Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 883: Chương 883


Dừng một hồi, Hoàng Ngọc Hài quyết đoán nói: “Em thông báo tin tức này cho Sờ Trần, anh đã nói rồi, mặc kệ những người khác của Hoàng gia đối với Sờ Trần như thế nào, chúng ta nhất định phải duy trì hữu nghị với Sở Trần.”
Hoàng Tú Tú đợi một đêm, chính là đang chờ đáp án của Hoàng Ngọc Hài.

Điều này phù hợp với suy nghĩ bên trong của cô.

Hoàng Tú Tú quyết đoán đáp ứng.

Rất nhanh, Sờ Trần còn đang ờ quán nhỏ Tinh La nhận được
điện thoại của Hoàng Tú Tú.

“Cảm ơn tin tức của cô.” Sở Trần tuy rằng sớm đã biết Tiếu Âm Kỳ tồn tại, nhưng, Sở Trần đã nhận được thiện ý từ cuộc gọi của Hoàng Tú Tú.

Một chiếc xe từ từ dừng lại ở quán nhỏ Tinh La.

Sở Trần đầy cửa đi ra ngoài.

Một bóng dáng xinh đẹp vừa vặn xuống xe, một thân váy dài màu trắng, thanh nhã tuyệt mỹ, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn hơi mờ nhạt phản chiếu khí tức mê người.

Tống Nhan nhìn Sờ Trần cười: “Thời gian không còn sớm, nên về nhà nghỉ ngơi.”
Sở Trần phục hồi tinh thần, đi

qua cằm tay Tống Nhan, nhìn khuôn mặt thuần khiết mỹ lệ này, đôi môi đỏ mọng mê người, Sờ Trần theo bản năng cắn qua…
Thật lâu sau, Tống Nhan chậm rãi mở mắt ra, hai má hồng phấn, nhẹ nhàng đầy Sở Trần ra, ngồi vào trong xe, tỉm đập kịch liệt.

Tên này, một lời không hợp liền hôn, thật xấu!
Trong lòng Tống Nhan có một loại cảm giác ngọt ngào khó hiểu
Sở Trần đã ngồi lên ghế phụ, nháy mắt cười với Tống Nhan: “Bà xã, về nhả thôi.”
Tống Nhan đến đón anh về nhà muộn như vậy, quả thật làm cho cậu Sờ kinh hỉ không thôi.

Tống Nhan ‘ừm’ một tiếng.

Xe rât nhanh liền chậm rãl chạy vào trang viên Tống gia.

“Bả xã, em cỏ đỏi khỏng?” Sờ Trần hỏi một tiếng.

Biệt thự tổ ám nhỏ, Sờ Trằn nấu hai bát mì.

Tống Nhan nếm một miếng, hương vj ngoài dự liệu của oô rất ngon.

“Anh- em chuản bj xong chưa?”
Hai người cơ hồ đồng thanh mở miệng.


Nhln nhau cười.

Táng Nhan hỏỉ chính là thỉèn sư thịnh yến ngày mai, mồ Sở Trần hỏi, chính là công tác chuẩn bị lên kệ thuốc của Dược Phẩm Băc Trần, vào ngày thử hai của thiên
sư thjnh yến, cũng là thời khắc đánh cược giữa Sở Trần và Tiền lão gia được giải quyết.

“Có con át chủ bài anh dánh ra, anh cảm thấy còn có thể có vấn đề không?” Tống Nhan nói, thần sắc thoải mái.

“Bên anh không có vấn đề gì vởiSở Trần mỉm cười nói: “Dù sao anh cũng không cỏ ý định liều mạng này đi tranh vị trí thứ nhất.”
“Nào, em lấy mỉ thay rượu, chúc anh ngày mai thắng ngay từ trận đầu.” Tống Nhan bưng bát mì lên.

Sờ Trần sửng sốt.

Lấy mỉ thay rượu.

Em thật đủng là dám nỏi.

“Nào, ăn thôi.” Sở Trần cũng bưng lên, cười ha ha một tiếng.

Một đêm bình an vô sự.

Những tia nắng đầu tiên cùa bình minh chiếu xuống sông Châu Giang, phân chiếu ánh nắng mặt trời lấp lánh.

Quảng trường Hải Tâm Sa, đội ngũ cảnh sát phụ trách duy trì trật tự đang ở chế độ chờ, thiên sư thịnh yến hôm nay, sư tử đến tham gia thi đấu hơn một ngàn, cảnh tượng rộng lớn hùng hồn, khán giả từ khắp nơi trên đất nước chạy tới chen chúc cửa tảu điện ngầm.

Thần sắc mọi người đều mang theo hưng phấn, vô cùng chờ mong..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 884: Chương 884



Thiên sư thịnh yến sắp bắt đầu.

Thiền Thành, bên hồ Tống.

Sở Trần lấy được danh sách mới nhất về những ứng cử viên giành chứ vô địch từ trong tay Trương Đạo Tôn.

“Đứng đầu danh sách đoạt giải quán quân, dĩ nhiên là một vị Sư Vương Nam Mỹ, Triệu Phương Tuyền?” Sở Trần nhướng mày: “Người này có lai lịch thế nào?”
“Triệu Phương Tuyền là một người gốc Hoa, nàm đó ông nội hắn là một quyền sư, sau khi đến Nam Mỹ, thâm nhập, thành lập quyền quán, mà Triệu Phương Tuyền là quyền sư danh tiếng trong những nãm gần đây, gần 3 nâm qua, hắn từng tham gia tất cả Sư Vương tranh bá cùng với thi đấu quyền sư, chưa từng nếm qua thất bại.” Trương Vận Quốc trầm giọng nói: “Cho nên, hãn
đến, trở thành đứng đầu danh sách đoạt giài quản quân.”
“Thâm nhập?” Sở Trằn nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn họ chì sợ ngay cả gốc rẽ của mình ờ đâu cũng quên đi.”
Sờ Trần không có quá nhiều đánh giá, tiếp tục nhìn xuốhg, sau Sư Vương Nam Mỹ, tiếp theo là Điền Bạch Quang.

Trên tư liệu có giới thiệu về Điền Bạch Quang, quán quân cuộc thi Sư Vương tranh bá toàn quốc lần trước.


Đơn giản mà mạnh mẽ.

Điều này đã nói lên thực lực của Điền Bạch Quang.

“Điều đáng nói là lần cỏ sự đoàn kết chưa từng có của võ sư phái Băc, bọn họ sẽ dốc hết toàn lực, giúp Điền Bạch Quang bảo vệ ngôi vô địch, đoạt lại Sư Vương.” Trương Vận Quốc nói.

Danh sách liệt kê các ứng cừ viên hàng đầu cho chức vô địch, bao gồm Lãng tiên sinh Túy Sư Úc Châu, Sư Vương Châu Âu Elro, Cuồng Sư Châu Phi Serp, Sư Vương Linh Nam Lâm Viêm…
“Đây là những người được kêu gọi cao nhất và cỏ ảnh hưởng nhất.” Trương Vận Quốc cảm thán một tiếng: “Không thể không nói, vãn hóa võ sư tuy rằng là tinh hoa dân tộc do tồ tông chủng ta lưu lại, nhưng ờ thế giới hiện đại này, chủng ta nếu không cố
gắng, không cần thận, danh hiệu Sư Vương, liền trở thành của người khác.”
“Cái gọi là đoạt quán quân dửng đầu, thường thường củng có thẻ là người thua nhanh nhất.” Sở Trần nói: “Quyền giới Trung Quốc, ngọa hồ tàng long, cường giả như mây, gia tộc khác muốn cướp đl danh hiệu Sư Vương từ trong tay Trung Quốc, cũng không dễ dàng.

Ví dự đơn giản nhất, phái Thanh Dương Tiếu Âm Kỳ, đây chính là võ đạo Tông Sư.

phần đứng đầu danh sách đoạt giải quán quân này, cỏ mấy người thực lực cỏ thề so sánh với võ đạo Tông Sư?”

Trương Vận Quốc gật gật đầu, nhìn Sờ Trần, cười hắc hắc: “Lại ví dụ như ngươi, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ có biếu hiện khiến mọi người phải sáng măt
lên.”
Khóe miệng Sở Trần nhẹ nhàng giặt giật.

“Trương đạo trưởng, vất vả rồi.” Sở Trần cầm tài liệu Trương Vận Quốc thu thập tới, suy nghĩ một chút, hỏi: “Tôi nghe nói Trương đạo trường đoạn thời gian trước tham gia sát hạch Cửu Huyền Môn.”
Trương Vận Quốc cúi đầu: “Hổ thẹn, ta học nghệ không tinh, không có thông qua sát hạch của La Vân Đạo Tôn.”
Sờ Trần suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai Trương Vận Quốc: “Ngươi lại luyện tập thật tốt.”
Nói xong, Sở Trần đi về phía biệt thự Tống gia chủ.

Trương Vặn Quốc cả người giống như gặp phải điện giật chấn động.

Luyện tập tốt?
Những lời này của Sở Trần là có
ý gì?
Trương Vận Quốc cảm thấỳ nhịp tim của mình tăng lên.

Nhìn bóng lưng Sở Trần rời đi, Trương Vận Quốc theo bản năng cầm nắm đấm, ánh mắt càng thêm kiên định.

“Anh rể, thử xem có phù hợp hay không.” Sở Trần vừa đi tới, Tống Thu ném một chiếc áo thun màu trắng về phía Sờ Trần: “Chính thức quy định quần áo của các đội dự thi phải thống nhất, đây là áo chiếm đấu em đặc biệt tùy chỉnh.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 885: Chương 885


Sờ Trần tiếp nhận nhìn thoáng qua, sau đỏ ngẩng đầu nhìn Tống Thu.

Tống Thu hắc một tiếng: “Có phải đặc biệt có khí thế hay không.”
Trên áo thun trắng, ngược lại không có hình vẽ đặc biệt, nhưng có một chữ Sở thật lớn.

“Cậu sợ người khác không nhận ra tôi.” Sở Trần phảng phất nhìn thấy hình ảnh người khác đánh mình.

“Anh rể, mục tiêu cùa chúng ta không phải là từ trong thiên quân vạn mã thoát ra khỏi vòng vây sao?” Tống Thu hồn nhiên khôn
Thật tự tin.

ông _ 1
Sờ Trần không nói thêm gì,
chuẩn bị xuất phát.

Tống Thu lái xef Sờ Trần và Tống Nhan ngồi ở hàng ghế sau, trên ghé phụ, là Tống gia lão gia từ đột nhiên quyết định cũng muốn đi tham gia náo nhiệt, Tống Trường Thanh.

Còn có một chiếc xe khác, Ninh Tử Mặc và Dương Tiều cẩn may người cũng đều cùng xuất phát.


Lúc tiến vào Dương Thành, Sở Trần nhận được điện thoại của Giang Ánh Đào.

“Đường đường là cục đặc chiến, hẳn là cũng sẽ không phải làm công tác duy trì trật tự hiện trường chứ.” Sờ Trần nghe điện thoại, mờ miệng trêu chọc nói một câu.

“Anh cỏ biết hốm nay sẽ có bao
nhiêu đai nhàn vật đến hiện trưởng Không?” Giang Ảnh Đào lức giặn nỏi: “Thiên sư thịnh yến, toàn cều tranh bổ, không biết ánh măt nhiều người đều rơi vào Hải Tảm Sa, cho dù là xuất hiện một chút SO’ hờ, chúng tôi dều phải chịu trách nhiệm, cho nên, càng là trường hợp này, càng cần bộ phận điều tra của chúng tôi, phàm là nơi có chút không thich hợp, chúng tôi đều cỏ thẻ kịp thòi tim ra.”
“Cỗ Đào, cô gọi điện không phải là báo cáo công việc của minh chứ.” Sở Trần ho một tiếng, cắt đứt lời Giang Ánh Đào, đồng thừi liếc mẳt nhìn Tống Nhan ngồi bên cạnh, ở bên cạnh bà xà nghe điện thoại của người phụ nữ khác, áp lực quá lớn.

“Tôi là muốn nhắc nhở anh.” Giang Ánh Đào chần chờ một
chút: “Sư Vưcmg tranh bá hôm nay, có không ít cao thù, anh cũng đừng mạnh mẻ xuất đầu.”
“Đương nhiên rồi, tôi có thề không đaaus lại Sư Vương Nam Mỹ.” Sờ Trần cười đáp lại.

“Sư Vương Nam Mỹ.” Giang Ánh Đào ừ một tiếng: “Hắn hẳn là không lắy được quán quân.”
Giang Ánh Đào không có cùng Sờ Trần nói nhiều, cúp điện thoại.

Bên trong xe yên tĩnh.


Một lúc lâu sau.

Tống Nhan nói một câu: “Cô Đào rất quan tâm đến anh a.”
Tống Thu iái xe nhịn không được ho khan vài tiếng.

Sở Trằn ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc binh tĩnh, nửa hồi, nghiêm mặt trả lời: “Cô Đào đang báo ân.”
“Lấy thân báo đáp?”Tống Thu thốt lên.

Nhiệt độ bên trong xe giảm mạnh.

Sở Trần quát một tiếng: “Nông cạn, may ngày trước tôi giúp cô ấy phá vụ án buôn lậu trên biển của tập đoàn Thiên Nghiệp, hôm nay cô ấỵ gọi điện thoại này, là muốn nhắc nhở tôi, quán quân Sư Vương hôm nay, chỉ sợ là có người đặt trước, bảo tôi đừng ôm quá nhiều kỳ vọng, cũng đừng quá mức liều mạng.”
Nghe vậy, Tống Thu sửng sốt một chút: “Sư Vương Tranh Bá cũng có thể quyết định nội bộ sao?”
“Ngộ nhỡ là có một người có thực lực tuyệt đối áp đảo những người khác dự thi thì sao?” Sở Trần hỏi ngược lại.

“Yêu cầu của những vị Sư Vương nước ngoài quá cao rồi.” Tống Nhan hiểu ý của Sờ Trần: “Mấy ngày nay trên mạng em
cũng lướt video thi đầu cúa bọn họ, quả thật lợi hại.

nhưng, địa điểm thi đấu hôm nay, là Dương Thành.”
“Sư Vương Tranh Bá lần này đối vởi những Sư Vương nước ngoài này mà nói, là cơ hội tót tuyệt hảo, bọn họ khẳng định cũng sẽ dốc hết toàn lực đánh một trận.” Sờ Trằn nói: “Nói tóm lại, hôm nay tuyệt đối sẽ là một thịnh yến linh đình, Tiểu Thu, đến lúc đó cậu đừng xông quá nhanh, chủng ta chủ yếu lấy xem kịch làm chủ.”
Tống Thu cỏ chúi không hài lòng: “Chuyện này không phù hợp với triết lý chiển đấu của em.”
“Em có thẻ xông.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 886: Chương 886


“Không sao, triết lý chiến đấu của em có thể được sửa đổi bất cử lúc nào.”
Tống Nhan phốc cười nhạo.

Hiên tại cô đang ờ trong trạng thãi cực kỳ hạnh phúc, công tác chuẳn bị của Bắc Trần đến giai đoạn cuối cùng, quan hệ vời Sờ Trần càng thêm vi diệu, mồ quan hệ giữa Sở Trần và người nhà mình càng thêm hài hòa thân mật.

Dương Thành, xung quanh quảng trường Hài Tảm Sa, đàm người mãnh liệt, ba tằng trang ba tầng ngoài, vây quanh đền nước chảy không lọt.

Nếu như không phải sớm mờ ra thông dạo vảo trận dấu, người dự thi đến tham gta thiốn sư thịnh yến phòng chừng đều bị chặn ở bên ngoài.

Dưới sự hạn chế kjp thời của cảnh sát, khán giả ờ quảng
trường Hải Tâm Sa gần như đông đù, thỉnh thoảng phát ra tiếng hò hét như sóng thần.


“Triệu Phương Tuyền, Triệu gia có con, uy chấn khắp nơi!” Một số người hâm mộ hô vang khẩu hiệu.

Đám người Sờ Trần đã có mặt, Tống Thu nghe thấy những lời này, tức giận ừng ực một tiếng: “Sao không nói một cảu cuối cùng, cùng đi hoàng tuyền?”
Xung quanh có không ít thí sinh đều nghe thấy, ánh mắt nhao nhao nhìn qua.

“Người trè tuổi, họa từ miệng ra^ có biết không?” Một người nhìn m chằm chằm Tống Thu: “Cậu dám^ lấy Triệu Sư Vương ra đùa giỡn?”
Tống Thu đánh giá người này
một cái: “Anh lá ai?”
Người đàn ông nhuộm tỏc đồ vàng, ngạo nghễ: “Tôi củng Triệu Sư Vương đến từ cùng một chỗ, nhưng, chúng tôi tuy rằng ở khu phố người Hoa, đả không còn quốc tịch Trung Quốc.” Người đàn ông còn liếc mắt nhìn Tống Thu một cái: “Cậu hẳn lả cảm thấy may mắn, không có cùng Triệu Sư Vương phản ờ cùng một khu vực, nhưng mà, không may, cậu và tôi chia ờ cùng một khu vực.”
“Tôi thật sợ hãi.” Tống Thu cười tủm tỉm nhìn người đàn ông: “Thiếu chút nữa đã bị anh dọa chết.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Tống Thu: “Tôi sẽ nhớ cậu.”
Tống Thu lười nói với hắn, trở lại
vị trí của minh, đặt sư tử bên cạnh, Sở Trằn cũng chuẩn bị sẵn sàng.

“Lập tức phải vào sân rồi.” Trong đáy lòng Tống Thu có một loại cảm giác máu không kiềm chế được.

Mặc đủ Sờ Trần nói hôm nay chù yếu là xem kịch, nhưng có thể tham dự loại thiên sư thịnh yến này, Tống Thu phấn chấn kích động.


“Thiên sư thịnh yến hôm nay, chia làm 8 khu vực, vây quanh toàn bộ lôi đài tranh bá.” Tống Thu nhìn thoáng qua: “Anh rề, chúng ta đang ờ khu G.

Ai, trước khi ra khỏi cửa quên tìm Trương đạo trường tinh một quẻ, xem phong thủy khu G thế nào.”
“Không tệ.” Sờ Trần ngểng đầu
nhin lướt qua: “Cậu xem trùng họp, nhàm vào kè địch của chúng ta, tựa hồ đều không có phân ờ khu G.”
Những lời này cùa Sở Trần củng nhắc nhờ Tống Thu, Tống Thu nhìn xung quanh, nhất thời vui vẻ: “Các nhà ở Thiền Thành, đĩ nhiên đều không có ở khu G, bọn họ muốn đối phó chúng ta, ít nhất phải chờ vòng hai.”
“Tuy nhiên, chúng ta dường như có kẻ thù mới.” Sở Trần liếc Tống Thu.

Tống Thu cũng chủ ý tởi.

Người đàn ông tóc đỏ vàng kia vừa rồi đang lạnh lùng nhìn chằn chằm hắn, xung quanh người đản ông tóc đỏ vàng có hơn chục người, giờ phút này một đám ánh mắt đều không tốt.

“Nhóm người nước ngoải này quỳ liếm mặt trảng càng thêm tròn, họ không tìm em, em muốn dạy cho họ một bài học.” Tống Thu hừ một tiếng, hào khí muôn vàn: “Anh rể, đợi lát nữa anh đừng ra tay, một mình em để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là đuôi sư tử mạnh nhat!”
Đuôi sư tử mạnh nhất!

Tống Thu phỏng ra hào ngôn, đồng thời ánh mắt mang theo khiêu khích nhìn người đàn ông tóc đỏ vàng ở xa xa kia.

Phải biết rằng, Tống Thu vẫn luôn ôm tâm tư thoát khỏi vây, tỏa sảng rực rỡ, muốn ở thiên sư thịnh yến bộc lộ, nhưng trên đường tới Sở Trần nói, hôm nay chủ yếu là lấy xem kịch làm chủ yếu, chờ qua vòng hai, phòng chừng không có cơ hội biểu hiện gì.

Hiện giò’ chống lại người đàn ông tóc vàng đỏ kiêu ngạo này, Tống Thu đương nhiên khống sợ.

‘Tiểu tử còn mặc tã giấy, lại dám đến khiêu khích Vi Kim Đức ngươi, chờ các anh em cùng nhau đi lên phế hắn.” Một người I đản ông có khuôn mặt hung dữ.

Người đàn ông tóc vàng đỏ Vi Kim Đức ánh mắt sắc bén tập trung nhìn Tống Thu: “Hắn vừa rồi còn vũ nhuc Triệu Sư Vương, hôm nay ta nhất định sẽ đề cho hắn quỳ xuống đắt cầu xin tha thứ.”
“Hắn xong đời ròi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 887: Chương 887


“Khu G cỏ hơn 20 đầu sư từ là người của chúng ta, đến lúc đỏ cùng nhau xông lên, trực tiếp giẫm lên sư tử cùa hắn rách nát.”
“Không cằn thiết, tôi có thể giải quyết hắn chỉ bằng một ngón tay.”
Mọi người cười ha ha, hiển nhiên cũng không cố để Tống Thu ở trong mắt.

Dù sao Tống Thu nhìn qua chì I bộ dạng thiếu niên, mà Sử Trần ngồi bên cạnh Tống Thu, ánh I
bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn, thần sắc nho nhã, làm cho người ta có cảm giác không giống võ phu tầm thường.

Lúc này.

bên cạnh đám người này có người nhịn không được thật cẩn thận nhằc nhở: “Các người cũng đừng xem thường Tống Thu, ngồi bên cạnh hắn chính là Sở Trằn, có danh xưng ‘Nam quyền chi sư’, từng đoạt quán quân buổi lễ long trọng thành phố Kim Bãi ở Thiền Thành.”
Ánh mắt đám người Vi Kim Đức nhao nhao nhìn nhau một cái.

Giây tiếp theo, đồng thời cười rộ lên.

“Cười chêt tôi rôi, thành phô Kim Bải là nơi nào a? Nam quyền chl sư? Tôi xin lỗi, nhưng tôi chưa
bao giờ nghe nói vê nó.”
“Quán quân? Mấy người chúng ta, có ai chưa từng giành quán quân không.”

“Bò sát nhò hèn mọn làm sao có thẻ cảm nhận được sự cường đại cùa trăn khổng lồ.”
Từng tiếng trào phúng cười nhạo.

Bọn họ đều không cố ý che dấu thanh âm của mình, lởn tiếng hét lên.

Mọi người trong khu vực G đều chú ý tới.

Đối với loại tinh huống này, làm người ngoải cuộc mà nỏi tự nhiên rất hy vọng nhìn thấy, tốt nhất là hai bên tranh giành ngươi chết ta sống, lại để mình ngồi hường ngư ông đắc lợi.

“Chuần bị vào sân.”
Có người tởi nhắc nhỏ’, mọi người nhao nhao đứng lên.

Sờ Trần cũng một tay cầm lấy đầu sư tử, đửng vào trong hàng ngũ.

Sau khi đài phát thanh quảng trường Hải Tâm Sa vang lên, khán giả trong trường quay cũng đều yên tĩnh lại, ánh mắt dừng lại ở các khu vực lối đi cùa người dự thi múa sư tử.

“Đại diện võ sư tham gia cuộc thi này, đến từ khắp nơi trên thế giới, tồng cộng là 101 đầu.” Thanh âm của người dẫn chương trình van^ lên: “Cho nên, đây cũng là một M thiên sư thịnh yến, kế tiếp, chúnB ta hãy dùng tràng pháo tay nồng 1 nhiệt, hoan nghênh đại biểu thiên sư tiến vào.”
Lời vừa dửt, thanh âm cồng chiêng chấn thiên.


Tùng tùng tùng…
Âm thanh càng lúc càng dày đặc.

Khu A, một đằu sư tử mảu vàng xuất hiện, múa đầu sư tử, bước chân vững vảng đi ra ngoài.

Tiếng la hét vang ỉên.

“Là Triệu Phương Tuyền!”
Triệu gia có con, uy chấn khắp nơi.”
Khu B, khu c…
Rất nhanh, từng đầu sư tử xuất hiện, mỗi đầu đều mang đặc điẻm riêng, dưới tiếng trống dày dặc xuất hiện.

Trên khán đài, Hạ Tam thiếu gia ngóng trông, muốn nhận ra Sở Trằn trong thiên sư, thế nhưng, ờ trước mặt một đảm võ sư, thật sự khó có thể nhận ra.

Sau khi đội võ sư nghìn đầu xuắt hiện một cách trật tự, xếp thành hàng đợi, tháo đầu sư tử xuống, đặt ở bên chân.

“ô, thật là trùng hợp, ngươi ở bên cạnh ta a.” Vi Kim Đức mờ miệng với giọng điệu trêu chọc: “Chúa trời, đây là một điều buồn.”
“Tôi không phải là chúa trời.”
Tống Thu lắc đầu.

Một lúc lâu sau, Vi Kim Đức hẳ(fl một tiếng: “Ngươi vừa nghe thấ^ không? Đại biểu dự thi lần này c.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 888: Chương 888


Từng võ sư bắt đầu động đậy.

Sư từ xếp hàng ở phía trước không thề chờ đợi được, một con sư tử xông lên về phía chướng ngại vật phía trước.

Nhưng mà, càng là sư từ hàng đầu, tuy rằng nhìn qua chiếm cứ chủ động, nhưng trên thực tế, gặp phái trờ ngại cũng càng nhiều, nhanh chóng gặp phải sư tử sau tập kích, một số thậm chí trực tiếp rời khỏi hảng ngũ cạnh tranh.

Trên khán đài.

“Thiên sư thịnh yến, quà nhiên không tầm thường a.” Tống Trường Thanh liên tục khẹn ngợi, xem rất thỏa mân.” Đây hàn là lằn Sư Vương tranh bá quy mô lớn nhất trong những năm qua roi.

Tống Tà Dương ngầng đầu, nhìn về phía ‘đỉnh cao’điẻm cao nhất, Thanh’ treo cao cao, ánh mắt mang theo chờ mong: “Không biết hôm nay sẽ là ai, có thể hải Thanh’ này xuống.”
“Phỏng chừng là trong 1001 người.” Tô Nguyệt Nhàn theo bản năng cười mờ miệng.


Con ngươi Tống Nhan nhìn chăm chú vào phương hướng khu G, gật gật đầu: Thật đúng là có khả năng.”
Thiên sư thịnh yến, thiên sư tranh bá, nhiều hơn một người, rắt cố thể chính là lúc tới, Sờ Trần đã nói qua, cô Đào nhắc nhở anh về một bộ phận kia.

“Sở thúc bị vây quanh a.” Ninh Tử Mặc đột nhiên mở miệng, khóe miệng toát ra vẻ đùa giỡn:
“Chẳng lẽ đám người kia cảm thấy Sờ thúc là một quả hồng mềm?”
Kính viễn vọng của Hạ Bắc cũng nhìn thấy, vô cùng kích động: “Chặc chậc, thứ không có mắt đến đánh mắt Trằn ca.

Trong nháy mắt Sư Vương tranh bá vừa bắt đầu, hơn 10 đầu sư tử vây quanh một đầu trong đó, bức tranh này quả thật khiến người ta chú ý.

Không ít người đều nhìn thắy.

“Chuyện thú vị đã xảy ra ờ khu vực G, mọi người nhanh xem, có một đầu sư tử đã bị nhắm vào.”
“Vừa mở màn đã có hơn 10 đầu sư tử bao vảy người ta, đám người này không nói vũ đức a.”
“Là người nào đáng thương như vậy… mẹ kiếp! Các người có thấy không? Người bị vây quanh, là Sờ Tràn!”
“Xong rồi, con đường của hơn 10 đầu sư từ này… thu hẹp rồi.”.

So với các khu vực còn lại, sự kiện vây đánh xảy ra ờ khu G, trong nháy mẳt thu hút hằu hết sự chú ý, nhất là sau khi phát hiện người bị vây quanh là Sờ Trần, càng khiến cho khản giả vô cùng hứng thú.

“Thì ra Sờ Trần được phân đến khu G, coi như hắn gặp vận may.” Trên khán đài, Hoàng Dương hung hăng nhìn chằm chằm Sờ Tran: “Tiếu sư phụ bị phân ở khu B, muốn đối phỏ Sờ Trần chỉ cỏ thể đợi đến vòng thứ hai.”
“Không sao, để cho hẳn leo lẽn cao một chút, lại ngã xuống, không phải tốt hơn sao?” Hoàng Ngọc Hăng cũng đến hiện trường, sắc mặt có chút trắng nõn, con ngươi vẫn khóa chặt Sờ Trồn.

Hắn vĩnh viễn không quên được một cành bị Sò’ Trằn cắt đứt hai chân.

Kề từ ngày đó, cơn ác mộng của hắn không bao giờ kết thúc.


Hôm nay, hắn muốn tặn mắt nhìn thấy Sở Trần chết.

Trên đài chính, ầnh mẳt của rất nhiều lãnh đạo cũng đều nhỉn chăm chú vào phía dưới.

“Đây tuyệt đối lá một sự kiện lởn cỏ thẻ được ghi váo lịch sử võ sư a.” Hội trưỏTig Hiệp hội vỏ sư
Trung quốc, Cung Thường Hồng, giờ phút này khuôn mặt mỉm cười, nhìn trận múa SƯ thịnh điền này, tâm tình sung sướng, cỏ thề tạo nên một nét này trong lịch sừ múa sư, Cung Thường Hồng tự hào.

“Vị Sư Vương Nam Mỹ kia thực lực quả thật cường đại a, một cưỡi tuyệt trần, người khu A có thé tranh phong với hắn, đại khái chính là Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm.” Bên cạnh Cung Thường Hồng, một người đàn ông tao nhã thản nhiên nói: “Hôm nay hai người tất sẽ có một trận quyết đấu đĩnh phong.”
“Anh càng thêm coi trọng Triệu Phương Tuyền đi, nếu không, sẽ không ờ khu A sắp xếp một tay kia.” Cung Thưởng Hồng nói.

Người đàn ông khẽ cười: “Anh
yèn tàm, nếu như cuối cùng lên đĩnh chính là Sư Vương đến lừ Trung Quốc, tôi bố trỉ một tay kia, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ động tác gì, nhưng nếu như không phải…” Người đàn ông thần sắc chợt lạnh lùng: “Sư Vương xưng danh, tuyệt dối không thể rơi vào trên người ngoại quốc.”
“Tôi rắt tỏ mò người anh an bài rốt cuộc là ai?” Cung Thường Hồng nỏi: “Thế nhưng ngay cả tôi cũng nhìn không ra.”
Khi khán giả bản tán sôi nồi, cuộc chiến bao vây khu G đã bắt đầu.

uvề nhà mặc tã giấy rồi lại đi ra, nếu không, bị đánh đến tè ra quần, cũng quá mất mặt.” Vi Kim Đức cười ha ha dẫn đầu xông lên, múa sư hào hùng, khí thể hảo hùng, đánh về phía Tống Thu.


“Anh rế, đề em giải quyết.”
Từng tiểng trống chấn động kia đã sớm làm nhiệt huyết Tống Thu sôi trào.

Hơn mười đầu sư bao vây, đúng như ý của hắn.

Tống Thu đột nhiên nhảy lên.

Rầm rầm rầm!
Trực tiếp đá ngang một vòng, từng đầu sư trực tiếp ngửa mặt ngâ xuống.

Hiện trường vang lên một trận tiếng hoan cổ vô cùng kịch liệt.

“Đánh rất hay.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 889: Chương 889


Sắc mặt Vi Kim Đức trầm xuống, đồng thời cũng thu hồi ánh mắt khinh thị, cất bước xông về phía
Tống Thu.

Tống Thu tuy lả đuôi sư, nhưng lúc này thực lực bộc phát ra.

giống như một cây roi dài, quét ngang khắp nơi.

Bụp!
Vi Kim Đức bị Tống Thu một cước đá văng ra ngoài, liên tục làn trên mặt đắt vài cái, mới ngừng lại, đầu chày máu, chật vặt không thôi.

“Tã giấy?” Tống Thu liếc nhìn: “Không ai nói cho anh biết, mặc tã giấy ngược lại là không thể trêu sao?”
Tống Thu khinh thường.


Vốn tưởng rằng đối phương hẳn là sẽ có chút năng lực, mởi đang kêu gào, ai biết, đảnh lui bọn họ
cán bàn không cần tốn nhiều sức.

Thậm chí có một cảm giác lãng phí thời gian.

“Đối phó với các người, làm nổi bật ra thực lực đuôi sư mạnh nhất của tôi a.” Tống Thu lắc đầu thờ dài một tiếng: MAnh rể, đi thôi!”
Sở Trần một mực ở bên cạnh xem kịch, nghe vậy, khẽ cười: “Đi thối.”
Khi sư tử Sờ Trần nhảy lên, hiện trường lại vang lên một trận tiếng hoan hô phô thiên cál địa.

Lúc quay đầu lại nhìn lại mới phát hiện, hơn 10 đầu sư bị Tống Thu thá xuống đất, không ai có thể đứng lên.

Tất cả đều trực tiểp tuyên bố mất tư cách cạnh tranh.

Hiện trường đồng thời cũng vang lên thanh âm cùa người dẫn chương trình, cao ngất kích động: “Nào, nào, dũng sư leo lên đỉnh cao đầu tiên xuất hiện, hắn chính là Sư Vương Nam Mỹ, Triệu Phương Tuyền.”
Sư vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền, trước tiên vươn lên vị trí đằu tiên, hùng sư nhảy lẽn, leo lẽn đỉnh cao tạm thời dựng lẽn, phía sau hắn, một hùng sư màu váng kim không hè nhường nhịn chút nào, theo sát phía sau, chân giống như sao bảng, gào thét má lên, cắn chặt hùng sư Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền.

“Ngay sau đó là Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm lần trước từng đại chiến ba trảm hiệp vói Sư Vương Điền Bạch Quang, lần này đối thủ mà hắn trực tiếp phải đối mặt là Sư Vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền, trận chiến giữa hai người, tắt sẽ đặc sắc, chúng ta hãy chờ xem.” Người dẫn chương trinh thỉnh thoảng lại dùng giọng nói cao vủt kích động đế thay đổi bầu không khí, tiếng hoan hô cổ vũ bốn phương tám hướng không ngừng vang vọng.

Trạnh đấu ờ khu A trong nháy mắt đã đến giai đoạn nóng bỏng, ngoại trừ Sư Vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền và Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm ra, lại có mấy sư tử lần lượt thành công vượt qua chướng ngại vật.

Đối với những con sư từ này mà nói, chướng ngại vật bày ra trước mắt muốn vượt qua kỳ thật khó khăn không lớn, chướng ngại vật thật sự, là sư tử bên cạnh bọn họ.

Không ai muốn dễ dàng nhìn thấy đối thủ của họ dễ dàng leo lên đỉnh cao.


Thiên sư thịnh yến, 1001 sư tử, chỉ có một nhà vô địch.

1
Tiếng chiêng trống vang vọng khắp bầu trời.

Rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú vào các khu vực lớn, lưu ý sư tử mình ủng hộ, phát ra tiếng hò hét cồ vũ.

“Ha ha ha! Đám người khu G kia đụng phải Sở Trần, đó thật đúng là bắt hạnh của bọn họ.”
“Tôi cũng không biết bọn họ lấy đâu ra dũng khi, lại dảm vây quanh Sở Trằn.”
“Bọn họ khẳng định nhìn Sờ Trần tuồi trẻ, cho rằng dễ khi dễ… ha ha ha, bọn họ làm sao biết được, Sở Trần chính là võ sĩ được xưng là tông sư trẻ tuổi nhất tỉnh Quàng Đông, tuy rằng lần này trong Sư Vương tranh bá không nằm trong danh sách đứng đầu những người đoạt quán quân, nhưng mà, làm sao có thể là bọn họ có thể khi dễ.”
Kính viễn vọng của Hạ Bắc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con sư từ của Sở Trần, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

“Những người này, ngay cả tư cách đé cho Trần ca xuất thù cũng không có a.”
Nhưng, Hạ Bắc kỳ quái chính là, Sở Trần ở khu G rõ ràng có thực lực áp đảo chúng sư.


nhưng không vội vàng vượt qua chướng ngại vật, nhàn nhã tản bộ, chậm rãi đi về phía trước, vừa rồi Tống Thu bày ra thực lực siêu cường, làm cho những sư tử còn lại cũng không dám dê dàng trêu chọc, trong tranh đẳu, đều đang trối tránh bọn họ.

“Tôi hiểu rồi.” Hạ Bắc vỗ mạnn đùi một cái: “Súng bắn chim đàn, Trần ca một chiêu nảy, cố ý tiêu hao sửc chiến đấu của sư tử đầu^
xông lên trước, sau đó lại tởi một người về sau chiếm ưu thế, Trần ca thật sự là cao tay!”
Người bên cạnh nghe Hạ Bắc phân tích, cũng không khỏi gật gật đầu.

Vị trí của Tống Nhan cách Hạ Bắc không xa, liếc mắt nhìn Hạ Bắc một cái.

Cô đương nhiên biết, Sở Trần là vì ở phía sau xem kịch…
về phần cái gì về sau phát lực, Sở Trần căn bản không nghĩ tởi.

“Một, hai, ba…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 890: Chương 890


Đuôi sư tử này của Tống Thu cũng rất nhàn rỗi, có thể đếm được bao nhiêu sư từ leo lên đài cao.

Hắn cũng không vội.

Vừa rồi quét ngang đám người Vì Kim Đức, đà làm cho hắn nổi bật, Tống Thu còn đắm chìm trong đẳc ý.

Dù sao một khu, thăng cắp vòng hai có 23 con sư từ.

“Hai mươi lăm… Hai mươi sáu… Hai mươi bảy.”
Sở Trần và Tống Thu đã ở gần đải cao trong gang tấc.

Chiến đấu trên đài cao đã sớm bắt đầu, vòng tranh đoạt thứ hai, quy tắc rất đơn giản, ai leo lên đỉnh cao nhất trước, người hải thanh xuống, ai chính là người thắng ngày hôm nay.

“Vị trí cuối cùng, anh rẻ, đi lên.” Lời nói của Tống Thu vừa dứt,
trong lúc bất chợt, phỉa sau truyền đến một đạo cuồng phong cấp bách, một cỗ lực lượng hùng hồn nghiền ép Tống Thu mà đến, Tống Thu trong lòng kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện thi triền Kỳ Lân bộ pháp, tránh thoát một kích này.

Sở Trần cũng quay đầu lại nhin lại, là một con sư từ màu đen sậm, lúc này, đầu sư tử chống lên, lộ ra một gương mặt, đầu nồ vàng kim, da đen, giờ phút này nhếch miệng cười, mang theo khiêu khích nhìn Sờ Trằn, hiện trường vang ỉên một trận thanh âm xôn xao.

“Trời ơi! Tôi không hoa mắt chứ?”

“Cuồng Sư Châu Phỉ Serp a! Khỏ trách tôi luôn cảm thấy thiếu người nào đó, thì ra cuồng sư Châu Phi Serp ở khu G, Serp
mặc dù là cưởng giả giới võ sư mới nồi lên mấy năm gần đây, nhưng đã bất bại hàng chục trận liên tiếp, hẳn cũng được dưa vào danh sách đoạt quán quân a!”
“Nếu như tôi nhớ không lằm, khu G chỉ còn lại một vị trí cuối cùng, Sở Trần vẫn không có leo lên đài cao, lại không nghĩ tởi, cuối cùng còn có một cuồng sư châu Phi đang chờ hắn.”
“Sở Trần… cẩu thả rồi.”
“Theo tôi thấy, Sư Vương Châu Phi này là cố ý, hắn vẫn luôn che dấu thực lực của mình, vào giờ khắc cuối cùng đột nhiên đi ra, chính là muốn cho Sở Trần dừng bước vòng thứ nhất.”
Tiếng nghị luận nổ tung.

Từng đạo ảnh mắt tập trung mà đén.

“Cuồng sư Châu Phi cái gì, ờ trưởc mặt Trần ca, tuyệt đối không chịu nỏi một kích.” Hạ Bắc hừ lạnh.

Ninh Tử Mặc thần sắc ngưng trọng lên: “Cuồng sư Châu Phi Serpnày, là Tiên Thiên võ già.”
Tống Tà Dương trong lỏng câng thẳng: “Ý của Ninh thiểu gia là, Sở Trần đánh không lại?”
Ninh Tử Mặc cau mày.

Sờ Trần còn chưa cố bước vào Tiên Thiên, dưới tình huống bình thường, hắn quả thật nên trả lời đánh không lại.

Nhưng Ninh Tử Mặc ờ trên người Sở Trằn nhìn tháy qua không ít kỳ tích, tiềm thức noi cho hắn biét, cho dù là Tiên Thiên, Sờ Trằn cũng cỏ biện pháp ứng đối.

Tống Nhan nín thở.


Ánh mắt Sờ Trần cùng Tống Thu liếc nhau một cải.

“Anh rể, anh nghe hiểu chứ?”
Tống Thu hòi.

Sở Trần lắc đầu.

Nhưng, từ bộ dạng trêu tức cùa cuồng sư Châu Phi Serp này cố thể đoán ra đại khái ý tử.

Đối phương không ngoài việc nhìn biểu hiện vừa rồi của Tốn^B Thu khố chịu, cố ý muốn chặn hắn lại vào thời khắc cuối cùng, ^ khiến hắn ngay cả vòng hai cũng
không lên được.

Cuồng sư Châu Phi Serp.

Tống Thu cười lạnh.

Sở Trần nghi hoặc: “Tiều Thu, cậu nói cái gì?”
“Em nói bậy, dù sao hắn nói em nghe không hiểu, em nóỉ hắn cũng nghe không hiểu.” Tống Thu cười hắc hắc.

“Đừng quá vui, người này là Tiên Thiên võ giả, tôi đánh không lại.” Sở Trần nói một câu.

Nụ cười trên khuôn mặt Tống Thu trong nháy mắt ngưng đọng.

Đánh không lại?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 891: Chương 891


Tống Thu đột nhiên mờ to hai mắt, cùng Sở Trần liếc nhau một cái, hai người ngằm hiểu.

Lên!
Hai người trong nháy mẳt nhảy lên, vượt qua chưởng ngại vật cuối cùng.

Serp cười nhạo một tiếng, hắn dám ở lạỉ cuối cùng, tự nhiên có nắm chắc ngăn Sờ Trần lại.

Serp tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Sở Trần.

Tống Thu trong lòng kinh hãi, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Sở Trần: “Quy định phạm vi hoạt động.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Tống Thu nhất thời sáng ngời.

Không aỉ chú ý tới, một tấm bùa
trong tay Sờ Trằn đánh ra, rơi vào trên người con sư tử đen tối kia.

Thuật quy định phạm vi hoạt động đơn giản, Sờ Trần thậm chí không cần mượn bất kỳ bùa nào cũng có thể sử dụng, chỉ có điều, đối phương chinh là Tiên Thiên võ giả, Kỳ Môn thuật càng đơn giản đối với bọn họ càng rất khó phát huy tác dụng.

Sờ Trần mượn năng lực của bùa, thi triển thuật quy định phạm vi hoạt động, cũng chỉ là làm cho lòng bàn chân Serp trượt mà thôi.


Nhưng, đối với Sở Trần cùng Tống Thu mà nói, đã đủ rồi.

1
Trong nháy mắt lòng bán chân Serp trượt, Sở Trần khẽ quát một tiếng, Tống Thu trong nhảy mắt mượn lực, hai người đồng thời
nhảy lên cao, nhảy qua sự ngăn cản của Serp, leo lên đài cao.

Vị trí cuối cùng của khu G, Sờ Trằn.

Quảng trường Hải Tâm Sa náo nhiệt, xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi, sau đố bộc phát ra thanh âm như sấm nổ.

Không ít người không thể tin vào mắt mình.

Thế tới hùng hổ, bày mưu tính kế, tự tin tràn đầy cuồng sư Châu Phi Serp, thế nhưng tại thời điềm quan trọng, chân trượt?
“Ha ha ha!” Kính viễn vọng của Hạ Bắc cũng cầm không vững, tùy ỷ cười to: “Cái này gọi là gì? Hại người cuối cùng hại mình.

Nếu mà không phải là hắn cố ý muốn cho Trần ca dừng bước
vòng thứ nhất, vậy hắn cũng sẽ không ngay cả vòng thứ nhất cũng xông không qua.”
“Chậc chậc, cuồng sư Châu Phị, quán quân đứng đầu, ngay cả vòng một cũng không qua được, đây chính là tin tức lớn.”
“Quá mát mặt!”

Lúc này, Serp phản ứng lại, ngẳng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt càng tối hơn.

Tức giận công tâm.

Hai tay không ngừng run rẩy.

Hắn ôm tham vọng mà đến, A trước trận đắu càng thêm hào V hùng, hắn sẽ chinh phục phương Đông thần bí.

Kết quả… Đạỉ.

Sở Trần đã leo lên đài cao, dựa theo quy tắc, hắn không the bước lên nừa bưởc.

“A!!!”
Serp ngừa đằu gầm gừ, đắm ngực giậm chân, tức giận không nhẹ.

“Những lời này tôi nghe hiểu.” Tống Thu cúi đầu, cười hắc hắc với Serp, tôi hát cho anh một bài hát: “Trong đời có vui mừng… khó tránh khòi cũng thường có nước mắt… tôi đă cho tất cả mọi người gặp nhau dưới chân núi sư tử … cuối cùng cũng cười nhiều hơn khóc thút thít.”
Tống Thu cười ha ha: “Tôi vui cười, anh khỏe thút thít.”
Serp tuy rằng nghe không hiéu lời Tống Thu nói, nhưng có thể
đoán được Tống Thu đang trào phúng chế nhạo hắn, không khòi phẫn nộ gào thét một tiếng, đập đầu sư từ xuống đất, thân thể nhảy lên, đột ngột tung nắm đấm về phía Tống Thu…
Tống Thu sắc mặt đại biến, đã không kịp tránh né.

Hiện trường trực tiếp vang lên một trận xôn xao…
Đám người Tống Tà Dương sắc mặt mãnh liệt biến đồi.

Nắm đấm cùa Serp cách Tống Thu càng ngày càng gần, cuồng phong quét tới..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 892: Chương 892


Àm!
Trong tốc đọ ánh sáng, quyền quyền va chạm.

Kinh thiên động địa!
Thân thẻ Serp bị đánh bay ra ngoài, ầm ầm ngã xuống đất.

Tống Thu quay đầu lại, kinh hỉ vạn phần: “Anh rể.”
Sở Trần liếc mắt nhìn Serp ngã trên mặt đất, nhàn nhạt vỗ vỗ tay mình: “Không muốn đánh với ngươi mà thôi, thật sự cho rằng đánh không lại?”
Âm thanh thân thể cùa cuồng sư Châu Phi Serp rơi xuống đất, tựa như sấm sẻt chợt nổi lên.

Mọi người đều choáng váng.

Phải biết rằng, Serp chính là được đưa vào danh sách đoạt quán quân, vừa rồi trượt chân một cái đâ làm cho mọi người kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng trượt như vậy, làm cho Serp mất đi cơ hội cạnh tranh Sư Vương, đối với toán bộ Sư Vương tranh bá mà nói, không thế nghi ngờ là một đại lãnh môn.


Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Serp lại bởi vậy mà mất đi lý tri, giẫm lên quy tắc, tấn cồng về phía sư tử đã tiến thăng cấp vòng hai.

Cảng bất ngờ hơn là, Serp còn bị đánh bại.

Đồng thời bạo kích.

Đối phương không phải đánh không lại, là căn bản không muốn đánh hắn mà thôi.

Ánh mắt khinh miệt của Tống Thu khiến Serp hận không thẻ muốn xông lên lần nữa, nhưng một quyền kia của Sở Trằn lảm hắn bình tĩnh không ít.

Loại Sư Vương tranh bá cắp bậc này, cả thế giới chú ý, nếu hẳn giẫm đạp quy tắc như vặỵ, sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc.

Khuôn mặt đen của Serp sắp trở nên trắng bệch.

Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nghị luận.

“Cuồng sư Châu Phl một cú lộn nhào lớn a.”
“Trung Quốc là nơi tỉnh sư khởi nguyên, đông phương thằn bí, quẩ nhiên là cường giả như mây.”
“Ngay cả cuồng sư Châu Phi Serp cũng dừng bước ở vòng đằu tiên, cố thẻ thấy được Sư Vương tranh bá hôm nay, sẽ kịch liệt cỡ nào.”
Vô số người đều sợ hãi, máu sôi trào, đồng thời cũng đang chờ mong chiến đắu trên đài cao.

Sau khi cường giả các khu còn lại nhao nhao leo lên đài cao, những cưởng giả này tựa hồ hình thành ãn ý, đều có ý vô tình tránh được đối thủ cường đại, trước tiên đối phó một số sư tử thực lực yếu.


“Các cường giả bắt đầu thanh tràng a.”
“Một vòng thanh tầy này qua đi, còn có thề lưu lại trẽn đài cao, đều là cường giá cthaatj sự.”
“Chiến đấu thật sự, sắp bắt đầu.”
Ảnh mắt Ninh Tử Mặc vẫn nhìn chằm chằm Sở Trần, kích động vạn phần, trong lúc bất chợt mở miệng: ‘Thì ra thực lực củá Sở thúc, tuyệt đối vượt qua Tiên Thiên bình thường a.”
Dương Tiểu cẳn nhìn thoáng qua Ninh Tử Mặc.

Vòng cung phản xạ hôm nay của Ninh đại thiếu cũng quá dài, đã nảm phút trôi qua kể từ khi Sờ Trần đấm cho Serp một đấm.

Ninh Tử Mặc chẩn động đồng thời kích động, càng thêm khó cỏ thế tin.

Sò’ thúc rõ ràng chưa bước vảo Tiên Thiên, một quyền vừa rồi, làm sao cỏ thế có uy lực lởn như vậy?
“Hiện tại các khu đều đang sơ tán rồi, đại đa số sư tử ở khu G đều đang đẻ ý Trằn ca.” Hạ Bắc cười hắc hắc: “Dù sao, bọn họ hiện tại hiéu được, khu vực này thực lực mạnh nhất là Trần ca, bọn họ đều đang đề phòng Trằn ca đả bọn họ ra ngoài.”
“Vòng thứ hai không còn chiến đắu theo khu vực nữa.” Con ngươi Tống Nhan nâng lên đào qua, phát hiện cảc khu còn lại có vài con sư tử đang cố ý vô tình di chuyển về phía khu G.

Trong lòng không khỏi cảng thẳng, ánh mát gắt gao nhìn chăm chủ.

Tiếng trống dày đặc.


Tống Thu đi theo phía sau Sờ Trần: “Anh rề, ké tiếp chúng ta làm như thế nào?” Tống Thu giương mắt nhìn xung quanh, đài cao là do hàng ngàn gậy trúc dựng lên, ở giữa trống trải, cỏ không ít khe hờ, xuyên thấu qua những khe hờ này, từ khu G cũng có thể thoáng nhìn thấy sự cạnh tranh cùa sư tử các khu còn lại: “Lúc này sư tử tùy tiện xuyên khu không nhiều lắm, nhưng mà… anh rể, chúng ta dường như lại bị theo dõi.”
Sở Trần thở dài một tiếng: “Nhìn ra được, rất nhiều người đều không nhận ra Tống gia nổi bật trong thiên sư thịnh yên lần này.”
Tống Thu yên lặng nhìn thoáng qua Sở Tran.

Nồi của Sở Trần, Tống gia đến cõng.

Người khác rõ ràng chính là không thề nhin thấy Sở Trần tốt.

Chỉ cần anh sống tốt hơn tôi, tôi không thề chịu đựng được.

Thân thẻ Sở Trần nháy lên, không ít sư từ khu G giống như chim sợ cảnh cong, nhao nhao tản ra, rời xa Sở Trần..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 893: Chương 893


Dù sao đây là mãnh nhân có thẻ một quyền đánh lui cuồng sư châu Phi, đánh không lại, đương nhiên phải trốn tránh.

Trong sự kiện vạn người chú ý này, có thể ở iại trên đài cao thêm một giây, đều là một loại hường thụ.

Một màn này, trong đám người I nhịn không được bật ra một trận1 cười.

Khu G, một nhà Sở Trằn độc đại.

Tuy nhiên, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra …
Thân ảnh Sờ Trần nhảy lên, trực tiếp nhảy đến khu H cách vảch.

Khu H, một trận gà bay chỏ chạy.

“Người trẻ tuổi Sở Trần này thật không tồi a, sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, hắn rõ ràng cỏ thể xưng vương ở khu G, dễ dàng leo lên trên, lại chạy đến khu H.”
“Tất cả các thành viên của khu G cảm ơn Sở Trần vỉ đã không đánh.”
Sở Trần sau khi đến khu Ht tuy răng khiến cho tiểu trận khủng hoảng, thế nhưng, mọi người rất nhanh cũng ý thức được, Sờ Trần căn bản không có ý động thủ, anh không chủ động động thủ với ai, cũng không có leo lên trên, cử như vậy, cáng không có người đi chù động đối phó Sờ Trần.

Sở Trần ờ khu H, có chút nhàm chán.

Một lát sau, lại nhảy một cái, trở về khu G.


“Sở Trần đây là thao tác gi?”
Mọi người đều sững sờ.

“Anh rể, sao lại quay lại.” Tống Thu cũng cẩn thận hòi.”
“Thiếu chút nữa quên, đây lả một
đài cao hình nón, Tiếu Âm Kỳ từ khu B tới tìm chúng ta, hắn trực tiép xuyên qua khu A, có thẻ đến khu H, tôi vừa ròi chú ý tới hẳn đã di chuyển về phía này, chúng ta tránh Tiếu Âm Kỳ là được rồi.

Thân thể Sở Trần nhảy lên, tiến gần khu F.

Sở Trần cũng không có tự tin đến mức mình có thể đánh bại võ đạo Tông Sư.

Dù sao, anh hiện tại ngay cả Tiên Thiên cũng thiếu một bước mói có thể đến được, gặp được võ đạo Tông Sư, chạy là thượng sách.

Huống chi Tiếu Âm Kỳ chính là rõ ràng đến vỉ anh.

“Tiếu tiền bối sắp ra tay rồi.” Trong khán phòng, tầm mắt Hoàng Giang Hồng lạnh lùng híp
lại.

Lúc trước hắn đi sai một bước, vốn có thể cùng Sờ Trần giao háo, nhưng cuối cùng kại trở thành kè thù cùa Sờ Trần, mang đến đả kích mang tính hủy diệt cho Hoàng gia.


Nhưng mà, Hoàng Giang Hồng cũng không vì vậy mà sa sút tinh thần, càng không có hối hận, mà là nghĩ hết biện pháp, muốn cho Hoàng gia một lần nữa quật khò’i.

Trở ngại lớn nhất, tự nhiên chính là Sờ Trần.

Trong đầu Hoàng Giang Hồng không tự chủ được hiện lên sự kiện lúc trước khi khai trương thành phố Kim Bãi.

Lúc ấy Sờ Trần, còn chỉ là con rể ở rể một kẻ ngốc ai cũng trào
phúng cười nhạo ờ Thiền Thảnh.

Bời vi một buổi lễ long trọng, hắn hóa thân thánh cường giá hôm nay bước ỉên con đường Sư Vương tranh bá.

“Có Tiếu tiền bối ra tay, Sở Trần chắc chắn phải chết.” Hoàng Ngọc Hằng nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đài cao,
Tiếu Âm Kỳ đã xuắt hiện ờ khu A, có một con sư tử muốn thừa dịp không chuẩn bị đánh lén hẳn, kết I quả trực tiếp bị đệ tử Liễu Hiểu Phong của Tiếu Âm Kỳ đánh bay ra ngoài.

Lôi đình một kích, cũng chấn nhiếp những con sư tử còn lại của khu A, Tiếu Âm Kỳ nhanh chóng vượt qua khu A, bước lên khu H.

Sắc mặt Hoàng Ngọc Hằng đột
nhiên khó coi, cả người tức giận đến phát run, chỉ vào phía trước: “Sờ Trần… đồ vô sỉ!”
Mọi người Hoàng gia nhìn qua.

Sở Trằn giờ phút này đã đi tới khu E.

Anh đang trốn Tiếu Âm Kỳ!
Tất cả mọi người Hoàng gia đều nhìn ra.

“Không biết xấu hổ.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 894: Chương 894


“Không phải được xưng là Nam quyền chi sư sao? Thậm chí ngay cả dũng khí đường đường chính chính cùng Tiếu tiền bối đánh một trận cũng không có.”
“Hừ, muốn đối phó Sử Trần cũng không chỉ có một nhà chúng ta, tôi không tin không có nhà nào có
thề ngăn cản Sở Trần.”
Mọi người Hoàng gia nắm chặt nắm tay, cổ vũ chõ Tiéu Âm Kỳ.

Vài phút nữa.

Tiếu Âm Kỳ bước lên khu G, hai tay cầm lấy đầu sư từ, đảo qua xung quanh.

Hắn cũng không chú ý tới Sở Trần đã rời khỏi khu G.

Đảo qua, ngay cả cải bóng Sở Trần cũng không có nhìn thấy.

“Sư phụ, Sở Trần hình như không ở đây.” Liễu Hiểu Phong nhíu mày một chút.

Hô!

Khu G có người phát động một kích đánh lén Tiếu Âm Kỳ.

Khuôn mặt Tiếu Âm Kỳ lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng: “Xem ra tiểu tử Sờ Trằn kia biết chúng ta muốn đến, sớm dã đi rồi.”
Liẻu Hiểu Phong ra tay nhanh chóng, bắn rai sư tử dánh lén, đồng thời ngẩng đầu dào qua, nhướng mày: “Hiện tại còn có hơn 100 con sư tử đang cạnh tranh, Sờ Trằn cố ý né tránh, chúng ta vẫn phải tốn thời gian đi tìm.”
“Dọn sạch một phần, dễ dàng hơn nhiều.” Thần sắc Tiếu Âm Kỳ lạnh lùng, thân ảnh như điện, phát động công kích, Liễu Hiểu Phong ngầm hiểu, thầy trò hai
người trực tiếp tàn sát khu G, tựa như một cơn lốc quét qua.^
Một gã võ đạo Tông Sư chủ động xuất kích, uy lực quả mức khùng bố.

Mọi người ở khu G thậm ch! ngay cả phán ứng cũng không kịp, đã bị đánh xuống đài cao.

Toàn bộ khu G đã được dọn sạch trong vòng ba phút.

Vô số người nhìn thấy một màn này dèu sợ ngây người.

“Trời ơi, đây là sư tử nhà nào? Đây cũng quá mạnh.”
“Tuyển thủ có tư cách tham gia cuộc thi tranh bá toàn quốc, đều không phải kè yếu, mà người tiến vào vòng thứ hai, càng là trải qua tuyển chọn, cường giả trong cường giả, thế nhưng, trước mặt

“Là Hoàng gia, Hoàng gia Thiền Thành! Thiền Thành thật không hổ danh là thành phố võ sư, từng
nhiều lần sinh ra quán quân cuộc thi tranh bá toàn quốc, năm nay vốn tường rằng sẽ không có biểu hiện chói sáng’ thế nhưng, một Tống gia Sờ Trần, một chiêu đánh lui cuồng sư Châu Phi, hiện tại một sư tử Hoàng gia, dọn sạch khu G, hai người này đều là tuyển thủ trước trận đấu không được liệt vào danh sách quán quân.”
Mọi người thán phục liên tục.

Trong đám người, cuồng sư Châu Phi Serp tròng mắt trợn tròn.

Con sư tử này ra tay, ấn tượng của Serp so với Sở Trần còn
cường đại hơn.

chí âm thầm vui mừng, mình sởm bị Sờ Trằn đánh hạ, nếu không, đối mặt với cường giả quét sạch khu G trước mắt, chỉ sợ hắn sẽ chịu thương tích không nhẹ.

Trên sân khấu chính.

Hội trưởng Hiệp hội võ sư Trung Quốc Cung Thường Hồng nhìn thoáng qua người đàn ông nho nhã ngồi bên cạnh, nói: “Anh bố trí hậu thủ, không phài là người này chứ?”
Người đàn ông nhã ánh mắt cũng rơi vào trên người Tiếu Âm Kỳ, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức nói: “Đánh giá võ công, người này thi triển chính là võ công phái Thanh Dương, hẳn là cường giả đến từ phái Thanh Dương, hay là một vị võ đạo Tông Sư…” Người đàn ông nho nhã ánh mắt toát ra một trận tò mò: “Phái Thanh Dương võ đạo Tông Sư chĩ có hai vị, trong đó một vị dĩ nhiên xuất hiện ờ chỗ này, hắn vì sao mà đến?”
“Phái Thanh Dương cũng thuộc danh môn đại phái, nếu cuối cùng là người này lên đĩnh, cũng là kết cục không tồi.” Cung Thường Hồng nói: “Anh cảm thấy hắn có thề đánh bại Triệu Phương Tuyền không?”
“Có thề đánh bại hay không phải hai người đối đầu mới cỏ thề biết.” Khuôn mặt người đàn ông
nho nhâ xuát hiện hỉp mẳt:
“Người này xuất hiện, đại diện cho cường già cấp bậc vỏ đạo Tông Sư trên đài cao lúc nảy, lại có thêm một người, Sư Vương tranh bá hôm nay, lại đặc sắc vái phần.”
‘‘Mỏi mắt mong chờ a.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 895-896


Chương 895

Bên kia khán phòng, đám người Tống Nhan thần sắc lo lắng, Tiếu Âm Kỳ bày ra thực lực cường đại, làm cho bọn họ bắt đầu lo lắng cho Sờ Trần.

May mắn là, khi Tiếu Âm Kỳ đi tới khu F, Sở Trằn đã đến khu c.

Cửa sư tử khu F nhanh chóng tránh né công kích của Tiếu Âm’ Kỳ, dù lả như thế, cũng có gần con sư tử ở khu F ngã xuống.

Rất nhanh, Tiếu Âm Kỳ vượt qua

khu E.

“Chạy mau.”

“Đánh không lại, đi thôi.”

Chúng sư tử giống như bị đuổi vịt, vui về khu D…

Lúc này, Sử Trần cùng Tống Thu đâ đi tới khu B.

Hai người vẫn thõng qua khe hờ của cành trúc trên đái cao hình trụ nhìn chãm chú vảo Tiếu Âm Kỳ.

“Thật không hồ là vỗ đạo Tông Sư, đánh đâu thắng đó.” Sở Trần cảm thán, tiếp tục di chuyển về phía khu A.

Tiếu Âm Kỳ ở khu c, Sở Trần ở khu H.

Khi Tiếu Âm Kỳ trờ lại khu B, Sở Trằn một lần nửa trở lại khu G.

Tiếu Âm Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, lại một lần nữa bước lên khu A.

Trên đải cao, tiếng trống dày đặc đột nhiên dừng lại, đúng lúc này, truyền đến một tiếng hát thanh thúy: “Ái tích ma lực xoay vòng…”

Không ít người nghe thẳy đều cho choáng váng.

Tống Tà Dương khẽ nâng trán, không phải con ta.

Tô Nguyệt Nhàn cũng dờ khóc I dở cười, đã từ khi nào, Tiều Thu ‘ lại còn ca hát.

Hoàng Ngọc Hằng nghe cả người đều co rút, nhịn không được hét

lớn một tiếng: “Tiêu tiền bối, hắn ờ khu Fr

Tống Thu cũng có chút xáu hổ.

vổn là đang đi vòng quanh đài cao, bên tai đều là tiếng chiêng trống, hắn theo bản nảng ngâm nga hát lên, không nghĩ tới vừa lúc này, tiếng chiêng trống đột nhiên dừng lại, hắn cũng vừa lúc đang ngâm nga.

“Đừng xấu hồ.” Sở Trần ho nhẹ một tiếng: “Chỉ cần cậu không xáu hồ… như vậy…”

Xấu hổ là người khác.

Khuôn mặt Tống Thu run rầy vài cái, một lúc lâu sau, câu ca từ tiếp theo tiếp tục: “Nhớ em… nghĩ đến… mở cờ trong bụng… đêm tối ban ngày.” Tống Thu nhiều lần tự nhủ, tôỉ không xấu

hô.

Tiếng gầm gừ của Hoàng Ngọc Hăng thu hủt sự chú ý cùa không ít người.

Vốn đã có người hoài nghi, cưởng giả vo sư thần bí đến từ Hoàng gia đỉ vòng rồi trờ lại khu B, hình như là cố ý tim người, hiện giờ bị Hoàng Ngọc Hằng hô như vậy, không ít người đều phản ứng lại.

MLà Sở Tran!”

“Hoàng gia là đến vì Sờ Trần, đối với Hoàng gia mà nói, giẫm Sở Trằn dưới chân trong Sư Vương tranh bá, có lẽ so với đoạt được quán quân Sư Vương tranh bá còn quan trọng hơn.”

“Trong khoảng thời gian này, đối với Hoàng gia mà nói thật sự là

thời gian gian nan, dưới sự vây quét cùa dông đảo thế lực gia tộc, cơ hồ có thé nói là trong một đêm rời khỏi thần đán của đệ nhắt hào môn Thiền Thảnh, càng ngày càng tệ, mà một tay tạo ra tất cả, chính là vị con rế Tống gia quật khời thần kỳ này, Sờ Tran.”

Hạ Bắc ánh mắt liếc về phía Hoàng Ngọc Hằng, sau khi thầm mắng một tiếng, bĩu môi nói: Tên quẻ này, không có vũ đức.”

Toàn bộ thiết kế đài cao cùa Sư Vương Tranh Bá, hình trụ rỗng, khoảng trống giữa các càng trúc cũng rất lớn, để thuận tiện quan sát chiều hướng leo núi cùa sư tử ở khu vực khác, sau khi Hoàng Ngọc Hằng nhắc nhờ, đừng nói là Tiếu Âm Kỳ, những người còn lại đã sớm muôn nhân cơ hội này chỉnh đốn Sờ Trần cũng nhao nhao nhìn về phía khu

F, rất nhanh đã tập trung vào thân ành của Sở Trần.

“Sở Trần không nói quy tắc giới kinh doanh, vô pháp vô thiên, còn liên hợp lực lượng ngoại thành dến đối phó thương nhân Thiền Thảnh, nghiêm trọng phá vỡ trật tự trọng giới kinh doanh ở Thiền Thành, loại người này, nên cho hắn một bài học.” Một con sư tử không biết tên hét lớn, hắn vừa lúc ờ khu F, lúc này trong lòng dâng lên dũng khí, hào khí muôn vàn, hét lớn một tiếng, lao người về phía Sở Trần: ‘Tiền bối Hoàng gia nhanh chóng tới, tôi đến giữ chặt Sở Trần.”


Một chiêu sư từ vẫy đuôi!

Chương 896

Thế tới hung mãnh.

“Đuôi sư tử đối với đuôi sư tử!” Sờ Trần khẽ quảt một tiếng.

Tống Thu ngầm hiểu, tung người nhảy lên, tung cước đá ngang.

Rầm một tiếng.

Đối phương phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nếu như không phải đầu sư tử đứng vững, toàn bộ sư tử sẽ ngà xuống, dù là như thế, đuôi SU’ tử của đối phương cũng đâ đứng không nổi, hai tay chống lên cây trúc, hẳn quả thật không nghĩ tới, một cước này của Tống Thu, lực lại kinh khùng như vậy.

Vượt xa mong đợi cùa hắn.

“Trần ca, họ chạy đên khu G rồi.” Bên ngoài sân vang lên tiếng hét lớn của Hạ Bắc.

Sở Trằn vô cùng quyết đoản, lập tức dẫn theo Tống Thu trốn về phía khu c.

Rất nhanh, hiện trường thiên sư thịnh yen xuất hiện một màn quái

dị…

Khán già không ngừng hô ABCEFGH, báo cáo vị trí của đối phương cho Sở Trần và Tiêu Âm

kỳ.

Hai con sư tử, một đuổi theo, một người chạy.

Rất nhiều lãnh đạo trên sân chính cũng nhìn ngây người.

Sư Vương tranh bá trên lôi đài, chưa bao giở xảy ra chuyện như vậy.

“Cái nảy có chút hồ nháo a.” Có một nhà lãnh đạo hơi không hài

lòng: “Điều này không phù hợp với tinh thằn cạnh tranh.”

“Sư Vương tranh bá, mục tiêu hẳn là vô địch, chứ không phái bảt người nào đỏ đuồi theo.” Lại có lãnh đạo lắc đầu.

Hội trưởng Cung Thường Hòng ánh mắt nhìn về phía người đàn ông nho nhã, người đàn ông nho nhâ ánh mắt nhìn chăm chú vào lôi đài Sư Vương tranh bá: “Yên lặng theo dõi kì biến a, lôi đài tuy rằng lớn, nhưng mà, cường giả cấp bậc võ đạo Tông Sư muốn đuổi theo một người, không khó đuổi kịp, rất nhanh có thể giải quyết.”

“Sở Trần cùng đuồi sư tử cùa hắn đều lả võ giả thiên phú ưu việt a, nếu như không phải bị nhắm vào, hoàn toàn cỏ thể nổi bật trong thiên sư thịnh yến lần

này, có chút đảng tiếc.” Cung Thưò’ng Hồng cảm thán một tiếng.

“Anh cảm thấy bọn họ hiện tại còn chưa đủ nổi bật sao?”Người đàn ông nho nhã thản nhiên hỏi ngược một tiếng.

Cung Thường Hòng ngạc nhiên.

Cũng đúng.

Hiện tại cơ hồ cả trận ánh mắt đều chú ý đến cuộc truy đuổi giữa Sở Trần và sư tử Hoàng gia. thậm chí ngay cả mấy Sư Vương còn lại tranh đấu cũng không chú ý nhiều, thử nhắt bởi vì trận truy đuồi này đối với khán giả mà nỏi quá mức thú vị, thứ hai, mấy Sư Vương thực lực mạnh nhất kia còn chưa trực tiếp đối mặt với chiến đấu, mà là lần lượt dọn những sư tử còn lại đang càn trờ.

Khi Sờ Trần tại cùng nhau trờ lại khu G, trước mặt đột nhiên một con sư từ lông đò hùng hổ vọt tới.

Sở Trần vung chân, rầm một tiếng, bị đối phương ngăn cản.

Hiện trường trực tiếp vang lên một trận thanh âm xôn xao.

“Cản lại!”

“Sở Trần dẫn theo Tống Thu, ở trên ngọn núi sư tử này, quả thực giống như con lươn, muốn bắt cũng không bắt được, hiện tại cuối củng bị ngăn lại.”

“Sư bá cuối cùng cũng ra tay.” Trên khán đài, khuôn mặt Triệu Sơn toát ra nụ cười.

Ngàn cản Sở Trần chỉnh là nguyên lão đến từ liên minh

quyền sư phương Bắc, Phó Hạc Lâu. Sư Vương tranh bá lằn trưởc, hắn lọt vào top 10.

“Sư tử Triệu gia.” Lực chú ý của người chù trì hiện trường cũng hoàn toàn rơi vào nơi này, lúc này, thanh âm cao hố vang lên: “Sau nhiều lần truy đuổi, sư từ Triệu gia thành công chặn Sở Trằn lại, một Sờ Trần giỏi, đối mặt với ngăn cản cùa đối phương, không chút sợ hãi, lập tức cùng đối phương chiến đấu. Lại nói vị Sư Vương Triệu gia này cỏ lai lịch không nhỏ, chính là Phó Hạc Lảu đến từ liên minh quyền sư phương Bắc, Phỏ sư phụ!”

Hiện trường lại cổ một trận âm I thanh kinh hô.

“Tôi nhìn ra, người ngản cản Sờ Trần, đều là thế lực đến từ Thiền

Thành, điều này chứng tỏ Tống gia ở Thiền Thành hiện giờ chính là kè thù chung a.”

“Sở sư phụ hai tay khó địch bốn tay.”

“Phó Hạc Lâu cũng không phải người bình thường, tung hoành quyền giới phương Bắc nhiều năm, thanh danh của hắn thực sự được tạo dựng bằng một đôi nắm đám.”

“Có Phó Hạc Lâu sư phụ ở đây, vị sư tử Hoàng gia phía sau chỉ sợ cũng không cần ra tay.”

Kèm theo đông đảo thanh âm kinh hô nghị luận, Sở Trần cùng

kinh hô nghị luận, Sở Trần cùng Phó Hạc Lâu đã giao thủ hơn mười chiêu.

Đợt tấn công này, Sở Trằn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn tinh

túy kỳ ỉân bộ pháp, thi triển Cửu Hưởng Quyền, thanh âm như sắm sét không ngừng vang vọng.

Tống Thu đi theo phía sau Sở Trần, dùng Kỳ Lân bộ pháp trợ giúp tiến công cùa Sở Trần.

Đuôi sư từ cùa Phó Hạc Lâu và hắn hợp sức nhiều năm, đồng dạng ăn ý mười phằn, hai con sư tử diễn một trận chiến kịch liệt cho khán giả.

Tiếu Âm Kỳ đă chạy tới, đứng ờ trên cao, quan sát trận chiến này.

“Sư phụ.” Liễu Hiểu Phong mờ miệng, ngữ khí mang theo hòi thăm.

“Xem trước đã.” Tiếu Âm Kỳ đã không vội, Sở Trần đả ở dưới mí mắt của hắn, hán cúng không lo láng Sở Trần còn cỏ thẻ chạy

trốn.

Đây là sự tự tin của một võ đạo Tông Sư.

Trên khán đài, trong lòng mọi người Tống gia đều nhịn không được căng thẳng.

Phó Hạc Lâu đang chiến đấu với Sở Trần, Tiếu Âm Kỳ ờ một bên quan chiến, ngoài ra, cỏn có mấy con sư tử rõ ràng có ý đồ không tốt nhìn chằm chằm Sờ Trần.

Tinh cảnh lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 897: Chương 897


USỞ Trần có thẻ thoát khỏi vòng vây không?” Tống Nhan lầm bẩm, nắm chặt túi hương trong tay, đây là bùa hộ mệnh Sở Trần cho cô, cô hy vọng có thể che chở Sở Trần, thành kính cầu nguyện, mang đến vận may cho Sở Trần.

“Quá đảng, thế nhưng bao vây Trần ca như vậy.” Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn lôi đài: “Sao không có Sư Vương nào nhìn không vừa mắt, gặp chuyện bất bình gầm một tiếng.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hạ Ngôn Hoan nói: “Không ai có thể quản chuyện người khác như vậy.”
Ninh Tử Mặc lẩm bẩm nói: ‘Thực lực của Phó Hạc Lâu này, tuyệt đối ở trên tối, Sở thúc dĩ nhiên có thẻ cùng hắn chiến đấu ngang sức, Sở thủc thật sự còn chưa có bước vào Tiên Thiên sao?”
Ánh mắt Ninh Tử Mặc tràn đầy rung động.

Người ngoài hành nghề xem chính là náo nhiệt, người hiểu rõ thực lực hai bên, giờ phút này đều kinh ngạc thực lực của Sở Trần.

Kẻ cả người đàn ông nho nhă vẫn ngồi bên cạnh hội trưởng Cung Thường Hồng, giờ phút này ánh mắt đều theo bản nãng toát ra một tla kinh ngạc.

“Đây thật sự là một hạt giống cây tốt a.” Người đàn ông nho nhã nhịn không được khẽ khen một tiếng.

“Anh thích không? Vậy có muốn hay không…” Cung Thường Hồng hỏi.


“Cũng không cần thiết.” Người đàn ong nho nhã nói: ‘Tất cà chờ Sư Vương tranh bá chấm dứt

Truyện Light Novel
sau đó, lại tinh toán sau.

Cung Thường Hồng gật gật đầu, cũng không khỏi lưu ý Sở Trần vài lần.

Hắn rất rõ thân phận người đàn ông nho nhã ngồi ở bên cạnh mình này, có thẻ bị hắn nhìn trúng, tiền đồ của Sở Trần quả thực không thể hạn lượng.

Rầm rầm rầm!
Thân ảnh Phó Hạc Lâu cùng Sờ Trần đồng thời lui về phía sau ba bước, giẫm lên cây trúc, nghe thấy thanh âm cây trúc gãy.

“Khó trách có thế ở Thiền Thành tráo trở, quả thật có chút năng lực.” Khóe miệng Phó Hạc Lâu khẽ nhếch lên: “Ngươi toàn lực ứng phó a, đáng tiếc, ta mới xuất ra bảy phần lực.”
Vừa dứt lời, Phó Hạc Lâu lại một lần nữa xông lên.

Lần này, hắn không kìm chế nữa.

Toàn lực xuất kích.

Cổ tay Sờ Trần lật lên, một tấm bùa xuất hiện ở lòng bàn tay.

Tiểu Ngũ Lôi Phù.

Bùa đánh ra, dán lên sư tử Của Phó Hạc Lâu với tốc độ cực nhanh.

Oanh! Oanh! Oanh!
Tiểu Ngũ Lôi Phù dựa theo nắm đấm của Sờ Trần, đánh mạnh vào người Phó Hạc Lâu.


Sở Trần một mực sử dụng Cửu Hưởng Quyền, khi thanh âm của Tiểu Ngũ Lồi Phù vang lên, khán
giả trên sân cũng chỉ cho rằng nắm đấm của Sở Trần bộc phát ra thanh âm, ch? cổ đồng từ của Tiếu Âm Kỳ theo bản năng co rụt lại một chút.

“Cuối cùng phải vận dụng thủ đoạn Kỳ Môn a.” Tiếu Âm Kỳ lạnh nhạt nói: “Vị sư tử Triệu gia này, còn ngăn không được Sở Trần.”
Ánh mắt người đàn ông nho nhã trên khán đài nhanh chóng xẹt qua một đạo tinh mang: “Đệ tử Kỳ Môn?”
Người đàn ông nho nhã quả thật có chút bất ngờ.

Từ võ công quyền cước Sở Trần bày ra, người đàn ông nho nhã vốn còn đang suy đoán Sở Trần là đệ tử chính thống đại phái nào, không nghĩ tới, Sở Trần dĩ nhiên đột nhiên thi triền ra một thủ đoạn
Kỳ Môn rất đẹp.

“Nếu Sở Trần là đệ tử Kỳ Môn, như vậy, sư tử Triệu gia chắc chắn thắt bại.”
Người đàn ông nho nhã khẳng định.

Dù sao, công phu quyền cước của đệ tử Kỳ Môn, phải liên hợp với Kỳ Môn thuật của bọn họ, mới có thể phát huy ra lực lương mạnh nhất.

Nhưng Sờ Trần vừa rồi chỉ dựa vào công phu quyền cước, cũng đã ngang hàng với Phó Hạc Lâu.

Nếu như nói vừa rồi Phó Hạc Lâu chỉ phát huy ra 7 phần sức chiến đấu, như vậy Sở Trần chỉ phát huy 5 phần.


Một quyền liên tiếp một quyền, Tiểu Ngũ Lôi Phù đánh Phó Hạc
Lâu trong nháy mắt, quyền phong Sở Trần quyết đoán quét tởi.

Một lần đối mặt, Phó Hạc Lâu trực tiếp ngửa mặt ngã xuống.

“Sư phụ!” Đuôi sư tử thấy một màn này, quyết đoán đứng vững thân thể, muốn kéo Phó Hạc Lâu trờ về, nhưng mà, đúng lúc này, thân thể Sở Trần nhảy lên, một cưởc đá đứt một cây trúc trong đó, cây trúc đứt gãy bay ra ngoài, ầm ầm đánh vào trên đuôi sư tử, đuôi sư tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không có đứng vững, cùng Phó Hạc Lâu rơi xuống đài cao.

Phó Hạc Lâu, bại.

Thân thể Triệu Sơn lập tức đứng lên, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, nắm chặt nắm tay.

Lúc này, bốn phương tám hướng đã vang lên một trận hoan hô cổ vũ.

“Đánh rất hay!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 898: Chương 898


Đối với khán giả trung lập mà nói, trận quyết đấu giữa Sư Vương này, xứng với hai chữ thịnh yến.

Sờ Trần cuối cùng một cước định thắng bại, càng trở nên nổi tiếng hơn.

“Sờ sư phụ cố lên!”
“Đánh hắn đi!”
Tiếng la hét vang lên.

Nhưng mà, mọi người rất nhanh liền chú ý tới, nguy cơ của Sở Trần vẫn chưa được giải quyết, sau khi Phó Hạc Lâu rơi xuống đài cao, hai bên đều có sư tử
từng bước từng bước ép sát tới… Nhìn chằm chằm!
“Sờ Trần, giao dịch như thế nào?” Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên, Tiếu Âm Kỳ từ trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Sờ Trần.

Sở Trần nhìn Tiếu Âm Kỳ, ngược lại cũng có hứng thú: “Ngươi muốn giao dịch cái gì?”
“Thứ nhất, không khó, để Hoàng Ngọc Hằng đứng dậy trở lại.”
Tiếu Âm Kỳ lạnh nhạt nói: “Thứ hai, ta đối với Kỳ Môn thuật cảm thấy rất hứng thú, ngươi viết Kỳ Môn thuật học được giao cho ta.”
Sở Trần tò mò mờ miệng: “Vậy ta có thể đạt được cái gì?”
“Ngươi có thể được một cái mạng.” Tiếu Âm Kỳ từ trên cao nhìn xuống, đùa giỡn nói,: “Nếu không, ngươi hôm nay không rời khỏi lôi đài này được, thân là đệ tử Cửu Huyền Môn, ngươi hẳn là rất rõ, lời nói của một vị võ đạo Tông Sư, tuyệt đối không phải là trò đùa.”
Sở Trần trầm tư một hồi: “Thứ
nhất, ta đã nói rồi, muốn Hoàng Ngọc Hằng cả đời đều ngồi trên xe lán, hắn muốn đứng lên cũng được, kiếp sau đi.


Thứ hai, ngươi cũng biết ta là đệ từ Cửu Huyền Môn, ngươi dám ngấp nghé tới Cửu Huyền Môn thuật? Tiếu Âm Kỳ, khẩu vị của ngươi ngược lại không nhỏ, nhưng mà, ngươi cảm thấy ngươi nuốt được sao?”
Sờ Trần mang theo vài phần miệt thị nhìn Tiếu Âm Kỳ.

“Ta có thể nuốt nó mà không cần ngươi quan tâm.” Tiếu Âm Kỳ mỉm cười: “Giao dịch này, như thế nào?”
“Nói chuyện viển vông.” Sờ Trần đáp lại một tiếng, dưới chân đột nhiên phát lực, một cây trúc bị bẻ gãy, Sở Trần một cước đá về phía Tiếu Âm Kỳ, đồng thời thân thể vọt tới một bên, trong nháy
mắt, liền lui lại hơn 10 mét.

Ba!
Âm thanh của cây trúc bị gãy.

Tiếu Âm Kỳ cười lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Trần, đôi mắt xẹt qua một đạo sát khí.

“Xem ra, chỉ có người chết, mới lả người nghe lời nhất.”
Khóe miệng Tiếu Âm Kỳ khẽ nhếch lên, thân ảnh đột nhiên đuổi theo.

Trước mặt Sờ Trần xuất hiện hai con sư tử.

“Sở Trần, ngươi còn muốn chạy trốn!” Một tiếng hét lớn.


Hai con sư tử một trái một phải, bao vây tấn công Sở Trần.

“Anh rẻ, lão già đang đuổi theo.” Tống Thu lo lắng, khí thế cùa Tiếu Âm Kỳ tràn ngập ra, làm Tống Thu có cảm giác ảp bách mãnh liệt.

Công phu của phái Thanh Dương vừa tới, công kích của Tiếu Âm Kỳ đánh tới, tựa như một vầng mặt trời nóng rực đang bắn tới.

Chân đạp Cửu Dương Bộ, thân ảnh quỷ mị, trong nháy mắt đã tới gần.

“Tiểu Thu, cậu theo sát tôi.” Thanh âm Sở Trần vang lên bên tai Tống Thu, làm cho trái tim bối rối của Tống Thu trấn định một chút.

Àm!
Mãnh sư xuất kích, đánh mạnh xuống.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sư tử trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“A!” Sắc mặt mọi người Hạ Bắc đại biến, theo bản nàng đứng lên, nhưng mà, nhìn lại, lại kinh hỉ vạn phần: “Không phải Trần ca, một quyền kia của sư tử Hoàng gia lại đánh lệch vào thời khắc cuối cùng.”
Đánh lệch?
Tất cả mọi người cũng đều sửng sốt.

Vừa rồi một quyền của sư tử Hoàng gia rõ ràng đánh về phía Sở Trần, nhưng vào thời khắc cuối cùng, người bị đánh bay ra ngoài, lại là một trong hai con sư tử vây công Sở Trần.

Trên đài chính, Cung Thường
Hồng nhỉn về phía người đàn ông nho nhâ: “Ngươi đã nhìn ra chưa?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 899: Chương 899


Người đản ông nho nhã gật gật đầu: “Một loại công phu giống như di hoa tiếp mộc.”
Cung Thường Hồng nhất thời ánh mắt càng thêm thường thức nhìn Sờ Trần: “Càn Khôn Đại Na Di a *
Sờ Trần thi triển, đúng là Càn Khôn Na Di Thuật của Cừu Huyền Môn.

“Tiếu tiền bối, sao không cẩn thận như vậy, ngay cả người mình cũng đánh, bọn họ chính là thành tâm đến giúp ngươi.” Sở Trần cầm lấy đầu sư tử, cười một tiếng.

Khuôn mặt Tiếu Âm Kỳ lạnh như
băng, thân thẻ nhảy đi, lạỉ một lần nữa vung quyền.

Sở Trần lần nữa thi triển ra Càn Khôn Na Di Thuật, trước khi nắm đấm của Tiếu Âm Kỳ đánh trúng anh, trực tiếp cùng một con sư tử khác đổi vị trí, lại một con sư tử bị đánh xuống lôi đài.


Thân ảnh Sử Trần lần nữa biến ảo phương hướng, nhảy sang một bên khác.

Lần này, sư tử vốn còn muốn ngăn cản Sở Trần tựa như chim sợ cành cong, nhao nhao né tránh.

Vèo! Vèo! Vèo!
Sở Trần và Tiếu Âm Kỳ kéo dài khoảng cách gần 20 mét, hơn nữa, lần này, Sở Trần cố ý vô tình leo lẻn phía trên, đám sư tử trên
lôi đài mới nhao nhao phản ứng lại, bọn họ còn đang thi đấu!
Khu c “Điền minh chủ, chúng ta yểm hộ ngươi, ngươi đi lên hái thanh xuống” Hơn mười con sư tử ủng hộ một người, người này chính là minh chủ liên minh quyền sư phương Bắc, còn là quán quân Sư Vương tranh bá lần trước, Điền Bạch Quang.

Giống như tình báo Trương Vận Quốc nghe được, võ sư phái Bắc đoàn kết chưa từng có, bọn họ vặn thành một đoàn, don dẹp một khu vực.

Điền Bạch Quang lúc này cũng thu hồi ánh mắt, không nhìn náo loạn bên Sở Trần nữa, một lần nữa dựa theo âm thanh chiêng trống đinh tai nhức óc, thân ảnh Điền Bạch Quang nhảy vọt tới, bắt đầu leo lên lôi đài, tiếng hoan
hô bên sân vang vọng vang lên…
“Điền Bạch Quang!” Điền Bạch Quang!” Điền Bạch Quang!”
Cộng đồng người hâm mộ phấn khích la hét.

Đúng lúc này, một con sư tử bên trái nhào tới.

“Ngăn hắn lại.


Hơn mười con sư tử Điền Bạch Quang bên cạnh thực lực không tầm thường, phi thân xông lên.

Giọng nói cao vút của người dẫn chương trình lại vang lên.

“Nào, nào, con sư tử lao ra chặn Điền Bạch Quang, là Đặc Lãng tiên sinh được mệnh danh là Túy Sư Úc Châu.

Điền Bạch Quang là quán quân lần trước, mà Đặc Lãng tiên sinh đứng đầu không địch thủ ớ Úc Châu, giữa hai người tất nhiên nên có một trận chiến, chỉ tiếc, Đặc Lãng tiên sinh tựa hồ gặp phải phiền toái, hắn bị người ủng hộ bên cạnh Điền Bạch Quang ngăn trở, tuy rằng đối với những người dự thi còn lại có thể không công bằng, nhưng điều này cũng không có vi phạm quy tắc Sư Vương tranh bá.”
“Điền Bạch Quang chính là quán quân lần trước, Đặc Lãng tiên sinh không thể khi dễ Điền Bạch Quang a.”
Nghe vậy, Hạ Bắc nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Điền Bạch Quang có người, chẳng phải là thành Điền Bá Quang sao?”
Ánh mắt xung quanh nhìn về phía Hạ Bắc…
Tam thiếu gia Hạ gia, đầu óc mờ rộng.


Thanh âm của người dẫn chương trình lại vang lên: “Lại nhìn một bên khác, trời ơi, Sư Vương Châu Âu Elro giết tới rồi, Elro am hiểu nhất chính là tốc độ của hắn, từng được xưng là Tia Chớp Châu Âu, hắn quá nhanh, chớp mắt đã vọt tới trước mặt
Đièn Bạch Quang, phản ứng của Điền Bạch Quang cũng vô cùng nhanh.

“Dưới sự hợp lực của Đặc Lãng tiên sinh và Elro, Điền Bạch Quang bị ngàn lại, trạn chiến chính thức bắt đầu.”
“Nhìn lại phía bên kia, Triệu Phương Tuyền hôm nay cùng Lâm Viêm đấu nhau, một người là Sư Vương Nam Mỹ chưa từng nếm mùi thất bại, một người là Sư Vương Lĩnh Nam, lần trước phụ Điền Bạch Quang, Lâm Viêm lúc này hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, hắn có thẻ chiến thắng Triệu Phương Tuyền hay không?”
“Dưới sự công kích cường thế của Đặc Lãng tiên sinh, sư tử phái Bắc còn ờ lại trên lôi đài cũng rất ít.

Chúng ta đếm số sư tử hiện tại còn trên lôỉ đài… tồng
cộng là 19! Quán quân cuối cùng, sẽ sinh ra trong số 19 người này, đến cuối cùng sẽ là Điền Bạch Quang bảo vệ ngôi vị? Hay là người được yêu thích giành chức vô địch đầu tiên Triệu Phương Tuyền, như hắn mong muốn? Hoặc là lực lượng mới xuất hiện, từ trong tay các cường giả giành được quán quân?”
Bầu không khí trên sân đã tăng lên đến mức tận cùng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 900: Chương 900


Cuộc chiến giữa sư tử ngày càng khốc liệt.

Trên khán đài, Hạ Bắc tự nhủ: “Tôi có một ý tưởng táo bạo, cuối cùng Trần ca giành quán quân.”
Người bên cạnh phốc phốc cười ra tiếng.

“Không phải tôi xem thường Sở
Trần, chĩ là Sư Vương tranh bá lần này cường giả quá nhiều, Sở Trần rất khó có thể nằm trong số những ứng cử viên vô địch.”
“Đừng nói tranh quán quân, Sở Trần hiện tại không phài còn bị người ta đuồi theo đánh sao? A… lại nói tiếp, tôi thiếu chút nữa đã quên, sư tử Hoàng gia kia sao còn chưa có đuổi kịp Sở Trần, Sở Trần cũng quá có thể chạy đi.”
Người đàn ông nho nhã bên cạnh Cung Thường Hồng ánh mắt thủy chung rơi vào trên người Sờ Trần, một lát sau, mĩm cười: “Sò Trần tên này, xem ra đã sớm đoán trước được cục diện này, trước trận đấu làm không ít chuẩn bị a, một bên tránh né quá trình truy đuổi, thi triền thủ đoạn Kỳ Môn, thậm chí ngay cả võ đạo Tông Sư cũng nhất thời không làm gì được hắn.”
“Tuổi còn trẻ đã có thực lực thiên phú như vậy, cũng không biết là Kỳ Môn đại phải nào cỏ thề bồi dưỡng ra đệ tử xuất sẳc như vậy.” Cung Thường Hồng đối vởi giới thế lực võ giả cũng có chút hiểu biết, đột nhiên theo bản năng thốt ra: “Không phải là Cửu Huyền Môn chứ?”
Thần sắc người đàn ông nho nhã ngần ra, phàng phất thoáng cái nghĩ tới cái gì đó, con ngươi lần nữa tập trung vào Sỡ Trần.


“Sờ…Trần.”
Người đàn ông nho nhã đột nhiên đứng lên.

“Sở đội trường, làm sao vậy?” Cung Thường Hồng hoảng sợ, hắn biết thân phận của người đàn ông nho nhã ngồi bên cạnh mình, đến từ một bộ phận đặc
biệt trong chiến cục đặc chiến Trung Quốc, nghe nối bộ phận này tập hợp tỉnh anh của cả cục đặc chiến, mỗi một thành viên cục đặc chiến nằm mơ cũng muốn tiến vào bộ phận đặc biệt này, mà vị trước mắt này, chính là đội trường của một trồng những đội trưởng của bộ phận đặc biệt kia.

Sở Khai Bình.

Sở Khai Bình cũng ý thức được mình thất thố, một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Sờ Trần, đồng thời lắc đầu, đáp lại Cung Thường Hòng: “Không có gì, trong lúc bất chợt nhớ tới một số chuyện.”
Cung Thường Hồng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nhìn chiến đấu trên lôi đài.

Sở Khai Bình con ngươi nhìn chăm chú vào Sở Trần, trong đầu xẹt qua tư liệu về Sở Trần.

Sở Trần, con rể ở rể Tống gia, Nam Quyền Chi Sư…
Dần dần, thần sắc Sở Khai Bình có chút quái dị.

“Con rể ở rể?”
Sở Khai Bình suy nghĩ một chút: “Tôi đi toilet một chút.”
Sờ Khai Bình đứng lên rời đi, sau khi đi vảo toilet, lặp tức lấy điện thoại di động ra, hạ ra một mệnh lệnh: “Trợ giúp con sư tử bị truy đuổi kia, giành được quán quân Sư Vương tranh bá.”

Trên lôi đài, một con sư tử biểu hiện bỉnh thường vô kỳ nhưng vẫn không bị đảo thải, bẽn tai đột
nhiên truyền đến thanh âm của Sờ Khai Bình.

Giật mình, lập tức thanh âm quyết đoán đáp lại: “Vâng, Sờ đôiP
Tư Đồ Nguyên Minh, 33 tuổi, võ đạo Tông Sư.

Trực thuộc bộ phận đặc biệt của cục đặc chiến Trung Quốc, lãnh đạo trực thuộc hắn chính là Sở Khai Bình.

Võ đạo Tông Sư 33 tuổi, đối với bất kỳ đại phái võ thuật nào mà nói, đều là thiên tài tuyệt đĩnh, cả đời Tư Đồ Nguyên Minh, từ khi sinh ra đã giống như mở cửa, tuổi còn trẻ tiến vảo bộ phận đặc biệt của đặc chiến cuộc, tiền đồ không thể hạn lương.

Nhiệm vụ hôm nay là ngăn chặn sư từ nước ngoài giành được danh hiệu Sư Vương.

Tư Đồ Nguyên Minh một mực khiêm tốn ở lại trên lôỉ đài, không có chủ động ra tay, cũng tận lực tránh tất cả công kích, cơ hồ
không có người chú ý tới hắn, hẳn mới là thật sư đang xem kịch.


“Nguyên Minh ca, đội trưởng có nhiệm vụ?” Phía sau là đuôi sư tử hỏi một tiếng.

“Không sai.” Tư Đồ Nguyên Minh ngẩng đằu nhìn lướt qua, ánh mắt đặt ở trên người Sờ Trần: “Sở đội chỉ định, muốn chúng ta trợ giúp Sở Trần giành được quán quân Sư Vương tranh bá lần này.”
Đuôi sư tử cũng là một thành viên của bộ phận đặc cục biệt đặc chiến, An Thiên Hạ, tên kêu rầm rộ, 25 tuổi, võ giả Tiên Thiên cảnh giới.

“Bị truy đuổi chạy trốn, con rể ở rể Tống gia Sờ Trần?” An Thiên Hạ sửng sốt một chút, thốt lên:
“Bọn họ đều họ Sờ, Sở Trần này không phải lả con riêng của Sở đội chứ?”
Tư Đồ Nguyên Minh thản nhiên nối: “Ta sẽ chuyển lời của ngươi cho Sở đội.”
An Thiên Hạ nhất thời vẻ mặt buồn bã: “Nguyên Minh ca, tôi sai rồ.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 901: Chương 901


Phía bên kia.

Chân Tống Thu đột nhiên trượt, may mắn phản ứng nhanh, kịp thời bắt được cành trúc, dù là như thế, cũng là cả người toát mồ hôi.

“Tiểu Thu, không sao chứ?” Sở Trần hỏi.

Tống Thu có chút thở hồng hộc, loại truy đuổi chiến dưới cường
độ này, Sở Trần có thể kiên trì được, nhưng hắn không được.

“Em… không sao.” Tống Thu cắn răng kiên trì.

Ánh mắt Sở Trần nhỉn về phía Tiếu Âm Kỳ đang xông tới, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh rất tò mò vì sao Tiếu Âm Kỳ lại ăn dan húm dám ở trước mặt mọi người muốn đầy ngươi vào chỗ chết, nhưng hiện tại loại tình huống này, hiển nhiên rất khó có được đáp án.

“Chúng ta cũng chơi đủ rồi, đi xuống thôi.” Sờ Trần không có luyến chiến, thực lực hiện tại của anh, cũng không có cách nào chống lại võ đạo Tông Sư.

Ánh mắt Tống Thu hiện lên một trận không cam lòng, theo bản
nảng ngẩng đầu nhin thoáng qua điểm cao nhất của lôi đải.

Mặc dù biết thực lực chênh lệch, nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, Tống Thu vẫn có một tia chờ đợi, hy vọng có thể đi theo anh rể, đứng trên đĩnh lôi đài.

“Phi, lão cầu ỷ lởn hiếp nhỏ, cho anh rể vài nãm, anh rể nhất định có thể đánh dhawsn răng vãi đầy đất.” Tống Thu nghiến răng nghiến lợi.


Trên khán đài.

Lòng bàn tay Tống Nhan vẫn luôn đổ mồ hôi, Tiếu Âm Kỳ truy kích Sở Trần, không chút lưu tình, ngay cả một người hoàn toàn không hiểu công phu như cô cũng có thẻ nhìn ra, trên lôi đài, từng cây trúc đứt gãy vang lên, chấn động lòng người.

Chân Tống Thu đột nhiên trượt xuống, cảng liên lụy đến nội tâm cùa mọi người.

Hạ Bắc nắm chặt kính viễn vọng, không lên tiếng.

Trên lôi đài chĩ còn iại 13 con sư tử.” Hạ Ngôn Hoan thán một tiếng: “Sở Trần nếu có thể kiên trì thêm một chút, liền có thể đứng trong top 10, tại thiên sư thịnh yến cường giả như mây này, nếu lấy được top 10, cũng là một loại vinh dự a.”
Con ngươi Tô Nguyệt Nhàn phát sáng nhìn Sở Trần: “Con rể tốt, con phải cố lên a.”
Tống Tà Dương nhìn thoáng qua Tô Nguyệt Nhàn… Bà đả thay đổi.

‘Tiêu tiền bối! Giết hắn đi!” Hoàng
Ngọc Hằng ngồi trên xe lăn, khuôn mặt dữ tợn, sát khí tràn ngập toàn bộ khuôn mặt, hai tay nắm chặt tay vịn hai bên xe lăn, khẽ run rẩy.

Hắn là con kiêu ngạo của thiên đàng, hào quang rực rỡ.

Nhưng một lần rơi vào bóng tối.

Hoàng Ngọc Hằng không thể chịu đựng được sự thật này.

Hắn muốn trả thù.


Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Sở Trần đi chết.

Trên lôi đài, Tiếu Âm Kỳ chân đạp Cửu Dương Bộ, vung quyền đánh ra hào quang nóng rực, đến gần Sở Trần.

“Muốn rời khỏi lôi đài? Được,
chết đi.” Thanh âm của Tiếu Âm Kỳ vang lên bên tai Sở Trần: “Khi còn sống ngươi không chịu giao dịch với ta, nhưng ta tin, sau khi ngươi chết, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lởi.”
Thanh âm dày đặc, sát khí dẳng đằng.

Đồng tử Sờ Trần co rụt lại.

Anh không rõ ý tứ của những lời này của Tiếu Âm Kỳ.

Nhưng, công kích của Tiếu Âm Kỳ đã tới, Sờ Trần không thề suy nghĩ nhiều.

Ngàn cân treo sợi tóc, một đạo kim quang hiện lên.

Ảm!
Giữa sư tử và sư tử, va chạm dữ
dội.

Một tiếng đối oanh kia, tựa như Hỏa Tinh đụng vào Địa cầu.

Mọi người đều sững sờ.

Không thẻ tin vào mắt mình.

Ngay khi Sở Trần lập tức bị Hoàng gia sư tử đuổi kịp đánh trúng, dĩ nhiên có người ra tay can thiệp.

“Đó là ai?” Không ít ánh mắt trong nháy mắt tập trung lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 902: Chương 902


Thanh ảm chù tri hiện trường càng thêm kinh hô thành tiếng; “Chúng ta xem xảy ra chuyện gì? Sư tử Hoàng gia bị một con sư từ thần bí chặn!ại, con sư tử vàng thần bí này có lai lịch gì? Mọi người xin chờ một chút, trong tay tôi hiện tại còn không có tư liệu về con sư tử này, trước khi hẳn ra tay, hắn chính là một con sư tử bình thường không có gì lạ, nhưng hắn lại cỏ thể ngăn càn một kích toàn lực của sư từ Hoàng gia, quả lợi hại, sư tử có thể đi tới bước này, quả nhiên đều không tầm thường.”
‘Trung Quốc thật đáng sợ.” Cuồng sư Châu Phi Serp càng thêm run rẩy.

Không chỉ người dẫn chương trình, khán giả tại trường quay cũng không có ấn tượng gì về con sư tử vàng này.

“Hắn làm sao lân lộn đến bây giờ?”
“Trời ạ, nếu như không phải hắn ra tay, tôi cũng không biết trên lôi đài còn có một con sư tử màu vàng như vậy.”
“Cao thủ quả nhiên khiêm tốn.”
Cung Thường Hồng nhìn thoáng qua người đàn ông nho nhã Sở Khai Bình bên cạnh, khẽ mỉm cười.

Hắn tuy rằng không biết dụng ý sở Khai Bình iàm như vậy, nhưng mà, hắn có thể khẳng định, con sư tử màu vàng này, chính là xuất phát từ tay Sở Khai Bình.

Trên lôi đài, Sở Trần nhìn con sư tử màu vàng này, thần sắc cũng mang theo bất ngờ.


Anh quả thật thật không ngờ, lúc này dĩ nhiên sẽ có người xuất thủ giúp anh.

Không đựi Sở Trần mờ miệng, thanh âm Tiếu Âm Kỳ đã trầm thấp quát lạnh: “Ngươi là ai?”
“Đường đường võ đạo Tông Sư, thế nhưng ở trên lôi đài vạn người chú ý, gắt gao đuổi theo không buông một tiểu bối ngay cả Tiên Thiên cũng chưa tới.” Đầu sư tử của Tư Đồ Nguyên Minh lắc lắc vài cái: “Ta nhìn không được.”
Thần sắc Tiếu Âm Kỳ trầm xuống: “Đó là ân oán cá nhân của ta và hắn.”
Tiếu Âm Kỳ kiềm ép phẫn nộ trong lòng.

Nếu không phải vừa rồi Tư Đồ
Nguyên Minh ra tay làm cho Tiếu Âm Kỳ nhận ra đối phương cũng là võ đạo Tông Sư, hắn mới sê không phí nhiều lời nól như vậy.

Tư Đồ Nguyên Minh trầm ngâm một lát, nói: “Ta mặc kệ.”
Tiếu Âm Kỳ nắm chặt nắm tay, trong lúc bất chợt khởi động, muốn vòng qua Tư Đồ Nguyên Minh, tập kích Sở Trần.

Tư Đồ Nguyên Minh sớm nhìn chảm chú vào hành động cùa Tiếu Âm Kỳ, trực tiếp ra tay ngăn cản.

Chiến đấu giữa võ đạo Tông Sư, trong khoảnh khắc bắt đầu.

Tình thế trên lôi đài đột nhiên biến đổi.

Sỡ Trần rảnh rỗi, anh vòng trên
một cây true, nhìn Tiếu Âm Kỳ cùng Tư Đồ Nguyên Minh chiến đấu.


“Anh rể, anh có biết người kia nọ không?” Tống Thu lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, bước ngoặt bất chợt xảy ra này làm hắn có loại cảm giác giống như nằm mơ.

Sở Trần lắc đầu.

“Hắn thật sự chỉ là nhìn không vừa mắt a?” Tống Thu ngây người, một lúc lâu sau, hưng phấn nở nụ cười: “Quá tốt rồi,
Tiếu lão cẩu báo ứng a.”
Trận truy đuổi trên lôi đài chấm dứt, Tiêu Âm Kỳ bị một con sư tử thần bí vốn bình thường không có gì lạ quấn lấy, một màn này làm cho thần sắc mọi người trong Hoàng gia trở nên đen sạm trầm thấp, nhất là Hoàng Ngọc Hằng,
cáng tức giận đến ngực không ngừng run rẩy, Hoảng Dương một mực nhỉn chằm chằm Hoàng Ngọc Hằng, sợ Hoàng Ngọc Hằng lập tức thở không nổi.

“Đáng chết, là ai đang giúp Sở Trần!” Hoàng Ngọc Hằng nghiến răng nghiến lợi.

Bên kia, Triệu Sơn cũng là thần sắc phẫn nộ, nhìn Sờ Trần trên lôi đài, thần sắc ghen tị không gì sánh được.

Ằm ầm ầm ầm!
Ngay khi Tiếu Âm Kỳ cùng Tư Đồ Nguyên Minh kịch chiến, trên lôi đài chỉ còn lại 8 con sư tử cuối cùng.

Sư Vương Nam Mỹ Triệu Phương chiến đấu với Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm.


Nhà vô địch trước đỏ Điền Bạch Quang một mình đối đầu với Đặc Lãng tiên sinh ủc Châu cùng Sư Vương Châu Âu Elro.

Sư tử Hoàng gia đối chiến bình thường không có gì lạ với sư từ vàng bí ần.

Người cuối cùng, chính là Sở Trần đang theo dõi trận đấu.

“Nguyện vọng của Sờ Trần đâ trở thành sự thật.” Tống Nhan đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Anh ấy thật sự đang xem kịch.”
“Các người nói lúc này, nếu như Trần ca xông lên hái thanh…” Hạ Bắc lại có một ý nghĩ to gan.

“Vậy thì hắn sẽ bị giết.” Hạ Ngôn Hoan nói: “Mấy Sư Vương này tuy rằng đang tranh đấu, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không trơ
mắt nhln Sử Trần ngư ông đẳc lợi ngồi thu lợi nhuận, nếu như Sỡ Trần đi lên, bọn họ nhất định sẽ tạm dừng tranh đấu, trước tiên đưa Sờ Trần xuống.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 903: Chương 903


Tiếng hò reo hò của khán giả lại đến một làn sóng cao trào.

Ánh mắt Sở Trần tuyệt đại đa số dưới tình huống vẫn rơi vào sư tử màu vàng chiến đấu kịch liệt với Tiếu Âm Kỳ.

Anh cũng mơ hồ có chút đoán được thân phận của con sư tử màu vàng này.

“Chẳng lẽ là bởi vì quan hệ của cô Đào?” Sở Trần nhịn không được suy đoán.

Dù sao, nếu như đối phương là người cục đặc chiến an bài tiến vào, hiện tại ra tay giúp anh, mà
anh cũng có quan hệ với cô Đào.

“Anh rề, trận chiến này thấy thế nào?” Tống Thu ngòi trên một cảy trúc bên cạnh Sở Trần, cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hiện trưởng trận chiến.

Trên khán đài, không ít người nhìn thấy tư thế ngồi của sỏ’ Trần và Tống Thu, nhịn không được phốc cười ra tiếng.

“Sở Trần giống như thoáng cái bị lạnh nhạt”
“Nhìn giống như một con sư tử đang ngủ trên lôi đài.”
“Điều này cũng quá vui.”
Nhưng, cũng có người chỉ trích, một vị lãnh đạo trên đài chính trực tiếp tức giận lên tiếng: “Trên lôi đài sao cổ thể đùa giỡn như vậy? Quá không có tinh thần cạnh tranh.”
“Sau khi xuống, phải nghiêm túc chỉ trích con sư tử Tống gia này.” Một lãnh đạo khác cũng trầm giọng lên tiếng.


“Đây đâu phải là một con sư tử, hắn rõ ràng chính là… một con cá muối.” Sở Khai Bình cười tủm tỉm nói một tiếng.

Cung Thường Hồng ngây ngần cả người.

Hắn chưa từng nghe Sở Khai Bình nói giỡn như vậy.

Hắn nghe ra, hai lãnh đạo phía trước là thật sự đang phê bình,
nhưng Sờ Khai Bình rõ ràng là mang theo vài phồn trêu chọc.

Àm!
Trên lôi đài đột nhiên vang lên một trận thanh âm cây trúc liên tục đứt gãy.

Khán giả phát ra âm thanh kinh hô không ngừng.

Sở Trần cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, đồng tử khẽ co rụt
ỉại.

Người bị đánh ngã chính là Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm, thực lực của hắn chung quy vẫn hơi kém một bậc, một chiêu không cẩn thận, đã bị Triệu Phương Tuyền bắt được sơ hở, một quyền đánh rơi mười mét, mới khó khăn ồn định thân thể.

Triệu Phương Tuyền cũng không nóng lòng xông lên trên, mà cúi đầu, thần sắc mang theo khinh miệt cưởi một tiếng, dưới tiếng chiêng trống, dùng ngôn ngữ võ sư lay động khiêu khích vài cái.

Nhất thời khiến cho bốn phía một trận thanh âm bất mãn.


“Quá kiêu ngạo! Sư Vương Nam Mỹ này.”
“Đáng tiếc Lâm sư phụ không phải lả đối thủ của hắn a.”
“Lâm sư phụ, liều mạng với hắn!”
Cũng có người ủng hộ Triệu Phương Tuyền phát ra thanh âm khen ngợi.

“Làm rất tốt.”
Triệu gia có con, uy chấn khắp
nơi!’
“Triệu Phương Tuyền thật sự quá xuất sắc!”
Lâm Viêm ngẩng đầu, cảm nhận được đối phương khiêu khích, cắn ràng mạnh mẽ, tung người nháy lên, lại một lần nữa xông lên.

Nhưng mà, hắn đã bị thương, càng không phải là đối thủ của Triệu Phương Tuyền, cuối cùng bị Triệu Phương Tuyền đá xuống lôi đài, một ngụm máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

“Chức vô địch thuộc về Nam Mỹ.” Triệu Phương Tuyền nở nụ cười, tùy ý kiêu ngạo.

Dưới sân lại là một trận kinh hô ào ào.

.

||||| Truyện đề cử: Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
Tư Đồ Nguyên Minh đột nhiên đồi chiêu, đánh Tiếu Âm Kỳ lui một đoạn.

“Có ta ờ đáy, hôm nay ngươi không động được Sở Trần.” Tư Đồ Nguyên Minh nhìn Tiếu Âm Kỳ: “Nếu ta là ngươi, tự mình đi xuống, giữ lại chút thể diện cho mình.”
Thần sắc Tiếu Âm Kỳ âm trầm.

Thiên tính vạn tính, lại không ngờ, nửa đường dĩ nhiên có người lao ra phá vỡ kế hoạch, thực lực của đối phương còn hơn hắn một bậc, nếu thật sự quyết tâm muốn ngăn trở mình đối phó Sờ Trần mà nói, hắn còn thật sự không có một chút biện pháp..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom