Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521: Chương 521


Ngay khi lời nói của Sờ Trầnvừa dứt, Mạc Nhãn sửng sờ, buột miệng nói: “Tại sao cậu thấy được?”
Kiều Thương Sinh trầm giọng đáp: “Chân của Mạc Lão cỏ ba khu học vị.tắc tụ huyết, đồng thời chế hành lẫn nhau, nếu tùy tiện thi châm, sẽ có nguy hiểm.”
Trái tim Mac Vô ưu lâp tức xiết chặt, vội váng nói: “Kiều trường lão, có cách nào không?” I
Kiều Thương Sinh nhln thoáng qua Sờ Trần, trả lời: “Ta cần một chút thời gian để nghiên cứu.”
Sờ Trần trầm tư một hồi, sau đó nói với Mạc Nhàn, “Mạc Lão, lãm phiền óng một chút.”
Nghe vậy, mắt Kiều Thương Sinh sáng lên, vẻ mặt không thể che giấu được sự kích dộng, hưng phấn mờ ra tủ thuốc ngay lập tức.

Sau khi Mạc Nhàn nằm xuống, Kiều Thương Sinh đâ đưa kim châmtới trước mặtsờ Trần, “Sở sư thúc.”
Kiều Thương Sinh nhìn Sờ Trần một cách háo hức.

Hắn rất biết thiên phú của vị Sờ sư thúc trước mặt này, vào sáu bảy năm trước, cốc chù đem hắn mang về Dược Cốc, thời điểm hắn khiêu chiến
tát cà trưởng lão Dược Cốc, tất cả trường lão Dược Cốc đối vỡi tên thiếu niên mười mấy tuổi kia không chút COI trọng, không ai dem hắn để vào trong mắt, nhưng cuối cùng, thiếu niên nương theo kim châm độ mệnh thuât vô cùng ki diêu, đã dãnh bại tất cả trường lão Dược Cốc.

Đã nhiều nảm trôi qua như vậy, bây giờ kim châm độ mệnh thuật của Sờ sư thúc hẳn đã đạt đến trinh độ cao hơn di.


Trong lòng Kiều Thương Sinh đầy mong đợi.

Khi biết được vấn đề nảy trên người Mạc Nhàn, ngay lập tức Kiều Thương Sinh nghĩ đến Sờ Trằn, nhưng ông ta không dảm mời Sở Trần ra tay, dù sao thì bản thân ông có thể giải quyết dược vấn đề khó khản này, chỉ là mất một chút thời gian.

“Anh rể, anh còn biết y thuật sao?”
Tổng Thutrợn mắt hốc mồm.

“Để ta khôi phục trật tự kim châm của Kiều trường lão trước đã.”
Sờ Trần nghĩ tới, kim châm trong tay rất nhanh, chuẩn xác rơi vào trên người Mạc Nhàn.

Mỗi một đường châm, thần sắc của Mạc Nhàn đều lộ rõ sự sửng sốt.

Hắn cũng không ngỡ, tạo nghệ của Sờ Trần trong châm cứu lại cao siêu như vậy.

Mạc Nhàn cũng đột nhiên minh bạch, vì cái gìKiều Thương Sinh lại tôn klnhSỜ Trầnnhư vậy.

Sau khi vài đạo kim chàm đi xuống, dộng tác Sờ Trần dừng lại.

Trong phòng bệnh, Mạc Vô Ưu và Tống Thu không dám thờmạnh, vì họ sợ sẽ quấy rầySỞ Trần.

Sờ Trần nhìn chằm chằm vào chân của Mạc Nhàn, đồng thời nói: “Ta đã tim được ba khu huyệt vị mà ông nói tới.”
Sờ Trần trầm tư một hồi, “Cầm châm tới.”
Kiều Thương Sinh sửng sốt một chút, thần sắc chợt toát ra sự vui mừng
khôn xiết, hắn vội vàng đưa kim châm cho Sờ Trần, đồng thời cũng nhin chăm chú vào tay Sờ Trần.


Sò’ Trần rất nhanh thả kim châm xuống, trong nháy mẳt đâ đâm kim châm vào một chỗ huyệt vị.

Kiều Thương Sinh nín thờ.

Sờ Trầnlại lần nữa hạ châm.

Hưu! Hưu! Hưu! Liên tiếp ba châm rơi xuống, nháy mắt, chân Mạc Nhàn nảy lên như một phàn xạ có điều kiện.

Mạc Nhànvô ý thức bật ra một tiếng kêu nhẹ.

“Ông nội, ông sao rồi?”
Mạc Vô Ưu vội vàng hỏi.

“Thần, đúng là Chân Thần.”
Mạc Nhàn thốt lên, vè mặt không tin nổi, “Ta cảm giác được một luồng nhiệt lưu thông qua đôi chân này,
suốt thời gian qua, đây lả lằn đầu tiên ta cảm giác được chân minh tồn tại.”

Mac Nhàn vó cùng kích động, mặc dù tuy Kiều Thương Sinh đã nói với ông ấy rất nhiều lần rằng ông ấy có cơ hội rất lỡn dể dửng lên, nhưng khi cảm giác này chân chính ập đến, Mạc Nhản vẫn không khỏi kích dộng, cảm giác nảy giống như được tái sinh vậy.

Vẻ mặt của Mạc Võ Ưu cũng đầy rung động và mừng rỡ.

Sờ Trần lúc nảy mới đứng lên, nhìn đến Kiều Căng Sính vẻ mặt đang cuồng nhiệt điên cuồng.

“Vừa rổi mấy châm kia, dã thấy rõ ràng chứ?”
“Thấy rõ ràng.”
Trong lòng Kiều Thương Sinh càng thêm kích động, Sở Trần thi châm đổi với Kiều Thương Sinh mà nói, có loại cảm giácxua tan mây mù, đốn ngộtrong chớp nhoáng này, khiến việc nắm giữ kim châm độ mệnh
thuật cùa Kiều Thương Sinh tỡi cấp độ cáng sâu.

‘Tiếp xuống giao cho ông.”
Sở Trần nhường lại vj trí của mình cho Kiều Thương Sinh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 522: Chương 522


Sau khi Kiều Thương Sinh kìm nén sự kích động trong lòng, tiếp tục bình tĩnh ồn địnhthi châm cho Mạc Nhàn, không lảu sau, sau khi Kiều Thương Sinhthi châm xong, ông ta đứng dậy, đột nhiên củi đầu hướngSỞ Trần, “Đa tạ Sở sư thúc chỉ điểm sai lầm.”
Tống Thucùng Mạc Vô Ưu dùng ánh mắt nhin Sở Trần, như thể đang nhìn chằm chằm vào một con quái vật.

“Cảc ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không Thần như thế.”
Sờ Trần nói, “Tình huống của Mạc Lão, dùng một phép tính tương tự, giống như là châm củi để nấu nồi nước, Kiều trường lão đã chuẩn bị xong củi lửa, ta chỉ phụ trách nhóm
lửa thôi, chuyện kế tiếp, lại giao cho Kiều trường lão.”
Sờ Trần liếc mắt nhln Mạc Nhản, “Kế tiếp, sau bảy ngày, Mạc Lão có thể thử xuống đất đi lại.”
Lởi nói của Sở Trần khiến vẻ mặt của Mạc Nhàn vả Mạc Vô Ưu đồng thời toát ra cuồng hỉ.

“Thật sao?”
Mạc Vô Ưu vô cùng cao hứng thốt lên, cô không nghi ngờ lởi nói cùa Sớ Trần, nhưng tin tức này đối với cô quá mức kích động.

Ban đầu, Hoàng Ngọc Hằng xông vào Tinh La tiểu điếm,đả thương ông nội cô, sau khi ông nội nhập viện thi bị kết luận lả vĩnh viễn mất cơ hội đứng dậy.

Đổi với Mạc Vô Ưu, sự đả kích này không khác với sấm sét giữa trời quang, ông nội là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, cô

khỏng thẻ chấp nhận sự thật như vậy.

Hoạ đến dồn dập, ngay thời điểm gia gia gặp phài tai vạ bất ngờ, Tĩnh La Môn không chi không có ra tay giúp đỡ, cỏn quà quyết lựa chọn từ bỏ bọn họ, muốn đem bọn họ đẩy vào tuyệt cảnh.

Nhưng sau đó, sự xuất hiện của một người đâ thay đỏi hoàn toàn số phận của cô, cũng như của ông nội cô.

Sờ Trần!!! Mạc Vô Ưu nhìn Sờ Trần, thân thể khẽ run.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tình Đầu Ngọt Ngào
2.

Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.

Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Cỏ sợ rang tin tức đó là giả.

‘‘Đảy chỉ lả phòng đoán qua.”
Sờ Trần mỉm cười, “Vô Ưu, những ngày này Tinh La Môn sẽ rất hỗn loạn, em sẽ không thề quản trong một sớm một chiều được, tốt nhất là để nó tiếp tục hỗn loạn, tự động tẩy bải.


Nhìn xem, Ninh Nguyên Thủy và những người khác có muốn nhân cơ
hội đứng lên chiếm đoạt vị trí Môn chù Tinh La Môn hay không, đợi đến khi vết thương của Mạc Lâo lành hẳn, sau đó hãy cùng Kiều Trường lão trở về Tinh La Môn, chính thức tiếp quản Tinh La Môn.”
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Nhàn sáng lẻn, lập tức nhìn về phía Kiều Thương Sinh.

Kiều Thương Sinh chính là Dược Cốc trường lão, đối với Tinh La Môn mà nói, Lĩnh Nam Dược Cốc là một loại tồn tại giống như quái vật khổng lồ, nếu như Kiều Thương Sinh cùng về để trợ trận, căn bản không có người còn dám ngăn cản Mạc Vô Ưu.

Kiều Thương Sinh gật đầu với nụ cười trên môi, “Nếu cần, tôi cỏ thể liên hệ một chút, đểDược Cốcphái một đội đến Tinh La Môn, tùy thời nghe Mạc cô nương phân phó.”
Nếu như không phải tiếp xúc với Mạc Nhản, Kiều Thương Sinh thậm chí đối với Tinh La Môn không có nửa điểm
hiêu rõ, dù sao, trong Cô Võ giới, dạng tiểu môn tiểu phái như này thưc sự quá nhiều, dại da số đều không nhập pháp nhãn của Kiều Thương Sinh, nhưng bây giở trông thấy Sờ sư thúc đối với sự tình Tinh La Môn để ý nhử vậy, Kiều Thương Sinh cũng vui vẻ cống hiến sức lực.

Xét cho cùng, đối với Kiều Thương Sinh, Sỏ* Trần không chỉ là đệ tử thân truyền của Cốc chụ Dược Cốc, mà đối vớikim châm độ mệnh thuật,vừa rồi Sờ Trần đích thân làm mẫu chỉ điểm, điều nảy khiến Kiều Thương Sinh có được lợi ích không nhỏ.

Mạc Vô ưu cân nhắc một lúc, cuối củng từ chối hảo ỷ của Kiều Thương Sinh.

“Về sự tình của Tinh La Môn, khi ông nội lành lại, tôi sẽ trờ về cùng với ông nội.

Ánh mắt Mạc Vô Ưu kiẽn đ|nh, trầm giọng nói, “Đến lúc đó có Kiều trưởng lào đồng hành, tôi đã vô cùng cảm kích.”
Ánh mắt Kiều Thương Sinhtòât ra vẻ tán thương, cũng không có tiếp tục kiên trì, gật gật đầu.


Sở Trần cũng khá hài lòng với câu trả lời của Mạc Vô Ưu, mặc dù nếuDược Cốc phái người tới thi hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng mà Tinh La Mônchỉ lắng xuống vì thực lực của Dược Cốc mà thôi, chỉ là tạm thời an ổn.

Điều này hoàn toàn khác với việc Mac Vô Ưu tự mình mang Tinh Vân Lênh trờ về.

Mạc Vô ưu có thể dứt khoát đảm đương trọng trách này, tự nhlẽn đảng đượcngưỡng mộ.

Điện thoại di động của Sở Trần đột nhiên vang lên, lấy điện thoại di động ra, liếc thấy một chuỗi số điện thoại xa lạ, lả mã số cùa Dương Thành.

Sỏ1 Trần kết nối mả không cần suy nghĩ nhiều.

“Sờ…” Giọng Ninh Tử Châu vang lên ờ đầu dây bên kia, hiển nhiên anh ta đâ bj nghẹn một lúc mới gọi ra, “Sở thúc.”
Sờ Trần sững sờ, một lúc sau mới cần thận hòi, “Vị nào?”
Ninh Tử Châu lúc này đang ngồi trên xe, nghe nòi Sờ Trần đi đến Tây Tiều Sơn liền vội vàng tới đó, nhưng không may gặp phải sự cố kẹt xe, ngay khi anh ta đến Tây Tiều Sơn,đã không nhìn thấy Sờ Trần đâu, Tây Tiều Sơn thực sự quá lớn, sau khi Ninh Từ Châudạo một vòng không
tìm thấy Sở Trần, anh ta liền xuống núi và lẻn xe quay lại, lúc đỏ anh ta mới nhớ ra rằng mình có thể gọi điện thoại cho Sờ Trần..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523: Chương 523


Nhu ng khi cuộc gọi được kết nối, Sờ Trần thậm chí còn không nhận ra giọng nói của anh ta! Ninh Tử Châu càm giác muốn ói ra máu.

Hắn là một trong Lĩnh Nam thập đại thiếu gia, đi đến đâu cũng mang hào quang chói mắt vô cùng, hắn tin tưởng sau khiSỞ Trằn gặp mặt lần đầu, Sờ Trần nhất định sẽ nhớ tới hắn, dù sao lúc đó SỞ Trần còn để hắn hô một tiếng ‘Sở Thúc’, không nghĩ tới, mình mỗi ngày đều nghĩ đến việc trốn tránh Sờ Trằn, Sở Trần vậy mà cản bản không có đem hắn đẻ ờ trong lòng.

Sự tương phản mạnh mẽ nảy khiến Ninh Tử Châu gần như phát điên.

Tuy nhiên, vi sự việc trong lòng, Ninh Tử Châu đã kịp thời kìm nén cảm xúc, ho nhẹ, “Tôi là Ninh Tử Châu.”
Sở Trần đột nhiên nhận ra, “Thì ra là Tử Châu, khoảng thời gian này thật vất và cho cậu, ta vẫn nghĩ tới việc mỏi cậu đi ăn bữa cơm, nhưng thực sự ta quá bận, đây là sơ suất của Sở Thúc, lằn sau nhắt định ta sẽ bù đắp cho cậu.”
Việc đả tới nưỡc này, Ninh Tử Châu chỉ có thể âm thầm thừa nhận mối quan hệThúc cháu này, “Sở Thúc, không cần lằn sau,cháu đả đặt trước một phòng ở khách sạn Hoa Đằng, tối nay cháu muốn mời Sờ Thúc ăn bữa cơm.

Trong phòng của bệnh viện, vẻ mặt của Sở Trần rõ ràng là sửng sốt.


Hắn đương nhiênngay lập tức nghe thấy giọng nói của Ninh Tử Châu, nhưng ngay lần đầu gặp mặt, hắnliền biết Ninh Tử Châu là một người vô cùng ưu tú,nội tâm cũng vô cùng kiêu ngạo, vì vậy Sờ Trầnmới nghĩ trêu chọc Ninh Từ Châu một chút, trong khoảng thời gian này, đối với Ninh Gia, Sờ Trần là chân thành cảm kích.

Cho nên, Sờ Trần biết Ninh Từ Châu không muốn nhin thấy mình, cho nên Sỡ Trần cũng không đi quấy rầy hắn, đẻ cho hắn tập trung xừ lý tót Hoàng Gia.

Nghĩ không ta, ngay khi Hoàng Gia nhận thua, Ninh Gia đã có thể rút lui, Ninh Tử Châuvậy mà lại tự tìm đến cửa.

Bởi vì cái gì?
Nhiều khà nảng khác nhau nhanh chóng xẹt qua trong đầu Sở Trần, tất cả đều bị Sờ Trần phủ định.

Hắn thật sự không nghĩ ra được lý do gì để Ninh Từ Châu mời hắn đi ăn tổi, cỏn gọi điện thoại hô Thúc.

“Được rồi, tối nay ta sẽ tới đó.”
Sờ Trằn không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Dù sao, Ninh Gia cũng đã tổn rất nhiều tiền dể đánh đổ Hoàng Giamột
cách thô lỗ đơn giản trong khoảng thời gian ngắn, Ninh Tử Châu mời minh ăn bữa cơm mà lại không đi, coi ra cũng không đẹp mặt.

Sau khi tử bệnh viện trớ về, Sớ Trần lập tức nói cho Tống Nhan biết chuyện này, tối nay hắn muốn đi dự tiệc cúng với Tống Nhan.

“Ninh Tử Châu sảng sởm chạy tới tim anh, chỉ dể mời anh ăn cơm tối nay?”
Tống Nhan cũng có chút kinh ngạc.


Sỏ’ Trần gật đầu, sáu khi cản nhấc một chút nói: “Nghe giọng điệu của hắn, có thể còn có chuyện nhò’ vả tá.”
Tống Nhan càng thêm khó hiểu.

“Với quyền thế cùa Ninh Gia, còn có địa vị của Ninh Tử Châu trong nhà họ Ninh, loại chuyện gì mà anh ta không làm được… mà anh lại có thể làm?”
Sờ Trần:???
Khi nói đến việc dẫm đạp lên chồng, Tống Nhan tỏ ra khả cửng rắn.

Sờ Trần cũng muốn phản bác lại, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, những gi Tống Nhan nói đều có lý.

‘ Không nghĩ nữa, tối nay không phải sẽ biết sao.”
Sỏ* Trần nói, “Có lẽ Tiếu Châu chỉ là thuần túy mời vị Thúc này một bữa cơm,biểu đạt một chút ý tứ kính ngưỡng trong lòng cùa hắn đối với
ta.”
Tống Nhan,”…
Bảy giờ tối.

Sở Trần và Tổng Nhan củng xuất hiện tại khách sạn Hoa Đầng.


Lần này, Sở Trần không cỏn bị làm khó dễ, Giám Đốc Liêu của khách sạn Hoa Đẳng đích thân ra nghênh tiếp.

“Sờ Thiếu, Ninh thiếu gia dã đợi từ láu.”
Giám đốc Liêu đưa Sờ Trần vào thang máy.

Giờ phút này, trong lòng Giảm đốc Liêu vẫn có mấy phần nghi hoặc.

Ổng ta biết thân phận của Sở Trần, con rề của Tống Gia ờ Thiền Thành, bên cạnh vị này chinh là vợ của hần, Tam tiểu thư Tống Gia.

Cho tới nay, Giảm đốc Liêu đều nghĩ rằng ngày đó Sở Trần có thể triệu tập các nhà đến khách sạn Hoa Đằng để thành lập liên minh dé cùng xử lỷ Hoàng Gia, đó là vì thể diện của Ninh Gia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524: Chương 524


Nhưng hôm nay, Ninh thiếu gia nhiều lần cản dặn ông ta, khi Sở Trằn tởi, phải dùng mấy từ ‘chờ đã lâu’ để thông báo.

Vởi vài lời này, Ninh Tử Châu rỏ ràng lả hướngSỞ Trần để lấy lòng.

Giám đốc Liêu không dảm hỏi nhiều, đưa Sờ Trần đến phòng Đằng Long
Căn phòng cao cấp và sang trọng nhất cùa khách sạn Hoa Đẳng.

Giám đốc Liêu đẩy cửa phòng ra, Sở Trần ngạc nhiên vì trong phòng chĩ cỏ một minh Ninh Tử Châu.

Ngay khi cửa mờ ra, Ninh Tử Châu lập tức đứng lên chào Sở Trân, “Sở Thúc.”
Ngay sau đó, Ninh Tử Châu nhìn sang Tống Nhan, định mờ miệng, nhất thời thu iại trong lòng, nội tâm
của hăn nhất thời chấp nhận Sờ Trầnlà Thúc, nhưng ờ trước mặt Tống Nhan, hắn không thể hõ một tiếng Thấm.

Hồi lâu, Ninh Tử Châu chì có thể di chuyền ánh mắt, hướng phía Giám đốc Liêu nói, “Có thể lên đồ ăn đi, còn có.

đem cho tôi rượu mà tôi đã chuẩn bị kỹ láy ra.”

Rất nhanh, thịt rượu đều đã dâng đù.

Ninh Tử Châu tự mình rót rượu cho Sờ Trần.

Tống Nhan nhìn thấy điều gì đó, cô lặp tửc đồng ý với suy đoán cùa Sở Trần.

Ninh Tử Châuhẳn là muốn nhờ vảSỞ Trần chuyện gì đó.

Tuy nhiên, Tống Nhan không thể đoán ra, với thực lực và khả năng cùa Ninh Gia, cần gi phải nhờ đển sự giúp đỡ của Sờ Trần?
Tống Nhan không nghi ngờ năng lực của Sở Trần, nhưng Ninh Gia, đưỡng đường là Thiên Nam dệ nhẳt gia tộc, thực lực quá hùng hậu.

Ninh Tử Chãukhông có lập tức đì vào vắn đề, Sỡ Trần đương nhiên cũng không vội, hai ngưởi vừa nói chuyện vừa uống rượu.

“Hoàng Gia nhận thua, Tống Gia tiếp quản Kim Than City, Tiểu Châu, cháu đã dõng góp rất nhiều.”
Sở Trần cưởi, nâng ly kỉnh Ninh Tử Châu.

Sau khi Ninh Tử Châu khiêm tốn nói vài câu, lời nói cùa anh ta liền chuyển, “Sờ Thúc gần dây rất bận rộn nha.’
Sau nhiều lần xưng hô.

Ninh Tử Châu càng ngày càng cảm thấy thuận miệng với cách xưng hô này.

“Cũng không tính là quá bận, ta tham gia một vài trận hoạt động giao lưu.”
Sờ Trần nói.

Tống Nhan yên lặng liếc nhìn Sở Trần.

Cái gi mà hoạt động giao lưu! Gần đây, rõ ràng là đánh nhau khắp nơi, ngay cả Hoàng Phù minh chù cùa Liên Minh Tõng Sư Cửu Thành cũng bị khuất phục.


Ninh Tử Cháu do dự một chút, muốn nói lại thôi.

Thấy ãn uổng đã gần xong, Sở Trần đẻ đũa xuống, cười nhẹ nói: ‘Tiểu Châu, hôm nay, bữa cơm này ta ăn vô cúng vui vẻ, da tạ cháu đã khoản đãi, hôm nào đến Dương Thành, ta sẽ mời cháu một bửa ản đế đáp lại.”
Ninh Tử Châu trả lời, “Sở Thúcnếu thuận tiện, cỏ thể đến bất cứ lúc nào.

“Ninh thiếu gia, khoảng thời gian này cậu có đại ân giúp chúng ta, về sau nếu như có chỗ nào cần chúng ta ra một phần lực, tuyệt đổi không được
khách khí.’
Tống Nhan thấy Ninh Từ Châu kìm nén lời nói, chậm chạp nói không nên lời, nhịn không được nói một câu.

Ninh Tử Châu nhìn Sở Trần, khuôn mặt biến ảo mấy lần, một lúc sau mới thở dài một hơi, “Không dổi gạt Sở Thúc, cháu ở đây có một nan đề, con muốn nhỡ Sờ Thúc giải quyết.”
Sở Trầnngẳng đầu, “Nói đi.”
Bàn thân Sở Trần rất tò mò, điều gì có thể khiếnNinh Tử Châubuông xuống tư thái, cầu xin hắn giủp đỡ.

Ninh Tử Châu tổ chức ngôn ngữ trong lỏng, sau đó trầm giọng nói: “Sờ Thúc, Thúc đã nghe qua Địa Hạ Quyền Quán chưa?”
Sờ Trần lắc đầu.

“Địa Hạ quyền quán là ám chỉ chỗ luận võ ờ những nơi không có ánh sáng.”
Ninh Tử Châu nói, “Thi đấu kiểu này thường liên quan đến rất nhiều lợi ích, trong đó đánh bạc chính là nguồn thu nhập chính của các Địa Hạ quyền quán.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều tránh chắp và mâu thúẫn không thé hòa giải, chúng sẽ được giải quyết thông qua các cuộc chiến tại Địa Hạ quyền quản.


Thiền Thành võ phong cường thịnh, đương nhiên loại Địa Hạ quyền quán cũng không ít.”
Mặc dù là lần đầu nghe tới Địa Hạ quyền quán, nhưng Sờ Trần cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Trẽn đời này, đã có quang minh, ắt hẳn sẽ có hắc ám.

Một chút dây xích đen, không tiếp xúc với con người, căn bản sẽ không biết.

Điều mà Sở Trần cảng thêm hiếu kỳ, chính là thiếu gia của Ninh Gia, một trong Thiên Nam thập đại thiếu gia, sẽ có liên quan gì đến Địa Hạ quyền quán?
Theo lý thuyết, lấy thân phận của hắn, đối với dạng địa phương hắc ám nảy, không có tình huống dặc biệt, căn bản sẽ không đi nhúng chàm.

“Địa Hạ quyền quán lớn nhầt Dương Thảnh chính là Vĩnh Dạ.”
Ninh Từ Châu tiếp tục, “Thả ra toàn bộ tỉnh Quảng Đông.quy môVĩnh Dạ cũng được xếp vảo top ba.

Bên trong Vĩnh Dạ, có các loại đổ bàn, đối chiến, thậm chí có khi sẽ còn xuát hiện nhừng cuộc chiến đầu sinh tử,.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525: Chương 525


Lúc này, Sờ Trần không khỏi mỉm cười nói: “Không phải cậu muốn để ta đến Vĩnh Dạ đánh một trận đấy chứ?”
Tống Nhan ngơ ngẩn, nhin Ninh Tứ Châu.

Lúc này Ninh Tử Châu đương nhiên không giấu diếm ý định nữa, “Không có sãi, Vĩnh Dạ phia trên cỏ không ít bàn, trong đó một cái, một tuần một trận chiến, sắp đặt giải thưởng, mỗi một người khiêu chiến, cần giao nộp mười vạn đồng phí, đành thẳng, liền đem tất cả tiền giải thưởng đều mang đi.

cháu muốn mơi Sờ Thúc ra tay, đánh bại người thủ lôi đài.”
“Mỗi tuần một trận, mỗi người mười vạn.”
Sở Trần khá tò mỏ, “Tổng giải thường được tích lũy bao lâu rồi?”
“Năm năm chín tháng.”
Ninh Tứ Châu không chút do dự trả lời.

“Lâu như vậy?”

Tống Nhan không khỏi bất ngờ thốt lên, “Nếu một tuần mười vạn kim tệ, tích lũy hơn năm năm hẳn là một con sốkhông nhò, thực lựccủa người thủ lôi đài kia hùng hậu như vậy sao?”
Tống Nhan lo lắng liếc nhìn Sờ Trần.

“Cũng không phải tuần nào cũng có người khiêu chiến.”
Ninh Tử Châu nói, “Theo tôi được biết, tổng giải thưởng vừa rồi đã đột phả lên một ngán năm trăm vạn, chỉ cần có người đánh bại thủ lôi đài.

sẽ
có thể lấy được số tiền kia, đương nhiên, quản lỷ cùaVĩnh Dạ sẽ khấu trừ phl thủ tục mười phần trăm.”
“Mười phần trăm, thật sự là dễ dàng.”
Sỡ Trầncảm thán, sau đỏ liếc mắt nhìn Ninh Tử Châu, “Đửng nói vởì ta, cậu thiếu một ngàn vạn đồng.”
Ninh Tử Châu ánh mắt lóe lên sự phức tạp, hồi lâu, anh ta trầm giọng nói: “Nếu như Sờ Thúc thắng trận nãy, tièn trong giải thường đương nhiên sẽ thuộc về Sở Thúc.

Ngoài ra Sờ Trần còn cần điều kiện gì, cứ nói với cháu, cỏ thể hoặc là không thể làm được, cháu đều dốc hết toàn lực.”
“Năm nám chín tháng.”
Tống Nhan nói, “Anh cỏ thể nói ra thời gian chính xác như vậy, hẳn là binh thưởng anh rất chú ý theo dõi cái lôi đài này.

Chỉ là, hơn năm năm qua không một người có thể đánh bại thủ lôi đài,làm sao canh có thế khẳng
“V •***
định,Sử Trần có thẻ?”
“Lôi đài này cỏ giới hạn độ tuổi nhất định, chỉ những người dưới 30 tuổi mới có thẻ ra sân khiêu chiến.”
Ninh Tử Châu nói, “Sở Thúc có thể đánh bại Hoàng Phủ Hòa Ngọc, diều đõ cho thấy Thúc có thực lực vượt qua cấp bậc tông sư, vừa vặn giống như người thủ lôi đài, tôi nghĩ … “Ảnh mắt Ninh Tử Châu rơi vào trên người Sờ Trần, ánh mắt mang theo khẩn cầu, “Sờ Thúc có thể có cơ hội đánh bại người thù lôi đài…”
Ninh Tử Châu nhìn Sở Trần vẻ mặt thành khẩn.


Trong năm năm qua, anh ta đã bí mật mỡi không ít người ra tay, nhưng cuối cùng tất cả đều thua trận.

Khi nghe tin Sờ Trần đã đánh bại Hoảng Phù Hòa Ngọc, Ninh Tử Châu ngay lập tức quyết định nhờSỎ’ Trần ra tay.

Sở Trần cũng nghe thấy một tầng ý tứ khác tư lới nói của Ninh Tứ Châu, cho dù hắn đồng ý ra tay, cũng chì là có cơ hội chiến thắng thôi, thực lực của đối phương hẳn là phía trên Hoàng Phủ Hòa Ngọc.

Dưỡi ba mươi tuổi, trong hơn nám năm, hắn chưa thua một trận nào trong Địa Hạ quyền quánVĩnh Dạ.

Sờ Trần có thể tưởng tượng được, đối thủ lần này gặp phải, thực lực sẽ mạnh như thế nào.

Không nói những cái khác, kinh nghiệm chiến đấu tích lũy trong năm năm qua, là cực kỳ khủng bố.

“Sở Trần hoàn toàn không hiều rõ về vj thủ lôi dài kia, nếu tùy tiện khiêu chiến hắn như thế này, liệu có quá mạo hiểm không?”
Tống Nhan suy nghĩ một chút, không khỏi lo lắng hỏi.

“Nếu Sở Thúc đồng ý, tôi có thể gửi

ngay một số thông tin liên quan về thủ lôi đài cúng với cảc video thi đấu cho Sờ Thúc.”
Ninh Từ Châu nói, “Địa Hạ quyền quán nghiêm cấm mang các công cụ truyền phát vào,có điều, tôi thông qua một số kênh, vẫn thu hoạch được một vài video trận chiến của thủ lôi đài.”
“Cậu gửi trước cho ta đi.”
Sở Trần để Tống Nhan gửi cho Ninh Từ Châu một cái địa chỉhòm thư, sau đó nói, “Sáng sớm ngày mai ta sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.”
Ninh Tử Châu hưng phấn đứng lên, “Tốt rồi, đa tạSỞ Thúc.”
Sở Trần cũng ăn uổng no nê, đứng dậy vỗ vai Ninh Tử Châu, “Tiểu Châu, đối phương có thể bất bại trong năm năm chín tháng, nói thật, mặc dù ta chưa nhìn thấy tư liệu của hắn, nhưng dạng người thế này, muốn đánh bại, cực kỳ khó khăn.”
“Cháu hiểu.

Ninh Từ Châu hít sâu một hơi, “Sờ Thúchết sức là được.”
Trên đường trở về, trong đầuTống Nhan vẫn mang nghi hoặc.

“Sở Trần, anh không càm thấy kỳ lạ sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526: Chương 526


Tống Nhan không kìm nén được lòng hiếu kỳ, mở miệng nôi, “Ninh thiếu gia thặm chí còn không vì số tiền giải thường, thậm chí không tiếc trả đại giới, chỉ đẻ mỡianh đánh bại thủ lôi đài.

Tôi thực sự nghĩ mãi không hiểu, ngoại trừ một ngàn năm trăm vạn tiền giãi thưởng, đánh bại được thủ lôi đài còn có ích lựi gì.”
“Nói không chừng vị thủ lôi đài kia đoạt bạn gái Tiểu Châu, Tiểu Châu ghi hận trong lòng, thề rằng sẽ đánh bại dối phương tại Vĩnh Dạ.”
Sờ Trần thản nhiên nói.

Tống Nhan trợn mắt nhìn Sở Trần.

Hồi lâu, Tống Nhan lại nỏi: “Tôi chưa lừng nghe nói đến Địa Hạ quyền quán, có điều, có thề tưởng tượng, đó lả địa phương tràn ngập bạo lực, máu me, nếu anh quyết định đi, nhất định phải chú ý an toàn.”
Tại phóng khách nhỏ, Tống Nhan đã nhận được một email từ Ninh Từ Châu.

Đặt máy tính bảng lên bàn, Tống Nhan lập tức bấm mờ ra.

‘Ta thực sự rất hiếu kỳ, ai là người có thể khiến Tiểu Châu nhỡ nhung đến vậy, đến tột cùng là ai.”
Sờ Trần nhìn sang, vừa nhìn thấy danh tự củathù lôi đài, vẻ mặt của Sở Trần hiển nhiên là sửng sổt.

Tống Nhan cũng vô ý thức khẽ kêu lên một tiếng.


Hồi lâu.

Hai người nhìn nhau không tin nổi.

Dữ liệu hiện tên ngưò’i thủ lôi đài là Ninh Tử Mặc.

“Ninh Tử Châu, Ninh Tử Mặc.”
Tống Nhan nói, “Anh nói, giữa hai người bọn họ…sẽ có quan hệ như thế nao?”
Sờ Trần trầm tư một lát, sau đỏ nghiêm túc trà lời, “Có một điều chắc chắn, Ninh Tử Châu sẽ không phải lả anh trai của Ninh Tử Mặc.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tình Đầu Ngọt Ngào
2.

Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.

Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Tống Nhan liếc nhìn chút tư liệu, không biểu tình nói, “Ninh Tử Mặc hai mươi chín tuổi, so với Ninh Tử Châuthì lớn hơn, đương nhiên không thể lả em trai của Ninh Tử Châu.

Chuyện này có khả năng liên quan đến nội bộ của Ninh Gia, Sờ Trần, anh phải suy nghĩ thật kỹ, Ninh Gia không phải là một gla tộc binh thường.”
Sở Trần gật đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hôm nay Ninh Từ Châu luôn cứ do dự.


“Cử xem đoạn video trước.”
Sờ Trần ra hiệu cho Tống Nhan nhấp vào một đoạn video về một cuộc chiến cùa Ninh Tử Mặc.

Liên quan tới tư liệu về Ninh Từ Mặc, cũng chì cỏ tèn tuồi, còn lại đều dể trổng.

Đoạn video được quay từ một góc quay lén, hình ảnh không rõ ràng lẳm, cỏ điềuSỜ Trần nhanh chõng nhận ra Ninh Tử Mặc.

“Nếu như nói Ninh Tử Mặc không cỏ quan hệ huyết thống với Tiểu Châu, đánh chết ta cũng không tin.”
Sờ Trần nói, Ninh Tử Mặc trong video, về ngoại hình tướng mạo, đều quá giống với Ninh Tử Châu.

“Nói như vậy… vị Ninh Tử Mặc này cũng lả thiếu gia của nhà họ Ninh.”
Ánh mắt Tống Nhan lóe lên vè không thể tường tượng nổi, “Đường đường
lả Thiếu gia Ninh Gia vậy mà lại là thủ lôi đái trong Địa Hạ quyền quán, mà lại còn làm trong hơn năm năm, chuyện này… Ninh gia có thể cho phép hàn làm chuyện này sao?”
‘Khách quan mà nói, loại chuyện này rốt cuộc sẽ ảnh hướng đến thanh danh của Ninh Gia.”
Sờ Trần không nghĩ ra được lý do gì, hắn xem tất cả các video màNinh Tử Châu gửi tới.

Thần sắcTống Nhan vài phần khẩn trương, lo lắng nhìn Sở Trần, “Bó qua thân phận của hắn, thực lực của Ninh Từ Mặc như thế nào?”
Sờ Trần trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Nếu là ở trên võ đài, với thực lực của Ninh Tử Mặc,đánh bạiHoàng Phủ Hòa Ngọc, anh ta không cần tới ba chiêu.”
“Cái gì!”
Tống Nhankinh hô, cô có thể đoán
được thực lực cùa Ninh Tử Mặc rất mạnh, nhưng cô không ngỡ rằng Sở Trần lại đánh giá cao anh ta như vậy.


‘Trong đó có mộtnguyên nhân trọng yếu,Ninh Tử Mặc quanh nămchiến đấu ở loại lôi đài nảy,sức chiến đẩu của anh ta đâ dược tôi luyện đến cực hạn, mỗi phần lực lượng trên người đèu có thể phát huy đầy đủ, trong cùng một cành giới, Hoàng Phủ Hòa Ngọc gặp Ninh Tử Mặc, dễ dàng bị miều sát.

Huông chi… “
Sờ Trần liếc nhìn màn hình máy tỉnh.”Cảnh giới của Ninh Tử Mặc, còn ở phía trên Hoàng Phủ Hòa Ngọc.”
Tống Nhan khóa chặtmày liễu, một lát sau, cô nhìn sang Sở Trần, có chút thắp thỏm, “Anh vẫn không nên nhúng tay vào chuyện này.”
Đối với Tống Nhan, Địa Hạ quyền quán, Vĩnh Dạ, Ninh Tử Mặc, Ning Gia, vân vân … Những thử này liên kểt với nhau, mang đến cảm giác áp bức thổi vào mặt.

Một khi Sờ Trầncuốn vào.e rằng sẽ cỏ không ít những phiền phức.

“Nếu người thù lõi đai không liên quan gì đến Ninh Gia, anh còn có thể cán nhắc có nẽn đánh hay không.

Nhu ng bày glờ …” Sờ Trần nói, “Anh thiếu Ninh Gia phần nhân tình này, mặc dù người khác có thể không quan tâm, nhưng anh nhát định phải trả.”
Tống Nhan hiểu ý của Sở Trần.

Trong trận chiến kinh doanh lần này giữa hai nhà Tổng Hoàng, chân chĩnhchủ đạo là Ninh Gia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527: Chương 527


Ninh Gia gần như một minh trọng thương Hoàng Gia, giúp nhà họ Tống thẳng được trận chiến này.

Phần nhân tình này, không thể nói là không lớn.

Bây giờ Ninh Từ Châu muốn nhờ Sở Trần giúp đỡ, khi nhìn thấy danh tự của thủ lôi đài, Sờ Trầnliền minh
bạch, hắn nhát định phải giúp đến cùng.

Cho dù Ninh Tử Châu không nói muốn Sở Trần trả phần nhân tình.

“Khi đi khiêu chiến với Ninh Tử Mặc, anh có thể dẫn tôi theo được không?”
Tống Nhan thu hết can đâm, nhin Sờ Trần.

Sờ Trần cười nói, “Đó lả loại địa phương đầy máu tanh, em không sợ sao?”
Tống Nhan mím môi, “Không sợ.”
“Vậy được.”

Sở Trần cười tự tin, “Không phải chỉ là một Ninh Tử Mặc thôi sao, ông xã em trước đánh bại hắn, sau đó xem xem rốt cuộc sau lưng hắn ẩn giấu sự tinh gì.”
Tống Nhan lại một lần nữa nhìn ra sự tự tin trong mắt Sờ Trần, tựa hồ có thể lây nhiễm sang người khác, khiến cho nội tâm Tống Nhancũng bởt lo lắng một chút.

Sáng hôm sau, Sờ Trần gọi điện cho Ninh Tử Châu, để anh ta đến Tống Gia một chuyến.

Sau khi Ninh Tử Châu cúp điện thoại, nội tâm anh ta nhảy dựng lên, hắn không biết Sờ Trần sẽ nghĩ như thế nào khi nhìn thấy thông tin cùa Ninh Tử Mặc, trong tiềm thửc của anh ta, Ninh Tử Châu không muốn người ta biết đoạn lịch sử liên quan với Ninh Gia này.

“Sở Thúcsẽ đáp ứng ra tay sao?”
Trong lòng Ninh Tử Châukhông nắm chắc.

Người đàn ông trung niên vẫn luôn đi theoNinh Tử Châu tên là Bàng Trung Hiếu, vốn là khải mông lão sư của Ninh Tử Châu, một mực từ trước tới
nay đi theo hỗ trợ Ninh Từ Châu.

Bàng Trung Hiếu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Từ các sự kiện khác nhau, Sờ Trầnđích thực là một người thông minh, chỉ bằng ba chữ Ninh Tử Mặc, Sở Trần nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, dù sao.trận chiến tại Kim Than City, Ninh Gia đã vl hắn mà trả giá không it, hắn sẽ trâ phần nhân tình này.”
“Nhưng tôi không có ý muốn anh ta trả nhân tình.”
Ninh Tử Châu vội vàng nói, “Hơn nữa, hành động cùa Ninh Gia, lã cha tõi trực tiếp ta lệnh, nếu nhưSỜ Trần trả lại phần nhân tình này cho tôi, tôi sợ không thể chịu đựng nồi.”
“Câu mặc dù không có ý tứ nảy, nhưng mà, Ninh Tử Mặc ba chữ, cái này liền đã đại biểu, cậu mời hắn giúp đỡ chuyện này, đây là sự tìnhnội bộ của Ninh Gia.”
Bàng Trung Hiếu nhìn Ninh Từ Châu
nói, “Cậu là muốn làm một vụ mua bán với Sờ Trằn, hay là muốn duy tri mối quan hệ hữu hảo lâu dài với sỏ-Trần?”
Ninh Tử Châu khẽ giật mình, nhìn Báng Trung Hiếu với vẻ khó hiểu.

Bàng Trung Hiếu nói, “Tôi biết cậu không muốn quá nhiều người biết về Ninh Tử Mặc, ngay cả khi cậu lựa chọn không nói ra, Sờ Trầncũng sẽ ra tay, nhưng mà, bất kể nỏ có thảnh công hay không, trong lòngSỜ Trầnnhất định có khủc mẳc, bởi vì hắn tự mình ra tay xử lý sự tình nhưng ngay cả nguyên nhân cũng không rõ, nếu thật như vậy, ân tình này hẳn sẽ được trả xong, và sẽ không có lần sau nữa.”
“Ngược lại, nếu cậu ngả bài, nội rô tình huống đểsở Trầnbiết, sau đó đểsờ Trầnlựa chọn ra tay hoặc không, thẳng thắn và cời mờ, khi đó hai bên liền có thể duy trì mối quan hệ hảo hữ lâu dài.”
Bảng Trung Hiếu nhìn Ninh Tử Châu, “Có điều, cỏn có một điểm nữa.

cậu phải cân nhắc rõ ràng, vởi thực lực của Ninh Tử Mặc, Sờ Trầnchưa chắc đã thắng được hắn.”
Ninh Tử Châu im lặng.


Trong một khoảng thời gian dái, Ninh Tử Châu có ấn tượng không tốt với Sờ Trần, bôi vi hắn bị Sở Trần ép phải gọi một tiếng “Sờ Thúc”.

Nhưng trong khoảng thời gian này ở Thiền Thành, Sở Trần đã bắt đầu khai hòa với danh xưng Nam Quyền chi sư tại Tinh Anh quyền quán, tại quảng trường Hải Tâm Sa đấu bát dại tông sư, đánh bại Hoàng Phủ Hòa Ngọctại tòa nhả Cửu Thành, v.v … Mỗi động tác của Sở Trần, bày ra mỗi phần thực lực, khiếnnội tâm vốn đã chìm trong tuyệt vọng bấy lâu naycủa Ninh Tử Châu, bỗng bừng lẽn hy vọng.

Cho dù Sở Trần chỉ có một phần mười cơ hội đánh bại Ninh Tử Mặc, Ninh Từ Châu cũng đều hy vọng hắn
K**’Ul/nỊJ J3«
sẽ thử một chút.

“Tôi không thể để Sờ Trằn lằm tường rẳng tôi muốn anh ta trả lại phần ân tinh này cho Ninh Gia.”
Sau khi cân nhắc một lúc, Ninh Tử Châuquả quyết nói, “Tôi sẽ đích thân nói rõ với Sờ Trần, mà lại, bất kể kết cục thế nào, Ninh Tử Châutôi sẽ nợ Sờ Trần một ân tình.”
Đôi mắt Bàng Trung Hiếu lóe lên vẻ tán thường, hiển nhiênông ta đồng tinh với lựa chọn cùa Ninh Từ Châu.

“Sở Trần tuy chỉ là con rẻ cùa một thương gia ờ Thiền Thành, nhưng thực lực của anh takhông tầm thường, mà lại, anh ta còn lả đệ từ thân truyền của lão tổ, mặc dù chúng ta không biết thân phận của lão tổ tại giới Cồ Võ lả gì, nhưng bằng vào thân phận lão tổ Ninh Gia, chủng ta đều phải giao hào vớiSỜ Trần.”
Tống Gia.

Tổng Nhan vốn muốn cùng Sờ Trần đợi Ninh Tử Châu đến, nhưng Hoàng Phù Hòa Ngọc lại mang đến một tin tửc khác.

“Sở sư phụ, thủ tục họp dòng chuyển nhượng cổ phần cùa Dược phẩm Cửu Thành đã chuẳn bị xong, chúng tôi dang chờ mọi người ký vảo.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc háo hức nhìn Sờ Trần, trong hái ngáy hắn ờ Tống Gia, Sờ Trần ngay cả nhìncũng không thèm nhìn hắn một chút.hắn đá giẫm lên mai hòa thung bên cạnh Tổng Hồ không biết bao nhiêu lần.


Con ngươi Tống Nhan sáng lên,
Công ty cổ phần Dược phẩm Cửu Thành chắc chấn sẽ là một công cụ đắc lực để Dược phẩm Bẳc Trần mờ ra thị trường dược phẩm tạiThiền Thành.

Tống Nhan nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Sờ Trần vậy mà cỏ thề lợi dụng đổi phương bày âm mưu với hắn, ngược lại trờ thành công cụ để
hẳn cướp đoạt Dược phẩm Cừu Thảnh.

Loại thủ đoạn, phương pháp này, e rằng chỉ có Sờ Trần mởi có thể làm dược.

“Bà xã à, em gọi điện thoại cho Hạ tiên sinh, nhở Tiểu Thu đưa em dến đó, vào hôm nay xác thực mọi chuyện đi.”
Sờ Trần nói, “Anh đã hẹn với Ninh Tử Châu, nên hôm nay anh không thể đi củng em được.”
“Thế nhưng… “Mặc dù Tống Nhan nghe được từ Sỡ Trần rằng Dược phẩm Cừu Thảnh sẽ được sang tên cho cô ấy, nhưng vô ỷ thửcTống Nhannghĩ, thứ này nên thuộc về Sở Trần.

“Ông xã đánh xuống giang sơn, không phải đều đưa cho em sao?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528: Chương 528


Sờ Trần nhln Tổng Nhan cười một tiếng, “Ngoan, đi ký tên rồi trờ về.”
Bị Sờ Trần trêu chọc như vậy, sắc mặt Tống Nhan không khỏi đỏ bừng
lên.

Khuôn mặt giá nua cùa Hoàng Phủ Hỏa Ngọc cũng nóng bừng, xấu hổ vô cùng,bản thản tuổi đã cao, còn bị phát cảu lương trước mặt, thực sự quá khó coi.

Sau khi Tống Thu và Tống Nhan rời đi, Sờ Trần chào hỏi Tống Thiên Dương, biết được Ninh Thiếu gia lại tới Tống Gia.

Tống Thiên Dương lập tức chuẩn bj rượu thịt, tùy thời đẻ chờ.

Sau khi giao phó mọi chuyện, Sờ Trần ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn Hoàng Phủ Hòa Ngọc, khẽ cười, “Hoàng Phủ minh chủ, ngồi xuống uống trả đi.”
Sau khi Hoàng Phù Hỏa Ngọc ngồi xuống, Sở Trần rót cho hắn một tách trà, thuận miệng hỏi, “Hai ngày qua, ngài đã quen chưa?”
Trong lòng Sờ Trầnthực sự có mấy phần khâm phục Hoàng Phủ Hòa
Ngọc.


Vời thản phản của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, không cần phải hạ thấp tư thể như thế nảy.

Hẳn có thể làm được điểm này, điều quan trọng nhất, không chỉ lả bời vì hắn đối với công phu quyền cước si mê, quan trọng hơn chinh là, hắn cản bàn không cảm thấy cái thản phận nảy của minh cỏ cái gl đảng phải khoe khoang, địa vị của bản thân hắn chỉ là một Quyền Sư.

Sờ Trần cũng thăm dò được, hai ngày này, ngoại trử ăn cơmđi ngủ ra, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đều là luyện quyềntại mai hoa thung.

“Vẩn được, Dương Thành và Thiền Thành vốn chính lả hàng xóm, và lại, môi trường ờ đây cũng không kém hơn chỗ tôi sống.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc trả lời.

Những gì ông ta nói dều là sự thật,
mặc dù Thiền Thành cũng dang trong quá trình phát triển, nhưng so sảnh với Dương Thánh tác đảt tắc vàng, vẫn lả chênh lệch không ít.

ở Dương Thành, hầu như không có biệt thự nào bao quanh là hồ như Tống Gia.

Sỡ Trằn cười, “Nếu Hoàng Phủ minh chủ không chê, õng có thé ờ thêm vài ngày.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọcngượng ngùng cười, trong lòng mậc dù rắt mong muốn cùng Sờ Trần học quyền, nhưng bên trong miêng không dám đề cập tởi.

Sở Trần uống một tách trả, đột nhiên nói: “Tôi đột nhiên muốn hoạt động một chút, Hoàng Phủ minh chù, gập ông ở mai hoa thung nhé?”
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đều sững sờ, sau đó đột nhiên đứng lên, thần sắc mong đợi, “Đi!”
Niềm vui của Hoàng Phủ Hòa Ngọc không kéo dài được bao lâu.

Bẽn hồ Tống, mai hoa thung.

Bang! Bang! Bang! Bang! Cơ thể của Hoàng Phủ Hòa Ngọc té xuống liên tục, nhưng một giây sau, ông ta nghiến râng nhảy lên một lần nữa.

Thời điểm té xuống lần cuối, Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngơ ngác không nhúc nhích.

Đứng ờ trên mai hoa thung, Sờ Trần nhìn Hoàng Phủ Hòa Ngọc, trong lòng không khỏi có chút lo lảng, chẳng lẽ đột nhiên dùng sức quá mạnh.


Sở Trần nhảy xuống, đứng bên cạnh Hoàng Phù Hốa Ngọc, cẩn thận nói: “Hoàng Phủ minh chủ, ngài… không sao chử.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Sở Trần với ảnh mẳt đầy khao khát, “Sờ sư phụ, ngài làm
thể nào mà lảm được?”
Ngấn ngúi không đến nửa giờ, trong trận chién trên mai hoa thun, Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngã xuống không dưái mưởi lằn.

Thực lực không mạnh bằng Sở Trần, đày lả cái Hoàng Phủ Hóa Ngọc đã dự liệu, nhưng điều khiến Hoàng Phủ Hòa Ngọc kinh ngạc, Sở Trần rõ ràng chỉ dùng cường dộ sức mạnh ngang hắn vậy mà có thể dễ dàng đảnh hắn ngã xuống mai hoa thung, thậm chí cú đanh cuổi, Sờ Trần chì dùng tới sức mạnh cùa Ngũ Hường để đánh bại hắn.

Đối với Hoảng Phủ Hòa Ngọc, điều này quá khó để chắp nhận.

Hắn si mê còng phu quyền cước, tại Liên Minh Tông Sư Cửu Thành cũng lả một trong những minh chủ, xét công phu quyền cước, trong toàn bộ quyền giới Dương Thành, người có thể thắng hắn cũng không có nhiều người, nhưng tại trước mặt Sở Trần,
hẳn một liên tiếp được cảm thụ cảm I giác bj thẩt bai.

“Cơ sờ của ngài quá kém.”
Tháy Hoàng Phủ Hòa Ngọc không sao cả, Sở Trần trực tiép nói thẳng,
“Hai ngày này tôi để ngài củng Tiếu Thu cùng nhau luyện tại mai hoa thung, chính là luyện cơ sờ cho ngải.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc choáng váng.

Lần đầu tiên trong đởi.


có nguôi nói cơ sở của ông quá kém.

Hoảng Phủ Hòa Ngọc luôn cảm thấy rằng cơ sờ công phu của mình rất vững chắc.

Nhưng theo lời của Sờ Trần, hắn không cỏ nửa điểm chất vẩn, dù sao thì Sở sư phụ đã chứng minh điều này bằng hành động thực tế.

“Hoàng Phủ minh chủ, tôi biết ngài có khát vọng với Cửu Hường Quyền, tôi cũng không ngại chia sẻ những
huyền diệu của Cừu Hưởng Quyền với ngải, nhưng với cơ sở hiện tại của ngải, nếu ngài muốn học Cửu Hưởng Quyền, tôi e rằng chỉ sợ không đủ thực lực.”
Sờ Trần đi thẳng vào vấn đề, hắn đối với Hoàng Phủ Hỏa Ngọc cỏ ấn tượng không tệ, mả Cửu Hưởng Quyền cũng không phải là độc môn công phu của Cửu Huyền Môn, đối vởi Sở Trần mả nói, cũng xác thực không trọng yếu.

Hoàng Phủ Hỏa Ngọc choảng váng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thát bại như vậy trong đời.

Cửu Hường Quyền đặt trước mặt hắn, vậy mà hắn không thể luyện tập..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 529: Chương 529


Hồi lâu.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Sờ Trần, nghiêm túc nói: “Sở sư phụ, tôi phải sao mới có thể nâng cao cơ sờ?”
“Ngài có nền tảng công phu tốt như vậy, muốn nâng cao một chút, cũng không khó.”
Sở Trần nói, “Nếu như ngàkvẫn nguyện ý lưu tại Tống Gia, ngay tại mai hoa thung, hãy để Tiểu Thu truyền cho ngài Kỳ Lân bộ pháp, khi ngươi có thể tại mười giây bên trong, sử dụng Kỳ Lân bộ pháp, đem mai hoa thung bên tren tất cả cọc gỗ đều giẫm một lần, ngươi cơ sở liền đạt tới ta muốn tiêu chuẩn.”
Nghe đến đây, Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngây người.

Hắn nhìn mai hoa thung dày đặc trước mặt.

Mấy chục cây mai hoa thung, tất cả phài đưực giẫm lên trong mười giây?
Đây là cơ sở sao?
Cái này vốn là một nhiệm vụ bất khả thi! Hoàng Phủ Hòạ Ngọc có loại muốn khóc, ánh mắt mờ mịt nhìn Sở Trần, “Đây không có khả năng đi.”
Sở Trần khẽ cười, thân thẻ đột nhiên nhảy lên.

Kỳ Lân bộ pháp được thi triển ra, trong khoảnh khắc, gần như toàn bộ mai hoa thung đều tràn ngập thân ảnh của Sở Trần.


Hoàng Phủ Hòa Ngọc cảm thấy chói mắt, một lúc sau, Sở Trần đã
nhảy xuống.

“Đã thấy rõ ràng chưa?”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc tỉnh táo lại, trợn mắt há mồm.

“Ngài trước tiên thành thục Kỳ Lân bộ pháp với Tiểu Thu.”
Sở Trần không nói quá nhiều, tính toán thời gian, Ninh Tử Châu hẳn là cũng sắp đến, Sờ Trần trờ lại biệt thự của mình tắm rửa một cái, ngay lúc đi ra phòng khách nhỏ, Tường Tẩu vừa vặn đi tới, nhìn Sở Trần, ánh mắt Tường Tẩu có máy phần phức tạp, càng là trộn lẫn hưng phấn, “Tam cô gia, Ninh thiếu gia tới tìm ngài, hiện tại đã ở dưới lâu.”
Nội tâm Tường Tẩu kích động.

Mấy nám nay cô hầu hạ Tống
Nhan và Sờ Trần, cuộc sống hàng ngày cùa họ đều do Tường Tẩu phụ trách.

Tường Tẩu đã hơn một lần cảm thấy V] Tống Nhan tiếc hận, một cô gái tốt như vậy, lại phải cho một kè ngốc, trói buộc cả đời.


Cô nẳm mơ cũng không nghĩ tới tam cô gia đần độn này có một ngày thông suốt.

Trong khoảng thời gian này, vị tam cô gia này, một tay gây ra sóng gió cho toàn Thiền Thành, phía sau Tường Tẩu cũng thầm vui mừng, mấy nãm nay chăm sóc, cô vốn đã coi Tống Nhan như con gái của mình.

Hôm nay, Thiên Nam đệ nhất thế gia Ninh thiếu gia lần thứ hai tới bái phỏng Tống Gia, còn trực tiếp muốn gặp vị tam cô gia này.

Tường Tẩu lấy đó làm vinh.

Sở Trần sửng sốt một chút, hắn vốn đang nghĩ, tới bữa cơm sê chậm rãi nổi chuyện với Ninh Tử Châu, nhưng không ngờ Ninh Tử Châu còn sốt sắng hơn hắn tường.

“Để anh ta lên đây đi”
Không cần suy nghĩ nhiều, Sở Trần ngồi ờ trên sô pha, đun nước pha trà.

Ngay sau đó, có tiếng bước chân vội vàng, Ninh Tử Châu bước nhanh lên lầu.

“Sở Thúc.”
Ninh Tử Châu cất tiếng gọi, ngồi đối diện với Sở Trần, thần sắc có chút căng thẳng.

Ninh Tử Châu cảm thấy có chút áy náy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 530: Chương 530


Ngày hôm qua, hắn hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng thằn phận của thù lôi đài cho Sở Trần, ^ nhưng bời vì trong lòng luôn có ■ những điều bán khoản cố kỵ, cuor cùng hắn đành chịu thua.

Bây giờ Sở Trần đâ nhìn qua tư liệu, Ninh Tử Châu không biết Sở Trần sẽ nghĩ như thế nào, sau khi ngồi xuống, Ninh Tử Chảu do dự mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không biết nói thế nào, chỉ có thề nhìn Sở Trần đang pha trà, khi Sở Trần rót chén trà đầu tiên cho Ninh Tử Châu, Ninh Từ Châu mới mờ miệng: “Cảm ơn Sờ Thúc”
Sở Trần cũng rót cho mình một ly, bưng lên nhẹ phẩm một hơi, tán thưởng, “Mặc dù không tính
là trà ngon nhất đẳng, nhưng mùi vị cũng không tệ.”
Sau khi Sở Trần đặt tách trặ xuống, nhìn Ninh Tử Châu, “Trận đấu tại Vĩnh Dạ, có cằn hẹn trước không?”
Nghe vậy, Ninh Tử Châu thân thể bỗng run lên, chén trà nóng hổi trong tay nước trà đều tràn ra ngoài, bỏng đến tay Ninh Tử Châu, Ninh Tử Châu có chút luống cuống tay chân, đem chén trà buông xuống, “Thật xin lỗi, Sở Thúc, là ta thất thố.”
Ninh Tử Châu liên tục xin lỗi.

“Xem ra, thủ lôi đài này đối với cậu thật sự rất quan trọng.”
Sở Trần đầy ẩn ý nói.


Ninh Tử Châu suy nghĩ một hồi,
vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Sở Thúc, hãy nghe cháu nói trước, sau đó quyết định có thách đầu với Ninh Tử Mặc hay không.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Tử Châu chủ động đề cập đến danh tự của thủ lôi đài trước mặt Sở Trần.

Trẽn mặt Sở Trần thoáng hiện lên một nụ cười, “Được rồi, cậu nói đi.”
Mặc dù đã đoán đưực đây là chuyện nội bộ của Ninh Gia, nhưng Sở Trần thực sự cũng muốn hiểu rõ ràng về chuyện này, thay vì chiến đấu một cách mơ hồ như vậy.

Ninh Tử Châu hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, “Ninh Tử Mặc, là anh trai của cháu.”
Mười mấy phút sau.

Sở Trần dần dần tỉnh táo lại, đầu đuôi của toàn bộ sự kiện, Ninh Từ Châu đều đâ nói rõ cho hán biết.

Ninh Tử Mặc, trưởng tù’ của đương kim gia chủ Ninh Gia.

Từ nhỏ đến lớn, trên người Ninh Tử Mặc đã quấn lấy vô số đạo quang hoán loá mắt, anh ta đưộc kỳ vọng rất lớn từ gia tộc, vào hai mươi tuồi anh ta đã chường quản rất nhiều sản nghiệp cùa gia tộc, là kỳ tàỉ kinh thương hiếm có, đồng thời anh ta cũng có thiên phú về cóng phu quyền cước, văn võ song toàn, kinh diễm toàn bộ Thiên Nam.

Vào lúc anh ta hai mươi ba tuổi, anh ta leo lên đỉnh Thiên Nam Thập đại thiếu gia, trở thành
người đứng đầu Thiên Nam Thập đại thiếu gia.


Ninh Tử Mặc còn có vị hôn thê xuất thân từ hào môn thế gia của Kinh Thành, có thể nói, nhân sinh của hắn, loá mắt viên mãn, không có một tia thiếu hụt.

Khi đó Ninh Tử Châu, người cũng bộc lộ tài năng kinh doanh xuất chúng, cùng một loạt con cháu của Ninh Gia, tất cả đều bị một mình Ninh Tử Mặc đè xuống.

Không ai nghĩ tới, một thanh niên tiền đồ vô hạn như vậy, lại gặp sao chổi chiếu bóng.

Trong vòng một đêm, anh ta biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Chỉ có một số người trong Ninh Gia biết chuyện này, thời điểm Ninh Tử Mặc đi vào Vĩnh Dạ, anh
ta đã gặp một cô gái tại đây.

đồng thời vừa gặp đã cảm mến, mà lại, cô gái kia vốn đang chiến đấu trong đấu trường của Vinh Dạ mà lại còn ký giấy sinh tử chiến.

Ngay khi sinh mệnh của cô gái đang hấp hối, Ninh Tử Mặc đâ phá vỡ các quy tắc cùa Vĩnh Dạ, ra tay giải cứu cô gái.


Vĩnh Dạ vô cùng tức giận, những cao tầng của Ninh Gia rất nhanh chóng can thiệp, sau nhiều lần trắc trở, mới đem sự tình đè xuống, đôi bên đat thành hờa giải.

Nhưng mà, ngay khi gia Ninh Gia yêu cầu Ninh Tử Mặc rời xa cô gái này, Ninh Từ Mặc đã từ chối, đồng thời có thái độ vô cùng kiên định, đời này nếu không phải cô ấy thì sẽ không cưới ai.

Ninh Tử Mặc nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngay khi anh ta lựa chọn liều lĩnh, cô gái đã biến mất.

Anh ta tỉm kiếm như điên, nhưng cô gái vẫn bặt vô âm tín.

Ninh Tử Mặc cuối cùng trầm luân trong Vĩnh Dạ, ngày nào cũng chiến đấu không ngừng trên đấu trưò-ng Vĩnh Dạ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 531: Chương 531


Anh ta luôn tin rằng cô gải kia nhất định sẽ quay lại nơi mà bọn họ đã gặp nhau.

Đương nhiên, Ninh Gỉa không thề trơ mắt đứng nhìn thiên kiêu chi tử được đặt nhiều hy vọng này đánh mất mình như vậy, nhưng sau khi thử mọi cách, Ninh Từ Mặc vẫn không hề lay động.

Cuối cùng, gia chủ Ninh Gia đã
“Trên thực tế, mặc dù Ninh Gia gia chù sinh khi, thế nhưng vẫn để cho Ninh Tử Mặc lưu lại đường lui.”
Sở Trần nói, “Chỉ cần Ninh Tử Mặc thua một trận, cậu ẳy sẽ có thể trờ về Ninh Gia.

Cho nên.

vì cậu đã không thể thuyết phục Ninh Tử Mặc chủ động nhận thua, chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm người đánh bại Ninh Tử Mặc.”
“Đúng!”
Ninh Tử Châu hít một hơi thật sâu, chuyện này, hắn vẫn đang làm, mỗi ngày đều khát vọng đại ca có thể về nhà, thế nhưng, đã năm năm lẻ chỉn tháng trôi qua, hắn còn không có trông thấy hi vọng đại ca có thể về nhà.


Sau khi kể chuyện này cho Sở
Trản xong, Ninh Tử Châu cảm thấy thờ phào nhẹ nhõm.

Ngày thường, người trong nhà họ Ninh nếụ biết chuyện cũng không dám nhắc tới.

Trong lòng Ninh Tử Châu cảm thấy quá khó chịu.

Sờ Trần trầm tư một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Châu, “Cậu thật sự muốn Ninh Từ Mặc về nhà sao? Phải biết, anh ta từng là người đứng đầu Thiên Nam thập đại thiếu gia, hiện tại, Thiên Nam thập thiếụ gia, không ai dám xưng đứng đẩu, nếu Ninh Tử Mặc về nhà, cậu khôn sợ, vầng hào quang của cậu sẽ bị hắn che lấp hoàn toàn.”
“Tôi không quan tâm.”
Ninh Tử Châu nói, “Chỉ cần dại
ca có thể trở về, một nhà chúng ta đoàn tụ, ta coi như cái hư danh Thiên Nam thập thiếu gia, cũng sẽ không còn quan trọng nữa.”
Sở Trần nhìn Ninh Tử Châu đầy tán thưởng, hắn có thể nhìn ra, Ninh Tử Châu thực sự muốn anh trai của mình về nhà.

“Cậu có bao giờ nghĩ đến việc … Ninh Tử Mặc, anh ta không muốn quay về nhà.


Nếu anh ta biết cậu tìm người đánh bại anh ta, quay về tránh cứ cậu thỉ sao?”
Ninh Tử Châu khẽ giật mình.

Hồi lâu, ánh mắt Ninh Tử Châu kiên định, “Tôi mặc kệ, chỉ cần đại ca có thể trở về nhà, không cỏn chin đắm xuống dưới, coi như anh ấy có trách tôi, tôi cũng nhận.”
“Vĩnh Dạ, đối với Ninh Từ Mặc mà nói, cũng rắt đặc biệt nha.”
Sờ Trần cảm thán một tiếng, “Đối vởi cậu, hẳn là đang tự chìm đắm bản thân.

Nhưng mà, có lẽ đối với chính hắn mà nói, hắn đang chờ đơi.

chờ dơi.”
Nội tâm Ninh Tử Châu chấn động mãnh liệt.

“Năm năm chín tháng trôi qua, nếu cô ấy còn xuất hiện, cô ta sẽ một mực nhìn đại ca điên cuồng trầm luân ngày này qua ngày khảc như thế sao?”
Ninh Tử Châu lau nước mắt, “Tõi không quan tâm đại ca là vì lý do gì, tóm lại, cách làm cùa anh ấy là cục đoan, tỏĩ khỏng thể cứ nhìn anh ấy cứ mãi tiếp tục như thế này, nếu không có ai danh bại ahh ấy, anh ấy định sống quãng đời cô độc còn lại trong Vĩnh Dạ sao?”
‘Tôi hiểu ý của cậu, mà lại cậu nói cũng đúng, mặc kệ Ninh Tử Mặc xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn dùng phương pháp này, chính là quá đẻ tâm vào chuyện vụn vặt.”
Sở Trần nói, “Cậu dự định thời gian đi, ta cùng hẩn trao dổi một chút.”
“Vậy thì thứ sáu đi.”
Ninh Tử Châu thốt ra, “Tôi đã điều tra, tuần này không có người khiêu chiến đại ca.”
“Được rồi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532: Chương 532


Sờ Trần gật đầu dứt khoát, hắn đối Ninh Tử Mặc này, cũng là tràn đầy hiếu kì.

Vì một cô gái sinh tử chiến trong Vĩnh Dạ, đem tất cả bỏ mặc.

Rièng điểm này, trong lòng Sở Trần có chút tôn trọng Ninh Tử Mặc.

VI người con gái mình yêu, từ bỏ mọi vinh quang.

Trên thế giới, có mấy người làm được.

“Đúng rồi, một người là thiên chi kiêu từ, là một trong Thiên Nam thập thiếu gia, trò’ thành thủ lôi đài của Vĩnh Dạ, sự việc này không gây ra chấn động tại Dương Thành sao?”
Sở Trần có chút nghi hoặc.

“Trừ cao tầng Vĩnh Dạ cùng một số ngưởi của Ninh Gia, không ai biết thân phận của đại ca cả”
Ninh Tử Châu nói, “Đại ca thời điểm ban đầu trầm luân điên cuồng tại Vĩnh Dạ, đúng là đã nhấc lên một trận bão táp tại Dương Thành, tỏi đưa cho Thúc những cái video kia, cũng do được quay lén vảo thời điểm đó.

Tuy nhiên, sau khi Vĩnh Dạ và Ninh Gia đạt được thỏa thuận,

trong mọi trận chiến đại ca đều đeo mặt nạ, mà lại, Ninh Gia cũng đối với bên ngoài tuyên bố bởi v) đại ca tại Vĩnh Dạ xuất hiện biến cố, gia tộc quyết định, đem đại ca phái ra nước ngoài, phụ trách bố trí các sản nghiệp ở nước ngoài của Ninh Gia, không có cho phốp, tuyệt đối không được trở về.”
“Lúc ấy, ngay khi tin tức kia phát ra, đã gây nên cực lởn oanh động tại Dương Thành, có người vui vè có người sầu, đương nhiên, vui mừng nhất là những tên con trai giàu có bị đại ca đàn áp.

Chỉ khi đại ca rời đi, bọn họ mởi thắy hy vọng có thể vang danh.”
“Kể từ đó, cái tên Ninh Tử Mặc dần biến mắt trong giới kinh doanh Dương Thành, mà bên trong Địa Hạ quyền quán, một thủ
lôi đài với biệt danh ‘Đãp án’ thanh danh cực cao.”
Đáp án.

Sở Trần sửng sốt, danh hiệu là ‘Đáp án’, đáp án mà Ninh Tử Châu muốn biết là gì.

Đó có phải là sự biến mất đột ngột cùa cô gái?
Ninh Từ Mặc thủ giữ tại Vĩnh Dạ hết năm này qua năm khác, chính là để đợi cô gái trở về, cho anh ta một câu trả lời?
Ninh Tử Châu từ đầu đến cuối đều không nói rỏ vì sao cô gái lại biến mất, có thể là có chuyện gì không nói ra được, hoặc có thể chính minh cũng không có đáp án.

Nhưng Ninh Tử Mặc, đời này có
thể tìm được đáp án sao?
Trong lòng Sở Trần rất kính trọng Ninh Tử Mặc, nhưng cũng cảm thấy cách làm cùa Ninh Tư Mặc có chút ngu ngốc.


Chẳng qua, không có đúng hay sai.

Sau khi cân nhắc một hồi, Sờ Trằn ngẳng đầu, “Vậy quyết đinh thế đi, gặp lại nhau vào thứ sáu.”
Sở Trần càng ngày càng tò mò về Thiên Nam dệ nhất thiếu gia.

Nhắc đến Thiên Nam đệ nhất thiếu gia, Sở Trần đột nhiên nghĩ tới, cũng đâ mấy ngày rồi không gặp Hạ Bắc.

Từ lúc bát đại tông sư chặn hắn tại cửa nhà hát kịch Hải Tâm Sa, sau khí Hạ Bắc đưa theo người
nhà tới chi viện dẫn về nhà, Sở Trần không có gặp qua Hạ Bắc.

Hạ Bắc là người dầu tiên ở bẽn cạnh ủng hộ Sở Trần, khi hắn còn đang có danh hiệu ‘ké ngốc’, hơn nữa hết lần này tới lần khác đứng chung đội với Sở Trần vô điều kiện, từ lâu, Sở Trần đã coi Hạ Bắc là bạn.

Sau khi Ninh Từ Châu đầy tâm sự rời khỏi Tống Gia, Sở Trần I liền gọi điện cho Hạ Bẳc, nhưng trước đẻ cho Sở Trằn ngạc nhiên đó là, Hạ Bắc không có nghe máy.

Sở Trần khẽ nhíu mày, trong lòng tính nhầm, ngón tay khinh động vài lần, hắn luôn cảm thấy Hạ Bắc đâ phát sinh chuyện gi đó.

Tống Thiên Dương vội vàng đi tới, “Ninh thiếu gia sao lại không
ăn cơm liền trở về rồi.”
“Cậu ấy còn việc khác phải làm, con đa hẹn cậu ấy ăn tối vào thứ sáu.”
Sử Trần cười nhẹ nói.

‘Vậy là tốt rồi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533: Chương 533


Tống Thiên Dường thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sở Trần thấy vè mặt Tống Thiên Dương kỳ quái, “Sao vậy cha?”
“Không có việc gì.”
Tống Thiên Dương gượng cười che giấu sự bối rối của mình, hắn biết Ninh Tử Châu sau đó trực tiếp đến tỉm Sở Trần, một mực nhìn chằm chằm ờ cách đó không xa, thấy Ninh Từ Châu mang vẻ mặt trầm trọng từ biệt
thự Sở Trần đi ra ngoài, đồng thời trực tiếp lái xe rời đi, Tống Thiên Dương khẳn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đều đang bốc lên mồ hôi lạnh, hẳn sợ hãi Sở Trần cùng Ninh Tử Châu xảy ra mâu thuẫn, tên ngốc sỏ’ Trần này, cho Tống Thiên Dương cảm giác chính là không SỌ’ trời không sợ đất, bắt được ai liền đánh người đó.

“Đúng rồi, sáng sớm Nhan Nhan đã đi đâu vậy?’’
Tống Thiên Dương chuyển chù đề.

“Cô ấy đi xử lý một số thủ tục chuyển nhượng cồ phần của Công ty Dược phẩn Cửu Thành, sau ngày hôm nay, 100% cổ phần cùa Dược phẩm Cửu Thành đều thuộc về Nhan Nhan.”
Sờ Trần nhẹ nỏi.

Trong lòng Tống Thiên Dương chấn động, tuy rằng đã nghe qua tin tức nhưng Tống Thiẽn Dương cũng không khỏi bàng hoàng khi chân chính tới một bước này.

Nhìn Sờ Trần.


Sờ Trần không chút biến sắc tặng Nhan Nhan một món quà lớn.

Lùi lại một vạn bước mà nói, ngay cả khi Dược phẩm Băc Tran
không thể mở thị trưởng dược phẩm ỏ’ Thiền Thành, hoàn toàn có thể thông qua con đường Dược phẩm Cừu Thành ớ Dương Thành để phát triển.

“Chuyện trọng yếu như vậy, sao cậu không đi cùng Nhan Nhan?”
Tống Thiên Dương buột miệng.

Sở Trần mỉm cười, “Hoàng Phủ minh chủ đã đem tất cầ mọi chuyện đều thu xếp ổn thòa,
Nhan Nhan đi qua cũng chẳng qua chỉ là một quá trinh, có Tiểu Thu đi theo, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
Tống Thiên Dương trợn mắt há mồm nhin Sở Trần.

Tên ngốc này thực sự không quan tâm đến mấy thứ này chút náo, 100% cổ phần sở hữu Dược
phẩm Cửu Thành là một khối tài sản khổng lồ, Sở Trần thật sự không động đậy chút nào.


Tống Thiên Dương phải thừa nhận, càng ngày ông câng nhìn không thấu Sờ Trần.

“Cha, mấy ngày nay hẳn là rất bận rộn.”
Sở Trần hòi.

Tống Thiên Dương tỉnh táo lại, cười nói: ‘Ta bận bịu, có điều, đây là trong bận bịu có niềm vui.”
Sau trận chiến kinh doanh này, địa vị của Tống Gia tại Thiền Thành được đẩy lên cao, hiện tại Tống Thiên Dương đi ra ngoài có cảm giác thẳng tắp eo hơn.

Buổi chiều.

Tong Nhan từ bên ngoài trở về
“Chúc mừng bà xã, thắng lợi khải hoàn.”
Sở Trần cười đi tởi, ôm Tống Nhan một cái thật lớn.

Tống Thu ở một bên nhìn Sờ Trần nói không nên lời.

Cậu ta dường như trở thành không khí.

Sau khi hai người bước vào, Sờ Trần thán nhiên hỏi: “Thủ tục hẳn là đã hoàn tất.”
“Bọn họ đều rất hợp tác.”
Tống Nhan gật đầu, cân nhắc một lúc rồi ngẩng đầu lên nói, “Tuy nhiên, hôm nay chúng ta đã trải qua một số điều kỳ ỉạ.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534: Chương 534


‘ Dường như bọn em đang bị theo dõi.”
Tống Thu nói một cách không chăc chãn, “Tuy nhiên, trên đường đi về không có phát sinh bất kỳ biến cố nào.

Đủng rồi, hôm nay có chút xui xèo, trên đường trở vê đều gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra, chậm trễ không ít thời gỉan.”
“Bị theo dõi, bị kiểm tra?”
Sờ Trần nhíu mày, trong đầu cùa hắn lập tức toát ra không ít người.

Trong một lúc, Sờ Trần thực sự không thể chắc chắn ai đá theo dõi Tống Nhan.

“Trên đường trở về bị kiềm tra, đội trường phụ trách dẫn đội còn la bạn của em, bình thường hắn
không thế nào lại ngan lại xe cùa em, hôm nay lại cản lại.”
Tống Thu nói, “Đó là lý do tại sao em nói cỏ chủt kỳ quải.”

“Sau trận thương chiến hai nhả Tống Hoàng, lấy Tống Gia thẳng lợi kết thúc, hiện tại những người ở Thiền Thành hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cho Tống Gia một điểm mặt mũi.”
Tống Nhan nói, “Huống chi, người kia còn là bạn của Tiều Thu, đày quả thực là một điều kỳ lạ.”
Sở Trằn không nghĩ ra được lý do, vì vậy hắn không nghĩ tiếp nữa, “Dược phẩm Cửu Thành vửa hoàn thành việc chuyển nhượng cố phần, Bắc Trần cGng sắp xuắt phá, em sắp tới sẽ rất bận rộn, sự tinh kỳ quái khó hiểu
thì gạt qua một bên đi.”
Tống Nhan gật đầu, “Quả thực có rẳt nhiều việc bận rộn, nhân lực của chúng ta côn thiếu rắt nhiều, Hạ tiên sinh tạm thời đã điều một 1 số người cùa nhà họ Hạ tới đế giúp đõ*, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dải, chúng ta phải nảm chăc thời gian tiến vào quỹ đạo.”
Tống Nhan cũng không có nghĩ đến Sờ Trằn vậy mà lại đột nhiên đưa cho cô một cái công ty Dược phẩm Cửu Thành, tuy nói đây là một phần đại lễ tuyệt đối, nhưng ma, Tống Nhan muốn phât triển Dược phẩm Cừu Thành, hẳn sẽ phải trả giá không ít tâm huyết.

Tống Nhan nhìn Sở Trần.

Thần sắc Sở Trần nghiệm túc, vỗ vai Tống Thu, “Tiểu Thu, nếu có
thời gian, cũng qua giúp chị ba một chút.”
Sắc mặt Tống Thu tối sằm lại, “Anh rẻ, hiện tại là nghỉ hè, em vẫn còn phải đi học.”
“Dược phẩm Bắc Trần đang ở thời điểm mấu chốt, Tiểu Bắc cũng không được lười biếng nữa.”
Sờ Trần nói, “Ta sê gọi điện thoại cho hắn, ngày mai để cho hắn đ: làm đúng giờ.”
Tống Nhan liếc mắt nhìn Sờ Trần.

Tên ngốc này nói nhiều như vậy, liền không nghĩ đến bản thân mình.

“Thứ hai tuần sau là ngày Dược phẩm Bắc Trần chính thức được
thành lập, anh cũng không được vắng mặt.”
Tống Nhan không có yêu cầu nào khác đôi vởi tên chủ tiệm Sở Trần này.

“Được, chắc chắn là vậy.”

Sờ Trần vui vẻ gật đầu.

Sau khi Tống Nhan về phòng nghỉ ngơi, Sở Trần lại gọi điện cho Hạ Bắc, nhưng vần như cũ, dù điện thoại đổ chuông nhưng khống có ai trả lời.

“Lúc này, không phải là đang ngủ chứ?”
Sở Trần cau mày, để điện thoại sang một bên, tiện tay câm tạp chí trên sô pha lên đọc.

Khoảng nửa giờ.

Nhạc chuông điện thoại di động réo rắt phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Sở Trần cầm lên, liếc mắt một cái, trả lời điện thoại, “Tiểu Bắc, ngươi thật sự là khó tìm.”
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Bắc im lặng một hồi, “Trần Ca, anh 1 hiện ở đâu?”
“ở nhà.”
Sở Trần ý thức được Hạ Bắc có lẽ thực sự đã gặp phải chuyện g) đó, lặp tức nói: “Tối nay có thời gian không, cùng uống một chén?”
“Có, tối nay em sẽ đốn đón anh.”

Tám giờ tối, Hạ Bắc đến Tống Gia.

Khi Sở Trần nhln thấy Hạ Bắc, anh ta trông mặt ủ mày chau, cõi lòng đằy tâm sự.

Sở Trần cũng không vội hỏi nhiều, hắn nói với Tống Nhan một tiếng rồi cùng Hạ Bắc đi ra ngoài.

“Trần Ca, em có một người bạn mới mờ một quán bar, vừa vặn mới khai trương tối nay, chúng ta tởi đó đi, khoảng bốn mươi phút có thể tới.”
Hạ Bắc nỏi.

Sờ Trần không có vấn đề gì,
Thiền Thành và Dương Thành vốn được kết nối, không lâu sau đó xe đã đi vào khu vực của Dương Thành..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535: Chương 535


Trên đường đi, phần lớn thời gian đều yên tĩnh.

Hạ Bắc rõ ràng mang tâm sự, thỉnh thoảng lại dùng hai tay cầm vô lăng.

“Tiểu Bẳc.”
Sờ Trần phá vỡ sự bình tĩnh, “Thứ hai tới, Dược phẩm Bắc
Trằn sẽ được thành lập, dến hôm đó đừng có biến mắt như hôm nay.

cỏn có, mấy ngây gần đây, công ty sẽ vô cùng bận bịu, nếu có thời gtan thi cặu qua đó giúp một chút.”
Hạ Bắc lơ đảng đáp, “Em hiếu rồi, Trần Ca.”
Khóe miệng Sở Trần khẽ giật, “Đảy có phải là Hạ tam thiếu gia mà ta biết, từng hỏi ta muốn giang sơn hay mỹ nhân không?”
Thân thể Hạ Bắc run lên, có chút thất thần, tay lái trong tay đột ngột đập mạnh, suýt chút nữa va chạm với chiếc xe trước mặt.

Sau khi Hạ Bắc toát mồ hôi lạnh, anh ta mới định thần lại, cười khổ nói: “Trần Ca, em hiện tại giang sơn cỏn chưa đánh xuống, đã đánh mất mỹ nhân rồi.”

Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc, “Hôm nay ta gọi mầy cuộc đều không bảt mảy, đều lả vi nũ’ nhân sao?”
Hạ Bắc nghiến rãng, “Đúng vây.

em sẽ nói với Trần Ca về chuyện này khi chúng ta đến quán bar…
” Hạ Bắc dừng lại, “Nói không chừng, em còn phải phiền phức Trần Ca một chút.”
Vùng ven sông Dương Thành, đường phố đầy những quán Bar.

San sát các quán bar, đủ loại lớn nhò được xây dựng tại đây, điều này đã trờ thành một đặc sắc của khu vực này.

Xe của Hạ Bắc đậu ở bãi đậu xe trước một quán bar tên là [21].

Sở Trần sau khi xuống xe liền liếc mắt nhìn xung quanh, hầu như đều là xe sang, cửa ra vào của
quán bar được trang trỉ khỉ phái phi thường.

“Tiểu Bắc, người bạn cùa cậu lai lịch cũng không nhó nha.”
Sờ Trần cười, “Tuy nhiên, tên của quán bar có vè hơi lạ, 21 Bar.”
“Đào tỷ luôn thích làm những việc không ai ngờ, chẳng hạn như quán bar này, em cũng chỉ mới biết thôi.”
Hạ Bắc vừa đi vừa nói, “Phú nhị đại ở Dương Thành số lượng không ít, Đào tỳ có thẻ coi là chị đại trong giới của chúng tôi…”
Hạ Bắc dừng lại, không khỏi liếc nhìn Sở Trần, ‘Trần Ca, có rất nhiều người lần đầu gặp Đào Tỳ sẽ có chút thất thố, vì vậy xin anh cũng đừng thất lễ.”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc, “Đào tỷ
của cậu là sài lang hồ báo hay sao?”
Hạ Băc xấu hổ, “Anh nổi điều này cũng đừng đế những người theo đuổi Đào tỳ nghe thấy, đúng rồi, Đào tỷ tên đằy đủ là Giang Ánh Đào.”
Hai người vừa nổi chuyện, vừa hướng tởi cửa 21 Bar.

Ngày đầu tiên mờ cừa khai trương, có thể thấy được vị Đào tỷ trong miệng Hạ Bắc nhân khí tốt thế nào, bãi đậu xe đầy xe sang, lẵng hoa trước cửa cũng sắp đặt ở đầy ven đường.

Người phục vụ cùa quán bar, mặc quần áo chỉnh tề đứng ò’ cửa, tươi cười chào hỏi.


Một người đàn ông trung niên mặc vest đứng cửa đón khách,
*xron9 n9ày đầu tiên mở cửa có rất nhiều người trong giới tới ung hộ.

“Giang Thúc.”
Hạ Bắc và Sờ Trần đi tới.

Người đàn ông trung niên nhìn qua mỉm cười, “Tiểu Bắc đến rồi, mau vào đi, tiểu thư đã đặt trước một phòng cho các cậu.”
Một người phục vụ cao gầy dẫn Sở Trằn hai người họ đi vào, Hạ Bắc cũng đi theo Sờ Trần giới thiệu danh tính của người đàn ông trung niên ờ cửa, ông ta là một vị quản gia trong nhà Giang Ánh Đào, quán bar này Giang Ánh Đào mở ra, chắc hẳn cũng do vị Giang thúc này quản lý.

Trong sảnh tầng một cùa quán bar, tiếng kim loại nặng gây âm
thanh chắn động màng nhĩ.

Mấy người lên lầu hai, đẳy cừa một cãn phòng, sau khi cánh cừa dóng lại, thế giới mới trở nên yên tĩnh.

“Yên tĩnh giữa sự ồn ã, lại còn có thể thường thức khung cảnh bên ngoài, thiết kế này coi như không tệ.”
Sờ Trần không khòi tán thưởng, “Đánh giá từ quy mô, thiết kế, bối cảnh, v.v.


của quán bar này, 21 Bar chẳng mấy chốc sẽ bùng nổ roi.

“Đào tỷ chính là như vậy, tùy tiện chơi đùa chút gì, đều có thể kiếm tiền.”
Hạ Bắc cán thán.

“Vừa rồi vị Giang quản gia kia
không phái dã nòi, gian phòng này là cho mấy người băng hưu các cậu chuẩn bị?? Sao lại không có ai vậy?”
Sờ Trần tò mò hỏi.

“Còn ba người nữa, chắc là vẫn đang trên đường.”
Hạ Bắc nổi, “Thật ra, em không có nhóm bạn có thể giãi bày tâm sự, gặp gỡ Đào tỷ cũng là một lần ngẫu nhiên, còn lại, đều là bạn nhậu.”
Cánh cửa càn phòng được đẩy ra.

Sở Trần ngẳng đầu nhìn sang, tâm trí gần như chấn động..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536: Chương 536


Người phụ nữ đứng ở cửa căn phòng, thân hình mảnh mai, y phục màu đỏ phù hợp để phác họa ra thân hình lồi lõm, ánh đèn hơi mờ tản ra phản chiếu, cổ trắng như bạch ngọc, thần thái không có vẻ quyến rũ, nhưng bộc lộ ra loại yêu ý tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt kia, như thể chúng có thể làm hồn xiêu phách lạc chỉ với cái nhăn mày hay nụ cười, đủ mọi loại phong tình.

Thân hình nóng bỏng, dung nhan yêu dã, giống như nhân gian vưu vật.

Dù Sờ Trần có định lực không tầm thường, cũng bị sững sờ ba giây, mới hồi phục tinh thần lại, hắn cuối cùng minh bạch những lời nói Hạ Bắc nói trước đó.

Dạng nữ tử này, đại đa số nam nhân lần đầu gặp, hẳn sẽ phải
thất thố.

“Đào tỷ.”
Hạ Bắc kinh hỉ đứng lên, “Em không nghĩ chị đến đây sớm như vậy.”

Không đợi Hạ Bắc giới thiệu, Sờ Trần đả đoán được thân phận của người phụ nữ này, chủ quán bar 21, Giang Ánh Đảo.

Đây thực sự là một bông hoa đảo mà ai cũng muốn hái! Trong lỏng Sợ Trần thầm tcảm thán, thần sắc khôi phục như thường lệ đứng lên, trên mặt mang theo nụ cưỡi, “Giang tiểu thư, xin chúc mừng.”
Hạ Bắc vội vảng nói: “Đào tỳ, đây là Sờ Trần, một ngưòi bạn mả em đã kết giao ở Thiền Thành….” “Tổng Gia Sờ Trần, tôi đã nghe
Giang Ảnh Đào mỉm cưò’i vươn tay, đã là là người Tiểu Bắc đưa đến, chửng tỏ hắn đối với cậu là thực lòng, tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu không phiền, cậu cũng có thể xưng hô như Tiểu Bắc, gọi tôi một tiếng Đào tỷ.”
Sở Trần vươn tay nắm lấy tay Giang Ánh Đào, một cảm giác mềm mại không xương tràn đến, “Chào Đào tỷ.”
Tuy sắc mặt Sờ Trần không thay đổi, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận, trong số những người phụ nữ mà hắn từng gặp người phụ nữ trước mặt này, là người quyến rũ nhất, dường như có thể làm người ta hòn xiêu phách lạc.

Sở Trần chủ động buông tay,
5ng thời mời ngồi xuống.

vĩhĐào
Hai mắt Giang Ánh Đào nhanh chóng lóe lên sự thường thức, không hổ danh là người có thể lật tung quyền giới hái Thành, phần tâm trí này không phải người thường có được.

Giang Ánh Đào thoải mái ngồi xuống, nhìn về phla Hạ Bắc, “Sự tinh hôm nay tôi đã nghe nói qua, Đào tỷ sẽ đòi lại giúp cậu một lởi giải thlch.”
Sử Trần trước nay không dùng nửa dưới nam nhản để suy nghĩ, nhưng thời điểm Giang Ánh Đào ngồi xuống, hắn vẫn lá nhịn không được nhiều lần nhin thoáng qua.

Người phụ nữ nảy.

toàn thân mỗi chỗ đều tràn ngập mê hoảc.


mỗi
giác nhịp nhàng.

Sờ Trần đột nhiên nghĩ đến một điển cố … Dặng nử nhốn phong hỏa hi chư hầu này, chính là Bao Tự thời hiện đại, có đặc chất hại nước hại dân.

Đương nhiên Sờ Trần không có ý tứ là Chu u Vương, hắn chỉ cảm thán một chủt thỏi, ánh mắt Sờ Trần lập tức rơi vào trên người Hạ Bắc, hẳn càng thêm tò mỏ Hạ Bắc hôm náy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Hạ Bắc biến đổi, một lúc sau mởi cúi đầu, “Là ta không cố gắng, để Đào tỷ hao tâm tổn trí.”
Sở Trần không vội hỏi, hắn biết tới thời điềm thích hợp Hạ Bắc sẽ nói cho hắn biết.

Slang
gật đâu,
nay

Hoàng Phủ Tịch cũng tới, đến lúc đó, tôi nói chuyện với hắn một chút, chuyện ngày hôm qua, cậu coi như chưa từng xảy ra.”
Vẻ mặt của Hạ Bắc biến ảo một chút, lập tức gật đầu, “Cảm ơn Đào tỷ…”
Con ngươi Giang Ánh Đào nhìn về phía Sở Trần,” Khoảng thời gian này không chỉ kinh diễm Thiền Thành, mà ngay cả Dương Thảnh cũng bởi vì cái tên Sở Trần này mà chấn động.”
Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần một cái nhìn đầy ẩn ý, “Cậu đã không lên tiếng thì thôi, chỉ cần một tiếng hót cũng đù làm kinh người.”
“Tôi chẳng qua chỉ là tiều đả tiểu nháo mà thôi, Đảo tỷ mới thực sự
là đại thù bút.”
Sờ Trần đáp lại bằng một nụ cười, sau đó nói, “Được rồi, chúng ta cũng đừng thổi thau lên làm gì nữa, tôi nay hẳn là Đào tỷ rất bận, tôi xin nâng ly kính trước tỷ một ly.”
Trong phòng, đĩa rượu và trái cây đã được chuẩn bị từ trước khi hai ngưởi bưỡc vào, lúc này, Sờ Trần mới rót một ly rượu, hướng phía Giang Ánh Đào gật đầu ra hiệu, lập tữc đem rượu trong ly uống cạn.

Vẻ mặt của Giang Ánh Đào sửng sờ, nhìn Sở Trần, cô lờ mờ cảm nhận được cảm giác muốn đuổi khách từ trong lời nói của Sớ Trằn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537: Chương 537


Nhưng Giang Ánh Đào không tim ra lý do gì.

đều là tâm điểm, không có người nào muốn cô đi cà.

Giang Ánh Đào đổi vj trí suy nghĩ một chút, nếu cô là Sở Trần, chỉ sự rằng ước gì Giang Ánh Đào sẽ ờ trong căn phỏng này cả đêm.

Giàng Anh Đào câm ly rượu lên nhấp một ngụm, hình ảnh đôi môi đò mọng chạm vào ly rượu càng thêm quyến rũ, cho dù là gặp qua Giang Ánh Đào rất nhiều lần, cùng Giang Ánh Đào quan hệ rất tốt, chớp mắt Hạ Bắc cũng có chút thất thần.

Giang Ánh Đào có cảm giác cô không thể nhln thấu Sờ Trần.

Trong những năm qua, những người theo đuổi Giang Ánh Đào giống như cá chép vượt sông, cô ấy cũng đã nhìn thấy nhiều thủ đoạn đề theo đuổi cô.

Một số người luôn giả vờ kiêu ngạo khi lần đầu gặp mặt, cố tình tỏ ra lạnh lùng, sự dụng chiêu trỏ lat mềm buộc chặt, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không lọt vảo tầm mắt của Giang Ánh Đảo.

Trần liếc mắt nhìn cô, rõ ràng cùng nam nhân khác không khác nhau là mấy, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn không thể che giấu, khác biệt chính là, Sờ Trần có thể nhanh chóng khống chế tâm tình của bản thân, vừa rồi, khi Sở Trần mời rượu, mặc dù không nói chữ không, nhưng Giang Anh Đào quả thực cảm nhận được ý tứ đuổi khách, không có cái gl lạt mềm buộc chặt, hắn thật sự muốn cô rời đi.


Mặc dù suy nghĩ của Giang Ánh Đào quay nhanh chuyển động, nhưng nét mát của cô không có nửa điểm biến hóa, từ đẩu tới cuối cô luôn giữ một nụ cười thản nhiên, sau khi đặt ly rượu xuống.

Giang Ảnh Đào đứng lên, ‘Tiểu Bắc, tôi đi ra ngoài chào hỏi khách nhãn khác một chút, chờ bọn Tiẻu Đảm tới.

tôi sẽ quay lại.”
Giạng _
Trần cười một tiếng, “Tối nay ở đây hãy chơi vui vẻ một chút.”
“Nhất định.”
Sở Trần đứng lên, ngay khi cửa phòng lại bị đóng lại, Sờ Trần ngồi xuống, hắn rót một ly rượu đồng thời nói: “Cậu không nghĩ sẽ để Đào tỷ giải quyết chuyện này cho cậu sao?”
Nghe vậy, Hạ Bắc do dự một lúc, sau đó nói, “Em không ngờ rằng chuyện này lại truyền đến tai Đào tỷ, nếu Đào tỷ ra tay giúp đỡ thì… chắc không có vẩn đề.”
“Từ đầu, cậu muốn tôi giúp đỡ?”
Sờ Trần hỏi.

Thần sắc Hạ Bắc phức tạp gật đâu, hồi lâu, anh ta nghiên răng
TìgHẻ^ợưTỎỈ^ĐeĩHậHỏỉ^cic
mê tâm khiếu, bị người ta lừa gạt!”
Đôi mắt của Sở Trần không khỏi trợn to mấy phần … sắc mê tâm khiếu?
Hồi lâu.

Sở Trần vô ý thức suy đoán, “Cậu ngủ với vợ người khác?”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần không nói nên lời, “Trần Ca, anh có nghe nói đến Địa Hạ quyền quán không?”
Nghe vậy, khóe miệng Sở Trần không khỏi nhếch lên, nhẹ nhàng co giật.

Mình chuẩn bị đánh nhau với người của Địa Hạ quyền quán, tại sao Tiểu Bắc lại liên quan đến
“Có nghe qua, cậu nói chút chuyện xảy ra đi.”
Sở Trần lập tức hỏi.


“Mấy ngày trước, tôi đang chơi với một vài người bạn tại một tụ điểm, sau đó… gặp một cô gái độc thân.”
Giọng Hạ Bắc hơi trầm xuống, đối với hắn mà nói, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Sở Trần vừa uống rượu vừa yên lặng nghe.

Mặc dù Hạ Bắc do dự ấp úng, nhưng sau khi uống ba ly rượu, Sờ Trần đại khải hiểu rõ sự tình trong đó.

Nguyên nhàn là do Hạ Bắc bất
ngờ gặp môt cô gái độc thân trong quán bar.

Quá trình Hạ Bắc theo đuổi cô gái này, lại bị cô gái này ăn thịt gắt gao, mấy ngày nay Sở Trần rất ít khi nhìn thấy Hạ Bắc, nguyên nhân bởi vì Hạ Bắc luôn quanh quẩn bên cô gái này.

Sự việc xảy ra ngày hôm qua là cao trào cùa toàn bộ câu chuyện.

Cô gái đột nhiên nói trước mặt Hạ Bắc rằng cô rất tò mò về ĐỊa Hạ quyền quán, Hạ Bắc tự nhiên tự nhiên phát huy ra cái đại nam nhân chủ nghĩa, vỗ ngực đồng ý.

Lúc Sở Trần gọi điện thoại cho Hạ Bắc mà không có ai trả lời, chính là do điện thoại di động của Hạ Bẳc đã được đặt trong ngăn chửa đồ cùa Địa Hạ quyền quán.


Tĩĩạnrun^Tợp^TỠMĩmìãưTgữờĩ
họ đi vậy mà lại là Vĩnh Dạ.

.

Truyện Teen Hay
Lúc đầu, Hạ Bắc cũng bị thu hút bò’i nhiều bàn cờ bạc khác nhau của Vĩnh Dạ, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới, đây vậy mà là một cái lồng mà cô gái này chuẩn bị tỉ mỉ cho mình.

Sau khi họ xem một vài trận đấu ờ một trong những lôi đài, cô gái này đột nhiên nói, thực lực tổng thể của những người trong lôi đài này rất yếu, cứ xem mải không bằng tự mình đánh cược một trận.

Ngay khi Hạ Bắc còn đang do dự, cô gái này đã nói bóng gió với hắn, nếu hôm nay cô ta chơi vui vè, cô ta nhất định sẽ khiến Hạ Bắc được vui vẻ.

Khi Hạ Bắc nhắc tới nơi nãy, Sờ
Trân không khói liẽc anh ta một cái, có lẽ cái này chính là cái mà Hạ Bặc tự chửi bản thân sắc mê tâm khiếu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538: Chương 538


Sau khi Sở Trần nói rõ trọng điềm, hắn tiếp tục nghe câu chuyện của Hạ Bắc.

Ngay khi Hạ Bắc quyết định cử một vệ sĩ bên cạnh để đại diện cho anh ta ra chiến đáu thi mọi chuyện bỗng trờ nên rắc rối, một tên thiếu gia trẻ tuổi nhin trúng cô gái này, buông nhiều lời lẽ khiêu khích, cuối cùng Hạ Bắc không nhịn được, củng đối phương đánh cược một trận.

Trong trận chiến trên lôi đài.

nếu Hạ Bắc thắng, đối phương phải vĩnh viễn bién mất trước mặt cô gái, đồng thời, sẽ phải trả cho Hạ Bấc số tiền gấp mười lần số tiền giái thường, ngược lai, Hạ Bắc
cũng sẽ lám như vậy.

Kết quả rất rõ ràng… Hạ Bắc đã thua.

Giải thường bảy mươi vạn đã biến thành bảy trảm vạn.


Mà cô gái này… Cô ta mỉm cười nói với Hạ Bắc, đêm hôm đó ờ quán bar, cô ta đã cá cược với bạn của minh, cược Hạ Bắc sẽ chi cho cô năm triệu trong vòng một tuần.

Nghĩ không ra … hoàn thành vượt qua mức nhiệm vụ.

sự
không nghĩ tới ‘trò cờ bạc’ như vậy lại rơi vào Hạ Bắc.

Càng không nghĩ tới Hạ tam thiếu gia, vậy mà lại ngã đau chật vật như vậy, chỉ vì một cô gái.

“Tôi đột nhiên có chút tò mò, loại nữ nhân như thế nào lại có thể khiến cậu thần hồn điên đảo như vậy.”
Sờ Trần nói, “Không nói cái khác, riêng về vụ cược tại Vĩnh Dạ, cậu
đã mất bảy triệu vì cô ta.

Đúng, số tiền đó như thế nào?”
“Trong thời gian ngắn, tôi có thể tìm đâu ra bảy triệu.”
Hạ Bắc vô cùng khổ sở, loại chuyện mất mặt thế này, đương nhiên hắn ta không thể nói ra với người trong nhà.

Vừa rõi tiếp tục
cậu cỏn nói đi.”
chưa
nói xong,
Sở Trần nói.

Hạ Bắc gật đầu, vẻ mặt lóe lên tia tức giận, “Từ đầu đến cuối, em không nghĩ rằng đây là một vụ đánh cược, ngay cả vụ cược này cùa Vĩnh Dạ, là do Bạch Phượng và Bạch Hâm Vũ liên thủ thiết kế, tất cả chỉ đé dụ em vào.”
Lông mày của Sờ Trần nhướng lên, “Đều họ Bạch? Lai lịch như thế nào, so với Hạ Gia thì sao?”

“Bạch Gia chù yếu kinh doanh về thương mại điện tử, mặc dù tại Dương Thành bọn họ có năng lực cạnh tranh nhất định, tuy nhiên, thực lực tổng thể đương nhiên không thể so với Hạ Gia.”
Hạ Bắc nghiến răng nghiến lợi.

Chí băng một đâm con chau của gia tộc không bằng Hạ Gia? Làm sao dám lừa gạt cậu như thế này? Mặc dù cậu nói ra chuyện này có thể sẽ bị người trong nhà trách cứ, nhưng nếu Hạ Gia có chút cốt khí, loại chuyên này tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Sờ Trần nói, “Phía sau bọn họ hẳn có vẫn còn có người làm chỗ dựa.”
Hạ Bắc hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Lúc đó tròng quán bar, ngồi cùng một chỗ với Bạch Phượng, còn có hậu bối trẻ tuổi cùa Hoàng Phù gia tộc, tén dó gọi là Hoảng Phủ Tịch, vụ cá cược này, chính là do Hoảng Phủ Tịch vả Bach Phượng thực hiện.”
Đôi mắt Hạ Bắc lóe lên vẻ không cam tâm.

Trước chuyẹn nay, cạu Hoàng Phủ Tịch không?

lẽ’
Sở Trần hỏi.

Hạ Bắc lắc đầu, “Em cùng bọn họ khác biệt nhóm bạn, em căn bản không có tiếp xúc.”
Vẻ mặt Hạ Bẳc hiện lên một tia tự giễu, “Thực lực Hoàng Phủ gia tộc so sảnh ra mạnh hơn Hạ Gia rất nhiều, ngay cả anh trai của em cũng không trà trộn được vào nhóm của bọn họ, huống chi là em.

“Không biết, điều đó có nghĩa là không oán không thù.”

Đôi mắt Sở Trần hơi nheo lại,
“Chỉ vì một sự cao hứng nhất thời, liền mang cậu ra làm trò vui?”
Một nam nhân luõn muôn hiện bản thân trước mặt nữ nhân.”
Hạ Bắc tiếp tục tự giễu, “Hoàng Phủ Tịch nghĩ muốn ở trước mặt Bạch Phượng phơi bày một ít cồ tay của mình, ngay cả Hạ Gia Tam thiếu gia đều có thể không chủt kiêng kỵ trêu đùa, đây chính là vốn liếng của hắn, đối với Bạch Phượng, để có thể dựa vảo Hoàng Phủ thiếu gia, đương nhiên, cô ta không tiếc công sức lên kế hoạch tất cả những chuyện này.”
Sờ Trần suy nghĩ một chút, “Vừa rồi Đào tỷ nói để cô ấy xử lý, cô ta có thể bắt Hoàng Phủ Tịch đến xin lỗi cậu được sao?”
“Xin lỗi?”
Hạ Bắc sững sờ, lâp tức cười
ktio^f^a^mH^u^gn^™
quá nhiều rồi, ý tứ Đảo tỷ em hiểu, cô ấy sẽ đi giải quyết Hoàng Phủ Tịch bên kia, chuyện này cứ như vậy kết thúc, Hoàng Phủ Tịch sẽ không lại truy cứu bảy trăm vạn kia của em, em cũng không cần lại đem chuyện này để ờ trong lòng, cứ như vậy để nó qua đi”
“Nếu Đào tỷ không nhúng tay, cậu sẽ làm gl?”
Sở Trần hỏi.

‘‘Ngày hôm qua, sau khi biết mình bị lừa, em đã mất binh tĩnh.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539: Chương 539


Thần sắc Hạ Bắc biến ảo, ánh mắt vô cùng phức tạp, trầm giọng nói, “Em cùng Bạch Hâm Vũ nói, có dám hay không lại cược thêm một trận, tiền đặt cược tăng lên một ngân vạn...” Hạ Bắc có chút
ngượng ngủng nnm Sở Iran, “Em lúc ấy quá xúc động, mà Bạch Hâm Vũ đối với bản thân rất có lòng tin, cho nên, chúng toi lập tức liền ký tên, ba ngày sau, sẽ lại so một trận tại Vĩnh Dạ.”
“Tôi hiểu ý của cậu.”
Sở Trần lạnh nhạt nói, “Cậu muốn nhờ tôi giúp đỡ, đại diện cho cậu xuất chiến, thắng của Bạch Hâm Vũ một ngàn vạn, cứ như vậy, không chỉ có thể đem tổn thất bảy trăm vạn bù đắp lại, còn kiếm được thêm ba trăm
vạn…..”Hạ Bắc gật đầu, có
chút bất đắc dĩ, “Em biết lả có chút hơi bốc đồng …”
“Thế vị Hoàng Phủ thiếu gia kia thi sao?”
Sở Trần cắt ngang lời nói của Hạ Bắc, “Cho dù không nói về thân
pnạn lâ Hạ Gia Tam thiẽu gia, cậu đường đường là một nam nhân, bị một nữ nhân cùng người khác liên hợp lại trêu đùa như một kẻ ngốc, một hơi này, cậu nuốt được xuống?”
Tay Hạ Bắc khẽ run lên, hổi lâu, Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn Sờ Trần,”Em vô củng tức giận, trong đời em chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, nhưng … em có thể làm thế nào?”
Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc, rót cho hắn một ly rượu, cầm ly rượu lên đụng một cái, sau đó nói:” Sau khi đi ra khỏi Vĩnh Dạ, đửng nói là cậu không điều tra thông tin cùa Hoàng Phủ Tịch.”
“Em có đi điều tra.”

Tâm trạng Hạ Băc tram xũông, trực tiếp đặt ly rượu xuống, ủ rũ cúi đầu chán nản nói: “Cũng bởi vì điều tra rõ tư liệu của hắn, em mới càng không có cách nào đi động đến hắn.

Hoàng Phủ Tịch là cháu ruột của gia chủ Hoàng Phủ gia tộc hiện tại, mà cha của hắn chính là một trong những minh chủ của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, Hoàng Phủ Hòa Ngọc.

Đây cũng là lý do tại sao Hoảng Phủ Tịch tự tin để đánh bại em một lần nữa ở Vĩnh Dạ, với mối quan hệ của cha minh, anh ta có thể mời rất nhiều cường giả trong quyền giới Dương Thành ra tay.

Ngoài ra, Hoàng Phủ Tịch còn là một thiên tài kinh doanh, trong sổ những người trẻ tuồi cùa Hoàng Phủ gia tộc thế hệ này.

hắn có thể được xếp vào hàng xuất sắc.”
“Con trai cùa Hoàng Phù Hòa Ngoe.”
Vé mặt Sở Trăn bõỉ qua tỉa đăm chiêu, “Tiểu Bắc, đợi Đào tỷ tới, cậu nói với cô ấy, chuyện này chúng ta sẽ tự xử lý.”
Hạ Bắc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn xem Sờ Trần, hồi lâu, thần sắc Hạ Bắc có chút lo lắng, lo âu nói, “Trần Ca, Hoàng Phủ gia tộc quyền thế rất lớn, so với Ninh Gia cũng không kém là bao nhiêu, chuyện này… Coi như xong đi.”
Hạ Bắc đã từng thấy sự xúc động cùa Sờ Trần, hắn ta lo lắng rang Sờ Trần nhất thời xúc động đánh Hoàng Phủ Tịch tơi bời, đây chinh là chọc thủng trời.

“Một ngày cậu còn gọi ta một tiếng ca, ta sẽ không để cho cậu phải chỊU ủy khuất.”
Sờ Trần nghiêm nghị nói, ánh mắt lóe lên lạnh lúng.

“Câu dù
u
gia, lại bị trêu đùa thành bộ dạng này, mà lại, còn trong thời gian ngắn như thế, Đào tỷ cũng nhận được tin tức, điều này cho thấy Hoàng Phủ Tịch sớm đã mang cậu ra làm trò cười, chuyện cậu bị lừa, chỉ sợ sớm đã được truyền ra hết trong giới, ta tin tường, rất nhanh sẽ lan tràn các kênh của Dương Thành.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Hạ Bắc đột nhiên thay đổi, cả người run lẽn.

Chuyện này đối với anh ta lả một vết nhơ lớn trong đời.


Nếu như không ai biết, hển có thẻ nuốt cục tức nây, để mọi chuyện đi qua.

Nhưng nếu cả thành phố đều biết thi … Hạ Bấc có thể tường tượng minh đi tới đâu cũng sẽ bị người
ngu ngốc, sắc mê tâm khiếu, bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay.”
Sắc mặt Hạ Bắc lập tức tái mét.

Đây chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của anh ta.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị I đầy ra, một nam thanh niên hùng hổ xông vào, “Tiểu Bắc, chuyện gì đã xảy ra? Bên ngoải đang có tin đồn cậu bị một nữa nhân đùa nghịch làm khỉ!”
Hạ Bắc vốn đang lo lắng về vấn đề này, nghe xong câu này, Hạ Bắc toàn thân như hóa đá.

lập tức có một cỗ uất ức nồng đậm cảm giác xông tới, khuôn mặt nóng bỏng nóng lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Hãn thực sự không nghĩ qua, ỠỠI phương vậy mà chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, đem chuyện này tuyên dương trắng trợn ra ngoài.


“Này, tỉnh dậy đi.”
Người thanh niên đi tới vỗ vai Hạ Bắc, tò mò liếc nhìn Sở Trần.

Hạ Bắc tỉnh lại, sắc mặt tái nhựt, chuyện này đối với hắn quá mức uất ức, Hạ Bắc vừa mới nói chuyện này với Sờ Trần xong, bây giờ hấn không còn dũng khí nói lại lần nữa.

Người thanh niên nhin thấy cảnh này, trong lòng đã nắm chắc, vẻ mặt hiện lên một tia phẫn nộ, “Mẹ kiếp, Tiểu Bắc, ta không cần biết cụ thể quá trinh, ngươi cứ nói đi, có phài có người đứng sau chuyện nảy hố ngươi không?
Làm Huynh Đệ tuyét đối sẽ
khõng ngôi yên không đê ý đẽn.”
Qua lời giới thiệu, Sờ Trần biết được thân phận của người thanh niên trước mặt, Viên Tiểu Dũng, gia đinh làm nghề ô tô.

“Đào tỷ vừa rồi đã nói, chuyện này cô ấy sẽ quản.”
Hạ Bắc nói, “Ngươi tính tình nóng này, đừng quan tâm đến loại chuyện này.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 540: Chương 540


Không thể không nói, trong nháy mắt Hạ Bắc đã có chút động tâm.

Hoàng Phủ Tịch trêu đùa với hắn như vậy là vì nghĩ hắn không dám trả thù, nếu như lúc này ám toán Hoàng Phủ Tịch, hắn sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng chuyện xảy ra hết lần này tới lần khác như vậy khiến người ta càng có lý do để nghĩ không phải là do hắn làm.

“Hoàng Phủ Tịch là kẻ ngang ngược càn rỡ, người hận hắn cũng không ít.”
Hạ Bắc buột miệng, tự nói:
“Chúng ta đến lúc đó có thể thuận thế thả ra phong thanh, nói có người cố ý thừa cơ đục nước béo cò, đánh Hoàng Phủ Tịch, đồng thời giá họa cho ta.”
Đôi mắt của Viên Tiểu Dũng cũng
sáng lên, ba người họ đều cảm thấy có thể thực hiện.

“Mặt khác, ta sẽ giữ chặt Bạch Hâm Vũ không nhả.”
Hùng Đại Lực trầm giọng nói, “Huynh đệ của ta bị hắn ức hiếp, ta tìm hắn tính sổ, đây là đạo lý hiển nhiên, coi như Hoàng Phủ gia tộc có muốn quản cũng không được, cứ như vậy, Hoàng Phủ gia tộc sẽ càng không nghĩ tới, chúng ta dám động tới Hoàng Phủ Tịch.”
Cả ba càng nghĩ càng hưng phấn, ma quyền sát chưởng, hận không thể lập tức hành động.


Dường như bọn họ đã quên Sở Trần vẫn còn tồn tại trong căn phòng.

Khục.

sỏ’ Trần rốt cuộc không nhịn được ho khan một tiếng, “Các cậu có phải đã quên hay không, Đào tỷ nói chuyện này cô ấy quản, nếu như các người muốn hành động sau lưng, có phải là nên nói trước với Đào tỷ một tiếng.”
Nhắc đến Giang Ánh Đào, nét mặt của cả ba người đồng thời cứng lại.

Hùng Đại Lực cau mày, “Nếu Đào tỷ biết chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý, dù sao, chúng ta mặc dù là đi trút giận, những cũng mang theo nguy hiểm nhất định.”
“Tiền đề là …các ngươi có thể thành công xả cơn giận này sao?”
Sờ Trần nhẹ giọng nói, “Đừng
quên, địa vị của Hoàng Phủ gia trọng trong quyền giới Dương Thành, các ngươi cũng nói, hành vi của Hoàng Phủ Tịch rất kiêu căng độc đoán, các ngươi cho rằng sẽ không có ai ờ bên cạnh để bảo vệ một người như vậy sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của ba người đồng thời biến đổi.

Đặc biệt, Hùng Đại Lực, nhà hắn Ịcũng mở một quyền quán, vô ‘cùng hiểu vị thế của Hoàng Phủ gia tộc trong quyền giới Dương Thành.


Đối với bọn họ, lời nhắc nhờ của Sờ Trần giống như một cú giáng mạnh vào đầu, khiến họ bừng tỉnh sau giấc mơ ngọt ngào.

‘Trừ khi ta yêu cầu các trưởng bối trong gia tộc ra tay, nhưng…
bọn họ không thể ra tay ám toán người của gia tộc Hoàng Phủ.”
Hùng Đại Lực có chút bất lực, “Như vậy xem ra, chúng ta thật sự không thể động vào Hoàng Phủ Tịch, trừ phi..

Thanh âm Hùng Đại Lực lập tức dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Trần.

Hạ Bắc cũng nghĩ tới điều gì đó, háo hức ngẩng đầu nhìn Sờ Trần.

“Các cậu muốn tôi đi ám toán Hoàng Phủ Tịch?”
Sở Trần trực tiếp mỉm cười, lắc đầu, “Không có khả năng.”
“Nếu không dạy cho Hoàng Phủ Tịch một bài học, Tiểu Bắc làm sao có thể thả ra ngụm khí này?”
Viên Tiểu Dũng nhịn không được, hoảng sợ nói, “Vừa rồi anh không phải đã nói, một ngày Tiểu Bắc còn gọi anh một tiếng Trần Ca, anh sẽ không để hắn chịu ủy khuất.”
“Âm thầm đánh cho hắn một trận, vậy chỉ có thể là vụng trộm vui vẻ, đây cũng gọi là xuất khí sao?”
Sở Trần nói: “Tin đồn sẽ lan truyền trong vòng tròn không ngừng, Hạ Gia Tam thiếu vẫn là đối tượng bị đem ra lảm trò cười.”
Sắc mặt Hạ Bắc tái xanh..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom