Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Dịch 

Chương 265


Trong mắt Tây Môn Xuy Phong, Khỉ Ốm và Miêu Vô Song đều xẹt qua một tia sáng, rối rít nói:  

 

 

“Đã vậy thì ông cứ tiếp tục đi!”  

 

 

“Đúng vậy, anh Vương, nếu ông có thể hỏi được cái gì thì từ sau này ông là người cầm đầu đội ngũ của chúng ta!”  

 

 

“Cái này lát nữa chúng ta thương lượng tiếp.” Vương Minh khiêm tốn trả lời một câu, miệng nở nụ cười.  

 

 

Adv

Đây là điều lão ta muốn!  

 

 

Chỉ khi nào lão ta cầm đầu mấy người này, họ nghe lời lão ta thì mới dễ hành động!  

 

 


Sau đó, Vương Minh rút một con dao găm ra, đâm mạnh lên đùi Diệp Thiên Tâm một cái.  

 

 

“Phụt.”  

 

Adv

 

Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.  

 

 

Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Thiên Tâm đã bất tỉnh phải hít một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo lại.  

 

 

Lão ta mở to mắt, nhìn chằm chằm Vương Minh, gằn từng chữ nói:  

 

 

“Vương Minh, có bản lĩnh thì cho tao chết luôn đi!”  

 

 

“Được chứ! Mày muốn chết, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện, chỉ là trước đó mày nên nghe lời, trả lời vấn đề của tao đã.”  

 

 

Vương Minh  cười khẽ.  

 

 

“Mày dẹp luôn ý định đó đi! Tao sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào!” Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói.  

 

 

Đối mặt với kẻ thù, lão ta khó giữ được tỉnh táo.  

 

 

Mỗi khi nhớ tới cảnh người thân chết sạch, lão ta hận không thể nuốt gan uống máu, bầm thây vạn đoạn tên Vương Minh này.  

 

 

“Thật?”  

 

 


Vương Minh nhướn mày, chợt rút con dao găm trên người Diệp Thiên Tâm ra, sau đó đâm mạnh xuống  mu bàn tay của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Mũi dao lập tức chọc thủng mu bàn tay Diệp Thiên Tâm. Sau đó Vương Minh xoay mạnh con dao một cái.  

 

 

“A!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm kêu lên thê lương thảm thiết, trong miệng toàn là máu tươi, cơ thể run rẩy kịch liệt như bị bệnh kinh phong, sống không bằng chết.  

 

 

Lão ta hận không thể hôn mê luôn, nhưng cơn đau điếng người này luôn kích thích thần kinh lão ta, nên lão ta luôn trong trạng thái tỉnh táo.  

 

 

Hình ảnh này khiến đám người Tây Môn Xuy Phong phải nheo mắt lại.  

 

 

Vương Minh này quả nhiên là kẻ lòng dạ ác độc!  

 

 

“Diệp Thiên Tâm… Mày cảm thấy mày làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng bằng nói cho tao biết, tao sẽ cho mày chết thoải mái, thậm chí cho mày được toàn thây, sao hả?” Vương Minh cười nói.  

 

 

“Vương Minh, mày sẽ không chết tử tế! Mày cưỡng hiếp con gái tao, giết cả nhà tao! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Nhà họ Vương mày sẽ có một ngày rơi vào kết cục giống nhà tao!” Diệp Thiên Tâm gào thét thảm thiết, trong mắt chảy ra huyết lệ.  

 

 

“Báo ứng? Tư tưởng của mày vẫn ngu như thế à! Báo ứng chỉ xảy ra với kẻ yếu, đối với kẻ mạnh, không có báo ứng nào cả!”  

 

 

Vẻ mặt Vương Minh đầy khinh thường, thản nhiên nói:  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 266


 Vương Minh nhìn Diệp Thiên Tâm bị tức hộc máu, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ, lão ta mỉm cười nói:  

 

“Được rồi, tao hỏi mày một lần cuối, mày đến nhà họ Tằng để làm gì? Chỉ cần mày chịu nói ra, tao đảm bảo sẽ không hành hạ mày nữa, hơn nữa tao còn noi cho mày biết một bí mật nhỏ.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy từ từ nhắm hai mắt lại.  

 

 

Không gì buồn bằng lòng đã chết!  

 

 

Adv

Lão ta thực sự mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm gì, mặc cho Vương Minh hành hạ đi, dù lão ta bị lăng trì cũng không sao cả.  

 

 

Hiện tại lão ta chỉ hi vọng sau khi mình chết, Lâm Phong sẽ báo thù cho mình!  

 

 

Như vậy ở dưới địa ngục lão ta cũng không hận nữa.  


 

 

“Diệp Thiên Tâm, con gái của em gái Diệp Thiến của mày vẫn đang trong tay tao, mày nhất định phải như thế này ư?” Vương Minh đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy mở bừng hai mắt ra, nhìn chòng chọc vào Vương Minh, gằn giọng hỏi:  

 

 

“Mày nói cái gì?”  

 

 

“Trước kia khi tao dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Diệp thì thấy một cô bé còn nằm trong tã lót… Tao nhân từ nương tay, đưa nó về nhà! Giờ con bé ấy đã được hai mươi mấy tuổi, trổ mã xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều động lòng người, quả thực giống hệt em gái Diệp Thiến của mày. Nó còn chưa biết thân phận của mình, vẫn coi tao như cha! Ngày nào cũng gọi cha ơi cha ơi. Tao vẫn luôn nghĩ lúc nào thì nên hái đóa hoa xinh đẹp ấy xuống, để con bé gọi cha trên giường, hương vị đó không biết có tuyệt vời hơn vợ mày trước kia không?” Vương Minh tấm tắc nói.  

 

 

Vừa dứt lời, Diệp Thiên Tâm cũng không nhịn được nữa, lão ta giãy dụa, âm thanh giống như ma quỷ dưới địa ngục, thê lương quát:  

 

 

“Vương Minh, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, mày là cái thứ không bằng súc sinh!”  

 

 

Cách đó không xa, ba người kia cũng cực kì khiếp sợ.  

 

 

“Vương Minh này quả thực quá biến thái, dù tôi biến thái cũng thấy lão ta biến thái!”  

 

 

“Diệp Thiên Tâm này cũng không may, chọc phải kẻ điên như Vương Minh!” Tây Môn Xuy Phong thở dài một hơi.  

 

 

“Được rồi, mày cảm thấy mày có thể giết được tao à?” Vương Minh không cho là đúng.  

 

 

Lão ta giống như một vị thần ở trên cao, nhìn xuống Diệp Thiên Tâm, nói:  

 

 

“Diệp Thiên Tâm, bây giờ không phải mày nên nói Tằng Tam Thủy và mày nói chuyện gì sao?”  


 

 

“Tao muốn gặp con bé.” Diệp Thiên Tâm đỏ mắt nói.  

 

 

“Có thể!”  

 

 

Vương Minh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi, lát sau trên màn hình xuất hiện một cô bé xinh đẹp động lòng người.  

 

 

Cô gái ngọt ngào hỏi:  

 

 

“Cha, muộn như vậy rồi cha gọi con làm gì?”  

 

 

“Không có việc gì, không phải là cha nhớ con thôi sao! Nào, để cha cho con thấy một người.”  

 

 

Vương Minh mỉm cười, sau đó để camera ngay mặt Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn cô gái trên điện thoại di động, lập tức gào khóc.  

 

 

Là con gái của em gái!  

 

 

Chắc chắn là vậy!  

 

 

Nơi mi tâm giống em gái như đúc…  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 267


Sau khi cúp máy, Vương Minh nhìn về phía Diệp Thiên Tâm bằng ánh mắt đùa cợt, lão ta từ tốn nói:  

 

 

"Sao hả? Tao cũng cho mày thấy rồi đó! Giờ mày có thể nói cho tao biết lúc trước mày đi tìm Tăng Tam Thủy làm gì không hả?"  

 

 

"Tao có thể kể mày nghe, nhưng mày bắt buộc phải thả cháu gái ruột tao ra."  

 

 

Giọng nói của Diệp Thiên Tâm khàn khàn.  

 

 

Trong lòng lão ta vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.  

 

 

Adv

Bây giờ thì lão ta làm gì được chứ?  

 

 

"Thả ra?"  

 

 


Vương Minh không nhịn được bật cười một tiếng.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày phải hiểu rõ một điều này! Bây giờ tao là ba của con bé, mày nói xem liệu con bé có rời xa tao không?"  

 

 

Adv

"Cùng lắm tao cũng chỉ có thể đảm bảo với mày là sau này sẽ đối xử tốt với con bé, coi con bé như cục cưng áo bông nhỏ, cho con bé được ăn toàn thịt, không phải khổ sở!"  

 

 

"Vương! Minh!"  

 

 

Hơi thở Diệp Thiên Tâm dồn dập, đôi tay nắm chặt lại.  

 

 

Mu bàn tay lúc nãy bị dao đâm giờ lại bỗng nhiên rách ra, máu thịt be bét, nhưng lão ta lại như không cảm nhận được gì cả!  

 

 

Cơ thể có đau đớn đến nhường nào cũng vẫn thua xa nỗi đau trong lòng!  

 

 

Giờ phút này ông ta ước gì mình là một võ giả Tiên Thiên cảnh biết bao, nếu vậy ông ta có sẽ đè cái tên chó má Vương Minh này xuống đất mà mài thật mạnh!  

 

 

Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế!  

 

 

Trong lòng giằng co một hồi, sau đó Diệp Thiên Tâm bình tĩnh nói:  

 

 

"Tao tới nhà họ Tăng chỉ để nghe ngóng chuyện nhà họ Trần mà thôi, Tăng Tam Thủy cũng không nói gì với tao về chuyện mộ ẩn của tiên nhân cả."  

 

 

"Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?"  

 

 

Vương Minh hỏi.  

 

 

"Đương nhiên là nhà họ Trần nổi tiếng nhất vùng Vân Xuyên, nhà họ Trần của Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền!"  

 

 


Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm đờ đẫn, lão ta đã chấp nhận số phận.  

 

 

Nghe Diệp Thiên Tâm nói vậy, Vương Minh nhíu mày.  

 

 

Nhóm ba người Tây Môn Xuy Phong, Miêu Vô Song, Khỉ Ốm ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Nhà họ Trần chính là một con quái vật khổng lồ ở vùng Vân Xuyên!  

 

 

Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền còn là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù đã không lộ diện suốt vài chục năm nhưng trong giới võ đạo vẫn còn truyền thuyết về Bắc Huyền vương!  

 

 

Điều này đủ để chứng minh nhà họ Trần kinh khủng cỡ nào!  

 

 

"Mày nghe ngóng chuyện nhà họ Trần làm gì!"  

 

 

Vương Minh lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Mày không cần hỏi nhiều chuyện này làm gì! Dù sao thì cũng không hề liên quan gì tới hầm mộ tiên nhân cả."  

 

 

Diệp Thiên Tâm nói xong lại khàn giọng nói:  

 

 

"Vương Minh, chỉ hy vọng mày có thể nói lời giữ lời, đối xử tốt với đứa cháu gái nhỏ của tao tốt một chút, nếu không dù Diệp Thiên Tâm tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!"  

 

 

Vương Minh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng:  

 

 

"Mày yên tâm, sao tao có thể đối xử tệ với một người đẹp yêu kiều như con bé được? Tao không chỉ đối xử tốt với con bé, mà còn cho cả những người khác cũng đối xử tốt với con bé! Đảm bảo sẽ khiến nó thoải mái."  

 

 

"Mày, ý mày là gì?"  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 268


 Lão ta có thể nhận thấy hẳn là Diệp Thiên Tâm không nói láo, lão ta không biết chuyện mộ ẩn của tiên nhân thật.  

 

 

Điều này khiến kế hoạch của lão ta rơi vào hư vô, tâm trạng cũng tệ đi hẳn.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày có thể chết đi rồi!"  

 

 

Vương Minh không còn chơi liều nữa, lão ta chuẩn bị xử lý Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, vài tiếng "tách tách tách" vang lên, cổng chính nhà xưởng bị người bên ngoài đẩy ra.  

 

 

Adv

Đám người nhao nhao nhìn về phía đó, thì thấy một thanh niên mặc áo trắng đường hoàng bước vào.  

 

 

"Đêm hôm khuya khoắt mà náo nhiệt thật đấy!"  

 


 

Lâm Phong vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên chiếc ghế sắt.  

 

 

Điều này khiến anh hơi kinh ngạc!  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm vẫn chưa chết?  

 

 

Lúc đó trong điện thoại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, anh còn tưởng rằng Diệp Thiên Tâm chết rồi chứ!  

 

 

Chỉ là trông bộ dạng này của Diệp Thiên Tâm thì đoán chừng đã bị tra tấn không ít rồi!  

 

 

Đáng thương thật!  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Cùng lúc này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, trong lòng lão ta quả thật không thể tin nổi.  

 

 

Lúc nãy cậu Lâm vẫn đang ở Kim Lăng mà!  

 

 

Mà Kim Lăng cách Vân Xuyên tận hơn một nghìn cây số, cho dù có đi máy bay thì cũng phải mất hơn hai tiếng!  

 

 

Cậu Lâm chạy qua đây kiểu gì?  

 

 

Chỉ chốc lát, mũi lão ta đã chua xót, không kìm được mà rơi nước mắt.  

 

 

Vừa nãy lão ta đã chấp nhận số phận chờ chết rồi, không ngờ rằng lúc này cậu Lâm lại xuất hiện!  


 

 

Người đàn ông nào cũng có một ánh sáng tín ngưỡng trong lòng mình!  

 

 

Còn cậu Lâm chắc chắn là ánh sáng trong cuộc đời u ám của lão ta...  

 

 

"Cậu là ai?"  

 

 

Lúc này, Vương Minh lên tiếng.  

 

 

Đôi mắt của lão ta tùy ý quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

 

Sau khi phát hiện ra Lâm Phong không có bất cứ khí tức võ đạo nào thì vẻ mặt lão ta lập tức bình tĩnh lại.  

 

 

Mặc dù không biết sao mà Lâm Phong có thể tìm đến nơi này, nhưng mà cũng không cần thiết phải quá để ý tới một người thậm chí còn chẳng phải một võ giả làm gì, sau khi hỏi rõ lai lịch thì tiện tay đập chết thôi.  

 

 

Có một người ở hiện trường vẻ mặt tái nhợt, toàn thân rét run.  

 

 

Người này chính là cô nàng xấu xí Miêu Vô Song!  

 

 

Vì ngay khi Lâm Phong vừa bước vào, cổ trùng chúa trong người cô ta lại xuất hiện phản ứng vô cùng khủng hoảng! Cảm giác này như thể gặp phải thiên địch mà mình không thể nào chiến thắng được vậy!  

 

 

Trong tộc Vu, mỗi một cổ sư đều nuôi nấng một cổ trùng chúa riêng của mình.  

 

 

Cổ trùng chúa này được sản sinh ra từ cuộc chém giết giữa muôn vạn cổ trùng, lấy máu tươi của cổ sư làm bí pháp nuôi dưỡng của tộc Vu.  

 

 

Bởi vậy giữa cổ trùng và cổ sư có thể nói là tâm mạch tương liên, cổ trùng có bất cứ tâm trạng gì thì cổ sư đều có thể cảm nhận được ngay!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 269


 Thế này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là người thanh niên trước mặt đây ít nhất cũng phải là một bậc đại năng Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Sở dĩ những người bên mình không nhìn ra được khí tức võ đạo trên người đối phương cũng chỉ là vì đối phương quá mạnh!  

 

 

Một cường giả đã cố ý che giấu đi hơi thở của mình, đương nhiên kẻ yếu sẽ không cảm nhận được!  

 

 

"Tôi là ai mà ông cũng không biết sao?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hờ hững đi về phía Vương Minh, nói đúng ra thì là đi về phía Diệp Thiên Tâm, bởi vì Vương Minh đang ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Nực cười? Tôi nên biết cậu à?"  

 

 

Vương Minh nheo mắt lại, tay phải lại đang lén lút tích tụ lực, chỉ chờ ngay khi Lâm Phong bước tới là sẽ cho một đòn trí mạng!  


 

 

Tính cách của lão ta vô cùng cẩn thận!  

 

 

Adv

Cho dù trông Lâm Phong chỉ như một người bình thường, ông ta cũng phải dùng hết toàn lực, một đòn dứt điểm!  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại phất tay với lão ta.  

 

 

Vương Minh chỉ cảm thấy phần bụng như bị một chiếc ô tô đang phóng đi với tốc độ cao đâm thẳng vào, cả người bay ra ngoài ngay lập tức, đậm mạnh vào giàn thép phế liệu trong nhà xưởng.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Giàn thép vỡ tan chỉ trong nháy mắt, Vương Minh thì hộc ra một ngụm máu tươi, lão ta vùng vẫy trên mặt đất hồi lâu mà vẫn không thể bò dậy.  

 

 

"Lá gan ông to đấy, dám động tới người của tôi, thậm chí đến tôi là ai mà ông cũng không biết?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Thấy vậy.  

 

 

Mấy người đang ở đó đều hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Tây Môn Xuy Phong và Khỉ Ốm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

Nội lực ngoại phóng!  

 

 

Hóa ra thằng nhóc này lại là một cao thủ Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ dừng lại ở bậc một!  

 

 


Chỉ là hai tên đó cũng không sợ, nếu bọn chúng hợp lại thì cho dù có là Hậu Thiên bậc bốn bậc năm, bọn chúng cũng không phải sợ!  

 

 

Toàn thân Miêu Vô Song như mềm nhũn ra, cô ta lặng lẽ đi gần tới cửa chính, chuẩn bị lén trốn đi.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô ra một cái.  

 

 

Cơ thể cô ta lập tức cứng đờ lại, chỉ cảm thấy như đang bị một con thú dữ Hồng Hoang liếc nhìn, máu trong người như muốn đóng băng lại!  

 

 

Kia là một đôi mắt gì vậy chứ!  

 

 

Sâu lắng, bí ẩn, không thể thấy đáy...  

 

 

Cơ thể Miêu Vô Song lạnh băng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một nỗi tuyệt vọng lan ra khắp toàn thân, ngay cả cổ trùng chúa trong người cô ta cũng như đã chết rồi vậy, nó hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cô ta nữa!

 

"Ông đúng là cái đồ vô dụng, tôi cứu ông mấy lần rồi hả?"  

 

Lâm Phong đi lại gần, tùy ý vung tay lên, tháo dây trói ra cho Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Cơ thể Diệp Thiên Tâm run lên.  

 

 

Không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động.  

 

 

Còn về phần lời nói lạnh lùng của cậu Lâm, với lão ta giờ đây thì đúng là như tiếng trời, lão ta chỉ ước gì được nghe mỗi ngày.  

 

 

"Cậu Lâm, tôi..."  

 

 

Diệp Thiên Tâm muốn nói cái gì, nhưng lúc này đây một cơn choáng váng ập đến đầu lão ta, khiến mắt lão ta tối sầm lại, ngã nhào vào trong lòng Lâm Phong.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 270


 Mặc dù giờ phút này Lâm Phong chỉ muốn đập chết Diệp thiên Tâm, nhưng anh vẫn độ một chút linh khí qua cho lão ta.  

 

 

Sau khi Diệp Thiên Tâm được thấm linh khí thì lập tức tốt lên hẳn, lão ta vội vàng nói:  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"  

 

 

Lâm Phong đẩy Diệp Thiên Tâm trong lòng ra, rồi lùi về sau bảy tám bước, giữ một khoảng cách an toàn.  

 

Adv

 

"Là thế này!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm kể hết mọi chuyện ra, vẻ mặt lão ta đầy vẻ oán hận.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Không ngờ rằng lão Vương Minh này còn biến thái hơn cả mình!  

 

Adv

 

Mình cùng lắm cũng chỉ đi diệt cả nhà người ta thôi, mà lão Vương Minh không những diệt cả nhà người ta, mà còn muốn lấn hiếp vợ con người ta, thậm chí đến cả bé gái nằm trong tã lót mà cũng muốn phải về, lên kế hoạch bắt đầu nuôi dưỡng bé con!  

 

 

"Có phải ngài hơi quá đáng quá rồi không! Đang coi ba người chúng tôi như không tồn tại đó à?"  

 

 

Lúc này, Tây Môn Xuy Phong không nhìn nổi nữa, hắn ta lạnh lùng nói.  

 

 

"Người kia là ai?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Người này là Tây Môn Xuy Phong!"  

 

 

"Tôi mới chỉ nghe nói tới Tây Môn Xuy Tuyết, Xuy Phong thì chưa nghe bao giờ, là tiệm cắt tóc à?"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Con mẹ mày muốn chết à!"  

 

 

Mặt Tây Môn Xuy Phong đỏ bừng lên, lập tức rút thanh trường đao của mình ra.  

 

 

Trên đời này hắn ta ghét nhất là bị người khác lấy tên mình ra đùa cợt!  

 

 

Lâm Phong đã chạm phải cái vảy ngược của hắn ta rồi!  

 

 

"Bá đao trảm!"  

 

 

Tây Môn Xuy Phong nổi giận gầm lên một tiếng, nện mạnh một đao xuống, đao khí vô tận bay giữa không trung tạo thành một lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ, như là muốn hủy diệt đất trời, nó hung hăng lao về phía Lâm Phong!  

 

 

Có thể thấy quả thực Tây Môn Xuy Phong cũng không yếu, đao pháp của hắn ta rất mạnh!  

 

 

Bá đao vừa chém xuống, đao khí biến hóa, cuồng phong gầm thét, không thẹn với hai chữ "Xuy Phong"!  

 

 

Nhưng mà đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Phong lại chẳng động đậy gì cả.  

 

 

Khi lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ kia cách Lâm Phong khoảng chừng một mét, nó lại đột nhiên dừng lại như gặp phải chướng ngại vật nào vậy, rồi một tiếng "răng rắc", nó hóa thành từng hạt mưa ánh sáng rải rác.  

 

 

"Bá đao trảm của cậu rất xứng với tên của cậu đó, chẳng trách tên cậu lại là Xuy Phong!"  

 

 

Lâm Phong nói rồi đưa tay ra nắm lấy Tây Môn Xuy Phong từ xa.  

 

 

"Bùm!"  

 

 

Tây Môn Xuy Phong lập tức nổ tung thành một quả cầu máu sương.  

 

 

Nhìn thấy vậy, khỏi cần phải nói, kể cả Khỉ ốm, Miêu Vô Song cùng với Vương Minh đang nằm dưới đất, hay là Diệp Thiên Tâm thì đều co con ngươi lại.  

 

 

Lão ta biết rõ cậu Lâm rất mạnh, nhưng lại không ngờ rằng đã mạnh tới mức này!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 271


 Đúng lúc này.  

 

Khỉ Ốm đã nhận ra có điều gì đó không đúng, gã ta không chút do dự mà bỏ rơi mấy người đồng đội, chạy ra ngoài như bay.  

 

 

"Thần hành bộ!"  

 

 

Đây là thuật di chuyển mà Khỉ Ốm biết, một khi đã thi triển thì người sẽ nhẹ như chim yến, một bước đi được mấy trăm mét, kể cả cao thủ Tiên Thiên cảnh bình thường muốn bắt gã ta cũng chẳng thể bắt dễ dàng được!  

 

 

Cứ thế, chỉ trong chốc lát.  

 

 

Adv

Khỉ Ốm đã chạy xa mấy trăm mét, cả bóng người đều biến mất trong bóng tối mênh mông.  

 

 

Khi mọi người ở đây cho rằng Khỉ Ốm đã trốn thoát thành công rồi, thì trong màn đêm mênh mông ấy lạy đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khỉ Ốm.  

 

 

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy, Miêu Vô Song biết ngay rằng Khỉ Ốm đã chết rồi!  


 

 

Nhưng rõ ràng vừa nãy cô ta không nhìn thấy thanh niên trước mặt này ra tay mà, Khỉ Ốm chết kiểu gì được?  

 

 

Adv

Đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía cô ta.  

 

 

Trái tim cô ta run lên, lập tức quỳ xuống không chút do dự, run rẩy nói:  

 

 

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! Tôi không làm hại Diệp Thiên Tâm, tôi vô tội! Tôi thật sự không muốn chết đâu!"  

 

 

"Òm ọp òm ọp..."  

 

 

Một đống con côn trùng màu vàng phân cũng nhảy ra, chúng phát ra những tiền "òm ọp" cầu xin tha thứ.  

 

 

Lâm Phong thấy thế thì hơi kinh ngạc, có hứng thú hỏi:  

 

 

"Cô còn là cổ sư cơ à?"  

 

 

"Đúng thế! Tôi là cổ sư tộc Vu đời thứ chín mươi tám, Miêu Vô Song, cầu xin tiền bối nể tình tộc tôi mà tha cho tôi một mạng! Tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì có hại cho Diệp Thiên Tâm cả!"  

 

 

Miêu Vô Song run rẩy nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với mấy con côn trùng màu vàng phân kia, con côn trùng nhỏ "òm ọp" bay vào trong tay anh, tỏ ra rất ngoan ngoan.  

 

 

Lâm Phong bóp một cái.  

 

 

Mềm mềm, trơn bóng, dẻo dẻo.  


 

 

Cảm giác... Cảm giác cứ như đang bóp một đống phân.  

 

 

Đây là cổ trùng sao? Hình dáng kỳ cục thật đấy!  

 

 

Trong mắt Lâm Phong hiện lên vẻ kỳ lạ.  

 

 

Mặc dù lúc trước ở trên núi, lão già cũng đã nói với Lâm Phong về chuyện cổ sư của tộc Vu, nhưng anh chưa từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên thấy, lại cảm thấy khá hứng thú.  

 

 

"Ông cảm thấy nên xử lý người này thế nào?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì căng thẳng.  

 

 

Lời nói này của cậu Lâm nghe thì có vẻ như đang hỏi ý kiến mình, nhưng thật ra là đang nói cho mình biết, anh không có ý định giết người phụ nữ này!  

 

 

Nếu như lão ta không có mắt nhìn tốt thì đoán chừng là sẽ gặp rắc rối mất!  

 

 

"Cậu Lâm, người này không thù không oán gì với tôi, không nhất thiết phải giết chóc thêm!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm vội vàng nói.  

 

 

"Không ngờ ông cũng là một người thiện lương đấy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 272


Miêu Vô Song vội vàng nói.  

 

"Cái gì cũng được thật sao?"  

 

 

Lâm Phong quan sát Miêu Vô Song từ trên xuống dưới.  

 

 

Trong lòng Miêu Vô Song căng thẳng, khẩn trương nói:  

 

 

"Tiền bối, mặc dù thân hình tôi khá đẹp, nhưng mặt mũi tôi lại rất xấu."  

 

Adv

 

"Tôi biết cô xấu, không cần phải nhấn mạnh! Đưa cái túi đeo bên hông cô cho tôi."  

 

 

Lâm Phong nói rồi ném Tiểu Hoàng lại cho Miêu Vô Song.  

 

 


Miêu Vô Song chần chờ một lát rồi vẫn đưa túi cho Lâm Phong.  

 

 

Trong túi rõ ràng là có tám viên linh thạch, cô ta mua về để nuôi cổ trùng, mặc dù cô ta không biết Lâm Phong muốn thứ này làm gì, nhưng cô ta cũng không dám hỏi.  

 

Adv

 

"Được! Cô có thể đi được rồi!"  

 

 

Lâm Phong cất tám viên linh thạch đi, từ tốn nói.  

 

 

Miêu Vô Song ngạc nhiên khẽ gật đầu, sau đó vội vàng chạy như bay trốn ra khỏi nhà xưởng, biến mất trong màn đêm tối vô tận.  

 

 

Lâm Phong đưa mắt nhìn Miêu Vô Song rời đi, nhưng trong lòng thì suy ngẫm.  

 

 

Theo như lão già nói thì tộc Vu là một tộc rất lợi hại, có tổng cộng mười hai chi, chi nào cũng không tầm thường, cổ trùng cũng chỉ là một trong số các chi thôi!  

 

 

Sở dĩ anh thả Miêu Vô Song cũng là vì muốn lấy cơ hội sau này đi hỏi thăm tộc Vu một chút, thử thăm dò cái gia tộc thần bí này!  

 

 

"Cho ông mười phút để giải quyết ân oán cá nhân! Quá giờ tôi không đợi."  

 

 

Lâm Phong nói với Diệp Thiên Tâm một câu, sau đó đi ra khỏi nhà xưởng.  

 

 

Mối hận thù giữa Diệp Thiên Tâm và nhà họ Vương đúng là rất sâu đậm!  

 

 

Mà Vương Minh đã mất khả năng hành động rồi, thế thì để Diệp Thiên Tâm trút giận hết luôn đi.  

 

 

...

 

Lâm Phong vừa đi ra bên ngoài thì đã nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Vương Minh vang lên trong nhà xưởng.  

 

Ngoài tiếng kêu thê thảm ra thì còn có mấy tiếng "phụt", "phụt", điều này khiến vẻ mặt Lâm Phong có hơi quái dị, anh không kìm được mà dùng thần thức quét một vòng.  


 

 

Lại phát hiện ra Diệp Thiên Tâm đang cầm dao găm hung hăng đâm vào bụng Vương Minh.  

 

 

"Chán òm, còn tưởng là đang làm gì nữa chứ!"  

 

 

Lâm Phong lắc đầu xóa bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, anh đốt một điếu Cửu Ngũ Chi Tôn, rít một hơi vô cùng thoải mái.  

 

 

Thuốc lá đương nhiên là lấy từ khách sạn lúc trước ở!  

 

 

Thật ra, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc.  

 

 

Mà hồi đại học thì anh lại hút rất thường xuyên, có điều luôn hút Đại Tiền Môn rẻ tiền nhất, lúc đó chỉ có ba tệ rưỡi một bao, bây giờ chắc là đã lên giá rồi.  

 

 

"Phù..."  

 

 

Lâm Phong hít vài hơi rồi vứt điếu thuốc đi.  

 

 

Đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì, thỉnh thoảng hít vài hơi, cảm nhận lại ký ức trước kia là được rồi!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong lại bắt đầu nghĩ tới người thần bí đã cứu cha mẹ mình, nhưng càng nghĩ lại càng không có đầu mối gì, khiến anh không khỏi có hơi buồn lòng  

 

 

Cứ như vậy, ước chừng qua bảy tám phút sau, Diệp Thiên Tâm tràn đầy tinh thần bước ra ngoài.  

 

 

"Giải quyết xong rồi?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 273


 "Sau đó thì sao? Tiếp theo ông định làm gì?"  

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Tôi muốn đi tìm cháu gái nhỏ của tôi, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Vương!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn Lâm Phong với vẻ mặt chờ đợi.  

 

 

Lâm Phong hiểu rõ ý tứ của Diệp Thiên Tâm, thế là anh bảo Diệp Thiên Tâm duỗi tay phải ra, viết một chữ "Giết" lên lòng bàn tay phải lão ta.  

 

 

Adv

Sau khi chữ "Giết" được viết xong, nó lập tức tỏa ánh vàng rực rỡ, nhưng rồi lại nhanh chóng chìm nghỉm đi, ẩn vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên Tâm biến mất không còn tăm hơi.  

 

 

"Cậu Lâm... Đây là?"  

 

 

Trong lòng Diệp Thiên Tâm đang đảo lộn.  


 

 

"Ông có thể coi nó như một pháp chỉ! Mặc dù chữ này chỉ có thể dùng được ba lần, nhưng đủ để dễ dàng giết toàn bộ nhà họ Vương! Ông phải kiềm chế một chút."  

 

 

Adv

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì lập tức thử cảm nhận, lão ta nhận ra trong lòng bàn tay mình quả đúng là có một nguồn sức mạnh đáng sợ, chỉ cần mình hơi suy nghĩ đến thôi là có thể giải phóng ra.  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm kìm nén sự kích động trong lòng, sau đó do dự một lát, lão ta vẫn nói ra chuyện về mộ ẩn của tiên nhân.  

 

 

"Mộ ẩn của tiên nhân, dãy núi Hoành Đoạn?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt nhanh chóng hơi thay đổi!  

 

 

Chẳng phải lão già được chôn ở dãy núi Hoành Đoạn sao?  

 

 

Mẹ nó, đừng nói là lão già bị người ta đào mộ đó nhé?  

 

 

Bên trong có không ít đồ xịn đâu đó!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lập tức hóa thành một tia sáng bay về phía mộ của lão già.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng không bất ngờ.  

 

 

Bởi vì trước đây lão ta cũng từng nhìn thấy Lâm Phong bay một lần rồi, trong mắt lão ta, Lâm Phong chính là một vị đại năng Tông Sư cảnh!  

 


 

"Trước mắt cứ tạm gác lại chuyện nhà họ Vương đã, bây giờ mình đã có pháp chỉ của cậu Lâm, có thể đi giúp anh Tăng một chút! Năm ấy mình gặp khó khăn, anh Tăng đã cứu mình! Bây giờ đã tới lúc mình báo đáp rồi!"  

 

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Thiên Tâm lóe lên một tia sáng, lão ta chạy nhanh về phía nhà họ Tăng.  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Lâm Phong đã đi tới trước mộ của lão già!  

 

 

Ngôi mộ vẫn giống y đúc như lúc anh ra đi.  

 

 

Nếu có khác, thì đó là ngôi mộ đã mọc lên đôi ba ngọn cỏ xanh.  

 

 

"Xem ra mộ ẩn của Tiên Nhân và mộ của lão già không liên quan tới nhau!"  

 

 

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Bây giờ đã là đêm khuya.  

 

 

Ánh trăng như hoa, gió đêm thổi tới vù vù từ trong thung lũng, thổi tung tóc của Lâm Phong, khiến suy nghĩ của Lâm Phong hỗn độn.  

 

 

"Có nên đào mộ của lão già không nhỉ?"  

 

 

"Chính tay mình chôn lão già xuống, bên trong cũng chôn cất một đống đồ tốt..."  

 

 

Lâm Phong có hơi xoắn xuýt!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 274


 

 "Thật có lỗi thật có lỗi, lão già, thứ lỗi cho tôi vô lễ!"  

 

"Cùng lắm thì sau khi đào mộ ông lên, tôi sẽ gọi ông một tiếng sư phụ!"  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu đào mộ.  

 

 

Ngôi mộ cũng không lớn, chẳng bao lâu sau quan tài đã lộ ra.  

 

 

Nhìn chiếc quan tài gần như mới toanh, vẻ mặt Lâm Phong có hơi phức tạp.  

 

 

Adv

Mấy chuyện như kiểu đào mộ thế này, đúng là vô cùng thất đức!  

 

 

Nếu biết trước thì mình đã không giả khùng giả điên đi chôn nhiều đồ tốt như vậy rồi, bây giờ lại đào lên, đúng là như thằng ngu vậy!  

 

 


"Quên đi, đã đến nước này rồi! Mình còn do dự gì nữa!"  

 

 

Lâm Phong thở hắt ra, rồi mở quan tài ra luôn.  

 

Adv

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

 

Con ngươi anh co lại!  

 

 

Bên trong cỗ quan tài lại không có một cái gì!  

 

 

"Chuyện gì đây?"  

 

 

Lâm Phong hoàn toàn choáng váng.  

 

 

Rõ ràng lúc trước chính anh đã đặt lão già cùng với chiếc túi càn khôn đó vào trong quan tài, sau đó tự tay chôn xuống dưới đất, sao bây giờ lại không có chứ?  

 

 

Lẽ nào bị kẻ khác trộm mất?  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, anh dùng thần thức thăm dò bốn phía, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết gì!  

 

 

Nói cách khác, kể từ sau khi anh rời đi thì hẳn là cũng không có ai khác từng tới đây!  

 

 

Nếu như vậy...  

 

 

Thì cái xác và túi càn khôn trong quan tài đâu?  

 

 

Lâm Phong nghĩ đến một chuyện đáng sợ, toàn thân bỗng nhiên rét run lên.  

 

 


Chẳng lẽ lão già với cha mẹ mình vẫn chưa chết?  

 

 

Nếu như là vậy thật, thế thì mục đích giả chết của lão già này là gì?  

 

 

Lâm Phong đứng trước mộ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra!  

 

 

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Bên trong điện thờ cũ nát lại có một sóng chấn động nhỏ truyền tới.  

 

 

Lâm Phong dịch chuyển vào trong điện thờ, phát hiện ra một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài tỏa ra chút linh khí yếu ớt.  

 

 

Lúc trước không có lệnh bài này! Lẽ nào là lão già cố tình để nó lại trong này?  

 

 

Lâm Phong xem xét lệnh bài cẩn thận, phát hiện trên lệnh bài có một tấm bản đồ ẩn hiện, bản đồ chỉ tới một ngọn núi nhỏ ở dãy núi Hoành Đoạn.  

 

 

...

 

“Đánh con mười năm! Sau đó mặc con đi giải đố ở ngoài, con thật sự hối hận vì sao lúc đó không vả cho sư phụ hai cái, để xem người có thể giả vờ nữa không!”  

 

Nhìn lệnh bài màu đen trong tay, Lâm Phong nổi giận vô cớ.  

 

 

Thực ra sau khi xuống núi, ấn tượng của anh về lão nhân đã từ từ thay đổi, nghĩ thực ra lão nhân cũng đáng thương.  

 

 

Nhưng không ngờ lão nhân lại giả chết cho anh một đòn, thật sự khiến anh hận muốn chết!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 275


 Lát sau, Lâm Phong đã cảm thấy có gì đó lạ thường ở một nơi cách mình chừng hơn một trăm hai mươi ki-lô-mét.  

 

 

Có một ngọn núi chặn thần thức của anh lại, khiến anh không nhìn thấy được tình hình bên trong!  

 

 

Điều này rất lạ!  

 

 

Tuy rằng bây giờ thần thức của anh không quá mạnh, nhưng có thể ngăn cản thần thức của anh tra xét, nghĩa là ngọn núi đó rất có thể đã bị cao nhân bố trí cấm chế.  

 

 

Trừ việc đó ra, Lâm Phong còn nhìn thấy không ít võ giả dưới chân núi.  

 

Adv

 

Những võ giả này tách thành từng nhóm nhỏ, phân tán khắp nơi, lén la lén lút.  

 

 

“Lẽ nào đây chính là ngôi mộ của tiên nhân mà Diệp Thiên Tâm nói?” Lâm Phong suy nghĩ chốt lát, cả người hóa thành một luồng sáng bay về phía ngọn núi kia.  


 

 

…  

 

 

Adv

Trăng sáng vằng vặc, sao trời lấp lánh.  

 

 

Sâu trong dãy núi Hoành Đoạn có một đám võ giả đang lục lọi.  

 

 

Thực lực của những võ giả này không tầm  thường, bước đi vững vàng, tinh lực dồi dào, thấp nhất cũng đã là Địa Cảnh, thậm chí là Thiên Cảnh cũng có! Bọn họ bị đồ vật được chôn trong mộ của tiên nhân hấp dẫn mà đến!  

 

 

Dù sao chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể khiến một võ giả Địa Cảnh nhảy vọt lên cả một cảnh giới lớn! Có võ giả nào có thể chống lại sức hút này?  

 

 

Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ che trời có hai người đang đứng. Một trong số đó chính là Minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Người còn lại là một phụ nữ đẫy đà.  

 

 

Người phụ nữ mặc sườn xám, đầu cài trâm, cơ thể mềm mại, môi đỏ mọng hơi hé, rất quyến rũ.  

 

 

“Không ngờ đến muộn như vậy rồi vẫn có rất nhiều cao thủ đang tìm kiếm ở chỗ này! Xem ra tin tức trong mộ tiên nhân có giấu đồ còn chấn động hơn so với chúng ta nghĩ! Anh Vương, anh nói tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”  

 

 

Người phụ nữ đẫy đà đưa mắt nhìn Vương Nhạc Hiên, nhỏ giọng nói. Dường như ông ta đang nghĩ cái gì đó nên không đáp lời.  

 

 

Người phụ nữ lắc lắc tay Vương Nhạc Hiên, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Anh Vương… Anh làm sao thế? Suốt quãng đường tới đây anh cứ đờ ra, không để ý người ta! Trước đây anh không đối xử như thế với người nhà.”  

 

 

“Đừng lộn xộn, anh đang nghĩ một chuyện!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp.  

 

 

Thành phố Kim Lăng và dãy núi Hoành Đoạn của Vân Xuyên cách nhau cả nghìn cây số, dưới tình huồng bình thường, Vương Nhạc Hiên sẽ không có khả năng chạy tới đây tìm một nấm mồ chẳng có chút thông tin gì.  

 

 

Lúc này thật sự là bị tri kỷ ép buộc dụ dỗ tha tới đây!  

 

 

Tri kỷ của ông ta tên Tiểu Hồng, chính là một vị thiếu phụ của nhà họ Lâm ở Kinh Hàng, dùng ba từ khái quát sẽ là đẹp, tốt, quyến rũ.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, vì rất lâu rồi không thể bước lên Hậu Thiên Cảnh, nên nghe thấy tin mộ của tiên nhân thì nghĩ đây là một cơ hội tốt, nên kéo ông ta tới đây cùng.  

 

 

Nhưng… Vương Nhạc Hiên đâu còn tâm trạng nghĩ tới cái này?  

 

 

Ông ta còn đang đau đầu vì chuyện của Lâm Phong đây!  

 

 

Lâm Phong nói trong vòng ba ngày nếu không thể tìm được hung thủ sau màn thuê xạ thủ kia, sẽ cho thành phố Kim Lăng máu chảy thành sông! Mà bây giờ đã hơn một ngày rưỡi rồi, còn chưa có manh mối gì! Cũng không biết bên phía lão Vân thì thế nào rồi.  

 

 

Vương Nhạc Hiên không nhịn được, thở dài một hơi, trên mặt chẳng còn vẻ hăng hái trước kia.  

 

 

“Anh đang nghĩ chuyện gì thế? Có chuyện gì quan trọng hơn việc em đột phá chứ? Anh còn như thế thì chuyện trước kia em đồng ý với anh, anh đừng mong thực hiện được!”  

 

 

Lâm Tiểu Hồng không vui, giận dữ nói.  

 

 

“Tùy em!” Vương Nhạc Hiên không thèm để ý, đáp.  

 

 

Đồ chơi thôi, chơi nhiều lần cũng không sao.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 276


 Bà ta có thể cảm nhận được thái độ của Vương Nhạc Hiên rõ ràng đã thay đổi, bắt đầu vượt quá tầm tay bà ta.  

 

 

Đây cũng không phải chuyện gì tốt! Bà ta còn đang trông cậy Vương Nhạc Hiên giúp bà ta bắt một viên đan dược.  

 

 

Dù sao, Vân Xuyên khác Giang Nam rất nhiều!  

 

 

Vân Xuyên nhiều núi, võ đạo thịnh hành, cổ võ thế gia nhiều không đếm xuể.  

 

 

Ở tỉnh Giang Nam, Hậu Thiên Cảnh cũng coi như hào kiệt một phương rồi, nhưng ở Vân Xuyên Hậu Thiên Cảnh cũng rất  tầm thường!  

 

Adv

 

Bà ta bị chững lại ở cảnh giới này, nếu không có Vương Nhạc Hiên hỗ trợ, muốn giành cơ duyên ở nơi xa lạ thế này quả thực nằm mơ giữa ban ngày.  

 

 

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền vào tai hai người.  

 

 

“Ai da, đây không phải là đại mỹ nữ họ Lâm sao! Sao nào? Bà cũng hứng thú với mộ tiên nhân này ư?”  

 

 

Adv

Lâm Tiểu Hồng và Vương Nhạc Hiên đều đưa mắt nhìn lại, thấy một đám người đang từ từ đi tới, đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tro!  

 

 

Lúc này người đó đang nhếch môi cười, đôi mắt tùy tiện đánh giá Lâm Tiểu Hồng từ trên xuống dưới, như có thể nhìn xuyên vào cơ thể của Lâm Tiểu Hồng.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng thấy người này, trong mắt lập tức xẹt qua chút khác thường, che miệng cười duyên nói:  

 

 

“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh Tầm!”  

 

 

Người đàn ông trung niên tên là Nam Cung Tầm, cũng giống bà ta, đến từ thành phố Kinh Hàng! Chỉ có điều vị thế của hai người khác nhau! Bà ta chỉ là một quả phụ không được coi trọng của nhà họ Lâm, còn Nam Cung Tầm là một nhân vật lớn của nhà Nam Cung, là cường gia siêu cấp Hậu Thiên Cảnh tầng sáu, đưa mắt nhìn khắp Kinh Hàng, hắn ta chắc chắn là một cường giả.  

 

 

Bà ta không ngờ rằng, chuyện mộ của tiên nhân lần này cũng hấp dẫn được Nam Cung Tầm tới.  

 

 

Hơn nữa nhìn mấy người sau lưng Nam Cung Tầm, người nào cũng đã là Hậu Thiên Cảnh, thực lực mạnh hơn Vương Nhạc Hiên nhiều!

 

“Người đẹp Lâm, một tiếng anh Tầm này, đúng là khiến tim tôi tan chảy đấy.”  

 

Nam Cung Tầm mỉm cười nói.  

 

 

“Nam Cung Tầm, mong anh tôn trọng một chút!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên không nhìn nổi nữa, chặn Lâm Tiểu Hồng ở phía sau, trầm giọng nói.  

 

 

Bất luận thế nào, hiện giờ Lâm Tiểu Hồng trên danh nghĩa cũng là người phụ nữ của ông ta?”  

 

 

“Tôn trọng? Tôi không tôn trọng chỗ nào? Minh chủ Vương?”  


 

 

Nụ cười trên khuôn mặt của Nam Cung Tầm tắt dần.  

 

 

“Trong lòng anh tự rõ! Đừng có ra vẻ với tôi…Tiểu Hồng là người phụ nữ của tôi, dẹp cái suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh đi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cười lạnh một tiếng.  

 

 

“Vương Nhạc Hiên! Tôi gọi ông một tiếng minh chủ, ông thực sự nghĩ mình là nhân vật ghê ghớm sao? Đừng có ở đây ra oai với tôi! Ở đây không phải là thành phố Kim Lăng, không có Vân Trung Thiên bảo vệ ông, ông có tin tôi có thể nghiền chết ông không?”  

 

 

Nam Cung Tầm vẻ mặt khinh thường, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Em tôi Nam Cung Vấn Thiên xảy ra chuyện ở thành phố Kim Lăng các ông, tôi còn chưa tìm tới ông đâu! Vậy mà ông lại nổi khùng trước ư?”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Sắc mặt Vương Nhạc Hiên khó coi.  

 

 

Nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa thực lực Nam Cung Tầm lại mạnh hơn mình nhiều, nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi.  

 

 

“Tiểu Hồng, chúng ta đi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên nắm lấy tay Tiểu Hồng, không muốn ở lại đây thêm nữa.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng do dự trong chốc lát, rồi trực tiếp hất tay Vương Nhạc Hiên ra, đi tới bên cạnh Nam Cung Tầm.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 277


 Lâm Tiểu Hồng lạnh lùng nói.  

 

 

Lúc nhìn thấy Nam Cung Tầm, suy nghĩ trong lòng cô ta liền thay đổi!  

 

 

Dù sao thì đi cùng ai cũng đều phải ngủ, vậy tại sao không tìm một người đàn ông mạnh hơn chứ?  

 

 

Hơn nữa từ trong phản ứng của Nam Cung Tầm, cô ta cũng biết được Nam Cung Tầm có ý với mình, cho nên cô ta không chút do dự mà vứt bỏ Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Nói cho cùng thì cô ta và Vương Nhạc Hiên cùng chẳng có tình cảm gì.  

 

Adv

 

Vương Nhạc Hiên chỉ nghĩ đến thân thể cô ta, còn cô ta chỉ là lợi dụng sức mạnh của Vương Nhạc Hiên thôi!  

 

 

Đây chỉ là một kiểu giao dịch mà thôi!  

 

 

Cô ta rất cởi mở, trong mắt cô ta, đàn ông chỉ là phụ kiện để làm tăng thêm giá trị của bản thân thôi, một khi không còn giá trị nữa thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.  

 

 

Adv

“Haha…Chim khôn chọn cành mà đậu! Người đẹp Lâm, kiểu tính cách nhanh gọn dứt khoát này, tôi rất thích!”  

 

 

Nam Cung Tầm nắn bóp lấy cơ thể của Lâm Tiểu Hồng, mỉm cười nói.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nhìn thấy cảnh này thì tức đến ói máu!  

 

 

Ông ta không thể nào ngờ được Lâm Tiểu Hồng lại tuyệt tình tới như vậy, hoàn toàn không màng đến tình cảm nhiều năm giữa hai người, chuyện này khiến ông ta rất đau lòng.  

 

 

“Vương Nhạc Hiên…thấy ánh mắt của ông, chẳng lẽ ông còn muốn đánh tôi à?”  

 

 

Nam Cung Tầm khinh bỉ nhìn Vương Nhạc Hiên nói.  

 

 

Lời này vừa dứt, mấy võ giả Thiên Cảnh đằng sau lưng hắn ta lập tức lao tới bao vây lấy Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nắm chặt nắm đấm, thần sắc có chút dữ tợn.  

 

 

Ông ta chưa từng bị sỉ nhục tới mức này?  

 

 

Cho dù là Lâm Phong trước đó, chẳng qua cũng chỉ đánh ông ta vài trận mà thôi, vốn không sỉ nhục ông ta như vậy!  

 

 

“Nam Cung Tầm, tôi là minh chủ của liên minh võ đạo, anh dám ức hiếp tôi như vậy sao?”  

 


 

Vương Nhạc Hiên hai mắt đỏ ngàu, nói từng câu từng chữ.  

 

 

“Nếu ông là minh chủ của võ minh thành phố Kinh Hàng, thì tôi còn nể ông ba phần! Đáng tiếc ông lại là minh chủ của thành phố Kim Lăng!!”  

 

 

“Ông thực sự cho rằng tôi không biết tình hình của võ minh các ông sao? Ban đầu lúc cử đi làm minh chủ võ minh của thành phố Kim Lăng, không ai muốn đi cả, chỉ có đồ vô dụng như ông lại nghĩ dến chuyện tới cái nơi hoang vu hẻo lánh đó để làm mưa làm gió!”  

 

 

“Đúng thật là thứ rác rưởi chỉ sống trong mộng! Suốt ngày nói với người khác mình vô địch, thực tế lại chẳng là cái thá gì!”  

 

 

Nam Cung Tầm vẻ mặt khinh thường nói:  

 

 

“Còn không mau cút đi cho tôi, có tin tôi đánh gãy cả ba chân của ông không hả?”  

 

 

“Vương Nhạc Hiên, ông vẫn nên đi đi! Không có thực lực gì thì đừng ở đây cố chấp nữa!”  

 

 

Lâm Tiểu Hồng cũng nhàn nhạt nói.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác!  

 

 

Đi theo loại phế vật như Vương Nhạc Hiên thì có thể có tiền đồ gì chứ?  

 

 

Vương Nhạc Hiên thở hắt một hơi, đang chuẩn bị nói gì đó.  

 

 

Thế nhưng chính vào lúc này, có một người thanh niên áo trắng cách đó không xa đi về phía này.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 278


Tiết trời tháng 9, cũng là lúc các loại côn trùng, chim thú huyên náo trong rừng, sao lại có thể yên lặng như vậy được?  

 

 

Rất nhanh, Lâm Phong đã phát hiện ra nguyên nhân!  

 

 

Ngoại trừ những cây cổ thụ cùng với một nhóm võ giả đột nhiên viếng thăm ra, thì ngọn núi này lại không có một vật sống nào cả!  

 

 

“Là do ẩn giấu một trận pháp? Hay là gần đây có một sinh vật đáng sợ nào đó? Khiến cho côn trùng, chim chóc, thú vật không dám tới gần?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ.  

 

 

Adv

Nhưng anh vẫn tới được chỗ này, không hề cảm nhận được khí tức của trận pháp, cũng không cảm nhận được khí tức của sinh vật nào khác cả, điều này rõ ràng quá kỳ lạ.  

 

 

“Ngài Lâm!”  

 


 

Chính vào lúc này, lời nói kích động của Vương Nhạc Hiên cắt đứt luồng suy nghĩ của Lâm Phong.  

 

 

Ông ta không thể ngờ rằng lại có thể gặp Lâm Phong ở nơi này, trong lòng hết sức kích động!  

 

Adv

 

Chỉ cần Lâm Phong sẵn lòng giúp đỡ, bản thân tuyệt đối có thể rửa sạch nỗi nhục vừa rồi!  

 

 

Ngài Lâm?  

 

 

Ánh mắt của đám người Nam Cung Tầm, Lâm Tiểu Hồng cũng lần lượt nhìn về phía Lâm Phong.  

 

 

Nhưng nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy Lâm Phong có điểm gì đặc biệt, chỉ là trông có chút đẹp trai.  

 

 

“Này nhóc, cậu là ai? Đêm hôm thế này một mình chạy tới trong núi sâu này, cũng không sợ dã thú ăn thịt sao?”  

 

 

Nam Cung Tầm nhàn nhạt hỏi.  

 

 

“Anh có ý kiến gì hả?”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Nam Cung Tầm vẻ mặt có chút sững lại, sau đó hơi nheo mắt.  

 

 

Tên nhóc này là đang giả vờ, hay là thực sự rất bình tĩnh vậy?  

 

 

Nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Vương Nhạc Hiên, hắn ta quyết định vẫn là không nên nảy sinh xung đột với người thanh niên trước mắt này.  

 

 

Dù sao thì giữa đôi bên cũng không có thù oán gì, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.  

 

 

“Haha…người anh em, tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi.”  

 

 

Nam Cung Tầm cười nhẹ một tiếng.  

 

 

“Vậy thì cảm ơn anh!”  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Nam Cung Tầm, sau đó vòng qua đám người đi vào sâu hơn.  

 

 

“Ngài Lâm!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên nhịn không được lại kêu lên một tiếng.  

 

 

Nhưng Lâm Phong tựa hồ không nghe thấy, rất nhanh đã biến mất vào trong bóng tối đen kịt.  

 

 

Vương Nhạc Hiên trong lòng buồn bã.  

 

 

Dù gì mình cũng từng là người bị ngài Lâm tẩn cho mấy lẩn, vậy mà ngài Lâm lại không thèm nhìn mình đến một cái?  

 

 

“Đúng là một tên vô dụng! Lại gọi một người bình thường là ngài Lâm, quan trọng hơn là người ta còn không thèm đếm xỉa đến ông!”  

 

 

Nam Cung Tầm khinh thường liếc nhìn Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Sau đó ôm lấy eo Lâm Tiểu Hồng, dẫn đám thuộc hạ cũng đi vào sâu vào bên trong.  

 

 

Đêm nay bọn họ đem nhiều người tới đây như vậy là muốn tìm kiếm mộ của tiên nhân, nên không muốn lãng phí nhiều thời gian với Vương Nhạc Hiên!  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 279


 “Anh Tầm, giọng điệu người thanh niên mặc đồ trắng vừa rồi kia hung dữ như vậy? Sao anh lại để anh ta đi?”  

 

Lâm Tiểu Hồng õng ẹo nói.  

 

 

“Cái này mà em không hiểu à?”  

 

 

Nam Cung Tầm mỉm cười nhéo Lâm Tiểu Hồng một cái, sau đó mới nói:  

 

 

“Người thanh niên áo trắng vừa rồi tuy nhìn có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng nếu đã dám một mình tới trong núi sâu rừng rậm này, chắc chắn có điểm gì đó hơn người!”  

 

Adv

 

“Hơn nữa một người hay làm màu như Vương Nhạc Hiên lại cung kính với anh ta như vậy, em không cảm thấy không bình thường sao?”  

 

 

Lâm Tiểu Hồng nghe vậy thì cau mày nói:  

 

 

“Không lẽ người này là một cao thủ?”  

 

 

“Không phải! Anh không cảm nhận được một chút khí tức võ đạo nào từ người anh ta, chắc anh ta là một người bình thường! Nhưng anh hoài nghi có người âm thầm bảo vệ anh ta! Một vài con cháu của gia tộc lớn đều có đạo giả bảo vệ!”  

 

Adv

 

Nam Cung Tầm nói.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng gật đầu.  

 

 

Cô ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, chứ cũng không có hứng thú lắm với Lâm Phong.  

 

 

“Người đẹp Lâm, nghe nói em rất giỏi nhạc cụ? Buổi tối lúc trở về diễn tấu vài bản cho anh nghe?”  

 

 

Nam Cung Tầm đột nhiên nói.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng vẻ mặt hơi giật mình, sau đó phản ứng lại, che miệng nhẹ nhàng cười nói:  

 

 

“Chỉ cần anh Tầm có thể giúp em tìm được một hai viên đan dược, em sẽ diễn tấu cho anh cả đêm.”  

 

 

……  

 

 

Ở một bên khác.  

 

 

Lâm Phong càng vào sâu bên trong càng cảm thấy có chút không ổn.  

 

 

Nhiệt độ bên trong sâu lại thấp hơn nhiệt độ bên ngoài tới mười mấy độ, trên một vài lá cây đều đã bắt đầu kết sương.  

 

 

“Âm khí trong núi này hơi nặng! Chẳng lẽ còn có vật tà uế nào đó chăng?”  

 

 

Lâm Phong tự mình lẩm bẩm.  

 

 

Anh dựa theo chỉ dẫn của lệnh bài tiếp tục đi vào bên trong.  

 

 

Rất nhanh đã tới dưới chân một vách núi dựng đứng.  

 

 

Vách núi dựng đứng này phải cao hơn 100 mét, bức tường đá hoàn toàn nhẵn bóng, lại hoàn toàn không có cỏ dại sinh trưởng.  

 

 

Ngoại trừ những điều này ra, thì dưới vách núi này lại còn có mười mấy vệt máu.  

 

 

Những vệt máu này còn rất mới, rõ ràng là vừa mới xuất hiện!  

 

 

Cũng có nghĩa là, có mười mấy võ giả vừa mới chết ở đây.  

 

 

“Nơi đây có lẽ là lối vào của phần mộ tiên nhân, chỉ là bên ngoài có bố trí cấm chế, mười mấy võ giả đi tới đây, muốn cưỡng ép xông vào, đã bị cấm chế giết chết!”  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ hồi lâu, rồi nhẹ nhàng vươn tay về phía trước.  

 

 

Bức tường đá trông có vẻ vô cùng vững chắc vậy mà giờ lại nhấp nhô giống như mặt nước, các đợt sóng nhẹ nhàng đung đưa….  

 

 

Ngay sau đó, một cỗ năng lượng đáng sợ phóng tới, giống như muốn hủy diệt tất cả.  

 

 

Lâm Phong sắc mặt không thay đổi, vận chuyển linh khí bên trong đan điền.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 280


“Ồ~”  

 

Bỗng nhiên vách đá tản phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất gần đó trăm mét.  

 

Vết nứt trên vách đá lại xuất hiện, giống như một cánh cửa sắp được mở ra.  

 

Nhưng vết nứt vừa mới xuất hiện khoảng bốn năm centimet thì dừng lại, sau đó từ từ khép lại.  

 

Lâm Phong cau mày.  

 

Tình huống này chứng tỏ rằng lệnh bài màu đen chắc chắn là chìa khóa, còn về lý do tại sao mở không ra, chắc là vì không chỉ có một chìa.  

Adv

 

“Chỉ là, chiếc chìa khóa còn lại đang ở trong tay ai?”  

 


Lâm Phong nghĩ tới Tăng Tam Thủy mà Diệp Thiên Tâm có nhắc đến lúc trước.  

 

Tăng Tam Thủy này chính là mấu chốt. chuyện mộ tiên nhân chính là do người này truyền ra.  

 

Điều này chứng tỏ trong tay Tăng Tam Thủy rất có thể cũng có một chiếc lệnh bài?  

Adv

 

Xem ra phải đi vào thành phố một chuyến!  

 

Nhưng chính vào lúc này.  

 

“Ầm”!  

 

Xa xa phía trong núi rừng lại truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, cho dù cách đó mấy kilomet, nhưng Lâm Phong cũng có thể cảm thấy đất dưới chân không ngừng chấn động, giống như xảy ra động đất vậy!  

 

Ngoài chuyện này ra, bên trong núi rừng rậm rạp còn mơ hồ truyền tới tiếng thét của một sinh vật không tên cùng với tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều võ giả.  

 

“Âm khí nặng quá! Không….phải sát khí! Không lẽ nơi này thực sự còn có sinh vật tà uế sao?”  

 

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.  

 

Bên trong khu rừng. 

Ở một khu vực có địa thế khá bằng phẳng. 

Võ giả từ các thế lực lớn ở giới võ đạo Vân Xuyên đang đứng thành vòng, nhìn chiến trường ở giữa với vẻ mặt nghiêm túc, 

Ở chính giữa vùng chiến trường. 

Đang có hai cường giả Hậu Thiên cảnh bậc một dẫn theo mười võ giả đỉnh phong Địa Cảnh đang vây đánh một con dị thú không biết tên. 

Toàn thân dị thú màu đen nhanh, như hổ như báo, thân dài chừng bốn năm mét, mà toàn thân lại tỏa ra luồng hắc khí mờ nhạt, có vẻ vô cùng hung ác! 

"Ầm!" 

“Uỳnh!" 


Người thú đối đầu nhau kịch liệt, phát ra tiếng nổ rung trời. 

Chỉ trong nháy mắt. 

Cây cổ thụ bị bẻ gãy, đất đai đổ sụp! 

Tạo ra gợn sóng đáng sợ san bằng cả mấy trăm mét đất xung quanh. 

Nói đúng ra, thì là cuộc tấn công từ một phía! 

Mười võ giả kia hoàn toàn không phải đối thủ của dị thú màu đen! 

Chỉ trong vòng mấy hiệp đấu mà thương vong đã hơn phân nửa. 

Ngay cả một vị cao thủ Hậu Thiên cảnh bậc một cũng kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi vào trong miệng dị thú màu đen, bị con dị thú màu đen ngậm trong miệng mà nhai! 

"Rầm rộp rồm rộp" 

Hàm răng sắc bén của dị thú màu đen gặm nhấm xương cốt của võ giả, phát ra những tiếng mài ra khủng khiếp, bên khóe miệng nó còn chạy máu tươi ào ào, rất nhiều võ giả thấy vậy thì đều rùng mình. 

"Rốt cuộc nó là con quái vật gì vậy? Lợi hại đến thế!" 

"Mẹ ơi! Thế này thì đánh kiểu gì, đến cả một cao thủ Hậu Thiên bậc một mà đứng trước nó cũng chỉ như con gà." 

"Con quái vật này không mang sức mạnh Tiên Thiên cảnh đó chứ!" 

Một đám võ giả vây xem, giọng nói họ run rẩy, trong lòng sợ hãi muôn phần. 

Nghe thấy thế. 

Vẻ mặt Lâm Tiểu Hồng cũng tái nhợt, một người phụ nữ ngày nào cũng chỉ biết hưởng thụ như bà ta có từng gặp cảnh tượng tàn bạo như thế bao giờ? 

Sắc mặt Lâm Tiểu Hồng tái mét, bà ta nói với Nam Cung Tầm ở bên cạnh 

"Anh Tầm, đây là con quái vật gì thế?" 

"Em hỏi anh thì sao mà anh biết được?" 

Vẻ mặt Nam Cung Tầm rất khó coi. 

Vì trong đám người vây đánh hồi nãy cũng có hai thuộc hạ của hắn ta, nhưng hai thuộc hạ đó đã thiệt hại trong miệng dị thú, bị dị thú ăn, đến xương cốt còn chẳng còn! 

Mộ ẩn của tiên nhân còn chưa tìm thấy mà đã mất đi hai vị tướng tài, điều này khiến hắn ta có hơi không thể chấp nhận được. 

"Anh Đỗ! Anh cảm thấy con thú này là thứ gì?" 

Nam Cung Tầm nhìn về phía một người đàn ông mặc áo vàng ở cách đó không xa. 

Người đàn ông mặc áo vàng này tên là Đỗ Tử Đằng, là một vị trưởng lão của nhà họ Đỗ ở Vân Xuyên, cũng có tu vi Hậu Thiên bậc sáu, là người cùng lứa với hắn ta! 

Trong toàn bộ giới võ đạo ở Vân Xuyên, nhà họ Đỗ cũng là một thế lực không thể khinh thường, được coi là gia tộc hạng nhất! 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 281


"Nếu chúng ta cùng kết hợp lại thì liệu có thể giết chết được con thú này không? Bên trong cơ thể mấy con dị thú cấp độ này chắc chắn chứa đầy nội đan! Nếu có thể lấy được nội đan trong người dị thú thì cũng không uổng công, đây sẽ là một vụ thu hoạch lớn đó!" 

Cao thủ tán tu đột nhiên nói. 

Ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng do dự. 

Chưa biết thực lực của con dị thú này thế nào, xuống tay tùy tiện với nó thì e rằng rủi ro sẽ rất lớn! 

 

Không cẩn thận thì có thể sẽ có kết cục mất mạng mất đạo. 

Mà đúng lúc này. 

"Xoẹt xoẹt xoẹt... 

Mười mấy võ giả xông lên đợt đầu tiên đã bị diệt sạch. 

Adv

Con dị thú màu đen đăng cắn một đứa trẻ, đúng là trông như đang ăn món tráng miệng vậy. 

Sau khi ăn hết mười võ giả, nó bắt đầu hướng đôi mắt màu đỏ tươi về phía những người khác ở hiện trường, nó liếm đầu lưỡi, trên mặt hiện lên vẻ tham lam của con người. 

Mấy trăm năm! 

Ta đã bị nhốt mấy trăm năm, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội ăn một bữa no nê rồi! 

Chỉ cần ăn tất cả mọi người ở đây, hấp thụ tinh khí trong người bọn họ thì ta có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trở thành một con yêu thú Kim Đan kỳ một lần nữa! 

Thậm chí là đạt đến Nguyên Anh kỳ, hóa thành hình người cũng không phải là điều không thể. 

Adv

Lão già, lão đã nhốt ta ở đây suốt mấy trăm năm! 

Ha ha... Không ngờ rằng có một ngày Hắc Hoàng ta lại vùng dậy chứ gì? 

"Grào..." 

Con dị thú màu đen gầm lên giận dữ, nhảy vọt về phía cao thủ tán tu gần nó nhất. 

"Nghiệt súc, muốn chết à!" 

Cao thủ tán tu lạnh lùng "hừ" một tiếng, thân làm cao thủ Hậu Thiên bậc sáu như hắn ta có đủ tự tin có thể ngăn cản con dị thú màu đen này! 

Đây là niềm tin của một kẻ mạnh! 

"Mãnh hổ quyền!" 

Cao thủ tán tu tập trung chân nguyên trong cơ thể, đánh mạnh một đòn về phía con dị thú màu đen. 

"Ầm!" 

Nắm đấm của hắn ta giải phóng chân nguyên ra ngoài, tạo thành một đầu hổ lớn, đầu hồ mở cái miệng đẫm máu ra nuốt trọn lấy con dị thú màu đen. 

Trong mắt con dị thú màu đen đầy vẻ khinh miệt, không thèm để ý tới đòn tấn công của đầu hổ. 

Một đòn tấn công mạnh mẽ, đủ để dễ dàng giết chết một vị Hậu Thiên cảnh bậc năm, nhưng khi đánh vào người con dị thú màu đen thì lại không gây ra bất cứ tổn thương nào cho nó cá. 

Sau đó, con dị thú màu đen phi lên, vừa nhanh vừa mạnh, dễ dàng ngậm cao thủ tán tu trong miệng, cắn vài nhát rồi nuốt chửng. 

Nhìn thấy cảnh đó. 

Những người có mặt không thể không tỏ ra sợ hãi. 

Ngay cả Vương Hạc Nhiên đang trốn trong bóng tối chờ cơ hội hành động cũng không khỏi hít sâu một hơi. 

Một vị cao thủ Hậu Thiên cảnh bậc sáu mà lại bị giết chết chỉ trong một đòn như vậy! 

Tiên Thiên cảnh! 

Con dị thú này chắc chắn có sức mạnh Tiên Thiên cảnh! 

Cả ba người Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng cùng với Thượng Quan Phi Hồng đều nuốt một ngụm nước bọt, chợt cảm thấy rùng mình! 

Đối mặt với sự tồn tại ở cấp bậc này, cho dù bọn họ có cùng xông lên thì cũng chỉ thành dâng món ăn lên cho nó thôi! 

 

Làm sao bây giờ? 

Nên làm gì đây? 

Trong đầu ba người nhanh chóng suy nghĩ, tìm kiếm đường lui! 

Nhưng kết quả đều là chỉ có đường chết! 

Thậm chí cả ba người họ còn không dám quay đầu chạy trốn, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của mình đã bị con dị thú khóa chặt lại, một khi quay đầu chạy trốn, là chỉ có đường chết! 

"Ợ... 

Lúc nào, có lẽ là dị thú màu đen kia đã ăn quá nhiều nên nó ợ một cái, trông có vẻ thoải mái. 

Nhìn thấy thế. 

Trong lòng ba người họ hơi thở phào. 

"Anh Đỗ, anh Thượng Quan! Hứng ăn uống của con dị thú này có hạn! Nếu để nó ăn no thì chúng ta sẽ không sao chứ?" 

Nam Cung Tầm đột nhiên nói. 

"Đây cũng là một cách!" 

Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng cùng nhẹ nhàng gật đâu. 

Sau khi thấy cao thủ tán tu bị giết chết chỉ trong nháy mắt, ba người họ đã hoàn toàn mất đi ý định chống cự, mà chủ động cho con dị thú ăn no, có thể coi như là mở ra một con đường kiếm sống khác. 

Những võ giả khác ở đây nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người họ thì đều thay đổi sắc mặt, có một suy nghĩ không hay ho lắm! 

Đừng nói là... 

Lúc này. 

"Ầm!" 

Nam Cung Tầm ra tay trước, hắn ta nhấc một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh lên ném về phía dị thú màu đen. 

"Không..." 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 282


Trong lòng Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng đều vui mừng! 

Quả nhiên là có tác dụng! 

Súc sinh cũng chỉ là súc sinh thôi, chỉ cần cho ăn no là ngoan ngoãn ngay! 

Nghĩ đến đây, ba người ra tay không chút do dự, tóm lấy đám võ giả đang vây xem giữa chiến trận. 

"Các... Các người không thể làm vậy được!" 

"Các người là cao thủ, sao có thể vô liêm sỉ như thế!" 

"Không... Tôi không muốn chết!" 

Một đám võ giả muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn thoát được. 

Từng người một bị ba vị siêu cao thủ ném qua một cách tàn nhẫn. 

Lúc đầu dị thú màu đen còn nhai mấy lần, sau đó thì nuốt chửng xuống luôn! 

Adv

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nó đã ăn hơn bốn mươi vĩ giá. 

Sau khi ăn xong nhiều võ giả như thế, hắc khí xung quanh cơ thể nó càng nồng nặc hơn, bộ lông màu đen bóng bên ngoài cơ thể sáng bóng loáng, bốn móng vuốt lại càng sắc như dao, tỏa ra ánh sáng sắc bén trong bóng đêm! 

"Khà khà... Máu thịt con người quả đúng là món ăn tuyệt vời nhất thế gian mà! Ta đã khôi phục hơn phân nửa rồi!" 

Trong lòng dị thủ màu đen vô cùng kích động, không nhịn được lại ợ thêm một cái nữa. 


Sắp rồi! 

Sắp ăn no rồi! 

Nam Cung Tâm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng càng ra sức! 

Nhưng mấy đến khi đã vứt hơn chín mươi phần trăm số võ giả ở đây rồi, con dị thú màu đen vẫn mang dáng vẻ chờ được ǎn no. 

Adv

"Không hổ là dị thú! Chức năng tiêu hóa tốt thật đấy, ăn nhiều người như vậy mà vẫn chưa no!" 

Ánh mắt Thượng Quan Phi Hồng hơi lay động, trong lòng lão ta có hơi mất bình tĩnh. 

Giờ phút này, về cơ bản thì những võ giả khác ở đây đều đã bị ăn hết rồi, chỉ còn lại mỗi thuộc hạ của ba người họ. 

Chẳng lẽ phải hy sinh cả thuộc hạ luôn sao? 

Những thuộc hạ này cũng không phải người bình thường, thấp nhất cũng là võ giả Địa Cảnh, là lực lượng trung thành của gia tộc, tuyệt đối không thể hy sinh! 

Đúng lúc này. 

Nam Cung Tầm nhìn về phía hai người đứng cách đó không xa. 

Là một chàng thanh niên cùng một cô bé nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa buộc cao, đi tất trắng, mặc váy hồng. 

Tu vi của hai người họ đều không cao, chàng thanh niên là trung kỳ Địa Cảnh, còn cô bé nhỏ mới chỉ là đỉnh phong Huyền Cảnh, có thể nói là kẻ yếu trong đám người yếu! 

"Nam Cung Tầm, ông nhìn tôi làm gì?" 

Vẻ mặt Trần Thiên Hành hơi thay đổi, vội vàng kéo em gái mình ra sau, nhìn Nam Cung Tầm với vẻ mặt cảnh giác. 

Cô bé Trần thì nắm chặt lấy góc áo của anh trai, sợ đến nỗi sắp khóc! 

Cô bé nghe nói chuyện mộ ẩn của tiên nhân nên giấu gia đình, ban đêm lén kéo anh trai chạy vào đây tìm, không ngờ rằng lại gặp phải cảnh tượng nguy hiểm thế này! 

"Anh Nam Cung, hai người này là người nhà họ Trần, không thể động vào được!" 

Lúc này Đỗ Tử Đằng nhíu mày nói. 

Nam Cung Tầm nghe vậy thì cười một tiếng: 

"Tôi cũng chỉ nhìn đại một cái thôi, ngày nào Bắc Huyền vương còn ở đây, sao mà tôi dám động vào người nhà họ Trần được!" 

Dừng lại một lúc, hắn ta còn nói thêm: 

"Chỉ là rõ ràng con dị thú này vẫn chưa ăn no, đang chờ chúng ta cho ăn thêm, chúng ta cũng không thể cho nó ăn thuộc hạ của mình chứ?" 

"Trông bộ dạng của nó, đoán chừng đã ăn no chín mươi chín phần trăm rồi, cùng lắm cũng chỉ cần thêm ba bốn người nữa là có thể giải quyết xong!" 

Thượng Quan Phi Hồng nói. 

Đỗ Tử Đằng nhìn Lâm Tiểu Hồng bên cạnh Nam Cung Tầm, đột nhiên nói: 

"Người phụ nữ này không phải người của nhà họ Nam Cung các anh nhỉ?" 

"Ai bảo! Tôi là người phụ nữ của anh Tầm đó!" 

Mặt Lâm Tiểu Hồng trắng bệch như tuyết, bà ta nắm chặt lấy áo Nam Cung Tầm. 


Nam Cung Tầm do dự một lát, chà đạp Lâm Tiểu Hồng mấy lần rồi mới tóm lấy bà ta ném về phía dị thú màu đen. 

"Nam Cung Tầm, mày không chết tử tế được!" 

Lâm Tiểu Hồng hét lên tuyệt vọng rồi bị dị thú màu đen nuốt vào trong bụng. 

Nhưng ngay cả như thế, dị thú màu đen vẫn chưa ăn nó, đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người họ, tham lam liếm đầu lưỡi. 

"Suy nghĩ lúc đầu của các người lầm rồi, con dị thú màu đen này không thể nào ăn no được! Các người không phát hiện ra nó ăn nhiều người như vậy rồi mà bụng nó vẫn chẳng to lên chút nào sao?" 

Lúc này, Trần Y Thủy không kìm được nữa mà lên tiếng. 

Nghe thấy thế. 

Ánh mắt của Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng đều hơi chuyển động. 

Thật ra bọn họ đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng từ lâu rồi, nhưng lại không muốn tin vào sự thật! 

Hoặc nói cách khác, ngoài cho nó ăn ra thì bọn họ còn có cách nào khác nữa chứ? 

"Grào..." 

Dường như con dị thú màu đen bị lời nói của Trần Y Thủy chọc giận, nó mở cái mồm đẫm máu ra đớp lấy cô bé. 

Hơi thở tanh tưởi hôi thối ập tới khiến Trần Y Thủy sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cơ thể như nhũn ra, không thể động đẩy nổi. 

Mà đúng lúc này. 

"Cẩn thận!" 

Trần Thiên Hành đột nhiên giơ một tay ra kéo em gái về phía sau, liều mình bảo vệ em gái. 

"Anh trai... Đừng!" 

Nhìn thấy vậy. 

Nhìn thấy vậy. 

Trần Y Thủy hét lên thảm thiết, gương mặt trắng nõn hồng hào ngập tràn nước mắt. 

Giờ phút này. 

Trong lòng cô bé vô cùng hối hận! 

Nếu không phải vì mình nghịch ngợm, không lén lút kéo anh trai ra đây giữa đêm hôm khuya khoắt thì đã không gặp phải nguy hiểm thế này! 

Nếu không phải lúc nãy mình lắm mồm, thì cũng không bị dị thú tấn công! 

Mà bây giờ không chỉ có chính cô bé phải chết, mà đến cả anh trai cũng bị mình làm liên lụy, phải trả giá bằng mạng sống! 

"Anh trai... Em xin lỗi! Em sai rồi! Sau này em không nghịch ngợm nữa." 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 283


Cảnh tượng bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!  

 

 

Trong lòng ba người Thượng Quan Phi Hồng, Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng đều chao đảo.  

 

 

Con dị thú Tiên Thiên cảnh hành hạ bọn họ đến chết đi sống lại này sau tự dưng lại bị đánh bay ra ngoài?  

 

 

"Tôi biết rồi, chắc chắn là trên người hai đứa trẻ nhà họ Trần này có bảo vật hộ thân! Vào thời khắc mấu chốt, bảo vật được kích hoạt đánh bay dị thú!"  

 

 

Nam Cung Tầm thấp giọng nói.  

 

 

Adv

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra ngay.  

 

 

Trần Thiên Hành và Trần Y Thủy đều là dòng chính của nhà họ Trần.  

 

 

Mà nhà họ Trần cũng là một trong những nhà võ đạo mạnh mẽ nhất giới võ đạo Vân Xuyên, cho hai đứa trẻ thuộc dòng chính nhà mình hai vật hộ thân cũng là điều bình thường thôi!  

 

 

Nghĩ đến đây, ba người họ đều thở phào nhẹ nhõm!  

 

 

Adv

Cho dù thế nào, nguy hiểm qua rồi là được!  

 

 

"Anh trai... Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh trộm được bảo bối của ông nội Bắc Huyền sao?"  

 

 

Suy nghĩ của Trần Y Thủy cũng giống như bọn họ, cô bé hỏi nhỏ.  

 

 

"Sao mà anh dám trộm bảo bối của ông nội Bắc Huyền được! Nếu mà để ông biết thì ông ấy không đánh chết anh mới lạ!"  

 

 

Trần Thiên Hành lắc đầu.  

 

 

Anh ta có thể khẳng định lúc nãy đã có người ra đòn tấn công với dị thú màu đen.  

 

 

Chỉ là, người đó là ai?  

 

 

Người nào lại có sức mạnh to lớn như thế, có thể đánh một con dị thú Tiên Thiên cảnh đến nỗi bị trọng thương bằng một đòn tấn công từ xa chứ?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Lộp cộp..."  

 

 

Lâm Phong từ tốn đi tới giữa chiến trường.  

 

 

Đương nhiên, đòn tấn công khi nãy là do anh tấn công từ xa!  

 

 

Vốn dĩ anh cũng không có ý định cứu người, nhưng hành động anh dũng cứu em gái của Trần Thiên Hành khiến anh rất thích thú, cho nên tiện tay cứu hai anh em họ.  

 

 

Cũng là một người cuồng em gái, anh ghét nhất là thấy em gái bị bắt nạt.  

 

 

Thấy Lâm Phong đi qua, mọi người giữa sân đều nhíu mày.  

 

 

Thằng nhóc này là ai chứ?  

 

 

Nghênh ngang đi qua, tưởng đây là đường đi dạo à?  

 

 

"Là cậu!"  

 

 

Đôi mắt Nam Cung Tầm lập tức híp lại.  

 

 

"Anh Nam Cung, anh biết người này sao?"  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng cùng nhìn về phía Nam Cung Tầm bằng ánh mắt nghi hoặc.  

 

 

"Cũng không gọi là quen biết, chỉ là trước đây từng gặp mặt người này ở dưới núi mà thôi, không ngờ rằng cậu ta lại tới đây vào lúc này, đúng là gặp may đó! Nếu mà đến sớm thì có khi cũng bị chúng ta ném cho dị thú ăn luôn rồi!"  

 

 

Nam Cung Tầm nhẹ nhàng trả lời.  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy cũng không hỏi gì nữa.  

 

 

Chỉ là một thằng nhóc trông có vẻ tầm thường mà thôi, không nhất thiết phải để ý nhiều làm gì.  

 

 

Lâm Phong coi như không thấy ánh mắt của bọn họ, anh ddi thẳng tới bên mép hố, nhìn con dị thú màu đen ở dưới đáy hố, ánh mắt anh hơi kinh ngạc.  

 

 

Là báo Hắc Vân!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 284


 

Có điều rõ ràng con báo Hắc Vân trước mắt đây đã trưởng thành rồi, sao nó chỉ mới ở Trúc Cơ?  

 

Điều này không hề giống với những gì được ghi trong sách cổ!  

 

 

Lâm Phong có hơi khó hiểu.  

 

 

Dưới hố.  

 

 

Báo Hắc Vân bị thương nặng.  

 

 

Mà Lâm Phong cũng không che giấu hơi thở của mình, cho nên báo Hắc Vân liếc mắt cái là nhận ra sức mạnh của Lâm Phong, khiến trong lòng nó vô cùng hoảng sợ.  

 

 

Adv

Sao có thể như thế!  

 

 

Làm sao trên đời này vẫn còn có tu giả Nguyên Anh kỳ được?  

 

 

Cho dù là mấy trăm năm trước thì cũng chẳng gặp được nhiều tu giả Nguyên Anh kỳ mà!  


 

 

Lẽ nào Hắc Hoàng ta vừa mới xuất thế đã phải chết đi trong hận thù sao?  

 

 

Không...  

 

Adv

 

"Đùng!"  

 

 

Lâm Phong dùng một tay bắt con báo Hắc Vân dưới hố lên.  

 

 

"Meo meo meo..."  

 

 

Báo Hắc Vân cực kỳ sợ hãi, nó phát ra tiếng mèo kêu, duỗi đầu lưỡi toàn gai ngược ra liếm láp tay Lâm Phong, tỏ vẻ lấy lòng.  

 

 

"Cũng thông minh tài trí lắm đấy, tiếc là mày lớn quá rồi! Một ngày ăn không biết bao nhiêu thứ, tao không thể nào giữ mày lại được."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Meo meo meo..."  

 

 

Cơ thể báo Hắc Vân lập tức thủ nhỏ lại mấy trăm lần, biến thành kích cỡ một con mèo nhỏ, cọ đầu qua lại trên tay Lâm Phong.  

 

 

"Tao cũng chỉ nói bừa một câu thôi, nội đan của mày thơm quá, sao tao có thể không lấy được?"  

 

 

Lâm Phong nói xong thì bẽ gãy cổ báo Hắc Vân không chút do dự, rồi móc một viên nội đan tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt trong ngực nó ra.  

 

 

Viên nội đan này có kích cỡ khoảng chừng quả trứng gà, bên trong ẩn chứa linh khí nồng nặc, khiến người ta hít một hơi là ngây ngất!  

 

 

"Quả nhiên là nội đan của yêu thú Kim Đan kỳ!"  

 

 

"Có khi miếng nội đan này phải sánh ngang với hàng chục viên linh thạch cực phẩm! Lần này đúng là kiếm được món hời lớn rồi!"  

 

 

Trong lòng Lâm Phong rất vui vẻ.  

 

 


Không ngờ rằng hôm nay đến đây lại bất ngờ thu hoạch được nhiều thế này!  

 

 

Sau khi Lâm Phong cất nội đan đi, anh tùy ý liếc nhìn hiện trường một cái rồi chuẩn bị rời đi.  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Nam Cung Tầm dẫn theo mấy tên thuộc hạ tới, vẻ mặt giễu cợt:  

 

 

"Được đấy! Cũng gan dạ lắm! Còn dám đùa bỡn một con dị thú Tiên Thiên cảnh."  

 

 

"Có chuyện gì à?"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Tầm.  

 

 

"Đương nhiên là có chuyện! Cậu mau giao nội đan ra đây!"  

 

 

Nam Cung Tầm từ tốn nói.  

 

 

"Cho tôi một lý do phải giao nó ra đi."  

 

 

Lâm Phong hờ hững trả lời.  

 

 

"Nực cười! Nếu không phải vì bọn tôi liều sống liều chết đánh cho con dị thú này bị thương nặng thì cậu có thể lấy được nội đan dễ dàng như vậy chắc?"  

 

 

Nam Cung Tầm cười nhạo một tiếng.  

 

 

"Ông chắc là mấy ông đánh nó bị thương nặng chứ?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Nhảm nhí! Nếu không phải bọn tôi thì chẳng lẽ là cậu đánh nó bị trọng thương à?"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top