Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Sách Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Sách Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn
Chương 81: C81: Chứng cứ


Đội trưởng không vui. Ở nông thôn chuyện cãi nhau đánh nhau thường hay xảy ra. Chỗ nào có người ở thì sẽ có mâu thuẫn. Nhưng thường đều lén giải quyết êm xui.

Đội trưởng trừng mắt, liếc La Tiểu Vi một cái lạnh như băng. Đứa nhỏ này nhìn nhu nhược vậy mà trong lòng quá xấu xí, chưa gì đã muốn huỷ hoại một đời người.

Đừng nhìn ông bận rộn vậy mà coi thường, đám nhóc con này tính tình như thế nào, ông đều quan sát rõ. Người trước mắt cũng không phải là kẻ an phận. Lời đồn đãi cả tháng nay ông cũng nghe được phong thanh.

Không ai biết, đội trưởng chưa rõ đầu đuôi như thế nào nhưng trong lòng đã nghiên về Thái Hồng Loan rồi. Thật ra cũng dễ hiểu thôi, bởi từ khi về đây đến giờ, La Tiểu Vi đã gây sóng gió không ít lần. Đừng nhìn đội trưởng chỉ là chức vị tép riu mà xem thường, ở thời điểm này, đây chính là chức vị nắm giữ uy quyền to nhất của thôn. Người nào được phân công công việc gì hay xin nghỉ đi đâu cũng cần ông đồng ý. Bị vị này phiền chán, La Tiểu Vi sẽ còn khóc dài dài.

Quả nhiên, đội trưởng không muốn nghe cô ả khóc lóc kể lể: "Được rồi!" Ông là quay sang hỏi Thái Hồng Loan: "Sao cô lại đánh cô ấy?"

Thái Hồng Loan thấy đội trưởng cho mình thời gian giải thích thì thở phào nhẹ nhõm: "Đội trưởng, cô ta ăn trộm lương thực của cháu."

La Tiểu Vi như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: "Đừng nói bậy! Tôi không có! Đừng có vu khống!"

Đội trưởng chau mày: "Nói rõ ràng."

Trong lòng La Tiểu Vi hơi hoảng loạn, la lớn: "Đội trưởng..."


Lời chưa dứt thì bị ông quát lớn: "Câm miệng."

Thái Hồng Loan chớp thời cơ nói nhanh: "Hôm giờ cháu phát hiện túi lương thực của mình bị mất, không nhiều, mỗi lần một ít nên để ý. Lúc nãy khi mọi người đi ngủ hết, cháu thấy cô ta lại mở túi, múc gạo để qua túi của mình."

"Tôi không có! Rõ ràng là cô không thích tôi mới bịa đặt. Tôi chỉ vô tình đi ngang túi lương mà thôi."

"Hai cái túi lương còn đang mở miệng đấy."

"Ai biết vì sao túi lương của cô mở miệng! Tôi... tôi... tôi đói bụng, muốn lấy lương thực của mình ra nấu, không được à?"

Thái Hồng Loan thấy cô ả cãi chày cãi cối thì tức lắm, siết chặt nắm tay. Lúc này La Tiểu Vi đã không hoảng loạn, cô ả đoán Thái Hồng Loan không đủ chứng cứ nên khiêu khích: "Cô không có bằng chứng gì mà lại hành hung tôi, nếu cô không bồi thường, tôi nhất định sẽ báo lên ban quản lí."

Mỗi huyện đều có một ban quản lí để quản lí thanh niên trí thức. Nếu bị người tố cáo đúng sự thật, ban quản lí có quyền ghi lỗi vào hồ sơ, sau này đừng mong trở về thành phố.

"Cô có bằng chứng gì không?" Đội trưởng hỏi.

Thái Hồng Loan hít một hơi thật sâu: "Cháu có!"

La Tiểu Vi sững sờ, trong lòng sợ hãi. Nhưng cô ả lại nghĩ chắc là Thái Hồng Loan hù mình: "Chứng cứ đâu? Đừng chỉ biết nói thôi."

Mặt Thái Hồng Loan lộ vẻ chán ghét. Cô nàng đi tới cái túi lương thực của mình, mở miệng túi để mọi người thấy rõ bên trong.

"Từ khi biết có ăn trộm, cháu đã nghĩ hồi lâu mới quyết định lấy nhọ nồi xoa với lương thực."

Trong túi có một ít gạo, hạt bắp và khoai lang. Tất cả đều phủ một lớp màu đen bên ngoài.

Cô nàng đắc ý: "Bây giờ chỉ cần cô ta mở túi ra là biết có phải ăn trộm hay không liền!"


Đừng nói La Tiểu Vi, mọi người cũng sững sờ. Còn có thể làm như vậy? Có người không nhịn được, hỏi: "Làm vậy rồi lương thực còn ăn được không?"

"Sao lại không? Chỉ cần rửa một chút là lớp nhọ nồi sẽ trôi sạch."

Dương Gia Nghi che miệng cười trộm. Biện pháp này tốt lắm. May mắn lúc này buổi tối đều đen như mực, ăn trộm cũng không dám thắp nến nên không bị phát hiện.

Thái Hồng Loan nâng cằm: "Tới lượt cô đó!"

La Tiểu Vi choáng váng, cả người như rớt vào hố băng. Mọi người nhìn như vậy thì còn có gì không rõ. Nhất thời, những tiếng bàn tán xì xào lại xuất hiện.

La Tiểu Vi đứng như trời trồng, mặt trắng bệch. Thái Hồng Loan quyết tâm phải làm ra lẽ, vì vậy đi tới nhặt túi lương thực của cô ả lên.

La Tiểu Vi lúc này mới hoàn hồn, nhào tới định giật lấy cái túi. Ai dè Thái Hồng Loan hành động nhanh hơn, miệng túi được mở ra trước mắt mọi người.

Bên trong chỉ có một nhúm gạo đen trắng lộn xộn. Nhìn kỹ đúng thật là bị xoa với nhọ nồi. Có vẻ lương thực của cô ả đã ăn hết nên phải trộm.

Thái Hồng Loan bĩu môi: "Hứ!

La Tiểu Vi mặt cắt không còn một giọt máu. Cả người rung rẩy.


Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!

Cô ả biết mình xong rồi, ngước mắt lên lại thấy vẻ hả hê của Thái Hồng Loan, đôi mắt bỗng trở nên đỏ rực.

Tại con quỷ cái này! Là lỗi của mày!

La Tiểu Vi nắm chặt cái ghế gỗ bên cạnh. Dương Gia Nghi cảm thấy không tốt.

"Đi chết đi!"

"Tránh ra..."

Hai người la lên cùng một lúc. Chỉ trong chớp mắt, cái ghế gỗ bị La Tiểu Vi dùng hết sức đập vào đầu Thái Hồng Loan.

(Lời của tác giả: dạo này mọi người im ắng quá ?)
 
Chương 82: Con gà La Tiểu Vi - giết gà doạ khỉ


Tình hình diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. La Tiểu Vi, Thái Hồng Loan và La Mẫn giằng co trong phòng. Mấy nữ thanh niên trí thức còn lại thì núp co ro trong góc. Đội trưởng, Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân đứng ở cửa. Tiếp theo là những nam thanh niên trí thức còn lại cùng với chị em Dương Gia Nghi. Thôn dân ở ngoài cùng.

Bởi vậy, tuy Dương Gia Nghi đoán được điều gì nhưng cách mấy lớp người, cô không thể làm gì cả.

Ầm!

Tiếng ghế gỗ va vào da thịt, tiếp theo là tiếng của Thái Hồng Loan: "Anh Dân!"

Đôi mắt La Tiểu Vi trống rỗng, nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô ả đã bắt đầu sợ hãi.

Thì ra trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Trần Vệ Dân nhanh chân hơn Thái Hồng Cảnh một bước mà bước vào phòng xô Thái Hồng Loan ra, bản thân lại bị đập ghế vào vai, cả cơ thể ngã sóng soài trên mặt đất, một tay ôm lấy bả vai. Có vẻ như đã bị gãy xương rồi.

Thái Hồng Loan hoảng loạn muốn đỡ lấy hắn: "Anh ơi, anh có sao không?"

Mặt Trần Vệ Dân vì đau quá mà nhăn nhúm, trắng bệch. Tuy vậy hắn vẫn cố cười trấn an, tuy rằng nụ cười này trông hơi khờ: "Anh không sao..." Trên trán đã đổ rất nhiều mồ hôi. Mắt cũng hơi đỏ. Hắn ôm vai hít hà, loạng choạng đứng dậy.

Đau quá!

Hắn là con trai còn chịu không nổi, huống gì Hồng Loan. May mắn hắn nhanh chân tới trước. Trần Vệ Dân nghĩ đến đây còn hơi đắc ý. Nếu chậm một bước thì không biết Hồng Loan sẽ đau đớn như thế nào. Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng chịu khổ dù chỉ là một chút.

Lúc này, Thái Hồng Cảnh đã bất chấp tất cả mà xông vào xông tới, hướng về phía La Tiểu Vi mà quát: "Cô..."

Hai tay hắn nắm chặt, rất muốn không màng tất cả mà tiến lên cho kẻ trước mắt một cú đấm. Nhưng cuối cùng, Thái Hồng Cảnh vẫn cố gắng dằn cơn thịnh nộ lại. Chuyện quan trọng trước mắt là đưa Vệ Dân đi bệnh viện.

Chát!

La Mẫn đột nhiên cho La Tiểu Vi một cái tát thật mạnh, khiến mặt cô ả nghiêng thẳng qua một bên, đỏ rát. Cái tát này như xé vỡ bầu không khí, làm tất cả mọi người bừng tĩnh.

Đánh hay lắm!

Mọi người đều reo hò trong lòng. Cô ả này không được ưa thích, đến đây bấy lâu, làm việc thì không được lại tối ngày ỏng ẹo đưa đẩy với trai thôn, ai mà thích cho nổi.

À không, vẫn có người thích. Khi mà đội trưởng chuẩn bị lên tiếng giải quyết mọi chuyện thì Đỗ Trung từ đâu chui ra mà la lớn: "Mấy người có thôi đi không? Cả đám ức hiếp một người con gái mà xem được à?"

Thấy đội trưởng nhìn mình, gã hơi sợ nhưng vẫn đứng trước mặt La Tiểu Vi, che chở cô ả trước ánh mắt mọi người.

Đội trưởng đau đầu: "Ai đó chạy về nhà tôi dắt xe đạp ra chở đồng chí Vệ Dân đi bệnh viện." Đoạn, ông quay sang nói với La Tiểu Vi: "Cô đả thương người khác, tối nay ở đây một đêm, ngày mai theo tôi đi gặp ban quản lí thanh niên trí thức."

Mặt La Tiểu Vi trắng bệch, môi run rẩy: "Tôi không đi, tôi không sai, là họ đánh tôi trước."

La Mẫn không nhịn nổi: "Cô nói người khác đánh cô vậy sao không nói luôn lý do. Cô dám nói không? Đầu tiên là lười biếng không chịu làm việc, đến khi lương thực không đủ ăn thì giở thói táy máy tay chân. Bị người phát hiện cũng chẳng ăn năn, một bên kêu gào oan uổng, một bên đánh người. Sao? Cô oan ức lắm à?"

Mắt Dương Gia Nghi sáng rực, chăm chú hóng hớt. Quả nhiên nữ chính đều thuộc nhóm người không dễ chọc. Lần này La Tiểu Vi không rớt một lớp da mới là lạ.


Mấy ngày nay, đội trưởng vừa bận rộn, vừa lo lắng. Áp lực dồn nén khiến tâm trạng của ông đã âm đến mức giới hạn thấp nhất. Thấy cô ả lại muốn kêu gào, ông gạt phắt đi:

"Không muốn đi cũng phải đi!"

Đoạn, đội trưởng nhìn chằm chằm vào đám thanh niên trí thức, giọng nói chậm rãi, đầy lực lượng như đang gằn từng chữ:

"Tôi biết các cô cậu rời xa gia đình đến nơi này, lạ nước lạ cái nên chưa kịp thích ứng. Nhưng đó không phải là lý do để các cô cậu có thể tuỳ ý phóng thích thói hư tật xấu.

Nếu đã về đây, làm người con của thôn này thì sẽ không có ai có thể ức hiếp các cô cậu. Các cô cậu chỉ cần siêng năng chăm chỉ. Thôn dân như thế nào, các cô cậu sẽ được đối xử như thế ấy.

Tuy nhiên!"

Đội trưởng nói đến đây, giọng ông vút cao, vang dội: "Đừng tối ngày nghĩ đường ngang ngỏ tắt, nếu mà để tôi biết được thì tuyệt đối không nuông chiều.

Các cô, các cậu hãy nhớ cho kỹ. Sau này muốn làm gì thì hãy đắn đo trước, làm chuyện gì đó phải có can đảm chấp nhận hậu quả, khỏi phải trách sao tôi ác!"

Đầu óc La Tiểu Vi như bị người lắc mạnh một trăm cái, hai tai hoảng hốt đến nổi chỉ nghe được tiếng vù vù. Cô ả bặm môi, cắn chặt răng, yêu cầu bản thân bình tĩnh.

Chuyện đã đến nước này, đám người này thề không bỏ qua. Tuy vậy, cho dù có chết thì cô vẫn muốn kéo thêm vài cái đệm lót lưng.

Một ánh sáng le lói rọi qua tâm trí.

La Tiểu Vi hét lớn: "Tôi cũng muốn cử báo! Đội trưởng, tôi cũng muốn cử báo."

Mội người lặng ngắt. Đội trưởng cau mày, trong lòng càng bực bội: "La cái gì! Cử báo ai?"

 
Chương 83: Vén tay áo cãi nhau


Trái tim La Tiểu Vi đập như trống trận. Cô ả cắn môi, miệng chưa nói mà mắt đã đỏ, làm Đỗ Trung thương tiếc không thôi.

"Đội trưởng, cháu cũng biết trộm cắp là sai, nhưng cháu đã hết cách. Đều là thanh niên trí thức với nhau, bọn họ không giúp đỡ cháu thì thôi, thường ngày còn đi ra đi vào cô lập cháu.

Bọn họ ỷ vào có vài đồng tiền dơ thì bắt đầu xem thường người..."

La Tiểu Vi thấy đội trưởng chau mày, lộ rõ vẻ hết kiên nhẫn thì đổi giọng, nghe càng ai oán: "Đội trưởng, cháu đây là suy nghĩ cho đội sản xuất chúng ta, bọn họ như vậy là không đúng, đó là tư tưởng hủ bại, ham mê hưởng thụ. Đội trưởng, bọn họ làm như vậy chẳng những đi ngược lại với đường lối của Đảng, chia rẽ sự đoàn kết của nhân dân."

Dương Gia Nghi nghe tới đây thì há hốc mồm. Đầu óc của cô nàng này làm việc rất nhanh, chưa gì mà đã chụp một cái mũ vừa to vừa dày lên đầu mọi người rồi. Cô nghe rõ ràng, cô ả đang muốn kéo đám người Thái Hồng Loan và La Mẫn xuống nước đây mà.

Lúc này, ba người Thái Hồng Loan đã rất lo lắng. Thành phần gia đình của bọn họ có vấn đề, không thể dính vào những thứ này. Trong lòng La Mẫn cũng vòng quanh suy nghĩ biện pháp ứng đối.

"Lãnh đạo yêu cầu thanh niên trí thức xuống nông thôn là để xây dựng nông thôn, để thanh thiếu niên có thể cảm nhận sự vất vả của người nông dân.

Nhưng mà ngài xem! Họ đã làm gì? Chia rẻ sự đoàn kết của mọi người trong ký túc xá, lấy tiền xây nhà làm những thứ vô bổ, trong khi người khác đói khổ thì nhìn không thấy..."

Cô ả chưa kịp dứt lời, thôn dân lúc nãy chạy đi lấy xe đạp đã khua xe bò quay trở lại. Đội trưởng cũng không hỏi vì sao mà vội nói:

"Nhanh, nhanh, đồng chí Vệ Dân nhanh lên xe."

Trời tối đen như thế này, dù là xe bò hay xe đạp đều rất nguy hiểm. Đội trưởng sợ họ không thấy đường nên đưa cái đèn pin trên tay qua. Thái Hồng Loan và Thái Hồng Cảnh nhanh chóng đỡ Trần Vệ Dân lên xe. La Mẫn liếc nhìn La Tiểu Vi rồi đứng im tại chỗ. Cô sợ mình đi rồi, La Tiểu Vi nói bậy cũng không ai giúp đỡ cãi lại.

Lúc này, Trần Vệ Dân đã đau nói không nên lời. Mặt đổ đầy mồ hôi, càng trắng bệch.

La Tiểu Vi thấy vậy thì vừa cấp vừa tức, la hét toáng lên: "Đừng đi! Không được đi! Tôi chưa nói xong!"

Bấy giờ, cô ả đầu tóc rũ rượi, nhe răng trừng mắt, người không biết còn tưởng là bà điên nào. Cũng phải thôi, cô ả đã bất chấp tất cả, trong lòng có ngọn lửa càng cháy càng to, đầu óc cũng trở nên cuồng loạn.

"Cô im đi!" Dương Gia Nghi quát. "Cô nói giống như trần đời này ai cũng có tội, chỉ mình cô là vô tội vậy."

Đáng lí ra hôm nay cô chỉ muốn làm người đứng xem để hóng hớt, nhưng La Tiểu Vi lại muốn kéo cô xuống nước, trong lời ngoài lời đều ý rằng xây nhà ở riêng là tư tưởng hủ bại. Điều này không thể nhịn nữa.

"Ai nói cô biết việc xây nhà là không đúng? Nói như cô thì tất cả mọi người đều sai rồi."

La Tiểu Vi lắc đầu: "Không đúng, mọi người xây nhà là vì cần thiết, thanh niên trí thức đã có kí túc xá, không cần thiết xây thêm nhà, mấy người xây nó chủ yếu là thoả mãn tính ham hưởng lạc của mình."

La Tiểu Vi càng nói, cô ả càng cảm thấy rất đúng, trong bụng hơi mừng thầm. Kì này, để coi mấy người thoát như thế nào. Ha ha ha.

Dương Gia Nghi muốn trợn trắng: "Ai nói với cô là  không cần thiết? Người ta nói không biết thì dựa cột mà nghe, trên đời này sợ nhất chính là những kẻ có khối óc bằng hạt tiêu như cô đấy..."


Cô gái nhỏ không đợi cô ả mở miệng mà nói tiếp. Nói thật, cô chờ cái ngày này lâu lắm rồi. La Tiểu Vi như con sâu làm rầu nồi canh vậy, vừa ghê tởm và đáng ghét.

"Bây giờ chính sách mới được ban hành, từ đây tới cuối năm còn một đợt thanh niên trí thức đến nữa, kí túc xá chắc chắn không đủ chỗ ở. Chúng tôi bỏ tiền xây nhà là để giảm bớt gánh nặng cho mọi người, đại đội không cần bỏ sức người sức của xây để xây dựng thêm nữa. Mặt khác, tuy nhà ở thuộc về chúng tôi, nhưng nếu có ai được quay trở lại thành phố, nhà ở sẽ thuộc sở hữu của thôn.

Biết cái này là gì không? Chúng tôi đây là làm cống hiến cho đội sản xuất đấy!"

Đội trưởng gật gù. Mắt La Mẫn sáng rực. Thôn dân khe khẽ nói nhỏ với nhau. Đối với thôn dân mà nói, việc thanh niên trí thức xây nhà ở riêng là chuyện tốt. Mọi người có thể dựa vào đó kiếm ít tiền trang trải cho sinh hoạt. Người nông dân mà, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tiền thu vào cũng chỉ trông chờ ở ruộng đồng. Nay lại có thể kiếm thêm, dù ít dù nhiều cũng đỡ đần lúc khốn khó.

Khu đất xây kí túc xá nằm bên cạnh thôn, vị trí không tốt. Thanh niên trí thức xây nhà thì cũng xây ở đây. Chỗ này thôn dân chê nên không có chuyện chiếm nền nhà. Dù sao đất trống rất nhiều, đến khi bọn họ muốn xây nhà thì chọn chỗ khác tốt hơn là được. Huống chi lúc trước đã nói rõ, nhà ở thuộc về thanh niên trí thức nhưng đất nền lại thuộc sở hữu của thôn, ai về thành thì cả nhà cả đất đều thành của công. Đến lúc đó người trong thôn muốn, có thể bỏ ra số tiền ít hơn bình thường để mua nó. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây là việc tốt không thể nào tốt hơn nữa.

(Lời của tác giả: off lâu quá giờ t mới ngoi lên, ai còn tiếp tục theo dõi thì cmt cho t biết để lấy lại động lực nhé.

Nói về nữ chính của chúng ta. Bởi kiếp trước cô chỉ là một người con gái giàu có bình thường nên sau khi xuyên không cô sẽ có nhiều bỡ ngỡ, làm việc cũng có sai sót.

Nữ chính mà t muốn khắc hoạ là 1 nữ chính với tinh thần không sợ khổ, không sợ mệt, không gây chuyện nhưng cũng không sợ người khác ức hiếp. Cô có sự mềm mại và dẻo dai riêng, tuy nhiên sẽ không thánh mẫu, không đầy lòng thương hại.

Mới bắt đầu, nữ chính không phải hoàn hảo 100% nhưng cô sẽ trưởng thành theo thời gian, hành động và suy nghĩ sẽ chín chắn, vẹn toàn hơn.

Đây mà một câu chuyện khá dài, mọi người hãy để tim mình chậm lại, hoà vào nhịp từng bước chân của nữ chính. Và tất nhiên, t sẽ không để cô ấy phải chịu bất kì ấm ức nào, có sai thì sửa, có thù thì báo.

Hy vọng mọi người cũng thích một nữ chính như vậy.

Thương thương ^^"

 
Chương 84: khó chịu


La Tiểu Vi nói nhiều như vậy lại bị Dương Gia Nghi phản biện mạnh mẽ. Cô ả trộm quan sát biểu cảm của mọi người xung quanh, thấy cả thôn dân và thanh niên tri thức đều không đứng về phía mình, cả gương mặt giả tạo cứng đờ, sắp diễn không được nữa.

Tại sao như vậy chứ?

Chiêu này cô ả sử dụng lần nào cũng được hiệu quả tốt. Chỉ cần chụp mũ, cái mũ càng to càng nặng thì cho dù người khác có trong sạch tới cỡ nào cũng sẽ bị kéo xuống vũng bùn. Nhưng hôm nay lại không có tác dụng?

Suy cho cùng, La Tiểu Vi chỉ là đứa con gái tuổi vị thành niên, tâm trí còn chưa đủ chín chắn để nhìn rõ sự việc. Những chuyện như cử báo này, điều quan trọng nhất là cái nhìn của người cầm quyền. Ở cái thôn này, người đó chính là đội trưởng.

Hiển nhiên, ông vô cũng chính trực chứ không phải vì đạt được thành tích mà nghe gió lại tưởng là bão. Điều ông quan tâm hơn hết, không phải món lợi của riêng ai mà là lợi ích của cả tập thể.

Một tháng không quá dài nhưng cũng đủ để ông hiểu rõ bản tính của nhóm thanh niên trí thức đầu tiên. Làm tới chức đội trưởng như vầy, chẳng có ai là ngu ngốc cả.

Trong mắt đội trưởng, bốn người Dương Gia Nghi siêng năng , cần mẫn, luôn tạo được lợi ích thiết thực cho thôn. Ngược lại, La Tiểu Vi lộ rõ bản tính của kẻ tiểu nhân, ham ăn nhác làm, thích đâm bọc thóc, thọc bọc gạo. Bởi vậy, lòng ông nghiêng về ai thì không cần nói rõ rồi.

La Tiểu Vi càng ầm ĩ, đội trưởng càng cảm thấy cô có thể gây chuyện. Thời buổi rối loạn như thế này, trong thôn có người như vậy chắc khác nào đang có quả bom nguyên tử nổ chậm.

Ánh mắt đội trưởng trở nên sâu thẳm. Xem ra phải nghĩ cách tiễn La Tiểu Vi đi. Ông không cho phép bất kì cá nhân nào phá huỷ sự yên bình của thôn.

Đội trưởng lấy quyền uy tuyệt đối của mình ra để chấm dứt mớ hỗn độn này. Ông đuổi mọi người trở về, trước khi đi nhìn La Tiểu Vi một cái lạnh băng, khiến cô ả rùng mình.

Cái liếc mắt này, dường như ông cố ý để tất cả mọi người đều thấy. Đây cũng là lời cảnh cáo mà không cần nói ra.

La Tiểu Vi như người bị rút hết sức lực, ngồi bệch xuống nền đất. Mặt mũi và cổ đều lấm lem nhọ nồi. Chẳng ai để ý tới cô ả cả, gieo gió thì gặt bão thôi.

Dương Gia Nghi cảm thấy mỹ mãn, dẫn theo hai em, cùng dòng người trở về. Cô cảm thấy đội trưởng sẽ không tha cho La Tiểu Vi, không chừng cô ả sẽ bị đổi đi nơi khác. Như vậy cũng tốt, người này cho cô cảm giác âm độc như loài rắn vậy, chỉ chờ có cơ hội là hại người khác ngay.


Vùng núi rừng về khuya, sương mù giăng kín lối, hơi thở con người phả ra tạo thành những làn khói ấm. Mọi người hóng hớt xong xuôi, cùng nhau trở về nhà. Họ rầm rì khe khẽ bàn tán. Khung cảnh như náo nhiệt hẳn lên.

Dương Gia Nghi về tới phòng. Hơi ấm trong phòng khiến cơ thể ba người như sống lại. Họ thoả mãn mà  hít một hơi thật sâu, rồi thở dài một hơi.

Dương Gia Nghi và Gia Linh nhìn nhau cười. Mắt Gia Ngọc loé sáng. Cô bé không hiểu vì sao hai chị lại có vẻ vui vẻ như vậy, chiếc đầu nhỏ xoay qua xoay lại vài lần.

"A!"

Dương Gia Nghi đẩy hai em lên giường.

"Ngủ tiếp đi, mai còn dậy sớm."

"Dạ."

"A."

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, kéo chăn đắp lên ngực rồi nhắm mắt lại.

Dương Gia Nghi lại không ngủ được. Đầu cô mãi suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

Đúng rồi! Cô mở mắt. Đám củ mài của bốn người Thái Hồng Loan ở đâu? Khi nãy, trong bao lương thực chỉ có những thứ được đại đội chia cho cùng với một ít rau và nấm khô. Họ đã giấu củ mài đi rồi.

Xem ra, họ đã lập kế hoạch cho việc này từ sớm. Có lẽ La Tiểu Vi đã làm gì đó khiến họ chịu không nổi nên mới tìm cơ hội đuổi cô ta đi.

Thiếu nữ nghĩ đến đây thì yên tâm, xem ra lần này La Tiểu Vi khó thoát. Cô ả tối ngày dùng ánh mắt âm trầm nhìn người, không biết trong lòng đang tính toán chuyện xấu gì, ai mà chịu cho nổi. Lúc trước cô một thân một mình thì không sợ, nhưng giờ có thêm hai đứa nhỏ, chỉ sợ cô ả lấy chúng làm mục tiêu. Cô còn định qua một thời gian sẽ tìm cách đuổi cô ả đi nơi khác. Như bây giờ thì rất tốt.

Hô hấp của thiếu nữ dần trở nên dài lâu, đều đều...

Sáng hôm sau, mặt trời chưa ló dạng mà đội trưởng đã khua xe bò đến kí túc xá. La Tiểu Vi không muốn đi, nhưng vẫn bị buộc lên xe. Đội trưởng yêu cầu hai thanh niên trí thức đi theo để làm nhân chứng.

Dương Gia Nghi không muốn đi, La Mẫn xung phong, Đặng Hải Đăng là nhóm trưởng nên cũng cần đi theo.

Chàng thanh niên này cười khổ. La Tiểu Vi làm chuyện như vậy, anh ta thân là nhóm trưởng cũng sẽ bị mắng lây. Đúng là làm người khó chịu mà.

Ba người ngồi ngay ngắn trên xe. Đội trưởng vung roi. Con bò già chậm rãi chạy về phía trước rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn.

 
Chương 85: Đội trưởng đội hồng binh


Hôm nay Dương Gia Nghi dậy thật sớm, phát hiện thỉnh thoảng sẽ có đất từ trên tường rớt xuống. Cô nhớ lại, thím Lan đã dùng giấy báo dán khắp mặt tường, như vậy sạch sẽ và đẹp hơn rất nhiều.

Cô gái nhỏ ăn sáng xong, để Gia Linh và Gia Ngọc chơi ở nhà. Bản thân cõng sọt chạy như bay lên huyện. Trên đường Dương Gia Nghi không hề ngừng nghỉ, hơn một tiếng rưỡi sau mới thở hồng hộc mà đứng trước cửa trạm thu phế liệu.

Đây cũng là một địa điểm nổi tiếng trong các truyện niên đại, chỉ ở sau chợ đen. Thường thì các nhân vật chính sẽ tìm được kho báu giấu trong ngăn bí mật của đồ vật.

Dương Gia Nghi không có trông chờ gì nhiều. Cô gái nhỏ biết rõ bản thân không phải vai chính. Tuy vậy, cô vẫn bị cảnh lộn xộn trước mắt làm cho suýt trợn mắt há mồm.

Đây là một gian nhà rộng chừng hai trăm mét vuông. Bốn phía đều có những cái kệ to để đầy đồ vật áp sát tường, giữa nhà là một đống hỗn độn. Chúng là chén sành, bình nước, có đôi khi là chiếc đũa hoặc tấm ván gỗ... Có một số quyển sách bị xé rách, trang giấy mở ra, bên trong còn in đậm nhiều dấu giày.

Năm sáu vị bác gái tuổi chừng bốn mươi, năm mươi đang hì hục tìm đồ. Họ thấy Dương Gia Nghi đến thì dừng lại, đề phòng nhìn sang.

Chợt, có một tiếng quát to từ phía sau lưng: "Đứng đó làm gì? Tránh ra!"

Dương Gia Nghi xoay người né sang một bên. Chín mười gã hồng binh xuất hiện, trên tay khiên vác đủ thứ đồ. Thiếu nữ hơi mím môi, lòng cảm thấy nặng nề. Một người trong đó nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần rồi hỏi: "Cô là ai? Tới đây làm gì?"

"Tôi là thanh niên trí thức, muốn mua báo cũ về dán tường." Dương Gia Nghi đáp.

"Giấy giới thiệu đâu?"

Dương Gia Nghi giả vở lục lọi trong túi áo vài cái rồi đưa sang. May mắn mấy mấy ngày trước cô đã xin đội trưởng.

Gã hồng binh cầm tờ giấy, nhìn kỹ, khó khăn lắm mới đọc được mấy chữ "thôn Hoàng Gia". Đôi mắt hắn loé lên ánh sáng nhạt.

"Nghe nói thôn này vừa xuất hiện vài vị anh hùng bắt cướp?" Hắn cầm thư giới thiệu trên tay, không muốn trả lại, giọng thăm dò.

Trong lòng Dương Gia Nghi vang lên vài tiếng lộp bộp. Cô lờ mờ nhận ra hắn không có ý tốt. Bộ não lập tức làm việc, suy nghĩ vòng vo vài vòng.

Thiếu nữ giả vờ co rúm, sợ hãi nói: "Tôi... tôi không biết nữa, không nghe ai nói gì cả."

Thời tiết đã vào đông, dù chưa có tuyết rơi nhưng nhiệt độ đã xuống rất thấp. Vì giữ ấm cho bản thân, Dương Gia Nghi mặc vào cái áo bông, mặt quấn quanh một cái khăn choàng. Hai thứ này được hệ thống nguỵ trang vừa rách vừa cũ. Lại thêm dáng người cô nhỏ gầy như cọng giá đỗ. Nên dù nhìn thêm bao nhiêu lần, cô gái nhỏ cũng chỉ giống đứa trẻ mười hai, mười ba, không có gì đặc biệt.

Tên hồng binh thấy vậy, trong lòng đã tin hơn phân nửa. Đúng lúc này, có một tên khác từ ngoài đi vào, kề tai hắn nói nhỏ.

Lổ tai Dương Gia Nghi nhúc nhích, cô nghe rõ là: "Đội trưởng, có thôn dân thôn Đá Đen đến tìm ngài."

Tên đội trưởng cau mày, liếc sang Dương Gia Nghi. Vốn dĩ hắn định chộp Dương Gia Nghi lại tra hỏi một chút, xem cô có biết ai là người bắt giữ bọn cướp mấy ngày trước hay không. Nhưng nhìn bộ dạng cô như vậy, tám chín phần mười là tốn công vô ích.

Mấy ngày hôm trước, trong thôn có ba người đến tìm hắn, hy vọng hắn có thể gây áp lực lên ban quản lí thanh niên trí thức để thôn được thêm vài vị nữ đồng chí. Chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Quyền lực trong tay hắn đang lớn dần, ban quản lí không dám cãi, đã nói rõ lần sau sẽ có năm nữ thanh niên trí thức được đưa qua.


Ba người kia nghe nói thì mừng lắm, sau khi ăn uống no nê thì lên đường trở về. Vậy mà chỉ sau một buổi, hắn lại phát hiện bọn họ bị đám cảnh sát quèn bắt đi.

Tên đội trưởng càng nghĩ càng bực bội, chỉ hận quyền lực lớn mạnh quá chậm. Nếu không, đám cảnh sát kia sao dám làm càn. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, bắt người thôn hắn mà không hỏi xem ý của hắn như thế nào.

Càng tức là bọn họ giấu tin tức kín mít. Hắn kêu người đi hỏi vài lần đều không có kết quả, chỉ biết là cướp thôn dân gần đây và thanh niên trí thức. Nhưng thôn dân của thôn nào, thanh niên trí thức tên gì thì không ai chịu hé miệng.

Lúc này người trong thôn lại tìm tới, chắc là phát hiện người mất tích nên đi tìm. Hắn không cam lòng hỏi Dương Gia Nghi lần nữa.

"Cô có nghe nói thôn nào gặp được cướp không?"

Dương Gia Nghi run rẩy lắc đầu.

"Có nghe nói có thanh niên trí thức nào bắt được cướp không?"

Dương Gia Nghi lại run rẩy lắc đầu.

"Không nghe một chút phong thanh nào à?"

Dương Gia Nghi lại tiếp tục run rẩy lắc đầu.

Gã bực, nghiêm mặt quát lớn. Tiếng quát làm bốn năm vị bác gái bên trong giật mình, không dám tiếp tục chọn đồ, nhanh chóng trả tiền rồi chạy mất.

"Trả lời!"

 
Chương 86: ông cố của thôn Đá Đen


Cô gái nhỏ như bị tiếng quát làm giật mình, cả cơ thể run rẩy rồi oà lên. Tiếng khóc rõ to kèm theo âm thanh nức nở vang thật xa, chọc cho nhiều người mò lại tìm hiểu.

"Tôi không biết! Tôi không biết thật mà..."

Mặt gã đội trưởng tối sầm, liếc nhìn đám người xung quanh, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Nói chuyện đàng hoàng! Khóc cái gì?"

Dương Gia Nghi thông qua tinh thần lực quan sát tình hình, thấy hắn đã bắt đầu bối rối, những người khác thì vừa hóng chuyện, vừa âm thầm chỉ trỏ.

Thiếu nữ thở phào trong lòng. Bây giờ là 1968, mười năm cải cách vừa mới bắt đầu, Cách Uỷ Hội và đội hồng binh vẫn chưa thật sự nắm quyền. Bọn chúng còn kiêng dè nhiều lắm.

Hai đầu ngón tay véo mạnh, cơn đau từ đùi truyền thẳng lên não, hốc mắt càng đỏ, nước mắt thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt cái khăn choàng đang quấn quanh mặt.

"Tôi không biết thật... hức... tháng này bận quá... hức... được mấy ngày nghỉ... hức... tôi nằm trong phòng nghỉ ngơi... hức... hức..."

Dáng vẻ này của cô khiến mọi người không đành lòng. Ánh mắt nhìn về phía gã đội trưởng như đang lên án khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này, thêm một tên hồng binh khác tìm đến.

"Ông cố tìm anh." Hắn nói với gã đội trưởng.

Gã đội trưởng cả kinh, đôi mắt hơi trừng. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Phải biết, ông cố là người nắm giữ quyền uy tuyệt đối của thôn Đá Đen, là lãnh tụ tinh thần của họ. Ngày thường, ông cố chỉ quanh quẩn trong thôn, được mọi người chăm sóc. Lần trước ông cố ra khỏi thôn, cách nay đã bảy tám năm.

Đầu óc gã lập tức căng như dây đàn, không rảnh lo nữ thanh niên trí thức. Tờ giấy giới thiệu bị hắn ném trở về. Dương Gia Nghi vội vã cất đi. Lúc ngước mặt lên thì không thấy đám người của đội hồng binh đâu nữa.

Có vài vị bác gái thấy cô còn ngây ngốc thì xua tay ra dấu, ý bảo cô chạy nhanh đi.


Dương Gia Nghi đóng vai thiếu nữ yếu đuối, bị hù doạ đến vô cùng sợ hãi, lảo đảo biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cô vừa đi vừa lật lại những manh mối mà mình tìm được. Đầu tiên, gã đội trưởng đội hồng binh muốn tìm hiểu về chuyện bọn cướp hôm nọ. Thứ hai, thôn dân thôn Đá Đen và ông cố đều tìm hắn.

Thiếu nữ nghĩ đi nghĩ lại, với dáng vẻ và giọng điệu này, nếu để gã đội trưởng biết rõ ai là người bắt cướp thì bọn cô và thôn Hoàng Gia sẽ có nguy hiểm.

Dương Gia Nghi không thể để chuyện này xảy ra được. Nguy hiểm cần bị bóp chết từ trong trứng. Thiếu nữ xoay người, tinh thần lực được buông ra.

Mười phút sau, cô gái nhỏ đã đứng ở tường sau của Cách Uỷ Hội. Từ nơi này, cô có thể "xem" rõ những gì đang xảy ra ở bên trong.

Gã đội trưởng cũng vừa vào tới. Chỉ nhìn mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đen nhẽm thì biết hắn ta đã vội vã như thế nào. Bên trong, một cụ ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc nghiệt đang ngồi chễm chệ trên ghế, hai bên trái phải đều đứng ba người. Dáng vẻ này y hệt như vua chúa thời xưa.

"Ông cố." Gã đội trưởng lắp bắp lên tiếng chào hỏi, nét uy phong thường ngày đã bị gã làm rơi đâu mất.

Cụ ông nhìn gã đội trưởng hồi lâu. Ông ta không lên tiếng. Cả căn phòng im phăng phắt, áp lực tăng theo cấp số nhân khiến mồ hôi gã đội trưởng rơi như đang tắm. Bộ quần áo quyền lực cũng ướt đẫm.

"Chí Hào..." Ông cố lên tiếng, giọng kéo dài xa xưa. Trong đôi mắt sói trắng dã là hai tròng mắt đen hơn mực. Ông ta chậm rãi nhìn về phía gã đội trưởng.

"Cháu còn nhớ mình là ai sao?" Ông điềm tĩnh hỏi. Ánh mắt lại như sói đói khiến gã đội trưởng - Trương Chí Hào như ngồi trên đống lửa.

Gã nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Dạ, cháu là người con của thôn Đá Đen ạ."

Ông cố hơi nhếch mép, dường như câu trả lời khiến ông ta cảm thấy vui vẻ: "Ồ, ông nhớ rõ cháu không phải là đứa đầu tiên bước ra khỏi núi, nhưng lại là đứa thông minh và có tiền đồ xán lạn nhất. Đúng không?"

Mặt Trương Trí Hào đỏ lên, không biết là do kích động hay là do ngượng ngùng: "Cháu, cháu còn cần cố gắng thêm ạ..."

"Phải!" Chợt, ông cố quát lớn. Tiếng quát như lưỡi đao quét ngang tâm trạng của mọi người. Đừng nói người trong phòng, kể cả Dương Gia Nghi đang nghe lén cũng cảm thấy trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông cố nghiêm mặt, đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía Trương Chí Hào như chứa đầy cuồng phong bão táp: "Cháu là đứa có tiền đồ nhất thôn. Để tôi xem, người con có tiền đồ nhất thôn, ở địa bàn của mình mà để anh em phải bị đám cảnh sát bắt bỏ tù!"

Mặt Trương Chí Hào tái nhợt, chịu không nổi mà lùi về sau vài bước.

Ông cố tiến lên: "Để tôi xem! Hay là cậu cảm thấy đã ra khỏi núi rồi nên tôi trị được cậu, khiến cậu đem lệ thôn dẫm ở dưới chân!"

Trương Chí Hào lắc đầu liên tục. "Không! Không! Cháu không có!"

"Nếu không có, vậy tôi hỏi cậu, ba đứa Chí Dũng, Chí Nhân, Chí Nghĩa bây giờ đang ở chỗ nào!"
 
Chương 87: Mắng


Chí Nhân, Chí Dũng và Chí Nghĩa là ba người đang bị giam trong cục cảnh sát. Trương Chí Hào nào dám trả lời, gã á khẩu, ậm ừ mãi thôi.

Ánh mắt ông cố dần hiện lên vẻ thất vọng, tuy chỉ lướt qua lại khiến Trương Chí Hào khó chịu vô cùng. Gã buộc bản thân bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: "Thưa ông, cháu đã sai cấp dưới đi tìm hiểu tin tức, nhưng bọn cảnh sát giao quá ranh ma..."

Lời chưa dứt đã bị tiếng cây gậy chống xuống nền gạch làm cho ngừng lại. Ba tiếng cộp, cộp, cộp như gõ thẳng vào xương sống của Trương Chí Hào. Trước mắt gã dường như xuất hiện hình ảnh của đám người cả trai lẫn gái đang máu me bê bết, bên tai dường như đang văng vẳng tiếng họ gào thét thảm thiết. Mặt gã tái đi, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trương Chí Hào cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ toàn thân, hoà vào cốt tuỷ.

Gã sợ!

Nhưng, trong phòng này, chẳng ai để ý đến sự sợ hãy của gã. Ông cố nắm chặt lấy cây gậy đầu sói. Gân xanh hiện lên. Ông gõ mạnh xuống đất, giọng đanh thép đầy nội lực: "Đồ ngu! Tao đã nói đi nói lại nhiều lần, bước chân ra khỏi núi thì làm chuyện gì cũng dĩ hoà vi quý, khi nào đã nắm chắc trong tay thắng lợi thì mới dồn sức tấn công, một kích hạ gục kẻ thù.

Mày vừa được trọng dụng, chức vị chưa có, quyền lực cũng không mà lại ra mặt chống đối với cục cảnh sát, để bây giờ chỉ có một việc nhỏ nhoi cũng bị người lấy cớ để chèn ép. Thật là ngu không ai bằng!"

Quyền lực ai mà chẳng mê? Nhưng người thông minh thường giữ sức âm thầm, kẻ ngu dốt có một ít lại khoe ra cho thiên hạ. Ngu ơi là ngu!

Trương Chí Hào bị ông cố mắng mà không dám ngẩn đầu. Lúc này, hắn cũng đã biết bản thân quá nóng vội. Nếu hắn và cục cảnh sát ở chung hoà bình với nhau thì chuyện chưa chắc sẽ khó khăn như vậy.

Thấy gã ủ rũ, như chó rớt xuống mương như vậy, mắt ông cố hiện lên vẻ ghét bỏ, giọng hận rèn sắt không thành thép: "Ngồi trơ ra ở đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị quà cáp. Cục cảnh sát lớn như vậy, không lẽ mày còn không tìm được người để hỏi thăm sao?"

"Cháu đã tìm người..."

"Câm miệng!" Ông cố giận tái mặt, quát to: "Tao muốn bổ cái đầu mày ra xem bên trong chứa gì? Mày không thể dùng não để suy nghĩ sao? Mày đi nhờ vả người ta mà mày đi tay không, giọng điệu bề trên thì ai mà thèm để ý? Mày nghĩ mày là ai? Nếu mày là ông này bà nọ thì tao không nói, đàng này mày chả là cái thá gì cả.

Nhanh lên! Chuẩn bị lễ cho dày vào!"

Sao ông cố biết được việc làm của Trương Chí Hào? Chuyện này phải kể đến việc ba thôn dân bị bắt kia. Sau khi họ bị bắt, có cán bộ đến thôn để thông báo. Ông cố cả và thôn Đá đen đều ngẩn ngơ. Bởi trong mắt họ, Trương Chí Hào là "quan lớn" ở huyện, gã chắc chắc chăm sóc người cùng thôn. Vậy gã chăm sóc kiểu gì mà ba người đều phải ngồi tù rồi?


Ông cố lật đật dẫn người lên huyện. Trước khi gặp Trương Chí Hào, ông cũng cho người hỏi thăm một vòng. Gã làm việc phô trương, còn đối đầu gay gắt với cục cảnh sát, khiến cả cục cảnh sát căm ghét vô cùng. Đã vậy, khi gã có việc nhờ cũng không thèm uốn mình cầu cạnh mà lại giỏ giọng hống hách bề trên, người ta để ý mới là lạ đó. Ông cố nghe nói mà giận sôi máu. Thật là ngu hết thuốc chữa.

Trương Chí Hào thấy ông cố như ngọn núi lửa phun trào thì run rẩy bò dậy đi chuẩn bị quà cáp. Cũng tại gã không được ăn học đàng hoàng nên tầm nhìn chỉ trong vòng mấy bước chân. Dạo gần đây xét được vài nhà, tham được ít tiền, nắm được xíu quyền lực thì lòng dạ đã bành trướng hết cỡ, mưu toan chèn ép và cướp đoạt quyền lực từ cục cảnh sát. Chẳng ngờ rằng bên cảnh sát có căn cơ vững chắc hơn, muốn đánh vỡ không phải chuyện một ngày một bữa.

Gã mà biết trước kết quả như vậy thì từ đầu đã giả bộ nước giếng không phạm nước sông rồi âm thầm chờ cơ hội.

Gã nghĩ đến đây, ánh mắt lại thay đổi. Đám cảnh sát quèn này thật không biết điều. Thời tiết đã thay đổi rồi mà còn chẳng hay. Chờ xem, đợi gã có thêm một ít quyền lực, gã thề muốn cho cả đám biết tay.

Trương Chí Hào lẩm nhẩm trong lòng, tay lại quơ nhanh. Gã nhìn sọt đồ vật mà đau lòng, muốn vươn tay thả lại vài món đồ thì thấy cái liếc mắt sắc lẹm của ông cố. Tay gã rụt lại, không dám tiếp tục vuốt râu hùm.

Đồ vật được nhanh chóng đưa đi. Cả đám người nín thở chờ đợi. Căn phòng im phăng phắt. Trương Chí Hào lắp bắp ngỏ ý muốn đưa ông cố và mọi người đi ăn trưa nhưng bị tù chối.

Dương Gia Nghi hoạt động chân mình một chút. Cô đứng hồi lâu đã khiến nó bị tê dại. May đây là hẻm cụt, không có nhà dân, nếu không còn phải lo lắng tránh người.

Cô gái nhỏ quyết định chờ một chút xem có nghe được gì nữa không. Nhân vật ông cố này làm cô nhận thấy được sự nguy hiểm, cần biết họ muốn làm gì mới có thể lên kế hoạch phòng vệ và đánh trả.
 
Chương 88: Mưu mô chước quỷ


Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bấy lâu nay cho cô biết, nếu không nhanh chóng giải quyết kẻ thù thì sẽ có vô vàn rắc rối về sau.

Tuy hiểu rõ, nhưng tâm tình Dương Gia Nghi cũng không tránh khỏi bối rối. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh này dù đã sống hai kiếp người.

Lúc này, bên trong đã quay về với im lặng. Trương Chí Hào vừa đứng vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. Gã không dám bắt chuyện với ông cố. Những người còn lại đều khinh thường gã.

Họ cũng đang chờ...

Chợt, Dương Gia Nghi "thấy" từ đầu ngõ có hai người đang chạy nhanh về phía cô. Một người mang dáng vẻ của người trưởng thành, cao tầm mét sáu mét bảy. Người còn lại thấp bé hơn rất nhiều, chỉ cao hơn một mét, có lẽ còn là đứa trẻ con. Họ đều cõng sọt, đội nón, lấy khăn quấn mặt. Thiếu nữ nhìn kỹ lại, thì ra là người quen. Hai người quen chạy trốn với tốc độ tối đa của họ, đàng sau là ba bốn gã hồng binh đuổi theo. Não Dương Gia Nghi lập tức làm việc.

Cõng sọt, hoá trang, hồng binh rượt đuổi,...

Mắt cô mở to, hai người đi chợ đen sao? Nhưng chợ đen không phải mở vào ban đêm à?

Không để Dương Gia Nghi kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Văn Đông dẫn theo La Mẫn, rẽ trái, rẽ phải rồi rẽ trái, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô.

Ba người chạm mặt, nhìn nhau, không biết thốt lên câu từ gì ngoài những âm thanh hổn hển của hơi thở.

Đoạn đường không dài, nhiều ngõ hẻm, mấy tên hồng binh suýt theo không kịp nhưng vẫn bền bỉ bám theo.

Hoàng Văn Đông nghe tiếng chân phía sau thì không chần chờ, cậu ta kéo La Mẫn và Dương Gia Nghi đến bờ tường cạnh đó đó rồi nhảy vào trong.

Đây là căn nhà sát vách với trụ sở của Cách Uỷ Hội. So với bức tường cao hai mét của bên kia, tường bên này chỉ tầm một mét mà thôi.

Dương Gia Nghi ngạc nhiên. Trong giây phút chưa hoàn hồn, cô đã bị hai người họ lôi kéo cùng nhảy vào.

Hoàng Văn Đông mở ra cửa sau, kéo hai người con gái vào nhà rồi đóng cửa lại. Cậu không và La Mẫn không kịp giải thích mà phải dựa tường thở dốc trước.

Cùng lúc đó, phía sau vang những lên tiếng bước chân hỗn độn và gấp gáp.

"Đâu rồi?"

"Không thấy nữa..."

"Đây là hẻm cụt!"

"Chúng rẽ hướng khác rồi."

"Má nó! Lại chạy thoát hai tên."

Bọn hồng binh mất dấu, dừng lại bàn tán.

Ba người bên trong nín thở. Lại qua một lúc, người bên ngoài cũng đi hết. Hoàng Văn Đông định mở cửa ra xem thì bị Dương Gia Nghi đè lại.

Cô lắc đầu ra dấu, bảo hai người đứng im. Cách vách có người mở cửa ra xem xét. Dương Gia Nghi để ngón trỏ trước môi. Hoàng Văn Đông và La Mẫn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Thời gian giằng co chừng hai phút, bên kia vang lên tiếng đóng cửa.

"Sao thế?" Giọng ông cố vang lên.

Có người trả lời: "Dạ không có gì, bên ngoài không ai cả."

Dương Gia Nghi không che dấu được sự kinh ngạc của mình. Bởi từ vị trí này, cô có thể nghe rõ đám người đó nói gì mà không cần đến tinh thần lực.

Thiếu nữ bước nhẹ lại gần vách tường. Cô phát hiện ra bức tường đã được thiết kế tỉ mỉ, khiến âm thanh bên kia có thể truyền rõ sang.

Thứ này...

Có vài tiếng sột soạt vang lên, kèm theo tiếng bước chân qua lại. Trương Chí Hào mừng rỡ: "Ông ơi, bọn nó hỏi được rồi."

"Sao?"

Trương Chí Hào nghiến răng nghiến lợi: "Là thôn Hoàng Gia và đám thanh niên trí thức của họ."

La Mẫn và Hoàng Văn Đông giật bắn người, đều nhìn về phía Dương Gia Nghi. Cô gái nhỏ để tay lên miệng lần thứ hai. Hai người họ hiểu ý, rón rén lại gần vách tường. Sáu cái tai cố gắng vểnh lên hết cỡ.

"Mày biết như thế nào chưa?" Ông cố từ từ hỏi.

Trương Chí Hào khiêm tốn: "Xin ông hãy dạy cho cháu!"

"Đầu tiên phải chia làm hai nhóm người, một bên là thôn dân thôn Hoàng Gia, một bên là thanh niên trí thức.

Ngày mai, cháu hãy dẫn người qua đó..."

Ông cố cười khẩy, tròng mắt vẩn đục dường như có ánh sáng hiện lên: "Chính sách chỉ rõ mỗi người trưởng thành chỉ được một đất trồng rau và nuôi một con gà, mỗi hộ tối đa chỉ được năm phần đất và ba con gà. Ta không tin bọn họ làm đúng như vậy. Phải xét từng nhà, chỉ cần có một nhà sai phạm thì chúng ta sẽ có lợi thế để nói chuyện.

Còn thanh niên trí thức..."

Ông cố hơi nhếch mép: "Nghe nói đó là một đám con gái, chỉ cần tối nay cho bọn trai thôn mò qua, gạo nấu thành cơm thì chúng ta quyết định sao mà chẳng được?

Đến khi chúng ta đã nắm được điểm yếu của họ thì chuyện sửa đổi khẩu cung chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."

Trương Chí Hào nghe đến đây thì mắt càng sáng, nhưng nghĩ đến điều gì, hắn lắp ba lắp bắp: "Nhưng ông ơi, nhỡ đâu đám thanh niên trí thức lại báo cảnh sát thì sao hở ông?"

Gã không sợ người thôn Hoàng Gia báo cảnh sát. Đám dân đen này sợ cảnh sát còn hơn sờ tà. Gã chỉ lo tụi thanh niên trí thức làm rùm beng mà thôi.

Bộp! Ông cố gõ cây gậy xuống nền nhà, giọng sắc nhọn: "Bọn chúng dám sao?"
 
Chương 89: Lộ


Giọng ông cố chắc chắn: "Chúng nó sẽ làm theo, nếu không muốn mất hết danh dự thì phải nghe lời!"

Mặt Dương Gia Nghi và La Mẫn xanh mét. Nghe họ nói gì này. Đây là tiếng người sao?

Một đám đàn ông muốn huỷ hoại cuộc đời của con gái người ta để đạt tới mục đích. Quá ư là hèn hạ!

Hơn nữa, hai người dám khẳng định, nếu để bọn họ được như ý thì chuyện vẫn không thể dừng lại ở đây được.

La Mẫn và Dương Gia Nghi nhìn nhau, Hoàng Văn Đông cũng không đứng yên được. Trong lòng mọi người đều rất lo lắng.

Ngay lúc này, cánh cửa căn nhà đột ngột được mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến hai người đứng trước cửa như bị bao phủ bởi bóng tối, không thể nhìn rõ. Cả đám sợ hết hồn, tim như ngừng đập, cơ thể cứng còng, cứ ngỡ bọn hồng binh quay trở lại.

Một tiếng rưỡi sau, đám người dắt nhau đi ra cửa chính. Đội trưởng Hoàng Phúc đi đầu, tiếp theo là Hoàng Văn Đông, cuối cùng là La Mẫn và Dương Gia Nghi.

Thiếu nữ để ý, tuy căn nhà này nằm chung vách với chỗ làm việc của Cách Uỷ Hội, nhưng cửa của nó lại hướng về phía khác. Từ nơi này đi ra ngoài thì không sợ đám người bên kia để ý đến.

Cô lại liếc nhẹ chiếc áo khoác cũ kỹ đã phai màu của đội trưởng. Bên trong nó được may một cái túi to. Lúc nãy cô thấy rõ ông ấy đã lấy một thứ ở trên vách tường bỏ vào. Mắt thiếu nữ loé lên ánh sáng nhạt.

Đó là... máy ghi âm sao?

"Bé Ba, bây giờ đã có máy ghi âm rồi à?" Cô hỏi thầm trong lòng.

Giọng 3333 réo rắt: "Có rồi, nhưng chất lượng không được tốt lắm, sản xuất số lượng cũng rất ít." Khi nãy hắn tò mò nên trộm quét thử, ngữ điệu nghiền ngẫm: "Ký chủ, vị đội trưởng này không đơn giản."

"Sao lại nói như vậy?"

"Đầu tiên, bởi vì kỹ thuật có hạn và tính ứng dụng của nó, máy ghi âm hiện nay đang lưu thông trên thị trường ít ỏi đến nỗi chưa đủ mười cái. Nếu muốn sở hữu nó, chẳng những cần tiền và phiếu, còn cần phải có quyền lực.


Thứ hai, cái máy đang nằm trong túi đội trưởng tuy có bề ngoài xấu xí, linh kiện cũ kỹ, nhưng chức năng vượt xa các cái máy hiện có. Nó chắc chắn đã được người khác sữa chữa và nâng cấp. Việc này đòi hỏi kỹ thuật chuyên môn, không phải ai cũng làm được."

Dương Gia Nghi im lặng. Suy nghĩ của cô quay cuồng. Có lẽ đội trưởng đã nghe được tiếng gió, hoặc phân tích được gì đó, sau đó dùng bức tường và máy ghi âm để đề phòng đám người Cách Uỷ Hội. Có một thế lực khác, đối đầu với Cách Uỷ Hội, đứng sau lưng ông ấy. Hai phe đang tìm kiếm điểm yếu của nhau. Họ đang tranh đấu để đoạt được quyền quản lí nơi này.

"Bé Ba, em có biết ai là người đứng sau đội trưởng không?" Cô hỏi hệ thống.

3333 đáp với vẻ ngượng ngùng: "Ký chủ, thật xin lỗi..."

Dương Gia Nghi mím môi: "Không sao."

Cô khờ thật. Bé Ba ở cùng cô suốt thì sao có thể biết được. Thiếu nữ cố gắng nhớ về cốt truyện, dù sao thì cô vẫn là người xuyên sách mà.

Tuy vậy, thật đáng tiếc! Bây giờ trong đầu cô, cốt truyện như một đám sương mù dày đặt. Cô cảm thấy việc mình còn nhớ rõ La Mẫn là nữ chính đích thực là rất giỏi rồi.


Đội trưởng bảo hai cô gái ra xe bò chờ trước. Ông dẫn Hoàng Văn Đông đi nơi khác có việc, hẹn gặp lại sau một tiếng nữa.

Trời đã về trưa. Dương Gia Nghi tranh thủ lúc này chạy ra tiệm cơm quốc doanh, cầm những tấm phiếu cuối cùng mua năm cái bánh bao thịt. Bánh bao tròn vo, đường kính chừng hai mươi phân, màu trắng ngà và còn nóng hổi.

Khi đến chỗ để xe, cô gái nhỏ thấy La Mẫn đã ở đấy rồi. Dáng vẻ của cô ấy rất ủ rũ.

"Chị sao vậy?" Dương Gia Nghi tò mò hỏi.

La Mẫn ngước mắt lên, có gì đó chợt sáng lên nơi đáy mắt. Cô ấy thở dài: "Cung tiêu xã nhỏ quá, cái gì cũng hết hàng..." Chợ đen thì đỡ hơn một chút, nhưng vừa đắt vừa nguy hiểm. Hôm nay làm cô tưởng mình chết chắc rồi.

Dương Gia Nghi nhanh nhẹn leo lên xe: "Chị còn thiếu những gì?"

Giọng La Mẫn càng thấp: "Gì cũng thiếu, chăn bông, áo bông, quần bông, nước tương, nước mắm, tiêu, dầu ăn, chảo, nồi, sạn..." Mấy thứ này đều rất cần thiết.

Dương Gia Nghi ngẩn ngơ: "Nước tương, nước mắm cũng không có?"

La Mẫn lắc đầu: "Chị có hỏi, người bán hàng nói là Cung tiêu xã sẽ bổ sung hàng hoá vào mùng một và mười lăm mỗi tháng. Tuy nhiên những thứ như nước mắm, nước tương, dầu ăn đều có số lượng rất ít. Thường đều hết sạch trong vòng một giờ sau khi lên kệ."

Bọn họ ở quá xa, cho dù đến sớm xếp hàng cũng chưa chắc mua được.

Mắt Dương Gia Nghi trợn tròn. Trời ạ!

La Mẫn thấy cô như vậy thì liếc nhẹ, điệu bộ hờn dỗi: "Nhà giàu như em sao hiểu cảm giác của người nghèo bọn chị..."

Dương Gia Nghi... Dương Gia Nghi mắt chữ O mồm chữ A. Thiếu nữ nhích lại gần thêm chút, ngó trước ngó sau rồi hạ giọng hỏi: "Sau chị biết em có mấy thứ này?"

La Mẫn cảm thấy cô nhóc thú vị, bản thân cũng cười, ngực phập phồng: "Cô bé ngốc, nấu ăn đủ gia vị và thiếu gia vị thì hương thơm sẽ khác nhau rất nhiều đấy."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top