Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Dịch 

Chương 327: C327: Cứ để hắn đi như vậy sao ạ


“Thậm chí còn dám đến tận phủ Trấn Bắc Vương này, ngươi không sợ mình không thể rời khỏi đây à?”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng hỏi.

“Sợ ư? Nếu sợ thì ta đã không tới đây rồi”.

“Hay lắm, quả là to gan!”

“Rốt cuộc là vì lý do gì mà thế tử lại nảy sinh xung đột với bọn họ?” Trấn Bắc Vương hỏi tên thuộc hạ đứng cạnh mình.

Tên thuộc hạ không dám giấu giếm, thuật lại đầu đuôi sự việc. Sau khi nghe xong, Trấn Bắc Vương nhíu mày nhìn Cố Tiên Nhi. “Quả là không tồi”.

“Chỉ có điều xuống tay hơi tàn nhẫn một chút”.

“Nhưng như vậy cũng không sao, sau này gả tới phủ Trấn Bắc Vương rồi từ từ dạy lại cũng được”.

ồ?


Ý gì vậy?

Cố Tiên Nhi nghe vậy không khỏi ngẩn người. Chẳng trách thế tử Trấn Bắc Vương lại là người như vậy, hóa ra là phụ thân của hắn ta cũng chẳng khác gì.

“Ngươi đánh con trai ta bị thương, còn định làm như không hề có chuyện gì xảy ra hay sao?”

“Ta không quan tâm các ngươi là ai, nếu con trai ta đã ưng ngươi thì bất kể ngươi có đồng ý hay không, ngươi cũng nhất định phải gả cho thằng bé”.

“Nếu không, ta đảm bảo các ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng tuyên bố.

“Ta có thể hỏi ngươi mấy câu không?”

Trần Trường An đột nhiên lên tiếng làm Trấn Bắc Vương giật mình, hỏi mấy

câu ư? Ngươi chạy tới đây là để hỏi mấy câu à? “Được, ngươi hỏi đi”.

“Danh hiệu Trấn Bắc Vương của ngươi là do hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên phong cho đúng không?”

“Đương nhiên rồi”. “Ngươi có quan hệ thế nào với hoàng thất?”

“Bệ hạ đối đãi với ta thân thiết như tay với chân”.

“Hay lắm, nói cách khác, nếu như hoàng triều Phụng Thiên xảy ra chuyện thì chắc chắn ngươi sẽ không bàng quan đúng không?”

Nghe vậy, Trấn Bắc Vương ngờ vực nhìn Trần Trường An, hắn hỏi vậy để làm gì? “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi không tin chuyện này hay sao?”

Trong lòng Trấn Bắc Vương không khỏi suy đoán, phải chăng tên nhóc này là do hoàng thất phái tới thăm dò xem mình có hai lòng hay chăng?


“Khá lắm”. “Nếu vậy thì ta cũng không việc gì phải khách khí nữa!”

Trần Trường An chưa từng cho rằng mình là người tốt, dù sao phương châm

của hắn cũng là nhổ cỏ tận gốc, không chừa một ai.

Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người hiếu sát, người nào đáng giết thì hắn sẽ không bỏ qua nhưng xưa nay hắn không giết người tùy hứng.

Lần này Trần Trường An tới hoàng triều Phụng Thiên chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là tiêu diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên.

Trấn Bắc Vương là Vương gia của hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên cũng thuộc vào hàng ngũ này. Dù cho hôm nay thế tử không kiếm chuyện thì Trần Trường An cũng sẽ vẫn tới vương phủ.

Tuy vậy, Trần Trường An vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc Trấn Bắc Vương có quan hệ thế nào với hoàng thất Phụng Thiên.

Trần Trường An vốn định bụng nếu như quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất khá tệ thì hắn sế dụ dỗ người này tạo phản. Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện thế tử Trấn Bắc Vương. Có điều cuối cùng kết quả cũng không đổi! “Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” “Hỏi mấy cái này làm gì?” “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Trấn Bắc Vương càng ngày càng tin rằng mục đích Trần Trường An tới đây không hề đơn giản, phải chăng hoàng thất thực sự nghi ngờ ông ta ăn ở hai lòng?


Nhưng xưa nay ông ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối, tại sao lại như vậy?

“Ngươi muốn biết ta là ai phải không?”

“Một ngày sau, ngươi dẫn Trấn Bắc quân của ngươi ra ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, ta sẽ cho ngươi câu trả Ì

Nói xong, Trần Trường An xoay người rời đi khiến người của phủ Trấn Bắc

Vương hết sức lo lắng. “Vương gia, cứ... Cứ để hắn đi như vậy sao ạ?”

“Đúng vậy ạ, kẻ này cả gan làm loạn, lại dám đánh thế tử bị thương, không thể để hắn đi khỏi đây như vậy được”.

“Vương gia...”

“Đủ rồi!"
 
Chương 328: C328: Có chuyện gì vậy


“Lai lịch người này không rõ, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì!”

“Truyền lệnh của ta, Trấn Bắc quân chuẩn bị xuất phát, ngày mai đi theo ta tới dạy cho tên Trần Trường An này một bài học!”

“Vâng, thưa Vương gial”

Trần Trường An nghênh ngang dẫn theo Cố Tiên Nhi bước vào phủ Trấn Bắc Vương, rồi lại nghênh ngang rời đi, khiến đám đông đứng hóng hớt không khỏi ngơ ngác.

Có chuyện gì vậy?

Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao hắn đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương mà vẫn còn có thể lành lặn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương?

Tụ Tiên Lâu.

“Các ngươi không biết đâu, tên Trần Trường An này rất to gan”.


“Người dân ở đây làm gì có ai dám động tới thế tử chứ? Vậy mà hắn không chỉ ra tay với thế tử mà còn đánh thế tử trọng thương, xem chừng bị thương rất nặng”.

“Có điều không thể phủ nhận là nữ tử đi cùng với Trần Trường An thực sự đẹp như tiên giáng trần, thực lực lại phi phàm, xem ra lai lịch của hai người này cũng

không hề tâm thường”.

“Chỉ tiếc là bọn họ đã đắc tội với Trấn Bắc Vương, lại còn cả gan xông vào phủ Trấn Bắc Vương”.

“Chậc chậc chậc, e là đứng đi vào, năm...” “Nói tiếp đi chứ, rồi sao?” “Ngươi kể tỈ mỉ lại xem, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngươi đừng có ngẩn người nữa, chẳng lẽ là rượu không ngon hay là đồ ăn không ngon?”

Người đang thong thả thuật lại mọi chuyện đầy hăng say bỗng sững người lại khiến những người khác khó chịu.

“Trần... Trần Trường An?” Ồ?


Trần Trường An?

“Trần Trường An thì sao?” “Đến... Đến đây!”

Ngay khi nhìn thấy Trần Trường An bước vào đây, người kể chuyện lập tức sững người.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn không chết ở phủ Trấn Bắc Vương ư?

“Đến? Đến đâu?”

“Hắn... Hắn chính là Trần Trường An”.

“Cái gì? Hắn còn sống?”

Đám đông đồng loạt nhìn về phía Trần Trường An, không ai ngờ rằng người mà bọn họ tin rằng đã chết chắc rồi lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở Tụ Tiên Lâu.

Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.

Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.
 
Chương 329: C329: Phát hiện ra


Mãi tới khi Trần Trường An đã đi vào trong phòng riêng rồi, mọi người mới hoàn hồn.

Người nào người nấy bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều hoài nghi phải chăng người kể chuyện vừa rồi chỉ đang nói khoác?

“Mẹ kiếp, không phải ngươi kể là Trần Trường An đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương hay sao? Sau đó hắn còn chạy tới phủ Trấn Bắc Vương nữa cơ mà? Sao

hắn lại xuất hiện ở đây?”

“Ta biết ngay là ngươi nói hươu nói vượn mà, không ngờ ngươi lại dám lừa ăn, lừa uống ở chỗ bọn tal”

“Mẹ kiếp, ông đây không mời ngươi bữa này nữa!” “Các ngươi... Các ngươi nói bậy, ta không nói điêu, chuyện này đâu phải chỉ mình ta nhìn thấy, nếu không tin thì các ngươi ra ngoài hỏi thăm mà xem có đúng là như vậy hay không”.

“Làm sao ta biết được vì sao hẳn lại sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương chứ”.

“Các ngươi đừng có chối, đã nói trước là các ngươi mời cơm rồi”. Thấy người này không có vẻ gì là đang nói dối, trong lòng mọi người đều lấy làm lạ, nếu điều này là thực mà người kia lại vẫn còn sống tới tận giờ thì rốt cuộc.

thân phận của hắn là gì?

“Mẹ kiếp, e là người có thể khiến Trấn Bắc Vương lựa chọn không ra tay hẳn là phải có chống lưng rất mạnh”.


“Có khi nào là người của hoàng thất không?”

“Không thể nào, nếu như là người của hoàng thất thì đã chẳng phát sinh những chuyện này”.

“Vậy thì là ai?”

“Ta biết thế mẹ nào được”.

Ở trong phòng riêng, Cố Tiên Nhi cũng rất tò mò về những gì Trần Trường An đã làm. Tại sao hắn không ra tay luôn ở phủ Trấn Bắc Vương mà lại cho đối phương thêm một ngày?

“Công tử, mục đích ngài làm vậy là gì vậy?”

“Không có gì đâu, chẳng qua ta không thích phiền phức nên mới bảo ông ta †ập trung mọi người lại để ta đỡ mất công đi khắp nơi đi tìm thôi”, Trần Trường An cười nhạt.

“Ngài định tiêu diệt toàn bộ Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân à?”

“Nếu vậy thì hoàng triều Phụng Thiên chắc sẽ phát hiện ra phải không?”


Phát hiện ra?

Trần Trường An mỉm cười, nói: “Ta tới đây là để đòi nợ, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi”.

“Trước nay ta vốn không hề định giấu giếm hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên”.

“Ta muốn cho bọn họ nghe thấy, nhìn thấy ta tiêu diệt đám thuộc hạ này như thế nào”.

“Tiên Nhi, ngươi phải nhớ rằng, người không động đến ta thì ta cũng không động đến người nhưng nếu người động đến ta thì ta phải trả lại gấp trăm lần!”

“Đáng lẽ ra Ân Thiên Tử không nên giết bạn của ta!”

Trần Trường An không có nhiều điều tối kị nhưng Ân Thiên Tử lại đụng trúng vào điều tối kị của hắn.

Năm đó, Ngô Danh Đao vì hắn mà chết. Mặc dù hiện tại đã tìm được chuyển thế của hắn ta nhưng trong lòng Trần Trường An chưa từng cho qua chuyện này.

Khi Trần Trường An quyết định trả thù, hắn nhất định sẽ làm thật mạnh mẽ, thật điên cuồng!

“Vốn ta còn tưởng là công tử sẽ tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên cơ. Xem ra ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi”.

Cố Tiên Nhi biết Trần Trường An đến hoàng triều Phụng Thiên để làm gì nhưng nàng ta cho rằng Trần Trường An sẽ chỉ lật đổ triều đình, tiêu diệt hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên mà thôi.

Hiện giờ xem ra, điều Trần Trường An muốn làm phức tạp hơn nàng ta nghĩ nhưng hiệu quả trả thù chắc là cũng sẽ tàn khốc hơn.

Bọn họ sẽ đi từng bước một hướng tới chỗ diệt vong trong sự phẫn nộ, khủng hoảng, bất lực!
 
Chương 330: C330: Với tốc độ của đại hoàng


“Ngươi biết vì sao bước đầu tiên ta lại chọn tới đất phong của Trấn Bắc Vương rồi chứ”.

“Ta muốn tặng trước một phần quà cho hoàng triều Phụng Thiên”.

“Hơn nữa... Chúng ta còn phải đợi Đại Hoàng một thời gian. Nếu tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên thì e là Đại Hoàng không về kịp”, Trần Trường An thản nhiên nói.

“Tiền bối Đại Hoàng phải mất bao lâu mới bắt kịp chúng ta?”

“Ngô Danh Đao thì dễ tìm rồi nhưng Lâm Tương Liễu lại khá rắc rối, chắc phải tốn kha khá thời gian”.

“Với tốc độ của Đại Hoàng, chắc phải khoảng một, hai tháng mới tới được đế đô”.

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ hội họp ở đế đô!”

Sau khi rời khỏi thành Đan Đế, Đại Hoàng không tiếp tục đồng hành với Trần Trường An mà được hắn sai đi tìm kiếm Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao, đưa hai người họ tới đế đô của hoàng triều Phụng Thiên.


Trần Trường An đã từng hứa sẽ cho Lâm Tương Liễu đi cùng tới đó, còn về phần Ngô Danh Đao, Trần Trường An muốn để hẳn ta tận mắt nhìn thấy hoàng triều Phụng Thiên bị hủy diệt.

“Công tử, tại sao Trấn Bắc Vương lại nghe lời như vậy?”

“Liệu ngày mai ông ta có dẫn Trấn Bắc quân tới không?”

Cố Tiên Nhi không hiểu nổi, dù sao đi nữa, Trấn Bắc Vương cũng là cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh, dù Trần Trường An rất mạnh nhưng cảnh giới hiện tại của hẳn chỉ mới tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.

Đáng lẽ ra không đời nào Trấn Bắc Vương lại để cho Trần Trường An thoải mái đến rồi đi như vậy mới phải. Thế mà sự thực lại là như vậy.

“Những lời ta hỏi ở phủ Trấn Bắc Vương không chỉ đơn giản là hỏi thăm”. “Thứ nhất, ta hỏi là để biết quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất”.

“Thứ hai, ta hỏi là để Trấn Bắc Vương sinh lòng nghỉ ngờ, không dám tùy tiện ra tay”.


“Thứ ba, ta muốn làm ông ta tò mò, như vậy ông ta sẽ làm theo lời ta nói, bởi vì ông ta muốn xem thử xem ta là ai, ta muốn làm gì”.

“Đôi khi, con người chính là vậy đấy”.

“Dù cho ông ta rất muốn gi ết chết ta ngay tại trận nhưng ông ta lại buộc lòng phải để ta sống thêm một ngày”.

“Hôm nay, chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm thật tử tế”. “Ngày mai, ta sẽ tặng cho hoàng triều Phụng Thiên một món quà lớn!” “Vâng, thưa công tử!”

Gió thổi nhè nhẹ.

Cơn gió đầu thu chỉ vương chút hơi lạnh nhưng lúc này toàn bộ thành Trấn Bắc lại tựa như đang giữa trời đông giá rét, buốt lạnh thấu xương.

Đêm qua, đại quân ba trăm ngàn người của Trấn Bắc quân đã vào thành giữa đêm khuya, gây ra tiếng động khiến đất rung núi chuyển, làm dân chúng toàn thành Trấn Bắc cảm thấy hoảng sợ.

Trấn Bắc quân rất hiếm khi vào thành, lần gần nhất xảy ra chuyện này đã từ mấy chục năm trước.

Rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ chuyện khi đó, nhưng hôm nay... Bọn họ lại gặp lại chuyện ấy lần thứ hai.
 
Chương 331: C331: Đến rồi


Liên tưởng tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, mọi người lại càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ để đối phó với hai người đó lại cần huy động tới ba trăm ngàn quân Trấn Bắc quân?

Hiện tại, ở trong thành Trấn Bắc, ngoại trừ phủ Trấn Bắc Vương ra, tất cả mọi người đều trốn trong nhà, tất cả cửa hàng trong thành đều đóng cửa, ngoài

đường vắng tanh, tựa như một tòa thành chết.

Trấn Bắc Vương nhìn cậu con trai bị trọng thương nằm trên giường, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đêm nay, Trấn Bắc Vương đã suy nghĩ rất nhiều.

Cả đời ông ta không phải chỉ có một người con trai nhưng cuối cùng còn sống tới hiện tại thì chỉ còn một mình hắn ta.

Trấn Bắc Vương tuyệt đối không cho phép đứa con cuối cùng này có mệnh hệ gì.

“Mặc kệ lai lịch, thân phận của bọn họ là gì”.

“Ta tuyệt đối sẽ không tha bọn họ!”

“Hôm qua... Đáng lẽ ra ta không nên thả cho bọn họ đi!”

“Nhưng hai kẻ đó cũng thực to gan, không ngờ bọn họ lại không bỏ trốn”.


Sau khi Trần Trường An rời khỏi phủ, thực ra trong lòng Trấn Bắc Vương đã thầm hối hận nhưng ông ta quá tò mò thân phận của Trần Trường An và mục đích hắn tới đây.

Trấn Bắc Vương thăm dò được tin tức Trần Trường An đã tới Tụ Tiên Lâu, trong lòng lại càng thêm hiếu kì, tại sao đối phương lại không hề kiêng nể gì như thế.

Mặc dù trong lòng ông ta muốn giết Trần Trường An nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.

“Chăm sóc tốt cho thế tử”. “Vâng, thưa Vương gia”. Trấn Bắc Vương dặn dò đầy tớ xong, dẫn thân tín rời khỏi Vương phủ.

Bên ngoài Vương phủ, trên con đường dài tít tắp không thấy tận cùng đứng đầy binh lính Trấn Bắc quân.

Rầm! “Bái kiến Vương gia!”

Ngay khi Trấn Bắc Vương xuất hiện, đại quân ba trăm ngàn người đồng loạt cung kính làm quân lễ.

Tiếng hô của ba trăm ngàn người vang vọng khắp thành Trấn Bắc, dân chúng run sợ lẩy bẩy, mặc dù vấn đề này không liên quan gì tới bọn họ nhưng bọn họ vẫn sợ hãi trước âm thanh và khí thế này.

Trấn Bắc Vương nhìn các tướng lĩnh đứng ở hàng đầu rồi trở mình lên ngựa, nghiêm nghị hô: “Xuất phát!”


“Vâng!” Rầm rầm rầm!

Tiếng hành quân của đại quân ba trăm ngàn người khiến mặt đất rung chuyển. Đợi cho tiếng động nhỏ dần, dân chúng mới dám ra khỏi nhà.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Toàn bộ ba trăm ngàn binh lính Trấn Bắc quân đều được huy động hết ư?”

“Thật không ngờ Trấn Bắc Vương lại huy động toàn bộ ba trăm ngàn quân”.

“Bọn họ ra khỏi thành rồi, Trấn Bắc Vương mang theo ba mươi vạn đại quân ra khỏi thành rồi, có ai biết bọn họ đi đâu không?”

“Chuyện này thì... Không biết nữa, hay là đi theo xem thử nhỉ?” “Thôi dẹp đi, ngươi chán sống rồi à?” “Nhưng, nhưng ta thật sự rất hiếu kì”.

“À phải rồi, chẳng phải Trần Trường An đang ở trong Tụ Tiên Lâu hay sao? Giờ hẳn có còn ở đó nữa không?”

“Nghe nói sáng nay Trần Trường An và nữ tử kia đã ra khỏi thành “Bọn họ cũng ra khỏi thành rồi à?”

Lúc này, bên ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã tới đây chờ sẵn.

“Đến rồi!"

Trần Trường An mỉm cười, nhìn về phía thành Trấn Bắc.

“Công tử, vậy lát nữa...”
 
Chương 332: C332: Ta đến rồi


“Ngươi chỉ cần đứng nhìn thôi. Thực lực của ngươi chưa thể tham gia vào trận chiến tâm cỡ như thế này đâu”, Trần Trường An thản nhiên nói.

“Vâng, thưa công tử”. Cố Tiên Nhi hơi hụt hãng nhưng nàng ta hiểu rõ thực lực của bản thân, dù cho nàng ta đứng thứ hai trên Nhân Bảng nhưng nếu so với cường giả chân chính thì nàng ta vẫn còn thua xa.

Đây là một quá trình rất dài, không phải chỉ cần một câu cố gắng là có thể bắt kịp trong một thời gian ngắn.

Tiếng động càng ngày càng lớn, Trấn Bắc Vương dẫn đầu Trấn Bắc quân càng ngày càng tới gần Trần Trường An.

Khi Trấn Bắc Vương nhìn thấy bóng dáng Trần Trường An, ông ta không khỏi sững sờ.

Chỉ có hai người bọn họ thôi sao?

Điều này hoàn toàn khác với những gì Trấn Bắc Vương nghĩ. Ông ta vốn cho rằng sau lưng Trần Trường An chắc chắn vẫn còn những người khác.

Nếu không thì sao hắn lại to gan như vậy chứ?

“Ta đến rồi!”

“Giờ có thể nói nốt chuyện hôm qua còn chưa nói chưa?”

“Hay là chờ người sau lưng ngươi tới rồi mới nói?”

“Bảo hắn ta ra đây đi, đừng trốn chui trốn lủi nữa”.


Trấn Bắc Vương nói vậy khiến Trần Trường An ngẩn người, không ngờ ông ta lại coi thường hắn như vậy? Vì tu vi của hắn chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất ư?

“Không còn ai nữa hết, chỉ một mình ta là đủ!”

“Một mình ngươi?”

“Hahaha, ngươi thật sự cho rằng Trấn Bắc Vương ta là kẻ ngu hay sao?”

“Một tên Hóa Thần Cảnh tép riu mà lại dám ăn nói ngông cuồng tới vậy”.

“Nếu không phải muốn nhìn xem ngươi có mục đích gì, người sau lưng ngươi là ai thì ngươi cho rằng hôm qua ngươi có thể rời khỏi Vương phủ hay sao?”, Trấn Bắc Vương tỏ ý khinh thường nhìn Trần Trường An.

Nghe Trấn Bắc Vương nói vậy, Trần Trường An cười, lắc đầu. Có lẽ đối với Trấn Bắc Vương thì ông ta đã cho Trần Trường An hắn cơ hội được sống lâu thêm một ngày.

Nhưng ông ta không biết rằng, thực ra Trân Trường An mới là người đã cho ông ta được sống thêm một ngày.

“Ta là Trần Trường An, ngươi không biết tên ta, có lẽ rất nhiều người của hoàng triều Phụng Thiên cũng không biết tên ta”.

“Nhưng có một người của hoàng triều Phụng Thiên nhớ rất rõ”.

“Người đó là Ân Thiên Tử!”


Khi Trần Trường An bình thản nói ra cái tên này, Trấn Bắc Vương sững sời Ân Thiên Tử?

Hắn biết Ân Thiên Tử?

Hơn nữa, hắn nói vậy là sao? Ân Thiên Tử cũng biết hắn?

Chẳng lẽ Trần Trường An là người do Ân Thiên Tử phái tới? Nhưng... Sao có thể như vậy chứ?

Ân Thiên Tử là ai? Hắn ta là cường giả số một của hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã đặt nửa bước tới Đại Đế Cảnh.

Hơn nữa, lần gần nhất Ân Thiên Tử có động tĩnh gì đó là từ mấy trăm năm

trước, chẳng phải nghe đâu từ sau chuyện năm đó, Ân Thiên Tử đã bế quan rồi sao?

Hắn ta xuất quan từ khi nào? Vì sao không có chút tin tức gì?

“Ngươi là người của Ân Thiên Tử ư?”, biểu cảm của Trấn Bắc Vương hết sức. nặng nề.

Người của Ân Thiên Tử?

Trần Trường An bật cười một tiếng đầy khinh miệt: “Ân Thiên Tử là cái thá gì chứ, hắn ta xứng ư?”

Ầm!

Nghe hắn nói vậy, không chỉ Trấn Bắc Vương mà toàn bộ Trấn Bắc quân đều tỏ ra sợ hãi.

Hắn đang nói gì vậy?

Hắn giễu cợt Ân Thiên Tử?
 
Chương 333: C333: Đừng gọi nữa


Giêu cợt vị thần của hoàng triều Phụng Thiên?

“To gan!”

“Sao ngươi dám tùy tiện vũ nhục Ân Thiên Tử chứ?”

“Rốt cuộc ngươi là ail”, Trấn Bắc Vương tức giận quát.

“Ta là ai?”

“Không biết ngươi đã nghe tên Ngô Danh Đao bao giờ chưa”. Ngô Danh Đao?

Sao hắn lại biết Ngô Danh Đao? Lẽ nào...

Đương nhiên Trấn Bắc Vương biết Ngô Danh Đao là ai, chuyện năm đó gây ra ầm Trất lớn ở hoàng triều Phụng Thiên.

Mặc dù Trấn Bắc Vương không tham gia vào việc truy sát Ngô Danh Đao nhưng ông ta vẫn biết rõ chuyện này.

Người này tới đây vì Ngô Danh Đao?

“Ngươi muốn báo thù cho hắn ta ư?”, Trấn Bắc Vương vừa khiếp sợ vừa buồn cười, đối phương chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh mà lại dám ngông cưồng như vậy, há chẳng phải là ấm đầu hay sao?

Trần Trường An nghĩ hoàng triều Phụng Thiên này là đâu? Ân Thiên Tử là ai?


Ân Thiên Tử là người có khả năng đột phát tới Đại Đế Cảnh nhất của hoàng triều Phụng Thiên, chỉ dựa vào một tên oắt con như hắn liệu có thể làm được gì?

“Đúng vậy!” “Hahal” “Nực cười, thật là nực cười!”

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi tìm Ân Thiên Tử báo thù?”

“Ngươi không nhìn lại xem mình là ai, có xứng không?”

“Đừng nói là Ân Thiên Tử, ngay ải của Trấn Bắc Vương ta ngươi đã không qua được rồi”.

Trấn Bắc Vương giễu cợt mấy câu xong đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Nếu như hắn muốn tìm Ân Thiên Tử báo thù thì hắn tới chỗ ông ta để làm gì?

Lại còn bảo ông ta dẫn nhiều người tới đây như vậy nữa, ý đố của hắn là sao? Không đúng!

Nhất định sau lưng tên oắt này vẫn còn người khác, đó hẳn phải là một cường giả chân chính, nếu không hắn đã chẳng dám ngông cuồng như thế!

“Hừ”

“Đã dám đến đây rồi thì tội gì phải trốn tránh, ra mặt đi, cho ta xem thử xem người dám gây chuyện với hoàng triều Phụng Thiên rốt cuộc có bản lãnh gì”.

Trấn Bắc Vương nói rất to, âm thanh vang vọng khắp mấy chục dặm xung quanh, ngay cả dân chúng ở thành Trấn Bắc cũng nghe thấy rất rõ.

Lời ông ta nói khiến người dân thành Trấn Bắc không khỏi giật mình, lẽ nào có giặc ngoại xâm xâm phạm bờ cõi của hoàng triều Phụng Thiên hay sao?


Rốt cuộc kẻ địch là ai?

Đã nhiều năm rồi hoàng triều Phụng Thiên không hề xảy ra chiến tranh, lẽ nào ngày tháng hòa bình sắp kết thúc rồi ư?

Trần Trường An nhìn Trấn Bắc Vương, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, người này tự cho mình là thông minh, một mực cho rằng đằng sau hắn vẫn còn những người khác.

“Đừng gọi nữa!”

“Người có thù với Ân Thiên Tử chính là ta”.

“Còn vừa rồi ngươi hỏi ta tới đây để làm gì”.

“Giờ ta sẽ nói cho ngươi biết”.

“Ta tới đây là để tặng cho hoàng triều Phụng Thiên, cho Ân Thiên Tử một món quà”.

“Tính mệnh của Trấn Bắc Vương ngươi và Trấn Bắc quân chính là món quà đầu tiên ta tặng cho hắn ta”, Trần Trường An lạnh lùng nói.

Nghe vậy, bọn Trấn Bắc Vương biến sắc.

“Chỉ dựa vào một mình ngươi thôi sao?”

“Haha!”

“Đối phó với ngươi, chẳng cần ta phải đích thân ra tay”. “Trấn Bắc quân đâu!”

“Có”

“Giết!”
 
Chương 334: C334: Sao lại như vậy được


Mặc dù Trấn Bắc quân dưới quyền Trấn Bắc Vương không thể nào so với đại quân Huyết Đồ của điện Huyết Đồ nhưng chắc chắn cũng hơn hẳn quân đội bình thường.

Hễ là người được gia nhập Trấn Bắc quân thì không một ai là người bình thường, tu vi thấp nhất cũng là Chân Khí Cảnh.

Đây là Trung Thiên Vực, không chỉ có nhiều cao thủ mà tu luyện giả dưới Thần Thông Cảnh cũng rất nhiều.

Ba trăm ngàn Trấn Bắc quân là ba trăm ngàn tu luyện giả từ Chân Khí Cảnh đến Siêu Phàm Cảnh, nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, thực lực cũng không thể khinh thường.

Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, Trấn Bắc quân dũng cảm xông lên, tuyệt đối không lùi bước!

Đối mặt với ba trăm ngàn quân xông về phía mình, biểu cảm của Trần Trường An vẫn bình tĩnh như thể ba trăm người này không phải sắp sửa tấn công mình.

Thấy Trần Trường An bình tĩnh như thế, Trấn Bắc Vương nhíu mày, đồng thời duy trì cảnh giác, ông ta rất đỗi hoài nghi Trần Trường An chỉ là mồi nhử mà kẻ

địch dùng để đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Cường giả chân chính vẫn còn đang nấp trong bóng tối, chờ tới thời khắc mấu chốt sẽ đánh lén ông ta.


Đúng lúc Trấn Bắc Vương đang ra sức đề phòng, quan sát xem xung quanh có động tĩnh gì bất thường hay không thì đột nhiên, một luồng kiếm ý đáng sợ thu hút sự chú ý của ông ta.

“Sao lại như vậy được!”

“Hắn... Hắn có kiếm ý đáng sợ như vậy ư?”

Trấn Bắc Vương khiếp sợ ra mặt nhìn về phía Trần Trường An, kiếm ý bắ n ra từ người Trần Trường An dường như ẩn chứa uy lực có thể hủy diệt đất trời.

Chỉ mới kiếm ý thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi ư?

Tên nhóc này... Thực sự là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất? Một nhát kiếm chấn động càn khôn!

Tiễn đối thủ đi đầu thai!

Nhát kiếm ấy như thần tiên giáng trần.


Nhát kiếm ấy rung chuyển trời đất.

Chỉ một nhát kiếm trông rất giản dị, không hề cầu kỳ nhưng lại có uy lực tựa như có thể hủy diệt đất trời.

Lúc này, Trấn Bắc Vương đã hoàn toàn hóa đá, trước mặt ông ta là một bãi thi thể nằm ngổn ngang lít nha lít nhít một chỗ.

Toàn bộ đều là thi thể của Trấn Bắc quân!

Chỉ một nhát kiếm, một nhát kiếm chém sạch ba trăm ngàn quân? Đây là thứ gì kinh khủng vậy?

Ba trăm ngàn người, đây là những ba trăm ngàn người!

Rốt cuộc phạm vi của một nhát kiếm này là bao xa? Uy lực của một nhát kiếm này mạnh đến vậy ư?

Đây thực sự là uy lực mà một thiếu niên Hóa Thần Cảnh có thể phát huy được ư?

Trấn Bắc Vương chưa từng gặp cường giả Đại Đế, cũng không biết cường giả Đại Đế mạnh bao nhiêu, nhưng ông ta đã từng gặp cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong.

Cũng đã thấy cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong ra tay.

Tuyệt đối không thể sánh bằng nhát kiếm này, kém rất xa!
 
Chương 335: C335: Rất xin lỗi


Đừng nói là Trấn Bắc Vương không ngờ tới, lúc này Cố Tiên Nhi cũng giật mình ra mặt, nàng ta chưa từng chứng kiến một trận chiến như vậy, uy lực như:

vậy bao giờ.

Nàng ta biết Trần Trường An rất mạnh, nhưng không có một khái niệm rõ ràng, giờ thì cuối cùng nàng ta cũng biết rồi.

Hóa ra, đây mới thật sự là cường giả!

Đối mặt với ba trăm ngàn quân, chỉ cần một nhát kiếm, không cần tới nhát kiếm thứ hail Âm!

“Tại... Tại sao?”

Trấn Bắc Vương vốn đang ngẩn người thì con ngựa ông ta cưỡi đột nhiên ngã xuống đất không đứng dậy nổi, Trấn Bắc Vương ngồi trên lưng ngựa cũng vậy.

Lúc này, ông ta mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, cơ thể của ông ta đã bị chẻ làm hai nửa.

Chính là nhát kiếm vừa rồi ư?

Nhát kiếm đó không chỉ chém chết ba trăm ngàn Trấn Bắc quân mà ngay cả Trấn Bắc Vương cũng không may mắn thoát nạn.

“Rốt... Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thân là cường giả Bất Tử Cảnh, dù cho thân thể đã bị chẻ đôi nhưng ông ta vẫn không chết.


Đây chính là thực lực của cường giả Bất Tử Cảnh.

Dù Trấn Bắc Vương vẫn còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết, bởi vì Trấn Bắc Vương biết rất rõ rằng, hiện tại ông ta là cá nằm trên thớt, để mặc cho người chém giết.

“Ta nói rồi, ta tên là... Trần Trường An”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

“Ngươi... Ngươi không phải, không phải Hóa Thần Cảnh đúng không?”

“Ngươi là cường giả Đại Đế, chắc chắn ngươi là cường giả Đại Đế”.

“Vi sao, vì sao là ta?”, trong lòng Trấn Bắc Vương hết sức không cam lòng và phẫn nộ.

Một cường giả Đại Đế lại đi ăn hiếp một Bất Tử Cảnh? Thử hỏi thiên lý ở đâu?

Huống hồ, kẻ có thù oán với ngươi là Ân Thiên Tử, ngươi tới tìm hắn ta là được mà? Tại sao tới tìm ông ta để làm gì?

“Yên tâm, không chỉ mình ngươi đâu”. “Sẽ nhanh chóng có thêm nhiều người nữa đi cùng ngươi”.

“Điều ta muốn làm là hủy diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên, để Ân Thiên Tử nếm thử mùi vị bất lực”.

“Dù có tất cả nhưng lại bị cướp đi từng chút một, chắc chắn cảm giác này sẽ không dễ chịu đâu”, Trần Trường An cười gắn nói.

“Tha cho ta đi, ta đã thành ra thế này rồi, hãy tha mạng cho ta, xin ngươi... Xin ngươi tha mạng cho ta”.


Trấn Bắc Vương không muốn chết, ông ta là Bất Tử Cảnh, còn có tuổi thọ rất dài, cho dù hiện tại thân thể không trọn vẹn nhưng ông ta vẫn còn sống.

Một khi chết rồi thì thực sự chẳng còn gì nữa.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cuộc đời của ông ta chẳng dễ gì mới phấn đấu đi được tới ngày hôm nay, bởi vậy nên vào lúc thế này, ý chí sinh tồn của ông ta lại càng mạnh hơn.

“Rất xin lỗi”.

“Ta không có thói quen tha mạng cho kẻ địch”.

Nói xong, Trần Trường An không cho Trấn Bắc Vương cơ hội mở miệng thêm lân nào nữa, một đường kiếm khí bổ thẳng vào đầu Trấn Bắc Vương.

“Đi thôi, ở phủ Trấn Bắc Vương vẫn còn một vài người đang chờ chúng ta”.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Trần Trường An chưa từng phạm sai lầm một lần nào, bởi vì sai lầm kiểu này thường sẽ là sai lầm trí mạng.

Trong thế giới cường giả là trên hết, không ai có thể đoán trước được kẻ địch mà hôm nay ngươi tha mạng liệu sẽ có kỳ ngộ gì, gặp được chuyện may mắn gì không.

Bản thân Trần Trường An không sợ, nhưng hắn có bạn bè, người nhà.

Biện pháp đảm bảo nhất chính là không có kẻ địch, có vậy thì người nhà, bạn bè mới được an toàn.

Nếu không, e là chuyện của Ngô Danh Đao sẽ còn tái diễn.

“Công tử, làm thế nào mà nhát kiếm vừa rồi của ngài lại giết sạch được cả ba trăm ngàn quân vậy?”
 
Chương 336: C336: Phân tán


“Nhát kiếm này thật sự kinh khủng như vậy ư?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi. Ba trăm ngàn người, đây là một con số rất lớn, lít nha lít nhít một mảng lớn, hơn nữa những người này không xếp thành một hàng thẳng mà rải rác bao trùm một vùng rộng lớn.

“Ta không tập trung uy lực của nhát kiếm này lại một chỗ mà phân tán nó, cố gắng hết sức bao trùm toàn bộ ba trăm ngàn người”.

Phân tán?

Sau khi phân tán sức mạnh sẽ thu được hiệu quả như vậy ư? Vậy nếu tập trung lại thì rốt cuộc sức mạnh sẽ lớn chừng nào?

Cố Tiên Nhi không biết rằng, nhát kiếm này Trần Trường An đã sử dụng tay phải.

Cũng là dùng tay thay kiếm nhưng trong nhát kiếm này, Trần Trường An đã rót thêm vào sức mạnh chết chóc bên phía tay phải.

Trần Trường An cũng chỉ thử mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

Nhát kiếm ẩn chứa sức mạnh chết chóc này giúp gia tăng uy lực tới cấp độ kinh khủng.

Cấp độ khiến ngay cả Trần Trường An cũng thấy kinh ngạc!

Trong thành Trấn Bắc, mọi người đang tò mò xem cuộc chiến ở bên ngoài đã tới đâu rồi.

Mặc dù cách khá xa nhưng kiếm ý rung chuyển đất trời vừa rồi vẫn làm người cả thành Trấn Bắc run rẩy toàn thân.


Điều làm bọn họ bất an nhất là Trấn Bắc Vương... Không bao giờ dùng kiếm! Rõ ràng kiếm ý rung chuyển trời đất này là của người khác.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Trần Trường An dẫn Cố Tiên Nhi về lại thành Trấn Bắc.

“Là hắn?”

“Trần Trường An!”

Lúc này, người hôm qua đứng hóng chuyện đã nhận ra Trân Trường An. Trần Trường An xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là gì?

Dân chúng thành Trấn Bắc không dám nghĩ, cũng không dám tin!

Đây chính là Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương mạnh mết!

Hơn nữa, ông ta còn dẫn theo ba trăm ngàn quân lên đường, vậy mà vừa rồi mới được bao lâu đâu chứ? Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi ư?

Hiện tại, Trần Trường An xuất hiện ở thành Trấn Bắc, chẳng phải có nghĩa là toàn bộ Trấn Bắc quân mà Trấn Bắc Vương dẫn theo đã bị tiêu diệt rồi sao?

Hoảng sợi Ánh mắt mọi người nhìn Trần Trường An ngập tràn hoảng sợ. Bốn bề lặng ngắt như tờ, Trần Trường An đi đến đâu, dân chúng nín thở tới đó.


Bọn họ cứ thế nhìn Trần Trường An đi từng bước một vào phủ Trấn Bắc Vương!

Một lát sau, bên trong phủ Trấn Bắc Vương vang lên tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết.

Dần dần, phủ Trấn Bắc Vương chìm vào yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người nơm nớp lo sợ tụ tập tới bên ngoài phủ Trấn Bắc Vương.

Thời gian chầm chậm trôi đi, sau chấn một canh giờ, cuối cùng cũng có người can đảm bước vào phủ Trấn Bắc Vương.

Lúc này, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã không còn ở đây nữa. Còn phủ Trấn Bắc Vương thì đã không còn một ai sống sót. “Chết rồi!"

“Chết hết rồi!”

“Người đó không chỉ tiêu diệt Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân mà còn giết sạch toàn bộ người của phủ Trấn Bắc Vương?”

“Nhổ cỏ tận gốc, đây là nhổ cỏ tận gốc!”

“Quá kinh khủng, rốt cuộc người đó là ai? Sao hắn dám làm như vậy? Hắn không sợ bị hoàng triều Phụng Thiên trả thù hay sao?”

“Trả thù? Thực lực của người này phi phàm như vậy, liệu hoàng triều Phụng Thiên có dám trả thù không?”

“Ôi, các ngươi xem này, đẳng kia là gì? Hình như là chữ!”

Đột nhiên, có người phát hiện ra trên bức tường rộng nhất của phủ Trấn Bắc Vương có một dòng chữ lớn viết bằng máu.

Kẻ giết người... Trần Trường An!
 
Chương 337: 337: Phân Tán


“Nhát kiếm này thật sự kinh khủng như vậy ư?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

Ba trăm ngàn người, đây là một con số rất lớn, lít nha lít nhít một mảng lớn, hơn nữa những người này không xếp thành một hàng thẳng mà rải rác bao trùm một vùng rộng lớn.
“Ta không tập trung uy lực của nhát kiếm này lại một chỗ mà phân tán nó, cố gắng hết sức bao trùm toàn bộ ba trăm ngàn người”.
Phân tán?
Sau khi phân tán sức mạnh sẽ thu được hiệu quả như vậy ư? Vậy nếu tập trung lại thì rốt cuộc sức mạnh sẽ lớn chừng nào?
Cố Tiên Nhi không biết rằng, nhát kiếm này Trần Trường An đã sử dụng tay phải.
Cũng là dùng tay thay kiếm nhưng trong nhát kiếm này, Trần Trường An đã rót thêm vào sức mạnh chết chóc bên phía tay phải.
Trần Trường An cũng chỉ thử mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Nhát kiếm ẩn chứa sức mạnh chết chóc này giúp gia tăng uy lực tới cấp độ kinh khủng.
Cấp độ khiến ngay cả Trần Trường An cũng thấy kinh ngạc!
Trong thành Trấn Bắc, mọi người đang tò mò xem cuộc chiến ở bên ngoài đã tới đâu rồi.
Mặc dù cách khá xa nhưng kiếm ý rung chuyển đất trời vừa rồi vẫn làm người cả thành Trấn Bắc run rẩy toàn thân.
Điều làm bọn họ bất an nhất là Trấn Bắc Vương...!Không bao giờ dùng kiếm! Rõ ràng kiếm ý rung chuyển trời đất này là của người khác.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Trần Trường An dẫn Cố Tiên Nhi về lại thành Trấn Bắc.
“Là hắn?”
“Trần Trường An!”
Lúc này, người hôm qua đứng hóng chuyện đã nhận ra Trân Trường An.

Trần Trường An xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là gì?
Dân chúng thành Trấn Bắc không dám nghĩ, cũng không dám tin!
Đây chính là Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương mạnh mết!
Hơn nữa, ông ta còn dẫn theo ba trăm ngàn quân lên đường, vậy mà vừa rồi mới được bao lâu đâu chứ? Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi ư?
Hiện tại, Trần Trường An xuất hiện ở thành Trấn Bắc, chẳng phải có nghĩa là toàn bộ Trấn Bắc quân mà Trấn Bắc Vương dẫn theo đã bị tiêu diệt rồi sao?
Hoảng sợi Ánh mắt mọi người nhìn Trần Trường An ngập tràn hoảng sợ.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, Trần Trường An đi đến đâu, dân chúng nín thở tới đó.
Bọn họ cứ thế nhìn Trần Trường An đi từng bước một vào phủ Trấn Bắc Vương!

Một lát sau, bên trong phủ Trấn Bắc Vương vang lên tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết.
Dần dần, phủ Trấn Bắc Vương chìm vào yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người nơm nớp lo sợ tụ tập tới bên ngoài phủ Trấn Bắc Vương.
Thời gian chầm chậm trôi đi, sau chấn một canh giờ, cuối cùng cũng có người can đảm bước vào phủ Trấn Bắc Vương.
Lúc này, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã không còn ở đây nữa.

Còn phủ Trấn Bắc Vương thì đã không còn một ai sống sót.

“Chết rồi!"
“Chết hết rồi!”
“Người đó không chỉ tiêu diệt Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân mà còn giết sạch toàn bộ người của phủ Trấn Bắc Vương?”
“Nhổ cỏ tận gốc, đây là nhổ cỏ tận gốc!”
“Quá kinh khủng, rốt cuộc người đó là ai? Sao hắn dám làm như vậy? Hắn không sợ bị hoàng triều Phụng Thiên trả thù hay sao?”
“Trả thù? Thực lực của người này phi phàm như vậy, liệu hoàng triều Phụng Thiên có dám trả thù không?”
“Ôi, các ngươi xem này, đẳng kia là gì? Hình như là chữ!”
Đột nhiên, có người phát hiện ra trên bức tường rộng nhất của phủ Trấn Bắc Vương có một dòng chữ lớn viết bằng máu.

Kẻ giết người...!Trần Trường An!.

 
Chương 338: C338: Chắc chắn không thể


Trấn Nam Vương cũng bị sát hại rồi ư?

Nhưng mà... Chỉ mới bao nhiêu lâu chứ, tốc độ của đối phương kinh khủng như vậy ư?

“Báo cáo!”

“Bệ hạ, Viễn Đông Vương bị sát hại rồi!”

Ầm!

Hai tin tức liên tiếp khiến cả triều đình lập tức hỗn loạn. “Không thể nào!”

“Chắc chắn không thể có chuyện như vậy được!”

“Rốt cuộc là có mấy Trần Trường An? Chẳng lẽ hẳn biết thuật phân thân hay sao?”

“Đất phong của Trấn Nam Vương và Viễn Đông Vương cách nhau rất xa, sao lại thế được... Sao lại nhanh như vậy được?”


“Chắc chắn không chỉ có một người, chắc chắn không phải là chuyện một người có thể làm được!”

Ân Công Vũ không tin, dù có là cường giả Đại Đế thì cũng không thể đạt được tới tốc độ như vậy, chuyện này nghe thực sự rợn người.

Giữa hai mảnh đất phong này, dù có là cường giả Đại Đế...

Mẹ kiếp, rốt cuộc tốc độ của cường giả Đại Đế nhanh cỡ nào?

Ân Công Vũ chưa bao giờ thấy cường giả cấp bậc Đại Đế, nghĩ đi nghĩ lại, chính hắn ta cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu tốc độ của cường giả Đại Đế có thực sự làm được chuyện này không?

Chuyện này thực sự quá kinh khủng!

Dù có là Bất Tử Cảnh đỉnh phong, muốn đi từ chỗ này tới chỗ kia, e là cũng phải tốn khoảng mười ngày.

Huống hồ, tin Trấn Bắc Vương bị sát hại vừa truyền về thì theo sát ngay đó là chính là Bình Tây Vương, thời gian cách nhau chưa tới ba ngày.


Nhưng chỉ vừa mới được mấy ngày, hai vị vương hầu ở biên cảnh khác lại cũng bị sát hại?

Cường giả Đại Đết Kinh khủng như vậy!

Lúc này, toàn bộ đại điện đều chìm trong bóng tối do Trần Trường An gây ra, ai nấy đều có cảm giác mưa gió sắp kéo tới.

Người có thể làm được tới mức này ngoài cường giả Đại Đế ra thì còn có thể là ai?

Mặc dù hoàng triều Phụng Thiên có Ân Thiên Tử đã đặt nửa bước tới Đại Đế Cảnh trấn giữ nhưng dù sao cũng chỉ mới đặt nửa bước tới, không phải một cường giả Đại Đế đích thực!

“Xin giúp đỡ!”

“Nhất định phải xin giúp đỡ”.

“Bệ hạ, Trần Trường An thật sự quá mạnh, chỉ dựa vào hoàng triều Phụng Thiên chúng ta thì chắc chắn không phải là đối thủ của người này”.

“Có lẽ chỉ có cường giả Đại Đế Cảnh mới có thể ngăn cản được hắn!”

“Đúng vậy, bệ hạ, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, không ai biết được, bao giờ Trần Trường An sẽ xông tới đế đô”.

“Huống hồ, tính tới hiện tại, không ai biết mục đích Trần Trường An làm vậy rốt cuộc là gì”.
 
Chương 339: C339: Tên nhóc này hiểu chuyện đấy


Nghe các đại thần nói vậy, Ân Công Vũ cũng chau mày, hiểu rằng với cục diện hiện tại thì đương nhiên phải xin giúp đỡ.

Nhưng xin ai giúp đỡ bây giờ?

Quan trọng nhất là, rốt cuộc Trần Trường An là ai? Mục đích hắn làm như vậy là gì?

Hoàng triều Phụng Thiên đắc tội vị cường giả này khi nào?

Mặc dù năm xưa Ân Thiên Tử phái người truy sát Ngô Danh Đao, nhưng Ân Thiên Tử không hề nói ra nguyên nhân thực sự là gì.

Bởi hắn ta đâu thể nói là mình tranh giành tình nhân, muốn tìm kiếm Trần Trường An nên ra tay với bạn bè của người ta được đúng không?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn ta sẽ mất sạch thể diện.

Ở hoàng triều Phụng Thiên, chỉ có mình Ân Thiên Tử biết Trần Trường An là ai nhưng lúc này hắn ta đang bế quan, không ai dám quấy rầy.

“Phái người, tăng thêm lực lượng, tiếp tục tìm kiếm tung tích Trần Trường An”.

“Ta không tin hoàng triều Phụng Thiên nhiều người như vậy, lẽ nào ngay cả một người đang ở đâu cũng không nghe ngóng được hay sao?”

“Ngoài ra, thi hành giới nghiêm ở đế đô, tất cả người tới từ bên ngoài đều phải kiểm tra kỹ lưỡng”.


“Tu vi, thực lực của người này mạnh như vậy, rất dễ nhận ra”.

“Phái tu vi Bất Tử Cảnh trấn giữ ở cả bốn cửa thành”.

Ân Công Vũ suy nghĩ rất đơn giản, đối phương là cường giả cấp bậc Đại Đế, e là người bình thường không thể nhận ra được nhưng nếu là Bất Tử Cảnh thì chắc sẽ không thành vấn đề.

Nếu như phát hiện ra có người mà ngay cả Bất Tử Cảnh cũng không nhìn thấu được thì chắc chắn tới quá nửa người này chính là Trần Trường An.

Đồng thời, Ân Công Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm sự giúp đỡ, dù sao hoàng triều Phụng Thiên cũng đã tồn tại nhiều năm, ít nhiều vẫn gây dựng được một số mối quan hệ.

Trong lúc Ân Công Vũ chuẩn bị, Trân Trường An cũng không hề dừng kế hoạch trả thù của mình.

Tin dữ lần lượt truyền về khiến toàn bộ đế đô và hoàng thất bị bao phủ trong bóng tối.

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Trường An đúng là điên rồi”.

“Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ta cũng chỉ nghe nói thôi, các ngươi có biết Thượng Nguyên Tông không?”

“Đương nhiên biết, quan hệ giữa Thượng Nguyên Tông và hoàng thất hết sức mật thiết, nghe nói phu nhân tông chủ tiền nhiệm của Thượng Nguyên Tông chính là người của hoàng thất”.


“Đúng vậy, chính là Thượng Nguyên Tông này đấy. Hai hôm trước, toàn bộ Thượng Nguyên Tông đã bị tiêu diệt, không còn một ai sống sót”.

“Vẫn là do Trần Trường An làm à?”

“Đúng vậy, chính là Trần Trường An”.

“Rốt cuộc người này muốn làm gì? Sao ta có cảm giác hễ là người có liên quan tới hoàng thất thì đều bị hắn lần lượt sát hại vậy nhỉ?”

“Tất nhiên là vì hoàng thất rồi, nghe nói hiện tại hoàng thất cũng đang hết sức. hoảng sợ, phải tìm kiếm sự giúp đỡ”.

“Ồ? Hoàng thất đang tìm kiếm sự giúp đỡ à?”

Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên, mọi người sững người, quay đầu lại, phát hiện ra bên bàn bên cạnh có một thanh niên đang đầy hào hứng nhìn bọn họ.

“Ngươi muốn nghe ngóng tin tức à?”

“Thế thì phải bày tỏ một chút chứ?”

Người lên tiếng chính là Trần Trường An đã tới đế đô, nghe đối phương nói như vậy, Trần Trường An cũng không nói lời thừa thãi, lập tức tỏ thái độ sẽ mời rượu, mời thịt bàn của bọn họ.

Thấy Trần Trường An hào phóng như thế, những người kia lập tức vui vẻ.

“Tên nhóc này hiểu chuyện đấy”.

“Vậy ta kể cho ngươi nghe một chút vậy”.

“Nghe đồn, Trần Trường An là cường giả Đại Đế Cảnh, nếu không sao có thể có thực lực mạnh như vậy được”.
 
Chương 340: C340: Sao ngươi biết nhiều bí mật vậy


“Đương nhiên là hoàng thất không chống lại nổi nên phải tìm trợ thủ”. “Nhưng cụ thể là nhờ ai giúp thì ta không biết”.

Trần Trường An cũng rất tò mò, nhìn bề ngoài thì người này chỉ là một người bình thường, tại sao hắn ta lại biết nhiều như vậy?

“Sao ngươi biết nhiều bí mật vậy?”

“Ôi, nghe ngóng chỗ này một ít, chỗ kia một ít, chẳng phải là sẽ nắm được tin tức hay sao”.

“Ta không có ưu điểm gì, chỉ được cái thích nghe ngóng mọi chuyện”.

“Có điều ta thấy lão đệ lạ mặt lắm, ngươi vừa mới tới đế đô không lâu đúng không?”

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi tới không đúng lúc rồi, chưa biết chừng một ngày nào đó Trần Trường An sẽ tới đế đô, đến lúc đó, e là máu chảy thành sông”.

Mọi người đều đoán ra được đích đến sau cùng của Trần Trường An là đế đô. Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận đại chiến.

“Nếu nguy hiểm như vậy thật thì sao các ngươi không rời khỏi đế đô?” “Bọn ta cũng muốn chứ nhưng dù sao cũng đã sống ở đây từ nhỏ rồi, hơn

nữa, bọn ta chỉ là dân thường, nhân vật cỡ như Trần Trường An sẽ không làm khó bọn ta đâu đúng không?”


“Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên lão đệ, ta tên là Chu Lâm, ngươi thì sao?” “Ta?”

“Ta tên là Trần Trường An!”

Trần Trường An?

Sau khi nghe thấy ba chữ này, mọi người lập tức biến sắc!

Mẹ kiếp, không phải là buôn chuyện lại gặp trúng chính chủ đấy chứ? “Xem các ngươi nhát gan chưa kìa”.

“Sợ gì chứ?”

“Trên đời này nhiều người trùng tên trùng họ lắm”.

“Các ngươi nghĩ hắn là Trân Trường An kia à?”, mặc dù Chu Lâm cũng kinh ngạc nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trông thấy sắc mặt hoảng sợ của những người khác, hắn ta không nhịn được cười nhạo bọn họ.


Hắn ta cho rằng Trần Trường An là cường giả Đại Đế trong truyền thuyết, khí thế chắc phải rất đáng sợ đúng không?

Còn Trần Trường An ngồi trước mặt thì lại rất bình thường, không thấy có gì hơn người.

“Ta bảo này huynh đệ, ngươi to gan thật đấy, vào lúc này rồi mà còn dám nói mình tên là Trần Trường An à?”

“Ngươi không sợ bị hoàng thất tóm cổ hay sao?”, Chu Lâm tò mò hỏi.

“Nếu không thì biết làm sao được? Ta tên là Trần Trường An mà, đâu thể đổi tên được”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

“Nói vậy cũng đúng”.

“Có điều cái tên này của ngươi vừa hay mà lại vừa không hay”.

“Chủ yếu là do không đúng lúc”.

“Hiện tại, rất nhiều người thậm chí không dám nói mình họ Trần, người ở đế

đô hễ nghe tới chữ “Trần” thôi là đã biến sắc rồi chứ nói gì tới chuyện đằng sau lại có thêm hai chữ Trường An”.

“Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng nói là ta không nhắc ngươi, đây không phải chuyện đùa đâu”, Chu Lâm nhắc nhở.

Nghe vậy, Trần Trường An cười nói: “Lỡ như ta chính là Trần Trường An kia thì sao?”

Ồ? Là ngươi ư?
 
Chương 341: C341: Cổ gia


Chu Lâm cẩn thận xem xét Trần Trường An rồi tỏ ý khinh thường: “Ngươi quên chuyện ấy đi thôi, chỉ dựa vào ngươi ư?”

“Trần Trường An là nhân vật cỡ nào chứ? Hắn là Đại Đế, ngươi biết Đại Đế là gì không?”

“Đại Đế là nhân vật hàng đầu của Trung Thiên Vực, chẳng lẽ người ta lại chạy tới đây nói chuyện phiếm với bọn ta hay sao?”

“Nếu ngươi còn nói nhảm như vậy nữa, ta cũng thật sự không còn gì để nói”. “Tên nhóc nhà ngươi có chán sống cũng đừng liên lụy bọn ta”.

Đối phương không tin, Trần Trường An cũng hết cách, huống hồ, hắn cũng không cần người ta phải tin mình là Trân Trường An.

Chẳng qua nghe thấy mấy người này nói chuyện rôm rả quá nên nổi máu buôn chuyện, cũng hùa theo tán dóc mấy câu mà thôi.

Trần Trường An đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không cố ý giấu giếm bản thân nhưng cũng không cố ý khoe khoang.

Phương châm là nói chuyện thẳng thắn, còn tin hay không thì tùy. “Haha".

“Được, vậy ta đi trước đây, không liên lụy tới các ngươi nữa”.

“Các ngươi cứ thong thả dùng bữa, ta đã nói rồi, ta sẽ trả tiền bữa này cho

các ngươi”. “Được, vậy thì cảm ơn huynh đệ”. “Không cần”.

“Đúng rồi, ngoại trừ hoàng thất muốn tìm giúp đỡ ra, gần đây có còn tin tức gì thú vị nữa không?”


Tin tức thú vị?

Chu Lâm cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ ra, nói: “Gần đây, ngoài chuyện của Trần Trường An ra thì không còn chuyện lớn nào khác”.

“Ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài ra, hoàng thất còn định triệu tập toàn bộ cường giả của hoàng triều Phụng Thiên tới đế đô”.

“Ngoài chuyện này ra thì... Đúng rồi, ở đế đô có một chỗ đấu giá, nghe nói gần đây hình như có không ít đồ tốt”.

“Ngươi chớ xem thường chỗ đấu giá này, nó không phải là sản nghiệp của hoàng triều Phụng Thiên đâu, nghe nói chủ nơi này là Cổ gia!”

Cổ gia?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đương nhiên Trần Trường An biết Cổ gia, suy cho cùng, ở Trung Thiên Vực chỉ có ba gia tộc lớn nhất, một trong số đó chính là Cổ gia.

Cổ gia có một lão tổ Đại Đế đỉnh phong, không ai dám trêu chọc.

Chỉ có điều Trần Trường An không ngờ là chuyện làm ăn của Gổ gia còn rộng khắp như vậy, đúng là bất ngờ.


“Quan hệ giữa Cổ gia và hoàng triều Phụng Thiên như thế nào?”, Trần Trường An hỏi.

“Không có quan hệ gì cả, Cổ gia là ai chứ? Hoàng triều Phụng Thiên muốn nịnh bợ còn chẳng được”.

“Bọn họ mở cơ sở đấu giá ở đế đô này, hoàng thất còn đang mừng không khép nổi miệng ấy chứ”.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, ta hiếu kì thôi”.

“Chư vị, ta đi trước đây”.

Trần Trường An không hỏi thêm nữa, quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Trần Trường An rời đi, Chu Lâm lắc đầu cảm khái.

“Đều tên là Trần Trường An nhưng nhìn người ta rồi nhìn lại người này mà

xem”. “Đúng là giống tên giống họ nhưng số mệnh lại khác nhau!”

Sau khi rời khỏi quán rượu, Trần Trường An quay về khách sạn nơi Cố Tiên Nhi đang ở.

“Công tử!” “Có nghe ngóng được tin tức gì không?” “Ừm, có nghe ngóng được một chút”.

“Vừa hay Đại Hoàng còn chưa tới, chúng ta chờ nó mấy ngày đã, ta cũng rất muốn xem xem hoàng triều Phụng Thiên sẽ nhờ được ai giúp đỡ”.

Trần Trường An và Cố Tiên Nhi chỉ mới tới đế đô hôm nay.

Tuy hiện tại đế đô đang giới nghiêm nhưng hai người nghênh ngang tới đây vẫn không hề bị ai ngăn cản.
 
Chương 342: C342: Phòng đấu giá


Đại Hoàng chưa đến, đương nhiên Trần Trường An sẽ không động thủ trước, nhưng không phải do tốc độ của Đại Hoàng quá chậm, mà là tốc độ hiện tại của Trần Trường An quá nhanh.

Dung hợp Thai Châu mang tới cho Trần Trường An không ít năng lực. Lúc ở thành Đan Đế, hắn dung hợp Thai Châu, rót năng lượng vào đùi phải.

Cùng lúc đó, Trần Trường An phát hiện ra hình như mình đã có được một loại năng lực không gian, có thể thi triển năng lực giống như di chuyển chớp nhoáng.

Chỉ có điều Trần Trường An không biết nguyên nhân do đâu mà bất kể là loại năng lực nào thì hiện tại hắn đều không thể thực hiện một cách hoàn mỹ.

Hơn nữa, số lần thi triển cũng có hạn. Dẫu vậy nhưng như vậy cũng đã đủ dùng rồi.

Đây là lý do vì sao chỉ trong thời gian ngắn, Trần Trường An đã tiêu diệt hết những người ở những nơi khác nhau.

“Tiên Nhi, lúc không có chuyện gì làm, ngươi đi hỏi thăm thử xem lần này phòng đấu giá trong đế đô kia sắp đấu giá những gì”.

Phòng đấu giá?


Cố Tiên Nhi hơi kinh ngạc, Trần Trường An bắt đầu thấy hứng thú với chỗ như thế này từ khi nào vậy?

Lần gần nhất họ tới phòng đấu giá là ở thành Bất Quy, lần đó là vì chuyện linh hồn của Ngô Danh Đao.

“Công tử, phòng đấu giá này có vật gì mà công tử cần ư?”

“Lẽ nào là hạt châu?”, Cố Tiên Nhi kinh ngạc hỏi.

“Không rõ, nhưng mà chủ nhân sau lưng phòng đấu giá này là Cổ gia”. “Có khi lại thực sự có món đồ tốt nào đó cũng nên”.

“Cho dù không có thứ ta cần thì mua thứ ngươi cần cũng được”. “Chuyện này... Đa tạ công tử”.

“Đừng vội cảm ơn”.


“Vâng”.

Chuyện của phòng đấu giá không cần phải nghe ngóng nhiều vì bọn họ cũng đang tiến hành tuyên truyền.

Tuy hiện tại đế đô đang bị bóng tối của Trần Trường An bao trùm nhưng phòng đấu giá này thì khác.

Dù sao nó cũng là sản nghiệp của Gổ gia, ai dám gây chuyện ở đây?

Hơn nữa, Cổ gia có tâm ảnh hưởng rất lớn, bọn họ tổ chức tuyên truyền đương nhiên có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Cho dù hoàng thất đang bận tối tăm mặt mũi cũng không thể không cử người tới dự vào lúc thế này.

“Công tử!”

“Đồ mà lần này phòng đấu giá bán được giữ bí mật tuyệt đối, không nói trước là gì nhưng lại mời tất cả những ai có thực lực, có thân phận ở đế đô tham gia”.

“Ta đã hỏi thăm rồi, trước đây chưa từng có chuyện như vậy”. “Công tử có muốn đi không?”, Cố Tiên Nhi hỏi.

“Dù sao cũng đang rảnh, đi xem thử một chút cũng tốt”.
 
Chương 343: C343: Người mà lão tổ chờ


Phòng đấu giá.

“Tam trưởng lão, vì sao lần này lão tổ lại coi trọng phòng đấu giá ở hoàng triều Phụng Thiên như vậy?”

“Bình thường lão tổ còn chẳng buồn hỏi tới chuyện này chứ nói gì tới chuyện phái chúng ta đến đây?”. Truyện Ngược

Cổ Phượng Dao rất thắc mắc, chẳng phải chuyện quan trọng nhất hiện tại mà nàng ta cần làm không phải là khắc khổ tu luyện hay sao? Tại sao lại phải đích thân đi xử lý chuyện vặt vãnh này?

Huống hồ, đồ mà lần này bọn họ mang tới thực sự không phù hợp, nơi này chỉ là một hoàng triều Phụng Thiên nhỏ bé, bọn họ có xứng có được những vật này không?

“Phượng Dao, đây là ý của lão tổ, chúng ta phải tuân theo”.

“Lão tổ đã bảo làm như thế thì chắc chắn là có nguyên nhân”.

“Đừng giở tính trẻ con, hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của ngươi”, Tam trưởng lão nghiêm túc nói.

“Nhưng mà...”


“Ta không hiểu là tại sao gia tộc có nhiều người như vậy nhưng người tới đây lại là ta?”

“Lão tổ đã chỉ đích danh ngươi tới đây, tất nhiên là có dụng ý của lão tổ”. “Lẽ nào ngươi lại chất vấn cả lời dặn dò của lão tổ hay sao?”

Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Cổ Phượng Dao vội vàng nói: “Phượng Dao không dám”.

“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao ngày mai cũng đã bắt đầu đấu giá rồi, đợi bao giờ xong việc, chúng ta sẽ...”

“Hình như là vẫn chưa thể về ngay được”.

Tam trưởng lão vốn muốn nói là sau khi đấu giá xong, bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây nhưng đột nhiên ông ta lại nhớ ra, trước khi lên đường, lão tổ còn căn dặn một chuyện khác.

“Tại sao lại chưa thể về?”, Cổ Phượng Dao không hiểu nên hỏi.

“Chuyện này thì ta không nói được, có thể về hay không thì phải xem thử xem người mà lão tổ chờ có xuất hiện hay không”.

Người mà lão tổ chờ?


Cổ Phượng Dao không biết gì về chuyện này nên tò mò hỏi: “Tam trưởng lão, lão tổ chờ ai vậy?”

“Chắc là có nhân vật lớn nào đó sắp tới hoàng triều Phụng Thiên ư?”

“Ta cũng không rõ, nhưng lão tổ dặn là, người đấu giá thắng món đồ cuối cùng chính là người mà lão tổ chờ”.

“Ngày mai... Chúng ta sẽ biết ngay thôi!”

Mới đầu buổi sáng ngày hôm sau, bên ngoài phòng đấu giá đã có không ít người tới.

Người nào cũng là nhân vật có tiếng tăm ở hoàng triều Phụng Thiên. Đương nhiên cũng có một bộ phận người lúc này đã trở thành vong hồn trong tay Trần Trường An.

Nếu không, sẽ còn có nhiều người tới hơn.

“Không phải chứ, Hoàng đế đích thân tới?”

“Thật không ngờ Hoàng đế Ân Công Vũ lại đích thân ra mặt?”

“Hắn ta đích thân ra mặt vào lúc này, e là không phải chỉ vì giữ thể diện cho Cổ gia đâu nhỉ?”

“Chẳng lẽ Hoàng đế định nhờ Cổ gia giúp đỡ hay sao?”
 
Chương 344: C344: Gì cơ


“Khó nói lắm, chỉ có điều Cổ gia cũng thật khác thường, sao bọn họ lại để tâm tới hoàng triều Phụng Thiên nhỏ bé này chứ”.

“Nghe nói Cổ gia đã cử người tới hội đấu giá lần này nên bệ hạ không thể không đích thân ra mặt, đây là người Cổ gia cơ mà”.

“Gì cơ? Người Cổ gia đến? Sao ngươi biết?” “Nghe nói thế”.

Nếu người Cổ gia tới thì tạo nên tình hình như hôm nay cũng chẳng có gì lạ, dù sao đây cũng là người của Cổ gia, ai dám không nể mặt?

Dù có là hoàng đế của hoàng triều Phụng Thiên thì đã sao? Ở trước mặt Cổ gia cũng chẳng qua chỉ là một nhân vật tép riu mà bọn họ có thể bắt chẹt dễ dàng mà thôi.

Đừng nói là Hoàng đế, dù Ân Thiên Tử có tới đây thì người của Cổ gia cũng chưa chắc đã để mắt tới.

Cổ gia không phải chỉ có một vị Đại Đế đỉnh phong, nghe đồn gia tộc bọn họ có tới ba cường giả cấp bậc Đại Đế.


Lúc Trần Trường An và Gố Tiên Nhi tới thì bên ngoài phòng đấu giá đã vắng vẻ hơn nhiều, dù sao người muốn vào thì lúc này cũng đều đã vào trong rồi.

Không hổ là phòng đấu giá của Cổ gia, nơi này không có nhiều người a dua nịnh hót, người đứng gác nhìn thấy hai người trẻ tuổi như Trần Trường An tới vẫn mỉm cười mời họ vào.

“Trông hai vị rất lạ mặt, chắc là mới tới đây lần đầu phải không?”

“Muốn tham gia hội đấu giá của bọn ta thì không cần phải có thân phận gì nhưng quan trọng là phải có tài sản”.

“Nếu tài sản không đủ thì không thể nào tham gia, cho nên mong hai vị bỏ quá cho, liệu có thể chứng minh một chút được không?”

Nghe người này nói vậy, Trần Trường An không nhiều lời thừa thãi, lấy luôn ra một vạn linh thạch cực phẩm, hỏi: “Thế này đã đủ chưa?”

“Nếu chưa đủ thì ta vẫn còn nữa”.


Một vạn linh thạch cực phẩm không phải là con số nhỏ nhưng dù sao những

người làm ở phòng đấu giá của Cổ gia cũng đều đã giàu kinh nghiệm nên không hề thấy ngạc nhiên.

“Vậy là đủ rồi, có điều, nếu chỉ có vậy thì các ngươi chỉ có thể ngồi ở đại đường, không được vào trong phòng riêng”.

Không được vào phòng riêng?

“Muốn vào phòng riêng thì phải thế nào?”

“Linh thạch ư? Thế này thì sao?”

Trần Trường An nói xong, tiếp tục lấy thêm ra một trăm nghìn linh thạch cực phẩm nữa. Đối phương nhìn thấy ánh mắt của Trần Trường An, không khỏi chấn động.

Hắn ta nhận ra rằng, nếu như thế này vẫn chưa đủ thì Trần Trường An sẽ tiếp tục lấy ra thêm.

Mặc dù một trăm nghìn linh thạch cực phẩm không phải quá nhiều nhưng ở hoàng triều Phụng Thiên mà có thể lấy ngay ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy chỉ trong một lần duy nhất thì e là không có mấy ai.
 
Chương 345: C345: Công tử


Huống hồ, xem thái độ của Trần Trường An thì rõ ràng là hắn vẫn còn nữa.

“Được rồi”.

“Thế này là đủ rồi”.

“Mời hai vị đi theo ta”.

“Được”.

Trần Trường An gật đầu, sau đó được người giúp việc của phòng đấu giá dẫn lên tầng ba của phòng đấu giá.

Đột nhiên, một nữ tử xuất hiện thu hút sự chú ý của Trần Trường An.

Tuổi tác của nữ tử này không lớn, dung nhan lại xuất chúng, không thua gì Cố Tiên Nhi.

Có điều, trông người này cao ngạo, lạnh lùng hơn, đối lập với sự dịu dàng của Cố Tiên Nhi.

Tuổi tác không lớn, Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba, lại là ở Cổ gia?

Lễ nào nàng ta...


Trần Trường An lập tức liên tưởng tới Cổ Phượng Dao, song không khỏi tò mò, dù sao Cổ Phượng Dao cũng là thiên tài của Cổ gia, tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?

Lúc này, Cổ Phượng Dao cũng nhìn về phía Trần Trường An, biểu cảm không hề thay đổi mảy may khi nhìn thấy hắn.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Tiên Nhi, nàng ta lại chau mày.

Nàng ta nhìn ra Cố Tiên Nhi hơi nhỏ tuổi hơn mình một chút nhưng tu vi... Cũng là Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba?

“Cố Tiên Nhi?”

“Ngươi là Cố Tiên Nhi?”

Cổ Phượng Dao thay đổi thái độ, đi vội tới chỗ Cố Tiên Nhi, cảm xúc hơi có vẻ kích động.

“Cổ Phượng Dao?”

Cố Tiên Nhi cũng không ngốc, đối phương không biết mình nhưng lại gọi đúng tên mình, rõ ràng phải là một người đã từng chú ý tới mình, chứng tỏ là do. Nhân Bảng.

Kết hợp với tuổi tác và tu vi của Cổ Phượng Dao, Cố Tiên Nhi cũng suy luận tương tự.


“Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây”. “Ta nhớ lúc Nhân Bảng xuất hiện, ngươi còn chưa lọt vào top 100, e là cùng lắm thì tu vi của ngươi lúc ấy chỉ mới vừa bước vào Thần Thông Cảnh, thậm chí có khi còn yếu hơn”.

“Tại sao ngươi lại có thể đột phá liên tục như vậy chỉ trong vòng một năm?”, Cổ Phượng Dao thắc mắc hỏi.

Với tư cách là một nữ tử, mặc dù Cổ Phượng Dao hơi khó chịu khi trước đây mình xếp hạng ba nhưng trong lòng vẫn vui thầm.

Dù sao nàng ta cũng là nữ tử duy nhất trong top 3 của Nhân Bảng khi xưa. ngôn tình sủng

Thật không ngờ chỉ sau một năm, nàng ta đã rớt khỏi top 5, hơn nữa Cố Tiên Nhi không có chút tiếng tăm nào thì lại nhảy lên hẳn hạng ba.

Chỉ có điều, sau khi hỏi câu này ra rồi, Cổ Phượng Dao mới ý thức được sự thất lễ của bản thân. Chuyện tu hành là bí mật của mỗi cá nhân, sao có thể hỏi thẳng như vậy được.

“Xin lỗi, lần này ta đi cùng công tử nhà ta tới hội đấu giá lần này, cho nên...”

Công tử?

Nghĩa là sao?

“Ngươi gọi người này là công tử là có ý gì?”

“Hắn ư?”

“Ngươi là thị nữ của hắn?”

Lúc này, Cổ Phượng Dao thật sự không tin nổi vào tai mình, hạng ba Nhân

Bảng chắc chăn phải là một thiên tài nhưng nàng ta lại làm thị nữ cho người trẻ tuổi này?
 
Chương 346: C346: Có vấn đề gì sao


Thử hỏi thiên lý ở đâu?

Lế nào nàng ta lại không có cốt khí đến vậy ư? Đã có thành tựu như thế rồi còn muốn làm thị nữ cho người ta?

“Có vấn đề gì sao?”, Cố Tiên Nhi cau mày hỏi.

“Lế nào... Lế nào ngươi không cảm thấy có vấn đề gì sao?” “Sao ngươi có thể tự cam đọa lạc như thế?”

“Ngươi là người xếp hạng ba trên Nhân Bảng, là thiên tài”. “Hắn dựa vào đâu mà bắt ngươi làm thị nữ cho hắn?” “Hắn có tư cách gì?”

Sự phần nộ khó hiểu của Cổ Phượng Dao khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy không thể hiểu nổi.

Người làm thị nữ là ta, ta thấy không có vấn đề gì thì ngươi còn để ý làm gì? Chẳng lẽ ngươi hâm mộ †a?

Cổ Phượng Dao thì không sao hiểu nổi tại sao một nữ tử ưu tú hơn mình lại cam tâm làm thị nữ cho người khác.

Thứ cảm giác này làm nàng ta phát điên, nữ tử mạnh hơn nàng ta còn làm thị nữ thì nàng ta là gì?

Thậm chí không bằng cả thị nữ ư?


Điều này gây ra cú sốc quá lớn với Cổ Phượng Dao.

“Ta có được tu vi như ngày hôm nay đều là nhờ công tử nhà ta cho ta”. “Ngươi nói xem ngài ấy dựa vào gì?”

“Ngươi không có tư cách đứng đây nói này nói nọ đâu, ta không quen ngươi, cũng chẳng biết ngươi”.

“Nếu như ngươi còn dám bất kính với công tử nhà ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng tuyên bố.

Tất cả đều là công tử cho? Chỉ dựa vào hắn ư?

Tu vi của hắn chỉ mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, hắn thì có thể cho ngươi được cái gì?

Không lẽ đầu óc của cô nương này có vấn đề hay sao? Dễ bị lừa như vậy ư?

“Nếu công tử nhà ngươi lợi hại như vậy thì ta cũng muốn hỏi xem, chẳng hay rốt cuộc vị đây là đại nhân vật nào?”, Cổ Phượng Dao cười gắn hỏi.

“Trần...”

“Trần Vân Hiên?”


Trần Trường An mới chỉ nói ra một chữ “Trần”, Cổ Phượng Dao đã nóng vội ngắt lời hắn nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng, cảnh giới của Trần Vân Hiên là Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư, không phải tầng thứ nhất.

“Trần Trường An!”

Quả nhiên không phải.

“Ta còn tưởng là Trần Vân Hiên cơ chứ, hóa ra là Trần...”

“Ngươi chính là Trần Trường An?”

“Không đúng, ngươi không phải, tu vi của Trần Trường An đại náo hoàng triều Phụng Thiên nhất định không thể chỉ có ngần ấy thôi”.

Sau khi tới hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên Cổ Phượng Dao đã nghe nói chuyện gần đây đang được bàn tán xôn xao.

Nhưng nàng ta hoàn toàn không thể liên hệ nổi giữa Trần Trường An trước mặt và kẻ tựa như sát thần kia.

“Dù sao đi nữa, sau này nàng ấy sẽ không làm thị nữ cho ngươi nữa”. “Ngươi nói đi, phải thế nào thì ngươi mới trả tự do cho nàng ấy?”

“Không biết ngươi đã nghe danh Cổ gia nhà ta chưa, yên tâm, nhất định ta sẽ không bạc đãi ngươi”, Cổ Phượng Dao lạnh lùng nói.

Ồ?

Cố Tiên Nhi nhìn Cổ Phượng Dao như nhìn một người điên, không thân chẳng quen, vậy mà lại không nỡ để nàng ta làm thị nữ tới vậy ư?

Nhưng Trần Trường An thì nhìn thấu nguyên do Cổ Phượng Dao làm như vậy là vì chính bản thân nàng ta. Nàng ta không muốn một người mạnh hơn mình đi làm thị nữ cho người khác. Nếu chuyện này bị lan truyền thì mặt mũi của Cổ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top