Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

admin

Thánh Ngự Hư Không
admin
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
851,683
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Tác giả: Nhật Lịch Thu Quý/日历秋季
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: 日历秋季

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Xuyên Không, Ngọt

Team dịch: Đan Linh

Giới thiệu

Cô gái pháp y Lâm Linh xuyên không đến năm cuối cấp ba, nhận được hệ thống phá án. Lúc này, thành phố Giang Ninh liên tiếp xảy ra án mạng lớn, án tồn đọng chất đống, Lâm Linh tình cờ được cảnh sát công nhận, bắt đầu cuộc sống phá án bên ngoài, liên tục phá các vụ án lớn và tồn đọng.

Vụ án thiếu nữ hàng xóm bị ngộ độc vào sáng sớm, vụ án tai nạn xe hơi ven đường hư hư thực thực, vụ án xác chết trong hang đá, vụ án sinh viên khoa lịch sử mất tích,… đủ loại vụ án, tưởng chừng khó bề phân biệt, có sự tham gia của Lâm Linh, luôn có thể xoay chuyển tình thế, lần lượt tuyên bố phá án.

Mùa tốt nghiệp chưa đến, người khác loay hoay tìm việc, Lâm Linh sớm trở thành mục tiêu của các cục cảnh sát khắp nơi, đều dùng hết mọi cách để muốn cướp cô về tay. Chú của Lộ Hàn Xuyên để cướp được Lâm Linh, gọi cháu trai mình đến, để anh đi xem mắt với Lâm Linh. Lộ Hàn Xuyên gặp Lâm Linh, cười, cô gái này anh quen!
 
Chương 1


Mưa tháng chín se se lạnh, trời tờ mờ sáng, mới hơn bốn giờ sáng, vài nhà đã bật đèn.

Khu dân cư Gia Hòa được xây dựng từ nguồn vốn huy động của nhà máy in nhuộm. Hầu hết cư dân đều là công nhân cũ của nhà máy in nhuộm, họ đều quen biết nhau. Gia đình họ Phùng và họ Lâm ở tầng một của tòa nhà hai không chỉ quen biết nhau mà hai gia đình còn có mối quan hệ rất tốt.

Lâm Linh là con gái độc nhất của nhà họ Lâm, cô ở trong phòng ngủ hướng nam. Cô là bị đánh thức bởi tiếng gõ mõ "cạch cạch", trên đường phố ngoài cửa sổ có người bán hàng rong gõ tay cầm bằng sắt của xe ba bánh, vừa gõ vừa rao hàng bằng giọng dài.

Đối diện đường có một bưu điện cũ, trên bức tường màu xanh đậm của bưu điện treo một chiếc đồng hồ lớn, chiếc đồng hồ cổ kính và nặng nề, nhìn xuống đường phố và dòng người, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

Hơi thở cuộc sống đô thị nồng nặc và môi trường chưa từng thấy, tất cả đều quá chân thực, trong dòng chảy chậm rãi của thời gian không ngừng nói với cô đây không phải là mơ.

Kiếp trước cô là một bác sĩ pháp y, những vụ án khó giải quyết trong tỉnh thường mời cô đến hiện trường.

Cô nghĩ, có lẽ là tai nạn xe hơi đó, cô mới xuyên đến đây, trở thành con gái độc nhất lưu lạc bên ngoài nhiều năm của nhà họ Lâm?

Nguyên chủ vẫn là học sinh lớp 12!

Nói cách khác, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, xuyên đến đây, vào tháng 7 năm sau, cô còn phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học một lần nữa! Nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trong đầu cô như khởi động một chiếc máy phát tự động, còn tự mang theo nhạc nền khẩn trương, những cảnh tượng thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó lần lượt hiện ra ngẫu nhiên…

Không thể nghĩ thêm nữa, Lâm Linh xoa xoa trán, cảm thấy đầu óc càng đau hơn.

Sắp đến giờ đi học, có người gõ cửa bên ngoài. Lâm Linh không muốn nhúc nhích, kéo chăn lên, nhắm mắt chuẩn bị ngủ thêm một lát. Buổi tối cô ngủ không ngon giấc, bây giờ đầu óc còn ong ong.

Tiếng gõ cửa nhanh chóng dừng lại, là ba cô đang nói chuyện với chị họ của Lâm Linh: "Những năm qua Linh Linh ở bên ngoài, cơ thể suy nhược, tháng trước lại ốm nặng một trận, để con bé ngủ thêm một lát, kịp."

Ông vừa dứt lời, một tiếng hét chói tai xuyên qua cánh cửa gỗ truyền đến. Giọng nói đột ngột đó, va vào màng nhĩ của gia đình họ Lâm, khiến ông giật mình, hộp t.h.u.ố.c lá vừa cầm lên suýt rơi xuống đất.

Mẹ của Lâm Linh mặt tái mét, nhỏ giọng nói: "Giọng này nghe rợn người quá, nhà đối diện không bị trộm chứ?"

"Không giống, tôi nghe họ khóc." Ba của Lâm Linh lại nghe một lúc, mở cửa.

Tiếng động đó cũng làm Lâm Linh giật mình, cô vội vàng đứng dậy, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng để ở đầu giường.

Nhìn vào gương, có thể thấy chất tóc hiện tại của cô không tốt lắm. Mái tóc dài ngang vai khô xơ, chẻ ngọn.
 
Chương 2


Cửa nhà họ Phùng đối diện hé mở, cả nhà họ Phùng đều chen chúc trong một phòng ngủ hướng nam để khóc. Phòng ngủ đó là nơi ở của Phùng Sơ Tuyết, con gái nhà họ Phùng. Cô ấy mới đính hôn vào cuối tháng trước, trên trần nhà vẫn còn treo những dải tua rua màu sắc được dán trước đó, trông rất náo nhiệt.

Nhưng chủ nhân căn phòng đang nằm trên giường nhắm chặt mắt, có bọt mép trào ra. Mặc kệ người nhà họ Phùng có gọi hay lay thế nào, người trên giường cũng không có phản ứng gì.

Mẹ của Lâm Linh đứng ở cửa nhìn thoáng qua chiếc giường bên trong, liền như bị trúng tà, đồng tử co lại.

Ở độ tuổi của bà, chuyện cưới xin, tang ma bà không biết đã tham dự bao nhiêu lần, cũng tiễn đưa không ít người già trong dòng họ, tự nhiên biết người mới c.h.ế.t trông như thế nào.

Sáng sớm tinh mơ, cô gái nhà họ Phùng này, sao lại chết?!

Lâm Linh đứng ở cửa, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp ban đầu, cô rất tự nhiên quét mắt nhìn căn phòng này một lượt.

Cửa sổ của tòa nhà này đều là cửa sổ hai lớp, bên ngoài lắp song sắt chống trộm, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể nhìn rõ song sắt vẫn còn nguyên vẹn.

Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, trên mặt bàn dựa vào tường ngoài những lọ mỹ phẩm được xếp thành hàng ở góc bàn còn có một hộp thuốc nhựa hình trụ đựng thuốc mỡ.

Tiếng khóc của người nhà họ Phùng rất có sức xuyên thấu, lại có người nghe thấy động tĩnh chạy đến. Mọi người đông đúc, chen Lâm Linh ra phía sau, không thể nhìn thấy tình hình bên trong nữa. Trong đám đông, Lâm Linh nhìn thấy những vết phồng rộp trên cánh tay của Phùng Sơ Tuyết.

Nọc bọ cánh cứng sao?!

Trong sự nghiệp pháp y của cô, không biết có bao nhiêu trường hợp tử vong do ngộ độc. Mặc dù ngộ độc nọc bọ cánh cứng rất hiếm gặp, nhưng cô cũng đã tận mắt chứng kiến.

Có trường hợp người c.h.ế.t trước khi c.h.ế.t mắc bệnh vẩy nến, đã sử dụng thuốc có chứa nọc bọ cánh cứng, không kiểm soát được liều lượng, dẫn đến tử vong. Đây chỉ là dùng ngoài, nếu tự ý uống, tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn.

Để cho cô không hiểu là, cánh tay của Phùng Sơ Tuyết nổi mụn nước, tuy có một số vấn đề về da, nhưng nhìn bằng mắt thường thì đó không phải là bệnh vảy nến, trông giống như bệnh chàm.

Nếu là bệnh chàm, theo lý bác sĩ sẽ không thêm cantharidin*, một loại thuốc cực độc vào thuốc, bởi vì nó không đúng bệnh!

*Cantharidin là một chất béo không mùi, không màu thuộc lớp terpenoid, do nhiều loài bọ cánh cứng tiết ra. Nó là chất gây bỏng hoặc chất độc với liều lượng lớn. . Truyện mới cập nhật

Nếu không phải do bác sĩ kê đơn, vậy thì cantharidin đến từ đâu? Tại sao lại là nơi da bị chàm nổi mụn nước?

Lâm Linh nhìn xung quanh, cảm thấy cái c.h.ế.t của Phùng Sơ Tuyết thật sự rất kỳ lạ, rất có thể không phải do bệnh đột phát. Liên quan đến cái c.h.ế.t bất thường, cảnh sát hình sự chắc sẽ có mặt để điều tra, có thể lát nữa sẽ có người đến.
 
Chương 3


Thực ra cô muốn xem thêm một lúc nữa, nhưng mẹ của Lâm Linh Diêu Ngọc Lan thấy cô cũng đến, liền không do dự kéo cô về nhà.

Diêu Ngọc Lan sợ cô bị dọa, cẩn thận nói: "Mẹ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, có bị dọa không? Không sao chứ Linh Linh..."

Lâm Linh lắc đầu: "Con không sao."

Chị họ của Lâm Linh là Lâm Giảo sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay lạnh toát, thực sự bị dọa sợ, cô ấy chỉ là một học sinh, lần đầu tiên nhìn thấy người c.h.ế.t trước mặt.

Hai chị em về nhà, vội vàng thu dọn đồ đạc ăn cơm, một lúc sau, hai người theo Diêu Ngọc Lan trước sau bước ra khỏi cửa tòa nhà, lúc đi ra ngoài, có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi ngang qua.

Trong đó, một cảnh sát trung niên tay xách hộp khám nghiệm, vừa đi vừa quan sát môi trường xung quanh khi vào cửa. Lâm Linh liếc mắt một cái, liền biết vị cảnh sát kia là pháp y, trên tay ông ta cầm chính là hộp khám nghiệm.

Ba của Lâm Linh vốn nói sẽ lái xe đưa hai chị em đi học, vì nhà ông có xe Chery để đi lại, là ông mua bằng tiền kiếm được từ việc mở xưởng thực phẩm trong những năm gần đây. Nhưng bên nhà nhà họ Phùng vừa xảy ra chuyện, ông không đi được, phải ở lại giúp đỡ, nên người đưa hai chị em đi học là Diêu Ngọc Lan.

Nửa tiếng sau, mấy người xuống xe buýt đông đúc, đến trường trung học số 15.

Trường trung học số 15 tọa lạc ở phía đông Công viên Trung Sơn, thành phố Giang Ninh, là trường trung học trọng điểm của tỉnh. Chỉ kém ba trường trung học tốt nhất thành phố Giang Ninh một bậc, điểm đầu vào cũng rất cao. Với thành tích của nguyên chủ, không đạt được tiêu chuẩn nhập học.

Nhưng cô bé mất tích từ nhỏ, đến mùa hè năm nay mới được tìm thấy với sự hỗ trợ của các nhà hảo tâm, thuộc trường hợp đặc biệt. Để cho cô bé có thể học ở trường trung học số 15, ba của Lâm Linh đã nhờ vả không ít người, chạy chọt khắp các ban ngành như dân chính, công an, giáo dục, mới có thể hoàn thành việc này theo dạng đặc cách.

Khi kiểm tra đầu vào, nguyên chủ chưa đạt 400 điểm, được phân vào lớp 8 khoa học tự nhiên. Diêu Ngọc Lan đưa Lâm Linh đến cổng trường, giúp cô chỉnh lại dây đeo vai, nói: "Mẹ nghe nói bạn cùng bàn của con là học sinh thể thao, không thích học lắm. Chờ một thời gian nữa xem, nếu thực sự không được, mẹ sẽ tìm cách nhờ giáo viên giúp con đổi chỗ ngồi."

Lúc này, Lâm Linh đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cố gắng để bản thân nhập vai, nói: "Không cần đâu ạ, không thích học không có nghĩa là người ta không tốt, cũng không ảnh hưởng đến con. Chuyển con đến trường trung học số 15 đã rất khó khăn rồi, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm phiền giáo viên nữa."

Diêu Ngọc Lan đành phải đồng ý, quay đầu lại, bà giật mình, vừa nhìn thấy người bạn cùng bàn cao lớn của Lâm Linh đi ngang qua cô, bước vào cổng trường.

Nói xấu người ta sau lưng, còn để chính chủ nghe thấy, Diêu Ngọc Lan khá lúng túng. Lâm Linh cười cười, vẫy tay với bà, cũng bước vào cổng trường.
 
Chương 4


Cô đến chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn không nhìn cô, nhưng cậu ta lặng lẽ đưa tay đẩy phía bàn sau chỗ ngồi ra phía sau, để Lâm Linh có thể ngồi rộng rãi hơn. Người ngồi sau Lâm Linh cười khúc khích, mắt lóe lên vẻ nhiều chuyện.

Lâm Linh nhận ra thiện ý của bạn cùng bàn, vội vàng cảm ơn, sau đó nói: "Lời mẹ mình nói vừa rồi chắc cậu cũng nghe thấy đi? Đừng để ý nhé, bà ấy không có ý gì khác đâu."

Bạn cùng bàn mở một cuốn sách, che mặt, ngượng ngùng nói: "Không nghe thấy."

Lâm Linh cười, ngồi xuống bắt đầu lật sách.

Lúc lớp học sắp đầy đủ, giáo viên chủ nhiệm lặng lẽ xuất hiện ở cửa sau, dùng ánh mắt c.h.ế.t chóc nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong phòng. Có học sinh vừa quay đầu, bị ông nhìn một cái, bị dọa sợ đến hồn vía không còn.

Tiết học đầu tiên là toán, giáo viên đến dạy cao gần một mét chín, chưa đến ba mươi tuổi, người rất hài hước, giảng bài cũng không tệ. Tuy Lâm Linh đã quên một phần toán học cấp ba, nhưng nghe cũng không vất vả lắm.

Cô trước đây học đại học y khoa, trường không có môn toán cao cấp này. Sau khi đi làm, vì cần sử dụng hình ảnh tăng cường xử lý dấu vân tay không rõ, cô đã từng học toán cao cấp một cách chuyên sâu, nghiên cứu các loại thuật toán và hàm số, còn phát biểu không ít luận ăn. Cũng bởi vì cố gắng như vậy, cô có thể xử lý nhiều dấu vân tay bị nhòe, giúp cô với tư cách là một nữ pháp y, hỗ trợ phá nhiều vụ án tồn đọng, nổi tiếng trong hệ thống công an tỉnh. Tỉnh gặp phải những vụ án hóc búa, cần pháp y và nhân viên điều tra hỗ trợ, đều sẵn sàng gọi cô.

Nhưng cô cảm thấy những gì cô đã học trước đây vẫn chưa đủ sâu sắc, nếu không phải vì thời gian rảnh sau khi làm việc quá ít, thì cô thực sự có thể tìm hiểu được sâu hơn một chút.

Bây giờ đã có thời gian, quay trở lại thời học sinh, cô vẫn muốn theo đuổi ngành pháp y. Với khả năng của cô, nếu sống như kiếp trước, cô cũng có thể hòa nhập tốt, nhưng chỉ lặp lại quá khứ đối với cô thực sự không có ý nghĩa gì.

Nếu có thể học sâu học kỹ hơn, cũng coi như bù đắp một số tiếc nuối kiếp trước.

Đang suy nghĩ, trong đầu cô vang lên một chuỗi âm thanh điện tử: [Phát hiện giá trị may mắn của ký chủ hơi thấp, cần nhanh chóng kiếm điểm để kéo cao giá trị may mắn. Phạm vi giá trị may mắn là từ 0~100. Giá trị may mắn giảm xuống 0, sinh mệnh chấm dứt. Giá trị may mắn hiện tại 5! Điểm hiện tại 30! 100 điểm có thể đổi được 1 giá trị may mắn.”

Lâm Linh:… Thật sự muộn còn hơn không, hóa ra cô ấy cũng có hệ thống.

Tiếp theo, trước mắt sáng lên một bảng điều khiển tương tự như màn hình: Bổn hệ thống là hệ thống phá án, ký chủ chỉ cần phá án là có thể kiếm điểm, nhận được sự cảm ơn hoặc khen ngợi chân thành từ người khác cũng có thể kiếm điểm. Điểm có thể được sử dụng để tăng giá trị may mắn, cũng có thể được sử dụng để học các kỹ năng sau.
 
Chương 5


Hệ thống phá án? Thật là một cái tên dễ hiểu!

Kinh nghiệm của Lâm Linh khiến tính cách của cô khá điềm đạm, sự xuất hiện của hệ thống này tuy khiến cô ngạc nhiên một lúc, nhưng cũng chỉ là một lúc mà thôi. Đã xuyên không rồi, còn có gì không thể?

Theo như mô tả, hiện tại vận may của cô khá thấp. Ngay cả khi có thể giữ được mạng sống tạm thời, cô cũng dễ gặp xui xẻo.

Cuộn xuống, cô nhận thấy một số kỹ năng có màu xám và không thể nhìn thấy, các kỹ năng có thể nhìn thấy được chia thành hai phần: Kỹ năng chuyên môn và Kỹ năng khác.

Hiện tại, có bốn kỹ năng chuyên môn có thể nhìn thấy: Kiểm tra dấu vân tay, Kiểm tra dấu chân, Tăng cường hình ảnh, Nhân chủng học pháp y.

Tương tự, chỉ có bốn kỹ năng khác được hiển thị: Thoát hiểm, Lặn, Lái xe, Võ thuật.

Nhìn thấy những điểm kỹ năng này, trái tim Lâm Linh rạo rực. Bất kỳ kỹ năng nào được hiển thị đều khiến cô quan tâm.

Trước đây, cô có năng lực hạn chế, môi trường cũng hạn chế, chỉ có thể tham gia vào một số lĩnh vực kỹ năng chuyên môn, nhưng không thể nói là thâm sâu. Nếu có cơ hội sử dụng hệ thống để học chuyên sâu, thì chắc chắn việc giải quyết vụ án sẽ không thể so sánh được. Về các kỹ năng khác, hiện tại cô quan tâm nhất là kỹ năng thoát hiểm. Nghĩ đến đây, cô dùng ý thức nhấp vào khung thả xuống nhỏ bên cạnh thoát hiểm, một vài tùy chọn con nhanh chóng xuất hiện, mục đầu tiên là thoát khỏi dây thừng, cần 200 điểm. Cũng có thể thấy thoát khỏi không gian kín, cũng cần 200 điểm.

Lâm Linh nhìn vào 30 điểm ít ỏi và chỉ còn 5 điểm may mắn của mình, biết rằng hiện tại cô không thể học được gì.

Lúc này, một dòng chữ mới xuất hiện bên dưới bảng điều khiển: Phát hiện ra một vụ án mạng xảy ra gần ký chủ, nạn nhân là Phùng Sơ Tuyết. Vụ án này có thể trở thành án treo, ký chủ có thể hỗ trợ phá án để nhận 400 điểm, ký chủ có nhận nhiệm vụ không?

Lâm Linh: …

Hệ thống cho rằng vụ án của Phùng Sơ Tuyết rất có thể sẽ trở thành một vụ án treo, có nghĩa là sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn.

Lý do tại sao hệ thống không đề cập hoàn toàn đến điều này là vì với thân phận hiện tại của cô, cô không thể tiếp cận được thông tin liên quan đến vụ án, chẳng hạn như t.h.i t.h.ể của Phùng Sơ Tuyết, mẫu xét nghiệm m.á.u và dịch dạ dày, cũng như dấu vân tay mà cảnh sát thu thập được. Với thân phận và hoàn cảnh của cô, việc điều tra các mối quan hệ xã hội của Phùng Sơ Tuyết cũng không phải là điều dễ dàng.

Trong lúc nhất thời, cô không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng 400 điểm quá hấp dẫn, Lâm Linh không thể không động lòng. Với số điểm này, cô có thể chọn đổi lấy điểm may mắn hoặc học các kỹ năng mà cô quan tâm. Nghĩ đến đây, cô nhấn nút chấp nhận nhiệm vụ.

Tiếng bước chân vang lên, là giáo viên toán đang đi tuần. Lâm Linh thu hồi tâm trí, nhìn ba bài toán được viết trên bảng đen, bắt đầu giải.

Lúc giáo viên toán đi ngang qua chỗ Lâm Linh, ông liếc nhìn vào tờ giấy nháp của cô, thấy cô không chỉ giải đúng bài mà còn viết chữ rất đẹp, uyển chuyển, mạnh mẽ, hơn hẳn chữ viết “rồng bay phượng múa” hoặc gà bới của một số học sinh khác. Bản thân giáo viên toán là người yêu thích thư pháp, nên khi nhìn thấy chữ này, ông càng thêm yêu thích.
 
Chương 6


Sau khi ông đi qua, trong đầu Lâm Linh vang lên tiếng "ting": [Nhận được 1 điểm.]

Lâm Linh có chút nghi ngờ, điểm này không phải do giáo viên toán cho chứ? Nếu không phải thì sao?

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên toán quay về phòng giáo viên, tiện miệng nói với giáo viên chủ nhiệm lớp 8, ông Uông: "Nghe nói học sinh mới chuyển đến lớp cậu có kết quả học tập đầu vào không được tốt."

Giáo viên Uông bưng cốc giữ nhiệt lớn uống một ngụm nước, gật đầu: "Đúng vậy, tổng điểm không đến bốn trăm."

Giáo viên chủ nhiệm lớp 6 ở bên cạnh nói: "Là 372, lão Uông còn giữ lại đấy."

Giáo viên Uông hừ một tiếng, không để ý đến ông ta. Học sinh chuyển trường có điểm số này, giáo viên chủ nhiệm nào cũng không muốn nhận. Giáo viên chủ nhiệm lớp 8 trước đây đã về nhà nghỉ sinh, chuẩn bị nhập viện sinh con, nên ông được phân công về lớp này.

Giáo viên toán khá ngạc nhiên, trường trung học số 15 chính là trường trung học số 15, học sinh lớp 8 dù có kém hơn một chút cũng rất ít khi có người thi dưới 400 điểm, điểm này thực sự quá thấp…

Nhớ lại biểu hiện của Lâm Linh trong lớp, ông nói: "Có thể là do môi trường trước đây của em ấy không tốt, đổi môi trường có thể điểm số sẽ tăng lên."

Lời của giáo viên toán đã ảnh hưởng đến giáo viên chủ nhiệm Uông, đến tiết thứ ba, đến lượt ông dạy vật lý cho lớp 8, ông tranh thủ quan sát biểu hiện của Lâm Linh.

Không tệ, nghe giảng thực sự rất nghiêm túc. Tiết tự học buổi tối đầu tiên, giáo viên tiếng Anh cho lớp trưởng phát xuống một bộ đề thi, yêu cầu học sinh làm xong trong một tiết học. Giáo viên Uông cũng phát một bộ đề kiểm tra đơn giản, kiểm tra nội dung giảng dạy trong hai tuần này.

Buổi tối tự học, ông không đi, đợi khi thu bài kiểm tra, ông tranh thủ ngồi trong phòng giáo viên chấm bài. Chấm xong bài của Lâm Linh, ông chìm vào suy tư.

Giáo viên tiếng Anh bên cạnh đang bận rộn, đột nhiên nói với ông: "Học sinh mới của lớp cậu thi tiếng Anh được 136 điểm, xếp thứ ba trong lớp 8, điểm này thực sự rất cao, chênh lệch khá lớn so với kỳ thi đầu vào. Có phải lúc đó em ấy quá căng thẳng, không phát huy tốt không?"

Giáo viên Uông có chút không dám tin, nhìn sang thì thấy trên giấy thi thực sự được viết bằng bút đỏ là 136.

Rồi lại nghĩ đến điểm vật lý vừa rồi của Lâm Linh, giáo viên Uông cảm thấy điểm số này hơi chói mắt.

"Đúng rồi, lần kiểm tra vật lý nhỏ này của em ấy được bao nhiêu điểm?" Giáo viên tiếng Anh nhớ ra lúc nãy giáo viên Uông cũng đang chấm bài, nên hỏi thăm.

Giáo viên Vương có chút bực bội, nói: "Lần này đề ít, điểm tròn là 100, em ấy được 32…" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Muốn Thoát Khỏi Anh
2. Thiên Tài Tiên Đạo
3. Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
4. [Ngôn Tình] Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ
=====================================

Giáo viên tiếng Anh: …

Lúc giáo viên Uông xuất hiện ở cửa sau lớp học, Lâm Linh đang lật sách vật lý lớp 11.

Do công việc, cô tiếp xúc nhiều với toán cao cấp, hóa học và sinh học, tiếng Anh cũng thường xuyên được sử dụng như một công cụ khi đọc tài liệu nước ngoài, vì vậy việc đạt điểm cao hoàn toàn không thành vấn đề, cô vẫn cố tình thi thấp, để tránh điểm quá cao, quá nổi bật.
 
Chương 7


Trong số tất cả các môn học sắp thi đại học, vật lý là môn học cô cần nỗ lực nhất.

Ước tính lần kiểm tra nhỏ này chỉ được hai ba chục điểm, không có cách nào, những gì đã học trước đây cơ bản đều trả lại cho giáo viên, bài kiểm tra đều là đoán mò.

Chín giờ tối, học sinh lớp 12 ùa xuống cầu thang. Thời này, không có nhiều phụ huynh đón học sinh trung học, vợ chồng nhà họ Lâm đứng bên chiếc xe Chery ở phía đối diện đường rất bắt mắt. Vì nhà họ Phùng xảy ra chuyện, cả hai đều mặc đồ đen, đơn giản nhất.

Lúc bọn họ về đến nhà, cửa nhà họ Phùng hé mở, trong nhà có người đi tới đi lui.

Cả ngày hôm nay, nhà họ Phùng không ngớt người, cảnh sát, người quen xung quanh và họ hàng nhà họ Phùng đến từng đợt. Buổi trưa, cảnh sát còn đến nhà họ Lâm để hỏi một số thông tin liên quan đến Phùng Sơ Tuyết. Vì các hộ dân xung quanh đều đã hỏi, đây chỉ là điều tra thông thường, vợ chồng nhà họ Lâm cũng không có gì phải lo lắng, có gì nói nấy.

Lâm Khánh Đông chưa ăn cơm, muốn đi sang nhà bên: "Tôi phải đi xem một chút. Cô ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ nhé."

Diêu Ngọc Lan nói: “Em cũng đi xuống dưới, mẹ Tiểu Tuyết không ăn uống gì cả ngày rồi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.” Vợ chồng họ cùng đi, chỉ còn lại hai chị em Lâm Linh Lâm Giảo, không nói gì thật kỳ lạ, Lâm Giảo chủ động nói: “Chốc nữa hai đứa mình viết bài tập, em có gì không hiểu cứ hỏi chị, chị sẽ giải thích cho, không cần hỏi người khác.”

Thật ra Lâm Linh có thể tự học, cô chỉ là quên mất, không phải là không có kiến thức cơ bản. Ôn tập lại một chút, sau đó làm thêm vài bài tập, chẳng mấy chốc, điểm số sẽ được cải thiện.

Nhưng Lâm Giảo là người ở tạm ở đây, Lâm Linh sợ cô ấy nhạy cảm không thoải mái, nên nói: “Vâng, làm bài tập trước đã, có gì không hiểu em tự nghiên cứu trước, không được thì hỏi chị sau.”

Hai chị em dọn dẹp bàn học để làm bài tập, rất nhanh đã đến hơn chín giờ, họ mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã bắt đầu từ nhà đối diện.

Lâm Linh mở cửa, đi đến cửa nhà họ Phùng nhìn vào trong, người cãi nhau với người khác lại là vợ chồng Lâm Khánh Đông và Diêu Ngọc Lan. Mà người khởi xướng sự việc lại là một bà lão gần sáu mươi tuổi, búi tóc kiểu cũ, lý do cãi nhau lại là vì cô.

Bà lão được gọi là Tạ đại cô, là dì của Phùng Sơ Tuyết, cũng là bà đồng nổi tiếng trong khu vực. Thân phận này khá đặc biệt, định sẵn những lời bà nói ra sẽ khiến người thường kiêng dè. Người già càng dễ tin bà ta hơn.

Còn Diêu Ngọc Lan vốn tính tình hiền lành, sỡ dĩ cãi nhau với bà ta, chính là vì bà đồng này nói với mọi người, Phùng Sơ Tuyết sẽ chết, là vì vận mệnh của cô ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có liên quan không nhỏ đến cô con gái mà nhà họ Lâm tìm về, hai bên là mối quan hệ tiêu trừ lẫn nhau. Ý này khá trắng trợn, tương đương với việc nói thẳng, là vì sự trở về của Lâm Linh, đã cướp đi vận mệnh của Phùng Sơ Tuyết, Phùng Sơ Tuyết mới chết.
 
Chương 8


Gặp phải chuyện như vậy, ba mẹ nào có thể chấp nhận được? Dù Lâm Khánh Đông và Diêu Ngọc Lan có tính tình tốt đến mấy cũng không thể hòa nhã được. Thế là hai bên cãi nhau ầm ĩ, Diêu Ngọc Lan còn lợi dụng chiều cao để cào vào mặt Tạ đại cô mấy cái.

Có mấy người hàng xóm già chơi thân với Lâm Khánh Đông, trong lòng đều bất bình thay ông, cho rằng những lời Tạ đại cô nói đều không có căn cứ, nên đã giúp khuyên giải vài câu. Để vợ chồng Lâm Khánh Đông nguôi giận, đừng để bụng.

Người xem náo nhiệt ngày càng đông, người mấy tầng lầu khác đều đến đây. Cũng có một số người cũng tin lời Tạ đại cô, ánh mắt nhìn Lâm Linh rất cổ quái, giống như nhìn một thứ không may mắn.

Có hai người cũng ở trong tòa nhà này, là một ông già và một bà lão, bọn họ tụ lại với nhau, nhỏ giọng bàn tán: “Gần đây tim tôi không được khỏe, mới hai tháng nay thôi. Trước đây thân thể cũng không tốt, nhưng tim không có vấn đề gì nha. Ông nói xem Tạ đại cô nói có đúng lý không, vận mệnh nha, người khác cướp đi một ít, chúng ta ở gần nói không chừng sẽ bị thiệt.”

Người kia phụ họa: “Tuần trước nhà tôi mất 500 tệ. Khóa cửa cũng không hỏng, chính là mất, không phải xui xẻo thì là gì?”

Diêu Ngọc Lan tai thính, nghe thấy tiếng bàn tán râm ran. Bà tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, trong lòng vô cùng khó chịu, đồng thời cảm thấy một sự bất lực lan tỏa trong lòng, không biết làm thế nào để ngăn chặn những người này tiếp tục tung tin đồn. Người, khi đối mặt với tin đồn, đôi khi thật sự rất bất lực.

Một khi lời đồn này truyền ra ngoài, có thể sẽ lấy mạng Lâm Linh. Bà muốn đánh nhau với những người này, nhưng chưa kịp ra tay, Lâm Linh đã đẩy những người cản đường, đi đến trước mặt hai ông bà lão đang ngồi lê đôi mách, giơ ngón tay gầy guộc tái nhợt, chỉ vào bà lão bên trái nói:

“Khuôn mặt của bà là điển hình của chứng phù nề niêm dịch, nói đơn giản là suy giảm tuyến giáp, hay còn gọi là suy giáp. Bị bệnh này, sẽ bị sưng mặt, mắt vô thần, phản ứng chậm chạp, da khô, thiếu sức sống, bà bây giờ chính là như vậy.”

"Bệnh này liên quan đến việc tiết hormone trong cơ thể, sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, những triệu chứng được đề cập ở trên chỉ là một phần, nếu bệnh lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến tim. Với mức độ của bà, bệnh ít nhất là từ vài năm trước, liên quan gì đến tôi?"

"Nếu bà bị bệnh thì đi chữa bệnh, đừng tìm người khác để đổ lỗi!"

Giọng nói của Lâm Linh không lớn, đủ để những người xung quanh nghe thấy, nhưng lời của cô không có nhiều cảm xúc mãnh liệt, giọng điệu nói chuyện khá bình tĩnh.

Nhưng những lời cô nói ra lại không hề ôn hòa, như thể từng câu từng chữ đều dùng kim châm vào bà lão đang ngồi lê đôi mách kia.

Lâm Linh lại nhìn sang ông lão bên phải và cậu bé phía sau ông, cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, lúc ông lão nói mất tiền, phản ứng của cậu bé không đúng. Lâm Linh làm việc trong đội cảnh sát hình sự lâu rồi, theo các chuyên gia tâm lý học học được một số kỹ năng nhìn người, nhìn phản ứng của cậu bé, cô đã có dự đoán.
 
Chương 9


Cô lại giơ ngón tay lên, nói với ông lão: "Nhà ông mất tiền, khóa cửa không hỏng, tốt nhất nên hỏi người nhà xem có ai lấy mà không nói với ông không. Nói lấy có thể là một cách nói khách sáo, ý nghĩa thực sự là gì, ông tự suy nghĩ đi."

Mọi người xung quanh đều bị hai ba câu chữ của cô làm cho chấn động, cô gầy gò, sắc mặt không tốt, nhưng khí thế và thần thái khi nói chuyện đều khiến người ta cảm thấy một áp lực vô hình. Nhất thời không ai dám đối nói gì với Lâm Linh và gia đình cô.

Lâm Khánh Đông phản ứng lại, cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Ông kinh doanh nhiều năm, tự nhận mình có chút kinh nghiệm, gặp chuyện lại phải nhờ con gái ra mặt để kiểm soát cục diện. Ông không chỉ có xấu hổ và tự trách, mà còn có tự hào. Ông cảm thấy Lâm Linh nhà họ thật sự là người có tư duy nhanh nhạy, nói chuyện có lý có chứng có khí thế, rất có khí chất của người lãnh đạo.

Những suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Lâm Khánh Đông cũng phản ứng lại, chỉ vào ông lão nói: "Lão Lưu, tôi cũng không muốn nói nhiều với ông, trả lại tôi số tiền tôi đã cho ông vay, hai nghìn tệ, trong vòng ba ngày phải trả. Nếu không, tôi sẽ đến chỗ làm việc của con trai ông. Ông tự lo liệu đi."

Tiếp theo, ông lại chỉ vào người đàn ông đang bàn tán về Lâm Linh, nói: "Ông cũng vậy, ông còn nợ nhiều hơn lão Lưu! Ba năm rồi, một vạn hai nghìn tệ vẫn chưa trả cho tôi, bây giờ cũng trả hết đi. Vì những lời ông vừa nói, tình cảm giữa chúng ta đã hết. Tương tự, hạn chót là ba ngày, nếu không chúng ta sẽ ra tòa."

Ông vừa nói xong, hai người đang nợ tiền đều ngơ ngác, sao tự nhiên lại đòi tiền họ? Có ví dụ của họ, cộng thêm màn thể hiện của Lâm Linh lúc nãy, những người có mặt không ai dám nói lung tung.

Diêu Ngọc Lan vẫn cảm thấy ấm ức, bà quay về phòng gọi điện cho cảnh sát, sau khi ra ngoài nói với mọi người: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, lão Lưu, không phải ông nói mất tiền sao? Để cảnh sát đến giúp ông điều tra vụ án, xem tiền này do ai lấy? Còn có Tạ đại cô, bà cũng chờ đấy, trước mặt cảnh sát, bà nên lặp lại những lời vừa nói."



Nghe nói bà đã báo cảnh sát, càng không ai dám nói thêm gì nữa, có vài người lặng lẽ rời đi, phần lớn vẫn ở lại.

Lần này cảnh sát đến rất nhanh, người đến là cảnh sát khu vực nơi xảy ra vụ việc, còn có hai người từ đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát.

Lý do cảnh sát hình sự đi theo là vì họ vừa mới làm việc ở đồn cảnh sát bên kia. Nghe nói nhà họ Lâm báo án, dứt khoát cũng đi theo. Nhân tiện muốn xem, có thể khai thác được manh mối liên quan đến vụ án của Phùng Sơ Tuyết hay không.

"Ai là người báo án?" Một cảnh sát cao lớn hơn ba mươi tuổi dẫn đầu bước vào cửa tòa nhà, sau lưng anh ấy còn có ba người.
 
Chương 10


Lâm Linh nhận ra, sáng nay cảnh sát này cũng đã đến, lúc đó anh ấy cùng với cảnh sát cầm hộp dụng cụ khám nghiệm đi vào tòa nhà, có thể là người của đội cảnh sát hình sự.

Người đứng đầu chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của khu vực Nam Tháp thành phố Giang Ninh La Chiêu, lần này anh ấy đến đồn cảnh sát bên này để điều tra một vụ án khác.

Vừa khéo mẹ của Lâm Linh báo cảnh sát, gia đình của nạn nhân trong vụ án mạng sáng nay cũng có mặt ở đây, cho nên anh ấy đến xem thử có phát hiện mới nào không.

Ban đầu cái c.h.ế.t của Phùng Sơ Tuyết được xác định là do ngộ độc, pháp y đã sử dụng thuốc thử để kiểm tra một số loại ngộ độc thông thường, nhưng không phát hiện ra. Để kiểm tra kỹ hơn, đội hình sự của cục cảnh sát khu vực không thể thực hiện được, cần phải gửi mẫu đến phòng thí nghiệm chất độc của Sở khoa học hình sự thành phố.

Pháp y đã lấy mẫu m.á.u và vật trong dạ dày của nạn nhân, cùng với mẫu thuốc mỡ, gửi đến Sở khoa học hình sự thành phố, kết quả vẫn chưa có. Sở khoa học hình sự có nhiều việc, muốn nhanh chóng thì phải thúc giục.

Bước đầu pháp y của cục cảnh sát khu vực cho là, nguyên nhân gây tử vong của nạn nhân có thể là do ngộ độc cantharidin, loại thuốc này được chiết xuất từ bọ cánh cứng, một số loại thuốc được sử dụng cho bệnh ung thư giai đoạn cuối hoặc bệnh vẩy nến có chứa thành phần này. Nạn nhân không bị bệnh vẩy nến, theo lý thì thuốc mỡ bôi ngoài da của cô ấy không nên có thành phần này. Vì vậy, nếu xác định trong thuốc mỡ có chứa cantharidin, cái c.h.ế.t của nạn nhân về cơ bản có thể được xác định là g.i.ế.c người, lúc đó sẽ phải lập hồ sơ hình sự.

Ba của Lâm Linh nhìn thấy cảnh sát, chủ động tiến lên trình bày sự việc. Diêu Ngọc Lan chỉ vào ông Lưu nói: "Đồng chí, ông ấy nói nhà mất 500 đồng, các đồng chí có thể giúp điều tra được không, nếu không những người này sẽ đổ tội cho Linh Linh nhà tôi, Linh Linh còn nhỏ, còn đi học, không thể gánh nổi cái nồi lớn như vậy. Vẫn nên điều tra cho kỹ đi."

Đội trưởng La liếc nhìn phó trưởng đồn cảnh sát, phó trưởng đồn liền hỏi ông già tự nhận là mất tiền: "Mất tiền? Khi nào, nếu có chuyện này thì có thể báo án, chúng tôi sẽ xử lý."

Ông Lưu bị Lâm Linh nói trúng, cũng đoán được là cháu ngoại của ông đã lấy trộm, ông ta vội vàng xua tay: "Không cần không cần, có thể là tôi nhớ nhầm, cũng có thể là trẻ con lấy mà không nói với tôi. Chuyện nhỏ như vậy thì không cần làm phiền các đồng chí."

Phó trưởng đồn sa sầm mặt mày, nói: "Chưa làm rõ chuyện thì đừng nói lung tung."

Ông Lưu xám xịt đáp lại, không dám nói thêm gì nữa. Những người khác đều im lặng không lên tiếng.

Đội trưởng cảnh sát hình sự La Chiêu lạnh lùng quan sát, nhìn Tạ đại cô vài lần, ánh mắt dò xét khiến Tạ đại cô né tránh ánh mắt.
 
Chương 11


Từ khi hai mươi mấy tuổi La Chiêu đã bắt đầu làm cảnh sát, trước tiên làm việc ở đồn cảnh sát vài năm, sau đó vào đội chống móc túi của phân cục cảnh sát. Trong những năm ở đội chống móc túi, anh ấy không biết đã bắt được bao nhiêu tên trộm, rèn luyện được một đôi mắt tinh tường. Đôi mắt đó giống như nhiều cảnh sát thâm niên khác, nhìn người có chút bản lĩnh.

Ánh mắt của anh ấy lướt qua mặt mọi người, sau đó dừng lại ở một thanh niên. Thanh niên đó có ngoại hình giống Tạ đại cô năm sáu phần, khuôn mặt tròn giống nhau, mắt không to, cao khoảng một mét bảy.

Khí chất của anh ấy khá mạnh mẽ, khiến người ta không dám lên tiếng.

Lâm Linh cũng không lên tiếng, lúc cô nhìn thấy Tạ đại cô, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Tạ đại cô không giống những bà lão bình thường, bà ta chắc chắn đã chứng kiến không ít chuyện, biết nên nói gì và không nên nói gì. Rõ ràng biết nói như vậy làm mất lòng nhà họ Lâm, tại sao bà ta vẫn phải làm vậy, điều này có lợi gì cho bà ta?

Chỉ đơn giản là để thỏa mãn cơn nghiện nói? Không giống lắm.

Cô đang suy nghĩ, không đề phòng La Chiêu đi ra từ nhà họ Phùng, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải một ánh mắt đầy suy tư.

La Chiêu vốn thích suy đoán về con người, thích nhất là suy đoán về đôi mắt của người khác. Từ đôi mắt của người khác, anh ấy có thể nhìn ra được rất nhiều điều. Hai trong số ba người này có biểu hiện bất thường nhất. Một trong số đó là cô gái trước mặt.

Anh ấy cảm thấy, đây không phải là đôi mắt mà một cô gái mười bảy tuổi nên có, ngay cả khi hai người nhìn nhau thoáng qua, cô nhanh chóng thu hồi cảm xúc, nhưng vẫn để La Chiêu bắt gặp được vài phần bất thường.

Tiếp xúc với vụ án này, anh ấy đã phần nào hiểu được tình hình của nhà họ Phùng và nhà họ Lâm đối diện. Cô con gái độc nhất của nhà họ Lâm bị mất tích khi một tuổi, được đưa đến cửa cô nhi viện lúc năm tuổi, lớn lên ở cô nhi viện.

Thân thế như vậy không phù hợp với sự điềm tĩnh không che giấu được trong mắt cô, nhưng nói cô gái này có liên quan trực tiếp đến cái c.h.ế.t của Phùng Sơ Tuyết thì khả năng rất nhỏ. Rốt cuộc cô mới về chưa được bao lâu, hai người không đến mức có ân oán lớn như vậy.

Anh ấy chỉ cảm thấy cô gái này kỳ lạ, nên cũng chú ý hơn một chút.

Tuy nhiên, anh ấy chỉ nhìn thêm vài lần, trong mắt người khác, hình như không đặc biệt chú ý đến Lâm Linh. Nhưng Lâm Linh biết, viên cảnh sát này đang suy đoán về cô.

La Chiêu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với phó trưởng đồn cảnh sát: "Anh dẫn người lấy lời khai của những người này, lấy dấu vân tay của tất cả mọi người."

Nói xong câu này, anh ấy lại thì thầm vài câu với phó trưởng đồn, không biết đã nói gì.

Vốn La Chiêu nghĩ, nếu vụ án của Phùng Sơ Tuyết được xác định là g.i.ế.c người, thì cần phải nhanh chóng điều tra về mối quan hệ xã hội của cô ấy.
 
Chương 12


Như vậy, chồng chưa cưới, bạn trai cũ, họ hàng và đồng nghiệp của Phùng Sơ Tuyết đều là đối tượng điều tra trọng điểm. Rất có thể người hạ độc vào thuốc mỡ là người thân với Phùng Sơ Tuyết.

Bây giờ mượn chuyện báo cảnh sát này, tiện thể lấy dấu vân tay của những người này, vừa hay.

Ngay cả khi vụ án này không phải là g.i.ế.c người, thì những mẫu vân tay này cũng có thể được nhập vào kho vân tay địa phương, mở rộng dung lượng kho vân tay.

Vừa khéo trong tỉnh đang muốn xây dựng kho vân tay, đang lo mẫu quá ít.

Anh ấy còn việc phải làm, không ở lại lâu, loại báo án tranh chấp dân sự này vốn nên do cảnh sát địa phương xử lý, không cần cảnh sát hình sự tham gia. Nói xong chuyện này, anh ấy quay người cùng một cảnh sát hình sự khác rời đi.

Phó trưởng đồn tiễn anh ấy đi, tự mình dẫn hai cảnh sát địa phương đến, trước tiên nói với những người nhà họ Phùng: "Được rồi, đều đến in dấu vân tay, trước khi chưa làm xong biên bản thì ai cũng không được đi."

"Tạ đại cô, bà qua đây, bà in trước." Ông ta không khách khí chỉ vào Tạ đại cô, bảo bà ta qua đây.

La Chiêu vừa đi, áp lực tại hiện trường giảm đi không ít. Có người không muốn in dấu vân tay, liền nói với phó đồn trưởng: "Tôi cũng không nói gì, không liên quan đến tôi, sao lại bắt tôi in dấu vân tay?"

Phó trưởng đồn trừng mắt nhìn anh ta: "Bảo anh in thì anh in, sao lắm chuyện thế? Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa. Anh không làm gì xấu, anh sợ gì?"

Người đó bị hỏi đến mức không nói nên lời, đành phải đi theo Tạ đại cô, chờ lấy dấu vân tay. Phó trưởng đồn nhìn đồng hồ, sau đó lịch sự nói với ba của Lâm Linh: "Bây giờ đã hơn mười một giờ tối rồi, để hai cô con gái nhà anh vào nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai còn phải dậy đi học, người lớn ở đây là được rồi."

Ba Lâm cũng có ý này, trước đó ông đã muốn để Lâm Linh và Lâm Giảo vào, nhưng Lâm Linh không vào.

Bây giờ người Lâm Linh muốn xem đều đã xem rồi, không cần khuyên, tự mình kéo Lâm Giảo vào.

Lúc này Lâm Giảo mới có cơ hội nói: "Em không sao chứ? Bà ta nói bậy đấy, em đừng để bụng."

Lâm Linh định nói mình không sao, thì bị vấp ngã, người lảo đảo, Lâm Giảo đỡ lấy cô mới đứng vững.

Lâm Linh không nói nên lời, nghĩ thầm vận may của mình thật không tốt, đường bằng như vậy mà cũng ngã được.

Cô có tâm sự, không muốn nói nhiều, lắc đầu: "Không sao, lời không hay em nghe nhiều rồi, người khác không dễ dàng ảnh hưởng đến em."

Nói xong, cô vỗ tay với Lâm Giảo, trở về phòng mình, đóng cửa lại.

Sau khi Lâm Linh vào phòng thì bắt đầu tìm kiếm manh mối. Cô lục tung các ngăn kéo, tìm kiếm sổ tay hoặc bất kỳ ghi chú nào có thể cung cấp thông tin về cuộc sống của nguyên chủ.

Phó đồn trưởng lấy vân tay của tất cả mọi người, lại giáo dục mấy Tạ đại cô và mấy người ăn nói bậy bạ một trận, cho đến khi Tạ đại cô nói xin lỗi ba mẹ Lâm Linh ngay trước mặt mọi người, Phó đồn trưởng mới dẫn người rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top