Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Dịch 

Chương 387: C387: Ngươi đang nghĩ cái gì vậy


Về phần Tiếu Trường Lâm có thể giữ vững hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn ta.

Sau khi giải quyết xong Ân gia, đoàn người Trân Trường An trực tiếp rời khỏi hoàng thành.

Lúc này, tất cả mọi người trong Đế Đô đều đang theo dõi, cũng không ai biết rốt cuộc trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, cuộc đại chiến siêu cấp mà mọi người tưởng tượng đã không xảy ra mà chỉ hoàn toàn rơi vào im lặng, yên tĩnh như tờ.

"Rốt cuộc...bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?" "Không biết, nhưng ta cảm thấy nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn".

"Ngươi nói mấy lời này không phải rất vô nghĩa à? Ai mà không biết vừa xảy ra chuyện lớn".

"Các ngươi nói xem, Trần Trường An sẽ thắng, đúng không?" "Hay là... chúng ta đi xem thử đi?"

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đó là hoàng thành, ngươi có thể vào được sao?"

Toàn bộ Đế Đô cũng đang thảo luận, mọi người đều muốn biết hiện tại hoàng thành đã biến thành như thế nào.

Tuy nhiên, vào lúc này, đoàn người Trần Trường An cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế Đô.

Ngay sau đó, tin tức Ân gia bị tiêu diệt, Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm lên ngôi hoàng đế được truyền ra ngoài.


“Tịnh Kiên Vương? Tại sao lại là Tịnh Kiên Vương?”

"Chuyện này... Hóa ra hắn ta là người chiến thắng cuối cùng?” "Không, người chiến thắng cuối cùng là Trần Trường An mới đúng". "Vô Thượng Hoàng!"

"Tiếu Trường Lâm... quả thực có thủ đoạn thông minh".

Tiếu Trường Lâm biết, với thực lực và nền tảng hiện tại của mình thì căn bản không thể giữ vững được hoàng triều Phụng Thiên khổng lồ như vậy.

Hắn ta cần bối cảnh, cần một chỗ dựa vững chắc, mà đối với người này, Trần Trường An chính là người thích hợp nhất.

Cho nên, mệnh lệnh đầu tiên của Tiếu Trường Lâm chính là tôn Trần Trường An làm Vô Thượng Hoàng, địa vị áp đảo hoàng thất, đứng trên tất cả mọi người.

Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tiếu Trường Lâm mới được ngồi yên.

Những người thoát chết dưới tay Trân Trường An cũng sẽ chọn đầu quân cho Tiếu Trường Lâm, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào bọn họ được đứng trong trận doanh của Trần Trường An.

"Tiếu Trường Lâm này thực sự có chút thủ đoạn".

"Hắn ta không sợ làm như vậy thì sẽ khiến ngươi khó chịu sao?"


Đại Hoàng có chút hiếu kỳ nhìn Trần Trường An, như thể muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào với hành động của Tiếu Trường Lâm.

"Đại Hoàng, ta tha cho những người đó, ngươi thực sự cho rằng ta làm vậy là vì muốn nhận được sự tán dương từ bọn họ sao?"

"Đương nhiên, nếu không thì sao?”.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

"Nông cạn, ngu xuẩn, ta cố ý".

"Không nhìn ra".

Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trân Trường An, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người nông cạn? Ngươi nghe những lời nhảm nhí buồn nôn như vậy một cách thích thú, ngươi còn có mặt mũi nói đến ai khác?

"Thôi quên đi, có nói thì ngươi cũng không hiểu".

“Ngươi quá nông cạn".

Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý đến Đại Hoàng mà chỉ nhìn về phía Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao.

“Tiếp theo, hai người có tính toán gì không?"

"Ta định tiếp tục rèn luyện. Ta đã từng cho rằng đột phá đến Bất Tử Cảnh đã rất tốt rồi, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, Bất Tử Cảnh... cũng không hề ổn'.

Lâm Tương Liễu tự cười nhạo chính mình, ban đầu trong lòng tràn đầy hào. hứng, cho rằng mình có thể giúp đỡ Trần Trường An đến hoàng triều Phụng
 
Chương 388: C388: Sau lần chia tay này


Thiên đại náo một trận.

Kết quả là sau khi đến nơi này mới phát hiện, thực lực của hắn ta căn bản không thể tham gia vòng thi cao cấp.

Nếu không phải Trần Trường An sắp xếp cho mình những nhiệm vụ khác thì chỉ sợ hắn ta cũng chỉ là một khán giả xem náo nhiệt mà thôi.

"Ta... tốt nhất nên quay lại khu Hỗn Loạn, đợi đến khi tu vi mạnh hơn thì sẽ có thể bước ra ngoài ngao du".

"Chiến trường huy chương thực ra là một nơi huấn luyện tương đối tốt". "Được, vậy chúng ta tạm biệt ở đây".

"Được, tạm biệt".

“Tạm biệt!"

Nhìn bóng lưng của Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao rời đi, Đại Hoàng cảm thấy khá xúc động.

"Sau lần chia tay này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gặp lại nữa". "Đời người có những quỹ đạo khác nhau, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa".

Thực lực của Trần Trường An càng ngày càng mạnh, hơn nữa cũng sẽ càng ngày càng tiến xa hơn.

Mặc dù những người khác cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng căn bản không thể đuổi kịp Trần Trường An.

"Cần gì phải để tâm đến những chuyện này?”


"Đời người chẳng phải là như vậy sao? Nhiều người chúng ta từng quen biết có thể đã lâu không gặp, thậm chí có nhiều người đã sớm qua đời từ lâu".

"Hãy trân trọng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, còn lại cứ tùy duyên đi”, Trần Trường An mỉm cười nói.

Trần Trường An đã sống ngàn năm, hắn đã sớm quen với việc chia ly, nhưng không ngờ lần này Đại Hoàng lại xúc động như vậy.

Điều này có chút không phù hợp với tính cách của Đại Hoàng, có chuyện gì thế?

"Ngươi nói vô cùng đúng”.

"Cho nên chúng ta phải trân trọng khoảnh khắc này, đi thôi... chúng ta hãy. đến thanh lâu đi".

"Nếu không đi thì những cô nương này sẽ già đi đó!"

"Thật đáng thương".

Trần Trường An ngược lại có chút đã quen với sự thay đổi đột ngột của Đại Hoàng, hắn biết có chuyện gì đó không ổn, nhất định là có ý xấu, nó đang kìm

chế suy nghĩ muốn đi thanh lâu.

"Ta có thể đi cùng không? Ta cũng chưa từng đến đó?", Cổ Phượng Dao có chút hưng phấn hỏi.


"Được chứ, rất được. Ngươi đã định là làm bạn với Đại Hoàng ta rồi. Đi, phải đi".

"Cái đó... Tam trưởng lão đúng không?” "Ngươi có đi không?"

"Cái này... còn ra thể thống gì? Ta chính là Tam trưởng lão của Cổ gia, sao có thể đi đến chỗ bẩn thỉu như vậy", Tam trưởng lão tức giận nói.

"Tam trưởng lão, thanh lâu rất dơ à?", Cổ Phượng Dao tò mò hỏi.

"Phượng Dao, ngươi là Đại tiểu thư của Cổ gia, không thể đi đến những nơi như vậy".

"Tại sao? Chỉ vì bẩn thôi sao? Không sao đâu. Ta có thể bảo bọn họ dọn dẹp. một chút, chỉ cần làm sạch là được".

"Bẩn mà ta nói không giống với bẩn mà ngươi nghĩ"

"Hả? Có gì khác biệt à?"

"Vậy ta thực sự phải đến đó xem cho biết mới được".

"Đại Hoàng tiền bối, chúng ta đi ngay bây giờ được không?” "Đi chứ, đi ngay bây giờ".

Nhìn thấy Đại Hoàng phải dẫn Cổ Phượng Dao đến thanh lâu, Trần Trường An cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Hơn nữa, hiện tại cũng đã rời khỏi Đế Đô, ở nơi hoang vu này, đi đâu tìm cho. ngươi thanh lâu chứ?

"Đại Hoàng, ngươi cảm thấy nơi này sẽ có thanh lâu sao?”

Trần Trường An chỉ vào môi trường xung quanh, ngoại trừ cỏ cây, ngay cả một bóng ma cũng không có.

"Thanh lâu... ở trong lòng!"
 
Chương 389: 389: Không Cần


"Cứ như vậy mà chết đi sao?", Ngô Danh Đao liếc nhìn thi thể của Ân Thiên Tử, đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị.
"Đương nhiên là không".

Hử? Chưa chết?
Lời nói của Trần Trường An khiến đám người Ngô Danh Đao cảm thấy sửng
sốt.

Còn chưa chết sao?
Ngô Danh Đao theo bản năng nhìn về phía thân thể của Ân Thiên Tử, nhưng lại phát hiện đối phương quả thực đã không còn hơi thở gì, thế thì tại sao...
Ngay sau đó, chỉ thấy trần Trường An vung tay lên, đột nhiên trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một linh hồn.
"Ngươi thực sự cho rằng ta không thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ nhặt của ngươi sao?”
"Từ đầu đến cuối, linh hồn của ngươi đều bị ta khống chế ở trong lòng bàn tay".
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sao?"
Lời nói của Trần Trường An khiến linh hồn thể trong lòng bàn tay của hắn không ngừng run rẩy, tựa như đang vô cùng hoảng sợ.
"Đây là...!linh hồn của Ân Thiên Tử à?"

"Không sai, hắn ta đã sớm có dự định vứt bỏ thân xác, để linh hồn bỏ chạy".
"Nhưng hắn ta chắc hẳn đã quên, ngay từ đầu, thứ mà ta giam cầm chính là linh hồn của hắn ta chứ không phải là thân thể".
Trong khoảnh khắc linh hồn bị giam cầm thì nó sẽ mất quyền kiểm soát thân thể, Ân Thiên Tử vẫn luôn cho rằng cơ thể mình bị khống chế, nhưng hắn ta không ngờ thứ mà Trần Trường An khống chế lại là linh hồn của mình.
Linh hồn của Trần Trường An mạnh đến mức ngay cả linh hồn cấp bậc Đại Đế như Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ bị giam cầm, huống chỉ hắn ta chỉ là bán bộ Đại Đết
Trần Trường An nhìn linh hồn thể trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi biết một chuyện, linh hồn của tất cả những người ở Bất Tử Cảnh trong Ân gia của ngươi đều không tồn tại nữa".
"Mặc kệ các ngươi chiếm đoạt thân thể hay chuyển thế sống lại thì đều sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa".
"Nếu đã diệt môn thì nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn, ngươi nói đúng không?”
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Dưới Bất Tử Cảnh, linh hồn không thể chiếm đoạt thân thể của người khác chứ đừng nói đến chuyển thế sống lại, cho nên Trần Trường An chỉ cần nhắm vào những người có cấp bậc Bất Tử Cảnh là được.
Hắn tuyệt đối sẽ không giống như Ân Thiên Tử, tiêu diệt toàn bộ Tiếu gia nhưng lại chừa lại một Tiếu Trường Lâm có thiên phú mạnh nhất.

Hắn ta còn tưởng rằng mình đang bồi dưỡng một người giúp đỡ mình, nhưng trên thực tế, hắn ta đang huấn luyện một kẻ thù không đội trời chung muốn giết hắn ta mỗi ngày!
Sau khi tiêu diệt linh hồn của Ân Thiên Tử, hoàng triều Phụng Thiên và Ân gia đều sẽ không còn tồn tại nữa.
"Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ, giúp ta có thể báo thù lớn".
Nghe được lời nói của Tiếu Trường Lâm, Trần Trường An liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Ta làm như vậy chỉ vì chính mình thôi, không liên quan đến ngươi".
"Mặc dù như vậy, nhưng vãn bối có thể báo thù hoàn toàn là nhờ tiền bối giúp đỡ'.

"Vấn bối nhất định sẽ ghi nhớ mối đại ân này trong lòng".

"Nếu tiền bối cần gì ở nơi này thì cứ tùy tiện căn dặn, vấn bối tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối".

"Không cần".

"Dựa theo thỏa thuận ban đầu, từ nay về sau, hoàng triều Phụng Thiên chính là của ngươi".

"Đa tạ tiền bối".

Ân gia đã bị diệt vong, nhưng cơ nghiệp khổng lồ của hoàng triều Phụng Thiên vẫn còn đó, Tiếu Trường Lâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy.

Từ nay về sau, thay đổi triều đại, trên đời sẽ không còn hoàng triều Phụng Thiên nữa..

 
Chương 390: 390: Ngươi Đang Nghĩ Cái Gì Vậy


Về phần Tiếu Trường Lâm có thể giữ vững hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn ta.
Sau khi giải quyết xong Ân gia, đoàn người Trân Trường An trực tiếp rời khỏi hoàng thành.
Lúc này, tất cả mọi người trong Đế Đô đều đang theo dõi, cũng không ai biết rốt cuộc trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, cuộc đại chiến siêu cấp mà mọi người tưởng tượng đã không xảy ra mà chỉ hoàn toàn rơi vào im lặng, yên tĩnh như tờ.
"Rốt cuộc...bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?" "Không biết, nhưng ta cảm thấy nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn".
"Ngươi nói mấy lời này không phải rất vô nghĩa à? Ai mà không biết vừa xảy ra chuyện lớn".
"Các ngươi nói xem, Trần Trường An sẽ thắng, đúng không?" "Hay là...!chúng ta đi xem thử đi?"
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đó là hoàng thành, ngươi có thể vào được sao?"
Toàn bộ Đế Đô cũng đang thảo luận, mọi người đều muốn biết hiện tại hoàng thành đã biến thành như thế nào.
Tuy nhiên, vào lúc này, đoàn người Trần Trường An cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế Đô.
Ngay sau đó, tin tức Ân gia bị tiêu diệt, Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm lên ngôi hoàng đế được truyền ra ngoài.
“Tịnh Kiên Vương? Tại sao lại là Tịnh Kiên Vương?”
"Chuyện này...!Hóa ra hắn ta là người chiến thắng cuối cùng?” "Không, người chiến thắng cuối cùng là Trần Trường An mới đúng".


"Vô Thượng Hoàng!"
"Tiếu Trường Lâm...!quả thực có thủ đoạn thông minh".
Tiếu Trường Lâm biết, với thực lực và nền tảng hiện tại của mình thì căn bản không thể giữ vững được hoàng triều Phụng Thiên khổng lồ như vậy.
Hắn ta cần bối cảnh, cần một chỗ dựa vững chắc, mà đối với người này, Trần Trường An chính là người thích hợp nhất.
Cho nên, mệnh lệnh đầu tiên của Tiếu Trường Lâm chính là tôn Trần Trường An làm Vô Thượng Hoàng, địa vị áp đảo hoàng thất, đứng trên tất cả mọi người.
Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tiếu Trường Lâm mới được ngồi yên.
Những người thoát chết dưới tay Trân Trường An cũng sẽ chọn đầu quân cho Tiếu Trường Lâm, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào bọn họ được đứng trong trận doanh của Trần Trường An.
"Tiếu Trường Lâm này thực sự có chút thủ đoạn".
"Hắn ta không sợ làm như vậy thì sẽ khiến ngươi khó chịu sao?"
Đại Hoàng có chút hiếu kỳ nhìn Trần Trường An, như thể muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào với hành động của Tiếu Trường Lâm.
"Đại Hoàng, ta tha cho những người đó, ngươi thực sự cho rằng ta làm vậy là vì muốn nhận được sự tán dương từ bọn họ sao?"
"Đương nhiên, nếu không thì sao?”
"Nông cạn, ngu xuẩn, ta cố ý".

"Không nhìn ra".

Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trân Trường An, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người nông cạn? Ngươi nghe những lời nhảm nhí buồn nôn như vậy một cách thích thú, ngươi còn có mặt mũi nói đến ai khác?
"Thôi quên đi, có nói thì ngươi cũng không hiểu".

“Ngươi quá nông cạn".

Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý đến Đại Hoàng mà chỉ nhìn về phía Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao.

“Tiếp theo, hai người có tính toán gì không?"
"Ta định tiếp tục rèn luyện.

Ta đã từng cho rằng đột phá đến Bất Tử Cảnh đã rất tốt rồi, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, Bất Tử Cảnh...!cũng không hề ổn'.

Lâm Tương Liễu tự cười nhạo chính mình, ban đầu trong lòng tràn đầy hào.

hứng, cho rằng mình có thể giúp đỡ Trần Trường An đến hoàng triều Phụng.

 
Chương 391: 391: Sau Lần Chia Tay Này


Thiên đại náo một trận.
Kết quả là sau khi đến nơi này mới phát hiện, thực lực của hắn ta căn bản không thể tham gia vòng thi cao cấp.
Nếu không phải Trần Trường An sắp xếp cho mình những nhiệm vụ khác thì chỉ sợ hắn ta cũng chỉ là một khán giả xem náo nhiệt mà thôi.
"Ta...!tốt nhất nên quay lại khu Hỗn Loạn, đợi đến khi tu vi mạnh hơn thì sẽ có thể bước ra ngoài ngao du".
"Chiến trường huy chương thực ra là một nơi huấn luyện tương đối tốt".

"Được, vậy chúng ta tạm biệt ở đây".
"Được, tạm biệt".
“Tạm biệt!"
Nhìn bóng lưng của Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao rời đi, Đại Hoàng cảm thấy khá xúc động.
"Sau lần chia tay này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gặp lại nữa".

"Đời người có những quỹ đạo khác nhau, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa".
Thực lực của Trần Trường An càng ngày càng mạnh, hơn nữa cũng sẽ càng ngày càng tiến xa hơn.
Mặc dù những người khác cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng căn bản không thể đuổi kịp Trần Trường An.
"Cần gì phải để tâm đến những chuyện này?”
"Đời người chẳng phải là như vậy sao? Nhiều người chúng ta từng quen biết có thể đã lâu không gặp, thậm chí có nhiều người đã sớm qua đời từ lâu".

"Hãy trân trọng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, còn lại cứ tùy duyên đi”, Trần Trường An mỉm cười nói.
Trần Trường An đã sống ngàn năm, hắn đã sớm quen với việc chia ly, nhưng không ngờ lần này Đại Hoàng lại xúc động như vậy.
Điều này có chút không phù hợp với tính cách của Đại Hoàng, có chuyện gì thế?
"Ngươi nói vô cùng đúng”.
"Cho nên chúng ta phải trân trọng khoảnh khắc này, đi thôi...!chúng ta hãy.

đến thanh lâu đi".
"Nếu không đi thì những cô nương này sẽ già đi đó!"
"Thật đáng thương".
Trần Trường An ngược lại có chút đã quen với sự thay đổi đột ngột của Đại Hoàng, hắn biết có chuyện gì đó không ổn, nhất định là có ý xấu, nó đang kìm
chế suy nghĩ muốn đi thanh lâu.
"Ta có thể đi cùng không? Ta cũng chưa từng đến đó?", Cổ Phượng Dao có chút hưng phấn hỏi.
"Được chứ, rất được.

Ngươi đã định là làm bạn với Đại Hoàng ta rồi.

Đi, phải đi".
"Cái đó...!Tam trưởng lão đúng không?” "Ngươi có đi không?"

"Cái này...!còn ra thể thống gì? Ta chính là Tam trưởng lão của Cổ gia, sao có thể đi đến chỗ bẩn thỉu như vậy", Tam trưởng lão tức giận nói.
"Tam trưởng lão, thanh lâu rất dơ à?", Cổ Phượng Dao tò mò hỏi.
"Phượng Dao, ngươi là Đại tiểu thư của Cổ gia, không thể đi đến những nơi như vậy".
"Tại sao? Chỉ vì bẩn thôi sao? Không sao đâu.

Ta có thể bảo bọn họ dọn dẹp.

một chút, chỉ cần làm sạch là được".
"Bẩn mà ta nói không giống với bẩn mà ngươi nghĩ"
"Hả? Có gì khác biệt à?"
"Vậy ta thực sự phải đến đó xem cho biết mới được".

"Đại Hoàng tiền bối, chúng ta đi ngay bây giờ được không?” "Đi chứ, đi ngay bây giờ".

Nhìn thấy Đại Hoàng phải dẫn Cổ Phượng Dao đến thanh lâu, Trần Trường An cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Hơn nữa, hiện tại cũng đã rời khỏi Đế Đô, ở nơi hoang vu này, đi đâu tìm cho.

ngươi thanh lâu chứ?
"Đại Hoàng, ngươi cảm thấy nơi này sẽ có thanh lâu sao?”
Trần Trường An chỉ vào môi trường xung quanh, ngoại trừ cỏ cây, ngay cả một bóng ma cũng không có.

"Thanh lâu...!ở trong lòng!".

 
Chương 392: C392: Ta thực sự biết rồi


“Đại Hoàng huynh, vẫn là ngươi hiểu cuộc sống, biết hưởng thụ”. “Äy, ta đã sống bao nhiêu năm, đúng là uổng phí, sống uổng phí rồi”.

Tam trưởng lão vô cùng cảm khái, nhớ lại cuộc sống thanh tâm quả dục. thận trọng của mình nhiều năm qua, không nhịn được thở dài.

Thì ra được người khác phục vụ là một kiểu hưởng thụ. “Tam trưởng lão, vậy ta đi trước đây?” “Ừm? Được, ngươi về trước đi, nơi này vốn không phải là nơi ngươi nên đến”.

“Mau đi thôi!"

Cổ Phượng Dao hơi bất lực nhìn Tam trưởng lão một cái, muốn nói, nhưng lại không dám nói.

Chẳng lẽ nơi này là nơi người nên đến?

Sau khi Cổ Phượng Dao về đến quán trọ, liền bị Trần Trường An trực tiếp gọi đến.

“Trời đã sáng rồi, họ vẫn còn ở thanh lâu?”

“Nói xem, Tam trưởng lão bị Đại Hoàng lôi kéo như thế nào?”, Trần Trường An nổi hứng hỏi.

“Việc này...”

“Ban đầu ông ta còn phản kháng, nhưng dần dần vui vẻ, cuối cùng... đám chìm vào đó, không thể rút ra!”


“Phượng Dao à, sau khi về Cổ gia, có những chuyện, ngươi coi như không biết, nhớ chưa?”

“Tam trưởng lão, cả đoạn đường ông đã nói ba trăm lần rồi”.

“Việc này... ta chỉ nhắc nhở cô thôi mà”.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Được, ta thực sự nhớ rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện ông đã đến thanh lâu Bát gia.

“Đây... sao có thể là ta đi chứ? Ta chỉ đi cùng Đại Hoàng huynh thôi, nó là khách, khách, có hiểu không?”

“Được, ta hiểu, đây là đạo tiếp khách, câu này, ông cũng nói hai trăm lần rì"

“Khụ khụ, tuyệt đối không được nói đấy”.

“Ta thực sự biết rồi”.

Cổ Phượng Dao rất bất lực, rất cạn lời, cả thời gian, động một cái là Tam trưởng lão cùng Đại Hoàng chạy đến thanh lâu.


Vốn dĩ chỉ cần khoảng một tháng là có thể về đến Cổ gia, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp gấp đôi thời gian..

Từ sau lần đầu tiên đến thanh lâu, Tam trưởng lão đã chìm sâu vào trong đó không thể dứt ra.

Cùng với Đại Hoàng cũng coi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Bây giờ Tam trưởng lão cũng không thể nghiêm túc lên, mỗi lần ông ta nghiêm mặt, mọi người cũng sẽ cảm thấy ông ta hơi hung dữ.

Có câu tâm sinh tướng, cũng có cái lý của nó.

Cổ gia.

“Hắn sắp đến rồi!”

Mục Vân Dao nhìn ra bên ngoài, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.

“Nếu hắn đã đến thì ta cũng nên đi rồi”.

Đi?

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của lão tổ Cổ gia Cổ Phong Hoa cũng biến sắc. “Tiền bối, ngươi muốn đi ư?”

“Đã là đồ đệ của ngươi, tại sao không gặp chứ?”, Cổ Phong Hoa không hiểu hỏi.

“Thôi, chẳng thèm gặp tên nhóc thối đó”.

Cổ Phong Hoa nhìn Mục Vân Dao, trong lòng cũng nghỉ hoặc, rốt cuộc là người thế nào mới có thể được coi trọng như vậy?
 
Chương 393: C393: Còn ông ta cũng chỉ là người


Nếu không phải vì Trần Trường An này, sợ rằng Mục Vân Dao cũng sẽ không vào cổng lớn của Cổ gia ông ta.

“Tiền bối, có một câu hỏi mà tôi vẫn luôn muốn hỏi”.

“Thực...thực lực của ngươi, sớm đã đạt đến cảnh giới không ai địch nổi, tại sao còn chưa phi thăng thượng giới?”

“Các nhân vật lớn cùng thời đại với ngươi, người thì đã phi thăng, người thì đã chết, tại sao ngươi còn ở lại Thái Huyền Giới?”

Cổ Phong Hoa không hiểu, tuy Cổ Phong Hoa cũng là cảnh giới Đại Đế đỉnh phong, nhưng so với Mục Vân Dao, thì vẫn kém về bối phận.

Nếu thực sự tính ra, thái gia gia của Cổ Phong Hoa mới là nhân vật cùng thời kỳ với Mục Vân Dao.

Còn ông ta cũng chỉ là người trong số ít người ở Thái Huyền Giới biết một vài chuyện của Mục Vân Dao thôi.

Mục Vân Dao, yêu nghiệt tuyệt thết


Phong hiệu...

nữ đế tuyệt thết Thiên hạ đệ nhất, không ai địch nổi!

Lần đầu tiên thiên địa nhân tam bảng xuất hiện, Mục Vân Dao cũng theo bảng xếp hạng lọt vào tầm mắt của mọi người.

Đó là thời đại của một yêu nghiệt ra đời, tuy nhiên Mục Vân Dao dẫm trên những yêu nghiệt đó, bước từng bước đến đỉnh phong.

Tuy chưa thành lập thế lực nào, nhưng cả Thái Huyền Giới không có thế lực nào dám chọc vào Mục Vân Dao.

Đã từng có một cường giả cũng là đại đế đỉnh phong không phục Mục Vân Dao, muốn cướp danh hiệu cường giả đệ nhất, nên đã khiêu chiến.

Trận chiến đó, không kinh hồn bạt vía, không trời rung đất chuyển, yên ắng, vô cùng yên ắng.


Cùng là cảnh giới đại đế đỉnh phong, Mục Vân Dao chỉ ra một chiêu, đã trực tiếp giết cường giả cùng cảnh giới.

Từ đó về sau, nữ đế tuyệt thế Mục Vân Dao đã trở thành một cấm ky, không ai dám nhắc, không ai dám chọc đến.

Cổ Phong Hoa cũng được nghe một vài chuyện của Mục Vân Dao từ thái gia gia, ông ta vốn nghĩ, cường giả như Mục Vân Dao sớm đã rời khỏi Thái Huyền

Giới, lại không nghĩ, nàng vẫn ở đây.

Và còn th nhận một đồ đệ, còn vì hắn đích thân đến Cổ gia, khiến Cổ Phong Hoa được sủng mà kinh sợ.

Nghe thấy lời của Cổ Phong Hoa, Mục Vân Dao ngẩng đầu nhìn lên không trung.

“Thượng giới ư?”

“Thời cơ chưa đến”.

“Sau khi Trần Trường An đến, không cần phải nhắc đến ta với hắn”.
 
Chương 394: C394: Đi thôi


“Tiền bối, tại sao chứ?”

“Không cần thiết, ta đi đây”.

“Tiền bối...”

Cổ Phong Hoa còn muốn nói, nhưng lúc này Mục Vân Dao đã biến mất không còn bóng dáng.

Mặc dù Cổ Phong Hoa cũng là Đại Đế đỉnh phong, nhưng vẫn không thể cảm nhận được Mục Vân Dao rời đi như thế nào.

“Không hổ là Nữ đế tuyệt thế, quả nhiên khác người”. “Bao nhiêu năm đã qua rồi, bây giờ ngươi... mạnh đến mức nào chứ?”

Cổ Phong Hoa rất hiếu kỳ, nhưng ông ta không dám tìm cái chết, cùng là Đại Đế đỉnh phong, nhưng khoảng cách thực lực...

Nghĩ đến đây, Cổ Phong Hoa cười khổ lắc đầu, trong lòng càng mong chờ Trần Trường An đến, đệ tử có thể được nữ đế tuyệt thế coi trọng sẽ có phong thái thế nào.

“Bái kiến tam trưởng lão!”

“Bái kiến đại tiểu thư!”

Trải qua hai tháng, cuối cùng đoàn người Trần Trường An đã đến Cổ gia.


Trần Trường An phát hiện, hình như những người của Cô gia đều đặc biệt quan tâm mình.

“Người này là người mà lão tổ muốn đợi ư? Mới chỉ cảnh giới Hóa thần tầng thứ nhất?”

“Là người này, hay là người cảnh giới Hóa thần tầng thứ ba đó? Tôi thấy cô gái đó, hình như trẻ hơn, tu vi cao hơn đấy?”

“Nhưng sao ta cảm thấy là người đàn ông đó chứ?”

“Bất kể là ai, có thể được lão tổ chờ đợi, đúng là may mắn”.

“Đúng thế, người Cổ gia chúng ta cũng chưa chắc có cơ hội gặp được lão tổ. Ngưỡng một!

Người của Gổ gia đều rất ngưỡng mộ, nhưng nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc là ai mới là người lão tổ chờ đợi thực sự.

“Phượng Dao, ta còn có chuyện khác, ngươi đưa họ đi gặp lão tổ đi”.

“Lão tổ đã dặn dò như vậy”.

“Đúng rồi, đừng quên chuyện mà ta nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng quên”. Đến bây giờ, Tam trưởng lão vẫn không quên nhắc nhở Cổ Phượng Dao.


Cổ Phượng Dao bất lực thở dài một hơi, vô cùng nghiêm túc gật đầu,Tam trưởng lão mới yên tâm rời đi.

“Đi thôi”. “Ta đưa các người đi gặp lão tổ”.

Trần Trường An gật đầu, sau đó đi theo Cổ Phượng Dao đến nơi ở của lão tổ Cổ gia.

Sau khi đến nơi này, Trần Trường An không khỏi cau mày. “Sư phụ ta đã đến đây!”

Lời vừa được nói ra, Cổ Phượng Dao và Cố Tiên Nhi đều ngẩn người, sư phụ? Sư phụ của Trần Trường An?

Cố Tiên Nhi đi theo bên cạnh Trần Trường An lâu như vậy, cũng chỉ biết Trần Trường An có một sư phụ, nhưng đối phương là ai, thì nàng ta chưa từng được. biết.

Điều khiến Cổ Phượng Dao ngạc nhiên là đây là nơi ở của lão tổ, sư phụ của Trần Trường An lại có thể xuất hiện ở đây?

“Làm sao ngươi biết? Ngươi ngửi được mùi ư?”, Đại Hoàng hiếu kỳ hỏi.

“Cút đi, ngươi không sợ sư phụ của ta giết chết ngươi hả?”, Trần Trường An không vui nói.

“Ta cũng không nói trên người sư phụ ngươi có mùi, nàng ta giết chết ta làm gì”.

Tuy ngoài miệng Đại Hoàng nói như vậy, nhưng vẫn sợ hãi rõ ràng, thậm chí còn cẩn thận nhìn quan sát xung quanh một lượt.

“Ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao ngươi biết?”

Cổ Phong Hoa cũng hiếu kỳ, Trần Trường An vừa mới đến chỗ của mình, làm sao biết sư phụ hắn từng đến?
 
Chương 395: C395: Lão tổ


Cho dù là Cổ Phong Hoa cũng không phát giác ra được khí tức của Mục Vân Dao để lại, nhưng Trần Trường An lại có thể?

“Lão tổ!”

Nhìn thấy Cổ Phong Hoa, Cổ Phượng Dao cung kính khom lưng.

Cổ Phong Hoa gật đầu với Cổ Phượng Dao, sau đó nhìn sang Trần Trường An.

Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất? Không nhìn ra tuổi tác? Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ!

Quản nhiên, người có thể trở thành đệ tử của Mục Vân Dao, tuyệt đối không phải là người bình thường.

“Ông là lão tổ Cổ gia?”, Trần Trường An hỏi.

“Đúng thế, là ta, ngươi còn chưa trả lời, làm sao ngươi biết sư phụ ngươi đã đến đây?”, Cổ Phong Hoa hiếu kỳ hỏi.


“Thói quen sinh hoạt”. Thói quen sinh hoạt? Thế là có ý gì?

Lúc Trần Trường An vừa đến nơi này, đã chú ý đến một vào điểm kỳ lạ, đó là một thói quen chỉ thuộc về Mục Vân Dao.

Đó chính là một thói quen theo bản năng mà bản thân Mục Vân Dao cũng không chú ý đến.

“Ông nhìn thấy chỗ đó chưa?”

Trần Trường An chỉ sang bên cạnh, Cổ Phong Hoa rất kinh ngạc, vì chỗ đó chính là chỗ mà Mục Vân Dao vẫn luôn đứng mấy hôm nay.

Sau khi Mục Vân Dao đến Gổ gia, gần như ngày nào cũng phải đứng ở vị trí này rất lâu.

Cổ Phong Hoa cũng rất hiếu kỳ, những ông ta không dám hỏi, nhưng bây giờ Trần Trường An vừa nhìn là chú ý đến chỗ này?


“Đúng là sư phụ ngươi thường xuyên đứng ở đây, làm sao ngươi biết?”, Cổ Phong Hoa hiếu kỳ hỏi.

“Ông nhìn kỹ xem”. Nhìn kỹ?

Cổ Phong Hoa hơi nghi hoặc, nhưng vẫn quan sát kỹ chỗ mà Mục Vân Dao đứng.

Đột nhiên, trong lòng Cổ Phong Hoa chấn hãi, không ngờ điểm nhỏ bé như vậy mà bị Trần Trường An chú ý đến?

Hắn vừa mới đến chỗ của mình thôi, năng lực quan sát của hắn nhạy cảm như vậy ư?

“Thì ra là vậy, sợ là, cũng chỉ có đệ tử thân truyền như ngươi mới hiểu sư phụ ngươi như vậy”, Cổ Phong Hoa cười nói.

“Lão tổ, đây... rốt cuộc là thế nào?”, Cổ Phượng Dao nhìn cả hồi lâu cũng không nhìn thấy điểm gì khác biệt.

“Thực ra, cũng không có gì”.

Cũng không có gì?
 
Chương 396: C396: Khi đứng lâu ở một chỗ


Việc này... rốt cuộc là ý gì?

“Công tử, ta không hiểu”, Cố Tiên Nhi thắc mắc hỏi. “Vì các ngươi không đủ thực lực, không nhìn thấy”. Thực lực không đủ, không nhìn thấy?

Cổ Phượng Dao cảm thấy kỳ lạ, nếu luận tu vi, Trần Trường An mới là người cảnh giới thấp nhất chứ?

Cũng không đúng, luận thực lực, Trần Trường An đúng là rất mạnh, sánh ngang với đại đế.

“Là hoa chân linh”.

“Các người không đủ thực lực, cho nên không nhìn thấy”, Trần Trường An cười nói.

Hoa chân linh? Đó là cái gì?

Trong những người có mặt, chỉ có Trần Trường An và Cổ Phong Hoa với Đại Hoàng biết, hoa chân linh là gì.


Ban đầu Đại Hoàng không để ý, cho nên không phát hiện ra, nhưng sau khi Trần Trường An nhắc đến, Đại Hoàng cũng chú ý đến hoa chân linh.

Nhưng Đại Hoàng đâu biết, đây là một thói quen của Mục Vân Dao. “Công tử, hoa chân linh là gì?”, Cố Tiên Nhi hiếu kỳ hỏi.

“Sau khi tu vi đạt đến Đại Đế, thực ra linh khí trong cơ thể sẽ có thay đổi”. “Từ linh khí biến thành khí chân linh”.

“Còn hoa chân linh, chỉ là lợi dụng khí chân linh, ngưng tự thành một đóa

hoa”.

“Nếu không chú ý quan sát, cho dù là cường giả đại đế cũng không phát hiện ra”.

Nghe thấy lời của Trần Trường An, Cổ Phong Hoa tán thành gật đầu, Mục Vân Dao đã đợi ở đây lâu như vậy, Cổ Phong Hoa chưa từng phát hiện ra.

Đương nhiên, một phần lớn nguyên nhân là Cổ Phong Hoa không dám quá quan sát Mục Vân Dao, sợ bị đánh.


Trần Trường An đi theo bên cạnh Mục Vân Dao nhiều năm, cho nên hắn biết rõ, Mục Vân Dao có thói quen như vậy.

Khi đứng lâu ở một chỗ, Mục Vân Dao sẽ dùng khí chân linh ngưng tụ ra một đóa hoa chân linh, ngón tay chơi nghịch hoa chân linh được ngưng tụ ra theo. bản năng.

Thực ra, hoa chân linh này không giữ được thời gian quá lâu, nhưng thực lực của Mục Vân Dao thực sự quá mạnh, khí chân linh trong cơ thể vô cùng bá đạo.

Cho nên cho dù nàng đã rời đi, nhưng hoa chân linh vẫn còn, chỉ là đã mờ nhạt, nhưng chỉ cần người có thực lực quan sát kỹ, thì vẫn có thể nhìn được.

Đây không phải một thói quen xấu chí mạng gì, cho nên Trần Trường An cũng không nhắc nhở, huống hồ, nhắc nhở cũng vô ích.

“Họ không nhìn thấy cũng rất bình thường, nhưng ngươi... tại sao có thể nhìn thấy?”

Cổ Phong Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, tu vi của Trần Trường An cũng chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, ông ta rất tự tin, tu vi của Trần Trường An không thể giấu được ôn ta.

Một Hóa Thần Cảnh có thể nhìn thấy hoa chân linh? Hơn nữa còn là hoa chân linh sắp tiêu tan, đúng là rất kỳ lạ.

Trần Trường An nhìn Cổ Phong Hoa một cái, lại không trả lời câu hỏi này.

Vì năm đó khi hắn không có tu vi thì đã có thể nhìn thấy, Mục Vân Dao từng đoán, có lẽ là vì linh hồn của Trần Trường An quá mạnh, cho nên mới nhìn thấy.

Còn về có phải như vậy không, Mục Vân Dao cũng không biết, tóm lại có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Trần Trường An, nàng cũng cảm thấy rất bình thường.
 
Chương 397: C397: Thứ đó đúng là ở cổ gia ta


Dù sao... mình có đồ đệ như này mới là chuyện kỳ lạ nhất. “Sư phụ tôi đến tìm ông có mục đích gì?” “Ông bảo tôi đến, thực sự là vi trân châu sao?”

Trần Trường An vẫn luôn suy đoán, sư phụ Mục Vân Dao thường xuyên đi theo mình, cho nên chuyện liên quan đến Thai Châu, có lẽ sư phụ biết.

Chính vì vậy, hắn lo sợ trong tay Cổ Phong Hoa không có Thai Châu, mà là vì Mục Vân Dao mới biết chuyện này, và lừa mình đến đây.

Nhưng hắn không hiểu, sư phụ làm vậy là có dụng ý gì.

“Sư phụ ngươi đến tìm ta, mục đích rất đơn giản, chính là vì viên trân châu mà ngươi muốn”.

“Thứ đó đúng là ở Cổ gia ta”.

“Ta cũng không biết sư phụ ngươi làm sao biết thông tin này”.

“Đương nhiên, ngoại trừ trân châu, còn có một chuyện khác”.

Được biết trân châu thực sự ở Cổ gia, Trần Trường An thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng những lời tiếp theo của Cổ Phong Hoa lại khiến Trần Trường An ngẩn người.


Còn có một chuyện khác?

“Là chuyện gì?”, Trần Trường An hỏi.

“Ừm..”

Cổ Phong Hoa do dự một lúc, sau đó nhìn sang Cổ Phượng Dao.

Lúc này Cổ Phượng Dao cũng hơi thộn người, lão... lão tổ nhìn mình làm gì?

“Sư phụ người đã định hôn sự cho ngươi”.

“Cổ Phượng Dao là vị hôn thê của ngươi”.

“Cái gì?"


“Cái gì!”

Một câu nói của Cổ Phong Hoa khiến cả hai người Trần Trường An và Cổ Phượng Dao đều thộn người.

Việc này... quá đột ngột rồi phải không?

Hơn nữa, Trần Trường An không tin sư phụ mình làm ra chuyện này, bỗng dưng định hôn sự cho mình?

Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào? Trần Trường An kinh ngạc, Cổ Phượng Dao càng ngẩn người hơn!

Là đại tiểu thư của Gổ gia, hơn nữa còn là thiên kiêu của thời này, Cổ Phượng Dao biết rõ, mình có thể làm chủ hôn nhân của mình.

Và điều quan trong nhất là, người tu luyện, vốn không vội thành thân, với thiên phú của Cổ Phượng Dao, việc quan trọng nhất là tu luyện.

Hơn nữa các vị trưởng bối của Cổ gia cũng dạy bảo nàng ta như vậy, nhưng bây giờ làm sao đọt nhiên lại sắp xếp hôn sự? Mà còn là với Trần Trường An?

Cổ Phượng Dao nhìn vẻ phức tap trên khuôn mặt Trần Trường An, vẻ mặt cũng biến sắc.

“Trần Trường An, ngươi có biểu hiện gì vậy?”

“Ta làm vị hôn thê của ngươi, ngươi còn không muốn?” “Ngươi mừng thầm đi”, Cổ Phượng Dao tức giận nói.
 
Chương 398: C398: Đương nhiên


“Tiên Nhi, ta thực sự không biết chuyện này, ngươi phải tin ta”.

Sau khi Cổ Phượng Dao mắng Trần Trường An một câu, quay đầu lại giải thích với Cố Tiên Nhi.

Bất kể Cố Tiên Nhi nghĩ thế nào, nhưng Cổ Phượng Dao thực sự coi nàng ta là bạn, hơn nữa còn nhìn ra, Cố Tiên Nhi thích Trần Trường An.

Bây giờ nàng ta có cảm giác tội lỗi đã cướp bạn trai của ban tốt.

Lúc Gố Tiên Nhi vừa nghe thấy tin này, trong lòng thực sự hoảng loạn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, nàng ta đã bình tĩnh lại.

Cố Tiên Nhi biết rõ, nàng ta là một thị nữ, hơn nữa, đây là hôn sự mà sư phụ của Trần Trường An định sẵn.

Cố Tiên Nhi không có thân phân và tư cách gì để thay đổi, điều nàng ta có thể làm chính là theo bên cạnh Trần Trường An, như vậy là đủ

“Chuyện này không được thương lượng ư?”

“Sư phụ ta không gặp ta, có phải vì chuyện này không?”, Trần Trường An cau mày hỏi.

“Việc này... ta không biết tại sao sư phụ ngươi không gặp ngươi”. “Nhưng sư phụ ngươi từng nói, chuyện này không cần thương lượng”.

“Hoặc là ngươi lấy cả người và trân châu, nếu không, ngươi chỉ có thể thách chiến với ta, thắng được ta, ngươi cũng có thể lấy trân châu đi”.


Nghe thấy lời của Cổ Phong Hoa, Trần Trường An ngẩn người, chiến thắng một cường giả đại đế đỉnh phong?

Đùa gì vậy?

Thực lực hiện giờ của Trần Trường An vốn không thắng nổi, hắn vẫn rất biết mình biết ta.

“Cả đời Trần Trường An ta chưa từng bị người khác ép bức”. “Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta”.

“Được!” “Ta đồng ý!” Ừm?

Cú quay ngoắt của Trần Trường An suýt làm gãy cái lưng vạn năm của Cổ Phong Hoa.

Ngươi kích động hào hùng nói nhiều như vậy, cuối cùng ngươi lại đồng ý? Ngươi còn biết xấu hổ không hả?

Nữ đế tuyệt thế Mục Vân Dao, sao lại nhận một đồ đệ như này?

Chẳng trách không muốn gặp, đồ đệ này, ai muốn gặp hắn nhiều đây? Còn không bị chọc tức chết?

“Phượng Dao, từ nay về sau, ngươi là vị hôn thê của ta, có vui không?


Cổ Phượng Dao thộn mặt nhìn Trần Trường An tươi cười vui vẻ, nhất thời không phản ứng lại.

Việc này... có cần lật mặt nhanh vậy không?

Cả đoạn đường chẳng để ý quan tâm ta, bây giờ lại cười tươi? Hơn nữa mình còn chưa đồng ý, làm sao là vị hôn thê được? “Ta...”

“Được, không cần nói, ta biết, ta hiểu, hiểu hết, con gái, e thẹn, xấu hổ thừa nhận”.

“Ta hiểu hết những điều này, không sao, cứ từ từ”.

Trần Trường An trực tiếp ngả lời Cổ Phượng Dao, sau đó quay đầu nhìn sang Cổ Phong Hoa.

“Thưa ông, ta có chuyện muốn hỏi ông”.

“Ô? Ngươi hỏi đi”.

“Ngươi và sư phụ của ta, ai có bối phận lớn hơn?”

“Đương nhiên là sư phụ ngươi lớn hơn”.

“Rất tốt, vậy ta là đồ đệ của sư phụ ta, hai chúng ta có bối phận lớn hơn?” “Việc này...”

Lời của Trần Trường An khiến Cổ Phong Hoa thôn người.

Luận bối phận, Trần Trường An lại còn lớn hơn mình?
 
Chương 399: C399: Minh lại quên mất điều này


Vãi!

Minh lại quên mất điều này?

“Rất tốt, xem ra ngươi đã biết”.

“Vậy bây giờ Cổ Phượng Dao là vị hôn thê của ta, phải luận thế nào?” “Viêc này... ai luận bối phận người đó không được sao?”

“Được, sau này ngươi gọi ta là ông, ta gọi ngươi là Tiểu Cổ, Phượng Dao gọi ngươi là lão tổ, ngươi gọi nàng ta là đại nương, thế nào?”

Thế nào?

Bây giờ Cổ Phong Hoa nhìn Trần Trường An thì rất kích động muốn bóp chết hắn, ông? Mẹ kiếp, ngươi là ông của ai?

Mẹ kiếp, lại còn đại nương?

Cổ Phong Hoa nhìn qua Cổ Phượng Dao, nụ cười trên mặt vô cùng dữ tợn. “Nào, ta gọi ngươi là đại nương, ngươi dám đồng ý không?”

__

“Việc này... ta, rốt cuộc ta có nên đồng ý không?”


“Tiểu Cổ?”

Trong lúc Cổ Phượng Dao hoảng loạn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi một tiếng Tiểu Cổ.

Khi hai chữ Tiểu Cổ xuất hiện, tất cả mọi người đều chú ý thấy, khóe miệng của lại Cổ Phong Hoa giật mạnh.

Cơn lửa giận trong ánh mắt sắp trào ra. “Tốt tốt tốt”.

“Rất tốt”.

“Cổ Phượng Dao, ngươi to gan thật đấy?”

“Tiểu Cổ, ngươi thật to gan, sao lại ăn nói với đại nương của ngươi như vậy, xin lỗi đi!"

Cổ Phong Hoa Cường giả đại đế đỉnh phong.

Giờ đây, bị mấy câu nói của Trần Trường An làm cho tức đến toàn thân run lên, lại cũng không dám làm gì.

Cảm giác muốn giết hẳn, nhưng lại không thể giết hắn, khiến Cổ Phong Hoa cảm thấy mình sắp phát điên.

Hắn càng không hiểu, vô cùng không hiểu, nhân vật như Mục Vân Dao làm sao lại tìm một đệ tử cực phẩm như này?


Vô liêm sỉ, dung tục, không biết xấu hổi

“Nào nào, đừng khách sáo, Tiểu Cổ là hậu bối rất tốt, coi như nhà mình, đừng câu nệ”.

“Ngồi, ngồi xuống hết đi”.

Trần Trường An dường như là chủ nhân ở đây, trực tiếp đi đến một bên ung dung ngồi xuống, thậm chí còn gọi cả hai người Cổ Phượng Dao và Cố Tiên Nhi.

Tại sao không gọi Đại Hoàng?

Vì nó sớm đã đi đến một bên ngồi xuống, tích cực hơn ai hết.

Cố Tiên Nhi là thị nữ, đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của Trần Trường An vô điều kiện, còn Cổ Phượng Dao, lúc này đầu óc của nàng ta đã hoàn toàn dừng

hoạt động.

Hoàn toàn như con rối bị giật dây, nghe thấy lời của Trần Trường An, vẻ mặt mơ màng đi đến một bên ngồi xuống.

“Tiểu Cổ, ngươi cũng đừng đứng nữa, khách sao làm gì”.

“Nào, ngồi đi”.

“Ông có lời muốn nói với ngươi”.

Cổ Phong Hoa hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn lửa giận trong lòng.

Bao nhiêu năm rồi, cả Thái Huyền Giới, không có nhiều người dám ăn nói với mình như vậy.
 
Chương 400: C400: Đây là danh hiệu gì


Nhưng Cổ Phong Hoa lại không có cách nào với Trần Trường An, thứ nhất, bối phận của Trần Trường An đúng là lớn hơn mình, thứ hai, sư phụ của hắn quá

lợi hại, mình có thể làm thế nào?

Nếu mình thực sự làm gì Trần Trường An, Cổ Phong Hoa không nghỉ ngờ gì, ngày hôm sau, trên dưới Cổ gia không còn ai sống sót.

“Được, ngươi là ông của ta”. “Ông, ngươi hỏi đi”.

Cổ Phong Hoa đi đến một bên, ngồi xuống với sắc mặt sâm xuống, đã không thể phản kháng, thì làm thế nào, nhịn đi vậy.

“Trân châu đâu?” “Đã đợi cả hồi lâu rồi, lấy ra đi”.

“Ngươi xem tên nhóc người, chẳng có năng lực nhìn xa gì, còn phải ông của ngươi chủ động”.

Cổ Phong Hoa không vui nhìn Trần Trường An một cái, tên nhóc này, mở miệng là ông, ngươi gọi bon miệng rồi phải không?

“Ngươi vội gì chứ, còn chưa mang về”.

Ừm?

Có ý gì? Cái gì gọi là chưa đưa về? Các ngươi đã làm gì trân châu của ta? “Các ngươi đã làm gì nó rồi?”, Trần Trường An cau mày hỏi.

“Ngươi nói gì vậy, chung ta làm gì một viên trân châu?”


“Chỉ là...”

Nói đến đây, Cổ Phong Hoa muốn nói lại ngưng, khiến Trần Trường An có dự cảm không ổn.

“Chỉ là cái gì!" Trần Trường An hỏi.

“Chắc ngươi cũng biết, trân châu này ấy, hơi bất phàm”.

“Ta ra tay toàn lực cũng không làm thương được trân châu, cho nên, ta vô cùng hiếu kỳ”.

“Sau đó, ta đã...”

“Mẹ kiếp, ngươi có thể nói vào trọng điểm không? Đừng phí lời!”

Sau khi thấy trên khuôn mặt Cổ Phong Hoa xuất hiện nụ cười lúng túng, Cổ Phượng Dao liền thộn người.

Đây còn là lão tổ nhà mình trong ấn tượng của mình không? Đúng là ông ta không?

Có phải đổi người rồi không?

Hay là, lão tổ trước đây mình biết là giả?

Bị mắng như vậy, lại chỉ cười lúng túng?


Lúc này Cổ Phượng Dao đã hoàn toàn hỗn loạn, trong lòng nàng ta, hình tượng to lớn của lão tổ hoàn toàn tan thành mây khói.

Ngược lại là Trần Trường An, dáng vẻ bất cần đó, sao mà ngầu? Quá ngầu! Trên đời này sao lại có người đàn ông ưu tú như vậy?

Hơn nữa, sau này còn trở thành người đàn ông của mình, oa, đúng là... nhặt được báu vật rồi!

Cổ Phong Hoa nhìn Trần Trường An, sau đó hơi chột dạ nói: “Ngươi biết Chùy Đế không?”

Chùy Đế

Đây là danh hiệu gì?

Là rèn sắt?

“Làm sao, đại đế rèn sắt à?”, Trần Trường An hiếu kỳ hỏi. “Ừm... gần như vậy, vốn dĩ hắn là một thợ rèn bình thường”.

“Bỗng nhiên vào năm năm mươi tuổi, ngẫu nhiên có duyên, mới bắt đầu con đường tu luyện”.

“Một cái chùy sắt bình thường, lại được hắn bồi dưỡng thành đế binh”.

“Người cùng thời kỳ với hắn, đúng là bi thảm, bị chùy sắt của hắn đập một lượt.

“Sau khi đột phá cảnh giới đại đế, người ta gọi hắn là Chùy Đế, bản thân hắn cũng rất vui”.

“Sức chiến đấu của người này rất mạnh, nhưng thích rèn sắt, cho dù trở thành đại đế, vẫn không thay đổi thói quen này”.

“Còn có cả một đám đồ tử đồ tôn, ngày nào cũng hướng dẫn rèn sắt”.

“Người đừng nói chứ, hắn thực sự đã nghiên cứu ra chút thành quả”.
 
Chương 401: C401: Đã đưa đi được bao lâu rồi


“Tuy rèn sắt không khác luyện khí là bao nhưng chúng có sự khác biệt về mặt bản chất. Hắn ta đã mở ra cho mình một lối đi riêng, một con đường mới, vũ khí mà hắn ta rèn đúc ra cực kỳ mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với vũ khí mà luyện khí sư rèn đúc ra”.

Nói đến đây, Trần Trường An đã hiểu ra, hạt châu này của hẳn đã bị đưa cho Chùy Đế tôi rèn rồi.

“Đã đưa đi được bao lâu rồi?”. ngôn tình hài

“Ừm... Khoảng trăm năm”.

Trăm năm!

Thai Châu của hắn bị Chùy Đế nện gõ những trăm năm.

Lúc này, Trần Trường An có cảm giác Thai Châu của hắn kể từ lúc rời khỏi tay hắn đã phải chịu quá nhiều khổ cực.

Không nói đâu xa, chỉ nói gần đây thôi, một viên thì bị Dược Nghịch Mệnh ném vào lò luyện đan luyện ngàn năm, còn giờ viên này thì bị Cổ Phong Hoa đưa cho Chùy Đế nện gõ trăm năm.

“Còn bao lâu nữa thì được trả về?”, Trần Trường An hỏi.

“Sắp rồi, không quá nửa tháng nữa chắc chắn sẽ được trả về”.


“Tốt, vậy nửa tháng tới ta sẽ ở lại đây”.

“Tiểu Cổ, ngươi còn không đi chuẩn bị phòng cho ta đi à?”

“Ừm, ta sai người đi chuẩn bị đây”.

ÔÕ?

Trả lời xong, Cổ Phong Hoa ngẩn người, ông ta... Ông ta lại quen với chuyện bị Trần Trường An gọi là Tiểu Cổ?

Chuyện này là sao?

Cổ Phong Hoa rất phiền muộn, rất tức giận, nhưng lại không làm được gì. “Ngươi...”

“Thôi, ta đi tìm người khác”.

Cổ Phong Hoa đứng dậy, đang định trút cơn giận này lên đầu Cổ Phượng Dao nhưng ngẫm nghĩ lại, lại thôi.


Hiện tại, có vẻ như ông ta cũng không thể đắc tội vấn bối này nhà mình thì phải?

“Còn có ai còn sống không, mau lại đây!”

Cổ Phong Hoa gầm lên một tiếng làm Gổ gia phát sinh động đất.

“Có chuyện gì vậy? Đã bao nhiêu năm rồi lão tổ không hề nổi giận, lần này lẽ nào là vì hai người mới tới đây hôm nay ư?”

“Vậy phải làm gì bây giờ, hay là chúng ta đi ra ngoài trốn?” “Trốn cái rắm, ngươi trốn nổi chắc?” “Vậy, các ngươi xem thử xem ai sẽ là người đi vào trong đó bây giờ?”

“Ta không vào đâu, lão tổ đang nổi giận, người nào vào đó là người đó gặp xui xẻo”.

“Vậy ngươi đi đi!”

“Không, không, không, ta còn có việc, bận không đi được, bận không đi được”.

“Vậy ai đi?”

“Hay là...”

Nói rồi, mọi người đổ dồn lại nhìn Tam trưởng lão vừa mới trở về chưa được bao lâu.

Tam trưởng lão biến sắc, chuyện gì thế này? Tại sao mọi người đều nhìn mình?

“Ta cũng không đi được đâu, ta...”
 
Chương 402: C402: Ông ta nói gì sai ư


“Ngươi đi được, chẳng phải ngươi đi cùng với bọn họ hay sao? Ngươi quen bọn họ, ngươi đi đi”.

“Đúng, đúng, đúng, lão Tam, ngươi đi đi”.

“Tam ca, ta rất kỳ vọng vào ngươi, chưa biết chừng lão tổ lại thay đổi cách nhìn về ngươi, cho ngươi một chút lợi lộc, nếu vậy thì ngươi giàu to rồi”.

Giàu †o? Nếu cho ngươi được giàu to kiểu này thì ngươi có chịu không?

Cuối cùng, Tam trưởng lão vẫn không chống đỡ nổi thế vây công của những người này, không còn cách nào khác đành phải tới chỗ ở của Cổ Phong Hoa.

Khi Tam trưởng lão tới nơi, ông ta không khỏi biến sắc.

Cổ Phong Hoa sầm mặt đứng một chỗ, còn bọn Trần Trường An thì sao? Bọn họ đang thảnh thơi ngồi trên ghế.

Bọn họ ngồi thì đã đành nhưng Cổ Phượng Dao ngươi là sao thế kia?

Lão tổ nhà mình đang đứng mà ngươi lại dám ngồi ư? Ngươi có còn biết phép tắc là gì không?

“Phượng Dao, ngươi đang làm gì vậy?”

“Còn không mau đứng dậy!”, Tam trưởng lão lo lắng hô lên.


“Ngươi hô cái rắm”.

“Nàng ngồi ở đâu không cần ngươi quan tâm”.

“Ngậm miệng!”

Cổ Phong Hoa quát một câu làm Tam trưởng lão sợ hoảng hồn, suýt thì bỏ nhà đi trốn.

Chuyện gì thế này? Ông ta nói gì sai ư?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đây là phép tắc mà, không có phép tắc thì chẳng ra thể thống gì, chẳng phải đây là điều lão tổ ngài vẫn răn dạy hay sao?

Chuyện này...

'Tam trưởng lão ngơ ngác ra mặt nhưng không dám nói gì, đành ngoan ngoấn đứng một góc.

“Ngươi đến đây thì tốt rồi, ngươi quen bọn họ, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi”.


“Nghe thấy chưa?”

Cổ Phong Hoa nói xong, thấy Tam trưởng lão không trả lời, bèn nhìn Tam trưởng lão một cái.

Tam trưởng lão nhìn Cổ Phong Hoa, gật đầu lia lịa.

“Ngươi gật cái rắm gì, ta đang hỏi ngươi đã nghe thấy chưa, ngươi câm à?” “Ngươi lắc cái gì?”

“Không... Không phải ngài không cho nói hay sao?”

“Ta...”

“Cút! Mau mau cút đi cho ta!”

“Dạ!"

Tam trưởng lão như thể vừa trút được gánh nặng, ông ta gật đầu, bóng người lóe lên một cái, biến mất hoàn toàn trước mặt Cổ Phong Hoa.

“Một tên, hai tên... Tên nào tên nấy đều chẳng để người ta bớt lo gì cả”.

Lúc này, Cổ Phong Hoa thực sự cảm thấy gia môn bất hạnh, quả nhiên là gia môn bất hạnh.

“Tiểu Cổ à, bớt giận đi”. “Ngươi cũng đã cao tuổi rồi, lỡ tức quá ngủm củ tỏi mất thì sao”.

“Con cháu không nghe lời thì đánh chúng mấy trận là được, không cần phải khách sáo với ta, ngươi cứ đánh chết đi cho ta”.

“Yên tâm, ta không có ý kiến gì hết, cứ đánh đi!” Ngươi không có ý kiến?

Mẹ kiếp, ngài có tư cách gì có ý kiến à? Bọn họ đều là người của Cổ gia, còn ngài là ai?
 
Chương 403: C403: Rốt cuộc trần trường an là ai


“Rốt cuộc lão tổ nghĩ thế nào vậy nhỉ? Tại sao lại muốn Phượng Dao gả cho. Trần Trường An?”

“Rốt cuộc Trần Trường An là ai? Tại sao lão tổ lại ưu ái hắn như vậy?”

“Không được, Phượng Dao là thiên tài thế hệ mới của Cổ gia chúng ta, không thể cứ thế mù mờ gả cho một người không rõ lai lịch như vậy được”.

“Đúng vậy, cho dù Phượng Dao thật sự muốn gả cho hắn thì chúng ta cũng phải đi thử tài tiểu tử này xem rốt cuộc hắn có xứng với Phượng Dao của chúng ta

hay không”.

Ở Gổ gia, Cổ Phượng Dao được muôn người yêu chiều, không chỉ vì nàng ta là thiên tài thế hệ mới.

Mà quan trọng nhất là mặc dù Gổ gia có đông con cháu nhưng ở thế hệ của Cổ Phượng Dao thì chỉ có mình nàng ta là nữ.

Hơn trăm vị ca ca há chẳng lại không nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay.

Hiện giờ biết Cổ Phượng Dao có hôn ước với một nam tử không rõ lai lịch, sao bọn họ có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.

Hơn trăm người kéo nhau tới biệt viện Trần Trường An đang ở, khí thế kinh người, cương quyết đòi cho Trần Trường An một bài học.


Hai ngày nay, Trần Trường An cực kỳ nhàn nhã, ngày ngày chẳng có việc gì làm, chỉ nằm dài trên ghế bập bênh, lại có Cố Tiên Nhi luôn theo sát hầu hạ.

Lúc rảnh rồi, hắn lại tranh luận với Đại Hoàng mấy câu, tháng ngày hết sức. thoải mái.

Trái lại, lúc chưa trở về Cổ gia thì ngày nào cô nàng Cổ Phượng Dao cũng dính lấy Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nhưng giờ nàng ta lại trốn biệt tăm, không dám ra gặp.

“Trần Trường An, ngươi đang làm gì vậy?”

Đám thanh niên của Cổ gia vừa bước vào biệt viện thì trông thấy Cố Tiên Nhi đang đút nho cho Trần Trường An.

Cảnh tượng ấy kích thích thần kinh của bọn họ.

Người này đã có hôn ước với muội muội của mình rồi, vậy mà lại dám trắng. trợn mập mờ với nữ tử khác ngay tại Cổ gia?

Đúng là chẳng xem Gổ gia ra gì.

Đương nhiên Trần Trường An biết những người vừa tới là ai nhưng hắn rất không thích thái độ của bọn họ.


“Ngươi mù nên không thấy ta đang ăn hay sao mà còn phải hỏi ta đang làm gì?, Trần Trường An đáp lại một câu mà chẳng bưồn ngẩng đầu lên.

Thậm chí, hắn còn há miệng ăn thêm một trái nho Cố Tiên Nhi đút cho. “Ngươi... Ngươi thật to gan”. “Ngươi có biết thân phận của mình hiện tại là gì không?”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết tự trọng, nếu không bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.

“Đúng vậy, ngươi là vị hôn phu của Phượng Dao thì phải biết điều giữ khoảng cách với những nữ tử khác, ngươi nghĩ là Cổ gia ta dễ bắt nạt lắm sao?”

“Hạng người như ngươi làm sao xứng với đại tiểu thư Cổ gia của bọn ta”.

Nghe đám đông chỉ trích mình như vậy, Trần Trường An chẳng buồn để tâm, bình thản đáp lại một câu: “Chuyện hôn nhân này là do lão tổ của Cổ gia các người sắp xếp, chỉ bằng các người tới nói chuyện với ông ta đi”.

“Nếu có thể hủy bỏ hôn ước thì ta xin cảm ơn”.

“Thế nào?”

Nghe vậy, mọi người nghẹn lời, tới nói chuyện với lão tổ ư? Nói đùa gì vậy, đừng nói là hai hôm nay tâm trạng của lão tổ không được tốt, cho dù tâm trạng

của lão tổ đang tốt thì bọn họ cũng không có gan làm vậy.

Không biết có thể gặp mặt lão tổ hay không nhưng chắc chắn các trưởng bối sẽ cho bọn họ một trận nhừ đòn.

Làm phản rồi hay sao mà dám tới quấy rầy lão tổ?
 
Chương 404: C404: Nếu ta ra tay


“Ngươi... Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này là do lão tổ quyết định thì có thể yên tâm, kê cao gối mà ngủ, muốn làm gì thì làm”.

“Đúng vậy, nếu lão tổ biết ngươi là loại người này, chắc chắn lão tổ sẽ không đồng ý”.

“Trần Trường An, ngươi muốn cưới Phượng Dao thì phải vượt qua ải của bọn †a trước đã”.

Qua ải của các ngươi?

Các ngươi là ai?

“Các ngươi là phụ thân của Cổ Phượng Dao?” “Ngươi... Nói hươu nói vượn, bọn ta là ca ca của nàng”. “Đông như vậy mà tất cả đều là ca ca ư?”

“Phụ thân nàng thật giỏi sinh”.

“Ngươi... Ngươi thật vô tri!”

“Bọn ta không phải ca ca ruột thịt nhưng luận về vai vế thì bọn ta là cùng một thế hệ, ta là đường ca của nàng đấy thì sao?”

“Bọn ta là biểu ca đấy thì sao?” “Lẽ nào bọn ta không có tư cách dạy cho ngươi một bài học chắc?”

“Trần Trường An, bớt nói nhảm đi, ra đây đọ sức với bọn ta một phen. Ta muốn xem xem rốt cuộc lão tổ ưng ý điểm nào ở ngươi”.


“Chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất thôi mà cũng dám ra bộ mình là ông lớn ở Cổ gia ta ư?”

Ra bộ mình là ông lớn?

Trần Trường An cười mỉa nhìn những người này một cái, ông đây đúng là ông lớn đấy, lão tổ của các người còn phải gọi ta là ông lớn nhé.

“Tiên Nhi, ngươi ra chơi với bọn họ một chút đi, lâu rồi không động thủ với ai”. “Cũng nên rèn luyện một chút”.

“Đừng đánh ác quá là được”.

“Dù sao chúng ta cũng đang ở Cổ gia, đánh chết thì không hay”.

“Ừm... Không chết là được”.

Nghe Trần Trường An bảo vậy, Cố Tiên Nhi gật đầu, đứng dậy, đi về phía đám thanh niên của Cổ gia.

“Trần Trường An, ngươi có ý gì? Ngươi không tự ra tay mà lại bảo một nữ tử ra tay ư?”

“Trần Trường An, ngươi xem thường bọn ta phải không?” “Ngươi nhìn cho kĩ đi, thực lực của bọn ta đều là...”


Trần Trường An đã nhìn rất kĩ rồi, những người này chỉ hơn Cổ Phượng Dao vài tuổi nhưng tu vi đều đã là Hóa Thần Cảnh.

Thiên phú của bọn họ hơi kém hơn Cổ Phượng Dao một chút. Nhưng nếu so với những người khác thì bọn họ vẫn là thiên tài. Dù sao bọn họ cũng là con cháu của Cổ gia, sao có thể yếu được.

Chỉ có điều Cố Tiên Nhi cũng không hề kém cạnh, nàng ta cũng là Hóa Thần Cảnh, để nàng ta ra tay là quá hợp lý rồi.

“Nếu ta ra tay thì không khỏi ức hiếp các ngươi”. “Các ngươi cứ thắng được nàng ta đã rồi hãng bàn tiếp”. Cứ thắng được nàng ta đã?

Mặc dù bọn họ thấy khó chịu nhưng vẫn cho rằng muốn thẳng nữ tử trước. mặt hẳn là không khó.

“Ai trong số các ngươi đánh trước?”

“Đừng nói là ta ức hiếp ngươi, ta đánh trước”. “Được”.

Ầm!

“Tiếp!”

“Hừ, để ta!”

Âm!

“Tiếp tục!”

Ầm!
 
Chương 405: C405: Không còn ai nữa à


“Không còn ai nữa à!"

Cố Tiên Nhi ra tay hết sức thẳng thừng, cũng rất mạnh mẽ!

Trong số hơn một trăm hậu bối trẻ tuổi của Cổ gia này, không có mấy ai có thể đánh với Cố Tiên Nhi lâu hơn một chiêu.

Cuối cùng, hơn một trăm người nằm dưới đất rên rỉ, ánh mắt nhìn về phía Cố Tiên Nhi đều thay đổi.

Nữ tử này là ai? Thế này thì mạnh quá rồi!

Tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba nhưng sức chiến đấu đã đạt tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong.

Trần Trường An và Đại Hoàng nhìn thấy thực lực của Cố Tiên Nhi đều gật đầu hài lòng, chưa kể bọn họ còn nhìn ra là Cố Tiên Nhi vẫn còn nương tay.

“Xem ra thất hương xích diễm quả cũng có chút tác dụng”.

“Sức chiến đấu của Tiên Nhi đã tăng lên nhiều, nhất là uy lực của võ kỹ của công pháp kèm theo đã mạnh lên”.

Thất hương xích diễm quả mà Trần Trường An đấu giá được ở đế đô của hoàng triều Phụng Thiên đã được Cố Tiên Nhi ăn hết.


Lúc ấy, Cố Tiên Nhi không có biểu hiện gì khác lạ, hơn nữa nàng ta cũng chưa từng có cơ hội ra tay.

Hiện tại xem ra thứ quả đó rất hợp với Cố Tiên Nhi, phương diện sức chiến đấu đã tăng gấp rưỡi.

“Chỉ có điều dạo này tu vi tăng hơi chậm”. Đã ba tháng trôi qua kể từ khi tu vi của Cố Tiên Nhi đột phá lên Hóa Thần

Cảnh tầng thứ ba nhưng mãi vẫn không thấy nàng ta đột phá thêm, điều này khiến Trần Trường An thấy hơi thắc mắc.

Về mặt lý thuyết, năng lượng của Tiên Linh Quả trong cơ thể của Cố Tiên Nhi vẫn còn chưa được hấp thụ hết, đáng lẽ ra sẽ không tăng chậm như vậy mới phải.

Mặc dù Trần Trường An không biết Trần Vân Hiên đang làm gì nhưng với máu liều của hắn ta thì e là hiện tại tu vi đã vượt qua Hóa Thần Cảnh tầng bốn rồi.

“Rốt... Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Sao ngươi lại mạnh như vậy?”

Đám thanh niên của Gổ gia lấy làm khó hiểu, tại sao nữ tử này lại mạnh như vậy?


Hơn nữa, tại sao một nữ tử mạnh như vậy lại cam lòng đi theo Trần Trường An? Đã vậy, trông còn có vẻ như chỉ là một thị nữ?

Tên... Trần Trường An này có tài đức gì?

“Là do ta mạnh ư?”

“Ta lại nghĩ là do các người quá yếu”, Cố Tiên Nhi thản nhiên nói. Hả?

Sao câu này lại khó nghe thế chứ? Bọn ta yếu ư? Ngươi đang nói đùa gì vậy? Rõ ràng là ngươi mạnh quá bất hợp lí đấy chứ?

“Thật là khó hiểu, không ngờ thực lực mà chúng ta vẫn lấy làm tự hào lại không đỡ nổi một đòn của nàng ta”.

“Đúng vậ . Ngôn Tình Trọng Sinh

Trông nữ tử này trẻ hơn chúng ta, vậy mà...”

“Ừm? Trẻ hơn chúng ta? Tu vi còn là...”

“Cố Tiên Nhi?”

“Ngươi là Cố Tiên Nhi?”

Đột nhiên, bọn họ sực hiểu ra, nếu trẻ hơn bọn họ thì chắc chắn sẽ lọt được vào Nhân Bảng, nữ tử, tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba, không phải Cố Tiên Nhi thì là ai?
 
Chương 406: C406: Cái gì khó nói


Cố Tiên Nhi hai mươi mốt tuổi?

“Đúng vậy, ta là Cố Tiên Nhỉ”.

Cố Tiên Nhi chưa từng nghĩ tới chuyện giấu giếm thân phận của mình, chẳng qua nàng ta không thích chủ động khoe khoang mà thôi.

Nàng ta đi theo bên cạnh Trần Trường An nên cần phải xử sự khiêm tốn, không thể giọng khách át giọng chủ.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là hạng ba Nhân Bảng, tại sao ngươi lại phải đi theo Trần Trường An?”

“Bởi vì ta là thị nữ của hắn, có vấn đề gì sao?” “Thị nữ? Ngươi là thị nữ của Trần Trường An?”

“Ngươi điên rồi ư? Tại sao một nhân vật như ngươi lại có thể làm thị nữ của người khác chứ?”

“Không thể nào, không thể nào như vậy được!”

Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, phản ứng của những người này giống y hệt Cổ Phượng Dao lúc trước.

“Thật không hổ là người cùng một nhà, tất cả đều có bệnh”.

Cố Tiên Nhi không thèm để ý tới đám bại tướng này, quay trở lại bên cạnh Trần Trường An.


Mọi người thấy Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh Trần Trường An, người nào người nấy đều nổi giận.

Tại sao một nhân vật như vậy lại có thể làm thị nữ chứ?

Trần Trường An!

Ngươi... Gây nghiệt rồi!

“Liên minh phản Trần?”

“Đúng là mất mặt, một lũ mất mặt”.

“Đã bị người ta đánh ra nông nỗi này rồi còn có mặt mũi tranh cãi ầm 1?”

Lúc này, sắc mặt của gia chủ đương thời của Cổ gia khá khó coi. Biết bao thanh niên thế hệ trẻ của Cổ gia, tuy bọn họ còn ít tuổi, tu vi cũng không cao.

Nhưng dù sao đi nữa thì cũng lớn tuổi hơn, tu vi cao hơn Cố Tiên Nhi đúng không?

Nhiều người như vậy luân phiên đánh một người mà lại đánh không lại người ta?

Ngay cả thị nữ của người ta còn không đánh lại được, vậy mà còn đòi khiêu khích chủ nhân?.


Lại còn liên minh phản Trần, đúng là một lũ mặt dày.

“Gia chủ, liệu có cần ta đi dẹp bọn họ không?”, Tam trưởng lão bất đắc dĩ phải hỏi.

“Không cần, cứ để bọn họ ầm ï đi, bọn họ đã an hưởng thái bình quá lâu rồi”.

“Cứ để cho bọn họ chịu thiệt thòi một chút, không cần phải để ý đến bọn họ, †a tin là Trần Trường An sẽ tự biết chừng mực”, gia chủ Cổ gia lạnh nhạt đáp.

“Khụ khụ, chuyện đó thì khó nói lắm”.

Ồ?

Cái gì khó nói?

“Thôi, ta chẳng muốn để ý tới bọn hợ”.

Liên minh phản Trần xuất hiện ở Cổ gia khiến không ít người cảm thấy buồn cười, tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này là do đám thanh niên cố tình gây SỰ.

Chuyện do lão tổ sắp xếp, bọn họ thích phản đối là phản đối được hay sao?

“Phượng Dao, gia nhập với bọn huynh đi”.

“Bọn huynh biết muội cũng không muốn gả cho Trần Trường An đúng không?”

“Gia nhập liên minh phản Trần của bọn huynh, đuổi Trần Trường An đi, giành lại Cố Tiên Nhi”.

“Muội thấy sao?” Mục tiêu đầu tiên mà liên minh phản Trần nhắm tới là Cổ Phượng Dao, chỉ cần Cổ Phượng Dao gia nhập liên minh thì lực lượng của bọn họ sẽ càng vững mạnh hơn.

Lúc này, ánh mắt Cổ Phượng Dao nhìn các ca ca ngập tràn nghi hoặc, bọn họ làm sao vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top