Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Dịch 

Chương 69: 69: Những Lời Này Rất Có Phong Độ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Quân Lâm, trở về đi!"
Trần Y Nặc nói một câu sau đó quay người đi về phía chiếc xe việt dã màu đen ở cách đó không xa.

"Chị dâu, chờ em một chút!"
Giang Tịch Ninh vội vàng đuổi theo.

Giang Thiên Hòa lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì, rồi cùng đi lên xe việt dã.

Mặc dù Dương Thiên Bảo nói có vẻ như Lâm Phong là truyền nhân của đạo môn, nhưng mà đạo môn cũng được chia ra rất nhiều phái, không phải truyền
nhân đạo môn nào cũng xứng để nhà họ Giang bọn họ coi trọng.

Nhất là tên Lâm Phong này, lại còn dám thương nhớ mợ chủ sắp vào cửa nhà họ Giang nữa!
Ông ta không dùng một tay đập chết Lâm Phong đã là giữ thể diện cho đối phương rồi!
"Lâm Phong, cậu cũng nhìn thấy thái độ của Y Nặc rồi đó!"
Đợi tới khi tất cả mọi người đều đã lên xe rồi Giang Quân Lâm mới vừa cười vừa nói với Lâm Phong.


"Quá khứ đã là quá khứ rồi! Cậu không thể trân trọng cô ấy là lỗi của cậu, sau này, tôi sẽ giúp cậu yêu thương cô ấy thật nhiều! Tôi tin rằng tôi cũng có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

"
Những lời này rất có phong độ!
€ó phong độ đến nỗi Lâm Phong muốn g iết chết tên Giang Quân Lâm này ngay tại chỗ.

Nhưng làm vậy rồi thì sao?
Anh đã làm hại Trần Y Nặc, lẽ nào bây giờ lại phải hại cô ấy thêm một lần nữa sao?
"Đúng rồi! Lâm Phong, còn có một chuyện chắc chắn cậu không biết, Trần Y Nặc là cháu gái ruột của nhà họ Trần ở Vân Xuyên đó!"
"Cậu biết nhà họ Trần ở Vân Xuyên nghĩa là gì không?”
Giang Quân Lâm đột nhiên hạ giọng, nói với giọng điệu hóng hớt.

Lâm Phong nhíu mày.

Thật ra anh cũng không biết rõ lắm về gia thế của Y Nặc.


Trước kia khi hai người còn ở bên nhau, mỗi khi anh hỏi thì Y Nặc đều sẽ mượn cớ trả lời qua loa, nói rằng: Chờ tới khi anh đến nhà em cầu hôn là sẽ biết.

Mà bây giờ qua lời của Giang Quân Lâm thì cũng không khó để nhận ra rằng có lẽ gia tộc của Y Nặc rất hùng mạnh.

"Cho nên là anh cưới cô ấy vì thân phận của cô ấy sao?"
Sắc mặt Lâm Phong u ám.

"Cậu đoán xem?”
Giang Quân Lâm khẽ mỉm cười.

"Nếu Y Nặc chịu một chút uất ức nào tôi đảm bảo anh sẽ chết ngay, ngay cả nhà họ Giang đứng sau lưng anh cũng sẽ vì anh mà bị chôn cùng.

"
Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Ha ha! " Giang Quân Lâm nghe vậy lại bật cười.

Một người đàn ông tỏ ra phẫn nộ một cách bất lực như thế vào thời điểm này cũng là một điều có thể hiểu được!
Với lại, một con giun nhảy nhót, diễu võ giương oai trước mặt bạn thì bạn có nổi giận không?.

 
Chương 70: 70: Ngay Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cho nên anh ta cũng không tức giận mà còn cảm thấy có hơi nực cười.
"Lâm Phong, ngày mùng 1 tháng 10 chính là lễ cưới của tôi và Y Nặc, đến hôm đó cậu nhất định phải tới uống rượu mừng đấy nhé! Cũng coi như là lễ truy điệu cho một thời thanh xuân cậu từng đánh mất."
Giang Quân Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó ném tấm thẻ ngân hàng hai nghìn vạn trong tay kia xuống đất, rồi quay người đi vào trong chiếc xe việt dã màu đen.

(ps: Chiếc máy bay trực thăng đã đưa Dương Thiên Bảo đi trước rồi.)
Ngay sau đó.
Chiếc xe việt dã bật hai chiếc đèn pha lớn rồi biến mất trong màn đêm tối mênh mông, tựa như một con ngựa hoang rất hung mãnh vậy.
Lâm Phong đứng lặng tại chỗ, nhìn theo hướng chiếc xe việt dã rời đi.

Nhìn một hồi, đôi mắt sâu thẳm kia lại có hơi ướt át.

Mười năm!
Lúc đầu, khi ở trên núi bị lão già tra tấn đến chết đi sống lại, anh cũng chưa bao giờ bật khóc.
Nhưng bây giờ không biết vì sao mà mũi anh lại đau nhức.


Trong lòng anh rất không cam lòng.
Nhưng tiếc rằng mọi chuyện đều đã muộn rồi!
Cho dù bây giờ anh rất mạnh, bất khả chiến bại trên thế gian! Nhưng, khi một thứ gì mất đi là đã mất đi rồi.
Khi quay đầu lại muốn kiếm tìm nó, mới phát hiện ra rằng tất cả đã sớm thành cảnh còn người mất.
"HaizI"
Vương Xung ở bên cạnh thấy cảnh này thì khế lắc đầu.
Cần gì phải vậy chứ?
Ông ta đi lên trước an ủi:
"Cậu em Lâm, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không đáng phải vậy đâu! Chỉ cần cậu mở miệng là tôi sẽ xếp cho cậu mười mấy người phụ nữ không hề thua kém cô ta chút nào, ai cũng đều là những người mẫu trẻ, cho cậu đổi mỗi ngày.

một cô cũng được!"
Lâm Phong từ từ nhắm hai mắt lại, rồi lại mở ra, đôi mắt đã ướt sũng đến nỗi trong suốt.
"Rốt cuộc nhà họ Giang này có lai lịch thế nào?”

"Cũng lợi hại lắm!"
Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, sau đó ông ta nói:
"Người ta thường nói thành phố Kim Lăng có tam tộc tứ đường, tam đại gia tộc, tứ đại đường môn."
"Trong đó ba tộc lớn kiểm soát chín mươi phần trăm kinh tế thành phố Kim Lăng, mà nhà họ Giang lại chính là một trong ba gia tộc đó! Đây là một gia tộc cổ xưa đã kéo dài hơn mấy trăm năm.

Theo tục truyền lại thì đã tồn tại từ thời nhà Minh rồi!"
"Cao thủ nhà họ Giang nhiều như mây, nội tình sâu xa không thấy đáy!"
"Cho nên, cậu em Triệu à!! Tôi biết cậu cũng rất lợi hại, nhưng mà tội gì mà phải đối đầu với nhà họ Giang vì một người phụ nữ! Thật sự không nhất thiết phải vậy.

Giọng điệu của Vương Xung có thể nói là rất uyển chuyển.

Ý của lời nói này là, Lâm Phong cậu không đấu nổi với nhà họ Giang!
Nhất định không được làm những việc thiếu não thế này!
"Được! Tôi biết rồi."
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Xung nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lâm Phong đã nghe lọt tai, nên mới nhặt tấm thẻ ngân hàng trên đất lên đưa cho Lâm Phong..

 
Chương 71: 71: Cô Bé Kia Là Con Gái Lâm Phong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Cậu em Lâm, cậu nhận tấm thẻ này đi, dù sao cũng có hai nghìn vạn.

Đừng có dại mà không nhận."
"Tặng ông đó!" Lâm Phong lắc đầu.

Vương Xung nghe vậy thì có vẻ hơi giật mình.
Mà ngay lúc ông ta đang thất thần thì Lâm Phong đã bước đi mấy bước, rồi biến mất trong bóng tối mịt mù.
"Tên Lâm Phong này tính tình thật đúng là có hơi kỳ lạ, lúc nãy hở tí là nói đến tiền, bây giờ có hai nghìn vạn thì lại bỏ."
Vương xung lắc đầu, có hơi khó hiểu.
"Đại ca, anh cảm thấy người như cậu ta có thiếu tiền không?"
Trương Bân ở bên cạnh nói.
"Nói vậy cũng đúng, vậy cậu cảm thấy cậu ta thiếu gì?”
"Rất rõ ràng, thiếu phụ nữ!"
Vương Xung nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng lên, trong lòng đã sáng tỏ.
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Bân tán thưởng:
"Bân Tử, cậu thật đúng là vị quân sư tốt của tôi đó! Đi phân phó cấp dưới tìm một nhóm cô gái trẻ qua đây, tôi muốn chọn một vài người đưa qua cho cậu em Lâm!"

Phía bên kia.

Trên con đường núi gập ghềnh.
Một chiếc xe việt dã màu đen đang di chuyển vững vàng.
Bầu không khí trong xe khá yên bình.
Giang Quân Lâm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ xe, phát ra những tiếng lạch cạch nhỏ xíu.
"Nếu anh muốn nổi giận thì giận đi! Không cần phải cố kìm nén!"
Giọng điệu Trần Y Nặc lạnh như băng.
"Ha ha...!Y Nặc, em hiểu lầm tôi rồi! Sao tôi nỡ nổi giận với em chứ?”
Giang Quân Lâm dịu dàng cười đáp.
"Vậy anh bày ra cái dáng vẻ này cho ai xem? Không sai, anh nghĩ đúng rồi! Luyến Luyến chính là con gái của Lâm Phong đó, thì sao? Nếu anh để tâm thì tối nay tôi rời khỏi nhà họ Giang luôn!"
Trần Y Nặc lạnh lùng nói.
Sao?
Cô bé kia là con gái Lâm Phong?
Sắc mặt Giang Ninh Tịch và Giang Thiên Hòa hơi thay đổi.
Tài xế ngồi ở ghế lái thì chỉ ước gì có thể che lỗ tai lại ngay lập tức, để đỡ phải nghe mấy chuyện không nên nghe.

Nhưng mà Giang Quân Lâm lại không hề tức giận, mà lại nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt tình cảm sâu đậm.
Ánh mắt dịu dàng như nước, như thể muốn nhấn chìm người phụ nữ trước mặt này vậy.
"Y Nặc, sau này em không nên nói như vậy nữa! Tôi yêu em là yêu chính em, tôi không hề để ý tới những chuyện liên quan tới quá khứ của eml Tiểu Luyến Luyến là con của ai tôi cũng không quan tâm! Tôi chỉ biết con bé là con gái em là được!"
Trần Y Nặc nghe vậy thì quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt lạnh lùng tràn ngập sự phức tạp.
Cho dù trái tim cô ấy có cứng rắn đến mấy thì khi đối mặt với Giang Quân Lâm vào thời khắc này cũng không thể nổi giận được!
Hơn nữa, Giang Quân Lâm thật sự tốt với cô ấy! Cho dù là trên phương diện nào thì đều hoàn hảo không thể bắt bẻ.

Giang Quân Lâm nho nhã lịch lãm, tướng mạo đẹp trai, không để tâm tới quá khứ của mình, cũng rất tốt với Tiểu Luyến Luyến.

Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với người đàn ông này!
Hoặc nói cách khác.

Sau Lâm Phong, cô ấy khó mà có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào trên thế giới.

"Dù sao chuyện cũng qua rồi, chính em cũng nên nghĩ thoáng hơn chút! Không phải là tôi nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà tên Lâm Phong đó không đơn giản đâu, cảnh giới võ đạo không yếu.

Mà bây giờ cậu ta qua về rất có thể là có mục đích khác!".

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Giang Quân Lâm nói, vẻ mặt anh ta rất chân thành..

 
Chương 72: 72: Anh Có Ý Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Anh có ý gì.”
Trần Y Nặc nhíu mày hỏi.
“Ha ha...!Tôi cũng chỉ đoán thế mà thôi, nói thêm gì nữa thì tôi lại có vẻ hơi tiểu nhân, không nói cũng vậy.”
Giang Lâm Quân cười lắc đầu.

Anh ta rất biết làm việc.

Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!
Có nhiều khi phải biết một vừa hai phải, nếu cứ nói tiếp thì sẽ bị phản tác dụng.
Anh ta chỉ cần bóng gió một chút, còn lại để Trần Y Nặc tự mình đi khám phá là được.
Quả nhiên, Trần Y Nặc nghe xong, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Đúng vậy!

Rõ ràng Lâm Phong đã biến mất hơn mười năm!
Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Trước đó anh ta gọi điện cho mình là có mục đích gì?
Chẳng lẽ anh ta đã biết thân phận của mình nên tính lợi dụng mình để tiếp cận nhà họ Trần?
Nghĩ tới đây, Trần Y Nặc cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.
Năm đó khi Lâm Phong đột nhiên mất tích, cô ấy tưởng anh đã xảy ra chuyện gì cho nên mới cam lòng đợi mười năm!
Mười năm, cô ấy không ngại làm trái lời cha mẹ nói để sinh hạ Tiểu Luyến Luyến, chịu rất nhiều khổ cực.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại chờ được kết quả như thết
Lâm Phong không chỉ không gặp chuyện gì, ngược lại còn tu luyện được một năm võ thuật.
Hơn nữa trước đó cô ấy còn nhìn thấy Lâm Phong và hai thiếu nữ mười tám tuổi trái ôm phải ấp.
Điều này không phải rõ ràng là, mấy năm qua Lâm Phong có cuộc sống cực kì tốt, rất tốt sao!
Vì sao chứ! Lâm Phong, vì sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy?
Trần Y Nặc xiết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt, rỉ ra máu tươi nhưng cô ấy còn không biết!

Nhìn vẻ mặt của Trần Y Nặc, Giang Quân Lâm biết mình đã đạt được mục đích.

Tiếp theo, chỉ cần thời gian lên men nữa thôi!
Quan hệ giữa Trần Y Nặc và Lâm Phong sẽ càng ngày càng tệ, cuối cùng tới mức không thể cứu vãn được nữa.
Chẳng qua trong chuyện này còn một phiền phức nhỏ cần phải giải quyết!
“Y Nặc, nếu như Lâm Phong thật sự có mục đích khác mà dến đây thì dù thế nào cũng không thể để tên đó biết được thân phận của Tiểu Luyến Luyến! Nếu không nhất định tên đó sẽ dùng Tiểu Luyến Luyến để uy hiếp em!”
“Bất kể thế nào, Tiểu Luyến Luyến cũng là máu mủ của nhà họ Trần!”
Giang Quân Lâm có lòng tốt nhắc nhỏ.

Trần Y Nặc nghe thế thì lạnh lùng ói:
“Tiểu Luyến Luyến là của tôi, ai cũng không mang đi được!”
“Ha ha, tôi chỉ nhắc nhở một chút mà thôi! Nếu như Lâm Phong dám có ý kiến gì với Tiểu Luyến Luyến, Giang Quân Lâm tôi nhất định sẽ là người đầu tiên không bỏ qua!”
“Ngoài ra, về hội chứng Kabuki của Tiểu Luyến Luyến, tôi cũng đã tìm được một vị thần y, có thể vẫn có hi vọng chữa khỏi cho con bé.”
Giang Quân Lâm cười nói.

Trần Y Nặc nghe thấy vậy, nói không cảm động là giả..

 
Chương 73: 73: Trái Tim Cô Ấy Đã Bị Thương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


So với Lâm Phong vô liêm sỉ, hành động của Giang Quân Lâm quả thực quá tốt!
Nếu như ngày xưa mối tình đầu của mình là Giang Quân Lâm thì tốt biết mấy? Đáng tiếc trên đời này không có nếu như!
Trái tim cô ấy đã bị thương chỉ chít, khó có thể thích thêm một người đàn ông nào nữa.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, chỉ một thời gian nữa thôi là chúng ta kết hôn rồi!”
Giang Quân Lâm xoay người qua, muốn đưa tay nắm lấy tay Trần Y Nặc, nhưng Trần Y Nặc lại tránh đi theo bản năng.
Điều này khiến trong mắt anh ta thoáng qua chút bất mãn.
Đã đến nước này rồi, còn rụt rè cái gì chứ?
Chỉ có điều anh ta cũng không thể hiện gì cả, chỉ lúng túng thu tay về.

“Cho tôi chút thời gian đi.”
Trần Y Nặc bình tĩnh nói.
“Đương nhiên rồi! Là do tôi đường đột quá, em lại là một cô gái tốt, đáng tiếc cứ gặp phải đàn ông tồi
Giang Quân Lâm nhẹ nhàng nói.

Trần Y Nặc không đáp lời, chỉ đưa mắt ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này, hình như Giang Quân Lâm nghĩ tới điều gì đó, quay sang Giang Thiên Hòa nói:
“Ông nội hai, chú Dương nói có thể là nhà họ Tần để sát thủ của Huyết Thủ bắt cóc Ninh Ninh.

Ông cảm thấy thế nào?”
“Có khả năng này! Lão già họ Tần kia đột phá Thiên Cảnh, hiện tại nhà họ Tân đang bành trướng.

Muốn làm chuyện gì mờ ám vào lúc này cũng không có gì lạ.”
Giang Thiên Hòa gật đầu.
“Đã thế thì chúng ta cũng cần gõ cho nhà họ Tần một cái! Nếu không chắc.

bên đó lại cho rằng nhà họ Giang chúng ta dễ bắt nạt, đúng không?”
“Quân Lâm, vậy theo ý cháu thì nên làm gì?” “Muốn gậy ông đập lưng ông, trước hết cứ để Tam Khẩu Đường ra tay trước.”
“Cũng phải, nhà họ Giang chúng ta âm thầm giúp đỡ Tam Khẩu Đường nhiều năm như thế, đối phương cũng nên báo đáp một chút!”

Núi Thái Hồ.
Trong rừng cây xanh um tươi tốt, Huyết Thủ Nhân Đồ dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gọi đi.
“Hành động thế nào rồi?” Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên một âm thanh trầm thấp.
“Thất bại! Thời khắc mấu chốt lại có lão già Giang Thiên Hòa kia chạy tới.

Tôi thấy tình hình không ổn nên lui trước!”
“Diệp Thiên Tâm, tôi không muốn hỏi quá trình, tôi chỉ cần kết quả! Biết chưa?”
“Cậu đừng hung dữ với tôi, tôi không hiểu các cậu tự dưng muốn đi bắt cóc một con bé để làm gì?”
“Chuyện này ông không cần biết! Khối Cực Dương Thạch kia, chờ tới khi nào.

cô hoàn thành nhiệm vụ thì được đưa tới cho ông! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ông đừng mơ tưởng!”
Đầu bên kia lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Huyết Thủ Nhân Đồ cầm điện thoại di động, vẻ mặt cực kì khó coil
Lão ta là ác ma hoành hành ngang dọc khắp giới võ lâm hơn hai mươi năm!
Lại bị một người như thế khinh thường quát mắng, dù đối phương có lai lịch hiển hách cũng không được!
Chỉ là vừa nghĩ tới Cực Dương Thạch, lão ta lại ép mình tỉnh táo lại..

 
Chương 74: 74: Tiền Bối Nói Đùa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thế nhân đầu biết Hấp Huyết đại pháp cực kì lợi hại, có thể hút máu người khác để thăng cấp cảnh giới võ đạo, nhưng loại công pháp này cũng rất tiêu cực.
Đó là nó sẽ ăn mòn mạch máu, làm hao tổn sức sống.

Phải biết rằng năm nay lão ta mới hơn năm mươi tuổi mà thôi!
Nhưng vì tu luyện công pháp này, giờ nhìn lại có người bảo một trăm tuổi cũng không quá!
May mà lão ta có cao nhân chỉ điềm, chỉ cần chia cơ thể ra thành hai phần âm dương là có thể bài trừ ảnh hưởng tiêu cực này!
Hiện tại lão ta đã có Cực Âm Thạch, chỉ còn thiếu khối Cực Dương Thạch!
Có nó rồi, dùng Âm Dương Cực Thạch để rèn luyện cơ thể thì lão ta có thể đột phá lên Địa Cảnh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!
Đúng lúc này, một bóng dáng thon thả cao ráo đi ra.
Huyết Thủ Nhân Đồ căng thẳng, khi phát hiện người tới là Lâm Phong mới thở phào một hơi, nở nụ cười xót xa:
“Thằng nhóc cậu, lá gan cũng lớn lắm! Dám đuổi theo tôi tới tậ nơi này! Không phải cậu cho rằng thân phận của đạo môn nhà cậu thật sự khiến tôi phải kiêng dè đấy chứ?”
Lâm Phong nhìn qua Huyết Thủ Nhân Đồ, hỏi:
“Ông vừa nói chuyện với ai? Cực Dương Thạch ở nơi nào?”
“Nói như vậy nghĩa là cậu đã nghe hết chuyện ban nãy?”
Huyết Thu Nhân Đồ nheo mắt lại.
“Không sai!”

Lâm Phong gật đầu.
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, sát ý trên người không hề che giấu chút nào.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Thăng nhóc kia, tao vốn định tha cho mày một mạng, nhưng mày đã nghe thấy chuyện không nên nghe, vậy thì hôm nay tao chỉ có thể giết mày!”
Nói xong, Huyết Thủ Nhân Đồ đạp một chân xuống đất, cả người mượn lực lao ra, tốc độ nhanh như sét đánh.
Tay phải của lão chộp thẳng tới cổ của Lâm Phong!
Nhìn sức mạnh này, nếu bắt được cổ của Lâm Phong, chỉ sợ đầu cũng bay đi luôn.
Nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại phất tay với lão ta.
Không đợi lão ta kịp phản ứng, bụng đã truyền tới cảm giác như bị vật gì đó đấm mạnh vào.
“Rầm!”
Cả người Huyết Thủ Nhân Đồ bay ra ngoài, nặng nề đập lên thân cây, miệng phun một búng máu to, thê thảm cực kì.

Nếu đám người Giang Thiên Hòa nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ thấy kinh hãi không gì sánh bằng!
Hiện tại Huyết Thủ Nhân Đồ đã xuống dốc tới mức này ư, lại bị người ta một chiêu đánh bại?
“Rốt...!Rốt cuộc mày là ai?”
Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ trên mặt đất, lau máu tươi bên mép, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Phong!
Nội lực phóng ra ngoài!
Không ngờ lại phóng được nội lực ra ngoài!
Đây là bản lĩnh mà chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có!
Nói cách khác, thanh niên trước mặt lão ta lại là một cao thủ Thiên Cảnh!
Giờ khắc này, Huyết Thủ Nhân Đồ cảm thấy rét run.

Lão ta dù có tự tin hay kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, đối mặt với một đại năng Thiên Cảnh cũng tuyệt đối không dám làm bừa.

“Cực Âm Thạc trên người ông đúng không?”
Lâm Phong bình tĩnh hỏi.

“Tiền...!Tiền bối nói đùa, tôi không hiểu...”
“Rầm!”
Còn chưa nói xong, Huyết Thủ Nhân Đồ lại bị đánh bay ra ngoài.

Lúc này bay ra xa hơn, bị thương quá nặng, cơ thể lão ta đánh gãy mấy cây đại thụ trên cả đoạn đường..

 
Chương 75: 75: Một Màn Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Tiền....tiền bối.”
Huyết Thủ Nhân Đồ cố gắng bò bậy, trong ánh mắt đã tràn đầy nỗi sợ hãi.
Đáng thương thay, vừa nhỏ bé yếu đuối, lại còn không ai giúp đố!
Trong tay người trẻ tuổi trước mắt này, lão hắn cảm giác bản thân mình giống như một con gà con vậy.
Không! 'Thậm chí một con gà con cũng không bằng!
Lâm Phong đi tới trước người Huyết Thủ Nhân Đồ, không phí lới nữa, trực tiếp duỗi tay phải ra, ý định thi triển thuật soát hồn.
Một màn này,
Đã khiến Huyết Thủ Nhân Đồ sợ đái ra quần!
“Ùm!”
Huyết Thủ Nhân Đồ lập tức quỳ xuống, khấu đầu phục lạy, nơm nớp lo sợ nói:
“Tiền bối, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một đường sống, sau này tôi sẽ con chó của anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng!”
Hắn rất thông minh!
Biết rằng bản thân không thể đấu lại được, nên lập tức quỳ xuống xin tha.


Đây mới là cơ hội sống duy nhất!
Ánh mắt Lâm Phong sâu không thấy đáy.
'Tên này,
Cũng biết thức thời đấy, dứt khoát nhanh nhẹn.
“Lấy đá cực âm ra đi.”
Lâm Phong nhàn nhạt nói.
Mặc dù Huyết Thủ Nhân Đồ nghe xong vẫn chưa bỏ được, nhưng lúc này làm gì còn dám phí lời, vội vàng lấy trong lòng ra một hòn đá nhỏ.
Viên đá có đường kính khoảng 4 đến 5 cm, toàn thân là màu đen, nhìn có vẻ giống như một cục than đá nhỏ, nhưng nắm trong lòng bàn tay sẽ vô cùng lạnh ngắt.
Ngoài ra,
Trên viên đá vẫn còn âm khí yếu ớt tràn ra.
“Đây chính là đá cực âm sao? Khí âm hàn đi vào xương tủy ba phần, cũng kỳ diệu đấy."
Lâm Phong tự mình lẩm bẩm, “Tiền...!Tiền bối, đá cực âm đã đưa cho ngài rồi, ngài tha mạng cho tôi đi.” Huyết Thử Nhân Đồ mỉm cười nói.
“Tôi hỏi thêm ông một vài vấn đề, nếu ông trả lời thật lòng, có một chút khiến tôi không vừa ý, thì tôi sẽ không cho ông cơ hội mở miệng lần hai đâu.”
Lâm Phong nói.


“Vâng vâng vâng! Tiền bối, ngài cứ việc hỏi, tôi tuyệt đối không dám che giấu.”
Huyết Thủ Nhân Đồ lau mồ hôi trên trán, căng thẳng nói.
Lâm Phong hài lòng gật đầu.

Tuy rằng Huyết Thủ Nhân Đồ không phải là hạng tốt đẹp gì, nhưng kiểu người ác như này ngược lại thường sẽ hiểu được đạo lý kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi,
Chỉ cần có đủ sức mạnh, tiếp xúc với với hạng người này, trái lại lại thoải mái hơn.

“Tại sao ông lại ra tay với công trường đó?”
“Bởi vì công trường thi công quá ồn ào, khiến tôi thấy khó chịu cho nên tôi âm thầm làm vài chuyện nhỏ.

Tôi không hề có ác ý gì khác!”
Huyết Thủ Nhân Đồ hoang mang trả lời.

Lâm Phong nhất thời không nói nên lời.

Lão quỷ đúng là lão quỷ mà!
Chỉ vì người ta thi công ồn ào mà lão lại giế t chết 8 công nhân?
Cũng vì tính tình của anh bây giờ dửng dưng rất nhiều, nếu đổi lại là lúc thanh niên có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, không chửng đã bị vả mặt rồi..

 
Chương 76: 76: Lâm Phong Nhướng Mày


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Vậy là ai khiến ông bắt cóc tiểu công chúa Giang gia?”
Lâm Phong tiếp tục hỏi.
“Là Tần gia! Là cái lão Tần Thiên Trụ bắt tôi làm!”
Huyết Thủ Nhân Đồ lập tức bán đứng người đứng sau thuê mình.

“Viên dã cực dương kia, trong tay của Tần gia?”
“Đúng! Chính là trong tay của lão già Tần Thiên Trụ kia.

Tôi chính là vì đá cực dương kia nên mới bán mạng cho ông ta.”
“Ông cần đá cực âm dương làm gì?”
Huyết Thủ Nhân Đồ đêm chuyện hậu di chứng của công pháp mình——nói ra.


Vì để tồn tại,
Ông đã cư xử khôn ngoan như một tiểu bạch thỏ vậy.
€ó thể nói là đã nói hết những gì mình biết, không hề có chút do dự!
Lâm Phong nhướng mày.
Không ngờ rằng ông già nhìn như sắp chết này lại chỉ mới ngoài 50 tuổi? Cũng quả thực là thê thảm!
“Tiền bối, những điều nên nói tôi đã nói rồi, ngài tha cho tôi được không?” Huyết Thủ Nhân Đồ mặt cười tươi như hoa cúc.
Giúp tôi hẹn Tân Thiên Trụ kia, đợi tôi lấy được đá cực dương, là ông có thể đi được.”
Lâm Phong nói.
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy không chút do dự lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tần Thiên Trụ.
Nói chung chỉ cần ông không chết,
Người khác có chết hay không cũng chẳng can hệ gì tới ông!
Hơn nữa, thái độ vừa rồi của Tân Thiên Trụ cũng khiến ông khó chịu, có thể kéo Tân Thiên Trụ cùng chết, ông ta cũng thấy vui vẻ.
Rất nhanh chóng điện thoại được trả lời.


Huyết Thủ Nhân Đồ nói một cách đáng thương:
“Người tôi lại bắt được rồi! Tôi bây giờ đang ở núi Thái Hồ, ông có thể tới đây giao dịch rồi!”
“Vừa rồi không phải ông nói thất bại rồi sao?”
“Tôi lại đi đánh lén, sau đó thành công rồi! Ông rốt cuộc có muốn tiểu nha đầu này không, lắm lời như thế làm gì?”
“Được! Bây giơ tôi qua đó.”
“Đừng quên đem theo đá cực dương!”
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi,
Điện thoại gác máy.

Huyết Thủ Nhân Đồ nói với Lâm Phong với nụ cười nịnh nọt: “Tiền bối, tôi đã lừa người tới cho ngài rồi!”
“Làm tốt lắm! Đợi đá cực dương tới tay, tôi sẽ để ông rời đi.”
Lâm Phong hài lòng gật đầu.

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng,.

 
Chương 77: 77: Trong Lòng Lại Cảm Thấy Vui Mừng!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sau nửa tiếng, trăng lên đ ỉnh đầu, núi rừng yên tính không một âm thanh.

Chính vào lúc này,
Có tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Lâm Phong và Huyết Thủ Nhân đồ mở to mắt nhìn,
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên, thân mặc bộ đồ màu xám đang chạy nhanh tới.
Khí chất người này trầm tĩnh, mắt sáng như đuốc, rõ ràng là một vị cường giả Địa Cảnh sơ kỳ!
Tần Thiên Trụ đi lại gần, liếc nhìn xung quanh.
Lúc nhìn thấy Lâm Phong, vẻ mặt ông ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã nhìn đi chỗ khác.
Một tên tiểu tử trẻ tuổi, tất nhiên sẽ không đáng để ông để vào trong mắt.

“Người đâu?”
“Đem đá cực dương tới chưa?”
“Đương nhiên là đem tới rồi!”
Tân Thiên Trụ lấy ra một viên đá nhỏ.
Đường kính viên đá khoảng 4 đến 5 cm, nhưng toàn thân nó lại có màu đỏ như máu, giống như nham thạch nóng chảy, tản phát ra cái nóng như thiêu đốt.
Huyết Thủ Nhân Đồ trong ánh mắt hiện lên một chút thèm muốn.

Đây chính là thứ mà trước đó hẳn vẫn luôn muốn có.
Âm dương kết hợp, vô cùng huyền diệu.

Nhưng mà nghĩ đến Lâm Phong bên cạnh, ông lập tức bình tĩnh lại, cười lớn: “Ha ha, Lâm Thiên Trụ, lão ngu ngốc nhà ông, vậy mà tin tôi như thế!”
Nhưng không ngờ thần sắc của Tần Thiên Trụ không thay đổi, ông cười nhẹ nói:
Thiên Tâm, sao tôi lại không hiểu tính cách của ông chứ? Chẳng qua là muốn lừa tôi qua đây, để cướp đá cực dương sao? Đầu nằm trong dự liệu của tôi
Huyết Thủ Nhân Đồ cau mày nói: “Nếu đã đoán được rồi, sao ông còn qua đây?”
“Bởi vì tôi nghĩ ra rồi! Dựa vào kiểu người như ông làm việc, rõ ràng chỉ là đang tốn thời gian thôi!”
“Mà tôi tới đây đên nay, là muốn viên đá cực âm trong tay ông! Nếu ông thức thời thì giao nó ra đây, tránh chịu đau khổi”
“Ông cũng thật là quỷ quyệt đấy!”
“Như nhau cả thôi!”
Tần Thiên Trụ cười khinh thường.
Sau đó,
Xua tay.
Chỉ thấy trong rừng sâu một lão già mặc áo choàng xám bước ra.

“Diệp Thiên Tâm, lâu rồi không gặp!”

Ngay khi lão già mặc áo choàng xám bước ra, liền mỉm cười chào hỏi.

“Tần Khôn!”
Đồng tử của Huyết Thủ Nhân Đồ co lại, vô cùng kinh sợ.
Sau đó,
Trong lòng lại cảm thấy vui mừng!
Cũng may đêm nay có Lâm Phong bên cạnh!
“Tiền bối, người này tên là Tân Khôn, là cao nhân đời trước của Tân gia, bây giờ thực lực nhắm chừng đã là hậu kỳ Địa Cảnh rồi!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cung kính nói với Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thấy cảnh tượng này.

Hai người Tần Khôn và Tân Thiên Trụ đều hơi nheo mắt lại.

Tình huống gì đây?
Đường đường Huyết Thủ Nhân Đồ, vậy mà lại khúm na khúm núm trước một tên tiểu tử trẻ tuổi?
Hai người cẩn thận nhìn Lâm Phong, Nhưng, nhìn kiểu gì cũng không thấy được Lâm Phong có điểm gì đặc biệt!
“Diệp Thiên Tâm, ông thật sự là càng sống càng thụt lùi, vậy mà lại khom lưng khuyu gối trước một tiểu bối!”
Tần Thiên Trụ vô cùng khinh thường.

“Tiểu bối?”
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe thấy không khỏi bật cười, nhưng cũng không buồn giải thích..

 
Chương 78: 78: Não Anh Tàn Rồi Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâm Phong không muốn lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đứng dậy nói:
“Nếu đã tới rồi, thì giao đá cực dương ra đi, đừng nghĩ đến chuyện chống cự, chống cự cũng vô dụng thôi!”
“Não anh tàn rồi sao? Cho dù là Huyết Thủ Nhân Đồ cũng không dám nói chuyện với tôi như thế!”
Tân Thiên Trụ cười lạnh một tiếng.
Lâm Phong lắc đầu, bóng dáng lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Tốc độ nhanh tới kinh người!
Khoảnh khắc tiếp theo,
Anh xuất hiện tại chỗ chỉ cách trước mặt tần Thiên Trụ khoảng một mét, vươn tay phải ra tóm lấy Tần Thiên Trụ.
Đồng tử của Tần Thiên Trụ co lại, theo bản năng của một người luyện võ, ông ta lập tức đánh trả.
Nhưng căn bản vô tác dụng!
Lâm Phong dễ dàng đã nắm lấy cổ của ông ta.
Sau đó,

Anh nhanh chóng đưa tay còn lại lần mò trong quần áo của ông ta,
Sau khi lấy được đá cực dương về tay, Lâm Phong mới thuận tay ném Tân Thiên Trụ đi.
“Phich!”
Tần Thiên Trụ sơ kỳ Địa Cảnh trực tiếp bị ném thẳng ra xa cả mười mấy mét, cuối cùng bị đạp mạnh vào một cái cây và phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Một màn này,
Xảy ra quá nhanh!
Cho nên cho đến sau khi Tân Thiên Trụ bị va vào cây,
Thì Huyết Thủ Nhân Đồ và Tần Khôn bên cạnh mới phản ứng l ại.

Huyết Thủ Nhân Đồ mặt cười hả hê.
Còn sắc mặt củ Tân Khôn thì đột nhiên thay đổi, một cú nhảy dài mười mấy mét, đến bên cạnh Tân Thiên Trụ, đỡ ông đứng dậy.
“Trụ Tử, con không sao chứ?”
“Không....không sao.”

Tần Thiên Trụ lau máu ở khóe miệng, vẻ mặt âm trầm nhìn Lâm Phong.

Chuyện tới nước này,
Ông ta làm sao có thể không biết được người trẻ tuổi trước mặt này, không đơn giản chứ?
Nhưng ông ta cũng không quá sợ hãi! Ông thấy rằng,
Lâm Phong hoàn toàn là nhờ vào thân pháp nhanh nhẹn, khiến cho ông trở tay không kịp.
Một khi ông nghiêm túc, đối phương có muốn đẩy lùi mình nữa, cũng không dễ dàng như vậy!
“Rốt cuộc anh là ai? Lại còn dám giúp Huyết Thủ Nhân Đô cướp đồ của Tân gia ta? Anh có biết mình đã gây ra họa lớn thể nào không?”
Tần Thiên Trụ lạnh lùng hỏi.

Lâm Phong thu vào đá cực dương, nhàn nhạt nói: “Tân gia lợi hại lắm sao?”
“Tần gia ta là một trong tam đại gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, trong gia tốc cao thủ nhiều vô số kể, anh nói xem?”
Tần Thiên Trụ hừ lạnh một tiếng.

“Tần gia và Giang gia so sánh thế nào?”
“Anh là người Giang gia tìm tới sao?”
“Không phải!”.

 
Chương 79: 79: Tân Khôn Ngầm Hiểu Trong Lòng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


'Tần Thiên Trụ nghe được lời này thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó,
Ông ngầm nháy mắt với Tần Khôn.

'Tân Khôn ngầm hiểu trong lòng.

Hai vị cao thủ Tân gia lập tức cùng ra tay, chia ra đừng ở hai bên, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, ngăn cản Lâm Phong dựa vào thân pháp cao siêu kia, cuỗm mất viên đá chạy trốn.

“Thức thời, thì hãy mau giao viên đá cực dương ra đây cho tôi! Bây giờ tôi đã có sự chuẩn bị, thân pháp của anh đã không còn đất dụng võ nữa rồi!”
Tần Thiên Trụ lạnh lùng nói.

“Nhóc con, cậu cũng có chút bản lĩnh! Đáng tiếc là núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn! Tần gia ta không phải là người mà cậu có thể dây vào được đâu!”
'Tân Khôn cũng cười lạnh một tiếng.

“Người không biết không sợ.



Lâm Phong vốn vì chuyện của Trần Y Nặc, mà trong lòng có chút bực dọc.

Lúc này lại nhìn thấy hai người Tàn gia này lại không có con mắt như thế, trong lòng không khỏi tức giận.

Anh giơ tay lên, vẫy 2 lần một cách tùy ý.

“Âm!”
Tân Thiên Trụ và Tân Khôn bị đập bay xa vào trong không trung mười mấy mét, cuối cùng bị nện mạnh xuống đất, khiến cho mặt đất bị hổng một lỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Huyết Thủ Nhân Đồ không khỏi nuốt nước bọt.

Mặc dù ông ta cũng vừa được lĩnh giáo qua động tác vãy tay này, nhưng lân thứ hai nhìn thấy, vẫn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Chuyện này thực sự là không thể tin được.

Chỉ tùy tiện vung tay thôi, Mà có thể ập bay hai vị cường giả Địa Cảnh!
Cường giả Thiên Cảnh, đáng sợ dến thế sao!

Cùng lúc này.

Hai người Tần Thiên Trụ và Tân Khôn dìu đỡ lẫn nhau, gượng bò dậy, toàn thân là máu, kinh hãi nhìn Lâm Phong.

Vốn tưởng rằng người này cũng hòm hòm thôi, không ngờ thực tế lại là một người giả lợn ăn thịt hổ!
“Nội lực phóng ra bên ngoài, anh là Thiên Cảnh đại năng!” “Đá cực dương, ông còn cần không?”
Lâm Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Tân Thiên Trụ trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Không! không cần nữa! tặng cho tiền bối”
Suy nghĩ của ông ta giống hệt với Huyết Thủ Nhân Đồ.

Sau khi thấy Lâm Phong là Thiên Cảnh Đại Năng, lập tức từ bỏ việc chống cự, biểu hiện rất chi là khôn khéo.

Trong giới võ đạo có một cách nói bất thành văn, Dưới Thiên Cảnh đều là sâu kiến! Bởi vì giữa Thiên Cảnh và Địa Cảnh là một ranh giới!
Sau khi đạt tới Thiên Cảnh, không những có thể phóng thích nội lực.

còn có thể mượn dừng sức mạnh trời đất để đối địch!
Theo như ông ta biết,
'Trước mắt cả thành phố Kim Lăng người đột phá Thiên Cảnh, cũng chỉ có vị Võ Minh kia!
Mà giờ đây,
Lại xuất hiện vị thứ hai!
Mà người này,
Lại còn trẻ như thết.

 
Chương 80: 80: Chuyện Đã Như Vây


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nghĩ tới đây,
Trong lòng Tân Thiên Trụ không tránh được cảm thấy có chút đau lòng! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
“Ha ha, tần Thiện Trụ, lão già nhà ông cũng có ngày hôm nay à?”
Lúc này, Huyết Thủ Nhân Đồ bên cạnh cười phá lên một cách hả hê.

Vừa rồi ông ta cũng bị Lâm Phong tẩn cho một trận như vậy.
Giờ nhìn thấy Tân Thiên Trụ cũng ăn đòn, so ra như thế, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tần Thiên Trụ lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Tâm.
Huyết Thủ Nhân Đồ chắc chắn biết được thực lực của Lâm Phong, cho nên cố ý lừa ông tới đây để hãm hại ông!
Được lắm! Đồ khốn nạn, Tân gia ta nhất định sẽ không tha cho ông!
Tần Thiên Trụ sắc mặt cực kỳ khó coi.
Huyết Thủ Nhân Đồ chú ý tới sắc mặt Tân Thiên Trụ, trong lòng gấp gáp, cũng không nói thêm lời nào nữa.
“Ông khẳng định không cần nữa? Con người tôi rất dân chủ, không thích ép buộc người khác, có ý kiến gì thì có thể đưa ra.”
Lâm Phong lại hỏi.


“Không cần, không cần nữa!”
Tân Thiên Trụ ngoan ngoãn nói, nhưng trong lòng lại dấy lên một trận chửi rủa.
Thật....đúng là đạo đức giả!
“Nếu đã như vậy, vậy ta đi đây!”
Lâm Phong nhàn nhạt nói một câu, rồi sau đó xoay người rời đi.

Anh cũng không phải là kẻ cuồng giết người,
Cướp được đồ người khác, mà còn giết luôn người ta, chuyện như vậy anh làm không được.
“Tiền bối, đợi tôi với.”
Trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ căng thẳng, vội vàng đi theo.
Sau khi hai người ròi đi,
'Tân Thiên Trụ cuối cùng nhịn không được, đấm một quyền vào thân cây bên cạnh.
“mẹ nó! Sao tự dưng lại xuất hiện một vị cường giả Thiên Cảnh trẻ tuổi như vậy chứi”
“Trụ tử, con bình tình trước đất”
Trân Khôn cau mày nói.
“Tam thúc, người nói xem con làm sao bình tĩnh được! Con dêm khuya tới đây.

như vậy, kết quả không những bị ăn đánh một trận, đá cực dương còn bị cướp đi luôn! Sao con có thể thảm như thế!”
Tần Thiên Trụ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện đã như vây, con có tức giận cũng chẳng làm gì được!”
“Hơn nữa, người này tuổi còn trẻ mà đã là cường giả Thiên Cảnh, thế lực đẳng sau e rằng vượt qua tưởng tượng của chúng ta! Chúng ta bị hắn đánh cho một trận, cũng xem như không mất mặt.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2.

Mộng Có Đành Buông
3.

Không Hẹn Mà Đến
4.

Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================
Tần Khôn lắc lắc đầu.
Tần Thiên Trụ suy nghĩ, cũng thấy có lý, nên tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
“Thực ra, nếu sớm biết người này là võ giả Thiên Cảnh, chúng ta nên chủ động tặng luôn đá cực dương, có lẽ kết thân được với hắn!”
Tần Khôn thở dài một hơi.


Ông nhìn về phía Lâm Phong rời đi nói: “Giờ đây Giang gia đã làm xong tuyến đường Vân Xuyên Trần gia, còn Trần gia lại là một trong những thế lực mạnh nhất Vân Xuyên, cao thủ Thiên Cảnh trong tộc không dưới một người!”
“Nếu như chúng ta còn không nghĩ đối sách, đợi đến sau khi Giang gia cùng với đích nữ Trần gia đại hôn, chính là lúc mà Tân gia ta sẽ bị diệt!”
Tần Thiên Trụ nghe được lời này thì sắc mặt ngưng trọng.
Hai nhà Giang, Tần, trước giờ như nước với lửa.
Mà lần này bọn họ còn bắt cóc Giang Tịch Ninh, cũng là một con bài trong kế hoạch để chống lại Giang gia mà thôi, nhưng không ngờ Huyết Thủ Nhân Đồ lại vô dụng như vậy!
“Thực ra dựa theo điều tra, người con gái chưa kết hôn của Trần Y Nặc, bị mắc một chứng bệnh cực kỳ hiếm gặp, gọi là hội chứng Kabukil”
Mà Giang gia tìm thấy một vị thần y, có thể sẽ chữa khỏi được bệnh này, cho nên Trần Y Nặc mới đồng ý gả vào Giang gia!”
“Nếu như chúng ta ra tay từ chỗ này, có thể sẽ thay đổi được cục diện!”
Tần Khôn chậm rãi nói.

“Tam thúc, ý của thúc là?”
“Đúng vậy! Thần y Trại Hoa Đà, nợ Tần gia chúng ta một ân tình, chúng ta có thể đi tìm ông ta xuất sơn thử xem! Nếu như có thể kéo Trần gia gia nhập vào phe cánh Tần gia chúng ta, Giang gia sẽ còn đáng sợ nữa!”
“Nếu không được nữa, chúng ta chỉ có thể mời người lén lút xử lý Trân Y Nặc này, nói chung là tuyệt đối không được để cô ta gả vào Giang gia!”.

 
Chương 81: 81: Dương Là Sống Âm Là Chết!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bóng đêm mịt mờ, vắng vẻ không tiếng động.

Lâm Phong vừa đi vừa quan sát Âm Dương Cực Thạch trong tay.

Hai khối đá này đặt chung một chỗ với nhau thật kì diệu.
Hai khí Âm Dương dung hợp giao thoa với nhau lại tạo ra được một Âm Dương đồ hai thái cực nhàn nhạt trong tay anh.
Trong bức tranh đó, hai con cá Âm Dương chậm rãi chuyển động, phóng ra một tràng vực âm dương kỳ diệu.
Dương là sống, âm là chết!
Sống và chết không ngừng tuần hoàn!
"Không hổ là năng lượng sơ khai của trời đất, hai luồng khí Âm Dương này đi vào cơ thể, không chỉ rèn luyện cơ thể, cũng có thể dung nhập vào kim đan trong cơ thể mình, hỗ trợ mình phá tan bình cảnh, để bước vào Nguyên Anh kỳ!”
Trong mắt Lâm Phong lóe lên ánh sáng.
Chỉ là chớp mắt sau gương mặt anh đã bình tĩnh trở lại.
Nếu như là trước kia anh nhất định sẽ cực kì vui vẻ.

'Thế nhưng trong đầu hiện tại nhớ tới chuyện của Trần Y Nặc, thực sự khó mà vui nổi.
"Được rồi, theo tôi cả một quãng đường dài như thế, đã đến nơi an toàn rồi, ông đi đi.”
Lâm Phong quay đầu lại, nhìn về phía Huyết Thủ Nhân Đồ đẳng sau.
Lúc này Huyết Thủ Nhân Đồ đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Lâm Phong nói vậy mới phát hiện mình đã đi theo anh chừng hơn hai mươi dặm đường.
"Tiền bối, tôi...”
"Đừng có tính toán làm gì, còn đi theo nữa đừng trách tôi không khách sáo.” Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, sau đó quay người rời đi.
Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn theo bóng dáng Lâm Phong, cắn răng, vẫn đi theo.

"Tiền bối!”
"Ông!”
Lâm Phong đột ngột quay đầu lại.
Tay túm chặt lấy cổ Huyết Thủ Nhân Đồ, xách lão ta lên, lạnh lẽo nói:
"Lời tôi nói ông nghe không hiểu sao?”
"Tiền...!Tiền bối! Tôi...!Tôi muốn làm một giao dịch với cậu.”

Huyết Thủ Nhân Đồ bị bóp chặt cổ, gương mặt đỏ lên, giọng nói đứt đoạn, chật vật đáp lời.
Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày, rồi tiện tay vứt lão ta xuống đất, thản nhiên nói:
"Giao dịch? Ông có thể giao dịch cái gì với tôi?”
Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy khỏi mặt đất, hít thở sâu một hơi, vội vàng nói:
"Tiền bối, với trạng thái hiện tại của tôi, không có Âm Dương Cực Thạch, có lẽ không sống nổi quá ba tháng!”
Cho nên tôi chỉ cần cậu chấp nhận đưa Âm Dương Cực Thạch cho tôi, mạng của Diệp Thiên Tâm tôi chính là của cậu! Cậu muốn tôi làm gì thì tôi sẽ đi làm cái đó”
"Đáng tiếc, mạng của ông trước mặt tôi không đáng bao nhiêu tiền.”
Lâm Phong cười lạnh một tiếng.

"Tôi biết mạng của tôi không đáng là gì với tiền bối, nhưng ở thế gian này tôi chính là một tồn tại siêu cấp! Toàn bộ giới võ đạo ở Giang Nam này, các thế lực
lớn tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
"Hai mươi năm qua, đến liên minh võ đạo cũng không bắt nổi tôi, điều này đã chứng minh được giá trị của tôi!”
Huyết Thủ Nhân Đồ nói dối không chớp mắt về bản thân.

Lâm Phong nghe vậy thì im lặng.

Hiện tại anh không có đàn em, đúng là làm gì cũng bất tiện..

 
Chương 82: 82: Đúng Là Ngu Ngốc Một Cách Đáng Yêu!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mà Huyết Thủ Nhân Đồ này là võ giả Địa Cảnh sơ kỳ, là lão làng trong giới võ đạo, tính ra cũng xứng làm chó săn cho mình!
Nhìn thấy Lâm Phong lộ ra vẻ mặt như thế, Huyết Thủ Nhân Đồ âm thầm cảm thấy vui vẻ, lập tức thêm dầu vào lửa, nói:
"Tiền bối, cậu thu nhận tôi đi! Sau này chuyện gì mà cậu không tiện làm đều có thể giao cho tôi.”
"Cũng được đi, sau này ông đi theo tôi.” Lâm Phong thản nhiên nói.

Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy thì âm thầm mừng rỡ.
'Thầm nghĩ thằng nhãi này tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng đối nhân xử thế vẫn còn hơi non nớt!
€ó ví dụ trước đó là nhà họ Tần rồi nhưng vẫn dám tin lời lão ta! Không biết Huyết Thủ Nhân Đồ rất hay nói điêu sao?
Chậc chậc...
Đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!
"Vậy còn Âm Dương Cực Thạch?”
Huyết Thủ Nhân Đồ kìm nén sự vui mừng của mình lại, cẩn thận hỏi.
"Tôi không đưa Âm Dương Cực Thạch cho ông được, chỉ là với tình trạng của ông thì tôi có thể chữa khỏi.”
Lâm Phong trả lời.

Trên núi mười năm, ngoại trừ tu luyện ra, tài luyện thuốc của anh cũng là đỉnh cao.
Một di chứng do tâm pháp võ thuật tạo ra không hề đáng kể đối với anh.
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe thấy vậy, con ngươi hơi co lại, run giọng hỏi:
"Thật...!thật sao?”
"Đương nhiên là thật! Ông theo tôi về, tôi cho ông một toa thuốc, ông cứ dựa theo đó mà bốc thuốc, không đến nửa ngày thì tình trạng của ông có thể khỏi hẳn rồi”
Lâm Phong gật đầu.
"Rầm rầm rầm!”
Huyết Thủ Nhân Đồ quỳ mọp xuống đất, dập đầu thật mạnh ba cái, kích động.

khóc:
"Chỉ cần tiền bối có thể giúp tôi khôi phục lại, sau này cậu chính là cha mẹ tái sinh Diệp Thiên Tâm tôi! Dù cậu có bắt tôi ăn phân thì tôi cũng ăn!”
"Yên tâm, tôi sẽ không bắt ông ăn phân.”
Lâm Phong chỉ bình tĩnh nói một câu.
Huyết Thủ Nhân Đồ là hạng người gì, đương nhiên là anh biết rõ ràng.


Chỉ là anh cũng chẳng thèm để ý.
Dưới sức mạnh tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế đều là công cốc.

Anh có một vạn phương pháp khiến Huyết Thủ Nhân Đồ phải một lòng một dạ làm việc cho mình.

Đúng lúc này...!
Điện thoại của Lâm Phong vang lên, tiếng chuông này là dành riêng cho em gái Tiểu Dao.

Điện thoại vừa được thông, giọng nói hoảng hốt của Tiểu Dao truyền thẳng vào tai anh.

"Anh ơi...!Hu hu anh đừng tới, bọn họ rất đông, không cần lo cho em.” Lâm Phong nghe thấy vậy thì âm thầm giật mình.

Anh còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới một giọng nam đầy xót xa:
"Lâm Phong đúng không? Giọng của em gái mày chắc mày cũng vừa nghe.

thấy rồi...”.

 
Chương 83: 83: Người Này Đã Ở Trên Thiên Cảnh Rồi Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Tao không quan tâm mày là ai, cũng không cần biết mày bắt em gái tao với mục đích gì...”
Lâm Phong cắt ngang lời đối phương nói, trong giọng nói không để lộ bất cứ cảm xúc nào, tỉnh táo đến đáng sợ.
"Tao cho mày biết, tao không phải người mày có thể chọc vào!”
"Hiện tại, ngay lập tức trả lại em gái tao không bị tổn hại đến một sợi lông tóc nào về nhà, tao có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”
"Nếu không, tao đảm bảo chỉ trong vòng mười phút tao sẽ chạy tới chỗ mày, bẻ gãy từng cái xương một trên người mày, sau đó sẽ bẻ cổ mày, gi ết chết mày!”
"Thậm chí người đã liên hệ với mày cũng sẽ bị mày liên lụy, chết không có chỗ
chôn.

Đầu bên kia điện thoại chỉ im lặng trong chốc lát.

Ngay sau đó, tiếng cười giễu cợt điên cuồng vang lên.
"Ha ha ha ha...!Lâm Phong ơi là Lâm Phong, mày đúng là phách lối! Tao vốn định cho mày biết địa điểm để mày tới đây, nhưng giờ tao đổi ý rồi!”
"Tao lại muốn xem xem mày chạy tới đây trong mười phút kiểu gì!”
"Quá ngạo mạn thì sẽ phải trả cái giá rất lớn, trong vòng mười phút nếu mày.

không tới được thì chờ nhặt xác cho em gái mày đi.”
"Cuối cùng, chúc mày may mắn nhé!” Dứt lời, Lâm Phong còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị cúp rất dứt khoát.


"Kẹt kẹt...”
Gương mặt Lâm Phong u ám đến mức có thể tích ra nước, hai tay nắm chặt với nhau, khớp xương kêu răng rắc.
Rồng có vảy ngược, sờ vào là phải chết! Mà em gái Tiểu Dao hiện tại chính là cái vảy ngược của anh!
Chỉ là anh nhanh chóng tỉnh táo lại, bởi vì anh đã để lại một dấu ấn linh khí trên người em gái mình từ trước đó.
Chỉ cần em gái gặp phải nguy hiểm tới tính mạng thì dấu ấn linh khí đó sẽ nổ tung.
Đến lúc đó dù là võ giả Thiên Cảnh cũng chỉ có một con đường chết.
Mà bây giờ anh không hề cảm thấy dấu ấn linh khí đó có động tĩnh gì, điều này chứng tỏ rằng em gái của anh vẫn đang được an toàn!
"Tiền bối, sao vậy?”
Huyết Thủ Nhân Đồ ở bên cạnh cẩn thận hỏi.

"Em gái tôi bị bắt cóc.”
Lâm Phong nói với vẻ mặt cực kì bình tĩnh.
"Cái gì? Ai dám bắt cóc em gái của tiền bối? Huyết Thủ Nhân Đồ tôi nhất định sẽ là người đầu tiên không chấp nhận!”
Vẻ mặt Huyết Thủ Nhân Đồ lạnh lẽo, sát khí ngập trời, dáng vẻ như sắp chọc.

thủng trời cao.
Lâm Phong không đáp lời.
Anh nhắm hai mắt lại, cảm nhận được vị trí dấu ấn linh khí mà mình đã để lại, phát hiện vị trí hiện tại của em gái nằm trong phạm vi cách nhà mình không xa.

Như vậy xem ra lúc đám người kia bắt cóc em gái anh cũng không đi quá xa.

"Tại thôn Lâm Gia ở ngoại ô có một căn nhà một tầng, ông tới đó chờ tôi đi.” Lâm Phong nói.
"Tiền bối, vậy còn cậu? Có cần tôi đi cùng tới cứu người không?”
Huyết Thủ Nhân Đồ hỏi.
Lâm Phong không nói gì mà chỉ nhảy lên một cái, thoáng cái đã biến mất trên bầu trời đêm mênh mang.
Hình ảnh này khiến Huyết Thủ Nhân Đồ giật mình hoảng sợ.

"Bay...!Bay hả?”
Huyết Thủ Nhân Đồ muốn quỳ xuống.
Cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh.
Lão ta biết rằng, cho dù là cường giả Thiên Cảnh cũng còn lâu mới có thể phi hành như thết
Lễ nào...!
Người này đã ở trên Thiên Cảnh rồi sao?
Huyết Thủ Nhân Đồ âm thầm cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Lão ta còn định nhân lúc đã chữa bệnh xong xuôi rồi sẽ bỏ chạy thật xa.

Đùa gì thế?
Lão ta đường đường là một lão ma đầu giết người như ngóe, uống máu người như uống nước lã mà lại cam tâm làm chó săn cho người khác sao?
Nhưng khi nhìn thấy điều vừa nãy, lão ta đột nhiên cảm thấy hình như làm chó săn cũng ngon.

Có người mạnh như thế bảo vệ, liên minh võ đạo Giang Nam có là gì!.

 
Chương 84: 84: Võ Giả Sơ Kỳ Hoàng Cảnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cũng vào lúc này.

Bên trong một công trường bỏ hoang ở ngoại ô Kim Lăng.
Võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh A Đạt bỏ điện thoại xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ giếu cợt.
Người đàn ông trung niên có hơi thở hùng hậu, mắt sáng như đuốc, bỗng chốc cũng là võ giả Hoàng Cảnh, mà lại còn là hậu kỳ Hoàng Cảnh!
Ngoại trừ hai đại võ giả Hoàng Cảnh tọa trận ra,
Bên trong nhà máy lớn như vậy, còn có tới ba mươi, bốn mươi người đang ông mặc đồ đen thân hình cường tráng đứng thẳng tắp.
Trong bóng tối, Lại có thêm hàng chục cây súng máy màu đen được gác yên trên kệ.

Miệng súng màu đen nhánh tản phát ra luồng khí uy nghiêm đáng sợ.
Vì để đối phó Lâm Phong, lần này Đường Khẩu thứ hai của Tam Khẩu Đường, có thể nói là phái xuất ra toàn bộ tinh nhuệ!
Mà đây chính là phong cách làm việc của Tam Khẩu Đường!
Cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận!
Tuyết đối không được để đối thủ, có được cơ hội trốn thoát may mắn nào cải! “A Đạt, hắn nói thế nào?”
Người đàn ông trung niên mặc đồ xám bình tĩnh nói.

“Tiểu tử này cũng quá hống hách, lại còn dám uy hiếp tôi, bắt tôi đưa em gái của hắn về, nếu không trong 10 phút sẽ chạy tới đây, giết hết toàn bộ chúng ta!”
A Đạt cười chế giều.
Người trung niên mặc đồ xám nghe vậy thì mặt nghệt ra, sau đó cũng nhịn không được mà bật cười.
“Lâm Phong này xem ra cũng rất dũng cảm! Chẳng trách lại dám cho nổ tung đám người của Trịnh Thiên Hổ.

Với kiểu tính cách này của hắn mà có thể sống tới giờ, cũng xem như là kỳ tích rồi!”
“Một tên phế vật mà thôi, dựa vào thuốc nổ để xử lý Trịnh Thiên Hổ, mà cho.

rằng bản thân rất lợi hại? Hắn không nghĩ rằng, Trịnh Thiên Hổ chỉ là một tên tay sai trong Đường Khẩu thứ hai của chúng ta mà thôi.”
A Đạt khuôn mặt tràn đầy sự khinh miệt, lại nói:
“Theo như tôi thấy, Tư Đồ đại nhân vẫn quá cẩn thận rồi! Lại còn để anh tới đây giúp tôi! Loại vô dụng này, một mình tôi cũng đủ xử lý hắn rồi!”
“Tính cách của Tư Đồ đại nhân chính là như vậy! Chúng ta thân là thuộc hạ thì vẫn đừng nên nói bừa thì hơn, làm tốt phần việc của mình là được.”
“Đó là đương nhiên!”
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Hai đại võ giả Hoàng Cảnh không hẹn mà gặp cùng đưa mắt về phía một góc của nahf máy.
Bên trong góc phòng.

Lâm Vân Dao ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối của mình, sắc mặt tái nhợt, thân thể khế run rẩy.
Cô ấy chỉ là một nữ sinh viên đại học yếu ớt mà thôi, Chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy?
“Khoản tiền phá dỡ, tôi có thể không cần nữa! Mấy người có thể tha cho tôi không?”
Lâm vân Dao lấy hết dũng khí, khẩn trương hỏi.

Theo cô, đám người này là những người lo liệu việc tháo dỡ, bắt cóc cô chẳng qua vì vì bắt mình phải chịu phục tùng, lấy được nhà riêng mình với mức giá rẻ mà thôi.

“Tiền phá dỡ? em gái, em nghĩ ngây thơ quá rồi đấy!”
A Đạt đi tới trước mặt Lâm Vân Dao, từ trên cao nhìn xuống cô, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia thèm muốn.

Không thể không nói.

Em gái này nhìn ngon nghẻ xinh đẹp, giống như một đóa hoa mới chớm nở.

Đối diện với kiểu con gái toát ra hơi thở trẻ trung này, chín mươi chín phần trăm đàn ông đều thèm muốn, tất nhiên hắn ta cũng không phải ngoại lệ.

“Chẳng lẽ các người không phải là vì việc dỡ nhà ư?” Lâm Vân Dao cảm thấy kinh ngạc.

“Tất nhiên là không! Anh của cô giết hơn năm mươi người bọn tôi, lần này bọn tôi chính là tới để báo thù anh cô!”.

 
Chương 85: 85: Nói Cho Cùng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


A Đạt lạnh lùng nói.
“Không thể nào! Sao anh của tôi có thể giết nhiều người như thế chứ, chuyện này nhất định là hiểu lầm rồi!”
Lâm Vân Dao cảm thấy khó mà tin được.

Nói cho cùng, 'Tâm lý hiện tại của cô vẫn còn rất đơn thuần.
Trong mắt cô, giết người là phạm pháp, phải đền mạng, đừng nói đến chuyện khuếch trương như giết tận năm mươi sáu người như vậy!”
“tiểu nha đầu, chẳng lẽ anh cô không nói cho cô chuyện này sao?” A Đạt vẻ mặt kỳ quái nói.
“Anh của cô là một người độc ác! Vừ rồi còn nói là sẽ tới giết hết toàn bộ những người ở đây đấy!”
Lâm Vân Dao nghe thấy điều này mà trong lòng không khỏi run rẩy.

Một mặt khác,
Cô không tin anh của mình lại tàn nhẫn như vậy, lại coi mạng người như cỏ rác.
Một mặt khác, cô lại sợ anh mình xảy ra chuyện.
Dù gì hiện tại ở đây cũng nhiều người như vậy, nhiều súng máy như vậy! Cho dù anh là một người tu tiên, e là cũng không đối phó nổi! “Các...các anh có thể tha cho chúng tôi không?”

Lâm Vân Dao cắn răng, run rẩy nói.
“Đúng là một em gái chưa trải sự đời, những lời thiểu năng như vậy mà em cũng có thể nói ra được?”
A Đạt cưới chế nhạo.

Ngay sau đó.

Một đôi mắt nheo lại hững thú nhìn thân thể của Lâm Vân Dao.
“Muốn tôi bỏ qua cho anh trai cô cũng được, có điều cô phải hy sinh một chút mới được!”
“Anh...anh muốn làm gì?”
“Tất nhiên là tôi muốn làm chuyện đó!”
“Không....không làm chuyện đó được!”
Lâm Vân Dao che ngực, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
A Đạt nghe vậy sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, cười khẩy một tiếng nói: _
“Chuyện này không phải cô muốn là được
“Nhìn dáng vẻ này của cô, chắc là vẫn còn trinh nhỉ? Anh cô nói sẽ nhanh tới đây trong mười phút, mười phút này đủ để tôi làm mười lần rồi!”

“Đừng...đừng mài! Đừng hiếp tôi.” Lâm Vân Dao hoang mang lo sợ, bò dậy xoay người bỏ chạy.
A Đạt nhàn nhã đi theo sau cô, thèm muốn nhìn vào cặp mông đầy đặn của Lâm Vân Dao, trông giống như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Nhìn thấy cảnh này.
Mấy chục người đàn ông mặc đồ đen vội vàng quay lưng lại, không dám nhìn.

Người trung niên mặc đồ xám khẽ lắc đầu.

Hắn biết tính cách A Đạt vô cùng háo sắc, cho nên cũng không ngăn cản.

Hơn nữa, chỉ là một em gái bình thường mà thôi, chơi đùa chút cũng chẳng làm sao cả.

Nhưng chính vào lúc này.

“Âm!”
Cửa lớn của nhà máy bỏ hoang bị đá tung từ bên ngoài.

Ngay sau đó, Lâm Phong vẻ mặt u ám đi vào.

Một màn này,.

 
Chương 86: 86: Tuyệt Đối Sẽ Sợ Bắn Đái!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Người trung niên mặc đồ xám liếc nhìn Lâm Phong, nhẹ nhàng vẫy tay.

“Xoet, xoẹt, xoẹtl~”
Hàng chục vệ sĩ chạy nhanh lại vây quanh Lâm Phong.
Mấy chục nòng súng đen nhánh kí cũng chĩa thẳng vào Lâm Phong, tiếng nạp đạn có thể nghe được rõ ràng trong nhà máy trống không này.
“Đến cũng nhanh đấy, còn chưa tới mười phút nữa!”
A Đạt ngừng đuổi theo Lâm Vân Dao, dời anh mắt trêu chọc về phía Lâm Phong nói:
“Tới sớm không bằng tới đúng lúc, tao đang chuẩn bị chiến một trận với em gái mày, nếu mày đã tới rồi, vừa hay có thể đứng một bên tập trung quan sát, học hỏi kỹ thuật cao siêu của tao!”
Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn A Đạt.
Chỉ nhìn thoáng qua anh đã nhận ra, người này chính là người vừa rồi nói chuyện với anhI
Vốn dĩ với quan điểm một người sắp chết, thì không cần phải lãng phí lời nói, Lâm Phong đưa mắt nhìn em gái, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi em, anh tới muộn rồi!”
“Anh...Anh không nên tới đây! Bọn họ có nhiều người, lại có nhiều súng.”
“Nha đầu ngốc, cho dù dầu sôi lửa bỏng, anh cũng sẽ tới! Huống gì là mấy tên xấu xí gớm ghiếc này! Hơn nữa em quên anh làm cái gì sao?”
“Chuyện này cũng là anh không tính toán, cứ nghĩ là không nguy hiểm đến tính ạng em là được, nào ngờ em lại bị người ta bắt cóc!”

“Hu hu...anh, anh tốt với em quá.”
“Đừng khóc, anh sẽ đưa em về nhà.”
Nào nào nào!!!
Thấy cảnh tượng này,
Một nhóm người trong đám không thể chịu nổi.
Nhất là A Đạt và người trung niên mặc đồ xám nổi da gà khắp người.
Cái quái gì vậy!
Ở đây làm trò buồn nôn cho ai xem vậy hả?
Còn nói bọn họ xấu xí gớm ghiếc?
Đơn giản là không thể nhin nổi, cũng không cần phải nhịn nữa!
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé.

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Lâm Phong, mày đúng thật là vừa ngu vừa làm người ta buồn nôn!! Dám giết Trịnh Thiên Hổ, đắc tội với Tam Khẩu Đường bọn tao, hôm nay là ngày mày phải chết!”
A Đạt vung tay giận dữ.

Hàng chục vệ sĩ cao lớn thô kệch lập tức tấn công về phía Lâm Phong.
Tất cả bọn họ đều cầm gậy, miệng cười hung dữ, trông có vẻ cực kỳ hung ác.
Nếu là người thường nhìn thấy cảnh này,
Tuyệt đối sẽ sợ bắn đái!
Nhưng sắc mặt Lâm Phong lại không thay đổi, đứng bất động tại chỗ.
Cho đến khi đám người tới gần trước mặt, anh mới nhảy lên, tung một cú đá bay vòng 360 độ, vừa tiêu sái vừa phóng khoáng.
“Âm!”
“Âm!”
“Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt,
Hàng chục vệ sĩ lao tới đều bị anh đã ngã lăn xuống đất, năm trên mặt đất mà đầu chảy máu, không ngừng kêu la.

Thấy cảnh tượng này.

A Đạt và người trung niên mặc đồ xám nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.

Chẳng trách thằng nhóc này hống hách ngang ngược như vậy,
Đúng là bản lĩnh cũng thực sự không tồi!
Có điều,
Cũng chỉ có thể mà thôi!
Đối mặt với hai cao thủ Hoàng Cảnh cùng với mấy chục khẩu súng máy trong bóng tối, cho dù là một vị Huyền Cảnh cao thủ tới đây đi nữa, cũng chỉ có thể ôm hận mà chết thôi!.

 
Chương 87: 87: Lâm Vân Dao Che Miệng Lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Oa!"
Lâm Vân Dao che miệng lại.
Mặc dù cô ấy biết anh trai mình là người tu hành, nhưng là một người bình thường nên cô ấy cũng không biết ba chữ này bao hàm ý nghĩa lớn thế nào!
Giờ phút nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ấy lập tức dời sông lấp biển, khiếp sợ vô cùng!
Chỉ một cú đá xoáy thôi mà đã giải quyết mười mấy tên đàn ông lực lưỡng, anh trai cũng mạnh quá đi mất!
"Nếu càng nhiều người càng có lợi thì Trịnh Thiên Hổ đã không chết rồi."
Lâm Phong nhìn về phía A Đạt và người trung niên mặc áo bào xám rồi từ tốn nói.
"Nhưng chơi mày thì được! Mày tưởng bản thân vô địch thật hay sao?" A Đạt cười khẩy một tiếng.
"Thật ra thì tôi còn đang tò mò tại sao ông biết Trịnh Thiên Hổ là do tôi xử lý đây."
Lâm Phong hỏi.
"Có một thứ được gọi là camera lỗ kim đấy, mày có biết không?” A Đạt bình tĩnh nói.
Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày.
Lúc đó anh đã xử lý toàn bộ người trong biệt thự rồi, còn phá huỷ cả toà biệt thự nữa.
Tưởng rằng không để lại bất cứ dấu vết nào, thế mà không ngờ rằng lại bị camera lỗ kim âm thầm ghi hình lại hết rồi

Xem ra, sau này phải làm việc cẩn thận hơn chút.

Anh thì thế nào cũng được, nhưng sẽ liên lụy tới những người bên cạnh!
Dù sao thì Cửu Thiên Tiên diễn pháp của anh cũng chỉ có người có linh thể trời sinh mới có thể tu luyện!
"Các ông đã nhìn thấy việc tôi làm rồi vậy mà còn dám tới tìm tôi báo thù sao?"
Lâm Phong hỏi tiếp.
"Có gì mà không dám chứ? Chỉ là chút thuốc nổ thôi mà tượng dọa được Tam Khẩu Đường bọn tao sao? Mày thật đúng là quá ngây thơ!"
A Đạt cười khẩy một tiếng.

Truyện Cung Đấu
"Thuốc nổ?"
Lâm Phong hơi giật mình.
Anh lập tức hiểu rõ tất cả, khoé miệng hơi nhếch lên.
Thật đúng là một lũ lợn mà!
Còn tưởng rằng mình dùng thuốc nổ cho nổ biệt thự kia à?

"Được rồi, cái gì nên nói đều đã nói rồi!"
"Cho dù mày có kiêu ngạo thế nào thì tao giết mày cũng chỉ cần một nắm đấm thôi."
A Đạt "hừ" một tiếng.

Ông ta đạp một chân xuống, cả cơ thể mượn lực mà bắn mạnh đi.
Sức mạnh của võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh lúc này đã lộ rõ sự sắc bén hung ác, một nắm đấm tung ra kéo theo cưồng phong gào thét, khí thế đáng sợ!
Nhìn thấy cảnh này.

Những người có mặt không khỏi nhìn qua, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi.
"Nắm đấm này mạnh quá đi! Còn làm cho tôi sợ hơn cả cú đá vòng lúc nấy nữa!"
"Vớ vẩn, ngài A Đạt là võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh đó! Đã tu được nội lực rồi, một nắm đấm này của ông ta thì có là con trâu cũng bị có khi cũng bị đánh chết thôi!"
"Ha ha, vậy để xem cái thằng nhóc này còn có thể kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Ngay cả người trung niên mặc áo bào xám cũng lặng lẽ gật đầu.

Phát hiện ra sức mạnh của A Đạt đã mạnh hơn một bậc, có thể bước vào trung kỳ Hoàng Cảnh bất cứ lúc nào!
Sức mạnh thế này, nhìn khắp cả giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng thì cũng được coi là hạng hai rồi!
"Chết đi! Thứ sâu bọi”
A Đạt nhanh chóng vọt tới trước mắt..

 
Chương 88: 88: Cả Cơ Thể Cũng Đang Run Rẩy Không Ngừng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mạnh mẽ tung một nắm đấm vào ngực Lâm Phong.
"Uỳnh!"
Lâm Phong vươn tay phải ra nhẹ nhàng bắt được nắm đấm của A Đạt.

Sau đó, anh hơi dùng lực một chút.
"Răng rắc!"
Cảng tay A Đạt đã lập tức bị đánh gãy thành vô số đoạn, cánh tay thẳng tắp trở nên mềm oặt chỉ trong nháy mắt.
"AI" Nỗi đau to lớn khiến ông ta kêu gào thảm thiết thê lương.
Cả cơ thể cũng đang run rẩy không ngừng.
"Shh..."
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người cũng không khỏi hít sâu một hơi.

Sao có thể như này được?

Ngài A Đạt là võ giả sơ kỳ Hoàng Cảnh đó!
Một nắm đấm giết một con trâu còn được!
Bây giờ lại bị một thằng tiểu bối vô danh ko so?
"Có nhớ lời tôi đã nói với ông trong điện thoại không?"
Lâm Phong bình tĩnh nhìn A Đạt, từ tốn nói.
"Mày...
Trong lòng A Đạt căng thẳng.
Giờ phút này sao mà ông ta không nhận ra rằng thanh niên trước mặt này không phải là một người mà ông ta có thể đối phó chứ?
Ông ta là sơ kỳ Hoàng Cảnh, mà Lâm Phong rất có thể đã là trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!
Còn nếu hơn nữa? Ông ta không dám nghĩ tiếp, cũng cảm thấy không thể nào! "A Thu, cứu tôi! Thằng nhóc này không tầm thường đâu."
A Đạt lập tức lên tiếng cầu cứu với người trung niên mặc áo bào xám đứng cách đó không xa.
Thực ra dù A Đạt không nói thì người trung niên mặc áo bào xám cũng chuẩn bị ra tay rồi!
Ông ta không thể nào trơ mắt nhìn A Đạt bị kẻ khác gi ết chết!
"Nếu tao đoán không nhầm thì hẳn là mày cũng đã đạt tới trung kỳ Hoàng Cảnh rồi? Tuổi còn nhỏ mà đã đạt được tới cảnh giới này thì đúng là không tầm thường, thậm chí cũng chẳng kém thiếu đường chủ của bọn tao là bao!"

"Thế nhưng, mày rất quá đáng! Không biết một đạo lý rằng cứng quá thì dễ gấy! Có thể trưởng thành thì gọi là thiên tài, mà không trưởng thành được thì chỉ là một đống rác rưởi mà thôi!"
"Hôm nay mày gặp A Thu tao! Chính là để cướp cái mạng mày đấy."
A Thi lạnh lùng nói một câu.
Vừa dứt lời.
Một luồng hơi thể của một võ giả hậu kỳ Hoàng Cảnh đã lập tức tràn ra từ cơ thể ông ta.
"Âm!"
Những người có mặt cảm nhận được cảm giác áp đảo cực lớn, chỉ thấy như hơi thở mình dồn dập hơn.

Mạnh! Quá mạnh! Ngài A Thu thật sự quá mạnh!
Cho dù là một con hổ thì khi đối đầu với ngài A Thu cũng chỉ có thể nắm phần thua nhỉ?
Đông đảo thành viên của Tam Khẩu Đường vô cùng phấn khích.

Trong ánh mắt sùng bái của bọn họ, A Thu di chuyển một bước đi qua bảy tám mét, tới trước mặt Lâm Phong chỉ trong nháy mắt, tung một chưởng thật mạnh ral
"Vô địch kinh lôi chưởng!"
Đối mặt với một chưởng sắc bén này, trong lòng Lâm Phong không có chút lay động nào, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Thật ra năng lực cũng không lớn, nhưng tên cái chiêu võ này lại mạnh bạo thật!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top