Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay
Chương 80: C80: Mở cửa tiệm


Ngày khai trương cuối cùng cũng đến, việc tuyển chọn nhân viên cùng nguồn cung cấp hàng đều đã xong xuôi.

Trời vừa tờ mờ sáng cả nhà đều thức dậy, dùng xong bữa sáng liền lên xe chạy đến tiệm bánh. Kể cả Vũ Hoàng Kính cũng nghỉ làm ngày hôm nay để hỗ trợ Trần Túc.

Hiện tại vẫn chưa phải giờ mở cửa, nhân viên cũng chưa đến, cả nhà đến trước để chuẩn bị làm bánh trước, hiện tại đầu bếp chính cũng chỉ có Trần Túc vì vậy nếu đã khai trương thì trong tủ bánh kem cũng phải để nhiều loại bánh để khách hàng chọn lựa, hơn nữa cậu cũng phải làm các loại bánh ngọt mặn tùy loại để xếp trên kệ gỗ để mua mang về.

Bàn ghế dưới sự hỗ trợ của Vũ Hoàng Kính, chú Phong cùng chú Đường mà đã được xếp ra theo như yêu cầu của cậu, mặt bàn đều được bọc một lớp dán hình dễ thương, màu sắc cũng tươi tắn.

Trần Vân, thím Qua cùng Trần Túc thì ở trong bếp bận rộn, ngoại trừ mẹ Trần chưa từng làm bánh ra chỉ có thể giúp đỡ những công việc vặt vãnh thì thím Qua lại có tay nghề cực kỳ tốt, cậu nhìn thím quen tay quen chân mà làm vài loại bánh liền không khỏi trầm trồ.

Trước đây để có một thân bản lĩnh cậu phải vất vả sáu năm, không chỉ phụ giúp rửa chén chuẩn bị nguyên liệu còn bị chèn ép đến nỗi không có cách nào nhìn thấy đầu bếp làm bánh. Nhưng dù vậy cậu cũng không bỏ cuộc, sau nhiều lần tự học cùng xin rất nhiều tiệm bánh cuối cùng cậu cũng được một đầu bếp làm bánh lớn tuổi giúp đỡ.

Đến hiện tại cậu đều cực kỳ cảm kích ông ấy, hiện tại tuy không thể trả ơn cho ông nhưng cậu ở thế giới này sẽ đem một thân tay nghề ông truyền lại cho cậu tiếp tục nối nghiệp của ông.

Trần Túc nhớ rất rõ những loại bánh ông làm đều có một hương vị vui vẻ cùng tình yêu mà ông dành cho bánh kẹo. Khi cậu được nếm thử đều sẽ không tài nào quên được hương vị ấy.

Vũ Hoàng Kính sau khi dọn xong bàn ghế liền không cùng chú Phong, chú Đường quét dọn sàn nhà mà chạy vào trong nhà bếp để nhìn thử.

Bên trong nhà bếp không khí cực kỳ vui vẻ, ba người vừa làm việc không ngớt tay vừa cười nói cực kỳ vui vẻ, khi Vũ Hoàng Kính đi vào cũng không có ai để ý đến anh. Anh đi đến phía sau Trần Túc, nhìn thấy cậu đang đập trứng gà vào thau rồi bỏ vào máy đánh trứng.


Trần Túc bật công tắc máy rồi xoay người định bỏ bột mì vào thao thì đụng vào lòng ngực rắn chắc. Vũ Hoàng Kính cũng bị cú xoay người của cậu làm cho kinh ngạc, anh không ngờ mình chỉ đứng nhìn mà được cậu nhào vào lòng thế này, anh vui vẻ vòng tay ôm lấy eo cậu càng kéo cậu úp vào ngực mình sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu:

“Không ngờ em chủ động như thế đó.”

Trần Túc xấu hổ hai lỗ tai đỏ bừng, cậu không nhịn được mà lầu bầu:

“Anh mới chủ động, chính anh là người đứng phía sau lưng của em chứ.”

Vũ Hoàng Kính nghe được cậu nói liền vui vẻ mà bật cười.

Trần Vân cùng thím Qua nghe thấy tiếng cười liền xoay qua nhìn, thấy hai người đang ôm nhau thì không khỏi trêu chọc.

“Này người trẻ tuổi muốn ôm thì chạy nhanh ra ngoài ôm nhé, hai bà già đây cũng không muốn nhìn hai đứa ân ái chút nào đâu.”

“Phải, phải đó.”

Trần Túc càng thêm xấu hổ mà giãy giụa, cậu đưa tay đặt lên lòng ngực của anh rồi đẩy anh ra. Vũ Hoàng Kính cũng không muốn cậu xấu hổ đến tức giận vì vậy theo lực đạo của cậu mà buông tay.

“Anh mau ra ngoài đi, em còn phải làm bánh nữa.”


Trần Túc đỏ mặt nhìn Vũ Hoàng Kính sau đó xoay người anh lại mà dùng lực đẩy anh ra ngoài.

“Không muốn đâu, tôi muốn phụ em cơ.”

Vũ Hoàng Kính chơi xấu mà không thèm di chuyển cho dù cậu có đẩy anh thế nào, dù sao với sức lực của anh thì cậu cũng không thể dùng lực quá mạnh mà làm anh đau được, anh biết cậu sẽ thương tiếc anh không muốn làm anh bị thương.

Trần Túc thấy anh như vậy cũng không nỡ đuổi anh đi, cậu thở dài trong lòng rồi chuyển tay từ đẩy anh thành nắm lấy cánh tay anh rồi kéo anh đi theo mình.

Hai người đi đến bàn để bột cùng thau, cậu đưa anh đồ khoáy bột rồi dặn dò:

“Anh xoay theo một chiều một cách nhẹ nhàng thôi nhé, đến khi bột mịn thì gọi em.”

Nói rồi cậu đổ bột rồi cho chút muối cùng baking powder, bơ lạt vào sau đó để anh tự đánh, còn cậu thì bắt đầu làm kem.

Bốn người bận rộn đến nổi không có thời gian tiếp tục nói chuyện cùng nhau, bên ngoài trời đã sáng, tiếng nói cười nhộn nhịp cùng âm thanh của xe cộ không ngừng truyền vào bên trong phòng bếp. Đến lúc này bốn người mới nhận ra thời gian vậy mà trôi qua nhanh chóng đến thế.

Lúc này tiếng chuông ở trước cửa tiệm vang lên, Trần Túc nghe thấy giọng nói của những nhân viên mà chú Phong tuyển đã đến. Chú Đường cũng đi vào nhà bếp nhìn bọn họ rồi nói:

“Giờ khai trương sắp tới, mọi người chuẩn bị xong chưa.”


“Rồi ạ, chúng cháu ra ngay đây.”

Trần Túc đáp lại sau đó nói với ba người vẫn còn trong nhà bếp cùng cậu:

“Mẹ, thím Qua cùng Kính Kính ra ngoài trước đi ạ, con trang trí xong bánh này nữa thì sẽ ra ngay.”

“Được vậy chúng ta ra ngoài trước nhé.”

Trần Vân mỉm cười nói rồi cùng thím Qua ra ngoài sảnh, Hiện tại cửa tiệm tuy có một người đứng ở tủ để bánh nhưng nếu đông khách thì cũng không thể xoay sở được, vì vậy cần có người phụ giúp.

Vũ Hoàng Kính lại không chịu đi anh đi ra sau lưng Trần Túc rồi vòng tay ôm lấy vòng eo của cậu, anh cũng không dựa vào cậu quá gần tránh ảnh thưởng đến việc cậu đang làm.

Trần Túc bị anh bất ngờ ôm cũng giật mình mém nữa là cậu quăng luôn túi bắt kem trong tay, cậu đỏ mặt nhưng cũng không giãy giụa mà tiếp tục trang trí lên bánh kem trên bàn, miệng thì ngại ngùng hỏi:

“Anh làm sao vậy, làm em giật mình.”

Vũ Hoàng Kính thấy động tác của cậu liền không khỏi vui vẻ, cuối cùng đứa nhỏ nhà mình cũng không ngại ngùng nữa rồi, cậu đang từ từ chấp nhận sự thân cận của anh. Anh vùi đầu vào cổ cậu mà dụi dụi.

“Nhột, anh đừng quậy để em làm xong nào.”

Trần Túc khẽ nhúc nhích vai, cậu bị Vũ Hoàng Kính vùi vào cổ rất nhột, tay đang bóp túi bắt kem cũng bởi vì buồn cười mà nhanh chóng ngừng lại, nếu mà cậu tiếp tục làm thì chắc chắn cái khâu trang trí bánh này sẽ phá hỏng cả cái bánh cậu đang làm mất.


Vũ Hoàng Kính cũng biết anh đang làm phiền Trần Túc, vì vậy chỉ dụi một lát anh liền dừng rồi cười nói:

“Túc Túc, tôi yêu em.”

“Biết rồi.”

Trần Túc không ngờ Vũ Hoàng Kính bỗng nhiên nói lời ân ái vì vậy cả người đều run rẩy không thôi, tuy nhiên cậu nhớ rõ những lời trước đây anh nói, vì vậy cậu không im lặng né tránh mà cố gắng để mình không quá ngại ngùng mà thản nhiên đáp lại.

Vũ Hoàng Kính bật cười mà càng siết chặt vòng tay, anh thật sự rất vui vẻ.

Trần Túc thấy anh bỗng nhiên cười liền không khỏi rụt cổ, mặt cậu hiện tại đã đỏ bừng nhưng cậu không nói gì nữa mà tiếp tục trang trí của mình. Thấy anh vui vẻ như vậy cậu cũng không nỡ ngừng lại, khóe môi cậu cũng vì vậy mà cong lên một chút.

Hôm nay Trần Túc thật sự rất vui vẻ, nhưng lúc này cậu cảm thấy vui vẻ vì một tiệm bánh vẫn không thể so sánh với sự vui vẻ mà hiện tại Vũ Hoàng Kính mang lại, có vẻ như chỉ cần cậu nhìn thấy anh vui vẻ thì cậu sẽ vui vẻ theo.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào bên trong bếp mười lăm phút mới bưng cái bánh kem cuối cùng đi ra ngoài với mọi người.

Tuy nhiên khi đi ra ngoài Trần Túc liền không khỏi cúi gầm mặt xuống bởi vì những ánh mắt trêu chọc của mọi người trong tiệm. Những nhân viên được tuyển chọn đều biết ông chủ của mình kết hôn cùng một người đàn ông vì vậy khi nhìn thấy ông chủ cùng một người đàn ông từ trong bếp đi ra liền không khỏi mỉm cười nhìn chằm chằm hai người.

Hiện tại là bảy giờ năm mươi lăm phút, khi Trần Túc để bánh kem vào tủ bánh kem thì chú Phong thói thúc cậu mau ra cửa.

Khai trương tiệm bánh cũng không cần làm gì quá rắc rối, cậu chỉ ra ngoài sau đó thấp nhang cúng vái, đợi khi nhang cháy hết dọn dẹp mấm cổ mà chú Phong đã chuẩn bị vào rồi lật tấm bảng mở cửa.

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, mọi người đứng bên trong tiệm chờ mong vị khách hàng đầu tiên của quán, cứ như vậy mà một buổi sáng trôi qua nhanh chóng trong sự bận rộn của tất cả mọi người.
 
Chương 81: C81: Thuận lợi


Mười một giờ ba mươi phút, bên trong tiệm bánh Hoàng Túc đông đúc khách hàng, người ra người vào cực kỳ tấp nập.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa, con đường này nằm ở giữa trung tâm, xung quanh có khá nhiều công ty cũng như trường học hoặc những nhà ăn vì vậy một khi có người đi ngang qua tiệm bánh liền bị trang trí ở nơi này hấp dẫn. Không chỉ vậy bởi vì tiệm bánh đang khai trương nê có ưu đãi cho khác hàng vì vậy đa số người vào đều mang tâm thái thử món bánh ở nơi này chứ không quá xem trọng.

Học sinh khi đi ngang qua bởi vì cách bài trí liền muốn chạy vào chụp hình quay phim, cứ như vậy mà tiệm bánh có nhiều người biết đến, chẳng mấy phút mà trở nên đông đúc như thế này.

Tuy Trần Túc có thể làm bánh nhưng cậu không quá tự tin, dù sao ngoại trừ người quen thì trước giờ chưa có ai từng ăn qua bánh cậu làm vì vậy còn có chút lo lắng không làm quá nhiều, cậu cũng đã dặn dò những người trong tiệm chỉ bán một đợt hàng đã làm này nếu thật sự bán hết sớm thì tiệm bánh sẽ đóng cửa.

Mặc dù những người xung quanh đều khuyến khích nhưng đúng là lần đầu làm nhiều như vậy không có mấy tự tin.

“Ông chủ.”

Một nhóm nhân viên trong công ty của Vũ Hoàng Kính đi vào tiệm bánh, sau khi nhìn thấy anh đang phụ giúp ở tủ bánh kem thì chạy đến chào hỏi.

Vũ Hoàng Kính liếc nhìn bọn họ lạnh lùng nói:

“Ăn gì.”

Nhóm nhân viên nghe vậy liền luống cuống mà bắt đầu chọn bánh, bọn họ không ngờ vừa thấy ông chủ bình thường như vậy đến khi bọn họ chạy đến liền lạnh lùng như vậy.


Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính rồi nhìn nhóm nhân viên đang không ngừng nhìn ngó bánh mà chẳng dám nhìn anh liền thở dài, cậu đi đến bên cạnh anh sau đó dùng tay chọt vào eo anh rồi đẩy anh ra.

Nhìn nhóm nhân viên cậu liền cười nói:

“Mọi người đều là nhân viên của anh ấy à.”

Nghe thấy giọng nói vang lên, nhóm nhân viên liền nhìn lên khi thấy chàng trai trẻ đứng phía trước ông chủ liền biết được cậu là ai, dù sao hiện tại trong công ty không ai không biết ông chủ đã có bạn đời, không chỉ vậy hai người rất ân ái mỗi khi gặp nhau ở công ty. Nhìn cậu hiền lành bọn họ cũng bớt cứng ngắt mà cười cười đáp lại:

“Thiếu gia, chào ngài.”

Trần Túc gật đầu đáp lại:

“Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đến tiệm chiếu cố việc làm ăn của tiệm.”

Nhóm nhân viên vội vàng xua tay, sau đó bọn họ mỗi người chỉ một cái bánh mà mình thích rồi nói:.

||||| Truyện đề cử: Sắc Dụ |||||

“Làm phiền thiếu gia, chúng tôi xin được đem về công ty.”

“Không phiền.”

Trần Túc mỉm cười sau đó xoay đầu nhìn Vũ Hoàng Kính:

“Lấy giúp em giấy đựng.”

Vũ Hoàng Kính không nhiều lời mà nhanh chóng lấy đưa cho cậu. Trần Túc nhẹ nhàng đưa dụng cụ lấy bánh vào tủ bánh kem sau đó cẩn thận lấy một phần bánh đã được chia trước ra rồi bỏ vào giấy dựng.

Tổng cộng có sáu người vì vậy phải lấy ba hộp giấy đựng mới có thể bỏ vào sáu cái bánh lớn. Vừa khai trương vì vậy cậu cũng cắt bánh khá lớn cho khách hàng, khi đưa cho khách cậu cũng đã nói rõ vì vậy sau này khi không còn ưu đãi khách liền không suy nghĩ quá nhiều khi phần bánh nhỏ hơn một chút.

Chẳng có ai có thể ngờ được tiệm bánh vừa khai trương một cách khiêm tốn lại có thể bán hết một đợt bánh chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ. Từ mười một giờ trưa cho đến hai giờ chiều.

Sau khi khách hàng cuối cùng rời khỏi tiệm chú Phong liền chạy ra cửa mà úp bảng gỗ nhỏ trước cửa lại, từ chữ mở cửa trở thành chữ đóng cửa.


Nhóm người trong tiệm tê liệt mà ngồi khắp nơi trong tiệm, bọn họ mệt mỏi đến thở hồng hộc, không ngờ chỉ vừa khai trương lại có thể thuận lợi đến như vậy.

Trần Vân vừa cười vừa nhìn những cái kệ trống rỗng trong tiệm:

“Túc Túc thật là giỏi quá đi.”

Thím Qua cũng vui vẻ khen:

“Đúng đúng, bánh Túc Túc làm rất ngon, thím nghe mấy cô bé kia vừa ăn vừa khen không ngớt đấy.”

Chú Phong cũng mỉm cười nhìn nhân viên pha chế:

“Tiểu Ưng cũng quá giỏi, nước mà cháu pha chế rất vừa miệng khi ăn cùng bánh ngọt đó.”

Trần Vân gật gật đầu rồi nhìn ba ba người nhân viên trong tiệm:

“Các cháu cũng vất vả rồi.”

Trần Túc lúc này cũng đứng dậy khỏi ghế, tuy cậu cũng mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống rồi đánh một giấc nhưng hiện tại cậu là ông chủ của tiệm bánh vì vậy phải động viên nhân viên của tiệm mới được. Cậu mỉm cười nhìn nhân viên trong tiệm của mình:

“Hôm nay mọi người đã vất vả, chỉ vừa khai trương nên những ngày đầu chúng ta chỉ bán một đợt bánh, sau này khi tiệm bánh ổn định chúng ta sẽ hoạt động cả ngày.”


Nói xong Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính ra hiệu. Anh hiểu ý cậu liền đi vào bếp lấy ra bốn hộp giấy đựng rồi để lên bàn.

“Đây là bánh của mọi người, ngày mai mong mọi người chiếu cố thêm cho tiệm bánh nhé.”

Trần Túc cười nhìn bốn người đang ngây ngẩn nhìn bốn hộp giấy đựng, bọn họ cứ tưởng bánh đã hết nào ngờ Trần Túc lại chừa bánh lại cho bọn họ mang về.

Lúc đầu thực ra Trần Túc cũng không để ý chuyện này nhưng sau khi tiệm bánh mở được vài phút thì Trần Vân chạy đến nhỏ giọng nhắc nhở cậu, dù sao cũng là nhân viên trong tiệm nếu cửa hàng bán được thì cũng phải có phần thưởng cho bọn họ. Cậu suy nghĩ một chút cảm thấy bà nói đúng vì vậy liền lấy hộp giấy đựng chừa lại cho bọn họ rồi để vào tủ lạnh trong bếp, tuy để vào hầm băng thì tốt hơn nhưng như vậy cũng khá phiền phức ngược lại bỏ vào tủ lạnh có thể đem ra đem vào nhanh chóng.

Dù sao đây cũng chỉ là phòng thời, nếu như thực sự tiệm bán không tốt thì bánh trong tiệm cũng phải chia ra tự mình ăn thôi.

Bốn người nhân viên thấy ông chủ hào phóng, gia đình ông chủ thân thiện như vậy liền vui vẻ cười cảm ơn, sau khi lấy bánh bọn họ liền tạm biệt gia đình Trần Túc rồi rời khỏi cửa hàng về nhà.

Vũ Hoàng Kính thấy vậy cũng vui vẻ nắm lấy tay Trần Túc rồi nói:

“Hôm nay đúng là buôn bán thuận lợi, hiện tại về nhà tổ chức chút tiếc nhỏ để chúc mừng thôi.”

Bốn người lớn không phản đối mà gật đầu ủng hộ, dù sao việc làm ăn của Trần Túc nếu như tốt đẹp thì ai trong nhà cũng sẽ vui mừng.

Sáu người nhìn nhau sau đó rời khỏi tiệm bánh mà mỉm cười về nhà. Một ngày thuận lợi yên bình cứ như thế mà trôi qua.
 
Chương 82: C82: Chương 82


Ngày thứ hai tiệm bánh khai trương, Trần Túc cũng đã quen với nhịp điệu buôn bán, hiện tại tuy cửa tiệm có ít nhân viên nhưng cậu cũng đã quyết định ba ngày đầu khai trương cũng chỉ bán một đợt bánh rồi đóng cửa.

Sau khi xong ba ngày đầu cậu sẽ tuyển thêm nhân viên cùng đầu bếp rồi tiệm bánh sẽ mở cửa cả ngày.

Cả nhà đều muốn theo phụ giúp cậu, dù sao ông chủ nhỏ lần đầu làm ông chủ chắc chắn sẽ có khó khăn nhưng Trần Túc muốn người nhà vui vẻ thoải mái vì vậy cậu không muốn họ bận rộn vì mình.

Ngày đầu là bất đắc dĩ mới làm phiền cả nhà cùng theo cậu mệt mỏi nhưng hôm nay cậu muốn bọn họ nghỉ ngơi. Đến cả Vũ Hoàng Kính muốn tiếp tục nghỉ việc mà chạy đến phụ cũng bị cậu vô tình đuổi về công ty.

Cứ như vậy cuộc sống trên thành phố của Trần Túc cực kỳ bình yên cùng vui vẻ, cậu không còn bất kỳ vướng bận nào thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc, mà chính Vũ Hoàng Kính cũng như thế.

Ngày hai mươi sáu tháng mười hai âm lịch, không khí trên đường cực kỳ náo nhiệt. Năm mới sắp đến, người người đều mang trên mặt một nụ cười tươi rói, nhà nhà đều nhộn nhịp, không khí tưng bừng ngất trời.

Tiệm bánh của Trần Túc đã mở được hai tháng, cậu hoàn toàn không ngờ tiệm bánh có thể làm ăn thuận lợi như thế, một tháng đầu cậu sẽ ở lại quán phụ giúp nhưng Vũ Hoàng Kính thấy cậu quá vất vả vì vậy cưỡng chế không cho cậu tiếp tục làm mà dẫn cậu đến công ty cả ngày cùng anh, việc thuê đầu bếp chú Phong tiếp tục lãnh trọng trách này.


Ở cùng nhau mấy năm sau khi thổ lộ tình cảm Trần Túc đã không còn câu nệ nữa, tuy cậu thường thay xấu hổ mỗi khi Vũ Hoàng Kính giở trò lưu manh nhưng cậu đã có thể lớn giọng quát anh, cũng có thể vô cớ gây truyện để anh sủng nịnh cậu.

Đến công ty Vũ Hoàng Kính một tuần cuối cùng Trần Túc cũng bùng nổ mà phản kháng, tối hôm ấy khi cậu tắm xong liền đến lượt anh. Cậu không nói hai lời nhân lúc anh tắm thì chạy ra khỏi phòng ngủ sau đó vào một phòng ngủ khác khóa chốt lại.

Nhà cửa được thím Qua dọn dẹp rất sạch sẽ cho dù những căn phòng không ai ở cũng được dọn dẹp sơ qua, chăn gối cũng đầy đủ, khi Trần Túc đi đến bên cạnh giường rất vui vẻ mà nhảy lên trên.

Vũ Hoàng Kính sau khi từ phòng tắm đi ra liền không thấy vợ đau liền không khỏi buồn cười, anh cứ tưởng cậu lại chạy xuống bếp ăn vụng gì đó, dù sao sau khi mở tiệm bánh ở trong nhà rất hay có đổ ăn vặt vãnh mà cậu mua về.

Cảm thấy vợ nhỏ càng lớn càng trẻ con Vũ Hoàng Kính thở dài nhưng trong mắt chỉ toàn là cưng chiều. Anh ra khỏi phòng men, mỗi bước chân anh đi đèn cảm ứng đều sáng lên sau khi anh đi qua thì mới tắt ngủm.

Đứng trên cầu thang nhìn xuống phòng khách cùng nhà bếp tối đen như mực Vũ Hoàng Kính không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Trần Túc không xuống đây, anh mê mang đi xuống cầu thang nhìn lại vào phòng bếp một lần nữa xác nhận nó tối đen liền cau mày.

Trần Túc không có dưới bếp, cũng không có ở phòng khách vậy cậu đi đâu. Vũ Hoàng Kính cẩn thận suy nghĩ một lúc không cảm thấy anh đã làm gì khiến cậu tức giận đến bỏ nhà đi bụi đi.

Cả người đều cảm thấy khó hiểu Vũ Hoàng Kính xoay người trở về phòng, anh nhìn lên tủ đầu giường không thấy điện thoại của Trần Túc đâu, anh liền cầm điện thoại mình lên sau đó gọi vào số cậu.

“Alo.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Trần Túc, Vũ Hoàng Kính liền hỏi:

“Em đi đâu vậy đã tối rồi chúng ta nên đi ngủ thôi.”

Trần Túc nằm trên giường bật loa ngoài sau đó để sang bên cạnh đầu nằm:


“Em chuẩn bị ngủ rồi, anh cũng mau mau ngủ thôi.”

Vũ Hoàng Kính nghe vậy không khỏi hoang mang:

“Em ngủ ở đâu.”

Trần Túc khẽ cười:

“Ở nhà đó. Ngày mai em muốn ngủ nướng sau đó cùng mẹ đi chơi, anh đừng kiếm em cũng không cho anh làm phiền em. Hừ.”

Cậu hừ một tiếng tinh nghịch sau đó đưa tay bấm vào nút cúp máy trên màn hình. Trong lòng hiện tại cực kỳ vui vẻ, chỉ nghĩ đến khuôn mặt đen xì của Vũ Hoàng Kính nhưng dù đen cũng không dám phát giận với cậu, cậu liền cực kỳ sung sướng.

Đúng như những gì Trần Túc nghĩ sau khi bị cậu cúp máy khuôn mặt Vũ Hoàng Kính đen thui, ý nghĩa trong câu nói của cậu sao anh không hiểu, chỉ tại anh kéo cậu dạy sớm mỗi ngày chạy đến công ty cùng anh vì vậy cậu mới tức giận mà không ngủ cùng anh.

Vũ Hoàng Kính tức giận nhưng anh không biết phát giận với ai, chẳng lẽ bởi vì chuyện nho nhỏ này mà đi làm phiền người lớn trong nhà hay anh chạy đi kiếm vợ mình rồi cưỡng ép kéo người về.


Tất cả đều không được, cuối cùng Vũ Hoàng Kính đành buồn bức không thôi, trong lòng đầy ủy khuất mà leo lên giường, đưa mắt nhìn sang cái gối đầu không có vợ yêu bên cạnh anh liền không có chút buồn ngủ nào.

Rõ ràng ngày hôm nay mệt mỏi muốn chết, tối về chỉ muốn ôm vợ vào lòng ngủ một giấc ngon mà thôi, vậy mà cuối cùng một mình anh phòng đơn gối chiếc đi vào giấc ngủ.

Đúng là khổ sở quá đi mà, Vũ Hoàng Kính quyết định ngày mai phải dỗ dành vợ về phòng ngủ cùng mình.

Trong lòng suy nghĩ miên man cuối cùng Vũ Hoàng Kính dần dần chìm vào giấc ngủ trong tay ôm chặt gối nằm của Trần Túc.

Ngược lại với Vũ Hoàng Kính suy nghĩ miên man, Trần Túc sau khi cúp máy liền vui vẻ cười trộm một mình, cậu cười cong cả mặt trong lòng cực kỳ ngọt ngào sau khi mở miệng nhỏ nhỏ nói ra hai từ thì hai mắt cũng chậm rãi khép lại:

“Ngủ ngon.”

Lần đầu tiên trong mấy năm sống cùng nhau cậu cùng anh chia phòng ngủ thế này tuy trong lòng có chút mất mát nhỏ nhỏ.
 
Chương 83: C83: Ủ rũ


Trời chỉ vừa tờ mờ sáng Vũ Hoàng Kính đã thức dạy, anh nhìn sang bên cạnh không thấy được người anh muốn thấy liền không khỏi buồn bực trong lòng. Anh thở dài ưu thương rồi rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, vợ anh vậy mà thật sự không trở về phòng, rõ ràng anh chỉ muốn bọn họ có thời gian ở cạnh nhau thật nhiều mà thôi sao cậu lại tức giận như vậy.

Đúng là không hiểu được.

Thay đổi quần áo Vũ Hoàng Kính liền xuống nhà ăn, cả người thấp thỏm anh cảm thấy cậu sẽ giống như lúc trước cũng xuống ăn sáng cùng anh, ít nhất là như vậy.

Nhưng Vũ Hoàng Kính sau khi đi vào nhà ăn, ngoại trừ thím Qua cùng Trần Vân đang bận rộn làm đồ ăn sáng thì không thấy bóng dáng của Trần Túc đâu, anh đen mặt cả người đều toát lên một luồng khí u ám.

Trần Vân bưng thức ăn để lên bàn ăn liền nhìn thấy Vũ Hoàng Kính đi đến, bà nhìn anh vẻ mặt đầy nghi hoặc, đến khi thấy anh ngồi vào bàn thì hỏi:

“Túc Túc đâu, nó chưa dậy à.”

Mỗi ngày hai chồng chồng này đều bám nhau như sam vậy mà hôm nay chỉ có con rể của bà còn con trai lại chẳng thấy đâu.

“Em ấy tối qua không cùng con ngủ chung phòng.”


Vũ Hoàng Kính buồn bực tố cáo.

“Con chọc giận thằng bé à.”

Thím Qua buồn cười hỏi.

“Không có, em ấy nói do con bắt ép cậu ấy đến công ty cùng mình, cậu ấy muốn ngủ nướng.”

Vũ Hoàng Kính thở dài nói.

Thím Qua cùng Trần Vân nghe vậy liền nhìn nhau cảm thấy buồn cười, người luôn tỏ ra chững chạc như Vũ Hoàng Kính vậy mà cũng có thể tỏ ra phụng phịu cáo trạng như thế này. Như vậy chứng tỏ anh rất yêu thương Trần Túc cũng nói lên anh xem hai người lớn bọn họ là người nhà.

Ăn sáng xong Vũ Hoàng Kính ủ rũ rời khỏi nhà, không ngờ đến khi anh đi làm Trần Túc cũng không xuống nhà gặp anh.

Nhưng Vũ Hoàng Kính không ngờ đến lúc anh ra khỏi cửa thì một cái đầu tóc tai bù xù từ trên cầu thang ngó xuống, nhìn thấy anh cả người đều không có tinh thần mà ra khỏi nhà liền nở nụ cười vui vẻ.

Trần Túc không thể ngủ nướng, cậu đã quen sống những ngày tháng ngủ trễ dậy sớm, cho dù sau khi sống cùng Vũ Hoàng Kính anh không bắt cậu làm việc thì cậu cũng đã giữ thói quen này. Ngày hôm qua nói với anh như vậy cũng vì cậu không muốn đến công ty với anh, ngồi cả ngày trong công ty thật sự rất buồn chán.

Không chỉ vậy đâu phải cứ đi cùng anh là hai người sẽ cùng nhau cả ngày, làm một ông chủ của công ty lớn rất mệt mỏi, không mở họp thì phê duyệt hợp đồng, không nghe cấp dưới báo cáo thì cũng phải đi nhìn ngó nhân viên làm việc.

Mỗi ngày hai người có thể nói chuyện với nhau rất ít, tuy thời gian thấy mặt nhau đúng là đã tăng lên nhưng như vậy không phải điều Trần Túc muốn. Chưa hết Tết cũng sắp tới cậu muốn cùng mọi người chuẩn bị đồ đón Tết.

Năm nay không chỉ có ba người cùng nhau ăn Tết mà còn chú Phong, thím Qua, chú Đường cũng cùng nhau ăn Tết.

Bọn họ không có người nhà vì vậy đều xem Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính là con cháu trong nhà mà đối đãi. Số người tăng lên thì nhu cầu mua đồ cũng tăng hơn, trên hết không chỉ mua đồ cho gia đình cùng nhau đón Tết mà còn phải tiếp đãi khách khứa, chắc chắn với thân phận hiện tại của anh thì sẽ có rất nhiều người đến thăm hỏi.


Bởi vì đã gạch mặt với nhóm họ hàng nên Trần Túc cũng không cần phải nhìn thấy bọn họ. Tuy Vũ Hoàng Kính không triệt tất cả đường sống của họ nhưng anh cũng đã cảnh cáo họ đừng xuất hiện trước mặt mình, nếu bọn họ có gan làm phiền đến người nhà anh thì đừng trách anh không nể mặt họ hàng.

Hiện tại cơ nghiệp nhà họ Vũ đã khôi phục, tuy chưa được bao lâu nên không thể phát triển mạnh mẽ được nhưng đây cũng là điều đáng mừng. Cậu nhỏ của Vũ Hoàng Kính tuy giúp đỡ giữ gìn nhưng chú ấy không nhúng tay quá nhiều vào chuyện trong nước.

Trước đó Vũ Hoàng Kính xã hãi một mớ nhân viên do cậu nhỏ điều đến, chú ấy cũng không phàn nàn hay gọi một cuốc điện thoại để thoải thăm. Từ hành động đó Trần Túc có thể khẳng định cậu nhỏ của anh hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện gì, bởi vì là cậu cháu nên chú ấy mới nhúng tay vào một chút còn lại mặc kệ anh tự làm gì thì làm.

Trần Túc biết dù có như vậy nhưng đối với Vũ Hoàng Kính cậu nhỏ là người nhà, là người thân duy nhất hiện tại của anh.

Nhìn Vũ Hoàng Kính cả người không chút sức sống đi làm Trần Túc liền buồn cười không thôi. Cậu thấy cánh cửa đã đóng hoàn toàn thì mới đi xuống cầu thang chạy vào phòng bếp.

“Mẹ, thím.”

Trần Túc thấy Trần Vân cùng thím Qua ngồi ở bàn ăn liền vui vẻ gọi.

“Con đó lại giở trò giận dỗi với tiểu Kính, đứa nhỏ đó cả buổi sáng ăn uống cũng không ngon.”

Trần Vân mỉm cười trách mắng.


Trần Túc cười cười, ngồi xuống ghế bên cạnh bà rồi lè lưỡi:

“Ai kêu anh ấy cứ bắt con đi theo đến công ty. Hôm nay con muốn cùng mẹ với thím đi mua đồ Tết mà.”

Thím Qua thấy cậu tinh nghịch liền gật đầu thùa theo:

“Đúng đúng đều là do cậu chủ không đúng. Túc Túc nhà ta là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất.”

Trần Vân cũng cười cốc nhẹ lên trán cậu:

“Được rồi ăn sáng đi. Mẹ cùng thím đã bàn nhau vào siêu thị nhìn xem trước rồi, nếu không ưng ý thì lại vào chợ nhìn.”

Sống ở đây vài tháng bà cũng biết người giàu có thường thích vào siêu thị mua hàng hóa, tuy giá tiền mắc hơn bên ngoài khá nhiều nhưng đảm bảo chất lượng hơn. Tuy bà thấy chợ rất, chất lượng đồ ăn cũng không tệ nhưng dù sao cứ nhập gia tùy tục vậy.

Trần Túc nghe vậy gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa, lỗ tai thì dựng đứng để nghe Trần Vân cùng thím Qua bàn nhau nên mua thứ gì trước tiên, chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết rồi.
 
Chương 84: C84: Mua đồ


Cả ngày hôm nay Trần Túc cùng Trần Vân, thím Qua dạo một vòng trong siêu thị, sau khi mua bánh, mức cùng kẹo thì không mua nữa. Thịt cùng những món ăn khổ qua không vội mua, đến hai mươi chín hoặc ba mươi mua cũng không muộn.

Mấy ngày trước Trần Vân cùng thím Qua đã làm củ kiệu, củ cải ngâm, đến cả bánh tét cũng đã đặt người ta làm chỉ đợi khi có thì giao tới.

Sau khi về nhà Trần Túc lại cùng chú Phong chạy ra chợ, chú Phong muốn chưng cây mai lớn trong nhà, còn có bốn chậu nhỏ đủ màu sắc ở sân vườn, như vậy mới có không khí đón Tết.

Tuy không rành về mai nhưng Trần Túc vẫn chạy theo chú Phong cùng nhau mua, nhìn chợ tết đông đúc vui vẻ cậu không khỏi cảm thán số phận đúng là khó lường.

Nếu như cậu vẫn sống như kiếp trước thì đừng nói đón Tết, đến cả không khí Tết như thế nào cậu còn không cảm nhận được, bởi vì cần tiền cậu chưa từng rời khỏi công ty đi ra ngoài nhìn xem sự nhộn nhịp mỗi dịp Tết là như thế nào, đâm đầu vào công việc từ hai mươi ba đến mùng sáu Tết cậu mới ngước mắt lên nhìn dư âm của người khác.

Nụ cười mỗi dịp Tết thật sự khắc sau trong lòng cậu, tuy cậu không thể có một cái Tết như người khác nhưng nhìn họ vui vẻ cậu cũng cảm thấy thật sung sướng.

Trần Túc vừa nghĩ vừa nhìn ngắm khắp nơi, kể từ khi đến nơi này cậu đã không còn nhìn người khác mà vui vẻ theo nữa rồi, cậu cũng đã có một cái Tết đúng nghĩa, một cái Tết đoàn viên cùng hạnh phúc.


Hai chú cháu đi dạo với nhau, từ lúc trời còn sáng đến khi tối mịt, đèn đường cũng thắp lên thì mới chọn được đồ như ý, mà những thứ này cũng là do chú Phong chọn chứ Trần Túc hoàn toàn không biết gì, cậu nhìn những sợi dây đỏ đỏ vàng vàng muôn hình muôn dạng được treo lủng lẳng thì không khỏi nghĩ những thứ này cũng thật tinh sảo.

Cây mai mà chú Phong chọn khá to nếu treo những thứ này lên chẳng khác nào như muối bỏ biển, thôi thì tìm những đồ trang trí to to để treo cho có không khí là được.

Sau khi nói ra địa chỉ nhà để người ta đem đồ đến, hai người cũng chậm chạp về đến nhà.

Vũ Hoàng Kính đã về từ lúc năm giờ khi nghe Trần Vân nói Trần Túc đi cùng chú Phong lựa cây mai thì không khỏi buồn bực, hôm nay sau khi làm xong hết mọi việc anh liền gấp gáp trở về gặp cậu, vậy mà về đến nhà lại chẳng thấy người đâu.

Cả một ngày không thể gặp Trần Túc khiến Vũ Hoàng Kính không chút nào vui vẻ, nhân viên trong công ty cả ngày hôm nay đều phải lo lắng sợ hãi.

Ngồi trong phòng khách vừa xem tin tức trên ti vi vừa chờ người về, đến bảy giờ tối cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe.

Vũ Hoàng Kính nhanh chóng đứng dậy chạy ra cửa đón người.

Trần Túc vừa đi đến cửa thì nhìn thấy cánh cửa mở ra, người mở cửa khuôn mặt đầy ủy khuất mà nhìn chằm chằm cậu. Cậu buồn cười nói:

“Chủ tịch Kính Kính, ngài có thể trở lại như trước không, cái biểu cảm lạnh lùng thường ngày của ngài đâu mất rồi.”

Vũ Hoàng Kính nghe cậu đùa giỡn càng thêm buồn bực, anh không nói hai lời kéo cậu vào nhà sau đó đi đến ghế sô pha trong phòng khách đẩy cậu ngồi xuống.

Anh quỳ hai chân xuống thảm, đối diện với Trần Túc rồi nghiêm túc hỏi:

“Túc Túc, có phải em chê tôi phiền hay không. Có phải em không con yêu tôi nữa rồi.”


Trần Túc dở khóc dở cười mà đưa tay lên vỗ nhẹ trán anh:

“Suy nghĩ linh tinh gì đó. Em chỉ là muốn đi mua đồ mà thôi, anh mỗi ngày đều kéo em đến công ty thật sự rất chán đó.”

Nói xong cậu đưa tay nắm lấy cánh tay anh rồi kéo anh lên.

Vũ Hoàng Kính theo sức lực của Trần Túc mà đứng dậy sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu vòng tay ôm lấy eo cậu:

“Tối nay em không được ngủ nơi khác nữa.”

Trần Túc gật đầu:

“Em cũng không định ngủ phòng khác nữa, tối hôm qua ngủ không ngon chút nào.”

Vũ Hoàng Kính mỉm cười càng siết chặt vòng tay.

Trong lúc hai người ôm nhau tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cắt đứt không khí êm dịu này. Vũ Hoàng Kính bực bội không thôi, anh buông một tay ra sau đó cầm điện thoại trên bàn nhìn tên.


Thấy người gọi đến chính là luật sư anh thuê thì mới bắt máy:

“Alo.”

Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính nghe điện thoại, ngoại trừ lời nói của anh thì giọng nói bên kia đầu dây đang nói về chuyện gì cậu đều không nghe rõ. Âm thanh của người bên kia đúng là rất nhỏ, khó khiến người khác nghe lén, một người chuyên nghiệp.

Vũ Hoàng Kính cũng không nghe điện thoại quá lâu, sau khi tạm biệt người kia anh liền cúp máy, bỏ điện thoại lên bàn anh bắt đầu trầm tư.

Trần Túc nhìn anh chằm chằm cũng không lên tiếng quấy rầy suy nghĩ của anh, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì trong lòng cảm thấy bất an không thôi.

Mười phút trôi qua cuối cùng Vũ Hoàng Kính cũng ngẩn đầu nhìn Trần Túc, vòng tay anh ôm cậu kéo cậu dựa vào người mình anh mới nhỏ giọng hỏi:

Túc Túc, ngày mai em ra nước ngoài cùng anh được không."
 
Chương 85: C85: Kết án


Trần Túc bất ngờ bị Vũ Hoàng Kính hỏi liền không khỏi không thể phản ứng kịp thời, cả người cậu đều ngơ ngác, hai mắt trợn to.

Vũ Hoàng Kính nhìn thấy cậu như vậy thì tưởng cậu lo lắng khi gặp người nhà của anh, vì vậy liền tiếp tục nói:

“Cậu nhỏ của anh rất hiền. Chỉ là từ nhỏ đã sống tự lập nên không quá thân cận với gia đình, sau này khi nhà anh xảy ra chuyện cậu mới giúp đỡ anh.”

Trần Túc nghe anh nói mới giật mình phản ứng lại, cậu mỉm cười nói:

“Em không lo lắng. Chỉ là nhà họ Vũ ngoại trừ anh cũng chỉ còn cậu nhỏ. Có khi nào cậu sẽ muốn duy trì thương quả hay không.”

Vũ Hoàng Kính chôn đầu vào cổ cậu thở dài:

“Đừng nghĩ đến, cậu nhỏ anh sống ở nước ngoài không có suy nghĩ ấy đau. Chỉ cần nhìn đến sự không can thiệp của chú ấy trong quyết định của anh liền biết.”

Nói xong anh lại ngậm ngùi:

“Cũng đã lâu rồi anh không nhìn thấy cậu nhỏ, trước khi gia đình anh xảy ra chuyện đã không thể gặp nhau rồi. Sau đó cả hai đều lu bu nhiều việc nên không đi gặp nhau, có công việc thì liên lạc qua điện thoại chứ chú ấy không trở về nơi thương tâm này nữa.”

Vũ Hoàng Kính biết rõ cái chết của người thân trong gia đình đã khiến cậu nhỏ tổn thương khá lớn, chú ấy cảm thấy nơi này chính là cơn ác mộng vì vậy không muốn bước chân về nơi này.

Chính bản thành Vũ Hoàng Kính cũng cảm thấy như thế tuy nhiên anh còn trách nhiệm trên vai mình, không thể làm như không có chuyện gì mà chạy trốn khỏi sự thật.


Trần Túc cũng không định từ chối anh, cậu cũng biết nếu hai người muốn cùng nhau suốt đời thì ít nhất cậu phải đến gặp người thân duy nhất hiện tại của Vũ Hoàng Kính. Tuy nhiên điều đó không thay đổi sự khó hiểu bên trong cậu, rõ ràng trước đó không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh muốn đi ra nước ngoài trong khoảng thời gian này.

Trần Túc ăn ủi mà vỗ nhẹ vào bàn tay đang ôm trước eo mình:

“Em không phản đối việc gặp người nhà của anh. Nhưng Kính Kính này sao bỗng nhiên anh lại muốn đến gặp cậu nhỏ vậy.”

Hỏi xong cậu lại nói:

“Sắp Tết rồi, em cứ nghĩ năm nay chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết chứ. Có thím Qua, chú Phong, chú Đường cùng với mẹ, em và anh, náo nhiệt bao nhiêu.”

Vũ Hoàng Kính khẽ đáp lại một tiếng rồi mỉm cười nói:

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra tôi đã muốn dẫn em đi thời gian trước nhưng kết án vẫn chưa có vì vậy tôi không nói với em.”

Anh xoay người cậu lại để cậu nhìn thấy mặt mình:

“Cuộc điện thoại khi nãy chính là của luật sư, ông ấy nói cuối cùng cũng đã kết án rồi. Những kẻ mang tội sẽ bị pháp luật trừng trị vì vậy tôi mới gấp gáp muốn đi gặp cậu.”

Trần Túc nghe vậy liền hiểu, thì ra anh đang chờ kết quả để sang bên cậu nhỏ có một câu công đạo. Vũ Hoàng Kính rất rõ ràng cậu nhỏ sẽ không về lại nước vì vậy anh phải đi để cùng cậu nói kết quả.

Vũ Hoàng Kính thấy Trần Túc gật đầu xem như hiểu thì tiếp tục nói:

“Còn đến vài ngày nữa mới giao thừa, tôi nghĩ qua đó cùng cậu nhỏ gặp mặt liền trở về, như vậy vừa hay có thể cùng nhau đón giao thừa rồi.”

Nói đến đây anh liền đụng trán mình vào trán cậu:

“Túc Túc tôi còn muốn thông báo với cậu về đám cưới của chúng ta. Chuyến đi này chủ yếu là như thế.”

Trần Túc nhích nhích khuôn mặt tránh khỏi trán của Vũ Hoàng Kính sau đó đặt một nụ hôn lên môi anh, cậu không ngờ anh lại nghĩ nhiều việc đến vậy.

Thật ra đối với một người bởi vì quá quen thuộc với sự bất công đã không còn mơ mộng quá nhiều như cậu thì bản thân hạnh phúc của hiện tại đã khiến cậu cảm thấy mãn nguyện. Chỉ cần cậu có thể tiếp tục bên cạnh anh thì cho dù không có tổ chức hôn lễ cũng không phải chuyện gì lớn lao.

Vũ Hoàng Kính bỗng nhiên được hôn cũng không giật mình lâu mà nhanh chóng đảo khách thành chủ bắt đầu công thành chiếm đất.

Một nụ hôn sâu khiến cả hai sau khi tách ra đều th ở dốc không thôi.


Vũ Hoàng Kính vòng tay càng thêm siết chặt eo cậu, anh vui vẻ mà hôn nhẹ lên má:

“Túc Túc thật giỏi.”

Trần Túc nghe Vũ Hoàng Kính nói vậy liền xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực anh không lên tiếng.

Hai người cứ như vậy ôm nhau một hồi cho đến khi Trần Túc bớt xấu hổ thì mới ngước mặt nhỏ đang xấu hổ của mình lên nhìn anh mà nói:

“Vậy ngày mai em sẽ đi cùng anh. Sáng sớm chúng ta sẽ nói với mẹ cùng thím Qua một tiếng để mọi người chuẩn bị đồ ăn Tết, sẵn để mọi người biết giao thừa chúng ta sẽ trở về.”

Vũ Hoàng Kính gật đầu:

“Được, em đừng lo anh sẽ thu xếp mọi thứ.”

Nói rồi anh ôm Trần Túc đứng dậy:

“Chúng ta về phòng thôi, ngày mai còn dậy sớm nữa.”

Trần Túc theo lực kéo của anh mà cùng nhau lên lầu.

Sau khi hai người tắm rửa xong nằm trên giường Trần Túc liền không khỏi tò mò hỏi:

“Những người đó bị kết án thế nào.”

Vũ Hoàng Kính cũng không giấu giếm mà nói lại những gì luật sư đã nói trong điện thoại.


Ngoại trừ Trần gia không liên quan đến tai nạn của cha mẹ anh vì vậy bọn họ chỉ bị phạt hai năm tù, tài sản của họ sẽ giành để bồi thường người bị hại.

Trần Túc cùng nhà họ Trần tuy có quan hệ máu mủ nhưng trên gia phả lại không có tên cậu vì vậy nó không được nằm trong bạo lực gia đình một khi kết án cũng sẽ phạt nặng hơn rất nhiều.

Còn những người kia bởi vì trên tay dính dáng đến mạng người, không chỉ vậy một khi điều tra công ty của họ cũng phạm rất nhiều điều lệ thậm chí có công ty trốn thuế cũng khai gian tài sản vì vậy họ không chỉ vào tù mà còn kiểm kê tàn sản.

Người chủ mưu phía sau chính là Hồ Lân, ông ấy cũng là người có mức án nặng nhất, cả gia tộc cũng bị liên lụy.

Trần Túc nghe xong liền thở dài một hơi, mặc dù có bắt những người đó gánh chịu hậu quả những gì mình đã làm nhưng người nhà Vũ Hoàng Kính cũng không thể sống lại. Tuy nhiên đều này cũng an ủi được phần nào những người còn lại của gia đình, Vũ Hoàng Kính cùng cậu nhỏ của anh cũng an tâm phần nào.

Đối với Trần Nghị, Trần Túc không hỏi dù sao cha mẹ hắn ta đều gánh chịu hậu quả thì hắn ta làm sao có thể sống tốt, gia tộc họ Trần không phải người tốt lành gì, bọn họ chắc chắn không để hắn ta ở lại nhà họ Trần đề làm mất mặt bọn họ.

Lúc này đây không chỉ Vũ Hoàng Kính mà Trần Túc cũng rất vui vẻ. Cậu vui vẻ cho chủ nhân thân thể này, vui vẻ cho anh, vui vẻ cho mẹ Vân còn có vui vẻ vì bản thân của mình.

Từ nay về sau cả nhà bọn họ sẽ không còn gặp bất kỳ chuyện xui xẻo nào nữa cũng sẽ không còn ai muốn hại bọn họ. Một nhà năm người có thể yên ổn sống một cuộc sống vui vẻ rồi.

Vừa nghĩ Trần Túc chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Vũ Hoàng Kính siết chặt tay kéo cậu đến gần mình sau đó cũng nhắm mắt lại.

Hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ ngon.
 
Chương 86: C86: Bữa sáng


Sáng hôm sau phải đi gặp người lớn trong nhà Trần Túc liền cảm thấy hồi hợp không thôi, cũng vì như vậy mà giấc ngủ của cậu hoàn toàn không sâu.

Bên ngoài bầu trời vẫn tối đen như mực, đồng hồ để bên đầu giường hiển thị chỉ vừa bà giờ rưỡi sáng.

Trần Túc mơ màng tỉnh giấc, cậu mở to hai mắt nhìn khuôn mặt vẫn còn ngủ say của Vũ Hoàng Kính liền mỉm cười.

Không phải cậu sợ hãi hay lo lắng khi gặp cậu nhỏ của Vũ Hoàng Kính nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấp thỏm không thôi.

Trần Túc nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy rồi xuống giường. Không dám đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cậu liền ra khỏi phòng sau đó xuống cầu thang đi thẳng vào nhà vệ sinh ở nhà khách.

Rửa mặt xong Trần Túc lại vào phòng bếp, lấy đồ trong tủ lạnh ra cậu bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.

Ngày hôm qua Vũ Hoàng Kính chỉ nói hôm nay sẽ đi nhưng không nói là mấy giờ đi, thôi thì không thể ngủ được cậu làm bữa sáng cho cả nhà vậy.

Sau khi đến đây bởi vì mỗi lần đều ngủ trong vòng tay ấm áp của Vũ Hoàng Kính nên cậu ngủ đến khi anh thức mới thức theo không thể dậy sớm mà làm bữa sáng. Nhân lúc này làm bữa sáng luôn để Trần Vân cùng thím Qua không cần cực nhọc chuẩn bị.

Trong tủ lạnh lúc này có thịt cùng trứng gà, cậu còn tìm thấy bột mì, bột nở. Trong nhà lúc nào cũng có sữa, bơ.

Nhìn các nguyên liệu cậu liền nấu cháo thịt ăn cùng bánh quẩy. Hai món ăn có cách làm tương đối đơn giản, tuy bột mì cho thêm bột nở phải ủ một chút, cậu cũng không muốn ủ quá lâu chỉ để nhà ăn nên ủ khoảng hai mươi phút là được, trong khoảng thời gian này cậu nấu cháo rồi cho thịt đã được bầm nhuyễn vào.

Trong lúc chiên bánh quẩy Trần Túc nghe thấy tiếng bước chân, cậu xoay đầu nhìn ra cửa phòng bếp thì thấy thím Qua.


Cậu mỉm cười nói:

“Chào buổi sáng ạ.”

Thím Qua cũng mỉm cười đáp lại:

“Túc Túc chào buổi sáng.”

Nói xong thím nhanh chân đi đến bên cậu rồi đoạt cái đũa trên tay cậu:

“Sao con không ngủ thêm đi, lại xuống đây động tay động chân.”

Trần Túc cười cười để thím đoạt, cậu ngoan ngoãn tránh sang một bên để cho thím làm. Dù sao nếu thím Qua xuống cũng sẽ không để cậu làm, nếu là Trần Vân thì cậu còn có cơ hội động tay động chân.

Dù sao cũng chỉ còn chiên bánh quẩy nữa cậu cũng không giành với thím:

“Con ngủ tiếp không được, cũng rảnh rỗi nên làm bữa sáng luôn.”

“Thật là, con làm vậy thím phải làm gì á.”

Mặc dù là người làm công nhưng công việc trong nhà cũng không có gì nặng nhọc, trước đây mẹ của Vũ Hoàng Kính cũng rất thích cùng thím nấu nướng cùng, sau này trở lại nhà họ Vũ làm việc thì có Trần Vân cùng thím làm cùng nhau.

Thím Qua cảm thấy thím cùng chú Phong rất may mắn khi đến nhà họ Vũ làm công, cả gia đình bọn họ đều đối xử rất tốt với mình chứ không như những gia đình giàu có khác chỉ xem người làm công chính là người hầu hạ, muốn mắng thì mắng, muốn đuổi thì đuổi.

Trần Túc mỉm cười thở dài:

“Con cũng chỉ là rảnh quá nên tìm chút chuyện làm, chắc mẹ con cũng sắp xuống rồi.”

Tiếng nói của cậu vừa dứt thì Trần Vân xuất hiện ở cửa rồi cười mắng:

“Con nói gì mẹ đó. Thật là nay trời mọc đằng tây Kính Kính chịu cho con thức sớm đấy.”

Trần Túc xấu hổ gãi đầu:

“Anh ấy không phải không cho con thức sớm. Do con ngủ nhiều thôi ạ.”

Trần Vân giả vờ gật đầu nhưng mặt đầy vẻ chế nhạo:


“Phải phải là do Túc Túc nhà ta ăn no ngủ ngon.”

Trần Túc thở dài không cãi lại. Vũ Hoàng Kính đúng là quá oan uổng rồi, rõ ràng là cậu dậy trễ nhưng Trần Vân lại nghĩ là do anh không cho cậu dậy sớm. Thôi vậy nồi này cứ để anh đội dù sao cũng không ảnh hưởng gì, nếu hiện tại cậu thay anh nói thì mẹ Vân cũng sẽ không tin tưởng.

Trần Vân đi vào thấy không có việc gì để mình làm cũng không chạy lại chen chúc ở bếp mà đi đến bàn ăn ngồi xuống.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
2. Sáu Mươi Hũ Mật
3. Hủy Hôn
4. Săn Lùng Người Xuyên Không
=====================================

Trần Túc thấy bà ngồi cũng đi đến ngồi đối diện. Suy nghĩ một chút cậu liền nói:

“Mẹ. Hôm nay con với Vũ Hoàng Kính sẽ đi gặp cậu nhỏ của anh ấy.”

Không để Trần Vân hỏi thím Qua đã nghi hoặc hỏi:

“Cậu chủ Nhân sao. Này không phải cậu ấy đang ở nước ngoài à.”

Trần Vân nghe vậy thì giật mình:

“Nước ngoài. Hai đứa định ăn Tết ngoài đó sao?”


Trần Túc nghe thế vội vàng nói:

“Không có, tụi con chỉ đi gặp cậu nhỏ. Giao thừa chúng con sẽ về đón Tết cùng mọi người.”

Trần Vân nghe vậy thì gật đầu:

“Vậy à. Nhưng sao lại đi vào lúc này.”

Thím Qua cũng khó hiểu hỏi:

“Cậu Nhân không biết có liên lạc với cậu chủ Kính không. Trước giờ cậu Nhân rất ít khi nói chuyện với cháu trai mình.”

Thím đã làm việc ở nhà Vũ gần cả đời người, nhìn thấy sự chung dụng của hai cậu cháu cũng khiến thím lo lắng không thôi.

Trần Túc cũng không thể nói hết được vì vậy liền nói một cách ngắn gọn:

“Anh ấy nói muốn nói cho cậu nhỏ những gì đã xảy ra. Vụ tại nạn của cha mẹ anh ấy cũng đã có kết quả nên nói ra để cậu nhỏ an tâm hơn.”

Còn cái gì mà hôn lễ của hai người Trần Túc cũng ngại ngùng nói, chuyện này nếu Vũ Hoàng Kính quyết định thì cứ để đến lúc đó anh sẽ nói ra.

Dù sao Trần Túc chính là xấu hổ cùng ngượng ngùng không thể nói ra khỏi miệng.
 
Chương 87: C87: Xem ngày


Bốn giờ mười lăm phút Vũ Hoàng Kính bị tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức, anh quơ tay cầm lấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường sau đó bấm nút nghe rồi để bên tai:

“Alo.”

Đầu dây bên kia chính là thư ký mà Vũ Hoàng Kính dẫn từ công ty nhỏ ở huyện thành đến. Người này trước đây là trợ lý của ba anh, sau khi công ty đổi chủ cậu ta liền từ chức tìm việc mới.

Đến lúc Vũ Hoàng Kính được sự trợ giúp của cậu nhỏ giành về công ty của Vũ gia anh mới chạy đến nhờ cậu ta trợ giúp. Âm thầm mở một công ty nhỏ lấy tên cậu ta làm người đứng đầu, bởi vì tin tưởng nên anh không chút nghi ngờ khi dùng người. Truyện Cung Đấu

Hai người nói chuyện cùng nhau hai phút rồi cúp máy.

Vũ Hoàng Kính bỏ điện thoại rời khỏi lỗ tai, anh xoay đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng bên cạnh anh lúc này trống rỗng, người rõ ràng phải nằm ở nơi này đã không thấy đâu.

Đưa tay sang sờ s0ạng một phen, không cảm thấy được chút độ ấm nào Vũ Hoàng Kính liền biết Trần Túc đã rời giường từ sớm. Vậy mà khi cậu rời giường anh không cảm giác được, chắc cũng do sự quen thuộc khi cả hai ngủ cùng nhau nên anh không còn cảnh giác nữa mà an tâm ngủ cùng cùng nhau.

Hiện tại cũng không còn sớm, Vũ Hoàng Kính cũng không muốn ngủ nữa. Khi nãy trợ lý đã nói với anh giờ bay là tám giờ, hiện tại rửa mặt rồi xuống ăn sáng, thời gian làm vài chuyện vặt vảnh cũng sẽ trôi đi rất nhanh.


Rửa mặt xong Vũ Hoàng Kính đi xuống nhà bếp, bên trong nhà bếp tuy chưa dùng bữa nhưng đã cùng nhau ngồi trên ghế mà trò chuyện cùng nhau.

Thấy Vũ Hoàng Kính xuất hiện Trần Túc ngồi đối diện cửa là người đầu tiên nhìn thấy anh liền mỉm cười chào hỏi:

“Kính Kính, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Vũ Hoàng Kính cũng mỉm cười đáp lại sau đó anh chào hỏi Trần Vân cùng thím Qua.

Nhìn thấy mọi người đã đủ, thím Qua đứng dậy múc mỗi người một chén cháo thịt, Trần Túc cũng đứng dậy bưng cháo đến chỗ ngồi của từng người, sau đó cậu lấy bánh quẩy đã được chiên giòn để ở giữa bàn.

Bởi vì là thức ăn sáng nên mọi thứ đều không quá nhiều, chỉ ăn vài phần no liền tốt nếu như quá no thì khi ăn cơm trưa sẽ không có chút cảm giác muốn ăn.

Dù là gia đình giàu có nhưng bàn ăn của bọn họ không có chút lễ nghi ăn không nói, mỗi người đều là người trong nhà vì vậy khi quây quần ngồi cùng nhau đều sẽ vui vẻ mà nói chuyện cùng nhau.

Vũ Hoàng Kính không biết Trần Túc đã nói chuyện hai người ra nước ngoài ngày hôm nay, nhưng bởi vì hiện tại không phải không khí nghiêm túc để bàn bạc nên anh cũng không nói, chỉ cùng Trần Vân và thím Qua nói một chút chuyện trong công ty của mình để hai bà an tâm.

Sau khi ăn xong Vũ Hoàng Kính liền nghiêm túc mà thưa chuyện cùng hai người, lời nói của anh cũng không khác mấy với lời nói của Trần Túc, tuy nhiên anh còn nghiêm túc cùng hai người lớn trong nhà bàn bạc một chuyện hệ trọng.

Vũ Hoàng Kính căng thẳng một chút sau đó nói:

“Mẹ, thím Qua có thể nhờ hai người cùng nhau xem ngày lành tháng tốt giúp tụi con không ạ. Lần này đi gặp cậu nhỏ không chỉ để nói về việc xảy ra của ba mẹ con mà còn muốn nói với chú ấy chuyện kết hôn của tụi con.”

“Kết hôn.”

Trần Vân kinh ngạc bật thốt.


Vũ Hoàng Kính gật đầu:

“Đúng vậy, tuy tụi con đã đăng ký kết hôn, cũng đã trở thành bạn đời nhiều năm nhưng con muốn cho Túc Túc một hôn lễ thực thụ.”

“Mẹ ủng hộ con.”

Trần Vân nghe vậy liền vui vẻ không thôi, bà nhịn không được mà lớn tiếng ủng hộ.

Thím Qua bên cạnh tuy không nói gì nhưng chỉ nhìn biểu cảm của thím liền biết thím cũng ủng hộ chuyện này. Đối với người lớn bọn họ chỉ cần đám nhỏ trong nhà có cuộc sống hạnh phúc liền không có chuyện gì để bọn họ bận tâm hơn nữa.

Trần Túc lúc này không cần phải nói, cậu xấu hổ đến cả người giống như bị luộc chính, tuy nhiên cậu không trốn tránh mà mỉm cười đưa tay nắm lấy bàn tay anh, động tác nhỏ này hai người lớn cũng không để ý thấy, lúc này bọn họ đang cực kỳ cao hứng mà hỏi đông hỏi tây.

Dù sao cũng là tổ chức hôn lễ, có rất nhiều thứ phải chuận bị bọn họ cần phải bắt tay mà vào làm trước.

Trần Túc nhìn mà buồn cười không thôi nhưng trong lòng lại cảm động đến rối tình tối mù, cậu thật sự cảm nhận được tình yêu mà mọi người dành cho cậu.

Tuy nhiên hiện tại Trần Túc cần nhắc nhở một chút, cậu muốn dập tắt sự phấn khởi này:

“Mẹ, thím Qua. Hai người cứ xem ngày trước đã rồi tính sau.”


Rồi cậu lại cười lắc đầu:

“Có phải hai người quên mất trước lúc đó còn phải đón Tế không. Hai tụi con không thể chuẩn bị cùng mọi người nhưng những thứ cần thiết đều phải chuẩn bị đầy đủ đó ạ.”

Trần Vân nghe vậy liền cười mắng:

“Con đấy, cút đi.”

Thím Qua cũng mỉm cười:

“Hai cậu chủ đừng lo, mọi người sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến khi hai người về liền không cần lo lắng gì cả.”

“Vậy làm phiền hai người. Tụi con bây giờ lên phòng dọn đồ lát nữa sáu giờ ba rưỡi chú Đường sẽ đến đón.”

Vũ Hoàng Kính gật đầu cười, đối với bọn họ anh rất an tâm, dù sao Tết năm nay sẽ cùng nhau đón một cái Tết vui vẻ cùng nhau.
 
Chương 88: C88: Thư ký huỳnh


Sáu giờ ba mươi, chú Đường đã đậu xe trước cổng nhà.

Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính cũng vừa vặn chuẩn bị xong đồ đạt cần đem theo, khi hai người xuống nhà thì Trần Vân, thím Qua cùng chú Phong đều đã đứng chờ.

Ba người cũng không nói gì nhiều mà mỉm cười vẫy tay tạm biệt. Trần Vân cũng dặn dò đi đường cẩn thận một chút, bà cũng lo lắng Trần Túc lần đầu ra nước ngoài luống cuống tay chân, có khi bởi vì nhìn ngó xung quanh mà đi lạt cũng nên.

Làm một người mẹ yêu thương con của mình chỉ cần con đi xa liền không khỏi lo lắng không yên, Trần Vân tuy biết có Vũ Hoàng Kính đi cùng cậu sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng bà vẫn không ăn tâm mà dặn dò đủ chuyện.

Trần Túc cũng không thấy phiền mà vui vẻ nghe Trần Vân nói. Mỗi câu nói của bà cậu đều sẽ gật đầu đáp lại.

Vũ Hoàng Kính đứng bên cạnh cũng không khỏi bất đắc dĩ, tuy anh không định cắt ngang hai mẹ con nhưng nếu còn tiếp tục đứng ở đây thì chuyến bay sẽ bị trễ.

Từ nhà bọn họ chạy đến sân bay cũng mất nữa tiếng. Thư ký của Vũ Hoàng Kính cũng đã chuẩn bị xong các thủ tục đứng ở cổng chờ.

Nhìn thấy hai người đi lại liền nhanh chóng mỉm cười chào hỏi:

“Chào buổi sáng chủ tịch. Chào buổi sáng Trần tiên sinh.”

Trần Túc mỉm cười đáp lại:

“Chào buổi sáng. Làm phiền anh rồi.”


Vũ Hoàng Kính cũng gật đầu:

“Thư ký Huỳnh đúng là làm phiền cậu rồi, những ngày nghỉ như thế này còn bắt cậu vội vàng như vậy.”

Thư ký Huỳnh nghe vậy không khỏi vội vàng xua tay:

“Không có… Không có gì, chủ tịch ngài quá khách khí rồi.”

Nói xong cậu ta đưa vé máy bay cho Vũ Hoàng Kính:

“Hiện tại có thể vào gửi đồ, sau đó đi lại soát vé.”

Vũ Hoàng Kính nhận lấy:

“Cảm ơn, cậu cứ về nghỉ ngơi đi.”

Thư ký Huỳnh cũng không nói gì mà chào tạm biệt hai người rồi rời khỏi sân bay.

Trần Túc lần đầu đi máy bay hoàn toàn không biết phải làm gì, cậu ngơ ngác nhìn Vũ Hoàng Kính rồi hỏi:

“Bây giờ đi đâu vậy ạ.”

Vũ Hoàng Kính cũng không phải lần đầu đi máy bay, tuy trước đó mỗi khi đi cũng không đến phiên anh làm gì cả nhưng nhìn nhiều cũng quen thuộc.

Dẫn Trần Túc hoàn thành các bước gửi đồ kiểm tra sau đó dẫn cậu đi đến ghế ngồi chờ. Chuyến bay lúc tám giờ, hiện tại chỉ vừa bảy giờ rưỡi còn nữa tiếng mới có thể lên máy bay, Vũ Hoàng Kính lo lắng cậu khác nước vì vậy anh để cậu ngồi yên còn mình thì đi đến quán nước mua một lon nước ngọt cho cậu.

Đối với người đã từng uống coca như Vũ Hoàng Kính thì anh không còn cảm thấy không nên uống những thức uống có ga nữa, dù sao uống ít cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Hơn nữa Trần Túc lại rất thích uống, anh cũng không nỡ cấm cậu chỉ là không để cậu uống quá nhiều mà thôi.

Tám giờ mười lăm máy bay cất cánh, Trần Túc vẻ mặt đầy tò mò mà nhìn ngó xung quanh sau đó cậu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn đám may trắng bồng bềnh, cậu không ngờ tới nhìn nó gần như vậy giống như đang nhìn kẹo bông trông vừa đáng yêu vừa muốn thử một miếng.

Vũ Hoàng Kính nhìn Trần Túc thích thú như vậy cũng không ngăn cản, hai người hiện tại ngồi ở khoang hạng nhất rất ít người cũng không lo làm phiền đến người khác. Chính bản thân anh cũng không cảm thấy cậu làm như vậy có vấn đề gì dù sao trong mắt anh cậu mãi mãi vẫn là một đứa nhỏ đáng yêu.

Trần Túc sau khi vui vẻ ngó nghiêng thì cũng an tĩnh lại, cậu xoay đầu nhìn sang Vũ Hoàng Kính, thấy anh đang xử lý giấy tờ cũng không làm phiền. Trong khoang máy bay máy lạnh được mở ở chế độ thích hợp, xung quanh lại yên tĩnh vì vậy cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Vũ Hoàng Kính nhìn thấy Trần Túc ngủ cũng không quấy rầy, mặc dù sắp Tết nhưng công việc vẫn có, hôm nay anh không đi đến công ty nên đành giải quyết công việc trên máy bay, như vậy khi đến nơi anh có thời gian có thể dẫn cậu đi chơi.


Bởi vì nghĩ như vậy nên Vũ Hoàng Kính không thể bồi Trần Túc nói chuyện, nhìn thấy cậu ngủ anh liền lấy áo khoác của mình đấp cho cậu rồi tiếp tục làm việc.

Máy bay bay trên trời bốn tiếng sau đó chậm rãi đáp xuống mặt đất. Trần Túc bị tiếng ồn ào của động cơ á mơ màn tỉnh dậy.

Vũ Hoàng Kính lúc này đã dẹp hết giấy tờ vào trong cặp rồi nhìn sang Trần Túc:

“Tỉnh, ngủ ngon không.”

Trần Túc xoa xoa mặt gật đầu:

“Tốt lắm ạ. Anh làm xong việc chưa.”

Vũ Hoàng Kính cầm lại áo khoác rồi khoác lại lên người:

“Xong rồi. Máy bay sắp hạ cánh rồi em ngồi cho tốt vào.”

Trong quá trình hạ cánh máy bay sẽ có chút run lắc, Vũ Hoàng Kính tuy nhắc nhở Trần Túc nhưng mắt anh vẫn nhìn chằm chằm cậu, lỡ như cậu có chút nghiêng ngả thì có thể nhanh chóng vịn lại cậu.

Xuống khỏi máy bay hai người đi đến nơi gửi hành lý mà lấy đồ của mình. Tuy máy bay không quá lắc lư nhưng Trần Túc lần đầu ngồi máy bay vẫn có chút ù tai choáng váng.

Vũ Hoàng Kính nhìn thấy Trần Túc không có tinh thần cũng không nói gì mà mỉm cười nắm lấy tay cậu kéo cậu đi.

Tuy không thông báo cho cậu nhỏ nhưng thư ký Huỳnh đã liên hệ tài xế đến chờ hai người. Cậu ta canh thời gian máy bay đáp xuống rồi mới gọi cho tài xế.

Khi Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc ra khỏi sân bay liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở phía trước sau đó điện thoại của anh vang lên.


Vũ Hoàng Kính không cần nghĩ nhiều cũng biết là ai gọi, anh để điện thoại lên tai rồi chậm rãi trả lời:

“Alo.”

Thư ký Huỳnh bên kia đầu dây nhanh chóng nói:

“Chủ tịch tôi đã gọi xe cho ngài.”

Nói xong đọc biển số xe cho Vũ Hoàng Kính rồi nhanh chóng cúp máy.

Trần Túc đứng khá gần Vũ Hoàng Kính cũng nghe được loáng thoáng vì vậy không khỏi cười nói:

“Thư ký Huỳnh đúng là làm việc chu toàn.”

Vũ Hoàng Kính gật đầu:

“Đúng vậy.”

Hai người cười nhìn nhau sau đó nhìn biển số xe của những chiếc xe đậu ở nơi này. Cuối cùng nhìn đến chiếc xe khi hai người đi ra thì chiếc xe này chạy đến.

Thấy bản số xe giống với số xe thư ký Huỳnh nói hai người liền nắm tay nhau đi đến rồi ngồi vào xe.
 
Chương 89: C89: Vũ hoài nhân


Biệt thự của cậu nhỏ Vũ Hoàng Kính nằm ở gần biển.

Từ sân bay chạy đến biệt thự mất bốn tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi.

Trần Túc lần đầu đi xa còn ngồi mãi đến hiện tại cả người đều trở uể oải không thôi, mặc dù cả đoạn đường cho dù là trên máy bay hay ngồi trên xe taxi cậu đều ngủ nhưng tinh thần không thể nào vực dậy nổi.

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu cũng cảm thấy đau lòng, anh chỉ có thể để cậu dựa vào người mình chứ không thể làm gì được. May mắn cậu chỉ mệt mỏi mà thôi chứ không bị khó thở khi đi đến nước ngoài.

Hai người xuống xe, gió thổi nhè nhẹ đưa một luồng gió mát mẻ đi ngang.

Trần Túc hít vào một hơi sau đó thở ra một cách thoải mái, cậu đưa mắt nhìn xung quanh rồi không khỏi cảm thán:

“Nơi này đẹp thật.”

Vũ Hoàng Kính mỉm cười gật đầu:

“Đúng vậy, cậu nhỏ rất biết hưởng thụ.”

Trần Túc vừa nghe Vũ Hoàng Kính nói vừa híp mắt hưởng thụ cơn gió man mát thổi.


Hai người đẩy theo hành lý đi về phía trước. Khu này là khu tư nhân vì vậy xe ô tô của bọn họ không thể chạy vào trong, nước ngoài đối với hành vi chạy vào khu đất của người khác sẽ bị tố cáo vì vậy bọn họ chỉ có thể đi bộ vào trong.

Khu đất cực kỳ rộng rãi, hai người phải đi mất bốn phút mới nhìn thấy căn biệt thự khá lớn nằm ở giữa cánh đồng hoa.

Trần Túc nhìn xung quanh những vườn hoa lớn nhỏ mà không khỏi kinh ngạc:

“Đẹp thật, này hoa lần đầu em nhìn thấy đó.”

Vũ Hoàng Kính gật đầu cười:

“Nếu em thích có thể mua giống về nhà trồng, mặc dù chúng nở rất đẹp nhưng cũng mau tàn. Này vừa hay là mùa chúng nở hoa.”

Trần Túc nghe vậy không khỏi xua tay từ chối:

“Không cần phiền phức như vậy, em cũng chỉ thấy thật đẹp chứ chẳng thể chăm được cho chúng nở hoa đâu.”

Vừa nói xong cậu liền không khỏi kinh ngạc hỏi:

“Tiếng sóng sao. Nơi này gần biển à.”

Hai người đi càng gần biệt thự càng nghe tiếng sóng vỗ càng mạnh càng rõ ràng. Tiếng vỗ êm ả mà nhịp nhàng.

Vũ Hoàng Kính gật đầu:

“Phía bên hông biệt thự là biển. Chút nữa vào nhà em liền có thể thấy được. Cậu nhỏ xây cửa kiến để có thể nhìn ra biển một cách rõ ràng.”

Trần Túc chớp mắt kinh ngạc. Cậu không ngờ cậu nhỏ của Vũ Hoàng Kính lại là một người thích hưởng thụ đến như vậy.

Nhưng đến cả Trần Túc khi nghe thấy vậy cũng động tâm, con người ai mà không thích thưởng thụ. Một khi có điều kiện thì chỉ việc ngồi trong nhà nhâm nhi ly cà phê sau đó đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài thì thích ý biết bao.

Trần Túc hâm mộ không thôi mà nhìn chằm chằm về hướng biển, mặc dù cậu không nhìn thấy biển khi đứng ở đây nhưng nghe tiếng sóng biển vỗ liền có thể tưởng tượng được một màu xanh biên biếc đầy xinh đẹp mà lắp lánh.


Hai người đứng trước cửa, Vũ Hoàng Kính định đưa tay bấm chuông thì cánh cửa đúng lúc mở ra.

Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc kinh ngạc không thôi nhìn người đàn ông tuy đã có tuổi nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai trước mắt.

Vũ Hoàng Kính nhìn một chút liền nhận ra mà hô:

“Cậu nhỏ.”

Đã rất nhiều năm không thấy, cậu nhỏ của anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Lần cuối anh nhìn thấy lúc ấy cả người đều tiều tụy, khuôn mặt hốc hác không thôi.

Hiện tại tuổi đã cao, cậu nhỏ cũng chỉ kém ba Vũ Hoàng Kính bốn tuổi, bây giờ đã năm mươi. Tuy mặt đã có nếp nhăn, nhưng phong độ lại không khác ngày nào.

Trần Túc nghe thấy Vũ Hoàng Kính gọi thì ngạc nhiên nhưng vẫn gọi theo:

“Cậu nhỏ.”

“Vào đi.”

Người đàn ông nhìn hai người rồi gật đầu đi vào trong.

Vũ Hoàng Kính mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai cậu:

“Người đó là cậu nhỏ của anh tên là Vũ Hoài Nhân, năm nay đã năm mươi. Tính chú ấy rất tốt em không cầm lo lắng.”


Trần Túc gật đầu xem như đã biết. Nhưng biết là một chuyện lo lắng vẫn sẽ lo, lần đầu ra mắt người lớn trong nhà cậu vẫn cảm thấy hồi hộp không thôi.

Hai người đi vào nhà. Trần Túc không khỏi luống cuống cũng chẳng dám nhìn xung quanh.

Vũ Hoàng Kính để hành lý ở một bên rồi kéo Trần Túc đến ghế sô pha trong phòng khách, anh kéo cậu ngồi đối diện Vũ Hoài Nhân.

Vũ Hoài Nhân nhìn đứa cháu lâu rồi không gặp của mình mà cảm xúc không khỏi trầm trọng. Đã trải qua lâu như vậy rồi nhưng ông ấy không thể nào quên được khung cảnh đau lòng ấy.

Cả nhà họ Vũ tuy giàu có nhưng luôn yêu thương lẫn nhau, Vũ Hoài Nhân bởi vì không gần gia đình mà càng thêm trân trọng tình cảm này. Mặc dù ông ấy rất muốn ở cùng gia đình mình nhưng có nhiều lúc không thể chọn lựa giữa ước muốn cùng gia đình.

Ông nội Vũ bởi vì lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên càng trân trọng suy nghĩ của con cháu mình, sau khi vợ mất ông nội Vũ cũng không bước thêm bước nữa mà ở vậy nuôi con, cũng vì vậy hai anh em Vũ gia quý trọng gia đình hơn bất cứ thứ gì.

Rõ ràng cả gia đình con cháu sum vầy vui vẻ, vậy mà chỉ trong một vài ngày mọi thứ đều đỗ vỡ.

Vũ Hoài Nhân cũng vì vậy mà không vực dậy nổi tinh thần, tuy nhiên ông ấy biết mình cần phải giúp đỡ cháu trai. Nhưng sự đau thương khiến ông ấy không muốn dính liếu đến bất kỳ chuyện gì ở quê nhà nữa, ông ấy chỉ theo yêu cầu của cháu trai mua lại công ty của nhà họ Vũ sau đó đưa nhân lực quản lý, còn lại ông ấy không nhúng tay vào.

Rất rõ ràng ngày hôm này Vũ Hoài Nhân hoàn toàn không biết Vũ Hoàng Kính sẽ đến, khi nãy ông ấy nhìn thấy anh xuất hiện trong sân nhà mình thì có bao nhiêu sự kinh ngạc. Tuy nhiên càng nhiều hơn là sự khó hiểu, bởi vì bọn họ đã bao năm rồi không đến gặp nhau.
 
Chương 90: C90: Tôi yêu em


Bên trong biệt thự cạnh biển, ba người ngồi đối diện nhau. Không khí xung quanh cực kỳ ngượng ngùng, tiếng sóng biển nhẹ nhàng êm dịu.

Hiện tại đã là biểu chiều, mặt trời đang từ từ lặng xuống, bầu trời hiện tại là một màu cam đầy rực rỡ. Những con én sải cánh bay thành đàn trên mặt biển.

Trần Túc vừa hay ngồi đối diện cửa kính nhìn ra bên ngoài bờ biển. Cậu ngượng ngùng khi gặp người lớn trong nhà nhưng khi nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp bên ngoài cũng không khỏi kinh ngạc mà ngẩn ngơ.

Bởi vì không khí quá c**ng cứng nên Vũ Hoàng Kính muốn mở miệng nói chuyện trước nhưng đã bị Vũ Hoài Nhân cắt ngang. Ông ấy nghi hoặc nhìn anh rồi hỏi:

“Sao cháu lại đến đây.”

Vũ Hoàng Kính nhìn Vũ Hoài Nhân cũng không nói lý do mình đến đây mà mỉm cười nói:

“Cậu nhỏ, đã lâu rồi không gặp. Đây là bạn đời của con Trần Túc.”

Vũ Hoài Nhân dời mắt nhìn sang Trần Túc rồi gật đầu.

Trần Túc thấp thỏm mà mỉm cười nói:

“Cháu chào cậu nhỏ.”

Vũ Hoàng Kính thấy hai người chào hỏi nhau xong mới bắt đầu nói mục đích mình đến đây.

Là gia đình Vũ Hoàng Kính hiểu rất rõ thứ Vũ Hoài Nhân mong muốn là gì, mặc dù bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ nhưng những mất mát mà cả hai người đều phải gánh vác đều cực kỳ nặng nề.


Thời gian có thể khiến bọn họ vươn lên cũng khiến cuộc sống của bọn họ trở về quỹ đạo của mình nhưng vết thương lòng cùng với những kỷ niệm đã qua kia hoàn toàn không thể xóa nhòa được.

Không có bất kỳ ai có thể chấp nhận được sự đỗ vỡ của một gia đình hạnh phúc, Vũ Hoàng Kính không thể chấp nhận mà chính Vũ Hoài Nhân càng không thể.

Vũ Hoàng Kính nói về nguyên nhân gây ra tai nạn xe của cha mẹ mình sau đó nói ra hung thủ đứng phía sau cuối cùng anh nói ra từng người tham gia vào chuyện này.

Sự bất hạnh xảy đến với gia đình bọn họ chỉ bởi vì sự ganh tị, lòng tốt của con người có thể nhận lại được sự hồi đáp nhưng cũng sẽ mang đến tai họa bất ngờ. Không có kết quả nào xảy ra mà con người có thể ngờ đến được.

Vũ Hoàng Kính kể hết tất cả mọi chuyện, anh cũng nói đến nhà họ Trần đã ích kỷ như thế nào. Sau khi nói xong tất cả anh nhìn Vũ Hoài Nhân bởi vì nghe xong mọi chuyện mà khuôn mặt trở nên mệt mỏi cùng bi thương trước mặt mà thở dài:

“Cậu nhỏ, chúng ta không thể vượt qua được những chuyện xảy ra nhưng cháu mong cậu có thể sống một cuộc sống vui vẻ.”

Vũ Hoài Nhân nhìn Vũ Hoàng Kính rồi mím môi, ông thoáng mấp máy muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Rõ ràng là người lớn những chuyện này phải do bản thân xử lý nhưng Vũ Hoài Nhân lựa chọn trốn tránh cho dù ông ấy đã nghi ngờ chuyện xảy ra với anh hai cùng chị dâu rất kỳ lạ nhưng ông ấy đã không làm gì cả thậm chí trốn chạy khỏi sự thật này.

Sự hèn nhát của bản thân khiến đứa cháu trai duy nhất phải gánh lấy mọi thứ, cho dù Vũ Hoài Nhân đã trợ giúp nhưng chỉ là trợ giúp về mặt tiền bạc chứ hoàn toàn không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì khác nữa.

Sau ngần ấy năm cuối cùng Vũ Hoài Nhân cũng nhìn lại cháu trai mình một lần nữa, sự trưởng thành của Vũ Hoàng Kính khiến ông ấy không khỏi cảm thán cùng bội phục. Nhìn anh bây giờ khiến ông ấy cảm thấy anh không khác mấy cha anh, cả hai đều tài giỏi cũng như luôn có chủ kiến của riêng mình khiến người luôn trốn chạy hèn nhát như ông ấy cảm thấy khâm phục không thôi.

Trong khi ba người đều có mỗi cảm xúc khác nhau, một người phụ nữ từ trong nhà bếp đi ra, trên tay là khya trái cây cùng nước uống đi đến bàn.


Vũ Hoàng Kính nghe thấy tiếng chân không khỏi nhìn sang rồi kinh ngạc. Anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này, trước đây khi còn nhỏ anh đã đến nơi này rất nhiều lần vì vậy không thể nào nhớ sai được, nếu như hiện tại người này ở đây thì chỉ có thể nói bà ấy ở nơi này trong những năm hai cậu cháu không có gặp mặt nhau.

Người phụ nữ thấy Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính nhìn mình liền mỉm cười gật đầu, bà ấy để đồ lên bàn sau đó đi lại ngồi cạnh Vũ Hoài Nhân

Vũ Hoài Nhân nhìn người phụ nữ cầm lấy tay bà ấy rồi thở dài:

“Tôi đúng là quá vô dụng.”

Người phụ nữ vỗ nhẹ tay ông ấy an ủi, bà ấy ở trong nhà bếp cũng nghe được những gì Vũ Hoàng Kính nói. Trong lòng bà ấy không khỏi cảm thấy chua xót.

Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc nhìn hai người an ủi lẫn nhau mà xoay đầu nhìn nhau.

Vũ Hoài Nhân được an ủi cuối cùng cũng bình tĩnh, ông ấy không ngờ đã lâu như vậy mà cảm xúc vẫn không có cách nào kìm nén được. Ông ấy nhìn hai người đối diện đang nhìn chằm chằm mà không khỏi ngượng ngùng.

Vũ Hoài Nhân nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình rồi mỉm cười nói với Vũ Hoàng Kính:

“Đây là vợ của cậu, bà ấy tên Huỳnh Thị Huyền, hai đứa cứ gọi thím nhỏ.”

Nói xong ông ấy nhìn Trần Túc rồi cười hiền lành:

“Trần Túc phải không, con không cần theo thằng nhóc thúi này, rõ ràng nó phải gọi ta là chú nhỏ nhưng bởi vì theo ông nội nên cứ quen miệng mà kêu ta bằng cậu.”


Trần Túc nghe vậy không khỏi mỉm cười:

“Cháu thấy gọi vậy cũng rất tốt, như vậy càng thân thiết.”

Vũ Hoàng Kính cũng gật đầu đồng ý:

“Đúng vậy, dù sao cháu cũng chỉ có một người thân thích, gọi thế nào chẳng được.”

Nói rồi anh nhìn Huỳnh Thị Huyền mà mỉm cười:

“Cháu chào thím.”

Trần Túc cũng cười nói theo:

“Cháu chào thím.”

“Ngoan.”

Huỳnh Thị Huyền không khỏi mỉm cười nói, mặc dù hai người đều là con trai nhưng bà ấy không nói gì. Đối với con cháu người lớn như bọn họ không nên xen vào quá nhiều mà lặng lẽ chúc phúc sẽ tốt hơn.

Ít ra đối với Huỳnh Thị Huyền cùng Vũ Hoài Nhân hôn nhân của cháu mình cùng bản thân không khác nhau bao nhiêu nhưng dù vậy sau này cả hai đều sẽ hạnh phúc là được.

Kết hôn vội vàng không có nghĩa sẽ kết thúc nhanh chóng, bọn họ có thể cùng nhau nắm tay đến già hay không đó chính là duyên nợ.

Vũ Hoàng Kính sau khi nói xong chuyện quan trọng liền không nói đến vấn đề khác, anh biết Vũ Hoài Nhân cần thời gian để điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau khi cùng Huỳnh Thị Huyền hỏi đáp vài câu liền rất tự giác cùng Trần Túc đi ra ngoài chừa lại không gian để hai vợ chồng cậu nhỏ cùng nhau tâm sự.


Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen như mực, ánh đèn đường loáng thoáng chiếu sáng một phần đường. Vũ Hoàng Kính kéo Trần Túc đi ra bãi biển.

Bãi biển thời gian này không còn xinh đẹp giống như khi có mặt trời chiếu sáng, nhưng dưới ánh trăng nó lại mang theo một sự đẹp đẽ khác mà không chỉ có ánh sáng mặt trời mới có thể khiến nó trở nên đẹp đẽ.

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo bờ biển, bên tai là tiếng sóng vỗ êm ả cùng với cảnh đêm cùng những ngôi sao sáng trên bầu trời. Sự tĩnh lặng của màn đêm khiến tiếng vỗ nhịp nhàng càng thêm vang dội, xa xa mặt biển là một màu đen giống như đang nuốt chửng không gian.

Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính nắm chặt tay nhau mà cảm nhận sự bình yên của khoảng thời gian này, cả hai vừa chậm rãi dạo quanh bờ biển vừa ngắm nhìn cảnh đêm của biển, cùng lắng tai nghe sự yên ả của từng cơn sóng biển.

Đi được một lúc Vũ Hoàng Kính dừng lại bước chân, anh xoay người đối diện với Trần Túc. Không hiểu sao khi đi dưới khung cảnh này khiến lòng anh xao động mảnh liệt.

Vũ Hoàng Kính không phải người thích nói những lời yêu thương ngoài miệng nhưng hiện tại anh không hiểu tại sao rất muốn nói cùng Trần Túc những gì anh đang nghĩ.

Đem bàn tay đang nắm chặt trong tay mình chạm vào lòng ngực của mình, Vũ Hoàng Kính nghiêm túc nhìn Trần Túc nói:

“Túc Túc. Tôi yêu em.”

Trần Túc mỉm cười, hai mắt cong cong rồi gật đầu đáp lại:

“Em cũng yêu anh.”

Không cần những lời xa hoa dài dòng, chỉ cần hai ánh mắt nhìn nhau liền có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương.

Cho dù là Vũ Hoàng Kính hay Trần Túc đều chưa từng yêu bất kỳ ai, bọn họ không muốn đem lời hứa hẹn nói ra ngoài miệng mà giữ kín trong lòng, chỉ cần một chữ yêu cho dù trả giá như thế nào bọn họ đều sẽ mãi mãi bên nhau.

Trong cảnh đêm ở ngoài bờ biển lấp lánh ánh sao, hai bóng người chậm rãi đến gần nhau sau đó trao cho nhau nụ hôn say đắm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top