờ mình mới bắt đầu quan tâm đến giới giải trí, và cũng là một người bôi đen Nam Nhạc nhất.

Mình phải đợi đến khi cô ta thân bại danh liệt.”
Thực ra bây giờ Nam Nhạc đã gần như thân bại danh liệt rồi.

Trước khi tin tức của cô và Ninh Tôn được tung ra, nhưng bởi vì có lời giải thích của Hứa Thanh Du nên cô ta rơi vào trạng thái khó xử.

Trong giới giải trí luôn là như vậy.

Trong khoảng thời gian mà danh tiếng của Nam Nhạc không được tốt cho lắm, đã có rất nhiều người đứng ra để tung những tài liệu bất hợp pháp của cô lên mạng.

Vốn dĩ cô ấy có bệnh ngôi sao.

Nếu như lúc trước thì sẽ nhiều người cảm thấy người ta có năng tực, tài hoa chắc chắn sẽ khác xa với những người khác
Nhưng hiện nay những tin tức xấu kia được tung ra.

Quan niệm của những người kia lại bị thay đổi.

Họ cảm thấy cô ta quá tự cao.

Thực ra cái gọi năng lực đó cũng như vậy mà thôi.

Những tấm ảnh đó cũng nhờ những người hậu kì chỉnh cho mà thôi.

Bọn họ còn nói cô cũng không có cái gì hơn người cả.

Cái gì cũng nói hết, dù sao thì địa vị của cô trong giới này là không thể có được nữa.

Tần Niên rất vui vẻ, “Những người mà đã gây sự với hai cậu, mình đã ghi nhớ hết rồi.


Mình phải chống mắt lên xem bọn họ có thể làm được gì nữa.”
Hứa Thanh Du ở bên này gật đầu lia lịa, “Được được được.

Mình nhớ hết rồi, để sau này sự nghiệp thành công thì nếu tớ có một miếng thịt thì cậu cũng có một chén canh.

Vậy nên yên tâm đi nhé.”
Tần Niên bật cười nói: “Đồ không có lương tâm.

Cứ như cậu thì tớ mà đi theo, chỉ có nước chết đói mà thôi.”
Tần Niên nói xong liền chuyển đề tài trở lại, “Nói thật, cậu với Nam Nhạc có mâu thuẫn gì không.

Nếu không thì thái độ của cậu cũng có chút không đúng, cậu không phải là một Hứa Thanh Du rộng lượng nhân hậu mà mình đã quen lúc trước.”
Đối với Tần Niên, Hứa Thanh Du không muốn che giấu quá nhiều.

Vì vậy cô ấy chỉ đơn giản nói về vấn đề giữa mình và Nam Nhạc.

Tính tình của Tần Niên không ôn hòa như Hứa Thanh Du, cô vừa nghe xong liền hét lên một tiếng, “Trời ơi mẹ ơi, sao cô ta mặt dày thế chứ, cô ta tưởng mình giỏi lắm hay sao? “
Giọng điệu của Hứa Thanh Du đã bình tĩnh trở lại, “Nhưng mà hôm nay hình như Ninh Tôn đã có bàn bạc với cô ta rồi.

Chắc là cô ta biết nặng nhẹ mà giải quyết thôi.”
Có biết nặng nhẹ không Tần Niên không quan tâm.

Người như cô sẽ không để ý người đó có hối lỗi hay không cô ấy chỉ để ý ngưới đó đã từng phạm qua lỗi nào thôi.

Thái độ của Tần Niên rất quyết liệt, “Cậu đợi đó nhé.

Chút nữa mình mà rảnh thì chắc chắn sẽ chửi cho cô ta một trận.

Mình phải mắng cho cô ta bị tự kỉ mà thôi.”
Giọng của Hứa Thanh Du ẩn trong đó là một nụ cười, “Thực ra là không cần thiết.

Các tài khoản của cô ấy đều là hoạt động của công ty.

Nếu cậu mắng cô ta ở đó thì cô ấy cũng không biết.

Cậu không cần phải làm những chuyện dư thừa đó đâu.”
Thực ra, đó không phải là những chuyện dư thừa.

Sau khi chửi xong, Tần Niên cảm thấy thoải mái toàn thân, mọi ân oán trong công việc dường như được trút bỏ.

Hai người họ nói chuyện như vậy một hồi.

Hứa Thanh Du cũng thấy đủ rồi nên mới cúp điện thoại.

Hứa Thanh Du không biết tại sao, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau cuộc điện thoại này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1047: 1047: Chương 1031





Khi Hứa Thanh Du trở lại phòng riêng, Ninh Tôn và Tống Kình Vũ đã thay đổi chủ đề nói chuyện.

Hai người ngừng nói về các dự án đầu tư và chuyển sang nói những chuyện trong giới giải trí.

Những chuyện trong giới giải trí thì Hứa Thanh Du có thể hiểu được.

Cô ngồi bên cạnh Ninh Tôn, cô gật đầu với Tống Kình Vũ trước.

Sau đó, cô ngồi nghe xem hai người họ đang nói gì.

Tống Kình Vũ cũng biết một số người trong ngành giải trí, anh ấy đã nói về những mối quan hệ mà anh ấy đã gặp trong chương trình trò chuyện trước đó.

Chỗ dựa của Tống Kình Vũ và Ninh Tôn khác nhau, nên cho dù Tống Kình Vũ có nói, Hứa Thanh Du cũng không nhận ra.

Nhưng dường như Ninh Tôn đã biết nên hai người bắt đầu nói về chương trình mà Tống Kình Vũ đang tham gia.

Hứa Thanh Du ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, nhưng kết quả đến lúc giữa chừng, Tống Kình Vũ lại quay đầu sang nói với Hứa Thanh Du: “Sau này cô Hứa cũng muốn vào giới giải trí à?”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng xua tay, “Không, không, tôi không được, điều kiện như tôi thì không vào được chỗ nào đâu.

Sau này tôi chỉ muốn tìm một công việc phù hợp mà thôi.”

Tống Kình Vũ gật đầu, “Trước đây cô Hứa là chuyên ngành gì?”
Nói đến chuyên ngành của Hứa Thanh Du thì Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, “Tôi học ngành thiết kế thời trang, nhưng sau khi ra trường chưa làm công việc liên quan đến lĩnh vực này, hiện tại rất khó tìm được việc làm trong lĩnh vực thời trang.


Hứa Thanh Du cũng thuận miệng nói là ngày qua mình mới tìm được một chỗ để học việc.

Cô có chút ngượng ngùng, “Những điều kiện mà họ đề ra tôi còn kém xa lắm”
Tống Kình Vũ suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Làm việc ở Đỉnh Phong sao?”
Đây là công ty mà ngày hôm qua Hứa Thanh Du đến để xin học việc, Hứa Thanh Du gật đầu, “Đúng vậy.

Chỗ này ở trong ngành cũng có tiếng lắm.

Tôi nghĩ tôi qua đó làm thì sẽ có nhiều thứ cần học.

Vậy nên ngày qua tôi đã đến đó và hỏi thứ.

Ai dè kết quả… “
Cô lắc đầu, “Thực ra nghĩ lại, yêu cầu của công ty lớn như vậy càng phải khắt khe hơn.

Tôi nghĩ tôi phải ở bên ngoài làm việc nhiều hơn để lấy kinh nghiệm.”
Vẻ mặt của Tống Kình Vũ rất bình tĩnh, “Ông chủ của công ty đó có chút quan hệ với tôi.

Tôi đã từng đi ăn cùng ông ấy.

Ông chủ đó cũng tốt tính, trong tay quả thực có một vài nhà thiết kế tên tuổi.

Nếu như thật sự có thể vào đó làm thì chắc chắn sẽ học được nhiều thứ hơn bên ngoài.


Hứa Thanh Du không nghĩ nhiều, chỉ nói phải.

Vẻ mặt của Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh trở nên nghiêm túc hơn một chút, quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, “Không sao đâu.

Còn rất nhiều công ty tốt khác.

Chúng ta xem thử đi.


Nếu như không được thì em đi học lại, chúng ta đi học thêm nhiều hơn nữa.

Có rất nhiều con đường chứ không phải chỉ có được một con đường này thôi.


Hứa Thanh Du cười, “Vâng, vâng, em biết rồi.”
Sau khi nói nhiều như vậy thì chủ đề này đã kết thúc.

Chủ đề tiếp theo lại quay trở lại giới giải trí.

Hứa Thanh Du ngồi ăn một lát.

Bữa ăn này cũng sắp kết thúc rồi
Ninh Tôn và Tống Kình Vũ không uống bia rượu, nên bữa ăn này chỉ đơn giản và không kéo dài thêm.

Lần này lại là Tống Kình Vũ trả tiền.

Nói thật Hứa Thanh Du cũng có chút ngại.

Cô ấy luôn nói rằng sẽ mời Tống Kình vũ đi ăn, nhưng cuối cũng lần nào đi ăn cũng là người ta trả tiền..

Tống Kình Vũ không nghĩ như vậy, “Mọi người đi chơi trong khoảng thời gian lâu như vậy.

Bữa ăn này coi như là tiệc mừng trở lại vậy.”

Hứa Thanh Du lặp lại những gì đã nói trước đó, “Lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ mời ăn một bữa.”
Tống Kình Vũ gật đầu như trước, “Được được được, chúng ta hẹn lần sau.”
Bên ngoài nhà hàng đã tối, Tống Kình Vũ muốn lái xe đưa Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi về.

Nhưng Ninh Tôn không cần, anh ta nói muốn đi dạo với Hứa Thanh Du.

Hai người họ là người yêu nên khi ăn no xong đi dạo cũng là chuyện bình thường.

Tống Kình Vũ cũng không nói thêm chuyện gì khác, anh chỉ ra về trước.

Chờ Tống Kình Vũ lái xe đi, Ninh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du đi về một hướng ven đường, “Em thật sự muốn trở thành một nhà thiết kế tập sự sao?”
Lúc này Hứa Thanh Du cũng do dự, không hạ quyết tâm được.

“Ngày mai em muốn đi đến công ty hỏi thử.

Lần này các bằng cấp và học lực em đều có đem theo, nếu như không được thì bỏ đi cũng được.”
Người như Hứa Thanh Du quả thật là trung lập.

Chỉ nỗ lực một xí thôi, không được thì bỏ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1048: 1048: Chương 1032





Ninh Tôn do dự một chút nói: “Nếu như em không thì thì anh còn yên tâm một chút.

Anh đi quay về, em có thể ở bên cạnh anh được.”
Hứa Thanh Du giơ cánh tay ra choàng tay qua cánh tay Ninh Tôn, “Nếu như em xin từ chức với chị Thái, anh có nói chị ấy tìm một trợ lý nữ khác cho anh không?”
Ninh Tôn mỉm cười, “Sao có thể được chứ.

Bây giờ hở một chút là anh bị người khác tung tin đồn xấu, bên chị Thái ngày nào cũng sống trong lo sợ.

Vì để tránh nhiều phiền phức thì chắc chắn bên chỗ công ty sẽ sắp xếp cho anh một trợ lý nam.”
Nghe anh ấy nói như vậy, Hứa Thanh Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô cười toe toét, “Nếu là như vậy thì em có lòng tin để từ chức rồi.

Sau này cũng không chăm sóc nhiều nữa, em cứ yên chí diễn bạn gái anh là được.”
Ninh Tôn giơ tay ôm qua cô, “Không chăm sóc cho anh nữa sao? Em còn muốn dọn đi chỗ khác ở hay sao chứ.

Đừng có mong là chạy thoát được anh.

Anh nói cho em biết em đã lên đúng thuyền của hải tặc rồi đấy, có muốn xuống cũng không xuống được đâu.”
Cả hai đi dạo vui vẻ, cuối cùng bắt taxi trở về nhà.

Buổi tối không có chuyện gì, Hứa Thanh Du sắp xếp kĩ giấy chứng nhận và học lực lại, cô định là ngày mai sẽ đi thử.

Ngày mai Ninh Tôn cũng bắt đầu đi quay.

Lúc tối, chị Thái có điện thoại đến muốn anh ấy chuẩn bị một chút những thứ cho ngày mai.


.

Truyện chính ở ++ TRUМtrцyen.

м E ++
Thực ra những thứ này cũng không cần chuẩn bị gì cả.

Ninh Tôn hay chạy lịch trình đã quen rồi.

Vào buổi tối, anh và Hứa Thanh Du đi ngủ sớm, Nửa đêm, Hứa Thanh Du bị thức giấc.

Cô mơ hồ vỗ vỗ cánh tay Ninh Tôn, “Anh bớt bớt lại đi.”
Ninh Tôn không nhịn được, trong lòng anh đang ôm người con gái anh yêu.

Anh ta lại là một người đàn ông, sao có thể bảo anh ta tém lại được chứ.

Ninh Tôn không nghĩ nhiều mà lăn qua lăn lại và đè lại, “Em cứ ngủ đi, đừng có quan tâm đến anh.”
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại và cảm thấy có chút cáu kỉnh.

Cô ấy có ghét hay không, anh cũng không quan tâm nữa.

Dù sao anh ta muốn mình vui vẻ mà thôi.

Sau khi chờ một lúc, không biết đã bao lâu rồi, Hứa Thanh Du đã thực sự kiệt sức, mặc dù cô ấy không hề nỗ lực trong suốt quá trình.

Cô ấy chỉ trở mình một cái rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng mà nhờ phúc của Ninh Tôn, lúc mới ngủ Hứa Thanh Du nằm mơ rất nhiều, và không cách nào ngủ ngon được.

Nhưng nhờ Ninh Tôn, mà đến sau này cô không còn mơ nữa mà ngủ một giấc đến sáng.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Du dậy trước và đi nấu đồ ăn.

Sau đó, cô mới qua kêu Ninh Tôn dậy.

Không ngờ tinh thần của Ninh Tôn rất sảng khoái.

Thật sự là khiến Hứa Thanh Du khó hiểu.

Hai người họ đi ra ngoài sau khi ăn xong, anh tài xế đã đợi sẵn ở dưới nhà.

Nhìn thấy Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi tới, anh tài xế cười nhạt, “Vẫn là đi theo hai người thoải mái nhất.”
Ninh Tôn xách hộp trang điểm lên xe.


“Đi theo tôi có thoải mái không? Vậy mà anh xem đồng chỉ Tiểu Hứa ngày nào cũng chê em này nọ đó.”
Hứa Thanh Du chỉ phối hợp cười nhạt, “Anh nhiều chuyện thế nhỉ, em chịu hết nổi rồi đó nhé.”
Anh lái xe khởi động xe và lái đi, vừa lái xe vừa nói: “Vậy thì mấy đứa thấy nhiều chuyện thật sự đâu.

Tôi cũng gặp nhiều chuyện đó nên tính khí cũng không nóng nảy như trước nữa.”
Cũng không cần hỏi Hứa Thanh Du, bản thân anh tài xe nói: “Sao tôi cũng thấy những trợ lý của mấy người nghệ sĩ đó, mấy người đó bị đối không bằng con người thì phải?”
Hứa Thanh Du đã nghe nói về việc những người nổi tiếng bắt nạt trợ lý trước đây.

Lần trước Linda tát trợ lý trước mặt cô ấy, Hứa Thanh Du coi như cũng đã học được một bài học.

Cô gật đầu, “Vì vậy bây giờ em mới chê này chê nọ anh ấy.

Nên giờ em mới đi ra ngoài tìm, chịu không nổi anh ấy nữa.

Đi theo ông chủ Ninh em bị họ bôi đen thành bộ dạng như thế này rồi đó.”
Anh tài xế cũng có biết những bình luận tiêu cực về Hứa Thanh Du trên mạng.

Tuy rằng có nhiều người đứng về phía cô và Ninh Tôn, nhưng mà những người hâm mộ nữ đó của Ninh Tôn vẫn thấy Hứa Thanh Du không xứng với nghệ sĩ của bọn họ.

Đều mắng mỏ cô ấy thậm tệ.

Anh tài xế gật đầu, “Đây cũng có thể là cuộc chiến giữa các người phụ nữ đó.

Cô cứ nhìn anh này, cũng không có người mắng chửi gì anh vì thường tiếp xúc với Ninh Tôn.”
Những người hâm mộ nữ đó chỉ ghen tị với những người phụ nữ bên cạnh Ninh Tôn, và anh tài xế nói: “Cho dù anh có ôm Ninh Tôn ở nơi công cộng, anh đoán những người đó sẽ không nghĩ nhiều.”
Hứa Thanh Du cười và quay sang nhìn Ninh Tôn, “Anh có muốn thử xem không, coi những người hâm mộ kia có thích hay không?”
Ninh Tôn nghiêng mắt nhìn Hứa Thanh Du, “Em chịu cho anh làm như vậy à.”
Mắt của Hứa Thanh Du cười sắp sập xuống, “Anh tài xế không phải người ngoài, chỉ ôm anh một cái chứ không có chuyện gì khác.

Nhìn anh đi sao lại keo kiệt như vậy chứ.”
Ninh Tôn cười bất lực, lắc đầu, và không nói gì.


Đưa Ninh Tôn đến chỗ quay phim xong, Hứa Thanh Du cũng không đi theo vào.

Cái gan của cô càng ngày càng lớn rồi.

Trước đây, cho dù cô ấy tự nhận mình là bạn gái của Ninh Tôn, cô ấy cũng rất có trách nhiệm, mang theo hộp trang điểm và theo sát bước đi của Ninh Tôn suốt chặng đường.

Nhưng bây giờ lại có sự khác biết rất lớn, tâm lý của cô ấy cũng đã thay đổi.

Sau khi Ninh Tôn đến chỗ làm việc, cô đã nhờ tài xế đưa đến công ty mà cô đã đến ngày hôm qua.

Hôm nay cô ấy đã đem bằng tốt nghiệp và một số giấy tờ liên quan, cô muốn thử một lần.

Tài xế lái xe đưa cô đến đó có chút bất ngờ, “Cô thực sự định nghỉ việc à.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Ninh Tôn tiếp theo cũng phải quay phim.

Em cũng không thể vào đó nên muốn đi ra ngoài học tập một chút.

Đợi anh ấy hoàn thành xong mọi chuyện em sẽ suy nghĩ lại.”
Người lái xe suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Nhưng nếu bây giờ cô đi theo anh ta, thì không phải lúc nào cô cũng ở bên cạnh anh ấy.

Bây giờ anh ta đang quay phim, cô cũng có thời gian làm việc của mình, cả hai người cũng không làm lỡ việc của nhau.

“.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1049: 1049: Chương 1033





Đêm hôm qua mẹ Ninh mơ thấy một cơn ác mộng, bà nằm mơ rằng bản thân bị rất nhiều người bao vây, dồn vào một góc.

Những người đó chỉ trỏ bàn tán bà, vô cùng hung hãn, y hệt như đám truyền thông viết bài chỉ trích bà lúc chuyện giữa bà và Ninh Bang bị phơi bày vậy.

Giấc mơ này quấy rầy bà gần như cả đêm, thế nên buổi sáng hôm nay, tâm trạng của bà khi tỉnh dậy không được vui vẻ cho lắm.

Nhưng vừa rồi Trang Lệ Nhã gọi điện cho bà, di chúc gần như giống với những gì mà bà nghĩ, rất thiên vị Ninh Tôn, trong nháy mắt, tất cả những cảm xúc tiêu cực do giấc mơ đêm qua đều tan biến.

Tâm trạng của bà được cải thiện ngay lập tức.

Mẹ Ninh gọi điện thoại dặn dò Hứa Thanh Du nhớ xem chừng bên phía Ninh Tôn, bởi vì không biết khi nào thì tin tức từ nhà họ Ninh sẽ được tung ra.

Nếu như dư luận xôn xao về điều đó, vậy chắc chắn bọn họ sẽ bám theo Ninh Tôn một lần nữa.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Thanh Du gật đầu, “Được, con biết rồi, khi nào anh ấy kết thúc lịch trình, tụi con sẽ về nhà ngay lập tức, đi đường sẽ chú ý.” vào hangtruyen.com ủng hộ nhóm dịch nha
Cuộc điện thoại giữa hai người kéo dài không lâu, mẹ Ninh dặn dò hai câu sau đó cúp máy.


Thật ra Hứa Thanh Du không cần phải lo lắng chuyện truyền thông sẽ đeo bám Ninh Tôn.

Lúc Ninh Tôn vừa mới nổi, quả thực có rất nhiều cánh nhà báo trực tiếp đứng ra chặn xe của Ninh Tôn, một đám người đổ dồn về đây muốn phỏng vấn.

Nhưng tính tình của Ninh Tôn cũng không vừa, anh khoá chặt cửa xe, sau đó dứt khoát gọi cảnh sát.

Chuyện lần ấy rất ầm ĩ, nhưng cũng vì hành động ấy của Ninh Tôn mà cả giới truyền thông không dám làm như vậy nữa, không ai dám đứng ra chặn đầu xe của anh cả.

Có điều, bọn họ vẫn luôn bám theo sau xe của Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du ngồi đợi một chút thì Ninh Tôn cũng hoàn thành cảnh quay cuối cùng, bởi vì mới vừa quay lại nên lượng công việc không nhiều.

Thế nên công việc hôm nay đã kết thúc.

Ninh Tôn được nhân viên tiễn ra ngoài, anh nhanh chóng lên xe.

Tài xế vừa thấy anh trở lại lập tức khởi động xe, chạy về nơi ở hiện tại của Ninh Tôn.


Trên đường đi, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau trò chuyện về việc Trang Lệ Nhã gọi điện thoại cho mẹ Ninh.

Ninh Tôn có hơi bất ngờ, thế nhưng lúc nghe xong hết đầu đuôi câu chuyện lại nở nụ cười, “Xem ra bà ta thật sự đã đi vào đường cùng rồi.”
Nếu như bà ta mà đã có cách thì chắc chắn sẽ không gọi đến.

Hứa Thanh Du cũng ngẫm nghĩ một lát rồi đáp, “ Anh có muốn gọi điện cho Ninh Tú để hỏi về nội dung di chúc hay không?”
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế, trả lời, “Anh ta sẽ tự liên lạc với anh, anh không muốn hỏi về việc này, nếu không mọi người sẽ cho rằng anh rất muốn thừa kế chỗ di sản ấy.”
Chính vì Ninh Tôn thật sự không quan tâm đến điều đó nên anh mới không hỏi, có lẽ sau khi luật sự công bố di chúc, nhà họ Ninh sẽ có không ít rắc rối.

Bây giờ anh chỉ cần ngồi một chỗ xem diễn biến mọi chuyện như thế nào.

Dù sao đồ của anh thì vẫn là của anh, không phải ai muốn lấy cũng được.

Hứa Thanh Du gật đầu, cô cũng không để tâm đến phần di sản ấy cho lắm, chỉ là muốn biết nội dung di chúc như thế nào, rất muốn biết kết cục cuối cùng của Trang Lệ Nhã là gì.

Khi Ninh Bang còn ở bệnh viện, ông đã từng sửa di chúc một lần, trong thâm tâm của Hứa Thanh Du cũng muốn biết rốt cuộc thái độ của Ninh Bang dành cho Trang Lệ Nhã là như thế nào.

Đợi tới khi xe về đến nhà, Hứa Thanh Du mời anh tài xế vào nhà dùng cơm.

Anh ta cũng không khách sáo, cười to đáp, “Trước đây tôi đã từng ăn cơm do cô nấu rồi, mùi vị không tệ, vậy hôm nay tôi không khách sáo với hai người đâu nhé.”
Hứa Thanh Du cười, “Bọn tôi mới trở về, ba người chúng ta vẫn chưa có dịp tụ tập ăn cơm, xem như hôm nay làm một bữa liên hoan vậy.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,841
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1050: 1050: Chương 1034





Vừa lúc mẹ Ninh đang muốn đi nhắc về nội dung di chúc của nhà họ Ninh, sau khi nghe được tin Ninh Tôn trở về, bà lập tức đến đây.

Hứa Thanh Du nấu ăn trong phòng bếp, còn ở bên ngoài, Ninh Tôn, mẹ Ninh và anh tài xế cùng nhau ngồi trên sô pha thảo luận về chuyện di chúc của Ninh Bang.

Tài xế nghe không hiểu, anh ta chỉ ở bên cạnh ngồi nghe.

Mẹ Ninh vô cùng tò mò, bà rất muốn biết nội dung di chúc là gì, suy nghĩ không khác gì Hứa Thanh Du.

Còn Ninh Tôn chỉ muốn biết Trang Lệ Nhã gọi cho mẹ Ninh nói chuyện gì.

Anh không hề quan tâm đến di chúc, anh chỉ tò mò về kết cục của ba mẹ con kia.

Mẹ Ninh cười ha hả, “Bà ta còn có thể nói cái gì nữa, đều là chửi bới, nói mẹ là hồ ly tinh, huỷ hoại cuộc đời của bà ta, thậm chí còn bảo mẹ ăn cướp tiền của bà ta.”

Đại khái là như vậy, Trang Lệ Nhã nói chuyện điện thoại vô cùng hung dữ, bà ta không hề để cho mẹ Ninh có một cơ hội nào để phản bác.

Dường như bà ta làm vậy là để trút giận, điện thoại vừa mới được kết nối là bà ta đã gân cổ lên chửi ngay.

Cuộc gọi kéo dài hơn hai phút, bà ta vẫn luôn trong trạng thái mắng mỏ người khác, sau khi mắng đủ rồi thì cúp máy.

Trong lòng mẹ Ninh cảm thấy khá nực cười, không biết bà ta phải giận đến mức nào mới có thể hành động như thế.

Ninh Tôn nghe mẹ Ninh kể hết mọi chuyện xong cũng khẽ cười, “Bây giờ bà ta cứ gọi điện thoại là lại chửi bới người khác, không biết chỗ Ninh Tú còn ầm ĩ đến mức nào.”
Chẳng qua đột nhiên Ninh Tôn lại như nhớ đến một chuyện khác, “Hình như Ninh Tương đã rời đi, không biết cô ta đi đâu, chỉ thu dọn một ít hành lý rồi đi mất.”
Dáng vẻ bây giờ của cô ta có phần giống Ninh Tôn lúc trước, có điều khi ấy, ngay cả hành lý Ninh Tôn cũng không thèm mang đi, anh không lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Ninh cả.

Mẹ Ninh nhướng mày, “Cô ta thật sự đã đi rồi sao? Xem ra nó không hề ôm chút hy vọng nào về bản di chúc đó.”
Ninh Tôn chậm rãi lắc đầu, anh cảm thấy việc Ninh Tương rời đi, không mấy liên quan đến di chúc của Ninh Bang.

Có lẽ là vì cô ta đã thông suốt được mọi chuyện rồi.

Không còn Ninh Tương bên cạnh, có lẽ cuộc sống sau này của Trang Lệ Nhã và Ninh Tiêu sẽ rất khốn khổ.

Có thể xem như Ninh Tôn hiểu rất rõ về tên Ninh Tiêu kia, cậu ta thuộc dạng xem những gì cha mẹ làm cho mình là điều hiển nhiên, trôi qua nhiều năm như vậy, Trang Lệ Nhã đã trả giá cho cậu ta không biết bao nhiêu thứ, ấy vậy mà cậu ta chẳng hề tỏ ra cảm kích.

Dường như trong mắt cậu ta, Trang Lệ Nhã phải làm những điều đó cho cậu ta là chuyện bình thường.

Có một vài bậc cha mẹ cảm thấy nên hy sinh vì con cái của mình mới đúng, vậy thì cũng sẽ có những đứa trẻ nghĩ như vậy.


Cho nên muốn phân định ai đúng ai sai, vậy thì chỉ có thể nói, mọi người đều có lỗi của mình.

Hứa Thanh Du đã bắt đầu xào rau và nấu canh, có vẻ như cô đã được quay trở lại cuộc sống bận rộn như trước kia, tuy vậy cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ với điều này.

Chính vì thế, Hứa Thanh Du cố gắng kiềm ném tâm trạng kích động của mình, nhanh chóng nấu nướng xong xuôi, sau đó rửa tay rời khỏi phòng bếp.

Phía bên này, Ninh Tôn và mẹ Ninh cũng đã nói xong những chuyện về nhà họ Ninh.

Hứa Thanh Du đi đến ngồi bên cạnh Ninh Tôn, “Có một chuyện em vẫn chưa nói cho anh biết, hôm nay em gặp được một chuyện vô cùng tốt.”
Anh tài xế ngồi bên cạnh, nghe cô nói vậy thì khẽ cười.

Khuôn mặt của Hứa Thanh Du không khỏi đỏ bừng, cô cảm thấy dáng vẻ khoe mẽ của mình bây giờ thật sự giống một kẻ tiểu nhân đang đắc chí.

Ninh Tôn xoay đầu nhìn cô, không hỏi lại ngay lập tức.

Anh suy nghĩ rồi mới nói, “Phía công ty bên kia có tin tức gì sao?”

Hôm nay Hứa Thanh Du chỉ đến công ty đó thử vận may, nếu như cô nói bản thân có một tin tức đặc biệt tốt, vậy nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này mà thôi.

Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Đúng thật là, em còn muốn đánh đố anh một chút, thế mà anh lại còn không thèm cho em một cơ hội để làm việc ấy nữa cơ.”
Ninh Tôn mỉm cười, giơ tay xoa đầu Hứa Thanh Du, “Chủ yếu là vì việc này quá đơn giản, nếu như anh đoán không được thì trông sẽ rất ngốc.”
Hứa Thanh Du khịt mũi, không nói lời nào.

Mẹ Ninh không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng hỏi han, “Có chuyện gì vậy? Tin vui nào? Con nói cho bác nghe xem.”
Nếu như Ninh Tôn đã biết, Hứa Thanh Du chẳng còn phải úp úp mở mở chuyện ấy để làm gì nữa.

Chính vì thể cô chỉ đành thành thật khai báo chuyện ngày hôm nay cô đi nộp sơ yếu lí lịch xin việc làm, sau đó nhanh chóng được tuyển.

Lúc ban đầu, khi nghe những người đó đồng ý tuyển cô, khoé miệng của Ninh Tôn vẫn nhướng lên, thế nhưng sau khi nghe thấy thái độ của những nhân viên ở đó lại đột nhiên trở nên vô cùng tử tế với cô, sắc mặt của anh lập tức cứng đờ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom