Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Dịch 

Chương 625


 

 Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

Phùng Thiên Luân nghe vậy thì sắc mặt vui mừng khôn xiết!  

 

 

Ông ta đang lo không biết làm sao để kết giao với Lâm Phong, không ngờ Lâm Phong lại là sư đệ của con trai mình!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

"Ưm..."  

 

 

Thái Văn Cơ hôn mê trong chốc lát phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ, chậm rãi mở mắt ra.  

 

Adv

 

Cô ấy chỉ cảm thấy cơ thể đau nhức, mềm nhũn, cả người không có sức.  

 

 

"Đau quá!"  

 


 

Thái Văn Cơ đau đớn nói một câu, sau đó nhìn về phía ông nội bên cạnh hỏi:  

 

 

"Ông nội, cháu bị làm sao vậy?"  

 

Adv

 

Thái Khôn do dự một lát, không dám nói ra chuyện vừa rồi.  

 

 

Ông ta không thể nói là do Lâm Phong làm!

 

Khi thấy ông nội không nói gì, Thái Văn Cơ không hỏi tiếp nữa.  

 

Cô ấy ôm ngực thì phát hiện ngực mình sưng to, đau đến mức không kìm được phải “ưm” một tiếng.  

 

 

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?  

 

 

Tại sao cô ấy chỉ ngất xỉu một lúc thôi mà ngực lại đau như thế?  

 

 

Thái Văn Cơ ảo não nghĩ thầm.  

 

 

Lúc này Lâm Phong chú ý đến cuộc đối thoại của hai ông cháu, bèn lên tiếng:  

 

 

“Không có gì phải giấu giếm cả, cô vừa mới bị một lão già nhập vào người, tôi bị buộc phải đánh cô một trận!”  

 

 

“Hả? Là anh làm sao?”  

 

 

Gương mặt xinh đẹp của Thái Văn Cơ nghệch ra.  

 

 

“Đúng vậy! Là tôi làm!”  

 

 

Lâm Phong trả lời một cách khẳng định.  

 

 

Nghe vậy, Thái Văn Cơ bèn nhìn xuống ngực, mặt lập tức đỏ bừng lên như một quả táo đỏ khiến người ta rất muốn cắn một miếng.  

 

 

Cô ấy nói với giọng nhỏ như muỗi kêu:  

 

 

“Anh… Sao anh lại thô bạo thế chứ.”  

 

 

Khoé miệng Lâm Phong khẽ giật.  

 

 

Mạch não cô này lạ thật đấy!  

 

 

Trong tình huống này vẫn có thể tỏ ra ngượng ngùng ư?  

 

 

Chẳng lẽ cô ấy không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, bản thân cô ấy suýt chút nữa chết sao?  

 

 

“Vết thương của cô cũng chẳng có vấn đề gì lớn đâu, nếu muốn bình phục sớm thì có thể tìm một anh người yêu! Đừng có ở đây õng a õng ẹo nữa!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Ai õng a õng ẹo chứ hả!”  

 

 

Thái Văn Cơ suýt tức chết.  

 

 

Đúng thật là!  

 

 

Thái độ gì vậy không biết!  

 

 

Đánh ngực cô thành ra thế này mà còn chê cô õng a õng ẹo!  

 

 

Lâm Phong không để ý tới Thái Văn Cơ nữa mà dời mắt nhìn sang bia Phong Ma.  

 

 

Chung quy bia Phong Ma này vẫn là một món linh khí!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 626


 Dù sao cũng phải công nhận chuyến đi Đoạn Hồn Cốc lần này thu hoạch được khá nhiều!  

 

Chẳng những tìm được Quả Hồn, con sâu màu xanh lục, mà còn tìm được hơn ba nghìn viên linh thạch và vật liệu đá thánh văn!  

 

 

Tiếp đến anh có thể thu thập vật liệu phụ trợ của Thần Hồn Đan, luyện chế Thần Hồn Đan, thử đột phá Xuất Khiếu Cảnh!  

 

 

Lâm Phong dặn Phùng Thiên Luân:  

 

 

“Các ông đi gần tôi khoảng năm mét là có thể an toàn ra ngoài!”  

 

 

Adv

“Gì… Gì cơ?”  

 

 

Phùng Thiên Luân ngơ ngác.  

 

 

Đám người Thái Khôn và Thái Văn Cơ cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.  

 

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

Adv

 

Họ đã khiếp sợ!  

 

 

Chỉ thấy quanh người Lâm Phong đột nhiên toả ra ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng chiếu ra bốn phía xua tan toàn bộ chướng khí và sâu độc trong vòng năm mét ở xung quanh.  

 

 

“Đi!”  

 

 

Lâm Phong bảo một câu rồi bắt đầu đi ra ngoài.  

 

 

“Mọi người đi theo đi!”  

 

 

Đám người Phùng Thiên Luân dằn lại cảm xúc khiếp sợ trong lòng, đi theo sát sau lưng Lâm Phong.  

 

 

Thái Văn Cơ tò mò nhìn Lâm Phong, nghĩ thầm tại sao Lâm Phong lại lợi hại như vậy, cùng là con người mà chênh lệch lớn quá!  

 

 

…  

 

 

Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi.  

 

 

Cả đám đi ra khỏi Đoạn Hồn Cốc dưới sự dẫn đường của Lâm Phong.  

 

 

“Tốt quá! Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”  

 

 

“Hu hu… Tự nhiên tôi muốn khóc quá đi mất! Suýt chút nữa chúng ta đã chết trong Đoạn Hồn Cốc rồi!”  

 

 

“Mẹ nó, cái chỗ kỳ quặc Đoạn Hồn Cốc này, lần sau tôi sẽ không quay lại nữa đâu!”  

 

 

Đám đệ tử Thần Võ Môn vừa ra ngoài đã kích động hét thật to để trút hết cảm xúc ấm ức trong lòng.  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại cau mày quan sát xung quanh.  

 

 

Anh nhớ mình đã dặn đám người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần chờ ở ngoài mà, chẳng lẽ họ đi về trước?  

 

 

Lúc này, Phùng Thiên Luân đi tới cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, chính vì câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mà cậu còn là đồng môn của con tôi, tôi không khách khí với cậu nữa nhé!”  

 

 

“Nếu bây giờ cậu rảnh thì đến nhà tôi làm khách, để tôi tiếp đãi cậu một bữa được không?”  

 

 

Nghe vậy, Thái Văn Cơ ở bên cạnh cũng hào hứng nói chen vào:  

 

 

“Anh Lâm, anh đến nhà chúng tôi chơi đi, tôi có thể giới thiệu rất nhiều người chị em cho anh làm quen!”  

 

 

“Không cần!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu từ chối.  

 

 

Một là vì Thập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, mặc dù Thần Võ Môn và Dược Vương cốc đều nằm ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng thực tế lại cách xa nhau hàng trăm kilomet đường núi.  

 

 

Hai là vì Hoa Vân Phi còn đang đợi cỏ Đoạn Hồn để cứu mạng, anh phải trở về thật nhanh mới được.  

 

 

Lúc này trong rừng đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 627


 Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là tổ trưởng tiểu tổ thủ vệ được anh cứu ở Vịnh Bắc Bộ của Nam Hải, Trương Lỵ!  

 

Lạ thật.  

 

 

Tại sao Trương Lỵ lại đi chung với lục sư huynh?  

 

 

Vẻ kinh ngạc lướt qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Đám người Phùng Mục Trần cũng nhìn thấy đám Lâm Phong, bèn vội vàng đi qua.  

 

 

“Ba ơi, ba không sao chứ?”  

 

Adv

 

Phùng Mục Trần hỏi.  

 

 

“Ba không sao, lần này phải cảm ơn cậu sư đệ này của con! Nếu không có cậu ấy, chắc cả ba và mọi người đều đã chết rồi!”  

 

 

Phùng Thiên Luân nhìn về phía Lâm Phong, cười đáp.  


 

 

Nghe vậy Phùng Mục Trần cũng nhìn sang Lâm Phong, nói với vẻ mặt biết ơn:  

 

 

“Lúc nãy Thái Húc vừa nói cho anh biết tình hình đại khái là anh đã đoán có thể là cậu! Tiểu sư đệ, cảm ơn cậu nhé!”  

 

Adv

 

“Không cần cảm ơn đâu ạ! Em có việc nên đi trước nhé!”  

 

 

Lâm Phong quay lưng chuẩn bị đi.  

 

 

Trong đầu anh chỉ toàn Dược Vương cốc, anh muốn giải quyết càng sớm càng tốt để tránh xảy ra sự cố.  

 

 

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ lọt vào tai anh.  

 

 

“Cậu là Lâm Phong à?”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua thì thấy người hỏi là một người đàn ông mặc áo trắng.  

 

 

Người đàn ông cao khoảng một mét sáu, oai phong lực lưỡng, mang lại cho người ta cảm giác rất cường tráng.  

 

 

Mặt khác, thực lực của người đàn ông áo trắng này cũng rất mạnh, chắc chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi mà đã đạt Võ Hồn Cảnh hậu kỳ!  

 

 

Với thiên phú này có thể gọi là thiên tài ở nước Đại Hạ!  

 

 

Mà bên cạnh người đàn ông áo trắng là Trương Lỵ.  

 

 

Trương Lỵ đang phấn khích nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng.  

 

 

“Anh biết tôi hả?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Xin tự giới thiệu nhé, tôi tên là Trương Lương! Tối hôm đó cậu đã cứu em gái tôi, con bé cứ nhắc về cậu với tôi, tôi nghe nhiều nên đương nhiên phải biết rồi!”  

 

 

Trương Lương mỉm cười đáp.  

 

 

“Anh à, anh đang nói lung tung gì vậy!”  

 

 

Trương Lỵ đỏ mặt, véo thật mạnh vào eo của Trương Lương.  

 

 

Trương Lương đau đến mức hít hà một hơi, sau đó đành cười bất đắc dĩ.  

 

 

Anh ta thật sự bó tay với cô em gái này rồi…  

 

 

Em gái anh ta coi thường những người đàn ông cùng lứa ngay từ lúc còn nhỏ, cậu Tôn Bình nhà họ Tôn kia theo đuổi con bé gần mười năm rồi mà vẫn chưa thành công!  

 

 

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy em gái quan tâm một người đàn ông đến vậy…  

 

 

Nếu là một người đàn ông bình thường, đương nhiên anh ta sẽ không đồng ý.  

 

 

Nhưng Lâm Phong thì khác!  

 

 

Lâm Phong không chỉ là sư đệ của Phùng Mục Trần, mà thực lực cũng sâu không lường được, những việc cậu ấy làm trước đó đều khiến anh ta vô cùng bất ngờ!  

 

 

Người đàn ông như vậy có tư cách trở thành con rể nhà họ Trương!  

 

 

“Anh Lâm, anh đừng nghe anh tôi nói lung tung, tôi chỉ nhắc sơ qua về anh thôi!”  

 

 

Trương Lỵ nhỏ giọng giải thích với Lâm Phong.  

 

 

“Thật ra vốn dĩ cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cô không cần để tâm đâu. Tối hôm đó bất luận là ai, dù có là một con heo thì tôi cũng sẽ ra tay cứu thôi!”  

 

 

Lâm Phong trả lời.  

 

 

Trương Lỵ nghe vậy thì cười xấu hổ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, Thái Văn Cơ đứng đằng sau nở nụ cười hả hê.  

 

 

Cô ấy vừa mới được chứng kiến phong cách xử sự của Lâm Phong rồi!  

 

 

Lúc đó cô ấy còn thấy bực, nghĩ thầm sao anh Lâm lại độc mồm độc miệng thế kia…  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 628


Anh ta vừa dứt lời.  

 

 

Rất nhiều Thần Võ Môn đều kinh ngạc, nhìn Trương Lương bằng ánh mắt kính nể hơn rất nhiều.  

 

 

Những người có thể trở thảnh Chân Long Chi Tử tương lai chắc chắn sẽ đứng đầu nước Đại Hạ!  

 

 

Thiếu chủ Phùng Mục Trần của họ cũng được chỉ định là Chân Long Chi Tử!  

 

 

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn Trương Lương.  

 

 

Thảo nào người này lại có thực lực mạnh như vậy, hoá ra địa vị của anh ta cao như thế!  

 

Adv

 

Có điều những việc này không liên quan gì tới anh lắm, đừng nói là hạng mười bảy Bảng Hạ, dù hạng nhất Bảng Hạ có tới trước mặt anh thì cũng chẳng là cái thá gì!  

 

 

Cho đến hiện tại, trừ phi là trên Võ Hồn, nếu không thì không ai có thể đỡ được đòn tấn công của anh!  


 

 

Theo như anh được biết, ngày nay không còn sự tồn tại của cao thủ trên Võ Hồn nữa.  

 

 

“Ha ha, anh Mục Trần quá khen rồi!”  

 

Adv

 

Trương Lương mỉm cười, thái độ rất khiêm tốn.  

 

 

Anh ta lại quay sang nói với Lâm Phong:  

 

 

“Lâm Phong, tôi cũng có biết đôi chút về chuyện của cậu! Lão Hạ Vân Đỉnh đó có lai lịch lớn đấy, nhưng nhà họ Trương tôi không sợ! Cậu đã cứu em gái tôi nên tôi có thể giúp cậu thoả hiệp phần nào đó!”  

 

 

“Thoả hiệp cái gì? Tôi nhất định sẽ giết Hạ Vân Đỉnh!”  

 

 

“Mọi người, tôi có việc khác nên xin phép đi trước!”  

 

 

Nói xong, Lâm Phong không đợi mọi người trả lời đã nhanh chóng rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Trương Lương nhíu mày, chỉ cảm thấy Lâm Phong thật ngông cuồng!  

 

 

Nhân vật như Hạ Vân Đỉnh nói giết là có thể giết được à? Đó là một trong các Chân Long Chi Tử đời trước đấy!  

 

 

Còn Trương Lỵ thì trông có vẻ hơi thất vọng.  

 

 

Cô ta còn nghĩ nếu như có thể gặp lại Lâm Phong thì sẽ mời anh ăn một bữa đây này, ai ngờ Lâm Phong lại chạy mất!  

 

 

“Anh Trương Lương, tính cách của tiểu sư đệ tôi là vậy đấy, mong anh thứ lỗi cho nhé!”  

 

 

Phùng Mục Trần bất đắc dĩ nói.  


 

 

“Không sao! Tôi sống ở Kinh Thành, có kiểu thanh niên tài tuấn nào chưa từng gặp đâu? Tôi cũng gặp nhiều người như Lâm Phong rồi!”  

 

 

Trương Lương lắc đầu.  

 

 

Nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm bắt em gái tránh xa Lâm Phong một chút.  

 

 

Loại người ỷ mình có chút thực lực nên không coi ai ra gì này sớm muộn gì cũng sẽ thất bại thôi, không nên tiếp xúc quá nhiều!  

 

 

…  

 

 

Ở nơi khác.  

 

 

Lâm Phong trở về Dược Vương cốc.  

 

 

Nhưng lại phát hiện Dược Vương cốc vô cùng náo nhiệt giờ đây lại trống không, không còn bóng dáng một ai.  

 

 

Nước trà trên bàn còn ấm.  

 

 

Lò lửa trong phòng luyện dược còn đang cháy hừng hực…  

 

 

Như thể tất cả mọi người đều biến mất chỉ trong nháy mắt!  

 

 

“Xảy ra chuyện gì rồi ư?”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Khi thấy Hoa Vân Phi trúng độc mãn tính thì anh đã có suy đoán rồi, chắc chắn kẻ chủ mưu vẫn chưa lộ diện!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 629


Lâm Phong nhắm mắt lại, phóng ra một tia thần thức tìm kiếm xung quanh thật kỹ, muốn tìm ra manh mối nào đó…  

 

 

Nhiều cao thủ tập trung như vậy, dù đối phương đánh áp đảo thì cũng không thể nào không có dấu vết hư hỏng.  

 

 

Ngay cả anh cũng không làm được!  

 

 

Anh có thể chém nát Dược Vương cốc bằng một nhát kiếm, nhưng không thể khiến tất cả mọi người bỗng dưng biến mất như thế này!  

 

 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Phong mở mắt ra, nhíu mày thật chặt.  

 

 

Quả thật không có lấy một dấu vết đánh nhau!  

 

Adv

 

Chẳng lẽ có cao thủ Hóa Thần Cảnh ra tay, thi triển đòn tấn công ảnh hưởng đến linh hồn, đánh vỡ thần hồn của mọi người trong nháy mắt ư?  

 

 

Không thể nào!  

 


 

Thế giới này không thể có cao thủ Hóa Thần Cảnh được!  

 

 

Dù có thì thông thường họ đều sẽ tập trung vào việc theo đuổi con đường thành tiên, sao có thể đi giết một người bình thường như Hoa Vân Phi!  

 

Adv

 

…  

 

 

Khi Lâm Phong đang trầm tư suy nghĩ.  

 

 

Tại một mảnh đất bằng phẳng,  

 

 

Dược Tư Mạc, Triệu Vô Cực, Hàn Phi và những người khác đang lo lắng nhìn màn hình lơ lửng trên không.  

 

 

Trên màn hình đang hiển thị bóng dáng của Lâm Phong.  

 

 

Từ khi Lâm Phong vào Dược Vương cốc đến hành động tìm kiếm khắp nơi trong Dược Vương cốc của anh đều lọt hết vào mắt họ.  

 

 

Họ nhắc Lâm Phong rất lớn tiếng.  

 

 

Rằng đây là ảo cảnh, không phải hiện thực!  

 

 

Nhưng… bất kể họ la hét thế nào, Lâm Phong cũng không thể nghe thấy!  

 

 

Giờ phút này, lòng mọi người cứ như chùng xuống tận đáy vực, lạnh thấu xương!  

 

 

Nếu Lâm Phong không phá giải được huyễn thuật này thì lần này họ toi đời thật rồi!  

 

 

“Lâm Phong! Cậu mau tỉnh táo lại đi!”  

 

 

Triệu Vô Cực không nhịn được nữa mà hét to lên.  

 

 


Nhưng ngay sau đó.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Triệu Vô Cực bị đạp mạnh một phát, lập tức hộc ra một búng máu.  

 

 

“Đừng la hét nữa! Một khi trúng huyễn thuật của Huyễn Thuật Sư đại nhân, dù Lâm Phong mạnh có đến đâu thì cũng không thể thoát ra được! Thứ chờ cậu ta chỉ có con đường chết thôi!”  

 

 

Dược Viêm cười khẩy.  

 

 

“Dược Viêm, thằng phản bội này, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”  

 

 

Triệu Vô Cực nhìn đăm đăm vào Dược Viêm, phẫn nộ nói.  

 

 

“Tao có chết hay không thì không biết, nhưng lát nữa chúng mày và cả Lâm Phong chết là cái chắc!”  

 

 

Dược Viêm cười mỉa mai.  

 

 

Đám người Dược Tư Mạc và Dược Trần nhìn Dược Viêm, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt họ.  

 

 

Dù đã đến lúc này, họ vẫn không có thể tin được rằng ông bạn chung sống mấy chục năm với mình sẽ là kẻ phản bội!  

 

 

Chính Dược Viêm đã hạ độc Hoa Vân Phi!  

 

 

Cũng chính ông ta đã hạ độc Tán Linh cho mọi người, làm cho họ mất công lực, trở thành kẻ vô dụng chỉ có thể nằm co ro dưới đất!  

 

 

Trong tình huống bình thường, họ là Dược Sư cấp cao, sẽ không thể nào rơi vào tình cảnh này được!  

 

 

Chủ yếu là do quá tin tưởng vào phó cốc chủ Dược Viêm!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 630


 Dược Tư Mạc đau lòng nói.  

 

So với việc chết, cú sốc tinh thần mới là lớn nhất đối với ông ấy!  

 

 

Năm đó ông ấy vẫn là một đứa trẻ mười tuổi, theo sư phụ xuống núi rèn luyện thì tình cờ gặp được Dược Viêm đang ăn xin trên phố.  

 

 

Dược Viêm nhỏ hơn ông ấy ba tuổi, ông ta mặc bộ quần áo rách bươm, gầy trơ xương!  

 

 

Vì thấy Dược Viêm đáng thương nên ông ấy đã năn nỉ sư phụ đưa Dược Viêm về cốc…  

 

 

Adv

Sau khi trở về Dược Vương cốc, ngày nào Dược Viêm cũng bám theo sau lưng ông ấy như một cái đuôi, ông ấy có chuyện gì vui cũng nghĩ đến Dược Viêm…  

 

 

Hai người cứ thế cùng nhau lớn lên.  

 

 

Sau khi trở thành cốc chủ Dược Vương cốc, ông ấy cũng đã không màng tới sự phản đối của mọi người, phong Dược Viêm làm phó cốc chủ!  

 


 

Nhưng giờ đây…  

 

 

Adv

Người mà ông ấy thương tận xương tận tuỷ này lại phản bội ông ấy!  

 

 

Nghe thấy lời của Dược Tư Mạc, trên mặt Dược Viêm cũng lộ ra biểu cảm phức tạp.  

 

 

Ông ta không trả lời mà nhìn về phía một bà lão ở cách đó không xa.  

 

 

Bà lão lưng còng, chống cây gậy đầu rắn, chiếc áo choàng màu xám phủ kín cả thân hình lọm khọm của bà ta…  

 

 

Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện đôi mắt của bà ta toả ra ánh sáng xanh biếc, âm u khiến người ta phát sợ…  

 

 

Chính bà lão này đã bày ra huyễn trận đáng sợ, dụ Lâm Phong vào bẫy!  

 

 

“Lúc này cậu có thể nói thoải mái, dù sao bọn chúng cũng sắp chết rồi!”  

 

 

Bà lão nói giọng khàn khàn.  

 

 

“Vâng, thưa Huyễn Thuật Sư đại nhân!”  

 

 

Dược Viêm gật đầu, sau đó thở ra một hơi rồi nhìn Dược Tư Mạc:  

 

 

“Tôi biết anh coi tôi như em trai, nhưng con người từ khi sinh ra đã có cuộc đời khác nhau rồi… Anh và tôi mỗi người một thân phận, được định sẵn là kẻ thù ngay từ ban đầu!”  

 

 

“Cậu có ý gì?”  

 

 

Dược Tư Mạc hỏi.  

 

 

“Thật ra tôi là người nước Oa! Tên thật của tôi là Iguchi Saburo!”  

 

 

Dược Viêm chậm rãi đáp.  

 

 

Ông ta vừa dứt lời.  

 

 

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại, không thể tin được nhìn Dược Viêm.  

 

 

Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân cực kỳ khiếp sợ.  

 

 

Dược Viêm là người nước Oa ư?  

 

 

Một người thầy thuốc đức cao vọng trọng trong nước lại là gian tặc của nước Oa?  

 

 

Nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ!  

 

 

“Tôi được chọn ra từ một trăm nghìn đứa trẻ để huấn luyện từ năm năm tuổi, bảy tuổi đã đến nước Đại Hạ với âm mưu gia nhập Dược Vương cốc! Ý nghĩa của sự tồn tại của tôi đó là tiêu diệt tất cả lực lượng tinh nhuệ của nước Đại Hạ!”  

 

 

“Thật ra tôi cũng không muốn hại Dược Vương cốc đâu! Con người đâu phải cỏ cây, ai có thể tàn nhẫn cho được? Tôi đã sống ở Dược Vương cốc nhiều năm rồi mà…”  

 

 

“Các anh muốn trách thì đi mà trách Lâm Phong ấy! Nếu không phải do cậu ta ra tay cứu Hoa Vân Phi nhiều lần, các anh đã không ra nông nỗi này rồi!”  

 

 

Dược Viêm nói một tràng.  

 

 

Theo như ông ta nghĩ thì những lời này là thật lòng, nhưng vào tai đám người Dược Tư Mạc lại khiến họ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

“Mày làm gái điếm mà còn muốn lập đền thờ à! Người nước Oa chúng mày thật vô liêm sỉ!”  

 

 

Triệu Vô Cực lạnh lùng mắng.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 631


 

 “Vô Song, sao mày…”  

 

Triệu Vô Cực khó tin nhìn Dược Viêm.  

 

 

“Đúng vậy, sở dĩ năm đó thằng em Triệu Vô Song của mày chết thảm cũng do tao sắp đặt hết cả đấy!”  

 

 

“Nói đi cũng phải nói lại, lúc Triệu Vô Song chết cũng oanh liệt lắm!”  

 

 

“Nó bị tao bẻ gãy cả hai cánh tay mà vẫn không chịu nhận thua… Sau cùng tao uy hiếp sẽ giết vợ con nó, nó mới khóc lóc quỳ xuống xin tha, xin tao giơ cao đánh khẽ! Nhưng cuối cùng tao vẫn giết vợ con nó! Nhất là vợ nó… Chậc chậc, ngon dã man!”  

 

 

Adv

“Mày nói tao nghe xem có đúng là người nước Đại Hạ chúng mày đều hèn như thế không?”  

 

 

Dược Viêm nhếch môi cười cợt.

 

Triệu Vô Cực nghe Dược Viêm nói, chợt cảm thấy toàn thân rét run.  

 


Hai mắt ông ta phiếm hồng, cơn giận trong lòng khiến người ông ta co quắp lại, không nói nên lời!  

 

 

Triệu Vô Song là em trai ruột của ông ta!  

 

Adv

 

Cũng là một tổ trưởng hàng đầu của Bộ chấp pháp!  

 

 

Năm đó Triệu Vô Song hoàn thành một nhiệm vụ tiêu diệt cường giả nước ngoài xâm nhập. Hiếm hoi lắm em trai ông ta mới có một lần nghỉ ngơi, ở nhà làm bạn với vợ con, cuối cùng nửa đêm nhận được mệnh lệnh truyền đến!  

 

 

"Khu vực Nam Lĩnh có một thành viên của tổ chức nghiên cứu bị sát hại cả nhà, nghi ngờ do sát thủ nước ngoài làm, Triệu Vô Song, đề nghị nhanh chóng đến điều tra!"  

 

 

"Rõ!"  

 

 

Triệu Vô Song nhìn vợ con trong lòng, mặc dù rất không nỡ nhưng anh ta vẫn vội vã mặc quần áo:  

 

 

"Vợ ơi, anh đi ra ngoài một chuyến, anh sẽ mau chóng quay về!"  

 

 

"Đi đi! Em chờ anh!"  

 

 

. . .  

 

 

Cũng chính lần đó, Triệu Vô Song đi suốt đêm vẫn chưa về, dùng đủ cách cũng không liên lạc được!  

 

 

Đợi đến khi bọn họ tìm được Triệu Vô Song, tứ chi của Triệu Vô Song đã bị vặn sống lại với nhau, nhét vào một chum nước, hai mắt bị móc ra. . .  

 

 

Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, Triệu Vô Cực đau đến mức không muốn sống, ông ta thổ huyết ngay tại chỗ, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh!  

 

 

Khi ông ta thề sẽ báo thù cho em trai, tìm ra hung thủ thì trong nhà lại truyền tới tin dữ!  

 

 

Em dâu nằm trần truồng trong nhà, bị sát hại  

 

 

Cháu trai gần ba tuổi cũng chết đuối trong hồ cá. . .  

 

 

Nhớ lại từng mảnh ký ức, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trái tim như vỡ nát, ông ta điên cuồng quát lên:  

 

 

"Dược Viêm, tao muốn giết mày! Tao muốn chết giết tên súc vật này! A!"  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Dược Viêm tát mạnh lên mặt Triệu Vô Cực, đánh đến mức má trái của Triệu Vô Cực bị biến dạng.  

 

 

"Muốn giết tao? Sợ là kiếp này không làm được đâu, kiếp sau thì còn xem xét. . ."  

 

 

Dược Viêm nói lời khiêu khích.  

 

 

"Nếu như bọn tao cẩn thận hơn một chút, há có thể bị tận diệt?"  

 

 

"Tao tức giận! Tao sống mà còn không bằng chết!"  

 

 

"A! Dược Viêm, tên súc vật nhà mày!"  

 

 

Dược Tư Mạc, Dược Trần, Hoàng Mi Đạo Nhân, cả mấy người Hàn Phi của Thanh Thành Kiếm Phái thấy vậy thì đều tức giận thở hổn hển, liên tục hét lên!  

 

 

Cơ thể bọn họ giãy dụa kịch liệt, muốn bò dậy từ dưới đất, muốn giết chết hai tên gian tặc nước Nhật này!  

 

 

Nhưng sau một lát vùng vẫy, cuối cùng bọn họ vẫn ngã xuống!  

 

 

Lúc này đây, những nhân vật lớn trong mắt người đời cứ thế nằm rạp dưới đất, trên mặt lăn dài những dòng nước mắt đắng chát!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 632


 Các cung bậc cảm xúc bộc lộ trên gương mặt họ, nhưng rồi cuối cùng tất cả đều biến thành cô đơn. . .  

 

Người là dao thớt, tôi là thịt cá, ngoài chờ chết ra, bọn họ có thể làm gì được nữa?  

 

 

"Ha ha ha, tiếp tục, tiếp tục đi! Cứ thế đi, tao sẽ quay lại dáng vẻ sống không bằng chết của bọn mày rồi đăng lên web đen!"  

 

 

"Để những sát thủ hàng đầu kia nhìn cho thật kỹ!"  

 

 

"Thần thánh của nước Đại Hạ? Trước mặt hậu duệ của Thiên Hoàng nước Nhật tao cũng chỉ có thế!"  

 

 

Adv

Dược Viêm lấy ra một điện thoại Apple, quay lại đám người kia, trên mặt nở nụ cười biến thái!  

 

 

Mà đúng lúc này, bà lão khàn giọng nói:  

 

 

"Được rồi! Ngoài Hoa Vân Phi ra, giết hết bọn họ đi! Bắt sống Hoa Vân Phi quay về, vẫn còn giá trị lợi dụng!"  


 

 

"Vâng! Thưa ngài Huyễn Thuật Sư!"  

 

 

Adv

Dược Viêm có vẻ rất e ngại bà lão, ông ta vừa nghe bà lão kia nói, lập tức tỏ ra cung kính.  

 

 

Ông ta lạnh lùng nhìn Triệu Vô Cực đang nằm trong tay mình, cười gằn:  

 

 

"Triệu Vô Cực, đi gặp em trai mày đi thôi!"  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Tách tách."  

 

 

Trên màn hình hư không kia bỗng xuất hiện vô số vết rách li ti, cuối cùng vỡ vụn!  

 

 

Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người,  

 

 

Là Lâm Phong!  

 

 

Là Lâm Phong đã phá huyễn trận!  

 

 

Đám người Dược Tư Mạc, Hoàng Mi Đạo Nhân, Dược Trần và Hàn Phi đều lộ vẻ kích động!  

 

 

Ngay cả Dược Viêm cũng không để ý đến chuyện giết Triệu Vô Cực nữa, trên mặt tỏ ra khó tin!  

 

 

Ông ta biết thực lực của bà lão, là một trong ba Thần Huyễn Sư mạnh nhất của nước Nhật, tên là Thiên Huyễn Anh Tử.  

 

 

Nước Nhật có ba nghề nghiệp kỳ lạ và bí ẩn!  

 


 

Đầu tiên là Ninja, thứ hai là Huyễn Thuật Sư, thứ ba là Chú Ngôn sư!  

 

 

Mà Thần Huyễn Sư ngang hàng với Ninja cấp cao!  

 

 

Có thể nói, chỉ cần cho Thiên Huyễn Anh Tử thời gian để giăng huyễn trận, thì giết Võ Hồn chỉ như giết chó!  

 

 

Thậm chí cường giả trên Võ Hồn mà hơi yếu một chút cũng khó thoát khỏi cái chết!  

 

 

Nhưng bây giờ, Huyễn thuật lại bị phá?  

 

 

Lâm Phong này thật sự mạnh như vậy sao?  

 

 

"Đúng là cũng có chút thực lực, có thể phá được huyễn trận Cửu Thất Thiên của mình!"  

 

 

Thiên Huyễn Anh Tử tự lẩm bẩm.  

 

 

Trên khuôn mặt già nua của bà ta không biến sắc, nhưng đôi tròng mắt lại bắt đầu bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh, quải trượng đầu thú trong tay cũng tản ra ánh sáng nhạt.  

 

 

Lúc này, một tia sáng chói loé lên, bóng Lâm Phong xuất hiện ở giữa sân.  

 

 

Anh nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh nhạt, sau khi thấy Dược Viêm bóp cổ Triệu Vô Cực, lập tức hiểu ra mọi chuyện!  

 

 

Xem ra tên áo đen kia chính là Dược Viêm!  

 

 

Chuyện này khiến anh rất kinh ngạc!  

 

 

Bởi vì từ trước đây khi tiếp xúc với Dược Viêm, Dược Viêm vẫn luôn là người rất thật thà. . .  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 633


Đôi mắt xanh biếc của Thiên Huyễn Anh Tử nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, bà ta khàn giọng nói:  

 

"Sao cậu phá được huyễn trận của tôi nhanh như vậy?"  

 

 

"Trận pháp rác rưởi như thế mà cần phá sao? Tôi có thể cho bay sạch chỉ trong nháy mắt!"  

 

 

Lâm Phong cười nhạo, chuẩn bị khai đao!  

 

 

Mà đúng lúc này, Dược Viêm nói to:  

 

 

Adv

"Mày ngoan ngoãn giơ tay chịu trói cho tao, nếu không tao sẽ giết Triệu Vô Cực!"  

 

 

"Lâm Phong, không cần quan tâm tôi! Giết tên súc vật Dược Viêm này, báo thù cho tôi, báo thù cho em trai tôi! Có tên khốn này chôn cùng, tôi chết cũng nhắm mắt!"  

 

 

Triệu Vô Cực nói xong, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ!  

 

 

"Mày câm miệng cho tao!"  

 

Adv

 

Sắc mặt Dược Viêm lạnh lẽo, chuẩn bị tát Triệu Vô Cực. . .  

 

 

Mà đúng lúc này, ông ta chợt phát hiện cánh tay bóp cổ Triệu Vô Cực đã đứt lìa. . .  

 

 

"Ào ào."  

 

 

Trong nháy mắt, máu chảy ra ồ ạt. . .  

 

 

Không đợi ông ta kịp phản ứng, đùi phải của ông ta lại truyền đến sự đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, đùi phải cũng đứt lìa. . .  

 

 

Chẳng biết từ lúc nào, từng sợi kiếm khí trong suốt đã bao quanh cơ thể ông ta, chỉ cần ông ta hơi cử động một chút sẽ bị cắt thành vô số mảnh!  

 

 

Đây chính là một trong tuyệt chiêu của Lâm Phong, Hạo Thiên Kiếm Khí!  

 

 

Đến không thấy bóng dáng, đi không một tiếng động!  

 

 

Ý nghĩ ở đâu, kiếm khí đến đó, một kiếm lật trời!  

 

 

"Ở trước mặt tôi, việc duy nhất mà ông có thể làm chính là quỳ xuống chịu chết, biết chưa?"  

 

 

Lâm Phong nói xong, cơ thể anh biến mất ngay tại chỗ.  

 

 

Sau một giây, anh đi tới trước mặt Dược Viêm, giơ tay ra chuẩn bị sưu hồn!  

 

 

Dược Viêm thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, cũng không quan tâm đến nỗi đau đớn bị cụt tay cụt chân nữa, lập tức hoảng sợ hét lên với Thiên Huyễn Anh Tử:  

 

 

"Ngài Huyễn Thuật Sư, cứu tôi!"  

 

 

"Ong."  

 

 

Thiên Huyễn Anh Tử khẽ chuyển động quải trượng đầu thú, một năng lượng bí ẩn trào ra khiến cho không gian xung quanh đều mờ đi.  

 

 

"Kiếm khí của cậu nhanh, nhưng có thể nhanh hơn huyễn thuật của tôi ư?"

 

Lâm Phong phát hiện cảnh tượng xung quanh mình thay đổi!  

 

Lúc này anh đang đứng trên núi lửa, núi lửa sục sối khiến da anh có cảm giác nóng rát!  

 

 

Nhưng Lâm Phong biết tất cả chỉ là giả!  

 

 

"Huyễn thuật cuối cùng cũng chì là huyễn thuật! Chỉ biết tạo ra đồ giả để lừa gạt."  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.  

 

 

Ngay lập tức.  

 

 

"Rào"  

 

 

Tinh thần lực khổng lồ từ trong thức hải của anh tuôn trào mãnh liệt như nước thủy triều!  

 

 

Trong chớp mắt, không gian chung quanh xuất hiện vô số vết rách,  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 634


 Pháp trượng đầu thú mà bà ta cầm trong tay cũng bị gãy thành hai nửa!  

 

"Làm. . . Làm sao có thể!"  

 

 

Thiên Huyễn Anh Tử như lập tức già đi năm sáu mươi tuổi, khắp người đầy hơi thở chết chóc!  

 

 

Đòn xung kích mạnh mẽ vừa rồi của Lâm Phong khiến linh hồn của bà ta thủng trăm ngàn lỗ, cơ thể nhẹ nhàng như bị khoét rỗng.  

 

 

Bà ta chật vật duỗi bàn tay già nua, chỉ vào Lâm Phong, thốt lên đầy hoảng sợ:  

 

 

Adv

"Sao cậu có tinh thần lực khổng lồ như vậy, cậu. . . cậu không phải võ giả! Cậu. . ."  

 

 

"Tôi nói với bà tôi là võ giả khi nào?"  

 

 

Lâm Phong ngắt lời Thiên Huyễn Anh Tử, sau đó lạnh lùng nói tiếp:  

 

 

"Đúng là huyễn thuật của bà rất nhanh, nhưng nhanh thì có ích lợi gì? Trước mặt cường giả chân chính, huyễn thuật của bà không có tí sức uy hiếp nào, thậm chí không bằng một con gà!"  

 

 

Adv

Thiên Huyễn Anh Tử nghe vậy thì tái mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi.  

 

 

Thực lực của Lâm Phong đã vượt xa nhận thức của bà ta!  

 

 

Bà ta hoảng sợ van xin:  

 

 

"Tha. . . Tha cho tôi! Tôi xin phục tùng cậu! Tôi biết huyễn thuật, cậu muốn dung mạo như thế nào, cơ thể ra sao, tôi đều có thể biến ảo được. . ."  

 

 

Giống như để chứng minh lời mình nói có độ tin cậy.  

 

 

Cơ thể của bà ta mờ đi, dần dần từ một bà lão tóc trắng xoá thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều thướt tha, một lát lại biến thành một thiếu phụ nở nang. . .  

 

 

"Xét độ biến thái, thật sự không ai sánh được mấy người!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói, lập tức đập Thiên Huyễn Anh Tử thành một đám sương máu!  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả xung quanh lặng ngắt như tờ!  

 

 

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không nói nổi một lời nào!  

 

 

Lâm Phong lại đổi mới thế giới quan của bọn họ!  

 

 

Nếu như nói Lâm Phong và Thiên Huyễn Anh Tử sống mái với nhau một trận, cuối cùng vất vả đánh thắng, có lẽ bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy!  

 

 

Nhưng giết nhanh gọn lẹ như giết gà, có phải hơi quá rồi không?  

 

 

Dược Viêm không còn gì ngoài sự sợ hãi.  

 

 

Trong lòng ông ta, Thiên Huyễn Anh Tử là một sự tồn tại vô địch, phóng mắt ra khắp nước Nhật, không đến mười người có thể ngang hàng với bà ta!  

 

 

Nhưng mà một nhân vật như vậy lại bị Lâm Phong dễ dàng giết chết!  

 

 

Còn đập thành sương máu!  

 

 

"Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Thật ra tôi đã coi mình như người nước Đại Hạ rồi, từ nhỏ tôi lớn lên ở nước Đại Hạ, chỉ tại nước Nhật ép tôi!"  

 

 

Dược Viêm không để ý đến nỗi đau đứt lìa tay chân, chỉ đau khổ cầu xin Lâm Phong.  

 

 

"Tôi rất ghét nhất loại người như ông!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói xong, lập tức đưa tay đặt lên trán Dược Viêm, bắt đầu sưu hồn!  

 

 

Chắc chắn gián điệp cài vào nước Đại Hạ không chỉ có mình Dược Viêm!  

 

 

Mà qua việc lục soát thức hải của Dược Viêm, có lẽ sẽ biết thêm kẻ khác!  

 

 

Rất nhanh, sưu hồn hoàn thành!  

 

 

Sau khi xem xét ký ức của Dược Viêm, dù là Lâm Phong cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ!  

 

 

Hoá ra nước Nhật có một kế hoạch "giết rồng"!  

 

 

Mục đích của kế hoạch này là đưa những đứa trẻ ưu tú đến nước Đại Hạ!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 635


Nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì!  

 

Người trong kế hoạch giết rồng đều hoạt động độc lập, chỉ có khi tổ chức cần mới có thể liên lạc được với bọn họ. . .  

 

 

Giữa bọn họ với nhau cũng không quen biết!  

 

 

Đúng lúc này, Triệu Vô Cực nhìn Dược Viêm đã sùi bọt mép, hai mắt trắng bệch, ông ta bèn nghiến răng nghiến lợi nói:  

 

 

"Lâm Phong, có thể đừng đập tên khốn này thành sương máu được không, giao cho tôi xử lý!"  

 

 

"Đương nhiên có thể!"  

 

Adv

 

Lâm Phong khẽ gật đầu.  

 

 

“Cảm ơn cậu!"  

 


 

Trên mặt Triệu Vô Cực thoáng hiện vẻ dữ tợn, cứ như vậy khó nhọc kéo một chân Dược Viêm đi vào rừng cây!  

 

 

Ngay sau đó, trong rừng vang lên tiếng kêu la thảm thiết đầy đau đớn của Dược Viêm.  

 

Adv

 

Đám Dược Tư Mạc, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần thấy vậy đều không nén được mà thở dài một hơi.  

 

 

Không ai ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng này!  

 

 

"Lâm Phong, lần này thật sự cảm ơn cậu! Không có cậu, toàn bộ Dược Vương cốc chúng tôi sẽ bị giết sạch!"  

 

 

Dược Tư Mạc nói lời cảm ơn chân thành.  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn tất cả, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói ra kế hoạch giết rồng!  

 

 

Ở đây có nhiều người như vậy, không ai biết trong này còn gián điệp hay không, nếu có thì chắc chắn sẽ đánh cỏ động rắn!  

 

 

...  

 

 

Độc Tán Linh không màu không mùi, không phải độc hại người mất mạng!  

 

 

Hậu quả duy nhất chỉ khiến võ giả mất đi linh lực trong cơ thể một thời gian ngắn mà thôi!  

 

 

Cho nên qua một tiếng, mấy người Dược Tư Mạc đều trở lại bình thường!  

 

 

Giờ phút này, ai nấy đều đứng bên cạnh giường Hoa Vân Phi bàn tán sối nổi  

 

 

"Nói thật, tôi rất thắc mắc, nếu Dược Viêm đã hạ độc, vì sao không hạ độc chết ông luôn?"  

 

 

Lâm Phong chợt hỏi Dược Tư Mạc nói.  

 

 

"Không phải Dược Viêm không muốn hạ độc nặng, mà độc có thể gây tổn thương mạnh đến võ giả đều có mùi rất nồng, sẽ không giấu được tôi!"  

 

 

Dược Tư Mạc lắc đầu trả lời.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.  

 

 

Anh nhìn thoáng qua Hoa Vân Phi vẫn còn đang hôn mê, đưa cỏ Đoạn Hồn ra cho Dược Tư Mạc.  

 

 

Dược Tư Mạc nhận lấy cỏ Đoạn Hồn, sau khi ngắm nghĩa một lượt, lúc này ông ta kêu lên đầy kích động:  

 

 

"Đúng thật là cỏ Đoạn Hồn! Có cỏ này, tôi ắt có niềm tin cứu chữa cho Hoa viện sĩ!"  

 

 

"Lâm Phong, lần này cậu lập công lớn rồi! nước Đại Hạ chúng ta có thanh niên tài giỏi như cậu, thật sự là một điều may mắn!"  

 

 

Vừa dứt lời, mấy người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần đều tỏ ra kính nể.  

 

 

Mặc dù tính cách Lâm Phong lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế lại làm rất nhiều chuyện khiến bọn họ cảm động. . .  

 

 

Nói đến bất kỳ chuyện nào trong số đó cũng có thể làm cho bọn họ cảm động đến mức rơi nước mắt!  

 

 

Đây là một người bạn tốt xứng đáng để bọn họ đối xử chân thành không tiếc cả mạng sống!  

 

 

"Lâm Phong, đây là một ngàn miếng linh thạch giao kèo từ trước! Tôi biết đây không phải số nhiều, nhưng hi vọng cậu đừng ghét bỏ."  

 

 

Triệu Vô Cực lấy ra một cái bao rồi nói với Lâm Phong.  

 

 

"Ừm!"  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 636


Dược Vương cốc là thánh địa y dược của thiên hạ, nên linh dược trong vườn thuốc của họ cũng là nhiều vô kể!  

 

 

“Thanh Liên Hoa, Thạch Xương Bồ, Địa Hoàng Tinh…”  

 

 

Lâm Phong ngắt từng loại một, cuối cùng cũng phát hiện thiếu một vị thuốc rất quan trọng.  

 

 

Hắn nhìn dược đồng cách đó không xa, hỏi:  

 

 

“Ở chỗ các người không có Tụ Hồn Tố sao?”  

 

 

“Tụ Hồn Tố? Đó là loại thuốc gì, tôi chưa từng nghe?” Dược đồng mờ mịt đáp lời.  

 

 

Adv

Lâm Phong nhíu mày, trước đó Dược Tư Mạc nói dược liệu của Dược Vương cốc đều do dược đồng này ghi lại, nếu không có nghĩa là không có!  

 

 

“Tụ Hồn Tố tuy rằng thua xa Hồn Quả, nhưng là linh dược rất hiếm thấy! Xem ra ở hiện đại bây giờ nó đã tuyệt chủng rồi.” Lâm Phong tiếc nuối nói.  

 

 

…  

 

 

Hái dược liệu xong, tạm biệt đám người Dược Trần, Triệu Vô Cực, Lâm Phong chuẩn bị quay về nhà họ Trần ở Vân Xuyên.  

 

 

Đúng lúc này, Hàn Phi lại dẫn một đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái tới đón.  

 

Adv

 

“Sao các người còn chưa về?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Cậu Lâm, trước đó tôi nói sẽ giúp cậu gom linh thạch, đây là linh thạch hai ngày nay tôi gom được, tổng cộng hai nghìn rưỡi viên!”  

 

 

Hàn Phi cung kính đưa ra một cái túi đựng đồ.  

 

 

Sau khi nhìn thấy thực lực của Lâm Phong, hắn quyết định phải ôm chặt cái đùi này! Mà ấn tượng ban đầu thì nên xum xoe là tốt nhất.  

 

 

Lâm Phong nhận linh thạch, trong mắt thoáng qua chút tán thưởng.  

 

 

Anh rất thích tính cách hiểu chuyện này của Hàn Phi, người như thế bồi dưỡng thành đàn em là tốt nhất!  

 

 

“Tốt lắm, vất vả rồi! Sau này anh có cần gì cứ tới tìm tôi.”  

 

 

Hàn Phi nghe Lâm Phong nói vậy, trong lòng vui vẻ, ngoài mặt vẫn bình thường, cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm khách sáo quá! Tiếp theo tôi vẫn sẽ thu gom linh thạch, rồi đưa cho cậu.”  

 

 

“Ừ.”  

 

 

…  

 

 

Chừng hai giờ chiều, Lâm Phong về tới nhà họ Trần.  

 

 

Trải qua mấy chuyện trước đó, bây giờ đã có không ít khách tới thăm hỏi!  

 

 

Những người này không ai là không muốn kết bạn với nhà họ Trần, nói đúng hơn là họ muốn gặp Lâm Phong!  

 

 

Lâm Phong không hứng thú với chuyện này.  

 

 

Anh vòng qua phòng khách nhốn nháo, về thẳng phòng mình, khoanh chân ngồi xuống kiểm tra thu hoạch!  

 

 

Ngoại trừ Hồn Quả và tiểu trùng màu xanh, thu hoạch lớn nhất là đống linh thạch!  

 

 

Hiện tại tổng cộng có hơn bảy nghìn viên!  

 

 

“Bảy nghìn viên linh thạch nhìn như rất nhiều, nhưng với mình bây giờ như muối bỏ biển! Mình muốn nhanh chóng đột phá Xuất Khiếu Cảnh, thì phải luyện chế ra được Thần Hồn Đan!”  

 

 

Lâm Phong quyết định đưa hết bảy nghìn viên linh thạch cho Tiểu Luyến Luyến hấp thu!  

 

 

Từ lần trước Tiểu Luyến Luyến hấp thu một đống linh thạch, rõ ràng là thông minh hơn nhiều, trong cơ thể nhỏ bé cũng ẩn chứa lực lượng kinh người!  

 

 

Nếu như lần này hấp thụ bảy nghìn viên linh thạch nữa thì sẽ đến mức nào?  

 

 

Liệu có thức tỉnh thể chất thần bí luôn không?  

 

 

Hiện tại người bên cạnh anh, trừ em gái Tiểu Dao thì những người khác không ai có linh căn!  

 

 

Có lẽ Tiểu Luyến Luyến và Diệp Thiên Tâm có, nhưng thể chất chưa được thức tỉnh, chưa chắc được chuyện gì sẽ xảy ra!  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lấy điện thoại di động ra, sạc pin một chút.  

 

 

Sau đó anh phát hiện điện thoại liên tục rung lên, có một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn!  

 

 

Lâm Phong xem qua một lượt, phát hiện Lưu Năng gọi cho mình mười mấy cuộc, cuộc gọi cuối cùng là buổi sáng ba ngày trước…  

 

 

Nhớ trước đó em gái nói Lưu Năng đến Kim Lăng tìm mình, anh bèn gọi lại.  

 

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 637


 “Trong điện thoại không tiện nói, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu được không?”  

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi gửi vị trí của mình qua.  

 

 

Thực ra quan hệ giữa anh và Lưu Năng không tính là thân thiết, nhưng Lưu Năng là một trong số ít những người anh tương đối thích, cho nên nếu Lưu Năng gặp phiền toái gì, có thể giúp thì anh vẫn giúp.  

 

 

Cúp điện thoại, Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho sư tỷ, nói qua một lượt về kế hoạch Đồ Long!  

 

 

Khương Ngôn Khê nghe xong, lập tức lạnh lùng đáp:  

 

 

Adv

“Người nước Oa đáng chết! Chị đã muốn tiêu diệt họ từ lâu rồi!”  

 

 

“Cần tôi giúp đỡ không?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Không cần, chuyện này cậu đừng nhúng tay, để chị giải quyết! Những sâu mọt đó đừng hòng thoát!”  


 

 

Khương Ngôn Khê cười lạnh, rồi cúp máy!  

 

 

Adv

Lâm Phong nhìn điện thoại bị tắt, im lặng suy nghĩ.  

 

 

Nếu suy đoán của mình đúng, nhị sư tỷ có lai lịch cực kì kinh khủng…  

 

 

Họ Khương!  

 

 

nước Đại Hạ có gia tộc lợi hại nào họ Khương sao?  

 

 

…  

 

 

Nước Oa, trong điện thờ Thiên Hoàng.  

 

 

Hương thơm lượn lờ, bầu không khí yên bình hài hòa.  

 

 

Có ba lão già mặc áo đen đang quỳ gối trước bài vị các đời Thiên hoàng, cúng bái.  

 

 

Thiên hoàng là tín ngưỡng của mỗi người nước Oa!  

 

 

Chính vì có tín ngưỡng đáng sợ này nên một quốc gia nhỏ bé mới phát triển như hôm nay!  

 

 

“Ishikawa, lúc này hẳn là có thể giải quyết Hoa Vân Phi rồi đúng không?”  

 

 

Một lão già áo đen chậm rãi đứng lên, lên tiếng hỏi.  

 

 

“Lần này chắc chắn không có sơ hở gì! Tôi không chỉ dùng một quân cờ quan trọng, còn mời thêm một trong tam đại Thần Huyễn Sư, Thiên Huyễn Anh Tử! Với thực lực của Thiên Huyễn Anh Tử, trừ phi là mười võ giả đầu bảng vinh danh ra tay, nếu không, không ai ngắn được!”  

 

 

Ishikawa đáp lời.  

 

 

“Ừ, Thiên Huyễn Anh Tử đúng là rất lợi hại. nhưng các cậu cũng không thể khinh thường Đại Hạ, bảng vinh danh cũng chỉ là mặt nổi cho chúng ta nhìn! Đại Hạ có lịch sử trăm nghìn năm, có bao nhiêu cường giả ẩn núp còn chưa biết!” Lão già áo đen nói.  

 

 

Ishikawa Honda gật đầu. Đương nhiên là hắn biết điều này, nếu Đại Hạ dễ đó phó thì bọn họ cũng không cần dùng nhiều công sức để chuẩn bị kế hoạch Đồ Long như thế!  

 

 

Mà đúng lúc này, một bóng đen từ ngoài cửa vọt vào, tốc độ nhanh như chớp, thoáng cái đã đứng bên cạnh lão già kia.  

 

 

Hiển nhiên đây là một ninja siêu mạnh!  

 

 

Ninja quỳ gối xuống nói:  

 

 

“Vừa nhận được tin tức, Thiên Huyễn đại sư và Dược Viêm chết trận!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Vẻ mặt Ishikawa Honda lập tức thay đổi, trong lòng dậy sóng.  

 

 

Hai lão già áo đen đứng cạnh cũng cau mày.  

 

 

“Là cao thủ top 10 trên bảng xuất hiện ư?” Ishikawa hỏi.  

 

 

“Đều không phải! Căn cứ vào tin tức, Thiên Huyễn đại sư bị một người tên Lâm Phong chém chết!” Ninja đáp.  

 

 

Lâm Phong?  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 638


 Lúc này, một lão già khác lên tiếng:  

 

“Lâm Phong này tàn sát một nửa người của nhóm Bát Kỳ của tôi! Lần này lại giết luôn cả Thiên Huyễn đại sư, chúng ta phải xem kĩ lại thực lực của hắn! Trước kia tôi vẫn cho rằng hắn chỉ Võ Hồn đỉnh phong là cao nhất, nhưng bây giờ rõ ràng là tôi đoán sai rồi!”

 

Ông ta nói xong, mọi người lập tức im lặng!  

 

Thiên Huyễn Anh Tử đã coi như là cao thủ hàng đầu của nước Oa rồi! Tiếp theo nếu muốn đối phó với Lâm Phong thì họ có thể phái ai đi?  

 

 

Quan trọng là, thực lực của Lâm Phong sâu không lường được, bọn họ không đoán ra! Dù có phái người tới ám sát, có phải chưa chắc đã thành công không?  

 

 

Adv

Nếu lại thất bại thì phải làm sao?  

 

 

Lãnh địa của nước họ cằn cỗi, người thưa, mỗi lần có một cao thủ nào chết đối với bọn họ đều là tổn thất cực kì lớn!  

 

 

“Không phải là chúng ta có thể mời ninja hàng đầu của gia tộc Yagyu sao? Hoặc là mời thần chú sư!” Ishikawa đột nhiên nói.  

 


 

Lão già áo đen đi đầu im lặng một chốc, rồi lắc đầu:  

 

 

Adv

“Không thể! Chúng ta không thể phái thêm người đối phó với Lâm Phong này nữa!”  

 

 

“Lẽ nào cứ mặc kệ như vây? Hoa Vân Phi không chết là uy hiếp cực lớn, nghiên cứu của nó một khi đã thành công thì người dân khắp Đại Hạ đều có thể tu võ! Chuyện này không thể được!” Ishikawa lạnh lùng nói.  

 

 

Lão già áo đen đáp: “Chúng ta có thể mượn đao giết người.”  

 

 

“Ý của ông là?”  

 

 

“Vân Xuyên gần Nam Dương, dù thực lực của Lâm Phong có mạnh thế nào đi nữa cũng chưa chắc đã đối phó được Hàng Đầu Thuật của Nam Dương!”  

 

 

…  

 

 

Trong phòng, Lâm Phong hơi hứng thú nghiên cứu tiểu trùng màu xanh.  

 

 

Anh phát hiện, nó có vẻ ngoài tương tự huỳnh hỏa trùng, nhưng thân thể lại rất cứng.  

 

 

Anh dùng lửa đốt thử nhưng phải gần một phút đồng hồ mới cháy được một con!  

 

 

“Tiểu trùng này tuyệt thật! Không chỉ cắn nuốt được Thần Hồn lực, cơ thể còn rất cứng, nếu thuần hóa được thì sau này đánh nhau cứ phóng tiểu trùng ra là được!”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi lấp lánh.  

 

 

Chỉ là thuần phục tiểu trùng và yêu thú là hai khái niệm khác nhau.  

 

 


Phàm là yêu thú, con nào cũng có linh trí nhất định, còn tiểu trùng thì gần như làm việc theo bản năng, muốn thuần phục một giống loài có dung lượng não cực nhỏ thì rất khó!  

 

 

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến mồ hôi nhễ nhại chạy vào, hai bím tóc nhỏ lắc qua lắc lại, thoạt nhìn rất đáng yêu!  

 

 

“Ấy… Ba quay về rồi ạ!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vừa thấy ba mình, lập tức vui vẻ nhào vào lòng ba, tò mò hỏi.  

 

 

“Về được một lúc. Con đi đâu thế, đầu đầy mồ hôi!”  

 

 

Lâm Phong vừa cười dịu dàng lau mồ hôi cho con gái vừa cười hỏi.  

 

 

“Con vừa mới ra ngoài chơi ván trượt với đám A Kiệt, cũng vui!” Tiểu Luyến Luyến cười hì hì đáp lời.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, xoa xoa đầu con gái, lộ vẻ hiền lành hiếm thấy.  

 

 

Đây mới là thứ trẻ con nên hưởng!  

 

 

Trong khoảng thời gian này, con gái ở nhà họ Trần vui vẻ lên rất nhiều, cũng kết bạn được không ít!  

 

 

Làm một người cha, anh không hi vọng cao xa rằng sau này con gái sẽ trở nên mạnh mẽ, chỉ mong con gái cứ vui vẻ như vậy.  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến nhìn thấy tiểu trùng trong tay Lâm Phong, tò mò nói:  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 639


 Tiểu trùng này tuy nhỏ, nhưng khá ngoan, có lẽ nó đã cắn nuốt hết hồn phách của một vị võ giả Địa Cảnh, thậm chí là Thiên Cảnh…  

 

 

Chỉ là Tiểu Luyến Luyến tương đối đặc biệt…  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong thả một con tiểu trùng màu xanh vào tay con gái, cơ thể căng thẳng, đề phòng bất ngờ!  

 

 

Tiểu Luyến Luyến tò mò nắm lấy tiểu trùng, nhẹ nhàng ném đi, nhưng tiểu trùng không bay mất mà vo ve quanh cô bé…  

 

 

“Oa! Tiểu trùng này kêu êm tai thật đấy!” Tiểu Luyến Luyến vui vẻ nói.  

 

 

Adv

Lâm Phong cũng phải giật mình!  

 

 

Thế này là sao?  

 

 

Tiểu trùng không chỉ không làm hại con gái, còn có vẻ rất gần gũi?  

 

 

Lâm Phong đảo mắt một cái, thả hết tiểu trùng màu xanh ra.  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến thấy có nhiều tiểu trùng như thế, vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng, mà đám tiểu trùng đủ để tạo thành một làn xương màu xanh cũng bay theo cô bé…  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con có thể giao lưu với các tiểu trùng này ư?”  

 

 

Lâm Phong đè nén kích động, hỏi.  

 

 

“Không thể.” Tiểu Luyến Luyến lắc đầu, rồi nói: “Ba, ba lạ quá, sao người và tiểu trùng có thể giao lưu với nhau được…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, cười bất đắc dĩ, không ngờ có một ngày mình cũng bị con gái trêu đùa.  

 

 

Anh hỏi: “Vì sao chúng nó không cắn con?”  

 

 

“Chúng nó đáng yêu như thế, sao lại muốn cắn con?”  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì hơi dỗi!  

 

 

Anh không tin, bèn túm lấy một con tiểu trùng, không ngờ thần hồn lại nhận ảnh hưởng, con tiểu trùng còn hung hăng nhìn lại anh.  

 

 

Lâm Phong im lặng một lát, bảo Tiểu Luyến Luyến nằm trên giường.  

 

 

Tuy Tiểu Luyến Luyến không hiểu ba muốn làm gì nhưng vẫn làm theo. Đám tiểu trùng cũng bu lại đầy trên tay Tiểu Luyến Luyến, nhìn nổi da gà.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con nhớ Thôn Linh Quyết mà ba đã dạy con không? Hiện tại ba bày tụ linh trận cho con, con hấp thu nhé!”  

 


 

Lâm Phong nói xong, lấy bảy nghìn viên linh thạch ra xếp tụ linh trận!  

 

 

Trong chớp mắt, linh khí trong phòng đã dậm tới mức hóa thành dung dịch!  

 

 

Rõ ràng Tiểu Luyến Luyến cũng rất thích hấp thu linh khí, lập tức sử dụng Thôn Linh Quyết, hấp thu linh khí bốn phía!  

 

 

Không quá mấy phút ngắn ngủi, hơn bảy nghìn viên linh thạch đã bị Tiểu Luyến Luyến hấp thu sạch!  

 

 

Bụng Tiểu Luyến Luyến căng lên, cô bé ợ một cái, nó lại bình thường.  

 

 

“Sao rồi? Cảm thấy thế nào?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Vẫn như trước, bụng to lên, muốn xì hơi!”  

 

 

“Không được lãng phí! Ba thu hoạch chút linh thạch này không dễ đâu!”  

 

 

“À, con biết rồi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu.  

 

 

Lâm Phong lại kiểm tra cơ thể Tiểu Luyến Luyến, phát hiện thoạt nhìn Tiểu Luyến Luyến mới lớn bằng chừng này, nhưng độ dày đã khó mà tưởng tượng nổi!  

 

 

Có thể nói, một đấm của cô bé đủ để đấm chết một Võ Tông, thậm chí là Võ Hồn Cảnh bình thường.  

 

 

Thế này là sao? Một cô bé dễ dàng đập chết được cao thủ võ đạo!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 640


 Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nghi ngờ hỏi:  

 

 

“Ba, hình như con có thể nói chuyện với đám tiểu trùng này.”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, cảm thấy chấn động.  

 

 

Anh còn chưa noi gì, Tiểu Luyến Luyến đã nói tiếp:  

 

 

“Thì ra mấy tiểu trùng đáng yêu này tên Phệ Linh trùng, mẹ chúng nó mới mất không lâu, chúng nó vẫn là trẻ con…”  

 

 

“Ba, chúng nó muốn nhận con làm chủ nhân, đồng ý không ạ?”  

 

Adv

 

“Đồng ý, lập tức đồng ý!” Lâm Phong vội vàng nói.

 

Tiểu Luyến Luyến nghe xong, môi hơi cong lên, vui vẻ nhảy dựng lên, nói với đám tiểu trùng: “Sau này ta chính là chủ nhân của chúng mày!”  

 

“Na na…”  


 

 

Đám tiểu trùng màu xanh phát ra âm thanh như kẹo bông, vui vẻ vây quanh Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Adv

Nhìn thấy vậy, Lâm Phong cảm thấy mình sắp cười lệch mồm luôn rồi!  

 

 

Có đám tiểu trùng này, cơ thể con gái sẽ mạnh hơn.  

 

 

Thực lực của con gái nháy mắt tăng lên một cách đáng sợ!  

 

 

Chỉ là có vài chuyện cần được thông báo.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con nhận đám tiểu trùng này xong, bình thường đừng thả chúng ra để tránh tổn thương người vô tội, biết chưa?” Lâm Phong dặn.  

 

 

“Vâng!” Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với đám tiểu trùng:  

 

 

“Các cục cưng mau vào túi quần áo ta đi!”  

 

 

“Na na…”  

 

 

Một đám Phệ Linh trùng bay thẳng vào túi Tiểu Luyến Luyến.  

 

 

Thấy đám tiểu trùng này nghe lời con gái nói, Lâm Phong hoàn toàn yên tâm!  

 

 

Chỉ là lát sau anh lại nhíu mày.  

 

 

Anh cảm thấy Phệ Linh trùng rất quen tai, hình như từng nghe từ miệng sư phụ rồi!  

 

 

“Hẳn là lão già chỉ thuận miệng nói thôi, không thì mình đã nhớ ra rồi!” Lâm Phong thầm nghĩ.  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc vội vàng bước vào, khi thấy Lâm Phong, gương mặt vui vẻ lập tức trở nên do dự, hình như có gì khó nói.  

 


 

“Có chuyện thì nói, đừng ngại.”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy hơi phức tạp. Anh cảm thấy Trần Y Nặc hiện giờ luôn có vẻ khách sáo, không thoải mái như trước kia.  

 

 

Thực ra anh cũng đoán được suy nghĩ của cô ấy, chính là nghĩ vì hiện tại khoảng cách giữa hai người quá xa nên cô ấy tự ti.  

 

 

Chỉ là Trần Y Nặc không có linh căn, không thể tu tiên, kinh mạch thì chật hẹp, cũng không thể tu võ…  

 

 

Như thế dù có ăn Thối Thể Đan cũng chẳng làm gì được!  

 

 

Dù sao thì dược tính của Thối Thể Đan, một người bình thường khó mà chịu nổi…  

 

 

“À, giờ ba em đang chiêu đãi người của các thế lực lớn ở phòng họp, thực lực của họ đều rất mạnh, ba em không đè nổi, ông nội Bắc Huyền thì đang bế quan.”  

 

 

Nói tới đây, Trần Y Nặc do dự một lát mới tiếp lời: “Cho nên anh có thể qua hỗ trợ không.”  

 

 

“Chút chuyện nhỏ mà em còn do dự với anh.”  

 

 

Lâm Phong cười khẽ, tiến lên nắm tay Trần Y Nặc, nói: “Đi, chúng ta đi gặp họ.”  

 

 

“Ừ.”  

 

 

Trần Y Nặc cảm nhận ấm áp trong lòng bàn tay, hơi gật đầu một cái, cảm thấy an toàn cực kì.  

 

 

“Ba, mẹ, còn con?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến đằng sau chu miệng hỏi.  

 

 

“Con tìm bạn chơi đi.”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 641


Trần Sơn đang ngồi chỗ cao nhất, nhìn đám người phía dưới, lòng bàn tay đổ mồ hôi!  

 

Hiện tại ông ấy mới Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn chưa phải Tông Sư!  

 

 

Mà đám võ giả phía dưới, cơ bản đều là Tông Sư Cảnh, thậm chí có hai Võ Hồn Cảnh…  

 

 

Bọn họ tùy tiện thả ra một luồng khí tức cũng đủ để ông ấy thấy không yên!  

 

 

Adv

Thực ra những người này cũng không phải người của các thế lực lớn ở Vân Xuyên, mà đến từ Nam Lĩnh ở ngay cạnh.  

 

 

Vân Xuyên và Nam Lĩnh bảo vệ lẫn nhau.  

 

 

Thập Vạn Đại Sơn của Vân Xuyên dãy núi Hoành Đoạn của Nam Lĩnh cũng liền kề nhau.  


 

 

Ở dãy Hoành Đoạn của Nam Lĩnh cũng có rất nhiều tông môn lánh đời, chỉ là bọn họ rất đồng lòng, tự xây dựng lên cái gọi là liên minh Nam Lĩnh!  

 

Adv

 

Tương truyền minh chủ của liên minh này là một cao nhân của Vu tộc, thực lực khó lường!  

 

 

Trước kia, chuyện Lâm Phong và mười vạn đại quân ở chiến khu phía Đông giằng co với nhau tuy đã bị phía trên đè xuống không cho tin tức truyền đi nhưng người của thế lực lớn vẫn biết được!  

 

 

Nhất là giới võ đạo Nam Lĩnh, chỉ cần có chút thực lực thì đều biết rất rõ!  

 

 

“Gia chủ, ông cũng biết ý đồ chúng tôi đến đây ngày hôm nay là gặp cậu Lâm! Ông cứ kéo dài thời gian với bọn tôi thế này cũng không ổn lắm đâu?”  

 

 

Một người trung niên mặc đồ trắng nói.  

 

 

Người đó tên Chu Chí Tường, là trưởng lão của nhà họ Chu, là một võ giả Tông Sư Cảnh đỉnh phong!  

 

 

“Chu trưởng lão, không phải tôi không cho mọi người gặp, là mọi người tới không đúng lúc, nó đã đến Thập Vạn Đại Sơn từ trước rồi, chưa về.”  

 

 

Trần Sơn nở nụ cười, biểu hiện gần gũi.  

 

 

Nhưng Chu Chí Tường nghe xong cực kì bất mãn, nói:  

 

 

“Vậy chúng tôi cứ phải ở đây chờ? Chúng tôi đại diện cho liên minh Nam Lĩnh đến thăm hỏi cậu Lâm! Nếu chuyện này truyền ra thì có người còn tưởng nhà ông không để liên minh Nam Lĩnh vào mắt đấy!”  

 

 

“Đừng hiểu lầm!” Trần Sơn vội vàng trả lời. Trong lòng ông ấy cũng đau khổ cực kì.  


 

 

Vốn Nam Lĩnh và Vân Xuyên cũng ngang ngửa nhau, nhưng sau khi các thế lực của Nam Lĩnh liên minh lại, phân phối các loại tài nguyên võ đạo, hơn nữa còn có Vu tộc duy trì, nên giới võ đạo ở Nam Lĩnh phát triển cấp tốc, ngẳn ngủi mấy chục năm đã bỏ xa Vân Xuyên bọn họ!  

 

 

Chỉ là cái này chẳng trách được ai, các thế gia ở Vân Xuyên ngày nào cũng lục đục, nếu như nhà ai có người chuẩn bị đột phá Tông Sư, chưa biết thực hư thế nào cũng sẽ bị chèn ép, thậm chí diệt môn!  

 

 

Các môn phái của Thập Vạn Đại Sơn cũng rời rạc không liên kết, âm thầm tranh đấu!  

 

 

So với Nam Lĩnh đồng tâm hiệp lực, bọn họ đúng là quá kém!  

 

 

“Chu trưởng lão, chúng ta đến đây làm khách, ông cũng đừng nói chuyện kiểu thế, đừng để mất mặt!”  

 

 

Lúc này, một người phụ nữ đồ đỏ lên tiếng.  

 

 

Người đó tên Nguyễn Hồng Nhan, chính là người nhà họ Nguyễn ở Nam Lĩnh.  

 

 

“Tôi làm gì mà mất mặt, chỉ là chờ ở đây quá lâu nên hơi nôn nóng mà thôi.”  

 

 

Chu Chí Tường cười tít mắt nói.  

 

 

Nguyễn Hồng Nhan không phản ứng lại, mà nhìn Trần Sơn mỉm cười nói:  

 

 

“Nếu cậu Lâm đã không có nhà, chúng tôi cũng không sốt ruột."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 642


Còn Trần Sơn thì cau mày!  

 

Ông ấy nhìn qua đám thanh niên đời sau của Nam Lĩnh, khí thế không tầm thường, Thiên Cảnh nhan nhản.  

 

 

Còn Trần Thiên Hủ mạnh nhất nhà bọn họ cũng mới chỉ Hậu Thiên Cảnh, sao mà so được?  

 

 

Chẳng phải là lên chịu đòn cho mất mặt sao?  

 

 

“Thế nào? Nhà họ Trần dù sao cũng được xưng là thế gia võ đạo hàng đầu Vân Xuyên, hôm nay có cậu Lâm nữa, danh tiếng càng cao, sẽ không từ chối chứ?” Nguyễn Hồng Nhan mỉm cười hỏi.

 

Vẻ mặt Trần Sơn khó coi!  

Adv

 

Cuối cùng ông ấy cũng nhận ra đám người này hôm nay tới đây cũng chẳng có ý tốt gì, dường như muốn đè bẹp oai phong của nhà họ!  

 

 

Chỉ là ông ấy không hiểu vì sao đối phương biết Lâm Phong mạnh, nhưng vẫn đến khiêu khích bọn họ?  

 

 

Lẽ nào mục đích thật sự của họ là đối phó với Lâm Phong?  

 

 

Adv

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Sơn chấn động.  

 

 

Nếu đúng như ông ấy đoán vậy chắc chắn liên minh Nam Lĩnh còn có cao thủ siêu cấp đang ngủ đông!  

 

 

“Trần gia chủ, sao ông không nói chuyện? Lẽ nào nhà ông toàn một đám vô dụng, không dám luận võ?”  

 

 

Nụ cười trên mặt Chu Chí Tường biến mất, lạnh lùng nói:  

 

 

“Chúng tôi tìm Lâm Phong, ông nói nó không có nhà! Chúng tôi muốn cùng luận võ ông cũng không đáp ứng! Nhà họ Trần các người thật kiêu ngạo, không để liên minh Nam Lĩnh vào mắt!”  

 

 

“Tôi…  

 

 

Trần Sơn chuẩn bị nói gì thì Trần Thiên Hủ không nhịn nổi, đứng dậy lạnh lùng nói:  

 

 

“Chẳng phải là muốn chèn ép nhà họ Trần này sao? Còn nói đường hoàng như thế! Con trưởng của nhà họ Trần, Trần Thiên Hủ, ai dám đứng ra đánh một trận với tôi?”  

 

 

Dứt lời, trong nhà yên tĩnh một lát, sau đó đám võ giả của liên minh đều bật cười.  

 

 

“Không hổ là con cả nhà họ Trần, có cốt khí!”  

 

 

Nguyễn Hồng Nhan mỉm cười, sau đó quay lại giơ tay với một thanh niên áo đen, nói:  

 

 

“Lư Ninh, lên.”  

 

 

“Vâng, trưởng lão.”  

 


 

Thanh niên Lư Ninh vâng lời bước ra.  

 

 

Đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn Trần Thiên Hủ, giống như đang ra oai, hơi nghiêng cổ phát ra âm thanh rắc rắc.  

 

 

“Đến đi, cảnh giới của cậu thấp hơn tôi ba lần, tôi cho cậu đánh ba chiêu! Nhớ kĩ, chỉ có cơ hội ba lần, lúc tôi ra tay, cậu không ngăn được đâu!”  

 

 

Lư Ninh phách lối ngoắc tay với Trần Thiên Hủ.  

 

 

Trần Thiên Hủ tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng không nói gì thêm.  

 

 

Bởi vì đúng là Lư Ninh mạnh hơn anh ta nhiều, là một võ giả Hậu Thiên tầng bốn!  

 

 

Bây giờ đối phương chấp nhận nhường ba chiêu, vậy phải nắm chắc cơ hội này, đánh bại Lư Ninh, để đám võ giả Lĩnh Nam biết nhà họ Trần không dễ bắt nạt!  

 

 

“Anh, cố lên!”  

 

 

“Anh, đánh chết hắn!”  

 

 

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành hò hét cổ vũ.  

 

 

Người nhà họ cũng vung nắm tay.  

 

 

Trần Thiên Hủ nhìn ánh mắt mong mỏi của người nhà, thở hắt ra một hơi, sau đó một chân đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía Lư Ninh.  

 

 

“Toái Thiết Quyền!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 643


Cho nên một đấm này mà trúng Lư Ninh thì chắc chắn sẽ khiến hắn thương nặng!  

 

 

Nhưng không ngờ đối mặt với một đấm này, Lư Ninh chỉ hơi nghiêng người đi là tránh được!  

 

 

“Lực tay không tệ, đáng tiếc tốc độ quá chậm! Công kích như thế không có tác dụng với tôi!”  

 

 

Lư Ninh thản nhiên nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe xong nheo mắt, cũng không nhụt chí, bay lên trời đạp thẳng về phía ngực Lư Ninh!  

 

 

Một đá này tốc độ cực nhanh, gần như đã tạo thành ảo ảnh trên không trung!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Adv

Trần Thiên Hủ đá mạnh vào ngực Lư Ninh, phát ra tiếng vang trầm đục, nhưng Lư Ninh chỉ lui một bước đã ổn định thân mình!  

 

 

“Tốc độ nhanh hơn nhưng lực quá yếu, đây là thực lực của cậu à?”  

 

 

Lư Ninh vỗ nhẹ bụi trên ngực, thản nhiên nói.  

 

 

Từ đầu tới giờ hắn đều có vẻ thản nhiên, khinh miệt.  

 

 

Điều này khiến người nhà họ Trần nghiến lợi!  

 

 

“Anh có gì mà kiêu ngạo!”  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ cười lạnh một tiếng, quyết định áp dụng tuyệt kĩ của mình.  

 

 

Lúc này, Lư Ninh đột nhiên động, một quyền đánh thẳng về phía Trần Thiên Hủ!  

 

 

Nhanh, chuẩn, độc!  

 

 

Con ngươi Trần Thiên Hủ hơi co lại, hai tay giao nhau muốn ngăn lại chiêu này!  

 

 

Nhưng giây sau mặt anh ta tái nhợt.  

 

 

Bởi vì anh ta phát hiện mình không thể cản nó, khí tức đáng sợ ập đến khiến anh ta run rẩy!  

 

 

Một giây sau, nắm đấm của Lư Ninh đập mạnh lên hai tay Trần Thiên Hủ!  

 

 

“Rắc rắc”, hai bên xương tay của Trần Thiên Hủ gãy ra, cả người bay xa hơn mười mét, cuối cùng nặng nề đập lên ghế, khiến cái ghế gãy vụn!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả Lĩnh Nam đều cười cợt!  

 

 

Trần Sơn, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành đều có vẻ lo lắng, vội tiến lên đỡ Trần Thiên Hủ dậy. Họ phát hiện hai tay Trần Thiên Hủ đã gãy, miệng hộc máu, đã hôn mê!  

 

 

“Anh!”  

 

 

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành đỏ mắt.  

 

 

Khó mà tưởng được anh cả luôn vững chãi như thế lại đột nhiên thua thê thảm!  

 

 

Trần Sơn nhìn về phía Lư Ninh, nói:  

 

 

“Không phải cậu nói sẽ nhường con trai tôi ba chiêu sao? Đột nhiên đánh ra, quả nhiên là đê tiejen1”  

 

 

“Đúng là tôi nói nhường cậu ta ba chiêu, vì tôi nghĩ con trưởng nhà họ Trần cũng có thực lực nhất định, cũng ngang ngửa với tôi! Nhưng tôi thất vọng quá. Mới hai chiêu đã thấy rõ thực lực của cậu ta nên tôi thấy không cần tiếp tục nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi.” Lư Ninh lạnh nhạt đáp.  

 

 

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có vẻ đang dao động chút nào, nhưng cũng chính vì vẻ thản nhiên này khiến người nhà họ Trần hận không thể bóp chết hắn!  

 


 

Đối phương không hề để cậu cả vào mắt, chỉ coi anh ta như đồ chơi mà thôi!  

 

 

Lúc này, Nguyễn Hồng Nhan bỗng nhiên vừa cười vừa nói:  

 

 

“Ha ha, Trần gia chủ cũng đừng nóng giận! Lúc luận võ, bị thương tàn phế là điều khó tránh khỏi, không biết tiếp theo nhà ông sẽ phái ai ra?”  

 

 

Gương mặt Trần Sơn u ám vô cùng, không biết đáp lại thế nào.  

 

 

Trần Thiên Hành muốn báo thù cho anh cả, vì vậy nóng nảy hét lên:  

 

 

“Tôi lên!”  

 

 

“Không được!”  

 

 

“Thiên Hành, cậu mới Địa Cảnh, lên thì được gì!”  

 

 

Mọi người đều đổi sắc mặt, khuyên can.  

 

 

Trần Thiên Hành nắm chặt hai tay, mắt nhìn chòng chọc vào Lư Ninh nói:  

 

 

“Người nhà họ Trần ai cũng là hảo hán, không ai nhu nhược!”  

 

 

“Địa cảnh?”  

 

 

Lư Ninh phá lên cười, lắc đầu nói:  

 

 

“Xem ra nhà này không có người rồi. Thế gia võ đạo đệ nhất Vân Xuyên là giả ư?”  

 

 

Lúc này, Lâm Phong và Trần Y Nặc chậm rãi đi đến.  

 

 

Nhìn thấy mọi việc, Trần Y Nặc đột nhiên tái mặt. Cô ấy nhớ lúc mình rời đi còn bình thường, sao lại đột nhiên đánh nhau!  

 

 

“Anh, anh sao vậy?”  

 

 

Trần Y Nặc chạy tới cạnh Trần Thiên Hủ, vẻ mặt lo lắng hỏi.  

 

 

Trần Thiên Hủ cười một tiếng, không đáp.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 644


Trần Thiên Hủ hé môi định nói gì nhưng cuối cùng chỉ cười khổ!  

 

 

Tài nghệ không bằng người, anh ta nói gì được đây?  

 

 

“Anh rể, là hắn, hắn đánh anh cả bị thương!”  

 

 

Trần Y Thủy chỉ Lư Ninh, lớn tiếng kể lại chuyện vừa nãy.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, cũng nhìn Lư Ninh.  

 

 

Lư Ninh thấy Lâm Phong nhìn mình, trong lòng căng thẳng.  

 

Adv

 

Người có tên, cây có bóng!  

 

 

Bây giờ danh tiếng của Lâm Phong không chỉ ở Vân Xuyên nữa, cũng vang dội cả Nam Lĩnh của hắn rồi, nhân vật như thế hắn không đối phó nổi.  


 

 

Nghĩ vậy, Lư Ninh kìm nén sự sợ hãi, nói:  

 

 

“Nếu vậy đây là cậu Lâm đúng không? Trước đó tôi và Trần Thiên Hủ luận bàn võ nghệ thôi.”  

 

Adv

 

“Luận bàn?”  

 

 

Lâm Phong giương mắt lên, đột nhiên giơ tay, túm lấy Lư Ninh, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Lâm Phong tôi cũng thích so tài lắm!”  

 

 

Lư Ninh nổi cả da gà. Đây là thực lực của Lâm Phong ư? Chỉ ngoắc tay một cái, hắn đã bị túm được, thử vận chuyển năng lượng trong cơ thể nhưng cũng không dùng được.  

 

 

“Cậu Lâm, đối thủ của cậu không phải là tôi! Nếu muốn so thì liên minh Nam Lĩnh tôi còn có…”  

 

 

Lư Ninh ép bản thân bình tĩnh, hắn không tin Lâm Phong sẽ giết mình!  

 

 

“Rắc!”  

 

 

Lâm Phong bẻ gãy cổ Lư Ninh, tiện tay ném thi thể xuống đất, sau đó nhìn đám người Nguyễn Hồng Nhan, hỏi:  

 

 

“Còn ai muốn lên?”  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả liên minh Nam Lĩnh đều giật mình, vẻ mặt giận dữ!  

 

 

Bọn họ không ngờ Lâm Phong vừa tới đã giết người!  

 

 

“Lâm Phong, hôm nay dù cậu vang danh khắp giới võ đạo, đánh một hậu bối như thế có mất mặt quá không?”  

 

 

Cao Chí Tường lạnh lùng nói.  

 

 

“Ra đây nói.” Lâm Phong nhìn Cao Chí Tường.  

 

 

Cao Chí Tường căng thẳng, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phong lại hơi sợ hãi.  

 

 

Nhưng lát sau ông ta tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình cũng là trưởng lão, giờ có nhiều đồng liêu đang nhìn mình như thế, nếu không dám đứng ra chẳng phải buồn cười lắm sao?  

 

 

Vì vậy Cao Chí Tường cười lạnh đứng dậy.  

 

 

“Tôi đứng ra thì cậu định làm gì? Tôi cho cậu biết cậu che trời ở Vân Xuyên được chứ không thể nhúng tay vào Nam Lĩnh đâu!”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong tát Cao Chí Tường thành một bãi thịt vụn, như đập chết con ruồi.  

 

 

Lúc Cao Chí Tường xong, anh quét mắt nhìn đám võ giả Nam Lĩnh, nói:  

 

 

“Lên, tiếp tục! Không phải các người thích luận bàn sao? Tôi cũng thích, mọi người cùng chung sở thích! Họ Lâm này bất tài, năm nay ba mươi hai tuổi, cũng coi như thanh niên cùng lứa!”  

 

 

Lúc này, không khí tĩnh lặng!  

 

 

Người nhà họ Trần đã quen cách xử lý của Lâm Phong, cho nên bình tĩnh hơn một chút.  

 

 

Người bên Nam Lĩnh lại mờ mịt.  

 

 

Làm gì có ai làm việc thế này?  

 

 

Dù hai bên không vừa mắt nhau, tranh đấu gay gắt cũng không đến mức vừa xuất hiện đã giết người chứ?  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top