Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701: 701: Chương 702


La Vân Đạo Tõn khẽ cười:
“Không nghĩ tới, ta íâu như vậy không có xuất hiện, còn có người nhớ rồ tên của ta.”
Người đeo mặt nạ Thanh Lang lui về phía sau vài bước, đột nhiên vung tay áo, mấy hạt châu màu đen bay ra, rơi xuống đất nổ tung, toát ra khói đen dày đặc.

La Vân Đạo Tôn vung tay áo lên, khói đen dày đặc bị xua tan, nhưng thân ảnh người đeo mặt nạ Thanh Lang đã ở xa xa, vô cùng nhanh chóng, biến mất trong đêm tối.

Tống Nhan giật minh.

Trải nghiệm tối nay giống như đi tàu lượn siêu tốc.

Khi người đeo mặt nạ Thanh Lang xuất hiện, Tống Nhan cho
rằng đêm nay số kiếp đã định rồi.

Nhưng vị lão giả mặc áo đạo sĩ này hiện thân, chỉ xuất thủ một chiêu, liền khiến người đeo mặt nạ Thanh Lang sợ tới mức tè ra quần, chạy trối chết.


“Không sao rồi.” Sở Trần mỉm cười ôn nhu nói với Tống Nhan.

La Vân Đạo Tôn đi tới.

“Bái kiến La Vân Đạo Tôn.” Trương Vận Quốc khẩn cấp đi lên phía trước, hành lễ với La Vân Đạo Tôn.

La Vân Đạo Tôn nhìn Trương Vận Quốc một cái, cũng nhận ra: “Là ngươi a.”
Trương Vận Quốc trong nháy mắt có loại cảm giác khuôn mặt rực rở chói mắt, theo bản nàng thẳng
tăp thăt lưng một chút, tuy rằng mình không có thành công bái nhập Cửu Huyền Môn, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng quen biết với La Vân Đạo Tôn: “Các vị, ta giới thiệu cho mọi người, vị này là La
Vân Đạo Tôn đến từ Cửu Huyền Môn!” Trương Vận Quốc đột nhiên nghĩ đến cái tên tiểu quán Tinh La, sau đó giật mình, chợt
nói: “Đồng thời còn ỉà người sáng lập Tình La Môn! Mọi người hẳn cũng là đệ tử Tinh La Môn đi.”
Câu nói cuối cùng, Trương Vận Quốc nói với ông cháu Mạc Nhàn.

về phần Sở Trần, Trương Vận Quốc cũng còn chưa nhìn ra hắn đến từ đâu, hôm nay cả ngày đều bị Sở Trần mang đến chấn động, La Vân Đạo Tôn xuất hiện, làm cho Trương Vận Quốc cảm giảc có thể mượn thế tâng lên một

chút cốt cách của mình.

“Đệ tử Tinh La Mạc Nhàn, bái kiến La Vân Đạo Tôn.” Tuổi tác của Mạc Nhàn tuy rằng cùng La Vân Đạo Tôn không chênh lệch bao nhiêu, nhưng phần tu vi đều khác nhau một trời một vực.

Mạc Vô Ưu cũng vội vàng hành lễ: “Đệ tử Tình La Mạc Vô Ưu, bái kiến tổ sư gia.”
“Không cần phải quá câu nệ.” La Vân Đạo Tôn khoát khoát tay áo, đi tới trước mặt Sở Trần, cười hắc: “Đại sư huynh, anh dĩ nhiên còn chưa trở thành võ đạo Tông Sư a.””
Con ngươi Trương Vận Quốc trong nháy mắt trợn to tròn vo!
Tựa như bị sét đánh.

Không nhúc nhích.

Môi run rẩy: “Da da da da… sư huynh?”
Được La Vân Đạo Tôn xưng là đại sư huynh, điều này đại diện cho thân phận gì?
Trương Vận Quốc không dám tường tượng.

Không đợi Sờ Trần trả lời, La Vân Đạo Tôn đánh giá Sờ Trần một phen, cảm thán nói: “Nhưng, đại sư huynh căn cơ vững chắc rất nhiều, không nhầm tiều phu mài đao, đại sư huynh ta thật sự quá vững vàng.”
Sở Trần: “…”Nếu không phải bị Trấn Hồn Phù vây khốn nàm năm, lấy thiên phú của hắn, thời gian năm năm bước vào võ Đạo Tông sư, tuyệt không phải việc khó, đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ đầu La Vân Đạo Tôn cảm thấy kỳ quái, có điều, La Vân Đạo Tôn sau đó cũng bồ não mình, Sở Trần có nguyên nhân không đột phá.

Quá vững vàng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 702: 702: Chương 703


Mỗi bước mỗi dấu chân, dù chưa đột phá Tiên Thiên nhưng cảnh giới quá vững rồi.

Ngay cả Mạc Nhàn, người vốn đã biết thân phận cùa Sờ Trần từ lâu, cũng không thể giấu được sự bàng hoàng khi thấy La Vân Đạo Tôn tôn kính Sở Trần đến vậy.

Dù sao trong lòng đám người
Tinh La Môn, La Vân Đạo Tôn chính là tín ngưỡng của Tinh La Môn, năm đó La Vân Đạo Tôn một tay sáng tạo Tinh La Môn, lưu lại Tinh La kỳ thuật cùng Trích Tình Thủ, cuối củng bái nhập Cửu Huyền Môn, lại vô tung ảnh.

Mạc Nhàn liếc nhìn Sờ Trần.

Chỉ cần dựa vào thân phận thiếu chủ của Cửu Huyền Môn, thì bối phận trong giới võ giả của Sờ Trằn đã cao đến mức dạo người.

Mấy người người quay trờ lại Tinh La tiểu điếm.

Mạc Nhàn ở trước mặt La Vản Đạo Tôn một mực câu nệ khồng thôi, ngưực lại vồ mặt của Mạc Vô Ưu đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao thi Tiểu Vô Ưu cũng có ưởc mơ vĩ đại, cô cũng

“Thất sư đệ, sao đệ lại đột nhiên tới đây?” Sở Trần hỏi.

“Nhắc tới cũng trùng hợp.” La Vân Đạo Tôn liếc nhìn Trương Vận Quốc ngồi bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, nói: “Đệ phụ trách kiểm tra nhập môn của Cửu Huyền Môn, sau khi kết thúc, đệ vựa vặn muốn hạ sơn làm một ít chuyện, cho nên mới trờ về Tinh La Môn một chuyến, lại được cho biết, Tinh Vân Lệnh tại Thiền Thành xuất hiện..Ánh mắt La Vân Đạo Tôn rơi vào trên người Mạc Vô Ưu.

Mạc Vô Ưu vội vàng lấy Tinh Vân Lệnh ra, hai tay dâng lên, “Tinh Vân Lệnh hiện do Vô Ưu giữ.”
“Hãy giữ cẩn thận.”
La Vân Đạo Tỏn khuôn mặt mỉm cười nói, “Ngươi thế nhưng là do đại SƯ huynh khâm điểm Tinh La Môn chủ, ta tin tưởng đại sư huynh sẽ không nhìn lầm người.”
Dừng một chút, La Vân Đạo Ton đánh giá Mạc Vò Ưu, “Tư chắt của ngươi không tồi, qua mấy ngày theo ta cùng về Cửu Huyền Môn đi.”
“Cải gì!”
Trương Vận Quốc kinh hô một tiếng, cũng lập tức ý thức được sự thát thố của mình, mặt mo một cay, ánh mắt mang theo ước ao ghen tị mà nhìn Mạc Vô Ưu.

Hắn lao tâm khố tứ vẫn không thề cham tới cánh cừa của Cửu Huyền Môn, Mạc Vô Ưu chỉ cần một lời nói cùa La Vân Đạo Tôn là cổ thể dặt chân lốn thièn hạ đệ
nhất Kỳ Môn.

Giữa người với người, thực sự có sự khác biệt lớn như vậy sao?

Sở Trần cũng hơi kinh ngạc liếc nhìn La Vân Đạo Tôn.

La Vân Đạo Tôn đắc ý cười một tiếng, “Đại sư huynh, ta có một danh ngạch nha.

Cửu Huyền Môn không cho phép tùy tiện đưa người tiến vào, đối với một số danh ngạch đặc thù, trong hoàn cảnh đặc biệt như có công với Cửu Huyền Môn, Cửu Huyền Môn sẽ ban thưởng cho một số danh ngạch nhất định.,
“Tiểu Vô Ưu, em thật may mắn.”
Sở Trần cười nói với Mạc Vô Ưu, có thể ở tuổi này tiến vào Cửu Huyền Môn tu hành, ngoại trừ
hậu duệ trực hệ của Cửu Huyền Môn, truyền nhân bên ngoài quá ít.

Mạc Nhàn hào hứng kích động nhìn Mạc Vô ưu.

Quả thực giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trúng Mạc Vô ưu.

“Vô ưu.” Mạc Nhàn hô một tiếng.

Mạc Vô ưu hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn Sở Trần.

Sở Trần mỉm cười, “ở Cửu Huyền Môn, em có thể nhận được sự dạy dỗ tốt nhất.”
Mạc Vô Ưu trầm tư..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703: 703: Chương 704


Cô tự nhiên rõ ràng, Cửu Huyền Môn là thánh địa của Kỳ môn mà người người ao ước muốn vào.

Đối với cô, đây lả cơ hội ngàn vàng khó mua.

Một lúc sau, Mạc Vô ưu nhìn về phía La Vân Đạo Tôn, “Vậy ông nội đệ tử có thể đi không?”
Nghe vậy, Mạc Nhàn nín thở, nhịp tim cùa ông tăng nhanh.

Một người đắc Đạo, gà chó cũng thăng thiên.

Nếu ông ta thực sự có thề tiến vào Cửu Huyền Môn nhờ phúc khí của cháu gái mình, dù là không chiếm được cao nhân Cừu Huyền Môn chỉ điểm, chỉ cằn bước vào Cửu Huyền Môn, mưa dầm thấm đất, đối với Kỳ Môn tướng thuật của mình mà nói, đều có trợ giúp cực cao.

La Vân Đạo Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, “Xin lỗi, ta chỉ có thể đưa
một người trở về.”
Mạc Nhàn thầm thờ dài, kỳ thật đây cũng là dự liệu của ông, lập tức khẽ mỉm cười, “Vô ưu, cháu cứ yên tâm đi theo La Vân Đạo Tôn trở về, ông nội cỏ thể tự lo liệu.”

Ánh mắt Mạc Vô ưu không giấu được vẻ thất vọng, ngẫm nghĩ một hồi, cô lắc đầu, “Con không muốn, con sẽ ở lại với ông nội.”
Trương Vận Quốc trong mắt trừng lớn! Cơ duyên to lớn ập xuống đâu, còn không muốn sao?
Trương Vận Quốc nhìn La Vân Đạo Tôn háo hức, hắn có thể đáp ứng đi mà không do dự.

“Đứa nhỏ nảy…” Mạc Nhản đang định thuyết phục Mạc Vô Ưu thi
một giọng nói từ bên cạnh vang lên, “Tiểu Vô ưu chỉ có Mạc Lão là người thân, nếu để một mình cô ấy tiến vào Cửu Huyền Môn học nghệ, cái này cũng quá tàn nhẫn, thất sư đệ, ngươi vẫn là mang Mạc Lão trở về đi.”
Nghe vậy, La Vân Đạo Tôn gật đầu, “Vậy cứ quyết định thế đi.”
Mạc Nhàn choáng váng.

Cải chuyển hướng này một cách quá bất ngờ.

Không phải La Vân Đạo Tôn vừa nói chỉ có thể mang theo một người vào trong Cửu Huyền Môn, sao lại đột nhiên mang thêm một người nữa?
Trong lúc Mạc Vô ưu cao hứng, ông cũng nhìn về phía La Vân Đạo Tôn với vẻ nghi hoặc.

La Vồn Đạo Tôn mỉm cười, “Kỳ thật ta chỉ có thể đưa một người trờ về Cửu Huyền Môn, nhưng lời của đại sư huynh … thì lại khác.”

Trong lòng Trương Vận Quốc run lên, khi hắn xem xét kỹ lưỡng ý tứ câu nói của La Vân Đạo Tôn ‘thì lại khác’.

Chỉ cần Sở Trần gật đầu, hắn cũng có thể tiến vào Cửu Huyền Môn?
Trương Vặn Quốc nhìn Sở Trần với ánh mắt mang theo cuồng nhiệt.

Chỉ cần một mực ôm đùi Sở Trằn, nhất định có thể tiến vào Cửu Huyền Môn.

Sau đó, Sở Trần mời La Vân Đạo Tôn trở về Tống Gia, Trương Vận Quốc theo sau, đi theo còn có Ninh Tử Mặc và Dương Tiểu Cẩn, khuôn mặt của Dương Tiểu Cần được che bằng khăn che mặt.

Trương Vận Quốc đã có nhiều đóng góp cho Tống Gia nảm năm qua, hắn có địa vị rất cao trong Tống Gia, khi nhìn thấy Trương Vận Quốc đối với vị La Vân Đạo Tôn này tất cung tất kính, trong lòng người nhà Tống Gia tất cả đều âm thầm kinh hãi, nhỉệt tinh chào hỏi La Vân Đạo Tôn.

Đêm yên tĩnh.

Bên cạnh Hồ Tống, mai hoa thung.

“Đại sư huynh, uống rượu.” La Vân Đạo Tôn ném cho Sở Trần
một vò rượu, “Nám năm không có uống qua Túy tiên nhưỡng của Cửu Huyền Môn đặc chế đi.”
Sờ Trần nhận lấy, nhắp một ngụm, cảm thán nói: “Nói tới đệ có thể không tin, ta mẹ nó đem mình phong ấn nãm năm.”
Sở Trần đem sự tình mình nghiên cứu Trấn Hòn Phù bị phong ấn linh hồn nói ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704: 704: Chương 705


Thật lâu.

Khóe miệng La Vân Đạo Tôn co giật dừ dội, “Huynh cứ như vậy làm con tại Thiền Thành năm nãm như thế này?”
Sở Trần ánh mắt lộ ra vè dịu dàng, “Đồng thời, ta cũng đã tìm
được chân ái của mình.”
“Đường đường là Cửu Huyền
Môn Thiếu chủ, Kinh Thành Sở đại thiếu gia, lại tại Thiền Thành làm ở rề nãm năm..La Vân Đạo Tôn dờ khóc dở cười, “Cái này nếu là truyền ra ngoải, ai dám tin tưởng.”
Sờ Trần tức giận liếc nhìn La Vân Đạo Tôn, “Ta cũng không thể tin được, ta ròng rã biến mất năm nãm, mặc kệ là Cửu Huyền Môn hay là Sờ gia, đều không có ý tứ tìm ta.”
“Khục.”
La Vân Đạo Tôn nói, “Huynh cũng biết, người trong nhà huynh xưa nay sẽ không hỏi đến tu luyện cùa huynh tại Cửu Huyền Môn, mà người Cừu Huyền Môn...!Đều cho là huynh đã sớm về nhà.

Trưởc khi đệ rời đi, sư phụ còn ở trước mặt ta mắng huynh, nói huynh vừa trở về liền

không có nửa điểm tin tức, quả thực không đem sư phụ để ở trong lòng.”
Sờ Trần,

Ngươi không tìm, ta không tìm.

Tốt nha.

Sờ Trần ta, không có nhà.

Nửa đêm bên hồ Tống, trên mai hoa thung, Sờ Trần xác định mình không có nhà.

La Vân Đạo Tôn lúng túng cười ngượng ngùng, Sở Gia không biết Sở Trần xuống núi năm năm trước ngược lại là chuyện bình thường, nhưng các cao nhân ờ Kỳ Môn kia nhất định có thể tỉnh được một chút cảnh ngộ của Sờ Trằn, nhưng năm năm qua tới nay chưa từng có ai đề cập qua,
khẳng định có thâm ý khác.

Đương nhiên, để Sở Trần tồng kết lại, hắn vẫn là không có nhà.

Sự oán hận trong lòng của Sờ đại sư huynh.

“Đại sư huynh, người đeo mặt nạ vừa rồi cỏ lai lịch gì? Tạì sao huynh muốn ta thả hắn đi?”

La Vân Đạo Tôn không chút biến sắc dời đi chủ đề, bằng không, Sở Trần nhả rãnh lên mấy vị Cửu Huyền Môn kia, hắn không biết phải làm như thế nào tiếp.

Sở Trần dám nhả rãnh, hẳn không dám.

“Nói ra rất dài dòng, nói ngắn gọn.”
Sở Trần dừng lại, “Tốt hơn hết là
không nên nói.’
Khóe miệng La Vân Đạo Tôn co giật dữ dội.

“Ngươi có chắc hiện tại hắn vẫn chưa rời Thiền Thành không?”
Sờ Trần hỏi.

Ta ở trên người hắn đả lưu lại Cửu Huyền truy hương tán, chỉ cần hắn còn trong phạm vi năm mươi cây số, nhất định không thể bò trốn sự theo dõi cùa ta.”
La Vân Đạo Tôn tự tin nói.

“Được rồi, đệ hãy đế mắt tới hắn xem hắn trờ về Dương Thành, ị cùng ai liên lạc.” I
Sờ Trần nói, “Tốt nhất lả xem hắn dưới cái mặt nạ này là bộ dạng gì, đến tột cùng là khuôn mặt gì, như thế nào lại không thể lộ ra
ngoài ánh sáng, cứ để hắn biến mat vào bóng đêm vĩnh viễn đi.”
La Vân Đạo Tốn gặt đầu, một lúc sau mới nói: “Vạn nhắt hắn một mực không rời khỏi Thiền Thành thì phải làm sao bây giờ? Ta chỉ có thể đi ra bảy ngáy.”
“Sẽ không.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705: 705: Chương 706


Sở Trần nhìn mặt hồ phẳng lặng vào ban đêm, một viên sỏi chìm xuống, trong lòng hiện lên những gợn sóng vô hình, “Tiều Mặc rời khỏi Vĩnh Dạ, Dương Tiều cẩn thoát khỏi Huyễn Thần cổ khống chế, người điều khiển ké hoạch phía sau, sự việc bị phá hư, cục diện vốn đang bỉnh tĩnh, dã lên gợn sóng, mà lại hiện tại Vu Thần Môn chủ giả mạo bị mất tích, đối với bọn hắn mà nói, sự tình cổ chút không thể khống chế, bọn hắn tuyệt đổi sẽ có hành động.”
“Ta sẽ để mắt đến hắn ta.”
La Vân Đạo Tôn nói, do dự một lúc, nhưng vẫn tò mò nhìn Sở Trần, “Đêm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nói ra dài dòng…”
Sờ Trần vừa mờ miệng, sắc mặt La Vân Đạo Tôn đã tối sầm, “Ta đi đây.”
La Vân Đạo Tôn xoay người biến mắt trong đêm đen.

Sở Trần ngồi trên mai hoa thung một hồi, điện thoại đột nhiên rung lên.

“Tiểu Thu, thế nào?”
Sờ Trần trả lời cuộc gọi của Tống Thu.

“Anh rể, em cùng Kiều tiền bối mang theo Vu Thần Môn chủ giả mạo đi vào thành phố Tân Hải, nơi này cách Thiền Thành hơn hai trăm cây số, Vu Thần Môn chủ chân chính không thể tìm ra phương hướng, sẽ không dễ tìm chúng ta,” Tống Thu nói.


Sờ Trần gặt đằu, “Tốt lắm, vậy hắn có nói gì không?”
“Hắn ta chỉ lo lắng cho tính mạng của vợ và con minh, hắn nói cho chúng tôi biết vị trĩ chính xác của hang ố Vu Thần Môn, vợ con hắn cũng ở đó.

Lý Chấn cũng giải thích, Vu Thần Môn vi nuôi cổ đã bắt giữ rất nhiều người dân thường ở sơn thôn.”
Tống Thu đưa điện thoại di động cho Kiều Thương Sinh, Kiều Thương Sinh trầm giọng nói: “Vu Thần Môn lần này làm việc ác đã
chạm tới cấm kỵ của giới võ giả, ta nghĩ lấy danh nghĩa Lĩnh Nam Dược Cốc bí mật khởi xướng một trận thảo phạt, trong vòng ba ngày, tiến công Vu Thằn Môn, để Vu Thần Môn xóa tên tại giới võ giả.”
Trong ba ngày.

Sờ Trần hơi ngạc nhiên trước hành động kiên quyết của Kiều Thương Sinh, tắt nhiên, Sờ Trần cũng rất vui vẻ khi thấy điều này xảy ra.

“Cường giả tông sư duy nhất cùa Vu Thằn Môn ià Vu Thằn Môn chủ, hiện tại ông ta không có ở trong hang ố của Vu Thần Môn, các ngươi có thé tấn công bất cứ A lúc náo.” I
Sở Trần nói.

“Ván đè không lởn.”
“Còn nữa, tuy rằng Lý Chấn lả Vu Thần môn chủ giả mạo bị ép làm việc, nhưng tay chân từ đầu tới cuối cũng không sạch sẽ, các ngươi không thể tin lời của hăn hoàn toàn, nhất định phải cỏ chỗ đề phòng.”

Sở Trần giải thích xong vài câu, liền cúp máy điện thoại.

Sở Trằn vừa định rời đi, liền nhìn thấy từ xa có người tới gần.

“Nửa đêm canh ba, cậu cùng bà xã đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng, sao lại chạy ra ngoài?”
Sả Trằn nghi ngờ nhìn Ninh Từ Mặc.

“Sờ Thúc không phải cũng tự minh ở bên ngoài sao?”
1
Ninh Tử Mặc đi tới, nhảy lên mai hoa thung rồi ngồi xuống.

“Ta đang đợi cuộc gọi của Tiểu Thu, bọn họ đã đến thành phố Tân Hai.”
Sở Trần nói, “Ta đang chuẳn bị quay trở về đây.”
“Sờ Thúc, vết thương trên mặt cùa Tiểu Cẩm thật sự không thể chữa khòi được sao?”
Ninh Tử Mặc nhịn không được hỏi.

“Đó là những vết sạo do Huyễn Thần Cổ ăn mòn lâu ngày mà sinh ra, cho dù đến bệnh viện phẫu thuật thầm mỹ cũng chưa chắc khôi phục lại được, loại sẹo này ăn mòn đến huyết nhục linh hồn.”
Sờ Trần đáp xong, nhìn Ninh Tử Mặc, “Cậu rất để ý sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706: 706: Chương 707


“Là cô ấy rất để ý.” Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi nhìn lên bầu trời với đôi mắt đen láy, “Ta yêu cô ấy không quan tâm tới dung nhan, nhưng cô ấy bởi vì tổn thương trên mặt, đêm nay liền gian phòng cũng không chịu dể ta đi vào.”
Sờ Trằn,
“Loại thương tích này, theo ta, trên dời có hai người có thẻ chữa khỏi.”
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Sờ Trần trầm giọng nói.

Thần sắc Ninh Tử Mặc chấn động, vội vàng hỏi: “Hai người nào? Bắt kể tổn bao nhiêu tiền, ta dều cỏ thể làm được.”
“Một người là cốc chủ của Lĩnh Nam Dược Cốc, giới võ giả gọi ông ta là Lĩnh Nam thánh y.”
Sờ Trần nói tiếp, “Còn có một ngưòi khác, không có danh tiéng gì, nói cậu cũng không biết.”
Ninh Từ Mặc nhíu mày, “Cốc chủ Lĩnh Nam Dược Cốc? Vậy thì tôi sẽ đi cằu Kiều trưởng lão, hy vọng ông ấy có thề dẫn tôi đến cầu kiến cốc chủ Lĩnh Nam Dược Cốc.”
“Khụ khụ.”
Sở Trần nói, “Tiểu Mặc, cậu không cần phải lo lắng vấn đề này, hai người ta nhắc tới… đều là sư phụ của ta, khi nào thất đệ trờ về, ta sẽ đế hắn mang theo cồ áy, còn về phần hai vị sư phụ này cúa ta có ra tay hay không, ta không dám hứa chắc.”
Ninh Tử Mặc hai mắt đông cứng lại, nhìn Sở Trần.


Hẳn chỉ biết Sở Trần lá dệ tử của vị lâo gia tử kia của Ninh Gia, nhưng không ngờ, Sử Trần lại có nhiều sư phụ như vậy, mà nghe ra, địa vị không nhỏ.

Ninh Từ Mặc không tin rằng kẻ vô danh thứ hai mà Sở Trần nói thực sự không nổi tiếng.

“Sở Thúc, cám ơn Thúc.”
Sở Trằn vỗ vỗ vai Ninh Từ Mặc, thấm thìa nói: “Cậu yên tâm, nếu có thể, chắc sẽ không để cậu phải đợi lâu, thất đệ trong bảy ngày nữa sẽ trở về.”
Ninh Từ Mặc mạnh mẽ gật đầu.

“Vặy ta trở về ngù đây.”
Sở Trần cười, “Bà xã ta không thể nào không cho ta vào phòng.”
Sờ Trần sải bưó’c trở lại, bỏ lại Ninh Tử Mặc với vẻ mặt ai oán.


Trở lại phòng khách nhỏ của biệt thự.

Nhìn phòng kia của Tống Nhan đang đóng chật, Sờ Trần dờ khóc dở cười.

Mỗi nhà đều có nỗi khồ riêng.

Hắn chính là chiếm hằm cầu...!Không đúng, hẳn là rơi vào cây ngô đồng bên trên thần long, chờ đợi Phượng Hoàng giương cánh đón lấy....Đêm tối dần bao phù.

Ngày càng có ít ô tô chạy trên đường.

Một chiếc xe rời Thiền Thành, lái chậm về phía Dương Thành.

“Đại sư huynh quả thần cơ diệu toán.”
Phía sau, La Vân Đạo Tôn đã bắt một chiếc xe, đi theo sau, trong mắt tràn đằy hiếu kỳ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707: 707: Chương 708


Có Cửu Huyền Truy Hương Tán trên người đối phương, La Vân Đạo Tôn không hề lo lắng sẽ mất dấu kẻ đeo mặt nạ Thanh Lang kia.

Một chiếc xe hơi màu đen phổ thông chạy vào một ngôi làng đô thị ở Dương Thành vào ban đêm, chiếc xe chầm chậm đậu bên cạnh một ngôi nhà lớn, đó là một biệt thự kiểu cũ của Tây Quan.

Kẻ đeo mặt nạ Thanh Lang vẫn đeo mặt nạ, không nói một lởi, đẩy cửa xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng đi tới, lập tức gõ cửa phòng lớn, sau một lát, cửa lớn của ngôi nhà mờ ra, một bà lão lưng còng ra mở cửa, vừa mở xong liền nghiêng người, “Môn chủ, mời vào.”
“Chú ý xung quanh một chút, giám sát chặt chẽ mọi thứ.”
Người đân ông đem mật nạ Thanh Lang trầm giọng nói một câu rồi bưỡc vào.

Sau khi bà lão lưng còng đóng cửa lớn của ngôi nhà lại, bà ta nhìn ra ngoài qua một khe cửa được thiết kế đặc biệt.

Sau gần năm phút, bà lăo lưng còng không phát hiện ra điều gì bất thường mới xoay người rời đi, đồng thời tự lẩm bẩm: “Với thực lực Vô đạo Tông sư của Môn chủ, muốn theo dõi môn chủ mà không bị phát hiện, cũng không dễ dàng.”

Bà lão lưng còng lại không biết, ngay lúc bà ta quay lưng rời đi, trong một góc khuất, trong bóng tối, bóng dáng của một lão giả mang đạo bào từ từ ẩn hiện, ngẩng đầu nhìn lên ngôi biệt thự cổ Tây Quan này.

“Ta ngược lại muốn nhìn một chút dưới chiếc mặt nạ Thanh Lang này, đến tột cùng là khuôn mặt như thế nào.”
Thân ảnh lão giả đạo bào lóe một cái rồi biến mất.

Biệt thự Tây Quan, bên trong phòng trà.

Khi người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang bước vào, hắn ta ngay lập tức tháo mặt nạ xuống, đó là một người đàn ông trung niên, mày rậm, lúc này sắc mặt u ám, “Lý Chấn thất thủ bị bắt, ta vốn định mạo hiểm tự mình ra tay giải quyết mấy tiểu tử kia, sau dó ngay lập tức rời khỏi hiện trường, cũng không có ngờ tới, ta cũng thất thủ.”
Ngồi đối diện với hắn là nam tử ^ khuôn mặt trắng bạch, mặt mày
không chút huyết sắc, ánh mắt toát ra khí tức băng lãnh âm trầm, ngón tay của hắn cũng rất trắng, rót một ly rượu cho người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang, “Nhị đệ, ta nhớ đưực, Thiền Thành hẳn không có Tông sư đi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang gật đầu, nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ có thể nói Ninh Tử Mặc đá gặp vận may, nơi bọn họ ờ tối nay là một nơi tên là Tinh La tiểu điếm, Tinh La Môn, là một trong số các Kỳ Môn, thế lực mờ nhạt, cũng không đáng chú ý, nhưng không ai có thể xem nhẹ, người sáng lập Tinh La Môn, La Vân Đạo Tôn, chính là người tiến vào Cửu Huyền Môn tu hành.”

“Đêm nay….ta vừa lúc đụng phải
La Vân Đạo Tôn trở về.”
Người đàn ông trong chiếc mặt
nạ Thanh Lang không khỏi thầm măng, đem những gl đã xảy ra vảo đêm nay kể lại.

Nam tử mặt trắng bạch kia tay cầm lỵ trà, đột nhiên dửng động tác, “Ý của ngươi là, La Vân Đạo Tôn một chiêu đả ép ngươi bức lui?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt của người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang lỏe lên vẻ sợ hãi mãnh liệt, “Không hổ là tông sư từ Cừu Huyền Môn đi ra, thực lực của hắn quá mạnh, sâu không lường được.

Nếu như có người này làm rối, chủng ta rất khó tiến động tác thêm một bước nữa.”
Khuôn mặt nam tử mặt trắng âm trầm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang,
“Vặy ngựơi làm thế nào chạy thoát? Hắn ta không đuổi theo ngươi sao?”
‘Ta ném vài hạt sương mù màu đen rồi nhân lúc hắn không có phòng bị liền bỏ đi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708: 708: Chương 709


Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang cười, “Đại ca, ta đánh không lại hắn liền thôi đi, chẳng lẽ trốn không thoát sao? Mà lại, vì để phông vạn nhất, ta đã ở lại Thiền Thảnh đợi mấy giờ, tận tởi thời điểm này mới trờ về, không khả năng sẽ có người theo dôi, dù vậy, sau khi vào cửa tôi đã nhắc nhở bọn họ cẩn thận quan sát tinh hình xung quanh.”
“Nên là như thế.”
Nam nhân mặt trắng đứng lên, cẩn thận nhìn chằm chằm người đeo mạt nạ Thanhj-ang, ánh mẳt
cuối cùng rơi vào góc áo phía sau lưng người đeo mặt nạ Thanh Lang, sắc mặt đột nhiên đại biến, “Nhị dệ.

ngươi thặt qua loa.”
Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang đột nhiên đứng lên, “Chuyện gi vậy?”
“Lặp tức ròi khỏi đây.”
Nam tử mặt trắng nghiêm nghị nói, “Đi đâu cũng được, liền chuyền chỗ thôi.

Tìm cơ hội đi thay quần áo trên người, cho người khác mặc quần áo của ngươi đi chỗ khác đi, thậm chí là rời khỏi Dương Thành, ngươi hăy đi tẳm rửa, sau đó hẵng về nhà.”
Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang hiểu ý, không khỏi mắng to một tiếng, cũng không dám ở lại nữa, vội vàng đi ra cửa
đột nhiên, bước chân dừng lại quay đâu nài, “Đệ đến Tinh La tiếu điếm nhưng không nhìn thấy Lý Chân, mà lại đệ củng không cảm giác được có trong cơ thể hăn còn tồn tại, đệ cảm giác Lý Chấn là cố ỷ rời xa, nhưng vợ con cùa hắn vẫn còn trong tay của chúng ta, hắn tuyệt đổi không có can đảm chồy tron.


Điều đậ lo lắng chính là, Lỷ Chấn đã bị bắt đi, hắn có thể hãy không đem hết sự tình mà hắn biết nói ra…”
“Ta sẻ giải quyết việc này, ngươi mau lặp tửc rời đi.”
Nam từ mặt trắng thúc giục, vẻ mặt ảm đạm, “Một khi bị Cửu Huyền Môn nhắm tởi, ngươi biết ý vị thế nào rồi đấy?”
Sau khi vội vàng đeo mặt nạ, nam tử đeo mặt nạ Thanh Lang rời khỏi phòng trà, đẩy cừa rời đi
Người đàn ông mặt trắng cũng nhanh chóng ra mệnh lệnh, gọi bà lão lưng còng tới, ngữ khí mang theo sát ý nhàn nhạt, “Ngươi tự mình đi một chuyến, chuyển đi vự con Lý Chấn, tùy thời giữ liên lạc, nếu như có cái gì dị động, có thể trực tiếp đem bọn họ xử lý.”
Bà lão lưng còng gật đầu, “Đã
hiểu.”
Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang rời khỏi biệt thự Tây Quan, một bóng người ẩn hiện trong bóng tối cũng lặng lẽ rời đi.

Từ đầu đến cuối, không người phát giác.

Vào sáng sớm, Trương Vận Quốc đã đậy từ rất sớm, hay nói cách khác là đêm qua hắn mất ngủ.


Sau khi thí luyện Cửu Huyền Môn thất bái, Trương Vặn Quốc ưở về Thiền Thành ủ rũ.

Vốn nghĩ sau khi cùng Tống Gla chào hỏi, liền đến cho Thanh Phong đạo trưởng ở Thanh Phong Quan ẩn cư sinh hoạt, thật không nghĩ đến, mình rời đi ngắn ngủi mới một hái thảng, Tống Gía thế mà phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, mệnh cách mỗi người Tống Gía, hắn đều nhìn không thấu, mà con rể Tống Gỉa nãm nãm làm đồ đần, đột nhiẽn hơi lắc người trở thành Cửu Huyền Môn đại sư huynh.

Có vài lần Trương Vận Quốc cảm thấy mình đang mơ, nhưng sau
khi tự tát minh vài cái, hắn lại thấy mình cảng không thẻ ngủ được.

Trương Vận Quốc đẳy cửa ra.

Hắn đã quyết định nắm bắt cơ hội nảy, thực hiện ước mơ cả đời của hắn là tiến vào Cửu Huyền Môn, có thể kiểm hạch của mình thất bại, một nửa ước mơ của hắn đã bị phá hủy, cho nên nửa hy vọng còn lại cùa hắn chinh là Sở Trần.

“Đại sư, ngài đến sớm vậy.”
Tô Nguyệt vừa đi ra liền nhìn thấy Trương Vận Quốc, sửng sốt một hồi, lập tức hưng phấn nói: “Đại sư, trong lòng ta có một nghi vấn, ngài có thể gieo cho ta một quẻ được không?”
Ngươi đi chỗ khác! Trong lòng
Trương Vận Quốc thầm hét lên.

Muốn khóc không ra nước mắt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709: 709: Chương 710


Bây giờ ở Thiền Thành không chĩ có Sở Trần, đại sư huynh của Cửu Huyền Môn, mà còn có La Vận Đạo Tôn đại danh đại đỉnh, hến nơi nào dám tự nhặn là Đại sư.

“Đại sư thì không dám nhận.”
Trương Vặn Quốc nói nhanh,
‘ “Phu nhân cứ gọi tối là Trương đạo sĩ, hoặc Trương lão đạo cũng được.”
Tô Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đại sư, đi ra ngoài một chuyến, liề trờ nên khiêm tốn a.

Nhưng mà, bản lĩnh của ngài tôi biết, nếu ngài không xưng là Đại sư, thì ai dám xưng Đại sư?”
Trương Vận Quốc có một lời trong lòng không biết nên nói hay không.

Khách sạn Hoàng Đình.

Tiền Bộ Thiệu sáng sớm đã hẹn Diệp Thiếu Hoàng vá Vinh Đông.


“Hai chuyện.

’’Tiền Bộ Thiệu đi thảng vào vấn đề: “Thứ nhất,
Điệp Ảnh thất thủ rồi, tối hôm qua I lúc chụp lén Sở Trần bị bắt, nhưng, hắn không có khai ra chúng ta, chỉ là ảnh chụp tối hôQ qua đã bị Sở Trần tiêu hùy.”
“Thật đáng tiếc.” Vinh Đông thờ dải một tiếng: “Từ những bức ảnh trước đó, khả năng theo dõi của Điệp Ảnh chính là hạng nhất, muốn tìm một thám tử tư như vậy cũng không dễ dàng, thật sự là đáng tiếc, Sở Trần kia lại khôn khéo như vậy, ngay cả thám tử tư
cáp bậc như Điệp Ảnh cũng có thể bị hắn phát hiên.”
“Sở Trần ờ Thiền Thành giả vờ ngu SI 5 năm, người này tảm cơ nhất định rất sâu, hơn nữa thực lực còn không kém, có thề phát hiện ra Điện Ảnh cũng bình thưởng.” Diệp Thiếu Hoàng thở dài một hơi, sau khi nếm qua mấy lần thiệt thòi trong tay Sở Trần, Diệp Thiếu Hoảng không dám có một chút xem thường Sờ Trần, chậm rái nởỉ: “Chỉ dựa vào tư liệu trong tay chúng ta nắm giữ về Sờ Trần, muốn đâm hắn một đao vào thời khắc máu chốt cũng không khó, hiện tại chủng ta cứ I chờ thời cơ.”
Vinh Đông nhíu mày: “Cử như vậy chờ? Chẳng phải là tiện nghi cho Sờ Trần sao?”
Ván cược giữa Sở Trần và Tiền
lão gia, không phái lả một thời cơ tốt sao?” Diệp Thiếu Hoàng thân nhiên nói, chỉ cần Tiền thị đứng vửng, khỏng cho cái gọi lả Dược phẩm Bắc Trần một chút cơ hội,
Sở Trần thua ván cược, sỗ chặt vật rời khỏi Thiền Thành.

Đến lúc đó, Sờ Trần nếu quỵt nợ, chúng ta sẽ công khai tư liệu trong tay vào một tình huống cụ thẻ, đề cái tên Sở Trần này, người người khỉnh bỉ.”

“Đó lả điều thứ hai tôi muốn nói.” Tiền Bộ Thiệu cười lạnh: “Tống gia cho rằng đã câu kết được với Hạ gia, có thể thâm nhập vảo thị trường Dược Phẩm của Thiền A Thành, quả thực quá ngây thơ, ™ bọn họ tựa hồ đã quên, Hạ gia ờ giới Dược Phẩm Dương Thành có chút thanh danh, nhưng nhiều nám như vậy, bánh ngọt Thiền Thành.

Hạ gia cũng gặm không được nửa cái.

Lúc này dây, dựa
vào cái gọi là DU’P’C Phẩm Bắc Trần, đã muốn xé rách phòng tuyến của Thiền Thành? Nằm mơ a! Có tin tức truyền đến, hôm nay chính là ngày Dược Phẩm Bắc Trần chính thức treo biển thành lập, Hoàng ca, chúng ta cò nên gửi chút chúc mừng cho bọn họ hay không?”
“Làm vài thứ?” Ánh mắt Vinh Đông sáng lên.

Diệp Thiếu Hoàng trầm ngâm.

Địa vị của Tống gia ở Thiền Thành nay không còn như xưa.

Hạ gia cũng không dễ chọc.

“Đây là bước đầu tiên hai nhà Tống Hạ chính thức đi ra, nếu hôm nay chúng ta gảy sự, chỉ sợ không chiếm được lợi ích.” Diệp Thiếu Hoàng nói: “Nhưng nếu chúng ta không làm gì cả, có thề ngược lại khiến Sở Trần hoài nghi chúng ta đang ấp ủ động tác lớn gì?”
“Hoàng ca tâm tư kín đáo, không bằng nghĩ biện pháp, thêm chút màu sắc cho việc treo biển của Dược Phẩm Bắc Trần?” Ánh mắt Tiền Bộ Thiệu và Vinh Đông đều
là chờ mong..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710: 710: Chương 711


“Hạ gia phái tam thiếu gia Hạ gia phụ trách hạng mục này, đại diện cho Hạ gia cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là để cho tam thiếu gia Hạ gia vô học kia rèn luyện một phen mà thôi, hôm nay treo biền, theo tôi thấy, Hạ gia ngay cả nhân vật quan trọng cũng sẽ không xuất hiện.” Vinh Đông nói: “Còn có Tống gia, Tống gia có thể lật đổ Hoàng gia, nguyên nhân trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, dựa vào thực lực của những tập đoàn gia tộc do Ninh gia cầm đầu, tôi không tin, nhCmg tập đoàn gia tộc này sẽ lần lượt giúp Tống gia vô điều kiện, khẳng định là có nguyên nhân chúng ta không biết, nói không chừng sau này cũng sẽ không giúp.”
“Chậc chậc, Đông Từ, không nghĩ tới annh lại có thể nhìn thấu
đáo như vậy.” Tiền Bộ Thiệu cân nhắc lời nói của Vinh Đông một chút, trước mắt sáng ngời, nóng lòng muốn thừ: “Nối như vậy, hôm nay quả thật có thẻ làm vài chuyện, thứ nhất là quấy rối Dược Phẩm Bắc Trần, thứ hầi có thể xác minh suy đoán của Đông Tử một chút, đối với động tác tiếp theo cùa chúng ta cũng có trợ giúp.”
Ánh mắt hai người đều nhìn về phía Diệp Thiếu Hoàng.

Đoàn thể ba người này vẫn do Diệp Thiếu Hoàng cầm đầu.

Diệp Thiếu Hoàng trầm ngâm một hồi, đôi mắt chợt xẹt qua hai đạo quang mang: “Nếu đã như vậy, hôm nay sẽ làm chút chuyện lởn, cho Dược Phẩm Bắc Trần một chút kinh hỉ.” I
Sờ Trần ngủ một giác đến khi tự nhiên tỉnh.

Lúc mờ cửa phòng đi ra, ánh mắt Sở Trần bị kinh diễm một chút.

Vẻ đẹp của Tống Nhan, cả thành công nhận, bời vậy con rể ngốc này đã nhắm vào suốt thời gian qua, cũng có người cảm thấy nguyên nhân bắp cải tốt bị heo làm cong.


Tống Nhan rất ít khi cố ý trang điểm cho mình, tự nhiên toát ra vẻ dịu dàng luôn có thể khiến người ta tim đập thình thịch.

Nhưng sáng nay, Tống Nhan tỉ mỉ trang điểm qua, trang điểm vừa vặn, một thân váy màu nhạt, nhìn qua có vẻ đoan trang, tuyệt mỹ.

Sở Trần ngây người phục hồi tinh thần, nhịn không đừợc đi tới: “Bà xã, em thật đẹp.”
Tống Nhan lườm anh một cái: “Anh định mặc như vậy ra ngoài sao?”
“Ra ngoài?” Sở Trần dừng bước, nghi hoặc nhìn Tống Nhan, trong lòng đột nhiên trào ra một trận mừng như điên, theo đuổi vợ lâu như vậy, hiện tại bị theo đuổi ngược lại rồi sao?
Tống Nhan tức giận nói: “Anh có thể đối với Dược Phẩm Bắc Trần có một chút quan tâm hay không, hôm nay là ngày Bắc Trần chinh thức treo biển.”
Sở Trần xấu hồ.

Tuy rằng tên Bắc Trần một nửa có anh, nhưng anh đối với hoạt
1

động cùa bắc Trần thật đúng là chưa từng thật sự để ý qua.

May mẳn thay, Tiểu Bắc cũng giống như ta.

Sò’ Trần chì có thề ờ trên người Hạ Bắc một chút cảm giác cân bằng.

Mười phút sau, Sở Trần một lần nữa thay một bộ quần áo coi như chinh thức ra cừa, lúc sắp đi tới biệt thự chính của Tống gia, Sờ Trần nhìn Tống Nhan một cái, Tống Nhan nhẹ nhàng chần chờ một chút, kéo cánh tay Sở Trần lại.

Hai người cất bước đi vào.

“Trần ca, anh rốt cục cũng tới a.” Hạ Bắc sải bước đi tới, hăng hái, khi vũ hiên ngang, lấp lánh hữu thần, một thân âu phục mặc phá
lệ tao khí, ngưực lại có vài phần hình tưp’ng công tử tuấn lãng:
Tất cả mọi người đều đang chờ anh, chuẩn bị xuất phát thôi.”
Sờ Trần:”…”
Anh nhất thời quên mất, sau sự kiện Hạ Tam thiếu gia ở quyền quán ngầm đó, liền thay lòng đổi triệt để, muốn làm một phen đại sự chứng minh mình.

Sờ Trần còn tưởng rằng Hạ Bắc chỉ là không kiên nhẫn, nhưng hôm nay thoạt nhìn, Hạ Bắc rõ ràng là tràn đầy năng lực..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711: 711: Chương 712


Đây là bước đầu tiên chính thức thực hiện trên con đường kinh doanh của Hạ Bắc.

Sờ Trần ngẩng đầu nhìn, không chỉ có Hạ Bắc, còn có Hạ Ngôn Hoan, Tống Tà Dương, thậm chí
là lão gia tử Tống Trường Thanh rất ít khi lộ diện, hôm nay cũng là một thân mặc trang phục nhà Đường, thoạt nhìn là muốn tham dự nghi thức treo biển của Dược Phẩm Bắc Trần, áp trận cho Bắc Trần.

Sau khi nhìn lướt qua toàn hội trường, Sờ Trần lần nữa có chút xấu hổ phát hiện, anh mặc tùy ý nhất…
“Khụ, đi thôi.” Sở Trần nói.

“Trần ca, tôi tin, sau ngày hôm nay, Dược Phẩm Bắc Trần nhất định sẽ phát triển nhanh.” Hạ Bắc va Sờ Trần sóng vai đi ra ngoài, một bên thề son sắt, tràn đay tự tin.


“Quy trình hôm nay có cái gì.” Sờ Trần hỏi.

Hạ Bảc lập tức trả lời: “Sau khi đến công ty, có một nghi thức treo biển cắt băng khánh thành, đến lúc đó hẳn là sẽ có khách mời đến, sau đó mở một cuộc họp công ty, cuối cùng mời mọi người ăn cơm ở một khách sạn dưới lầu công ty cách đó không xa.”
Sở Trần gật đầu, đồng thời cũng có chút tò mò: “Đều mời người nào?”
“Khách quý hôm nay có hai nhóm người, nhóm đầu tiên lấy danh nghĩa Tống gia mời giới tinh hoa từ mọi tầng lớp xã hội ở Thiền Thành, lấy danh tiếng của Tống gia trong khoảng thời gian này ở Thiền Thành, người mời, trên cơ bận đều sẽ hãnh diện đến.” Hạ Bắc nói: ‘Tối hôm qua tôi xem qua danh sách, Trần ca anh biết, hẳn là gia chủ Tôn gia Tôn Siêu Lỗi, chủ tịch tập đoàn Mỹ Giai, Trần Khuông Toàn…”

Giọng điệu Hạ Bắc dừng một chút, cố gắng suy nghĩ một hồi, chính mình cũng có chút kinh ngạc nhìn Sở Trần: “Hình như hết rồi.”
Mấy ngày nay, Sở Trần chính là nhân vật làm mưa làm gió của cả Thiền Thành.

Nhất ià trận đánh lật đổ Hoàng
gia, càng chấn động toàn thành.

Con rể Tống gia, vàn võ song toàn.

Đây đã là sự thật được công nhận trên toàn Thiền Thành.

Nhưng mà, hiện tại Sở Trần cũng nhịn không được cẩn thận hồi tường lại một chút, ở Thiền Thành mình có thề nói ra tên… về cơ bản tất cả đều là kẻ thù.

Bạn bè thực sự không có nhiều.

Chỉ có thể trùng tên, cũng không quen thuộc.


“Dương Thành bên kia, Ninh gia hỏm nay sẽ có người tới sao?” Tống Ta Dương yếu đuối hỏi m câu.

Lời nói của Hạ Bắc cũng nhắc
nhờ Tổng gia chủ, hiện tại Tống gia tuy rằng nhìn qua phong cảnh không gì sánh được, thế nhưng, cả thành đều là địch.

Trước khi Tống gia hoàn toàn đứng vững, kẻ thù ở Thiền Thành không dám động đến Tống gia, nguyên nhân rất lớn, là kiêng kỵ gia tộc đệ nhất Thiên Nam sau lưng, Ninh gia.

Ninh gia đối phó Hoàng gia lúc đó hung tàn thủ đoạn vô lý, trấn trụ tất cả mọi người ở Thiền Thành.

Hạ Bắc giật mình, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn Hoan.

Hạ Ngôn Hoan trầm giọng nói:
“Hạ gia cùng Ninh gia vốn không cùng cấp độ, hôm nay trường hợp nảy, tùy tiện mời Ninh gia mà nói, sẽ bị chê cười.” 0
sỏ’ Trần sau khi xuống xe, nhln thoáng qua Kim Bãi Thành bên cạnh: “Đủng ròi, tòa nhà Kim Bãi hiện tại vẫn là của Hoàng gia sao?”
“Anh nghĩ sao?” Tống Nhan lườm Sờ Trần một cái: “Đương nhiên vần là Hoàng gia, nhưng, Kim Bãi Thành đã là sản nghiệp cùa Tống gia chủng ta, tòa nhà Kim Bãi ờ chỗ này vị trí có chụt bất tiện, giá trị của nó một mực giảm xuống.”
“Đây cũng là điểm duy nhất tam thức ta bỏ sót lúc trước.” Hạ Bắc tiếp lời nói: “Vốn định để Bắc Trần lựa chọn nơi tốt nhất ờ Thiền Thành, nhưng ai ngờ, Kim Bãi Thành vừa rồi Hoàng gia bỏ ra số tiền lởn khai trương, trong nháy mắt liền đổi chủ.


Thần sắc Hạ Ngôn Hoan oũng có chút xấu hổ đẩy kính gọng vàng
của mình một chút..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 712: 712: Chương 713


Toàn bộ đại cục thương giới Thiền Thành, bị một minh Sở Trần đảo loạn.

Trong khoảng thời gian này, theo Hoàng gia ngã xuống, một ít tài nguyên vốn thuộc về Hoàng gia đều nhao nhao bị đám sói đã sớm nhin chằm chằm chia cắt.

Chiến tranh thương mại giồng như chiến trường.

Một khi ngả xuống, muốn xoay người lại, tuyệt đối không dễ dàng.

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đâ đi tới lầu một của tòa nhà Kim Bãi.

“Sở Trần, chúc mừng.” Một thanh âm sạch sẽ lưu loát, đi tới, vươn
tay với Sở Trần.

Sờ Trần có chút ngoài ý muốn nhln người tới.

Con cháu Hoàng gia, Hoàng Tú Tú.

Những người còn lại của Tống gia cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao hôm nay Tống gia có thể nói là lấy tư cách là kẻ chiến thắng đi tới tòa nhà Kim Bãi, tòa nhà Kim Bãi mặc dù còn thuộc về Hoàng gia, nhưng con cháu Hoàng gia hẳn là đều có thể biết tránh không gặp.

Hoàng Tú Tú đến rồi.


Ánh mắt của cô hữu thần, không kiêu ngạo không siểm nịnh vươn tay về phía Sở Trần.

I
“Cảm ơn.” Sờ Trần đưa tay ra.

Trong số rất nhiều đệ tử Tống gia, án tượng cùa Sở Trần đối vởi Hoàng Tú Tú coi như khồng tệ.

Lúc trưởc tức giân xỏng vào Hoàng gia, Hoàng Tú Tú chủ động đi ra nhắc nhở anh, dòng dạng, Sờ Trằn bầu chọn Lỷ Báo Đào, để cho Hoàng Tú Tú không dính líu đến ân oán giữa anh và Hoàng gia.

“Anh cô đâu?” Sờ Trần thuận miệng hỏi một câu.

Hoàng Tú Tú trả lời: “Anh trai tôi đã trở lại sư môn học tập rồi.”
Sở Trần gật gật đầu, hàn huyên vài câu sau đó, đi tới cửa thang máy, Hoàng Tủ Tủ tự mình mở thang máy, đưa đoàn người Sờ Trần đi vào.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

“Tiểu nhân đắc chí!” Bên cạnh Hoàng Tú Tú, người trung niên quản lý Hoàng kia phẫn nộ bất bình: “Nếu như không phải Ninh gia ờ sau lưng chống lừng, hắn nhằm nhò gì a!”
Họàng Tú Tú quay đầu lại liếc mắt nhìn vị quản lý này: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đến tòa nhà Kim Bãi nữa.”
Quản lý Hoàng sửng sốt, không thể tin vào tai mình: “Tiểu thư…”

“Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì vô nghĩa.” Hoàng Tú Tú trực tiếp rời đi, đồng thời lưu lại một câu: “Bất kỳ một nhân viên công viên của tỏa nhà Kim Bãi, cũng không thể lấy bất kỳ lý do bát hợp lý nào làm khó Dược Phẩm Bắc Trần, nếu không, trực tiếp thu dọn đồ đạc cút đi.”
Hoàng Tú Tú rõ ràng phát ra một tin hiệu.

Lấy lòng Tống gia.

Có lẽ là nói, lấy lòng Sở Trần.

Vừa rồi toàn bộ quá trình, Hoàng Tú Tú cũng không có nói chuyện với những người còn lại của Tống gia, Hoàng Tú Tú rõ ràng, người thật sự đánh bại Hoàng gia, là Sờ Trần.

Thang máy được lên tầng 21.

Cửa thang máy mờ ra, Sở Trần và Tống Nhan dẫn đầu tay trong tay đi ra.

So với lần trước tới Bắc Trần, hôm nay Dược Phẩm Bắc Trần tinh thần chấn phấn mạnh mẽ chờ xuất phát.

Nhân viên Bắc Trần đã sởm chỉnh tề đứng thành mấy hàng hai bên hành lang bày đầy lẵng hoa chúc mừng, cỏ chút chật chội, sắp không bỏ xuống được.

“Sờ tổng chào.”
Sờ Trần vừa mới đi vào, thanh âm đột nhiên đồng loạt vang lên.

Sở Trần hoảng sợ, liếc mắt nhìn Hạ Bắc một cái, Hạ Bắc cười hắc hắc, loại chuyện này, người ờ đây cũng chỉ có hắn làm ra.

Quả nhiên, một giây sau, lại thanh âm đồng loạt vang lên.

“Hạ tổng chào.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713: 713: Chương 714


Dược Phẩm Bắc Trần, hai vị lão tổng.

Hạ Bắc, Sở Trần.

chồng bao lì xì lớn: “Hôm nay tặng mỗi người một cái lấy may.”
Các nhân viên của Dược Phẩm Băc Trần càng thêm tươi cười rạng rỡ, thanh âm ‘Cảm ơn Hạ tổng’ nối liền không dứt.

Đoàn người Sở Trần đi tới văn phòng.

Những người bên ngoài bắt đầu bận rộn.

Đúng 10 giờ là thời điểm Dược Phẩm Bắc Trần chính thức được thành lập.

Lúc này đã có tân khách lục tục đen Hạ Ngôn Hoan và Hạ Bắc ờ ben ngoài phụ trách chiêu đãi.

‘Xin chúc mừng.’
“Cảm ơn cảm ơn.”
Bát tự chân ngôn càng không ngửng vang lên, vợ chồng Tong Tà Dương cũng đi ra ngoài chào tân khách, Sở Trần đang cùng lão gia tử Tống gia uống trà.


9 giờ 40 phút sáng.

Lễ cắt băng khánh thành còn 20 phút nữa.

Cánh cửa thang máy mờ ra, một cặp vợ chồng trẻ bước vào trong trang phục chính thức.

“Chị ba, anh rể, chúc mừng hai người.” Hai vợ chồng này chính là em gái của Tống Nhan Tông Tình cùng với em rể Trương Kiếm.

“Bọn họ làm sao lại tới đây?” Tô Nguyệt Nhàn khẽ nhíu mày một
chút, nhưng, ở trước mắt bao ngưởị, cũng không tiện nói cái gì đi qua đề cho vợ chồng Trương Kiếm tiến vào.

“Chị hai ở phía sau, hẳn là rất nhanh cũng đến.” Tống Tình tươi cười đầy mặt.

Thần sắc Tống Tà Dương khẽ trầm xuống.

Thời điểm Tống gia nguy nan nhất, hai con gái gả ra ngoài đều lựa chọn xem chừng, cùng Tống gia xóa sạch quan hệ, sau khi Tống gia đạt được thắng lợi thương chiến, Tống Vân Tống Tình tưng thử về nhà vài lần, đều đóng cửa, trong khoảng thời gian sau đó, các cô cũng không có xuất hiện nữa.

I
Nhưng hôm nay, trong nghi thức treo biển của Dược Phẩm Bẳc
Tran, các cô lạị xuất hiện, hơn nữa còn phảng phất như chưa từng xảy ra chuyên gi, từng tiếng hô phá lệ thân thiết.


Trong lúc nói chuyện, phía sau lại có thanh âm truyen đến.

“Tôi đến trễ rồi.” Thanh âm đại tiểu thư Tống gỉa Tống Vân, kéo tay chồng Lâm Tín Bình đi tới.

Lâm Tín Bình mặc một thân âu phục, khuôn mặt mỉm cười, một đường đi tới còn chào hỏi khách khứa.

“Em ba, em rể, chúng mừng hai người.” Tống Vản kéo tay Tống Nhan, Tống Nhan cố gắng nở nụ cười, sau đó theo bản năng nhìn Sở Trần.

I
Lâm Tín mỉm cười đứng trước mặt Sờ Trần: “Chúc mừng Bắc
Trần, sạu này ở Thiền Thành giữa Bắc Trần và Lâm gia hy vọng có thể hợp tác nhiều hơn tôị có thể cam đoan, thuốc của Bắc Trần ở các hiệu thuốc lớn của Lâm gia nhất định sẽ rất bán chạy.”
Ánh mắt Tống gia đều rơi vào trên người Sỡ Trần.

Chị em Tống gia vào lúc này xuất hiện, tâm tư rất hiển nhiên, các cô kết luận Tống gia sẽ không ờ trước mắt bao người cho các cô sĩ diện, dù sao, Tống gia dù có trách tội các cô như thế nào, đó cũng là chuyện cùa Tống gia, bày ra bên ngoài, sẽ rất dễ bị người ta chê cười.


Hôm nay nghi thức treo biển của Dược Phẩm Bắc Trần được giới thương nhân Thiền Thành chú ý, hai nhà các cô xuất hiện, hơn
gia tộc của các cô mà nói~ đều là chuyện tốt lớn.

“Cái này là nhược điểm.” Khuôn mặt Tống lão gia tử có chút trầm thấp, chuyện chị em Tống Vàn Tống Tình ông cũng biết, suy cho cùng, vợ chồng Tống Tà Dương muốn gõ hai người con gái này một chút, nhưng không nghĩ tới, hôm nay các cô lại dùng phương thức như vậy để thu hút sự chú ý.

Tống Tà Dương trong lòng tức giận, đồng thời cũng lo lắng nhìn Sở Trần.

Hành động như vậy cùa hai người con gái, tùy thời đều có học giận Sờ Trần..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714: 714: Chương 715


Vậy thì cảm ơn anh rể.” Sở Trần tột nhiên nờ nụ cười, cũng không
có ý trách tội tức giận.

9 giờ 50 phút sáng.

Đếm ngược thoiaf gian 10 phút Dược Phẩm Bắc Trần chĩnh thưc treo biển hành nghề.

Cửa thang máy lần lượt mở ra.

Một đám khách khứa được mời đến, hai người Lâm Tín Binh cùng Trương Kiếm rất chủ động chiêu đãi tân khách.

“Sở Trần.” Tống Nhan thấp giọng hô một chút: “Em cảm thấy có chút kỳ quái.”
“Sao lại kỳ quái?” Sở Trần hỏi.

“Với tính cách của chị hai chị ba, tuyệt đối không làm đưực chuyện như vậy.” Tống Nhan nói: Họ đều vô cùng sĩ diện.

Nhưng bây giờ…”
‘Anh biết.” Sở Trần gật đầu.


“Anh biết?” Tống Nhan ngẩn ra.

“Em đừng quên, anh am hiểu quan sát người.” Sở Trần mỉm cười, nhìn thoáng qua Làm Tín Bình xa xa, bất động thanh sắc nói: ‘‘ Nếu như bọn họ chỉ là vì đanh tiếng, liền đề cho bọn họ ra, nhưng mà, nếu mà, nếu bọn họ ôm tâm tư khác mà nói…”
Sờ Trần không nói tiếp.

Tống Nhan mím môi, con ngươi nhìn về phía chị hai chị ba lúc này đang đứng bên cạnh Tô Nguyệt Nhàn.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn.

Một đám người chậm rãi xông vào.

Người cầm đầu trẻ tuổi Sờ Trần cũng không xa lạ, từng ờ tòa nhà Kim Bãi, Sờ Trần tát hắn một cái.

Thiếu gia Dược Phẩm Tiền thị, Tiền Bộ Thiệu.

Tiền Bộ Thiệu hiển nhiên cũng có chuẩn bị mà đến, mang theo gần mười bảo vệ, tươi cười đầy mặt, vừa mởi đi vảo cửa liền chắp tay với Sờ Trần: “Chúc mừng Sờ tổng, treo biển hành nghề đại cát”
Giờ khắc này, trong lòng không ít người cơ hồ đồng thời toát ra một cau nói… chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.

“Tiểu Bắc, vị này cũng là khách mời chúng ta mời tới sao?” Sở Trần hỏi.


Hạ Bắc lắc đầu.

■’Không mời mà đến, Sở tổng sẽ không không hoan nghênh chứ.” Tiền Bộ Thiệu cười tủm tỉm nói.

“Tất nhiên là không.” Sở Trần xua tay nói: ‘Tiều Bắc, thường một bao li xì.”
“Được.” Hạ Bắc đi qua, lấy ra một xấp bao lì xì, suy nghĩ một chút, rút ra một cái: “Cảm ơn đã đến chúc mừng ha.”
Tầm mắt Tiền Bộ Thiệu khẽ híp mắt nhìn chằm chằm Sờ Trần.

Lúc này, một thanh âm vang lên: “Tiền thiếu gia đến Bắc Trần, đây chính là làm cho nghi thức treo biền của Bắc Trần chúng tôi tăng thêm màu sắc, hoan nghênh hoan nghênh.” Lâm Tín Bình cười đi tới, ở trước mặt Tiền Bộ Thiệu khom lưng lên: “Tiền thiếu gia thật sự quá nể mặt rồi.” I
Tống Nhan nhướng mày.

Than sắc Tống Tà Dương trực tiếp âm trầm xuống.

Lâm Tín Bình cùng Tiền gia thông đồng một chỗt giờ phút này hắn đổi khách làm chủ những lời này, hiển nhiên khiến tư thái Bắc Trần cực thấp.

“Anh rể nói rất đúng, Tiền thiếu gia đến chính là khiến cho Dược Phẩm Bắc Trần chúng tôt thật vinh hạnh.” Trương Kiếm cũng cười đi lên.

Tô Nguyệt Nhàn trầm thấp mặt, liếc mắt nhìn Tống Vân Tống Tình một cái: “Tôi sinh hai người con gái tốt a.”
Tống Vân nhìn Tô Nguyệt Dật, cố gắng nờ nụ cười: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, Lâm gia trong khoảng
thời gian nàỵ cùng Tiền thị hợp tác tương đổi mật thiết, cho nen bọn họ mới đi tương đối gần không có ý gì khác ”
“Đúng.” Tống Tinh cũng vội vàng tò thái độ.

Thiếu gia Tiền thị đến, quả thật ngoải dự liệu cùa không ít người ở đây..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715: 715: Chương 716


Đánh cược giữa Sờ Trần và Tiền lão gia, từ lâu đã được cả thành phố biết đến dưới sự thổi phồng và phổ biến của những người quan tâm, theo Dược Phẩm Bắc Trần chính thức treo biển thành lập, hai phương đánh cuộc cũng sẽ bày ra trên bàn, tùy thời có thể phân ra thắng bại.

Nhưng thiếu gia Tiền thị không £ chỉ tới, còn được hai vị con rể m khác của Tống gia nhiệt tình tâng 1
ngửi được một mùi không tầm thường.

Kế tiếp lạj có mấy đợt người, đồng dạng là không mời mà đến.

Diệp gia, Diệp Thiếu Hoàng.

Thái tử gia tập đoàn Vinh thị,
Vinh Đồng.


Còn có mấy vị nhân vật lớn trong giới thương nhân Thiền Thành qua lại thân thiết với bọn họ, đều lá người không mời mà đến.

“Chúc mừng Bắc Trần.”
“Xin chúc mừng.”
Tất cả mọi người bước vào câu dầu tiên là một giọng nói chúc mừng.

Nhưng người có mặt càng nhận ra một mùi thuốc sủng tiềm ẩn đang ấp ủ…
“Giờ lành đã đến, bắt đầu chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành.”
Sờ Trần kéo tay Tống Nhan, đi về phía trước.

Ảnh mắt Lâm Tín Binh và Trương Kiếm liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng đi lên, đứng ở một bên khác cùa Sở Trằn.

“Lâm Tín Binh, Trương Kiếm, hai người hồ nháo cái gì!” Tống Tà Dương rốt cục nhịn không được, kiềm chế lửa giận, khẽ quát một tiếng.

Lâm Tín Binh quay đầu lại, cười cười nói: “Cha, hôm nay là ngày cao hứng như vậy, ba người chúng con cùng là con re Tong
gia, cùng nhau cắt bàng khánh thành Bắc Trần, nhất đinh sè trở thành một chuyện lý thú trong giới thương mại Thiền Thành.”
Tống Nhan nhìn Sờ Trần, từ đầu đến cuối, Sở Trần đều không lên tiếng, Tống Nhan cha rằng, cải này cũng không giống tính tình Sờ Trần, người này chỉ sợ là đãng chờ ấp ủ động tác lởn gì đó.

Nhưng một lão tổng khác của Bắc Trần đã nhịn không nổi nữa, Hạ Bắc cười lạnh đi lên: “Quả nhiên lả người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, hai người các người có tư cách gì đứng ở vị trí nay?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Tình Đầu Ngọt Ngào
2.

Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.

Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Lời vừa dứt, Tiền Độ Thiệu cách đó không xa lại dẫn đầu nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Hạ thiếu gia uy phong thật lớn của.” Tiền Bộ Thiệu nhẹ nhàng cười nói: “Khi nào ngay cả chuyện Tống gia, Hạ thiếu gia cũng có thể quản.”
“Con rể Tống gia Sở Trần, Lâm Tân Bình và Trương Kiếm cũng vậy, nếu hôm nay cùng cắt băng khánh thành, cùng xuất hiện, tương lai nhất định có thể trở thành một câu chuyện mọi người ca tụng trong lịch sử thương giới Thiền Thành.” Lúc này Diệp Thiếu Hoàng cũng mở miệng:
‘Tôi nghĩ, Tống gia khẳng định cũng vui vẻ chứng kiên một màn lịch sử này.”

Hiện trường cũng có một vài phóng viên, lúc này tựa hồ cũng ngửi được mùi không tầm thường gì đó, nhao nhao giơ may quay trong tay lên, tập trung ở trên người Sờ Trần.

Quyền quyết định cùa Tống gia nam ờ vị con rể ở rền này, điểm này, ở Thiền Thành đã không cỏn là bí mật gì.

Vinh Đông cười nửa miệng nhìn Sở Trần, trong lòng vô cùng đắc
ý-
Lảm Tin Bình cùng Trương Kiếm đến, có lẽ không có tác dụng quyết định gì, nhưng thân phận đặc biệt cùa hai người, nếu lợi dụng, liền có thể ‘ác tâm’ Tống gia một chút, giống như hiện tại, trước mắt bao người, Tống gia nhất định không dám đem “chuyẹn xấu trong nha” khuếch đại, càng không dám đưa tin xấu tiểu cực khi Bắc Trần vừa mới treo biền, lựa chọn duy nhất của Tống gia, chính là nuốt vào một ngụm khi nghẹn khuất này, để cho ba vị con rể cùng nhau cắt bảng khánh thành.

Vinh Đông quá móng chờ hỉnh ảnh đó.

Sở Trần dừng bước, quay đằu lại, ánh măt đảo qua mấy người Vinh Đông, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Tin Bình: “Thử cho tôi nói thẳng, Tiểu Bắc nói rất đúng, các người thật sự không có tư cách cắt băng khánh thành Dược Phẩm Bắc Trần.”
Thanh âm ào ào vang lên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 716: 716: Chương 717


Đám người Tống Trường Thanh trong lòng đều không khỏi chấn động.

Sở Trần thật đủng là không sơ ờ trước mặt toàn thành cùng hai người Lâm Tín Bình trở mặt.

Các phóng viên xung quanh dường như ngửi thấy mùi cá sấu đẫm máu, điên cuồng chụp lại
một màn này.

Có thể tưởng tượng, chuyện hôm nay, nhất định 9ẽ bị một it người có tâm điên cuồng rêu rang truyền bá.

“Sở Trần thật sự kiêu ngạo.”
“Ba chị em Tống gia, Tống Nhan chỉ là thứ ba, Sở Trần suy cho cùng cũng chl là một con rể, không ngờ lại bành trướng đến mức này.”
“Tốt xấu gì cũng là thời khắc toàn thành chú ý, không cho Lâm Tín Bình một chút mặt mũi a.”
Tiếng thì thầm liên tiếp vang lên.

Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng mang theo vài phần khiêu khích châm chọc nhìn Sở Trần.

Hôm nay họ đến đây để gây sự

Nắm tay Sỡ Trần rất cứng rắn được xưng là Nam Quyền Tông Sư, nhưng trường hợp hôm nay, cũng không có ai cùng hắn đánh nhau.

Khuôn mặt Lâm Tín Bình âm trầm vài phần, Trương Kiếm ờ một bên đã nhịn không được mở miệng: “Sở Trần, cậu nói cái gì?”
“Đủ rồi.” Tống Trường Thanh khẽ quát: “Lui ra.”
Tống Trường Thanh không muốn nhìn thấy nghi thức treo biển cắt băng khánh thành cùa Bắc Trần trở thành nơi người phụ nữ đanh đá chửi bới, làm cho người ta ctá cười.

m
Lâm Tín Bình cùng Trương Kiếm cơ hồ là phản xạ có điều kiện lui
về phía sau một chủl, ờ Tống gia nhiều năm qua, Tống lão gia tư là quyền uy.

Tiền Bộ Thiệu ho nhẹ một tiếng.

Lâm Tín Bình tựa hồ lập tửc nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt trở nên do dự, nhưng, cũng chỉ là chần chờ vài giây, lặp tức liền cắn răng đứng ra: “Tồi chính là không phục những lời nói này của Sở Trần, suy cho cùng, Dược Phẩm Bắc Trần bất quá chỉ là một cái vỏ rỗng vừa mới treo biển thành lập, ngay cả một sản phẩm công ty đàng hoàng cũng không có, mà tôi thân là con trai Lâm gỉa, tôi không có tư cách cắt băng khánh thành cho Bắc Trần?”
“Anh Bình nói đúng.” Trương Kiếm cũng nói theo: “Em ba, em thật nông nổi a.” 1
Không ít người nhao nhao toát ra vẻ mặt hưng phấn.

Trong khoảng thời gian này Tống gia ở Thiền Thành cường thế cỡ nào, tiếp quản tòa nhà Kim Bãi, khiến cho Tống gia lập tức phát triển nhanh.


Hôm nay ăn dưa Tống gia này, làm cho không ít người hưng phấn không thôi.

Khóe miệng Diệp Thiếu Hoàng rốt cục nhếch lên, đây là hiệu quả mà hắn muốn nhln thấy.

Làm cho nghi thức treo biển Bắc Trần náo loạn.

Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng nhìng chằm chằm Sở Trần.


Chính tên này đã khiến hắn nhiều lẩn vấp phải trắc trờ, nhưng giờ khắc này, Diệp Thiếu Hoàng đã lấy lại cảm giác tự tin bày mưu
tính kế đâ lâu không có.

Hắn cậm thấy mình có thể tùy thời nắm bắt được Sờ Trần.

So sánh với hắn, Sở Trần chỉ ở tằng thứ nhất.

Nam Quyền Tông Sư?
Một vô phu thô bỉ mà thôi.

Tô Nguyệt Nhàn lúc này khuôn mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tống Vân Tống Tình: “Ý của hai con sao?”
Tống Vân Tống Tình ánh mắt nhìn nhau một cái.

“Mẹ.” Tống Vân nói: “Để cho Sở Trần lui một bước không phải là tốt rồi, Tín Bình cùng Trương Kiếm lại không có ác ý.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717: 717: Chương 718


“Ta không phải mẹ con.’
Làm Tín Bình lạnh lùng nhìn Sờ Tran: “Như thế nào? Không còn gì đề nói sao?”.

Truyện Nữ Cường
Sờ Trần giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, còn có 5 phút, lập tức nói với Hạ Bắc: “ Chuẩn bị cắt bàng, đừng lỡ giở.”
Không để ý tớỉ Lâm Tín Bình.

Lâm Tín Bình có loại cảm giác một quyền đánh vào trong không khí, phẫn nộ đi lên, vừa định nói chuyện.

“Tôn gia chủ tới.” Đột nhiên có người mờ miệng.

Tôn Siêu Lỗi còn chưa tới đã cười rộ lên trước: “Ha ha, cũng may tới kịp, thật ngại quá, kẹt ^ xe.” Tôn Siêu Lỗi sải bước đi về phía Sở Trần: “ Sờ thiếu, chúc mừng.”
Không ít người kinh ngạc.

Tuy rằng bên ngoài có lời đồn Tôn gia cùng Tống gia quan hệ không ít, nhưng ít người nghe qua, Tôn gia chủ đều chính miệng gọi vị con rể Tống gia này một tiếng ‘Sờ thiếu’.

Sau khi Hoàng gia ngã xuống, Tống gia thuận thế quật khởi, nhưng Tôn gia cũng mưựn thế mà đứng iên, vốn là gia tộc số một số hai Thiền Thành, hiện giờ mơ hồ có ý trở thành hào môn mới đệ nhất Thiền Thành.


“Sở sư phụ.” Tôn Tiểu Nguyệt đi theo Tôn Siêu Lỗi cũng hô to một tiếng.

Sở Trần cùng Tôn Siêu Lỗi bắt tay, khuôn mặt mỉm cười.

“Sở Trần, cậu cũng quá không có
ý tứ, hôm nay ngày như vậy, cậu dĩ nhiên không mời tối.” Một đạo thanh âm lại vang lên ở cửa Hoàng Phủ Hòa Ngọc cười tủm tỉm đi tới: “Cũng may cái chỗ nay cũng dẻ tìm, chúc mừng cậu.”
“Thì ra là Haảng Phủ minh chủ.”
Sở Trần mỉm cười đưa tay: “Hoan nghênh.”
Gia tộc Hoàng Phủ Dương Thành, chuyên gia thương giới.

Đồng từ đám người Diệp Thiếu Hoàng hơi co rụt lại, các nhân vật liên tiếp xuất hiện, cơ hồ khiến tất cả mọi người tự động bỏ qua Lâm Tín Binh và Trương Kiếm.

“Tôi cũng đến góp vui.” Một đạo thanh âm thanh ngọt truyền đến, người phụ nữ tư thái cực đẹp, hai mắt phảng phất phiếm hoa đào câu hồn nhiếp phách.

Hạ Băc thần 8ắc vui vè, có chút khó có thể tin, kinh hỉ hô lên: “Chị Đào.”
Trong đám người có người nhận ra cô, nhẹ nhàng hô lên: “Đây không phải là con gải cùa chủ tịch tập đoàn Quang Minh sao?”
Tập đoàn Quang Minh Dương Thành!

Hết sức quan trọng.

Không thể nghi ngờ, những người này xuất hiện đều là chống đỡ cho Sở Trần.

Bọn họ đều đi thẳng tới Sở Trần.

Ngoài cửa, lại có hai người bắt tay đi tới, thanh niên tuấn lãng bất phàm, nữ tử mặt đeo lụa mỏng, che mặt.

Ánh mắt mọi người tò mò nhìn qua.

Sở Trần cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Ninh Tử Mặc cùng Dương Tìẻu cẩn lại tởi.

“Tiểu Bắc, cậu nhận ra hắn không?” Sờ Trần cười khẽ hỏi một tiếng.

Hạ Bắc đã sớm đánh giá Ninh Tử Mặc, một lúc lâu sau, có chút xấu hổ, vừa định lắc đầu, Hạ Ngôn Hoan ờ một bên đã kinh hô một tiếng: “Anh ỉà Ninh Tử Mặc, đi nươc ngoài 5 năm dại thiếu gia Ninh gia?”
Lời vừa dứt, cả hội trường đều kinh hãi.

Ninh Tử Mặc, đại thiếu gia Ninh gia.

Đối với rất nhiều người ờ Thiền Thành mà nói, có lê sẽ không có ấn tượng quá mức sâu sắc, dù sao Ninh Tử Mặc đã biến mất hơn 5 năm.

Nhưng Hạ Ngôn Hoan ở Dương Thành mà nói, cái tên này, như sấm bên tai..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718: 718: Chương 719


Thân khoác lên hào quang chói mãt của đại thiếu gia Ninh gia, vừa sinh ra dã nhất định không tầm thường, con đường trưởng thành của hắn đều là con đường viết lên truyền kỳ, bời vì sự tồn tại của hắn, làm cho giới kinh doanh Dương Thành cùng thời đại thiên kiêu ảm đạm phai mờ, hắn cuối cùng cũng trở thành đứng đầu mười công tử Thiên Nam, nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, ngay khi tài năng Ninh Tử Mặc đang ^ thịnh, Ninh gia lại đột nhiên tuyên I bo, phái Ninh Tử Mặc ra nước
ngoải rèn luyện.

I
Lan này đi, chính là hơn 5 năm.

Đại thiếu gia Ninh gia biến mắt tham dự lễ cắt bảng treo biển của Dược Phẩm Bắc Trần, Hạ Ngôn Hoan tuyệt đối có lý do tin tường, tin tức này sẽ truyền khắp Dương Thành trong thời gian rất ngắn.

Giờ phút này đã có người cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn.

Tin tức này thực sự là quá sốc đối với nhiều người.

“Nghe nói có tin tức năm đó đại thieu gia Ninh bị phái đến nơi thuộc sở hữu quốc gia.” ị
“Người phụ nữ bên cạnh Ninh Tử Mạc là ai? Tại sao không nhìn mọi người một cách trực tiep,
thần thần bí bí.’
“Mặc kệ như thế nào, Sở Trằn có thể dể cho đại thiếu gia Ninh gia xuất hiện ờ chỗ này, mặt mũi này cũng đủ lớn.”

“Không chỉ có thiếu gia Ninh gia, còn có Hoàng Phủ Hòa Ngọc của gia tộc Hoảng Phủ, hắn còn có một tầng thân phận là một trong những minh chủ của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, ngoài ra, Ị còn cỏ thiên kim của tập đoàn Quang Minh… chậc chậc, người chúc mừng Bắc Trần cũng không ít.”
“Tôi đột nhiên muốn biết, hai vị con rể khác của Tống gia kia, còn dám công khai tự nhận mình có tư cách tham dự nghi thức cắt ị bảng khánh thành.”
Sắc mặt Lâm Tín Bình và Trương
Kiếm đã trờ nên tối sầm.

Bọn họ tuy rằng không biết xấu hồ, nhưng ít nhất còn có một chút tự mình biết minh, ở trước mặt nhiều đại nhân như vậy, bọn họ làm sao còn có dũng khí đi lên cắt băng khánh thành.

Nếu như đi lên, vậy cũng không phải là gày sự, mà là đi lên tự lấy nhục.

Hai ngưòí liếc nhau một cải, hực hững đứng sang một bên.

Tiền Bộ Thiệu nhíu mảy, nhịn khỏng được lại ho một tiếng.

Hạ Bắc nhìn Tiền Bộ Thiệu, thần sắc lo lắng: “Tiền thiếu gia có phải bị bệnh hay không, có muốn đi khám bác sĩ hay không?”
Ánh mắt Tiền Bộ Thiệu noi giận,
vừa định lên tiếng đã bị Diệp Thiếu Hoàng ngăn lại.


Diệp Thiếu Hoàng lắc đầu về phía Tiền Bộ Thiệu.

Nghi thức cắt băng khánh thành kế tiếp thuận lợi tiến hành, Sờ Trần còn mời Ninh Tù’ Mặc Hoàng Phủ Hòa Ngọc, Giang Ánh Đào cùng Tôn Siêu Lỗi cùng tham gia cắt băng khánh thành.

Đội hình này, ít nhất là ngày hôm nay, không ai dám thêu dệt chuyện này nữa.

Sau nghi thức cắt băng khánh thành, Hạ Bắc chủ động đi tới, Giang Ánh Đào cũng tìm được cơ hội, nói chuyện riêng với Sờ Trần, trong con ngươi toát ra áy náy: “Thực xin lỗi, tôi đã cố găng rồi, nhưng mà, về tư liệu bên trong Vĩnh Dạ, cha tôi một chút không chịu tiết lộ với tôi, ông ấy còn trực tiep nói, bảo tôi không được dính vào bất cứ quan hệ gì với Vĩnh.

Dạ.” ‘
Đồng tử Sở Trần nhẹ nhàng co
rụt lại.

Giang Ấnh Đào tra không ra manh mối năm đó, anh cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao chuyện này liên quan đến quan hệ lợi ích nội bộ gia tộc đệ nhất Thiên Nam, phía Vĩnh Dạ sẽ không dễ dàng tiết lộ.

Thế nhưng, lấy thân phận của Giang Thân, trực tiếp làm cho Giang Ánh Đào rời xa Vĩnh Dạ, có thề thấy được, hắn mặc dù là một trong những cổ đông của Vĩnh Dạ, nhưng một số việc của Vĩnh Dạ cũng không nằm trong phạm vị khống chế của hẳn.

Cho đến nay, Sờ Trần biết người có liên quan đến nâm đó, một người là Ninh Cốc Nham, một người là quản lý Trương của Vĩnh Dạ.

Không biết thất sư đệ tối hôm qua có thu hoạch gì.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 719: 719: Chương 720


Sở Trần trong lòng trong lúc bất chợt nghĩ đến La Vân Đạo Tôn anh sáng sớm hôm nay đi ra còn không có nhin thấy La Vân Đao Tôn.

Sờ Trần tin tưởng thực lực của La Vân Đạo Tôn, hắn theo dõi người đeo mặt nạ Thanh Lang, không ngoài ý muốn nhất định sẽ cỏ thu hoạch.

“Không sao, làm phiền cô rồi.” Sở Trần phục hồi tinh thần, cười cười: “Hôm nay cô Đảo cỏ thể nẻ mặt đi tới Bẳc Trần, cảm kích vô cùng.”
“Nhưng anh không nể mặt tôi, tốt xấu gì cũng là công ty của anh và Tiểu Bắc, vậy mà không mời tôi.” Đối mắt hoa đào ngập nước của Giăng Ánh Đào nhìn chảm chăm
Sở Trần, hừ nhẹ một tiếng, kiều mị mê người.

Tôi là người có vợ.

Sớ Trần trong lòng yên lặng niệm một tiếng, nhìn không chớp mất: ‘*Là sơ suất của tôi, sau này lúc ăn cơm liền để cho Tiểu Bắc tự phạt ba chén.”
Hạ Bắc ờ xa xa hắt hơi một cái.


Tội từ trên trời rơi xuống.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Ninh Tử Mặc đi vào, thấy trong phòng làm việc chỉ có hai người Sở Trần cùng Giang Ánh Đào, giật mình, lập tức nói: “Sở thúc, Tiếu cẩn noi không thích chỗ quá nhiều g người, cháu dẫn cô ấy trờ về I
trước.” Ninh Tử Mặc dừng một ■
chút, bổ sung một câu: “Quấy rầy roi.

Ninh Tử Mặc không đợi Sở Trần trả lời, liền xoay người đi ra ngoài, còn vô cùng chủ động đóng cửa phòng lam việc lạĩ
Sở Trần:???
Giang Ánh Đào ngược lại cười, ngồi xuống sỏ pha, tư thái quả thật có thể nói là hoàn mỹ: “Sở Trần, từ tình huống hôm nay mà xẽm, kẻ địch của anh ở Thiền Thành còn không ít.”
“Quy mô nhỏ, không đáng nhắc tới.” Sờ Trần trả lời.

Giang Ánh Đào không khỏi đánh giá Sở Trần.


Đối với cô mà nói, Sở Trần quả thật có rất nhiều hào quang thần bi’
Cô tra qua tư liệu của sờ Tran,
biết Sờ Trần ở tòa nhà Kim Bãi khai trương thịnh điển kinh ngưò’i, Văn Kinh Thiền Thành Võ Hám Tông Sư.

Nhưng thân phận bối cảnh của anh, lại chỉ là một con rể ở rể của Tống gia.

Đủ loại hành động của anh,
Giang Ánh Đào đều có loại cảm giác nhìn không thấu.

“Tiền thị Thiền Thành, nhưng là gia tộc uy tín lâu năm có lịch sử tràm năm, bọn họ cũng không liên quan đến các ngành nghề khác, nhưng ở phương diện dược phẩm, ờ Thiền Thành, cho dù là từng là đệ nhất hào môn Hoàng gia, cũng không cách nào lay động địa vị của bọn họ.” Giang Ánh Đào nói: “Dưới địa vị bá chủ của Tiền thị, nhiều năm như vậy, muốn phát triển ngành
dược phầm ờ Thiền Thành, đều thất bại.

Hạ gia mơ ước miếng bánh ngọt này ờ thị trường Thiền Thành, muốn gặm một mieng, nhưng mà, tôi càm thấy bọn họ càng nhiều cũng chỉ là muốn cho Tiểu Bắc rèn luyện một chút mà thôi, chỉ sợ sẽ không bảo quá nhiều hy vọng, cũng sẽ không đầu tư nhiều tiền hơn.

Anh dám nói, cùng Tiền thị đánh cuộc, chỉ là quy mô nhỏ?”
Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào: “Xem ra, cô Đào biết tôi cùng Tiền lảo gia đảnh cuộc.”
Giang Ánh Đào gật gật đầu, con ngươi lóe sáng cùng Sờ Trần liếc nhau: “Đối với người mình cảm thấy hiếu kỳ, dù sao cũng phải để ý.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 720: 720: Chương 721


“Vậy cô Đào nghĩ, tôi có thể thắng không?” Sở Trần hỏi.

Giang Ánh Đào nghiêm túc suy tư một hồi: “Mặc kệ là Ninh gia hay là Hoàng Phủ gia, bọn họ ờ lĩnh vực dược phẩm đều không có trọng điểm liên quan, cho nên… muốn chiếm được thị trường Thiền Thành, chỉ có thể dựa vào Tống gia cùng Hạ gia, thứ cho tôi nói thẳng, cơ hội anh thắng, quá mức xa vờì.”
Giang Ánh Đào nhìn chằm chằm Sở Trần, cô tin tưởng, người đàn ông này nếu dám nói ra câu kia, nhat định sẽ có chuẩn bị.

Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch, khẽ mỉm cười: “Tôi tin tưởng Tiểu Bắc và Nhan Nhan, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Giang Ánh Đào:
“Anh cũng đừng nói cho tôi, chuyện của Bắc Trần, anh chưa
từng đẻ ý qua.” Giang Ảnh Đào suy nghĩ một chút về hoạt động gần đây cùa Sở Trần mình tra được, tựa hồ thật đúng là không có quan hệ với Dược Phẩm Bắc Trần.

Trái tim của người này cũng quả lớn!
Tòa nhà Kim Bãi, tầng 20.

Văn phòng cùa Dược Phẩm Tiền thị ò’ Kim Bãi Thành vừa vặn ờ dưới tầng Dược Phẩm Bắc Trần.


Không thể tưởng được, quan hệ giữa Sờ Trần và Ninh gia lại tốt đến mức ngay cả đại thiếu gia Ninh cũng cho hắn chỗ dựa.”
Vinh Đông oán hận nói, đồng thời, ánh mắt cũng không tự chủ được hiện lên một tia kiêng kỵ.

Hắn bắt đầu có chút hoài nghi cuộc sống, chính mình cố chấp đối nghịch với Sở Trần như vậy, muốn vi chuyện tối hôm đó bị Sờ Trần giẫm lên dưới chân mà ra một ngụm ác khí đến tột cùng có nên hay không, thực lực của Sở Trần, mặc kệ từ bất kỳ phương^ diện nào mà nói, đều hơn xa hăn.

“Ninh gia có thể vì Sờ Trần không
tiec đại giới mà trọng thương Hoàng gia, hiện tại đại thiếu gia Ninh gia xuất hiện, cũng không kỳ quái.” Diệp Thiếu Hoàng trầm mặt, vốn định mượn tay hái vị con rề khác của Tống gia ác tâm Sờ Trần một chút, không ngờ, kết quả vẫn là bọn họ chán nản rời đi.

Từ bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của Tống Nhan, Sở Trần phảng phất như mờ cửa đánh đâu thắng đó, mà hắn, lần lượt bại bởi Sờ Trần.

Lúc này đây, vốn có loại cảm giác nắm chắc phần thắng, nhưng cuối cùng vẫn bị Sở Trần hời hợt hóa giải.

Trong lòng Diệp Thiếu Hoàng cũng dâng lên một tia vô lực.


“Không sao, Bắc Trần chính thức
treo biển, mới có nghĩa là trận chiên này thật sự băt đầu.

Thần thái của Tiền Bộ Thiệu tự tin: “Chì dựa vào Tống gia, cung vơi tài nguyên của Hạ gia ở Thiền Thành, muốn phá vỡ khoảng trống, để Bắc Trần tiến vào thị trường Thiền Thảnh, quả thực chính là si nhân nằm mơ.’’
‘Nhưng bọn họ có Ninh gia…” Vinh Đông lo lắng nói.

“Thị trường dược phẩm của Thiền Thành, có dược phẩm của Ninh gia không?” Tiền Bộ Thiệu hỏi ngược lại một câu, cười nói: “Ngành dược phẩm không phải là muốn tham gia ỉà có thề vào thị trưởng, Ninh gia trọng tâm không ở ngành dược phẩm, thị trường dược phẩm Thiền Thành, do Tiền thị định đoạt.”
Diệp Thiếu Hoàng trầm ngâm một
lảt, gật gật đầu: “Từ giờ trở đi chúng ta phài tàng cường lực lượng, truyền ước hẹn đánh cuộc cùa Sở Trần và lão gia tử nhà anh ra, để Băc Trằn bị vạch trần.

Đên lúc đó.

bất kỳ hiệu thuốc nào ở Thiền Thành đều muốn đặt thuốc của Bắc Trần lên kệ, cũng phải suy nghĩ thật kỹ, có dám đắc tội với Tiền thị hay không.”
“Và một điểm quan trọng nhất.” Khóe miệng Tiền Bộ Thiệu khẽ nhếch ỉên: “Ngành dưực phẩm mấu chốt nhất, chính là tác dụng của thuốc.

Bắc Trần muốn ra mắt loại thuốc này, vừa vặn đối đầu với sản phẩm mới sắp ra mắt của chúng ta, một công ty vừa mới treo biển hành nghề của hắn, có thể đấu với Tiền thị sao?”
“Thiệu ca, đây chính là cơ hội duy nhất chủng ta có thề đánh bại Sở Trần.” Vinh Đông nắm tay, lấy lại niềm tin..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom